Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 420


Nghe vậy, tám trưởng lão của qat đều đồng thanh đáp lời:  

 

 

“Lão tổ, người yên tâm, đừng nói là mười giây, dù là mười phút chúng tôi cũng kéo dài thời gian cho bà!”  

 

 

“Lão tổ, bà cứ yên tâm đoạt xác đi, chúng tôi hoàn toàn có thẻ ngăn cản!”  

 

 

Bọn họ đều rất tự tin.  

 

 

Tuy rằng Lâm Phong vừa đánh chết cửu trưởng lão, nhưng không đại diện cho điều gì cả! Bởi vì tám người còn lại, ai cũng mạnh hơn cửu trưởng lão!  

 

 

Adv

Đại trưởng lão thậm chí đã đạt tới võ đạo Tông Sư trung kỳ đỉnh phong, chút nữa thôi là tiến vào hậu kỳ, thuộc hàng cường giả tối cao trên thế gian!  

 

 

Đội ngũ cường đại như thế chẳng lẽ còn không đối phó với thanh niên thoạt chừng mới ba mươi tuổi này?  

 

 

Chuyện này không có khả năng!  


 

 

“Tốt! Không hổ là hậu bối của Kinh Hồng, chờ lão tổ ta đoạt xác thành công, nhất định sẽ dạy dỗ các ngươi, giúp các ngươi bước chân vào Võ Hồn Cảnh.”  

 

 

Adv

Quỷ Bà hài lòng gật đầu.  

 

 

“Cảm ơn lão tổ!”  

 

 

Tám trưởng lão kích động không nói nên lời.  

 

 

Nhưng giây sau, mấy tiếng “Đùng” vang lên, mấy cái tát bay ra đập nát cả đám bọn họ.  

 

 

Cho dù là đại trưởng lão cũng không đỡ được một tát này.  

 

 

Vẫn là câu nói cũ, trong mắt Lâm Phong, võ đạo Tông Sư thật sự quá yếu!  

 

 

Tuy rằng võ đạo Tông Sư đã ngưng tụ được võ hạch tương đương với Kim Đan, nhưng so với tu tiên chẳng khác nào con kiến hôi!  

 

 

Chênh lệch giữa hai bên như vực sâu, không thể so sánh1  

 

 

Dù giờ anh mới chỉ Kim Đan kỳ, cũng có thể thoải mái đánh chết võ đạo Tông Sư.  

 

 

“Éc!”  

 

 

Lúc này, Quỷ Cốt còn chút ý thức cuối cùng bị Lâm Phong túm trong tay, thấy như vậy thì đột quỵ mà chết.  

 

 

Trước khi chết trong lòng Quỷ Cốt rất hối hận!  

 

 

Nếu như trước đó mình không kiêu căng quá, không muốn đi tìm Lâm Phong để báo thù, cũng sẽ không dẫn Lâm Phong tới đây, thì nghi thức đoạt xác của Nhị lão tổ cũng không bị phá hoại, cũng không hại chết cửu trưởng lão!  

 

 


Có thể nói, gã hại toàn bộ qat!  

 

 

Nhưng bây giờ đã muộn để hối hận!  

 

 

“Rầm!”  

 

 

Lâm Phong tùy tiện ném Quỷ Cốt xuống đất, sau đó đưa mắt nhìn Quỷ Bà, thản nhiên hỏi:  

 

 

“Hình như thời gian mười giây đồng hồ hơi nhiều?”

 

“Nhóc con, ngươi là ai?”  

 

Quỷ Bà lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Tôi là Lâm Phong, bà biết không?”  

 

 

Quỷ Bà nghe thế thì sửng sốt, lắc đầu theo bản năng:  

 

 

“Sao ta biết ngươi được?”  

 

 

“Bà không biết tôi là ai, còn hỏi tôi là ai, có phải hỏi hơi ngu không?”  

 

 

Lâm Phong cười lạnh hỏi.  

 

 

“Ngươi…”  

 

 

Quỷ Bà nghe vậy tức giận run cả người, nói cũng không nói được!  

 

 

“Được rồi, tôi vừa trả lời vấn đề của bà, hiện tại đến tôi hỏi, Võ Hồn Cảnh mà bà vừa nói là cảnh giới gì?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 421


Anh hoài nghi cảnh giới này chính là Võ Hồn Cảnh mà Quỷ Bà mới nhắc tới!  

 

Chẳng lẽ võ đạo Tông Sư ngưng tụ được võ hạch, còn Võ Hồn Cảnh thì bắt đầu tu luyện được thần hồn rồi?  

 

 

Điều này khác xa với tu tiên!  

 

 

Khi tu tiên đến Nguyên anh, mới bắt đầu chính thức tu luyện thần hồn!  

 

 

“Khặc khặc… Xem ra ngươi cũng chỉ là một kẻ ngu không môn không phái, đến cả chuyện này cũng không biết!”  

 

 

Adv

Quỷ Bà đột nhiên cười quái dị.  

 

 

Ngay sau đó, một luồng uy áp kinh khủng từ thần hồn nháy mắt đã ập về phía Lâm Phong.  

 

 

“Nhãi ranh, con kiến hôi dưới Võ Hồn Cảnh, thì dù hôm nay ta chỉ có tàn hồn, ngươi cũng không phải là đối thủ!”  

 

 

Quỷ Bà liên tục cười lạnh.  

 

 

Adv

Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt bà ta đã cứng ngắc!  

 

 

“Sao… sao lại thế!”  

 

 

Bà ta cực kì khó tin.  

 

 

“Chút uy áp đấy của bà đừng lấy ra cho mất mặt thêm!”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

Một luồng uy áp thần hồn từ trong người anh tràn ra ngoài, áp lại Quỷ Bà.  

 

 

“A!”  

 

 

Quỷ Bà kêu thảm một tiếng, tàn hồn vừa ngưng tụ dần trở nên trong suốt, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.  

 

 

Lâm Phong thấy vậy thì nhíu mày, giải tỏa uy áp, lạnh lùng nói:  

 

 

“Từ giờ trở đi, tôi hỏi bà đáp! Dám nói câu nào vô ích thì chết.”  

 

 

“Ta có thể nói cho ngươi biết hết chuyện ta biết, nhưng ngươi phải hứa sẽ bỏ qua cho ta!”  

 

 

Quỷ Bà yếu ớt nói.  

 

 

Bà ta sợ thật!  

 

 

Thanh niên trước mặt quá kì lạ.  

 

 

Uy áp thần hồn vừa thoáng qua khiến bà ta cảm thấy mạnh hơn mình nhiều, khiến bà ta càng sợ hãi hơn!  

 

 

Lẽ nào hơn một nghìn năm trôi qua, võ đạo thế gian đã hưng thịnh đến mức Võ tông nhiều như mây, võ hồn khắp nơi đã đạt tới trình độ này ư?  

 

 

“Bây giờ bà không có tư cách cò kè mặc cả với tôi.”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng.  

 

 

Quỷ Bà cảm nhận được sát ý kinh người từ Lâm Phong, lập tức hèn đi, nói:  

 

 

“Được, ta chịu thua, ngươi hỏi đi!”  

 

 

“Trên Tông Sư còn cảnh giới gì?”  

 

 

“Trên là Võ Hồn Cảnh, trên Võ Hồn là…”  

 

 

Quỷ Bà nói tới đây, hai mắt đột nhiên mở trừng trừng.  

 

 

“Quỷ… Lệ.”  

 

 

Tay bà ta chỉ ra sau Lâm Phong, muốn nói gì đó nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi, toàn bộ tàn hồn nổ bụp một tiếng, biến mất trong mật thất!  

 

 

Lâm Phong quay đầu nhìn lại nhưng phía sau trống không, chẳng có gì!  

 

 

Anh dùng thần thức quét ngang qua Quỷ Ẩn Tông một lượt, nhưng lúc này nó đã hoàn toàn tĩnh mịch, bị anh giết hết cả rồi!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 422


 Lâm Phong không yên tâm, lại dùng thần thức quét vài lần, chỉ có anh và Lý Tiểu Khả!  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong để ý đến một bức họa trên tường.  

 

 

Trên đó là khuôn mặt của người đàn ông áo đen, chân trái của ông ta thẳng tắp, chân phải hơi nâng lên, thoạt nhìn rất quái dị, giống một người què!  

 

 

“Chẳng lẽ bức tranh này là nguyên nhân?”  

 

 

Lâm Phong tự hỏi không có kết quả bèn lấy bức họa xuống bỏ vào túi càn khôn, sau đó mới mở trói cho Lý Tiểu Khả.  

 

 

Adv

“Hu hu… anh, cảm ơn anh đã cứu em!”  

 

 

Có thể thấy Lý Tiểu Khả sợ lắm rồi. Vừa cởi dây trói ra cô ấy đã nghẹn ngào nhào vào lòng Lâm Phong, gào lên khóc, nước mắt nhanh chóng làm ướt quần áo Lâm Phong.  

 


 

Tuy rằng cơ thể Lý Tiểu Khả rất mềm mại, rất thơm, nhưng trong lòng Lâm Phong chẳng còn suy nghĩ khác.  

 

 

Trong mắt anh, Lý Tiểu Khả giống như em gái mình.  

 

Adv

 

Lâm Phong vừa trấn an vừa nói:  

 

 

“Chuyện gì vậy? Sao em lại bị bắt tới đây?”  

 

 

“Hic… là thế này…”  

 

 

Lý Tiểu Khả nói hết chân tướng ra.  

 

 

“Em nói em là thể chất thuần âm?”  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày, đưa tay đặt lên bụng của Lý Tiểu Khả kiểm tra!  

 

 

Quả nhiên bụng của Lý Tiểu Khả có độ ấm thấp hơn hẳn người bình thường, hơn nữa có thể cảm nhận được chút khí lạnh…  

 

 

Đây là đặc thù của thể chất thuần âm!  

 

 

Giờ âm, ngày tháng năm âm là lúc mà âm khí trong trời đất nặng nhất!  

 

 

Đứa trẻ được sinh ra vào lúc này có chưa Tiên Thiên âm khí trong cơ thể, được gọi là cơ thể thuần âm!  

 

 

Người có thể chất này nếu bị tà vật tấn công rất dễ chết non! Rất hiếm ai có thể trưởng thành tới mức này!  

 

 

Hơn nữa biểu hiện của Lý Tiểu Khả luôn rất bình thường, hoàn toàn không giống cơ thể thuần âm, đây cũng là lý do trước kia anh không nhận ra…  


 

 

“Anh… có phải thể chất của em không tốt không?”  

 

 

Lý Tiểu Khả hơi lo lắng hỏi.  

 

 

“Em không cần lo lắng, có anh ở đây, không vấn đề gì.”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa dùng thần thức quét qua cơ thể Lý Tiểu Khả một lượt. Nếu đã biết Lý Tiểu Khả là cơ thể thuần âm, vậy anh nhất định phải tra ra được nguyên nhân cô ấy vẫn sống được tới bây giờ.  

 

 

Còn việc nam nữ có khác cũng không phải thứ cần suy nghĩ lúc này, dù sao Lý Tiểu Khả cũng không biết anh đang nhìn.  

 

 

“Tiểu Khả, em vén áo ngoài lên một chút.”  

 

 

Lâm Phong đột nhiên nói.  

 

 

“A? Ở đây sao?”  

 

 

Lý Tiểu Khả ngẩn người, gương mặt đỏ bừng, trái tim đập bình bịch.  

 

 

Vì trước đó cô ấy đi ngủ nên cũng không mặc đồ lót.  

 

 

Lúc này nếu vén lên thì chẳng phải là…  

 

 

Tuy rằng cô ấy không ghét Lâm Phong nhưng trên mặt đất còn có vài thi thể, khiến cô cảm thấy không thoải mái.  

 

 

Lâm Phong nhìn Lý Tiểu Khả cứ xoắn xuýt mãi bèn tự mình cầm lấy vạt áo, xốc thẳng lên, để lộ cái bụng trắng nõn.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 423


Tính cách ông ấy lạnh lùng vô tình, suốt đời chỉ lo thành tiên, sao lại để ý đến sống chết của người khác?

“Tiểu Khả, em còn nhớ người vẽ cho em là ai không?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Lý Tiểu Khả nghe vậy, vẻ mặt phức tạp.  

 

 

Cô ấy thấy Lâm Phong vén quần áo mình còn hơi giật mình và lo lắng không biết anh muốn làm gì. Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn chẳng làm gì cả, khiến cô ấy hơi mất mát.  

 

 

“Khi còn bé, một chú què chân vẽ cho em, khi đó em còn rất tức giận! Nhưng ông ấy cứ nhất định phải vẽ, em cũng không phản kháng được. Sau đó em thấy không rửa sạch được, hơn nữa bức họa cũng nhạt dần nên em không để ý đến nó nữa.”  

 

Adv

 

Lý Tiểu Khả đáp lời.  

 

 

“Chú què chân có phải người này không?”  

 

 

Lâm Phong lấy bức họa ban nãy ra hỏi.  

 

 

Adv

Lý Tiểu Khả nhìn cẩn thận rồi lắc đầu:  

 

 

“Không nhìn ra, người đàn ông trong bức tranh này quá mơ hồ…”  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong u ám khó đoán.  

 

 

Rốt cuộc sư phụ đang chơi trò gì vậy?  

 

 

Cha mẹ mình mất tích có liên quan gì đến ông ấy không?  

 

 

Xem ra phải nhanh chóng xử lý xong xuôi chuyện ở Kim Lăng rồi đến Vân Xuyên một chuyến, tìm người cầm chiếc chìa khóa thứ ba, mở mộ tiên nhân ra xem!  

 

 

…  

 

 

Khoảng mười giờ tối, Lâm Phong và Lý Tiểu Khả quay về cổng trường đại học Kim Lăng, gọi cho Tiểu Dao một cuộc điện thoại.  

 

 

Lâm Vân Dao nhận được điện thoại vội vàng chạy ra.  

 

 

Cô ấy thấy anh trai và Lý Tiểu Khả ở cùng nhau, trên người còn mặc đồ ngủ màu hồng, lập tức lộ ra vẻ mặt kì lạ.  

 

 

“Anh, không phải hai người…”  

 

 

“Đừng đoán mò, Tiểu Khả gặp chuyện không hay, vừa được anh cứu!”  

 

 

Lâm Phong nói lại chuyện ban nãy một lần nữa.  

 

 

“Tiểu Khả! Cha của cậu cũng ác quá đấy.”  

 

 

Lâm Vân Dao nghe xong, lập tức tức giận nói.  

 

 

Lý Tiểu Khả thở dài một hơi, không nói gì.  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong lấy bức tranh từ trong túi càn khôn ra, hỏi:  

 

 

“Tiểu Dao, người què lúc trước đưa em hũ tro cốt kia có phải người trên bức tranh này không?”  

 

 

Lâm Vân Dao nhận bức tranh nhìn kĩ một hồi, không khỏi trợn mắt nói:  

 

 

“Anh, anh lấy đâu ra bức tranh mơ hồ thế này, em nhận ra được mới lạ!”  

 

 

“Được rồi.”  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong đầy tiếc nuối.  

 

 

Anh và em gái nói chuyện mấy câu, sau đó một mình quay về khách sạn lớn nhất Kim Lăng.  

 

 

Trong phòng tổng thống ở khách sạn lớn nhất Kim Lăng, Trần Y Nặc đang cẩn thận băng bó vết thương trên người Trần Thiên Hủ, Tiểu Luyến Luyến nhàm chán xem phim hoạt hình.  

 

 

Đúng lúc này, Lâm Phong đi vào.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến bật dậy khỏi ghế salon, vẻ mặt vui mừng nhào vào lòng Lâm Phong, nói:  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 424


 Ánh mắt Trần Thiên Hủ nhìn Lâm Phong đầy phức tạp, nhưng không nói gì cả.  

 

Chỉ có Trần Y Nặc đứng lên đi tới trước mặt anh, nói:  

 

 

“Sau khi anh đi thì Phùng Hải cũng chạy mất.”  

 

 

“Chạy thì thôi, chuyện bình thường! Huống chi việc này cũng không trách ông ta được, trách anh khinh thường thôi!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

Adv

 

Trần Y Nặc chần chừ một lúc rồi hỏi:  

 

 

“Anh đưa Quỷ Cốt kia đi đâu?”  

 

 

“Anh đi diệt Quỷ Ẩn Tông.”  

 

 

“Sao anh không nói cho em biết?”  

 

Adv

 

“Cái này…”  

 

 

Lâm Phong hơi sửng sốt, không ngờ Trần Y Nặc sẽ hỏi. Anh suy nghĩ chốc lát, nói:  

 

 

“Anh sợ em lo lắng.”  

 

 

“Không, anh không sợ em lo lắng, mà anh thích làm gì thì làm, không chịu bảo em một câu.”  

 

 

Trần Y Nặc nói vậy, gưong mặt tái nhợt đi rất nhiều.  

 

 

Sau đó cô nhìn Lâm Phong tiếc tục nói:  

 

 

“Lâm Phong, sau khi anh rời đi, em luôn suy nghĩ về một vấn đề. Em phát hiện chúng ta là người của hai thế giới, chút phiền phức anh tự rước vào người có thể là một đòn nghiêm trọng với bọn em!”  

 

 

“Y Nặc, em đang đoán mò rồi.”  

 

 

Lâm Phong cười khẽ một tiếng.  

 

 

“Anh nghĩ nó buồn cười sao?”  

 

 

Trần Y Nặc hỏi.  

 

 

“Ấy…”  

 

 

Nụ cười trên mặt Lâm Phong cứng đờ.  

 

 

“Lâm Phong, mười năm qua, em từng ảo tưởng vô số lần về ngày chúng ta ở cạnh nhau! Khi hiểu lầm được xóa bỏ, em biết anh sẽ cùng em về Vân Xuyên, em vui tới mức nào anh biết không? Nhưng bây giờ em cảm thấy mình hơi ngây thơ. Nếu như vì anh mà cuộc sống của em càng chẳng ra gì thì ngay từ đầu nên quyết đoán một chút.”  

 

 

Trần Y Nặc nói rất nhiều.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, anh rất hiểu tính cách Trần Y Nặc, cô ấy không phải người thích gây sự!  

 

 

Nếu Trần Y Nặc đã nói tới mức này, nghĩa là hành vi hiện tại của anh đang làm tổn thương cô ấy.  

 

 

Anh thật sự rất bất đắc dĩ!  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến, đi thôi, bác đưa con về phòng ngủ.”  

 

 

Lúc này Trần Thiên Hủ đứng dậy khỏi ghế salon, chống gậy nắm tay Tiểu Luyến Luyến đi vào một căn phòng cách vách.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến cẩn thận từng bước đi, hơi lo lắng nhìn cha mẹ mình.  

 

 

Hiển nhiên cô bé đã nhận ra điều kì lạ, nhưng hiểu chuyện nên không nói gì, mà tinh tế rời đi cùng với bác mình.  

 

 

Nhìn hai người rời đi, Trần Y Nặc chuẩn bị nói tiếp, nhưng lúc này Lâm Phong đột nhiên bế cô ấy lên.  

 

 

“Anh làm gì? Mau buông em xuống! Rôt cuộc anh có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề không? Em muốn nói chuyện với anh!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 425


Ba tiếng sau.  

 

 

Mọi thứ trở lại yên bình.  

 

 

Nhìn Y Nặc đã ngủ vì mệt, Lâm Phong thầm thở dài một hơi.  

 

 

Anh mặc quần lót vào rồi cẩn thận xuống giường, đi ra ban công ngồi dựa vào ghế sofa ngắm nhìn ánh đèn neon rực rỡ bên ngoài cửa sổ với tâm trạng bất an.  

 

 

Cũng mười năm rồi nhỉ!  

 

 

Adv

Chẳng lẽ suy nghĩ của anh bây giờ thật sự có vấn đề ư?  

 

 

Có khi nào là vì đã nắm giữ thực lực đủ mạnh nên giờ đây anh rất ít quan tâm đến suy nghĩ của người khác?  

 

 

Nhưng chẳng phải người tu tiên như anh chú trọng ý muốn của bản thân hơn sao?  

 

 

Nếu mình cứ e ngại cái này, e ngại cái kia, vậy thì mục đích tu tiên của mình là gì?  

 

Adv

 

“Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy!”  

 

 

Lâm Phong thở ra một hơi, dẹp bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu mình, bắt đầu kiểm kê lại những thứ thu được lần này.  

 

 

Mặc dù Quỷ Ẩn Tông đã suy vong nhưng dù sao cũng được coi là một tông môn võ đạo!  

 

 

Sau khi tiêu diệt Quỷ Ẩn Tông, đương nhiên anh cũng thu được rất nhiều bảo vật…  

 

 

Khoảng hơn ba trăm viên linh thạch, một vài linh thảo cấp thấp vô dụng và một số pháp khí cấp thấp…  

 

 

“Đáng tiếc người tu võ không thể hấp thu trực tiếp linh khí trong linh thạch, nếu không một môn phái sẽ không chỉ có bấy nhiêu đây linh thạch thôi đâu!”  

 

 

“Bây giờ mình đã có gần năm trăm viên linh thạch, khi nào đủ một nghìn viên sẽ có thể thử kích hoạt thể chất cho con gái rồi!”  

 

 

Lâm Phong lẩm bẩm.  

 

 

Ngoài ra, sau khi tiếp xúc gần hơn ban nãy, Lâm Phong phát hiện Trần Y Nặc không chỉ có căn cơ võ đạo cực kém, mà linh căn tu tiên cũng gần như không có!  

 

 

Nói cách khác, Y Nặc chỉ có thể chất phàm nhân, muốn chỉ dẫn cô ấy tu tiên thì độ khó rất lớn, điều này khiến Lâm Phong hơi đau đầu.  

 

 

“Bây giờ lo nghĩ mấy việc này có hơi lo xa, vẫn câu nói cũ thôi, cứ thuận theo tự nhiên vậy!”  

 

 

Lâm Phong ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quay lại giường, ôm Trần Y Nặc ngủ.  

 

 

…  

 

 

Sáng sớm hôm sau.  

 

 

Lâm Phong, Trần Y Nặc, Trần Thiên Hủ và Tiểu Luyến Luyến, bốn người đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Kim Lăng để mua sắm vài thứ.  

 

 

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đến nhà ba vợ, đâu thể nào đi tay không nhỉ?  

 

 

Còn về sự việc tối qua, tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý không nhắc lại.  

 

 

Có đôi khi con người ta bùng nổ cảm xúc cũng là điều bình thường, nhưng nếu cứ một mực nhắc đi nhắc lại sẽ là ngu xuẩn nhàm chán!  

 

 

“Y Nặc, lát nữa mua đồ xong, chúng ta đi Vân Xuyên luôn nhé!”  

 

 

Lâm Phong bế con gái, tay còn lại nắm tay Trần Y Nặc, trông rất ra dáng người đàn ông tốt.  

 

 

“Ừm!”  

 

 

Trần Y Nặc gật đầu, rồi chợt nói tiếp:  

 

 

“Lâm Phong, sau này em sẽ không cáu kỉnh vô cớ nữa…”  

 

 

“Nhưng anh lại mong em thường xuyên cáu kỉnh với anh đấy.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười.  

 

 

Nghe vậy Trần Y Nặc sửng sốt, ngay sau đó không biết nghĩ tới điều gì mà gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 426


 Tiểu Luyến Luyến đột nhiên chỉ vào cửa hàng quần áo trẻ em cách đó không xa, nói:  

 

“Ba ơi, ba ơi, ba nhìn bên đó nhiều váy đẹp chưa kìa.”  

 

 

“Đi, ba dẫn con đi mua, con muốn mua cái nào cũng đều được hết.”  

 

 

Lâm Phong hào hứng véo má con gái, đi nhanh về phía cửa hàng quần áo trẻ em.  

 

 

Anh nhận ra thi thoảng dành thời gian với gia đình, sống cuộc sống đơn giản thế này có vẻ cũng rất tốt, có thể làm cho tâm trạng nóng nảy của anh bình lặng trở lại.  

 

Adv

 

…  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 


Trụ sở chính Tam Khẩu Đường.  

 

 

Đàm Thiên Hồng đang mở hợp với các nhân vật cốt cán của Tam Khẩu Đường.  

 

Adv

 

Lúc này trông mặt mày Đàm Thiên Hồng sáng ngời, phóng khoáng tự do, dáng vẻ vô cùng khí khái.  

 

 

Các thành viên cốt cán khác của Tam Khẩu Đường cũng tươi cười rạng rỡ, phấn chấn cực kỳ!  

 

 

Mấy ngày nay, nhờ ôm đùi cậu Lâm mà có thể nói Tam Khẩu Đường bọn họ vinh quang tràn trề.  

 

 

Từ các thế gia nhỏ đến lớn ở thành phố Kim Lăng, bất kể là Tạc Thiên Bang, Long Môn Đường hay nhà họ Tần đều chủ động làm thân với Tam Khẩu Đường bọn họ, sẵn lòng hợp tác với họ để thành lập liên minh Kim Lăng!  

 

 

Ngoài ra còn tuyên bố rằng để Tam Khẩu Đường đứng đầu!  

 

 

Đây là khái niệm gì chứ?  

 

 

Có nghĩa là Tam Khẩu Đường sẽ có cơ hội trở thành thế lực đứng đầu thành phố Kim Lăng!  

 

 

Nếu là trước đây thì họ còn chẳng dám nghĩ tới!  

 

 

“Nhờ có Đại đường chủ anh minh! Lúc trước Tam Khẩu Đường chúng ta đắc tội cậu Lâm, may mà Đại đường chủ nhận thua ngay lúc quan trọng, ngăn được cơn sóng dữ, chẳng những không đắc tội cậu Lâm mà ngược lại còn ôm đùi cậu ấy!”  

 

 

“Đúng đó! Giờ tôi nghĩ lại còn thấy sợ đây này, tên ngốc Nhị đường chủ Tư Đồ Hạo đó lại dám mưu sát cậu Lâm, đúng là không biết tự lượng sức mình!”  

 

 

“Con người mà! Đời này vẫn phải dựa vào cơ hội thôi! Chỉ cần gặp được cơ hội, một bước lên trời sẽ vô cùng đơn giản!”  

 

 

Đám nhân vật cốt cán của Tam Khẩu Đường thay phiên nhau cười nịnh nọt.  


 

 

Nghe thấy những lời này, Đàm Thiên Hồng cũng khá đắc chí!  

 

 

Lúc trước phục tùng Lâm Phong đúng là lựa chọn chính xác nhất trong đời ông ta!  

 

 

“Về việc Tạc Thiên Bang, Long Môn Đường và nhà họ Tần đề nghị liên minh, ba có ý kiến gì không ạ?”  

 

 

Lúc này Đàm Tử Minh chợt lên tiếng.  

 

 

Cậu ta vừa dứt lời.  

 

 

Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại, đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Đàm Thiên Hồng.  

 

 

Đàm Thiên Hồng suy tư một lúc rồi đáp:  

 

 

“Mặc dù việc liên minh có vẻ không tệ, nhưng vẫn còn phải bàn bạc kỹ hơn! Dù sao chúng ta cũng phải cân nhắc ý kiến của cấp trên.”  

 

 

“…”  

 

 

Nghe vậy, mọi người đều thầm run rẩy.  

 

 

Tự nhiên họ quên mất vụ này!  

 

 

Các thế lực lớn áp chế lẫn nhau mới là điều mà kẻ nắm quyền muốn nhìn thấy!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 427


 “Ồ? Vân Mai, cô có cao kiến gì hả?”  

 

Đàm Thiên Hồng cười hỏi.  

 

 

“Kể từ ngày hôm nay, cả giới võ đạo thành phố Kim Lăng sẽ phục tùng ta! Cần gì phải liên minh chứ?”  

 

 

Chu Vân Mai nói với vẻ mặt ngạo nghễ.  

 

 

Mọi người nghe vậy đều nghệch mặt ra, không hiểu vì sao Chu Vân Mai lại nổi điên.  

 

 

Adv

Vào lúc này.  

 

 

“Cạch cạch cạch!”  

 

 

Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên từ bên ngoài.  

 

 

Ngay sau đó có một cô gái trẻ tuổi mặc đồ trắng, vóc dáng mảnh mai, gương mặt đẹp tuyệt trần chậm rãi bước vào.  

 

Adv

 

Khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đi vào, nét mặt Chu Vân Mai lập tức trở nên kính cẩn, cô ta tiến tới một bước, quỳ một chân xuống đất:  

 

 

“Chu Vân Mai của Tam Khẩu Đường, cung kính nghênh tiếp Giang tiên tử!"

 

Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nhíu mày.  

 

Có chuyện gì vậy?  

 

 

Cô gái trẻ tuổi này là ai?  

 

 

Tại sao Chu Vân Mai lại quỳ gối trước cô ta?  

 

 

Ở đây chỉ có Đàm Thiên Hồng không biết nghĩ tới gì đó, mặt khẽ biến sắc.  

 

 

Giang tiên tử?  

 

 

Ông ta nhớ mười mấy năm trước nhà họ Giang có một cô bé gia nhập Huyền Linh Môn trên núi, từ đó không còn tung tích!  

 

 

Lẽ nào người này là cô bé năm xưa?  

 

 

Nghĩ tới đây, trong lòng Đàm Thiên Hồng như đang vang vọng tiếng lộp bộp, loáng thoáng cảm thấy không ổn!  

 

 

Trong giới võ đạo ngày nay có một quy tắc bất thành văn, đó là một khi có người trên núi xuống núi sẽ mang ý nghĩa vô địch!  

 

 

Tông môn trên núi đại diện cho đỉnh cao thực lực của giới võ đạo nước Đại Hạ!  

 


 

Hơn nữa… tông môn không nằm trong tầm quản lý của pháp luật!  

 

 

Chỉ cần không làm gì quá đáng, ví dụ như phản quốc, quốc gia cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của tông môn, điều này đã có thể chứng minh cho sự đáng sợ của tông môn!  

 

 

Và giờ con gái cả nhà họ Giang xuống núi, dù có phải suy nghĩ bằng mông Đàm Thiên Hồng cũng biết mục đích của đối phương!  

 

 

“Tìm được người giúp tôi chưa?”  

 

 

Giang Tịch Vũ lạnh nhạt hỏi.  

 

 

Nét mặt cô ta lạnh tanh, áo trắng tựa tuyết, trông hệt như tiên nữ không dính khói lửa nhân gian.  

 

 

“Giang tiên tử, là thế này! Đàm Thiên Hồng là chó săn của tên Lâm Phong đó, vì vậy nên chỉ cần bảo ông ta gọi điện cho Lâm Phong là được ạ!”  

 

 

Chu Vân Mai bò dậy, cười nịnh nọt.  

 

 

“Vân Mai, cô đừng ăn nói lung tung!”  

 

 

Nghe vậy, Đàm Thiên Hồng thay đổi sắc mặt, lập tức lớn tiếng quát.  

 

 

“Ông đang sợ đấy à? Lúc trước tôi đã nói Lâm Phong ngang ngược, không đáng tin rồi! Vậy mà ông cứ không chịu nghe lời tôi, khăng khăng cố chấp!”  

 

 

“Bây giờ đại nhân của Huyền Linh Môn xuống núi, ông mới biết sợ hả? Có buồn cười lắm không?”  

 

 

Chu Vân Mai cười khẩy.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 428


 “Đúng vậy! Chính tôi đã thông báo cho Huyền Linh Môn! Thật ra từ lúc nhà họ Giang bị tiêu diệt, tôi đã báo cho họ rồi!”  

 

“Đáng tiếc Giang tiên tử đang trong thời kỳ bế quan, không thể xuống núi kịp thời, nếu không thì đã không để thằng Lâm Phong đó vênh váo thời gian dài như vậy rồi!”  

 

 

Chu Vân Mai khinh thường đáp.  

 

 

Đàm Thiên Hồng tức đến mức run cả người, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Chu Vân Mai, run rẩy nói:  

 

 

“Cô… Sao cô có thể làm như vậy được? Uổng công tôi…”  

 

 

Adv

“Ồn quá!”  

 

 

Lúc này, Giang Tịch Vũ đột nhiên “hừ” một tiếng, vung tay tát Đàm Thiên Hồng từ xa.  

 

 

Đàm Thiên Hồng hoàn toàn không phản ứng kịp, ngay tức khắc bị tát văng ra xa rồi va đập mạnh vào tường.  

 

 

“Phụt!”  

 

 

Adv

Đàm Thiên Hồng giãy giụa đứng dậy, không kìm được hộc ra một búng máu.  

 

 

“Ba ơi!”  

 

 

Đàm Tử Minh hơi đổi sắc mặt, lập tức chạy tới đỡ Đàm Thiên Hồng dậy.  

 

 

“Đại đường chủ! Ngài không sao chứ?”  

 

 

Các thành viên Tam Khẩu Đường khác cũng vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ, lo lắng hỏi.  

 

 

Khi nhìn thấy cảnh này, Chu Vân Mai cười thầm như được mùa.  

 

 

Không hổ danh là cao thủ đến từ tông môn trên núi!  

 

 

Chỉ với một cái tát nhẹ nhàng thôi cũng đủ đánh bay Đàm Thiên Hồng, thực lực thế này có khoa trương quá không?  

 

 

“Gọi điện bảo Lâm Phong mau tới đây đi, nếu không thì phải chết!”  

 

 

Giang Tịch Vũ nhìn Đàm Thiên Hồng, lạnh lùng hạ lệnh.  

 

 

“Nghe chưa vậy? Thằng Lâm Phong đó ngông cuồng lắm cơ mà? Bảo cậu ta tới đây nhanh lên!”  

 

 

Chu Vân Mai đứng cạnh cáo mượn oai hùm, lớn tiếng sai sử.  

 

 

Người Tam Khẩu Đường thấy thế đều rất tức giận, nhưng lại chẳng dám nói năng gì.  

 

 


Mặc dù họ không nhìn thấu được thực lực của Giang Tịch Vũ, nhưng chỉ với thân phận đệ tử của một trưởng lão tông môn trên núi cũng đủ khiến họ sợ hãi đến nỗi hít thở không thông rồi!  

 

 

“Giang tiên tử, nếu cô muốn báo thù anh Lâm thì đi tìm anh ấy đi, cớ gì phải ức hiếp chúng tôi? Như vậy có khác gì không có phong thái của cao nhân đâu?”  

 

 

Đàm Tử Minh cố kìm nén cơn giận trong lòng, trầm giọng trách cứ.  

 

 

“Chát!”  

 

 

Giang Tịch Vũ thẳng tay tát vào mặt Đàm Tử Minh, làm cho gương mặt điển trai của cậu ta sưng vù cả lên.  

 

 

“Ức hiếp các cậu thì sao?”  

 

 

“Ở trong mắt tôi tính mạng của các cậu chỉ bằng con heo con chó thôi, đừng nói là ức hiếp, cho dù giết các cậu cũng chưa là gì hết cả!”  

 

 

Nét mặt của Giang Tịch Vũ cực kỳ lạnh lùng và tàn nhẫn.  

 

 

Kể từ khi lên núi bái sư, tâm tính của cô ta đã thay đổi!  

 

 

Cô ta cực khổ tập võ, không tiếc trao tấm thân trong sạch của mình cho lão già kia, chẳng phải là vì có thể ngự trị chúng sinh sao?  

 

 

Đây là cảm giác sung sướng chỉ cao thủ mới có được!  

 

 

Mà bây giờ cô ta chính là cao thủ vô địch này!  

 

 

“Bùm!”  

 

 

Giang Tịch Vũ tiện tay tát cho một thành viên cốt cán của Tam Khẩu Đường thành sương máu, sau đó nói tiếp:  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 429


 Giang Tịch Vũ lập tức vung tay lên, lại có thêm một thành viên cốt cán của Tam Khẩu Đường biến thành sương máu!  

 

“Cô bảo là một phút cơ mà?”  

 

 

Đàm Thiên Hồng phẫn nộ.  

 

 

“Quy tắc do tôi quyết định, tôi muốn đổi thì đổi, ông có thể làm gì được tôi?”  

 

 

Giang Tịch Vũ thản nhiên đáp.  

 

 

Adv

Lời vừa dứt.  

 

 

Tất cả mọi người của Tam Khẩu Đường đều run lên!  

 

 

Giang Tịch Vũ quá tàn nhẫn, chẳng thua kém gì cậu Lâm! Muốn giết bạn sẽ giết thẳng tay, không hề cho bạn cơ hội biện minh!  


 

 

Còn Chu Vân Mai thì kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, sắp ngất xỉu luôn tại chỗ!  

 

Adv

 

Như vậy có mạnh quá rồi không!  

 

 

Có cao thủ đẳng cấp này chống lưng, sắp tới chẳng phải Chu Vân Mai cô ta sẽ một tay che trời cả thành phố Kim Lăng hay sao?  

 

 

Cô ta muốn giẫm đạp lên hài cốt của Lâm Phong, một bước lên trời, nói cho người của những thế lực khác biết rằng Chu Vân Mai cô ta mới là kẻ cười đến cuối cùng!  

 

 

Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, cuối cùng vẫn phải lấy điện thoại của mình gọi cho Lâm Phong.  

 

 

Chẳng qua cuộc gọi vừa được kết nối, ông ta đã kích động hét thật to:  

 

 

“Cậu Lâm, cao nhân Huyền Linh Môn tới tìm cậu báo thù, cậu mau trốn đi, trốn đi nhanh lên!”  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Giang Tịch Vũ lạnh mặt tát Đàm Thiên Hồng văng ra, sau đó lấy điện thoại, lạnh lùng hỏi:  

 

 

“Anh là Lâm Phong à?”  

 

 

Lâm Phong ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại:  

 

 

“Cô là ai?”  

 

 

“Tôi? Tôi là một người ngoài tầm hiểu biết của anh!”  

 

 

“Lâm Phong, anh có một tiếng đồng hồ để chạy tới trụ sở chính của Tam Khẩu Đường. Nếu vượt quá thời gian cho phép, tôi sẽ giết hết toàn bộ người của Tam Khẩu Đường! Chắc anh không mong chó săn của mình chết thảm vì anh đâu nhỉ?”  


 

 

“Cô sẽ hối hận!”  

 

 

Lâm Phong bình tĩnh đáp.

 

"Ha ha. . ."  

 

Giang Tịch Vũ cười gằn, cô ta cúp điện thoại ngay tức khắc.  

 

 

Hối hận?  

 

 

Một người chỉ mới làm mưa làm gió ở trần gian mà dám nói như vậy trước mặt cô ta?  

 

 

Nhưng thế cũng tốt, nếu Lâm Phong đã nói vậy thì chứng tỏ chắc chắn lát nữa anh sẽ tới, mình chỉ cần im lặng chờ đợi là được!  

 

 

Những người khác ở giữa sân thấy vậy đều câm như hến, không dám thở mạnh.  

 

 

Đàm Tử Minh ôm người cha bị thương nặng, trong ánh mắt lạnh lẽo chất chứa sự lo lắng. . .  

 

 

Giang Tịch Vũ này mang đến cảm giác quá khủng bố, nếu như ngài Lâm không địch lại được thì coi như xong!  

 

 

...  

 

 

Một bên khác.  

 

 

Trong siêu thị Kim Ưng.  

 

 

Lâm Phong nghiêm mặt cúp điện thoại!  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 430


 "Là chuyện của Tam Khẩu Đường! Có người lấy mạng sống của tất cả mọi người ở Tam Khẩu Đường ra để uy hiếp anh, nói anh đến đó."  

 

 

Lâm Phong đáp.  

 

 

"Vậy anh mau đi đi, Đàm Thiên Hồng không phải người xấu, trước đây cũng giúp anh không ít việc!"  

 

 

Trần Y Nặc nói.  

 

 

"Nhưng anh không đi cùng em với con được nữa."  

 

Adv

 

"Chúng ta còn ở bên nhau lâu dài, kiểu gì chẳng có dịp!"  

 

 

Trần Y Nặc mỉm cười.  

 


 

Lâm Phong nhìn thoáng qua trần Y Nặc, khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa, đi thẳng đến Tam Khẩu Đường!  

 

 

...  

 

Adv

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Tại tổng bộ của liên minh võ đạo.  

 

 

Một võ giả vội vàng chạy vào, quỳ một chân xuống đất, cung kính nói với Triệu Vô Cực:  

 

 

"Báo cáo ngài Triệu, căn cứ vào tình báo của người báo tin, hôm qua đệ tử chân truyền Giang Tịch Vũ của Huyền Linh Môn đã xuống núi, bây giờ đang ở Tam Khẩu Đường, tuyên bố muốn tìm Lâm Phong báo thù!"  

 

 

"Giang Tịch Vũ?"  

 

 

Triệu Vô Cực khẽ nhíu mày.  

 

 

"Chính là con gái dầu của nhà họ Giang kia, nghe nói được một vị trưởng lão của Huyền Linh Môn nhận làm đồ đệ."  

 

 

Người chấp pháp thành phố Kim Lăng - Vân Trung Thiên vội vàng đáp.  

 

 

"Không biết tự lượng sức mình! Đến cả tôi còn không dám nói chắc chắn sẽ thắng Lâm Phong, chỉ là một đệ tử chân truyền mà dám đi tìm phiền phức!"  

 

 

"Nếu là sư phụ của cô ta thì nghe còn tạm được!"  

 

 

Triệu Vô Cực lắc đầu, sau đó đứng lên, bình tĩnh nói:  

 

 


"Nếu đã vậy, tôi sẽ đi tìm Lâm Phong!"  

 

 

"Vân Trung Thiên, Diệp Thiên Long, hai người ở đây trông coi Hoa viện sĩ! Không thể để cho Hoa viện sĩ bất ngờ làm loạn!"  

 

 

"Tôi tranh thủ khống chế Lâm Phong tại trong vòng một canh giờ, sẽ về nhanh thôi!"  

 

 

Nói xong, Triệu Vô Cực chạy về phía Tam Khẩu Đường như một tia chớp!  

 

 

Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long thấy đây, mặt mày bắt đầu nghiêm lại.  

 

 

"Anh Diệp, anh nói xem lần này ngài Lâm có thể giải quyết được không?"  

 

 

"Giải quyết? Chú không biết thân phận của ngài Vô Cực hả, ông ta có thể được xếp vào hàng ngũ hai mươi cao thủ giỏi nhất tổng bộ, chỉ thiếu chút nữa đã có thể bước vào tông sư võ đạo hậu kỳ! Lần này có lẽ ngài Lâm phải giơ cờ trắng thôi!"  

 

 

"Nhưng tôi đoán cũng không can gì, thái độ bên phía tổng bộ đối với ngài Lâm tương đối mập mờ, trước khi chưa điều tra rõ được thân phận của ngài Lâm, cho dù là tổng bộ cũng sẽ không làm hại đến tính mạng ngài Lâm!"  

 

 

"Dù sao. . . một thanh niên khoảng ba mươi tuổi có thể giết chết tổng chấp pháp Long cũng thực sự quá kinh khủng!"  

 

 

"Nói đi cũng phải nói lại, nếu như ngài Lâm có thể gia nhập bộ chấp pháp của chúng ta, cống hiến vì đất nước thì tốt biết mấy!"  

 

 

Vân Trung Thiên nói với vẻ phức tạp.  

 

 

...  

 

 

Một bên khác.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 431


 "Người trong điện thoại kia rất ngạo mạn, chắc chắn không phải Tiên Thiên Cảnh! Có lẽ là một người hoàn toàn khác mới đúng, nhưng vì sao thần thức của mình không quét được?"  

 

"Chẳng lẽ cao thủ này có thể tránh được sự thăm dò của thần thức của mình hay sao?"  

 

 

Lâm Phong nhắm mắt lại.  

 

 

Nếu thật sự là vậy thì cũng khá đáng gờm!  

 

 

Từ khi xuống núi đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh dùng vẻ mặt nghiêm túc, quyết định dốc sức đối phó!  

 

 

Adv

"Ầm!"  

 

 

Lâm Phong đá tung cửa, sải bước đi thẳng vào.  

 

 

Nhưng mấy phút sau, anh đã đi tới phòng họp của Tam Khẩu Đường, gặp được mọi người trong phòng!  


 

 

"Ngài Lâm!"  

 

 

Adv

"Ngài Lâm!"  

 

 

Đám Đàm Thiên Hồng nhìn thấy Lâm Phong đến thì đều kích động!  

 

 

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại cảm thấy, lo lắng, sợ Lâm Phong không đánh lại được Giang Tịch Vũ.  

 

 

Bởi vì từ khi Giang Tịch Vũ xuất hiện đến bây giờ, chưa có ai là đối thủ của cô ta, mang đến cảm giác cực kỳ áp đảo cho bọn họ!  

 

 

"Lâm Phong, cuối cùng mày cũng đến rồi! Còn không mau quỳ xuống nhận lấy cái chết!"  

 

 

Lúc này, Chu Vân Mai ở bên cạnh quát lớn.  

 

 

Vẻ mặt Sông tịch Vũ lạnh lùng, chỉ nhìn Lâm Phong với vẻ hờ hững chứ không nói gì, dường như đang chờ Lâm Phong quỳ xuống.  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong lướt qua từng người, từ Chu Vân Mai cho đến Giang Tịch Vũ, sau đó nhìn bao quát xung quanh, lạnh lùng nói:  

 

 

"Cao thủ vừa gọi điện thoại kêu tôi tới đây chịu chết mau bước ra đây! Cần gì phải lẩn trốn? Chẳng lẽ muốn trốn ở trong tối để đánh lén tôi hay sao?"  

 

 

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy hoang mang.  

 

 

Giang Tịch Vũ là người mạnh nhất ở đây, sao ngài Lâm lại không thấy?  

 

 

"Lâm Phong, mày mở to con mắt chó của mày mà xem thật kỹ, chẳng phải Giang tiên tử đang bên cạnh tao hay sao?"  

 

 

Chu Vân Mai cười lạnh đáp.  

 

 

"Ý cô là cô ta tìm tôi báo thù?"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Giang Tịch Vũ, khẽ nhíu mày.  

 

 

"Không sai! Đây chính là đệ tử chân truyền của Huyền Linh Môn, Giang tiên tử! Mày còn không mau quỳ xuống xin tha, có lẽ sẽ giữ được cho mày toàn thây!"  

 

 

Chu Vân Mai cười gằn.  

 

 

Lâm Phong: ...  

 

 

Anh bỗng không biết nên nói gì.  

 

 

Một người vưà mới diệt Quỷ Ẩn Tông vào tối hôm qua như anh thực sự khó có thể tưởng tượng được, một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng một yếu ớt lại dám tìm mình báo thù?  

 

 

"Lâm Phong ơi Lâm Phong, mày cũng có ngày phải sợ hãi sao?"  

 

 

Chu Vân Mai nhếch miệng cười mỉa mai.  

 

 

"Ầm!"  

 

 

Lâm Phong đập Chu Vân Mai thành một bãi máu chỉ trong một đòn.

 

Không khí đột nhiên yên tĩnh.  

 

Thấy Lâm Phong tát một cái, Chu Vân Mai đã nát bấy, đám người Đàm Thiên Hồng đều tự cảm thấy đó là bình thường.  

 

 

Dù sao, Lâm Phong trong ấn tượng của họ chính là như thế.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 432


 Rõ ràng Chu Vân Mai chính là chó săn của Giang Tịch Vũ!  

 

 

Bây giờ ngay trước mặt Giang Tịch Vũ, giết chết Chu Vân Mai, chẳng khác nào đang đè mặt Giang Tịch Vân xuống đất mà cọ!  

 

 

Nói không phải điêu, bọn họ thậm chí còn thấy được sương lạnh đang phủ xuống mặt Giang Tịch Vũ rồi!  

 

 

Lát nữa sẽ có một cuộc đại chiến nổ ra, không biết cậu Lâm có phải đối thủ của cô gái này không!  

 

 

Người của Tam Khẩu Đường nuốt nước bọt, kinh sợ nghĩ.  

 

 

“Quả nhiên anh rất điên!”  

 

Adv

 

Giang Tịch Vũ nói.  

 

 

Giọng của cô ấy lạnh như gió đông khắc nghiệt.  

 


 

Vừa dứt lời, một luồng khí tức cường bạo nháy mắt tràn ra từ cơ thể cô ấy, khiến bàn ghế rung bần bật, cũng thổi bay người của Tam Khẩu Đường, ngã ngổn ngang, gương mặt tái nhợt.  

 

 

“Đáng tiếc anh kiêu ngạo sai chỗ rồi…”  

 

Adv

 

“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi xuống núi, cũng là lần cuối cùng!”  

 

 

“Giết chết anh, tôi sẽ rời khỏi phàm trần rác rưởi này, lên núi theo đuổi cảnh giới võ đạo của mình!”  

 

 

Giang Tịch Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

“Ha ha…” Lâm Phong bật cười.  

 

 

Bình thường anh rất nghiêm túc, nhưng giờ anh không nhịn được.  

 

 

Cô gái này trong đầu chứa phân à?  

 

 

“Có phải cô thấy cô rất mạnh không?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Ha ha… Một con kiến hôi luôn cảm giác mình sẽ đánh được voi!”  

 

 

Giang Tịch Vũ lạnh lùng lắc đầu, cô ấy không định lãng phí thời gian!  

 

 

Cô ấy muốn giống ban nãy, gậy ông đập lưng ông, dùng một cái tát khiến người này thành đống thịt vụn!  

 

 

Nhưng đúng lúc này cô ấy thấy Lâm Phong giơ tay phải về phía mình. Sau đó cô ấy cảm thấy cơ thể mình bị khống chế, không làm được gì.  

 

 

Cuối cùng cái cổ xinh đẹp đã bị Lâm Phong túm lấy!  

 

 


“Anh…”  

 

 

Gương mặt xinh đẹp của Giang Tịch Vũ lộ ra vẻ mờ mịt, sợ hãi và khiếp đảm…  

 

 

Những người còn lại thì hóa đá luôn!  

 

 

“Thực ra cô nói rất hài, nhưng có một câu tôi công nhận, hôm nay là ngày đầu tiên cô xuống núi, cũng là lần cuối cùng.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười nói xong, tay phải dùng chút lực.  

 

 

“Rắc rắc!”  

 

 

Cổ của Giang Tịch Vũ gãy.  

 

 

Cơ thể cô ấy nháy mắt đã mềm đi, khuôn mặt xinh đẹp cho đến tận lúc chết vẫn có vẻ không thể tin nổi.  

 

 

Tại sao lại như vậy?  

 

 

Mình ở trên núi tu luyện khổ cực mấy chục năm, hai mươi bảy tuổi bước vào Tiên Thiên Cảnh, đưa mắt nhìn khắp Huyền Linh môn, cũng là thiên tài số một số hai!  

 

 

Nhưng vì sao vừa xuống núi đã bị bẻ gãy cổ?  

 

 

Đáng tiếc cô ấy mãi mãi sẽ không biết được!  

 

 

Lâm Phong bắn một ngọn linh hỏa ra, thiêu rụi cơ thể Giang Tịch Vũ thành tro tàn.  

 

 

Mặc dù Giang Tịch Vũ có xinh đẹp thế nào đi nữa, trong mắt anh cũng chỉ là bộ xương khô mà thôi.  

 

 

Mọi người nhìn tàn tro trên đất, gương mặt đầy tiếc nuối.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 433


 

Đàm Thiên Hồng ép lại sự chấn động trong lòng, được Đàm Tử Minh đỡ, đi tới trước mặt Lâm Phong, cảm kích nói.  

 

“Cảm ơn cậu Lâm!”  

 

 

Những người khác cũng rất cung kính nói, trên mặt tràn ngập vẻ kính nể! Vốn tưởng rằng cậu Lâm và cao nhân trên núi kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ngờ Giang tiên tử này ở trước mặt cậu Lâm cũng chẳng là gì!  

 

 

Chỉ có thể nói, cậu Lâm đã mạnh quá sức tưởng tượng của mọi người.  

 

 

“Không cần cảm ơn, có lòng thì sưu tầm nhiều linh thạch hơn giúp tôi.”  

 

 

Adv

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

“Cậu Lâm, cậu yên tâm đi! Sau này chúng tôi nhất định sẽ coi chuyện tìm linh thạch là quan trọng hàng đầu, tôi sẽ kêu gọi các thế lực khác ở Kim Lăng cũng tham gia!”  

 

 


Đàm Thiên Hồng vội vàng nói.  

 

 

“Tốt lắm.”  

 

Adv

 

Lâm Phong nở nụ cười thỏa mãn.  

 

 

Đàm Thiên Hồng này không tồi, sau này có thể bồi dưỡng nhiều hơn một chút.  

 

 

Lúc này, một bóng dáng chạy như bay tới.  

 

 

Người tới là Triệu Vô Cực!  

 

 

Ánh mắt sắc bén của Triệu Vô Cực quét quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở đống tro tàn trên đất, nhíu mày lại.  

 

 

Ông ta nhìn ra đây là tro cốt người!  

 

 

Không ngờ mình dùng tốc độ nhanh nhất để tới mà vẫn đến chậm!  

 

 

“Lâm Phong! Cậu giết đệ tử chân truyền của Huyền Linh môn, Giang Tịch Vũ?  

 

 

Triệu Vô Cực nặng nề hỏi.  

 

 

Đàm Thiên Hồng định lên tiếng nhưng bị Lâm Phong cản lại.  

 

 

Lâm Phong nhìn Triệu Vô Cực, phát hiện thực lực của người trung niên này không kém mấy trưởng lão của Quỷ Ẩn Tông, điều này khiến anh hơi ngạc nhiên.  

 

 

“Ông là ai?”  

 

 


Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Tôi là Triệu Vô Cực của tổng bộ chấp pháp!”  

 

 

Triệu Vô Cực nói thẳng ra thân phận của mình!  

 

 

Người của Tam Khẩu Đường nghe vậy đều nhăn mặt lại, trái tim run rẩy!  

 

 

Người của Tổng bộ chấp pháp!  

 

 

Trong lòng mọi người đều thấy hơi không ổn, nghĩ sẽ xảy ra chuyện lớn tới nơi rồi!  

 

 

Trước kia cậu Lâm ở thành phố Kim Lăng hoành hành không kiêng nể ai, giết không ít người, bây giờ quả nhiên người phía trên đã để ý rồi!  

 

 

Bất kể ra sao, nếu đã bị nhà nước chú ý, thì chắc chắn là vấn đề lớn!  

 

 

“Tên Triệu Vô Cực nghe cũng không khác gì mấy tên chết sớm trong truyện, ông cũng tới làm phiền tôi à?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.

 

“Lâm Phong! Cậu quả đúng như lời đồn, thật ngông cuồng!”  

 

Triệu Vô Cực giễu cợt, rồi nói tiếp:  

 

 

“Tôi không muốn phí lời với cậu nữa, bây giờ hãy ngoan ngoãn theo tôi về tiếp nhận điều tra đi!”  

 

 

“Tôi có thể trực tiếp nói rõ cho cậu biết, phía trên có một nhân vật lớn đã mở lời muốn bảo vệ cậu! Cho nên…cậu sẽ không gặp nguy hiểm gì tới tính mạng đâu! Nhưng tội chết có thể miễn, còn tội sống có tha!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 434


 Giờ đây anh thực sự cảm thấy có một cái bóng tâm lý đối với lão già!  

 

 

“Đúng vậy! Có một nhân vật lớn rất tán thưởng cậu….hy vọng cậu có thể dốc sức cho quốc gia!”  

 

 

Triệu Vô Cực thẳng thắn nói.  

 

 

Nghe thấy những lời này, những người của Tam Khẩu Đường trong lòng đều bị chấn động!  

 

 

Không ngờ rằng Lâm Phong đã tài giỏi đến mức độ này, đến cả nhân vật lớn phía trên cũng phải lôi kéo anh!  

 

Adv

 

“Ông vẫn nên đi đi! Nếu như ngày nào đó quốc gia cần đến tôi, tôi có thể cân nhắc giúp đỡ. Nhưng ông bảo tôi gia nhập bộ chấp pháp gì đó, đi chấp hành nhiệm vụ gì đó thì tuyệt đối không được đâu!”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

“Cậu quá trẻ tuổi còn bồng bột, không hề có lòng yêu nước!”  

 

 

“Xem ra tôi phải tẩn cho cậu một trận ra trò. Để cậu hiểu được đạo lý núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!”  

 

Adv

 

Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.  

 

 

Vừa dứt lời, một cỗ áp lực vô hình từ trong cơ thể ông ta lan ra, khiến tất cả những người của Tam Khẩu Đường đều thở gấp, dường như không thể thở được!  

 

 

“Nói thực lòng, tôi rất ghét giao thiệp với những người như các người, động một chút là lấy lòng yêu nước để ra vẻ đạo đức bắt cóc tôi!”  

 

 

“Chẳng lẽ tôi cùng ông quay về là có nghĩa tôi yêu nước sao?”  

 

 

Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị phẩy tay đánh bay Triệu Vô Cực.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, anh cảm nhận được điều gì đó nên liền dời ánh mắt về phía ngoài cửa, khẽ nhíu mày.  

 

 

Giây tiếp theo.  

 

 

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc~”  

 

 

Một người đàn ông trung niên mặc một bộ võ sĩ màu đen, chân đi guốc gỗ, thân mang đao võ sĩ từng bước đi vào.  

 

 

Người đàn ông trung niên cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt bình thường nhưng đôi mắt lại giống như mắt đại bàng, mang đến cho người khác một cái nhìn cực kỳ sắc bén!  

 

 

Người nước Oa!?  

 

 

Những người của Tam Khẩu Đường nhìn thấy người đàn ông trung niên thì vẻ mặt đều kinh ngạc!  

 

 

Còn Triệu Vô Cực trong lòng nghiêm nghị, không khỏi âm thầm nắm chặt nắm đấm, cẩn thận đề phòng.  

 

 

Vậy mà ông ta lại cảm nhận được một tia áp bức từ người đàn ông trung niên này!  

 

 

Điều này rõ ràng không bình thường!  

 

 

“Người này là một cao thủ! Mọi người mau lùi lại phía sau!”  

 

 

Triệu Vô Cực lập tức lớn tiếng nói.  

 

 

Đám người Đàm Thiên Hồng nghe thấy lời này đột nhiên cảm thấy dựng cả tóc gáy, lần lượt lùi vào trong góc, vẻ mặt ngờ vực bất định nhìn người đàn ông trung niên.  

 

 

Có thể khiến cho nhân vật lớn như tổng bộ nghiêm túc như vậy, rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào?  

 

 

Tuy nhiên Lâm Phong lại có vẻ rất dửng dưng, anh nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhặt hạt dưa trên bàn lên và bắt đầu cắn.  

 

 

“Không ngờ lần này qua đây lại còn có được thu hoạch bất ngờ…”  

 

 

“Tổ trường tổ 17 tổng bộ chấp pháp ở kinh đô, Triệu Vô Cực trung kỳ đỉnh phong tông sư võ đạo! Đúng không?”  

 

 

Người đang ông trung niên dời ánh mắt như đại bàng về phía Triệu Vô Cực, khuôn mặt đầy vẻ trêu choc.  

 

 

“Ông là ai?”  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 435


Triệu Vô Cực nghe vậy, đột nhiên đồng tử co lại, thất thanh nói:  

 

 

“Ông là Ảnh võ giả, cuồng nhân?”  

 

 

“Không hổ là nhân vật cấp bậc tổ trưởng có khác, cũng xem như có chút kiến thức!”  

 

 

Cuồng nhân khẽ gật đầu.  

 

 

Triệu Vô Cực nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, nhất thời không nói gì.  

 

Adv

 

Mà những người khác ở hiện trường lại có vẻ mặt ngờ vực, bọn họ căn bản chưa từng nghe tới hai từ “cuồng nhân” này!  

 

 

Lúc này, Đàm Tử Minh lấy điện thoại đăng nhập vào tài khoản web đen của mình và tìm kiếm.  

 

 

Sau khi nhìn thấy phần giới thiệu cuồng nhân Ảnh võ giả, anh ta cũng không khỏi há hốc mồm, kêu lên:  

 

 

“Cuồng nhân Ảnh võ giả, là cường giả siêu cấp đứng trong top 50 của bảng tổng xếp hạng sát thủ trên web đen, lại là cưởng giả đỉnh cao của nhóm Bát Kỳ người nước Oa, trong toàn bộ nhóm Bát Kỳ, chỉ có số ít người có thể đánh bại được cuồng nhân!  

 

Adv

 

“Mà nhóm Bát Kỳ là một trong bốn tổ chức sát thủ đỉnh cao trên web đen, tổ chức này lại cực kỳ đối đầu với nước Đại Hạ chúng ta, đã từng ám sát rất nhiều tinh anh nhân sĩ của nước Đại Hạ!  

 

 

Cùng với lời nói thấp thỏm lo sợ này của Đàm Tử Minh, cả phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.  

 

 

Thực ra Triệu Vô Cực vẫn giữ im lặng!  

 

 

Hiển nhiên, đối mặt với nhân vật đáng sợ như vậy, ông ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn!  

 

 

“Sao thế? Thế mà đã sợ rồi sao? Không phải ai cũng nói người của nước Đại Hạ đều rất khí phách, không sợ chết sao?”  

 

 

“Xem ra, cũng chỉ có thế thôi!”  

 

 

Cuồng nhân Ảnh võ giả nhàn nhạt nói.  

 

 

Đôi mắt ông ta quét qua toàn hiện trường, ánh mắt thản nhiên đó giống như đang nhìn một đám sâu kiến!  

 

 

“Ông quá ngạo mạn rồi đây! Nơi đây là nước Đại Hạ, ông dám một mình nhập cảnh, lại còn công khai khiêu chiến tôi như vậy! Hôm nay tôi buộc phải giết ông!” Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng.  

 

 

Ông ta chỉ kiêng dè danh tiếng của cuồng nhân, nhưng nếu mà nói sợ thì cũng không đến mức như vậy!  

 

 

Ông thân là tổ trường tổ 17 của tổng bộ chấp pháp, đã nửa bước chân bước vào hậu kỳ tông sư võ đạo, có đủ tự tin để đánh thắng cuồng nhân này!  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Triệu Vô Cực dùng một chân đạp xuống đất, mượn lực bắn ra, thân hình giống như một tia chớp, dùng tốc độ cực nhanh đấm vào cuồng nhân!  

 

 

Thấy cú đấm này sắp đánh trúng lên người cuồng nhân, thế nhưng đúng vào lúc này, thân thể cuồng nhân lại biến mất ngay tại chỗ, chỉ lưu lại một phân thân ảo ảnh dần dần phân tán,  

 

 

“Vù!!!”  

 

 

Sức mạnh nắm đấm của Triệu Vô Cực kinh người, trực tiếp đánh tan ảnh phân thân, cú đấm đáng sợ còn khiến cho bàn ghế không xa đều bị đánh vỡ nát!  

 

 

“Soạt~”  

 

 

Chân thân của cuồng nhân xuất hiện phía sau Triệu Vô Cực, nhàn nhạt nói:  

 

 

“Quá chậm quá chậm, tốc độ của ông thực sự quá chậm rồi!”  

 

 

“Hừm!!!”  

 

 

Triệu Vô cực hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người đấm vào cuồng nhân, nhưng lần này cũng vẫn chỉ đánh vào phân thân do cuồng nhân để lại!  

 

 

“Đây chính là thực lực của ông sao? Đường đường là đội trưởng tổ 17 bộ chấp pháp của nước Đại Hạ, không ngờ lại yếu như vậy?”  

 

 

Cuồng nhân nhìn Triệu Vô Cực, vẻ mặt đầy sự khinh thường.  

 

 

Ông ta đặt tay lên cán đao ở phần bụng, nhàn nhạt nói: “Nếu ông yếu như vậy, tôi nghĩ cuộc chiến có thể kết thúc rồi!”  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 436


“Vù vù vù~”  

 

Canh tay gồng lên mạnh mẽ của Triệu Vô Cực bắt đầu nhanh chóng khua lên, mắt thường có thể nhìn thấy được có một luồng chân khí màu đỏ nhạt hiện ra xung quanh cơ thể ông ta.  

 

 

“Phần Dương Phá Nguyên Khí!”  

 

 

Triệu Vô Cực giận dữ gầm lên.  

 

 

Những luồng chân khí màu đỏ nhạt đó trong phút chốc đã hội tụ lại với nhau giữa không trung, hình thành một nắm đấm khổng lồ nện mạnh vào cuồng nhân!  

 

 

Adv

Cuồng nhân tựa hồ biết được lần này không thể né tránh được.  

 

 

Ánh mắt hắn ta hơi co lại, đứng nguyên tại chỗ, hai tay đan lại với nhau nhanh chóng kết ấn.  

 

 

“Dần – Mão – Dần – Mão - Ngọ!”  

 


 

“Nhẫn Thuật – Thủ Ngự Chi Thuẫn!”  

 

 

Adv

“Bùm!”  

 

 

Trong chốc lát, một tấm khiên bảo vệ mờ mờ xuất hiện xung quanh cuồng nhân.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Phần Dương Phá Nguyên Khí của Triệu Vô Cực nện mạnh vào phía sau tấm khiên bảo vệ, phát ra tiếng nổ dữ dội.  

 

 

Sau khi duy trì được mười mấy giây, tấm khiên bảo vệ đó đột nhiên vỡ vụn, tuy nhiên thì sức mạnh của Phần Dương Phá Nguyên Khí cũng bị suy yếu đến cực điểm, cuối cùng chỉ đánh cho cuồng nhân lùi lại phía sau mấy bước!  

 

 

“Sao…sao có thể chứ?”  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Vô Cực trắng bệch, không thể tin được!  

 

 

Cho dù là hậu kỳ tông sư võ đạo cũng không thể ngăn chặn được Phần Dương Phá Nguyên Khí của ông ta dễ dàng như vậy mới đúng!  

 

 

Lẽ nào cuồng nhân này lại mạnh tới mức độ đó sao?  

 

 

Những người của Tam Khẩu Đường nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người.  

 

 

Đây là loại chiến trường thần tiên quái quỷ gì vậy?  

 

 

Những chiêu thức này choáng ngợp và rực rỡ, giống như là phép màu vậy, nếu như không biết đây là thật thì bọn họ còn tưởng là đang quay phim.  

 

 

“Sao kết ấn nhẫn thuật này lại giống như kỳ môn độn giáp trong Đạo giáo như vậy….không lẽ ban đầu người nước Oa lén học kỳ môn độn giáp của Đạo Giáo, sau đó trở về nước Oa phát triển nó thành nhẫn thuật sao?”  

 

 

Lâm Phong nhìn có vẻ trầm ngâm.  


 

 

Mà chính vào lúc này, cuồng nhân đột nhiên rút ra thanh đao Nhật ở bên hông và chém Triệu Vô Cực một đao.  

 

 

“Soạt~”  

 

 

Ánh đao mạnh mẽ chọc thủng cả không gian, gần như cắt đôi mọi thứ trên đường nó đi qua!  

 

 

Mặc dù Triệu Vô Cực dùng toàn lực né tránh, nhưng trước ngực vẫn bị chém một nhát máu chảy đầm đìa!  

 

 

“Phù~”  

 

 

Triệu Vô Cực bịt lại phần ngực đầy máu, đao khí đáng sợ không lỗ nào là không xuyên qua, làm chấn động lục phủ ngũ tạng của ông ta, khiến ông ta không khỏi phun ra một ngụm máu nhỏ.  

 

 

“Soạt~”  

 

 

Cuồng nhân không hề cho Triệu Vô Cực cơ hội nghỉ ngơi.  

 

 

Thân thể hắn ta giống như một bóng đen, tốc độ nhanh đến mức khiến mắt thường khó mà theo kịp, trong chốc lát hắn đã chém ra mấy chục đao.  

 

 

Triệu Vô Cực nén nhịn cơn đau né tránh được bảy tám đao, những đao còn lại đều chém lên thân thể ông, khiến toàn thân ông ta chảy đầy vệt máu.  

 

 

“Thực lực của ông quả thực rất khá, đáng tiếc lại không phải là đối thủ của tôi! Hôm nay tất cả các người ở đây đều phải chết!”  

 

 

Một tay cuồng nhân cầm đao Nhật, nói với vẻ mặt đầy sát ý.  

 

 

Triệu Vô Cực thấy vậy thì trong lòng cảm thấy băng lạnh.  

 

 

Ông ta hoàn toàn không thể ngờ được mình tới một nơi nhỏ như thành phố Kim Lăng, lại gặp phải sát thủ đẳng cấp như cuồng nhân Ảnh võ giả!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 437


 

 Cuồng nhân lạnh lùng hét lên một tiếng, một đao nhắm tới mi tâm của Triệu Vô Cực mà chém.  

 

“Soạt!”  

 

 

Đao khí cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt….  

 

 

Một đao này rõ ràng mạnh hơn, nhanh hơn vài đao trước đó, nhanh tới mức Triệu Vô Cực tự cho rằng mình không thể tránh được…..  

 

 

“Tôi sắp chết rồi sao?”  

 

 

Adv

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Triệu Vô Cực đã xuất hiện ý nghĩ như vậy.  

 

 

Trong lòng ông ta cũng không có quá nhiều sợ hãi, chỉ là có chút không cam lòng…  

 

 

Không cam lòng rằng mình lại chết một cách uất ức như thế này, làm xấu mặt bộ chấp pháp, làm xấu mặt nước Đại Hạ….  

 

 

Nhưng chính cào lúc này, một thân hình mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện phía trước mặt ông ta và vung tay lên đánh tan luồng đao khí khốc liệt đang lao tới.  

 

 

Adv

Bóng dáng này chính là Lâm Phong!  

 

 

“Triệu Vô Cực, vừa rồi ông ngạo mạn như vậy, tôi còn tưởng rằng ông rất lợi hại, không ngờ đến cả một tên ngoại quốc cũng đánh không lại!”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Triệu Vô Cực nhìn Lâm Phong đứng trước mặt mình, vẻ mặt phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.  

 

 

Còn những người của Tam Khẩu Đường nhìn thấy Lâm Phong ra tay, lập tức cảm thấy hứng phấn đến mức toàn thân run lên, lần lượt thét lớn:  

 

 

“Ngài Lâm, giết chết thằng khốn này đi!”  

 

 

“Ngài Lâm, thằng nhãi này quá ngông cuồng, ngài nhất định phải đánh gục hắn!”  

 

 

“Ôi vãi! Tức chết mất! Một người nước Oa mà dám ngạo mạn trước mặt chúng ta, ahhh…”  

 

 

Có lẽ vừa rồi ức chế quá lâu nên mọi người của Tam Khẩu Đường đều hét lên điên cuồng.  

 

 

Đôi mắt bọn họ đỏ lên, toàn thân run rẩy, vô cùng tức giận!  

 

 

Từ khi nào lại đến lượt người nước Oa giẫm đạp lên nước Đại Hạ to lớn vậy?  

 

 

Lâm Phong nhìn thấy phản ứng của mọi người thì lặng im không nói gì.  

 

 

Lúc này, cuồng nhân lạnh lùng nhìn Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Cậu chính là người đã giết chết Phong Hành giả, Lâm Phong của đám Đao Ma các người sao?”  

 

 

“Xem ra hôm nay ông là vì tôi mà tới?”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Cuồng nhân cười lạnh một tiếng, không đáp trả mà chém thẳng một đao về phía Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong vươn hai ngón tay ngăn cản nhát đao của cuồng nhân, nhàn nhạt nói:  

 

 

“Quá chậm, quá yếu!”  

 

 

“Đường đường là sát thủ đỉnh cao của nhóm Bát Kỳ mà thực lực thế này thôi sao?”  

 

 

“Nếu như ông yếu như vậy, tôi nghĩ cuộc đấu có thể kết thúc rồi!”  

 

 

Cuồng nhân nghe vậy thì hơi nheo mắt lại.  

 

 

Những câu này không phải vừa nãy hắn mới nói với Triệu Vô Cực sao?  

 

 

Lúc này Lâm Phong cố tình nói vậy, rõ ràng là đang sỉ nhục mình!  

 

 

“Vậy thì để cho cậu thấy được thực lực thật sự của tôi!”  

 

 

Cuồng nhân lạnh lùng hét lên một tiếng, đao Nhật trong tay nhanh chóng vung lên, đao khí dâng lên vô tận như cuồng phong bão táp, áp sát về phía Lâm Phong!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 438


Vẻ mặt Triệu Vô Cực căng thẳng nói.  

 

Lâm Phong hời hợt liếc nhìn Triệu Vô Cực, sau đó tùy ý vung tay lên.  

 

 

“Vù~”  

 

 

Đao khí ngút trời kia trong chốc lát tan thành mây khói.  

 

 

“Xem ra ông quả thực rất yếu! Vậy thì…kết thúc trận chiến đi! Tên lùn đến từ nước Oa.”  

 

 

Adv

Lâm Phong nhấc tay phải lên, tay phải mảnh khảnh trắng trẻo giữa không trung bỗng chốc phóng to vô số lần, đập tới cuồng nhân như rung chuyển cả bầu trời.  

 

 

“Nhẫn Thuật – Thủ Ngự Chi Thuẫn”  

 

 

Sắc mặt cuồng nhân hơi biến đổi, lập tức kết ra tấm khiên nhẫn thuật giống như vừa rồi, nhưng tấm khiên bảo vệ này căn bản không có tác dụng, bị bàn tay to chạm nhẹ thôi đã vỡ tan thành từng mảnh.  


 

 

Khoảnh khắc tiếp theo.  

 

 

Adv

“Ầm!”  

 

 

Cuồng nhân trực tiếp bị đánh tan thành một đám sương máu.

 

Chết rồi?  

 

Cứ thế mà chết?  

 

 

Triệu Vô Cực ngây người.  

 

 

Đám người Đàm Thiên Hồng cũng ngây người!  

 

 

Lúc Lâm Phong và cuồng nhân đánh nhau,trong đầu bọn họ nghĩ ra rất nhiều khả năng, chỉ không nghĩ rằng cuồng nhân sẽ bị Lâm Phong giết trong chớp mắt!  

 

 

Lâm Phong mạnh tới mức nào?  

 

 

Anh không có giới hạn cao nhất sao?  

 

 

Bất kể là ai, nếu không bị bóp gãy cổ thì sẽ thành tro cốt, hoặc đập phát thành thịt vụn!  

 

 

Chưa từng thấy ai đỡ được một chiêu của Lâm Phong!  

 

 

Lúc này, Lâm Phong tiến lên nhặt Võ Sĩ đao vừa rơi xuống đất lên, nhíu mày.  

 

 

Tuy rằng một cái tát vừa nãy của anh không dùng quá nhiều lực, nhưng những thanh đao bình thường khó mà trụ được! Thanh Võ Sĩ đao này không tầm thường!  

 

 

Lâm Phong cầm lấy nó cẩn thận quan sát, phát hiện trên chuôi đao có khắc hai chữ “Thôn chính”.  


 

 

“Hóa ra là yêu đao Thôn chính!”  

 

 

Ánh mắt Lâm Phong hơi nhúc nhích.  

 

 

Ở nước Oai có mười thanh đao nổi tiếng, theo thứ tự là Thủy Quảng, Trường Thuyền, Quỷ Hoàn, Quỳ Văn, Cúc Nhất, Lôi Thiết, Chính Tông, Trung Cát, Thiên Quốc và Thôn Chính!  

 

 

Mười thanh đao tiếng tăm lừng lẫy ở nước Oai, đều là thần binh lợi khí!  

 

 

Không ngờ trong tay Cuồng nhân lại có một cái!  

 

 

“Thoạt nhìn cũng bình thường, cùng lắm thì ngang được pháp khí trung phẩm, xem ra Oai quốc yếu hơn mình nghĩ!” Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Ở giới tu tiên, cấp bậc các loại vũ khí chia làm: pháp khí, linh khí, pháp bảo, linh bảo cùng tiên khí trong truyền thuyết.  

 

 

Những cấp bậc này cũng chia ra làm trung phẩm, hạ phẩm, thượng phẩm, cực phẩm…  

 

 

Cho nên một món pháp khí trung phẩm thực sự không vào nổi mắt xanh của Lâm Phong!  

 

 

Đương nhiên, thứ này đối với giới võ đạo mà nói, chắc chắn đã được coi là thần binh lợi khí rồi!  

 

 

Nghĩ vậy, Lâm Phong bỏ Thôn Chính vào túi càn khôn, xem sau này có thể đi đổi chút linh thạch hay không.  

 

 

“Lâm Phong, cảm ơn cậu!”  

 

 

Lúc này, Triệu Vô Cực lấy lại tinh thần, tiến lên, chân thành nói cảm ơn.  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 439


Lâm Phong này quá kiêu ngạo khiến ông ta rất bực mình nhưng lại không đánh lại, rất phiền!  

 

 

“Đúng rồi, ông biết Huyền Linh Môn ở đâu không?” Lâm Phong đột nhiên hỏi.  

 

 

Vừa nãy anh ra tay quá nhanh, giết luôn Giang Tịch Vũ, quên không dùng Sưu Hồn thuật!  

 

 

Chỉ là sợ cũng không dùng được, trong đầu mấy đệ tử môn phái này có cấm chế, đụng vào là nổ!  

 

 

Tiểu Vũ trước kia chính là ví dụ!  

 

 

Adv

“Cậu hỏi làm gì?” Triệu Vô Cực cảnh giác nói.  

 

 

Đám người Đàm Thiên Hồng hiểu rõ tính cách Lâm Phong thấy vậy, hơi đổi sắc mặt, trong lòng dậy sóng.  

 

 

Lẽ nào…  

 

 

“Gì đâu, nghe nói Huyền Linh Môn rất lợi hại, tôi muốn đến chào hỏi một chút, xem thế nào.” Lâm Phong trả lời.  

 

Adv

 

Triệu Vô Cực nghe vậy thì nhìn Lâm Phong.  

 

 

Xem thế nào?  

 

 

Đi lừa quỷ đi!  

 

 

Chỉ là như vậy cũng được. Lâm Phong kiêu ngạo như thế, dám đến gây phiền phức cho tông môn trên núi, đúng lúc có thể mượn Huyền Linh Môn ra tay dạy cho một bài học!  

 

 

Nghĩ vậy, Triệu Vô Cực mỉm cười, nói địa chỉ của Huyền Linh Môn cho Lâm Phong.  

 

 

“Cảm ơn ông nhé.” Lâm Phong lễ phép nói lời cảm ơn.  

 

 

Cuối cùng cũng biết địa chỉ.  

 

 

“Không cần cảm ơn, cậu mau đến Huyền Linh Môn đi.” Triệu Vô Cực cười quái dị.  

 

 

Lâm Phong không nói gì, đi thẳng ra ngoài.  

 

 

…  

 

 

Sau khi Lâm Phong rời đi, Đàm Thiên Hồng do dự một lúc rồi nói:  

 

 

“Ngài Triệu, ngài không biết tính cách của cậu Lâm! Cậu ấy hỏi Huyền Linh Môn ở đâu, chắc chắn không phải tới thăm hỏi, mà đi diệt sạch!”  

 


 

“Không phải tốt lắm sao?” Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói.  

 

 

“Tuy rằng cậu ta mạnh, nhưng dù sao Huyền Linh Môn cũng là tông môn trên núi, truyền thừa hai nghìn năm, sâu không lường được! Cậu Lâm kia…”  

 

 

“Được rồi, tôi hiểu ý ông rồi!”  

 

 

Triệu Vô Cực cắt lời Đàm Thiên Hồng, nói:  

 

 

“”Lâm Phong quá kiêu ngạo, luôn ra vẻ ông đây là nhất, không để ai vào mắt. Tính xấu như thế, lâu dài sẽ không hay. Tôi nói địa chỉ Huyền Linh Môn, là muốn mượn Huyền Linh Môn cho cậu ta một bài học, sau này khiêm tốn một chút, không thì cứ luôn cho là mình vô địch!”  

 

 

Dứt lời, Triệu Vô Cực không để ý Đàm Thiên Hồng nữa, mà lấy điện thoại ra gọi một cuộc.  

 

 

Lúc có người nghe điện thoại, ông ta lập tức nói lại chuyện đã xảy ra, cực kì đắc ý nói:  

 

 

“Phó bộ trưởng, tôi định mượn tay Huyền Linh Môn dạy dỗ Lâm Phong một chút, lúc tính mạng Lâm Phong nguy hiểm, chúng ta ra tay cứu. Như vậy không chỉ mài dũa được tính cách, cũng khiến cậu ta mang ơn Bộ chấp pháp ta, một mũi tên trúng hai đích!”  

 

 

Đầu bên kia nghe xong không trả lời, hình như đang suy nghĩ cái gì.  

 

 

Hồi lâu sau, một giọng nói hùng hồn vang lên:  

 

 

“Vô Cực, biện pháp này không tệ! Thế này đi, tôi để lão Hoàng đến Huyền Linh Môn trước, cậu cũng tới đi! Lâm Phong là một nhân tài, hai người nhất định phải cứu được, nếu cậu ta gặp chuyện không may, tôi hỏi tội hai người!”  

 

 

“Vâng phó bộ trưởng!”  

 

 

Triệu Vô Cực nghe vậy lập tức đồng ý.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom