Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 320


Cố Nam không ngờ, bản thân mình sẽ có ngày thua một cách tơi tả như vậy, anh ta cho rằng mình có thể mãi mãi ngồi ở vị trí giám đốc cao cao tại thượng.

Chỉ cần Cố Văn trở về, anh ta sẽ phải chịu cảnh chèn ép, không ngờ rằng, Cố Văn lại có thể lực chống lưng lợi hại đến như vậy!
Vốn nghĩ rằng để Cố Văn và Kiêu Vĩ Thành hai người họ hợp Tác, sẽ có thể giúp đỡ công ty có được lợi ích to lớn, không ngờ lại xuất hiện biến cố lớn như vậy.

Nếu biết sớm kết quả, lúc đầu anh ta không nên để bọn họ hợp tác với nhau.


“Mẹ đi tìm bố con, thuyết phục ông ấy, để ông ấy đích thân xử lý chuyện này, tuyệt đối không để Cố Văn kiêu ngạo có được món hời lớn như vậy được.


Tuy rằng nói hai anh em họ cùng nhau lớn lên, nhưng lại là anh em cùng cha khác mẹ, tính khí, nhân cách không biết khác biệt đến nhường nào.

Hiện tại Cố Văn vừa có được thành công, liền đuổi anh trai mình đi, trên đời này không có loại đạo lý như vậy!
Bạch Vũ dự định đi ra ngoài, liền bị Cố Nam chặn lại.

“Mẹ, mẹ đừng có tự chuốc lấy nhục nhã nữa, như vậy sẽ khiến cho Cố Văn làm khó mẹ.

Trước tiên mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện này để con tự giải quyết, nhất định sẽ có thời cơ trở lại”

Tuy không còn ở công ty, nhưng con cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình lập ra một công ty để cạnh tranh với Cố Văn, không thể cả đời bị chèn ép dưới tay Cố Văn được.

Trước kia mẹ có nói, con và hắn là anh em cùng cha khác mẹ, gia đình mẹ có thể giúp đỡ con, chỉ cần có đủ tài chính để bắt đầu, nhất định sẽ đánh bại Cố Văn.

Nói về Cố Nam, đây đích thị chính là một con đường tắt, Cố Văn và Cố Nam cùng cha khác mẹ, Gố Văn lại không có người mẹ lợi hại như vậy, nếu có sự giúp đỡ của gia đình mẹ, vậy Cố Văn sẽ không đấu lại mình.

“Con không biết tình hình hiện tại của nhà bà ngoại sao? Hiện tại cả tài sản dòng họ đều sắp bị dì con phá sạch! Dù nhờ sự giúp đỡ trên danh nghĩa, cũng không có được nhiều tiền như vậy! ”
“Sao lại có thể? Con vẫn luôn nhắc nhở mẹ, sau này đừng có qua lại với dì †a nữa, dì ta đang lợi dụng thế lực gia đình mẹ để trả món nợ của mình đó”
Có thể làm như vậy chẳng qua là dựa vào sự nuông chiều của bà ngoại, hiện tại ông ngoại mất rồi, dì ta càng không biết sợ là gì, người làm chị như mẹ đừng để dì ta coi mình là công cụ lợi dụng nữa.

Bạch Vũ vốn dĩ không phải là người tốt đẹp gì, thường xuyên chốn chồng mình đi đánh bạc, phải bán hết tài sản trong nhà để trả nợ, đến bây giờ lại muốn moi tiền để bù đắp tổn thất nhà mình, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
Chỉ tiếc là người mẹ quá nuông chiều cô em gái, không tiếc sử dụng tài sản cá nhân để giúp đỡ cô ta.


Người phụ nữ như vậy không phải là hạng tốt đẹp gì!
Bạch Vũ liếc mắt nhìn con trai mình: “Sau này chuyện của gia đình con không cần phải để tâm quá nhiều”
“Vâng! Mẹ có thể giúp em gái mình, con có thể không quản, nhưng con cũng khuyên mẹ đừng đem tiền của gia đình để trả nợ cho nhà của dì ta nữa, cô ta chính là cái hang không đáy, tiếp tục giúp cũng không có kết cục tốt đẹp gì, chỉ khiến cho dì ta nghĩ là chuyện đương nhiên.


“Được rồi, đừng nói những chuyện vớ vẩn này nữa, mẹ vốn dĩ chỉ chuyển chút tiền từ công ty của con để giúp dì con, nhưng bây giờ con lại bị Cố Văn đuổi đi ra khỏi công ty! Bạch Vũ khi vội vàng đã vạ miệng nói ra chuyện này, Cố Nam đột nhiên quay người lại, nhìn mẹ mình với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

.


 
Chương 321


“Mẹ, mẹ vừa nói gì? Mẹ lại lấy tiền của công ty đi? Đây không phải là việc phạm pháp hay sao! Mẹ thực sự làm mà không hề nghĩ u quả sao?
Nếu bị bố phát hiện ra, e rằng gia đình thực sự sẽ bị tan ra, mỗi người một ngả, đường ai nấy đi, không phải mẹ muốn khiến cho bố có lý do để đuổi mình ra ngoài đấy chứ?”
“Con đừng lo, chỉ là dự tính của mẹ mà thôi, bây giờ có muốn lấy cũng không được, hiện tại Cố Văn ngồi ở vị trí giám đốc làm chủ mọi chuyện, làm sao có thể đụng đến tài sản của công ty chứ”
Nói thật lòng, việc này nên sớm được thực thi, lập kế hoạch bây giờ cũng không thay đổi được gì cả, người dì vẫn còn đang đợi tiền của họ cứu mạng.

“Không được, món tiền này mẹ phải đến đòi Cố Văn, hắn ta đuổi con ra khỏi công ty, khiến con không kiếm được tiền, lại không có cách nào phụng dưỡng bố mẹ, mẹ phải tìm hắn ta nói lý, cho dù không được phụng dưỡng, mẹ cũng phải đòi lại cho con”
Đoán rằng chỉ có làm như vậy mới có thể lấy được một món tiền lớn từ tay Cố Văn, cầm số tiền đó có thể cứu mạng được dì của mình.
Cố Văn lắc đầu buồn bã khi thấy mẹ mình quá tham lam như vậy.
“Mẹ, sao mẹ có thể có suy nghĩ như vậy? Cố Văn và chúng †a giờ đã bất hòa rồi, tại sao mẹ lại đến công ty làm ầm ï lên? Có phải mẹ bị dì nắm thóp nên mới bất chấp sự phản đối của gia đình giúp dì ấy lấp cái động không đáy đó?”
“Được rồi, được rồi! Mẹ không đi nữa.

Nhưng chuyện mẹ bảo con nghe ngóng con đã nghe ngóng rõ ràng chưa? Nên ra tay từ Mộc Mai, tìm ra điểm yếu từ cô ta có lẽ có thể hạ gục Cố Văn”
Bây giờ cả gia đình không còn hy vọng, làm sao bà ta có thể bỏ qua cho Cố Văn? Quyết không cho phép chúng sống tốt Đôi lông mày của Cố Nam nhíu chặt, anh ta không biết phải nói gì trước yêu cầu vô lý của mẹ, hiện tại Cố Văn vân chưa công bố tin Mộc Mai sinh con.
“Mẹ, từ khi nào mẹ lại trở nên như vậy? Con biết tính tình của mẹ trước nay không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức làm chuyện như vậy.


Sao mẹ lại bị dì mê hoặc như vậy?”
“Cố Nam! Cháu đang nói cái gì vậy!
Dù sao dì cũng là dì của cháu, sao cháu có thể nói chuyện như vậy sau lưng dì!”
Bạch Lan Huyên bỗng bước xuống †ừ cầu thang, vẻ mặt không hài lòng khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Nhìn thấy người phụ nữ này bước từ trên tâng xuống, ánh mắt Cố Nam nhìn chăm chằm vào mẹ hắn: “Mẹ, có phải mẹ nên giải thích cho con một chút không? Ba con không phải đã bảo mẹ đừng giao du với người phụ nữ này nữa sao? Tại sao bà ta lại xuất hiện ở nhà của chúng ta? Lại đến đòi tiền sao?”
“Cố Nam, cháu là cái đồ vô lương tâm.

Dì là em gái ruột của mẹ cháu, tại sao lại không thể đến nhà chị gái mình?

Khi cháu còn nhỏ ta còn bế cháu, mua cho cháu bao nhiêu đồ chơi, đồ ăn ngon”
Bạch Lan Huyền đi từ trên lầu hai xuống, thấy trái cây trên bàn trà trông thật ngon, bà ta cầm lên dùng cổ tay áo chà xát, ăn không ngớt.
“Chị, hoa quả ngon đấy, khi nào em đi chị lấy cho em một ít.

Gia đình chúng †a giờ nghèo rớt mồng tơi, đến hoa quả cũng không mua nổi.

Bọn đòi nợ đến hết lần này đến lần khác, em phiền quá mới đến chỗ chị trốn, tiện thể...!chuyện lân trước em nói với chị chị đã nghĩ kỹ chưa?”.


 
Chương 322


Bạch Lan Huyên không có lấy một chút chút kiềm chế hay.

cảm giác tội lỗi, nếu đổi thành người khác sẽ chẳng bao giờ đem những chuyện xấu xa này công khai nói trước mặt người khác, thế mà giờ Bạch Lan Huyên lại cảm thấy đây như một chuyện đáng để tự hào.
Biết rằng không thể thuyết phục được mẹ mình nữa, Cố Nam chỉ đành mặc kệ chị em hai người làm loạn.
Anh ta lắc đầu bất lực: “Chị em hai người cứ ở đây mà nói chuyện, con có việc đi trước.

Nếu dì không còn chuyện gì nữa thì tốt nhất nên rời khỏi trước khi ba tôi về.


Nếu để bố tôi biết chuyện thì e là dì không có quả ngon để ăn đâu” “Cháu nói chuyện kiểu gì vậy? Dì là trưởng bối của cháu, đáng đời cháu bị Cố Văn đuổi ra khỏi nhà..


Lời nói của Bạch Lan Huyên lọt vào tai Cố Nam, anh ta quay phắt đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn lên người Bạch Lan Huyên.
Bạch Vũ đứng chắn giữa hai người: “Được rồi, em đừng chấp nhặt với nó, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện! Về chuyện em nói chúng ta thương lượng tiếp.

Dù sao thì Cố Nam cũng vừa mới rời khỏi công ty”
“Nói thế nào em cũng là trưởng bối của nó mà nó lại dám nói năng ngang ngược, không nể nang gì như vậy! Chị à, em phải nói chị, cách giáo dục con cái của chị không có chút tiến bộ nào! Chị nhìn hai đứa con em mà xem, có bao giờ
dám cãi lại em? Lúc chị sang nhà em, hai đứa nhỏ có lúc nào là không tươi cười chào hỏi gọi chị một tiếng dì?” Bạch Lan Huyên vô cùng tức giận, trước đây bà ta chưa bao.

giờ phải chịu thiệt như vậy, thế mà lại bị một đứa cháu dạy dõ.
Bạch Vũ bất lực kéo tay em gái: “Được rồi được rồi, em đừng giận nữa.
Chị biết con nhà em ngoan ngoãn hiểu chuyện, con nhà chị không thể sánh được, được chưa nào? Lát nữa ở lại ăn cơm tối đi”

“Ở lại nhà chị ăn cơm? Chồng chị về mà nhìn thấy em không nuốt sống em mới lạ, em cũng không muốn phải nhìn sắc mặt người khác”
Bạch Lan Huyền không thích Cố Đình chút nào, cảm thấy ông ta ngạo mạn thành tính, mắt mọc trên đỉnh đầu rồi.
Lời của Bạch Lan Huyên khiến Bạch Vũ cảm thấy buồn cười: “Sao em lại sợ chồng chị như vậy? Dù thế nào chị cũng là vợ ông ấy.

Đợi ông ấy về thì gọi cả em rể qua đây để hai người họ uống với nhau vài ly.

Một khi vui lên có khi lại có thể tiến tới hợp tác, em cũng không cần phải bôn ba khắp nơi nữa.

Em nhìn mình xem, gân đây em tiều tụy đi nhiều đấy.

Mẹ chúng ta đã gần chín mươi tuổi rồi, em cũng không muốn khiến mẹ lo lắng phải không?”
Bạch Lan Huyên bình tĩnh lại: “Chỉ đành vậy thôi, nhưng chị phải nhắc nhở chồng chị đừng có khiêu khích em, em mà không vui thì chuyện chị cờ bạc thua lỗ không giấu được nữa đâu.

Tuy chị là chị của em, nhưng em cũng không dám đảm bảo rằng em có thể giữ bí mật này..”

“Em gái ngoan, em nể mặt chị chút đi! Chị sẽ nói với anh rể của em, mặc dù công ty đã thuộc sở hữu của Cố Văn nhưng chúng ta vẫn có chút tài sản.
Đến lúc đó chúng ta lấy ra lấp đầy lỗ hổng cho em.

Em cũng về khuyên em rể đừng tiếp tục đánh bạc nữa, đừng cứ như cái động không đáy muốn lấp cũng không lấp được”
“Lễ nào chị nó sao? Cố Văn là ai?
Chị là ai? Dù Cố Văn không phải là con ruột của chị nhưng nó cũng được chị nuôi lớn, chẳng lẽ nó còn định vứt bỏ ơn dưỡng dục sao? Đúng thật là ba nào con nấy!”
Bạch Lan Huyên không thèm để Cố Văn vào mắt một chút nào, người đàn ông này kiêu ngạo tự đại như vậy, nếu không.

phải lúc đó anh ta còn chút giá trị lợi dụng trong nhà họ Cố Thì sớm đã bị đuổi đi rồi.
Không ngờ hôm nay lại đuổi được Cố Nam đi, cũng không biết anh đã dùng thủ đoạn đê hèn nào..


 
Chương 323


Chị em hai người tiếp tục trò chuyện, đa phần là Bạch Lan Huyên nói còn Bạch Vũ nghe.
Nói trắng ra, bà ta đang bị Bạch Lan Huyền nắm thóp nên Bạch Vũ mới không thể không nghe theo sự sắp xếp của Bạch Lan Huyên.
Không biết thời gian cứ thế trôi từ bao giờ, Cố Đình đã trở Yề..
Vừa bước vào cửa thấy trong phòng náo nhiệt, tưởng là họ hàng thân thích nào đến, nhưng không ngờ lại gặp người mà mình không muốn gặp nhất.

Nhìn thấy Cố Đình trở về, Bạch Lan Huyên lập tức đứng dậy, tươi cười chào hỏi: “Ô, anh rể về rồi à”
Khi nghe đến từ “anh rể”, Cố Đình đột nhiên nổi da gà, lúc mới kết hôn cũng không để ý tới cô em dâu này lắm, thế nào.

mấy năm gần đây lại càng ngày càng lộng hành.
“Sao cô lại ở đây?”
Nụ cười trên mặt Bạch Lan Huyên đông cứng lại: “Sao vậy, anh rể không chào đón em sao?”
“Em gái ngốc nói gì vậy? Em là em gái ruột của chị, nhà của chị cũng là nhà của em, em muốn đến lúc nào thì đến” Bạch Vũ kéo lấy tay em gái, như thể kéo mối quan hệ giữa hai chị em trở nên gần gũi hơn.
Tuy vậy cảnh tượng trước mắt chỉ khiến Cố Đình cảm thấy buồn nôn, Cố Đình biết rất rõ chị em họ là người như thế nào.
Cố Đình treo áo khoác lên mắc áo, ngồi vắt chân trên ghế sô pha, thản nhiên nói: “Không biết em gái hôm nay đến có việc gì vậy? Lúc trước chẳng phải cô nói ngôi nhà nhỏ của chúng.


tôi không chứa nổi nhân vật lớn như cô sao? Hôm nay sao.

lại nhớ tới ngôi nhà nhỏ này vậy?”
Biết Cố Đình đang mỉa mai, Bạch Lan Huyên cười nịnh nọt: “Anh rể nói gì vậy? Sao em lại có thể nói xăng nói bậy như thế chứ? Hôm nay em đến để thăm chị và anh rể, xem anh chị sống thế nào”
Bạch Lan Huyên đẩy đẩy Bạch Vũ, ra hiệu cho chị gái bà ta thuyết phục Cố Đình.
Bạch Vũ ho nhẹ một tiếng: “Cố Đình, †rong nhà còn chút đồ ăn, lát nữa em xuống bếp nấu cơm, anh gọi em rể qua đây, đã lâu rồi chúng ta không tụ tập”
Sau khi nghe Bạch Vũ nói xong, Cố Đình nhìn người vợ trước mặt với vẻ hoài nghi, ông ta đã nhắc nhở Bạch Vũ rất nhiều lần rằng bà ta đừng nên qua lại quá nhiều với em gái mình.

Không ngờ Bạch Vũ lại không nghe lời ông ta, vẫn lén lút qua lại thân mật như vậy với Bạch Lan Huyên, ông ta còn không biết trong nhà có bao nhiêu tiền sao?

Lúc trước Cố Đình có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng bây giờ tình hình trong nhà như thế nào, người phụ nữ này chẳng lẽ còn không rõ sao? Nếu ông ta về muộn chút nữa, chẳng phải tất cả tiền bạc trong nhà đều bị người phụ nữ này lấy sạch sao?
Bạch Vũ bị ánh mắt lãnh đạm của Cố Đình làm cho giật mình, lập tức lùi lại một bước: “Anh...nhìn em làm gì? Em nói gì sai sao?”
“Cô không nên nói chuyện” Cố Đình đứng dậy đi lên lầu.

“Em đã nói mà, chồng chị hoàn toàn không để vợ chồng em vào mắt, em nên đi thôi”
Bạch Lan Huyên xách túi lên định rời khỏi nhà chị gái, thay vì ở đây chịu nhục thì thà bà ta ra ngoài đánh bạc, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Bà ta vừa mở cửa thì bất ngờ đụng phải Cố Văn đang dân theo Bạch Lâm Anh vào biệt thự..


 
Chương 324


Khi thấy Cố Văn đến, vẻ mặt Bạch Vũ lộ vẻ không vui, môi lần nhìn thấy người đàn ông này, bà ta lại hận không thể bóp.

chết hắn ta.
“Cậu đến đây làm gì?”
Bạch Vũ biết rằng Cố Văn đến đây vì hai chuyện, một là để giễu võ giương oai, hai là để vơ vét tài sản của nhà họ.
“Tôi đến để tìm ba tôi để ký vào hợp đồng thay đổi pháp.


nhân của công ty”
Cố Văn nói.

*Ồ, đây không phải là cậu hai nhà họ Cố sao? Nhìn thấy người dì này cũng không thèm chào hỏi một tiếng hả? Đúng là mắt để trên đỉnh đầu rồi, không để người dì này vào.

mắt nữa”
Bạch Lan Huyên trước giờ đã không thích người đàn ông này, cảm thấy anh kiêu ngạo và lạnh lùng, không để ai vào.

mát.
Nếu anh chỉ là một tên què như trước đây, có lẽ bà ta sẽ thấy dễ chịu hơn, không ngờ giờ đây hẳn lại hồi phục trở thành người bình thường khiến Bạch Lan Huyên ghen tị đến phát điên.
“Bà mà không lên tiếng thì đúng là tôi không nhìn thấy bà đấy” Cố Văn lắc mình đẩy người phụ nữ này sang một bên, hai người đàn ông phía sau cũng theo đó đẩy bà ta ra.

“Mày...Cố Văn, đứng lại cho taol Mày có ý gì? Cho dù không ăn nói chuyện với tao thì cũng không cần phải kéo theo.

cấp dưới ra tay đánh tao!”

Bạch Lan Huyên đang tức giận, bây giờ Cố Văn đến vừa hay để bà ta trút giận.
“Cái thứ gì đang nói thế, ồn ào quá”
Cố Văn ngồi trên ghế sô pha, đưa tay sờ SỜ tai.
Bạch Lâm Anh trả lời: “Không biết nữa ạ, hình như có con cóc đang kêu”
“Nghe nói chỉ có con cóc cái mới phát ra âm thanh như vậy.

Giám đốc Cố, hay là để chúng tôi ra ngoài giết nó được.

không?” Ngôn Bảo vừa nói vừa hỏi ý kiến của Cố Văn.

“Cố Văn, đồ hèn hạ không biết xấu hổ này! Mày giỏi rồi đúng không? Mày chẳng qua chỉ cậy vào thế lực của ba mày thôi.

Bây giờ mày cũng chẳng là cái thá gì, cưới một con vợ cũng chẳng hơn gì mày!”
Bạch Lan Huyên chẳng sợ gì, dù sao bà ta cũng đã nắm được thóp Bạch Vũ.
Người phụ nữ này có thể nói xấu ai cũng được, nhưng động đến Mộc Mai thì Cố Văn quyết không tha, hai anh em Bạch Lâm Anh nhìn nhau cười: “Người đàn bà này thảm rồi”

“Nói những lời không nên nói thì phải khâu miệng lại”
Hai anh em đứng ở đó người tung kẻ hứng, Bạch Vũ lập tức nhắc Bạch Lan Huyên không nên nói nữa!
Bạch Lan Huyên làm như không nghe thấy, mặc kệ chị gái đứng một bên, chỉ vào Cố Văn chửi rủa: “Cố Văn, tao nói cho.

mày biết, dù mày có được công ty thì đã sao? Mày chẳng sánh được với hai đứa con trai của tao, đến vợ mày cũng chẳng ra gì!”
Cố Văn nhìn qua Bạch Lâm Anh, Bạch Lâm Anh lập tức hiểu ý, đến trước mắt Bạch Lan Huyên, tát bà ta một cái.
Bạch Lan Huyên bị tát ngã xuống đất, một vết máu rỉ ra từ khóe miệng: “Cố Văn, mày điên rồi à?” Bạch Vũ không ngờ người đàn ông này lại dám đánh em gái bà ta.

“Cố Văn, mày...mày không biết xấu hổ, Cố Văn..

“.


 
Chương 325


Mặt của Bạch Lan Huyên vì bị tát mà sưng như đầu heo, bà †a vốn dĩ đã không xinh đẹp, thân hình lại mập mạp, dáng vẻ lúc này quả thực càng thêm buồn cười.

Cố Văn đang ngồi trên ghế sô pha cũng không nể mặt mà cười ra tiếng, mới tát có một cái thôi mà đã thành thế này.

rồi, nếu để hắn tự mình ra tay, người phụ nữ này chắc chản sẽ rất thảm.


“Ăn nói bẩn thỉu thì phải lãnh hậu quả.

Nếu tôi còn nghe được bà nói xấu sau lưng vợ tôi thì sẽ không đơn giản chỉ là một cái tát thôi đâu!”
“Anh rể, Cố Đình, anh đi ra ngoài cho tôi, chuyện này anh rốt cuộc có quản không?”
Bạch Lan Huyên hét lớn từ dưới lầu.

Cố Đình đang định nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng nói lại bước ra: "Rốt cuộc cô định làm gì?”
Khi Cố Đình nhìn thấy Cố Văn, ông †a ngay lập tức đoán được chuyện gì đang xảy ra.

“Con về khi nào đấy?”
Cố Đình trở nên khách sáo hơn nhiều, có lẽ vì bây giờ cả nhà họ Cố đều phải dựa vào Cố Văn, ngay cả giọng điệu nói chuyện của ông ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.


“Con vừa mới đến, không ngờ ở nhà lại đang diễn một vở kịch hay như vậy”
Khuôn mặt Cố Văn lộ vẻ thích thú.

Cố Đình giờ mới nhớ ra vừa rồi Bạch Lan Huyên gọi mình, cau mày lộ ra vẻ không kiên nhân: “Cô còn chuyện gì nữa, không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao? Cô mau đi đi”
“Sao anh có thể nói chuyện như vậy, Bạch Lan Huyên là em gái em, là em gái: ruột của eml Chẳng lẽ cứ mặc kệ không quản như vậy?”
Năm đó khi nhà họ Cố gặp khó khăn là em rể đã bỏ tiền giúp đỡ chúng ta, chúng ta phải biết ơn mới đúng”
Bạch Vũ không nhắc đến chuyện này thì không sao, nhưng hễ nhắc đến là Cố Đình lại lộ vẻ mất kiên nhẫn.

ô còn mặt mũi nói chuyện này sao? Hồi đó bọn họ giúp chúng ta, tôi sẽ nhớ cả đời, nhưng đừng quên bao năm qua cô đã dùng tiền của gia đình để giúp đỡ em gái, em rể của cô.

Nhà họ giống như một cái động không đáy, để cho cô ném tiền vào, cô còn không hiểu sao?”

Bình thường ông ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu đã lôi chuyện này ra nói, Cố Đình đương nhiên có hàng trăm câu hỏi đang chờ họ trả lời.

“Hay lắm! Không ngờ cả nhà các người lại vong ơn phụ nghĩa như vậy, Bạch Vũ chị nhớ lấy cho tôi, từ hôm nay trở đi tôi không thèm một xu nào của nhà các người! Cố Đình, anh nói tôi cờ bạc hả? Vợ anh thì không cờ bạc chắc?
Anh hỏi chị ta xem chị ta nợ bao nhiêu tiền rồi!”
Bạch Lan Huyên cảm thấy đã không cần thiết phải giấu giếm giúp chị gái mình nữa, nói ra sẽ thấy thoải mái hơn, nếu họ muốn tiếp tục tranh chấp thì Bạch Lan Huyên vui vẻ nói ra mọi chuyện.

“Bạch Lan Huyên, em ngậm mồm lại cho chị, không phải em đã hứa với chị rãng sẽ không bao giờ nói ra chuyện này sao?” Bạch Vũ thật không ngờ rằng Bạch Lan Huyên lại dễ dàng nói ra như Vậy.

Hồi đó đúng là bà ta chơi cờ bạc, nhưng bà ta sớm đã trả hết nợ rồi, sao Bạch Lan Huyên còn lôi chuyện này ra nói?.


 
Chương 326


Bạch Vũ lo lắng, Cố Đình sắc mặt khó tin, không ngờ vợ ông †a cũng là một tay cờ bạc giỏi sao?
“Cô nói cái gì? Bạch Lan Huyên, cô nói lại cho tôi nghe” Phòng trước phòng sau vậy mà lại không phòng được vợ mình.
“Sao, anh không tin? Năm đó vì chị †a cờ bạc nên mới dẫn tôi đến nơi như vậy, hiện tại chị ta đã trả hết nợ rồi, nhưng tôi lại đối mặt với lỗ hổng lớn, trên đời làm gì có cái lý đó! Tôi nói cho anh biết, dù các người không giúp tôi số tiền này, tôi cũng có cách để trải”
Nói xong, Bạch Lan Huyên lấy đồ của mình rồi tức giận bỏ đi.
Cánh cửa nặng nề đóng lại, Bạch Vũ thận trọng ngẩng đầu nhìn Cố Đình: “Anh nghe em giải thích.


Thật ra chuyện này...là em gái em, là em gái em...”
“Em gái cô ép cô đánh bạc sao? Cô ta lấy tiền của cô để đưa cô đi đánh bạc? Cô còn mặt mũi mà mặc cả với tôi sao? Bạch Vũ, trước đây tôi chưa từng tin cô là một người phụ nữ xấu xa, nhưng sao cô lại có thể đi đánh bạc?
Cô đã quên trước đây Mộc Sĩ làm sao mà suýt nữa đã để mất công ty của nhà họ Mộc à?
Nếu không có Cố Văn cho hắn ta vay tiên thì nhà họ Mộc không biết giờ đã thành thế nào rồi, cô còn dám tham gia vào loại cờ bạc đó nữa, cô nói xem, cô rốt cuộc đã để thua bao nhiêu tiền?”
Cố Đình vốn tưởng rằng vợ mình chỉ lấy tài sản của gia đình để tiếp tế em gái và em rể, nhưng không ngờ rằng chính cô Ta lại dính vào cờ bạc.
Dính lấy loại phụ nữ như Bạch Lan Huyền thì có gì tốt đẹp.

chứ? Tại sao người phụ nữ này lại không hiểu chứ, sao lại nghĩ không thông như vậy?
Bạch Vũ ngay lập tức quỳ xuống ôm lấy đùi của Cố Đình: “Không như anh nghĩ đâu, em vốn không định như vậy, chỉ nhất thời không nhịn được mới đi đánh bạc, anh tin em đi...đó là lần đầu tiên em đánh bạc, sẽ không bao giờ có lần sau nữa, em cầu xin anh...Đừng đuổi em đi”
“Tôi đang hỏi cô, rốt cuộc cô đã để mất bao nhiêu tiền của?” Cố Đình không còn giận nổi nữa, từ trước đến nay ông ta luôn chán ghét việc vợ chồng Bạch Lan Huyên ở bên ngoài cờ bạc, ông ta không ngờ vợ mình lại cũng là người như vậy.


Bạch Vũ cúi đầu, không biết nên mở mồm thế nào.
“Nói đi chứ, bây giờ tôi cho cô cơ hội nói ra, nếu để tôi điều †ra ra cô thua bao nhiêu, tôi sẽ ly hôn với cô ngay lập t†WI ^ “Ba...ba trăm tỷ...!Bạch Vũ ngập ngừng nói.
ô nói cái gì? Ba trăm tỷ?” Cố Đình mình sửng sốt, gia sản của bọn họ tổng cộng có bao nhiêu đâu chứ, không ngờ người phụ nữ này lại để mất những ba trăm tỷ!
Nếu không phải bị ép, có lẽ người phụ nữ này sẽ không bao giờ nói ra chuyện này.
Cố Đình tát vào mặt Bạch Vũ: “Tại sao tôi lại lấy một người.

đàn bà hoang đường như cô? Tôi vốn tưởng cô là tiểu thư khuê các, có thể gánh vác trọng trách trở thành nữ chủ nhân của gia đình.

Không nghĩ cô lại hồ đồ đến mức dính vào cờ bạc”
Thấy Gố Đình tức giận như vậy, Bạch Vũ phút chốc òa khóc, dù sao thì tình hình hiện tại khác xa với ý định kiếm chút tiền tiêu vặt ban đầu của bà ta.Cố Đình, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa, xin hãy cho em một cơ hội, cho em một cơ hội để thay đổi bản thân” Bạch Vũ ở một bên khóc, những người bên cạnh đến thở mạnh cũng không dám.


Gố Văn ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt nói: “Ba, con chỉ tới để ký hợp đồng.

Con không có hứng thú và cũng không rảnh rồi để ở đây xem ba giải quyết những lùm xùm này”
Cố Văn vừa dứt lời, Bạch Lâm Anh đã trao hợp đồng trong tay cho Cố Đình.
Khi nhìn thấy bốn chữ chuyển nhượng công ty trong hợp đồng, Bạch Vũ đứng dậy hét lớn: “Không thể ký, tôi không đồng ý.

Ký xong thì tôi phải làm thế nào? Cố Nam của tôi phải sống như thế nào? Những ngày tháng sau này gia đình †a phải sống thế nào?”.


 
Chương 327


“Cô lại làm loạn cái gì, Cố Văn đã bỏ ra một khoản tiên để mua lại công ty rồi.

Nếu cô làm loạn thế này, đừng trách tôi không nể mặt”
“Tôi làm loạn? Tôi làm loạn cái gì?
Cố Đình, rốt cuộc anh đã từng nghĩ cho Cố Nam chưa? Trong lòng anh chỉ nghĩ đến con tiểu tiện nhân đó thôi! Khi đó tôi còn đang mang thai Cố Nam, anh lại mang thẳng con hoang đó về.


Cố Đình, rốt cuộc anh có trái tim không vậy? Anh đã quên chuyện hồi đó anh năn nỉ nhà họ Bạch, xin tôi lấy anh thế nào rồi à?
Giờ nghĩ lại nếu hồi đó con tiện nhân đó chịu ở bên anh thì nhà họ Cố ngày hôm nay có còn chỗ dung thân cho mẹ con tôi không?”
“Bạch Vũ, đừng có ức hiếp người quá đáng.

Tôi nói cho cô biết chuyện năm đó không liên quan đến bất cứ ai, cứ xem như là lỗi của tôi đi, cô hà tất phải đố lỗi cho người khác.

Còn tôi, tôi chẳng qua chỉ đang cố hết mình để theo đuổi Tình yêu mà thôi.”
Nghe những lời này của Cố Đình, Cố Văn lắc đầu bất lực, thầm mừng vì anh và Cố Nam không giống như ông ta nói khoác không biết ngượng mồm để che giấu cho lỗi lâm của bản thân: “Tôi không muốn nói thêm về hợp đồng nữa, chỉ cần ký cho tôi càng sớm càng tốt là được, sau này chuyện công ty không phiền bà nhọc lòng nữa.

Đúng rồi dì à, nếu dì còn muốn Cố Nam đến công ty làm việc thì có thể đến nhà họ Cố tìm tôi.


Dù sao người làm em trai như tôi cũng không thể đẩy anh trai mình vào đường cùng được”
Nói xong Gố Văn cùng hai cấp dưới rời đi.
Cố Đình vẫn cầm hợp đồng trong †ay, nhân lúc ông ta còn đang ngây người chưa kịp phản ứng, Bạch Vũ đã giật lấy hợp đồng và xé nó ra từng mảnh.

Đợi đến khi Cố Đình sực tỉnh muốn giành lại thì cũng đã quá muộn, Cố Đình tức không nhịn nổi hét lớn: “Bạch Vũ, cô điên rồi sao? Cô nhìn bản thân mình đi, đâu còn dáng vẻ hiền lành đoan trang ngày xưa, rõ ràng chỉ là mụ đàn bà chanh chua”
Sao ông ta có thể ngờ rằng cô tiểu thư đại gia khuê tú ngày xưa và người đàn bà chanh chua không chút hình tượng nào.

lúc này lại là cùng một người.

Thực sự là do bị ép đến đường cùng ư? Hay “đại gia khuê tú” chỉ là một chiếc mặt nạ ngụy trang trước mặt người khác của cô ta?
Bạch Vũ cười một cách điên cuồng: “Tôi biến thành thế này còn không phải do ông ép sao? Cha con các người cấu kết với nhau làm việc xấu, què chân hẳn chỉ là một vở kịch các người diễn trước mặt người khác hòng đoạt lấy công ty!” Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Bạch Vũ lúc này, Cố Đình chỉ đành bất lực lắc đầu.


Bạch Vũ tiếp tục cười lớn, vẻ mặt điên cuồng giống như chịu kích thích rất lớn, ngồi ở trên sô pha: “Cố Đình, tôi nói cho anh biết, cái Cố Nam không có được, dù có phải hủy, tôi cũng sẽ không để nó rơi vào tay thằng con hoang đó”
Nhìn bộ dạng phát điên của bà ta, Cố Đình chẳng buồn giải thích gì nữa, lạnh lùng nhìn bà ta: “Muốn có công ty?
Cũng không nhìn xem bản thân cô có năng lực giữ được công ty không”
Cố Đình đóng sầm cửa lại bỏ đi, còn Bạch Vũ thì ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách khóc như mưa.

Bao nhiêu năm nô lực và hi sinh của bản thân giờ đây có vẻ giống như một trò đùa.
Cố Văn trở về biệt thự của mình, như thường lệ mở cửa phòng, nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách liền ngây người: “Sao bà lại ở đây?”
“Mẹ trước giờ chưa từng gặp con, vậy mà con vân có thể nhìn ra mẹ là ai.
Xem ra ngày thường con con cũng hay nghe ngóng tin tức của ta và thu thập ảnh của ta” Người phụ nữ vừa nói vừa liếc nhìn hắn rồi hít một hơi điếu thuốc trên tay..


 
Chương 328


Cố Văn bước tới, giật lấy điếu thuốc từ tay người phụ nữ rồi dí vào gạt tàn: “Muốn hút thì ra ngoài mà hút”
“Cháu trai và cháu gái của mẹ đâu?
Còn cả vợ con, Mộc Mai, mẹ muốn xem xem nó là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến con mê mẩn đến vậy”
Lương Bích Dao tùy ý nhìn quanh căn phòng, tới đây lâu như vậy rồi cũng không thấy cái người xưng là “con dâu”kia.
Cố Văn ngồi trên ghế sô pha, mặc dù đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp bà ấy, nhưng bây giờ khi thực sự gặp.


được bà ấy, trong lòng lại chẳng có chút vui mừng nào, trái tim bình yên như mặt hồ không một gợn sóng.
“Tại sao lúc trước khi xem ảnh ta thì thích thú đến vậy mà bây giờ gặp được người thật lại làm như không quen biết” Lương Bích Dao trêu chọc người đàn ông trước mặt, nói thật, trước đây bà ta chưa từng nghĩ việc có con có gì thú vị, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ trâm lặng của con trai mình, Lương Bích Dao lại thấy thú vị vô cùng.
Phải nói rằng Lương Bích Dao có chút hối hận vì lúc trước đã không mang đứa trẻ này đi cùng, nếu Cố Văn ở bên cạnh cô ta có lẽ sẽ còn ưu tú giỏi giang hơn bây giờ.
“Tôi không rảnh ngồi đây tán gấu với bà, bà có gì cứ nói thẳng, nếu không có việc gì thì về đi!”
Cố Văn ngồi sang một bên trâm tư suy nghĩ, tự hỏi vợ mình sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy vị khách bất ngờ này.

Lương Bích Dao không quan tâm anh đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên đánh giá căn biệt thự.

Phải nói rằng mắt nhìn của con trai bà ta cũng không †ồi: “Mẹ nghe nói công ty đã bị con mua lại rồi.


Gần đây còn có chuyện gì khiến con phiền lòng sao?”
Cố Văn nhìn điếu thuốc đang nghi ngút khói trước mặt: “Tình hình hiện giờ của Mộc Mai không được tốt lắm” “Sao?”
Lương Bích Dao sững người, cũng không biết cụ thể là chuyện gì.

Cố Văn đứng dậy đưa Lương Bích Dao lên lầu, vừa mở cửa đã thấy Mộc Mai đang ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, ngay cả khi có người đến cũng không có phản ứng gì: “Con bé bị sao vậy?”
“Cô ấy đang mang thai thì bị bắt cóc.

Cô ấy bị giam hai ngày hai đêm, hoảng sợ mà sinh con trong nhà kho.
Lúc được giải cứu thì đã như thế này rồi”
Mỗi khi nghĩ đến những gì đã xảy ra với vợ, anh chỉ hận mình vì đã không bảo vệ được cô.


Thấy vợ đến cả mình cũng không nhận ra, Cố Văn lòng đau như cắt.

Lương Bích Dao nhìn Mộc Mai lúc này lại nhớ tới mình năm đó khi mang thai Cố Văn, mặc dù bà ta cũng phải một mình ở bệnh viện sinh con nhưng tình hình vấn còn tốt hơn tình hình của Mộc Mai rất nhiều.
“Để mẹ vào xem một chút” Lương Bích Dao bước vào, nhìn người phụ nữ có đôi mắt đờ đần và sắc mặt ảm đạm, đưa tay kéo chăn bông ra: “Bà đang nhìn gì 2" Mộc Mai không hề có phản ứng gì, vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Lương Bích Dao quay đầu con trai mình: “Đứa trẻ đâu?” Chắc hẳn do nghe thấy nhắc đến đứa bé, Mộc Mai quay đầu lại, nắm lấy tay Lương Bích Dao: “Đứa bé? Bà nhìn thấy con tôi rồi sao? Chúng rất ngoan phải không?”
Mộc Mai nắm lấy tay Lương Bích Dao, nụ cười hạnh phúc đã mất từ lâu hiện trên khuôn mặt cô, khác hẳn vẻ ngây ngốc mới nấy..


 
Chương 329


Lương Bích Dao cảm thấy có lẽ đứa bé có thể khiến cho.

Mộc Mai phấn chấn lên.
“Hãy nghĩ đến hai đứa con ngoan ngoãn của con, chúng còn nhỏ như vậy, lại ngoan ngoãn như vậy” Mộc Mai chậm rãi cúi đầu không nói gì, tựa hồ đang hồi tưởng điều gì, khóe.

miệng hơi nhếch lên.


Lúc sau cô lại cau mày, nét mặt phiền muộn.

Nhìn thấy cô như vậy, Lương Bích Dao lờ mờ cảm thấy Mộc Mai thực ra đã bình phục từ lâu, cô chỉ giả vờ ốm, có lẽ cô đang trốn tránh điều gì đó.

Nghĩ đến đây, Lương Bích Dao nắm lấy cánh tay của Mộc Mai: “Thật ra bệnh của con đã khỏi từ lâu rồi đúng không? Con vẫn luôn giả vờ đúng không?”
Mộc Mai rơm rớm nước mắt rồi khóc thành tiếng: “Chỉ là tôi sợ, như thể bị nguyền rủa vậy, việc tôi và Cố Văn ở bên nhau chỉ luôn đem lại rắc rối cho anh ấy, từng chuyện một cứ thế xảy ra, Cố Văn mệt mỏi rồi, tôi cũng chịu đựng đủ rồi”
Lương Bích Dao nhìn Mộc Mai gầy gò trước mặt, lắng nghe cô tâm sự những gì chôn chặt trong lòng: “Con đã từng nghĩ đến sự tồn tại của con đối với Cố Văn có ý nghĩa thế nào chưa? Đã từng nghĩ đến con mình chưa? Các người là người một nhà, có chuyện gì mà không thể cùng nhau đối mặt? Nếu con thực sự có mệnh hệ gì, một mình Cố Văn biết phải làm sao?”
Lương Bích Dao nghĩ vê Cố Văn và Mộc Mai, chỉ hy vọng chúng có thể sớm hiểu ra.
Điều khiến Mộc Mai ngạc nhiên hơn nữa là người phụ nữ trước mặt cô hóa ra lại là mẹ ruột của Cố Văn”Mẹ chỉ muốn đến để thăm các con, một thời gian nữa mẹ lại đi rồi”
Mộc Mai có chút ngại ngùng, cô bước xuống đất xỏ giày vào: "Con sẽ cố găng phấn chấn lên để cùng bọn trẻ và Cố Văn đối mặt với cuộc sống”
“Con đấy! Lễ ra con nên nghĩ vậy từ lâu rồi, con khiến cho Cố.

Văn lo lắng lắm biết không”
Lương Bích Dao nói, kéo Mộc Mai xuống lầu.

Gần đây, Mộc.

Mai đều không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt của cô rất xấu, người cũng gầy đi rất nhiều.
Thấy vợ bước xuống, Cố Văn lao tới ôm chặt lấy cô: “Sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi”
Nghe những lời Cố Văn nói, Mộc Mai siết chặt tay nghẹn ngào: “Mọi chuyện đã qua rồi.

Từ nay, gia đình chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
Lương Bích Dao đứng một bên nhìn hai người họ ôm chặt lấy nhau, nhìn con trai và con dâu mở lòng với nhau, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sự áy náy với con trai bao nhiêu năm nay cũng vơi đi nhiều.
Khi họ sực tỉnh thì Lương Bích Dao đã lặng lẽ rời đi rồi.

Mộc.

Mai nhìn ra cổng nói: “Hai người khó khăn lắm mới gặp được nhau, giờ bà ấy lại đi rồi, lần sau gặp lại không biết là khi nào”
Cố Văn lắc đầu, cùng Mộc Mai ngồi trên ghế sô pha: “Không sao đâu, bà ấy sớm muộn cũng sẽ quay lại”
Nếu không phải bị Cố Đình lừa dối, Lương Bích Dao làm sao có thể trở thành kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác, còn liên lụy đến con trai mình.


Ngày tháng trôi đi, việc phán xét đúng sai của người khác cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

“Cố Văn, bây giờ anh còn trách bà ấy không?”
“Thật ra anh chưa từng thật sự trách bà ấy! Bà ấy cũng chỉ là một người đáng thương như anh, chưa kể bà ấy còn thập tử nhất sinh để đưa anh đến với thế giới này, nếu không thì sao.

anh có thể gặp được em và cùng nhau nuôi dưỡng kết tinh tình yêu của chúng ta?”
Nói xong Cố Văn mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộc Mai.

“Được rồi, đừng nhắc đến những chuyện phiền lòng đó nữa.

Em vừa trải qua một trận bệnh nặng, giờ cuối cùng đã hoàn toàn khỏi rồi”.


 
Chương 330


Cố Văn nhìn khuôn mặt gầy gò của Mộc Mai từ lúc mới phát bệnh, anh đau lòng đưa tay ra vuốt ve đôi má cô.
Lúc này, Lương Bích Dao từ bên trong bước ra, ngồi lên chiếc xe đậu ở góc đường.
Tâm trạng của bà lâu thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được, lúc lên xe không để tài xế chạy, chỉ cúi đầu xuống mặc cho.

nước mắt chảy dài thấm ướt cả tấm khăn lụa trên tay.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Lương Bích Dao, người tài xế quan tâm hỏi: “Thưa bà, bà có chuyện gì vậy?”
“Không sao” Lương Bích Dao xua †ay, bà tưởng rằng có thể kiềm chế cảm xúc, nhưng hóa ra là bà đánh giá quá cao bản thân.

Tài xế vừa khởi động xe vừa nhẹ nhàng khuyên: “Thưa bà, bà không nên quá đau buồn, cậu chủ không phải đang sống rất tốt đó sao?
Bây giờ cậu chủ cũng đã trưởng thành rồi, nhất định có thể thông cảm cho nỗi khổ của bà”
Những năm qua, Lương Bích Dao tự mình xây lên bức tường chắn thật cao cho trái tim, ngăn không cho bất kỳ ai tiến lại gân, đồng thời bắt bản thân phải giam mình cô độc trong đó.
Nếu không có tin tức về chấn thương của Cố Văn, bà đã không vội vã trở về.

Chỉ khi thực sự muốn gặp họ, Lương Bích Dao mới bắt đầu do dự, không biết phải đối mặt thế nào với con trai và gia đình mà bà ngày nhớ đêm mong.

“Thưa bà, tiếp theo là...”
“Đi đến sân bay trước đã, đợi đến khi giải quyết xong công việc rồi hãng quay lại thăm họ!” Qua gương, bà thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt và một vài sợi tóc nửa đen nửa trắng, Lương Bích Dao cảm thấy chớp mắt mà đã nhiều năm trôi qua, bà không còn là một thiếu nữ ngây ngô thuở nào.


Sau khi Mộc Mai và Cố Văn trở về biệt thự, cô bảo mẫu âm hai bé đến, hai đứa trẻ u nu úc núc ai nhìn cũng yêu.
“Đưa cho tôi” Mộc Mai ôm đứa bé vào lòng, tâm trạng bỗng dần vui lên.
Quấng thời gian này cô bệnh liên miên không có thời gian ở bên chăm sóc tốt cho các con, không ngờ hai bé lớn nhanh quá, tay ôm con trở nên nặng tru.
“Con trai và con gái đều giống em, sau này lớn lên chúng nó nhất định sẽ xinh đẹp như em” Cố Văn ôm lấy cả ba mẹ con, khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện.
“Đương nhiên rồi” Mộc Mai vui vẻ đưa con cho Cố Văn: “Anh cũng ấm một chút đi”
“Chị An thế nào rồi ạ?" Lúc trước khi Mộc Mai bị bắt cóc, chị An cũng bị người ta đánh vỡ đầu, không biết lúc này đã bình phục đến đâu rồi.
“Tình hình không được tốt lắm” Cố Văn khế cau mày: “Đầu chị ấy bị chấn thương, bên trong lại tụ máu.

Tiếp theo vân phải điều trị theo dõi, không biết khi nào mới khỏi”
“Đầu tại em” Mộc Mai có phần tự trách: “Nếu không phải vì em, chị ấy cũng chẳng bị thương như này.


Em muốn đến bệnh viện thăm chị ấy
Khi đó, chị An vì cứu em mà một mình đánh nhau với bọn chúng, bộ dạng chị be bét máu khiến người khác sợ hãi.

“Em yên tâm đi, anh đã sắp xếp người chăm sóc cho chị An rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Hiện tai sức khỏe của em chưa bình phục, đợi em khỏe lên, anh sẽ đến bệnh viện cùng em: Cố Văn ngập ngừng giây lát: “Đúng rồi, anh có tin tốt cho em đây”
“Tin gì vậy?” Mộc Mai phấn khích hỏi anh.
“Hôm qua, bác sĩ nói là trong đêm mẹ em có tỉnh dậy một lần” Vốn dĩ anh định nói cho cô biết nhưng nghĩ đến cô chưa bình phục hẳn nên để đến hôm nay mới nói với cô..


 
Chương 331


Mộc Mai nghe được tin đó thì trợn tròn mắt, vì tay đang bế.

con nên chỉ có thể cố gắng giữ giọng bình tĩnh hết mức: “Thật sao? Lời anh nói là thật, mẹ em đã tỉnh rồi sao?”
Cô kích động đến nói năng loạn xạ, mẹ cô năm trên giường bệnh lâu như Vậy, cuối cùng bây giờ cũng đã tỉnh rồi, đây là †in vui nhất cô được nghe trong khoảng thời gian này.
“Em đừng quá kích động, hiện tại bác sỹ đang theo dõi, có tin tức gì sẽ lập tức nói cho em biết.


Em phải khỏe lên trước đã, sau đó anh sẽ đưa em đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ em nhất định sẽ khỏe lại nhanh thôi”
Cố Văn sai người bế con đi, lúc này Mộc Mai kích động đứng ngồi không yên.
“Cảm ơn anh, Cố Văn, cảm ơn anh, em thật sự rất vui” “Giữa chúng ta mà cần phải nói cảm ơn sao? Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi một lát nhé” Cố Văn dìu Mộc Mai lên lầu.

Tâm trạng lên xuống thất thường, quả thật những ngày qua Mộc Mai đã rất mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Người giúp việc dưới lầu gõ cửa, Cố Văn bước ra, cau mày, vẻ mặt không vui nhắc nhở: “Cô chủ vừa mới ngủ, sau này gõ cửa nhẹ thôi Người giúp việc cúi đầu, rụt rè nói: “Thưa cậu chủ, bên ngoài có người tìm Ain”
cậu “Nói tôi không có nhà” Lúc này, Cố Văn chỉ muốn quay vào phòng ngắm nhìn Mộc Mai đang say ngủ, sai người hầu
ra đuổi họ về.


“Cố Văn à, lâu ngày không gặp, không phải anh quên tôi rồi chứ?”
Giọng đùa dí dỏm từ dưới lầu vang lên, Cố Văn liền biết là ai, anh không thể khước từ được nữa, đi dọc xuống cầu thang.

Mạc Văn ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, giống dáng vẻ một thiếu niên nghiêm túc.
Sau khi đuổi từ Tây Âu sang Việt Nam, Mạc Văn như một âm hồn bám riết lấy Cố Văn không tha, lúc này Cố Văn không có †âm trạng cũng chẳng thèm đôi co với anh ta nữa.
“Anh đến đây làm gì?”
Mạc Văn đứng dậy, đặt quả tảo đang ăn dở một nửa lên chiếc bàn nhỏ: “Sao thộn mặt ra vậy? Chúng ta là bạn bè lâu năm, một ly trà cũng không có sao?”
“Anh lặn lội đến đây chỉ để uống trà thôi sao?” Cố Văn ra hiệu người hầu đi pha trà.
Nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh của Cố Văn, Mạc Văn muốn bật cười: “Cố Văn, kỹ năng diễn xuất của anh quá đỉnh, suýt nữa thì đánh lừa được tôi rồi.


Giả heo ăn thịt hổ, tôi thực sự nghĩ anh bị thương mà đau xót thay anh.

Con hổ như anh khi nào mới chịu ra khỏi núi đây?”
“Anh không phải luôn giả vờ là người tử tế để lừa gạt các thiếu nữ bên ngoài hay sao?” Cố Văn vặn hỏi.
Ngày nay, những kẻ lừa gạt thiếu nữ, đa phần đều giả vờ đáng thương hoặc làm ra vẻ đẹp trai, nhiều tiền nhưng Mạc: Văn không vậy, anh ta tử tế, thật là hiếm có.
“Hoàn cảnh của tôi khác với anh.
Nghiêm túc đấy, anh có tự tin là sẽ kéo Cố Nam xuống nước được không?”
Cố Văn liếc mắt sang: “Tổng giám đốc Mạc bắt đầu quan †âm đến chuyện gia đình tôi từ khi nào vậy? Đã quan tâm Cố Nam đến như vậy, cớ sao không tự mình đi hỏi anh ấy chứ?”.


 
Chương 332


“Là bạn bè nên quan tâm thôi, hỏi có câu à, anh cũng không cần phải đề phòng như vậy chứ?” Mạc Văn có chút không vui.
Cố Văn cũng chẳng vui vẻ gì, cũng may lúc này người hầu đem trà ra, anh liền hất căm: “Không phải anh muốn uống trà sao? Uống đi”
Mạc Văn đưa tay lấy tách trà, liền nghe Cố Văn phán một câu: “Uống xong thì biến ngay”
Không khí trong phòng khách có chút khó xử.
Đến khi tiếng khóc của đứa bé cất lên, phá vỡ sự im lặng.


Mạc Văn nhanh trí đứng dậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Cố Văn: “Mộc Mai cô ấy...sinh rồi sao?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải trình bày với anh” Cố Văn quay.

lưng đi thẳng lên lầu, ôm bé gái vừa thức giấc bước ra.

Mạc Văn sững sờ nhìn Cố Văn ôm bé gái quay lại ngồi trên sô pha, anh ngồi đó chọc cô bé cười, khung cảnh này quá ấm áp nhưng lại khiến tâm can anh ta khó chịu.
Anh ta đờ ra một lúc, cuối cùng không kìm nổi tiến lại gần nhìn mặt đứa bé.
“Tống giám đốc Mạc, sao anh vẫn chưa đi?” Cố Văn ngước đầu lên, với nụ cười đắc ý trên khuôn mặt: “Không lẽ xem đây là nhà riêng của mình rồi sao?”
Vốn dĩ Mạc Văn trong tâm thế tò mò, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm: “Cố Văn, anh...anh rõ ràng là cố ý!”

“Tôi cố ý làm vậy, anh nên đi đi, con gái tôi bị dị ứng với anh đấy”
Cố Văn cầm đồ chơi đặt trên chiếc bàn lên, chọc cười con gái, cô bé rất hợp tác, cười vui vẻ, âm thanh khúc khích lan tỏa khắp phòng khách.
Mạc Văn trong lòng ghen tị, bỗng nhiên tiến đến bất ngờ giật cô bé ra khỏi vòng tay của Cố Văn.
Cố Văn ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Anh làm gì vậy?” Mạc Văn không trả lời mà lùi lại một bước, cúi đầu nhìn bé nhỏ trong vòng tay mình, xinh đẹp trắng ngần, khuôn mặt vô cùng dễ thương.
Mạc Văn, bỏ đứa bé xuống!”
Cố Văn không dám tiến lại gần, sợ Sự giăng co giữa hai người sẽ làm cô bé khiếp sợ, cũng sợ lỡ tay mà làm rơi con.

“Tôi không bỏ” Mạc Văn làm mặt quỷ tiếp tục chọc bé cười.

Không ngờ, cô bé bất ngờ oa oa khóc lớn.

Mạc Văn lúc này lớ ngớ không biết làm gì, anh ta không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, nhất thời đứng sững một chỗ.
Cố Văn vội vàng chạy đến ôm lấy đứa trẻ, lúc này Mộc Mai đang ngủ trên lầu cũng bị đánh thức vì tiếng khóc của đứa trẻ, vội vã chạy xuống.
Nhìn thấy Mạc Văn, Mộc Mai sửng sốt một lúc: “Anh Mạc, sao anh lại ở đây?”
Họ đã không gặp trong một thời gian dài kể từ lần gặp trước đó.
“Mộc Mai, lâu quá không gặp” Mạc Văn hoang mang ôm lấy đứa bé, vừa chào hỏi Mộc Mai, vừa muốn làm cho đứa trẻ ngừng khóc.
Không biết có phải vì nghe thấy tiếng của người mẹ hay không, đứa bé trong tay của Mạc Văn bỗng ngừng quấy khóc, trở nên im lặng.
Mộc Mai ôm lấy con: “Anh mau ngồi đi, để đứa trẻ cho tôi bế, anh là khách làm sao có thể để anh dỗ bé được chứ?”.


 
Chương 333


“Đã đặt tên cho đứa bé chưa?” Mạc Văn hỏi.

“Vẫn chưa” Mộc Mai đáp: “Gần đây nhiều việc quá, tôi và Cố Văn đều rất bận nên chưa kịp đặt tên con.

Nhưng đã có tên ở nhà rồi, “Nghe hay đấy” Không biết tại sao, trong lòng Mạc Văn cảm thấy trống rỗng: “Ừm, tôi! thực ra tôi có một số việc nên phải.

.


Đợi đến lúc đầy tháng của bé nhất định phải thông báo cho tôi biết đấy, còn cả tiệc trăm tuổi, tôi nhất định sẽ đến chúc phúc”
“Vâng! ” Không ai mà đi đánh kẻ chạy lại, Mộc Mai đang định cảm ơn anh ta thì bị giọng nói của Cố Văn cắt ngang.

“Anh Mạc đã bận như vậy thì không cần phải đến tham dự đâu”
Cố Văn không có chút thiện cảm nào với anh ta, cũng không bận tâm anh ta đang cười hay đang khóc, người không muốn gặp thì tốt nhất đừng xuất hiện.

Mạc Văn chẳng hề tức giận: “Anh Cố đã nhiệt tình như vậy, nếu như tôi không tới, không phải là có lỗi với hai bé hay sao? Yên Tâm đi, tôi nhất định sẽ tới kịp.


Nói xong, không thèm nhìn đến sắc mặt của Cố Văn, xoay người rời đi.

Trong phòng khách, Mộc Mai khó hiểu nhìn Cố Văn: “Anh cãi nhau với anh †a à? Sao em thấy hai anh rất lại”
t đứa là Đoàn Đoàn, một đứa là Viên Viên”

“Không” Cố Văn nói kiểu úp mở: “Anh ta như một con ruồi, gây phiền phức khắp nơi, lần sau cứ mặc kệ anh †a”
Sáng sớm hôm sau, Mộc Mai nhận được cuộc gọi từ Cam Vân Đình: “Chị Vân Đình”
“Mộc Mai, chị nghe nói là em đã sinh đôi, xin chúc mừng” Cam Vân Đình nói một cách vui vẻ.

“Cảm ơn chị”
“Lúc nữa chị và Bạch Kính Thành sẽ đưa đứa nhỏ đến gặp vợ chồng nhà em” Cam Vân Đình cười nói.

Mộc Mai nghe như vậy lập tức mừng rỡ: “Thế tốt quá” Con của Bạch Kính Thành và Cam Vân Đình đã được một tuổi, đang trong giai đoạn tập nói bập bẹ, tương lai có thể làm bạn với con của cô.

“Được rồi, chúng ta gặp lại sau” Hai chị em không nói nhiều lời, sau khi cúp điện thoại, Mộc Mai đã kêu người giúp việc chuẩn bị vài thứ.

Cố Văn vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Mộc Mai ở trong bếp.

Mộc Mai đang cắt rau giật mình, quay lại thì thấy đó là Cố Văn: “Anh đã về rồi”

Mộc Mai để đồ trong tay xuống, quay người lại, Cố Văn vùi
đầu vào ngực Mộc Mai: “Cuối cùng, em cũng đã biết yêu thương chồng mình rồi sao?”
Mộc Mai đẩy anh ra: “Đừng đùa nữa, vợ chồng Bạch Kính Thành sẽ đến đây bây giờ”
Cố Văn biết Cam Vân Đình là một trong vài người bạn của Mộc Mai ở Hà Thành.

Có cô ấy nói chuyện, Mộc Mai cũng đỡ buồn chán.

Khi thức ăn đã chuẩn bị xong thì có tiếng gõ cửa.

Mộc Mai chạy ra mở cửa, nhìn thấy Cam Vân Đình thì lập tức ôm cô ấy: “Chị Vân Đình, cuối cùng chị cũng đến rồi” “Trên đường bị kẹt xe nên đến hơi muộn”.


 
Chương 334


“Không sao, vào ngồi đi” Mộc Mai nhiệt tình mời, Cam Vân Đình và Bạch Kính Thành cùng nhau bước vào.
Mộc Mai gọt hoa quả đưa cho con trai của Cam Vân Đình: “Tiểu Bạch, ở nhà cô có nhiều đồ ngon lắm, có muốn ăn không?”
“Muốn” Giọng nói ngọt như sữa của: đứa trẻ làm trái tim của Mộc Mai tan chảy.
“Con trai của chị thật đáng yêu.”
Mộc Mai phát hiện ra là mình có sức chống cự đối với trẻ con.

“Con của em đâu, ôm bọn nó ra cho chị xem nào” Cam Vân Đình có chút hâm mộ, vợ chồng bọn họ lại sinh đôi được hai đứa con.
“Chúng ta ôm xuống đi” Mộc Mai và Cố Văn cùng nhau lên lầu.
Bạch Cảnh Thành cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của vợ, ôm cô ấy vào lòng: “Chúng ta cũng có thể cố gắng”
“Đi chết đi” Cam Vân Đình cúi đầu, ngượng ngùng nhìn Bạch Kính Thành.
Không lâu sau, Cố Văn và Mộc Mai đưa hai đứa trẻ xuống, Cam Vân Đình bước tới và nhìn thấy hai đứa trẻ trắng hồng này, cô ấy không biết đặt tay vào đâu.

Mặc dù đã sinh con nhưng khi cô ấy luôn cẩn thận với con của người khác.
Mộc Mai đặt đứa bé vào lòng Bạch Kính Thành: “Có phải đang rất hâm mộ không? Sao anh và Cam Vân Đình không cố gắng thêm nữa đi”
Bạch Cảnh Thành cẩn thận ãm bế đứa nhỏ này: “Tôi không ghen tị đâu, chờ con tôi lớn hơn một chút nữa là có thể đi nhà trẻ được rồi, thì chúng tôi lại có thế giới riêng tư của hai người.

Đến lúc đó thì các người mới phải hâm mộ đấy” Bạch Cảnh Thành nói xong.


Vẻ mặt của Cam Vân Đình lập tức đỏ bừng.
Mộc Mai không khỏi hâm mộ khi nhìn cách Bạch Kính Thành và Cam Vân Đình tình cảm với nhau.
Mộc Mai ôm đứa trẻ vào bếp và nhìn thấy Cam Vân Đình: “Thời gian này Bạch Hà có gây rắc rối gì cho chị không?” “Bởi vì chị mang thai, người phụ nữ kia cũng rất khách khí, từ khi chị sinh Tiểu Bạch ra thì Bạch Hà lại đối xử với chị như trước.

Chị định nể mặt Bạch Kính Thành mà không quan tâm đến cô ấy nữa, Nhưng nó khiến cô ấy trở nên tôi tệ hơn Cam Vân Đình liếc nhìn Bạch Kính Thành đang ngồi bên ngoài, nói nhỏ: “Có một lần khi về nhà họ Bạch, chị gặp Bạch Hà ở góc cầu thang đang đi xuống lâu, không biết cô ấy đang không vui vì chuyện gì, tự nhiên lại đẩy chị ra, nếu lúc đấy chị không phản xạ nhanh thì đã ngã xuống cầu thang rồi”
“Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?
Sao chị không nói cho Bạch Cảnh Thành biết? Chị càng nhãn nhịn thì Bạch Hà lại càng quá đáng thêm, cứ như này.

thì không tốt đâu.

Chị phải chống trả đi chứ”
Mộc Mai đã nghĩ là chỉ cần chịu đựng thì sẽ không sao, nhưng sau khi trải qua rất nhiều điều, Mộc Mai biết răng nếu.


mà không chống trả, những người đó sẽ càng ngày càng quá đáng, liên tục ức hiếp mình.
Mộc Mai thuyết phục Cam Vân Đình không để cô ấy chịu đựng Bạch Hà hết lần này đến lần khác như vậy, bởi vì cô ấy phải có điểm mấu chốt.

Cứ bỏ qua lặp đi lặp lại như vậy sẽ chỉ khiến họ cảm thấy rằng họ làm những điều như vậy là đương nhiên và họ sẽ không quan tâm đến cảm xúc của nạn nhân.
Thật tiếc vì Cam Vân Đình không muốn dây dưa với người phụ nữ đó quá nhiều, mỗi lân Cam Vân Đình nể mặt Bạch Kính Thành thì chuyện lớn cũng thành chuyện nhỏ.
Quên đi, chỉ cần sau này không tiếp xúc nhiều với bọn họ nữa là được.

Bạch Kính Thành và chị đã có nhà riêng, vợ chồng bọn chị sẽ sống ở bên ngoài..


 
Chương 335


Theo quan điểm của Cam Vân Đình, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Những thứ nhỏ nhặt này có thể chịu đựng được.
Mộc Mai cau mày: “Chị không thể nói như vậy, chị cũng được bố mẹ nuôi lớn đàng hoàng, vì sao khi được gả vào nhà bọn họ mà lại phải chịu uất ức như thế chứ?” “Nhưng...Bạch Hà là em gái của anh ấy, và chị ấy, chị không muốn vì việc này mà chị và anh ấy lại khó xử với nhau.”
Cam Vân Đình có thể chiếm được trái tim của Bạch Kính Thành là bởi vì Cam Vân Đình có một tích cách hiền lành, tốt bụng, nhưng theo ý kiến của Mộc Mai, đây chắc chắn không phải là một thói quen tốt đối với Cam Vân Đình, nhiều người sẽ coi cô ấy là đồ ngốc.

“Chị đều nghĩ đến cảm xúc của Bạch Cảnh Thành, nhưng mà Bạch Cảnh Thành đã lo lắng cho chị chưa?
Hai người kết hôn lâu như vậy, chị đều nhường nhịn, chẳng lẽ Bạch Cảnh Thành không để ý chút nào sao?”
“Nếu không phải tới đây, thì em vẫn không nói chuyện này.

với anh sao?”
Giọng nói của Bạch Kính Thành vang lên sau lưng Cam Vân Đình, Cam Vân Đình lập tức hoảng sợ, nhưng khi cô ấy quay lại, thì thấy Bạch Kính Thành đang nhìn mình với vẻ đau khổ.

Em, em chỉ...” Bạch Cảnh Thành không đợi Cam Vân Đình nói xong, đã tiến lên ôm cô ấy vào lòng: “Anh xin lỗi”
Bạch Cảnh Thành luôn biết em gái mình không phải là một người biết điều, nhưng đến hôm nay anh ta mới phát hiện ra em gái mình đã làm nhiều chuyện điên rồ như vậy.

Mộc Mai đứng sang một bên, cười n‹ tại sao em lại hỏi chị câu này rồi đấy.


Chị đều lo lắng cho người khác, mà lại không hề nghĩ gì cho bản thân mình.
Chồng chị không phải là đồ ngốc, chị nên chia sẻ cảm xúc của mình với anh ấy".
Cam Vân Đình nhìn Bạch Kính Thành, có chút chua xót, nói: “Em không muốn nói là bởi vì em sợ ảnh hưởng đến tình cảm anh em của anh.
“Em phải nhớ răng người ở bên anh là em, người đi cùng em đến hết cuộc đời cũng là anh.

Em là bảo bối của anh, anh sẽ không để em bị ai ức hiếp, kẻ cả là em gái anh” Vì đã quyết định cưới Cam Vân Đình làm vợ, Bạch Kính Thành nhất định sẽ bảo vệ cô ấy.
Cố Văn bước tới, nắm lấy tay Mộc Mai và nhìn về phía hai người họ: “Nếu đều đã biết mọi chuyện rồi, thì những khúc mắc của hai người cũng nên gỡ bỏ đi”
Một thời gian trước, Bạch Kính Thành than phiền với anh, anh ta cảm thấy bản thân và Cam Vân Đình không còn cảm giác yêu đương nồng nhiệt nữa, vì Bạch Kính Thành biết Cam Vân Đình mỗi ngày đều rất áp lực, Bạch Kính Thành đã từng nghi ngờ việc kết hôn với Cam Vân Đình là đúng hay sai.
Mộc Mai từ lâu đã biết Bạch Kính Thành không phải là loại người này, chỉ là Cam Vân Đình không muốn làm Bạch Kính Thành ở giữa cảm thấy khó xử nên tiếp tục nhân nhịn.

Tiếc là chỉ khiến người ta nghĩ rằng cô ấy là người dễ bắt nạt mà thôi.


Bây giờ đứa trẻ đã được sinh ra, những người đó tự nhiên cũng sẽ trở mặt.

Một vài người ở lại dùng cơm, tài nấu ăn của Mộc Mai rất giỏi.
Ăn xong, hai người phụ nữ lên lầu chơi với lũ nhỏ.

Con trai của Cam Vân Đình đã hai tuổi rồi, trong nhà đã có người chăm sóc nên cô ấy không cần phải vội vê.

Bạch Kính Thành và Cố Văn đi vào phòng đọc sách, nghe đâu là có chuyện cân bàn bạc nên bọn họ cũng không đến làm phiền..


 
Chương 336


“Mối quan hệ giữa chúng ta rất tốt, không cần phải giấu anh, nếu em biết điều gì đó thì nhất định phải nói cho anh” Cố Văn tin Bạch Kính Thành không phải loại người ăn không nói có, một khi đã biết điều gì thì lập tức sẽ hỏi rõ anh, cho nên khi thấy dáng vẻ này của Bạch Kính Thành, Cố Văn liền biết anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi.
Bạch Kính Thành nhận thấy nơi đây rất an toàn, liền nói: “Lúc trước Cố Nam Tìm em hợp tác, nói vê mặt lợi hại của công ty, nhưng gần đây em phát hiện anh ta hay qua lại với một người đàn ông lạ, hơn nữa không phải là người của Hà Thành.

Em nhận ra tất cả những người đàn ông quyền lực, nhưng em lại chưa bao giờ thấy anh ta”
“Bây giờ Hà Thành có rất nhiều người đến từ các thành phố khác, thậm chí các quốc gia khác.


Sau khi khảo sát xong môi trường làm ăn ở đây, họ tiến hành thâu tóm chiếm độc.

quyền.

Lúc trước, cũng có một vài người định hợp tác với anh nhưng bị anh từ chối” Có một số chuyện có thể hợp tác, nhưng tuyệt nhiên một số khác thì không, Cố Văn không muốn đem toàn bộ Hà Thành bán cho người khác dưới chiêu thức hợp tác độc quyền thị trường.
Những người nhận ra tiềm năng phát triển kinh tế của Hà Thành chỉ muốn không làm mà hưởng một phần thành quả trong đó, bọn họ có phần suy nghĩ tham lam.
“Điều này em cũng có nghĩ đến, nhưng người đàn ông đó rất đáng nghi nên đã cho người đi điều tra.

Lý lịch cụ thể vẫn chưa tìm ra, chỉ biết anh ta họ Mạc” Nói xong Bạc Kính Thành cầm ra một bức ảnh đặt trước mặt Cố Văn: “Chính là người này”
Nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh, Cố Văn sửng sốt: “Sao lại là anh ta?”
“Anh quen à?” Nhìn thấy phản ứng của Cố Văn, Bạch Kính Thành có chút ngạc nhiên, đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp người quen, cái người họ Mạc kia hợp tác với Cố Nam chắc hắn có thù oán gì với Cố Văn.
Trong mặt Cố Văn hiện lên vẻ lạnh lùng: “Người đàn ông này.


là Mạc Văn, bọn anh là đối thủ ở Tây Âu.

Sau khi trở về nước, anh ta cũng bám theo anh.

Vì vậy, anh ta hợp tác với Cố Văn chẳng qua là muốn đánh thẳng anh mà thôi.
Cố Văn đã quên rằng Mạc Văn sẽ nắm bắt được tin anh đuổi Cố Nam ra ngoài này mà lợi dụng vào đó để khống chế Cố Nam, Nhà họ Cố sợ rằng sẽ bị anh ta kiểm soát.
Tính toán không chu toàn...Nhìn thấy vẻ mặt khó đoán của Cố Văn, Bạch Kính Thành liền biết chuyện này không đơn giản: “Bây giờ anh định xử lý như thế nào? Chặt đứt con đường làm ăn của bọn họ hay là ngăn cản bọn họ hợp tác?” “Chúng ta bây giờ làm gì cũng không được nữa của Cố Nam rất lớn.

Anh ta rời khỏi công ty chỉ vì muốn hạ bệ anh, đây cũng chính là mục đích của Mạc Văn, nếu như hai người đó hợp tác với nhau thì thật khó đối phó.” Bây giờ Cố Văn có ngăn cản thì cũng không kịp nữa rồi.

Cả hai im lặng, hiện tại xung quanh đều là địch, không chỉ có Cố Nam mà còn có thêm Mạc Văn và cả những kẻ đang dòm ngó đến công ty của Cố Văn.

Từ lúc Cố Văn lên tiếp quản công ty, bọn họ đều cho rằng nhà họ Cố có lỗ hở, chỉ thừa nước đục thả câu.

“Việc này, anh vẫn nên đưa ra quyết định sớm đi, bây giờ bọn họ chỉ mới bắt đầu hợp tác thôi, một khi hợp tác trở nên mạnh mẽ sẽ ra tay khiến anh bất ngờ đấy: Bạc Kính Thành.

nhắc nhở Cố Văn.

Trong lúc then chốt này, nếu như cứ quản lý thật tốt công ty thì anh ta cũng chẳng làm gì được.

Tuy rằng Cố Văn không bận tâm đến việc cỏn con này, nhưng cuối cùng lại phần nào bị Cố Nam chèn ép.
Cố Văn ngồi bên cạnh không nói nửa lời, Bạch Kính Thành nhìn bộ dạng lơ đễnh của anh: “Anh nói câu gì đi chứ, em sốt ruột quá, rốt cục anh tính thế nào? Anh nói cho em biết để em còn giúp anh xử lý nữa chứ” Cố Văn xua tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em nghĩ đi nếu như bây giờ chúng ta bứt dây động rừng thì sau này sẽ có kịch hay để xem nữa không? Hiện tại, bọn họ chỉ mới tập bay, đôi cánh còn rất non nớt, đợi thêm một thời gian nữa chúng ta hãng ra tay.
Nếu như bây giờ tiêu diệt bọn họ, truyền ra ngoài chẳng phải cho Cố Văn ta là người không coi trọng đại cục sao.”.


 
Chương 337


“Là ý gì?” Cứ để vậy chẳng phải sau này sẽ càng phiền phức hơn sao?
“Anh không muốn bọn người kia nói mình là người nhỏ mọn” Cố Văn cũng cần thể diện, hơn nữa bây giờ anh đã có vợ con rồi, cũng muốn tạo ấn tượng tốt.

Bạch Kính Thành cứng họng, người đàn ông này bắt quan tâm đến vấn đề danh tiếng của mình từ khi nào vậy? Sau khi Bạch Kính Thành và vợ rời đi, Cố Văn bảo Mộc Mai đi ngủ trước, còn mình thì đến phòng đọc sách.


Cố Văn vừa ngồi xuống, bỗng một tin nhắn được gửi đến điện thoại của anh, mặc dù nội dung chỉ có một cái địa chỉ, nhưng Cố Văn đã biết đó là ai.

Căn cứ theo địa chỉ đó, Cố Văn đến một quán bar, nơi đây âm nhạc sôi động nhưng chỉ có mỗi mình Mạc Văn.

Cố Văn bước tới chỗ Mạc Văn, anh †a đưa cho Cố Văn một ly rượu, nhưng lại bị Cố Văn từ chối: “Vợ tôi quản chặt lắm không cho tôi uống rượu.


Tay Mạc Văn dừng lại một lát rồi đem ly rượu về: “Tôi không ngờ rằng một Cố Văn đầu đội trời chân đạp đất mà lại sợ vợ”
“Anh không ăn được nho liền chê nho xanh, nói đi, anh tìm Tôi có việc gì?”
“Tôi tin răng anh đã sớm nghe nói về những chuyện xảy ra gần đây, sau khi anh lên tiếp quản công ty, anh lại chẳng hề quan tâm, có vẻ như anh không có ý định sáp nhập công ty này với công ty ở nước ngoài.


"
Mạc Văn những tưởng khi Cố Văn tiếp quản tập đoàn Hưng Thịnh thì sẽ đem hất tài sản chuyển qua công ty ở nước ngoài, không ngờ rằng vẫn để ngoäc ngoải trong nước, ngược lại còn giải quyết công việc một cách đầy nhiệt huyết.

“Ting là công ty chính một tay tôi tạo nên, công ty này không đủ khả năng để sáp nhập với công ty nước ngoài, vì vậy để không lãng phí thời gian, hãy từ bỏ đi” Cố Văn biết rằng người đàn ông này gọi anh đến không đơn thuần chỉ để trò chuyện.

“Anh nói thẳng vào vấn đề đi, tôi rất bận, vợ con ở nhà đang đợi tôi về” Cố Văn nói, giấu Mộc Mai đến những nơi như này đã là có lỗi với cô rồi.

“Chẳng nhế anh không muốn biết lần trước Mộc Mai bị ai bắt cóc sao?”
Mạc Văn úp mở, anh ta biết bây giờ Mộc Mai chính là điểm yếu của Cố Văn, chuyện này anh nhất định sẽ quan tâm.

Cố Văn quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh

lùng: “Anh có ý gì?” “Đương nhiên là nghĩa đen rồi, tôi biết gân đây anh đang điều tra vụ bắt cóc Mộc Mai, tôi cũng đang điều tra.

Chỉ là trong quá trình điều tra xuất hiện.

nhiều chuyện đáng ngờ, tôi tin rằng anh đã sớm phát hiện ra, chỉ là không muốn nói ra nhanh như vậy, đúng không?”
Mạc Văn không ngờ lần này Cố Văn bắt đầu ngập ngừng, đây có phải là dấu hiệu cho biết tình cảm của anh đối với Mộc Mai không đến mức chết đi sống lại.

“Ha ha, Mạc Văn, nếu anh đã có ý định hợp tác với Cố Nam, không ai có thể ngăn cản anh, đây không phải nước ngoài, không có ai giám sát anh cả” “Cố Văn, anh với tôi kẻ tám lạng người nửa cân, tôi không giết được anh, anh cũng vậy, nhưng tôi vẫn nói cho anh biết, tôi sẽ không từ bỏ, tôi nhất định sẽ làm anh thanh bại danh liệt”.


 
Chương 338


Chuyện năm đó, Mạc Văn vẫn nhớ như in, chỉ là xảy ra đã lâu, khiến anh ta quên mất là từ khi nào kết thù với Cố Văn? “Haha, anh đang ở trong địa bàn của tôi, anh cho rằng anh có thể thắng tôi sao?” Cố Văn nhắc nhở Mạc Văn.
“Bất luận có thắng được hay không, cũng chỉ là kết quả mà thôi.

Anh không sợ bị báo ứng sao?”
“Đây là việc của tôi, tôi khuyên anh sau này tốt nhất đừng xen vào chuyện của vợ chồng tôi” Cố Văn giành lấy ly rượu lúc nấy Mạc Văn mời anh một hơi uống cạn rồi đặt xuống bàn: “Tôi còn có việc, không có thời gian ở đây tám chuyện với anh”

Thấy Cố Văn đã rời đi, khóe miệng Mạc Văn hơi nhếch lên: “Mộc Mai...cái tên hay biết bao, sánh với Cố Văn có chút đáng tiếc”
“Cố Văn à Cố Văn, mặc dù bây giờ có một số chuyện không thể giấu anh, nhưng chắc chắn anh không thể biết được.

chúng tôi sẽ làm những chuyện gì, vì vậy hãy ngoan ngoãn chờ tin vui của tôi nhé”
Cố Văn bước ra khỏi cửa ngoái nhìn lại, ánh mắt thờ ơ, có những chuyện không phải anh chưa bao giờ nghỉ ngờ, chỉ là anh không muốn tin mà thôi.
Khi trở về nhà, Mộc Mai đã ôm con ngủ rồi.
Cố Văn nở một nụ cười hạnh phúc, anh đã vật lộn trên thương trường nhiều năm, không nhớ đã thắng bao nhiêu lần, nhưng chỉ đến bây giờ anh mới cảm thấy mình thực sự hạnh phúc.
Cố Văn nằm trên giường ôm Mộc Mai vào lòng và chìm vào.

giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Mộc Mai bị đánh thức bởi tiếng con khóc, khi cô mở mắt ra thì thấy Cố Văn đang bế con đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài câu hát.

Mộc Mai mỉm cười, đứng dậy ôm lấy đứa bé, kỳ lạ thay, đứa trẻ vốn còn đang quấy khóc khi được Mộc Mai bế trên tay lại imre.
Cố Văn bất lực nói: “Thằng nhóc này thật không có lương †âm” Anh dỗ dành nó lâu vậy mà không được, thế mà Mộc Mai bế nó một lúc nó lại nín khóc.
“Đứa bé đói bụng rồi” Mộc Mai ngồi ở trên giường vén áo cho con bú.
Thấy vậy Cố Văn vội vàng ngồi trên ghế sofa với Mộc Mai, ánh mắt anh rơi vào bầu sữa mẹ mà đứa trẻ đang bú.
Trên mặt Mộc Mai hiện lên một tia ửng hồng, nhịn không được hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Mùi sữa ngọt ngọt.”
“Cố Văn” Mộc Mai vẻ mặt ngại ngùng, người đàn ông này cái gì cũng nói ra được.
Cố Văn bật cười thành tiếng: Đã lâu rồi họ không vui vẻ như vậy kể từ sau vụ †ai nạn của Mộc Mai.
“Em ở nhà nghỉ ngơi, anh đi làm, khi nào về sẽ nấu đồ ăn ngon cho em”
“Ừ” Mộc Mai đáp lại.
Cố Văn hôn nhẹ lên trán Mộc Mai rồi rời đì.

Khi xuống lâu, Cố Văn dặn dò người giúp việc chuẩn bị một ít thức ăn mang lên phòng của Mộc Mai, phụ nữ chăm con vất vả, chưa kể Mộc Mai còn phải chăm hai đứa.
Sau khi đến công ty, vẻ mặt của Cố Văn rất nghiêm túc, khác hẳn với khi ở nhà.
Bạch Lâm Anh vội vàng đưa cho Cố Văn một bản tài liệu: “Cậu hai, hôm nay tôi đến thì thấy thứ này ở cửa.

Tôi tưởng.

là nhân viên làm rơi, không ngờ mở ra lại là thông tin về vụ bắt cóc mợ hai”
Cố Văn sau khi nhìn thấy nó có chút kích động: “Ai đã đặt nó ở đó?”.


 
Chương 339


Bạch Lâm Anh lắc đầu: “Tôi vẫn chưa tìm ra.

Người đó tránh tất cả các máy quay.

Tôi không biết thứ này được đặt ở đó từ khi nào”
Bạch Lâm Anh có thể chắc chắn rằng người đó nhất định là một cao thủ.
“Tiếp tục điều tra, chắc chản sẽ để lại dấu vết.

Tôi không tin cái này tự dưng mà có.


Phái thêm người, nhất định phải tìm được người đã gửi tài liệu”
“Vâng” Bạch Lâm Anh vội vàng chạy ra ngoài.
Đôi mắt của Cố Văn sắc bén, xem ra ai đó muốn ra tay rồi.

“Cậu hai, anh không nghĩ chuyện này kỳ lạ sao?” Ngôn Bảo.

luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
“Cậu đang muốn nói người đó làm thế nào mà tránh được.

tất cả các máy quay?” Cố Văn hỏi.
“Đúng vậy, công ty chúng ta là một trong những công ty tốt nhất ở Hà Thành, các biện pháp an toàn cũng rất tốt.

Người đó không thể nào tránh được tất cả các máy quay” Bạch Lâm Anh vừa nói người đó không để lại dấu vết gì, Ngôn Bảo nghĩ đây đây là điều không thể.
Cố Văn trầm tư một lúc rồi nói: “Cậu đang muốn nói rằng người đó ở ngay trong công ty?”
“Đúng vậy” Ngôn Bảo cảm thấy chỉ có người trong nội bộ công ty mới có thể làm chuyện này mà thần không biết quỷ.

không hay.

“Đi kiểm tra danh sách người ra vào công ty, nếu có người khả nghị, lập tức báo cho tôi...”
“Không cần tra, tôi tới rồi đây” Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi vào.
“Anh là ai?” Ngôn Bảo cảnh giác, người đàn ông này làm sao.

vào được?
Lâm Dịch cởi mũ ra, ngồi xuống đối diện Cố Văn: “Lâm Dịch” Cố Văn đột ngột đứng dậy, Lâm Dịch, người đã giúp Mộc.

Mai sinh con.
“Chúng tôi tìm anh đã lâu mà vẫn không tìm được.

Sao hôm nay anh lại tự mình đến?” Cố Văn xua tay bảo Ngôn Bảo ra ngoài.
“Những ngày tháng ở ẩn chẳng vui vẻ gì, cho nên tôi chủ động dâng tới cửa” Lâm Dịch nói.
Thời gian này anh ta sắp ố Văn ép phát điên rồi.

Mỗi khi anh ta thay đổi chỗ ở đều sẽ bị phát hiện.

Anh ta chỉ có thể trốn chạy.


Bây giờ anh ta không còn nơi nào để đi thì chỉ bằng xuất hiện thôi.

Đọc thêm nhiều truyện ở # T r U m T r u y ệ n.Vn #
“Đứa bé vẫn ổn chứ?” Lâm Dịch chưa nghe được tin tức Mộc Mai xảy ra chuyện, điều đó có nghĩa là cả đứa trẻ và Mộc Mai đều đã sống sót.
“Rất ổn” Cố Văn trả lời.

Nếu không có Lâm Dịch, Mộc Mai và đứa trẻ đều không sống được.
Nghe được lời khẳng định của Cố Văn, Lâm Dịch nở nụ cười hài lòng: “Vậy thì tốt” Trâm tư một lúc, Lâm Dịch nói tiếp: “Tôi chủ động đưa tới cửa, sao anh còn không bắt tôi?”
“Tại sao tôi phải bắt anh?” Cố Văn hỏi ngược lại.
“Tôi với người đã bắt cóc vợ anh là đồng bọn”
“Nhưng anh cũng là người duy nhất đã cứu vợ tôi” Cố Văn đứng dậy đưa bức ảnh đặt cạnh bàn cho Lâm Dịch: “Vợ tôi đã kể cho tôi nghe rồi, chúng tôi †ìm anh là để trực tiếp cảm.

ơn”
Lâm Dịch nhận lấy, đó là hình ảnh Mộc Mai ôm đứa trẻ, Mộc Mai nở một nụ cười hạnh phúc, chắc hẳn bây giờ cô đang rất vui vẻ..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom