Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 460


Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người ở Trần gia nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn.   

 

Hôm nay Hoàng Phủ Vân đột nhiên tới đây với vẻ cao cao tại thượng, giờ lại còn trách mắng Trần Thiên Hủ, rõ ràng là gã đến không có ý tốt!  

 

 

Nhưng mà….Trần gia lại chưa hề đắc tội với Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Sao Hoàng Phủ Vân lại làm như vậy?  

 

 

Lúc này, Trần Sơn đứng dậy, mỉm cười nói:  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, với thân phận của ngài hà tất phải chấp nhặt với hai đứa tiểu bối làm gì!”  

 

Adv

 

“Nói có lý!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân gật đầu, sau đó lại nhìn Trần Y Thủy, rất có hứng thú nói.  

 


 

“Gia chủ Trần, đây là con gái ông hả?”  

 

 

“Đúng vậy! Chính là con gái út của tôi.”  

 

Adv

 

Trần Sơn khẽ mỉm cười, trong lòng lại trở nên dao động.   

 

 

Trước mắt có thể thấy Hoàng Phủ Vân rõ ràng có ý với Y Thủy!  

 

 

Nếu có thể mượn chuyện này làm cầu nối với thương hội Bách Vân, đối với Trần gia mà nói sẽ có trăm cái lợi mà không gây hại gì!  

 

 

Vốn dĩ ông ấy muốn thông qua con gái lớn Trần Y Nặc để kết hôn với Giang gia, bắc cầu nối với Huyền Linh Môn.   

 

 

Đáng tiếc là con gái lớn vô dụng, lại nhất quyết ở bên cạnh một thằng nhóc mà ông ấy chưa từng nghe nói đến, hôm nay lại đưa về gặp ông ấy, chuyện này khiến trong lòng ông rất bất lực.   

 

 

“Gia chủ Trần, con gái út của ông đẹp quá!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân cười nói.   

 

 

Thực ra Hoàng Phủ Vân nhớ đến Trần Y Thủy cũng là có nguyên do.   

 

 

Gã nhớ người phụ nữ của Lâm Phong hình như tên Trần Y Nặc gì đó, vậy Trần Y Thủy này rõ ràng là em gái của Trần Y Nặc!  

 

 

Lâm Phong chơi cô chị!  

 

 

Vậy Hoàng Phủ Vân gã muốn chơi cô em, sao cũng không thể thua kém Lâm Phong được?  

 

 

“Y Thủy, còn không mau chào thiếu chủ Hoàng Phủ một tiếng đi.”  

 

 

Trần Sơn nói với cô con gái nhỏ ở bên cạnh.  

 

 

Trần Y Thủy do dự trong chốc lát, vẫn quyết định bước tới chào hỏi:  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, chào ngài!”  

 

 

“Ha ha…cô bé này ngoan quá, em tới bên cạnh tôi.”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nói xong định cầm lấy tay của Trần Y Thủy, nhưng lại bị Trần Y Thủy né tránh!  

 

 

Khoảnh khắc đó nhất thời khiến sắc mặt của Hoàng Phủ Vân trở nên khó coi, lạnh lùng nói:  

 

 

“Tôi bảo cô qua đây, nghe không hiểu lời tôi nói sao?”  

 

 

“Tôi không muốn!”  

 

 

Khuôn mặt nhỏ bé của Trần Y Thủy bị dọa đến trắng bệch, vội vàng trốn phía sau lưng anh trai Trần Thiên Hành.   

 

 

“Em gái tôi…”  

 

 

Trần Thiên Hành ổn định lại tâm trạng, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười, đang vừa định nói gì đó liền bị Hoàng Phủ Vân tát cho một phát vào mặt.  

 

 

“Bốp!!!”  

 

 

Cái tát này quả thực rất mạnh!  

 

 

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thiên Hành nhanh chóng đỏ bừng lên, khóe miệng chảy ra một vệt máu, nhìn thấy mà đau lòng!  

 

 

“Tôi nói rồi, anh không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi, nếu thêm lần nữa, tôi trực tiếp đập nát đầu của anh, hiểu rõ chưa?”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 461


 

 Trần Thiên Hành vẫn không lên tiếng, nhưng hai tay đã siết chặt lại.   

 

Anh ta thân là cậu hai của Trần gia, chưa từng bị ai sỉ nhục tới vậy?  

 

 

Nếu không phải kiêng dè lai lịch của đối phương quá lớn, lo sợ liên lụy đến gia tộc thì anh ta đã sớm phản kháng lại rồi.   

 

 

“Ngài buông anh tôi ra!!”  

 

 

Lúc này, Trần Y Thủy tức giận xông tới trước, muốn hất tay Hoàng Phủ Vân ra nhưng lại bị Hoàng Phủ Vân đẩy nhẹ ra ngã nhào xuống đất.   

 

 

Adv

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt những trưởng lão của Trần gia ở trong phòng đều rất khó coi.   

 

 

Cho dù là Trần Sơn người muốn liên hôn với thương hội Bách Vân cũng hơi cau mày, trong lòng tức giận.  

 

 

Hoàng Phủ Vân này quá ngông cuồng rồi!  

 

 

Hoàn toàn không coi Trần gia chúng ta ra gì!  

 

 

Adv

Trước mặt ông ấy, trêu chọc con gái ông, đánh con trai của ông, bất luận là người cha nào đi chăng nữa đều tuyệt đối không thể nhịn được.   

 

 

Trần Sơn đè nén lửa giận trong lòng nói:  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, nếu như ngài thích con gái của tôi, chúng ta có thể bàn chuyện hôn sự, nhưng bây giờ ngài làm như vậy, có phải là có chút không ổn?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nghe thấy lời này liền cười lớn, khinh thường nói:  

 

 

“Ông có hiểu nhầm không vậy? Thích con gái của ông? Con gái ông là cái thá gì? Chẳng qua tôi chỉ muốn xem cô ta xinh đẹp cỡ nào, muốn chơi đùa cô ta mà thôi!”  

 

 

“Dựa vào cô ta mà cũng xứng gả cho Hoàng Phủ Vân tôi sao?”  

 

 

“Ông tưởng rằng tôi là kiểu người như Lâm Phong, ngu ngốc đến mức kiểu phụ nữ nào cũng muốn sao?”  

 

 

Lâm Phong?  

 

 

Trần Sơn nghe thấy lời này mà trong lòng chấn động!  

 

 

Cái tên này không hề xa lạ với ông ấy!  

 

 

Trước đó con cả ông ta Trần Thiên Hủ gọi điện cho ông, nói rằng người đàn ông của Y Nặc tên là Lâm Phong!  

 

 

Nếu vậy thì, Hoàng Phủ Vân là vì Lâm Phong mà tìm tới tận cửa hay sao?  

 

 

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Sơn trở nên vô cùng tức giận,   

 

 

Ông ấy vốn đã không hài lòng gì với Lâm Phong rồi, bây giờ Lâm Phong lại còn gây ra phiền phức lớn như thế cho Trần gia, rõ ràng giống như mang vận xui đến tận cửa vậy!  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, lời nói của ngài có chút quá đáng rồi! Bây giờ mong ngài hãy buông con trai tôi ra. Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói!”  

 

 

Trần Sơn trầm giọng nói.   

 

 

“Nếu tôi không buông thì sao?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân thờ ơ nói.   

 

 

Hôm nay, mục đích gã tới đây chính là để chinh phục Trần gia, khiến Trần gia phải quỳ lạy gã.   

 

 

Đến lúc Lâm Phong tới, lại mượn sức Trần gia cạnh khóe ra oai với Lâm Phong, từ đó khiến Lâm Phong khuất phục mình!  

 

 

Cho nên những người của Trần gia càng phẫn nộ thì gã sẽ càng vui!  

 

 

“Thiếu chủ Hoàng Phủ, ngài làm thế! Vậy Trần gia cũng không thể để mặc ngài ức hiếp được!”  

 

 

Lời Trần Sơn vừa dứt, rất nhiều trưởng lão của Trần gia hừ lạnh một tiếng rồi bao vây quanh Hoàng Phủ Vân.   

 

 

Mà chính vào lúc này, một cỗ uy áp đáng sợ thuộc về hậu kỳ tông sư võ đạo ngay lập tức bao phủ lấy toàn căn phòng, là do đại trưởng lão của thương hội Bách Vân Lý Phúc đứng dậy.  

 

 

Đôi mắt sáng như đuốc quét qua toàn bộ căn phòng, lạnh lùng nói:  

 

 

“Trần gia các người muốn cả nhà bị diệt luôn sao?”  

 

 

“Xì~”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 462


 Không hề nghĩ rằng lão giả này lại là một tông sư võ đạo!  

 

“Đại trưởng lão, đừng hung dữ như thế chứ! Dù gì Trần gia cũng là thế gia võ đạo đứng đầu Vân xuyên! Hãy giữ chút thể diện cho người ta.”  

 

 

Khóe miệng Hoàng Phủ Vân lộ ra nụ cười trêu chọc.  

 

 

“Thiếu chủ, một đám sâu kiến mà thôi, cần gì thể diện chứ?”  

 

 

Đại trưởng lão không hề để tâm nói.   

 

 

Adv

“Cũng đúng! Ha ha…Vẫn là đại trưởng lão hiểu biết thấu triệt!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân cười lớn.  

 

 

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, những người Trần gia ở hiện trường đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh.  


 

 

Thực lực của đối phương quá mạnh!  

 

 

Adv

Bọn họ căn bản không thể đối kháng được!  

 

 

Toàn bộ Trần gia, e là chỉ có lão gia chủ Bắc Huyền Vương mới có thể chống lại đôi chút!  

 

 

Nhưng Bắc Huyền Vương lại đang bế quan, rõ ràng không thể xuất quan trong thời gian ngắn được!  

 

 

Mà chính vào lúc này.  

 

 

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc~”  

 

 

Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, chính là Diệp Thiên Tâm dẫn theo mười ba võ giả Tiên Thiên Cảnh, xách theo những túi quà tặng lớn nhỏ hết sức phấn khởi đi vào!  

 

 

“Là bọn họ?”  

 

 

Trần Sơn rõ ràng nhận ra đám người Diệp Thiên Tâm, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực.  

 

 

Nói cách khác, giờ đây trong giới võ đạo ở Vân Xuyên không ai mà không biết Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Chỉ vì đám người này là đàn em của Khẩu Kỹ Vương kia!  

 

 

Mà theo lời đồn thì Khẩu Kỹ Vương thần bí kia thâm sâu khó lường, một ngụm nước bọt thôi đã có thể dễ dàng giết chết Tiên Thiên Cảnh, tuyệt đối là một cường giả tông sư võ đạo!  

 

 

Nhưng mà, người của Khẩu Kỹ Vương tới đây làm gì?  

 

 

“Gia chủ trần, chúng tôi theo lệnh của Khẩu Kỹ Vương, hôm nay đặc biệt tới đây thăm hỏi!”  


 

 

Diệp Thiên Tâm vừa bước vào liền cười lớn nói. Nhưng lời vừa nói ra, ông ta liền phát hiện có gì đó không đúng! Cậu anh vợ của ngài Lâm lại đang bị người ta nâng lên?  

 

 

“Cậu là ai? Mau thả người xuống cho tôi!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm lập tức lạnh giọng nói.   

 

 

Hoàng Phủ Vân nhìn Diệp Thiên Tâm từ trên xuống, phát hiện đối phương chỉ là một đỉnh phong Địa Cảnh, lập tức mất hứng, tùy ý xua tay:  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm bị hất văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

 

 

“Anh Diệp!”  

 

 

“Anh Diệp, anh không sao chứ!”  

 

 

Rất nhiều cường giả Tiên Thiên Cảnh cùng đến với Diệp Thiên Tâm lập tức bước lên đỡ Diệp Thiên Tâm dậy.  

 

 

Diệp Thiên Tâm lau máu nơi khóe miệng, sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng nói:  

 

 

“Lý nào lại vậy! Các anh em, bắt người này lại cho tôi!”  

 

 

“Để tôi!”  

 

 

Một võ giả bậc ba Tiên Thiên Cảnh lao ra, xông thẳng tới Hoàng Phủ Vân.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 463


 Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường cũng lập tức im bặt.   

 

Bất kể là người của Trần gia hay đám người Diệp Thiên Tâm đều cảm thấy ớn lạnh.   

 

 

Một cường giả bậc ba Tiên Thiên Cảnh lại bị giết chết như vậy?  

 

 

Trần Y Thủy sắc mặt trắng bệch như tuyết, thân thể thanh tú kẽ run lên,   

 

 

Trong đầu cô bé bất giác nghĩ đến khuôn mặt thần bí của người anh ở thập vạn đại sơn đêm đó.   

 

 

Nếu có anh đó ở đây thì tốt rồi….  

 

Adv

 

Anh trai có thể giết chết yêu thú báo đen, chắc chắn cũng có thể đánh bại được lão giả này!  

 

 

“Rốt cuộc các người là ai?”  

 

 


Diệp Thiên Tâm đè nén chấn động trong lòng, trầm giọng nói.   

 

 

“Thứ rác rưởi như ông cũng xứng biết tôi là ai??”  

 

Adv

 

Hoàng Phủ Vân tiện tay ném Trần Thiên Hành xuống đất, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Trong vòng mười giây, tôi muốn thấy các người đều phải quỳ xuống, người nào không quỳ, chết!”  

 

 

“Cậu dám, bọn tôi là người của Khẩu Kỹ Vương!”  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh lớn tiếng nói.   

 

 

“Ầm!”  

 

 

Lý Phúc lại vung tay tát người đang nói trở thành một đám sương máu, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Khẩu Kỹ Vương? Đây là danh xưng vô dụng nào vậy? Nếu hắn mà dám tới đây, lão phu cũng sẽ tát chết hắn thôi!”  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, tim của tất cả những người ở hiện trường như chìm xuống đáy vực!  

 

 

Quá mạnh!  

 

 

Lão già này quá mạnh!

 

“Mười, chín, tám…”  

 

Hoàng Phủ Vân ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ, đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn qua mọi người có mặt, bắt đầu lạnh lùng đếm ngược.  

 

 

Qua mười giây, ai không quỳ, chết!  

 

 

Đây là lời Hoàng Phủ Vân vừa nói.  

 

 

Lúc này, không khí trong sân nặng nề vô cùng.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Có người không chịu nổi không khí đè nén như thế này, quỳ xuống ngay lập tức.  

 

 

Mà có người làm gương, những người khác cũng không cứng nổi, đều quỳ gối xuống đất, trên mặt đầy nhục nhã và uất hận!  

 

 

Bọn họ là ai?  

 

 

Là cường giả tiếng tăm lừng lẫy của giới võ đạo ở Vân Xuyên, mà bây giờ không thể không quỳ xin tha thứ!  

 

 

Đây là điều bọn họ có thể làm ư?  

 

 

“Còn mấy người các người? Muốn chết phải không?”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nhìn về phía đám người Trần Sơn và Diệp Thiên Tâm, lạnh lẽo hỏi.  

 

 

Vẻ mặt Trần Sơn thay đổi.  

 

 

Ông ấy là gia chủ nhà họ Trần, sao mà quỳ được?  

 

 

Về phần Diệp Thiên Tâm, lại càng không muốn quỳ, từ khi theo Lâm Phong, lão ta ăn sung mặc sướng, nào có bị sỉ nhục như thế này bao giờ?  

 

 

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng.  

 

 

“Thương hội Bách Vân của các người có phải hơi quá đáng rồi không?”  

 

 

Mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy một lão già áo xám sải bước đi đến.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 464


 “Bắc Huyền vương tới!”  

 

Người của nhà họ Trần có ở đó cũng rất kích động, khóe mắt thậm chí còn chảy ra nước mắt sung sướng!  

 

 

Bọn họ thật sự không ngờ, lúc mà nguy cấp nhất, Bắc Huyền vương lại xuất quan!  

 

 

Cảm giác rơi vào đường cùng lại tìm được đường sống, quả thực quá sung sướng!  

 

 

“Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền!”  

 

 

Adv

Diệp Thiên Tâm và người khác nhìn thấy lão già cũng cực kì khiếp sợ!  

 

 

Ở giới võ đạo của Vân Xuyên, Trần Bắc Huyền là một truyền thuyết.  

 

 

Có người nói khi Trần Bắc Huyền đã lên Tiên Thiên Cảnh tầng chín, đã có thể vượt cấp, đối đầu với võ đạo Tông Sư…  


 

 

Ông ấy cực kì am hiểu kiếm đạo!  

 

 

Adv

Một kiếm có thể giết thần, cũng diệt được quỷ, chém yêu, phá vạn vật!  

 

 

Người có tên, cây có bóng!  

 

 

Bây giờ Trần Bắc Huyền chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến tim bọn họ đập nhanh!  

 

 

“Ông nội!”  

 

 

Trần Y Thủy nhìn thấy Trần Bắc Huyền tới, lập tức khóc lóc nhào vào lòng ông ấy.  

 

 

Trần Bắc Huyền nhìn cháu gái mình khóc tới mức vậy, gương mặt càng lạnh lùng hơn.  

 

 

Khí tức của một võ đạo Tông Sư bao phủ khắp nơi, khiến mọi người đều nhanh chóng không hít thở nổi!  

 

 

“Quả nhiên chú Bắc Huyền đã đột phá lên Tông Sư Cảnh, mới ra cửa!”  

 

 

Trần Sơn kích động.  

 

 

Trước kia chú Bắc Huyền ở Tiên Thiên Cảnh tầng chín đã có thể đánh bại võ đạo Tông Sư sơ kỳ!  

 

 

Hiện tại chú Bắc Huyền đã đột phá lên Tông Sư Cảnh thì sẽ mạnh tới mức nào?  

 

 

“Ông chính là Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền? Thoạt nhìn cũng không có gì lạ, là võ đạo Tông Sư sơ kỳ thôi…”  

 

 

Lúc này, Hoàng Phủ Vân hơi hứng thú liếc nhìn Trần Bắc Huyền.  


 

 

“Phải không?”  

 

 

Trần Bắc Huyền không tỏ vẻ gì, đột nhiên quát lớn một tiếng:  

 

 

“Kiếm tới!”  

 

 

“Vù!”  

 

 

Một thanh trường kiếm dài chừng ba thước bắn ra từ trong vỏ kiếm, bị Trần Bắc Huyền nắm vào tay, bổ thẳng xuống đầu Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Vụt!”  

 

 

Kiếm khí kinh khủng còn tạo ra tàn ảnh giữa không trung, lấy tốc độ mắt thường khó mà nhận ra được để chém về phía Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Hoàng Phủ Vân thấy vậy, con ngươi hơi co lại.  

 

 

Một kiếm này, gã không đỡ được!  

 

 

Đúng lúc này, đại trưởng lão Lý Phúc của thương hội Bách Vân hiện đang ở Tông Sư hậu kỳ hừ lạnh một tiếng!  

 

 

Ông ta gần như đã thuấn di tới trước mặt Hoàng Phủ Vân, sau đó đưa hai tay mình ra!  

 

 

Năng lượng kinh khủng từ hai tay ông ta  tràn ra ngoài!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 465


 

 “Rất mạnh!”  

 

Vẻ mặt Lý Phúc nghiêm túc hơn.  

 

 

Trần Bắc Huyền mới võ đạo Tông Sư sơ kỳ, còn ông ta đã là hậu kỳ!  

 

 

Nhưng khi hai đòn tấn công vừa đụng nhau, ông ta vẫn rơi vào thế yếu hơn, điều này hơi đáng sợ!  

 

 

Lúc này, Hoàng Phủ Vân mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt dữ tợn nói:  

 

 

“Một thứ vứt đi như ông cũng dám ra tay với tôi? Đại trưởng lão, đập chết ông ta đi!”  

 

Adv

 

Lý Phúc gật đầu!  

 

 

Tuy rằng thực lực của Trần Bắc Huyền không tệ, nhưng ông ta không tin mình không đánh lại!  

 

 

Hiện tại ông ta cao hơn Trần Bắc Huyền hai cảnh giới nhỏ!  

 

 

“Không ngờ trong giới võ đạo ở Vân Xuyên nhỏ bé cũng xuất hiện cường giả bậc này… Chỉ đáng tiếc hôm nay gặp phải tôi!”  

 

 

Adv

Lý Phúc nhìn Trần Bắc Huyền, lạnh nhạt nói.  

 

 

“Nói nhảm!”  

 

 

Trần Bắc Huyền hừ lạnh một tiếng, chém ra một kiếm.  

 

 

Một chiêu này, rõ ràng nghiêm túc hơn trước nhiều…  

 

 

Kiếm khí bén nhọn gần như biến hóa, không trung chập chờn, kiếm ý kinh khủng như trời gầm, cuồn cuộn và mãnh liệt ép xuống, khiến người trong  

 

 

sân có cảm giác thịt của mình sắp bị lóc ra!  

 

 

Đây là Bắc Huyền vương ư?  

 

 

Không biết cậu Lâm có đánh bại được người này không!  

 

 

Diệp Thiên Tâm khiếp sợ thầm nghĩ.  

 

 

Đối mặt với chiêu này, Lý Phúc cũng sử dụng chút bản lĩnh của mình!  

 

 

“Thất Tinh Quyền!”  

 

 

Lý Phúc quát một tiếng lạnh lẽo.  

 

 

Đôi tay ông ta nhanh chóng khua lên, linh khí nhàn nhạt cuốn quanh nắm đấm của ông ta, ẩn chứa năng lượng kinh người.  

 

 

Một giây sau, kiếm khí của Trần Bắc Huyền và quyền phong của Lý Phúc đụng nhau, phát ra tiếng nổ ầm trời.  

 

 

“Đùng đùng rầm!”  

 

 

Dưới lực đạo kinh khủng, cả người Lý Phúc lùi về sau liền mấy chục bước, cuối cùng lùi đến cạnh tường mới ổn định lại được!  

 

 

Trái lại, Trần Bắc Huyền vẫn không nhúc nhích, đến vẻ mặt cũng không có biến hóa!  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người đều giật mình sững sờ.  

 

 

Người nhà họ Trần nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ cũng biết lão tổ nhà mình rất mạnh, nhưng không ngờ đã mạnh tới mức này!  

 

 

Một kiếm nghiền ép đại trưởng lão của thương hội!  

 

 

Mạnh mẽ, kinh khủng tới cỡ nào!  

 

 

Dù Hoàng Phủ Vân cũng cực kì khó tin!  

 

 

Sao lại thế?  

 

 

Tại sao một võ giả Tông Sư sơ kỳ có thể đánh bại đại trưởng lão?  

 

 

“Nể mặt cha mày là Hoàng Phủ Hằng, cút khỏi nhà họ Trần này, còn dám bước vào đây, chết!”  

 

 

Trần Bắc Huyền lạnh lẽo nói.  

 

 

Hoàng Phủ Vân nghe vậy, vẻ mặt u ám cực kì.  

 

 

Gã tới đây để giương oai, nhưng bây giờ chẳng khác gì con chó vừa rơi xuống nước!  

 

 

“Người này, thực lực sâu không lường được, không thể trông mặt mà bắt hình dong, chúng ta nên rời đi trước thôi!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 466


 Hoàng Phủ Vân nói xong, dẫn Lý Phúc rời khỏi nhà họ Trần.  

 

 

Mọi người vây xem đều thầm thở dài một hơi!  

 

 

Tuy rằng vừa nãy bọn họ bị Hoàng Phủ Vân sỉ nhục, nhưng cũng không dám mơ tưởng báo thù…  

 

 

Dù sao sau lưng Hoàng Phủ Vân cũng là một quái vật lớn như thương hội Bách Vân!  

 

 

Bây giờ mãi mới có thể đuổi được Hoàng Phủ Vân đi, coi như là tốt nhất rồi!  

 

 

Đúng lúc này, đám người Lâm Phong và Trần Y Nặc đi tới.  

 

Adv

 

“Cậu Lâm!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn thấy Lâm Phong, kích động hô lên một tiếng.  

 


 

Người nhà họ Trần đều nhướng mày.  

 

 

Bọn họ đều biết hôm nay tiểu thư muốn dẫn người đàn ông của mình về nhà họ Trần, không ngờ lại kịp lúc như thế này.  

 

Adv

 

“Là anh ta!”  

 

 

“Anh đẹp trai sao lại tới đây!”  

 

 

Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành hơi ngẩn ra, không thể tin nổi.  

 

 

Lâm Phong không để ý ánh mắt mọi người ở đây, anh chỉ để ý vết máu trên khóe miệng Diệp Thiên Tâm, nhíu mày hỏi:  

 

 

“Rốt cuộc là ông làm sao đấy? Sao lần nào gặp ông đều thấy ông bị người ta đánh?”  

 

 

“Cậu Lâm, hu hu… Tôi đáng thương quá!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm với vẻ mặt bi phẫn kể lại chuyện ban nãy.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Thì ra đây là đàn em của anh à! Nhưng đàn em phải ra dáng đàn em, tôi giúp anh dạy dỗ một phen, không cần cảm ơn!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân nhởn nhơ nói.  

 

 

Nhưng một giây sau, cái tát của Lâm Phong đã đáp lên mặt Hoàng Phủ Vân, khiến Hoàng Phủ Vân bị đánh văng ra hơn ba mươi mét, cuối cùng nặng đập lên trên tường, miệng không ngừng phun ra máu tươi, lạnh lùng nói:  

 

 

“Người của tôi mà anh cũng dám dạy à?”

 

Nhìn thấy thế, mọi người có mặt đều hóa đá!  

 

Đây là thiếu chủ của thương hội Bách Vân!  

 

 

Là con ông cháu cha!  

 

 

Sao anh dám làm thế? Không sợ thương hội Bách Vân trả thù sao?  

 

 

Cho dù là Trần Bắc Huyền cũng phải nhíu mày, đôi mắt quan sát tỉ mỉ Lâm Phong, phát hiện mình không nhìn thấu được anh.  

 

 

Thằng nhóc này không đơn giản!  

 

 

Tuy rằng không có khí tức võ đạo nhưng thực ra là ẩn giấu vào trong, là một cao thủ!  

 

 

Trong mắt Trần Bắc Huyền xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Cho dù ban nãy đối mặt với Lý Phúc, ông ấy cũng không hề sợ hãi!  

 

 

Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Phong, ông ấy rất cảnh giác, có cảm tưởng rằng ngay cả mình cũng chưa chắc đã thắng Lâm Phong!  

 

 

Nhưng lát sau ông ấy lại lắc đầu, cảm thấy mình quá lo lắng!  

 

 

Một thanh niên chừng ba mươi tuổi, mạnh tới mức nào được?  

 

 

“Thiếu chủ, cậu không sao chứ!”  

 

 

Lý Phúc phản ứng rất nhanh, chạy tới đỡ Hoàng Phủ Vân dậy.  

 

 

Hoàng Phủ Vân đẩy Lý Phúc ra, cảm thấy cả người mình đau nhức!  

 

 

Thân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, gã chưa từng nhục nhã như vậy bao giờ!  

 

 

Nhất là ánh mắt khác thường của người xung quanh khiến gã như bị gai đâm, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào…  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 467


Bọn họ tình nguyện nhìn thấy Hoàng Phủ Vân nổi trận lôi đình, chứ không muốn gã tỉnh táo như thế…  

 

“Nhưng anh không nên ra tay với tôi! Anh đang tự đẩy mình vào vực sâu đấy…”  

 

 

Dứt lời, gã quay sang nhìn Lý Phúc, gằn từng chữ:  

 

 

“Đại trưởng lão! Tôi muốn ông không tiếc bất cứ giá nào để bắt Lâm Phong! Có kẻ nào ngăn cản, giết không cần nói! Nếu không được, tôi sẽ gọi người của tổng bộ tới! Hôm nay, tôi muốn Lâm Phong phải quỳ xuống trước mặt tôi xin lỗi! Tôi muốn mọi người biết, kết cục của việc chọc giận Hoàng Phủ Vân này chỉ có một!”  

 

 

“Đó chính là chết!”  

 

 

Adv

Mấy câu ngắn gọn làm không khí trong sân nặng nề kinh khủng.  

 

 

Tất cả mọi người biết Hoàng Phủ Vân tức giận thật rồi!  

 

 

Có thể nói ra những lời đáng sợ như thế, có thể thấy lúc này lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Vân kinh khủng tới mức nào!  

 

 

Hoàng Phủ Vân là thiếu chủ của thương hội Bách Vân!  

 

 

Adv

Cha của gã là Hội chủ…  

 

 

Một lời nói, hành động của gã hoàn toàn có thể đại diện cho ý của thương hội!  

 

 

Nói cách khác, cái tát vừa rồi của Lâm Phong đã đắc tội toàn bộ thương hội Bách Vân!  

 

 

Nghĩ vậy, người của nhà họ Trần đều nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.  

 

 

Xong rồi!  

 

 

Lâm Phong này chọc vào họa lớn rồi!  

 

 

Cho dù là Diệp Thiên Tâm cũng thấy tự trách, có phải ban nãy lão ta không nên kể khổ với cậu Lâm không?  

 

 

Nếu không phải vì ra mặt cho mình thì cậu Lâm cũng sẽ không gặp chuyện như thế.  

 

 

“Lâm Phong, cậu nghĩ rồi đúng không? Giờ để tôi động tay, hay tự cậu quỳ xuống xin lỗi? Nếu như cậu tự quỳ xuống xin lỗi, có khi thiếu chủ nhà tôi còn để cho cậu được toàn thây!”  

 

 

Lý Phúc đưa mắt nhìn Lâm Phong đầy lạnh lẽo, trong mắt đằng đằng sát khí.  

 

 

Cái tát vừa nãy của Lâm Phong cũng khiến ông ta tức giận!  

 

 

Lúc này, ông ta là người bảo vệ, ra ngoài trải nghiệm với Hoàng Phủ Vân, phụ trách an toàn cho gã.  

 

 

Mà bây giờ, mặt của Hoàng Phủ Vân đã bị đánh sưng lên!  

 

 


Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn Hội chủ sẽ trách móc ông ta!  

 

 

“Vì sao luôn cảm thấy sự ngu dốt đầy rẫy ra trước mặt mình thế này? Đúng là khiến người khác khó ở!”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Sau đó, anh nâng tay phải lên, vỗ cho Lý Phúc một cái.  

 

 

“Hừ! Muốn chết!”  

 

 

Lý Phúc hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không sợ, sử dụng kỹ năng Thất Tinh Quyền của mình, định đánh lại!  

 

 

Nhưng vô dụng!  

 

 

Bàn tay to của Lâm Phong cực kì bễ nghễ, áp đảo mọi thứ, nháy mắt đã đánh tan khí thế của Lý Phúc, sau đó hung hăng vỗ lên người ông ta.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Tiếng động nặng nề vang lên, Lý Phúc bị đánh thành thịt vụn.  

 

 

Nhìn thấy thế, đám người vây xem đều tê dại cả người.  

 

 

Dù là Trần Bắc Huyền cũng phải khiếp sợ.  

 

 

Một cái tát đập chết võ đạo Tông Sư đỉnh phong?  

 

 

Hình ảnh này quả thực là nằm mơ giữa ban ngày, nếu không tận mắt chứng kiến sẽ chẳng ai tin được!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 468


 Hoàng Phủ Vân lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ lên, giãy dụa kịch liệt.  

 

“Bốp!   

 

 

Lâm Phong tát một phát lên mặt Hoàng Phủ Vân, thản nhiên nói:  

 

 

“Vừa nãy vào đây hống hách trông đẹp trai lắm, nhưng bây giờ dáng vẻ kêu gào của anh lại rất thê thảm đấy!”  

 

 

“Lâm Phong! Mau buông ra! Cha tôi mà biết việc này, toàn bộ nước Đại Hạ không còn chỗ dung thân cho anh đâu!”  

 

 

Hoàng Phủ Vân uy hiếp.  

 

 

Adv

“Thế à? Chuyện đó tôi nghĩ chắc sau này anh không thấy được đâu!”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

Không ổn!  


 

 

Lâm Phong muốn giết Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Adv

Mọi người nhà họ Trần đều sợ hãi, Hoàng Phủ Vân có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chết ở đây, hậu quả khó mà tưởng tượng được!  

 

 

“Không được, không thể giết cậu ta!”  

 

 

“Lâm Phong dừng tay, cậu ta không thể chết được!”  

 

 

Một đám người sốt ruột.  

 

 

Dù Trần Bắc Huyền cũng lắc đầu, chậm rãi nói:  

 

 

“Nhóc con, một vừa hai phải, tốt quá hóa hỏng! Đây là con trai của Hoàng Phủ Hằng, thả cậu ta ra đi.”  

 

 

Nghe mọi người nói, Hoàng Phủ Vân đang hốt hoảng định xin tha đột nhiên bình tĩnh lại.  

 

 

Gã nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:  

 

 

“Nghe rồi chứ? Còn không mau buông ra?”  

 

 

“Rắc rắc!”  

 

 

Lâm Phong bẻ gãy luôn cổ của Hoàng Phủ Vân, sau đó bắt đầu lục lọi trên người Hoàng Phủ Vân như không có chuyện gì xảy ra.  

 

 

Anh nhớ rõ trên người Hoàng Phủ Vân có mấy trăm viên linh thạch.  

 

 

Lát sau, Lâm Phong tìm thấy túi trữ vật trên người Hoàng Phủ Vân, bên trong ngoại trừ vài tấm thẻ, một cái điện thoại di động, còn có hai trăm viên linh thạch!  

 

 

“Cũng được.”  

 

 

Lâm Phong hài lòng gật đầu, cất linh thạch ào túi càn khôn của mình.  

 


 

Mà người nhà họ Trần, ai nấy đều mang sắc mặc khó coi cực kì.  

 

 

Lâm Phong đứng tại nhà họ Trần bọn họ giết Hoàng Phủ Vân, chẳng  

 

 

khác nào mang họa tới cho nhà họ, dù chuyện này chẳng liên quan gì đến họ nhưng thương hội Bạch Vân chắc chắn sẽ xử lý cả bọn họ luôn!  

 

 

“Vừa nãy tôi bảo cậu thả cậu ta đi, vì sao không tha?”  

 

 

Trần Sơn xông lên, tức giận nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn Trần Sơn, đôi mắt hơi nheo lại.  

 

 

Nếu như người khác nói chuyện với anh như thế thì anh đã cho thành thịt vụn luôn rồi, nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Trần, có thể du di đi một chút.  

 

 

“Chú là?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Lâm Phong, đây là cha em.”  

 

 

Lúc này, Trần Y Nặc bước lên nói.  

 

 

Đối với việc Lâm Phong giết chết Hoàng Phủ Vân, cô ấy không bất ngờ, cũng chẳng quan tâm.  

 

 

Sau đó, Trần Y Nặc nắm tay Lâm Phong, quay đầu nhìn người xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo nói:  

 

 

“Các chú các bác, các anh em, đây là người con đợi mười năm, Lâm Phong!”  

 

 

“Trước kia mọi người sống chết không cho con đi tìm Lâm Phong, nói Lâm Phong là một kẻ vô dụng hèn kém, bây giờ mọi người đã nghĩ lại chưa?”

 

Người nhà họ Trần nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 469


 

“Anh ấy… sao lại là anh rể chứ!”  

 

Trần Y Thủy đứng trong góc lẩm bẩm, một giọt nước mắt rơi ra.  

 

 

Đêm hôm đó, ở Thập Vạn Đại Sơn, cô bé lén kéo anh trai, đi theo rất nhiều người cùng tìm nơi giấu mộ tiên nhân!  

 

 

Kết quả gặp phải yêu thú báo đen rất cường đại, mắt  thấy sắp chết tới nơi rồi, là Lâm Phong ra tay cứu bọn họ!  

 

 

Từ đó trở đi, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Phong đã khắc sâu vào đầu cô bé!  

 

 

Adv

Mỗi khi đêm khuya vắng người, cô bé lại nhớ tới Lâm Phong, nghĩ nếu có cơ hội gặp lại lần nữa, nhất định phải can đảm hơn chút, cho dù phải giao bản thân ra cũng không sao!  

 

 

Nhưng bây giờ…  

 

 

Nhìn thấy hình ảnh này, cô bé chỉ cảm thấy trái tim mình vỡ nát!  

 

 

Cô bé biết mình và Lâm Phong mãi mãi không thể ở bên cạnh Lâm Phong, vì Lâm Phong là người đàn ông của chị!  

 

 

Adv

Trần Thiên Hành để ý thấy em gái khác lạ, trong lòng thở dài một hơi.  

 

 

Anh ta cũng không ngờ thanh niên áo trắng đêm đó lại là anh rể của mình, máu chó quá!   

 

 

…  

 

 

Đúng lúc này, Trần Sơn thở hắt ra một hơi, bình tĩnh nói:  

 

 

“Y Nặc, từ nay trở đi, con không còn là con gái của cha nữa!  

 

 

Đưa Lâm Phong này về nơi sản xuất đi! Giết Hoàng Phủ Vân rồi, cha không còn khả năng nhận làm con rể nữa đâu! Nếu thương hội Bách Vân tra ra bên này, cha cũng sẽ nói thật! Cha sẽ không vì các con mà khiến cả nhà họ Trần rơi vào hiểm cảnh đâu!”  

 

 

Nghe đến đây, Trần Y Nặc ngẩn người ra.  

 

 

Trần Thiên Hủ ngẩn người ra, nắm tay Tiểu Luyến Luyến đi vào, nói:  

 

 

“Cha, cha nói gì vậy?”   

 

 

“Không cần khuyên!”  

 

 

Trần Sơn phất tay cắt ngang lời Trần Thiên Hủ, sau đó nhìn Lâm Phong nói tiếp:  

 

 

“Lâm Phong, tôi nói thật, đúng là cậu cũng có thực lực, tôi rất tán thưởng cậu, nhưng cậu không thể ở lại nhà họ Trần! Bây giờ cậu mau chóng đưa con gái của tôi đi đi, không nên ở lại đây!”  

 

 

“Cũng… không đến mức đấy chứ?”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong rất bất đắc dĩ.  

 

 

Trần Sơn nghe vậy thì cười lạnh, nói:  

 

 

“Không đến mức? Cậu cũng là người trưởng thành rồi, chuyện gì cũng cần nghĩ tới hậu quả! Tôi hỏi cậu, cậu dựa vào đâu mà giết Hoàng Phủ Vân? Cho rằng mình rất mạnh, vô địch thế giới rồi đúng không?”  

 

 

Lâm Phong nhất thời không biết nên trả lời thế nào!  

 

 

Anh thật sự rất ghét cảm giác phải đi giải thích thế này!  

 

 

Nhưng đối phương là cha của Trần Y Nặc, anh không thể phủi áo bỏ đi, anh nể mặt cô ấy một chút.  

 

 

“Chú yên tâm, khi nào thương hội Bách Vân tới tìm, con tự giải quyết được!”  

 

 

Lâm Phong chỉ có thể nói như thế.  

 

 

“Chậc, cậu nghe không hiểu tôi nói gì à? Cậu không giải quyết được đâu, thương hội Bách Vân cường đại hơn cậu tưởng nhiều!”  

 

 

Trần Sơn thở dài một hơi.  

 

 

Chuyện tới nước này rồi, ông ấy không muốn trách mắng thêm nữa.  

 

 

Dù sao Trần Y Nặc cũng là con gái ruột của mình, làm người cha, ông ấy nói ra những lời vô tình như thế, trong lòng cũng không chịu nổi!  

 

 

Bảo Lâm Phong và Trần Y Nặc đi là cách tốt nhất!  

 

 

“Lâm Phong, cậu mang theo cháu gái lớn của tôi đi đi! Không phải Tiểu Sơn làm khó dễ cậu, nó làm gia chủ của nhà họ Trần, cần phải suy tính rất nhiều chuyện!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 470


 

 “Ba… chúng ta vừa mới tới, lại phải đi sao?”  

 

Tiểu Luyến Luyến ngửa đầu, nghi ngờ hỏi.  

 

 

Trẻ con không nghĩ được gì nhiều!  

 

 

Trong mắt cô bé, rõ ràng cha đã đánh chết người xấu, vì sao tất cả mọi người đều muốn đuổi đi?  

 

 

“Cô bé là?”  

 

 

Trần Sơn nhìn thấy Tiểu Luyến Luyến, không nhịn được mà hỏi.  

 

Adv

 

“Con bé là Tiểu Luyến Luyến, là cháu ngoại của cha.”  

 

 

Trần Thiên Hủ đáp.  

 

 

“Cháu ngoại?”  

 

 

Trần Sơn ngẩn người, theo bản năng muốn tiến lên bế cô bé nhưng cuối cùng lại thôi.  

 

Adv

 

“Haiz.”  

 

 

Trần Sơn thở dài một hơi, quay người lại đưa lưng về phía ba người nhà Lâm Phong, nói:  

 

 

“Các con mau đi đi, đừng do dự!”  

 

 

“Đúng vậy, mấy người đi đi, để các người sống bình thường, nhà họ Trần cũng được yên bình!”  

 

 

Người xung quanh đều nói vậy.  

 

 

“Chịu không nổi nữa, không phải là mỗi cái thương hội thôi sao? Các người làm tôi buồn nôn!”  

 

 

Lâm Phong tức giận cực kì, lấy điện thoại di động của Hoàng Phủ Vân, tìm một dãy số đặt tên là “cha”, rồi gọi thẳng đi.  

 

 

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng:  

 

 

“Vân Nhi, sao lúc này con lại gọi cho cha? Chơi ở Giang Nam có vui không?”  

 

 

“Vân Nhi của ông chết rồi, bị tôi giết! Tôi đang ở nhà họ Trần tại Vân Xuyên, chờ các người đến báo thù! Đúng, chính là nhà của Trần Bắc Huyền, mau lên, tới càng nhiều người càng tốt! Tốt nhất là tự ông tới, cảm ơn, tôi chờ ông!”  

 

 

Lâm Phong nói nhanh.  

 

 

Đầu bên kia nghe xong im lặng một lúc mới nói:  

 

 

“Đang đùa đấy à?”  

 

 

“Nhanh lên một chút, không nhanh thì tôi đốt con trai ông thành tro đấy, đến thi thể cũng không còn đâu!”  

 

 

Lâm Phong hung tợn nói, sau đó cúp máy, rồi chụp một tấm hình thi thể của Hoàng Phủ Vân, gửi qua.  

 

 

Làm xong mọi chuyện, Lâm Phong mới thở phào một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.  

 

 

Không đánh được, lại không muốn giải thích, sắp khiến anh nghẹn chết rồi!  

 

 

Những người khác ở trong sân thấy vậy, lập tức đờ đẫn.  

 

 

Trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ!  

 

 

Lâm Phong bị bọn họ kích động nên định kéo nhà họ Trần chết chung luôn sao?

 

Sau vài giây khiếp sợ ngắn ngủi, người nhà họ Trần đều không nhịn được, tức giận đến mức cả người run bần bật!  

 

Thế này là sao?  

 

 

Lâm Phong cậu thích giả vờ thì giả vờ, vì sao còn kéo cả nhà bọn họ theo! Còn cố tình nói là nhà họ Trần của Trần Bắc Huyền?  

 

 

Sợ người của thương hội Bách Vân không biết Lâm Phong và nhà họ Trần có liên quan à?  

 

 

“Lâm Phong, nếu ban nãy tôi nói gì khiến cậu khó chịu thì cậu có thể nói để tôi sửa! Cậu không nhất thiết phải làm như vậy chứ? Dẫn lửa tới nhà họ Trần? Sao cậu lại dám làm chuyện như thế?”  

 

 

Trần Sơn hắng giọng.  

 

 

“Chú, đừng sợ! Phiền toái nhỏ mà thôi, lát nữa bọn họ tới cứ để con giải quyết!” Lâm Phong nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Trần Sơn chỉ tay vào mặt Lâm Phong, hơi run run.  

 

 

Ông ấy chợt nghĩ ra cái gì, lại mong chờ hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 471


 Trần Sơn nghe xong, trong lòng giật mình, cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hận không thể ngất luôn tại chỗ!  

 

Xong!  

 

 

Xong cả rồi!  

 

 

Nếu Lâm Phong không tìm được cứu viện thì bọn họ lấy gì đểđánh lại người ta?  

 

 

Chẳng lẽ hôm nay là ngày nhà họ Trần diệt môn ư?  

 

 

Trần Sơn tuyệt vọng hoàn toàn.  

 

Adv

 

“Cậu… cậu Lâm rất mạnh.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nuốt một ngụm nước bọt.  

 

 

Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành cũng rất rầu rĩ nhìn Lâm Phong.  


 

 

Bọn họ luôn biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới mức này…  

 

 

Adv

Mãnh nam này ngáo quá!  

 

 

thương hội Bách Vân đã tồn tại hơn một nghìn năm ở nước Đại Hạ, thực lực sâu không lường được.  

 

 

Có người nói sau lưng họ có quốc gia chống lưng nữa.  

 

 

Hành động của Lâm Phong là điên cuồng quá đáng!  

 

 

“Được rồi, chuyện đã tới nước này, mọi người bình tĩnh một chút, hoảng sợ chỉ làm loạn trận tuyến thôi!”  

 

 

Lúc này, Trần Bắc Huyền lên tiếng.  

 

 

Ông ấy vừa dứt lời, nhà họ Trần cũng yên tĩnh lại, giống như tìm được chỗ dựa, đều đưa mắt nhìn Trần Bắc Huyền.  

 

 

Đúng vậy!  

 

 

Lão tổ còn đang ở đây, nói không chừng chuyện này còn có thay đổi gì!  

 

 

“Lâm Phong, đại khái hiện tại thực lực của cậu tới đâu? Nếu như nói thật được cho tôi biết, lát nữa tôi sẽ sắp xếp, tôi với cậu hợp tác, cố gắng ngăn cản tấn công của thương hội Bách Vân!”  

 

 

Hiển nhiên, hành động của Lâm Phong vừa rồi cũng khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.  

 

 

Tuy rằng ông rất mạnh, nhưng cũng chỉ mới đột phá Tông Sư Cảnh!  

 

 

Nếu như thương hội phái ra một cường giả Võ Hồn Cảnh, ông ấy sẽ bị động, đây cũng là lý do vì sao ông ấy muốn tha cho Hoàng Phủ Vân.  

 

 

“Thực lực của con, phải nói sao đây…”  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  


 

 

“Dù sao thì những người từng gặp con đều không sống qua chiêu thứ nhất! Khác nhau ở chỗ con giết trong một giây hay muốn sỉ nhục người ta thêm mà thôi.”  

 

 

“…”  

 

 

Mọi người nghe vậy, khóe miệng giật giật.  

 

 

Nói khoác tới mức này luôn ư?  

 

 

Hay là lấy luôn danh hào của lão tổ nhà mình tặng cho Lâm Phong cho rồi.  

 

 

Trần Bắc Huyền cũng bị Lâm Phong làm cho cạn lời, nhưng ông ấy không nói gì thêm, cũng không biết nên hỏi thêm cái gì.  

 

 

Ông ấy thấy, thanh niên có chút tự tin cũng tốt…  

 

 

Khi ông ấy còn trẻ cũng như Lâm Phong!  

 

 

Đương nhiên chỉ là trước kia.  

 

 

“Tiểu Sơn, con đến dưới gốc cây hạnh ở sân sau, lấy Thanh Phong kiếm chú chôn dưới đó ra.”  

 

 

Trần Bắc Huyền đưa mắt nhìn Trần Sơn, bình tĩnh nói.  

 

 

“Chú Bắc Huyền…”  

 

 

Trần Sơn giật mình!  

 

 

Hai mươi năm trước, chú Bắc Huyền nói mình đã vô địch so với những người cùng thế hệ, cảm thấy cô đơn nên mới cất kiếm của mình đi.  

 

 

Mà bây giờ, chú Bắc Huyền lại muốn lấy kiếm bổn mạng của mình ra?  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 472


 Trần Sơn phấn khởi, lập tức chạy ra sân sau lấy kiếm!  

 

 

Những người khác có mặt nghe thấy Trần Bắc Huyền nói vậy, trong lòng cũng cực kì kích động!  

 

 

So với Lâm Phong, bọn họ vẫn thấy lão tổ nhà mình lợi hại hơn!  

 

 

Lời nói bình tĩnh, không giả vờ, không hổ với danh hiệu của ông ấy!  

 

 

“Cũng thú vị.”  

 

 

Lâm Phong vẫn khoanh tay, trong mắt xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Trần Bắc Huyền là một kiếm tu, anh cũng thế, chỉ là bây giờ còn chưa ai có thể khiến anh phải lấy kiếm ra mà thôi!  

 

 

…  

 

 

Adv

Cùng lúc đó, ở tổng bộ của thương hội Bách Vân tại thủ đô.  

 

 

Trong một căn phòng làm việc xa xỉ.  

 

 

Hội chủ Hoàng Phủ Hằng ngồi trên ghế gỗ đỏ, cầm điện thoại di động trên tay, ngơ ngác nhìn ảnh chụp.  

 

 

Trong hình, là thi thể của con trai ông ta, Hoàng Phủ Vân!  

 

 

Vết máu loang lổ, bi thương cực kì!  

 

 

“Vân… Vân Nhi!”  

 

 

Adv

Trong miệng Hoàng Phủ Hằng phát ra âm thanh khàn khàn, đôi con ngươi sâu không thấy đáy dần ướt át.  

 

 

Ông ta không tin được, con trai hôm trước còn đang bình thường, bây giờ đã là một thi thể!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nửa đời trước si mê võ đạo, mãi bảy mươi tuổi mới phá thân, cưới một người vợ, sinh ra một đứa con trai!  

 

 

Để đào tạo đứa con trai này, ông ta dùng rất nhiều công sức, coi nó như Hội chủ tiếp theo của thương hội để bồi dưỡng.  

 

 

Mà bây giờ, mọi công sức đều uổng phí!  

 

 

Con trai ông ta đã chết, hung thủ còn ngang nhiên gọi điện thoại tới mắng ông ta, khiêu khích rồi cảm ơn  

 

 

Cảm ơn cái gì?  

 

 

Cảm ơn tao sinh ra một đứa con trai cho mày giết ư?  

 

 

Khinh người quá đáng!  

 

 

“Nhà họ Trần, Trần Bắc Huyền!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nắm chặt điện thoại di động, ép cái điện thoại  

 

 

thành từng mảnh nhỏ, miệng gầm lên như dã thú.  

 

 

“Người đâu!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng hét lớn ra bên  

 

 

ngoài.  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

Hai võ giả tinh anh của thương hội Bách Vân lập tức tiến vào.  

 

 

“Tới thương hội, tập hợp tất cả các võ giả Tông Sư Cảnh lại cho tôi, theo tôi đến Vân Xuyên! Tôi muốn san bằng nhà họ Trần, đánh cho bọn họ không còn manh giáp”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng nói.  

 


 

Hai người của thương hội nghe vậy đều chấn động!  

 

 

Rốt cuộc là có chuyện gì mới khiến Hội chủ tức giận như thế?  

 

 

Chỉ là hai người họ cũng không dám hỏi, gật đầu, lập tức  

 

 

xoay người ra ngoài, tập hợp mọi người…  

 

 

Không lâu sau, mười ba vị võ đạo Tông Sư đứng chỉnh tề trước  

 

 

mặt Hoàng Phủ Hằng.  

 

 

Mười ba vị này, khí tức thâm hậu, căn cơ vững vàng!  

 

 

Người nào người đấy đều mạnh mẽ đáng sợ!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nhìn qua mười ba người, bình tĩnh nói:  

 

 

“Vừa nãy con trai tôi đã chết! Bị nhà họ Trần ở Vân Xuyên hại chết, đối phương còn phách lối gửi ảnh cho tôi, nói cảm ơn tôi, bảo tôi dẫn người tới báo thù!”  

 

 

“Cái gì?”  

 

 

Mười ba vị Tông Sư nghe vậy đều đổi sắc mặt, cảm thấy khiếp sợ.  

 

 

“Hoàng Phủ Hằng tôi đời này chưa từng thấy ai yêu cầu như thế! Nếu đối phương đã nói vậy, tôi sẽ thỏa mãn người ta luôn!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng nói một câu lạnh như băng, sau đó xoay người:  

 

 

“Mọi người theo tôi đến Vân Xuyên, diệt nhà họ Trần!”  

 

 

Bên ngoài thương hội Bách Vân.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng thống lĩnh mười ba võ đạo Tông Sư đi thẳng tới Vân Xuyên, chuyện này lập tức khiến một vài thế lực ngầm có quyền lực để ý tới!  

 

 

Trong lúc nhất thời, các thế lực lớn ở thủ đô đều bàn tán xôn xao.  

 

 

“Tình huống gì đây? Lão già Hoàng Phủ Hằng mang nhiều người tới Vân Xuyên như thế để làm gì?”  

 

 

“Căn cứ theo mật thám của tôi ở bên đó, hình như là đến nhà  

 

 

họ Trần! Có người ở đó giết con trai bảo bối của ông ta.”  

 

 

“Nhà họ Trần? Chẳng lẽ là bên Trần Bắc Huyền ở Vân Xuyên kia?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 473


Thủ đô, trong một căn tứ hợp viện được lát gạch màu xanh dương, mái ngói xanh lục.  

 

 

Một ông lão tóc bạc đang nằm trên ghế thư giãn, khép hờ hai mắt, nhàn nhã lắng nghe điệu hát nhân gian.  

 

 

Ông lão này chính là Lý Đại Long, Phó bộ trưởng Tổng Bộ chấp pháp, một cái tên rất đơn giản và tự nhiên…  

 

 

Lúc này có một người trung niên bước nhanh tới, hơi thở của người này rất mạnh, rõ ràng là một cao thủ Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Người trung niên này tên là Tôn Trọng, tổ trưởng tổ ba của Tổng Bộ chấp pháp.  

 

 

Nếu xét về thực lực và địa vị, ông ta còn cao hơn Triệu Vô Cực một bậc, ông ta cũng là một trong những cao thủ có tiếng dưới tay vua, trọng thần của nước Đại Hạ!  

 

Adv

 

Tôn Trọng vừa đi vào đã trầm giọng nói: “Ông Lý, có chuyện rồi!”  

 

 

Lý Đại Long mở mắt ra, hỏi: “Chẳng lẽ đám người nước ngoài không an phận hả?”  

 

 

“Không phải! Là chuyện trong nước!”  

 

 

Tôn Trọng kể rõ về vụ việc của thương hội Bách Vân và nhà họ Trần.  

 

 

Adv

Ông ta tạm dừng một chốc rồi lại tiếp tục nói:  

 

 

“Tuy Trần Bắc Huyền rất ngang ngược, nhưng ông ta sẽ không làm ra chuyện không lý trí như giết Hoàng Phủ Vân!”  

 

 

“Ý ông là?”  

 

 

Lý Đại Long nhíu mày.  

 

 

“Ông Lý, theo tình báo trước đó, hình như cái cậu Lâm Phong đó đang ở nhà họ Trần…”  

 

 

“Vậy nên người đã giết Hoàng Phủ Vân, lớn lối bảo Hoàng Phủ Hằng đích thân tới báo thù chắc chắn là Lâm Phong!”  

 

 

“Trong nước chúng ta cũng chỉ có Lâm Phong có thể làm ra chuyện kiêu ngạo như vậy thôi!”  

 

 

Tôn Trọng cười miễn cưỡng.  

 

 

Nghe vậy, ánh mắt Lý Đại Long khẽ chớp.  

 

 

Ông ta cũng nhức đầu với cái cậu Lâm Phong này lắm!  

 

 

Ông ta sống cũng lâu rồi, cũng gặp rất nhiều loại người khác nhau, chỉ kkhông hiểu mỗi một mình Lâm Phong!  

 

 

Tính cách vênh váo thì cũng đành, quan trọng còn mềm không được cứng không xong, chỉ khăng khăng với kiểu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.  

 

 

Điều mấu chốt là đến giờ họ vẫn chưa biết Lâm Phong đã đi đâu, sau lưng có thế lực gì trong mười năm mất tích!  

 

 

Sau một lúc trầm tư, Lý Đại Long hỏi:  

 


 

“Thương hội Bách Vân có bao nhiêu người đi?”“Hoàng Phủ Hằng dẫn đội, cộng thêm ba tông sư võ đạo… Có thể nói là cao thủ đồng loạt xuất hiện!”  

 

 

Tôn Trọng nặng nề đáp.  

 

 

“Ông nghĩ Lâm Phong có thể thắng được không?”  

 

 

Lý Đại Long lại hỏi.  

 

 

“Phải công nhận Lâm Phong có thực lực rất mạnh, thiên phú cực cao, nhưng nếu nói cậu ta có thể một thân một mình đấu lại cao thủ của thương hội Bách Vân thì tuyệt đối không thể nào!”  

 

 

Tôn Trọng khựng lại, sau đó nói tiếp:  

 

 

“Tất nhiên rồi, không loại trừ khả năng cậu ta có người hộ đạo bảo vệ… Lâm Phong kỳ quái như thế, nếu nói sau lưng cậu ta không có ai thì tôi không tin đâu!”  

 

 

“Nếu vậy thì cứ mặc kệ cậu ta đi! Người đứng sau lưng thương hội Bách Vân ấy hả, chúng ta cũng không tiện can thiệp nhiều.”  

 

 

“Mà chắc bây giờ Vũ Tình cũng tới Vân Xuyên rồi… Có vẻ cô ta rất có hứng thú với Lâm Phong.”  

 

 

Lý Đại Long nói.  

 

 

Nghe vậy, trong đầu Tôn Trọng lập tức hiện lên gương mặt quyến rũ của Tô Vũ Tình, ông ta chợt cảm thấy người mình lạnh run.  

 

 

Người phụ nữ này đúng là một yêu tinh!  

 

 

“À nhỉ, Vân Phi sao rồi?”  

 

 

Lý Đại Long đột nhiên hỏi.  

 

 

“Họ đã đến Dược Vương cốc, cụ thể điều trị thế nào còn phải đợi trao đổi thêm!”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 474


Ở nơi khác.  

 

Vân Xuyên, nhà họ Trần.  

 

 

Một nhóm võ giả nhà họ Trần đang cầm vũ khí nhiều màu sắc và hình dạng khác nhau, tập trung lại một chỗ, bày thế trận chờ quân địch.  

 

 

Trần Bắc Huyền ngồi trên chiếc ghế gỗ tử đàn chính giữa đại sảnh, ông ấy đặt tay trái trên chân, tay phải cầm một thanh kiếm còn trong vỏ, đầu kiếm chạm đất, chuôi kiếm chĩa lên trời, nét mặt bình tĩnh không gợn sóng.  

 

 

Theo như tin tức từ thủ đô, người của thương hội Bách Vân đã lên đường đi đến Vân Xuyên!  

 

 

Với tốc độ một ngày đi mấy nghìn dặm của tông sư võ đạo, họ chỉ mất một tiếng là sẽ đến nơi!  

 

Adv

 

Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một trận ác chiến!  

 

 

Do đó lúc này tất cả các thành viên nhà họ Trần đều đang cố gắng hít thở để điều chỉnh trạng thái của mình lên đến mức cao độ!  

 

 


“Chú Bắc Huyền, liệu chúng ta có thể thắng không ạ?”  

 

 

Trần Sơn không chắc chắn lắm, bèn hỏi.  

 

Adv

 

“Chú có thể ngăn cản Hoàng Phủ Hằng, còn mười ba tông sư võ đạo kia… phải dựa vào mấy đứa!”  

 

 

Trần Bắc Huyền lắc đầu đáp.  

 

 

Trần Sơn nghe vậy hết sức kinh ngạc.  

 

 

Tất cả mọi người ở đây đều là võ giả Tiên Thiên Cảnh, Hậu Thiên Cảnh và Địa Cảnh, muốn cản được mười ba tông sư võ đạo thì chẳng khác nào nói chuyện viển vông cả.  

 

 

Nghĩ tới đây, Trần Sơn dời mắt nhìn về phía Lâm Phong ở cách đó không xa nhưng lại trông thấy anh đang vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm với đám người Diệp Thiên Tâm!  

 

 

Mẹ nó!  

 

 

Bọn ông đang căng thẳng muốn chết!  

 

 

Cậu ta là đầu sỏ của tai vạ này mà vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa á?  

 

 

Trong lòng Trần Sơn tức gần chết.  

 

 

Nhưng ông ấy cũng không nói gì, chỉ dời mắt sang chỗ khác, ôm chặt tư tưởng mắt không thấy tâm không phiền để giữ cho mình bình tĩnh!  

 

 

Bởi vì ông ấy biết, dù có lại hỏi cũng sẽ chỉ nhận được một câu hời hợt của Lâm Phong:  

 

 

“Mấy chú cứ thoải mái đi, con chẳng cần tới mấy chú đâu.”  

 

 

…  

 

 

Cách đó không xa.  


 

 

Diệp Thiên Tâm đứng trước mặt Lâm Phong, đắc ý giới thiệu mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh bên cạnh mình.  

 

 

“Cậu Lâm, đây đều là thành viên cốt cán của bang Khẩu Kỹ chúng tôi. Sao, cũng ổn mà đúng không?”  

 

 

“Bang Khẩu Kỹ?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, không hiểu lão ta có ý gì.  

 

 

“Đúng vậy! Cậu Lâm, cậu quên vụ cậu bùng nổ sức mạnh thần kỳ, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật chỉ bằng một bãi nước bọt ở nhà họ Tăng rồi sao?”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhắc một câu.  

 

 

Lâm Phong nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm, hỏi:  

 

 

“Rồi sao nữa?”  

 

 

“Sau đó giới võ đạo ở Vân Xuyên đã lan truyền biệt danh Khẩu Kỹ Vương này!”  

 

 

“Sau khi bàn bạc với nhau, tôi và Tăng Tam Thủy quyết định nắm bắt cơ hội này để giương buồm ra khơi, thành lập bang Khẩu Kỹ, chiêu mộ nhân sĩ trên khắp cả nước! Hiện giờ bang Khẩu Kỹ chúng ta cũng được coi là một thế lực có tên tuổi đấy!”  

 

 

“Đương nhiên rồi! Chức bang chủ bang Khẩu Kỹ chắc chắn là của cậu đấy cậu Lâm! Tôi và Tăng Tam Thủy cùng lắm chỉ là phó bang chủ thôi!”  

 

 

Diệp Thiên Tâm cười nịnh nọt.  

 

 

“Ha ha…”  

 

 

Lâm Phong cười.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 475


Sau khi chứng kiến cảnh Lâm Phong xử gọn Lý Phúc chỉ bằng một cái tát, họ đã hoàn toàn thần phục Lâm Phong!  

 

Có một bang chủ như thế, bang Khẩu Kỹ bọn họ sao phải lo không vùng dậy nổi?  

 

 

Còn thương hội Bách Vân gì kia ấy hả?  

 

 

Sau khi được Diệp Thiên Tâm tẩy não rằng Khẩu Kỹ Vương vô địch, trong lòng họ đã coi thương hội Bách Vân chẳng là cái đách quần gì!  

 

 

“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”  

 

 

“Kính chào Khẩu Kỹ Vương!”  

 

Adv

 

Mười mấy võ giả Tiên Thiên Cảnh đồng loạt cúi người, kính nể nói.  

 

 

“…”  

 

 

Lâm Phong siết chặt hai tay, gân xanh nhô rõ trên trán.  

 

 

Anh biến thành bang chủ bang Khẩu Kỹ từ khi nào vậy?  

 

Adv

 

Bà nội cha nó, rốt cuộc là đứa nào đặt cái biệt danh trẻ trâu là Khẩu Kỹ Vương cho anh thế?  

 

 

Bên cạnh đó, Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc lộ ra vẻ mặt kì quặc, nhưng họ không nói gì cả.  

 

 

Ngược lại Tiểu Luyến Luyến rất tò mò hỏi:  

 

 

“Ba ơi, Khẩu Kỹ Vương có nghĩa là gì vậy ạ? Nghĩa là mồm miệng lanh lợi phải không ạ?”  

 

 

Nhìn dáng vẻ tò mò của con gái, Lâm Phong đột nhiên thấy hơi nhức nhức đầu.  

 

 

Mấy thứ này là sao đây?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Cửa nhà họ Trần đột nhiên bị đá văng ra từ bên ngoài.  

 

 

Ngay sau đó, một hơi thở đáng sợ ập vào từ ngoài cửa khiến mưa gió bão bùng, gió to gào thét, bầu không khí trở nên vô cùng áp lực!  

 

 

“Đến rồi!”  

 

 

Trần Bắc Huyền đứng phắt dậy, một tia sáng xẹt qua trong mắt.  

 

 

Nhóm người Trần Sơn cũng nắm chặt vũ khí trong tay, nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa.  

 

 

Tiếp theo!  

 

 

Một giọng nói lạnh thấu xương lọt vào tai mọi người.  

 

 

“Nhà họ Trần các người bảo tôi đến cơ mà? Bây giờ Hoàng Phủ Hằng tôi đã đến rồi đây… Các người định làm gì nào?”  

 

 

Lời vừa dứt, Hoàng Phủ Hằng dẫn mười ba tông sư võ đạo bước từng bước vào.  

 

 

Họ bước qua nơi nào, sàn nhà lát đá cẩm thạch cũng đều vỡ toang toác!  

 

 

Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ!  

 

 

Khi đám người Hoàng Phủ Hằng tới gần, luồng hơi thở kia càng thêm đáng sợ, khiến tất cả thành viên nhà họ Trần có mặt ở đây đều sắp thở không nổi!  

 

 

Một số người thực lực hơi yếu, ví dụ như võ giả Địa Cảnh toát cả mồ hôi lạnh, người cứ như mềm nhũn ra!  

 

 

Thật… Thật đáng sợ!  

 

 

Cứ như đang đối mặt với một nhóm thần linh vậy!  

 

 

Liệu có thật rằng họ có thể đánh lại đối thủ cấp bậc này không?  

 

 

Giờ phút này, trong lòng rất nhiều người nhà họ Trần nảy sinh cảm giác bất lực!  

 

 

Thậm chí họ còn định đầu hàng luôn cho xong, muốn hỏi xem nếu đầu hàng thì có thể giết một nửa còn chừa lại vài người cho huyết mạch Tràn gia hay không!

 

Chẳng mấy chốc.  

 

Hoàng Phủ Hằng đã dẫn mười ba cao thủ tông sư võ đạo bước tới trước mặt người nhà họ Trần.  

 

 

Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên thi thể nằm dưới đất!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 476


 Khi nhìn thấy cảnh này, mười ba cao thủ tông sư võ đạo đi theo ông ta cũng cực kì bi phẫn, vẻ mặt của họ cũng trở nên lạnh lẽo.  

 

Lũ sâu bọ nhà họ Trần lại dám giết thiếu chủ của thương hội Bách Vân bọn họ?  

 

 

“Nhà họ Trần, nên bị diệt!”  

 

 

“Nhà họ Trần, nên bị diệt!”  

 

 

Mười ba tông sư võ đạo đồng thanh nói, giọng vang vọng đến tận mây xanh, nghe đinh tai nhức óc.  

 

 

So sánh cả hai với nhau, đám người nhà họ Trần lại có vẻ nản lòng, sắc mặt nhợt nhạt, có cảm giác như đang tuyệt vọng.  

 

Adv

 

Phải làm sao đây?  

 

 

Bây giờ… nên làm gì đây?  

 

 

Mẹ nó nhìn đáng sợ quá đi mất!  

 

 

“Vù!”  

 

Adv

 

Lúc này, Hoàng Phủ Hằng dời ánh mắt lạnh như băng về phía Trần Bắc Huyền, nói gằn từng chữ một:  

 

 

“Trần Bắc Huyền, ông dám giết con tôi ư?”  

 

 

Lời này vừa được nói ra, một luồng hơi thở đáng sợ của cao thủ Võ Hồn Cảnh lập tức lan rộng khắp mọi nơi khiến tim mọi người đập nhanh hơn, cảm giác như linh hồn sắp rách ra luôn vậy!  

 

 

Cao thủ Võ Hồn đã vượt ra khỏi tầm võ đạo, cô đọng nguyên thần, tinh thần lực cực kỳ mạnh, uy thế không phải người bình thường có thể chịu đựng được!  

 

 

“Keng!”  

 

 

Lúc này, một tiếng kiếm reo giòn giã đột nhiên vang lên. Thanh Phong Kiếm trong tay Trần Bắc Huyền ra khỏi vỏ, kiếm khí rít gào bay đi!  

 

 

“Vù!”  

 

 

Một tia sáng bay tới trước, sau đó trường kiếm theo sau tựa một con rồng.  

 

 

Tia kiếm khí sắc bén kia cứ như cắt rách không gian, tấn công về phía Hoàng Phủ Hằng!  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng vung tay lên đánh tan kiếm khí dễ như ăn cháo.  

 

 

“Hoàng Phủ Hằng, nhiều lời vô ích thôi! Hôm nay Trần Bắc Huyền tôi cũng muốn được thử tuyệt chiêu của cậu.”  

 

 

Trần Bắc Huyền chĩa kiếm vào Hoàng Phủ Hằng, bình tĩnh đáp lời.  

 

 

Nghe vậy, trong mắt Hoàng Phủ Hằng có sát ý vụt qua, ông ta lập tức cười khẩy:  

 

 

“Chẳng qua chỉ là một tông sư võ đạo sơ kỳ, ông chưa xứng so chiêu với tôi đâu! Giải quyết đàn em của tôi trước rồi hẵng nói!”  

 

 

Vừa dứt lời.  

 

 

“Vù vù vù!”  

 

 

Mười ba tông sư võ đạo đồng loạt xông lên.  

 

 

Mười ba luồng hơi thở đáng sợ phóng thẳng lên trời, tựa như vòm cầu vồng mang lại cảm giác áp lực cực lớn cho mọi người ở đây!  

 

 

Thấy thế, Trần Bắc Huyền hơi nhắm mắt lại.  

 

 

Đây đâu phải con mèo hay con chó!  

 

 

Mà là mười ba tông sư võ đạo, trong đó có khoảng bốn Tông Sư hậu kỳ…  

 

 

Mười ba người hợp lực với nhau gần như có thể càn quét tất cả!  

 

 

Người nhà họ Trần đều nuốt một ngụm nước bọt, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt…  

 

 

Liệu Bắc Huyền vương có thể ngăn cản được không?  

 

 

Họ muốn xông lên hỗ trợ, nhưng với tu vi Tiên Thiên Cảnh của họ, dù có xông lên cũng chỉ chịu chết uổng mà thôi!  

 

 

Vào lúc này.  

 

 

Lâm Phong vứt vỏ hạt dưa trong tay đi, chậm rãi đứng dậy:  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 477


 Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng liếc xéo Lâm Phong, sau đó dời mắt sang nói với Trần Bắc Huyền:  

 

“Ông tưởng lôi một thằng bất tài ra chịu trận, tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Trần các ông hả?”  

 

 

Trần Bắc Huyền nhíu mày, vừa chuẩn bị trả lời.  

 

 

Thì lúc này.  

 

 

Lâm Phong búng tay một cái, đốt luôn thi thể của Hoàng Phủ Vân nằm trên đất thành tro tàn.  

 

 

Luồng khí toả ra làm cho tro cốt bay ập vào mặt Hoàng Phủ Hằng…  

 

Adv

 

…  

 

 

Giờ phút này.  

 

 

Xung quanh trở nên yên ắng.  


 

 

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!  

 

 

Adv

Người nhà họ Trần nuốt một ngụm nước bọt, không còn biết phải đánh giá Lâm Phong như thế nào nữa.  

 

 

Cậu ta đang muốn đâm đầu vào chỗ chết cho bằng được đây mà!  

 

 

“…”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng quệt tro cốt trên mặt, rồi lại nhìn bàn tay dính đầy tro cốt của mình, nhất thời không thể phản ứng gì được.  

 

 

Mười ba tông sư võ đạo cũng nghệch mặt ra, ngay sau đó thầm run rẩy trong lòng.  

 

 

Có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn thật rồi!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong mỉm cười nói:  

 

 

“Tôi chỉ làm người tốt đến cùng thôi, tôi giết con trai ông, tiện thể hoả táng giúp anh ta luôn, đây chỉ là dây chuyền phục vụ thôi, không cần cảm ơn tôi đâu!”  

 

 

“Mày… muốn chết hả!”  

 

 

Hoàng Phủ Hằng thở hắt ra một hơi, dời ánh mắt lạnh giá về phía Lâm Phong, câu từ không mạch lạc vì quá phẫn nộ.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Lâm Phong đập tay một cái, ngẫu nhiên trúng một tông sư võ đạo của thương hội Bách Vân, biến người nọ thành một đống sương máu!  

 

 

Sau đó anh làm bộ ngạc nhiên hỏi:  

 

 

“Ông vừa mới… bảo ai muốn chết?”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức im lặng.  


 

 

Người nhà họ Trần sững sờ.  

 

 

Đám người bang Khẩu Kỹ choáng váng.  

 

 

Ngay cả Hoàng Phủ Hằng cũng có vẻ kinh ngạc.  

 

 

Lúc này Lâm Phong lại vung tay lên.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Thêm một tông sư võ đạo khác bị đánh thành sương máu…  

 

 

Những cao thủ Tông Sư này không hề có một chút năng lực chống cự nào ở trước mặt Lâm Phong!  

 

 

Thậm chí họ còn chẳng biết Lâm Phong ra tay bằng cách nào…  

 

 

Anh chỉ vung tay lên thôi, “bùm”, sau đó người đã chết…  

 

 

“Tôi đang hỏi ông đó? Ông bảo ai muốn chết vậy hả?”  

 

 

Lâm Phong bước từng bước đến gần Hoàng Phủ Hằng.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng định thần lại, kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, lạnh giọng nói:  

 

 

“Thằng nhóc này hơi lạ, cậu ta biết bí pháp gì đó, mọi người xông lên cùng lúc luôn đi.”  

 

 

“Vâng, thưa hội chủ!”  

 

 

Mười một tông sư võ đạo còn lại đồng loạt gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong, chuẩn bị bao vây tấn công cùng lúc.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 478


 Trần Bắc Huyền đi tới, trầm giọng bảo.  

 

“Con nói rồi… Cứ thoải mái đi, không cần tới mọi người đâu!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh chợt bắn ra một tia sáng lạnh lẽo, anh giơ bàn tay phải mảnh khảnh của mình lên, trên tay phải trào ra một nguồn năng lượng kinh khủng.  

 

 

Năng lượng cuồn cuộn tạo thành một bàn tay khổng lồ phát ra ánh sáng vàng giữa không trung, sau đó đè thật mạnh về phía mười một tông sư võ đạo.  

 

 

Giờ phút này.  

 

Adv

 

Thời gian như thể ngưng đọng!  

 

 

Từ đôi mắt thường của những người ở đây, họ thậm chí có thể nhìn thấy không gian xuất hiện vết rách nhỏ…  

 

 

Mười một tông sư võ đạo đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn bàn tay khổng lồ phát sáng bên trên với vẻ mặt đờ đẫn, quên cả phản kháng.  

 

 

Uy áp đáng sợ ập tới khiến họ chảy máu thất khiếu, bề mặt da nứt răng rắc, trông họ y như huyết nhân vậy!  

 

Adv

 

Đây… là chiêu thức gì thế?   

 

 

Võ Hồn?  

 

 

Hay là trên Võ Hồn?  

 

 

Suy nghĩ tuyệt vọng này đồng thời hiện ra trong đầu mười một tông sư võ đạo.  

 

 

Sau đó.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Một tiếng nổ nặng nề vang lên!  

 

 

Cơ thể của mười một tông sư võ đạo nổ tung cùng một lúc, biến thành một đống sương máu ngay trước mắt bao người.

 

Tĩnh!  

 

Vô cùng yên tĩnh!  

 

 

Một chưởng giết chết mười một vị võ đạo tông sư, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì làm gì có ai dám tin?  

 

 

Mấy người nhà họ Trần chết lặng!  

 

 

"Con rể, con rể tôi lại mạnh đến vậy! Tôi cứ nghĩ cậu ta là gà, hoá ra tôi mới là gà sao?"  

 

 

Trần Sơn tự lẩm bẩm.  

 

 

"Võ Hồn Cảnh ba mươi tuổi? Hay là. . ."  

 


 

Trần Bắc Huyền nhíu mày, thực sự không nhìn thấu được thực lực của Lâm Phong.  

 

 

"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"  

 

 

"Khẩu Kỹ Vương mạnh quá!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm và đám nhóc bên cạnh hét lớn tạo uy danh!  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì khóe miệng khẽ giật, tức giận mắng đám Diệp Thiên Tâm:  

 

 

"Câm miệng cho tôi! Tôi không phải khẩu kỹ vương gì hết! Còn dám bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi sẽ đánh chết hết mấy người."  

 

 

Đám Diệp Thiên tâm bỗng im bặt.  

 

 

Mà đúng lúc này, một luồng khí tức mênh mông bỗng lan khắp bốn phía, làm cho mọi người nổi cả da gà mà vẫn chưa hết run!  

 

 

Là Hoàng Phủ Hằng!  

 

 

Vẻ mặt ông ta vô cùng dữ tợn, chẳng hay trong tay đã xuất hiện một đại ấn màu vàng từ lúc nào  

 

 

Đại ấn màu vàng lóe ra ánh sáng vàng nhạt, trên đó xuất hiện các tia linh vận, nhìn vô cùng thần kỳ, luồng khí tức mênh mông tràn ra từ đại ấn!  

 

 

"Hử? Một món linh khí?"  

 

 

Lâm Phong dừng bước, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.  

 

 

Hoàng Phủ Hằng là một võ giả, tại sao trong tay lại có linh khí?  

 

 

Có phải chuyện này đồng nghĩa với việc sau lưng Hoàng Phủ Hằng vẫn còn sự tồn tại của tu tiên giả?  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 479


 

Ông ấy không hề do dự, nắm lấy Thanh Phong Kiếm rồi nhảy lên đứng cạnh Lâm Phong, muốn kề vai sát cánh chiến đấu cùng Lâm Phong!  

 

 

"Ông biết đại ấn này sao ?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Đâu chỉ biết. . . Đại ấn màu vàng này là một món pháp bảo rất mạnh!"  

 

 

"Nghe nói đây là thứ mà một vị cao nhân tặng cho thương hội Bách Vân để làm báu vật trấn hội! Chuyện thương hội Bách Vân có thể làm ăn phát đạt có liên quan rất lớn đến cái ấn này."  

 

Adv

 

"Ấn này không chỉ có thể điều động linh khí thiên địa xung quanh cho bản thân sở dụng, mà còn có thể tự động tìm địch, không gì không phá được, có thể dễ dàng đập nát một ngọn núi!"  

 

 

"Cậu cũng mạnh thật đấy, có thể khiến Hoàng Phủ Hằng phải dùng đến thứ này!"  

 

 

Trần Bắc Huyền nhanh chóng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy, trong lòng dấy lên sự hứng thú.  

 

Adv

 

Nói như vậy thì chắc chắn vị cao nhân đó là một tu tiên giả!  

 

 

Hấp Tinh đại pháp của anh chỉ có tác dụng với tu tiên giả, nếu như tu tiên giả này có thể tự tìm đến cửa thì hay rồi!  

 

 

Những người khác nghe thấy Trần Bắc Huyền giới thiệu, chợt cảm thấy hoảng loạn!  

 

 

Bọn họ vừa mới nhìn thấy Lâm Phong tàn sát xung quanh, trong lòng sôi trào nhiệt huyết, cảm thấy được tiếp thêm động lực!  

 

 

Trần Sơn reo lên con rể tốt, con rể tốt liên tục!  

 

 

Không ngờ chỉ trong giây lát, tình thế đã xoay chuyển!  

 

 

Hoàng Phủ Hằng là cường giả Võ Hồn Cảnh!  

 

 

Một vị cường giả Võ Hồn Cảnh còn nắm giữ món pháp bảo đáng sợ như vậy thì sức chiến đấu phải khủng bố cỡ nào chứ?  

 

 

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!  

 

 

Bởi vì chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi, bọn họ đã cảm thấy khó thở!  

 

 

"Lâm Phong! Tao thật sự không ngờ, ở một nơi hẻo lánh như Vân Xuyên lại có người như mày!"  

 

 

Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ông ta nói tiếp:  

 

 

"Ồ? Bây giờ ông mới biết hả?"  


 

 

Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

"Sắp chết đến nơi mà mày còn giả vờ giả vịt với tao?"  

 

 

Hoàng Phủ Hằng cười lạnh, khắp khuôn mặt toát lên sát ý!  

 

 

Lần này ông ta không chỉ có mất đi con trai, mà còn mất mười ba vị võ đạo tông sư, có thể nói là tổn thất nặng nề!  

 

 

Ông ta nhất định phải xử lý Lâm Phong, tiêu diệt nhà họ Trần, lúc đó mới có thể xoá bỏ nỗi uất hận trong lòng, lấy lại thể diện!  

 

 

Cho nên vì để chắc chắn, ông ta đã dùng bảo vật trấn hội!  

 

 

"Kim Cang Ấn, lên!"  

 

 

Hoàng Phủ Hằng ném đại ấn trong tay lên trời, trong miệng lẩm bẩm khẩu quyết vừa thần bí vừa kỳ dị.  

 

 

“Ong ong."  

 

 

Kim Cang Ấn toả sáng rạng rỡ, hút hết tất linh khí trời đất xung quanh vào trong như đang cắn nuốt.  

 

 

Mà theo từng luồng linh khí thiên địa hút vào, Kim Cang Ấn vốn chỉ dài khoảng một bàn tay đã biến lớn trong nháy mắt!  

 

 

Khí tức đáng sợ tràn ra đã hất tung ngói trên trần nhà, để lộ một khoảng trời âm u!  

 

 

"Trấn!"  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom