Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 300


Mộc Mai căn thẳng cầm lấy bộ quân áo đắp lên người hai đứa trẻ rồi cảnh giác nhìn đám người trước mặt.
Khi Cố Văn đến thì đám người kia đã vây kín cả kho hàng.

Một người đàn ông trong số đó đi đến: Ông chủ, các anh em đều đã đi vào bảo vệ mợ hai rồi, nhưng mợ hai có lẽ đã bị kinh sợ, đã không nhận ra ai nữa rồi, mợ hai cũng không cho chúng tôi đến gần, còn nữa...”

Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Văn khi nghe đến hai chữ "còn nữa thì toàn bắt đầu run lên: "Còn cái gì nữa?”
"Mợ hai sinh rồi. Chỉ vỏn vẹn bốn từ này khiến Cố Văn như bị sét đánh, cả người loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất, cô chỉ mới mang thai được bảy tháng mà thôi.
Cố Văn không nghĩ thêm được gì nữa, anh lập tức chạy vào, nhìn thấy căn phòng tối tắm ẩm thấp, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Cố Văn nhìn thấy Mộc Mai khắp người toàn là máu đang cảnh giác ôm hai đứa trẻ sơ sinh trong lòng, cả người cô run rẩy.
"Mộc Mai...!Cố Văn nhìn thấy cô như vậy, giọng nói của anh như nghẹn lại.

Anh vốn nói rằng anh sẽ bảo vệ thật tốt người con gái này, bây giờ lại nhận ra anh vốn không hề làm được chuyện này.
"Đừng đến đây, các người đừng đến đây: Mộc Mai nhìn đám người đang đứng xung quanh, cho dù là Cố Văn thì Mộc Mai cũng không nhận ra được nữa.
"Nhìn thấy cô như vậy Cố Văn càng cảm thấy đau lòng, anh chạy tới ôm cô nhưng Mộc Mai lập tức hét lên và càng ôm chặt hai đứa trẻ hơn: "Đừng qua đây, đừng qua đây”

"Mộc Mai, anh là Cố Văn, anh là chồng của em đây”
“Chồng của tôi? Cố Văn? Không quen biết, tôi không quen ai cả, các anh đừng có đến đây, đừng có hòng làm hại con của tôi”
Mộc Mai cố gắng giấy dụa không để cho Cố Văn chạm vào mình như thể anh là một con ác quỷ muốn cướp đi con của mình vậy.

Cố Văn nắm chặt hai tay lại nhìn thấy cảm xúc của Mộc Mai quá kích động nên anh đành phải trực tiếp đánh ngất cô rồi đưa cô về nhà.
Anh ôm cô lên xe rồi vuốt ve người phụ nữ cả người đều là máu và thề rằng sẽ tìm ra thủ phạm đứng sau màn, anh phải chém người đó ra thành trăm mảnh.
Cố Văn liếc nhìn Bạch Lâm Anh sau đó trâm giọng dặn dò: “Điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra những người này cho tôi” “Vâng lão đại anh cứ yên tâm tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này” Dù là ai đi chăng nữa một khi bị điều tra ra chắc chản sẽ ăn không hết gói mang về, Bạch Lâm Anh hầu như đã đoán trước được kết cục của những người đó.
Hai tay Cố Văn ôm lấy Mộc Mai hơi run lên, hai đứa trẻ đang yên tĩnh nằm ngủ bên cạnh.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại để vợ và con của mình phải gánh chịu tai họa như thế này, ngay cả con của anh cũng được sinh ra trong hoàn cảnh đó.

Mộc Mai và Cố Văn vội vã đến bệnh viện.
Anh ôm con vào trong lòng với giọng điệu đầy sự lo lắng: “Bác sĩ, lúc trước đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên vợ tôi đã sinh con ở nơi hoang dã ẩm ướt, xin anh giúp kiểm tra Tình hình của bé con và người lớn một chút”
Vị bác sĩ nghe xong lời này mở to hai mắt với vẻ mặt không.

dám tin: “Anh nói cái gì? Sinh con ở nơi hoang dã ẩm ướt?” “Đúng vậy xin anh hãy giúp tôi xem một chút vợ tôi có làm sao không” Bây giờ Cố Văn không thể nghĩ tới những việc gì khác nữa mà chỉ một lòng mong muốn mọi người trong gia đình đều bình an.
Anh có thể chịu đựng hết thảy những nhục nhã nhưng không muốn làm tổn thương đến mẹ con cô.
“Mau lên! Đẩy người lớn và trẻ em vào trong phòng mổ đi, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật”.


 
Chương 301


Sinh con ở nơi hoang dã mà có thể bảo vệ đứa trẻ tốt như vậy, phải nói rằng người mẹ này xứng đáng được người khác.

kính nể, người bình thường có lẽ cũng không chịu đựng nổi.

Người ta thường nói phụ nữ vốn rất yếu đuối nhưng bản năng làm mẹ lại có thể khiến các cô ấy trở nên mạnh mẽ, xem ra câu nói này một chút cũng không sai.

Cố Văn bị ngăn lại ngoài cửa.
“Cậu chủ, chân của anh...” Bây giờ danh tiếng của Cố Văn không ai không biết đến ở khắp Hà Thành này, anh ôm Vợ và con chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện như vậy thì đã không thể giấu diếm được việc đôi chân của anh đã hoàn toàn lành lặn trở lại được nữa.
Anh đẩy chiếc xe lăn ở phía sau ra, trên khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Sau này tôi không cần lại dùng đến thứ này nữa”
Bạch Lâm Anh nghe xong vội vàng bước tới khuyên nhủ: “Cậu chủ như vậy không được đâu, bây giờ anh mới ổn định được mấy năm, nếu như chuyện này bị bại lộ thì e rằng lại có rất nhiều kẻ thù sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta”
Một nụ cười chua xót hiện lên trong đáy mắt anh: “Trước.

đây tôi vân luôn cố gắng nhường nhịn bọn họ, mong rằng có thể bảo vệ tốt cho gia đình của tôi và những thân yêu nhất của mình.

Nhưng không ngờ họ vẫn ra tay, họ lại dám động tới vợ và con của tôi! Điều này chính là bắt nạt sự mềm yếu của tôi vì vậy tôi nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này” Lần này Cố Văn đã thực sự nổi gi: Trước kia dù có thế nào đi chăng nữa thì anh đều sẽ kiêng kị đôi chút.

Nhưng anh không thể chịu đựng được việc những người thân yêu nhất của mình lại phải chịu tổn thương hết lần này.


đến lần khác.
“Cậu chủ anh định làm gì tiếp theo đây?” Bạch Lâm Anh biết anh đã hạ quyết tâm cho dù anh có quyết định ra sao thì anh ta đều sẽ làm theo mà không chút do dự.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng đi quan tâm những người khác như thế nào nữa, tôi chỉ mong vợ và con mình đều có thể bình an”
Ngay khi giọng nói vừa mới dứt cánh cửa phòng mổ được.

mở ra.
Cố Văn lập tức đứng lên và lao đến trước mặt vị bác sĩ: “Bác sĩ như thế nào rồi?”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Mặc dù hai đứa trẻ và người mẹ đều không gặp nguy hiểm gì nhưng khi cắt rốn cho đứa trẻ đã dính phải một số chất bẩn nên bị viêm nhiễm bây giờ cần phải tiến hành phẫu thuật ngay”.

“Vậy có nguy hiểm gì đến tính mạng của bọn họ không?” Vẻ mặt của Cố Văn đầy lo lắng.
“Anh cứ yên tâm đi, hai đứa trẻ và người mẹ đều không có.


nguy hiểm gì, chỉ là người mẹ đã chịu đả kích nên e răng cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mà trong khoảng thời gian này nhất định không được để cô ấy lại phải chịu thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa”
“Vậy khi nào thì tôi có thể vào thăm bọn họ?” Bởi vì cảm xúc nh nên anh vô.
của Mộc Mai trước đó vấn luôn không ổn cùng lo lắng.
“Chỉ có anh tự mình đi vào thôi nhưng tôi không đảm bảo.

rằng người bệnh sẽ có thể bình phục ngay bây giờ”
Cố Văn gật đầu rồi đứng dậy bước vào trong phòng bệnh, Mộc Mai không có ngủ mà ngồi trên giường một mình đôi mắt trống rỗng thân thờ.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy anh bước tới với vẻ mặt tràn ngập đau lòng sau đó kéo tay cô: “Mộc Mai là anh, anh là Cố Văn đây em không quen anh sao?”.


 
Chương 302


Không biết có phải do nghe thấy hai chữ Cố Văn hay không Mộc Mai đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn trống rõng như cũ như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ: “Cố Văn? Tôi không quen”
Không biết làm sao, cô ấy hình như lại nhớ tới điều gì đó nên bắt đầu điên cuồng tìm kiếm, từ trên giường tìm xuống dưới đất rồi lại tìm đến bên cạnh sau đó bắt lấy bả vai của anh và tiếp tục tìm kiếm
Cố Văn nhíu chặt mày lại: “Làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Em đang tìm cái gì?”
“Hai đứa bé đâu? Con của tôi đâu, con của tôi đi đâu rồi? Tôi cầu xin anh trả lại con cho tôi có được không? Tôi cầu xin anh đó đừng có làm hại con của tôi!”

Mộc Mai vừa nói vừa quỳ xuống đất đau khổ van xin, trái tim của Cố Văn như muốn tan vỡ khi nhìn thấy dáng vẻ cô như: vậy, ngay lập tức ôm chặt lấy cô vào trong lòng.
“Anh xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi, anh không ngờ sẽ xảy chuyện như vậy, anh sẽ không lại để em ở nhà một mình nữa, bây giờ chị An vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đó, anh không nghĩ tới mình chỉ đi ra ngoài có một chút mà em đã gặp phải chuyện như thế này, anh xin lỗi thật sự rất xin lỗi, tất cả đều là anh có lỗi với em”
Cố Văn ôm chặt lấy cô nhưng Mộc Mai vân luôn vùng vây không biết nghĩ tới điều gì cô căn mạnh lên vai anh, Cố Văn cố nén đau không hề lên tiếng mặc cho cô cắn mình.
“Con tôi đâu? Rốt cuộc con tôi đang ở đâu? Tôi cầu xin anh, anh muốn gì tôi đều có thể cho anh nhưng van xin anh trả lại con cho tôi có được không?”
Mộc Mai đau khổ cầu xin nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Con không sao, con chỉ là nghỉ ngơi ở một phòng khác mà thôi, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đợi em tốt hơn một chút anh sẽ lại đưa em đi gặp con có được không?”
Nói xong anh ôm cô lên giường, không bao lâu sau Mộc Mai đã chìm vào giấc ngủ.
Bạch Lâm Anh gõ cửa ở bên ngoài và câm lấy một phần tài liệu đưa cho Cố Văn rồi thở hổn hển nói: “Đám người đó đã nhận được tiền của nhà họ Cố, bọn chúng nói cầm tiền thì phải làm việc huống chi không có làm hại đến bà chủ.


Hơn nữa trước khi họ rời khỏi đều đã để lại tất cả quần áo của mình cho bà chủ và kêu cô ấy chăm sóc tốt cho mình và hai đứa trẻ rồi mới rời đi”
“Làm sao bọn chúng biết được số tiền này chính là nhà họ Cố đưa vậy?”
Tuy Cố Văn cực kỳ tức giận nhưng giọng nói lại rất khẽ sợ đánh thức người đang nằm trên giường.
“Người đàn ông phía sau màn đã đưa cho họ một tấm chi phiếu, chữ ký trên tấm chỉ phiếu đó chính là của Cố Nam” Bạch Lâm Anh lên tiếng vẻ mặt càng giận dữ.
“Người đâu, cẩn thận trông nom phòng của bà chủ cho tôi không được để xảy ra bất cứ việc ngoài ý muốn nào cải! Chỉ cần có một chút động tĩnh gì cũng phải báo cho tôi ngay lập.

tức”
Sau khi Cố Văn dặn dò xong liền trực tiếp đi đến Nhà họ Cố.


Khi Bạch Vũ khi thấy cậu ta ánh mắt liền xuất hiện sự không yên, khoé miệng cong lên nhè nhẹ: “Cơn gió gì thổi cậu đến đây vậy?”
Cố Văn cũng không kì vọng người đàn bà này sẽ cư xử tốt với mình, nếu đã không nể nang gì nhau rồi thì cũng không nhất thiết phải giả vờ làm cái gì.
“Cố Nam anh ra đây cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh” “Có chuyện gì nói đi, tôi không có rảnh ở đây tâm sự nhân sinh triết học với cậu” Cố Nam hôm nay về nhà chỉ để lấy tài thôi, không ngờ lại lại gặp được Cố Văn.
“Nếu anh không đến tìm tôi, vậy tôi chỉ có thể tìm anh để nói chuyện.

Bạch Lâm Anh bắt lấy người cho tôi”
Cố Nam chưa kịp nói gì thì Bạch Lâm Anh đã lập tức kêu người bắt lấy Cố Nam, Bạch Vũ bị doạ đến ly nước trên tay cũng rớt xuống, bà ta đi đến trước mặt Cố Văn, cau mày hét lớn: “Cố Văn, mày bắt con trai tao làm gì hả? Còn không thả người ra”.


 
Chương 303


“Tôi làm việc như thế nào là chuyện của tôi, không cần bà quan tâm.

Lo chuyện của bà đi, đợi chuyện này xử lý xong, tôi tự nhiên sẽ trả con trai lại cho bà”
Nói xong, Cố Văn dự định kêu người tiếp tục bắt người đi thì Bạch Vũ lại ngăn cản: “Mày rốt cuộc muốn làm gì?
Chân mày đã không đi được rồi, mà còn dám ngang ngược trước mặt tao ”

Khóe miệng của Gố Văn cong lên nhẹ, đẩy xe lăn đến trước mặt Bạch Vũ, nhân lúc bà ta không biết Cố Văn muốn làm gì thì cậu ta đột nhiên đứng dậy, một chân đá xe lăn ra và nhìn người đàn bà trước mắt: “Làm sao, đến bây giờ bà vấn còn nghĩ tôi là một thăng què à?”
Cố Nam nhìn thấy Cố Văn đứng dậy, không tin được nói: “Cậu, cậu đã bình phục rồi?”
“Sao, anh hai thất vọng lắm sao?”
Cố Nam nắm chặt lấy cổ áo của Cố Văn: “Cậu lừa chúng tôi” Cố Văn đẩy cậu ta ra, sửa sang lại quần áo: “Ban đầu mấy người hại tôi xảy ra tại nạn, cướp đi chiếc ghế chủ tịch công ty thì phải nghĩ đến có ngày hôm nay chứ, đây là mấy người tự chuốc vạ vào thân mà thôi”
Cố Nam còn chưa kịp nói gì thì đã nhận được điện thoại, nói rằng công ty đã sang tên cho người khác, cậu ta trợn mắt: “Sao lại như vậy?”
“Tôi đã đổi đại diện pháp nhân, anh vẫn là chủ tịch nhưng anh sẽ không còn quyền hạn gì trong tay nữa, kết quả này anh hài lòng không?”
Cố Văn bắt chéo chân ngồi trên sofa.

“Được thôi, không ngờ người con trai tao nuôi dưỡng hai mươi mấy năm lại là một người ác độc như vậy, nếu sớm biết sẽ như vậy, năm đó tao không nên mềm lòng, nên thẳng tay bóp chết mày mới đúng”
Bạch Vũ hối hận lúc đầu tại sao không làm vậy.


Cố Văn lạnh nhạt “hừ một tiếng: “Đáng tiếc bà nhận ra trễ quá rí “Chẳng lẽ mày không lo lắng vợ của mày sao? Vì mày làm
những việc này, con của cô ta sinh ra mới trở thành như vậy” Cố Nam uy hiếp nói Cố Văn đứng dậy, sắc mặt u ám đến đáng sợ: “Anh không có tư cách nhắc đến cô ấy”
Mộc Mai vẫn còn ở bệnh viện, vẫn điên điên khùng khùng như cũ, chỉ biết đi tìm con của mình, hai đứa trẻ vì bị lây nhiễm nên hiện tại vẫn còn đang cấp cứu.

Gân bắp tay của Cố Văn nổi lên, ghì lên cổ của Cố Nam, Bạch Vũ thấy vậy muốn kéo hai người ra, nhưng Cố Văn không có ý định buông tay.

“Cố Văn, có chuyện gì thì nhắm vào tao, mọi chuyện đều là †ao làm, mày đừng đổ tội lên đầu con trai tao”
Bạch Vũ hoảng loạn hét lên.

“Cố Văn, mày muốn làm gì? Buông tay ra cho tao” Cố Đình.


chạy vào, ông ta vốn tưởng rằng Cố Văn không có thực lực gì cả, nhưng không ngờ lại có thể thu mua công ty của nhà họ Cố chỉ †rong một đêm.

Cố Đình nhìn thấy Cố Văn đứng lên được liền bất ngờ hỏi: “Chân mày không sao rồi phải không?”
Cố Văn quay đầu nhìn hai mẹ con họ một cái: “Nếu tôi không giả vờ giống một chút, bọn họ làm sao có thể buông
lỏng cảnh giác, lúc trước tôi cứ nghĩ là mình làm sai, nhưng.

thật ra đó đều là kế hoạch mà bọn dày công sắp đặt”.


 
Chương 304


Nghe đến đây, Cố Đình tức giận nhìn về hướng mẹ con Bạch Vũ và Cố Nam: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chân của Cố Văn là do hai người làm hả?”
“Không thể nào! Là nó tự gây ra tai nạn, không liên quan đến mẹ con chúng tôi, cho dù tôi không phải mẹ ruột của nó, nhưng tôi cũng có công nuôi dưỡng.
Cố Đình, năm đó tôi mang thai Cố Nam, còn ông thì lại có người đàn bà khác, vì để bảo vệ mặt mũi của hà họ Cố mấy người, tôi chưa nhắc chuyện này với ai, sự nhân nhịn bao.

nhiêu năm qua không lẽ không đổi được một chút tin tưởng của ông sao?”

Hôn sự của hai nhà họ Bạch và nhà họ Cố năm đó, Bạch Vũ không phải không có tình cảm với Cố Đình, chỉ là vì nguyên nhân trong gia đình nên phải giả vờ như vậy.
Sau đó nhà họ Bạch sa sút, nên có một số chuyện bà ta phải nhãn nhẫn nhịn, không ngờ tình cảm mười mấy năm qua lại đổi được một câu nói như Vậy.
Cố Văn nghe xong liền võ tay: “Diễn hay quá, nhưng tôi phải nhắc nhở mấy người, người đang làm trời đang nhìn, những chuyện mà mấy người làm sẽ bị báo ứng”
Cố Văn lạnh nhạt nhìn hai mẹ con họ.
“Bọn mày rốt cuộc đã làm nhưng gì?
Công ty tại sao lại bị thu mua?”
Cố Đình nghe ra được, Cố Văn thu mua công ty đều là vì chống đối với Bạch Vũ và Cố Nam.
“Ba à, chúng ta làm sao biết được Cố Văn bị cái gì? Hôm nay vốn dĩ muốn đợi ba về ăn cơm, không ngờ Gố Văn đột nhiên về nhà, còn đứng lên được, xem ra chân của nó sớm đã hồi phục rồi, thật sự không biết cậu ta muốn làm gì?”
Cố Văn phản bác lại, cậu ta rất hận, không ngờ rằng Cố Văn đột nhiên lợi hại đến như vậy, những việc dốc tâm làm trước đây đều lãng phí hết rồi.
“Năm đó ba đã nói với hai anh em mày rồi, hai người phải hoà thuận, rồi chúng mày làm thành cái gì đây? Bây giờ tất cả đều là của Cố Văn hết, tao xem mày sống như thế nào” Cố Đình thất vọng, đều là con của mình tại sao khác biệt lớn đến như vậy.

Cố Đình lấy điện thoại gọi cho số máy năm đó anh khắc ghi trong lòng, nhưng không thể nào gọi được.

Sau đó anh chỉ có thể nhắn tin rồi gửi qua số đó.
Tiếp theo sau, tin nhắn lập tức được hồi âm, nhìn chằm chằm vào chữ “Cút“của của đối phương, Cố Đình biết tính cách của người đàn bà này vẫn cố chấp như vậy.
Cố Đình không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được mẹ của.

Cố Văn, năm đó ông ta kết hôn với Bạch Vũ, chỉ là vì hôn sự.

của hai nhà họ Bạch và nhà họ Cố, đối mặt với lợi ích của gia đình, và sự áp bức của mọi người trong họ, ông †a chỉ có thể làm như vậy.
Thật ra, ông ta sớm đã biết Bạch Vũ nhất kiến chung tình với mình.
Nhưng những chuyện ông ta làm chẳng qua chỉ là vì sự ích kỷ của bản thân.

Sau khi Bạch Vũ có thai, ông ta lại gặp được mẹ của Cố Văn, khoảnh khắc đó ông ta mới biết được cái gì gọi là Tình yêu thật sự.
Cố Đình vốn nghĩ rằng bản thân có thể khống chế được cảm xúc dâng trào của mình, nhưng không ngờ cuối cùng ông ta và mẹ Cố Văn vẫn ở bên nhau, Cố Văn biết bản thân anh có lỗi với mẹ con Bạch Vũ.
Nhưng ông ta không thể bỏ mặc Lương Bích Dao được.

Nếu đã như vậy thì đối xử tốt với hai người tốt một chút.

Cố Đình chỉ hi vọng bản thân không nợ mắc nợ ai trong hai người, cũng không muốn họ chịu bất kì tổn thương nào, nhưng đồng thời lại làm tổn thương cả hai..


 
Chương 305


“Nhiều năm trôi qua rồi, bà cũng không muốn gặp Cố Văn sao?”
Cố Đình lại gửi thêm một tin nhắn, nhưng vẫn không có hồi âm gì.
Khi đó, Cố Văn đang ở bệnh viện trông coi Mộc Mai đang ngủ say, không ngờ điện thoại của anh ta lại reo lên.
Bắt máy thì nghe được giọng nói không vui vẻ của mẹ: “Gố.


Văn, nói với ba con, nếu ông ta còn dám làm phiền mẹ, thì đừng trách mẹ vô tình ”
“Ông ta còn dám gọi cho mẹ à?”
Cố Văn không ngờ Cố Đình lại mặt dày như vậy, còn dám liên lạc với mẹ của mình.
Mẹ có thể tránh né không gặp con ruột của mình thì cũng có thể không gặp Cố Đình.
Mặc dù ngữ khí của Lương Bích Dao không được tốt lắm nhưng anh ta vẫn nghe được một chút quan tâm ở trong đó: “Người ba chết tiệt của con nói với mẹ, chân con đã hồi phục rồi”
Chuyện này đối với Cố Văn với mẹ thì quả nhiên là một chuyện tốt.
Năm đó bị tai nạn, bà ta có lẽ cũng muốn đi thăm nhưng vì nút thắt trong lòng chưa giải được nên vẫn không muốn gặp.

cha con họ.
“Ừm" Cho dù chỉ là chữ, nhưng nội tâm Cố Văn sớm đã dậy sóng.


Đây là lần đầu tiên anh được mẹ quan tâm.
Cố Văn chưa bao giờ dám khát vọng xa vời bản thân sẽ có được thứ gọi là tình yêu thương của mẹ, là một người sắp ba mươi tuổi rồi, bỗng nhiên bây giờ có thể trải nghiệm được cảm giác này, anh cảm thấy có chút cảm xúc là lạ dâng lên trong lòng.
Đột nhiên, cả hai người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Khá lâu sau đó, đầu dây bên Lương Bích Dao mới nói được câu: "Nghỉ ngơi cho tốt đi”
Mối quan hệ với Lương Bích Dao, làm cho tâm hồn của Cố Văn được an ủi phần nào.
Chỉ có điều, quan hệ giữa Lương Bích Dao và Cố Đình luôn Tồn tại một khoảng cách, năm xưa Lương Bích Dao không hề hay biết Cố Đình đã kết hôn, nếu không, lấy bản tính kiêu ngạo của bà làm sao có thể đi trêu chọc ông †a chứ.
Cố Văn đang do dự, khoảng một lúc sau, anh mới nói ra được sáu chữ: "Mẹ lên chức bà nội rồi”
Đối phương im lặng rất lâu, tưởng rằng Lương Bích Dao.

không nói chuyện nữa, anh đã chuẩn bị cúp điện thoại, chính là vào một giây trước khi anh định ấn nút tất, bà đột ngột lên tiếng: "Vậy thì tốt, chỉ cần con chăm sóc tốt cho hai mẹ con tụi nó, là mẹ yên tâm rồi”

Lời vừa nói ra, bà nhịn không được hỏi: "Cháu trai? Hay là cháu gái?”
Cố Văn đáp: Long phượng thai.”
"Thật sao? Không hổ là con trai của mẹ.

Có thời gian đến Tây Âu, dắt về cho mẹ xem thử nhé, chắc hản là rất đáng yêu”
Vào giờ phút này Cố Văn mới cảm thấy đây là một người mẹ, dáng vẻ chân chính mà một người mẹ nên có của bà.
Nhưng anh vẫn là có chút lo lắng, bà ấy đến rồi, Cố Đình phải làm sao..


 
Chương 306


"Giỏ...
"Con cái gì mà con? Gon là con trai của bà già này, làm sao ngay cả tư cách gặp mặt cháu trai cháu gái cũng không có? Cứ quyết định vậy đi”
Giống như sợ anh nuốt lời, đối phương ngay lập tức cúp điện thoại.
Đã qua nhiều năm như vậy, Cố Văn chưa từng gặp mặt Lương Bích Dao, thậm chí anh còn không biết hình dáng của bà ấy ra sao.


Nhưng giọng điệu hiện tại của bà, làm cho Cố Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cố Văn quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Mai đang ngủ say sưa.

Cố Văn biết người anh nên xin lỗi nhiều nhất chính là Mộc.

Mai, lúc đó khi cô ấy bị bắt cóc, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại không điều tra ra được bất kỳ manh mối nào.
Nếu không vì bọn bắt cóc khi đó, Mộc Mai cũng sẽ không gặp phải tai hoạ này, Cố Văn tìm bọn chúng, đương nhiên là muốn cho chúng một bài học.
Lúc này, Mộc Mai còn chưa tỉnh lại, Cố Văn ngồi dậy đi đến bên lồng kính xem hai đứa nhỏ, hai đứa bé này, nhỏ nhỏ mềm mại, nhìn rất giống với mẹ của tụi nó.
Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của hai con, trong lòng Cố Văn lại cảm thấy vô cùng xót xa, vội vàng muốn trút hết ra.
Thế nhưng, anh vấn còn gia đình này, còn có Mộc Mai, mấy việc này chỉ có thể chôn giấu tận trong đáy lòng.
Mộc Mai chính là ngọn đèn soi sáng cuộc đời anh, đáng lễ cuộc sống của anh bị bao trùm bởi bóng tối vô tận, nhưng cô đã xuất hiện và đến bên cạnh anh.


Có cô Cố Văn mới chạm đến được ánh sáng, cho dù như thế nào, anh cũng không thể bỏ rơi người con gái này.
Y tá ở bên cạnh đến kiểm tra tình hình, nhìn thấy Cố Văn đứng một bên cười, nhịn không được hỏi: có muốn bế em bé không?”
âu chủ Cố, anh
"Bế bọn chúng?” "Vâng ạ”
Y tá đi đến, vừa nói vừa ôm đứa bé ra, cẩn thận từng li từng tí đem đứa bé đặt vào trong tay của Cố Văn
Loại chuyện như âm con nít, vẫn là _ lần đầu tiên anh làm, khi bế đứa bé, anh căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, Tay chân dường như không còn nghe theo sự sai bảo của não bộ nữa.

truyen bac chien
Mộc Mai tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui.
"Bảo bảo, ba là ba của con đây”
Khi Cố Văn nói ra lời này, ngay cả giọng nói cũng mang theo.


chút nghẹn ngào.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng này, Cố Văn đều không kìm nén được xúc động.
Khoảng thời gian trước bởi vì chỉ lo chăm sóc Mộc Mai, anh không thể đến thăm hai đứa nhỏ thường xuyên, hôm nay vân là lần đầu tiên anh tiếp xúc với bọn chúng ở khoảng cách gần như vậy.
"Cậu chủ anh đừng quá khẩn †rương, dùng cánh tay đỡ đầu của bé, làm như vậy đứa bé sẽ thoải mái hơn.

Y †á đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở Cố Văn.
Nghe được lời đó, Cố Văn làm theo sự hướng dẫn của y tá.

Nhưng nghe rồi, lại có tác dụng gì, động tác của anh vấn lóng ngóng như cũ, tay chân Cố Văn cứng ngắc, đưa bé nhỏ nhăn non nớt, anh lo sẽ làm chúng bị thương..


 
Chương 307


Thấy động tác của Cố Văn vụng về lại dè dặt cẩn thận như.

vậy, y tá ở một bên không kìm được cười nhẹ ra tiếng.

"Cậu chủ Cố, bế con nít không phải như vậy, anh không cần khẩn trương, để tôi làm mẫu cho anh xem m: Khi lần nữa đem đứa bé ôm vào lòng, trong tâm Gố Văn lẫn lộn nhiều cảm xúc đan xen, đến cả vành mắt anh cũng ươn ướt.


"Cậu chủ Cố, anh vừa gặp hai bé, tự nhiên trong lòng sẽ hơi xúc động, anh yên tâm đi, tình trạng của hai đứa nhỏ rất tốt, bây giờ chỉ cần chăm sóc tốt cho vợ anh là được”
Nghe thấy lời cảnh tỉnh của y tá, Cố Văn lấy lại tinh thần, quay người đi chăm sóc cho vợ mình.

Nhưng tâm trạng của anh lúc này vân vô cùng buồn bực, Mộc Mai trở nên như thế này, tất cả đều là do bọn bắt cóc đó làm ra, một khi tìm được đám người đó, anh nhất định sẽ khiến bọn chúng gánh chịu sự trừng phạt thích đáng.

Buổi sáng ngày tiếp theo, Cố Văn đến công ty từ rất sớm.

Đám người trong ban hội đồng quản lã biết tin Hưng Thịnh bị thu mua, bọn họ cũng biết rõ Cố Văn tuyệt đối không phải là một người đơn giản, chỉ không ngờ tới anh lại trực tiếp thu mua Hưng Thịnh.

Bỗng nhiên làm ra sự kiện lớn như vậy, có lẽ người đàn ông này đã có tính toán từ trước.


Cố Nam cũng ngồi ở một bên, sắc mặt không tốt là bao, thân phận bị thay đổi, chỉ trong nháy mắt, dù là ai cũng không thể chấp nhận được.

Sau khi hai người Cố Văn và Bạch Lâm Anh đến công ty, tất cả mọi người đều đứng lên chào đón, dẫu sao trong đó cũng có rất nhiều người là nhân viên cấp dưới của Cố Văn.

Nhìn thấy Cố Văn đi đứng thuận tiện như một người bình thường, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chân của anh ta đã khỏi rồi sao? Lúc trước phải nhờ đến xe lăn để di chuyển, chớp mắt đã có thể đi đứng linh hoạt rồi Trong mắt mọi người đều tràn đầy nghỉ vấn, đương nhiên Cố Văn cũng nhìn ra được, anh trịnh trọng nói: "Chân của tôi đã khỏi từ lâu rồi, nhưng vì tránh để cho một số người lợi dụng sơ hở, nên mới luôn giả vờ bị tàn tật.

Chắc hẳn các vị đã biết được, mục đích hôm nay tôi đến đây”
Cố Nam ngồi ở một bên, sắc mặt đen xì, nhìn đến người đàn ông trước mắt khí thế hừng hực, chậm chạp mở miệng nói: "Thì ra từ trước đến nay mày vân luôn giả vờ, đúng là đã diễn được một màn kịch hay, sao hả? Bây giờ kịch diễn xong rồi, có phải là đến thời điểm mày nên thu lưới rồi không?” “Anh cả, anh không phục sao.

Nhưng vậy thì thế nào? Anh vẫn thua rồi, tập đoàn Hưng Thịnh đã bị tôi thu mua, chức tổng giám đốc của anh khó giữ rồi”
Thu mua tập đoàn Hưng Thịnh, chẳng qua chỉ cần một câu nói của Cố Văn.


"Cố Văn, tập đoàn Hưng Thịnh là của mày rồi, cho dù tao muốn giành, thì cũng chẳng còn tác dụng gì, nhìn anh em trong nhà tỉnh thần sa sút, mày có vẻ đắc ý nhỉ" Cố Nam đúng là không phục, anh không muốn thua dưới tay Cố Văn, nhưng sự thật lại chính là như vậy.

Mặc dù đã biết Cố Văn rất lợi hại, chỉ là Ninh Thanh Trúc không ngờ rằng, anh ta sẽ trực tiếp thu mua tập đoàn Hưng Thịnh, lúc đầu là do bản thân mình mắt bị mù, đặt cược sai người.

Nếu như bây giờ đi cầu xin Cố Văn, liệu cô có cơ hội quay về bên cạnh anh †a không.

.


 
Chương 308


Cố Nam cũng cảm thấy mẹ mình nói rất đúng, cho dù cuối cùng anh thua cuộc, cho dù không bằng Gố Văn, lưu lạc đầu đường xó chợ, anh cũng không muốn nhận lấy bất cứ sự bố thí nào từ Cố Văn, càng không muốn bị nó sỉ nhục.
“Mày đừng tưởng rằng chỉ dựa vào việc hợp tác với Kiêu Vĩ Thành, là có thể lật đổ nhà họ Cố bọn tao.

Tao nói cho mày biết, chỉ cần một ngày tao còn sống, Cố Nam tao nhất định sẽ đông sơn tái khởi, vẫn như cũ là kẻ địch của mày.
Nghe xong, Cố Văn cảm thấy thật buồn cười: Có thể nhận được sự giúp đỡ của Kiêu Vĩ Thành, đó là năng lực của tôi, còn tốt hơn anh, bản lĩnh gì cũng không có.


Chỉ tiếc rằng, Kiêu Vĩ Thành còn không biết anh là ai”
Không phải Cố Văn coi thường Cố Nam, mà là tên đàn ông này lòng dạ hẹp hòi, để anh ta rời khỏi nơi này, ra ngoài rèn luyện một chút cũng tốt.
Nếu như Cố Nam không hiểu được nỗi khổ tâm của mình, vậy thì anh ta chỉ có thể làm một người vô dụng suốt cả đời.

Có người đàn bà Bạch Vũ đó dạy dỗ Cố Nam, còn có thể dạy ra được cái dạng gì, cứng đầu cố chấp mà thôi.
May mắn thay mấy năm nay, anh đã điều tra rõ cách làm người của bà ta, nếu không đến ngay cả anh cũng bị lừa.

Cố Nam bị ép buộc phải rời đi, dù có người ép anh ta ở lại cũng không được.
Trong đó có mấy người ủng hộ người của Cố Nam, cố gắng muốn ngăn cản anh ta.
“Tổng giám đốc Cố, dù thế nào anh cũng không nên đi, nếu anh rời đi thật thì toàn bộ người của chúng ta rất có thể sẽ thuộc về Cố Văn trên danh nghĩa rồi sao”
“Cậu sắp chạm đến giang sơn rồi, lẽ nào cứ thế mà chắp tay nhường cho người khác sao? Cậu cứ như vậy mà bỏ được.


ư?” Một nguyên lão trong hội đồng quản trị đứng dậy và nói, giọng nói ông ta tràn đầy sự không cam lòng.
Chỉ là dù ông ta có không cam lòng đến đâu đi nữa, thì cũng không còn cách nào khác.

Vì tập đoàn nhà họ Cố đã bị Cố Văn thu mua, đi hay ở đã sớm là chuyện họ không thể tự quyết định.
Cố Văn lạnh lùng nói: “Anh ta đi hay ở, tôi quyết định.

Còn mấy người đi hay ở, tự mấy người quyết định, muốn ở lại, hay theo chân anh ta rời đi, tôi đều không có ý kiến”
Suy cho cùng họ đã đi theo Cố Nam nhiều năm, bây giờ giang sơn đổi chủ, họ sẽ rất không tình nguyện ở lại đây cống hiến nữa, nên tất nhiên là đi theo anh ta.
Cuối cùng chỉ có chủ tịch hội đồng quản trị Trương là lựa chọn ở lại: “Ngài Cố, ngài không ngại tôi có mấy lời muốn nói với anh ngài chứ?”
“Không ngại, đó là chuyện của hai người.

Ông muốn làm gì đều do ông lựa chọn, nếu ông ở lại, tôi sẽ đối đãi với ông tử tế.


Còn nếu ông đi, tôi cũng không bắt ép”
Cố Văn cũng là người thấu tình đạt lý, không quan tâm tới nội dung cuộc nói chuyện của ông ta với Cố Nam.
Chủ tịch hội đồng quản trị Trương kéo Cố Nam đi sang một bên, bây giờ Cố Văn đã trở về, anh ta có tính toán gì ông cũng không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn sẽ không tốt đẹp.

như lời anh †a nói.
Chủ tịch hội đồng quản trị Trương kéo tay Cố Nam lại với vẻ ngập tràn mong đợi: “Tổng giám đốc Cố định cứ vậy mà từ bỏ sao? Cậu không có ý định ngóc đầu trở lại sao? Cứ thế mà từ bỏ, chẳng phải là quá lời cho Cố Văn rồi sao?”
“Cố Văn lúc này khí thế rất mạnh, hơn nữa chân của anh ta là giả, chứng †ỏ anh ta đã sớm lên kế hoạch rồi, chúng ta đều không thắng nổi người đàn ông này đâu.”
“Cậu Nam, nếu ngay cả cậu cũng buông bỏ thì sao chúng tôi tiếp tục ủng hộ cậu được? Nếu chúng tôi đã theo cậu, thì cả đời này sẽ luôn đi theo cậu”.


 
Chương 309


“Không buông bỏ thì có thể làm gì?
Tôi không cam lòng cả đời này sẽ phải chịu sự chèn ép của nó, bị nó giãm dưới chân.
“Nếu như không đi, Cố Văn nhất định sẽ làm nhục tôi, vậy nên so với việc bị nó áp bức thì thà trực tiếp rời khỏi hơn” Tiếp đó, Cố Nam nói: “Tôi biết các vị đang ngồi ở đây cũng không muốn rời đi, mọi người có thể lựa chọn đi theo nó.

Tôi cam đoan, một khi tôi có năng lực, hơn nữa nếu có thể gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng một lần nữa, đến lúc đó, chỉ cần mọi người nguyện ý, tôi sẽ luôn luôn hoan nghênh mọi người”

Cố Nam có sự kiêu ngạo của mình, anh ta không muốn làm kẻ bề dưới.

Trước đây, lúc anh ta còn làm tổng giám đốc, Cố Văn không chủ động chèn ép mình, anh ta đã có áp lực rất lớn rồi.
Khó khăn lắm mới ngồi lên được vị trí chủ tịch, thì bây giờ lại lại bị mất thực quyền, kết quả vẫn là giả.
Cố Văn này đúng là rất biết cách ngụy trang, vậy mà nó lại có thể ẩn nhân lâu đến vậy, kiên quyết giấu tài.
Chủ tịch hội đồng quản trị Trương cũng biết mấy năm này Cố Nam rất vất vả.

Mà đối với Cố Đình mà nói, cả hai đều là con trai của mình, nên ai ngồi lên vị trí chủ tịch này cũng không quan trọng.
Nhưng bây giờ, công ty đã bị Cố Văn thu mua, mà Cố Đình lại không ra mặt, hiển nhiên là vì ông ta không có ý định thay.

đổi điều gì.


Chủ tịch hội đồng quản trị Trương nói: “Cố Văn đột nhiên thu mua tập đoàn Hưng Thịnh nhất định là có nguyên nhân, còn nguyên nhân là gì thì không biết được”
Lần này, Cố Nam cảm thấy rất có thể có khả năng này, vì anh †a với Cố Văn vân chưa vạch mặt, hoặc xung đột thẳng mặt, nên theo lý thuyết sẽ không có chuyện như vậy mới ph “Em dâu tôi hình như rất lâu rồi không thấy ra mặt, đến giờ vẫn chưa thấy cô ta và Cố Văn cùng xuất hiện ở nơi công cộng”
Đúng vậy, Cố Văn và vợ của nó luôn như keo như sơn, một tấc cũng không rời, nhưng lân này lại xa nhau lâu như vậy, nên trong đó nhất định có điều gì đó không ổn.
Nhưng mấy ngày nay lại xa nhau trong một thời gian dài như vậy, mà thoáng cái không có tin tức gì.

Như vậy, nếu không phải hai người có mâu thuấn, thì là Mộc Mai đã xảy ra chuyện, khả năng này rất lớn.
“Chuyện của Cố Văn nên xử lý như thế nào, ông tự nhìn mà làm? Nhưng tập đoàn Hưng Thịnh bị nó thu mua rồi, lúc này, tôi cũng chỉ có thể trước thuận theo nó, còn có thể cùng ông trong ứng ngoài hợp”
Lúc nói những lời này, chủ tịch hội đồng quản trị Trương tràn đầy sự chờ đợi, giọng nói cũng rất quyết tuyệt: “Đúng là Cố Văn muốn cậu rời đi, nhưng nếu cậu bằng lòng nói vài lời dễ nghe, không chừng cậu ta sẽ thay đổi quyết định cũng nên.

Vì nói cho cùng, hai người vẫn là anh em”

“Nếu cậu bằng lòng ở lại, chủ tịch hội đồng quản trị này
cũng sẽ ủng hộ cậu cùng ở lại theo, còn nếu cậu đi, bọn họ cũng sẽ rời đi với cậu”
Chủ tịch hội đồng quản trị Trương đã là nguyên lão trong hội đồng, nên bên nào nhẹ bên nào nặng ông ta vẫn suy tính được.

Cái ông ta chờ bây giờ chính là quyết định của Cố Nam.
“Ừ, tôi cũng đã có quyết định”
Sau khi nói xong, Cố Nam dẫn chủ tịch hội đồng quản trị Trương đi thẳng vào phòng họp.
Cố Văn ngồi ở vị trí của mình, sau khi liếc mắt nhìn hai người đi vào không kiêu không vội thì nói..


 
Chương 310


“Những chuyện mấy người làm, tôi nói vậy mấy người cũng đã sẵn tâm lý, mà tôi cũng có một bản ghi chép sổ sách.

Nếu mấy người muốn ở lại thì chuyện này có thể được xóa bỏ, nhưng nếu không muốn ở lại, tôi sẽ cố gắng tính toán một chút với mấy người Giọng của Cố Văn vô cùng nghiêm khắc, Cố Nam thì vô cùng kiên quyết: “Cố Văn, cậu đã thu mua tập đoàn Hưng Thịnh rồi, tôi cũng không cần thiết phải ở lại làm gì.

Một ngày nào đó tôi có thể đợi thời trở lại, tôi nhất định sẽ là kẻ địch của cậu”

Cố Nam vấn vô cùng có khí khái, nếu hắn ở lo cho gia đình tập đoàn đã không có Quyền nói chuyện, hắn tự nhiên sẽ không lưu lại.
Nghe vậy, Cố Văn nhìn người đàn ông trước mắt này, và cười nói: “Rất có khí khái, chỉ mong đến lúc đó anh có thế để tôi nhìn vào với cặp mất khác xưa.
“Đã như vậy, tôi cũng sẽ không để anh ở lại.

Anh là con trai trưởng nhà họ Gố, còn là tư bản đợi thời trở lại.

Nếu anh không phải thế, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đi theo anh, đạo lý xẻ đàn tan nghé anh nên hiểu rõ”
Nói rồi, Cố Văn khoát tay áo, sói trắng đứng lên giao toàn bộ.

Tài liệu vào trong tay mọi người.
Tiếp đó, Cố Văn nói chuyện: “Mọi người muốn bán cổ phiếu tập đoàn Hưng Thịnh, tôi sẽ thu mua với giá gấp đôi”

Cố Văn hiểu bọn họ, bây giờ anh bày cho họ một cám dỗ lớn đến vậy, thì họ nhất định sẽ rất rất quý trọng.
Quả nhiên, có mấy người trong đó sau khi nghe xong đã hơi dao động: “Anh cần phải biết là cổ phiếu tập đoàn Hưng Thịnh vân luôn trong trạng thái tăng vọt, nếu bây giờ mà bán ra, chúng tôi đương nhiên lỗ”
Cố Văn cười mê hoặc: “Đến cả công ty này tôi cũng có thể ra giá cao thu mua, thì sao lại để ý chút tiền mua cổ phần công †y trong tay ông? Bây giờ công ty là của tôi rồi, đến lúc đó muốn thế nào không phải chỉ một câu nói của tôi sao”
Cố Văn anh quá đáng rồi đấy, anh như vậy không phải là ép họ đưa ra quyết định sao?” Một cổ đông khác tức giận quát.

Vẻ mặt Cố Văn vẫn thản nhiên, anh nói: “Nếu các người còn muốn tiếp tục ở lại công ty, cổ phần công ty trong tay các người giữ vấn sẽ như trước không thay đổi, tự các người tự bảo quản”
Cố Văn cho họ một lời đề nghị mê hoặc, còn lựa chọn thế nào là chuyện của họ.
Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Điểm này, ai cũng có thể hiểu.
Cố Văn nghe mấy thành viên trong ban giám đốc nói xong, lập tức đập bàn: “Các người không có tư cách đàm luận cò kè mặc cả với tôi”

Sắc mặt anh rất khó nhìn, những người này ở bên cạnh mình không có bất kỳ tác dụng gì, còn không bằng thứ bỏ.

Mỗi một người ở đây đều là cỏ mọc đầu tường, trước đây lúc anh mình bị cách chức, tất cả những người này đã chọn đi theo Cố Nam.
“Anh muốn cổ phiếu trong tay chúng tôi, lẽ nào chúng tôi không có quyên yêu cầu lợi ích cho mình sao? Anh độc tài như vậy, làm sao có thể giữ được lòng người cơ chứ?” Chủ tịch hội đồng quản trị Trương đứng lên, đối mặt với Cố Văn.

Ở trong mắt ông Trương, người đàn ông này hoàn toàn không phải là người tốt, cho dù có tiếp quản công ty cũng chưa chắc sẽ kinh doanh tốt lên được.
Khóe miệng Cố Văn hơi nhếch lên, giêu cợt: “Các người bán cổ phần cho tôi, còn có thể đổi thành tiền, nếu không bán cổ phần, phạm phải sai lầm bị tôi đuổi khỏi công ty mà nói sẽ mất hết mặt mũi đấy”
Lời này đi kèm với vài phần đe dọa, khiến vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc..


 
Chương 311


Ngôn Bảo ở sau lưng Cố Văn, quay đầu lại thì thấy Mạch Lam đang đi vào văn phòng, cậu ta giơ tay võ võ Cố Văn: “Tổng giám đốc Cố, cô Mạch Lam đã đi vào phòng hội nghị” Cố Văn quay đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Cứ để cô.

ấy vào đi”
“Nếu cô Mạch biết được chân của anh không sao nữa, không biết sẽ có cảm tưởng gì đây, dù sao quan hệ của hai người các anh rất tốt, nếu cô ấy biết chuyện anh giấu cô ấy, nói không chừng sẽ rất tức giận đó”
Bạch Lâm Anh ở phía sau Cố Văn, quan hệ hai người bọn họ bây giờ rất tốt, hơn nữa anh ta đang giúp Cố Văn xử lý sự việc, nếu cô Mạch đã biết chân của Cố Văn đã khỏi nhưng lại không nói cho cô ấy hay biết, không biết tình cảm giữa cô ấy và Cố Văn có thể nào xuất hiện rạn nứt không.

“Ôi không cần quan tâm đến mấy cái này đâu” Cố Văn hiện tại không có tâm trạng giải quyết những chuyện này, trước tiên cứ giao hết cho Bạch Lâm Anh xử lý, thời gian này anh.

cần ở bên cạnh chăm sóc vợ của mình.
Mộc Mai đã trở về biệt thự rồi, nhưng tình trạng vân không ổn, có đôi khi sẽ tỉnh táo một chút, có lúc lại rơi vào trạng thái ngốc nghếch, chẳng nhận ra một ai cả.
Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của Mộc Mai, anh hy vọng cô ấy có thể tốt hơn cùng anh đón sinh nhật của cô.

Hai người họ đã lâu rồi đều không nói nói cười cười với nhau, kể từ lần trước Mộc Mai sinh con trong kho hàng, hai người bọn họ đều sớm hờ hững lạnh nhạt, bất kể anh cố gắng thế nào, Mộc Mai vẫn không hề nhận ra anh.

Anh bước tới cửa, dự định ngồi lên xe nhanh chóng rời đi, nhưng cánh cửa đã bị người khác chặn lại, ba người ngẩng đầu nhìn lại mới thấy thì ra là Ninh Thanh Trúc.


Bạch Lâm Anh nhìn người phụ nữ này thấy ghê tởm, lúc trước cô ta vì Cố Văn không có thực quyền liên chạy đến bên Cố Nam, hơn nữa lại mang toàn bộ dữ liệu của Cố Văn bán cho Cố Nam, người phụ nữ này cũng tuyệt đối không phải hạng người tốt đẹp gì.
“Cô đến đây làm gì? Ba người chúng tôi đều không muốn gặp mặt cô.

Cố Nam bây giờ vấn còn trên đó, cô đến đây là muốn làm gì? Quay lại đây là muốn ngụy biện cho chính mình sao?”
“Anh họ, em có chuyện muốn nói với anh, cầu xin anh nghe em nói mấy câu, em từ đầu là bị ép buộc, Cố Nam là tổng giám đốc công ty, mà em chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi mà thôi, anh ta ép em làm mấy chuyện này em cũng chẳng muốn, anh biết em đối xử với anh thế nào mà”
Em không muốn ra khỏi nhà họ Cố, em cũng không muốn ra khỏi công ty, càng không muốn rời khỏi anh, ban đầu bởi vì lý do này mà em mới ở cùng với Cố Nam, anh có thể để em ở lại bên cạnh anh được không?”
Ninh Thanh Trúc kéo cánh ta Cố Văn, không cho anh đi, sự.

việc bây giờ đến nước này rồi, Cố Nam cũng đã rút khỏi công ty, chính cô tuyệt đối không muốn bị đuổi việc.

Cho dù trước mặt Cố Văn lôi kéo cũng nhất quyết đòi phải ở lại, nếu không thì tương lai của chính cô cũng chẳng có gì cả.

Cố Văn rụt tay lại, lấy khăn giấy ra lau quần áo của mình: “Cho đến bây giờ tôi cũng không biết cô đối với tôi lại sỉ tình đến như vậy đâu đấy.

Hơn nữa một mảnh tình sỉ này đối với tôi mà nói nó chẳng đáng giá một đồng.

Cô đã lựa chọn thì chính mình hãy tự gánh vác hậu quả đi”
“Anh họ, anh không thể đối xử với em như vậy, chẳng lẽ anh lúc trước quên gia đình em đã giúp đỡ ông nội anh như thế nào sao? Nhà em dù sao cũng có ơn với nhà anh, anh không thể đối xử vô tình bạc nghĩa với em như vậy được” Ninh Thanh Trúc khóc lóc nước mắt nước mũi thay phiên nhau chảy xuống, cô ta muốn giành lấy sự để ý và tình cảm của anh.
Chỉ tiếc là Ninh Thanh Trúc đã đánh giá thấp sự lạnh lùng của Cố Văn..


 
Chương 312


“Bạch Lâm Anh, lái xe đi” Bây giờ Cố Văn cũng không có †âm tư để ý mấy thứ đó.
“Anh họ đừng đi, anh đừng bỏ lại em, nếu Cố Nam ra khỏi công ty, em cũng chẳng còn chỗ nào để đi cả, chỉ có anh mới có thể giữ em lại.

Là em lúc trước có lỗi với anh, nhưng có thể vì tình cảm hai nhà chúng ta mà tha thứ cho em không, về sau em sẽ ở bên cạnh anh làm việc thật tốt”
Ninh Thanh Trúc đuổi theo chiếc xe đã nổ máy, Cố Văn ngồi ghế sau nhắm mắt lại: “Lái nhanh lên”

Bạch Lâm Anh càng không thương tiếc người phụ nữ vô ơn kia, anh ta lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh ra ngoài.
Ninh Thanh Trúc ở sau ngã lăn ra đất, ở trên mặt đường khóc lớn.
“Anh họ, anh không thể đối xử với em như vậy, sau này em biết sống thế nào đây”
Ninh Thanh Trúc ngồi dưới đất tiếp tục hét: “Cố Văn, anh vong ân phụ nghĩa như vậy, tội cho ba em đã cứu ông nội anh, cho dù anh đoạt được công ty thì thế nào? Em nguyền rủa anh cả đời anh sự nghiệp đều không thành công”
Đáng tiếc là những người phía trước đều đã nhanh chóng rời đi, không ai quan tâm người phụ nữ này la hét cái gì, người tới người đi trên đường, đều chỉ nhìn thấy người phụ nữ điên ngồi dưới đất.
Mọi người chỉ trỏ vào cô ta và dìm cô ta bằng những lời đàm tiếu.
Khi Cố Văn trở về biệt thự, sự yên tĩnh bao trùm thật đáng
sợ, chị An đã xuất viện rồi, nhưng Cố Văn đã để chị về nghỉ ngơi, dù sao lần trước bởi vì chuyện Mộc Mai bị bắt cóc, chị An cũng đã bị thương khá nghiêm trọng.

Dù gì cũng đã lớn tuổi, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì sau này có thể để lại di chứng.

Cố Văn gọi người giúp việc khác đến chăm sóc Mộc Mai, những người này đều ở bên ngoài phòng chờ đợi.

Nữ giúp việc nhìn thấy Cố Văn, lặng lẽ bước tới.

Cố Văn nhìn thoáng qua phòng cũng không có động tĩnh gì, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay phu nhân thế nào?”
Người giúp việc ngẩng đầu nhìn hướng người phụ nữ yên lặng trên lầu: “Phu nhân không có việc gì, vừa mới tỉnh lại một lúc, ôm bọn nhỏ chơi một hồi, sau đó ngủ thiếp đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại”
Mấy người nữ giúp việc này đều cực kỳ tốt, mồm mép cũng nghiêm mật, sẽ không tiết lộ chuyện của gia đình, tình hình Mộc Mai hiện tại không thể để cho ai biết cả.
Cố Văn trở về phòng, dường như anh mở cửa quá mạnh, người trên giường nghe được tiếng động bị dọa giật mình, ngồi bật dậy, có một chút ngơ ngác nhìn Cố Văn
“Tiểu Mai, hôm nay em cảm thấy thế nào?” Cố Văn ngồi trên giường, định vươn tay ra, nắm lấy tay Mộc Mai, cô lại sợ hãi rụt trở về.

Cô hoàn toàn không nhận ra anh.

“Tiểu Mai đừng lo lắng, anh là chồng của em, anh là Cố Văn đây” Anh nhẹ nhàng nói, muốn cho Mộc Mai có thể nhớ lại mình, tại sao Mộc Mai chỉ quên mỗi anh.
Mộc Mai cuộn mình ở góc giường, hai tay ôm chặt lấy chân mình, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, thấy vẻ hoang mang rối loạn của cô, lòng Cố Văn lại sợ hãi.

Ngày đó ở kho hàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô cuối cùng là vì cái gì mà biến thành bộ dạng hôm nay.
“Con tôi đâu rồi?” Mộc Mai thận trọng hỏi, có lế đã lâu không nói chuyện, giọng của cô có chút khàn khàn.
“Con còn đang ngủ, đợi chúng thức dậy sẽ bế lại đây để cho em nhìn thấy được không? Hai đứa con của chúng ta đều vần chưa được đặt tên, em có muốn suy nghĩ một chút rốt cuộc nên đặt tên gì hay hay cho chúng không?”
Cố Văn lần nữa xích lại gần một chút, có lẽ vì nhäc đến bọn nhỏ, trong mắt của Mộc Mai ánh lên chút rạng rỡ..


 
Chương 313


“Tên, đúng rồi, tôi còn chưa từng nghĩ đến tên cho tụi nhỏ nữa” Nói đến đây, khóe miệng Mộc Mai khẽ nở nụ cười hạnh phúc.

“Tiểu Mai, chúng ta.

.

” Cố Văn thử đến gần hơn, vừa chạm vào Mộc Mai, cô lại lân nữa lùi lại, căn bản là không để Cố Văn chạm vào mình.


Mộc Mai cúi đầu xuống, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh nhìn đầy cảnh giác.

Cố Văn cuối cùng vẫn buông xuôi không tiến lại gần nữa, anh không nghĩ đến hành động của mình lại làm cô kích động, như vậy đối với bệnh tình của cô không có ích lợi gì.

Mộc Mai nhìn ra ngoài sân: “Mùa thu đến rồi sao?”
“Ừm!" Không biết tại sao, khi câu nói thốt ra Cố Văn lại thấy cực kỳ xót xa.

muốn ngắm trăng”
Cố Văn nhìn nhìn đồng hồ, bảy tám giờ nữa trời mới tối.

“Đợi một chút được không em?” Anh nhẹ giọng dỗ dành Mộc Mai.

“Tôi muốn ngắm trăng” Mộc Mai lại nói.


Cố Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể cho người nhanh chóng đi chuẩn bị, tuy trong sân có ghế dựa, nhưng Cố Văn biết Mộc Mai thích xích đu.

Cố Văn cho Bạch Lâm Anh bắt tay vào chuẩn bị một cái xích đu, dựng ở giữa sân có thể nhìn lên bầu trời.

Nhưng mà bây giờ vẫn đang là ban ngày, biết tìm đâu ra mặt trăng cơ chứ?
Chỉ có thể trấn an tâm tình của Mộc Mai một chút, sau đó đợi đến buổi tối sẽ cùng cô ngắm trăng.

Lần này sau khi gọi điện thoại xong, Bạch Lâm Anh vần chưa đến, mà người đến là Sở Trọng Văn, nhìn thấy Cố Văn hai mắt đỏ hoe, chau mày nói: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, trên đời này còn ai có thể ức hiếp anh, anh đang cãi nhau với chị dâu à?”
Sở Trọng Văn trong khoảng thời gian gần đây đều tu nghiệp.

ở nước ngoài, hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra.

Trước kia mỗi lần đến đây đều có tiếng cười nói vui vẻ, không ngờ hôm nay không khí lại trầm lặng thế này.

Nhìn đến hốc mắt ửng đỏ của Cố Văn, anh ta liên biết trong nhà đã xảy ra chuyện rồi.


Cố Văn ngồi xuống, nói với Sở Trọng Văn những sự việc đã xảy ra trong thời gian gần đây, Sở Trọng Văn trong chớp mắt kích động hét lên: “Anh nói cái gì?
Em mới chỉ có hai tháng không về thôi, sao lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy, còn anh lại nhanh như thế thừa nhận trước mặt bọn họ anh chẳng phải một người què?”
“Sớm muộn gì cũng phải thừa nhận, anh chẳng qua cũng chỉ muốn thu mua lại nhà họ Cố mà thôi.

Giả què hay không đối với anh mà nói cũng chẳng khác gì nhau, bây giờ anh lo lắng nhất chính là Tiểu Mai, gương mặt cùng dáng vẻ của cô ấy như vậy không biết có thể chống đỡ được bao lâu, anh rất muốn, rất muốn giết chết hết những người tổn thương cô ấy”
Khoảng thời gian Mộc Mai chịu những khổ sở, anh cũng nhất định khiến những kẻ kia gánh chịu hậu quả gấp trăm ngàn lần.

“Nhưng anh có bao giờ nghĩ qua, sự việc lần này ảnh hưởng lớn đến anh như thế nào không?” Sở Trọng Văn cảm thấy Cố Văn thật sự hành động theo cảm tính, việc vày có thể từ từ giải quyết, lại nhất quyết sử dụng thế lực của Tây Âu, thật là dùng gáo vàng múc nước giếng bùn, quá mức cần thiết.

.


 
Chương 314


“Anh ngay cả vợ mình mà còn không bảo vệ nổi, anh còn có.

thể làm gì nữa chứ? Vợ anh bây giờ biến thành bộ dạng này, căn bản không nhận ra chồng của mình là ai, như vậy lòng anh có thể dễ chịu được sao? Anh tự tạo thế lực lớn như vậy, cũng chỉ là muốn bảo vệ những người mình quan tâm thôi.” Cố Văn không hề hối hận, bởi vì điều anh muốn chính là Mộc.

Mai bình an vô sự đứng trước mặt anh.

“Ôi, những gì anh nói rất có lý, chẳng qua sự việc lần này cần phải điều tra rõ ràng, hai người Cố Nam và Bạch Vũ hắn là không thể nghĩ được cách trả thù anh chu toàn như vậy, trong này nhất định có điều gì đó ám muội và kỳ quái: Sở Trọng Văn ở Hải thành lâu như vậy, đối với tình hình của Cố gia cũng xem như hiểu biết, anh đối với cách làm việc của Cố Nam cũng rõ ràng.

Tuy rằng người đàn ông này cũng có danh tiếng ở Hà thành, nhưng trong mắt anh, chẳng qua chỉ là đồ vô dụng mà thôi.
“Nếu mẹ con hai người làm việc có tính toán và kế sách, thì chuyện đã sớm thành rồi, hôm nay cũng không đến nỗi phải chịu sự chèn ép của tôi như vậy”
Cố Văn đã lường trước được hai người này là hạng người gì, mưu kế của họ đối với anh ấy cũng chỉ là trò mèo mà thôi.

“Anh có tin em không?” Sở Phong đột nhiên hỏi.

Sở Trọng Văn với Cố Văn là bạn bè tốt nhiều năm, nên đã nhờ anh †a giúp đỡ Cố Văn xử lý chuyện này, tình cảm của giữa hai người Cố Văn và Mộc Mai rất sâu đậm, không thể bị phá hủy dưới tay Cố Nam.
“Cậu muốn làm gì?” Cố Văn nhìn cậu ta, nhà họ Sở hiện tại đang ở trong giai đoạn hưng thịnh, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, anh ta phải ăn nói với bố mẹ của Sở Phong như thế nào đây?

“Tôi giúp cậu điều tra việc này” Cố Văn đã sớm tạo ra những.

mối quan hệ quan trọng với mình, nếu điều tra chỉ tiết, nhất định sẽ tìm được manh mối.
Chuyện này nhìn có vẻ là trò của Cố Nam và Bạch Vũ để báo.

thù cậu ta, nhưng với đầu óc của họ vốn dĩ không thể nào tạo ra cái bấy hoàn hảo như vậy được.
Cố Văn lập tức từ chối: “Không được, những chuyện này tự tôi có thể điều tra ra, nếu trong thời gian này cậu gặp phải mệnh hệ gì, tôi làm sao ăn nói được với bố mẹ cậu”
“Anh và em là huynh đệ sống chết có nhau, sao anh lại không tin tưởng em chút nào thế? Những năm nay chuyện của em và Lăng Khải đều là do anh giúp đỡ, bây giờ đã đến lúc bọn em giúp đỡ lại anh rồi” Ba người họ đã quen biết nhau từ nhỏ, cho dù trước kia Cố Văn gặp chuyện, hai người bọn họ cũng chưa hề bỏ mặc anh ấy.
Trong mắt nhau, họ là những người anh em ruột thịt.
ATOII3 74 “Không thể được, nếu cậu đã coi anh là anh em, anh không thể coi tính mạng gia đình cậu là trò đùa được” Cố Văn không cho phép hai người họ vì mình mà đi vào chỗ chết.
Sở Phong bất lực lắc đầu, anh ấy biết Cố Văn là lo lắng cho mình, nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ không nuốt cơn giận, hiện †ại với tình trạng của Mộc Mai, hiển nhiên sẽ không thể chú †âm xử lý việc này, cậu ấy nên ở bên cạnh Mộc Mai.


“Chuyện này em sẽ trực tiếp giải quyết, nhất định em sẽ không để bản thân xảy bất cứ mệnh hệ gì, hơn nữa em sẽ không để anh điều tra chuyện này, tuyệt đối sẽ không để chị dâu chịu sự ấm ức như vậy”
Sở Trọng Văn xưa nay không hề nghĩ người anh em tốt của mình lại chịu nhiều nỗi uất ức như vậy, ai ngờ Cố Văn có thể bị Cố Nam ức hiếp như vậy, cậu †a cho rằng Cố Nam không có bản lĩnh lớn như vậy.
Sở Trọng Văn nói xong, liền lập tức rời khỏi biệt thự, cậu ta không gặp Mộc Mai, vì hiểu rằng khi gặp mặt, cậu ta sẽ không kìm nổi mà rơi lệ.
Cả đời Sở Trọng Văn đây là lần đầu gặp được cô gái có đức.

hạnh như Mộc Mai, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy như một người anh, bất kể người nào khác cũng không thể đối xử tốt với Mộc Mai như cậu ta..


 
Chương 315


Cố Văn bất lực lắc đầu, cậu ấy biết Sở Trọng Văn là vì muốn.

tốt cho mình, nhưng không thể để cho Sở Phong hành động theo cảm tính.

Cậu ta lấy điện thoại, gọi điện cho Lăng Khải.


Cố Văn nhờ Lăng Khải giúp cậu ta để mắt đến Sở Trọng Văn, tuyệt đối không thể để cậu ta đi làm những việc ngốc.
Nhà họ Sở chỉ có mình đứa con là Sở Trọng Văn, hơn nữa gia đình lại cực kì tốt với cậu ta, ngoài Sở Đình Trung ra, tất cả mọi người yêu thương cậu ta như bảo bối, vì vậy nếu xảy ra chuyện, Nhà họ Sở sẽ phải đối mặt với phong ba bão táp.

Xích đu cũng đã làm xong, trời vẫn còn sớm, Cố Văn gọi người trong bếp chuẩn bị chút đồ ăn, bưng vào trong phòng.

Mộc Mai vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giống như đang đợi ánh trăng xuất hiện.
“Mộc Mai, em đừng ngồi nữa, lại đây ăn chút gì đi nhé, cả ngày hôm nay em vấn chưa ăn gì cả” Cố Văn bưng cháo đến ngồi cạnh Mộc Mai, múc lên một thìa, nhẹ nhàng thổi.

Hơi thở ấm áp đã kích thích Mộc Mai, cô ấy giành lấy bát cháo trong tay Cố Văn, tự mình ăn, không đến vài phút, bát cháo chỉ còn nhìn thấy đáy.
Cố Văn mừng không kể xiết, cô ấy cuối cùng cũng đã chịu ăn rồi! Điều nó chứng tỏ đã có sự chuyển biến tốt, khoảng chừng một thời gian nữa chắc chắn sẽ nhớ lại mình là ai.


Mộc Mai ngước lên nhìn Cố Văn, Cố Văn cảm thấy điều gì đó, liền cầm tay đứng trước Mộc Mai: “Em đã nhớ ra điều gì rôi sao?”
“Lâm Dịch, anh giúp em tìm người đàn ông tên là Lâm Dịch.

Chính anh ta đã cứu em và con” Ánh mắt Mộc Mai đã lấy lại thần hồn, dường như đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra dưới tầng hầm, Gố Văn đứng thẳng người: “Em nói sao? Lâm Dịch, tên là Lâm Dịch đúng không?”
Nhưng Mộc Mai lại không nói gì nữa, lại ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang đợi màn đêm buông xuống.

Cố Văn đem đồ ăn ra ngoài, lập tức lấy điện thoại gọi cho Bạch Lâm Anh, bảo anh ta lập tức đi tìm người tên Lâm Dịch, đó chính là người đã cứu vợ mình.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, vầng trăng không có mây đen che khuất, ánh trăng rực rỡ soi sáng cả một con phố, khiến mọi thứ trở nên thật dịu dàng.
Mộc Mai ngơ ngác ngồi trên xích đu, ngước lên nhìn ánh trăng, không biết cô ấy đang nghĩ gì, Cố Văn lấy một cái chăn mỏng khoác lên người Mộc Mai: “Mình quay về nhé, em đã ngồi ở đây lâu rồi”
Cố Văn nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô ấy, nếu cứ lạnh cóng như vậy, cô ấy làm sao chịu được.
Mộc Mai ngước lên nhìn: “Ánh trăng dường như đang lại gân bên cạnh em”

Đêm mùa thu, gió thổi se se lạnh, Cố Văn sợ Mộc Mai sẽ bị cảm lạnh.
“Nếu em muốn xem, ngày mai chúng ta lại đến có được không? Hôm nay trời hơi lạnh, đã mấy cơn gió thổi qua, em vừa sinh con, nếu không nghỉ ngơi tốt, sẽ để lại căn bệnh.” Cố Văn nhẹ nhàng dỗ dành.
Vậy mà Mộc Mai không hề lay động, dường như cô ấy không nghe thấy lời Cố Văn nói.
“Đã rất lâu không được ngắm nhìn ánh trăng, kể từ khi bị đuổi đi em và mẹ phải ra ngoài kiếm sống, không biết đã bao lâu không có thời gian rảnh rồi ngồi trăng như này nữa.

Khi bố còn sống, ba người nhà em thường ngồi ngoài sân ngắm trăng, thời khắc đó quả thật rất đẹp.”
Mộc Mai nở một nụ cười, nụ cười đó Cố Văn chưa từng được nhìn thấy.
Sau khi nghe xong lời Mộc Mai nói, Cố Văn có chút cảm động, những ký ức trước kia cô ấy đều nhớ lại rồi, điều này có phải là đã hồi phục lại trí nhớ không..


 
Chương 316


“Mộc Mai, có phải em đã nhớ lại điều gì rồi không?” Nếu Mộc Mai nhớ đến những việc trước kia với cậu ta, vậy là có chuyển biến tốt hoặc có thể trong đêm nay sẽ hồi phục hoàn toàn ký ức.
Mộc Mai vẫn nói một mình như vậy, cô ấy nhắm mắt, nhíu mày: “Em không nhớ, em không nhớ lại được” Nước mất lăn dài trên đôi má cứ thế rơi xuống cánh tay Cố Văn.
“Đừng khóc, có anh ở bên cạnh, em đã quên những gì anh từng nói sao?”
Em là vợ của anh, anh tuyệt đối sẽ không để em bị tổn thương, xin lỗi vì sự thất hứa trước kia của anh, anh vốn nghĩ rằng đưa em đến Châu Âu thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả, sắp sinh nở thì mới đưa em quay trở về, không ngờ trong giờ phút quan trọng lại xảy ra chuyện này.

“Anh xin lỗi” Một hai câu nói không thể xóa bỏ đi sự áy náy của Cố Văn đối với Mộc Mai, khiến người mình yêu chịu thống khổ như vậy, Cố Văn chỉ có thể đau khổ gấp bội.
“Cố Văn...!Mộc Mai bất ngờ cất lời.
Cố Văn lập tức đứng dậy, cậu ta nghe thấy tiếng gọi.
“Cố Văn”
“Em nói lại một lần nữa”
“Cố Văn” Mộc Mai vừa khóc vừa gọi tên Cố Văn.
Cố Văn kéo cô ấy vào lòng, ôm thật chặt: “Anh biết em sẽ không quên anh đâu, em nhất định sẽ nhớ ra”
Vậy mà lúc đó, Mộc Mai lại đẩy Cố Văn ra, quấn lấy chiếc.

chăn mỏng: “ Anh đừng động vào tôi, tôi muốn đi tìm chồng của tôi, chồng tôi rất tốt, anh ấy sẽ không để tôi chịu ấm ức.


Anh không phải chồng tôi, chồng tôi tên là Cố Văn”
Sau khi nói xong, cô ấy đi ra khỏi biệt thự mà không ngoảnh đầu lại, Cố Văn đứng đó nhìn hình bóng buồn tẻ ấy dân dần biến mất.
Mộc Mai là vợ mình, thế mà đứng trước mặt lại khư khư xem cậu ta như người dưng, Cố Văn không biết phải làm thế nào mới thứ tỉnh được Mộc Mai, mới khiến cô ấy nhớ ra mình là ai.
Sau khi về phòng, Mộc Mai ôm con đi đi lại lại, Cố Văn đến đó hỏi người giúp việc: “Có chuyện gì thế, không phải đứa bé vừa mới ngủ hay sao?”
Người giúp việc vẻ mặt buồn thiu nói: “Tôi cũng không rõ, vừa nấy lúc bà chủ vào đứa bé liền tỉnh dậy, nghe thấy tiếng khóc, bà chủ liên bế đứa bé lêi Họ biết tình sức khỏe hiện tại của Mộc Mai, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ không chịu trách nhiệm nổi.
Cố Văn đến đó muốn bế đứa bé trong nằm trong lòng Mộc.

Mai đi, nhưng Mộc Mai lại lùi về sau:” Anh muốn làm gì?” “Mộc Mai, em không khỏe đừng ôm con như vậy, cứ như thế con sẽ khóc to hơn mà thôi.


Đứa bé đang đói, bảo người khác đem cho đứa bé ít sữa là được, đây không phải con anh, anh đừng nhiều chuyện như vậy”
Mộc Mai tuy đã sinh em bé, nhưng không có sữa cho con, hơn nữa chịu sự kích động, cô ấy hiện tại sức khỏe không tốt, không thể cho con bú.
Mộc Mai sợ hãi liên tiếp lùi lại, hoảng sợ lắc đầu: “Anh đừng qua đây, không được động đến con của tôi.”
Cố Văn nhìn thấy vợ mình lại trở thành dáng vẻ như vậy, anh ấy chỉ cảm thấy đau lòng bất lực: “Em đừng có như vậy nữa được không, đứa bé là con của hai chúng ta, anh làm sao có thể làm hại đứa con của chúng ta được? Em đưa con cho.

anh, hiện tại em cần nghỉ ngơi, em cứ như vậy chỉ làm hại đến đứa bé mà thôi”.


 
Chương 317


Cố Văn rât lo lắng, Mộc Mai hiện tại tỉnh thân đang vô cùng khuấy động, nếu chịu thêm chút sự kích động nữa, cô ấy và đứa bé sẽ xảy ra chuyện mất.
Mộc Mai vẫn tuôn ra những lời nói cũ: “Không được qua đây, đứa bé là con của tôi”
Lần trước phát khi hiện một số chuyện ở tâng hầm, tâm lý Mộc Mai đã bị ám ảnh sâu sắc, nếu có người dám động đến con của mình cô ấy sẽ liều mạng với hắn ta.

“Bà chủ, đứa bé chỉ là đang đói, tôi đem đứa bé đi ăn chút gì đó có được không? Cứ ôm như vậy sẽ khiến đứa bé càng thêm khó chịu mà thôi.”

Người giúp việc cũng vô cùng lo lăng, bộ dạng Mộc Mai như vậy thật sự không thích hợp để ôm đứa bé.
Nhân lúc cô ấy không để ý, Cố Văn lao lên đoạt lại đứa bé, Cố Văn dỗ dành, tiếng khóc của đứa bé dần dần biến mất.

“Anh làm cái gì thế? Tại sao anh cướp lấy con tôi, trả lại đứa bé cho tôi.”
Mộc Mai kích động lao lên, muốn giành lại đứa bé, Cố Văn nhanh chóng đưa đứa bé vào tay người giúp việc, sau đó đánh ngất Mộc Mai.

Kiếm Hiệp Hay
Mộc Mai ngất vào lòng Cố Văn, Cố Văn cúi xuống nhè nhẹ.

hôn lên trán cô ấy: “Xin lỗi, anh chỉ có thể làm như vậy, em cứ như thế chỉ có làm hại đứa bé, anh hiểu rõ trong lòng em muốn giữ đứa bé ở bên cạnh, nhưng sức khỏe của em, anh lo lăng rằng em và con sẽ bị thương”

Người giúp việc chuẩn bị ôm đứa bé đi thì nghe được Cố Văn nói những lời như vậy, cô ấy vô vọng nhìn Cố Văn nói:
“Thưa anh, để bà chủ cứ như vậy cũng không phải là cách hay, chỉ bằng chúng ta đưa bà chủ đến bệnh viện, có sự giúp đỡ của bệnh viện nói không chừng bệnh tình của bà chủ sẽ đỡ hơn”
Cô giúp việc cũng bày tỏ thiện ý.
Cố Văn có chút do dự, nhưng không muốn vợ của mình ở lại một nơi như bệnh viện, lúc trước Mộc Mai đã nói với tôi rằng nơi cô ấy ghét nhất chính là bệnh viện.

Cậu ấy chỉ nói với cô giúp việc một câi Sau đó, cậu ta bế Mộc Mai trở về phòng trên lầu
Một tiếng sau.
Mộc Mai tự ôm lấy mình, co ro lại, xem ra đang cảm thấy không có một chút cảm giác an toàn nào.

Một người từng hoạt bát, vui vẻ như Mộc Mai, bỗng chống đã chẳng còn nữa, giờ đây cô ấy giống như một con hươu bị hoảng sợ, dù là tiếng gió thổi đung đưa cây cỏ cũng khiến cô ấy hoảng sợ bất an.
Trời đã tối, tiếng gió lạnh bên ngoài thổi lại, Cố Văn đã đóng lại tất cả các cửa sổ lại, Mộc Mai lúc này cơ thể rất yếu, tuyệt đối không thể để cô ấy mắc bệnh trong tình cảnh này.


Sáng ngày hôm sau khi Cố Văn tỉnh dậy, Mộc Mai vân đang chìm sâu trong giấc ngủ, Cố Văn xuống lầu, liền nhìn thấy Bạch Lâm Anh đang đứng đợi mình ở bên ngoài.
“Cậu hai, người mà ngài muốn tìm tôi đã tìm được rồi.

nhưng lúc tôi đến, anh ta đã biến mất không còn tăm hơi, chăn trên giường cũng không xếp lại, nhưng vần còn hơi ấm, xem ra anh ta đã sớm biết tin, nên mới trốn chúng ta”
Bạch Lâm Anh tiện tay lấy ra một tấm ảnh, giao tận tay Cố Văn: “Đây là bức ảnh chúng tôi tìm được khi ở nhà của anh †a, không biết có phải Lâm Dịch người mà bà chủ nhắc tới không?”
Thật ra xử lý chuyện này rất đơn giản, chỉ cân đưa tấm ảnh này cho Mộc Mai xem là biết rốt cuộc có phải là người đã cứu cô ấy không, nhưng cách này có chút không ổn,vì bà chủ xảy ra chuyện như vậy, nên khi gặp lại người đàn ông này nếu nhớ lại những ký ức tốt đẹp thì không vấn đề gì cả, nhưng nếu nhớ lại những ký ức xấu, e rằng sẽ chịu thêm sự kích động mà thôi..


 
Chương 318


Cố Văn gật đầu đồng ý, cậu ta nhìn người đàn ông trong ảnh, cảm thấy có gì đó quen quen, hình như đã gặp qua người này ở đâu đó rồi, nhưng thật sự vân không nhớ ra là ai.

“Thân phận của người này cậu có biết không?” Cố Văn hỏi.

“Vì thời gian gấp gáp nên vẫn chưa kịp điều tra, nhưng có được tấm ảnh này việc điều tra sẽ dễ dàng hơn” Bạch Lâm Anh nghĩ.

Để xử lý xong chuyện này cũng không khó, khoảng thời gian gần đây quả thực tôi có chút rảnh rồi.
“Mau chóng điều tra rõ ràng” Cố Văn nói ra câu này, rồi lạnh lùng quay lưng đi lên lầu, chuyện này vẫn như cũ không có đầu mối, tuy rằng đã có một chút dấu vết, nhưng càng nghĩ càng thấy mù mịt.
“Đúng rồi, vừa nấy lúc tôi đến đã nhìn thấy xe của Cố Nam đỗ trước cổng nhà, không biết có phải muốn đi vào hay không” Bạch Lâm Anh đột nhiên nói ra lời này.
Quan hệ của Cố Văn và Cố Nam luôn luôn bất hòa, không biết cậu ta đến đây có mục đích gì
Khi Cố Văn nghe đến hai chữ Cố Nam, nét mặt bỗng nhiên trở nên lạnh ám, âm u: “Anh ta vậy mà lại dám đến đây sao” “Chi bằng để tôi ra ngoài đuổi anh ta đi, anh ta ở lại đây chỉ gây cản trở ánh mắt cậu và bà chủ mà thôi.


Bạch Lâm Anh nói xong định đi ra ngoài, không ngờ Cố Văn liền nói: “Để anh ta vào đi”
“Cậu hai...”
“Không sao cả” Có những chuyện luôn phải dùng đến cách này, hơn nữa Cố Nam đã chủ động đến đây, vậy tôi muốn xem cậu ta sẽ lại giở trò gì.
Bạch Lâm Anh nghe xong liền chạy ra ngoài, mời Cố Nam vào nhà, vốn dĩ Cố Nam đang suy xét xem có nên vào hay không, nhưng lúc nhìn thấy Bạch Lâm Anh chạy ra, cậu ta liền nhận ra bọn họ đã biết mình ở đây rồi, nếu không vào, người khác sẽ nghĩ mình sợ Cố Văn mất.
Khi Cố Nam đến biệt thự, Cố Văn đã ngồi đợi hắn ta rồi: “Anh đã có thời gian đến thăm, chỉ bằng nên suy nghĩ cuối cùng.


mình ra ngoài để làm cái gì, vì dù sao hiện tại anh cũng không còn làm việc ở nhà họ Cố nữa”
“Anh đến đây cũng chỉ muốn xem xem vợ chồng em trai mình sống có tốt không, cô ấy chắc cũng sắp sinh em bé rồi đúng không, anh đến tặng cô ấy thuốc bổ” Sau khi nói xong, anh ta bắt đầu ngó nhìn xung quanh, vậy mà không thấy bóng dáng Mộc Mai đâu và thời gian gần đây cũng không nhìn thấy cô ấy, không biết có phải đang nằm viện không.

“Anh còn dám mở mồm nhắc đến vợ tôi.
“Sao lại không dám? Cậu và tôi là anh em cùng cha khác.

mẹ, cậu là em của tôi, điều này mãi mãi không thể thay đổi được.
Cố Nam đưa đồ ra trước mặt Cố Văn nói:” Đây là thuốc bổ tốt cho phụ nữ mang thai, đưa cho cô ấy tẩm bổ”
Cố Văn thấy vậy, nhanh chóng ném toàn bộ đồ xuống đất, dưới đất bỗng chốc trở nên bừa bộn: “Ai cũng có đủ tư cách đến tặng quà, chỉ có anh Cố Nam là không có tư cách đấy” “Lúc đầu không phải anh luôn miệng nói muốn chăm sóc.

cho Mộc Mai hay sao? Không phải nói thích cô ấy sao? Lẽ nào anh thích cô ấy với bộ dạng như này sao?”

“Lời cậu nói là có ý gì” Cô ấy là vợ của cậu, tôi làm sao có.

thể thay cậu chăm sóc cô ấy chứ?” Ánh mắt khi nói chuyện của Cố Nam có sự tránh né.
“Ha ha quả nhiên anh vẫn là một tên ngụy quân tử, không hơn không kém, nếu như anh thà rằng thừa nhận, tôi còn bái phục anh là một thằng đàn ông, không ngờ rằng anh lại không dám nhận những lời anh nói và những việc anh đã làm ra.

Vợ của tôi hiện tại vẫn đang năm nghỉ, sinh con xong không có ai chăm sóc.

Anh đã hài lòng chưa?”.


 
Chương 319


“Cậu nói gì?” Khuôn mặt Cố Văn không chút tin tưởng, “Điều này sao lại có thể, không phải vợ chồng cậu đi Châu Âu dưỡng thai sao? Lẽ nào đã gặp phải chuyện gì ở bên ngoài?” “Đã là lúc nào rồi, mà anh vẫn giả ngu với tôi, vợ tôi lúc đó đã bị bắt cóc, đứa bé ra đời ở nơi cô ấy bị bắt, chính là vì chuyện này mà cô ấy chịu một cú sốc lớn, đến bây giờ vẫn ngây ngây ngơ ngơ.

Hung thủ đẳng sau chính là một tên đàn ông họ Cố, anh còn lời nào muốn nói không?”
Cố Văn lao lên túm chặt cổ áo Cố Nam, hận không thể đem tên này đốt thành tro bụi.


“Không, sao lại có thể như vậy, tôi sẽ không thừa nhận những chuyện tôi không làm.


Chẳng trách thời gian gần đây không nhìn thấy Mộc Mai, không ngờ rằng, cô ấy đã bị bắt cóc.

Cố Nam nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn Cố Văn: “Cậu cho rằng là do tôi làm? Cố Văn, tôi và cậu tuy răng bất hòa, nhưng tôi cũng không đến nỗi mất trí tới mức làm ra chuyện như vậy! Mộc Mai là vợ của cậu, là em dâu của tôi, sao tôi có thể làm ra chuyện như thế chứ?”
“Không phải anh thì tốt”
Cố Văn không nghĩ rằng Cố Nam sẽ có ngày này, hơn nữa dựa vào lá gan và đầu óc của Cố Nam, vốn dĩ không thể nào.

làm ra chuyện như vậy được.

Cố Nam ngồi xuống hỏi: “Đứa bé có ổn không?”

Cố Văn nói: “Không sao cả, nếu không có chuyện gì nữa anh về trước đi, trong nhà không làm cơm cho anh đâu”
“Cậu và tôi không thể bình tĩnh lại nói chuyện với nhau một chút sao?”
Nay Cố Nam đến hỏi thăm chuyện của Mộc Mai, không có ý gì khác cả, ngày trước viện trưởng Trương đã khuyên anh ta giữ kín chuyện này, vì có thể làm kích động Cố Văn, nhưng Cố Nam không muốn làm như vậy.

Không chỉ là vì Mộc Mai mà còn vì cả đứa bé.

“Tôi với anh hoàn toàn không có gì để nói cả”
Cố Văn đứng dậy, đi lên trên lầu.

Cố Nam tự hiểu ra, anh ta cũng dứt khoát không ở lại nữa, nếu đã không thể chung sống hòa bình với Cố Văn, vậy cũng không cần thiết phải hết lần này đến lần khác nịnh nọt nữa.

Về đến nhà, Bạch Vũ nhìn thấy con trở về, lập tức ra ngoài kéo vào, bảo anh †a ra ngồi ghế.


“Có chuyện gì thế? Mẹ nghe nói Cố Văn đã đuổi con ra khỏi tập đoàn nhà họ Cố?”
Bạch Vũ vừa nói, vừa nhìn phòng khách một vòng, khẳng định không có người nào khác, mới dám nói lớn tiếng như vậy, nếu Cố Đình ở nhà, bà ta vốn dĩ sẽ không dám lấy chuyện công ty ra dọa ông ta.

“Vâng”
Cố Nam dựa vào ghế, nhớ lại những lời mà Cố Văn trước đó đã nói với mình, không ngờ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Bạch Vũ nghe đến đây bỗng chốc kích động đứng dậy: “Nó dựa vào cái gì mà làm như vậy đó là công ty của bố con! Muốn mua lại cũng phải tuân theo ý của bố con! Dựa vào đầu mà dám đuổi con khỏi tập đoàn của nhà họ Cố? “ “Sao lại không thể?”
Cố Nam nói: “Mẹ đừng quên, hiện †ại nhà họ Cố là thiên hạ của Cố Nam, những người đó có ý muốn giúp đỡ con, lại không dám quá trắng trợn, dẫu sao họ cũng dưới quyền Gố Văn, hễ trở mặt, tất cả mọi người đều không thể ở lại Hà Thành được nữa”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom