Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1461


Chương 1461

Mặc dù Tô Lạc Ly biết rằng Ôn Khanh Mộ làm vậy là vì mình nhưng làm như thế này thì cũng chẳng hợp lý gì cả.

“Vợ của anh ấy đang cho con bú thì anh ấy đi mà vào bếp bảo người ta chuẩn bị đi chứ. Liên quan gì đến anh. Anh chỉ biết là vợ anh ăn không vào thôi.” Ôn Khanh Mộ đang giận sẵn rồi, nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Lạc Ly thì lại càng đau lòng hơn. “Uống ít sữa bò thì có khá hơn không?”

Tô Lạc Ly thở dài lắc đầu, sau đó dán mặt vào lồng ngực của Ôn Khanh Mộ: “Em không muốn uống gì cả, mấy món mà trước kia em từng thích giờ cũng chẳng muốn ăn nữa.”

“Khẩu vị của phụ nữ có thai thường sẽ thay đổi rất nhiều, đây là chuyện bình thường. Bây giờ em nghĩ lại xem, liệu có món nào em chỉ hơi hơi muốn ăn không? Để anh cho người đi chuẩn bị luôn.”

Tô Lạc Ly vẫn lắc đầu, bây giờ nhắc đến ăn thôi cô cũng cảm thấy hơi buồn nôn.

“Vậy thôi được rồi, không sao, kho nào thèm thì lại ăn sau.”

Tô Lạc Ly nằm trên giường, Ôn Khanh Mộ đắp chăn cho cô, sau đó cứ ngồi cạnh giường, lẳng lặng ngắm cô.

“Lần trước em mang thai em có thèm ăn hay không?” Ôn Khanh Mộ cũng thầm hiểu là Tô Lạc Ly cứ nhịn ăn mãi như vậy cũng không được, dù không phải là vì con mà là vì chính cô thì cô cũng phải ăn một chút.

“Lần trước em mang thai thì em lên đường tìm anh còn gì? Lúc đó em ngồi thuyền, cứ bị say tàu suốt, cũng nôn nhiều lắm, nhưng hình như khi đó em nôn vì bị say sóng thôi, chứ nếu bình thường thì cũng ăn được. Có thể là vì quá nhớ anh nên khi đó em cũng chẳng nhớ là mình đã ăn gì nữa.”

Ôn Khanh Mộ đau lòng vén tóc của Tô Lạc Ly sang một bên: “Ly Ly, nếu khổ như vậy…”

Tô Lạc Ly vội vàng đưa tay ra che kín miệng của Ôn Khanh Mộ lại, cô biết là anh đang định nói gì.

“Anh không được nói, em đã quyết định sinh con ra rồi, không được bỏ cuộc giữa chừng. Làm gì có người mẹ nào lại bỏ con mình chỉ vì nôn nghén quá nhiều chứ?”

Ôn Khanh Mộ kéo tay Tô Lạc Ly ra: “Anh xót em thôi mà.”

“Yên tâm đi, em hỏi bác sĩ Chung rồi, bà ấy nói là chuyện nôn nghén sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em bé. Với cả, em chỉ cần cố gắng đợi hết ba tháng đầu của thai kỳ thì sẽ không sao, lúc đó em sẽ thèm ăn rất nhiều, rồi còn béo lên nữa. Đến lúc ấy thì anh đừng có mà chê em béo đấy nhé.”

Tô Lạc Ly cố gắng để tỏ ra vẻ mình rất vui vẻ, nếu không thì Ôn Khanh Mộ sẽ rất lo lắng, nhưng sao lại có chuyện Ôn Khanh Mộ không nhìn ra chứ?

“Đã không ăn gì rồi lại còn nói nhiều nữa, em mau ngủ một lúc đi, anh nằm cùng em.”

Tô Lạc Ly nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, Ôn Khanh Mộ thì vẫn luôn ngồi cạnh giường để trông cô. Nhưng cô ngủ không lâu thì lại tỉnh dậy, trong lúc ngủ mơ, cô luôn nghe thấy có tiếng dương cầm, mà đến khi tỉnh lại thì cô lại phát hiện ra có tiếng dương cầm thật.”

Ôn Khanh Mộ không ở cạnh, Tô Lạc Ly xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi theo tiếng đàn dương cầm đến phòng đàn. Tiếng đàn dương cầm đó đã phát ra từ căn phòng này.

Tô Lạc Ly mở cửa thì phát hiện ra người đánh đàn chính là Ôn Khanh Mộ.

Cô biết là Ôn Khanh Mộ đánh được đàn dương cầm, nhưng có vẻ như Ôn Khanh Mộ không thích việc này cho lắm, nên từ trước tới giờ anh chẳng đánh đàn mấy, đây có thể coi là lần hiếm hoi cô thấy anh đánh đàn.

Những ngón tay thon dài của anh lướt trên những phím đàn trắng đen.

“Em dậy rồi à?” Ôn Khanh Mộ đứng dậy, Tô Lạc Ly đến bên cạnh đàn dương cầm, ngồi xuống cạnh Ôn Khanh Mộ.

“Em cứ mơ thấy có tiếng đàn dương cầm, hóa ra là anh đang ngồi đánh đàn thật à?”

“Em thích không?”

Tô Lạc Ly mỉm cười: “Thích.”

Tiếng đàn dương cầm này có thể khiến cho cô cảm thấy yên tâm hơn.
 
Chương 1462


Chương 1462

“Vậy để anh dạy em nhé?”

“Vâng, trước kia em cũng rất muốn học, nhưng mãi chẳng có cơ hội, đàn dương cầm quá đắt, em không thể mua nổi.”

“Vậy sao trước kia em không nói cho anh biết là em muốn học đàn dương cầm?”

“Bây giờ em nói cho anh biết còn gì?”

Ôn Khanh Mộ bắt đầu giảng giải các kiến thức về đàn dương cầm cho Tô Lạc Ly, dạy cô biết về các phím đàn, hướng dẫn cô đánh đàn.

Có lẽ là vì sự chú ý của Tô Lạc Ly bị phân tán nên cô cũng cảm thấy đỡ buồn nôn hơn, sau khi ngồi đàn dương cầm một lúc thì cô còn uống được một bát cháo gạo, đối với cô mà nói thì đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.

Những ngày tiếp theo, việc mà Ôn Khanh Mộ thường làm nhất đó là làm phân tán sự chú ý của Tô Lạc Ly, cố gắng tìm ra bằng được những món mà Tô Lạc Ly có thể ăn và không nôn ra.

Cứ thế, Tô Lạc Ly cũng sống qua được mười hai tuần đầu thai kỳ, kể ra cũng lạ, những cơn nghén của cô xuất hiện bất chợt, mà đi cũng rất nhanh.

Rõ ràng tối hôm trước cô còn nôn một lần, nào ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, cô bỗng có cảm giác thèm ăn – cảm giác mà cô đã đánh mất bấy lâu nay.

Ôn Khanh Mộ vừa nghe nói là Tô Lạc Ly muốn ăn thì hào hứng hẳn lên, anh nhanh chóng xuống giường, bảo nhà bếp chuẩn bị, sau khi về phòng thì cực kỳ dịu dàng, đáng yêu.

“Ly Ly, em đừng vội, sắp xong rồi, em muốn ăn gì cũng có hết.”

Tô Lạc Ly vén chăn ra, chuẩn bị xuống giường: “Hôm nay sang tuần thứ mười hai rồi, để em đi đo cân nặng.”

“Không cần phiền như vậy đâu, để anh.” Ôn Khanh Mộ bế ngang Tô Lạc Ly lên: “Bốn mươi bốn phẩy ba ký, lại nhẹ đi rồi.”

Tô Lạc Ly lên cân điện tử thử, kết quả ra đúng là bốn mươi bốn phẩy ba. Khả năng đo lường trọng lượng của Ôn Khanh Mộ đúng là không thể đùa được.

“Trước khi mang thai em nặng còn chưa đầy bốn mươi lăm ký, từ nay về sau sẽ là khoảng thời gian tăng cân của em rồi.” Tô Lạc Ly sờ lên bụng của mình: “Cục cưng, con phải ăn nhiều vào nhé.”

Vài ngày sau, Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện để khám kỹ hơn.

Bởi vì trong khoảng thời gian Tô Lạc Ly nôn nghén, Chung Vũ Lăng cứ nói là không có cách nào để trị chứng nôn nghén, Ôn Khanh Mộ đã từng mắng bà một trận xối xả, thậm chí còn tuyên bố là muốn đuổi việc bà ta, vậy nên đến tận bây giờ Chung Vũ Lăng vẫn thấy sợ.

Nhưng mà cũng may là Tô Lạc Ly đã an toàn trải qua khoảng thời gian đầu của thai kỳ, bây giờ Ôn Khanh Mộ cũng không lên cơn nữa.

Trong phòng siêu âm, Chung Vũ Lăng đích thân siêu âm cho Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cũng ngồi cạnh, đây không phải là lần đầu tiên nên anh cũng thấy không có gì quá mới lạ cả.

“Mợ chủ, em bé rất khỏe mạnh, mặc dù mợ nôn nghén khá nhiều nhưng em bé lớn lên rất nhanh.”

Tô Lạc Ly nằm trên giường, cười híp mắt: “Vậy là tốt rồi.”

“Đồ vô lương tâm!” Ôn Khanh Mộ đứng cạnh, không nhịn được mắng một câu.

Chung Vũ Lăng nhìn Tô Lạc Ly rồi cười, không ai để ý đến anh cả.

“Đúng rồi, mợ chủ, lần trước, hôm phát hiện phôi thai và tim thai, vì mợ đã quá bận rộn nên đã rời đi khi chưa in hẳn bản siêu âm ra. Đến giờ tôi vẫn giữ đấy, mợ nhìn đi.”
 
Chương 1463


Chương 1463

Chung Vũ Lăng đưa cho Tô Lạc Ly xem một tờ giấy siêu âm khác.

Tô Lạc Ly đã từng xem mấy hình ảnh đen xì này khá nhiều lần rồi: “Cảm ơn, nhưng mà sao tôi cứ thấy hơi khác khác thế?”

Có vẻ như Chung Vũ Lăng cũng đoán được cô định nói gì, bà ta hỏi: “Mợ nói thử xem khác ở đâu?”

“Tôi nhớ là lúc mang thai Tam Tam, lần đầu tiên tôi siêu âm đã thấy hình thằng bé như quả cà chua nhỏ vậy, dài, dẹt, sao lần này…” Tô Lạc Ly tự bật cười vì suy nghĩ của mình: “Nhìn như tử cung tôi bị thủng một lỗ ấy.”

“Vậy nên, có khả năng cao là mợ đã đạt được mong muốn của mình rồi, lần này mợ chịu khổ cũng không phí công đâu.” Chung Vũ Lăng mỉm cười rồi nháy mắt với Tô Lạc Ly.

“Hả?” Tô Lạc Ly vui mừng nhìn Chung Vũ Lăng: “Chẳng lẽ là…”

Chung Vũ Lăng khẽ gật đầu: “Tám, chín phần mười.”

“Hai người thì thầm cái gì thế?” Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, hỏi với vẻ không được vui lắm.

“Về nhà em nói cho anh sau.” Tô Lạc Ly vui vẻ nói với Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ quay về phía Chung Vũ Lăng: “Cho tôi hỏi, bây giờ chúng tôi có thể làm chuyện vợ chồng rồi đúng không?”

Lúc nghe câu hỏi này của anh, mặt Tô Lạc Ly đỏ bừng lên, sao anh lại có thể hỏi thẳng câu này như vậy chứ?

Anh không thấy xấu hổ, nhưng cô thì có.

Tô Lạc Ly liên tục nháy mắt ra hiệu với Ôn Khanh Mộ, nhưng anh lại giả vờ như không thấy gì cả.

Vẻ mặt Chung Vũ Lăng cũng có vẻ hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người hỏi về vấn đề này một cách thẳng thắn như thế.

“Sếp Ôn, bây giờ tình hình của mợ chủ rất ổn định, có thể làm chuyện đó rồi, nhưng mà phải chú ý hơn, đừng làm quá nhiều.” Chung Vũ Lăng nhắc nhở.

Ôn Khanh Mộ vui vẻ nhướn mày lên, chỉ cần vậy thôi là được rồi.

Tô Lạc Ly vội vàng đứng dậy, mặc lại đồ rồi đi ra khỏi phòng siêu âm.

“Em đi chậm thôi! Em không biết là mình đang mang thai à? Đi nhanh như vậy cẩn thận ngã đấy.” Ôn Khanh Mộ vội vàng đuổi theo.

Tô Lạc Ly không hề có ý định dừng lại, cô vẫn đi vèo vèo về phía trước.

“Em có nghe anh nói không vậy!” Ôn Khanh Mộ sải bước, đuổi theo Tô Lạc Ly.

“Em không muốn nói chuyện với anh! Anh phiền quá!”

“Anh làm gì mà em giận rồi? Lần trước em mang thai, em có nóng tính thế này đâu?” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng vỗ vào gáy của Tô Lạc Ly.

“Sao anh lại nói chuyện thẳng thắn như thế chứ! Anh có biết là anh làm thế là em ngại lắm không hả?”

Ôn Khanh Mộ nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Lạc Ly thì bật cười: “Em ngại rồi à? Em có phải là con gái nữa đâu, làm gì mà phải sợ thế chứ?”

“Cút đi!” Tô Lạc Ly đẩy Ôn Khanh Mộ ra, đi thẳng về phía trước.

Ôn Khanh Mộ đi đến, ôm eo cô rồi hai người cùng về nhà.

Love Valley.

Bầu không khí trong phòng đỏ rất hài hòa, nhìn qua thì có vẻ như không khác gì bình thường, điều khác biệt duy nhất đó là nơi này đã được trang hoàng lại, nhìn có vẻ ấm áp và tự nhiên hơn trước.
 
Chương 1464


Chương 1464

Ôn Hạo và Tô Kiêm Mặc đã thực hiện công trình này sau chuyến du lịch, cảm giác như cuộc sống của mọi người đã được bắt đầu lại từ đầu vậy.

Trình độ nấu nướng của Mục Chỉ Huyên vẫn rất đáng sợ như trước. Tô Kiêm Mặc ăn không quen nên đã chủ động nhận lấy trách nhiệm nấu ăn cho mọi người. Trước kia cậu thường xuyên nhìn Tô Lạc Ly nấu ăn nên chẳng bao lâu sau cậu cũng nấu được những món tương tự rồi.

Mục Chỉ Huyên bỗng nhiên không cần phải nấu cơm nữa thì cảm thấy rất chán, vậy nên bà quyết định đảm nhận việc rửa bát sau mỗi bữa cơm.

Sau bữa cơm, Ôn Hạo ngồi ở ghế sofa, uống trà sau bữa ăn, Tô Kiêm Mặc thì hơi buồn ngủ, đang chuẩn bị đi ngủ trưa một giấc.

Mục Chỉ Huyên đang bê bát đĩa, chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng có một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu bà.

Sau đó bà mỉm cười, nói với hai bố con đang ngồi ở ghế sofa: “Lạc Ly mang thai, xem ra nhà mình sắp có thêm một miệng ăn rồi.”

“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá! Lần trước con về thăm chị, chị ấy còn nói là anh rể không đồng ý việc sinh thêm đứa nữa.” Nghe tin này, người vui vẻ nhất là Tô Kiêm Mặc.

“Mẹ đã nói là Tô Lạc Ly sẽ sớm sinh đứa thứ hai thôi.” Mục Chỉ Huyên tiếp tục bê chồng bát đi về phía trước, nhưng bỗng nhiên lại có một hình ảnh nữa xuất hiện lên trong đầu bà.

“Choang!” Chồng bát đĩa trên tay bà rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Ôn Hạo lập tức tiến đến: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Tô Kiêm Mặc cũng ân cần đứng dậy.

Nhưng Mục Chỉ Huyên chỉ ngẩn mặt ra, nhìn về phía trước.

Ôn Hạo đứa tay ra, quơ quơ trước mặt bà: “Đã có chuyện gì vậy?”

“Lạc Ly sắp gặp chuyện không may.” Mục Chỉ Huyên cố gắng lắc đầu: “Em cũng không biết cụ thể là chuyện gì, em chỉ thấy Lạc Ly ôm bụng bầu bỏ trốn.”

Bản thân Tô Kiêm Mặc cũng đã từng được chứng kiến lời tiên tri của Mục Chỉ Huyên, từ trước tới giờ, Mục Chỉ Huyên luôn tiên đoán rất chuẩn, vậy chẳng lẽ Tô Lạc Ly sẽ thật sự gặp chuyện bất trắc gì đó?

“Không được, em phải gọi cho Tiểu Mộ ngay!” Mục Chỉ Huyên hốt hoảng chạy đến bàn trà, cầm điện thoại trên bàn trà lên.

Ôn Họa lại đến cản bà ấy lại.

“Chúng ta đã nói là sẽ không bao giờ liên lại lại với chúng nó rồi còn gì. Làm như vậy chỉ tổ hại đến chúng nó thôi.” Ánh mắt của Ôn Hạo rất tỉnh táo, rất kiên định.

“Nhưng mà em đã thấy là Lạc Ly và đứa bé trong bụng nó sẽ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi yên mặc kệ chuyện đó?” Mục Chỉ Huyên hoảng hốt, mặc dù đã thống nhất là sẽ cắt đứt liên lạc với nhau, nhưng dù sao thì đấy cũng là con ruột của mình.

Nếu như họ sống bình yên thì không sao, nhưng bây giờ bà biết rõ là họ sẽ gặp chuyện.

“Họ sống ở xã hội loài người thì kiểu gì cũng sẽ phải vượt qua những bài kiểm tra như vậy thôi, thỉnh thoảng thì cũng nên gặp một vài thử thách, không thể sống thuận buồm xuôi gió quá được.” Ôn Hạo lấy điện thoại từ tay của Mục Chỉ Huyên.

“Chồng ơi, nhưng mà em…”

“Anh biết em đã thấy chuyện đó, Tiểu Mộ là đại gia bạc tỷ, bản thân nó là cây to thì phải đón gió lớn, chắc là có chuyện bắt cóc gì đó thôi. Tiểu Mộ nó có bản lĩnh như vậy thì kiểu gì cũng sẽ giải quyết được vấn đề này thôi. Hơn nữa, em cũng đã tiên đoán được là Lạc Ly sẽ sinh ra hai đứa bé vậy tức là đứa bé này của Lạc Ly sẽ bình an chào đời.”
 
Chương 1465


Chương 1465

Nghe thấy Ôn Hạo nói vậy thì Mục Chỉ Huyên cũng thấy yên tâm hơn phần nào, bình thường thì những chuyện bà đã tiên đoán được thường sẽ không thay đổi, lần trước bà cũng đã tiên đoán rằng Tô Lạc Ly sẽ sinh hai đứa con, dù Ôn Khanh Mộ đã bảo là không muốn sinh thêm con nhưng cuối cùng thì Tô Lạc Ly vẫn mang bầu.

Nhưng dù nói vậy thì Mục Chỉ Huyên vẫn không muốn để chuyện gì bất trắc xảy đến với Tô Lạc Ly.

“Yên tâm đi, đứa bé này sẽ bình an chào đời thôi, chẳng qua là quá trình sẽ hơi gian nan một chút, đối với hai đứa nó thì có vài thử thách cũng không phải là chuyện xấu.”

Ôn Hạo dẫn Mục Chỉ Huyên về phòng ngủ.

Tô Kiêm Mặc ngồi một mình ở ghế sofa, cảm thấy rất lo lắng, dù sao thì đây cũng là chị gái cậu, mặc dù kết quả cuối cùng là tốt, nhưng cậu cũng không muốn quá trình mang thai của cô có vấn đề gì bất trắc cả!

Cậu lấy điện thoại từ túi ra, vừa chuẩn bị gọi cho Tô Lạc Ly thì giọng của Ôn Hạo lại vọng lại từ trên lầu xuống.

“Phải biết cách tuân thủ các quy tắc.”

Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu lên nhìn Ôn Hạo: “Con…”

“Bố biết là con đang rất lo lắng, bố cũng rất lo cho họ, nhưng lo lắng thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả, mặc dù giờ con nói cho họ là họ sắp gặp nguy hiểm thì cũng chẳng thể tránh khỏi chuyện đó được, những gì đã được tiên đoán kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi.”

Tô Kiêm Mặc gật đầu: “Vâng con biết rồi.”

“Ngoan.”

Mà bên phía hoa viên Crystal, màn đêm buông xuống, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly ngồi học đánh đàn được một lúc, hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế, Ôn Khanh Mộ cứ ghé sát vào người Tô Lạc Ly, thậm chí còn cô ý chạm nhẹ tay vào những chỗ nhạy cảm trên người Tô Lạc Ly.

“Thầy Ôn, thầy có thể chuyển tay của thầy ra chỗ khác được không?” Tô Lạc Ly nhìn liếc về phía tay của Ôn Khanh Mộ, anh đang choàng tay qua người cô từ phía sau, vừa khéo lại đè thẳng vào ngực của Tô Lạc Ly.

“Anh thích để tay ở đây đấy, hề hề.”

“Dám sờ soạng học sinh của mình như vậy, nếu anh là một người giáo viên thật thì đã bị đuổi việc tám trăm lần rồi.” Tô Lạc Ly đẩy tay của Ôn Khanh Mộ ra: “Mau đi tắm rửa đi, em thấy anh có vẻ cũng chẳng có tâm trạng nào để dạy học nữa đâu.”

Sau khi Chung Vũ Lăng cho phép hai người làm chuyện vợ chồng với nhau, Ôn Khanh Mộ lúc nào cũng sồn sồn lên.

“Vậy anh đi tắm ngay đây!” Nói xong, Ôn Khanh Mộ hôn mạnh lên mặt Tô Lạc Ly một cái: “Để xem tối nay anh dạy dỗ em thế nào, đồ lẳng lơ!”

Ôn Khanh Mộ vừa tắm rửa vừa hát hò trong phòng tắm, anh có cảm giác tâm trạng mình đang cực kỳ tốt.

Vừa sắp làm bố, lại có thể làm chuyện vợ chồng với Tô Lạc Ly, làm gì còn chuyện nào vui hơn chuyện này chứ?

Nhưng mà anh vẫn thầm cầu nguyện rằng Tô Lạc Ly sẽ không phải chịu đựng bất kỳ sự tra tấn nào nữa, nếu không thì anh sẽ không chịu nổi nữa.

Ôn Khanh Mộ vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay đồ mới xong, anh thoải mái đi ra khỏi phòng tắm.

“Ly Ly, em có chọn cho anh bộ đồ ngủ anh thích không?” Nhưng khi ra ngoài anh lại nhận ra Tô Lạc Ly không ở trong phòng ngủ.

“Lại chạy đâu rồi?”

Phòng ngủ trống không, không thấy bóng dáng của Tô Lạc Ly đâu nữa.
 
Chương 1466


Chương 1466

Ôn Khanh Mộ nhìn về phía tủ quần áo, nở nụ cười xấu xa, sau đó anh rón rén đi đến, mở phắt cửa tủ ra: “Đừng trốn nữa!”

Nhưng quần áo trong tủ vẫn còn nguyên như cũ, không hề có người nào trốn trong đó cả.

“Xuất hiện đi, anh thấy em rồi.” Ôn Khanh Mộ nhìn liếc toàn bộ căn phòng, nhưng vẫn không có tiếng đáp lại: “Con nhóc này, em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn thích chơi trò trốn tìm thế? Em không thấy sốt ruột à? Anh nói cho em bày, nếu bây giờ em đi ra thì lát nữa anh sẽ nương tay với em, ngày mai em có muốn xuống giường nữa không?”

Ôn Khanh Mộ nói xong thì nín thở, cẩn thận lắng nghe những tiếng động trong phòng, nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là một căn phòng trống rỗng.

Tô Lạc Ly không hề có ý định xuất hiện.

Anh lục tung cả căn phòng lên để tìm, không thấy Tô Lạc Ly đâu, chắc chắn là cô không ở phòng này rồi.

“Có thể đi đâu được chứ? Chắc chắn là đang ở phòng trẻ em rồi! Hừ, biết ngay mà, trong lòng em chỉ có con trai mà thôi.” Ôn Khanh Mộ tức giận, khẽ gầm một câu, thầm cảm thấy không vui lắm. Anh vừa hùng hổ đi về phòng dành cho trẻ em, vừa nghĩ thầm xem lát nữa mình dạy cho người phụ nữ lúc nào cũng nghĩ đến con trai bài học thế nào.

Người giúp việc đi ra khỏi phòng dành cho trẻ em: “Ông chủ, hai cậu chủ nhỏ đều đã ngủ rồi.”

“Mợ chủ có trong đó không?”

“Không có ạ.”

“Được rồi, cô đi đi.” Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cho trẻ em ra, nhưng Tô Lạc Ly cũng không ở phòng này.

Chẳng lẽ cô vẫn ở phòng đàn?

Ôn Khanh Mộ nghĩ vậy, sau đó đi thẳng về phòng dành cho trẻ em, nhưng phòng đàn dương cầm cũng rỗng tuếch, hơn nữa dương cầm cũng đã được đậy lại, nhìn có vẻ như cả căn phòng đã được dọn dẹp xong xuôi hết rồi. Chắc hẳn là Tô Lạc Ly đã dọn phòng rồi mới đi ra ngoài.”

“Lạ thật đấy? Người đâu rồi? Hay đang ở bếp?”

Buổi tối đói bụng, chắc là cô ấy định đi ăn rồi đối phó với một người có sức khỏe dồi dào nghe cũng khá hợp lý.

Ôn Khanh Mộ nghĩ như vậy rồi đi vào bếp, nhưng người giúp việc ở bếp lại nói với Ôn Khanh Mộ là họ không thấy Tô Lạc Ly đâu cả.”

Lúc này thi Ôn Khanh Mộ cảm thấy hơi hoảng, anh lập tức triệu tập tất cả mọi người lại, bảo tất cả mọi người bắt tay vào việc tìm kiếm Tô Lạc Ly.

“Tốt nhất là đừng để cho anh bắt được em, để xem anh đánh vào mông em như thế nào!” Ôn Khanh Mộ tức giận giậm chân một cái.

Đến giờ nào rồi mà cô còn chơi trò này chứ!

Đã biết là anh sẽ lo lắng rồi!

Đây là lần đầu tiên Ôn Khanh Mộ ý thức được là nhà quá to cũng không tốt, bây giờ cần tìm người thật sự rất phiền, tìm một lúc rồi mà hơn nửa số người làm trong nhà chạy về báo cáo là không phát hiện ra Tô Lạc Ly.

“Mấy người tìm kỹ không vậy? Mấy tủ trong nhà kho cũng không được bỏ qua đâu.”

Ôn Khanh Mộ đi qua đi lại trong phòng khách, anh cẩn thận nghĩ lại rồi chạy lên lầu, chạy thẳng vào phòng của Giản Ngọc và Lý Như Kiều.
 
Chương 1467


Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống, sau khi sinh Điềm Điềm ra, Lý Như Kiều vẫn luôn bận việc trông con, mãi đến mấy ngày gần đây mới tách nhau ra để ngủ riêng, Giản Ngọc phải tranh thủ thời gian…

Hai người đang thân thiết với nhau trên giường thì bỗng nghe thấy một tiếng “Rầm” vang lên, Ôn Khanh Mộ cứ thế đạp cửa xông vào.

Lý Như Kiều hoảng sợ đến mức hét toáng lên, vội vàng kéo chăn lên che người mình lại, Giản Ngọc thì nổi giận quát lớn: “Ai vậy?”

Nhưng trong nhà này làm gì có người nào dám công khai xông vào phòng của Giản Ngọc, trừ cậu nhóc ngốc nghếch kia thì cũng chỉ có mỗi ông bố ngu ngốc của cậu nhóc đó thôi.

Ôn Khanh Mộ bật đèn lên: “Ly Ly đâu rồi?”

“Cậu tìm vợ mình ở phòng tôi làm gì!” Sau khi chuyện tốt của mình bị phá bĩnh thì Giản Ngọc cũng chẳng thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa.

Lý Như Kiều còn chưa hoàn hồn lại thì đã phải kéo chăn lên che kín người lại, chuyện này xấu hổ quá.

“Ly Ly có sang đây không?” Ôn Khanh Mộ đi dạo một vòng trong phòng nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.

“Nửa đêm nửa hôm mà cậu lại sang phòng tôi để tìm vợ? Cậu bị điên à?”

“Em hỏi anh, có thấy Ly Ly đâu không?” Ôn Khanh Mộ trợn mắt lên, nhìn về phía Lý Như Kiều, cô ta bọc kín người lại, thậm chí cả người còn hơi run run.

Ôn Khanh Mộ đi thẳng đến chỗ Lý Như Kiều, Giản Ngọc lập tức đưa tay ra, chắn trước mặt Lý Như Kiều: “Cậu đừng có mà quá đáng!”

“Không thấy Ly Ly đâu rồi.”

“Không thấy đâu là sao?”

Ôn Khanh Mộ không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng, nếu ở đây cũng không có thì cũng có nghĩa là cô biến mất rồi.

Nhưng chuyện này rất kỳ quặc, hoa viên Crystal được bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm gì có ai có thể đưa một người còn sống ra khỏi đây chứ.

Làm gì có chuyện đó!

Giản Ngọc không dám chậm trễ, anh ta lập tức mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng ngủ, gặp Ôn Khanh Mộ.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành lại không thấy người đâu?”

Ôn Khanh Mộ nói lại mọi chuyện cho Giản Ngọc nghe.

“Chỗ chúng ta có nhiều người canh gác như vậy, dù có tránh được ánh mắt của các vệ sĩ thì cũng không thể đưa Lạc Ly ra ngoài được.”

Sau khi Tô Lạc Ly mang thai, Ôn Khanh Mộ còn không cho phép cô đi ra ngoài, dù sao thì ở nhà cũng là nơi an toàn nhất, nhưng nào ngờ là chỉ ở nhà thôi mà cũng có chuyện được.

“Cậu đừng sốt ruột quá, biết đâu Lạc Ly có việc gấp cần ra ngoài, hoặc là cô ấy đùa với cậu thì sao?” Giản Ngọc vội vàng an ủi Ôn Khanh Mộ, sợ rằng anh sẽ phá nhà mất.

“Có việc gấp cần ra ngoài thì cũng phải nói cho người giúp việc một câu, đùa với em? Em đã lật ngược cả cái nhà này lên một lượt rồi, dù cô ấy có trốn ở đâu thì cũng sẽ nghe được thôi, sao cô ấy lại không chịu ra chứ?” Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, không nghĩ ra nổi là Tô Lạc Ly có thể trốn đâu được.

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không hề có manh mối gì nên cả hai người đều cảm thấy rất khó giải quyết.

“Video giám sát! Đúng rồi, video giám sát! May kiểm tra lại tất cả các màn hình giám sát cho tôi!”
 
Chương 1468


Chương 1468

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng chạy ra ngoài, đến phòng giám sát thì anh lập tức yêu cầu các nhân viên lấy hết các video được quay trong vòng một tiếng vừa rồi.

Nhưng sau khi xem một lúc lâu thì mọi người vẫn không thấy gì bất thường trong video giám sát cả.

Trong phòng đàn chỉ quay được cảnh Tô Lạc Ly dọn dẹp phòng đàn rồi đi ra ngoài, sau đó có video Tô Lạc Ly đi qua hành lang về phòng ngủ, và đó cũng là đoạn video cuối cùng.

“Phòng ngủ! Mau kiểm tra video giám sát ở phòng ngủ!”

Nhưng nhân viên lại ngồi yên: “Ông chủ, phòng ngủ của anh và mợ chủ không lắp camera giám sát ạ.”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhớ ra là phòng ngủ của anh và Tô Lạc Ly không lắp camera giám sát.

Chẳng lẽ bây giờ tối hai người làm việc riêng với nhau lại phải để cho người khác nhìn à? Vậy nên Tô Lạc Ly nhất quyết không cho anh lắp camera trong phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ ôm đầu, bây giờ kiểm tra video giám sát cũng không thấy người đâu, chẳng lẽ là cô lại biến mất như vậy?

Đúng lúc này Giản Ngọc lại gọi điện cho anh: “Cậu mau quay lại phòng ngủ nhanh lên!”

Dù sao thì Ôn Khanh Mộ cũng không thấy manh mối gì ở phòng giám sát nên anh cũng vội vã quay về phòng ngủ.

“Anh gọi em quay lại phòng ngủ làm gì?”

Vừa vào phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đã nhìn thấy gương mặt đã lâu chưa gặp: Tô Kiêm Mặc.

“Anh rể.”

“Kiêm Mặc? Sao em lại đến đây?”

“Anh rể, có phải là đã xảy ra chuyện với chị em rồi không?” Vẻ mặt Tô Kiêm Mặc rất bối rối.

Ôn Khanh Mộ cúi đầu xuống, không đáp gì cả.

Mà biểu cảm của Tô Kiêm Mặc lại không có vẻ gì là bất ngờ với chuyện vừa xảy ra: “Quả nhiên rồi.”

“Quả nhiên như vậy là sao?”

“Mẹ đã tiên đoán là chị gái em sắp có chuyện, mẹ nói là thấy cảnh chị ôm bụng bầu bỏ trốn. Em muốn nói cho anh chị biết nhưng bố lại bảo là nếu đã cắt đứt quan hệ với anh chị rồi thì không được liên hệ lại nữa, phải để cho hai người tự giải quyết vấn đề. Em lo quá nên đã lén đến đây.”

Sau khi đi theo Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên thì Tô Kiêm Mặc cũng bắt đầu gọi họ là bố mẹ rồi.

Bỗng nhiên Ôn Khanh Mộ nhớ đến điều gì đó.

“Sao mình lại không nghĩ đến chuyện đó chứ! Ma cà rồng!”

“Ý em là ma cà rồng đã bắt cóc Tô Lạc Ly đi?” Giản Ngọc vội vàng hỏi lại.

“Đúng vậy, chỉ có mỗi ma cà rồng là có tốc độ nhanh đến mức camera giám sát không thể quay lại được thôi, cũng chỉ có họ mới tránh được sự hệ thống an ninh nghiêm ngặt ở nơi này rồi bắt người ra ngoài thôi.”

Ôn Khanh Mộ đấm mạnh xuống bàn một cái: “Đặc biệt đấy! Ai đã làm vậy?”

Bỗng nhiên Tô Kiêm Mặc nhìn chằm chằm về phía bức tường ở cạnh cửa sổ: “Gia tộc Butt.”
 
Chương 1469


Chương 1469

“Sao cậu biết được?”

Tô Kiêm Mặc chỉ lên tường, nhưng Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc chỉ quay ra nhìn nhau, bởi vì trên bức tường đó không có gì cả, chỉ có mỗi một bức tranh mà thôi.

“Đó là loại chữ tàng hình chuyên dụng của ma cà rồng, em quên mất là hai anh không nhìn thấy được, trên đó viết là họ đã bắt chị gái em đi rồi, họ bảo anh đến gia tộc Butt ở Dark Mountain để tìm chị ấy, không được đến quá muộn.”

Tô Kiêm Mặc nhớ kỹ dòng chữ trên tường.

Mặc dù trước kia Ôn Khanh Mộ không phải là ma cà rồng thật sự, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được chữ chuyên dụng của ma cà rồng, nhưng bây giờ phong ấn của anh đã được giải trừ, anh đã trở thành một người bình thường, những năng lực trước kia của anh cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.

“Sao gia tộc Butt lại phải dùng chữ tàng hình chứ? Các anh không nhìn thấy mà, nếu như hôm nay em không đến đây thì viết những chữ này ở đây có khác nào là không viết gì cả đâu?”

Đồng tử của Ôn Khanh Mộ hơi co lại: “Không, họ không biết là phong ấn của anh đã được giải trừ rồi, nên họ vẫn nghĩ rằng anh là nửa người nửa ma cà rồng, có thể đọc được những dòng đó.”

“Vậy tại sao họ lại muốn bắt Tô Lạc Ly đi chứ?” Giản Ngọc khó hiểu.

“Mọi người có nhớ là chuyện nhà mình định làm thông gia với gia tộc Butt không? Mặc dù lần trước đã giải quyết xong chuyện đó rồi nhưng gia tộc Butt đã bị mất hết thể diện rồi, họ đã nhẫn nhịn một thời gian khá lâu, xem ra bây giờ là lúc họ trả thù chúng ta.”

“Không cần biết nguyên nhân của họ là gì, Lạc Ly là người bình thường, họ đưa Lạc Ly đi thì chắc chưa đi xa được đâu, bây giờ chúng ta nghĩ cách để đuổi theo thì có khi vẫn kịp đấy.”

“Nhưng mà có rất nhiều đường để đi từ đây đến Dark Mountain của gia tộc Butt, họ đi đường thủy hay đường bộ? Hay là bay máy bay. Chúng ta không biết chuyện này thì biết tìm kiểu gì đây?” Tô Kiêm Mặc đưa ra một ý kiến khác.

Thoáng chốc, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề nan giải này.

“Lập tức triệu tập tất cả mọi người, đi kiểm tra tất cả các con đường có thể tìm được. Ly Ly thông minh như vậy, chắc chắn là cô ấy sẽ để lại manh mối cho chúng ta thôi.” Ôn Khanh Mộ nắm chặt tay lại rồi nói.

Anh thầm cầu mong thêm một lần nữa, làm ơn đừng có chuyện gì bất trắc.

Lúc tỉnh lại, Tô Lạc Ly ngửi thấy một mùi hương rất quen, có vẻ như mùi hương đó cô đã từng ngửi từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô còn suýt không nhận ra đó là mùi gì.

Cô từ từ mở mắt ra, chợt phát hiện ra mình đang ở căn phòng xa lạ, tay chân bị trói chặt lại, đêm qua lúc cô quay về phòng thì bất ngờ bị người ta che mắt lại, xung quanh tối sầm xuống, sau đó thì cô chẳng nhớ gì cả.

Cô bị bắt cóc rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Lạc Ly. Ôn Khanh Mộ là người giàu có như vậy, từ lâu cô đã trở thành người đứng đầu con sóng ngọn gió, nhưng cũng may là người bị bắt là cô chứ không phải là hai đứa con trai.

Tô Lạc Ly sờ bụng mình, nếu không nhìn kỹ phần bụng dưới của cô thì cũng không đoán được là đang mang thai.

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng cả người cô hơi choáng váng, mãi một lúc sau cô mới đứng vững lại được. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng mở ra.

Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi đến: “Cô tỉnh rồi à?”

“Anh là ai?” Tô Lạc Ly rất cảnh giác.
 
Chương 1470


Chương 1470

“Cô không cần biết tôi là ai.”

“Vậy các anh bắt tôi làm gì? Tống tiền?”

“Ha ha ha…” Người kia cười phá lên: “Tôi là ma cà rồng, cần tiền làm gì chứ?”

Lúc này Tô Lạc Ly mới nhận ra rằng, mặc dù người này có mái tóc vàng, nhưng đôi mắt xanh của anh ta là vì anh ta là ma cà rồng, nếu đối phương cần tiền thì còn được, nhưng họ lại không cần tiền.”

“Mợ Ôn, trên con thuyền của chúng tôi chỉ có mỗi cô là người thôi, tất cả những người khác đều là ma cà rồng. Mà cô còn là phụ nữ, không thể đánh thắng lại chúng tôi đâu, mong là cô hãy tông minh lên, mà chúng tôi cũng chỉ cần chồng cô – Ôn Khanh Mộ thôi.”

Hóa ra là họ nhắm vào Ôn Khanh Mộ.

“Anh nói rằng chúng ta đang trên thuyền?” Bảo sao cô cứ có cảm giác hơi lảo đảo.

“Đúng vậy, vì cô là người bình thường, không thể quay về Dark Mountain với chúng tôi ngay lập tức nên chúng tôi đành phải đi thuyền vậy. Con đường này sẽ rất dài đấy, mong là cô sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Lần đầu tiên đến thế giới của ma cà rồng, Tô Lạc Ly cũng đã đi thuyền rồi.

“Các anh không được làm hại tôi.”

“Yên tâm đi, chỉ cần cô chịu phối hợp với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không làm hại đến cô. Chúng tôi cần chồng cô, không phải cô, nên làm hại cô cũng chẳng giúp ích gì được cho chúng tôi cả.”

“Tôi thấy trong này hơi bí, muốn đi ra ngoài đi dạo.”

“Cũng được, bữa sáng sắp được chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ bảo người mang vào phòng cho cô.” Người kia rất thoải mái mở cửa ra cho Tô Lạc Ly.

Một cơn gió mặn của biển cả thổi vào phòng, Tô Lạc Ly đi từ trong phòng ra ngoài, quả nhiên là cô đang trên biển.

Có vẻ như những người này cũng biết rằng bây giờ đang trên biển, một người bình thường thì chẳng thể trốn đi đâu được nên cũng chẳng ai chú ý đến cô.

Tô Lạc Ly quan sát biển cả mênh mông xung quanh, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống chân mình, cảm thấy hơi choáng váng, cô vẫn cảm thấy hơi sợ việc ngồi thuyền.

Bây giờ cô còn đang mang thai nên cũng không thể làm ra hành động gì quá kích động được. Tính ra thì bây giờ đã qua một đêm rồi, chắc chắn là Ôn Khanh Mộ đang phát điên, không biết là anh đã biết rằng cô đang trên thuyền chưa?

Cô phải để lại một dấu hiệu gì đó cho anh.

Tô Lạc Ly nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình.

Hồi cô còn nôn nghén, Ôn Khanh Mộ đã phái người lên chùa để cầu sợi dây này về, nghe nói có thể phù hộ cho đứa trẻ bình an ra đời. Lúc đó Tô Lạc Ly cảm thấy Ôn Khanh Mộ quá ngây thơ, thứ này mà anh cũng tin.

Cô đứng ở boong thuyền, cẩn thận tháo sợi dây đỏ trên cổ tay ra, sau đó ném xuống biển.

Mong là lúc đi tìm cô, Ôn Khanh Mộ có thể thấy được sợi dây này.

Tô Lạc Ly giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, đi về phòng. Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn ăn, mà nhìn có vẻ rất phong phú.

Cô nhất định phải ăn cho thật ngon, dù sao thì bây giờ cô cũng phải ăn cho hai người.
 
Chương 1471


Chương 1471

Bữa sáng trên bàn ăn rất phong phú, nhưng vì họ là người phương Tây nên bữa sáng cũng được làm theo thói quen của phương Tây.

Cũng may món gì Tô Lạc Ly cũng ăn được nên cô tiện tay cầm một miếng bánh mì nướng lên ăn.

Cũng không biết bây giờ Ôn Khanh Mộ tìm được đến đâu rồi nhưng mong người của anh sẽ nhanh chóng phát hiện chiếc vòng đỏ đó, vậy thì sẽ nhanh chóng đến được đây, nếu không chẳng phải là mò kim đáy biển hay sao?

Cửa lại mở ra thêm lần nữa, Tô Lạc Ly hơi đề phòng nhưng vẫn không ngừng nhai.

Là người đàn ông ban nãy.

“Không hổ là người phụ nữ của Ôn Khanh Mộ, đã đến lúc này rồi mà vẫn bình tĩnh ngồi ăn.”

“Nếu không thì sao? Tuyệt thực à? Vậy chi bằng nhảy xuống biển chết cho dứt khoát.” Tô Lạc Ly nhai rồi nuốt miếng bánh mì trong miệng.

Người đàn ông bước đến bàn ăn ngồi xuống, ngồi thẳng xuống đối diện Tô Lạc Ly.

“Cô Ôn, cô phối hợp như vậy, tôi vui lắm.”

“Tôi có lựa chọn khác à? Anh này…”

“Cứ gọi tôi là Seven đi.”

“Anh Seven, tôi muốn hỏi anh, nếu các anh có việc muốn tìm chồng tôi thì có thể dứt khoát đi tìm anh ấy mà, bắt tôi đến đây làm gì?”

Tô Lạc Ly tò mò hỏi, rốt cuộc nhóm ma cà rồng này bắt cô làm gì vậy? Rốt cuộc họ tìm Ôn Khanh Mộ để làm gì.

“Cô Ôn, không biết cô còn nhớ chúng ta đã từng gặp nhau hay không.” Người đàn ông tên Seven quay sang nhìn thẳng vào Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly quan sát gương mặt này thật cẩn thận, nhưng trong đầu lại không có chút ấn tượng nào nên cô lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Seven hơi gượng gạo: “Xem ra tôi chưa đủ đẹp trai nên cô Ôn mới không nhớ, nhưng không sao, tôi có thể nhắc cho cô, chúng ta gặp nhau ở hôn lễ.”

Hôn lễ? Điều này càng làm Tô Lạc Ly khó hiểu hơn, bởi vì thân phận đặc biệt nên cô và Ôn Khanh Mộ hiếm khi tham gia hôn lễ, ngoài hôn lễ của một vài người bạn thân trong giới thì cô chẳng tham gia hôn lễ của ai hết.

“Nói đúng hơn thì là một hôn lễ chưa hoàn thành, anh Ôn là chú rể, cô Ôn đến cướp rể.”

Tô Lạc Ly giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng lẽ họ là…

“Đúng vậy, chúng tôi là người của gia tộc Butt, năm đó người chuẩn bị kết hôn với Ôn Khanh Mộ là em gái tôi – Daisy. Nhưng lúc đó gặp cô Ôn, đúng là phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, loài người mà cũng dám xâm nhập vào địa bàn của ma cà rồng, không đơn giản nhỉ.”

Seven nói chuyện mỉa mai làm Tô Lạc Ly rất khó chịu, nhưng Tô Lạc Ly không ngờ họ lại là gia tộc Butt.

Chẳng lẽ vì năm đó cô cướp rể nên họ chuẩn bị báo thù à? Nhưng trả thù hơi muộn.

“Cuối cùng tại sao các người lại muốn chồng tôi kết hôn với Daisy? Bây giờ tại sao lại muốn bắt anh ấy?”

“Không giấu gì cô, cô Ôn, chồng cô không phải người bình thường, nói đúng hơn không phải ma cà rồng bình thường. Khi con người biến thành ma cà rồng đều sẽ có một siêu năng lực, truyền thuyết nói ma cà rồng không có siêu năng lực sẽ có năng lực đặc biệt, mạnh đến mức có thể phá huỷ toàn thế giới.”

Nghe Seven nói vậy, Tô Lạc Ly mừng khôn xiết, Seven chưa kịp nói xong, cô đã tranh nói trước: “Vậy phải làm các người thất vọng rồi, các người có bắt tôi cũng vô dụng thôi, anh ấy đã giải phong ấn!”
 
Chương 1472


Chương 1472

Seven nhíu mày rồi khẽ mỉm cười: “Giải phong ấn? Cô đang đùa gì thế?”

“Tôi không lừa anh, bây giờ anh ấy không phải là nửa người nửa ma cà rồng nữa, anh ấy là con người! Vốn dĩ anh ấy là nửa ma cà rồng nhưng chúng tôi đến Rừng Zavala giải phong ấn giúp anh ấy rồi. Chẳng những anh ấy không có năng lực đặc biệt mà anh nói mà thậm chí bây giờ anh ấy còn không có sức mạnh và tốc độ của lúc trước!”

Vì sốt ruột giải thích nên tốc độ nói của Tô Lạc Ly cực nhanh nhưng dù thế, Seven vẫn nghe rất rõ.

Điều này làm Seven rất bất ngờ.

“Mong anh hãy tin tôi, nếu không sao tôi có thể sống tiếp với anh ấy được? Anh suy nghĩ cho kỹ đi, anh ấy đã giải phong ấn thật rồi!”

“Tôi không thể tin những điều cô nói được, tôi phải thảo luận với người trong tộc.” Seven đứng lên đi được hai bước rồi quay lại đặt chiếc vòng đỏ lên bàn: “Tôi đã giúp cô Ôn nhặt lại đồ cô Ôn vô tình làm rơi, cô Ôn hãy cẩn thận hơn.”

Khi nhìn thấy chiếc vòng đó, Tô Lạc Ly hơi tuyệt vọng, tín hiệu cô để lại cho Ôn Khanh Mộ đã bị nhặt rồi!

Xem ra không phải nhóm người này không đề phòng cô, là cô không phát hiện được sự đề phòng đó mà thôi.

Nhưng nếu những người này biết Ôn Khanh Mộ đã giải phong ấn thật thì chắc sẽ không làm gì họ đâu nhỉ?

Tô Lạc Ly chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mọi thứ hay diễn ra theo mong muốn của mình.

Trong một căn phòng khác, vài người gia tộc họ Butt đang thảo luận gì đó.

Một người đàn ông tóc trắng, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng, hắn tên Villand, là con cả của gia tộc Butt. Một người khác da cũng trắng gần như trong suốt, ánh mắt xanh trong veo, trông còn rất trẻ, anh ta là người con thứ ba của gia tộc Butt, tên là Bruce.

“Seven, chuyện vô lý như vậy mà cậu cũng tin à? Giải phong ấn, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe! Đó chỉ là truyền thuyết!” Anh cả Villand không tin chuyện này, cảm thấy đó là chuyện nhảm nhí.

“Nhưng trông cô ta không giống như đang nói dối, nếu không giải phong ấn thì sao loài người như cô ta lại biết chuyện giải phong ấn?” Seven chống cằm suy nghĩ.

“Ôn Hạo luôn tìm cách giải phong ấn, em nghe nói ông ta đã hỏi thăm rất nhiều gia tộc nhưng hoàn toàn không ai biết giải phong ấn là gì! Giải phong ấn chỉ là truyền thuyết thôi.”

“Lỡ như anh ta giải phong ấn thật thì chẳng phải chúng ta phí công vô ích hay sao?” Seven hỏi ngược lại.

“Theo em thấy, đã bắt được người rồi thì quan tâm làm gì nữa! Dù sao lần này chúng ta chỉ chịu trách nhiệm bắt cô ta về, chỉ cần Ôn Khanh Mộ đến thì mọi chuyện sẽ rõ.” Vẻ mặt Bruce bình tĩnh dửng dưng, không hề để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

“Bruce nói đúng, đã bắt được người rồi, không thể thả cô ta ra chỉ vì một câu này được, cứ đưa cô ta về Dark Mountain, đợi Ôn Khanh Mộ đến thì sẽ biết rõ mọi chuyện.”

Villand ra lệnh.

Seven gật đầu, mũi tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, họ chỉ có thể làm vậy.

“Seven, canh chừng người phụ nữ đó, đừng để cô ta để lại bất kỳ ký hiệu nào nữa. Ôn Khanh Mộ rất giỏi, lỡ như trên đường đi anh ta đuổi kịp thì có thể chúng ta không phải là đối thủ của anh ta đâu.”

“Anh cả, anh nhát quá rồi đấy, Ôn Khanh Mộ chỉ là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta làm gì đấu lại ba ma cà rồng như chúng ta? Nực cười!” Bruce khinh thường.

“Anh ta có năng lực đặc biệt, với anh ta mà nói người phụ nữ đó rất quan trọng, lỡ như vì cứu cô ta, anh ta kích phát năng lực đặc biệt thì đừng nói là ba chúng ta, dù có là cả gia tộc chúng ta cũng không phải là đối thủ của anh ta.”

“Năng lực đặc biệt này ghê gớm vậy à?”
 
Chương 1473


“Có thể tiêu diệt cả thế giới, em nói thử xem?”

Bruce bĩu môi, hiển nhiên không tin đây là thật.

Dù sao cũng là truyền thuyết, hoàn toàn không có ai từng thấy.

“Chúng ta đề cao cảnh giác thì sẽ không có vấn đề gì đâu, đợi đến Dark Mountain là sẽ ổn thôi.” Villand nói.

Lúc này bên hoa viên Crystal cũng căng thẳng.

Từ khi Tô Lạc Ly mất tích, Ôn Khanh Mộ không hề chợp mắt chứ đừng nói đến ăn gì đó. Người anh phái đi đang cố gắng hết sức tìm mọi cách điều tra đường đi của đối phương nhưng kết quả mọi người đều tỏ vẻ rằng không điều tra được.

Ba người ở trong phòng họp, ngơ ngác nhìn bản đồ.

Đến giờ cơm trưa nên người làm đưa thức ăn đến, Giản Ngọc ngồi vào bàn.

“Ăn chút gì đi, cậu cứ không ăn không uống không ngủ nghỉ cũng không phải cách hay, đừng quên bây giờ cậu là người.” Giản Ngọc vừa nói vừa cầm đũa.

Chỉ có ăn mới đủ sức để đối phó với tình hình phức tạp hơn.

Nhưng sao Ôn Khanh Mộ có thể nuốt nổi?

Hình như anh không hề nghe những gì Giản Ngọc nói, cứ nhìn chằm chằm vào bản đồ suy nghĩ.

“Anh rể, anh ăn chút gì đi. Ăn mới có sức, não mới hoạt động năng suất được, bây giờ anh không phải ma cà rồng nữa, phải ăn uống.” Tô Kiêm Mặc cũng khuyên.

Ôn Khanh Mộ vẫn ngơ ngác nhìn bản đồ chằm chằm.

Giản Ngọc nháy mắt với Tô Kiêm Mặc, họ có nói bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng. Người đàn ông này chỉ nghe lời Tô Lạc Ly thôi nhưng Tô Lạc Ly lại không có ở đây, chỉ có bản thân anh hiểu mới được.

Trong phòng không có tiếng động gì, chỉ có Giản Ngọc đang ngồi ăn, Tô Kiêm Mặc cũng ăn không vô, cậu cũng đang lo sốt vó.

“Họ đi đường biển.” Ôn Khanh Mộ đang im lặng chợt lên tiếng.

Tô Kiêm Mặc và Giản Ngọc đều đề cao cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Sao cậu biết là đường thuỷ? Lạc Ly để lại tín hiệu à?” Giản Ngọc vội hỏi.

“Không, những vị trí trên bản đồ.” Ôn Khanh Mộ lấy tay chỉ, “Em đã cho người điều tra nhưng không có người đáng nghi nào đi qua.”

“Vậy có khi nào là đi máy bay không? Đi máy bay sẽ nhanh hơn, anh nghĩ họ cũng không muốn kéo dài thời gian.”

“Không đâu, trên không trung không kiểm tra thấy bất kỳ tín hiệu nào, chứng minh họ không đi máy bay. Họ là ma cà rồng, ở xã hội loài người sẽ bất tiện nhiều thứ, họ cũng hiểu rõ máy bay của em là máy bay tiên tiến nhất, họ không thể tìm được máy bay nào tốt hơn em.”

Ôn Khanh Mộ nhìn chằm chằm con đường thuỷ duy nhất: “Đây là khả năng duy nhất, trên biển rất khó để Ly Ly phát tín hiệu, hơn nữa rất có thể là cô ấy đã bị giam rồi, càng không thể phát tín hiệu.”

Nếu vậy thì mọi chuyện đã rõ.

“Bây giờ em sẽ đuổi theo ngay!” Tô Kiêm Mặc lập tức nhảy xuống từ cửa sổ.

“Để cậu ấy đi đi, chỉ có cậu ấy mới có thể đuổi theo với tốc độ nhanh nhất được.”
 
Chương 1474


“Nhưng cậu ấy là đối thủ của họ à? Chúng ta không biết đối phương có bao nhiêu ma cà rồng, huống chi ma cà rồng còn có siêu năng lực.” Giản Ngọc lo lắng.

“Kiêm Mặc cũng là ma cà rồng, ít nhất có thể đọ sức với họ một lúc. Bây giờ em sẽ điều động thuyền của em ngay, chúng ta sẽ đuổi kịp ngay.” Ôn Khanh Mộ lập tức gọi điện thoại bảo Doãn Cẩn chuẩn bị thuyền và chuẩn bị mọi thứ trước khi xuất phát.

Bởi vì đối phương là ma cà rồng, họ không thể để quá nhiều người biết chuyện này nên chỉ có thể dựa vào bản thân hai người.

Ôn Khanh Mộ nhìn thức ăn trên bàn, nhớ đến Tô Lạc Ly.

“Sau này không cần biết là gặp phải chuyện gì, anh có thể ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng được không.”

Anh mới vừa đồng ý với cô.

Ôn Khanh Mộ ngồi vào bàn: “Bây giờ em ăn cơm, lát nữa sẽ ngủ một giấc, anh cũng chuẩn bị đi.”

Nghe câu này, Giản Ngọc ngỡ ngàng, người đàn ông này chủ động ăn cơm, đúng là chuyện lạ đó!

Sau khi ăn cơm xong, quả nhiên Ôn Khanh Mộ vào phòng ngủ ngủ.

Giản Ngọc cũng phải báo với Lý Như Kiều một tiếng, sau đó nghỉ ngơi để chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt.

Một chiếc thuyền bình thường chạy trên đại dương mênh mông, bởi vfi lo rằng mục tiêu quá lớn nên họ chọn chiếc thuyền thế này.

Điều làm Tô Lạc Ly thấy may là đám ma cà rồng này vẫn còn đạo đức, mỗi bữa cơm đều chuẩn bị thức ăn cho cô. Mặc dù không phong phú lắm nhưng đủ để no, điều này khiến Tô Lạc Ly rất hài lòng, ít nhất không bị ngược đãi.

Bỗng cửa có tiếng gõ cửa, Tô Lạc Ly đề phòng nghe xong thì bước đến cửa, vừa mới mở ra Tô Kiêm Mặc đã xông vào, vội đóng cửa lại.

“Kiêm Mặc?”

“Suỵt! Chị, đừng nói gì hết.” Tô Kiêm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi vội kéo Tô Lạc Ly đến một chỗ khuất trong phòng, “Chị, chị có sao không?”

“Chị không sao, đám ma cà rồng đó cũng được lắm, không làm gì chị hết, còn cho chị đi lại tự do nữa. Có điều họ rất cảnh giác, chị muốn để lại tín hiệu nhưng không được.”

Lâu rồi không gặp Tô Kiêm Mặc nên hiển nhiên Tô Lạc Ly hơi xúc động.

“Anh rể em đã đoán được họ đi đường thuỷ, chắc sẽ đến nhanh thôi.”

“Kiêm Mặc, sao em đến được đây?” Tô Lạc Ly sờ gương mặt quen thuộc của Tô Kiêm Mặc.

“Mẹ tiên đoán được chị sẽ gặp chuyện nên em lén chạy đến đây, kết quả chị gặp chuyện thật. Chị có thai à?”

Tô Lạc Ly sờ bụng mình: “Ừ, được ba tháng rồi, nhưng bọn họ không biết chuyện chị có thai, chị nghĩ không nên để bọn họ biết, tránh xảy ra những chuyện khác.”

Tô Kiêm Mặc vươn tay sờ bụng Tô Lạc Ly: “Tốt quá, em sắp làm cậu nữa rồi.”

Ba anh em ở trong phòng đánh bài Poker, với họ mà nói chặng đường dài đằng đẵng này cũng là một loại giày vò, chỉ có thể đánh bài Poker giết thời gian.

Tai Seven bỗng run nhẹ, thân là ma cà rồng, siêu năng lực của anh ta là có thể cảm nhận được sự vật mà anh ta muốn cảm nhận.

Cho nên khi Tô Lạc Ly ném chiếc vòng đỏ xuống biển, anh ta cảm nhận được ngay.

“Không hay rồi, trên thuyền có khách không mời mà đến.” Seven chợt vứt bài Poker trong tay xuống.

“Ôn Khanh Mộ à?”
 
Chương 1475


“Không giống, hình như là đồng loại của chúng ta.”

“Vậy còn chờ gì nữa, đi xem thử.” Bruce sức chiến đấu tràn trề.

Ba anh em lập tức đến phòng giam của Tô Lạc Ly.

Lúc Tô Lạc Ly và Tô Kiêm Mặc đang nói chuyện, họ xông vào bất ngờ.

Tô Kiêm Mặc lập tức để Tô Lạc Ly đứng sau lưng mình.

“Tôi còn tưởng là ai! Thì ra là đứa con mới của Ôn Hạo, con gà con thôi!” Bruce hoàn toàn không xem Tô Kiêm Mặc ra gì.

Họ luôn gọi ma cà rồng mới xuất hiện là “gà con”, bởi vì ma cà rồng thế này dù đã hoàn toàn là ma cà rồng nhưng vì chúng vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được tất cả các khía cạnh của cơ thể, năng lực kém hơn ma cà rồng đã biến thành ma cà rồng đã lâu rất nhiều.

Trong những trường hợp bình thường, phải biến thành ma cà rồng mười năm mới có thể hoàn toàn thích nghi với thân phận ma cà rồng, phát huy hết năng lực của mình.

“Cứ giao cho em là được!”

“Đừng!”

Bruce và Tô Kiêm Mặc đánh nhau.

Năng lực của Bruce rất mạnh, một cú đấm của anh ta có thể đập nát một viên đá, huống chi là những thứ khác.

Tô Kiêm Mặc hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta, sau vài chiêu đã bị đánh bại ngay.

Bruce đấm lên ngực Tô Kiêm Mặc, Tô Kiêm Mặc bay thành hình vòng cung rồi ngã xuống đất.

Cậu nôn ra một ngụm máu màu xanh nhạt.

Tô Lạc Ly vội tiến lên đỡ Tô Kiêm Mặc dậy: “Kiêm Mặc, em có sao không?”

“Không, không sao.” Tô Kiêm Mặc ôm ngực mình, vẻ mặt rất đau đớn.

Bruce lắc cổ phát ra tiếng “rắc rắc” như chưa đã cơn thèm.

“Nhàm chán, mới có vài chiêu đã không chịu nổi rồi, đúng là làm mất mặt ma cà rồng chúng ta!”

Seven ngăn Bruce lại: “Đừng phí sức với cậu ta, cậu ta không phải là đối thủ của chúng ta, cứ để hai chị em ở đây tâm sự đi.”

Ba người thấy Tô Kiêm Mặc bị thương rất nặng, biết Tô Kiêm Mặc sẽ không làm được gì nên họ nghênh ngang bỏ đi.

Tô Lạc Ly đỡ Tô Kiêm Mặc lên giường để cậu nằm trên giường nghỉ ngơi.

“Em không sao thật hả?” Tô Lạc Ly thấy vẻ mặt Tô Kiêm Mặc rất đau nên lo lắng hỏi.

“Anh ta đánh gãy xương sườn em rồi.”

Tô Lạc Ly sờ xuống chỗ Tô Kiêm Mặc đang ôm lại, quả nhiên có vết lõm rất rõ ràng.

“Vậy phải làm sao đây?”

Tô Kiêm Mặc cố cười gượng: “Chị, chị đừng lo, em đâu phải con người, bây giờ em là ma cà rồng, gãy xương sườn có thể tự phục hồi được, vài ngày nữa là ổn thôi.”

Tô Lạc Ly đau lòng xoa đầu Tô Kiêm Mặc: “Em nghỉ ngơi chút đi.”
 
Chương 1476


Chương 1476

“Chị, tại em vô dụng. Lúc trước em không bảo vệ được cho chị, bây giờ vẫn không bảo vệ được.” Ánh mắt Tô Kiêm Mặc đầy hổ thẹn.

Đã có lúc cậu nghĩ mình trở thành ma cà rồng là có thể bảo vệ chị mình nhưng lại không ngờ lần đầu tiên cần dùng đến cậu, cậu lại bị đánh bại.

“Em nói ngớ ngẩn gì vậy? Em đã dũng cảm lắm rồi, em nằm đây ngủ chút đi, chắc họ sẽ không đến nữa đâu.”

“Chắc hẳn anh rể đang ở đằng sau, có lẽ cũng sắp đến rồi.”

Tô Lạc Ly gật đầu cười vui mừng, chẳng bao lâu sau Tô Kiêm Mặc đã ngủ thiếp đi, lúc bị thương ma cà rồng rất dễ ngủ.

Đương nhiên Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ sắp đến rồi, nhưng dù là Tô Kiêm Mặc đã trở thành ma cà rồng nhưng mới có mấy chiêu đã bị những người đó đánh gãy xương sườn, huống chi là Ôn Khanh Mộ đã giải phong ấn, dù có thêm Giản Ngọc cũng không được vì Giản Ngọc cũng giải phong ấn rồi. Trước mặt ma cà rồng, họ yếu ớt đến mức không chịu nổi dù chỉ một cú.

Đương nhiên ba tên ma cà rồng sẽ không sợ Tô Kiêm Mặc nhưng đúng là họ lo Ôn Khanh Mộ sẽ đến, buộc phải bắt đầu thảo luận xem nếu Ôn Khanh Mộ đến thì nên đối phó thế nào.

Bruce lúc nào cũng nóng nảy: “Em thật sự không tin Ôn Khanh Mộ đó lại mạnh đến vậy, anh ta là nửa người nửa ma cà rồng, chẳng lẽ lại mạnh hơn chúng ta?” Anh ta kiêu ngạo giơ nắm đấm của mình lên.

“Chúng ta không thể xem thường anh ta, tốt nhất đừng nên đối đầu trực tiếp với anh ta, nghĩ cách gì đó để anh ta biết điều rút lui là được.” Cuối cùng Villand vẫn là người nhìn xa trông rộng.

Seven cũng đồng ý.

Bỗng đầu Villand chợt loé: “Anh có cách này, đến lúc đó hai đứa cứ nghe lời anh là được.”

Hôm sau trời mới vừa sáng là thuyền của Ôn Khanh Mộ đã đuổi theo ngay, anh điều động chiếc thuyền tiên tiến nhất, tốc độ đạt đến mức hàng đầu thế giới, sau đó dồn hết công suất đuổi theo.

Bởi vì không thể để nhiều người biết về sự tồn tại của ma cà rồng, đồng thời cũng suy nghĩ cho mọi người nên trên thuyền chỉ có hai người là Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc nhưng con thuyền có thể thiết lập chế độ lái tự động.

Ôn Khanh Mộ đứng trên boong thuyền nhìn con tàu phía trước, anh cầm loa lên.

“Người phía trước hãy nghe kĩ cho tôi, tôi không cần biết anh là người hay ma, ngoan ngoãn trả vợ tôi cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!”

Mặc dù họ không dẫn người đến nhưng trên thuyền họ có thiết lập trang bị vũ khí tiên tiến nhất.

Ba tên ma cà rồng trên thuyền không hề hoảng hốt, ba tên ma cà rồng cùng xông vào phòng Tô Lạc Ly, Villand thô lỗ bắt lấy Tô Lạc Ly.

“Các người định làm gì?”

Tô Kiêm Mặc mới chuẩn bị đứng dậy, Bruce đã đè cậu lại ngay.

Tô Lạc Ly bị Villand và Seven đưa ra ngoài, Villand đẩy mạnh, Tô Lạc Ly đập vào hàng rào, cũng may cô phản ứng nhanh nên lấy tay bảo vệ bụng mình.

Seven lấy một con dao găm ra, Tô Lạc Ly vừa nhướng mắt lên đã thấy con dao găm toả ra hơi lạnh.

“Các người muốn làm gì?”

“Cô yên tâm đi chúng tôi sẽ không giết cô đâu, chỉ mượn máu cô dùng chút thôi.” Seven dùng sức, Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim, cánh tay cô bị rạch một đường chảy máu.

Villand bắt lấy tay Tô Lạc Ly đặt lên hàng rào, máu của Tô Lạc Ly chảy dọc theo cánh tay rồi chảy xuống đại dương.

“Cũng được rồi nhỉ?” Seven hỏi Villand.
 
Chương 1477


Chương 1477

“Máu của loài người có thể tự tái tạo được, nhiều chút cũng không sao đâu.”

Tô Lạc Ly giãy giụa không được, trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt máu chảy ra khỏi cơ thể rơi xuống biển, nhưng cô không hiểu họ định làm gì.

Đến khi Villand kêu ngừng, Seven mới thả cô ra, đẩy cô về phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc cũng không biết chuyện gì xảy ra, họ vẫn cách con thuyền kia một khoảng nhất định, Ôn Khanh Mộ có nhìn bằng ống nhòm cũng không thấy gì.

“Hình như họ không hề có ý định giảm tốc độ.” Giản Ngọc đứng cạnh Ôn Khanh Mộ.

“Ừ, không hề giảm tốc độ.”

“Bọn họ có nghe được lời chúng ta nói không vậy?”

“Không thể nào không nghe, tai của ma cà rồng rất thính, huống chi loa của anh hoàn toàn có thể truyền đến khoảng cách xa như vậy.”

“Vậy rốt cuộc là sao?”

Ôn Khanh Mộ cũng không hiểu, hẳn là họ cũng biết thực lực của anh, nếu không sẽ không dùng cách lén lút này để đưa Tô Lạc Ly đi. Nếu anh đã đuổi theo rồi thì hẳn là họ nên biết điều mới đúng.

“Không đúng, cậu nhìn đi!” Ánh mắt Giản Ngọc chợt nhìn xuống biển, chỉ về phía mặt biển.

Ôn Khanh Mộ nhìn theo ngón tay của Giản Ngọc, gần khu thuyền của họ có cá mập!

Hơn nữa không những là một hai con mà là một bầy cá mập!

“Bên kia cũng có!” Thoáng chốc Giản Ngọc phát hiện cá mập đã xuất hiện ở hướng trước mặt họ, đang đuổi theo con tàu phía trước.

“Sao lại có nhiều cá mập quá vậy?” Dường như Ôn Khanh Mộ tự lẩm bẩm một mình.

Ôn Khanh Mộ quan sát đám cá mập dưới nước thật kỹ, dường như cá mập đang rất phấn khích, là nhóm ma cà rồng đó dụ chúng lại đây à?

Không thể nào, anh không nghe nói ai trong gia tộc Butt có năng lực thế này.

“Tiểu Mộ, cậu nhìn kỹ đi, là máu! Máu dụ cá mập đến đây!” Giản Ngọc hô to.

Ôn Khanh Mộ tập trung nhìn, đúng vậy!

Nếu không nhìn kĩ đúng là không thấy thật!

Khu vực bị cá mập bao vây đều có vết máu nhưng vết máu rất nhạt, thoáng chốc đã tan vào nước biển.

“Máu?”

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng về phòng chỉ huy giảm tốc độ thuyền xuống, Giản Ngọc cảm nhận được tốc độ thuyền đã giảm nên cũng bước đến.

“Sao cậu lại…”

“Trên thuyền đó chỉ có một mình Ly Ly là con người, chắc chắn máu đó là máu của Ly Ly, họ đang cảnh cáo em. Nếu em còn đuổi theo như vậy nữa, họ sẽ làm hại Ly Ly!”

Sự căm thù trong đôi mắt sáng ngời và có hồn của Ôn Khanh Mộ giống như đang hận không thể cướp con thuyền phía trước!

Bọn họ đang đâm vào điểm yếu của anh!

Giản Ngọc bình tĩnh lại cảm thấy Ôn Khanh Mộ nói rất đúng, sợ rằng đối phương đã biết Tô Lạc Ly là điểm yếu lớn nhất của Ôn Khanh Mộ nên họ hoàn toàn không sợ Ôn Khanh Mộ sẽ đuổi theo. Chỉ cần có Tô Lạc Ly ở đó, họ có thể bình chân như vại.
 
Chương 1478


Chương 1478

“Bây giờ chúng ta đổi hướng sang Rừng Zavala.” Giản Ngọc chợt đề nghị.

Ôn Khanh Mộ khó hiểu nhìn Giản Ngọc: “Đến đó làm gì?”

“Tìm lại con sói của cậu, bây giờ chúng ta không dám đuổi tới, tất nhiên họ sẽ đưa Lạc Ly đến Dark Mountain. Đến lúc đó hai người chúng ta sẽ vào hang ổ của ma cà rồng, tìm lại con sói của cậu, nói không chừng có sẽ giúp ích cho chúng ta.”

Ôn Khanh Mộ suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu, anh cứ thế trơ mắt nhìn họ đưa Tô Lạc Ly đi, không còn cách nào khác!

Ly Ly, em phải chờ anh…

Thuyền phía trước phát hiện thuyền của Ôn Khanh Mộ đã giảm tốc độ thì chợt phấn khích hẳn lên.

“Quả nhiên cô gái này là điểm yếu của Ôn Khanh Mộ! Chỉ thấy chút máu thôi mà đã không chịu nổi rồi!” Seven dùng ống nhòm thấy con thuyền cách họ càng ngày càng xa, nói.

“Thân là đàn ông, vì một người phụ nữ mà phải làm đến vậy, ha ha, đúng là mất mặt ma cà rồng chúng ta!” Bruce nói bằng giọng chế giễu.

Từ cửa sổ, Tô Lạc Ly cũng thấy thuyền của Ôn Khanh Mộ cách họ càng ngày càng xa, cô cũng thấy đàn cá mập đang kéo đến lũ lượt.

Bọn họ dùng máu của mình để dụ đám cá mập đến, như vậy Ôn Khanh Mộ thấy cá mập là sẽ nghĩ đến dùng máu, mà trên thuyền chỉ có một mình Tô Lạc Ly là con người.

Chắc chắn chút máu này sẽ làm Ôn Khanh Mộ hoảng sợ nên anh mới giảm tốc độ, xem ra đám người này đã hiểu rõ về họ.

Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Chẳng bao lâu sau, Villand và Seven phát hiện thuyền của Ôn Khanh Mộ chẳng những giảm tốc độ mà còn đổi sang hướng khác, điều này làm hai người hơi trở tay không kịp.

“Sao anh ta lại đổi hướng vậy, anh ta không cần vợ mình nữa à?”

“Không thể nào, chắc chắn anh ta có kế hoạch gì khác rồi, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác, tranh thủ về Dark Mountain thật sớm rồi hẵng đấu với Ôn Khanh Mộ.”

Villand và Seven lại tăng công suất thuyền, họ sợ Ôn Khanh Mộ thật rồi.

Tô Kiêm Mặc bị thương nặng, Bruce ở trên thuyền chán không có việc gì làm nên đưa Tô Kiêm Mặc ra ngoài chơi. Mặc dù Tô Lạc Ly đã cố gắng ngăn cản nhưng cũng đành bất lực, thế nên vết thương của tkm vốn dĩ vài ngày là có thể hồi phục nhưng nửa tháng trôi qua vẫn chưa lành.

Thuyền chạy suốt nửa tháng, cuối cùng họ cũng được xuống thuyền, xuống thuyền không bao lâu sau đã đến Dark Mountain.

Đó là một dãy núi được bao phủ bởi lớp sương mù màu đen, Tô Kiêm Mặc nói với Tô Lạc Ly rằng từ trước đến nay gia tộc Butt ở Dark Mountain nổi tiếng là gia tộc nham hiểm gian xảo.

Được bao phủ trong màn sương đen là một toà lâu đài u ám, toà lâu đài rất lớn, trông còn lớn hơn cả hoa viên Crystal, giống như lâu đài của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích.

Mới vừa đến Dark Mountain, Tô Kiêm Mặc đã bị nhốt vào ngục giam, Tô Lạc Ly thì bị đưa đến một căn phòng khác, bên ngoài có người canh chừng.

Lòng Tô Lạc Ly lo sốt vó, vừa lo cho vết thương của Tô Kiêm Mặc, vừa không biết bên Ôn Khanh Mộ thế nào rồi.

Căn phòng này đầy đủ tiện nghi, xem ra đúng là họ không dám dửng dưng với mình.

Tô Lạc Ly ngồi trước bàn cố gắng tìm cách đối phó, cửa mở ra, một người đàn ông hơi lớn tuổi bước đến. Tô Lạc Ly có chút ấn tượng về người đàn ông này, hình như là ông Butt của gia tộc Butt.

“Ông Butt?”

Hiển nhiên ông Butt khá bất ngờ: “Cô Ôn vẫn nhớ tôi à?”
 
Chương 1479


Chương 1479

Tô Lạc Ly đổi sang mặt nghiêm túc: “Các người phí sức bắt tôi đến đây, cuối cùng các người muốn làm gì?”

“Cô Ôn, chào mừng cô đến Dark Mountain của chúng tôi làm khách.” Ông Butt không hề trả lời câu hỏi của Tô Lạc Ly.

“Làm khách? Có ai đối xử với khách như các người không? Tôi chưa bao giờ nghe nói khách không muốn đến mà phải bắt cóc ép người ta đến làm khách.” Tô Lạc Ly không hề khách sáo.

Ông Butt tự ngồi xuống đối diện Tô Lạc Ly: “Quả nhiên vợ của Ôn Khanh Mộ không hề đơn giản, xem ra chúng tôi đã xem thường cô thật rồi. Lúc trước có thể đột nhập vào thế giới của ma cà rồng đã đủ chứng minh cô không phải người tầm thường.”

“Ông Butt, tôi nghĩ ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần tâng bốc tôi làm gì.”

“Tốt lắm, cô Ôn, tôi thích tính cách thẳng thắn của cô, thật ra cô có thể yên tâm chúng tôi sẽ tuyệt đối không làm hại cô, chỉ cần cô thuyết phục chồng cô kết hôn với con gái Daisy của tôi, từ đó cống hiến sức lực cho gia tộc Butt của chúng tôi, tôi sẽ lập tức cho người đưa cô về ngay.”

Tô Lạc Ly thầm nghĩ Lê Thấm Thấm ép mình ly hôn mới vừa đi, bây giờ lại thêm Daisy, tình địch của mình nhiều thật đấy! Sang cả thế giới ma cà rồng luôn!

Ông Butt thấy Tô Lạc Ly cười khẽ thì lập tức bổ sung ngay: “Nếu cô đồng ý thì có thể tiếp tục ở lại đây, hầu chung chồng với con gái nhỏ Daisy của tôi, chúng tôi sẽ không ý kiến gì về điều này.”

Tô Lạc Ly bật cười, nụ cười này làm ông Butt hơi khó hiểu.

“Cô Ôn không hài lòng với sự sắp xếp này.”

“Không ngờ các người lại cởi mở đến vậy, chuyện hai cô hầu chung một chồng mà cũng chấp nhận được, chẳng lẽ ông muốn con gái ông làm goá phụ à? Chồng tôi chỉ yêu một mình tôi, từ trước đến nay anh ấy đều không thèm đoái hoài đến người phụ nữ nào khác.”

Ông Butt vuốt râu của mình: “Cô Ôn hơi tự tin nhỉ? Đàn ông nào mà chẳng mong mình được gái đẹp vây quanh? Ba thê bảy thiếp cầu còn không được, huống chi Daisy nhà tôi cũng sắc nước hương trời.”

“Ông Butt, không giấu gì ông, con trai của ông đã tiết lộ vài chuyện cho tôi nghe rồi. Các người muốn chồng tôi cống hiến sức lực cho gia tộc Butt các người chỉ vì các người muốn nhờ vào năng lực đặc biệt của anh ấy, nhưng ngại quá, lần trước khi tôi đến đây, tôi đã giúp anh ấy giải phong ấn rồi. Bây giờ anh ấy hoàn toàn là con người, không giúp ích gì được cho các người đâu.”

Tất nhiên trước khi ông Butt đến đây đã nghe con trai mình thảo luận nhưng ông ta vẫn không lo lắng gì.

“Cô nghĩ cô nói vậy là tôi sẽ tin cô à? Cô Ôn, cô còn ranh ma hơn tôi nghĩ nhiều, vậy chúng ta cứ ngồi yên chờ chồng cô đến đi.” Ông Butt đứng lên chuẩn bị ra ngoài.

“Gia tộc Butt gặp họa rồi.”

Ông Butt nghe Tô Lạc Ly nói vậy thì dừng bước, xoay người lại.

“Tại sao cô Ôn lại nói như vậy? Mặc dù chúng tôi bắt cô nhưng chúng tôi vẫn đối xử với cô rất tốt, đâu nhất thiết phải nguyền rủa chúng tôi như vậy đúng không?”

“Ông là người lớn, chẳng lẽ còn ngu muội hơn cả tôi? Bây giờ em trai tôi – Tô Kiêm Mặc đã là con trai của bố tôi – Ôn Hạo, thằng bé lén chạy đến thăm tôi, bố tôi sẽ phát hiện thằng bé mất tích nhanh thôi, huống chi chồng tôi sẽ báo chuyện này cho ba tôi ngay.”

Tô Lạc Ly thái độ hoà nhã, cực kỳ bình tĩnh: “Đến lúc đó nhất định bố tôi sẽ tập hợp thế lực của Love Valley đến đây đòi người, thế chẳng phải gia tộc Butt sẽ gặp tai hoạ hay sao?”

Mắt của ông Butt loé lên thứ gì đó là lạ.

Thật ra Tô Lạc Ly cũng chỉ thử thôi, lúc trước hôn lễ của Ôn Khanh Mộ và Daisy chưa hoàn thành nhưng gia tộc Butt không hề phát cáu mà đã rời đi ngay, chắc là cũng kiêng dè thế lực của Love Valley.
 
Chương 1480


Chương 1480

“Ông Butt, thậm chí là gia tộc Butt có dã tâm, sở dĩ các người muốn lôi kéo chồng tôi, chẳng phải là vì muốn thống nhất thế giới ma cà rồng hay sao. Nếu chưa hoàn thành đại nghiệp mà đã phải sống mái với Love Valley một trận, tổn hại đến nguyên khí, tin rằng mọi người sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu nhỉ?”

Đúng là ông Butt lo lắng nhưng dù gì ông ta cũng là người khôn ngoan nên không thể hiện ra ngoài.

“Cô muốn bàn điều kiện với tôi?”

Tô Lạc Ly nhoẻn miệng cười: “Thả em trai tôi ra, để người của Love Valley đến đưa em tôi đi.”

“Mơ đi!”

“Ông không làm theo cũng không sao, đợi đến khi Love Valley cương quyết cướp người, tôi tin ông sẽ đến xin tôi.”

Ông Butt suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Họ sẽ ngoan ngoãn đưa người đi à?”

“Bố tôi là theo chủ trương hoà bình, chỗ nào không cần dùng vũ lực sẽ kiên quyết không động đến vũ lực. Nếu tôi liên hệ với họ, muốn họ chỉ dẫn người đi thôi, tôi tin rằng sẽ không có vấn đề gì.”

“Được, tôi tin cô lần này.”

Thoáng chốc Tô Lạc Ly đã tiến hành trò chuyện với Ôn Hạo dưới sự canh chừng của gia tộc Butt, điều kiện của gia tộc Butt là chỉ có một mình Ôn Hạo đến đón Tô Kiêm Mặc, Ôn Hạo ở đầu bên kia điện thoại đồng ý.

Trong ngục giam.

Vốn dĩ Dark Mountain là nơi u ám ẩm thấm, ngục giam của lâu đài còn ẩm thấp hơn, ẩm đến mức có thể thấy nước nhỏ giọt ở khắp mọi nơi. Ngục giam đầy kinh dị, âm u, rất đáng sợ.

Tô Kiêm Mặc ở trong ngục giam, tựa vào bức tường ẩm ướt thở thoi thóp. Tuy nói ma cà rồng có thể sống sót ở bất kỳ hoàn cảnh nào nhưng vốn dĩ cậu đang bị thương nặng, cần tinh lực để hồi phục thì hoàn cảnh như vậy sẽ chỉ làm cậu càng khó khăn hơn, chẳng những vết thương không hồi phục mà ngược lại còn nặng thêm.

Tiếng giày cao gót vang vọng trong ngục tối càng âm u và kinh khủng hơn.

Tô Kiêm Mặc nghe tiếng xích mở ra, cậu từ từ mở mắt, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.

Là Daisy.

Mấy năm trước họ có gặp nhau vài lần, lúc đó Daisy kiên quyết muốn xúc tiến chuyện tốt của cô ta và Ôn Khanh Mộ, kết quả bị Tô Kiêm Mặc phá rối.

“Chậc chậc chậc, tội nghiệp quá đi… Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu cực kỳ giống chó.” Daisy ngồi xổm xuống nhìn Tô Kiêm Mặc.

Tô Kiêm Mặc cong môi cười: “Vẫn mạnh hơn cô.”

“Mạnh hơn tôi? Ha ha ha… Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?”

“Dù sao thì tôi chưa bao giờ bị ai vứt đi, đâu giống ai kia chủ động sà vào lòng người ta mà người ta còn khinh thường đến một ngón tay cũng chẳng thèm chạm vào.”

Daisy bị chọc tức, bóp chặt cổ Tô Kiêm Mặc: “Cậu không nhắc chắc tôi cũng không nhớ đâu! Tô Kiêm Mặc! Tại cậu! Vì cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi và Ôn Khanh Mộ nên tôi mới thành trò cười của gia tộc!”

Tô Kiêm Mặc ho khan: “Cho dù hôm đó không có tôi, cho dù ngày nào đó cô có cởi sạch đứng trước mặt anh rể tôi, anh rể tôi cũng khinh thường chẳng thèm chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay.”

“Nói bậy!” Daisy luôn cực kỳ tự tin với vẻ bề ngoài của mình.

“Bởi vì anh ấy chỉ yêu một mình chị tôi, trong mắt anh ấy, những cô gái khác đều vô hình.”

“Tôi không tin!” Daisy thả Tô Kiêm Mặc ra, “Cô gái loài người kia có gì tốt đẹp đâu!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom