Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2097


Chương 2097

Chúng ta đều là người cùng một nhà, đừng chém giết lân nhau nữa, được không?”

Lý Tuyết Nhi ôm chặt lấy Ngụy Thương Kiều, rơm rớm nước mắt nói.

Trên mặt Ngụy Thương Kiều vẫn còn mang theo sự sợ hãi sau khi được sống sót, nhưng sâu trong ánh mắt lại chứa một tia oán hận.

Loại oán hận này là do trước đây đã sợ hãi quá mức nên mới dần dần biến chất.

“Mẹ có thể đồng ý, nhưng chị của con nhất định cũng phải hứa sau này sẽ không tranh đoạt tài sản của Lý thị cùng con, và còn…

chức vị gia chủ nữa!”

Lời nói của Ngụy Thương Kiều là đang nói với Lý Tuyết Nhi, nhưng ánh mắt của bà ta vấn dán chặt vào người Lý Khinh Hồng, trong mắt mang theo thù hận sâu sắc.

Còn có sợ hãi.

Lý Khinh Hồng quá xuất sắc, cũng quá xinh đẹp, giống như tập hợp hàng ngàn ưu điểm trong một thân thể vậy.

Một người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang đến đâu cũng sẽ trở nên thua kém trước mặt cô ta.

Toàn bộ những thứ này đều được thừa hưởng từ đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh hai mươi năm trước, Lạc Thanh Hiền.

Mà bà ta cũng chỉ là một kẻ thứ ba được nữ thần may mắn chiếu cố, vĩnh viên không thể so sánh với những con phượng hoàng xinh đẹp như Lạc Thanh Hiền và Lý Khinh Hồng.

Ghét bỏ một người không cần nhất thiết phải có lý do.

Nếu bạn xinh đẹp và xuất sắc hơn người kia, bạn sẽ trở thành đối tượng của sự oán hận.

Ngụy Thương Kiều quá sợ hãi Lạc Thanh Hiền, cho nên bà ta cũng sợ hãi con gái của người kia, Lý Khinh Hồng.

Bà ta muốn Lý Khinh Hồng phải cam đoan!

“Điều này là không thể nào!”

Không đợi Lý Khinh Hồng mở lời, hiện trường lập từ truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm. .

Lạc Thanh Hiền dẫn theo Lạc Thanh Thủy và một nhóm người trong gia tộc Lạc thị bước đến.

Đám đông lập tức nhường đường.

Vào giờ phút này, sắc mặt của Lạc Thanh Hiền cực kỳ u ám, đặc biệt là khi nhìn về phía Ngụy Thương Kiều, trong mắt tràn ngập sát khí nông đậm.

Hai mươi năm trước, khi bà ta bị cướp chồng cũng chưa từng sinh ra sát ý như vậy đối với Ngụy Thương Kiều, nhưng bây giờ, Lạc Thanh Hiền chỉ muốn gi ết chết người kia ngay lập tức.

“Con rể của tôi còn chưa chết mà bà đã vội vàng tổ chức tang lễ cho nó, còn tìm người âm mưu làm nhục con gái của tôi.

Ngụy Thương Kiều, bà thật sự cho răng có sự che chở của Lý Thế Nhân thì tôi không dám động đến bà sao?”

Lạc Thanh Hiền lạnh lùng nói, trên người có một luồng sát khí lạnh lẽo.

Bà ta đã nghe hết mọi chuyện, phản ứng đầu tiên sau khi nghe xong chính là muốn giế t chết người đàn bà Ngụy Thương Kiều này!

Nhìn thấy Lạc Thanh Hiền đến, Ngụy Thương Kiều sợ đến mất hồn mất vía.
 
Chương 1943


Chương 1943

Đúng là một con côn trùng độc hại.

Cùng lúc đó, cả sân vận động cũng đang Sôi trào.

Những người đang có mặt ở đây đều đang thảo luận “Ẩn chủ” này là ai mà lại có can đảm giả mạo tên tuổi của Ẩn chủ.

“Đúng là gan góc cùng mình, không sợ người dân cả nước lên án cậu ta hả.”

“Ẩn chủ là ai, bước ra đây cho mọi người một lời giải thích, tại sao lại muốn ăn cắp danh xưng “Ẩn chủ”?”

“Nếu như nói không rõ ràng thì cậu đừng có hòng tham gia đại hội Bắc cảnh, Diệp thị cũng không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, còn phải bị truy cứu trách nhiệm.”

Ở một góc nào đó trong sân vận động.

Người khoác áo choàng thản nhiên nhìn Lãnh Nhan.

Chỉ nhìn thấy trong đôi mắt của Lãnh Nhan bông nhiên có sự kích động, nhưng cuối cùng vấn cố găng đè nén nó xuống.

Cô ta vấn không thể quên được đoạn thời gian đi theo thiếu chủ.

Ngắn ngủi mà tốt đẹp.

“Lãnh Nhan, cô nói thử xem ai là Ẩn chủ đây, người đó sẽ đứng ra à?”

Lãnh Nhan im lặng một hồi, cô ta lắc đầu: “Không biết.”

Tiếng mắng chửi càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều không thể nào chấp nhận được việc có một ai đó vô danh ăn cắp danh xưng Ẩn chủ.

Diệp Ân Thi cười lạnh nhìn Diệp Thúy Như: “Tất cả đều là do cô hại, nếu như Diệp thị bởi vì chuyện này mà không thể tham gia đại hội Bắc cảnh, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Diệp Thúy Như không nói gì, cũng không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.

Trong vô vàn tiếng mắng tiếng chửi, Vương Nhất chậm rãi đứng dậy.

Đa số những người đang có mặt trong sân vận động đều đang ngồi, chỉ có một mình Vương Nhất là đứng lên, trông vô cùng chói mắt.

Người dẫn chương trình vừa nhìn liền thấy Vương Nhất.

“Cậu chính là Ẩn chủ?”

Người dẫn chương trình cầm micro chỉ chỉ, ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Vì để cho an toàn, anh ta còn chủ động chạy đến bên cạnh Vương Nhất.

“Vương Nhất, anh làm gì vậy?”

Ở bên cạnh, sắc mặt của Lý Khinh Hồng trăng bệt vô cùng, bất ngờ mà nhìn Vương Nhất.

Cô muốn kéo Vương Nhất ngồi xuống, nhưng dường như chân Vương Nhất lại mọc rễ, không hề cử động tí nào.

Bởi vì Vương Nhất đứng dậy mà sân vận động đang náo nhiệt lại trở nên lắng đọng một lần nữa.

Tất cả mọi người đều không tin mà nhìn Vương Nhất.

Tiếng mắng chửi rất nặng nề, lúc này người có thể đứng lên chính là “hung thủ”

đã mạo danh Ẩn chủ.

“Cái tên đó đứng lên làm gì vậy, chẳng lẽ cậu ta chính là Ẩn chủ?”
 
Chương 2098


Chương 2098

Mặc dù Lý Tuyết Nhi cũng rất sợ, nhưng cô †a vần cố gắng ngăn Lạc Thanh Hiền lại.

“Dì Lạc, con biết mẹ con đã làm sai, nhưng chị gái và anh rể cũng đã tha thứ cho chúng con, xin dì cũng hãy tha thứ cho mẹ con đi ạt”

Ánh mắt của Lạc Thanh Hiền nhu hòa hơn một chút: ‘Đứa bé ngoan, chuyện này không liên quan đến con.”

Đồng thời, bà ta nhìn về phía Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, thấy hai người đều lắc đầu, bà ta cũng không truy cứu nữa.

Nhưng cũng phải tranh thủ một chút.

“Bảo con gái của tôi rời khỏi Lý thị, không tranh đoạt bất kỳ tài sản nào, chuyện này là không thể nào!”

“Trên đời này, không thể nhượng bộ, đây là ranh giới cuối cùng.”

Thái độ của Lạc Thanh Hiền rất rõ ràng, không thể nhượng bộ.

Hai người phụ nữ nhìn chằm chằm nhau, một người vô cùng uy nghiêm, một người vừa tức giận vừa khiếp sợ.

Lý Tuyết Nhi không nhịn được lùi về sau một bước, không nhịn được trốn ra sau lưng Lý Khinh Hồng.

Không biết tại sao, hai người đều có cùng một loại ảo giác.

Những ân oán chưa được giải quyết của thế hệ trước sẽ chuyển đến thế hệ của các cø.

“Chị, chúng ta sẽ mãi là chị em tốt cả đời, đúng không?”

Bàn tay nhỏ bé của Lý Tuyết Nhi lạnh ngắt, giọng nói cũng run rẩy.

Lý Khinh Hồng im lặng gật đầu, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ta.

Từ đầu đến cuối, Vương Nhất không hề lên tiếng.

Một mình anh cũng không thể giải quyết được những vấn đề còn sót lại của lịch sử gia tộc.

Anh chỉ có thể làm mọi thứ trong khả năng của mình để phòng ngừa những chuyện tàn khốc nhất xảy ra thôi.

Buổi tối, đêm đã khuya.

Nhưng đèn trong phòng của Ngụy Thương Kiều vân sáng trưng, trước mặt bà ta là Lý Tuyết Nhi đang ngồi gục đầu ủ rũ.

“Tuyết Nhi, đừng trách mẹ nhãn tâm, mẹ cũng chỉ vì nghĩ cho con thôi!”

Ngụy Thương Kiều trải lòng: “Làm sao con lại đến đây, mẹ cũng không nhiều lời nữa.

Nhưng trong mắt của ba con, ông ấy vẫn luôn lấy chị gái của con làm chủ. Năng lực của nó mạnh hơn con, sức ảnh hưởng cũng lớn hơn con, người sẽ thừa kế gia nghiệp sau này cuối cùng cũng chỉ là con hoặc là nói”

Lý Tuyết Nhi không ngừng lắc đầu, rơi nước mắt nói: “Có liên quan gì đâu ạ? Cho dù là con hay là chị gái thì quan hệ của chúng con vấn sẽ luôn rất tốt!”

“Hồ đồ!”

Ngụy Thương Kiều bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ‘Quan hệ giữa con và nó vấn đang tốt đẹp là vì hiện tại nó còn chưa năm giữ gì cả. Hai người đều là công chúa của Lý thị, một khi nó lên nắm quyền thì nó có còn xem con là em gái hay không?”

“Con là một đóa hoa trong nhà kính, mẹ đã bôn ba tranh đấu ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mẹ còn có thể gạt con sao? Trong hào môn vương tộc, thân tình là thứ không đáng tin tưởng nhất!”

“Ngoài trừ mẹ ra thì con tuyệt đối không thể tin tưởng bất cứ ai, hiểu chưa?”

Những lời này thật sự khiến trái tim của Lý Tuyết Nhi đau đớn, cơ thể cô ta run lên, nước mắt lập tức trào ra.
 
Chương 1944


Chương 1944

Bên phía Diệp thị, Diệp Ân Thi mở to mắt nhìn, cô ta hoài nghi mà nhìn Vương Nhất.

Diệp Thúy Như không nói gì, chỉ là nhìn anh với vẻ mặt sốt ruột.

“Anh ta đang làm gì vậy…”

Diệp Thúy Như lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ anh ta muốn ngay bây giờ thừa nhận mình chính là Ấn chủ à?

Trước đó Vương Nhất đã bị hiệp hội võ đạo phong sát, không cho phép tham gia đại hội Bắc cảnh.

Vương Nhất đeo mặt nạ, dùng tên giả Ẩn chủ để tiếp tục tham gia, vốn dĩ đó chính là một may mắn.

Lúc này anh thừa nhận, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi ư?

Lý thị, Vương thị, Tần thị ở phía bên kia cũng nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.

Vương Nhất sẽ nói gì đây?

Người dẫn chương trình đặt micro trước mặt Vương Nhất, trên tivi cũng đã chiều đến ống kính ngắm ngay vào Vương Nhất.

Bây giờ anh chính là tâm điểm của mọi người.

Vương Nhất cười nhạt: “Tôi không phải là Ẩn chủ, tôi và các người đều giống nhau, đều chỉ là một người rất bình thường.”

“Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu công bằng.

“Cái danh xưng Ẩn chủ này là độc quyền à, tên thì cũng chỉ là một danh hiệu, có cũng được mà không có cũng không sao. Người khác có thể tên là Ẩn chủ, tôi cũng có thể tên là Ẩn chủ, tất cả mọi người đều có thể tên là Ẩn chủ.”

“Nguyên tắc đầu tiên của Ẩn chủ chính là bảo vệ quốc gia mà không phải là chạy theo danh lợi.”

Vương Nhất cầm lấy micro chậm rãi nói, cả sân vận động đều vang vọng tiếng nói của anh, thật lâu vẫn không tiêu tan.

Đám người ngơ ngác, nhưng mà tiếng mắng chửi cũng đã dần dần nhỏ lại.

Đúng là như thế, Ẩn chủ không phải là tên độc quyền của ai, nó chỉ là một danh hiệu.

Nhưng bọn họ không thể chấp nhận được việc có người giả mạo. Ẩn chủ.

“Các người măng chửi chỉ là bởi vì hình tượng anh hùng của Ẩn chủ đã ăn sâu vào trong lòng các người, không ai có thể phá vỡ được nó.”

“Các người sẽ cảm thấy mệt mỏi, lúc này lại có người đến phá vỡ nó, đánh vỡ tư tưởng bị ràng buộc, các người sẽ từ từ chấp nhận thôi.”

Vương Nhất tiếp tục nói một cách từ tốn.

Rốt cuộc cũng đã có người dần dần chấp nhận.

Bọn họ định xem thử “Ẩn chủ” này có lai lịch gì.

Nói xong, Vương Nhất ngồi xuống.

Vương Nhất không phải là Ẩn chủ, biểu cảm của người dẫn chương trình có chút thất vọng.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại, Vương Nhất nói rất có lý, làm sao mà Ẩn chủ chân chính lại có thể đến tham gia đại hội Bắc cảnh được chứ?

Diệp Thúy Như cũng thở phào một hơi, nếu như thật sự bởi vì danh xưng Ẩn chủ mà nhằm vào Diệp thị, vậy thì cô ta sẽ biến khéo thành vụng.

May mắn là Vương Nhất đã giải quyết mọi chuyện.

Bông nhiên bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Thi.

“Tôi đề nghị chia Diệp thị thành hai nhóm để quyết đấu.”
 
Chương 2099


Chương 2099

“Một ngày nào đó, con sẽ hiểu được dụng tâm khổ sở của mẹ. Con phải sớm hiểu được, nếu không sau này mẹ con chúng ta sẽ không có chỗ đứng trong Lý thị này.”

Đêm đó, Lý Tuyết Nhi không thể ngủ được cả đêm.

Cô ta không ngờ được là Lý Khinh Hồng cũng không ngủ được.

Các cô đều sợ một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở mặt thành thù.

Đêm khuya, trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng ở Giang Thành.

Một bóng người màu đen như con dơi đáp xuống mái nhà.

Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ phương Tây trong bộ trang phục hoàng tộc màu tím yêu dị.

Cô ta hờ hững liếc nhìn Dơi: “Giải quyết xong chưa?”

Dơi lắc đầu, trâm giọng đáp: ‘Anh ta rất mạnh, bom nổ cũng bị gỡ bỏ, nếu như không phải tôi nhanh chóng chạy thoát được thì đã khai báo sự thật ở nơi đó rồi.”

“Phế vật!”

Tử La Lan tức giận ngay tại chõ, biểu tình vô cùng hung dữ.

Nhưng rất nhanh, cô ta đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Xem ra tôi đã quá nóng vội, có lẽ chúng ta nên đổi mục tiêu.”

“Đổi mục tiêu?”

Dơi hơi sửng sốt.

“Không sai, ba năm trước, Vương Nhất mới là mục tiêu của chúng ta, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại bắt nhầm Tiêu Minh.

Sự thật chứng minh, trừ phi do đích thân quân thượng ra tay, nếu không cũng không thể bắt được Vương Nhất. Chúng ta phải thay đổi sách lược.”

Tử La Lan bình tĩnh phân tích: “Chúng ta phải chuyển qua người tốt nhất tiếp theo, tìm kiếm Khương Nhã My.”

“Người phụ nữ kia…

Dơi có chút do dự: “So với Vương Nhất và Tiêu Minh thì năng lực tổng hợp của cô ta kém xa”

“Cũng tốt hơn là trở về với hai bàn tay trắng”

Tử La Lan lạnh lùng nói: “Trong tổ chức thì người thực hiện cấp năm sao không nhiều, anh có biết vì sao có bao nhiêu người luôn lăm le vị trí của tôi không?”

“Nói một cách tương đối thì bắt được Khương Nhã My cũng dễ dàng hơn.”

Tử La Lan đột nhiên mỉm cười: ‘Cái này phải để ‘át chủ bài” của tôi ra tay.”

Một người đàn ông lạnh lùng bước ra từ phía sau Tử La Lan.

Anh ta là Tiêu Minh.

Đại hội Bäc Cảnh đã kết thúc, các gia tộc ở khäp nơi và hiệp hội võ đạo đều đã lần lượt rời khỏi Giang Thành.

Mặc dù kết quả cuối cùng của đại hội Bắc Cảnh vẫn chưa chọn ra được, nhưng mọi người đều nghĩ rằng quán quân cuối cùng nhất định là một trong hai người Ẩn Chủ hoặc Lý Thế Nhân.

Những gia tộc khác đã nếm mùi thất bại đều không hưởng được chút lợi lộc nào cả.

Đây chính là sự tàn khốc của đại hội Bắc Cảnh, chỉ khi giành được vị trí thứ nhất mới có thế thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Chương 1945


Chương 1945

Diệp Thúy Như quay phắt đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta: ‘Diệp Ân Thị, cô nói cái gì vậy?”

“Cô câm miệng lại cho tôi!”

Diệp Ân Thi quát to một tiếng, sau đó nói với người dẫn chương trình: “Tất cả mọi người đều đã thấy rồi đó, số tuyển thủ của Diệp thị tham gia khá nhiều, như vậy sẽ không công bằng với các gia tộc khác, cho nên tôi đề nghị chia thành viên Diệp thị làm hai nhóm để đấu với nhau, như thế này cũng công bằng hơn.”

Lời này vừa mới nói ra, các gia tộc đến tham gia đại hội Bắc cảnh đều cười tươi như hoa.

Tuyển thủ của không ít gia tộc đều đang lo lăng số lượng thành viên của Diệp thị quá nhiều, trong tình huống chưa biết thực lực của đối phương, số lượng nhiều là đã chiếm ưu thế.

Ngay cả vương tộc Yên Đô như Tân thị và Vương thị mà cũng rất lo lắng.

Nhưng Diệp Ân Thi lại chủ động yêu cầu chia người Diệp thị thành hai nhóm rồi tiến hành đấu với nhau.

Người được lợi chính là bọn họ.

“Diệp Ân Thi, cô điên rồi có đúng không?”

Diệp Thúy Như lập tức nổi giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Ân Thi, bực tức nói.

“Đại hội Bắc cảnh không hạn chế số người thay mặt gia tộc tham gia, số lượng càng nhiều thì càng có lợi cho chúng ta, vậy mà cô lại muốn giảm bớt.”

Diệp Ân Thi cười lạnh, căn bản không thèm quan tâm: ‘Vậy thì sao chứ? Dù sao thì người đại diện Diệp thị xuất chiến lần này là cô chứ không phải là tôi, cho dù cuối cùng Diệp thị có thất bại đi nữa thì người bị trách cũng là cô mà không phải tôi.”

Nói xong câu nói cuối cùng, trên mặt Diệp Ân Thi mang theo nụ cười dữ tợn.

Vốn dĩ cho rằng Diệp Thúy Như tìm một người giả mạo Ẩn chủ đến tham gia đại hội Bắc cảnh thì chắc chắn sẽ khiến người khác không hài lòng, nhưng không ngờ lại có thể may mắn thoát tội.

Kết quả như vậy khiến Diệp Ân Thi không vui, nên có bất cứ cách nào hại Diệp Thúy Như thì cô ta đều sử dụng.

Sắc mặt của Diệp Thúy Như cũng âm trầm như nước: ‘Cái cách kiến nghị cho người nhà đấu với nhau của cô, nếu như bị gia tộc biết được thì người bị trừng phạt sẽ là cô mới đúng nhỉ?”

Diệp Ân Thi gật đầu: ‘Đúng, tôi sẽ bị trừng phạt, nhưng mà cô cũng đừng hòng mình tốt hơn.”

“Cho dù tôi có phạm phải sai lầm lớn đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ phạt tạm thời, nhưng mà cô không giống như vậy, cô mới đến, địa vị bất ổn, một khi phạm sai lầm thì cô đợi đến lúc cút đi. Hahaha…”

Diệp Ân Thi lộ ra nụ cười điên cuồng.

“Tôi sẽ không để cho cô toại nguyện đâu.”

Diệp Thúy Như lạnh lùng nói.

Sau đó, cô ta liền kháng nghị với người dẫn chương trình Mục Lang: “Tôi không đồng ý, †ôi mới chính là người đại diện cho Diệp thị, mọi quyết định đều phải do tôi đưa ra.”

Bên phía hiệp hội võ đạo, Hồng Giác Hải cười lạnh nhìn về phía Mục Lang.

“Ông Mục, ông thấy thế nào?”

Mục Lang suy nghĩ cả buổi trời, sau đó nhẹ gật đầu: “Cũng tốt thôi, thứ mà đại hội Bắc cảnh quan tâm chính là tính công bằng, người Diệp thị nhiều như thế, điều này không công bằng với những người khác.”

“Vậy thì chia hai nhóm đi, giảm bớt số người được chọn.”
 
Chương 2100


Chương 2100

Rất nhiều gia tộc đều có suy nghĩ không đạt được hạng nhất thì chính là thất bại, nhưng không ngờ lại chẳng được lợi lộc gì.

Không chỉ như vậy, bọn họ còn suýt chút nữa bỏ mạng tại đây. Hiện tại Giang Thành chính là nơi chôn cất những gia tộc này, bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi Giang Thành ngay trong đêm.

Nhưng đây không phải là một chuyện tồi tệ đối với các gia tộc bản xứ ở Giang Thành.

Mặc dù kết quả của đại hội Bắc Cảnh vấn chưa được quyết định, nhưng ít nhất nó đã thay đổi rất lớn vận mệnh của nhiều gia tộc.

Chẳng ai ngờ được nhà họ Lục sẽ diệt vong chỉ trong một đêm, một số tàn dư của nhà họ Lục cũng trốn chạy khỏi Giang Thành ngay trong đêm.

Sản nghiệp của nhà họ Lục bị nhà họ Hồ và nhà họ Hạ chia nhau năm giữ.

Hiện tại, Giang Thành chỉ có hai hào môn lớn.

Hơn nữa, hai hào môn lớn này đều lấy Vương Nhất làm chỗ dựa.

Khi mặt trời vừa mọc, Vương Nhất và gia đình dự định trở về Thiên An.

Đại hội Băc Cảnh đã kết thúc, chỉ nhánh do tập đoàn Lệ Tỉnh thành lập ở Giang Thành cũng đã hoạt động bình thường, nói chung nhiệm vụ to lớn của chuyến đi đến Giang Thành này đã hoàn thành được khoảng bảy tám phần.

“Cung tiên ngài Vương!”

“Cung tiễn ngài Vương!”

Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt dẫn theo quân đội riêng của mình, cung kính cúi đầu hành lễ với bóng lưng của Vương Nhất.

Giọng nói vang dội thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, bọn họ đều kinh ngạc cảm thán.

“Đây chính là chàng trai trẻ mà nhà họ Hạ và nhà họ Hồ đều quy thuận, anh ấy cũng còn trẻ tuổi quá nhỉ?”

Những người xung quanh đều là người dân của Giang Thành, nhưng bọn họ không tham gia đại hội Bắc Cảnh, đương nhiên cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo thật sự của Vương Nhất.

Nhưng bọn họ biết một chuyện, đó chính là nhà họ Hạ và nhà họ Hồ đều quy thuận một chàng trai trẻ tuổi.

Không ngờ người đó lại còn trẻ như vậy!

“Hiện tại, Giang Thành do hai nhà họ Hồ và họ Hạ năm quyền, hai gia tộc này đều nghe lệnh của chàng trai trẻ kia, cũng tương đương với việc anh ấy năm trong tay toàn bộ Giang Thành!”

“Không thể nào!”

“Hơn nữa, tôi nghe nói anh ấy không phải là người của Giang Thành, mà đến từ Thiên An. Hiện tại phần lớn các gia tộc ở Thiên An cũng hợp nhất lại thành một khối bền vững.”

“Một người nắm trong tay Giang Thành, hai tỉnh thành quan trọng € và G ở Thiên An, còn có hiệp hội võ đạo đi theo nữa. Anh ấy chính là vị vua mới của thành phố € và G đấy!”

Cuối cùng, có người chăm chú nhìn vào bóng lưng của Vương Nhất và nói như vậy.

Hiện trường yên lặng trong chốc lát. Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người càng thêm sùng bái.

Đặc biệt là một số cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bọn họ thậm chí còn liếc mắt đưa tình, có vẻ đã vừa ý Vương Nhất.

“Đừng suy nghĩ nữa, người ta đã kết hôn, vợ của anh ấy còn là trưởng công chúa của Lý thị, coi chừng người khác đấy!”

Lập tức có người đứng ra cắt đứt suy nghĩ của các cô gái đó.

Còn có người đào ra được những chuyện mà trước đây Vương Nhất từng trải qua.
 
Chương 1946


Chương 1946

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của Diệp Thúy Như liền thay đổi.

“Ông Mục!”

Cô ta đứng phắt dậy hét to, nhưng mà căn bản không có ai để ý tới cô ta.

Cuối cùng, thành viên của Diệp thị vẫn bị chia làm hai nhóm.

Diệp Thúy Như tái mặt ngồi xuống, tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy.

‘Ha ha ha… Diệp Thúy Như cô tiêu rồi.”

Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười to, dường như đã nhìn thấy kết cục của Diệp Thúy Như.

“Bên phía tôi còn có cao thủ đứng thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành – ông Hồng, bên cô có ai có thể đánh một trận với ông Hồng chứ?”

“Một khi Diệp thị không thể giành được chức quán quân trong đại hội Bắc cảnh lần này, cô sẽ phải cút ra khỏi Diệp thị.”

Reng reng.

Bồng nhiên điện thoại của Diệp Thúy Như lại vang lên.

Diệp Thúy Như nhấn nghe, chỉ nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất.

“Muốn chia hai nhóm thì cứ để bọn họ chia làm hai nhóm đi, tất cả âm mưu quỷ kế đều phải thất bại trước thực lực tuyệt đối thôi.”

Diệp Thúy Như hít sâu một hơi, nói với Diệp Ân Thi: ‘Diệp Thúy Như tôi nói được làm được.”

“Được thôi, cái này là cô nói đó.”

Diệp Ân Thi vô cùng kích động, cô ta đang chờ đợi câu nói này của Diệp Thúy Như.

Dường như là sợ cô ta sẽ đổi ý, Diệp Ân Thi nói với Diệp Vô Lệ sau lưng mình: “Bác Diệp, bác đã nghe thấy Diệp Thúy Như vừa mới nói gì rồi đúng không? Không giành được chức quán quân đại hội Bắc cảnh thì tự mình rời khỏi Diệp thị.”

Diệp Vô Lệ nhìn Diệp Thúy Như, thở dài một hơi rồi nhẹ gật đầu.

Diệp Thúy Như cũng quay đầu nhìn Diệp Vô Lệ.

Lãnh Nhan đã từng nhắc nhở cô ta nhất định phải cẩn thận với Diệp Vô Lệ, từ đầu đến cuối, cô ta đều nhớ kỹ câu nói này.

Lúc này, Mục Lang chậm rãi đứng dậy nhìn tất cả mọi người ở phía dưới rồi nói: ‘Bây giờ tôi xin tuyên bố đại hội Bắc cảnh chính thức bắt đầu, có thể mời nhóm tuyển thủ đầu tiên lên sàn.”

Cường giả của các gia tộc đồng loạt nhìn về phía hậu trường.

Lúc này, Vương Nhất bỗng nhiên đứng dậy.

Lý Khinh Hồng vội vã nắm tay anh: “Anh đi đâu vậy?”

Vương Nhất cười nói: “Tạm thời công ty có chút việc, anh phải đi xử lý một chút.”

Lý Khinh Hồng nữa tin nữa ngờ buông tay ra.

Vương Nhất rời khỏi khán đài, sau đó đổi một bộ quần áo màu đen, đồng thời còn đeo một cái mặt nạ sắt lóe ra ánh sáng lạnh lão.

Nếu như có người Bắc cảnh ở đây, chắc chắn có thể nhận ra được đây chính là biểu tượng của Ẩn Vu Bắc cảnh.

Trong phòng nghỉ ở sân vận động, có rất nhiều tuyển thủ dự thi đều đang nghỉ ngơi chờ đợi.

Vương Nhất một thân một mình đứng ở trong góc, khí tức đạm bạc, nếu như không nhìn kỹ thì rất khó để phát hiện anh có mặt ở đây.
 
Chương 2101


Chương 2101

“Nghe nói trước kia anh ấy chỉ là con nuôi của một gia tộc nhỏ ở Thiên An. Vì gia tộc mà trở thành con rể của nhà giàu có họ Kim ở Thiên An, nhưng trong đêm tân hôn, anh ấy đã bỏ trốn, sau đó khi anh ấy xuất hiện trở lại thì đã qua năm năm sau.”

“Cái gì? Rốt cuộc năm năm qua anh ấy đã trải qua những chuyện gì? Anh ấy như thể đã hoàn toàn lột xác vậy!”

Tiếng bàn luận càng thêm kinh ngạc.

“Không biết, có lẽ cũng chỉ có mình anh ấy biết đáp án thôi.”

Mọi người có mặt ở đây không ai không tràn đầy khao khát.

“Kim lân nào phải vật sống trong ao hồ, một khi gặp được bão to gió lớn thì sẽ hóa thành rồng. Năm năm trước, anh ấy cũng giống như chúng ta vậy, đều chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng năm năm sau, anh ấy đã trở thành vị vua mới của hai thành phố C€ và GI”

“Cũng chỉ có Yên Kinh mới là chiến trường chính của anh ấy.”

Xung quanh đều là những giọng nói như vậy, Vương Nhất cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng dân Lý Khinh Hồng vào trong xe.

Người đời chỉ nhìn thấy sự thành công huy hoàng của anh, nhưng bọn họ không biết rằng đẳng sau sự thành công đó là vô số lần giao đấu lấy mạng đổi mạng của anh.

Nhiều lần anh đã từng có ý định từ bỏ, chính nhờ Lý Khinh Hồng đã tiếp thêm sức mạnh giúp anh kiên trì hơn.

Điều này đã trở thành một niềm tin.

Ba người đi đến chi nhánh của tập đoàn Lệ Tinh, tuyên bố bổ nhiệm Phương Huệ làm ngườ phụ trách của chỉ nhánh, sau đó rời khỏi Giang Thành.

Thương hội Giang Bình do La Chí Viễn đang quản lý, toàn bộ Giang Thành và Thiên An đã được thống nhất.

Vương Nhất nhẹ nhàng năm tay Lý Khinh Hồng, dịu dàng nói: “Bước kế tiếp chính là Yên Kinh.”

Lý Khinh Hồng mỉm cười, khẽ gật đầu.

Trước khi thành lập tập đoàn Lệ Tỉnh, cô ta đã thê sẽ đưa tập đoàn đến Yên Kinh. Hiện tại, điều đó sẽ sớm thành hiện thực.

Tỉng tingI Đang lúc này, Vương Nhất nhận được một cuộc gọi lạ.

Mặc dù đã có ghi chú, nhưng Vương Nhất vân cảm thấy có chút không thực tế khi nhìn thấy tên người gọi.

Là Tân Hồng Long gọi tới.

“Chuyện gì vậy?”

Vương Nhất thản nhiên hỏi.

Mặc dù Vương Nhất và Tần Hồng Long đã đạt thành thỏa thuận chung, nhưng dưới tình huống bình thường, Tần Hồng Long cũng sẽ không gọi điện thoại cho Vương Nhất.

Dù sao mối quan hệ của bọn họ cũng là một bí mật.

Tần Hồng Long gọi điện thoại tới nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Chỉ nghe Tần Hồng Long bình tĩnh nói: “Tân thị của chúng tôi vân chưa rời đi, đang ở Thiên An chuyển máy bay, nhưng bọn họ muốn đi gặp một người trước.”

“Là người trong hoàng tộc nước H.”

Vương Nhất hơi nheo mắt lại.
 
Chương 1947


Chương 1947

Diệp Kình Hiên ở bên cạnh anh.

Anh ta là một trong số rất ít người biết Vương Nhất che giấu thân phận.

Đúng lúc này có một người đàn ông cao như cột điện chậm rãi đi về phía Vương Nhất.

“Cậu chính là người dùng “Ẩn chủ” làm danh xưng đó à?”

Người đàn ông cao như cột điện này chính là Hồng Giác Lâm, em của Hồng Giác Hải.

Ông ta nhe răng cười cười mà nhìn Vương Nhất.

“Ông muốn cái gì?”

Sắc mặt của Diệp Kình Hiên âm trâm, bước một bước ngăn giữa Vương Nhất và Hồng Giác Lâm.

“Kình Hiên, đừng đến đây.”

Vương Nhất bổng nhiên lên tiếng.

Diệp Kình Hiên do dự, cuối cùng vẫn lui sang một bên.

“Có chuyện gì?”

Vương Nhất phản ứng rất thờ ơ.

Dưới cái mặt nạ bằng sắt chỉ có một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hồng Giác Lâm.

“Không có chuyện gì.”

Hồng Giác Lâm huênh hoang cười nói: “Tôi chỉ muốn biết một vấn đề thôi, cậu dám lấy cái tên ‘Ẩn chủ” này, rốt cuộc thì cậu có thực lực ngang hàng với Ẩn chủ không?”

Vụt.

Một giây sau, ông ta lại ngang nhiên ra quyền, nâng tay về phía Vương Nhất.

““Dừng tay!”

Thấy cảnh này, Diệp Kình Hiên hét to một tiếng, sắc mặt liền thay đổi.

Khoảng cách gần như thế, cộng thêm nắm đấm của Hồng Giác Lâm cuồng bạo, làm sao có thể tránh thoát được?

Mà động tĩnh nơi đây đã thu với sự chú ý của tuyển thủ có mặt ở hội trường, sắc mặt của bọn họ cũng thay đổi theo.

“Đây không phải là Hồng Giác Lâm – cao thủ xếp thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành à?”

“Bây giờ trận đấu còn chưa bắt đầu mà ông ta lại muốn ra tay ở đây, không sợ sẽ bị hủy bỏ tư cách hả?”

mm Đám người nghị luận âm ï, ai cũng kinh ngạc.

Bọn họ đều đồng cảm nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ sắc, không ai có thể tránh được một quyền đó với khoảng cách gần như thế này.

Âm.

Ngay sau đó, một tiếng vang thật lớn liền truyền đến.

Vách tường sau lưng Vương Nhất ầm một tiếng rồi sụp đổ.

Nhưng đầu của Vương Nhất vẫn hoàn hảo không hề bị tổn hại.

Bởi vì nắm đấm của Hồng Giác Lâm không hề đánh vào đầu Vương Nhất, mà là đánh vào vách tường ở bên cạnh đầu của Vương Nhất.

Mà Vương Nhất không hề tránh né, từ đầu đến cuối anh đều nhìn Hồng Giác Lâm bằng vẻ mặt bình tĩnh.

Người đứng xung quanh kinh ngạc trợn mắt.
 
Chương 2102


Chương 2102

Phía trên vương tộc Yên Đô còn tồn tại một gia tộc lâu đời và cao cấp hơn, hoàng tộc nước H. Và anh biết bí mật này.

Nhưng anh cũng chưa từng gặp qua thành viên thật sự của hoàng tộc nước H.

“Bọn họ đến làm gì?”

Anh hỏi.

Tân Hồng Long nói: “Tôi cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng xem ra hoàng tộc nước H không vừa lòng trước sự thất bại của Tân thị. Tân Vũ thay thế Thái Kim Phụng trở thành người liên lạc giữa vương tộc và hoàng tộc cũng khó thoát tội.”

Khi nói câu này, Tân Hồng Long đè thấp giọng nói, nhưng giọng điệu lại rất phấn khích.

Tân Hồng Long rất vui mừng khi có thể làm suy yếu thêm sức ảnh hưởng của Tân Vũ.

“Ngoài ra, Thái Kim Phụng cũng phải trình diện”

Tần Hồng Long lại nói thêm chuyện này.

Nghe vậy, Vương Nhất lập tức thay đổi ánh mắt, nói: “Sân bay Thiên An phải không?

Tôi sẽ đến ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất nheo mắt lại thật sâu.

Thấy vậy, Lý Khinh Hồng lập tức hỏi: ‘Làm sao vậy?”

Vương Nhất do dự một chút, nhưng vân không nói cho Lý Khinh Hồng biết chuyện của hoàng tộc nước H.

Dù sao cũng có rất ít người trên thế giới biết đến sự tồn tại của hoàng tộc nước H.

Lý Khinh Hồng thậm chí cũng không biết đến sự tồn tại của hoàng tộc nước HI “Không phải đại hội Bắc Cảnh vừa mới kết thúc sao. Anh tính đến sân bay để tiên một người.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Vậy anh đi trước đi, đi sớm về sớm.”

Vương Nhất nhanh chóng đến sân bay Thiên An, sau đó nhìn quanh tìm kiếm gì đó.

Đột nhiên, anh nhìn thấy được một người phụ nữ mặc trang phục màu trắng đứng thẳng người trong đám đông, ánh mắt lập †ức sáng ngời, vội vàng bước tới.

“Nhạc SiI”

Vương Nhất bước đến bên cạnh cô ta.

Nhạc Sỉ có chút kinh ngạc: “Thiếu chủ, sao anh lại đến đây?”

Trong đám người, Nhạc Si mặc một bộ Hán phục màu trắng, cực kỳ bắt mắt, muốn không tìm được cũng khó.

Vương Nhất không nói lời nào kéo cô ta thẳng đến nơi mà Tân Hồng Long đã nói.

“Thiếu chủ, anh muốn dấn tôi đi đâu?”

Nhạc Sỉ vô cùng kinh ngạc, trên gương mặt còn có chút ửng hồng.

Cho đến bây giờ, cô ta cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, cho dù người kia là Vương Nhất.

Vương Nhất chỉ trả lời năm từ.

“Giúp cô tìm đáp án.”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Thái Kim Phụng lập tức ngạc nhiên.

Rất ít người biết Thái Kim Phụng trước đây cũng không phải là Nhạc Sỉ.
 
Chương 1948


Chương 1948

Khoảng cách gần như vậy, đối mặt với nắm đấm mạnh bạo như thế, vậy mà lại không tránh né.

Là do cậu ta đã biết Hồng Giác Lâm không dám ra tay à?

Chỉ có hạc trong bầy gà thì mới có thể không sợ!

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng đá cuội lăn lốc cốc.

Mọi người chấn động, nhìn Vương Nhất đeo mặt nạ giống như là đang nhìn tiên trên trời.

Diệp Kình Hiên còn hơn như thế, anh ta thật sự khâm phục Vương Nhất.

Khoảng cách vừa gần, vừa phải đối mặt với đòn tấn công mang theo sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thế mà vẫn có thể thờ ơ làm như không có gì.

Thậm chí ngay cả cử động cũng không thèm.

“Tại sao lại không tránh?”

Hồng Giác Lâm cũng rất kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất mỉa mai cười: “Ông dám ra tay ở ngay đây?”

Hồng Giác Lâm sửng sờ, sau đó há miệng cười: “Xem ra là cậu đã biết tôi không dám ra tay với cậu ở đây, cho nên không hề sợ hãi.”

Lúc này, Diệp Kình Hiên mới kịp phản ứng lại hóa ra là Vương Nhất đã sớm biết đối phương không dám ra tay.

Vương Nhất cười nhạt: “Cho dù nơi này có thể ra tay thì một quyền này của ông, tôi cũng không cần phải tránh.”

Một đấm này của Hồng Giác Lâm trong mắt người thường thì có lẽ rất mạnh, nhưng mà trong mắt Vương Nhất lại không đáng để nhắc tới.

Hồng Giác Lâm bất ngờ, lại cười lạnh: “Ý của cậu chính là lúc nấy cậu thật sự có thể nhìn thấu một đấm lúc nãy của tôi là cố ý đánh trật?”

Ở đây là khu vực nghỉ ngơi, nghiêm cấm xảy ra xung đột, nếu không thì sẽ bị hủy bỏ †ư cách.

Cho nên dù đầu óc của Hồng Giác Lâm có chập mạch đến đâu thì cũng không thể nào thật sự ra tay với Vương Nhất.

Một đấm này chỉ là thủ đoạn Hồng Giác Lâm dùng để đe dọa Vương Nhất mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng với một đấm này, Vương Nhất chắc chắn sẽ bị dọa đến xanh mặt, tệ hơn là sẽ đưa ra đòn phản công.

Không ngờ là Vương Nhất ngay cả tránh cũng không tránh.

Nếu như không phải là bị dọa đến ngơ người thì là bởi vì nhìn thấu chuyển động của ông ta, xác định rằng ông ta không dám ra tay.

Dựa vào tính tình kiêu ngạo của Hồng Giác Lâm, làm sao có thể nghĩ rằng Vương Nhất thuộc vế sau.

Hơn phân nửa là do bị dọa không dám động đậy.

Hồng Giác Lâm vừa mới nói xong, cường giả xung quanh như bừng tỉnh đại ngộ, đồng loạt lên tiếng.

“Hóa ra là chuyện xảy ra rồi mới biết, cậu ta căn bản không hề nhìn thấu hướng đi năm đấm của ông Hồng, lúc người ta ra quyền thì cậu ta đã bị sợ đến đứng hình.”

“Còn dám làm cao thủ, thật sự cho răng dùng tên của Ẩn chủ thì có thể là Ẩn chủ thật?”

“Tôi đoán là một lát nữa ra sân, cậu ta sẽ bị ông Mục đánh cho tơi bời.”

mu Cường giả xung quanh lộ ra vẻ mặt khinh thường, trên mặt đều treo nụ cười lạnh.
 
Chương 2103


Chương 2103

Cô ta thuộc về hoàng tộc nước H, đến Tần thị với tư cách là người liên lạc giữa hoàng tộc nước H và gia tộc đó.

Thiên nữ trời sinh thánh thiện, cô phương tự thưởng, ẩn dật và độc lập.

Mọi người trong Tần thị bao gồm Tần Hồng Long cũng đều không dám đến gần cô †a, chỉ có duy nhất Tân Vũ, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, xem nhau như tri kỷ.

Nhưng mà mọi thứ đều là lừa dối và lợi dụng.

Thái Kim Phụng không thể rung động, Tần Vũ đã lợi dụng điều này để đá Thái Kim Phụng ra khỏi vị trí Thiên Nữ và cướp lấy nó.

Hiện tại người liên hệ giữa Tần thị và hoàng tộc nước H chính là Tân Vũ.

Đây cũng là tâm bệnh của Thái Kim Phụng, hơn nữa bây giờ vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.

“Nếu như tôi đoán không sai thì người của hoàng tộc nước H đã đến, cô phải trở về cùng bọn họ đúng không?”

Vừa chạy, Vương Nhất vừa quay đầu sang, nghiêm túc nhìn cô ta và hỏi.

Thái Kim Phụng vô cùng kinh ngạc: “Thiếu chủ, vậy là anh đã biết tất cả?”

Sau đó, cô ta rơi vào im lặng.

Người liên lạc giữa Tân thị và hoàng tộc chỉ có thể có một người, thậm chí có thể nói là dùng để giám sát Tần thị.

Thái Kim Phụng cũng không thích công việc này.

Vương Nhất lại lắc đầu: “Cô không thể đi như vậy, cho nên về phía hoàng tộc bên kia, tôi sẽ đi cùng cô.”

Thái Kim Phụng cũng không hề từ chối, chỉ là mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói câu nào.

“Bên này.”

Lúc này, Tân Hồng Long vấy tay với Vương Nhất.

Tân Hồng Long một mình chống gậy đi đến.

Vương Nhất liếc nhìn Tân Hồng Long: “Ông nội anh và Tần Vũ đâu?”

Tân Hồng Long cười nói: “Đang chờ ở bên trong, lát nữa đi vào, chúng ta còn phải diễn một màn kịch.”

Vương Nhất đương nhiên biết anh ta đang ám chỉ điều gì.

Nhìn thấy Thái Kim Phụng, Tần Vĩnh Nghiêm và Tân Vũ đều đứng lên, như thể muốn nói điều gì đó.

Nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất ở bên cạnh, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.

Những gì vốn dĩ muốn nói đều đột ngột không thể thốt ra khỏi miệng.

“Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Ánh mắt của Tần Vũ hơi nghiêm lại, lên tiếng hỏi.

Vương Nhất cười nói: “Còn nhớ tôi nói gì chứ? Tôi sẽ để anh cho Nhạc Si một câu trả lời. Hiện tại đã đến lúc rồi.”

Tân Vũ lập tức nhìn về phía Thái Kim Phụng.

Chỉ thấy ánh mất nhìn về phía Tần Vũ của Thái Kim Phụng đã sớm bình tĩnh trở lại, không còn chút dao động của năm xưa.

Tần Vũ lấy lại tinh thần, mỉm cười nói với Thái Kim Phụng: “Kim Phụng, đã lâu không gẠp.

Thái Kim Phụng cũng không thay đổi sắc mặt: ‘Vốn dĩ chúng ta nên sớm gặp mặt nhau.”
 
Chương 1949


Chương 1949

“Các người còn chưa từng nhìn thấy anh Vương… Ẩn chủ ra tay, làm sao biết người †a không có thực lực?”

Nghe thấy lời bình luận quanh tai, Diệp Kình Hiên giận dữ biện hộ thay Vương Nhất.

“Cậu đứng ngay bên cạnh cậu ta, chẳng lẽ không nhìn thấy cậu ta bị ông Hồng dọa đến nỗi không dám động à.”

“Nếu như không phải ở đây không được đánh nhau thì một đấm này của ông Hồng đã có thể đánh vào đầu cậu ta.”

“Cậu còn biện hộ cho kẻ yếu như cậu ta ư?

Diệp Kình Hiên vừa mới lên tiếng, lập tức bị mọi người tấn công.

Cao thủ Tần thị, Vương thị không hề nói tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn xem.

Lý Thế Nhân cũng như thế.

Ở toàn bộ Lý thị, chỉ có một mình anh ta đứng ra.

Không phải bởi vì tìm không thấy người, mà là đều bị Lý Thế Nhân từ chối.

Ông ta tự cao, trong đại hội Bắc cảnh không có ai là đối thủ của ông ta.

“Thằng nhóc kia, cậu chính là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An đúng không?”

Hồng Giác Lâm bỗng dưng lên tiếng, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Kình Hiên, thờ ơ nói.

“Phải thì như thế nào?”

Diệp Kình Hiên cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn châm chập vào Hồng Giác Lâm, nhưng lại cảm nhận được một chút áp lực.

Hồng Giác Lâm chính là cường giả võ đạo kỳ cựu, có thể là cao thủ được xếp thứ hai trong hiệp hội võ đạo Giang Thành, điều này đã đủ để chứng minh sức mạnh của ông ta.

Trước đó, Diệp Kình Hiên vẫn luôn là người ngoài vòng, sau khi gặp Vương Nhất rồi mới chính thức luyện được nội kình.

Nếu như hai người đối đầu với nhau, anh ta chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Thấy Diệp Kình Hiên đã thừa nhận, nụ cười lạnh trên mặt Hồng Giác Lâm lại càng sâu hơn: “Chẳng trách muốn giúp Diệp Thúy Như Diệp thị, hóa ra đều là từ Thiên An mà “

ra.

“Ông không được sỉ nhục…”

Diệp Kình Hiên tức giận đỏ mặt, vừa định lớn tiếng măng lại.

“Đủ rồi!”

Vương Nhất gầm lên một tiếng, quay đầu nhìn anh ta: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự mình kiềm chế cho tốt.”

“Vâng, vâng…”

Diệp Kình Hiên lập tức hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.

Chuyện anh ta và Diệp Thúy Như là chị em, nếu như lúc này bị bại lộ, không chỉ không có cách nào giúp Diệp Thúy Như, ngược lại còn sẽ mang đến phiền phức vô hạn cho.

cô †a.

Nếu như không phải Vương Nhất kịp thời quát tháo bảo mình dừng lại, anh ta chắc chắn sẽ nói chữ “chị” ra.
 
Chương 2104


 

Chương 2104

Đúng như Thái Kim Phụng đã nói, thời điểm Tần thị đến Thiên An, người vốn dĩ nên đến phải là Tần Vũ, nhưng cuối cùng lại là Tân Nam đến.

Tần Vũ hít sâu một hơi, nói: “Cô muốn hỏi chuyện gì?”

Nào ngờ Thái Kim Phụng chỉ khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Tâm của anh đã không còn trong sạch nữa, cũng không còn tư cách đánh đàn và chơi cờ cùng tôi.”

“Một quân cờ được đánh với sự độc ác trong lòng thì cuối cùng sẽ lật ngược bàn cờ thôi.”

Chỉ thấy người đàn ông cao lớn mặc áo Tôn Trung Sớn bước đi khí thế như một con rồng, khuôn mặt lãnh đạm, bất kể nhìn ai cũng đều cao cao tại thượng.

Không chỉ như vậy, từ trên người đàn ông trung niên này, mọi người đều cảm nhận được một luồng khí thế cường đại.

Có thể thấy rằng ông ta cũng là một vị cao thủ.

Đăng sau ông ta còn có hơn mười người đàn ông vạm vỡ và cường tráng đang đứng.

Mỗi một vệ sĩ ít nhất đều đã luyện ra được nội lực, là một võ giả hàng thật giá thật.

Để các võ giả đồng ý làm vệ sĩ thì có thể thấy người đàn ông trung niên này tôn quý như thế nào.

“Hoàng tộc nước H…”

Vương Nhất dán mắt nhìn chăm chằm người đàn ông trung niên kia, hơi nheo mắt lại, không thể không xem trọng.

Mà ba người Tần Vĩnh Nghiêm, Tân Vũ, Tân Hồng Long theo bản năng cúi đầu, cung kính hô một tiếng.

“Xin chào ngài Bát.”

“Tân Bát… Tần Bát lại đến đây!”

Sắc mặt của Thái Kim Phụng đứng bên cạnh Vương Nhất đột nhiên trở nên tái nhợt.

Vương Nhất kinh ngạc một lúc, sau đó nhìn về phía Thái Kim Phụng: “Cô biết ông ấy?”

Thái Kim Phụng trịnh trọng gật đầu: ‘Ông ấy là một trong những cao thủ lợi hại nhất hoàng tộc nước H, nhưng địa vị của ông ấy trong hoàng tộc cũng không tính là cao, cùng lắm chỉ xem như người hầu thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt của Vương Nhất cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.

Chỉ là một người làm mà đã có thực lực cường đại như vậy, nếu là hoàng tộc chính thống thì thực lực sẽ còn mạnh đến thế nào?

Anh còn nhớ Tần Hồng Long từng nói qua, tất cả mọi người trong hoàng tộc nước H đều có võ công, trở thành một cường giả đỉnh cao trong hoàn cảnh như vậy lại càng không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng một cường giả như vậy thường sẽ không xuất thế, trừ khi có chuyện gì đó có tác động rất lớn.

Đột nhiên, Vương Nhất hơi sửng sốt một lúc, anh nhớ lại một chuyện.

Khi đó, Tân Nam muốn Nhạc Sỉ bồi rượu, đi bên cạnh anh ta là một lão giả có thực lực cường đại tên là Tần Thập Thất.

Tân Bát, Tân Thập Thất, phía sau họ Tần đều là những con số Trùng hợp sao?

Trong lúc đang nghĩ ngợi, Tần Bát đã bước đến trước mặt.

Ông ta vẫy tay ra hiệu, hơn mười tên VỆ SĨ sau lưng xếp thành một hàng, phong tỏa nơi này.

Sân bay đông đúc người qua lại, nhưng vì Sự tồn tại của bọn họ mà nơi này đã bị cô lập, căn bản không có người nào dám đến gần.

Tần Bát dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn một vòng mọi người ở đây, sau đó lạnh lùng cười nói: “Vương tộc Yên Đô các người thật đúng là một đám phế vật, tôi cũng đã ra mặt nói chuyện với Mục Lang, để ông ta chp các người mượn cường giả mạnh nhất Tây Cảnh, vậy mà lại không lấy được thắng lợi ở đại hội Bắc Cảnh. Xem ra ngay từ lúc bắt đầu, tôi cũng không nên đặt kỳ vọng vào các người.”
 
Chương 1950


Chương 1950

Hồng Giác Lâm cũng không nghỉ ngờ, chẳng qua cảm thấy Diệp Kình Hiên ngay cả nói cũng không dám nói rõ ràng, có thể làm cao thủ gì chứ?

“Thăng nhóc kia, nếu như cậu đã là người của hiệp hội võ đạo Thiên An, vậy chờ một lát nữa ra sân cậu đừng có trách tôi không nương tay.”

Hồng Giác Lâm âm hiểm cười gắn.

“Để rồi coi.”

Diệp Kình Hiên nổi giận.

Xung đột dừng ở đây, tiếp theo chính là tiết mục rút thăm.

Sân vận động Giang Thành có diện tích rất lớn, mỗi địa điểm đều sẽ bố trí một hội trường thi đấu.

Vòng rút thăm sẽ quyết định ai đấu với ai.

Bởi vì Diệp thị có quá nhiều người tham gia nên bị chia làm hai nhóm, bọn họ sẽ tiến hành trận chiến nội bộ.

“Mời nhóm tuyển thủ thứ nhất lên sân.”

“Tần thị đấu với nhà họ Lăng Kim Hà.”

“Vương thị đấu với nhà họ Tiêu Đài thị.”

“Lạc thị đấu với nhà họ Kim Mỹ Hà.”

“mủ Nhóm tuyển thủ đầu tiên lần lượt ra sân.

Những cái tên tham gia vào trận đấu vẫn còn chưa kết thúc.

“Nội đấu giữa Diệp thị.”

Đến đây, nhóm tuyển thủ thứ nhất mới kết thúc.

Tất cả vương tộc Yên Đô, ngoại trừ Diệp thị thì đều được phân với các gia tộc từ khắp các tỉnh thành ở Giang Chiết.

Cho dù là nhà họ Trương hay nhà họ Tiêu đều không phải là gia tộc hùng mạnh, thậm chí ngay cả hào môn còn không phải, thắng lợi chắc chắn nghiêng về một bên.

Xem ra cuộc nội đấu của Diệp thị đáng xem hơn nhiều.

Bộp.

Hồng Giác Lâm là người xung phong đầu tiên, ông ta nhảy lên, liền nhảy vào trung tâm võ đài.

Bình bịch.

Giống như một cái tháp bằng sắt rơi xuống, phía dưới xuất hiện cảnh tượng như là một chiếc nhân được làm bằng đá cẩm thạch chất lượng cao bị nứt toạc.

Cảnh tượng này làm những người có mặt ở đây bị chấn động sâu sắc.

Chỉ nhảy lên mà lại có sức lực như thế, vậy thì thực lực của Hồng Giác Lâm phải mạnh đến cỡ nào?

“Ha ha, Diệp Thúy Như, cô lấy cái gì để đấu với tôi?”

Diệp Ân Thi, Hồng Giác Hải cũng nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều cười lạnh thành tiếng.

“Nào, để cho tôi xem xem cường giả mà Diệp Thúy Như tìm được tài giỏi đến mức nào.

Ánh mắt của Hồng Giác Lâm giống như một con hổ liếc nhìn bọn người Diệp Kình Hiên, trong mắt mang theo vẻ khát máu.

Vương Nhất dự định ra trận, Diệp Kình Hiên lại ngăn anh lại.

“Anh Vương, để tôi đi.”
 
Chương 2105


Chương 2105

“Vâng, ngài Bát, chúng tôi biết sai rồi…’ Đối mặt với sự chế giêu và chất vất của Tân Bát, cho dù là Tân Vĩnh Nghiêm, hay là Tân Vũ thì bọn họ cũng đều không dám phản bác câu nào.

Vương Nhất lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.

Tần Vĩnh Nghiêm là gia chủ của vương tộc Yên Đô, năm nay đã hơn bảy mươi tuối nhưng lại phải hành đại lễ như vậy trước mặt một người hâu của hoàng tộc nước H.

Sự chênh lệch giữa hai người có thể nói là khoảng cách giữa trời và đất!

“Hừ, Tần Vũ, cậu cũng suy nghĩ kỹ lại đi, xem nên giải thích như thế nào với hoàng tộc!”

Tần Bát lạnh lùng cười nói và liếc nhìn Tần Vũ.

Vương Nhất đứng ở một bên lẳng lặng lắng nghe và nhận ra được một số tin tức.

Mục Lang không phải vì thể diện của Tần Vĩnh Nghiêm nên mới đại diện cho Tần thị tham gia đại hội Bắc Cảnh, mà là vì có giao thiệp với hoàng tộc nước H nên mới đồng ý.

“Vâng, Tần Vũ sẽ gánh vác trách nhiệm!”

Tân Vũ chỉ đành phải thỏa hiệp.

Cảnh tượng quá mức khiếp sợ này khiến người qua đường cũng phải kinh ngạc theo dõi.

Thoạt nhìn bọn họ trông rất giống đang đóng phim.

Tân Bát lại nói: ‘Đây là một chuyện, còn một chuyện khác, tôi phải đưa cô trở về.”

Tầm mắt của Tần Bát cuối cùng cũng dừng lại trên người Thái Kim Phụng, vẻ mặt bình tĩnh chất vấn: “Đáng lẽ năm năm trước cô đã phải trở về hoàng tộc, tại sao đến bây giờ vấn còn chưa trở về?”

Cả người Thái Kim Phụng hơi chấn động, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi có chuyện muốn làm, không muốn trở về hoàng tộc.”

“Láo xược!”

Tân Bát hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm, toàn bộ sảnh chờ ở sân bay đều vang vọng âm thanh của ông ta.

“Suy cho cùng cô cũng chỉ là một nha hoàn của hoàng tộc, vậy mà lại dám không quay về sao? Sau khi trở về, cô sẽ phải tiếp nhận trừng phạt của hoàng tộc!”

“Rút xương, móc gân, móc mắt, cô chọn một cái đi!”

Vào giờ phút này, một luồng nội lực cường giả hàng thật giá thật tản ra.

Tần Bát trừng mắt nhìn Thái Kim Phụng.

Thái Kim Phụng bị loại khí thế này áp bức đến mức không thở nổi.

Cô ta cũng chỉ biết một chút võ công, không thể so sánh với một cao thủ như Tân Bát.

Ngay cả Tần Thập Thất mà cô ta còn khó đối phó nữa!

Trong lòng Vương Nhất chấn động, hình phạt của hoàng tộc nước H lại tàn khốc đến vậy.

Đây đã là thời hiện đại, vậy mà bọn họ còn giữ những tập tục cổ xưa như thế.

Tân Vĩnh Nghiêm dường như đã sớm biết chuyện này, ông ta vội vàng nói: “Ngài Bát, máy bay của chúng tôi sắp cất cánh rồi, chúng tôi có thể rời đi trước được không ạ”

“Đi đi”

Tần Bát không kiên nhẫn mà phất tay một cái.

Tân Vĩnh Nghiêm và Tần Vũ như được đại xá, vội vàng lên máy bay.

Khi Tân Hồng Long đi ngang qua Vương Nhất, anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Vương Nhất.
 
Chương 1951


Chương 1951

Vương Nhất gật gật đầu, Diệp Kình Hiên liền nhún người bay lên, xuất hiện trên võ đài.

Khí thế đúng là rất hùng hồn, nhưng so sánh với Hồng Giác Lâm thì khá là mờ nhạt.

Hồng Giác Lâm cười lạnh: “Hóa ra là cậu à, đúng lúc để tôi xem xem cậu mạnh cỡ nào.

“SỈ nhục anh Vương, ông muốn chết rồi!”

Diệp Kình Hiên trực tiếp hóa thành một cái bóng vọt lên, đấm thẳng một quyền vào yết hầu của Hồng Giác Lâm.

Vừa mới ra tay liền sử dụng bồn lôi quyền.

Những người đứng dưới võ đài đều cảm nhận được uy thế của một đấm này.

Nhưng Hồng Giác Lâm lại đứng yên sừng sững bất động, biểu cảm lạnh lùng.

Lúc năm đấm của Diệp Kình Hiên sắp rơi vào người Hồng Giác Lâm, có một luồng sát khí âm trầm như thủy triều cuốn về phía Diệp Kình Hiên.

Râm!

Ngay sau đó, anh ta liền bay ngược ra ngoài.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến những khán giả vừa vào sân không kịp phản ứng.

Khi họ định thần lại, đã thấy Diệp Kình Hiên năm ở mép võ đài.

Chỉ còn một chút nữa thôi, anh ta sẽ ngã xuống.

Theo quy tắc của đại hội Bắc Cảnh, chỉ cần rời khỏi võ đài hoặc không đứng dậy trong vòng mười giây, chính là thua.

Diệp Kình Hiên đã đặt một chân vào cửa thua.

Chỉ riêng việc này thôi đã khiến người ta kinh hãi.

Khán giả không nhìn rõ Hồng Giác Lâm ra tay thế nào, chỉ thấy Diệp Kình Hiên bay ngược lại như diều đứt dây.

Nhìn lại Hồng Giác Lâm, người ta thấy ngay cả chân cũng không cử động, cho thấy ông ta còn chưa ra đánh thật mà Diệp Kình Hiên đã bị trọng thương.

“Không hổ là cao thủ đứng thứ hai hiệp hội võ đạo Giang Thành, thực lực quá mạnh!”

“Người kia là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An hả? Sao bên đó yếu xìu vậy?”

“Ha ha, vầy mà cũng được làm hội trưởng, tôi cũng kiếm một cái chức hội trưởng làm xem saol”

Sức mạnh của Hồng Giác Lâm nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, gây ra phản ứng mạnh mẽ từ phía khán giả.

Những người xem trận đấu không phải thán phục sức mạnh của Hồng Giác Lâm, thì chính là châm chọc sự yếu đuối của Diệp Kình Hiên, còn nhân tiện mắng hiệp hội võ đạo Thiên An, khiến cho sắc mặt của các thành viên hiệp hội võ đạo Thiên An đều rất khó coi.

Ngay cả đám Lý Khinh Hồng cũng mang vẻ mặt u ám.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ha ha ha, đúng là mất thể diện, trình độ này mà cũng tham gia đại hội Bắc Cảnh!”

“Ngay cả một quyền của em trai hội trưởng Hồng cũng chịu không nổi!”

“Cái loại này cần gì ông Hồng ra tay, chúng †a là đủ rồi!”

Hiệp hội võ đạo Giang Thành bên này phát ra tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng những thứ này đến tai Lý Khinh Hồng và những người Thiên An khác thì vô cùng chướng tai.
 
Chương 2106


Chương 2106

Ánh mắt kia không cần nói cũng biết là có ý cảnh cáo cùng nhắc nhở.

Thực lực của hoàng tộc rất mạnh mẽ, cho dù chỉ là một người làm thì người bình thường cũng không thể chống lại.

Vương Nhất hiện tại là đồng minh của anh ta, Tân Hồng Long cũng không hy vọng Vương Nhất sẽ chết dưới tay của Tần Bát.

Tần Vũ cũng quay đầu lại, ánh mắt thương xót nhìn Thái Kim Phụng, có lẽ theo những gì anh ta nghĩ thì Thái Kim Phụng sắp bị ép buộc đưa về hoàng tộc nước H.

“Đi thôi, Thái Kim Phụng, cùng tôi trở về hoàng tộc nhận tội!”

Tần Bát vô cùng bình tĩnh, sải bước đi về phía Thái Kim Phụng.

Nhưng chỉ mới đi được một bước thì ông †a chợt dừng lại.

Một bóng người xuất hiện ngăn giữa Tần Bát và Thái Kim Phụng, vẻ mặt bình thản nhìn ông ta.

“Thăng nhóc kia, cậu là người theo đuổi Thái Kim Phụng à?”

Tân Bát cau mày, nghiêm nghị nhìn Vương Nhất.

Ngay từ đầu, ông ta đã nhìn thấy Vương Nhất, nhưng anh đứng sau lưng Thái Kim Phụng, ăn mặc vô cùng bình thường, vừa nhìn đã thấy chắc hẳn là một người theo đuổi Thái Kim Phụng.

Dù sao Thái Kim Phụng cũng là “Nhạc Sỉ”, người mê muội Nhạc Sỉ nhiều vô số kể.

Thỉnh thoảng lại có một số người hâm mộ não tàn chăn trước mặt cô ta cũng là chuyện bình thường.

Thái Kim Phụng vừa định lên tiếng phủ nhận, nhưng Vương Nhất lại liếc nhìn cô ta một cái, giành quyền trả lời trước: “Ông muốn nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi.”

“Chẳng qua người ta đã không muốn đi cùng ông, ông lại mạnh mẽ cưỡng ép cô ấy đi, có phải quá thất lễ rồi không?”

Vương Nhất nheo mắt nhìn Tần Bát, nói.

“Cậu nói gì? Lặp lại lần nữa?”

Sắc mặt Tân Bát trầm xuống, trong mắt hiện lên tia uy hiếp nồng đậm.

Bộp!

Vừa dứt lời, Vương Nhất lập tức hành động, tát một cái thật mạnh vào mặt ông ta.

Nửa bên mặt của Tân Bát lập tức sưng lên, hơn nữa cả người còn lảo đảo lùi về sau mấy bước!

“Một tên người làm mà cũng dám đứng sủa như chó trước mặt tôi sao?”

Vương Nhất mỉa mai nhìn Tần Bát, lạnh lùng cười nói.

Thái Kim Phụng kinh ngạc đến mức trợn to hai mắt. Vương Nhất thế mà lại dám đánh Tần Bát!

Xôn xaol Động tĩnh ở bên này cũng thu hút sự chú ý của đám vệ sĩ bên cạnh.

Bọn họ cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Bọn họ biết rất rõ thực lực của Tần Bát, nhưng ông ta lại bị một chàng trai trẻ tát gục xuống ở bên ngoài?

Sau khi định thần lại, bọn họ lập tức bao vây Vương Nhất, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.

Đối mặt với sự uy hiếp của Tần Bát, khuôn mặt của Vương Nhất vấn lãnh đạm, không để tâm chút nào.

Thật ra thì từ tên của Tân Bát và Tân Thập Thất, anh đã có một sự hiểu biết đại khái về thực lực của hoàng tộc nước H.

Vệ sĩ phải luyện ra được nội lực thì mới gọi là tiêu chuẩn.
 
Chương 1952


Chương 1952

“Kình Hiên… đứng lên!”

Phía nhà Diệp thấy Diệp Kình Hiên ngã xuống, sắc mặt Diệp Thúy Như cũng trở nên khó coi.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể cổ vũ Diệp Kình Hiên gắng lên.

“Ha ha ha, Diệp Thúy Như, cô còn mong người của mình đứng lên hả? Tôi nói cho cô biết, chuyện này là không thể nào.”

Diệp Ân Thi ở bên cạnh cười nhạo, trên mặt lộ ra vẻ giêu cợt.

Nhìn người Diệp Thúy Như mời đến bị người mình đánh bại một cách dễ dàng, trong lòng cô ta vô cùng hả hê.

“Người cô tìm đến toàn lũ rác rưởi, người đủ khả năng dẫn dắt nhà họ Diệp đến vinh quang chỉ có thể là tôi, cô chỉ là một con chó chết chủ thôi!”

Biểu cảm của Diệp Ân Thi vô cùng quá khích, vẻ mặt của cô ta lúc này không chỉ điên cuồng mà còn mang chút hung dữ.

Bốp!

Nhưng một giây sau, tiếng cường đột ngột dừng lại, Diệp Ân Thi ăn một cái rất mạnh, †rên mặt xuất hiện năm dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.

Biến cố bất thình lình không chỉ khiến Diệp Ân Thi ngây người mà ngay cả Diệp Thúy Như cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn sang.

Cả hai đều thấy một ánh mắt ngập tràn sự tức giận.

“Chúng tôi có thể thua, nhưng các người không được sỉ nhục anh trai tôi!”

Hai mắt Đồng Yên Nhiên đỏ bừng, cô ta căm tức nhìn Diệp Ân Thi, giọng nói đầy tức giận.

Diệp Ân Thi lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào mặt Đồng Yên Nhiên mà mắng: “Con khốn này từ đâu chui ra ra vậy, còn dám đánh tôi, tôi là cô chủ của vương tộc Yên Đô, nhà các người chết chắc rồi!”

Diệp Thúy Như cũng không ngờ Đồng Yên Nhiên lại dũng cảm như vậy, ngay cả cô ta còn không dám đánh Diệp Ân Thi mà Đồng Yên Nhiên lại dám.

Đồng Yên Nhiên một chút cũng không sợ, đúng lúc này Diệp Thúy Như đi tới bên cạnh hai người, lạnh lùng nhìn Diệp Ân Thì: “Cô ấy là em gái của tôi ở Thiên An, tôi nhận bảo vệ cho cô ấy.”

Câu nói vừa dứt, Đồng Yên Nhiên không thể tin được nhìn Diệp Thúy Như, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cô ta không ngờ Diệp Thúy Như sẽ nói ra những lời này.

Cô ta luôn cảm thấy thiếu nợ Diệp Thúy Như, ba cô ta ông Triệu làm nhục mẹ của Diệp Thúy Như, theo lẽ thường, lẽ ra Diệp Thúy Như nên coi Đồng Yên Nhiên là kẻ thù.

Nhưng ngược lại, Diệp Thúy Như lại giúp cô †a.

Lúc này, Diệp Vô Lệ cũng tiến lên một bước, nói: “Cô chủ, đại hội Bắc Cảnh là sự kiện quan trọng, sau khi đại hội kết thúc, tính toán sau cũng không muộn.”

Diệp Ân Thi lúc này mới bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Đồng Yên Nhiên: “Con khốn, nhớ lấy, đại hội Bắc Cảnh kết thúc, tôi sẽ xét nát mặt cô ral”

Sau đó, một nụ cười hung ác lập tức xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Ân Thị.

“Các người cứ đợi đấy, ông Hồng sẽ không để yên cho Diệp Kình Hiên đâu!”

Trên võ đài, Diệp Kình Hiên đang nằm trên đất thở hổn hển, khóe miệng chảy ra một vệt máu, rõ ràng là đã bị thương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom