Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1922


Chương 1922

“Các người cho rằng tôi đến nên đám người Khinh Hồng mới an toàn sao? Sai rồi, cho dù chúng tôi không đến thì các ngươi cũng không thể động được một sợi tóc của Khinh Hồng.”

Âm!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Vương Hạn Kiệt, Tần Vũ, thậm chí là Tân Vĩnh Nghiêm đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất.

Sao đi một vòng lớn lại quay về Vương Nhất thế?

“Ha ha ha…

Một lúc sau, Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.

Vương Lâm đứng sau cũng bật cười.

“Dì Lạc đang nói gì thế, bà dám đánh cược bảo bối của mình cho Vương Nhất, bà không biết anh ta còn chẳng được Lý thị thừa nhận là con rể sao?”

“Lý thị chỉ hận không thể chờ anh ta chết, làm sao có thể ra tay cứu giúp chứ?”

Ngay cả ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm cũng bật cười.

Có thể thấy trò cười này lố bịch đến mức nào.

Nhưng Lạc Thanh Hiền lại không hề tức giận, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất.

“Con có biện pháp, đúng không?”

Vương Nhất mỉm cười gật đầu: “Mẹ vợ, mẹ đã vất vả rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho cơn.

Vương Hạn Kiệt không có thái độ tốt như vậy với Vương Nhất.

Anh ta trực tiếp tỏ vẻ khinh thường, chỉ vào Vương Nhất mắng: ‘Một tên phế vật như anh thì có năng lực gì chứ?”

Vương Nhất hướng về phía thùng rác cách đó không xa, bĩu môi nói: “Tôi cảm thấy nếu anh có thời gian mắng chửi ở chỗ này thì không bằng lục tìm huy hiệu của mình trong thùng rác trước đi, đừng để lát nữa nó thật sự bị vứt đi.”

“AnhI”

Vương Hạn Kiệt vô cùng tức giận vì những câu nói kia.

Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất, vừa ôm Vương Tử Lam vừa nhẹ nhàng hỏi: “Anh thật sự có thể chứ?”

Vương Nhất cười nói: ‘Em chỉ cần tin tưởng chồng mình thôi.”

Nói xong, anh ta lập tức đứng lên, nhìn người của hai gia tộc lớn Vương thị cùng Tần thị, cười nói: “Có vài ân oán không thể tránh khỏi, nếu các người muốn giải quyết thì cứ giải quyết ở đây đi. Trước tiên… nếu các người có thể giải quyết.”

Vừa dứt lời, anh ta đã gọi điện thoại: “Có thể tiến vào.”

Lời này vừa nói ra, cho dù là Tần thị hay Vương thị cũng đều vô thức nhìn xung quanh.

Kết quả không có người nào.

Vương Hạn Kiệt tỏ vẻ khinh thường: “Vẫn còn giả thần giả quỷ!”

“Chắc vấn còn đang trên đường tới.”

Vương Nhất giải thích: “Các người muốn tìm tôi trả thù thì cũng được thôi. Nhưng phải nói xem đó là hình thức trả thù gì?”

“Mối hận của tôi và Vương thị chỉ là tạm thời. Hơn nữa tôi cũng có huy hiệu thân phận của Vương thị, quy định của Vương thị nghiêm cấm nội bộ chém giết lẫn nhau, cho nên anh không thể xuống tay với tôi.”
 
Chương 2077


Chương 2077

Sau khi trao đổi với người ở chiến vực thì họ biết không thể đi vào được nữa.

“Vì sao?”

Đội trưởng đội cứu hộ và phá dỡ bom nghi hoặc hỏi.

“Vì bên trong có một người phụ nữ đang gỡ bom.”

Thủ vệ chiến vực đáp.

“Cái gì? Phụ nữ? Gỡ bom?”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Người của đội tháo dỡ bom trầm mặt: “Đúng là vớ vẩn, phụ nữ thì biết gì về dỡ bom chứ?”

“Đúng vạy, đây là loại bom phức tạp nhất, lỡ không cẩn thận cắt nhầm dây đỏ kích nổ bom thì sao? Cô ta gánh nổi trách nhiệm không?”

“Phụ nữ chỉ biết làm bừa!”

Người trong đội tháo dỡ bom đều tức giận, trong mặt họ hành vi này là làm bừa!

Chuyện gia đội phá bom xua tay, sau đó nhìn thủ vệ: “Người phụ nữ đó ở đâu?”

Thủ vệ chỉ vào nơi không xa: “Đang ở kia, đã gỡ rất lâu rồi.”

Người của đội xử lý bom nhìn theo thì thấy một người phụ nữ mặc áo khoác da màu đen đang nghiêm túc gỡ bom, chiếc kéo trong tay đang cắt từng chút từng chút.

Mọi người trong đội xử lý bom đột nhiên biến sắc, lập tức lao về phía Khương Nhã My, giận dữ hét lên: ‘Cô dừng lại ngay cho tôi!”

Bọn họ đẩy Khương Nhã My ra, Khương Nhã My quay đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng có vẻ tức giận.

Nhìn thấy rõ khuôn mặt của Khương Nhã My, người của đội gỡ bom sửng sốt, không ngờ người phụ nữ này lại đẹp đến vậy.

Nhưng dù có đẹp hơn nữa cũng không thể làm bừa được!

Thạch Thức tức giận, đè nén lửa giận trong lòng lại rồi bảo: “Cô có biết mình đang làm gì không? Ở đây rất nguy hiểm, cắt một sợi dây thôi là tất cả chúng ta đều sẽ chết, cô có gánh nổi trách nhiệm này không?”

Ánh mắt Khương Nhã My lạnh lùng, cô ta không nói gì, định tiếp tục gỡ bom.

Thời gian không còn nhiều, cô phải nhanh chóng gỡ xong quả bom này.

Tuy nhiên hành động này lại khiến Thạch Thức nổi đoá.

Anh ta lập tức quát lên: “Cô làm sao thế hả? Đã nói là không phải chuyên gia thì mau chóng rời khỏi đây, sao cô lại không nghe thế?”

Vẻ mặt Khương Nhã My càng thêm không kiên nhân: “Tôi là chuyên gia.”

“Gì cơ? Cô là chuyên gia?”

“Ha ha ha…”

Nghe câu này, Thạch Thức và thuộc hạ của anh ta đều bật cười, nhìn Khương Nhã My với vẻ khinh thường.

“Mỗi chuyên gia gỡ bom đạt chuẩn đều phải trải qua các cuộc diễn tập thực chiến, mỗi lần gỡ bom đều là một lần thử thách sinh tử, cô là phụ nữ, có hiểu được cảm giác này không?”

Thạch Thức tới trước mặt Khương Nhã My, khinh thường nói: “Tránh ra đi, đây không phải chuyện mà phụ nữ các cô có thể làm, các cô chỉ có thể đứng sang một bên thôi!”

Từng câu từng chữ đều mang theo cảm giác ưu việt rõ ràng, Khương Nhã My vốn không tức cũng phải nổi giận.
 
Chương 1923


Chương 1923

Chỉ thấy Vương Nhất lấy ra một huy hiệu ánh vàng rực rỡ, giống hệt cái của Vương Hạn Kiệt.

“Huy hiệu thân phận của Vương thị…”

Lần này, vẻ mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên hết sức khó coi.

Tần Vũ tiến lên một bước, nhìn Vương Nhất nói: “Vậy thì thù oán của anh và Tần thị chúng tôi chắc hẳn là mối thù không đội trời chung phải không?”

Tần Vũ cười nói: ‘Em họ Tần Hồng Long của tôi, hai chân của cậu ta đều bị anh đánh gấy, người làm anh như tôi thay cậu †a báo thù cũng không quá đáng đâu nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, Tân Hồng Long đứng phía sau lập tức sửng sốt.

Lời nói kia cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu cẩn thận nghiền ngẫm sẽ phát hiện anh ta đang dùng góc độ của gia chủ để nói chuyện.

Đã ngầm thừa nhận chính mình là gia chủ.

Vương Nhất cười nói: ‘Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng anh nói được thì nhất định phải làm được đấy!”

Tần Vũ cũng mỉm cười: “Tần thị của tôi cùng Vương thị đứng ở chỗ này có nhiều người như vậy, chẳng lẽ đối phó với một mình anh mà còn không thể làm được sao?”

Lời này vừa nói ra, bất kể là cao thủ đứng sau Tần thị hay cường giả của Vương thị cũng đều tỏ vẻ khinh thường.

Có lẽ theo quan điểm của bọn họ thì bọn họ vốn dĩ không cần phải ra tay.

Vương Nhất ở gật đầu: ‘Vẫn chưa đủ.”

“Cái gì?!”

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tỏ ra giận dữ.

Khi đang chuẩn bị hành động.

“Ngài Vương.”

“Chủ nhân.”

Hai giọng nói vang lên cùng một lúc.

Một giọng nói trâm khàn, giống như một đoạn băng ghi âm cũ đã được mở nhiều lân.

Còn giọng nói khác lại rất non nớt và ngây thơ, giống như giọng nói của một đứa bé.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.

Chỉ thấy ở phía cổng, hai người có vóc dáng cực kỳ chênh lệch đang bước đến.

Bọn họ gồm một nam một nữ, người nam mặc quần áo đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ sắt màu đen, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh lùng quỷ dị.

Cô bé bên cạnh cũng chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, người như tạc bằng ngọc, lông mày rậm, hai mắt to tròn.

Trong tay còn cầm một hộp sữa chua lớn, dáng vẻ trông rất vô hại.

Nhưng chỉ có những người quen thuộc với cô mới biết hầu hết mọi người đều sẽ bị vẻ ngoài dễ thương của cô đánh lừa, thủ đoạn giết người của cô cực kỳ độc ác và dã man.

Bọn họ chính là Thiết Diện và Hồng Phật.

Thiết Diện vốn dĩ là sát thủ của Tây Cảnh, trong khi Hồng Phật thuộc tổ chức sát thủ “Võng Lượng”, là sư muội đồng môn của Lãnh Nhan, nhưng hiện tại đã quy thuận Vương Nhất.
 
Chương 2078


Chương 2078

“Anh coi thường phụ nữ đến thế à?”

Cô ta lạnh lùng nhìn Thạch Thức và hỏi.

Thạch Thức hơi sững sờ, tuy không trực tiếp thừa nhận nhưng trong lời nói của anh ta vấn có ý đó.

“Phụ nữ chỉ cần lo cho chồng, dạy dỗ con, nấu cơm đun nước là được rồi, xuất đầu lộ diện làm gì?”

Thạch Thức khó chịu nhất với những người rõ ràng không biết mà vần cố tỏ ra mình biết thế này!

Bùm!

Câu này hoàn toàn khơi dậy lửa giận của Khương Nhã My, cô ta nhìn những thủ vệ của chiến vực nói: “Gọi thủ lĩnh của các anh lại đây!”

“Vâng, vâng…

Điều khiến Thạch Thức ngạc nhiên là thủ vệ của chiến vực lại thật sự gọi Tiêu Hồng Cương thủ lĩnh chiến vực Giang Thành tới.

“Chị My, có chuyện gì vậy?”

Trước mặt Khương Nhã My, Tiêu Hồng Cương cũng không dám làm giá.

“Gọi huấn luyện viên của anh lại đây!”

Khương Nhã My lại ra lệnh cho Tiêu Hồng Cương.

“Cái gì? Cô dám sai bảo thủ lĩnh Tiêu của chiến vực Giang Thành á? Chán sống rồi à?”

Nhìn thấy cảnh này, Thạch Thức rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Khương Nhã My với vẻ nhạo báng.

Tiêu Hồng Cương là thủ lĩnh của chiến vực Giang Thành, có thân phân đặc biệt.

Ngay cả một số đại lão ở Giang Thành khi nhìn thấy Tiêu Hồng Cương cũng phải khách sáo.

Thế mà người phụ nữ này lại dám ra lệnh cho Tiêu Hồng Cương!

Đúng là chán sống rồi!

Thuộc hạ của Thạch Thức cũng chờ Tiêu Hồng Cương đuổi người phụ nữ này đi.

Nhưng điều khiến họ không thể tin được là Tiêu Hồng Cương lại tươi cười gật đầu với Khương Nhã My: “Vâng thưa chị Khương.”

Không lâu sau, Tiêu Hồng Cương dân theo một người đàn ông da ngăm đen đến.

“Huấn luyện viên của dự bị Ẩn Vu?!”

Nhìn thấy người tới, đám Thạch Thức đều bị sốc, không thể tin được nhìn người được đưa tới.

Người Tiêu Hồng Cương đưa đến không phải ai khác mà chính là huấn luyện viên dự bị của Ẩn Vu, Thiết Ngưu.

Huấn luyện viên của Thiết Ngưu là Ẩn chủ.

Lúc Thiết Ngưu tới sắc mặt âm trầm, trong mắt đầy sát khí, nhưng khi nhìn thấy Khương Nhã My, sát khí trên mặt anh ta lập tức biến mất.

“Chị Khương, tháo gỡ bom thế nào rồi? Có gì cần tôi giúp không?”

Thiết Ngưu hỏi với vẻ mặt lấy lòng.

Khương Nhã My lạnh lùng nhìn Thạch Thức, chỉ vào anh ta rồi nói: ‘Người của đội xử lý bom này ngăn cả tôi gỡ bom, cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”

Soạt!

Lời này vừa thốt ra, Thiết Ngưu lập tức biến sắc, anh ta quay đầu hung ác nhìn Thạch Thức, tức giận quát: ‘Các cậu làm sao thế hả? Tôi gọi các cậu tới đây để giúp cho không phải để gây sự.”
 
Chương 1924


Chương 1924

Không ai trong số những người có mặt ở đây từng nhìn thấy Thiết Diện cùng Hồng Phật nên bọn họ mở to mắt kinh ngạc.

Đây là tổ hợp kỳ lạ gì vậy?”

“Ha ha ha…”

Vương Hạn Kiệt và Vương Lâm cũng không nhịn được cười lớn: “Vương Nhất, anh chỉ dựa vào hai người này để đối phó với chúng tôi sao? Anh cho rằng cao thủ của chúng tôi là loại người gì?”

Nghe thấy bọn họ khinh thường mình, Thiết Diện không có phản ứng gì, nhưng Hồng Phật lại cực kỳ giận dữ, trừng mắt nhìn đám người kia.

Nhưng do tuổi tác còn quá nhỏ nên khi tức giận thậm chí còn khá đáng yêu.

Vương Hạn Kiệt và những người khác càng cười vui vẻ hơn, không ngừng kêu Hồng Phật dễ thương.

“Còn có một người sau lưng các người.”

Vương Nhất chỉ về phía sau bọn họ.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Nhã My mặc áo khoác da đang lạnh lùng bước tới.

Khoảnh khäc khi Khương Nhã My xuất hiện, cho dù là Tần thị hay Vương thị, thậm chí là Lạc thị cũng đều cảm thấy áp lực nặng nề.

Có một loại người trời sinh sẽ mang đến một cảm giác vô cùng áp bức cho người khác, cho dù đã cố gắng kiềm nén khí thế đó của mình nhưng khí tức phát ra từ bản thân cũng sẽ vô hình ảnh hưởng đến những người xung quanh.

Giống như một kẻ sát nhân thật sự, càng mang nhiều sinh mạng trên người thì sẽ càng nảy sinh sát khí.

Mặc dù Khương Nhã My không có kinh nghiệm thân kinh bách chiến như Vương Nhất, nhưng đã có rất nhiều cường giả từng chết trong tay cô.

Điều thật sự khiến đám vương tộc Yên Đô sợ hãi chính là luông sát khí hung hãn này.

“Gia chủ cẩn thận!”

“Cậu chủ, mau lùi lại!”

Đám cường giả của Tần thị và Vương thị đều cảnh cảnh giác nhìn Khương Nhã My như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Từ trên người Khương Nhã My, bọn họ đều cảm nhận được một khí thế cực kỳ mạnh me.

Nhưng Khương Nhã My vẫn luôn nhìn thẳng, cũng không hề xuống tay, chỉ đi về phía Vương Nhất.

Nhưng phía trước lại có cường giả của vương tộc đang đứng chặn trước mặt.

Khương Nhã My dừng bước, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

“Tránh ra.”

Khương Nhã My thản nhiên mở miệng.

Xoet xoẹt xoẹtI Ngay sau đó, một sự kiện xảy ra khiến mọi người đều khiếp sợ.

Tất cả cường giả của vương tộc đang đứng trước mặt Khương Nhã My đều cảnh giác tránh sang một bên.

Giống như sóng lớn phá vỡ mặt hồ, Khương Nhã My mạnh mẽ phá vỡ để tạo nên một con đường.

Bất cứ nơi nào cô đi qua, đám đông đều nhường đường.

“Người phụ nữ này…”

Những người đứng cạnh Lý Khinh Hồng cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng của Khương Nhã My.
 
Chương 2079


Chương 2079

Tiếng quát của Thiết Ngưu khiến đám Thạch Thức ngỡ ngàng, vẻ mặt đờ đãn.

“Huấn luyện viên, anh gọi chúng tôi tới không phải để gõ bom sao?”

Thạch Thức nuốt nước bọt rồi hỏi.

Chát!

Thiết Ngưu tát thẳng vào trán Thạch Thức, lực mạnh đến nỗi anh ta suýt thì ngất xỉu.

“Gỡ bom?! Gỡ cái con khỉ, tôi gọi các cậu tới là để hỗ trợ chị Khương!”

“Cái gì? Hỗ trợ người phụ nữ này?”

Lời này thực sự đáng kinh ngạc!

Thạch Thức sững sờ choáng váng.

Toàn bộ tỉnh anh của đội gỡ bom cũng ngây người.

Mỗi thành viên của đội tháo dỡ bom đều là tỉnh anh trong tinh anh, gọi bọn họ tới là để hỗ trợ người phụ nữ này?

Thạch Thức nhìn Khương Nhã My bằng ánh mắt sợ hãi.

Rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì?

Thiết Ngưu chỉ vào Khương Nhã My, trầm giọng bảo: “Đây là Huấn luyện viên của biên đội Ẩn Vu chính thức, cô Khương Nhã My!”

Âm!

Lời này vừa dứt, đám Thạch Thức đều trợn tròn mất, nhìn Khương Nhã My với vẻ không thể tin được.

Khương Nhã My lạnh lùng nhìn anh ta, khoanh tay trước ngực, khoé miệng lộ vẻ cười khẩy trả thù.

Sắc mặt Thạch Thức lập tức trở nên trắng bệch.

Đây là huấn luyện viên của biên đội Ấn Vu chính thức!

Ngay cả huấn luyện viên Thiết Ngưu cũng phải gọi cô ta là giáo quan!

Thế mà anh ta không chỉ cười nhạo cô ta mà còn đẩy cô ta.

Hai mắt Thạch Thức tối sầm, anh ta suýt thì ngất đi vì sợ hãi.

Nhưng Khương Nhã My cũng không truy cứu trách nhiệm vụ của họ chỉ lạnh lùng nói: “Được rồi, mau gỡ bom đi.”

“Trong vòng một tiếng, phải gỡ toàn bộ bom trong nhà thể chất, các anh đi gỡ ở nơi khác đi, radar đã cảm nhận được vị trí của bom rồi”

Ra lệnh xong, Khương Nhã My tiếp tục gỡ bom.

Thạch Thức đi tới tò mò nhìn, muốn xem Khương Nhã My gỡ bom như thế nào.

Nhưng vừa cúi xuống anh ta đã sốc nặng.

Cấu trúc của những quả bom này rất phức tạp, nhưng Khương Nhã My đã phá được năm quải Nếu lúc đầu đến anh ta cúi đầu quan sát trước thì đã không xảy ra mâu thuần lúc trước.

Thạch Thức tiếp tục tháo dỡ bom, nhưng vừa nhìn thấy cấu trúc của bom trước mặt, anh ta đã thấy khó khăn.

Bom này rất khó giải quyết, không thể gỡ được trong vòng hai ba tiếng.

Lúc này Khương Nhã My đã gỡ xong bom đi tới, nhướng mày bảo: “Các anh tránh sang một bên đi.”

Sau đó bắt đầu gỡ bom, tách tách tách!

Kéo cắt những dây xanh đỏ theo ý muốn, động tác thuần thục, điêu luyện, Thạch Thức trợn mắt há mồm.

Anh ta suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy chúng tôi làm gì?”

“Các anh chuyển hết những quả bom khác tới đây đi, khoảng cách hơi xa, một mình tôi chạy tới chạy lui quá lãng phí thời gian.”

Thạch Thức sững sờ, hoá ra gọi họ đến đây chỉ để làm cu li. Nhưng họ vẫn chuyển bom tới, mỗi quả bom được đóng gói trong một chiếc hộp lớn, bên trên còn có đồng hồ đếm ngược.

Tách tách…

Tách tách…

Sau vài nhát kéo, dây đã đứt.

Mỗi lần cắt, tim nhóm Thạch Thức đều vọt lên tận họng.
 
Chương 1925


Chương 1925

Đặc biệt là Lý Mộng Đình.

Cô từng nhìn thấy Lãnh Nhan, nhưng khí thế trên người của người phụ nữ này còn mạnh mẽ hơn cả Lãnh Nhan, càng trong trẻo và lạnh lùng hơn, cô phương tự thưởng.

Một người phụ nữ như vậy thật sự rất quyến rũ.

“Là chị dâu của anh rể.”

Lý Tuyết Nhi kích động kêu lớn.

Cô từng gặp Khương Nhã My.

Lúc trước khi cô bị bắt cóc, Khương Nhã My đã cứu cô.

Cô cảm thấy Khương Nhã My thật sự rất ngầu.

Đặc biệt là chiếc áo khoác da vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.

Lý Tuyết Nhi rất ngưỡng mộ người này!

Lý Khinh Hồng cũng nhận ra Khương Nhã My.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã bắt đầu cảm thấy có chút nghi ngờ.

Bề ngoài có vẻ là chị dâu, nhưng Lý Khinh Hồng biết Khương Nhã My mới chính là mối tình đầu của Vương Nhất.

Chỉ là mối tình đầu này đã sớm chết yểu trước khi kịp bắt đầu.

Khương Nhã My từ mối tình đầu trở thành chị dâu.

Lần trước, cô đến Giang Thành muốn tạo cho Vương Nhất một bất ngờ, nhưng ngoài ý muốn lại thấy Vương Nhất và Khương Nhã My ở cùng một căn phòng.

Theo một nghĩa nào đó, Khương Nhã My chính là sự uy hiếp lớn hơn cả Diệp Thúy Như!

Nhưng Lý Khinh Hồng không thể nói ra.

Dưới ánh nhìn soi mói của nhiều người, Khương Nhã My cuối cùng cũng đã bước đến bên cạnh Vương Nhất.

Biểu cảm trên mặt của Hồng Phật và Thiết Diện từ đầu đến cuối đều rất lạnh lùng.

“Chào cô Khương!”

Đám người Diệp Kình Thiên của hiệp hội võ đạo Thiên An cũng lần lượt bước đến chào hỏi.

Khương Nhã My từng đảm nhiệm qua chức vụ huấn luyện viên của hiệp hội võ đạo, bao gồm cả Diệp Kình Hiên, mỗi một người đều vừa kính trọng vừa oán hận Khương Nhã My.

Nhà họ Hạ, nhà họ Lương lại lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nhã My.

Không chỉ thán phục trước vẻ đẹp của Khương Nhã My mà còn kinh ngạc trước thực lực của cô.

“Ồ, chị Nhã My còn phách lối hơn cả…

Hồng Phật cầm hộp sữa chua, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Khương Nhã My.

Cô nằm mơ cũng muốn có được khí chất nữ vương như Khương Nhã My.

Nhưng vóc dáng của bản thân quá nhỏ, không thể có được khí thế như vậy.

Vương Nhất vẫn ngồi tại chỗ, từ đầu đến cuối cũng không hề đứng lên.

Anh cười như không cười nhìn Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt nói: ‘Bây giờ các người còn muốn xuống tay với tôi nữa không?”
 
Chương 2080


Chương 2080

Nhưng Khương Nhã My vấn bình tĩnh, tập trung cao độ.

Khi sợi dây cuối cùng bị cắt đứt, nhóm Thạch Thức suy sụp ngồi bệt trên đất.

Bom ở đây đều tập trung lại với nhau, nếu một quả bom phát nổ thì những quả bom đã gỡ cũng sẽ phát nổ theo.

Đây là phản ứng dây chuyền.

Có thể thấy kỹ năng xử lý bom của Khương Nhã My tinh xảo chuẩn xác cỡ nào.

“Cô Khương, tôi rất xin lỗi vì hành vi vô lẽ trước đấy.”

Thạch Thức thực sự hổ theẹn, cúi đầu trước Khương Nhã My nói lời xin lỗi từ tận đáy lòng.

Không nói đâu xa, chỉ riêng sự dũng cảm để tháo dỡ bom thôi đã đủ để người khác ngưỡng nộ rồi.

Khương Nhã My cười, không nói gì.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Vương Nhất.

“Đã gỡ bom xong.”

Sau đó cô ta nhìn vào phòng thể chất.

“Vương Nhất, cố lên…”

Cô ta thầm nghĩ.

Bốp!

Trong phòng thể chất, Vương Nhất bị Con Dơi đánh bay.

Quần áo của anh đã rách nát, trên người cũng có rất nhiều sẹo.

Dơi cười lạnh: “Anh thật sự là Ẩn chủ à?

Sao Ẩn chủ lại yếu thế này?”

“Anh đánh trả đi chứ! Sao, không dám đánh trả à?”

Trong mắt Dơi mang theo sự tức giận.

Trong thời gian chiến đấu với Vương Nhất, về cơ bản đều là Vương Nhất bị đánh.

Tuy Vương Nhất đánh trả nhưng cũng chắng thể khiến anh ta bị thương.

Cách đánh này khiến anh ta cảm thấy rất chán.

“Được, nếu anh đã yếu như vậy thì không có tư cách để sống nữa đâu, đi chết đi!”

Giọng Dơi lạnh lẽo, anh ta lao về phía Vương Nhất, chuẩn bị tung đòn chí mạng.

Tíu Lúc này, điện thoại của Vương Nhất nhận được một tin nhăn.

Trên đó có bốn chữ.

“Đã gỡ bom xong.”

Chỉ có bốn chữ nhưng Vương Nhất lại cười nhẹ.

Anh lau vết máu bên khóe miệng, tắt điện thoại đi.

Rắc rắc!

Xương cốt toàn thân đều run lên, một luồng khí hung hãn bộc phát ra.

“Hửm?”

Dơi cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, tiếp tục tung nắm đấm.

Aml Giây tiếp theo Vương Nhất cũng tung quyền.

Hai năm đấm va vào nhau phát ra âm thanh đỉnh tai nhức óc.

Dơi bị bật mạnh, bay ngược ra ngoài.

“Vừa rồi đánh đã lắm đúng không?”

Trong mắt Vương Nhất hiện lên vẻ hung.
 
Chương 1926


Chương 1926

Tần thị và Vương thị im lặng như tờ, sắc mặt của Tần Vũ, Tân Vĩnh Nghiêm, Vương Hạn Kiệt và những người khác đều tối sầm lại.

Lạc Thanh Thủy cũng không thể tưởng tượng được nhìn Vương Nhất, không ngờ anh lại có trợ thủ đắc lực như vậy giúp đỡ.

E răng không có cường giả nào trong vương tộc Yên Đô là đối thủ của người phụ nữ mặc áo da này.

“Có phải tôi cũng nên mua một chiếc áo khoác da mặc không…

Lạc Thanh Thủy nhìn chằm chằm áo khoác da màu đen sáng bóng trên người Khương Nhã My, sau đó so sánh với dáng người của bản thân và lẩm bẩm.

Người bình tĩnh ở hiện trường chính là Lạc Thanh Hiền.

Sắc mặt của bà ta từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chưa từng tỏ vẻ kinh ngạc.

Sắc mặt Tân Vũ khó coi nhìn Vương Nhất: “Chẳng lẽ anh chỉ biết núp sau lưng đàn bà thôi sao?”

Một mình Khương Nhã My đã khiến hai vương tộc lớn kinh hãi, Tân Vũ cũng chỉ có thể nói như vậy.

Vương Hạn Kiệt lại bật cười lạnh lùng: “Cùng lắm chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có thể ngăn cản được cường giả của hai vương tộc lớn sao?”

Đối với chuyện này, Vương Nhất chỉ không nhịn được mà bật cười, quay đầu nhìn Hồng Phật và Thiết Diện.

“Sàn diễn của các người đã bị Nhã My đoạt đi rồi.”

Hồng Phật là người đầu tiên nổi giận: “Khinh người quá đáng!”

Dưới lớp mặt nạ, Thiết Diện cũng hừ một tiếng.

Cả hai bọn họ đều là cường giả, có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng lúc này lại bị coi thường như vậy.

“Không dọa các người một chút thì các người sẽ không biết tôi đáng sợ thế nào!”

Hồng Phật tức giận nói.

Lời này vừa nói ra, những cao thủ của Tần thị và Vương thị đều bật cười.

Một cô bé còn vị thành niên thì có thể lợi hại bao nhiêu.

Huýt!

Hồng Phật lập tức huýt sáo một tiếng.

Trong nháy mắt, ở chỗ Tần Kỳ và những người khác đang đứng bất ngờ xuất hiện hàng loạt những con rết!

Bọn họ đều bị dọa sợ.

Tại sao trong sân vận động lại có rết?

Thậm chí còn có không ít con đang bò lên người, nhưng chúng cũng chỉ leo chứ không hạ độc.

“Bé ngoan, có thể rời đi rồi.”

Hồng Phật cười hì hì nói.

Xào xạc…

Những con rết nhanh chóng biến mất.

Im lặng.

Hiện trường yên tĩnh giống như đã chết.

Tất cả mọi người đều sững sờ, trợn to hai mắt nhìn Hồng Phật như nhìn thấy quỷ.

Những con rết kia đều do cô gái này tạo ra sao?

Tuy nhiên, không đợi bọn họ phục hồi tỉnh thần lại sau cơn hoảng sợ thì một ánh sáng lạnh lão thoáng qua cùng tiếng gió thổi vù vù.
 
Chương 2081


Chương 2081

Âm…

Toàn bộ sân vận động đều mang theo ánh hào quang khi Dơi bay ngược ra.

Những đống đá vụn đổ nát rơi xuống khắp nơi.

Cú đấm này của Vương Nhất trực tiếp đánh bay Dơi văng xa mấy mét.

Trên mặt đất cũng mơ hồ vạch ra một con đường, không ngừng cọ xát một đoạn thật xa rồi mới dừng lại.

Dơi đứng dậy, dưới chiếc áo choàng đen tuyên là một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta nhìn Vương Nhất như thể nhìn thấy quỷ vậy.

Ngay cả người mù cũng có thể nhận ra sự thay đổi trong khí thế của Vương Nhất vào giờ phút này.

Nếu như nói trước đó anh vẫn luôn bị đánh, khí thế như sắp rơi xuống đáy vực thì hiện tại Vương Nhất chính là một bước bay lên trời.

Dơi không thể tin được, sao Vương Nhất lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?

Vào lúc này, vẻ mặt Vương Nhất lạnh lùng, hạ năm đấm xuống, chậm rãi đi về phía anh ta.

Với khí thế trên người, Dơi cũng cảm thấy lo lăng bất an khi đang đối mặt với một con mãnh thú vô song.

Dơi đứng lên, sau khi khiếp sợ qua đi, trong mắt cũng dần hiện lên một tia lạnh lùng.

“Chỉ là may mắn thôi, anh đánh trúng tôi một đấm, anh cho rằng vận may sẽ luôn ở bên cạnh anh sao?”

Giọng điệu của Dơi trâm tĩnh, nhìn Vương Nhất nghiêm túc nói.

Vương Nhất bật cười lạnh lùng: “Không thể nào, anh thật sự sẽ không cho rằng thực lực của bản thân có thể nghiền nát được tôi đấy chứ?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Ánh mắt của Dơi lạnh lùng: “Nếu như anh thật sự mạnh hơn tôi thì tại sao lúc trước lại bị tôi đồn ép đánh đến như vậy?”

“Nhìn vết thương trên người của anh đi, vô cùng thảm hại, anh như vậy mà còn dám †ự xưng mình là Ẩn Chủ, giả danh hả?”

Dơi nhìn Vương Nhất với vẻ mặt giêu cợt, không ngừng dùng lời lẽ chọc giận anh.

Vốn tưởng rằng Vương Nhất sẽ rất phãn nộ, không ngờ sắc mặt Vương Nhất vẫn vô cùng bình tính, không có bất kỳ tức giận gì, chẳng qua nụ cười trên mặt lại càng thêm mỉa mai.

Dưới nụ cười như thế, Dơi giận tím mặt: ‘Tự †ìm cái chết!”

Nụ cười này giống như Vương Nhất đang cười nhạo anh ta, sao anh dám làm vậy?

Bùm!

Dơi không tin vào suy nghĩ như vậy, lại lao về phía Vương Nhất một lần nữa.

Anh ta tung ra một cú đấm thật mạnh, nội lực bộc phát, bầu không khí bên trong sân vận động lập tức trở nên gấp gáp.

Sức mạnh của Dơi đã gần như đạt đến đỉnh cao của nội lực, Lãnh Nhan quả thực không phải là đối thủ của anh ta.

Đạt đến trình độ này gần như có thể ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.

Một cú đấm ngang ngược và đáng sợ như vậy, nhưng Vương Nhất vần không né tránh, chỉ lạnh lùng ngước nhìn.
 
Chương 1927


Chương 1927

Hai gò má của Vương Hạn Kiệt đột nhiên lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó vừa lướt qua má anh ta.

Anh ta dùng tay chạm vào, vậy mà là máu tươi!

Sau đó, tất cả mọi người đều thấy rõ thứ gì vừa lướt qua.

Là một kim châm.

Ngân châm.

“Anh… Các người…”

Ngay sau đó, tâm mắt của bọn họ dừng trên người Thiết Diện.

“Anh bắn cây ngân châm này vào lúc nào?”

Thiết Diện cười lạnh lùng, cũng không nói lời nào.

Đám người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt há hốc mồm hít một hơi thật sâu.

Khiếp sợ.

Quá kinh hãi.

Lúc trước, bọn họ còn cảm thấy Hồng Phật và Thiết Diện là kẻ vô dụng, nhưng hiện tại xem ra bọn họ đã lầm.

Vương Nhất đột nhiên đứng dậy, nhìn Tân Vũ nói: “Tôi nghe nói anh muốn báo thù cho em trai của mình? Muốn thủ tiêu tôi à?

Khuôn mặt Tần Vũ hơi biến sắc, trong nháy mắt cảm thấy một luồng áp lực to lớn.

Đúng là anh ta muốn thủ tiêu Vương Nhất, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Hồng Phật và Thiết Diện thì anh ta không dám xuống tay với Vương Nhất nữa.

Ít nhất là không phải bây giờ.

Chỉ với hai người Hồng Phật và Thiết Diện thôi mà bọn họ còn khó đối phó, vậy thì đừng nói là Khương Nhã My chưa từng ra †ay.

Nhưng xét theo cục diện hiện tại thì dường như Vương Nhất không muốn buông tha cho anh ta.

Thiết Diện lập tức hiểu ý của Vương Nhất, ném ra một cây ngân châm.

Phù!

Nhưng mà lần này lại bị một người khác dùng ngón tay bắt lấy một cách chính xác.

“Ngài Mục?!”

Tần Vũ kêu lên.

Tần Vũ kinh ngạc kêu lên, lập tức hấp dãn ánh mắt của mọi người ở đây.

Bọn họ vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở cánh cửa phía bắc của sân vận động có một nhóm người hùng hùng hổ hổ di tới.

Người đi đầu chính là Mục Lang – thủ hộ Tây cảnh.

Bên cạnh ông ta có rất nhiều thủ hạ Tây cảnh vây quanh, sắc mặt của ai nấy cũng đều rất nghiêm nghị, khí thế mạnh mẽ.

Mục Lang mặc trên người bộ quân phục, trên vai có ba ngôi sao, phối hợp với vóc người cao lớn ấy càng làm tăng thêm sự uy vũ của bản thân.

Nhìn từ phía xa mang đến cho người khác một loại cảm giác hùng vĩ như núi.

“Mục Lang…”
 
Chương 2082


Chương 2082

Dơi còn tưởng rằng Vương Nhất sợ hãi đến mức choáng váng, khuôn mặt của anh ta càng trở nên hung dữ hơn.

“Chết đi!”

Anh ta tung cú đấm thật mạnh.

Một giây tiếp theo, dưới quyền chưởng này, Vương Nhất sẽ bị đánh chết!

Dơi tràn đầy tự tin.

Cũng khó trách, lúc trước đều là Dơi đánh đến mức nghiền nát Vương Nhất.

Vương Nhất bị đánh thương tích đầy mình.

Chẳng qua là thỉnh thoảng tự đánh mình một đấm, cũng không thể chứng minh được qì.

Nhưng mà, ngay sau đó, khi Dơi sắp tung một cú đấm vào người Vương Nhất.

Vương Nhất cử động, anh cũng chỉ tùy tiện Vươn tay ra.

Bộp!

Anh bắt trọn được năm tay của Dơi.

Giống như chứa đựng tất cả vạn vật trên thế giới, cho dù cú đấm có hung bạo đến đâu thì dưới lòng bàn tay ấy cũng sẽ bình lặng trở lại.

“Cái gì?!”

Cảnh tượng này khiến trái tim của Dơi vô cùng chấn động.

Anh ta hoàn toàn choáng váng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vương Nhất, thật sự dùng một tay đã bắt được năm đấm của anh ta?

“Anh thật sự cho rằng lúc trước mình đang hành hung tôi sao?

Ánh mặt của Vương Nhất lạnh lùng, siết chặt năm đấm của Dơi, từng chút một dùng sức.

“Sai rồi! Là do tôi cố tình giả vờ làm cho thực lực của mình không bằng anh, để anh buông lỏng cảnh giác.”

“Nếu như thật sự đánh nhau thì anh cho răng tôi không đủ sức sao?”

Từng lời nói của Vương Nhất vô cùng uy nghiêm, bàn tay cũng đột nhiên dùng sức!

Răng rắc!

Năm tay của Dơi nhất thời truyền đến một tiếng nổ nhẹ như hạt dẻ rang đường.

Đó là âm thanh khi xương nắm tay của anh †a bị Vương Nhất đột nhiên bóp nát.

HẠ”

Tiếng gầm nhẹ đầy đau đớn của Dơi vang vọng khắp sân vận động.

Vương Nhất buông lỏng cổ tay Dơi, anh ta lùi về sau mấy bước, nắm chặt cổ tay mình, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào…

Dơi tự mình lẩm bẩm, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất thì phát hiện không thấy bóng dáng của Vương Nhất đâu cả.

Phù…

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới từ sau lưng khiến cả người anh ta lạnh run.
 
Chương 1928


Chương 1928

Liếc mắt nhìn về phía Mục Lang đang đi tới, hai mắt của Vương Nhất hơi nheo lại.

Ở cả đại hội Bắc cảnh, người có thể để anh chú ý cũng không nhiều.

Mục Lang là một trong số đó.

Nhưng Mục Lang lại không nhận ra Vương Nhất.

Tứ đại cảnh chủ đều có tên gọi tương ứng, chỉ có Bắc cảnh là đặc thù nhất.

Thân phận của tất cả thủ hộ giả bên cạnh Bắc cảnh đều được giữ bí mật, bao gồm cả ảnh chụp.

Cho nên, Mục Lang cũng không biết thân phận của Vương Nhất.

Cho dù trước đó cùng tứ đại cảnh chủ đông tây nam bắc tranh đoạt danh xưng Ẩn chủ, Vương Nhất cũng mang theo mặt nạ.

Với sự xuất hiện của Mục Lang, không khí nơi này lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.

Chỉ nhìn thấy hai ngón tay của Mục Lang nhẹ nhàng kẹp một cây kim bạc.

Mục Lang nhìn cây kim đó vài lần, sau đó vèo một tiếng tùy tiện ném bỏ cái kim, ánh mắt nhìn chằm chăm vào Thiết Diện.

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ phản bội này đó à?”

Mục Lang nhìn Thiết Diện, bỗng nhiên lại cười khẽ vài tiếng: “Không thể không nói, lá gan của cậu cũng lớn lắm, đã phản bội Tây cảnh mà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi sẽ giết cậu à?”

Oành.

Giọng điệu của Mục Lang tuy bình thản nhưng chỉ cần một câu nói là đã mang theo uy thế mạnh mẽ.

Đồng thời, ông ta còn dồn hết khí thế về phía Thiết Diện.

Thiết Diện lập tức cảm thấy một áp lực nặng nề, như đang vác trên vai một ngọn núi lớn.

Người bình thường khi đối mặt với Mục Lang thì đã sớm bị khí tràng mạnh mẽ ép đến nồi phải thuần phục mà quỳ dưới đất.

Nhưng Thiết Diện vẫn chưa hề lui bước, hai mắt vấn cứ nhìn gắt gao vào ông ta.

Anh ta lạnh nhạt nói: ‘Rời khỏi Tây cảnh không phải là ý của tôi, mà là bị ép buộc không còn cách nào khác, tôi không hề phản bội Tây cảnh.”

Anh ta là sát thủ của Tây cảnh, mỗi một lần ám sát đều phải thành công, nhưng lần ám sát Ẩn chủ lại thất bại.

Thậm chí hành động của Thiết Diện còn không được xem như là ám sát, chỉ là quân cờ được Mục Lang sử dụng để thăm dò thực lực của Vương Nhất mạnh hay yếu.

Thất bại cũng đúng thôi.

Nhưng Mục Lang lại không có ý định bỏ qua cho Thiết Diện.

Cũng không phải là do ông ta lạnh lùng vô tình, mà là ông ta có một chấp niệm rất sâu sắc.

Mỗi một mệnh lệnh nào mà ông ta đã tuyên bố, đó đều là quân lệnh.

Quân lệnh thất bại, vậy thì phải lấy cái chết để tạ tội.

Ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cho nên mới có chuyện Thiết Diện rời khỏi, dòng đời đưa đẩy mới đầu quân cho Vương Nhất.

“Đối với tôi mà nói, rời khỏi Tây cảnh chính là làm phản, hèn nhát. Tôi nói cậu phản bội thì chính là phản bội.”

Thái độ của Mục Lang rất ngang ngược: “Còn nữa, cậu đã dám bắn ám khí với tôi, làm như vậy là đang không nể mặt tôi à?”
 
Chương 2083


Chương 2083

Dơi vô thức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Vương Nhất xuất hiện sau lưng mình như một bóng ma, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Anh…

Sắc mặt Dơi thay đổi rõ rệt, muốn nhanh chóng di chuyển sang một bên để kéo giấn khoảng cách.

Nhưng ngay sau đó, cả người anh ta đã bị Vương Nhất tóm lấy, dùng sức ném mạnh anh ta vào vách tường!

Âm!

Cú va chạm này trực tiếp khiến mặt anh ta bê bết máu.

Tầm nhìn trước mặt tối đen như mực, có máu tươi chảy xuống.

Anh ta ngơ ngác nhìn Vương Nhất đang chậm rãi bước đến trước mặt mình, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng kia khiến Dơi không khỏi rùng mình sợ hãi.

Hiện tại, rốt cuộc thì anh ta cũng tin lời Vương Nhất nói.

Lúc trước chẳng qua là do Vương Nhất cố tình tỏ ra yếu thế, tổn thương mà anh ta gây ra cho Vương Nhất thoạt nhìn có thể lấy mạng, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, căn bản không có gì đáng ngại.

“Tại sao anh lại cố tình che giấu thực lực của mình?”

Thở hổn hển, Dơi nhìn Vương Nhất hỏi.

Vương Nhất thản nhiên mỉm cười: ‘Đương nhiên là vì kiêng dè anh.”

“Kiêng dè tôi?”

Dơi không hiểu, giọng nói có chút khàn khàn: “Thực lực của anh rõ ràng hơn tôi rất nhiều, tại sao còn phải kiêng dè tôi?”

Vương Nhất không nói gì, chỉ nhìn vào ngực anh ta và bĩu môi nhẹ.

Dơi cúi đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một chiếc điều khiển từ xa rơi từ trong ngực áo của mình ra.

“Điều khiển từ xa của bom…”

Dơi chợt hiểu được, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

“Người đàn bà tên Tử La Lan kia đưa cho anh điều khiển từ xa để khống chế quả bom. Nếu như tôi phát động tấn công mãnh liệt ngay từ đầu thì anh hoàn toàn không phải đối thủ của tôi. Nhưng nếu như vậy thì anh sẽ nhấn điều khiển từ xa khiến quả bom nổ tung.”

Thần sắc của Vương Nhất bình tĩnh: “Vì không để cho bom nổ, tôi đành phải để cho anh chiếm thế thượng phong trước, sau đó mới để lộ thực lực thật sự của bản thân.”

Sau khi nghe những gì Vương Nhất nói, Dơi lập tức hiểu ra.

Dưới lớp áo choàng, gương mặt dữ tợn của anh ta trở nên vặn vẹo, Vương Nhất cố tình †ỏ ra yếu thế, khiến anh ta cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề.

Trong quá trình hành hung Vương Nhất vừa rồi, anh ta thật sự đã cảm nhận được kh0ái cảm.

Đường đường là Ẩn Chủ lại bị mình đánh cho thê thảm đến như vậy.

Nhưng không ngờ người ta đang cố tình nhường cho mình.

Trong lòng cảm thấy cực kỳ bất bình!

Ngay sau đó, anh ta điềm nhiên lên tiếng: “Nếu trước đây anh sợ tôi nhấn nút, vậy bây giờ anh không sợ sao?”

Lời nói của Vương Nhất cũng đã nhắc nhở anh ta răng chỉ cần mình nắm giữ chốt mở của quả bom này thì anh ta sẽ bất khả chiến bại!
 
Chương 1929


Chương 1929

Bộp bộp bộp.

Mục Lang ngay lập tức nhanh chân đi về phía Thiết Diện.

Khí thế trên người càng ngày càng mạnh.

Bọn người Tần Vũ và Vương Hạn Kiệt dùng ánh mắt hoảng hốt mà nhìn Mục Lang.

Đại hội Bắc cảnh còn chưa bắt đầu, thủ hộ Tây cảnh đã muốn ra tay rồi à?

Sát khí mãnh liệt làm Thiết Diện không thể thở nổi.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng Thiết Diện lại truyền đến tiếng cười thản nhiên mà nhẹ nhàng của Vương Nhất.

“Có tôi ở đây, ai có thể làm tổn thương anh.

Vương Nhất nhẹ nhàng võ võ bả vai Thiết Diện, cười to nói.

Oành.

Lời này vừa mới nói ra, Thiết Diện lập tức kích động run rẩy cả người.

Cảm giác kính sợ và sợ hãi trong lòng đối với Mục Lang cũng đã biến mất không còn chút gì nữa.

Mặc dù thủ hộ Tây cảnh Mục Lang mạnh đó, nhưng cho dù có mạnh đi nữa thì có thể mạnh hơn Ẩn chủ à?

Người đứng phía sau anh ta chính là Ẩn chủ.

Cho nên, Thiết Diện không sợ hãi.

Nhưng phản ứng của bọn người Lý Khinh Hồng, Tần thị, Vương thị và Lạc Thanh Hiền lại không giống như thế.

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng thay đổi, cô nhanh chóng nắm lấy tay của Vương Nhất, lo lắng nói: “Vương Nhất, anh có biết là anh đang nói cái gì không?”

Lạc Thanh Thủy cũng rất nghiêm túc.

“Đối phương là Mục Lang đó, là một trong những cường giả đứng đầu ở toàn bộ nước H này, ai đắc tội với ông ta thì chỉ có một con đường chết.”

“Đến cấp bậc như Mục Lang, chỉ cần một câu nói là đã có thể nâng đỡ một gia tộc nhỏ để nó biến thành tuyệt thế hào môn, cũng có thể tàn sát một vương tộc trong vòng một đêm, khiến nó hầu như không còn, chính là sự tôn tại mà ngay cả vương tộc Yên Đô cũng không thể chọc vào.”

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền cũng theo đó mà nhạt dần, mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc mặt của bà ta đã chứng minh lời nói của Lạc Thanh Thủy không phải là giả.

Tứ đại thủ hộ đông tây nam bắc, thực lực của mỗi một người đều mạnh đến mức không giống như bình thường, ngay cả vương tộc Yên Đô cũng phải làm vui lòng bọn họ.

Nhưng Vương Nhất lại chống đối Mục Lang.

Tai họa giáng xuống đầu.

Bọn người Tần Vũ, Vương Hạn Kiệt kiềm không được mà nở nụ cười.

Vương Nhất đắc tội với Mục Lang, đây chính là kết quả tốt nhất.

Mục Lang chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đè chết Vương Nhất.

Nhưng Vương Nhất lại nở một nụ cười khẽ với bọn họ: ‘Mọi người cứ yên tâm đi, Mục Lang không thể làm gì tôi đâu.”

Lý Khinh Hồng khó tin mở to mắt, cảm thấy chắc chăn là Vương Nhất đã điên rồi.
 
Chương 2084


Chương 2084

Vương Nhất cười nói: ‘Vậy anh ấn thử xem.

Dơi chưa bao giờ nghĩ đến việc Vương Nhất sẽ nói câu này, sau khi sững sờ một lúc, sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.

“Được, là do anh ép tôi đấy…”

Dơi trực tiếp nhấn vào chốt mở của quả bom.

Nhưng sau khi nhấn xuống, xung quanh vân vô cùng yên tĩnh.

Đừng nói là tiếng nổ, ngay cả tiếng đá vụn lăn xuống cũng không hề có.

Vương Nhất thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt trêu tức nhìn anh ta.

Dơi trợn to hai mắt, khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi.

Bấm bấm bấm…

Anh ta không tin vào mắt mình, cố gắng nhấn xuống nhiều lần.

Nhưng cho dù anh ta có nhấn thế nào thì xung quanh vấn không có âm thanh nào cả.

“Đừng lãng phí công sức của mình nữa, những quả bom do chủ nhân của anh đặt đều đã được gỡ hết rồi.”

Vương Nhất thản nhiên nói.

Sau khi giọng nói được thốt ra, Dơi lập tức ngẩn người.

Sau đó, anh ta không thể tin được hét lớn: “Không thể nào, chính tôi đã gài bom xung quanh sân vận động, cho dù là đội xử lý chuyên nghiệp cũng phải mất vài giờ mới gỡ bỏ được toàn bộ, làm sao anh có thể gỡ bỏ được chúng trong thời gian ngắn như vậy?”

Chỉ còn khoảng hai giờ nữa trước khi khán giả rời khỏi sân vận động, nếu muốn gỡ bom là điều không thể nào.

Vương Nhất cười nói: “Trên đời này không có gì là không thể, anh chuyên nghiệp, nhưng có người còn chuyên nghiệp hơn cả anh”

“Ý anh là gì?”

Ánh mắt của Dơi cảnh giác nhìn Vương Nhất.

Dưới chiếc áo choàng đen, một đôi mắt u ám nghỉ hoặc nhìn anh.

“Vào lúc anh đang vung tay đánh tôi thì bạn của tôi đã tháo gỡ xong bom mìn rồi, cô ấy còn chuyên nghiệp hơn cả chuyên nghiệp.”

Vương Nhất cười nói: ‘Số những quả bom này đối với cô ấy mà nói chỉ có chút phiền phức thôi, không hề khó giải quyết.”

Nghe đến đây, Dơi có muốn không tin cũng không được, trực tiếp ném chiếc điều khiển từ xa đi.

Hiện tại, chiếc điều khiển từ xa này chỉ là một đống sắt vụn phế liệu thôi.

“Cho nên, trong lúc bạn anh đang gỡ bom thì anh giả vờ tỏ ra yếu thế, để bản thân bị đánh sao?”

Dơi nghiến răng hỏi.

“Phải.”

Vương Nhất thừa nhận: “Như vậy mới làm giảm sự cảnh giác của anh. Chờ cho đến khi anh khôi phục tỉnh thần lại thì đã quá muộn rồi.”

Dơi nhìn chăm chăm Vương Nhất. Vào lúc này, anh ta biết rằng tình hình đã kết thúc.

Vương Nhất cũng bỏ qua cơ hội nói chuyện với anh ta, sắc mặt lạnh lùng.

“Được rồi, để tôi nhìn xem khuôn mặt của anh dưới chiếc áo choàng đen nào.”
 
Chương 2085


Chương 2085

Vút một tiếng, Vương Nhất kéo chiếc áo choàng trên người anh ta xuống.

Anh đã sớm để ý đến Dơi từ lâu, ngay từ lúc còn ở Thiên An, anh đã nghe qua danh tiếng của Dơi.

Dơi thật sự đã tạo ra rất nhiều thân phận giả.

Ban đầu là Tiết Bình nén nóng giận cóc con gái Vương Tử Lam của anh.

Sau đó, quản gia nhà họ Thẩm nhận được chỉ điểm của Dơi, ẩn nấp trong nhà họ Thẩm khoảng ba mươi năm.

Cuối cùng, khi Lý Tỉnh Sở sắp chết đi, dưới sự can thiệp của Lãnh Nhan, Lý Tinh Sở đã được cứu.

Trong đám tàn dư của nhà họ Văn cũng có bóng dáng của Dơi. Bây giờ thì chiếc áo choàng trên người anh ta đã có thế cởi xuống rồi.

Nhưng những gì mà Vương Nhất nhìn thấy chỉ là một khuôn mặt đầy vết seo.

Trên mặt chi chít những vết thương do dao kiếm để lại, có hàng trăm hàng nghìn vết Sẹo.

Làn da bị cắt thành nhiều mảnh, có hình dạng như một tấm lưới, những vết sẹo cũng đã hình thành, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Vẻ mặt Vương Nhất cũng cảm thấy kinh hãi, khuôn mặt bị hủy hoại đến mức cho dù có dùng dụng cụ tỉnh vi đến đâu cũng không thể nhận ra được thân phận thật sự của anh ta.

Rốt người phải tàn nhẫn bao nhiên mới có thể tự mình ra tay tàn độc với bản thân như vậy?

Dơi vốn dĩ không sợ Vương Nhất nhận ra anh ta là ai, vẫn mỉm cười lạnh lùng.

Vương Nhất im lặng không nói, không chỉ một người nói với anh rằng anh đã từng gặp qua con người thật của Dơi.

Nhưng với khuôn mặt như vậy thì anh thật sự chưa từng nhìn thấy!

Hiện tại chỉ có thể thu thập mẫu máu của anh ta mới có thể thông qua phương pháp giám định DNA để xác nhận thân phận thật sự của anh ta.

“Không thể nhận ra khuôn mặt của anh, nhưng anh phải đi với tôi một chuyến.”

Vương Nhất chuẩn bị bắt Dơi lại.

Bùm!

Không ngờ Dơi lại khoác áo choàng lên, cả người bay vút lên trời.

“Vương Nhất, tôi không phải đối thủ của anh, nhưng anh cũng không bắt được tôi đâu!”

Sau khi kết thúc màn cười nói này, Dơi nhanh chóng ném một quả lựu đạn khói từ †rong ngực áo ra.

Bùm!

Lựu đạn khói phát nổ, khu vực xung quanh trở nên mờ mịit.

Chờ cho đến khi sương khói tan đi thì đã sớm không thấy bóng dáng Dơi đâu.

Vương Nhất dừng chân trong đó thật lâu, sau đó rời khỏi sân vận động.

Bây giờ không phải là lúc để săn lùng Dơi, anh quan tâm đ ến người vợ Lý Khinh Hồng của mình hơn.

Bên ngoài sân vận động..

Vẫn có rất nhiều xe bọc thép đậu lại, người của Chiến Vực không những không rời đi mà ngày càng nhiều thêm.

Bởi vì sân vận động Giang Thành đã báo có người cài đặt bom, điều này thu hút sự chú ý của cả nước.

Thân là Chiến Vực, Tiêu Hồng Cương đương nhiên là người đứng mũi chịu sào.
 
Chương 1930


 

Chương 1930

Vương tộc hào môn ở trước mặt của Mục Lang mà còn không chịu nổi một kích, sao lại không dám làm gì Vương Nhất chứ?

Mục Lang cũng cười theo, ánh mắt rơi trên người Vương Nhất: “Cậu là ai? Tại sao tôi lại cảm thấy cậu có hơi quen mắt, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi?”

Vương Lâm là người đi đầu ở bên cạnh Vương Hạn Kiệt đứng ra nói với Mục Lang: “Ông Mục, cậu ta tên là Vương Nhất, là đứa con rể của Lý thị ở vương tộc Yên Đô, năm năm trước làm nhục trưởng công chúa Lý thị, cũng chính là Lý Khinh Hồng đứng trước mặt ông, hiện tại là chồng của cô ấy.”

“Nếu như không có Lý Khinh Hồng thì không biết là thằng nhóc đó đã chết bao nhiêu lần rồi, Lý thị chính là chỗ dựa lớn nhất cho cậu ta.”

Vương Lâm trực tiếp khai ra thân phận của Vương Nhất.

Lúc nói chuyện, trong mắt của anh ta còn mang theo một tia lạnh lẽo.

“Anh ngậm miệng lại!”

Lý Khinh Hồng căng thẳng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ phân nộ.

Lời nói này của Vương Lâm chính xác là đổ dầu vào lửa, Mục Lang muốn ra tay với Vương Nhất là dễ như trở bàn tay.

“Ông Mục, chồng tôi không hề có ý vô lễ với ông, tôi thay anh ấy xin lỗi ông.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng tái nhợt, cô định cuối đầu xuống nói xin lỗi.

Nhưng còn chưa khom người thì đã bị Vương Nhất kéo lại.

Ở trước mặt tất cả mọi người, Vương Nhất nhấc chân bắt chéo, bộ dạng như là đại ca, anh cười nói: ‘Khinh Hồng, cần gì phải xin lôi, những gì anh nói đều là sự thật. Có anh ở đây, ông ta không dám ra tay với người của anh đâu.”

“Anh…

Lý Khinh Hồng tức giận đến nỗi gương mặt xinh đẹp trắng toát không còn giọt máu, bởi vì cô đã nhìn thấy ánh mắt của Mục Lang trở nên âm trầm.

“Thăng ranh kia, chẳng trách tôi thấy cậu quen mắt, những người đã chết trước kia cũng giống như cậu, đều có vẻ ngang tàn khi còn sống, mà bây giờ mộ của bọn họ đều đã xanh cỏ.”

Mục Lang híp mắt đánh giá Vương Nhất, giọng nói rất lạnh.

Vương Nhất nhịn không được mà bật cười.

Những người bại dưới tay anh, lúc nào cũng dám nói với anh mấy lời như thế à?

Vương Nhất lắc đầu: “Chuyện gì cũng có ngoại lệ, tôi chính là ngoại lệ đó.”

“Vậy à?”

Mục Lang cười, nhưng nụ cười đó lại không có độ ấm: “Thăng ranh kia, cậu có biết là lời nói của cậu sẽ làm liên lụy đến gia tộc của vợ cậu?”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng vô cùng khó coi, vẻ mặt của Lạc Thanh Hiền cũng nghiêm túc mà nhìn Mục Lang.

Vương Nhất nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Cách thời gian tổ chức đại hội Bắc cảnh còn năm phút nữa, ông ở đây mà hù dọa người khác, xác định không đến hiện trường à, mà là muốn lãng phí thời gian với một người trẻ tuổi vô danh tiểu tốt như tôi?”

Mục Lang nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đừng nói là năm phút, cho dù có năm giây thì tôi cũng có thể phế cậu dễ nhờ trở bàn tay.”

Lời nói này của Mục Lang không hề càn rỡ chút nào.

Dù sao thì ông ta cũng là thủ hộ Tây cảnh.
 
Chương 2086


Chương 2086

Anh ta nhận được tin tức rằng có cao thủ trong sân vận động, cộng với một nhóm vũ khí chiến tranh chưa từng lộ diện trước công chúng đang hoạt động.

Cao thủ Chiến Vực không quan tâm, thứ mà bọn họ quan tâm đ ến là những vũ khí chiến tranh kia Tất cả các tin tức liên quan đến vũ khí chiến tranh đều bị chính phủ cấm toàn bộ.

Hơn nữa kẻ nào dám tung tin đồn thất thiệt thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!

Lúc này, các bài báo về vũ khí chiến tranh trên mạng mới bị dập tắt hết.

Điều này cũng chỉ ra răng bọn họ phải giải quyết chuyện của sân vận động thật tốt, nếu không sẽ khó giải thích với công chúng.

Cho nên Tiêu Hồng Cương chịu áp lực rất lớn.

Két!

Lúc này, cửa sân vận động được đẩy ra.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều rất khẩn trương, giơ cao nòng súng.

Ngay cả những khẩu súng cối cũng nhắm ngay cửa.

Một số xe bọc thép Gatlings thậm chí đã sẵn sàng nổ súng.

Khói súng tràn ngập không trung, bụi mù cuồn cuộn, một bóng người chậm rãi bước ra.

Kẽo kẹt!

Toàn bộ những người đàn ông cường tráng trong trận địa đều lo lăng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cho dù là cường giả, hay là vũ khí chiến tranh thì cũng đều rất đáng sợ.

Nhưng mà, Khương Nhã My lại vung tay lên: “Mọi người dừng tay!”

Thiết Ngưu cũng hét lớn tiếng: “Tất cả dừng tay!”

Ánh mắt Khương Nhã My nhìn chăm chăm vào bóng dáng kia.

Sương khói tan đi, Vương Nhất sải bước về phía trước.

Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm buông súng xuống, trên mặt Khương Nhã My cũng nở một nụ cười.

“Huấn luyện viên!”

“Ngài Vương!”

Thiết Ngưu và Tiêu Hồng Cương cũng kích động chạy đến.

“Kẻ địch đâu?”

Khương Nhã My hỏi.

“Bỏ chạy rồi.”

Vương Nhất bình tĩnh đáp.

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Tiêu Hồng Cương và những người khác đều há hốc miệng kinh ngạc.

Kẻ địch có thể làm cho cả nước lo lăng, một mình Vương Nhất lại có thể đánh khiến anh ta bỏ chạy?

Tiêu Hồng Cương lập tức báo cáo tình hình với Vương Nhất rằng sẽ có phóng viên đến phỏng vấn anh.

Nhưng Vương Nhất lại từ chối: ‘Khi phóng viên đến hỏi thì chỉ cần nói là công lao của anh. Vợ tôi đâu?”

Tiêu Hồng Cương vẫn luôn canh giữ bên ngoài, vì vậy anh ta nhất định phải biết.

“Chuyện này…

Trên mặt Tiêu Hồng Cương lộ vẻ khó xử, nhiều lân muốn nói.
 
Chương 1931


Chương 1931

Đây chính là sự kiêu ngạo của ông ta.

“Vương Nhất, anh nhanh nói xin lỗi với ông Mục đi, đừng có gây chuyện nữa, thật sự sẽ xảy ra chuyện đó.”

Lý Khinh Hồng dùng giọng điệu năn nỉ mà nói với Vương Nhất.

Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất bằng vẻ mặt tái nhợt.

Vương Nhất lại cười nhẹ: “Khinh Hồng, mọi người cứ yên tâm đi, anh sẽ để cho mọi người phải lâm vào nguy hiểm?”

Nói xong, anh lại nở nụ cười với Mục Lang: “Vậy thì cứ thử một chút đi, ông có dám đánh nhau với tôi không?”

“Chỉ là một đứa con rể của Lý thị mà lại dám cuồng vọng như thế?”

Mục Lang tức giận nói.

Nhưng lúc ông ta vừa mới dự định ra tay.

Hồng Phật và Thiết Diện đã ra tay trước, bọn họ bảo vệ bên cạnh Vương Nhất.

“Muốn ra tay với chủ nhân thì trước tiên bước qua xác chúng tôi đi.”

Hồng Phật run rẩy nói, nó đã để lộ sự sợ hãi của cô ta.

Nhưng mà cô ta vân dũng cảm đứng chắn trước mặt Vương Nhất.

Cô ta chỉ biết dùng cổ, ứng phó với cao thủ bình thường thì xem như thông thạo điêu luyện, nhưng khi đối mặt với cường giả như Mục Lang, quả thật chẳng đáng là bao.

Thiết Diện cũng giống như thế.

Mục Lang híp mắt lại đánh giá Thiết Diện và Hồng Phật: “Xem ra là các người không sợ chết.”

“Thiết Diện, vốn dĩ người kế tiếp chính là cậu, nhưng mà nếu như cậu đã xông lên rồi, vậy thì không còn cách nào khác, lấy cậu ra khai đao trước vậy.”

Mục Lang nhìn chăm chằm Thiết Diện rồi nói.

“Ông ra tay thử xem!”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, trong tay của Khương Nhã My có thêm một con dao sắt bén, vô cảm nhìn ông ta.

“Ẩn Vu, Khương Nhã My?”

Nhìn thấy Khương Nhã My, ánh mắt của Mục Lang có hơi kinh ngạc.

Trước kia Khương Nhã My cũng ở Bắc cảnh, còn là trụ cột vững chắc của Ẩn Vu, đương nhiên Mục Lang đã nghe nói đến tên của Khương Nhã My.

Không ngờ là cô ta đã xuất hiện ở đây.

Mục Lang dừng tay, nhìn Khương Nhã My bằng một ánh mắt sâu xa, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Vương Nhất, ông ta chăm chọc cười một tiếng.

“Tôi còn nói sao cậu lại dám to tiếng với tôi, hóa ra là ỷ mình có Khương Nhã My Ẩn Vu.”

“Nhưng không phải là cậu thật sự cho rằng chỉ dựa vào Khương Nhã My là đã có thể chống lại tôi đó chứ?”

Mục Lang cười lạnh: “Cùng lắm thì cô ta chỉ là một cao thủ đỉnh tiêm của Ẩn Vu mà thôi, làm sao có thể so sánh với thủ hộ của tôi được chứ?”

Hai mắt cũng Khương Nhã My lạnh lẽo, không nói lời nào, chỉ cầm con dao mà chỉ vào ông ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom