Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2184


Chương 2184:

“bùm!”

Sau khi tiếp đất, Vu Đình Hạo trực tiếp tạo ra một hố sâu.

“Rắc rắc!”

“Rắc rắc!”

Sức mạnh lan rộng ra, đập tan tất cả những cây cối rậm rạp xung quanh.

Mắt trợn tròn!

Ai cũng trợn tròn mắt!

Đám người Khương Tử Hào hoàn toàn ngây ra.

Có thể một quyền đánh cường giả cấp chí tôn thành dạng này?

Việc này…

Anh vốn không phải người bình thường!

“Anh ta…

Khương Tử Hào vừa định nhắc nhở, Diệp Lâm Quân vốn cách mất chục mét đột nhiên bước một bước đến trước mặt cậu ta.

Am!

Một quyền đánh tới, màu đen nhanh chóng phóng đại trong võng mạc.

Khương Tử Hào còn không có cả cơ hội phản ứng.

Hộc!

Khuôn mặt của cậu ta lệch đi sau cú đầm này.

Trong miệng phun ra máu tươi.

“bùm!”

“bùm!”

“bùm!”

Sau đó, năm đấm của Diệp Lâm Quân đánh lên trên người Khương Tử Hào, tốc độ như súng máy.

Cơ thể Khương Tử Hào bị đáñh đến biến hình.

Cậu ta là cường giả cấp chí tôn tầng thứ ba, vậy mà mảy may đều không thể thi triển.

Cậu ta bị một “người bình thường” đè ép…

“Hộc!”

Đánh cho đến khi Khương Tử Hào thoi thóp, Diệp Lâm Quân mới dừng tay lại.

Sau đó anh lại dùng cú đấm chào hỏi hai người hai bên.

Hai cường giả cấp chí tôn có lực mà không dùng được, chỉ đành trơ mắt nhìn Diệp Lâm Quân đánh bọn họ.

Như cối xay nghiền ép!

Những người nổi bật trong thế hệ trẻ của thành Vô Song, lại bị Diệp Lâm Quân đè xuống đất đánh: Mà không có sức đánh trả!

“Anh anh anh… anh là cường giả cấp chí tôn…

tầng thứ sáu?”

Khóe môi Khương Tử Hào run rẩy, lắp bắp nói, cậu ta nhìn về phía Diệp Lâm Quân, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Từ khí thế và thực lực vừa rồi của Diệp Lâm Quân, anh còn vượt xa sư phụ Phó Phong Thu của bọn họ.

Như vậy Diệp Lâm Quân nhất định là cường giả cấp chí tôn tầng thứ sáu…

Chí ít trong phán đoán của cậu ta, Diệp Lâm Quân là cấp bậc này.
 
Chương 2185


Chương 2185:

Trên thực tế, tự bản thân Diệp Lâm Quân cũng không rõ, rốt cuộc anh mạnh tới cỡ nào, nhưng anh có thể tùy tiện lạm-dụng sức mạnh của cường giả cấp chí tôn tầng thứ sáu.

“Cái gì? Cường giả cấp chí tôn tầng thứ sáu?”

Ba người còn lại bị dọa đến suýt nữa thì tè ra quần.

Đây cũng đáng sợ quá…

Không đúng!

Đột nhiên Khương Tử Hào khẽ chớp mắt, tròng mắt như muốn bay ra ngoài.

Bé Quân là do Diệp Lâm Quân cứu!

Hắc Thần Giáo là do anh diệt!

Thì ra anh đều nói sự thật!

Không thì làm sao anh biết bọn họ là người tiết lộ bí mật chứ.

Bây giờ xem ra, anh đã biết được sự thật từ trong miệng giáo chủ htg.

Lão thành chủ chó má gì!

Chưa từng lộ mặt thì sao có thể đi cứu người.

Sự thật rõ ràng!

Thì ra Diệp Lâm Quân mới là người san bằng htg.

Chẳng trách lúc trước anh nói thành Vô Song không có tư cách chỉ dẫn cho con gái mình.

Thì ra không có tư cách thật!

Còn nói con gái của anh mà chịu ấm ức gì, anh sẽ san bằng thành Vô Song.

Tất cả mọi người đều nghĩ đó là trò đùa.

Ai dè là thật.

Nếu như anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đạp bằng thành Vô Song: Hộc!

Nghĩ đến đây, mọi người lại càng ñung hăng nôn ra máu hơn.

Rốt cuộc thì bọn họ đắc tội với nhân vật gì chứ?

Quan trọng là, lúc trước anh không bị trói buộc bởi ước hẹn chúng thần!

“Hôm nay tôi sẽ không giết các người, nhưng các người phải tự lăn về nói cho mọi người biết sự thật! Bằng không, tôi sẽ thật sự giết người!

Hắc Thần Giáo là một ví dụ!”

Diệp Lâm Quân đã nói như vậy.

Ai dám không đồng ý?

Cả bốn ngay lập tức quay trở lại thành Vô Song.

“Trở về rồi! Mau nhìn đi, bọn họ về rồi”

Có người hô lên.

Mấy người khác và Lý Từ Nhiệm đang sốt ruột lập tức bu lại.

“Cái gì? Thế này…”

Khi thấy bốn người máu me đầy mình, dáng vẻ vô cùng chật vật, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Làm thế nào mà họ lại bị đánh?”

Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều không thể tin được.

Theo lý mà nói, Diệp Lâm Quân bị đánh mới phải.

Nhưng ngược lại là đám người Khương Tử Hào bị thương.

Thật quá khó hiểu.
 
Chương 2186


Chương 2186:

Chuyện gì đã xảy ra.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Diệp Lâm Quân đâu?”

Lý Từ Nhiệm hỏi ngay lập tức.

Hoặc là Diệp Lâm Quân xảy ra chuyện.

Hoặc là Diệp Lâm Quân không phải người bình thường.

Vừa nghĩ Diệp Lâm Quân không phải người bình thường, còn có thể hành hung mấy người kia.

Sắc mặt Lý Từ Nhiệm lập tức thay đổi.

Đám người Khương Tử Hào cũng không để ý, lập tức đi tìm Phó Phong Thu.

Phó Phong Thu và đám người trong thành Vô Song lập tức tụ lại trên quảng trường.

Là Khương Tử Hào yêu cầu anh ta làm vậy.

Phó Phong Thu cũng rất khó hiểu, bọn họ định làm gì…

“Nói đi, các con làm sao?”

Vẻ mặt Phó Phong Thu vô cùng nghỉ ngờ.

Bịchl Chỉ thấy bốn người Khương Tử Hào đột nhiên toàn bộ quỳ rạp xuống đất.

Khương Tử Hào khóc nói: “Sư phụ, chúng con sai rồi! Thật ra chúng con có chuyện lừa sư phụ và thành Võ Sơng” Đám người kinh ngạc, xôn xao bàn tán.

“Cái gì, các người làm sao?”

Phó Phong Thu hỏi.

“Sư phụ, thật ra ba của bé Quân nói không sai. Tin tức về bé Quân là do chúng con làm lộ ra, là chúng con đặc biệt nói cho giáo chủ htg…”

Khương Tử Hào thừa nhận toàn bộ trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người ở đây như bị sét đánh, trong con ngươi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Thì ra Diệp Lâm Quân đều nói thật?

Tất cả đều trách Øan anh!

Nhất là Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên, cơ thể đều run lên.

“Ba của bé Quân nói không sai, cúng con ghen tị với bé Quân…”

Đám người Khương Tử Hào nói ra toàn bộ ý nghĩ trong lòng.

“Cái gì? Các người! Các người làm ta quá thất vọng, các người suýt chút nữa thì đã hủy đi tương lai của thành Vô Song rồi.

Rầm!

Khương Tử Hào và ba người còn lại bị đánh bay ra ngoài.

“Bốn người các người giết hại đồng môn, ta không thể không trừng phạt!”

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

“Trước tiên phạt các người đến Giới luật đường nhận cực hình, phạt các người bế quan mười năm, không cho,phép bước ra ngoài nửa bước!”

Phó Phong Thu cả giận nói.

“Tạ ơn sư phụ không giế Mấy người Khương Tử Hào lập tức dập đầu.

“Từ nay về sau, các người đừng gọi ta là sư phụ nữa, tình nghĩa sư đồ của chúng ta chỉ đến đây thôi!”

“Ta tuyên bố, Phó Phong Thu ta từ nay về sau chỉ có Diệp Lê Quân là đồ đệ!”

Lúc mấy người Khương Tử Hào chuẩn bị bị dẫn di, đại trưởng lão lên tiếng.
 
Chương 2187


Chương 2187:

“Khoan đã!”

Đại trưởng lão đi tới chỗ mấy người, hỏi: “Chuyện có điểm bất thường: Lúc trước các người không thừa nhận, còn hắt nước bẩn lên người Diệp Lâm Quân. Sao.hôm nay lại đột nhiên thừa nhận?”

“Đúng vậy! Tôi nghe nói rằng các người vừa đi cùng với Diệp Lâm Quân một chuyến. Khi trở lại, mặt mũi của các người đều bị bầm dập, còn tự thú nhận điều này. Nói đi, chuyện gì vậy?”

Tam trưởng lão cũng nói.

Khi hai vị trưởng lão nói những lời này, tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn sang.

Thực tế thì mọi người cũng đang rất hoang mang.

Đặc biệt là Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên.

Họ đều muốn biết vừa rồi bọn họ gặp Diệp Lâm Quân đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao lại khiến mấy người Diệp Lâm Quân thay đổi như vậy.

“Việc riầy 7 Đám người Khương Tử Hào tỏ vẻ xấu hổ, dường như không muốn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

“Nói đi! Nói chỉ tiết chuyện vừa rồi xảy ra với Diệp Lâm Quân!

Phó Phong Thu gầm lên.

“Chúng con…”

Khương Tử Hào mím môi.

Lý Từ Nhiệm nhìn chằm chằm bọn họ, hô hấp có chút dồn dập…

“Thành chủ, không xong rồi, nơi bọn họ vừa tới là gần mộ của lão thành chủ!” “Dường như là lão thành chủ ra tay, chung quanh đều bị san bằng!” Đúng lúc này, thủ vệ bảo vệ cấm địa chạy tới hô lên.

Miêu tả lại cảnh tượng chiến đấu đáng sợ.

Rõ ràng là do cường giả cấp chí tôn tâng thứ sáu để lại.

Phó Phong Thu cau mày.

“Các người tới gần khu mộ của lão thành chủ sao?” Đám người Khương Tử Hào gật đầu.

“Hỗn lão! Cấm địa của lão thành chủ là nơi mà các người có thể đi tới à?” Phó Phong Thu quát to.

“Tôi hiểu rồi, nhất định là lão thành chủ đánh bọn họ thành thế này, cũng là lão thành chủ bắt bọn họ chủ động nhận sai”

Đại trưởng lão đột nhiên nói.

Mọi người đều cảm thấy vậy.

Dù sao thì Diệp Lâm Quân là một người bình thường.

Làm sao có thể đánh bại một cường giả cấp chí tôn tâng thứ ba như Khương Tử Hào được? Tuyệt đối là do họ muốn dạy dỗ Diệp Lâm Quân, cho nên lão thành chủ ra tay giúp đỡ.

“Vậy tôi có một câu hỏi, vì sao Diệp Lâm Quân lại chắc chắn tin tức là do bọn họ tiết lộ? Sao anh ta biết được?”

Có người đặt câu hỏi.

“Không phải rất đơn giản sao? Trước kia Diệp Lâm Quân làm gì?Mặc dù thực lực của anh ta không còn, nhưng tin tình báo thì mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều! Đoán chừng sau khi anh ta biết bé Quân bị bắt đi, đã tới htg, cho nên mới có mùi của htg để lại trên người”

Phó Phong Thu giải thích.

“Đúng, không sai, trên người bé Quân có thiết bị đò tìm, là chồng tôi làm!” Lý Từ Nhiệm gật đầu.

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” “Diệp Lâm Quân này cũng không phải người tâm thường, nhưng anh ta vẫn phải cảm ơn lão thành chủ!” “Ừ, đúng!” Cuối cùng đám người Khương Tử Hào phải chịu trừng phạt Thành Vô Song hoàn toàn yên tĩnh trỏ lại.

Có điều các nơi trên thế giới thì không bình tĩnh chút nào.

Đại quân liên minh lén lút chiêu bình gọi mã.

Không chỉ vậy, họ vơ vét các loại tài nguyên trên khắp thế giới.
 
Chương 2188


Chương 2188:

Tất cả các nguồn lực có thể nâng cao hiệu quả chiến đấu đều năm trong mục tiêu của họ.

Đặc biệt là một số vũ khí mạnh, thứ mà bọn họ ngấp nghé từ lâu.

Một nơi nào đó trong một trang viên ở nước Chiếu Ưng.

“Jefferson, anh thực sự muốn đến Lạc Việt?”

Mấy người nhìn người đàn ông tóc bạc hỏi.

Điều khiến cho ñ8ươi ta kinh ngạc chính là cả người của người đàn ông tóc bạc này đều là máy móc chế tạo.

Cánh tay robot, chân robot.và thậm chí cả cánh của máy bay…

Điều cốt yếu không phải là phủ một lớp máy móc, mà là hợp nhất máu thịt và máy móc.

Ngay cả trái tim và nhiều khí quan khác của anh ấy cũng là máy móc.

Anh ta chính là mang dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nhưng điều này khiến anh ta trở nên siêu mạnh mẽ…

Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông tóc bạc đầy hưng phấn, cười nó ¡ phát hiện ra có một cục thiên thạch ở bảo tàng tại Giang Bắc của Lạc Việt, là vật thích hợp nhất để nâng cấp thân thể của tôi! Nếu tôi lấy được nó, sức mạnh của tôi sẽ tăng ít nhất hai lần! “

“Nhưng chủ nhân cố ý dặn dò bây giờ không được quấy phá Lạc Việt, để tránh đánh rắn động cỏi”

“Huống chỉ ngài đây là đi trộm đồ, rất nguy hiếm.

Bên cạnh có người khuyên nói.

.Jefferson giận dữ nói: “Phì! Ăn trộm cái gì vậy? Tôi là đi lấy đồ được không?”

“Sớm muộn gì Lạc Việt cũng là của chúng ta!

Chẳng qua tôi tới lấy đồ sớm một chút thôi, sao có thể nói là ăn trộm?”

“Đúng vậy, Lạc Việt sẽ nhanh chóng bị chia cắt, khi đó đất đai, tiền bạc, tài nguyên và phụ nữ của Lạc Việt thuộc về chúng ta!”

“Chúng ta thích làm gì thì làm đó, ha ha…”

Mọi người cười phá lên.

Ngay sau đó, .Jefferson lên đường đến Lạc Việt.

Không bao lâu sau, trong trang viên, người đàn ông mặc áo khoác xây dựng đại quân liên minh liền đi tới.

“Cái gì? Em trai của tôi đến Lạc Việt?”

Hóa ra người máy .Jefferson là em trai của người đàn ông mặc/áo gió.

“Ai cho nó đi? Bảo nó mau trở về đi! Sẽ gặp nguy hiểm đấy!”

Người đàn ông mặc áo khoác hét lên.

“Chủ nhân, ngài .Jefferson đã rời đi rất lâu rồi, không ai dám ngăn cản quyết định của ngài ấy!”

Đám người quỳ trên mặt đất, cả người run lên.

Người mặc áo gió thở dài nói: “Làm bậy rồi!

Nói đến Lạc Việt, không nói tới việc đánh rắn động cỏ, còn có thể nguy hiểm!”

“Vậy thì chủ nhân phải làm gì bây giờ? Có lẽ ngài ấy cũng đã đến Lạc Việt rồi!”

“Hay là chúng ta phái cao thủ đến đón ngài ấy về?”

Người mặc áo gió lập tức lắc đầu: “Không được! Một khi chúng ta động thủ, Lạc Việt nhất định sẽ cảnh giác cao độ, kế hoạch của quân đội liên minh chúng ta sẽ tạn thành bọt nước!”

“Chỉ.eó thể cầu nguyện rằng nó sẽ trở về an toàn!”

“Nếu như nó bị bắt còn tốt, đến lúc đó lấy danh nước Chiến Ưng tạo áp lực, bảo Lạc Việt thả là được!”
 
Chương 2189


Chương 2189:

“Đã hiểu! Hãy liên hệ với các quan chức cấp cao của nước Chiến Ưng!”

Một bên khác, Diệp Lâm Quân rời thành Vô Song trở về Giang Bắc.

Ở ngoại ô Giang Bắc, anh tình cờ gặp efferson, người vừa mới đến Lạc Việt.

“Ngoại tộc? Cường giả cấp chí tôn?”

Diệp Lâm Quân nhếch môi cười.

Lén lén lút lút.

Tuyệt đối không làm chuyện tốt.

Sau khi về đến nhà.

Diệp Lâm Quân lập tức liên hê với dám người Tiêu Phong.

“Nhanh chóng đến Giang Bắc, theo dõi sát sao một người!”

Sau khi Diệp Lâm Quân ra lệnh.

Tiêu Phong dẫn theo mấy người tới Giang Bắc, nhìn chằm chằm .Jefferson.

Buổi tối, Jefferson ngang nhiên đi vào bảo.

tàng Giang Bắc.

Anh ta liếc nhìn xung quanh, cười nói: “Sớm thôi, tất cả ở đây đều là của chúng ta!”

“Lạc Việt của các người sẽ sụp đổ, tất cả phụ nữ và đàn ông sẽ trở thành nô lệ của chúng tôi!”

Vừa nói vừa cười, .Jefferson bước vào viện bảo tàng.

Trong tủ của một gian hàng, có một viện thiên thạch rất lớn!

Đây là vào mười ba năm trước, một viên thiên thạch đã rơi xuống Giang Bắc.

Sau đó, người ta phát hiện ra rằng khối thiên thạch này rất có giá trị và rất to lớn.

Vì vậy, cho nên đã đưa nó vào viện bảo tàng.

“Tạch tạch tạch…”

Cánh tay máy móc của .Jefferson phát ra âm thanh, nắm đấm siết chặt.

“bùm!”

“Rắc rắc!”

Kính chống đạn Bị anh.ta dùng một cú đấm cho nổ tung.

Phải biết rằng đây là loại kính chống đạn được gia cố đặc biệt; ñgay cả pháo cũng không thể phá vỡ.

Anh ta lại chỉ dùng một quyền…

“Tít tít tít…

Cú đấm của anh ta kích hoạt còi báo động vang lên âmïĩ.

Nhưng .Jefferson không chút hoang mang lấy viên thiên thạch rồi rời đi.

Dù cho còi báo động bị kích hoạt thì sao?

Lũ sâu kiến này có thể ngăn được anh ta chắc?

Điều khiến .Jefferson ngạc nhiên là không ai đến ngăn cản anh ta.

Toàn bộ bảo tàng trống rồng.

“Một lũ rác rưởi! Thật xứng với danh tiếng!”

“Sinh rã là để làm nô lệ!”

efferson giận dữ nói khi không thấy có ai đến ngăn cản mình.

Nhưng khi ôm viên thiên thạch đi tới cửa thì anh ta liề ngây cả người.

Bởi vì ở cửa, Tiêu Phong và mấy người nữa đã sớm chờ.

“Hay lắm tên trộm cướp này lại dám tới Lạc Việt trộm đồ à?”

Tiêu Phong quát lớn.
 
Chương 2190


Chương 2190:

“Ha ha! Ăn trộm đồ sao? Là tao tới lấy được không? Lạc Việt sẽ sớm là của chúng tao. Những thứ này là của chúng tao! Ngay cả mẹ, vợ và con gái của chúng mày cũng là của chúng tao!”

“Đám đàn ông chúng mày chỉ có thể làm nô lệ, và phải tranh giành.đồ-ăn với.nhau như mấy con cho hoang!”

Jefferson cười lớn, không để đám người vào trong mắt.

Sau khi nhóm Tiêu Phong nghe điều này, tất cả mọi người vô cùng tức giận.

Nhưng Diệp Lâm Quân phía sau lại như có điều suy nghĩ.

“Tránh hết sang một bên cho tao! Nếu không †ao giết sạch chúng mày!”

Jefferson giận dữ nói.

“Thật sao? Anh muốn giết hết chúng tôi à?”

Khí thế của mấy người Tiêu Phong vừa tỏa ra.

Khuôn mặt của .Jefferson lập tức thay đổi.

“Đều là cấp chí tôn?”

Đây là điều Jefferson không bao giờ ngờ tới.

Năm cường giả cấp chí tôn cùng xuất hiện một lúc.

Phía sau còn có rất nhiều cường giả ngụy cấp!

“Bắt lấy!”

Diệp Lâm Quân hạ lệnh một tiếng, đám người Tiêu Phong lập tức ra tay.

Cho dù .Jefferson rất mạnh, nhưng khi đối đầu với nhiều cao thủ như vậy, anh ta vần bị bắt lại.

“Dám chạy tới Lạc Việt trộm đồ? Lá gan lớn đấy!”

Diệp Lâm Quân cười mỉa mai nói.

“Phì, một đám nô lệ! Mau thả tao ra, nếu không chúng mày sẽ phải chết!”

Jefferson nổi giận mắng.

“Bốp!”

Diệp Lâm Quân hung hăng quất một bàn tay vào mặt .Jefferson.

Một tát này khiến Jefferson da tróc thịt bong, suýt nữa thì mất mạng.

JJefferson trợn tròn mắt.

Vừa rồi anh ta dùng dụng cụ dò xét quá, Diệp Lâm Quân chính là một người bình thường.

Vì sao anh lại có sức lực khủng khiếp đến vậy?

“Sư phụ, nên xử lý thế nào?”

Tiêu Phong xin chỉ thị.

“Trước mắt bắt về, giam lại rồi nói sau. Trộm đồ trong viện bảo tàng là tội lớn.”

Diệp Lâm Quân nói.

vefferson nghe xong lập tức luống cuống.

“Các người không thể bắt tao, tao không trộm đồ! Còn nữa, đây vốn là đồ của tao, nhanh thôi Lạc Việt sẽ là của chúng tao!”

1Jefferson hộ lớn.

Bốp!

Diệp Lâm Quân lại tát thêm một cái nữa lên mặt anh ta.

efferson vẫn kêu gào như cũ: “Biết tao là ai không? Lập tức thả tao ra ngay, tao đến từ nước Chiến Ưng đây, đắc tội với tao thì chúng mày đều phải chết!”

“Chúng mày có gì chứng minh là tao trộm đồ không?”

Jefferson cười đến càn rỡ.
 
Chương 2191


Chương 2191:

“Mày ngu à? Khắp nơi đều có camera giám sát kìa!”

Diệp Lâm Quâni võ vỗ vào mặt anh ta.

“Mày…

efferson phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Lâm Quân.

Rầm!

Nhìn thấy tên nhãi này lườm mình, Diệp Lâm Quân lại nện một quyền lên mặt anh ta, máu tươi văng ra.

“Mày lại trừng tao nữa xem?”

Bốp!

“Còn trừng à?”

Bốp!

Diệp Lâm Quân đấm liên tục mấy quyền xong, .Jefferson đã hoàn toàn thay đổi.

Dáng vẻ cũng ngoan ngoãn hơn.

Anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Lâm Quân.

Trong lòng kinh hãi vô:cùng.

Theo.truyền thuyết, Lạc Việt là một đám phế vật.

Mỗi kẻ ở Lạc Việt đều là đồ hèn nhát.

Bị bắt nạt thì chỉ có thể nén giận, cái rắm cũng không dám thả mà?

Sao anh ta toàn gặp mấy kẻ khủng bố thết Ngay cả người bình thường cũng ghê gớm thế này?

Dám vung quyền đấm đá với một cường giả cấp chí tôn như anh tat Điều này đáng sợ quái “Được rồi, chúng mày có thể bắt tao lại, nhưng chúng mày sẽ phải thả tao ra nhanh thôi!”

efferson cười.

Anh ta biết Lạc Việt không dám gây chuyện.

Một khi người của anh ta biết, nhất định sẽ thông qua nước Chiến Ứng tạo áp lực cho Lạc Việt.

Vì để dàn xếp ổn thỏa, Lạc Việt tuyệt đối sẽ phải thả anh ta ra.

Trước sau đều là như thết Mỗi lần Lạc Việt không muốn gây sự đều sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Cho nên .Jefferson không lo lắng chút nào.

Thậm chí khóe môi còn cười khẩy một cái.

Có chút ngang ngược nhìn Diệp Lâm Quân.

“Nói nhảm quá nhiều!”

Bốp!

Bốp! Bốp!

Diệp Lâm Quân lại cho .Jefferson một trận đấm đá.

“Tao đầu hàng, tao đầu hàng! Tao phục rồi, phục rồi…”

Mặt của .Jefferson cũng không phải làm bằng máu móc, đá là máu thịt thực sự.

Dưới đòn tấn công của Diệp Lâm Quân, đã sớm máu me be bét.

Anh ta chịu không nổi.

“Dẫn về!”

Cuối cùng, đám người Tiêu Phong liền dẫn Jefferson về nơi ở của Diệp Lâm Quân.

Dùng một cái lồng sắt lớn giam anh ta lại.

“Chúng… chúng mày giam tao trong lông như giam chó thế này à? Chúng mày…”
 
Chương 2192


Chương 2192:

Jefferson đang định chửi bới, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lâm Quân thì lập tức im lặng.

“Không có lệnh của tôi,⁄ai cũng không được thả anh ta đi!”

Diệp Lâm Quân hạ lệnh.

Nước Chiến Ưng.

Mọi người nhanh chóng biết tin Jefferson bị bắt.

Người đàn ông mặc áo khoác đập nát cái bàn: “Tôi đã nói là đừng làm loạn! Lần này thì hay rôi!

Suýt chút nữa thì bỏ mạng!” “Chủ nhân, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải cứu ngài.

Jeferson về đã!” Mãy tên người hầu nói.

“Nhanh chóng thông báo cho nước Chiến Ưng, bảo bọn họ cho người đến Lạc Việt đưa người về.

” Người đàn ông mặc áo khoác nói.

“Rõ! Chúng tôi lập tức đi làm!” “Chủ nhân tra được rồi, trước mắt ngài Jeferson bị Diệp Lâm Quân câm tù ở Giang Bắc!” Bọn họ nhanh chóng tra được vị trí của Jefferson.

Người đàn ông mặc áo khoác đứng bật dậy: “Cái gì? Diệp Lâm Quân? Bây giò anh ta chỉ là người bình thường, không có bất kỳ chức vụ gì cả, anh ta dựa vào cái gì mà dám giam em trai tôi?”

Người đàn ông mặc áo khoác lập tức nở nụ cười: “Như vậy thì dễ làm rồi” “Nếu như Vệ binh Viêm Long giam giữ, có lễ còn có chút phiền phức! Nhưng một người bình thường lại đám giam giữ, còn đánh em trai tôi bị thương! Không chỉ đón người về, chúng ta còn phải cắn ngược lại một cái, bảo bọn họ bôi thường với xin lỗi” “Đúng vậy! Chúng ta nhanh đi làm thôi!” efferson bị giam trong lông, một mực nhìn chằm chằm vào biệt thự.

Anh ta thề nếu đi ra ngoài được.

Nhất định sẽ hung hăng trả thù Diệp Lâm Quân.

Người nhà của anh ta sẽ chết hết.

Nhất là người phụ nữ của Diệp Lâm Quân.

Lúc này, Diệp Lâm Quân đang cho chó ở lông bên cạnh ăn.

Điều này càng khiến.

]Jefferson tức giận hơn.

Anh ta còn không bằng một con chớ? Anh ta giận muốn mắng vài tiếng, nhưng mà không dám.

Chỉ có thể nắm chặt tay thành đấm, nhìn Diệp Lâm Quân.

Cộc cộc cộc.

Một trận tiếng bước chân vang lên.

Đám người Tiêu Phong tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Sư phụ, con.

Tiêu Phong có chút do dự.

“Nói!” Diệp Lâm Quân tiếp tục cho chó ăn, cũng không buồn ngẩng đầu lên.

“Chỉ e là chúng ta phải thả anh ta ra thôi.

” Tiêu Phong nhìn thoáng qua.

]Jefferson trong lông sắt.

Nghe được họ muốn thả mình, .Jefferson lập tức vui ra mặt.

“Ha ha ha, tao đã sớm nói rồi, chúng mày phải thả tao ra! Chờ tao ra ngoài được, chúng mày sẽ biết tay!”

Jefferson lập tức lớn lối.

“Im mồm!”

Giọng nói lạnh băng của Diệp Lâm Quân truyền tới.

efferson lập tức ngoan ngoãn im lặng.
 
Chương 2193


Chương 2193:

Vẫn nên nhịn, nhịn thêm một chút.

“Tôi đã nói là không thả”

Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Tiêu Phong trở nên khó xử: “Nhưng mà Vệ binh Viêm Long ra lệnh, bảo chúng ta thả anh ta ra ngay!”

“Nói bây giờ sư phụ chỉ là một người bình thường, không có quyền giam giữ anh ta! Sư phụ làm vậy là trái với quy tắc.

“Bây giờ nước Chiến Ưng đang rất tức giận, thậm chí muốn dùng chuyện này để chèn ép Lạc Việt! Vệ binh Viêm Long ra lệnh cho chúng con nhanh chóng thả người!

Nghe Tiêu Phong nói, Jefferson lại càng thêm đắc ý.

Lạc Việt quả nhiên là một đám rác rưởi.

Kẻ trộm đồ đáng lẽ phải bị bắt, còn phải ngoan ngoãn tiễn anh ta đi.

Đúng là quá sung sướng.

“Sư phụ, nếu người không có ý kiến gì, con sẽ thả anh ta rat”

Tiêu Phong nhìn dqh im lặng không nói, không nhịn được hỏi.

Đồng thời vung tay lên.

Mấy người cấp dưới liền muốn đến mở cửa sắt, thả .Jefferson.

“Khoan đã!”

“Tôi xem ai dám?”

Diệp Lâm Quân âm trầm nói dọa sợ tất cả mọi người.

Ai cũng hoang mang nhìn anh.

“Sư phụ, con cũng chỉ là dựa theo quy định làm việc… Người… người không có quyền và lý do giam giữ anh ta.

Tiêu Phong nói.

Diệp Lâm Quân đứng bật dậy, cả giận: “Anh hỏi tôi có tư cách và quyền lợi gì à?”

“Tôi nói cho các người biết, tôi là con dân bình thường của Lạc Việt! Bất cứ sự uy hiếp nào đối với Lạc Việt đều liên quan đến tôi! Đây chính là quyền lợi, cũng chính là tư cách!”

Diệp Lâm Quân nhìn về phía đám người Tiêu Phong, hô to: “Các người hỏi lý do à?” “Anh ta xông vào viện bảo tàng của Lạc Việt trộm đồ, xúc phạm tới quy của của Lạc Việt chúng ta, đây chính là lý do!” “Chứng cứ vô cùng xác thực! Phải bắt anh ta lại” Nghe Diệp Lâm Quân gào thét, đám người Tiêu Phong liền bị hù sợ.

Không ai đám động đậy! “Cút nhanh lên!” Diệp Lâm Quân không nhịn được hô.

Thấy mấy người Tiêu Phong muốn đi, Jefferson lập tức sốt ruột.

“Này, các người không được đi, nhanh chóng thả tao ra đã, tao vẫn còn bên trong này!” “Keng keng keng…

Jeferson dùng sức đấm vào lồng sắt.

Tiếng động quá lón, khiến cho đoàn người Tiêu Phong dừng bước lại.

Ngay cả Diệp Lâm Quân đang cho chó ăn cũng đột nhiên đứng dậy, mỏ cửa lồng sắt ra.

Rầm! Một quyên liên đánh ngã.

Jeferson trên đất.

Bốp bốp bốp! Diệp Lâm Quân đè anh ta trên đất, không ngừng nên xuống.

Đánh cho máu tươi văng ra,.

Jeferson điên cuồng kêu thảm.

Chưa nói đến việc anh ta không dám đánh trả.

Bây giò thực lực của anh ta bị phong bế, không thi triển nổi một chiêu.
 
Chương 2194


Chương 2194:

Chỉ có thể bị đánh.

“Nói thêm câu nữa thử xem?” Diệp Lâm Quân đánh Jefferson suýt chết.

“Tôi…

tôi xin tha! Tôi xin thai” Jeferson nằm rạp trên đất cầu xin tha thứ, trong miệng hộc ra máu tươi.

efferson không cách nào tưởng tượng được, một người bình thường lại có thể hung ác đến vậy.

“Còn để cho tao nghe được âm thanh của mày thì tao sẽ tháo cái vỏ sắt nhà mày ra!” Diệp Lâm Quân trừng mắt nhìn.

Jefferson.

Jefferson bị dọa đến run lên.

Máy móc trên người anh ta hòa cùng một thể với máu thịt.

Nếu tháo xuống thì anh ta còn sống được sao? “Các người nhìn gì? Còn không mau đi đi?” Diệp Lâm Quân trừng mắt nhìn mấy người Tiêu Phong.

Bọn Tiêu Phong bị dọa đến lập tức rời đi.

Nước mắt của.

Jeferson đêu chảy ra rồi.

Chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ thảm như vậy.

Còn bị một người bình thường hành hạ.

Anh ta không cách nào tưởng tượng được, vì sao một người bình thường lại khủng khiếp đến vậy, ngay cả đám cường giả cấp chí tôn đều phải nghe theo anh?

Trong lòng anh ta chỉ có thể cầu nguyện mình mau chóng được cứu ra.

“Cái gì? Diệp Lâm Quân không thả người?”

Sau khi Vệ binh Viêm Long biết tin, cũng cực kỳ kinh-ngạc.

“Đúng vậy, theo lý mà nói, người này không thể thả!”

“Nhưng thứ nhất là ta không tổn thất gì, thứ hai là yêu cầu của nước Chiến Ưng, chúng ta muốn dàn xếp ổn thỏa thì nhất định phải thả!”

“Diệp Lâm Quân có ý gì chứ?”

“Đi, chúng ta tự mình tới thả người!”

Vệ binh Viêm Long Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm vội vã chạy đến Giang Bắc.

Hai người nhìn thấy .Jefferson bị nhốt trong lồng giam thì sợ ngây người.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì phiền phức lớn lắm.

“Diệp Lâm Quân, anh đang làm gì vậy? Mau thả người đi!”

“Anh biết anh ta là ai không? Nhân vật quan trọng của nước Chiến Ưng đấy, nhất định phải thả anh ta ra, đây là lệnh của Vệ binh Viêm Long.

Vương Định quát lớn.

“Cuối cùng cũng có thể ra rồi! Cuối cùng cũng báo thù được rồi!”

vJefferson nhìn thấy người chủ sự tới thì lập tức hưng phấn.

Diệp Lâm Quân ngồi tại chỗ, thản nhiên nói: “Chìa khóa lồng sắt ở đây”

Diệp Lâm Quân chỉ chìa khóa cách đó không xa.

“PhùI”

JJefferson thở dài một hơi.

Cái tên này quả nhiên vẫn nghe theo lệnh của người ta.
 
Chương 2195


Chương 2195:

Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm cùng nở nụ cười.

Đám người Tiêu Phong thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Sư phụ cứ như vậy thả người?

Hai người Nhậm Kiêm Phàm vui mừng hớn hở đi lấy chìa khóa, nhưng ta vừa mới chạm vào chìa, một tiếng vang như sấm sét truyền tới: “Tôi xem ai dám động?”

“Hả?”

Tất cả mọi người đều ngây ra.

“Chìa khóa ở đó, nhưng tôi xem ai dám động vào?”

Diệp Lâm Quân đột nhiên nâng cao giong, dọa đến mọi người ở đây đều run lên.

Nhất là Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm, bắp chân cũng run lên.

Nhậm Kiêu Phàm thu lại cánh tay cầm chìa khóa.

Rõ ràng chìa khóa ngay trước mặt nhìn hai người chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám có ý nghĩ vươn tay ra lầy.

Đây cũng là khí thể của Diệp Lâm Quân.

Một câu của anh, không ai dám động.

Dù cho trong nhận thức của mọi người, anh là người bình thường.

“Diệp…

Diệp Lâm Quân, anh có ý gì? Chẳng lẽ chuyện của Vệ binh Viêm Long mà anh cũng muốn nhúng tay vào sao?” Vương Định run rẩy hỏi.

“Đây chỉ là chuyện của Vệ binh Viêm Long thôi sao? Đây là chuyện của Lạc Việt, liên quan đến con dân Lạc Việt” “Các người đi nhanh đi, có tôi ở đây, anh ta không có khả năng rời đi! Các người không tỏ thái độ thay cho Lạc Việt thì để tôi làm!” “Lạc Việt ta không sợ bất kỳ kẻ nào hết! Có ngoại bang phạm tội ở nước ta thì phải chịu hậu quả!” Diệp Lâm Quân biểu lộ thái đô.

“Diệp Lâm Quân, anh điên rồi!” “Hôm nay tôi thực sự không tin, tôi cứ muốn mở lồng sắt thả anh ta đi đấy!” “Tôi xem anh có thể làm thế nào!” Vương Định dứt khoát câm lấy chìa khóa đi về phía lông sắt.

“Anh có thể thử một chút!” Diệp Lâm Quân cười.

“Răng rắc!” Vương Định mỏ cửa lồng sắt, thả.

Jefferson ra.

“Ngài.

Jeferson, bây giờ ngài được tự do, đồng thời an toàn rồi.

Vương Định cười nói.

Jefferson suýt chút nữa thì kích động đến phát khóc.

Cuối cùng tự do rồi.

Đúng lúc này, anh ta thấy Diệp Lâm Quân đi về phía này.

Trong lòng.

Jefferson cảm thấy thấp thỏm, sắc mặt đại biến.

anh muốn làm gì?” Vương Định cảm nhận được sát khí đằng đằng của Diệp Lâm Quân, theo bản năng hỏi.

Rầm! Diệp Lâm Quân không quan tâm đến anh ta, lập tức đạp một cước lên người.

Jefferson.

Rầm! Lập tức đá anh ta văng xa tám mét.

Diệp Lâm Quân bước tới, đè.

Jefferson lại đánh một trận.

Jefferson kêu la thảm thiết…

Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm đều bị dọa sợ đến choáng váng.
 
Chương 2196


Chương 2196:

“Không có sự đồng ý của tao mà dám rời đi à”

“Mày cho rằng tao không dám tháo vỏ sắt trên người mày à?”

Diệp Lâm Quân trợn mặt lên nhìn Jefferson “Tin! Tôi tin!”

efferson vội vàng gật đầu.

“Cút về!”

Diệp Lâm Quân mắng một tiếng.

Jefferson mặt mày xám xịt quay về lồng sắt, còn đóng cửa thật kỹ.

“Việc này…”

Vương Định và Nhậm Kiêu Phong đều vô cùng hoang mang.

Sao Jefferson lại bị Diệp Lâm Quân làm cho sợ đến thế?

Anh là người bình thường cơ mài!

vefferson lại là cường giả cấp Chí tôn…

Đương nhiên Diệp Lâm Quân ra tay thật là điên rồi!

Bọn họ thấy mà sửng sốt.

“Diệp Lâm Quân, anh làm càn! Anh dám đánh ngài .Jefferson? Anh cố ý muốn làm lớn chuyện đúng không!”

“Đúng vậy, bây giờ Vệ binh Viêm Long đã ra lệnh thả người, không mượn anh xem vào!”

“Đúng vậy, Diệp Lâm Quân là một người bình thường, sao có thể can thiệp vào chuyện của Vệ binh Viêm Long! Anh đừng làm loạn, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ dẫn người đi!”

Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm đều tỏ thái độ.

Diệp Lâm Quân lại lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, phất tay: “Tùy, người ở chỗ này, các người cứ mang đi đi!”

Vương Định và Nhậm-Kiêu-Phàm lại tiến đến, lần nữa mở lồng ra.

“Ngài .Jefferson, chúng tôi hộ tống ngài đi!”

Hai người cười nói.

“Không không không…”

Chỉ thấy .Jefferson điên cuồng lắc đầu, cơ thể dùng sức co lại.

Căn bản không dám ra.

Đồng thời còn hoảng sợ nhìn Diệp Lâm Quân.

“Việc này…”

Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định hoàn toàn trợn tròn mắt nhìn.

“Qua đây, ngài .Jefferson, ngài ra đi, tôi xem anh ta làm gì ngài!”

Hai người không tin Diệp Lâm Quân sẽ làm gì được họ.

Nhâm Kiêu Phàm gọi.

Vương Định cũng hét lên: “Tiêu Phong, tất cả các anh đến và hộ tống ngài.Jefferson đi!” “Nếu Diệp Lâm Quân dám làm điều gì đó, các anh hãy ngăn cản anh ta lại!” Chi là, Tiêu Phong và những người khác đứng bên ngoài, bất động như không nghe thấy.

“Tiêu Phong, anh làm sao vậy? Có nghe thấy không!” Vương Định hét lên.

Nhưng đám người Tiêu Phong hoàn toàn không có đáp lại.

“Tiêu Phong, anh…”

Vương Định muốn chửi mẹ.
 
Chương 2197


Chương 2197:

Nhưng xét về thực lực của Tiêu Phong, anh ta vẫn cố nhịn.

“Đây là chỗ của Sư phụ.

Chúng tôi nghe lòi Sư phụ.

Các người muốn mang người đi thì tự mình mang đi!” Tiêu Phong lạnh lùng nói.

“Các anh…”

Vương Định và Nhậm Kiêm Phàm tức muốn nổ.

Diệp Lâm Quân mim cười: “Tôi đã đưa chìa khóa cho anh, người cũng cho các anh rồi, mang đi không được lại trách tôi à?” Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định thật muốn ói ra máu.

Đây là chuyện gì chứ? “Ngài.Jefferson, xin hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa ngài ra ngoài an toàn và đưa ngài trỏ về nước Chiến Ưng!” “Có chúng tôi ở đây, Diệp Lâm Quân sẽ không dám bắt ngài đâu!” Hai người quyết định không thèm đếm xỉa tới.

Nhất định phải đưa Jefferson ra khỏi đây.

Có điều.Jeferson ngấng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Lâm Quân.

Giông như nhìn thấy ma quỷ vậy, cả người đều run rẩy, trên mặt hiện lên vẻ không muốn.

Anh ta không hề nghỉ ngò, chỉ cần anh ta bước ra khỏi lồng sắt, Diệp Lâm Quân sẽ phá hủy hết máy móc trên người anh ta.”

“Tôi không đi ra ngoài! Ở đây rất tốt, tôi sẽ không đi ra ngoài!” Jefferson cũng tự mình đẩy Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định ra, rồi tự khóa cửa lại.

Sau đó ném chìa khóa đi thật xa.

“Chuyện này…”

“Tôi…

Cả Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm đều không biết phải nói gì.

Sao điều này có thể xảy ra được.

eferson sợ hãi trước Diệp Lâm Quân.

Hai người Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định chỉ có thể có thể thất bại và quay về.

Nói với Vệ binh Viêm Long mọi chuyện.

“Thực ra, cách làm của Diệp Lâm Quân cũng không sai! Bây giờ Lạc Việt của chúng ta đúng là vô cùng mạnh rồi!”

“Đúng vậy, phạm tội ở Lạc Việt của chúng ta sao có thể dễ dàng rời đinhư vậy?”

“Tôi không thể nuốt được cục tức này!”

Hầu hết người của Vệ binh Viêm Long đều đồng ý với cách làm của Diệp Lâm Quân Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm ngay lập tức nói: “Những gì các người nói quả thực là không sai! Nhưng vào thời điểm quan trọng này, chuyện có thể làm dịu thì nẽn làm dịu đi.”

“Đúng vậy, hiện tại cường giả cấp chí tôn đã nhập thết Nguy hiểm ở khắp mọi nơi, có thể không làm dậy lên xích mích thì nên tránh!”

Mọi người cũng cảm thấy những gì hai người này nói có lý.

“Báo cáo, Wiggins, sứ giả do nước Chiến Ưng cử tới, họ yêu cầu trực tiếp được dẫn người đi! Họ rất hung hãn! Họ thậm chí còn muốn cướp người!”

Đúng lúc này, một báo cáo từ bên ngoài truyền đến.

“Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định, hai người đi đi! Đoán chừng sau khi nhìn thấy sứ giả của nước Chiến Ưng thì Diệp Lâm Quân sẽ thả người đi! Dù sao anh ta cũng là người thông minh, có thể nhìn rõ tình hình!”

“Đúng vậy, hiện tại xung đột ở Lạc Việt là không thích hợp! Thực lực của chúng ta không đủ, chúng ta vẫn cần thời gian tích lũy!”

Vài giờ sau, Diệp Lâm Quân lại nhìn thấy đoàn người trở lại.
 
Chương 2198


Chương 2198:

Anh có chút sửng sốt.

Tốc độ nhanh thật.

Nhưng nhìn thấy một vài gương mặt người nước ngoài bên cạnh, anh đã hiểu.

“Đến dẫn người theo à?”

Diệp Lâm Quân hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta tới đây dẫn người đi!”

‘Wiggins trả lời.

“Chìa khóa ở kia, tự mình mang người đi đi!”

Diệp Lâm Quân chỉ vào vị trí của chiếc chìa khóa.

Điều này làm cho Wiggins và những người khác sửng sốt, Diệp Lâm Quân dễ nói chuyện như vậy.

Không giống như những gì họ nói vừa rồi!

‘Wiggins lấy chìa khóa và mở lồng sắt.

“Đi, Jefferson!”

Wiggins và những người khác mỉm cười.

Điều này là quá đễ dàng.

Làm gì có khó khăn như Vệ binh Viêm Long đã nói, họ đã cố tình làm quá lên.

““Hả?” Chỉ là họ sửng sốt một chút, bởi vì.Jefferson thu mình trong góc, không hề di chuyển.

“Jefferson đi thôi, chúng tôi tới đón anhl” Wiggins thúc giục.

Chỉ là nước mắt của Jefferson chảy dài, kinh hãi nhìn Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân không nói chuyện, anh ta nào dám đi? Ngay cả khi các sứ giả của nước Chiến Ưng đến, anh ta cũng không dám.

“Hả? Ý của anh là gì? Tại sao không đi? Đến, đi theo chúng tai” Wiggins bước tới để kéo.Jefferson đi.

efferson kinh hãi hét lên: “Không, tôi không thể rời đi.

Nếu anh ta không đồng ý, tôi không dám rời đi!” Jeferson không dám đánh cược.

Nếu thực sự để Diệp Lâm Quân tháo đỡ thiết bị của mình.

Anh ta chỉ còn con đường chết.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Lúc này, Wiggins mới ý thức được vấn đề.

Jeferson phải được sự đồng ý của Diệp Lâm Quân thì mới dám rời đi.

“Anh làm sao vậy? Không cho tôi dẫn người đi à?”

Wiggins trực tiếp hỏi Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân nhấp một ngụm trà, cười nói: “Tôi bảo ông đưa người đi, tôi cũng giao chìa khóa cho ông rồi! Là tự anh ta không muốn rời đi!” “Vậy tại sao anh không rời đi?” Mọi người đều nhìn.Jeferson.

efferson trông kinh hoàng và sắp khóc: “Tôi không dám! Tôi không dám rời đi nếu anh ta không tự mình nói chol” Nhìn thấy.Jefferson sợ hãi như vậy, mọi người đều vừa tức vừa không biết làm sao.

Quá làm mất mặt nước Chiến Ưng.

Wiggins nhìn thẳng vào Diệp Lâm Quân: “Mau nói cho cho anh ta biết, anh đồng ý cho anh ta rời đi!” Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định cũng bức xúc: “Diệp Lâm Quân mau nói với ngài ấy đi!

Bây giò các sứ giả của nước Chiến Ưng đều ỏ đây rồi, chuyện nên dừng lại thôi.

Nếu cuộc cãi vã tiếp tục, sự việc sẽ càng trở nên nghiêm trọng!” “Đúng vây, anh từng là trọng thần của Lạc Việt, anh phải hiểu chứ! Nhanh lên!” Diệp Lâm Quân đột nhiên tức giận: “Cái gì? Là ai đã làm sai?” “Chính anh ta đến Lạc Việt ăn trộm, bị chúng ta bắt được! Muốn bảng chứng, có chứng cứ, muốn lý do có lý do!” “Anh không nên bị trừng phạt sao?”

“Chuyện này…”

Nhất Kiêu Phàm và.Vương Định không nói nên lời.
 
Chương 2199


Chương 2199:

‘Wiggins tức giận nói: ‘Đó là chuyện của anh, tôi chỉ biết phải đưa người về thôi! Lập tức thả người cho tôi!”

“Thế tôi cứ không thả người đấy thì sao!”

“Không có sự đồng ý của tôi, anh ta có dám đi không?”

Diệp Lâm Quân tức giận nói.

Jefferson rùng mình sợ hãi khi nghe thấy điều này.

“Diệp Lâm Quân, anh quá tự phụ, anh có biết chúng tôi là ai không? Chúng tôi là sứ giả do nước Chiến Ưng đặc biệt phái tới! Mau thả người ra! Nếu không, anh chịu không nổi đâu.”

Nhóm người Wiggins đã thể hiện thái độ cứng rắn.

Cần phải yêu cầu Diệp Lâm Quân thả người.

“Tôi quan tâm các người là ai!”

“Anh ta đã phạm tội và phải bị trừng phạt!”

“Nếu không, ông trời có đến cũng không được!”

“Tránh ra, tất cả các người cút hết cho tôi!”

Họ ngang, Diệp Lâm Quân còn ngang hơn họ.

‘Wiggins cũng đánh nhau, kéo .Jefferson, tức giận nói: “Đi thôi, tôi xem ai dám ngăn cản? Người nào dám ngăn cản, là chống lại nước Chiến Ưng của chúng ta!”

“Tôi xem anh ta dám đi không?”

Diệp Lâm Quân nhìn .Jefferson chăm chằm.

“Phịch!”

Chỉ thấy .Jefferson quỳ trên mặt đất, van xin: “Các người đi đi! Đừng quản tôi!”

“Muốn cứu ta, chỉ có chính miệng anh ta đồng ý mới được! Đây là cách duy nhất!”

‘Wiggins nhìn .Jefferson một cách bất lực rồi giận dữ bỏ đi.

Trước khi rời đi, ông ta nói với Diệp Lâm Quân: “Anh gặp rắc rối rồi, từ giờ anh sẽ là kẻ thù của nước Chiến Ưng!”

“Diệp Lâm Quân, anh đã gây ra chuyện lớn rồi”

Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định giận dữ bỏ đi.

Diệp Lâm Quân không quan tâm: “Tôi chỉ thừa nhận sự thật!”

Anh lại cười với .Jefferson đang ở trong lồng: “Yên tâm, tương lai một thời gian nưa anh sẽ bị nhốt trong đó! Sẽ không rời đi!”

“Vâng vâng vâng!”

vJefferson vội vàng gật đầu.

Anh ta đường đường là cường giả cấp Chí tôn, lại phải ở đây chịu đựng.

Anh ta chỉ hy vọng rằng sau khi Wiggins trở lại, có thể mang quân tiếp viện đến.

Hoặc để cho Diệp Lâm Quân khuất phục rồi thả mình đi.

Hoặc sai một cao thủ đến, cưỡng ép đưa mình đi.

Ngay cả sứ giả của nước Chiến Ưng cũng không đưa được người đi, điều này thực sự khiến Vệ Binh Viêm Long kinh ngạc.

“Không được, nếu Diệp Lâm Quân cứ như thế này thì sẽ xảy ra chuyện lớn!”

“Đúng vậy, sứ giả của nước Chiến Ưng hiển nhiên rất tức giận, còn nói Diệp Lâm Quân sẽ gặp rắc rối!”

Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định đều bày tỏ nỗi bất bình của mình.

“Tôi lại nghĩ Diệp Lâm Quân đang làm đúng!”

Có người đột nhiên nói.

“Hả? Sao lại nói vậy?”
 
Chương 2200


Chương 2200:

Mọi người lần lượt nhìn anh ta.

“Tôi cảm thấy càng là vào thời khắc thế này, càng nên kiên cường”

“Nếu chúng ta mù quáng nhượng bộ, sợ gây phiền phức, thì đối phương sẽ càng được nước lấn tới”

“Lần này thật là ngang nhiên ăn trộm thứ gì đó trong viện bảo tàng. Chẳng lẽ động đến phụ nữ Lạc Việt hay ngang nhiên giết người cũng bỏ qua sao?”

“Bọn họ càng thêm nắm giữ tâm lý Lạc Việt không dám gây chuyện, vì vậy chúng ta càng phải cứng rắn, nhất định phải tỏ thái độ kiên quyết với bọn họ!”

Nghe đến đây, mọi người đều im lặng.

“Đúng, đúng vậy! Chúng ta càng dung túng, chúng ta càng tỏ ra yếu đuối, ngược lại càng cho đối phương cơ hội lợi dụng!”

“Lạc Việt chúng ta không chủ động gây chuyện, cũng không sợ phiền phức, chọc thì chúng ta sẽ đánh người.”

“Phát ra thông báo: .Jefferson sẽ bị xử phạt vì vi phạm các quy tắc của Lạc Việt!”

Khi tin tức trừng phạt Jefferson được đưa ra.

Diệp Lâm Quân mỉm cười hài lòng.

Đây mới là Vệ Binh Viêm Long mà anh quen thuộc, là Lạc Việt mà anh biết.

Cứng rắn!

Người ta đến cửa khiêu khích.

Sợ con khi!

Chỉ cần đánh thôi!

Cuối cùng, .Jefferson đã phải ngồi tù mười năm! Cũng bị hủy bỏ một thân thực lực!

Răn đe!

Cảnh báo những ai có ý đồ xấu về Lạc Việt thì hấy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Sau khi nghe tin này, nước Chiến Ưng hoàn toán tức điền.

Không ai nghĩ rằng cuối cùng Vệ Binh Viêm Long sẽ đứng về phía Diệp Lâm Quân.

Cường ngạnh như thế..

Bây giờ có tạo áp lực cũng vô ích!

Trong biệt thự.

Người mặc áo gió nghe tin.

Hoàn toàn tức giận.

“Hỗn’láo! Hay cho một cái Lạc Việt, dám đối xử với em trai của tôi như thế này! Các người là đang ép buộc tôi!”

“Chủ nhân là lỗi của chúng tôi…”

Hai quản gia quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy.

Đôi mắt của người mặc áo gió dần trở nên tối đi.

“Sao các người không trông chừng tốt em trai tôi!”

Người đàn ông mặc áo gió đặt tay lên đầu họ.

“ẤP”

“ÁP”

Khí đen lượn lờ trong tay anh ta bắt đầu hút lấy đầu của hai người, có thể thấy rõ ràng luồng khí bị hút ra.

Cả hai hét lên như lợn bị chọc tiết.

Chẳng bao lâu cơ thể của họ bắt đầu teo lại và già đi…
 
Chương 2201


Chương 2201:

“Phich!”

“Phịch!”

Cuối cùng chỉ còn lại hai bộ xương được bọc trong quần áo rơi xuống đất.

Máu thịt đã bị hút khô.

Những người còn lại quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Thật sự quá đáng sợi “Em trai, đừng lo lắng, quân đội Liên minh sẽ sớm tất công Lạc Việt, đến lúc đó anh sẽ cứu em ra! Khi ấy Lạc Việt sẽ là của chúng ta, em muốn làm gì thì làm!”

Người đàn ông mặc áo gió nhìn về phía xa xăm.

“Còn có Diệp Lâm Quân! Tôi nhớ cái tên này rồi! Kết cục của anh ta sẽ cực kỳ thảm bại!”

Điện Hải Vương đồng loạt xuất hiện “Đúng rồi, trọng điểm tiếp theo phải liên hệ với cường giả cấp chí tôn ở Lạc Việt! Còn có xung quanh đảo phía Đông, Tinh Quốc và các Cường giả cấp chí tôn ở các khu vực khác!”

“Đến lúc đó tôi muốn Lạc Việt trong ngoài tan rã, làm cho Lạc Việt không còn một nơi nào là an toàn cải”

Người đàn ông áo gió lộ ra một nụ cười điên cưồng.

Đến lúc đó, các cường giả cấp chí tôn tập kích lãnh thổ Lạc Việt, các khu vực xung quanh cũng là người của bọn họ.

Ngắm lại đều cảm thấy đáng sợ.

“Tăng nhanh tốc độ!-Nắm chắc thời cơ! Đừng để Lạc Việt kịp phản ứng lại!”

Người đàn ông áo gió tiếp đó gia tăng tốc độ của đại quân liên minh. Ý đố nhanh chóng công chiếm Lạc Việt. Nhanh chóng giải cứu em trai anh ta.

“Hôm nay tôi muốn đi gặp một nhân vật quan trọng, giúp tôi chuẩn bị một chiếc thuyền!”

Nửa ngày sau, người đàn ông áo gió ngồi thuyền đi vào vùng biển mênh mông vô tận. Đây là khu vực được mệnh danh là Biển Quỷ: Thời tiết thất thường, sóng gió mưa bão thường xuyên xảy ra. Tàu thuyền, máy bay phàm là đến gần nơi đây đều thường xuyên biến mất… Vì vậy nơi này bị các nhà hàng hải liệt vào khu cấm địa, đánh chết cũng không dám đến nơi này.

Thuyền trưởng và các thuyền viên nào biết tình hình như vậy, đều phát run lẩy bẩy.

“Chủ nhân, chúng ta vẫn là rời đi thôi, nơi này quá nguy hiểm rồi!”

Người đàn ông áo gió vẻ mặt bình tĩnh, anh ta cười nói: “Các người cho là tôi không biết đây là khu vực Biển Quỷ sao?”

“Nhưng mà các người có biết không? Khu vực Biển Quỷ giấu một cái Điện Hải Vương!”

Mọi người hít một ngụm khí lạnh.

Khu vực Biển Quỷ vẫn còn có người sinh tồn?

“Các người sợ là không thể nghĩ đến, đám người này quanh năm suốt tháng sống ở đây, có thể nói rằng, trong biển cả họ chính là vô địch!”

“Điện Hải Vương đáng sợ nhất chính là bọn họ có cường giả cấp chí tôn tầng thứ sáu, khả năng không chỉ có một vị, cường giả cấp chí tôn †ầng thứ năm có bảy tám vị! Những cái khác càng không thể tưởng tượng được!”

“Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như này càng tôi luyện ra các cường giả!”

Mọi người thở dài.

“Vì vậy tôi mới nói trong biển cả bọn họ chính là vô địch!”

Người đàn ông áo gió cười cười.

“Cho nên là chủ nhân, ngài đây là đến mời Điện Hải Vương tham gia đại quân liên minh sao?”

“Ừ, đúng vậy!”

Người đàn ông áo gió gật đầu.

“Oanh ầm ầm…”
 
Chương 2202


Chương 2202:

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên nổi lên dông bão. Những cơn sóng to lớn nổi lên tàn phá con thuyền. Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

“Bọn họ xuất hiện rồi!”

Người đàn ông áo gió trái lại nở một nụ cười.

Anh ta vừa dứt lời.

“Oanh ầm ầm….”

Truyền đến một trận đất núi rung chuyển .

Chỉ thấy đáy biển chậm rãi hiện ra một tòa cung điện cổ , chậm rãi trồi lên mặt biển.

“Cái này…thượng đế ơi! Ôi trời ạ!”

Tất cả mọi người đều sợ hãi. Không thể tưởng tượng nổi đây là dạng kiến trúc gì. Vậy mà lại từ trong biển trồi lên.

Cuối cùng, người đàn ông áo gió cùng Điện Hải Vương gặp nhau, sau vài giờ thương lượng, đạt được mục tiêu nhất trí.

Cùng lúc đó, hoàng kim thánh điện Tây Châu cùng thánh kiếm điện cũng đáp ứng tham gia liên minh.

Thiên Khải hội và Cục Thiên Duãn ở Bắc Châu cũng tham gia liên minh.

Diêm La Điện ờ Nam Châu cũng từ từ tham gia liên minh.

Trước đó người bọn họ liên hệ đều là một người hoặc là bốn năm cường giả cấp chí tôn.

Hiện giờ bắt đầu liên hệ với các thế lực lớn. Ví dụ loại như là Điện Hải Vương, thế lực bọn họ càng mạnh.

Lần này các cường giả cấp chí tôn tầng thứ sáu đều xuất hiện. Đây chính là tồn tại giống như một vị thần . Cho dù là trong các cường giả cấp chí tôn cũng có thể tồn tại như một vị thần. Hơn nữa lại còn không ngừng gia tăng , đây là điểm đáng sợ nhất. Không thể tưởng tượng nổi khi nhiều cường giả như vậy hội tụ lại một chỗ , sẽ xảy ra phản ứng hóa học gì, thật là cỡ nào cường đại.

Không khí đại chiến càng lúc càng đậm. Làm cho người ta nghẹt thở nhất ; chính là sự bình yên trước cơn bão.

Mặc dù sức mạnh của Lạc Việt đang được tăng cường hơn nữa, các cường giả cấp chí tôn cũng đang tăng lên.

Nhưng xét với tốc độ phát triển của quân đội liên minh, quả thực là hạt cát trong sa mạc Trọng tâm của quân đội liên minh bây giò không phải là số lượng các cường giả cấp chí tôn.

Đó là bao nhiêu cường giả cấp chí tôn tầng thứ 6…

Cho đến bây giờ, Lạc Việt chưa hề xuất hiện một cường giả cấp chí tôn tân thứ sáu nào.

Chứ đừng nói đến Vệ binh Viêm Long có gì trong tay.

Người duy nhất xuất hiện là lão thành chủ thành Vô Song, còn là một bộ xương khô.

Diệp Lâm Quân cũng không nhàn rồi.

Qua những gì Jeferson đã, cộng thêm những phân tích về tình hình hiện tại.

Anh nhận ra rằng mối nguy đang đến.

Cho dù anh thất vọng tràn trê vê Vệ binh Viêm Long.

Nhưng việc liên quan đến Lạc Việt, liên quan vùng đất dưới chân anh, và những người thân và bạn bè của bạn đều có thể bị đe dọa.

Anh không thể không để ý tới.

Ai đám phạm Lạc Việt thì phải đánh.

Anh là một cựu chiến binh, nếu có một trận chiến, triệu anh tất về.

Vì vậy, Diệp Lâm Quân cũng đang chuẩn bị.

Anh đã bí mật huấn luyện một đội gọi là “Hộ long.”
 
Chương 2203


Chương 2203:

Nó có nghĩa là để bảo vệ Lạc Việt và bảo vệ người dân.

Ngoài ra, Diệp Lâm Quân cũng thôi diễn nhiều bài tập và kỹ năng chiến đấu phù hợp với các chiến sĩ của Lạc Việt.

Có những người nhanh chóng nâng cao thực lực của họ trong một thời gian ngăn, và có những người chậm rãi tu luyện và tăng cường.

Còn cung cấp một số đơn thuốc để tăng cường thể lực và thể chất.

Tóm lại, anh đã làm tất cả những gì có thể.

Những người như Tiêu Phong là không đủ.

Tuy nhiên, anh thường sẽ chỉ điểm cho Tiêu Phong và những người khác.

Cường giả cấp chí tôn như bọn họ càng ngày càng nhiều.

Tiêu Phong là tiến bộ nhanh nhất.

Nếu có đủ thời gian, anh có thể tự mình luyện chế thần dược.

Dù sao lão giả cũng đã dạy cho anh y học cổ xưa, phương pháp châm cứu đã bị thất truyền từ lâu, và phương pháp tinh chế thuốc huyền diệu.

Trong nháy mắt, lại một thời gian nữa tới.

Lần này, thành Vô Song đồng ý cho bé Quân trở về Giang Bắc trong hai ngày.

Diệp Lâm Quân đến thành Vô Song vào sáng sớm.

Bé Quân phát triển rất nhanh, cả về trình độ và phương diện thực lực.

Tổng cộng gần hai tháng, các kỹ năng của thành Vô Song cô bé đều đã học được bảy, tám phần.

Lý Từ Nhiệm và Chí Nam Yên đã là là tông sư cấp cường giả.

Điều này nằm trong dự đoán của Diệp Lâm Quân.

Vốn dĩ tài năng của hai người đều tốt, cộng thêm việc anh đã đặt nền móng tốt cho họ.

Cho nên sẽ được cải thiện nhanh chóng.

“Trước khi bé Quân rời đi, chúng tôi muốn dẫn con bé đến một nơi, anh cũng đi theo đi!”

Thái độ của Phó Phong Thu rất lạnh nhạt.

“Được!”

Diệp Lâm Quân đi theo mọi người đến khu vực lân cận nghĩa trang của lão thành chủ.

“Mục đích của bé Quân đến đây là để cảm ơn lão thành chủ! Nếu không nhờ có lão thành chủ thì không biết bây giờ con bé đang ở đâu!”

Phó Phong Thu nói.

“Sư phụ, con hiểu rồi!”

Bé Quân ngoan ngoãn quỳ xuống.

Lý Từ Nhiệm gật đầu: “Đúng vậy, con nên cảm ơn lão thành chủ! Chính ông ấy đã cứu con!”

Lý Từ Nhiệm nói xong thì cũng muốn quỳ xuống.

Diệp Lâm Quân kịp thời giữ chặt lấy cô.

“Tại sao lại quỳ? Một cái xác chết có gì hay mà quỳ?”

Diệp Lâm Quân cười lạnh nói.

“Diệp Lâm Quân, anh-nói nhảm cái gì vậy?

Lão thành chủ không chết, cũng không phải thây khôi”

“Đúng vậy, nếu lão thành chủ là xác chết, thì ai đã cứu bé Quân chứ?”

Mọi người ngay lập tức phản bác lại Diệp Lâm Quân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom