Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 565


 Triệu Thanh Long căn bản chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh thành một đám sương máu, biến mất giữa trời đất!

Chết... chết rồi sao?  

 

Chỉ một cái tát đã đánh chiến thần Thanh Long thành sương máu?  

 

 

Hầu như tất cả mọi người có mặt đều rơi vào trạng thái đờ đẫn!  

 

 

Sắc mặt Lâm Phong ngưng trọng!  

 

 

Người phụ nữ áo xám này tuyệt đối là người mạnh nhất mà anh từng thấy, thậm chí còn mạnh hơn cả Lục sư huynh Phùng Mục Trần rất nhiều!  

 

 

Adv

Cho đến tận bây giờ, anh thậm chí còn không nhìn ra được cảnh giới của người phụ nữ áo xám, nhưng có thể khẳng định rằng người phụ nữ áo xám là một tu tiên giả!  

 

 

"Thế nào? Nhị sư tỷ của cậu lợi hại chứ?"  

 

 

Lúc này, người phụ nữ áo xám đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong sửng sốt một chút, sau đó xoa mũi, nói:  

 

 

"Khá lợi hại!"  

 

Adv

 

"Biết nhị sư tỷ lợi hại, vậy sau này cậu phải ngoan ngoãn nghe lời nha!"  

 

 

Người phụ nữ áo xám đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.  

 

 

"Đến lúc đó, hai chúng ta sẽ đại chiến một trận, nếu như cậu có thể chế ngự được chị! Chị sẽ nghe lời cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm!"  

 

 

"Trước đây tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh của cậu đều đã từng nói như vậy với chị!"  

 

 

"Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi! Không có người phụ nữ nào có thể chế ngự được Lâm Phong tôi! Ta mới là người chế ngự các cô ấy!"  

 

 

Sắc mặt Lâm Phong thản nhiên.  

 

 

Người phụ nữ áo xám nghe vậy thì sửng sốt một chút.  

 

 

Cô ta nhìn Lâm Phong một cách thích thú, nhưng không nói gì thêm, mà chuyển ánh mắt về phía đối diện, nói:  

 

 

"Gọi người mạnh nhất của mấy người ra đây, nếu như có thể chịu được một cái tát của tôi, coi như Khương Ngôn Khê tôi thua!"  

 

 

Mọi người nghe vậy đồng tử đều co rụt lại!  

 

 

Người mạnh nhất trong số bọn họ chính là Triệu Thanh Long!  

 

 

Hiện tại đã bị cô ta một tát đánh chết, còn ai dám lên?  

 

 

"Rốt cuộc cô là ai? Dám đối địch với chiến khu phía Đông bọn tôi? Cô có hiểu rõ hậu quả không!?"  

 

 

Vương Hợi lạnh lùng nói.  

 

 

"Chát!"  

 

 

Khương Ngôn Khê một tát đánh Vương Hợi thành sương máu, lại nhàn nhạt nói:  

 

 

"Còn có người mạnh hơn không? Nếu không có, mấy người mau chóng lấy pháo bắn tôi đi! Tôi đã rất lâu không bị người ta dùng pháo bắn rồi!"  

 

 

Lúc này.  

 

 

Ba Chiến Thần của chiến khu phía Đông, chỉ còn lại Trương Bách Nhẫn!  

 

 

Trương Bách Nhẫn sắc mặt ngưng trọng, âm thầm đem tên Khương Ngôn Khê phát ra ngoài.  

 

 

Người phụ nữ áo xám này quá mức khủng bố!  

 

 

Cả đời hắn ta cũng chưa từng gặp qua người nào lợi hại như vậy, thực lực hoàn toàn nghiền ép bọn họ!  

 

 

Hắn ta thậm chí còn hoài nghi, cho dù mình ra lệnh bắn pháo, cũng không thể khiến người phụ nữ này bị thương, bằng không đối phương sao có thể vênh váo như vậy?  

 

 

"Sao không ai nói chuyện? Không nói thì tôi bắt đầu giết người nhé!"  

 

 

Khương Ngôn Khê lại nói.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

Đội quân đông nghịt tách ra một con đường nhỏ.  

 

 

Tiếp theo một ông lão tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt sáng quắc từng bước đi tới.  

 

 

"Nơi này dù sao cũng là nước Đại Hạ, thực lực cá nhân của cô cho dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không đại biểu được cái gì, cô..."  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 191


Trần Thiên Hủ nghe vậy thì nhíu mày.  

 

 

Anh ta do dự!  

 

 

Anh ta tin rằng cho dù mình và Giang Quân Lâm có hợp lực thì chưa chắc đã là đối thủ của lão già mặc áo đen kia.  

 

 

"Anh... Không, đừng qua đó."  

 

 

Trần Y Nặc nhẹ nhàng kéo lấy áo Trần Thiên Hủ, yếu ớt nói.  

 

 

Mặc dù máu trên trán cô ấy đã khô lại, nhưng cả người vẫn trong trạng thái vô cùng suy yếu, cứ như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào vậy.  

 

Adv

 

Nhìn thấy em gái mình như thế, Trần Thiên Hủ chỉ thấy trái tim mình đang rỉ máu.  

 

 

Anh ta không thể nào ngờ rằng, có anh ta đi theo bên cạnh bảo vệ mà vẫn có thể khiến em gái bị thương thành ra thế này!  

 

 

Lúc này, lão già mặc áo đen tìm ra cuộn vải rách nát kia trên người Giang Quân Lâm, ánh mắt có vẻ háo hức, ông ta hỏi:  

 

 

"Nói... Thứ này là gì?"  

 

 

Adv

Giang Quân Lâm nhìn thoáng qua cuộn vải rách kia, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Thì ra là đang tìm cái này, suýt nữa dọa ông đây sợ chết rồi!  

 

 

"Tiền bối à, thì ra ông cản chúng tôi lại là vì cuộn vải này! Nói sớm đi..."  

 

 

"Bớt lảm nhảm lại, ta hỏi cậu, cậu trả lời thành thật cho ta! Nếu không lão già đây có một vạn cách tra tấn cậu đấy."  

 

 

Lão già áo đen cười khẩy một tiếng.  

 

 

"Tôi cũng không biết, thứ này là tôi mua chơi chơi trong cuộc đấu giá thôi."  

 

 

Giang Quân Lâm cố nở nụ cười trên mặt.  

 

 

"Mua chơi chơi? Cậu coi ta là kẻ ngu sao? Ta đã nhìn thấy tận mắt tất cả những chuyện xảy ra ở cuộc đấu giá ban nãy rồi!"  

 

 

"Rõ ràng cậu nói thứ này là bảo bối, còn châm chọc người khác không biết nhìn!"  

 

 

"Bây giờ lại giả bộ với tôi?"  

 

 

"Nói mau! Nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!"  

 

 

Lão già áo đen cười gằn một tiếng, tay phải dùng thêm sức.  

 

 

"Tiền bối, ông nhẹ tay, nhẹ tay thôi, đừng bóp mạnh vậy!"  

 

 

Giang Quân Lâm lập tức đau đến nỗi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy máu thịt trong ngực mình như sắp bị bóp nát.  

 


 

Anh ta bối rối giải thích:  

 

 

"Tôi thật sự không biết thứ này là gì, lúc đó tôi chỉ giả vờ hiểu biết, mua cho vui thôi! Tôi không biết gì hết!"  

 

 

"Mua cho vui?"  

 

 

Sắc mặt lão già mặc áo đen lập tức u ám đi.  

 

 

"Bốp!"  

 

 

Ông ta đột nhiên tát một phát lên mặt Giang Quân Lâm, khiến mặt Giang Quân Lâm sưng vù lên, còn có một dòng máu chảy ra từ khóe miệng.  

 

 

"Ông đây phấn khích hồi lâu, bây giờ cậu lại nói với ta là cậu mua cho vui?"  

 

 

"Tôi... Tôi..."  

 

 

Giọng nói của Giang Quân Lâm run rẩy.  

 

 

Vừa hoảng sợ, vừa hoang mang.  

 

 

Đến bây giờ anh ta vẫn không biết bản thân làm sai cái gì!  

 

 

Tôi có tiền thì mua một tấm giẻ lau cho vui, vậy cũng không được à?  

 

 

Con mẹ nó tôi đã chọc phải ai vậy chứ?  

 

 

"Ta hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc cậu có biết sức ảnh hưởng của thứ này hay không?"  

 

 

Trong đôi mắt tang thương của lão già mặc áo đen tràn đầy sát ý.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 566


 Một tiếng nổ trầm đục đột nhiên vang lên, lão già cũng biến thành một vũng sương máu!  

 

 

"Lại đây, tiếp tục lại đây! Cho mấy người một cơ hội bắn pháo về phía tôi, mấy người đừng có mà không biết trân trọng!"  

 

 

Khương Ngôn Khê nhàn nhạt nói.  

 

 

Thấy cảnh này.  

 

 

Trương Bách Nhẫn toàn thân nổi da gà, chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận!  

 

 

Lão già vừa rồi chính là Chiến Thần đời trước, là Hạ Vân Đỉnh phái từ Kinh Thành đến hỗ trợ bọn họ, xếp hạng trên bảng Hạ có thể lọt vào top hai trăm!  

 

 

Nhưng một cường giả như vậy, lại vẫn bị người phụ nữ trước mắt đánh chết!  

 

Adv

 

Người phụ nữ này rốt cuộc là tồn tại như thế nào?  

 

 

Nghĩ đến đây.  

 


 

Trương Bách Nhẫn mở miệng muốn làm dịu bầu không khí một chút,  

 

 

Nhưng lại sợ mình vừa mở miệng, sẽ bị đánh chết!  

 

 

Adv

Hơn nữa, hắn ta cũng không dám ra lệnh bắn pháo!  

 

 

Đối mặt với cường giả cấp bậc này, chỉ cần nói hai chữ bắn pháo, tất cả pháo binh đều sẽ bị đánh thành sương máu!  

 

 

Còn máy bay chiến đấu trên trời, thì chỉ dùng để răn đe!  

 

 

Một khi máy bay chiến đấu phóng tên lửa, đừng nói là khu vực nhà họ Tăng này, cho dù là toàn bộ Vân Xuyên cũng sẽ bị hủy diệt!  

 

 

Hắn ta không dám làm như vậy!  

 

 

Ngay lúc này.  

 

 

Trương Bách Nhẫn phát hiện điện thoại của mình reo.  

 

 

Hắn ta nhìn điện thoại một cái, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bấm nhận cuộc gọi.  

 

 

Điện thoại vừa kết nối.  

 

 

Đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói ngưng trọng.  

 

 

"Cậu xác định người phụ nữ đứng đối diện cậu tên là Khương Ngôn Khê?"  

 

 

Trương Bách Nhẫn cẩn thận nhìn đối diện một cái, thấp giọng nói:  

 

 

"Đúng vậy, cô ta nói như vậy mà! Cục trưởng, ngài..."  

 

 

"Đừng gọi tôi là Cục trưởng, cậu không phải là người của chiến khu phía Đông! Chiến khu của tôi không có người như cậu!"  

 

 

Nói xong.  

 

 

Điện thoại liền bị cúp.  


 

 

Trương Bách Nhẫn ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, thân thể không nhịn được run rẩy.  

 

 

Người vừa gọi điện cho hắn ta là lão đại của chiến khu phía Đông, Cục trưởng chiến khu, cũng là một trong những lãnh đạo cao cấp của nước Đại Hạ!  

 

 

Mà một nhân vật lớn như vậy.  

 

 

Khi nghe được tên Khương Ngôn Khê, thế mà trực tiếp đem hắn ta đuổi ra khỏi cửa, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho hắn ta nói!  

 

 

Hắn ta cũng biết ý tứ của Cục trưởng khi nói lời đó!  

 

 

Chính là bảo hắn ta tự sinh tự diệt, đừng có lôi chiến khu phía Đông vào!  

 

 

"Làm sao vậy? Người bên trên gọi điện cho anh thì anh nên vui vẻ mới phải chứ!”  

 

 

Lúc này, Khương Ngôn Khê nhàn nhạt nói.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Trương Bách Nhẫn không chút do dự liền quỳ xuống, giọng run run nói:  

 

 

"Là tôi ngu dốt, là lỗi của tôi! Chuyện ngày hôm nay do một mình tôi gánh chịu, không hề có một chút quan hệ nào với chiến khu phía Đông!!"  

 

 

...  

 

 

Thấy cảnh này.  

 

 

Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại.  

 

 

Rất nhiều võ giả của mấy thế gia Vân Xuyên đều rơi vào trạng thái đờ đẫn.  

 

 

Tăng Tam Thủy, bang Khẩu Kỹ cùng những người khác đều là vẻ mặt mờ mịt.  

 

 

Quỳ xuống??  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 192


 Giọng nói của Giang Quân Lâm run rẩy.  

 

 

Bỗng nhiên, anh ta như nghĩ tới điều gì, cứ như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy, lớn tiếng nói:  

 

 

"Lâm Phong biết! Chắc chắn Lâm Phong biết rõ thứ này dùng để làm gì!"

 

"Lâm Phong là ai?"  

 

Lão già mặc áo đen lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Lâm Phong chính là người lúc nãy đấu giá với tôi! Tiền bối, tôi là người đầu tiên xông ra ngoài, chắc chắn Lâm Phong vẫn chưa đi xa, tôi có thể dẫn ông đi tìm cậu ta!"  

 

 

Adv

Trên mặt Giang Quân Lâm cố nặn ra nụ cười, nhưng trong lòng thì đang lung lay/  

 

 

Sức mạnh của lão già này không tầm thường, nếu có thể mượn sức ông ta xử lý Lâm Phong...  

 

 


Lão già áo đen nghe vậy thì nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc đột nhiên yếu ớt nói:  

 

 

Adv

"Giang Quân Lâm, anh đừng có mà nói vớ vẩn! Làm sao Lâm Phong có thể hiểu rõ công dụng của thứ này được chứ? Anh đừng làm hại Lâm Phong!"  

 

 

Giang Quân Lâm nghe vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, quát lên:  

 

 

"Con khốn, cô thà để tôi chết chứ không muốn Lâm Phong chết chứ gì?"  

 

 

"Giang Quân Lâm, cậu dám mắng em gái tôi? Cậu muốn chết hả?"  

 

 

Sắc mặt  Trần Thiên Hủ lạnh như băng.  

 

 

"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Đừng tưởng rằng nhà họ Trần các anh lợi hại lắm, dám chọc giận tôi! Thì đừng trách tôi không nể mặt mũi!"  

 

 

"Còn căn bệnh của Tiểu Luyến Luyến nữa, các người không muốn chữa sao? Muốn chữa thì đừng có mà lảm nhảm với tôi!"  

 

 

Giang Quân Lâm cười gằn một tiếng.  

 

 

Chuyện đã đến nước này rồi, dù gì cũng phải vạch mặt nhau thôi.  

 

 

Chỉ cần có thể sống sót!  

 

 

Chỉ cần có thể mượn tay lão già áo đen này để xử lý Lâm Phong, anh ta không quan tâm thứ gì khác.  

 

 

"Cậu chắc chắn rằng người tên Lâm Phong này biết rõ sao?"  

 

 

Lão già áo đen đột nhiên nói.  

 

 


"Tôi chắc chắn! Chắc chắn cậu ta biết rõ, nếu không chắc chắn cậu ta sẽ không phải là người đầu tiên ra giá!"  

 

 

Giang Quân Lâm rất đảm bảo!  

 

 

"Vậy tạm thời lão phu tin cậu, chỉ là nếu cậu dám gạt ta, chắc chắn ta sẽ khiến cậu sống không bằng chết!"  

 

 

Lão già áo đen nói thâm hiểm.  

 

 

"Tiền bối, ông cứ yên tâm!"  

 

 

Giang Quân Lâm cười gượng.  

 

 

Lão già áo đen thỏa mãn nhẹ nhàng gật đầu,  

 

 

Sau đó ông ta dời ánh mắt u ám về phía Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc, cười lạnh nói:  

 

 

"Trước khi tìm Lâm Phong, để ta đưa hai người này lên đường trước đã!"  

 

 

"Tiền bối, tôi là người nhà họ Trần ở Vân Xuyên!"  

 

 

Sắc mặt Trần Thiên Hủ bất chợt thay đổi, anh ta  vội vàng tự giới thiệu, hy vọng đối phương sẽ có chút kiêng dè.  

 

 

"Nhà họ Trần? Trần Bắc Huyền là gì của cậu?"  

 

 

Lão già áo đen có hơi hứng thú hỏi.  

 

 

"Trần Bắc Huyền chính là ông nội của vãn bối ạ!"  

 

 

Trần Thiên Hủ cung kính trả lời, nhưng trong lòng thì đang dời sông lấp biển.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 567


 Chẳng lẽ… chiến doanh phía Đông cũng không dám trêu chọc người phụ nữ tên là Khương Ngôn Khê này sao?  

 

"Nhị sư tỷ lợi hại vậy sao?"  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong hơi động đậy.  

 

 

Diệp Thiên Tâm, Triệu Vô Cực hai người không ngừng nuốt nước miếng.  

 

 

Sau đó lại nhìn Lâm Phong với vẻ mặt oán trách.  

 

 

Thằng cha Lâm Phong này, có chỗ dựa lớn như vậy mà không nói một tiếng, hại bọn họ thấp thỏm lo sợ lâu như vậy!

 

Lúc này.  

Adv

 

Bầu không khí trong sân trở nên vô cùng ngột ngạt!  

 

 

Tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch, rất khó để bình tĩnh lại!  

 

 

Ba vị Chiến Thần dẫn đầu, mười vạn quân của chiến khu phía Đông theo sau, phát động một trận chiến lớn như vậy, kết quả chỉ vì sự xuất hiện của một người phụ nữ, mà tất cả đều trở thành trò cười!  

 

 

Người phụ nữ này quá mạnh!  

 

 

Adv

Cho dù bọn họ có mạnh đến đâu, tàn nhẫn đến đâu, cô ta chỉ cần vung tay một cái, đã có thể đánh bọn họ thành sương máu, căn bản không thèm nói nhảm với bọn họ!  

 

 

Khương Ngôn Khê nhìn Trương Bách Nhẫn đang quỳ dưới đất, im lặng không nói, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

Một lúc lâu sau.  

 

 

Cô ta mới nhàn nhạt nói:  

 

 

"Vừa rồi anh gọi điện cho Cục trưởng của các anh, ông ta nói thế nào?"  

 

 

"Ông ta đã đuổi tôi khỏi chiến khu phía Đông rồi!"  

 

 

Trương Bách Nhẫn căng thẳng trả lời.  

 

 

"Lão già này, vẫn đáng yêu như vậy! Xem ra tôi phải tìm cơ hội đến chiến khu phía Đông của các anh chơi một chút, tiện thể thăm ông ta mới được!"  

 

 

Khương Ngôn Khê đột nhiên cười nhẹ một tiếng.  

 

 

Trương Bách Nhẫn nghe vậy, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại!  

 

 

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?  

 

 

Trong lời nói còn tùy tiện trêu chọc Cục trưởng chiến khu phía Đông của bọn họ...  

 

 

Nhiều binh linh đứng sau Trương Bách Nhẫn cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.  

 

 

Một người phụ nữ như vậy, mẹ nó ai có thể chịu đựng được?  

 

 

"Được rồi! Lão già kia đã hiểu chuyện như vậy, tôi cũng nể mặt ông ta một chút! Đưa người của anh đến từ đâu thì trở về nơi đó! Nhớ kỹ, sau này đừng để người khác tùy tiện lợi dụng!"  

 


 

"Dù Hạ Vân Đỉnh có địa vị cao đến đâu, nhưng muốn động vào người của Khương Ngôn Khê tôi thì cũng chỉ là mơ mộng hão huyền!"  

 

 

Khương Ngôn Khê cười lạnh một tiếng.  

 

 

Trương Bách Nhẫn nghe vậy sắc mặt mừng rỡ, không ngờ đối phương lại bằng lòng tha cho mình, lập tức kích động nói:  

 

 

"Đa tạ tiền bối, đa tạ..."  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Lúc này.  

 

 

Một bàn tay lớn từ trên không chụp xuống.  

 

 

Lời nói của Trương Bách Nhẫn đột ngột dừng lại, cả người trực tiếp biến thành một đoàn sương máu!  

 

 

"Xin lỗi, chị tha cho hắn ta! Tôi không tha cho hắn ta!"  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Bầu không khí trong sân một lần nữa trở nên yên tĩnh.  

 

 

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn.  

 

 

Ngay cả Khương Ngôn Khê cũng hơi nhíu mày, biểu cảm có chút không vui.  

 

 

"Hắn ta đã quỳ xuống nhận lỗi, tại sao cậu còn phải giết hắn ta?"  

 

 

Khương Ngôn Khê hỏi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 193


"Vậy cậu có biết, cho dù ông nội Trần Bắc Huyền của cậu có ở đây thì cũng không ngăn cản được ta giết cậu không?"  

 

 

Lão già áo đen cười gằn một tiếng.  

 

 

Nói xong.  

 

 

Trên mặt ông ta đầy sát ý, lập tức tung một chưởng về phía Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ.  

 

 

"Đoàng!"  

 

 

Một luồng khí có thể thấy bằng mắt thường bắn ra từ lòng bàn tay ông ta!  

 

Adv

 

Khi luồng khí đó ở giữa không trung lại biến thành hình một con rồng trắng như ẩn như hiển, vô cùng khủng khiếp!  

 

 

Nội lực hóa hình!  


 

 

Sức mạnh của Tiên Thiên cảnh!  

 

 

Con ngươi Trần Thiên Hủ co lại, vẻ mặt khiếp đảm.  

 

Adv

 

Anh ta không kịp suy nghĩ gì nhiều mà mau chóng bảo vệ em gái sau lưng mình, tập hợp nội kình khắp cơ thể vào lòng bàn tay phải, đánh mạnh vào luồng khí đang bắn tới.  

 

 

"Bài vân chưởng!"  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Một tiếng vang thật lớn!  

 

 

Gần như là dễ như trở bàn tay.  

 

 

Cho dù Trần Thiên Hủ có thi triển chiêu võ đỉnh cao của nhà họ Trần, Bài vân chưởng, thì vẫn không có một chút sức chống cự nào.  

 

 

Cả người bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây, va mạnh vào một cây đại thụ ở ven đường, nắm tay phải be bét máu thịt, không biết trên người đã gãy bao nhiêu xương rồi!  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Toàn thân Giang Quân Lâm rét run.  

 

 

Trần Thiên Hủ là đỉnh phong Địa Cảnh mà cũng không phải đối thủ của lão già áo đen sao?  

 

 

Thậm chí, anh ta còn không cảm thấy rằng lão già áo đen đã dùng hết sức, đoán chừng là chỉ tiện tay tung một chưởng thôi!  

 

 

Quá mạnh mẽ!  

 

 

Thật sự quá mạnh mẽ!  


 

 

Đây chính là Tiên Thiên cảnh trong truyền thuyết sao?  

 

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Quân Lâm lại vừa sợ hãi vừa phấn khích!  

 

 

Sợ hãi là vì lão già quá mạnh, bản thân anh ta không thể nào khống chế được.  

 

 

Phấn khích là vì chỉ cần chờ tới khi mình đưa lão già tới trước mặt Lâm Phong, tên Lâm Phong chắc chắn sẽ phải chết, bị lão già dễ dàng bóp chết như một con gà vậy!  

 

 

"Hộc..."  

 

 

Trần Thiên Hủ cố gắng đứng dậy mấy lần nhưng không thành, cuối cùng miệng lại hộc ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả áo trước ngực.  

 

 

"Anh!"  

 

 

Trần Y Nặc chật vật đứng dậy, lảo đảo chạy tới.  

 

 

Gương mặt tinh xảo đẹp đẽ đang tràn đầy nước mắt, vết thương trên trán đã đóng lại giờ lại rách ra.  

 

 

Máu tươi và nước mắt xen lẫn vào nhau, trông thật khổ sở đáng thương.  

 

 

Cô ấy sợ muốn chết!  

 

 

Anh trai tài giỏi trong trí nhớ ấy, giờ phút này lại bị người ta đánh thành thế này!  

 

 

"Hu hu... Anh trai, anh có sao không! Anh đừng làm em sợ."  

 

 

Trần Y Nặc khóc như mưa.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 568


Đôi mắt đẹp của Khương Ngôn Khê khẽ động.  

 

 

"Vì chị cần lý do, vậy tôi sẽ tùy tiện nói một chút, mục đích hắn ta đến đây ngày hôm nay là để giết tôi, bây giờ thực lực không bằng tôi, muốn quỳ xuống cầu xin tha mạng... Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"  

 

 

"Những kẻ muốn giết Lâm Phong này, chỉ có một kết cục, đó chính là chết!"  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh nói.  

 

 

Nghe vậy.  

 

 

Adv

Ánh mắt Khương Ngôn Khê lóe lên một tia khác lạ.  

 

 

Tiểu sư đệ này của mình quả thực có chút tàn nhẫn!  

 

 

"Nếu chị không đến, cậu cho rằng cậu có thể giết được hắn ta không?"  

 

 

"Chị đến hay không đều như nhau! Kết cục sẽ không thay đổi! Nói thật, tôi không hy vọng chị đến! Chị đến đây không có ý nghĩa gì, ngược lại còn khiến người khác cho rằng Lâm Phong tôi chỉ biết dựa vào phụ nữ để lên mặt!"  

 

 

Adv

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Khương Ngôn Khê nghe vậy sắc mặt khẽ biến, sau đó lại không nhịn được cười nhẹ.  

 

 

Quả nhiên là đệ tử được lão già coi trọng nhất!  

 

 

Không biết lát nữa sau khi bị cô ta giày vò một phen, còn dám ở trước mặt cô ta nói như vậy không?  

 

 

"Ngoại trừ đại sư huynh, những sư huynh khác của cậu đều không dám nói những lời như vậy trước mặt tôi!"  

 

 

Khương Ngôn Khê hứng thú nói.  

 

 

"Đó là do bọn họ quá yếu ớt, có liên quan gì đến tôi?"  

 

 

Lâm Phong nói xong, liền không thèm để ý đến Khương Ngôn Khê nữa, mà sải bước đi về phía các võ giả Vân Xuyên.  

 

 

Đám võ giả Vân Xuyên thấy Lâm Phong đi tới, sắc mặt lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy.  

 

 

Một số người chuyển ánh mắt cầu cứu sang phía quân đội, nhưng những binh lính đó sao còn dám lên tiếng?  

 

 

Thấy cầu cứu vô vọng, một nhóm võ giả đều căng thẳng nói:  

 

 

"Cậu Lâm, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi không biết cậu có bối cảnh lợi hại như vậy!"  

 

 

"Cậu Lâm, không phải cậu muốn linh thạch sao? Chúng tôi có linh thạch!"  

 


 

"Đúng đúng đúng, chúng tôi dùng linh thạch để chuộc mạng! Chúng tôi dùng linh thạch để chuộc mạng!"  

 

 

Vừa dứt lời!  

 

 

Một đám người vội vàng móc túi đựng đồ ra, bắt đầu gom linh thạch.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Lâm Phong chỉ bình tĩnh nhìn, không nói gì.  

 

 

Rất nhanh.  

 

 

Gần một nghìn võ giả đã gom được năm sáu nghìn linh thạch...  

 

 

"Cậu… Cậu Lâm! Đây là năm nghìn sáu trăm linh thạch, đưa cho cậu! Chúng tôi trở về vẫn có thể gom tiếp được, vẫn có thể gom được cho cậu rất nhiều linh thạch, chỉ cần cậu tha cho chúng tôi một mạng!"  

 

 

Một võ giả Tông Sư cầm linh thạch, cẩn thận đi đến trước mặt Lâm Phong, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt.  

 

 

"Tôi đã cho mấy người cơ hội trước đó rồi! Đáng tiếc là mấy người không biết trân trọng, bây giờ lấy linh thạch ra thì đã vô dụng rồi!"  

 

 

"Giết mấy người, những linh thạch này vẫn là của tôi!"  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói xong, sau đó dễ dàng ra tay bẻ gãy cổ của võ giả Tông Sư.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Đám võ giả Vân Xuyên đột nhiên cảm thấy rùng mình, sắp sợ tè ra quần rồi!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 194


Trần Y Nặc cầm lấy ống tay áo hoảng hốt lau vết máu trên mặt anh trai, nhưng lại phát hiện ra tay mình cứ run rẩy không ngừng.  

 

 

Và máu vẫn cứ chảy.  

 

 

Cứ chảy mãi.  

 

 

Không sao lau hết được!  

 

 

Cô ấy đột nhiên quay đầu, nhìn lão già áo đen bằng ánh mắt khẩn cầu, đau khổ cầu xin:  

 

 

"Tiền bối, chúng tôi sai rồi, xin ông hãy mau cứu anh trai tôi đi, cầu xin ông!"  

 

Adv

 

Nhìn thấy lão già áo đen không nói lời nào, cô ấy lại nhìn về phía Giang Quân Lâm, run rẩy nói:  

 

 

"Giang Quân Lâm, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi, anh mau cứu anh trai tôi đi, tôi không muốn anh tôi chết đâu!"  


 

 

Giang Quân Lâm nghe vậy thì hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Anh ta không ngờ Trần Y Nặc lại muốn kéo mình xuống nước, lúc này anh ta cáu kỉnh quát:  

 

Adv

 

"Con khốn! Bây giờ mới biết đi tìm tôi à? Ngay từ lúc cô tìm tới Lâm Phong thì giữa tôi và cô đã phân rõ giới hạn rồi!"  

 

 

"Em gái, đừng... Đừng nhờ bọn họ."  

 

 

Trần Thiên Hủ suy yếu nói.  

 

 

Anh ta cảm giác như sinh mệnh của mình đang trôi đi nhanh chóng, máu trong cơ thể đang tuôn ra không ngừng, xương cốt cũng đã nát hết, sống đến lúc này hoàn toàn là nhờ ý chí.  

 

 

"Anh trai... Hu hu hu."  

 

 

Trần Y Nặc bất lực ôm lấy anh trai, ánh mắt tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy không ngừng vì sợ hãi.  

 

 

"Haiz! Một cặp anh em tình nghĩa sâu nặng! Lão phu đây nhìn mà cảm động, nếu đã như vậy thì để ta tiễn cả hai người cùng lên đường nhé!"  

 

 

Lão già áo đen làm bộ thở dài một hơi, sau đó chỉ trong giây lát, ánh mắt ông ta lạnh lùng, lại tung thêm một chưởng.  

 

 

"Đoàng!"  

 

 

Luồng khí ở giữa không trung tạo thành một con rồng trắng hư ảo, bắn về phía hai anh em!  

 

 

Nhìn dáng vẻ kia.  

 

 

Nếu như bị đánh trúng, chắc chắn cả hai anh em đều thịt nát xương tan!  

 

 

Nhưng mà, đúng lúc này.  


 

 

"Keng!"  

 

 

Có một tiếng vang của kiếm đột nhiên vang lên!  

 

 

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng chói lóa tỏa ra từ chân trời đằng đông.  

 

 

Nó bay tới đây bằng một tốc độ khó có thể tưởng tượng được, cuối cùng đánh mạnh vào con rồng trắng hư ảo kia!  

 

 

"Bùm!"  

 

 

Ảo ảnh của rồng trắng lập tức tan thành mây khói!  

 

 

Nhưng ánh sáng kia vẫn không dừng lại, mà sau đó đánh mạnh lên mặt đất.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Lấy nơi va chạm giữa luồng ánh sáng và mặt đất làm trung tâm, vô số vết nứt nhanh chóng lan rộng ra tứ phía.  

 

 

Vết nứt kéo dài đến hàng chục mét, rộng chừng mười centimet.  

 

 

Mặt đất rung chuyển một hồi, thật sự giống y như xảy ra động đất vậy!  

 

 

Cảnh tượng bất thình lình này khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 569


 Những người khác cũng không do dự, chạy trốn về bốn phương tám hướng.  

 

Từng người đều dốc hết sức lực, hận không thể mọc thêm hai cái chân!  

 

 

Lâm Phong không vội đuổi theo, mà nhẹ nhàng vẫy tay về phía chiếc túi đựng đồ trên mặt đất, lấy chiếc túi đựng đồ vào tay, tùy tiện liếc nhìn.  

 

 

Quả nhiên có hơn năm nghìn linh thạch!  

 

 

"Có những linh thạch này, có thể thử bế quan đột phá Nguyên Anh hậu kỳ rồi!"  

 

 

Lâm Phong cho tất cả linh thạch vào túi Càn Khôn của mình.  

 

 

Adv

Sau đó.  

 

 

Anh lạnh lùng cười một tiếng, tay nắm kiếm quyết.  

 

 

"Vút~"  

 

 

Vô số luồng kiếm khí sắc bén lập tức tràn ra từ trong cơ thể anh.  

 

 

Biến thành vô số luồng kiếm quang bắn về phía những võ giả đang bỏ chạy!  

 

 

Adv

Mỗi một luồng kiếm khí đều giống như một thanh kiếm dài, mỗi một luồng kiếm khí đều sở hữu một sức mạnh kinh người!  

 

 

Những luồng kiếm khí này như có mắt vậy!!!  

 

 

"Ầm!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Trong nháy mắt.  

 

 

Hơn một nghìn võ giả đang bỏ chạy tứ phía đều kêu thảm một tiếng, nổ tung thành từng đám sương máu!  

 

 

Máu chảy lênh láng.  

 

 

Cảnh tượng như tu la địa ngục vậy, vô cùng rùng rợn!  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Dù là những binh sĩ của quân đội, hay là Diệp Thiên Tâm, Triệu Vô Cực và những người khác đều há hốc mồm, sắc mặt tái nhợt...  

 

 

Đây là đòn tấn công gì vậy?  

 

 

Từng võ giả của các gia tộc quyền quý, ngày thường ngang ngược kiêu ngạo, lại bị đánh tan dễ dàng như vậy...  

 

 

Hơn một nghìn người!  

 

 

Bỏ chạy về những hướng khác nhau, vốn tưởng rằng có thể chạy thoát được phần lớn, nhưng lại toàn quân bị diệt!  

 

 


"Hạo Thiên Kiếm Khí! Có chút thú vị..."  

 

 

Khương Ngôn Khê nhìn bóng lưng Lâm Phong, đôi mắt đẹp như sao trời, lấp lánh những tia sáng nhàn nhạt.  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Lâm Phong lại chuyển ánh mắt về phía Tăng Tam Thủy và những người khác.  

 

 

Tăng Tam Thủy và những người khác lập tức toàn thân căng thẳng, không biết từ lúc nào, mồ hôi đã thấm ướt cả lưng họ!  

 

 

Lúc này, trong mắt bọn họ, Lâm Phong giống như ma vương hạ phàm, toàn thân tràn ngập sát khí.  

 

 

Tăng Tam Thủy há miệng, muốn nói gì đó.  

 

 

Nhưng lại phát hiện Lâm Phong chỉ liếc nhìn bọn họ, rồi trực tiếp quay người rời đi!  

 

 

"Cậu Lâm, tôi cũng không muốn! Nhưng với tư cách là gia chủ của nhà họ Tăng, tôi phải vì gia tộc mà suy nghĩ!"  

 

 

"Cậu nên đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ một chút!"  

 

 

Tăng Tam Thủy không cam lòng hét lớn.  

 

 

"Ông lắm lời thế?"  

 

 

Lâm Phong quay đầu lại, nhìn Tăng Tam Thủy.  

 

 

Tăng Tam Thủy trong lòng căng thẳng, không dám nói thêm gì nữa!  

 

 

"Nể tình trước đây! Hôm nay tôi không giết ông!"  

 

 

"Từ nay về sau, ông và tôi không còn bất kỳ quan hệ gì nữa! Chuyện mộ tiên nhân tôi sẽ tìm người khác..."  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt đáp lại một câu.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 195


Lúc này, mọi người chỉ thấy trước mắt loáng lên một cái, dường như có thứ gì vừa xẹt qua vậy!  

 

 

Chớp mắt sau, giữa sân đột nhiên xuất hiện thêm một người.  

 

 

…  

 

 

Thời khắc chỉ mành treo chuông thì Lâm Phong xuất hiện!  

 

 

Anh không nhìn lão già mặc đồ đen và Giang Quân Lâm, đưa mắt nhìn thẳng về phía Trần Y Nặc với gương mặt toàn máu và nước mắt, thấy người thương đang ôm anh trai đau lòng gần chết, anh cảm thấy trái tim mình như rỉ máu.  

 

 

Adv

Khi nghe Phùng Hải nói chuyện, anh chỉ biết chuyện này không hay ồi, lập tức lao tới dùng thần thức quét qua khu vực phụ cận, kết quả anh thấy lão già mặc đồ đen đang chặn Y Nặc và Trần Thiên Hủ lại mà đánh giết.  

 

 

Anh biết chân thân của mình không chạy tới kịp nên không hề do dự mà triệu hồi kiếm bổn mạng của mình ra…  

 

 


Đây cũng là lần đầu tiên từ khi anh xuống núi tới nay, thật sự sử dụng kiếm thuật!  

 

 

Ngự chi cực, kiếm như quang!  

 

 

Adv

Đây là kiếm thuật tuyệt thế mà người kia đã dạy anh!  

 

 

Là con bài tẩy mà anh khổ luyện mười năm, đôi tay đầy vết chai sần chính là bằng chứng!  

 

 

Trường kiếm ba thước lấy tốc độ gần như ánh sáng, bay tới trong nháy mắt, đúng lúc đánh tan ảo ảnh bạch long để cứu Y Nặc và Trần Thiên Hủ.  

 

 

Lúc này, đám người đứng trong sân cũng phản ứng lại!  

 

 

Tuy rằng Giang Quân Lâm đang không hiểu sau Lâm Phong có thể thoáng cái đã ở đây, nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm để thắc mắc!  

 

 

Là Lâm Phong!  

 

 

Không ngờ chính là Lâm Phong!  

 

 

Ha ha ha…  

 

 

Giang Quân Lâm kích động suýt nhảy cẫng lên.  

 

 

Anh ta nghển cổ, ưỡn ngực, lỗ mũi hướng lên trời, chỉ vào Lâm Phong hưng phấn gào to:  

 

 

“Tiền bối, nó chính là Lâm Phong! Nó chính là Lâm Phong! Chắc chắn nó biết cuộn sách cũ là gì.”  

 

 

Lâm Phong nhìn qua Giang Quân Lâm, một giây sau…  

 

 


“Đùng!”  

 

 

Giang Quân Lâm nổ tung tại chỗ, nổ thành một đống máu thịt.  

 

 

Mọi người xôn xao.  

 

 

Máu tươi bắn lên mặt lão già đồ đen bên cạnh, nhưng lão ta không thèm để ý.  

 

 

Lão ta đưa tay xoa xoa máu tươi trên mặt, đôi con ngươi đầy tang thương nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Hóa ra là ngự kiếm thuật! Mày là người của Kiếm Môn hay đệ tử Thục Sơn?”  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong không để ý đến lời lão già đồ đen nói. Anh ngồi xổm xuống, nhìn Trần Y Nặc bị thương đang buồn rầu, vẻ mặt áy náy nói:  

 

 

“Xin lỗi Y Nặc, anh tới muộn!”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy, cơ thể run lên. Cô ấy lấy lại tinh thần, khóc lóc cầu xin:  

 

 

“Lâm Phong, anh mau cứu anh trai tôi đi, mau lên, tôi không muốn anh trai tôi chết.”  

 

 

“Đừng khóc, anh nhất định sẽ không để anh vợ chết!”  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trần Y Nặc, vội vàng an ủi.  

 

 

Trong số mệnh của anh có ba người phụ nữ quan trọng nhất, thứ nhất là mẹ anh, thứ hai là em gái anh, người thứ ba là Trần Y Nặc!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 570


 Nếu như vừa rồi lão ta kiên định lựa chọn đứng về phía Lâm Phong, thì bây giờ sẽ là kết cục như thế nào?  

 

 

Bây giờ các gia tộc võ đạo lớn của Vân Xuyên đều tổn thương nặng nề, nếu lão ta có thể được Lâm Phong chống lưng, thì nhà họ Tăng rất có khả năng sẽ một bước lên mây, trở thành gia tộc hàng đầu trong giới võ đạo Vân Xuyên!  

 

 

Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi!  

 

 

"Cậu… cậu Lâm! Cậu thật lợi hại! Tôi rất ngưỡng mộ cậu!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm thấy Lâm Phong quay lại, lập tức nịnh bợ lấy lòng!  

 

 

"Đừng có nói linh tinh! Tận dụng tốt đan dược tôi cho ông! Cố gắng nâng cao thực lực!"  

 

Adv

 

"Ngoài ra, lát nữa ông về nhà họ Trần với tôi, tối nay tôi sẽ tranh thủ kiểm tra cơ thể cho ông."  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 


 

"Tối nay kiểm tra cơ thể cho tôi!?"  

 

 

Mông Diệp Thiên Tâm căng cứng lại.  

 

Adv

 

Nhưng thấy ánh mắt bình thản của Lâm Phong, lão ta lại không dám hỏi nhiều.

 

Chuyện xảy ra ở Vân Xuyên lập tức lan rộng khắp cả nước!  

 

Trong nháy mắt.  

 

 

Cả giới võ thuật nước Đại Hạ  

 

 

大夏国  

 

 

nước Đại Hạ  

 

 

đều chấn động!  

 

 

Thậm chí rất nhiều tông môn ẩn thế cũng nghe được tin tức, cảm thấy khiếp sợ!  

 

 

Có người bàn tán Lâm Phong là nhân vật nào?  

 

 

Tại sao trước đây chưa từng nghe nói đến?  

 

 

Nhiều người thì đang bàn tán về người phụ nữ tên là Khương Ngôn Khê này!  

 

 

Người phụ nữ một mình đối đầu với mười vạn binh lính của chiến khu phía Đông, cuối cùng còn khiến chiến khu phía Đông phải nhượng bộ, điều này quá mức kinh người!  

 

 

Tuy nhiên, chuyện này truyền đi nhanh, cũng lắng xuống nhanh!  

 

 

Các bên liên quan đã bỏ ra một cái giá rất lớn để phong tỏa tin tức về sự việc này, không cho phép lưu truyền nữa, dù sao thì cũng liên quan đến thể diện của một quân khu, nếu như truyền ra nước ngoài, rất dễ bị người ta lợi dụng làm đề tài mỉa mai!  

 


 

...  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Kinh Thành.  

 

 

Trong một tứ hợp viện!  

 

 

Hạ Vân Đỉnh nhìn tin tức trong tay, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ tức giận và khó tin.  

 

 

"Sao lại là cô ta! Lâm Phong này sao lại dính líu đến cô ta?"  

 

 

Hạ Vân Đỉnh đi đi lại lại, sắc mặt u ám, cảm xúc không thể bình tĩnh lại được.  

 

 

Trong mắt ông ta, Lâm Phong chỉ là một con châu chấu, muốn bóp chết thế nào cũng được!  

 

 

Nhưng, Khương Ngôn Khê này thì khác!  

 

 

Thực lực của Khương Ngôn Khê không kém gì ông ta, hơn nữa trên người còn có rất nhiều chiến công, lại còn có quan hệ với rất nhiều nhân vật lớn!  

 

 

Ông ta muốn đối phó với Khương Ngôn Khê, thì gần như là không thể!  

 

 

"Hạ tổ trưởng, hay là thôi đi!"  

 

 

"Chuyện Vân Xuyên đã thu hút sự chú ý của các bên! Làm lớn chuyện này lên thì đối với chúng ta không có chút lợi ích nào! Hơn nữa..."  

 

 

Trịnh Vĩ nói đến đây thì đột ngột dừng lại, không nói tiếp nữa.  

 

 

Hạ Vân Đỉnh đương nhiên biết Trịnh Vĩ muốn nói gì, ánh mắt ông ta chớp không ngừng, trong lòng thực sự khó mà nuốt trôi được cục tức này.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 196


Từ đầu tới chân Trần Thiên Hủ không còn một đầu khớp xương nào lành lặn, vỡ vụn hoặc có vết nứt, ngay cả lục phủ ngũ tạng dường như cũng đã nằm chồng chéo lên nhau.  

 

Thậm chí, Lâm Phong còn thấy được mấy cây xương sườn đã cắm vào thận và trái tim Trần Thiên Hủ, dẫn đến nội tạng bị xuất huyết trên diện rộng…  

 

 

Đã vậy rồi vẫn còn giữ được một hơi thở, quả thực khiến Lâm Phong cực kì khiếp sợ.  

 

 

Tuy rằng Trần Thiên Hủ đã là võ giả Địa Cảnh đỉnh phon, nhưng tính ra cũng chỉ là con người mà thôi.  

 

 

Chỉ có cơ thể người phàm!  

 

Adv

 

Thể chất của anh ta còn lâu mới bằng tu giả từng được ngâm mình trong linh khí!  

 

 

“Lâm Phong, có… có phải anh trai tôi đã chết không.”  

 

 

Trần Y Nặc thật thà hỏi.  

 

 

Hình như cô ấy đã cảm nhận được điều gì, cảm nhận được tính mạng của anh trai đang trượt đi rất nhanh trong vòng tay mình, cơ thể khôi ngô này cũng dần lạnh đi.  

 

Adv

 

Lâm Phong nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.  

 

 

Trên thực tế, đối mặt với tình trạng của Trần Thiên Hủ, anh cũng chợt không biết thế nào.  

 

 

Bình thường, đúng là lúc này Trần Thiên Hủ phải chết rồi! Điều này hơi bất bình thường.  

 

 

“Em đừng sốt ruột, để anh ổn định lại bảy hồn sáu phách của anh vợ đã, sau đó từ từ chữa trị.” Lâm Phong an ủi Trần Y Nặc.  

 

 

Sau đó anh lấy kim châm bạc từ trong túi ra, đầu tiên là chặn thất khiếu của Trần Thiên Hủ lại, che đi bảy hồn sáu phách, tiếp theo là chặn 36 mệnh huyệt của Trần Thiên Hủ, đảm bảo tinh khí trong cơ thể không tiêu tan!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong mới tiếp tục xử lý vết thương bên trong của Trần Thiên Hủ.  

 

 

Bây giờ việc chữa trị đã khác hoàn toàn so với chữa cho Thái Văn lần trước!  

 

 

Rõ ràng Lâm Phong cẩn thận hơn rất nhiều. Từng luồng linh khí từ trong ngón tay anh chảy ra, hòa tan châm bạc, đưa vào trong cơ thể của Trần Thiên Hủ, có vài cái châm cắm vào rất sâu, gần như toàn bộ kim châm đã chui vào dưới lớp da thịt.  

 

 

Khi những châm bạc này đâm vào trong, gương mặt xám như tro của Trần Thiên Hủ lại từ từ hồng hào trở lại.  

 

 

Nhìn thấy vậy, Trần Y Nặc mừng rơi nước mắt, nhưng cô ấy lại không dám lên tiếng, chỉ có thể che miệng để mặc cho nước mắt lăn xuống hai gò má.  

 

 

“Tao mặc kệ mày là đệ tử chân truyền của môn phái nào! Dám kiêu ngạo ngay trước mặt tao, mày còn chưa đủ tư cách đâu!”  

 

 

Lúc này, lão già mặc đồ đen đột nhiên lạnh lùng cất lời.  

 

 

Trong lòng lão ta vốn còn hơi kiêng dè, vì dù sao thì kiếm của Lâm Phong cũng quá nhanh, nhanh tới mức lão ta gần như không phản ứng kịp.  

 

 

Nhưng khi thấy Lâm Phong không thèm để ý đến mình như thế, trong lòng lão ta hơi tức giận, định thử xem năng lực của Lâm Phong đến đâu.  

 

 

“Bạch Long chưởng!” Lão già mặc đồ đen lạnh lùng quát.  

 

 

Trong lòng bàn tay của lão ta lại phun ra một luồng khí khổng lồ, luồng khí đó tạo thành một con rồng trắng ngay giữa không trung.  

 

 

Nói đúng hơn là một con rồng bạc!  

 

 

Bởi vì nó đã hiển hiện rõ ràng hơn nhiều!  

 

 

Không chỉ có thể nhìn rõ được màu sắc mà thậm chí còn thấy được cả vảy rồng lấp lánh ánh sáng bạc ở bên ngoài!  

 

 

Hiển nhiên, trước đó lão già áo đen chỉ coi như đang chơi đùa một chút mà thôi, lúc này mới dốc hết toàn lực!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Ngân Long bay lượn trên không trung, một đòn năng lượng kinh người giống như muốn phá huỷ thế giới đập thẳng về phía Lâm Phong.  

 

 

“Lâm Phong, cẩn thận!”  

 

 

Trần Y Nặc hoảng sợ kêu lên.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 571


"Đã như vậy, lực lượng trong nước không thể động đến thằng đó, vậy thì cậu hãy liên lạc với nước ngoài cho tôi!! Cứ nói rằng chỉ cần bọn chúng có thể giết chết Lâm Phong, tôi có thể đáp ứng chúng một điều kiện!"  

 

 

"Điều này tuyệt đối không được! Trước đây đã có rất nhiều sát thủ nước ngoài nhập cảnh, hiện tại đã có người điều tra Tổ thủ vệ của chúng ta rồi!! Bây giờ chúng ta tuyệt đối không thể manh động!!"  

 

 

Sắc mặt Trịnh Vĩ hơi đổi, vội vàng nói.  

 

 

"Cậu chỉ cần nghe lệnh, những chuyện khác cậu không cần quan tâm! Hiểu chưa?"  

 

 

Hạ Vân Đỉnh lạnh lùng nói.  

 

 

Trịnh Vĩ nắm chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng lại buông ra, gật đầu nói:  

 

Adv

 

"Được! Tôi sẽ đi liên lạc ngay!"  

 

 

...  


 

 

Nơi khác.  

 

 

Trong một tòa biệt thự!  

 

Adv

 

Bộ trưởng Bộ chấp pháp Tư Đồ Vân Tiêu, phó bộ trưởng Lý Đại Long, tổ trưởng tổ ba Tôn Trọng và những người khác cũng tụ họp lại với nhau để thảo luận về chuyện Vân Xuyên!  

 

 

"Ở nước ngoài mấy năm, tính tình của cô ta vẫn nóng nảy như vậy, không hề thay đổi chút nào!"  

 

 

"Cô ta đã về rồi! Tôi tin rằng lão già Hạ Vân Đỉnh kia cũng nên thu tay rồi!"  

 

 

Tư Đồ Vân Tiêu cười khẽ một tiếng.  

 

 

Bộ chấp pháp và Tổ thủ vệ thuộc về hai phe phái khác nhau, thấy Hạ Vân Đỉnh phải chịu thiệt thòi, trong lòng Tư Đồ Vân Tiêu không hiểu sao lại thấy hả hê!  

 

 

"Bộ trưởng, người phụ nữ Khương Ngôn Khê này rốt cuộc là người phương nào? Vậy mà có thể khiến Tiền Cục trưởng của chiến khu phía Đông phải khuất phục?"  

 

 

Tôn Trọng hiếu kỳ hỏi.  

 

 

"Thân phận của cô ta rất đặc biệt! Cậu không nên hỏi nhiều!"  

 

 

"Dù sao thì sự tồn tại của cô ta đối với nước Đại Hạ chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại!"  

 

 

"Lâm Phong đã là sư đệ của cô ta! Vậy thì cậu ta cũng không có vấn đề gì lớn, sau này mấy người hãy hòa thuận với Lâm Phong, đừng gây xung đột nữa!"  

 

 

Tư Đồ Vân Tiêu nói.  

 

 

"Tôi biết rồi, tôi vừa mới thông báo cho Vũ Tình và Triệu Vô Cực! Bây giờ quan hệ của bọn họ với Lâm Phong khá tốt!"  

 

 

Lý Đại Long cười đáp.  


 

 

Tư Đồ Vân Tiêu nghe vậy thì gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi:  

 

 

"Còn Vân Phi thì sao? Cậu ta đã đến Dược Vương cốc hai ba ngày rồi, tình hình bệnh tình thế nào?"  

 

 

"Không mấy khả quan! Cốc chủ của Dược Vương cốc đang nghĩ cách, nhưng tôi thấy tình hình rất khó khăn! Bệnh teo cơ một bên này là một loại bệnh về thần kinh vận động! Dù là đông y hay tây y đều bó tay!"  

 

 

Lý Đại Long đáp.  

 

 

Tư Đồ Vân Tiêu nghe vậy thì thở dài một tiếng, nói:  

 

 

"Đứa trẻ Vân Phi này tâm cao hơn trời, nhưng mệnh lại mỏng như giấy! Ông trời đối với cậu ta quá bất công!"  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Phùng Mục Trần bước vào, nói:  

 

 

"Thật ra căn bệnh này, mấy người có thể nhờ tiểu sư đệ của tôi giúp đỡ! Có lẽ cậu ấy có cách..."  

 

 

...  

 

 

Đêm tối nhanh chóng buông xuống!  

 

 

Lúc này trong trang viên nhà họ Trần.  

 

 

Một đám người nhà họ Trần nhìn Khương Ngôn Khê ngồi đối diện bàn ăn, cả người rất gò bó!  

 

 

Về chuyện ban ngày, bọn họ đương nhiên đều đã nghe nói, cũng biết người phụ nữ có vẻ yếu đuối trước mắt này, trong cơ thể lại ẩn chứa một nguồn năng lượng khủng khiếp đến mức nào!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 197


 Mọi người xôn xao!  

 

 

Kiếm khí bén nhọn đâm thẳng lên, xuyên qua trăng qua mây, tràn ra khắp trời cao!  

 

 

Sát khí kinh khủng bùng nổ, khiến mấy trăm mét vuông xung quanh bị san phẳng!  

 

 

Đây là kết quả mà Lâm Phong đã kiểm soát bớt!  

 

 

Nếu không, với thực lực hiện tại của anh, dù là mười dặm ngoại ô thành phố Kim Lăng cũng phải chịu liên lụy!  

 

 

“Đùng!”  

 

Adv

 

Ngân Long do linh khí tạo ra bị đánh tan dễ dàng.  

 

 

Trường kiếm gào thét xông thẳng tới mặt lão già mặc đồ đen.  


 

 

Vẻ mặt lão ta thay đổi, trong lòng sợ hãi, không còn cười điên cuồng như ban nãy mà lảo đảo ngã ngồi xuống đất.  

 

 

Thanh kiếm kia dừng lại cách mi tâm của lão ta đúng một xen-ti- mét.  

 

Adv

 

“Nếu không muốn chết thì ngồi yên đó đừng nhúc nhích!”  

 

 

Lâm Phong quay lưng về phía lão ta, nhưng giọng nói bình thản lại như âm thanh của quỷ truyền vào tai, khiến lão ta chảy mồ hôi lạnh!  

 

 

Sao… sao lại thế được!  

 

 

Sao anh lại mạnh như thế chứ!  

 

 

Coi như là Chưởng giáo Thục Sơn ở trên núi cũng không hơn gì thế này đi?  

 

 

Lão già mặc đồ đen hoảng sợ.  

 

 

Một kiếm này quả thực khiến lão ta mở mang tầm mắt!  

 

 

Cho dù là tông sư võ đạo cũng không thể đạt được tới trình độ này!  

 

 

Trần Y Nặc cũng ngạc nhiên thất thần, nhìn xung quanh bị san thành bình địa, vô số thực vật bị kiếm khí chém nát vụn, trong lòng cô ấy khó mà bình tĩnh lại được!  

 

 

Mười năm không gặp, Lâm Phong đã trở thành tiên rồi sao?  

 

 

Lâm Phong thì lại rất lạnh nhạt, sau khi hù dọa lão già áo đen, anh quay lại tiếp tục ghim châm lên người Trần Thiên Hủ.  

 

 

Cứ như thế qua khoảng mười phút, anh mới thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Trần Y Nặc rồi nở nụ cười:  

 

 

“Y Nặc, may mắn không làm nhục sứ mệnh. Anh đã ổn định lại vết thương của anh vợ rồi, chờ khôi phục dần dần thôi.”  

 

 

“Thật… thật vậy ư?”  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía anh trai, phát hiện quả nhiên hơi thở đã chắc chắn hơn không ít, sắc mặt cũng hồng hào!  

 

 

“Cám ơn anh… Lâm Phong, cảm ơn anh!”  

 

 

“Y Nặc, em không nhớ ư? Trước kia em nói giữa hai người chúng ta không cần một câu cảm ơn như thế.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói.  

 

 

Nói xong, anh đưa tay vuốt nhẹ trán Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc cảm thấy hơi ngứa, rất thoải mái.  

 

 

Sau đó, vết thương trên trán cô ấy nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.  

 

 

Ngắn ngủi mấy giây, cô ấy đã trở lại dáng vẻ hoàn mỹ lúc trước.  

 

 

“Đây… đây là?” Trần Y Nặc sờ sờ cái trán, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

“Thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Lâm Phong cười cười.  

 

 

Thực ra với năng lực của anh có thể khiến Trần Thiên Hủ khôi phục nhanh hơn nhiều, chỉ là sẽ phải lãng phí rất nhiều linh khí, khiến anh ta bị ảnh hưởng, cho nên không cần thiết!  

 

 

Để Trần Thiên Hủ này nằm một thời gian đi, tiết kiệm được nhiều việc.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong đứng lên chậm rãi đi về phía lão già mặc đồ đen.  

 

 

“Mày… rốt cuộc mày là ai?” Lão già mặc đồ đen rất sợ hãi, động cũng không dám động.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 572


 "Dì ơi! Mọi người đều nói dì rất lợi hại, vậy giữa dì và ba con, ai lợi hại hơn ạ?"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tò mò.  

 

 

Lời vừa nói ra, những người khác đều dựng tai lên.  

 

 

Rõ ràng ai cũng rất tò mò câu trả lời cho câu hỏi này.  

 

 

Khương Ngôn Khê nghe vậy thì liếc nhìn Lâm Phong, thấy Lâm Phong vẫn thản nhiên ăn cơm, vẻ mặt không có gì thay đổi, cô ta mới nói:  

 

 

"Con đoán xem!"  

 

 

"Vậy thì chắc chắn là ba con lợi hại hơn rồi!"  

 

Adv

 

"Vậy sao? Con tự tin vào ba con như vậy sao?"  

 

 

"Ba con là vô địch!"  

 

 

Tiểu Luyến Luyến nghiêm túc gật đầu.  

 

 

Khương Ngôn Khê nghe vậy thì bật cười, nói:  

 

 

"Không thể nói bừa về từ vô địch, trên đời này người tài giỏi xuất hiện liên tục, ai dám nói mình vô địch, ai dám nói mình bất bại?"  

 

Adv

 

"Con không quan tâm, ba con chính là vô địch!"  

 

 

...  

 

 

Ăn cơm xong.  

 

 

Lâm Phong cùng con gái xem phim hoạt hình Tây Du Ký.  

 

 

Giữa chừng, anh lại gọi điện cho cô em gái ở Kim Lăng, hỏi thăm tình hình tu luyện gần đây của em gái.  

 

 

Không giống như Trần Y Nặc.  

 

 

Em gái tiểu Dao có linh căn!  

 

 

Linh căn tuy không được coi là tốt lắm, nhưng cũng đủ để tu luyện!  

 

 

Mà sau khoảng thời gian tu luyện này, tiểu Dao đã thành công dẫn linh khí vào cơ thể, bước vào cảnh giới luyện khí tầng một!  

 

 

"Anh... em ở đây rất tốt! Có Tiểu Khả ở bên nên không cô đơn! Anh cứ yên tâm ở nhà chị dâu đi, có chuyện gì em sẽ tìm anh!"  

 

 

Lâm Vân Dao cười híp mắt đáp.  

 

 

"Ừ!"  

 

 

Lâm Phong gật đầu, chuẩn bị cúp điện thoại.  

 

 

Mà ngay lúc này, Lâm Vân Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nói:  

 

 

"Đúng rồi anh! Hôm kia có một người tự xưng là Lưu Năng đến tìm anh!"  

 

 

"Lưu Năng? Lão ta có nói gì không?"  

 


 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Không có! Em nói bây giờ anh không ở Kim Lăng, lão ta liền thất vọng rời đi!"  

 

 

Lâm Vân Dao đáp.  

 

 

...  

 

 

Cúp điện thoại, Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Anh và Lưu Năng quen nhau ở núi Phổ Đà, thành phố Kinh Hàng!  

 

 

Lưu Năng tính tình ngay thẳng, là một người thật thà, chỉ có điều hơi thấp, cho nên đã tìm mình xin một đơn thuốc tăng chiều cao!  

 

 

Trước đó, Lưu Năng còn muốn mời mình đến Tô Châu chơi, nói sẽ cùng vợ chiêu đãi mình!  

 

 

Lão ta đột nhiên tìm anh làm gì?  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều.  

 

 

Anh dặn dò Y Nặc dẫn con gái đi ngủ trước, sau đó chuẩn bị đến phòng của Diệp Thiên Tâm để kiểm tra cơ thể cho lão ta!  

 

 

Diệp Thiên Tâm luôn bị đánh, hơn nữa còn bị đánh đến nửa sống nửa chết, sau đó lại có thể nhanh chóng hồi phục!  

 

 

Điều này rõ ràng không bình thường!  

 

 

Anh nghi ngờ Diệp Thiên Tâm có thể chất xui xẻo!  

 

 

Thể chất này bị đánh là có thể trở nên mạnh mẽ hơn!  

 

 

Nếu như suy đoán của anh đúng, vậy thì Diệp Thiên Tâm cũng coi như là người ngu có phúc của người ngu!  

 

 

Lâm Phong vừa mới bước ra khỏi cửa không lâu.  

 

 

Thì thấy một người phụ nữ mặc đồ xám lặng lẽ đứng cách đó không xa.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 198


 

 Lâm Phong không nói nhiều, đưa tay đặt lên đầu lão ta.  

 

Sưu Hồn Thuật!  

 

 

Sau một hồi kháng cự, đôi mắt của lão già đó trắng dã ra, cuối cùng miệng sùi bọt mép.  

 

 

Cứ như thế hơn một phút, Lâm Phong mới thu tay về.  

 

 

Adv

“Bây giờ thần thức của mình vẫn hơi yếu, sử dụng Sưu Hồn Thuật với mấy kẻ khá mạnh cũng không được thuận lợi cho lắm. Khi nào những kẻ đó chảy máu mới tốt hơn một chút! Dưới Nguyên Anh, tu luyện cơ thể, trên Nguyên Anh, tu luyện Nguyên Thần! Hồn thể hợp nhất mới thực sự viên mãn! Lão già này ban đầu đã đại viên mãn rồi! Đáng tiếc thiên đạo bị tổn hại, không giáng thiên kiếp, nên không vượt qua được bước cuối cùng!” Lâm Phong tự lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên thương cảm cho lão già kia.  

 

 

Đối với anh mà nói, lão già quá lạnh lẽo, không có tình cảm. Còn đối với lão ta mà nói, mình chính là điều duy nhất lão ta nghĩ đến trước khi chết?  

 

 

Lão ta cũng chỉ muốn có người lên tiên, đánh vỡ trật tự của trời đất này thôi!  

 

 

Lão ta làm sai cái gì?  

 

Adv

 

Có lẽ phải nói, trong cuộc sống này có gì hoàn toàn đúng, hoàn toàn sai không?  

 

 

Chỉ có sự tương đối mà thôi.  

 

 

Gạt đi mớ bong bong trong đầu, Lâm Phong bắt đầu kiểm tra ký ức của lão già này.  

 

 

Lão già mặc đồ đen này tên Khô Tâm lão nhân, là một trưởng lão của Quỷ Ẩn Tông. Tu vi võ đạo đang ở Tiên Thiên Cảnh tầng thứ chín.  

 

 

Nếu đổi qua cấp bậc tu tiên thì tương đương với Trúc Cơ đại viên mãn!  

 

 

Một thế kỷ trước, Khô Tâm lão nhân còn rất bình thường không có gì lạ.  

 

 

Nhưng sau đó tình cờ gặp được truyền thừa của một vị tu giả Kim Đan kỳ ở trong sơn động, từ đó về sau bắt đầu cuộc đời yêu nghiệt của lão ta, trở thành một tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo.  

 

 

Cái quyển tập rách nát này là lão ta nhặt được trong sơn động!  

 

 

Khô Tâm lão nhân biết quyển sổ rách đó chắc chắn là đồ tốt, nhưng lão ta tìm đủ mọi cách cũng không biết thứ đó dùng như thế nào.  

 

 

Bất đắc dĩ, lão ta đành đem nó đi bán, kết quả lại gặp nhân vật chính Lâm Phong, sau đó bị kết liễu.  

 

 

“Thôn Linh Quyết.” Lâm Phong lẩm bẩm.  

 


 

Đây chính là công pháp mà Khô Tâm lão nhân tu luyện, giờ đã được Lâm Phong ghi tạc trong đầu.  

 

 

“Một cái công pháp rác rưởi không thể so được với Cửu Thiên Tiên Diễn pháp của mình! Chỉ có điều khi tu luyện không có điều kiện hạn chế gì, giai đoạn đầu có thể chuyển giao được một chút. Để cho đám Tiểu Dao tu luyện đi.”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lục lọi trên người Khô Tâm lão nhân một chút, không ngờ lại lấy ra được cái túi càn khôn.  

 

 

Túi càn khôn là một pháp khí dùng để đựng đồ của Tu Chân Giới, lão nhân cũng có một cái, nhưng diện tích trữ đồ chừng mấy trăm mét vuông, còn cái này của Khô Tâm lão nhân chỉ có chừng một mét vuông.  

 

 

Đáng tiếc, xuất phát từ sự oán hận với lão nhân nên khi xuống núi, anh đã chôn hết đống đồ của lão nhân theo luôn rồi!  

 

 

Hiện tại nghĩ lại Lâm Phong cảm thấy mình hơi ngu.  

 

 

Truyền thừa của lão nhân vạn năm cũng không có nổi một, đối với bất kì người tu tiên nào cũng được coi là một cơ duyên khổng lồ, bản thân anh vì chấp niệm mà không cần?  

 

 

Mẹ nó chứ! Sao lúc đó anh lại ngu vậy?  

 

 

Nếu không thì để một thời gian nữa rồi quay lại xem có gì.  

 

 

Lâm Phong mở túi càn khôn ra nhìn một cái. Bên trong ngoại trừ mấy viên linh thạch, quyển ghi chép cũ nát ra còn có những ghi chép tâm đắc của Khô Tâm lão nhân.  

 

 

Những thứ này đối với võ giả rất đáng quý, nhưng với Lâm Phong thì quá vô bổ.  

 

 

“Sao tự dưng lại thấy khá thoải mái? Giống như khi còn học đại học, chơi game đánh quái nhặt trang bị ấy!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 573


 

"Đại chiến một trận?"  

 

Khóe miệng Lâm Phong nở một nụ cười nhàn nhạt.  

 

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn Khương Ngôn Khê từ trên xuống dưới, dùng giọng điệu vô cùng kỳ quái nói:  

 

 

"Nhị sư tỷ, Lâm Phong tôi không phải là loại người tùy tiện đâu."  

 

 

"Khặc khặc..."  

 

 

Adv

"Nhị sư tỷ thích những tên đàn ông nhỏ tuổi gan lớn như cậu, không giống như mấy vị sư huynh khác của cậu, trước mặt người khác thì ra tay mạnh mẽ, nhưng trước mặt chị lại luôn cung kính."  

 

 

Khương Ngôn Khê nói xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng:  

 

 

"Nhưng gan lớn, thường không phải chuyện tốt đâu!"  

 

 

"Năm đó sư phụ vì cậu mà cùng lúc đuổi sáu người bọn chị ra khỏi sư môn, chị phải xem những năm nay ông ấy đã dạy cậu những bản lĩnh gì!"  

 

 

Adv

"Ầm!"  

 

 

Khương Ngôn Khê trực tiếp giơ bàn tay ngọc ngà thon thả lên, linh khí mênh mông từ giữa không trung hình thành một bàn tay khổng lồ, chụp về phía Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong sắc mặt không đổi, nhẹ nhàng nhún chân, liền tránh được một chưởng này!  

 

 

"Nơi này không tiện, ra biển đi! Cứ thoải mái ra tay!"  

 

 

Lâm Phong nói xong.  

 

 

Cả người liền hóa thành một luồng ánh sáng bay về phía Nam Hải!  

 

 

Khương Ngôn Khê thấy vậy không chút do dự, cũng hóa thành một luồng ánh sáng đuổi theo!  

 

 

Từ Vân Xuyên đi về phía nam khoảng tám trăm dặm, chính là vịnh Bắc Bộ của Nam Hải.  

 

 

Diện tích mặt biển vịnh Bắc Bộ rộng lớn, gần 130.000 km vuông, dùng làm chiến trường là thích hợp nhất!  

 

 

Bằng không với thực lực của hai người.  

 

 

Nếu nghiêm túc đánh nhau ở Vân Xuyên, lấy nhà họ Trần làm trung tâm, phạm vi trăm dặm đều sẽ bị san bằng thành đống đổ nát!!!  

 

 

Chỉ một lát sau, hai người đã lần lượt đến trên mặt biển vịnh Bắc Bộ.  

 

 

Lúc này đã là đêm khuya!  

 

 

Một vầng trăng tròn treo trên bầu trời đêm trống trải!  

 

 

Nước biển nhẹ nhàng gợn sóng, phản chiếu bóng trăng sáng, trông như mơ như ảo!  

 

 

"Nhị sư tỷ, tốc độ của chị hình như không được nhanh lắm nhỉ?"  

 

 

Lâm Phong lơ lửng trên mặt biển, trêu chọc một câu.  

 

 

"Tốc độ nhanh có ích gì? Thực lực mạnh mới là đạo lý chân chính! Hơn nữa, đàn ông đôi khi nhanh quá cũng không phải chuyện tốt!"  

 

 

Khương Ngôn Khê đáp.  

 

 

"Vậy sao? Theo tôi thấy, đàn ông khi cần nhanh thì phải nhanh! Cứ chậm chạp rề rà, chỉ khiến mọi người khó chịu!"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.  

 

 

Cả người đột nhiên biến mất tại chỗ!  

 

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

Anh đã xuất hiện trước mặt Khương Ngôn Khê, một quyền đánh mạnh vào ngực Khương Ngôn Khê!  

 

 

"Vù~"  

 

 

Một quyền này rõ ràng không tầm thường!  

 

 

Trên nắm đấm to lớn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt!  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 199


 Ba viên đạn linh bao vù một tiếng bay tới tay anh.  

 

 

Anh tính toán một chút, hiện tại trên người đã có mười hai viên linh thạch loại xấu!  

 

 

Đống này ở thời mạt pháp mà nói chẳng khác gì kho báu!

 

Đúng lúc này, Trần Y Nặc hơi sợ hãi hỏi:  

 

“Lâm… Lâm Phong, lão ta bị sao vậy?”  

 

 

“Chết rồi!”  

 

 

Adv

“Anh giết lão ta ư? Vừa nãy anh đặt tay lên đỉnh đầu lão ta là để làm gì?”  

 

 

“Dọa một chút mà thôi, không ngờ lão ta sợ tới thế, sợ chết luôn.” Lâm Phong không giải thích gì thêm.  

 

 

Nghiêm túc mà nói, Sưu Hồn Thuật cũng là một dạng tà thuật, khó tránh khỏi khiến Trần Y Nặc suy nghĩ lung tung.  

 

 

“Được… được rồi.” Trần Y Nặc cũng thông minh không hỏi nhiều.  

 

 

Adv

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm nhẹ phất qua, mang tới cảm giác mát lạnh.  

 

 

Hình như Trần Y Nặc hơi lạnh, cô túm chặt quần áo, hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, xe bị hỏng rồi, chúng  ta quay về thế nào đây?”  

 

 

Lâm Phong thu hồi kiếm bổn mạng, đầu ngón tay xuất ra một ngọn linh hỏa, đốt thi thể của Khô Tâm lão nhân thành tro tàn. Sau đó anh mới nói:  

 

 

“Anh mang em và anh vợ bay về nhé.”  

 

 

“Cái… cái gì?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Bay về đi, không phải sợ! Ôm chặt anh.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười, sau đó vung tay lên, chớp mắt ba người đã hóa thành những luồng sáng biến mất trong đêm đen.  

 

 

…  

 

 

Ngay sau khi ba người rời đi, có hai bóng dáng gần đó nhanh chóng lao tới.  

 

 

Một người là trưởng lão của chi nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng – Phùng Hải.  

 

 

Người còn lại bị cuộc chiến hấp dẫn, do dự một lát cuối cùng vẫn chạy tới xem.  

 

 

“Trưởng lão Phùng, đây…”  

 

 

Nghi trượng quan sát bốn phía, vẻ mặt khiếp sợ!  


 

 

Mấy trăm mét vuông xung quang bị san thành bình địa, mặt đất có vô số vết nứt đường kính hơn mười xen-ti-mét.  

 

 

Thế này thì kinh khủng quá!  

 

 

Rốt cuộc là chiến đấu cấp bậc gì mà có thể tới mức này?  

 

 

Phùng Hải không đáp lời, ông ta đi tới bên cạnh bộ khung của chiếc Mercedes đã bị đốt cháy, kiểm tra một chút, hai mắt nheo lại.  

 

 

Ông ta nhớ rõ chiếc xe này của Giang Quân Lâm nhà họ Giang lái!  

 

 

Đúng lúc này, nghi trượng hô lên một tiếng, nói:  

 

 

“Trưởng lão Phùng ông xem này, ở đây có một đống tro và một vũng máu!”  

 

 

Phùng Hải hơi giật mình, bước vài bước tới bên cạnh nghi trượng, nhìn thoáng qua đống tro tàn và vũng máu.  

 

 

Ông ta lắc đầu nói:  

 

 

“Cái lão quái vật kia không ngờ lại kinh khủng đến thế, còn tạo ra được cảnh tượng bậc này, vậy chắc chắn đã là Tiên Thiên Cảnh rồi! Xem ra Giang Quân Lâm đã chết!”  

 

 

“Nhưng rõ ràng ở đây có hai người mà!” Nghi trượng khó hiểu nói.  

 

 

“Có phải cậu bị đần không? Đám Giang Quân Lâm có ba người, hai nam một nữ! Hai dấu vết này nhất định là của hai người đàn ông rồi!” Phùng Hải không nhịn được mà nói.  

 

 

“Cô gái kia đâu?”  

 

 

“Cậu nói xem? Một lão già bắt cô gái đi thì có khả năng gì?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 574


 Khương Ngôn Khê giơ bàn tay ngọc ngà ra, rất dễ dàng đã đỡ được cú đấm của Lâm Phong, nhàn nhạt nói:  

 

"Tiểu sư đệ, những năm qua cậu chỉ học được mấy thứ này thôi sao? Là tu tiên giả đường đường chính chính, vậy mà dùng kỹ thuật đấu tay đôi với chị?"  

 

 

"Sao vậy? Chị không thích chiến đấu tay đôi à?"  

 

 

Lâm Phong cười khẽ một tiếng, nắm đấm đột nhiên dùng sức, trực tiếp đánh bay Khương Ngôn Khê ra xa mấy trăm mét!  

 

 

"Chiến đấu tay đôi không phải là chính đạo! Chúng ta tu tiên, nên chiến đấu bằng pháp thuật!"  

 

 

Adv

Khương Ngôn Khê nói xong, hai bàn tay ngọc ngà thon thả nhanh chóng kết ấn.  

 

 

"Xoạt~"  

 

 


Những tia sáng chói lọi liên tục tỏa ra từ lòng bàn tay cô ta, cuối cùng tạo thành một mặt trời nhỏ trên bầu trời đêm.  

 

 

Ánh sáng mặt trời rực rỡ, linh khí lan tỏa, năng lượng mênh mông khiến hư không liên tục vặn vẹo, như thể sắp vỡ ra đến nơi!  

 

Adv

 

"Nhật Chiếu Quang Hoa!"  

 

 

"Vù!"  

 

 

Theo lời Khương Ngôn Khê nói ra, mặt trời do linh khí tạo thành kia nhanh chóng đánh về phía Lâm Phong!  

 

 

"Chiến đấu bằng pháp thuật gì chứ? Từ lúc lên núi tôi đã dùng đủ loại linh thảo để rèn luyện cơ thể, tinh hoa của nhật nguyệt đã sớm xuyên thấu cơ thể tôi rồi!"  

 

 

"Thể chất của tôi vô song, kim cương bất hoại!"  

 

 

"Cho dù pháp thuật mạnh đến đâu thì cũng có thể làm gì được tôi?"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.  

 

 

Toàn thân trực tiếp hóa thành một luồng sáng, như một thanh kiếm sắc bén, lao về phía mặt trời khổng lồ kia!  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Trong nháy mắt!  

 

 

Cơ thể Lâm Phong va chạm với mặt trời do linh khí tạo thành, phát ra một tiếng nổ rung trời!  

 

 

Luồng khí do chấn động tạo ra bao trùm phạm vi trăm dặm, khiến mặt biển rộng lớn cũng dâng lên những con sóng cao tới hàng trăm mét!  

 


 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

Lâm Phong lại bay ra khỏi những con sóng đó, như một mũi tên rời khỏi dây cung, lao về phía Khương Ngôn Khê!  

 

 

"Ầm!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Hai người trong nháy mắt đã chiến đấu dữ dội.  

 

 

Chỉ trong chớp mắt.  

 

 

Cả hai đã va chạm hàng trăm chiêu!  

 

 

Mỗi một đòn đánh đều là một lần va chạm lớn!  

 

 

Mỗi một lần va chạm đều là một lần phá hủy!  

 

 

Khương Ngôn Khê quá mạnh, đủ loại pháp thuật đều dễ dàng sử dụng, bất kể Lâm Phong tấn công như thế nào, cô ta đều dễ dàng đỡ được, không thể làm cô ta bị thương chút nào!  

 

 

Còn nhìn lại Lâm Phong.  

 

 

Tấn công mãi không hạ được đối thủ, hơi thở trong mũi anh đã bắt đầu hơi thô.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 200


Chắc chắn lão quái vật kia đã giết Giang Quân Lâm và Trần Thiên Hủ, sau đó bắt Trần Y Nặc đi làm mấy cảnh trẻ em không nên xem rồi! Không biết Lâm Phong kia chạy đi đâu?  

 

 

Ông ta còn đang định cảm ơn anh vì đã chữa trị cho mình nữa kìa! Phùng Hải thầm thở dài một hơi.  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Lâm Phong đang mang Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ đang hôn mê về nhà mình.  

 

 

Từ giây phút hạ xuống từ không trung, Trần Y Nặc mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần!  

 

 

Adv

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ rằng Lâm Phong lại biết bay, còn bay nhanh như thế!  

 

 

Quả thực đã phá vỡ nhận thức của cô ấy về thế giới này!  

 

 


Mặc dù cô ấy không có tư chất luyện võ đạo, nhưng thân là trưởng nữ của một gia tộc võ đạo, cô ấy cũng biết một chút!  

 

 

Chưa từng nghe ai nói có võ giả nào bay được cả!  

 

 

Adv

“Lâm Phong, có phải anh thành tiên rồi không?” Trần Y Nặc không nhịn được, hỏi.  

 

 

Lâm Phong nghe thế thì ngẩn người, lập tức lắc đầu, cảm khái:  

 

 

“Con đường thành tiên với anh mà nói, là hi vọng không thể đạt được! Anh còn kém nhiều lắm… Có thể nếu anh thật sự được như vậy rồi thì giờ em không còn thấy anh nữa đâu!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hơi phức tạp.  

 

 

Cô ấy phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lâm Phong.  

 

 

Hiểu lầm trước đó, tới tất cả biểu hiện mà Lâm Phong thể hiện ra bây giờ khiến cô ấy hơi không biết nên làm thế nào.  

 

 

Hiện tại, đứng trước mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy mình chỉ là một con phù du nhỏ bé, còn Lâm Phong là một cây đại thụ che trời!  

 

 

Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng đột nhiên hơi lo sợ một ngày nào đó Lâm Phong sẽ rời khỏi mình.  

 

 

Mười năm trước từ hi vọng đến tuyệt vọng, bây giờ trong lòng cô ấy lại dâng lên chút chờ mong…  

 

 

Cô ấy cảm thấy mình không vượt qua được cảm giác giày vò này!  

 

 

“Y Nặc, em làm sao vậy?”  

 

 

Lâm Phong đã nhận ra vẻ mặt Trần Y Nặc hơi thay đổi, bèn dịu dàng hỏi.  

 

 


“Không sao, đang nghĩ thật kì lạ, cứ có cảm giác không thật.”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, nhìn xung quanh một lượt, thử để bản thân mình bình tĩnh mới hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, đây là đâu?”  

 

 

“Đây là nhà anh!” Lâm Phong đáp.  

 

 

“Nhà anh? Không phải nhà anh ở bên khu Giang Ninh sao?” Trần Y Nặc kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Nghĩ gì thế! Không phải em quên rồi à, ban đầu khi chúng ta quen nhau anh đã nói nhà anh ở nông thôn, điều kiện kinh tế khó khăn, chỉ có thể trông cậy vào căn nhà bị phá bỏ, di dời qua nơi khác để thay đổi vận mệnh thôi.”  

 

 

“Tôi biết anh từng nói vậy, nhưng không phải sau này cha mẹ anh vào thành phố mua nhà rồi ư?”  

 

 

Nghe tới đây, Lâm Phong ngẩn người, lập tức hỏi:  

 

 

“Ai nói với em là cha mẹ anh mua nhà trong thành phố? Khi anh mất tích cha mẹ anh cũng bị tai nạn xe, qua đời rồi.”  

 

 

“Không thể nào! Rõ ràng cha mẹ anh còn sống, một năm trước tôi còn tới nhà anh tìm cha mẹ anh, còn có em gái tên Tiểu Dao, đúng không? Anh…” Nói được một nửa, Trần Y Nặc cảm thấy sai sai, vẻ mặt tái nhợt.  

 

 

“Có phải em bị lừa rồi không?”  

 

 

Lâm Phong cảm thấy không đúng.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy hé miệng thở dốc, không biết nên nói gì.  

 

 

Bởi vì trong lòng cô ấy bây giờ có một suy đoán còn chưa được xác minh.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom