Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3261


Chương 3261:

“Kiếm đến!”

Dương Thanh bỗng mở đôi mắt đỏ ngầu ra, hét lớn.

Mưa kiếm trên bầu trời ập thẳng tới chỗ Khương Nham.

Vào giây phút này, tất cả mọi người đều mở to mắt, chăm chú nhìn cảnh tượng này.

Khương Nham cũng biến sắc, nắm linh kiếm thật chặt, đúng lúc kiếm bằng nước giáng xuống, ông ta cũng cử động.

Linh kiếm chém kiếm nước!

Mỗi khi ông ta vung kiếm lên, lại có một số lượng lớn kiếm nước biến mất.

Nhưng có quá nhiều kiếm nước, cho dù ông ta đã chém bằng linh kiếm vô số lần thì vần có rất nhiều kiếm nước rơi trúng người ông ta.

Trước sự khiếp sợ của cao thủ Mục phủ, trên người Khương Nham toàn vết kiếm.

SẠ Khương Nham bỗng ngửa mặt hét lớn, như muốn trút hết tức giận trong lòng.

Lúc này mưa kiếm cũng hoàn toàn biến mất.

Dương Thanh lảo đảo lùi về sau mấy bước, sắc mặt träng bệch.

Hai lần thi triển mưa kiếm liên tiếp đã khiến anh tiêu hao rất nhiều.

“Anh Thanhl”

Lúc này, Phùng Tiểu Uyển bỗng hô lớn, đồng thời ném một cái bình sứ trăng ra.

Dương Thanh lập tức đón lấy, không hề do dự, mở nắp bình ra, uống viên thuốc trong bình.

Viên thuốc vừa vào miệng đã tan chảy thành một dòng nước ấm, chảy xuống bụng anh qua thực quản.

Sau khi uống viên thuốc mà Phùng Tiểu Uyển cho, Dương Thanh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, số tiêu hao khổng lồ hồi nãy cũng được bù đắp.

Nhưng bây giờ cảnh giới của anh tăng lên quá nhiều, nên hiệu quả khôi phục của viên thuốc này với anh cũng giảm hẳn đi.

May mà nó vẫn hóa giải được lượng tiêu hao khổng lồ của anh vừa rồi.

“Dương Thanhl”

Khương Nham nhìn chằm chảm vào Dương Thanh với vẻ dữ tợn: “Mày đáng chết!”

Dương Thanh hít sâu, tay phải nắm lấy dao găm linh khí, nhìn chäm chăm vào Khương Nham: “Tôi hỏi ông lần cuối, tại sao các người lại muốn đưa tôi đến nhà họ Khương?”

Khương Nham nghiến răng nghiến lợi: “Sau khi chết, mày sẽ biết nguyên nhân là gì”.

Ông ta nói rồi chủ động lao tới chỗ Dương Thanh.

Ông ta là dòng chính nhà họ Khương, người nổi bật trong thế hệ trẻ, không ngờ lại liên tục gặp träc trở trong chuyến đi đến thế tục này, đây đúng là vết nhơ lớn nhất đời ông ta. Phải giết Dương Thanh thì ông ta mới nguôi giận.

“Cậu Thanh, coi chừng!”

Có cao thủ của Mục phủ hô lên kinh hãi.

Mắt Dương Thanh đỏ ngầu, lại kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, vận chuyển Chiến Thần Quyết.

Cánh tay cầm dao găm linh khí của anh cũng khẽ run lên.

“Chết đi cho tôi!”
 
Chương 3262


CHương 3262:

Lúc này, Khương Nham đã xông tới trước mặt Dương Thanh, chém linh kiếm xuống.

“Keng Dương Thanh bỗng giơ dao găm linh khí lên, linh kiếm đập trúng dao găm, đẩy lùi Dương Thanh mấy chục bước.

Cảnh giới của hai người quá chênh nhau, nếu trước đó Khương Nham không bị thương nặng, ông ta đã giết Dương Thanh lâu rồi.

“Keng keng keng!”

Khương Nham điên cuồng vung linh kiếm, chém liên tiếp.

Dương Thanh vẫn cứ đỡ, để mặc cho đòn tấn công của Khương Nham giáng xuống.

Trong mắt anh lóe lên ánh sáng trí tuệ, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham.

Không biết Khương Nham đã vung linh kiếm bao nhiêu lần, động tác ngày càng rối loạn.

Dương Thanh đã bị dồn đến góc tường.

Đúng lúc này, trong mắt Dương Thanh bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lếo, đúng lúc Khương Nham lại giơ linh kiếm lên, định chém xuống, anh bỗng giậm mạnh xuống đất.

“Râml”

Đúng lúc anh tránh thoát, linh khí trong tay Khương Nham giáng xuống nơi anh vừa đứng.

Sau khi chém xong, phát hiện Dương Thanh đã tránh thoát, Khương Nham lập tức biếnsắc, cảm nhận được nguy cơ.

“Chết đi!”

Giọng Dương Thanh bỗng vang lên sát tai ông ta.

Tốc độ của Dương Thanh cực nhanh, dao găm trong tay đâm thẳng vào họng Khương Nham.

Khương Nham lập tức mở to mắt, ông ta vừa chém xong, thậm chí còn chưa đứng vững, đừng nói đến việc đánh trả, ngay cả né tránh cũng không được.

Ông ta trơ mắt nhìn dao găm linh khí trong tay Dương Thanh ngày càng gần cổ họng ông ta.

Cao thủ của Mục phủ đều có vẻ kích động, nhìn chăm chằm vào cảnh tượng này, họ muốn †ận mắt chứng kiến tên khốn đến từ gia tộc Cổ Võ đó bị Dương Thanh giết.

“Kengl”

Đúng lúc dao găm linh khí của Dương Thanh sắp cứa cổ Khương Nham, một bóng dáng già nua bỗng xuất hiện trước mặt Khương Nham, duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy dao găm linh khí của Dương Thanh.

Khi thấy lão già này, Dương Thanh biến säc, không hề do dự, lập tức từ bỏ dao găm linh khí, giậm chân, xuất hiện cách đó mấy chục mét.

Cao thủ của Mục phủ cũng kinh hãi nhìn lão già tiên phong đạo cốt kia.

“Phập!”

Lão già cong ngón tay búng một cái, dao găm bị lão ta kẹp giữa hai ngón tay lập tức cắm trước chân Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn về phía đối phương, sắc mặt nghiêm nghị tới cực điểm, anh cứ tưởng mình đã rời khỏi phạm vi tấn công của đối phương, nào ngờ đối phương chỉ tiện tay búng một cái, dao găm linh khí đã căm trước chân anh rồi.

Rõ ràng đối phương cũng không định giết anh, bằng không dao găm đã cắm và0 tim anh chứ không phải trước chân anh.
 
Chương 3263


Chương 3263:

“Cao thủ Thiên Cảnh!”

Dương Thanh híp mắt, nhìn chăm chằm vào lão già: “Nếu tôi không đoán nhầm, tiền bối là cao thủ Thiên Cảnh đúng không?”

Chỉ cao thủ Thiên Cảnh mới có thủ đoạn cao siêu như thế.

Khương Nham cũng hoàn hồn, khi thấy lão già, ông ta hết sức mừng rỡ, kích động nói: “Ông Hà, rốt cuộc ông cũng đến!”

Ông Hà là cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương, cũng là người bảo vệ Khương Nham.

Ông Hà chỉ thản nhiên nhìn Khương Nham rồi nói: “Cậu chờ đến lúc quay về nhà họ Khương chịu phạt đi!”

Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, thản nhiên nói: “Nể mặt nhà họ Khương, để tôi đưa Khương Nham đi, được chứ?”

Dương Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cao thủ Thiên Cảnh không được nhúng tay vào chuyện thế tục, ông là cao thủ Thiên Cảnh, xen vào việc này cũng không thích hợp đúng không?”

Ông Hà nhíu mày, khí thế đáng sợ lập tức bao phủ Dương Thanh. Lão ta lạnh lùng nói: “Cậu đang chất vấn tôi à?”

Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ thấy như đang phải gánh cả nghìn cân. Đối phương mới phóng khí thế ra mà đã khiến anh khó lòng chịu đựng rồi.

Anh hơi khom người, cắn chặt răng, lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, dồn hết sức để ngăn cản khí thế của đối phương.

Nhưng vẫn không ăn thua, thực lực của đối phương quá mạnh, anh vừa mới phản kháng, khí thế của lão ta lại càng mạnh hơn nữa.

| Đầu gối Dương Thanh dần cong xuống, đối phương định ép anh quỳ.

Cao thủ của Mục phủ thấy thế, đều biến sắc, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ nhìn chăm chằm vào ông Hà, cắn răng: “Tiền bối, ông là cao thủ Thiên Cảnh, lại đi ức hiếp bề dưới chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong như thế, không thấy quá đáng à?”

“Quỳ xuống!”

Ông Hà bỗng quát, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ kia lập tức quỳ xuống, cũng không phải là ông ta muốn quỳ, mà ông Hà quá mạnh, tiếng quát của lão ta như áp lực có thật, ép ông ta phải quỳ xuống đất.

“Cậu không phục à?”

Ông Hà nhìn về phía Dương Thanh vẫn đang chống cự, lạnh lùng hỏi.

Dương Thanh căn chặt răng, cố gắng chống chọi áp lực từ ông Hà.

Anh đã xác định, ông Hà là cao thủ Thiên Cảnh, bằng không không thể phóng ra khí thế đáng sợ như thế.

“Quỳ xuống!”

Ông Hà thấy Dương Thanh vẫn đang giãy giua, không định quỳ, bèn nhíu mày, khí thế khủng khiếp hơn nữa bùng nổ từ người lão ta.

“Không bao giờ có chuyện tôi quỳ đâu, trừ khi tôi chết!”

Dương Thanh căn chặt răng, mắt đỏ ngầu.

Vào giây phút này, anh đã kích hoạt hết sức mạnh toàn thân, huyết mạch cuồng hóa như sôi trào, Chiến Thần Quyết điên cuồng vận chuyển, tay phải anh năm chặt dao găm linh khí.

Từng luồng khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người anh để ngăn áp lực từ cao thủ Thiên Cảnh.
 
Chương 3264


Chương 3264:

Lần đầu tiên Dương Thanh cảm nhận được sự nhỏ bé của mình, anh cứ tưởng sau lần liên tục đột phá này, từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nếu bây giờ anh dùng hết thủ đoạn, thực lực đã nghịch thiên lắm rồi.

Nhưng đến giờ anh mới nhận ra mình yếu ớt tới mức nào.

Trước mặt cao thủ Thiên Cảnh, anh còn khó mà chịu nổi áp lực từ đối phương.

Nếu ý chí của anhkhông kiên định, có lẽ anh đã quỳ trước ông Hà từ nấy rồi.

Khóe miệng Dương Thanh đây máu tươi, nhưng anh vẫn căn chặt răng, không để mình quỳ xuống.

Nhưng đầu gối anh đã chậm rãi cong xuống, chỉ cần anh hơi thả lỏng là sẽ quỳ ngay.

Trong mắt ông Hà lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta nhìn chằm chăm vào Dương Thanh.

Đây đã là khí thế mạnh nhất mà lão ta phóng ra, nhưng vẫn chưa thể khiến Dương Thanh quỳ xuống, chuyện này đủ để chứng minh thiên phú và tâm tính của Dương Thanh mạnh đến mức nào.

Phải biết rằng ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc đã chịu được áp lực từ lão ta.

Dương Thanh mới đột phá đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tuy sức chiến đấu rất mạnh nhưng cũng chỉ miễn cưỡng sánh ngang Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ khi dốc toàn lực.

Nhưng bây giờ, Dương Thanh lại chịu được áp lực từ lão ta.

Đối với thiên tài yêu nghiệt này, hoặc không đắc tội từ đầu, hoặc… giết!

Nghĩ tới đây, trong mắt ông Hà lóe lên sát khí mãnh liệt.

Dương Thanh như cảm nhận được sát khí của đối phương, sắc mặt càng thêm tái mét, ngay cả khí thế của đối phương anh cũng không chịu nổi, nếu đối phương muốn giết anh, ai chống đỡ được đây?

Khương Nham trầm giọng nói: “Ông Hà, thiên phú của tên nhãi này rất cao, không thể để cậu ta sống sót rời đi, băng không chắc chản cậu ta sẽ trở thành tai họa của nhà họ Khương sau này”.

Ông Hà lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết là nhà họ Khương muốn có cậu tai”

Lão ta nói rồi bỗng cất bước đi tới chỗ Dương Thanh.

Chỉ cần Dương Thanh đến nhà họ Khương, cho dù là yêu nghiệt thì sao chứ? Vẫn phải chịu sự kiểm soát của nhà họ Khương.

Säc mặt Khương Nham lập tức trở nên hết sức khó coi, cho dù ông ta là dòng chính nhà họ Khương, lần này tới Mục phủ cũng chỉ là theo mệnh lệnh. Ông ta chỉ biết gia tộc muốn Dương Thanh còn sống.

Về phần nguyên nhân, ông ta cũng không rõ.

Bây giờ, ông ta đã biết thiên phú của Dương Thanh mạnh đến mức nào, nếu anh đến nhà họ Khương, nhà họ Khương định dốc sức bồi dưỡng anh, sau này ông ta sẽ gặp nguy hiểm mất.

Với thiên phú của Dương Thanh, một khi được chủ gia tộc họ Khương hết lòng bồi dưỡng, có lẽ chưa đến mấy năm, thực lực của Dương Thanh đã vượt xa Khương Nham rồi.

Gia tộc Cổ Võ hoàn toàn là nơi kẻ mạnh làm vua, một khi thực lực của Dương Thanh đã vượt xa Khương Nham, cho dù Khương Nham là dòng chính, Dương Thanh vẫn sẽ có tiếng nói rất lớn ở nhà họ Khương.

Nếu Dương Thanh giết Khương Nham, cho dù nhà họ Khương trừng phạt Dương Thanh thì cũng sẽ không giết anh, bởi vì nhà họ Khương không nhất thiết phải giết một bề dưới có thiên phú nghịch thiên chỉ vì một kẻ đã chết.

Nghĩ tới đây, Khương Nham càng thêm lo lằng, ông ta không muốn ông Hà đưa Dương Thanh còn sống về nhà họ Khương.

Ông Hàcứ bước lên trước một bước, Dương Thanh lại thấy áp lực trên người mình tăng thêm mấy phần.
 
Chương 3265


Chương 3265:

Người anh đã đầm đìa mồ hôi, cơ thể khom xuống, đầu gối cũng cong, nhưng anh vẫn cố găng không quỳ.

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào ông Hà đang bước từng bước về phía mình, trong mắt tràn ngập sự tức giận, không hề che giấu sát khí mãnh liệt với ông Hà.

Anh muốn khác ghi khuôn mặt này trong lòng, một khi có cơ hội sống sót, anh cam đoan một ngày nào đó, anh sẽ trả đối phương gấp bội mối nhục ngày hôm nay.

“Chỉ cần cậu quỳ xuống, tôi sẽ để cậu đi!”

Rốt cuộc ông Hà cũng tới trước mặt Dương Thanh, lão ta nói.

Dương Thanh bỗng bật cười, điệu cười vô cùng dữ tợn, ngay cả ông Hà cũng cảm thấy sởn gai ốc.

“Ông già nên lú lẫn à? Hay điếc đây?”

Dương Thanh nhe răng cười: “Hồi nấy tôi đã nói, không bao giờ có chuyện tôi quỳ đâu, trừ khi tôi chết!”

“Có giỏi thì ông giết tôi đi! Ông là cao thủ Thiên Cảnh, nếu muốn giết tôi, chẳng phải là chuyện dễ như bỡn à?”

“Tới giết tôi đi! Ông đây không sợ ông!”

Khi nói câu cuối cùng, anh gần như quát lên, nhìn chằm chăm vào ông Hà bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Trong mắt ông Hà lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta lạnh lùng nói: “Nếu vậy, tôi đành đưa cậu đi!

Sau khi đến nhà họ Khương, tôi hy vọng cậu vẫn cứng cỏi như bây giờ đấy!”

Lão ta nói rồi bỗng vươn tay ra, chộp lấy tay Dương Thanh.

Dương Thanh không thể ngăn cản nổi, bị ông Hà ném qua vai tới trước mặt Khương Nham.

“Phụt!”

Khi rơi xuống đất, Dương Thanh hộc máu.

“Ha ha ha hai”

Khương Nham giãm lên người Dương Thanh, cười lớn: “Ê nhãi, chẳng phải hồi nãy mày hống hách lắm à? Không ngờ mày cũng dám ngông cuồng như thế trước mặt cao thủ Thiên Cảnh, bây giờ tiếp tục đi!”

Dương Thanh ngẩng đầu, nhìn Khương Nham, bỗng mỉm cười.

Khóe miệng anh toàn máu tươi, nụ cười này khiến Khương Nham có linh cảm xấu.

“Phụt!”

Dương Thanh bỗng phun máu, hai cây kiếm máu lập tức đâm trúng mắt Khương Nham.

Không ai ngờ đã đến lúc này rồi, Dương Thanh vần dám ra tay với Khương Nham.

Khương Nham cũng quên Dương Thanh đã tu luyện được sức mạnh nguyên tố Thủy.

Trước kia Dương Thanh chỉ dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để ngưng tụ nước thành đủ hình dáng, hôm nay là lần đầu tiên anh biến máu thành kiếm.

JĂ.

Kiếm máu đâm vào mắt Khương Nham, ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp Mục phủ.

“Á… Mắt tôi! Mắt tôi! Ông Hà, giết nó cho tôi, giết nó, a…”

Khương Nham ôm mắt mình, rú lên.

Ông Hà cũng không ngờ Dương Thanh lại phun ra kiếm máu.

Thấy Khương Nham bị đâm mù mắt, trên mặt lão ta xuất hiện vẻ tức giận.
 
Chương 3266


Chương 3266:

Khương Nham là một trong những dòng chính quan trọng của nhà họ Khương, lão ta là người bảo vệ Khương Nham, phải che chở ông ta bước lên đỉnh cao võ thuật.

Bây giờ ở thế tục, Khương Nham lại bị người †a đâm mù ngay trước mặt lão ta, đối với lão ta, chuyện này đúng là mối nhục nhã.

“Cậu chán sống rồi!”

Ông Hà quát, hơi nhích chân, lao tới chỗ Dương Thanh, giơ tay chụp lấy đầu anh.

Thấy ông Hà sắp đánh trúng đầu mình, Dương Thanh vẫn không sợ hãi, nhìn chằm chằm vào lão ta bằng đôi mắt đỏ ngầu.

“Rầm!”

Đúng lúc này, một tấm bia mộ bỗng giáng từ trên trời xuống, cắm trước mặt Dương Thanh, cú đánh của ông Hà ập đến.

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, tấm bia không nhúc nhích chút nào.

Mọi người đều kinh hãi nhìn tấm bia không chữ đang chắn trước Dương Thanh.

Ông Hà cũng biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.

Không ngờ tấm bia này lại ngăn được đòn tấn công toàn lực của lão ta.

Quan trọng là lão ta không cảm nhận được dòng chảy linh khí trên tấm bia này, đây chỉ là một tấm bia hết sức bình thường, nhưng lại chịu được một đòn toàn lực của lão ta, tức là cao thủ đã ném tấm bia này xuống đây có thực lực vượt xa lão ta.

Dương Thanh cũng có vẻ kinh ngạc, anh cứ tưởng mình phải chết, không ngờ lại được một tấm bia cứu.

Đương nhiên anh hiểu rõ, có người đã ném tấm bia này xuống để ngăn đòn tấn công của ông Hà.

“Các hạ là ai? Tại sao phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ Khương chúng tôi chứ?”

Ông Hà ngẩng đầu nhìn lên không trung, lạnh lùng hỏi.

“BốpI”

Ngay sau đó, tiếng bạt tai thanh thúy đã vang lên, ông Hà vừa đứng đấy lập tức bay ra xa mười mấy mét.

Trên mặt ông Hà hăn dấu tay rõ rệt, khóe miệng lão ta rỉ máu tươi.

Một ông cụ tóc bạc mặc áo vải xuất hiện tại nơi ông Hà vừa đứng.

Khi thấy bóng dáng này, Dương Thanh lập tức ngẩn ra, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, cảm thấy như đang năm mơ vậy.

“Sao thế? Gặp thây mà cũng không nhận ra à?”

Ông cụ cười híp mắt, nhìn về phía Dương Thanh.

Nghe thấy giọng ông cụ, Dương Thanh không kiểm soát nổi tâm trạng nữa, nặng nề quỳ “bịch”

xuống đất, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đệ tử Dương Thanh bái kiến sư phụ!”

Ông cụ này không phải ai khác, chính là sư phụ của Dương Thanh – Vô Danh.

Dương Thanh biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng không ngờ Vô Danh lại mạnh đến thế, chỉ một chưởng đã hất cao thủ Thiên Cảnh bay xa mười mấy mét.

Rõ ràng Vô Danh cũng đã đạt đến Thiên Cảnh, bằng không sao có thể đánh bay một cao thủ Thiên Cảnh chỉ với một cái tát chứ?

Các cao thủ của Mục phủ cũng sực hiểu, thì ra cao thủ mạnh đến mức khiến người khác không sao thở nổi này lại là sư phụ của Dương Thanh.
 
Chương 3267


Chương 3267:

Vô Danh cười ha hả, bước đến bên Dương Thanh, đích thân đỡ Dương Thanh dậy, hài lòng nhìn anh rồi gật nhẹ đầu: “Không tệ, lâu rồi không gặp, con đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có lẽ chẳng mấy nữa, con sẽ bước vào Thiên Cảnh đấy”.

Dương Thanh kích động nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây ạ?”

Vô Danh cười: “Có người ức hiếp đệ tử của ta, sao ta có thể không đến chứ?”

Ông cụ nói rồi nhìn về phía ông Hà, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt. Ông cụ híp mắt nhìn chăm chăm vào ông Hà: “Người của gia tộc Cổ Võ ngày càng không biết xấu hổ, đường đường là cao thủ Thiên Cảnh mà lại ra tay với người còn chưa tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đúng là làm bế mặt tổ tiên các người”.

Sắc mặt ông Hà hết sức khó coi, lão ta nhìn Vô Danh: “Các hạ sỉ nhục nhà họ Khương chúng †ôi như thế, không sợ rước họa vào thân à?”

Vô Danh cười khẩy: “Rước họa ư? Một gia tộc Cổ Võ hạng bét mà cũng dám hống hách trước mặt ta à?”

Nghe thấy thế, ông Hà lập tức biến sắc.

Cao thủ có thể nói như thế, còn tát bay lão ta, sao có thể là hạng người tâm thường được?

Trong giới Cổ Võ, không phải gia tộc nào cũng là gia tộc hàng đầu, mà cũng chia mạnh yếu như thế tục, được phân thành ba cấp thượng – trung – hạ.

Nhà họ Khương thuộc nhóm gia tộc Cổ Võ yếu nhất và đông nhất, trong giới Cổ Võ, nhà họ Khương chỉ được xem như gia tộc hạ đảng.

Ông Hà lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc các hạ là ai?”

Vô Danh chẳng muốn đáp, quay sang Dương Thanh: “Con muốn ta giết ông ta thế nào?”

Dương Thanh sầm mặt, sư phụ vấn táo bạo như trước kia, nói trái tai cái là định ra tay tàn sát.

Sắc mặt ông Hà khó coi tới cực điểm, trong mắt Vô Danh, dường như lão ta chỉ là sâu bọ có thể tùy ý chém giết.

“Khốn kiếp! Ông khinh người quá đáng vừa thôi!”

Ông Hà tức giận quát, lao tới chỗ Vô Danh.

Vô Danh chẳng buồn nhìn đối phương, cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Vậy ăn miếng trả miếng nhé?”

Dương Thanh cười khổ, đáp: “Sư phụ vui là được! Sư phụ cứ tự nhiên!”

“Ùn”

Vô Danh bỗng nhìn về phía ông Hà, vào giây phút này, khí thế của ông cụ đã thay đổi.

Không ai chú ý đến việc từ trường quanh ông cụ đã có sự biến đổi lớn.

Tuy ông Hà đang lao tới chỗ Vô Danh cảm thấy không đúng lắm, nhưng lão ta đã xông đến, đương nhiên không thể ngừng.

“Chết đi!”

Ông Hà bỗng hét lớn, vung năm đấm về phía Vô Danh.

Nhưng sau khi lão ta hô to khẩu hiệu kia, nét mặt lão ta bỗng thay đổi hẳn. Lão ta như vừa tiến vào một khu vực có trọng lực gấp bội, như có cả thế giới đè lên người.

Tốc độ của lão ta cũng chậm đi vô số lần, trọng lực khủng khiếp khiến lão ta di chuyển rất khó khăn.

Những người xung quanh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi còn cách Vô Danh bốn, năm mét, tốc độ của ông Hà bỗng chậm đi vô số lần.

“Có chuyện gì thế?”
 
Chương 3268


Chương 3268:

“Hình như cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương đang phải chịu áp lực khổng lồ”.

“Chẳng lẽ sư phụ của Dương Thanh đã dùng thủ đoạn gì đó mà chúng ta không thấy để đánh trọng thương cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương ư?

Lúc này, cao thủ của Mục phủ đều có vẻ khó hiểu.

Vô Danh bỗng quát: “Quỳ xuống!”

Tiếng quát phẫn nộ này như cơn giận của thiên thần, trọng lực xung quanh vốn đã gấp bội, lại thêm tiếng quát giận dữ của Vô Danh, áp lực cực kỳ khủng khiếp giáng lên người ông Hà.

“Rầm!”

Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, ông Hà nặng nề quỳ xuống đất, hình như còn có tiếng gấy xương, đó là tiếng khi đầu gối ông Hà vỡ nát.

Trên mặt ông Hà tràn ngập vẻ đau đớn, nhưng lúc này, đối với lão ta, cảm giác nhục nhã đã vượt xa cơn đau khi đầu gối vỡ vụn.

Lão ta là cao thủ bảo vệ dòng chính của nhà họ Khương, cho dù là ở nhà họ Khương thì cũng luôn được người ta kính trọng, đã bao giờ bị ép quỳ trước mặt đám đông đâu chứ?

Dương Thanh nhìn ông Hà đang quỳ dưới đất, cuối cùng cũng hiểu ý sư phụ.

Trước đó, ông Hà dùng cảnh giới để ức hiếp Dương Thanh, bây giờ Vô Danh cũng dùng cảnh giới để ép ông Hà quỳ xuống.

Ông Hà nói với vẻ khuất nhục: “Các hạ khinh người quá đáng! Tôi là người của gia tộc Cổ Võ họ Khương, ông làm như thế, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho ông!”

Vô Danh cười lạnh: “Bây giờ không phải nhà họ Khương có bỏ qua cho ta hay không, mà ta có muốn tha cho nhà họ Khương không ấy chứ!”

Ông cụ nói rồi duỗi năm ngón tay ra, chụp vào đầu ông Hà.

Vào giây phút này, ông Hà hết sức hoảng sợ, cơ thể đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy, lão ta có thể cảm nhận được Vô Danh thực sự muốn giết lão ta.

Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên: “Vô Danh, xin hãy nương tay!”

Vô Danh cười khẩy, năm ngón tay đang đặt trên đầu ông Hà bỗng dùng sức.

“Rắc!”“

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, đầu ông Hà xoay tròn một trăm tám mươi độ, chết không nhăm mắt.

Khi tận mắt thấy một cao thủThiên Cảnh bị Vô Danh vặn gãy cổ, các cao thủ của Mục phủ đều sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Đó là cao thủ Thiên Cảnh đấy, lão ta bị giết như thế ư?

Dương Thanh cũng có vẻ kinh ngạc, anh biết sư phụ mình rất mạnh, nhưng không ngờ sư phụ lại mạnh đến thế.

Đó là cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật, nói giết là giết ư?

“Vô Danhl”

Lúc này, một lão già mặc áo bào xanh bỗng bước đến, nhìn về phía Vô Danh, sắc mặt u ám tới cực điểm.

Vô Danh vẫn không bận tâm, chỉ nhìn chằm chăm vào đối phương với vẻ dí dỏm: “Rốt cuộc Thủ Hộ Minh cũng xuất hiện rồi à?”

“Thủ Hộ MinhI”
 
Chương 3269


Chương 3269:

Nghe thấy Vô Danh nói thế, con ngươi Dương Thanh bỗng co lại.

Trong khoảng thời gian này, tuy anh luôn trong trạng thái ngủ say nhưng vần dùng lực tinh thần để cảm nhận được rất nhiều. Anh cũng biết thế lực Thủ Hộ Minh đó.

Đó là thế lực đứng đầu thực thụ, ở Thủ Hộ Minh, tất cả cao thủ đều là cao thủThiên Cảnh.

Vì có sự tồn tại của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh mới không dám nhúng tay vào chuyện thế tục, theo quy tắc của Thủ Hộ Minh, cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với ai dưới Thiên Cảnh.

Lão già mặc áo bào xanh của Thủ Hộ Minh lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Vô Danh: “Ông biết mình đang làm gì không? Theo quy định, nếu giết cao thủ Thiên Cảnh khi chưa được sự đồng ý của Thủ Hộ Minh thì sẽ là tội nặng đấy!”

Vô Danh tức giận nói: “Mẹ nó, ông cũng biết có quy định à? Theo quy định, cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với người dưới Thiên Cảnh, khi đồ đệ của ông đây suýt bị cao thủ Thiên Cảnh giết, ông đang ở đâu?”

“Bây giờ ông đây giết một cao thủ Thiên Cảnh, ông mới biết đến ngăn cản? Sao không đến sớm đi?”

Lúc này Vô Danh hết sức tức giận.

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh thấy Vô Danh tức giận đến thế, đồng thời anh cũng lo lắng hơn.

Anh chỉ biết cao thủ Thiên Cảnh không được ra tay với người dưới Thiên Cảnh, chứ không rõ chuyện nếu một cao thủ Thiên Cảnh muốn ra tay với cao thủ Thiên Cảnh khác thì phải có sự đông ý của Thủ Hộ Minh.

Bây giờ, sư phụ giết một cao thủ Thiên Cảnh, cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng đã xuất hiện, liệu sư phụ có gặp nguy hiểm không thế?

Càng nghĩ, Dương Thanh càng lo hơn.

Sắc mặt của cao thủ Thủ Hộ Minh kia hết sức u ám, lão ta lạnh lùng nói: “Cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng không giết đệ tử ông, †uy ông ta đả thương đệ tử ông nhưng tội không đáng chết”.

“Cho dù phải giết ông ta thì cũng do Thủ Hộ Minh làm, ông có tư cách gì để giết một cao thủ Thiên Cảnh?”

Vô Danh tức giận nói: “Cứ đánh rằm đi! Ông đây chỉ biết, cao thủ Thiên Cảnh kia định giết đồ đệ tôi, nhưng không có ai thuộc Thủ Hộ Minh ra †ay hết. Nếu các người đã không ra mặt, ông đây sẽ tự làm “Vô Danhl”

Cao thủ của Thủ Hộ Minh giận dữ nghiến răng: “Ông đừng đánh tráo khái niệm như thế, nếu cao thủ Thiên Cảnh định giết đệ tử ông, đương nhiên tôi sẽ ra tay, nhưng bây giờ tôi chỉ thấy ông giết một cao thủ Thiên Cảnh”.

“Bây giờ ông ngoan ngoãn đến Thủ Hộ Minh để chịu phạt với tôi, có lẽ còn đường sống, băng không, ông chỉ có một con đường chết thôi!”

Trong lúc nói chuyện, khí thế mạnh mế có thể hủy trời diệt đất cũng lan ra từ người đối phương.

Vào giây phút này, cả Mục phủ đều bị khí thế khủng khiếp này bao trùm.

Mặt Dương Thanh lập tức biến sắc, tuy anh không biết thân phận và thực lực thật sự của sư phụ, nhưng cũng biết sư phụ đã đắc tội với Thủ Hộ Minh – một thế lực hết sức đáng sợ để cứu anh.

Hơn nữa theo lời cao thủ Thủ Hộ Minh, tình cảnh của sư phụ đang rất nguy hiểm.

Vô Danh vân không buồn để tâm. Ông cụ cười lạnh, nhìn chăm chăm vào đối phương: “Thanh Phong, ông định ra tay với tôi à?”

Thì raVô Danh biết cao thủ của Thủ Hộ Minh này, đối phương tên Thanh Phong.

Thanh Phong lạnh lùng nhìn chằm chăm vào Vô Danh, tức giận quát: “Tôi cho ông cơ hội cuối, lập tức đến Thủ Hộ Minh chịu phạt với tôi, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”

“Nói nhảm nhiều thật!”
 
Chương 3270


Chương 3270:

Vô Danh cười lạnh, nhìn về phía Dương Thanh: “Đây là thế giới kẻ mạnh làm vua, nếu con muốn có tôn nghiêm thì phải mạnh lên, chỉ những ai sở hữu thực lực mạnh mẽ mới có tiếng nói”.

“Lùi ra sau đi, đến lúc ta trình diễn rồi!”

Dương Thanh vội lùi lại.

Khí thế đáng sợ bồng lan ra từ người Vô Danh.

Cả Mục phủ bị hai luồng khí thế hủy diệt bao trùm, ai cũng có vẻ sợ hãi.

Một người có thể gi3t chết cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương trong nháy mät, còn người kia đến từ Thủ Hộ Minh, họ đều là cao thủ tuyệt thế trên đời này, nếu họ đánh nhau, có lẽ cả Mục phủ sẽ bị hủy diệt mất?

Thanh Phong nhìn chăm chằm vào Vô Danh, lạnh lùng nói: “Ông muốn đánh với tôi? Ông đã cân nhắc đến hậu quả chưa thế?”

Vô Danh chẳng muốn nói nhảm, hơi nhích chân, lao thẳng tới chỗ Thanh Phong.

Tấm bia đã ngăn đòn tấn công chí mạng của ông Hà giúp Dương Thanh trước đó bỗng trồi từ dưới đất lên, đập về phía Thanh Phong.

Tất cả mọi người đều sững sờ, họ đã thấy đủ loại vũ khí nhưng chưa thấy ai dùng bia mộ.

Trong tay Thanh Phong bỗng có thêm một thanh trường kiếm.

Đúng lúc tấm bia mộ kia sắp giáng xuống, Thanh Phong vung trường kiếm lên.

“Keng!”

Trường kiếm đập mạnh vào bia mộ, tiếng động khủng khiếp lan khắp xung quanh.

Một luồng khí thế đáng sợ quét ra xung quanh, như sóng biển cuộn trào.

Rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh bị khí thế này hất bay mấy chục mét.

Tuy Dương Thanh đã lùi về sau rất nhiều, nhưng vẫn phải lùi thêm mấy chục bước khi khí thế này ập đến.

Chỉ một đòn tấn công mà như khiến trời đất rung chuyển, đây chính là sức mạnh của cao thủ Thiên Cảnh.

Trước cuộc va chạm khủng khiếp này, Thanh Phong cũng lùi mấy chục bước, sắc mặt tái nhợt.

Vô Danh cười nhạo: “Cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng chỉ có tí thực lực thế thôi à? Tôi khuyên ông nên cút về sớm thì hơn, đừng làm mấy trò mất mặt ở đây nữa.”

“Ông chán sống rồi!”

Thanh Phong hoàn toàn tức giận, trên trường kiếm của lão ta bỗng có thêm hơi thở vô cùng đáng sợ.

Vô Danh cười lạnh, khoát tay, tấm bia kia lại đột ngột trồi lên từ dưới đất, đập về phía Thanh Phong.

“Keng keng keng!”

Thanh Phong vội vung trường kiếm lên, nhanh chóng lùi lại.

Mỗi khi họ đối đầu, lại có khí thế đáng sợ lan ra khắp bốn phương tám hướng. ©ao thủ của Mục phủ đã lùi hơn nghìn mét rồi.

Các tòa nhà ở gần chiến trường liên tục sập xuống.

Đòn tấn công của Vô Danh ngày càng mạnh, khiến Thanh Phong liên tục lùi lại, sắc mặt tái mét.

Cao thủ Thiên Cảnh cũng được chia thành mạnh yếu, rõ ràng thực lực của Thanh Phong không bằng Vô Danh, nếu cứ tiếp tục, Thanh Phong chỉ còn con đường chết.
 
Chương 3271


Chương 3271:

Chương 1781: Dám giết ông ta Dương Thanh nhìn chằm chằm vào chiến trường, cảm thấy vô cùng kích động, thì ra sư phụ anh lợi hại đến thế.

Rõ ràng Thanh Phong đã dốc toàn lực đối phó, nhưng vần liên tục lùi lại trước sự áp đảo của Vô Danh.

“Rầm!”

Rốt cuộc, Thanh Phong cũng không chịu nổi những cú va chạm liên tiếp từ tấm bia, bị hất bay ra xa mấy chục mét, hộc máu mồm, khí thế yếu ớt tới cực điểm.

Sau đó, Vô Danh cũng không định ngừng tay, tấm bia lại đột ngột trồi lên từ dưới đất, đập vào đầu Thanh Phong.

Dương Thanh sững sờ, sư phụ đang định giết cả cao thủ của Thủ Hộ Minh hả?

“Xin đế sư nương tay!”

Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào xanh khác bỗng xuất hiện trước mặt Thanh Phong, tung chưởng về phía tấm bia đang giáng xuống đầu lão ta.

“Rầm Trước ánh mắt khiếp sợ của Dương Thanh, ông lão đánh trúng tấm bia, tấm bia bị ngăn lại, xoay mấy chục vòng trong tay lão ta rồi dừng hẳn.

Có vẻ Vô Danh không hề bất ngờ, ông cụ cười lạnh, nhìn về phía đối phương: “Thiết Thủ, ông định hợp sức với ông ta để đối phó tôi à?”

Ông lão được gọi là Thiết Thủ vội lắc đầu, cười nói: “Đế sư nói quá rồi! Tôi chỉ xin đế sư nể mặt minh chủ, tha cho Thanh Phong lần này thôi!”

Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi: “Thiết Thủ, Vô Danh không quan tâm đến quy định của Thủ Hộ Minh, giết một cao thủ Thiên Cảnh, còn ra †ay với người chấp pháp của Thủ Hộ Minh, đây là tội nặng, ông hãy bắt ông ta với tôi đi!”

Cả nhà chờ mình ít ngày mình up truyện trên app truyện hola để cả nhà tải app đọc nhé! Thiết Thủ nhíu mày, lạnh lùng quát: “lm miệng!”

Thanh Phong đang định nói gì đó, nhưng thấy ánh mát lạnh lùng của Thiết Thủ, lão ta ngậm miệng ngay, chỉ tức giận nhìn về phía Vô Danh.

Khi nhìn về phía Vô Danh, Thiết Thủ lại tươi cười. Lão ta bỗng quay sang Dương Thanh, tiếp đến lại nhìn Vô Danh, rồi ném một vỏ dao bằng vàng khảm ngọc qua đó.

Vô Danh đón lấy vỏ dao, cười híp mät, nhìn chăm chằm vào Thiết Thủ.

Thiết Thủ cười nói: “Vỏ dao bằng vàng khảm ngọc này là vỏ bội đao của tôi năm đó, nhưng vê sau đao gãy mất, nên nó không chứa vũ khí gì”.

“Tôi đã thấy dao găm linh khí trong tay đệ tử ông, chắc là báu vật Huyết Chủy của gia tộc cuồng hóa trong truyền thuyết, xem ra vỏ của Huyết Chủy đã mất, nếu không có vỏ dao thích hợp thì nó cũng không được tính là báu vật”.

“Vỏ dao này của tôi vừa hay có thể trấn áp sát khí trong dao găm, sau này đệ tử ông sẽ không bị tổn thương quá nhiều khi dùng Huyết Chủy nữa”.

Nghe thấy Thiết Thủ nói thế, Dương Thanh lập tức giật mình.

Đây là lần đầu tiên anh nghe về tên của dao găm linh khí trong tay mình, thì ra nó tên Huyết Chủy.

Thanh Phong nghe thấy Thiết Thủ nói thế, lập tức biến sắc, vội nói: “Đó là thứ mà ông luôn mang theo, sao ông lại đưa cho người khác chứ?”

Thiết Thủ cười nhạt, nói: “Trên đường học võ, sau cùng vấn phải dựa vào tu vi của bản thân.

Nếu đã gặp được người có duyên, tặng món đồ đã vô dụng với tôi cho người ta thì sao chứ?”

Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, cười ha hả: “Chàng trai, sau này vỏ dao này sẽ là của cậu, cậu phải giữ gìn cẩn thận nhé”.
 
Chương 3272


Chương 3272:

Vô Danh cầm vỏ dao lên quan sát, xác nhận không có vấn đề gì, bèn ném cho Dương Thanh rồi nói: “Nếu người ta muốn tặng thì con cứ nhận GIẾT Sau khi đón lấy vỏ dao kia, Dương Thanh chỉ thấy cảm giác ấm áp lan khắp cánh tay mình.

Bên ngoài vỏ dao bằng vàng khảm rất nhiều ngọc quý, chế tác rất tinh xảo.

Dương Thanh vội tra Huyết Chủy vào vỏ dao bằng vàng, điều khiến anh vui mừng chính là vỏ dao này rất vừa vặn, Huyết Chủy căm vừa khít, như thể nó được làm riêng cho Huyết Chủy.

Sau khi Huyết Chủy được cắm và0 vỏ dao, sát khí của nó lập tức biến mất.

Mỗi khi Dương Thanh dùng Huyết Chủy, cánh tay anh sẽ bị sát khí căn trả, bây giờ có vỏ dao này rồi, sau này anh không cần lo cánh tay sẽ bị tổn thương vì dùng Huyết Chủy nữa.

“Cảm ơn tiền bối đã tặng vỏ dao ạ!”

Dương Thanh vội chắp tay nói cảm ơn.

Thiết Thủ mỉm cười ôn hòa: “Không cần khách sáo!”

Lão ta nói rồi nhìn về phía Vô Danh: “Nếu đế sư không còn việc khác, tôi xin đưa Thanh Phong đi trước”.

Vô Danh lạnh nhạt nhìn Thanh Phong, nói: “Lần này, nể mặt Thiết Thủ, tôi tha cho ông một lần, nếu dám tái phạm, tôi cam đoan sẽ đích thân giết ông đấy!”

Nghe thấy thế, Thanh Phong hết sức tức giận, đang định lên tiếng, Thiết Thủ chợt nói: “Thanh Phong, không xin lỗi đế sư đi à?”

Thanh Phong hít sâu, cố nén giận, nói với vẻ không cam lòng: “Xin lỗi!”

“Mau cút đi!”

Vô Danh lạnh lùng nói.

“Vô Danh, tạm biệt!”

Thiết Thủ chắp tay chào rồi lập tức đưa Thanh Phong đi.

Dương Thanh đang chìm trong niềm vui vì đạt được vỏ dao, cũng không phát hiện chuyện Vô Danh nhìn theo hướng Thiết Thủ rời đi với vẻ nghiêm nghị.

Dương Thanh bỗng lo lắng hỏi: “Sư phụ, suýt chút nữa người đã giết cao thủ của Thủ Hộ Minh kia, người sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”

Vô Danh cười nhạt, hỏi ngược lại: “Nếu ta gặp nguy hiểm thật, con nghĩ Thiết Thủ sẽ tặng bảo vật của mình cho con ư?”

Dương Thanh thoáng sững sờ rồi hiểu ngay, cười nói: “Chỉ cần Thủ Hộ Minh không truy cứu trách nhiệm của người vì chuyện hôm nay, con cũng yên tâm rồi”.

Vô Danh võ vai Dương Thanh, cười nói: “Cứ yên tâm, Thủ Hộ Minh không làm gì được ta đâu!”

Dương Thanh lại hỏi: “Đúng rồi, hồi nấy tiền bối Thiết Thủ gọi người là đế sư, từ đó có ý nghĩa gì thế?”

Vô Danhmỉm cười: “Sau khi bước vào Thiên Cảnh, con sẽ biết thôi”.

Ông cụ nói rồi nhìn giờ, mở miệng nói: “Đến lúc ta nên đi rồi!”

Nghe thấy thế, Dương Thanh có vẻ không nỡ.

Khó khăn lắm mới được gặp sư phụ một lần, chưa gì đã phải chia xa ư?

Từ sau khi từ biệt sư phụ năm đó, cơ hội gặp mặt giữa hai người cứ ít dần, đây là lần thứ hai họ gặp.

Hai người còn chưa kịp ôn chuyện cũ thì đã phải chia xa.
 
Chương 3273


Chương 3273:

Nhưng Dương Thanh cũng hiểu Vô Danhcòn bận nhiều việc, tuy anh không biết thân phận của Vô Danh, nhưng cũng biết ông cụ có việc thật, hết sức bận rộn.

“Sư phụ, người phải giữ gìn sức khỏe nhé!”

Dương Thanh nhìn về phía Vô Danh, nói với vẻ lưu luyến.

Vô Danh tươi cười nhìn chăm chằm vào Dương Thanh mấy giây rồi nói: “Không tệ, sắp bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi, không khiến †a mất mặt, ta đi đây!”

Ông cụ nói rồi quay người rời đi.

Dương Thanh cũng không ngăn cản, nhìn bóng lưng của Vô Danh dần biến mất trong tâm mắt mình.

“Dương Thanh, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Chắc chăn mày sẽ chết rất thê thảm đấy!”

Đúng lúc này, một giọng nói đằng đằng sát khí bỗng vang lên.

Dương Thanh không nhìn nữa, quay sang Khương Nham, lúc này Khương Nham đã bị kiếm máu mà anh phun ra chọc mù mắt.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, anh lạnh lùng nhìn Khương Nham: “Người bảo vệ ông đã chết rồi, ông vấn dám hống hách như thế, cho dù sau này tôi sẽ chết rất thê thảm, ông cũng không nhìn thấy đâu”.

Sau khi anh dứt lời, khí thế mạnh mẽ cũng lan ra từ người anh.

Khương Nham lập tức có vẻ hoảng sợ, đến giờ ông ta mới nhận ra, Dương Thanh thực sự dám giết mình.

Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ của Dương Thanh, Khương Nham lập tức hoảng hồn.

Ông ta vốn bị thương nặng, còn bị kiếm máu do Dương Thanh phun ra chọc mù mắt, thực lực giảm hẳn, nếu Dương Thanh muốn giết ông ta, ông ta không thể đánh trả nổi.

“Dương Thanh, mày định làm gì? Tao là dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, sau này có tư cách trở thành người thừa kế nhà họ Khương, nếu mày dám giết tao, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho mày”.

Khương Nham run rẩy nói, vừa nói vừa liên tục lùi ra sau.

Sát khí trên người Dương Thanh ngày càng mạnh, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nham: “Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương cũng đã bị sư phụ tôi giết, ông nghĩ ân oán giữa tôi và nhà họ Khương có thể chấm dứt ư?”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Khương Nham sợ thật, liên tục run rẩy, cầu xin: “Dương Thanh, cậu đừng giết tôi, linh kiếm của tôi là linh kiếm cực phẩm, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu, xin cậu cho tôi con đường sống”.

Khương Nham nói rồi ném luôn bội kiếm bên hông cho Dương Thanh.

Dương Thanh cũng không từ chối, đón lấy kiếm.

Tuy anh không dùng được, nhưng chắc Mã Siêu cần.

“Giết!”

Dương Thanh quát, lập tức tới trước mặt Khương Nham, đấm vào vị trí trái tim ông ta.

“Rầm!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Nham bay ra xa mười mấy mét, hộc máu rồi lập tức tử vong.

Tuy ông ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng cũng không chịu nổi khi tim bị đánh nát.

Cao thủ của Mục phủ đều sững sờ, không ngờ Dương Thanh lại giết Khương Nham thật.

“Anh Thanh!”

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội chạy tới.
 
Chương 3274


Chương 3274:

Phùng Tiểu Uyển lập tức lấy một viên thuốc ra, đút vào miệng Dương Thanh, Dương Thanh biết đây là đan dược chữa thương nên nuốt luôn.

Viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành một dòng nước ấm chảy xuống bụng anh.

Lúc này Dương Thanh mới cảm thấy dễ chịu hơn, cuộc chiến với cường độ cao trước đó đã khiến anh mất rất nhiều sức, nếu anh không đột phá Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có lẽ đã không chịu nổi từ lâu rồi.

Hoài Lam căng thẳng hỏi: “Anh Thanh, anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Dương Thanh gật nhẹ đầu, mỉm cười nhìn hai cô gái: “Đỡ hơn nhiều rồi, hai người cứ yên tâm”.

Anh nói rồi nhìn quanh, Mục phủ vốn hùng vĩ hết sức bừa bộn, trong không khí tràn ngập mùi máu.

Thi thể nằm ở khắp nơi, còn có người bị thương nặng.

Trong trận chiến này, Mục phủ đã bị thiệt hại nặng nề, may mà mọi chuyện đã qua, một cao thủ Thiên Cảnh của gia tộc Cổ Võ họ Khương bị giết, ngay cả Khương Nham cũng đi đời.

Về phần thành chủ Hoài Thành, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã đuổi theo để giết lão ta.

Lần này, cho dù thành chủ Hoài Thành còn sống thì có lẽ cũng bị thương nặng.

Dương Thanh nói: “Tiểu Uyển, Hoài Lam, hai người không cần quan tâm đến tôi, cứ nghĩ cách cứu chữa cao thủ của Mục phủ!”

“Được!”

Hai cô gái xác nhận Dương Thanh không sao, lúc này mới chạy đi giúp cao thủ của Mục phủ.

Lúc này, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã biến mất tăm hơi, thành chủ Hoài Thành cũng thế.

Khi tìm kiếm băng lực tinh thần, Dương Thanh không thấy chút manh mối nào. Rõ ràng họ đã đi quá xa, nên anh mới không cảm nhận được.

Nghĩ đến việc Mục thành chủ dùng bí pháp hết sức mạnh mẽ để tăng thực lực lên trước đó, Dương Thanh càng lo lắng hơn.

Cả lời dặn dò của kiếm khách Ảnh Tử trước khi đi cũng khiến Dương Thanh thấy hết sức áp lực.

Từng giây từng phút trôi đi, mãi vẫn chưa có tin gì về Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.

Xung quanh Mục phủ vẫn còn một số cao thủ Siêu Phàm Cảnh đang ẩn náu, nhưng họ cũng không ra tay, rõ ràng đang chờ Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.

Một khi hai người này sống sót quay lại Mục phủ, sau này Mục phủ sẽ rất kiên cố, trừ gia tộc Cổ Võ ra, không thế lực nào ở thế tục có thể làm gì được Mục phủ.

Còn nếu họ không thể quay về, có lẽ hôm nay sẽ là ngày Mục phủ diệt vong.

Cùng lúc đó, ở phủ Hoài Thành.

Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đuổi giết thành chủ Hoài Thành đến tận phủ Hoài Thành, trong quá trình này, song phương cũng đã giao chiến với nhau, sau cùng thành chủ Hoài Thành bị thương nặng, phải tháo chạy.

“Thành chủ, ông sao rồi?”

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn Mục thành chủ với vẻ lo lắng.

Lúc này, hơi thở của Mục thành chủ rất bất ổn, lúc mạnh lúc yếu.

Mục thành chủ khẽ lắc đầu, kiên định nói: “Dù có chết, tôi cũng phải giết thành chủ Hoài Thành”.

Rõ ràng bây giờ ông lão đang chống chọi bằng sức mạnh của ý chí.
 
Chương 3275


Chương 3275:

Khí thế của kiếm khách Ảnh Tử cũng không bằng lúc trước, sự mạnh mẽ của thành chủ Hoài Thành đã nằm ngoài tưởng tượng của họ, nếu kiếm khách Ảnh Tử không đến kịp, có lẽ Mục thành chủ đã bị thành chủ Hoài Thành giết rồi.

Kiếm khách Ảnh Tử nghiến răng nghiến lợi: “Chác chăn tên khốn này biết thời hạn mà ông dùng bí pháp sắp hết, nên cố tình trốn đi để chúng ta không tìm thấy, ông ta đang kéo dài thời gian!”

Mục thành chủ gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tìm tiếp! Nếu ông ta không chết thì sẽ là tận thế của Mục phủ!”

“Ừm!”

Kiếm khách Ảnh Tử nói rồi lao thẳng vào sâu trong phủ Hoài Thành.

“Kẻ địch tập kích, tất cả mọi người cùng ra tay!”

Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bỗng quát lớn.

Trong lúc nhất thời, trong phủ Hoài Thành, mười mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh bỗng xuất hiện, bao vây Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.

Ánh mắt Mục thành chủ lạnh tanh, ông lão tức giận nói: “Không muốn chết thì cút ngay cho tôi! Hôm nay tôi chỉ đến đây để lấy mạng thành chủ Hoài Thành!”

Kiếm khách Ảnh Tử cũng lạnh lùng nói: “Tôi biết trong số các người, có rất nhiều người bị thành chủ Hoài Thành uy hiếp, bất đắc dĩ lắm mới gia nhập phủ Hoài Thành. Nếu rời đi bây giờ, các người vần còn đường sống, bằng không chỉ có chết mà thôi”.

Sau khi ông ta nói xong, kiếm ý khủng khiếp của ông ta cũng bao phủ đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh này.

Đúng như kiếm khách Ảnh Tử nói, phần lớn cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở phủ Hoài Thành đều bị thành chủ Hoài Thành ép gia nhập.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của đám cao thủ này hết sức khó coi, đều có vẻ đấu tranh.

Họ cũng không muốn chịu sự uy hiếp của thành chủ Hoài Thành, nhưng bây giờ họ không dám rời đi, nhỡ sau khi họ đi, thành chủ Hoài Thành vấn còn sống thì có lẽ họ sẽ chết rất thảm.

Mục thành chủ chợt nói: “Tôi chỉ cho các người mười giây, nếu vấn chưa cút, giết không tha đấy!”

Cao thủ của phủ Hoài Thành càng căng thẳng hơn, nhưng vần không có ai lui ra sau.

Vừa hết mười giây, Mục thành chủ lập tức quát lên: “Giết!”

Ông lão nói rồi xông tới, vung linh đao về phía trước.

“Rầm rầm râm!”

Mấy cao thủ ở phía trước nhất lập tức đi đời nhà ma.

Đúng lúc Mục thành chủ di chuyển, kiếm khách Ảnh Tử cũng hành động. Ông ta băng qua đám cao thủ, điên cuồng vung linh kiếm.

Sau mấy giây ngắn ngủi, cao thủ Siêu Phàm Cảnh của phủ Hoài Thành đã chết hơn phân nửa.

Sau khi chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử, rốt cuộc đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng biết nên lựa chọn thế nào.

“Xin Mục thành chủ tha mạng, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ đi ngay”.

Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ hoảng sợ cầu xin.

Ông ta nói rồi quay người bỏ chạy.

Có người mở đầu, những người khác cũng thi nhau tháo chạy nốt.

Kiếm khách Ảnh Tử đang định đuổi theo thì bị Mục thành chủ ngăn lại: “Giữ thực lực, còn phải đối phó với thành chủ Hoài Thành”.

Kiếm khách Ảnh Tử vội đáp: “Vâng!”
 
Chương 3276


Chương 3276:

Không bị ai ngăn cản nữa nên Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử di chuyển rất thuận lợi, họ.

nhanh chóng ra phía sau ngọn núi của phủ Hoài Thành.

Mục thành chủ nghiêm nghị nói: “Tôi đã tìm khắp phủ Hoài Thành băng lực tỉnh thần, nhưng vân không thấy thành chủ Hoài Thành đâu, nếu ở đây vẫn không có, có lẽ hôm nay không giết ông †a được”.

Sắc mặt của kiếm khách Ảnh Tử hết sức khó coi, Mục thành chủ đã dùng bí pháp Hoàn Đồng để tăng thực lực trên diện rộng, nếu vẫn không thấy thành chủ Hoài Thành, cho dù Mục thành chủ còn sống thì sau này cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế.

Chỉ mình ông ta không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành, Mục phủ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Mục thành chủ chỉ tay ra sau núi, mở miệng nói: “Ở đó có hang động, chúng ta vào đi! “

Hai người vội xông tới chỗ hang động.

Họ nhanh chóng tiến vào hang động sau núi.

“Cẩn thận!”

Vừa vào hang, Mục thành chủ đã vội lùi lại, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở.

Khi nghe thấy Mục thành chủ nhắc nhở, kiếm khách Ảnh Tử cũng đã cảm nhận được nguy hiểm, vội vung linh kiếm lên.

“Keng keng keng!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên, một đống mũi tên sắt rơi xuống đất.

Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm nghị nói: “Trong hang núi này có ám khí, chắc chắn thành chủ Hoài Thành đang trốn trong này, ông ta định dùng ám khí để tiêu hao hết thể lực của chúng ta, sau đó mới ra tay với chúng ta”.

Đương nhiên Mục thành chủ cũng nhận ra chuyện này, bèn nói với vào hang núi: “Thành chủ Hoài Thành, tốt xấu gì ông cũng là chủ của Hoài Thành, không ngờ lại hèn hạ vô sỉ đến thế, nếu chuyện hôm nay được truyền ra ngoài, ông không sợ trở thành trò cười của người khác ư?”

Không có ai đáp lại.

Mục thành chủ nhíu mày, im lặng một lát rồi trầm giọng nói: “Để tôi vào, ông chờ bên ngoài đi Nghe thấy thế, kiếm khách Ảnh Tử biến sắc, vội nói: “Thành chủ, tôi vào với ông!”

“Có ông ở đây, Mục phủ vẫn còn hy vọng tồn tại, nếu ông và tôi chết ở nơi này, chẳng mấy chốc Mục phủ sẽ chìm vào dĩ vãng mất”.

Mục thành chủ nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử, dặn dò: “Nếu tôi gặp bất trắc, không cần quan tâm đến tôi, phải nghĩ cách quay lại Mục phủ rồi dẫn cao thủ của Mục phủ rời đi”.

“Khi nào mọi người đủ thực lực báo thù thì giành lại tất cả những gì đã mất là được”.

Mắt kiếm khách Ảnh Tử lập tức đỏ hoe, ông ta nhìn chằm chằm vào Mục thành chủ: “Chỉ cần còn sống là còn hy vọng!”

Mục thành chủ gật đầu, võ vai kiếm khách Ảnh Tử rồi cất bước đi vào sâu trong hang.

Kiếm khách Ảnh Tử không vào, ông ta biết, cho dù ông ta tiến vào, nếu Mục thành chủ chết, ông ta cũng không sống nổi.

Đúng như Mục thành chủ vừa nói, chỉ cần kiếm khách Ảnh Tử còn sống, Mục phủ sẽ có hy vọng.

Sau khi Mục thành chủ vào hang, không có ám khí bắn tới nữa. Lần này ông lão đi được mười mấy mét, sau đó có một luồng sát khí mãnh liệt ập tới chỗ ông lão.
 
Chương 3277


Chương 3277:

Mục thành chủ vội vung linh đao lên.

“Keng!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, linh đao trong tay Mục thành chủ chém thẳng vào một cây trường mâu.

Lúc này Mục thành chủ mới kinh ngạc phát hiện, đó là một cao thủ mặc áo giáp.

Nhưng ông lão không cảm nhận được sức sống trên người đối phương, đối phương chẳng khác gì một cái xác.

Ông lão không nghĩ nhiều, vội vung đại đao trong tay.

“Keng keng keng!”

Cao thủ mặc áo giáp liên tục vung trường mâu trong tay, đòn tấn công nào cũng ẩn chứa khí thế đáng sợ.

Mục thành chủ vốn là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, sau khi sử dụng bí pháp Hoàn Đồng, thực lực của ông lão lại tăng mạnh, có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

Nhưng bây giờ, khi ở trước mặt cao thủ mặc áo giáp này, Mục thành chủ lại không thể thắng nổi đối phương, chẳng lẽ đối phương cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm chắc?

Nghĩ tới đây, Mục thành chủ càng kinh hãi hơn, liên tục vung đại đao.

Đòn tấn công nào cũng tạo ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Mục thành chủ bỗng có ảo giác, hình như đối phương đã đoán trước được từng đòn tấn công của ông lão, lần nào đối phương cũng đỡ rất chuẩn.

Sau khi chém mấy chục đao, Mục thành chủ cảm thấy thể lực của mình đã tiêu hao rất nhiều.

Nếu cứ tiếp tục, có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ kiệt sức.

Ông lão căn chặt răng, nhìn chằm chằm vào cao thủ mặc áo giáp, đến giờ, ông lão còn không thể xác định đối phương có phải người sống không.

Đúng lúc ông lão đang quan sát cao thủ mặc áo giáp, đối phương bỗng hành động, đâm trường mâu trong tay về phía Mục thành chủ.

Mục thành chủ bỗng vung đại đao lên, sau tiếng “keng”, đại đao đã đánh văng trường mâu.

Hai người lại chiến đấu kịch liệt.

Mục thành chủ chỉ có thể liều mạng chiến đấu, ông lão có thể cảm nhận được thể lực của mình đang cạn kiệt dần, sắp tới lúc kiệt sức.

Đúng lúc này, ông lão bỗng phát hiện mỗi khi cao thủ mặc áo giáp tấn công, ở phần nách bên tay cầm trường mâu sẽ không được áo giáp bảo vệ.

Phát hiện này khiến ông lão hết sức mừng rỡ.

Đến giờ ông lão vẫn không thể giết cao thủ mặc áo giáp vì đối phương trang bị toàn linh khí, linh đao của ông lão không thể tổn thương đối phương.

“Giết!”

Mục thành chủ lại vung đại đao, đúng lúc cao thủ mặc áo giáp giơ trường mâu lên, Mục thành chủ lập tức biến mất.

“Phập!”

Ông lão chém thẳng đại đao vào tay của cao thủ mặc áo giáp.

Ngay sau đó, cả cánh tay lẫn trường mâu của đối phương đều rơi xuống đất.

Trong mắt Mục thành chủ lóe lên sát khí đáng sợ, ông lão hơi nhích chân, lại xông tới chỗ cao thủ mặc áo giáp.
 
Chương 3278


Chương 3278:

“Phập!”

Ông lão lại chém thêm, cánh tay còn lại của cao thủ mặc áo giáp cũng rơi xuống đất.

“Rầm!”

Mục thành chủ thuận thế đá một phát vào ngực cao thủ mặc áo giáp, cao thủ mặc áo giáp bay xa mười mấy mét, ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì.

Mục thành chủ há miệng thở d0'c, cuộc chiến vừa rồi đã khiến ông lão mất rất nhiều sức.

Đúng lúc Mục thành chủ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, kiếm ý mạnh mẽ bỗng ập tới chỗ ông lão.

Ông lão vội từ bỏ việc nghỉ ngơi, vung đao chắn trước ngực mình.

“Keng!”

Một thanh kiếm sắc bén đập mạnh lên bề mặt đại đao, phản lực khổng lồ khiến Mục thành chủ lùi về sau mười mấy mét.

“Rốt cuộc ông cũng dám đánh một trận chính diện với tôi!”

Mục thành chủ lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành đang cầm kiếm ở trước mặt.

Nhưng không hiểu sao, ông lão lại thấy thành chủ Hoài Thành hơi khác thường, mắt lão ta trống rỗng, như con rối mặc cho người khác điều khiển.

Mục thành chủ nhìn chăm chằm vào thành chủ Hoài Thành, trên mặt có vẻ nghiêm nghị.

Bởi vì ông lão không cảm nhận được chút sức sống nào từ đối phương, quanh người thành chủ Hoài Thành toàn tử khí.

Trong lúc ông lão đang quan sát thành chủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành bỗng hành động, cầm trường mâu lên tấn công ông lão.

“Kengl”

Mục thành chủ vội vung đao ngăn cản, linh đao và linh mâu va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Rầm rầm râm!”

Vách núi sau lưng hai người không chịu nổi khí thế mạnh mẽ do hai món linh khí phát ra sau khi va chạm, vô số tảng đá vỡ nát rồi rơi xuống.

Điều khiến Mục thành chủ khiếp sợ chính là hình như thành chủ Hoài Thành đã mạnh hơn.

Ông lão đã dùng bí pháp thì mới có thực lực mạnh thế này, còn phải trả giá rất đắt, sau khi dùng xong, cho dù ông lão còn sống thì cũng biến thành kẻ tàn tật.

Có thể nói, bây giờ thực lực của ông lão sánh ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

Nhưng từ sức mạnh của thành chủ Hoài Thành khi đánh với ông lão hồi nãy, chắc chắn lão †a cũng đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi.

Đây không phải chuyện chính, quan trọng là mắt thành chủ Hoài Thành trống rỗng, quanh người nồng nặc tử khí, chỉ người chết mới có tử khí dày đặc như thế thôi.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy thành chủ Hoài Thành đã chết.

“Keng keng keng Trong lúc Mục thành chủ đang kinh ngạc, đòn tấn công của thành chủ Hoài Thành lại ập đến.

Lão ta điên cuồng vung trường mâu, Mục thành chủ vội giơ đao đánh trả, tiếng hai món vũ khí va vào nhau vang lên không ngứớt.
 
Chương 3279


Chương 3279:

Kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang canh chừng bên ngoài hang núi, cuộc chiến trong hang vừa nổ ra, ông ta đã cảm nhận được ngay.

“Thành chủit”

Ông ta vội rút kiếm xông vào.

Ông ta nhanh chóng vào trong hang, thấy Mục thành chủ đang giao chiến với thành chủ Hoài Thành.

“Thành chủ! Để tôi giúp ông một tay!”

Kiếm khách Ảnh Tử hô lớn, cầm linh kiếm xông tới.

Mục thành chủ sợ hãi nói: “Đừng tới đây!”

Kiếm khách Ảnh Tử đã bị cụt một tay, thực lực giảm mạnh, còn thực lực của thành chủ Hoài Thành đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh, nếu kiếm khách Ảnh Tử bị thành chủ Hoài Thành đánh trúng, không chết cũng bị thương.

Nhưng kiếm khách Ảnh Tử đã xông tới sau lưng thành chủ Hoài Thành, không kịp lùi lại nữa.

Trường kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử bồng đâm về phía thành chủ Hoài Thành.

Phía trước thành chủ Hoài Thành là Mục thành chủ đang tấn công, nên lão ta không thể quan tâm phía sau được.

“Phập!”

Ngay sau đó, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử đâm thẳng vào người thành chủ Hoài Thành.

Kiếm khách Ảnh Tử hết sức mừng rỡ, không ngờ lại đâm trúng.

Nhưng ông ta còn chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui, thành chủ Hoài Thành đã quay người lại, đâm trường mâu về phía kiếm khách Ảnh Tử.

“Mau lùi lại đi!”

Mục thành chủ biến sắc, vội hét lớn, điên cuồng chém linh đao vào người thành chủ Hoài Thành.

“Bịch bịch bịch!”

Sau khi cảm nhận được sát khí của thành chủ Hoài Thành với mình, kiếm khách Ảnh Tử lập tức bỏ kiếm, lùi ra sau mấy chục bước, trường kiếm vấn căm trên người thành chủ Hoài Thành.

Tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng tốc độ của thành chủ Hoài Thành cũng không chậm, lão ta điên cuồng xông tới chỗ ông ta, để mặc đòn tấn công của Mục thành chủ giáng xuống người mình.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn mà sững sờ, ông ta tận mắt thấy Mục thành chủ chém mấy nhát liên tiếp vào người thành chủ Hoài Thành, nhưng chỉ để lại vết thương trên người lão ta, chứ chưa thể khiến lão ta ngã xuống.

Kiếm khách Ảnh Tử khiếp sợ nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”

“Mau trốn đi!”

Mục thành chủ điên cuồng tấn công lưng thành chủ Hoài Thành, đồng thời nói lớn với kiếm khách Ảnh Tử: “Ông ta chết rồi, bây giờ chỉ là một con rối không biết đau đớn thôi”.

“Không những thế, cường độ cơ thể của ông †a mạnh lên quá nhiều, linh đao của tôi chỉ có thể miễn cưỡng để lại vết thương trên người ông ta, nhưng vết thương đó cũng sẽ nhanh chóng khép lại”.

Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, kiếm khách Ảnh Tử vô cùng khiếp sợ.

Ông ta đã chứng kiến sự đáng sợ của thành chủ Hoài Thành, chỉ với thực lực của ông ta bây giờ thì không thể khiến đối phương bị thương nặng, nhát kiếm vừa rồi của ông ta vốn chẳng nhằm nhò gì với thành chủ Hoài Thành.

Ông ta vội bỏ chạy bán sống bán chết, một khi bị thành chủ Hoài Thành đánh trúng, ông ta chỉ còn đường chết thôi.
 
Chương 3280


Chương 3280:

Nhờ sự ngăn cản của Mục thành chủ, rốt cuộc kiếm khách Ảnh Tử cũng thuận lợi rời khỏi hang.

Mục thành chủ nhanh chóng đuổi theo thành chủ Hoài Thành ra khỏi hang núi.

“Đó là thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ, họ đang giao chiến với nhau!”

“Không ngờ là họ thật! Họ đã bước vào Thiên Cảnh rồi ư? Bằng không, sao họ lại phát huy được thực lực khủng khiếp như thế chứ?”

Cũng như Mục phủ, xung quanh phủ Hoài Thành có rất nhiều cao thủ đang âm thầm quan sát.

Thực lực khủng khiếp mà Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành thể hiện ra đã khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Trước sự kinh hãi của mọi người, các tòa nhà ở phủ Hoài Thành liên tục sụp đổ.

Còn người của phủ Hoài Thành thì đã rời đi từ lâu.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn hai người đang giao chiến với nhau, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Ông ta biết Mục thành chủ không kiên trì được lâu nữa, nhưng ông ta không giúp nổi Mục thành chủ, lúc này thực lực của thành chủ Hoài Thành đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh rồi.

Những cao thủ ẩn núp xung quanh phủ Hoài Thành đều choáng váng, đây là lần đầu tiên họ tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa cao thủ sánh ngang Thiên Cảnh, đúng là hết sức bổ mắt.

“Rầm!”

Đúng lúc này, trường mâu ở tay phải thành chủ Hoài Thành bỗng đập trúng người Mục thành chủ, Mục thành chủ nặng nề rơi xuống đất như một quả đạn pháo.

“Thành chủ!”

Kiếm khách Ảnh Tử hô lớn, xông tới.

Lúc này, thành chủ Hoài Thành đã giơ trường mâu lên, lao đến chỗ Mục thành chủ.

“Đi đi! Mau rời khỏi nơi này!”

Mục thành chủ dốc toàn lực đẩy kiếm khách Ảnh Tử ra, kiếm khách Ảnh Tử lập tức lùi xa mấy.

chục mét.

Mục thành chủ run rẩy đứng đấy, nắm chặt đại đao, nhìn chăm chằm vào thành chủ Hoài Thành đang đến gần mình.

“Phập!”

Mục thành chủ vừa vung đại đao lên, linh mâu trong tay phải thành chủ Hoài Thành đã đâm †rúng ngực ông lão.

“Thành chủ!”

Kiếm khách Ảnh Tử đau khổ hét lên, đang định đến gần.

Mục thành chủ quát: “Không được tới đây!”

Sau đó, ông lão bỗng nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trong mắt tràn ngập sự quyết tâm.

Ông lão ôm lấy thành chủ Hoài Thành.

Ngay sau đó, khí thế của ông lão lập tức tăng vọt.

Không gian xung quanh như méo mó cả đi.

“Trận chiến sắp kết thúc à?”

“Kết thúc gì chứ? Mục thành chủ đang định chết chung với thành chủ Hoài Thành!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom