Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1882


Chương 1882:

Lúc này, mấy người của Hoàng Mạnh Hùng đi tới.

“Ông Hùng, tên bán nước này muốn trốn ra nước ngoài, hắn chính miệng thừa nhận, chúng ta bắt hắn lại đi?” Lý Hồng Thắng chờ chỉ đạo.

“Cút!” Hoàng Mạnh Hùng đẩy Lý Hồng Thắng sang một bên.

Diệp Lâm Quân nhìn mấy người Hoàng Mạnh Hùng và Hoàng An Nhiên nói: “Cứ đợi đi, trong ba tháng, tôi nhất định sẽ đến đón vợ con tôi về!”

“Được, tôi muốn xem thử cậu làm sao dẫn vợ con cậu đi được?” Hoàng Mạnh Hùng toát mồ hôi lạnh khi nói ra câu này.

Sau đó, Diệp Lâm Quân rời đi.

Hai nhà Lý – Trịnh cảm thấy có chút không hiểu cách làm của Hoàng Mạnh Hùng.

Tại sao lại khoan dung với Diệp Lâm Quân như thế, tùy ý để anh rời đi?

Mà không phải là bắt lại sao?

Sau khi Diệp Lâm Quân rời đi, anh không hề quay đầu nhìn lại.

Anh sợ rằng một khi quay đầu lại, thì sẽ không đi được nữa.

Sau đó, anh đi một mạch đến Kinh Thành.

Trong một trang viên nào đó ở Kinh Thành.

Mấy người Hắc Phụng Hoàng và Hắc Hổ cùng tụ hội.

“Ha ha ha, vừa rồi thủ lĩnh có gửi tin tức tới, ngài ấy đã chuẩn bị chu toàn cả rồi! Chỉ cần Nhất Vũ Kiên Vương tới, tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót trở về!”

“Lần này các thế lực lớn bằng giá nào cũng muốn đến giết Nhất Vũ Kiên Vương! Cho nên cho.

dù có trả giá tất cả, cũng phải giết chết hắn khi hắn ở nước ngoài!” Hắc Phụng Hoàng mỉm cười.

Mấy người Hắc Hổ vô cùng phấn khích: “Thế thì tốt quá, bây giờ vì chuyện Diệp Lâm Quân bị định tội danh là kẻ bán nước, đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho Lạc Việt! Nếu giết Nhất Vũ Kiên Vương, sẽ là đả kích rất lớn đối với Lạc Việt! Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy hưng phấn!”

“Ừm ừm, không sai! Thứ đang đợi Nhất Vũ Kiên Vương lần này chính là thiên la địa võng và vô vàn cao thủ ẩn sĩ khác, một mình hắn mạnh tới cỡ nào?”

“Thủ lĩnh đích thân lên kế hoạch mọi chuyện, Nhất Vũ Kiên Vương không còn khả năng sống sót trở về rồi!”

Sau khi Diệp Lâm Quân đến Kinh Thành.

Tinh Quốc nơi tổ chức ra diễn đàn châu Đông Phương đã đặc biệt phái người đến đón anh.

Dẫu sao theo quy tắc, mỗi nước chỉ có một người được tham dự.

Diệp Lâm Quân đeo mặt nạ Viêm Long, vác theo Viêm Long Kiếm và đeo một chiếc nhẫn Viêm Long Giơ cao long kỳ của Lạc Việt!

Một người, một kiếm, một cờ.

Lạc Việt là anh, anh cũng chính là Lạc Việt!

Cờ không gãy, Lạc Việt vẫn còn.

“Nhất Vũ Kiên Vương, lần này Lạc Việt không thể cung cấp cho ngài thêm sự trợ giúp nào nữa!”

“Tất cả mọi thứ đều phải dựa vào bản thân ngài thôi! Đối phương cũng biết được phong thái của nước Lạc Việt!” “Thà chết trên chiến trận, cũng không thể đánh mất tôn nghiêm của Lạc Việt! Cho dù là thời khắc nào, cò của Lạc Việt cũng không được đổ xuống.

“Nếu như ngài không thể quay lại, hãy yên tâm, người thân của ngài sẽ có Lạc Việt chăm lo” Trước khi rời đi, vệ binh Viêm Long đã căn đặn Diệp Lâm Quân mấy câu.

“Nghiêm chào!” Mọi người đứng nghiêm, mắt tiễn Diệp Lâm Quân lên máy bay.

Sau khi nghe những lời căn đặn của vệ binh Viêm Long, trong lòng Diệp Lâm Quân cảm thấy rất yên tâm.

Ít nhất cũng không cần phải lo lắng cho mấy người Lý Từ Nhiệm…

Trên máy bay, mấy người của Tỉnh Quốc nhìn thấy Diệp Lâm Quân đều lộ ra nụ cười đắc ý.

“Lạc Việt quả nhiên là nước lớn, tấm gương tốt của châu Đông Phương! Chúng ta bái phục!” “Hy vọng ngài có thể giữ vững cò của Lạc Việt không bị đổ..

” “Hửm?” Mọi người sửng sốt trong giây lát, rôi phá lên Cười.

Ngay cả người còn đi không nồi, còn muốn cắm cờ ở nơi cao nhất à? Các sứ giả Tỉnh Quốc rời đi trước.
 
Chương 1883


Chương 1883:

Bọn họ còn thông báo với tiền phương: “Người Lạc Việt không giống chúng ta, bọn họ xem lá cờ rách nát đó còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!” “Đợi khi giết được Nhất Vũ Kiên Vương, thì sẽ hủy hoại long kỳ của Lạc Việt” Không sail Người Lạc Việt còn xem mấy thứ đó quan trọng hơn cả sinh mạng của mình, Ví dụ như lá cờ trong tay Diệp Lâm Quân.

Hơn nữa núi Cửu Long còn được tiếp tục triển khai củng cố, những gì họ làm chính là để tăng ti lệ tiêu diệt thành công.

Mà nơi này lại chính là diễn đàn của hai mươi tám nước châu Đông Phương, không ai biết nội dung cụ thể của diễn đàn này là gì…

Nhưng đại diện của hai mươi bảy nước đã đến đây từ sớm, chỉ còn lại Nhất Vũ Kiên Vương của Lạc Việt.

Nhưng mọi người đều biết nội dung của của diễn đàn này là gì…

đó chính là giết nhất Vũ Kiên Vương.

Điều khiến mọi người bất ngò hơn nữa, đó rõ ràng là diễn đàn châu Đông Phương, nhưng nước đại Chiến Ưng của châu Tây Phương lại phái một đại nhân vật phong tước vị đến, còn tính toán mọi mặt, khiến người người ở châu Đông Phương đều nghe theo bọn họ.

Mặt dù trong lòng mọi người đều không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Những cao thủ của nước Chiến Ưng bí mật đến Tinh Quốc lần này hơn chục ngàn người, bao gồm cao thủ của mỗi khu vực.

Đây chính là lời hứa mà hoàng tử Vincent dành cho liên minh báo thù.

Mọi người càng không ngờ là kẻ đứng đẳng sau tổ chức mọi thứ lại chính là thủ lĩnh của liên minh báo thù.

‘Thậm chí hắn ta còn không lộ mặt.

Tám giờ sáng theo giờ Tinh Quốc.

Liên minh báo thù liên hợp với đảo Đông Ca, Tinh Quốc và nước Chiến Ưng cùng các thế lực khác đã bố trí hoàn tất mọi thứ.

Tiếp theo đây chỉ chờ Diệp Lâm Quân đến.

Không lâu sau, tin tức quốc tế truyền ra — diễn đàn hai mươi tám nước, hai mươi bảy đại biểu đã đến đầy đủ, chỉ thiếu mỗi nước Lạc Việt.

Rất lâu cũng không thấy đại biểu của Lạc Việt đến, trừ phi là Lạc Việt sợ Nên rút lui rồi?

Tinh Quốc lại đưa rá một tin tức khác – nếu Nhất Vũ Kiên Vương trong vòng sáu giờ đồng hồ phải xuất hiện ở diễn đàn. Nếu không thì sẽ coi Lạc Việt rút lui tước bỏ quyền…

Từ nay về sau, Lạc Việt chính là nỗi sỉ nhục của châu Đông Phương!

Lúc này, người dân Lạc Việt cực kỳ đoàn kết, ai ai cũng đều quan tâm đến chuyện này.

Mọi người đều muốn Nhất Vũ Kiên Vương đến sớm, giương oai phong của nước Lạc Việt!

Diệp Lâm Quân có lý nào lại không hiểu bọn họ đang muốn làm gì.

Cho nên cô tình làm chậm trễ thời gian của bản thân, để anh có thể đến muộn hoặc không thể đến diễn đàn.

Khó khăn lớn nhất.mà anh gặp phải lúc này không phải là sống sót thoát khỏi Tinh Quốc, mà là làm sao hạn chế thời gian đến diễn đàn.

Trễ một giây, Lạc Việt sẽ bị sỉ nhục một giây…

Máy bay trực thăng của Tỉnh Quốc đậu ở chân núi cách xa núi Cửu Long.

Thoạt nhìn, đỉnh chính của núi Cửu Long cao vút tầng mây.

Nếu đi bình thường dự tính cũng phải mất thời gian một ngày.

Chưa kể bây giò Diệp Lâm Quân đến đó trong tình trạng này.

Chỉ trong sáu tiếng.

“Nhất Vũ Kiên Vương chúng tôi chỉ cho cậu thời gian sáu tiếng thôi! Nếu cậu không đến được đỉnh chính, chúng tôi sẽ trực tiếp tước quyền của Lạc Việt!” “Đúng đấy, hai mươi tám nước châu Đông Phương thiếu mất một Lạc Việt! Uy phong của nước lớn đâu? Không thể đến sớm chút được sao?” “Chúng tôi đang chò câu ở đỉnh chính, hi vọng có thể nhìn thấy cậu!” Các sứ giả của Tỉnh Quốc chế nhạo đè biu, còn lộ ra sát ý.

Theo như bọn họ thấy, Diệp Lâm Quân cho dù không chết, cũng sẽ không đến diễn đàn trên đỉnh chính này.

Tuyệt đối không có khả năng đó! Diệp Lâm Quân gio long kỳ của Lạc Việt, nhìn về phía xa, mìm cười nói: “Không lâu sau, các người sẽ nhìn thấy lá cò của Lạc Việt phất ở nơi cao nhất!” “Hửm?”
 
Chương 1884


Chương 1884:

Mọi người sửng sốt trong giây lát, rôi phá lên Cười.

Ngay cả người còn đi không nổi, còn muốn cắm cò ở nơi cao nhất à? Các sứ giả Tỉnh Quốc rời đi trước.

Bọn họ còn thông báo với tiền phương: “Người Lạc Việt không giống chúng ta, bọn họ xem lá cờ rách nát đó còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!” “Đợi khi giết được Nhất Vũ Kiên Vương, thì sẽ hủy hoại long kỳ của Lạc Việt” Không sail Người Lạc Việt còn xem mấy thứ đó quan trọng hơn cả sinh mạng của mình, Ví dụ như lá cờ trong tay Diệp Lâm Quân.

Đây là vinh quang của Lạc Việt và cũng là biểu tượng của niềm tự hào dân tộc.

Bất luận thể nào, lá cò cũng phải được giương cao.

Diệp Lâm Quân giơ cao long kỳ của Lạc Việt, hít một hơi thật sâu, đi thẳng về phía núi Cửu Long.

Một mình xông vào long đàm huyệt hổi Nhưng sau lưng anh có Lạc Việt.

Có niềm tin của dân tộc…

Có sự mong đợi của ba mẹ, vợ và con gái…

Những thứ này sẽ bảo vệ anh! Khi Diệp Lâm Quân đến Tỉnh Quốc, ánh mắt của cả thế giới đều tập trung tại chỗ này.

Đặc biệt phía Lạc Việt càng lo lắng.

Mọi người đều quan tâm đến chuyện này.

Người dân Lạc Việt thậm chí còn gác lại mọi thứ trong tay, chờ đợi kết quả.

“Lạc Việt nhất định phải thắng!”

“Long kỳ nhất định phải tung bay trên đỉnh núi Cửu Long!”

“Nhất định đừng để chúng ta thất vọng!”

Đây chính là sự đoàn kết của một nước lớn…

Hai nhà Lý – Trịnh hôm nay không có nhiệm vụ gì để làm, chỉ lặng lẽ chờ đợi tin tức.

Đó chính là mệnh lệnh của Hoàng Mạnh Hùng…

Sử dụng toàn bộ tài nguyên, thăm dò tin tức từ Tỉnh Quốc truyền đến.

Bọn họ phải cầu nguyện cho Nhất Tự Kiên Vương phải chiến thắng…

“Ông Hùng, yên tâm đi, hôm nay chúng ta nhất định sẽ thắng!” Mấy người Lý Hồng Thắng siết chặt tay hô lên.

Những người này tuy rằng không ra gì, nhưng vào lúc này, tự nhiên hy vọng Lạc Việt sẽ thắng.

Hơn nữa, Nhất Vũ Kiên Vương còn là chỗ dựa của môn phiệt Tây.Đường, cũng giống như chỗ dựa của bọn họ.

“Nhìn thử đi? Đây chính là khác biệt! Nhất Vũ Kiên Vương vì vinh quang của Lạc Việt mà một thân một mình tiến thẳng đến Tinh Quốc!”

“Đúng, nghe nói núi Cửu Long mai phục hơn trăm ngàn cao thủ, đợi giết Nhất Vũ Kiên Vương, nhưng ngài ấy vẫn không sợ!”

“Nhìn xem Diệp Lâm Quân, hay là chiến thần Côn Luân? Vì bảo vệ cái mạng chó của hắn mà quyết tâm bán đứng Lạc Việt, giao ra tễ dược!”

“Khoảng cách quá lớn? Nhất Vũ Kiên Vương mới là trọng thần của đất nước! Còn tên kia chẳng là cái thá gì!”

Mọi người bắt đầu so sánh Diệp Lâm Quân và Nhất Vũ Kiên Vương: “Đúng đấy, đều là đi ra hải ngoại, rời khỏi Lạc Việt, sao lại có khác biệt lớn thế nhỉ?” Ngô Thị Lan phàn nàn.

“Hửm?” Lý Từ Nhiệm sửng sốt.

Tại sao lại trùng hợp như vậy?

Hai người này đi ra nước ngoài cùng một lúc sao?

Lễ nào…

Một suy nghĩ hoang đường nhưng có phần đáng sợ xuất hiện trong đầu Lý Từ Nhiệm khiến cô bất giác run lên.

Lễ nào Diệp Lâm Quân chính là Nhất Vũ Kiên Vương? Không! Điều này là không thể! Cho dù thân thể Diệp Lâm Quân đã hồi phục lại đỉnh phong trước đây, cho dù anh là chiến thần Côn Luân…

Nhưng cũng có khác biệt quá lớn với Nhất Vũ Kiên Vương.
 
Chương 1885


Chương 1885:

Nói thế nào đi nữa, Diệp Lâm Quân là người phàm, nhưng Nhất Vũ Kiên Vương lại tôn tại như một vị Thần.

““Hừ, ba chính là Nhất Vũ Kiên Vương, ba nhất định sẽ trở về, Vong Quân đợi ba!” Bé Quân hung hăng trừng mắt nhìn mọi người.

Hai tay chắp lại giỗng như đang câu nguyện.

Bây giờ bé Quân nói Diệp Lâm Quân là Nhất Vũ Kiên Vương, Lý Từ Nhiệm không nói gì nữa.

Có lẽ, trong lòng mỗi đứa trẻ đều mong ba nó chính là Nhất Vũ Kiên Vương.

“Vong Quân, đừng lo, ba sẽ trỏ về mà!” Lý Từ Nhiệm an ủi.

“Ừm ừm, con tin ba sẽ về!” “Ha ha, ba của mày mà còn muốn so sánh với Nhất Vũ Kiên Vương sao? Hắn ta chỉ là phản đồ, chính là tên bán nước!” “Đúng, không sai! Đem hắn đi so với Nhất Vũ Kiên Vương, chính là nỗi nhục của ngài ấy!” Lý Hồng Thắng và Trương Phúc Long vô cùng kích động, hét vào mặt Vong Quân.

“Bốp!” “Bốp!” Đột nhiên Hoàng An Nhiên đi đến, tát vào mặt bọn họ hai cái.

“Sau này tôi không muốn nghe mấy người nói những lời như thế với con nít nữat” Đối mặt với Hoàng An Nhiên đầy sát khí, hai người lập tức gật đâu xin lỗi.

Cho dù như thế, nhưng trong lòng mọi người đều đem hai người này ra so sánh.

Đây chính là hai thái cực! Diệp Lâm Quân chính là ở dưới đáy…

Hoàng An Nhiên đã hoàn thành xong mọi chuyện đến trước mặt Hoàng đế Tây Đường.

“Ông nội, bây giò cháu cảm thấy không có người con gái nào xứng với ngài ấy?” “Trong lúc ngài ấy đang gặp khó khăn nguy hiểm nhất, không giúp đỡ được cho ngài ấy, đều không xứng với ngài ấy!” Hoàng An Nhiên rõ ràng là đang nói Lý Từ Nhiệm.

Cô ta thậm chí còn có chút ghen tị, cho rằng Lý Từ Nhiệm có tài đức gì mà khiến Diệp Lâm Quân như thế? Hoàng Mạnh Hùng thân sắc có chút phức tạp nhìn cô ta: “Kẻ bất lực nhất chính là tôi đã không thể giúp gì được cho ngài ấy, cho dù là một hai loại vũ khí cũng được, nhưng đáng tiếc lại không cói”

Nhìn thấy Hoàng Mạnh Hùng ưu sầu như vậy, mọi người cũng đều.cảm thấy phiền muộn theo.

Mọi người muốn giúp Diệp Lâm Quân một tay, cho dù là chỉ góp một chút sức thôi cũng được.

Nhưng không có cơ hội…

Một mình anh bị cô lập không có viện trợ.

Lúc này, Diệp Lâm Quân ở Tinh Quốc giơ cao ngọn cờ của Lạc Việt từng bước đi vào vòng mai phục mà ai ai cũng đều biết “Tuy có trăm ngàn người, nhưng ta sợ gì chứ?” Diệp Lâm Quân chế nhạo.

Sau khi đi được hơn nghìn mét, Diệp Lâm Quân chính thức tiến vào vòng vây.

Hàng nghìn đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân.

Thủ lĩnh của liên minh báo thù và hoàng tử Vincent nước Chiến Ưng đích thân giám sát trận chiến.

Hai người cũng đang âm thầm quan sát.

“Hoàng tử Vincent, vừa rồi đã thống kê được nhân số, cao thủ được sắp xếp tới đây giết Nhất Vũ Kiên Vương tổng cộng có một trăm mười bảy vạn người!”

“Lần này, cho dù hắn ta có thông thiên đi nữa cũng không thể tránh khỏi cái chết! Tôi tin rằng, hắn ta còn có thể đánh bại hàng vạn cao thủ không chừng!”

“Truyền lệnh của ta, các bộ đều hành động!

Tốt nhất là giết được Nhất Vũ Kiên Vương ngay tại đây!”

“Không giết được, cũng phải khiến hắn không thể tiến lên một bước!”

“Long kỳ Lạc Việt hắn đang cầm cũng phải phá hủy!”

“Ta muốn giết hắn chết ở ngay trước mặt Lạc Việt, đả kích nguyên khí của Lạc Việt!”

Diệp Lâm Quân đương nhiên cũng cảm thấy đối phương sắp hành động.

Khi anh bước vào vòng vây, có nghĩa là anh không thể rút lui được nữa.

Trừ khi phải giết một phen…

“Giết!”

Đột nhiên âm thanh giết chóc rung chuyển cả bầu trời, vô số cao thủ xuất hiện …
 
Chương 1886


Chương 1886:

Nhìn thấy các cao thủ xuất hiện, khóe miệng Diệp Lâm Quân nhếch lên một đường cong.

“Thật ra thì sau khi biến hình ta cũng không biết mình mạnh đến mức nào.

Đúng lúc lấy các người ra chứng minh thử!” “Hy vọng ta sẽ không chết, hy vọng ta đủ mạnh đến nổi khiến các người khiếp sọt” Nhìn về phía sân đã bạt ngàn, kẻ địch xuất hiện như sóng trào.

Diệp Lâm Quân không chút do dự vác theo đại kỳ giết tới.

Hoàng tử Vincent của nước Chiến Ứng đứng ở ngọn núi phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, lắc đầu nói: “Ta không hiểu sao hắn ta lại đến? Cho dù ta đã nghĩ đến Lạc Việt chắc chắn sẽ cho người đến, nhưng ta không hiểu điểm này.

Câu nói xem’.

Anh ta nhìn Hắc Long Hắc Long cười nói: “Đây chính là tẩy não! Từ nhỏ đã bị thấm nhuân một sô tư tưởng, cái gì mà phấn đấu vì Lạc Việt, cái gì mà hi sinh vì Lạc Việt…”

“Kỳ thực, đám người này cuối cùng cũng chẳng khác gì một cỗ máy mà thôi!” Mặc dù Hắc Long đến từ Lạc Việt, nhưng ông ta mãi mãi cũng không hiểu được sứ mệnh và niềm vinh quang của dân tộc…

Đó cũng chính là lí đo tại sao ông ta lại phản bội Lạc Việt…

“Ha ha, một lũ ngốc…”

Hoàng tử Vincent bật cười.

Theo bọn họ thấy, Lạc Việt có thể không phái người ra, chẳng phải là danh dự sao? Nó đáng giá bao nhiêu chứ? Đây là điểm khác biệt giữa người Lạc Việt và bọn họ.

Mọi thứ liên quan đến danh tiếng của Lạc Việt.

Tin rằng mỗi con dân Lạc Việt yêu nước đêu nguyện sẵn sàng lấy tính mạng ra để bảo vệ…

Lạc Việt trước giò không có lúc nào cảm thấy sợ hãi, càng không có kẻ lâm trận rút lui.

“Chiêu này chỉ có thể sử đụng được cho Lạc Việt, với thế lực các nước khác thì đều vô dụng.”

Hắc Long quan sát những biến đổi trên trận chiến.

“Tôi là muốn xem Nhất Vũ Kiên Vương rốt cuộc là mạnh cõ nào? Nhưng đến cuối cùng hắn cũng bị tiêu diệt” Hắc Long rất tự tin trong trận chiến này.

Trò chơi do chính tay ông ta bố trí.

Hơn trăm vạn cao thủ đã tụ tập đầy đủ.

Hơn trăm vạn, đúng là con số không thể nào tưởng tượng được.

Cho dù những người này là người bình thường tay không tấc sắt, bảo anh giết, dự chắc rằng cũng vì giết mà mệt chết.

Thời gian nói không chừng phải tới mấy chục ngày.

Đao kiếm gãy cũng khá nhiều…

Nhưng họ đâu thể nào đứng yên để cho anh giết.

Thay vào đó, họ đến để giết anh. Tải app truyệnhola nhé cả nhà!

Chưa kể những người này không thiếu cao thủ, còn có rất nhiều chiến sĩ siêu cấp.

Cho dù anh có mạnh đến cỡ nào, hơn trăm vạn người sẽ khiến tinh thần và thể lực của anh cạn kiệt.

Nhưng Hắc Long không muốn anh vì cạn sức mà chết, mà muốn trực tiếp giết chết anh.

Cho.nên trong trận chiến này, ông ta đã tụ tập tất cả các cường giả cấp chiến thần và cấp tông sư của các tổ chức có thế lực lớn.

Ông ta liên hợp với đảo Đông Ca và Tinh Quốc mời hết toàn bộ các cường giả cấp tông sư đang ẩn thế xuống núi.

Trước đây, cường giả cấp tông sư đều là những ẩn giả, căn bản không thể nhìn thấy họ được.

Nhưng lần này để giết Diệp Lâm Quân, mà phải tốn một cái gia không thể nào tưởng tượng được, mời hết tất cả cao thủ xuống núi.

Trước mắt cường giả cấp tông sư có khoảng năm trăm ba mươi tám người!

Cường giả cấp thần có hơn một vạn người!

Cường giả cấp vương có hơn mười vạn người!

Những người khác cũng đều là cao thủ nhất đẳng Vì để đánh cho Lạc Việt một cú đau đớn, các thế lực này đã rút ra hết toàn bộ tài nguyên và nguồn lực.

Nhất định phải thành công!
 
Chương 1887


Chương 1887:

Không thể có bất cứ thất bại nào!

Mọi người cũng đều hiểu, với thế trận này, sao có thể thất bại được?

Diệp Lâm Quân đã bước vào một trò chơi sinh tử không lối thoát!

Trong vòng sáu tiếng, bị hơn trăm vạn cao thủ truy sát, không chết thì thôi, còn muốn lên tới đỉnh chính, cắm đại kỳ của Lạc Việt ở nơi cao nhất, là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.

Vệ binh Viêm Long của Lạc Việt và những người khác cũng hiểu rõ điều này.

Vừa mới phong vương tuyệt đỉnh, lại sắp vẫn lạc rồi.

Mưu kế này của liên minh báo thù đúng là hoàn mỹ, trực tiếp chiếu tướng Lạc Việt…

Một người chống lại một triệu quân, không ai có thể chịu đựng được…

Nhưng mọi người vẫn ôm hy vọng! Vì vậy, mọi người luôn chú ý đến mọi diễn biến phía trước…

Dưới chân núi Cửu Long, Diệp Lâm Quân bị bao quanh bởi vô số cao thủ.

Ba tầng bên trong và ba tầng bên ngoài.

Số lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Chiến thuật biển người…

“Giết” Mấy người bọn họ ai nấy cũng giống như kẻ điên, vừa nhìn thấy Diệp Lâm Quân hai mắt lập tức đỏ ngâu.

Dường như tất cả đều có một mối hận thù không đội trời chung với anh! Không tiếc trả giá bằng mạng sống của bản thân chỉ vì muốn giết được Diệp Lâm Quân! Cảnh tượng trước mắt cũng kích thích Diệp Lâm Quân vô cùng.

Tình thần chiến đấu của anh đang hừng hực.

Cả người hưng phấn, thoáng cái…

“Giết” Diệp Lâm Quân giương cao long kỳ Lạc Việt lao vào trận chiến.

“Xoẹt!” “Xoẹt!” “Xoẹt!” Nắm đấm sắt của Diệp Lâm Quân đã biến thành vũ khí bất khả chiến bại.

Bất cứ nơi nào anh đi qua, đều có máu đổ, đều có người ngã xuống…

Chỉ cân còn một hơi thở, thì dưới chân của Diệp Lâm Quân đã chất đầy người, ai nấy cũng kêu gào thảm thiết…

Ít nhất cũng đã lên đến một trăm người rồi.

Thế nhưng Diệp Lâm Quân lại không tiến thêm một bước nào…

Bởi vì lực lượng của đối phương quá đông…

Có một người ngã xuống, thì sẽ nhào tới ba bốn người ngay lập tức.

Họ kiên quyết ngăn Diệp Lâm Quân lại, không cho anh tiến về phía trước.

Nếu muốn tiến về phía trước, thì phải bước qua xác những người ở đây.

“Ha ha ha…

đây chính là chỗ có lợi khi sử dụng nhiều người! Chiến lực của hắn có nghịch thiên thì thế nào?

Chẳng phải vẫn bị tiêu hao sức lực cho đến chết sao.”

Những người đứng xem từ xa mỉm cười.

Chiến trường đần đần nóng lên, hàng ngàn người đã ngã xuống.

Nhưng Diệp Lâm Quân vẫn không tiến thêm một bước.

Anh tức giận rồi! “Khai!” Anh hô lên một tiếng.

“Äm!” Đột nhiên có một sức mạnh khủng khiếp bùng nổ giống như đang phá núi ngăn sông.

“Aa..”

“Âm”

“Âm”

Với sức mạnh kinh khủng này, hàng trăm người trước mặt đều bị nổ tung.

Diệp Lâm Quân đã mở ra một lỗ hổng!

“Cộp cộp cộp…

Anh bước nhanh như bay, sải chân hàng trăm mét chỉ trong tích tắc.
 
Chương 1888


Chương 1888:

“Hửm?”

Mấy người hoàng tử Vincent và Hắc Long đều kinh ngạc.

Tất cả đều đứng dậy.

Theo ước tính của họ, Diệp Lâm Quân sẽ không bao giờ tiến thêm nửa phân…

Lúc này, tất cả cao thủ cũng đều sững sờ.

Bất thình lình lại để cho Diệp Lâm Quân tiến xa đến vậy…

“Mau ngăn hắn lại! Ngăn hắn…”

Từng người một, như những con dã thú điên cuồng, tất cả đều lao về phía Diệp Lâm Quân.

“Khail”

Nắm đấm của Diệp Lâm Quân tràn đầy năng lượng.

Một cú đấm tung ra, có sức mạnh như ma thần.

Những người xung quanh đều bị sức mạnh này đánh bay.

Diệp Lâm Quân tiếp tục đi về phía trước, bước chân chưa từng dừng lại.

Phàm có người nào tiến đến, toàn bộ đều bị đánh bay ra.

Lại thêm một trăm mét…

“Mạnh lắm!”

“Lạc Việt sẽ thắng!”

Những thám tử theo dõi chiến trận đã gửi hình ảnh thời gian thực về cho Lạc Việt.

Sau khi người dân Lạc Việt nhìn thấy nó, tất cả mọi người đều hoan hô.

Cho dù số lượng kẻ địch rất nhiều, nhưng lại không thể tiếp cận anh, ngay cả một góc áo của Diệp Lâm Quân chúng cũng không chạm vào.

được.

Sức mạnh của Diệp Lâm Quân tỏa ra bao.

quanh bảo vệ cơ thể, giúp anh tạo thành một không gian nhỏ, để anh tiếp tục tiến về phía trước.

Đại quân liên hợp căn bản không ngăn cản được anh.

Sắc cờ đỏ chói của Lạc Việt tung bay phấp phới.

Giống như đang kiêu hãnh mà đứng thẳng, không bao giờ chịu luồn cúi…

Lại thêm một trăm mét nữa!

Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Lâm Quân vậy mà đã tiến xa hàng nghìn mét.

Đây là điều mà bọn người Hoàng tử Vincent hoàn toàn không ngờ được.

Nó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

“Nhất Vũ Kiên Vương còn mạnh hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng!” Hắc Long đưa ra kết luận.

Ánh mắt Hoàng tử Vincent tỏ vẻ tức giận: “Nếu đúng như vậy, thì phá hủy long kỳ của Lạc Việt, ta xem hắn còn bảo vệ được không?”

Theo lệnh của Hoàng tử Vincent, mọi người bắt đầu nhắm mục tiêu đến long kỳ của Lạc Việt.

Lúc này, những tay súng bắn tỉa và cung thủ mai phục trong bóng tối bắt đầu hành động.

Trên mũi tên còn bọc một chất dễ cháy.

Chỉ cần chạm vào long kỳ, nó sẽ lập tức bốc cháy.

Tay súng bắn tỉa thì không cần nói, mỗi súng một lỗ.

Từng chút một muốn hủy hoại long kỳ.

Diệp Lâm Quân đang tiến lên đột nhiên có thứ gì vang động bên tai, anh đột nhiên dừng lại.

“Vù vùi”

“Vù vùi”

Lúc này, vô số viên đạn và mũi tên từ tứ phía lao tới.

Bắn xuyên từng kẻ thù trước mặt Diệp Lâm Quân.

Máu bắn tung tóe, từng người từng người lần lượt ngã xuống.

Hóa ra cách bắn của họ chỉ là dự đoán.
 
Chương 1889


Chương 1889:

Tính theo tốc độ thẳng tiến của Diệp Lâm Quân.

Do đó, Diệp Lâm Quân đột ngột dừng lại, phá vỡ dự đoán của họ.

Dẫn đến những viên đạn này toàn bộ đều bắn trúng người của bọn họ.

“Trò vặt vãnh!” Diệp Lâm Quân chế nhạo.

Sau đó, tay súng bắn tỉa và cung thủ còn muốn nhắm vào Diệp Lâm Quân hay long kỳ của Lạc Việt là điều không thể nào nữa rồi.

Một là, Diệp Lâm Quân bị bao vây bởi quá nhiều người, bọn chúng không có cơ hội.

Hai là, Diệp Lâm Quân có thể né tránh.

“Muốn nhắm vào long kỳ Lạc Việt? Không thể nào!” Diệp Lâm Quân chế nhạo.

Anh tiếp tục chiến đấu, tiếp tục tiến lên phía trước.

“Đừng tấn công hắn, nghe theo lệnh tôi, dồn hết sức phá hoại long kỳ Lạc Việt! Khiến hắn chỉ lo ứng phó!”

Hậu phương truyền đến mệnh lệnh.

Những người này như phát điên nhắm vào long kỳ Lạc Việt.

Long kỳ Lạc Việt lúc này giống như một gánh nặng, trói chặt lấy Diệp Lâm Quân.

Người người đều muốn phá hủy long kỳ, điều này quả thực đã gây ra cho Diệp Lâm Quân rất nhiều rắc rối.

Trong một khoảng thời gian, Diệp Lâm Quân không thể tiếp tục tiến lên Nhìn thấy tác dụng thần kỳ của thủ thuật này, mọi người lại bắt đầu phì cười.

Còn bên phía Lạc Việt thì như chết lặng.

“Ài, cho dù Nhất Vũ Kiên Vương có mạnh!

Tình hình này cũng sẽ bị tiêu hao sức lực mà chết!”

“Phải chống cự! Nhất định phải chống cự!”

Trận chiến này, Diệp Lâm Quân quả thật đang trong tình trạng giật gấu vá vai.

Anh vẫn luôn bảo vệ long kỳ không hư hại, những dường như không thể nào tiến thêm được.

“Chỉ sáu tiến, thời gian quá ngắn! Không kịp rồi!”

Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Diệp Lâm Quân, vác trên lưng long kỳ cửa Lạc Việt.

Anh muốn thay đổi chiến lược của mình, không thể cứ phòng thủ như thế này được nữa.

Phòng thủ cuối cùng, chính là tiến công.

Anh muốn tấn công.

Ngay lập tức, một cú đấm sắt đánh tới.

Anh vốn không sử dụng bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào.

Chỉ dựa vào cú đấm sắt khiêm tốn này thôi.

‘Ầm”

“Âm”

“Âm”

Cú đấm sắt giáng xuống, thần ma cũng phải khiếp sợ.

Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công.

Dưới sự tấn công kinh hoàng của Diệp Lâm Quân, không ai có thể đến gần lơng kỳ chứ đừng nói là hủy hoại nó.

Sau khi Diệp Lâm Quân phản công, anh lại một lần nữa tiến xa thêm rất nhiều.

Số người nằm dưới chân ít nhất cũng trên một vạn.

Không gì sánh bằng! Đúng là bất khả chiến bại!

Nhưng điều quan trọng là không nhìn thấy Diệp Lâm Quân có biểu hiện mệt mỏi.

“Khail”

Diệp Lâm Quân vác trên lưng long kỳ của Lạc Việt, một đường đánh tới.

Với tốc độ này, anh có cơ hội lên đến đỉnh núi Cửu Long trong sáu tiếng.
 
Chương 1890


Chương 1890:

Sắc mặt hoàng tử Vincent như phủ đầy sương lạnh.

“Chuyện gì thế này? Nhiều người như thế mà cũng không cản được hắn?” Anh ta hỏi Hắc Long.

“Không thể nào! Chúng ta có nhiều người lắm mài!” Hắc Long đột nhiên mỉm cười.

Sức mạnh của chiến thuật biển người vẫn chưa được phát huy hết.

Sau đây mới là chính thức bắt đầu.

Không lâu sau Diệp Lâm Quân đã vượt qua quãng đường khoảng hai cây số, đến được một nơi mà hai bên chỉ có vách núi cheo leo, chỉ có một lối vào. Nhưng lối vào quá hẹp.

Ở đây cũng được bố trí rất nhiều người, Diệp Lâm Quân không thể tiến sâu hơn.

Không cần biết một cú đấm của Diệp Lâm Quân có uy lực mạnh-đến mức nào.

Cho dù là ngay cả một tòa nhà cũng có thể sụp đổ.

Nhưng cú đấm này đánh vào đám người trước mặt anh, dù số lượng thương vong rất lớn, cơ mà đám người này không hề di chuyển.

Con đường phía trước căn bản là không thể mở ra.

Lối vào quá hẹp, đám đông chất đống ở đây, không có lối đi nào cả.

Phía trước không có lối đi, phía sau càng lúc càng nhiều cao thủ đánh tới, muốn bao vây Diệp Lâm Quân ở đây.

“Hậu phương đã có hơn mười vạn người vây tới, Nhất Vũ Kiên Vương cho dù không sợ chết, nhưng ít ra cũng không thể đến được núi Cửu Long, đối với Lạc Việt mà nói cũng là một thất bại.” Hắc Long mỉm cười.

Hoàng tử Vincent nâng ly rượu vang đỏ lên, nói: “Tiếp theo đây xem hắn từ từ mà hao cạn sức lực đến chết!”

Vào lúc này, mười vạn cao thủ đã tập trung lại phía sau Diệp Lâm Quân.

Tiền phương và hậu phương đều không lối thoát.

Nếu muốn đến được núi Cửu Long, trừ khi phải từ phía sau giết sạch mười vạn người mở ra một huyết lộ, rồi tìm một con đường khác đi đến đỉnh núi Cửu Long.

Nhưng như thế bất kể là thời gian hay là thứ khác đều cần phải tốn thêm rất nhiều.

Và lối vào cực kỳ hẹp này là lối đi gân nhất.

“Á2” Cả nhà tải app truyệnhola đọc nhiều khích lệ nhóm nhé!

“Rầm..”

Bỗng nhiên, một âm thanh kỳ lạ phát ra từ trong đám người.

Chỉ thấy Diệp Lâm Quân đột nhiên trèo lên vách đá bên phải, trèo lên rất nhanh.

Đây là điều mà không ai nghĩ đến.

Phía trước phía sau đều không có đường.

Nhưng trên đầu thì có.

“Mau, ngăn cản hắn lại!” Mọi người hô lên.

Vô số cao thủ leo lên truy đuổi.

“Pằng!”

“Pằng!”

“Păng!”

Những tay súng băn tỉa ở đằng xa bắt đầu kích sát Diệp Lâm Quân đang trèo trên vách đá.

Hàng trăm tay súng bắn tỉa được bố trí cùng nhau nổ súng, đạn bay đan xen vào nhau tạo.

thành một màng lưới hỏa lực.

Đây là điều không thể nào tưởng tượng được trên chiến trường.

Nhưng tốc độ của Diệp Lâm Quân quá nhanh. Đạn luôn đi sau anh một bước…

Anh luôn có thể né tránh được.

Vách đá hai bên không cao lắm, độ cao chỉ có hai ngàn mét.

Đối với Diệp Lâm Quân mà nói chỉ là vấn đề thời gian.

“Không được! Tuyệt đối không thể để hắn trèo lên!”

“Người đâu, tiến hành hỏa lực phong tỏa ở phía trên, ép hắn xuống!”

Hắc long vội vàng căn dặn: Ngay sau đó, từng khẩu đại bác xuất hiện ở phía trên.
 
Chương 1891


Chương 1891:

Trực tiếp bắn phá về phía Diệp Lâm Quân.

Chẳng bao lâu nữa, vách đá này sẽ bị nổ tan tành, cắt đứt đường tiến của Diệp Lâm Quân.

Nhưng mắt Diệp Lâm Quân đột nhiên lóe sáng.

Anh bỗng dưng không trèo lên trên nữa, mà nhảy về phía trước.

“Âm!”

Đột nhiên anh từ vách đá nhảy về phía trước.

Những người bảo vệ lối vào ngẩng đầu lên và nhìn Diệp Lâm Quân nhảy qua đầu họ.

“Bịch!”

Cuối cùng, Diệp Lâm Quân rơi xuống đất.

Một làn sóng xung kích được hình thành tràn ra tứ phía.

Mấy trăm người xung quanh đều bị nổ bay đi.

“Cái gì? Hắn ta vào rồi?”

“Từ đỉnh đầu đi vào sao?”

Nhìn thấy Diệp Lâm Quân từ trên đỉnh đầu bay tới, ánh mắt của mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.

“Giết, giết hắn cho ta!”

“Bằng mọi giá cũng phải giết hắn cho ta!”

Hoàng tử Vincent như phát điên.

Diệp Lâm Quân hết lân này đến lần khác phá được kế hoạch của anh ta, khiến anli ta vô cùng tức giận.

“Cộp cộp cộp…

Dù Diệp Lâm Quân đã vào lối vào, nhưng rắc rối vẫn còn, đội quân hàng triệu người vẫn ở đó.

Nhìn thời gian đã nửa giờ trôi qua.

Vẫn còn một chặng đường dài để đi đến đỉnh núi Cửu Long.

Nếu tiếp tục như vậy, căn bản không thể đến được nó chỉ trong sáu tiếng.

“Phù!” Diệp Lâm Quân hít một hơi thật sâu.

“Đã đến lúc tăng tốc!” Anh tự lẩm bẩm.

“Xoẹt…”

Anh nhẹ nhàng rút Viêm Long Kiếm ra.

“Vùi”

Đột nhiên, ánh sáng vàng chói trên thân kiếm khiến tất cả mọi người không thể mở mắt.

“Các người không cản ta được đâu… Diệp Lâm Quân phớt lờ mọi người.

Không biết thanh kiếm này dùng chất liệu gì rèn thành, vừa rút ra, hơi lạnh lan tỏa khắp bâu trời.

Mọi người đều cảm thấy như có một luông sát khí xâm nhập vào co thể, khiến da đầu tê dại.

Trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi…

“Quả nhiên là một thanh kiểm tốt!” Diệp Lâm Quân nhẹ nhàng vuốt ve Viêm Long Kiếm.

“Mình nghĩ thông rồi, biện pháp tốt nhất chính là đánh bại tất cả những người này!” Diệp Lâm Quân chỉ kiếm lên tròi, nói.

Những cách khác đều vô dụng, đối phương sớm đã thiết kế xong mọi thứ.

Vấn đề là có quá nhiêu người…

“Cậu thật không sợ chết sao?”

“Mau đầu hàng, gia long kỳ ra đây, thì cậu không cân chết!” “Vì người khác có đáng không? Vì những thứ vô nghĩa mà hi sinh sao!” “Cậu cũng biết bản thân không thể sống sót mài Hà tất gì chứ? Mau đầu hàng đi!” “Ngay cả chiến thân Côn Luân Diệp Lâm Quân trước đây của các người cũng phản bội lại Lạc Việt, cậu cũng có thể mà!”

Mọi người trước mặt đều cố gắng thuyết phục Diệp Lâm Quân khiến anh đầu hàng.

Diệp Lâm Quân mim cười: “Hai chữ đầu hàng không có trong từ điển của tôi, cũng sẽ không xuất hiện trong từ điển của Diệp Lâm Quân!” “Thế cậu chính là muốn tìm cái chết!” Nhìn thấy cảnh này, hầu như tất cả mọi người ở Lạc Việt đều rơi lệ.

Thân ảnh cô độc đó đang chống đỡ cho cả một dân tộc.

Anh là con trai của ai chứ? Là chồng của ai? Hay là nói là cha của ai? Anh không phải là thân thánh gì đó.
 
Chương 1892


Chương 1892:

Anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi! “Giết!’ Diệp Lâm Quân nén bình tĩnh, không chút do dự xông giết kẻ địch.

Lân này Diệp Lâm Quân là muốn đại khai sát giới! Trước đây anh có quá nhiều điều suy nghĩ, đồng thời lúc chiến đấu cũng luôn nghĩ làm sao thoát khỏi đám người này đến được đỉnh núi Cửu Long.

Bây giò phát hiện ra cách tốt nhất để thoát khỏi chính là đánh bại đám người này.

Có sức mạnh của Viêm Long Kiếm trợ giúp, thì không còn sợ gì nữa.

Anh lao vào đám đông, đánh phải giết trái.

Giống như một hung thần đến từ địa ngục…

Anh đại diện cho thần chết đến đòi mạng! Dưới uy lực của Viêm Long Kiếm, không ai có thể đứng vững!

Một kiếm vang dội khắp mười bốn châu!

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

Dưới sự xung phong liều chết của Diệp Lâm Quân.

Chẳng bao lâu cả dãy núi này đều máu chảy thành sông, thây chất thành núi, đâu đâu cũng là xác người nằm.

Ngoài bầu trời xanh ngắt, thì đâu đâu cũng là một màu máu đỏ.

Diệp Lâm Quân càng chiến càng hăng, giết đến hai mắt đỏ ngầu.

Giết đến mức cả kẻ điên cũng sợ.

Anh quá mạnh!

Nhìn Diệp Lâm Quân giống như một hung thần, không ít người sợ hãi lùi lại.

Họ không dám tiến tới.

“Biết điều thì tránh ra, ta sẽ không làm hại các người!” Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

“Luit” Những kẻ thù còn lại trong dấy núi đều lần lượt rút lui; “Cái gì? Dám rút lui? Dám chạy trốn? Giết, đều giết hết cho ta!” Hoàng tử Vincent thấy thế liền tức giận quát lên.

“Phụt”

“Phụt”

Nhóm người này vừa chạy thoát được nửa đường thì đều bị các cao thủ xông lên phía sau bắn chết.

“Cảnh cáo mọi người, ai muốn chạy trốn thì đều có kết cục như vậy!”

“Cũng muốn nói cho mọi người biết, hắn không phải là bất khả chiến bại! Hắn cũng có điểm yếu, hắn cũng là người bình thường!”

Hoàng tử Vincent hét lên, Diệp Lâm Quân một hơi đánh gục hàng vạn người.

Trong sơn cốc đều là tiếng la hét thảm thiết.

Đi đến mức này, đúng là vượt quá dự đoán của nhiều người.

Vừa nấy địa thế vẫn chưa mở ra, nhưng ít nhất cũng có hơn hai mươi vạn người thảm chiến, vậy mà vẫn không ngăn cản được Diệp Lâm Quân.

“Tiếp tục đi!”

Diệp Lâm Quân bước ra khỏi sơn cốc và từng bước tiến về phía trước.

“Tiếp tục chiến thuật biển người! Địa hình có thể triển khai bao nhiêu người thì đưa vào bao nhiêu người!” Hắc Long đã ra lệnh.

Khu vực này lại đông nghịt người.

Tất cả đều lao vào giết Diệp Lâm Quân.

“Ta đã nói, các ñgười không thể ngăn cản tat”

Diệp Lâm Quân dường như không có điều chỉnh gì, lần nữa nhấc kiếm giết chết mấy người đó.

Diệp Lâm Quân cùng nhau chiến đấu với hơn mười vạn người, Giết đến mức cả đất trời nhuốm màu máu đỏ.

Bạch y cũng nhuốm máu.

Nhưng long kỳ của Lạc Việt vẫn cứ tung bay Viêm Long Kiếm trong tay anh không đọng lại một giọt máu, vẫn cứ tỏa sáng rực rỡ.
 
Chương 1893


Chương 1893:

Nhưng Diệp Lâm Quân đã không còn giống như khi nãy.

Anh trong bộ quần áo trắng rách rưới, trông rất thảm hại.

Toàn thân đầy máu, không biết là của người khác hay là của chính anh.

“Keng kengl”

Diệp Lâm Quân cắm kiếm xuống đất.

Anh không phải thần thánh!

Anh cũng là người bình thường “Ha ha, nhìn thấy chữa, hắn mệt rồi?”

“Nhất Vũ Kiên Vương cũng là người, hắn cũng biết mệt, cũng sẽ chết!”

“Nhanh lên, tấn công hắn cho ta! Hắn sắp không chống cự nỗi rồi!”

Hoàng tử Vincent hét lên.

Dáng vẻ mệt mỏi của Diệp Lâm Quân bị mọi người nhìn thấy.

Điều đó mang lại cho bọn chúng một niềm tin rất lớn.

Diệp Lâm Quân mà bọn họ đối diện trước đây căn bản là đánh không chết. Trông anh giống như một cỗ máy chiến tranh vậy.

Nhưng bây giờ anh biết mệt rồi, chính là một nguồn tin tuyệt vời nhất.

“Giết!”

Hơn mười vạn người lại xông lên giết Diệp Lâm Quân.

Không cho anh có bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào Một tiếng.

Hai tiếng.

Ba tiếng.

Với chiến thuật biển người này, Diệp Lâm Quân đã chống cự một được một thời gian khá lâu.

Khắp nơi trên núi Cửu Long đều là xác chết, đâu đâu cũng đều nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết. Máu nhuộm đỏ cả núi Cửu Long.

Đúng lúc này, Diệp Lâm Quân đã đến được trước núi Cửu Long.

Xem ra đã hoàn thành được nửa hành trình rồi.

Đỉnh núi Cửu Long đang gần trong tầm tay.

Diệp Lâm Quân nửa quỳ trên mặt đất, một tay cầm Viêm Long Kiếm, trên lưng mang theo long kỳ Lạc Việt Khóe miệng không ngừng chảy máu.

Đó chính là máu của anh.

Đối phương còn rất nhiều người, tiêu hao quá nhiều sức lực của anh.

Ba tiếng trôi qua, anh ít nhất cũng đã tiêu diệt được năm mười vạn cao thủ. Đúng là chuyện không thể tưởng tượng được!

“Không thể tin được!”

“Đúng là không thể tin được!”

“Sáu mươi vạn cao thủ cũng không thể ngăn chặn một mình anh!”

“Nước Chiến Ưng ta mà có những kẻ ăn hại như thế này, ta nằm mơ chắc cũng cười chết mất!”

Hoàng tử Vincent nhìn cảnh tượng trước mắt, anh ta hoàn toàn kinh ngạc.

Trận chiến này là trận chiến thành danh của Nhất Vũ Kiên Vương, cũng chính là trận chiến phong thần của anh.

Vốn dĩ trong Lạc Việt có người không phục đột nhiên từ đâu chui ra một Nhất Vũ Kiên Vương.

Nhưng trong trận chiến hôm nay, không ai còn nghỉ ngờ gì nữa.

Mấy người Trần Hữu Đạo càng biết bản thân khác biệt quá lớn với anh…

Lúc này, Diệp Lâm Quân đã tiêu hao quá nhiều sức lực, bị thương cũng không ít.

Mọi thứ đang tiến đến giới hạn của anh.

Nếu là anh của trước đây, sớm đã chết từ lâu rồi, không thể sống được đến bây giờ.

Sau một hồi thở dốc, Diệp Lâm Quân ngẩng cao đầu hét lên: “Như vậy sao? Vẫn còn sao?”

Ngay lập tức, anh tiếp tục lên đường.

Hắc long ở phía xa chợt nở nụ cười: ‘Bây giờ sáu mươi vạn người đang lần lượt tiêu hao sức lực của hắn, hắn đã đến cực hạn rồi!”

“Bây giờ ta sẽ phái sát thủ thật sự ra chiến đấu rồi!”
 
Chương 1894


Chương 1894:

Hoàng tử Vincent nhìn ông và hỏi: “Đó có phải là cường giả cấp tông sư và cường giả cấp thần không?”

“Đúng vậy, bọn họ vẫn còn chưa ra tay mà, chính là đang đợi thời khắc này.’ Hắc Long mỉm cười.

Kế hoạch của hắn rất đơn giản.

Trước tiên tiến hành chiến thuật biển người, khiến Diệp Lâm Quân tiêu hao một lượng lớn sức lực.

Cuối cùng để cao thủ đẳng cấp nhất ra trận, thu gọn một mẻ.

Trước mắt xem ra đã đạt được hiệu quả rồi.

Chiến thuật biển người đã phát huy tác dụng.

Diệp Lâm Quân đi mãi đi mãi cảm thấy rất kỳ lạ.

Phía trước không có một ai?

Chuyện gì thế này?

Một lát sau, một luồng khí tức cuồng bạo dâng lên.

Hàng trăm người-nhảy ra trước mặt anh, phía sau cũng có hàng vạn người đuổi tới.

Dựa vào luồng khí tức này phán đoán mấy trăm người,phía trước này đều là cường giả cấp tông sư, phía sau còn là cường giả cấp thần.

Đây mới là đội hình ‘tru vương’ mạnh nhất!

Diệp Lâm Quân cũng rất kinh ngạc.

Sao lại có nhiều cường gia cấp tông sư và thân cấp đến đây cùng một lúc như thế? Trận chiến này chẳng phải quá nghịch thiên sao? Đây mới chính là cấp tông sư và cấp thần.

“Vì muốn giết chúng tôi mà các người phải phí nhiều tâm sức thế sao!” Diệp Lâm Quân mim CƯỜI.

Những thứ khác thì anh không biết, nhưng dự chắc đây chính là những cường giả cấp thần và cấp tông sư của châu Đông Phương do liên quân báo thù mời đến.

Quan trọng là các cao thủ này đều xuất hiện trong lúc sức lực anh bị tiêu hao rất nghiêm trọng.

Chính là muốn giết chết anh một cách nhanh gọn! Liên minh báo thù quả nhiên rất giỏi mấy kế hoạch thâm độc này.

Người dân Lạc Việt nhìn thấy cảnh này đều rất lo lắng Đây chính là thời khắc gian nan nhất của Nhất Vũ Kiên Vương! Hàng trăm cao thủ cấp tông sư cùng nhau ra tay ngay trong lúc Diệp Lâm Quân bị thương nghiêm trọng là điều không thể tưởng tượng được.

“Chống cự! Nhất định phải chống cựt” “Lạc Việt không thể ngã xuống, ngài cũng không thể ngã xuống! Nhất định phải luôn giữ vững long kỳ được tung bay!” Mọi người nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe.

Mấy trăm cao thủ tông sư đều nhìn chằm chäm vào Diệp Lâm Quân, giống như nhìn thấy một con thú săn đang chờ chết.

“Cậu đã thành ra thế này rôi, còn muốn tiếp tục sao?” “Đầu hàng đi, chúng tôi sẽ tha chết cho cậu!”

“Không chỉ như thế, với sức mạnh của cậu, không chừng sẽ có bao nhiêu quốc gia chiêu một!

Những gì cậu có được biết đâu sẽ vượt xa hơn cả thứ mà Lạc Việt cho cậu!” “Hãy nghe chúng tôi đầu hàng đi, giao long kỳ ra đây!” Một nhóm cường giả cấp tông sư khuyên nhủ.

Sức mạnh của người dẫn đầu đám người cấp tông sư đó còn cao hơn cả Hoàng Hải Bắc.

Hắn ta cười nhạo: “Bây giò cậu đã chứng minh được sức mạnh của mình với toàn thế giới rồi, dừng lại đi! Hơn nữa, Lạc Việt thì có gì mà tốt chứ?” “Chỉ cần cậu muốn, hoàng tử Vincent có thể cho cậu cả lãnh thổ đảo Đông Ca, thậm chí cho cậu cả một quốc gia để quản lý! Không tốt sao? Cậu mạnh như thế hà tất phải quỳ gối trước người khác? Đám người Lạc Việt đó đáng để cho cậu bảo vệ sao?” Diệp Lâm Quân mỉm cười, nói: “Bảo ta quỳ là chuyện không thể nào! Cùng lên hết đi!

Cho ta xem thử bản lĩnh của các người?”

“Phụt!”

Nói rồi, Diệp Lâm Quân đột nhiên Phập ra máu tươi.

Anh đã bị thương nặng lắm rồi.

“Ha ha ha… Chết đến nơi rồi mà còn cứng miệng!”

Mọi người đều cười nhạo, nói.

“Cùng lên hết đi, đừng làm trễ nãi thời gian của ta.”

“Vậy là do cậu tự tìm đường chết”

Tên thủ lĩnh cấp tông sư một mình xông lên.
 
Chương 1895


Chương 1895:

“Âm”

Kỹ năng chiến đấu bá đạo giống như một ngọn núi đang đè xuống.

“Bịch!”

Diệp Lâm Quân một kiếm chặn đứng.

“Âm ầm ầm..”

Hai chân anh không ngừng tách ra, lún sâu vào trong đất.

“Giết!”

‘Âm!”

Một cường giả tông sự khác lao tới.

Chỉ với một cú đấm cũng đủ khiến đất núi rung chuyển.

Hai chân của Diệp Lâm Quân lại lún sâu thêm mấy phần…

“Âm!”

Lại có thêm một cường giả tông sư mấy trăm tuổi xông tới giết Diệp Lâm Quân.

“Âm!”

‘Ăm”

Một người rồi lại một người. Hàng trăm cao thủ tông sư cùng nhau ra tay.

Một cảnh tượng khó mà tả nổi.

Đây chắc chắn làần đầu tiên trong vòng trăm năm nay.

Bọn họ ra tay làm chấn động khắp nơi, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi: Hàng vạn cường giả cấp thần phía sau cũng không cần ra tay nữa!

Xem mấy trăm tông sư biểu diễn là được rồi!

“Đến đây!” Diệp Lâm Quân gầm lên.

Hàng trăm tông sư cùng đánh ra kỹ năng chiến đấu vô cùng mạnh, uy lực không gì sánh nổi.

Giống như có một ngọn núi Thái Sơn đang muốn đè bẹp Diệp Lâm Quân vậy.

“Âm..”

Cuối cùng, hai chân của Diệp Lâm Quân không thể chống đỡ nổi sức mạnh khủng khiếp như vậy, rốt cuộc cũng bỏ cuộc.

Cảnh tượng giống như san bằng cả một ngọn núi. Diệp Lâm Quân bị gió cát cuồn cuộn vùi ở phía bên dưới.

Sức mạnh làm nổ ra một cái hố sâu không thấy đáy, Diệp Lâm Quân rơi vào trong đó, sống chết chưa rõ.

“Đừng, đừng chết! Nhất định phải sống đấy.. “

Lo lắng. Vô cùng †o lắng.

Trái tim của những người dân Lạc Việt như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Còn kẻ địch thì hoan hô ăn mừng.

Đây chính là lần thiệt hại nghiêm trọng nhất của Diệp Lâm Quân.

“Xóa sổ một cường giả như thế, trong lòng tôi cũng thấy đáng tiếc!” Vị tông sư nào đó cảm thán.

Ông ta vẫn luôn muốn Diệp Lâm Quân đầu hàng.

Dâu sao, cường giả cũng thương tiếc cho cường giả.

Diệp Lâm Quân là một sự tồn tại rất đáng sợ, nếu như đi theo nước Chiến Ưng, chắc chắn là như hổ mọc thêm cánh.

Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười trên gương mặt ông ta cũng biến mất.

Bởi vì giống như có một cổ khí lạnh lẽo đang len lỏi vào cơ thể ông ta.

Ông ta cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như có thứ gì đó đâm vào cơ thể.

Ông ta cúi đầu nhìn xuống, thì nhìn thấy một thanh kiếm đâm xuyên qua người mình.

Thân kiếm vàng óng, không nhuốm máu tươi, mà thuận theo kiếm rơi xuống đất.

Ông ta bị giết rồi?

Nhất Vũ Kiên Vương từ khi nào mà đã xuất hiện phía sau ông ta?

Anh không phải đã bị nổ chết trong cái hố lớn đó rồi sao?

Vừa nấy mọi người đều nhìn thấy mà.

“Bịch!”

Ông ta ngã xuống đất một cách yếu ớt.

Cảnh tượng này khiến mọi người ở đó đều cảm thấy kinh ngạc.
 
Chương 1896-1897


Chương 1896:

Thế mà đã chết rồi sao?

Nhìn thấy cảnh này, người dân Lạc Việt lại bắt đầu sôi sục.

“Ngài ấy vẫn còn sống! Lạc Việt vẫn còn hi vọng!”

Núi Cửu Long vẫn cuồn cuộn gió cát, dường như không thể thấy rõ mọi thứ.

Diệp Lâm Quân đã bắt đầu …

“Phụt!”

“Phụt!”

Anh cầm Viêm Long Kiếm lao vào đám cao thủ tông sư.

Đi đến đâu, thanh kiếm tỏa ra hào quang đến đó, máu cũng chảy không ngừng.

Chỉ trong chốc lát, từng vị từng vị cường giả cấp tông sư đều bỏ mạng dưới kiếm của anh.

Bỗng chốc đã gục ngã hơn trăm vị tông sư, khiến mọi người đều sững sờ.

Những tông sư còn lại cũng bắt đầu phản ứng lại.

Diệp Lâm Quân đã thành ra như thế này rồi mà vẫn còn sức chiến đấu mạnh như vậy sao?

“Giết!”

“Không thể để hắn sống!”

Mấy đại tông sư không ngừng tiến công, không để Diệp Lâm Quân có cơ hội chạy thoát.

Thế nhưng Diệp Lâm Quân hoàn toàn không chọn cách chạy thoát mà trực tiếp xông thắng về phía lấy cứng chọi cứng.

Trận chiến này đánh tới trời đất tối mù.

Những âm thanh kinh thiên động địa vang lên không dứt.

Toàn bộ cả núi Cửu Long như đang rung chuyển.

Diệp Lâm Quân muốn lấy cứng chọi cứng với mấy trăm tông sư chỉ sợ là không thể chống cự nổi.

Trên người bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết thương.

Anh không phải thần, anh cũng là người.

Tuy nhiên lần này đối đầu, đối phương cũng đã ngã xuống hơn trăm người.

Những tôn sư còn lại cũng bị thương ít nhiều, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân.

Anh được làm bằng sắt saø?

“Tiếp tục!” Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!

Diệp Lâm Quân vuốt ve lá cờ của Lạc Việt, tiếp tục chiến đấu.

“Nhất định phải giết hắn! Nếu không sau này không ai cản được Lạc Việt!”

Mọi người đều hô lên.

Hơn ba trăm cường giả cấp tông sư giống như phát điên lao vào giết Diệp Lâm Quân.

Hai bên chiến đấu đã vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của người bình thường.

Mức độ hủy hoại mà trận chiến này tạo thành không kém gì sự công phá của máy bay ném bom trong chiến tranh hiện đại…

Đó chính là sức mạnh khi chiến đấu của mấy trăm cao thủ cấp tông sư…

Nhưng từ một phía mà nói sức mạnh của Diệp Lâm Quân đúng là đáng sợ.

Mạnh đến mức khiến người ta căm phẫn!

Một mình đối mặt với hàng trăm cao thủ cấp tông sư, vậy mà lại có thể đánh được tới mức này.

Hoàng tử Vincent và Hắc Long đều cảm thấy khiếp sợ.

Hai người cũng không còn bình tĩnh như trước, nhìn chiến trường mà run lên từng đợt.

Họ không nói chuyện với nhau nữa.

Nhất Vũ Kiên Vương hết lần này đến lần khác vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ!

“Âm!”

“Âm!”

“Âm”

Chương 1897:

Trước trận chiến khốc liệt, khu rừng ở sườn bắc của núi Cửu Long đều đã bị san bằng.

Khắp nơi đều là khói lửa của chiến tranh và khung cảnh điêu tàn.

“Phập!”

“Phập!”

Cường giả cấp tông sư lần lượt ngã xuống.

Cuối cùng, hai mươi phút trôi qua, trận trận chiến không còn một ai đứng vững.

Những cường giả hoặc là chết hoặc là bị thương, toàn bộ đều la liệt trên mặt đất.

Còn Diệp Lâm Quân vậy mà cũng…

Anh vậy mà cũng không chống cự nổi, cùng ngã khuyu xuống đất giống như các cường giả tông sư khác.

Tuy anh đã chém giết được hơn trăm cường giả tông sư, nhưng anh cũng bị thương rất nặng, đổ máu không ít.

“Khu khụ khụ…’ Anh ho liên tục.

Mỗi lần ho, khóe miệng không ngừng trào ra máu.

Càng đáng sợ hơn là Viêm Long Kiếm có sức mạnh vô địch cũng bị gấy làm đôi.

Có thể thấy cuộc chiến này khốc liệt biết bao nhiêu! “Cái…

cái này…

“Hơn năm trăm cường giả cấp tông sư đều bị đánh bại? Hơn nữa là bị một người đánh bại?” “Làm sao có thể? Hắn là thần sao?” Ánh mắt hoàng tử Vincent tỏ vẻ khó tin.

Anh sắp qục ngã rồi, nhưng anh không phải thần, anh chỉ là một người dân Lạc Việt bình thường.

Không có anh, vẫn sẽ có một Diệp Lâm Quân khác xuất hiện, kế thừa tinh thân của Lạc Việt.

“Ha ha ha…”

Nhưng Hắc Long đột nhiên lại bật cười rất lớn.

Phương pháp của hắn ta có hiệu quả rồi.

Mặc dù tổn thất rất lớn, nhưng cuối cùng cũng ép Diệp Lâm Quân đến chết.

“Hắn cuối cùng cũng gục ngã!” “Cho dù chúng ta có tổn thất nặng nề thế nào? Hắn cuối cùng cũng ngã xuống!” “Người đâu, nghe mệnh lệnh của ta, giết chết hắn! Tuyệt đối không được để hắn sống!” Hắc Long ra lệnh.

Một khắc hắn cũng không thể đợi được, hắn rất muốn giết Diệp Lâm Quân ngay lập tức.

Hàng vạn cường giả cấp thần ở phía sau lần lượt động thủ.

“Tiêu rồi tiêu rồi, lân này tiêu thật rồi!” “Nhất Vũ Kiên Vương có sức mạnh vô địch không sai, nhưng ngài ấy cũng đã tới giới hạn rồi!” Đây là thời khắc đáng lo ngại nhất của Lạc Việt.

Mọi người đều biết Diệp Lâm Quân đã đến cực hạn của mình rồi.

Anh không thể chống cự nổi nữa…

‘Cộp cộp cộp…

Hàng vạn cường giả chiến thần lao tới giết Diệp Lâm Quân.

Bọn họ dừng lại trước mặt Diệp Lâm Quân.

“Nhất Vũ Kiên Vương cậu hãy mau sớm đầu hàng! Hà tất gì phải chống cự chứ? Cuối cùng chẳng phải cũng thất bại sao?” “Đúng vậy, chống cự đến bây giò hay là để chúng tôi giết cậu, long kỳ Lạc Việt mà cậu bảo vệ há chẳng phải cũng sắp bị chúng tôi hủy hoại sao?” “Không phải cậu rất mạnh à? Đến đây, tiếp tục đi! Xem cậu có bảo vệ được nữa không?”

Mọi người đều cười nhạo Diệp Lâm Quân.

“Cậu nhìn lại mình đi bây giờ còn đứng lên nổi không, tôi sắp đem long kỳ Lạc Việt nghiền nát rồi này!” Một cường giả thần cấp bước tới trước mặt Diệp Lâm Quân nói.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, đối với các chiến sĩ Lạc Việt mà nói, long kỳ còn quan trọng hơn cả tính mạng!”

“Đúng là cách giết người tàn nhẫn nhất!”

“Nếu đứng trước mặt chiến sĩ này mà phá hủy long kỳ, đó chính là sự sỉ nhục nặng nề nhất!

Đừng, đừng mà…”

Người dân Lạc Việt đang theo dõi cảnh này đều bật khóc “Hửm?”

Khi tay anh vừa chạm vào long kỳ Lạc Việt, đột nhiên có một bàn tay lớn giữ lấy cổ tay của anh.

“Am”

Cùng lúc đó, một cỗ lực xuyên qua cánh tay truyền đến toàn thân.
 
Chương 1898


Chương 1898:

Kinh mạch toàn thân bị đứt, máu phun ra như tên bản.

Cảnh tượng này khiến cả thế giới phải sửng sốt.

Lúc này, Lạc Việt đang reo hò khắp nơi.

Anh vẫn chưa hoàn toàn gục ngã!

Long kỳ Lạc Việt không thể bị sỉ nhục!

Bất cứ ai cũng không được!

Sẵn sàng lấy tính mạng ra để bảo vệ!

Đặc biệt là là hàng vạn cường giả thần cấp trước mặt đều tỏ vẻ kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra?

Anh vẫn còn sức lực? Anh vẫn còn chiến đấu được?

Sắc mặt hoàng tử Vincent và Hắc Long cũng cứng đờ.

Đúng là khó tin phải không?

Lúc này, Diệp Lâm Quân mới từ từ đứng dậy.

Khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung tuyệt mỹ: “Để cho các người phải thất vọng rồi, ta còn chưa gục ngã đâu!”

“Tiếp tục đánh đi”

“Xoẹt!”

Đừng đợt hơi thở lạnh lùng không ngừng vang lên bên tai.

Người đàn ông đó lại đứng lên.

Anh vẫn chưa ngã xuống! Anh vẫn có thể chiến đấu! Lá cò của Lạc Việt vẫn sẽ tung bay! “Giết’ Các cường giả thần cấp toàn bộ đều muốn xông lên giết Diệp Lâm Quân.

“Giết” Diệp Lâm Quân cũng vung kiếm lao tới.

“Keng keng kendg…

“Âm Âm Âm…”

Diệp Lâm Quân lao vào đoàn chiến giống như một con hung thú thượng cổ vừa bị đánh thức, đi đến đâu tàn sát đến đó.

Giống như mấy cao thủ thần cấp này chẳng khác gì người bình thường vậy.

Chẳng bao lâu, phía cao thủ thần cấp cũng bị thương vong vô số.

Xém chút bị Diệp Lâm Quân làm rối cả đội hình.

Nhưng bọn họ có lợi về mặt dân số, rất nhanh đã ổn định lại.

Suy cho cùng Diệp Lâm Quân cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, bị thường cũng không nhẹ.

Cứ chiến đấu liên phiên khiến anh sẽ có lúc không chống cự nổi.

“Phập!” Diệp Lâm Quân bị đánh ngã xuống đất, phun ra máu.

“Äm!” Nhưng anh lại đứng dây và tiếp tục chiến đấu.

“Phập!” Rồi lại bị đánh qục lần nữa.

Anh lại đứng lên.

Cứ lặp đi lặp lại như thế.

Diệp Lâm Quân đã ngã xuống hơn trăm lân.

Nhưng cho dù có bị thương nặng hay tiêu hao bao nhiêu sức lực anh cũng phải đứng dậy.

Lúc này, mặt nạ Viêm Long đã hoàn toàn bị nhuộm màu máu đỏ, quần áo của Diệp Lâm Quân đã bị xé toạc đến gần như không mảnh vải che thân.

Thậm chí trên cơ thể còn xuất hiện rất nhiều vết sẹo gớm ghiếc.

Anh sử dụng toàn bộ ý chí bất khuất kiên trì, trăm lân ngã xuống rồi lại đứng lên.

Lần nào cũng đều khiến mọi người thót tim.

Mọi người cùng nhau lau nước mắt.

Anh cũng là người, là một con người bình thường, vì Lạc Việt, anh sẵn sàng làm như thế! Kết quả sau hàng trăm lân Diệp Lâm Quân ngã xuống rồi đứng dậy chính là hàng vạn cao thủ thần cấp đều ngã xuống, nhưng không một ai đứng dậy.

Khi Diệp Lâm Quân đứng dậy lân nữa, cả bầu trời đều thay đổi.

Một trận mưa lớn đột nhiên kéo đến, cuộn sạch cả núi Cửu Long này…
 
Chương 1899


Chương 1899:

Hoàng tử Vincent và Hắc Long như sắp sụp đổ.

Những cao thủ cấp thần này vẫn không ngăn cản được anh? Anh tuyệt đối chẳng phải người!

Có khi nào là thần tiên hạ phàm không?

Ngoại trừ đó ra, bọn họ không còn cách giải thích nào nữa.

Nhưng Nhất Vũ Kiên Vương càng mạnh như thế, anh càng không thể sống.

“Tôi còn có chuẩn bị khác!”

“Sườn núi và đỉnh núi Cửu Long còn có hơn mười vạn người!”

Hắc Long mỉm cười.

Mấy mươi vạn người này vẫn chưa có động thủ, đó chính là át chủ bài của ông ta.

“Ừm, Nhất Vũ Kiên Vương đều đã thành ra như thế này rồi, chúng ta còn chiếm được ưu thế về địa lý! Cho dù hắn không sợ chết, cũng sẽ không đến được đúng thời gian đã định” Hoàng tử Vincent chế nhạo.

Diệp Lâm Quân tiếp tục đi về phía đỉnh núi.

Trước mặt, bóng người chẳng chịt phủ kín cả sườn núi, không chừa lại một khoảng trống nào.

Những bóng người dày đặc trên đỉnh núi.

Nhìn thấy nhiều người như thế, Diệp Lâm Quân bất lực lắc đầu: Đó chính là cửa ải cuối cùng, không biết bản thân anh có xông qua được hay không.

Ý thức của anh cũng bắt đầu rã dần.

Quá nhiều người!

Chiến thuật biển người này thật sự có thể khiến người ta tiêu hao sức lực đến chết.

Lê Nguyên.

Vong Quân.

Mẹ.

Các anh em…

Hình ảnh từng người từng người anh yêu thương đều xuất hiện-trong đầu anh.

“Không!”

“Mình không thể chết được!”

“Mình phải sống trở về! Mình muốn gặp lại mẹ và vợ con, còn các anh em bạn bè nữa!”

“Nhất định phải cắm được long kỳ trên đỉnh núi!”

Diệp Lâm Quân chỉnh lại long kỳ cho ngay ngắn, một tay cầm kiếm gãy.

Anh gầm lên một cách điên cuồng: “Xông lên!

Lạc Việt bất bại!”

Đến bước này, Diệp Lâm Quân vẫn kiên quyết xông lên.

Cơn mưa xối xả, nhưng không thể nào dập tắt được nhiệt huyết đang sôi sục trong anh.

Cho dù mười năm ẩm băng, cũng khó lòng tắt được nhiệt huyết.

Huống hồ đây chỉ là một cơn mưa…

“Trời ạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” “Đây chắc chắn là kỳ tích!” “Cực hạn của anh ta rốt cuộc là tới mức nào?” “Vi Lạc Việt mà liều như thế có đáng hay không?

Cả thế giới đều đang thắc mắc.

Nhưng những câu hỏi này đừng nói là người khác, mà ngay cả Diệp Lâm Quân cũng khó mà trả lời rõ được? Anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy đó chính là sứ mạng của mình, là ý nghĩa sống của bản thân.

Lần này, Diệp Lâm Quân cùng giao chiến với một đại quân đông đúc như vậy không biết có được thuận lợi hay không.

Ngay cả muốn đối phó cũng phải mất rất nhiều sức lực.

Cho dù có thể tiến về phía trước, nhưng cũng đã quá muộn.

Bây giò không phải cường giả cấp tông sư cấp thần nào cũng có thể chống lại anh nữa.

“Đừng hòng cản được ta!” Diệp Lâm Quân cười lớn, mặc cho bọn họ tấn công, anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
 
Chương 1900


Chương 1900:

Những chỗ anh đi qua, đều trỏ thành huyết lộ.

Máu tươi tưới ra không ngừng.

Máu vương trên người anh cũng ngày càng nhiều Hao sức! Bị thương! Nhưng đều không ảnh hưởng gì đến Diệp Lâm Quân.

Anh vẫn tiến về phía trước.

“Mau ngăn cản hắn! Đúng là một đám vô dụng!” Hoàng tử Vincent nổi trận lôi đình.

Hắc Long chỉ cảm thấy vô cùng áp lực.

Bảo tiên phương liêu hết mọi sức lực ngăn cản Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân vẫn bất khả chiến bại! Bất chấp những vết thương bâm tím, cũng không thể ngăn cản được bước chân của anh.

“Phập!” Cuối cùng, dưới làn sóng tấn công, Diệp Lâm Quân đã ngã xuống.

Đại quân bắt đầu hoan hô.

“ÁI” Đột nhiên truyên đến một tiếng la hét.

Diệp Lâm Quân phi thẳng lên tròi.

Xung quanh thương vong vô số.

Diệp Lâm Quân sau khi đứng dây lại càng hung mãnh hơn trước, hung hăng tàn sát đến mức xung quanh không ai dám tới gần.

Một đường đánh tới.

“Phập!” Anh lại ngã xuống.

Rồi lại đứng lên lần nữa.

Giống như khi nãy, chu kỳ này lại bắt đầu.

Dần dần mọi người thấy rằng Diệp Lâm Quân dường như mỗi lúc một đứng dậy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Càng bị đánh bại, thì càng dũng cảm?

Họ không biết rằng công pháp cổ xưa của Diệp Lâm Quân chỉ là như vậy.

Càng chiến càng hăng.

Đương nhiên điều đó cũng khiến Diệp Lâm Quân càng tiêu tốn sức lực nhiều hơn.

Anh thật sự sắp không thể chịu đựng nỗi nữa tồi.

Phó mặt mọi thứ cho số mệnh.

Chỉ có như thế, Diệp Lâm Quân phải trả giá bằng sinh mạng của mình, từ giữa sườn núi giết lên đến đỉnh núi.

Khi khoảng cách đến đỉnh núi chỉ còn rất ngắn, Diệp Lâm Quân mỉm cười.

Nhưng vẫn còn khá nhiều người ở trên đỉnh.

Bọn họ lợi dụng địa hình, tiếp tục ngăn cản Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân vẫn dũng cảm.

Anh đang muốn chứng minh cho cả thế giới biết đâu mới chính là giới hạn của một người?

Càng muốn giải thích với thế giới ý chí của người Lạc Việt mạnh mẽ đến dường nào?

Lấy cơ thể của phàm nhân, để sánh ngang với thần minh!

Đó chính là Diệp Lâm Quân!

“Cờ của Lạc Việt đã tung bay trên đỉnh núi Cửu Long rồi! Có hi vọng chiến thắng rồi!”

“Nhất Vũ Kiên Vương cố lên! Hãy mau lên đỉnh núi, cố gắng kiên trì!”

Khi người dân Lạc Việt nhìn thấy một mảng đỏ xuất hiện trên đỉnh núi Cửu Long, bọn họ bắt đầu xôn xao.

Đồng thời cũng hi vọng Diệp Lâm Quân có thể cầm cự được! Đã đi được chín mươi chín bước rồi, đến thắng lợi chỉ còn một bước nữa thôi, nhưng bước cuối cùng này lại vô cùng gian nan, nếu để xảy ra một chút sai sót, thì công sức trước đây coi như uổng phí.

“Nhất định phải cản hắn lại!”

Đại quân liên hợp bắt đầu cưồng bạo. Nếu bọn chúng không ngăn cản được anh, thì không còn tôn nghiêm gì cả.
 
Chương 1901


Chương 1901:

Hàng trăm vạn người cứ như thế mà dồn đánh một người, nếu tin này truyền ra ngoài thì đúng là nhục nhất!

Chuyện này tuyệt đối không được!

Âm mưu của Hắc Long cực kỳ u ám.

Vốn dĩ đây là tử cục, không có chút sơ hở nào, vậy mà lại thành ra thế này.

Hắn ta sắp phát điên lên rồi.

Người này rốt cuộc là quái thai hay gì? Rốt cuộc hắn chui từ đâu ra?

Ngay khi Hắc Long đang vô cùng lo lắng, Hoàng tử Vincent mỉm cười: “Đừng lo, ta còn có chiêu cuối!”

Trên chiến trận, Diệp Lâm Quân càng chiến càng hăng.

Hết lần này đến lần khác ngã xuống rồi vẫn tiếp tục đứng dậy chiến đấu.

Dường như anh có một thế lực không bao giò cạn.

Căn bản không thể đánh bại.

Nhưng bây giò người trước mặt thật sự quá nhiều.

Cho dù Diệp Lâm Quân có dũng cảm vô địch cỡ nào, cũng sẽ không kịp thời gian! “Phá!” Diệp Lâm Quân điên cuồng hô lên, cơ thể bùng nổ sức mạnh vô song.

Đây chính là một kỹ năng chiến đấu trong công pháp cổ xưa của anh – Quét sạch vạn quân.

Một khi triển khai kỹ năng chiến đấu này, sát lực vô cùng đáng sợi “Ầm!” “Ầm!” Giống như một cơn cuông phong đang nạo vét mọi thứ xung quanh nó.

“Ơ af” “Ơ a!” Tiếng la hét vang bên tai không dứt.

Hàng vạn người bị đánh bay ra, hoàn toàn mở đường cho Diệp Lâm Quân.

“Phập!” Nhưng sau khi Diệp Lâm Quân sử dụng kỹ năng chiến đấu này, bởi vì tiêu hao một lượng lớn sức lực, nên đã thổ huyết.

Nhưng ánh mắt của anh đây kiên định.

Lau vết máu trên khóe miệng và tiếp tục chiến đấu.

Kỹ năng chiến đấu này được anh sử dụng nhiều lần, lực sát thương phải nói là nghịch thiên.

Kẻ địch từng người từng người bại dưới chân anh. Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!

Diệp Lâm Quân giống như đã biển thành một ác thân, giết ra một đường máu.

Sau khi Diệp Lâm Quân sử dụng kỹ năng chiến đấu chiến đấu này của mình, cả thế giới đã phải sửng sốt.

Hóa ra khi nãy anh vẫn chưa dùng hết sức mình! Sức mạnh thật sự của anh bây giò chỉ mới bộc lộ ra một chút xíu.

Nhưng sau khi sử dụng kỹ năng chiến đấu, anh cũng tổn hao không ít sức.

Diệp Lâm Quân không ngừng ho ra máu.

Việc sử dụng kỹ năng chiến đấu càng lúc càng khó khăn.

Cực hạn! Đã đến cực hạn thật sự rồi! Nhưng nhìn đám người rải rác trước mặt, Diệp Lâm Quân mỉm cười.

Anh sắp thành công rồi.

Điểm cao nhất của núi Cửu Long nằm gần trong tầm tay.

“Giết!”

Diệp Lâm Quân-dốc hết toàn lực, sử dụng kỹ năng chiến đấu ba lần liên tiếp.

“Phập!”

“Phập!”

Tất cả kẻ địch trước mặt đều ngã xuống, không một ai đứng vững.

Cuồng bạo!

Đúng là cuồng bạo đến cực điểm.

Hàng trăm vạn người sống sờ sờ vậy mà lại bị một người đánh bại.

Kỳ tích khó mà tưởng tượng nổi!

Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giải Tương lai chắc chắn không có ai làm được điều như thế.

Một người địch lại trăm vạn đại quân! Quả là đã trở thành sự thật!
 
Chương 1902


Chương 1902:

Nhưng Diệp Lâm Quân cũng phải trả một cái giá vô cũng đạu đớn.

Anh ngã xuống, không đứng dậy được nữa!

Khi nấy luân phiên tác chiến tổn hao quá nhiều sức lực, lại sử dụng thêm bốn mươi tám lần kỹ năng chiến đấu, cơ thể anh thật sự đã đạt đến cực hạn rồi.

Nếu không phải có ý chí kiên cường, e rằng anh đã chết từ lâu.

Hoàng tử Vincent và Hắc Long như sắp phát điên.

Phải trả giá bằng tính mạng hàng trăm vạn cường giả tông sư nhưng cũng không ngăn cản được anh.

Nhưng kết quả bọn họ cũng coi như là tạm chấp nhận được.

Diệp Lâm Quân đã ngã xuống. Anh không thể đứng dậy được nữa.

Diệp Lâm Quân đã cố gắng nhiều lần, nhưng lần nào cũng là kết quả như vậy.

Điểm cao nhất của núi Cửu Long cách anh không còn xa.

Chẳng lẽ mọi cố gắng trước đây đều đã mất hết sao?

“Đứng dậy đi! Nhất Vũ Kiên Vương! Tiếp tục đi”

“Chiến thắng đang ở phía trước, tiếp tục đi!”

“Đã đến lúc này rồi, đừng ngã xuống!”

Người dân Lạc Việt tâm như rỉ máu, không ngừng cổ vũ cho anh.

Lúc này, đột nhiên Diệp Lâm Quân lại cử động.

Anh không chọn cách đứng lên, mà giơ cao long kỳ của Lạc Việt, lê từng bước từng bước dưới đất Mỗi một đoạn anh di chuyển đều để lại một vết máu rất rõ.

Anh đang sử dụng một cơ thể yếu ớt để bảo vệ niềm tự hào của Lạc Việt!

Ngay cả khi anh không thể đứng lên, dù có bò cũng phải cắm được lá cờ của Lạc Việt lên đỉnh núi.

Lúc này người dân Lạc Việt như bật khóc.

Đây mới xứng đáng là Nhất Vũ Kiên Vương thật sự!

Chờ đã!

Hoàng tử Vincent khi nhìn thấy cảnh tượng này liền mỉm cười nói: “Thật sự rất cảm động, nhưng đáng tiếc là sát chiêu của ta vẫn chưa xuất hiện”.

Lời nói của hoàng tử Vincent vừa dứt, thì đã nhìn thấy những cao thủ mạnh nhất của nước Chiến Ưng xuất hiện.

Họ được mặc áo giáp công nghệ cao đặc biệt.

Tác dụng lớn nhất của loại áo giáp này là biến những người bình thường thành một Chiến thần bất khả chiến bại.

Loại áo giáp này hoàn toàn không thể đâm xuyên qual Đặc biệt là Diệp Lâm Quân đang trong tình trạng này Trước đó đã có tin tình báo rằng nước Chiến Ưng sẽ phái cao thủ đến trước, nhưng đến cuối mới xuất hiện.

Thứ nhất, Hoàng tử Vincent không muốn người của mình phải chịu thương vong.

Thứ hai, sẽ hữu ích khi dùng vào những thời điểm quan trọng.

Quả nhiên, bây giờ mới chính là thời khắc quan trọng nhất.

Những cao thủ này xuất hiện, trên tay mang theo vũ khí hạng nặng, tất cả đều nhằm vào Diệp Lâm Quân.

Đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới được.

Quyết định cuối cùng vậy mà lại là một bộ phận người nhỏ.

“Sắp thua rồi! Thiếu chút nữa không thành công!”

“Hoàng tử Vincent đúng là kẻ bỉ ổi vô sỉ độc ác!

Người dân Lạc Việt đã thực sự tuyệt vọng.

Các cao thủ nước Chiến Ưng từng bước tiến lại gần Diệp Lâm Quân: “Thế nào? Cuối cùng không phải chết trong tay bọn ta sao? Tuyệt vọng không?”

“Vô sỉ, bỉ ổi!” Diệp Lâm Quân trừng mắt nhìn họ.

Nếu như anh chết, nước Chiến Ưng sẽ lấy đi hết tất cả công lao, sẽ tuyên bố với bên ngoài, là bọn chúng đã giết được Nhất Vũ Kiên Vương của Lạc Việt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom