Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1903


Chương 1903:

Công lao này đối với người khác mà nói thì không sao…

Suy cho cùng tác phong của bọn họ trước giờ đều như vậy!

“Vậy thì sao? Cuối cùng vẫn phải chết trong tay bọn ta thôi!”

“Tạm biệt!”

Các cao thủ của nước Chiến Ưng lần lượt khai hỏa, băn Diệp Lâm Quân.

“Pằng pằng pằng…’ Mạng lưới hỏa lực khổng lồ ngay lập tức bao trùm lấy Diệp Lâm Quân.

‘Âm!”

Nhưng chỉ trong chốc lát, Diệp Lâm Quân đã đột ngột trượt xuống đất tránh khỏi đòn tấn công.

“Păng!”

Anh thuận thế kéo người ra.

“Bịch!”

Chỉ bằng một cú đấm, làm vỡ mũ giáp.

Anh vẫn có thể tiếp tục chiến đấu! Lạc Việt lại tìm được hy vọng.

Đôi mắt của mấy người Hoàng tử Vincent như sắp bay ra ngoài.

Đây là người sao? Tình trạng thế nào rồi mà còn chiến đấu được?

Họ đâu biết đây chính là sự kiên trì của Diệp Lâm Quân.

Hơi thở đứt quãng, anh cũng sắp không xong tồi Diệp Lâm Quân cùng nhau giao chiến với các cao thủ nước Chiến Ưng.

Bây giờ anh chỉ liều mạng mà đánh, cho dù không đứng dậy nỗi, nhưng cứ bám trụ vào mặt đất mà quật ngã kẻ thù.

Trong vòng chiến khốc liệt này, cơ thể Diệp Lâm Quân sớm đã thương tật khắp nơi.

Trúng không biết bao nhiêu đạn.

Nhưng không lấy được mạng của anh.

Anh vẫn có thể chiến đấu một lần nữa!

Mục tiêu của anh vẫn chưa được hoàn thành!

Trận chiến này kéo dài nửa giờ mới kết thúc.

“Phập!”

Người cuối cùng cũng đã ngã xuống.

Còn Diệp Lâm Quân, từ đầu đến giờ không hề đứng dậy.

Nhưng sau khi giải quyết những kẻ địch này, Diệp Lâm Quân cũng không thể cử động được nữa.

Khói súng bốc lên nghi ngút.

Anh ngã xuống giữa đống xác chết, hoàn toàn bất động.

Toàn thân anh nhuốm đầy máu, không nhìn thấy rõ gì cả.

Ngay cả long kỳ Lạc Việt trong tay anh cũng bị che lại, không thể tung bay.

Kết thúc rồi chăng?

Hoàng tử Vincent và những người khác mỉm cười.

Cuối cùng anh cũng không cử động nữa.

Tốn biết bao nhiêu lực lượng mới có thể giết được anh.

Bọn họ đã thành công rồi!

“Hừ, kết thúc rồi!” Hắc long cười thành tiếng.

“Thời gian sắp tới! Chỉ còn một phút cuối cùng!”

Khi ống kính quét qua khung cảnh trên chiến trường, người dân Lạc Việt nhìn thấy đều tuyệt vọng.

Thân ảnh người đó không còn cử động nữa.

Lá cờ của Lạc Việt cũng không bay nổi nữa.
 
Chương 1904


Chương 1904:

Vẫn là thua ở bước cuối cùng.

Đây là một đòn đánh đau đớn đối với Lạc Việt.

“Năm mươi!”

“Bốn mươi chín!”

Mọi người bắt đầu đếm ngược.

Người dân Lạc Việt lòng như chết lặng.

Tất cả đã kết thúc rồi.

“Mười!”

“Chín!”

“Tám!”

“Không!”

Sáu tiếng đã trôi qua như thỏa thuận!

Diệp Lâm Quân đã không đến địa điểm đã định. Long kỳ của Lạc Việt cũng không được cắm trên đỉnh núi.

Diệp Lâm Quân cũng không tỉnh lại.

Lạc Việt thất bại rồi!

Đối với Lạc Việt mà nói đây chính là một ngày ảm đạm nhất Đả kích lần này, Lạc Việt khó mà an yên.

Cả nước như bao trùm một bầu không khí chết chóc, dường như thế giới trước mắt họ đểu biến thành một màu trắng xóa.

“Tôi tuyên bố Lạc Việt không đến được địa điểm trong thời gian quy định, xem như xóa bỏ Lạc…

Ngay lúc tuyên bố Lạc Việt thất bại, một tiếng động lớn vang lên, cắt gang lời tuyên bố này.

“Mau nhìn kìal”

Ánh mắt trên khắp thế giới đều đang hướng về nơi đó.

Vào lúc thời gian đếm ngược về không, nơi cao nhất trên núi Cửu Long xuất hiện một vệt màu đỏ!

Nhìn kỹ hơn, đó là long kỳ của Lạc Việt!

Thấy Diệp Lâm Quân trông bộ dạng yếu ớt từ từ đứng dậy, cầm trên tay long kỳ Lạc Việt nhuốm đầy máu.

Ngay lập tức, cắm vào nơi cao nhất!

Long kỳ Lạc Việt tung bay!

Lạc Việt đã thắng!

“Thắng rồi!”

“Lạc Việt đã thắng!”

“Tôi cảm thấy rất tự hào vì mình là người Lạc Việt!”

Nhìn thấy cảnh này, Lạc Việt lại bắt đầu hoan hô..

Đây là một ngày đáng tự hào! Đây là một ngày xứng đáng biên vào lịch sử!

Cho dù không làm gì, nhưng Lạc Việt đã thắng!

Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu điều đó!

Bất luận diễn đàn lần này muốn cái gì.

Nhưng Lạc Việt đã thắng thật rồi.

Lạc Việt là một nước lớn! Châu Đông Phương có nước nào không phục?

Trong tổ trạch nhà họ Lý ở Giang Bắn xa xôi, mọi người cũng đều reo hò.

Ngoài tình cảm với Lạc Việt, bọn họ vẫn là vì Nhất Vũ Kiện Vương là chỗ dựa của mình: Anh càng giành được nhiều vinh quang, đối với tương lai của bọn họ cũng đều có lợi.

Còn gương mặt của Hoàng tử Vincent và Hắc Long thì tối sầm lại như tuyệt vọng.

Bọn họ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ.

Vậy mà lại thất bại.

“Cái này…

“Tôi không thể chấp nhận được!”

“Chúng ta đã tổn hại nhiều như thế, vậy mà lại thất bại! Còn để hắn thành công!”

Hắc Long giống như phát điên.
 
Chương 1905


Chương 1905:

Sắc mặt của Hoàng tử Vincent cũng không tốt hơn là bao.

“Không, ta chưa từng thất bại, đặc biệt là loại thất bại này, ta không thể chấp nhận được!”

Hoàng tử Vincent điên cuồng hét lên.

“Ăn hại, một lũ ăn hại! Trăm vạn người mà không cản nổi một người, là chuyện thế nào?”

Một cỗ sát khí khát máu lóe lên trong mắt Hắc Long: “Tuyệt đối không thể để hắn sống! Tôi nuốt không trôi cục tức này!”

“Ừm, ta cũng vậy!”

“Lần này để cho Lạc Việt thắng, thậm chí giành được lòng dân, củng cố địa vị nước lớn, nhưng ta muốn diệt trừ Nhất Vũ Kiên Vương! Hắn không thể rời khỏi nơi này!”

Hoàng tử Vincent kiên quyết nói: “Người đâu, truyền lệnh của ta, ném bom san bằng núi Cửu Long!”

“Ta không muốn nhìn thấy núi Cửu Long còn có bất kỳ sinh vật sống nào! Một con cũng không được chừa lại!”

Thuộc hạ do dự nói: “Nhưng mà hoàng tử, núi Cửu Long còn có người của chúng ta! Có cần bọn họ rút lui không?”

“Không kịp đâu! Mau cho nổ nhanh đi!”

Hoàng tử Vincent ra lệnh.

Ngay lúc Lạc Việt đang mơ tưởng đến cảnh tượng Diệp Lâm Quân toàn thây, trở về Lạc Việt tận hưởng vinh quang, thì đột nhiên…

“Rầm..”

“Rầm…

Núi Cửu Long bị bom đạn oanh tạc.

Mục đích chính là không để bất cứ sinh vật nào có thể sống sót.

Cả núi Cửu Long biến thành biển lửa.

Cả ngọn núi như bị san thành bình địa.

Long kỳ tung bay sớm đã không còn tìm thấy nữa.

Cơ thể những người kia dường như đều bị nghiền nát thành bột.

Đừng nói là sinh vật, ngay cả khối đã cũng chưa chắc gì giữ được nguyên vẹn, vỡ vụn thành từng mảnh.

Còn Diệp Lâm Quân, chắc là không xong rồi.

Anh ở vị trí trung tâm của vụ ném bom.

Đánh bom liên tiếp mười mấy lần, sao mà còn sống được chứ…

Núi Cửu Long bị san bằng, bao trùm trong biển lửa.

Khói bốc lên nghỉ ngút, một thời gian dài vẫn chưa tan hết.

Theo tin tức tiên phương truyền tới – các sinh vật sống trên núi Cửu Long đều bị xóa sổ.

Ngay cả xác chết cũng không còn toàn thây.

Ngay cả khi nó không bị thổi bay thành từng mảnh, thì cũng bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro.

Đây là một ngày đáng tự hào với Lạc Việt, cũng là một ngày đau buồn nhất.

Anh hùng của Lạc việt cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết.

Nếu với tinh thần sung mãn của anh trước đây, mọi người vẫn còn ôm hi vọng anh có thể trốn thoát.

Nhưng bây giò anh đã thật sự đến cực hạn, ngay cả đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn.

Đặt long kỳ Lạc Việt ở nơi cao nhất, trút cạn hơi thở cuối cùng.

Anh như thế làm sao có thể tránh được mười mấy lần ném bom san bằng đó chứ? Nhất Vũ Kiên Vương qua đời ở núi Cửu Long đã trỏ thành sự thật không thế chối cãi.

Mọi người không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi.

Hoàng tử Vincent còn cố tình phái đi một toán người tìm kiếm cả mười lần cũng không tìm được bóng đáng của Nhất Vũ Kiên Vương.

Chỉ tìm thấy ở hiện trường một chiếc mặt nạ Viêm Long cùng một thanh Viêm Long Kiếm bị gãy.

Còn nhẫn Viêm Long thì sớm đã nổ bay đến nơi nào rồi không biết.
 
Chương 1906


Chương 1906:

Đồ vật quá nhỏ, khó mà tìm được.

Nhưng nếu như tìm được mặt nạ và kiếm, thế chứng minh Nhất Vũ Kiên Vương đã bị nổ banh rồi.

Anh đã chết! “Nhất Vũ Kiên Vương chết rồi!” Sau Hoàng tử Vincent truyền tin ra, cả thế giới đều Sôi sục.

Một người đàn ông mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể nào ngò được cuối cùng vẫn phải ngã xuống.

Đặc biệt Lạc Việt còn buồn hơn.

Đả kích này thật sự quá lớn.

Trên dưới vệ binh Viêm Long đều im lặng như tờ.

Lần này không còn là kế hoạch Diệp Lâm Quân và bọn họ liên hợp lại giả chết nữa.

Chuyến đi đến núi Cửu Long này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.

Họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

“Tôi hối hận rồi, không nên để cậu ấy đi!” “Thôi, chấp nhận sự thật đi!” “Quốc sĩ vô song! Thật may khi có cậu ấy!”

Cả nhà họ Lý cũng bao trùm một mảng u ám.

Đây chính là lần đả kích thứ hai đối với bọn họ.

Một hậu thuẫn, chỗ dựa lớn như vậy sụp đổ, ai cũng đều cảm thấy chán nản.

Lý Từ Nhiệm không biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Trái tim dường ñhư bị một thứ gì đó bóp nghẹt.

Không biết tại sao, khi nghe tin xấu của Nhất Vũ Kiên Vương truyền đến, cô lại nghĩ ngay đến Diệp Lâm Quân.

Hai người đều ra nước ngoài cùng một thời điểm.

Còn có một chút giống… Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!

Khiến người ta không thể không nghỉ ngờ.

Còn Vong Quân như không hề báo trước đột nhiên bật khóc thành tiếng: “Ba chết rồi, ba chết rồi…

“Ba đã đồng ý với Vong Quân nhất định sẽ quay về đón con và mẹ đi!”

Nhìn Vong Quân gào khóc, trong lòng mọi người đều cảm thấy khó chịu.

Vong Quân vấn luộn cho rằng ba mình chính là Nhất Vũ Kiên Vương.

Bây giờ Nhất Vũ Kiên Vương đã chết, cũng đồng nghĩa với ba cô bé đã chết.

Nhưng mọi người lại cho rằng đây là chuyện hoang đường.

Diệp Lâm Quân là một kẻ phản bội, làm sao có thể so sánh với vị đại anh hùng là quốc sĩ vô song.

Nhưng không ai muốn phá hỏng sự ngây thơ của đứa trẻ này.

“Bé Quân, đừng lo, ba của con vẫn còn sống, không lâu sau sẽ quay về thăm con”

“Đúng vậy, ba của con sẽ trở lại!”

Sau khi nghe mọi người thuyết phục, Vong Quân đã ngừng khóc: “Mọi người nói là thật sao? Ba vẫn còn sống?”

Vong Quân chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi.

“Đúng, ba con vần còn sống, rất nhanh sẽ về thăm con”

Lý Từ Nhiệm ôm Vong Quân vào lòng, giúp cô bé lau nước mắt.

Hoàng Mạnh Hùng và Hoàng An Nhiên ở phía xa cố kìm lại nước mắt.

Họ rất muốn nói cho mọi người biết sự thật.

Nhất Vũ Kiên Vương và Diệp Lâm Quân là cùng một người.

Ba của Vong Quân cũng sẽ không trở về nữa.

Nhưng, anh chính là người anh hùng của Lạc Việt!

“Sau này tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng bảo vệ an toàn cho cả nhà vương gia! Cam đoan bọn họ một đời không lo! Tuyệt đối không chịu bất cứ tổn thương gì!” “Với cả lời vương gia nhắn nhủ tôi cũng sẽ một mực đi làm!” Bên trong ánh mắt của Hoàng đế Tây Đường lóe ra vẻ kiên định.
 
Chương 1907


Chương 1907:

Trước đó có lễ ông ta sợ Diệp Lâm Quân, cũng có lẽ là muốn dựa đẫm vào anh.

Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khuất phục.

Về phần Trấn Thiên Diện và đám người Hoàng Hải Bắc, bọn họ vẫn còn muốn tiếp tục làm việc.

Môn phiệt Tây Đường còn quyết định muốn xây dựng một tượng đài kỷ niệm lớn cho Nhất Vũ Kiên Vương ở Giang Bắc.

“Sao người chết lại không phải là tên bán nước Diệp Lâm Quân kia chứ! Lần này cũng là đại anh hùng như Nhất Vũ Kiên Vương, ông trời thật không công bằng!” “Đúng, nếu như có thể, dùng mạng của Diệp Lâm Quân đổi lấy Nhất Vũ Kiên Vương được sống lại đi!” Hai nhà Lý, Trịnh cực kỳ bất bình.

Bọn họ càng hi vọng Diệp Lâm Quân có thể chết đi.

Lý Từ Nhiệm vừa đau buôn cho Nhất Vũ Kiên Vương, vừa lo lắng cho Diệp Lâm Quân.

Bây giờ anh đang ở đâu? Thế nào rồi? Không có chuyện gì xảy ra chứt Anh nhanh trỏ về đi! Em và bé Quân đều đang đợi anh đây! Lạc Việt phái vài nhóm người đi tìm kiếm tung tích của Diệp Lâm Quân.

Nhưng kết quả khiến người ta phải thất vọng, không tìm thấy được.

Tiên cơ bản thì anh không có khả năng còn sống.

Tin tức quốc tế nhanh chóng truyền đi: Ở diễn đàn hai mươi tám nước Châu Đông Phương, Nhất Vũ Kiên Vương của Lạc Việt bởi vì chút tranh cãi tuyển chọn mà ra tay đánh người.

Vì bảo vệ an toàn cho những người khác, không thể không giết anh.

Trong lúc nhất thời, nước ngoài nhao nhao chi trích Lạc Việt làm việc bá đạo, Nhất Vũ Kiên Vương lại càng không coi ai ra gì.

Mo mộng hão huyền rằng toàn bộ Châu Đông Phương đều sẽ nghe lời mình.

Tất cả tội danh đều gắn lên đầu anh.

Toàn bộ đều thành lỗi của anh…

Hoàng tử Vincent vô sỉ! Nước Chiến Ưng vô sỉ! Người của Lạc Việt vừa hận vừa tức! Có điều vì Nhất Vũ Kiên Vương đã bảo vệ được tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo của Lạc Việt! Tạo thành đả kích đối với Lạc Việt, hải ngoại gần như đều sôi trào.

Đây là đả kích lớn nhất trong gần trăm nay đối với Lạc Việt.

Tất nhiên họ đã phải trả một cái giá đau đớn.

Hoàng tử Vincentrất vui vẻ, trực tiếp cho Liên minh báo thù một vùng thuộc địa.

Liên minh báo thù đã có được mười ba hải đảo và thêm một vùng đất thuộc.

Chờ bọn họ làm xong việc, sẽ có thể hoàn toàn chống lại Lạc Việt.

“Nhất Vũ Kiên Vương chết rồi, còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa?”

Sau khi Hắc Long trở lại tổ chức, đột ngột cười to.

Nhưng thật ra bọn họ không biết mình đã bị người ta âm thầm để mắt tới.

Người của Trấn Điện Thiên trở nên kích động.

Nhưng không có cách nào vì điện chủ không có ở đây.

Bọn họ chỉ có thể tiếp tục theo dõi sát sao.

Đang chờ một cái chỉ thị “chờ” không tới được.

Trận chiến trên núi Cửu Long đã nhanh chóng qua ba ngày ba đêm.

Ngọn lửa chiến tranh bị dập tắt, khói đặc cũng tiêu tan.

Núi Cửu Long bị tàn phá nghiêm trọng.

Ngọn núi gần như bị san bằng.

Đất đai khô cằn khắp nơi.

Giống như Địa ngục nhân gian.

Lạc Việt vẫn đang chờ đợi một kỳ tích xảy ra.

“Nếu có kỳ tích xảy ra thì đó nhất định là màu đỏi”

Có điều trên nền đất khô cằn lại phát hiện một cột cờ bị thiêu hủy.

Không cần nghĩ, lá cờ của Lạc Việt đã sớm bị thiêu hủy.

Ước mơ kỳ tích của Lạc Việt đã hoàn toàn bị dập tắt.

Dù sao thì Nhất Vũ Kiên Vương cũng là người!

Cũng không phải thần!

Đạn bắn vẫn có thể bị thương!

Huống chỉ còn vào tình cảnh bom nổ bốn phía.
 
Chương 1908


Chương 1908:

Dù mạnh tới đâu thì cũng có hạn.

Ngày đó, Lạc Việt tuyên bố: Nhất Vũ Kiên Vương qua đời, thêm vào hàng liệt sĩ, đời đời lưu danh!

Trên một bãi biển hoang vắng ở Tinh Quốc.

Một cô bé đang đi nhặt cua đột nhiên gọi mẹ: “Mẹ ơi, mau nhìn xem trong biển có người.”

Nhất Vũ Kiên Vương đã chết nhưng Diệp Lâm Quân còn sống!

“Hả?”

Mẹ của cô bé nhìn sang, giật nảy mình.

Một người trong biển chậm rãi đứng lên, máu me đầy người.

Cô ta sợ hãi, lập tức ôm bé con chạy đi, không quan tâm đến những thứ khác.

Sau khi người kia lên được bãi biển, nằm trên cát, phơi mình dưới mặt trời, cười nói: “Xem ra ông trời còn chưa chịu thu nhận mình!”

Người này không phải ai khác, chính là Diệp Lâm Quân.

Đúng vậy.

Anh còn chưa chết!

Anh còn sống!

Vì sao anh chưa chết?

Tất cả là do lúc bị giarn trơng ngục anh đã lấy được bộ võ công nghịch thiên kia.

Sau khi gặp trắc trở lần trước, anh liền tu luyện bộ võ công từ thời xa xưa nhất này.

Môn võ công này quan trọng là không phá thì không xây được.

Phà càng nghiêm trọng, xây càng lợi hại.

Môn võ công này là thích hợp nhất trong trận chiến trên núi Cửu Long.

Chẳng ai ngờ rằng Diệp Lâm Quân sẽ tu luyện môn võ cổ xưa đó trong tình hình nguy cấp này.

Mà trong tình huống đó, thực lực của anh còn đột nhiên tăng mạnh.

Nhất là khi đối phương liên tục cho nổ, cũng là lúc cơ thể anh bị hư hại nghiêm trọng nhất.

Chẳng những anh không né tránh, mà mượn lần này để tu luyện môn võ công này.

Sử dụng kỹ thuật đánh nhau và kình khí cùng với sức mạnh vô hình để bảo vệ cơ thể, mới không bị nổ thành từng mảnh.

Giữ lại một mạng.

Đương nhiên cái “phá” ở đây cũng chỉ vào một mức độ nhất định.

Cơ thể của người luyện bị đánh nát thì là không thể nào.

Diệp Lâm Quân còn dựa vào một vật.

Áo giáp mà lúc trước Diệp Trung Lâm tặng cho anh.

Chẳng những có thể chặn lại vết thương nghiêm trọng trong chiến đấu, mà còn bảo vệ cho.

thân xác hư hại của Diệp Lâm Quân không bị nổ tung hoàn toàn.

Như vậy mới khiến Diệp Lâm Quân có thể sử dụng môn võ công cổ xưa kia.

Có điều cuối cùng thì áo giáp cũng bị nổ vỡ.

Chính là dựa vào những thứ đó, Diệp Lâm Quân mới sống tiếp được.

Nhưng tình trạng cơ thể của anh thì không tốt lắm.

Khắp nơi đều là vết thương.

Cần mau chóng khôi phục.

“Nơi này không thể ở lâu, phải mau chóng rời đi”

Diệp Lâm Quân vội vàng rời đi.

Nếu như bị quân địch phát hiện, coi như khó thoát.

Mặc dù bây giờ lực chiến đấu của anh mạnh hơn trước, nhưng bây giờ cơ thể thành ra thế này khiến anh không sử dụng ra được.

Diệp Lâm Quân lựa chọn tĩnh dưỡng ở tại Tỉnh Quốc.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
 
Chương 1909


Chương 1909:

Sau khi tới nơi an toàn, Diệp Lâm Quân lấy nhẫn Viêm Long ra lau sạch sẽ.

Lại lấy ra lá cờ của Lạc Việt.

Sắp xếp chỉnh tề xong.

Không có ai thấy được gương mặt thật của Nhất Vũ Kiên Vương, cho nên Diệp Lâm Quân có thể thoải mái ở Tinh Quốc dưỡng thương.

Nghe được việc làm vô sỉ của hoàng tử Vincent, Diệp Lâm Quân quả thực tức đến điên.

Có điều lần này nắm được chứng cứ.

Chờ lần sau sẽ có thể có lý do ra tay với hoàng tử Vincent và những người khác.

Cũng nghe được tin bên ngoài đồn anh chết rồi.

Diệp Lâm Quân cười.

Như vậy mình ngược lại có thể trở về nơi thuộc vê.

“Bởi vì Nhất Vũ Kiên Vương chết rồi, nhưng Diệp Lâm Quân còn sống!”

Anh nhẹ giọng nói: “Bé Quân, Lê Nguyên, hai người chờ anh một chút, chờ sau khi anh hồi phục cơ thể sẽ lập tức trở về!”

Sau khi đổi khuôn mặt, Diệp Lâm Quân nằm xuống.

Bây giờ, sức lực của anh tiêu hao thực sự quá lớn.

Nếu như bây giờ bây giờ có mấy tên cao thủ cấp Thần tới thì anh chắc chắn sẽ chết.

Có lực nhưng không sử dụng ra được!

Có mạnh đến đâu, vẫn không có vật dẫn để chống đỡ.

Cũng là vô dụng.

Loại cảm giác này anh từng có một lần.

Không muốn lại có lần thứ hai.

“Có điều còn may, không có ai biết được mình sẽ dưỡng thương ở Tỉnh Quốc! Càng không ngờ tới mình sẽ ở nơi phồn hoa nhất của thành phố Ngàn Sao, Tinh Quốc.

Diệp Lâm Quân cười.

Cộc cộc cộc…

Nhưng một giây sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiếng đập cửa gấp rút lại vang dội.

Trong mắt Diệp Lâm Quân bắn ra từng tia lạnh.

Anh vội vàng nép vào cửa ra vào.

Sợ nhất cái gì thì cái đó đến? Nhất định là có người tìm tới rồi.

Dù cho anh có thoát được nơi này, cũng không có khả năng chạy ra khỏi Tỉnh Quốc.

Anh bị thương quá nặng.

‘Ai vậy?” Diệp Lâm Quân hỏi.

Đối phương không trả lời, mà yên tĩnh trở lại.

“Không ổn!” Diệp Lâm Quân dựa vào cảm giác nhạy bén, vội vàng tránh né.

Rầm! Sau đột giây, cánh cửa bị đạp mỏ ra.

Răng rắc! Răng rắc! Đồng thời, toàn bộ cửa sổ cũng bị đánh tung.

Từng người áo đen từ bên ngoài xông vào.

Bọn họ bao quanh Diệp Lâm Quân trong nháy mắt.

“Muốn chết à!” Diệp Lâm Quân vừa định ra tay.

Phía đối diện liền lên tiếng.

“Nhất Vũ Kiên Vương đừng hiểu lầm, chúng tôi là người của môn phiệt Đông Thiên.”

Người kia đột nhiên mở miệng nói.

“Hả? Môn phiệt Đông Thiên?” Diệp Lâm Quân liên thấy kinh ngạc.

“Đúng vậy!” “Mặc dù môn phiệt Đông Thiên thuộc Lạc Việt, nhưng chúng tôi hoạt động rộng rãi ở vùng biển.

Khu vực biển của đảo Đông Ca và Tinh Quốc đều có liên quan tới chúng tôi.

Thậm chỉ có thể nói là gân hải vực có chuyện lớn nhỏ gì chúng tôi đều biết trước tiên “

Người đứng đầu nói.
 
Chương 1910


Chương 1910:

Diệp Lâm Quân nghe Tây Thiên Vương nói trong bốn môn phiệt lớn thì mạnh nhất là môn phiệt Bắc An, sau đó là môn phiệt Đông Thiên.

Môn phiệt Đông Thiên có tính đặc thù là tất cả phạm vi hoạt động đều ở trên biển.

Bọn họ sinh sống trên các hòn đảo thân bí, ngay cả vệ tỉnh cũng không tìm thấy được.

Cho nên bọn họ rất mạnh.

Anh không ngờ tới lại được gặp người của môn phiệt Đông Thiên ở nơi này.

“Vì sao các người tới tìm tôi?” Diệp Lâm Quân hỏi.

“Nhận được nhờ vả của một người quen cũ, từ lúc ngài chạy tới Tỉnh Quốc, chúng tôi đã chú ý tới ngài rồi!” “Nhất là khi ngài thoát khỏi núi Cửu Long, nhảy vào biển chạy trốn, chúng tôi một đường đi theo.

Ngài còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều, chúng tôi đuổi theo lâu như vậy mới tìm được nơi này.’ Người kia nói.

“Người quen cũ nhờ vả?”

Vẻ mặt Diệp Lâm Quân tràn đầy nghỉ hoặc.

Vị người quen này tuyệt đối không phải vệ binh Viêm Long hoặc là Lạc Việt.

Vậy sẽ là ai?

Lần này Tinh Quốc tiến hành phong tỏa nghiêm mật.

Lạc Việt không thể phái người đi vào được.

Ngược lại, môn phiệt Đông Thiên này hoạt động ở hải vực lân cận có thể chui vào Tinh Quốc.

Đây là điều mà Tinh Quốc không thể ngờ tới.

“Chúng tôi nhận được lệnh, nếu như ngài còn sống rời khỏi núi Cửu Long, môn phiệt Đông Thiên sẽ dốc toàn lực trợ giúp ngài.”

“Xem ra ngài không khiến cho người đó thất vọng! Ngài đã còn sống rời đi!”

“Từ giờ trở đi, môn phiệt Đông Thiên sẽ chịu trách nhiệm cho an nguy của ngài, chúng ta sẽ rời khỏi Tỉnh Quốc.”

“Với lại đã có người để mắt tới ngài rồi, chính là thân phận Diệp Lâm Quân của ngài, ngài nhất định phải đi! Tinh Quốc đã không còn là nơi an toàn rồi.”

Diệp Lâm Quân giật mình trong lòng.

Sợ là hai mẹ con kia đã tố cáo anh rồi.

“Có điều ân nhân của tôi là ai?”

Diệp Lâm Quân càng ngày càng thấy hồ đồ.

Còn có người muốn cứu mình?

Mà giọng điệu này rất quen…

Đồng thời có thể khiến cho môn phiệt Đông Thiên ra tay, không tiếc chui vào Tinh Quốc cứu người.

Vậy thì rõ ràng là vị ân nhân này của mình không tầm thường.

Diệp Lâm Quân cũng không từ chối bọn họ.

Môn phiệt Đông Thiên là một thế lực lánh đời, nhất định có rất nhiều cổ được, y thuật cổ cũng rất thịnh hành.

Đối với việc khôi phục cho bản thân có lợi cực lớn.

Diệp Lâm Quân nhanh chóng đi theo người của môn phiệt Đông Thiên rời khỏi Tinh Quốc.

Đi tới một hải đảo thần bí ở phương đông của Lạc Việt.

Ở đây dưỡng thương khôi phục lại sức mạnh.

Có điều Diệp Lâm Quân cũng không gửi tin cho Lạc Việt hay bất kỳ người nào.

Dù sao người của môn phiệt Đông Thiên cũng không muốn bị bại lộ.

Mọi chuyện cứ chờ khôi phục lại rồi nói.

“Thật ra anh ta có thể không chết, chỉ cần uống dược tễ mà chúng ta ban thưởng cho là được, anh ta có thể hoàn toàn sống sót.

Người của vệ binh Viêm Long thở dài.
 
Chương 1911


Chương 1911:

Dược tê mà Lạc Việt đặc chế có công hiệu cực kỳ kinh người.

Đảm bảo một mạng trên chiến trường hoàn toàn không có vấn đề gì.

Đây chính là bùa hộ mệnh! Có điều dược tễ có hạn, phân phối theo lượng.

Lúc trước vệ binh Viêm Long cũng rất khó xuất ra nhiều.

Đáng tiếc vệ binh Viêm Long nghe được tin Diệp Lâm Quân đang chuẩn bị lên đường, lại chia thuốc của mình cho vợ con và mẹ.

Anh ta cũng không mang được tê theo.

Sau đó không lâu, Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh nhận được một túi đồ.

Mở ra xem thì rõ ràng là được tễ.

Là Diệp Lâm Quân để lại cho bọn họ.

Nhìn thấy vậy, hai người càng tin tưởng Diệp Lâm Quân không phải làm phản đồ.

“Chắc anh muốn quay về lắm!” Lý Từ Nhiệm yên lặng nhìn trời, thầm câu nguyện.

Chí Oánh càng khóc không thành tiếng.

Con của bà sao cả đời đều thê thảm như vậy? Từ nhỏ đã thế.

Bây giờ cũng như thế.

Có điều, nếu có người hỏi Diệp Lâm Quân có nguyện ý hay không, anh tuyệt đối nói là nguyện ý.

Anh sinh ra đã là chiến sĩ của Lạc Việt.

Đời này ở Lạc Việt, không oán không hối! Kiếp sau vẫn muốn là con dân của Lạc Việt.

Giang Bắc, trong nhà tổ của nhà họ Lý.

Lý Hồng Thắng và những người khác tìm tới Lý Từ Nhiệm.

“Lê Nguyên, nói cho mày một bí mật!” “Căn cứ theo tin tức truyên tới của Tỉnh Quốc, đã phát hiện bóng đáng của Diệp Lâm Quân trong một căn biệt thự ở thành phố Ngàn Sao.”

Nghe vậy, Lý Từ Nhiệm run lên.

“Ha ha, Diệp Lâm Quân là tên phản quốc, trốn khỏi Lạc Việt lại trải nghiệm cuộc sõng xa hoa bên ngoài.”

“Nghe nói biệt thự mấy nghìn tỷ, người hâu đến cả trăm!” “Mày còn chờ nó về à? Không thể nào đầu, mà hình như chân nó cũng được trị khỏi rồi Lý Hồng Thắng và những người khác đều lớn tiếng phê bình hành vi của Diệp Lâm Quân.

Đúng là không có lửa thì làm sao có khói.

Giống như người của môn phiệt Đông Thiên đã nói, đúng là Tỉnh Quốc đã phát hiện ra bóng dáng của Diệp Lâm Quân.

Nhưng còn chưa kịp tìm kiếm, Diệp Lâm Quân đã bị mang đi rồi.

Cho nên Tỉnh Quốc dứt khoát loan tin phản quốc Diệp Lâm Quân chạy trốn đến Tỉnh Quốc, truyền bá tin này trong phạm vi lớn.

Lúc đầu bọn họ đã quên Diệp Lâm Quân rồi.

Cũng vì thấy được, cho nên mới tuyên bố với bên ngoài.

Lúc nghe được tin Diệp Lâm Quân còn sống, đang ở Tỉnh Quốc, vệ binh Viêm Long và người của Trần Thiên điện đều vô cùng sững sờ.

Người khác không biết thân phận của Nhất Vũ Kiên Vương, bọn họ chẳng lẽ còn không biết?

Chẳng lẽ nói Diệp Lâm Quân thật sự còn sống!

Chuyện này không thể nào!

Đã liên tục xác nhận rồi!

Anh không có khả năng còn sống.

Khả năng duy nhất là Tinh Quốc bịa ra tin này, cố ý bôi đen Diệp Lâm Quân và Lạc Việt.

Dù sao những người này và mấy kẻ trong nước Chiến Ưng đều cùng một giuộc, thích dùng loại âm mưu quỷ kế như này.

Vệ binh Viêm Long lập tức xác định đây là chuyện ăn không nói có.

Bọn họ chỉ cho rằng Tinh Quốc bịa ra chứ thật ra là không thấy người.

Chỉ là vừa hay hai bên đều có sai sót trong việc truyền tin cho nhau Một bên không biết Diệp Lâm Quân là Nhất Vũ Kiên Vương.
 
Chương 1912


Chương 1912:

Một bên không biết Tinh Quốc thật sự nhìn thấy Diệp Lâm Quân.

Đám người Hoàng đế Tây Đường cũng nghĩ vậy.

Nghe được tin Diệp Lâm Quân còn sống, bọn họ cũng không tin.

Chỉ coi đó là thủ đoạn đả kích Lạc Việt của Tỉnh Quốc.

Có điều đúng là có hiệu quả!

Nhất Vũ Kiên Vương ngã xuống trước tiên.

Sau lại là chiến thần Côn Luân phản bội chạy trốn tới Tinh Quốc.

Đối với Lạc Việt chính là đòn đả kích liên tiếp.

Hoàng tử Vincent thấy được hiệu quả rất tốt, còn có ý ban thưởng năm hải đảo chø Liên minh báo thù.

Thậm chí còn thưởng cực lớn cho Hắc Hổ, người đã thi hành chuyện này.

Lý Từ Nhiệm rất muốn giải thích với mọi người, Diệp Lâm Quân không phản bội chạy trốn.

Chứng cứ tương đối có sức thuyết phục chính là dược tễ mà anh để lại cho cô.

Có điều kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, đạo lý ấy cô vẫn hiểu.

Một khi chuyện dược tễ bị bại lộ, sẽ bị người ta để mắt tới.

Chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ Diệp Lâm Quân về sẽ chứng minh tất cả.

Hai tháng trôi qua, ngay cả núi Cửu Long cũng bắt đầu nhú chôồi non xanh biếc.

Mang lại ý nghĩa hồi sinh.

Diệp Lâm Quân chính là hồi sinh.

Sống lại một lần nữa.

Ở trên hòn đảo nhỏ thần bí của môn phiệt Đông Thiên, co thể gân như khôi phục hết cả.

“Nhất Vũ Kiên Vương, ngài có thể rời đi rồi! Nhưng mà mong ngài sẽ không nhắc tới sự tôn tại của chúng tôi với bất kỳ ail” “Đúng vây, chuyện này ngài tự mình làm, không liên quan đến những người khác!” “Còn có, chúng tôi không cân ngài báo ân, chúng tôi là được người ta nhờ vả! Ngài mau chóng rời đi đi, coi như chưa từng gặp chúng tôi.”

Mấy người của môn phiệt Đông Thiên dặn đi dặn lại.

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ mỉm cười. Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều mỗi ngày nhé!

Đây là bảo mình giấu cả Lạc Việt rồi! Có điêu những thế lực lánh đời này cũng coi như là giúp Lạc Việt một lân! Sau này môn phiệt Đông Thiên mà gặp nạn, Diệp Lâm Quân này sẽ ra tay.

Diệp Lâm Quân âm thầm ra quyết định trong lòng.

Có điều rốt cuộc là ai muốn môn phiệt Đông Thiên ra tay giúp mình chứ? Đến bây giò Diệp Lâm Quân còn chưa nghĩ ra được.

Mấy người trong môn phiệt Đông Thiên vẫn im như hến, căn bản không cậy miệng được.

Ước chừng một ngày sau, Diệp Lâm Quân lên thuyên đến hải vực Đông Cảnh của Lạc Việt.

Điều khiến anh không ngờ tới là nơi này chính là giới nghiêm, có rất nhiều chiến sĩ trên trận đĩa sẵn sàng đón địch.

Cứ như có thể tùy thời đánh nhau.

Trong nháy mắt, Diệp Lâm Quân hiểu ra, đây là Lạc Việt phòng ngừa địch đánh lén.

Dù sao vào lúc này, tỉnh thân của các chiến sĩ Lạc Việt sa sút, là thời điểm tốt nhất cho địch.

Cho nên người nhập cảnh như Diệp Lâm Quân, đều phải kiểm tra từng người.

Càng đáng sợ hơn là Diệp Lâm Quân liếc mắt liên thấy được Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo.

Đương nhiên cũng không thấy kỳ quái.

Vào thời điểm này, hai chiến thần cố thủ ở nơi này là điều rất bình thường.

Hai người cũng nhanh chóng nhìn thấy Diệp Lâm Quân.

Điều này khiến cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.

“Diệp Lâm Quân? Lại là cậu? Cậu còn dám trở vẽ? Cái tên bán nước này!” Trần Hữu Đạo hung hăng xông tới.

“Quân bán nước không biết xấu hổ? Phải giết!” “Nhất Vũ Kiên Vương đốc sức vì Lạc Việt thế nào?

Nhìn lại mình đi!” “Cậu không cảm thấy xấu hổ sao? Nếu tôi là cậu, tôi đã nhảy xuống biển tự vẫn luôn rồi!!”
 
Chương 1913


Chương 1913:

Đám người vốn đang chìm trong đau thương vì Nhất Vũ Kiên Vương đã mất.

Nhìn thấy tên bán nước Diệp Lâm Quân này hiện ra, phẫn nộ thế nào có thể hiểu được.

“Tôi cũng rất thất vọng với anh! Đều là đến Tinh Quốc, Nhất Vũ Kiên Vương thành nhân tài kiệt xuất, thành đại anh hùng! Còn anh thì lại bị người người mắng chửi là đồ phản quốc!”

Phàn Thắng Nam thất vọng nhìn Diệp Lâm Quân.

Phàn Thắng Nam cũng nhanh chóng phát hiện ra Diệp Lâm Quân không ngồi xe lăn nữa, cơ thể khôi phục lại như thường.

“Hồi phục rồi?”

Trần Hữu Đạo cũng mới kịp nhìn ra, khoa trương nhìn Diệp Lâm Quân.

“Đây cũng là lý do của tôi! Tôi đến Tỉnh Quốc là để hồi phục cơ thể, bây giờ tôi hồi phục rồi, trở về tiếp tục dốc sức vì nước”

Diệp Lâm Quân thản nhiên cười nói.

Anh cũng rất hưng phấn: Bây giờ không có xe lăn, không có thân phận Nhất Vũ Kiện Vương, anh cực kỳ nhẹ nhõm.

Lần này không cần lừa gạt nữa, có thể buông tay buông chân làm nên việc lớn.

“Cậu thật sự hồi phục rồi?”

Trần Hữu Đạo và Phàn Thắng Nam trái phải dò xén, Diệp Lâm Quân thật sự khôi phục lại như thường.

“Ừ, bây giờ các người còn cảm thấy tôi phản quốc không? Diệp Lâm Quân tôi lại làm sao lại như vậy được?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

Đám người nhao nhao lắc đầu.

Có điều suy nghĩ lại, mặc dù anh kém hơn Nhất Vũ Kiên Vương,nhưng cũng là công thần của Lạc Việt.

Vì sao anh lại phản quốc chứ?

Chính là do Tỉnh Quốc hãm hại!

Cố ý bôi đen để đả kích Lạc Việt.

Nhìn thấy Diệp Lâm Quân khôi phục, Trần Hữu Đạo thực sự là vui như bay lên trời.

Bởi vì cuối cùng thì anh ta có thể hoàn thành chấp niệm trong lòng mình.

Tái chiến để thắng Diệp Lâm Quân một lần.

“Diệp Lâm Quân, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi! Bây giờ tôi chính thức khiêu chiến với cậu.”

Trần Hữu Đạo đã sắp nghẹn chết rồi.

“Tôi muốn các chiến sĩ ở đây chứng kiến tôi đánh bại cậu một lần, chúng minh tôi mạnh hơn so với cậu nhiều!” Ngọn lửa chiến đấu trong lòng Trần Hữu Đạo đã hừng hực rồi.

Phàn Thắng Nam cũng hùa theo: “Đúng, ngày này tôi cũng chờ lâu lắm rôi! Chiến thân Quân chứng minh một cái đi, anh không thua kém gì Trần Hữu Đạo! Tôi vẫn luôn ủng hộ anh.

Nghe thấy Phàn Thắng Nam ủng hộ thq, Trần Hữu Đạo đơn giản là bị chọc tức điên.

Người phụ nữ anh ta yêu lại đi ủng hộ Diệp Lâm Quân…

Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được điều này! Diệp Lâm Quân nhìn Trần Hữu Đạo một cái: “Quên đi thôi, anh vĩnh viễn không phải là đối thủ của tôi! Loại này không cần thiết, chúng ta không cần đánh, anh đừng tự chuốc lấy đau khổ” Đây là lời nói thật, dựa vào thực lực của Diệp Lâm Quân, một nghìn Trần Hữu Đạo cũng không đủ.

Chi một mình anh ta thì không cần đánh.

Sư tử không thèm để ý tới lời khiêu chiến của con kiến! Với cả Diệp Lâm Quân cũng muốn cho anh ta mặt mũi.

Không muốn để anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy.

Nhưng anh càng làm như vậy thì đối phương sẽ càng không cảm kích.

“Cái gì?” Một câu của Diệp Lâm Quân hoàn toàn chọc giận Trần Hữu Đạo.

Tính cả thủ hạ của anh ta, Thất Sát, Phá Quân và những người khác đều hoàn toàn bị chọc giận.

“Diệp Lâm Quân, chớ có khoác lác, anh đã sớm là bại tướng trong tay đại ca của chúng tôi rồi.
 
Chương 1914


Chương 1914:

“Trước kia anh bị vạ miệng vì ngồi xe lăn, không có ai xử lý anh, nhưng bây giò thì khác!” “Tới đi, dùng thực lực của anh đi, đừng chỉ nói môm!” Đám người nhao nhao thúc giục Diệp Lâm Quân.

Trân Hữu Đạo trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân, giận dữ hét lên: “Diệp Lâm Quân tới đi! Đừng chỉ nói mồm, lấy ra bản lĩnh của cậu đi! Tôi sẽ một lân nữa chiến thẳng anh trước mặt các chiến sĩ Lạc Việt.”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu: “Được, đằng nào cũng phải giải quyết anh, giải quyết sớm một chút cũng bớt phiên phức.”

Biểu cảm này rơi vào trong mắt người khác, họ đều cảm thấy anh quá càn rỡ.

Anh có tư cách gì mà ngông cuồng? Chỉ là một tên bại tướng mà thôi.

Một hàng đội trưởng hết sức căng thẳng.

Hàng chục nghìn chiến sĩ đang nhìn chòng chọc vào.

Có điều mọi người càng tin tưởng chiến thần Côn Luân mới sẽ mạnh hơn một chút.

Dù sao cũng đã thắng một lần rồi.

Kết quả của lần thứ hai cũng hơn phân nửa là giống nhau thôi.

“Cần tôi nhường mấy chiêu không?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

Rõ ràng là lời nói chân thành, vậy mà vào trong tai người khác lại là giọng điệu khiêu khích.

Trần Hữu Đạo đã không chịu nổi nữa rồi.

“Muốn chết àI”

Anh ta tức đến sùi bọt mép, cả người lao vọt lên.

Thi triển kỹ thuật chiến đấu của môn phiệt Bắc An.

Luồng khí tỏa ra từ nắm đấm bắt đầu phun trào, tàn phá bốn phía.

Một quyền hung hăng đánh về phía Diệp Lâm Quân.

“Rầm rầm rầm:.”

Trong không khí truyền ra tiếng pháo nổ.

Uy thế của Trần Hữu Đạo không gì sánh kịp!

Anh ta chỉ vì chứng minh bản thân mạnh hơn Diệp Lâm Quân!

Có thể ngồi vững vị trí chiến thần Côn Luân.

Cho nên một đấm này phóng ra toàn bộ sức lực, chính là một phát chết luôn.

Cảnh tượng lần nữa chiến thắng được Diệp Lâm Quân, anh ta đã vô số lần mơ tới.

Đối mặt với một đấm hung ác của Trần Hữu Đạo, Diệp Lâm Quân chỉ vẻn vẹn duỗi một ngón tay.

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Lâm Quân đang tìm cái chết.

Châu chấu đá xe!

Lấy trứng chọi đá.

Một ngón tay mà đòi ngăn cản Trần Hữu Đạo.

Điên rồi à?

Rất nhanh.

Răng rắc!

Đầu ngón tay và nắm đấm va chạm vào nhau, tiếng xương nứt vang lên răng rắc.

Nhưng người bị nứt xương lại là nắm đấm của Trần Hữu Đạo.

Rầm!

Một giây sau, Trần Hữu Đạo nôn ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ra ngoài.

“Hộc hộc!”

Trần Hữu Đạo bay ra ngoài tận mấy chục mét, cơ thể bị quăng lên cao rồi ñung hăng đập xuống đất.

Bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ.
 
Chương 1915


Chương 1915:

Chỉ như vậy? Xong rồi? Tất cả mọi người đều quay ra Trần Hữu Đạo đang nằm co quắp trên mắt đất.

Thất Sát trợn tròn mắt.

Phá Quân trọn tròn mắt.

Tham Lang trợn tròn mắt.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Thần thoại không ai bì kịp trong mắt đội quân Tu La vậy mà lại yếu ớt thế.

Diệp Lâm Quân lại chỉ dùng đầu ngón tay đánh bại anh ta.

Chênh lệch này cũng quá mẹ nó lớn? Phàn Thắng Nam đầu tiên là sững sờ.

Ngay sau đó thì lộ ra vẻ vui mừng.

Quả nhiên cô không nhìn nhầm người.

Diệp Lâm Quân quả nhiên mạnh hơn so với Trần Hữu Đạo! Sự chò đợi của cô là đáng giá! Cuối cùng cô cũng chờ được giây phút trèo lên đỉnh cao của Diệp Lâm Quân.

Trân Hữu Đạo ngã trên đất chấn động vô cùng.

Trong đôi mắt tràn vẻ không tin được.

Chán kinh! Quá mức sợ hãi! Diệp Lâm Quân thật sự chỉ dùng một đầu ngón tay đánh bại mình?

Không! Tôi không tin! Tôi không có thua! Trần Hữu Đạo này sao mà thua được? Tôi đã từng chiến thắng Diệp Lâm Quân một lần cơ mà.

Sao anh ta có thể thắng tôi được! Chuyện này không thể nào! Tôi phải đứng dậy đánh bại anh ta lân nữa.

Trần Hữu Đạo giãy dụa muốn đứng dậy.

Kết quả anh ta chọt phát hiện dường như kinh mạch toàn thân bị đứt, căn bản không thể động đậy.

Cứ như toàn bộ cơ thể không còn thuộc về anh ta nữa! “Không tôi không muốn như vậy, tôi phải đứng lên!” “Hộc hộc!” Cho dù Trần Hữu Đạo dùng lực lớn cỡ nào cũng không dậy nổi.

Anh ta gấp đến sắp khóc rồi.

Vội vàng cổ dược của môn phiệt Bắc An để dùng.

Một nguồn lực lại lan tràn khắp cả người.

Anh ta lại đứng lên.

“Vừa rồi không tính! Bây giò bắt đầu lại!”

Trần Hữu Đạo như phát điên xông về phía Diệp Lâm Quân.

“Rầm!”

Có điều Diệp Lâm Quân tung một cước, lại đá bay anh ta ra ngoài.

Lần này cuối cùng thì Trần Hữu Đạo không đứng lên được nữa.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Lâm Quân đứng ở đó.

Anh ta không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận.

Diệp Lâm Quân mạnh hơn anh ta nhiều.

Với cả là mạnh hơn cực kỳ nhiều!

Không phục!

Tại sao lại như thế?

Sao anh lại mạnh như thế?

Trần Hữu Đạo cảm nhận đây là lần thảm bại nhất trong cuộc đời mình.

Nhóm quân Tu La cũng không bằng lòng tiếp nhận sự thật này…

Trần Hữu Đạo không thể tin nhìn chằm chăm Diệp Lâm Quân, hỏi: “Vậy lần trước tại sao cậu lại thua dưới tay tôi? Chẳng lẽ lần này thực lực của anh đột nhiên tăng mạnh rồi?”

“Trần Hữu Đạo tỉnh lại đi! Chiến thần Côn Luân vốn là do tôi nhường cho anh!”

“Lần trước có người ám hại tôi, cho nên tôi mới tương kế tựu kế…”

Diệp Lâm Quân giải thích đại khái chuyện lần trước.

Có điều tỷ như cơ mật của Trấn Thiên điện thì anh sẽ không nhắc tới.
 
Chương 1916


Chương 1916:

“Cái gì?”

Nghe xong chân tướng, Trần Hữu Đạo và những người khác đều muốn điên lên rồi.

Thì ra bọn họ chỉ là một quân cờ nhỏ trong kế hoạch?

Thì ra bọn họ luôn bị che giấu.

Lúc đó Diệp Lâm Quân vốn có thể đánh bại anh ta.

“Cậu cậu cậu… cậu… phụt…”

Trần Hữu Đạo tức không chịu nổi, lại nôn ra một ngụm máu tươi.

Phàn Thắng Nam thì ngược lại, vô cùng phấn khởi.

Thì ra anh không có bại!

“Mình yếu như vậy sao?”

Đây là suy nghĩ trong đầu Trần Hữu Đạo.

“Thật ra tôi đã sớm đánh bại sư phụ và bốn vị sư huynh của anh! Tài nghệ của anh không bằng người, chủ yếu vì dốc sức phục vụ cho Lạc Việt cho nên anh mới có thể ngồi lên vị trí chiến thần Côn Luân!”

Diệp Lâm Quân cười.

Trần Hữu Đạo vô cùng kinh hãi.

Khi đó anh đã có thể đánh bại sư phụ và bốn sư huynh của mình.

“Vậy thì được, Diệp Lâm Quân, tôi hỏi cậu, cậu mạnh như vậy vì sao còn muốn phản quốc?

Thực lực mạnh như vậy phục vụ cho Lạc Việt không phải tốt sao? Nhất định phải chạy tới Tinh Quốc làm gì?”

Trần Hữu Đạo chất vấn.

Trước mắt chỉ có phương diện này mới có thể trách móc Diệp Lâm Quân một chút.

Diệp Lâm Quân cười: ‘Ai nói tôi phản quốc?”

“Vậy cậu tới Tinh-Quốc làm gì?”

“Bởi vì tôi là Nhất Vũ Kiên Vương”

Lời này vừa nói ra khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.

Là từ miệng Diệp Lâm Quân nói ra Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Nhất Vũ Kiên Vương?

Không phải ngài ấy đã bỏ mạng ở Tinh Quốc Sao lại còn sống?

Lại còn là Diệp Lâm Quân?

Đây là chuyện không thể nào!

Có điều Thất Sát, Phá Quân lại nhíu chặt lông mày.

Cảm thấy vấn đề này hoàn toàn có khả năng.

Thứ nhất, thực lực của Diệp Lâm Quân đã bày ra trước mắt.

Thứ hai, Diệp Lâm Quân cũng vừa hay ở Tỉnh Quốc.

Thứ ba, trước đó Diệp Lâm Quân đã nói đủ loại kế sách: Những lời này không phải là không có khả năng.

Ngược lại có xác suất rất lớn!

“Không thể nào!”

Lúc này Phàn Thắng Nam và Trần Hữu Đạo cũng đồng thanh hô lên.

Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Dường như đang hỏi vì sao bọn họ lại chắc chắn như thế?

Hai người liếc về phía sau, Phàn Thắng Nam nói: “Bởi vì vận may run rủi, chúng tôi đã được thấy gương mặt thật của Nhất Vũ Kiên Vương”

Người bọn họ nói đương nhiên là Hoàng Hải Bắc.

“Đúng! Nhất Tự Kiên Vương là một người đàn ông trung niên…”

Trần Hữu Đạo miêu tả dáng vẻ của Hoàng Hải Bắc ra.

“Cho nên cậu không thể là Nhất Vũ Kiêu Vương được!”

Hai người rất chắc chắn nói.

“Nếu như chúng tôi chưa thấy qua, anh nói thế thì cũng miễn cưỡng tin”
 
Chương 1917


Chương 1917:

“Nhưng chúng tôi đã được gặp mặt rồi! Anh không phải!”

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ cười.

Hai người này không tin, anh cũng có biện pháp nào?

“Nhưng tôi thực sự là Nhất Vũ Kiên Vương!”

Diệp Lâm Quân nhún vai.

“Được rồi, cậu đừng nói nữa, tối thừa nhận cậu mạnh hơn tôi nhưng khoảng cách giữa cậu và Nhất Vũ Kiên Vương giống như khoảng cách giữa tôi và cậu vậy.

“Về sau đừng nói những lời như vậy nữa.

Trần Hữu Đạo giận dữ hét lên.

Phàn Thắng Nam nhìn Diệp Lâm Quân nói: “Vậy anh phải chứng minh đi!”

“Không cần phải chứng minh với mấy người!

Tôi đi đây!”

Diệp Lâm Quân cười, sau đó rời khỏi nơi này.

“AI” Tải app truyệnhola đọc nhiều hơn nhé!

Trần Hữu Đạo ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.

Đây là ngày bị sỉ nhục nhất trong cuộc đời của anh ta.

Vị trí chiến thần Côn Luân lại là do người khác tặng cho anh taI Anh ta không phục.

Nhưng không có bất kỳ biện pháp nào.

Ngay cả dũng khi ngăn cản Diệp Lâm Quân cũng không có.

Tin Diệp Lâm Quân trở về nhanh chóng truyền đến tai vệ binh Viêm Long.

Anh còn sống!

Người anh hùng gánh trên vai vận mệnh của Lạc Việt còn sống!

Đây là chuyện may mắn của quốc gial Vệ binh Viêm Long vui đến mức suýt chút thì khóc lên.

Nhưng bí mật này còn phải giữ.

Trấn Thiên điện cũng biến được tin Diệp Lâm Quân trở về.

Anh còn sống!

Sự cố gắng của bọn họ không uổng phí!

Nhất Vũ Kiên Vương còn sống!

Lạc Việt không còn bị đả kích nữa!

Hôm nay.

Chính là ước hẹn ba tháng của Diệp Lâm Quân và môn phiệt Tây Đường.

“Không cần chờ! Diệp Lâm Quân đang ở Tỉnh Quốc, không có khả năng trở về!”

“Đúng vậy, bây giờ anh ta đã là tên bán nước, sau khi trở về sẽ tiếp nhận hình phạt, cứ ở lại Tinh Quốc hưởng thụ không tốt à?”

“Lê Nguyên à, cô còn chờ anh ta đến? Anh ta đã sớm vứt bỏ hai mẹ con cô rồi.”

Hai nhà Lý Trịnh mồm năm miệng mời thay nhau khuyên lơn.

Lý Từ Nhiệm ôm bé Quân một mực đứng ở cổng nhà tổ nhà họ Lý chờ đợi.

Cô tin hôm nay nhất định Diệp Lâm Quân sẽ vêt “Đừng đợi nữa! Nó không có khả năng trở về đâu!”

Bà cụ phẫn nộ quát lên.

“Đúng vậy, đừng chờ! Cậu ấy sẽ không về đâu: Người nói chính là Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên.

Ý của bộn họ không giống với’những người khác.

Bởi vì bọn họ biết “Diệp Lâm Quân” sẽ không trở về.

Người đã chết thì sao có thể trở về được?

Lý Từ Nhiệm lắc đầu: “Không, các người không hiểu anh ấy! Anh ấy đã đồng ý thì nhất định sẽ trở về!”
 
Chương 1918


Chương 1918:

“Haiz.”

Hoàng đế Tây Đường thở dài một hơi.

Bọn họ cũng hi vọng Diệp Lâm Quân trở về.

Nhưng lần này thực sự khôn về được: Núi Cửu Long bị nổ như vậy, làm gì có khả năng sống sót.

Bọn họ cũng được coi như là trực tiếp biết “sự thật”.

Về phần bà cụ và người hai nhà Lý Trịnh đều nhất trí cho rằng Diệp Lâm Quân là kẻ bán nước, cho dù thế nào cũng không dám về.

“Lê Nguyên nhanh về đi! Trời lạnh như vậy, chờ nó có ý nghĩ gì chứ?”

Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên cũng khuyên bảo.

“Không, con muốn chờ một chút! Kỳ hạn ba tháng còn chưa tới rạng sáng thì coi như chưa hết!”

Lý Từ Nhiệm ôm bé Quân, dứt khoát quyết tâm chờ đợi.

“Con cần gì phải thế chứ?”

Đám người liên tục thở dài.

“Đừng đợi nữa! Tên bán nước như Diệp Lâm Quân sao dám trở về chứ?”

“Nói không chừng lúc này Diệp Lâm Quân đang trái ôm phải ấp ấy chứ!”

Cao Văn Sinh, Trịnh Quân Nga và những người khác đều lên tiếng châm chọc khiêu khích.

Lý Từ Nhiệm không để ý tới, ôm bé Quân tiếp tục chờ đợi.

Đợi từ xế chiều cho tới tận tám giờ tối.

Người vẫn không xuất hiện.

Trời đã tối đen hoàn toàn. Nhóm lên chính trên app truyện-hola nhé cả nhà!

“Đừng đợi nữa, anh ta sẽ không xuất hiện đâu!”

“Cho dù cô đợi đến sáng mai, anh ta cũng sẽ không về.”

Có người lại tới kéo Lý Từ Nhiệm về.

“Không, tự tôi muốn đợi.”

Ánh mắt Lý Từ Nhiệm tràn đầy kiên định.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Trọn vẹn bốn tiếng trôi qua.

Chỉ còn mấy phút đồng hồ nữa thôi là tới kỳ hạn.

Lúc này bà cụ dẫn theo đám người xuất hiện.

“Chờ đi! Người còn không xuất hiện đúng không? Nói cho cháu, cháu lại không tin! Nó sẽ không xuất hiện đâu!”

“Có vài người chính là lòng sâu như sông Hoàng Hài”

Bà cụ cười mỉa mai nói.

Lý Từ Nhiệm thê thảm cười một tiếng.

Cô vẫn không đợi được tới sao?

“Đúng vậy, chỉ còn lại một phút.”

Trương Phúc Long nhìn thoáng qua đồng hồ.

“Ngay cả quốc gia cậu ta còn có thể bỏ, huống hồ gì chỉ là mẹ con cô? Không có cô bên người, không biết là anh ta sẽ tìm bao nhiêu người đẹp nữa.”

“Chỉ có cô mới ngốc nghếch chờ anh ta mà thôi!”

“Được rồi, đã đến giờ, chúng ta về đi!”

“Anh ta tuyệt đối không dám về đâu!”

Đương lúc đám người lôi kéo Lý Từ Nhiệm rời đi.

Đột nhiên một giọng nói vang lên: ‘Ai nói tôi không dám về?”

“Hả?”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Giọng nói này sao mà có hơi quen quen?

“Ba ơi, ba ơi…”
 
Chương 1919


Chương 1919:

Đến khi những người khác phản ứng kịp thì bé Quân đã chạy qua.

Diệp Lâm Quân thuận thế bé cô bé lên.

Nước mắt của Lý Từ Nhiệm cũng tràn mi.

Cô cũng chạy về phía Diệp Lâm Quân, ôm anh thật chặt: “Em chờ anh vất vả quá!”

“Việc này…”

Những người khác đều trợn tròn mắt nhìn.

Diệp Lâm Quân vậy mà lại trở về rồi?

Không phải anh ta bán nước rồi trốn khỏi Lạc Việt sao?

Còn dám trở về?

Chờ chút!

Sao anh ta đứng được?

Xe lăn đâu?

Chẳng lẽ anh ta khỏe rồi?

Đột nhiên mọi người phát hiện ra một vấn đề lớn, Diệp Lâm Quân đứng được rồi.

Lý Từ Nhiệm cũng phát hiện ra, nhìn Diệp Lâm Quân, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Anh… sao anh khỏi rôï?”

“Chẳng lẽ em không hï vọng anh khỏi à?”

Diệp Lâm Quân cười.

“Không… không phải, em đương nhiên hi vọng anh khỏi rồi, nhưng mà đột ngột quá, hơn hai tháng thôi mà anh đã khỏi rồi?”

Trong mắt Lý Từ Nhiệm đều là kinh ngạc.

Những người khác cũng chấn kinh.

Diệp Lâm Quân trải qua cái gì, vậy mà lại tốt rồi.

“Ồn ào gì đấy? Ai về?”

Hoàng đế Tây Đường bị động tĩnh bên này tạo nên sự chú ý, cố ý cùng Hoàng An Nhiên ra xem.

Ánh mắt của ông ta vừa nhìn sang.

Suýt chút nữa bị dọa đến mất mạng.

Phich!

Ông ta đặt mông ngồi ngay dưới đất.

Hoàng An Nhiên và những người khác sau khi thấy rõ Diệp Lâm Quân xong thì cũng bị dọa đến ngã ngồi trên đất.

Sợ đến choáng váng.

Một người đã chết sao lại trở về rồi? Đây là quỷ hồn à? Đám người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.

Đây là chuyện không thể xảy ra! Nhất định là quỷ hồn! Hoàng An Nhiên và những người khác đều hoảng sợ nhìn Diệp Lâm Quân.

Lý Từ Nhiệm và bà cụ trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc.

Tốt cuộc là sao? Diệp Lâm Quân xuất hiện, đúng là có chút khoa trương.

Nhưng không cần thiết khiến cho gia chủ môn phiệt Tây Đường bị dọa sợ như vậy chứ? Tâm lý cũng kém quá! Không thể nào hiểu được! “Các người thất thần làm gì? Mau đỡ người dậy!” Bà cụ vội vàng hô.

Đám người kịp phản ứng, tranh thủ đỡ đám người của Hoàng đế Tây Đường dậy.

“Anh cả, anh sao vậy? Phản ứng gì mà lớn thế?” Trong đôi mắt bà cụ tràn đầy vẻ không tin.

Những người khác cũng nhìn về phía Hoàng đế Tây Đường.

“Tôi chỉ là sợ quá, không ngờ cậu ãy sẽ tới.”

Hoàng đế Tây Đường há miệng thở gấp.

Đến bây giò ông ta vẫn còn đang trong con khiếp sọ.

“Đúng vậy, một người sẽ không xuất hiện lại đột ngột xuất hiện, quá dọa người rồi” Hoàng An Nhiên vẫn còn sợ hãi trả lời.

Mặc dù hai người nói cũng có lý nhưng mọi người vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
 
Chương 1920


Chương 1920:

Bọn họ cũng bị hù dọa.

Nhưng đâu đến nỗi quỳ xuống? Trong này dường như có vấn đề.

Tuy nhiên lại không nghĩ ra ngay được.

Diệp Lâm Quân cười: “Sao? Sự xuất hiện của tôi hù đến các người à?” “Chẳng lẽ các người thực sự mong tôi chết đi?” Hai câu này là nói cho nhóm người Hoàng đế Tây Đường nghe.

“Không có…

chúng tôi nào đám chứ?”

Hoàng đế Tây Đường nói theo bản năng.

Có điều nói xong, ông ta cũng ý thức được mình lỡ lời.

Hai nhà Lý Trịnh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông ta.

Thái độ dè dặt và giọng điệu cung kính vừa rồi của Hoàng đế Tây Đường cứ như Diệp Lâm Quân là chủ nhân của ông ta không bằng vậy…

“Tôi chỉ là không hi vọng bé Quân mất đi ba, Lê Nguyên mất đi chồng!”

Hoàng đế Tây Đường vội vàng bổ sung một câu.

Hoàng An Nhiên cũng hùa theo: “Đúng vậy, dù nói thế nào, con cái không thể không có bai”

Mọi người lúc này mới thoải mái hơn.

Thì ra Hoàng đế Tây Đường là nhìn từ góc độ này mà suy nghĩ.

“Đúng vậy, nhìn thấy cậu còn sống, chúng tôi rất vui mừng! Ít nhất là mừng cho Lê Nguyên và bé Quân!”

Hoàng đế Tây Đường còn thông qua những lời này để bày tỏ tâm trạng của mình.

Diệp Lâm Quân còn sống, bọn họ thực sự rất vui.

Về công về tư đều như vậy.

Hoàng An Nhiên nhịn xuống để mình không khóc lên.

Diệp Lâm Quân nhìn cái đầu nhỏ của bé Quân, cười nói: “Yên tâm đi, lời ba hứa thì sao nuốt lời được?”

“Lê Nguyên, bé Quân, bây giờ anh tới đớn hai người trở về đây! Kỳ hạn ba tháng đã tới rồi!”

Diệp Lâm Quân muốn lập tức dẫn hai người đi.

“Đợi đất”

Đột nhiên Lý Hồng Thăng quát lên một tiếng.

“Đón người đi? Diệp Lâm Quân, cậu quên mất một việc rồi à?”

Lý Hồng Thắng hỏi.

“Đúng vậy. Diệp Lâm Quân, mày đã quên đi chuyện quan trọng nhất rồi!”

Trương Phúc Long và mấy người khác hô lên.

“Chuyện gì?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

Ngay cả Hoàng đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên đều sửng sốt một chút.

Có điều nghĩ ngay đến cái gì.

Nhưng mà bọn họ nào dám chứ!

Ngay cả môn phiệt Tây Đường đều là của người ta.

“Chẳng lẽ cậu quên điều kiện để đón người sao? Cậu có tư cách gì mà đòi đón người đi?”

“Tư cách rất đơn giản, đạt được vị trí chiến thần Côn Luân trở lên mới có tư cách dẫn người đi”

Trịnh Quân Nga nói ra điều kiện.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào dhp.

“Diệp Lâm Quân, tôi hỏi lại cậu, cậu đã đủ tư cách chưa?”

Bà cụ nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân hỏi.

Lý Từ Nhiệm cũng nhìn về phía Diệp Lâm Quân.

Ánh mắt tràn đây mong chờ.
 
Chương 1921


Chương 1921:

Bây giò cơ thể của anh đã khôi phục rồi.

Hắn là có tư cách? “Xin lỗi, bây giờ tôi không còn là chiến thần Côn Luân nữal” Diệp Lâm Quân nói.

Sắc mặt Lý Từ Nhiệm bỗng chốc trở nên ảm đạm.

Những người khác đột nhiên cười vang.

“Thì ra không có tư cách! Vừa rồi còn muốn đưa người đi? Chuyện này là không thể nào!” Mọi người lập tức nói.

“Có điều tôi mạnh hơn chiến thần Côn Luân!” Diệp Lâm Quân bổ sung một câu.

“Ha ha ha…

“Diệp Lâm Quân, cậu nằm mo à? Lân trước cậu không bị tổn thương thì cũng không phải là đối thủ của Trần Hữu Đạo.

Bây giờ bị thương mới khỏi thì đã thành người ta không phải đối thủ của cậu rồi? Lừa ai đấy?”

Mọi người liên chất vấn.

Bà cụ thì tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân hỏi: “Ngoại trừ cái này, cậu còn có thành tựu khác không?

“Có thì có nhưng không thể nói: Chuyện Nhất Vũ Kiên Vương thuộc về cơ mật tối cao.

Sao anh có thể tùy tiện nói với người khác.

“Vậy chính là không có?” Trong mắt bà cụ hiện lên một tia lạnh.

“Coi như là vậy đi” “Vậy cậu có tư cách gì mà đón vợ con cậu? Cậu tưởng chúng tôi là đồ ngốc à?

Quy củ thành lập thế nào chứ?” Bà cụ nổi giận, gào thét về phía Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân cười, nhìn đám người Hoàng Đế Tây Đường và Hoàng An Nhiên: “Tôi có tư cách không phải hỏi bọn họ!” Đám người lập tức nhìn vê phía Hoàng Để Tây Đường.

Đang đợi câu trả lời của ông ta.

Trái cổ của Hoàng Đế Tây Đường chuyển động, nuốt nước miếng một cái: “Được rồi, cậu đón đi đi” “Hả?” Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang.

Vậy mà đồng ý rồi? Sao có thể? Anh ta đủ tư cách rôi? “Anh trai, anh sao thế? Diệp Lâm Quân không có tư cách mài Cậu ta không hoàn thành được quy định mà anh lập ra!” Bà cụ vội vàng nói.

Tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được nhìn Hoàng Để Tây Đường.

Hoàng Đế Tây Đường gât đầu: “Cậu ấy có tư cách dẫn vợ con mình đi rồi!” “Thứ nhất! Cậu ấy trỏ vê! Đập tan chất vấn!”

“Thứ hai, cơ thể cậu ta đã khôi phục, có năng lực chăm sóc vợ conl”

“Tôi không phải người ngang ngược vô lý, chỉ hi vọng con cháu được hạnh phúc! Cho nên cậu ta có đủ tư cách dẫn người đi!”

Hoàng Đế Tây Đường nói ra hai lý do.

Nghe rất giả, rất hoang đường.

Nhưng mợi người ngẫm lại thì cũng không thấy có gì không đúng.

“Cậu kia đối xử tốt với Lê Nguyên một chút, nếu không tôi sẽ tìm cậu gây phiền phức đấy.”

Nếu Hoàng Đế Tây Đường đã lên tiếng, bà cụ và những người khác cũng không còn đi ngăn cản.

Có điều bà cụ cũng luôn cảm thấy Hoàng Đế Tây Đường không giống trước kia.

Mọi người chỉ có thể nhìn Diệp Lâm Quân dẫn Lý Từ Nhiệm và bé Quân đi.

“TÔI Mặc dù Lý Hồng Thắng và mấy người khác không cam lòng.

Nhưng lại không thể làm gì.

Cũng không thể làm trái lệnh Hoàng Đế Tây Đường.

“Mọi người nói xem Diệp Lâm Quân khôi phục rồi, về sau không thể ảnh hưởng đến chúng †a chứ?”

Trịnh Quân Nga hỏi.

“Tôi cảm thấy có, Diệp Lâm Quân là người thông minh, rất có khả năng mượn môn phiệt Tây Đường để trở mình làm lại, đến lúc đó tùy tiện gây khó dễ với chúng ta!”

“Anh ta cứ nằm mơ đi!”

“Việc này phải nhờ vào sự cố gắng của mọi người, cùng nhau ngăn chặn.”

Sau khi Diệp Lâm Quân đi, Hoàng Đế Tây Đường một thân mồ hôi, xụi lơ trên đất.

Đám người này điên rồi sao?
 
Chương 1922


Chương 1922:

Còn muốn bảo ông ta đi ngăn Diệp Lâm Quân lại?

Muốn chết à?

Một trận chiến trên núi Cửu Long, Diệp Lâm Quân biểu diễn ra sức mạnh cường đại cỡ nào, ngay cả ông ta cũng không có cách nào tưởng tượng được.

Anh còn mạnh hơn so với Ngũ Long của Lạc Việt.

Hoặc là năm người hợp lại có thể đánh với anh một trận.

Diệp Lâm Quân dẫn theo vợ con trở lại biệt thự.

Hoàng Hải Bắc và Bắc Thiên Vương lập tức ra đón.

Lý Từ Nhiệm nhìn thấy hai người, cũng không nói nhiều lời.

Nếu để chø co biết vị “gác cổng” này eó vị trí còn cao hơn Hoàng Đế Tây Đường, đoán chừng sẽ sợ hãi.

Kéo Diệp Lâm Quân vào một góc hẻo lánh, Lý Từ Nhiệm hỏi: “Có thể nói cho em biết anh đi Tỉnh Quốc làm gì không?”

“Giết người!”

“Hồi phục cơ thể!”

Diệp Lâm Quân trả lời hai:điểm.

Nhưng quả thật không lừa Lý Từ Nhiệm.

Anh ở Tinh Quốc đúng là làm hai chuyện này.

“Vậy mà anh có thể hồi phục? Thần kỳ quát”

Lý Từ Nhiệm vẫn không quá tin tưởng.

Sau đó, sinh hoạt như thường.

Có điều chuyện Diệp Lâm Quân trở lại đã truyền khắp Lạc Việt.

Bán nước mà dám trở về?

Nên bị lăng trì xử tử!

Đủ loại ngôn luận bàn ra tán vào.

Diệp Lâm Quân ở Lạc Việt vẫn không được dễ chịu như cũ.

Gánh lấy cái danh “kẻ bán nước”.

Ngay cả Chí Oánh cũng bị ảnh hưởng.

Diệp Lâm Quân sẽ còn phải chịu tiếng xấu trong một thời gian dài nữa.

Chỉ có như vậy, ánh mắt của địch mới thôi nhìn chằm chằm vào anh.

Hoàng tử Vincent và đám người của gã cũng sẽ không phát hiện điều bất thường.

Lúc này, Diệp Lâm Quân vùi đầu vào điều tra hành động của Liên minh báo thù.

Đoán chừng không bao lâu nữa, hoàng tử Vincent sẽ biết dược tễ là giả.

Anh cần phải giải quyết hết việc này trước lúc đó.

Tây Thiên Vương cầm một đống tư liệu dày cộp tới, đặt trước mặt Diệp Lâm Quân.

“Điện chủ, hơn hai tháng này tôi còn điều tra ra được vài thứ.”

“Là dựa theo yêu cầu của ngài, tra tội nhân khả nghi phạm phải tội lớn ngập trời trong gần trăm năm qua”

“Cũng chính là phạm phải đại tội, cuối cùng không có bị định tội, hoặc chết hoặc biến mất”

Tây Thiên Vương giải thích.

“Cố Tu Vị từng là gia chủ của gia tộc đệ nhất miền Nam, danh xưng là Phú Khả Địch Quốc, có điều trong một đêm toàn gia tộc biến mất, ông ta cũng đã chết. Lúc trước, ông ta bí mật buôn bán châu báu cho nước ngoài, bị phát hiện, cho nên phải bị định tội.”

Diệp Lâm Quân gãi mũi: “Người này khả nghi, vừa muốn định tội ông ta, ông ta liền chết?

Gia tộc bị hủy? Có tìm thấy thi thể của ông ta không?”

“Không tìm được! Vì thế cho nên không giải quyết được gì”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom