Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 495


 Một lúc sau cô bé mới bình tĩnh lại, dụi mắt nói:  

 

“Anh cút ngay! Mẹ tôi đồng ý nhưng tôi thì không! Ai muốn gả cho người âm hiểm như anh! Nằm mơ đi, dù tôi có gả cho mèo cho chó cũng không gả cho anh!”  

 

 

Ngô Tề nghe vậy, nụ cười lập tức biến mất, lạnh lùng nói:  

 

 

“Trần Y Thủy, em đừng không biết điều. Ngô Tề anh coi trọng em là phúc khí của em, của nhà họ Trần! Em đừng vì xúc động nhất thời mà khiến cả nhà gặp họa.”  

 

 

Nghe vậy, Trần Y Thủy lập tức câm miệng, gương mặt tái nhợt.  

 

 

Adv

Trong một lần dạo phố, cô bé tình cờ gặp phải Ngô Tề này.  

 

 

Ngô Tề thấy cô bé, hai mắt phát sáng, đùa giỡn linh tinh, nói muốn ngủ với cô bé, muốn trở thành người đàn ông đầu tiên…  

 

 

Trần Y Thủy ghét nhất mấy kẻ ác độc ăn chơi trác táng này, chỉ cảm thấy phiền muốn chết, nên nghiêm túc từ chối, quay về gia tộc.  

 

 

Vốn tưởng chuyện đó rất bình thường, dù sao với dung mạo của cô bé, có con trai tới gần là bình thường, Ngô Tề tương đối ghê tởm mà thôi.  

 

Adv

 

Không ngờ rằng, hôm sau Ngô Tề dẫn cả đám cao thù võ đạo tới nhà họ Trần, ép đặt sính lễ nói muốn cưới cô bé.  

 

 

Từ hôm đó trở đi Trần Y Thủy mới biết thân phận của hắn ta.  

 

 

Cháu trai ruột của thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái ở Thập Vạn Đại Sơn!  

 

 

Trần Y Thủy không biết Thanh Thành Kiếm Phái mạnh tới mức nào, nhưng một tông môn lánh đời thì sao mà yếu được?  

 

 

Đồng thời từ vẻ mặt cung kính của ba mẹ có thể chứng minh được Ngô Tề này cao quý hơn mình tưởng!  

 

 

Kinh khủng hơn là vì để kết thân với Ngô Tề, mẹ cô bé không để ý đến lời phản đối của con gái, không hề do dự mà đồng ý hôn sự này.  

 

 

Tuy rằng ba cô bé yêu thương nhưng cũng không dám đắc tội Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

Tối hôm nay cô bé đứng đây nói chuyện với Ngô Tề cũng do mẹ sắp xếp!  

 

 

Mẹ vốn là đệ tử ngoại môn của Dược Vương cốc, lần này từ bên đó về, Ngô Tề cũng nhất định đòi đi theo.  

 

 

Cô bé hỏi mẹ tối thế này rồi còn dẫn Ngô Tề về làm gì?  

 

 

Mẹ cô bé nói là để nhân lúc trời tối mát mẻ, hai người đi dạo nói chuyện, xúc tiến tình cảm một chút.  

 

 

Trần Y Thủy vốn từ chối, nhưng lại nghĩ sao không nhân cơ hội này nói rõ ràng với Ngô Tề?  

 

 

Sau đó mới có chuyện ban nãy xảy ra.  

 

 

Hai người chưa nói được mấy câu, Ngô Tề đã động tay động chân muốn cởi đồ cô bé, ngủ chung, còn nói linh tinh gì đó, lên giường vân vân…  

 

 

Nghĩ tới đây, Trần Y Thủy cắn chặt môi, gương mặt càng tái hơn.  

 

 

Nên làm gì bây giờ?  

 

 

Mẹ vẫn luôn nịnh nọt người thanh niên này, ba thì không dám đắc tội Thanh Thành Kiếm Phái, nhà họ Trần mạnh như vậy cũng mong manh trước mặt Ngô Tề…  

 

 

Mà theo lời Ngô Tề vừa nói, nếu tối nay mình từ chối thì hắn ta sẽ trả thù nhà họ Trần!  

 

 

“Anh tha cho tôi đi… Còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn tôi nhiều, vì sao anh mãi không buông tha cho tôi?”  

 

 

Giọng nói của Trần Y Thủy mềm nhũn, thậm chí còn như đang cầu xin.  

 

 

“Em nói không sai, người đẹp hơn em có nhiều! Nhưng anh lại muốn từ từ thử từng người một, em nói có đúng không?”  

 

 

Ngô Tề biết phòng tuyến nội tâm của Trần Y Thủy đã bị phá vỡ, trong lòng không khỏi đắc ý.  

 

 

Với thân phận cao quý của hắn ta, đối phó với một cô gái của thế gia võ đạo nơi phàm tục cũng dễ dàng.  

 

 

Hắn ta chỉ cần uy hiếp là có thể dễ dàng thực hiện được!  

 

 

Biện pháp như thế lần nào cũng ổn!  

 

 

Còn cưới Trần Y Thủy ấy à?  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 121: Phải biết là


Giờ khắc này, ất cả mọi người ở bên trong đều kinh hãi!

Hai nhân vật cấp đại lão Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai lại càng lạnh lẽo. toàn thân, có chút không biết phải làm sao

Phải biết là, hai người bọn họ không phải là hạng người bình thường gì.

Một người Địa Cảnh hậu kỳ, một người Địa Cảnh trung kỳ, là kẻ mạnh hàng đầu trong thành phố Kim Lăng!

Nhưng bây giờ, đây được coi là cái gì?

Chỉ là hoa mắt một cái mà thôi, hai người bọn họ đã bị thanh niên trước mặt này dễ dàng tóm lấy cổ, còn không có chút sức chống trả nào?


Cho nên, thực lực của thanh niên này mạnh đến mức nào? “Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói của Đàm Thiên Hồng run rẩy.

Thân là đường chủ của Tam Khẩu Đường đệ nhất, cao thủ siêu cấp Địa Cảnh hậu kỳ, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người có muốn sống hay không?"

Lâm Phong tiện tay ném hai người xuống đất.

Sau đó mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lâm Phong lại ngồi lên ghế sô pha một lần nữa, chậm rãi rót một ly rượu chát.

Thuấn....

Thuấn di?

Ực!

Mọi người nuốt nước miếng, da đầu cũng tê dại!

Phóng tầm nhìn ra cả thành phố Kim Lăng lớn như, bọn họ tuyệt đối đều là kẻ ác trong số những kẻ ác, nhưng bây giờ thật sự có chút không biết làm sao.

"Tiền bối, lời vừa nấy của ngài là có ý gì?"


Không hổ là đệ nhất đường chủ, rất nhanh Đàm Thiên Hồng đã bình tĩnh lại, cung kính hỏi.

Bây giờ ông ta đối với chuyện mà Lâm Phong nói là hoàn toàn tin tưởng không chút nghỉ ngờ nào!

Tư Đồ Hạo chết rồi!

Toàn bộ tinh nhuệ của Đệ Nhị Đường Khẩu đều bị Lâm Phong trước mặt tùy ện hủy diệt!

Mặc kệ sau này như thế nào, thứ mà bây giờ ông ta có thể làm chính là nhượng bộ!

"Muốn sống thì làm chó săn của tôi, không muốn sống, vậy thì bây giờ tôi sẽ tiễn các người đi cùng với Tư Đồ Hạo."

Lâm Phong uống một ngụm rượu đỏ rồi nhàn nhạt nói. Nghe thấy lời này, đám người Đàm Thiên Hồng đều trầm mặc.

Làm chó săn của đối phương?

Tính làm nhục của hai chữ này quá lớn, hoàn toàn là không coi bọn họ ra gì.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 496


 “Thế này nhé, tối nay em theo anh. Anh sẽ nhanh thôi, chỉ cần mười phút, sau mười phút anh sẽ rời đi, đồng thời đảm bảo sau này không quấy rầy em nữa, được chứ?”  

 

Trên mặt Ngô Tề lộ ra chút dịu dàng.  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy, đôi môi trắng bệch, không trả lời.  

 

 

Khóe miệng Ngô Tề nhếch lên.  

 

 

Hắn ta biết thời cơ đã đến, cô bé trước mắt đã bị mấy câu nói của hắn ta đánh bại!  

 

 

Adv

Hiện tại hắn ta chỉ cần cởi đồ của Trần Y Thủy ra, sau đó đẩy ngã là được…  

 

 

“Ngoan, anh nhanh thôi, mười phút là xong rồi.”  

 

 

Ngô Tề vừa nói vừa kéo cái nơ con bướm trên cổ Trần Y Thủy.  


 

 

“Không… không được!”  

 

 

Adv

Trần Y Thủy lấy lại tinh thần, đẩy Ngô Tề ra.  

 

 

Ngô Tề thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng, lạnh như băng nói:  

 

 

“Mẹ nó con kĩ nữ này, cho thể diện còn không biết xấu hổ, mày có tin tao chỉ cần nói một câu là có thể khiến toàn bộ nhà họ Trần mày chết không có chỗ chôn không?”  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy, tuyệt vọng cùng cực.  

 

 

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai cô bé.  

 

 

“Hả? Mày gớm thế cơ à?”  

 

 

Trần Y Thủy và Ngô Tề lập tức quay đầu nhìn lại.  

 

 

Lúc thấy Lâm Phong chậm rãi đi tới, Trần Y Thủy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó uất ức bật khóc.  

 

 

Nước mắt rơi như mưa, cực kì đau lòng.  

 

 

“Hu hu…”  

 

 

Trần Y Thủy nghẹn nào, cảm thấy trong lòng khó chấp nhận vô cùng.  

 

 

Vì sao?  

 

 

Vì sao lần nào mình thê thảm nhất cũng sẽ gặp phải anh rể?  


 

 

“Khóc cái gì? Có anh đây, đi ra sau lưng anh.”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày nói.  

 

 

Trần Y Thủy do dự một lát, rồi đi ra sau lưng Lâm Phong.  

 

 

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Ngô Tề lạnh như băng. Trần Y Thủy là cô gái mà hắn ta nhắm tới!  

 

 

Nhưng bây giờ cô gái đó lại trốn sau lưng một người đàn ông khác! Thế này chẳng khác nào dí mặt hắn ta xuống đất mà cọ!  

 

 

“Mày là ai? Đi lo chuyện bao đồng thế?”  

 

 

Ngô Tề lạnh lẽo hỏi.  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong tát một cái, khiến mặt Ngô Tề sưng vù lên như đầu heo, khóe miệng hắn ta phồng lên một chút rồi nhổ ra mấy cái răng.  

 

 

“Mày tính làm gì nào? Tao xía vào thì mày làm gì được tao?”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Ngô Tề chỉ vào Lâm Phong, cả người run lên vì tức giận.  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 122: Quả cầu nhỏ màu vàng


Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi động.

Đây không thể nghi ngờ được là một cơ hội đánh lén rất tốt, nhưng hai người bọn họ vừa rồi quả thực là đã bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn chột dạ.

"Quả cầu nhỏ màu vàng này cũng là đồ cổ à?"

Lâm Phong lấy ra một quả cầu vàng nhỏ từ bên trong bình cổ trên kệ, quay người lại nhàn nhạt hỏi.

Đàm Thiên Hồng không hiểu ý tứ trong hành động này của Lâm Phong, ông †a cười khan một tiếng nói:

"Tư Đồ Hạo rất thích thu thập những thứ này, tôi nghĩ có lẽ là đồ cổi" "Đồ tốt như vậy, tôi tặng cho ông nhé?” Lâm Phong nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói.

Không biết tại sao, Đàm Thiên Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì trong lòng run rẩy.

Một nỗi sợ hãi cực lớn xông lên đầu trong nháy mắt. Cậu ta muốn giết mình! Cậu ta muốn giết mình!

Đàm Thiên Hồng có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này khiến chân ông ta nhữn ra, quỳ thẳng xuống đất.

Mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống kia, Lâm Phong đã bắn quả cầu nhỏ màu vàng trong tay ra.

"Vút!"

Quả cầu vàng nhỏ bay sượt qua đỉnh đầu của Đàm Thiên Hồng, làm vỡ đầu của một vị võ giả Hoàng Cảnh đứng ở sau lưng.

“Rầm!"

Máu tươi hòa lẫn vật chất màu trắng bản lên mặt Chu Vân Mai ở bên cạnh.

"A!!!"

 Chu Vân Mai hét rầm lên.

Thân thể nở nang run rẩy kịch liệt, cuống quýt lau chùi máu và óc ở trên mặt, run rẩy đến mức da gà trên người đều nổi hết cả lên.

“Xin lỗi, tôi tiện tay bắn ra, không ngờ uy lực của quả cầu nhỏ này lại lớn như thết”

Trên mặt Lâm Phong hiện đầy vẻ áy náy.

Nhìn thấy một màn này, đầu óc của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trống rỗng, cả người đều tê rần!

Là thật sự sợ hãi! Người này hoàn toàn không ra chiêu như lẽ thường!

Ở trong mắt anh, mạng người giống như một món đồ chơi vậy, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!


“Cho nên, lời tôi vừa mới nói các người suy nghĩ thế nào rồi?” Lâm Phong lặp lại vấn đề vừa nãy.

"Tiền bối, sau này tôi chính là chó săn của ngài!"

Đàm Thiên Hồng không chút do dự nói.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy trên trán ông ta đã đổ một lớp mồ hôi lạnh

Sắp bị dọa đến đái ra quần rồi!

Vừa rồi nếu như không phải quỳ xuống, vậy thì người bị nổ đầu chính là ông tat

"Chúng tôi cũng là chó săn của ngài!"

"Chúng tôi đều là chó săn của !"

Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy.

Chu Vân Mai lau sạch vết dơ trên mặt, uốn éo cái mông to đi tới chỗ Lâm Phong, giơ tay khoác lên bả vai của Lâm Phong, gương mặt đào hoa nặn ra một nụ cười:

"Tiền bối. .. Ngài thật là lợi hại, em rất thích."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 497


 

Khi thấy Lâm Phong đứng ra giúp mình, Trần Y Thủy cực kỳ cảm động.  

 

Nhưng sau khi cảm động, cô bé lại bắt đầu sợ hãi.  

 

 

Bởi vì Ngô Tề có địa vị quá cao!  

 

 

Mặc dù hồi ban ngày cô bé đã thấy Lâm Phong bùng nổ sức mạnh giết cả đoàn người thương hội Bách Vân, nhưng dù thương hội Bách Vân có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là thế lực dưới nhân gian.  

 

 

Thế lực nhân gian làm sao bằng những tông môn lánh đời này!  

 

 

Nếu Ngô Tề trả thù, hậu quả sẽ khó có thể lường được.  

 

Adv

 

Lúc này Ngô Tề giãy giụa bò dậy, lau vết máu trên khoé miệng, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt căm thù, lạnh giọng nói:  

 

 

“Mày dám đánh tao á! Mày có biết tao là ai không hả?”  

 

 

“Ồ, mày là ai? Nói nghe thử xem nào?”  

 

 

Lâm Phong nhếch môi.  

 

 

Adv

Anh thích mấy người chủ động báo hoàn cảnh gia đình kiểu này lắm.  

 

 

“Tao là đệ tử chân truyền của Thanh Thành Kiếm Phái, ông nội tao là thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái! Tao là đứa cháu trai duy nhất của ông nội tao!”  

 

 

Ngô Tề nói rõ từng câu từng chữ.  

 

 

Với nét mặt lạnh lùng, hắn ta tưởng rằng mình báo ra lai lịch, thanh niên trước mặt này chắc chắn sẽ biết sợ quỳ xuống xin tha, mặc cho hắn ta chà đạp!  

 

 

Ai ngờ Lâm Phong lại cười khinh:  

 

 

“Thanh Thành Kiếm Phái? Chưa nghe nói bao giờ! Có điều mày chỉ là một thằng bất tài Hậu Thiên Cảnh tầng một mà cũng có thể là đệ tử chân truyền, chắc Thanh Thành Kiếm Phái này cũng yếu như sên, không đỡ nổi một đòn quá!”  

 

 

“Mày dám sỉ nhục tông môn tao à? Mày đang làm trái ý trời đấy, mày muốn rước hoạ lớn cho mày và thế lực sau lưng mày ư! Cả cái nước Đại Hạ này sẽ không có ai có thể cứu mày đâu!”  

 

 

Ngô Tề tức giận quát.  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Lâm Phong đạp Ngô Tề té ngã, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Mạnh miệng thì ai cũng biết cả!”  

 

 

“Tao cho mày một cơ hội để gọi người!”  

 

 

“Gọi người lợi hại nhất, trâu bò nhất của Thanh Thành Kiếm Phái chúng mày lại đây, tao sẽ ở đây chờ! Nếu có thể chịu được một cái tát của tao thì coi như tao thua!”  

 

 

“Mày…”  

 

 

Ngô Tề vừa kinh ngạc lại vừa ngờ vực nhìn Lâm Phong, không hiểu anh có ý gì?  

 

 

Chẳng lẽ Lâm Phong đang đùa cợt hắn ta?  

 

 

Chắc chắn là vậy rồi!  

 

 

Nếu hắn ta dám gọi điện kêu người thì chắc chắn sẽ bị Lâm Phong đánh một trận tơi bời!  

 

 

“Tao bảo mày gọi người đấy, mày không hiểu hả?”  

 

 

Giọng điệu của Lâm Phong lạnh hẳn đi, anh nhấc chân đạp lên mặt Ngô Tề.  

 

 

Ngô Tề đau tới mức la á á.  

 

 

Nhưng so với cảm giác đau về mặt thể xác, lòng hắn ta mới là đau nhất!  

 

 

Một người có địa vị cao, chẳng khác nào vua chúa ở nhân gian như hắn ta đã bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy đâu?  

 

 

“Anh… Anh rể, hay là mình thôi đi!”  

 

 

Trần Y Thủy ở cạnh đó sợ hú hồn hú vía.  

 

 

Mặc dù anh rể rất tàn nhẫn, cô bé rất thích, nhưng Ngô Tề có lai lịch không tầm thường, tới lúc đó phải thu dọn tàn cuộc bằng cách nào đây chứ!  

 

 

“Thôi gì mà thôi? Ngoan ngoãn đứng đó xem đi!”  

 

 

Lâm Phong cau mày nói.  

 

 

“Dạ…”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 123: Một bên khác


Lâm Phong suy nghĩ chốc lát, vẫn tiến lên điểm nhẹ vào lồng ngực của mỗi một người trước mặt một cái, sau đó nói:

"Mạch sống của các người đều bị tôi đặt một cấm chế nhỏ rồi, cho nên tốt nhất đừng có làm ra chuyện ngu ngốc gì, nếu không chỉ cần một suy nghĩ của tôi thôi là cũng có thể lấy mạng của các người đấy!"

"Vâng! Tiền bối!"

"Vâng, tiền bối!"

Đám người Đàm Thiên Hồng cung kính nói.

"Ngoài ra, bây giờ tôi cần một lượng lớn đạn linh bạo, các người đi tìm cho. tôi! Ai tìm được nhiều nhất tôi sẽ thưởng lớn!"

Lâm Phong nói. Đạn linh bạo?

Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai nghỉ ngờ trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, vội vàng gật đầu đồng ý.

Lâm Phong hài lòng gật đầu, sau đó dặn dò mấy câu đơn giản, để lại phương thức liên hệ xong thì rời khỏi biệt thự.

Thật ra thu phục những người này của Tam Khẩu Đường chỉ là anh thuận tay làm mà thôi, cũng không để ý quá nhiều.

Đợi sau khi Lâm Phong rời khỏi. Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai mới bò từ dưới đất dậy. Sắc mặt đám người âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.


Hơn nửa đêm chạy tới đây, sau đó lại biến thành chó săn của người khác một cách kỳ lạ, chuyện này ai có thể chịu nổi chứ?

"Đại ca, câu nói vừa rồi của anh ta là thật à? Cứ tùy tiện ấn mấy cái như thế là có thể động tay động chân vào mạch sống của chúng ta?"

Chu Vân Mai hỏi.

"Người này thâm sâu khó lường, không chỉ là cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa còn biết thuật bàng môn tà đạo! Lời cậu ta nói chúng ta thà tin chứ không thể không tin!"

Đàm Thiên Hồng trâm giọng nói.

Đúng vào lúc này, một võ giả Huyền Cảnh hậu kỳ tức giận nói.

"Đại đường chủ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải làm chó săn cho anh ta sao? Chuyện này quá nhục nhã! Ban đầu cho dù là ba gia tộc lớn Giang, Lý, Tân muốn

thu mua chúng ta, chúng ta đều không đồng ý!"

"Không sai! Nếu như chuyện này bị người của Long Môn Đường, Tạc Thiên Bang biết được, vậy thì Tam Khẩu Đường chúng ta còn mặt mũi nào nữa?"

"Đại đường chủ, ông nhất định phải nghĩ cách đối phó! Chúng ta đều là cao thủ võ đạo, làm sao có thể làm con chó của người khác được chứ!"

Chu Vân Mai suy nghĩ chốc lát, sau đó cũng nói:

“Đại ca, hay là chúng ta báo cáo lại chuyện này với Huyền Linh Môn?”

"Tạm thời vẫn chưa cần thiết! Huyền Linh Môn người nào người nấy đều cực kỳ ngạo mạn, không tốt hơn thanh niên này bao nhiêu đâu!"

"Hơn nữa chúng ta chỉ mượn danh tiếng của Huyền Linh Môn để lôi kéo Đại Kỳ mà thôi, muốn để bọn họ phái cao thủ ra giúp đỡ gần như là không thể nào!"

Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, lại nói: "Được rồi! Chuyện đến nước này rồi thì mọi người cũng đừng tức giận nữa!"

"Bây giờ các người cứ nghe lời đi tìm đạn linh bạo trước đi, có thể tìm thấy thì là tốt nhất, không tìm thấy cũng không sao."

"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm y sư Gia Cát, xem xem rốt cuộc mạch sống của

chúng ta có xảy ra vấn đề không, nếu như chứng minh được là tên nhóc kia chỉ dọa chúng ta, vậy thì dễ xử lý hơn rất nhiều!"

Một bên khác, Lâm Phong vừa đi vừa lấy đạn linh bạo ra, sau đó quan sát thật kỹ.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Anh phát hiện phù văn ở bên trên đạn linh bạo không hề phức tạp, chỉ là phá hủy được điểm bố trí ở giữa là có thể dễ dàng hóa giải được phù văn.

Nghĩ tới đây, ngón tay của Lâm Phong khế vuốt vào điểm trung tâm của đạn linh bạo.

"vùt

Đá linh bạo phát ra một chùm ánh sáng yếu ớt trước, sau đó lại lập tức tối lại.

Phù văn khắc ở mặt bên ngoài lập tức mất tác dụng. Thấy vậy, Lâm Phong bất giác cười lên. Một viên linh thạch hoàn hảo cứ như vậy tới tay rồi!

Xem từ góc độ linh khí mong manh này, đây có lẽ là một viên linh thạch cấp thấp!

Nhưng cho dù là linh thạch cấp thấp thì ở thời đại mạt pháp này cũng đã cực kỳ trân quý rồi!

"Viên linh thạch này đã không còn tác dụng gì với mình nữa rồi!"

"Có điều bây giờ Tiểu Dao vẫn chưa thể tu luyện, mình có thể lợi dụng viên linh thạch này để giúp Tiểu Dao khai thông kinh mạch đại huyệt, tăng cường thể chất cho Tiểu Dao!"

Lâm Phong lẩm bẩm.

Khoảng một phút sau, Lâm Phong trở về tới cửa nhà.

Bây giờ đã là hơn chín giờ tối rồi, trên trời bóng đêm mờ mịt, mấy ngôi sao. lấm tấm điểm quanh vầng trăng bạc, tạo một loại cảm giác mông lung mờ ảo.

Lúc này.

Lâm Phong khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi máu tanh.

Anh tìm men theo mùi máu tanh, kết quả lại phát hiện có một vũng máu ở dưới cây hạnh trong vườn raul

“Tình huống gì đây? Gần đây có lẽ đã không còn người nữa rồi! Chẳng lẽ lại là đội phá dỡ? Có lẽ không phải đâu... Tam Khẩu Đường đã bị mình thu thập hết rồi!"

Lâm Phong tự lẩm bẩm.

Dựa vào thái độ chuyện không liên quan tới mình thì bỏ qua một bên, anh lắc. đầu chuẩn bị về phòng đi ngủ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 498


 Nếu anh ấy không phải anh rể của mình thì tốt biết bao!  

 

Trong lòng Trần Y Thủy vừa phức tạp lại vừa bối rối, cô bé biết tình cảm mình dành cho Lâm Phong là sai, nhưng lúc này cô bé thật sự không thể kiềm chế được.  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

“Thịch thịch thịch!”  

 

 

Bỗng có tiếng bước chân vang lên từ trong trang viên nhà họ Trần.  

 

 

Là Trần Sơn nghe thấy tiếng động nên dẫn theo mấy vệ sĩ chạy ra.  

 

Adv

 

Bên cạnh Trần Sơn còn có một người phụ nữ, bà ta bó cao mái tóc đen, dáng người cao gầy nhưng đầy đặn, cao khoảng một mét bảy!  

 

 

Gương mặt bà ta quyến rũ, hồng hào, cần cổ còn ướt như thể vừa mới tắm xong.  

 

 


Người này chính là mẹ vợ của Lâm Phong, Trương Diệu!  

 

 

Ban ngày bà ta có việc ở Dược Vương cốc nên không về gấp được, đến tối mới về nhà họ Trần…  

 

 

Adv

“Bác gái ơi, cứu cháu với! Mau cứu cháu với!”  

 

 

Ngô Tề nhìn thấy Trần Sơn và Trương Diệu dẫn người tới mà cứ như thấy cứu tinh, lập tức kích động hô to.  

 

 

Còn Trần Y Thủy nhìn thấy ba mẹ mình tới thì hơi lo lắng nắm lấy cánh tay Lâm Phong, trong mắt có vẻ sợ hãi.  

 

 

“Cậu đang làm gì vậy? Mau thả cậu Ngô ra đi chứ!”  

 

 

Khi thấy Ngô Tề bị Lâm Phong giẫm dưới chân, Trương Diệu chợt nói thầm không ổn, lập tức nói thật lớn tiếng:  

 

 

“Diệu Diệu, cậu ấy là con rể lớn của em, Lâm Phong!”  

 

 

Trần Sơn đứng bên cạnh nói nhỏ.  

 

 

Nghe vậy, mặt Trương Diệu khẽ biến sắc.  

 

 

Lúc nãy ở trên giường, bà ta cũng đã nghe Trần Sơn kể chuyện hồi ban ngày một lần.  

 

 

Khi nghe nói Lâm Phong rất mạnh, đánh cho thương hội Bách Vân bầm dập, lòng bà ta vừa rất kích động mà cũng rất vui, nghĩ thầm cuối cùng mình cũng có đứa con rể lợi hại!  

 

 

Nhưng ai ngờ nhoáng cái đứa con rể lợi hại này đã quay sang đánh Ngô Tề của Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

“Chắc hẳn đây là dì nhỉ?”  

 

 

Mặc dù Lâm Phong chưa gặp Trương Diệu, nhưng trước đó Y Nặc cho anh xem ảnh nên anh vừa gặp đã nhận ra ngay.  

 

 

“Nếu cậu biết tôi là ai thì sao vẫn chưa chịu thả cậu ấy ra nhanh lên!”  

 


 

Trương Diệu hít sâu một hơi, cố giữ cho mình bình tĩnh.  

 

 

“Nếu dì đã lên tiếng thì cháu phải nể mặt dì rồi!”  

 

 

Lâm Phong gật đầu, sau đó lấy mũi chân di lên lòng bàn tay Ngô Tề thật mạnh, tới khi hắn ta toát mồ hôi lạnh vì đau, anh mới bỏ chân ra.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Đám người nhà họ Trần vô cùng khiếp sợ, nhưng vì biết Lâm Phong rất lợi hại nên không dám bép xép!  

 

 

Có chuyện lớn rồi!  

 

 

Lần này có chuyện lớn thật rồi!  

 

 

Cái thằng chuyên gây rắc rối Lâm Phong này mới đắc tội thương hội Bách Vân hồi ban ngày, bây giờ lại tiếp tục đánh người của Thanh Thành Kiếm Phái!  

 

 

Người nhà họ Trần hãi hùng khiếp vía, ngay cả chân cũng hơi nhũn ra.  

 

 

“Người này là ai? Là người của nhà họ Trần à?”  

 

 

Đúng lúc này, Ngô Tề giãy giụa bò từ dưới đất dậy, lạnh giọng hỏi Trương Diệu.  

 

 

“À…”  

 

 

Ánh mắt Trương Diệu khẽ chớp, bà ta do dự không trả lời ngay.  

 

 

Nếu là trước đó, bà ta nhất định sẽ kiêu ngạo nói Lâm Phong là con rể lớn của mình, nhưng bây giờ bà ta không dám nói ra lời này.  

 

 

“Dù bà không chịu nói thì tôi cũng đoán được!”  

 

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 124: Hai bên anh đánh tôi lùi


Trong rừng cây nhỏ tối tăm.

Có một đám võ giả đang đánh nhau kịch liệt.

Hai bên anh đánh tôi lùi.

Từng quyền chạm đến thịt, từng chiêu có thể giết người.

Dưới tác động của từng cú va chạm, hơn chục cây Bạch Dương gần đó đều bị chặt đứt thành từng đoạn, cành lá vương vãi khắp mặt đất, khiến cảnh vật trong tầm mắt trở nên hỗn loạn.

"Huyết Thủ Nhân Đồ, tôi khuyên ông một câu, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ ông còn giữ được một mạng! Nếu không, đêm nay rừng cây nhỏ này chính là nơi táng thân của ông đấy!"

Một lão già mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn cất giọng lạnh như băng nói.

Ông ta già rồi nhưng vẫn tráng kiện, làn da nhẫn nhụi, hơi thở võ đạo trên người sâu không lường được, vậy mà lại là một siêu cường giả Địa Cảnh trung kỳ.

Ông ta chính là Dương Đỉnh Thiên, phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.

Ngoài Dương Đỉnh Thiên ra, còn có bốn thành viên khác của liên minh võ đạo, tu vi kém cỏi nhất cũng là Huyền Cảnh hậu kỳ, người cảnh giới cao nhất vậy. mà cũng đã đạt tới Địa Cảnh sơ kỳ rồi.

Ba cao thủ Huyền Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Địa Cảnh.

Thế lực này có thể nói là khủng bố!

Phải biết rằng, cho dù là Đệ Nhị Đường Khẩu của Tam Khẩu Đường cũng không có được thực lực cường đại như thết

"Dương Đỉnh Thiên, ông nói dễ nghe thật đấy! Nếu tôi đi với các ông thật, tôi còn giữ được mạng sao? Thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?”

Huyết Thủ Nhân Đồ trầm giọng nói.

Lão ta đã bị thương không nhẹ rồi, trên khuôn mặt già nua đầy vết máu, cánh tay phải hơi vặn vẹo, hiển nhiên đã bị đánh gấy.

Ban ngày, lão ta dựa vào phương thuốc Lâm Phong cho lão, đi tìm kiếm dược thảo trên phương thuốc khắp nơi trong thành phố Kim Lăng.

Kết quả không ngờ... Người của liên minh võ đạo đã sắp xếp cơ sở ngầm ở một vài hiệu thuốc.

Sau khi nhận được tin tức lão ta xuất hiện, Dương Đỉnh Thiên - Phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng lập tức dẫn theo bốn vị cường giả, tới


đây vây công lão ta.

Lão ta dựa vào thực lực mạnh mẽ, vừa đánh vừa tháo chạy, liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tới nhà Lâm Phong.

Nhưng không ngờ.

Trong nhà Lâm Phong lại không có một người nào.

Điều này khiến lão ta tuyệt vọng đến cực điểm!

Chẳng lẽ đêm nay lão ta thật sự phải ngã xuống ở nơi này sao? "Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

"Huyết Thủ Nhân Đồ! Năm đó vì luyện Hấp Huyết tà công, ông đã giết cả một ngàn người! Loại yêu ma tà đạo như ông, ai ai cũng phải tiêu diệt!"

"Đêm nay chính là ngày ông đền mạng cho những oan hồn này!” Vị Địa Cảnh sơ kỳ kia lạnh lùng nói. "Ha ha, cái gì là chính, cái gì là tà chứ?"

"Trong mắt các người, tôi chính là yêu ma tà đạo, nhưng ở trong mắt tôi, các. người lại là thứ gì?"

Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, không nhịn được cười ha ha, sau đó cất giọng đùa cợt:

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 499


 “Không cần giải thích! Con rể nhà họ Trần các ông đánh tôi thành ra thế này, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Các ông cứ chờ Thanh Thành Kiếm Phái đến trả thù đi!”  

 

Ngô Tề phẫn nộ hét to, chỉ ước gì có thể cho cả thế giới biết hắn ta muốn trả thù nhà họ Trần, trả thù Lâm Phong!  

 

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt của đám Trần Sơn, Trương Diệu càng thêm tái nhợt!  

 

 

Phải làm sao đây?  

 

 

Bây giờ nên làm gì đây?  

 

 

Adv

Nhưng lúc này, Lâm Phong tát Ngô Tề một bạt tai.  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Ngô Tề lập tức biến thành một đống sương máu rơi vãi giữa bầu trời đêm.  

 

 

“Tao chiều mày quá nên mày sinh hư chứ gì! Tuyên bố trả thù tao ngay trước mặt tao? Có khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết không chứ?”  

 

 

Adv

Lâm Phong cười mỉa mai.

 

Yên tĩnh!  

 

Vô cùng yên tĩnh!  

 

 

Khi thấy Ngô Tề bị Lâm Phong tát một cái chết thẳng cẳng, tất cả mọi người nhà họ Trần đều rơi vào trạng thái đờ đẫn.  

 

 

Ngay cả Trần Y Thủy cũng há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin được.  

 

 

Nhưng chỉ chốc lát sau, nét mặt của mọi người đổi thành kinh hãi!  

 

 

“Cậu… Sao cậu lại giết cậu ấy?”  

 

 

Trương Diệu chỉ vào mặt Lâm Phong, tức giận đến mức suýt không nói nên lời.  

 

 

“Chẳng lẽ dì cảm thấy người này không đáng chết hả?”  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, hờ hững nói:  

 

 

“Hắn ta muốn làm nhục con gái dì, còn tuyên bố sẽ trả thù nhà họ Trần, trả thù cháu! Vậy mà dì vẫn nói giúp cho một người như thế ư?”  

 

 

“Vậy thì sao? Cậu có biết cậu ấy là ai không?”  

 

 

“Cậu ấy là cháu đích tôn của Ngô Cuồng thuộc Thanh Thành Kiếm Phái, mà cậu biết Ngô Cuồng là ai không? Cậu chẳng biết cái quái gì mà lại ở đây giết người lung tung!”  

 

 

Nói tới đây, Trương Diệu hít sâu một hơi rồi nói tiếp:  

 

 

“Ban đầu chỉ là chuyện nhỏ như hạt cát thôi, dù Ngô Tề có làm gì quá đáng, chúng tôi cũng có thể nhẫn nhịn, tha thứ cho những gì cậu ấy làm! Nhưng cậu lại khăng khăng làm theo ý mình, rước lấy hoạ lớn!”  

 

 

Nghe thấy lời này, Lâm Phong bèn nhìn thoáng qua Trần Y Thủy ở bên cạnh, trông thấy cô bé đã khóc như mưa.  

 

 

Một người mẹ nói ra những lời này mà để con gái nghe thấy, như vậy sao có thể không đau lòng?  

 

 

“Nói vậy nghĩa là nếu Ngô Tề làm nhục con gái dì, dì cũng có thể tha thứ ư?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Có gì không thể tha thứ? Cậu tưởng tôi không biết chuyện tối nay hả? Tôi đưa Ngô Tề về nhà là đã có chuẩn bị tâm lý từ trước rồi!”  

 

 

Trương Diệu bình tĩnh đáp.  

 

 

“Bà xã, em…”  

 

 

Nghe vậy, con ngươi của Trần Sơn co lại, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

Trần Y Thủy cắn chặt môi đỏ, dù cho môi chảy máu cũng như thể không biết đau.  

 

 

Đến cả Lâm Phong cũng hơi tức giận, trong mắt có một tia sáng lạnh lẽo lướt qua.  

 

 

Một người mẹ có thể nói ra những lời này ư?  

 

 

“Chẳng lẽ tôi nói sai? Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, có thực lực thì sẽ có thể làm theo ý của mình, còn không có thực lực ấy hả, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi!”  

 

 

Trương Diệu nói với vẻ mặt không cảm xúc.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 125: Không phải!


Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vụt tắt, cả người căng thẳng, ngay cả trái tim cũng rơi thẳng xuống đáy cốc!

Lão ta chỉ là Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, dựa vào nội lực thâm hậu mới miễn cưỡng chống cự được đến hiện tại đã cực kỳ khó khăn rồi.

Bây giờ lão ta đã sức cùng lực kiệt chỉ còn cái vỏ mạnh mẽ bên ngoài, ngay cả cánh tay cũng đã bị đánh gãy, căn bản không thể chống cự được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy. Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn rơi vào tai mọi người. "Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không ngủ đi, tới nơi này làm gì thế?"

Mọi người ngoảnh mặt nhìn sang, phát hiện ra một thanh niên áo trắng đã chậm rãi đi tới.

"Là tiền bối ấy!"

Khuôn mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vốn đã xám như tro, lúc này lập tức trở nên mừng rỡ.

Lão ta chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc nguy ngập này Lâm Phong lại giống như thiên thần hạ phàm, cứu vớt bản thân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!


Điều này khiến hốc mũi lão ta cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ đây mặt. "Cậu là ai?" Dương Đỉnh Thiên liếc mắt quan sát Lâm Phong một cái, khế nhíu mày.

Bởi vì ông ta không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào trên người Lâm Phong.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thanh niên này, cùng với cặp mắt sâu thẩm kia, ông ta không dám đưa ra kết luận quá võ đoán.

Dẫu sao, cũng có một vài võ giả có thể lợi dụng tâm pháp quy tức hoặc tâm pháp linh tinh gì đó để che dấu đi hơi thở võ đạo của mình.

Lâm Phong nhìn lướt qua Dương Đỉnh Thiên, không đáp lời. Anh đi thẳng đến bên cạnh Huyết Thủ Nhân Đồ, nhíu mày hỏi:

"Ông làm gì lại ra nông nỗi này? Đi mua thuốc thôi lại biến thành như vậy? Sao ông vô dụng thế?"

"Tôi..." Huyết Thủ Nhân Đồ xấu hổ đến mức mặt già đỏ lên.

Nếu như người khác dám làm nhục lão ta như vậy, nói không chừng lão ta đã liều mạng rồi.

Nhưng Lâm Phong nói, lão ta lại không dám phản bác.

Chỉ có thể ngoan ngoấn kể lại những chuyện đã xảy ra.

Cách đó không xa.

Trông thấy đường đường là Huyết Thủ Nhân Đồ vậy mà đứng trước mặt thanh niên kia lại ngoan ngoãn như thế, người của liên minh võ đạo đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.

Rốt cuộc thanh niên áo trắng nhìn rất bình thường này có lai lịch gì?

"Người anh em, tôi không quan tâm cậu là ai! Chuyện đêm nay không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh đi."

Dương Đỉnh Thiên trầm giọng nói.

"Ông có biết người kia là ai không?" Lâm Phong quay đầu lại, thản nhiên hỏi.


“Tên người này là Diệp Thiên Tâm, biệt danh Huyết Thủ Nhân Đồ, hai mươi năm trước từng sát hại một ngàn người! Là một lão ma đầu ai nấy đều muốn

giết! Liên minh võ đạo Giang Nam tôi đã đuổi giết lão ta hai mươi năm rồi."

Sợ Lâm Phong không biết rõ nội tình cho nên Dương Đỉnh Thiên đã kể lại một lượt nghiệp chướng mà Huyết Thủ Nhân Đồ đã phạm phải.

Nghe thấy lời này, trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ nặng trĩu âu lo. Lão ta hơi bất an nhìn về phía Lâm Phong.

Bởi vì đúng là lão ta từng phạm phải sát nghiệp rất lớn, đây là điều không cách nào biện giải!

Nhưng không ngờ, Lâm Phong lại không để ý chút nào, chỉ thản nhiên đáp:

"Ông cũng nói đó là chuyện hai mươi năm trước rồi, hiện tại lôi chuyện từ hai mươi năm trước ra nói có ý nghĩa gì sao?"

"Hiện tại người này đã là chó săn của tôi rồi!"

"Các ông đã đánh lão ta bị thương thảm như vậy, coi như đã xóa bỏ hết lỗi lầm của lão ta hai mươi năm trước!"

“Tôi tuyên bố, từ nay về sau xóa bỏ hoàn toàn ân oán giữa hai bên." Lời này vừa nói ra.

Hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 500


 

 Trương Diệu tức điên lên, đến mức định giơ tay tát vào mặt Lâm Phong, nhưng khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của anh, trái tim bà ta chợt thắt lại, cứ thế dừng tay!  

 

“Sao dừng lại rồi?”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên hỏi.  

 

 

Trương Diệu nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong với vẻ mặt thay đổi thất thường.  

 

 

Bà ta hít sâu một hơi rồi bước thẳng về phía Trần Y Thủy, sau đó tát cô bé một bạt tai, lạnh lùng nói:  

 

 

Adv

“Tất cả đều tại con nhóc chết tiệt nhà mày!”  

 

 

Trần Y Thủy sợ tới mức nhắm mắt lại.  

 

 

Nhưng cái tát trong tưởng tượng không hề xuất hiện.  


 

 

Cô bé mở mắt ra thì thấy anh rể nắm lấy cổ tay mẹ mình ngay thời khắc quan trọng!  

 

 

Adv

“Cậu làm gì đó? Tôi đánh con gái tôi mà cậu cũng xen vào à?”  

 

 

Trương Diệu lạnh lùng nói.  

 

 

Lâm Phong nhìn Trương Diệu, mắt khẽ chớp, cuối cùng anh nói:  

 

 

“Lâm Phong cháu đây sẽ mạnh suốt cả cuộc đời này, không ai có thể càn rỡ trước mặt cháu! Mong rằng dì sẽ nhớ rõ đạo lý này! Thân phận của dì chỉ có thể bảo vệ dì một lần thôi!”  

 

 

Nói xong.  

 

 

Lâm Phong bảo Trần Y Thủy:  

 

 

“Y Thủy, chúng ta đi thôi!”  

 

 

Trần Y Thủy nhìn thoáng qua mẹ mình với vẻ phức tạp nhưng lại chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau Lâm Phong.  

 

 

Giờ phút này trong lòng cô bé không có bất cứ gợn sóng nào, chỉ có mỗi hơi lạnh thấu xương và một chút yên lòng…  

 

 

“Lâm Phong! Cậu dám tỏ thái độ này với tôi, tôi sẽ không đồng ý gả con gái cho cậu đâu!”  

 

 

Trương Diệu nhìn theo bóng lưng của hai người, tức tới mức giậm chân!  

 

 

Khi thấy Lâm Phong vẫn không giảm tốc độ, không hề có ý định trả lời mình, bà ta lớn tiếng la lên:  

 

 

“Ngày mai Thanh Thành Kiếm Phái sẽ phái người tới chắc luôn, để tôi xem lúc đó cậu sẽ làm sao!”  

 

 


Lần này Lâm Phong dừng bước.  

 

 

Anh không ngoái đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:  

 

 

“Ngày mai Thanh Thành Kiếm Phái cử bao nhiêu người tới thì tôi sẽ giết bấy nhiêu, không chừa mảnh giáp! Tôi cũng muốn xem xem liệu máu của Thanh Thành Kiếm Phái có thể nhuộm đỏ cả trang viên rộng lớn này của nhà họ Trần, có thể nhuộm đỏ gương mặt này của bà hay không!”  

 

 

“Bà bảo thực lực là vua cơ mà? Tôi sẽ cho bà biết cái gì mới là thực lực!”  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Trương Diệu bị lời nói của Lâm Phong doạ sợ!  

 

 

Mà đến khi bà ta hoàn hồn lại thì Lâm Phong đã dẫn Trần Y Thủy đi xa.  

 

 

“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”  

 

 

Trương Diệu siết chặt hai tay, tức giận đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập!  

 

 

“Thằng chó Lâm Phong này dám không nể mặt mình như thế! Trong mắt nó có người mẹ vợ này không chứ? Mình sẽ không bao giờ gả Y Nặc cho cậu ta!”  

 

 

“Đủ rồi! Bà xong chưa?”  

 

 

Lúc này Trần Sơn không nhịn được nữa, bèn lạnh giọng ngắt lời Trương Diệu.  

 

 

“Trần Sơn, ông có ý gì hả?”  

 

 

Trần Sơn giận dữ hỏi.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 126: Nhưng mà không đúng!


Sau cuộc trò chuyện qua loa, Dương Đỉnh Thiên không nhịn nổi cười nữa. Thăng ngốc này từ đâu ra vậy?

Ông ta nhìn Lâm Phong, khinh thường nói: "Cậu cũng chẳng là cái gì, dựa vào đâu mà cậu dám nói như vậy? Tôi là võ đạo..."

"Ầm!" Dương Đỉnh Thiên còn chưa nói hết lời thì đã bất ngờ bị bay ra ngoài.

Sau đó đập mạnh vào một thân cây bạch dương thô to, khiến cây bạch dương bị gãy làm đôi.

Nhìn thấy cảnh đó, đồng tử của bốn vị cao thủ khác của liên minh võ đạo hơi co rụt lại.

Chuyện gì đây? Sao tự dưng, phó minh chủ lại bị bay ra ngoài? "Uỳnh!"

Dương Đỉnh Thiên bật nhảy từ dưới đất lên như cá chép, ông ta lau máu tươi bên khóe miệng, sắc mặt nghiêm túc.

Lúc nãy ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội kình khủng khiếp đánh vào bụng mình, sau đó thì ông ta đã bay ra ngoài!

"Là cậu?”

Dương Đỉnh Thiên nghỉ ngờ nhìn Lâm Phong.

Nhưng mà không đúng!

Rõ ràng lúc nãy Lâm Phong không có một động tác gì cả!

Nếu bắt buộc phải nói là có động tác gì đó, thì đó chính là hơi thở bình thường, chỉ thở ra một hơi.

Thở ra một hơi mà đã thổi bay người đường đường là một võ giả trung kỳ Địa Cảnh như ông ta ra ngoài?

Tuyệt đối không thể nào!

"Tôi không muốn nói lại lời này một lần nữa! Mau cút đi cho tôi, nếu không thì tất cả đều chôn lại đây hết!"

Lâm Phong mất kiên nhẫn nói. "Ngông cuồng!"

Một vị cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi lập tức ra đòn tấn công trực diện với Lâm Phong.

Ông ta hành động bình tĩnh, tốc độ cực nhanh.

Nhưng không ngờ rằng vừa vọt tới trước mặt Lâm Phong thì đã bị Lâm Phong dễ dàng duỗi tay ra bóp cổ, tiện tay ném ông ta ra ngoài.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 501


 Trần Sơn nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, nhưng nắm đấm được nới lỏng rất nhanh, ông ấy bình tĩnh nói:  

 

 

“Cuối cùng tôi cũng đã biết vì sao lúc trước dù có bị đánh chết bà cũng không chịu giúp tìm Dược Sư chữa trị cho Tiểu Luyến Luyến rồi…”  

 

 

“Bởi vì bà chưa bao giờ coi Y Nặc và Y Thủy là con gái mình! Ở trong mắt bà, chúng chỉ là công cụ giao dịch của bà thôi! Bà dùng Y Nặc để lấy lòng Huyền Linh Môn không thành công nên muốn hại tới Y Thủy chứ gì!”  

 

 

“Nếu biết trước sẽ như vậy thì hồi xưa tôi đã không tái hôn với bà rồi!”  

 

 

Nghe vậy, Trương Diệu hơi thay đổi sắc mặt: “Trần Sơn, ông nói vậy là đang muốn biểu đạt điều gì hả?”  

 

 

Adv

Trần Sơn thở ra một hơi, đáp:  

 

 

“Ly hôn đi! Nhà họ Trần không xứng với thân phận đệ tử Dược Vương cốc cao quý của bà! Kể từ tối hôm nay, tôi và bà sẽ không còn liên quan gì nhau nữa!”  

 

 

“Trần Sơn, ông điên rồi sao? Chỉ vì chuyện này mà ông muốn ly hôn với tôi?”  

 

 

Trương Diệu thay đổi sắc mặt.  

 

Adv

 

“Đây là chuyện nhỏ hả? Chúng là con gái ruột của tôi, là cục cưng bé bỏng của tôi! Lúc trước tôi có lỗi, nhưng kể từ bây giờ, tôi nhất định sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương con gái tôi nữa!”  

 

 

Trần Sơn nói rõ từng chữ một.  

 

 

Lúc này.  

 

 

Ông đã nản lòng thoái chí.  

 

 

Trương Diệu gả vào nhà họ Trần, giữ tư tưởng gia trưởng suốt mấy chục năm trời, nhưng lúc nào ông cũng nhường nhịn.  

 

 

Bởi vì ông nghĩ rằng đệ tử của một tông môn lánh đời lấy một kẻ hai đời vợ như ông nghĩa là ông đang trèo cao!  

 

 

Nhưng giờ đây ông biết mình đã nghĩ sai!  

 

 

Cả đời Trần Sơn ông rất bình thường, chẳng những không phát triển nhà họ Trần mà ngược lại còn hại hai đứa con gái của mình!  

 

 

“Được lắm! Trần Sơn, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa. Bây giờ nhà họ Trần các ông không chỉ đắc tội Thanh Thành Kiếm Phái mà còn đắc tội Dược Vương cốc chúng tôi! Ông cứ chờ xem!”  

 

 

Trương Diệu lạnh lùng nói một câu rồi quay đầu bỏ đi.  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Sắc mặt của các thành viên nhà họ Trần đang có mặt ở đây đều tái nhợt.  

 

 

Họ không ngờ ban ngày vừa mới vất vả giải quyết được nguy cơ từ thương hội Bách Vân, đến tối lại dính vào một rắc rối khác lớn hơn nữa!  

 

 



 

"Gia chủ, chúng ta. . ."  

 

Một trưởng lão sốt ruột định nói gì đó nhưng đã bị Trần Sơn xua tay ngắt lời:  

 

 

"Được rồi, tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì thì sáng mai hẵng nói!"  

 

 

Nói xong, Trần Sơn yên lặng, nhanh chóng đi vào trong trang viên.  

 

 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ấy phải nói với chú Bắc Huyền mới được.  

 

 

Không lâu sau đó, Trần Sơn đi vào phòng Trần Bắc Huyền, kể lại cho chú mình nghe chuyện vừa xảy ra.  

 

 

Trần Bắc Huyền nghe vậy bèn yên lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi.  

 

 

"Chú vừa nhận được tin tức từ một người bạn cũ, bên phía Bắc Kinh cũng phái người đến đây, có lẽ ngày mai sẽ đến nơi!"  

 

 

"Bắc Kinh?"  

 

 

Trần Sơn khẽ giật mình.  

 

 

"Không sai! Cuối cùng giấy vẫn không gói được lửa! Có điều chú không ngờ tin Hoàng Phủ Hằng chết sẽ truyền nhanh như vậy, có lẽ ông ta có để lại mệnh bài ở thương hội. . ."  

 

 

"Cháu còn định ngày mai đến Thục Sơn một chuyến, tìm mấy vị sư huynh đệ của cháu hỗ trợ! Xem ra không còn kịp nữa rồi. . ."  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 127: Nhóc con


Dương Đỉnh Thiên vội vàng gọi ông ta lại.

Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Dương Đỉnh Thiên một cách khó hiểu.

Dương Đỉnh Thiên không giải thích gì nhiều mà chỉ nhìn Lâm Phong thật sâu, nói:

"Nhóc con, cậu cũng che giấu kỹ thật đấy!"

"Có điều tối nay cậu lại ra sức bảo vệ kẻ ác như Huyết Thủ Nhân Đồ, chắc chắn sẽ tự mang lại phiền phức rất lớn cho chính cậu! Tự lo lấy thân mình đi!"


"Chúng ta đi thôi!" Dương Đỉnh Thiên nói một câu, sắc mặt tệ hại, rồi quay người rời khỏi đó luôn.

Mấy vị cao thủ liên minh võ đạo khác thấy vậy nhíu mày, nhưng phó minh chủ đã hạ lệnh rồi thì bọn họ cũng không nói gì nữa, vội vàng đuổi theo.

Chỉ trong nháy mắt. Rất nhiều cường giả võ đạo khác đã biến mất trong bóng tối mênh mông.

Trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ thở phào nhẹ nhõm, lão ta bước lên trước, trên gương mặt già nua nở một nụ cười, nói:

"Tiền bối, đa tạ..." "Uỳnh!" Lâm Phong dùng một tay đập lão ta bay ra ngoài.

Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy từ dưới đất, lão ta che mặt, vẻ mặt có hơi hoảng. SỢ.

"Tôi thu nhận ông là để ông làm việc cho tôi, không phải để ông gây rắc rối cho tôi! Hiểu chưa?"

Lâm Phong nói.

Lời nói nhẹ như bay, không chứa bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến mặt mày Huyết Thủ Nhân Đồ trắng bệch, lão ta bị dọa sợ đến nỗi quỳ phịch xuống đát.

"Tiền bối, tôi cũng không muốn đâu! Thật sự là do liên minh võ đạo khinh người quá đáng, qua hai mươi năm rồi mà vẫn còn truy sát tôi!"

"Được rồi! Tôi sẽ giải quyết việc của liên minh võ đạo giúp ông! Nhưng chỉ một lần này thôi, nếu còn dám gây phiền phức cho tôi thêm nữa thì tôi xử lý ông đầu tiên!"

Lâm Phong mất kiên nhẫn xua tay.

"Tôi biết rồi!"

Huyết Thủ Nhân Đồ vội vàng gật đầu, bây giờ lão ta đã sợ Lâm Phong đến tận xương tủy, thanh niên trước mặt này mang đến cho người ta cảm giác vui buồn thất thường, hoàn toàn không đoán ra được trong lòng đang suy nghĩ gì.

"Có mang theo thuốc không?"

Lâm Phong hỏi. "Có mang, có mang ạ!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 502


 "Chắc chắn thương hội Bách Vân không có ai mạnh hơn Hoàng Phủ Hằng, nhưng công việc kinh doanh của thương hội Bách Vân có thể phát triển mạnh, trải rộng khắp cả nước như vậy, đương nhiên phía sau thương hội có nhân vật lớn chống lưng!"  

 

 

Nói đến đây, Trần Bắc Huyền khẽ vuốt ve Thanh Phong Kiếm đã gãy trong tay, chậm rãi nói:  

 

 

"Tiểu Sơn! Cháu vẫn nên xin lỗi Lâm Phong về chuyện tối hôm nay! Sau đó. . . hãy nói nhà họ Trần chúng ta sẽ kề vai sát cánh với cậu ta, cho đến tận lúc chết!"  

 

 

Trần Sơn nghe vậy bèn gật đầu, ông ấy do dự một lát rồi lại hỏi:  

 

 

"Bên phía Dược Vương cốc. . ."  

 

 

"Trương Diệu chỉ là một đệ tử bình thường của Dược Vương cốc, không cần quá để ý!"  

 

Adv

 

"Vâng!"  

 

 

Trần Sơn thở dài, quay người đi về phía phòng Lâm Phong.  


 

 

...  

 

 

Cùng lúc đó, Lâm Phong và Trần Y Thủy đang ngồi trên bậc tam cấp trước sân, ngắm nhìn bầu trời đêm mênh mông, nói chuyện phiếm.  

 

Adv

 

"Anh rể, cảm ơn anh về chuyện đêm nay. . . Nếu như không có anh, em cũng không biết nên làm gì bây giờ!"  

 

 

Trần Y Thủy quay đầu nhìn Lâm Phong, khẽ nói.  

 

 

Giờ phút này ánh trăng dịu dàng soi chiếu những đường nét góc cạnh trên gương mặt Lâm Phong, khiến cho đôi mắt thâm sâu của Lâm Phong ánh lên những tia sáng.  

 

 

"Không cần cảm ơn anh, muốn cảm ơn thì nên cảm ơn chị em!"  

 

 

"Trên đường anh và chị em đến Vân Xuyên, cô ấy đã nói với anh rất nhiều chuyện về em. Cô ấy rất áy náy với em, cô ấy nói bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến cả tuổi thơ của em!"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Thủy nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó cúi đầu giống như không dám nhìn mặt Lâm Phong.  

 

 

Rất lâu sau, cô bé mới nói tiếp:  

 

 

"Thật ra Trương Diệu không phải mẹ ruột của em."  

 

 

"Hả?"  

 

 

Lâm Phong cảm thấy kinh ngạc.  

 

 

"Nói đúng ra, em, chị, anh cả và anh hai đều không có quan hệ gì với bà ta! Không bao lâu sau khi sinh em, mẹ em đã mất rồi!"  

 

 

"Sau đó, ba em cưới Trương Diệu."  


 

 

Lúc Trần Y Thủy nói những lời này, vẻ mặt cô bé rất bình thản, như thể đang nói chuyện gì đó không liên quan đến mình.  

 

 

"Chẳng trách! Hoá ra là mẹ kế. . . anh nói mà, sao một người mẹ có thể đối xử với con gái mình như vậy chứ!"  

 

 

Lâm Phong cười lạnh.  

 

 

Anh do dự một lát rồi hỏi:  

 

 

"Vậy mẹ ruột của em mất như thế nào?"  

 

 

"Không biết. . . Khi đó em còn rất nhỏ, nhưng em nghe chị nói, mẹ đột nhiên bị bệnh, sau đó chết bất đắc kỳ tử. . ."  

 

 

Trần Y Thủy nói với vẻ đau thương.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy bèn nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ!  

 

 

Nữ chủ nhân trong nhà đột nhiên bị bệnh rồi chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này xảy ra trong một dòng dõi lớn hàng đầu ở trần tục như nhà họ Trần, nghe thật sự hơi khó tin.  

 

 

Nhưng anh cũng không nói gì thêm, chuyện này đã qua gần hai mươi năm, có nói nữa cũng chẳng ích gì!  

 

 

Mà đúng lúc này, Trần Sơn bước nhanh đến từ một nơi không xa.  

 

 

Trần Y Thủy nhìn thấy ba đến, cô bé lập tức trốn sau lưng Lâm Phong theo bản năng.  

 

 

Trần Sơn nhìn thấy hành động của con gái, trong lòng rất khó chịu, giải thích:  

 

 

"Y Thủy, ba có lỗi với con! Trương Diệu chỉ nói với ba rằng muốn vun vén cho con và Ngô Tề, ba thật sự không biết sẽ như thế này! Hơn nữa. . . ba đã quyết định ly hôn với dì Trương rồi!"  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 128: Cùng lúc đó


Huyết Thủ Nhân Đồ kích động đáp.

Phía bên kia. Trên một chiếc ô tô đang phóng nhanh.

"Phó minh chủ Dương! Tại sao khi nấy chúng ta lại phải đi! Mặc dù thăng nhóc đó lợi hại, nhưng chúng ta nhiều người thế này sao phải sợ nó!"

Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh sa sầm hỏi.

"Tôi nghi ngờ nó là cao thủ Thiên Cảnh!"

Nét mặt Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc.

"Thiên Cảnh?"

Con ngươi những người ngồi trên xe đều co lại.

"Hẳn là không phải vậy chứ? Trong thành phố Kim Lăng ngoài minh chủ của chúng ta và lão vô dụng của tam đại gia tộc thì sao có thể có Thiên Cảnh khác được chứ? Hơn nữa nó còn trẻ như thế?"

"Phó minh chủ Dương có phải ông nhìn nhầm rồi không?"

"Mấy người nghĩ trước đó vì sao tôi lại tự dưng bị bay ra ngoài? Nếu không phải nội kình của cao thủ Thiên Cảnh phóng ra thì chắc chắn không thể nào!"

Dương Đỉnh Thiên lắc đầu, trầm giọng nói:

"Dù sao thì tên này không đơn giản, chúng ta tạm thời đừng để ý tới! Chỉ cần báo cáo lại sự việc là được! Còn cụ thể thế nào thì để cấp trên quyết!"

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong tỉnh lại từ trong giấc mơ. Anh đi ra ngoài cửa, duỗi thẳng cái lưng mỏi nhừ đón ánh nắng mặt trời.

Đã lâu rồi anh không có được giấc ngủ ngon như thế, chỉ cảm thấy trong người rất sảng khoái.

Đúng lúc này, Lâm Phong nhìn thấy Huyết Thủ Nhân Đồ đang ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây hạnh.


Tối hôm qua sau khi Huyết Thủ Nhân Đồ ngâm trong nước thuốc ra thì trông cả người có vẻ trẻ lại nhiều.

Một ông cụ bảy mươi tám tuổi biến thành một ông già năm mươi mấy tuổi.

Hơn nữa, cảnh giới võ đạo của lão ta thoáng cái cũng đã đột phá hai cấp bậc nhỏ.

Rõ ràng bây giờ đã thành một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh.

Về chuyện này thì Lâm Phong cũng không thấy bất ngờ mấy.

Vốn dĩ Huyết Thủ Nhân Đồ đã có nền tảng vững mạnh, chỉ là khổ nỗi bị ảnh hưởng bởi di chứng của công pháp.

Với lại, toa thuốc mà lão ta kê thật ra cũng chỉ là một phiên bản đơn giản hơn để luyện chế thống khiêu đan mà thôi, có thể giúp người ta tăng cường cơ bắp và giảm đau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 503


 Mà đúng lúc này, Trần Sơn gọi anh lại, nói:  

 

 

"Lâm Phong, cho dù ngày mai nguy hiểm đến mức nào, nhà họ Trần chúng tôi sẽ luôn kề vai sát cánh với cậu!"  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc nhìn Trần Sơn, dường như không nghĩ rằng Trần Sơn sẽ nói như vậy.  

 

 

"Không được, các chú quá yếu! Ngày mai vẫn nên đứng bên cạnh quan sát, cháu cũng không muốn đến lúc đó còn phải mất công đi cứu các chú."  

 

 

Lâm Phong nói xong, anh lập tức quay người đi vào phòng mình.  

 

 

Trần Sơn ngơ ngác nhìn cửa phòng Lâm Phong, trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại!  

 

Adv

 

Một hồi lâu sau, ông ấy mới nghiến răng, mắng thầm:  

 

 

"Móa nó, tên nhóc thối tha này, mới có tí thực lực mà đã ngông cuồng không chịu được! Nhà họ Trần tôi yếu chỗ nào vậy hả?"  

 

 

"Ba không cảm thấy anh rể rất ngầu sao?"  

 

 

Trần Y Thủy lại lau nước mắt trên mặt, nói với vẻ sùng bái.  

 

Adv

 

"Cái gì cũng không biết, chỉ biết ra vẻ là giỏi! Ra vẻ trước mặt người ngoài thì thôi đi, còn ra vẻ trước mặt ba!"  

 

 

"Ba rất hi vọng có một ngày sẽ xuất hiện một thiên tài nào đó vả mặt anh rể con! Cho cậu ta biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!"  

 

 

Trần Sơn tức giận nói.  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Keng."  

 

 

Một thanh trường kiếm bắn ra từ phòng Lâm Phong, cuối cùng lơ lửng cách ấn đường Trần Sơn mười centimet.  

 

 

Trần Sơn lập tức im lặng, trán túa đầy mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói:  

 

 

"Tên nhóc thối tha, tôi chỉ mới tiện miệng mắng cậu vài câu mà cậu làm đến thế hả!"  

 

 

"Chú, chú đừng hiểu lầm! Thanh kiếm này tên là Long Vân, con thấy kiếm của tiền bối Bắc Huyền đã gãy, thanh kiếm này vừa hay lại hợp với ông ấy! Nhờ chú đưa cho ông ấy giúp con."  

 

 

Trong phòng vọng ra tiếng cười khẽ của Lâm Phong.  

 

 

"Có quỷ mới tin cậu, tên nhóc thối tha nhà cậu rất xấu bụng! Có mà muốn nhân cơ hội này để cảnh cáo tôi!"  

 

 

"Chú, chú muốn nghĩ vậy thì nghĩ, con cũng hết cách."  

 

 

. . .  

 


 

Trần Sơn không đáp lời, chỉ nắm lấy Long Vân Kiếm đang lơ lửng trước mặt.  

 

 

Chỉ vừa nắm lấy, ông ấy cũng đã cảm nhận được chuôi kiếm như hoà làm một với tay mình!  

 

 

"Kiếm tốt! Quả nhiên là kiếm tốt hiếm có khó tìm trên đời, có kiếm này, chú Bắc Huyền của tôi sẽ xưng bá được rồi!"  

 

 

Trần Sơn vui mừng quá đỗi, nghĩ thầm ngày mai lại có thêm phần thắng!  

 

 

...  

 

 

Đêm khuya.  

 

 

Thập Vạn Đại Sơn, Thanh Thành Kiếm Phái.  

 

 

Có một ông lão mặc áo xanh đang ngồi xếp bằng, thực hiện quá trình trao đổi linh khí.  

 

 

Xung quanh cơ thể của lão ta có ba thanh kiếm nhỏ ở dạng ảo ảnh đang lơ lửng vờn quanh, tỏa ra ánh sáng nhạt, trông rất bất phàm.  

 

 

Ông lão áo xanh chính là thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái. Còn ba kiếm ảnh bay quanh cơ thể lão ta là vì tâm pháp tu luyện!  

 

 

Thanh Thành Kiếm Phái nổi danh khắp chốn với Tam Kiếm Quyết, tu luyện đến rất sâu sẽ hình thành ba thanh kiếm nhỏ dưới dạng ảo ảnh quanh người.  

 

 

Ba thanh kiếm nhỏ này có thể trợ giúp tu hành, kết trận phòng thân, cũng có thể phi kiếm giết địch!

 

"Hừ~"  

 

Sau một hồi lâu, Ngô Cuồng mới phun ra một ngụm khí đen, mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia sáng!  

 

 

Gần đây, lão ta có chút cảm ngộ, Tam Kiếm Quyết mà hắn tu luyện lại đạt đến một cảnh giới mới!  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 129: Tiền bối


“Tiền bối...”

Huyết Thủ Nhân Đồ đứng lên, cười chào hỏi.

“Không tồi nhỉ! Thoáng cái đã đột phá tới Địa Cảnh đỉnh phong, bây giờ chắc ông đang thấy mình rất mạnh nhỉ?”

Khóe miệng Lâm Phong nhếch lên thành một nụ cười như có như không. Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn thấy nụ cười này thì âm thầm rùng mình.

Lão ta không nhìn thấu được cảnh giưới của Lâm Phong, mà Lâm Phong chỉ liếc mắt đã thấy thực lực của lão ta!

Điều này khiến cảm giác hưng phấn của ông ta nháy mắt đã xẹp xuống! “Không dám, so với tiền bối thì tôi còn lâu mới bằng!” Huyết Thủ Nhân Đồ nói.

“Ông biết đạo lý này là được rồi! Bất kể ông mạnh bao nhiêu, thì trước mặt tôi cũng chỉ là con kiến hôi.”


Lâm Phong thản nhiên nói.

“Chỉ là... Tiền bối, tôi không biết trình độ bản thân mình hiện tại thế nào, có thể mong tiền bối giúp tôi mài giữa một chút không?”

Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, trong mắt xuất hiện chút khác thường.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, tát một cái đánh bay Huyết Thủ Nhân Đồ ra ngoài.

Huyết Thủ Nhân Đồ lau máu tươi bên khóe miệng, bò dậy, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Quá nhanh! Lão ta thậm chí còn không biết đối phương ra tay thế nào!

Vốn cho rằng bản thân đột phá Địa Cảnh đỉnh phong rồi, có thể đánh tay đôi với đối phương!

Không ngờ răng chênh lệch lại nhiều đến thết

Đây là thực lực của cường giả Thiên Cảnh sao?

“Còn cần thử không?”

Lâm Phong hỏi.

“Tiền bối, tôi hiểu rồi!”

Vẻ mặt Huyết Thủ Nhân Đồ cung kính, hoàn toàn chịu phục!

“Diệp Thiên Tâm, ông là một người thông minh! Con người tôi thích giao tiếp với người thông minh thôi!”

“Ông ngoan ngoãn đi theo tôi thì tôi không bạc đãi ông, bao gồm cả mối thù lớn ông đang mang! Nếu như tôi vui vẻ, cũng có thể tiện tay giải quyết giúp luôn.”

Lâm Phong bình thản nói. Thực ra anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện trong rừng cây nhỏ.

Hai mươi năm trước, toàn bộ nhà Diệp Thiên Tâm bị giết, nhất định là đã đắc. tội ai đó!

Hơn nữa quyền thế của người này cũng không nhỏ, nếu không thì tới bây giờ liên minh võ đạo cũng không còn đuổi giết Diệp Thiên Tâm!

Dtt nghe thấy thế, ánh mắt phức tạp, không ngờ Lâm Phong sẽ nói như thế. Đúng là lão ta có thù oán! Món nợ máu!

Nằm mơ lão ta cũng mơ mình ăn thịt kẻ thù, gặm xương kẻ thù, uống máu kẻ thù!

Nhưng lão ta biết rõ bản thân không tự trả thù được! Cho dù đột phá tới Thiên Cảnh cũng không thể!

Lai lịch của đối phương kinh khủng tới mức lão ta không sinh ra lòng phản kháng nổi.

Bây giờ nghe Lâm Phong nói vậy, lão ta lại hơi lung lay.

Lão ta không cho rằng Lâm Phong có thể giúp mình báo thù, nhưng Lâm Phong còn trẻ mà đã là võ giả Thiên Cảnh, phía sau nhất định là có chỗ dựa mạnh mẽ...



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 504


 Ba thanh kiếm nhỏ lơ lửng xung quanh lão ta đột nhiên xoay tròn, cuối cùng hợp thành một thanh kiếm dài màu vàng, lơ lửng trong không trung!  

 

Ánh sáng vàng rực rỡ, kiếm khí lan tỏa.  

 

 

Làm cho không gian xung quanh thân kiếm hơi vặn vẹo!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Một luồng khói mù lan tỏa trong phòng, sau khi khói mù tan đi, xuất hiện một người phụ nữ toàn thân khoác áo đen.  

 

 

Adv

"Ngũ Hành Độn Thuật!"  

 

 

Đồng tử của Ngô Cuồng co lại, sau đó lạnh lùng hỏi:  

 

 

"Cô là ai? Dám đến Thanh Thành Kiếm Phái của tôi làm bậy?"  


 

 

"Trưởng lão Ngô, Tam Kiếm Quyết của ông ngày càng cao thâm! Chắc hẳn không lâu sau sẽ có thể đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, trở thành một trong những cao thủ của Thanh Thành Kiếm Phái!"  

 

 

Adv

Người phụ nữ áo đen trả lời không đúng trọng tâm, phát ra một tiếng cười nhẹ.  

 

 

Ngô Cuồng lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đen, không nói lời nào.  

 

 

"Tôi đến đây là để nói cho ông biết, cháu trai của ông, Ngô Tề đã chết! Không lâu trước đây đã bị con rể của nhà họ Trần giết chết!"  

 

 

Người phụ nữ áo đen tiếp tục nói.  

 

 

"Không thể nào! Chỉ bằng nhà họ Trần cũng dám giết cháu tôi?"  

 

 

Ngô Cuồng cười lạnh một tiếng.  

 

 

"Lời đã nói đến đây, tin hay không tuỳ ông!"  

 

 

"Tôi chỉ có thể nói với ông, tên con rể này tên là Lâm Phong! Người này thực lực vô cùng mạnh mẽ, trước đây đã dễ dàng giết chết Hoàng Phủ Hằng của thương hội Bách Vân!"  

 

 

"Ngày mai sẽ có không ít thế lực tụ tập tại nhà họ Trần, là cơ hội tốt nhất để ông báo thù!"  

 

 

"Bỏ lỡ ngày mai, nếu ông muốn báo thù cho cháu trai, chỉ có thể cầu xin môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái ra tay!"  

 

 

Người phụ nữ áo đen cười khúc khích, sau đó thân hình xoay chuyển, hóa thành một luồng khói mù, biến mất trong nháy mắt.  

 

 

Ngô Cuồng thấy vậy, liền nhảy vọt lên, mở cửa phòng, nhìn về phía bầu trời đêm xa xăm, nhưng lại phát hiện ra không còn dấu vết của người phụ nữ áo đen kia nữa!  

 

 

"Ngũ Hành Độn Thuật quả nhiên danh bất hư truyền, ngay trước mặt mình mà có thể tự do đi lại! Chẳng lẽ là người của Đạo môn?"  

 

 

Sắc mặt Ngô Cuồng âm trầm khó đoán.  

 

 

Lão ta có thể cảm nhận rõ ràng người phụ nữ áo đen vừa rồi có thực lực không thua kém gì lão ta, nếu không sẽ không dám một mình đến tìm lão ta!  

 

 

Mà ngay lúc này.  

 

 

Một nữ đệ tử vội vàng chạy đến.  

 

 

"Đại trưởng lão không xong rồi, mệnh bài của sư huynh Ngô Tề vỡ vụn rồi."  

 

 

Ngô Cuồng nghe lời nữ đệ tử nói, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất!  

 

 

Mặc dù người phụ nữ áo đen vừa rồi đã nói, nhưng trong lòng lão ta vẫn còn một tia hy vọng.  

 

 

Tuy nhiên hiện tại...  

 

 

"Lâm Phong!"  

 

 

Ngô Cuồng ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng sát khí trên người lại không ngừng tràn ra!  

 

 

Con trai và con dâu của lão ta đã chết thảm trong một tai nạn, chỉ còn lại một mình đứa cháu trai này.  

 

 

Nhưng mà bây giờ đứa cháu trai này cũng đã chết!  

 

 

Thù này không báo, lão ta thề không làm người!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 130: Vậy ý của em thế nào?


Diệp Thiên Tâm không hỏi vì sao mà đồng ý ngay, lập tức xoay người rời đi!

Nhìn bóng dáng Diệp Thiên Tâm rời đi, Lâm Phong do dự trong chốc lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Y Nặc.

Hôm nay tuy rằng anh đã gửi tin nhắn cho Trần Y Nặc rồi nhưng đối phương chưa trả lời, nên anh định thử lại lần nữa.

Mà lần này điện thoại thật sự có người nghe!

“Y Nặc, cuối cùng em cũng nghe điện thoại của anh!”

Lâm Phong hơi vui vẻ.

“Tin nhắn hôm qua anh gửi là có ý gì?”

Trần Y Nặc hỏi.

Cô ấy vốn không định nghe máy, nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua Lâm Phong nói có thể trị được bệnh của con gái, cô ấy vẫn không nhịn được mà nhấn nút nghe.

Con gái là điểm yếu của cô ấy, vì con gái, cô ấy có thể buông hết những thành kiến xuống.


“Anh có thể chữa trị bệnh của con gái em! Anh đảm bảo! Tuyệt đối không lừa em.

Lâm Phong nghiêm túc nói.

“Nếu như em tin tưởng anh thì chúng ta hẹn gặp ở chỗ nào đó đi, giờ anh có thể đi gặp em luôn!”

“Đừng! Tôi không dám gặp anh một mình! Tối hôm qua có anh trai tôi ở đó mà anh còn dám động chạm tôi! Nếu gặp riêng mình anh thì ai biết anh định làm gì nữa!”

Lâm Phong nghe thế thì lúng túng sờ sờ mũi, không biết nên nói gì.

Lúc đó tình hình nguy cấp, nếu anh không làm thế, không chừng còn xảy ra hiểu lầm động trời nào nữa kìa!

“Vậy ý của em thế nào? Chuyện giữa hai người lớn cũng không nên để ảnh hưởng tới bệnh tình của trẻ con đúng không?”

Lâm Phong hỏi.

Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng trong chốc lát rồi nói:

“Ngày mai, ngày mai anh tới bệnh viện Nhân Dân số một một chuyến, đến lúc đó không chỉ có mình anh mà còn có các danh y khác nữa! Mọi người cũng có thể bàn bạc với nhau!”

“Lâm Phong, nếu như anh có thể trị hết bệnh của Tiểu Luyến Luyến thì tôi có thể nghĩ tới việc tha thứ cho anh.”

“Không thành vấn đề, anh đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Lâm Phong kích động nói.

“Đừng khoác lác, nhắc anh một cậu, Giang Quân Lâm để ý tới anh rồi đấy! Anh chú ý chút đi.”

“Y Nặc, em đang quan tâm anh ư?”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. T

ruyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Không, tôi chỉ sợ anh không sống được tới ngày mai.” Trần Y Nặc cười lạnh một tiếng, cúp luôn điện thoại.

Lâm Phong nghe thấy thế thì lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ là trong lòng lại thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Rõ ràng thái độ của Y Nặc đối với anh đã tốt hơn rất nhiều, không chỉ có nhận điện thoại của anh mà còn nhắc anh chú ý an toàn, đây chắc chắn là dấu hiệu tốt!

Hai người ở chung nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ tính cách của Y Nặc!

Y Nặc là người phụ nữ chỉ ăn mềm không ăn cứng, điển hình của người mạnh miệng mềm lòng.

“Giang Quân Lâm, chờ ngày mai chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến rồi, cũng sẽ là ngày chết của mày!”

Trong mắt Lâm Phong xuất hiện sát ý thoáng qua.

Tối hôm qua khi tìm tòi trong ký ức của Tư Đồ Hạo, đương nhiên anh cũng biết chuyện ám sát có liên quan đến Giang Quân Lâm!

Chỉ là thời gian có hạn, chưa kịp tính sổ mà thôi!

Hiện tại nếu Y Nặc cũng đã nói như thế thì anh không ngại chờ thêm một ngày nữa.

Đúng lúc này, Lâm Phong phát hiện điện thoại di động của anh reo lên, bên trên là một đầu số của thành phố Kim Lăng xa lạ!

Hiện tại ở thành phố Kim Lăng này không có nhiều bạn bè của anh, cho nên là ai gọi tới?

Lâm Phong suy nghĩ chốc lát rồi nghe máy.

“Anh là Lâm Phong đúng không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ dễ nghe.

“Lừa đảo à?”

Lâm Phong trả lời.

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, rồi tức giận đáp trả:

“Lừa cái gì mà lừa, tôi là giáo viên dạy kèm cho Lâm Vân Dao!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom