Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3216-3217


Chương 3216:

Vừa rồi, đám người quyền quý của Mục phủ còn muốn yêu cầu để bọn Dương Thanh rời khỏi Mục phủ, chỉ mình ông lão vần kiên quyết giữ Dương Thanh ở lại đây, mặc dù làm như vậy, Mục phủ sẽ bị rất nhiều cao thủ các nơi nhòm ngó, nhưng ông lão vẫn tình nguyện đối mặt với hết thảy gian nguy vì Dương Thanh.

Dẫu sao lúc này mối quan hệ hai bên cũng đã gần gũi như vậy, nếu còn đẩy người ta ra, đợi sau này Dương Thanh khôi phục thì mọi nỗ lực trước đây coi như uổng phí cả rồi.

Chỉ có điều, đã ba ngày trời, Dương Thanh vẫn còn chìm trong mê man, nhỡ đâu Dương Thanh không qua khỏi thì sao? Như vậy khác nào mọi nỗ lực của ông lão cũng bỏ sông bỏ bể hết.

Hoài Lam bỗng lo âu hỏi: ‘Mục thành chủ, có phải ngài cũng muốn đuổi chúng tôi đi không?”

Phùng Tiểu Uyển cũng lập tức lo sợ nhìn Mục thành chủ.

Mục thành chủ vội vàng lắc đầu, cười bảo: “Sao có thể thế được? Mọi người cứ yên tâm ở lại đây, chắc chăn tôi sẽ không đuổi ba người ra khỏi Mục phủ”.

“Hôm nay tôi tới đây là để xem tình hình Dương Thanh thế nào, liệu đã tỉnh chưa, cũng để xem xem hiện giờ tôi có thể giúp gì được không?”

Nghe ông lão nói vậy, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới âm thầm thở ra một hơi.

Phùng Tiểu Uyển nhẹ nhàng lắc đầu: “Tạm thời không cần gì thêm ạ, cảm ơn ông Mục, nếu có gì cần, nhất định cháu sẽ tới tìm ông”.

Mục thành chủ gật đầu: “Vậy được, ông không quấy rầy thêm nữa, nếu Dương Thanh tỉnh lại, hãy báo ngay cho ông biết”.

Phùng Tiểu Uyển thưa: “Vâng, thưa ông Mục”.

Đợi Mục thành chủ rời khỏi đây, Hoài Lam mới nghiêm nghị nói: “Xem ra hiện giờ Mục thành chủ cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu anh Thanh vần cứ hôn mê thế này mãi, chỉ sợ Mục thành chủ sẽ thực sự đuổi chúng ta ra ngoài”.

Phùng Tiểu Uyển lại hoàn toàn không nhận thấy được nguy cơ trước mắt, cô ta nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải ông Mục đã nói, chúng ta cứ yên tâm ở lại đây đó sao?”

Hoài Lam bảo: “Tiểu Uyển, em còn quá ngây thơ, con người ai mà chẳng chộn rộn vì lợi ích, trước đây vì sao Mục thành chủ lại chọn giúp chúng ta? Trừ việc ông ấy coi trọng tiềm lực của anh Thanh thì còn một lí do nữa, đó là vì y thuật của em quá cao siêu, khiến ông ấy nhìn thấy hi vọng hai chân mình có thể chữa trị được”.

“Nhưng giờ đây, tình hình vết thương của anh Thanh quá nghiêm trọng, đến nay còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mà tin tức về thanh linh khí trong tay anh Thanh đã lan truyền ra ngoài, hiện giờ đang có rất nhiều cao thủ hàng đầu rình rập quanh Mục phủ này, bọn họ đều muốn chiếm đoạt con dao găm linh khí trong tay anh Thanh”.

“Hiện giờ Mục thành chủ đang phải hứng chịu một áp lực rất lớn, bởi vì trong Mục phủ có rất nhiều người mong muốn ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi Mục phủ, mà một khi chúng ta bị đuổi khỏi nơi này, bước một bước ra khỏi Mục phủ thôi là đã có thể mất mạng vì đám cao thủ đang lăm le chiếm đoạt con dao găm linh khí”.

Nghe Hoài Lam phân tích xong, Phùng Tiểu Uyển kinh ngạc thốt lên: “Tình cảnh của chúng ta lúc này nguy hiểm đến thế sao?”

Hoài Lam gật đầu: ‘Không chỉ có thế, còn cả áp lực bên phía thành chủ Hoài Thành nữa, chị nghe người ta nói, ban đầu Black Doctor và thành chủ Hoài Thành đã trở mặt, coi nhau như kẻ thù, Black Doctor đã chuẩn bị giết thành chủ Hoài Thành rồi, lại có một vị cao thủ thần bí xuất hiện cứu ông ta'”.

“Lần này, Hoài Thành bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thành chủ Hoài Thành lại điên cuồng muốn giết anh Thanh đến thế, chắc chắn sẽ không chịu buông tha cho anh ấy đâu. Chỉ có điều, hôm nay phủ Hoài Thành đã bị tổn thất quá nặng, tạm thời ông ta chưa dám xông tới Mục phủ giết người, nhưng nếu chúng ta rời khỏi Mục phủ, ông ta nhất định sẽ nhận được tin ngay, và sẽ đích thân tới lấy mạng chúng ta nhanh nhất có thể’.

Chương 3217:

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 3218


Chương 3218:

Hoài Lam giật mình hoảng sợ, vội nhìn Phùng Tiểu Uyển, hỏi: “Tiểu Uyển, em làm sao thế?”

Gò má Phùng Tiểu Uyển đã đỏ bừng, nhìn sang chỗ Hoài Lam: “Chị lau người cho anh ấy đi, em đi chuẩn bị dược liệu”.

Nói xong, Phùng Tiểu Uyển hấp tấp đứng lên chạy khỏi đó ngay.

Hoài Lam khó hiểu nhìn theo, lầm bầm: “Cô bé này sao bỗng dưng đỏ hết mặt lên thế? Mấy ngày qua không phải ngày nào cũng tự tay trị liệu cho anh ấy hay sao? Nhìn cũng nhìn quen mắt rồi, còn xấu hổ gì không biết?”

Vừa dứt lời, cô ta chợt nhìn thấy vị trí trung gian của Dương Thanh có thay đổi, lập tức ngây ra, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, mặt mũi cũng đỏ bừng cả lên, trừng mắt với Dương Thanh một cái rồi hung hăng nói: “Bị thương nặng thế, người còn đang hôn mê mà vấn có phản ứng mạnh như vậy à”.

Lúc này Dương Thanh đã có ý thức, mọi âm thanh từ bên ngoài đều có thể nghe được, nhưng không biết vì sao, anh không thể mở mắt tỉnh dậy.

Lời Hoài Lam vừa nói càng làm anh thấy xấu hổ vô cùng.

Nói thế nào thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, bị hai cô gái trẻ trung xinh đẹp cởi hết quần áo, lau người cho anh, nếu không có biến đổi gì thì mới là không bình thường.

“Thành chủ, Dương Thanh hiện thế nào rồi?”

Mục thành chủ vừa trở lại nơi ở, kiếm khách Ảnh Tử đã bước ra, nhìn Mục thành chủ, hỏi.

Mục thành chủ chỉ lắc đầu, thở dài nói: “Vẫn chưa thấy tỉnh, ngay cả Tiểu Uyển cũng không biết lúc nào cậu ấy mới tỉnh được”.

Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Thành chủ, tôi biết giờ đây ông đang phải chịu một áp lực rất lớn, không chỉ từ bên trong mà còn cả từ bên ngoài nữa, nhưng nếu ông đã kiên trì được lâu như vậy thì đừng có buông tay, nếu lúc này bỏ mặc Dương Thanh, một khi cậu ấy tỉnh lại được, thì từ đó về sau hai bên sẽ không còn quan hệ gì nữa’.

Mục thành chủ gật đầu: ‘Ông nói đúng lắm, Mục phủ đã phải nỗ lực rất nhiều, cũng đã trả giá rất lớn, tuy mục đích chính là để mở rộng Mục phủ nhưng chung quy, kiếp nạn lần này của Mục phủ cũng là vì cậu ấy mà ra’.

“Tôi cho rằng, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại được, nếu không, người bảo vệ sau lưng cậu ấy sẽ không nhãn nhịn đến giờ còn chưa chịu xuất hiện”.

Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu: “Đúng thế! Nếu Dương Thanh thực sự sắp chết, người bảo vệ sau lưng cậu ấy nhất định sẽ xuất hiện, ngay cả chúng ta đều không cảm nhận được người này, vậy chắc chắn thực lực người này đã phải từ Thiên Cảnh đổ lên, một cao thủ Thiên Cảnh thì sao có thể trơ mắt nhìn Dương Thanh cứ thế chết đi được?”

Mục thành chủ gật đầu, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng cực độ, ông lão nói: ‘Vì tôi nhất quyết bảo vệ Dương Thanh, đã có rất nhiều người của Mục phủ không hài lòng. Tôi sợ sẽ có vài người ỷ vào địa vị của mình ở Mục phủ này, cho rằng tôi sẽ không giết họ nên sẽ âm thầm ra tay với Dương Thanh. Ông hãy âm thầm theo sát bên Dương Thanh, tuyệt đối đừng để đám ngu xuẩn kia hủy hoại công sức bao lâu nay của chúng ta”.

Kiếm khách Ảnh Tử vội thưa: “Vâng!”

Nói xong chuyện này, Mục thành chủ lại hỏi: “Ngày ấy lúc ông đột phá đã bị vụ tự phát nổ của Dược Vương cắt ngang, mặc dù không bị thương nặng nhưng chuyện này hẳn cũng có ảnh hưởng lớn đến ông đúng không? Đoán chừng khi nào thì có thể thử đột phá cảnh giới một lần nữa?”

Kiếm khách Ảnh Tử mỉm cười: “Thành chủ, ngài yên tâm đi, chuyện ngày đó thực sự không ảnh hưởng quá lớn đến tôi đâu, không bao lâu nữa là tôi có thể thử đột phá lần hai”.
 
Chương 3219


Chương 3219:

“Nhưng khoảng thời gian trước mắt này chắc chăn không được, có quá nhiều người đang theo dõi sát sao Mục phủ, nếu tôi chọn đột phá vào lúc này, chuyện phát sinh ngày đó lại lặp lại thì phải làm sao?”

Ánh mắt Mục thành chủ lóe lên một tia sát khí, lạnh lẽo nói: ‘Đám trộm cướp chuột nhắt này thật khiến người ta chán ghét, đã ba ngày rồi vấn còn rình rập quanh Mục phủ chưa chịu bỏ cuộc”.

Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Tôi đề nghị, lúc này có thể tổ chức một nhóm cao thủ, giết một đám coi như giết gà dọa khỉ, cảnh cáo một phen'”.

Mục thành chủ đồng ý: “Đúng là nên giết gà dọa khỉ, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa!”

Từng ngày trôi qua, Dương Thanh vẫn mãi nằm yên trên giường bệnh, Hoài Lam phụ trách lau mình cho anh, Phùng Tiểu Uyển thì phụ trách chữa trị những thương tích trên người anh, tình cảnh có vẻ rất đáng hưởng thụ đấy, nhưng đối với Dương Thanh mà nói, quả thực đây là dẫn vặt.

Anh vần có ý thức, nhưng vẫn không cách nào mở mắt ra được.

Những điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh đã nhận ra, tu vi võ thuật của mình hình như lại biến mất.

Đương nhiên cũng có thể do những nguyên nhân khác khiến anh tạm thời mất đi tu vi võ thuật.

Hôm đó, đợi Phùng Tiểu Uyển trị liệu cho Dương Thanh xong, Hoài Lam mới hỏi: “Tiểu Uyển này, anh Thanh đã hôn mê một tuần rồi, sao vẫn không tỉnh lại được nhỉ?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, nói: “Em cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng chị yên tâm đi, đại đa số các vết thương của anh ấy đã khôi phục rồi, ngay cả cánh tay phải bị thương nghiêm trọng thế cũng đã hoàn toàn ổn định lại, không cần lo đến chuyện phải cưa tay nữa”.

“Còn về nguyên do vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh thì em không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, anh Thanh nhất định có thể tỉnh lại, bây giờ chỉ còn lại vấn đề thời gian nữa thôi”.

Hoài Lam bất đắc dĩ nói: “Nếu anh Thanh cứ hôn mê năm ba năm không tỉnh thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ trông chừng anh ấy năm ba năm thế này à? Dù chúng ta muốn làm thế cũng chỉ sợ người của Mục phủ có ý kiến đấy”.

“Thời gian gần đây, mỗi lần chị ra ngoài, người của Mục phủ đều không thèm ngó ngàng đến chị, thậm chí chị còn có thể cảm nhận được mấy luồng sát khí, hẳn là nhăm vào anh Thanh’.

Nghe Hoài Lam nói xong, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển trở nên lo âu, cô ta nhìn Dương Thanh năm trên giường bệnh, nói: ‘Anh Thanh, rốt cuộc bao giờ anh mới chịu tỉnh lại?”

Dương Thanh nghe hai cô gái nói chuyện, lòng cũng vô cùng lo lắng, anh nỗ lực muốn mở mắt ra, hoặc là nhúc nhích thân thể, trong suốt mấy ngày nay, anh đã thử vô số lần, nhưng chưa từng thành công.

“Sao mình cứ có cảm giác, ở đan điền hình như có thứ gì đang đè lên? Cho nên việc mình không thể tỉnh lại hẳn là có liên quan đến cảm giác bị ngăn chặn này”.

Dương Thanh thầm nhủ, anh nỗ lực tu luyện Chiến Thần Quyết để khôi phục thực lực, nhưng mỗi lần vận dụng Chiến Thần Quyết muốn hút chút linh khí mỏng manh trong không khí vào đan điền, linh khí lại như va phải một tấm chản, không thể tiến vào đan điền được.

Linh khí không thể vào đan điền thì anh sẽ không cách nào phát huy được thực lực, đồng thời cũng không có cách nào tu luyện.

Nhưng cũng may, đan điền của anh không bị phế bỏ, chỉ tạm thời bị “đóng lại” mà thôi, có lẽ đợi khi anh tỉnh lại, đan điền cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường.

Dương Thanh âm thầm tự nhủ trong lòng.

Tu luyện không thành công, Dương Thanh cũng không chịu nhàn rỗi, anh bắt đầu dùng các cảm quan để cảm ứng mọi thứ xung quanh.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn làm vậy, mọi thứ quanh căn phòng này, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu bây giờ anh có thể tỉnh lại thì dù nhắm mắt cũng tránh được mọi chướng ngại vật trong phòng.
 
Chương 3220


Chương 3220:

Ban đầu, anh chỉ có thể cảm nhận được những thứ trong phòng bệnh này, nhưng càng huấn luyện, phạm vi cảm nhận của anh càng rộng ra.

Cảm quan không ngừng mở rộng phạm vi cảm nhận của mình giống như radar vậy.

Từ trong phòng bệnh của anh mở rộng ra biệt viện, rồi đến toàn bộ Mục phủ, hôm nay, tất cả mọi thứ ở Mục phủ đều năm trong phạm vi cảm nhận của anh.

Đương nhiên, cảm nhận thì vẫn chỉ là cảm nhận, tuy có thể phân biệt rõ người hay động vật hoặc là vật phẩm gì, nhưng lại không nhìn thấy.

“Hôm nay, phạm vi cảm nhận của mình đã khuếch trương ra khắp Mục phủ, bản thân mình cũng đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố Thủy, vậy liệu mình có thể lợi dụng sức mạnh nguyên tố để khống chế nước không?”

Trong đầu Dương Thanh bỗng nảy lên một ý tưởng to gan lớn mật.

Đúng dịp, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều không có ở trong phòng, trên bàn lại có một chén nước.

Ngay lúc này, bỗng có một luồng sức mạnh cực kì dịu nhẹ từ trên người Dương Thanh chầm chậm khuếch tán ra, sức mạnh này mềm nhẹ như nước, tụ dần đến chỗ chén nước trên bàn.

Ngay sau đó, nước trong chén từ trong chén bay lên, lơ lửng giữa không trung, lúc thì biến thành con chim nhỏ, lúc lại biến thành một con rồng nước.

Dương Thanh chăm chú điều khiển nước trong chén, thậm chí quên cả việc cảm nhận bên ngoài.

Đúng lúc này, một tên sát thủ mặc đồ đen, che kín mặt, lắng lặng tiến vào trong phòng.

Vừa lẻn vào phòng, gã sát thủ khiếp sợ phát hiện ra, trong không khí có một con rồng nước đang bơi lội qua lại, lập tức ngây ra.

Sát thủ kinh ngạc thốt lên: ‘Đây là thứ gì?”

Cho đến lúc này, Dương Thanh mới phản ứng lại, phòng này có người đột nhập.

“Rào” một tiếng, con rồng nước hóa thành vô số giọt rơi ào xuống đất.

Sát thủ tuy cũng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lại nhớ rõ mục đích mình tới đây là gì, bèn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tay cầm một con dao găm, tiến đến trước giường bệnh của Dương Thanh.

Gã sát thủ vung dao, nhìn chăm chằm Dương Thanh nằm bất động trên giường, lạnh lùng nói: “Mày không nên tới Mục phủ mới phải!”

Vừa dứt lời, gã sát thủ không hề do dự, con dao trong tay lao nhanh về phía trái tim Dương Thanh.

“Phụt!”

Ngay khi con dao găm kia sắp cắm và0 trái tim Dương Thanh, một mũi tên nước phóng vút tới, xuyên thủng đầu tên sát thủ, hệt như một mũi tên thứ thiệt.

Dưới lớp vải che mặt, cơ mặt gã sát thủ đã cứng đờ ra.

Theo quán tính của thân thể, con dao găm trong tay sát thủ vẫn đâm vào vị trí lồ|\|g ngực Dương Thanh, nhưng vì gã sát thủ đã bị mũi tên nước xuyên qua đầu ngay trước khi đâm xuống nên lực đâm của con dao này cũng không quá mạnh, chỉ đủ để làm trầy một chút da trên ngực Dương Thanh.

Tuy không tỉnh lại nhưng dù sao Dương Thanh cũng là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ thực thụ, độ mạnh của thân thể vốn rất cao, các cao thủ dưới cấp bậc Siêu Phàm Bát Cảnh không thể đâm xuyên thân thể anh chỉ bằng một con dao găm lao theo quán tính được.

Lúc này, kiếm khách Ảnh Tử đang núp trong bóng tối, chuẩn bị ra tay, chứng kiến vụ việc vừa rồi liền trợn to mắt nhìn.

Từ khi gã sát thủ này lẻn vào trong biệt viện của Dương Thanh, kiếm khách Ảnh Tử đã nắm bắt được hành tung và bám sát theo, vừa rồi, dù Dương Thanh không dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để ngưng tụ thành mũi tên nước, gi3t chết sát thủ, kiếm khách Ảnh Tử cũng sẽ ra tay cứu anh.
 
Chương 3221-3222


Chương 3221:

“Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra?”

Kiếm khách Ảnh Tử vẫn ẩn thân, nghi hoặc tự hỏi.

Ông ta biết Dương Thanh đã tu luyện ra sức mạnh nguyên tố Thủy, nhưng chưa từng dám nghĩ, Dương Thanh đã có thể vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy đến mức độ sử dụng nước ngưng đọng thành mũi tên để giết người.

Là một cao thủ võ thuật, đương nhiên kiếm khách Ảnh Tử cũng hiểu rõ, muốn tu luyện sức mạnh nguyên tố tới trình độ đó sẽ gian nan cỡ nào.

“Không đúng!”

Kiếm khách Ảnh Tử bỗng lắc đầu, sắc mặt càng trở nên khẩn trương, ông ta hạ giọng lẩm bẩm: “Người lấy mũi tên nước giết sát thủ không phải là Dương Thanh.

“Nếu đúng là cậu ấy làm thì chứng tỏ cậu ấy đã tỉnh, nhưng khi sát thủ bị mũi tên nước bắn chết, Dương Thanh vẫn nằm yên trên giường, chưa hề né tránh, thi thể của sát thủ kia còn đang đè lên người Dương Thanh kìa”.

“Vậy có nghĩa là, người vừa dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để giết sát thủ không phải là Dương Thanh mà là một người khác”.

Nghĩ tới đây, lòng ông ta tràn đầy khiếp sợ, kiêng kị ngó nhìn xung quanh một lượt, nhưng vẫn không cảm nhận được bất kì cao thủ nào ở quanh đây.

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn chăm chằm về phía Dương Thanh hồi lâu rồi mới tung người nhảy.

vào, hành động êm nhẹ như mảnh lá rung trên mặt đất, nhảy qua cửa sổ đi vào phòng Dương Thanh, xách thi thể sát thủ mang đi.

Tại phòng riêng của Mục thành chủ trong Mục phủ.

Thi thể gã sát thủ áo đen bị ném trên mặt đất, tấm vải bịt mặt cũng đã bị gỡ xuống.

“Ra là Mục Thành Nghiệp! Thật to gan, dám giấu tôi đi ám sát Dương Thanh, may mà Dương Thanh không sao, bằng không, Mục phủ này chỉ e sẽ bị diệt sạch”.

Mục thành chủ nhìn chăm chăm thi thể gã sát thủ, tức giận nói.

Kiếm khách Ảnh Tử đã thuật lại toàn bộ sự việc mới chứng kiến, đồng thời cũng nêu ra suy đoán của mình với Mục thành chủ.

Mục thành chủ nhìn sang phía kiếm khách Ảnh Tử, nói: “Ảnh Tử, lần này may nhờ có ông, bằng không thì lớn chuyện rồi”.

Kiếm kháchẢnh Tử läc đầu, sắc mặt trở nên trịnh trọng, nói: ‘Sau lưng Dương Thanh quả nhiên có người bảo vệ, Dương Thanh ở Mục phủ đã lâu như vậy mà chúng ta đều không phát hiện được tung tích của đối phương, chứng tỏ thực lực của người này đã vượt trên hai chúng ta, tôi e rằng người này đã bước vào Thiên Cảnh”.

Mục thành chủ gật đầu: “Chắc hẳn phải là cao thủ Thiên Cảnh rồi, địa vị của Dương Thanh quả là rất cao, cao đến độ chúng ta không thể tưởng tượng nổi, người bảo vệ cũng là một vị cao thủ Thiên Cảnh”.

Dương Thanh hoàn toàn không hề hay biết, việc mình dùng sức mạnh nguyên tố Thủy ngưng tụ thành một mũi tên nước, gi3t chết sát thủ, lại bị biến thành hành vi của một người bảo vệ nào đó mà ngay cả anh cũng chưa từng quen biết.

Lúc này, anh đang năm trên giường bệnh, lòng lo lắng trùng trùng.

Anh biết, hiện giờ có rất nhiều người muốn giết anh, thậm chí ngay cả bên trong Mục phủ cũng có người muốn tiêu diệt anh rồi.

Nếu như người vừa bị giết là cao thủ của Mục phủ, liệu Mục phủ có vì việc này mà ra tay với anh không?

Càng nghĩ, lo âu trong lòng càng thêm nặng trĩu, anh nỗ lực thử động đậy một chút nhưng vẫn không hề có kết quả gì.

Chương 3222:

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 3223


Chương 3223:

“Có thể làm được đến mức này, sợ là chỉ có cao thủ Thiên Cảnh mới làm nổi”.

Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu tán thành, nói: “Xem ra, sở dĩ Dương Thanh đến nay còn chưa tỉnh cũng là vì bị cao thủ phong ấn đan điền’.

“Chỉ có điều, tôi thực sự không hiểu, vì sao người đó lại phải phong ấn đan điền của Dương Thanh?”

Trong khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử còn đang khiếp sợ trước thực lực của người bảo vệ sau lưng Dương Thanh, bên ngoài Mục phủ có một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại.

“Thưa ông chủ, chừng nào thì chúng ta ra tay?”

Một gã đàn ông đầu đinh, tuổi chừng trung niên, cao to vạm vỡ quay sang hỏi ông già tóc hoa râm ngồi bên cạnh.

Sắc mặt ông già kia có vẻ rất nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Hiện giờ còn rất nhiều phe đang âm thầm theo dõi Mục phủ, tạm thời không tìm được cơ hội tốt nhất để ra tay, chúng ta cần chờ thêm một chút”.

Gã đàn ông trung niên lại hỏi: “Phải đợi đến bao giờ?”

Ông già kia trâm mặc một lát rồi lên tiếng: “Chỉ cần có người ra tay trước, chúng ta sẽ lập †ức tấn công ngay!”

Ông già vừa dứt lời, chợt có mấy hơi thở võ thuật cực mạnh bùng phát.

Ông già kia bèn dặn: “Đã tới lúc ra tay, thông báo cho người của chúng ta chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

“Vâng!”

Gã đàn ông trung niên vạm vỡ vội lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, truyền đạt lại mệnh lệnh vừa rồi của ông già.

“Kẻ nào dám tới Mục phủ làm càn?”

Từ trongMục phủ, Mục Hoa đẩy xe lăn đưa Mục thành chủ ra ngoài.

Bên ngoài có bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đứng đối diện với Mục thành chủ.

Gã cao thủ cầm đầu thoạt trông còn rất trẻ tuổi, chỉ mới chừng bốn mươi, mặc bộ đồ sang trọng, toàn thân đều tản ra một khí thế của kẻ có địa vị cao.

Mới chừng bốn mươi tuổi mà cảnh giới võ thuật đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhất định đây phải là thiên tài võ thuật, huống chỉ, người này còn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, phải nói là yêu nghiệt trong số những yêu nghiệt.

Lúc này, ông ta đang ngạo nghề nhìn Mục thành chủ, nói: “Tôi là Khương Nham, đến từ gia tộc Cổ Vỡ’.

Nghe Khương Nham nói thế, sắc mặt Mục thành chủ lập tức trở nên cực kì căng thẳng, ban đầu ông lão còn tưởng những nhóm cao thủ đang theo dõi Mục phủ chỉ là một vài cao thủ võ thuật tầm thường thôi, thật không ngờ, ngay cả cao thủ của gia tộc Cổ Võ cũng kéo tới rồi.

Ở Chiêu Châu đích thật có tồn tại một vài gia tộc có bề dày lịch sử võ thuật, những gia tộc này đều có lãnh địa thuộc về mình, chuyên lấy võ thuật làm nền tảng.

Trong các gia tộc Cổ Võ thường có rất nhiều thành viên cực kì xuất sắc, có thiên phú võ thuật cực cao.

Ngay cả những thế lực lớn như Mục phủ hay phủ Hoài Thành cũng chưa thể coi là gia tộc Cổ Võ, chỉ cùng lắm được gọi là gia tộc bán Cổ Võ.

Nguyên do gọi như vậy là bởi vì những gia tộc như phủ Hoài Thành và Mục phủ đều không có võ thuật truyền thừa nhiều đời thuộc về riêng mình, hơn nữa, họ vần còn tiếp xúc rất nhiều với thế tục.

Mà nay, một thế lực kinh khủng như gia tộc Cổ Võ thực sự lại cử người tới Mục phủ.

“Thì ra là người của nhà họ Khương, chảng biết cậu Khương đây tới Mục phủ chúng tôi có chuyện gì?”

Sau một thoáng trầm mặc, Mục thành chủ liền nhìn về phía Khương Nham, hỏi.
 
Chương 3224


Chương 3224:

Khương Nham nhíu mày, ông ta hoàn toàn không nhìn thấy chút kính nể nào từ sắc mặt Mục thành chủ lúc này.

Khương Nham nói thẳng: “Giao Dương Thanh ra đây, chúng tôi muốn đem cậu ta đi”.

Nghe vậy, ngoài mặt Mục thành chủ vần bình thản như cũ nhưng trong lòng đã âm thầm khiếp sợ. Ban đầu ông lão còn tưởng rằng mục đích của những người này là con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, nhưng nay xem ra lại không phải vậy, bọn họ muốn đem Dương Thanh đi.

“Xin lỗi, cậu Thanh là khách quý của Mục phủ chúng tôi, tạm thời không tiện gặp người khác, nếu nhà họ Khương muốn cậu ấy tới đó, xin hãy chờ tới khi tiện hơn, tôi sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy”.

Mục thành chủ bình tĩnh đáp.

Nghe Mục thành chủ nói thế, Khương Nham nhíu chặt mày hơn, lạnh lùng nói: ‘Ông nghe không hiểu lời tôi à? Tôi muốn ông giao Dương Thanh ra đây, chúng tôi muốn dẫn cậu ta đi”.

Mục thành chủ cười lạnh một tiếng: ‘Kẻ nghe không hiểu lời người khác nói là cậu Khương đây mới đúng!”

“Hỗn xược!”

Một gã cao thủ bên cạnh Khương Nham tức giận quát lớn: “Ông có biết ông chủ tôi là ai không mà dám nói chuyện với ông ấy bằng giọng điệu đó hải”

“Hừ”

Mục thành chủ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết các người là ai, nhưng nơi này là Mục phủ của tôi, ở chỗ này, tôi là người quyết định! Tôi nói cậu Thanh không tiện gặp khách thì có nghĩa là không tiện gặp! Các vị, mời về chol”

Ông lão thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, khiến bọn Khương Nham hết sức kinh ngạc.

Với thân phận là người của gia tộc Cổ Võ như bọn họ, tới nơi thế tục này, ai dám không nể mặt họ như vậy?

Nhưng lão già Mục thành chủ trước mắt kia thật sự không thèm nể mặt chút nào, đã nói rõ thân phận nhưng vấn dám đuổi bọn họ đi.

Sắc mặt Khương Nham càng trở nên âm trầm hơn, ông ta híp mắt nhìn chăm chằm vào Mục thành chủ, hỏi: “Nói vậy tức là Mục thành chủ không có ý định giao Dương Thanh ra đây?”

Mục thành chủ không chịu thua kém, cũng nhìn thẳng vào Khương Nham, lạnh lùng đáp: “Đúng thết”

“Nếu đã thế, tôi không còn cách nào khác, đành tự mình ra tay thôi!”

Khương Nham lạnh giọng nói. Ngay khi ông ta vừa dứt lời, một khí thế võ thuật cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông ta.

Ba tên cao thủ sau lưng ông ta cũng lập tức thả khí thế võ thuật của mình ra, quả nhiên, tất cả đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Giờ khắc này, ngay cả Mục thành chủ cũng cảm thấy áp lực lớn vô cùng, lòng âm thầm khiếp.

sợ, không hổ là cao thủ của gia tộc Cổ Võ, tuy cảnh giới võ thuật của ba người này đều là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng thực chất cũng đã cách Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không bao xa nữa rồi.

Nhất là gã Khương Nham, thực lực người này là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng lại có thể có khí thế ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Sắc mặt Mục thành chủ vẫn không hề thay đổi, chỉ nhìn thẳng vào đối phương, nói: ‘Cậu Khương, tốt nhất cậu nên cân nhắc cho kĩ, dám ra tay ngay tại Mục phủ chúng tôi, nếu chẳng may thất bại thì sẽ có hậu quả gì”.

“Hừ”
 
Chương 3225


Chương 3225:

Khương Nham hừ lạnh: “Vậy hôm nay để tôi thử xem xem cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của thế tục mạnh đến đâu”.

Dứt lời, ông ta lập tức di chuyển, lao thẳng về phía Mục thành chủ.

Đồng thời, ông ta còn căn dặn cấp dưới: “Những người khác đi tìm Dương Thanh!”

“Vâng!”

Ba gã cao thủ lập tức tuân lệnh rời đi, dường như không hề lo lắng đến chuyện Khương Nham sẽ thua Mục thành chủ.

Vài tên cao thủ của Mục phủ nhanh chóng đứng ra chặn đường bọn họ.

“Cút!”

Ba người kia bước lên trước, khí thế võ thuật cuồng bạo bùng nổ, đẩy lùi đám cao thủ của Mục phủ lại phía sau mấy bước.

“Keng!”

Đúng lúc này, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, mọi người chợt thấy một thanh trường kiếm từ đâu phi tới, cảm nửa thân xuống đất, âm hưởng từ thân kiếm vang vọng toàn bộ Mục phủ.

 

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: ‘Ai dám bước thêm một bước, giết không that”

Giây tiếp theo, một vị cao thủ áo đen bước ra.

Đó là kiếm khách Ảnh Tử.

Một thanh trường kiếm đã chặn đứng bước chân ba gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của nhà họ Khương.

Ba gã cao thủ nhà họ Khương vừa thấy kiếm khách Ảnh Tử xuất hiện thì đều lộ vẻ căng thẳng, bọn họ có thể cảm nhận được một sự uy hiếp cực lớn toát ra từ người kiếm khách Ảnh Tử.

Bọn họ đến từ gia tộc Cổ Võ, vốn khinh thường những gia tộc võ thuật trong thế tục này, cho nên trước khi tới đây hoàn toàn không hề tìm hiểu tin tức về Mục phủ, chỉ biết người đứng đầu Mục phủ là một người què, cảnh giới đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng lại không biết, ở Mục phủ còn có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ khác, thực lực có thể sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Lúc này, Mục thành chủ và Khương Nham đã giao đấu với nhau, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Bốn phía quanh Mục phủ từ lâu đã có rất nhiều cao thủ ẩn nấp, lúc này cao thủ nhà họ Khương ra tay, rất nhiều người của gia tộc khác cũng rục rịch chuẩn bị.

Thế nhưng, không một ai dám ra tay vào lúc này.

Trước kia, khi phủ Hoài Thành và Mục phủ khai chiến, bọn họ không được tận mắt thấy độ kịch liệt của cuộc chiến ấy mà chỉ nghe đồn, còn về phần thực lực chiến đấu của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử mạnh thế nào, bọn họ hoàn toàn không hề hay biết.

Chính bởi thế, bọn họ ẩn núp quanh Mục phủ đã lâu nhưng vẫn chưa ai dám ra tay, tất cả đều muốn đợi người khác ra tay trước, còn mình thì quan sát thực lực chiến đấu của Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã rồi mới quyết định có tham gia hay không.

Lúc này, kiếm khách Ảnh Tử dùng một thanh kiếm đã ngăn chặn ba gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, khiến cho đám cao thủ đang trốn quanh đó quan sát đều phải khiếp sợ.

“Chỉ băng một thanh kiếm mà đòi ngăn đường chúng tôi?”

Một tên cao thủ nhà họ Khương bỗng cười khẩy, vung tay hô: “Giết!”

Ông ta vừa dứt lời liền lập tức xông lên đầu tiên, lao về phía kiếm khách Ảnh Tử.

Hai gã cao thủ còn lại của nhà họ Khương cũng nhấc chân định lao về phía kiếm khách Ảnh HỮG Kiếm khách Ảnh Tử đã rút thanh kiếm lên, ngay khoảnh khảc tay ông ta nắm lấy thanh kiếm, một hơi thở võ thuật vô cùng cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người ông ta.
 
Chương 3226-3227


Chương 3226:

Chỉ trong chớp mắt, ông ta như bỗng biến thành người khác, hơi thở ban đầu chỉ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại vọt thẳng lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

“Giết!”

Kiếm khách Ảnh Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Trường kiếm chém xuống, mặt đất lập tức nứt ra một khe lớn.

Giây tiếp theo, kiếm khách Ảnh Tử liền di chuyển.

Gần như trong nháy mắt, ông ta đã xuất hiện trước mặt ba gã cao thủ nhà họ Khương, vung thanh trường kiếm trong tay, chém về phía một gã cao thủ trong đó.

“Phập!”

Ánh kiếm lóe lên, một cánh tay rơi xuống đất.

“A… Tay tôi, tay tôi…”

Gã cao thủ vừa hô tấn công kia đã bị chém đứt cả cánh tay, ông ta lập tức gào lên đau đớn, mặt mũi vặn vẹo cả đi.

Hai tên cao thủ còn lại thấy thế thì đều lộ vẻ hoảng sợ, chân vốn đã định lao về phía kiếm khách Ảnh Tử bỗng khựng lại giữa chừng.

Gã cao thủ vừa bị kiếm khách Ảnh Tử chém đút lìa tay chính là người có thực lực mạnh nhất trong số họ.

Ngay cả người mạnh nhất cũng đã bị đối phương chém đứt một cánh tay chỉ với một chiêu kiếm, bọn họ còn lao tới thì khác gì chịu chết?

“Uỳnh!”

Đúng lúc này, một tiếng va chạm trầm đục vang lên, một bóng người trung niên bay vụt ra xa hơn chục mét, thân mình nặng nề nện vào núi giả bên cửa trang viên Mục phủ.

Gã đàn ông trung niên bị đánh bay kia chính là Khương Nham.

Mục thành chủ vẫn ngồi yên ổn trên xe lăn, sắc mặt bình thản, như thể người vừa trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt như thế không phải ông lão vậy.

Khương Nham lồm cồm bò dậy, sắc mặt trăng bệch ra, khóe miệng tràn máu tươi.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Lão già khốn kiếp! Ông dám đánh tôi bị thương à!”

Mục thành chủ lạnh nhạt bảo: “Không chịu nhận thua à?”

Khương Nham hít sâu mấy hơn, nỗ lực lấy lại tỉnh táo, điều này quả thực là một nỗi sỉ nhục to lớn đối với ông ta.

Đường đường là người của nhà họ Khương, một gia tộc Cổ Võ có tiếng, ông ta đã khi nào phải chịu nỗi nhục thế này?

Lần này ông ta dẫn theo ba cao thủ tới Mục phủ đòi người, kết quả, mình thì bị đối phương dễ dàng đánh bại, cấp dưới thì bị người ta chém đứt một cánh tay.

Khương Nham căm tức nhìn Mục thành chủ, nói: ‘Được, được lãm! Mục thành chủ, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này! Hi vọng ông sẽ không hối hận vì những hành vi của mình ngày hôm nay”.

Dứt lời, ông ta vung tay: “Chúng ta đi thôi!”

Ba gã cao thủ của nhà họ Khương vội vã đi theo Khương Nham rời khỏi đó.

Chương 3227:

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 3228


Chương 3228:

“Được ạ”

Phùng Tiểu Uyển nhận lời.

Hoài Lam lập tức cười ha ha, như thể gian kế vừa thành công: “Cứ như vậy nhé, không được đổi ý đâu nhét”

Phùng Tiểu Uyển dở khóc dở cười, nói: “Chỉ là việc lau người cho anh ấy thôi mà? Có phải em chưa từng làm việc đó đâu, có gì mà phải ngại?”

Nói xong, cô ta bắt đầu lau người cho Dương Thanh.

Hoài Lam vội vã rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, trong phòng truyền ra một tiếng kêu kinh sợ, Hoài Lam đắc ý cười ha hả: “Nhóc con à, giờ thì biết vì sao chị không muốn lau người cho anh ấy rồi chứ?”

Đợi sau khi Phùng Tiểu Uyển lau người cho Dương Thanh xong và đi ra khỏi phòng, gương mặt cô ta đã đỏ bừng cả lên, thậm chí sắc đỏ còn lan xuống cổ.

Lúc này, Dương Thanh đã khôi phục ý thức nhưng lại không cách nào tỉnh dậy được, lòng tràn đầy khó xử: “Người anh em à, dạo này mày làm sao thế hả? Mùa xuân đã tới đâu? Mày không thể bớt bớt đi chút được à?”

Vào lúc này, Dương Thanh chỉ không nhúc nhích được thân thể, còn mọi thứ đều bình thường, có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ đang xảy ra bên ngoài.

Từ sau khi có ý thức, chỉ cần trong phòng không có ai, Dương Thanh sẽ tiến hành vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy.

Mỗi ngày tập vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy, khả năng điều khiển nước của anh lại tăng cao, có thể nói, hiện tại anh đã đạt tới trình độ dùng sức mạnh nguyên tố Thủy để giết người một cách vô hình.

Ngoài điều này, anh còn cảm nhận được, sức mạnh tinh thần của mình đã tăng lên khá nhiều, hôm nay, anh đã có thể cảm nhận được mọi chuyện trong vòng một kilômét quanh mình.

Nếu lúc này anh tỉnh dậy được thì dù nhắm mắt, anh vẫn có thể di chuyển như người thường, đồng thời có thể né tránh bất kì chướng ngại vật nào trên đường.

Chỉ có điều, anh vần không biết, hiện giờ đã có người để mắt đến anh, mà còn là người của gia tộc Cổ Võ.

Lúc này, bên ngoài Mục phủ, có một bóng người trung niên, sau lưng còn có ba gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, trong đó có một người cụt tay.

Đoàn người này chính là bốn cao thủ của gia tộc Cổ Võ họ Khương sau khi chiến bại đã rời khỏi phạm vi Mục phủ.

Một gã cao thủ nhà họ Khương tức giận nhìn chằm chằm về phía Mục phủ, nghiến răng nói: “Ông chủ, lão già Mục thành chủ này quá kiêu ngạo, lại dám chống đối ngài chỉ vì thăng ranh Dương Thanh, thật đúng là chán sống”.

“Hừ”

Khương Nham hừ lạnh một tiếng: “Vậy cứ để ông ta kiêu ngạo thêm một lúc đi, chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ biết, động đến nhà họ Khương chúng ta sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng cỡ nào’.

“Ông chủ, thực lực của Mục thành chủ hẳn đã cách bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm không xa, tôi đề nghị hiện giờ nên phân công cao thủ bán bộ Thiên Cảnh tới giết người này, nếu không, đợi khi thực lực của ông ta thực sự tiến vào bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, chúng ta muốn đối phó với ông †a thì sẽ càng khó hơn”.

Một gã cao thủ của nhà họ Khương lên tiếng, sắc mặt cực kì căng thẳng, lại liếc nhìn gã cao thủ bị kiếm khách Ảnh Tử chặt bỏ một tay, tiếp tục nói: “Ngoại trừ Mục thành chủ, còn cả lão kiếm khách Ảnh Tử kia nữa, thực lực ông ta cũng rất mạnh, tuy mới chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng thanh trường kiếm trong tay ông ta lại rất kì lạ, có thanh kiếm này, thực lực của ông ta có thể sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.
 
Chương 3229


Chương 3229:

Khương Nham gật đầu, hí mắt nhìn chăm chằm về phía Mục phủ, trầm giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì thanh trường kiếm của kiếm khách Ảnh Tử đó là một thanh linh kiếm”.

“Linh kiếm?”

Ba tên cao thủ của nhà họ Khương đều khiếp Sợ ra mặt.

Gia tộc Cổ Võ họ Khương không phải không có linh khí nhưng cũng không có nhiều, vậy mà ngoài thế tục, bọn họ lại đã nghe nói đến hai thanh linh khí, một là con dao găm của Dương Thanh, hai là thanh trường kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử.

Một gã cao thủ híp mắt, mặt lộ vẻ tham lam: “Nếu như chúng ta có thể chiếm được Mục phủ, vậy chẳng phải là, một lần lấy được hai thanh linh khí?”

“Ông chủ, hay là giờ gọi người tới ngay đi, nhất định phải gi3t chết Mục thành chủ trước khi ông ta bước vào cảnh giới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, nếu không, đợi ông ta lên cảnh giới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi, muốn giết ông ta, chúng ta buộc phải phái cao thủ Thiên Cảnh tới, nhưng Thủ Hộ Minh đã có quy định, người nào đã bước vào cảnh giới Thiên Cảnh, không được nhúng tay vào việc của các cao thủ dưới Thiên Cảnh”.

Khương Nham hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm không phải muốn đạt được là đạt được, chúng ta về gia tộc trước, đợi khi thời cơ chín muồi, tự nhiên sẽ có người tới xử lí ông ta’.

Ngay sau đó, người nhà họ Khương đều rời khỏi Thiện Thành.

Đám cao thủ trước đó còn đang âm thầm rình rập quanh Mục phủ thấy cả gia tộc Cổ Võ họ Khương cũng không làm gì được Mục phủ, bấy giờ mới chịu bỏ đi, tuy vẫn rất không cam tâm.

Ngay cả gia tộc Cổ Võ họ Khương còn không thâu tóm được Mục phủ, huống chỉ là bọn họ?

Hơn nữa, lúc trước, Mục thành chủ đánh bại Khương Nham nhanh như sét đánh, kiếm khách Ảnh Tử dùng một kiếm chém đứt lìa cánh tay một cao thủ nhà họ Khương, với sức mạnh này, ngoại trừ các gia tộc Cổ Võ, còn có thế lực nào dám khiêu chiến Mục phủ nữa?

Chẳng bao lâu sau, đám cao thủ ẩn nấp quanh Mục phủ đều đã rời đi hết.

Vào lúc này, tại phủ Hoài Thành.

“Bố, bố xuất quan rồi ạ?”

Sau khi Hoài Trấn chết, người thừa kế tiếp theo của phủ Hoài Thành là Hoài Kiệt thấy thành chủ Hoài Thành bước ra khỏi phong bèn mừng rỡ hỏi.

Lúc này, toàn thân thành chủ Hoài Thành đều tản ra một khí thế cực kì mạnh mẽ.

Thành chủ Hoài Thành gật đầu, vung tay lên: “Truyền lời xuống, triệu tập toàn bộ các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của Hoài Thành đến đây họp!”

Chẳng mấy chốc đã có một nhóm cao thủ có hơi thở võ thuật cực kì mạnh mẽ tới phủ Hoài Thành đợi lệnh thành chủ Hoài Thành.

Khi vừa thấy thành chủ Hoài Thành, tất cả đều có cảm giác không bình thường, tuy không biết thành chủ Hoài Thành đã gặp chuyện gì nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, thực lực của thành chủ Hoài Thành đã có bước tiến mới.

Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhìn thành chủ Hoài Thành, hỏi: “Thành chủ, ngài triệu tập chúng tôi tới đây nhất định có chuyện gì quan trọng đúng không?”

Thành chủ Hoài Thành gật đầu, trầm giọng nói: “Sau trận chiến với Mục phủ lần trước, phủ Hoài Thành chúng ta đã tổn thất cực kì nặng nề, hôm nay chỉ còn lại bảy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh”.

“Chút thực lực này đối với phủ Hoài Thành chúng ta là quá ít, chúng ta phải tìm cách mở rộng thực lực mới có thể làm đám người đang lăm le xâm phạm Hoài Thành phải trả một cái giá đắt”.

Nghe vậy, bảy tên cao thủ đều kinh ngạc.
 
Chương 3230


Chương 3230:

Một người thận trọng hỏi: ‘Vậy có nghĩa, thành chủ ngài triệu tập chúng tôi tới đây, là dự định tấn công Mục phủ?”

Thành chủ Hoài Thành lắc đầu, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh, giọng như băng giá: ‘Hiện tại mà đánh với Mục phủ, kết quả nhất định là hai bên cùng tổn thất nặng, cho nên giờ không phải lúc đánh với Mục phủ”.

Lại một gã cao thủ hỏi: ‘Không tấn công Mục phủ, vậy chúng ta chuẩn bị tấn công bên nào?”

Nếu thành chủ Hoài Thành đã nói cần mở rộng, vậy tất nhiên là phải khai chiến với thế lực khác.

Thành chủ Hoài Thành chậm rãi đứng dậy, một khí thế võ thuật khủng b0' từ trên người lão ta tràn ra, ngay lập tức, toàn bộ khu vực quanh phủ Hoài Thành đều nằm trong phạm vi khống chế của lão ta.

Cảm nhận được khí thế hùng mạnh khủng b0' này, cả bảy cao thủ đều khiếp sợ tột cùng.

Một cao thủ kinh ngạc hỏi: “Thành chủ, thực lực của ngài đã đột phá tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi sao?”

Thành chủ Hoài Thành lắc đầu: ‘Nếu tiến lên một bước nữa thì là Thiên Cảnh Nhất Phẩm!”

Mặc dù còn chưa bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm nhưng những lời này của lão ta đã nói rõ, thực lực của lão ta hiện giờ đã là bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, là cảnh giới mạnh nhất dưới Thiên Cảnh.

“Hôm nay, chúng ta hãy cho những thế lực sau lưng đám cao thủ dám rình rập phủ Hoài Thành chúng ta phải trả một cái giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của bọn chúng!”

Thành chủ Hoài Thành bước lên trước, vung tay, chỉ ra bên ngoài, lớn tiếng nói: “Tất cả các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trong phạm vi năm trăm mét quanh phủ Hoài Thành nghe đây, tôi cho các người năm phút, chủ động tới gặp tôi, băng không, hậu quả tự gánh lấy!”

Những lời này như sấm sét ầm ầm vang vọng bốn phía, tất cả các cao thủ trong phạm vi năm †răm mét quanh phủ Hoài Thành đều nghe được rõ mồn một.

Lời thành chủ Hoài Thành vừa nói, toàn bộ cao thủ trong phủ Hoài Thành đều nghe rành mạch từng lời, tất cả đều cảm thấy bầu nhiệt huyết như sôi trào, trong lòng họ, thành chủ Hoài Thành chính là thần của bọn họ.

Hôm nay, thành chủ Hoài Thành lại tuyên bố, muốn tất cả các cao thủ trong phạm vi năm trắm mét quanh phủ Hoài Thành phải tới gặp mình, khí phách này có ai so được?

Cùng lúc đó, một hơi thở võ thuật cực kì khủng b0' từ trên người lão ta tràn ra, bao phủ toàn bộ phạm vi năm trăm mét quanh phủ Hoài Thành.

Có vài vị cao thủ còn đang định làm bộ không nghe thấy, nhưng khi cảm nhận được luồng khí thế khủng b0' này, tất cả đều khiếp hãi tột cùng.

Khí thế võ thuật cỡ này, thành chủ Hoài Thành hản đã sắp bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi đi?

Nếu bọn họ dám chạy trốn, chỉ sợ sẽ bị thành chủ Hoài Thành bắt được và đánh chết ngay tại trận.

Vì thế, đám cao thủ ẩn thân quanh phủ Hoài Thành không ai dám liều mạng chạy trốn, đành vào trong phủ Hoài Thành gặp mặt thành chủ Hoài Thành.

Chỉ chớp mắt, hơn chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đã có mặt trong phòng họp của phủ Hoài Thành.

Lúc này, thành chủ Hoài Thành đang ngồi ở vị trí cao nhất, mặc bộ đồ vải thô, nhìn mộc mạc như một ông già bình thường, nhưng trên người lại tản ra một khí thế của kẻ bề trên.

“Tại hạ là người nhà họ Lý ở thành Phượng Hoàng, Lý Trọng Quang, xin ra mắt thành chủ Hoài Thành”.

Cao thủ đứng ở vị trí trước nhất chắp tay chào thành chủ Hoài Thành.

€ó người mở đầu, những cao thủ khác cũng lần lượt lên tiếng tự giới thiệu.

Tất cả không ai ngoại lệ, đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng thực lực mạnh nhất vẫn là vị Lý Trọng Quang của nhà họ Lý ở thành Phượng Hoàng, thực lực của người này đã cách Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không xa nữa.
 
Chương 3231-3232


Chương 3231:

Những cao thủ khác đều là Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và sơ kỳ.

Thành chủ Hoài Thành lạnh lẽo đảo mắt nhìn khắp chốn một lượt, ngạo mạn hỏi: “Thấy bổn thành chủ, vì sao không quỳ?”

Lão ta vừa thốt ra những lời này, tất cả đều kinh ngạc sững người.

Cao thủ tên Lý Trọng Quang cầm đầu đám người cũng cau mày, nhìn thành chủ Hoài Thành vẻ không vui, nói: ‘Dù ông là thành chủ phủ Hoài Thành nhưng cũng chưa có tư cách bắt chúng tôi phải quỳ lạy đâu nhỉ?”

Lý Trọng Quang vừa dứt lời, một luông uy lực võ thuật cực kì khủng khiếp lập tức bao trùm lên người lão.

Giờ khäc này, Lý Trọng Quang chỉ cảm thấy huyết mạch toàn thân như bị đè nén, sắc mặt tái nhợt cả đi.

Thành chủ Hoài Thành nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Trọng Quang, quát lớn: “Ông vừa nói gì?

Tôi nghe không hiểu, lặp lại lân nữa đi”.

Lý Trọng Quang cũng nhìn chằm chằm về phía thành chủ Hoài Thành, lão ta có thể cảm nhận được thành chủ Hoài Thành đang muốn giết mình, chỉ cần lão ta dám lặp lại lời đó, thành chủ Hoài Thành nhất định sẽ gi3t chết lão ta.

Vì thế, thái độ của Lý Trọng Quang đã mềm đi rất nhiều, lão ta nói: “Thành chủ Hoài Thành, tại hạ không có ý gì, chỉ là chúng tôi không phải người của phủ Hoài Thành, ngài yêu cầu chúng tôi quỳ lạy có phải là chuyện không thích hợp lắm không?”

“Quỳ xuống!”

Thành chủ Hoài Thành bỗng hét lớn.

Lý Trọng Quang đột nhiên cảm thấy hai chữ mà thành chủ Hoài Thành vừa thét ra bỗng nổ tung trong đầu lão ta, hệt như một tiếng sét, khiến lão ta vô cùng sợ hãi.

Đồng thời, còn có một luồng uy lực cực kì hùng hậu đè xu0'ng người lão ta.

Hai đầu gối Lý Trọng Quang bỗng mềm nhữn ra, nặng nề quỳ phịch xuống đất.

Tất cả mọi người có mặt đều khiếp sợ tột cùng.

Hơn chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh khác đều trợn mắt há miệng, nghệt mặt nhìn Lý Trọng Quang quỳ trước mặt thành chủ Hoài Thành.

“Các người thì sao?”

Thành chủ Hoài Thành đảo mắt nhìn quanh, hỏi đám cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh còn lại.

“Phich!”

““Phich!”

Ngay cả Lý Trọng Quang – người có thực lực mạnh nhất trong số họ cũng không thể phản kháng nổi uy lực của thành chủ Hoài Thành, buộc.

phải quỳ xuống, huống chỉ là bọn họ?

Ngay lập tức, những người khác liên tục gập gối quỳ trên mặt đất.

Duy chỉ có một người đàn ông trung niên là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ không chịu quỳ, ông ta nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, nói: “Thành chủ Hoài Thành, tốt nhất ông nên nghĩ cho kĩ rồi hãng quyết định bảo tôi quỳ hay không, tôi đến từ Thanh Châu…”

“Phập!”

Người này còn chưa nói xong, một con dao găm đã phóng vút ra, xuyên thủng qua tim ông ta rồi xuyên qua lưng bay ra, cắm phập vào vách tường, trên tường chỉ còn chuôi dao còn ở bên ngoài.

Chương 3232:

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 3233-3234


Chương 3233:

Vừa rồi, Hoài Lam đã biết chuyện ở phủ Hoài Thành, bèn thuật lại toàn bộ cho Phùng Tiểu Uyển.

Phùng Tiểu Uyển lo âu hỏi: “Chị Lam, chị nói xem, giờ phủ Hoài Thành vội vã mở rộng nhân số như thế, đợi ổn định lại rồi, liệu thành chủ Hoài Thành có dẫn người tới tấn công Mục phủ không?”

Hoài Lam gật đầu ngay tắp lự: “Có! Theo những gì chị biết về thành chủ Hoài Thành, ông ta luôn hành động vô cùng cẩn trọng, nếu đã thấy rõ tiềm lực của anh Thanh rồi, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ấy đâu”.

“Có điều, hiện anh ấy đang ở trong Mục phủ, có Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử bảo vệ, thành chủ Hoài Thành tạm thời không dám tấn công tới đây, nhưng hôm nay ông ta đã có hành động rầm rộ như vậy, thực lực của phủ Hoài Thành chắc sẽ tăng vọt lên nhanh thôi”.

“Chỉ cần bên ông ta có thêm một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nữa, chắc chắn sẽ dẫn người tới đánh Mục phủ. Lần thứ hai tấn công nơi này, ông ta sẽ chuẩn bị chu đáo hơn lần trước, khi đó, Mục phủ sẽ lâm nguy”.

“Mục phủ lâm nguy, anh Thanh cũng sẽ rơi vào vòng nguy hiểm, cho nên, chúng ta phải tìm cách lặng lẽ mang anh ấy rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt”.

Ngay khi Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển còn đang lo lắng, thành chủ Hoài Thành đã đích thân dẫn các cao thủ tới những gia tộc từng cử cao thủ rình rập phủ Hoài Thành, bắt đầu tấn công tiêu diệt.

Những gia tộc chịu quy phục thành chủ Hoài Thành, lão ta sẽ cho tất cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của gia tộc đó uống thuốc độc để khống chế, còn những gia tộc cứng cỏi không chịu khuất phục thì đều bị phủ Hoài Thành diệt sạch.

Từng ngày trôi qua, phủ Hoài Thành liên tục được mở rộng, trước đó vốn đang trong tình trạng thực lực suy kiệt sau hai cuộc chiến, chỉ sau một tuần ngắn ngủi, thực lực của phủ Hoài Thành đã tăng vọt trở lại.

Hiện nay, số lượng cao thủ Siêu Phàm Cảnh của phủ Hoài Thành đã gấp đôi số lượng ở thời kì mạnh nhất trước đây.

Cũng trong một tuần này, Dương Thanh không ngừng học tập vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy, mặc dù không cách nào tu luyện nâng cao cảnh giới võ thuật nhưng lực tỉnh thần của anh đang nhanh chóng tăng vọt.

Cùng với sự tăng trưởng nhanh chóng của lực tỉnh thần, khả năng vận dụng sức mạnh nguyên tố Thủy của anh cũng đạt tới đỉnh cao.

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển vẫn muốn mang Dương Thanh rời khỏi Mục phủ nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, dẫu sao, nơi này cũng là Mục phủ, hai cô muốn mang một người đang ở trạng thái ngủ say ra khỏi nơi này mà không để bất cứ ai phát hiện thì quả là một việckhông thể thực hiện được.

Hôm nay, bên trong gian phòng của Mục thành chủ đột nhiên truyền ra một uy lực võ thuật vô cùng khủng khiếp.

Kiếm khách Ảnh Tử đang canh giữ bên ngoài cửa lập tức cảnh giác, ông ta đi tới trước cửa, hơi thở võ thuật sánh ngang cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đột nhiên bùng phát từ trên người ông ta.

Kiếm khách Ảnh Tử lạnh lùng quát: “Trong vòng một phút, tất cả đều phải di chuyển cách xa nơi này tối thiểu năm trăm mét, băng không, giết không cần hỏi!”

Nghe vậy, đám cao thủ của Mục phủ còn đang tò mò muốn tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra liền vội vã lùi lại ngay lập tức.

Kiếm khách Ảnh Tử cảm thấy, lúc này chính là thời khäc quan trọng nhất của Mục thành chủ, ông lão đã bế quan một tuần nay, hiện ông ta phải canh chừng hết sức cẩn thận, nếu lúc này có sát thủ do thế lực khác cử đến tập kích Mục thành chủ thì nhất định Mục thành chủ sẽ gặp nguy hiểm.

Giống như lần trước, trong ngày Mục phủ và phủ Hoài Thành khai chiến, nếu không phải vụ tự phát nổ của Dược Vương làm gián đoạn quá trình đột phá đồng thời làm ông ta bị thương, thì nay, cảnh giới võ thuật của ông ta đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Hôm nay, Mục phủ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, rất nhiều thế lực đều đang rình rập quanh đây, trong tình huống này, ông ta nhất định không thể để Mục thành chủ gặp bất trắc gì.

Chương 3234:

Cũng may, mọi việc đều thuận lợi, không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, hai mươi phút sau, hơi thở võ thuật trong căn phòng dần tan biến, chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy mở, Mục thành chủ thong thả bước ra ngoài.

“Thành chủ!”

Gặp lại Mục thành chủ, kiếm khách Ảnh Tử kích động và vui mừng vô cùng, ông ta nhìn xuống hai chân Mục thành chủ, mừng rỡ kêu lên: “Hai chân ngài đã khôi phục rồi?”

Mục thành chủ cũng nở một nụ cười ấm áp, gật đầu và nói: “Y thuật của Tiểu Uyển thật chẳng khác gì thần tiên, đợt trị liệu lần trước có tác dụng rất lớn, lần này, tôi bế quan tu luyện, thực lực lại tiến thêm một bước, năng lực tự khôi phục cũng tăng lên rất nhiều, cho nên mới có thể nhanh chóng đi lại được như thế”.

“Chỉ có điều, hiện giờ chân tôi cũng chỉ tạm thời đi lại được trong khoảng thời gian ngắn, không thể di chuyển quá lâu, muốn hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường, có lẽ còn cần nhờ Tiểu Uyển trị liệu thêm”.

Kiếm khách Ảnh Tử lúc này mới ý thức được, khí thế võ thuật trên người Mục thành chủ đã mạnh hơn, nhưng không phải do Mục thành chủ cố tình thả ra mà là bởi thực lực bản thân trở nên mạnh mẽ, không tự chủ được nên phát ra khí thế bén nhọn này.

Kiếm khách Ảnh Tử bèn hỏi: “Thành chủ, ngài đã đột phá lên Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi sao?”

Mục thành chủ cười cười, lắc đầu: “Chỉ là võ thuật có tiến bộ một bước mà thôi, Thiên Cảnh Nhất Phẩm nào có dễ dàng bước vào như vậy được? Từ xưa tới nay, có bao nhiêu cao thủ tới được cảnh giới như tôi rồi, nhưng hao hết cả đời cũng không thể bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

Nói xong, ông lão lại ngồi vào xe lăn, nói với kiếm khách Ảnh Tử: “Tạm thời bảo mật tin tức tôi đã có thể đi đứng trở lại”.

Kiếm khách Ảnh Tử vội thưa: “Vâng!”

Mục thành chủ bỗng hỏi: “Dương Thanh thế nào rồi?”

Kiếm khách Ảnh Tử lắc đầu, sắc mặt trở nên nặng nề: “Vẫn còn đang ngủ say, chỉ có điều, tôi cảm thấy rất kì quái, rõ ràng cậu ấy chưa tỉnh lại nhưng mỗi ngày đều có một lực tinh thần vô cùng mạnh mẽ tản ra từ trên người cậu ấy. Không chỉ có thế, mỗi ngày cậu ấy đều tu luyện sức mạnh nguyên tố Thủy, trong một tuần khi ngài bế quan tu luyện, lực tinh thần và sức mạnh nguyên tố Thủy của cậu ấy có thể nói là tăng vọt lên cũng không quá lời”.

Nghe vậy, Mục thành chủ trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đi theo tôi qua thăm Dương Thanh.

“Vâng!”

Kiếm khách Ảnh Tử đẩy xe đưa Mục thành chủ tới phòng bệnh của Dương Thanh.

“Ông Mục, ông Ảnh Tử!”

“Mục thành chủ, Ảnh Tử tiền bối!”

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam thấy hai người tới liền bước ra chào.

Mục thành chủ gật đầu, nhìn về phía giường bệnh của Dương Thanh, hỏi Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, tình hình hiện nay của Dương Thanh thế nào?”

Phùng Tiểu Uyển thở dài, lên tiếng: “Thực sự hì cháu cũng không rõ rốt cuộc anh Thanh bị làm sao, rõ ràng vết thương trên người đều đã khôi phục nhưng vần không sao tỉnh lại được, nếu không phải cháu biết anh ấy thật sự chưa tỉnh, có khi cháu còn nghi rằng anh ấy đang giả bộ ngủ đấy”.

Đúng lúc này, Mục thành chủ bỗng đứng dậy khỏi xe lăn, thong thả đi từng bước tới chỗ Dương Thanh.

Thấy ông lão có thể đứng lên đi lại, Hoài Lam kinh ngạc hô: “Mục thành chủ, chân ngài đã khôi phục rồi?”
 
Chương 3235


Chương 3235:

† Mục thành chủ cười cười, giải thích: “Chỉ có hể duy trì trạng thái này trong một thời gian ngắn, muốn khôi phục lại hoàn toàn còn phải nhờ Tiểu Uyển tiếp tục trị liệu cho tôi”.

Nói xong, ông lão ngồi xuống bên cạnh giường Dương Thanh, đưa tay đặt lên vị trí đan điền của anh.

Mục thành chủ vừa định cảm nhận tình hình bên trong đan điền Dương Thanh lại đột nhiên bị một lực vô cùng hùng hậu đẩy bản ngược tay ra.

Sắc mặt ông lão trở nên vô cùng khẩn trương, nay cảnh giới võ thuật của ông lão đã đạt tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, chỉ cần có cơ hội là sẽ bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm rồi.

Thực lực mạnh như vậy mà vấn không cách nào do thám tình hình bên trong đan điền của Dương Thanh, trái lại còn bị khí thế cực kì mạnh mẽ bên trong đan điền của Dương Thanh đẩy văng tay ra.

Có thể đoán được, thực lực của người đã phong ấn đan điền Dương Thanh mạnh mẽ cỡ nào.

Phùng Tiểu Uyển vội hỏi: ‘Ông Mục, ông có biết tình trạng anh Thanh là thế nào không ạ?”

Mục thành chủ nghiêm túc nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì nguyên nhân khiến cậu ấy không thể tỉnh lại dù thương tích đã khỏi hản là vì đan điền cậu ấy đã bị một cao thủ có thực lực vô cùng mạnh mẽ phong ấn lại rồi”.

“Lực phong ấn này, y thuật không thể trị liệu được, cho nên mới xảy ra tình huống như hiện tại, rõ ràng đã khỏi hẳn mọi thương tích nhưng lại không thể tỉnh”.

“Có điều, hiện giờ trừ việc không thể tỉnh dậy, tất cả mọi chức năng đều đang hoạt động bình thường, thậm chí có thể nghe hiểu nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta’.

Nghe vậy, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh.

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển chợt nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nhanh chóng đỏ lựng lên.

Phùng Tiểu Uyển xấu hổ hỏi Mục thành chủ: “Vậy có nghĩa là, nếu chúng cháu đụng vào người anh ấy, anh ấy cũng có thể cảm nhận được, có phải không ạ?”

Mục thành chủ gật đầu, nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Dương Thanh, tôi nói có đúng không?

Nếu đúng như vậy, cậu hãy dùng sức mạnh nguyên tố Thủy trả lời chúng tôi nhé!”

Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều ngượng ngùng đỏ mặt, khẩn trương nhìn về phía Dương Thanh.

Trong thời gian này, mỗi ngày các cô đều sẽ lau người cho Dương Thanh, nếu quả đúng như Mục thành chủ nói thì thật sự quá xấu hổ.

Lúc này, vì đã có ý thức từ lâu, Dương Thanh đang hết sức khó xử, anh còn đang dự định đợi khi mình tỉnh lại sẽ giả như chẳng hay biết gì, nhưng giờ đây, Mục thành chủ vừa bán đứng anh rồi.

Song, nếu Mục thành chủ đã đoán được sự thật, anh cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa.

Đột nhiên, nước trong chiếc chén đặt trên bàn bỗng như có sinh mệnh, chủ động bay ra khỏi chén.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, nước trong chén vẽ vào không trung một câu.

Nội dung do vệt nước tạo thành vô cùng đơn giản: “Thời gian vừa qua, cảm ơn Mục thành chủ nhiều!”

“Ha ha ha hai”

Mục thành chủ thấy câu trả lời kia, lập tức cười lớn, vừa cười vừa nói: “Quả đúng thết Cậu khách sáo rồi. Xin yên tâm, chỉ cần Mục phủ còn, không ai có thể gây thương tổn đến cậu”.

“Gậu chịu khó tĩnh dưỡng thêm, tôi không quấy rầy nữa”.

Dứt lời, Mục thành chủ ra hiệu cho kiếm khách Ảnh Tử đẩy xe lăn của mình rời khỏi đây.

Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã rời khỏi phòng hồi lâu, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới lấy lại tỉnh thần, hai cô đều đã đỏ bừng mặt, những điều đã thấy khi lau người cho Dương Thanh trước đây bồng hiện lại trong đầu.

Đặc biệt là khi nghĩ tới thời điểm xấu hổ kia, mặt của cả hai gần như nóng cháy.
 
Chương 3236


Chương 3236:

“Tiểu Uyển, chị cần nấu thuốc cho anh Thanh, đi trước đã”.

Hoài Lam bỗng lên tiếng, sau đó vội vã chạy khỏi phòng như trốn tránh.

Trong phòng chỉ còn Phùng Tiểu Uyển và Dương Thanh năm trên giường bệnh.

Tuy Phùng Tiểu Uyển cũng thấy xấu hổ khi nhớ lại những hình ảnh khó có thể miêu tả kia nhưng dùng sao cô ta cũng là một thần y, cũng từng thấy nhiều điều, cho nên có thể nhanh chóng gạt bỏ mấy hình ảnh không được lành mạnh kia đi, tiếp tục bình tĩnh trị liệu cho Dương Thanh.

Sau khi rời khỏi nơi ở của Dương Thanh, Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử trở về nơi ở của Mục thành chủ.

Kiếm khách Ảnh Tử vẫn không hiểu, bèn hỏi Mục thành chủ: “Thành chủ, hiện giờ đã có thể xác định rằng, đan điền của Dương Thanh bị cao thủ Thiên Cảnh phong ấn, nhưng nếu đối phương làm vậy thì nhất định phải có lí do”.

Mục thành chủ gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị: “Tôi từng đọc trong một quyển sách cổ có nhắc tới, một vài gia tộc ẩn thế cổ xưa cực kì mạnh có một ít thủ đoạn vô cùng độc đáo, có thể nói là đi ngược ý trời, có thể thông qua biện pháp phong ấn đan điền để giúp ổn định tình hình thương tích cho cao thủ võ thuật đang bị thương cực nặng”.

“Trước đó, tình hình của Dương Thanh vô cùng nghiêm trọng, tôi còn tưởng cậu ấy không qua khỏi, không ngờ cậu ấy vấn có thể vượt qua được. Khi đó tôi đã vô cùng kinh ngạc, giờ xem ra, có lẽ người kia đã tạm thời phong ấn đan điền cậu ấy nên mới giữ ổn định tình hình của cậu ấy được, bằng không, độ mạnh của thân thể cậu ấy lúc này hoàn toàn không thể chịu được thương tích nghiêm trọng như vậy”.

“Sau khi cưỡng chế sử dụng linh khí, thân thể sẽ bị phản phệ vô cùng nghiêm trọng, lúc trước Dương Thanh bị thương nặng, nguyên nhân chủ yếu là vì bị linh khí phản phệ, mà tình hình thương tích nặng như thế lại có thể khỏi hẳn chỉ sau một thời gian ngắn, nhất định là nhờ đan điền đã bị phong ấn”.

Nghe Mục thành chủ nói xong, kiếm khách Ảnh Tử thoáng kinh ngạc, hỏi: “Thành chủ, gia tộc ẩn thế mà ngài nói là gia tộc gì?”

Mục thành chủ lộ vẻ kính sợ, trầm giọng nói: “Có một vài gia tộc thần bí ẩn thếnkhông xuất hiện, theo như lời đồn thì còn mạnh hơn cả gia tộc Cổ Võ, ngay cả người đứng đầu gia tộc Cổ Võ cũng vô cùng kiêng kị những gia tộc ẩn thế này”.

“Từng có lời đồn răng, trong những gia tộc ẩn thế, cao thủ hàng đầu thậm chí đã đạt tới Thiên Cảnh Cửu Phẩm, tiến thêm một bước là có thể vượt trên Thiên Cảnh”.

Nghe đến đó, kiếm khách Ảnh Tử khiếp sợ vô cùng.

Ngay cả ông ta cũng chỉ mới lần đầu được nghe nói đến gia tộc ẩn thế, trước đó còn tưởng gia tộc Cố Võ đã vô cùng hùng mạnh rồi, nào ngờ vẫn còn những thế lực mạnh hơn cả gia tộc Cổ Võ như là gia tộc ẩn thế.

Chấn kinh hồi lâu, kiếm khách Ảnh Tử mới hoàn hồn, lên tiếng hỏi: “Vậy có phải, người bảo.

vệ sau lưng Dương Thanh đến từ một gia tộc ẩn thế? Và Dương Thanh, cũng là người của một gia tộc ẩn thế?”

Sắc mặt Mục thành chủ trở nên nghiêm nghị, ông lão nói: “Điều này thì không rõ, thế giới quá rộng lớn, có rất nhiều cao thủ vượt ngoài khả năng tưởng tượng của chúng ta, tôi cũng chỉ từng đọc được từ một quyển sách cổ, trong đó nói gia tộc ẩn thế biết biện pháp phong ấn đan điền, nhưng điều đó không có nghĩa là, chỉ có người của gia tộc ẩn thế mới có thể thực hiện phong ấn đan điền”.

“Song qua việc này, có thể xác định được một điều, bất kể Dương Thanh có phải người của gia tộc ẩn thế hay không, nếu đã có một vị cao thủ có thể phong ấn đan điền của Dương Thanh ngay dưới sự giám sát của chúng ta thì Dương Thanh cũng đã không phải là người mà chúng ta có thể động vào’.
 
Chương 3237


Chương 3237:

“Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời của Mục phủ chúng ta, sau này, bất kể có phải trả giá đắt cỡ nào, kể cả khi tôi không may đi trước cũng phải bảo đảm sự an toàn của Dương Thanh”.

Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Thành chủ, tôi hiểu”.

Mục thành chủ đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, trong thời gian qua, người của gia tộc Cổ Võ họ Khương có từng tới đây không?”

Kiếm khách Ảnh Tử läc đầu, lo âu nói: “Người của nhà họ Khương không thể cướp Dương Thanh trong tay chúng ta, chỉ e sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, chắc chắn bọn họ sẽ còn trở lại, mà khi trở lại, nhất định sẽ mang theo cao thủ bán bộ Thiên Cảnh”. : Mục thành chủ nhìn kiếm khách Ảnh Tử, nói: “Nếu cảnh giới võ thuật của ông có thể tiến vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cộng thêm thanh linh kiếm của ông nữa thì cũng coi như là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh, có thể đánh một trận rồi, nếu thật sự như thế, thì dù cao thủ bán bộ Thiên Cảnh của nhà họ Khương tới cũng không làm gì được chúng ta”.

Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, nói: “Thật đúng dịp, thời gian qua tôi cũng đã có chút ít cảm ngộ, cô Phùng lại cho tôi một ít đan dược có khả năng trợ giúp rất lớn cho quá trình đột phá của tôi, nếu ngài đã xuất quan, tôi dự định bế quan tu luyện ít lâu, xem xem liệu có thể thuận lợi đột phá cảnh giới không”.

Mục thành chủ gật đầu: “Được! Ông cứ yên tâm tu luyện, lần này, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm gián đoạn quá trình đột phá của ông đâu”.

Nói xong, Mục thành chủ lại hỏi: ‘Còn bên phủ Hoài Thành thì sao? Có xảy ra chuyện gì lớn không?”

Kiếm khách Ảnh Tử vội thuật lại tỉ mỉ những chuyện đã xảy ra ở phủ Hoài Thành.

Nghe ông ta nói xong, Mục thành chủ thoáng lộ vẻ lo âu, ông lão thấp giọng: ‘Áp lực của Mục phủ càng ngày càng lớn, ngoài việc phải đối mặt với gia tộc Cổ Võ họ Khương, chúng ta còn phải đề phòng phủ Hoài Thành mọi lúc. Tôi rất hiểu con người thành chủ Hoài Thành, một khi ông ta đã biết thiên phú võ thuật của Dương Thanh mạnh cỡ nào thì nhất định sẽ không để Dương Thanh tiếp tục lớn mạnh”.

“Lần trước, hình như gia tộc Cổ Võ họ Khương tới đây cũng vì Dương Thanh, thành chủ Hoài Thành muốn giết Dương Thanh còn có thể hiểu được, nhưng vì sao gia tộc Cổ Võ họ Khương lại muốn mang Dương Thanh đi?”

Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Địa vị của gia tộc Cổ Võ họ Khương lớn như thế, chưa chắc đã để ý con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, việc bọn họ tìm Dương Thanh đúng là có vẻ kì quái”.

Mục thành chủ lại nói: ‘Bất kể thế nào, lần này, chúng ta đều phải liều chết bảo vệ Dương Thanh, ông đi bế quan đi, mau chóng đột phá lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đến khi đó, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không ra tay thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp Dương Thanh từ trong tay chúng ta”.

Khoảng thời gian tiếp theo đó, kiếm khách Ảnh Tử bắt đầu bế quan tu luyện, bên phía Dương Thanh, dưới sự chăm sóc của Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam, anh đang dốc lòng tu luyện sức mạnh nguyên tố Thủy và lực tỉnh thần.

Khi lực tinh thân không ngừng lớn mạnh theo thời gian, phong ấn ở đan điền của Dương Thanh cũng dần dần nới lỏng.

Trước đó Dương Thanh còn không thể tu luyện võ thuật, nhưng khi phong ấn nới lỏng, anh cũng đã có thể tiến vào trạng thái tu luyện, tuy hiệu quả không quá rõ ràng nhưng chí ít cũng coi là một sự khởi đầu tốt đẹp.

Thời gian vùn vụt trôi, nháy mắt lại đã qua ba ngày.

Trong ba ngày này, tình hình ở Mục phủ vần luôn bình thường.

Kiếm khách Ảnh Tử bế quan tu luyện, Mục thành chủ đích thân trông coi, đồng thời phong tỏa chặt chế toàn bộ khu vực quanh chỗ kiếm khách Ảnh Tử bế quan năm trăm mét.

Trong phạm vi này, chỉ có mình Mục thành chủ được quyền ra vào.

Bên kia, Dương Thanh cũng đang nỗ lực tu luyện, hơi thở võ thuật trên người anh cũng đang liên tục mạnh dần lên, đồng thời, phong ấn ở đan điền cũng càng ngày càng nới lỏng, dường như có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
 
Chương 3238


Chương 3238:

Từ ba ngày trước, sau khi Mục thành chủ tới thăm anh, đồng thời nói cho Phùng Tiểu Uyển và (9 p Hoài Lam biết chuyện Dương Thanh đã có ý thức, mỗi khi lau người cho anh, hai cô đã cẩn thận hơn rất nhiều.

“Âm!”

Ngay lúc này, bỗng có một hơi thở võ thuật cực kì mạnh mẽ tràn ra từ căn phòng kiếm khách Ảnh Tử đang tu luyện.

Toàn bộ Mục phủ đều bị một luồng kiếm ý ực mạnh bao trùm, khoảng không phía trên Mục hủ thậm chí còn lóe bóng kiếm sắc bén.

Mục thành chủ đang canh giữ trước cửa lập tức vui mừng lẩm bẩm: “Sắp đột phá rồi sao?”

k Hiển nhiên, đây là dấu hiệu cho thấy kiếm hách Ảnh Tử đang chuẩn bị đột phá.

Luồng kiếm ý cực mạnh này khiến chính Mục thành chủ cũng cảm thấy có áp lực, như vậy có thể hình dung, một khi kiếm khách Ảnh Tử đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, trong tay có thêm thanh linh kiếm này, thực lực sế mạnh đến dường nào.

† Hiện tượng đặc biệt ở Mục phủ lập tức được ruyền đi kháp Thiện Thành, ngay sau đó, tin này cũng nhanh chóng lan tới phủ Hoài Thành.

Tại phủ Hoài Thành.

“Thưa bố, vừa rồi nhận được tin từ bên Mục phủ, kiếm khách Ảnh Tử đã sắp đột phá rồi”.

Hoài Kiệt đi vào phòng của thành chủ Hoài Thành, khẩn trương nói: “Bản thân kiếm khách Ảnh Tử đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu ông ta đột phá, dĩ nhiên thực lực sẽ lên tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông ta lại có một thanh linh kiếm, đến khi đó, thực lực át hẳn phải ngang ngửa với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm!”

“Bố, chúng ta không thể kéo dài thêm nữa, hiện tại nên lập tức khai chiến với Mục phủ chứ ạ?

ch Thành chủ Hoài Thành chỉ hơi kinh ngạc một út rồi lại bình tĩnh như thường, lão ta thản nhiên nói: “Kiếm khách Ảnh Tử có thiên phú võ thuật xu ất chúng, có thể đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng không có gì là lạ”.

“Lần trước, nếu không phải bị Dược Vương tự phát nổ làm gián đoạn quá trình đột phá, ông ta đã sớm bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi”.

Hoài Kiệt vội vàng nói: “Bố, phủ Hoài Thành chúng ta ngày nay cũng chỉ có mình bố có được thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, nếu kiếm khách Ảnh Tử đột phá thành công, ông ta có linh kiếm trong tay, lại thêm Mục thành chủ nữa, vậy là Mục phủ đã có hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, như vậy, chúng ta sẽ không có hi vọng thăng được bọn họ’.

Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói: ‘Mục phủ đã đắc tội với người của gia tộc Cổ Võ họ Khương rồi, con tưởng nhà họ Khương sẽ chống mắt nhìn kiếm khách Ảnh Tử đột phá thành công hay sao? Giờ vãn chưa phải thời điểm để chúng ta ra tay, gia tộc Cổ Võ họ Khương nhất định sẽ tấn công Mục phủ trước, đợi khi cuộc chiến giữa bọn họ kết thúc, đó mới là thời điểm chúng ta thâu tóm Mục phủ”.

Nghe thành chủ Hoài Thành nói xong, Hoài Kiệt lập tức hiểu ra, kinh ngạc thốt lên: “Bố, con hiểu rồi, bố đang định chơi chiêu ‘Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, trước hết cứ để nhà họ Khương đánh Mục phủ đã, đợi khi hai bên đều tổn thất nặng nề, chúng ta mới ra tay với Mục phủ?”

Thành chủ Hoài Thành gật đầu: “Đi đi!”

Hoài Kiệt vội vã rời đi.

Đợi ông ta đi khỏi, thành chủ Hoài Thành lại lộ vẻ khá căng thẳng, khẽ lẩm bẩm: ‘Mục phủ thật đúng là không đơn giản. Thực lực của Mục thành chủ vừa lên tới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, kiếm khách Ảnh Tử liền chuẩn bị đột phá”.
 
Chương 3239


Chương 3239:

Nay tuy lão ta cũng đã là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nhưng nếu một mình đối mặt với hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm khác, lão ta cũng không nắm chắc phần thắng.

Đối với lão ta mà nói, ở thời điểm hiện tại, điều quan trọng nhất là phải giấu tài, mặc dù thời gian qua, phủ Hoài Thành đã liên tục chỉnh chiến, thâu tóm được nhiều thế lực, nhưng chút thực lực này còn quá nhỏ bé.

Phủ Hoài Thành muốn có được vị trí vững vàng, chỉ dựa vào một mình lão ta thì không đủ, cần phải có thêm nhiều cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm nữa.

Lúc này, bên ngoài Mục phủ vừa có một đám khách không mời mà đến.

Kẻ cầm đầu chính là Khương Nham.

Sau lưng Khương Nham có hai gã cao thủ mang hơi thở võ thuật cực kì kinh khủng.

Ngoài hai kẻ này, xung quanh còn có vài tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khác.

Trải qua một trận chiến bại, lần này trở lại Mục phủ, đội hình cao thủ Khương Nham dẫn theo đã mạnh lên nhiều lần.

“Phá cánh cổng kia đi cho tôi!”

Khương Nham nhìn cánh cổng lớn đóng chặt trước mặt, ra lệnh.

“RõI”

Một gã cao thủ đứng bên cạnh ông ta vung thanh đao trong tay lên.

“Âm!”

Sau một tiếng động cực lớn, cánh cổng đã bị bổ làm đôi.

“Kẻ nào?”

Vài hộ vệ của Mục phủ thấy có người xông vào thì mặt lập tức biến sắc, vội vàng xông ra chặn đường.

“Giết!”

Ánh mắt Khương Nham lóe lên một tia sát khí, hạ lệnh gi3t chết đám hộ vệ.

Ông ta vừa hạ lệnh, không cần hai tên cao thủ cực mạnh đi bên cạnh ra tay, mấy tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh kia đã xông lên.

““Uỳnh!”

Khi cao thủ nhà họ Khương sắp sửa tấn công cao thủ của Mục phủ, bỗng một thanh trường mâu từ trên trời giáng xuống, lao thẳng tới trước mặt cao thủ nhà họ Khương.

Ngay khi thanh trường mâu cắm xuống đất, một khí thế võ thuật cực kì khủng b0' chợt xuất hiện, quét về phía cao thủ nhà họ Khương.

“Bịch bịch bịch!”

Đám cao thủ nhà họ Khương bị buộc phải lùi lại liên tiếp mấy bước, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.

Gần như chỉ trong chớp mắt, hai gã cao thủ bên cạnh Khương Nham đã xông lên chản trước mặt Khương Nham, sắc mặt hết sức căng thẳng, đưa mắt nhìn về phía đối diện, chẳng biết từ lúc nào, Mục thành chủ đã xuất hiện ở nơi đó. ĩ nã Thanh trường mâu căm trên mặt đất cũng đã mì trong tay Mục thành chủ.

“Thành chủi”

Các cao thủ của Mục phủ thấy Mục thành chủ xuất hiện đều kích động hô lên.

Khương Nham nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nghiến răng nói: “Ông đã đứng lên được rồi sao?”

Mục thành chủ lạnh nhạt nhìn Khương Nham, bình thản lên tiếng: “Dù các người là người của gia tộc Cổ Võ thì Mục phủ này cũng không phải nơi các người có thể tùy tiện giương oai diều võ, tôi khuyên các người một câu, tốt nhất là nên tự giác rời khỏi nơi này đi”.
 
Chương 3240


Chương 3240:

Thanh trường mâu trong tay ông lão như đang mang một hơi thở hết sức đáng sợ.

Cao thủ của nhà họ Khương cũng cảm nhận được, thanh trường mâu này tràn ngập một hơi thở cực mạnh, hiển nhiên, đây cũng là một thanh trường mâu linh khí.

Điều này làm cho các cao thủ của nhà họ Khương đều phải khiếp sợ vô cùng.

Ngay cả trong gia tộc Cổ Võ cũng không có nhiều linh khí, vậy mà hôm nay, trong Mục phủ nho nhỏ này đã có đến ba thanh linh khí xuất hiện, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, cùng với linh mâu trong tay Mục thành chủ.

Vậy chẳng phải là, nếu có thể tiêu diệt được Mục phủ, nhà họ Khương sẽ có thêm được ba thanh linh khí?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Nham chợt trở nên điên cuồng.

Ông ta nhìn chằm chăm vào Mục thành chủ, nghiến răng nói: ‘Mục thành chủ, hôm nay tôi tới đây chỉ có ý định mang Dương Thanh đi, tốt nhất là ông chớ có xen vào việc của chúng tôi, bằng không, hôm nay chính là ngày Mục phủ biến mất!”

Mục thành chủ cười nhạt, đột nhiên, một hơi thở võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt bùng nổ từ trên người ông lão, hơi thở này tăng vọt ngang hàng với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

Tay cầm thanh linh mâu, Mục thành chủ lúc này trông hệt như một vị thần giáng thế, một mình trông coi cửa thành, không một kẻ nào có thể xâm phạm.

Mục thành chủ quát lạnh: “Ai dám tiến một bước, giết không tha!”

Nhìn dáng vẻ hừng hực ý chí chiến đấu của Mục thành chủ, sắc mặt đám cao thủ nhà họ Khương đều trở nên cực kì khó coi.

Khương Nham nghiến răng ken két, nói: ‘Mục thành chủ, vậy là ông quyết tâm đối đầu với nhà họ Khương tôi, ông muốn khai chiến có đúng không?”

Mục thành chủ lạnh lùng nói: ‘Không phải tôi muốn đối đầu với nhà họ Khương các người mà là các người khinh rẻ Mục phủ này thái quá, đã dám tới đánh Mục phủ một lần, nay lại còn dám dẫn người tới gây sự lần nữa”.

“Nếu các người muốn khai chiến, vậy tùy ý đi, Mục phủ tôi sẵn sàng đón nhận! Nhưng tốt nhất các người nên nghĩ cho kĩ rồi hằng làm’.

“Tôi công nhận nhà họ Khương quả rất mạnh, nhưng vậy thì đã sao? Xin chớ quên, Thủ Hộ Minh đã có quy định, cao thủ Thiên Cảnh không được phép ra tay tấn công cao thủ dưới cảnh giới Thiên Cảnh”.

Mục thành chủ cho rằng, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương không ra tay thì nhà họ Khương cũng không làm gì được Mục phủ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là kiếm khách Ảnh Tử có thể thuận lợi đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Lúc này, trong khoảng không phía trên Mục phủ, kiếm ý ngày càng trở nên mạnh hơn, chứng tỏ kiếm khách Ảnh Tử đã sắp đến thời khắc đột phá rồi.

Nhưng cũng vào thời khắc mấu chốt này, cao thủ của nhà họ Khương lại tới quấy rối, giá mà bọn họ tới muộn hơn nửa ngày, có lẽ kiếm khách Ảnh Tử đã có thể thành công đột phá, lúc ấy, Mục thành chủ cùng kiếm khách Ảnh Tử liên hợp với nhau, nhà họ Khương có thể làm gì được Mục phủ nữa?

Khương Nham hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, ông ta đường đường là con cháu dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, lần trước đã phải quay về trong chiến bại, nếu lần này còn tay không mà về, chỉ sợ gia tộc sẽ hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với ông ta thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom