Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3281


Chương 3281:

“Không xong, Mục thành chủ định tự nổ đấy!”

Có người hoảng sợ nói.

Ngay sau khi ông ta dứt lời, những cao thủ núp quanh phủ Hoài Thành đều quay người bỏ chạy như điên.

“Sau này, Mục phủ giao cho ông nhé!”

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, cơ thể ông lão cũng hơi phình lên, khí thế khủng khiếp lan ra từ người ông lão.

Thành chủ Hoài Thành bị ông lão giữ chặt lấy, không sao thoát ra được.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn chăm chăm vào Mục thành chủ bằng đôi mắt đỏ hoe, căn răng: “Trừ khi tôi chết, bằng không, Mục phủ sẽ không diệt vong!”

“Ha ha ha ha, tốt lắm!”

Mục thành chủ cười lớn: “Có câu nói này của ông, tôi yên tâm rồi!”

Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế của ông lão càng khủng khiếp hơn, thành chủ Hoài Thành bị ông lão giữ chặt, không sao thoát nổi.

Trên mặt kiếm khách Ảnh Tử tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng ông ta cũng hiểu nếu bây giờ mình xông tới thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.

Ông ta đứng im, nhìn chăm chăm vào cơ thể đang dần phình lên của Mục thành chủ, ông ta muốn tận mắt thấy Mục thành chủ tự nổ, tuy đối với ông ta, việc này hết sức tàn nhẫn, nhưng ông †a phải nhìn thì mới có thể nhớ kỹ mối hận này, rồi ngày nào đó tự tay báo thù cho Mục thành chủ.

“Nổi”

Mục thành chủ tức giận quát, khí thế đáng sợ bao trùm cả phủ Hoài Thành, trước khí thế này, __ các tòa nhà ở phủ Hoài Thành liên tục sụp đổ.

Mặt Mục thành chủ méo mó vì đau đớn, ông lão căn chặt răng, vẫn liên tục phóng khí thế ra.

“Ha hai”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên, ngay sau đó, đối phương xuất hiện bên cạnh Mục thành chủ.

Chỉ thấy một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bồng giơ ngón tay lên, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ.

Khí thế đang không ngừng mạnh lên của Mục thành chủ bỗng biến mất.

Trên mặt Mục thành chủ tràn ngập vẻ kinh hãi, không ngờ đối phương chỉ dùng một ngón tay mà đã ngăn được ông lão tự nổ.

Kiếm khách Ảnh Tử cũng có vẻ kinh hãi, ông ta không cảm nhận được khí thế từ đối phương, nhưng cũng biết thực lực của đối phương rất mạnh, chắc chăn phải trên Thiên Cảnh, bằng không, sao đối phương có thể ngăn Mục thành chủ tự bạo chỉ bằng một ngón tay chứ?

“Nếu chết, chẳng phải rất đáng tiếc ư?”

Đối phương bõng nói bằng giọng như robot, ngay sau đó, ông ta vươn tay ra, ấn vào vùng giữa lông mày Mục thành chủ. Mục thành chủ còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê.

“Thành chủ!”

Kiếm khách Ảnh Tử lập tức biến sắc, hét lớn.

Lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nói bằng giọng như robot: “Tuy cơ thể tàn tật nhưng cũng không tệ”.

Nghe thấy đối phương nói thế, kiếm khách Ảnh Tử có vẻ kinh hãi, rốt cuộc đối phương đang định làm gì?
 
Chương 3282


Chương 3282:

Đúng lúc này, cao thủ mặc áo choàng đen như cảm nhận được gì đó, bèn nhìn về phía Nam, cười lạnh: “Tới nhanh thật!”

Ông ta nói rồi lập tức quay người rời đi.

Còn thành chủ Hoài Thành thì cõng Mục thành chủ lên, nhanh chóng biến mất khỏi phủ Hoài Thành theo đối phương.

Họ vừa rời đi, một ông lão tiên phong đạo cốt bỗng xuất hiện.

“Ông ta đi về hướng nào rồi?”

Ông lão bỗng nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, lạnh lùng hỏi.

Kiếm khách Ảnh Tử vội chỉ về phía Nam: “Ông †a vừa đi về phía Nam một phút trước ạ”.

Sau khi ông ta dứt lời, ông lão bèn giậm chân xuống đất, bay lên không trung như chim nhạn, đạp vào nhánh cây rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ trong chớp mắt, đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt của kiếm khách Ảnh Tử.

Thiện Thành, Mục phủ.

Dương Thanh đang ngồi xếp bằng, điên cuồng vận chuyển Chiến Thần Quyết, khí thế của anh ngày càng mạnh, chỉ sau hai giờ tu luyện ngăn ngủi, anh đã quay về trạng thái đỉnh cao.

Bây giờ, anh đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu mạnh nhất của anh lại sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nếu bất chấp hậu quả, phát huy hết sức mạnh của huyết mạch, thậm chí thực lực của anh có thể đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Nhưng nếu anh phát huy thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, có lẽ anh sẽ mất lý trí.

Huyết mạch cuồng hóa giúp anh có tiềm lực vô hạn, nhưng cũng có hại, một khi phát huy huyết mạch cuồng hóa đến cực hạn, anh sẽ gặp nguy hiểm ngay.

Phùng Tiểu Uyển đang chữa trị cho cao thủ bị thương của Mục phủ, Hoài Lam cũng giúp cô ta.

Một số cao thủ núp trong bóng tối vẫn đang quan sát Mục phủ, bây giờ họ đều đang chờ Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.

Đúng lúc này, Hoài Lam bỗng xông vào phòng Dương Thanh.

“Anh Thanh, không xong, có chuyện rồi!”

Sau khi thấy Dương Thanh, Hoài Lam bối rối nói.

Cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, Hoài Lam có người ở phủ Hoài Thành, năm rõ mọi chuyện xảy ra ở Hoài Thành, lúc này cô ta bỗng hốt hoảng nói thế, chắc chăn tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đuổi giết thành chủ Hoài Thành đến phủ Hoài Thành, Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đại chiến, thực lực của hai bên ngang nhau, sau cùng Mục thành chủ định chấm dứt cuộc chiến bằng cách tự nổ, nhưng đúng lúc này, một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện, ngăn Mục thành chủ tự nổ rồi đưa Mục thành chủ đi”.

“Đối phương còn định ra tay với kiếm khách Ảnh Tử, bỗng cảm nhận được có cao thủ Thiên Cảnh đến gần, bèn từ bỏ kiếm khách Ảnh Tử. Đối phương vừa đưa Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành đi, một cao thủ Thiên Cảnh bỗng xuất hiện, hỏi kiếm khách Ảnh Tử xem cao thủ mặc áo choàng đen rời đi theo hướng nào rồi đuổi theo”.

“Bây giờ, sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử đang trên đường về Mục phủ, nghe nói đã có rất nhiều cao thủ để mắt tới kiếm khách Ảnh Tử, sẵn sàng ra tay với ông ấy bất cứ lúc nào”.

Hoài Lam vội nói chuyện xảy ra ở phủ Hoài Thành cho Dương Thanh.
 
Chương 3283


Chương 3283:

Dương Thanh nghiêm nghị hỏi: “Nếu không có cao thủ ngăn cản, tiền bối Ảnh Tử cần bao lâu để về đến Mục phủ?”

Hoài Lam vội nói: “Ít nhất là một tiếng! Nhưng bây giờ, có rất nhiều người đang để mắt tới ông ấy, ông ấy rất khó về tới Mục phủ trong vòng một tiếng!”

“Bây giờ, xung quanh Mục phủ cũng có cao.

thủ đang quan sát, một khi kiếm khách Ảnh Tử gặp chuyện, có lẽ những người này sẽ ra tay với Mục phủ ngay, khi đó Mục phủ sẽ xong đời”.

Cõi lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống, bây giờ sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị rất nhiều cao thủ để mắt đến, họ có thể ra tay với ông ta bất cứ lúc nào.

Bây giờ trong Mục phủ toàn thương binh, xung quanh Mục phủ có rất nhiều cao thủ đang ẩn núp, nhìn chăm chằm vào Mục phủ, một khi họ ra tay với Mục phủ, tình cảnh của Mục phủ sẽ hết sức nguy hiểm.

Dương Thanh hỏi: “Trong Mục phủ còn bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, nói cặn kế tình hình cho tôi biết”.

Hoài Lam nói: “Có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, chín cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ”.

Dương Thanh hỏi tiếp: “Có biết cụ thể về cao thủ núp xung quanh Mục phủ không?”

Hoài Lam lắc đầu, nói với vẻ cay đẳng: “Những người đó đều núp trong bóng tối, nếu họ không xuất hiện thì không thể biết tình hình của hợ’.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh lập tức im lặng,một lúc lâu sau, anh bỗng đứng dậy, tìm Phùng Tiểu Uyển.

Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, anh nhớ em từng nói em biết một cách châm cứu có thể k1ch thích tiềm lực, có thể tăng thực lực của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh lên một cảnh giới đúng không?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Anh Thanh, anh định làm gì?”

Dương Thanh trầm giọng nói: “Bây giờ em dùng cách châm cứu đấy với anh đi!”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hoài Lam lập tức căng thẳng nói: “Anh Thanh, anh định làm gì?

Phùng Tiểu Uyển cũng lo lắng nhìn về phía Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn quanh Mục phủ, khắp nơi toàn là người bị thương. Anh lập tức nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Em cứ yên tâm, anh sẽ không dễ dàng ra tay đâu, chẳng qua anh muốn có thêm dũng cảm để đàm phán với người ta”.

“Bây giờ, Mục thành chủ mất tích, kiếm khách Ảnh Tử đang trên đường về Mục phủ, cũng hết sức nguy hiểm, nếu không có ai đứng ra lúc này, có lẽ những người núp trong bóng tối kia sẽ ra tay với Mục phủ ngay mất”.

“Cho dù thế nào, nếu lần này không có Mục phủ, chúng ta đã chết lâu rồi, anh phải làm gì đó cho Mục phủ”.

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam lập tức im lặng, mắt hai cô gái đều đỏ hoe. Đương nhiên họ hiểu, một khi Dương Thanh khai chiến với những cao thủ đang núp trong bóng tối kia, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Những cao thủ đó dám nhắm vào Mục phủ, sao có thể yếu chứ?

Có lẽ những cao thủ núp quanh Mục phủ đều đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, còn Dương Thanh mới tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, nghiêm nghị nói: “Tiểu Uyển, bắt đầu đi!”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, mắt đỏ hoe, không nói năng gì, lấy túi kim ra, lập tức cắm từng cây kim bạc vào các huyệt vị trên người Dương Thanh.

Vào lúc cây kim cuối cùng đâm vào, Dương Thanh mở to mắt, cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới.
 
Chương 3284


Chương 3284:

Anh cảm thấy cơ thể mình như bị một sức mạnh khủng khiếp không ngừng xé rách.

Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cố chịu năm phút là được ạI”

Dương Thanh gật đầu, cắn chặt răng.

Phùng Tiểu Uyển đã châm cứu xong, anh chỉ cần chịu đựng năm phút là thực lực sẽ tăng một cảnh giới.

Dương Thanh cảm nhận rõ, đan điền của anh như lớn hơn rất nhiều, khí thế của anh cũng không ngừng mạnh lên.

Trong năm phút, khí thế của Dương Thanh cứ không ngừng mạnh lên.

Ngay sau khi hết năm phút, khí thế của Dương Thanh cũng ngừng tăng lên.

Cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ban đầu của Dương Thanh cũng đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Cơn đau mãnh liệt trước đó cũng dần biến mất.

Dương Thanh chăm chú nhìn Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển, trầm giọng nói: “Hai người tiếp tục chữa trị cho những người bị thương của Mục phủ, tôi sẽ nghĩ cách ngăn cản đám người kia”.

“Anh Thanh, cẩn thận!”

Hai cô gái đều có vẻ lo lắng.

Dương Thanh mỉm cười ôn hòa, gật nhẹ đâu rồi lập tức cất bước rời đi.

Xung quanh Mục phủ có rất nhiều cao thủ đang ẩn núp, họ nắm rõ hành động của người ở Mục phủ.

Khi phát hiện Dương Thanh một mình ra khỏi Mục phủ, họ đều chú ý đến Dương Thanh.

Trong lúc họ đang Dương Thanh định làm gì, Dương Thanh bỗng ngừng bước, cao giọng nói: “Ra đây hết đi!”

Nhưng không ai xuất hiện cả.

Khí thế mạnh mẽ bồng lan ra từ người Dương Thanh.

Khí thế sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bùng nổ từ người anh, bao trùm lấy những cao thủ đang núp xung quanh Mục phủ.

Đám người đang định núp tiếp đều thi nhau biến sắc.

“Chàng trai, cậu định ra tay với hơn ba mươi cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở đây chỉ bằng sức của cậu à?”

Rốt cuộc cũng có người xuất hiện, đó là một cao thủ trung niên Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Phía sau ông ta còn có bốn cao thủ khác, thực lực đều ở mức Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ hoặc sơ kỳ.

Rõ ràng năm người này đi cùng nhau.

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn năm người họ, mở miệng nói: “Nếu các người thông minh thì nên đến phủ Hoài Thành chứ không phải Mục phủ”.

Nghe thấy thế, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý cậu là gì?”

Dương Thanh thản nhiên nói: “Bây giờ, thành chủ Hoài Thành đã biến mất, cả Hoài Thành đều rối loạn, rất nhiều thế lực đều định cướp đoạt mọi thứ của phủ Hoài Thành nhân cơ hội này”.

“Còn ở Mục phủ, tuy Mục thành chủ mất tích, nhưng vãn còn kiếm khách Ảnh Tử với thực lực sánh ngang bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, ngoài ra trong Mục phủ cũng có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác”.

“Các người nghĩ nếu khai chiến với Mục phủ, các người sẽ đạt được gì đó thật ư?”
 
Chương 3285


Chương 3285:

Đương nhiên anh không chỉ nói với năm cao thủ xuất hiện đầu tiên này, mà đang nói với tất cả cao thủ núp trong bóng tối.

“Tuy lợi ích này lớn, nhưng ai cũng muốn được chia phần, chia cho nhiều người thì đương nhiên những gì nhận được cũng ít đi”.

Dương Thanh bỗng lên tiếng lần nữa, nhìn quanh rồi cao giọng nói: “Chắc các vị cũng rõ, trước đó Mục phủ và phủ Hoài Thành giao chiến, Mục phủ cũng đã nhận được một số sản nghiệp của phủ Hoài Thành ở Hoài Thành rồi”.

“Tôi định tặng hết sản nghiệp của Mục phủ ở phủ Hoài Thành cho thế lực mạnh nhất trong số các người”.

Sau khi anh dứt lời, trong mắt cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ xuất hiện đầu tiên kia lóe lên vẻ tức giận, ông ta nhìn chăm chằm vào Dương Thanh: “Cậu nghĩ chúng tôi là đồ ngu à?

Muốn để chúng tôi tranh nhau rồi cậu ngồi đó hưởng lợi chắc?”

“Bốp bốp bốp!”

Lúc này, tiếng võ tay bỗng vang lên.

“Không hổ là thanh niên tuấn kiệt có thể khiến thành chủ Hoài Thành kinh ngạc, đúng là can đảm!”

Sau tiếng võ tay đó, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi bước ra cùng hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Dương Thanh lập tức nghiêm mặt, đối phương rất trẻ, chỉ hơn anh mấy tuổi, nhưng trên người đối phương lại tràn ngập khí thế Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Tuy không bằng anh, nhưng đây lại là người mạnh nhất trong số những thanh niên mà anh gặp những năm gần đây.

Sau lưng đối phương còn có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tức là lai lịch của đối phương không nhỏ.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn chằm chằm vào đối phương, nếu đã cần đàm phán thì phải cho đám người này thấy anh có tư cách đàm phán.

Bây giờ, anh phải chứng minh thực lực của mình thì mới có tư cách đàm phán với họ.

Nếu đã muốn chứng minh thực lực thì không thể che giấu nữa, phải khiến người ta kinh ngạc thôi.

Thấy đối phương sắp xông đến, cao thủ của những thế lực khác đều giữ vẻ mặt trêu ngươi, như đang xem kịch.

Bây giờ, sống chết của Mục thành chủ không rõ, kiếm khách Ảnh Tử vân đang trên đường về Mục phủ nhưng lại bị cao thủ chặn đường, có thể nói Mục phủ không đủ sức uy hiếp nữa.

Chỉ cần Dương Thanh chết, lúc sau chính là cuộc tranh đấu giữa họ.

Dương Thanh năm chặt dao găm linh khí bằng tay phải, mắt lập tức đỏ ngầu, vận chuyển Chiến Thần Quyết, cùng lúc đó, khí thế vô cùng mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.

“Chết đi!”

Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia dùng luôn chiêu mạnh nhất để tấn công Dương Thanh.

“Phập!”

Đúng lúc đòn tấn công của đối phương giáng xuống, hai mũi tên nước lập tức đâm vào mặt ông ta.

Gần như trong nháy mắt, Dương Thanh đang đứng im bỗng di chuyển.

“Vùi”

Dao găm linh khí tạo thành một đường vòng cung đẹp đế trong không trung, mũi dao xẹt qua cổ họng đối phương.
 
Chương 3286


Chương 3286:

Tất cả những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, đến mức sau khi Dương Thanh chọc mù mắt đối phương bằng mũi tên nước do sức mạnh nguyên tố Thủy ngưng tụ ra, đối phương còn chưa kịp kêu đau thì đã bị dao găm linh khí trong tay anh giết rồi.

“Rầm!”

Đối phương trở thành cái xác, chậm rãi ngã xuống trong vũng máu.

Cảnh tượng này khiến mọi người kinh hãi!

Ngay cả trong mắt thanh niên đang đứng sau hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ai ở đây cũng có cảnh giới cao hơn anh, không ngờ lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại bị anh gi3t chết.

“Sao… sao có thể chứ?”

Có người lẩm bẩm với vẻ không dám tin.

“Ngô Trì là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chưa chắc cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bình thường đã là đối thủ của ông ta, thế mà ông ta lại chết dưới tay một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, mình đang nằm mơ à?”

Cao thủ của các thế lực đều có vẻ kinh hãi.

Sau khi giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia, Dương Thanh bỗng nhìn về phía thanh niên đang được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ.

Thấy Dương Thanh nhìn mình, thanh niên kia cũng nhìn về phía Dương Thanh, nhưng lần này, †rong mắt hắn không còn vẻ khinh thường nữa.

“Tống Nghị của Tống Thành!”

Thanh niên đó bỗng nhìn về phía Dương Thanh, chủ động nói.

Lại là một thế lực phủ thành chủ, tất cả thế lực có chữ “thành” trong tên đều sở hữu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, không có ngoại lệ.

Những thế lực này tự chiếm đất làm vua, có thực lực gần với gia tộc Cổ Võ.

Tống Nghị trước mặt mới khoảng ba mươi tuổi mà đã có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, cho dù ở trong gia tộc Cổ Võ thì cũng là yêu nghiệt với thiên phú hơn người, chứ đừng nói gì đến ở thế lực phủ thành chủ, chắc chắn hắn sẽ có thân phận cực kỳ cao quý.

Tống Nghị còn được hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bảo vệ, điều đó đủ để cho thấy địa vị của hắn lớn tới mức nào.

Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị, nói: “Dương Thanh của Yến Đô!”

Nghe thấy thế, Tống Nghị nhíu mày, đương nhiên hắn biết Yến Đô là nơi nào, nhưng hắn không ngờ ở Yến Đô cũng có cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong trẻ như thế, hơn nữa còn giết được cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Tuy Yến Đô là thành phố trung tâm của Chiêu Châu, nhưng trong mắt thế lực phủ thành chủ, cao thủ Yến Đô đúng là một đám rác rưởi chỉ có chút sức chiến đấu.

Đừng nói là thế lực ở Yến Đô, cho dù là Hoàng tộc hay Hoàng tộc cổ xưa, thế lực phủ thành chủ cũng không coi ra gì.

Dương Thanh nhìn về phía Tống Nghị: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, không biết anh có hứng thú không?”

Tống Nghị hơi nhếch môi, đáp ngay: “Được!”

Hăn nói rồi chủ động đi tới chỗ Dương Thanh.
 
Chương 3287


Chương 3287:

“Thiếu thành chủ!”

Thấy Tống Nghị định đến gần Dương Thanh, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong vội ngăn cản.

Tống Nghị khoát tay, ngăn họ đi theo, nói: “Cứ yên tâm, cậu ta không làm gì tôi đâu!”

Giọng điệu của hắn rất tự tin, cho dù đã thấy sự mạnh mẽ của Dương Thanh, hắn cũng không lo Dương Thanh sẽ ra tay với mình.

Dương Thanh nhìn Tống Nghị với vẻ tán thưởng.

Khó trách Tống Nghị còn trẻ như thế mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, chỉ với tâm tính này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao.

Trên đường học võ, trừ chăm chỉ ra, tâm tính cũng hết sức quan trọng, nếu tâm tính không vững thì võ công không thể mạnh được.

Người của các thế lực khác thấy thế, sắc mặt đều hết sức khó coi.

Tống Nghị có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đi theo, vốn là thế lực mạnh nhất trong số họ. Bây giờ Tống Nghị lại đi nói chuyện với Dương Thanh, có lẽ là bàn việc hợp tác, một khi thành công, họ không còn cơ hội làm gì Mục phủ nữa rồi.

Trong lúc cao thủ các thế lực đang thấp thỏm, Dương Thanh đã dẫn Tống Nghị ra chỗ khác.

Tống Nghị mỉm cười nhìn Dương Thanh: “Không biết cậu định nói gì với tôi?”

Dương Thanh nói: “Hôm nay anh Tống mai phục xung quanh Mục phủ, chắc cũng đang chờ cơ hội để cướp lấy Mục phủ đúng không? Một khi kiểm soát được Mục phủ, cả Thiện Thành sẽ do anh Tống quyết định”.

Tống Nghị không hề che giấu ý đồ của mình, mỉm cười gật đầu: “Không sai, nếu tôi kiểm soát được Thiện Thành thì địa vị của tôi ở Tống Thành sẽ càng thêm vững chắc”.

Dương Thanh hiểu ý đối phương, tuy hắn đã là thiếu thành chủ Tống Thành, nhưng vấn cần một vài thành tích để củng cố địa vị.

Hay nói cách khác, hăn phải có được Mục phủ.

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cho dù bây giờ anh giành được Mục phủ thì sao chứ? Tuy Mục thành chủ mất tích, nhưng chưa chắc đã không quay về, còn cả kiếm khách Ảnh Tử nữa, tuy ông ấy bị người ta ngăn cản, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thôi”.

“Nếu các người đã muốn giành được Mục phủ thì cũng nên hiểu rõ thực lực của kiếm khách Ảnh Tử, tuy ông ấy mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể phát huy thực lực ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đấy”.

“Cho dù bây giờ các người giành được Mục phủ, sao các người có thể cam đoan là sẽ giữ được Mục phủ đây?”

Tống Nghị thản nhiên mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, giành lấy Mục phủ chỉ để củng cố thêm địa vị của tôi ở Tống Thành thôi, cho dù không giữ được thì sao chứ? Ít nhất tôi có thể chứng minh thực lực của mình nhân cơ hội này”.

Dương Thanh nói: “Nếu tôi giúp anh giành lấy phủ Hoài Thành thì sao? Anh có thể từ bỏ Mục phủ chứ?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Tống Nghị tươi cười nhìn chăm chằm vào Dương Thanh: “Cậu vừa bảo muốn hợp tác với tôi, tức là muốn tôi bảo vệ Mục phủ giúp cậu, sau đó cậu sẽ giành lấy phủ Hoài Thành hộ tôi à?”

Dương Thanh gật đầu.

Mục thành chủ mất tích, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị cao thủ chặn đường, không rõ tình hình.

Mục phủ chịu tổn thất nặng nề, chỉ với mình anh thì không thể bảo vệ Mục phủ.
 
Chương 3288


Chương 3288:

Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bên cạnh Tống Nghị có thể càn quét Mục phủ bây giờ.

Lúc này, Tống Nghị phải đồng ý bảo vệ Mục phủ giúp anh thì Mục phủ mới có đường sống.

Tống Nghị cũng không vội trả lời, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Thanh.

Cao thủ của các thế lực đang dòm ngó Mục phủ cũng không ra tay, đều chờ Tống Nghị.

Một khi Tống Nghị hợp tác với Mục phủ, họ sẽ không có cơ hội nhỏ nhoi nào, Tống Nghị phải quyết định khai chiến với Mục phủ thì họ mới có cơ hội.

Từng giây từng phút trôi đi, Tống Nghị vẫn chưa trả lời, rõ ràng cũng đang suy nghĩ.

Dương Thanh cũng không giục, chờ Tống Nghị đưa ra câu trả lời.

Có thể nói, số phận của Mục phủ đang năm trong tay Tống Nghị.

Khoảng ba phút sau, rốt cuộc Tống Nghị cũng mở miệng: “Sao tôi phải giúp cậu chứ?”

Dương Thanh nói: “Trước hết, anh cũng không dễ gì giành được Mục phủ, tiếp theo, cho dù anh giành được Mục phủ thì cũng sẽ không yên tâm, bởi vì anh không biết Mục thành chủ sẽ xuất hiện khi nào, còn có kiếm khách Ảnh Tử với thực lực sánh ngang bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa”.

“Nhưng nếu anh bảo vệ Mục phủ giúp tôi, chắc chắn Mục phủ sẽ dốc hết sức để hỗ trợ anh giành lấy phủ Hoài Thành, kể từ đó trở đi, Mục phủ và phủ Hoài Thành chính là đồng minh cách nhau một sông, mấy thế lực nhòm ngó Mục phủ và phủ Hoài Thành cũng phải cân nhắc xem mình có thực lực đối phó với hai phủ thành chủ cùng một lúc không đã”.

“Như vậy, anh cũng sẽ có nhiều thời gian để hoàn toàn kiểm soát phủ Hoài Thành hơn”.

Dương Thanh nói rồi nhìn chăm chằm vào Tống Nghị, không nói gì nữa.

Chẳng biết bao lâu sau, Tống Nghị bỗng cười ha hả, chìa tay với Dương Thanh, cười nói: “Hợp tác vui vẻ!”

Nghe thấy Tống Nghị nói thế, Dương Thanh hết sức mừng rỡ, vội vươn tay bắt tay đối phương: “Hợp tác vui vẻ!”

Thấy Dương Thanh và Tống Nghị bắt tay, sắc mặt của các cao thủ đang quan sát hai người ở cách đó không xa khó coi tới cực điểm.

Rõ ràng Tống Nghị đã lựa chọn rồi.

Dương Thanh và Tống Nghị nhanh chóng quay lại.

Tống Nghị nhìn quanh, cao giọng nói: “Từ hôm nay, Mục phủ chính là đồng minh của Tống phủ tôi, xin các vị nể mặt Tống Nghị, rời khỏi nơi này!”

Nghe thấy hắn nói thế, sắc mặt của cao thủ các nơi càng thêm sa sầm, cũng không có ai rời đi.

Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bỗng nhìn về phía Tống Nghị, nói: “Cậu Tống, cậu làm thế không ổn lăm đâu nhỉ?”

Tống Nghị bồng nhìn về phía đối phương, hơi nhếch môi: “Không ổn? Vậy ông nghĩ tôi nên làm thế nào mới ổn đây?”

Đối phương lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ mấy thế lực chúng ta nên cạnh tranh công bằng!”

“Ha hai”

Tống Nghị bỗng bật cười, nhìn đối phương như nhìn đồ ngu: “Cạnh tranh công bằng? Được, nếu ông đã muốn cạnh tranh công bằng, chúng ta cứ tranh đấu đi là được”.

Sau khi hắn dứt lời, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ lập tức lao tới chỗ đám cao thủ kia như tên bản.
 
Chương 3289


CHương 3289:

Tuy bên đối phương có năm cao thủ, nhưng người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, trong số bốn cao thủ khác, có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Sau khi hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ lao tới, họ không hề có sức đánh trả, đúng là cuộc chiến nghiêng về một bên.

Mấy chục giây sau, tiểu đội có năm cao thủ đã trở thành thi thể hết.

Hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong kia lại quay về đứng sau lưng Tống Nghị, bảo vệ hắn chặt chẽ như hai chiến thần.

Dương Thanh thầm kinh hãi, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống phủ có sức chiến đấu cực mạnh, lại là cao thủ ngang với kiếm khách Ảnh Tử. Nếu họ có linh khí, có lẽ sức chiến đấu cũng sẽ đạt mức bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

Dương Thanh bỗng cảm thấy hoảng sợ, nếu hồi nấy Tống Nghị không đồng ý hợp tác, mà muốn ra tay với Mục phủ, với tình hình bây giờ của Mục phủ, họ không thể là đối thủ của hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thuộc Tống phủ kia.

Cho dù kiếm khách Ảnh Tử quay về, chỉ mình ông ta vẫn không làm gì được đám người Tống Nghi.

“Còn ai cũng muốn tranh giành với Tống phủ không?”

Tống Nghị nhìn quanh, cười ha hả.

Cao thủ của các thế lực khác còn không dám đối mặt với Tống Nghị, đều thi nhau lùi lại mấy bước, sợ Tống Nghị hiểu lầm.

Tống Nghị nói: “Nếu không có ai, vậy cút đi!”

Cao thủ của các thế lực nhìn nhau rồi quay người rút lui hết.

Chỉ trong thoáng chốc, cao thủ núp quanh Mục phủ đã lui hết, chỉ còn cao thủ của Tống phủ.

“Cảm ơn!”

Dương Thanh chắp tay nói cảm ơn.

Tống Nghị mỉm cười rồi nói: “Cậu đi trước đi, tôi đã đồng ý hợp tác với cậu, đương nhiên sẽ không nuốt lời, sau khi cậu sắp xếp chuyện ở Mục phủ xong, chúng ta sẽ tới Hoài Thành”.

“Được!”

Dương Thanh gật đầu, quay người trở lại Mục phủ.

“Thiếu thành chủ, cậu định hợp tác với Mục phủ thật ư?”

Sau khi Dương Thanh đi, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chợt hỏi.

Tống Nghị gật đầu, híp mắt: “Một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chắc chắn sẽ không đơn giản”.

Cao thủ khác trầm giọng nói: “Thiên phú của cậu ta đúng là rất khủng khiếp, trước đó khi giết cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ kia, cậu ta đã dùng sức mạnh nguyên tố Thủy, lặng lẽ ngưng tụ hai mũi tên nước rồi bất ngờ chọc mù mắt đối phương”.

“Sau đó cậu ta chớp cơ hội để dùng dao găm linh khí giết đối phương, ý thức chiến đấu rất mạnh”.

Con ngươi của Tống Nghị hơi co lại, hắn nghiêm mặt nhìn cao thủ của Tống phủ: “Ông nói cậu ta đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong ư?”

Cao thủ của Tống phủ gật đầu: “Không sail Tuy hai mũi tên nước kia được che giấu rất kỹ, nhưng tôi đã nhìn thấy”.

Cao thủ còn lại của Tống phủ cũng nói: “Tôi cũng thấy”.

Tống Nghị hơi híp mắt: “Tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đúng là đáng kinh ngạc!”
 
Chương 3290


Chương 3290:

Hăn nói rồi bỗng nghiêm mặt: “Điều tra cho tôi, tôi muốn biết mọi thông tin liên quan đến cậu tai”

“Vâng Cao thủ của Tống phủ vội đáp.

Lúc này, Dương Thanh đã về tới Mục phủ.

“Anh Thanh!”

Thấy Dương Thanh về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội bước đến, hai cô gái đều có vẻ lo lắng.

Dương Thanh khẽ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cảm giác suy yếu mãnh liệt ập tới.

Những biện pháp giúp người ta mạnh lên trong thời gian ngắn đều có tác dụng phụ.

Phùng Tiểu Uyển đã tăng thực lực lên một cảnh giới cho Dương Thanh trong thời gian ngắn băng châm cứu, bây giờ hiệu quả mạnh lên biến mất, anh sẽ phải chịu cơn suy yếu sau đó.

Phùng Tiểu Uyển vội bước đến, lấy kim ra, cắm mấy chục kim vào các huyệt vị của Dương Thanh. Rốt cuộc Dương Thanh cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này Dương Thanh mới thấy khá hơn một chút, anh thở dài: “Nói chung vẫn không phải thực lực của mình, bây giờ anh vẫn quá yếu”.

“Cậu Thanh, tình hình bây giờ thế nào rồi?”

Lúc này, một quý tộc của Mục phủ bước đến, nhìn về phía Dương Thanh.

Đối phương tên Mục Xung, là con trưởng của Mục thành chủ, có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Tôi đã bàn chuyện hợp tác với người của Tống Thành, họ đã đuổi hết cao thủ của thế lực khác đang nhòm ngó Mục phủ đi, chắc tạm thời họ sẽ không ra tay với Mục phủ”.

Nghe thấy thế, Mục Xung nhíu mày, nhìn Dương Thanh với vẻ không vui: “Cậu bàn chuyện hợp tác gì với đối phương thế? Đối phương đồng ý thật à?”

Dương Thanh cũng không giấu giếm, nói rõ sự hợp tác giữa anh và Tống Nghị.

Khi biết Dương Thanh định nhường phủ Hoài Thành lại, Mục Xung lập tức nổi giận: Dương Thanh, ai cho phép cậu làm thế? Mục phủ chúng tôi hy sinh nhiều như thế, mọi thứ của phủ Hoài Thành nên thuộc về chúng tôi”.

“Sau khi bố tôi và kiếm khách Ảnh Tử quay lại, chúng ta sẽ có thể ra tay với phủ Hoài Thành, cậu làm thế thì về sau chúng ta sẽ có thêm một đối thủ mạnh mẽ”.

Dương Thanh nhíu mày, trong những ngày ở Mục phủ, trừ Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử ra, anh cũng không tiếp xúc với người khác, chỉ biết Mục Xung là con trai Mục thành chủ.

Lúc này, lời Mục Xung nói khiến anh hơi tức giận.

“Ông có ý gì?”

Dương Thanh còn chưa mở miệng, Hoài Lam đã tức giận nói: “Bây giờ Mục phủ vừa chịu tổn thất nặng nề, có lẽ chỉ có 1/10 người còn sức chiến đấu, ông lấy gì để đấu với cao thủ của Tống Thành đây?”

“Nếu anh Thanh không bảo sẽ giúp Tống Nghị năm giữ phủ Hoài Thành, chỉ riêng hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng hắn đã có thể tiêu diệt hết Mục phủ bây giờ rồi”.

“Hơn nữa phủ Hoài Thành cũng không phải đồ của Mục phủ các ông, anh Thanh lấy một thứ không thuộc về Mục phủ để giao dịch với thế lực mà Mục phủ không thể đối phó, chẳng lẽ có vấn đề gì à?”

“Mà nếu tôi nhớ không nhầm, trước khi đi, tiền bối Ảnh Tử đã nói sau khi ông ấy rời đi, mọi chuyện ở Mục phủ sẽ do anh Thanh quyết định”.

Trên mặt Mục Xung tràn ngập vẻ tức giận, ông ta nhìn chằm chằm vào Hoài Lam, cắn răng: “Cô cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy, nếu không do các người, Mục phủ sẽ bị như bây giờ à?”
 
Chương 3291


Chương 3291:

“Phủ Hoài Thành chỉ có thể thuộc về Mục phủ chúng tôi, không ai có thể thay đổi sự thật đó”.

Hoài Lam cười lạnh: “Nếu anh Thanh không có giá trị lợi dụng, Mục phủ sẽ khai chiến với phủ Hoài Thành vì anh Thanh à? Hơn nữa, Mục phủ và phủ Hoài Thành vốn có ân oán sâu sắc, Mục phủ vừa hay nhìn thấy giá trị của anh Thanh nên mới dám đánh một trận với phủ Hoài Thành thôi”.

“Con ranh này, câm miệng!”

Mục Xung lập tức nổi giận, giơ tay định tát Hoài Lam.

“Bộp Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng vươn tay tóm lấy cổ tayMục Xung.

Mục Xung lập tức giật mình, ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nhưng sau khi bị Dương Thanh tóm cổ tay, ông ta chỉ thấy một luông sức mạnh khổng lồ đang siết lấy cổ tay mình như gọng kìm.

Mục Xung tức giận nói: “Dương Thanh, cậu định làm gì? Lợi dụng Mục phủ xong thì định ra tay với người của Mục phủ ư?”

Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nhìn chăm chằm vào Mục Xung, lạnh lùng nói: “Nếu không nể mặt Mục thành chủ, chỉ với những gì ông vừa nói, tôi đã giết ông rồi”.

Trong mắt Mục Xung tràn ngập vẻ sợ hãi, ông ta đã tận mắt thấy Dương Thanh mạnh đến mức nào.

Tuy cảnh giới của anh mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu thực sự lại sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.

Ông ta chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, không thể là đối thủ của Dương Thanh.

Cảm nhận được sức mạnh khổng lồ trên cổ tay, Mục Xung bị đau, vội nói: “Dương Thanh, cậu mau buông tôi ral”

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi ở lại Mục phủ, không phải vì nhòm ngó chút lợi ích gì của Mục phủ, mà vì kiếm khách Ảnh Tử đã dặn dò tôi trước khi đi. Nếu ông nghĩ tôi định cướp tiếng tăm của ông, ông cứ yên tâm, sau khi tiền bối Ảnh Tử về, tôi sẽ đi ngay”.

Anh nói rồi buông Mục Xung ra.

Mục Xung vội lùi về sau mấy bước, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt sợ hãi.

Ông ta cứ tưởng Dương Thanh đã bị thương nặng, cho dù lợi hại thì cũng không bằng một nửa trạng thái đỉnh cao, hơn nữa cảnh giới của Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Còn ông ta đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ rồi, có thể áp đảo Dương Thanh, không ngờ cho dù Dương Thanh đã bị thương, ông ta vẫn không phải đối thủ của anh.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Lam, tiễn khách!”

Hoài Lam vội bước lên trước, lạnh lùng nhìn Mục Xung: “Nơi này không chào đón ông, mời quay về!”

Mục Xung không quan tâm đến Hoài Lam, nhìn Dương Thanh rồi khoát tay rời đi.

Sau khi Mục Xung rời đi, Hoài Lam tức giận nói: “Tên khốn này đúng là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nếu không có anh Thanh, có lẽ Mục phủ đã bị tiêu diệt rồi”.

Phùng Tiểu Uyển cũng vô cùng tức giận: “Nếu sớm biết thế thì đã không chữa cho họ”.

Dương Thanh nói: “Được rồi, đừng giậnnữa, ở Mục phủ, có rất nhiều người nghĩ chính anh đã mang nguy hiểm đến cho Mục phủ, đương nhiên họ sẽ ghét chúng ta”.

“Cho dù Mục thành chủ cũng có ý lợi dụng chúng ta, nhưng đúng là nhờ sự giúp đỡ của Mục phủ, chúng ta mới sống đến bây giờ. Mục thành chủ có ơn với chúng ta, chúng ta không nhất thiết phải so đo với một số người của Mục phủ”.

Hoài Lam nói với vẻ không cam lòng: “Chẳng phải họ coi trọng tiềm lực của anh Thanh ư, vừa hay họ có ân oán với phủ Hoài Thành, bằng không chắc chắn Mục phủ sẽ kệ chúng ta mất”.

Dương Thanh cười khổ: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, sau khi tiền bối Ảnh Tử quay về, chúng †a sẽ rời đi”.
 
Chương 3292


Chương 3292:

Hai cô gái gật đầu, mắt Phùng Tiểu Uyển bỗng đỏ hoe: “Nếu ông Cửu có thể về cùng chúng †a thì tốt biết mấy?”

Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức im lặng, mắt cũng rớm lệ.

Trong chuyến đi này, nếu không có lão Cửu, chẳng biết anh đã chết bao nhiêu lần.

“Hai người yên tâm, chắc chăn tôi sẽ tìm được thi thể của ông Cửu!”

Dương Thanh bỗng siết chặt nắm tay, nghiêm nghị nói.

Bây giờ anh gần như có thể khẳng định, thi thể của lão Cửu đã bị Black Doctor mang đi.

Black Doctor thành lập căn cứ nghiên cứu dưới lòng đất phủ Hoài Thành, chuyên dùng thi thể của cao thủ để nghiên cứu, bây giờ đã tạo ra mấy cái xác sống Siêu Phàm Cảnh rồi.

Sau khi rời khỏi chỗ Dương Thanh, Mục Xung triệu tập một nhóm cao thủ của Mục phủ.

“Không ngờ tên khốn Dương Thanh này lại lén hợp tác với cao thủ của Tống Thành sau lưng chúng ta, định giúp Tống Thành nắm giữ phủ Hoài Thành, chúng ta không thể đồng ý, phủ Hoài Thành chỉ có thể thuộc về chúng ta!”

Mục Xung hùng hổ nói, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ là lúc Mục phủ nguy hiểm nhất, chúng ta không thể để mặc một người ngoài làm loạn ở Mục phủ được. Chúng ta phải đoàn kết, không thể để một người ngoài trở thành chủ nhân của Mục phủ chúng ta”.

Nghe thấy Mục Xung nói thế, những người khác đều nhìn nhau, cũng không có ai đáp lời ông †a ngay cả.

“Cậu Mục, trước khi đi, thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử, kiếm khách Ảnh Tử lại giao Mục phủ cho Dương Thanh trước khi đi, chúng ta đối đầu với Dương Thanh, không tốt lắm đâu nhỉ?”

Lúc này, một ông lão Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nhìn về phía Mục Xung, nói.

Mục Xung nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Nếu không do Dương Thanh, sao Mục phủ chúng ta lại phải đối mặt với nguy hiểm ngày hôm nay chứ? Hơn nữa, bố tôi đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử, nếu kiếm khách Ảnh Tử muốn hợp tác với Tống Thành, nhường phủ Hoài Thành lại, †ôi sẽ không có ý kiến”.

“Nhưng bố tôi cũng không nói sẽ giao Mục phủ cho Dương Thanh, cậu ta dựa vào đâu để bàn chuyện hợp tác với người của Tống Thành mà không thương lượng với chúng ta, còn định nhường phủ Hoài Thành vốn nên thuộc về chúng †a cho họ chứ?”

Nghe thấy thế, người kia không nói gì nữa.

Mục Xung nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Sao thế? Chảng lẽ mọi người đã quên tổn thất khổng lồ mà Dương Thanh mang đến cho Mục phủ à?”

“Cậu Mục, cậu nói không sai, nếu Dương Thanh không mang phiền phức đến cho Mục phủ chúng ta, sao Mục phủ chúng ta lại phải đứng trước tai hoạ ngập đầu chứ?”

Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nghiến răng nghiến lợi: Dương Thanh là cái thá gì? Chỉ với chút thực lực của cậu ta có thể đại diện cho Mục phủ chúng ta chắc?”

“Cậu Mục, cho dù cậu định làm gì, tôi vẫn ủng hộ cậu!”

“Cậu Mục, tôi cũng ủng hộ cậu!”

Trong lúc nhất thời, cả đám cao thủ của Mục phủ thi nhau lên tiếng, tỏ ý ủng hộ Mục Xung.

Họ đều hiểu, tuy Dương Thanh rất mạnh nhưng vấn là người ngoài, Mục Xung là con trai Mục thành chủ, chỉ ông ta có hy vọng trở thành thành chủ Mục phủ mới nhất.

Mục Xung hết sức hài lòng trước câu trả lời của đám người, bèn ngạo nghẽ nói: “Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đã ủng hộ tôi, vậy chúng ta không thể thỏa hiệp trước bất cứ ai được, đừng ai hòng quyết định thay chúng tai”

“Cậu Mục, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Một cao thủ Mục phủ chợt hỏi.
 
Chương 3293


Chương 3293:

Mục Xung nhìn quanh, mở miệng nói: “Mọi người thử nói suy nghĩ của mình đi”.

Tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc, họ cứ tưởng Mục Xung đã nghĩ ra cách đối phó tốt hơn, nào ngờ Mục Xung lại bảo mọi người nói ra suy nghĩ của mình.

Mục Xung như cảm nhận được suy nghĩ của mọi người, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Ông ta giải thích: “Tôi đã nghĩ kỹ cách đối phó rồi, nhưng vẫn muốn nghe thêm ý kiến của mọi người, nếu có ai đưa ra kế sách tốt hơn thì cứ làm theo người ấy”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía một cao thủ: “Chú Ngô, chú nói trước đi”.

Chú Ngô là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cũng là người có thực lực mạnh nhất và danh vọng cao nhất trong số những người ở đây.

Chú Ngô thoáng im lặng rồi nói: “Cậu Mục, với thực lực của chúng ta bây giờ, chúng ta không thể làm gì được cao thủ của Tống Thành bên ngoài, hơn nữa Dương Thanh đã bàn chuyện hợp tác với họ xong, lúc này chúng ta gần như không còn bất cứ hy vọng gì để có được phủ Hoài Thành nữa”.

Nghe thấy thế, Mục Xung nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Theo lời chú nói, chúng ta vẫn phải nhường phủ Hoài Thành lại à?”

Chú Ngô cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.

Lão ta đã thấy rõ tình hình bây giờ, trừ khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử quay về, bằng không, không ai có thể làm gì người của Tống Thành hết.

Bây giờ, có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đang canh giữ bên ngoài Mục phủ, còn có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nữa, tuy thực lực của đối phương không quá mạnh, nhưng hắn còn trẻ măng, khoảng ba mươi tuổi mà lại có thiên phú xuất chúng như thế, cho dù không phải thiếu thành chủ của Tống Thành thì cũng có tư cách trở thành thiếu thành chủ.

Thấy những người khác cũng im lặng, Mục Xung lập tức nổi giận, quát lớn: “Các người vô dụng thế? Cả đám người mà không nghĩ ra nổi một cách đối phó ư?”

Một cao thủ của Mục phủ bỗng thận trọng nói: “Cậu Mục, chẳng phải cậu nói cậu đã nghĩ ra cách đối phó rồi ư? Chúng tôi sẽ nghe theo lời cậu”.

Mục Xung suýt tức hộc máu, nếu có cách đối phó thật, ông ta đã ra lệnh luôn rồi, chính vì không có nên ông ta mới bảo mọi người nêu ra ý kiến.

Lúc này, một cao thủ Mục phủ hơi lớn tuổi chợt nói: “Cậu Mục, thật ra tôi có một suy nghĩ to gan.

Mục Xung vội nói: “Ông nói đi!”

Lúc này đối phương mới nói: “Với tình hình bây giờ, Mục phủ vốn không phải đối thủ của cao thủ Tống Thành, thành chủ đã mất tích, kiếm khách Ảnh Tử cũng bị thương nặng, còn cụt một tay, có lẽ thực lực đã giảm đi rất nhiều, ông ấy có thể giữ được thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã là cực hạn rồi”.

“Đối với chúng ta, bây giờ quan trọng nhất là giữ được Mục phủ, chờ thành chủ về, chứ không phải là nghĩ cách chiếm đoạt phủ Hoài Thành”.

“Nếu chúng ta đã không nuốt nổi phủ Hoài Thành, chỉ băng nhân cơ hội này để kết giao thêm một đồng minh?”

Nghe thấy thế, Mục Xung nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ông Tề, chẳng phải suy nghĩ của ông cũng giống Dương Thanh ư?”

Ông Tê lắc đầu: “Không giống! Nếu Dương Thanh hợp tác với Tống Thành, giành lấy phủ Hoài Thành, chắc chắn người của Tống Thành sẽ chỉ công nhận Dương Thanh, đến khi đó, Dương Thanh sẽ có khả năng chiếm đoạt Mục phủ”.

 
 
Chương 3294


Chương 3294:

“Nhưng nếu cậu Mục tự kết giao với một đồng minh mạnh mẽ, sau đó hứa sẽ giúp đối phương giành lấy phủ Hoài Thành, cậu sẽ nắm vai trò chủ đạo, còn có thể củng cố địa vị của cậu ở Mục phủ nhờ sức mạnh từ đồng minh. Ngày nào Mục thành chủ chưa quay về, Mục phủ sẽ do cậu quyết định”.

Nghe thấy thế, Mục Xung lập tức sáng mắt lên, vội nói: “Ông Tề, vậy ông nghĩ chúng ta có thể kết giao với ai đây?”

Ông Tề nói: “Đương nhiên là người của phủ Tống Thành rồi!”

Mục Xung lập tức bừng tỉnh, cười ha hả: “Được, chuyện này sẽ giao cho ông nhé, bây giờ ông đi tìm người của Tống Thành đi”.

Ông Tê nói: “Cậu Mục, cậu nên tự gặp người của Tống Thành thì hơn, dù sao cũng chỉ có thế thì mới thể hiện được thành ý của chúng ta”.

Mục Xung hơi do dự, ông ta biết cao thủ của Tống Thành đã đuổi hết mấy thế lực nhòm ngó Mục phủ đi, bên cạnh Tống Nghị có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Ông ta sợ nhỡ bàn bạc không xong, nếu đối phương muốn giết ông ta thì rất dễ dàng.

Nhưng khi nghĩ đến vị trí chủ Mục phủ, ánh mắt Mục Xung lại nóng rực, ông ta cắn răng: “Được, vậy tôi sẽ đi gặp người của Tống Thành với ông một chuyến!”

Dương Thanh nhanh chóng biết được chuyện Mục Xung dẫn người đi tìm Tống Nghị.

Hoài Lam tức giận nói: “Anh Thanh, tên khốn này đúng là chẳng ra gì, rõ ràng anh đã bàn bạc với người của Tống Thành xong rồi, ông ta lại đi tìm đối phương tiếp”.

Dương Thanh cười nhạt, nói: “Cô cứ yên tâm, ông ta sẽ không thành công đâu, nếu ông ta đi †ìm người của nhà họ Tống, có lẽ sẽ tự chuốc lấy nhục”.

Ở lối vào Mục phủ.

Mục Xung dẫn mấy cao thủ đỉnh cao của Mục phủ ra ngoài.

“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần!”

Mục Xung chấp tay, nói với phía trước.

Điều khiến ông ta kinh ngạc chính là sau khi ra ngoài, họ cũng không cảm nhận được hơi thở của đám người Tống Nghi.

Sau khi Mục Xung nói xong, khoảng một phút sau vẫn không có ai xuất hiện.

Mục Xung lập tức nhíu mày, lại cao giọng nói: “Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần, tôi có chuyện quan trọng cần nói với thiếu thành chủ Tống”.

Lần này, vấn không có bất cứ ai đáp lại.

Mục Xung lập tức sầm mặt, nhìn về phía ông Tê bên cạnh: “Hay người của Tống Thành đã đi rồi?”

Ông Tề cũng có vẻ ngờ vực, thoáng suy tư rồi lắc đầu: “Không thể nào! Người của Tống Thành không thể đi nhanh như thế”.

Mục Xung nói với vẻ không vui: “Vậy tại sao không có ai xuất hiện đây?”

Ông Tề nói với vẻ cay đăng: “Tôi cũng không biết”.

“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời Tống thiếu thành chủ ra đây một lần!”

Mục Xung nhìn quanh, lại nói lớn.

Nhưng vẫn không ai đáp lời, chỉ có tiếng chim líu ríu trên cây cổ thụ chọc trời ở bên cạnh.
 
Chương 3295


Chương 3295:

Mục Xung tức giận nghiến răng: “Khốn kiếp thật, rốt cuộc họ đang ở đâu chứ?”

“Rầm!”

Mục Xung vừa dứt lời, một nhánh cây đầy lá bỗng bay về phía ông ta, nhánh cây to cỡ cổ tay đó đánh thẳng vào ngực Mục Xung, Mục Xung bị hất bay.

“Ai đấy?”

Ông Tề và cao thủ của Mục phủ lập tức biến sắc, thi nhau chăn trước Mục Xung.

Mục Xung bò dậy, khóe miệng vẫn còn vết máu, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Rốt cuộc là ai vừa đánh lén? Cút ra đây cho tôi!”

“Ha ha, mạnh miệng thật”.

Đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên.

Đám người Mục Xung thi nhau nhìn về phía đó, chỉ thấy một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục truyền thống đang chắp tay bước đến, phía sau lưng hản là hai cao thủ với khí thế đáng sợ.

Thanh niên này không phải ai khác, chính là Tống Nghị – thiếu thành chủ Tống Thành.

“Gậu là ai?”

Sau khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của hai cao thủ đứng sau Tống Nghị, Mục Xung tức giận nói.

Tống Nghị cười ha hả, nhìn Mục Xung: “Ông vừa tìm tôi xong, bây giờ lại không biết tôi là ai.

Tôi bỗng hiểu tại sao Mục thành chủ không giao vị trí thiếu thành chủ của Mục phủ cho ông, bởi vì ông là đồ vô dụng”.

Nghe thấy thế, Mục Xung lập tức biến sắc, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp, cậu nói ai là đồ vô dụng cơ?”

“Vả miệng!”

Tống Nghị ra lệnh, một cao thủ phía sau hắn lập tức biến mất.

Cao thủ của Mục phủ biến sắc, định chắn trước Mục Xung, nhưng khí thế từ đối phương quá mạnh, đến mức khiến họ không dám nhúc nhích chút nào.

“Bốp!”

Ngay sau đó, tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Mục Xung bị một cao thủ của Tống Thành tát vào mặt, lập tức bay ra xa, hai cái răng của ông ta cũng bay ra khỏi miệng.

“Cậu Mục!”

Cao thủ của Mục phủ kinh hãi xông tới.

Mục Xung được đỡ dậy, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn, mát đỏ ngầu, ông ta nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Tống Nghị.

Tống Nghị cười nhạt, không hề sợ hãi.

Thấy Mục Xung định nổi đóa, ông Tề vội khuyên: “Cậu Mục, cậu bớt giận! Đừng quên mục đích của cậu khi tìm hợ”.

Nghe thấy ông Tề nói thế, Mục Xung nén giận, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tống Nghị: “Thiếu thành chủ Tống, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu”.

Tống Nghị cười nhạt, nói: “Ông đừng nói vội, để tôi đoán xem ông định bàn chuyện giao dịch gì với tôi nhé”.
 
Chương 3296


Chương 3296:

“Nếu tôi không đoán sai, ông định thay thế Dương Thanh để bàn chuyện hợp tác mà tôi và Dương Thanh nói trước đó à?”

“Tôi bảo vệ Mục phủ, sau đó Mục phủ phối hợp với tôi để kiểm soát phủ Hoài Thành”.

Mục Xung lập tức giật mình, không ngờ Tống Nghị lại đoán được.

Ông ta gật nhẹ đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Chác thiếu thành chủ Tống cũng hiểu, đối với Mục phủ, Dương Thanh chỉ là người ngoài, cậu ta không có tư cách quyết định thay Mục phủ, cũng không thể đại diện cho Mục phủ chúng tôi, thế nên những lời mà cậu ta nói với cậu đều vô hiệu”.

“Còn tôi, tuy chưa được bổ nhiệm làm thiếu thành chủ Mục phủ, nhưng tôi cũng là đời sau duy nhất của bố tôi, sau này vị trí thiếu thành chủ Mục phủ sẽ chỉ thuộc về tôi”.

“Chỉ cần cậu đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể giúp phủ Tống Thành nảm giữ phủ Hoài Thành, sao nào?”

Tống Nghị thản nhiên cười, lắc đầu: “Không ổn lắm!”

Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Mục Xung lập tức cứng đờ, ông ta tức giận nói: “Vậy cậu muốn hợp tác với tôi thế nào?”

Tống Nghị lắc đầu, cười khẩy: “Ông vẫn chưa có tư cách hợp tác với tôi, một kẻ vô dụng mà cũng muốn năm giữ Mục phủ chắc? Tôi khuyên ông câu này, trước khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử về, ông vẫn nên phối hợp với Dương Thanh thì hơn”.

“Đương nhiên, cho dù Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử về, tôi vẫn đề nghị ông đừng gây phiền phức cho Dương Thanh, bằng không, để không đắc tội Dương Thanh, có lẽ Mục thành chủ sẽ trục xuất ông khỏi Mục phủ đấy. Cũng đừng nghĩ tôi đùa, tôi không bao giờ đùa với kẻ vô dụng đâu”.

Lời Tống Nghị nói chẳng khác nào đang sỉ nhục Mục Xung, Mục Xung lập tức nổi giận, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi không vô dụng! Tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ, muốn hợp tác với người ngoài không thể vận dụng cao thủ của Mục phủ, hay muốn hợp tác với người sẽ trở thành chủ Mục phủ như tôi”.

Tống Nghị nhìn Mục Xung như nhìn đồ ngu: “Đầu óc ông có vấn đề à? Hay tai ông điếc thế?

Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ư? Tôi không bao giờ hợp tác với kẻ vô dụng, ở Mục phủ, tôi chỉ hợp tác với Dương Thanh thôi”.

“Hơn nữa ông cho rằng, nếu tôi không hợp tác với ông, với tình hình của Mục phủ bây giờ, ông làm gì được tôi chứ?”

“Được rồi, hôm nay tôi đã phá lệ, nói rất nhiều với kẻ vô dụng, ông vẫn nên tự nhốt mình trong phòng đi, đừng ra ngoài cho mất mặt nữa”.

Mục Xung hoàn toàn nổi đóa, giận dữ quát: “Tôi không vô dụng! Nếu cậu muốn chết, tôi liều mạng với cậu!”

Ông ta nói rồi quát lớn: “Cao thủ của Mục phủ nghe lệnh, giết tên khốn này cho tôi!”

Nghe thấy Mục Xung nói thế, trong mắt Tống Nghị lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn híp mắt: “Ông chán sống rồi!”

Mấy cao thủ Mục phủ mà Mục Xung dẫn theo đều biến sắc, cũng không có ai dám ra tay với Tống Nghị.

Chỉ với hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng Tống Nghị, họ không thể giết nổi hắn.

Mục Xung quát: “Tôi bảo các người ra tay, các người điếc hết rồi à? Ra tay cho tôi! Tôi muốn cậu †a chết, tôi muốn cậu ta chết!”

Ông Tề khuyên: “Cậu Mục, chúng ta không phải đối thủ của họ, chúng ta nên về thôi!”

“Nếu các người không ra tay thì để tôi tự làm!”

Mục Xung đã bị cơn giận che mờ lý trí, ông ta hét lớn rồi lao tới chỗ Tống Nghị.
 
Chương 3297


Chương 3297:

Trong mặt Tống Nghị lóe lên sát khí, hắn lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn chết, tôi sẽ giúp ông, ra tay đi!”

Sau khi hăn ra lệnh xong, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng hắn lập tức lao tới chỗ Mục Xung.

Mục Xung chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, sao có thể là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chứ?

Khi lao tới chỗ Tống Nghị, ông ta đã hối hận, nhưng lùi bước cũng muộn rồi. Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống Thành đã đến trước mặt ông ta, giơ tay đấm mạnh vào vị trí trái tim của ông ta.

“Cậu Mục!”

Cao thủ của Mục phủ biến sắc, trước mặt cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, họ cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Xung bị giết.

“Tiền bối, xin hãy nương tay!”

Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người trẻ tuổi bỗng nhanh chóng chắn trước mặt Mục Xung, đồng thời hét lớn.

Nhưng đòn tấn công của cao thủ Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đến từ Tống Thành kia đã giáng xuống, không thể thu hồi.

“Râầml”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, trước sự kinh ngạc của mọi người, bóng người trẻ tuổi kia hộc máu, bay thẳng ra xa mười mấy mét.

Mục Xung đờ đẫn nhìn người vừa bị cao thủ của Tống Thành đánh bay, ông ta nằm mơ cũng không ngờ người cứu ông ta lại là Dương Thanh.

Người ngăn đòn tấn công của cao thủ Tống Thành thay ông ta không phải ai khác, chính là Dương Thanh.

“Gậu điên rồi à?”

Tống Nghị nhìn về phía Dương Thanh đang bò dậy, nhíu mày.

Dương Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Tống Nghị, nói với vẻ thành khẩn: “Anh Tống, hãy cho ông ta một con đường sống, xem như tôi nợ anh một ân tình!”

Chuyện anh ngăn một đòn chí mạng thay Mục Xung đã khiến mọi người hết sức kinh ngạc rồi, không ngờ anh còn xin tha cho ông ta bằng việc sẽ nợ ân tình Tống Nghị nữa.

Tống Nghị không trả lời, chỉ nhìn về phía Mục Xung vẫn đang đờ đẫn, lạnh lùng nói: “Lần này xem như ông mạng lớn, nể mặt cậu Thanh, tôi sẽ cho ông một con đường sống, nếu ông vần tìm đường chết nữa, tôi sẽ đích thân tiễn ông đi! Còn không mau cút àI”

Mục Xung chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, tuy Dương Thanh đã cứu ông ta, nhưng ông ta cũng không cảm kích chút nào. Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn chăm chäm vào Dương Thanh: “Cậu đừng nghĩ làm thế thì có thể khiến tôi từ bỏ vị trí Mục thành chủ, cậu chỉ là người ngoài, không có tư cách tranh giành vị trí thành chủ với tôi đâu”.

Ông ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.

Những cao thủ của Mục phủ đi theo ông ta nhìn Dương Thanh một chút rồi cũng quay người rời đi nốt.

Tống Nghị lấy một cái bình sứ trăng ra, ném cho Dương Thanh: “Đây là thánh dược chữa thương của Tống phủ chúng tôi, có tác dụng rất lớn với tổn thương vừa rồi của cậu”.

Dương Thanh nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn!”

Sau đó anh mở nắp bình, lấy viên thuốc trong bình sứ ra rồi uống luôn, không hề do dự.

Tống Nghị hơi kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại uống viên thuốc mà hắn đưa luôn.
 
Chương 3298


Chương 3298:

Sau khi Dương Thanh uống xong, Tống Nghị cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Cậu không sợ tôi đưa thuốc độc cho cậu à?”

Dương Thanh cười: “Tôi tin anh!”

Chỉ một câu đơn giản này lại khiến trái tim giá băng của Tống Nghị như tan ra một chút.

Tống Nghị nói: “Cậu cũng được xem là mạng lớn, nếu hồi nãy ông Vương không kịp thu sức lại, chỉ với một đấm của ông Vương, cậu đã chết rồi”.

Ông Vương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù sức chiến đấu của Dương Thanh mạnh hơn nữa thì cũng không thể đỡ nổi một đòn chí mạng từ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong được.

Sau khi thấy Dương Thanh chắn trước Tống Nghị, ông Vương cũng vội thu sức lại, nhưng đòn tấn công của lão ta đã giáng xuống, chỉ có thể làm thế thôi chứ không thu hồi được, do đó lão ta mới đánh bay Dương Thanh.

Ông Vương cũng nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ tán thưởng: “Có thể ngăn một đòn tấn công của tôi chỉ với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, không thể không thừa nhận, cậu rất ưu tú”.

Tống Nghị cười nói: “Tuy hồi nãy ông Vương đã thu sức, nhưng có lẽ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ cũng sẽ bị giết bởi đòn đó. Cậu đỡ được nó với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đúng là rất mạnh”.

Dương Thanh nói với vẻ cay đắng: “Vẫn phải cảm ơn ông Vương đã nương tay, bằng không, – cho dù tôi không chết thì cũng mất võ công rồi”.

Tống Nghị không cười nữa, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, rõ ràng người của Mục phủ không chịu chứa chấp cậu, cậu làm vậy vì Mục phủ có đáng không thế?”

Dương Thanh gật đầu, nghiêm túc nói: “Mục thành chủ và tiền bối Ảnh Tử có ơn với tôi, bây giờ Mục thành chủ mất tích, sống chết không rõ, tiền bối Ảnh Tử cũng đang bị cản đường, tôi sẽ cố găng giúp Mục phủ”.

Mặt Tống Nghị lóe sáng, hắn nhìn Dương Thanh: “Tôi có thể đồng ý với cậu, chỉ cần Mục phủ đừng tự tìm đến cái chết, sau khi Tống Thành tiếp nhận Hoài Thành xong, Tống Thành sẽ không động tới Mục phủ”.

Dương Thanh nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn!”

Tống Nghị mỉm cười: “Khách sáo rồi!”

Sau khi Dương Thanh rời đi, ông Vương hỏi: “Thiếu thành chủ, cậu định lôi kéo Dương Thanh à?”

Tống Nghị läc đầu, cười nói: “Tôi không muốn lôi kéo, mà muốn kết bạn với cậu ấy”.

“Chỉ với việc cậu ấy sẵn sàng ở lại Mục phủ khi Mục phủ gặp nguy để báo đáp Mục thành chủ, làm bạn với kiểu người này có gì không ổn chứ?”

“Hơn nữa, với thiên phú của cậu ấy, tôi kết bạn với cậu ấy cũng không thiệt thòi gì, còn được lợi rất nhiều nữa cơ”.

Ông Vương gật đầu, trầm giọng nói: “Thiên phú của cậu ta đúng là quá yêu nghiệt, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng là cao thủ cấp bậc yêu nghiệt, chỉ cần cậu ta không chết, tương lai của cậu ta sẽ không thể đo lường”.

Lúc này, ở Mục phủ.

“Cậu Mục, hay thôi đi, tôi thấy Dương Thanh cũng không có hứng thú với vị trí thành chủ, chắc cậu ta chỉ muốn báo đáp ân tình của thành chủ thôi”.

Tại nơi ở của Mục Xung, cả đám cao thủ của Mục phủ đều có mặt, ông Tê nhìn về phía Mục Xung, nói.

Một cao thủ khác của Mục phủ nói: “Ông Tê nói không sai, Dương Thanh không có hứng thú với chức thành chủ, hơn nữa, cho dù cậu ta muốn tranh chức thành chủ với cậu thật, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý”.
 
Chương 3299


Chương 3299:

“Cậu Mục, chúng ta không nhất thiết phải trở mặt với Dương Thanh, với thiên phú mà cậu ta thể hiện, có lẽ cậu ta cũng không thèm chức thành chủ này”.

“Nếu cậu ta không thuyết phục cao thủ của Tống Thành, có lẽ cao thủ của Tống Thành đã ra tay với Mục phủ lâu rồi”.

Các cao thủ của Mục phủ thi nhau thuyết phục, họ đều khuyên Mục Xung buông bỏ thành kiến với Dương Thanh.

Nghe thấy cao thủ của Mục phủ nói thế, sắc mặt Mục Xung càng u ám hơn, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “lm miệng hết cho tôi! Rõ ràng cậu ta đã bàn trước với cao thủ của Tống Thành, thế nên cố tình cứu tôi khi cao thủ của Tống Thành định giết tôi, rõ ràng đó chính là khổ nhục kế mà cậu ta tự biên tự diễn”.

Nghe thấy thế, cao thủ của Mục phủ đều có vẻ thất vọng.

Với biểu hiện bây giờ của Mục Xung, ông ta cũng không xứng trở thành thành chủ mới của Mục phủ, nếu để Mục Xung bước lên vị trí đó thật, có lẽ chẳng bao lâu sau, Mục phủ sẽ bị hủy hoại trong tay Mục Xung mất.

Mục Xung siết chặt năm tay, cắn răng: “Sau khi kiếm khách Ảnh Tử về, chúng ta sẽ ra tay với cao thủ của Tống Thành, tôi cũng muốn xem xem, có kiếm khách Ảnh Tử ở đây, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có thể làm gì chúng ta đấy?”

Ông ta vừa dứt lời, một người giúp việc của Mục phủ bồng bối rối chạy vào, sợ hãi nói: “Kiếm khách Ảnh Tử đã về, ông ấy bị thương nặng, giờ đang hết sức nguy kịch!”

Chuyện kiếm khách Ảnh Tử quay về với tình trạng bị thương nặng đã dấy lên sóng to gió lớn ở Mục phủ.

Sau khi thấy dáng vẻ bị thương nặng của kiếm khách Ảnh Tử, rốt cuộc Mục Xung đang định chờ kiếm khách Ảnh Tử quay về để ra tay với cao thủ Tống Thành cũng nhận thức được nguy cơ.

Dương Thanh cũng tới gặp kiếm khách Ảnh Tử, còn dẫn Phùng Tiểu Uyển đến, bây giờ, có lẽ chỉ mình Phùng Tiểu Uyển có thể chữa khỏi cho kiếm khách Ảnh Tử.

Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng cấp cứu cho kiếm khách Ảnh Tử, trên mặt người của Mục phủ tràn ngập vẻ lo lăng.

“Cậu Mục, bây giờ thành chủ đang mất tích, kiếm khách Ảnh Tử bị thương nặng, tình trạng hết sức nguy kịch, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng chết, Mục phủ nên làm gì đây?”

Một cao thủ của Mục phủ nhìn về phía Mục Xung, bối rối nói.

Mục phủ có địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn là do Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã trấn áp những thế lực nhòm ngó Mục phủ, nên mới khiến Mục phủ trở thành phủ thành chủ của Thiện Thành.

Bây giờ Mục thành chủ đã mất tích, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng gặp chuyện, trong số cao thủ còn lại của Mục phủ, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà thôi, không thể bảo vệ Mục phủ.

Mục Xung siết chặt năm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Kiếm khách Ảnh Tử không thể chết được, chúng ta phải nghĩ cách chữa khỏi cho ông By Ông Tề khuyên: “Cậu Mục, chi bằng chúng ta chung sống hòa bình với Dương Thanh đi, không cần đuổi cậu ta khỏi Mục phủ, bây giờ chỉ mình cậu ta mới có thể bảo vệ Mục phủ”.

“Cậu Mục, ông Tê nói đúng đấy, bây giờ là lúc Mục phủ nguy hiểm nhất, chúng ta phải nghĩ cách giữ Dương Thanh lại Mục phủ, bằng không Mục phủ rất khó giữ được địa vị phủ thành chủ”.

“Tuy Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu thực sự đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Gảnh trung kỳ rồi, Mục phủ cần cậu ta, không thể đuổi cậu ta khỏi Mục phủ!”

Trong lúc nhất thời, đám quyền quý của Mục phủ bên cạnh Mục Xung đều thi nhau khuyên.

Khi Mục phủ gặp nguy, họ đều đã thấy hành động của Dương Thanh, với thực lực và thiên phú nghịch thiên của anh, nếu anh ở lại Mục phủ thì chỉ mang lại lợi ích to lớn.

Phải biết rằng sư phụ của Dương Thanh có thể giết cả cao thủ Thiên Cảnh.
 
Chương 3300


Chương 3300:

Mục Xung siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

“Im hết cho tôi!”

Ông ta bỗng quát lớn, lạnh lùng nhìn quanh, nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ các người quên việc ai đã mang nguy cơ đến cho Mục phủ chúng ta à?”

“Nếu không do Dương Thanh, Mục phủ sẽ bị tổn thất nặng nề như thế chắc? Bây giờ các người lại muốn giữ tên khốn đã mang họa đến ở lại Mục phủ, sau khi giữ cậu ta lại, có phải các người sẽ đề cử cậu ta làm chủ Mục phủ luôn không?”

Lúc này Mục Xung vô cùng kích động, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.

Nghe thấy ông ta nói thế, cao thủ của Mục phủ đều im lặng, trong mắt rất nhiều người có vẻ thất vọng.

Trong mắt không ít người cũng lóe lên vẻ nham hiểm.

“Thiếu thành chủ nói không sai, nếu không do Dương Thanh, Mục phủ sẽ không phải chịu nguy cơ như bây giờ, chúng ta không thể giữ một tên khốn đã hại Mục phủ như thế ở lại”.

Lúc này, một người trung niên vạm vỡ bên cạnh Mục Xung hùng hồn nói: “Bây giờ Dương Thanh vấn ở lại Mục phủ, rõ ràng cậu ta cảm thấy không ai làm gì được cậu ta, nên định nhân cơ hội này năm giữ Mục phủ”.

“Mọi người đều là người của Mục phủ, từ khi cậu ta đến Mục phủ, Mục phủ đã chết bao nhiêu người, chẳng lẽ các người không rõ ư? Trong số những người đã chết của Mục phủ, có rất nhiều người là người thân của các người đấy!”

“Các người không định báo thù cho người thân thì cũng thôi, lại còn định giữ kẻ thù của Mục phủ ở lại Mục phủ, thậm chí muốn cậu ta trở thành chủ Mục phủ, các người xứng đáng với những người thân đã bị Dương Thanh hại chết chắc?”

“Cậu Mục là đời sau duy nhất của Mục thành chủ, tôi không cần nói xem Mục thành chủ đã cống hiến bao nhiêu cho Mục phủ, các người đều hiểu rất rõ, bây giờ sống chết của Mục thành chủ không rõ, nhưng Mục phủ không thể thiếu chủ được, tôi đề nghị để cậu Mục trở thành Mục thành chủ mới”.

Ông ta vừa dứt lời, có người nói ngay: “Tôi cũng đồng ý để cậu Mục trở thành thành chủ mới của Mục phủ, khắp Mục phủ, chỉ có cậu Mục mới có tư cách thừa kế chức thành chủ nhất”.

“Chỉ cậu Mục mới có thể dẫn dắt Mục phủ theo hướng huy hoàng hơn, hãy để cậu Mục trở thành thành chủ mới của Mục phủ!”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người của Mục phủ đều lên tiếng.

Cũng có không ít người im lặng, theo họ thấy, Mục Xung không có tư cách thừa kế chức thành chủ, hơn nữa trước khi rời đi, Mục thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử.

Tuy kiếm khách Ảnh Tử bị thương nặng, nhưng chẳng phải vẫn đang cấp cứu ư?

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chờ kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại, hỏi xem ý ông ấy thế nào, rồi mới quyết định có cần lựa chọn thành chủ mới không”.

Trong lúc mọi người đều bảo để Mục Xung thừa kế chức thành chủ, một ông lão tóc bạc chợt nói.

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía lão ta.

“Ông Tê!”

Một ông lão ủng hộ Mục Xung căm tức nhìn ông Tề: “Ông có ý gì? Tuy kiếm khách Ảnh Tử rất mạnh, nhưng chỉ là một kẻ làm thuê cho Mục phủ mà thôi, sao phải để người ngoài quyết định chuyện của Mục phủ chúng ta chứ?”

Mục Xung nhìn về phía ông Tê bằng ánh mắt tức giận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom