Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2144


Chương 2144:

Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang lên.

Tiếng nói này vang lên khiến cho tất cả mọi người ở đây đều rung động. Chỉ có Diệp Lâm Quân là vô cùng bình tĩnh, bởi vì anh đã biết trong bóng tối có người từ lâu rồi. Chính là người thân bí luôn giám thị một nhà anh, bây giò người đó đã xuất hiện. Diệp Lâm Quân cũng biết vì sao đám người này lại giám thị một nhà bọn họ, có lẽ là bọn họ nhằm vào bé Quân.

Có lẽ đã coi trọng thiên phú của cô bé từ lâu rồi. Bây giò tộc Thác Bạt đòi mang bé Quân đi thì đương nhiên bọn họ sẽ không đồng ý. “Ai?” Đám người tộc Thác Bạt đều nâng cảnh giác lên. Chỉ thấy có mấy bóng người xuất hiện ở trên đỉnh biệt thự. Áo của bọn họ trắng như tuyết, mỗi một người đều là cường giả cấp chí tôn. “Cộc cộc cộc”“

Chung quanh cũng có tiếng bước chân vang lên.

Hơn mười người trẻ tuổi xuất hiện, mỗi một người bọn họ đều là cường giả cấp chí tôn. Bọn họ vừa xuất hiện thì sắc mặt của đám người tộc Thác Bạt trở nên vô cùng khó coi. Bọn họ đã cảm nhận được sức mạnh của đổi phương rồi. “Tộc Thác Bạt đúng không? Chúng tôi là thành Vô Song Thục Trung. “Cái gì? Thành Vô Song Thục Trung ư?” Sau khi đám người Thác Bạt Tôn Bằng nghe thấy thế thì cảm thấy sợ hãi. Người khác chưa từng nghe tới cái tên này, Diệp Lâm Quân cũng thế.

Nhưng tộc Thác Bạt thì rất quen với nó! Trước khi tóc hẹn chúng thần xuất hiện thì thành Vô Song chính là một trong những thế lực lớn của Lạc Việt. Có tiếng là đỉnh của Tây Thục! Nghe đồn cường giả cấp chí tôn của bọn họ phải trên một trăm người! Bọn họ đã biến mất lâu như thể, không biết đã phát triển tới cỡ nào rồi. Đây là thế lực mà tộc Thác Bạt không thể nào so sánh được. Mà lại cường giả cấp chí tôn cũng chia ra làm nhiều cấp nhỏ. Trong thể giới của cường giả thì còn có cách nói chí tôn cửu trọng thiên nữa. Chia chí tôn ra làm chín tâng, từ chí tôn nhất trọng tới chí tôn cửu trọng. Tất nhiên cửu trọng thiên là mạnh nhất, cũng là khó đạt tới nhất, rất ít người đạt được. Toàn thế giới có rất nhiều cường giả cấp chí tôn. Nhưng về cơ bản thì chín mươi chín phần trăm đều là chí tôn nhất trọng thiên.

Càng lên cao số lượng càng ít. Người mạnh nhất tộc Thác Bạt là Thác Bạt Tôn Bằng, ông ta là chí tôn tam trọng thiên.

Thác Bạt Tôn Vạn bị Diệp Lâm Quân giết chết là chí tôn nhị trọng thiên.

Nhưng thành Vô Song có rất nhiều chí tôn tam trọng thiên, thậm chí mấy trưởng lão của bọn họ đều là chí tôn tứ trọng thiên.

Điều đáng sợ nhất là thành Vô Song có cả chí tôn ngũ-trọng thiện. Cho.nên,thành Vô Song được xưng là thế lực hàng đầu Lạc Việt, được xếp vào.

hàng cao nhất.

Chỉ cần một cường giả chí tôn tứ trọng thiên thôi là cũng đủ tiêu diệt toàn bộ tộc Thác Bạt rồi.

Sự khác nhau giữa tầng này và tầng kia cứ như là trên trời với dưới đất vậy.

Cho nên mới dùng cửu trọng thiên để phân chia cảnh giới.

Sau khi tộc Thác Bạt nghe được bọn họ là thành Vô Song thì trở nên bối rối.

Nếu sơ ý làm đối phương tức giận thì bọn họ sẽ bị tiêu diệt như chơi.

“A? Người kế tục mà thành Vô Song xem trọng ư?” Hàm răng của Thác Bạt Tôn Bằng run rẩy.

“Đúng thế, từ trước khi ước hẹn chúng thần chưa bị phá vỡ là chúng tôi đã xem trọng cô bé này rồi” Thành Vô Song cũng không có nói dối, bọn họ đã chú ý bé Quân rất lâu rồi.

Thành Vô Song ở Tây Đường, cùng một khu vực với môn phiệt Tây Đường.

Cho nên môn phiệt Tây Đường xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì bọn họ đều biết.

Nhất là sự xuất hiện của thiên tài như bé Quân đã khiến bọn họ chú ý từ lâu.

Sau khi ước hẹn chúng thần bị phá vỡ thì các trưởng lão của thành Vô Song đã bắt đầu chạy tới quan sát bé Quân.

Sau một khoảng thời gian quan sát thì bọn họ có thể xác định bé Quân là thiên tài mạnh nhất thời đại này. Bọn họ vừa-định dẫn cô bé đi thì tộc Thác Bạt đã xuất hiện.
 
Chương 2145


Chương 2145:

“Sao? Các người dám đụng tới người mà thành Võ Song chúng tôi xem trọng à?”

Thành Vô Song quát lên.

“Chúng tôi nào dám.” “Chúng tôi tới đây chỉ là vì báo thù mà thôi! Người này giết người của tộc Thác Bạt chúng tôi, chúng tôi muốn báo thù!” “Chỉ cần giết được anh ta là chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay!” Thác Bạt Tôn Bằng nói rõ rằng mình không có ý đồ với bé Quân.

“Các người không thể giết ba!” Bé Quân lên tiếng.

“Làm càn! Anh ta là ba của cô bé này, không ai có thể động vào anh ta cả!” Người của thành Vô Song quát lên.

“Tôi cảnh cáo tộc Thác Bạt, từ giò trở đi thì người nhà của cô bé này sẽ được thành Vô Song chúng tôi bảo vệ.

Ai đụng vào thì chỉ có một con đường chết mà thôi!” Bé Quân có giá trị rất lón, đủ để cho thành Vô Song làm như thế.

“Cái gì cơ?” Đám người tộc Thác Bạt nghe thấy thế thì đều thay đổi sắc mặt.

Nếu như thành Vô Song bảo vệ Diệp Lâm Quân thì chẳng phải là bọn họ sẽ không thể nào báo thù được sao? “Nể tình Thác Bạt Tôn Vạn đã phá võ ước hẹn chúng thần khiến cho chúng tôi được tự do nên chúng tôi tạm thời không truy cứu việc này.” Đối mặt với sự uy hiếp của thành Vô Song thì tộc Thác Bạt chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Chẳng còn cách nào khác.

“Các người cãi nhau tới cãi nhau lui, có để tôi vào mắt không thế? Đây là nhà tôi, là địa bàn của tôi” Đúng lúc này, Diệp Lâm Quân không kìm chế được nữa mà nói.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người anh, bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Một người bình thường mà cũng dám phát biểu ý kiến trước một đống cường giả chí tôn ư? Thật đúng là không biết trời cao đất rộng! “Các người cút đi, nếu không tôi giết sạch các người!” Diệp Lâm Quân chỉ vào tộc Thác Bạt rồi nói với giọng hung hăng.

Điều này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hoảng hốt, giỗng như là anh thật sự có lực lượng này vậy.

Diệp Lâm Quân lại nhìn về phía đám người thành Vô Song rồi nói với giọng lạnh lùng: “Các người cũng đi nhanh đi, tôi có thể tự mình dạy con gái của mình, không cần tới những người khác.” Tất cả mọi người đều vô cùng sững sò, Diệp Lâm Quân cũng ngông cuồng quá đấy!

Không thèm để thành Vô Song và tộc Thác Bạt vào mắt luôn mà? “Các người đứng sững ra đó làm gì? Còn không mau cút đi?”

“Bây giờ là việc riêng của thành Vô Song”

Thành Vô Song bắt đầu cảnh cáo tộc Thác Bạt.

“Chúng ta rút lui!”

Thác Bạt Tôn Bằng ra lệnh, thế là tộc Thác Bạt vội vàng rời khỏi đây.

Tiêu Phong ở chiến khu trung bộ vẫn đang nhìn chäằmchằm về phía Giang Bắc.

Khi anh ta nhìn thấy tộc Thác Bạt rút lui thì mới thở phào một hơi.

“Tôi đã nói thầy Diệp Lâm Quân sẽ có cách mài Lần này anh ấy giải trừ nguy cơ thì chúng ta có thể yên tâm”

“Ngoài ra chúng ta vẫn còn phải luyện tập thêm, như thế thì sau này thầy Diệp Lâm Quân có gặp nạn thì chúng ta cũng có thể trực tiếp ra tay bảo vệ mà không cần làm như thế này!”

Một bên khác, Diệp Lâm Quân đang giằng co với thành Vô Song.

Mấy vị trưởng lão của thành Vô Song đi tới trước mặt anh.

“Được rồi, bây giờ nói chuyện của chúng ta”

“Chúng ta thông báo cho anh một tiếng, con gái của ạnh đã chính thức được thành Võ Song nhận làm học trò!”

“Thiên phú của cô bé là mạnh nhất trong những người chúng tôi từng gặp, chúng tôi sẽ dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng cô bé, anh không cần phải lo!”

“Cả nhà anh cũng sẽ được thành Vô Song bảo vệ”

Đối phương trực tiếp tỏ thái độ.

Nhất là sau khi mấy trưởng lão nhìn thấy bé Quân thì cười càng thêm tươi.
 
Chương 2146


Chương 2146:

Chủ yếu là giá trị của bé Quân quá lớn.

Thành Vô Song muốn trực tiếp dẫn bé Quân đi rồi bồi dưỡng trước khi những thế lực khác biết tới.

Sau khi bồi dưỡng bé Quân thì nói không chừng sau này thành Vô Song có thể đạt tới cấp bậc trong truyền thuyết.

Cũng chính là cấp chí tôn lục trọng thiên trở lên!

“Tôi không đồng ý, tôi tự mình bồi dưỡng bé Quân là được rồi!”

Diệp Lâm Quân xem thường những người này, anh cũng chưa từng nghe tới cái tên thành Vô Song.

Anh chỉ tin vào mình và ông lão trong ngục giam.

Còn ai có thể dạy tốt hơn anh nữa?

Hơn nữa, anh còn chưa để thành Vô Song vào mắt.

“Hả?” Những gì Diệp Lâm Quân nói khiến cho tất cả mọi người của thành Vô Song đều ngẩn người.

Có ý gì đây? Xem thường bọn họ à?

Tộc Thác Bạt cũng không dám xem thường bọn họ! Tại sao một người bình thường lại dám nói năng ngông cuồng như thế chứ?

Mấy trưởng lão của thành Vô Song bị những gì Diệp Lâm Quân nói làm cho ngẩn người.

“Con gái của tôi có thiên phú cao, điều này chứng minh các người cũng có ánh nhìn đấy!

Nhưng tôi tự bồi dưỡng con bé là được rồi, giao cho những người khác tôi không yên tâm, bọn họ cũng không có tư cách!” Diệp Lâm Quân ăn ngay nói thật, nhưng những gì anh nói lại làm mích lòng thành Vô Song.

“Anh có ý gì đây? Thành Vô Song tôi không đủ tư cách ư?

“Hừ hừ, tôi nói thật cho anh biết, người muốn nhận con gái anh làm học trò chính là thành chủ của thành Vô Song!”

“Ông ấy là một cường giả chí tôn ngũ trọng thiên! Ông ấy có thể tiêu diệt đám người tộc Thác Bạt kia chỉ trong nháy mắt!”

“Không chỉ như thế, bốn đại trưởng lão của thành Vô Song cũng chính là bốn cường giả chí tôn tứ trọng thiên cũng.sẽ cùng dạy dỗ và bồi dưỡng con gái anh!”

Những thành viên của thành Vô Song khác nghe thấy mấy trưởng lão nói thế thì cũng rất kinh ngạc.

Đáng sợ thật, bọn họ cứ nghĩ người muốn nhận cô bé này làm học trò chỉ là một trong các trưởng lão mà thôi.

Ai ngờ lại là thành chủ, người mạnh nhất thành Vô Song! Hơn nữa bốn đại trưởng lão cũng sẽ dạy dõ.

Đây là dùng toàn bộ thành Vô Song để đánh cược vào tương lai của bé Quân!

Nếu như các cường giả chí tôn hoặc là thế lực khác nghe được thì cũng sẽ há hốc mồm miệng!

Dồn hết tài nguyên và nhân lực của thành Vô Song để bồi dưỡng một đứa bé!

Đây là chuyện hiếm thấy trên đời!

Điều này cũng đã nói rõ thiên phú của bé Quân đáng sợ tới cỡ nào.

“Tôi chẳng quan tâm thành chủ hay cái gì cả, tóm lại là không đủ tư cách!” Diệp Lâm Quân nói một cách lạnh lùng.

Dám cướp con gái của anh à? Đánh nó!

“Nói nhiều với anh ta làm gì? Trực tiếp dẫn cô bé đi là được rồi!”

Tính tình nhị trưởng lão của thành Vô Song rất nóng nảy, ông ta nói với vẻ không vui.

“Đúng thế, chúng ta nói nhiều với một người bình thường làm cái gì chứ?”

Bây giờ thì đám người thành Vô Song mới kịp phản ứng lại được.
 
Chương 2147


Chương 2147:

Bọn họ muốn đi tới bế bé Quân rời khỏi đây.

Diệp Lâm Quân vội vàng ôm lấy con gái vào lòng.

“Để tôi xem ai dám động tới con bé! Đừng ép.

tôi phải ra tay!”

Diệp Lâm Quân nhìn chằm chằm đám người kia với vẻ lạnh lùng.

“Anh muốn ra tay với chúng tôi ư?”

“Chúng tôi biết quá khứ của anh, trước kia lúc anh làm Nhất Vũ Kiên Vương thì đúng là rất mạnh, không có một tông sư nào có thể làm đối thủ của anh! Nhưng lúc đó anh cũng chỉ là chí tôn giả mà thôi! Lúc đó anh cũng không thể nào đánh thắng được chúng tôi chứ nói gì là bây giờ?”

Tam trưởng lão của thành Vô Song nở một nụ cười khinh thường rồi nói.

“Các người có thểthử xem sao!” Diệp Lâm Quân ôm lấy con gái rồi nói.

“Người tới, dẫn cô bé đi!”

Nhị trưởng lão trực tiếp ra lệnh.

Ngay lúc bọn họ đang giãng co thì Lý Từ Nhiệm và một đám người nữa chạy tới.

Trong đó còn có cả hoàng đế Tây Đường và đám người Hoàng Hải Bắc.

Dường như là quản lý cấp cao của môn phiệt Tây Đường đều tới đây.

Những người này vừa tới thì quỳ gối xuống trước mặt thành Vô Song.

Hóa ra những truyền thuyết mà môn phiệt Tây Đường ghi lại trong sách cổ đều đến từ thành Vô Song.

Thậm chí đại đa số truyền thừa của môn phiệt Tây Đường cũng đến từ thành Vô Song.

Có thể nói thành Vô Song thành Vô Song là tổ tiên của bọn họ.

Bây giờ bọn họ nghe được thành Vô Song muốn nhận bé Quân làm học trò thì đều chạy tới đây.

“Diệp Lâm Quân, anh ngăn cản cái gì chứ?

Bé Quân có thể được thành Vô Song nhận làm học trò đó chính là vinh quang lớn nhất trong đời cô bé rồi!”

“Sau này anh và Lý Từ Nhiệm cũng sẽ một bước lên trời!”

“Hiểu cái gì gọi là mẹ quý nhờ con không?”

“Bé Quân là hy vọng của thành Vô Song, các anh cũng sẽ được đi theo hưởng phúc, bốn bỏ năm lên thì các người cũng sẽ là thành viên của thành Vô Song”

“Chẳng khác nào là buồn ngủ gặp chiếu manh” Đám người bà cụ khuyên.

Không chỉ có ba mẹ của bé Quân mà cả họ hàng của cô bé cũng sẽ được hưởng nhờ.

Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ mài Nhà họ Lý và môn phiệt Tây Đường đều hy vọng bé Quân có thể đi theo thành Vô Song.

“Tôi cũng thấy không tệ!”

“Đúng thế, bé Quân có tài như vậy thì cần chú ý bồi dưỡng thêm” Chí Oánh và Chí Nam Yên cũng đồng ý cho bé Quân đi.

Đương nhiên bọn họ khác với những kẻ khác.

Những người khác là vì lợi ích của bản thân mình, còn bọn họ chỉ là vì muốn tốt cho bé Quân mà thôi: Diệp Lâm Quân nhìn về phía Lý Từ Nhiệm rồi hỏi: “Em cũng cảm thấy thế à?”

Lý Từ Nhiệm gật đầu rồi nói: “Đúng thế, mặc dù em cũng không nỡ con bé nhưng bé Quân không thể làm một người bình thường được. Vậy còn chẳng bằng cho con bé một tương lai sáng lạn.”

“Em biết trình độ huấn luyện của anh rất cao, anh có thể khiến cho mọi người trở thành cao thủ chỉ trong một thời gian ngắn nhưng thiên phú của bé Quân rất tốt, không nên lãng phí!”

“Bây giờ có thành Vô Song bồi dưỡng bé Quân, còn hứa sẽ dốc hết tài nguyên! Em cảm thấy đây mới là sân khấu của con bé.

Những lời Lý Từ Nhiệm nói khiến cho thành Vô Song cảm thấy rất vui.

“Ừ,vân có người hiểu chuyện đấy nhỉ”
 
Chương 2148


Chương 2148:

Nhị trưởng lão nhìn về phía Diệp Lâm Quân rồi nở một nụ cười lạnh lùng: “Nghe thấy chưa, ngay cả vợ anh cũng nói như thế, thiên phú này mà để cho anh dạy thì chính là lãng phí”

“Cho dù anh có giỏi trong việc huấn luyện như thế nào thì cũng không xứng làm thầy của con bé”

Lý Từ Nhiệm nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân với ánh mắt phức tạp, vì ý của cô cũng là như thết Ngay cả những người khác cũng như thế.

Bọn họ đều cảm thấy nếu như để Diệp Lâm Quân dạy dỗ bé Quân thì chẳng khác nào đang lãng phí thiên phú của cô bé.

Nói trắng ra là một người bình thường như Diệp Lâm Quân thì biết gì mà dạy dỗ chứ?

Diệp Lâm Quân mím môi, lúc đầu anh chắc chắn sẽ không để bé Quân rời khỏi mình dù chỉ nửa bước.

Nhưng bây giờ anh đã có cách nghĩ mới.

Anh quyết định để bé Quân đi với thành Vô Song.

Thứ nhất, mẹ và vợ đều đồng ý.

Thứ hai, thành Vô Song xem bé Quân như của quý, con bé sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Thứ ba, để con bé đi học hỏi kinh nghiệm cũng tốt.

“Được rồi, nếu đã như thế thì tôi miễn cưỡng đồng ý. Nhưng tôi có một điều kiện”

Diệp Lâm Quân nói.

“Nếu là những người khác đưa điều kiện thì tôi sẽ giết ngay tại chỗ, nhưng nể mặt cô bé này tôi sẽ cho phép anh đưa ra một,điều kiện!”

Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân rồi nói với giọng lạnh lùng.

Nhưng khi ông ta quay mặt nhìn bé Quân thì lại là gương mặt hòa ái dễ gần.

“Tôi muốn cách ba ngày đi thăm con gái một lần!”

“Không được! Kiên quyết không được! Một năm thăm một lần!”

“Bảy ngày!”

Sau một phen tranh luận thì hai bên đều thỏa hiệp.

Bọn họ cho phép Diệp Lâm Quân cách một tháng đi thăm bé Quân một lần.

“Tôi thấy cô không tệ, lại là mẹ của bé Quân nên tôi quyết định sẽ nhận cô làm học trò.”

“Còn có cô của bé Quần, cô cũng được nhận.”

Tam trưởng lão là nữ nên khi nhìn thấy thiên phú của Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên cũng khá cao nên muốn nhận hai người làm học trò.

Cuối cùng hai người được nhận làm học trò ký danh. Cũng không cần phải đi tới thành Vô Song, tam trưởng lão sẽ thỉnh thoảng chỉ bảo một chút.

“Diệp Lâm Quân chắc cũng không ngờ rằng con gái của anh, vợ anh, em anh đều được thành Vô Song nhận làm học tròi”

“Còn anh thì sao? Dựa vào một đám đàn bà con gái bảo vệ, thật sự là làm mất mặt đàn ông quá mài”

Mọi người nói với vẻ khinh bỉ nhưng sự thật đúng là thế.

Người khác đều nói là mẹ quý nhờ con.

Nhưng chưa từng nghe tới chuyện ba quý nhờ con cả.

Hôm nay đã gặp được rôi, chính là Diệp Lâm Quân đó! Phụ nữ trong nhà đều trở thành người trên người.

Thậm chí sẽ là người đứng đầu của Lạc Việt, có khi là cả thế giới trong tương lai.

Nhưng Diệp Lâm Quân lại chẳng là cái thá gì cả, còn phải nhò một đám phụ nữ bảo vệ.

Ánh mắt của mỗi người đều mang theo vẻ khinh bỉ.
 
Chương 2149


Chương 2149:

Trong cuộc sống của người bình thường thì đây cũng là một nỗi nhục đối với đàn ông.

Mỗi một người đàn ông nghe thấy những câu từ như thế đều sẽ tức điên lên.

Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Diệp Lâm Quân vô cùng u ám thì còn tưởng là biểu hiện của sự bất lực.

Bọn họ không biết rằng anh chẳng thèm để thành Vô Song vào mắt.

Ngày thứ hai.

Thành Vô Song chuẩn bị dẫn bé Quân đi.

Trước khi đi thì Diệp Lâm Quân đã lén lút đưa cho cô bé một thứ.

“Bé Quân ngoan của ba, sau này nếu như gặp phải nguy hiểm thì dùng cái này, ba sẽ xuất hiện trước mặt con ngay lập tức! Con phải nhớ lấy nhé!” Bé Quân nắm chặt thứ mà ba đưa rồi gật đầu.

Bé Quân rất thông minh, cũng rất ngoan.

Cô bé biết mình phải làm gì.

Tới gân lúc chia tay cũng không hê khóc.

“Tôi cảnh cáo các người, nếu như dám để con gái tôi bị tủi thân hay bắt nạt thì Diệp Lâm Quân tôi chắc chắn sẽ san bằng thành Vô Song! Diệp Lâm Quân tôi nói được thì làm được.” Bé Quân chính là trái tim của Diệp Lâm Quân, anh không thể để cho cô bé bị tủi thân hay oan ức dù chỉ một chút.

Mặc dù Lý Từ Nhiệm không nói chuyện nhưng cô cũng siết chặt tay.

Cô cũng không hi vọng bé Quân phải tủi thân hay bị bắt nạt.

“Ha ha!” Nhưng Diệp Lâm Quân vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở đây đều cười.

Còn chưa từng thấy một người bình thường nào mà dám uy hiếp thành cường giả chí tôn đấy.

Hơn nữa đây còn là thành Vô Song.

Còn đòi san bằng thành Vô Song cơ à? Buồn cười quá đi mất! Vậy Diệp Lâm Quân phải là cường giả chí tôn lục trọng thiên thì mới đám nói ra câu này.

Nhưng chí tôn lục trọng thiên hiếm như rồng như phượng, không thể nào là một người bình thường như Diệp Lâm Quân được! Đám người thành Vô Song chỉ xem chuyện này như một trò Cười.

Bởi vì trước khi ước hẹn chúng thần xuất hiện thì cũng chẳng ai dám nói cái câu san bằng thành Vô Song ngông cuồng như thế này.

“Bé Quân chính là tổ tông nhỏ, mọi người yêu thương còn không kịp thì ai dám làm cho cô bé tủi thân? Ai bắt nạt cô bé thì tôi sẽ giết người đó!”

Nhị trưởng lão nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói.

Cuối cùng bé Quân đã bị dẫn đi. Nhưng thành Vô Song cũng để lại cho nhà.Diệp Lâm Quân rất nhiều thứ.

Không chỉ che chở bảo vệ cho bọn họ mà còn để lại rất nhiều thuốc.

Những thuốc này có tác dụng hơn thuốc của tứ đại môn phiệt rất nhiều, có thể cải thiện thể chất của một người. Có thể chữa trị trong phạm vi lớn nhất, kéo dài tuổi thọ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Lúc đầu những thuốc và công pháp này chủ yếu là để lại cho nhà Diệp Lâm Quân. Nhưng thành Vô Song vừa đi thì đã bị nhà họ Lý và môn phiệt Tây Đường lấy hết.

“Lê Nguyên đã trở thành học trò ký danh của thành Vô Song, muốn cái gì mà không có chứ?”

“Về phần Diệp Lâm Quân, một người bình thường thì lại càng không dùng được!”

“Cũng giống như thiên phú của bé Quân vậy, để trong tay các người thì chỉ là lãng phí mà thôi.”

Cứ như thế mọi thứ đều đã được phân chia hết, chẳng để lại cho nhà Diệp Lâm Quân dù chỉ một chút.

“Vậy thì cũng phải để lại cho mẹ tôi một chút chứ!”

Lý Từ Nhiệm tức không chịu nổi, cô muốn tranh giành một ít cho Chí Oánh.

“Một bà già như bà ta thì luyện võ cái gì chứ, rèn luyện thân thể là được rồi!”

Những thứ còn lại cũng bị Lý Hồng Thắng và Trương Văn Thao thấy đi.

Bây giờ hai người này cũng đang luyện võ.

Lý Từ Nhiệm nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Diệp Lâm Quân thì có chút đau lòng.
 
Chương 2150


Chương 2150:

Bây giờ tất cả mọi người bên cạnh anh đều có thế luyện võ.

Nhưng người từng là anh hùng, từng là chiến thần vô địch lại bị phế bỏ võ công, không thể nào luyện võ được nữa. Đám chó mèo trước kia bây giò lại đứng trước mặt anh khoe này khoe nọ.

Thậm chí là ra tay với anh. Còn anh chỉ có thể siết chặt năm đấm rồi nhìn với vẻ bất lực. Đây là sự tổn thương vô hình. Nhất là đối với người từng là chiến thân mà nói thì sự chênh lệch này là không thể chấp nhận được.

Đủ để phá hủy tâm trí của một người! “Anh đừng nghĩ nhiều, trong lòng em và con anh vẫn là anh hùng, con và em bảo vệ anh thì sao chứ?” Lý Từ Nhiệm an ủi Diệp Lâm Quân. “Anh chỉ là lo lắng bé Quân sẽ buồn, nếu con bé không vui thì anh sẽ tới đón con bé vê!” Nguyên nhân làm cho Diệp Lâm Quân buồn phiền là bé Quân rời khỏi đây, anh cảm thấy như trời sập vậy.

Làm cái gì cũng cảm thấy không được tự nhiên. Lý Từ Nhiệm cũng như thế. “Yên tâm đi, bé Quân sẽ không phải chịu khổi” “Em chỉ lo lắng là anh và mẹ không được chia thuốc và công pháp, anh sẽ tức giận mà tìm bọn họ cãi lý chứ” Điều Lý Từ Nhiệm sợ nhất là cái này. Diệp Lâm Quân vấy tay rồi nói: “Không cân, em và mẹ đi theo anh huấn luyện là được rồi, có tác dụng hơn thuốc hay mấy cái công pháp kia nhiều!” Diệp Lâm Quân cũng không có xem những thứ mà thành Vô Song lại để lại ra gì. Chúng chẳng có tác dụng gì với anh cả. Trước mắt Diệp Lâm Quân vẫn để mẹ của mình luyện một bộ quyền pháp cùng loại với Thái Cực quyên. Nhưng không ai biết bộ công pháp này rất mạnh. Sau khi tu luyện thành công thì sẽ mạnh tới mức đáng sợ, mạnh hon thuốc tiên rất nhiều. Cuộc sống sau này vẫn như thường lệ, chỉ là không có bé Quân ở bên cạnh mà thôi.

Mọi người đều cảm thấy rất vắng vẻ. Trong khoảng thời gian này thì thế giới bên ngoài cũng thay đổi rất nhiều. Đám người quản lý cấp cao của các quốc gia và thế lực đã dần tiếp nhận việc cường giả chí tôn xuất hiện. Dù là người bình thường cũng đã biết được cái gì gọi là cường giả chí tôn.

Bọn họ như thân tiên vậy, có được lực lượng khủng khiếp. Cường giả cấp chí tôn cũng không phải chỉ có mỗi người luyện võ. Còn có một số đại sư pháp thuật, tỷ như thầy phong thủy. Có được năng lực thay đổi vận mệnh.

Bọn họ cũng là cường giả chí tôn.

Chỉ là sau khi cường giả chí tôn xuất hiện thì cũng không gây hại cho thế giới này như những gì Vệ binh Viêm Long tưởng tượng. Ngược lại bọn họ còn rất im lặng, rất khó thấy được bóng dáng của bọn họ.

Chỉ biết là bọn họ đang tìm kiếm tài nguyên tu luyện và người kế tục thiên tài.

Từ đầu tới cuối cũng không có hành động gì lớn. Ngay cả nước ngoài cũng thế.

“Đám cường giả chí tôn bị hạn chế nhiều năm như thế, không thể nào im lặng như vậy được!”

“Đến cùng là bọn họ đang muốn làm gì?”

“Bọn họ càng như thế thì chúng ta phải càng đề phòng, chắc chắn Lạc Việt sẽ là trung tâm của sự tập kích.”

Vệ binh Viêm Long đều đang suy đoán.

“Nhưng chuyện này cũng đã cho chúng ta càng nhiều thời gian để chuẩn bị! Đây là một chuyện may mắn!”

“Tiếp theo chúng ta phải đi tìm cường giả chí tôn rồi thuyết phục bọn họ-gia nhập Lạc Việt, cống hiến cho đất nước này!”

“Đúng rồi, việc chữa trị võ mạch cho Diệp Lâm Quân đã có tin tức gì chưa?” Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm. Bọn họ đều đang đợi sự trở lại của Diệp Lâm Quân. Chỉ cần anh quay lại thì Lạc Việt sẽ càng thêm mạnh mẽ.

“Đúng là có tin tức, chúng ta đã tìm ra được thứ có thể chữa trị võ mạch cho Diệp Lâm Quân rồi”

“Không chắc là sẽ khỏi hẳn, chúng ta phải thử xem” Quản lý cấp cao của Vệ binh Viêm Long kích động tới nỗi khua tay múa chân: “Vậy thì mau tìm người tới đây đi.”
 
Chương 2151


Chương 2151:

Người kia do dự một chút: “Nhưng mà đối phương có điều kiện!” “Bất kể đối phương có điều kiện gì, chỉ cần chữa trị võ mạch cho Diệp Lâm Quân là được!” “Đúng, không tiếc bất cứ giá nào chữa trị võ mạch cho Diệp Lâm Quân!” Lân này vệ binh Viêm Long chơi trò may rủi.

“Được, đã vậy, phần chắc chắn hẳn là rất lớn!” “Chúng tôi tìm được một thế gia có thuật chữa bệnh cổ xưa! Là dòng họ Y Vương! Bọn họ có được y thuật cổ vô cùng kỳ diệu, có thể cải tử hoàn sinh đối với người thường! Nghe nói bọn họ chỉ dựa vào y thuật cổ và các vị thuốc liền có thể biến một võ sĩ có tư chất bình thường thành một cường giả cấp Chí Tôn!” Nghe vậy, ai cũng hít vào một hơi lạnh.

Dựa vào y thuật cổ và các vị thuốc là có thể chế tạo ra một cường giả cấp Chí Tôn? Thế này cũng đáng sợ quá.

Vệ binh Viêm Long còn nảy sinh một ý nghĩ.

Để cái thế giả y thuật cổ này giúp Lạc Việt chế tạo ra cường giả cấp Chí Tôn.

Vệ binh Viêm Long không tiếc giá cả, liên hệ với thế gia Y Vương.

Thể gia Y Vương phái ra thập nhất trưởng lão với lai lịch thâm sâu tên Vương Không đi theo vệ binh Viêm Long tìm Diệp Lâm Quân.

Bản thân Vương Không cũng là một vị cường giả cấp Chí Tôn! Là song tu Y Võ trong truyền thuyết.

Chính là luyện cả y thuật và võ đạo.

“Võ mạch hoàn toàn bị phá nát?”

Vương Không nghe được tình huông của Diệp Lâm Quân thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

“Khó sao?” Có người của vệ binh Viêm Long đò hỏi.

“Theo lý mà nói thì trên cơ bản là không có khả năng chữa trị! Võ mạch và gân mạch khác không giống! Nhất là do các người trực tiếp phá hủy!” “Dù cho chữa trị, cũng không đạt được trạng thái như trước kiat” “Nhưng mà tình hình cụ thể thì tôi phải tới xem người rồi mới định được!” Vương Không nghiêm túc nói.

Trên dưới vệ binh Viêm Long đều đây vẻ nghiêm túc.

Mọi người nhanh chóng đi tới Giang Bắc.

Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên đi theo Tam trưởng lão thành Vô Song tu luyện rồi.

Chỉ có Diệp Lâm Quân và mẹ ở nhà.

“Diệp Lâm Quân, chúng tôi muốn mang đến cho anh một tin tốt!” Vệ binh Viêm Long tới nói cho Diệp Lâm Quân biết.

Diệp Lâm Quân sững sờ.

Anh cân chữa trị võ mạch gì chứ? Anh đã sớm khỏi rồi.

Huống hồ ông già đã nói, trên đời này có mấy người chưa trị được võ mạch chứ?

Nói chữa được cũng đều là gạt người.

“Tôi không cần! Làm người bình thường rất tốt!”

Diệp Lâm Quân lập tức từ chối.

“Hạo Quân, có phải con vấn còn giận vệ binh Viêm Longhông?’ “Không có, con không để trong lòng”

“Đã không giận, thì để đại sư xem cho con một chút đi!”

Diệp Lâm Quân hết cách.

Chỉ có thể để cho đại sư Vương Không và đệ tử kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, đại sư Vương Không và mấy đệ tử đi tới một chỗ xa.

Mấy người bắt đầu bàn luận.

Vương Hành là cường giả cấp Chí Tôn, cách âm với ông ta mà nói chỉ như ăn bữa sáng.

Cho nên ông ta fói chuyện với mấy đệ tử.

Đừng nói người bình thường không nghe thấy được, ngay cả cường giả cấp Chí Tôn cũng chưa chắc nghe đứợg.
 
Chương 2152


Chương 2152:

Nhưng Diệp Lâm Quân lại có thể nghe rõ mồn một.

“Sư phụ, tình hình không ổn, võ mạch tên này.

trực tiếp mất hết rồi!”

“Đúng vậy, bị phá hủy còn đỡ, quan trọng là võ mạch của cái tên này không tồn tại! Thế này bảo chúng ta trị kiểu gì?”

Đại sư Vương Không gật đầu: “Đúng vậy, không sai. Đừng nói là chúng ta, dù Y Vương có tới cũng bó tay chịu chết!”

“Thế này mà nói thật cho vệ binh Viêm Long thì không chỉ mặt mũi thế gia Y Vương của chúng ta bị ném đi, mà chúng ta còn không thu được chỗ tốt!”

“Sư tôn, vậy giờ phải làm sao?”

Mấy tên đệ tử nói.

“Chúng ta trước hết kéo dài một chút!”

“Lừa nói với bọn họ là võ mạch của vệ binh Viêm Long có thể chữa trị, có điều độ khó cực lớn, cái giá phải trả khá đắt!”

“Sau đó chúng ta có thể đưa ra yêu cầu!”

Mấy tên đệ tử đều cười: ‘Đúng đúng đúng, như vậy chúng ta càng lấy được nhiều hơn!”

“Không chỉ có như thế, chúng ta còn có thế kéo dài mãi, cứ nói tình hình của Diệp Lâm Quân hiếm thấy trên đòi, cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục!” Đại sư Vương Không vuốt râu, lộ Ta nụ cười như ý.

Diệp Lâm Quân cách đó không xa nghe được rõ ràng.

Nhóm người này căn bản không tra được ra võ mạch của mình.

Đó là vì ông lão trong ngục giam sau khi chữa trị võ mạch cho mình còn đồng thời giấu võ mạch đi.

Những người khác căn bản không tra ra được mặc dù nó thực sự tôn tại.

Đám người này tra không ra thì thôi, còn muốn lừa lấy lợi ích từ chỗ vệ binh Viêm Long.

Quả nhiên vô sỉ! Vệ binh Viêm Long nhanh chóng xông tới.

“Đại sư, tình hình sao rồi?” Vẻ mặt Vương Không trỏ nên nghiêm túc, hai đầu lông mày tràn đầy ưu sâu.

“Tôi muốn biết anh ta có quan trọng với mấy người không?” Vương Không hỏi.

Vệ binh Viêm Long lúc đầu sững sờ, ngay sau đó nói: “Quan trọng, cực kỳ quan trọng! Anh ta cực kỳ quan trọng đối với Lạc Việt!” “Vậy các người cũng nguyện ý vì anh ta trả một cái giá thật lớn chứ?” Vương Không hỏi.

“Có thể nói là không tiếc giá nào!” Vệ binh Viêm Long thể hiện thái độ chắc chắn.

“Vậy tôi an tâm rồi!” Vương Không lộ ra một nụ cười.

Như vậy, ông ta có thể tùy ý ra điều kiện.

“Nói thật, tình hình của anh ta còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của chúng tôi! Chúng tôi đã gặp rất nhiều người bị tổn thương võ mạch, thậm chí bị phá hủy! Nhưng không ai nghiêm trọng như anh ta cải!” Vương Không bắt đầu rào đón.

Nhưng lời này vừa nói ra, mấy người vệ binh Viêm Long bắt đầu luông cuống.

Dù sao lời nói của đại sư Vương Không cũng chính là uy quyên.

“Vậy đại sư có biện pháp chữa trị không?”

Mọi người hỏi.

“Có thì có, nhưng cân phải hao phí thân được trân quý cùng y thuật của thể gia Y Vương chúng tôi, nỗ lực của chúng tôi cũng phải bỏ ra một cái giá lớn!” “Nếu như hao phí quá nhiều tài nguyên của gia tộc, sợ là gia tộ sẽ không đồng ý, trừ phi.

” Vệ binh Viêm Long trở nên sốt ruột: “Trừ phi cái gì?” “Trừ phi các người thỏa mãn tất cả điều kiện mà thể gia Y Vương nói ra! Không thì không có cách!”
 
Chương 2153


Chương 2253:

Cuối cùng Vương Không cũng nói ra mục đích của mình.

“Đại sư cứ yên tâm đi! Bất kỳ yêu cầu gì, chúng tôi đều thỏa mãn! Trước đó chúng tôi cũng đã nói qua, không tiếc bất cứ giá nào!”

Thấy vệ binh Viêm Long nói thế, Vương Không và các đệ tử đều vựi như mở cờ trong bụng.

Đất của Lạc Việt rất rộng.

Bọn họ muốn gì, đối phương sẽ cho ngay.

Đang lúc Vương Không muốn ra điều kiện, âm thanh của Diệp Lâm Quân lại vang lên: “Khoan đất”

“Hả?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lâm Quân.

Không biết anh muốn làm gì.

“Võ mạch của tôi không cần chữa trị, các người không cần nhắc tới bất kỳ điều kiện gì cả!”

Diệp Lâm Quân nói, “Không được, Dưỡng Hạo Quân, vì tương lai của Lạc Việt, võ mạch của ngài nhất định phải được trị!”

Vệ binh-Việm Lõng cật lực ýêu cầu.

“Bọn họ chỉ là một đám lừa đảo thôi, vốn không chữa trị được võ mạch cho tôi! Huống chi võ mạch của tôi đã bị mất rồi, nhưng bọn họ đều không phát hiện ra được!”

Lời này khiến cho người ta kinh ngạc gần chết.

Đám người Vương Không cũng sững sờ.

Chẳng lẽ cái tên này vừa rồi nghe lén bọn họ nói chuyện?

Mấy người đệ tử đều nhìn Vương Không.

Vương Không lập tức lắc đầu.

Ý là không có khả năng.

Vừa rồi ông ta dùng kình khí ngăn cản hết cả, một chút âm thanh cũng không thể truyền ra ngoài.

Một người bình thường làm sao nghe được?

“Ai nói chúng tôi không chữa trị được? Chúng tôi là thế gia Y Vương đấy! Đừng nói là trị võ mạch, ngay cả cường giả cấp Chí Tôn chúng tôi đều có thể tạo ra được!”

“Vệ binh Viêm Long, anh ta có thái độ gì vậy?

Không tin chúng tôi thì tôi, chúng tôi chẳng thèm trị cho anh ta nữal”

Vương Không muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt.

Ai ngờ Diệp Lâm Quân lại lập tức hô lên: “Vậy thì cút nhanh đi!”

Một câu của Diệp Lâm Quân liền chọc giận đám người Vương Không.

“Được lắm, tên nhóc anh có dũng khít”

“Nhựng anh nhớ kỹ, là bọn-họ mời tôi đến trị chứ không phải tự tôi tới”

“Vậy giờ chúng tôi đi, muốn khôi phục lại võ mạch thì bảo tên nhãi kia đến dập đầu cầu xin!”

Đám người Vương Không liền rời đi.

Bọn họ đoán chắc vệ binh Viêm Long đã không tiếc giá nào muốn trị võ mạch cho Diệp Lâm Quân thì sẽ tuyệt đối không tùy tiện để cho bọn họ rời đi.

Quả nhiên chưa đi được mấy bước, vệ binh Viêm Long liền đuổi tới.

“Đại sư bớt giận, tính cách của anh ta vẫn vậy chứ không có ác ý gì với ngài đâu!”

“Xin đại sư ra tay trị cho anh tai”

Đám người vệ binh Viêm Long chắp tay nói.

“Không được, chưa hề có ai dám nói chuyện với sư tôn nhữ vậy cả!”

“Muốn trị võ mạch, trừ phi tên nhãi kia tự mình quỳ cầu xin!”
 
Chương 2154


Chương 2154:

Mấy tên đồ đệ cười lạnh nói.

“Đúng, tự anh ta đi, tôi mới ra tay!”

Vương Không để lại một câu nói rồi dẫn đồ đệ rời đi.

Ông ta thấy vệ binh Viêm Long không tiếc giá nào, điều kiện kia để bọn họ tùy tiện đưa ra, bảo Diệp Lâm Quân đi quỳ cầu xin là điều kiện đơn giản nhất.

Nhưng ông ta không ngờ tới là Diệp Lâm Quân tuyệt đối không làm vậy, đừng nói đến việc bây giờ anh đã làm ýô địch-thiên hạ rồi.

Làm một người bình thường, anh cũng sẽ không bỏ đi tôn nghiêm của mình.

Sau khí trở lại biệt thự.

“Hạo Quân, anh sao vậy? Tất cả mọi người đều muốn tốt cho anh! Anh một câu không hợp liền nổi cáu, làm cho đại sư tức giận bỏ đi rồi!”

Vệ binh Viêm Long oán trách nói.

Diệp Lâm Quân cười: “Tôi biết các người tốt với tôi, nhưng bọn họ chính là một đám lừa đảo!”

“Bọn họ còn không tra ra võ mạch của tôi, đã tuyên bố có thể chữa trị, mục đích chính là lừa gạt các người, thu lợi đấy!”

Nghe Diệp Lâm Quân giải thích, đương nhiên là không ai tin.

Nói anh nghe được đoạn hội thoại của đám người Vương Không; cũng sẽ không ai tin.

“Hạo Quân à, cái tírfh nóng nảy này của anh phải sửa-đi!”

“Anh xem đi, đắc tội với đại sư, người ta muốn anh đến quỳ gối cầu xin mới trị cho anh đấy!”

“Nhưng chúng tôi biết tính cách của anh tuyệt đối không thể quỳ!!”

Vệ binh Viêm Long rời đi.

Bảo Diệp Lâm Quân quỳ gối cầu người là điều không thể nào.

Bọn họ chỉ có thể dùng điều kiện khác để đại sư Vương Không đồng ý chữa võ mạch.

Diệp Lâm Quân không ngờ vệ binh Viêm Long sẽ khúm núm đi cầu xin Vương đại sư.

Rõ ràng anh không cần trị võ mạch.

Đám người đó chỉ là kẻ-lừa đảo.

Một bên khác, sau khi.Vương đại sư biết Diệp Lâm Quân không đi cần xin mình, vệ binh Viêm Long dùng điệu kiên khác tháy thế, ồng ta vẫn chần chừ để câu vệ binh Viêm Long.

Kéo thời gian càng dài, lợi ích bọn họ lấy được sẽ càng lớn.

Nháy mắt đã qua một tháng.

Chính là lúc Diệp Lâm Quân đến thăm bé Quân.

Thời gian vừa tới, Diệp Lâm Quân lập tức cùng Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên tiến về thành Vô Song.

Hai người là đệ tử ký danh của tam trưởng lão, đến thành Vô Song đều là xe nhẹ đường quen.

Thành Vô Song là một thành cổ nằm sâu trong rừng trúc của Thục Trung.

Nếu không có người dẫn đường, căn bản không tìm thấy.

Bởi vì thành cổ được bố trí trận pháp và cơ quan chung quanh.

Đi vào khu vực lân cận, sẽ chỉ đưa người đến càng xe, không cách nào tiếp cận thành Vô Song được.

Sau khi vào thành Vô Song, người bên trong rất đông.

Vừa thấy Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên, không ít người xúm lại gần.

Vì hai người có nhan sắc và thiên phú cực cao, nên được rất nhiều đàn ông ở thành Vô Song yêu thích.
 
Chương 2155


Chương 2155:

Nếu không phải nghe nói Lý Từ Nhiệm có chồng, sợ là không ít người theo đuổi.

“Sư muội Lý Từ Nhiệm quả nhiên thiên phú cao, gương mặt đẹp, sao lại theo một người bình thường chứ?”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Diệp Lâm Quân.

Nói một vào lời khó nghe.

“Im miệng, ai còn nói mò, tôi đập nát miệng kẻ đó!”

Diệp Lâm Quân đột nhiên nổi giận.

Trong mắt Diệp Lâm Quân.

Những đệ tử của thành Vô Song này chỉ là mấy tên oắt con.

Dám có ý đồ với Lý Từ Nhiệm?

Muốn chết!

Trong mắt anh, thành Vô Song có thể bị san bằng bất cứ lúc nào.

Chứ đừng nói chỉ là mấy tên nhãi ranh này.

Mọi người đều sững sờ trước câu nói của Diệp Lâm Quân.

Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên đều ngây ra Tính cách của Diệp Lâm Quân vẫn nóng như lửa.

€ó thể gây ra rắc rối ở bất cứ đâu.

Nhưng đây là thành Vô Song.

Mọi người đều là những võ giả phi thiên độn địa.

Giết người trong vô hình.

Là một người bình thường, anh cồn đi khiêu khích người ta làm cái gì?

“Sao cơ?”

“Ở trong địa bàn của thành Vô Song, chúng ta lại bị một người bình thường khiêu khích?”

Vài người bước từng bước tới trước mặt Diệp Lâm Quân.

“Nào, không phải anh định đập nát miệng chúng tôi sao? Tới đi, tới đi!”

Đám người vừa mới trào phúng lại đến nói với Diệp Lâm Quân.

“Hạo Quân phải kìm chế lại! Đây là thành Vô Song đấy!”

Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên nhắc nhở.

“Tôi đã nói thế nào? Vợ anh ở với anh thật lãng phí! Tên phế vật ñRư anh khôñg xứng với cô ấy! Cô ấy hẳn nên rời khỏi anh để đi tìm người khác”

Người kia tiếp tục nói.

“Bốp!”

Đột nhiên, sau một giây, Diệp Lâm Quân giơ tay lên tát lên mặt của người đàn ông.

Âm thanh vang vọng khắp toàn trường.

Hàng trăm người xung quanh đều sợ đến ngây người.

Không ai nghĩ rằng Diệp Lâm Quân sẽ ra tay.

Không ngờ một người bình thường lại có sức mạnh như vậy…

“Cái gì? Còn dám đánh tao? Mày muốn tìm cái chết à!”

Sau đó Lâm Càh; người’bị đánh; mới phản ứng lại, anh ta định ra tay với Diệp Lâm Quân.

“Ba ơil”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên.

Thấy bé Quân nhảy vài cái, liền xuất hiện trước mặt Diệp Lâm Quân, nhào vào lòng anh.

Ngay lập tức, xung quanh yên lặng.
 
Chương 2156


Chương 2156:

Lâm Càn đột ngột rút lại chiêu thức mà anh ta vừa định ra, ngây ngốc nhìn xem.

Anh ta không sợ Diệp Lâm Quân.

Cũng không sợ Diệp Lâm Quân hay Chí Nam Yên.

Nhưng chỉ duy một mình đứa trẻ này.

Là sợi Nói cách khác, cả thành Vồ Song đều sợ hãi!

€ô bé là tổ tiên nhỏ của thành Vô Song này.

Được tất cả các lãnh đạo cấp cao cưng chiều.

Ngậm trong miệng sợ ta, nâng trong tay sợ Mọi thứ đều phụ thuộc vào cô bé.

Nếu như đánh hoặc giết ba cô bé, Đó chính là trời sập.

Lâm Càn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm Quân với đôi mắt hằn tơ máu.

“Một đấm này tao nhớ, sẽ còn có cơ hội!”

Lâm Càn nhìn Dứơng Hạo Quân nói.

“Đừng, báo thù ngay tại đây đi!”

Diệp Lâm Quân cười lạnh.

Lâm Càn muốn trả thù, nhưng anh ta nhìn thấy bé Quân, nên nhịn được.

“Nhưng anh đúng là làm xấu mặt đàn ông!”

“Ở tuổi này, mà còn nhờ con gái mấy tuổi bảo vệ! Nếu tôi là anh thì tôi đập đầu đi chết là được rồi”

Chung quanh truyền ra tiếng bàn tán xôn xao.

Trong thế giới này, kẻ mạnh được tôn trọng.

Mọi người khinh thường nhất là người đàn ông ăn cơm mềm.

Đặc biệt Diệp Lâm Quân không chỉ ăn cơm mềm của vợ mà còn ăn cả cơm mềm của con gái.

Dựa vào con gái cả một đời.

Đây là điều họ ghét nhất!

Một người đàn ông không có tôn nghiêm chính là như thế…

“Không cho phép nói như vậy về ba tôi như vậy, tôi và mẹ bảo vệ ba thì sao chứ?”

Bé Quân hung hăng nhìn chằm chằm vào xung quanh.

“Đúng là cười chết tôi! Dựa vào một đứa trẻ bảo vệ! Nếu như anh có chút tự giác thì đừng đi ra ngoài lang thang!”

“Đúng vậy, thà đập đầu chết đi cho rồi!”

“Đừng nói đàn ông không chịu được, một người phụ nữ như tôi cũng không chịu được!”

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người không khỏi chế nhạo giống nhau.

“Câm miệng hết cho ta! Tất cả quay về!”

Đúng lúc này, từ trên trời đột nhiên vang lên một tiếng vang cuồn cưộn như sấm.

“Thành chủ!”

“Là Thành chủ xuất hiện!”

Nhóm người này bỏ chạy như chuột gặp mèo.

Bé Quân hưng phấn nói: “Ba, đây là sư phụ, con dẫn ba đi gặp sư phụ!”

“Được!” Diệp Lâm Quân đi theo.

Anh cũng tò mò với thành chủ thành Vô Song.

Hơn nữa nhìn tình hình của bé Quân, biết con bé ở trong thành Vô Song rất vui vẻ.
 
Chương 2157


Chương 2157:

Bé Quân đưa Diệp Lâm Quân đi qua những tòa nhà cổ kính ỏ sâu trong thành Vô Song.

Đây là cấm địa của thành Vô Song, đồng thời cũng là nơi diễn ra các hoạt động của các lãnh đạo cấp cao, Thành chủ và tứ đại trưởng lão.

“Sư phụ, đây là ba của con!” Bé Quân phấn khích hô lên.

Phía trước có một bóng người cao lớn, mặc áo choàng trắng, trên người mang theo khí chất xuất trần.

Nhìn dáng vẻ ước chừng ba mươi tuổi.

Khuôn mặt ưa nhìn, nụ cười nhân hậu.

Đặt ở trong đám người bình thường thì sẽ như giáo viên.

Chỉ là một người bình thường, làm sao cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng người này thậm chí có thể không bị giết ngay cả bằng vũ khí hạt nhân.

“Bé Quân!” Phó Phong Thu xoa đầu nhỏ của bé Quân.

Nhưng khi đối mặt với Diệp Lâm Quân, anh ta thay đổi sắc mặt.

Uy nghiêm, xa cách, dáng vẻ cao cao tại thượng, dáng vẻ như nắm quyền sinh sát trong tay.

Như thể anh ta là vị thần cai trị thế giới.

Còn đhp chỉ như một con kiến trước mặt anh ta.

Tất nhiên đó là sự thật! Phó Phong Thu là một cường giả cấp Chí Tôn tầng thứ năm.

Đạn pháo đánh không chết, bom hạt nhân đều không thể làm gì được.

Anh ta như một vị thần đổi với những người bình thường.

“Anh là ba của bé Quân?

Phó Phong Thu lạnh lùng hỏi.

“Là tôi!” Tuy nhiên, điều khiến Phó Phong Thu ngạc nhiên là người bình thường này khí thế thật mạnh mã.

Không nhút nhát chút nào.

Thậm chí đối mặt trực tiếp với anh ta.

“Tôi nghe nói anh đã hướng dẫn bé Quân trước đây?” Phó Phong Thu hỏi với vẻ mặt không vui.

“Không sai! Thật ra, bé Quân tốt nhất nên ở cùng tôi! Nhưng bà nội và mẹ của đứa bé hy vọng bé Quân sẽ có thêm kinh nghiệm rèn luyện! Tôi mới đồng ý, nếu không anh không đủ tư cách làm sư phụ của bé Quân!” Diệp Lâm Quân nói một cách nghiêm túc.

Nhưng những lời này đã khiến Phó Phong Thu rất tức giận.

Cũng chọc giận tất cả các lãnh đạo cấp cao của thành Vô Song.

Thành chủ thành Vô Song không đủ tư cách?

Cường giả cấp Chí Tôn tầng thứ năm mà không đủ tư cách?

Địa cấp tối cao tầng năm Thiên Địa không đủ tư cách?

Diệp Lâm Quân có bị điên không?

Người bình thường này không biết xấu hổ khi lớn tiếng khoác lác vậy sao?

“Diệp Lâm Quân, anh đang nói nhảm gì vậy?”

“Đừng ỷ vào việc làm ba của bé Quân mà muốn làm gì thì làm! Dồn ép quá thì anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”

“Mau xin lỗi thành chủ đi!”

Mấy trưởng lão lập tức thúc giục.

Đừng nhìn vẻ ngoài hiền lành của Phó Phong Thu, trên thực tế, anh ta không hợp với ngoại hình của mình chút nào.

Anh ta là một kẻ giết người không chớp mắt!
 
Chương 2158


Chương 2158:

Một lời không hợp là giết ngay!

Vô số người đã chết trong tay anh ta, cũng ước chừng trăm ngàn người.

Có danh hiệu là “Kiếm Tôn khát máu”.

Vào ngày thường, người dân ở thành Vô Song nhìn thấy anh ta đều tránh xa.

Chính vì vậy những người định bắt nạt Diệp Lâm Quân kia bỏ chạy ngay khi nghe thấy tiếng anh ta.

Sở dĩ lộ ra vẻ mặt hiền lành hoàn toàn là vì bé Quân.

Tài năng của cô bé quá cao quá cao.

Vì vậy, Phó Phong Thu coi cô bé như báu vật.

Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên cũng đã nghe truyền thuyết về thành chủ.

Hai người lập tứ€ nhỏ giọng thuyết phục: “Hạo Quân, anh mau xin lối đi! Thành chủ tính tình không tốt lắm đâu!”

Nơi này khác hản với cuộc sống éủa ñhững người bình thường.

Thậm chí không có quy tắc nào cả.

Thành chủ chính là quy tắc.

Giết người tùy ý, dù sao cũng không ai bắt anh ta lại.

Họ thực sự sợ rằng tính khí bướng bỉnh của Diệp Lâm Quân sẽ chọc giận thành chủ.

Khi nghe điều này, Diệp Lâm Quân đã không Vui.

“Anh thì liên quan gì đến tính tình anh ta không tốt? Anh ta không có tư cách!”

Diệp Lâm Quân nói.

Tất cả mọi người: Đúng là sợ điều gì liền gặp điều đó?

“Anh nói tôi không đủ tư cách?”

Giọng nói của Phó Phong Thu thay đổi rõ ràng, lạnh lùng như từ địa ngục đến.

Nhiệt độ quanh mình nhanh chóng hạ xuống.

Tất cả mọi người đều không nhịn được mà rùng mình một cái.

Hoảng sợ nhìn Phó Phong Thu, sợ anh ta nổi con ba máu lên.

Nào biết Diệp Lâm Quân lại tiếp tục đấu khẩu: “Đúng, anh không đủ tư cách!” “Tôi không có tư cách?”

Phó Phong Thu nâng cao giọng, giống như Thiên lôi cuôn cuộn nổ tung trên không trung.

“Ầm ầm.

Đất đai bắt đầu rung động, toàn bộ thành Vô Song bắt đầu lắc lư.

Mọi người đều nghiêng ngả đứng không vững.

“Rầm rầm..”

Điều đáng sợ hơn nữa là một sức mạnh vô hình tỏa ra từ cơ thể Phó Phong Thu.

Luồng lực mạnh đến đáng Sợ này chền ép bốn phía chung quanh.

Những khu rừng tre rậm rạp xung quanh thành Vô Song liên tiếp sụp đổ nhanh chóng.

Lan ra…

Tiếp tục lan ra bên ngoài.

Hơn mười dặm tre trúc quanh thành Vô Song toàn bộ bị san bằng…

Không chỉ thế, bầu trời ở thành Vô Song cũng tối lại.

Mây đen cuồn cuộn kéo đến, một trận bão tố sắp tới.

Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên đều sợ đến ngây người.
 
Chương 2159


Chương 2159:

Cho dù bọn họ có đang từ từ hiểu rõ võ học, nhưng trường hợp này chưa từng thấy qua.

Đây chính là khí thế của cường giả cấp Chí Tôn tầng thứ năm!

Khí thế của anh ta vừa hiện, thiên địa biến sắc.

Chứ nói chi đến việc anh ta ra tay.

Không cách nào tưởng tượng nổi.

Rầm rầm rầm…

Phó Phong Thu nhanh chóng thu tay xoay chuyển, lại có một cơn bão lốc xoáy hình thành.

Lốc xoáy bão táp càng lúc càng lớn.

Gió mạnh đang sợ quét ngang bốn phía.

€ó xu thế bao phủ toàn bộ thành Vô Song.

Tất cả đều do Phó Phọng,Thu điều khiển, anh ta nhìn về phía Diệp Lâm Quân hỏi: “Bây giờ tôi có tư cách chưa?”

Phó Phong Thu làm tất cả để chứng minh cho Diệp Lâm Quân thấy anh ta mạnh bao nhiêu.

Diệp Lâm Quân híp mắt lại, không chút e sợ nào.

Lúc anh vừa định trả lời, âm thanh của bé Quân vang lên: “Sư phụ! Ba ơi!”

Bé Quân là đứa hiểu chuyện.

Cô bé sợ sư phụ và ba đánh nhau.

“Bé Quân!”

Hai người đàn ông cùng trả lời.

Phó Phong Thu thu lại sức mạnh.

“Trước mắt mà nó’thì anh.còn có thể! Nhưng bé Quân sẽ nhanh chóng trưởng thành, đợi mấy tháng nữa, tôi sẽ đi đón, khi đó anh sẽ không dạy được con bé; sẽ chỉ lãng phí thiên phú dủaicon bé thôi!”

Diệp Lâm Quân ôm bé Quân rời khỏi nơi này.

“Láo xược!”

Các đồ đệ khác của Phó Phong Thu đều giận muốn chết.

Một người bình thường mà cũng dám khiêu khích sư phụ chí cao vô thượng của bọn họ?

Mấy người chỉ hận không thể giết chết Diệp Lâm Quân.

“Không cần phải so đo với một người bình thường.

Phó Phong Thu phất tay, ra vẻ không quan trọng.

“Hả?”

Đám người đều sững sờ.

Từ trước tới giờ Phó Phong Thu chưa từng như vậy.

Một người bình thường, trong mắt anh ta hẳn là chỉ như giãm chết một con kiến.

Cuối cùng lại nhường nhịn Diệp Lâm Quân.

Chủ yếu là vì bé Quân.

“Nhưng mà sư phụ, anh ta khiêu khích như vậy, mặt mũi của thành Vô Song…

Đại đệ tử của Phó Phong Thu, Khương Tử Hào mới nói được một nữa liền bị một bàn tay của Phó Phong Thu hất bay ra ngoài.

“Con đang dạy ta làm việc à?”

Giọng nói lạnh lẽo của Phó Phong Thu truyền tới.

“Sư phụ) đệ tử khống dám!”

Khương Tử Hào lập tức quỳ trên đất.
 
Chương 2160


Chương 2160:

Nhưng mà sau khi lau đi vết máu tươi trên khóe miệng, bàn tay cậu ta nắm chặt lại.

Đôi mắt hằn tơ máu, sát khí đằng đẳng.

Trước đó anh ta vinh dự được làm đệ nhất thiên tài đệ tử của Thành Vô Song, là đại đệ tử là Phó Phong Thu yêu quý nhất.

Ngàn vạn sủng ái đổ lên thân.

Trên dưới thành Vô Song coi cậu ta như bảo vật.

Nhưng kể từ sau khi bé Quân tới, tất cả đều thay đổi.

Tất cả mọi người đều chú ý đến đứa trẻ đó.

Cậu ta bị người chung quanh coi nhẹ.

Không ai để ý tới, coï trọng cậu ta nữa.

Sư phụ vậy mà đánh cậu ta.

Không được! Thành Vô Song này là của ta, tuyệt đối không thể để một đứa bé chiếm trọn!

Một cỗ sát khí khát.máu lóe lên trong mắt Khương Tử Hào!

Sự xuất hiện của bé Quân đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị trí cửa cậu ta ở thành Vô Song.

“Đại sư huynh, mau đứng dậy đi!”

Mấy sư đệ sư muội liền đỡ cậu ta dậy.

“Không ngờ rằng Sư phụ lại đánh huynh vì một người thường!”

Những người khác cũng rất khó hiểu.

Sự xuất hiện của bé Quân khiến bọn họ bị thất sủng.

Địa vị rớt xuống ngàn trượng.

Phó Phong Thu không hướng dẫn họ nữa.

“Đại sư huynh, đứa nhỏ đó tuyệt đối không thể ở lại thành Vô Søñg!-Nếu không địa vị của chúng ta sẽ không còn!”

Nhị đồ đệ lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, tuyệt đối Không thế giữ lại!”

Mọi người khác đều có cùng ý kiến.

“Đúng, vậy diệt trừ nó đi!

Khương Tử Hào hít sâu một hơi.

Lúc này, Diệp Lâm Quân đang ở cùng với bé Quân.

Nhìn thấy bé Quân đã trưởng thành, với lại cũng vui vẻ.

Anh cũng hạnh phúc theo.

Đôi khi không nhất định phải giữ bé Quân bên mình mới là tốt.

Muốn cho con không gian nhiều hơn, để cho cô bé phát huy.

“Nếu con không vui hay gặp nguy hiểm, phải nói cho ba biết! Ba sẽ xuất hiện ngay!”

Diệp Lâm Quân còn bảo bé Quân sử dụng khí cụ cầu cứu mà anh cho cô bé trước mặt mình.

Đây là một con chíp khí cụ cầu cứu có thể khảm lên cơ thể.

Chỉ cần bé Quân sử dụng, dù ngoài vạn dặm, dqh cũng sẽ biết, đồng thời còn nắm được vị trí của bé Quân.

Sau khi bé Quân vừa sử dụng khí cục cầu cứu, điện thoại của Diệp Lâm Quân lập tức cảm ứng được.

Vị trí cũng nhanh chóng năm được.
 
Chương 2161


Chương 2161:

Diệp Lâm Quân và bé Quân chơi cùng nhau cũng được nửa ngày.

Trong vòng nửa ñgày này, chung quanh vẫn luôn có người theo dõi bọn họ.

Diệp Lâm Quân coi là chuyện không đáng kể, vì vừa tới tiầnh Vô Song đã có khổng ít người nhìn chằm chằm.

Thật tình lại không biết lần ngày người nhìn chằm chằm bọn họ lại là mấy người Khương Tử Hào.

Bọn họ đang bàn luận làm thế nào để giết chết bé Quân.

“Nếu như trực tiếp giết, sợ là sư phụ sẽ phát hiện manh mối, tìm tới chúng ta”

Lông mày Khương Tử Hào nhíu chặt lại.

“Chúng ta mời người xử lý nó thì sao?”

Nhị sư huynh cười lạnh nói.

Trong thế giới võ sĩ, ân tình lạnh lùng, lấy mạnh làm đầu.

Mỗi người đều máu lạnh vô tình.

Đối với việc giết chết.một đứa bé, bọn họ chưa từng €ó cảm giác áy náy.

“Không, tốt nhất là chúng ta đừng ra tay diệt trừ nó! Dựa theo trình độ yêu thương mà sư phụ dành cho nó, chỉ có một lời: không tha cho chúng tai”

Khương Tử Hào lắc đầu.

Đám người nhìn về phía Khương Tử Hào: “Lẽ nào đại sư huynh có cách?”

Khương Tử Hào cười: “Đúng vậy, chờ coi đi!”

Chạng vạng tối, bé Quân rất ngoan ngoãn nói: “Ba, Quân phải đi tập võ rồi! Đã đến giờ rồi!”

“Ngoan, con đi đi!”

Cho dù Diệp Lâm Quân không nỡ, nhưng con nhỏ lại muốn đi.

Lần sau gặp sẽ là một tháng nữa.

Diệp Lâm Quân đứng tại chỗ nhìn bé Quân rời đi, ánh mắt thật lâu không dời.

Giống như ba mẹ bình thường tiễn con mình đi học.

Cảm giác này chỉ có người làm cha làm mẹ mới hiểu được.

“Đừng nhìn nữa, bé Quân rất vui vẻ! Một tháng sau lại tới thăm.”

Lý Từ Nhiệm vỗ vai Diệp Lâm Quân.

Phát hiện hốc mắt anh có hơi ẩm ướt.

“Bé Quân ở đây là chịu nửa điểm ấm ức, anh nhất định sẽ san bằng!”

Diệp Lâm Quân hít.sâu một hơi.

“Được rồi, biết anh lợi hại rồi! Anh cũng nhanh về đi!”

Lý Từ Nhiệm sợ Diệp Lâm Quân ở đây quá lâu, anh sẽ gặp nguy hiểm.

Diệp Lâm Quân rời khỏi thành Vô Song, về Giang Bắc.

Đoạn đường này, Diệp Lâm Quân nhìn thấy không ít cường giả cấp Chí Tôn.

Loại cấp bậc này, trước kia chẳng nhìn thấy một ai.

Bây giờ lại đông như kiến.

Cường giả cấp Chí Tôn xuất hiện, vệ binh Viêm Long tích cực săn đón.

Trước mắt có vài cường giả cấp Chí Tôn nguyện ý vì vệ binh Viêm Long làm việc, có điều cái giá phải trả quá lớn.

Vệ binh Viêm Long và thế gia Y vương thương lượng chuyện chữa trị cho võ mạch của Diệp Lâm Quân, cùng với việc thế gia Y vương giúp Lạc Việt chế tạo ra cường giả cấp Chí Tôn.

Mọi người đều không tránh khỏi lợi ích.

Chỉ cần ra điều kiện đúng chỗ, người có thể bán mạng cho bạn sẽ có cả mảng.

Dù là cường giả cấp Chí Tôn.
 
Chương 2162


Chương 2162:

Không chỉ có như thế.

Các loại vũ khí mới được phát triển tại các vùng chiến sự khác nhau ở Lạc Việt đang đần được trang bị cho binh lính.

Nghe nói một số loại vũ khí và thiết bị mới có thể đối đầu với các võ sĩ siêu cường.

Võ thuật cổ xưa rất mạnh mẽ, và công nghệ và vũ khí hiện đại cũng không áp đảo được.

Đừng nhìn bây giò khắp nơi trên thế giới sóng yên biển lặng, gần như không có cường giả cấp Chí Tôn ra tay.

Nhưng thật ra thế giới đã tiến vào giai đoạn đen tối.

Chỉ cần một mồi lửa là sẽ bùng nổ.

Đám cường giả cấp Chí Tôn sao có thể cho phép người bình thường khống chế thế giới này được.

Bọn họ sẽ biến thế giới này thành Địa ngục tàn khốc lấy cường giả làm đầu.

Ngoài ra đám người lập ra ưóc hẹn chúng thân cũng sẽ không quản, sợ là bọn họ muốn nhìn thấy trật tự thế giới mới.

Vệ binh Viêm Long ý thức được điểm này, cho nên lúc này mới tích cực chiến đầu.

Đương nhiên cũng có cường giả cấp Chí Tôn tốt và xấu.

Có danh môn chính phái.

Thì cũng có tà môn ngoại đạo.

Cường giả mà Vệ binh Viêm Long chiêu mộ được thì trong lòng cũng có hơn một nửa nghĩ cho thiên hạ.

Nhưng một bộ phân rất lón là tà môn ma đạo, bọn họ luyện một chút thuật pháp và võ công quỷ dị.

Ví dụ như cần máu tươi của người, cân trẻ sơ sinh, vân vân.

Bọn họ độc ác và bạo lực, nếu như bị người ta lợi dụng thì sẽ nguy hại cực lớn cho Lạc Việt.

Nếu như quân địch có mấy trăm nghìn đại quân, bên trong cường giả cấp Chí Tôn nhiêu như mây còn đều là tà môn ma đạo.

Điều này ai có thể ngăn cản? Bọn họ mà tấn công thì chính là đại nạn.

Người mà Vệ binh Viêm Long muốn phòng ngừa chính là bọn họ.

Bên trong thành Vô Song.

Đám huynh đệ Khương Tử Hào cùng nhau bàn kế diệt bé Quân.

“Đại sư huynh mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu chứ!” Đám người kích động nhìn Khương Tử Hào.

“Các người nói nếu như các thế lực lớn ở Lạc Việt biết được thiên phú của bé Quân thì sẽ thế nào?”

Khương Tử Hào hỏi.

“Tuyệt đối là tranh cướp!”

“Có sao nói vậy, thiên phú của đứa nhỏ này mạnh hơn tất cả chúng tả! Nếu những người khác mà biết,ehắc chắn sẽ,điên cuồng tới cướp.”

“Ý của đại sư huynh là làm lộ tin tức này ra ngoài, sau đó để cho người ta đến cướp đoạt?”

€ó người hỏi.

“Cậu ngốc à, nếu như mọi người muốn đến cướp, vậy thành Vô Song sẽ bị diệt rồi! Cũng không có lợi với chúng ta!”

“Thiên phú của bé Quân phải để lộ ra, nhưng nhiều nhất chỉ tiết lộ cho một đám thế lực thôi là được! Để bọn họ lập tức cướp bé Quân khỏi thành Vô Song”

Mọi người nhìn Khương Tử Hào: “Như thế nào?”

“Tốt nhất là thành Vô Song có tà môn trà trộn vào!”
 
Chương 2163


Chương 2163:

“Những bàng môn tà đạo đó mà cướp được đứa nhỏ này, hơn,phân nửa sẽ không bồi dưỡng, mà sẽ dùng để tu luyện những cổng pháp quỷ dị!”

“Bằng cách này, phiền não tâm tình của chúng ta đều được tháo gỡ, thành Vô Song cũng không dám truy cứu!”

Mọi người nghe xong đều bật cười.

“Hay cho chiêu mượn dao giết người!”

“Xem ra sư huynh đã an bài xong hết rồi?”

“Đó là đương nhiên! Một lát nữa ta sẽ tiết lộ tin tức!”

Hai ngày sau, trong đêm, thành Vô Song đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Bé Quân bị bắt đi rồi!”

“Bé Quân bị bắt/đirồi!’ Thành chủ, tứ đại trưởng lão và các cao thủ trong thành Vô Song dốc toàn bộ lực lượng.

“Sư phụ cứu conl”

Một giọng nói trẻ con lanh lảnh vang lên từ trên cùng của tòa nhà.

Cách đó có một bóng màu đen.

Giống như là ma quỷ.

“Đứa nhỏ này sẽ là của Hắc Thần Giáo ta rồi!”

Gã bắt lấy bé Quân, nhanh chóng rời đi.

“Mau đuổi theo!”

Các cao thủ của thành Vô Song bắt đầu truy kích.

Chỉ là không đuổi kịp.

*AI”

Phó Phong Thu tức giận rống to.

“Hắc thần giáo!” Phó Phong Thu ảo não không thôi.

Bỏi vì anh ta quá rõ ràng cái tà môn ma đạo này.

Hắc Thần Giáo cách Tây Đường không xa, là thế lực lớn nhất trong núi Thập Phương ở Miêu Cương.

Bọn họ tu luyện thuật pháp và võ công kỳ dị.

Trong thể lực, mỗi người không những quỷ đị mà còn có thực lực cực mạnh.

Phó Phong Thu và giáo chủ Hắc Thần Giáo từng giao thủ quan tại Ước hẹn chúng thân.

Anh ta bại! Cho nên Hắc Thân Giáo bắt bé Quân đi, anh ta liên muốn tuyệt vọng.

Thực lực của Hắc Thần Giáo chung quy vẫn mạnh hơn thành Vô Song.

Bé Quân bị người khác bắt đi, Phó Phong Thu cho dù thể nào cũng sẽ cướp vê.

Nhưng đây lại là Hắc Thân Giáo từng mang lại cho anh ta bóng ma, chưa chiến đã e sợ.

Vừa nghe đến Hắc Thần Giáo, Phó Phong Thu đã vội đánh trống lui quân.

“Rốt cuộc là ai truyền tin? Không phải ta đã bảo tất cả mọi người giữ bí mật sao?” “Sư phụ, thiên hạ không có bức tường nào không hở! Bé Quân có thiên phú cao như vậy, sớm muộn cũng bị bại lộ, chỉ là không ngờ lại là Hắc Thần Giáo! Lần này xong rồi, cho dù thế nào chúng ta cũng không thể cướp lại người từ tay Hắc Thần Giáo được!” Khương Tử Hào nói.

Câu ta và mấy sư đệ sư muội khác đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Khương Tử Hào biết việc thành Vô Song lại sợ Hắc Thân Giáo.

Cho nên cố ý tiết lộ tin tức cho Hắc Thân Giáo.

Chính vì chắc chắn Phó Phong Thu không dám cứu người.

Phó Phong Thu cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng lại không có cách nào phản bác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom