Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 545


 Cứ cho là có đi, chắc chắn cũng không lớn hơn tổ trưởng tổ thủ vệ Hạ Vân Đỉnh được!  

 

Nếu nói như thế, hi sinh Lâm Phong là lựa chọn tốt nhất!  

 

 

Mà đúng lúc này. Phùng Mục Trần vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng:  

 

 

"Ông nói Hạ Vân Đỉnh muốn giết Lâm Phong?"  

 

 

"Phải! Thưa ngài Mục Trần!"  

 

 

Tôn Trọng lập tức cung kính nói.  

 

Adv

 

Cho dù là ông ta hay Lý Đại Long đều biết Phùng Mục Trần, cũng biết trong cơ thể ủa thanh niên nhìn thì bình thường này có sức mạnh kinh khủng cỡ nào!  

 

 

Điều khiến ông ta thấy khó hiểu là vì sao người luôn thờ ơ với mọi chuyện như Phùng Mục Trần lại có hứng thú với chuyện này?  

 

 

"Ha ha. . . Hạ Vân Đỉnh này đúng là thú vị!"  

 

 

Phùng Mục Trần chợt bật cười.  

 

Adv

 

"Mục Trần, ý cậu là. . ."  

 

 

Tư Đồ Vân Tiêu hơi kinh ngạc.  

 

 

"Không có gì! Chuyện này mấy ông đừng để ý, để tôi xử lý! Tôi muốn xem xem Hạ Vân Đỉnh giết Lâm Phong kiểu gì!"  

 

 

Phùng Mục Trần cười lạnh một tiếng.  

 

 

Anh ta vừa dứt lời ba người Tư Đồ Vân Tiêu, Lý Đại Long và Tôn Trọng khẽ giật mình, không hiểu ý của Phùng Mục Trần!  

 

 

"Mục Trần, chẳng lẽ cậu biết Lâm Phong?"  

 

 

Tư Đồ Vân Tiêu hỏi.  

 

 

"Cậu ta. . . là tiểu sư đệ của tôi!"  

 

 

Phùng Mục Trần bĩnh tĩnh nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.  

 

 

Điện thoại kết nối rất nhanh, bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng:  

 

 

"Ngày nào cũng nhiều chuyện thế hả! Không biết ban đêm tôi bề bộn nhiều việc sao?"  

 

 

"Nhị sư tỷ, tiểu sư đệ xuất hiện rồi! Bây giờ đang ở Vân Xuyên, có người muốn triệu tập mười vạn quân bắn chết cậu ta!"  

 

 

Phùng Mục Trần nhanh chóng nói.  

 

 

Đầu bên kia điện thoại nghe vậy bèn yên lặng hồi lâu, sau đó không nói gì đã cúp máy.  

 

 

Thấy vậy, khóe miệng Phùng Mục Trần cong lên.  

 

 

Nhị sư tỷ là người bao che nhất, có lẽ giờ này đang trên đường về!  

 

 

"Có cần gọi cho đám Đại sư huynh không nhỉ?"  

 

 

Phùng Mục Trần suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.  

 

 

Nếu như đám Đại sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh biết chuyện này, có lẽ toàn bộ tổ thủ vệ kia sẽ bị lật tung!  

 

 

Có Nhị sư tỷ về là đủ rồi!  

 

 

Mà khi nhìn thấy cảnh này, ba người Tư Đồ Vân Tiêu đứng một bên cảm thấy hoang mang.  

 

 

Trong đầu của bọn họ hiện lên bóng người xinh đẹp cùng khôn mặt lạnh lùng.  

 

 

Người phụ nữ bạo lực kia sắp về rồi?  

 

 

Mẹ ơi. . .  

 

 

Lâm Phong là sư đệ của người phụ nữ bạo lực kia ư?  

 

 

Trách gì cứ hở ra là đập người ta thành sương máu, hai người này đúng là đúc ra từ một khuôn!  

 

 

...

 

Vừa rạng sáng ngày hôm sau.  

 

Cả nhà Lâm Phong, Trần Y Nặc, Tiểu Luyến Luyến ngồi ăn bữa sáng.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 171: Uy áp này khác gì trò hề đâu?


Đương nhiên không kém anh ta là bao!

Phải biết rằng anh ta là con trai trưởng của nhà họ Trần, đã là Địa Cảnh đỉnh phong!

Đưa mắt nhìn toàn bộ đồng niên ở khu vực Vân Xuyên, anh ta chắc chắn là người đứng đầu!

“Em... em cũng không biết!” Trần Y Nặc hơi mờ mịt, nhưng lại âm thầm mừng rỡ nhiều hơn.

Cô ấy nghĩ Lâm Phong đã từng mất tích hơn mười năm, chẳng lẽ thật sự được một thế lực mạnh nào đó thu nhận làm đệ tử sao?

“Em ở cạnh cậu ta bảy năm, không biết lai lịch người ta?”

“Thực sự không có, trong ấn tượng của em, anh ấy chỉ là một người rất bình thường.

Trần Thiên Hủ không nói gì nữa, nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.

Giang Quân Lâm đứng bên cạnh thì u ám. Tối hôm qua anh ta mới đột phá lên Địa Cảnh sơ kỳ, đang đắc ý!


Kết quả người ta nói cho anh ta biết, Lâm Phong đã là Địa Cảnh đỉnh phong, đồng thời còn có thân phận cực kì cường đại?

Hơn nữa, anh ta cũng đã chú ý đến ánh mắt dần dần thân thiện hơn của Trần Thiên Hủ.

Rõ ràng anh ta đã thay đổi cái nhìn với Lâm Phong!

Đây không phải chuyện tốt lành gì!

Bàn về thực lực thì nhà họ Giang kém xa nhà họ Trần!

Nhà họ Trần đồng ý gả Trần Y Nặc cho anh ta thứ nhất là vì Trần Y Nặc chưa kết hôn đã có con, thanh danh không tốt. Thứ hai là vì bản thân anh ta cũng ưu tú,

còn có một chị gái mạnh mẽ đã bái nhập vào tông môn trên núi.

Nếu như nhà họ Trần phát hiện Lâm Phong không thua mình, vì Tiểu Luyến Luyến, rõ ràng nhà họ Trần sẽ có khuynh hướng gả Trần Y Nặc cho Lâm Phong!

Anh ta biết rõ, giữa các gia tộc lớn rất chú trọng lợi ích! Tình cảm và hữu nghị cũng chẳng là cái thá gì!

Chỉ là lát sau vẻ mặt Giang Quân Lâm đã hòa hoãn lại, bởi vì bệnh của Tiểu Luyến Luyến, chỉ có thầy thuốc Dược Vân mới trị hết được!

Trần Y Nặc là một người yêu con gái như mạng, đương nhiên sẽ không bỏ mặc!

Cho nên, Trần Y Nặc vẫn phải gả cho anh ta!

Chỉ là theo tình hình hiện tại thì sau này nên tránh x aLâm Phong ra một chút, không nên chọc vào đối phương!

Cùng lúc đó, Lâm Phong suy nghĩ xong, bình thản nói:

“Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ có một mình, không có chỗ dựa!”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


“Không có thế lực nào làm chỗ dựa, cậu cũng dám giết người của thương hội Bách Vân này? Nhóc con, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy, đừng coi tôi như kẻ ngui”

Lão giả Thiên Cảnh nheo mắt lại.

Uy áp của cường giả Thiên Cảnh từ trong cơ thể ông ta tràn ra, ập lên người Lâm Phong, muốn ra oai phủ đầu với Lâm Phong trước.

Lâm Phong không nhịn được cười.

Uy áp này khác gì trò hề đâu?

Anh đưa mắt nhìn qua, không làm gì cả, chỉ nhìn lão giả Thiên Cảnh một cái. “Ong!”

Lão giả Thiên Cảnh lập tức cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đánh mạnh vào.

Trong đầu ông ta ong lên một tiếng, lui về sau mấy bước! “Cậu... cậu là...”

Lão giả Thiên Cảnh hoảng sợ nhìn Lâm Phong!

Chỉ một ánh mắt mà thôi!

Không chỉ đánh tan uy áp của ông ta, hơn nữa còn suýt đánh nát luôn buồng tim của ông tai

Thực lực này quả thực trái với lẽ thường!

Giờ khắc này, ông ta thậm chí cũng nghi ngờ Lâm Phong có thực lực ở trên Thiên Cảnh!

Nhưng... điều này sao có thể?

Lão giả Thiên Cảnh lại không biết là, thực ra Lâm Phong mới chỉ sử dụng một phần vạn của uy áp mà thôi, bởi vì anh không muốn giết lão giả.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 546


 Chuyện này khiến Lâm Phong rất kinh ngạc!  

 

Không ngờ mới hơn một ngày mà con gái đã tìm được nhiều bạn như vậy.  

 

 

Nhưng ngay sau đó, anh lại nhíu mày, cảm thấy một đám nhóc chạy ra ngoài chơi như vậy không ổn lắm.  

 

 

Trần Y Nặc ở bên cạnh biết Lâm Phong nghĩ gì, cô ấy bèn cười nói:  

 

 

"Yên tâm đi! Ba em đã phái mấy cao thủ âm thầm bảo vệ chúng nó trong bóng tối! Huống chi đây là trong thành phố Vân Xuyên, không sao đâu!"  

 

Adv

 

"Ừm!"  

 

 

Lâm Phong khẽ gật đầu, không nói thêm gì.  

 


 

Sau khi trải qua nguy hiểm lúc trước, anh đã để lại một ấn kỳ bằng linh khí trên người con gái.  

 

 

Adv

Chỉ cần con gái bị làm hại, ấn ký sẽ kích hoạt, anh cũng có thể cảm nhận được!  

 

 

Sở dĩ vừa nãy anh lo lắng như vậy không phải vì con gái, mà là lo cho mấy đứa nhóc chơi cùng con bé. . .  

 

 

. . .  

 

 

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Y Nặc và mấy thanh niên cùng vai vế nhà họ Trần chơi mạt chược, còn Lâm Phong chậm rãi đi về phía nhà họ Tăng.  

 

 

Trước đây nhà họ Tăng chỉ là dòng tộc bậc ba ở Vân Xuyên, nhưng vì chuyện mồ mả tiên nhân mà danh tiếng vang xa, thu hút không ít sự chú ý!  

 

 

Nhất là trước đây không lâu, bang Khẩu Kỹ thành lập!  

 

 

Nhà họ Tăng tuyên bố gia nhập phe bang Khẩu Kỹ càng khiến cho nhà họ Tăng vinh quang hơn, sắp bước lên dòng tộc hạng hai!  

 

 

...  

 

 

Lúc này, trong sảnh chính nhà họ Tăng, bầu không khí rất ngột ngạt.  

 

 

Đám Diệp Thiên Tâm, Tăng Tam Thủy đang bị một đám võ giả vây quanh.  

 

 

"Tăng Tam Thủy, thú vị không? Ông kỳ kèo hết lần này lượt khác, bây giờ muốn kỳ kèo đến khi nào?"  

 

 

"Rốt cuộc mộ tiên nhân đã xảy ra chuyện gì? Ông cứ nói thẳng ra, chúng tôi cũng không ở đây chơi liều với ông!"  

 

 

Một người đàn ông trung niên mặc áo xám trung niên lạnh lùng nói.  

 

 

Người này chính là trưởng lão nhà họ Đỗ của dòng tộc bậc nhất ở khu vực Vân Xuyên, Đỗ Tử Đằng!  

 

 

"Không sai! Ông để lộ tin tức mộ tiên nhân ra ngoài, giờ lại cho mọi người chưng hửng, mãi không nói năng gì! Muốn đùa chúng tôi như đùa khỉ hay sao?"  

 

 

Trưởng lão nhà họ Thượng Quan - dòng tộc bậc nhất ở Vân Xuyên, Thượng Quan Phi Hồng cũng lạnh lùng lên án.  

 

 

"Tăng Tam Thủy, ông nhất định phải nói rõ ràng với chúng tôi! Nếu không hôm nay chúng tôi sẽ san bằng nhà họ Tăng!"  

 

 

Các cường giả của thế lực khác cũng thi nhau nói, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn!  

 

 

Thật ra từ trước đây, bọn họ đã chuẩn bị ép nhà họ tặng nói ra chuyện mộ tiên nhân.  

 

 

Nhưng sau này bỗng xuất hiện một tên Khẩu Kỹ Vương, Khẩu Kỹ Vương này liên tục ám sát mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh, khiến bọn họ vô cùng sợ hãi nên không dám ra tay!  

 

 

Cứ như vậy, bọn họ nhịn rất nhiều ngày!  

 

 

Mãi đến tối qua đã có một sự tiếp viện rất mạnh, chỗ dựa này khiến bọn họ không còn e ngại Khẩu Kỹ Vương!  

 

 

Vừa nghĩ đến đây,  

 

 

Bọn họ bèn quay đầu nhìn về phía sau lưng.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 547


 Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong sân đều nuốt nước miếng, trong lòng thầm mắng một tiếng biến thái!  

 

Nhưng bọn họ cũng không có suy nghĩ nhiều!  

 

 

Bởi vì người đàn ông kia hơn xa bọn họ về thực lực và cả thân phận, một cường giả như vậy chơi mấy con đàn bà thì có sao?  

 

 

Tăng Tam Thủy cũng nhìn người đàn ông kia đầy e ngại.  

 

 

Mặc dù lão ta không biết thân phận của người đó, nhưng chắc chắn thân phận của người đã vượt xa sự tưởng tượng của lão ta nên mới có thể khiến nhiều võ giả của các dòng tộc cung kính như vậy!  

 

 

Adv

"Diệp lão đệ, cậu báo cho ngài Lâm chưa?"  

 

 

Tăng Tam Thủy hỏi nhỏ.  

 

 

"Điện thoại tắt máy! Có lẽ bây giờ cậu ta không dùng điện thoại nên chưa nạp điện."  


 

 

Diệp Thiên Tâm cười khổ một tiếng.  

 

Adv

 

Sau khi Diệp Thiên Tâm nói vậy, Mười cái võ giả Tiên Thiên Cảnh của bang Khẩu Kỹ nghe vậy, chợt tái mặt.  

 

 

Mặc dù thực lực bọn họ không yếu, nhưng ở đây có ít nhất mười cường giả của các dòng tộc, nhất là người đàn ông áo xanh kia càng thâm sâu khó lường, chắc chắn bọn họ không phải là đối thủ!  

 

 

Hi vọng duy nhất chính là báo cho Khẩu Kỹ Vương đến nhưng bây giờ Khẩu Kỹ Vương lại tắt máy?  

 

 

"Tăng Tam Thủy, ông nghĩ không nói gì là thoát được sao?"  

 

 

Lúc này, Đỗ Tử Đằng đi lên trước một bước, mắt ánh lên sát ý.  

 

 

Tăng Tam Thủy thấy vậy thì giật mình, nói ngay:  

 

 

"Tôi nói! Chuyện mộ tiên nhân tôi cũng không biết! Mấy người ép hỏi tôi, tôi cũng đâu nói láo cho mấy người được?"  

 

 

"Bộp!"  

 

 

Đỗ Tử Đằng vung tay về phía Tăng Tam Thủy.  

 

 

Bây giờ lão ta đã là võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng một, mà Tăng Tam Thủy mới Hậu Thiên Cảnh tầng năm, vốn dĩ không cản được, phải chịu một đòn trực diện!  

 

 

Cảnh tượng bất ngờ này khiến đông đảo võ giả nhà họ Tăng cùng giận dữ, quát lớn:  

 

 

"Đỗ Tử Đằng, ông có ý gì?"  

 

 

"Ông dám đánh gia chủ của chúng tôi, ông muốn chết sao?"  


 

 

"Ha ha. . . Tôi đánh đó, mấy người định làm gì?"  

 

 

Đỗ Tử Đằng cười lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào.  

 

 

Mắt thấy cuộc chiến hết sức căng thẳng, Tăng Tam Thủy lại bụm mặt, phun ra một ngụm khí bẩn, vội trấn an người của mình!  

 

 

Lão ta biết bây giờ nếu đánh nhau, bọn họ sẽ thua rất thảm!  

 

 

Mà đúng lúc này, Diệp Thiên Tâm bỗng vùng lên, đấm vào bụng Đỗ Tử Đằng, muốn báo thù cho anh em của mình!  

 

 

"Thằng hề!"  

 

 

Đỗ Tử Đằng chẳng thèm ngó tới, tùy ý bắt lấy nắm đấm của Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Đến cả Hậu Thiên Cảnh tầng năm như Tăng Tam Thủy cũng bị mình xoay như chong chóng, một Diệp Thiên Tâm mới Địa Cảnh đỉnh phong cũng đòi đánh lén mình?  

 

 

Đúng là ngu ngốc!  

 

 

"Răng rắc!"  

 

 

Đỗ Tử Đằng nhẹ nhàng bóp đã khiến cổ tay Diệp Thiên Tâm gãy nát, lão ta đau đớn khôn cùng, không nhịn được mà hét lên một tiếng.  

 

 

"Rầm!"  

 

 

Đỗ Tử Đằng lại đá một đòn vào bụng Diệp Thiên Tâm, khiến lão ta văng ra ngoài cửa mấy chục mét, miệng phun máu tươi, rất lâu sau vẫn không thể đứng lên được.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 172: Lão phu đã biết!


Nghe lời lão giả nói, Lâm Phong lãnh đạm đáp lời:

“Nếu biết mình đã vô lễ thì lần sau chú ý một chút, nếu không đôi khi chết cũng coi như xong rồi.”

Lão giả nghe vậy thì ngẩn ra, rồi nở một nụ cười khổ. Không ngờ có một ngày mình lại bị một vấn bối dạy dỗ! Thanh niên này rốt cuộc là đệ tử của thế lực nào đây? Kiêu ngạo thật đấy!

Nói như thế, chẳng dễ tính chút nào!

“Lão phu đã biết!”


Lão giả Thiên Cảnh hơi gật đầu, không hề tức giận!

Bởi vì đây là quy tắc của giới võ đạo!

Chỉ cần có thực lực là muốn làm gì thì làm.

“Lão phu là tam trưởng lão của chỉ nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng, Phùng Hải, chẳng hay tên họ của cậu là?”

Lão giả Thiên Cảnh mỉm cười hỏi. “Lâm Phong!” Lâm Phong thản nhiên đáp.

“Cậu Lâm, chuyện vừa nấy là do thương hội của chúng tôi vô lễ, để thể hiện lòng áy náy, tôi có thể tự sắp xếp cho mọi người gian phòng tốt nhất, được chứ?”

“Được!” “Vậy mời theo tôi!” Phùng Hải thầm thở phào một hơi, quay người đi lên núi.

Ông ta phát hiện lúc nói chuyện với Lâm Phong có cảm giác bị chèn ép kì lạ. Cảm giác này trước nay chưa từng có!

Lâm Phong đang định theo sau thì phát hiện ba người Đàm Thiên Hồng đang đờ đẫn mờ mịt, không khỏi cau mày hỏi:

“Ba người làm gì mà ngẩn ra thế? Không đi theo à?” “À... Được!”


Đàm Thiên Hồng, Thái Văn và Điền Bân giật mình tỉnh táo lại, đè nén sự chấn động trong lòng, vội vàng gật đầu đi theo.

Khi mấy người vừa rời đi, khung cảnh vốn tĩnh lặng đột nhiên ầm ï nhốn nháo! Tất cả mọi người đều có vẻ không thể tin nổi!

“Mẹ nó chứ? Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Lâm Phong này giết nghi trượng của thương hội Bách Vân, nhưng không bị xử lý?”

“Các người không phát hiện à? Trưởng lão của thương hội Bách Vân lúc tới rất khí thế nhưng đột nhiên đổi thái độ! Nhất định là nhận ra thân phận của Lâm Phong rồi!”

“Theo tôi thấy, thế lực đăng sau Lâm Phong này không thể khinh thường được! Rất có thể cậu ta đến từ đại tông môn nào đó trên núi! Tông môn này, dù là thương hội Bách Vân cũng phải kiêng dè mấy phần!”

“Chậc, khó trách lại phách lối thế”!

“Tôi chỉ biết cậu ta còn trẻ đã là cường giả Địa Cảnh đỉnh phong, sao có thể là người tầm thường? Đám ngu sỉ các người vừa nãy còn cười nhạo người ta không biết tự lượng sức mình!”

“Ôi hâm mộ Tam Khẩu Đường quá, quen được nhân vật khủng cỡ này, sau này chắc là tỏa sáng kinh người!”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 173: Một khi đối phương đã thích


Cô ấy biết anh trai rất ghét Lâm Phong.

“Anh thu lại tất cả những gì mình nói lúc trước, Lâm Phong này không đơn giản, thậm chí có thể khiến trưởng lão của thương hội Bách Vân phải cung kính với cậu ta! Anh nghĩ chúng ta nên trao đổi với cậu ta vài chuyện, có lợi cho sự phát triển của nhà họ Trần.”

Ánh mắt Trần Thiên Hủ lập lòe.

“Vâng!”

Trần Y Nặc giả vờ lạnh lùng gật đầu, nhưng trong lòng lại hơi bối rối và lo lắng.

“Muốn đi thì các anh đi đi, em không đi!”

Giang Quân Lâm đứng bên cạnh gắn giọng nói.

“Không phải chứ, anh cũng không có ý định mang cậu đi.”

Trần Thiên Hủ nhìn qua Giang Quân Lâm, nói.

Giang Quân Lâm nghe thế, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh, không đáp lời.

Đúng lúc này, cách đó không xa lại xuất hiện một chiếc xe tăng địa hình 700 được sản xuất trong nước, là người của nhà họ Lý tới!

Lý Như Hải dẫn theo vài võ giả Huyền Cảnh bước xuống khỏi xe, kết quả thấy một đám người đang hăng hái bàn tán vụ gì đó, không khỏi ngẩn ra.

Tình huống gì đây? Tại sao mọi người lại tụ tập dưới chân núi nói chuyện khí thế thế này?

“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Lý Như Hải tìm được một người bạn lâu năm, mỉm cười hỏi.

“Là thế này...”

Người bạn lâu năm kia kể lại hết chuyện vừa xảy ra.

Lý Như Hải nghe thấy thế, trong mắt xẹt qua ánh sáng lấp lánh!

Một thiếu niên thần bí khiến thương hội Bách Vân cũng phải cúi đầu? Thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi đã có tu vi Địa Cảnh đỉnh phong?

Quá mạnh!

Lai lịch có lẽ vượt xa sức tưởng tượng của ông ta!

Hiện tại nhà họ Lý đã như mặt trời sắp xuống núi, càng ngày càng thân cô thế

Nếu như có thể kết bạn với nhân vật lớn này, chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích

Hơn nữa con gái cũng vừa tới tuổi, vẻ ngoài cũng đẹp, có thể nhân cơ hội tác hợp một chút.

Một khi đối phương đã thích...

Nghĩ tới đây, Lý Như Hải lập tức quyết định, đợi lát nữa sẽ đi gặp mặt thanh niên thần bí kia, để người ta quen mặt mình trước cũng tốt!

Trên thực tế, không chỉ có Lý Như Hải và Trần Thiên Hủ, mà người quản lý các thế lực khác đứng ở nơi đây đều co suy nghĩ này!

Thế lực lớn, gia tộc lớn muốn phát triển thì phải không ngừng kết bạn với người có thể trợ giúp mình. Nhất là làm bạn với những nhân vật cao cấp hơn bản thân!

Bình thường chỉ cần một câu nói của những nhân vật lớn như thế, thế lực của bọn họ ở chỗ bọn họ đã có thể coi như một bước lên mây!

Thực ra, có nhiều người tới đây tham gia hội đấu giá là vì mục đích này!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 548


Đám Thượng Quan Phi Hồng cũng rất khinh thường, liếc nhìn lão ta rồi dời mắt.  

 

Mặc dù trong khoảng thời gian này, Diệp Thiên Tâm lấy danh Khẩu Kỹ Vương ra thị uy!  

 

 

Nhưng trong mắt những dòng tộc võ đạo lâu năm như bọn họ, Diệp Thiên Tâm chỉ là một tên hề mà thôi!  

 

 

Chỉ là một võ giả Địa Cảnh mà đòi làm loạn?  

 

 

Nghĩ mình giỏi lắm rồi hay sao?  

 

 

Adv

Lại còn Huyết Thủ Nhân Đồ?  

 

 

Cũng chỉ có thể dọa con nít ở cái nơi nhỏ bé như Kim Lăng!  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh này, đám Tăng Tam Thủy hoàn toàn tuyệt vọng, bọn họ muốn đến đỡ Diệp Thiên Tâm dậy nhưng lại bị mấy người Đỗ Tử Đằng cản đường, bầu không khí trong sân u uất lên đến đỉnh điểm!  


 

 

. . . .  

 

 

Adv

Cùng lúc đó,  

 

 

Lâm Phong chậm rãi đi tới nhà họ Tăng.  

 

 

Anh nhìn Diệp Thiên Tâm nằm dưới đất, miệng phun máu tươi, trông rất thê thảm, lập tức rơi vào trầm tư.  

 

 

Chuyện này không bình thường!  

 

 

Một lần, hai lần trùng hợp thì chẳng nói, nhưng đây lại lần nào cũng vậy thì chắc chắn không được bình thường!  

 

 

Chẳng lẽ Diệp Thiên Tâm là thể chất đặc thù kiểu làm bao cát cho người ta hả?  

 

 

. . . . .

 

"Đau!"  

 

Diệp Thiên Tâm chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhức dữ dội, bụng cũng quặn lên từng cơn, như thể ngũ tạng lục phủ bị dịch chuyển!  

 

 

Ngay lúc này, lão ta ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lâm Phong.  

 

 

Sắc mặt lão ta ban đầu hơi sững sờ, sau đó lộ ra một tia vui mừng khôn xiết!  

 

 

Má ơi!  

 

 

Là cậu Lâm!  

 

 

Mỗi lần mình bị đánh, cậu Lâm luôn xuất hiện đúng lúc trước mặt mình, để cứu mình!  

 

 

Lúc này, Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào, suýt khóc.  

 

 

Chỉ cảm thấy cậu Lâm quả thực là nam thần may mắn của mình, cứu mình khỏi nơi nước sôi lửa bỏng!  

 

 

"Cậu Lâm... cậu lại đến rồi!!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghẹn ngào.  

 

 

Lâm Phong khẽ nhếch mép, luôn cảm thấy chữ "lại" này nghe rất kỳ quái!  

 

 

Tuy nhiên, anh cũng không nói gì, mà chỉ nhấc Diệp Thiên Tâm lên khỏi mặt đất.  

 

 

Kiểm tra sơ bộ, phát hiện xương cổ tay của Diệp Thiên Tâm chỉ bị gãy, không bị dập nát, vì vậy anh thuận tay truyền một luồng linh khí, nối lại xương gãy của Diệp Thiên Tâm!  

 

 

"Cậu Lâm, cậu thật lợi hại!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn cổ tay đã hồi phục, không khỏi liên tục thán phục.  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn đại sảnh nghị sự cách đó vài chục mét.  

 

 

Lúc này, trong đại sảnh nghị sự, một đám người chen chúc nhau, đang căng thẳng bàn luận, không hề phát hiện ra sự xuất hiện của mình!  

 

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 549


 Suy nghĩ kỹ một lúc, anh mới nhớ ra hai người này là ai!  

 

Lúc trước, khi anh lần đầu tiên đến Thập Vạn Đại Sơn ở Vân Xuyên, anh đã phát hiện ra một con yêu thú Kim Đan kỳ, lúc đó Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng cùng những người khác đang vây công con yêu thú này!  

 

 

Vì hai người này quá mức ngông cuồng, nên anh đã ra tay giáo huấn hai người, đồng thời yêu cầu hai người trong vòng ba ngày mỗi người nộp một trăm viên linh thạch làm tiền chuộc mạng!  

 

 

Sau đó anh trở về Kim Lăng, gặp phải rất nhiều chuyện, nên nhất thời quên mất chuyện này!  

 

 

"Chẳng phải tôi đã viết một đạo pháp chỉ cho Tăng Tam Thủy sao?"  

 

 

Adv

Lâm Phong nói.  

 

 

"Cái này..."  

 

 

Diệp Thiên Tâm lộ ra vẻ mặt do dự.  


 

 

Lão ta không dám nói đạo pháp đó đã bị bọn họ sử dụng để làm trò khi thành lập bang Khẩu Kỹ!  

 

 

Adv

Lão ta có thể khẳng định chỉ cần mình nói vậy, tuyệt đối sẽ bị cậu Lâm đánh cho một trận tơi bời!  

 

 

"Có phải lại dùng để làm trò rồi không?"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.  

 

 

Con người Diệp Thiên Tâm này, hiện tại anh đã nhìn thấu, đối phương vừa nhếch mông lên, anh đã biết đối phương muốn đánh rắm gì rồi!  

 

 

"Cậu Lâm thật thông minh! Ngay cả chuyện này cậu cũng đoán được!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm cười gượng gạo.  

 

 

"Ông thực sự là đồ ngu!!!"  

 

 

Lâm Phong cố nén sự bực bội muốn tát chết Diệp Thiên Tâm, sau đó bước nhanh về phía đại sảnh nghị sự!  

 

 

Diệp Thiên Tâm thấy vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng ưỡn ngực, bước những bước chân ngạo nghễ, không coi ai ra gì theo sau!  

 

 

....  

 

 

Lúc này.  

 

 

Trong đại sảnh nghị sự của nhà họ Tăng,  

 

 

"Tăng Tam Thủy, nếu ông không biết điều, vậy đừng trách bọn này tàn nhẫn!"  

 


 

Đỗ Tử Đằng, Thượng Quan Phi Hồng và những cường giả khác của gia tộc không nhịn được nữa, chuẩn bị mạnh mẽ ra tay!  

 

 

Tăng Tam Thủy và những người khác thấy vậy, trong lòng đều chùng xuống, sinh ra một tia tuyệt vọng!  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong sảnh.  

 

 

"Ai đánh Diệp Thiên Tâm?"  

 

 

Mọi người nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại.  

 

 

Khi phát hiện Lâm Phong và Diệp Thiên Tâm cùng đi vào, vẻ mặt tuyệt vọng của Tăng Tam Thủy lập tức phấn chấn lên, lập tức kích động nói:  

 

 

“Cậu Lâm! Cậu đến rồi!"  

 

 

"Chào mừng Khẩu Kỹ Vương!"  

 

 

"Chào mừng Khẩu Kỹ Vương!"  

 

 

Đám võ giả của bang Khẩu Kỹ cũng phấn khích lên tiếng!  

 

 

Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng liếc nhìn Lâm Phong, rồi lại nhìn nhau, trong mắt cả hai hiện lên một tia khó hiểu.  

 

 

Ký ức của hai người không hẹn mà cùng quay trở lại đêm hôm đó!  

 

 

Đêm đó trăng đen gió cao.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 174: Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?


Bọn họ đi qua gây ra động tĩnh lớn trong phòng khách. 

 

Phùng Hải đưa đám người Lâm Phong tới thẳng gian phòng đầu tiên trên tầng hai. 

 

Phòng riêng rộng chừng hơn trăm mét vuông, bày trí đồ xa xỉ, đứng trong này có thể thu hết toàn bộ quang cảnh của phòng đấu giá bên dưới, góc nhìn rất đẹp! 

 

“Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?” 

 

Đàm Thiên Hồng nhìn một lượt căn phòng sang trọng này, không nhịn được mà nói. 

 

Tuy rằng ông tat ham gia hội đấu giá nhiều lần rồi nhưng chỉ được ngồi phòng riêng bình thường thôi! 

 

Phòng riêng có tên như thế này, mơ cũng không dám! 

 

Ông ta biết nơi này chỉ có nhân vật siêu cấp lớn mới có tư cách vào. 

 

Ví dụ như cao nhân trên núi, hoặc ví dụ cường giả Thiên Cảnh dưới thế gian. 

 

“Đúng vậy, có ba phòng chữ Thiên, hai phòng khác đã được đặt trước, may còn lại một phòng, nếu không lại khó sắp xếp rồi.” 

 

Phùng Hải mỉm cười. 

 

Đàm Thiên Hồng gật đầu nhưng trong lòng đã dậy sóng. 

 

Ông ta biết tất cả là nhờ Lâm Phong! 

 

Nếu không với thân phận của Phùng Hải, sẽ không nói chuyện với mình, càng không giải thích! 

 

Trong lòng đột nhiên thấy hơi kiêu ngạo! 

 

Hình như làm chó săn cho cậu chủ Lâm cũng tốt lắm? 

 

Phì! 

 


Đúng là quá hèn! 

 

Đàm Thiên Hồng lắc đầu, vội vàng bỏ suy nghĩ đó. 

 

“Cậu Lâm, hội đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ tối, mọi người nghỉ ngơi trước, ăn chút đồ ăn vặt. Tôi còn có chuyện phải làm, không quấy rầy nữa!” 

 

Phùng Hải cười nhìn Lâm Phong. 

 

“Chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi ông.” Lâm Phong cất lời. 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu: 

 

“Cậu cứ hỏi!” 

 

“Bây giờ ông đang ở Thiên Cảnh tầng mấy?” Lâm Phong hỏi. 

 

Đối với vấn đề này, Phùng Hải không nghĩ gì nhiều. Bởi vì ở giới võ đạo, nếu như bạn không chủ động thả khí tức của mình ra, dưới tình huống bình thường, người khác khó mà nhận ra được thực lực của bạn! 

 

“Lão phu bất tài, hiện tại đang Hậu Thiên Cảnh tầng ba!” Phùng Hải trả lời. 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 175


 “Thiên Cảnh chia ra làm Hậu Thiên và Tiên Thiên, Hậu Thiên Cảnh có chín tầng, Tiên Thiên Cảnh cũng có chín tầng! Mỗi tầng cách nhau một khoảng lớn, là quá trình chuyển biến nội lực thành thiên địa lực! Cho nên mới nói, Thiên Cảnh và Địa Cảnh cách nhau cả một con sông lớn. Địa Cảnh là đả thông hai mạch nhâm đốc, tu luyện nội lực! Còn khi đã lên Thiên Cảnh, dung hòa thiên địa lực, bắt đầu chuyển hóa nội lực!”  

 

 

Phùng Hải giải thích cặn kẽ cho Lâm Phong hiểu.  

 

 

Sau khi nghe xong, Lâm Phong như có điều suy nghĩ.  

 

 

Nếu là thiên địa lực, chắc là linh khí!  

 

 

Phùng Hải này nếu đã là Hậu Thiên tầng ba, hẳn là tương đương với cảnh gưới Luyện Khí tầng ba!  

 

 

Adv

Chỉ có điều vì tiến hóa từ võ đạo nên thực lực thật sự thực tế sẽ yếu hơn tu giả Luyện Khí tầng ba một chút!  

 

 

“Không ngờ rằng đỉnh cao của võ đạo còn diễn biến theo hướng tu tiên nữa, cũng khá bất ngờ! Có lẽ là vì linh khí trời đất đã khô kiệt, tu tiên gian nan, cho nên tu giả trước kia đã ở ẩn cả rồi!”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong bỗng không còn hứng thú với võ đạo.  

 

 

“Không biết cậu Lâm hiện tại đang là cảnh giới gì?” Lúc này, Phùng Hải đột nhiên hỏi.  

 

 

Adv

Đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, vẻ mặt tò mò.  

 

 

Ông ta thấy, thực lực của Lâm Phong chắc chắn mạnh hơn mình! Có thể anh đã tới Hậu Thiên Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Tiên Thiên Cảnh không chừng!  

 

 

Đám người Đàm Thiên Hồng đứng quanh cũng dựng lỗ tai nghe, vẻ tò mò.  

 

 

“Tôi không phải võ giả!” Lâm Phong lạnh nhạt đáp.  

 

 

Phùng Hải hơi ngẩn ra, lập tức nghĩ rằng Lâm Phong không muốn nói cho mình biết mà thôi, trong lòng không khỏi hơi bất đắc dĩ.  

 

 

“Đã vậy lão phu không quấy rầy nữa! Trái cây trên bàn, cậu Lâm cứ thoải mái tự nhiên!”  

 

 

Phùng Hải hơi gật đầu, sau đó rời khỏi phòng riêng.  

 

 

Sau khi ông ta rời đi, Lâm Phong đi tới một cái ghế mát-xa, nằm xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi hội đấu giá bắt đầu.  

 

 

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang.  

 

 

“Ai?”  

 

 

Đàm Thiên Hồng lập tức đứng lên hỏi.  

 

 

“Là tôi, Lý Như Hải của nhà họ Lý, nghe được tiếng tăm của cậu Lâm nên tới chào hỏi!”  

 

 

Ngoài cửa vang lên giọng nói cung kính của Lý Như Hải.  

 

 

Lý Như Hải?  

 

 

Đây chính là nhà họ Lý đứng thứ hai trong số ba gia tộc lớn mà!  

 

 

Sao ông ta lại tới đây? Đàm Thiên Hồng hơi kinh ngạc.  

 

 

Chỉ là ông ta cũng không dám tự tiện mở cửa, mà đưa mắt dò hỏi nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Bảo cút!” Lâm Phong lạnh lùng đáp, trong đầu anh xuất hiện chuyện đã xảy ra không lâu trước đó ở cổng đại học Kim Lăng.  

 

 

Lý Như Hải này rất khoe khoang, còn đưa mình hai chục triệu để mình rời khỏi Lý Tiểu Khả?  

 

 

Như thằng ngu!  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe thế, mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời nói:  

 

 

“Lý Như Hải, cậu chủ Lâm của chúng tôi bảo ông cút!”  

 

 

“Hả?” Lý Như Hải đứng ngoài cửa, vẻ mặt mờ mịt.  

 

 

Tình hình gì đây?  

 

 

Mình có lòng tới chào hỏi, dù chướng mắt cũng không đến mức bảo cút chứ?  

 

 

Khó trách tất cả mọi người đều nói cậu Lâm này cực kì kiêu ngạo!  

 

 

Quả đúng vậy!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 550


 Nhưng không ngờ bọn họ căng thẳng đợi rất nhiều ngày, Lâm Phong lại chẳng thấy bóng dáng đâu, lời hứa hẹn tới cửa lấy linh thạch chỉ là lời nói suông mà thôi!  

 

Điều này khiến hai người ức chế tới cực điểm, có một loại cảm giác như đấm vào bông vậy!  

 

 

"Là mày? Thì ra mày chính là Khẩu Kỹ Vương!"  

 

 

Khóe miệng Đỗ Tử Đằng hiện lên một tia trêu tức, lại hung dữ nói:  

 

 

"Không ngờ mày lại dám xuất hiện trước mặt tao!"  

 

 

Adv

Lời vừa nói ra.  

 

 

Mọi người trong sảnh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Đỗ Tử Đằng lại quen biết Lâm Phong!!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Người mặc áo xanh cũng buông hai cô gái nóng bỏng trong lòng ra, hứng thú đánh giá Lâm Phong.  

 

 

Adv

Đây chính là Khẩu Kỹ Vương gần đây làm náo loạn giới võ đạo Vân Xuyên?  

 

 

Xem ra cũng bình thường thôi!  

 

 

Trần tục chính là trần tục, mèo mả gà đồng gì cũng có thể nổi danh!  

 

 

Người mặc áo xanh khẽ cười, lại tiếp tục động tác giày vò hai cô em nóng bỏng trong lòng.  

 

 

......  

 

 

"Cậu Lâm, vừa rồi chính là tên đó đánh tôi!"  

 

 

Lúc này, Diệp Thiên Tâm chỉ vào Đỗ Tử Đằng, lớn tiếng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, trực tiếp vung tay trái một cái, vỗ về phía Đỗ Tử Đằng.  

 

 

Đỗ Tử Đằng đang suy nghĩ tiếp theo sẽ tra tấn Lâm Phong như thế nào, kết quả liền nhìn thấy Lâm Phong vỗ một cái về phía mình.  

 

 

"Mày..."  

 

 

Đỗ Tử Đằng vừa thốt ra một chữ, thì luồng chưởng phong khủng bố đã vỗ lên người hắn ta, đánh hắn ta thành một đoàn sương máu.  

 

 

Mà một màn đột nhiên xảy ra này, khiến cho bầu không khí ồn ào trong sảnh lập tức yên tĩnh trở lại.  

 

 

Cả đám người da đầu tê dại, ánh mắt đờ đẫn.  

 

 


Máu... Sương máu?  

 

 

Trưởng lão của nhà họ Đỗ, Đỗ Tử Đằng, cứ như vậy mà chết rồi sao?  

 

 

Ngay cả người thanh niên áo xanh cũng thu lại cái tay đang luồn vào trong váy của người đẹp, nheo mắt lại, thầm nghĩ rằng có chút thú vị!  

 

 

Lúc này, Lâm Phong lại nhàn nhạt hỏi:  

 

 

"Còn ai nữa không?"  

 

 

Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu ưỡn ngực, lập tức chỉ vào những võ giả vừa la hét ầm ĩ nhất, lớn tiếng nói:  

 

 

"Còn hắn, ả, hắn..."  

 

 

Nghe vậy.  

 

 

những võ giả bị chỉ tên đều biến sắc.  

 

 

Bọn họ quay sang nhìn người thanh niên áo xanh, phát hiện người thanh niên áo xanh không có ý ra tay, nên vội vàng nói:  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, ông đừng nói bậy, vừa rồi bọn tôi không hề động thủ với ông!"  

 

 

"Đúng vậy! Bọn tôi chỉ đứng xem, chỉ có Đỗ Tử Đằng một mình động thủ với ông!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói:  

 

 

"Mặc dù bọn mày không động thủ, nhưng bọn mày đã mắng tao! Đối với tao mà nói, đó là tấn công tinh thần, hiểu không?"  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 551


 "Ầm!"  

 

Chưa đợi ba người nói hết.  

 

 

Lâm Phong đã vung tay một cái, đánh ba người thành sương máu, sau đó nhàn nhạt nói:  

 

 

"Xin lỗi, bản thân tôi chưa bao giờ nói lý lẽ, chọc vào người của tôi, chỉ có con đường chết!"  

 

 

"Cậu Lâm ngầu quá!"  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm ở bên cạnh kích động hoa tay múa chân!  

 

 

Mọi người nhà họ Tăng và bang Khẩu Kỹ cũng đều phấn chấn, nhớ lại dáng vẻ hống hách của những võ giả này vừa nãy, chỉ cảm thấy trong lòng quá sướng!  

 

 


Vừa nãy tụi mày không phải rất ngầu sao?  

 

 

Bây giờ bang chủ của bọn tao đã đến, còn ngầu hơn tụi mày, tụi mày làm được gì?  

 

Adv

 

"Lâm Phong, mày quá kiêu ngạo! Đừng tưởng không ai trị được mày?!"  

 

 

Lúc này, Thượng Quan Phi Hồng đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếp theo lại nói:  

 

 

"Tao nói cho mày biết, hôm nay có..."  

 

 

"Xoẹt!"  

 

 

Lâm Phong vươn tay, cách không tóm lấy Thượng Quan Phi Hồng, nắm trong tay, nhàn nhạt hỏi:  

 

 

"Có cái gì?"  

 

 

Thượng Quan Phi Hồng thấy vậy, đồng tử co lại, chỉ cảm thấy tim mình sắp nứt ra.  

 

 

Lão ta thậm chí không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên người đột nhiên truyền đến một lực hút mạnh mẽ, bản thân đã bị Lâm Phong bóp cổ!  

 

 

"Đủ rồi!"  

 

 

Ngay lúc này, người thanh niên áo xanh đẩy hai người đẹp trong lòng ra, từ từ đứng dậy.

 

Cảnh tượng này khiến Tăng Tam Thủy, Diệp Thiên Tâm và những người khác đều cảm thấy trong lòng chùng xuống.  

 

Theo họ thấy, dù là Đỗ Tử Đằng hay Thượng Quan Phi Hồng đều chỉ là những nhân vật tầm thường, người thực sự cần chú ý chính là người thanh niên áo xanh xấu xí này!  

 

 

Mà lúc này, người thanh niên áo xanh đã lên tiếng!  


 

 

"Mày giết người khác tao có thể không quan tâm, nhưng mày giết Thượng Quan Phi Hồng, tao không thể làm ngơ được! Dù sao thì mấy em gái mà Thượng Quan Phi Hồng sắp xếp cho tao đêm qua, tao rất hài lòng!"  

 

 

"Thả lão ta ra!"  

 

 

Người thanh niên áo xanh nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt hờ hững, thản nhiên nói.  

 

 

"Rắc!"  

 

 

Lâm Phong trực tiếp bẻ gãy cổ Thượng Quan Phi Hồng, ném xác xuống đất, sau đó mới nói:  

 

 

"Theo lời mày, tao đã thả lão ta ra rồi!"  

 

 

Người thanh niên áo xanh nhìn thi thể Thượng Quan Phi Hồng, chìm vào im lặng.  

 

 

Một lúc lâu sau.  

 

 

Hắn mới từ từ nói:  

 

 

"Ban đầu, thấy thực lực của mày cũng khá tốt, tao định cho mày cơ hội làm tay sai cho tao! Nhưng thật đáng tiếc, mày..."  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Lâm Phong trực tiếp tát bay người thanh niên áo xanh ra xa hơn mười mét.  

 

 

Ngay sau đó, thân hình lóe lên, xuất hiện trước mặt người thanh niên áo xanh, xách hắn từ dưới đất lên, nói:  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 176


 Lúc này nhìn thấy vậy, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều thấy chột dạ. Có tới nữa không đây?  

 

Đến cả chủ nhà họ Lý cũng chịu nhục như thế rồi, nếu giờ bọn họ tới gõ cửa có khi còn thảm hại hơn.  

 

 

“Lâm Phong này cũng có vẻ khá kiêu căng. Em gái, lát nữa trông cậy vào em cả đấy.” Trần Thiên Hủ nhìn Trần Y Nặc, nhỏ giọng nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, vẻ mặt hơi phức tạp, không biết nên nói cái gì.  

 

 

Thật sự không thể ngờ rằng,mười năm sau lại gặp phải chuyện thế này!  

 

 

Adv

Trước kia khi cô ấy và Lâm Phong còn ở bên nhau, Lâm Phong cũng chỉ là người bình thường mà thôi.  

 

 

Cô ấy lấy hết can đảm bước lên gõ cửa, vừa định nói gì đó thì bên trong truyền ra giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong:  

 

 

“Tôi bảo cút, nghe không hiểu à?”  

 

 

“Ấy…”  

 

Adv

 

Trần Y Nặc ngẩn người, gương mặt tươi cười lập tức đỏ bừng, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.  

 

 

Lâm Phong khốn kiếp, thối tha…  

 

 

Dắm mắng tôi!

 

Chứng kiến cảnh này, những người vây xem đều để lộ vẻ mặt sung sướng khi ai đó gặp họa.  

 

Có ví dụ của Lý Như Hải trước đó rồi mà người phụ nữ này vẫn dám xáp tới, điển hình của việc tự rước đau khổ vào thân đây mà!  

 

 

Thế nhưng đúng lúc này, cửa phòng riêng được mở ra.  

 

 

"Y Nặc! Sao em lại ở đây?"  

 

 

Lâm Phong đi ra, ngạc nhiên ra mặt.  

 

 

Anh vừa cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc nên tiện đà sử dụng thần thức rà quét qua.  

 

 

Kết quả phát hiện thế mà lại là Y Nặc đang đứng ngoài cửa.  

 

 

"Chuyện gì? Chẳng phải anh kêu tôi cút sao?" Trần Y Nặc hơi bực bội.  

 

 

"Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, ý anh không phải muốn em cút, anh nói Lý Như Hải cút!" Lâm Phong bó tay, đáp lời.  

 

 

Mẹ nó!  

 


 

Mặt mũi Lý Như Hải cách đó không xa hơi khó coi, thầm nghĩ: Lại đi sỉ nhục mình trước mặt bao người như thế! Lý Như Hải này không cần thể diện chắc?  

 

 

Tuy nhiên, khi thấy khuôn mặt Lâm Phong, cõi lòng ông ta lại rúng động!  

 

 

Người này chẳng phải thanh niên trước đó đã cứu Tiểu Khả ư?  

 

 

Sao lại là cậu ta?  

 

 

Vào khoảnh khắc Lý Như Hải rơi vào ngờ vực, Trần Thiên Hủ bước tới, mỉm cười nói: "Ngài Lâm, cậu còn nhớ tôi chứ?"  

 

 

"Vào trong đã rồi nói sau."  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Trần Thiên Hủ, sau đó mạnh mẽ dắt tay Trần Y Nặc vào trong phòng riêng.  

 

 

...  

 

 

Trong phòng riêng.  

 

 

Đợi mọi người ngồi xuống hết rồi, Lâm Phong bắt đầu vui vẻ nói: “Sao em lại tới tìm anh vậy Y Nặc?”  

 

 

“Anh bỏ tay ra trước đã!”  

 

 

"Không bỏ!"  

 

 

"Anh...."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 177


 "Ngài Lâm, cậu đối xử với em gái tôi như vậy ngay trước mặt tôi có vẻ không ổn lắm nhỉ?”  

 

Vẻ mặt Trần Thiên Hủ hơi khó coi.  

 

 

"Vậy ư! Vậy thì anh cút đi đi, thế sẽ không tính là trước mặt anh nữa rồi!” Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

Nghe vậy, nét mặt Trần Thiên Hủ đơ ra, trong mắt có một tia sáng sắc lạnh sượt qua.  

 

 

Lâm Phong này liệu có hơi kiêu căng quá đà hay không? Cậu ta cho rằng nhà họ Trần mình giống đám rác rưởi vô tích sự của Phong Vân Bang đó ư?  

 

Adv

 

"Lâm Phong, anh ấy là anh trai tôi, anh chú ý một chút!"  

 

 

Trần Y Nặc bĩu môi.  

 


 

"Được thôi!"  

 

 

Adv

Lâm Phong gật đầu bất đắc dĩ.  

 

 

Lâm Phong anh không sợ trời không sợ đất, coi mạng người như cỏ rác, coi chúng sinh bằng con kiến, lại chỉ mềm lòng với duy nhất người phụ nữ trước mắt.  

 

 

Cũng chẳng phải mù quáng vì tình yêu! Mà do cõi lòng thấy áy náy, cảm giác bản thân đã để Y Nặc chịu rất rất nhiều thiệt thòi.  

 

 

"Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?" Lâm Phong nhìn về phía Trần Thiên Hủ.  

 

 

"Sao cậu biết tôi có chuyện tìm cậu?" Trần Thiên Hủ híp mắt lại.  

 

 

"Anh bị mất não à?"  

 

 

"Anh không có chuyện tìm tôi thì chẳng lẽ tới đây tán gẫu khoác lác với tôi?”  

 

 

“Nếu là vậy thật thì Y Nặc ở lại, anh đi được rồi! Tôi chẳng ham thích gì việc tám phét với anh.”  

 

 

Lâm Phong điềm nhiên nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy thì siết tay thành đấm.  

 

 

Không thể giao lưu như vậy tiếp được nữa! Bằng không e rằng mình sẽ không nhịn nổi, tung một đấm đánh chết Lâm Phong mất!  

 

 

“Rốt cuộc cậu là người thuộc phe phái nào?” Trần Thiên Hủ hỏi.  

 

 

"Không phe không phái!"  

 

 

"Hờ hờ... Cậu nghĩ tôi mất não thật à? Cậu thấy nói vậy thì tôi tin chắc?" Trần Thiên Hủ cười một tiếng lạnh lùng.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Trần Thiên Hủ, sau đó bình thản nói: “Được thôi, anh có não, anh thông minh lắm! Anh đoán đúng rồi, tôi đến từ một thế lực siêu to khổng lồ. Rốt cuộc anh muốn làm gì?”  

 

 

"Cuối cùng cũng chịu nói thật rồi?"  

 

 

Khóe môi Trần Thiên Hủ nhếch lên, ngay sau đó, anh ta nói: "Tôi biết chuyện giữa cậu và em gái tôi. Nếu cậu muốn tiếp tục ở bên em gái tôi thì tôi có thể giúp cậu. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong chợt trở nên lạnh lùng, anh nói: “Anh không thấy mình khôi hài lắm sao?”  

 

 

“Không thì sao? Tôi nói cậu biết, bây giờ em gái tôi đã có hôn ước với nhà họ Giang, cha mẹ tôi cũng rất hài lòng về Giang Quân Lâm! Không có tôi thì cậu đừng hòng ở bên em gái tôi!”  

 

 

Trần Thiên Hủ thích nhìn điệu bộ giận dữ này của Lâm Phong. Nó khiến anh ta có cảm giác như về lại được sân nhà!  

 

 

“Không sao hết! Dù gì nhà họ Giang cũng sắp bị xóa sổ rồi.”  

 

 

Thái độ Lâm Phong bình tĩnh trở lại.  

 

 

"Ý cậu là sao?" Trần Thiên Hủ khẽ nhíu mày.  

 

 

"Trước đây, Giang Quân Lâm muốn ám sát tôi, vì vậy ngày mai, khi tôi chữa khỏi cho Tiểu Luyến Luyến cũng chính là lúc nhà họ Giang bị hủy diệt. Toàn bộ cả nhà, không giữ lại một ai!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 552


 Không ngờ mình lại đột ngột bị Lâm Phong tát một cái, tốc độ nhanh đến mức hắn thậm chí không kịp phản ứng!  

 

 

Nhưng rất nhanh.  

 

 

sự nghi ngờ trong lòng hắn đã được thay thế bằng sự tức giận!  

 

 

Bị sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy, khiến cho một người vốn kiêu ngạo như hắn không thể chịu đựng được!  

 

 

"Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không?"  

 

 

Adv

Người thanh niên áo xanh vừa lên tiếng dọa nạt Lâm Phong, vừa vận động toàn bộ linh khí trong cơ thể, muốn giãy dụa thoát ra!  

 

 

Ngay lập tức.  

 

 


Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể người thanh niên áo xanh lan tỏa ra, khuấy động không khí trong sảnh rung lên ầm ầm, khiến những người xung quanh không khỏi hoảng sợ, nhao nhao lui về phía sau, tránh để bị ảnh hưởng!  

 

 

Tuy nhiên.  

 

 

Adv

Ngay sau đó.  

 

 

Luồng khí tức kinh hoàng kia đột ngột dừng lại.  

 

 

Chỉ nghe "rắc!" một tiếng,  

 

 

Lâm Phong trực tiếp bẻ gãy cổ người thanh niên áo xanh, cũng như trước đó, tiện tay ném xuống đất!  

 

 

Đôi mắt của người thanh niên áo xanh mở to, đôi đồng tử dần xám xịt tràn đầy vẻ hoang mang và sợ hãi, dường như không ngờ rằng mình lại chết dễ dàng như vậy...  

 

 

"Ngu ngốc! Nhìn tao giống quan tâm mày là ai chắc? Cho dù mày là Thiên Vương Lão Tử, trước mặt tao cũng như nhau."  

 

 

Lâm Phong cười khẩy, sau đó bắn ra một tia linh hỏa, thiêu rụi cả xác chết của người thanh niên áo xanh và Thượng Quan Phi Hồng thành tro bụi.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Mấy người trong sảnh đều hóa đá!  

 

 

Đặc biệt là những người biết thân phận của người thanh niên áo xanh, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, mồ hôi đầm đìa trên trán.  

 

 

Xong rồi, xong rồi.  

 

 

Lần này thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!  

 

 


Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng với thực lực của người thanh niên áo xanh, vậy mà trong nháy mắt đã bị Lâm Phong giết chết, thậm chí còn không kịp nói ra lai lịch của mình!  

 

 

Theo họ thấy, nếu người thanh niên áo xanh nói ra lai lịch của mình, Lâm Phong tuyệt đối không dám ra tay sát hại.  

 

 

Nhưng giờ nói những điều này rõ ràng đã muộn!  

 

 

"Hửm?"  

 

 

Ngay lúc này, Lâm Phong đột nhiên phát hiện trong tro cốt của người thanh niên áo xanh có một hạt màu đen nhỏ xíu.  

 

 

Điều này rất không bình thường!  

 

 

Với nhiệt độ cao của linh hỏa, ngay cả thép cũng phải tan chảy, vậy mà hạt màu đen này lại hoàn toàn nguyên vẹn?  

 

 

Lâm Phong vung tay, bắt lấy hạt màu đen, nhìn kỹ một chút.  

 

 

Dường như là một hạt giống?  

 

 

Nhưng loại hạt giống nào có thể chịu được nhiệt độ cao của linh hỏa?  

 

 

Biết vậy đã tra xét hồn phách rồi!  

 

 

Suy nghĩ mãi không ra, Lâm Phong đành bỏ hạt đen vào túi càn khôn, định về nhà nghiên cứu kỹ hơn.  

 

 

Nhưng ngay lúc này.  

 

 

Một ông lão ở cảnh giới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy đột nhiên lên tiếng nói:  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 553


 Thần Võ Môn là một tông môn ẩn thế hàng đầu trong Thập Vạn Đại Sơn, trong số rất nhiều môn phái ở nước Đại Hạ, có thể miễn cưỡng chen chân vào thế lực hạng nhất!  

 

Trong giới võ thuật Vân Xuyên.  

 

 

Ba chữ Thần Võ Môn chính là một điều cấm kỵ!  

 

 

Bất kể võ giả nào lợi hại đến đâu, khi nghe ba chữ Thần Võ Môn cũng phải nể phục!  

 

 

Nếu lời người kia nói là sự thật, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!  

 

Adv

 

"Ông nói hắn là đệ tử của Thần Võ Môn?"  

 

 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

Theo như anh biết, lục sư huynh Phùng Mục Trần cũng xuất thân từ Thần Võ Môn, hình như ba của lục sư huynh chính là môn chủ của Thần Võ Môn?  

 

 

Adv

"Đúng vậy! Bây giờ cậu biết sợ rồi sao? Đáng tiếc đã muộn rồi! Đệ tử của những môn phái lớn như vậy đều có mệnh bài! Khi hắn chết, mệnh bài sẽ vỡ! Nếu tôi đoán không sai, trưởng lão của Thần Võ Môn chắc đang trên đường đến đây rồi!"  

 

 

"Cho dù cậu lợi hại đến đâu, đối mặt với một thế lực khổng lồ như Thần Võ Môn, cũng chỉ có con đường chết!"  

 

 

Ông lão ở cảnh giới Tiên Thiên Cảnh tầng bảy cười lạnh.  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Lâm Phong vung tay tát ông lão thành sương máu.  

 

 

Sau đó anh rút điện thoại ra định gọi cho lục sư huynh, nhưng lại phát hiện điện thoại đã hết pin từ lâu.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, cho tôi mượn điện thoại!"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Diệp Thiên Tâm giật mình, tưởng rằng cậu Lâm muốn nhờ cậy thế lực sau lưng mình, nên vội vàng đưa chiếc điện thoại Huawei p90 của mình cho Lâm Phong.  

 

 

Những người khác trong sảnh cũng đều có vẻ mặt ngưng trọng, suy nghĩ của họ cũng giống như Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Lâm Phong tuổi trẻ tài cao, thực lực lại mạnh mẽ như vậy, chắc chắn cũng có thế lực riêng của mình!  

 

 

Việc gọi điện thoại lúc này rõ ràng là muốn thông báo cho thế lực sau lưng!  

 

 

Chỉ không biết thế lực sau lưng anh có thể chống đỡ được Thần Võ Môn hay không!  

 

 

Lâm Phong cầm lấy điện thoại, gọi cho Phùng Mục Trần.  

 

 

Rất nhanh, giọng nói như cười như không của Phùng Mục Trần vang lên từ đầu dây bên kia:  

 

 

"Sư đệ, sao mới đó đã tìm anh rồi? Có phải biết mình gặp phải phiền phức lớn, muốn anh giúp đỡ không?"  

 

 

"Quả thật gặp một chút phiền phức!"  

 

 

Lâm Phong đáp.  

 

 

"Haha… anh biết ngay mà, tiểu tử cậu mới xuống núi, còn quá non nớt! Chẳng sao cả, anh đã sắp xếp ổn thỏa… không cần lo lắng."  

 

 

Phùng Mục Trần không nhịn được cười to.  

 

 

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Phong khựng lại, có chút không hiểu ý của lục sư huynh.  

 

 

Tuy nhiên, anh cũng không suy nghĩ nhiều, mà nói:  

 

 

"Em gọi điện cho anh là muốn nói cho anh biết, em vừa mới giết chết một đệ tử chân truyền của Thần Võ Môn các anh tên là Ngụy Chấn Thiên!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 178


 Chứng kiến cảnh này, đồng tử Trần Thiên Hủ co rụt, hoảng sợ đến mất tiếng nói: "Nội lực hóa hình! Cậu… cậu là võ giả trời sinh sao?”  

 

 

"Anh sai rồi, tôi không phải võ giả trời sinh!" Lâm Phong hờ hững nói.  

 

 

Nghe được lời này, Trần Thiên Hủ cũng phản ứng lại.  

 

 

Anh ta không khỏi lắc đầu, cảm thấy mình khi nãy hơi mất kiểm soát thật!  

 

 

Chuẩn!  

 

Adv

 

Lâm Phong còn trẻ như vậy, sao có thể là võ giả trời sinh?  

 

 

Đoán chừng chỉ hiểu một số trò mèo múa rìu qua mắt thợ thôi!  


 

 

Trần Thiên Hủ thở hắt ra, đứng lên, trầm giọng nói: "Lâm Phong, tôi không biết cậu đến từ tông môn cụ thể nào trên núi, nhưng tôi nói rồi, nhà họ Giang không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”  

 

 

Adv

“Nhà họ Giang có một người mà đến cậu cũng không thể gây sự! Tôi có thể nói chính xác với cậu rằng nhà họ Trần bọn tôi bằng lòng liên hôn với nhà họ Giang cũng chính vì người đó!”  

 

 

“Thế nên nếu cậu tiêu diệt được nhà họ Giang mà không chết thì dẫu thiếu đi sự trợ giúp của tôi, cha tôi cũng sẽ chủ động cho em gái tôi đính hôn với cậu!”  

 

 

Vừa dứt lời, Trần Thiên Hủ lại nói thêm: "Hơn nữa, còn chuyện này chắc chắn cậu không biết!"  

 

 

"Chuyện gì?" Đôi mắt Lâm Phong híp lại.  

 

 

"Một chuyện đủ khiến cậu điên cuồng!" Trần Thiên Hủ nói ra một câu rất sâu xa.  

 

 

Không đợi Lâm Phong đáp lời, anh ta đã trầm giọng nói: “Em gái, chúng ta đi thôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn thoáng qua Lâm Phong, yên lặng đứng lên, đi theo anh trai cùng nhau rời khỏi phòng riêng.  

 

 

Lúc này đây, Lâm Phong không ngăn cản nữa.  

 

 

Dù sao nói thế nào thì Trần Thiên Hủ cũng là anh trai của Trần Y Nặc. Giống với quan hệ giữa anh và Tiểu Dao, không cần phải quá gay gắt!  

 

 

Chờ hai người rời khỏi, Đàm Thiên Hồng hơi thấp thỏm lo âu hỏi: “Ngài Lâm, cậu muốn tiêu diệt nhà họ Giang thật sao?”  

 

 

“Chứ sao nữa? Ngày mai nhà họ Giang chết chắc! Phải xử lý hết cả nhà đó! Ai đến cũng không cứu được!” Lâm Phong đáp bằng giọng lạnh buốt.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy, cõi lòng run lên, không nói gì nữa!  


 

 

Ông ta biết ngày mai sẽ có chuyện lớn xảy ra thật rồi!  

 

 

"Đàm Thiên Hồng, ông nói xem câu Trần Thiên Hủ nói lúc sắp rời đi có nghĩa là gì?"  

 

 

Lâm Phong thắc mắc ra mặt, lại lẩm bẩm: “Tôi quả thực không đoán được chuyện gì sẽ đủ khiến tôi điên cuồng?”  

 

 

“Với tính cách ngài Lâm, tôi thấy chuyện này chắc chắn liên quan tới Trần Y Nặc!" Đàm Thiên Hồng đáp.  

 

 

“Thôi! Ngày mai tất cả rồi sẽ được công bố, nghĩ nhiều chi cho mệt.” Lâm Phong day ấn đường, lại nằm xuống lần nữa.

 

Phía bên kia.  

 

Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc vừa trở lại phòng riêng Địa Tự thuộc quyền sở hữu nhà họ Giang.  

 

 

Giang Quân Lâm lao vọt tới, vẻ mặt khó chịu hỏi:  

 

 

"Sao mà lâu thế? Hai người nói chuyện gì với tên Lâm Phong kia hả?"  

 

 

"Chỉ hàn huyên vớ vẩn một lúc thôi!"  

 

 

Trần Thiên Hủ từ tốn nói.  

 

 

Thực ra xét về mặt cảm tình thì anh ta nghiêng về phía Lâm Phong hơn.  

 

 

Bởi vì anh ta biết em gái mình cực kỳ thích Lâm Phong, nếu không thì sẽ không sinh con cho Lâm Phong, rồi chờ đợi trong đau khổ suốt mười năm!  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 179


 "Hình như chuyện này cũng không liên quan gì tới cậu thì phải? Chưa đến lượt cậu chỉ tay năm ngón bảo tôi phải làm gì!"  

 

Trần Thiên Hủ cười khẩy.  

 

 

Giang Quân Lâm nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, mặt mày xanh mét.  

 

 

Anh ta chợt nhìn về phía Trần Y Nặc, nói:  

 

 

"Y Nặc, tôi biết chắc chắn trong lòng em vẫn còn lưu luyến chưa quên tên Lâm Phong này, nhưng tôi nói cho em biết, chỉ có mình tôi mới có thể cứu Tiểu Luyến Luyến thôi! Tốt nhất là em đừng có làm chuyện gì khiến tôi không vui vào lúc này!"  

 

 

Adv

"Nếu không, thì đừng trách tôi nhẫn tâm!"  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt hẳn đi.  

 

 


Tiểu Luyến Luyến, chính là điểm yếu duy nhất trong lòng cô ấy!  

 

 

Trần Y Nặc im lặng một lúc, rồi nói:  

 

Adv

 

"Ngày mai Lâm Phong cũng sẽ đến bệnh viện thăm Tiểu Luyến Luyến một lúc, anh ấy cũng có thể chữa khỏi được!"  

 

 

"Chỉ dựa vào cậu ta sao? Em cảm thấy có khả năng không? Hội chứng Kabuki là căn bệnh phức tạp khó chữa tầm cỡ thế giới, đến cả thầy thuốc Dược Vân cũng cảm thấy khó giải quyết, cậu ta chỉ cần nắn xương là có thể chữa khỏi được chắc?"  

 

 

Giang Quân Lâm khinh thường nói.  

 

 

"Anh không cần phải nói với tôi những điều này, ngày mai rồi nói!"  

 

 

Trần Y Nặc không có ý định nói chuyện!  

 

 

Giang Quân Lâm thấy vậy thì tâm trạng có hơi suy sụp!  

 

 

Vốn dĩ đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi!  

 

 

Cuối cùng lại vì cái tên chó má Lâm Phong kia đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch!  

 

 

"Lâm Phong, cậu đừng có mà ép tôi! Nếu không, cho dù cậu có là võ giả Thiên Cảnh, tôi cũng sẽ có cách xử lý cậu!"  

 

 

Giang Quân Lâm gào thét trong tim.  

 

 

...  

 

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng bao lâu sau đã tới bảy giờ tối!  

 


 

Sau vài lời giới thiệu ngắn gọn của người bán đấu giá, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.  

 

 

Từng món một được mang lên tiến hành đấu giá.  

 

 

Tất cả toàn là những bức danh hoạ cổ, những thanh kiếm samurai cổ, và một số loại đan dược đen thui, chẳng có tính linh vận nào, xem ra là đã hết hạn sử dụng.  

 

 

Đối với mấy thứ này, Lâm Phong cũng chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác, thản nhiên nói:  

 

 

"Đây chính là cuộc đấu giá của thương hội Bách Vân sao? Sao toàn là mấy món đồ vô dụng vậy!"  

 

 

"Ngài Lâm, tầm nhìn của ngài cao quá! Những thứ này toàn là đồ tốt đó."  

 

 

Đàm Thiên Hồng cười khổ một tiếng, nói:  

 

 

"Ví dụ như bức tranh “Bách điểu triều phụng” kia, đây là bức tranh gốc của Đường Dần, được một vài tay già đời yêu thích, rất thích hợp dùng làm quà tặng!"  

 

 

"Hoặc như thanh kiếm samurai kia, trông thì cũ nát, như thật ra lại chém sắt như chém bùn! Với những võ giả giỏi sử dụng kiếm mà nói, chắc chắn là như hổ mọc thêm cánh!"  

 

 

"Còn có bình tiểu hoàn đoan kia nữa, ngài đừng chỉ thấy vẻ ngoài xấu xí của nó, thật ra nó là báu vật thế gian đó, thời buổi này gần như đã chẳng còn xuất hiện người có thể luyện chế ra loại đan dược này nữa!"  

 

 

"Cứ coi như mọi điều ông nói là đúng đi!"  

 

 

Lâm Phong cũng không tranh luận gì cả.  

 

 

Dù sao thì mỗi người mỗi ý, góc độ nhìn nhận sự việc cũng khác nhau.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 554


 "Nếu cô ta mắng cậu, cậu cứ nghe, đánh cậu, cậu cứ chịu. Như vậy có thể bớt khổ một chút."  

 

 

Phùng Mục Trần nghiêm túc truyền thụ lại cho anh kinh nghiệm của bản thân.  

 

 

……  

 

 

Sau khi cúp điện thoại.  

 

 

Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sáng!  

 

 

Bây giờ, hắn thực sự rất mong muốn được chiến đấu ba trăm hiệp với nhị sư tỷ, xem ai mạnh ai yếu!  

 

 

Cứ phải ức hiếp một số kẻ rác rưởi, thật sự chẳng có ý nghĩa gì!  

 

Adv

 

Nghĩ đến đây.  

 

 

Lâm Phong nhìn các võ giả của mấy gia tộc võ thuật ở Vân Xuyên nói:  

 

 

"Tôi cũng không muốn nói nhảm với mấy ngươi nữa, mỗi người một trăm viên linh thạch, không có thì lấy mạng bù! Hiểu chưa?"  

 

 

Nghe vậy, sắc mặt của các võ giả đều thay đổi, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng nghĩ đến sự hung tợn của Lâm Phong, lại không dám nói gì, chỉ mong những nhân vật lớn của Thần Võ Môn có thể giúp họ báo thù!  

 

 

"Bốp!"  

 

Adv

 

Lâm Phong tùy ý vỗ chết một người, lạnh lùng nói:  

 

 

"Tôi hỏi mấy người hiểu chưa, điếc cả rồi sao?"  

 

 

"Hiểu rồi, hiểu rồi! Chúng tôi sẽ về nhà gom linh thạch ngay!"  

 

 

"Về nhà gom ngay, về nhà gom ngay!"  

 

 

Trên khuôn mặt của các võ giả hiện lên một nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc.  

 

 

"Về nhà gom? Mấy người nghĩ đơn giản quá rồi?"  

 

 

"Bây giờ gọi điện thoại cho người nhà mang đến đây ngay, trong vòng một tiếng mà tôi không thấy linh thạch, mấy người chờ chết đi!"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

Đáy mắt của một đám võ giả đều hiện lên một tia oán độc, họ đã mềm mỏng như vậy rồi, Lâm Phong còn không cho họ chút đường lui nào!  

 

 

Tuy nhiên, họ cũng không nói gì, từng người lấy điện thoại gọi về nhà,  

 

 

Mà nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Tăng Tam Thủy lại không đành lòng, tiến lên nói:  

 

 

"Cậu Lâm, thật ra bọn họ chỉ đến để cổ vũ..."  

 

 

"Cổ vũ? Hôm nay nếu không có tôi, ông thử xem bọn họ sẽ làm gì? Cho dù là bây giờ, chỉ cần bọn họ có một chút khả năng chống cự, cũng sẽ không ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua!"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh, lại nhìn Tăng Tam Thủy nói:  

 

 

"Sau này đừng có ý nghĩ thánh mẫu như vậy nữa, nếu không ông không hợp để đi theo tôi!"  

 


 

"Đúng vậy! Tăng lão ca, ngàn vạn lần đừng có lòng dạ thánh mẫu!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm sợ Tăng Tam Thủy chọc Lâm Phong tức giận, nên vội vàng khuyên nhủ.  

 

 

Tăng Tam Thủy nghe vậy gật đầu, không nói gì nữa.  

 

 

.....  

 

 

Theo thời gian trôi qua từng phút từng giây.  

 

 

Rất nhanh, một tiếng đã trôi qua!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Từ cổng nhà họ Tăng truyền đến từng luồng khí tức kinh hoàng, các luồng khí tức hòa quyện vào nhau, xông thẳng lên trời, khiến cho bầu trời quang đãng bỗng chốc trở nên tối tăm.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 

Một người bảo vệ canh cổng nhà họ Tăng lăn lê bò trườn chạy vào đại sảnh nghị sự, giọng run rẩy nói:  

 

 

"Không... không xong rồi! Bên ngoài có vô số võ giả đến, ước chừng hơn một nghìn người, khí thế hung hãn, tôi đếm không xuể."  

 

 

Lời vừa dứt.  

 

 

"Cái gì?"  

 

 

Sắc mặt Tăng Tam Thủy và những người khác biến sắc, lập tức đứng dậy khỏi ghế.  

 

 

Mà các cường giả của các gia tộc võ thuật lớn đang đứng trong sảnh đều nở một nụ cười lạnh trên môi.  

 

 

Cuối cùng cũng đến!  

 

 

Lâm Phong ngươi tuy lợi hại, nhưng muốn lấy sức một mình chống lại cả giới võ đạo Vân Xuyên bọn họ, đúng là si tâm vọng tưởng!!!  

 

 

Nhiều kiến còn có thể cắn chết voi, huống chi bọn họ không phải là kiến!  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 555


"Lâm Phong!! Cậu nói mấy đại gia tộc phái người đến đưa linh thạch cho cậu, bây giờ người đã đến rồi, chúng ta cùng ra ngoài nghênh đón đi!"  

 

 

Một cường giả của gia tộc võ đạo không nhịn được vênh mặt nói.  

 

 

Thực sự là nhịn quá lâu rồi!  

 

 

Trước kia dưới uy thế của Lâm Phong, bọn họ không thể không khuất phục, nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược, bọn họ cũng không cần phải sợ Lâm Phong nữa rồi!  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn võ giả đang nói, định nói gì đó,  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

Adv

 

Có một người nhanh chóng xông vào.  

 

 

Nhìn kỹ lại.  

 

 

Thì ra là Triệu Vô Cực!  

 

 

Triệu Vô Cực vội vàng chạy đến, hơi thở hổn hển, trông rất mệt mỏi.  

 

Adv

 

Ánh mắt hắn đảo quanh toàn trường, khi nhìn thấy Lâm Phong, lập tức thở ra một hơi, đi đến bên cạnh Lâm Phong, nhanh chóng nói:  

 

 

"Lâm Phong, cậu mau đi theo tôi!"  

 

 

"Đi theo ông? Tại sao?"  

 

 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

"Cậu cứ đi theo tôi! Cậu còn nhớ lão già cầm thương mà cậu đã giết trước đó không? Người đó là bạn thân của tổ trưởng tổ thủ vệ Hạ Vân Đỉnh!"  

 

 

"Tôi vừa nhận được tin, Hạ Vân Đỉnh đã điều động quân đội chiến đấu khu vực phía Đông, có đến mười vạn người! Nhiều nhất là nửa giờ nữa, sẽ đến Vân Xuyên!"  

 

 

"Tôi biết cậu không sợ những gia tộc võ đạo bên ngoài kia, nhưng quân đội thì khác! Máy bay chiến đấu, xe bọc thép, bom đạn pháo có uy lực lớn... Những thứ này không phải võ giả có thể ngăn cản được!"  

 

 

Triệu Vô Cực nhanh chóng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia lạnh lẽo.  

 

 

Theo anh thấy.  

 

 

Bất kể hai bên đấu thế nào, đó cũng là ân oán cá nhân của mỗi người!  

 

 

Trong giới võ đạo, luật pháp không thể can thiệp, lấy thực lực làm chủ, ai mạnh người đó giỏi, nhưng sử dụng quân đội thì tính chất rõ ràng đã thay đổi.  

 

 

"Chuyện này người bên trên hẳn đều biết chứ? Không ai ngăn cản sao?"  

 


 

"Hay là họ thấy Lâm Phong tôi chỉ là một kẻ cô độc, chết cũng không sao, đúng không?"  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh nói.  

 

 

"Cái này..."  

 

 

Triệu Vô Cực nhất thời không biết trả lời như thế nào!  

 

 

Thực ra ông ta cũng rất khó hiểu, tại sao một chuyện lớn như vậy, bên trên lại không có động tĩnh gì?  

 

 

"Chuyện này tôi nghe được từ một người bạn ở khu vực chiến đấu phía Đông! Cách đây không lâu tôi cũng gọi điện thoại cho bên tổng bộ, nhưng bên kia bảo tôi đừng quan tâm!"  

 

 

Triệu Vô Cực đáp.  

 

 

"Vậy ông cũng đừng quan tâm!"  

 

 

‘Nếu họ không coi Lâm Phong tôi ra gì! Vậy hôm nay cũng đừng trách Lâm Phong tôi vô tình!"  

 

 

Lâm Phong cảm thấy lạnh lòng.  

 

 

Mặc dù từ khi xuống núi, anh luôn tỏ ra rất lạnh lùng và vô tình, nhưng thực ra cũng có giới hạn của riêng mình!  

 

 

Giới hạn này chính là không tổn hại đến lợi ích của nước Đại Hạ!  

 

 

Như Phong Hành Giả, Quỷ Anh, Cuồng Nhân, Đao Ma, Hắc Ảnh...  

 

 

Những sát thủ ngoại quốc này.  

 

 

Ai không phải do anh tiêu diệt?  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom