Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3112


Chương 3112:

Nghe thấy thế, Hoài Lam lập tức im lặng.

Quen biết Dương Thanh tới nay, cô ta hiểu rõ Dương Thanh là kiểu người gì.

Dương Thanh mỉm cười với hai người: “Yên tâm đi, tôi không sao đâu!”

Anh nói rồi quay người rời đi.

Lão Cửu và Hoài Lam nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Vừa rời khỏi phủ Hoài Thành, Dương Thanh phát hiện mình đã bị người ta chú ý tới, nhưng anh đã đổi cách ăn mặc, trừ hình thể không thay đổi được ra, nếu nhìn từ những mặt khác thì không thể nhận ra anh là Dương Thanh.

Anh như không cảm nhận được có người đang đi theo mình, còn nghênh ngang rời khỏi Mục phủ.

Bộ đồ này của anh vẫn rất hữu ích, sau khi rời khỏi phủ Hoài Thành, chỉ có một người đi theo anh, từ khí thế mà đối phương phóng ra, chắc đối phương là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.

Rõ ràng đối phương cũng không nghỉ ngờ anh, nếu nghỉ ngờ anh thật, chắc chẳn họ không chỉ cử một cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh đi theo anh.

Chắc người này là một trong những cao thủ đang giám sát Mục phủ, những ai rời khỏi Mục phủ đều sẽ bị người ta theo dõi, chỉ cần anh không có hành động gì khác thường, đối phương sẽ không ra tay với anh.

Quả nhiên đối phương chỉ đi theo anh, chứ không làm gì khác.

Sau khi rời khỏi Mục phủ, Dương Thanh bắt taxi ở ven đường rồi tới thẳng sân bay.

Cao thủ âm thầm theo dõi anh cũng lên một chiếc Audi màu đen, đi theo Dương Thanh ở khoảng cách vừa phải.

Dương Thanh nhíu mày, nếu cứ bị đi theo cho tới tận sân bay, anh muốn không lộ cũng khó.

Nếu anh bị người ta đuổi giết khi dẫn Phùng Tiểu Uyển theo thì đúng là phiền to.

“Chú à, tôi đang vội, chú có thể đi nhanh hơn chứ?”

Dương Thanh nói rồi lấy hết tiền mặt trên người ra, khoảng ba nghìn, kín đáo đưa cho tài xế.

Trông thấy nhiều tiên như thế, tài xế lập tức vui mừng, cười ha hả: “Gậu ngồi vững đi!”

Tài xế nói rồi nhấn ga, xe nhanh chóng lao về phía trước.

Quả nhiên cho dù ở đâu, tiền cũng vô cùng quan trọng.

Tài xế mặc kệ cả đèn đỏ, phóng nhanh hết cỡ, liên tục vượt qua những chiếc xe khác trên đường.

Chiếc xe Audi vẫn luôn đi theo kia cũng tăng hết tốc độ, điên cuồng đuổi theo.

Tài xế taxi nhanh chóng nhận ra đăng sau có xe đang đuổi theo mình, lúc này ông ta mới hiểu, không phải Dương Thanh vội vàng, mà đang muốn thoát khỏi chiếc xe kia.

Ông ta nhìn gương chiếu hậu, cười hề hề: “Nếu các người muốn chơi, tôi sẽ theo các người!”

Sau khi ông ta dứt lời, xe cũng chạy nhanh hơn.

Sau một màn điều khiển xe thành thạo, họ ngày càng cách xa chiếc Audi.

Dương Thanh chăm chú nhìn tài xế taxi, mở miệng nói: “Kỹ thuật của chú tốt thật đấy! Cảm ơn!”

Tài xế mỉm cười: “Khách sáo rồi!”

Mười phút sau, khi gần tới sân bay, tài xế cười nói: “Nếu cậu muốn thoát khỏi người phía sau, tôi có thể rẽ trái ở giao lộ phía trước, cậu xuống xe nhân lúc đó, rồi tôi nghĩ cách thoát khỏi họ sau”.
 
Chương 3113


Chương 3113:

Nghe thấy thế, Dương Thanh rất vui mừng, bèn nói với vẻ cảm kích: “Vậy cảm ơn chú nhé!”

Tài xế mỉm cười: “Khách sáo rồi!”

Sau khi ông ta dứt lời, xe bỗng tăng tốc, đến giao lộ phía trước, xe lập tức ngoặt sang trái.

“Xuống xe đi!”

Tài xế bỗng giãm phanh, xe nhanh chóng đỗ ở ven đường.

Dương Thanh mở cửa xe nhảy xuống.

Đúng lúc anh xuống xe, chiếc xe taxi lại tăng tốc, phóng về phía trước.

Dương Thanh vội núp sau một cây cổ thụ, ngay sau đó, anh trông thấy chiếc Audi màu đen kia đã đuổi theo xe taxi.

Lúc này Dương Thanh mới nhanh chóng đến sân bay.

Khi anh đến sân bay, vừa hay là 4h15” chiều, chuyến bay của Phùng Tiểu Uyển sẽ đáp xuống vào lúc 4h17”.

Nhưng anh vừa tới sảnh đón thì đã phát hiện có mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh đang lẫn trong đám đồng, quan trọng là trong số những người này, anh còn thấy một gương mặt quen thuộc.

Anh lập tức sầm mặt.

Dương Thanh nhìn thấy Đinh Xương trong đám đông.

Đinh Xương vốn đã bị anh đánh trọng thương băng dao găm linh khí, giờ lại xuất hiện ở sân bay, Dương Thanh không tin đấy chỉ là trùng hợp.

Chắc chắn người nhà họ Đinh và người của phủ Hoài Thành đã hợp tác, sau khi phát hiện cao thủ của Mục phủ tới sân bay, họ cũng đến theo.

Có lẽ nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành còn biết cả chuyện Phùng Tiểu Uyển định tới để chữa chân cho Mục thành chủ.

Đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của Dương Thanh, về phần chân tướng là gì, chỉ có thể chờ tiếp.

“Ừm?”

Đinh Xương đang núp trong đám đông cảm nhận được có ai đó đang.quan sát mình, nhưng khi lão ta nhìn về phía hơi thở đó thì lại phát hiện đối phương đã biến mất trong đám đông.

Đỉnh Xương lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình cảm nhận nhầm à?”

Lão ta nói rồi bước đến bên một cao thủ của nhà họ Đinh, nói nhỏ: “Bảo mọi người đề cao cảnh giác, người mà Mục phủ định đón sắp ra ngoài rồi”.

Ị”

“Vâng Người kia vội đáp, lập tức hòa vào đám đông, truyền đạt mệnh lệnh của Đỉnh Xương cho những cao thủ khác của nhà họ Đinh đang núp giữa đám người.

Lúc này, Dương Thanh đã rời khỏi chỗ vừa rồi, trốn ở một vị trí cách đó không gần không xa, vừa hay có thể trông thấy cửa của sảnh đón. Một khi Phùng Tiểu Uyển xuất hiện, anh sẽ thấy cô ta đâu tiên.

Có thể nói, tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm, anh chỉ có thể cầu nguyện, cao thủ mà Mục phủ cử đến đủ mạnh mẽ, có thể thuận lợi đưa Phùng Tiểu Uyển đi. Nếu không được, cho dù anh để lộ dao găm linh khí thì cũng phải cứu Phùng Tiểu Uyển.

Từng giây từng phút trôi đi, nhoằng cái đã hết mười phút, Dương Thanh nhìn chằm chằm vào cửa, chắc Phùng Tiểu Uyển sắp ra ngoài rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên, anh vội bắt máy, nghe thấy giọng Phùng Tiểu Uyển: “Anh Thanh, em vừa xuống máy bay, sắp ra khỏi sân bay rồi”.

Dương Thanh vội nói: “Tiểu Uyển, em đừng rời khỏi sân bay vội, chờ chút đã! Khi nào anh bảo em ra ngoài thì em hãy ra”.
 
Chương 3114


Chương 3114:

Nghe thấy thể, Phùng Tiểu Uyển hỏi: “Anh Thanh, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Dương Thanh nói: “Bây giờ anh đang ở ngoài sân bay, phát hiện rất nhiều người, rất có thể họ tới vì em, em tạm thời ở trong sân bay cho an toàn, nếu rời đi sẽ rất nguy hiểm”.

Phùng Tiểu Uyển vội nói: “Anh Thanh, anh cứ yên tâm, em sẽ tự bảo vệ mình, em nghe lời anh, đi trốn trước đã”.

Dương Thanh nói: “Được! Chờ điện thoại của T anh Anh không cho Phùng Tiểu Uyển rời khỏi sân bay ngay vì đến giờ, anh chỉ phát hiện các cao thủ đi cùng Đinh Xương, chứ chưa thấy cao thủ của Mục phủ.

Nếu cao thủ của Mục phủ tạm thời chưa xuất hiện, một khi Phùng Tiểu Uyển ra ngoài, chắc chắn Đinh Xương sẽ dẫn đám cao thủ kia cùng xông lên, lúc đó, nếu chỉ có mình Dương Thanh thì gân như không có hy vọng gì trong việc đưa Phùng Tiểu Uyển đi hết.

Dương Thanh đang chờ, đám người Đình Xương cũng thế.

“Máy bay từ Yến Đô đến Thiện Thành vẫn chưa hạ cánh à?”

Đỉnh Xương nhìn đồng hồ, nhíu mày, hỏi một cao thủ đứng cạnh mình.

Người kia đáp: “Không thể nào! Ông hai, hay người đã được đón đi rồi thế?”

Đỉnh Xương nhíu mày: “Chắc không đâu, có nhiều người của chúng ta chờ ở đây như thế, một khi cô ta ra ngoài, chắc chăn chúng ta sẽ phát hiện ngay”.

Người kia lại hỏi: “Ông hai, ông nói xem, hay cao thủ của Mục phủ đã đón người đi từ trong sân bay rồi?”

Nghe thấy thế, Đinh Xương lập tức biến sắc, mở miệng nói: “Không chờ nữa, bây giờ chúng ta xông vào luôn đi!”

Đỉnh Xương nói rồi dẫn người lao thẳng vào trong, khi thấy cảnh tượng này, Dương Thanh đang quan sát Đinh Xương ở cách đó không xa lập tức biến sắc.

“Con chó già Đinh Xương Anh bước ra khỏi chỗ trốn, quát lớn với Đỉnh Xương.

Nghe thấy giọng Dương Thanh, Đỉnh Xương đang định xông vào sân bay lập tức khựng lại.

Lão ta nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt hết sức dữ tợn: “Dương Thanh! Mày cũng dám tới sân bay, đúng là chán sống rồi đấy!”

Dương Thanh tức giận nói: “Tên bại trận như ông cũng dám nhắc đến vấn đề đó à? Nếu là đàn ông thì hãy một chọi một với tôi đi!”

Dương Thanh bước lên trước một bước, cầm một con dao găm màu đen lóe lên ánh sáng tối tăm.

Khi thấy con dao găm trong tay Dương Thanh, con ngươi Đinh Xương bồng co lại, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam. Lão ta khoát tay: “Tất cả mọi người, bắt lấy thằng nhãi đó cho tôi!”

Sau khi lão ta ra lệnh, mười cao thủ lập tức xông tới chỗ Dương Thanh, Đinh Xương đi trước nhất.

Tuy lão ta kiêng dè dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, nhưng lúc này bên lão ta đang có mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh, linh khí ở ngay trước mặt, sao lão ta có thể bỏ qua chứ?

Dương Thanh không hề hoang mang, khi đám người Đinh Xương sắp đến gần, anh bỗng mỉm cười lạnh lùng, ngay sau đó, anh quay người chạy ra ngoài luôn.

“Dương Thanh, đứng đó cho tao!”

Định Xương quát lớn sau lưng Dương Thanh.

Dương Thanh phát huy tốc độ tới cực hạn, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám người Đinh Xương.
 
Chương 3115


Chương 3115:

Vì sáng nay Đinh Xương vừa bị thương bởi dao găm linh khí của Dương Thanh, vết thương vô cùng nghiêm trọng nên lão ta không thể phát huy tốc độ cao nhất. Sau khi chạy vài trăm mét, vết thương vốn đã nghiêm trọng của lão ta lại rách ra, máu tươi chảy ròng ròng.

Lão ta cần răng ngừng lại.

“Ông hai, ông không sao chứ?”

Một cao thủ của nhà họ Đinh vội bước đến, lo lắng hỏi.

Đỉnh Xương tức giận nói: “Cứ mặc kệ tôi, đuổi theo tiếp đi!”

Khó khăn lắm mới tìm được Dương Thanh, hơn nữa anh còn đi một mình, sao lão ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh được?

Trong lúc nhất thời, mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh đều đuổi theo Dương Thanh.

Dương Thanh chuẩn bị gọi cho Mục Hoa, đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển lại gọi đến.

Phùng Tiểu Uyển nói: “Anh Thanh, có một ông lão tự xưng là Mục Hoa bảo räng anh nhờ ông ấy tới đón em”.

 

Ngay sau đó, giọng Mục Hoa vang lên: “Cậu Thanh, tôi là Mục Hoa, tôi đã cử cao thủ của Mục phủ đi giúp cậu, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đưa thần y về Mục phủ an toàn”.

Rõ ràng Mục Hoa đã biết chuyện Dương Thanh dụ cao thủ của nhà họ Đinh đi.

Dương Thanh vội nói: “Được, phải đưa em gái tôi về Mục phủ an toàn đấy!”

Mục Hoa đáp: “Cậu Thanh cứ yên tâm!”

Rốt cuộc Dương Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh liều mạng dẫn người đi để Mục Hoa bên kia có cơ hội đưa Phùng Tiểu Uyển rời đi an toàn.

Nhưng trong một ngày, anh đã cố gắng điều khiển dao găm linh khí hai lần, khiến cơ thể bị thương nặng, đến giờ vấn chưa lành.

Hồi nãy, anh còn có thể kéo giãn khoảng cách với các cao thủ phía sau bằng thể lực, nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình sắp kiệt sức, hơn nữa các cao thủ ở đăng sau cũng đang đến gần anh hơn.

Nếu cứ giữ tốc độ này, có lẽ chỉ ba phút nữa, anh sẽ bị nhóm cao thủ nhanh nhất của nhà họ Đinh đuổi kịp.

“Xem ra hôm nay chỉ có thể liều mạng một trận thôi!”

Dương Thanh bỗng đứng lại, trên mặt tràn ngập sát khí mãnh liệt.

So với việc tiếp tục tiêu hao thể lực một cách điên cuồng, chỉ bằng ra tay luôn, giết một thì huề vốn, giết hai thì lời, kiểu gì anh cũng không lỗ được.

Dương Thanh vừa đứng lại, cao thủ của nhà họ Đinh lập tức đuổi kịp rồi bao vây anh.

“Thằng ranh, chẳng phải mày chạy giỏi lắm à?

Tiếp tục đi chứt”

Một người trung niên xấu xí nhìn chăm chäm vào Dương Thanh, nói với vẻ dí dỏm.

Trong mắt những người khác cũng tràn ngập vẻ trêu ngươi.

Dương Thanh không thèm nói nhảm, chỉ vận chuyển Chiến Thần Quyết, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh.

Giờ anh đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, khi không kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, ít nhất anh cũng có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Đám cao thủ vừa nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt trêu tức cũng cảm nhận được khí thế của anh đang mạnh dần, nụ cười trên mặt họ mất hản, thay vào đó là vẻ kinh hãi.

“Tên nhãi này có gì đó khác thường, tại sao tôi không nhìn thấu cảnh giới võ thuật của cậu ta?”
 
Chương 3116


Chương 3116:

Người trung niên xấu xí kia bỗng nghiêm nghị nói.

Một cao thủ đứng cạnh ông ta cũng có vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Bởi vì thực lực của cậu ta hơn xa ông”.

Người trung niên xấu xí kia nói với vẻ không tin: “Sao có thể chứ? Tôi là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, cho dù tên nhãi này lợi hại hơn nữa thì cũng không thể vượt xa Siêu Phàm Lục Cảnh đúng không?”

Rõ ràng Đỉnh Xương cũng không nói cho họ biết thực lực của Dương Thanh mạnh đến đâu.

Lúc này, Đinh Xương vẫn chưa đuổi kịp vì trước đó đã bị Dương Thanh đánh trọng thương bằng dao găm linh khí.

Lão già dân đầu nghiêm nghị nói: “Tên nhãi này đúng là có gì đó khác thường, ngay cả tôi cũng không nhìn thấu cậu ta”.

Lão già vừa lên tiếng là người có thực lực mạnh nhất trong số các cao thủ này, đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ.

Nghe thấy ông ta nói thế, những người khác đều có vẻ kinh ngạc, người trung niên xấu xí kia nuốt nước bọt, nói với vẻ không dám tin: “Chẳng lẽ thực lực của cậu ta đã vượt xa Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ rồi à?”

“Giết!”

Dương Thanh bỗng hét lớn, hơi nhích chân, chủ động lao tới chỗ đám người kia.

Đám người này đều là cao thủ nhà họ Đinh, còn nhắm vào Phùng Tiểu Uyển, đương nhiên Dương Thanh sẽ không tha cho họ.

Cả đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn chưa kịp phản ứng, Dương Thanh đã xông tới trước mặt cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ dẫn đầu.

“Chán sống à!”

Đối phương lập tức nổi giận, hình như không ngờ Dương Thanh dám chủ động ra tay với mình.

Ông ta giơ năm đấm, đấm thẳng vào đầu Dương Thanh.

Đúng lúc nắm đấm của ông ta sắp nện vào đầu Dương Thanh, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, Dương Thanh hơi nghiêng đầu, năm đấm của đối phương sượt qua tóc anh.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đấm mạnh vào vị trí trái tim ông ta.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, cơ thể của lão già đứng đầu như bị búa tạ đập trúng, ông ta trợn tròn mắt, cảm thấy trái tim mình bị một luông sức mạnh cuồng bạo xé rách.

“Ông Hồ!”

Trông thấy cảnh tượng này, mấy cao thủ khác của nhà họ Đinh thi nhau biến sắc.

Ông Hồ là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, nhưng bây giờ ông ta còn không chịu nổi một đòn từ Dương Thanh. Ông ta bay thẳng ra xa, vừa rơi xuống đất đã hộc máu, hơi thở cũng yếu dần.

“Chết rồi!”

Một cao thủ nhìn về phía ông Hồ vừa chết không nhắm mắt, đang nằm cách đó mười mấy mét, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Dương Thanh không định cho họ cơ hội hoàn hồn, nhân lúc cao thủ nhà họ Đinh vẫn đang khiếp sợ, anh hơi nhích chân, lại lao tới chỗ một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ.
 
Chương 3117


Chương 3117:

Trừ cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ vừa bị anh giết ra, người này là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, mạnh nhất trong số những người còn lại.

Nếu muốn giết thì phải giết người mạnh nhất!

“Không ổn, cậu ta định giết ông Phùng! Mọi người cùng ra tay đi!”

Có người phát hiện ý đồ của Dương Thanh, lập tức sợ hãi quát rồi xông tới chỗ anh trước.

Những cao thủ khác cũng lao về phía Dương Thanh.

Lúc này, Dương Thanh đã xông tới trước mặt cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ kia, anh vung năm đấm.

Cảm nhận được khí thế đáng sợ trong nắm đấm của Dương Thanh, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ kia lập tức biến sắc. Ông ta hét lớn, dùng hết sức bình sinh để tấn công Dương Thanh.

Năm đấm của hai người va vào nhau, ông ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ không gì ngăn được đang lan khắp tay ông ta từ chỗ năm đấm.

“Rác rắc rắc!”

Tiếng gấy liên tục phát ra từ tay ông ta.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, xương tay ông ta đã nát vụn, cánh tay hỏng hẳn.

Cùng lúc đó, đòn tấn công từ những người | khác cũng ập đến. Dương Thanh không hề kiêng dè, anh lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người anh.

D “Rầm rầm râầm!”

Đòn tấn công từ mấy cao thủ cùng đánh trúng ương Thanh.

Vào giờ phút này, Dương Thanh chẳng khác gì ma đầu, anh bỏ qua đòn tấn công từ các cao thủ khác, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng.

h q Anh bỗng giơ chân lên, giãm mạnh xuống đất.

“Rầm rầm!”

Mặt đất rung chuyển, chỗ anh vừa giãm lõm ản xuống, sức mạnh hủy diệt lan khắp xung uanh, lấy vị trí mà anh đặt chân làm trung tâm, từng khe nứt to bằng cánh tay lan ra bốn phía, trông như mạng nhện.

n Vào giây phút này, trong mắt các cao thủ tràn gập vẻ kinh hãi.

“Không ổn rồi, cậu ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, chúng ta không thể thẳng nổi, mau rút luil”

Có người nhận ra tình hình không ổn, lập tức biến sắc, hét lớn rồi lui ra sau.

“Bộp Nhưng ông ta vừa lui ra sau một bước, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt ông ta như bóng ma rồi bóp lấy cổ ông ta.

Ngay sau đó, ông ta bị nhấc lên.

Những người khác sợ hãi tột độ, ai cũng có vẻ đờ đẫn.

“Nhắm vào tôi thì còn sống được! Nhưng nhằm vào người bên cạnh tôi, chỉ có chết thôi!”

Giọng nói lạnh lùng của Dương Thanh vang lên.

“Rắc!”

Tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, đối phương bị vặn gãy cổ, cơ thể đổ ầm xuống đất.

Đến giờ, ba người mạnh nhất trong số mười hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh đuổi giết Dương Thanh đã bị giết sạch.

Vấn còn chín cao thủ, nhưng người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Dương Thanh liếc sang, những cao thủ bị anh nhìn đều run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
 
Chương 3118


Chương 3118:

“Các người đều đáng chết!”

Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi, mắt càng đỏ hơn.

“Không ổn rồi, cậu ta định giết sạch chúng ta.

Nếu muốn giữ mạng, chúng ta phải chia ra trốn, bằng không tất cả mọi người sẽ chết dưới tay cậu ta hết”.

Một cao thủ bỗng nói lớn.

Ông ta nói rồi điên cuồng lao về một phía.

Những cao thủ khác thấy thế, cũng chạy trối chết về những hướng khác.

Trong đôi mắt đỏ ngầu của Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Bây giờ định trốn, cũng muộn rồi!”

Anh nói rồi xông ra ngoài.

Nếu Đỉnh Xương bắt kịp, anh chỉ có thể liều mạng đánh một trận, nhưng bây giờ Đinh Xương vần chưa đến, đương nhiên anh sẽ không tuỳ tiện tha cho những người này.

Sơ “Rầm!”

Anh bắt kịp một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh kỳ rồi tung chân đá, đối phương lập tức đi đời.

Đúng lúc này, Đinh Xương đã bắt kịp, lão ta giận dữ quát: “Dương Thanh, mày chán sống rồi!”

đú Dương Thanh đang định từ bỏ việc đuổi giết, ng lúc này, mấy cao thủ mặc áo đen bỗng đuổi theo những người vừa chạy trốn.

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến Dương Thanh kinh ngạc đã xảy ra, chỉ thấy sau khi bắt kịp đám ca cầ nh o thủ chạy trốn kia, những cao thủ áo đen chỉ n một đòn để giết họ.

Trừ các cao thủ bị Dương Thanh giết, hầu hết ững người còn lại mà Đỉnh Xương dẫn đi đều đã đạt đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Nhưng bây giờ, họ lại không chịu nổi một đòn dưới tay các cao thủ áo đen, bị giết trong nháy.

mắt.

thủ là c: “Cậu Thanh!”

Sau khi đuổi giết xong đám người kia, các cao áo đen lại quay về đứng sau Dương Thanh.

Đến giờ Dương Thanh mới nhận ra, chắc đây ác cao thủ của Mục phủ tới giúp anh mà Mục Hoa bảo anh hồi nấy.

Dương Thanh nhìn về phía đám người này, kinh ngạc phát hiện ra, cả mười cao thủ áo đen đều có thực lực trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Nhất là cao thủ cầm đầu, khí thế của ông ta vô cùng đáng sợ, khiến ngay cả Dương Thanh cũn g cảm thấy áp lực.

Đối phương có thể khiến Dương Thanh cảm thấy áp lực, chắc chắn cảnh giới võ thuật phải cao hơn anh, hay nói cách khác, ít nhất đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, thậm chí mạnh hơn nữa.

ám Lúc này, Đinh Xương cũng chạy tới, sảc mặt u tới cực điểm. Lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi: Dương Thanh, mày to gan đấy, dám giết nhiều người của chúng tao như thế, chắc chắn mày sẽ hối hận”.

Dương Thanh nhìn chăm chằm vào Đỉnh Xương băng ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ông_, cứ yên tâm, người hối hận sau cùng chỉ có ông thôi!”
 
Chương 3119


Chương 3119:

Đinh Xương cười lạnh: “Vậy chúng ta cứ chờ xeml”

Lão ta nói rồi quay người rời đi.

Dương Thanh cũng không đuổi theo, tuy anh đã khiến Đinh Xương bị thương nặng bằng dao găm linh khí, nhưng dù sao đối phương cũng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Tuy những cao thủ áo đen sau lưng anh cũng rất mạnh, nhưng chắc người mạnh nhất cũng chưa đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Cho dù họ liều mạng đánh một trận với Đỉnh Xương thì cũng chưa chắc đã giữ được lão ta lại, có khi còn tạo cơ hội cho cứu viện của Đinh Xương đến nữa.

Đương nhiên, Đinh Xương cũng không dám giết Dương Thanh trước mặt bao nhiêu cao thủ thế này.

Nhưng Dương Thanh không chú ý tới việc, khi quay người rời đi, Đinh Xương nở nụ cười dí dỏm, hình như không hề đau buồn vì đã tổn thất nhiều cao thủ như vậy.

N ửa tiếng sau, Dương Thanh về tới Mục phủ.

“Anh Thanh”

Vừa về Mục phủ, Phùng Tiểu Uyển đã kích động chạy tới.

Trông thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh mỉm cười: “Em không sao chứ?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, để em xem vết thương cho anh nhé”.

Hồi nãy khi giết người, tuy Dương Thanh chỉ dùng một đòn, nhưng anh đã bị thương nặng từ lúc trốn khỏi Hoài Thành, sau đó lại liều mạng với Đỉnh Xương một phen, khiến vết thương nặng thêm, còn bị dao găm linh khí căn trả, vết thương cũng không nhẹ.

Dương Thanh cũng không từ chối, để Phùng Tiểu Uyển kiểm tra cho mình.

Nước mäắt Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng chảy xuống, cô ta nức nở: “Anh Thanh, không ngờ vết thương của anh lại nghiêm trọng thế, sau này cho dù anh đi đâu, em cũng đi theo anh”.

Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, có câu nói này của Phùng Tiểu Uyển là đủ rồi.

Đương nhiên anh hiểu, Phùng Tiểu Uyển muốn ở bên anh để chữa trị cho anh bất cứ lúc nào.

Anh mỉm cười: “Tiểu Uyển, cơ thể của anh không có vấn đề gì, chỉ là vết thương ngoài da, em đừng lo lắng”.

Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nếu đây là vết thương ngoài da, trên đời này không có nội thương nữa”.

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu lập tức nghiêm nghị hỏi: “Vết thương của Dương Thanh nghiêm trọng lắm à?”

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Trước đó, tim anh Thanh đã bị tổn thương nặng nề do cổ trùng Vô Tâm, không những thế, gần đây, chắc chắn anh ấy đã phải chiến đấu với cường độ cao, tổn thương của nội tạng vô cùng nghiêm trọng”.

“Nếu không được chữa trị kịp thời, thậm chí nội tạng của anh Thanh sẽ suy kiệt”.

“Một khi nội tạng suy kiệt, tính mạng của anh Thanh sẽ rơi vào tình trạng nghìn cân treo sợi tóc!”

Nghe thấy thế, lão Cửu và Hoài Lam đều biến sác, họ biết Dương Thanh đã bị thương nặng trong khoảng thời gian này, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng tới độ đe dọa đến tính mạng.

Hoài Lam hỏi với vẻ căng thẳng: “Chắc chắn cô có cách chữa cho anh Thanh đúng không?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Những tổn thương mà tôi vừa nói đều có thể chữa hết, nhưng anh Thanh vẫn còn mấy vết thương, không hiểu sao chúng cực kỳ nghiêm trọng, rõ ràng là vết thương mới nhưng lại có mức độ chuyển biến xấu rất cao”.

Nghe thấy thế, lòng Dương Thanh lập tức chùng xuống.
 
Chương 3120


Chương 3120:

Lúc trước anh cũng cảm nhận được sự khác thường trên người mình, cũng như Phùng Tiểu Uyển đã nói, rõ ràng anh mới bị thương, nhưng những tổn thương đó lại vô cùng nghiêm trọng.

Lão Cửu cuống cả lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Dương Thanh nói với sắc mặt hơi khó coi: “Nếu tôi không đoán sai, chắc những vết thương mà Tiểu Uyển nói là vết thương do linh khí căn trả để lại”.

“Sao cơ?”

Sắc mặt của lão Cửu và Hoài Lam thay đổi hẳn.

Dương Thanh giơ tay phải ra, làn da trên tay phải anh đã chuyển sang màu đen.

Rõ ràng đây là dấu hiệu hoại tử.

Trước đó, khi gặp được Đỉnh Xương ở sân bay, Dương Thanh đã phát hiện vết thương do dao găm linh khí của anh để lại trên ngực của Đinh Xương vô cùng nghiêm trọng, trên áo có vết máu rất rõ.

Khi đó anh đã đoán, chắc hẳn tổn thương mà dao găm linh khí gây ra vô cùng đáng sợ.

Lúc trước, anh dùng dao găm linh khí để giết Ảnh Tử của phủ Hoài Thành, sau đó lại dùng nó để liều mạng với Đinh Xương, cánh tay phải bị căn trả nghiêm trọng.

Nhất là da trên tay phải bắt đâu chuyển sang màu tím đen, từ khuỷu tay trở lên vẫn rất ổn.

Nhưng từ khuỷu tay trở xuống, màu da gần như không khác gì bị hoại tử.

Phùng Tiểu Uyển nhìn cánh tay Dương Thanh, nước mắt lập tức rơi không kiểm soát. Cô ta vừa khóc, vừa luống cuống lấy kim sang dược tốt nhất ra, bôi lên tay Dương Thanh.

Khi thấy tay Dương Thanh, Hoài Lam cũng kinh ngạc che miệng.

Lão Cửu bồng trầm giọng hỏi: “Kết quả xấu nhất là gì?”

Phùng Tiếu Uyển đang bôi thuốc lên tay Dương Thanh bỗng đờ ra, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cô ta mới nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cưal”

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu và Hoài Lam đều biến sắc.

Dương Thanh cũng sững sờ.

Anh biết tổn thương do linh khí cắn trả rất nặng, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế, còn có khả năng phải cưa tay.

“Tiểu Uyển, cô là thần y, chắc chắn cô có cách giúp anh Thanh không phải cưa tay, đúng không?”

Hoài Lam cuống cả lên, nhìn Phùng Tiểu Uyển bằng đôi mắt đỏ hoe.

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, mắt cũng đỏ hoe: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, về phần có giữ được cánh tay này không thì phải xem năng lực hồi phục của anh Thanh rồi”.

† Lão Cửu không nói gì, nhưng trong mắt cũng ràn ngập vẻ lo lắng.

Dương Thanh cũng rất lo, nếu phải cưa tay phải thật, chắc chắn thực lực của anh sẽ giảm mạnh, sau này sao có thể bảo vệ những gì mà anh muốn bảo vệ chứ?

Nhưng khi thấy dáng vẻ buồn bã của mọi người, anh vẫn mỉm cười: “Chẳng phải Tiểu Uyển đã nói rồi ư? Đó chỉ là dự tính xấu nhất, tôi rất tự tin về năng lực hồi phục của mình, chẳng mấy chốc, vết thương của tôi sẽ khỏi thôi”.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

“Cậu Dương Thanh!”
 
Chương 3121


Chương 3121:

Giọng Mục thành chủ vang lên, Mục Hoa đẩy Mục thành chủ đang ngồi trên xe lăn bước vào.

Mục thành chủ nhìn Dương Thanh: “Nghe nói cậu bị thương? Tôi đến xem sao”.

Dương Thanh mỉm cười: “Cảm ơn Mục thành chủ đã hỏi, vết thương của tôi không nghiêm trọng”.

Anh không thân với Mục thành chủ, cũng vừa quen chưa lâu, đương nhiên anh sẽ không nói tình †r ng của mình cho đối phương biết.

“Không nghiêm trọng là tốt rồi”.

Mục thành chủ gật nhẹ đầu, nói với vẻ áy náy: “Rất xin lõi, tôi đã đánh giá thấp sự hèn hạ của nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành, không ngờ họ định bắt cô Phùng để uy hiếp cậu thật”.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh nói: “Đúng là rất hèn hạ, nhà họ Đinh cũng được, phủ Hoài Thành cũng thế, đều là thế lực đỉnh cao, không ngờ họ lại dùng thủ đoạn thấp hèn như thế để đối phó tôi”.

Anh thực sự rất tức giận, cho dù là ai, đối phó với anh ra sao cũng được, nhưng nếu dám nhắm vào người bên cạnh anh thì anh không nhịn được nữa.

“Chắc đây là cô Phùng – em gái cậu nhỉ?”

Mục thành chủ bỗng nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển bên cạnh Dương Thanh, cười hỏi.

Dương Thanh mỉm cười, gật đầu, nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, đây là Mục thành chủ, những người đã đưa em an toàn rời khỏi sân bay là do Mục thành chủ sắp xếp, lần này anh gọi em qua đây vì muốn nhờ em khám cho Mục thành chủ, xem có thể chữa khỏi chân cho ông ấy không”.

Phùng Tiểu Uyển nhìn về phía Mục thành chủ, gật nhẹ đầu: “Chào Mục thành chủ, nếu ông là bạn của anh Thanh thì cứ gọi tôi là Tiểu Uyển thôi”.

Mục thành chủ cười ha hả: “Được, vậy tôi cũng không khách sáo nữa, lần này làm phiền Tiểu Uyển rồi”.

Dương Thanh biết Mục thành chủ đang vội, bèn nói với Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, bây giờ em khám cho Mục thành chủ xem sao đi?”

Nghe thấy thế, Mục thành chủ rất kích động.

Ông lão đã tìm rất nhiều thần y nổi tiếng đến khám cho mình, nhưng không ai có thể chữa khỏi chân cho ông lão hết. Ông lão vốn đã định bỏ cuộc, không ngờ đúng lúc này lại gặp Dương Thanh, có thêm cơ hội nữa.

Phùng Tiểu Uyển lập tức lấy một túi kim ra, bước đến bên Mục thành chủ, nhìn ông lão: “Mục thành chủ, tiếp đến tôi sẽ châm cứu chân cho ông, có lẽ sẽ hơi đau, ông chuẩn bị tâm lý trước nhé”.

Nghe thấy thế, Mục thành chủ thoáng sững sờ rồi mỉm cười: “Tiểu Uyển cứ yên tâm, cho dù đau đến đâu, chỉ cần có thể giúp tôi đứng dậy lần nữa, tôi cũng chịu được”.

Thật ra ông lão không quá bận tâm đến câu nói này của Phùng Tiểu Uyển, vì chân ông lão đã mất cảm giác từ lâu rồi.

Trước đó ông lão đã mời rất nhiều thần y đến, cũng có người châm cứu cho ông lão, nhưng khi kim căm vào huyệt vị trên đùi ông lão, ông lão vân không cảm thấy gì.

Thế nên ông lão không tin việc Phùng Tiểu Uyển châm cứu có thể khiến chân ông lão có cảm giác đau đớn.

Phùng Tiểu Uyển mở túi, lấy một cây kim bạc ra, cảm vào một huyệt vị trên đùi Mục thành chủ.

Mục thành chủ vấn rất thản nhiên, còn mỉm cười.

Phùng Tiểu Uyển châm cứu tiếp, sau năm phút ngắn ngủi, trên chân Mục thành chủ đã cắm đầy kim bạc.

Nhưng Mục thành chủ vẫn không thấy gì, như thể Phùng Tiểu Uyển đang cắm kim vào quần áo ông lão.
 
Chương 3122


Chương 3122:

Mục Hoa không nhịn được mà nói: “Cô Phùng, trước đó cũng có thần y châm cứu cho thành chủ, nhưng không có tác dụng, chân thành chủ đã mất cảm giác, có phải cô nên đổi cách chữa trị khác không?”

Mục thành chủ không ngăn cản, rõ ràng cũng có ý này.

Phùng Tiếu Uyển thản nhiên nói: “Vẫn chưa tới lúc có cảm giác”.

Gô ta nói rồi ghim kim vào đùi Mục thành chủ tiếp.

Ban đầu vẫn ổn, nhưng đến lúc sau, mỗi lần châm cứu, Phùng Tiểu Uyển phải tốn rất nhiều sức lực.

Sắc mặt cô ta hơi tái, trán rịn mồ hôi.

Dương Thanh lo lắng hỏi nghỉ ngơi một lát không thế?”

iểu Uyển, có cần Anh biết rõ mỗi lần châm cứu, Phùng Tiểu Uyển phải tiêu hao bao nhiêu sức lực.

Hơn nữa anh cũng tin, Phùng Tiểu Uyển có thể chữa khỏi chân cho Mục thành chủ.

Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu, mỉm cười với Dương Thanh: “Anh Thanh, em không sao!”

Cô ta nói rồi lấy một cái bình sứ trăng ra, lấy một viên thuốc nhỏ màu đen ra rồi uống luôn.

Ngay sau đó, sắc mặt Phùng Tiểu Uyển hồng hào hản lên, hơi thở cũng ổn định hơn rất nhiều.

Mục thành chủ nhìn thấy sự thay đổi trên người Phùng Tiểu Uyển, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không nhịn được mà nói: “Tiểu Uyển, cô còn loại thuốc mà cô vừa uống không? Tôi muốn mua số lượng lớn”.

Với thực lực của Mục thành chủ, đương nhiên ông lão có thể cảm nhận được dược hiệu của viên thuốc nhỏ mà Phùng Tiểu Uyển vừa uống mạnh tới mức nào.

Nếu nhà họ Mục có được loại thuốc như thế, khi đánh với cao thủ của thế lực khác, lúc nào tiêu hao quá lớn, cao thủ nhà họ Mục chỉ cần uống một viên thuốc là sẽ có thể bổ sung thể lực ngay, đúng là chẳng khác gì được thần giúp cả.

Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ cay đắng: “Nếu Mục thành chủ muốn mấy viên thì tôi có, còn nếu cần số lượng lớn, tạm thời tôi chưa thể luyện chế loại thuốc này với số lượng như vậy”.

Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu vậy thì không làm khó Tiểu Uyển nữa”.

Ông lão vừa dứt lời, nét mặt Phùng Tiểu Uyển bỗng nghiêm túc hẳn lên, cô ta nghiêm nghị nói: “Ông chủ Mục, ông chuẩn bị sẵn sàng nhé!”

Phùng Tiểu Uyển nói rồi ghim cây kim bạc cuối cùng vào một huyệt vị trên đùi Mục thành chủ, cô ta búng nhẹ, kim bạc bắt đầu rung lên với †ần suất cao.

“Vùi”

Đúng lúc kim bạc rung lên, cảm giác đau nhói bát đầu truyền đến từ chân Mục thành chủ.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, cảm giác đau nhói đó nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn.

Vì đau đớn, Mục thành chủ siết chặt nắm tay, cảm thấy chân mình như đang bị một luồng sức mạnh khổng lồ liên tục xé rách.

Nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Mục thành chủ, Mục Hoa hết sức vui mừng, kinh ngạc nói: “Thành chủ, chân của ông có cảm giác rồi ư?”

Nghe thấy Mục Hoa hỏi thế, Mục thành chủ mới hoàn hồn. Ông lão thoáng sững sờ rồi lập tức phản ứng lại, nhìn chân mình với vẻ không dám tin, kích động nói: “Chân của tôi… có cảm giác rồi!

Ha ha ha ha! Chân của tôi có cảm giác rồi!”

Mục thành chủ hết sức kích động, tiếng cười vang vọng khắp phủ thành chủ.
 
Chương 3123


Chương 3123:

Tuy chân vừa phải chịu cơn đau dữ dội, nhưng ông lão vẫn rất kích động chứ không hề sợ hãi.

Ông lão kích động nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Bao năm qua, tôi đã tìm thần y ở kháp nơi nhưng không ai có thể khiến chân tôi có cảm giác, nhưng Tiểu Uyển lại giúp chân tôi có cảm giác rõ rệt như thế, tôi thực sự rất mừng, Tiểu Uyển, cảm ơn côi”

Sắc mặt Phùng Tiểu Uyển tái mét, cô ta nói: “Tôi chỉ có thể giúp chân ông có lại chút cảm giác, chứ tôi không thể cam đoan về việc có thể giúp ông đứng dậy lần nữa không. Phải chữa trị tiếp rồi xem hiệu quả sau này”.

Mục thành chủ kích động nói: “Tôi tin cô!”

Từng giây từng phút trôi đi, chân Mục thành chủ vẫn đang rất đau đớn, hơn nữa cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, nhưng ông lão không kêu tiếng nào.

Sự hưng phấn lúc này đã vượt lên cảm giác đau đớn từ lâu.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng kết thúc việc điều trị.

Cô ta mệt lả người, sắc mặt tái mét, vội lấy thuốc ra uống.

Một lúc lâu sau, cô ta mới thấy dễ chịu hơn.

Cô ta nhìn về phía Mục thành chủ: “Bây giờ ông thử xem đã đứng dậy được chưa?”

Mục thành chủ thoáng sững sờ, ông lão không ngờ mình có thể đứng dậy nhanh như thế, thế nên sau khi Phùng Tiểu Uyển điều trị xong, ông lão vẫn chưa thử.

Bây giờ nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, ông lão sững sờ rồi lập tức mừng rỡ, vội chống lên xe lăn, định đứng dậy.

Nhưng ông lão vừa đứng được một nửa thì lại ngồi xuống xe lăn.

“Thành chủ!”

Mục Hoasợ hết hồn, vội bước đến, định đỡ Mục thành chủ.

Mục thành chủ quát: “Cứ kệ tôi!”

Ông lão nói rồi lại run rẩy đứng dậy, cũng như hồi nấy, chân ông lão cứ khuyu xuống, không sao đứng thẳng nổi.

Nhưng ông lão không hề nản lòng, vẫn kích động thử đứng dậy hết lần này tới lần khác.

Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ông lão ngày càng đứng thẳng hơn.

Sau không biết bao nhiêu lần thử, rốt cuộc ông lão cũng đứng dậy, chỉ có điều chân ông lão liên tục run rẩy, rõ ràng đang phải chịu áp lực rất lớn.

“Ha ha ha hai”

Mục thành chủ phá lên cười, chảy cả nước mắt vì kích động: “Tôi có thể đứng dậy! Tôi có thể đứng dậy rồi! Ha ha ha hai”

Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhất là Mục Hoa, lão ta biết rõ vết thương của Mục thành chủ nghiêm trọng đến mức nào, ông lão đã ngồi xe lăn bao năm rồi.

Trong khoảng thời gian này, nhà họ Mục đã mời vô số bác sĩ nổi tiếng, nhưng không ai có thể giúp chân Mục thành chủ có cảm giác lại. Nhưng hôm nay, Phùng Tiểu Uyển mới chữa cho Mục thành chủ lần đầu tiên, ông lão đã đứng dậy được rÖÕI.

Mục thành chủ cười lớn: “Tiểu Uyển, cảm ơn cô, rất cảm ơn cô, nếu cô không chê thì hãy nhận tôi làm ông nội nuôi, sau này, cô chính là công chúa nhỏ của Mục phủ!”
 
Chương 3124


Chương 3124:

Phùng Tiểu Uyển ngơ ngác, cô ta nhận được cuộc gọi từ Dương Thanh nên mới chạy tới Mục phủ để chữa cho Mục thành chủ, chứ không định nhận ông nội nuôi gì đó.

Cô ta nhìn về phía Dương Thanh, Dương Thanh mỉm cười: “Tiểu Uyển, nếu Mục thành chủ đồng ý nhận em làm cháu gái, đây chính là vinh hạnh của eml”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Phùng Tiểu Uyển mới nhìn về phía Mục thành chủ, mỉm cười: “Cháu rất sẵn lòng ạ! Ông nội Mục!”

Mục thành chủ cười lớn: “Ha ha! Tốt lắm!

Cháu gái ngoan của ông!”

Mục Hoa đứng cạnh cũng hơi kinh ngạc, đã lâu lắm rồi Mục thành chủ không vui vẻ cười lớn như thế, nhưng khi nghĩ tới nỗi đau bao năm vì chân bị tàn tật của Mục thành chủ, lão ta lại có thể hiểu được.

Mục Hoa mỉm cười, nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển, hơi khom người: “Chúc mừng cô Phùng nhé!”

Mục thành chủ trừng mắt nhìn Mục Hoa rồi nói: “Được nhận Tiểu Uyển làm cháu gái là vinh hạnh của tôi, ông nên chúc mừng tôi vì có đứa cháu ưu tú như thế mới đúng”.

Mục Hoa cười nói: “Do tôi nói sai, chúc mừng thành chủ ạ!”

Mục thành chủ nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi nhìn về phía Dương Thanh, mỉm cười: “Dương Thanh, trừ cảm ơn Tiểu Uyển ra, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa! Nếu không có cậu, tôi cũng không có đứa cháu gái ưu tú như Tiểu Uyển, cậu cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, cho dù thành chủ Hoài Thành đích thân tới Mục phủ, tôi cũng không để cậu có chuyện gì”.

Dương Thanh mỉm cười: “Vậy cảm ơn Mục thành chủ nhé!”

Mục thành chủ gật nhẹ đầu rồi nói: “Hồi nấy Tiểu Uyển đã tốn rất nhiều sức lực để chữa cho.

tôi, tôi cũng không làm phiền nữa, Tiểu Uyển, cháu nghỉ ngơi đi”.

Sau khi ông lão dứt lời, Mục Hoa đẩy ông lão rời đi.

Sau khi họ đi, trong phòng chỉ còn mấy người Dương Thanh.

Lão Cửu trầm giọng nói: “Mục thành chủ cũng là con cáo già, không ngờ ông ta lại nghĩ tới việc nhận Tiểu Uyển là cháu gái nuôi”.

Dương Thanh cười nói: “Cho dù thế nào, đối với tình cảnh của chúng ta bây giờ, việc ông ta nhận Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi lại là chuyện tốt.

Lão Cửu gật đầu: “Đúng thế! Bề ngoài, chắc chắn ông ta sẽ hết mực bảo vệ chúng ta, nhưng chúng ta vẫn không thể mất cảnh giác được”.

“Tôi chỉ sợ tin cậu có linh khí sẽ bị lộ, một khi tin tức này bị tiết lộ, có lẽ Mục thành chủ cũng sẽ động lòng”.

Bây giờ, trừ việc Mục phủ chủ động lấy lòng ra, họ dám trốn ở Mục phủ cũng vì một nguyên nhân hết sức quan trọng, đó là tin tức Dương Thanh có dao găm linh khí chưa bị tiết lộ.

Khi năm giữ dao găm linh khí, Dương Thanh với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong có thể đánh trọng thương Đỉnh Xương – người sở hữu thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, có thể tưởng tượng được sự giúp đỡ của linh khí với cao thủ võ thuật lớn đến đâu.

Nếu một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cầm dao găm linh khí thì sẽ mạnh tới mức nào chứ?

“Trừ khi người nhà họ Đinh bị ngu, bằng không họ sẽ không tiết lộ thông tin về dao găm linh khí đâu”.

Hoài Lam nói: “Đương nhiên, vẫn có khả năng họ sẽ tiết lộ thông tin này”.

“Khả năng gì cơ?”

Dương Thanh và lão Cửu đều nhìn về phía Hoài Lam.
 
Chương 3125


Chương 3125:

Hoài Lam nói: “Nếu nhà họ Đinh đến thời khác diệt vong, không chừng nhà họ Đinh sẽ hoàn toàn từ bỏ linh khí để bảo vệ gia tộc, sau đó tiết lộ thông tin này”.

Nghe thấy thế, lão Cửu nhíu mày: “Tức là không thể để nhà họ Đinh diệt vong”.

Hoài Lam gật đầu: “Phải xem ý của Mục phủ, nếu chân Mục thành chủ khỏi hẳn, chắc chắn thực lực của ông ta sẽ tăng mạnh, đến khi đó, nếu ông ta ra tay với nhà họ Đinh, liệu nhà họ Đinh có tiết lộ thông tin này cho Mục thành chủ biết không?”

Nghe thấy cô ta nói thế, Dương Thanh và lão Cửu đều sầm mặt.

Dương Thanh cười khổ: “Không ngờ sức hút của linh khí lại lớn đến thế, chẳng biết con dao.

găm này nằm trong tay tôi là tốt hay xấu đây”.

Lão Cửu nói: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi! Bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta phải nghĩ cách nhanh chóng khôi phục thực lực, tôi đoán nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành sẽ bắt tay với nhau để gây áp lực cho Mục phủ, nếu chúng ta không có thực lực thì sẽ nguy hiểm đấy”.

Dương Thanh gật đầu, siết chặt nắm tay: “Ông Cửu nói đúng, bây giờ chúng ta vẫn nên trông cậy vào bản thân thì hơn!”

Lúc này, Mục Hoa đã đẩy Mục thành chủ về tới phòng.

Mục Hoa hỏi: “Thành chủ, ông định nhận cô gái kia làm cháu gái thật ư?”

Mục thành chủ cười hỏi: “Sao thế? Ông nghĩ cô ấy không có tư cách đấy à?”

Mục Hoa lắc đầu: “Cô Phùng còn trẻ mà đã có y thuật lợi hại như thế, ông nhận cô ấy làm cháu gái cũng là chuyện tốt với Mục phủ chúng ta.

Mục thành chủ mỉm cười: “Ông nói không sai, có được cô ấy là vinh hạnh của Mục phủ”.

“Tôi muốn nhận cô ấy làm cháu gái cũng vì một lý do vô cùng quan trọng khác, Dương Thanh vô cùng cảnh giác, vẫn luôn đề phòng tôi”.

“Tình cảnh của cậu ấy bây giờ vô cùng nguy hiểm, một khi rời khỏi Mục phủ, rất có thể cậu ấy sẽ bị nhà họ Đinh và phủ Hoài Thành giết.Nhưng nếu ở lại Mục phủ, cậu ấy lại lo tôi có ý đồ với cậu ấy, đương nhiên, không thể không có lòng đề phòng người khác, hơn nữa lại là người mới quen chưa lâu. Cậu ấy đề phòng tôi cũng không vấn đề gì”.

“Tôi thật lòng muốn kết giao với Dương Thanh, chưa bàn đến thiên phú võ thuật của cậu ấy, chỉ riêng về những người bên cạnh cậu ấy, Tiểu Uyển có y thuật vô song, rất có thể sẽ chữa khỏi chân cho tôi, là nhân tài hiếm cớ”.

“Còn ông Cửu nữa, ông biết ông ta là ai không? Ông ta là người của thành chủ Miêu Thành, tôi đã điều tra về ông Cửu, ông ta hết sức trung thành với Miêu thành chủ, tuy chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, nhưng cũng được xem là cao thủ vô địch dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh rồi”.

“Miêu thành chủ cử cả ông Cửu đến bên Dương Thanh, hành động này vẫn chưa nói rõ vấn đề à?”

“Về phần Hoài Lam, cô ấy từng là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, có thủ đoạn và năng lực hết sức xuất chúng, cũng là nhân tài hiếm cớ”.

“Đây chỉ là những gì mà chúng ta thấy, còn những người mà chúng ta không biết thì sao?”

Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Mục Hoa sực hiểu. Lúc này lão ta mới nhận ra sức hút nhân cách của Dương Thanh, anh có thể tập hợp nhiều nhân tài trẻ bên cạnh như thế, đúng là đáng để Mục phủ lôi kéo.

“Thành chủ, tôi hiểu rồi!”

Mục Hoa nói: “Ông nhận Phùng Tiểu Uyển làm cháu gái để kéo gần quan hệ với Dương Thanh, hơn nữa Dương Thanh rất trọng tình nghĩa, bây giờ đang là lúc cậu ấy cùng đường, nếu chúng ta có thể giúp cậu ấy, chắc chắn sau này cậu ấy sẽ thật lòng giúp đỡ Mục phủ”.
 
Chương 3126


Chương 3126:

Mục thành chủ gật đầu. Hình như ông lão cảm nhận được gì đó, lập tức nhíu mày: “Không A”

ngờ họ tới nhanh như thế”.

Nghe thấy thế, Mục Hoa biến sắc: “Ý ông là người của phủ Hoài Thành lại tới ư?”

Mục thành chủ híp mắt: “Lần này không chỉ có mỗi người của phủ Hoài Thành, còn có người của một số gia tộc trong Thiện Thành chúng ta đi cùng nữa”.

“Họ định làm gì?”

Mục Hoa hết sức giận dữ: “Đám vô ơn đó định trở mặt với Mục phủ ư?”

Lúc này, đã có mấy chiếc xe sang trọng đồ trước cửa Mục phủ.

Những nhân vật lớn mà thường ngày rất khó nhìn thấy ở Thiện Thành đều có mặt ở đây.

Người dẫn đầu là chủ gia tộc họ Đinh, Đinh Vũ.

Còn thiếu thành chủ Hoài Trấn của phủ Hoài Thành thì như người đứng xem, chỉ dẫn người đứng bên cạnh với vẻ mặt xem trò vui.

“Ông chủ Đinh, ông dẫn nhiều người như thế đến Mục phủ vì chuyện gì thế?”

Lúc này, Mục Hoa bước ra, nhìn về phía Đinh Vũ, nhíu mày, hỏi.

Đỉnh Vũ lạnh lùng nói: “Mục Hoa, giao Dương Thanh ra đây, người này đã giết người nhà họ Đỉnh chúng tôi, hôm nay cậu ta phải chết!”

“Đúng thế, giao Dương Thanh ra đây, hôm nay cậu ta bắt buộc phải chết “Giao Dương Thanh ra đây Trong lúc nhất thời, những ông lớn của Thiện Thành đi theo Đinh Vũ cũng thi nhau quát.

Mục Hoa nhíu mày, liếc các ông lớn đứng cạnh Đinh Vũ, lạnh lùng nói: “Các người cũng đến †ìm Dương Thanh à?”

Một lão già đứng cạnh Đỉnh Vũ tức giận nói: “Mục Hoa, Dương Thanh đã giết hai cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh của nhà họ Đỗ ở gần sân bay, giết người đền mạng, chúng tôi chỉ cần cậu ta chết”.

“Đúng thế, chúng tôi chỉ cần cậu ta chết, cậu †a cũng đã giết một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh của nhà họ Ngưu”.

Những người kia thi nhau nói.

Mục Hoa lập tức sầm mặt, đến giờ lão ta mới nhận ra chuyện không đơn giản.

Lão ta thấy Đinh Xương đang híp mắt nhìn mình, lập tức hiểu ngay.

Trước đó, Đinh Xương dẫn một nhóm cao thủ tới sân bay, định bắt Phùng Tiểu Uyển, kết quả bị Dương Thanh dụ đi chỗ khác. Bây giờ xem ra, từ đầu mục đích của Đỉnh Xương đã là Dương Thanh chứ không phải Phùng Tiểu Uyển.

Lão ta định mượn tay Dương Thanh để giết những nhân vật quan trọng thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành, từ đó lợi dụng những gia tộc này để gây áp lực cho Mục phủ.

Mục Hoa lạnh lùng nói: “Các người cũng dám đến Mục phủ tìm người cơ à, có lẽ tìm nhầm chỗ rồi đấy? Dương Thanh mà các người nhäc đến không ở Mục phủ đâu”.

Đỉnh Xương cười lạnh: “Mục Hoa, ông đừng giả vờ nữa, nếu chúng tôi không biết chắc Dương Thanh đang ở Mục phủ thì đã không tới đây đòi người rồi. Chúng tôi đã dám đến đây, đương nhiên sẽ có chứng cứ chứng minh cậu ta đang ở Mục phủ!”

Đỉnh Vũ nói: “Giao Dương Thanh ra đây!”

“Giao Dương Thanh ra đây!”

“Giao Dương Thanh ra đây: Đám người thi nhau quát, yêu cầu Mục phủ giao Dương Thanh ra.
 
Chương 3127


Chương 3127:

Sắc mặt Mục Hoa khó coi tới cực điểm, thường ngày đám người này sẽ nể mặt lão ta, nhưng hôm nay không ai nể nang gì hết, rõ ràng đã bị nhà họ Đinh dụ dỗ rồi.

Lão ta lạnh lùng nói: “Tôi đã nói không ở Mục phủ, tức là không có thật, các người còn định xông vào Mục phủ à?”

Sau khi lão ta dứt lời, mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh có khí thế đáng sợ bỗng xuất hiện sau lưng lão ta, nhìn chăm chằm vào đám người Đỉnh Vũ.

Đỉnh Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Tức là Mục phủ không định giao người chứ gì?”

Mục Hoa cười lạnh: “Ông chủ Đinh, ông cũng là bậc kiêu hùng một phương, không nhất thiết phải trở thành quân cờ trong tay người khác. Tôi khuyên ông nên dân người rời đi luôn đi”.

Đinh Vũ nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Nếu †ôi không đi thì sao?”

“Nếu không đi thì cứ ở lại đây là được!”

Mục Hoa nói rồi quay người rời đi.

Thấy lão ta rời đi, chủ của các gia tộc trong Thiện Thành đi cùng Đỉnh Vũ đều có vẻ lo lắng.

“Ông chủ Đinh, Mục phủ không định giao người ra! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Có người lo lăng hỏi.

Đinh Vũ nhíu mày, cũng rất lo lắng, dù sao nơi này cũng là Mục phủ – thế lực mạnh nhất Thiện Thành, nhất là Mục thành chủ, ông lão từng có danh hiệu “Thành Chủ Tàn Nhấn”.

Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực vấn rất mạnh, lão ta cũng không biết Mục thành chủ mạnh tới mức nào.

Nhưng khi nghĩ tới việc bây giờ chỉ có lão ta và Đinh Xương biết chuyện Dương Thanh đang năm giữ dao găm linh khí, ánh mắt lão ta lại nóng rực lên.

Lão ta bỗng nhìn về phía Hoài Trấn ở cách đó không xa rồi nói: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu cũng thấy đấy, Mục phủ không coi bọn tôi ra gì hết, cậu không thể trơ mắt nhìn như thế mãi đúng không?”

Nghe thấy Đinh Vũ nói thế, chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành đều nhìn về phía Hoài Trấn.

“Đúng thế, thiếu thành chủ Hoài, hôm nay chúng tôi tới Mục phủ cũng vì cậu bảo chúng tôi tới”.

“Thiếu thành chủ Hoài, hay bây giờ cậu thấy.

chúng tôi đã đắc tội với Mục phủ nên định mặc kệ chúng tôi?”

Trong lúc nhất thời, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành thi nhau hỏi.

Hoài Trấn bước tới, mỉm cười: “Các vị cứ bình Tĩnh, xin hãy nghe tôi nói đây!”

Lúc này đám người mới yên lặng, ai cũng nhìn chăm chăm vào Hoài Trấn.

Hoài Trấn nói: “Trước hết, tôi muốn làm rõ một chuyện, tôi không bảo các vị tới, mà nhân vật quan trọng của gia tộc các vị bị giết, hung thủ đang ở Mục phủ. Các vị đã mời tôi tới Mục phủ với mình”.

Nghe thấy thế, mọi người đều có sắc mặt khó coi, Đinh Vũ nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Trấn: “Thiếu thành chủ Hoài, cậu định đẩy chúng tôi về phía đối lập với Mục phủ rồi mặc kệ à?”

Đỉnh Xương cũng nói với vẻ không vui: “Nếu thiếu thành chủ Hoài không định đối mặt với Mục phủ cùng chúng tôi, mời cậu rời khỏi Thiện Thành chol”

Tuy nhà họ Đinh cần sự hỗ trợ của phủ Hoài Thành, nhưng nếu Hoài Trấn chỉ định lợi dụng họ để đối phó với Mục phủ, họ cũng không phải kẻ ngu.

Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng nhìn Hoài Trấn với vẻ không vui.
 
Chương 3128


Chương 3128:

Hoài Trấn thấy thế, bèn mỉm cười: “Các vị hiểu lầm rồi, tôi đã đến Mục phủ với các vị, sao có thể chỉ lo thân mình chứ? Cũng như tôi đã nói khi ở nhà họ Đinh trước đó, hung thủ đã giết nhân vật quan trọng trong gia tộc các vị cũng là người mà phủ Hoài Thành chúng tôi muốn giết”.

“Nếu bây giờ cậu ta đang ở Mục phủ, đương nhiên tôi cũng phải đòi người với các vị rồi”.

Ông ta nói rồi khoát tay: “Mọi người vào cùng tôi đi!”

Ông ta bước vào Mục phủ trước, phía sau còn có năm cao thủ mặc áo choàng đen đi theo, điều khiến đám người đến từ các gia tộc lớn ở Thiện Thành kinh ngạc chính là, trên người năm cao thủ này không hề có khí thế gì.

Nhưng họ đều hiểu, chắc chắn những cao thủ mà Hoài Trấn dẫn theo đều không đơn giản.

Đinh Vũ và Đinh Xương liếc nhau, Đỉnh Xương gật đầu, nói: “Anh cả, chúng ta cũng vào thôi!”

“Đi thôi!”

Đinh Vũ gật đầu, đi theo Hoài Trấn.

Trông thấy thế, chủ của các gia tộc lớn ở Thiện Thành vốn đang lo lắng cũng đi theo.

Hoài Trấn đi ở phía trước nhếch môi, nở nụ cười hài hước.

“Đứng lại!”

Đúng lúc này, một đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh chợt bước tới, chắn đường đám người Hoài Trấn.

“Nơi này là Mục phủ, không phải chỗ cho người ngoài làm càn!”

Người dẫn đầu là một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lão ta tức giận nhìn đám người Hoài Trấn.

Hoài Trấn cười ha hả: “Thưa tiền bối, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ vì một mục đích, đó là đưa Dương Thanh đi, nếu Mục phủ giao người, chắc chăn chúng tôi sẽ tự rời đi”.

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia hừ lạnh: “Người mà các người muốn tìm không có ở Mục phủ! Tôi cho các người một phút, cút hết khỏi Mục phủ, bằng không, tự chịu hậu quả!”

Sau khi lão ta dứt lời, một luồng khí thế cuồng bạo lập tức lan ra từ người lão ta, bao trùm xung quanh.

Trừ Hoài Trấn ra, người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều có sắc mặt hết sức khó coi.

Giờ họ mới nhận ra, họ vừa dẫn người xông vào Mục phủ.

Rất nhiều năm trước, thành chủ của Mục phủ là người hết sức đáng sợ, được người của Thiện Thành gọi là “Thành Chủ Tàn Nhẫn”.

Bây giờ tuy chân ông lão bị tật, phải ngồi xe lăn, nhưng thực lực của ông lão vẫn khó lường như cũ.

Nếu chọc giận ông lão, có lẽ họ cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.

Hoài Trấn không nói gì, chỉ cười ha hả, nhìn chăm chăm vào đối phương, hình như không hề sợ hãi.

Tuy năm cao thủ mặc áo choàng đen sau lưng ông ta không hề phóng khí thế ra ngoài, nhưng vấn khiến cao thủ của Mục phủ cảm nhận được sự uy hiếp.

Lúc này, Mục Hoa đã tới phòng Mục thành chủ. Lão ta nghiêm nghị nói: “Thành chủ, đám người này tự cho là có Hoài Trấn làm chỗ dựa, dám tới Mục phủ gây chuyện, tôi đề nghị cử đội hộ vệ Ảnh Tử ra tay luôn”.

Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông lão híp mắt: “Tôi cũng muốn xem xem thế hệ sau của phủ Hoài Thành có sức mạnh gì mà dám tới Mục phủ để đòi người, đi thôi, ra ngoài xem saol”

“Vâng!”
 
Chương 3129


Chương 3129:

Mục Hoa gật đầu, đẩy Mục thành chủ ra khỏi phòng.

Phía bên kia, Dương Thanh, lão Cửu, Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển đang ở chung một chõ.

Lão Cửu bỗng nhíu mày: “Người của phủ Hoài Thành tới rồi!”

Hoài Lam lập tức có vẻ căng thẳng: “Hay thành chủ Hoài Thành tới thế?”

Lão Cửu lắc đầu: “Chắc không phải đâu!”

Lúc này Hoài Lam mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cô ta nghiêm nghị nói: “Người của phủ Hoài Thành tới Mục phủ, chắc chăn là nhắm vào anh Thanh, chẳng biết Mục phủ có thể trụ vững trước áp lực này không”.

Lão Cửu nói: “Chúng ta vẫn nên chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào, đề phòng việc Mục phủ vứt bỏ chúng ta vì không chịu được áp lực”.

Dương Thanh lắc đầu, mở miệng nói: “Cứ yên tâm đi, khó khăn lắm Mục thành chủ mới tìm được một thần y có thể chữa khỏi chân cho mình, sao ông ta có thể để chúng ta gặp chuyện vào thời điểm quan trọng như thế chứ?”

Hoài Lam gật đầu: “Anh Thanh nói không sai, sau khi chân của Mục thành chủ bị tật, một số thế lực ở Thiện Thành đã rục rịch hành động, chắc Mục thành chủ cũng muốn mượn cơ hội này để chỉnh đốn mấy thế lực đó”.

“Ông ta vốn định chỉnh đốn các thế lực ở Thiện Thành, sao có thể vứt bỏ chúng ta trong tình huống này? Trừ khi ông ta không định chữa chân nữa”.

Dương Thanh nói: “Hoài Lam nói đúng, thế nên bây giờ chúng ta không cần lo lăng gì, cứ ngoan ngoấn chờ ở Mục phủ. Chỉ cần thành chủ Hoài Thành không bất ngờ tới Mục phủ, không ai có thể làm gì được chúng ta”.

Lão Cửu nói: “Vậy chúng ta cứ yên tâm ở đây đi!”

Lúc này, cao thủ của Mục phủ đang giằng co.

với các cao thủ do Hoài Trấn dẫn đầu.

Hoài Trấn híp mắt, nhìn chăm chăm vào cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia: “Dù gì tiền bối cũng là nhân vật lớn có mặt mũi, không ngờ tiền bối lại định nói dối à?”

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của Mục phủ nhíu mày: “Ý cậu là tôi lừa cậu ư?”

Hoài Trấn gật đầu: “Chẳng lẽ không đúng chắc?”

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của Mục phủ lạnh lùng nói: “Cậu nói Dương Thanh đang ở Mục phủ, liệu có chứng cứ gì không?”

Hoài Trấn mỉm cười: “Đương nhiên phải có chứng cứ, bằng không, tại sao chúng tôi lại tới Mục phủ đòi người? Đó chỉ là một con tép riu mà thôi, Mục phủ không hề có lợi khi che chở cậu ta”.

“HừI”

Cao thủ của Mục phủ hừ lạnh: “Tôi nói không có là không có, đã hết ba phút, lập tức cút khỏi Mục phủ cho tôi!”

“Nếu chúng tôi không đi thì sao?”

Hoài Trấn híp mắt, nhìn chăm chăm vào đối phương.

Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập sát khí bỗng vang lên: “Nếu không đi thì giết hết!”

Gâu nói này khiến mọi người kinh hãi.

Mọi người thi nhau nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Mục Hoa đang đẩy Mục thành chủ tiến về phía này.

Câu vừa rồi là do Mục thành chủ nói.
 
Chương 3130


Chương 3130:

“Mục thành chủ!”

Khi thấy Mục thành chủ, đám người Đinh Vũ đều biến sắc, ai cũng có vẻ sợ hãi.

Hoài Trấn nhíu mày, nhìn về phía Mục thành chủ: “Mục thành chủ, tôi đến đây đuổi giết Dương Thanh theo lệnh bố, xin Mục thành chủ hãy nể mặt bố tôi, giao Dương Thanh ra đây”.

Mục thành chủ cười lạnh: “Sao nào? Định dùng danh tiếng của bố cậu để dọa tôi chắc?”

Hoài Trấn không nói gì, nhưng rõ ràng ý ông ta là như thế.

Thấy ông ta im lặng, Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Cút về nói cho thành chủ Hoài Thành biết, đây là Thiện Thành chứ không phải Hoài Thành, đừng vươn tay quá dài”.

Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế mạnh mẽ lập tức lan ra từ người ông lão, bao phủ những ai đang có mặt ở đây.

Vào giây phút này, họ chỉ thấy mình như bị đè dưới một ngọn núi lớn, ai cũng có vẻ mặt sợ hãi.

Ngay cả Đinh Vũ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ cũng cảm nhận được áp lực rất mạnh, sắc mặt lão ta tái mét.

Lão ta biết Mục thành chủ rất mạnh, nhưng sau khi chân Mục thành chủ bị tàn tật, lão ta tự thấy mình cũng có tư cách đánh với Mục thành chủ một trận.

Nhưng tới hôm nay, lão ta mới nhận ra mình đã xem thường Mục thành chủ rồi.

Tuy chân Mục thành chủ bị tật, nhưng thực lực cũng không giảm mấy, chỉ riêng với khí thế lan ra từ người ông lão, ít nhất ông lão đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, thậm chí Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Đỉnh Vũ chợt nghĩ, nếu chân Mục thành chủ khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ mạnh đến mức nào?

Chủ của các gia tộc khác trong Thiện Thành cũng có vẻ hoảng sợ, cũng như Đinh Vũ, họ cứ tưởng thực lực của Mục thành chủ sẽ yếu đi rất nhiều sau khi chân bị tàn tật, thế nên hôm nay họ mới dám tới gây áp lực cho Mục phủ với Hoài Trấn.

Nhưng bây giờ, họ lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

Hoài Trấn nhìn chăm chằm vào Mục thành chủ: “Mục thành chủ, ông thấy việc đắc tội với thành chủ Hoài Thành vì Dương Thanh có đáng không?”

“Cút!”

Mục thành chủ quát, khí thế cuồng bạo ập thẳng tới chỗ Hoài Trấn.

Năm cao thủ mặc áo choàng đen thi nhau chắn trước mặt Hoài Trấn.

“Chán sống à!”

Mục thành chủ khoát tay, khí thế mạnh mế như đòn tấn công thực chất lao thẳng tới chỗ năm cao thủ mặc áo choàng đen đó.

Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, năm cao thủ mặc áo choàng đen kia liên tục lùi về sau mấy bước, áo choàng đen trên người họ cũng bị khí thế của Mục thành chủ đánh bay.

“Đó là thứ gì thế?”

Khi thấy rõ mặt của năm cao thủ mặc áo choàng đen, mọi người đều biến sắc.

Trước đó, năm cao thủ mặc áo choàng đen này đều đeo mặt nạ, người khác không nhìn thấy mặt họ, chỉ cảm nhận được là họ rất khó lường.

Nhưng bây giờ, mặt nạ trên mặt năm người này đã bị Mục thành chủ đánh bay, để lộ bộ mặt thật của họ.
 
Chương 3131


Chương 3131:

Ai cũng có khuôn mặt nửa người nửa máy.

Khi thấy thân phận của năm người này bị lộ, sắc mặt của Hoài Trấn lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Chuyện này được coi như một bí mật của phủ Hoài Thành, không có nhiều người biết. Nhưng bây giờ, năm quái vật nửa người nửa máy này lại bị lộ trước mặt cao thủ của Thiện Thành.

Mục thành chủ híp mắt nhìn chăm chằm vào Hoài Trấn, lạnh lùng nói: “Tôi khó hiểu cậu lấy đâu ra can đảm như thế, thì ra phủ Hoài Thành có loại quái vật nửa người nửa máy này. Xem ra những năm gần đây, phủ Hoài Thành đã bồi dưỡng rất nhiều quái vật như thết”

Hoài Trấn nghiến răng nghiến lợi: “Mục thành chủ, ông định khai chiến với phủ Hoài Thành chúng tôi ư?”

Mục thành chủ cười lạnh: “Khai chiến ư? Hay lắm! Chỉ cần thành chủ Hoài Thành muốn khai chiến, tôi sẽ theo tới cùng!”

Nét mặt Hoài Trấn lập tức cứng đờ, ông ta cứ tưởng việc khai chiến sẽ dọa được Mục thành chủ, bây giờ xem ra, đối phương không hề mắc bấy.

“Nếu đã vậy, tôi xin từ biệt!”

Hoài Trấn trừng mắt nhìn Mục thành chủ rồi quay người rời đi, năm quái vật nửa người nửa máy cũng đi theo ông ta.

Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoài Trấn, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

Nhưng ông lão hiểu, giờ chưa phải lúc khai chiến với phủ Hoài Thành, nếu chân ông lão khỏi hản, chỉ với thái độ hống hách vừa rồi của Hoài Trấn, ông ta đã biến thành một cái xác rồi.

Thấy Hoài Trấn dẫn người rời đi, sắc mặt của những người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành trở nên khó coi tới cực điểm.

Họ đã thương lượng răng Hoài Trấn sẽ ra mặt cho họ, nhưng bây giờ Hoài Trấn lại dẫn người chạy mất, bỏ họ ở đây.

Đúng lúc họ đang không biết làm sao, Mục thành chủ bỗng lạnh nhạt liếc họ, lạnh lùng nói: “Một đám ngu xuẩn, các người tưởng người của phủ Hoài Thành sẽ tốt bụng giúp mình thật ư?”

Mục thành chủ nói rồi bảo Mục Hoa: “Đẩy tôi vềt”

“Vâng!”

Mục Hoa vội đẩy Mục thành chủ rời đi.

Người của các gia tộc lớn ở Thiện Thành đều ngơ ngác, Mục thành chủ không ra tay với họ, cứ thế tha cho họ à?

Đỉnh Xương nhìn về phía Đinh Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, đương nhiên Đinh Vũ cũng hiểu ý Đinh Xương.

Đỉnh Vũ bỗng nhìn về phía Mục thành chủ rời đi, mở miệng nói: “Mục thành chủ, Dương Thanh đã giết rất nhiều cao thủ của nhà họ Đinh chúng tôi, còn giết cả người thuộc các gia tộc lớn ở Thiện Thành nữa, ông bao che một người ngoài như thế, có phải hơi không ổn không?”

Xe lăn của Mục thành chủ bỗng ngừng lại, ông lão híp mắt nhìn chằm chăm vào Đinh Vũ: “Đinh Vũ, có phải ông nghĩ mọi người đều ngu không?”

Đinh Vũ thoáng sững sờ, lập tức thẹn quá hóa giận: “Mục thành chủ, ông có ý gì?”

Mục thành chủ cười lạnh, cũng không đáp lời Đinh Vũ mà nhìn về phía các chủ gia tộc đi cùng lão ta, lạnh lùng nói: “Các người đúng là ngu xuẩn, tại sao người của các người lại tới sân bay?

Tại sao người của các người chết hết, nhưng Đinh Xương vẫn sống?”

Nghe thấy thế, chủ của các gia tộc đều biến sắc, nhìn về phía Đinh Vũ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom