Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3152


Chương 3152:

Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Nhưng liệu kiếm khách Ảnh Tử có đồng ý để Tiểu Uyển châm cứu tăng thực lực của ông ta lên không?”

Hoài Lam mỉm cười: “Nếu là lúc trước, chắc chắn kiếm khách Ảnh Tử sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ, chúng ta đã ở chung phe với Mục thành chủ, có cùng kẻ địch, ông ta sẽ đồng ý thôi”.

Dương Thanh nói: “Nếu vậy, tôi sẽ đích thân đi tìm Mục thành chủ một chuyến, kiếm khách Ảnh Tử có đồng ý hay không, còn phải xem ý Mục thành chủ”.

Phùng Tiểu Uyển bước lên trước: “Anh Thanh, để em đi với anh!”

Dương Thanh gật đầu: “Được, bây giờ chúng †a đi tìm Mục thành chủi”

Thời gian gấp rút, không thể chần chừ thêm, Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển lập tức tới chỗ Mục thành chủ.

“Mục thành chủ!”

Sau khi thấy Mục thành chủ, Dương Thanh hơi khom người.

Mục thành chủ mỉm cười, chỉ vào chỗ ngồi phía đối diện: “Ngồi đi!”

Sau khi ngồi xuống, Dương Thanh nói luôn: “Mục thành chủ, ông cũng biết Dược Vương của Hoài Thành đang tới Mục phủ đúng không?”

Mục thành chủ gật đầu, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi đang định tìm cậu, không ngờ cậu đã tìm tôi trước rồi. Nếu tôi không đoán sai, các cậu tới tìm tôi để thương lượng cách đối phó với Dược Vương đúng không?”

Dương Thanh gật đầu, hỏi: “Không biết Mục thành chủ có cách đối phó gì chưa?”

Điều khiến Dương Thanh bất ngờ chính là Mục thành chủ lại gật nhẹ đầu rồi nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, cháu tạm tránh đi một lát, để ông nói mấy chuyện với Dương Thanh”.

Phùng Tiểu Uyển lập tức nhìn về phía Dương Thanh, thấy Dương Thanh gật đầu, cô ta mới quay người rời đi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Mục thành chủ.

Dương Thanh nói: “Không biết Mục thành chủ định nói gì?”

Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Dương Thanh, tôi vốn không định vạch trần một số chuyện, nhưng bây giờ, cho dù chúng ta không phải bạn bè thì cũng là đồng minh, đúng không?”

Dương Thanh gật đầu, không nói gì, chờ Mục thành chủ nói tiếp.

Mục thành chủ nói: “Thật ra tôi đã biết trong †ay cậu có một con dao găm linh khí rồi”.

Dương Thanh có vẻ cay đăng, trước đó Hoài Lam đã nói chắc chắn Mục thành chủ biết, chỉ là không vạch trần thôi.

Mục thành chủ nói tiếp: “Đương nhiên, tôi nhắc đến chuyện này không phải để đe dọa cậu, cũng không định cướp dao găm linh khí của cậu, mà muốn hỏi mượn con dao đó”.

Nghe thấy thế, nét mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ.

Tuy có vẻ Mục thành chủ đã giúp họ rất nhiều, nhưng cũng vì chữa khỏi chân mình và nhìn thấy tiềm lực của anh mà thôi. Hơn nữa giữa Mục phủ và phủ Hoài Thành vốn có mâu thuẫn sâu sắc, có lẽ Mục thành chủ bị thành chủ Hoài Thành đánh úp nên mới bị tật ở chân.

Thế nên Mục thành chủ mới giúp đám người Dương Thanh mãi như thế.

Nhưng bây giờ, Mục thành chủ lại nói muốn mượn dao găm linh khí của Dương Thanh.
 
Chương 3153


Chương 3153:

Dương Thanh không thể không cảnh giác, “mượn” mà Mục thành chủ nói thực sự chỉ là “mượn” chứ không phải “cướp” à?

Mục thành chủ không nói gì, nghiêm túc nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt không hề có tính xâm lược, chỉ tràn ngập sự hiền lành.

Ông lão nhìn Dương Thanh như đang nhìn bề dưới mà mình yêu mến.

Dương Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy con dao găm linh khí kia ra.

Dao găm vừa xuất hiện, trong không khí lập †ức tràn ngập hơi thở cuồng bạo.

Dương Thanh đưa dao găm linh khí cho Mục thành chủ, mở miệng nói: “Đây chính là con dao găm linh khí kia”.

Mục thành chủ thấy Dương Thanh đưa luôn dao găm cho mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức mỉm cười hiền từ, nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, cảm ơn sự tin tưởng của cậu!”

Ông lão nói rồi mới đón lấy dao găm linh khí từ tay Dương Thanh.

Đúng lúc Mục thành chủ chạm vào dao, khí thế đáng sợ lập tức lan từ dao găm ra ngoài.

Mục thành chủ lập tức biến sắc, khí thế trên người bỗng bùng nổ, tiện tay ném dao găm đi.

“Choang!”

Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm đâm sâu vào bức trường trước mặt Mục thành chủ.

Trên tay Mục thành chủ xuất hiện một vết thương, có máu tươi chảy ra.

Dương Thanh sững sờ, vội hỏi: “Ông không sao chứ?”

Mục thành chủ khẽ lắc đầu, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, cười nói: “Không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, cho dù người khác lấy được nó thì cũng không dùng được đâu”.

“Không những không dùng được mà có khi còn bị con dao găm này gi3t chết”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ, kinh ngạc nói: “Ông nói nếu con dao găm này rơi vào.

†ay người khác thì sẽ tổn thương họ à?”

Mục thành chủ gật đầu, mở miệng nói: “Với thực lực của tôi mà cũng không kiểm soát nổi con dao găm này, nói gì tới người khác chứ?”

Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh vô thức nhìn về phía con dao găm đã đâm ngập tường ba phần mười kia, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.

Anh bước tới, rút dao ra khỏi tường.

Mục thành chủ nói: “Cậu cất dao đi đi!”

Dương Thanh cất dao rồi hỏi: “Ông vừa nói con dao găm này đã bị tôi luyện hóa, nghĩa là sao thế?”

Mục thành chủ mỉm cười: “Hiểu đơn giản thì con dao găm này đã nhận cậu làm chủ nhân, nếu người khác muốn sở hữu nó, nó sẽ không nghe lời, thế nên cho dù người khác lấy được thì cũng không dùng được”.

Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nếu đúng như ông nói, chẳng phải con dao găm này sẽ có sinh mạng ư?”

Mục thành chủ ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Linh khí được gọi là linh khí, bởi vì loại vũ khí này đã có linh tính, tuy không có sinh mạng nhưng lại có thể hòa hợp với võ thuật của chủ nhân”.

“Hay nói cách khác, con dao găm linh khí của cậu đã hòa hợp với võ thuật, thậm chí huyết mạch của cậu, sau này chỉ mình cậu có thể sử dụng nở.
 
Chương 3154


Chương 3154:

“Trừ khi ngày nào đó, cậu bị người ta gi3t chết, liên hệ giữa con dao găm này và cậu biến mất thì nó mới bị các cao thủ khác lấy được, đương nhiên, cho dù như thế, chưa biết đối phương có luyện hóa được nó hay không”.

Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh có cảm giác như vừa bước vào một thế giới võ thuật hoàn toàn mới.

Anh vấn luôn không hiểu tại sao dao găm linh khí trong tay mình có thể phát huy sức mạnh khổng lồ như thế, cũng không biết tại sao con dao có vẻ bình thường này lại là linh khí.

Nhưng sau khi nghe Mục thành chủ nói, anh đã hiểu ra rất nhiều.

Mục thành chủ nói tiếp: “Tôi định mượn dao găm của cậu một lát, với thực lực của tôi, nếu có linh khí, cho dù Dược Vương tới thì cũng không phải đối thủ của tôi”.

“Nhưng không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, nên tôi cũng không thể dùng nó được”.

Dương Thanh hỏi: “Tôi nghe nói kiếm của kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông cũng là linh khí đúng không?”

Mục thành chủ gật đầu, nói với vẻ cay đẳng: “Nhưng cũng giống cậu, thanh kiếm đó đã bị ông ấy luyện hóa, trên đời này, trừ ông ấy ra, không ai có thể kiểm soát thanh kiếm đó được”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh càng lo lắng hơn.

Xem ra chỉ có thể để Tiểu Uyển dùng thuật châm cứu tăng thực lực của kiếm khách Ảnh Tử lên, bằng không Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Mục phủ có chuyện thì họ cũng gặp chuyện theo mất.

“Nhưng cậu cứ yên tâm, cho dù tôi không có linh khí, nếu Dược Vương dám đến, tôi cũng sẽ khiến ông ta có đi mà không có về”.

Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu thành chủ Hoài Thành không núp trong bóng tối thì thôi, còn nếu ông ta định âm thầm đánh lén tôi, chắc chắn tôi sẽ khiến ông ta hối hận!”

Lúc này, quanh người Mục thành chủ tràn ngập sát khí, nét mặt cũng trở nên dữ tợn.

Dương Thanh thầm kinh ngạc, xem ra Mục thành chủ cũng đã có cách đối phó với Dược Vương.

Dương Thanh thoáng do dự rồi vẫn nói: “Mục thành chủ, Tiểu Uyển biết một cách châm cứu, có thể tăng thực lực của người luyện võ trong thời gian ngắn, cho dù là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi được châm cứu như vậy, thực lực cũng sẽ tăng một cảnh giới”.

“Ð2”

Trong mắt Mục thành chủ có thêm vẻ kinh ngạc, ông lão hỏi: “Tiểu Uyển có cả thuật châm cứu mạnh mẽ như thế à?”

Dương Thanh gật đầu: “Nhưng ông đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù Tiểu Uyển châm cứu cho ông thì cũng không thể tăng thực lực của ông lên được”.

Mục thành chủ lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Cứ yên tâm, phủ Hoài Thành không làm gì được Mục phủ đâu, các cậu cứ yên tâm ở lại Mục phủ, có gì thì tôi sẽ gánh hết”.

Dương Thanh thoáng sững sờ, anh định giúp kiếm khách Ảnh Tử tăng thực lực lên nhờ thuật châm cứu của Tiểu Uyển, nhưng nghe ý của Mục thành chủ thì không cần à?

Nếu Mục thành chủ đã không nhắc đến, anh cũng không tiện nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi đứng dậy: “Nếu vậy thì tôi về trước, nếu ông cần tôi thì cứ nói với tôi một câu”.

Mục thành chủ gật nhẹ đầu: “Ừ, cậu đi đi!”
 
Chương 3155


Chương 3155:

Ở bên ngoài, Dương Thanh nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển.

Phùng Tiểu Uyển ngờ vực hỏi: “Anh Thanh, em không cần giúp họ tăng thực lực lên bằng thuật châm cứu à?”

Dương Thanh lắc đầu: “Về rồi nói sau!”

Sau khi Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển rời đi, một cao thủ mặc áo choàng đen tiến vào phòng Mục thành chủ.

“Thành chủ!”

Gao thủ mặc áo choàng đen chính là kiếm khách Ảnh Tử, ông ta nhìn Mục thành chủ: “Ông thật sự không có hứng thú với con dao găm linh khí kia à? Với thực lực của ông, nếu sở hữu nó thì thực lực sẽ tăng mạnh đấy”.

Mục thành chủ mỉm cười, lắc đầu: “Cho dù tôi có con dao găm đó thì cũng không luyện hóa được”.

Kiếm khách Ảnh Tử kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ?”

Mục thành chủ nói: “Dương Thanh có huyết mạch cuồng hóa, cậu ta thuận lợi luyện hóa con dao găm này như thế, có lẽ cũng vì huyết mạch đặc biệt, hay nói cách khác, chỉ ai có huyết mạch cuồng hóa thì mới nắm giữ được con dao găm này, chứ người khác không thể luyện hóa nó”.

“Hơn nữa, cho dù tôi có thể luyện hóa con dao găm này, tôi cũng sẽ không nhòm ngó nó, nếu là của tôi thì không ai cướp được, còn nếu không phải của tôi thì cũng chẳng giữ được đâu”.

Ông lão nói rồi nhìn chăm chằm vào kiếm khách Ảnh Tử: “Ông chuẩn bị xong rồi chứ?”

Kiếm khách Ảnh Tử gật nhẹ đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén. Ông ta trầm giọng nói: “Chỉ cần ông ta dám đến, tôi sẽ tế kiếm bằng máu của ông tai”

Sau khi rời khỏi chỗ Mục thành chủ, Dương Thanh dẫn Phùng Tiểu Uyển về nơi ở của họ.

“Về nhanh thế à?”

Thấy Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển quay về, lão Cửu hơi bất ngờ.

Dương Thanh gật đầu, kể lại cuộc nói chuyện với Mục thành chủ.

Sau khi nghe anh nói xong, Hoài Lam nói: “Xem ra Mục thành chủ đã có cách đối phó với sự hợp sức của Dược Vương và thành chủ Hoài Thành, anh cũng đã nhắc đến việc Tiểu Uyển có thể giúp cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh tăng thực lực lên một cảnh giới, nhưng ông ta vẫn không muốn Tiểu Uyển châm cứu cho kiếm khách Ảnh II Dương Thanh gật đầu: “Nhưng điều khiến tôi khó hiểu chính là cho dù chân Mục thành chủ khỏi hản thì cũng chỉ miễn cưỡng áp đảo thành chủ Hoài Thành mà thôi, nếu Dược Vương đi cùng thành chủ Hoài Thành, chỉ mình ông ta đối phó kiểu gì chứ?”

Hoài Lam nói: “Chắc thực lực của kiếm khách Ảnh Tử không chỉ đơn giản như bề ngoài, ông ta vốn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đương nhiên đây cũng chỉ là lời đồn, về việc rốt cuộc ông ta đã đạt đến cấp bậc gì, có lẽ chỉ kiếm khách Ảnh Tử và Mục thành chủ biết”.

“Cứ cho là kiếm khách Ảnh Tử có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, cộng thêm linh kiếm trong tay ông ta, chắc ông ta cũng phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ”.

“Nếu Mục thành chủ không chuẩn bị thêm gì khác, vậy ít nhất thực lực của kiếm khách Ảnh Tử đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chỉ như thế, ông ta mới có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khi dùng linh kiếm”.

Lão Cửu cũng gật nhẹ đầu, mở miệng nói: “Chác kiếm khách Ảnh Tử đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, trước đó tôi đã cảm nhận được khí thế rất mạnh từ người ông ta, cảm giác đó như khi đối mặt với thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ ấy”.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Cho dù thế nào, việc chúng ta phải làm bây giờ cũng là sẵn sàng chạy trối chết bất cứ lúc nào. Một khi Mục thành chủ không chịu được áp lực từ phủ Hoài Thành nữa, chúng ta phải nghĩ cách rời đi”.
 
Chương 3156


Chương 3156:

Lão Cửu nhìn ba người, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh nói không sai, nếu tình huống không ổn, Tiểu Uyển cứ châm cứu cho tôi bằng cách châm cứu kia, tôi sẽ liều mạng ngăn kẻ đuổi giết, cố gắng giành thêm thời gian chạy trốn cho mọi người”.

“Ông Cửu!”

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển đều có vẻ xúc động.

Dương Thanh cũng nhìn về phía lão Cửu bằng đôi mắt đỏ hoe, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, lão Cửu đã giúp anh quá nhiều, nếu không có lão Cửu, anh đã chết ở Hoài Thành từ lâu.

Lão Cửu lần lượt nhìn từng người, cuối cùng nhìn về phía Dương Thanh, mở miệng nói: “Dương Thanh, cậu cũng là một cao thủ võ thuật, đừng mềm lòng. Nếu chúng ta rơi vào bước đường cùng thật, cậu phải nghĩ cách dẫn Tiểu Uyển và Lam đi, rõ chưa?”

“Một người chết vẫn đỡ hơn bốn người, đúng chứ?”

“Hơn nữa, có lế lần này chúng ta sẽ phải đối mặt với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh. đỉnh phong của cậu, cậu vốn không phải đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, cho dù ở lại thì cũng chỉ còn con đường chết”.

“Nhưng nếu cậu có thể sống sót rời đi, cho dù tôi chết, với thiên phú võ thuật của cậu, một ngày nào đó, cậu cũng sẽ bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, lúc đấy cậu báo thù cho tôi không tốt hơn à?”

Dương Thanh nhìn ông lão nghiêm túc trước mặt, mắt đỏ hoe. Anh nhìn chăm chằm vào lão Cửu một lúc lâu rồi mới nặng nề gật đầu: “Nếu đến lúc đó thật, tôi sẽ dẫn Tiểu Uyển và Lam đi!”

Lão Cửu mỉm cười, gật nhẹ đầu: “Được!”

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển cũng có vẻ bi thương, mắt chan chứa nước mắt.

Thấy tâm trạng của ai cũng sa sút, lão Cửu mỉm cười: “Được rồi, chẳng phải vẫn còn cao thủ Mục phủ gánh vác ư? Chắc chắn Mục thành chủ đã chuẩn bị rồi, chúng ta sẽ ổn”.

Hôm nay, sau bao nhiêu ngày, lần đầu tiên Dương Thanh thấy lão Cửu cười nhiều như thế.

Hoài Lam chợt hỏi: “Ông Cửu, ông có cháu gái không?”

Lão Cửu thoáng sững sờ rồi lắc đầu với vẻ cay đăng: “Tôi không biết!”

Hoài Lam kinh ngạc nói: “Ông không biết? Tại sao ông lại không biết mình có cháu gái không?”

Lão Cửu nói: “Bốn mươi năm trước, một đám cao thủ có thân phận không rõ đã tới tàn sát thôn – tôi, vào hôm đó, trong thôn có rất nhiều người chết, cũng có một số người biến mất, khi tôi về thôn, vợ con tôi đã không còn ở đó nữa rồi”.

Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến đám người Dương Thanh cảm nhận được bầu không khí hết sức bi thương.

Hoài Lam hỏi: “Chẳng lẽ đến giờ, ông vẫn chưa điều tra được tin tức về vợ con à?”

Dù gì lão Cửu cũng là người bên cạnh Miêu thành chủ, có thân phận không tâm thường, nếu ông lão muốn tìm người thì chắc cũng không quá khó.

Hình như nỗi buồn của lão Cửu cũng bị khơi dậy, ông lão lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Có quá ít manh mối, không điều tra được. Bao năm qua, tôi vẫn luôn tìm, cũng thấy một số manh mối, nhưng không ăn thua”.

“Nếu năm đó thi thể của họ xuất hiện ở thôn thì cũng tốt, ít nhất tôi sẽ hết hy vọng, nhưng trong thôn không hề có thi thể của họ, tôi cũng không biết rốt cuộc họ còn sống không, đó mới là sự tra tấn lớn nhất”.

Hoài Lam nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông Cửu, nếu ông đồng ý, sau này cháu sẽ là cháu gái ông!
 
Chương 3157


Chương 3157:

Sau khi bình an rời khỏi đây, cháu sẽ phụng dưỡng ông!”

Nước mắt của Phùng Tiểu Uyển cũng sắp rơi, hình như cô ta cũng nhớ đến ông mình. Cô ta lau nước mắt, nhìn về phía lão Cửu: “Chỉ cần ông không chê, cháu cũng là cháu gái ông! Sau này cháu và chị Lam sẽ phụng dưỡng ông ạ!”

Nghe thấy Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu mỉm cười vui mừng, gật đầu: “Ông vui còn không kịp, sao lại không đồng ý chứ?”

“Ông!”

“Ông!”

Thấy lão Cửu đồng ý, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam thi nhau gọi.

“Ài! Cháu gái ngoan của ông! Ha ha ha ha…”

Trong phòng tràn ngập tiếng cười của lão Cửu.

Dương Thanh nhìn dáng vẻ vui mừng của lão Cửu, thầm mừng cho ông lão, cũng thề sau khi trở về, anh sẽ nghĩ cách giúp lão Cửu tìm kiếm người thân.

Từng giây từng phút trôi đi, bốn người ở chung với nhau, cảm thấy hết sức giày vò.

Dược Vương sắp tới Mục phủ, chẳng biết Mục phủ có chống đỡ nổi không.

Điều khiến người ta lo lắng nhất chính là phía sau Dược Vương còn có thành chủ Hoài Thành với thực lực mạnh mẽ.

Bây giờ, biến số lớn nhất chính là thành chủ Hoài Thành.

Trong phòng Mục thành chủ.

Mục thành chủ nói với Mục Hoa bên cạnh: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

Mục Hoa gật đầu: “Tất cả đã sẵn sàng rồi ạ!”

Mục thành chủ gật đầu: “Được rồi, ông ra ngoài trước đi!”

“Vâng!”

Mục Hoa quay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.

Mục thành chủ nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nghiêm nghị nói: “Ông chắc chản muốn đột phá vào lúc này à? Ông phải hiểu với cảnh giới bây giờ của ông, việc đó cũng không ổn, nếu cố đột phá thì có lẽ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn”.

Kiếm khách Ảnh Tử bỗng cười sang sảng: “Thành chủ cứ yên tâm, nếu tôi đã dám đột phá lúc này, đương nhiên cũng năm chắc, hơn nữa tôi đã chần chừ ở Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ quá lâu, đến lúc bước về phía trước một bước rồi”.

Không ai ngờ cảnh giới võ thuật của kiếm khách Ảnh Tử cũng không phải Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ như lời đồn, mà là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Mục thành chủ nhìn kiếm khách Ảnh Tử với vẻ mặt phức tạp, chợt nói: “Ông đã giúp tôi rất nhiều, cũng không nợ tôi cái gì, chỉ cân ông muốn, ông có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

“Trong trận chiến giữa Mục phủ và phủ Hoài Thành lần này, ông có thể đứng ngoài quan sát, cho dù Mục phủ không chống đỡ nổi, tôi cũng không trách ông”.

Kiếm khách Ảnh Tử nghiêm túc nói: “Nếu năm đó không cứu tôi, chân ông cũng không bị tàn tật.

Từ sau khi ông cứu tôi, bất chấp cả việc chân bị tàn phế, mạng của tôi đã thuộc vê ông rồi”.
 
Chương 3158


Chương 3158:

“Bây giờ Mục phủ đang đứng trước nguy cơ khổng lồ, thậm chí có lẽ là thời khắc sống còn, sao tôi có thể làm ngơ chứ?”

“Với thực lực của ông bây giờ, ông chỉ có thể miễn cưỡng đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong một trận, còn tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh một trận với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong nhờ linh kiếm”.

“Bây giờ có thể khẳng định Dược Vương đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, còn thành chủ Hoài Thành có thực lực mạnh hơn, chắc đã bước nửa bước vào cảnh giới kia rồi”.

“Bây giờ tôi phải đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi nhờ vào uy lực của linh kiếm, có lẽ sẽ có hy vọng đánh bại thành chủ Hoài Thành”.

Nghe thấy kiếm khách Ảnh Tử nói thế, trong mắt Mục thành chủ tràn ngập vẻ cảm kích.

Một lúc lâu sau, Mục thành chủ mới nghiêm nghị nói: “Được rồi, nếu ông đã chọn thì tôi cũng không nhiều lời nữa, bắt đầu thôi!”

“Ừm!”

Kiếm khách Ảnh Tử lập tức ngồi xếp bằng, cắm linh kiếm bên cạnh.

Khí thế mạnh mẽ bỗng lan ra từ người kiếm khách Ảnh Tử.

Mục thành chủ đích thân bảo vệ kiếm khách Ảnh Tử, khi thực lực đạt đến cấp bậc như họ, lần nào đột phá cũng hết sức nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn là sẽ có khả năng đột phá thất bại, mất hết Võ công.

Cho dù không mất võ công, nhẹ nhất cũng sẽ bị thương nặng, phải mất mười ngày nửa tháng để khỏi hản.

Thế nên khi ai đó bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, lần nào đột phá, họ cũng phải tìm nơi hết sức an toàn, thậm chí cần mấy cao thủ bảo vệ cho tới khi đột phá xong.

Bởi vì có rất nhiều người sẽ báo thù nhân lúc kẻ thù đang đột phá.

Mục phủ là phủ thành chủ của Thiện Thành, có Mục thành chủ ở nơi này, kiếm khách Ảnh Tử sẽ rất an toàn, trừ khi đột phá thất bại.

Từng giây từng phút trôi đi, khí thế của kiếm khách Ảnh Tử cứ mạnh dần, có xu hướng đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Trên vùng trời rộng lớn của Mục phủ tràn ngập khí thế khủng khiếp, như sắp xé toang mảng trời này.

Trên bầu trời, mây đen dày đặc, thỉnh thoảng còn có sấm sét lóe lên ở chân trời.

“Khí thế đột phá mạnh thật đấy!”

Tại chỗ ở của đám người Dương Thanh, lão Cửu đứng ở cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn trời, kinh ngạc nói: “Chắc có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đang đột phá rồi”.

“Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đang đột phá ư?”

Hoài Lam lập tức giật mình: “Chẳng lẽ là kiếm khách Ảnh Tử?”

Lão Cửu gật đầu, trầm giọng nói: “Ông vẫn cảm thấy kiếm khách Ảnh Tử rất không đơn giản, khí thế của ông ta vô cùng mạnh mẽ, xem ra ông †a vốn đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, lần này đang định đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

Hoài Lam nói: “Chắc chắn là thế rồi! Khó trách thành chủ Hoài Thành không để Tiểu Uyển châm cứu tăng thực lực cho kiếm khách Ảnh Tử, xem ra ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn giúp kiếm khách Ảnh Tử đột phái”

Dương Thanh có vẻ lo lắng: “Nhưng như thế thì thực lực của kiếm khách Ảnh Tử cũng bị lộ, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ đích thân đến, độ nguy hiểm cũng cao hơn”.
 
Chương 3159


Chương 3159:

Hoài Lam gật đầu: “Không sai! Nếu kiếm khách Ảnh Tử thành công đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, trong tay ông ta còn có linh kiếm, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta, Dược Vương cũng không phải đối thủ của ông ta nốt”.

“Chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ không để Dược Vương tới Mục phủ để chịu chết vô ích, ông ta sẽ đích thân tới Mục phủ, khi đó chính là trận chiến giữa bốn Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Bây giờ Mục phủ còn đang phải đối mặt với một mối nguy hiểm, đó là những thế lực hàng đầu ở Thiện Thành, trước đó Hoài Trấn đã tới nhà họ Đinh, nếu nhân lúc bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đánh nhau, các thế lực hàng đầu ở Thiện Thành làm loạn thì Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm mất”.

Dương Thanh biết ở Thiện Thành còn mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, chẳng hạn như Đinh Vũ – chủ gia tộc họ Đinh đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.

Rất có thể Đỉnh Xương đã bị kiếm khách Ảnh Tử giết.

Khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đánh với thành chủ Hoài Thành và Dược Vương, nếu nhà họ Đinh nhúng tay thì Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm.

Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Xem ra chúng ta cũng phải sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào”.

Hoài Lam gật đầu, nhìn về phía Dương Thanh: “Thành chủ Hoài Thành vẫn muốn giết anh, chắc chắn ông ta sẽ để các cao thủ khác ra tay với anh nếu khai chiến với Mục phủ, không chừng một số cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh thuộc các thế lực hàng đầu ở phủ Hoài Thành cũng sẽ tới Mục phủ với thành chủ Hoài Thành”.

Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Thành chủ Hoài Thành đúng là khốn kiếp! Chỉ cần tôi có thể sống sót rời đi, chắc chắn một ngày nào đó, ‘ tôi sẽ đích thân tới phủ Hoài Thành, lấy mạng chó của ông tai”

Lão Cửu chợt nói: “Bây giờ điều khiến tôi lo nhất chính là, liệu kiếm khách Ảnh Tử có thuận lợi đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong không, một khi thất bại, nếu chỉ có mình Mục thành chủ, Mục phủ sẽ không có phần thắng, nhỡ Mục phủ thua, chúng ta cũng khó tránh khỏi cái chết”.

Đúng lúc này, mấy luồng khí thế mạnh mẽ bỗng giáng xuống Mục phủ.

Lão Cửu lập tức biến sắc: “Cao thủ của phủ Hoài Thành tới rồi ư?”

Đương nhiên Dương Thanh cũng cảm nhận được mấy luồng khí thế này, sắc mặt của anh hết sức khó coi.

Anh nói: “Chäc không phải đâu, thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng trong số những người này, tôi chỉ cảm nhận được một người, chắc đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn những người khác đều dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh”.

Lúc này, ở cửa chính của trang viên Mục phủ.

Bốn người đàn ông cường tráng đang khiêng một cái quan tài.

Một lão già có hơi thở mạnh mẽ đang đứng phía trước nhất, lớn tiếng nói: “Xin Mục thành chủ trả công bằng cho Đỉnh Xương – em trai tôi!”

Câu nói này ầm ầm như sấm sét, lao vào trong trang viên.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Mục thành chủ đang bảo vệ kiếm khách Ảnh Tử lóe lên sát khí mãnh liệt, ông lão híp mắt: “Đúng là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, nếu các người chán sống, tôi sẽ giúp các người!”

Mục thành chủ nói rồi nhìn thoáng qua kiếm khách Ảnh Tử đang ngồi xếp bằng, đang trong quá trình đột phá rồi lập tức rời khỏi phòng.

Ông lão vừa rời khỏi phòng, Mục Hoa đã bước tới, mở miệng nói: “Thành chủ!”

Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Gọi hết đội hộ vệ Ảnh Tử tới đây, bảo vệ ở cửa ra vào, không cho bất cứ ai bước vào nửa bước”.

Mục Hoa vội đáp: “Vâng, thưa thành chủ!”
 
Chương 3160


Chương 3160:

Một người giúp việc nhanh chóng bưng một chiếc ghế mây tới, đặt ở cửa ra vào.

Mục thành chủ ngồi xuống ghế mây, những người không rõ tình hình cũng không rõ rốt cuộc chân ông lão đã khỏi chưa.

Ở cửa Mục phủ, Đinh Vũ dẫn theo một đám cao thủ nhà họ Đinh, đang giäng co với cao thủ của Mục phủ.

Bên Mục phủ, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ tức giận nhìn Đinh Vũ, lạnh lùng nói: “Đỉnh Vũ, ông to gan thật, dám dẫn nhiều cao thủ đến Mục phủ như thế, ông định khai chiến với Mục phủ ư?”

Đỉnh Vũ lạnh lùng nói: “Mục Phong, cao thủ của Mục phủ các người đã giết Đinh Xương – em trai tôi, tôi đến đòi lời giải thích từ Mục thành chủ, có vấn đề gì à?”

Mục Phong lạnh lùng nói: “Ông nói Đinh Xương đã bị cao thủ của Mục phủ giết thì sẽ đúng là như thế chắc?”

“Hôm nay thành chủ của chúng tôi không tiếp khách, nếu ông có chuyện gì thì để hôm khác nói, bây giờ lập tức dẫn người rời đi cho!”

Đinh Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tôi không đi thì sao?”

Mục Phong nhíu mày, tức giận nói: “Ông dám khai chiến với Mục phủ thật à?”

“Ông đây dám khai chiến với Mục phủ thật đấy!”

Đinh Vũ tức giận quát, lao thẳng tới chỗ Mục Phong.

Cùng lúc Đinh Vũ lao tới chỗ Mục Phong, các cao thủ khác của nhà họ Đinh cũng hành động, đồng loạt phóng về phía cao thủ của Mục phủ.

Mục Phong lập tức biến sắc, tức giận nói: “Đinh Vũ, ông điên rồi à? Dám khai chiến với cả Mục phủ, ai cho ông lá gan đấy thế?”

Trong lúc Mục Phong nói chuyện, Đinh Vũ đã lao đến, giơ tay đấm về phía Mục Phong.

Mục Phong có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, còn Định Vũ đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, hai người vốn không cùng cấp bậc.

Mục Phong không dám đỡ đòn tấn công của Đinh Vũ, chỉ có thể lùi về phía sau.

“Rầm!”

Nhưng dù sao Mục Phong cũng chỉ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, còn Đỉnh Vũ lại là chủ một gia tộc, có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Mục Phong không thể tránh kịp, bị nắm đấm của Đinh Vũ đánh trúng.

Mục Phong hộc máu, lùi lại mấy chục bước.

“Giết!”

Đinh Vũ hét lớn, dẫn cao thủ nhà họ Đinh tiến vào sâu trong Mục phủ, như đi giữa chốn không người.

Sau năm phút ngản ngủi, các cao thủ của nhà họ Đỉnh do Đỉnh Vũ dẫn đầu đã tới chỗ ở của Mục thành chủ.

Lúc này, Mục thành chủ đang ngồi ở cửa.

Trong gian phòng sau lưng ông lão, khí thế đáng sợ đang lan ra.

Phía sau ông lão còn có mấy chục cao thủ với khí thế khủng khiếp.

Mục thành chủ nhìn về phía Đinh Vũ, lạnh lùng nói: “Đinh Vũ, ông to gan thật, dám đến Mục phủ gây chuyện, ông đã biết hậu quả là gì chưa?”
 
Chương 3161-3162


Chương 3161:

Tuy Đinh Vũ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nhưng cũng không dám quá hống hách trước mặt Mục thành chủ, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Thành chủ, Đinh Xương – em trai tôi đã bị kiếm khách Ảnh Tử gi3t chết, Mục thành chủ cũng phải cho tôi lời giải thích hợp lý đúng không?”

Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Ông muốn giải thích gì?”

Đinh Vũ căn răng: “Giết người đền mạng! Chỉ cần Mục thành chủ giao kiếm khách Ảnh Tử ra, tôi sẽ dẫn người rời đi ngay!”

“Hừi”

Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Ông mạnh miệng thật đấy, cho dù tôi giao kiếm khách Ảnh Tử ra, chỉ bằng nhà họ Đinh của ông có thể làm gì được ông ấy à?”

Nghe thấy thế, nét mặt Đinh Vũ lập tức cứng đờ.

Cũng như Mục thành chủ vừa nói, cho dù ông lão giao kiếm khách Ảnh Tử ra, nhà họ Đinh cũng không làm gì được đối phương hết.

Nếu làm gì được thật, kiếm khách Ảnh Tử đã không giết Đinh Xương ngay trước mặt lão ta.

Mục thành chủ nói tiếp: “Trước đó ông dẫn người nhà họ Đinh tới chỗ tôi để tìm Dương Thanh, tôi đã cho nhà họ Đinh cơ hội rồi, không ngờ hôm nay ông lại dẫn người nhà họ Đỉnh đến Mục phủ, ông tưởng tôi là kẻ vô dụng thật ư?”

Sau khi ông lão dứt lời, khí thế mạnh mẽ lập tức lan ra từ ông lão, bao trùm lấy đám người nhà họ Đinh.

Trong lúc nhất thời, cao thủ nhà họ Đinh chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi lớn đè lên, ai cũng có vẻ sợ hãi.

Đỉnh Vũ lập tức phát huy khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ để ngăn áp lực từ Mục thành chủ.

Nhưng lão ta còn chưa đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, sao có thể ngăn khí thế Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong từ Mục thành chủ chứ?

Đến giờ Đinh Vũ mới nhận ra mình kém Mục thành chủ nhiều đến mức nào.

“Nếu ông muốn chết, hôm nay tôi sẽ giúp ông!”

Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế đáng sợ hơn bùng nổ từ người ông lão.

“Rầm rầm rầm!”

Đá xanh trên mặt đất xung quanh ông lão liên †ục nát vụn, những hòn đá lớn chừng nắm đấm xoay quanh ông lão.

Đinh Vũ sợ hết hồn, cũng không thể chịu nổi áp lực từ Mục thành chủ nữa, lập tức nặng nề quỳ “bịch” xuống đất, chỗ mà lão ta đặt đầu gối lõm hẳn xuống.

“Giết!”

Mục thành chủ tức giận quát.

Sau tiếng quát tức giận của ông lão, những hòn đá đang xoay quanh ông lão lập tức lao về phía cao thủ nhà họ Đinh như đạn pháo.

“Rầm rầm rầm!”

Những hòn đá đó liên tục đánh trúng cao thủ nhà họ Đinh, chỉ sau thoáng chốc, mười cao thủ nhà họ Đinh đã bị đá xuyên thủng cơ thể, lập tức mất mạng.

Trong lúc nhất thời, trong số các cao thủ nhà họ Đinh, chỉ còn lại mình Đinh Vũ.

Đỉnh Vũ không ngừng run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, lão ta nhìn từng cao thủ nhà họ Đinh ngã xuống bên cạnh mình, hết sức tuyệt vọng.

Chương 3162:

“Thành chủ, rất xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi một con đường sống, tôi thực sự biết sai rồi!”

Trên mặt Đính Vũ tràn ngập vẻ sợ hãi, lão ta liên tục dập đầu, trán nhanh chóng be bét máu me, nhưng lão ta vẫn không dám dừng lại, liên tục đập đầu xuống đất.

Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão lạnh lùng nói: “Tôi biết nếu không năm chắc, ông sẽ không dám tới Mục phủ, nói đi, rốt cuộc tại sao ông lại đến gây chuyện ở Mục phủ của tôi?”

Đỉnh Vũ không dám giấu giếm, vội đáp: “Thành chủ Hoài Thành đã bảo tôi dẫn cao thủ của Hoài Thành tới Mục phủ, ông ta bắt tôi lựa chọn, chỉ cần tôi đồng ý dẫn người tấn công Mục phủ, sau khi tiêu diệt Mục phủ, ông ta sẽ để tôi quản lý Thiện Thành giúp ông ta”.

“Thành chủ, tôi bị ma xui quỷ khiến, tin vào lời dối trá của ông ta, lại thêm Đinh Xương đã bị kiếm khách Ảnh Tử gi3t chết, tôi nhất thời hồ đồ nên mới dân cao thủ nhà họ Đinh đến Mục phủ”.

“Thành chủ, tôi biết sai, tôi thực sự biết sai rồi, xin ông cho tôi một con đường sống! Sau này tôi không dám nữa đâu”.

Mục thành chủ không nói gì, trong mắt lóe lên sát khí, ông lão nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ: “Xem ra ông vẫn nghĩ tôi ngu, tôi đành tiễn ông lên đường vậy”.

Trên mặt Đinh Vũ tràn ngập vẻ sợ hãi, lão ta đã cảm nhận được sát khí như thực chất của Mục thành chủ.

“Tôi nói! Tôi nói! Thành chủ bớt giận! Tôi nói ngay đây!”

Đinh Vũ nói lớn: “Bởi vì thành chủ Hoài Thành đã đồng ý với tôi, sau khi tiêu diệt Mục phủ xong, ông ta sẽ giao Dương Thanh cho tôi xử lý”.

Đỉnh Vũ nói đến đây, thoáng ngừng lại rồi mới thận trọng nói: “Mục thành chủ, tôi biết một bí mật của Dương Thanh, tôi bảo đảm bí mật này hết sức quan trọng, nếu tôi nói cho ông, ông có thể cho tôi một con đường sống chứ?”

Nghe thấy Đinh Vũ nói thế, Mục thành chủ hơi híp mắt, khí thế của ông lão vẫn bao trùm lấy Đỉnh Vũ.

Đỉnh Vũ vội nói tiếp: “Mục thành chủ, tôi bảo đảm bí mật này rất quan trọng với ông, nếu ông biết bí mật này, chắc chắn thực lực của ông sẽ tiến thêm một bậc đấy”.

Mục thành chủ bỗng bật cười, nhưng trong tiếng cười lại tràn ngập sát khí mãnh liệt.

Mục thành chủ chợt hỏi: “Vậy ông nói xem, rốt cuộc cậu ấy có bí mật gì đây?”

Đỉnh Vũ thoáng ngừng lại rồi nói với vẻ cầu khẩn: “Thành chủ, tôi chỉ xin ông cho tôi một con đường sống, chỉ cần ông đồng ý thả tôi đi, tôi hứa ba ngày sau, sau khi bảo đảm mình an toàn, tôi sẽ nói ngay bí mật này cho ông biết”.

Mục thành chủ híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ, cười lạnh: “Ông tưởng tôi ngu à?”

Đinh Vũ vội nói: “Thành chủ, tôi thực sự biết sai rồi, sở dĩ tôi liều mạng như thế, đồng ý sẽ đối phó Mục phủ với thành chủ Hoài Thành cũng vì tôi biết được bí mật này, nên mới đánh cược bằng cả nhà họ Đinh”.

“Xin thành chủ hãy tin tôi! Chỉ cần tôi bảo đảm mình đã an toàn, chắc chắn tôi sẽ nói thông tin này cho ông biết, hơn nữa tôi đồng ý với ông, tôi chỉ nói cho mỗi mình ông, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng không biết bí mật này”.

Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, nói bí mật ngay, bằng không tôi sẽ giết ông luôn đấy!”

Nghe thấy thế, Đinh Vũ cuống cả lên, liên tục dập đầu, cầu khẩn: “Thành chủ, xin ông cho tôi một con đường sống! Tôi bảo đảm sẽ không lừa ông đâu, ông nhất định phải tin tôi!”

“Đã hết giờ, nếu ông không chịu nói, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc tiễn ông lên đường thôi”.
 
Chương 3163


Chương 3163:

Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người ông lão.

Đá vụn xung quanh ông lão lập tức bay lên không trung.

Đỉnh Vũ sợ hết hồn, vội nói: “Tôi nói! Tôi nói ngay đây! Trong tay Dương Thanh có một con…”

“Phập!”

Đúng lúc lão ta vừa nói “một con”, mấy viên đá vụn lập tức băn vào người lão ta.

Chỉ trong nháy mắt, Đinh Vũ đã bị vô số đá vụn đánh trúng, người như cái sàng, chết không nhắm mắt, chậm rãi ngã xuống vũng máu.

Đến giờ, nhà họ Đinh từng hết sức hùng mạnh ở Thiện Thành đã hoàn toàn bị tiêu diệt!

“Thành chủ, sao ông không chờ ông ta nói bí mật kia ra thế?”

Mục Hoa nhìn Mục thành chủ với vẻ khó hiểu.

Mục thành chủ lạnh nhạt nhìn lão ta, lạnh lùng nói: “Sao thế? Ông cũng muốn có được bí mật của Dương Thanh à?”

Mục Hoa sợ hết hồn, vội quỳ xuống đất, cuống quýt nói: “Thành chủ bớt giận, tôi không có ý đó đâu”.

“Nếu không có thì thôi!”

Mục thành chủ thản nhiên nói: “Nếu tôi đã nhận Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, còn đưa Dương Thanh lên làm trưởng lão danh dự của Mục phủ chúng ta, cũng có nghĩa cậu ấy chính là người của Mục phủ, ai dám có ý đồ với cậu ấy thì cũng là có ý đồ với Mục phủ nốt”.

Mục Hoa lau mồ hôi lạnh trên trán, vội cúi đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi!”

Thật ra Mục thành chủ cũng đã biết bí mật mà Đinh Vũ đang định nói là gì, có thể giúp ông lão mạnh hơn, còn đi kèm với lượng từ “một con”, vậy chỉ có thể là dao găm linh khí.

Tin tức này rất quan trọng, bây giờ ở Mục phủ, chỉ có ông lão và kiếm khách Ảnh Tử biết chuyện này.

Nếu hồi nãy để Đinh Vũ nhắc đến dao găm linh khí trước mặt mọi người, có lẽ chẳng mấy chốc tin tức này sẽ bị lộ, khi đó Mục phủ sẽ gặp phải phiên phức càng lớn hơn.

Đến khi đó, chẳng riêng gì phủ Hoài Thành, có lẽ các cao thủ khác cũng sẽ tới Mục phủ để tranh giành dao găm linh khí.

Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng bao trùm lấy Mục phủ.

Mục thành chủ lập tức biến sắc, bởi vì ông lão đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của khí thế này, ngay cả ông lão cũng không thể cam đoan rằng sẽ thăng đối phương.

“Râm!”

Ngay sau đó, một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt Mục thành chủ như thần linh giáng xuống.

“Dược Vương Mục thành chủ nhìn về phía đối phương, hơi híp mắt.

Nhưng không hiểu sao, ông lão lại cảm thấy.

Dược Vương hơi khác thường.

Lúc này mắt Dược Vương đỏ ngầu, nét mặt lạnh tanh, như xác sống không có linh hồn.

“Thành chủ, trạng thái của Dược Vương rất khác thường”.

Mục Hoa dẫn mấy cao thủ của Mục phủ chăn trước mặt Mục thành chủ, nghiêm nghị nói.

Đương nhiên Mục thành chủ cũng nhận ra chuyện này, ông lão lập tức ra lệnh: “Ra tay đi!”

Ngay sau khi ông lão ra lệnh, mười cao thủ của Mục phủ đồng loạt lao tới chỗ Dược Vương.
 
Chương 3164


Chương 3164:

“Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, mặt đất nứt toác, khí thế cuồng bạo lan ra từ người Dược Vương.

Mười cao thủ phóng tới chỗ Dược Vương như bị thương nặng, bay thẳng ra xa.

Thậm chí cao thủ xông lên đầu tiên còn không chịu nổi khí thế cuồng bạo này, bị giết ngay tại chỗ.

Nét mặt Mục thành chủ nghiêm nghị tới cực điểm, ông lão nhìn chăm chăm vào Dược Vương, cũng không phải ông lão không muốn ra tay ngay, mà vì kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang đột phá, chưa thành công nữa.

Khi đánh với Mục thành chủ lúc trước, ông lão đang ở trạng thái chân khỏi hẳn, còn bây giờ chân lại bị tàn tật, nếu thành chủ Hoài Thành biết, chắc chăn lão ta sẽ ra tay với Mục phủ ngay.

Đến khi đó, Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ mình ông lão không thể ngăn được thành chủ Hoài Thành và Dược Vương.

Bây giờ chỉ có thể chờ kiếm khách Ảnh Tử thuận lợi đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, họ mới có phần thắng.

“Đội hộ vệ Ảnh Tử, giết!”

Mục thành chủ tức giận quát.

Đội hộ vệ Ảnh Tử là đội ngũ mạnh nhất Mục phủ, do kiếm khách Ảnh Tử chỉ huy.

Bây giờ ông lão bắt buộc phải cử đội hộ vệ Ảnh Tử ngăn cản Dược Vương.

Sau khi ông lão ra lệnh, mười mấy cao thủ | mặc đồ đen lập tức lao tới chỗ Dược Vương.

Cuộc chiến lập tức nổ raI Nhưng thực lực của Dược Vương quá mạnh, đòn đánh nào của lão ta cũng đánh bay một cao thủ của Mục phủ, thậm chí một số cao thủ có thực lực yếu kém còn bị Dược Vương giết chỉ trong một đòn.

Thấy Mục phủ tổn thất ngày càng nhiều, trong mắt Mục thành chủ xuất hiện vẻ lo lăng.

“Thành chủ, nên làm gì đây? Người của chúng ta vốn không phải đối thủ của Dược Vương, nếu tiếp tục, tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn đấy!”

Mục Hoa lo lắng nhìn Mục thành chủ.

Mục thành chủ không nói gì, nhìn chằm chằm vào Dược Vương.

Trong quá trình diễn ra cuộc chiến, ông lão phát hiện Dược Vương đúng là hết sức khác thường, chẳng khác gì một cỗ máy giết người, liên tục tấn công, nhưng đòn đánh của cao thủ Mục phủ lại không gây ra tổn thương gì cho Dược Vương hết.

Dược Vương như không thấy đau, nhưng lại có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Đó mới chính là điều đáng sợ nhất!

Không có cảm giác, tức là cao thủ của Mục phủ không thể gây ra tổn thương lớn hơn cho Dược Vương, thể lực của Dược Vương vô cùng đồi dào, bị nhiều cao thủ của Mục phủ bao vây như thế, lão ta vẫn không bị tiêu hao, thực lực vẫn như lúc ban đầu.

Chuyện này khiến lòng Mục thành chủ chùng xuống, ông lão biết nếu mình không ra tay, có lẽ cao thủ của Mục phủ sẽ bị Dược Vương giết sạch.

Nghĩ tới đây, Mục thành chủ không do dự nữa, bỗng chống tay vào tay vịn của ghế mây, ngay sau đó, ông lão lập tức bay lên không trung, lao thẳng tới chỗ Dược Vương.

“Rầm!”a
 
Chương 3165


Chương 3165:

Dược Vương đánh bay một cao thủ của Mục phủ, quay người đấm về phía Mục thành chủ.

Khí thế của Mục thành chủ tăng vọt, ông lão tung chưởng: “Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên!

Dược Vương bị đánh lùi năm, sáu bước, còn Mục thành chủ cũng lui về sau mấy mét, ngồi xuống xe lăn của ông lão.

Cho đến giờ phút này, cao thủ của Mục phủ mới biết chân Mục thành chủ vẫn chưa khỏi hẳn, trong lúc nhất thời, ai cũng biến sắc.

Họ biết rõ Dược Vương mạnh đến mức nào.

Nếu chân Mục thành chủ đã hồi phục, Dược Vương không làm gì được Mục thành chủ, nhưng bây giờ, chân Mục thành chủ vấn chưa khỏi, còn đánh kiểu gì đây?

Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão nhìn chằm chằm vào Dược Vương.

Sau khi đánh một đòn với Mục thành chủ, Dược Vương lui ra sau nhưng vẫn không hề chần chừ, lại lao tới chỗ Mục thành chủ tiếp.

Mục thành chủ tức giận nói: “Chán sống rồi!”

Ông lão nói rồi cũng lao tới chỗ Dược Vương với xe lăn.

“Rầm rầm rầm!”

Hai người điên cuồng so chiêu với nhau.

Tuy chân Mục thành chủ chưa khỏi nhưng thực lực của ông lão vẫn vô cùng mạnh mẽ, Dược Vương liên tục lùi ra sau.

Cao thủ của Mục phủ đều thầm thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng Dược Vương vẫn không phải đối thủ của Mục thành chủ.

Nhưng Mục thành chủ đang đánh với Dược Vương thì hết sức kinh hãi.

Ông lão đã cảm nhận được, bây giờ Dược Vương đã hoàn toàn mất cảm giác, hai người đánh với nhau nhiều như thế, đòn tấn công nào cũng hết sức mạnh mẽ, nhưng trên mặt Dược Vương vẫn không hề có vẻ đau đớn gì.

Lúc này, rốt cuộc ông lão cũng kiểm chứng được suy đoán trước đó của mình, bây giờ Dược Vương chẳng khác gì cái xác không hồn, chỉ có ý chí chiến đấu điên cuồng, không những thế, Dược Vương còn không có cảm giác đau.

Nhưng lúc này, kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang tiếp tục đột phá, khí thế của ông ta ngày càng tăng, nhưng vấn chưa đột phá được.

Phía bên kia, đám người Dương Thanh cũng cảm nhận được trận chiến đã nổ ra.

“Trạng thái của Dược Vương rất khác thường”.

Lão Cửu về tới phòng, nghiêm nghị nói: “Mắt ông ta đỏ ngầu, bây giờ chẳng khác gì cái xác không hồn không có cảm giác, cũng không biết đau, thực lực hết sức khủng khiếp”.

Ông lão vừa lén tới chỗ Dược Vương và Mục thành chủ đánh nhau.

Nghe thấy thế, đám người Dương Thanh biến sắc.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Kiếm khách Ảnh Tử vẫn chưa đột phá, còn Mục thành chủ thì đang bị Dược Vương quấn lấy, một khi thành chủ Hoài Thành tới, Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm ngay”.

Lão Cửu gật đầu: “Tuy Mục thành chủ có thể áp đảo Dược Vương, nhưng rõ ràng Dược Vương đã biến thành người khác, không có bất cứ cảm giác gì, nếu cứ tiếp tục, có lẽ Mục thành chủ sẽ kiệt sức”.
 
Chương 3166


Chương 3166:

“Đến khi đó, cho dù Dược Vương bị Mục thành chủ giết, một khi thành chủ Hoài Thành đến Mục phủ, với tiêu hao to lớn sau khi chiến đấu với Dược Vương, Mục thành chủ không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành nữa”.

Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam: “Đã có tin gì về thành chủ Hoài Thành chưa?”

Hoài Lam lắc đầu: “Chưa có tin gì cả! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta cũng đã biết tin chân Mục thành chủ chưa hồi phục, chắc chắn ông ta đang chạy tới Mục phủ rồi”.

Dương Thanh gật đầu, thoáng im lặng rồi nói: “Không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nếu Mục phủ thua, chúng ta cũng đi đời!”

Lão Cửu nhìn về phía Dương Thanh: “Ý cậu là?”

Dương Thanh nói: “Chúng ta ra chỗ đánh nhau đi, cho dù thế nào, cũng không thể cam đoan sự an toàn của kiếm khách Ảnh Tử, Mục thành chủ đang bị Dược Vương quấn lấy, nếu lúc này có ai đó ra tay với kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”.

Nghe thấy thế, lão Cửu cũng biến sắc.

Ông lão là cao thủ võ thuật, đương nhiên cũng hiểu rõ khi một cao thủ đang đột phá, nhất là đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhỡ bị người khác cắt ngang thì họ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì bị thương nặng.

Lúc này, kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá, ngay cả một cao thủ Siêu phàm Nhất Cảnh cũng có thể dễ dàng cắt ngang quá trình này.

“Không nên chần chừ nữa, chúng ta qua đó luôn đi!”

Lão Cửu cũng nhận ra sự quan trọng của việc này, vội nói.

Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển: “Nơi này rất an toàn, hai người đừng đi đâu, tôi và ông Cửu qua đó hỗ trợ”.

Hoài Lam vội gật đầu: “Anh Thanh, ông Cửu, hai người mau đi đi, không cần quan tâm đến tôi và Tiểu Uyển đâu, chúng tôi sẽ tự lo cho mình”.

“Ừmt”

Dương Thanh và lão Cửu cùng rời đi.

Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng họ với vẻ lo lắng.

“Hy vọng họ có thể bình an quay về!”

Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe.

Hoài Lam khẽ nói: “Tiểu Uyển, cô cứ yên tâm, chäc chắn anh Thanh và ông Cửu sẽ không sao đâu”.

Dương Thanh và lão Cửu nhanh chóng tới chỗ Mục thành chủ và Dược Vương giao đấu.

Lúc này, Mục thành chủ và Dược Vương vẫn đang điên cuồng đánh, vết thương trên người Dược Vương ngày càng nhiều, Mục thành chủ cũng có rất nhiều vết thương.

Nhưng hình như Dược Vương không cảm nhận được vết thương của mình nghiêm trọng đến mức nào, vấn điên cuồng lao tới chỗ Mục thành chủ.

Mục thành chủ chỉ có thể kiên trì đánh với Dược Vương.

Phía bên kia, đội hộ vệ Ảnh Tử cường giả đã bao vây phòng của Mục thành chủ lại, trong phòng có khí thế rất mạnh liên tục tràn ra, đó là khí thế của kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá.

“Cậu Thanh, sao hai người lại tới đây?”

Mục Hoa nhìn thấy Dương Thanh và lão Cửu, vội bước tới.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Chúng tôi tới xem có giúp gì được không”.
 
Chương 3167


Chương 3167:

Mục Hoa gật nhẹ đầu, lo lắng nhìn về phía Mục thành chủ, nói với Dương Thanh: “Nếu chân Mục thành chủ đã hồi phục, đừng nói là Dược Vương, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng không phải đối thủ của ông ấy”.

“Tình trạng của Dược Vương hết sức khác thường, như một cái xác không hồn, không có cảm giác, nhưng thực lực lại hết sức mạnh mẽ, chẳng biết thành chủ Hoài Thành đã làm gì ông ta”.

Nghe thấy Mục Hoa nói thế, Dương Thanh bỗng nhớ tới một người, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Anh nhìn chằm chằm vào Dược Vương, mắt Dược Vương đỏ ngầu, nét mặt lạnh tanh.

Lão Cửu nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu biết ông ta đã gặp chuyện gì à?”

Dương Thanh nói: “Nếu tôi không đoán sai, Dược Vương đã chết, bây giờ ông ta chính là một cái xác không hồn, bị công nghệ cao cải tạo thành một cỗ máy giết người!”

“Sao cơ?”

Nghe thấy thế, Mục Hoa khiếp sợ hỏi: “Ý cậu là người này… cũng không phải Dược Vương, mà đã bị cải tạo thành một cỗ máy giết người á?”

Dương Thanh gật đầu: “Có một người tên Black Doctor năm giữ kỹ thuật cải tạo cao thủ, thậm chí ông ta còn biến mình thành quái vật nửa người nửa máy”.

Mục Hoa kinh hãi, vội nói: “Năm cao thủ mà Hoài Trấn dẫn theo trước đó chính là quái vật nửa người nửa máy!”

Dương Thanh cắn răng: “Quả nhiên là Black Doctorl”

Trừ Black Doctor, anh không nghĩ ra ai có thể tạo ra cao thủ nửa người nửa máy nữa.

Lúc này, trận chiến giữa Mục thành chủ và Dược Vương vẫn chưa ngừng lại.

Mục thành chủ bị thương rất nặng, vết thương của Dược Vương càng nặng hơn, nhưng Dược Vương đã bị cải tạo nên không có cảm giác đau đớn, chẳng khác gì một cỗ máy không bao giờ ngừng, liên tục tấn công.

Dương Thanh bỗng nói lớn: “Mục thành chủ, Dược Vương đã bị công nghệ cao cải tạo, bây giờ ông ta đã là quái vật nửa người nửa máy, trên người ông ta có khởi nguồn năng lượng. Chỉ cần †ìm thấy khởi nguồn năng lượng, nghĩ cách đánh nát nó thì sẽ có thể gi3t chết Dược Vương”.

Với sự hiểu biết của anh về loại cao thủ đã bị cải tạo này, trong người họ đều có khởi nguồn năng lượng, hình như là để liên tục cung cấp năng lượng cho các đòn tấn công.

Sau khi nghe Dương Thanh nói xong, con ngươi của Mục thành chủ bỗng co lại, đánh với Dược Vương lâu như thế, ông lão đã nhận ra sự khác thường của Dược Vương, giờ nghe Dương Thanh nói, ông lão mới hiểu đang xảy ra chuyện gì.

“Râm!”

Mục thành chủ đánh lui Dược Vương, lập tức phóng khí thế ra, bao trùm lấy Dược Vương, định tìm khởi nguồn năng lượng trên người Dược Vương.

Nhưng vừa thử cảm nhận bằng lực tinh thần, ông lão đã phát hiện hình như có thứ gì đó đang bao phủ lấy Dược Vương, hấp thu hết lực cảm giác của ông lão.

“Không được!”

Nét mặt Mục thành chủ hết sức nghiêm nghị, ông lão đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mà vẫn không thể cảm nhận được tình hình trong người Dược Vương.

Nhưng bây giờ, ông lão càng thêm khẳng định rằng Dương Thanh nói đúng, Dược Vương đã bị cải tạo, thế nên mới có thể tiếp tục chiến đấu với cường độ cao trong tình huống bị thương nặng như thế.

Dương Thanh cũng thử dùng lực tinh thần để cảm nhận Dược Vương, nhưng lực cảm giác của anh vừa chạm vào người Dược Vương thì đã bị hấp thu mất.

“Chuyện này…”
 
Chương 3168


Chương 3168:

Dương Thanh có vẻ kinh hãi, anh không cảm nhận được gì hết.

Nếu không tìm được khởi nguồn năng lượng trong người Dược Vương thì sẽ không thể phá hoại nó, hay nói cách khác, chỉ cần có năng lượng đồi dào, Dược Vương sẽ giữ mãi trạng thái hiện giờ ư?

Nghĩ tới đây, Dương Thanh bỗng nghĩ ra cách khác, vội nói lớn: “Mục thành chủ, đừng đánh chính diện với ông ta, hãy nghĩ cách tiêu hao năng lượng trong người ông ta ấy”.

“Bây giờ năng lượng của ông ta đều đến từ khởi nguồn năng lượng trong cơ thể, chỉ cần ông †a dùng hết năng lượng của khởi nguồn năng lượng thì sẽ không còn sức chiến đấu nữa”.

Nghe thấy thế, Mục thành chủ sáng mắt lên, vội từ bỏ việc đánh chính diện, chỉ liên tục né tránh để tiêu hao năng lượng của Dược Vương.

Mục Hoa lo lắng nhìn về phía Mục thành chủ, trâm giọng hỏi: “Cách này được không thế?”

Dương Thanh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ có thể thử một lần!”

Mục Hoa không nói gì, nhưng vẻ lo lắng trong mắt vẫn rõ rệt như cũ.

Lúc này, trong phòng, khí thế của kiếm khách Ảnh Tử ngày càng mạnh dần, như đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, trên vùng trời của Mục phủ tràn ngập mây đen đáng sợ.

Trên bầu trời, thỉnh thoảng lại có mấy tia sét lóe lên ở phía chân trời, như muốn xé rách mảng trời này.

Lão Cửu đứng cạnh Dương Thanh, nhìn về phía Mục thành chủ, nghiêm nghị nói: “Bây giờ mới chỉ có mình Dược Vương mà đã khó chơi như thế, nếu thành chủ Hoài Thành xuất hiện, cho dù kiếm khách Ảnh Tử đột phá thì có lẽ cũng rất khó thắng được thành chủ Hoài Thành và Dược Vương”.

Dương Thanh nhìn về phía lão Cửu: “Cũng không đến mức đó chứ? Tuy Dược Vương rất mạnh, nhưng vẫn đang bị Mục thành chủ áp đảo, một khi kiếm khách Ảnh Tử đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, chắc chắn thực lực sẽ tăng vọt, cho dù không giết được thành chủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành cũng rất khó uy hiếp được ông ta”.

Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Nhưng trong trận chiến hồi nấy, Mục thành chủ đã bị thương quá nặng, còn Dược Vương lại không gặp vấn đề gì, cho dù khởi nguồn năng lượng trong người Dược Vương cạn kiệt, nếu thành chủ Hoài Thành xuất hiện, chắc chắn ông ta sẽ có cách để khôi phục khởi nguồn năng lượng trong người Dược Vương trong thời gian ngắn”.

“Những chuyện này đều không phải nguy hiểm nhất, đối với chúng ta, bây giờ nguy hiểm nhất chính là kiếm khách Ảnh Tử vẫn chưa đột phá, thành chủ Hoài Thành đã đến Mục phủ, khi đó chắc chăn Mục thành chủ sẽ thua!”

“Cho dù kiếm khách Ảnh Tử đột phá, nếu không có sự giúp đỡ từ Mục thành chủ, ông ta cũng không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành và Dược Vương được”.

Nghe thấy thế, mặt Dương Thanh xám ngoét.

Đúng như lão Cửu nói, bây giờ nguy hiểm nhất chính là kiếm khách Ảnh Tử vẫn chưa đột phá, thành chủ Hoài Thành đã tới Mục phủ rồi.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Chỉ cần thành chủ Hoài Thành chưa xuất hiện, chúng ta vẫn còn cơ hội!”

Đúng lúc này, mấy hơi thở mạnh mẽ bỗng giáng xuống Mục phủ.

“Không ổn! Nhà họ Viên và nhà họ Cung phản bội Mục phủ, cao thủ của họ tới rồi!”

Một cao thủ của Mục phủ bối rối chạy tới, nhìn về phía Mục Hoa.

Mục Hoa lập tức biến sắc, tức giận nói: “Nhà họ Viên và nhà họ Cung to gan thật, dám xông vào Mục phủ lúc này, họ chán sống rồi chắc?

Điều động cao thủ của Mục phủ, ngăn họ lại ngay cho tôi!”
 
Chương 3169-3170


Chương 3169:

Cao thủ của Mục phủ kia sốt ruột nói: “Trưởng lão Mục, Viên Lập – chủ gia tộc họ Viên và Cung Chiến – chủ gia tộc họ Cung đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, nếu cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử không ra tay, chúng tôi không thể ngăn cản họi”

Nghe thấy thế, sắc mặt Mục Hoa càng thêm khó coi.

Lão ta nhìn Mục thành chủ đang đánh với Dược Vương, lại nhìn về phía các cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử đang vây quanh phòng đột phá của kiếm khách Ảnh Tử, có vẻ đấu tranh.

Trước đó, đội hộ vệ Ảnh Tử đã bị Dược Vương tấn công nên tổn thất nặng nề, các cao thủ còn lại đang bảo vệ cho kiếm khách Ảnh Tử không bị ảnh hưởng.

Nhưng bên ngoài, cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung đã tới, nhà họ Viên và nhà họ Cung đều là thế lực hàng đầu ở Thiện Thành, chủ gia tộc có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, bây giờ cũng chỉ có cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử có thể ngăn cản họ.

“Bảo cao thủ của đội hộ vệ đi ngăn cản đi!”

Trong lúc Mục Hoa đang do dự, Dương Thanh chợt nói.

Mục Hoa nhìn về phía Dương Thanh, cắn răng: “Cậu cũng biết cơ hội duy nhất của chúng ta bây giờ chính là kiếm khách Ảnh Tử, một khi quá trình đột phá của ông ấy bị cắt ngang, có lẽ Mục phủ sẽ bị tiêu diệt”.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nhưng cao thủ của Mục phủ không thể ngăn được cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung, sớm muộn gì họ cũng xông vào, nếu đã vậy, tại sao không cử cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử đi ngăn cao thủ nhà họ Viên và nhà họ Cung trước chứ?”

Mục Hoa lập tức im lặng, lão ta biết Dương Thanh không nói sai, nhưng nếu so sánh với nhau thì sự an toàn của kiếm khách Ảnh Tử mới là quan trọng nhất.

“Đừng do dự nữa, càng do dự thì Mục phủ sẽ càng tổn thất nặng nề thêm”.

Dương Thanh sốt ruột nói: “Hơn nữa, cũng không cần tất cả mọi người trong đội hộ vệ Ảnh Tử đi ngăn cản cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung, chỉ cần cử hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đi là đủ rồi”.

Rốt cuộc Mục Hoa cũng hạ quyết tâm, lão ta cắn răng: “Phương Chính! Lục Thu! Ra khỏi hàng!

Hãy đi ngăn cản cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung!”

“Vâng!”

Hai cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử lập tức bước ra, phóng tới cửa Mục phủ.

Lão Cửu nhìn Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Chúng ta cũng nên sẵn sàng chiến đấu thôi!”

Dương Thanh gật đầu, anh biết áp lực mà Mục phủ phải chịu chỉ có thể lớn dần thôi, các thế lực ở Thiện Thành đã nhúng tay vào chuyện này, một khi thành chủ Hoài Thành đến Mục phủ, nếu kiếm khách Ảnh Tử vẫn chưa đột phá, Mục phủ sẽ bị tiêu diệt thật mất.

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh được chứng kiến một cuộc chiến lớn như vậy.

Tất cả những người tham dự cuộc chiến đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, những cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh không có tư cách tham dự cuộc chiến này.

Mục thành chủ còn đang giao chiến với Dược Vương, có điều, từ sau khi Mục thành chủ không đối chiến trực diện nữa, Dược Vương càng lúc càng mất sức nhanh, sức chiến đấu rõ ràng đã không bằng ban đầu.

Đây cũng coi như một tin tốt.

Chỉ có điều, Mục thành chủ cũng xuống sức nhanh không kém, nếu không nhờ mấy viên thuốc khôi phục thể lực mà Phùng Tiểu Uyển đưa cho trước đó, chỉ e Mục thành chủ cũng sẽ không duy trì được lâu như vậy.

“Không ổn rồi, có hai cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử gặp nguy hiểm!”

Lão Cửu bỗng khẩn trương thông báo.

Chương 3170:

Mục Hoa xanh mặt, căn răng nói: “Nhà họ Viên, nhà họ Cung, nếu các người dám giết cao thủ của Mục phủ, Mục phủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người!”

Lão Cửu nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, tôi đi giúp bọn họ, cậu tự chú ý an toàn đấy!”

Dương Thanh gật đầu: “Ông Cửu, ông cũng phải cẩn thận!”

“Được!”

Lão Cửu lập tức quay đầu đi ngay.

Nhìn theo bóng lão Cửu gia nhập cuộc chiến, Dương Thanh lo lắng khôn cùng.

Ngay cả hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh của đội hộ vệ Ảnh Tử còn rơi vào tình thế nguy hiểm, lão Cửu lại mới chỉ tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, liệu có thể giúp được bọn họ không?

Nhưng nay, số lượng cao thủ có thể tham chiến của Mục phủ đã không còn nhiều, các cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử còn lại phải bảo đảm an toàn cho kiếm khách Ảnh Tử, không thể rời khỏi chỗ này.

“Đi chết đi!”

Lúc này, người đứng đầu nhà họ Viên là Viên Lập xách một cây trường đao, bổ xuống đầu một cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử.

Cung Chiến, người đứng đầu nhà họ Cung cũng vung cây trường côn đập về phía cao thủ khác của đội hộ vệ Ảnh Tử.

Một cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử nữa thì đang bị ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong bao vây, không thể thoát thân khỏi cuộc chiến để hỗ trợ đồng đội.

Thấy đồng đội mình sắp bị hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đánh trúng, lão ta lo lắng gầm lên giận dữ: “Chết đi!”

Lão ta điên cuồng công kích, nhưng cao thủ của nhà họ Viên và nhà họ Cung cũng liêu mạng tấn công lão ta.

Lúc này, vũ khí trong tay Cung Chiến và Viên Lập đã sắp hạ xuống người hai cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử.

Ngay giây phút ấy, lão Cửu phóng tới.

Ông lão không nói một lời, chỉ lập tức lao về phía người gần hơn là Viên Lập, tốc độ như một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Viên Lập.

Năm tay ông lão nện thật mạnh vào người Viên Lập.

“Uỳnh!”

Một tiếng động lớn vang lên, quả đấm của lão Cửu đã nện mạnh xuống lưng Viên Lập.

Vừa rồi, toàn bộ lực chú ý của Viên Lập đều đặt lên người vị cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử, hoàn toàn không chú ý lão Cửu đã tới sau lưng mình, lão ta không kịp né tránh, bị đánh trúng một quyền, lập tức hộc máu.

Thạnh trường đao đang vung cao trong tay lão ta cũng lệch khỏi quỹ đạo, lướt sát đầu vị cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử, bổ xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, cây trường côn trong tay Cung Chiến cũng đang bổ về phía một cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử.

Vị cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử kia gầm lên một tiếng giận dữ, hai cánh tay lập tức giao chéo.

†rước ngực.

“Uỳnh!”

Cây trường côn đánh vào cánh tay lão ta, hai chân lão ta trượt về phía sau ba, bốn mét.

“Muốn chết à!”
 
Chương 3171


Chương 3171:

Lúc này, Viên Lập vừa bị lão Cửu đánh trọng thương đã quay phát lại, mặt mũi dữ tợn, hai mất tràn đầy ý định giết chóc ghim chặt lất lão Cửu.

Tuy lão Cửu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong nhưng sức chiến đấu lại có thể ngang hàng với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, có thể nói là cực mạnh.

Cuộc chiến vừa rồi đã khiến sức lực của Viên Lập bị tiêu hao rất nhiều, lại bị lão Cửu đánh lén một đòn nặng, bấy giờ hơi thở đã không được ổn định.

Vị cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử kia đi tới cạnh lão Cửu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Cung Chiến và Viên Lập, nói với ông lão: “Viên Lập này giao lại cho ông, tôi đi giết Cung Chiến!”

Lão Cửu gật đầu: ‘Được!”

Dứt lời, vị cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử và lão Cửu đồng loạt xông lên.

Viên Lập đã hoàn toàn bị lão Cửu chọc giận, thấy lão Cửu chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong lại dám tấn công mình, lão ta hãn gọc gầm lên: ‘Đồ đáng chết!”

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Cuộc đại chiến giữa song phương tức thì bùng nổ.

Toàn bộ Mục phủ đã biến thành một bãi chiến trường hồn loạn.

Những cao thủ do các gia tộc giàu có ở Thiện Thành phái tới, những cao thủ từ phủ Hoài Thành, thậm chí có cả những cao thủ có thân phận chưa rõ đều đang nhắm thẳng phía Mục phủ.

Toàn bộ cao thủ của Mục phủ đều đã ra trận, chỉ còn lại vài cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử đang bảo vệ kiếm khách Ảnh Tử.

Dương Thanh chứng kiến mọi việc đang diễn ra quanh mình, cảm thấy thật bất lực.

Hiện tại anh còn quá yếu, chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh, mà cuộc chiến ở Mục phủ này đã có đến bảy, tám cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh giao chiến.

Siêu Phàm Bát Cảnh cũng có đến hơn hai chục người rồi.

“Uỳnh!”

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, thân thể Dược Vương nặng nề ngã xuống đất, mặt đất lập tức lõm thành một hố sâu.

Những cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử đang bảo vệ kiếm khách Ảnh Tử thấy Dược Vương bị Mục thành chủ quật ngã, lập tức nhào lên, điên cuồng công kích Dược Vương.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Đòn tấn công của hơn chục vị cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đồng loạt rơi xuống người Dược Vương.

Cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử đã được huấn luyện nghiêm khảec, không hề ham chiến, mỗi người đánh ra một đòn mạnh nhất rồi lập tức lùi lại, ngay sau đó, lại một nhóm cao thủ nữa tiến lên tấn công.

Giờ phút này, Dược Vương thậm chí còn chẳng có sức đánh trả, chỉ đành hứng chịu những đòn tấn công cực mạnh từ phía hơn chục vị cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh.

“Chết đi!”

Mục thành chủ bồng quát lớn một tiếng, vung cây trường đao trong tay, bổ xuống phía Dược Vương, phong thái hùng dũng như vị thần binh từ trên trời giáng xuống.

“Kengl”

Trường đao bổ vào người Dược Vương, phát sinh một tiếng vang cực chói tai như tiếng kim loại va chạm.

Mọi người đều thấy, trước ngực Dược Vương xuất hiện một tấm kim loại sáng bóng.

Tất cả đều ngây người.
 
Chương 3172


Chương 3172:

“Tiếp tục!”

Mục thành chủ hét lớn, lại bổ xuống một đao nữa.

“Keng keng keng!”

Hơn chục đao bổ liên tiếp xuống cùng một vị trí ở ngực Dược Vương, trường đao của ông lão đã gãy, tấm kim loại chắn ngực Dược Vương cuối cùng cũng bị chém vỡ.

Ngay sau đó, một năng lượng khổng lồ đến đáng sợ từ lồ|\|g ngực lão ta tràn ra.

“Không ổn rồi, ông ta sắp phát nổ, mọi người lùi lại ngay!”

Mục thành chủ bỗng hét lớn, lao vút về phía sau.

Các cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử nghe thấy mệnh lệnh của Mục thành chủ cũng liền lùi lại ngay lập tức.

Dương Thanh cũng nhanh nhẹn lùi lại mấy chục mét.

“Âm!”

Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển.

Sau vụ nổ, vị trí thân thể Dược Vương trước đó chỉ còn lại một hố sâu, Dược Vương đã hoàn toàn biến thành cát bụi sau vụ nổ này.

Ngay gần mép hố còn có thi thể của vài cao thủ Mục phủ, những người này không kịp né tránh, đều chết vì áp lực vụ nổ.

“Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi sao?”

Mục Hoa nhìn cái hố sâu hoắm, lòng còn sợ hãi.

Nhưng vào lúc này, Mục thành chủ bỗng biến sắc, quát to: “Không ổn, kiếm khách Ảnh Tử!”

Nghe thấy ông lão nói, Dương Thanh cũng lập †ức biến sắc, quay đầu nhìn lại, thấy khu nhà mà kiếm khách Ảnh Tử đang ở bên trong đột phá đã bị nổ quá nửa, ban đầu, trong gian phòng kia còn có một luồng khí thế võ thuật cực kì khủng b0' tràn ngập không gian.

Nhưng giờ đây, trong phòng chỉ còn lại một hơi thở võ thật cực kì yếu ớt.

Không chỉ có thế, đụn mây đen che khuất khoảng không phía trên Mục phủ cũng đã hoàn toàn tan đi.

Vụ phát nổ vừa rồi của Dược Vương mang theo một sức công phá quá lớn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng không thể đối kháng nổi.

Mà vị trí vụ nổ lại gần sát khu nhà kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá.

Nghĩ tới đây, trái tim Dương Thanh bỗng chìm xuống, một khi kiếm khách Ảnh Tử gặp chuyện chẳng lành, Mục phủ coi như xong đời, khi đó, hẳn anh cũng sẽ mất mạng.

“Ha ha hai Đúng lúc này, bỗng có một tiếng cười hùng hồn sang sảng vang vọng toàn bộ Mục phủ.

Giây tiếp theo, bóng dáng thành chủ Hoài Thành đã xuất hiện ở phía trước khu nhà mà kiếm khách Ảnh Tử đã náu thân để đột phá, lão ta cười nói: ‘Mục thành chủ, quá trình đột phá của kiếm khách Ảnh Tử đã bị gián đoạn, thân thể bị thương nặng rồi, với cái thân tàn tật của ông thì ông định làm thế nào để đánh bại tôi đây?”

Sự xuất hiện của thành chủ Hoài Thành đã khiến tất cả mọi người ở đây đều tái mặt.

Lúc này Mục thành chủ đã tới bên cạnh kiếm khách Ảnh Tử, thấy toàn thân ông ta đều lấm máu, hơi thở trên người cũng vô cùng yếu ớt.

Bộ đồ đen của kiếm khách Ảnh Tử cũng đã rách tươm, hản là đã bị trọng thương vì uy lực của vụ nổ vừa rồi.

Dương Thanh cũng nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, sắc mặt xám ngoét, phẫn nộ siết chặt hai tay.
 
Chương 3173


Chương 3173:

Anh từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ được quá trình đột phá của kiếm khách Ảnh Tử bị cắt đứt không phải do kẻ địch phá tan vòng bảo vệ đánh vào trong mà là bị uy lực từ vụ nổ của Dược Vương, đồng thời lão ta còn bị thương nặng.

“Ông có sao không?”

Mục thành chủ không để ý đến thành chủ Hoài Thành, chỉ lo lắng nhìn kiếm khách Ảnh Tử, hỏi.

Kiếm khách Ảnh Tử khẽ lắc đầu, không nói gì.

Thành chủ Hoài Thành cười lớn: “Mục thành chủ, ông nghĩ kiếm khách Ảnh Tử đã như thế này thì liệu có ổn được không? Ông ta bị thương nặng như thế ngay lúc đang đột phá, sao có thể không sao được?”

Mục thành chủ cả giận quát: ‘Ông câm mồm ngay!”

Nụ cười trên mặt thành chủ Hoài Thành tắt dần, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, nheo mắt nhìn chằm chằm Mục thành chủ, nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong tình thế hiện nay, Mục phủ hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi”.

“Giờ tôi cho ông một con đường sống, chỉ cần ông tình nguyện từ nay về sau quy phục tôi, tôi sẽ để ông tiếp tục làm người đứng đầu Thiện Thành, trừ việc phải theo lệnh tôi, mọi chuyện còn lại vấn giống như trước đây, đối với ông, việc này hoàn toàn không gây ra bất cứ tổn thất gì, ông nghĩ thế nào?”

Mục thành chủ nghiến răng nghiến lợi quát: “Muốn tôi cúi đầu nghe lệnh ông à? Đừng mơ, chết cũng không thể!”

Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nói: “Vậy tức là ông quyết đối đầu với tôi đến cùng? Có điều, với tình trạng hiện nay của Mục phủ, các người đấu lại tôi sao?”

Bên phía lão ta còn có mấy chục cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh càng nhiều hơn.

Hiển nhiên lão ta không chỉ huy động các cao thủ hàng đầu của phủ Hoài Thành tới đây mà còn dẫn theo cao thủ của các gia tộc lớn trong Hoài Thành, thậm chí ngay cả một số gia tộc đứng đầu ở Thiện Thành cũng đã mang cao thủ của nhà mình tới đây, quy phục thành chủ Hoài Thành.

Có thể nói, trong Thiện Thành hiện nay, trừ Mục phủ, tất cả các thế lực hàng đầu khác đều đã quy thuận thành chủ Hoài Thành rồi.

Điều này chẳng khác nào đã dồn Mục phủ vào đường cùng.

Tuy số lượng cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh và Cửu Cảnh của Mục phủ không hề ít nhưng so với đội ngũ cao thủ phía sau thành chủ Hoài Thành thì còn kém xa nhiều lắm.

Một khi cuộc chiến giữa hai bên nổ ra, Mục phủ gần như không có một tia hi vọng thắng được.

Dương Thanh siết chặt nắm tay, sắc mặt căng thẳng tột độ.

Lão Cửu cũng đã về bên cạnh anh, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Thành chủ Hoài Thành lại nói: ‘Mục thành chủ, tôi hi vọng ông có thể thận trọng cân nhäc, tôi cho ông một phút, nếu ông còn không thể đưa ra quyết định thì chớ trách tôi tàn nhẫn”.

Mục thành chủ không nói gì thêm, hai mắt nhìn chäm chằm vào thành chủ Hoài Thành.

Kiếm khách Ảnh Tử bên cạnh ông lão cũng không nói một lời, chỉ khoanh chân ngồi xuống đất tu luyện, như thể muốn tranh thủ thời gian để khôi phục chút sức lực.

Có điều, đối với cao thủ của Hoài Thành, kiếm khách Ảnh Tử bị cắt ngang ngay lúc đột phá, lại bị trọng thương, dù còn sống thì cũng chỉ là một kẻ vô dụng thực lực thấp kém, không ai để ý đến hành vi của ông ta.

Mục thành chủ liếc nhìn kiếm khách Ảnh Tử cạnh mình, sau đó lại đưa mắt đảo qua các cao thủ của Mục phủ một lượt, cuối cùng, ánh mắt ông lão rơi xuống người thành chủ Hoài Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thành chủ Hoài Thành, ông đã có được nhiều như thế rồi, nay ở Thiện Thành này, trừ Mục phủ chúng tôi, ông đều đã chiếm được tất cả, vì sao còn muốn ép bức người khác như vậy?”

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Ông không thấy câu hỏi của ông thật thừa thãi à? Ông cũng đã biết rõ, trừ Mục phủ, tôi đã chiếm được toàn bộ Thiện Thành này, nếu đã thế, sao tôi phải để Mục phủ tồn tại ngoài tâm tay?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom