Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cố Tổng Sủng Thê

Chương 360


Nếu tôi biết cô không trung thực thì tôi sẽ không tha cho.

cô đâu” Cố Nam nói xong lập tức đi lên tầng.
Ngay khi Cố Nam đi được một nửa, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó rồi nhìn về phía Mộc Diệp đang ho khan: “Ngày mai có buổi họp báo, cô nên biết điều một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Hai mắt Mộc Diệp đỏ bừng khi nghe những lời đe dọa của Cố Nam, cô ta không ngờ mình lại suy bại đến mức này, cô ta ghen tị khi nghĩ đến cách đối xử dịu dàng của Cố Văn đối với Mộc Mai.
Ngày hôm sau, Cố Nam tổ chức họp báo ở tầng dưới công ty, Mộc Diệp dùng khăn lụa che vết bàn tay trên cổ, vì hôm qua cô ta khóc rất lâu nên mắt cô ta vân còn hơi đỏ và sưng.

Nhìn thấy Mộc Diệp như vậy, Cố Nam cau mày: “Em như này làm sao mà đi gặp người khác được chứ? Các phóng viên nổi tiếng khắp Hà Thành đều ở bên ngoài.

Em đi ra như thế này để làm cho người khác kinh ngạc sao?”
Mộc Diệp cười lạnh và thậm chí không nhìn Cố Nam: “Anh chẳng lẽ không biết vì sao mà tôi lại như này sao? Cố Nam, tôi có thể giúp anh những việc như thế này, nhưng đừng nói quá nhiều với tôi”
Cố Nam bước đến Mộc Diệp và năm lấy cánh tay cô ta: “Tốt hơn hết là em nên chú ý lời nói của chính mình khi ra ngoài, nếu không về nhà tôi sẽ không tha đâu”
Mộc Diệp mạnh mẽ rũ bỏ sự kiềm chế của Cố Nam:
“Không cần anh nhắc nhở, tôi là cô chủ nhà họ Mộ.

Tôi biết phải làm như nào” Khi bước đến cửa, Cố Nam đã cong tay lên và Mộc Diệp.

khoác tay anh ta, cả hai bước ra ngoài với nụ cười đúng mực.

Dù có cãi nhau như thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải giữ thể diện ở bên ngoài.

Khi các phóng viên bên ngoài nhìn thấy Cố Nam và Mộc.

Diệp bước ra, họ lập tức ồn ào: “Tổng giám đốc Cố, sao anh lại dẫn vợ mình theo trong buổi họp báo hôm nay?” Cố Nam cầm micro nhìn phóng viên đặt câu, cười nói: “Trước đây đã có tin đồn về mối bất hòa giữa vợ chồng tôi, và hôm nay tôi muốn cho mọi người rõ ràng”.
Mộc Diệp cũng mỉm cười đồng ý: “Đúng vậy, vợ chồng tôi vần luôn có mối quan hệ tốt đẹp, không hề giống như đồn đại, vì vậy tôi hy vọng rằng sau này sẽ không có những tin đồn như thế này nữa, nếu không chúng tôi sẽ đưa ra pháp luật truy cứu”
“Vậy tôi muốn hỏi tổng giám đốc Gố, nghe đồn là anh và Cố Văn đối đầu với nhau, phải không?”
“Cố Văn và tôi là anh em.

Tôi không hiểu tại sao mọi người lại nghĩ như vậy”
Cố Nam không xác nhận hay phủ nhận, nhưng lại làm cho cầu phóng viên ngậm miệng lại.
“Tổng giám đốc Cố, nếu anh và Cố Văn đối đầu với nhau, tại sao anh lại ra ngoài và thành lập công ty của riêng mình vậy?”
“Đây là một câu hỏi hay.

Nếu chúng tôi đều ở trong công ty thì sẽ thật lãng phí.


Tốt hơn hết là nên bước ra và mở rộng lại thị trường.

Dù bất kỳ ai trong chúng tôi là người dẫn đầu ở Hải Thành thì đều là vinh quang của nhà họ Cố”
Cố Nam đặt nhà họ Cố lên hàng đầu, như vậy phóng viên không thể hỏi thêm được nữa.
Đang xem Cố Nam đang trả lời phỏng vấn ở trên tỉ vị, Mộc Mai nghĩ răng anh ta đúng là đạo đức giả, nhưng những câu trả lời của anh ta quả thực không chê vào đâu được.
“Em nghĩ là bọn họ sẽ trả lời qua qua, nhưng không ngờ rằng họ cố gắng như vậy” Mặc dù Mộc Mai biết bọn họ đang diễn, nhưng cô không nhịn được mà phàn nàn.
Cố Văn đặt cốc sữa ấm trước mặt Mộc Mai và cười nói: “Đây là phương pháp thông thường của anh ấy, không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Cố Nam và Mộc Diệp đã bị đồn là sẽ ly hôn, và chắc là họ chỉ giả vờ ở với nhau một thời gian nữa thôi, anh có dự định gì không?”, Mộc Mai hỏi.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu đã ra tay thì phải nhằm chỗ đau nhất mà đánh..


 
Chương 361


Cố Văn lắc đầu: “Cứ để tự nhiên là được”
Giờ đây, Cố Nam không còn đơn độc, anh ta có sự giúp đỡ của nhà họ Mộc và Mạc Văn ở phía sau, rất khó để đánh bại anh ta chỉ trong một lần được.
Mộc Mai nhấp một ngụm sữa, trầm ngâm nói: “Nếu bây giờ không giải quyết, vê sau có thể sẽ gặp rắc rối”
“Em không tin anh sao?” Cố Văn biết răng thời gian qua của Mộc Diệp đã để lại bóng ma trong lòng Mộc Mai, cho nên bây giờ anh nhất định sẽ không dính dáng gì đến Mộc Diệp cả.

Mộc Mai im lặng, không phải là cô không tin vào Cố Văn mà là cô không tin Cố Nam và Mộc Diệp.
Trong lòng Mộc Diệp chỉ có quyền thế, bây giờ chuyện của Cố Văn đã gây chấn động Hà Thành, năng lực của anh đương nhiên mạnh hơn Cố Nam rất nhiều, cho dù bây.

giờ cô ta đã kết hôn với Cố Nam, cô ta vẫn đang suy nghĩ về việc làm thế nào để ở bên cạnh Cố Văn, có thể thấy được dã tâm của Mộc Diệp như nào.
“Bây giờ Mộc Diệp đang nhìn chằm chằm vào anh, em lo lắng sẽ có hại cho anh” Mộc Mai vẫn chưa quên việc Mộc Diệp để có được Cố Nam nên đã cho thuốc mê vào rượu của anh ta.

Nếu cô ta lại dùng cách này để đối phó Cố Văn thì sao đây?
Cố Văn biết Mộc Mai đang lo lắng điều gì, nhưng anh không phải là người tùy tiện, đương nhiên là anh sẽ không đụng tới bất cứ cái gì mà Mộc Diệp đưa.

“Cô ta sẽ không dám đâu." Cố Văn bật cười.

Sở dĩ Mộc Diệp dám cho Cố Nam uống thuốc là vì cô ta muốn cưới Cố Nam sớm, cho dù có bị phát hiện cũng không ảnh hưởng gì.
Tuy nhiên, nếu Mộc Diệp đánh thuốc mê Cố Văn mà lại bị phát hiện, thì sẽ vi phạm quy tắc của phụ nữ, và danh tiếng của cô ta ở Hà Thành sẽ bị hủy hoại.
Mộc Mai lắc đầu: “Anh cũng không hiểu Mộc Diệp đâu” “Đừng lo lắng, anh sẽ không cho cô †a cơ hội” Lần trước bị bắt cóc đã khiến cho Mộc Mai bị kích thích rồi, nên anh không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với Mộc Mai nữa.

Vài ngày nay không có điều gì bất thường, Mộc Mai cũng yên tâm lại.
Thời gian này Cố Nam và Mộc Diệp đều im lặng sau cuộc họp báo.
Hôm nay, Mộc Mai đưa các con đi ngủ xong, định sẽ trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng không ngờ điện thoại di động trên bàn vang lên.
Mộc Mai nhìn thấy là một số lạ gọi tới.
Mộc Mai cẩn thận kế có một giọng nói gấp gáp: Ọ hai tôi là Bạch Lâm Anh.


Ông Mộc đang có dấu hiệu tỉnh dậy, cô mau tới đi”
“Ai đang ở bệnh viện đấy?” Mộc Mai hỏi.
“Là Mộc Sĩ, tôi đã bảo Ngôn Bảo đến đón cô rồi” Bây giờ tính mạng của Mộc Mai là quan trọng nhất, cho dù cô đi đâu, Bạch Lâm Anh cùng Ngôn Bảo đều phải đích thân đến đón.
“Được rồi” Mộc Mai nhanh chóng thay quân áo rồi đi xuống lầu, nói là cô đã đợi ở cửa.
Khi Mộc Mai và Ngôn Bảo vội vàng đến bệnh viện, Mộc Sĩ và bác sĩ đã đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Mộc Mai đang vội vàng chạy tới, Mộc Sĩ nghi ngờ hỏi: “Tại sao cháu lại ở đây hả?”
Mộc Mai nhớ tới là Cố Văn sai người để ý tình trạng của ông nội, người khác cũng không biết được...


 
Chương 362


“Cháu đến đúng lúc lắm.

Vừa ng nội cháu đã có dấu hiệu tỉnh lại, xem ra lần trị liệu lần này có vẻ hiệu quả.” Vẻ mặt Mộc Sĩ vui mừng, ông ta cũng mong ba mình tỉnh lại.

“Thật vậy sao?” Mộc Mai ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chạy vào trong phòng bệnh, nhìn ông sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, không có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại.
“Không phải bác sĩ nói ông nội đang có dấu hiệu tỉnh lại sao? Sao bây giờ trên mặt ông nội vấn không thấy dấu hiệu nào vậy?” Mộc Mai nghỉ ngờ hỏi.

Mộc Sĩ lắc đầ ¡ cũng không rõ ràng lắm, nhưng bác sĩ nói chỉ là có dấu hiệ
tỉnh lại, cũng không nói sẽ tỉnh lại ngay.

Đừng lo lắng, cứ từ từ chờ”
Mộc Sĩ biết rằng Mộc Mai rất lo lắng cho ông nội, nhưng cũng phải bình tĩnh, không thể gấp gáp được.
Mộc Mai ngồi bên cạnh và năm lấy Tay Mộc Đoàn, ngay khi Mộc Mai muốn nói điều gì đó, bàn tay của Mộc Đoàn đã nắm chặt tay Mộc Mai.
Mộc Mai sửng sốt, không thể tin được nhìn ông nội, nhưng tay ông nội ngày càng siết chặt hơn.
Mộc Mai nhìn lại Mộc Sĩ đang đứng đó: “Chú, chú về nghỉ ngơi trước đi.
Hôm nay cháu sẽ chăm sóc ông nội.

“Con của cháu còn nhỏ, cháu ở đây cũng không tiện”
Mộc Sĩ biết Mộc Mai còn có con nhỏ không thể ở bên ngoài quá lâu.
“Không sao đâu chú à, ở đây còn có y tá mà, đúng không? Hôm nay chú mệt một ngày rồi.


Về nghỉ ngơi cho khỏe đi”
Mộc Sĩ ngày nào cũng đến bệnh viện thăm ông nội.

Mọi người đều cho rằng Mộc Sĩ là đứa con có hiếu, nhưng Mộc Mai biết Mộc Sĩ đến đây chỉ vì lợi ích của bản thân mà thôi.
“Vậy thì nếu có việc gì cháu gọi cho tôi” Mộc Sĩ đồng ý, xoay người rời đi.
Thấy xung quanh không có ai, Mộc Mai thì thào: “Ông nội ơi, không có ai ở đây cả, ông dậy chưa?”
Sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mộc Mai, Mộc Đoàn từ từ mở mắt.
“Ông nội?” Mộc Mai phấn khích hét lên.
“Bé Mai..” Bởi vì Mộc Đoàn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, giọng nói của ông không rõ ràng lắm.
“Ông nội, cháu đến rồi” Hai mắt Mộc Mai đỏ hoe, không biết ông nội bây giờ khó chịu như thế nào.
Mộc Đoàn nhìn cảnh vật xung quanh, như thể quan sát xem có ai ở đó không.
Mộc Mai lập tức hiểu ý ông nội, lập tức hét lên: “Ngôn Bảo”

“Mợ hai, tôi ở đây”
“Bên ngoài canh phòng cẩn mật và không cho phép bất kỳ ai vào” Cô nghĩ là ông nội muốn ở một mình với cô nên mới hành động như vậy.

“Vâng” Ngôn Bảo nói xong, lập tức đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sau đó Mộc Mai mới nhìn về phía Mộc Đoàn: “Ông nội, hiện tại trong phòng không còn ai, ông có chuyện gì muốn nói với cháu sao?”
“Cẩn thận...cẩn thận chú thím của cháu...” Giọng nói khàn khàn của Mộc Đoàn phát ra qua mặt nạ dưỡng khí.
“Sao cơ?” Mộc Mai nghỉ ngờ hỏi.
“Hãy cẩn thận...họ, bọn họ đã đẩy ông”
Mộc Mai sửng sốt: “Sao lại như thế...chú ấy là con ruột
của ông mà, tại sao lại làm như vậy chứ?”.


 
Chương 363


Mộc Mai luôn nghĩ rằng Mộc Diệp và Tô Ngọc Vân đã đẩy ông nội xuống cầu thang, nhưng cô không ngờ chú của mình cũng tham gia vào việc đó.
Mộc Mai có thể chấp nhận bất cứ ai, nhưng điều duy nhất cô không thể chấp nhận là chú của mình.
“Di...di chúc” Mộc Đoàn khó khăn nói.
Mộc Mai nghe đến đây thì đã hiểu, có lẽ ông nội đã lập di chúc, nên đã xảy ra tranh chấp.
Hiện tại sở dĩ Mộc Sĩ hiếu thuận ngày nào cũng ở lại bệnh viện, chỉ là muốn biết di chúc ở đâu mà thôi.


“Ông nội, ông hồ đồ rồi, ông trước đây vấn rất khỏe, tại sao lại muốn tự mình lập di chúc cơ chứ?” Nếu tin tức này không bị lộ ra ngoài thì chú thím cũng không làm chuyện bất hiếu này.
“Bé Mai...ông...ông không biết là có thể sống bao nhiêu ngày nữa.

Di chúc năm trong tay luật sư Trương.

Nếu cháu tìm được cậu ấy, cậu ấy sẽ giao cho cháu”
Khi Mộc Đoàn lập di chúc, ông đã nói với luật sư Trương là ngoài Mộc Mai ra thì không có phần của ai hết.
“Ông nội, cháu biết rồi, ông đừng lo lắng, cháu sẽ không sao đâu.

Ông hãy nghỉ ngơi thật tốt là được” Mộc Mai lau nước mắt, nhìn ông nội như vậy cô rất đau lòng.

Mộc Đoàn nâng cánh tay lên và tay áo tuột xuống, có một vệt tím ở trên tay ông.
Mộc Mai lập tức năm lấy tay Mộc Đoàn, nhìn vết thương trên cánh tay của ông: “Ông nội, có chuyện gì vậy? Bọn họ làm như vậy khi ông hôn mê sao?”
Mộc Đoàn gật đầu, không phủ nhận.
“Đồ khốn khiếp này, chuyện như này mà chú ấy cũng dám làm”
Mộc Mai chưa bao giờ nghĩ rằng chú mình lại có thể tàn nhân với cha ruột như vậy, nếu ngày hôm nay không phải tận mắt chứng kiến, cô thật sự không thể tin được chú mình lại độc ác như vậy.
“Ông nội, cháu đưa ông đi, ông không thể ở đây nữa” Mộc Mai lo lắng, nếu ông nội tiếp tục hôn mê, không thể đảm bảo là chú ấy không ra tay với ông nữa.
Tuy nhiên, Mộc Đoàn nắm lấy tay của Mộc Mai và n “Không cần đâu...chưa lấy được di chúc của ông, nó sẽ không để cho ông chết đâu”
Mộc Đoàn biết nếu như bây giờ đột nhiên biến mất, Mộc.

Đoàn nhất định sẽ đổ hết tội lỗi cho Mộc Mai, như vậy Mộc Mai sẽ gặp nguy hiểm.
“Nếu ông vấn ở trong bệnh viện, cháu lo là chú sẽ tiếp tục tấn công ông”

Mộc Mai lo lắng nói.
“Chỉ cần di chúc được công bố ra ngoài, ông sẽ không cần phải ở nhà nữa” Giọng nói của Mộc Đoàn vẫn rất khàn, ông cũng biết là Mộc Mai rất khó để nghe được, vì vậy ông đã tháo mặt nạ dưỡng khí ra.
“Ông nội?” Mộc Mai muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn, mặt nạ dưỡng khí đã được lấy ra khỏi miệng ông nội.

Mộc Đoàn nắm lấy tay Mộc Mai: “Đừng lo lắng, ông sẽ không sao đâu, ông đã nợ ba mẹ cháu quá nhiều rồi, bây giờ lại nợ cháu nữa, bây giờ ông sẽ trả lại toàn bộ, ông đã già rồi nên không muốn làm liên lụy đến cháu nữa”
Mộc Đoàn đã biết động cơ của gia đình Mộc Sĩ từ lâu, nên đã chuẩn bị di chúc phòng trường hợp khẩn cấp.

“Không, không phải đâu” Mộc Mai khóc và lắc đầu: “Ông nội, ông không nợ gì chúng cháu cả, chuyện năm đó không ai muốn xảy ra, cũng không trách được ông”.


 
Chương 364


Mộc Mai từ xưa đến giờ cũng không bao giờ trách ông nội, hồi đó cũng là do chú thím thêm mắm thêm muối vào, mới làm cho ông nội đuổi cô đi.
Mộc Mai vẫn chưa quên ông nội đã yêu mến cô như thế nào khi ba mẹ cô vân còn ở nhà họ Mộc.
“Cô bé ngốc, sau này dù là ông nội có ở nhà hay không, cháu cũng phải cẩn thận chú thím” Di chúc đã được đưa cho luật sư Trương, khi Mộc Mai lấy được thì có thể nhận được toàn bộ tài sản của nhà họ Mộc.
Trong quá khứ, có thể Mộc Sĩ lo lắng rằng Mộc Mai sẽ nhận được tài sản, nên là Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân đã gây bất lợi cho Mộc Mai.


Nhưng bây giờ Mộc Mai đã có Cố Văn, hai người họ có mối quan hệ tốt như vậy, và Cố Văn sẽ không để cho Mộc Mai xảy ra chuyện.
“Ông nội, ông đừng nói vậy nữa, ông nhất định sẽ khỏi bệnh” Mộc Mai cuối cùng cũng biết ông nội không hề thay đổi và vẫn yêu mến cô như mọi khi.
“Cháu đi đi, ông muốn nghỉ ngơi thật tốt” Mộc Đoàn vội vàng nói.
“Ông nội, hôm nay cháu sẽ ở lại chăm sóc ông” Mộc Mai có chút lo lăng, bây giờ ông nội đang ở trong tình trạng này, cô không đành lòng để ông ở bệnh viện một mình.

“Không được, cháu trở về đi.

Ông muốn một mình nghỉ ngơi” Mộc Đoàn biết thân thể của mình như thế nào, cũng không muốn làm phiền người khác.
“Nhưng ông...!Mộc Mai ngập ngừng nói lại, bây giờ ông nội không muốn sống nữa, Mộc Mai sợ răng sau khi mình rời đi ông nội sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mộc Mai, Mộc Đoàn cong lên khóe miệng: “Cô bé ngốc, ông sẽ không làm chuyện điên rồ gì đâu, cháu cứ yên tâm đi Mộc Đoàn đặt mặt nạ dưỡng khí lên miệng.


Không muốn Mộc Mai ở lại đây quá lâu.
Trong mắt người khác, ông vần luôn bất tỉnh, nếu như Mộc Mai ở đây quá lâu, sẽ làm người khác nghỉ ngờ.

“Được rồi, vậy ông phải hứa với cháu, ông phải chăm sóc.

bản thân mình đấy” Mộc Mai đã biết mọi chuyện, nên không quấy rầy nữa, để ông nội nghỉ ngơi, hồi phục cho tốt.
Mộc Mai đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, Ngôn Bảo đưa khăn giấy cho cô: “Mợ hai, cô đừng khóc, chú ý thân thể của chính mình” Mộc Mai mới sinh con chưa đầy hai tháng, bác sĩ đã dặn là không nên phấn khích, điêu đó sẽ khiến cơ thể cô đau đớn.
“Tôi không sao đâu, chúng ta trở về đi” Mộc Mai cùng Ngôn Bảo đi về, ông nội bảo cô đi về là có ý của ông.
“Cô Mộc Mai, không ngờ lại có thể gặp cô ở đây” Khi Mộc Mai đang đi trên hành lang bệnh viện, sau lưng chợt có một giọng nói.
Mộc Mai quay đầu nhìn lại, hóa ra là Mạch Lam.

Sau đó, Mộc Mai mới nhớ rằng con trai của Mạch Lam là Mạch Cường vẫn còn trong bệnh viện.
“Cô Mạch Lam, đúng là trùng hợp”
Mộc Mai cười nói, không đề cập đến chuyện khác.
“Quả thật là trùng hợp” Mạch Lam chế giêu, trả lời.
Lông mày Mộc Mai khế cau lại, cô rõ ràng cảm thấy giọng điệu của Mạch Lam không tố “Cô Mạch Lam, sao cô lại ở đây vậy?” Thấy được bầu không khí có chút xấu hổ, Ngôn Bảo lập tức nói.
“Lần trước từ khi con trai tôi bị mợ hai của anh đẩy xuống cầu thang, cô ấy chưa đến thăm nó một lần.

Tại sao hôm nay đến bệnh viện, cô ấy lại vội vàng rời đi rồi?”, Mạch Lam không chút do dự nói ra..


 
Chương 365


Mộc Mai đứng tại chỗ, nhíu chặt lông mày: “Sao cô Mạch Lam lại vu khống người khác như thế chứ?”
Bây giờ Cố Văn không có ở đây, Mạch Lam cần gì phải giả vờ vô tội chứ.
“Vu khống hay không, e rằng chỉ có bản thân cô Mộc Mai tự biết, có một số việc tôi có thể nể mặt Cố Văn bỏ qua cho cô, nhưng tôi mong cô Mộc Mai đừng làm như vậy nữa” Mạch Lam hung hăng nói.
Ngôn Bảo đứng ở một bên nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Mạch Lam tỏ thái độ như vậy.
Cậu ta đã nghe được việc lần trước, mặc dù cậu ta không có ở đó nhưng cậu ta chắc chăn rằng Mộc Mai sẽ không làm điều như vậy.
Mộc Mai là mẹ của hai đứa trẻ, và chắc chắn sẽ không làm gì đối với đứa bé mười tuổi cả.

Mộc Mai cười lạnh: “Chồng tôi đã để người chăm sóc ở đây rồi.

Nếu tôi lại đến đây, tôi sẽ gây phiền phức cho cô mất.

Hơn nữa, tôi sẽ không thừa nhận việc mình chưa từng làm, cô Mạch Lam cũng không cần gây sự ở đây đâu”
Trên hành lang bệnh viện, mọi người đang đi lại đều nhận thấy Mạch Lam và Mộc Mai đang căng thẳng với nhau, mọi người đi chậm lại, muốn xem chuyện gì.
“Xem ra cô Mộc Mai không định thừa nhận rồi” Mạch Lam cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Mai.

“Cây ngay không sợ chết đứng.

Có một số việc tôi không muốn giải thích quá nhiều.

Tôi còn có việc phải làm, tôi về trước đây”
Mộc Mai tưởng rằng Mạch Lam gia nhập quân đội là phải ngay thẳng, nhưng không ngờ cô ta lại mưu mô như vậy.


Nhìn thấy Mộc Mai rời đi, khuôn mặt của Mạch Lam trông rất khó coi.
Lúc này, một người đàn ông đi đến bên cạnh Mạch Lam, cung kính nói: “Cô chủ, thủ tục xuất viện cho cậu chủ nhỏ đã xong, chúng ta có thể đi”
“Quản gia Lý, ông đưa Mạch Cường về trước đi, tôi có chuyện phải ra nước ngoài” Mạch Lam phải đích thân điều tra một số chuyện.

Cô ta và Cố Văn là bạn thân nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể chấp nhận việc Cố Văn đã lừa dối cô ta.
“Nhưng mà, thủ trưởng nói hôm nay cô nhất định phải trở về” Thủ trưởng đã ra lệnh rồi, nhất định phải đưa cô chủ trở về, nếu không ông ta sẽ chịu khổ.
Không cần đoán, Mạch Lam cũng biết ba cô ta bảo về làm gì.

Khi cô ta trở về lần trước, cô ta thấy ba mình đang ở cùng người nhà họ Chung, và có vẻ là quá nhiều.

Tôi còn có việc phải làm, tôi về trước đây”
Mộc Mai tưởng rằng Mạch Lam gia nhập quân đội là phải ngay thẳng, nhưng không ngờ cô ta lại mưu mô như vậy.


Nhìn thấy Mộc Mai rời đi, khuôn mặt của Mạch Lam trông rất khó coi.
Lúc này, một người đàn ông đi đến bên cạnh Mạch Lam, cung kính nói: “Cô chủ, thủ tục xuất viện cho cậu chủ nhỏ đã xong, chúng ta có thể đi”
“Quản gia Lý, ông đưa Mạch Cường về trước đi, tôi có chuyện phải ra nước ngoài” Mạch Lam phải đích thân điều tra một số chuyện.

Cô ta và Cố Văn là bạn thân nhiều năm như vậy rồi, tuyệt đối không thể chấp nhận việc Cố Văn đã lừa dối cô ta.
“Nhưng mà, thủ trưởng nói hôm nay cô nhất định phải trở /ề” Thủ trưởng đã ra lệnh rồi, nhất định phải đưa cô chủ trở về, nếu không ông ta sẽ chịu khổ.
Không cần đoán, Mạch Lam cũng biết ba cô ta bảo về làm gì.

Khi cô ta trở về lần trước, cô ta thấy ba mình đang ở cùng người nhà họ Chung, và có vẻ là....


 
Chương 366


Quản gia có chút bối rối, ông ta đã tìm nhiều lý do để nói với thủ trưởng, nếu lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, ông ta nhất định sẽ bị đuổi việc rồi.

“Cô chủ, tôi biết cô không thích những dịp như vậy, nhưng thủ trưởng đã ra lệnh rồi, nếu cô không quay lại, tôi sẽ bị đuổi việc.

Mong cô có thể thương hại tôi mà quay về một chút” Quản gia cầu xin.

Sắc mặt Mạch Lam lạnh lẽo: “Ông biết tôi ghét nhất là có người ép buộc mà”

“Không dám” Quản gia cúi người, thành khẩn nói.

“Lân sau không được phép như vậy nữa” Mạch Lam đổi vé máy bay, cùng quản gia trở về.

Khi xe dừng trước cửa nhà họ Mạch, Mạch Lam thấy có một chiếc ô tô đậu trước cửa, không phải xe nhà bọn họ.

“Có ai ở đây vậy?” Mạch Lam nhìn nhân viên bảo vệ đứng ở cửa, hỏi.

“Đó là xe của cậu chủ nhà họ Chung” Nhân viên bảo vệ đáp.

Mạch Lam cười lạnh: “Vậy mà đã vội vàng muốn gả tôi đi rồi, ba thật là tốt”
“Mẹ, ông ngoại muốn mẹ kết hôn với ai sao?” Mạch Cường đứng ở một bên, nghỉ hoặc hỏi.

“Không sao đâu” Mạch Lam quay lại nhìn quản gia Lý: “Ông đứa Mạch Cường về phòng trước đi” Mạch Lam không muốn con trai dính vào loại chuyện này nên đã nhờ quản gia Lý đưa đi.


Đi đến phòng khách, Mạch Lam thấy một người đàn ông mặc quân phục đang ngồi trên ghế sô pha.

Mạch Thành Đô thấy con gái bây giờ mới vê, không hài lòng nói: “Ba bảo con về sớm cơ mà? Sao bây giờ mới về hả?”
“Con bị tắc đường” Mạch Lam cũng không giải thích nhiều, trực tiếp ngồi vào ghế sô pha.

“Không có phép tắc gì à? Không nhìn thấy ai đang ở đối diện con sao?”
Mạch Thành Đô vốn tưởng rằng con gái mình được huấn luyện trong quân đội nhiều năm như vậy, là phải có quy củ, phép tắc, nhưng không ngờ lại gặp khách mà không nói lời nào.

Giọng điệu của Mạch Lam lạnh lùng: “Con không bị mù” “Con! ” Mạch Thành Đô cực kỳ tức giận: “Ba nghĩ mấy.

năm nay con sống bên ngoài, tự do quen rồi, không hiểu phép tắc gì cả”
“Chú Thành Đô sao lại tức giận như vậy? Ở nhà đương nhiên phải thoải mái một chút, không cần tuân thủ các quy củ của quân đội đâu” Chung Vĩnh Sơn nói đỡ giúp Mạch Lam.

“Con gái chú từ nhỏ đã được chiều chuộng quá rồi, cháu đừng có cười”
Nhìn thấy Chung Vĩnh Sơn nói hộ Mạch Lam, Mạch Thành Đô cũng không tức giận nữa.


“Haha” Mạch Lam cười khúc khích: “Ba, ba không sợ căn vào lưỡi khi nói câu này sao? Tại sao con không nhớ là đã được ba chiều chuộng từ nhỏ vậy?”
Gia đình họ có hai người con, anh trai cô ta là đàn ông nên được đào tạo ở nhà họ Mai, còn cô ta thì bị cho ra bên ngoài.

Cô bé bảy tám tuổi mà đã xa gia đình, đi đến một nơi xa lạ sinh sống, không ai biết cô bé đã sống sót như thế nào.

“Láo xược, đây là thái độ của con đối với ba mình sao? Đừng quên con là người nhà họ Mạch, sống hay chết cũng đều là người nhà họ Mạch” Nhìn thấy thái độ của Mạch Lam, Mạch Thành Đô tức giận, gầm lên.

Chung Vĩnh Sơn nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút xấu hổ, đứng dậy cười nói: “Chú Thành Đô, cháu có việc ở nhà, cháu về trước đây.

.


 
Chương 367


“Được rồi” Mạch Thành Đô biết răng Chung Vĩnh Sơn không muốn xen vào việc gia đình của mình, nên cũng không giữ lại.
Sau khi Chung Vĩnh Sơn rời đi, vẻ mặt Mạch Thành Đô âm trầm nhìn Mạch Lam: “Con có biết vừa rồi đã làm gì không? Việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, vậy mà con lại nói chuyện của nhà họ Mạch cho người ngoài nghe thấy, con không thấy xấu hổ sao?”
Mạch Lam nhằm mắt lại khi nghe Mạch Thành Đô trách móc, bao năm qua, người ba này rất khắc nghiệt và nghiêm khắc với cô ta, và ông ta cũng chưa bao giờ chiều chuộng con gái mình như những người khác.
“Tốt hơn hết con nên cắt đứt mọi quan hệ ở Hà Thành đi.


Ba sẽ không bao giờ cho phép người nhà họ Mạch bước.

vào giới kinh doanh” Trong lòng Mạch Thành Đô, tất cả doanh nhân đều nham hiểm và xảo quyệt, họ sẽ lợi dụng mối quan hệ nhà họ Mạch để nhận được lợi ích.

Vì vậy, Mạch Thành Đô tuyệt đối không cho phép người nhà tham gia vào giới kinh doanh.
“Đây là việc riêng của con, bố không cần phải quan tâm” Mạch Lam không muốn từ bỏ chuyện của Cố Văn.
Thấy con gái mình cứng đầu như vậy, Mạch Thành Đô càng thêm tức giận, ông ta tát vào mặt Mạch Lam một cái: “Mày vẫn dám nói ra lời này hả, mày làm mất mặt nhà họ Mạch rồi đấy”
“Con làm mất mặt nhà họ Mạch sao? Ba nghĩ là con muốn làm người nhà họ Mạch sao? Từ nhỏ đến giờ các người không thương yêu con một chút nào.


Nếu anh trai không chết thì con làm sao có thể quay lại đây chứ? Các người nghĩ là nhà họ Mạch không có người nối nghiệp nên mới nghĩ đến người con gái này thôi” Những năm nay Mạch Lam chưa bao giờ cảm thấy một chút ấm áp nào, người nhà họ Mạch cũng chỉ xem cô ta là một dụng cụ mà thôi.
“Vậy thì mày phải biết ơn khi họ của mày là họ Mạch” Mạch Thành Đô nhẫn tâm nói, ngay cả con gái của mình, ông †a cũng không có một chút tình cảm nào hết.
“Ba nghĩ con thích như vậy sao?”
Mây năm nay sinh tôn như thế nào? Chỉ có Mạch Lam mới biết, một người phụ nữ được huấn luyện, rất khó có thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Không ai quan tâm đến cô ta có đồng ý chuyện này hay không.
“Không thích cũng phải thích.

Từ bây giờ trở đi, con không được phép ra ngoài nữa, phải chuẩn tinh thân cho đám cưới với Chung Vĩnh Sơn đi” Mạch Thành Đô đã chú ý đến thế lực nhà họ Chung từ lâu rồi, dù Mạch Lam đã có con, nhưng với quyền lực nhà họ Mạch, nhà họ Chung cũng không dám phàn nàn.
“Ba mới là người đồng ý đám cưới, con có đồng ý đâu” Mạch Lam vẫn không chịu thua, cô ta đã bị người khác sắp xếp nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chuyện hôn nhân, chắc chắn sẽ không để ba mình hủy hoại được nữa.


“Không phải là do con quyết định”
Mạch Thành Đô hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Mạch Lam, trong mắt ông ta chỉ có quyền lợi của nhà họ Mạch, có thể được nhà họ Mạch lợi dụng là vinh hạnh của cô ta rồi.
Mạch Lam đứng dậy khỏi ghế sô pha, nghiêm túc nhìn Mạch Thành Đô: “Vậy thì thử xem, ba có thể ép con kết hôn với Chung Vĩnh Sơn không”
“Mày...mày là đứa con gái bất hiếu, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học” Mạch Thành Đồ nói xong liền giơ tay lên, muốn dạy dỗ Mạch Lam.
Tuy nhiên, ngay khi Mạch Thành Đô vừa giơ tay lên, Mạch Lam đã giữ chặt cổ tay của ông ta: “Nếu ba muốn dạy dõ con thì hãy đánh chết con đi, nếu không con sẽ không khuất phục đâu”
Mạch Lam mạnh mẽ hất tay Mạch Thành Đô ra, Mạch Thành Đô lảo đảo ngồi trên sô pha, kinh ngạc nhìn Mạch Lam..


 
Chương 368


Mạch Lam cười lạnh: “Ba thật sự cho rằng con là Mạch Lam yếu đuối trước kia sao? Thế lực mà con đã tích lũy từng chút một trong vài năm qua đã không thua gì ba rồi, nếu như ba ép buộc con một lần nữa, con sẽ không đảm bảo sẽ nhận người ba này nữa 2 đâu.
Mạch Lam nói xong, quay người rời đi.
Mạch Thành Đô ngồi trên sô pha không nói được lời nào, ông ta tưởng răng mình đã nắm chặt được Mạch Lam, nhưng không ngờ rằng sau một thời gian dài, Mạch Lam đã thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta.
Có một câu Mạch Lam nói rất đúng, cô ta không còn là Mạch Lam bị người khác kiểm soát nữa.


Bây giờ cô ta đã đủ lông đủ cánh, nền tảng vững chắc, rất khó để kiểm soát cô ta một lần nữa.
“Ông lại cãi nhau với con gái sao?”
Mẹ của Mạch Lam, Đồng Kim Hòa bước xuống cầu thang, vừa nấy ở trên lầu bà ấy cũng đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Sắc mặt Mạch Thành Đô âm trầm: “Con gái ngoan của bà cảm thấy nó đã đủ lông đủ cánh rồi, không còn coi người ba này ra gì nữa” “Có chuyện gì không thể từ từ nói chuyện sao? Mỗi lần con gái trở về, hai người lại cãi nhau ầm ï, tại sao cứ phải như vậy chứ?” Đồng Kim Hòa ngồi sang một bên thuyết phục.
Những năm gần đây, bà ấy nợ con gái rất nhiều, từ khi đưa Mạch Lam về, bà cũng hết lần này đến lần khác chăm sóc, không ngờ mối quan hệ của con gái với gia đình lại ngày càng xấu đi như vậy.
“Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh mà nói chuyện chứ? Tôi đã cùng nhà họ Chung đồng ý chuyện cưới xin rồi, nhưng Mạch Lam lại không chịu.

Như vậy không phải làm cho tôi mất lòng tin sao? Bộ mặt già này của tôi vê sau còn.

dám gặp ai nữa chứ?”
Mạch Thành Đô cực kỳ tức giận, ông ta chưa bao giờ cảm thấy bực mình như vậy.

Đồng Kim Hòa bất lực thở dài: “Chuyện này không thể trách Mạch Lam được.

Con bé từ nhỏ đã phải ra ngoài, nhận được giáo dục cũng khác với nhà †a, mà vừa về đến nhà đã gặp phải chuyện này thì ai cũng sẽ không chấp nhận thôi.

Đôi khi Đồng Kim Hòa cũng tự hỏi, nếu bọn họ không đưa Mạch Lam về, liệu kết quả có khác không?
Tuy nhiên, Mạch Thành Đô không quan tâm: “Đây là số phận của nó.

Bây giờ nhà họ Mạch không có đàn ông, nó là con của nhà họ Mạch, nên phải mang gánh nặng này”.

Mạch Thành Đô bồi dưỡng con trai hơn hai mươi năm, không ngờ con trai bọ tai nạn không tìm được xác, nếu đổi lại là người khác thì đã nằm liệt giường rồi.
Đồng Kim Hòa hiểu rằng Mạch Thành Đô quyết tâm gả Mạch Lam cho Chung Vĩnh Sơn rồi, một khi Mạch Thành Đô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.

“Bà gọi điện cho Mạch Lam, kêu nó về đây nhanh, nếu không thì đừng trách người ba này” Mạch Thành Đô nén giận, ra lệnh.

Không biết làm cách nào, Đồng Kim Hòa đành phải gọi cho Mạch Lam.
Mạch Lam tức giận ngồi trên xe, cô †a đã hy sinh cả tuổi †hanh xuân của mình cho gia đình này, chẳng lẽ nửa đời sau cũng vẫn như vậy sao?
Lúc này, điện thoại kêu lên, trên màn hình hiện lên số của mẹ mình.
Khi nhìn số này, trong mắt Mạch Lam hiện lên một tia dịu dàng.
“Alô” Mạch Lam kết nối.
“Mạch Lam, hôm nay con lại cãi nhau với ba à?” Đồng Kim Hòa ngập ngừng hỏi..


 
Chương 369


Nghe vậy, sắc mặt Mạch Lam đột nhiên trở nên lạnh lão: “Mẹ, nếu mẹ thuyết phục thay cho ba con, vậy thì mẹ cũng không cần phải nói thêm đâu”
“Mẹ biết rằng con không thích để người khác sắp xếp.

chuyện của mình, nhưng con phải biết rằng nhà họ Chung là một trong bốn gia đình giàu có nhất ở Kyoto.

Nếu con có thể kết hôn, mẹ có thể đảm bảo là con về sau sẽ vinh hoa phú quý” Đồng Kim Hòa thuyết phục.
Đồng Kim Hòa là người duy nhất có thể nói vài lời với Mạch Lam ở nhà họ Mạch.

Mạch Lam cười lạnh, tưởng rằng mẹ gọi điện an ủi cô ta, nhưng không ngờ bà ấy và Mạch Thành Đô lại cùng một đội.
“Đừng nói là một trong bốn gia đình giàu nhất Kyoto, cho dù là con trai của người giàu nhất thế giới, con cũng không bao giờ gả cho hắn, mẹ từ bỏ chuyện này đi”
Bọn họ nghĩ người nhà họ Chung là người tốt sao?
Mọi người trên khắp Kyoto đều biết răng cô ta đã có một đứa, đối với nhà giàu thì đây là một khuyết điểm, nhưng nhà họ Chung biết như vậy rồi mà vẫn cuới cô ta, rõ ràng đây là một âm mưu.
“Đứa nhỏ này, sao không nghe khuyên bảo vậy chứ? Cho dù con không nghĩ đến bản thân, nhưng phải nghĩ đến Mạch Cường chứ.

Bây giờ Mạch Cường đã mười tuổ con không thể để Mạch Cường không có ba được” Đồng Kim Hòa tận tình khuyên bảo.

“Con trai của con không cần ba”
Mạch Lam lạnh lùng nói.
“Nhưng...
“Mẹ!” Mạch Lam cắt ngang Đồng Kim Hòa: “Con không muốn nói chuyện này với mẹ qua điện thoại đâu.

Con có chuyện cần giải quyết, nên cúp máy trước đây”

Không đợi Đồng Kim Hòa lên tiếng, Mạch Lam đã ngay lập tức cúp điện thoại.
Tay Mạch Lam nắm chặt vô lăng, móng tay căm sâu vào
bọc vô lăng, người nhà họ Mạch không ai lo lắng cho cô †a, trong mặt bọn họ, chỉ có lợi ích trước mất là quan trọng nhất.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạch Lam đã bảo quản gia Lý chuẩn bị vé máy bay sang nước ngoài.

Bọn họ muốn làm gì thì làm, bây giờ cô ta còn có chuyện cần giải quyết, coi như là tránh một thời gian.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hưng Thịnh, Bạch Lâm Anh đang báo cáo tin tức với Cố Văn.

“Cậu hai, cô Mạch Lam đã ra nước ngoài rồi”
Cố Văn đặt t u trong tay xuống, dựa lưng vào ghế: “Không phải là trưa nay mới mua vé sao? Tại sao lại đi sớm như vậy?”
“Có thông tin từ Kyoto là ông Mạch có ý định gả cô Mạch Lam cho Chung Vĩnh Sơn, có thể là vì việc này” Bạch Lâm Anh giải thích.
Cố Văn cười lạnh: “Ở Kyoto trông có vẻ yên bình, nhưng thực ra đã loạn lắm rồi.

Người nhà họ Chung biết chuyện quá khứ của Mạch Lam nhưng vẫn định kết hôn.


Có thể thấy họ không quan tâm đến Mạch Lam mà là quyền lực của nhà họ Mạch”
Mặc dù việc năm đó của Mạch Lam được nhà họ Mạch ép xuống, nhưng nhà họ Chung là một trong bốn gia đình giàu có nhất Kyoto, đương nhiên là sẽ biết chuyện này.

“Cô Mạch Lam đang điều tra anh.
Chúng ta có nên truyền ra một số thông tin giả không?” Bạch Lâm Anh hơi lo lắng.

Không ai biết thế lực của Mạch Lam bây giờ như thế nào.

Nếu thân phận của Cố Văn bị cô ta điều tra ra, chắc chắn mối quan hệ giữa hai người họ sẽ vỡ nát..


 
Chương 370


Cố Văn đứng dậy vặn eo, đứng trước cửa sổ, nói: “Cô ấy làm gì đó là chuyện của cô ấy, không liên quan gì A:m đến tôi.
Cố Văn vẫn che giấu trong nhiều năm nay, nếu dễ bị phát hiện dễ dàng như vậy, thì ngay hôm nay anh đã không được ngồi vị trí này rồi.
“Vâng” Bạch Lâm Anh không nói gì nữa.
Cố Văn nhìn đồng hồ: “Nếu Mạch Lam đã ra nước ngoài, †ôi cũng nên quay lại xem một chút”
“Cậu hai, anh đi thì chẳng phải là sẽ lộ thân phận sao?” Mạch Lam không giống như Mộc Mai, cô ta đã biết Cố Văn từ khi còn nhỏ.

Lần này Cố Văn không trả lời Bạch Lâm Anh, bảo người chuẩn bị vé máy bay sang nước ngoài.
Sau khi Cố Văn đến Tây Âu, anh đã lập tức đi đến tập đoàn Tỉing,.John nhìn thấy Cố Văn thì cực kỳ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc, tại sao ngài lại ở đây?”
“Đến đây diễn kịch” Cố Văn đi ngang qua..John và ngồi vào ghế tổng giám đốc.
John nhìn Bạch Lâm Anh, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tổng giám đốc của bọn họ không làm gì mà không chắc.

chắn, hôm nay không báo trước mà lại tới Tây Âu, chắc chăn là có chuyện gì xảy ra.
Bạch Lâm Anh võ vai.John, cười nói: “Không sao đâu, lát nữa chờ xem diễn kịch là được”
Vẻ mặt..John mơ hồ, vấn không hiểu tổng giám đốc và Bạch Lâm Anh định làm qì.
Lúc này có người gõ cửa phòng tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, bên _ ngoài có người tìm ngài, đến từ Việt Nam.

Cô ấy nói cô ấy là cô cả của nhà họ Mạch”

“Biết Cố Văn nói xong, nhìn dohn.
Nhìn thấy ánh mắt của Cố Văn,..John ngộ ra và ra ngoài đón tiếp.
dohn bước ra khỏi công ty và nhìn thấy Mạch Lam đang ngồi tại phòng khách ở tầng một, cô ta mặc bộ vest cho nữ trông rất mạnh mẽ.
“Xin chào, cô có phải là cô Mạch không?” John cung kính hỏi.
“Là tôi” Mạch Lam cười đáp.
Cứ tưởng công ty lớn thế này sẽ coi thường người khác, không ngờ thái độ phục vụ lại tốt như vậy.
John khẽ cư: ôi vừa nghe bọn họ nói, có phải là cô muốn hợp tác với công ty chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi thành tâm đến đây.

Không biết có thể cho tôi đến gặp anh Kiêu Vĩ Thành không?” Mạch Lam đi thẳng vào chủ đề và đưa một bản tài liệu
cho.John.
Mạch Lam nghe nói Cố Văn hợp tác với Kiêu Vĩ Thành nên mới có cơ hội chiếm được tập đoàn Hưng Thịnh, cô †a muốn điều tra mối quan hệ giữa Cố Văn và Kiêu Vĩ Thành như thế nào.


John nhìn qua rồi mỉm cười: “Theo tôi được biết, nhà họ Mạch ở Việt Nam là một gia đình quân đội mà, sao cô lại hứng thú với kinh doanh thế?”
“Làm người không thể không thay đổi, luôn phải tìm một hướng đi khác.”
Mạch Lam cầm ly cà phê lên uống một cách tao nhã.

“Cô Mạch, mời đi với tôi”.John nhìn đồng hồ, có lẽ là tổng giám đốc đã ngụy †rang xong rồi.
“Cảm ơn” Mạch Lam cùng..John rời đi.
Những năm qua Mạch Lam đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng khi cô ta nhìn thấy đồ trang trí trên trần nhà của công ty này, cô ta mới biết thế giới bên ngoài vấn rất rộng lớn..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom