Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3174


Chương 3174:

“Tôi đồng ý cho Mục phủ một cơ hội chỉ là vì tôi nể mặt ông, thực lực của ông coi như đủ mạnh, có tư cách đi theo tôi, bằng không, ông nghĩ tôi mất công lảm nhảm nãy giờ với ông làm gì?”

“Thôi, đã hết một phút suy nghĩ, ông tính thế nào đây?”

Vừa dứt lời, một khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt tràn ra từ trên người lão ta.

Mục thành chủ hít sâu một hơi, con ngươi lóe lên một tia điên cuồng, mắt nhìn chòng chọc vào thành chủ Hoài Thành, nói: ‘Ông cũng nên suy nghĩ cho kĩ xem có nên tấn công Mục phủ này không. Tuy hai chân tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng tôi cũng là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thứ thiệt, nếu ép tôi đến đường cùng, buộc tôi liều mạng đánh với ông một trận, thì dù không giết được ông, tôi cũng có thể khiến ông trọng thương”.

“Một khi ông bị tôi đánh trọng thương thì kết cục của Mục phủ hôm nay chính là kết cục của phủ Hoài Thành ngày mai”.

Thành chủ Hoài Thành không hề tức giận, thậm chí còn bật cười: “Tới nước này mà ông còn dám đe dọa tôi?”

Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Là do ông ép tôi thôi!”

Khí thế võ thuật trên người thành chủ Hoài Thành không giảm chút nào, lúc này, khí thế võ thuật của Mục thành chủ cũng bùng nổ, đối kháng trực tiếp với thành chủ Hoài Thành.

Giờ khắc này, tình thế đã lâm vào bế tác, đúng như Mục thành chủ nói, nếu ông lão liều mình đánh một trận thì dù không giết được thành chủ Hoài Thành cũng có thể khiến lão ta trọng thương. Nay Dược Vương đã nổ mất xác, trong phủ Hoài Thành chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là thành chủ Hoài Thành.

Nếu vào lúc này, lão ta lại bị thương nặng, nhất định sẽ có một thế lực cùng đảng cấp tới tấn công phủ Hoài Thành.

Cao thủ của Mục phủ không một ai lùi bước, tất cả đều bừng bừng ý chí chiến đấu, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.

Đứng trong đám đông, Dương Thanh và lão Cửu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.

Từng giây từng phút trôi qua, thành chủ Hoài Thành vẫn chần chừ không hạ lệnh tấn công Mục phủ. Nếu Dược Vương còn sống, lão ta tuyệt đối sẽ không do dự một giây, nhưng nay phủ Hoài Thành chỉ còn mình lão ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, lão ta không dám làm liều.

Trừ khi, Mục thành chủ đã bị thương nặng trong lần giao đấu với Dược Vương trước đó, hiện chỉ còn chút sức lực cuối cùng.

Thành chủ Hoài Thành lại hỏi: “Mục thành chủ, ông thực sự không định quy phục tôi?”

Mục thành chủ lắc đầu, không một lời dư thừa, khí thế võ thuật trên người không giảm cũng coi như một đáp án.

“Được! Được lắm!”

Thành chủ Hoài Thành bỗng nở nụ cười: ‘Nếu đã thế, hôm nay tôi sẽ tha cho Mục phủ một lần, nhưng tôi muốn mang Dương Thanh đi”.

“Lấy một người ngoài không hề liên quan tới Mục phủ để đổi lấy một cơ hội cho Mục phủ, Mục thành chủ cũng sẽ không thấy thiệt thòi gì đâu, đúng không?”

Lão ta vừa nói đến đó, mọi người lập tức dồn ánh mắt về phía Mục thành chủ.

Mục thành chủ cũng không ngờ thành chủ Hoài Thành lại đưa ra yêu cầu này.

“Thành chủ, đó chỉ là một người ngoài, Mục phủ chúng ta không cần vì một người ngoài mà liều mạng với phủ Hoài Thành làm gì, giao Dương Thanh ra đi!”
 
Chương 3175


Chương 3175:

“Đúng vậy, Mục phủ chúng ta lâm vào tình thế này đều do Dương Thanh, cậu ta đã làm Mục phủ chúng ta mất quá nhiều cao thủ rồi, Mục phủ cũng coi như không phụ cậu ta, đến nước này, chúng ta nên giao cậu ta ra thôi!”

“Thành chủ, giao Dương Thanh ra đi vậy!”

Giờ phút này, người Mục phủ đều nhao nhao lên tiếng, tất cả đều nhất trí đồng ý giao Dương Thanh ra.

Trong khắp Mục phủ, tất cả đều đang kêu gọi Mục thành chủ giao Dương Thanh ra.

Dương Thanh siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn về phía thành chủ Hoài Thành đã tràn đầy ý muốn giết chóc mãnh liệt.

Mặc dù người của Mục phủ đều đang kêu gọi Mục thành chủ giao anh ra nhưng anh hoàn toàn không hận bọn họ một li.

Tuy Mục thành chủ chủ động kết giao với anh một phần cũng vì mục đích đối phó với thành chủ Hoài Thành, một phần khác là vì coi trọng người sau lưng anh, cho nên mới mời anh làm trưởng lão danh dự của Mục phủ, đồng thời còn nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, những điều này Dương Thanh đều hiểu.

Nhưng những người khác của Mục phủ lại không biết điều này, theo bọn họ, Dương Thanh đã làm Mục phủ bị liên lụy.

Hơn nữa, Dương Thanh chỉ có quan hệ tốt với Mục thành chủ mà thôi, còn với những người đang kêu gào giao anh ra kia, bọn họ và anh hoàn †oàn chưa từng qua lại, nay Mục phủ lại rơi vào tình thế nguy nan, bọn họ muốn giao anh ra để đổi lấy bình an cũng là điều dễ hiểu.

Lão Cửu đứng bên Dương Thanh, ý chí chiến đấu hừng hực cháy lên, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Lúc này, Mục thành chủ cũng nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Thành chủ Hoài Thành châm chọc nhìn Dương Thanh, nói: “Cậu tưởng rằng trốn khỏi phủ Hoài Thành là có thể chạy khỏi tay tôi à? Giờ chẳng phải lại sắp bị tôi tóm được đây sao?”

Dương Thanh nhìn chằm chằm lão ta, nghiến răng nói: “Ông thật sự tưởng mình có thể nắm giữ mọi thứ sao? Nếu tôi chết, ông cho răng sư phụ tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?”

“Ngày nay, phủ Hoài Thành chỉ còn một mình ông là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, dù sư phụ tôi không giết được ông thì cũng có thể đánh ông trọng thương, đến khi đó, điều gì đang đợi ông trước mắt, hẳn ông hiểu rõ hơn tôi chứ?”

Thành chủ Hoài Thành khinh thường cười nói: “Con sâu cái kiến cũng dám đe dọa tôi à, thật là thú Vị”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, bản thân ông biết rất rõ, sư phụ tôi mạnh cỡ nào. Ông điên cuồng đuổi bắt tôi chẳng phải vì kiêng dè sư phụ tôi nên mới muốn khống chế tôi bãng được để lấy lợi thế uy hiếp sư phụ tôi đó sao?”

“Nếu giờ ông đồng ý dẫn người rời khỏi đây, tôi có thể buông bỏ mối thù này, ân oán giữa hai chúng ta cũng có thể xóa bỏ’.

Ánh mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên một ý _, niệm giết chóc mãnh liệt: ‘Mày muốn chết đúng không? Giờ mày còn chưa có tư cách ra điều kiện cho tao đâu”.

Dương Thanh biết, giờ có nói gì cũng vô dụng, thành chủ Hoài Thành kiên định muốn giết mình như vậy, sợ rằng lão ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó với sư phụ Vô Danh, bằng không lão ta sẽ không bám riết đến thế.

“Mục thành chủ, giờ tôi sẽ mang cậu ta đi, nếu không muốn chứng kiến cảnh Mục phủ bị thảm sát thì tốt nhất ông đừng có nhúng tay vào việc này”.

Thành chủ Hoài Thành bỗng quay sang cảnh cáo Mục thành chủ.

Nói xong, lão ta vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới: ‘Mang Dương Thanh lại đây cho tôi!”
 
Chương 3176


Chương 3176:

“Vâng!”

Một gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ bước ra, phóng vút về phía Dương Thanh.

Lão Cửu lập tức chắn trước người Dương Thanh, mắt nhìn chăm chằm đối phương, nói với Dương Thanh sau lưng: “Tôi sẽ liều mạng cản bọn họ lại, cậu tìm cách rời khỏi nơi này đi”.

Dương Thanh cười khổ: “Ông Cửu, bao nhiêu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh như thế, ông nghĩ tôi có thể chạy thoát được sao?”

Lão Cửu tức thì trâm mặc, một luồng khí thế võ thuật cực kì cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người ông lão, ông lão nghiến răng nói: “Chỉ cần có một tia hi vọng cũng không được bỏ qua!”

Dứt lời, chân ông lão liền di chuyển, giây lát đã lao về phía gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ kia.

“Muốn chết à!”

Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cười lạnh một tiếng: “Với thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của ông mà dám ngáng đường Đông Phương Nguyên tôi đây?”

Nói đến đó, khí thế võ thuật trên người Đông Phương Nguyên bỗng bùng phát, thân hình lóe lên, xông tới nghênh chiến.

“Uỳnh!”

Giây tiếp theo, một quyền của Đông Phương Nguyên đánh trúng ngực lão Cửu, mà đòn tấn công của lão Cửu còn chưa chạm tới người đối phương, thân thể loạng choạng lùi lại bảy, tám bước.

Chỉ một chiêu đã phân rõ cao thấp!

Sắc mặt Dương Thanh đã trở nên khó coi vô cùng, dẫu sao lão Cửu cũng chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đấu với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ gần như không có bất kì hi vọng chiến thắng nào.

Hơn nữa, dù lão Cửu có thể đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ này thì cũng có được gì?

Bên phía Hoài thành chủ còn rất nhiều cao thủ mạnh hơn, dù lão Cửu có thể đánh bại những cao thủ này thì vẫn còn một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là thành chủ Hoài Thành.

Ngay cả khi ở thời kì mạnh nhất, lão Cửu cũng không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.

Lão Cửu liều mạng đánh trận này hoàn toàn chỉ vì muốn bảo vệ anh mà thôi.

Giờ khắc này, đáy lòng Dương Thanh chợt bừng lên một ngọn lửa hừng hực.

Ngọn lửa này đã đốt cháy lên nỗi phấn nộ tột cùng trong anh.

Anh siết chặt nắm tay, tròng mắt đỏ rực như nhuộm máu, không có lấy một tia cảm xúc.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Lão Cửu vẫn còn đang điên cuồng giao đấu với Đông Phương Nguyên, chỉ tiếc, sự chênh lệch về cảnh giới khiến lão Cửu hoàn toàn không có phần tháng, lực công kích của Đông Phương Nguyên vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã đánh trúng lão Cửu mấy đòn cực nặng.

“Đủ rồi!”

Dương Thanh bỗng gần lên một tiếng, hai mát ghim chặt lấy thành chủ Hoài Thành, nói: ‘Chớ làm khó người bên cạnh tôi, tôi đi với ông!”

Lão Cửu nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay thời khắc phân tâm ấy, ông lão đã bị Đông Phương Nguyên đánh bay ra ngoài.

“Dương Thanh, không thể thỏa hiệp! Một khi cậu đi với ông ta, cậu chỉ còn một đường chết!”
 
Chương 3177


Chương 3177:

Lão Cửu ngã xuống đất vẫn vội vã la to ngăn cản Dương Thanh.

Dương Thanh liếc nhìn ông lão, đỏ mắt lên, nói: “Ông Cửu, ông đã cứu tôi nhiều lần, tôi không thể tiếp tục khiến ông bị liên lụy thêm nữa, người mà thành chủ Hoài Thành muốn là tôi, hiện giờ tôi trốn không thoát, bị ông ta mang đi cũng là chuyện bình thường, nếu đã thế, vì sao còn phải để ông liều mạng bảo vệ tôi?”

Nói xong, anh nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: “Đừng làm khó người bên cạnh tôi, tôi sẽ đi với ông!”

Hoài thành chủ nhếch mép nở một nụ cười nhạt, nói với Dương Thanh: “Đúng như cậu nói, cậu không có khả năng trốn thoát khỏi tay tôi, nếu đã thế thì sao tôi phải thả cho người bên cạnh cậu rời khỏi đây?”

Dương Thanh cả giận quát: ‘Ông đừng có quá đáng! Người ông muốn là tôi, bọn họ đều là người vô tội, thả bọn họ đi!”

Thành chủ Hoài Thành cười nhạt, liếc nhìn lão Cửu đang quỳ rạp trên mặt đất, không bò dậy nổi, bỗng cất tiếng nói với ông lão: “Ông thật đúng là một con chó trung thành, nếu cứ thế chết đi thì kể cũng đáng tiếc”.

“Giờ tôi cho ông một cơ hội sống sót, chỉ cần ông đồng ý đi theo tôi, tôi không chỉ cho ông sống mà còn có thể dốc sức bồi dưỡng ông, giúp võ thuật của ông tiến thêm một bước, ông có bằng lòng không?”

Lão Cửu nghiến răng nghiến lợi: ‘Đừng mơi”

Thành chủ Hoài Thành lắc đầu cười cười: “Vậy thì thật đáng tiếc! Nếu ông đã không muốn thì tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải giết ông thôi!”

Nói xong, lão ta ra lệnh cho Đông Phương Nguyên: “Giết ông ta đi!”

“Vâng!”

Đông Phương Nguyên lập tức đáp, sau đó nhấc chân thong thả đi về phía lão Cửu.

Dương Thanh lập tức nôn nóng, không kịp nghĩ nhiều, bèn lao ngay tới trước mặt lão Cửu, anh nhìn về phía Hoài thành chủ, nói: “Thành chủ Hoài Thành, tôi cầu xin ông, đừng giết ông ấy!”

“Ha ha ha hai”

Thành chủ Hoài Thành lập tức phá lên cười: “Được, tôi có thể tha cho ông ta, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta”.

Lão Cửu vội vàng hét lên: “Không được! Ông †a thực sự không có ý định buông tha chúng ta đâu, dù cậu có quỳ xuống cầu xin ông ta, loại người như ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

Đôi mắt lão Cửu đã đỏ bừng, mặt đầy phẫn nộ, gào rống với Dương Thanh, chỉ sợ Dương Thanh sẽ thực sự quỳ xuống xin tha cho mình.

Đông Phương Nguyên đã bước tới, ý niệm giết chóc bắt đầu bùng lên, lắm lăm đợi mệnh lệnh từ thành chủ Hoài Thành.

Dương Thanh không để ý đến lời lão Cửu nói, anh chỉ nhìn thẳng vào Thành chủ Hoài Thành, căn răng hỏi: “Nếu tôi quỳ xuống xin ông, ông thật sự sẽ tha cho ông ấy chứ?”

Thành chủ Hoài Thành cười ha hả nói: “Thân phận tôi cao cỡ nào không phải cậu không biết, sao có thể đi lừa một người trẻ tuổi? Chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta”.

Đáy lòng Dương Thanh chợt dấy lên một nỗi bí thương, anh ẩn náu trong Mục phủ bao lâu nay, vốn tưởng Mục phủ có thể bảo vệ được mình, nào ngờ lại bị dồn đến bước đường này.

Anh liếc nhìn lão Cửu lúc này đã bị trọng thương, kiệt lực đến độ không thể tự đứng dậy, hai đầu gối từ từ cong lại như sắp quỳ xuống.

“Đừng làm thết”

Lão Cửu lập tức kêu gào thất thanh: “Đừng vì tôi! Đừng vì tôi! Tôi chỉ là một người hầu, không xứng để cậu hi sinh vì tôi như thế, cậu đừng quỳ gối cầu xin ông ta, đừng làm thế!”

“Ha ha ha hai”
 
Chương 3178


Chương 3178:

Thành chủ Hoài Thành đắc ý cười phá lên, lão ta thích nhất loại cảm giác mọi thứ đều bị khống chế trong tay mình như thế này, đồng thời cũng thích nhìn đám con sâu cái kiến giấy giụa bất lực.

Các cao thủ của Mục phủ trơ mắt chứng kiến cảnh tượng này, lòng cũng nổi cơn xúc động.

Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy áy náy, ông lão cũng muốn cứu Dương Thanh, nhưng giờ đây, kiếm khách Ảnh Tử đã bị thương nặng, lúc trước giao chiến với Dược Vương, bản thân ông lão cũng đã bị thương, ở trạng thái hiện tại, Mục thành chủ biết mình không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.

“Dương Thanh!”

Thấy Dương Thanh sắp quỳ gối, Mục thành chủ bỗng cất tiếng gọi.

Dương Thanh quay đầu nhìn sang phía Mục thành chủ, mặt không đổi sắc, lặng im không nói.

Mục thành chủ nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trâm giọng nói: “Thành chủ Hoài Thành, người ông muốn đưa đi là Dương Thanh, nếu cậu ấy đã đồng ý đi cùng ông thì vì sao còn phải làm khó người khác? Dù cậu ấy có quỳ xuống cầu xin ông thì có hơn gì? Đường đường là người đứng đầu Hoài Thành, ông cần gì phải làm nhục một người đáng tuổi cháu mình như thế?”

Mục thành chủ nói đến đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông lão.

Dương Thanh cũng thoáng bất ngờ, Mục thành chủ không thể bảo vệ anh, anh cũng không trách đối phương, dẫu sao, tình thế hiện nay của Mục phủ rất đáng ngại, không có thực lực đối phó được với thành chủ Hoài Thành.

Nhưng giờ đây, Mục thành chủ lại lên tiếng bất mãn thay anh.

Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nhìn chăm chằm vào Mục thành chủ, nói: “Mục thành chủ, ông định xen vào việc riêng của tôi và cậu ta đấy hả?”

Mục thành chủ trầm giọng bảo: “Nếu tôi muốn nhúng tay thì đã trực tiếp tấn công ông rồi, tôi không có ý định đó nhưng hành vi của ông khiến tôi vô cùng coi khinh”.

“Ông mang Dương Thanh đi, tôi có thể không can thiệp, nhưng người bên cạnh cậu ấy, Mục phủ chúng tôi quyết bảo vệ bằng được”.

Nói xong, ông lão nhìn sang phía Dương Thanh, áy náy nói: “Dương Thanh, vô cùng xin lỗi, vì Mục phủ, tôi đành phải từ bỏ cậu thôi, nhưng cậu yên tâm, có tôi ở đây, những người bên cạnh cậu sẽ không có việc gì”.

Nghe Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh cảm kích vô cùng, anh gật mạnh đầu, nói với ông lão: “Xin cảm ơn Mục thành chủ, ngài giúp tôi bảo vệ bạn bè tôi, tôi đã vô cùng cảm kích ngài, nếu có kiếp sau, ơn này tôi nhất định sẽ hoàn trả đây đủ!”

Mục thành chủ khế thở dài, lòng khó chịu vô cùng.

Thành chủ Hoài Thành nheo mắt nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nói: “Nếu tôi nhất định muốn động tới người bên cạnh cậu ta thì sao?”

Mục thành chủ lạnh lùng bảo: “Tôi đã nói, Mục phủ tôi nhất định phải bảo vệ những người này, nếu thành chủ Hoài Thành muốn thử xem tôi có thật sự dám liều mạng đánh với ông không thì cứ đến đi!”

Dứt lời, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông lão.

Ý muốn giết chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng thêm mãnh liệt, khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ của đám cao thủ bên cạnh lão ta cũng tràn ra, ngay lập tức, toàn bộ Mục phủ đều bị bao phủ bởi những luồng khí thế võ thuật vô cùng cuồng bạo.

Tình thế căng như dây đàn!

Dương Thanh lạnh lùng nhìn thẳng vào thành chủ Hoài Thành, sẵn sàng tinh thần chiến đấu.

Tuy anh chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng anh có thêm huyết mạch cuồng hóa, lại sở hữu một con dao găm linh khí, nếu vận dụng tất cả những thứ này cùng lúc thì dù gặp cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, anh cũng dám liều mạng đánh một trận.
 
Chương 3179


Chương 3179:

Cho đến nay, chính anh cũng không biết thực lực mạnh nhất của mình có thể đạt tới giới hạn nào.

Bởi sau mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, đẩy thực lực lên một ngưỡng cao nhất định, anh đều có cảm giác khó có thể khống chế bản thân, nhưng anh biết rõ, mình còn có thể mạnh hơn nữa, song, rất có thể khi đẩy thực lực lên cao hơn, anh sẽ triệt để mất khả năng khống chế.

Nhưng nếu lần này thành chủ Hoài Thành thật sự muốn dồn anh tới đường cùng thì mất khống chế cũng đã sao?

Ngay cả cái chết anh còn chẳng sợ nữa thì sao phải sợ việc không thể khống chế bản thân?

“Quỳ xuống!”

Thành chủ Hoài Thành bỗng hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng toàn bộ Mục phủ, ầm ầm bên tai như tiếng sấm.

Giây phút này, Dương Thanh chợt cảm nhận được một luồng uy lực vô cùng khủng b0' đang ép lên người anh, muốn đè anh khuyu xuống đất.

Đôi mắt anh trở nên đỏ rực như nhuộm máu, anh căn chặt răng, không để đầu gối của mình khuyu xuống.

Có điều, khí thế võ thuật của thành chủ Hoài Thành thật quá mạnh, Dương Thanh gần như không thể chống cự, xương cốt toàn thân như muốn nổ tung, hai đầu gối châm chậm cong xuống.

“Thành chủ Hoài Thành!”

Mục thành chủ nổi giận gầm lên, khí thế võ thuật trên người ông lão cũng bùng phát, lan thẳng về phía thành chủ Hoài Thành.

Có Mục thành chủ giúp đỡ, Dương Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Đáy mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta quay sang phía Mục thành chủ, nói: “Xem ra ông thật sự muốn Mục phủ bị diệt | sạch rồi, đã thế, tôi đây sẽ giúp ông đạt thành mong muốn!”

Mục thành chủ giận dữ hét: ‘Nếu ông dám giết cao thủ của Mục phủ tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến ông phải trả một giá đắt!”

Như để đáp lại lời cảnh cáo của Mục thành chủ, thành chủ Hoài Thành hét to: “Giết cho tôi!

Giết sạch người của Mục phủ, không chừa một mống!”

“Giết!”

Ngay lập tức, toàn bộ cao thủ phe thành chủ Hoài Thành đều xông về phía các cao thủ của Mục phủ.

“Thành chủ Hoài Thành!”

Mục thành chủ nhìn từng đám cao thủ của Mục phủ ngã xuống, lửa giận bùng lên trong lòng.

Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nhìn ông lão, nói: ‘Đây là hậu quả việc ông ép tôi, vì một gã Dương Thanh, ông nhất quyết muốn đối đầu với tôi, vậy thì sau hôm nay, thế giới này sẽ không còn Mục phủ nữa!”

Mục thành chủ đã giận dữ tột cùng, ông lão rất muốn xông lên gi3t chết tên xâm lược trước mắt kia, nhưng ông lão cũng biết, một khi mình ra tay, thành chủ Hoài Thành cũng sẽ tấn công cao thủ của Mục phủ.

Vì thế, Mục thành chủ không thể tự mình ra tay, đành để các cao thủ của Mục phủ tự đối phó với đám cao thủ của phủ Hoài Thành.

Chứng kiến cảnh giết chóc khắp nơi, Dương Thanh đã ngây ngẩn cả người, sắc đỏ trong đôi mắt anh ngày càng đậm, một cơn phân nộ khủng khiếp từ trên người anh bùng phát.

Anh muốn ngăn trở tất cả, nhưng lại không thể làm được gì.

“Đủ rồi!”

Mục thành chủ bỗng quát lớn một tiếng.
 
Chương 3180


Chương 3180:

Nếu còn tiếp tục, cao thủ của Mục phủ sẽ thực sự bị sát hại sạch.

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ cần Dương Thanh quỳ xuống cầu xin tôi, †ôi sẽ bảo người bên tôi dừng tay!”

Mục thành chủ trợn trừng mắt, lại không thể làm gì được, cuối cùng, ông lão lại nhìn về phía Dương Thanh, nói như tự trách: “Dương Thanh, xin lỗi cậu!”

Dương Thanh biết, và anh cũng hiểu được sự khó xử của Mục thành chủ, Mục thành chủ muốn giúp anh, nhưng chỉ vì một câu đã chọc giận thành chủ Hoài Thành, khiến cho Mục phủ gánh chịu tổn thất nặng nề.

Hiện giờ Mục thành chủ đã không còn cách nào giúp anh được.

Dương Thanh lắc đầu: ‘Mục thành chủ, người nên nói lời xin lỗi phải là tôi mới đúng!”

Nói xong, anh quay sang phía thành chủ Hoài Thành, sắc mặt không còn chút do dự, hai đầu gối gập mạnh xuống.

Nhưng ngay khi đầu gối anh sắp chạm đất, bỗng một bàn tay túm chặt bả vai anh, Dương Thanh ngẩng lên, nhận ra đó là lão Cửu.

Đôi mắt lão Cửu đã văn đỏ, ông lão nhìn Dương Thanh, nói: “Cậu có biết vì sao ông ta lại nhất định muốn cậu phải quỳ xuống không? Bởi vì ông ta vô cùng sợ hãi trước thiên phú võ thuật của cậu, sợ rằng nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, thì ngày sau ông ta nhất định sẽ chết dưới tay cậu”.

“Nhưng nếu hôm nay cậu quỳ xuống trước mặt ông ta, tư tưởng võ thuật của cậu sẽ bị hao tổn, thành quả võ thuật của cậu ngày sau cũng sẽ chỉ dừng lại ở đó, dù cậu có thể sống sót rời khỏi | đây, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện vượt trên ông ta”.

Nghe lão Cửu nói xong, Dương Thanh mới bừng tỉnh, nhưng nếu anh không quỳ xuống cầu xin thành chủ Hoài Thành, sao lão ta chịu bỏ qua cho Mục phủ? Làm sao lão có thể bỏ qua cho những người bên cạnh anh?

Song, nếu võ thuật của mình dừng bước ở đây, sau này mình làm thế nào mà báo thù rửa hận được?

“Thì ra là thế!”

Dương Thanh bỗng hiểu ra được rất nhiều chuyện.

Chuyện đang phát sinh trước mắt anh vô cùng tàn nhãn, đây chính là giới võ thuật, một thế giới vô cùng tàn khốc, chỉ có kẻ mạnh là vua, kẻ yếu không có tôn nghiêm, không có sức lực tự bảo vệ mình, cũng không có tư cách bảo vệ người bên cạnh.

“Âm!”

Đột nhiên, một khí thế võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt tuôn ra từ trên người Dương Thanh, khoảng không phía trên Mục phủ chợt có mây đen ùn ùn kéo đến, lại nháy mắt tiêu tan đi, một vâng hào quang rực rỡ xuất hiện.

Khí thế võ thuật trên người Dương Thanh dần bình ổn trở lại, lúc này anh đã lên đến cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

“Đột phá rồi!”

Lão Cửu reo lên, lòng hân hoan vui mừng cho Dương Thanh.

Sau khi thực lực bước vào Siêu Phàm Cảnh, mỗi lần phá cảnh đều khó khăn vô cùng, nhất là khi đột phá một cảnh giới lớn thì độ khó càng gia tăng.

Tựa như kiếm khách Ảnh Tử, ông ta muốn đột phá từ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lên Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã phải mất không ít thời gian, chỉ tiếc cuối cùng lại bị cắt ngang.

Nhưng Dương Thanh lại chỉ cần một ý niệm đã đột phá từ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong bước thảng lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, thiên phú võ thuật và ngộ tính này thật chẳng khác nào yêu nghiệt.
 
Chương 3181


Chương 3181:

Mục thành chủ ngẩng đầu nhìn về phía ráng màu rực rỡ trên không trung, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ: “Đây là cảnh giới hoàn mỹi”

Các cao thủ cùng cảnh giới cũng có phân chia mạnh yếu, cảnh giới võ thuật càng thuần túy thì thực lực so với người cùng cảnh giới sẽ càng mạnh, mà cảnh giới hoàn mỹ chính là cảnh giới thuần túy nhất của võ thuật.

Người tu hành đạt được cảnh giới võ thuật hoàn mỹ chính là vô địch khi so với những người cùng cảnh giới, thậm chí còn có năng lực vượt cấp giết địch.

Loại cao thủ này, khi tu hành đến cấp bậc cao nhất thì đều là người đứng đầu một phương, xưa nay chưa từng có ngoại lệ.

Ngay cả trong các gia tộc Cổ Võ có lịch sử vô cùng xa xưa cũng chưa chắc đã có người đạt cảnh giới hoàn mỹ, nhưng hôm nay, các cao thủ có mặt ở đây lại được chứng kiến một người có cảnh giới võ thuật hoàn mỹ xuất hiện.

Dương Thanh lúc này đang cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức mạnh, khí thế võ thuật trên người đã tăng vọt vài lần.

“Đông Phương Nguyên, giết Dương Thanh!”

Khuôn mặt thành chủ Hoài Thành đã ngập.

tràn tức tối, lão ta bỗng quát lớn một tiếng.

Lão ta đang vô cùng sợ hãi, một người đã đạt cảnh giới võ thuật hoàn mỹ, nếu có thể sống sót, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa là có thể bước vào nhóm những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Nếu Dương Thanh thật sự có thể bước vào cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì trừ khi thành chủ Hoài Thành có thể đột phá tới cảnh giới cao hơn nữa, bằng không, lão ta hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Thanh.

Vì thế, lão ta nhất định phải dập tắt khả năng này ngay khi nó mới đang manh nha.

Thành chủ Hoài Thành điên cuồng hét lớn: “Giết nó! Giết nó ngay cho tôi!”

“Vâng!”

Đông Phương Nguyên lao thẳng về phía Dương Thanh.

“Dương Thanh, mau rời khỏi Mục phủ!”

Lão Cửu bỗng hét lớn một tiếng, không biết ông lão lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên đẩy mạnh Dương Thanh, sau đó không hề do dự nhét vào miệng mình một viên thuốc màu đen.

“Âm”

Giây lát sau, một khí thế võ thuật vô cùng cuồng bạo chợt bùng nổ từ trên người lão Cửu.

“Grào!”

Lão Cửu gầm lên, nghe hệt như một con dã thú từ thủa Hồng Hoang.

Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thân thể lão Cửu chậm rãi phình to, trong giây lát ngắn ngủi, thân hình đã trướng hẳn lên.

Quần áo trên người ông lão đã rách bung, lộ ra nước da đỏ tối.

Không chỉ có thế, trên làn da ông lão còn đang nhanh chóng mọc lên một lớp lông màu đỏ.

Thậm chí, ngay cả trên mặt ông lão cũng đã mọc đầy lớp lông đỏ này.

“Ông Cửu!”

Dương Thanh hét lớn một tiếng, mặt đầy khiếp sợ.

Tuy anh không biết trên người lão Cửu đang có chuyện gì nhưng anh lại biết, những biến hóa trên người ông lão đều do viên thuốc màu đen mà ông lão vừa uống vào.

Chợt có người kêu lên kinh ngạc: “Ông ta uống Thú Hóa Đanl”
 
Chương 3182


Chương 3182:

Ai đó thắc mắc: “Thú Hóa Đan là gì?”

Người kia giải thích: “Thú Hóa Đan, ý nghĩa của nó đúng như tên, là một loại đan dược có thể khiến người hóa thú, mà cao thủ dùng Thú Hóa Đan thì thực lực sẽ tăng vọt, có điều, khi dược hiệu biến mất, người uống thuốc này sẽ phải chết một cách vô cùng khốn khổ”

“Giết!”

Lúc này, Đông Phương Nguyên đã vọt tới trước người lão Cửu, giơ tay đánh ra một quyền cực mạnh xuống người ông lão.

“Uỳnh!”

Quyền kia đập thẳng vào người lão Cửu.

Nhưng mọi người đều khiếp sợ nhận ra, lão Cửu không bị ảnh hưởng chút nào.

Lúc này lão Cửu đã cao lên chừng hai mét, Đông Phương Nguyên đứng trước mặt ông lão trông có vẻ nhỏ bé hơn hẳn, nhưng mọi người đều biết rõ, Đông Phương Nguyên chính là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của phủ Hoài Thành, tuy chỉ mới tới Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ nhưng đây là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh thứ thiệt!

Vậy mà, một đòn dốc toàn lực của lão ta lại không thể khiến thân thể lão Cửu dao động một li chứ chưa nói gì đến bị thương.

“Sao lại thế được?”

Vậy mà, một đòn dốc toàn lực của lão ta lại không thể khiến thân thể lão Cửu dao động một li chứ chưa nói gì đến bị thương.

“Sao lại thế được?”

Đông Phương Nguyên kinh hãi không tin vào mắt mình, một quyền vừa rồi của lão ta mạnh cỡ nào, chỉ có chính lão ta biết rõ.

Nếu là một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ bình thường, chỉ e đã chết dưới một quyền này của lão ta rồi.

Nhưng lão Cửu, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, dù có uống Thú Hóa Đan thì cũng sẽ không thể khủng b0' như vậy được chứ?

“Giết!”

Một giây tiếp theo, một thanh âm khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng lão Cửu.

““Uỳnh!”

Lão Cửu vung tay chém ra một quyền, năm tay băng quả bóng cao su nện thẳng vào ngực Đông Phương Nguyên, rồi sau đó, một tiếng động lớn vang lên, ngực Đông Phương Nguyên đã lõm xuống, lão ta hộc một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài cả chục mét, mất mạng trong giây lát.

“Trời!”

Có người hít mạnh một hơi đầy khiếp sợ.

Chỉ một quyền đã tiêu diệt một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ?

Sau mấy giây ngây dại, thành chủ Hoài Thành đã đằng đằng sát khí, vọt về phía lão Cửu.

Mục thành chủ cũng lao tới, chăn trước mặt thành chủ Hoài Thành.

“Cút ngay!”

Thành chủ Hoài Thành phấn nộ quát.

Mục thành chủ lạnh giọng: ‘Đối thủ của ông là tôi!”

Mục thành chủ lao lên, chặn trước mặt thành chủ Hoài Thành.
 
Chương 3183


Chương 3183:

Ánh mắt thành chủ Hoài Thành lóe sát khí, nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông muốn chết đúng không!”

Mục thành chủ bình thản: “Thành chủ Hoài Thành, đừng nói những lời dư thừa nữa, nếu ông thật sự có năng lực giết tôi một cách nhẹ nhàng thì sao còn dùng dằng đến giờ?”

“Hôm nay, Mục phủ chúng tôi đã phải chịu tổn thất nghiêm trọng, mà hiện giờ, phủ Hoài Thành mới chỉ mất một gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, thế mà thành chủ Hoài Thành đã không nhịn được rồi sao?”

Thành chủ Hoài Thành hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén lửa giận trong lòng.

Tuy hai chân Mục thành chủ đã tàn phế nhưng vẫn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nếu thật sự phải liều mạng đánh một trận, dù thành chủ Hoài Thành có thể thắng được thì cũng chỉ là thăng thảm, thậm chí rất có thể sẽ bị Mục thành chủ gây thương tích nghiêm trọng.

Lão ta chính là cây cột chống trời của Hoài Thành, nếu lão ta thật sự bị thương nặng, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, khi đó, những thế lực lâu nay luôn thèm muốn Hoài Thành nhất định sẽ ra tay tấn công Hoài Thành.

Đến lúc đó, phủ Hoài Thành sẽ rơi vào tình thế hệt như Mục phủ ngày nay.

Cuối cùng, thành chủ Hoài Thành vẫn không hạ quyết định đấu với Mục thành chủ, lão ta chỉ lạnh giọng nói: “Tôi đây muốn xem xem, chỉ một gã uống Thú Hóa Đan, đã là kẻ sắp chết, thì thực lực có thể mạnh đến đâu”.

Nghe thành chủ Hoài Thành nói thế, Mục thành chủ cũng âm thầm thở ra một hơi, nếu thành chủ Hoài Thành thật sự muốn đánh, ông lão sẽ không thể chống cự được đến cùng.

Lúc này, lão Cửu uống Thú Hóa Đan đã chẳng khác gì một con dã thú đến từ Hồng Hoang, điên cuồng chém giết, chỉ cần gặp phải cao thủ của phủ Hoài Thành, bất kể mạnh yếu, ông lão đều gi3t chết không tha.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, đã có rất nhiều cao thủ của phủ Hoài Thành mất mạng.

Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, tính luôn Đông Phương Nguyên thì đã có ba kẻ mất mạng dưới tay lão Cửu.

Lão Cửu căn răng nói: “Tôi sẽ liều mạng chặn ông ta lại”.

Dương Thanh lắc đầu: ‘Ông ta đã là cao thủ bước nửa bước vào cảnh giới kia rồi, ông không ngăn cản ông ta được đâu, ông Cửu, xin đừng nói gì thêm, đã đến tình trạng này rồi, chúng ta không ai thoát được đâu, nếu đã thế thì cứ tận sức đánh một trận đi”.

Nghe Dương Thanh nói thế, lão Cửu lập tức trầm mặc, mấy giây sau, ông lão gật đầu, nhìn Dương Thanh, mặt đã đỏ hoe: ‘Đều do tôi không bảo vệ cậu cho tốt, tôi có lỗi với cậu, có lỗi với Miêu thành chủ”.

Dứt lời, lại một luồng khí thế cuồng bạo hơn nữa tràn ra từ trên người ông lão.

“Grào!”

Lão Cửu hét lớn, lao ra ngoài.

“Ngăn ông ta lại! Ngăn lại ngay!”

Một tên cao thủ của phủ Hoài Thành thấy lão Cửu xông về phía bọn họ, lập tức nôn nóng rống †o.

“Uỳnh!”

Chỉ một chiêu, đối phương đã bị lão Cửu giết chết.

Lúc này, chợt có bốn cao thủ mang hơi thở khủng b0' bước ra, vây lão Cửu vào giữa.

“Mọi người lùi lại đi, tên này để chúng tôi xử lý”

Cao thủ cầm đầu lạnh giọng hô lên.
 
Chương 3184


Chương 3184:

Lão ta là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của phủ Hoài Thành, ba cao thủ bao vây lão Cửu cùng lão ta lúc này cũng đều thuộc cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh.

Thấy thế, các cao thủ của Mục phủ đã xám mặt tuyệt vọng.

Vừa rồi, bọn họ có thể phản kích, đồng thời tiêu diệt rất nhiều quân địch là vì có lão Cửu hỗ trợ, đẩy cao sĩ khí của phe Mục phủ, kẻ địch cũng bị khí thế của lão Cửu dọa chấn kinh, cho nên mới bị bọn họ vượt lên trong một chốc.

Nhưng lúc này, lão Cửu đã bị bốn gã cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ bao vây chặt chẽ, liệu ông lão còn có thể giết hạ những kẻ này giống như vừa rồi không?

“Giết!”

Cao thủ cầm đầu bỗng quát lớn một tiếng, lao thẳng về phía lão Cửu.

“Grào!”

Lão Cửu ngửa mặt lên trời, rống một tiếng, khí thế võ thuật trên người đã vọt lên đỉnh, giây lát, ông lão nhấc chân bước đi, mặt đất dường như rung chuyển, khí thế cuồng bạo lan tràn ra bốn phía.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Cuộc chiến đã nổ rai Lão Cửu mở màn cuộc chiến bằng chiêu tấn công bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đang vây quanh mình.

Ngay khi lão Cửu vừa ra tay, những cao thủ khác cũng lao vào cuộc chém giết.

Dương Thanh đảo mắt nhìn quanh, bởi chênh lệch về số lượng quá lớn, số lượng cao thủ bên Mục phủ hi sinh và bị thương tăng rất nhanh, nhất là những cao thủ thuộc cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh, những thế lực đi theo thành chủ Hoài Thành do phủ Hoài Thành cầm đầu thực sự đã đè bẹp các cao thủ của Mục phủ.

Với những cao thủ thuộc cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh, lão Cửu một mình đối chiến bốn người, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của Mục phủ có lực lượng tương đương cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của các thế lực khác.

Vì thế, nếu muốn thay đổi tình hình chiến đấu, chỉ còn cách thay đối tình trạng bên chiến trường của các cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.

Một khí thế vô cùng mạnh mẽ chợt bùng nổ từ trên người Dương Thanh, hai tròng mắt anh bỗng biến thành màu đỏ rực như máu.

Huyết mạch cuồng hóa đã được kích hoạt!

Chiến Thần Quyết cũng đang điên cuồng vận chuyển trong cơ thể anh, một khí thế vượt xa cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chợt tràn ra.

Chỉ trong giây lát ngăn ngủi, khí thế võ thuật trên người Dương Thanh đã từ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nhảy vọt lên Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.

Dương Thanh nghiến răng gầm lên: “Vẫn chưa đủ! Tiếp tục!”

“Âm!”

Đột nhiên, một hơi thở mạnh hơn nữa lại tràn ra.

Thực lực của Dương Thanh một lần nữa tăng vọt, hiện thực lực của anh đã gần ngang với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.

Chỉ có điều, chưa chạm tới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ nên anh vấn chỉ đang đứng ở ngưỡng Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ.

Đây là cực hạn của anh rồi, nếu còn tiếp tục kích phát huyết mạch cuồng hóa, mặc dù thực lực sẽ tăng lên, nhưng Dương Thanh sẽ triệt để mất đi lí trí.
 
Chương 3185


Chương 3185:

Vì thế, duy trì thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ đã là trạng thái cực hạn khi anh còn tỉnh táo.

“Giết Dương Thanh!”

Thành chủ Hoài Thành cũng đã chú ý tới Dương Thanh, lão ta nghiến răng nghiến lợi quát: “Ai giết được Dương Thanh, thưởng một tỷ!”

Lão ta vừa dứt lời, những tên cao thủ của Hoài Thành đều ngây ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng bỏ lại đối thủ của mình, lao vê phía Dương Thanh.

Tròng mắt Dương Thanh đã đỏ như máu, nhìn chằm chăm về phía đám cao thủ đang nhào tới, trong tay anh chợt xuất hiện một con dao găm màu đen tuyền.

Đó là con dao găm linh khí!

Ngay khi anh lấy con dao găm linh khí ra tay, một khí thế vô cùng điên cuồng chợt bùng nổ.

“Âm!”

Mặt đất dưới chân anh đã vỡ nát.

“Giết!”

Một thanh âm lạnh lẽo đanh gọn vang lên từ cổ họng Dương Thanh.

Giây tiếp theo, bóng anh biến mất khỏi vị trí cũ, thân mình như hóa thành một tia chớp đen xuyên qua hơn chục cao thủ của Hoài Thành.

Giây lát sau, mọi người đều sững sờ khiếp sợ nhìn về chiến trường phía Dương Thanh.

Thân hình Dương Thanh di chuyển nhanh như điện xẹt, xông tới trước mặt mấy tên cao thủ đi đầu, bọn người kia thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể đã như bị đóng đinh tại chỗ.

Đợi khi Dương Thanh xuất hiện lại một lần nữa, thân thể hơn chục tên cao thủ kia bỗng đổ rầm xuống đất, trên cổ mỗi người có thêm một vệt máu tươi, nở rộ như đóa hồng nhung, đỏ đến chói mắt.

Không khí tràn ngập một mùi máu tươi đậm đặc.

Đám cao thủ mới rồi còn điên cuồng lao về phía Dương Thanh thì giờ đã hóa đá tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía anh như thể đang nhìn một quái vật.

Thành chủ Hoài Thành đang bị Mục thành chủ canh chừng cũng đã dại ra, mắt nhìn chăm chăm vào con dao găm màu đen còn đang rỉ máu trong tay Dương Thanh.

Sau vài giây ngây dại, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Linh khí! Cậu ta có một con dao găm linh khít Nhưng cậu ta mới chỉ tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, vì sao có thể khống chế được linh khí?”

Chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có khả năng khống chế linh khí, đây là điều mà tất cả mọi cao thủ võ thuật đều biết.

Vừa rồi, Dương Thanh chỉ mới đột phá lên Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, mọi người ở đây đều tận mắt thấy được.

Nhưng lúc này, Dương Thanh lại đang cầm một con dao găm linh khí trong tay, đây là một thứ vũ khí chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có hi vọng khống chế nổi.

Sắc mặt Mục thành chủ cũng đã trở nên nặng nề, ông lão đã biết Dương Thanh có một con dao găm linh khí, bản thân ông lão không có ý định gì với linh khí này, chỉ có điều, lúc này Dương Thanh lựa chọn bại lộ linh khí trong tay, chắc chắn sẽ mang đến cho mình rất nhiều phiền phức.

Song ngẫm lại cũng phải, trong tình cảnh hiện nay của Dương Thanh, Mục thành chủ cũng có thể hiểu được nỗ lực tuyệt vọng của Dương Thanh khi lựa chọn dùng linh khí vào lúc này.

Ban đầu, dưới sự hỗ trợ của Chiến Thần Quyết và huyết mạch cuồng hóa, thực lực của Dương Thanh đã gần ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, khi anh lấy con dao găm linh khí ra, hơi thở võ thuật trên người anh đã vọt thẳng lên ngang cấp với Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí đã xấp xỉ với bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Có thể nói, trong đám cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, không một ai có thể giết được Dương Thanh nữa.
 
Chương 3186


Chương 3186:

“Giết!”

Dương Thanh gầm lên một tiếng, lao vọt tới.

“Phụt phụt phụt!”

Anh điên cuồng vung dao, lưỡi dao găm sắc bén vẽ vào không trung những đường cong lạnh lẽo, mỗi lần lưỡi dao hạ xuống lại mang đi tính mạng của một tên cao thủ.

Cao thủ Hoài Thành sợ đến cứng người, tất cả đều không dám lao lên giao chiến trực diện với Dương Thanh.

Bên đám cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh vốn không có bao nhiêu, hơn nữa, đại bộ phận chỉ là Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, dù xông lên đối phó với Dương Thanh cũng chưa chắc có thể nhẹ nhàng hạ gục anh.

Những cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ và hậu kỳ đều đã bị lão Cửu và các cao thủ đứng đầu của Mục phủ ngăn chặn.

Thành chủ Hoài Thành lại đang bị Mục thành chủ theo sát, vậy nên, thời gian sau đó hoàn toàn chính là màn độc diễn của Dương Thanh.

Không một ai hay, mỗi khi Dương Thanh giết được một người, thân thể anh lại phải hứng chịu một áp lực vô cùng khủng khiếp.

Anh có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đã bị uy lực khủng b0' này xé nát, trên làn da cũng đã xuất hiện những vệt rách rớm máu tươi.

Những vết máu này không phải do binh khí của kẻ địch gây nên mà vì thực lực hiện tại của anh quá kinh khủng, độ mạnh của thân thể anh mới chỉ đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, rất khó gánh nổi thực lực anh đang sử dụng.

Loại đau đớn khủng b0' do linh khí phản phệ lên người thế này khiến Dương Thanh cảm thấy gần như không muốn sống nữa, nhưng dù đau đớn tột cùng, anh vẫn cắn răng hứng chịu.

Bởi nếu anh thua, không chỉ mình anh phải mất mạng mà sẽ có rất nhiều người phải chết theo, những người đứng về phía anh đều sẽ bị liên lụy, vì thế, lúc này anh phải găng gượng hứng chịu cơn đau tột cùng đó.

“Grào!”

Bên kia, lão Cửu cũng đang điên cuồng chém giết, trong vòng vây của bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, toàn thân ông lão đã nhuộm đây máu tươi, mà bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia cũng đều đã trọng thương rồi.

Thành chủ Hoài Thành nhìn đám cao thủ vừa bị Dương Thanh chém chết, cảm thấy tim mình cũng phải rỉ máu rồi, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tất cả các cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh, lập tức rời khỏi chiến trường! Các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, ai có thể giết được Dương Thanh, thưởng mười tỷ, đồng thời tặng một quyển công pháp võ thuật hàng đầu của phủ Hoài Thành!”

Lão ta vừa thốt ra những lời này, tất cả các cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đều xiêu lòng.

Mục thành chủ hét to: “Giết! Không được buông tha bất kì kẻ địch nào! Giết hết cho tôi!”

Thành chủ Hoài Thành muốn đám cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh lui khỏi chiến trường, nhưng Mục thành chủ sẽ không để đối phương lui ra được.

Hiện giờ chính là thời điểm làm suy yếu thực lực của phủ Hoài Thành, sao ông lão có thể bỏ qua cơ hội tốt này?

“Giết giết giết!”

Cao thủ của Mục phủ nhận được mệnh lệnh từ Mục thành chủ, lập tức điên cuồng lao lên tấn công cao thủ của phủ Hoài Thành.
 
Chương 3187


Chương 3187:

Dương Thanh xung phong tiến lên trước tiên, mỗi lần lưỡi dao hạ xuống đều có thể lấy một mạng sống của đối thủ, bất kể Siêu Phàm Thất Cảnh hay Bát Cảnh, tất cả đều bị hạ gục trong một chiêu.

“Mục thành chủ, vậy là ông muốn quyết chiến với phủ Hoài Thành tôi đúng không?”

Thành chủ Hoài Thành đã giận không kiềm được, đôi mắt dữ dẫn nhìn thẳng vào Mục thành chủ, hỏi.

Nếu không phải do cao thủ của Mục phủ cầm chân cao thủ Hoài Thành, một mình Dương Thanh tuyệt đối không thể giết được nhiều người như vậy, nhưng hiện giờ, cao thủ của Mục phủ lại đang điên cuồng đuổi giết cao thủ phủ Hoài Thành, cao thủ phủ Hoài Thành có muốn chạy cũng không chạy nổi.

Ý chí chiến đấu trên người Mục thành chủ đã bắt đầu hừng hực cháy lên, ông lão lạnh lùng nói: Nếu ông muốn quyết chiến, tôi đây sẵn lòng chơi tới cùng!”

“Uỳnh!”

Nhưng đúng lúc này, lão Cửu bỗng khuyu một chân xuống đất, mặt đất dường như vừa run rẩy.

Mục thành chủ và thành chủ Hoài Thành vốn đang định lao vào chiến đấu cũng quay sang nhìn.

Dưới ánh mắt mọi người, lão Cửu quỳ một chân trên mặt đất, toàn thân đẫm máu tươi, thân thể vốn đang phình to vì dùng Thú Hóa Đan nay lại đần thu nhỏ, khôi phục kích thước cũ.

Bốn tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ bao vây lão Cửu lúc này đã chết hai tên, hai tên còn lại cũng đã bị thương khắp người, đang hổn hển thở d0'c.

Hiển nhiên, cả ba đều đã rơi vào trạng thái kiệt lực.

Nhưng thành chủ Hoài Thành lại phá lên cười lớn: “Thật đúng là trời cũng giúp tôi! Dược hiệu của Thú Hóa Đan đã hết, giờ ông ta chỉ có thể chờ chết. Mục thành chủ, chẳng phải ông muốn quyết chiến với phủ Hoài Thành chúng tôi đó sao? Tôi giúp ông toại nguyện!”

Dứt lời, lão ta hét to: ‘Mọi người, không được lui về phía sau nửa bước, giết hết cho tôi!”

Sắc mặt Mục thành chủ đã trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi có lão Cửu và Dương Thanh bộc phát ra thực lực vượt xa thực tế nên mới có thể giúp Mục phủ vượt lên trên, chèn ép được phủ Hoài Thành. Nhưng nay dược hiệu của Thú Hóa Đan đã kết thúc, lão Cửu đã không còn sức đánh tiếp nữa rồi.

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ còn sống sót giờ đã rảnh tay, lần này cả Dương Thanh cũng sẽ mất mạng.

Lão Cửu và Dương Thanh mà chết, Mục phủ sẽ không còn đủ sức đánh tiếp.

“Giết ông ta cho tôi!”

Thành chủ Hoài Thành chỉ tay về phía lão Cửu, lớn giọng quát.

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ gắng gượng đứng lên, bước từng bước về phía lão Cửu.

Lão Cửu vẫn đang thở dốc, toàn thân đã không còn chút sức lực nào, ông lão bỗng liếc nhìn về phía Dương Thanh, sắc mặt đầy chua xót, nói khẽ: ‘Xin lỗi, tôi đã tận lực rồi!”

“Giết!”

“Giết!”

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ đột nhiên dồn sức đánh ra một đòn thẳng về phía lão Cửu.

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”

Hai tiếng động trầm đục liên tiếp vang lên, hai chiêu công kích trí mạng của bậc cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nặng nề nện xuống người lão Cửu.

Khóe miệng lão Cửu tràn máu tươi, hơi thở võ thuật trên người dần tan biến, ánh mắt cũng tan rã, nhưng trước sau vẫn hướng về phía Dương Thanh.
 
Chương 3188


Chương 3188:

Như cảm nhận được điều gì, Dương Thanh quay phắt lại, đúng lúc chứng kiến hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ dốc sức đánh một đòn trí mạng xuống người lão Cửu.

Cảnh tượng này hệt như một cây búa nghìn cân nện thẳng vào tim Dương Thanh.

“Ông Cửu!”

Dương Thanh phần nộ hét lớn, điên cưồng xông thảng về phía lão Cửu.

Sắc đỏ trong đôi mắt Dương Thanh càng lúc càng đậm, một khí thế càng cuồng bạo tràn ra từ trên người anh.

Cái chết của lão Cửu đã khiến sự phẫn nộ của anh vọt đến đỉnh điểm.

Huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể anh như đang sôi trào, điên cuồng cuộn chảy trong huyết quản, khí thế cuồng bạo không ngừng bùng nổ.

“Mau giết nó ngay!”

Có kẻ nào đó gầm lên, dẫn theo vài tên cao †hủ cùng vọt về phía Dương Thanh.

“Cút!”

Dương Thanh nổi giận gầm rú, ném văng con dao găm linh khí trong tay ra ngoài.

“Phập phập phập!”

Con dao găm xet thành một đường vòng cung trong không trung, lướt tới cướp đi sinh mạng ba gã cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, rồi lại quay về tay Dương Thanh hệt như một vật sống.

Vào thời điểm này, trông Dương Thanh đáng Sợ tột cùng, thật chẳng khác nào một sát thần.

“Sợ là thực lực của cậu ta đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi”.

Một cao thủ của phủ Hoài Thành nói, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này hẳn chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ và đỉnh phong mới có năng lực giết được Dương Thanh.

Có điều, bên phía phủ Hoài Thành, chỉ có mình thành chủ Hoài Thành là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng chỉ có một tên, lúc này còn đang bị vài cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của Mục phủ bao vây, không cách nào thoát khỏi vòng vây được.

Thành chủ Hoài Thành đang bị Mục thành chủ chặn lại, vì thế, trong đám cao thủ còn lại của phủ Hoài Thành, có lẽ đã không còn ai có thể ngăn trở được Dương Thanh.

Dương Thanh lao thẳng về phía lão Cửu, toàn thân anh đã nhuộm đỏ máu tươi, có máu của chính anh, cũng có của kẻ địch.

“Ông Cửu!”

Anh ôm lấy lão Cửu, một dòng lệ đỏ máu từ từ chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu.

Lão Cửu chỉ còn lại chút hơi sức cuối cùng, thấy Dương Thanh áy náy và đau khổ đến thế, gương mặt ông lão lại thoáng nở một nụ cười xán lạn, yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi đã tận lực rồi! Nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, hi vọng có một ngày, cậu có thể thay tôi tìm được vợ con tôi, nói cho bọn họ biết tôi vần luôn đi tìm bọn họ”.

Nói xong, ông lão vươn bàn tay run run lấy ra nửa miếng mặt dây chuyền nhét vào tay Dương Thanh: “Một nửa mặt dây chuyền còn lại do vợ tôi giữ”.

Nói đến đây, miệng ông lão hộc từng ngụm máu tươi, hơi thở trên người ngày càng yếu đi.

Cảm nhận được sinh mệnh của ông lão đang nhanh chóng trôi đi, Dương Thanh luống cuống hét lớn: “Ông Cửu, đừng chết, tôi xin ông đừng chết, ông còn chưa tìm được vợ con mình mà, sao có thể chết được? Cầu xin ông đừng chết!”
 
Chương 3189


Chương 3189:

Lão Cửu lại run rẩy vươn tay, muốn chạm lên đâu Dương Thanh, chỉ tiếc, ông lão sắp chết rồi, toàn thân không còn chút sức lực nào, không sao.

chạm tới đầu Dương Thanh.

Dương Thanh vội vàng nắm tay lão Cửu đặt lên đầu mình, anh có thể nhìn ra trong đáy mắt ông lão chất chứa đầy lưu luyến dành cho mình, ánh mắt ông lão nhìn anh như nhìn cháu trai mình vậy.

“Ông nội, cháu xin ông đừng chết, sau này ông chính là ông nội của cháu, cầu xin ông đừng chết mài! Ông ơi!” _ Dương Thanh gào thét đau đớn, nỗi bi thương khiến trái tìm anh như vỡ vụn.

Nghe thấy Dương Thanh hô một tiếng ‘ông nội”, khóe mắt lão Cửu chợt trào lệ, bàn tay đang đặt trên đầu Dương Thanh trượt xuống, mí mắt chậm rãi nhắm lại.

“Ông ơi!”

Mặt Dương Thanh đã ướt lệ đỏ như máu, khe khẽ gọi.

Nhưng mặc anh kêu gọi đau xót thế nào, vẫn không thể nhận được bất cứ lời hồi phục nào, lão Cửu, đã đi rồi!

Mục thành chủ nhìn về phía Dương Thanh, khẽ thở dài, tuy ông lão không biết Dương Thanh và lão Cửu có quan hệ thân cận cỡ nào nhưng từ phản ứng của anh lúc này cũng có thể đoán được, đối với Dương Thanh, lão Cửu có vai trò quan trọng ra sao.

“Ông ơi!”

Dương Thanh ôm thi thể lão Cửu, ngửa mặt lên trời, gào rống.

Tiếng gào rống vừa thoát ra, một hơi thở vô cùng khủng b0' chợt bùng nổ từ trên người anh.

Mái tóc ngắn của Dương Thanh đột nhiên mọc dài ra nhanh chóng, mãi đến khi tăng thêm chừng chục centimet mới dừng lại.

“Uỳnh” một tiếng, quần áo trên người Dương Thanh nổ bung, để lộ làn da màu đồng, trên da anh hiện đầy những hoa văn kì quái màu đen.

Lúc này, hơi thở trên người anh đã trở nên khủng b0' tột cùng.

Ngay cả thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ cũng cảm nhận được một sự kiêng kị từ sâu trong linh hồn khi hơi thở của anh lan tới.

“Sao, sao lại thế được?”

Thành chủ Hoài Thành trợn mắt nhìn, vẻ mặt không sao tin nổi.

Dương Thanh chỉ mới đột phá tới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chưa được bao lâu, ngay trước đó bộc phát ra thực lực sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cũng đã khiến người khác chấn kinh.

Nhưng lúc này, hơi thở trên người Dương Thanh đã mạnh đến bi3n thái, chỉ e đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi.

Ngay cả những cao thủ võ thuật cấp bậc cực cao như thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ cũng chưa từng nghe nói có người nào có thể từ cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ lại có thể bộc phát thực lực ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ như thế.

Đây quả thực là một sự kiện không thể xảy ra!

Nhưng hiện giờ, sự kiện ấy lại đang diễn ra ngay trước mắt bọn họ, không khó đoán được những vị cao thủ hàng đầu này đang khiếp sợ cỡ nào.

Đám cao thủ của phủ Hoài Thành đều vô cùng sợ hãi, sắc mặt cực kì khó coi.

“Các người, đều đáng chết!”

Dương Thanh bồng quay người lại, nhìn về phía hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ vừa liên hợp với nhau gi3t chết lão Cửu, giọng như rít qua kẽ răng.

“Lùi lại!”
 
Chương 3190


Chương 3190:

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia lập tức cảm nhận được khí thế đáng sợ của Dương Thanh, không chút do dự lùi ngay lại.

“Uỳnh!”

Mặt đất dưới chân Dương Thanh vỡ vụn trong giây lát, bóng anh biến mất khỏi vị trí cũ.

“Phụ”

“Phụt!”

Khi anh xuất hiện lại lần nữa, trên cổ hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia đã thêm một vết máu.

Hai người bịt chặt cổ mình, nhưng không cách nào ngăn cản dòng máu tươi phun trào.

Hai thân người chậm rãi ngã xuống vũng máu, co quắp vài cái rồi ngưng hẳn, chết không nhắm mắt, mãi đến lúc chết, ánh mắt vẫn tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.

Sắc mặt thành chủ Hoài Thành đã âm trâm cực điểm, thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện ra thật quá đáng sợ, vốn chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thực lực đã có thể mạnh đến thế này, nếu đợi Dương Thanh bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi tung hết thủ đoạn trong tay, liệu còn ai có thể là đối thủ của người này?

Ngay cả lão ta có lẽ cũng không phải là đối thủ của Dương Thanh nữa.

Nghĩ đến đây, ý niệm gi3t chết Dương Thanh càng lúc càng thêm sâu đậm, lão ta hạ quyết tâm, hôm nay Dương Thanh nhất định phải chết!

Thành chủ Hoài Thành bỗng quay sang nhìn Mục thành chủ, nói: ‘Mục thành chủ, hôm nay dẫn người tới tấn công Mục phủ là lỗi của tôi, tôi sẽ bồi thường cho Mục phủ, thù này của chúng ta coi như xóa bỏ, thế nào?”

Mục thành chủ cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi không đoán sai, có phải tiếp đó ông định nói, ông muốn tôi từ bỏ bảo vệ Dương Thanh, đúng không?”

Thành chủ Hoài Thành không đáp, chỉ nhìn chăm chằm Mục thành chủ, khí thế võ thuật cực kì hùng mạnh trên người dần tràn ra.

Mục thành chủ không chịu yếu thế, cũng thả khí thế võ thuật của mình ra.

Nếu là trước đó, có lẽ ông lão đã đồng ý với thành chủ Hoài Thành, tạm bỏ qua thù hận.

Nhưng hiện tại, sau khi lão Cửu dùng Thú Hóa Đan, Dương Thanh bùng nổ sức chiến đấu, giết rất nhiều cao thủ của phủ Hoài Thành, áp lực đè lên cao thủ bên phía Mục phủ đã giảm đi rất nhiều, lúc này chính là cơ hội tiêu diệt và làm suy giảm thực lực của phủ Hoài Thành, giữa hai phủ đã chất chồng ân oán bao lâu nay, làm sao Mục thành chủ có thể bỏ qua cơ hội này?

Mục thành chủ không đáp thẳng, mà thành chủ Hoài Thành cũng không hỏi lại, nhưng lão ta đã hiểu câu trả lời của Mục thành chủ là thế nào.

“Nếu đã thế, hôm nay chúng ta quyết chiến đi”

Thành chủ Hoài Thành bỗng lên tiếng, ngay khi dứt lời, một hơi thở vô cùng mạnh mẽ đã bùng nổ từ trên người lão ta.

Ánh mắt Mục thành chủ cực kì nặng nề, tuy ông lão rất muốn nhân cơ hội này làm suy yếu thực lực của phủ Hoài Thành nhưng trong lòng cũng hiểu, mình ở trong tình trạng tàn tật thế này, hoàn toàn không phải đối thủ của thành chủ Hoài Thành.

Đương nhiên, nếu thành chủ Hoài Thành muốn giết ông lão cũng là một chuyện rất khó.

Thành chủ Hoài Thành chỉ thể hiện khí thế võ thuật của mình ra ngoài xem như cảnh cáo, lão ta vẫn chưa vội vã ra tay tấn công Mục thành chủ, tuy lão ta rất muốn tiêu diệt Mục phủ nhưng nếu so việc này với việc giết Dương Thanh thì lão ta càng hi vọng hiện tại có thể tiêu diệt được Dương Thanh ngay.
 
Chương 3191


Chương 3191:

Dương Thanh không chết, chỉ e sau này lão ta muốn ngủ một giấc ngon cũng không được.

Mục thành chủ cũng đang vật lộn giữa những suy tính, ông lão liếc nhìn chiến trường, Dương Thanh còn đang điên cuồng đuổi giết đám cao thủ bên phía phủ Hoài Thành, nhưng phủ Hoài Thành đã không còn một ai có thể ngăn chặn Dương Thanh.

Trừ thành chủ Hoài Thành, chỉ còn một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ duy nhất có hi vọng hạ gục được Dương Thanh, nhưng lúc này tên cao thủ đó đang bị mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của Mục phủ vây chặt, không thể rảnh tay đối phó với Dương Thanh.

Vì thế, tiếp theo đó chính là màn độc diễn của Dương Thanh, trừ khi có người tới hạ gục anh.

Cái chết của lão Cửu đã khiến Dương Thanh hoàn toàn bùng nổ, toàn thân đầy vết máu tươi.

Thân thể anh không cách nào chịu đựng được thực lực hiện tại, làn da lộ trong không khí đã rách tươm nhiều chỗ, thậm chí còn có thể thấy cả xương cốt trắng hếu.

Nhưng dường như Dương Thanh không hề cảm nhận được những đau đớn này, thân thể liên tục xuyên qua đám cao thủ, mỗi lần vung dao lại tước đi một sinh mệnh.

Thành chủ Hoài Thành chứng kiến đám cao.

thủ bên mình đang liên tục ngã xuống, trái tim như rỉ máu, nhưng ngoài mặt vấn cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục lạnh lùng hỏi: “Mục thành chủ, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, ông đã có quyết định chưa?”

Mục thành chủ liếc nhìn kiếm khách Ảnh Tử còn đang ngồi khoanh chân như cố tranh thủ từng chút thời gian để khôi phục, lòng ông lão dần trở nên kiên định.

Một khí thế võ thuật cực kì hùng mạnh bỗng bùng nổ từ trên người Mục thành chủ.

“Tới đi!”

Giây phút này, Mục thành chủ đã tạm đặt mọi lo lắng xuống.

“Ông đã muốn chết thì để tôi giúp ông toại nguyện.”

Thành chủ Hoài Thành hít sâu một hơi, ánh mắt bắn ra hai tia sát khí gần như đã thành thực chất, chân giậm mạnh một cái, tức thì lao vọt lên, †ấn công Mục thành chủ.

Tuy ngồi trên xe lăn nhưng sắc mặt Mục thành chủ không hề có một tia sợ hãi, hai tay ông lão đẩy xe, chiếc xe lăn lao thẳng về phía thành chủ Hoài Thành.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Cuộc chiến của hai vị cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã nổ ra.

Cao thủ bốn phía thấy thế đều khiếp sợ vô cùng.

Một cao thủ khi đã lên tới cấp bậc như thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ thì thường đã trở thành người trấn thủ một phương, rất hiếm khi đích thân ra tay.

Một khi ra tay, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm ị trọng, rất có tỉ hể hai bên đều sẽ rơi vào tình thế thiệt hại nặng nề, nhưng lúc này, bọn họ lại tận mắt thấy tình cảnh thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ giao chiến.

“Giết!”

Cao thủ của phủ Hoài Thành và Mục phủ đều đang đánh hăng say, lại có Dương Thanh bùng phát sức chiến đấu vượt xa thực lực bản thân, điều này chẳng khác nào tặng một viên thuốc an thần cho cao của bên Mục thủ của Mục phủ, giúp cho sĩ khí phủ tăng vọt nhanh chóng.

Còn bên phủ Hoài Thành, vì thành chủ Hoài Thành đã khai chiến với Mục thành chủ, sĩ khí cũng tăng mạnh, chỉ có điều, Dương Thanh quá mạnh, không Dương Thanh một ai có thể đỡ nổi một đòn của Lúc này, thân thể Dương Thanh đang phải gánh chịu cơn đau vô cùng đáng sợ, anh cảm giác như thịt da mình đã sắp nứt vỡ hết rồi, con dao găm linh khí trong tay như một nguồn năng lượng vô biên, liên tục cung cấp sức mạnh hùng hồn cho anh.
 
Chương 3192


Chương 3192:

Chỉ có điều, cảnh giới chân thật của anh chỉ mới là Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, hoàn toàn không thể chịu nổi sức mạnh khủng b0' như thế.

Con dao găm linh khí đã bắt đầu phản phệ lại cơ thể anh, tuy cơn đau đến tận cùng này vẫn thua nỗi đau đớn trước cái chết của lão Cửu nhưng cũng đã vô cùng khủng khiếp.

Huyết mạch cuồng hóa đang sôi trào, liên tục căn nuốt lí trí của anh, nhưng anh vần căn chặt răng, cố găng không để mình mất lí trí.

Đã ở trong tình trạng này mà anh lại đánh mất lí trí, nhất định sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, bởi khi đó, anh không chỉ tiêu diệt cao thủ của phủ Hoài Thành mà có lẽ ngay cả các cao thủ của Mục phủ cũng sẽ bị anh tấn công.

Tuy Mục thành chủ liều mạng ngăn chặn thành chủ Hoài Thành cũng vì Mục phủ, nhưng bất kể thế nào, Mục phủ cũng đã giúp anh, ơn này, anh không thể quên.

“Giết giết giết!”

Dương Thanh gầm lên, con dao găm linh khí trong tay liên tục vung vào không khí.

Trước đây anh từng cưỡng ép bản thân khống chế con dao găm linh khí này, khiến cho cánh tay cầm linh khí bị rơi vào trạng thái gần hoại tử, Phùng Tiểu Uyển đã cố găng chữa trị cho anh, nếu chữa không khỏi được, rất có thể anh sẽ phải cắt bỏ cánh tay này.

Nhưng giờ đây, anh lại một lần nữa cưỡng chế sử dụng linh khí, làn da trên cánh tay phải đã nứt toác nhiều nơi, cả cánh tay đều đã ở vào tình trạng máu thịt be bét.

Vậy mà Dương Thanh vẫn không hề để ý như thể không cảm nhận được cơn đau, tay vẫn liên tục vung dao.

Mỗi khi cảm thấy mình sắp mất khả năng khống chế, anh sẽ cắn mạnh đầu lưỡi một cái, lấy cái đau để giữ vững lí trí.

Chỉ có điều, dẫu sao anh cũng chỉ là một con người, liên tục chém giết với cường độ cao như thế, thân thể còn phải chịu đựng phản phệ, rốt cuộc vẫn đến lúc sức cùng lực kiệt.

Loại cảm giác đau đớn khi thân thể sắp tan vỡ thúc đẩy anh phải tăng tốc độ.

“AI”

Dương Thanh bỗng ngửa mặt lên trời hét một tiếng, như muốn giải phóng hết những đau đớn trên người ra bên ngoài.

Chỉ có điều, cơn đau thể xác đâu phải dần vặt về tinh thần, làm sao có thể biến mất chỉ nhờ vào một tiếng thét?

“Keng!”

Đúng lúc này, tay phải của anh bỗng kiệt lực, con dao găm linh khí tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Cả cánh tay phải của Dương Thanh đều đang run rẩy.

“Nó đã kiệt lực rồi, mọi người cùng nhau lên đi, giết nó ngay!”

Bỗng có người nhận ra tình trạng bất ổn của Dương Thanh, bèn kích động hét lớn.

Ngay lập tức, hơn chục tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoài Thành liền nhào về phía Dương Thanh.

Cao thủ của Mục phủ đã hoàn toàn khâm phục trước sức mạnh của Dương Thanh, thấy thế bèn đồng loạt lao lên vây quanh anh, lớn tiếng hô: “Bảo vệ cậu Thanh!”

Chẳng mấy chốc, cao thủ hai phe lại lao vào.

chém giết lấn nhau.

Bên phía Mục phủ vốn yếu thế về số lượng, lần này không có sự hỗ trợ từ Dương Thanh nên đã liên tiếp bị đẩy lùi.
 
Chương 3193


Chương 3193:

Dương Thanh nhìn chiến trường vô tình, cắn chặt răng, nỗ lực vươn tay, muốn nhặt con dao lên, nhưng cánh tay phải đã bị thương quá nặng, nay không còn chút sức lực nào, hoàn toàn không thể nhấc con dao linh khí lên được.

Thử mấy lần, anh đã xác định được, cánh tay phải của anh đã thực sự bị phế đi rồi.

Nhưng cuộc chiến còn chưa kết thúc, anh không thể ngã gục vào lúc này.

Mục thành chủ còn đang điên cuồng giao chiến với thành chủ Hoài Thành, nhưng ông lão vân luôn ở trạng thái yếu thế hơn.

Lúc này, e răng người có thể quyết định chiến cuộc chỉ có anh mà thôi.

Dương Thanh bỗng vươn tay trái, nhặt con dao găm linh khí lên.

Ngay khi anh cầm con dao găm linh khí vào †ay, một sức mạnh khủng khiếp lại lần nữa lan tràn khắp người anh.

Đồng thời, cũng trong nháy mắt, làn da trên cánh tay trái liền nứt tung.

Ngay khi anh chuẩn bị xông ra, bỗng có một bàn tay đè lên vai anh, một giọng nói trầm trầm cất lên: “Cậu đã làm rất tốt rồi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi!”

Nghe thấy giọng nói sau lưng, Dương Thanh run người, quay phát lại, thấy một vị cao thủ mặc đồ đen đang đứng sau lưng mình, sắc mặt nghiêm nghị.

“Tiên bối, ngài…”

Dương Thanh ngây người không hiểu, vì người đó chính là kiếm khách Ảnh Tử.

Bởi mới trước đó, khi kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá đã bị vụ tự nổ của Dược Vương gây ảnh hưởng dẫn đến gián đoạn quá trình, khiến ông ta bị thương nặng.

Lúc này kiếm khách Ảnh Tử liếc nhìn về phía Mục thành chủ đang bị thành chủ Hoài Thành tấn công dữ dội, nặng nề nói với Dương Thanh: “Nói ra thì rất dài, đợi giải quyết được phiền toái trước mắt, tôi sẽ giải thích với cậu sau!”

Dứt lời, một khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ tràn ra từ trên người ông ta.

Dương Thanh trợn to mắt như không thể tin nổi, nhìn chăm chăm về phía kiếm khách Ảnh Tử đang di chuyển tới gần thành chủ Hoài Thành.

Khí thế võ thuật tản ra từ kiếm khách Ảnh Tử vần chỉ ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ nhưng ông ta đã luyện hóa được một thanh linh kiếm, sức chiến đấu có thể ngang ngửa với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Song, điều Dương Thanh thấy khó hiểu là, chẳng phải kiếm khách Ảnh Tử đã thất bại trong quá trình đột phá, thân thể bị thương nặng rồi sao? Vì sao còn có thể duy trì thực lực ở cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ như trước đó?

Ngay khi anh còn đang băn khoăn khó hiểu, kiếm khách Ảnh Tử đã xông tới trước mặt thành chủ Hoài Thành, trường kiếm trong tay vung ra nhanh như điện.

“Âm!”

Ý thức cảnh giác trong chiến đấu của thành chủ Hoài Thành vô cùng mạnh mẽ, ngay khi kiếm của kiếm khách Ảnh Tử chém về phía lão ta, lão ta đã nhanh nhẹn bỏ qua công kích, chân dẫm mạnh xuống mặt đất, thân mình vọt lên, tránh được chiêu tấn công của kiếm khách Ảnh Tử. Một kiếm kia hạ xuống, tòa nhà sau lưng thành chủ Hoài Thành đã bị bổ ra.

Những cao thủ đang giao chiến quanh đó đều ngừng tay, khiếp sợ nhìn về phía tòa biệt thự hai tầng vừa bị chém làm đôi.

“Thành chủ, ông không sao chứ?”

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn Mục thành chủ đã bị thương khắp người, lo lắng hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom