Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2055


Chương 2055

Lục Viên xuất thân là nông dân, khi còn trẻ cũng từng trải qua chiến loạn.

Ở thời đại ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải chú ý mưa bom bão đạn trên trời từng giây từng phút, kiêng dè người khác là một chuyện rất cao thượng.

Lục Viên cũng không phải một người cao thượng.

Sau khi thành lập nhà họ Lục, ông ta vẫn luôn nói với con cháu mình, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Con ông ta thấm nhuần những lời này, lại truyền những lời này cho cháu ông ta, cũng chính là Lục Kiệu.

Dựa vào loại tinh thần này, nhà họ Lục không ngừng lớn mạnh, cuối cùng biến thành gia tộc đứng đầu trong ba đại hào môn Giang Thành.

Ông ta là một thế hệ kiêu hùng.

Kiêu hùng như thế nào?

Thuận theo thời thế chiến loạn mà sinh tồn, thà rằng mình phụ người trong thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ không thể phụ mình.

Vậy nên, khi Tử La Lan nói ra, ai bắt được Lý Khinh Hồng hoặc là Vương Tử Lam, thì có thể không thể chết, nhà họ Lục không hề do dự mà ra tay.

Còn mạng của những gia tộc khác sao?

Ông ta không từng suy xét qua.

Một kẻ kiêu hùng như vậy, lại bị Vương Nhất dọa cho bệnh tim tái phát mà chết.

Khiến cho người ta thổn thức, khiến cho.

người ta cảm thán.

Thế sự vô thường!

Cả sân vận động đều lặng ngắt như tờ, tràn ngập một loại bi thương sâu sắc.

Lục Viên đã chết, những gia tộc khác cũng vui vẻ gì, ngược lại, lại có một loại cảm giác bi thương như câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Ai cũng biết, Lục Viên tuy răng đã quá bảy mươi, nhưng vấn là định hải thân châm của nhà họ Lục.

Lục Viên đã chết, khoảng cách nhà họ Lục đi đến diệt vong, đã không còn xa nữa rồi.

Nhà họ Lục diệt vong, ngay sau đó, sẽ là nhà ai?

Tất cả các gia tộc đều căng như dây cung, ngẩng đầu nhìn lên phía Tử La Lan.

Tử La Lan vần đứng ở phía trên, vẻ mặt nghiền ngẫm: ‘Vậy mà chết rồi à? Chẳng thú vị gì cả.”

Theo những lời này vừa ra, ánh mắt những gia tộc phía dưới nhìn cô ta không hề giống nhau.

Không hề cẩn thận dè dặt như trước đây, mà ngược lại, trong mắt đều ngập tràn tức giận, Coi mạng người như cỏ rác như vậy, cho dù cuối cùng có hoàn thành yêu cầu của cô ta, bọn họ thật sự có thể sống sao?

Ánh mắt Vương Nhất thương xót nhìn những gia tộc đó.

Bọn họ cho răng đang tự cứu mình, không ngờ răng, vẫn khó lòng thoát được cái chết.

Cách nói thuận thì sống nghịch thì chết, vốn đã chẳng hề tồn tại.

Đừng nói bọn họ, chính Lý Tỉnh Sở phía sau Tử La Lan, cũng bị dọa sợ im lặng như ve sâu mùa đông, mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Anh giết ông nội tôi…”

Đột nhiên, Vương Nhất nghe được một giọng nói trâm thấp lạnh lẽo.
 
Chương 2056


Chương 2056

Tâm mắt mọi người, lại tập trung xuống người Lục Kiện đang quỳ dưới sân vận động.

Anh ta vấn quỳ gối, nhưng lúc này đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo oán độc nhìn chăm chăm Vương Nhất.

Vương Nhất nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước: “Chính ông nội anh tái phát bệnh tim mà chết, liên quan gì đến tôi?

“Nếu không phải anh khiến cho ông nội tôi sợ hãi, ông ấy sao có thể tái phát bệnh tim chứ?”

Lục Kiện lạnh băng nói ra, anh ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất, như thể đang nhìn kẻ thù giết cha.

Ánh mắt Vương Nhất cũng dần lạnh xuống: “Nhà họ Lục các người không nên chết sao? Bắt vợ con tôi, ngay cả một bé gái năm tuổi cũng không tha, theo tôi thấy, ông ta chết chưa hết tội.”

“Có lẽ tôi hắn là nên ra tay với các người sớm, để lại cũng chỉ là tai họa.”

Ngữ khí của Vương Nhất bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện bình thường vậy.

Ngay cả khi Lục Viên không tái phát bệnh tim, Vương Nhất cũng sẽ bóp gấy cổ ông ta.

Chẳng qua bệnh tim của Lục Viên tái phát, sẽ ít thê thảm hơn mà thôi.

“Hơn nữa, anh không nên hận tôi, nếu có hận cũng nên hận người phụ nữ phía trên kia.”

Vương Nhất chuyển đề tài, chỉ về phái Tử La Lan đang ở phía trên nói với Lục Kiệu.

Những lời này, lại càng chọc giận sát ý trong lòng Lục Kiện.

“Anh giết ông nội tôi, cũng không hối hận, một khi đã như vậy, vậy anh tìm chết đi!”

Anh ta điên cuồng gào lên, Lục Kiện đột nhiên lấy súng lục bên hông của vệ sĩ, chỉ về phía Vương Nhất.

Bùm!

Tức khắc, trong mắt tất cả mọi người đều là cảnh giác.

“Lục Kiệu, anh muốn làm gì, mau bỏ súng xuống!”

Hạ Lãm tức giận mắng Lục Kiệu.

Nhưng Lục Kiệu không những không bỏ súng xuống, ngược lại còn chầm chậm đi tới.

Trên mặt anh ta tràn ngập điên cuồng: “Vương Nhất, ông nội tôi đã chết, tôi cũng không còn gì nuối tiếc, giết anh, bái tế linh hồn ông tôi trên cao, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho ông ấy!”

“Không được…”

Lý Khinh Hồng lúc này đã ở bên phía họ Lý, ôm Vương Tử Lam thất thanh kêu lên sợ hãi.

“Càng lúc càng thú vị…

Tử La Lan rất hứng thú nhìn tình hình phía dưới, đúng lúc nhắc nhở: “Còn nửa tiếng nữa, mong các vị chú ý thời gian.”

Những lời này không thể nghỉ ngờ càng khiến mọi người thêm áp lực.

Thời gian bom nổ, còn nửa tiếng.

Mục Lang, Võ Sỉ cũng cảm giác được áp lực.

Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo liếc Tử La Lan một cái, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Kiệu.

Đây là lần thứ hai trong ngày, anh bị người khác dùng súng chỉ vào đầu.

Một người dùng sũng chĩa về phía anh là Hồng Giác Hải, đã chết rồi.
 
Chương 2057


Chương 2057

Anh bất đắc dĩ gật đầu với Lục Kiệu: “Anh sẽ không thật sự cảm thấy, dựa vào một khẩu súng có thể giết tôi chứ?”

Hai mắt Lục Kiệu nhìn chằm chằm anh, lắc đầu: “Tôi biết, chỉ dựa vào một khẩu súng không thể giết được anh, dù sao La đại sư của hiệp hội võ đạo cũng không phải đối thủ của anh.”

Vương Nhất không nói gì, chỉ nheo đôi mắt lại, đánh giá anh ta rất lâu.

Lục Kiệu không phải kẻ ngốc, đối với anh cho dù là súng ống cũng không có khả năng đối phó được với anh.

Đoàng!

Nhưng ngay sau đó, anh ta đột nhiên thay đổi hướng súng, nhắm ngay vào Lý Khinh Hồng đứng ở phía họ Lý.

“Anh không sợ súng, nhưng vợ anh thì sao?”

Hành động này, tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Tức khắc, sắc mặt Lý Khinh Hồng tái nhợt.

Sắc mặt Vương Nhất cũng biến đổi, cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng lạnh lùng.

Anh không ngờ được răng, ngay trước mặt anh, Lục Kiện còn dám làm tổn thương vợ anh.

Lý Thế Nhân đã bảo vệ Lý Khinh Hồng, Vương Nhất cũng yên tâm hơn một chút.

Ánh mắt anh trầm xuống: “Dưới tình huống này, anh còn cơ hội nổ súng sao?”

Lục Kiệu không nói gì, chỉ tiếp tục chĩa súng vào Lý Khinh Hồng.

Chẳng qua, súng anh ta cầm trong †ay, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.

Lý Thế Nhân chắc chăn là cao thủ, cho dù có lệnh của Tử La Lan, không thể ra tay, nhưng cũng có thể bảo vệ Lý Khinh Hồng.

Viên đạn căn bản không làm bị thương được Lý Khinh Hồng.

Nhưng chỉ cần Lục Kiệu còn cầm súng, mọi người đều không thể buông lỏng được.

Lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lục Kiệu.

Ai cũng không nhìn thấy, một bóng dáng đang lặng lẽ tới gần.

Gã đi tới phía sau Lý Khinh Hồng, đột nhiên đẩy mạnh cô một cái!

Đột nhiên dưới tình huống không phòng bị, Lý Khinh Hồng bị đẩy ra ngoài, thân thể lập tức mất cân băng, lảo đảo lao về phía trước.

Vương Tử Lam trong lòng cũng ngã xuống theo.

“Tử Laml”

Cho dù có bị ngã, Lý Khinh Hồng vấn bảo vệ con gái mình.

Một chút biến chuyển này khiến Lục Kiệu chú ý.

Anh ta không chút do dự bắn một phát.

Đoàng!

Một viên đạn nháy mắt bắn ra từ nòng súng đen ngòm.

“Khinh Hồng!”

Sắc mặt Vương Nhất thay đổi, cả người theo bản năng nhào về phía Lý Khinh Hồng.

Lý Thế Nhân cũng không ngờ rằng sẽ có người ở phía sau đẩy mạnh Lý Khinh Hồng, sắc mặt cũng thay đổi.

Nhưng mà đã chậm.
 
Chương 2058


Chương 2058

Khi tất cả mọi người đều cho răng Lý Khinh Hồng chắc chăn sẽ chết, một bóng người cũng lao như điên về phía Lý Khinh Hồng.

Đúng là Vương Nhất, anh dùng máu thịt của mình, bảo vệ Lý Khinh Hồng chặt chẽ.

Phụt!

Cũng trong nháy mắt, viên đạn kia cũng xuyên thủng lưng Vương Nhất.

Một đóa hoa máu đỏ tươi nở rộ, máu tươi chớp mắt nhuộm đỏ vạt áo Vương Nhất.

Im lặng.

Bốn phía yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, không thể tin được một màn này.

Ai cũng không ngờ, Vương Nhất sẽ bảo vệ Lý Khinh Hồng như điên loạn.

Ngay cả Lý Thế Nhân cũng không ngờ tới, nhìn một màn này, yết hầu ông ta lên xuống, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vần nhịn xuống.

“Vương Nhất!”

Ngây ngốc nhìn vài giây, Lý Khinh Hồng lúc này mới phản ứng lại, ôm chặt bả vai Vương Nhất, vẻ mặt đầy hoảng loạn.

“Anh chảy máu, chảy nhiều máu quá…”

Nước mắt Lý Khinh Hồng cũng như ngọc trai rơi xuống, điên cuồng lấy khăn giấy ra lau cho Vương Nhất.

Nhưng cho dù có lau thế nào, cũng không lau sạch được, ngược lại càng chảy ra nhiều hơn.

Thậm chí còn băn lên mặt Lý Khinh Hồng.

Vương Nhất ôm Lý Khinh Hồng, cười nói: “Anh không sao cả, vết thương nhỏ không đáng lo.”

“Anh còn nói không đáng lo, đã chảy nhiều máu như vậy, sao anh còn muốn xông ra?”

Lý Khinh Hồng khóc đến nồi không nhìn ra dáng vẻ gì.

Nhìn Lý Khinh Hồng như vậy, tất cả mọi người nhìn nhau.

Mấy người Hạ Lãm, thậm chí đã quên mất kêu ra tiếng.

Từ khi nào, Lý Khinh Hồng lại thể hiện một mặt cảm xúc yếu mềm như vậy với người bên ngoài chứ?

Cũng chỉ vì Vương Nhất bị thương, mới có thể khóc thành như vậy.

“Ha ha ha…”

Phía sau truyền đến tiếng cười lớn của Lục Kiệu: “Họ Vương kia, quả nhiên Lý Khinh Hồng chính là điểm yếu của anh, tôi muốn nhìn xem, anh có thể ăn mấy viên đạn!”

Hai mắt Vương Nhất lạnh băng: “Anh cho răng, tôi trúng một viên đạn, thì không được nữa sao?”

Giọng nói vừa ra, Vương Nhất vậy mà chậm rãi đứng dậy.

ÔI Rõ ràng đã trúng một viên đạn, lại như thể người không sao cả.

Thấy một màn này, tất cả mọi người đều giật mình.

Lục Kiện cũng giật mình: “Anh… Anh sao lại không xảy ra chuyện gì?”

Người bình thường, khi trúng đạn, cho dù chỉ là bả vai cũng chẳng thể đứng dậy nổi.

Sao Vương Nhất lại chỉ như bị muỗi đốt vậy?

Vương Nhất lạnh lùng cười, cũng không nói gì.

Trên chiến trường anh bị thương nặng, vẫn có thể đỉnh thiên lập địa.
 
Chương 1903


Chương 1903

Nhìn thấy cảnh tưởng này, vẻ mặt Vương Nhất hơi thay đổi, nói với hai tên bảo vệ: “Tôi cảm thấy tốt nhất hai người đừng nói những lời kia.”

Hai tên bảo vệ cười haha: “Tại sao không được nói? Nếu như chúng tôi cứ muốn nói thì sao?”

“Người như thế nào sẽ làm bạn với người như thế, anh giống như công nhân, địa vị của người bạn mà anh đang chờ có thể cao đến đâu?”

Diệp Thúy Như đứng phía sau bọn họ, mặt đã sa sầm, đôi mắt b ắn ra tia lạnh lẽo.

Còn hai tên bảo vệ kia vần không biết Diệp Thúy Như đứng sau bọn họ.

“Nhìn phía sau các anh đi.”

Vương Nhất có lòng tốt nhắc nhở.

“Phía sau cái gì?”

Hai tên bảo vệ không đặt trong lòng, cà lơ phất phơ quay đầu lại.

Kết quả, bọn họ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng.

Phía sâu trong đôi mắt, còn ẩn chứa sự †ức giận.

“AI”

Nhìn thấy người phụ nữ mặc sườn xám đứng giống như ma đứng phía sau bọn họ, hai tên bảo vệ sợ hãi lớn tiếng hét lên, mất luôn cả hồn.

Diệp Thúy Như lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ, nói: ‘Hai người vừa nói, tôi không thể đi vào cửa nhà thi đấu này? Còn muốn đuổi chúng tôi đi?”

Trái tim hai tên bảo vệ đập thình thịch, nói năng lộn xôn: “Cô… cô là ai?”

“Tôi chính là bạn của công nhân mà các anh đang nói.”

Giọng nói của Diệp Thúy Như rất lạnh lùng, trên người toát lên khí chất mạnh mẽ.

Hai tên bảo vệ đều sững sờ.

Một người phụ nữ đẹp như thế này, quả thật giống như nữ vương, trên người mang theo khí chất cao quý, sao có thể có địa vị thấp được?

Đồng thời, bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, người mà Vương Nhất đợi, lại là một cô gái xinh đẹp, cao quý, giàu có như vậy.

Đột nhiên ánh mắt của một tên bảo vệ cứng lại, không hiểu sao cảm thấy Diệp Thúy Như rất quen.

Ngay sau đó, anh ta đột nhiên hét lên: “Tôi nhớ ra rồi, cô cũng là thiên kim tiểu thư của Diệp thị!”

Bùm!

Lời này vừa được nói ra, một tên bảo vệ khác lập tức sững sờ, cả người giống như bị sét đánh trúng.

Sự lạnh lùng trong mắt Diệp Thúy Như ngày càng nhiều, quả thật đã hình thành một cổ sát khí áp bức bọn họ.

“Không thể sai được, tôi đã từng xem qua ảnh của cô ấy, cô ấy chính là Diệp Thúy Như của Diệp thị, địa vị có thể ngang hàng với thiên kim tiểu thư Diệp Ân Thi!”

Ánh mắt tên bảo vệ kia hiện lên sự kinh hãi, hét lên, một tên khác cũng sợ đến mức nói năng lộn xôn.

Diệp Thúy Như nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ Vương Nhất hỏi: “Các anh nói anh ấy là công nhân? Còn lôi cả tôi vào để măng? Công nhân thì làm gì các người rồi?”

Bịch!

Hai tên bảo vệ lần lượt quỳ xuống trước mặt Diệp Thúy Như, hận không thể li3m giày Diệp Thúy Như.
 
Chương 2059


Chương 2059

Đừng nói đến chỉ bị một viên đạn nhỏ nhoi bắn trúng vai.

Đối với anh mà nói, căn bản chẳng ảnh hưởng gì cả.

Ngay sau đó, hai mắt Vương Nhất bắn ra hai mũi nhọn: “Nổ súng với vợ con tôi, không ai cứu được anh đâu!”

Vừa dứt lời, một chân Vương Nhất hung tợn đá về phía Lục Kiệu.

Lực chân mạnh mẽ, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Nếu ai phải chịu một đạp này, chắc chắn sẽ bị đá chết tươi!

Lục Kiệu cũng sợ hãi, vừa định nổ súng, đột nhiên trên tay truyền đến một cơn đau đớn.

Sau đó đã mất đi cảm giác.

Vương Nhất nắm lấy cảng tay Lục Kiệu, bẻ mạnh.

Rắc rắc.

Gổ tay của anh ta bị bẻ gấy chín mươi độ, còn mơ hồ thấy được cả xương trắng.

MA.”

Hiện trường truyền đến tiếng kêu như giết lợn của Lục Kiệu.

Anh ta ôm lấy cánh tay bị gấy, súng lục xoảng một tiếng rơi xuống đất.

“Kết thúc rồi, nhà họ Lục, đã bị hủy diệt.”

Ngữ khí của Vương Nhất nhàn nhạt, ngay lúc chuẩn bị chấm dứt Lục Kiệu.

Vù vù vù…

Phía sau đột nhiên truyền đến một cơn gió sắc bén, đánh úp sau lưng Vương Nhất.

Vương Nhất căn bản cũng không định trốn, quay đầu đấm một quyền qua.

Bốp!

Bóng dáng kia loảng xoảng lùi lại mấy bước, kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Ánh mắt Vương Nhất hơi run rẩy.

Đó là một vũ khí chiến tranh.

Chăn một chiêu trí mạng cuối cùng của Vương Nhất, không phải ai khác mà chính là vũ khí chiến tranh của tổ chức quỷ quái.

Tất cả bọn họ đều là kết quả sinh ra của những thứ quỷ quái đã trải các loại thí nghiệm, một nửa là máy móc kim loại, một nửa lại là cơ thể sống.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo, nhìn chăm chăm những vũ khí chiến tranh đó: ‘Các người, cũng muốn nhúng tay vào sao?”

Thù với lũ quỷ quái này, anh đương nhiên Sẽ tìm thời gian phù hợp thanh toán, nhưng không phải bây giờ.

Còn Lục Kiệu, đã sợ tới mức không được, run rẩy trốn đến phía sau đám người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vũ khí chiến tranh kia.

“Cứu tôi, cứu tôi…”

Những người nhà họ Lục khác, vẻ mặt cũng đều nghiêm nghị, cảnh giác nhìn Vương Nhất và vũ khí chiến tranh.

Bọn họ rất rõ ràng, vũ khí chiến tranh cũng không phải đứng về phía bọn họ.

Đặc biệt là khi cỗ máy chiến tranh vừa xuất hiện, đã phong tỏa toàn bộ sân vận động, hơn nữa đã băn chết mấy người không tuân thủ quy tắc.
 
Chương 1904


Chương 1904

“Cô, cô Diệp, chúng tôi không biết anh ấy là bạn của côi”

“Cô Diệp, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, xúc phạm bạn của cô, mong cô tha thứ cho chúng tôi!”

Bọn đều sợ đến mức sắp đái ra quần, cả người run lẩy bẩy.

Vẻ mặt Diệp Thúy Như vẫn lạnh lùng như trước.

Với trái tim sắt đá của cô, đương nhiên sẽ không tha thứ cho hai tên bảo vệ này.

Cuối cùng vấn là Vương Nhất xua tay: “Được rồi, bọn họ cũng không làm gì tôi, cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi.”

Thấy Vương Nhất nói giúp bọn họ, hai tên bảo vệ quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt.

“Cảm ơn, cảm ơn anh Vương!”

Diệp Thúy Như thờ ơ liếc nhìn bọn họ, nói: “Được rồi, Vương Nhất đã nói như vậy, tôi sẽ tha thứ cho các anh lần này.”

“Cảm ơn cô Diệp! Cảm ơn anh Vương!”

Hai tên bảo vệ giống như trút bỏ được gánh nặng, ánh mắt nhìn Vương Nhất tràn đầy sự cảm kích.

Diệp Thúy Như đi đến bên cạnh Vương Nhất, liếc xéo: “Xem ra cho dù anh có lăn lộn đến mức nào vẫn bị người khác xem là đồ vô dụng”

Vương Nhất cười: “Quen rồi.”

Diệp Thúy Như chỉ vào mình nói: “Anh nên học cách bồi dưỡng khí chất, người ở xã hội thượng lưu, đều có một loại khí chất từ bên trong.”

Vương Nhất lắc đầu: “Quá phiền phức, nguyên tắc của tôi là sống trước, những thứ khác tôi sẽ nghĩ cách.”

Phụt!

Câu này vừa được nói ra, Diệp Thúy Như lập tức bật cười thành tiếng.

Cười tươi như hoa.

Vương Nhất cũng không ngờ chỉ một câu nói bình thường của mình cũng có thể khiến Diệp Thúy Như bật cười.

Nụ cười này giống như hoa nở vào mùa xuân, rực rỡ, xinh đẹp.

Cho dù là Vương Nhất cũng không khỏi có chút sững sờ.

Một người phụ nữ nói năng thận trọng, lạnh lùng kiêu ngạo đột nhiên bật cười, sự chấn động này chắc chăn vô cùng lớn.

Chứ đừng nói đến Diệp Thúy Như trông rất cổ điển, cao quý, ở thời cổ đại, cũng thích hợp là một phi tần.

Cộng thêm Diệp Thúy Như suýt nữa đã trở thành vợ của mình, nếu như nói trong lòng Vương Nhất không có một chút rung động nào thì đó là giả.

“Nhìn cái gì?”

Chú ý đến ánh mắt của Vương Nhất, nụ cười trên mặt Diệp Thúy Như chỉ duy trì thêm một lúc, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tiếp tục khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng lúc trước.

Lúc này Vương Nhất mới hoàn hồn lại, trên mặt cũng hiện lên sự ngượng ngùng: “Không có gì.”

Nghĩ đến mình cũng là người đã có gia đình, lại nhìn người phụ nữ khác đến mức thất thần như vậy.

Trong lòng Vương Nhất có chút xấu hổ.

Sau đó hai người cùng đi vào.
 
Chương 2060


Chương 2060

Vũ khí chiến tranh sẽ cứu Lục Kiệu, vậy thì nhất định là đã nghe lệnh của Tử La Lan.

“Khà khà, thực lực của anh quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nôi đủ để ảnh hưởng đến cân băng của trò chơi, nhưng tôi sẽ không hạn chế anh.”

Phía trên bỗng truyền đến tiếng cười của Tử La Lan.

Vẻ mặt cô ta mang ý cười nhìn Vương Nhất, ánh mắt kai tựa như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật.

“Tôi sẽ khiến những cỗ máy chiến tranh đó gia nhập cục diện, để lúc thích hợp duy trì cân băng, vừa lúc cũng có thể trải nghiệm tình hình ổn định của vũ khí.

Dứt lời, cô ta nhìn về phía nhà họ Lục: “Có thể sống sót hay không, phải xem tạo hóa của các người.”

Vừa dứt lời, mấy người Lục Kiệu hai mặt nhìn nhau, sắc mặt tái nhợt.

Tử La Lan đã nói rất rõ ràng.

Cô ta để những cỗ máy chiến tranh này gia nhập cuộc chiến, căn bản không phải nổi lên lòng tốt, cứ nhà họ Lục gì, mà là thử nghiệm tính năng của vũ khí chiến tranh.

Bằng một lần thực nghiệm.

Mọi người đều là chuột bạch.

Vương Nhất cười nhạo: “Thứ lỗi cho tôi nói thắng, những thứ vũ khí chiến tranh này, căn bản là chẳng thể dùng.”

Ánh mắt Tử La Lan trầm xuống, nhìn Vương Nhất nói: “Sao anh biết nó vô dụng?”

“Đây là thí nghiệm vĩ đại nhất, nếu phát minh này thành công, đủ để thay đổi vận mệnh thế giới!”

Trong mắt Tử La Lan mang theo cuồng nhiệt sâu thẳm, nói.

Vương Nhất không nói chuyện nữa, chỉ ngơ ngác nhìn những vũ khí chiến tranh đó.

Tiến bộ của con người cũng không rời khỏi chiến tranh.

Từ xưa đến nay, cho dù là nơi nào giành được thắng lơi, đều có thể mang đến phát triển vượt bậc.

Mà thứ thúc đẩy tất cả, chính là tiền.

Những vũ khí chiến tranh này nếu thật sự được nghiên cứu chế tạo thành công, tương lai có thể thay thế binh lính chiến trường tham chiến hay không, thay thế toàn bộ, trở thành một cỗ máy chiến tranh trên chiến trường sao?

Vậy sẽ thất sự là vũ khí sinh ra để giết chóc.

May mà những vũ khí chiến tranh này còn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

“Không ai được phép coi thường vũ khí chiến tranh của tôi, giết hắn cho tôi!”

Tử La Lan chỉ vào Vương Nhất, ra lệnh cho vũ khí chiến tranh.

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

Nhất thời, bốn phương tám hướng đều truyền đến âm thanh chấn động mặt đất.

Các vũ khí chiến tranh vốn đang trấn thủ ở các cửa ra vào của sân vận động, tất cả đều tập trung lại đây.

Số lượng dày đặc ước chừng phải hơn một trăm cô.

Mỗi một vũ khí chiến tranh thân hình đều cao lớn, một nửa là cơ thể sống, một nửa là kim loại chế tạo thành.

Phần nửa thân thể máy trang bị đủ loại kiểu dáng vũ khí lạnh từ đao, thương đến mâu, rìu.
 
Chương 1905


Chương 1905

Người kiểm tra vé vào vẫn là hai tên bảo vệ kia.

Nhưng biết Vương Nhất là bạn của cô chủ Diệp thị, bọn họ sao dám ngăn cản?

Diệp Thúy Như cũng chỉ đưa ra một vé, có nghĩa là anh tự đi vào.

Nhưng cô vẫn giải thích.

“Anh ấy là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị của chúng tôi xuất chiến, nên không cần kiểm tra vé.”

“Được, được…”

Hai tên bảo vệ lập tức cho đi.

Đến tận khi hai người bọn họ đã đi rất xa mới phản ứng lại.

“Cô Diệp, cô ấy vừa nói gì?”

“Tuyển thủ đại diện cho Diệp thị xuất chiến?”

“Nói như vậy, những gì anh ta nói lúc trước đều là thật, anh ta thật sự là tuyển thủ đại diện cho Diệp thị để xuất chiến?”

Hai tên bảo vệ đực mặt ra, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Lúc trước, Vương Nhất đã nói anh không cần vé cũng có thể đi vào, vì anh là tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Kết quả lại bị bọn họ chế giễu, không có ai tin.

Bây giờ bọn họ lại đần người ra, bọn họ suýt nữa đã đắc tội với một cao thủ võ đạo!

Phải biết là, mỗi một tuyển thủ tham gia đại hội Bắc Cảnh đều có thực lực vô cùng mạnh.

Diệp Thúy Như không quan tâm bọn họ nghĩ như thế này, tâm tư của cô ta đều đã đặt trên người Vương Nhất.

Mặc dù hai người đang đi cùng với nhau, nhưng lại không nói chuyện.

Nhưng, Diệp Thúy Như lại như có như không nhìn trộm Vương Nhất.

Dù sao, anh cũng là người đàn ông duy nhất có thể khiến mình lộ ra nụ cười.

Nhưng, đã thuộc về người khác.

Đây là điều mà Diệp Thúy Như cảm thấy tiếc nuối và xoắn xuýt nhất.

“Diệp Thúy Như, cô đến rồi? Tôi còn tưởng cô sợ, không dám đến chứ!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc, tràn đầy sự chế giễu vang lên.

Vương Nhất và Diệp Thúy Như nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Ân Thi đã ngồi ở khu vực khán đài của Diệp thị Vương tộc, trước mặt có một chậu hạt dưa, đang cắn.

Khác với Diệp Thúy Như đang gánh trên người áp lực khổng lồ của gia tộc, đối với cô ta mà nói đến đại hội Bắc Cảnh chỉ để hưởng thụ kỳ nghỉ.

Cô ta không hiểu võ đạo, nhưng tắm chút năng, ăn hạt dưa, thỉnh thoảng liếc nhìn tỉ số thắng thua trên võ đài là một kiểu hưởng thụ.

Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Vương Nhất ở phía sau Diệp Thúy Như, khuôn mặt của cô ta lập tức thay đổi.

“Vương Nhất? Anh…sao anh vào được?”

Trong mắt Diệp Ân Thi tràn đầy sự không thể tin được, rõ ràng cô ta đã dặn nhân viên bảo vệ ở cửa không được cho Vương Nhất vào.

Nhưng nhìn thấy Diệp Thúy Như đi cùng với anh, cô ta lập tức hiểu ra, vẻ mặt trở nên tràn đầy sự chế nhạo.
 
Chương 2061


Chương 2061

Tất cả chúng đều lao về phía Vương Nhất, hào hùng sát khí.

“Vương Nhất!”

Thấy một màn như vậy, Lý Khinh Hồng như điên rồi, muốn chạy về phía Vương Nhất.

Nhưng đã bị Lý Thế Nhân giữ chặt lại: “Không thể qua đó! Nguy hiểm!”

Những gia tốc khác nhìn thấy những vũ khí chiến tranh này, cũng đều sợ hãi.

Một vài cao thủ của hiệp hội võ đạo, sắc mặt cũng nghiêm nghị.

Những vũ khí chiến tranh mang nửa thân kim loại này, dùng toàn lực đánh ra, đánh vào có thể bị rách da, mà khi vũ khí chiến tranh dùng một quyền đấm qua, khả năng sẽ chết tươi luôn.

Thế này thì phải đánh thế nào?

Bị rất nhiều vũ khí chiến tranh bao vây ở giữa, Vương Nhất căn bản không có bất kỳ sợ hãi nào, mà ngẩng đầu nhìn về phía Tử La Lan, hỏi.

“Các người nghiên cứu những vũ khí chiến tranh này là vì lý do gì?”

Tử La Lan cũng không kiêng dè chút nào: “Rất đơn giản, chúng ta đoán ra, chiến tranh tương lai, rất có khả năng sẽ sẽ trở về thời đại chiến tranh vũ khí lạnh.

“Vũ khí nóng có thể thay thế được thời đại vũ khí lạnh, nguyên nhân là ở con người, nếu biến binh lính thành những vũ khí chiến tranh toàn thân bọc sắt thép, vũ khí nóng không phải sẽ vô dụng sao?”

Nghe Tử La Lan nói xong, gần như tất cả mọi người đều theo bản năng lạnh cả người.

Không ngờ tới, người đàn bà này vân là một kẻ cuồng chiến tranh…

Thật ra, cô ta nói có vài phần đạo lý.

Thời đại vũ khí nóng súng ống có thể thay thế thời đại vũ khí lạnh, nguyên nhân rất lớn chính là phát minh ra thuốc súng.

Nếu thân thể có thể đao thương bất nhập, thời đại súng ống không phải sẽ vô dụng sao?

Trừ phi là vụ khí hạt nhân hạng nặng, nếu không lông tóc chẳng hao tổn gì.

Vương Nhất cười cười nói: ‘Lời này là vô căn cứ, bà thật sự cho rằng mớ sắt vụn này sẽ có tác dụng sao?”

“Vậy, thử xem?”

Tử La Lan cười lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh: “Lên cho tôi!”

Âm ầm ầml Tức khắc, tất cả mọi người nhìn thấy, tất cả vũ khí chiến tranh đều lao về phía Vương Nhất.

Mấy trăm bóng dáng, trực tiếp bao phủ Vương Nhất.

Thậm chí không hề ra tay, chỉ đè ép xuống, đã bao phủ Vương Nhất rồi.

Bát Thấy một màn như vậy, sắc mặt tất cả mọi người tái nhợt, mở to hai mắt.

Đám người Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt gương mặt không thể tưởng tượng, không thể tin nhìn một màn trước mắt.

Thân thể Lý Khinh Hồng cũng mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn một màn này.

Ai có thể ngờ được, trước mặt nhiều vũ khí chiến tranh như vậy, Vương Nhất sao có thể chịu một kích.

Bị vũ khí chiến tranh bao phủ, xác suất còn sống gần như bằng không!

Lục Kiệu cũng ngơ ngác nhìn một màn này, ngay sau đó, anh ta điên cuồng cười lên.

“Ha ha ha…”

“Đúng là không biết lượng sức mình, so với những vũ khí chiến tranh này sao, anh là cái rắm gì!”
 
Chương 1906


Chương 1906

“Diệp Thúy Như, cô đúng là mất giá, anh ta đã coi cô là vợ trước, cô còn giúp đỡ anh †a như vậy.”

Diệp Thúy Như không hề tức giận, tùy tiện †ìm một vị trí, ngồi xuống một cách rất ưu nhã, ánh mắt không thèm liếc qua.

“Cô còn muốn quản cả việc của tôi.”

kê Thấy Diệp Thúy Như không thèm để ý đến cô ta, Diệp Ấn Thi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng, rất nhanh, một người đàn ông có thực lực rất mạnh đã đi đến bên canh Diệp Ân Thị.

Chính là em ruột Hồng Giác Lâm của hội trưởng Hồng Giác Hải-hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Vì vậy, Diệp Ân Thí lại cười thành tiếng: “Diệp Thúy Như, cô cứ đắc ý đi, đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu rồi, cô còn chả làm nên trò chống gì, người giúp Diệp thị tham gia thi đấu lại là tôi.”

“Ông Hồng sẽ giúp Diệp thị tôi lấy được thứ bậc, nên tất cả đều là công lao của tôi, không liên quan gì đến côi”

“Chuyện này đợi tôi quay về Yên Kinh, nhất định sẽ báo cáo với ông ngoại, cô cứ đợi cuốn xéo đi!”

“Hừi”

Hồng Giác Lâm giống như một tháp sắt, mang theo hơi thở áp bức rất lớn.

Ông ta hừ mạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Vương Nhất mấy cái.

Nhưng, Vương Nhất và Diệp Thúy Như đều không hề hoang mang và tức giận, vần rất bình tĩnh.

“Ồn ào, chả lẽ ông ngoại không dạy cô năm chữ ‘họa từ miệng mà ra’ có nghĩa là gì sao?”

Diệp Thúy Như bình tĩnh trả lời.

Diệp Ân Thi đột nhiên nghẹn lời.

Nói đến miệng lưỡi, Diệp Ân Thi không phải là đối thủ của Diệp Thúy Như, cô ta dứt khoát không nói nữa.

“Đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu, sẽ có lúc cô phải khóc!”

Diệp Thúy Như vẫn không hề hoang mang, ngược lại nhìn về phía Vương Nhất, mỉm cười: ‘Vậy lát nữa gặp!”

“Lát nữa gặp!”

Vương Nhất gật đầu, sau đó đi về phía Lý Khinh Hồng đang ngồi.

Diệp Ân Thi ở bên cạnh nghe đến mức sững sờ.

Lát nữa gặp là sao?

Cô ta theo bản năng nghĩ hai người có quan hệ mập mờ.

“Chồng của Lý Khinh Hồng sẽ không ngoại tình với Diệp Thúy Như đấy chứ?”

Diệp Ân Thi sững sờ nói.

Lúc này là 9h, vẫn còn một tiếng nữa mới đến thời gian khai mạc đại hội Bắc Cảnh.

““Bai”

Vương Nhất vừa đi đến chỗ Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam đã hét lên, chạy về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cười ôm cô bé lên: “Nào, để ba ôm một cái!”

Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Khinh Hồng.

“Sao chậm chạp thế?”

Lý Khinh Hồng có chút phê bình: “Mọi người đã đến hết rồi, chỉ đợi mỗi mình anh thôi đó.”
 
Chương 2062


Chương 2062

“Còn muốn giết tôi! Tới đây đi! Tới giết tôi đi! Ha ha ha ha…”

Biết Vương Nhất bị vũ khi chiến tranh giết chết, Lục Kiện vui sướng mà cười ha ha.

Tử La Lan phía trên cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Không ai có thể khinh thường vũ khí chiến tranh của cô ta.

“Vậy thì như anh mong muốn.”

Đột nhiên, những vũ khí chiến tranh phía dưới đều truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Nghe thấy âm thanh này, Lục Kiệu vốn đang cười to cũng như thấy quỷ, tiếng cười đột nhiên im bặt.

Ngay cả Tử La Lan cũng không thể tin nổi mà nhìn về.

Hô hô hô…

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng động phá gió, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Một khối cánh tay đã trở thành một đống sắt vụn, như thiên thạch ném về phía cô ta.

“Cái gì?!”

Tử La Lan cũng đã chịu đủ kinh hãi, gương mặt đẹp cũng trăng bệch.

Đây rõ ràng là một nửa phần kim loại của vũ khí chiến tranh, vậy mà bị Vương Nhất xé thành hai nửa, rồi ném qua đây.

Bị kim loại ném đến, có lẽ là sống sờ sờ bị ném tới.

“Cẩn thận!”

Người đàn ông cách đó không xa vẫn luôn không nhúc nhích xuất hiện bên cạnh Tử La Lan, lôi cô ta ra.

Loảng xoảng!

Vị trí cô ta vừa đứng, ầm ầm sập xuống.

 

 

 

Chương 646 TÔI LÀ ẨN CHỦ Thang máy bị cánh tay kim loại kia đập rơi xuống, phát ra tiếng động inh tai nhức óc.

Không có thang máy, người đàn ông mặc áo choàng chỉ có thể đưa Tử La Lan đến chỗ cao nhất của khán đài.

Giờ Tử La Lan đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, chỉ cần người đàn ông mắc áo choàng chậm thêm chút nữa thôi là cô ta sẽ bị đập chết.

Cảnh này khiến mọi người ấn tượng rất sâu đậm.

Hơn nữa theo ánh nhìn của mọi người, thấy Vương Nhất sừng sững phía trên gần đó, nhìn mọi người với ánh mắt hờ hững.

“Vương Nhất!”

“Ngài Vương!”

Lý Khinh Hồng, vượt qua những người khác, cũng rốt rít hét lên.

Vừa rồi khi tất cả các binh khí chiến tranh bao vây, mọi người đều cảm thấy Vương Nhất phải chết không nghi ngờ.

 
 
Chương 1907


Chương 1907

Lúc này Vương Nhất mới phát hiện, Lý Mộng Đình, Lý Thiên Dương, Phương Huệ và Lý Tuyết Nhi đều đã đến.

“Xin lỗi, xảy ra chút chuyện nên đến trẻ.”

Vương Nhất giải thích.

Nhưng, ánh mắt anh cứng lại, phát hiện hai người không nên xuất hiện ở đây.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều.

Bọn họ cũng phát hiện ra Vương Nhất, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ, Vương Nhất thật sự có thể đi vào.

“Khinh Hồng, ba mẹ đi trước đây.”

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều định rời đi.

“Không tiễn.”

Giọng điệu của Lý Khinh Hồng thờ ơ, không hề có ý định đứng lên đón tiếp.

“Sao ba mẹ lại ở đây?”

Vương Nhất hỏi Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng không muốn trả lời câu hỏi này.

Vấn là Lý Tuyết Nhi trả lời hộ Lý Khinh Hồng.

“Anh rể, ba mẹ em đến thăm chị.”

Hình như Lý Tuyết Nhi cũng biết ân oán giữa Lý Khinh Hồng và ba mẹ cô ta, cười mỉa mai.

Vương Nhất gật đầu, nói: “Thăm thì thăm thôi, anh không phải là người nhỏ nhen, còn nữa Tuyết Nhi, em yên tâm đi, em vẫn là em gái của anh.”

Lý Tuyết Như rất kích động, điều cô ta sợ nhất là Vương Nhất sẽ vì ba mẹ mà xa lánh Cô †a.

“Vương Nhất!”

Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy sự tức giận vang lên, màng nhĩ của tất cả mọi người đều bị chấn động mãnh liệt.

Vương Nhất nheo mắt, quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Hồng Giác Hải dẫn theo một đám người hùng hổ đi về phía này.

Người của hiệp hội võ đạo Giang Thành đến rồi.

“Các ông đến đây làm gì?”

Vương Nhất nheo mắt, đánh giá mấy người Hồng Giác Hải.

Mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình, Lý Thế Dương đều đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Bởi vì có rất nhiều người đứng phía sau Hồng Giác Hải.

Bọn họ mặc trang phục võ đạo đen hoặc trắng, khuôn mặt mọi người đều rất lạnh lùng, hơn nữa khí chất rất mạnh mẽ.

Không còn nghi ngờ gì, đây chính là cao chủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Đại hội Bắc Cảnh là một sự kiện lớn, thành viên của tất cả các hiệp hội võ đạo đều đến.

Lúc này đang đứng cùng nhau, phóng ra một luồng hơi thở rất đáng sợ.

Cho dù là những người không biết võ đạo như Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng cảm thấy có chút nguy hiểm, chứ đừng nói đến Vương Nhất.
 
Chương 2063


Chương 2063

Sắc mặt Tử La Lan đen xì, không khó đoán, chắc cô ta cũng chạy trốn giữa chừng.

Lục Kiệu thấy cảnh đó cũng sợ đến mức hôn bay phách lạc.

“Sao… Sao anh không chết?”

Trên mặt Vương Nhất hiện lên nụ cười khinh thường: “Đống sắt vụn đó sao có thể khiến tôi bị thương được chứ?”

Vừa dứt lời, Vương Nhất đã buông người nhảy xuống.

Sau đó anh đi về phía Lục Kiệu.

“Chẳng phải anh để tôi giết anh sao, tôi sẽ làm như anh mong muốn.”

Giọng điệu Vương Nhất bình thản, bước nhanh về phía Lục Kiệu.

Thình thịch!

Lục Kiệu sợ tới mức ngồi lăn lông lốc dưới đất, liên tục lùi ra đằng sau.

“Đừng đến đây… Phu nhân, cứu tôi, cứu tôi!”

Lục Kiệu tuyệt vọng hét to, anh ta nhận ra từ ánh mắt Vương Nhất rằng anh thật sự muốn giết anh ta.

Nhưng chính Tử La Lan cũng rất sợ, cô ta nào có sức để quản người khác?

Răng rắc!

Vương Nhất trực tiếp bóp gấy cổ Lục Kiệu.

Tất cả quá trình đều vô cùng nhanh chóng, cứ như xảy ra trong chớp mắt.

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể Lục Kiệu đã mềm oặt ngã xuống đất.

“Từ nay về sau, Giang Thành không còn nhà họ Lục!”

Tiếng nói bình tĩnh của Vương Nhất quanh quẩn vang vọng trong sân vận động, các gia tộc xung quanh nhìn nhau.

Hạ Lãm và Hồ Hoàng Viện nhìn nhau, không ngờ nhà họ Lục tranh đấu với họ gần nửa thế kỷ lại diệt vong như vậy?

Những người khác của nhà họ Lục cũng như thế, vẻ mặt họ ngây dại.

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch…

Sau đó họ tuyệt vọng quỳ xuống cúi đầu với Vương Nhất.

“Ngài Vương, chúng tôi không phải dòng chính của nhà họ Lục, kệ chuyện của họ, anh có thể buông tha cho chúng tôi được không…”

Vương Nhất liếc nhìn tất cả bọn họ, anh nói †o: “Tất cả các gia tộc, gia chủ từng ra tay với vợ và con gái của tôi, người nào tự sát, thì tôi mới buông tha cho gia tộc đó, nếu không, kết cục của nhà họ Lục chính là kết cục của các người!”

Rầm!

Những lời nói vừa ngôn cuồng vừa thẳng thắn này khiến cho sắc mặt những gia tộc từng ra tay với Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đều trở nên xám tro.

Các gia tộc, gia chủ sợ đến mức nhũn cả người, chẳng lẽ họ phải lấy cái chết để chứng minh hay sao?

Lúc này, Tử La Lan đã trở lại bình thường, cô ta nhìn Vương Nhất với ánh mắt quái gở, nói: “Tôi mới có tư cách quyết định tất cả mọi người ở đây, anh chỉ may mắn tránh thoát được sự tấn công của cỗ máy chiến tranh mà thôi.”

Vương Nhất buồn cười nhìn cô ta: “Cô nghĩ răng tôi gặp may sao?”
 
Chương 1908-1909


Chương 1908

“Vương Nhất, anh giế t chết thiên tài của hiệp hội võ đạo tôi, chuyện này không thể cứ như vậy mà cho qua, ân oán của chúng ta, đợi đến khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc, sẽ giải quyết!”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn Vương Nhất, giọng nói lạnh đến tận xương tủy.

Câu này vừa được nói ra, mấy người Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình cũng sợ đến mức run rẩy.

Bởi vì thực sự quá đáng sợ, Vương Nhất, lại gi ết chết thiên tài của hiệp hội võ đạo?

Đương nhiên Vương Nhất biết Hồng Giác Hải đang ám chỉ thiên tài trẻ tuổi La Hữu bị ai đó ám sát.

Ánh mắt anh đột nhiên nhìn về phía ông lão tóc trắng phía sau.

“La Văn tiền bối, trận chiến giữa tôi và ông đã có kết quả, rốt cuộc tôi có gi ết chết cháu trai của ông không, ông cũng đã có đáp án, tại sao còn níu chặt lấy không buông?”

Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh ngồi xuống, giọng nói lại sang sảng.

Ông lão tóc trắng kia chính là ông nội của La Hữu, có biệt danh La Văn chiến thần.

Chỉ là, trận đấu kia Vương Nhất đã nghiền nát, đánh bại La Văn.

Nếu như ở trên chiến trường, La Văn đã chết trong nháy mắt.

Nên La Văn biết Vương Nhất chắc chăn không phải là hung thủ giết hại cháu trai mình.

Nhưng, đó là suy nghĩ của ông ta, không đại diện cho ý tứ của cả hiệp hội.

Thể diện của hiệp hội, còn quan trọng hơn tính mạng của La Hữu.

“Hội trưởng, hung thủ giết hại Hữu Nhi rất có khả năng không phải là cậu ấy…”

Vẻ mặt La Văn hiện lên sự khó xử, giải thích.

Nhưng lại bị Hồng Giác Hải tức giận quát mắng.

“Câm miệng lại cho tôi! Không phải cậu ta thì còn có thể là ai?”

Hồng Giác Hải tức giận nhìn La Văn: “La Văn, ông phải biết, La Hữu là cháu trai của ông, chái trai của mình bị người khác giết hại, ông lại không báo thù, không cảm thấy có lôi với linh hồn của cháu ông ở trên trời, không cảm thấy có lỗi với trái tim võ đạo này của ông sao?”

La Văn lập tức cúi đầu.

Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sự sắc bén.

“Xem ra, hiệp hội võ đạo của ông định tính cái mạng này lên người tôi đúng không?”

Trong giọng nói của Vương Nhất mang theo sự nguy hiểm.

Nếu như là anh làm, anh sẽ thẳng thắn thừa nhận, nhưng nếu như không phải anh làm, người khác cứ đổ lên đầu anh, anh sẽ cho đối phương biết cái giá phải trả là như thế nào.

“Chính anh đã giết, còn muốn ngụy biện?”

Hồng Giác Hải lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, mạng của anh chính là của hiệp hội võ đạo tôi.

Lời này vừa được nói ra, Lý Khinh Hồng, Lý Mộng Đình đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Vương Nhất cười, không hề để trong lòng.

Nói đâu xa, cả cái nước H này có mấy người có thể lấy được mạng của anh?

“Hội trưởng Hồng, lúc nấy ông nói muốn lấy mạng của ai?”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, tràn đầy sát khí.

Khuôn mặt Hồng Giác Hải hơi thay đổi, theo bản năng quay đầu lại.

 

Chương 1909

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 2064


Chương 2064

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Sắc mặt Tử La Lan khó coi: “Anh phản ứng rất nhanh, ngay khi cỗ máy chiến tranh tấn công, anh đã né tránh, còn tiện tay phá hủy binh khí chiến tranh!”

Giọng nói Tử La Lan chứa đầy giận dữ, mồi một binh khí chiến tranh cần phải thí nghiệm rất nhiều lần mới có thể chế tạo thành công.

Ít nhất phải tốn khoảng trăm triệu mới có thể chế tạo được nhưng lại bị Vương Nhất phá hủy dễ dàng như vậy.

Sao Tử La Lan lại có thể không đau lòng được cơ chứ?

Vương Nhất cười: “Hay là cô bảo những binh khí chiến tranh đó tấn công tôi lần nữa thử xem, cô sẽ phát hiện ra chúng nhanh chóng báo hỏng thôi.”

“Anh nghĩ tôi không dám sao?”

Lúc này Tử La Lan đã giận đến mất lý trí.

Cô ta đang định ra lệnh cho cỗ máy chiến tranh khác tiếp tục tấn công thì người đàn ông mặc áo choàng bên cạnh giữ cô ta lại, chỉ đồng hồ cát đã thấy đáy.

Lúc này Tử La Lan mới tỉnh táo lại, cô ta nhìn Vương Nhất với ánh mắt lạnh lùng: “Mối thù này lần sau tôi sẽ trả đủ cho anh.”

Nhiệm vụ của cô ta là dụ Ẩn chủ ra.

Nếu không, cô ta làm to chuyện, bắt nhiều người làm con tin thế để làm gì?

Cô ta quay về dáng vẻ cười tươi lộ lúm đồng tiên như hoa, nhìn tất cả mọi người: “Sắp hết một tiếng rồi, các người vẫn chưa bắt được Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, cũng chẳng lôi được Ẩn chủ ra, Vậy các người nói tôi nên chừng phạt các người thế nào đây?”

Giọng nói của Tử La Lan vẫn dễ nghe như cũ, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy sát ý đậm sâu.

Râm!

Ngay lập tức, sắc mặt mọi người đều trở nên tái nhợt.

Nếu không tìm thấy Ẩn chủ trong thời gian quy định, cô ta sẽ kích nổ tất cả bom tại sân vận động này.

“Nếu không tìm thấy người mà tôi muốn tìm, vậy các người còn có tác dụng gì đâu?

Hay là… Tất cả chết hết đi?”

Tử La Lan từ từ lấy một chiếc điều khiển từ xa, trên mặt nở nụ cười tàn nhãn.

Lúc này trái tim mọi người đều giật thót.

Sắc mặt Mục Lang đen xì: ‘Cô đừng làm bậy, nơi này hoàn toàn chẳng có Ẩn chủ mà cô muốn tìm!”

Anh ta chắc chăn Ẩn chủ không có ở đây, thì sao có thể tìm thấy người đó?

Trong mắt Tử La Lan hiện lên một tia sắc bén: “Tôi nói có là có, chẳng qua các người không phát hiện ra mà thôi.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt kỳ lạ.

Thật ra cô ta đã phát hiện ra người phù hợp, nhưng vẫn chưa chắc chăn.

Bắt nhà họ Lục và những gia tộc khác bắt Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam cũng chỉ để thử.

Nhưng dĩ nhiên Ẩn chủ không hề cắn câu.

“Chờ chút!”

Bõng nhiên Võ Si lên tiếng, ông ta nói với Tử La Lan: “Nếu cô kích nổ tất cả bom ở đây, vậy ít nhất vụ nổ cũng sẽ ảnh hưởng trong phạm vi một trăm dặm, chúng tôi chết vì vụ nổ, cô cũng thế. Vậy cô muốn chết cùng chúng tôi hay sao?”
 
Chương 1910


Chương 1910

Diệp Kình Hiên dẫn theo người đến bảo vệ mấy người Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, sau đó đứng song song với mấy người Hồng Giác Hải.

“Nực cười, anh Vương nói không giết người của ông, chính là không giết người của ông, lễ nào, các ông nghĩ trong hiệp hội của các ông, có ai có thể đánh đồng với anh Vương sao?”

Diệp Kình Hiên cười khẩy nói, những lời này theo như anh ta thấy đúng là chuyện vô căn cứ.

Hồng Giác Hải lại vô cùng tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”

Từ trong lời nói của Diệp Kình Hiên, ông ta nghe ra được sự xem thường và khinh rẻ.

Dừng một lúc, ánh mắt đang nhìn Diệp Kình Hiên của Hồng Giác Hải đột nhiên nheo lại: “Tiểu tử, có phải cậu vẫn nghĩ bản thân kế thừa vị trí của hiệp hội võ đạo nhà họ Nhan là có thể không đặt tiền bối vào mắt sao?”

Giang Thành và Thiên An là hai thành phố lân cận, biến cố của hiệp hội võ đạo Thiên An, Hồng Giác Hải vẫn biết rất rõ ràng.

Diệp Kình Hiên cười haha: “Nói thật cho ông biết, hiệp hội võ đạo Thiên An do đắc tội với anh Vương mới bị thay thế, Giang Thành của ông lẽ nào cũng muốn rơi vào bước đường này sao?”

Trong mắt Hồng Giác Hải lóe lên một tia sắc bén, nhìn Vương Nhất thêm mấy lần.

Tin tức này, ông ta không hề biết.

“Nói tóm lại, có hiệp hội võ đạo Thiên An tôi ở đây, ông đừng nghĩ đến chuyện ra tay với anh Vương!”

Trong mắt Diệp Kình Hiên mang theo sự lạnh lùng.

Lý Khinh Hồng, Lý Tuyết Nhi, Lý Mộng Đình đều rất căng thẳng, nhưng Vương Nhất lại giống như không có chuyện gì, khẽ cười, ra hiệu cho bọn họ không có chuyện gì đâu.

Đồng thời, anh cũng không có ý định nhúng tay vào.

“Anh Vương!”

“Anh Vương!”

Đúng lúc này, cách đó không xa có hai nhóm người đi đến.

Hồng Giác Hải liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hai nhóm người này, lần lượt do hai thanh niên đẹp trai dẫn đầu.

Hai người đều rất đẹp trai, mặc vest, đi giày da, phía sau còn có rất nhiều người đi theo.

“Nhà họ Kim và nhà họ Lương ở Thiên An…”

Hồng Giác Hải nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.

Hai chàng trai trẻ này, chính là Kim Thành Phong nhà họ Kim và Lương Nhật Tân nhà họ Lương.

Bọn họ một trái một phải đi đến bên cạnh Vương Nhất, nheo mắt đánh giá Hồng Giác Hải ở phía đối diện.

““Náo nhiệt thật đó, hay là, cho chúng tôi tham gia chung đi?”

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều mang theo ý tứ sâu xa nói.

Hồng Giác Hải cảm nhận được một chút áp lực.

“Nhà họ Lương, nhà họ Kim, chuyện này không liên quan đến các anh, mau rời đi!”

Hồng Giác Hải tức giận nói.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều nheo mắt lại: ‘Rời đi? Chúng tôi vì anh Vương mà đến, ông bảo chúng tôi rời đi?”

Hồng Giác Hải không nói gì, chỉ có khuôn mặt càng thêm u ám.

Ông ta cũng nghe nói đến những chuyện xảy ra gần đây.
 
Chương 2065


Chương 2065

Những gia tộc khác như bắt được cọng rơm cứu mạng, họ nhìn chằm chằm Tử La Lan.

Họ tình nguyện tin cô ta đang nói quá.

Nhưng Tử La Lan chỉ cười nhạt: “Các ông không cần lo chuyện này, chỉ cần các ông muốn thì kể cả bom nổ tôi cũng không chết.”

Âm ầm!

Cô ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.

Khi bom nổ, cô ta sống sót như thế nào.

Ánh mắt Vương Nhất dừng trên người đàn ông mặc áo choàng đằng sau Tử La Lan.

Sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo, người đàn ông mặc áo choàng này hẳn là ‘Dơi’ mà trước kia đối mặt với anh.

Dơi thật sự!

Anh nhớ mang máng, Dơi có thể bay.

Vương Nhất cười mỉa mai rồi nói Tử La Lan: ‘Cách mà cô nói chỉ e cũng phải nhờ người đẳng sau đưa cô rời khỏi đây đúng không?”

Gương mặt Tử La Lan cứng đờ, Vương Nhất nói vậy như xuyên thủng ý định của cô ta.

Thật ra, ngay lúc phát nổ, cô ta sẽ để con dơi đưa mình rời khỏi đây.

Dù sao mấy người bác Lâm đã bị cô ta vứt bỏ.

Ông ta đã gần hết giá trị lợi dụng, chờ xong việc này, ông ta sẽ hết tác dụng.

Tử La Lan không trả lời, chỉ nhìn mọi người nói: “Nếu các ông không tìm ra người mà tôi cần, vậy các ông cũng hết tác dụng.”

Vừa dứt lời, cô ta định kích nổ quả bom.

Trái tim mọi người đều nhảy vọt lên, thậm chí còn có người ôm chặt nhau.

Nếu bom nổ thì mọi người đều phải chết!

“Chờ chút!”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Nhất với ánh mắt ngạc nhiên.

“Hả?”

Tử La Lan cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt kinh ngạc: “Anh muốn nói gì sao?”

Cô ta thấy Vương Nhất chậm rãi bước lên phía trước: “Tôi biết người cô muốn tìm ở đâu.”

Âm ầm!

Anh vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Ngay cả Mục Lang, cũng nhìn anh đầy khó tin.

Anh nói là Ẩn chủ thật sự sao?

“Anh ta ở đâu?”

Vẻ mặt Tử La Lan vô cùng kích động.

Vương Nhất cười: “Tôi có thể nói cho cô, nhưng cô phải thả tất cả mọi người rời khỏi đây trước đã.”

Ngay lập tức ánh mắt Tử La Lan tối sầm: “Không thể nào!”

Nếu Vương Nhất lừa cô ta, vậy chẳng phải cô ta sẽ thất bại trong gang tấc hay sao?
 
Chương 1911


Chương 1911

Liên minh Giang Thành chỉ mới đàn áp tập đoàn Lệ Tinh của Thiên An, không ngờ lập tức dân ra hơn một nửa thế lực của Thiên An.

Hồng Giác Hải định thần lại, nói với Lương Nhật Tân và Kim Thành Long: “Cho dù trước đây tận tâm, trung thành với Vương Nhất, nhưng cậu ta sắp xong đời rồi, nếu như không muốn bị hủy diệt, bây giờ lập tức cắt đứt quan hệ với Vương Nhất!”

Nghe thấy vậy, Lương Nhật Tân và Kim Thành Long đều bật cười.

Đang định nói, đột nhiên lại truyền đến một tiếng cười sảng khoái.

“Ai muốn chúng tôi và anh Vương đoạn tuyệt quan hệ?”

Một người đàn ông trung niên đi đến.

Tôn Chính Vũ nhà họ Tôn cũng đã đến.

Lúc này, ba đại gia tộc của Thiên An đều đã đến đủ.

Mặc dù thế lực của Giang Thành vẫn luôn xem thường thế lực của Thiên An, cảm thấy đó chỉ là nhà giàu mới nổi.

Nhưng, Thiên An không hề kém hơn Giang Thành.

Hào môn của Thiên An, đương nhiên cũng sẽ không yếu hơn Giang Thành bao nhiêu.

Bây giờ ba đại hào môn đều đã đến, liên thủ lại với nhau, hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng có chút lo lăng.

Đừng nói đến, còn có hiệp hội võ đạo Thiên An ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói.

“Hừ, đường đường là hào môn, lại quy phục một chàng trai trẻ chưa đến bao mươi tuổi, đúng là nực cười!”

Nhưng, mặc dù lo lắng, nhưng Hồng Giác Hải vấn cười khẩy nói.

“Mặc dù bọn họ đều là thế lực của Thiên An, nhưng đừng quên, đây là Giang Thành!”

Hồng Giác Hải nói: ‘Hào môn Giang Thành, sẽ không cho phép các cậu làm bậy như Vương Nhất bật cười thành tiếng: “Vừa vặn lúc này có lẽ hào môn Giang Thành đã đến rồi, gọi bọn họ đến đi.”

Nói xong, nhìn về phía ba đại hào môn Giang Thành vấy tay.

Ba đại hào môn thật sự đi đến.

“Anh Vương!”

Đấn đầu tiên là nhà họ Hạ, Hạ Trân mặc một chiếc váy liên màu trắng, nở một nụ cười ngọt ngào với Vương Nhất.

“Anh Vương!”

Sau đó, là Hạ Lãm với bộ đường trang màu đen.

Vương Nhất cũng nhìn thấy Hạ Phi Long, Hạ Phi Hổ đi phía sau.

Phản ứng của nhà họ Hạ nằm ngoài dự đoán của Hồng Giác Hải.

Sau đó, Hồ Cương, Hồ Hoàng Việt, Hồ Vĩnh Như cũng đến.

Cùng đến còn có Lục Viên, Lục Kiệu nhà họ Lục.

Vương Nhất gật đầu với từng người bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hồng Giác Hải.

“Hội trưởng Hồng, lúc nãy ông nói, hào môn Giang Thành sẽ không cho phép chúng tôi làm càn như vậy?”

Đột nhiên, sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên vô cùng khó coi.
 
Chương 2066


Chương 2066

Trên mặt Vương Nhất vẫn hiện lên nụ cười nhạt: “Anh chọn đường sống sao?”

“Mục đích của cô chỉ là để tìm người, không tiếc nổ chết tất cả mọi người có nghĩa là cô không quan tâm đến tính mạng của họ, với cô thì họ chẳng có chút giá trị nào.”

“Tôi không giống họ, tôi biết người cô muốn tìm, còn nhiều giá trị hơn, nên lấy hay bỏ, cô không biết chọn nên chọn cái nào ư?”

Nói đến đây, Vương Nhất nhìn cô ta với ánh mắt hài hước.

Quả nhiên, Tử La Lan im lặng.

Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục như đnag do dự.

Cuối cùng, cô ta hỏi: ‘Vậy anh muốn chứng minh thế nào răng anh không lừa tôi?”

“Tôi không chứng minh được, cũng coi như tin tưởng nhau mà thôi, làm bất cứ điều gì đều phải chấp nhận nguy hiểm.”

Không ngờ, Vương Nhất lại nói như vậy.

Sắc mặt Tử La Lan càng đen hơn, cô ta nhìn chằm chăm Vương Nhất, định tìm kiếm manh mối trên người anh.

Nhưng tiếc rằng, Vương Nhất dầu muối không ăn, hoàn toàn chẳng có chút sơ hở nào.

Đúng như Vương Nhất nói, nếu không tìm thấy người cần tìm thì bắt cóc nhiều người như vậy cũng vô ích.

Lúc lâu sau, Tử La Lan đáp ứng yêu cầu của Vương Nhất: “Vậy được rồi, tôi thả họ.”

Cô ta vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và vui mừng.

Con dơi đẳng sau Tử La Lan cũng giật mình nhìn cô ta.

Két kétI Cửa sân vận động mở ra, người các gia tộc lao ra ngoài như điên.

Bên ngoài có nhiều chiếc xe thiết giác, một nhóm người cầm súng chĩa vào trong.

“Đừng nổ súng, là chúng tôi!”

Thấy người dân trong sân vận động, họ cũng buông súng xuống.

“Vương Nhất…

Lý Khinh Hồng nhìn về phía Vương Nhất với ánh mắt lo lắng.

Thật ra cô ta không muốn Vương Nhất làm chuyện như vậy.

Cô ta là vợ anh nên cũng có ý muốn riêng.

Cô ta không muốn hy sinh chồng mình vì mọi người!

Nhưng cô ta chẳng giúp được gì.

“Đi thôi.”

Lạc Thanh Hiền túm mạnh Lý Khinh Hồng và Vương Tử lam kéo đi.

Thấy các cô đã rời đi, ánh mắt Vương Nhất trở nên mềm mại.

Nhưng nó nhanh chóng quay về lạnh lẽo.

“Như lời hứa, tôi đã thả tất cả mọi người, vậy nói cho tôi biết, Ẩn chủ đang ở đâu?”

Tử La Lan nhìn về phía Vương Nhất, hỏi.

Bác Lâm cũng vội chạy thoát ra ngoài, sân vận động to như thế chỉ còn một đống ngổn ngang và ba người Vương Nhất, Tử La Lan, cả con dơi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom