Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1862


Chương 1862:

Còn đưa cho bên ngoài sao? Tiếp sau đó, Diệp Lâm Quân thốt lên một câu: “Lấy đi rồi thì các người cũng không còn mạng để đi ra nữa!” “Cái gì?” Chỉ một câu nói mà khiến cho tất cả cao thủ đều lạnh gáy, hôn vía lên mây.

Bọn họ đang nghĩ chốc lát thôi Diệp Lâm Quân sẽ đứng dây nói với mọi người…

Anh căn bản không sao.

“Không sao, hù các người thôi!” Diệp Lâm Quân mỉm cười.

“Tôi đưa thuốc cho các người, chỉ câu xin các người tha cho tôi một mạng!” Diệp Lâm Quân nói một cách nghiêm túc.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi đúng là làm một phen hú vía.

“Ha ha ha, đây chính là chiến thần Côn Luân của Lạc Việt thời xưa đây sao? Tôi còn tưởng là người đàn ông kiên cường giàu lòng hi sinh đấy? Vậy mà?”

“Để giữ mạng, để kéo dài hơi tàn, vậy mà lại nhượng ra loại thuốc mà cả Lạc Việt khen thưởng cho cậu?”

“Có tiếng mà không có miếng! Lạc Việt chỉ toàn là một đám như nhược! Chẳng có thứ tốt lành gì”

“Diệp Lâm Quân đúng là tên phế vật! Chiến thân Lạc Việt chỉ làm trò cười cho thiên hạ!” Nghe tin Diệp Lâm Quân lấy thuốc để đổi lấy mạng sống của mình, mọi người đều cảm thấy thích thú, đều bắt đầu cười nhạo.

“Vốn dĩ là muốn giết cậu! Nhưng lân này không giết cậu nữa!” “Đường đường là chiến thần Lạc Việt lại vì mạng sống mà chủ động dâng hiến loại thuốc có giá trị liên thành, thật là sảng khoái quá!” “Chuyện này truyền ra ngoài, không biết nguyên cái Lạc Việt này còn mặt mũi nữa không đây?”.

Liên minh báo thù đứng về phía đối lập với Lạc Việt.

Lạc Việt càng xuất hiện những chuyện như thế này, bọn họ càng cảm thấy vui mừng.

Đặc biệt là Diệp Lâm Quân, thân ở vị trí cao, nhưng lại ngắc ngoải thế này, càng làm bọn họ thêm vui sướng.

“Diệp Lâm Quân, cậu định giữ mạng mà ngoan ngoãn giao ra thuốc đó sao?” Một người trong số đó cười nhạo hỏi.

“Tôi sẵn sàng! Chỉ cần các người tha mạng cho tôi, tôi sẵn sàng dâng lên thuốc!”

Diệp Lâm Quân gật đầu “khuất nhục”.

“Ha ha ha ha…”

Đám người vừa cười nhạo, vừa mang thuốc rời đi mà không hề hay biết lúc này khóe miệng của Diệp Lâm Quân đã nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp.

Bọn họ đã bị anh lừa.

Đây là kế hoạch của Diệp Lâm Quân.

Làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn đợi đám người này đến lấy thuốc đi.

Trong khoảng thời gian này, anh tuyệt đối sẽ không ra tay.

Không cần thiết phải giết những người này, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, còn khiến bản thân bị bại lộ.

Liên minh báo thù sẽ lập tức biết được việc anh đang làm, như thế chỉ khiến anh được không bù mất.

Cho nên chủ động đưa thuốc cho bọn họ, thuận theo đám người này, theo dõi bọn chúng, để điều tra ra kẻ nào đang thật sự đứng phía sau.

Bọn họ không tài nào ngờ được lần này rời khỏi biệt thự, thì đã bị người ta theo dõi rồi.

Lúc này, Bắc Thiên Vương bước vào: “Điện chủ, mọi thứ đều bình thường! Người của chúng ta đã đi theo bọn chúng!”

“Lần này không đòi hỏi phải tóm hết bọn chúng triệt để, nhưng bắt vài tên đầu sỏ lớn có lẽ không thành vấn đề”

Diệp Lâm Quân mỉm cười: “Được, theo chặt một chút! Đừng để mất dấu, chúng ta cứ đợi mà thu lưới!”

“Không hổ ngài là điện chủ! Không những có sức mạnh siêu tuyệt, mà mưu kế cũng thật đáng sợ, làm đối thủ của ngài đúng là bất hạnh!” Bắc Thiên Vương mỉm cười.

Đám người vừa rời khỏi đó tâm trạng rất tốt, chúng dương dương tự đắc mà tiến đến Hải Phòng.

Khi người ta tự cao tự đại, sự cảnh giác của họ sẽ giảm đi rất nhiều.

Bọn họ không biết mình đã bị người ta theo dõi thì thôi, mà trên người còn bị gắn một cái máy theo dõi cỡ nhỏ nữa.

Nhất cử nhất động đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Lâm Quân.
 
Chương 1863


Chương 1863:

Hành động lần này, Diệp Lâm Quân đích thân ra tay.

Lần theo dấu vết bọn họ đi thẳng đến Hải Phòng.

Đám người này đến căn cứ bí mật của Hải Phòng.

Tên đầu sỏ phụ trách nhiệm vụ lần này đeo một cái mặt nạ hình hắc hổ.

“Nhiệm vụ thành công chứ?” Hắc hổ hỏi.

“Vâng, đại nhân Hắc Hổ, nhiệm vụ thành công rồi! Thuốc đây ạt” Người đó đưa chiếc hộp tói.

“Diệp Lâm Quân đâu? Đã giết rôi chứ?” Hắc Hổ hỏi.

“Vẫn chưa giết Diệp Lâm Quân…

đại nhân Hắc Hổ, ngài nghe tôi nói…”

Nghe xong, nhìn mặt Hắc Hổ có vẻ phấn khích.

“Thật sao? Đường đường là chiến thần Côn Luân chỉ vì một cái mạng chó mà cam tâm dâng thuốc ra? Ha ha ha..”

“Đúng vậy, bởi vì cậu ta làm như thế, chúng tôi mới không giết cậu ta!” “Đại nhân Hắc Hổ, ngài không biết à? Diệp Lâm Quân không chỉ dâng thuốc lên, mà còn nói mật mã chiếc hộp cho tôi biết.

Cậu ta thật sự sợ chết!” Hắc Hổ mim cười: “Được, các người mau chóng đem chuyện này truyền ra ngoài! Tôi muốn để cho cả Lạc Việt này xem thử, chiến thần Côn Luân chí cao vô thượng lại vì một cái mạng quèn mà bán đứng tôn nghiêm!” “Vâng, tôi hiểu rồi” “Ngoài ra, chúng ta phải nhanh chóng mang thuốc đến tổng bội! Thủ lĩnh và hoàng tử Vincent vẫn còn đang đợi!” Hắc Hổ ra lệnh.

Ngay sau đó, đám người xuất phát, rời khỏi Hải Phòng.

Lúc này, Diệp Lâm Quân đang ở bên cạnh bọn họ, có điều vẫn chưa động thủ.

Vừa nghe đến tổng bộ, anh cảm thấy có thể tiếp tục moi móc thêm thông tin.

Trời vừa sáng, thì đã có tin tức truyền ra ngoài.

Chiến thân Lạc Việt vì tham sống, không tiếc dâng ra tễ thuốc mà Lạc Việt ban tặng.

Đem “huân Chương”

mà Lạc Việt ban tặng cho trọng thần của quốc gia để làm điều kiện đối lại mạng sống.

Đây đúng là nỗi buôn của Lạc Việt, nỗi lo của dân chúng.

Và cũng là, sự sỉ nhục đối với cả Lạc Việt này! Chiến thần không có tâm huyết, các chiến sĩ khác của Lạc Việt đâu? Sau khi tin tức vừa lan truyên ra, đã khơi dậy một cuộc bàn tán sôi nổi trên diện rộng.

Lại một lân nữa đẩy Diệp Lâm Quân đến nơi đầu sóng ngọn gió.

“Hóa ra Diệp Lâm Quân là loại hèn nhát không biết xấu hổ như vậy! Đúng là phản đồ của Lạc Việt!”

“Tôn nghiêm mới là quan trọng nhất, càng huống hồ cậu ta lại là chiến thần Lạc Việt! Thà rằng chết đứng, còn hơn phải sống quỳ!”

“Vì cái mạng của hắn, mà hiến cho kẻ địch phần thưởng cao quý như vậy sao? Tôi thật sự quá khinh thường hắn rồi!”

“Diệp Lâm Quân đầu hàng kẻ địch, đúng là đang sỉ nhục Lạc Việt mài”

Bỗng chốc, những lời mắng chửi vang dội khắp nơi.

Cũng không một ai nói giúp cho Diệp Lâm Quân.

Chỉ toàn là những lời sỉ vả, chỉ trích anh.

Anh đây là đang bán nước cầu vinh.

Nếu loại thuốc này lưu hành ra nước ngoài, sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Giây phút này, Diệp Lâm Quân đã trở thành nỗi nhục của Lạc Việt!

Một số người còn hùa theo, biến Diệp Lâm Quân thành kẻ bán nước thời nay!

Diệp Lâm Quân đã đạt đến bước đường vạn kiếp bất phục.
 
Chương 1864


Chương 1864:

Nếu như để người qua đường nhìn thấy, biết đâu chừng sẽ bị dìm chết trong đống nước bọt phỉ nhổ kia, còn khủng khiếp hơn chuột chạy qua đường.

Thành công phá hủy hình ảnh chính trực của mình, lại còn khiến danh tiếng Lạc Việt bị hủy hoại.

Hải ngoại bắt đầu tung hô rồi, người người đều bảo tốt.

Có không ít quốc gia hoặc thế lực lên tiếng tuyên bố – sẵn sàng chấp nhận Diệp Lâm Quân, anh chính là bạn của bọn họ.

Điều này tương đương với việc gắn cho Diệp Lâm Quân tội danh kẻ phản quốc cho đến chết.

Có rửa, cũng không tài nào rửa sạch được.

Sau khi Diệp Lâm Quân nghe được tin này, chỉ mỉm cười.

Liên minh báo thù với nước Chiến Ưng quả nhiên là cùng một giuộc.

Chỉ thích cái thủ đoạn đê tiện hạ lưu này!

“Không ngờ là Diệp Lâm Quân bán chủ cầu vinh! Cậu ta vậy mà lại còn có một loại thuốc khác!”

“Cùng là người Lạc Việt với cậu ta, tôi cảm thấy bản thân thật nhục nhã!”

“Đúng là gia môn bất hạnh, sinh ra một kẻ cặn bã như vậy!”

Hai nhà Lý – Trịnh nghe được tin này, không ngừng chế nhạo Diệp Lâm Quân.

Mọi người đều tưởng anh vẫn còn tễ dược.

“Dù Trương Phúc Long có tệ đến đâu, cũng sẽ không làm kẻ phản quốc!”

“Loại người như Diệp Lâm Quân nên đóng lên cột sỉ nhục cả đời!”

“Có quan hệ với Diệp Lâm Quân đúng là mất mặt! Tôi hận không thể nhảy lầu chết quách cho xong!”

Hai nhà Lý – Trịnh vốn là loại gió chiều nào theo chiều nấy.

Xảy ra chuyện như thế này, bọn họ chỉ mong sao vùi dập được Diệp Lâm Quân.

Cái gì mà Lê Quân từ nay về sau không nhận người ba này, Lý Từ Nhiệm không có người chồng như vậy, vân vân, mấy lời bình luận ấy đồn xa không ngứớt.

Đa phần người thân đều là như vậy.

Không muốn nhìn thấy bạn tốt, nhưng lại vui mừng khi nhìn thấy bạn gặp khó khăn, thậm chí còn muốn đả kích bới móc: Chuyện của Diệp Lâm Quân chỉ là một bức ảnh ví dụ mà thôi.

Nếu Diệp Lâm Quân ở đây, bọn họ có thể dùng nước bọt mà dìm chết anh thật đấy.

“Không phải, Hạo Quân không phải loại người như vậy!”

“Trong đây nhất định là có vấn đề!” Cả nhà tải app truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!

Lý Từ Nhiệm đương nhiên không tin, vội vàng tranh biện.

“Ba yêu Lạc Việt nhất! Không thể nào làm chuyện này được!” Bé Quân cũng kịch liệt hét lên.

Cao Văn Sinh giễu cợt nhìn Lý Từ Nhiệm: “Đến lúc này rồi, cô còn không tin sao?”

“Cả thế giới đều biết chuyện này rồi, chỉ có cô là không tin thôi!”

“Đúng đấy, nước ngoài cũng sẵn sàng tiếp nhận anh ta rồi! Không chừng anh ta cũng đã bỏ chạy từ lâu! Bán nước cầu vinh, đổi lấy vinh hoa phú quý rồi!” Mấy người nhìn Lý Từ Nhiệm cũng năm mồm mười miệng nói thêm.

Lý Từ Nhiệm lắc đầu: “Không thể nào!

Hạo Quân nhất định còn ở Giang Bắc!”

“Thế chúng ta có thể đi tìm anh ta đối chất một chút, thì cô sẽ tin bây giờ Diệp Lâm Quân có rời khỏi Giang Bắc hay không?”

“Đúng, đi theo chúng tôi thì biết!”

Mấy người Lý Hồng Thắng và Trương Phúc Long chỉ là đang phỏng đoán, bọn họ cũng không tin Diệp Lâm Quân đã rời khỏi.

Dù sao thì lúc này cũng đang có hứng thú, đâu để tụt hứng được.

“Được, thế tôi đi xem cùng các người! Chứng minh sự trong sạch của Diệp Lâm Quân!” Lý Từ Nhiệm đồng ý đi theo.

Sau đó cô dẫn theo một đám người đi về phía biệt thự.

Hoàng Hải Bắc vừa từ Cảnh Bắc trở về, phụ trách trông coi biệt thự.

“Đây là?”

Lý Từ Nhiệm nhìn thấy ông ta cảm thấy hiếu kỳ “Lê Nguyên, chị có thấy Diệp Lâm Quân giấu chị rất nhiều chuyện không? Đây là quản gia gác cửa! Chỉ biết trông coi biệt thự, chứ không biết nhìn chị đâu nhỉ?!” Trịnh Quân Nga chế nhạo.
 
Chương 1865


Chương 1865:

Hoàng Hải Bắc nhìn mọi người: “Các người muốn làm gì?”

“Ông già ở đây không ©ó chuyện của ông!

Hơn nữa cô ấy là vợ của Diệp Lâm Quân, cũng là chủ nhân của biệt thự này!” Lý Hồng Thắng nhắc nhở.

Vừa nghe nói là vợ của Diệp Lâm Quân, Hoàng Hải Bắc liền kinh ngạc rồi lập tức nhường đường.

Lý Từ Nhiệm dẫn mọi người vào biệt thự.

Chỉ là căn biệt thự trống rỗng, căn bản chẳng có một ai.

Chỉ có một chiếc xe lăn đặt ở đó.

“Nhìn đi? Tôi nói rồi mà! Diệp Lâm Quân có phải đã bỏ chạy rồi không?”

Ánh mắt Lý Hồng Thắng sáng lên, hắn vui mừng hô lớn.

“Diệp Lâm Quân chắc chăn là đã chạy ra nước ngoài rồi, cái tên.phản quốc này! Hận không thể cho hắn vài tát đánh chết hắn!”

Những người khác cũng mắng theo.

Ai nấy cũng coi mình là sứ giả của công lý.

‘Âm”

Vào thời khắc quan trọng này, sự vắng mặt của Diệp Lâm Quân là một đòn giáng mạnh vào Lý Từ Nhiệm!

Lúc nào không đi, lựa ngay lúc này mà rời khỏi.

“Nhìn đi, thăng nhóc đó chạy vội chưa kìa, ngay cả xe lăn cũng không thèm mang theo!”

Trương Phúc Long liếc nhìn chiếc xe lăn.

Lý Từ Nhiệm không tin, tìm kiếm lần nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Lâm Quân.

Cô bước tới hỏi Hoàng Hải Bắc: “Chú biết Diệp Lâm Quân đang ở đâu không?”

“Có lễ cậu ấy đã rời khỏi Giang Bắc rồi, nhưng cụ thể đi đâu thì tôi không biết” Hoàng Hải Bắc thành thật trả lời.

“Hẳn là cậu ta chạy trốn rồi!”

Câu trả lời của Hoàng Hải Bắc như bằng chứng thép chứng minh việc Diệp Lâm Quân đã bỏ trốn.

Hoàng Hải Bắc muốn giải thích, nhưng chuyện này phải giữ kín bí mật Làm sao ông ta dám nói?

“Diệp Lâm Quân là kẻ phản quốc!”

“Lê Nguyên, lần này bất luận thế nào cô cũng không tẩy sạch được tôi của anh tai”

Mọi người đều tỏ vẻ thích thú.

Diệp Lâm Quân càng bị coi thường, bọn họ càng cảm thấy hả dạ.

“Tôi…

Một lời của Lý Từ Nhiệm bị nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được.

Tạm thời cô không muốn có bất kỳ lời nhận xét nào.

Hãy đợi thời gian chứng minh điều đó.

Mặc dù hành động kỳ lạ này của Diệp Lâm Quân phù hợp với những gì bọn họ nói, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng anh.

Anh chắc chắn không phải là loại người như vậy!

Đừng nghĩ bây giờ Diệp Lâm Quân đang ngồi xe lăn, nhưng anh tuyệt đối thà chết đứng, chứ không chịu sống quỳ.

“Diệp Lâm Quân nên bị loại trừ khỏi Lạc Việt này! Đúng là sỉ nhục đất nước!”

“Từ nay về sau tôi không còn bất kỳ quan hệ nào với Diệp Lâm Quân nữa!”

“Lê Nguyên, cô và bé Quân cũng nên đoạn tuyệt quan hệ với anh ta luôn đi! Nếu không các người cũng sẽ biến thành tội nhân đấy!”

Mọi người đều lần lượt tuyên bố cắt đứt quan hệ với Diệp Lâm Quân.

Lý Từ Nhiệm chỉ đành ngửa mặt lên trời thở dài.

Sau khi trở về nhà, bà cụ nhà bọn họ cũng đã biết chuyện này.

“Rất tốt, sau này nó cũng đừng hòng gặp được các người nữa! Có ta ở đây, nó đừng hòng!”

Bà cụ tức giận nói.

Ngay cả Hoàng Mạnh Hùng cũng rất tức giận.

Ông ta phí sức cả nửa ngày không có được thuốc, xém chút còn bị phế.

Nào ngờ Diệp Lâm Quân lấy thuốc đi bán nước cầu vinh.
 
Chương 1866


Chương 1866:

Làm sao có thể nhịn được chứ?

Sợ một khi Nhất Vũ Kiên Vương biết được, sẽ tức giận đùng đùng!

“Không được, tôi phải nói cho .cậu ấy biết!”

Hoàng Mạnh Hùng càng nghĩ càng tức giận.

Hoàng An Nhiên dừng lại nói: “Ông nội, ông cảm thấy Nhất Vũ Kiên Vương sẽ biết chuyện này không? Ngài ấy nhất định sẽ có biện pháp.”

“Không, chúng ta báo cáo chuyện của chúng ta Hoàng Mạnh Hùng muốn lợi dụng chuyện này để tỏ lòng trung thành của ông ta với Nhất Vũ Kiên Vương.

Hoàng Mạnh Hùng dẫn Hoàng An Nhiên đến biệt thự, chỉ nhìn thấy Hoàng Hải Bắc.

“Về đi, sau này đừng trổ tài khôn vặt nữa!”

Hoàng Hải Bắc nhìn ra suy nghĩ của Hoàng Mạnh Hùng, đuổi hai người họ đi.

Chuyện Diệp Lâm Quân bán nước cầu vinh vẫn tiếp tục lan truyền.

Tất nhiên không tránh khỏi việc bị các nước hải ngoại và thế lực khác châm dầu vào lửa.

Sau khi chuyện này xảy ra, các nước hải ngoài đều đồng loạt bôi nhọ Diệp Lâm Quân.

Nói với mọi người trên thế giới biết, Diệp Lâm Quân sớm đã tư thông với địch quốc.

Chẳng hạn điện Thái Hòa là do anh thủ hạ lưu tình, cố ý tha cho.

Nhưng cũng không ít nước còn mở đường cho Diệp Lâm Quân.

Thậm chí còn có một số nước thừa nhận, chỉ cần Diệp Lâm Quân đến, họ sẵn sàng ban cho anh tước vị, thậm chí còn cho anh gia nhập hoàng thất.

Vinh hoa phú quý, cả đời không còn phải lo gì nữa.

Kết quả, càng bôi càng đen.

Mọi người trên thế giới càng cảm thấy Diệp Lâm Quân phản bội Lạc Việt.

Diệp Lâm Quân bị người người sỉ vả.

Lạc Việt cũng không vẻ vang.

Nhưng tình trạng này, mấy tên gian tế lại thích xem nhất.

Nếu không phải hai nhà Lý – Trịnh bây giờ đều thuộc dưới quyền của môn phiệt Tây Đường.

Sợ chắc cũng sẽ bị liên lụy.

Rất nhiều người đã đến Giang Bắc tìm kiếm Diệp Lâm Quân, mọi người đều muốn ở trước mặt lên án cái tên bán nước này.

Lý Từ Nhiệm hiện đang rất đau khổ.

Cô muốn Diệp Lâm Quân xuất hiện, nhưng lại không muốn anh xuất hiện.

Nếu như anh xuất hiện, thì sẽ rất phiền phức.

Một mình anh chắc chắn không thể ứng phó được.

Nếu anh xuất hiện, chính là nói cho mọi người biết anh không có phản bội Lạc Việt.

Nhà họ Diệp ở Kinh Thành là chịu ảnh hưởng lớn nhất.

Thậm chí Lạc Việt còn gây ra làn sóng dữ dội tẩy chay nhà họ Diệp.

Diệp Lâm Quân bị người người phỉ nhổ, vạn dân oán trách giờ đây lại đang phí tâm phí sức cho Lạc Việt.

Bọn họ đang trên đường theo dõi đám người kia đến Kinh Thành.

Diệp Lâm Quân rất hào hứng.

Nếu lần này có thể nhổ cỏ tận gốc liên minh báo thù, thì đúng là sảng khoái.

Mọi người trong Hắc Hổ đều rất phấn khích.

Không chi lấy được bình thuốc, mà còn tự tay hủy hoại Diệp Lâm Quân.

Một cảm giác thành tựu chưa từng có.

Nghe mấy lời nhận xét quá khích vê Diệp Lâm Quân, trong lòng bọn họ như nở hoa.

Ngay cả chính họ cũng không ngờ lại có hiệu quả bất ngò như vậy.

Chủ yếu trước đó Diệp Lâm Quân từng đứng quá cao, một khi sa ngã, đó cũng là điều tất nhiên.

“Nhìn xem kìa, cũng may không giết hắn, nếu không đâu có hiệu quả như thế này?” “Đúng, cái này còn sống không bằng chết!” Mấy người Hắc Hổ đang thảo luận.
 
Chương 1867


Chương 1867:

Diệp Lâm Quân tiếp tục âm thầm quan sát bọn họ.

Thủ phạm là những người này.

Những kẻ bại loại của Lạc Việt quả nhiên là cùng một giuộc với đám người nước Chiến Ưng.

Không lâu sau, Hắc Hổ dẫn theo mấy người đi đến một sơn trang ở Kinh Thành.

Hệ thống canh giữ của nơi này cực kỳ nghiêm ngặt, dự tính ai đến gần xung quanh đó trong bán kính mấy cây số cũng có thể khiến bọn chúng phát hiện ra.

Nhưng cái này không thể làm khó Diệp Lâm Quân được.

Bọn họ đã dễ đàng đột nhập được vào trong Son trang.

Căn cứ thông tin tình báo và phân tích, Diệp Lâm Quân và Tây Thiên Vương đã đưa ra được một kết luận…

Liên minh báo thù có hệ thống phân cấp nghiêm ngặt.

Nó được chia theo màu sắc của mặt nạ.

Mặt nạ cấp cao nhất là màu đen.

Mặt nạ cấp độ thứ hai là vàng.

Mặt nạ cấp độ thứ ba có màu bạc.

Lần này, Hắc Hổ đích thân dẫn dắt cả đội, chứng tỏ liên minh báo thù rất coi trọng chuyện lân này.

Sau khi đến sơn trang, mấy người Hắc Hổ sau một hồi trải qua hàng loạt thủ tục phức tạp mới đến được đại sảnh.

Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương theo sát, âm thầm trốn ở nơi cao.

Nhìn thoáng qua tình hình bên trong đại sảnh.

Bên trong chỉ có một người, cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đen, có hoa văn phượng hoàng.

Xét về hình dáng, người đó là một phụ nữ.

Cô ta chính là thủ lĩnh thứ hai trong liên minh báo thù – Hắc Phụng Hoàng “Hắc Hổ, nhiệm vụ hoàn thành rồi chứ?” Hắc Phụng Hoàng hỏi.

“Bẩm phó thủ lĩnh, nhiệm vụ đã hoàn thành, đây chính là tễ dược!” “Thuận tiện, chúng tôi cũng đã khiến Diệp Lâm Quân rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục!”

Hắc Hổ hưng phấn báo cáo thành tích của mình.

Hắc Phụng Hoàng quan sát lọ tễ dược, cười khinh: “Tôi và thủ lĩnh đều biết cả rồi.”

“Làm tốt lắm! Sau khi thủ lĩnh về sẽ trọng thưởng cho cậu!”

Hắc Hổ kìm nén kích động, tò mò hỏi: “Thủ lĩnh không phải ở kinh thành sao?”

“Thủ lĩnh đã đến đảo Đông Ca, tạm thời sẽ không trở vê!” Hắc Phụng Hoàng trả lời.

Diệp Lâm Quân núp trong bóng tối thở dài, tưởng rằng có thể nhổ tận gốc liên minh báo thù.

Không ngờ thủ lĩnh không có ở đây, chỉ có phó thủ lĩnh.

Nhưng dám chắc là đám liên minh báo thù bại loại này có liên quan mật thiết với rất nhiều thế lực ở hải ngoại.

Thủ lĩnh đến đảo Đông Ca, thế chứng tỏ bọn họ và đảo Đông Ca có liên hệ.

Và cũng có liên hệ với nước Chiến Ưng.

Sợ là cũng có liên hệ với những thế lực thù địch khác.

Những năm nay đã làm ra không ít những chuyện gây hại cho Lạc Việt.

Không biết vì sao, Diệp Lâm Quân đột nhiên nghĩ đến nụ cười của Đỗ Thiên Nhất trước khi chết.

Xem ra Đỗ Thiên Nhất đã biết được không ít thứ.

Sự trở lại của điện Thái Hòa và chất kịch độc làm hại anh xem ra không tránh khỏi có liên quan đến bọn họ.

“Phó thủ lĩnh, cho nên là cô đưa tễ dược cho hoàng tử Vincent sao?” Hắc Hổ hỏi.

“Đúng vậy! Đã thương lượng xong với hoàng tử VincentI”

Nói xong, Hắc Phượng tiếp tục nhìn bình thuốc: “Bình thuốc không có vấn đề gì chứ?”

“Tuyệt đối không có vấn đề, là Diệp Lâm Quân chủ động dâng lên! Chắc không phải là giải”

Hắc Hổ đáp.
 
Chương 1868


Chương 1868:

Hắc Phụng Hoàng cười khẩy một tiếng: “Ha ha, Diệp Lâm Quân cũng vì muốn giữ mạng nên mới làm ra chuyện này, thật là nực cười!”

“Đã không có gì, thì đi theo ta, chúng ta đi tiếp sứ giả do hoàng tử Vincent phái đến!”

Sau đó Hắc Hổ đitheo Hắc Phụng Hoàng rời khỏi sơn trang.

Đám người này làm việc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Đặc biệt là đẳng cấp của Hắc Phụng Hoàng.

Đường mà cô ta muốn đi, chắc chắn sẽ được kiểm tra trước.

Phải đảm bảo không có nguy hiểm và theo dõi mới dám hành động.

Nhưng Diệp Lâm Quân vẫn luôn theo sát trong bóng tối.

Không lâu sau, bọn họ đi đến một khu cao.

cấp ở Kinh Thành.

Hầu hết các doanh nhân hải ngoại đều sống ở đây, hiếm có người đến.

Nơi mà các doanh nhân sinh sống sợ là không có mấy người đến, cho nên đối với liên minh báo thù mà nói có tính bảo mật rất cao.

Mấy người Hắc Phụng Hoàng đi vào trong một căn biệt thự, sau đó đợi sứ giả của hoàng tử Vincent đến.

Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương cũng lẻn vào biệt thự…

“Phó thủ lĩnh, lần này Lạc Việt bị tổn thất rất nặng!”

“Không chỉ vấn đề mất đi tễ dược, chỉ cần lấy được tễ dược, người của hoàng tử Vincent có thể phân tích thành phần, loại thuốc này sẽ không còn thuộc quyền độc hữu ở Lạc Việt nữa”

“Không chỉ như thế, còn vì Diệp Lâm Quân mà khiến danh tiếng Lạc Việt bị ảnh hưởng nghiêm trọng! Thật là sảng khoái!” Hắc Hổ bật cười.

Hắc Phụng Hoàng đật đầu: “Ừm, đám tội nhân Lạc Việt đối với chúng ta mà nói, Lạc Việt càng thảm bại, chúng ta càng sảng khoái!”

Ánh mắt của bọn người Hắc Hổ toát ra từng tia hận thù lạnh lùng.

“Đúng, không sail Mỗi người trong liên minh báo thù chúng ta đều là tội nhân của Lạc Việt, đặc biệt là chúng ta, trên người mang đại tội tày trời!”

“Là Lạc Việt hủy hoại chúng ta, khiến chúng ta trở thành tội nhân, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy! Đáng lẽ sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, đều là Lạc Việt hại chúng ta thành ra như vầy!”

“Chúng ta đã sớm thề rằng, cả đời này sẽ phản bội Lạc Việt đến cùng! Trừ phi chúng ta chết, nếu không Lạc Việt đừng mong có một ngày yên ắng!”

Mấy người Hắc Hổ giống như phát điên, cười †oe toét, phát ra những lời căm hận.

Diệp Lâm Quân trong bóng tối cuối cùng cũng hiểu đám người liên minh báo thù là loại người gì…

Theo những gì bọn họ nói, đám người đó đều là tội nhân của Lạc Việt Mỗi người đều mang trên mình tội ác tày trời.

Suy đoán trước đây có lẽ họ đều là những nhân vật siêu cấp, vốn dĩ có một cuộc sống xa xỉ.

Nhưng vì bị Lạc Việt định thành tội nhân, cho nên tất cả bọn họ đều bị cách chức hết.

Những người này ngày đêm tích lũy thù hận, căm phẫn Lạc Việt càng lúc càng sâu đậm.

Bọn họ tụ tập với nhau, tổ chức ra liên minh báo thù này. Mấy năm nay, vẫn luôn chống đối Lạc Việt.

Không sai! Chính là hận! Hận đến ngút trời!

Trong mắt bọn họ, Lạc Việt chính là kẻ thù không đội trời chung!

Bọn họ chỉ cho rằng là Lạc Việt đã cướp đoạt hết mọi thứ của bọn họ, biến bọn họ thành tội nhân.

Chỉ biết trách người khác, nhưng lại không nghĩ xem tại sao Lạc Việt lại phải làm như thế?

Còn không phải do bọn họ đã phạm nhiều tội ác sao.

Chẳng hạn như giết người buôn lậu, hoặc là phản quốc diệt tộc…

Nhóm cặn bã này sẽ chỉ biết đổ lỗi cho người khác, mà không tự tìm nguyên nhân ở mình.

Bọn họ cho rằng bản thân mình không sai.

Thậm chí loại hận thù này, đủ để phản bội luôn cả vùng đất sinh ra họ, nuôi họ lớn lên.

Càng tàn nhãn hơn là bọn họ có thể nhẫn tâm giết hại cả đồng bào mình…

“Đúng là một đám cặn bã, bại loại!”
 
Chương 1869


Chương 1869:

Diệp Lâm Quân siết chặt tay, sát khí khát máu lóe lên trong mắt.

Anh muốn lập tức ra tay ngay, nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng.

Lần này thu hoạch rất lớn, ít ra cũng có thể biết được bọn họ là dạng người gì.

Sau đó có thể huy động tất cả lực lượng đi điều tra đám người này.

Cứ điều tra những tên phạm nhân có tội ác tày trời trong vòng một trăm năm đổ lại thì chắc chắn có thể tra ra được lai lịch của bọn chúng.

Cho dù khuôn mặt §au lớp mặt nạ của bọn chúng có thể đã bị hủy hoại, nhưng vẫn có khả năng đối chiếu được.

“Đúng, tiếp theo thủ lĩnh còn có kế sách đủ để làm kinh động cả thế giới! Ta rất mong đợi!”

Đôi mắt của Hắc Phụng Hoàng đầy mong đợi và điên cuồng.

Hắc Hổ và những người khác cũng tỏ vẻ thích thú.

“Có thật không?” Mọi người đồng thanh hỏi.

“Đương nhiên! Nếu không thủ lĩnh cũng sẽ không đích thân đi đến đảo Đông GaI Đi đảo.

Đông Ca cũng chính là vì sự việc lần này!” Giọng Hắc Phụng Hoàng đầy kiêu hãnh, cho thấy cô ta rất tự tin trong chuyện này.

“Cụ thể đến trình độ nào rồi?” Ánh mắt Hắc Hổ như phát sáng.

Hắc Phụng Hoàng mỉm cười: “Nếu như chuyện này thành công, đủ để đánh cạn nguyên khí của Lạc Việt, hủy hoại lòng tin của dân chúng Lạc Việt…”

“Xuyt!” Mấy người Hắc Hổ hít một hơi.

Bọn họ biết kế hoạch của thủ lĩnh tuyệt đối rất lớn, nhưng không ngờ lại làm tới mức kinh động như vậy…

“Nói đến đây cũng muốn cảm ơn tứ đại môn phiệt, là bọn họ xé bỏ thỏa thuận, khiến tất cả thế lực đang ẩn thế đều xuất hiện, chúng ta mới có cơ hội như thế!” Khóe miệng Hắc Phụng Hoàng nhếch lên.

“Đúng! Tình hình bây giờ đang có lợi cho chúng ta bây giờ!” Hắc Hổ cũng cười lớn.

Diệp Lâm Quân trong bóng tối siết chặt tay, ánh mắt toát ra một luồng khí lạnh.

Những người này điên rồi!

Lần này bọn họ sắp gây ra họa lớn.

Nghe kế hoạch bọn họ, có lẽ sẽ là đã kích lớn đối với Lạc Việt.

May thay, Diệp Lâm Quân đã thiết kế ra bàn cờ này.

Bọn họ nhập cuộc rồi.

Nếu không anh không thể biết được kế hoạch này của bọn họ: Tuy không biết cụ thể là gì, nhưng ít ra cũng có thể chuẩn bị trước.

“Còn kế hoạch cụ thể thì sao?” Hắc Hổ hỏi.

“Ừm? Đó là bí mật, cậu muốn biết?”

Hắc Phụng Hoàng đột nhiên nhấn giọng, Hắc.

Hổ bị dọa sợ không dám nói nữa.

Chứng kiến những chuyện này, Diệp Lâm Quân đã tự tưởng tượng ra sự đáng sợ khủng khiếp của tổ chức này, chế độ quá là nghiêm ngặt.

Nên biết Hắc Hổ cũng là người đeo mặt nạ đen, nhưng vẫn không được biết kế hoạch lớn này.

Không lâu sau, sứ giả của hoàng tử Vincent của nước Chiến Ưng cũng đến.

“Ừm, hoàng tử Vincen† có nói, các người làm tốt lắm! Những gì ngài ấy đồng ý với các người sẽ thực hiện! Mười ba hải đảo sẽ mãi mãi thuộc về các người!”

“Các người có thể hoàn toàn thoát ly khỏi Lạc Việt, xây dựng lên lãnh địa của chính mình!” Sứ giả cười nói.

“Cảm ơn Hoàng tử Vincent!” Hắc Phụng Hoàng và những người khác vô cùng cảm kích.

Sau khi nhận được tê dược, sứ giả dò xét một hồi rồi nói: “Hoàng tử Vincent biết các người tiếp theo đây sẽ có một kế hoạch rất lớn, có cần giúp đỡ gì, hoàng tử sẽ dốc toàn lực ủng hộ cho các người!”

“Thật sự rất cảm ơn hoàng tử Vincent! Nếu như chuyện này thành công, đối với nước Chiến Ưng và hoàng tử Vincent cũng rất có lợi!”

“Ừm, hợp tác vui vẻ!”

Sau đó, sứ giả của Hoàng tử Vincent đã rời đi.

Diệp Lâm Quân của người theo dõi hắn ta, đồng thời quay lại cảnh giao dịch và đối thoại của bọn họ để làm bằng chứng!
 
Chương 1870


Chương 1870:

Sau này anh muốn khai đao với đám người nước Chiến Ưng cũng có lý do!

Bây giờ anh đang cử người đi theo sứ giả của Hoàng tử Vincent, chính là muốn moi ra đám người của nước Chiến Ưng.

Diệp Lâm Quân tin rằng nhóm người này chính là bọn năm xưa hại chết anh em của anh, anh muốn động thủ ngay bây giờ, nhưng vẫn phải vì đại cục mà nhãn nhịn.

Đối với những người như Hắc Phụng Hoàng, Diệp Lâm Quân vẫn phái tinh duệ đi theo.

Anh muốn kiểm soát hết toàn bộ liên minh báo thù trong tay mình. Thậm chí là muốn tra ra bọn chúng.

Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương đã quay trở lại, anh phải nhanh chóng chuẩn bị để ngăn chặn kế hoạch lớn này của liên minh báo thù.

Lỡ như xảy ra chuyện lớn thì không hay.

Bắc Thiên Vương lúc này đột nhiên đưa ra một câu hỏi: “Điện chủ, tễ dược có phải đã bị người của hoàng tử Vincent lấy đi rồi không?”

“Đúng vậy!”

“Thuốc đó là thật sao?” Bắc Thiên Vương đột nhiên căng thẳng.

Mặc dù Bắc Thiên Vương vô danh vô tính, không có người thân bạn bè, càng không tôn tại trong bất cứ tư liệu nào của Lạc Việt.

Nhưng anh ta chính là người Lạc Việt! Lúc nào cũng luôn quan tâm đến Lạc Việt! Dược tê bị người ta lấy đi, anh ta rất lo lắng.

Làm như thế há chẳng phải là tiết lộ phương thuốc ra rồi không? Như thế đối với Lạc Việt vô cùng bất lợi.

“Thật “Không nỡ bỏ con sao bắt được sói!” “Với năng lực của bọn họ, thì đã tra ra dược tễ là giả từ lâu rôi”

Diệp Lâm Quân nói.

Bắc Thiên Vương thở dài.

Đây cũng là điều không thể tránh khỏi.

Đột nhiên Diệp Lâm Quân mỉm cười nói: “Tất nhiên là tôi sẽ không ngu ngốc đến mức đưa không cho bọn họ lọ thuốc thật!” “Việc nghiên cứu loại thuốc này đã trải qua thời gian rất lâu, hàng, ngàn cuộc thí nghiệm mới có thể thành công, để lại không ít tàn phẩm và sản phẩm lỗi.

Thứ tôi cho bọn chúng chỉ là hàng lỗi gần đây!” “Trong thời gian ngắn, bọn họ căn bản sẽ không phát hiện ra! Đợi bọn họ phân tích thành phân, rôi suy diễn ra loại thuốc thật, thì đã đến năm nào rồi!” Bắc Thiên Vương nghe xong liên hiểu ra.

Hóa ra từ khi vệ binh Viêm Long đề cập đến loại thuốc này, thì đã từng bước từng bước nằm trong kế hoạch của Diệp Lâm Quân rồi.

Cho nên anh căn bản không sợ đưa được tê cho hoàng tử Vincent.

“Bắc, lập tức báo cho Đông biết, bảo cậu ấy dẫn người đến đảo Đông Ca, xem thử bên đó có tình huống lạ thường nào không”

“Rồi bảo Tây dùng tất cả lực lượng có thể dùng được điều tra kỹ lưỡng! Nếu không được thì dùng thân phận Nhất Vũ Kiên Vương của tôi mở ra các quyền hạn!” Diệp Lâm Quân ra lệnh.

Tình thế cấp bách, anh phải sử dụng mọi lực lượng sẵn có.

“Tiếp theo chúng ta vê Giang Bắc! Tôi cũng muốn động dụng môn phiệt Tây Đường!” Diệp Lâm Quân nói.

“Đứng rồi, bảo Tây gửi toàn bộ danh sách nhân viên có vấn đề của môn phiệt Tây Đường cho tôi”

Trước đó, Diệp Lâm Quân đã yêu câu Hoàng Mạnh Hùng giao ra hết thông tin của tất cả thành viên trong môn phiệt Tây Đường.

Anh đã cho người điều tra rồi.

Phải có lai lịch rõ ràng thì mới dám động dụng.

Còn những vấn đề khác, đều sẽ được điều tra kỹ lưỡng.

Đặc biệt là tra bọn họ có phải có mối quan hệ với liên minh báo thù hay không.

Giờ đây, những thành viên không gặp vấn đề gì đã được sàng lọc, anh ấy có thể sử dụng chúng.

Lúc này, cuộc thảo phạt Diệp Lâm Quân ngày càng trở nên nghiêm trọng, sức nóng không hề có xu hướng giảm xuống.

Liên minh kẻ báo thù và các thế lực hải ngoại vẫn còn đang châm dầu vào lửa.

Ngay cả Giang Bắc toàn bộ đều bị liên lụy.
 
Chương 1871


Chương 1871:

Sau khi Diệp Lâm Quân trở về, ngay cả Hoàng Hải Bắc cũng vô cùng kinh ngạc.

“Điện chủ ngài về rồi? Chỉ có một ngày, không biết bao nhiêu người đến đây, xem chút thì quậy tung nơi này rồi.” Hoàng Hải Bắc cũng rất chán nản.

Thân là cao thủ số một của môn phiệt Tây Đường, tồn tại như một vị thần, kết quả năm lần bảy lượt bị người bình thường ức hiếp.

Nhưng ông ta lại không thể động thủ.

“Mau gọi Hoàng Mạnh Hùng tới đây!”

Diệp Lâm Quân không thèm quan tâm những lời bàn tán bên ngoài.

Bây giờ chỉ muốn-ngăn chặn liên minh báo.

thù nổi điên lên…

Dâu sao cũng không biết kế hoạch của bọn họ.

Hoàng Mạnh Hùng được thông báo thụ sủng nhược kinh vội đến biệt thự.

“Vương gia, ngài cần chúng tôi giúp gì?”

Diệp Lâm Quân nói thẳng: “Tiếp theo đây nghe theo sự sắp xếp của tôi! Nhiệm vụ cụ thể của mỗi người là…”

Trong hành động lần này, Diệp Lâm Quân gần như sử dụng tất cả lực lượng còn lại của môn phiệt Tây Đường.

Điều này khiến Hoàng Mạnh Hùng vô cùng ngạc nhiên.

Rốt cuộc là chuyện gì, mà hơn trăm ngàn người của môn phiệt Tây Đường phải ra trận?

“Mau lấy danh nghĩa gia chủ để giao nhiệm vụ! Càng nhanh càng tốt!” Diệp Lâm Quân thúc giục.

Hoàng Mạnh Hùng không dám chậm trễ, sau khi trở về nhà họ Lý thì phân chia nhiệm vụ cho từng người, thực hiện kế hoạch của Diệp Lâm Quân.

Hoàng Mạnh Hùng đột nhiên có động thái lớn như vậy khiến hai nhàhhọ Lý – Trịnh cảm thấy rất khó hiểu.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Ngay cả bà cụ từng trải cũng mù mờ không hiểu rõ sự việc.

“Thưa bà, nghe nói lần này là đại hành động siêu cấp của môn phiệt Tây Đường?” Ngô Thị Lan †ò mò hỏi.

Những người khác cũng nhìn bà cụ.

Bà cụ hít sâu một hơi: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy động tĩnh lớn như vậy! Trước giờ chưa từng cóI”

“Thưa bà, bây giờ chúng ta cũng là thành viên của môn phiệt Tây Đường chứ?”

Mọi người tiếp tục hỏi.

“Phải, sao thế?” Tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé cả nhà!

“Thế hành động của môn phiệt Tây Đường chúng ta cũng phải tham gia nhỉ? Sao lại không có việc cho chúng ta?” Ngô Thị Lan hỏi.

Một câu nói khiến Đường An Nhiên tức giận.

“Các người muốn tham gia hành động này?

Nhưng các người thì biết gì chứ? Có năng lực gì.

Hai nhà các người có bao nhiêu cường giả cấp tông sư?”

“Điều này…

Trước sự chất vấn của Hoàng An Nhiên, mọi người hai nhà Lý – Trịnh đều vô cùng kinh ngạc.

Đúng vậy.

Tuy bọn họ mang danh nghĩa là người môn phiệt Tây Đường, nhưng có sức mạnh của môn phiệt Tây Đường không?

Tuyệt đối không!

“Sau này phiền các người hiểu rõ thân phận của mình!” Hoàng An Nhiên bất mãn cảnh cáo.

“Cô chủ, chúng tôi biết rồi!.Chúng tôi chỉ ở tầng thấp nhất của môn phiệt Tây Đường! Chúng tôi đảm bảo không làm mất mặt môn phiệt Tây Đường là được!”

“Đúng, đúng, chúng tôi chỉ là một bầy chó mà thôi, biết rất rõ vị trí của mình”

Ngô Thị Lan và những người khác đã phải nhún nhường và gần như quỳ trên mặt đất.
 
Chương 1872


Chương 1972:

Bọn họ giống như bầy chó không ngừng nịnh nọt Hoàng An Nhiên. Thậm chí còn thừa nhận bản thân là chó!

Giống như Hoàng Mạnh Hùng bọn họ ngay cả tư cách nịnh bợ cũng không có.

Thừa biết Hoàng Mạnh Hùng cũng là bò ra đất như thế mà đi nịnh bợ Dửơng Hạo Quân. Ông ta phân công hết tất cả nhiệm vụ mà Diệp Lâm Quân đã sắp xếp.

Ông ta bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu.

Lão thái thái dẫn theo một đám người vội vàng nghênh tiếp.

Vừa bưng trà rót nước, vừa quạt mát, còn có cả đấm bóp chân.

Lý Hồng Thắng thậm chí còn nằm trên mặt đất để đánh giày cho Hoàng Mạnh Hùng.

“Ông Đường, giày của ông bẩn rồi, để tôi lau chol”

Đối mặt với những thứ này, Hoàng Mạnh Hùng tỏ ra thờ ơ.

Lão thái thái hỏi: “Anh cả rốt cuộc là có nhiệm vụ gì? Sao ngay cả tôi cũng giấu diếm?”

Hoàng Mạnh Hùng vừa muốn nói, nhưng lại nghĩ đến thứ gì đó, lập tức giật đầu: “Đúng, chuyện này cũng phải giữ bí mật với em!”

“Nhưng em cứ yên tâm! Sau khi làm xong chuyện này, địa vị của môn phiệt Tây Đường chúng ta ở Lạc Việt sẽ tăng thêm một cấp! Còn được cả Lạc Việt công nhận!”

“XU Hoàng Mạnh Hùng nói xong, bà cụ cũng rất cao hứng.

“Chuyện tốt! Thật sự là chuyện tốt!”

Những thành viên khác trong hai nhà Lý — Trịnh nghe xong càng cảm thấy hứng thú, giống như nước triều dâng trào.

Địa vị của môn phiệt Tây Đường càng cao, tương lai của bọn họ sẽ càng xán lạn.

Lý Hồng Thắng đánh giày, Trương Phúc Long, Trịnh Quân Nga và Cao Văn Sinh càng dùng sức hơn đấm chân đấm lưng cho ông ta hơn.

“Ông Hùng anh minh! Chúng tối tin rằng dưới sự lãnh đạo của ông, môn phiệt Tây Đường nhất định sẽ vinh quang ngàn năm!”

“Tôi cảm thấy tự hào vì là thành viên của môn phiệt Tây Đường!”

Ngô Thị Lan và Lý Văn Chấn cũng ân cần niềm nở.

Lý Từ Nhiệm và cha mẹ của cô không hợp với những người này.

Bọn họ, đặc biệt là Lý Từ Nhiệm, căn bản không làm được những hành động đó.

Cũng may, bà nội vẫn yêu thương cô.

Chính ngay lúc này, quản gia của nhà họ Lý hớt ha hớt hãi chạy vào.

“Không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Tôi nhìn thấy Diệp Lâm Quân trở về rồi!”

Quản gia hét lên, €ó điều khi nhìn thấy Hoàng Mạnh Hùng cũng ở đó, ông ta lập tức bị dọa sợ mà quỳ xuống đất.

Quản gia được Lý Văn Chấn đưa vào lúc nào cũng lăm le biệt thự của Diệp Lâm Quân.

Nhưng quản gia này quá lỗ mãng rồi.

Kinh ngạc như vậy cũng là Hoàng Mạnh Hùng giật cả mình.

Sắc mặt hai nhà Lý – Trịnh cũng cực kỳ khó coi.

Khẩn trương như vậy trước mặt Hoàng Mạnh Hùng, đây chẳng phải khiến bọn họ khó coi sao?

Mọi người đều bị dọa sợ đến mức run lấy bẩy.

Sợ rằng Hoàng Mạnh Hùng sẽ trách phạt.

Nhưng Hoàng Mạnh Hùng chỉ hỏi: “Đó chẳng phải kẻ bán nước Diệp Lâm Quân sao?”

Gần đây có rất nhiều tin xôn xao.

Cả Hoàng Mạnh Hùng và Đường An Nhiên đều biết chuyện đó.

“Đúng, đúng, chính là cậu ta! Tên nhóc này đã lấy rất nhiêu tê được, còn giấu một phần đưa cho người khác, bán đứng Lạc Việt!” “Tôi cảm thấy xấu hổ khi quen biết Diệp Lâm Quân!” “Loại cặn bã không nên sống trên đời này!” Tất cả mọi người lần lượt chế nhạo Diệp Lâm Quân.

Tâm trạng Lý Từ Nhiệm không tốt, cô siết chặt tay thành nắm đấm.

“Không đúng, không phải anh ta chạy ra nước ngoài rôi sao? Sao lại trở vê?” Cao Văn Sinh đưa ra câu hỏi.
 
Chương 1873


Chương 1873:

“Đúng vậy, đã bỏ chạy rồi, sao lại còn quay lại?” Mọi người mới phản ứng lại.

Lý Hồng Thắng và Trương Phúc Long nhìn nhau nói: “Không cân biết lý do cậu ta quay lại là gì, chúng ta phải lập tức bắt cậu ta lại! Sau đó giao cho những người có liên quan! Tên bán nước này tuyệt đối không được để chạy thoát!”

“Đúng vậy, cho dù bắt được tên đó lại, như thể cũng có thể lập được công lao cho môn phiệt Tây Đường! Bắt được kẻ bán nước! Chắc hắn cũng đã đem thuốc quý giao cho người ngoài rồi!” Mọi người cùng nhau hô lên.

Lý Từ Nhiệm đứng bên cạnh thậm chí không có cơ hội để cắt ngang.

Một khi Diệp Lâm Quân bị bắt lại, sẽ rất nguy hiểm.

Cho dù anh không phải là giặc bán nước, nhưng theo tình hình của đám người này, cũng kiên quyết biến anh thành giặc bán nước.

Được hai nhà Lý – Trịnh nhắc nhỏ, ánh mắt Hoàng Mạnh Hùng đột nhiên sáng lên.

Hoàng An Nhiên thậm chí từ bên cạnh nhắc nhỏ: “Ông ơi, biện pháp này không tệ! Diệp Lâm Quân là tên bán nước, người người đều muốn tiêu diệt! Không ít người đang tìm kiếm anh ta, nếu chúng ta bắt được anh ta, trực tiếp giao cho vương gia, công lao sẽ thuộc về chúng ta rồi.”

Bỗng chốc, Hoàng Mạnh Hùng cảm thấy trỏ nên hưng phấn.

“Mau, phái người đến bắt Diệp Lâm Quân, tôi nhất định phải dâng lên Nhất Vũ Kiên Vương!”

Hoàng Mạnh Hùng cao hứng nói.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Hoàng Mạnh Hùng biết mình bị kích động quá mức, mà lỡ lời.

“Anh cả, lẽ nào anh cũng quen biết Nhất Vũ Kiên Vương sao?” Bà cụ vội hỏi.

“Ông nội không chỉ quen biết, vừa rồi hành động của môn phiệt Tây Đường cũng là do Nhất Vũ Kiên Vương sắp xếp! Có thể nói, Nhất Vũ Kiên Vương chính là người đứng đằng sau Nhất Vũ Kiên Vương!” Hoàng An Nhiên nói.

Hoàng Mạnh Hùng cũng gật đầu: “Chính xác là như vậy! Hành động vừa rồi chính là do Nhất Vũ Kiên Vương!”

“Có một điều đây là chuyện bí mật, bất kỳ ai cũng không được nói ra. Nếu không giết không that”

Mọi người đều gật đầu.

Hai nhà Lý – Trịnh càng lúc càng hưng phấn Gia nhập vào môn phiệt Tây Đường đúng là được bất ngờ hết lần này đến lần khác mà.

Bây giờ có Nhất Vũ Kiên Vương chống lưng?

Thế tương lai không biết là đạt đến cấp độ nào rồi…

“Đúng là quá tốt! Chuyện vui đến liên tiếp!” Bà cụ cũng rất hào hứng.

“Ài, nếu Nhất Vũ Kiên Vương không phải có vợ con, ta cũng muốn gả An Nhiên cho ngài ấy!”

Nói đến vấn đề này, Hoàng Mạnh Hùng cảm thấy rất chán nản.

“A? Nghe nói Nhất Vũ Kiên Vương chỉ mới hơn hai mươi, còn chưa kết hôn mà?”

Mọi người lần lượt nói.

“Ngài ấy có rồi! Các người không biết mà thôi!”

“Chuyện này đừng nói nữa, mau đi bắt Diệp Lâm Quân cho tôi!”

Hoàng Mạnh Hùng cử sáu người hầu đi cùng Lý Hồng Thắng.

Lý Từ Nhiệm càng thêm lo lắng.

Nhưng chẳng có cách nào.

Nếu như trực tiếp giao Diệp Lâm Quân cho Nhất Vũ Kiên Vương, đây chẳng phải là con đường chết hay sao? Tội bán nước quá nghiêm trọng.

Rất có thể sẽ liên lụy đến mẹ Diệp Lâm Quân, cô và bé Quân.

Bọn họ vì có Hoàng Đế Tây Đường có lễ sẽ không có việc gì.

Nhưng Diệp Lâm Quân nhất định sẽ gặp phiền phức.

“Con cũng không cần xen vào!” Lý Hồng Thái giữ chặt lấy Lý Từ Nhiệm.

Lý Hồng Thắng và Trương Phúc Long dẫn theo đám người hung hăng tiến vào biệt thự Hoàng Thành.

Lúc đi vào, sáu tên người hầu của Hoàng để Tây Đường đều nhao nhao sững sờ.
 
Chương 1874


Chương 1874:

Trùng hợp sao? Không phải Nhất Vũ Kiên Vương cũng ở chỗ này đấy chứ? Sau đó Lý Hồng Thăng và mấy người đi trước dân đường, đường này càng đi càng quen.

Cái này không phải thông tới biệt thự của Nhất Vũ Kiên Vương à? Sau đó, sự thật khiến sáu tên người hâu muốn nổi điên.

Quả nhiên là nơi này! “Diệp Lâm Quân mau ra đây! Chúng tôi biết anh đã về, cái tên bán nước này!” “Ngoan ngoãn lăn ra đây ngay, đừng ép chúng tôi ra tay!” Mấy người đám Lý Hồng Thắng hướng về biệt thự hô lớn.

Lần này, sáu tên người hầu thật muốn khóc.

Thật sự là Nhất Vũ Kiên Vương…

Diệp Lâm Quân mà hai nhà Lý, Trịnh chán ghét chính là ngài ấy! Khi thấy bóng dáng của Hoàng Hải Bắc, bọn họ càng thêm khẳng định điểm này.

“Lão bất tử kia, mau cho Diệp Lâm Quân ra, đừng có giấu điểm!” “Đúng, nếu không tôi sẽ đánh ông!” Lý Hồng Thẳng và Trương Phúc Long hô to gọi nhỏ với Hoàng Hải Bắc.

Phụt! Sáu tên người hầu đều muốn nôn ra máu.

Đám người này điên rồi à? Dám lón tiếng với vị này? Thật sự không biết, ngay cả Hoàng Đế Tây Đường cũng không dám à? Muốn chết sao? Bọn họ bị dọa đến run lấy bẩy, chỉ muốn lập tức quỳ trên đất.

Nhất là nhìn thấy Hoàng Hải Bắc nhìn về phía nơi này, da đầu bọn họ đều tê tê, bộ dạng như sắp phải chết…

Đang lúc đám người kia hô hào ầm, Diệp Lâm Quân đi từ bên trong ra.

Ngồi trên xe lăn, để Bắc Thiên Vương đẩy.

“Diệp Lâm Quân, cái tên bán nước kia, mày còn dám ra à?”

Lý Hồng Thái lập tức quát.

Diệp Lâm Quân cười lạnh nói: “Không phải anh bảo tôi ra à?”

“Quân bán nước, mặt dày vô sỉ, mày có dám mở mồm ra nói chuyện? Còn có mặt mũi trở về?”

Đám người tức giận nói.

“Diệp Lâm Quân này là người sống không thẹn với lương tâm, một lòng vì Lạc Việt, ở đâu mà bán nước hại dân?”

Diệp Lâm Quân rất thẳng thắn đáp lại.

“Ha ha, bây giờ toàn Lạc Việt, toàn thế giới có ai là không biết mày chính là kẻ bán nước?”

“Nói thật cho mày biết, lần này bọn tao tới chính là để bắt mày! Mày đừng hòng chạy!”

“Đi chung với chúng tao chính là sáu vị cao thủ đến từ môn phiệt Tây Đường của Hoàng đế Tây Đường, mày còn chạy được chắc?”

Lý Hồng Thăng giới thiệu mấy người.

Nhưng sáu vị kia nào dám chứ?

Sớm biết tình hình thế này, đánh chết bọn họ cũng không dám tới.

Sáu tên người hầu vừa định quỳ xuống lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lâm Quân.

Sáu người lập tức dừng động tác.

“Diệp Lâm Quân, tao khuyên mày ngừng phản kháng, ngoan ngoãn cùng chúng tao về nhận phán xét đi! Nếu không sẽ phải để mày chịu nỗi đau da thịt rồi!”

Trương Phúc Long cười to nói.

“Được, vậy tôi sẽ trở về với các người, để xem rốt cuộc là ai muốn phán xét tôi?”

Diệp Lâm Quân cười.

“Người đâu, bắt anh ta lại.”

Sau đó, đám người đẩy Diệp Lâm Quân lên xe, thẳng đến nhà tổ của nhà họ Lý.

Bắc Thiên Vương và Hoàng Hải Bắc đều không có đi theo.

Một đoạn đường đi, sáu tên người hầu đều một mực đổ mồ hôi lạnh.

Dưới chân cũng ướt sũng mồ hôi.

“Các vị đại nhân sao vậy? Nóng vậy sao?”

Lý Hồng Thắng và những người khác tò mò hỏi.
 
Chương 1875


Chương 1875:

“Không có việc gì.”

Mấy người hùa theo.

Xe nhanh chóng đến nhà tổ nhà họ Lý.

Đám người Lý Hồng Thắng đã không kịp chờ đợi nữa rồi.

Từng người vội vàng muốn Hoàng để Tây Đường trừng phạt Diệp Lâm Quân.

Sóm nên đưa tới chỗ Nhất Vũ Kiên Vương mà xử tử “Đi nhanh một chút! Tàn phế đúng là phiền phức!” Nhóm người Lý Hồng Thăng đẩy xe lăn, đều đang phát tiết tâm trạng bực bội của mình.

“Việc này…”

Sáu tên người hầu của Hoàng đế Tây Đường sắp ngất luôn rồi.

Đây chính là Nhất Vũ Kiên Vương đấy! Các người điên rồi sao? Mấy người đã không có cách nào tưởng tượng sau đó sẽ xảy ra điều gì…

Đi vào trong sân, hai nhà Lý Trịnh đã tập trung đầy người.

“Hay lắm cái tên bán nước, lại còn dám trở vê?” “Xem hôm nay tao có quất chết mày không?” Hai nhà Lý Trịnh nhìn thấy Diệp Lâm Quân thì từng tên đều giống như bị điên.

Dùng lời nói để lên làm vũ khí lên án Diệp Lâm Quân, thậm chí còn động thủ.

Bàn tay Ngô Thị Lan quất tới, Lý Văn Chấn vung gậy chống xuống…

“Làm gì đấy?” Sáu tên nô bộ thực sự không nhịn được, vội vàng cản họ lại.

“Các vị đại nhân, là chúng tôi thất lễ, chủ yếu là gặp được cái tên bán nước này, chúng tôi mới không nhịn được!” “Đúng vậy, tôi chỉ hận không thể giết chết cậu ta! Vì dân trừ hại, bảo vệ Lạc Việt!” Đám người trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân, tức giận vô cùng.

“Ba ơi…

ba ơi… Tải app truyện hola đọc miễn phí khích lệ nhóm nhé!

Lúc này bé Quân chạy tới.

“Lê Quân nhớ ba lắm, ba oi..

” Bé Quân leo lên ngồi vào trong lòng Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân ôm chặt bé Quân, cười nói: “Bé Quân nhịn một chút, ba sẽ nhanh chóng về với con và mẹ.”

“Năm mơ giữa ban ngày à!” “Diệp Lâm Quân, mày đã thể này còn muốn nhận vợ mày?”

“Hôm nay, ông Hùng sẽ dẫn mày tới chỗ Nhất Vũ Kiên Vương! Để tao xem mày có mấy cái mạng!” Đám người Ngô Thị Lan gầm thét lên.

“Không, anh ấy không phải quân bán nước! Anh ấy tuyệt đối không thể nào phản bội Lạc Việt được!” Giọng nói của Lý Từ Nhiệm vang lên.

Cho dù cô không chọn tha thứ cho Diệp Lâm Quân, nhưng vẫn có lòng tin với anh như cũ.

“Hừ, nó chính là quân bán nước! Ngay cả thuốc cũng đều nộp ra rồi!”

Lý Từ Nhiệm giải thích với đám người: “Nếu như anh ấy thực sự làm việc này, thì đã sớm chạy ra nước ngoài rồi, sao còn trở về chứ?”

“Anh ấy cũng biết là khắp thế giới đều có người tìm mình, trở về chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?”

“Còn không phải là do anh ấy trong sạch, vốn không làm những việc này!”

“Việc này…”

Đối với chất vấn của Lý Từ Nhiệm, đám người đều á khẩu không trả lời được.

“Cho dù thế nào, Diệp Lâm Quân vẫn chính là kẻ bán nước! Người người đều có thể diệt trừ!”

“Đúng, loại khốn nạn này phải chết! Phản đồ của Lạc Việt phải chết!”

Đám người Lý Hồng Thắng lớn tiếng hô.

“Được rồi Lê Nguyên, việc này cháu không cần quản, anh trưởng sẽ xử lý”

Bà cụ nhà lên tiếng.

Sai người kéo Lý Từ Nhiệm và bé Quân sang một bên.

Không cho tiếp xúc với Dươrig Hạo Quân nữa.

Lý Từ Nhiệm gấp đến độ sắp khóc Nếu Hoàng đế Tây Đường tự mình đến xử lý, vậy Diệp Lâm Quân coi như xong.

Bọn họ sẽ bắt Diệp Lâm Quân đến chỗ Nhất Vũ Kiên Vương để tranh công.

“Lê Nguyên đừng sợi Diệp Lâm Quân này cây ngay không sợ chết đứng, không có chuyện gì đâu”

Diệp Lâm Quân an ủi nói.
 
Chương 1876


Chương 1876:

Sáu tên người hầu cũng theo bản năng nói thêm: “Cô Nguyên xin yên tâm! Chủ nhân nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng!”

Toàn bộ hành trình đi đường bọn họ là người thấp thỏm nhất.

Một lát nữa sợ là sẽ có mưa tơ gió lớn đột kích.

Cảnh tượng đó thật đáng sợ, bọn họ đều không thể tưởng tượng ra.

“Nhốn nháo cái gì? Diệp Lâm Quân tới rồi sao?”

Nương theo âm thanh, Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên chen qua đám người, đi tới giữa sân.

“Anh trưởng, đây chính là Diệp Lâm Quân!”

Bà cụ chỉ qua.

Hoàng đế Tây Đường và những người còn lại đều nhìn về phía Diệp Lâm Quân.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn qua thì mấy người suýt chút bị dọa ngất.

Diệp Lâm Quân cười: ‘Ừ, tôi chính là Diệp Lâm Quân”

Lúc từng ánh mắt đối diện với ánh mắt của Diệp Lâm Quân.

Pháo hoa như văng khắp nơi, bầu không khí đều như ngừng lại.

Dáng vẻ cao cao tại thường của Hoàng đế Tây đường ban đầu hoàn toàn sụp đổ, hóa thành vẻ ngượng nghịu chấn kinh.

Con ngươi co lại, tròng mắt suýt rơi ra ngoài.

Cơ thể thẳng tắp của ông ta như biến thành đống bùn nhão.

Suýt thì ngã ngồi trên đất.

Hoàng An Nhiên thì sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.

Vẻ mặt của những người khác muốn khó coi cỡ nào thì chính là khó coi cỡ đó.

“Hả?”

Đám người hít vào một hơi lạnh, tình huống gì thế này?

Sao vừa nhìn thấy Diệp Lâm Quân, tất cả đều có thái độ đó?

Bà cụ rất hiếu kỳ..

Chuyện này là sao?

Lý Từ Nhiệm nghỉ hoặc.

Ngô Thị Lan nghỉ hoặc.

Lý Văn Chấn cũng nghỉ hoặc.

Tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.

Diệp Lâm Quân rất đáng sợ à?

Giữa sân chỉ có sáu tên người hầu là vẻ mặt vẫn như thường.

“Ông Hùng, đậy chính là tên bán nước Diệp Lâm Quân, chúng tôi bắt được cậu ta rồi, mong ông hãy ra phán quyết cho cậu ta đi!”

Nhóm người Lý Hồng Thắng xum xoe nịnh nọt.

Nhưng phản ứng tiếp theo của Hoàng đế Tây Đường là bổ nhào tới trước mặt Diệp Lâm Quân, theo bản năng mở miệng.

Nhưng đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng nuốt lại câu nói vào trong bụng.

“Thì ra cậu chính là chiến thần Côn Luân? Quả nhiên trẻ tuổi tài cao!”

Hoàng đế Tây Đường lập tức đổi lý do thoái thác.

“Là ông muốn phán xét tôi à?”

Diệp Lâm Quân cười nhìn về phía Hoàng đế Tây Đường.

“Tôi../ Hoàng đến Tây Đường suýt chút nữa thì bị dọa đến ngất đi.

Những người khác, ví dụ như Hoàng An Nhiên đều suýt chút nữa quỳ xuống.

“Ông Hùng, cái tên này là quân bán nước, ngài nhất định phải xử lý cậu ta!”

“Đúng, loại phản đồ này tuyệt đối không thể sống!”

Nhóm người Lý Hồng Thắng tiếp tục thỉnh cầu.

Thậm chí còn mang theo chút thúc giục.
 
Chương 1877


Chương 1877:

Bốp!

Hoàng đế Tây Đường đột nhiên quay người vung tay hung hăng quất vào mặt Lý Hồng Thắng.

Cảnh tượng này khiến cho người ở đây đều ngẩn cả người.

Ông ta vậy mà lại đánh Lý Hồng Thắng?

“Cậu đang dậy tôi làm việc đấy à?”

Hoàng đế Tây Đường cả giận nói.

Phịch phịch!

Lần này, gần như tất cả mọi người trong nhà Lý Trịnh đều quỳ rạp xuống đất.

“Ông Hùng, chúng tôi không dám, chúng tôi không dám!”

Tất cả mọi người đều sợ đến khóc.

Lý Hồng Thắng thì bị dọa đến xanh mặt.

“Được, giao cậu ta cho tôi xử lý! Không có liên quan đến các người!”

Hoàng đế Tây Đường cả giận nói.

“RõI”

Sau đó, Hoàng đế Tây Đường rời đi, Hoàng An Nhiên đẩy Diệp Lâm Quân đi theo.

Đi vào nơi ở của Hoàng đế Tây Đường.

Hoàng An Nhiên và Hoàng đế Tây Đường lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Lâm Quân.

“Vương gia, chúng tôi không biết là ngài…

thực sự là trùng hợp…”

Hoàng đế Tây Đường cũng sắp khóc rồi.

Hôm nay phạm sai lầm lớn.

Hoàn toàn không ngờ Diệp Lâm Quân và Nhất Vũ Kiên Vương sẽ là một người.

“Không sao, đây là một phần trong kế hoạch bí mật của tôi! Bây giờ các người cũng nằm trong kế hoạch bí mật! Phải lầm như thế nào, các người biết rồi đấy!”

Diệp Lâm Quân nói.

“Chúng tôi hiểu rồi”

“Còn nữa, tôi sẽ sử dụng tất cả lực lượng của môn phiệt Tây Đường bảo vệ vợ con của ngài!”

Hoàng đế Tây Đường coi như thông minh, hiểu được lý do vì sao Diệp Lâm Quân để vợ con ở nhà họ Lý.

“Ừ, biết là được!”

Diệp Lâm Quân cười nói.

Ở phía bên kia, tất cả mọi người đều đang háo hức chờ đợi.

“Mọi người nghĩ ông Hùng sẽ làm gì với Diệp Lâm Quân?”

Trương Phúc Long hỏi.

Bây giờ Lý Hồng Thắng cũng không dám nói tiếp nữa.

“Tôi thấy, chắc chắn năm mươi phần trăm là đánh cho Diệp Lâm Quân một trận, sau đó đưa đến chỗ Nhất Vũ Kiên Vương!”

Lý Ánh Nguyệt trả lời.

“Tôi cũng thấy vậy…”

Trịnh Quân Nga phụ họa, nhưng nửa câu sau không nói ra miệng.

Bởi vì bọn họ gặp được cảnh tượng rất khó tin…

Chỉ thấy Hoàng An Nhiên đẩy Diệp Lâm Quân đi ra.

Dáng vẻ cung kính kia của Hoàng An Nhiên cứ như Diệp Lâm Quân.là một nhân vật cực kỳ lớn vậy.

“Cô Nhiên chẳng lẽ không xử lý Diệp Lâm Quân sao?”

Đám người hỏi.

“Đó là việc các người được quản hay sao?”

dna trừng mắt nhìn đám người một chút rồi đấy Diệp Lâm Quân rời đi.

Hai nhà Lý Trịnh cực kỳ nghi hoặc.

Không xử lý Diệp Lâm Quân sao?

Có điều bọn họ cũng không dám hỏi lại.

dlq ngược lại được thở phào một hơi.
 
Chương 1878


Chương 1878:

Nhưng cô cảm thấy rất kỳ quái, lờ mờ cảm thấy chỗ nào là lạ.

Phản ứng của Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên đối với Diệp Lâm Quân quá lớn…

Những người khác đều có cảm giác như vậy, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì lại không nói ra được.

Bọn họ sao mà ngờ được, hai nhân vật siêu cấp mà Hoàng đế Tây Đường nhắc tới, thật ra chính là một mình Diệp Lâm Quân.

Giao anh cho Nhất Vũ Kiên Vương chính là giao cho chính anh.

Sau khi trở về biệt thự, Diệp Lâm Quân bắt đầu trù tính toàn cục.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủ một ngày đêm, Diệp Lâm Quân vận dụng tất cả lực lượng và tài nguyên có thể dùng để đề phòng Liên minh báo thù làm lớn chuyện.

Có điều kết quả khiến anh thất vọng.

Toàn bộ Lạc Việt đều rất bình thường, thậm chí Liên minh báo thù cũng rất bình thường, không có dấu hiệu hành động.

Cho dù môn phiệt Tây đường điều ra mấy trăm nghìn người cũng không tra được bất cứ manh mối gì.

Dường như đối phương không có vẻ gì là đang tiến hành một hành động lớn.

dhp nhíu mày lại, tự lẩm bẩm: “Hành động của bọn họ sẽ là gì chứ?”

Anh đã làm tốt phương pháp phòng thủ, gần như ngăn chặn bất cứ uy hiếp hoặc là hành động lên Lạc Việt.

Nhưng không đoán được đối phương rốt cuộc muốn làm gì?

Thủ lĩnh của liên minh bảo thù ở đảo Đông Ca rốt cuộc bày kế gì…

Mặc dù Đông Thiên Vương đi tới đảo Đông Ca, nhưng không tra được tung tích của kẻ đó.

Biết rõ đối phương muốn thực hiện hành động lớn nhưng anh lại chẳng biết gã phát động vào lúc nào, ở chỗ nào hay cách thức gì.

Đây là điều đáng sợ nhất, Ngay lúc Diệp Lâm Quân nghĩ mãi không ra, Hoàng Hải Bắc nhịn không được cất lời: ‘Điện chủ, có lẽ không ở Lạc Việt đâu.”

“Hả?”

Nghe vậy, đôi mắt Diệp Lâm Quân như sáng lên.

“Đúng vậy, ai nói hành động tạo thành đả kích cho Lạc Việt thì nhất định phải ở Lạc Việt chứ?”

“Nếu như bọn họ muốn hành động ở Lạc Việt, nhất định phải chuẩn bị, mà chuẩn bị thì sẽ có dấu vết, nhưng lực lượng mà tôi phải ra ngoài đều điều tra ba lượt rồi, không hề có dấu vết nào.”

“Năm mươi phần trăm là bọn họ sẽ không hành động ở Lạc Việt!”

Nói đến đây, Diệp Lâm Quân đã khẳng định được.

“Hành động ở nước ngoài? Tôi không tưởng tượng được là dùng cách nào!”

Bắc Thiên Vương nói.

Tây Thiên Vương nhíu đôi mày thanh tú: “Chẳng lẽ liên minh báo thù muốn công khai phản bội Lạc Việt?”

“Không! Bọn họ sao dám công khai thân phận? Đoán chừng ngay cả người hợp tác với bọn họ cũng không biết thân phận thật của bọn họ!”

Diệp Lâm Quân phản bác.

“Vậy sẽ làm gì? Làm thế nào ở nước ngoài mà có thể làm ra chuyện đả kích đến Lạc Việt? Tôi đây nghĩ mãi không ra được.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật sự bó tay.

Diệp Lâm Quân gãi mũi: “Hình như tôi biết bọn họ muốn làm gì…”

“Cái gì?”

Mọi người đồng loạt nhìn sang.

Đúng lúc này, Diệp Lâm Quân nhận được cuộc gọi mật từ Vệ binh Viêm Long.

Lúc nghe, sắc mặt của Diệp Lâm Quân dần trở nên nghiêm túc.

Mấy người bên cạnh cũng thấp thỏm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
 
Chương 1879


Chương 1879:

Sau khi cúp máy, Diệp Lâm Quân hít sâu một hơi.

“Quả nhiên như tôi dự liệu! Đúng là như thết”

Diệp Lâm Quân cười thần bí.

Mọi người nhao nhao dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Diệp Lâm Quân, đều muốn biết vệ binh Viêm Long mật báo cái gì.

Rốt cuộc là Diệp Lâm Quân dự đoán ra cái gì.

“Xin hỏi điện chủ, vệ binh Viêm Long rốt cuộc nói gì với ngài?” Bắc Thiên Vương không kìm được lòng tò mò.

“Mật báo của Viêm Long rất đơn giản…

đảo Đông Ca và Tỉnh Quốc muốn tổ chức diễn đàn châu Đông Phương hai mươi tám nước, mòi từng quốc gia của Châu Đông Phương tham gia.

Người được mời ở Lạc Việt cũng chính là tôi, với thân phận Nhất Vũ Kiên Vương!” Diệp Lâm Quân nói.

Nghe vậy, Bắc Thiên Vương và những người khác đều biến sắc: “Hành động lớn của Liên minh báo thù là muốn giết ngài?” Đám người nhao nhao hít vào một hơi lạnh.

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng, không sail Tôi đoán được, biện pháp trước mắt bọn họ dùng để đả kích Lạc Việt chính là giết chết tôi!”

Trước đó anh có suy đoán, nếu như không hành động ở Lạc Việt.

Đó là do Liên minh báo thù sợ Lạc Việt, biết hành động ở Lạc Việt sẽ không thuận lợi, không thể nào hoàn thành được.

Về phân làm thế nào đả kích nghiêm trọng được Lạc Việt.

Biện pháp tốt nhất trước mắt chính là giết chết người quyền cao chức trọng của Lạc Việt.

Trân Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam không được cân nhắc tới.

Chỉ là cấp chiến thần thôi thì không đủ tư cách…

Muốn giết thì phải giết Nhất Vũ Kiên Vương.

Bản thân anh được phong vương, gánh trên vai vận mệnh của Lạc Việt.

Nếu như Liên minh báo thù có thể giết được Nhất Vũ Kiên Vương, đây tuyệt đối sẽ tạo thành đả kích nặng nề cho Lạc Việt, đủ làm tổn thương mấy chục năm nguyên khí của Lạc Việt.

Thậm chỉ có thể ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia.

Nhưng nếu ỏ trong Lạc Việt, muốn giết Nhất Vũ Kiên Vương đâu có dễ dàng? Huống chỉ Liên minh báo thù cũng biết Nhất Vũ Kiên Vương mạnh cỡ nào! Nhưng nếu có thể dẫn Nhất Vũ Kiên Vương tới nước ngoài, kết quả sẽ khác.

Dù sao xác suất thành công cũng cao hơn.

“Vậy nhất định ở hải ngoại đã bày ra thiên la địa võng chờ ngài đến!” “Nhìn điệu bộ lân này của bọn họ, chắc chắn là không tiếc bất cứ giá nào muốn giết ngài!” “Không được, quá nguy hiểm! Tôi thấy điện chủ không thể đi được!” “Hội giao lưu cái gì chứ, thật ra chính là cái bẫy mà Liên minh báo thù hợp tác với địch ngoài giết chết ngài! Ai ai cũng thấy rõ ràng!” “Ngài tuyệt đối không thể đi!” Bắc Thiên Vương và những người khác nóng nảy nói.

Diệp Lâm Quân cười: “Có thể không đi sao?”

“Lạc Việt ta là siêu cường quốc, phải có phong độ của nước lớn! Nếu ngay cả cái này cũng e ngại thì uy nghiêm của Lạc Việt ta ở đâu?”

“Chẳng những tôi muốn đi! Tôi còn muốn đi một mình! Như vậy mới là Lạc Việt ta! Chiến sĩ của Lạc Việt không engại bất cứ gian nan hiểm trở gì!”

Diệp Lâm Quân hùng hồn nói.

Khí thế quần lâm thiên hạ, tung hoành vô địch lan tràn ra.

“Vậy phải đi thì người khác sẽ thay ngài! Dù sao không ai biết dáng vẻ của Nhất Vũ Kiên Vương trông như thế nào…”

Bắc Thiên Vương nói, liếc mắt nhìn về phía Hoàng Hải Bắc.

Ý tứ rất đơn giản, để Hoàng Hải Bắc đóng vai Nhất Vũ Kiên Vương.

Diệp Lâm Quân lắc đầu: “Không! Loại chuyện chịu chết này vẫn nên để tự tôi đi, sao tôi có thể để đồng bào mình đi chứ? Diệp Lâm Quân tôi sợ người ta chọc xương sống chắc!”

“Lạc Việt ta chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, Diệp Lâm Quân tôi cũng không phải dạng người đói”

Nghe xong, Hoàng Hải Bắc và những người khác đều dấy lên lòng tôn kính với Diệp Lâm Quân.

Đám người nhao nhao cúi đầu trước anh.

Chỉ có anh mới xứng với danh Nhất Vũ Kiên Vương.
 
Chương 1880


Chương 1880:

Chỉ có anh mới gánh vác được vận mệnh của Lạc Việt!

Đương nhiên đây là phẩm đức của người Lạc Việt.

Các nhân vật lớn xung phong đi đầu, các chiến sĩ không sợ cái chết.

“Thật sự không ngờ tới Liên minh báo thù sẽ ra chiêu như vậy! Bọn họ không âm thầm tới mà công khai tới!”

“Bọn họ hiểu rất rõ Lạc Việt, biết khí phách của Lạc Việt, muốn đưa đến làm gương ở Châu Đông Phương! Tôi cần phải tới tham gia!”

Diệp Lâm Quân cười.

“Liên minh báo thù quả nhiên đáng sợi Biết tôi nhất định sẽ đi tham gia, hơn nữa là còn đi một mình”

“Kẻ hiểu anh nhất luôn luôn là kẻ thù và đối thủ, bởi vì chúng ngày nào cũng đều suy ngẫm vê anh!” Diệp Lâm Quân lắc đầu bất lực.

Liên minh báo thù đúng là quá đáng sợ, đặc biệt là hành động lân này.

Bọn chúng quang minh chính đại, trực tiếp để lộ ra âm mưu.

Rõ ràng biết là có nguy hiểm như thế nào, nhưng vẫn phải tham gia.

Nếu anh rút lui, thì chính là Lạc Việt rút lui.

Đó là điều hoàn toàn không thể.

Liên minh báo thù cũng đoán trước được điều này, nên mới quang mỉnh chính đại sắp đặt kế hoạch này.

Chủ yếu là quy định của diễn đàn lần này, mỗi nước đều phải cử ra một người tham gia.

Rõ ràng là muốn nhắm vào Nhất Vũ Kiên Vương.

Nhân hay không? Nhận rồi, nguy hiểm trùng trùng.

Nếu không nhận, Lạc Việt sẽ như con rùa rụt cổ.

“Điện chủ hay là suy nghĩ lại đi! Chúng ta cỗ gắng suy nghĩ kỹ kế sách và đường lui, để đảm bảo không có sơ hở gì!” “Chẳng hạn như Trấn Thiên Điện lẻn vào theo dõi! Môn phiệt Tây Đường cũng phái cao thủ lẻn vào…

Mấy người Tây Thiên Vương khuyên giải.

Diệp Lâm Quân lắc đầu: “Không! Lần này là diễn đàn châu Đông Phương, mỗi nước chỉ có thể đi một người! Tôi sao có thể cho người đi theo được, như thế sẽ khiển Lạc Việt bị nói này nói nọt”

“Càng huống hồ, tạm thời tôi không muốn để lộ Trấn Thiên Điện, càng không thể khiến người ta biết được môn phiệt Tây Đường cũng là do tôi khống chết” “Cho nên, điện chủ, ngài cỗ chấp muốn đi một mình sao?”

Mọi người đều sợ hãi nuốt nước bọt.

“Ừm, tôi đã quyết định rồi! Đã báo lên vệ binh Viêm Long! Với lại, các người không tin tưởng vào khả năng của tôi sao?” Diệp Lâm Quân trông có vẻ bình tĩnh.

“Chúng tôi tin tưởng năng lực của ngài…

nhưng… Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhiều nhé!

Trong lòng mọi người như bị đồn nén.

“Không nhưng nhị gì cả!” Diệp Lâm Quân mim cười.

Nhưng thực sự anh cũng không cảm thấy tự tin.

Lần này liên minh báo thù và kẻ địch đang nhắm vào anh.

Chúng sẽ sử dụng tất cả sức mạnh và tài nguyên để giết anh.

Một mình anh ở hải ngoại bị cô lập không viện trợ, chỉ dựa vào đôi tay mình để giết địch.

Nhưng dù thế nào cũng không bao giờ lùi nửa bước…

Anh có thể sẽ không trở về được nữa, anh thật sự không nắm chắc chuyện lần này dù chỉ một chút …

Đây là khó khăn lớn nhất mà anh đối diện từ trước đến nay.

Trước đây độ khó khi bị Điện Thái Hòa và Đỗ Thiên Nhất nhắm vào còn cao hơn gấp trăm lần…

“Các người cứ yên tâm, tôi sẽ trở về!” Diệp Lâm Quân sẵn sàng.

Nhưng trước khi đi, anh phải nói lời từ biệt với Lý Từ Nhiệm, bé Quân và mẹ của bọn họ.

Lỡ như không thể quay lại thì…

Trong tổ trạch nhà họ Lý.

Nhìn thấy Diệp Lâm Quân đến, mọi người đều rất ngạc nhiên.

“Diệp Lâm Quân, mày thành tâm đến đây chịu chết à? Lần trước ông Hùng tha cho mày một lần, vậy mà mày còn dám đến đây?”

Mấy người Lý Hồng Thắng lập tức ngăn anh lại.
 
Chương 1881


Chương 1881:

“Tôi chỉ muốn gặp Lê Nguyên và bé Quân, biết điều thì tránh ra, không thì đừng trách tôi giết người!” Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

“Mày còn muốn giết bọn tao? Muốn chết sao?”

“Tao xem thử mày giết kiểu gì?”

Mấy người Lý Hồng Thắng muốn động thủ với Diệp Lâm Quân.

“Đợi đã!” Lúc này Lý Từ Nhiệm ôm bé Quân chạy ra.

“Vong Quân, nào, ôm bai”

“Sau này, những ngày tháng không có ba con nhớ phải nghe lời mẹ và bà nội đấy!”

“Lê Nguyên, chăm sóc tốt bé Quân và mẹ!”

Diệp Lâm Quân ôm bé Quân và Lý Từ Nhiệm, còn có Chí Oánh.

“Hở?”

Mấy người hoàn toàn sững sờ.

Diệp Lâm Quân đây là đang làm gì vậy?

Nghe cách nói chuyện như vậy, giống như là sắp sinh ly tử biệt vậy.

“Anh… anh muốn làm gì vậy?”

Lý Từ Nhiệm cố kìm nước mắt hỏi.

“Tạm thời anh phải rời khỏi Giang Bắc! Có điều em yên tâm, trong ba tháng anh nhất định sẽ đón các người về nhà!” Diệp Lâm Quân nói.

“Ha ha ha, kẻ bán nước sắp bỏ chạy rồi sao?

Có phải là muốn trốn khỏi Lạc Việt không?”

“Bị tôi nói trúng rồi chứ gì, sắp đào tẩu ra hải ngoại rồi!”

Thấy Diệp Lâm Quân im lặng.

Mọi người lần lượt nói; Mọi người nói khó.nghe bao nhiêu, thì khó nghe bấy nhiêu.

Dầu sao thì bây giờ tin đồn Diệp Lâm Quân là kẻ bán nước cũng đang sôi sục không ngớt.

“Nói em biết, có phải anh sắp đi nước ngoài không?” Lý Từ Nhiệm nói, có hơi kìm nén nhìn Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Ừm, đúng vậy!”

“Ha ha ha…”

“Rõ ràng là muốn chạy trốn, vậy mà còn nói mấy lời thanh tân thoát tục như thế?”

“Kẻ bán nước! Phản đồ của Lạc Việt, mày sẽ không chết yên!”

Nghe thấy Diệp Lâm Quân đích thân thừa nhận, mọi người càng điên tiết hơn.

Chửi chữ, xổ Nho.

“Tin anh; anh không thể phản bội Lạc Việt!”

Diệp Lâm Quân nắm tay Lý Từ Nhiệm nói.

“Phì, ai mà tin lời nói dối của mày! Chẳng qua mày muốn lừa Lê Nguyên mà thôi!”

“Thật sự hận không thể giết được mày!”

Lý Từ Nhiệm mặc kệ những người đó, gật đầu với Diệp Lâm Quân: “Ừm, em tin anh! Bé Quân và mẹ có em bên cạnh, anh cứ yên tâm!”

“Được, vậy anh đi đây!”

Thật ra, Diệp Lâm Quân rất không nỡ, đặc biệt là khi nhìn thấy mẹ và vợ của anh. Nhưng vì Lạc Việt, anh nhất định phải đi.

Nghĩ cho đại cục trước mắt, nghĩ cho bản thân mình sau.

Lạc Việt nước lớn thế mạnh, sao có thể sợ hãi mà không dám đi chứ?

“Khoan đã, kẻ bán nước mày muốn chạy sao?

Bọn tao đâu dễ để cho mày chạy thoát!”

“Bọn tao phải bắt cái tên bán nước như mày giao cho những người có thẩm quyền giải quyết!”

Mấy người Lý Hồng Thắng ngay lập tức ngăn Diệp Lâm Quân lại.

“Làm cái gì đấy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom