Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1501


Butt thật đáng sợ!

“Bộp!”

Tiếng động đột ngột vang lên khiến Daisy giật mình, cô vội để nhật ký lại chỗ cũ rồi lặng lẽ rời khỏi phòng sách của Butt.

Trên hành lang lúc này, Ôn Khanh Mộ đang nằm bò trên đất, Bruce xắn tay áo lên, trông như đang sẵn sàng chiến đấu.

Ông Butt đứng trong hành lang, phía sau là Seven và Villand.

“Chiến đi, ma cà rồng! Thể hiện bản lĩnh của anh đi, đấu với tôi một trận!” Bruce trời sinh đã thích đánh nhau, rất lâu rồi anh ta không động tay động chân.

Ôn Khanh Mộ nằm trên đất cố gắng ngẩng đầu: “Tôi nói rồi, tôi đã giải phong ấn, tôi chỉ là một người bình thường thôi.”

Tô Lạc Ly chạy ra khỏi phòng thì thấy Ôn Khanh Mộ trên đất, cô định chạy tới thì bị Seven ngăn lại.

“Mấy người đừng đánh nữa, anh ấy thật sự là con người, một con người bình thường, mấy người thả chúng tôi đi!”

Bruce tóm Ôn Khanh Mộ từ trên đất lên, đấm mạnh vào bụng anh vài cú.

Ôn Khanh Mộ phun một ngụm máu vào mặt Bruce.

“Các người nhìn thấy chưa, máu của anh ấy màu đỏ, anh ấy thật sự là một người bình thường! Đừng đánh nữa… cầu xin các người.” Tô Lạc Ly gào khóc.

Lúc thấy máu Ôn Khanh Mộ phun ra là màu đỏ, cuối cùng ông Butt cũng hiểu ra.

Tất nhiên ông ta biết chỉ có loài người mới có máu đỏ, máu Ôn Khanh Mộ phun ra là máu đỏ, chứng tỏ anh hoàn toàn không phải ma cà rồng.

“Bố, đã là một người đàn ông bình thường thì chẳng ích gì cho chúng ta cả, sao không giải quyết anh ta đi, lãng phí thời gian của chúng ta!”

“Đừng mà! Hoàn toàn không phải chúng tôi lãng phí thời gian của các người, là các người tự tìm nhầm người mà, từ đầu chúng tôi đã nói không phải rồi!” Tô Lạc Ly đứng bên cạnh ông Butt, “Ông Butt, tha cho anh ấy, xin ông tha cho anh ấy.”

Ông Butt giơ tay về phía Villand ở bên cạnh, Villand đặt khẩu súng vào tay ông ta.

“Ngay từ đầu cậu đã muốn làm chúng tôi tin cậu không phải ma cà rồng, Ôn Khanh Mộ, gan cậu lớn lắm, lại dám thể hiện quyền lực ở gia tộc Butt chúng tôi.”

Ông Butt cầm lấy súng rồi nói.

“Ông Butt, đừng mà, xin đừng làm vậy, chúng tôi không hề có ý giở trò với các người!”

“Được, bây giờ tôi đã tin cậu không phải ma cà rồng rồi, vậy thì cậu chẳng còn giá trị nào với tôi cả, trước giờ gia tộc Butt cũng tôi không cần thứ không có giá trị.”

Ông Butt giơ súng lên chĩa vào đầu Ôn Khanh Mộ.

“Đừng mà, cầu xin ông, đừng làm thế!”

“Ôn Khanh Mộ, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu còn gì muốn nói không?”

Ôn Khanh Mộ cố gắng mở đôi mắt sưng tấy lên nhìn Tô Lạc Ly, anh cố nặn ra một nụ cười: “Ly Ly, nhắm mắt lại, đừng nhìn anh.”

“Đừng… đừng làm vậy, cầu xin các người tha cho anh ấy.” Giọng Tô Lạc Ly khàn đặc, không còn phát ra tiếng nào nữa.
 
Chương 1502


Chương 1502

Lúc này, ông Butt hoàn toàn không còn dáng vẻ hiền hậu như trước nữa mà là vẻ mặt nghiêm túc và u ám.

Ngón tay ông ta đặt lên cò súng.

Tô Lạc Ly bị Seven giữ chặt lại, hoàn toàn không thể cử động được, cô trơ mắt mình ông Butt chuẩn bị bóp cò súng!

“Cạch!”

Mọi người đều sửng sốt, lúc này ông Butt phát hiện không thấy súng trong tay mình đâu nữa!

Daisy xuất hiện ở bên hành lang.

“Mọi người muốn giết anh ấy?”

Ông Butt thả tay xuống: “Daisy, chuyện này không liên quan đến con.”

“Anh ấy là chồng con, sao lại không liên quan đến con chứ!” Daisy nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ông Butt, nói.

“Chẳng phải con căm hận cậu ta sao? Bây giờ bố giải quyết cậu ta giúp con.”

Một nụ cười khẩy khó mà thấy được thoáng qua khóe môi Daisy. Đúng vậy, lúc đầu cô ta đau khổ cầu xin, thậm chí còn lấy cái chết ra để ép thì ông Butt không mảy may thương xót, bây giờ biết Ôn Khanh Mộ vô dụng rồi thì lại luôn mồm nói xử anh giúp mình.

“Bố, không cần bố phải bỏ công đâu, đây là chuyện của con, tự con có thể giải quyết.”

“Không cần phiền như vậy, vẫn nên để anh ta nếm mùi nắm đấm của anh, anh đảm bảo cú đấm này của anh có thể khiến anh ta phọt cả óc ra!” Bruce giơ nắm đấm của mình, nhắm chuẩn vào đầu Ôn Khanh Mộ.

“Bruce, dừng tay!” Daisy lập tức quát, “Anh thế này thô bạo quá đấy.”

“Daisy, người đàn ông này là loài người bình thường, chẳng có ích gì cho chúng ta cả!” Bruce vội giải thích.

Daisy nhìn Ôn Khanh Mộ đang thoi thóp, trong mắt cô ta, trước giờ Ôn Khanh Mộ là người tuấn tú phóng khoáng, nhưng bây giờ lại biến thành thế này.

Nhìn Ôn Khanh Mộ sắp bị đánh chết, ngay khoảnh khắc đó Daisy đột nhiên nhận ra mình không yêu Ôn Khanh Mộ, vì cô ta không cảm thấy đau lòng một chút nào. Nếu cô ta thật sự yêu anh thì chắc có lẽ cô ta sẽ đau khổ như Tô Lạc Ly nhỉ?

“Bố, quả thực Ôn Khanh Mộ không có ích gì cả, nhưng có người có ích. Mọi người quên rồi sao? Ở đám cưới trước đó của bọn con, người phụ nữ này nói cô ta mang thai, lúc đó Ôn Khanh Mộ vẫn chưa giải phong ấn, vậy thì con của họ có dòng máu của ma cà rồng!”

Daisy chỉ Tô Lạc Ly, nói.

Tô Lạc Ly không ngờ chuyện đáng sợ nhất lại xảy ra ngay lúc này, đến cuối cùng thì con trai của họ vẫn bị kéo vào.

“Không phải, tôi sảy thai, đứa bé đó mất rồi, hoàn toàn không được sinh ra!” Tô Lạc Ly lập tức phủ nhận, cô không thể kéo con trai vào chuyện này được.

“Con? Ha ha ha, đúng là ông trời cũng giúp mình.” Ông Butt nhìn lên trần nhà rồi cười lớn, vì ông ta biết sức mạnh của trẻ em là mạnh nhất trong thế giới ma cà rồng.

Đặc biệt là đứa trẻ có dòng máu của loài người.

“Cô nóng lòng phủ nhận như vậy, thế thì chắc chắn đã sinh ra rồi.” Seven nhìn Tô Lạc Ly rồi cười.

“Không có, thật sự không có, xin các người tin tôi, không có con, chúng tôi không có con!”

Seven giơ nắm đấm về phía bụng của Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly bảo vệ bụng mình theo bản năng.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là bây giờ trong bụng cô cũng có một đứa nhỉ?”
 
Chương 1503


Chương 1503

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bụng Tô Lạc Ly, không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn ra, quả thực bụng dưới của cô hơi nhô lên.

“Không có, tôi không mang thai.” Tô Lạc Ly lắc đầu như trống bỏi.

“Từ lúc ở trên thuyền tôi đã nhìn ra cô có vấn đề rồi, một người bình thường khi bị ma cà rồng bắt cóc mà vẫn có thể nuốt trôi cơm sao? Chắc chắn bên trong có trò mèo gì đó, mặc dù cô cố gắng che giấu, nhưng cũng không thoát được con mắt của tôi đâu!” Seven tiếp tục phân tích.

Ông Butt nheo mắt cười rồi liếc nhìn bụng Tô Lạc Ly.

“Tốt lắm.” Ông ta ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ: “Ôn Khanh Mộ, vợ cậu mang thai đang ở trong tay tôi, tôi chỉ có một điều kiện, đưa con của cậu đến cho tôi, tôi có thể tha cho vợ cậu, đứa con chưa ra đời của cậu và cả cậu nữa, một mạng đổi lấy ba mạng, vụ đổi chác này có rất hời đấy!”

Tô Lạc Ly vô cùng sợ hãi nhìn Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ không nói gì mà nhìn chằm chằm vào ông Butt.

“Ôn Khanh Mộ, cậu nhớ lấy, tôi cho cậu mười ngày, nếu không thì vợ cậu và đứa con chưa ra đời của cậu sẽ chết rất thảm đấy.”

Bruce tóm lấy Ôn Khanh Mộ bằng một tay rồi thẳng thừng ném anh ra khỏi tòa lâu đài, Ôn Khanh Mộ người đầy máu nằm im bất động trên đất.

Tô Lạc Ly bị nhốt trong ngục.

Daisy xuất hiện ngoài cửa lâu đài, cô ta đỡ Ôn Khanh Mộ dậy rồi dìu anh đến rừng cây gần đó, để anh dựa vào gốc cây rồi lại tìm nước suối và thảo dược nhét vào miệng Ôn Khanh Mộ.

“Mấy thứ này có thể khiến anh hồi phục nhanh hơn một chút.” Daisy ngồi bên cạnh Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ chậm rãi mở mắt nhìn Daisy, anh dùng hết sức mình tát vào mặt Daisy.

Daisy nắm lấy cổ áo Ôn Khanh Mộ: “Em có lòng tốt cứu anh nhưng anh lại đánh em? Ôn Khanh Mộ, anh có tin em có thể dễ dàng khiến anh thịt nát xương tan không?”

“Cứu tôi? Cô hại con trai tôi rồi.”

Daisy buông cổ áo Ôn Khanh Mộ ra: “Quả nhiên anh có con trai, vụ đổi chác này rất hời, dùng mạng của con trai anh để đổi lấy Tô Lạc Ly và con của hai người, mất một đứa con trai, chẳng phải trong bụng Tô Lạc Ly vẫn còn một đứa sao?”

“Cô mãi mãi không thể làm mẹ được, cũng sẽ không hiểu con cái là điều không thể thay thế. Con trai của chúng tôi là Ly Ly dùng mạng của mình để đổi, tôi thà người chết là tôi.”

Giọng Ôn Khanh Mộ rất khẽ, anh có thể nói được đã là điều rất khó rồi.

Daisy nghe Ôn Khanh Mộ nói thế thì im lặng, cô ta không thể hiểu được điều này.

“Chuyện đã thế này rồi cũng không còn cách khác, thủ đoạn của Butt độc ác, Tô Lạc Ly rơi vào tay ông ta, anh cũng không còn lựa chọn nào khác.”

“Tại sao cô lại giúp tôi?”

“Không phải em giúp anh, em đang phá chuyện tốt của Butt thôi. Anh nói không sai, em chính là con cờ của ông ta, cái chết của em đều do ông ta một tay sắp xếp!” Trong mắt Daisy đầy căm thù.

Ôn Khanh Mộ nhàn nhạt cười, anh chẳng có tâm tư đâu mà lo đến những chuyện này, việc quan trọng nhất bây giờ là anh phải giải quyết vấn đề khó khăn của mình.

“Em đưa anh về Love Valley nhé? Ít nhất thì đến đó anh còn có người bàn bạc với anh.”

Daisy đưa Ôn Khanh Mộ về Love Valley, sau vài ngày nghỉ ngơi, Tô Kiêm Mặc đã hồi phục hoàn toàn, cậu không ngờ Ôn Khanh Mộ được đưa về trong tình trạng người bê bết máu.
 
Chương 1504


Chương 1504

Thấy Daisy đưa Ôn Khanh Mộ về, mọi người cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Mục Chỉ Huyên đưa Ôn Khanh Mộ đến phòng ngủ để trị vết thương cho anh.

Đêm khuya vắng vẻ, một mình Ôn Khanh Mộ nằm trên giường ngẩn người nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Không biết bây giờ Tô Lạc Ly ở gia tộc Butt thế nào rồi.

Anh lấy điện thoại dưới gối ra, rất lâu sau điện thoại mới kết nối.

“Alo, là em, anh bảo Doãn Cẩn sắp xếp máy bay riêng tốt nhất của em cho anh đi, trong một tuần đưa Tam Tam đến đây, phải nhanh lên.”

Lâu đài Dark Mountain.

Tô Lạc Ly bị nhốt trong nhà lao, cô tuyệt vọng nhìn xung quanh tối đen.

Butt muốn Ôn Khanh Mộ lấy con của họ để đổi lấy tự do cho cô, liệu Ôn Khanh Mộ có thật sự làm vậy không?

Không, không đâu, Ôn Khanh Mộ luôn nói mạng của Tam Tam là do cô dùng mạng sống của mình đổi lấy, chắc chắn anh sẽ không làm vậy, chắc chắn anh sẽ nghĩ cách khác.

Tô Lạc Ly chắp tay thầm cầu nguyện.

Butt và ba cậu con trai đang bàn bạc kế hoạch lớn trong phòng họp.

“Con không hiểu lắm, sao bố lại muốn con của Ôn Khanh Mộ làm gì? Ôn Khanh Mộ chỉ mang trong mình một nửa dòng máu ma cà rồng, cho dù con của anh ta sinh ra trước khi anh ta giải trừ phong ấn thì đứa bé đó cũng chỉ có một phần tư dòng máu ma cà rồng thôi, hình như không có tác dụng với chúng ta mà.”

Villand không hiểu tại sao Butt lại trao đổi như vậy.

Nhưng có vẻ trong lòng Butt đã có dự tính: “Lẽ nào các con không thấy thế giới ma cà rồng của chúng ta chưa bao giờ có trẻ con à?”

Ba anh em đều sững sờ, nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy, thế giới ma cà rồng chưa bao giờ có trẻ con, Daisy đã được coi là người nhỏ tuổi nhất rồi, năm đó khi cô ta trở thành ma cà rồng cũng đã mười bảy tuổi.

“Tại sao ạ?”

“Kể từ khi ma cà rồng rời xa thế giới loài người, bắt đầu sống ẩn dật đã có một khoảng thời gian rất an nhàn, tự tại, cho đến khi một đứa bé xuất hiện. Đó là một cặp đôi ma cà rồng, họ cảm thấy cuộc sống của ma cà rồng quá dài, quá chán, họ muốn có con, vì thế đã khiến đứa trẻ mắc bệnh nặng trở thành ma cà rồng.”

Ánh mắt Butt bắt đầu trở nên u tối, đây là quãng lịch sử đã bị phủ bụi.

“Hai vợ chồng hết lòng nuôi nấng đứa trẻ, dạy nó quy luật sinh tồn trong thế giới ma cà rồng, nhưng dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, trí óc vẫn còn non nớt, thậm chí còn hơi nổi loạn, sau một lần cãi nhau với bố mẹ, nó đã giết hai vợ chồng đó.”

Ba anh em nghe vậy thì rất sốc.

“Giết bố mẹ mình sao?”

“Đúng vậy, nó đã giết bố mẹ trong thế giới ma cà rồng của mình. Chúng ta là người trưởng thành, có thể kiểm soát sức mạnh của mình, nhưng trẻ con thì không. Chúng chưa đủ trưởng thành để đối mặt với năng lực mạnh mẽ của mình, thường xuyên ra tay là sẽ trí mạng.”

Butt dường như rất hài lòng với những điều này.

“Sự xuất hiện của đứa trẻ này là một thảm hoạ diệt vong đối với ma cà rồng. Nó không chỉ giết bố mẹ mình, mà còn giết tất cả ma cà rồng khác trong làng, không ai là đối thủ của nó.”

“Vậy đứa bé đó…”
 
Chương 1505


“Đứa bé đó còn biết quá ít về thế giới ma cà rồng, bố mẹ còn chưa kịp dạy nó thì đã bị nó giết. Ma cà rồng cũng không phải bất khả chiến bại, họ cũng có kẻ thù thiên nhiên, kẻ thù này chính là sói trắng. Đứa bé đó không biết tự lượng sức mình mà đi vào rừng Zavala, muốn thuần phục một con sói trắng để làm thú cưng, kết quả đã bị sói trắng ăn thịt.”

Butt khẽ thở dài: “Từ đó thảm hoạ của thế giới ma cà rồng mới dừng lại.”

“Thật không thể tin được, bao nhiêu ma cà rồng như thế lại không đánh bại được một đứa trẻ?” Bruce cảm thấy thật buồn cười.

“Khi đứa bé này vừa mới trở thành ma cà rồng, biết mình vẫn còn sống và sở hữu năng lực mạnh mẽ thì bắt đầu trả thù những người khi nó còn sống. Vì bệnh tật nhiều năm nên thường xuyên bị người chế giễu, nội tâm nó cũng rất u ám, việc đầu tiên nó làm sau khi trở thành ma cà rồng là đi trả thù.”

Butt kể tiếp: “Nó hút cạn máu của những đứa bạn đã cười nhạo mình, còn có y tá từng tiêm cho nó, bác sĩ từng quát nó khi ở bệnh viện, không bỏ qua cho bất kỳ ai. Sau khi được bổ sung lượng lớn máu tươi, năng lực của nó trở nên cực kỳ mạnh mẽ.”

“Đáng sợ quá!”

“Chính vì chuyện này mà nó đã gây ra sự hoảng loạn trong thế giới loài người. May mắn thay, bố mẹ ma cà rồng của nó đến kịp và đưa đi, nếu không chắc chắn loài người sẽ phát hiện ra nó.”

Người trưởng thành có trí óc đã phát triển sau khi trở thành ma cà rồng sẽ cho rằng mình sống lại và đến một thế giới khác, còn trẻ con trí óc còn non nớt, khả năng hiểu sự việc kém nên dễ đi sai đường.

“Về sau thế giới ma cà rồng bình yên trở lại, mọi người đặt ra quy định ma cà rồng chuyển hoá bắt buộc phải là người từ mười bảy tuổi trở lên, kể từ đó không còn ai dám chuyển hoá trẻ con thành ma cà rồng nữa.”

“Nhưng con của Ôn Khanh Mộ chỉ có một phần tư dòng máu ma cà rồng, năng lực của nó vẫn chưa thể biết, cho dù nó thật sự có năng lực cực mạnh thì chúng ta có chắc là sẽ kiểm soát được nó không?” Seven đưa ra ý kiến của mình.

“Trẻ con có thể huấn luyện, con của cậu ta chưa trải qua sinh tử, tuổi vẫn còn nhỏ, mọi thứ đều có thể dạy. Trước khi Ôn Khanh Mộ giải trừ phong ấn có năng lực đặc biệt, chắc chắn năng lực đặc biệt này sẽ truyền lại cho con cậu ta.”

Butt có vẻ rất chắc chắn về điều này.

Seven không tiếp tục phản bác nữa, hy vọng mọi thứ là đúng.

Love Valley.

Daisy đưa Ôn Khanh Mộ về Love Valley cũng đã mấy ngày nhưng cô ta cứ chần chừ không chịu về. Vì cô ta đưa Ôn Khanh Mộ trở lại nên Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo đều đối xử rất khách sáo với cô ta.

Daisy ngồi trên một chiếc cây ngô đồng rất cao ngắm nhìn nơi xa, khung cảnh ở Love Valley rất đẹp, đẹp hơn Dark Mountain rất nhiều, tiếc rằng đây là lần thứ hai cô ta đến, lần thứ nhất cũng không được thưởng thức.

Tô Kiêm Mặc nhảy lên thân cây.

“Cô đang nhìn gì đấy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy Love Valley các cậu rất đẹp, đã lâu lắm rồi tôi không được thấy cảnh đẹp thế này.”

Lần này gặp lại Daisy, Tô Kiêm Mặc cảm thấy cô ta dịu dàng hơn rất nhiều, không còn vênh váo hung hăng như trước nữa.

“Phong cảnh ở Love Valley chắc chắn là đẹp nhất trong cả thế giới ma cà rồng này, cô biết vì sao không?” Tô Kiêm Mặc ngồi xuống bên cạnh Daisy.
 
Chương 1506


Chương 1506

“Vì sao?”

“Bởi vì ma cà rồng ở đây tốt bụng, không bao giờ ganh đua với đời.”

Daisy nghe xong không nói gì.

“Dù sao chúng tôi cũng cảm ơn cô.”

“Không phải tôi giúp các cậu mà là đang giúp chính mình.”

“Giúp cô?” Tô Kiêm Mặc không hiểu lời này của Daisy lắm.

“Là tên ác ma đó, ông ta đã giết tôi! Là ông ta đã giết tôi! Nếu không vì ông ta thì tôi có thể sống một cuộc đời bình thường. Cậu nói đúng, ma cà rồng không có gì hay cả, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, mỗi ngày đều lặp lại. Chính ông ta đã huỷ hoại tôi, còn coi tôi là một quân cờ!”

Ánh mắt Daisy đầy vẻ căm ghét: “Tôi sẽ không bao giờ cho phép kế hoạch của ông ta thành công. Ông ta muốn thứ gì thì tôi sẽ phá huỷ thứ đó!”

Daisy nói cho Tô Kiêm Mặc những gì mình đọc được trong cuốn nhật ký.

Tô Kiêm Mặc bỗng thấy rất cảm thông cho cô gái trước mặt.

“Vậy bây giờ cô định làm gì?”

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong.” Chính vì chưa suy nghĩ ổn thoả nên cô mới ở lại đây, nếu không cô sẽ cảm thấy mình thật vô liêm sỉ khi ở lại Love Valley.

“Hay là cô ở lại đây đi.”

“Ở lại đây?” Daisy quay đầu nhìn Tô Kiêm Mặc.

“Đúng thế, ở lại đây. Không phải cô vừa nói nơi này rất đẹp sao? Tôi nghĩ cô mới chỉ cảm nhận được một phần mười vẻ đẹp của nơi này thôi, còn có nơi đẹp hơn nữa.”

Daisy đảo mắt: “Thôi bỏ đi, tôi ở lại đây thì sẽ thế nào? Tôi đã từng là trò cười ở đây, ở lại để mọi người tiếp tục chế giễu sao?”

“Người ở đây sẽ không chế giễu cô đâu, mọi người đều rất tốt bụng, hơn nữa không phải cô nói muốn trả thù sao? Bố tôi sẽ nghĩ cách cứu chị gái tôi ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một cuộc ác chiến.”

Khoé môi Daisy cong lên nở nụ cười quyến rũ: “Nhóc xấu xa này, cậu muốn tôi ở lại để giúp các cậu cứu Tô Lạc Ly?”

“Cũng không hoàn toàn vì chị tôi.”

“Vậy thì vì sao?”

Tô Kiêm Mặc đứng lên, cúi đầu xuống nhìn Daisy với ánh mắt sâu xa.

“Tuỳ cô đoán sao thì đoán, ở lại hay không cũng tuỳ cô.” Tô Kiêm Mặc nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.

Daisy phát hiện chàng thiếu niên này rất thú vị, trước đây cô chưa từng quan sát cậu, các chị em thường nói cậu rất đẹp trai, chỉ tiếc là khi ấy ánh mắt cô luôn nhìn Ôn Khanh Mộ, chưa bao giờ chú ý đến cậu.

Cậu là một người phương Đông điển hình và thêm đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp của ma cà rồng, đó là đôi mắt ma cà rồng trong nhất mà cô từng thấy.

Được rồi, vậy cô sẽ ở lại vì chàng thiếu niên đẹp trai này.

Một chiếc máy bay đang bay về phía Love Valley, chiếc máy bay này đã phải hạ cánh ở vài nơi để đổ đầy nhiên liệu rồi lại lên đường, dù sao đường bay này cũng rất xa.

Khi vừa lên máy bay Tam Tam còn vui sướng khoa chân múa tay, bây giờ cũng đã ỉu xìu. Dù sao không gian trên máy bay có hạn, khi đi lại quá vội vàng nên Giản Ngọc chỉ chuẩn bị một vài món đồ chơi cho cậu.

Đây là lần đầu đi máy bay nên cậu bé thực sự như mười vạn câu hỏi vì sao.
 
Chương 1507


Chương 1507

Nhưng sự vui vẻ, mới lạ này chỉ kéo dài vài ngày.

Tam Tam nằm trên ghế ngáp dài, còn Giản Ngọc vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm túc.

“Bác ơi khi nào chúng ta mới xuống máy bay?”

Giản Ngọc quay người lại đắp chăn cho Tam Tam: “Sắp rồi.”

“Sao bố mẹ cháu lại đi du lịch ở nơi xa thế chứ? Haiz… thật không thể khiến người khác bớt lo.”

Nghe Tam Tam nói vậy, Giản Ngọc mỉm cười.

“Tam Tam, cố gắng chờ thêm chút nữa, xuống máy bay là có thể gặp ông bà nội và cậu của cháu rồi.”

“Ông bà nội là gì? Cậu là gì? Có ăn được không ạ?”

Tam Tam là nhóc ham ăn nhưng trên máy bay lại chẳng có đồ gì ngon, những món mang theo lại đều là đồ ăn nhanh, cậu bé đã chán ngấy rồi. Bây giờ bụng cậu lép xẹp, cậu thật sự không ăn nổi đồ trên máy bay nữa.

“Ông bà nội là bố mẹ của bố cháu, cậu là em trai của mẹ cháu.”

Từ khi Tam Tam còn chưa có ký ức thì ông bà nội và cậu đã biến mất trong cuộc đời cậu, bởi vì sau này cũng không gặp được nên Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly không nhắc đến nữa.

“Ồ…” Tam Tam “ồ” một tiếng thật dài: “Hình như cháu nhớ đó.”

Giản Ngọc ngạc nhiên nhìn Tam Tam, sao cậu nhóc có thể nhớ được? Lần gặp cuối cùng hẳn là khi Tam Tam vừa tròn một tuổi đúng không? Khi đó trẻ nhỏ đã có ký ức rồi?

“Sao cháu nhớ được? Cháu nhớ gì?”

“Cháu không nhớ lắm.” Tam Tam lại lắc đầu.

Giản Ngọc mỉm cười, có lẽ là cậu nhóc nói linh tinh thôi.

Tới Love Valley đã là nửa đêm, khi ấy cậu nhóc ngủ rất say nên Giản Ngọc bế cậu xuống máy bay.

Ôn Hạo, Mục Chỉ Huyên và Tô Kiêm Mặc đều không ngủ mà chờ máy bay đến, dù sao được đoàn tụ luôn khiến người ta vui vẻ.

“Nhóc con lớn quá rồi, đẹp trai quá, giống hệt Tiểu Mộ khi còn nhỏ.” Mục Chỉ Huyên cười không ngậm được miệng, đón Tam Tam từ trong lòng Giản Ngọc.

“Để con bế.” Một giọng nói vang lên từ sau lưng, mọi người cùng nhau nhìn về phía cửa, Ôn Khanh Mộ lảo đảo đi ra.

Bruce ra tay rất mạnh, trên mặt Ôn Khanh Mộ quấn băng gạc, anh còn gãy mất hai xương sườn.

“Con đừng bế thì hơn, con còn đang bị thương đấy.”

“Đây là con trai con.” Ôn Khanh Mộ cướp lấy Tam Tam từ trong vòng tay Mục Chỉ Huyên, không biết từ bao giờ con trai anh đã nặng thế này.

Ôn Khanh Mộ nhìn khuôn mặt ngủ say của con trai rồi loạng choạng bế con về phòng mình.

Anh cố nén cơn đau trên người, đặt cậu bé lên giường rồi đắp chăn cho cậu.

“Tiểu Mộ, con bị thương rất nặng, lỡ nửa đêm thằng bé đạp con thì sao? Hay là đưa thằng bé sang phòng bố mẹ đi?” Mục Chỉ Huyên bước vào.

“Không cần đâu mẹ, mẹ ngủ đi, con cũng cần nghỉ ngơi.”

Mục Chỉ Huyên biết Ôn Khanh Mộ có tâm sự nên không nói gì nữa mà về phòng mình.
 
Chương 1508


Chương 1508

Ôn Khanh Mộ nằm cạnh Tam Tam, động tĩnh lớn như vậy mà thằng nhóc thối cũng không tỉnh.

Đây là con trai anh, con trai của anh và Tô Lạc Ly.

Anh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không có biểu cảm gì, anh chưa bao giờ quan sát kỹ cậu nhóc thế này, bây giờ nhìn mới thấy cậu bé thật sự rất giống anh, giống như phiên bản thu nhỏ của anh vậy.

Anh bỗng cảm thán cuộc đời thật sự rất vĩ đại, có thể khiến trên thế giới này có thêm một “anh” khác.

Ôn Khanh Mộ ghé sát vào mặt Tam Tam, hôn nhẹ lên mặt cậu.

Trước đây anh luôn thấy Tô Lạc Ly hôn con trai như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm thử.

Tam Tam bị đánh thức bởi tiếng chim hót trước bệ cửa sổ vào buổi sáng sớm, tiếng chim ríu rít khiến cậu rất khó chịu, cậu dụi mắt ngồi dậy nằm nhoài bên bệ cửa sổ ngắm chim. Chim ở đây không hề sợ người nên không bay đi, ngược lại còn rất tò mò nhìn cậu.

Lát sau chú chim bay đi, lúc này Tam Tam mới phát hiện bố đang nằm ngủ bên cạnh mình.

Cậu nhìn chằm chằm bố rất lâu, phát hiện râu bố lại mọc rồi.

Ôn Khanh Mộ mở mắt, hai bố con nhìn nhau một lúc không ai nói gì.

“Mẹ đâu bố?” Tam Tam chưa bao giờ ngủ riêng cùng Ôn Khanh Mộ, có vẻ cậu không quen lắm, cậu cũng rất hiếm khi ở một mình với Ôn Khanh Mộ, câu mà cậu nói với anh nhiều nhất là “Mẹ đâu bố?”.

“Mẹ đi nơi khác rồi.”

“Đi đâu ạ?”

“Mấy ngày nữa con sẽ được gặp mẹ.”

“Ồ.”

Tam Tam thấy miếng băng gạc quấn trước ngực và trên mặt Ôn Khanh Mộ thì chỉ vào đó.

“Bố bị thương ạ?”

“Ừ.”

“Có đau không?”

“Không đau.”

“Bố nói dối, lần trước con bị kéo cứa vào ngón tay, chảy một chút máu thôi đã rất đau rồi.”

“Tam Tam, con là đàn ông, đàn ông thì không nên kêu đau, cho dù rất đau cũng phải nói với người khác rằng không đau.”

Tam Tam chớp đôi mắt to của mình vài lần, đôi mắt sáng như ban mai lướt qua một tia nghi hoặc.

“Nhưng mẹ nói con là trẻ con, con là bé trai chứ không phải đàn ông.”

“Khi con rời khỏi bố mẹ thì con sẽ là đàn ông.”

“Thôi được rồi.”

Cuộc trò chuyện của hai bố con vô cùng nhạt nhẽo, không ai có bất kỳ biểu cảm hay giọng điệu gì.

Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi như Tam Tam cũng cảm nhận được bầu không khí gượng gạo.

“Dậy thôi, con có thể chơi ba ngày ở đây, ba ngày nữa bố sẽ đưa con đi gặp mẹ.”

Mặc dù Ôn Khanh Mộ nói “chơi”, nhưng cậu bé không hề cảm thấy vui vẻ, vì khi bố cậu nói chữ “chơi” cảm giác như đang chịu hình phạt.
 
Chương 1509


Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tam Tam, cuối cùng nở một nụ cười hiền từ: “Không phải con muốn bay sao? Ông nội con có thể làm được, ông ấy còn có thể đưa con lên ngọn cây cao, cho con cưỡi hươu, ở đây có rất nhiều trò vui.”

Hai mắt Tam Tam sáng lên: “Thật ạ?”

Ôn Khanh Mộ gật đầu ngồi dậy, đưa Tam Tam xuống giường rồi khó khăn đánh răng rửa mặt cho cậu nhóc, sau khi sửa soạn xong anh mới đưa cậu ra ngoài.

Mục Chỉ Huyên đã chờ ở ngoài từ sớm: “Nhóc con, cháu dậy rồi à? Mau lại đây bà nội xem nào.”

Tam Tam nghiêng đầu nhìn người phụ nữ dường như đã từng quen biết trước mặt: “Bà là bà nội cháu sao? Trông bà thật trẻ!”

“Vậy cháu thích bà nội trẻ không?” Mục Chỉ Huyên ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc tinh nghịch này.

“Ồ, cháu nhớ ra rồi! Cháu từng gặp bà, món bà nấu rất khó ăn!”

Lời của Tam Tam khiến Ôn Khanh Mộ và Mục Chỉ Huyên đều sững sờ.

Sao cậu nhóc biết đồ Mục Chỉ Huyên nấu rất khó ăn?

“Sao cháu biết cơm bà nội nấu rất khó ăn?”

“Chỉ là cháu biết thôi, cháu cũng không biết sao mình biết nữa! Cháu đói quá! Đồ ăn trên máy bay quá khó ăn, không biết đồ bà nấu khó ăn hay đồ trên máy bay khó ăn hơn đây!”

Mục Chỉ Huyên không tiếp tục truy cứu nữa mà dắt tay Tam Tam xuống lầu ăn sáng.

Đúng là bà không giỏi nấu ăn, bà có thể để chồng và con trai chịu thiệt thòi chứ không muốn cháu trai mình chịu khổ, vậy nên sáng nay bà đã nhờ người khác nấu hộ.

Tam Tam nhìn những chiếc bánh khoai tây hình mặt cười xinh xắn và cháo yến mạch mà thèm, Ôn Hạo ngồi đối diện cậu nhóc.

“Giống hệt bố nó!”

Tam Tam nghe thấy có người nói mới chuyển sự chú ý sang người đối diện mình: “Ông là ai?”

“Ông là ông nội cháu!”

“Cháu cũng nhớ ông! Lúc nào ông cũng nghiêm mặt, trông rất dữ!” Tam Tam vừa ăn bánh khoai vừa nói.

Ôn Hạo cau mày, thằng nhóc này nghe Ôn Khanh Mộ nói à?

“Bố cháu nói ông có thể cho cháu bay, còn có thể đưa cháu lên cây, có thể cho cháu cưỡi hươu, có thật không ạ?”

Tam Tam nhìn Ôn Hạo, dù nhìn ông rất hung dữ nhưng cậu lại không hề thấy sợ.

Mục Chỉ Huyên và Ôn Hạo đưa mắt nhìn nhau, họ cứ nghĩ Ôn Khanh Mộ sẽ không nói với Tam Tam những điều này, dù sao chắc chắn sau này Tam Tam sẽ cách xa thế giới ma cà rồng, bây giờ cậu cũng đã có ký ức, vì thế họ vẫn luôn giả làm loài người, không để mình bộc lộ bản chất của ma cà rồng để Tam Tam đoán ra.

“Lát nữa bố đưa thằng bé đi chơi đi.” Ôn Khanh Mộ từ trên lầu đi xuống.

Hai người đều không biết Ôn Khanh Mộ có ý gì, nhưng anh đã nói vậy thì Ôn Hạo cũng không từ chối.

Ăn sáng xong, Ôn Hạo đưa Tam Tam đi chơi, khi ông kéo cành cây dài ra vô tận, cậu nhóc trợn mắt há mồm.

“Ôi, y như trong phim hoạt hình, thì ra những gì trong phim hoạt hình đều là thật!”

Cành cây kéo dài vô tận cuốn chặt cánh tay và đôi chân nhỏ của cậu bé, đưa cậu bay lên không trung.
 
Chương 1510


Chương 1510

“Wow! Cháu sắp bay rồi! Ha ha ha, vui quá, cháu có thể bay rồi!”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Tam Tam, mọi người đều bật cười.

Tô Kiêm Mặc bế Tam Tam nhảy từ cây to này sang cây to khác khiến Tam Tam hét lên liên hồi, thật sự rất kích thích, cậu nhóc cảm giác như mình đang mơ.

Ôn Hạo còn kiếm hươu tới để hươu đưa Tam Tam đi qua đi lại trong rừng.

Giản Ngọc đến phòng Ôn Khanh Mộ, anh đang đứng trước cửa sổ, dường như có tâm sự.

“Cậu bảo anh đưa thằng bé tới đây làm gì?” Mặc dù Giản Ngọc đã đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn xác nhận.

“Butt muốn em đổi thằng bé lấy Ly Ly.”

Đúng như anh nghĩ.

“Cậu quyết định rồi à?”

“Em không còn lựa chọn nào khác, công ty thế nào rồi?”

Ôn Khanh Mộ quay người lại nhìn Giản Ngọc, anh đổi chủ đề.

“Rất tốt, thật sự không còn cách nào khác sao?” Giản Ngọc nhìn vết thương trên người Ôn Khanh Mộ thì cũng đoán ra được, chắc họ đã chọc giận Butt và cũng đã vạch mặt.

“Anh hãy quản lý công ty thật tốt.”

Ôn Khanh Mộ liên tục đánh trống lảng khiến Giản Ngọc có chút tức giận.

“Thật sự không còn cách nào khác sao? Đó là con trai ruột của cậu đấy!”

“Lẽ nào em không biết nó là con trai ruột mình? Đó là đứa con trai mà Ly Ly đã đánh đổi bằng mạng sống! Em buồn hơn bất cứ ai, nhưng em không còn cách nào khác!”

Ôn Khanh Mộ cũng hét lên, mấy ngày nay anh rất đau khổ nhưng anh vẫn không nói gì.

“Mấy ngày ở gia tộc Butt, em đã quan sát bọn họ kỹ càng. Butt đã bắt đầu chuẩn bị cho việc thống nhất thế giới ma cà rồng từ rất lâu rồi, ông ta có rất nhiều rất nhiều người mạnh, đừng nói là cả Love Valley, cho dù hai Love Valley cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ! Hơn nữa…”

Ôn Khanh Mộ cúi đầu, đầu anh đau như muốn nứt ra: “Ông ta là một người lòng dạ độc ác, người ở đó đều bị ông ta tẩy não, lòng dạ ai cũng đen tối. Nếu ông ta không có được thứ mình muốn thì chuyện gì ông ta cũng làm được.”

Anh đến gia tộc Butt không đơn giản chỉ để đùa bỡn bọn họ, mà anh còn có mục đích riêng.

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ bảo Ôn Hạo tập hợp người của Love Valley để chiến đấu với gia tộc Butt.

Nhưng bây giờ anh biết rõ mình không thể đánh lại họ, còn khiến bao nhiêu người phải mất mạng, anh không làm được.

“Ba ngày, Tam Tam có thể chơi ở đây ba ngày, ba ngày sau em sẽ đưa thằng bé đến Dark Mountain trao đổi. Anh về đi, ở lại đây cũng không có ích gì.”

Giản Ngọc xoay người chuẩn bị ra ngoài, anh hiểu Ôn Khanh Mộ, nếu có cách khác thì cậu ấy sẽ không ủ rũ như vậy.

Khi anh đi tới cửa, Ôn Khanh Mộ lại bắt đầu nói.

“Anh biết không? Trước khi anh và Tam Tam xuống máy bay, em luôn có một suy nghĩ, đó là liệu anh có đoán ra em muốn làm gì sau đó đưa Tiểu Thất tới đây không.”

Giản Ngọc trở nên căng thẳng, thật ra không phải anh chưa từng nghĩ tới.

Dù sao Tiểu Thất cũng không phải con ruột hai người, thậm chí mẹ Tiểu Thất còn tìm cách hãm hại Tô Lạc Ly vô số lần, nếu đưa Tiểu Thất tới trao đổi, có lẽ…

“Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, nếu thật sự đưa Tiểu Thất tới, Ly Ly sẽ càng hận em hơn.”
 
Chương 1511


Chương 1511

Giản Ngọc bước ra khỏi phòng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tam Tam cưỡi hươu về, đầu cậu đầy mồ hôi, cậu nhóc hào hứng hô lên với Giản Ngọc: “Bác ơi, bác nhìn cháu này, vui lắm!”

Giản Ngọc bước đến chỗ Tam Tam, lau mồ hôi trên mặt cậu bé.

“Bác phải về nhà rồi, để bác nhìn cháu kỹ một chút.”

Tam Tam chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Giản Ngọc.

“Khi nào cháu về chẳng phải bác sẽ được nhìn cháu sao? Ở đây có rất nhiều hoa đẹp, khi nào về cháu sẽ mang về cho bác gái và em gái, cháu sẽ không mang cho Tiểu Thất đâu, em ấy là con trai, không cần thứ này.”

Tam Tam vẫn rất hào hứng, lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với tự nhiên, chắc hẳn là trẻ con đều sẽ thích thú thế này.

“Được, cháu nói phải giữ lời đó nhé.”

“Đương nhiên cháu nói lời giữ lời rồi! Cháu không nói với bác nữa, cháu đi chơi đây!” Tam Tam nói xong thì chạy đi.

Giản Ngọc nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của cậu nhóc mà buồn bã, cuối cũng chỉ có thể lặng lẽ rời đi với một tiếng thở dài.

Tô Kiêm Mặc chơi với Tam Tam ba ngày, Love Valley dường như cũng vì sự xuất hiện của cậu nhóc mà trở nên tràn đầy sức sống.

Tối ngày thứ ba, cả gia đình vui vẻ ngồi vào bàn ăn và ăn tối. Như thường lệ, bữa tối của Tam Tam vẫn được hàng xóm ở Valley nấu cho.

Vì chơi điên cuồng cả ngày nên Tam Tam ăn rất nhiều và rất ngon miệng, không cần ai phải nhắc.

“Cậu ơi, tối nay chúng ta bắt đom đóm đi, cậu đã hứa với cháu rồi đó!” Tam Tam vừa nhai vừa nhìn Tô Kiêm Mặc.

“Chơi cả ngày rồi cháu vẫn chưa mệt à?” Tô Kiêm Mặc cảm thấy mình đã hơi mệt rồi mà cậu nhóc này vẫn đầy năng lượng.

“Cháu không mệt chút nào! Chờ cháu ăn no rồi chúng ta lại đi nhé!”

“Được được được, cậu đi cùng cháu.” Tô Kiêm Mặc rất chiều cháu trai cưng của mình.

“Lát nữa bố đi cùng con.” Ôn Khanh Mộ đang ăn đột nhiên lên tiếng.

Tô Kiêm Mặc và Tam Tam đều nhìn Ôn Khanh Mộ, mấy ngày nay anh đều nghỉ ngơi dưỡng thương, không chơi cùng Tam Tam, chỉ là mỗi tối anh đều yêu cầu cậu bé ngủ ở phòng mình.

Tam Tam có vẻ không muốn lắm, cậu luôn cảm thấy bố mình rất nhạt nhẽo vậy nên thở dài một tiếng, mọi người đều bật cười.

Sau bữa tối, Ôn Khanh Mộ và Tô Kiêm Mặc đưa Tam Tam ra ngoài. Love Valley yên tĩnh nhưng mỗi khi đêm xuống cũng rất đẹp, âm thanh của nhiều loại côn trùng đan xen vào nhau, giống như đang hoà tấu một khúc nhạc không biết tên nào đó.

Khi những con đom đóm xuất hiện, từng đốm sáng thắp sáng cả khu rừng sâu thẳm như thế giới cổ tích.

Ôn Khanh Mộ không tiện cử động mạnh, anh cũng chỉ đứng ở một bên nhìn.

Tô Kiêm Mặc đưa Tam Tam đi bắt được rất nhiều, bắt xong sẽ cho vào trong túi vải thưa đã chuẩn bị trước, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ.

“Bố nhìn này, con với cậu bắt được nhiều lắm!” Tam Tam cầm túi vải thưa như chiếc đèn lòng nhỏ khoe với Ôn Khanh Mộ: “Con muốn mang về nhà cho Tiểu Thất.”
 
Chương 1512


Chương 1512

Nghe thấy tên Tiểu Thất, Ôn Khanh Mộ kéo tay Tam Tam ngồi xuống cạnh mình.

“Nhớ em trai rồi à?”

“Không nhớ. Lần này ra ngoài không đưa em ấy theo chắc chắn em ấy rất giận, vậy nên con muốn mang quà về cho em.”

“Tam Tam vẫn rất có lương tâm nha!” Tô Kiêm Mặc bước tới.

Ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn Tam Tam lần đầu tiên có sự cưng chiều, trước đây ánh mắt thế này chỉ thuộc về một mình Tô Lạc Ly, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con.

“Có muốn chơi thêm một lát nữa không?”

Tam Tam ngáp dài, ban ngày đã chơi cả buổi, tối đến lại chơi thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng sức lực cậu nhóc cũng cạn kiệt.

“Con buồn ngủ rồi, con muốn về ngủ.”

“Chơi thêm một lúc nữa đi.” Giọng điệu Ôn Khanh Mộ rất nhẹ nhàng.

Tam Tam vẫn lắc đầu: “Con buồn ngủ rồi.”

“Vậy được rồi, chúng ta về ngủ thôi.”

Tô Kiêm Mặc duỗi eo, cuối cùng ngày hôm nay cũng kết thúc.

“Cậu ơi, ngày mai chúng ta lại chơi nha!” Trước khi về phòng, Tam Tam vẫn không quên hẹn Tô Kiêm Mặc.

Ôn Khanh Mộ đưa Tam Tam về phòng, dù cậu bé đã rất buồn ngủ nhưng anh vẫn đánh răng cho cậu rồi mới để cậu lên giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau Tam Tam thức dậy, trong tay vẫn đang cầm đom đóm mình bắt được, cậu cảm thấy người mình lắc lư, xung quanh toàn sương mù, cậu dụi mắt thì thấy mình đang nằm trên lưng Ôn Khanh Mộ.

“Bố?”

“Con dậy rồi à?”

“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”

“Đi tìm mẹ.”

Mấy ngày nay cậu nhóc chơi hăng quá, quên cả Tô Lạc Ly.

“Nếu buồn ngủ thì con có thể ngủ thêm lát nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

“Con không ngủ nữa, lát nữa con sẽ đưa đom đóm cho mẹ, tối nay lại bắt thêm cho Tiểu Thất sau.” Tam Tam nhìn chiếc túi trong tay, đom đóm đều đang nghỉ ngơi cả rồi.

Đột nhiên Daisy xuất hiện trước mặt hai người, Ôn Khanh Mộ dừng bước.

“Cô Daisy? Cô cũng đi tìm mẹ cháu à?”

Daisy phớt lờ Tam Tam: “Quả nhiên anh vẫn làm theo lời Butt.”

“Nếu không thì sao? Tôi còn lựa chọn nào khác à?”

Daisy nhìn Tam Tam trên lưng Ôn Khanh Mộ: “Anh thật sự nỡ à, đây là con trai ruột anh đấy.”

“Tôi không còn cách nào khác.”

Không hiểu vì sao Daisy lại có chút xúc động khi thấy vẻ mặt kiên định và không nỡ của Ôn Khanh Mộ.

“Có thể con cáo già gian xảo Butt sẽ giở trò, em đi nghe ngóng giúp anh trước.” Daisy nói xong thì lập tức rời đi.
 
Chương 1513


Chương 1513

Tam Tam dụi mắt, cảm giác mình nhìn nhầm.

Ôn Khanh Mộ tiếp tục lên đường.

Dường như buổi sáng sớm ở Love Valley không có gì khác với những lúc khác, sáng nào Mục Chỉ Huyên cũng dậy rất sớm, sang nhà hàng xóm chuẩn bị bữa sáng cho cháu trai, Tô Kiêm Mặc cũng nạp năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới.

“Sâu lười dậy thôi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi!” Mục Chỉ Huyên gõ cửa phòng Ôn Khanh Mộ nhưng bên trong không có tiếng động gì: “Kỳ lạ, có phải hôm qua chơi mệt quá không?”

Tô Kiêm Mặc cũng bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu đi từ trên lầu xuống.

Ôn Hạo bình tĩnh đọc báo trong phòng khách, Mục Chỉ Huyên bước tới: “Dù sao Tam Tam cũng là trẻ con, thể lực cũng có hạn.”

“Không cần gõ nữa, chúng đi rồi.”

Ôn Hạo vô cùng lãnh đạm.

“Chúng? Đi rồi? Là sao?” Mục Chỉ Huyên không hiểu.

“Tiểu Mộ đưa Tam Tam đi rồi.” Ôn Hạo giải thích lại.

Nhưng Mục Chỉ Huyên vẫn không hiểu: “Chúng về rồi sao? Không thể nào, sao lại không chào một tiếng thế chứ?”

“Đến Dark Mountain rồi.”

“Dark Mountain? Đến Dark Mountain làm gì?”

“Đương nhiên là để đổi Lạc Ly rồi, nếu không em nghĩ đột nhiên thằng bé đưa Tam Tam đến làm gì?”

Tô Kiêm Mặc đang đứng trên cầu thang cũng ngẩn người: “Bố, ý bố là anh rể lấy Tam Tam để đổi chị con?”

Ôn Hạo gập tờ báo lại: “Tiểu Mộ lớn rồi, trưởng thành rồi.”

Mục Chỉ Huyên chạy lên lầu, đẩy cửa phòng Ôn Khanh Mộ, bên trong đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, quả nhiên họ đã đi rồi.

Tô Kiêm Mặc cũng phát hiện không thấy Daisy đâu nữa.

“Thằng bé không thể làm như vậy! Tam Tam là con ruột nó!”

“Lạc Ly là vợ nó, trong bụng con bé cũng đang mang máu thịt của nó, em bảo thằng bé lựa chọn thế nào?”

Lúc này tất cả mọi người đều đột nhiên nhận ra, thì ra Ôn Khanh Mộ đón Tam Tam tới đây là để đổi Tô Lạc Ly!

Khi Ôn Hạo giải thích ý đồ của Butt, mọi người càng hiểu rõ hơn.

Mục Chỉ Huyên nhào tới trước mặt Ôn Hạo: “Ngay từ đầu anh đã biết ý định của Tiểu Mộ, sao anh không ngăn cản con?”

“Anh lấy gì để ngăn cản? Lấy anh, lấy em, hay là lấy cả Love Valley? Cho dù tất cả chúng ta hợp lại cũng không chống lại được gia tộc Butt.”

Mục Chỉ Huyên ngồi xuống sofa, vẻ mặt cô đơn: “Sao lại như thế chứ?”

“Không được! Con phải đưa anh ấy về!”

Tô Kiêm Mặc vừa nói xong đã không thấy đâu nữa.

Cậu lao nhanh trong khu rừng, đầu óc rối bời. Daisy cũng biến mất, có phải cô cũng quay lại Dark Mountain để giúp Ôn Khanh Mộ không?
 
Chương 1514


Chương 1514

Tóm lại cậu không thể để chuyện này xảy ra, cậu muốn cứu chị gái nhưng quyết không thể hy sinh Tam Tam!

Mà lúc này, Ôn Khanh Mộ lên đường từ khi trời còn chưa sáng đã đến Dark Mountain.

Tam Tam nhìn xung quanh, bốn bề bị sương mù màu đen dày đặc bao phủ khiến cậu rất khó chịu.

Vì đi cả đoạn đường dài nên người Ôn Khanh Mộ đã phủ đầy sương, vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn, lại phải cõng Tam Tam cả chặng đường, khi đến Dark Mountain anh cũng thấm mệt.

“Mẹ ở đây sao bố? Không khí ở đây ô nhiễm nghiêm trọng quá.”

Ôn Khanh Mộ căng thẳng cả chặng đường bị lời này của con trai làm cho bật cười: “Con còn biết ô nhiễm không khí nữa hả?”

“Mẹ nói cho con đó, mẹ nói không khí ô nhiễm phải đeo khẩu trang, ở đây không thích như nhà ông bà nội. Khu nhà ông bà nội không bị ô nhiễm.”

Ôn Khanh Mộ sờ đầu con trai, anh ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền đeo vào cổ Tam Tam.

Tam Tam nâng mặt dây chuyền lên, cảm giác như đây là một chiếc răng.

“Đây là gì vậy bố?”

“Thứ này có thể bảo vệ con, khi con cảm thấy nguy hiểm thì lấy nó ra.” Ôn Khanh Mộ suy nghĩ một lúc rồi tháo cả sợi dây trên cổ mình xuống: “Cái này cất vào túi, đừng nói cho ai biết, chỉ khi con cảm thấy nguy hiểm mới được lấy ra.”

Tam Tam điều hiểu điều không gật đầu, cất sợi dây chuyền vào túi.

Đây là dây chuyền răng sói Giản Ngọc để lại, thứ này vốn rất hiếm.

Người của gia tộc Butt đã nhận được tin từ người gác cổng, chẳng mấy chốc cửa mở ra, Butt và ba con trai của mình bước tới.

Khi nhìn thấy bé trai đứng cạnh Ôn Khanh Mộ, Butt nở nụ cười hài lòng.

“Bé ngoan, lại đây ông xem nào!”

“Có gì để xem chứ! Ông chưa thấy trẻ con bao giờ à?” Tam Tam hét lên với Butt, không hiểu sao cậu lại không có ấn tượng tốt với ông già này.

Butt không hề giận mà chỉ lắc đầu: “Cháu như vậy là rất không lễ phép đó.”

Ôn Khanh Mộ kéo Tam Tam ra sau mình, cậu bé trốn sau chân anh, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

“Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào?”

“Cô ấy rất ổn, bây giờ cậu đưa đứa bé cho tôi, tôi sẽ cho cô ấy ra ngoài gặp cậu.”

Ôn Khanh Mộ đột nhiên cười khẩy: “Butt, ông cho tôi là thằng đần à? Tôi giao con cho ông, ông không giao vợ tôi ra thì sao? Vợ tôi chỉ là một người bình thường, đứa bé trong bụng cô ấy cũng có sau khi tôi đã giải trừ phong ấn, không có ích gì cho các người.”

Nói xong Ôn Khanh Mộ giơ sợi dây chuyền trên cổ Tam Tam lên: “Tôi tin các người biết đây là thứ gì, tôi không tháo nó xuống, các người đừng hòng lại gần thằng bé.”

Tam Tam ôm đùi Ôn Khanh Mộ, lúc thì nhìn bố mình, lúc lại nhìn người kỳ lạ đằng kia, không hiểu bố đang nói gì lắm.

Lẽ nào hôm nay hai bố con họ đến không phải để gặp mẹ sao?

“Đưa Tô Lạc Ly ra đây.” Butt nói với Seven.

“Lẽ nào chúng ta cứ vậy thoả hiệp sao ạ?” Bruce cảm thấy như vậy rất hèn nhát.
 
Chương 1515


Chương 1515

“Mặc dù chỉ là con người nhưng Ôn Khanh Mộ không dễ đối phó, nếu điều kiện trao đổi là do chúng ta nói thì chúng ta phải tuân theo. Cậu ta đến một mình, chắc sẽ không giở trò gì đâu. Đi đi.”

Butt vuốt râu.

Khi cửa nhà lao mở ra, Tô Lạc Ly cũng mở mắt, thấy Seven đến, cô lại nhắm mắt.

“Không cần giả vờ nữa, chồng cô đến rồi, bây giờ anh ta muốn đón cô về.”

Tô Lạc Ly lại mở mắt ra, Ôn Khanh Mộ đến rồi? Anh đến đón cô? Bọn họ sẽ để cô đi chứ?

Cô đứng dậy nhìn Seven: “Anh ấy đến một mình sao?”

“Đừng nhiều lời, cô có đi không?”

Tô Lạc Ly chỉ đành đi theo Seven ra ngoài, khi nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, cô vô thức nheo mắt lại, mấy ngày nay ở trong nhà lao cô không được thấy mặt trời.

Seven đưa Tô Lạc Ly đến cổng lâu đài, Tô Lạc Ly vừa ra đến cổng đã thấy Ôn Khanh Mộ ở nơi không xa, còn có Tam Tam đang ôm đùi anh!

“Tam Tam!”

“Mẹ!” Đã rất lâu Tam Tam không được gặp Tô Lạc Ly, cậu nhóc buông tay, không ôm đùi Ôn Khanh Mộ nữa mà chạy về phía cô, nhưng Ôn Khanh Mộ đã đưa tay kéo cậu về.

Tam Tam không hiểu ý Ôn Khanh Mộ bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, hôm nay hai bố con đến để gặp mẹ, gặp được mẹ rồi sao bố lại không cho cậu đến với mẹ?

Tô Lạc Ly cũng bị Bruce kéo lại.

Bởi vì cách nhau một đoạn, Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, anh thật sự nhẫn tâm mang Tam Tam ra đổi?

“Ôn Khanh Mộ, cậu đã được thấy vợ rồi, để thằng bé qua đây đi!” Butt không có kiên nhẫn tiếp tục lằng nhằng nữa.

“Ông để vợ tôi lại đây trước, dù sao chúng tôi cũng không chạy được, để vợ con tôi chào tạm biệt nhau cũng không mất nhiều thời gian.”

Khi Ôn Khanh Mộ nói những điều này, giọng anh rõ ràng đã trầm thấp hơn rất nhiều.

Butt suy nghĩ thật kỹ rồi vẫn không đồng ý.

“Ôn Khanh Mộ, cậu đừng hòng giở trò! Sự kiên nhẫn của chúng tôi có hạn, chúng ta cùng thả người, cậu để con trai cậu qua đây, tôi để vợ cậu qua đó, đây là sự thoả hiệp cuối cùng của tôi!”

Tô Lạc Ly đã giàn giụa nước mắt, nhưng cô không thể thoát khỏi bàn tay của Bruce.

Ôn Khanh Mộ biết Butt sẽ không đồng ý, vì vậy anh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai Tam Tam.

“Tam Tam, con biết chết là gì không?”

Tam Tam gật đầu: “Là không thể trở lại nữa.”

“Vậy con muốn mẹ chết không? Trong bụng mẹ còn có em bé nữa.”

Tam Tam lắc đầu thật mạnh: “Con không muốn!”

“Tốt lắm, bây giờ con qua đó với ông kia thì mẹ sẽ không chết, em bé cũng sẽ không chết. Đi đi, nhớ những lời bố đã nói với con lúc trước.” Ôn Khanh Mộ vỗ vào túi Tam Tam.

Tam Tam nhìn Tô Lạc Ly rồi lại nhìn Butt, sau đó quay đầu nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Con không muốn đi… Ông kia trông dữ quá.”

“Vậy mẹ con sẽ chết, con muốn mẹ chết không?”

“Con không muốn…” Tam Tam lo lắng sắp khóc đến nơi.
 
Chương 1516


Chương 1516

“Vậy con đi ngay đi!” Ôn Khanh Mộ bỗng trở nên nghiêm khắc.

“Con cũng không muốn…” Đột nhiên Tam Tam sợ hãi, mọi thứ xung quanh quá xa lạ với cậu bé, dường như cậu bé có cảm giác nhạy bén bẩm sinh khi đối mặt với nguy hiểm.

“Đi mau!” Ôn Khanh Mộ bỗng đẩy Tam Tam, Tam Tam không hề đề phòng nên lập tức ngã xuống đất.

“Đứng lên cho bố, không được khóc! Mau đi đến đó, ngay lập tức!”

Tam Tam đứng lên nhưng vẫn không đi tới đó mà luôn nhìn vào Ôn Khanh Mộ.

“Bố bảo con tới đó, nghe thấy không? Bố không cần con nữa, không cần nữa, con có hiểu không?!” Ôn Khanh Mộ gần như quát lên.

Tô Lạc Ly đứng ở cách đó không xa có thể nghe thấy, trái tim cô vô cùng đau đớn.

“Con nghe đây, bố mẹ không cần con nữa, trong bụng mẹ con có em bé khác rồi, bố mẹ sẽ không cần con nữa! Bố đem con cho người khác, sau này con sống với người khác, biết chưa?”

Khuôn mặt mũm mĩm của Tam Tam đầy kinh ngạc, mặc dù cậu bé chỉ ba tuổi nhưng cậu bé có thể hiểu lời của Ôn Khanh Mộ.

Bố mẹ không cần cậu bé nữa…

“Trước giờ bố không hề thích con, chưa từng thích con. Cho dù con mặt dày đi theo bố thì bố cũng không đối xử tốt với con đâu, hiểu chưa? Cút!”

Cuối cùng Tam Tam cúi đầu xoay người sang hướng khác, nhìn Tô Lạc Ly ở bên này rồi bước về phía Butt.

Ôn Khanh Mộ nhìn bóng dáng nhỏ bé đó, trong lòng bỗng đau xót.

Chắc chắn những gì anh nói đã làm thằng bé tổn thương, thậm chí anh có thể cảm nhận được sự đau lòng của thằng bé.

Tam Tam bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Ôn Khanh Mộ, khoảnh khắc đó cậu bé đã hi vọng biết bao bố mình sẽ thay đổi quyết định.

Ôn Khanh Mộ quay mặt đi: “Cút!”

Cuối cùng, trái tim bé bỏng của Tam Tam chùng xuống, cậu bé chắc chắn rằng bố cậu bé không cần cậu bé nữa.

Cậu bé tiếp tục đi về phía trước, Bruce cũng áp giải Tô Lạc Ly đi về phía Ôn Khanh Mộ.

Tô Lạc Ly ứa nước mắt nhìn Tam Tam, cô không biết mình có thể làm gì, đứa bé trong bụng là con của mình, Tam Tam cũng là con của mình.

Lúc hai mẹ con sắp chạm mặt nhau, Tô Lạc Ly dang tay muốn ôm Tam Tam nhưng Tam Tam lại mạnh mẽ quay mặt đi.

“Đi nhanh lên, đừng lề mề!” Bruce đẩy Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly chỉ đành đi tiếp về trước.

Đợi cô đi đến chỗ Ôn Khanh Mộ, Bruce dứt khoát bế Tam Tam lên, giao Tam Tam vào tay Butt.

Butt nhìn cậu bé da trắng nõn này rồi lộ ra nụ cười gằn, Tam Tam vùng vẫy trong lòng Butt.

Dường như giây phút này cậu bé đột nhiên hối hận rồi, cậu bé thà mặt dày đi theo bố mẹ mình, thà bị bố mình trách mắng chứ không muốn đi cùng ông già này.

“Bố, con muốn bố, bố, con không muốn đi cùng ông này, bố ơi con xin bố!” Tam Tam la lớn với Ôn Khanh Mộ.

Tô Lạc Ly định đi tới nhưng lại bị Ôn Khanh Mộ kéo về, cô giơ tay tát anh một cái.

“Em thà chết trong ngục!”

Khoảnh khắc đó, Ôn Khanh Mộ nhìn thấy ánh mắt lạnh đến thấu xương của Tô Lạc Ly.
 
Chương 1517


“Ngoan nào, cháu yên tâm, ông nhất định sẽ tốt với cháu.” Butt véo mặt Tam Tam rồi nói.

“Tôi không muốn, ông thả tôi ra, ông là kẻ xấu!” Với Butt mà nói, Tam Tam đấm hay đá hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với ông ta cả.

“Đừng hại con trai tôi!” Tô Lạc Ly bỗng vùng vẫy thoát khỏi tay Ôn Khanh Mộ, cô đỡ bụng mình sải bước lớn chạy về phía Butt.

“Ly Ly, quay lại!” Ôn Khanh Mộ lập tức đuổi theo.

Bruce chặn trước Tô Lạc Ly như một bức tường, anh ta chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên thôi là Tô Lạc Ly đã không chịu nổi một đòn mà ngã xuống đất.

“Cô đúng là người phụ nữ không biết tự lượng sức mình! Tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi, cô muốn chết đúng không?” Bruce trước nay thô lỗ nên không biết thương hoa tiếc ngọc.

Anh ta nhấc chân đạp vào bụng Tô Lạc Ly.

“Khốn nạn!” Ôn Khanh Mộ lập tức lao tới, nhưng anh vốn đang bị thương, đâu phải là đối thủ của Bruce, Bruce dùng một tay thôi là khiến anh đầu hàng khuất phục rồi.

Butt không tỏ ý gì mà bế Tam Tam, nói: “Không phải chúng tôi không tuân thủ quy tắc, là hai người cứ đến gây sự!”

Tô Lạc Ly nằm trên đất, đau đớn khó mà chịu nổi: “Đừng hại con trai tôi.”

Lúc Tô Kiêm Mặc đến thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tam Tam đang ở trong lòng Butt, Bruce nhấc chân đạp vào bụng Tô Lạc Ly và đá Ôn Khanh Mộ!

“Đám súc vật các người!”

“Nhìn xem, lại thêm một đứa chán sống nữa!” Bruce lập tức lao tới đánh với Tô Kiêm Mặc.

Lần trước đấu tay đôi, Bruce hoàn toàn chiếm ưu thế. Lần này cũng chưa qua được bao lâu, anh ta không tin rằng Tô Kiêm Mặc có thể tiến bộ.

Quả nhiên kết quả đúng như dự đoán, mười chiêu là Tô Kiêm Mặc đã thua.

“Đúng là thằng ngu không biết tự lượng sức, nhưng giữ lại mạng cậu để cậu hốt xác cho chị gái với anh rể cậu!”

Bruce phun nước bọt lên người Tô Kiêm Mặc rồi về lại chỗ cũ, nhìn Tô Lạc Ly rồi lại nhìn Ôn Khanh Mộ: “Tôi giải quyết chị gái cậu trước hay là giải quyết anh rể cậu trước đây nhỉ? Trông người phụ nữ này sắp không chịu được nữa rồi, vậy tiễn cô một bước trước nhé.”

Bruce giơ nắm đấm lên: “Không biết cú đấm này của tôi liệu có đánh cho đứa bé trong bụng cô ta ra ngoài luôn không, ha ha ha…”

Tô Kiêm Mặc nhìn Bruce giơ cao nắm đấm, hét: “Không…”

Bỗng chốc mây đen xuất hiện trên bầu trời, đám mây đó như muốn nuốt chửng người ta, sau đó gió lớn nổi lên, cơn gió khiến người ta không mở được mắt.

Giọng Tô Kiêm Mặc cũng cực kỳ lớn, như thể sắp chọc thủng màng nhĩ của người ta.

Butt và ba đứa con trai của ông ta cũng cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ này, không ai biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện thứ trông như lốc xoáy, cuốn Bruce vào trong không trung trước!

“Bruce!” Seven và Villand lập tức bay lên để cứu anh ta, cuối cùng cũng bị cuốn vào cơn lốc xoáy.

Tam Tam ở trong lòng Butt cũng sợ hãi đến ngẩn người, cậu bé còn nhỏ, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu.
 
Chương 1518


Chương 1518

“Bố, mau cứu bọn con!” Seven cầu cứu Butt.

Nhưng Butt như thể không nghe thấy, ông ta định bế Tam Tam quay vào trong lâu đài, lúc ông ta đẩy cửa ra thì phát hiện cả tòa lâu đài đã bao phủ một màu đen!

Trận gió bên trong dường như còn mạnh hơn bên ngoài.

Tô Kiêm Mặc quỳ trên đất, cậu vẫn tiếp tục hét lên…

“Rầm…”

“Rầm…”

Âm thanh lúc trầm lúc bổng xuất hiện trước mặt Butt, ông ta trơ mắt nhìn tòa lâu đài mình một tay dựng nên bỗng chốc sụp đổ!

Không sai, mắt của ông ta sẽ không lừa ông ta.

Lâu đài của ông ta sụp đổ rồi.

Butt lập tức ném Tam Tam xuống rồi chạy vào trong: “Đây không phải thật, đây không phải thật!”

Gió lốc và mây đen kéo dài trong mười phút rồi dần biến mất.

Mọi thứ trở lại yên bình…

Love Valley lại khôi phục lại sự yên bình và tĩnh lặng như trước đây, ánh mặt trời chiếu rọi, mọi thứ trông đầy sức sống.

Ôn Hạo ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước căn nhà màu đỏ, Mục Chỉ Huyên cũng đi tới ngồi bên cạnh ông.

“Tiểu Mộ thế nào rồi? Tỉnh chưa?”

Mục Chỉ Huyên thở dài rồi lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh, trước đây chúng ta liều lĩnh muốn thằng bé giải phong ấn, nhưng không ngờ sau khi giải phong ấn nó lại chịu nhiều đau đớn như vậy.”

Thậm chí Mục Chỉ Huyên hơi hối hận, nếu không giải phong ấn thì nói không chừng thằng bé vẫn có thể đấu với đối thủ, cũng không đến nỗi là một người đàn ông trói gà không chặt khi đứng trước đối thủ, để mặc người ta đánh đập ức hiếp.

“Chuyện thế gian ai mà nói rõ được, giống như Kiêm Mặc khi còn sống trái tim luôn không khỏe, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, đâu ai ngờ sau khi trở thành ma cà rồng, thằng bé lại ma cà rồng có khả năng đặc biệt chứ.”

Mục Chỉ Huyên ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi khi nghe thấy những điều này, không ngờ Tô Kiêm Mặc là ma cà rồng có khả năng đặc biệt.

Hơn nữa khả năng đặc biệt này đúng là rất đáng sợ, nói đây là khả năng có thể hủy diệt thế giới cũng không ngoa.

Cả một tòa lâu đài của Dark Mountain lại bị phá hủy chỉ trong chớp mắt.

Năng lực này cũng rất thần kỳ, cậu có thể bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ, tòa lâu đài sụp đổ ngay trước mặt Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly nhưng hai người họ không hề bị ảnh hưởng.

Butt chết trong lâu đài, những người khác trong lâu đài phần lớn đều không chết, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ.

Kể từ đó, Dark Mountain bị diệt vong, thế giới ma cà rồng cũng không còn Dark Mountain nữa, người của Dark Mountain lần lượt trốn chạy khỏi đây.

Thậm chí Love Valley còn nhận một vài người giúp việc trước đây của Dark Mountain.

Ai cũng biết Tô Kiêm Mặc là ma cà rồng có khả năng đặc biệt, từ đó cũng không ai dám động đến Love Valley nữa, thậm chí một vài người yêu hòa bình cũng lần lượt đến nương nhờ nơi này.

“Em đi xem Tiểu Mộ.” Mục Chỉ Huyên nói xong thì đứng dậy đi lên lầu.
 
Chương 1519


Chương 1519

Ôn Khanh Mộ vẫn ở phòng ngủ trước đây của anh, lúc anh mở mắt thì thấy bên cạnh mình không có Tô Lạc Ly.

Cửa mở ra, Mục Chỉ Huyên đi vào thì thấy Ôn Khanh Mộ đang mở mắt.

“Tỉnh rồi à?”

“Ly Ly đâu?”

“Con bé không sao, con bị thương khá nặng, đừng dậy.” Mục Chỉ Huyên đi tới trước giường rót cho Ôn Khanh Mộ một ly nước, “Xương sườn lại gãy rồi, lần này con ngoan ngoãn chút đi.”

“Ly Ly thật sự không sao à?” Ôn Khanh Mộ vẫn hơi lo lắng.

“Sao ngay cả mẹ nói mà con cũng không tin thế? Con bé không sao, đã mời bác sĩ đến khám cho con bé rồi, lúc đầu bụng hơi đau nhưng nghỉ ngơi hai ngày đã ổn rồi.”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới yên tâm.

“Người có sao là con trai con đấy.”

Ôn Khanh Mộ quay đầu nhìn Mục Chỉ Huyên: “Thằng bé làm sao?”

“Từ lúc về đã ba ngày ba đêm rồi mà không nói một câu nào, ai nói chuyện với thằng bé nó cũng không trả lời, thằng bé trước đây thông minh là thế mà bây giờ lại trở nên ngờ nghệch như vậy.”

“Không sao đâu, vài ngày nữa là ổn thôi, có thể là bị dọa sợ rồi.”

Mục Chỉ Huyên cười khổ: “Con cũng thật là, không biết bàn bạc với mọi người mà đã đưa Tam Tam đi, may mà không xảy ra chuyện gì đấy, lỡ như xảy ra chuyện thì thế sao? Con thật sự định không cần con trai mình đấy à?”

Giọng Mục Chỉ Huyên hơi oán trách, thấy Ôn Khanh Mộ cả người đầy vết thương nên cũng không muốn nói gì quá đáng.

“Con còn cách gì nữa?”

“Không có cách thì không biết nghĩ cách à? Sao có thể nghĩ đến cách ngu xuẩn như vậy? Mẹ nói cho con biết, nếu lần này Lạc Ly cãi nhau với con thì con phải nhịn cho mẹ, con bé làm ầm lên cũng là điều nên làm thôi!”

Ôn Khanh Mộ không đáp.

“Mẹ nói con có nghe không?”

“Con biết rồi!” Ôn Khanh Mộ không vui.

“Dù sao thì mẹ cũng nói với con, lần này Lạc Ly rất tức giận, con nằm trong phòng ba ngày ba đêm mà con bé không hề đến thăm con đâu.”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới để ý: “Vậy cô ấy ở đâu?”

“Con bé với Tam Tam ở trên gác lửng.”

“Tùy!” Ôn Khanh Mộ lật người khiến vết thương đau đớn.

Anh vẫn đang giận đấy! Nhớ đến những lời hôm đó Tô Lạc Ly nói với anh thì anh vô cùng tức giận!

“Giờ đã không có chuyện gì rồi, con xem ba người nhà các con đi, giận hờn cái gì? Đợi con khỏe hơn chút thì đi nói vài dễ nghe với Lạc Ly, con đừng quên Lạc Ly đang mang thai.”

Mục Chỉ Huyên thấy Ôn Khanh Mộ không lên tiếng thì cũng không nói thêm nữa.

Trong căn phòng trên gác lửng, Tam Tam ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tô Lạc Ly ngồi bên cạnh, vẫn luôn ở cùng cậu bé.
 
Chương 1520


Chương 1520

Tô Lạc Ly đứng dậy, cầm bánh pudding dâu đã làm xong ở trên bàn tới.

“Tam Tam, bao lâu rồi con chưa ăn bánh pudding dâu mẹ làm nhỉ? Mau thử đi, ngon lắm đấy.”

Tam Tam như không nghe thấy, cậu bé vẫn ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tô Lạc Ly chỉ đành cất pudding dâu đi, Tô Kiêm Mặc từ bên ngoài bước vào.

“Tam Tam, cậu đưa cháu đi cưỡi hươu nhé? Hay là chúng ta đến cây lớn chơi đi? Chẳng phải cháu thích bắt đom đóm sao? Tối nay chúng ta đi.” Giọng điệu phấn khích của Tô Kiêm Mặc cũng không thể thu hút được sự chú ý của Tam Tam.

Cậu bé như đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, không nói chuyện với ai cả.

Lúc dẫn cậu bé đi ăn cơm, cậu bé cũng sẽ ăn cơm, lúc đưa đi tắm thì cũng không từ chối, đưa đi ngủ thì cậu bé sẽ lên giường ngủ.

Trông như rất ngoan ngoãn nhưng lại luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.

“Kiêm Mặc, vô ích thôi, em cứ đi làm việc đi.”

“Chị, chị đừng lo quá, con nít mà, chắc là thằng bé sợ quá thôi, có thể hai ngày sau là ổn.”

“Ừm.” Tô Lạc Ly đáp, cô cũng hi vọng hai ngày sau sẽ ổn.

“À, anh rể tỉnh rồi.”

“Biết rồi.” Ánh mắt Tô Lạc Ly không chút gợn sóng, như thể đang nghe một chuyện không liên quan gì đến mình.

Tô Kiêm Mặc há miệng cũng không nói ra lời, ngay cả cậu cũng cảm nhận được giữa hai người này có vấn đề rồi.

Sau khi Tô Kiêm Mặc đi, Tô Lạc Ly vẫn luôn ngồi bên cạnh Tam Tam.

“Tam Tam, mẹ biết con sợ hãi, nhưng bây giờ tất cả đều qua rồi, mẹ đảm bảo những chuyện này sẽ không xảy ra nữa, con phải khỏe nhé.”

Tô Lạc Ly vừa nói vừa xoa đầu Tam Tam.

Cuối cùng Tam Tam cũng quay đầu nhìn Tô Lạc Ly, sau đó dán mắt vào bụng Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly xoa bụng mình: “Bác sĩ nói trong bụng mẹ là một em gái, Tam Tam có nhớ trước đây con đòi mẹ một em gái không?

Tam Tam nhà ta sắp làm anh rồi đấy, cho nên con phải dũng cảm hơn một chút để làm tấm gương tốt cho em trai và em gái nhé.”

Tam Tam bỗng lắc đầu, hành động đột ngột này khiến Tô Lạc Ly giật mình.

“Con lắc đầu là con có ý gì?”

Tam Tam không nói mà chỉ vào bụng Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nhớ đến những lời hôm đó Ôn Khanh Mộ nói, lẽ nào ý của Tam Tam là thằng bé không muốn có em gái?

“Tam Tam, con không muốn em gái sao?”

Lúc này Tam Tam gật đầu đầy kiên định.

Hốc mắt Tô Lạc Ly rơm rớm nước, cô hiểu, mây đen giăng kín, lốc xoáy hay lâu đài bỗng chốc sụp đổ gì đó trong thế giới của Tam Tam đều không đáng sợ bằng những lời Ôn Khanh Mộ nói.

“Tam Tam, hôm đó bố cố ý nói vậy thôi, không phải bố nói thật đâu. Bố mẹ sẽ không bao giờ vứt bỏ con, vì con là con trai của mẹ, hiểu không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom