Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1912


Chương 1912

Ông ta không ngờ hào môn của Giang Thành cũng cung kính với Vương Nhất như vậy!

Đây không phải là tự vả mặt mình sao?

Theo sau sự xuất hiện của hào môn ở Thiên An thì hào môn của Giang Thành cũng hiện thân.

Nhưng bọn họ không đứng về phía Hồng Giác Hải mà ngược lại đang nhiệt tình chào hỏi nhóm người Vương Nhất.

Nhân tiện cũng chào hỏi Lý Mộng Đình, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi.

Lý Mộng Đình và Phương Huệ đều hơi sửng sốt.

Đặc biệt là Phương Huệ.

Hai người mơ hồ nhớ rõ khi mới đến Giang Thành, Vương Nhất từng nói anh không quen thuộc Giang Thành lắm.

Lúc đó Phương Huệ còn rất vui mừng, bởi vì cô đến từ Giang Thành, còn rất nhiệt tình giới thiệu cơ cấu thế lực của Giang Thành cho Vương Nhất biết.

Kết quả là những ông trùm đứng đầu Giang Thành đều tập hợp tại đây, và toàn bộ bọn họ đều rất khách khí với Vương Nhất?

Lúc này, Phương Huệ mới chợt nhận ra Vương Nhất vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn.

Sắc mặt của Hồng Giác Hải trở nên cực kỳ khó coi.

Thế lực của Thiên An chống lưng cho Vương Nhất cũng không sao, không ngờ thế lực của Giang Thành cũng hướng khuỷu tay ra ngoài, làm chỗ dựa cho Vương Nhất.

Nhiều thế lực như vậy, Hồng Giác Hải cũng không dám đối đầu trực diện với họ!

“Hội trưởng Hồng, ông còn muốn ra tay với tôi không?”

Vương Nhất bắt chéo hai chân, vẻ mặt cười như không cười nhìn Hồng Giác Hải.

Vào lúc này, khuôn mặt của Hồng Giác Hải †rở nên vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, rốt cuộc ông ta cũng hiểu được ý †ứ của La Văn.

Một người được nhiều gia chủ của các gia tộc đi theo như vậy sẽ không dễ dàng ra tay với một tiểu bối của hiệp hội võ đạo.

Anh có niềm kiêu ngạo của bản thân.

Nhưng người của hiệp hội võ đạo đã chết, dù sao cũng phải có một hung thủ đứng ra chịu trách nhiệm.

Không quan trọng người nào là hung thủ.

“Được, Vương Nhất, món nợ này chúng ta sẽ tính toán với nhau saul”

Hồng Giác Hải tối sâm mặt dân người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Hồng Giác Hải, Diệp Kình Hiên thấp giọng nói.

“Anh Vương, anh phải cẩn thận, hiệp hội võ đạo của Giang Thành rất có thể sẽ tấn công anh trong đại hội.”

Những lời nói này rất mờ mịt, đa số mọi người đều không nghe thấy.

Vương Nhất chỉ khẽ cười, cũng không thèm để tâm: “Ra tay trong đại hội thì thế nào, tôi còn đang cầu mà sợ không được Ay đây.

Nghe câu nói này, Diệp Kình Hiên lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thực lực của Vương Nhất rất hùng mạnh, sẽ không làm những việc mà bản thân không chắc chắn.

Lúc này, xung quanh Vương Nhất đã tập hợp rất nhiều nhân vật lớn có danh dự và uy tín cao, điều này đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
Chương 2067


Chương 2067

Binh khí chiến tranh đứng bao vây xung quanh.

Cô ta thấy Vương Nhất khẽ cười, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi chính là Ẩn chủ.”

Tôi chính là Ẩn chủ.

Tiếng nói bình tĩnh của Vương Nhất vang vọng khắp sân vận động hỗn loạn, một cũng lâu vẫn chưa tan biết.

Tử La Lan nhìn Vương Nhất với vẻ khó tin.

Anh là Ẩn chủ?

Sao có thể?

Nhưng người đàn ông mặc áo choàng đăng sau rất bình tĩnh, cứ như không hề bất ngờ.

Một lúc sau, bỗng nhiên Tử La Lan cười 1o.

Cười xong, trong nháy mắt nét mặt cô ta trở nên dữ tợn: “Anh đùa tôi sao? Sao anh có thể là Ấn chủ được?”

“Anh nói Ấn chủ, là người trộm danh tiếng của Ẩn chủ để tham gia đại hộ Bắc Cảnh đó hả?”

Giống con dơi, Tử La Lan cũng tận mắt thấy toàn bộ đại hộ Bắc Cảnh, cô ta biết trong đại hội này có một người lấy danh Ấn chủ bồng nhiên xuất hiện, vô cùng tài giỏi, anh ta đã quyết chuyến với Lý Thế Nhân rồi cuối cùng, lại vì họ mà trận đánh bị phá hủy.

Nhưng cũng không thể phủ nhận sự mạnh mẽ của ‘Ẩn chủ’.

Quả thật anh rất thích hợp làm người được chọn để làm Vật chứa, nhưng vẫn kém xa Ẩn chủ thật sự.

Vương Nhất lắc đầu, nụ cười trên mặt vân giữ nguyên: “Cô sai rồi, tôi không nói nhầm, tôi chính là Ấn chủ.”

“Cô sai người đi bắt Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam để dụ Ẩn chủ, thật ra đó là cách đúng đăn nhất.”

Nói đến đây, Vương Nhất vẫn không quên khen ngợi Tử La Lan: “Quả thật cô đã thành _ công, vì tôi chính là Ẩn chủ, Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam là vợ và con gái của tôi.”

Nghe đến đó, vẻ mặt Tử La Lan hơi ngạc nhiên.

Nếu vậy có vẻ Vương Nhất đúng là Ẩn chủ.

Nhưng Tử La Lan vẫn cảm thấy hơi khó tin.

Cô ta đã điều tra thông tin của Vương Nhất, anh ta chỉ là một đứa con ở rể mà nhà họ Lý không thèm nhận, sao có thể là Ấn chủ danh tiếng vang dội được cơ chứ?

Tử La Lan do sự một lúc lâu, sau đó nhìn chăm chăm Vương Nhất rồi nói tiếp: “Anh lấy chứng cứ ra tôi mới tin anh là Ẩn chủ.”

“Chứng cứ?”

Vương Nhất cười nhạt, sau đó tiện tay lấy một chiếc huy chương tỏa ánh sáng vàng rực rỡ từ trong ngực, cười nói: “Cái này được coi là chứng cứ không?”

“Huy chương bảo vệ đất nước…”

Ánh mắt của Tử La Lan và người đàn ông mặc áo choàng lập tức thay đổi, họ nhìn huy chương Vương Nhất đang cầm với ánh mắt khó tin.

Huy chương tỏa ánh vàng rực rỡ như được mạ vàng.

Đây là huy chương bảo vệ đất nước.

Chỉ có cống hiến quan trọng với đất nước mới được đặc cách trao tặng huy chương này.

Nửa thế kỷ trước có một người cũng có Huy chương bảo vệ đất nước, nhưng đó là một ông lão mà cả đất nước phải biết ơn.
 
Chương 1913


Chương 1913

Ngọai trừ các thế lực gia tộc tham gia đại hội Bắc Cảnh thì những người đến xem cuộc chiến đều là những người dân bình thường.

Cho dù là Hạ Lãm hay là đám người Lương Nhật Tân thì bọn họ đều là những nhân vật lớn không thể với tới.

Kinh ngạc cảm thán cũng là chuyện bình thường.

“Khinh Hồng, đã lâu không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi?”

Cách đó không xa có một giọng nói già nua truyên đến.

Một ông lão chống gậy bước tới.

Theo sau ông ta là hai thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi.

Chẳng qua một trong số họ phải chống nạng vì bị gấy chân.

Xôn xaol Ngay sau đó, toàn bộ hiện trường đều khiếp sợ.

“Là gia chủ của Tần thị, vương tộc Yên Đô cuối cùng cũng tới rồi!”

Mọi người xung quanh khán đài đều hết sức kinh hãi.

Những cuộc xung đột trước đây cùng lắm chỉ là gia chủ của hào môn ở mỗi vùng.

Đối với người bình thường mà nói thì điều đó có lẽ đã năm ngoài tâm với rồi. Nhưng lúc này, ở nơi tụ tập của các ông trùm trong đại hội Bắc Cảnh thì gia chủ của hào môn cùng lắm chỉ có thể coi là trung đảng mà thôi.

Vương tộc Yên Đô mới thật sự là những người đứng đầu chuỗi thức ăn.

Mà ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm thậm chí còn là nhân vật cấp gia chủ trong vương tộc Yên Đô!

Ông cụ Tần sẽ không vô duyên vô cớ chào hỏi người khác, nếu không phải kết thù thì chính là báo ân.

Nhưng xét theo tình hình hiện tại thì khả năng kết thù là khá lớn.

“Xin chào ông cụ Tần.”

Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng đứng dậy, chậm rãi dùng nghi thức chào cao quý dành riêng cho vương tộc để chào hỏi Tần Vĩnh Nghiêm.

Nhưng từ trong mắt của cô có thể thấy được sự cảnh giác cao độ.

Tất cả phải kể đến chuyện bắt đầu từ năm năm trước.

Chồng của cô, Vương Nhất, đã đánh gấy chân của Tần Hồng Long, hủy hoại tương lai xán lạn của anh ta.

Toàn bộ người của Tần thị đều rất tức giận, mối hận thù này sẽ không dần phai nhạt theo thời gian mà ngược lại ngày càng sâu sắc hơn.

Nhưng lúc đó Vương Nhất đang tòng quân, được quốc gia bảo vệ nên Tần thị không còn cách nào khác.

Hiện tại Vương Nhất đã xuất ngũ, Tần thị nhất định sẽ ra tay với Vương Nhất.

Đối mặt với Tần thị to lớn như vậy, Lý Khinh Hồng căn bản không có năng lực bảo vệ Vương Nhất.

Tần Vũ cũng nhìn Lý Khinh Hồng một cách suy ngầm.

Bọn họ nhất định còn nhớ một chuyện.

Lần trước khi Lý Khinh Hồng trở về Yên Kinh, cô đã từng bị người của Lý thị bắt đi, định để cô tái giá với Tần thị, trở thành con dâu của nhà đó.

Nhưng đã bị Vương Nhất giận dữ chặn lại.

 
 
Chương 2068


Chương 2068

Trong gần 50 năm qua, người đạt được Huy chương bảo vệ đất nước trẻ nhất trong lịch sử là Ẩn chủ của nước H.

“Anh thật sự là Ẩn chủ?”

Vẻ mặt Tử La Lan chấn động, có cái này cuối cùng cô ta cũng phải tin.

“Người này, cô chắc chắn sẽ biết.”

Vẻ mặt Vương Nhất ẩn chứa ý cười.

Ngay sau đó, anh lấy một chiếc mặt nạ kim loại rồi đeo lên.

Ngau lập tức, khí chất cả người Vương Nhất xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cứ như thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, chấn động linh hồn người ta.

Ngay lập tức sắc mặt Tử La Lan thay đổi: “Là anh? Anh chính là Ẩn chủ, anh không lừa ai hết!”

Vương Nhất lại tháo mặt nạ, nhìn cô ta mỉm cười.

Lúc này Tử La Lan mới hiểu rốt cuộc mọi chuyện như thế nào.

Thật ra Vương Nhất đã sớm công bố thân phận là Ẩn chủ của anh với mọi người.

Chẳng qua, không ai tin, Ẩn chủ này là Ẩn kia.

Bất cứ ai lấy danh Ẩn chủ, họ đều coi như hưởng ké danh tiếng, lừa đời lấy tiếng.

Thời đại này là như vậy, có đôi khi anh nói sự thật nhưng lại chẳng có ai tin anh.

Người mặc áo choàng chẳng nói lời nào, chỉ nhìn Vương Nhất với ánh mắt bình thản.

Vương Nhất cũng thản nhiên liếc nhìn anh ta.

Không biết tại sao, Vương Nhất cảm thấy có một hơi thở quen thuộc từ trên người con dơi kia.

Cứ như họ đã biết nhau từ rất lâu về trước.

“Nói đi, các cô tìm tôi làm gì.”

Vương Nhất thu hồi ánh nhìn, rồi lại nhìn về phía Tử La Lan, hỏi.

Khi nói câu này, anh phóng ra một chút khí thế.

Bây giờ đã đến gaii đoạn đàm phán, mà đàm phán quan trọng nhất là khí thế.

Ở mặt này, Vương Nhất tự tin, anh chắc chăn không yếu hơn người khác.

Ánh mắt Tử La Lan nghiêm túc, nếu phải đối mặt với Ẩn chủ thật sự thì cô ta phải cẩn thận.

Cô cười: ‘Rất đơn giản, ‘Võng Lượng ‘ bọn tôi cũng không có ý xấu, trái lại chúng tôi đến đây để giúp anh giải quyết vấn đề.’ “Giải quyết vấn đề?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vương Nhất nheo mắt, nhìn cô ta với ánh mắt cảnh giác.

Tử La Lan cười, nói tiếp: ‘Mấy năm gần đây, chắc chắn anh đang tìm kiếm một người.”

“Người anh em tốt của anh, Tiêu Minh.”

“hH Nghe thế, ánh mắt Vương Nhất càng thêm tối đen, thậm chí sâu trong mắt còn có một tia sát ý lạnh lẽo.

Chuyện của Tiêu Minh vấn luôn là cái gai trong lòng anh.

Đây cũng là lý do tại sao anh hận tổ chức ‘Võng Lượng.

Lúc này Tử La Lan nhắc lại chuyện trước kia, như gợi lại sát ý của Vương Nhất.

“Cô thật sự nghĩ răng tôi không dám giết cô đúng không?”

Giọng điệu Vương Nhất lạnh lẽo, nói.
 
Chương 1914


Chương 1914

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì Lý Khinh Hồng suýt chút nữa đã trở thành con dâu của Tần thị.

Vương Nhất cũng mỉm cười đứng dậy, vô tình dùng thân thể chặn Lý Khinh Hồng lại, chìa tay về phía ông cụ Tần.

“Ông cụ Tần, tôi là chồng của Khinh Hồng, tôi tin ông đã từng nghe qua tên của tôi vào năm năm trước.”

Âm!

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt của đám người Tần thị khế thay đổi mà ngay cả đám người Lý Khinh Hồng cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Thật sự là hết chuyện để nói rồi saol Tân thị còn chưa nói về chuyện gãy chân của Tân Hồng Long mà anh lại chủ động nhắc đến.

Trong nháy mắt, trái tim của Lý Khinh Hồng dường như dâng lên đến tận cổ họng, vô cùng khẩn trương.

Tần Vĩnh Nghiêm hơi nheo mắt lại: ‘Người trẻ tuổi, tôi có thể hiểu đây là đang khiêu khích không?”

Trên mặt của Tân Hồng Long cũng để lộ ra một tia tức giận.

Nhưng không hề có sát khí.

Anh ta đang hợp tác cùng Vương Nhất, đương nhiên phải buông bỏ ân oán, nhưng đám người Tần Vũ lại không biết!

Vương Nhất dường như không nhận ra lời đe doạ của ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm, anh vấn tươi cười ôn hòa.

“Có phải khiêu khích hay không hoàn toàn phụ thuộc vào phán đoán của ông cụ Tần.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên hoảng hốt, vội vàng ra hiệu cho Vương Nhất đừng nói nưa.

Chuyện của Tần Hồng Long vốn là nỗi xấu hổ rất lớn của Tần thị, nhưng Vương Nhất lại năm lần bảy lượt khiêu khích, quả thực đã chạm vào ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Tân Vĩnh Nghiêm mỉm cười: ‘Tuy rằng tôi đã già, nhưng cũng là gia chủ, không thể để cho người khác xâm phạm đến uy nghiêm của gia tộc.”

“Tôi thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, ân oán đáng lễ phải được giải quyết từ năm năm trước, vậy mà lại kéo dài đến tận bây giờ.”

ÂmI Sau khi ông cụ Tần nói hết câu, đám người Lý Khinh Hồng lập tức cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ lớn.

Nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống đến mức đóng băng.

Những lời mà Tân Vĩnh Nghiêm nói chính là tỏ ý Tân thị cũng đã lên kế hoạch xuống tay với Vương Nhất.

“Ông cụ Tân có chuyện gì vậy?”

Một tiếng cười sảng khoái khác vang lên.

Một thanh niên cao to bước đến, trên người còn đeo một huy hiệu bằng vàng sáng lấp lánh.

Phía sau, có một thanh niên đi theo, anh ta tên Vương Lâm.

“Vương thị cũng tới đây!”

Sắc mặt của Lý Khinh Hồng càng trở nên khó coi, áp lực đột nhiên nảy sinh.

Vương Hạn Kiệt nhìn thấy Vương Nhất thì đột nhiên nheo mắt lại.

“Đây không phải là người đã ném huy hiệu của tôi lần trước sao?”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng và đám người Lý Tuyết Nhi cũng nhìn về phía Vương Nhất với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Thật sự quá kinh hãi!
 
Chương 2069


Chương 2069

Trong lòng Tử La Lan sợ hãi, nhưng cô ta vân cười nói: ‘Đương nhiên không phải, tôi tin răng nếu anh muốn giết tôi thì kể cả thuộc hạ của tôi có ngăn anh thì tôi vẫn sẽ mất mạng.”

Vương Nhất không nói gì, chờ cô ta nói tiếp.

Tử La Lan cười, nói tiếp: ‘Nhưng anh sẽ không giết tôi vì chỉ có tôi biết Tiêu Minh đang ở đâu.”

“Anh ấy ở đâu?”

Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo, anh hỏi.

Tử La Lan cười khanh khách: “Anh đừng vội, cứ từ từ nghe tôi nói đã.”

“Đầu tiên, tôi có thể nói cho anh, người anh em tốt của anh vẫn còn sống, vẫn còn đang sống rất hạnh phúc, anh ta cũng có một người phụ nữ để âu yếm…”

Nói tới đây, Tử La Lan liếc nhìn đống hoang tàn phía sau.

Ở đó có một người phụ nữ đang đứng sững sờ như một pho tượng.

Cô ta không nhúc nhích mà im lặng rất lâu.

Vương Nhất cũng không nói gì, chỉ cảm thấy xót thương cho Khương Nhã My.

Một người phụ nữ, chờ anh ta ba năm, nhưng cuối cùng kết quả lại như vậy.

Tử La Lan cười, nói tiếp: ‘Chỉ cần anh chấp nhận một yêu cầu của tôi là tôi sẽ lập tức cho anh nhìn thấy Tiêu Minh.”

Vương Nhất híp mắt nhìn cô ta: “Yêu cầu gì?

Tử La Lan cười nói: “Tham gia vào ‘Võng Lượng, trở thành đồng bọn của chúng tôi, như thế anh có thể gặp được Tiêu Minh.”

Aml Cô ta vừa nói xong, khí thế trên người Vương Nhất lập tức bùng bổ, anh nhìn cô †a với ánh mắt nguy hiểm lạnh lùng.

“Cô muốn chết sao.”

Nói đùa, anh hận Võng Lượng nhất, sao có thể tham gia Võng Lượng?

Chuyện này chẳng khác nào phản bội đất nước!

“Anh đừng vội, cứ nghe tôi nói hết đã.”

Tử La Lan cười lớn nói: “Võng Lượng chúng tôi có thể thay đổi tương lai của thế giới, bất cứ quốc gia nào không nghe theo đều sẽ bị hủy diệt.”

“Anh biết vụ án toàn nhà nổ mạnh mười năm trước chữ? Chính chúng tôi gây ra đó.”

Giọng điệu Tử La Lan bình tĩnh, cứ như đang kể một chuyện hết sức bình thường: “Nếu anh tham gia với chúng tôi, chúng tôi sẽ không hạn chế sự tự do của anh, anh vẫn có thể sống hạnh phúc với vợ và con gái mình, còn có thể gặp được Tiêu Minh, sao lại không làm cơ chứ?”

Vương Nhất không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Cô ta.

Lời này của Tử La Lan nghe như mời chào nhưng thực chất lại là đe doạ.

Mối đe doạ rất rõ ràng!

Đồng thời Vương Nhất cũng rất ngạc nhiên, không ngờ vụ nổ toà nhà thế giới gây chấn động toàn cầu mười mấy năm trước lại là do Võng Lượng làm.

Việc làm này là để thể hiện sức mạnh của Võng Lượng đối với Vương Nhất.

Đây là tổ chức bí ẩn giàu có không ai địch nổi, thế lực trải rộng khắp thế giới.

Trở thành kẻ thù của tổ chức quốc tế thế này chẳng phải tự tìm cái chết sao?
 
Chương 1915


Chương 1915

Rốt cuộc Vương Nhất đã trêu chọc bao nhiêu vương tộc rồi?

Cho dù là Tân thị hay là huy hiệu đại diện cho thân phận của Vương Hạn Kiệt bị vứt bỏ thì Lý Khinh Hồng đều không biết những điều này.

Các vương tộc đều muốn nhân lúc đại hội Bắc Cảnh lần này để xuống tay với Vương Nhất!

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều sôi nổi thảo luận.

“Bọn họ gặp phải phiền phức rồi, đồng thời đắc tội với Vương thị và Tần thị. Hai nhà này cũng xem như vương tộc lâu đời ở Yên Đôi”

“Cho dù có được cô Lý che chở thì cũng không nên gây sự như vậy!”

“Lần này Lý thị cũng sẽ bị liên lụy!”

Nghe tiếng nghị luận ở xung quanh, sắc mặt của Vương Nhất cũng không chút thay đổi, thậm chí còn khế mỉm cười.

“Xem ra anh đã tìm được huy hiệu rồi nhỉ.

Đáng lễ tôi nên ném nó xa hơn một chút.”

Nghe vậy, trong mắt Vương Hạn Kiệt chợt lóe lên tia sát khí.

Vương Nhất quay đầu lại, nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt trấn an, sau đó lại nhìn về phía đám người phía sau Vương Hạn Kiệt.

Khí tức của bọn họ rất mạnh, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với năm anh em mà anh từng đụng phải ở Thế Giới Chi Nhãn.

Đối mặt nhóm người cường giả này, Vương Nhất tiếp tục mỉm cười: “Thế nào, anh tạm thời thay người đại diện mạnh hơn rồi sao?”

“Làm càn! Anh đã thủ tiêu năm vị cường giả đại diện cho Vương thị xuất chiến, tôi nhất định phải báo hận rửa thùi”

Vương Hạn Kiệt tức giận nói.

Lý Khinh Hồng, Hạ Lãm, Hồ Cương, Lương Nhật Tân và những người khác choáng váng đến tột cùng.

Năm cao thủ đại diện cho Vương thị xuất chiến đều bị Vương Nhất thủ tiêu sao?!

Đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Vương Nhất cười đáp: “Vương thị của các người phải nên cảm ơn tôi mới đúng. Nếu không nhờ tôi giúp kiểm tra trình độ của năm người kia, để họ thật sự đến đại hội Bắc Cảnh thì chẳng phải Vương thị của các người sẽ tổn thất rất lớn sao?”

Vương Hạn Kiệt trâm mặt không nói lời nào.

Mặc dù lời nói của Vương Nhất ngông cuồng, nhưng cũng có vài phần sự thật.

Anh ta lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm thậm chí không dám hó hé câu nào, bởi vì năm anh em kia là do anh †a tìm đến.

Vốn tưởng rằng đã đủ đại diện cho Vương ị thị xuất chiến, không ngời lại bị Vương Nhất thủ tiêu trong một hiệp.

Sau khi xảy ra sự việc kia, Vương Lâm suýt chút nữa đã bị Vương Hạn Kiệt măng chửi đến chết.

“Mặc kệ như thế nào, nếu như anh đã tấn công cường giả của Vương thị tôi thì chính là kẻ thù của Vương thị!”

 
 
Chương 2070


Chương 2070

Cho dù có là Ẩn chủ nước H thì cũng phải thần phục!

Sau đó nói cho Vương Nhất những lợi ích khi gia nhập Võng Lượng, dựa trên nền tảng không tước đi cuộc sống vốn có rồi cho lợi nhuận.

Vừa ban ân vừa đe doại Khiến người khác không thể từ chối!

Thấy Vương Nhất không nói gì, nụ cười trên mặt Tử La Lan càng thêm quái dị, cô ta hỏi: “Thế nào? Gia nhập vào tổ chức của chúng tôi không có hại gì với anh, chỉ có lợi, anh không có lý do gì để từ chối cả.”

Ánh mắt Vương Nhất lãnh đạm: “Các cô bắt đại ca của tôi tức là kẻ thù của tôi, tôi không làm được việc đầu hàng trước kẻ thù.”

Vì vậy Tử La Lan lại càng cười vui vẻ hơn: “Xem ra Ẩn chủ cũng là kẻ không có não!”

“Trên đời nào có kẻ thù vĩnh viễn? Chỉ cần có lợi ích thì không người bạn nào không thể kết!”

“Anh nói chúng tôi bắt đại ca của anh?

Đúng, chúng tôi đã bắt nhưng chúng tôi không làm hại anh ta, ngược lại bây giờ anh ta còn sống rất tốt.”

Tử La Lan nhìn Vương Nhất, nói: “Với anh ta thì đây là một cơ hội, một vận may, anh ta biết ơn chúng tôi là sự thật không thể chối cãi. Kết quả thế này anh và cô Khương có còn hận chúng tôi nữa không?”

Vương Nhất im lặng hồi lâu mới nói: “Đây chỉ là lời nói một phía của cô, tôi còn chưa được gặp Tiêu Minh làm sao tin được các cô?”

Tử La Lan bình tĩnh nói: “Anh không thể không tin, Lãnh Nhan – thuộc hạ của anh đã trở về tổ chức Võng Lượng, với cô ta mà nói, điều này cũng như trở về “nhà” của mình, nói lên răng cô ta cũng thấy Võng Lượng là nơi nuôi dưỡng, đào tạo cô tal”

“Nói thêm một điều nữa đi.”

Tử La Lan dừng một chút rồi nói tiếp: ‘Anh biết vì sao ba năm trước chúng tôi lại bắt Tiêu Minh đi không?”

“Vì sao?”

Vương Nhất nhướng mày hỏi.

“Bởi vì trong cả Ẩn Vu của nước H này chỉ có ba người là cậu, Tiêu Minh và Khương Nhã My là được chúng tôi ưng ý thôi.”

“Khi đó chúng tôi đã xếp thú hạng, thứ tự ưu tiên là anh, Tiêu Minh, Khương Nhã My’ “Nói cách khác mục tiêu tối ưu ban đầu của chúng tôi không phải Tiêu Minh, mà là… anh.”

Ánh mắt Tử La Lan bỗng chốc trở nên sâu thắm, cô ta nhìn chăm chằm vào Vương Nhất nói.

“151”

Vương Nhất rất ngạc nhiên.

“Đúng thế, tiềm lực của anh mới là vô hạn, chỉ là nhiệm vụ đó nên là do anh thi hành nhưng Tiêu Minh lại tình nguyện thay anh đi hoàn thành nên mới trở thành vật thế thân cho anh.”

Tử La Lan nói xong những lời này không chỉ Vương Nhất bị sốc mà Khương Nhã My đăng sau đống đổ nát cũng run rẩy kịch liệt, không thể tin được.

“Cho nên lần này các cô quay lại là muốn tôi gia nhập vào tổ chức của các cô?”

Vương Nhất nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, hỏi.

“Đúng thế”

Tử La Lan không phủ nhận: “Không chỉ tôi thấy tiếc mà đến thủ lĩnh của chúng tôi cũng cảm thấy tiếc, nếu là anh thì Võng Lượng sẽ không còn đối thủ nữa.”
 
Chương 1916


Chương 1916

Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nói với Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng khẩn trương năm tay Vương Nhất, cô có thể cảm nhân được một luồng sát khí khổng lồ.

Trên mặt Vương Hạn Kiệt mang theo một nụ cười chế giễu: “Lần trước chỉ do bất cẩn thôi. Hiện tại, anh cảm thấy mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?”

Bên phía Tần thị đã ngừng nói, bọn họ đang mỉm cười hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.

Kết quả mà bọn họ muốn chính là Vương Nhất phải trả giá cho tất cả.

Không quan trọng người nào sẽ ra tay.

Bởi vì những hành động của Vương Nhất đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Tân thị.

Lúc này, đã có Vương thị ra tay thay Tần thi, bọn họ vui mừng còn không kịp.

Bầu không khí tại hiện trường ngưng trọng và vô cùng nghiêm túc, như thể cuộc xung đột sẽ bùng nổ trong khoảnh khắc tiếp theo.

Lý Khinh Hồng đã cầm sẵn điện thoại di động trong tay, nếu xảy ra chuyện không ổn thì cô sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát.

“Từ khi nào mà lá gan của Vương thị lại lớn như vậy, ngay cả con rể của tôi mà cũng dám động vào?”

Đột nhiên, ngay lúc này lại có một giọng nói bình tính mà uy nghiêm của phụ nữ vang lên.

Âm thanh này giống như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

Bởi vì bọn họ đã quá quen thuộc với giọng nói này, cho dù đã qua hai mươi năm thăng trầm cũng không bao giờ quên được.

Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên hoảng sợ, Tần Vĩnh Nghiêm cũng khế run rẩy, tròng mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng.

Không có nhiều người có thể khiến Tần Vĩnh Nghiêm cảnh giác.

Nữ vương của Yên Kinh vào hai mươi năm trước chính là một trong số đó.

Nghe được giọng nói này, khuôn mặt Lý Khinh Hồng hơi biến sắc, nhưng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết người phụ nữ kia xuất hiện thì bọn họ sẽ không sao cả.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn theo, chỉ thấy một nhóm người tiến đến.

Đi đầu là hai người phụ nữ giống như nữ Vương.

Năm tháng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người họ, ngược lại còn có một sức hút trưởng thành như đã trải qua thế tục.

“Mẹ vợt Dì nhỏi”

Trên mặt Vương Nhất cũng xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Hai người phụ nữ đại diện cho Lạc thị chậm rãi tiến đến đây chính là mẹ vợ và dì nhỏ của Vương Nhất.

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy.

Cảnh tượng này rơi vào mắt những người đứng xem xung quanh, không một ai không trợn mắt há hốc mồm.

“Đây chẳng phải là vương tộc Lạc thị sao?

Hiện tại đã có ba vương tộc Yên Đô xuất hiện ở chỗ này!”

“Ba vương tộc lớn tề tụ, sẽ xảy ra xung đột gì sao?”
 
Chương 2071


Chương 2071

Nói đến đây Tử La Lan đưa tay về phía Tử La Lan: “Nói nhiều như vậy, cũng đã bố trí rất nhiều rồi, mục đích của chúng tôi chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành từ ba năm trước.”

“Đây là thành ý của chúng tôi, bây giờ phải xem anh lựa chọn thế nào.”

Tử La Lan chân thành nhìn Vương Nhất: “Gia nhập vào tổ chức của chúng tôi thì anh sẽ là Ẩn chủ của nước H, vợ và con gái anh hay Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, sẽ không còn ai bắt nạt ức hiếp vợ con anh nữal”

Nghe đến đây, Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

“Thứ cho tôi từ chối”

Nói bao nhiêu, lãng phí bao nhiêu nước bọt nhưng lại nhận được câu trả lời này, ánh mắt Tử La Lan bỗng trở nên u ám.

“Anh chắc chứ?”

Cuối cùng Tử La Lan thẹn quá hoá giận, trong giọng điệu cũng mang theo vẻ đe doa.

“Chắc chắn.”

Vương Nhất nhàn nhạt nói: ‘Ngày nào tôi còn là Ấn chủ của nước H thì sẽ lấy mình làm tấm gương sáng, quyết không đầu hàng trước địch!”

“Có ân báo ân, có oán báo oán, tôi có cách báo thù của mình chứ không phải gia nhập vào tổ chức của các cô.”

Giọng nói trầm thấp như thể thổi còi phản công, vang vọng khắp nơi này.

Khương Nhã My đăng sau đống đổ nát đã khóc từ lâu.

Cô ta căn răng thật chặt cố gắng không để mình khóc thành tiếng.

Vương Nhất nói không sai, yêu và hận bắt đầu từ cô ta thì cũng nên kết thúc từ cô ta.

Mặc dù đã biết được chân tướng, nhưng cô ta cũng phải đi tìm kết quả của sự thật.

Ánh mắt Tử La Lan hoàn toàn trầm xuống, còn loé lên một tia sát ý: “Anh từ chối tôi không sợ tôi cho nổ tất cả bom ở nơi này à?”

“Cô cứ thử đi?”

Vương Nhất nhìn cô ta bằng ánh mắt mỉa mai, giọng điệu ngông cuồng kiêu ngạo.

Nhưng Tử La Lan không ấn nút ngay.

Bom là con át chủ bài cuối cùng của cô †a, chưa tới lúc thực sự cần thiết thì cô ta không thể ấn.

“Nếu anh không đồng ý thì tôi chỉ có thể cho người đánh anh đến khi nào anh đồng ý thôi!”

Tử La Lan lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Vương Nhất bật cười: ‘Cô chắc chắn muốn chơi trò vũ lực với tôi chứ?”

Tử La Lan chế nhạo: ‘Anh vấn chưa biết định nghĩa thế nào là đối thủ mạnh rồi!”

“Vậy ư?”

Ý cười trên mặt Vương Nhất càng rõ hơn: “Ba năm trước Võng Lượng mất đi hàng nghìn tinh anh, các cô có biết những tỉnh anh đó đi đâu rồi không?”

Cơ mặt Tử La Lan co giật, cô ta nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt hung dữ.

Điều này còn cần phải hỏi à?

Ba năm trước tuy họ thành công bắt được Tiêu Minh nhưng khi chuẩn bị rút lui thì bị một mình Vương Nhất chặn đánh.

Tổng cộng có ba nghìn tinh anhI Tất cả đều bị chôn vùi trong một hẻm núi Tên tuổi của Vương Nhất cũng vang khắp toàn thế giới.
 
Chương 1917


Chương 1917

Ánh mắt của những người đứng xem xung quanh đầy kinh hoàng và chấn động, bọn họ bàn tán sôi nổi.

Trên thực tế, sau Tần thị, Vương thị lần lượt xuất hiện cũng đã khiến bọn họ đủ kinh hãi rồi.

Và sự xuất hiện của Lạc thị lại càng đẩy mâu thuần ở nơi này lên đến đỉnh điểm.

Dù sao cũng là vương tộc Yên Đô, một gia tộc tùy tiện xuất hiện thôi cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Càng không cần nói đến việc ba vương tộc lớn đã †ề tụ tại đây.

Hàng loạt ánh mắt kinh ngạc và thảng thốt nhìn về phía Vương Nhất với vẻ không thể †in được.

Mọi người đều thầm nghĩ rốt cuộc chàng trai này có năng lực gì lại có thể khiến ba vương tộc lớn xuất hiện vì anh?

Cộp cộp cộp!

Cách đó không xa, tiếng bước chân giòn vang của Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy vang lên.

Hai người nắm tay nhau bước vào, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều đỉnh cao.

Người sau mặc một chiếc áo khoác thời trang thật dài, che phủ phần dưới của cơ thể, bó sát để lộ mắt cá chân trắng như tuyết, dưới da có thể mơ hồ nhìn thấy từng đường gân xanh hơi mờ.

Phấn mắt màu tím nhạt được vẽ trên lông mi trông vô cùng quyến rũ.

Dì nhỏ luôn là người đi đầu trong các mode thời trang, dung mạo tỷ lệ nghịch với tuổi tác, nếu nói bà ta tầm 30 tuổi cũng sẽ có khối người tin.

Nhưng khác với Lạc Thanh Thủy, Lạc Thanh Hiền lại giống một miếng ngọc hổ phách đã lắng đọng trong một thời gian dài, sự hào nhoáng đã biến mất.

Cho dù đã hoàn tục nhưng bà ta vẫn duy trì thói quen ăn chay niệm Phật, cả người trông lãnh đạm mà điềm tĩnh.

Tựa như chỉ cần đứng cạnh bà ta thì con người sẽ quên đi ân oán thù địch.

Đăng sau lưng họ cũng có rất nhiều cao thủ với khí thế mạnh mẽ, đại diện cho Lạc thị xuất chiến ở đại hội Bắc Cảnh.

“Con không sao chứ?”

Cuối cùng, khi hai người đã đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền nhẹ nhàng hỏi.

“Không sao.”

Lý Khinh Hồng ôn hòa đáp lại.

Lạc Thanh Hiền cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhẹ.

“Bà chủ!”

Ở phía sau, Lý Thiên Dương không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Thanh Hiền, kích động gọi lớn.

Lạc Thanh Hiền quay đầu nhìn lại, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn.

“Tôi đã không còn là bà chủ của Lý thị, ông xu không cần gọi tôi là ‘bà chủ”: Mặc dù sự kiện “tranh giành con gái” đã xảy ra hai mươi năm trước, nhưng Lý Thiên Dương vấn theo bản năng kính sợ Lạc Thanh Hiền.

“Thằng nhóc, chẳng phải tôi đã nói với cậu là nếu gặp phiền phức thì nhất định phải gọi điện cho dì nhỏ sao? Dì nhỏ sẽ ra mặt giúp cậu.”

Lạc Thanh Thủy bước đến bên cạnh Vương Nhất, vẻ mặt hơi tức giận, bà ta không hài lòng vì Vương Nhất không thông báo cho mình biết.

Đối với chuyện lần này, Vương Nhất đành phải cười khổ: “Con đã biết, lần sau nhất định sẽ gọi điện cho dì nhỏ.”
 
Chương 2072


Chương 2072

Võng Lượng tổn thất nặng nề, cuối cùng dưới cơn thịnh nộ đã mời bát đại chí tôn từ khắp các nơi trên thế giới cùng tới nước H với ý định thực hiện ‘kế hoạch giết Ẩn’.

Vấn là Vương Nhất.

Một mình đứng trên đỉnh núi U Hằng nghênh đón.

Đại chiến ba ngày ba đêm, cuối cùng một mình Vương Nhất giết được hết toàn bộ bát đại chí tôn của thế giới.

Lúc này hung danh Ẩn chủ đã trở nên nổi tiếng khắp thế giới, ai ai cũng biết nước H đã có Ẩn chủ.

Chỉ cần Ẩn chủ ở nước H một ngày thì hoà bình của nước H có thể được đảm bảo.

Bây giờ Vương Nhất nhắc lại chuyện này chính là vạch trần vết sẹo của Võng Lượng.

“Giết cho tôi!”

Tử La Lan thẹn quá hoá giận, phẫn nộ quát lên với Dơi.

Đồng thời Tử La Lan còn đưa điều khiển từ xa điều khiển bom cho Dơi, khi nào ấn nổ bom do anh ta quyết định.

Nói xong Tử La Lan rời khỏi đây.

Nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, Khương Nhã My đăng sau đống đổ nát cũng rời khỏi đây.

Cô ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là tháo dỡ bom.

Vương Nhất dùng đuôi mắt liếc nhìn bóng lưng Khương Nhã My, chiến trường bên ngoài đành giao cho cô ta.

Bên trong và bên ngoài phòng thể dục thực ra là một thể.

Vương Nhất phải ngăn Dơi nhấn bom để tranh thủ thời gian cho Khương Nhã My tháo bom.

“Anh chính là Dơi?”

Vương Nhất nheo mắt nhìn Dơi rồi hỏi.

Bốp!

Dơi không nói lời nào mà trực tiếp tung năm đấm vào mặt Vương Nhất.

Vương Nhất lập tức bị đánh bay.

“Đây là thực lực của Ẩn chủ à? Cũng chỉ có thế thôi!”

Giọng Dơi lạnh nhạt, bốn cợt.

Vương Nhất nhanh chóng đứng dậy, lau vết máu bên khoé miệng.

Anh không nói gì, chỉ nhìn Dơi với vẻ mặt lạnh lùng.

Từ Dơi, Vương Nhất cảm nhận được một luông dao động rất mạnh mẽ.

Cộp cộp cộp!

Phía sau lại vang lên tiếng bước chân nặng nề trầm thấp.

Những vũ khí chiến đấu cũng bao vây lại đây.

Vương Nhất lạnh lùng nhìn Dơi: ‘Các người chỉ biết lấy nhiều hiếp ít thôi à?”

Giọng Dơi khàn khàn, anh ta cười khẩy: “Anh không phải là Ẩn chủ của nước H sao? Ẩn chủ của nước H lấy một địch trăm, hắn là chuyện thường như cơm bữa chứ?”

Vương Nhất vẫn im lặng, mặc dù có thể đánh trả nhưng anh vẫn chỉ có thể chịu bị đánh.

Nếu cảnh này bị người ngoài nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ vô cùng kinh ngạc.
 
Chương 1918


Chương 1918

Dựa vào bản tính sợ thiên hạ không đủ loạn của dì nhỏ, e răng thể nào cũng làm cho người ta đầu rơi máu chảy thì mới chịu bỏ qua.

Trong lúc vô tình, nơi này đã biến thành hai nhóm người đối đầu lấn nhau.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lạc thị cùng một phe, Tần thị cùng Vương thị cùng một phe.

Sắc mặt của Vương Hạn Kiệt trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ một mình Lạc Thanh Thủy cũng đã khiến anh ta cảm thấy áp lực, đừng nói đến người đứng bên cạnh bà ta là nữ vương Yên Kinh, người từng oai phong lãm liệt một cõi vào hai mươi năm trước.

“Dì Lạc, thằng nhóc kia không chỉ đả thương cao thủ của Vương thị mà còn vứt huy hiệu thân phận của cháu, chẳng lẽ các người muốn bao che cho anh ta sao?”

Vương Hạn Kiệt trầm giọng hỏi.

“Bao che?”

Lạc Thanh Thủy cười lạnh lùng nói: “Cháu rể của tôi cũng không làm gì sai, tôi bao che cái gì đây?”

“Là do cao thủ của Vương thị các người kém cỏi hơn người khác, trách được ai?

Về phần ném huy hiệu của cậu… Tôi cũng không nhìn thấy Vương Nhất ném nó đi, cho nên không tính!”

Hai tay Lạc Thanh Thủy chống nạnh, hung hăng giận dữ hét vào mặt Vương Hạn Kiệt.

Có một người chị lợi hại làm chỗ dựa, Lạc Thanh Thủy đã quen với việc cậy mạnh lớn tiếng.

Chỉ cần không phải là nhân vật lớn đứng đầu trong vương tộc, còn lại những người khác thì Lạc Thanh Thủy luôn luôn không Sợ, muốn mắng cứ mắng thôi.

Vương Hạn Kiệt ở bên này trở nên đờ đần, bị mấy câu nói của Lạc Thanh Thủy làm cho ngây người.

Rõ ràng anh ta mới là người bị hại, sao đến miệng của Lạc Thanh Thủy thì bản thân lại biến thành một tên tội phạm hung ác vậy?

Hơn nữa, cái gì mà không nhìn thấy Vương Nhất vứt huy hiệu nên không tính chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Vương Hạn Kiệt giận đến mức run cả người, khuôn mặt cũng tái xanh.

Khinh người quá đáng!

Cmn khinh người quá đáng!

“Dì Lạc, tôi tôn trọng dì là tiền bối nên mới gọi một tiếng dì. Nhưng nếu dì không phân biệt được đúng sai thì cũng đừng trách Vương thị của tôi không khách sáo!”

Vương Hạn Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Thanh Thủy, trầm giọng nói.

“Cậu đang vô lễ với tôi à? Tôi còn đang mong cậu đừng khách sáo với tôi nữa đấy!”

Lạc Thanh Thủy sải bước đến trước mặt Vương Hạn Kiệt, mặc dù không cao bằng anh ta nhưng khí thế không hề thua kém.

Bà ta liếc nhìn huy hiệu thân phận trên áo của Vương Hạn Kiệt, đột nhiên vươn tay giật lấy, sau đó trực tiếp ném thẳng vào thùng rác cách đó không xa.

“Nhìn thấy chưa? Hiện tại mới thật sự vứt huy hiệu của cậu đi đấy!”

Lạc Thanh Thủy nhìn Vương Hạn Kiệt, lạnh lùng nói.

Bùm!

Lần này, tất cả người của Vương thị đều phần nộ.

Vương Lâm tức giận hét vào mặt Lạc Thanh Thủy: “Bà thật to gan, dám vứt bỏ huy hiệu của anh trai tôi!”
 
Chương 2073


Chương 2073

Cùng lúc đó, bên ngoài phòng thể chất đã có rất nhiều người vây quanh.

Đau phần là các gia tộc đến từ các thành phố khác nhau, họ tập trung bên ngoài phòng thể chất không một ai rời đi.

Họ đến vì đại học biên giới phía Bắc, trước khi có kết quả, họ không thể rời đi.

Bên ngoài, ngoài xe bọc thép trong chiến trường Giang Thành ra thì còn có một chiếc xe cấp cứu.

Những người bị thương đã được đưa tới bệnh viện.

Lý Mộng Đình cũng đã được khiêng lên xe cứu thương, có Lý Thiên Dương và Văn Bội Cầm đi cùng.

Lý Khinh Hồng giao Vương Tử Lam cho Lạc Thanh Hiền, sau đó bất chấp tất cả chạy về phòng thể chất.

Vương Nhất vẫn đang trong phòng thể chất, cô không thể đi được.

Cô phải ở lại với anh.

Cho dù chết thì cũng phải chết cùng nhau.

Nhưng có người đã kéo cô lại.

Nguy Thương Kiều lạnh lùng nhìn cô: “Nếu không phải ba cô bảo tôi không cho cô vào thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến cô đâu!”

“Tránh rat”

Lúc này Lý Khinh Hồng không có thời gian tranh luận với bà ta, cô đẩy bà ta ra, tiếp tục xông vào.

Chát!

Nguy Thương Kiều tát mạnh vào mặt cô, phần nộ quát lên: “Cô làm loạn đủ chưa?

Khó khăn lắm mới thoát ra được mà cô còn định chui đầu vào chỗ chết nữa à?”

Thực ra bà ta chỉ mong Lý Khinh Hồng đi vào.

Nhưng Lý Thế Nhân đã ra lệnh không được cho cô vào.

Vì vậy dù bà ta ghét Lý Khinh Hồng đến mấy cũng phải giữ cô lại.

“Chồng tôi ở bên trong, anh ấy hy sinh thân mình để cứu tất cả mọi người ở đây, tại sao không có ai muốn đi vào cứu anh ấy?”

Lý Khinh Hồng đỏ mắt, điên cuồng gào thét.

Chỉ mới nói một câu mà nước mắt cô đã tuôn ra, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

“Cho tôi vào!”

Cô cứ lao vào trong như một kẻ điên.

Bảo vệ ở cửa kéo thế nào cũng vô ích.

Lý Tuyết Nhi cũng ôm chặt cô, khóc lóc nói: Chị, vô ích thôi, phòng thể chất đã bị phong toả rồi, không vào được đâu!”

Lúc này Nguy Thương Kiều sải bước tiến lên: “Cô muốn biết tình hình của chồng cô đúng không? Tôi đi hỏi giúp cô!”

Nói xong bà ta chạy tới hỏi bảo vệ: “Có thể giúp tôi vào xem tình hình bên trong phòng thể chất được không, xem người tên Vương Nhất còn sống không?”

Bảo vệ gật đầu: “Chờ chút.”

Anh ta nhìn vào trong rồi nhanh chóng đi ra.

Anh ta lắc đầu: “Vô phương cứu chữa, thuộc hạ của Tử La Lan đang điên cuồng đánh hội đồng anh ta, bên cạnh còn có một vài vũ khí chiến đấu, anh ta sắp bị đánh chết rồi.”
 
Chương 1919


Chương 1919

Vương Hạn Kiệt đã giận dữ đến mức sắc mặt tái nhợt, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.

Đây đã là lần thứ hai anh ta bị vứt huy hiệu kể từ khi đến Giang Thành.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình và những người khác cũng sững sờ.

Không ngờ dì nhỏ sẽ dùng cách thức này để đánh trả.

Đây chẳng phải là đang tát vào mặt Vương Hạn Kiệt một lần nữa, thậm chí còn dẫm nát tôn nghiêm của toàn bộ Vương thị trên mặt đất!

“Phụ nữ nhà họ Lạc, bà thật quá đáng.”

Lúc này, một giọng nói già nua nhưng chứa đầy sự phần nộ vang lên.

Ông cụ Tân Vĩnh Nghiêm cũng nổi giận khi nhìn thấy cảnh này.

Đôi mắt đục ngầu của ông ta thản nhiên nhìn Lạc Thanh Thủy: “Mau nhặt huy hiệu thân phận của Vương Hạn Kiệt lên, lau sạch rồi trả lại cho cậu ta. Chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra.”

Lạc Thanh Thủy cuối cùng cũng cảm thấy hơi e ngại khi đối mặt với gia chủ của Tân thị, nhưng bà ta cũng không sợ hãi lắm.

Bởi vì chị gái của bà ta đang ở bên cạnh.

“Lời này sai rồi.”

Rốt cuộc Lạc Thanh Hiền cũng tiến lên một bước, đi đến trước mặt em gái mình, nụ cười điềm tĩnh trên khuôn mặt đã phai nhạt không ít.

“Đạo Phật có một câu nói, vạn vật đều chú ý tới nhân quả.”

“Tân thị của các người cùng Vương thị ức hiếp người nhà của tôi trước, em gái tôi chỉ vứt huy hiệu thân phận của tiểu bối Vương thị để trút giận, tại sao lại không thể chứ?”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của người hai bên Tần – Vương đều thay đổi rõ rệt.

Tân Vĩnh Nghiêm khẽ thở dài một tiếng trong lòng, cho dù đã rời khỏi Yên Kinh hai mươi, nhuệ khí và sự sắc bén của năm đó đã bị bào mòn nhưng nữ vương Yên Kinh vấn là nữ vương Yên Kinh.

Điều này chưa từng thay đổi.

“Nhưng tại sao bà không hỏi xem vì nguyên nhân gì mà Tần thị của tôi và Vương thị lại đến gây phiền toái cho người nhà bà?”

Ánh mắt sắc bén của Tần Vĩnh Nghiêm nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hiền.

Lạc Thanh Hiền chỉ khẽ lắc đầu: “Không cần hỏi, con người của tôi không có ưu điểm nào khác ngoài trừ bênh vực người mình”

“Người mà các người muốn đánh là con rể của tôi, người bị liên lụy là con gái lớn mà tôi luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”

Âm thanh này vang lên, trên người Lạc Thanh Hiền đồng thời xuất hiện một luồng khí vô hình nhưng lại rất mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.

Bao gồm cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Vương Hạn Kiệt cảm thấy có chút khó thở trước khí thế này.

“Tôi tụng kinh niệm Phật hai mươi năm, xem danh lợi tài quyên như mây khói, tất cả đều buông bỏ được, nhưng chỉ có bọn họ là tôi không bỏ xuống được.”

Nói xong của cuối cùng, ánh mắt của Lạc Thanh Hiền đã sớm trở nên lạnh lẽo.
 
Chương 2074


Chương 2074

“Thật không?”

Nguy Thương Kiều nghe vậy thì trong lòng mừng như điên.

Bà ta đi tới trước mặt Lý Khinh Hồng, nhìn cô từ trên cao xuống: ‘Gô đừng ôm hy vọng nữa, Vương Nhất sắp bị đánh chết rồi!”

Âm…

Dứt lời, Lý Khinh Hồng lảo đảo ngã xuống đất, cô không chịu nổi cú sốc này mà ngất đi.

Không biết bao lâu sau Lý Khinh Hồng mới từ từ tỉnh lại, phát hiện Vương Tử Lam đang ở bên giường nhìn mình với ánh mắt đáng thương.

“Mẹ, sao ba vấn chưa về…”

Cô bé uể oải không có tinh thân, đôi mắt to long lanh còn có chút sương mù, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

Lý Tuyết Nhi cũng buồn bã ngồi bên cạnh cô bé, không nói lời nào.

Chuyện Vương Nhất một mình ở lại cứu tất cả mọi người là rất vĩ đại, nhưng cũng rất khiến người khác cảm động.

Nhưng trên đời này, người dễ bị lãng quên nhất chính là người tốt.

Sẽ chẳng có ai nhớ đến họ cải Thậm chí nhiều người chỉ nghĩ đến mình, không ai nghĩ rằng Vương Nhất vẫn còn ở trong phòng thể chất, không ai nghĩ đến việc đi cứu anh.

Nghĩ đến chuyện trước khi hôn mê, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng tái nhợt, toàn thân khẽ run.

Nguy Thương Kiều nói với cô rằng Vương Nhất sắp bị đánh chết trong phòng thể chất rồi, cô không chịu nổi cú sốc này nên đã ngất đi.

“Tuyết Nhi, chị hôn mê bao lâu rồi?”

Mặt Lý Khinh Hồng phờ phạc, cô đè nén nỗi buồn trong lòng lại rồi hỏi.

Lý Tuyết Nhi đáp: ‘Một tiếng rồi, đây là bệnh viện số ba Giang Thành, bệnh viện số một và số hai đều đã kín giường.”

Phòng thể chất phát nổ đổ sập, rất nhiều người bị thương dân đến việc bệnh viện quá tải.

Nhưng điều Lý Khinh Hồng quan tâm không phải điều này, cô im lặng cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Đã một giờ trôi qua, tình hình trong phòng thể chất thế nào rồi?

Vương Nhất đã bị đánh chết chưa?

Vương Tử Lam cũng cảm nhận được điều gì, cô bé kéo nhẹ áo cô: “Mẹ, có phải ba sẽ không về nữa không?”

Lời nói của con gái khiến Lý Khinh Hồng không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cô vừa khóc vừa gượng cười đáp: ‘Không đâu, ba có việc bận, sẽ về nhanh thôi.”

Con gái còn nhỏ, cô không muốn con biết tin ba đã không còn nữa.

Nhưng giấy không gói được lửa, đến cuối cùng chắc chăn Vương Tử Lam vẫn sẽ biết tin dữ này.

“Thật không ạ?”

Vương Tử Lam rụt rè hỏi, nắm chặt tay Lý Khinh Hồng thật chặt.

Cô bé đã năm tuổi, tuy vẫn nhỏ nhưng rất thông minh, từ khi mẹ hôn mê là cô bé đã nhìn ra một số dấu hiệu.

Lý Khinh Hồng gật đầu, bế Vương Tử Lam lên giường.
 
Chương 1920


Chương 1920

Mưa gió sắp ào đến, mây đen tràn ngập khắp thành phố!

Hiện trường trở nên yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp nhưng mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền vang lên.

Không biết tại sao nhưng tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Tần Vĩnh Nghiêm đều cảm nhận được một áp lực cực kỳ lớn.

Tính tình của Lạc Thanh Hiền đã trầm ổn hơn rất nhiều, cũng không dễ dàng tức giận, nhưng không có nghĩa là bà ta không nóng tính.

Một người ít khi tức giận lại đột nhiên nổi cơn thịnh nộ là một chuyện vô cùng khủng khiếp.

Ngay cả Tần Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy sợ hãi trước khí thế trên người Lạc Thanh Hiền.

“Tôi mặc kệ ai đúng ai sai, tôi chỉ thấy hai vương tộc của các người đang hợp tác ức hiếp người nhà tôi, xem tôi không tồn tại!!!”

Giọng nói của Lạc Thanh Hiền đột nhiên †ăng lên quãng tám.

Trong nháy mắt, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.

Một số người nhút nhát suýt chút nữa đã sợ đến mức ngất xỉu.

Vương Nhất cũng choáng váng.

Đây chính là mẹ vợ của mình sao?

Khí thế cũng quá cường đại rồi?I Vào giờ phút này, Lạc Thanh Hiền chính là nữ vương chân chính nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Lý Khinh Hồng là người bình tĩnh nhất trong số họ, bởi vì khi còn nhỏ cô đã nhìn thấy khí thế này rất nhiều.

Thậm chí có thể khoa trương nói một câu, Lạc Thanh Hiền ở hiện tại so với thời kỳ đỉnh cao trước đó không hề kém cạnh một chút nào.

Cho nên cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ bình tính uống một ngụm nước.

P(0UT° Lạc Thanh Hiền nhìn Tân Vĩnh Nghiêm và Vương Hạn Kiệt, vô cùng bình tĩnh nói ra một chữ “cút’.

Người có khí chất, ngay cả lúc mắng chửi người khác thì cũng cảm thấy bà ta rất có tố chất.

Vào giờ phút này Lạc Thanh Hiền thốt ra từ ‘cút’ nhưng không ai dám không tuân theo.

“Gia chủ nhà họ Tần, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trước khí thế mạnh mẽ của Lạc Thanh Hiền, sắc mặt của Vương Hạn Kiệt có chút tái nhợt, chỉ có thể quay sang cầu cứu Tần Vĩnh Nghiêm.

Trái tim của Tân Vũ và Tân Hồng Long cũng đập thình thịch, hai người nhìn Lạc Thanh Hiền.

Khi Lạc Thanh Hiền rời khỏi Yên Kinh vào hai mươi năm trước, bọn họ vẫn còn nhỏ, chỉ nghe nói về truyên thuyết của Lạc Thanh Hiền, chưa từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ thật sự tức giận của Lạc Thanh Hiền.

Hiện tại, hai mươi năm trôi qua, khi Lạc Thanh Hiền nổi giận một lần nữa, bọn họ vân cảm thấy chưa đủ.

Vậy thì có thể tưởng tượng được ở Yên Kinh hai mươi trước, mọi người kính sợ Lạc Thanh Hiền đến mức nào.

Tân Vĩnh Nghiêm cũng cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng ông ta vẫn không có ý định dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

“Thanh Hiền, ngay cả trưởng bối như tôi mà bà cũng xem thường sao?”

Tân Vĩnh Nghiêm lạnh lùng nói.

Lạc Thanh Hiền bình tĩnh đáp: “Chính vì trong mắt tôi vẫn xem ông là trưởng bối nên tôi mới nói với ông những lời này. Nếu là tôi của hai mươi năm trước, sao tôi còn có thể nhiều lời như vậy?”
 
Chương 2075


Chương 2075

Bây giờ chỉ có nhiệt độ cơ thể của con gái mới có thể khiến cô cảm thấy ấm áp.

“Chị, chị còn có em…”

Nhìn thấy cảnh này, Lý Tuyết Nhi cũng rơi nước mắt, cô ta cũng nhẹ nhàng ôm lấy chị.

Vương Nhất không rõ sống chết khiến không khí trong phòng bệnh chìm vào nöi buồn sâu sắc.

CạchI!

Đột nhiên lúc này cửa phòng bệnh mở ra.

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thuỷ bước vào.

Trên mặt họ cũng là vẻ buồn bã.

Bất ngờ là Lý Thế Nhân và Nguy Thương Kiều cũng đi vào.

Theo sau là Diệp Thuý Như của Diệp Thị, Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt, Lương Nhật Tân.

Phòng bệnh trống vắng bỗng chốc đông nghịt người.

Lý Khinh Hồng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn họ, không biết họ có ý gì.

Trong số những người này chỉ có một người lộ vẻ giêu cợt, đó chính là Nguy Thương Kiều.

Vương Nhất đã chết, bà ta là người vui nhất.

Bởi vì trước đây Vương Nhất đã khiến bà ta chịu mối nhục lớn, thậm chí còn hại bà ta bị Lý Thế Nhân đầy vào lãnh cung.

Lý Khinh Hồng cũng vì chuyện này mà không chịu nổi cú sốc, suýt thì điên loạn.

Nhưng nhiều người ở đây bà ta cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười ngồi xuống bên giường Lý Khinh Hồng, nói: “Khinh Hồng à, chồng con đã chết rồi, con cũng không thể làm goá phụ được, hay là tái hôn đi?”

Lý Khinh Hồng biến sắc, Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh không chịu nổi nữa, tức giận nói: “Mẹ.

anh rể con vần chưa chết mà mẹ đã nói những lời này thế hả?”

“Tái hôn cái gì? Con chỉ nhận một mình Vương Nhất làm anh rể, con không nhận bất kỳ người anh rể nào khác hết!”

Còn Lý Khinh Hồng thì im lặng, vừa tức giận lại vừa thấy không đáng.

Chồng cô hy sinh thân minh cứu tất cả mọi người, nhưng lại chẳng ai quan tâm đến sự sống còn của anh, dường như đây là chuyện đương nhiên.

Thậm chí đến sống chết còn chưa biết thế nào đã bảo cô tái hôn.

0ã Không ngờ nghe xong những lời này, Vương Tử Lam lại bật khóc.

Cô bé ôm chặt lấy Lý Khinh Hồng: “Mẹ là của ba, mẹ là của ba, con không muốn có ba mới!”

Cả căn phòng toàn là tiếng khóc của Vương Tử Lam, trên khuôn mặt buồn thương của Lý Khinh Hồng cũng bắt đầu có những giọt nước mắt.

Vẻ mặt Nguy Thương Kiều hơi khó chịu, bà ta lạnh mặt quát: ‘Im đi cho tao, người lớn nói chuyện trẻ con đừng chen miệng vào, còn khóc nữa là tao ném mày ra ngoài đấy!”

Vương Tử Lam giật mình, cơ thể nhỏ bé run lên, cuối cùng cô bé không phát ra tiếng động nào nữa.

Cô bé năm bò bên giường bệnh của Lý Khinh Hồng, lặng lẽ khóc thầm.

Lý Khinh Hồng che chăn cho Vương Tử Lam, trên mặt cô đã có vẻ tức giận: ‘Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng làm con gái tôi sợi”

Lý Thế Nhân cũng nhìn sang, lúc này Nguy Thương Kiều mới không nói nữa, lạnh mặt đứng sang một bên.
 
Chương 1921


Chương 1921

Nghe vậy, sắc mặt của Tân Vĩnh Nghiêm cũng thay đổi rõ rệt.

Đúng thật, nếu như là Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước thì đã sớm cho một cái tát rồi.

Tuy nhiên câu này đã nhắc đến một điểm quan trọng.

Bây giờ không phải hai mươi năm trước!

Lạc Thanh Hiền cũng không phải Lạc Thanh Hiền của hai mươi năm trước!

Bà bây giờ chỉ là một người thường đã hoàn tục!

“Thanh Hiền à, bà nên nhìn rõ thực tế, bây giờ không phải là thời đại của bà.”

Khí thế của Tần Vĩnh Nghiêm cũng dần trở nên mạnh mẽ, nheo mắt nhìn Lạc Thanh Hiền nói: “Bây giờ bà cùng lắm chỉ là một người bình thường, trong tay không có chút quyền lực gì, bà có tư cách gì nói với tôi những câu này?”

Sau khi nghe Tần Vĩnh Nghiêm nói, Vương Hạn Kiệt cũng kịp phản ứng lại.

Khi nhắc tới Lạc Thanh Hiền, trong tiềm thức của mọi người sẽ luôn nhớ đến nữ vương Yên Kinh.

Từ đó kính nể và sợ hãi bà ta.

Nhưng suy cho cùng, bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đã xuất gia và hoàn tục thôi.

Lạc thị của hiện tại đã sớm không còn thuộc quyền quản lý của bà ta nữa!

Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Hạn Kiệt không khỏi tức giận.

Bản thân lại bị một người phụ nữ chỉ biết dựa vào quyền lực và sống trong quá khứ giáo huấn?

Thần sắc của Lạc Thanh Thủy có chút hốt hoảng, bởi vì Tân Vĩnh Nghiêm đã nói trúng đích.

Chị gái của bà ta hiện tại không có chút quyên lực nào ở Lạc thị, sở dĩ có thể trở lại nhà họ Lạc một lần nữa vẫn nhờ vào địa vị của bà ta ở Lạc thị.

Gia chủ hiện tại của Lạc thị cực kỳ kiêng ky sức ảnh hưởng của Lạc Thanh Hiền, rất sợ bà ta cướp mất địa vị nên không cho bà ta giữ bất cứ chức vụ nào.

Cho nên, bây giờ ở Lạc thị, Lạc Thanh Hiền hoàn toàn là một người nhàn rỗi, một số người còn ở sau lưng âm thầm cười nhạo chị gái của bà ta chỉ là một bình hoa có tiếng mà không có miếng.

Nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ thản nhiên mỉm cười: “Tôi thật sự giống như những gì các người đã nói, chỉ là một truyền thuyết đã suy tàn, nhưng tôi vẫn có cách khiến các người phải cúi đầu xưng thần.”

“Ha ha ha…”

Vương Hạn Kiệt không nhịn được bật cười thành tiếng.

Biết Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, anh ta cái gì cũng không sợ nữa: ‘Vậy bà nói cho tôi biết, bà làm thế nào để khiến chúng tôi phải cúi đầu xưng thần?”

“Hôm nay cho dù có các người có Lạc thị chống lưng thì trước khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, chúng tôi nhất định phải dạy dỗ con rể bà một bài học!”

Về phía Tần thị, Tân Vũ cũng để lộ nụ cười nhẹ nhõm.

Gương mặt của Tần Hồng Long vẫn lạnh lùng như trước, không nhìn ra vui mừng hay tức giận, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho Vương Nhất.

Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Lạc Thanh Hiền, nhưng Lạc Thanh Hiền chỉ là một con hổ giấy, căn bản không có chút tác dụng nào cải Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng tò mò nhìn Lạc Thanh Hiền, muốn biết rốt cuộc bà ta có thể làm được gì.

Chỉ thấy Lạc Thanh Hiền mỉm cười, chậm rãi quay đầu nhìn Vương Nhất.

“Bởi vì tôi có một người con rể tốt.”
 
Chương 2076


Chương 2076

Lý Thế Nhân đi đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, nghiêm mặt nói: ‘Khinh Hồng, đây là kết quả thảo luận nhất trí của mọi người, Vương Nhất đã chết thì con cũng lại được tự do rồi.”

“Ba mẹ có thể không can thiệp vào chuyện tình cảm của con, nhưng con là con gái của ba, con cũng không thể cứ độc thân mãi được.”

Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ nhìn Lạc Thanh Hiền.

“Ý mẹ cũng là như vậy?”

Lạc Thanh Hiền do dự một lúc lâu rồi gật đầu: “Con người không thể sống trong quá khứ mãi được.”

“Nếu Vương Nhất không chết thì cậu ấy vần là con rể của mẹ, nhưng nếu có tin xấu thì cũng không còn cách nào khác.”

Lạc Thanh Hiền nói lên lập trường của mình.

Là cô chủ của vương tộc Yến Đô, cô không thể sống độc thân suốt quãng đời còn lại được.

Đây là nguyên tắc.

Đến Lạc Thanh Hiền cũng không thể tránh được.

Hai mươi năm trước, Lạc Thanh Hiền cũng vì chống lại gia tộc mà gọi Lý Thế Nhân tới.

Ai có thể ngờ được con rể mời tới sau này lại thăng tiến vút tận trời cao như vậy?

Lý Khinh Hồng cắn môi, lắc đầu: “Cho dù anh ấy chết thì con cũng không tái hôn, đời này con chỉ có một mình anh ấy là chồng thôi.”

“Huống hồ bây giờ anh ấy còn chưa chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Nước mắt lăn dài trên mặt Lý Khinh Hồng, cô năm chặt tay nói.

Mọi người nhìn nhau, gật đầu.

Bắt Lý Khinh Hồng tái hôn là chuyện vô cùng cấp bách hiện giờ của Lâm Thị.

Nếu để người ngoài biết công chúa trưởng của Lâm Thị là quả phụ thì sẽ thành trò cười.

Tuy nhiên những điều này đều phải dựa vào xác của Vương Nhất.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

“Hiện giờ lực lượng cứu hộ đã được phái tới, ước chừng ngày mai là có thể xác nhận đã chết hay còn sống được rồi.”

Nói xong lời này, Lý Thế Nhân nhìn Lý Khinh Hồng thật sâu, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Nguy Thương Kiều giêu cợt nhìn Lý Khinh Hồng rồi cũng rời đi.

Chỉ cần xác nhận Vương Nhất đã chết thì Lý Khinh Hồng sẽ phải tái hôn.

Một khi tái hôn thì cô sẽ không còn vị trí trong gia đình này nữa.

Không còn ai khua tay múa chân với bà ta nữa.

Lý Khinh Hồng ôm Vương Tử Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cực kỳ tuyệt vọng.

“Vương Nhất, nếu anh không chết thì mau trở về đi…”

Cô thâm cầu nguyện trong lòng.

Đội cứu hộ và phá dỡ bom đã bắt đầu hành động.

Họ mặc quần áo bảo hộ đặc biệt và đeo mặt nạ phòng hộ, bao vây phòng thể chất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom