Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 525


 “Không ổn! Mọi người mau chạy!”  

 

 

Trần Sơn, Trần Y Nặc và mọi người thấy vậy, vẻ mặt thay đổi, lao ra ngoài.  

 

 

Không ngờ chiến trường của hai người đã tới mức này.  

 

 

Chi dư âm thôi đã khiến họ không chịu nổi!  

 

 

Nhưng rõ ràng lúc này đã muộn.  

 

 

Tốc độ bùng phát của nó quá nhanh, san bằng mọi thứ nó quét qua.  

 

Adv

 

Nháy mắt đã tới sau lưng mọi người.  

 

 

Lúc chỉ mành treo chuông, một bóng dáng cao gầy xuất hiện.  

 


 

Người tới là Lâm Phong!  

 

 

Lâm Phong vung tay lên, lòng bàn tay phun ra linh khí vô biên, hóa thành một lá chắn sáng ngời, đỡ hết mọi dư âm!  

 

Adv

 

“Con rể!”  

 

 

“Anh rể!”  

 

 

“Lâm Phong, sao anh lại quay về?”  

 

 

Đám người Trần Sơn đều vui mừng ra mặt.  

 

 

Cách đó không xa, Trương Diệu đang chiến đấu với Trần Bắc Huyền thấy Lâm Phong quay về, vẻ mặt thay đổi, lập tức dùng linh khí toàn thân đẩy lùi Trần Bắc Huyền…  

 

 

Sau đó đứng lại một góc, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Sao không đánh tiếp?” Lâm Phong thản nhiên hỏi.  

 

 

Anh đã phát hiện Trương Diệu là lạ từ sớm, cho nên dù có ra ngoài cũng để lại thần thức ở bên này quan sát!  

 

 

Nếu Trương Diệu không làm gì, đương nhiên anh sẽ tới Thanh Thành Kiếm Phái để giành linh thạch, đưa Hàn Phi lên làm môn chủ, rồi về từ từ chơi với bà ta.  

 

 

Nhưng nếu bà ta ra tay, anh cũng có thể trở về ngay lập tức!  

 

 

Chỉ có thể nói, mọi thứ đã nằm trong tay anh!  

 

 

“Không phải cậu đến Thanh Thành Kiếm Phái sao? Sao về nhanh như vậy?”  

 

 

Trương Diệu bình tĩnh hỏi.  

 

 


“Trên đường thấy bụng hơi đau nên về nhà đi vệ sinh được không?” Lâm Phong thản nhiên hỏi lại.  

 

 

“Bụng hơi đau?” Trương Diệu ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng lại, lạnh lùng nói:  

 

 

“Cậu đang đùa tôi?”  

 

 

“Bà nói đúng, tôi đang đùa bà đấy.” Lâm Phong gật đầu.  

 

 

“Lâm Phong, tôi nhớ kĩ cậu!”  

 

 

Trương Diệu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, rồi sử dụng Ngũ Hành Độn Thuật, hóa thành một làn khói biến mất.  

 

 

Thấy Lâm Phong quay về, bà ta biết mình phải rời đi, nếu không hậu quả sẽ rất thảm.  

 

 

“Trước mặt tôi mà còn muốn chạy?”  

 

 

Lâm Phong phì cười, giơ tay cách không túm chỗ Trương Diệu vừa biến mất.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Trương Diệu lập tức hiện ra, nặng nề đập xuống đất.  

 

 

Người nhà họ Trần nhìn thấy đều nuốt nước bọt.  

 

 

Tuy bọn họ biết thực lực của Lâm Phong đáng sợ, nhưng mỗi lần Lâm Phong biểu diễn trước mặt họ, bọn họ vẫn sợ hãi!  

 

 

So với bọn họ, Lâm Phong như thần tiên ở trên cao!  

 

 

Thực lực của anh dường như không có giới hạn, bất kể là ai, ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến hôi!  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 151: Rõ ràng là không!


Sau khi giết chết Tân Phong, Tần Thiên Trụ lại đi tới trước mặt Lâm Phong, trên mặt ông ta cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:

"Tiền bối, cậu thỏa mãn chưa?” "Khá tốt!" Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.

Anh biết rõ chắc chắn trong lòng Tần Thiên Trụ đang hận mình gần chết, nhưng anh cũng không thèm quan tâm.

Đã cho cơ hội rồi, hy vọng rằng nhà họ Tân thông minh một chút!

Nếu như muốn chết giống như cái tên Tư Đồ Hạo đó, vậy thì cũng không thể trách anh được!

Chứ nói chỉ là tất cả những chuyện này đều do Tân Phong tự chuốc lấy!

Nếu hôm nay anh chỉ là một người bình thường thì liệu Tân Phong có mềm lòng buông tha cho anh và em gái không?

Rõ ràng là không! Trong một thế giới cá lớn nuốt cá bé!

Kẻ nào có năm đấm lớn kẻ đó đúng, ai nhân từ nương tay thì người đó chết thảm nhất!

"Nếu đã vậy, tiền bối, tôi còn có vài việc, tạm thời không quấy rầy cậu." Tân Thiên Trụ cười một tiếng.

Sau đó phất phất tay ra hiệu cho mấy tên cấp dưới dọn thi thể của Tân Phong đi.

Cứ như thế, đám người nhà họ Tân tới nhanh, mà đi cũng nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tâm mắt mọi người. "Thưa ngài, tôi cũng đi đây."

Viên Thiên Cương nhìn Lâm Phong một cái thật sâu, sau đó cũng quay người rời đi.

Gã phải mau chóng đi bẩm báo việc này cho phó minh chủ.

Trong thành phố Kim Lăng xuất hiện một võ giả Thiên Cảnh cũng không đáng sợi

Đáng sợ là tên võ giả Thiên Cảnh này coi thường quy tắc, xem mạng người như sâu bọ, nên ý nghĩa hoàn toàn khác nhau


Bây giờ có người chết rồil

Đám quần chúng người thường kia cũng không dám ở lại nữa, nhao nhao bỏ chạy tứ phía.

Chỉ trong nháy mắt.

Giữa sân đã vắng vẻ đi nhiều.

"Cô đi hướng nào?”

Lâm Phong nhìn về phía Trần Lộ đang chuẩn bị lén chạy đi, từ tốn nói. "Bịch"

"Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi!"



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 526


 

Lâm Phong nháy mắt đã tới trước mặt Trương Diệu, giơ bàn tay to ra chộp lấy bà ta.  

 

“Âm Dương Ma Công!”  

 

 

Trương Diệu nhịn cảm giác sợ hãi xuống, lập tức sử dụng Âm Dương Ma Công để tấn công Lâm Phong. Nhưng quả cầu ban nãy thế như chẻ tre lại bị Lâm Phong dễ dàng đánh tan.  

 

 

Sau đó Lâm Phong giơ Trương Diệu lên như giơ một con gà.  

 

 

“Lâm Phong, tôi sai rồi! Cầu xin cậu thả tôi, chỉ cần cậu thả tôi, cậu bảo tôi làm cái gì cũng được!"  

 

 

Adv

Trương Diệu sợ thật rồi.  

 

 

Bà ta đã cảm nhận được cảm giác của đám người Ngô Cuồng!  

 

 

Lâm Phong là kẻ không thể chiến thắng được!  

 

 

“Còn nhớ hôm qua tôi nói gì không? Không nên chọc vào tôi…”  

 

 

Adv

Lâm Phong nói xong, lập tức dùng Sưu Hồn Thuật.  

 

 

Một tiếng kêu thảm như tiếng lợn bị chọc tiết phát ra, cả người Trương Diệu mềm nhũn, cuối cùng hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép…  

 

 

Trí nhớ của một người rất hỗn độn.  

 

 

Cho nên mỗi lần Lâm Phong dùng Sưu Hồn Thuật đều chọn tìm vài tin tức mình muốn biết.  

 

 

Ví dụ như những buổi tối tuyệt vời mà Trần Sơn và Trương Diệu ở cạnh nhau, anh bỏ qua.  

 

 

“Người của Vu tộc!”  

 

 

Lâm Phong lẩm bẩm. Đây là lần thứ ba anh gặp họ rồi.  

 

 

Cổ sư Miêu Vô Song mang theo một đống cổ trùng vàng vọt, đứa con rơi Gia Cát Mặc Trần ở Phổ Đà Sơn, cùng với Âm Dương Ma Quân này!  

 

 

“Hình như người của Vu tộc đều có tâm lý biến thái?”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

Sau đó anh kiểm tra công pháp tu luyện của Âm Dương Ma Công.  

 

 

Bà ta học lén rất nhiều công pháp của các tông môn, Ngũ Hành Độn Thuật của Đạo môn, Cửu Chuyển Luyện Dược Quyết của Dược Vương cốc, Hợp Hoan Pháp của Hoa Thần Cung…  

 

 

Trong số đó, đặc biệt nhất là Âm Dương Ma Công.  

 

 

Cái này rất biến thái, thích hợp cho phụ nữ tu luyện!  

 

 

Nếu đàn ông muốn luyện thì phải tự thiến!  

 

 

Sau khi tự thiến, chân khí tự sinh, dung nhập đan điền, không có trở ngại, lấy âm bổ dương, âm dương giao hợp…  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong không nghĩ nổi nữa.  

 

 

Công pháp biến thái như thế không thích hợp với anh…  

 

 

“Lâm Phong, thế này là sao?”  

 

 

Trần Bắc Huyền tiến lên, nhỏ giọng hỏi.  

 

 

Những người khác cũng tò mò nhìn anh.  

 

 

“Không có gì, ngu đi mà thôi.”  

 

 

Lâm Phong thuận miệng đáp lời, sau đó nhìn Trần Y Nặc nói:  

 

 

“Y Nặc, em đoán đúng rồi, Âm Dương Ma Quân này là người giết mẹ em. Bà ta vì công pháp tu tiên của nhà họ Trần, hại chết mẹ em, rồi mượn cơ hội gả cho ba em, hầu hạ ông ấy vài chục năm, muốn lấy được tin tức từ đó…”  

 

 

Nói xong, đám người Trần Sơn đều tái mặt.  

 

 

Chỉ là chuyện này đã vài chục năm rồi.  

 

 

Bây giờ nói ra trong lòng họ cũng không còn đau buồn nữa, chỉ có cảm giác khó nói mà thôi…  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 152: Tôi không muốn chết!


Lúc này đây Vương Xung lại có thêm hiểu biết mới về thực lực của Lâm Phong, quả đúng là đáng sợ đến tận xương tủy.

“Cậu em Lâm, chúng tôi..."

"Không cần nói với tôi, nói với Tiểu Khả đi! Nếu con bé tha thứ cho các người thì tôi sao cũng được! Còn nếu con bé không tha thứ, vậy thì tên Chương Khâu này đi với Tân Phong luôn đi!"

"Hai người cùng đi thì có thể chăm sóc lẫn nhau!"

Lâm Phong từ tốn nói.

"Không... Tôi không muốn chết!"

Giọng nói của Chương Khâu run rẩy, chỉ cảm thấy chân như mềm nhữn ra.

Có Tân Phong làm ví dụ ngay trước mắt, cậu ta không hề nghỉ ngờ tính chân thực trong lời nói của Lâm Phong chút nào!

Chương Khâu vội vàng chạy đến trước mặt Lý Tiểu Khả, quỳ gối xuống.

Vừa tát mình một phát, vừa đau khổ cầu khẩn:

"Người đẹp, tôi sai rồi! Cô tha cho tôi đi! Lúc nấy tôi đánh cô, bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười gấp trăm lần! Chỉ cần cô tha cho tôi, cô bảo tôi ăn cứt tôi cũng ăn!"

Có thể thấy, cậu ta tự đánh mình rất mạnh!

Chỉ vài cái tát đã khiến gương mặt vốn đã sưng đỏ của mình thành ra máu thịt be bét.


Dù sao Lý Tiểu Khả cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi.

Nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có hơi không đành lòng, cô ấy vội vàng nói:

"Được rồi! Anh đừng đánh nữa! Chuyện này coi như xong đi, sau này đừng đến trường chúng tôi bắt nạt con gái nữa."

Chương Khâu nghe vậy, mặc dù trên mặt rất đau nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm vô cùng, cậu ta kích động nịnh hót:

"Bồ Tát sống! Người đẹp, cô của đúng là Bồ Tát sống mà! Sau này có việc gì cần đến Tiểu Chương tôi thì cứ việc nói!"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 527


 “Đẹp… Đẹp quá!”  

 

 

“Đẹp quá đi!”  

 

 

Thấy cô ta, đàn ông nhà họ Trần đều lộ ra vẻ ham muốn!  

 

 

Nhất là Trần Thiên Hủ, kích động run rẩy!  

 

 

Là cô ấy!  

 

 

Adv

Cô ấy thật sự tới đây!  

 

 

Chẳng lẽ là tới tìm mình sao?  

 

 

Chỉ có Trần Sơn sau chuyện vừa rồi không chỉ không thấy đẹp, mà còn thấy gai cả người.  

 

 

Một lần bị rắn cắn rồi, bây giờ đối mặt với phụ nữ, trong lòng ông ấy có bóng ma.  

 

 

Adv

“Cô gái này, cô là?”  

 

 

Trần Bắc Huyền hơi sững ra một lát, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.  

 

 

Cô gái này rất lạ!  

 

 

Với thực lực của ông ấy, cho dù một cô gái xinh đẹp cỡ nào cũng không đủ khiến ông ấy thất thần.  

 

 

Điều này nghĩa là, vừa nãy vào đây, cô gái này đã sử dụng Mị thuật!  

 

 

“Tôi là Tô Vũ Tình.”  

 

 

Giọng nói của cô gái rất êm tai, như tiếng chim sơn ca.  

 

 

…  

 

 

Cùng lúc đó, trước cửa Thanh Thành Kiếm Phái.  

 

 

Hàn Phi dẫn theo một đám đệ tử, đứng ở trước cửa, vẻ mặt bất an.  

 

 

Không có Lâm Phong dẫn đầu, bọn họ không dám đi vào.  

 

 

Bởi vì nếu vào sẽ bị Phó môn chủ Đường Thiên Hàm gặng hỏi.  

 

 

Bọn họ trả lời thế nào?  

 

 

Nói Môn chủ và thái thượng trưởng lão đã bị giết, từ nay Hàn Phi lên làm Môn chủ?  

 

 

Chẳng khác nào tìm chết!  

 

 

Phó môn chủ Đường Thiên Hàm tuy không bằng Hàn Nhất Kiếm, nhưng không kém bao nhiêu, chỉ thiếu chút nữa thôi là người kiếm hợp nhất được rồi!  

 

 

“Hàn trưởng lão, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Một đệ tử nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Chờ Lâm tiền bối về rồi chúng ta vào.” Hàn Phi nhỏ giọng đáp.  

 

 

Đúng lúc này, có một đám người cười nói từ Thanh Thành Kiếm Phái đi ra.  

 

 

Phó môn chủ Đường Thiên Hàm đi cạnh một thanh niên áo trắng, dáng vẻ cực kì cung kính.  

 

 

Nhìn thấy thanh niên áo trắng, Hàn Phi thầm giật mình.  

 

 

Sao người này lại tới!

 

Lúc này, Hàn Phi chỉ thấy cả người tê rần.  

 

Sao lại trùng hợp như thế?  

 

 

Thanh niên áo trắng này sớm không tới muộn không tới, vì sao cứ tới vào lúc này?  

 

 

Nếu đối phương nhúng tay, hậu quả bọn họ không chịu nổi!  

 

 

Hắn có thể chắc chắn, dù Lâm Phong đứng trước mặt thanh niên này cũng chẳng là gì!  

 

 

Người này là Phùng Mục Trần, con trai ruột của môn chủ Phùng Thiên Luân của Thần Võ Môn, môn phái hàng đầu của Thập Vạn Đại Sơn, cũng là thiên kiêu được toàn bộ giới võ đạo Vân Xuyên công nhận!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 153: Sau đó thì sao?


Điều này khiến ông ta hiểu ra một điều!

Có một số phạm vi, không phải cứ muốn hòa vào là hòa vào được!

Cho dù chính ông ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn, cũng có chút quyền thế trong thế lực ngầm, nhưng trong mắt võ giả đỉnh cao như Lâm Phong thì ông ta cũng chỉ là một loài sâu kiến thôi!

Thôi...

Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi!

Trong lòng Vương Xung thở dài một hơi, cô độc rời khỏi hiện trường.

Đương nhiên Lâm Phong hiểu rõ suy nghĩ của Vương Xung, nhưng anh hoàn toàn không bận tâm.

Sở dĩ Vương Xung tiếp cận anh cũng hoàn toàn là vì muốn lợi dụng anh để bành trướng thế lực.

Nếu anh chỉ là một người bình thường thì ông ta có như vậy không?

Vì người ta vẫn thường nói, làm người thì phải dùng trái tim để đo lường trái Tim.

Bạn chân thành với tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ cực kỳ lịch sự với bạn. Nếu bạn tiếp cận với mục đích khác, vậy thì đành xin lôi!

Xung quanh Lâm Phong tôi không thiếu những chó săn kiểu thế này. Chỉ là một Vương Xung mà thôi, không có tư cách đó!

Thấy mọi người gần như đã đi hết rồi, Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả bước nhanh tới.

"Anh trai... Anh lợi hại thật đấy." Lâm Vân Dao vui vẻ quơ tay. "Ông chú, cảm ơn chú."

Dường như Lý Tiểu Khả có hơi sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong, cô ấy cúi đầu, gò má đỏ bừng, tiếng nói như muỗi kêu.

Cô ấy vừa nghĩ tới lần đầu nhìn thấy ông chú.

Tiểu Dao còn lừa cô ấy, nói là ông chú đến đi ị, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có hơi bưồn cười.

Sao ông chú lại có thể làm một việc thô tục như vậy chứ?

Nhưng mà ông chú thật sự rất giỏi đó!

Hơn nữa... Ông chú cũng khác hẳn với những người đàn ông khác! Cơ thể không hôi, còn có mùi thơm nhè nhẹ.

Vừa đẹp trai vừa biết đánh nhau, tất cả mọi người đều sợ anh, còn với mình thì lại tốt bụng như thế.

Thiếu nữ mộng mơ, suy nghĩ lao xao, ánh mắt Lý Tiểu Khả dần thất thần.

Đương nhiên Lâm Phong không biết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Lý Tiểu Khả.

Anh nhìn dáng vẻ đáng thương của hai cô bé, trong lòng có hơi đau xót, cũng có chút bất đắc dĩ.

Anh ra vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Dao, lúc trước anh nói với em thế nào?”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 528


 Anh ta từng giấu thân phận, một mình rời núi.  

 

 

Một người một chiêu, quét sạch đám thanh niên tầm tuổi mình của các môn phái ở Thập Vạn Đại Sơn.  

 

 

Sau đó, dù là thế hệ trước cũng không có ai địch lại anh ta!  

 

 

Trong mắt rất nhiều võ giả Thập Vạn Đại Sơn, Phùng Mục Trần chính là vô địch!  

 

 

Có người nói anh ta là tiên giáng trần!  

 

 

Adv

Có người nói anh ta là thánh nhân chuyển thế!  

 

 

Những chiến tích kinh khủng này cũng nhanh chóng được quốc gia để ý tới…  

 

 


Tương truyền, Bộ trưởng tổng bộ chấp pháp từng tự mình đến chào hỏi Thần Võ Môn.  

 

 

Trong lúc đó, không ai biết có chuyện gì xảy ra.  

 

 

Adv

Chỉ biết khi bộ trưởng rời khỏi đó, lập tức tuyên bố ra ngoài, Phùng Mục Trần sẽ là Chân Long Chi Tử đời tiếp theo!  

 

 

Phải biết rằng, mỗi đời Chân Long Chi Tử đều là căn cơ của Đại Hạ, là trụ cột vững vàng của Đại Hạ trước kẻ địch nước ngoài…  

 

 

Điều kiện duy nhất để trở thành Chân Long Chi Tử là phải tham gia kế hoạch tuyển chọn, trổ hết tài năng giữa vô số thiên tài trên toàn quốc.  

 

 

Nhưng Phùng Mục Trần không cần tham gia!  

 

 

Quốc gia vì anh ta mà phá lệ, nội bộ công nhận anh ta là Chân Long Chi Tử!  

 

 

Nghĩ tới đây, da đầu Hàn Phi tê rần.  

 

 

Chuyện quái gì thế này?  

 

 

Một nhân vật như Phùng Mục Trần sao lại tới Thanh Thành Kiếm Phái của bọn họ?  

 

 

Đúng lúc này, Đường Thiên Hàm cũng chú ý tới đám người Hàn Phi.  

 

 

Lão ta quay lại cung kính nói với Phùng Mục Trần một câu, sau đó đi tới chỗ Hàn Phi, liếc nhìn mọi người một cái.  

 

 

“Sao các người lại quay lại thế này? Môn chủ và Ngô Cuồng đâu? Sao không về cùng các người?”  

 

 

“Này…”  

 

 

Hàn Phi giả vờ bình tĩnh, nhưng trong đầu đang suy tính thật nhanh.  

 

 

Giờ nên trả lời thế nào?  

 

 

Nếu như nói lại chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Trần, chắc chắn là sẽ đắc tội Lâm Phong!  

 

 

Nhưng nếu giấu diếm thì nghĩa là hoàn toàn đứng về phía Lâm Phong, sẽ không còn đường lui!  

 

 

Quan trọng là bây giờ còn chưa biết quan hệ giữa Đường Thiên Hàm và Phùng Mục Trần là như thế nào, vì sao Phùng Mục Trần lại tới Thanh Thành Kiếm Phái?  

 

 

“Hàn Phi, có việc thì nói, ấp a ấp úng cái gì?”  

 

 

Đường Thiên Hàm nhíu mày.  

 

 

Hàn Phi đang chuẩn bị nói thì đột nhiên, có một đệ tử lên tiếng:  

 

 

“Phó môn chủ, là thế này…”  

 

 

Đệ tử không hề do dự mà nói hết chuyện ở nhà họ Trần ra.  

 

 

“Đúng vậy! Phó môn chủ, chúng tôi suýt nữa đã chết ở bên đó!”  

 

 

“Phó môn chủ, Lâm Phong chó chết kia sắp tới rồi, ông nhất định phải nghĩ được kế sách đối phó!”  

 

 

“Lúc đó đánh nhau, Hàn trưởng lão vốn là cao thủ Võ Hồn Cảnh nhưng lại lùi ra sau chúng tôi, còn đi đầu hàng trước…”  

 

 

Những đệ tử khác đều phẫn nộ nói.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 154: Em hiểu rồi!


"Em hiểu rồi!"

Lâm Vân Dao nắm chặt nắm tay nhỏ.

Rõ ràng là chuyện khi nấy khiến cô ấy vô cùng căm giận.

"Chỉ là lần này xảy ra những việc này rồi, chắc là em cũng bị đuổi th

Lâm Vân Dao lại có hơi lo lắng nói.


"Đừng nghĩ lung tung! Có anh ở đây không ai dám đuổi em đâu! Em cứ vui vẻ tận hưởng thời gian học đại học là được! Không cần phải đặt nặng thành tích học tập gì đó, quan trọng là phải thật vui vẻ."

Lâm Phong nói.

“Anh trai... Có anh thật tốt quá."

Lâm Vân Dao nghĩ đến những gì mình từng trải, đôi mắt lại đỏ lên, đột nhiên cô ấy thay đổi chủ đề, còn nói thêm:

"Anh trai... Anh cũng ba mươi hai tuổi rồi, nên tìm vợ đi, cũng không thể sống độc thân cả đời như vậy chứ? Ba mẹ dưới suối vàng mà biết chắc chắn sẽ đau lòng lắm đó."

"Con bé ngốc, lại còn quan tâm cả chuyện của anh nữa!"

Lâm Phong cưng chiều xoa đầu em gái, trong đầu lại hiện lên bóng hình của Trần Y Nặc.

Chỉ chờ tới ngày mai thôi là có kết quả rồi! "Anh trai, hay là để Tiểu Khả làm vợ anh đi!: Lâm Vân Dao đột nhiên nói.

"Tiểu Dao, cậu nói lung tung cái gì thế!"

Vẻ mặt Lý Tiểu Khả tức giận, cô ấy duỗi nắm đấm nhỏ ra định đấm vào ngực Lâm Vân Dao, nhưng cặp mắt lại không kìm được mà liếc qua Lâm Phong.


Lúc phát hiện Lâm Phong không hề có phản ứng gì, trong lòng cô ấy không khỏi có chút mất mát.

"Tớ đâu có nói lung tung! Anh tớ tốt như thế, cậu tìm được anh ấy là có được món hời đói"

Lâm Vân Dao cười hì hì. "Hừ! Cậu còn nói nữa!"

Lý Tiểu Khả chu môi "hừ" một tiếng.

"Được rồi, hai đứa các em mới có bao tuổi chứ, lo học cho giỏi đi, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện này!"

Lâm Phong bất đắc dĩ ngắt lời hai cô gái đang trêu ghẹo ầm ïĩ.

Mặc dù Lý Tiểu Khả vô cùng xinh đẹp đáng yêu, nhưng trong lòng anh thì cô ấy cũng chỉ như một đứa em gái thôi.

Đương nhiên anh không thể nào có bất cứ suy nghĩ gì về cô ấy được. Chứ nói chỉ là bây giờ trong lòng anh chỉ muốn Trần Y Nặc.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 529


 

 Nghe các đệ tử nói xong, Đường Thiên Hàm đột nhiên lạnh mặt, sát khí bùng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Phi, nói:  

 

“Hàn Phi, dám mơ ước vị trí Môn chủ, phản bội Thanh Thành Kiếm Phái?”  

 

 

“Phó môn chủ, ông nghe tôi giải thích!”  

 

 

Da đầu Hàn Phi tê rần.  

 

 

Hắn không ngờ được, chuyện sẽ đi tới mức này!  

 

 

Adv

“Cậu không cần giải thích! Từ ban đầu tôi đã thấy người như cậu cực kì nguy hiểm, làm gì cũng núp sau để người khác lên trước! Không ngờ cảm giác của tôi lại đúng! Lòng mang dạ thú, nên giết!”  

 

 

Giọng nói của Đường Thiên Hàm lạnh như băng.  

 

 

Lão ta lập kiếm quyết, tấn công Hàn Phi.  

 

 

“Vèo vèo!”  

 

Adv

 

Ba kiếm ảnh màu vàng kim lập tức xuất hiện quanh Đường Thiên Hàm, kiếm khí bén nhọn quét ra, khiến cây cối xung quanh điên cuồng lung lay, lúc nào cũng có thể gãy được!  

 

 

“Vụt!”  

 

 

Nhìn thấy vậy, Hàn Phi cũng không hề chần chừ, lập tức xuất kiếm nghênh địch.  

 

 

Ở Thanh Thành Kiếm Phái nhiều năm, hắn hiểu rõ tính cách Đường Thiên Hàm!  

 

 

Nếu Đường Thiên Hàm muốn giết người, hoàn toàn không nghe giải thích!  

 

 

Lúc này, rõ ràng Đường Thiên Hàm đã có sát ý!  

 

 

“Rầm!”  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Nháy mắt, hai người va vào nhau!  

 

 

Kiếm khí bốn phía, kiếm ảnh vù vù!  

 

 

Dư âm bùng nổ ra khiến mọi thứ xung quanh gần như bị san phẳng!  

 

 

Các đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái có mặt ở đấy đều nhăn mặt lùi lại, tránh khỏi trận chiến.  

 

 

Cách đó không xa, Phùng Mục Trần vẫn không nhúc nhích.  

 

 

Dư âm kinh khủng lan tới trước mặt Phùng Mục Trần chừng một thước thì tiêu tán, không tạo thành thương tổn gì với anh ta.  

 

 

Gương mặt tuấn tú của anh ta bình thản, yên lặng nhìn trận chiến trước mặt, ánh mắt như đang nhìn trẻ con trong nhà chơi đùa!  

 

 

“Hàn Phi, hay lắm! Ở trong Thanh Thành Kiếm Phái lâu như vậy mà luôn che giấu thực lực! Với năng lực này của cậu, dù là Ngô Cuồng cũng không phải đối thủ của cậu đúng không?”  

 

 

Đường Thiên Hàm nhìn Hàn Phi, lạnh lùng nói.  

 

 

Vẻ mặt Hàn Phi không thay đổi.  

 

 

Hắn là một người cẩn thận! Che giấu thực lực là để bảo vệ bản thân mà thôi!  

 

 

Hắn thấy, chỉ có kẻ ngu mới để lộ hoàn toàn thực lực của mình cho người khác xem!  

 

 

“Đường Thiên Hàm, ông mặc kệ tôi thì làm sao? Tôi không muốn đối địch với ông.” Hàn Phi đột nhiên nói.  

 

 

“Thả cậu đi? Hàn Phi, cậu cho rằng mình giấu diếm thực lực là có thể ngăn cản tôi sao? Vô nghĩa, tôi cũng che giấu mình!”  

 

 

Vẻ mặt Đường Thiên Hàm lạnh lẽo.  

 

 

Lão ta đột nhiên ném trường kiếm trong tay lên trời, sau đó tay tạo kiếm quyết, cả người hóa thành một luồng sáng, dung nhập với trường kiếm trên không!  

 

 

Lúc này, người kiếm hợp nhất, như một mặt trời chói chang, lơ lửng nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng chói lóa, khiến mọi người đều không mở nổi mắt!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 155: Đi rồi?


Lâm Phong thấy vậy thì nhíu mày.

Người đàn ông trung niên này là ba của Tiểu Khả sao?

Thì ra là một võ giả sơ kỳ Địa Cảnh!

"Ba cũng buồn cười thật đấy, người ta đã đi rồi ba mới chạy tới!"

Lý Tiểu Khả không nhịn được mà chế nhạo một câu.

Lúc nãy đúng là cô ấy cũng có thông báo cho người ba vô trách nhiệm này của mình, nhưng mà không ngờ rằng ba lại đến chậm như thế, điều này khiến lòng cô ấy càng căm tức hơn!

"Đi rồi?"

Vẻ mặt Lý Như Hải hơi giật mình.

Thật ra ông ta đã chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng mà nhà họ Lý ở tít bên phía tây thành phố, cách nơi này một quãng đường 50km, hơn

nữa trên đường còn kẹt xe, cho nên mới tới muộn!

"Đúng đó! May mà có ông chú cứu con! Chờ đến khi ba tới thì có khi con đã bị người ta đánh chết rồi!"

Lý Tiểu Khả lạnh lùng đáp.

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.


Sao Tiểu Khả lại tỏ ra lạnh lùng với ba mình như thế chứ?

"Là cậu đã cứu con gái tôi sao?"

Lý Như Hải nhìn về phía Lâm Phong rồi hỏi.

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, không thể phủ nhận!

Lý Như Hải nghe vậy thì liền nháy mắt với cấp dưới đang đứng phía sau. Cấp dưới lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng ở trong túi ra.

"Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, trong tấm thẻ này có năm trăm vạn, coi như là cảm ơn công lao của cậu!"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 530


Đường Thiên Hàm thế mà cũng đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất!  

 

 

Trở thành người thứ hai của Thanh Thành Kiếm Phái, sau Hàn Nhất Kiếm, đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất!  

 

 

Tên này thế mà còn ẩn giấu thực lực sâu hơn cả mình!  

 

 

Chẳng lẽ lão ta đã sớm ngấm ngầm thèm muốn vị trí Môn chủ sao?  

 

 

Trong lòng Hàn Phi lạnh như băng.  

 

 

Nhưng bây giờ nghĩ đến những điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!  

 

Adv

 

Hắn thậm chí còn không thể quay người bỏ chạy, bởi vì một khi quay người sẽ để lộ sơ hở, chắc chắn sẽ chết!  

 

 

Cho nên, bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm chính là liều mạng!  

 

 


"Thiên, Địa, Nhân tam kiếm, lên!"  

 

 

Hàn Phi tay nắm kiếm quyết, điên cuồng gào thét, trong cơ thể trào ra năng lượng vô cùng cuồng bạo.  

 

 

Adv

Những năng lượng này dung hợp với thanh kiếm dài trong tay hắn, đánh về phía Nhân Kiếm Hợp Nhất của Đường Thiên Hàm!  

 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Một kiếm hắn thi triển toàn lực, thế mà lại bị Nhân Kiếm Hợp Nhất của Đường Thiên Hàm dễ dàng phá giải...  

 

 

Đây chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất sao?  

 

 

Quả nhiên là cảnh giới cao thâm nhất của Tam Kiếm Quyết!  

 

 

"Vù~"  

 

 

Nhìn thấy đạo kiếm quang kia, tốc độ không hề chậm lại mà lao về phía mình, sắc mặt Hàn Phi tràn đầy vẻ tuyệt vọng!  

 

 

Hắn vốn tưởng rằng với sự giúp đỡ của Lâm Phong, mình có thể trở thành chưởng môn Thanh Thành Kiếm Phái, tiến tới đỉnh cao của cuộc đời...  

 

 

Không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy!  

 

 

Vẫn là quá tham lam rồi!  

 

 

Tính cách hắn vốn cẩn thận, tại sao lại sinh ra lòng tham lớn đến vậy?  

 

 

Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian nữa.  

 

 

Hắn cũng có thể bước vào cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, hắn cũng có thể đi trên con đường vô địch...  

 

 

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn!  

 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Những đệ tử khác của phái Thanh Thành xung quanh đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt!  

 

 

Phó môn chủ quả nhiên lợi hại!  

 

 

Nhân kiếm Hợp Nhất vừa ra, dễ dàng nghiền ép Hàn trưởng lão!  

 

 

Thậm chí.  

 

 

Bọn họ đều cho rằng Lâm Phong trước đó chỉ gặp may mắn!  

 

 

Nếu lúc đó môn chủ toàn lực giao chiến, thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, thì Lâm Phong làm sao có thể đỡ nổi?  

 

 

Nhưng ngay khi mọi người đều cho rằng trận chiến đã kết thúc.  

 

 

Thân ảnh thon dài của Lâm Phong xuất hiện từ xa!  

 

 

Anh đứng cách đó ngàn mét, duỗi bàn tay to, một lượng lớn linh khí từ lòng bàn tay anh trào ra, cuối cùng ở giữa không trung biến thành một bàn tay vàng!  

 

 

"Ùng~"  

 

 

Bàn tay vàng rất dễ dàng nắm lấy thanh kiếm dài đang bay nhanh kia.  

 

 

"Xoang xoang xoang~"  

 

 

Thanh kiếm rung lên dữ dội, bùng phát ra kiếm quang chói mắt, phát ra từng tiếng kiếm vang khủng khiếp, muốn thoát khỏi tay của Lâm Phong!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 156: Em đi chăm sóc Tiểu Khả!


Mà bây giờ người nhà họ Lý lại thưa thớt, không có người kế tục.

Tiểu Khả là người mà ông cụ chỉ định phải đưa về, chắc chắn không phải là người mà người bình thường có thể nhắm đến được.

Lâm Phong nghe vậy thì lắc đầu đáp: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ coi Tiểu Khả như em gái thôi!"

"Như vậy thì tốt, xin cảnh báo trước, con gái tôi không phải người mà cậu có thể nhăm nhe đâu!”

Lý Như Hải bình tĩnh nói. Lâm Phong nghe vậy không kìm được mà bật cười, anh thản nhiên đáp: "Ông anh à, khoan hãng nói tới việc tôi có ý gì với Tiểu Khả hay không!"

"Tôi nghĩ là người lớn trong nhà không nên nhúng tay vào những chuyện thế này thì hơn! Ông cảm thấy sao?"


"Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, ông là ba của Tiểu Khả, việc phải làm là cổ vũ Tiểu Khả, chứ không phải đi ngăn cản Tiểu Khả!"

"Người như cậu chính là điển hình cho tư tưởng bần nông! Trên thế giới này làm gì có nhiều tình yêu thế chứ, cậu còn quá trẻ tuổi!"

Lý Như Hải cười khinh.

"Lý Như Hải, bố đang nói lung tung cái gì đấy? Chuyện của con không cần ba phải lo, con cũng không cho phép ba sỉ nhục ông chú!”

Lý Tiểu Khả không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói.

Dường như Lý Như Hải đã quen với việc con gái tỏ thái độ với mình.

Ông ta cũng không thèm để ý, mà lắc đầu đáp:

"Tiểu Khả, trước khi đến đây ba đã gọi điện cho mẹ con, ý của mẹ con là muốn quay lại với ba! Cho nên bây giờ con coi như là đại tiểu thư nhà họ Lý chúng ta rồi!"

"Ngoại trừ anh trai con ra thì thế hệ trẻ của nhà họ Lý chỉ còn mỗi con nữa thôi! Con phải hiểu răng, ba sẽ không bao giờ làm hại con!"

Lý Tiểu Khả nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó nói với giọng điệu không thể tưởng tượng nổi:

“Mẹ, đồng ý quay lại với ba sao?”

“Đúng thết"


Lý Như Hải nhẹ nhàng gật đầu.

Nghe vậy, tâm trạng của Lý Tiểu Khả bỗng chợt sụp đổ.

“Cho dù mẹ có chịu tha thứ cho ba, thì con cũng không tha thứ cho bai Ba chính là kẻ cặn bã vô trách nhiệm! Ba không xứng làm bai”

Nói xong, Lý Tiểu Khả ôm mặt, nghẹn ngào chạy về phía ký túc xá trường học.

"Em đi chăm sóc Tiểu Khả!"

Lâm Vân Dao nói một câu rồi vội vàng đuổi theo.

Đưa mắt nhìn theo hai cô gái rời đi, sắc mặt Lý Như Hải có hơi tệ hại.

Ông ta rời ánh mắt về phía Lâm Phong, trầm giọng nói:

"Tôi là một người biết nói lý lẽ, cậu đã cứu con gái tôi, tôi vô cùng cảm ơn cậu! Nhưng nếu cậu mà có những suy nghĩ lung tung khác thì đừng trách tôi lấy oán báo ơn!"



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 531


 

 Lâm Phong khẽ cười một tiếng, từng bước từng bước đi tới, thoạt nhìn thì chậm rãi, nhưng trong nháy mắt đã đi được ngàn mét, trong chớp mắt đã đến trước mặt mọi người!  

 

Ánh mắt chế giễu của anh đảo qua cả đám người đang có mặt, sau đó bàn tay to nhẹ nhàng nắm lại.  

 

 

"Rắc!"  

 

 

Thanh kiếm dài được luyện bằng hàn thiết kia kêu lên một tiếng rồi gãy đôi.  

 

 

Đường Thiên Hàm dung nhập cả người vào trong thanh kiếm dài, thậm chí ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, đã bị bóp thành một đoàn sương máu!  

 

Adv

 

"Nhân Kiếm Hợp Nhất, cũng chỉ đến thế thôi!"  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 


 

...  

 

 

Yên tĩnh!  

 

Adv

 

Vô cùng yên tĩnh!  

 

 

Lúc này.  

 

 

Tất cả đệ tử phái Thanh Thành đều rơi vào trạng thái đờ đẫn!  

 

 

Nhân Kiếm Hợp Nhất mà bọn họ vẫn luôn tự hào, cứ như vậy bị phá vỡ một cách dễ dàng sao?  

 

 

Phó môn chủ Đường cũng giống như môn chủ Hàn Nhất Kiếm trước đó, bị Lâm Phong tiện tay bóp chết!  

 

 

Hơn nữa lần này.  

 

 

Không hề có yếu tố may mắn nào cả!  

 

 

Phó môn chủ thực sự đã thi triển toàn bộ thực lực của mình, nhưng kết quả vẫn không có chút thay đổi nào!  

 

 

"Quá... mạnh!!!"  

 

 

Hàn Phi không nhịn được nuốt nước miếng.  

 

 

Khuôn mặt bình tĩnh của Phùng Mục Trần cuối cùng cũng có sự thay đổi, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào, mà chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Phong, không biết đang nghĩ gì.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong dời ánh mắt sang Hàn Phi, nhàn nhạt nói:  

 

 

"Tôi đã nói anh đợi tôi về rồi hãy đi vào cơ mà?"  

 

 

"Tôi thật sự đứng ở cửa đợi cậu, là bọn Đường Thiên Hàm ra ngoài, vừa khéo đụng phải!"  

 

 

Hàn Phi vội vàng kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi một lần nữa.  

 

 

Lâm Phong nghe xong lập tức chuyển ánh mắt lạnh như băng về phía đám đệ tử phái Thanh Thành vừa lên tiếng kia!  

 

 

Đám đệ tử này thấy ánh mắt của Lâm Phong, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, da đầu tê dại, trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.  

 

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

Đám đệ tử liền quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:  

 

 

"Lâm... Lâm tiền bối! Chúng tôi cũng không muốn nói như vậy! Phó môn chủ lợi hại như vậy, chúng tôi không cản nổi!"  

 

 

"Đúng vậy! Chúng tôi chỉ là hạng nhỏ bé, trước mặt cường giả như phó môn chủ không có sức chống đỡ!"  

 

 

"Lâm tiền bối, xin anh hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi lần sau không dám nữa!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, nhàn nhạt nói:  

 

 

"Lúc ở nhà họ Trần đã cho mấy người một cơ hội, chỉ cần mấy người theo yêu cầu của tôi mà làm việc cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi mấy người! Nhưng mấy người lại lựa chọn tự tay chôn vùi chính mình!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 157: Ở đại sảnh nhà họ Tần


Ở đại sảnh nhà họ Tần.

Bầu không khí ngột ngạt đến cùng cực.

Tân Thiên Trụ đang ngồi trên chiếc ghế gỗ hoa lê ở phía trên, sắc mặt u ám không nói một lời nào.

Có rất nhiều người đang đứng phía dưới ông ta!

Có chừng ba mươi bốn mươi võ giả ở các cấp Địa Cảnh, Huyền Cảnh, Hoàng kỳ!


Người nào cũng có khí tức không tầm thường, cảm giác áp bức vô cùng. Đây đều làn những người gốc gác nhà họ Tần, là tinh anh trong tinh anh.

Mà lúc này đây trên gương mặt những bậc cường giả như thế lại hiện lên vẻ phần nộ và đau thương.

Vì trước mắt bọn họ, là một cái xác lạnh đang nằm đó! Chính là Tân Phong!

Thi thể của Tân Phong cứng ngắc mà trắng bệch, gương mặt tím tái, máu trên khóe miệng cũng đã khô lại đóng vảy, trông thê thảm biết bao.

"Chú hai, cháu sai rồi, cháu sẽ sửa sai... Chú đưa cháu về nhà đi! Cháu muốn về nhà."

Nghĩ đến những lời cháu mình nói trước khi chết, Tân Thiên Trụ không khỏi siết chặt năm đấm, trái tim đau quặn.

Chính ông ta đã nhìn Tân Phong trưởng thành!

Vì để luyện võ mà cả đời ông ta không con không cái.

Cho nên trong mắt ông ta, Tân Phong cũng như chính con trai mình vậy! Nhưng bây giờ, ông ta lại tự tay giết chết Tân Phong!

Như cắn chết đứa con mình vậy!


Không một ai có thể thấu hiểu được nỗi đau này!

"Nhị gia, lẽ nào cứ cho qua chuyện này như thế sao? Cậu chủ nhỏ không thể chết vô ích được!"

"Đúng đó! Thật đúng là nhục nhã vô cùng, nhà họ Tân chúng ta là một trong ba danh môn vọng tộc lớn của thành phố Kim Lăng, chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ!"

"Nếu không trả mối thù này, nhà họ Tần chúng ta còn mặt mũi nào mà ở lại thành phố Kim Lăng nữa?”

Một đám võ giả lạnh lùng nói dồn dập.

"Tất cả bình tĩnh hết lại cho tôi! Chúng ta nhiều người thế này, nhưng cho dù có cùng xông lên thì cũng chưa đủ để giết chết tên cường giả Thiên Cảnh kia!"

Tân Thiên Trụ lạnh lùng đáp. Vừa cất lời. Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 532


 Ngay lúc này.  

 

Có một đệ tử dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vội vàng dời ánh mắt cầu cứu sang Phùng Mục Trần, lớn tiếng cầu xin:  

 

 

"Đại nhân Mục Trần! Cứu chúng tôi! Xin anh ra tay cứu chúng tôi!"  

 

 

Thấy cảnh này.  

 

 

Những đệ tử khác cũng tỉnh táo lại.  

 

 

Adv

Chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi đúng là bị dọa choáng váng, vậy mà lại quên mất Phùng Mục Trần vẫn đang ở bên cạnh nhìn!  

 

 

Vừa rồi bọn họ chọn phản bội Lâm Phong, chính là vì Phùng Mục Trần ở đây, chứ không phải vì Đường Thiên Hàm!  

 

 

Có yêu nghiệt số một Thập Vạn Đại Sơn, Phùng Mục Trần ở đây,  

 


 

Làm sao đến lượt Lâm Phong ngang ngược chứ?  

 

 

Adv

"Đại nhân Mục Trần, xin hãy chủ trì công đạo cho phái Thanh Thành chúng tôi!"  

 

 

"Đại nhân Mục Trần, anh là cường giả số một Thập Vạn Đại Sơn, giờ phái Thanh Thành chúng tôi bị tên điên kia tàn sát, xin đại nhân hãy ra tay!"  

 

 

Trong mắt một đám đệ tử lóe lên một tia cuồng nhiệt, từng người hùng hồn nói.  

 

 

Lâm Phong thuận theo ánh mắt của đám đệ tử, nhìn về phía Phùng Mục Trần.  

 

 

Một cái nhìn này.  

 

 

Lông mày anh liền nhíu lại!  

 

 

Tu tiên giả!  

 

 

Phùng Mục Trần này thế mà lại là một tu tiên giả!  

 

 

Hơn nữa đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.  

 

 

Lâm Phong vô cùng chấn động, không ngờ trên đời này ngoài anh ra còn có tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi đến vậy!  

 

 

Quan trọng nhất là.  

 

 

Anh còn cảm nhận được một tia khí tức võ đạo trên người Phùng Mục Trần!  

 

 

Nói cách khác, Phùng Mục Trần vừa tu tiên vừa tu võ đạo, song tu cùng tồn tại, điều này quả thực rất khó tin.  

 

 

"Lâm Phong! Cậu có biết anh là ai không?"  


 

 

Phùng Mục Trần mỉm cười với Lâm Phong, ra vẻ rất thân thiết.  

 

 

"Có phải là lão yêu quái nào đoạt xá không?"  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh đáp.  

 

 

Cho dù đối phương là Nguyên Anh sơ kỳ, cũng không thể là đối thủ của anh!  

 

 

"Ha ha..."  

 

 

Phùng Mục Trần bật cười, sau đó lắc đầu, nói:  

 

 

"Anh không phải lão yêu quái đoạt xá! Xét về vai vế, anh hẳn là sư huynh của cậu!"  

 

 

Lâm Phong cau mày, nói: "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?"  

 

 

"Anh đúng là sư huynh của cậu!"  

 

 

Phùng Mục Trần dừng lại một chút, lại nói:  

 

 

"Nói chính xác hơn, anh là Lục sư huynh của cậu! Trên anh còn có năm người!"  

 

 

"Sư phụ đã dùng năm trăm năm, đi khắp trong nước Đại Hạ, thu nhận bảy người có tài năng tuyệt thế... Anh là người thứ sáu, còn cậu là người thứ bảy!"  

 

 

Không đợi Lâm Phong trả lời, anh ta lại nói, ý tứ có vẻ thâm sâu:  

 

 

"Cậu là người được sư phụ coi trọng nhất! Sư phụ vì muốn toàn tâm toàn ý dạy cậu, thế mà lại đuổi cả sáu đồ đệ bọn anh ra khỏi sư môn..."  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 158: Chờ tới khi đại ca qua ải!


"Ngoài ra, Trần Thiên Hủ, con trai trưởng nhà họ Trần ở Vân Xuyên đã tới thành phố Kim Lăng dưới sự sắp xếp của nhà họ Giang rồi, bây giờ đang ở khách sạn Kim Lăng, chuyện này cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam!"

"Tóm lại, khoảng thời gian này là lúc rất rối loạn, nhà họ Giang đang nhăm nhe chúng ta, quyết tâm tiêu diệt nhà họ Tần chúng ta, chúng ta nhất định phải kiên định!"

"Chờ tới khi đại ca qua ải! Đó chính là lúc nhà họ Tân chúng ta nở mày nở mặt!"

"Đến khi đó, mọi nỗi tủi nhục chúng ta từng phải chịu! Đều phải trả lại cho bọn chúng gấp bội!"

Cùng lúc này. Nội bộ liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.


Một người đàn ông trung niên mặc áo đen chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa gỗ, nhìn về dòng xe cộ tấp nập ở đằng xa.

Người này chính là võ giả Thiên Cảnh duy nhất được biết đến hiện tại ở thành phố Kim Lăng, Vương Nhạc Hiên.

Mà ở phía sau ông ta chính là hai vị cường giả võ đạo! Một người là phó minh chủ Dương Đỉnh Thiên, trung kỳ Địa Cảnh.

Gòn một người khác là Viên Thiên Cương, đỉnh phong Huyền Cảnh, là thành viên cốt lõi.

"Ý của các người là, tên cường giả Thiên Cảnh đột nhiên xuất hiện kia không những can thiệp vào chuyện Huyết Thủ Nhân Đồ, mà còn đi khắp nơi giết hại người vô tội bừa bãi?"

Vương Nhạc Hiên quay đầu lại từ tốn nói.

"Đúng vậy! Tên này thật sự vô cùng hống hách, xem mạng người như cỏ rác, không xem bất cứ ai ra gì cải"

Viên Thiên Cương cung kính đáp.

Người chết là cháu họ của gã, đương nhiên gã phải ra sức bôi nhọ Lâm Phong!

"Minh chủ, tên này làm rung chuyển thành phố Kim Lăng quá chừng, đến cả tam đại gia tộc mà tên đó cũng không coi ra gì, với lại theo như tin tức ngầm thì có vẻ như đến cả Tam Khẩu Đường cũng bị tên này doạ cho một phen."

Dương Đỉnh Thiên nói xong thì lắc đầu:

"Lai lịch tên này không rõ, cứ như bỗng dưng xuất hiện vậy! Không có gốc rễ, tên đó hành động hung hãn như thế cũng chẳng phải chuyện tốt với thành phố Kim Lăng!"

giờ tam đại gia tộc thành phố Kim Lăng đang chia ra mà trị, tứ đại bang phái phụ trách quản lý an ninh trật tự, một khi sự cân bằng này bị phá vỡ thì mọi thứ sẽ rối loạn!"

'Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì tỏ ra trầm tư.

Suốt hồi lâu sau ông ta mới hỏi:

"Các người không đi điều tra thân phận của tên đó sao?" "Có điều tra! Nhưng toàn là tư liệu trống!"

“Tên này tên là Lâm Phong, nhà ở thôn Lâm Gia ở ngoại thành, từ nhỏ lớn lên ở thành phố Kim Lăng, mười năm trước tốt nghiệp đại học Kim Lăng!"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 533


 

 Hóa ra mình còn có sáu vị sư huynh, sư tỷ?  

 

Chuyện này lão già kia chẳng hề nhắc tới với anh chút nào!  

 

 

Lâm Phong hỏi: "Anh có chứng cứ gì?"  

 

 

"Sư phụ thích ăn sủi cảo..."  

 

 

"Ngoài ra, sư phụ còn rất biến thái, thích đánh đập đồ đệ, còn nói đánh chúng ta là vì muốn tốt cho chúng ta..."  

 

 

"Những điều này có tính là chứng cứ không?"  

 

Adv

 

Phùng Mục Trần nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy liền im lặng.  

 


 

Biết được chi tiết đến vậy, nói Phùng Mục Trần không phải là sư huynh của mình, anh cũng không tin!  

 

 

Lão già chết tiệt, chuyện quan trọng như vậy, thế mà lại không nói với mình?  

 

Adv

 

Mà thấy cảnh này.  

 

 

Mấy người khác trong sân đều rơi vào trạng thái hóa đá!  

 

 

Hóa ra, yêu nghiệt số một Thập Vạn Đại Sơn Phùng Mục Trần, thế mà lại là Lục sư huynh của Lâm Phong?  

 

 

…..  

 

 

"Vậy anh có biết lão già hiện tại ở đâu không?"  

 

 

Lâm Phong đột nhiên hỏi.  

 

 

"Nhiều năm rồi anh không gặp sư phụ!"  

 

 

Phùng Mục Trần lắc đầu.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một chút, kể lại chuyện mộ tiên nhân.  

 

 

Phùng Mục Trần nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói:  

 

 

"Cái này anh cũng không rõ, tâm tư của sư phụ, anh không đoán được! Nhưng nếu là do ông ấy sắp xếp, vậy đối với cậu chỉ có lợi chứ không có hại!  

 

 

"Được rồi..."  

 

 

Lâm Phong nghe vậy gật đầu, im lặng.  

 

 

Mặc dù Phùng Mục Trần là Lục sư huynh của anh, nhưng thực ra hai người rất xa lạ, cũng chẳng có gì để nói...  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Phùng Mục Trần đột nhiên nói:  

 

 

"Thật ra năm xưa sư phụ đuổi bọn anh ra khỏi sư môn, anh cũng rất không vui! Cho nên... Tiểu sư đệ, có thể giao lưu một chút không?"  

 

 

Lâm Phong nhìn Phùng Mục Trần, nói:  

 

 

"Anh không phải là đối thủ của em! Em sợ đánh nhau, không khống chế được, lát nữa đánh chết anh thì không hay."  

 

 

"Tự tin đến vậy sao?"  

 

 

Phùng Mục Trần nhướng mày.  

 

 

"Anh xác định muốn thử đúng không?"  

 

 

Lâm Phong nghiêm túc hỏi.  

 

 

Phùng Mục Trần thấy vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, không hiểu sao trong lòng lại run lên, thế mà lại có chút căng thẳng.  

 

 

…..

 

Phùng Mục Trần suy nghĩ một lát, nói:  

 

"Thật ra anh chỉ thử cậu thôi! Thấy cậu tự tin như vậy, anh cũng yên tâm rồi! Cái gọi là tu đạo, chính là đấu với người, đấu với trời! Cần nhất chính là sự tự tin vô địch như cậu!"  

 

 

"Nếu không, đạo tâm không vững, khi vượt qua Thiên Kiếp tam cửu, lục cửu, cửu cửu, dễ sinh tâm ma!"  

 

 

"Ha ha..."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 159: Có chuyện gì thì nói thẳng


“Cái thằng nhóc này cũng thú vị phết đấy!"

Vương Nhạc Hiên suy tư một lát rồi thản nhiên nói:

"Cậu đi tìm cậu ta đi, bảo cậu ta là tôi muốn gặp!"

Dương Đỉnh Thiên do dự một lát rồi trả lời:

“Nhưng... Nếu như cậu ta từ chối không muốn tới thì sao?" "Cậu ta có dám sao?”

Vương Nhạc Hiên cười gần một tiếng.

Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì vẻ mặt càng thêm cung kính.


Minh chủ quả đúng là minh chủ!

Cho dù có là Thiên Cảnh thì trong mắt ông ta cũng chẳng hơn gì thế này cả!

Bên kia.

Sau khi Lâm Phong rời khỏi đại học Kim Lăng thời anh đi thẳng tới cửa tiệm thuốc đông y.

Ngày mai là ngày chẩn đoán bệnh cho con gái của Y Nặc!

Mặc dù anh tự tin có thể chữa trị tất cả các căn bệnh khó khăn phức tạp, nhưng cái gì cần chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị, để tránh khi đó lại nảy sinh một vài vấn đề nhỏ bên ngoài.

Với lại, y thuật chủ yếu của anh đều cần phải triển khai mười ba châm vàng âm dương, cho nên bắt buộc phải mua một ít kim châm!

Thật ra lúc trước khi anh tu luyện trên núi, lão già đã từng chế tạo một bộ châm vàng cho anh.

Bộ châm vàng này đã qua muôn vàn lần gọt giữa của lão già, đã có thể được coi là linh khí, nhưng do nỗi oán hận với lão già mà anh cũng không đem xuống núi.

Còn về phần mười ba kim âm dương, đây là một thuật châm cứu đã thất truyền từ lầu của giới đông y.

Theo như lão già nói thì từ thời thượng cổ, có một nhà hiền triết y học vĩ đại hiểu biết những bí ẩn về cơ thể con người đã sáng tạo ra.

Nguyên lý chủ yếu là dùng linh khí làm chất dẫn, chỉ ra 52 đan huyệt, 309 song huyệt, 50 kinh ngoại kỳ huyệt, 36 trí mạng huyệt, từ đó cho linh khí đi vào cơ thể qua những huyệt vị này, lưu thông đi khắp cơ thể.

Mặc dù cơ thể con người bí ẩn phức tạp, nhưng với cách thức này thì lại có thể đơn giản hoá, khám phá được tất cả nguyên nhân của bệnh tật!

"Người ta luôn nói y học phương tây là khoa học, mà lại không biết rằng trên thế giới này có nhiều thứ mà khoa học không thể nào giải thích được!"


Lâm Phong lắc đầu.

Anh đi vừa cửa tiệm thuốc đông y muốn mua một bộ châm vàng, nhưng thấy không bán nên chỉ đành mua một bộ châm bạc thay thế!

Đối với đại đa số các thầy thuốc đông y mà nói thì châm vàng dùng để bổ, châm bạc dùng để tiết ra!

Nhưng đối với Lâm Phong mà nói thì thật ra cũng như nhau cả, sự khác biệt có lẽ chỉ là khả năng chứa đựng linh khí mà thôi!

Sau khi mua châm bạc xong Lâm Phong định gọi điện thoại cho em gái, gọi cô ấy và Tiểu Khả đi ăn.

'Thế nhưng đúng lúc này điện thoại lại reo lên.

“Cậu Lâm, là tôi!"

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính.

Lâm Phong nhớ giọng nói này.

Là giọng nói của Đàm Thiên Hồng, đại đường chủ của Tam Khẩu Đường

Nhưng điều khiến anh tự hỏi là Đàm Thiên Hồng gọi điện cho anh vào lúc này làm gì?



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 534


 Cho dù là cảm ứng hay khống chế linh khí đều chiếm ưu thế rất lớn!  

 

Hơn nữa...  

 

 

Anh còn là một kiếm tu!!!  

 

 

Anh có thể khẳng định, một khi kiếm bản mệnh của mình xuất ra, dưới cảnh giới Xuất Khiếu, anh là vô địch, thậm chí ngay cả cảnh giới Xuất Khiếu anh cũng có thể đấu một trận!  

 

 

Phùng Mục Trần giao chiến với anh, cơ hội chiến thắng gần như không có!  

 

 

Adv

"Tiểu sư đệ! Cố gắng lên... Nhị sư tỷ không ôn hòa như anh đâu!"  

 

 

"Cách đây không lâu, cô ta ở Vatican đã đánh bại không ít Nguỵ Thần, chắc sắp về nước rồi đấy."  

 

 

"Nếu như cô ta gặp được cậu... Ha ha!"  

 

 

Phùng Mục Trần nói đến đây, không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ lạ.  

 

 

Adv

"Nếu như nhị sư tỷ gặp được em, em sẽ cho nhị sư tỷ nếm thử sự lợi hại của em!"  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Phùng Mục Trần nghe vậy sửng sốt.  

 

 

Xem ra tiểu sư đệ này còn điên cuồng hơn cả những gì mình tưởng tượng!  

 

 

Nhưng điều này cũng là bình thường!!  

 

 

Bảy sư huynh đệ bọn họ, ai mà không điên cuồng? Ai mà không tự cho mình là vô địch?  

 

 

"Tiểu sư đệ, câu nói này của cậu, anh sẽ chuyển lời lại cho nhị sư tỷ!"  

 

 

Phùng Mục Trần đột nhiên cười toe toét.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, căn bản không để tâm!  

 

 

Anh rất mong muốn được giao chiến một trận với nhị sư tỷ, để xem thực lực của mình rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào!  

 

 

"Bây giờ anh ít khi ở Thập Vạn Đại Sơn, thường ở Kinh Thành hơn! Đây là cách liên lạc của anh, nếu như gặp phải phiền phức gì, có thể đến tìm anh!"  

 

 

"Anh còn có việc, đi trước đây!"  

 

 

Phùng Mục Trần đưa phương thức liên lạc của mình cho Lâm Phong rồi xoay người rời đi!  

 

 


Lâm Phong nhìn theo bóng lưng Phùng Mục Trần rời đi, trong mắt ánh lên vẻ khác thường!  

 

 

Lần này đến Thanh Thành kiếm phái.  

 

 

Không ngờ lại quen biết được Lục sư huynh, trong lòng anh có một cảm xúc khó nói nên lời.  

 

 

Mà lúc này.  

 

 

Thấy Phùng Mục Trần rời đi, đám đệ tử Thanh Thành kiếm phái không nhịn được nữa!  

 

 

Ai nấy sợ đến mức mặt mũi tái mét, nước mắt giàn giụa!  

 

 

Phùng Mục Trần là hy vọng duy nhất của bọn họ, nếu như anh ta rời đi, cả đám chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!  

 

 

"Đại nhân Mục Trần..."  

 

 

Một đám đệ tử há miệng định cầu cứu,  

 

 

nhưng lời còn chưa dứt, thì thấy Phùng Mục Trần cách không đánh một quyền về phía bọn họ!  

 

 

"Thần Vũ Quyền!"  

 

 

Quyền phong khủng khiếp mang theo linh khí mênh mông gào thét lao ra.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Một đám đệ tử đồng loạt nổ tung thành một đám sương máu!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 160: Lát nữa sẽ tới!


Cùng lúc này, trong tổng bộ của Tam Khẩu Đường.

Mấy nhân vật quan trọng, bao gồm đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng và đệ tam đường chủ Chu Vân Mai đang ngồi vây quanh.

"Đại ca, bên phía cậu Lâm nói sao?” Chu Vân Mai hỏi.

"Lát nữa sẽ tới!"

Ánh mắt Đàm Thiên Hồng hơi lay động.

Tối hôm qua, sau khi bị Lâm Phong đánh bại, ông ta đã đi tìm cao thủ danh y Tái Hoa Đà khám qua tình hình cơ thể mình.

Kết quả, ông ta biết được quả đúng là trong mạch máu của mình có một luồng năng lượng thần bí quấn lấy!

Hơn nữa nguồn năng lượng này lại đang chưa hoạt động, một khi bị kích hoạt thì ông ta sẽ lập tức hộc máu mà chết.

Sau đó, ông ta đã nhờ Tái Hoa Đà giải quyết giúp mình!

Nhưng lại không ngờ rằng ngay cả một bậc cao nhân y đạo như Tái Hoa Đà cũng không có cách chữa!

Điều này khiến ông ta càng kính sợ Lâm Phong hơn!

Khi biết rằng cấp dưới của mình đã điều tra ra thông tin về đạn linh bạo, ông ta lập tức báo cho Lâm Phong!

"Đại ca, chẳng lẽ chúng ta khuất phục trước cậu ta thật sao?”

"Nếu cậu ta coi chúng ta là con người thì còn đỡ! Nhưng trong mắt cậu ta, chúng ta chỉ là đám chó săn thôi! Thế này thật sự là sỉ nhục chúng ta mà!”

Một vị võ giả sơ kỳ Địa Cảnh có hơi không cam lòng nói.

"Nhân cách quan trọng hay cái mạng quan trọng? Nếu mày muốn chết thì đợi lát nữa cậu ta tới, mày có thể đề cập với cậu ta ý kiến của mày!"

Đàm Thiên Hồng cười khẩy một tiếng. Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh nghe vậy thì cười gượng, không dám bi bô nữa!

Bây giờ toàn bộ Tam Khẩu Đường, có ai mà không sợ Lâm Phong như sợ một tên đại sát thần?

Tỏ ra bất mãn trước mặt Lâm Phong thì đúng là muốn chết rồi!

Người kia có hơi không vui, nên không kìm được mà nói linh tinh trước mặt đại ca, nhưng hắn ta cũng không phải tên ngu, cẵn nhăn là được rồi, còn bảo hắn †a đi dâng mạng thì còn lâu!

"Đại ca, chúng ta thật sự không báo tin tức gì cho Huyền Linh Môn sao?"

"Nếu Huyền Linh Môn có thể giúp đỡ được, thì cho dù cậu ta có là Thiên Cảnh em cũng tin là cậu ta sế nhượng bội”

Lúc này, Chu Vân Mai đề nghị một lần nữa.

"Không được! Một khi báo cho Huyền Linh Môn thì có nghĩa là làm mất lòng Lâm Phong! Không có tí lợi ích gì cho chúng ta cả, với lại trước đây tôi đã nói rồi, Huyền Linh Môn cũng chẳng tốt đẹp gì!"

Đàm Thiên Hồng lắc đầu từ chối.

Chu Vân Mai nghe vậy, mặt dù trên mặt thì tỏ ra không đồng tình, nhưng cũng không nói tiếp gì nữa.

.

Đúng lúc này.

"Cạch..."

Lâm Phong mở cửa đi thẳng vào.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom