Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1441


Chương 1441

Tô Lạc Ly sụp đổ, còn không bằng không làm! Lần này bóng ma tâm lý của Ôn Khanh Mộ càng rõ rệt hơn.

Sửa soạn ổn thoả xong hai người bước ra, Tam Tam nở nụ cười xấu xa nhìn Tô Lạc Ly.

“Mẹ, có phải bố mẹ lại lén ăn dâu tây trong phòng tắm không?”

Tô Lạc Ly xoa đầu con trai: “Con trai à, xem ra lần này con phải chịu đòn rồi, mẹ đi quay phim không giúp con được, nhớ bảo vệ đầu mình.”

“Dạ?” Tam Tam vẫn chưa hiểu Tô Lạc Ly đang nói gì.

Ôn Khanh Mộ vẫn mang vẻ mặt hầm hầm giận dữ không nói lời nào, anh của lúc này mới là đáng sợ nhất.

Sau khi tiễn Tô Lạc Ly đi, Ôn Khanh Mộ quay lại phòng khách, Tam Tam cũng biết không có Tô Lạc Ly thì mình không có người che chở, cậu chuồn nhanh như một làn khói, chạy vào phòng Lý Như Kiều lánh nạn.

Ôn Khanh Mộ mặc kệ cậu nhóc, anh gọi quản gia Vương Vĩ tới đây.

“Tôi bảo ông tìm nhà trẻ cho cậu chủ nhỏ, ông đã tìm chưa? Ông đúng là càng già càng không được việc! Chuyện nhỏ thế này cũng không làm được!”

Vương Vĩ cũng uất ức, ông đã động đến người nào chứ? Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là cậu chủ nhỏ đã nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của Ôn Khanh Mộ.

“Tôi vẫn đang tìm, nhưng…”

“Nhưng nhị cái gì! Cứ tìm cho nó một trường học là được rồi! Làm gì có nhiều chuyện dài dòng như vậy!”

Ôn Khanh Mộ thật sự không muốn nhìn thấy con trai mình thêm ngày nào nữa!

Vương Vĩ nhanh chóng chọn trường cho Tam Tam để cậu bé đi học với tư cách là học sinh chuyển trường.

Ôn Khanh Mộ vốn tưởng sau khi Tam Tam đi nhà trẻ thì mình sẽ thoải mái hơn, nhưng không ngờ từ khi cậu nhóc đi học, ngày nào anh cũng có thêm việc, đó chính là thu dọn tàn cuộc cho con trai.

Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, Tam Tam đã khiến bảy giáo viên phải khóc, hiệu trưởng đích thân tới nhà khóc lóc nói rằng hy vọng Tam Tam có thể chuyển đến trường mẫu giáo khác, nếu không bà sẽ treo cổ tự vẫn ở nhà họ Ôn.

Vì chuyện này mà lần đầu tiên Ôn Khanh Mộ đánh Tam Tam, trước đây anh chỉ doạ còn lần này là đánh thật, mông Tam Tam vừa đỏ vừa sưng.

Ôn Khanh Mộ tưởng cậu nhóc có thể ngoan ngoãn hơn, vì thế chuyển trường cho cậu, nhưng không ngờ trong vòng chưa đầy một tuần, tất cả các giáo viên trong trường đều chạy tới mách tội Tam Tam.

Đương nhiên Tam Tam lại bị đánh đòn.

Trong một tháng mà phải chuyển trường cho cậu năm lần.

Các giáo viên ở trường mẫu giáo đều nói Tam Tam là nhóc quỷ!

Cuối cùng Ôn Khanh Mộ đưa cậu đến một trường mẫu giáo quốc tế nổi tiếng với sự quản lý quân sự nghiêm ngặt.

Trước khi đến trường, Ôn Khanh Mộ đã nghiêm khắc cảnh cáo Tam Tam rằng nếu lần này cậu còn bị đuổi học nữa thì anh sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà. Lần này Tam Tam vẫn coi như ngoan ngoãn, ít nhất không bị nhà trường đuổi.

Khi Ôn Khanh Mộ kể cho Tô Lạc Ly những chuyện này qua video, cô thật sự cười muốn ngất.

“Em còn cười! Mẹ nó, anh sắp bị con trai em dày vò điên rồi! Các giáo viên trường mẫu giáo khóc thút thít, chắc bây giờ ngủ mơ cũng sợ hãi giật mình tỉnh dậy!”
 
Chương 1442


Chương 1442

“Anh nên cảm ơn con trai, nếu không có nó làm sao anh được nhìn thấy nhiều giáo viên nữ trẻ đẹp như vậy!”

“Biến!”

Tam Tam và Tiểu Thất nghe thấy giọng Tô Lạc Ly thì vội chạy đến.

“Mẹ!”

Nhóc nào cũng muốn giành nói chuyện với Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cũng biết cô nhớ con, vì thế nhường điện thoại của mình cho hai nhóc rồi trơ mắt nhìn vợ mình bị hai cậu con trai chiếm mất!

Tiểu Thất ngoan ngoãn ôm điện thoại trong lòng như thể đang ôm mẹ.

“Mẹ ơi bế.”

“Khi nào mẹ về rồi bế con được không? Tiểu Thất phải ngoan nhé.”

“Tiểu Thất ngoan.”

“Mẹ ơi, khi nào mẹ về thì mua cho con Transformers và Trypticon nhé!” Tam Tam cầm lấy máy điện thoại.

“Tam Tam, ngày nào con cũng gây chuyện mà vẫn còn mặt mũi đòi mẹ mua đồ chơi cho con à? Sao da mặt con dày thế?”

Điều này khiến Tô Lạc Ly cảm nhận được sâu sắc rằng con trai mình thật sự là truyền nhân của người nào đó.

“Vì bố không mua cho con nên chỉ có mẹ thôi.”

“Vì sao bố không mua cho con? Còn không phải là do con không nghe lời à? Tam Tam, nói cho mẹ biết bố đánh con có đau không?”

Tam Tam cẩn thận nghĩ lại rồi trả lời: “Cũng bình thường ạ.”

Câu trả lời này khiến Tô Lạc Ly sụp đổ, lần trước Ôn Khanh Mộ nói khi bị đánh lần đầu Tam Tam thật sự đã rơi nước mắt, nhưng không ngờ ngày hôm sau cậu đã quên!

“Sau này không được gây chuyện nữa, con nghe lời được không?”

“Vâng!” Tam Tam trả lời vang dội.

Ôn Khanh Mộ nhanh chóng cướp lại điện thoại: “Con, đưa em trai đi ngủ!”

Lại bắt đầu lạm dụng chức quyền của một người bố.

Vì gần đây thường xuyên bị đánh, Tô Lạc Ly lại không ở nhà nên Tam Tam rất biết điều, cậu dắt tay Tiểu Thất rời khỏi phòng ngủ, khi đi còn không quên nói vọng vào điện thoại dặn Tô Lạc Ly mua đồ chơi cho mình.

Đám nhóc con vừa đi, Ôn Khanh Mộ đã lập tức tắt đèn, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường rồi chui vào chăn, đến giờ anh và Tô Lạc Ly tâm sự đêm khuya rồi.

“Anh tắt đèn làm gì? Tối như hũ nút ấy.”

“Như này có không khí hơn. Bà xã à, ngày nào quay phim em cũng mặc đồ rằn ri hả?” Tô Lạc Ly trên màn hình mặc áo phông rằn ri, gần đây quay phim để tạo bầu không khí nên mọi người đều mặc như vậy.

“Vâng, nhìn có đẹp không?”

Người nào đó nheo mắt mang theo vài phần xấu xa: “Đẹp, khi nào em về?”

“Vẫn chưa biết được, gần đây tiến độ quay phim rất chậm, không biết khi nào mới về được.”
 
Chương 1443


Chương 1443

Nghe thấy câu này, Ôn Khanh Mộ lập tức xụ mặt, đã hơn một tháng rồi mà vẫn chưa biết bao giờ được về!

“Ông xã đừng không vui mà, em sẽ cố gắng về sớm, anh ngoan ngoãn ở nhà trông con nhé.”

“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

Ôn Khanh Mộ không muốn ngày nào Tô Lạc Ly cũng quá mệt mỏi, cho dù gọi video cũng luôn lưu luyến cúp máy sớm.

Ở phim trường.

Đúng là bộ phim “Hành Động Đột Kích” quay không được thuận lợi lắm, cũng không thể nói là không thuận lợi, chỉ có thể nói là độ khó quá lớn, đạo diễn là một người cầu toàn, yêu cầu cao, cảnh quay nào cũng phải chân thực.

Điều này khiến các diễn viên rất vất vả, mà tiến độ quay cũng bị trì hoãn nhiều lần.

“Được! Tốt lắm!” Đạo diễn hô lên.

Các diễn viên thở phào nhẹ nhõm, phim trường lúc này bụi đất tung bay, nhưng mấy ngày nay Tô Lạc Ly và mọi người đều đã quen.

Mọi người uể oải bò ra khỏi mô đất.

Tô Lạc Ly hắt hơi hai lần liên tiếp, nhân viên công tác lập tức đưa giấy cho cô, mí mắt cô cũng bắt đầu giật giật.

“Mọi người lại đây đi!” Đạo diễn gọi.

Mọi người đều nghĩ chắc đạo diễn có yêu cầu nào mới muốn nói nên mới tập trung mọi người lại.

“Mấy ngày nay mọi người đều vất vả cho nên hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm. Mấy hôm trước phải quay đêm, mọi người cũng mệt rồi, ngày mai mọi người có thể ngủ thêm một chút, chúng ta nghỉ ngơi nửa ngày, mọi người nghỉ ngơi đi!”

“Wow…”

Ai nấy đều vui vẻ hò reo.

Kể từ khi vào đoàn phim đến giờ họ chưa được nghỉ ngày nào, đây là lần đầu tiên! Không ngờ lại được nghỉ!

Mục Nhiễm Tranh cũng rất hào hứng, vì vào đoàn phim rất bận lại mệt mỏi, mà anh lại yêu xa nên từ khi vào đoàn phim anh hầu như không liên lạc với Lê Thấm Thấm mấy, xem ra tối nay có thể trò chuyện với cô rồi.

Sau khi xong việc mọi người cùng về khách sạn, Mục Nhiễm Tranh đi cùng Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly dụi mắt.

Mục Nhiễm Tranh nhìn cô; “Bụi bay vào mắt à? Có cần tôi xem giúp cô không?”

“Không phải, mí mắt tôi cứ giật suốt.” Tô Lạc Ly cắn môi nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh nói xem, tiến độ chậm như vậy sao đạo diễn lại cho chúng ta nghỉ?”

“Haiz… Đạo diễn cũng khá có nhân tính, thấy chúng ta thật sự quá vất vả nên cho nghỉ nửa ngày, được nghỉ mà còn không thích à?” Mục Nhiễm Tranh rất thích được nghỉ.

“Làm việc với đạo diễn hơn một tháng rồi, anh cảm thấy ông ấy là người có nhân tính à?”

“Cũng đúng, đạo diễn là người cực kỳ vô nhân đạo, không giống người sẽ hiểu cho chúng ta, vậy cô nói xem tại sao chúng ta lại được nghỉ?”

“Tôi có một dự cảm không lành.”

Tô Lạc Ly đã đoán được có nguy cơ.
 
Chương 1444


“Dự cảm không lành cái gì, phụ nữ các cô đúng là đa cảm, không có việc gì lại tự kiếm chuyện! Phòng cô còn dầu gội đầu không? Dầu tôi mang theo dùng hết rồi.” Mục Nhiễm Tranh không nghĩ như Tô Lạc Ly.

“Còn, anh về lấy cùng tôi đi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới phòng Tô Lạc Ly. Khi chuẩn bị lấy thẻ phòng ra mở cửa, Tô Lạc Ly bỗng thấy cửa mở hé, không ngờ lại không khoá.

“Cô bất cẩn quá đó, cửa cũng không khoá! Đúng là tiền muôn biển bạc, không sợ mất đồ!” Mục Nhiễm Tranh vừa đẩy cửa vừa nói.

Tô Lạc Ly gãi đầu, rõ ràng lúc đi cô đã khoá cửa rồi mà!

Mục Nhiễm Tranh nói rồi đi thẳng vào phòng tắm, một tiếng “rầm” vang lên từ bên trong khiến Tô Lạc Ly hết hồn.

“Dầu gội đầu ở trong tủ phòng tắm, anh không tìm thấy à?” Tô Lạc Ly hét lên ở ngoài.

“Ờm, ờm…” Mục Nhiễm Tranh lấy được dầu gội đầu rồi vội vàng bỏ chạy.

Cùng lúc đó còn có Ôn Khanh Mộ chỉ quấn khăn tắm nửa người dưới bước ra!

“Chú từ từ tắm, không vội, cháu đi trước đây!” Mục Nhiễm Tranh hoảng hốt chạy đi.

Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ đột nhiên xuất hiện trong phòng, cuối cùng cũng biết tại sao mí mắt cô cứ giật liên tục!

“Sao anh lại đến đây?”

“Anh không được đến à?” Vóc dáng chuẩn đẹp của Ôn Khanh Mộ hiện ra trước mắt Tô Lạc Ly.

“Được đến, được đến, ông xã, mau ôm nào!” Tô Lạc Ly lập tức nũng nịu nhào tới, Ôn Khanh Mộ ôm cô vào lòng, cuối cùng bà xã lại thuộc về anh.

Ôn Khanh Mộ chun mũi: “Ly Ly, người em có mùi gì đấy? Anh sắp ngạt chết rồi!”

Tô Lạc Ly dựa vào lòng Ôn Khanh Mộ, cô cũng nhớ chồng mình, nhưng nào ngờ chỉ một câu đã trở lại hình dáng ban đầu!

Mấy ngày nay đều là cảnh quay chiến đấu gian khổ, lại dưới điều kiện khốc liệt, đạo diễn yêu cầu các diễn viên chính không được tắm, cũng không được gội đầu.

Mấy hôm nay các diễn viên không ngừng than khổ, may mà hôm nay đã quay xong phần này.

“Mấy ngày em không tắm rồi hả? Mau đi tắm đi!” Ôn Khanh Mộ ghét bỏ đẩy Tô Lạc Ly vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ xong mới dễ làm việc!

Tô Lạc Ly chỉ đành làm theo, dù sao cô cũng muốn đi tắm từ rất lâu rồi.

Vì không muốn kéo dài thời gian ra gặp Ôn Khanh Mộ nên Tô Lạc Ly tắm rất nhanh.

Tắm xong cô mới nhận ra mình vào quá vội vàng nên không mang theo đồ ngủ.

“Chồng ơi lấy giúp em bộ quần áo ngủ với! Ở trong tủ ấy.” Tô Lạc Ly nói vọng ra bên ngoài.

Ôn Khanh Mộ mở tủ quần áo, đồ ngủ của Tô Lạc Ly được đặt ngay ngắn, bên trong còn có một bộ đồng phục rằn ri, anh cười xấu xa lấy nó ra.

Cửa phòng tắm mở hé, Ôn Khanh Mộ đặt lên tủ ở cửa phòng.

Ban đầu Tô Lạc Ly cũng không chú ý lắm, đến khi tắm xong chuẩn bị mặc quần áo cô mới biết Ôn Khanh Mộ lấy cho mình đồng phục rằn ri.

Trong phim cũng có một số cảnh về cuộc sống trong quân đội, đương nhiên cũng có cảnh mặc quần áo bình thường. Bộ đồng phục rằn ri này giống như áo phông sợi bông thuần khiết, quần cũng rộng rãi.
 
Chương 1445


Chương 1445

Tô Lạc Ly không suy nghĩ nhiều mà mặc luôn, sấy tóc xong cô bước ra khỏi phòng tắm.

“Em bảo anh lấy đồ ngủ cho em, sao anh lại lấy quần áo rằn ri?”

Ôn Khanh Mộ đang cúi đầu chơi điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Đây là lần đầu tiên anh thấy em mặc quần áo đẹp thế này.”

“Đẹp? Chắc là do khác với phong cách trước đây.”

Ban đầu Tô Lạc Ly cũng cảm thấy oai phong lẫm liệt, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thế thôi.

Ôn Khanh Mộ đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho Tô Lạc Ly từ trước, đều là đồ ăn mang từ nhà đến, anh dặn đầu bếp ở nhà nấu xong rồi mang tới.

Hai người cùng ăn tối, cả hai như đã trao đổi trước, không ai nhắc đến chuyện hai cậu con trai ở nhà, chủ đề này sẽ chỉ phá hỏng bầu không khí.

“No quá.” Tô Lạc Ly xoa cái bụng tròn vo, đi lại trong phòng.

“Ly Ly, anh muốn ăn tôm chua cay và sườn chua ngọt em nấu.” Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly trìu mến nói.

Hoá ra hai người ở bên nhau lâu, lời nói yêu thương dễ nghe nhất không phải là “Anh yêu em” hay “Anh nhớ em”, mà là anh muốn ăn món em nấu.

Tô Lạc Ly rất vui, trước đây Ôn Khanh Mộ ăn rất nhạt, không thích đồ ăn ngọt hay cay, bây giờ được cô đào tạo cũng bắt đầu thích ăn các món có mùi vị rồi.

“Khi nào em về, anh muốn ăn gì em cũng nấu cho anh.”

Ôn Khanh Mộ nhướng mày xấu xa: “Bây giờ em có thể làm cho anh rồi.”

“Bây giờ? Bây giờ không có bếp, còn phải đi mua thức ăn, quanh đây cũng không có chợ. Anh muốn ăn vậy sao?”

“Không cần phiền phức như vậy.” Ôn Khanh Mộ đến bên Tô Lạc Ly rồi bế cô lên: “Bây giờ anh muốn ăn em!”

Mặc dù Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ đến đây tìm cô không có ý tốt gì, nhưng cũng không ngờ vừa ăn tối xong anh đã không chờ được nữa.

“Vừa ăn no xong, anh chờ một lát đi, chờ em tiêu hoá đã.”

“Anh giúp em tiêu hoá, mọi người đều nói vận động sẽ tiêu hoá nhanh mà!”

Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly lên giường.

Bởi vì trước khi đi hai người toàn bị nhóc quỷ ở nhà phá hỏng chuyện tốt, Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ nhịn rất khổ cực nên cũng không từ chối.

Khi Ôn Khanh Mộ chuẩn bị vào vấn đề chính, Tô Lạc Ly bỗng chống tay lên ngực anh.

“Anh có mang bao cao su không?”

Ôn Khanh Mộ chợt cau mày, tiêu rồi! Anh chỉ nhớ mang đồ ăn bồi bổ cho Tô Lạc Ly mà quên mất chuyện quan trọng này.

“Không phải ở khách sạn có dịch vụ thanh toán riêng sao? Để anh gọi nhân viên phục vụ mang đến!”

“Anh đùa gì đấy? Đây là khách sạn của đoàn phim, cả đoàn phim bao gồm cả khách sạn đều biết em ở phòng này, bảo họ mang bao cao su đến đây, em phải giấu mặt đi đâu?” Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Vậy thì nói là Mục Nhiễm Tranh cần!”

“Anh đúng là biết hố cháu trai lắm! Lê Hán Giang luôn theo dõi anh ta đó!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Ôn Khanh Mộ nổi giận quát lên, cũng tại anh quên mất chuyện quan trọng này!

Vì hai người đã thống nhất không sinh con nên nhất định phải thực hiện các biện pháp tránh thai.
 
Chương 1446


Chương 1446

Ôn Khanh Mộ vẫn luôn đeo bao khi làm, Tô Lạc Ly cũng không uống thuốc tránh thai bao giờ nên đương nhiên cũng không chuẩn bị.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh vài phút.

“Ly Ly, hôm nay không phải kỳ rụng trứng của em đấy chứ? Chắc sẽ không trùng hợp vậy đâu đúng không?”

“Em hết mấy ngày rồi, chắc cũng sắp đến kỳ rụng trứng.” Tô Lạc Ly suy nghĩ rồi đáp.

“Không phải xác suất mang thai trong kỳ rụng trứng mỗi tháng chỉ có hai mươi đến ba mươi phần trăm sao? Nếu vậy chúng ta cũng không dễ dính đâu, đúng không? Hơn nữa bây giờ em chỉ sắp đến kỳ rụng trứng thôi chứ vẫn chưa đến, vậy nên lại càng không thể dính!”

Những lý luận này của Ôn Khanh Mộ đã thuyết phục được Tô Lạc Ly.

“Không đeo cũng được, nhưng chỉ làm một lần thôi đấy, mai em còn phải quay phim!”

Ôn Khanh Mộ đồng ý rất nhanh, nhưng rồi vẫn làm hai lần, lâu lắm mới được làm không đeo bao, anh phải hưởng thụ chứ!

Điều khiến Tô Lạc Ly ngạc nhiên là lần đầu tiên tên này làm mà không tắt đèn!

Sau khi làm xong Ôn Khanh Mộ mới nói nhìn cô mặc đồ rằn ri rất kích thích! Tên háo sắc này!

Sáng hôm sau Tô Lạc Ly vẫn không thoát khỏi móng vuốt của tên này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao đoàn phim lại được nghỉ nửa ngày.

Đến trưa Ôn Khanh Mộ rời đoàn phim, buổi chiều Tô Lạc Ly đến phim trường đúng giờ.

Vừa đến nơi đã gặp Mục Nhiễm Tranh, anh vừa nhìn thấy cô đã nở nụ cười xấu xa.

“Tôi còn tưởng chiều nay cô không đến được chứ?”

“Sao lại không đến được?”

“Trong lòng cô biết mà! Với thể lực của chú tôi, tối qua và sáng nay… He he, cô cực khổ rồi, để đoàn phim chúng ta được nghỉ nửa ngày đúng là một mình cô phải mệt.”

Mặt Tô Lạc Ly thoáng chốc đỏ bừng, đều tại tên kia! Giờ thì hay rồi, ngay cả cháu trai cũng lấy chuyện này ra giễu cợt cô!

“Anh biết là được rồi.”

“Tôi cực kỳ tò mò, mới hơn một tháng mà chú tôi đã không nhịn được rồi à? Hai người cũng được coi là vợ chồng già, lẽ nào vẫn có nhu cầu nhiều đến thế?” Mục Nhiễm Tranh tiếp tục giỡn.

Tô Lạc Ly nghiêm mặt quay đầu lại: “Đúng vậy, nhưng tôi thấy chú anh rất hạnh phúc, anh ấy muốn đến thì đến, nhưng người nào đó thì lại không được, chỉ có thể nhớ trong lòng, không được thấy cũng không được sờ!”

Mục Nhiễm Tranh nghẹn họng!

“Hành Động Đột Kích” vẫn đang trong quá trình quay với tốc độ rất chậm.

Tô Lạc Ly vẫn rất bận rộn, thậm chí còn không có thời gian gọi video cho người nhà. Cũng may là Tam Tam liên tục gặp rắc rối khiến ngày nào Ôn Khanh Mộ cũng có việc để làm, nên có đôi khi anh cũng không nhớ vợ mình nhiều như vậy.

Những ngày này, các cảnh quay của Tô Lạc Ly đã bắt đầu đếm ngược, sau khi đóng phim liên tục cả ngày lẫn đêm, sức khỏe của cô đã suy giảm một cách trầm trọng, không thể chịu đựng được.

Có lẽ là thực sự mệt mỏi, cũng có thể là đã lâu rồi Tô Lạc Ly mới trải qua cường độ đóng phim lớn như vậy, nên mấy ngày nay cô đều cảm thấy uể oải.
 
Chương 1447


Chương 1447

Là trợ lý riêng của Tô Lạc Ly, Lục Uy Nhiên cũng chăm sóc cô rất chu đáo, nhưng mặc dù vậy thì tình trạng sức khỏe của Tô Lạc Ly vẫn ngày càng xấu đi.

Trong phòng khách sạn, Tô Lạc Ly dựa vào sô pha và nhắm mắt lại.

Lục Uy Nhiên rót cho cô một cốc nước ấm, đưa tay sờ lên trán cô.

“Chị Lạc Ly, đã đến giờ rồi, chị lấy nhiệt kế ra đi.”

Tô Lạc Ly uể oải mở mắt, lấy nhiệt kế được kẹp dưới nách ra và đưa cho Lục Uy Nhiên.

Lục Uy Nhiên nhìn, “May là bây giờ mới ba mươi bảy độ, chỉ sốt nhẹ.”

“Chỉ có ba mươi bảy độ thôi sao?” Tô Lạc Ly không thể tin được, “Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy trong người khó chịu như vậy?

“Thời gian đo cũng đủ rồi, chắc sẽ không sai đâu, em sờ trán chị cũng không thấy nóng lắm, chắc chỉ là sốt nhẹ thôi. Chị Lạc Ly, chị còn triệu chứng nào khác không?”

“Chỉ cảm thấy cả người không có sức lực gì cả, mắt lim dim, lúc nào cũng muốn ngủ, không muốn ăn gì cả. Trước đây chỉ có lúc sốt đến ba mươi tám độ thì mới có cảm giác như vậy.”

Tô Lạc Ly cầm lấy nhiệt kế, quả thực chỉ có ba mươi bảy độ, cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “Ba mươi bảy độ cũng tốt, chịu đựng một chút là hết. Cô đi mua giúp tôi ít thuốc cảm đi.”

“Chị uống canh này trước đã, ăn thứ gì đó trước, cho dù uống thuốc thì cũng không được uống khi bụng rỗng.”

Lục Uy Nhiên bưng canh trên mặt bàn lên.

Tô Lạc Ly vừa nhìn bát canh gà đó đã lập tức cảm thấy buồn nôn, “Tôi thật sự không ăn được, cứ để đó đi, lát nữa tôi đói nhất định sẽ uống hết.”

“Vậy được, em đi mua thuốc trước đây.” Lục Uy Nhiên đặt bát canh xuống rồi chuẩn bị đi ra ngoài, vừa bước tới cửa thì đột nhiên dừng lại, Lục Uy Nhiên quay người lại, “Chị Lạc Ly, kỳ kinh nguyệt trước của chị là khi nào?”

Tô Lạc Ly suy nghĩ cẩn thận, cô lấy điện thoại ra xem lịch, “Cũng phải, nếu dựa theo bình thường thì tôi bị chậm kinh hai ngày rồi. Nhưng từ khi đến đây đóng phim, có thể là do quá mệt mỏi nên hai tháng này kỳ kinh nguyệt đều đến không đúng ngày.”

Lục Uy Nhiên nghe thấy Tô Lạc Ly nói như vậy thì quay trở lại, “Chị Lạc Ly, chẳng lẽ chị có thai rồi?”

“Sao có thể…”

Nói được một nửa thì Tô Lạc Ly chợt ngừng, lần trước Ôn Khanh Mộ tới, hai người đã thân mật rất nhiều lần, hơn nữa đều không sử dụng biện pháp an toàn!

“Sẽ không trùng hợp vậy chứ?”

Sau đó cô cũng tìm kiếm trên mạng, Ôn Khanh Mộ nói không sai. Mặc dù quan hệ trong thời kỳ rụng trứng thì tỷ lệ mang thai cũng chỉ tới hai đến ba mươi phần trăm, tỷ lệ này vẫn rất thấp, hơn nữa lúc hai người quan hệ thì cô còn chưa đến thời kỳ rụng trứng.

Tỷ lệ mang thai lại càng thấp hơn.

“Tốt hơn hết là xác định rằng không có thai trước rồi hẵng uống thuốc, lỡ như thật sự có thai thì sẽ không tốt cho đứa bé. Em đi mua thuốc cảm, nhân tiện mua que thử thai để kiểm tra trước.”

Lục Uy Nhiên nói xong thì đi ra cửa, lúc này trong lòng Tô Lạc Ly bắt đầu bồn chồn lo lắng.

Kể từ khi nhất trí với Ôn Khanh Mộ thì Tô Lạc Ly đã không còn nghĩ đến chuyện mang thai, nhưng không ngờ ông trời có mắt, lại cho cô cơ hội.

Cô vừa hy vọng có thai lại vừa hy vọng không có thai, bắt đầu mâu thuẫn nội tâm.
 
Chương 1448


Chương 1448

Nếu mang thai thì cô có hy vọng sinh được một cô con gái, nhưng nếu bây giờ mang thai, không biết Ôn Khanh Mộ có thể chấp nhận hay không. Bây giờ cô vẫn đang đóng phim, cũng không biết mình có thể chịu đựng được hay không.

Tô Lạc Ly đi tới đi lui trong phòng, quả thực là cô vô cùng căng thẳng.

Dường như Lục Uy Nhiên biết được sự lo lắng của Tô Lạc Ly nên trở về rất nhanh, vừa cầm que thử thai, Tô Lạc Ly đã vội vàng đi vào phòng tắm.

Qua một lúc lâu sau, Tô Lạc Ly mới lề mề đi ra khỏi phòng tắm.

“Uy Nhiên, cô đọc hướng dẫn sử dụng cho tôi.”

“Sao vậy? Chẳng phải nói hai vạch là có thai, một vạch là không có thai sao?”

“Đúng là nói như vậy, nhưng cái này của tôi…” Tô Lạc Ly đưa que thử thai cho Lục Uy Nhiên xem, “Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, một vạch đậm, một vạch nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy vạch nhạt này.”

Lục Uy Nhiên nhìn, đúng như Tô Lạc Ly đã nói.

Hướng dẫn sử dụng nói rằng một vạch đậm một vạch nhạt cũng có thể coi là có thai, nhưng so với hình trên hướng dẫn sử dụng thì vạch kia thực sự rất mờ.

Cả hai lại bắt đầu tìm kiếm đáp án trên mạng.

Kết quả cũng được chia thành hai nhóm. Một nhóm người cho rằng chỉ cần thấy vạch thứ hai kia là đã có thai rồi, nguyên nhân nó có màu nhạt là do thời gian còn ngắn. Trong khi nhóm người còn lại cho rằng que thử thai cũng không chính xác, khi sắp đến tháng cũng có thể đo được hai vạch một đậm một nhạt.

Lúc này cả hai đều rối bời, rốt cuộc thì đây là có thai hay là không đây?

Tô Lạc Ly lập tức gọi điện thoại cho Chung Vũ Lăng để hỏi ý kiến, Chung Vũ Lăng cũng cho biết rằng quả thực có người đo được hai vạch một đậm một nhạt vào trước kỳ kinh tới, hoặc cũng có thể là đã mang thai, bây giờ vẫn không thể xác định.

Nếu bây giờ muốn xác định thì phải đến bệnh viện xét nghiệm máu, hoặc đợi qua mấy hôm rồi lại dùng que thử một lần nữa, nếu vạch thứ hai đậm hơn, mà kinh vẫn chưa đến thì có thể chắc chắn là có thai.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lạc Ly vẫn rất buồn phiền, gần đây không có bệnh viện, hơn nữa cô cũng không có thời gian đến bệnh viện xét nghiệm máu nên đành phải tiếp tục chờ đợi.

Vì không xác định mình thật sự có thai hay không nên Tô Lạc Ly không uống thuốc cảm, cũng không nói với người trong đoàn phim, cô tiếp tục đóng rất nhiều cảnh quay có độ khó cao.

Sau một tuần kiên trì vượt qua, kỳ kinh nguyệt mà cô mong đợi vẫn chưa đến, Tô Lạc Ly lại dùng que thử thai. Đúng như Chung Vũ Lăng đã nói, vạch thứ hai rõ ràng đã đậm hơn.

Cùng một thời điểm, Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh đồng thời đóng máy.

Ôn Khanh Mộ gọi điện thoại tới, bởi vì anh có cuộc họp quan trọng cần tổ chức nên không thể tự mình đến đón Tô Lạc Ly.

“Chồng à, anh không cần tới đón em nữa, phải chiều tối em mới có thể về đến nhà.”

Mục Nhiễm Tranh lập tức nhìn về phía Tô Lạc Ly, bây giờ họ đã có thể đi rồi, muộn lắm thì giữa trưa đã về đến nhà.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lạc Ly nở nụ cười xấu xa với Mục Nhiễm Tranh.

“Cô lại dám lừa chú tôi? Tôi nắm được điểm yếu của cô rồi!”

Tô Lạc Ly vỗ bả vai Mục Nhiễm Tranh, “Chúc mừng anh nhé, anh lại sắp được làm anh trai rồi.”
 
Chương 1449


Chương 1449

“Hả?” Lúc đầu Mục Nhiễm Tranh vẫn không hiểu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Lạc Ly và cẩn thận suy đoán lời nói của cô, cuối cùng anh cũng hiểu ra, “Cô có thai rồi?

Tô Lạc Ly mím môi cười ngọt ngào.

“Đệch! Chuyện lớn như vậy mà cô lại không nói với người của đoàn phim! Cô điên rồi à? Động tác nguy hiểm như vậy mà cô cũng làm, cô không sợ đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì sao!”

Mục Nhiễm Tranh nghĩ lại thôi mà cũng cảm thấy sợ hãi, cả người toát mồ hôi lạnh!

“Tôi tự chú ý là được rồi, nếu để mọi người đều biết thì ngày nào họ cũng chú ý tôi là phụ nữ có thai, thế thì đóng phim kiểu gì? Được rồi, tôi còn phải đến bệnh viện đây.”

Mục Nhiễm Tranh quả thực rất bội phục người phụ nữ này, nếu có sơ xuất gì thì cả đoàn phim sẽ bị xử hết.

Tô Lạc Ly chưa về nhà mà đến bệnh viện trước, Chung Vũ Lăng lấy máu và làm xét nghiệm cho cô, sau đó xác nhận rằng cô quả thực có thai, nhưng vì thời gian còn quá ngắn nên không thể siêu âm được.

Nhưng sau khi xác nhận rằng đã có thai, Tô Lạc Ly rất hài lòng, Chung Vũ Lăng dặn dò cô một số điều cần lưu ý rồi Tô Lạc Ly mới trở về nhà.

Vấn đề chính bây giờ là làm thế nào để nói cho Ôn Khanh Mộ biết tin tức này, hơn nữa chuyện này không thể kéo dài, bởi vì ngày đầu tiên cô về, nhất định Ôn Khanh Mộ sẽ muốn thân mật. Hiện tại cô đang trong giai đoạn đầu mang thai nên việc quan hệ là điều hoàn toàn không thể, Chung Vũ Lăng đã cố ý nhắc nhở cô.

Năm giờ, lái xe đón Tam Tam về nhà, Tam Tam nghe nói Tô Lạc Ly đã về, vừa vào cửa đã gọi “mẹ”, gọi từ cửa đến tận phòng trẻ con.

Tô Lạc Ly đang ngồi ôm Tiểu Thất trên tấm thảm trẻ em, Tam Tam chạy đến và nhào vào lòng Tô Lạc Ly.

Điều này khiến Tô Lạc Ly nhận ra rằng cậu con trai này của mình cũng là đối tượng cần chú ý số một khi cô mang thai.

“Tam Tam, con đã lớn chừng nào rồi còn bắt mẹ ôm?”

Tô Lạc Ly ôm Tam Tam một cái mang tính tượng trưng, cô đặt Tiểu Thất và Tam Tam xuống đất, sau đó vội vàng đứng dậy.

“Mẹ ơi, mẹ mua đồ chơi cho con chưa ạ?”

Tô Lạc Ly vỗ mạnh lên trán, cô chỉ nghĩ đến chuyện mình có thai mà quên mua quà cho bọn nhỏ, hồi trước, mỗi lần trở về cô đều chuẩn bị quà cho chúng.

“Tam Tam, mẹ hỏi con, có phải gần đây con rất không nghe lời hay không? Trẻ con không nghe lời sẽ không có quà.” Tô Lạc Ly đành phải nghiêm mặt lấy cớ.

Tam Tam lập tức chỉ vào Tiểu Thất, “Tiểu Thất rất ngoan, vậy Tiểu Thất có quà không ạ?”

Dù sao thì hầu hết quà mua cho Tiểu Thất đều bị Tam Tam chơi rồi làm hỏng, nên mua cho ai cũng vậy thôi.

Tô Lạc Ly thực sự phục cậu con trai thông minh này.

“Ngày mai mẹ sẽ dẫn Tiểu Thất đến trung tâm thương mại để mua quà.”

Khó khăn lắm cô mới lừa được hai cậu con trai của mình, cô muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đến trung tâm thương mại.

Tô Lạc Ly vừa về nhà đã không rời hai cậu con trai nửa bước, nhưng trong lòng cô luôn tự nhủ, không biết khi Ôn Khanh Mộ về thì nên nói thế nào đây?

Ôn Khanh Mộ về nhà vào đúng giờ ăn tối, cả nhà ăn tối cùng nhau, còn có cả Giản Ngọc và Lý Như Kiều nữa, bầu không khí rất vui vẻ và hòa thuận.
 
Chương 1450


Chương 1450

Sau bữa tối, Ôn Khanh Mộ lập tức dùng uy quyền của mình để ra lệnh cho hai cậu con trai trở về phòng trẻ con, người giúp việc sẽ phụ trách việc trông nom chúng. Sau khi bị ăn đòn mấy lần, Tam Tam đã bắt đầu nghe lời Ôn Khanh Mộ.

Sau khi “xử” được hai cậu con trai, Ôn Khanh Mộ lập tức dẫn Tô Lạc Ly về phòng ngủ và khóa trái cửa lại.

Đứng trước cửa sổ, Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng, đã hơn ba tuần trôi qua kể từ lần gặp mặt trước, anh đã muốn đến nỗi sắp không chịu được rồi.

“Sao em lại gầy đi rồi?” Ôn Khanh Mộ khẽ vuốt ve gương mặt Tô Lạc Ly.

Thời gian gần đây Tô Lạc Ly luôn uể oải vì đang mang thai nên cô ăn uống không được ngon miệng cho lắm, cộng thêm nhiệm vụ đóng phim trong đoàn phim khá vất vả nên quả thực cô có gầy đi.

“Gầy ở đâu? Sao em không thấy vậy?”

Ôn Khanh Mộ khẽ véo eo Tô Lạc Ly, “Dù trên người em chỉ mất một lạng thịt thì anh cũng có thể sờ thấy được. Lần trước anh đến gặp em thì em vẫn chưa như thế này!”

“Anh bớt khoa trương lại đi!”

“Không tin?”

Ôn Khanh Mộ lập tức bế ngang người Tô Lạc Ly lên. Trước đây khi được anh bế như vậy, Tô Lạc Ly không sợ hãi chút nào, nhưng bây giờ cô biết trong bụng mình đã có bé cưng, thế là cô giữ chặt Ôn Khanh Mộ vì sợ mình sẽ bị ngã.

“Bốn lăm cân tám, khi em đi là bốn bảy cân rưỡi, có lẽ lần trước anh đến tìm em là bốn bảy cân, sai số không phẩy một cân.”

Tô Lạc Ly nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Ôn Khanh Mộ.

“Em đang xem anh nghiêm túc nói linh tinh!”

“Sao em lại không tin?” Ôn Khanh Mộ đặt Tô Lạc Ly lên cân, có một cái cân điện tử được đặt trên sàn của căn phòng.

Tô Lạc Ly đứng lên cân, cúi đầu nhìn con số trên đó: bốn lăm phẩy tám.

Sau đó cô nhìn Ôn Khanh Mộ bằng vẻ mặt khó tin, “Anh đoán mò à?”

Ôn Khanh Mộ khẽ vỗ một cái lên trán Tô Lạc Ly, “Không tin thì thôi!”

Nói xong, anh lại bế Tô Lạc Ly xuống khỏi bàn cân, “Không được gầy hơn nữa, anh ra lệnh cho em trong vòng hai ngày phải tăng cân bằng với số cân đã bị tụt!”

Tô Lạc Ly ôm eo Ôn Khanh Mộ, “Trong vòng hai ngày là không thể nào, nhưng trong tương lai gần, có thể em sẽ trở thành một người mập, sợ rằng khi đó anh sẽ chê em.”

“Người mập? Em ư? Con gái chưa tới năm mươi cân không phải ngực phẳng thì cũng là lùn, em lại vừa lùn vừa ngực phẳng, sao có thể trở thành người mập được?”

Chỉ mấy câu đã khiến Tô Lạc Ly chịu đả kích đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!

“Vẫn có biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

Trong mắt Tô Lạc Ly bắt đầu lóe lên sự bất an, không biết khi nghe thấy tin mình có thai, Ôn Khanh Mộ sẽ có biểu cảm gì.

Thấy Tô Lạc Ly vẫn không lên tiếng, Ôn Khanh Mộ kéo cô chuẩn bị lên giường, “Được rồi, cần gì phải quan tâm em mập hay gầy chứ, mập lên cũng được, khi sờ mới thấy mềm mại!”

“Này này!” Tô Lạc Ly vội vàng gạt tay Ôn Khanh Mộ ra.
 
Chương 1451


Chương 1451

“Làm gì vậy? Khó khăn lắm em mới về nhà, còn không nắm bắt thời gian!” Anh đã đợi rất lâu rồi.

“Vừa nãy em còn chưa nói xong đâu! Chẳng phải anh hỏi em là biện pháp gì sao? Biện pháp của em chính là ví dụ như em có thai thì bụng sẽ to hơn, vậy chẳng phải là mập lên sao?” Tô Lạc Ly ấp úng nói.

Ôn Khanh Mộ không hiểu rõ ý của Tô Lạc Ly, “Đây gọi là biện pháp gì? Đối với người khác thì có tác dụng, nhưng đối với em thì không!”

Nói xong, Ôn Khanh Mộ lại chuẩn bị kéo Tô Lạc Ly đi.

Tô Lạc Ly nôn nóng đến nỗi giậm chân, “Ý em là em có thai rồi!”

Bầu không khí như thể đột nhiên bị đông cứng lại.

Nghe thấy câu này, một lúc lâu sau Ôn Khanh Mộ mới quay mặt lại nhìn Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly cảm thấy trái tim mình đập nhanh tới nỗi như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

“Em vừa nói gì?”

“Em nói…” Thậm chí Tô Lạc Ly không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Khanh Mộ, “Em… có thai rồi.”

Bầu không khí lại lặng ngắt như tờ, Tô Lạc Ly đang yên lặng chờ đợi câu trả lời, cô thật sự hy vọng Ôn Khanh Mộ cũng vui mừng như mình.

Trong lúc này, trong đầu Ôn Khanh Mộ chợt hiện ra cảnh tượng Tô Lạc Ly hôn mê trong bệnh viện.

Sau khi sững sờ mất một phút, Ôn Khanh Mộ đột nhiên lên tiếng: “Phá đi.”

Lần này lại đến Tô Lạc Ly ngây người, cô ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khanh Mộ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, “Anh nói lại lần nữa đi.”

“Anh nói bỏ đứa bé đi.”

Giọng nói của Ôn Khanh Mộ nhẹ hơn rất nhiều.

Một tiếng ‘bốp’ vang lên, Tô Lạc Ly giơ tay lên và cho Ôn Khanh Mộ một cái tát.

Cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, nghĩ rằng Ôn Khanh Mộ sẽ khổ sở, sẽ khó xử hoặc thậm chí là nổi giận, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng phản ứng đầu tiên của Ôn Khanh Mộ khi biết tin này chính là bảo mình bỏ đứa bé.

Tô Lạc Ly không nói gì nữa mà dứt khoát đi ra khỏi phòng.

Đêm nay Tô Lạc Ly sang phòng trẻ con ngủ cùng hai cậu con trai, Ôn Khanh Mộ không sang tìm cô.

Tiểu Thất đã ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, còn Tam Tam thì vẫn còn dồi dào tinh thần và sức lực, đang không ngừng ngọ nguậy.

“Mẹ ơi, có phải mẹ không cần bố nữa không?” Tuy Tam Tam mới ba tuổi nhưng lại là một cậu bé thông minh lanh lợi.

“Đừng nói linh tinh, sao mẹ lại không cần bố nữa chứ? Con mau ngủ đi.” Tô Lạc Ly đắp chăn cho Tiểu Thất, sau đó xoa đầu Tam Tam.

“Vậy tại sao mẹ lại sang phòng bọn con để ngủ ạ? Mẹ ơi, mẹ không cần bố nữa, mẹ cần Tam Tam.”

“Con không nghe lời như vậy, mẹ cần con làm gì?” Tô Lạc Ly vừa xoa đầu Tam Tam vừa nói, “Tam Tam, nếu mẹ sinh cho con thêm một em trai hay em gái thì con có thích không?”

“Thích ạ! Nếu có em trai hay em gái thì bố mẹ có thể mua thêm đồ chơi, sau đó con có thể cướp của em để chơi!”

Tô Lạc Ly đỡ trán và thở dài, sao mạch não của con trai mình lại như thế này cơ chứ?

“Con là anh trai, tại sao lại luôn muốn cướp đồ chơi của em mình?”

“Dù sao thì các em cũng không biết chơi, con chơi thay các em ạ! Nếu không thì sẽ rất lãng phí, tiền nhà ta cũng đâu phải là do gió thổi tới ạ.” Tam Tam chớp đôi mắt to tròn đen láy với vẻ tinh nghịch.
 
Chương 1452


Chương 1452

“Con đừng nhiều lời nữa, mau ngủ đi! Mẹ đếm đến ba là con phải nhắm mắt lại! Một, hai, ba!”

Tam Tam lập tức nhắm mắt lại, sau đó cậu bé lập tức mở mắt ra và đến gần Tô Lạc Ly, hôn một cái lên mặt cô, “Mẹ ngủ ngon ạ.”

Cuối cùng thì cậu nhóc này cũng buồn ngủ, chẳng bao lâu sau đã phát ra tiếng hít thở đều đều.

Tô Lạc Ly nhìn hai cậu con trai đang ngủ say, còn cô thì lại không ngủ được, cô sờ lên vùng bụng dưới bằng phẳng của mình, trong này đã có một sinh mạng mới.

Cô cũng thực sự không hiểu, nếu bởi vì nỗi ám ảnh năm đó nên Ôn Khanh Mộ mới không chấp nhận việc sinh thêm một đứa con, vậy thì cũng không thể trách anh được. Nhưng bây giờ cô đã có thai rồi, anh là bố của đứa bé mà lại muốn cô bỏ đứa con ruột thịt của họ!

Tô Lạc Ly gần như thức trắng cả đêm, buổi sáng Tam Tam ồn ào khiến Tô Lạc Ly cũng tỉnh dậy theo, cô thay quần áo và vệ sinh cá nhân cho bọn nhỏ, sau đó lại ăn sáng cùng chúng.

Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng ăn sáng cùng họ, bầu không khí trên bàn ăn có chút kỳ quái, Giản Ngọc và Lý Như Kiều nhìn hai người trước đây ăn cơm cũng phải sến súa mà giờ đây thì ai có phần người nấy ăn, chẳng để ý đến nhau.

“Hai người cãi nhau à?” Giản Ngọc đi thẳng vào vấn đề.

“Bác ơi! Hôm qua mẹ cháu ngủ với bọn cháu, mẹ không cần bố nữa!” Tam Tam lập tức hưng phấn la lên.

Ôn Khanh Mộ trừng mắt nhìn cậu bé, Tam Tam vội vàng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Một câu nói của Tam Tam khiến Giản Ngọc và Lý Như Kiều biết rằng hai người này thật sự cãi nhau.

Ôn Khanh Mộ không đợi Giản Ngọc nói gì mà đã rời khỏi chỗ ngồi, dường như anh cố ý trốn tránh điều gì đó.

Tô Lạc Ly lập tức ném chiếc thìa trên tay xuống đĩa.

“Lạc Ly, rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì vậy? Sao vừa về nhà đã cãi nhau rồi?”

“Em có thai, anh ấy bảo em bỏ đứa bé.” Tô Lạc Ly trả lời qua loa.

Giản Ngọc và Lý Như Kiều nhìn nhau, đây được coi là chuyện gì xảy ra vậy?

“Em đừng lo lắng, để anh đi tìm cậu ấy, có thể là cậu ấy uống nhầm thuốc rồi! Gần đây công ty rất bận rộn, não không hoạt động cũng là chuyện bình thường.”

Giản Ngọc an ủi đôi câu rồi cũng đến công ty.

Cả ngày hôm nay Tô Lạc Ly đều như mất hồn mất vía, bởi vì đã đồng ý mua quà cho bọn trẻ nên cô dẫn Tiểu Thất đến trung tâm thương mại, cô cũng mua đồ chơi cho cả Tam Tam.

Tập đoàn Dark Reign.

Giản Ngọc đã xử lý xong công việc của mình và chuẩn bị đi tìm Ôn Khanh Mộ để nói chuyện, anh ta gõ cửa nhưng không có ai trả lời nên dứt khoát đẩy cửa rồi bước vào, vừa vào đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.

“Cậu đã hút bao nhiêu thuốc vậy! Toàn là mùi thuốc!” Giản Ngọc cũng hút thuốc nhưng không đến mức này.

Ôn Khanh Mộ đứng trước cửa sổ và quay lưng về phía cửa ra vào, Giản Ngọc đi tới, Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không để ý tới anh ta mà chỉ nhả khói thuốc.

Giản Ngọc đi đến và đứng bên cạnh anh.

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Dù sao thì năm đó Lạc Ly mang thai thực sự đã gặp một ít khó khăn, nhưng cậu nói thẳng với Lạc Ly để cô ấy bỏ đứa bé thì rất quá đáng.”
 
Chương 1453


Chương 1453

Ôn Khanh Mộ vẫn không nói câu nào, anh chỉ hút thuốc và nhả khói.

“Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, sẽ không có chuyện gì nữa. Hơn nữa nếu không muốn để Lạc Ly có thai thì cậu dùng biện pháp tránh thai là được! Hiện tại cô ấy có thai rồi, cậu còn trách ai?”

Giản Ngọc nói rất nhiều, nhưng Ôn Khanh Mộ hoàn toàn coi anh ta như không khí, từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.

“Rốt cuộc cậu có nghe thấy lời tôi nói hay không?” Giản Ngọc có chút tức giận, dù sao thì anh ta cũng là anh trai của Ôn Khanh Mộ!

“Anh không thể hiểu được tâm trạng của em lúc đó đâu, bởi vì năm đó người nằm trên giường như một người chết không phải vợ của anh.”

Lời nói của Ôn Khanh Mộ u ám đến đáng sợ, như thể được nặn ra từ trong miệng vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên Giản Ngọc nghe thấy kiểu hình dung như vậy từ miệng Ôn Khanh Mộ: như một người chết.

Năm đó Tô Lạc Ly hôn mê sâu phải nằm trên giường bệnh, tất cả mọi người đều kiêng kỵ việc nhắc đến chữ “chết” trước mặt Ôn Khanh Mộ, nhưng trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng rất rõ rằng lúc đó Tô Lạc Ly giống như một người chết vậy.

Người sống thực vật và người chết cũng không có điểm khác biệt gì đáng nói.

“Khi ấy quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Chẳng phải lần này cậu bảo vệ Lạc Ly thật tốt là được sao?”

“Em không làm được.”

Ôn Khanh Mộ dùng sức dập tắt điếu thuốc lên bệ cửa sổ, hai tay anh chống lên bệ cửa, Giản Ngọc liếc mắt nhìn thì thấy gân xanh trên cánh tay anh đã nổi cả lên.

Từ trước tới giờ anh luôn là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất, anh cũng luôn kiêu căng ngạo mạn, nhưng không ngờ bây giờ lại thẳng thắn thừa nhận rằng mình không làm được.

“Không phải hồi đó em đã dốc hết sức để bảo vệ cô ấy sao? Nhưng chẳng phải kết quả vẫn như vậy ư? Ngay cả người phụ nữ mình yêu nhất mà em cũng không bảo vệ được. Lần đầu cô ấy có thể may mắn sống sót, nhưng em không tin lần nào bọn em cũng may mắn như vậy.”

Khi đó Tô Lạc Ly gần như không thể tỉnh lại được nữa, điều này đã khiến Ôn Khanh Mộ phải chịu nỗi đau quá lớn.

“Khi đó em luôn cho rằng trên đời này không có việc gì mà mình không làm được, nhưng về sau em mới phát hiện rằng mình đã quá kiêu ngạo! Quá tự cao tự đại! Nếu không phải vì sự kiêu ngạo của em thì có lẽ Lạc Ly đã không gặp phải tai họa này.”

Lời nói của Ôn Khanh Mộ khiến Giản Ngọc hoàn toàn im bặt, có lẽ anh ta có thể hiểu được tại sao phản ứng đầu tiên của Ôn Khanh Mộ sau khi biết tin Tô Lạc Ly có thai là muốn cô bỏ đứa bé.

Giản Ngọc cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, Lạc Ly rất muốn có đứa bé này.”

Sao Ôn Khanh Mộ lại không biết Tô Lạc Ly rất muốn đứa bé này, nhưng anh thật sự rất sợ hãi.

Chưa bao giờ anh thấy sợ hãi như lúc này.

Cả đêm qua anh đều không dám nhắm mắt lại, bởi vì vừa nhắm mắt thì anh lại nhìn thấy hình ảnh Tô Lạc Ly đang nằm trên giường bệnh.

Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Tô Lạc Ly quyết định để cả hai đều bình tĩnh lại một chút, buổi tối cô sang phòng trẻ con để ngủ. Sáng hôm sau, ước chừng Ôn Khanh Mộ đã đi rồi, cô mới về phòng ngủ để lấy đồ nhưng lại phát hiện rằng chăn gối trong phòng vẫn còn gọn gàng, ngay cả ga trải giường cũng không có lấy một nếp nhăn.

Dường như đêm qua không có ai vào trong phòng cả.

Ôn Khanh Mộ chưa từng dọn dẹp phòng, ngày hôm qua cô có vào phòng để dọn dẹp, hiển nhiên là đêm qua Ôn Khanh Mộ không về nhà.
 
Chương 1454


Chương 1454

Tô Lạc Ly đành phải tự an ủi bản thân rằng có lẽ hôm qua anh quá bận rộn với công việc.

Đến tối, Giản Ngọc về nhà vào giờ ăn tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ôn Khanh Mộ đâu.

Ngoài miệng Tô Lạc Ly không nói gì nhưng thực ra cô luôn muốn hỏi, Lý Như Kiều rất thức thời, ăn xong cơm là lập tức đi lên lầu, trên bàn chỉ còn lại Tô Lạc Ly và Giản Ngọc.

“Anh à…”

“Đêm qua cậu ấy không về, chắc đêm nay cũng sẽ không về đâu.” Không đợi Tô Lạc Ly mở miệng hỏi, Giản Ngọc đã trả lời trước.

“À, em biết rồi.”

“Công việc bận rộn là một chuyện, còn chuyện khác thì có lẽ em cũng biết.” Giản Ngọc dừng lại một chút rồi lại nói: “Anh đã khuyên cậu ấy rồi, cậu ấy nói… anh không thể hiểu được cậu ấy, bởi vì năm đó người nằm trên giường như một người chết không phải vợ của anh.”

Khi nghe thấy câu này, Tô Lạc Ly cũng rất khiếp sợ, như một người chết…

Lời này thật khó nghe.

“Đây là nguyên văn lời cậu ấy nói. Lạc Ly, sau khi nghe xong có thể trong lòng em sẽ cảm thấy không thoải mái, thật ra lúc anh nghe cậu ấy nói vậy thì trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi cậu ấy nói những điều này, anh đột nhiên hiểu được cậu ấy.”

Tô Lạc Ly cúi thấp đầu, trong mắt phủ một tầng sương mù.

Hóa ra năm đó mình nằm hôn mê trên giường bệnh, trong mắt Ôn Khanh Mộ, cô giống như một người chết vậy.

Chắc hẳn suốt ba tháng Ôn Khanh Mộ cũng không dám ngủ, chỉ sợ rằng sẽ không nghe được tiếng thở của mình.

Nỗi đau mà năm đó anh phải chịu đựng vượt xa sức tưởng tượng của cô.

“Lạc Ly, cậu ấy còn nói rằng cậu ấy không tin lần sau hai người sẽ may mắn như vậy, cậu ấy đã từng cho rằng trên đời này không có chuyện gì mà cậu ấy không làm được, cho đến khi em xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy còn nói là nếu không phải vì sự kiêu ngạo của mình thì có lẽ em đã không gặp phải tai họa này.”

Tô Lạc Ly cúi đầu và yên lặng lắng nghe, cô không muốn để Giản Ngọc nhìn thấy nước mắt của mình nên không dám ngẩng đầu lên.

“Có một số việc chúng ta chưa trải qua, nên không thể nào đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cân nhắc thay họ được. Thậm chí anh không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu Ớt Nhỏ cũng nằm trên giường bệnh giống em năm đó. Loại chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng được.”

Vốn dĩ Giản Ngọc muốn thuyết phục Ôn Khanh Mộ, nhưng không ngờ lại bị Ôn Khanh Mộ thuyết phục.

“Quả thực năm đó cậu ấy đã phải chịu sự tra tấn về mặt tâm lý rất lớn, cậu ấy không thể thoát ra khỏi sự tra tấn đó cũng là điều có thể hiểu được. Về chuyện đứa bé này, hai đứa vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng với nhau thì hơn.”

Tô Lạc Ly cúi thấp đầu, cô gật đầu, “Anh à, làm phiền anh rồi.”

“Em cũng đừng quá khổ sở, có lẽ cậu ấy chỉ nhất thời suy nghĩ không thông suốt mà thôi, dù sao bây giờ em cũng đã có thai, nói không chừng một thời gian sau cậu ấy sẽ chấp nhận.”

“Em hiểu.”

Đêm nay Ôn Khanh Mộ không về, Tô Lạc Ly cũng không sang phòng trẻ con, một mình cô nằm trằn trọc trong phòng ngủ.

Lời nói của Giản Ngọc cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
 
Chương 1455


Chương 1455

Ôn Khanh Mộ đã từng nói rằng điều anh sợ nhất chính là Tô Lạc Ly khóc và nổi giận, nhưng thật ra chỉ là anh không nói điều mình sợ nhất chính là cô sẽ chết.

Bởi vì họ vẫn còn trẻ nên chủ đề “chết” này giống như lời nói đùa vậy, nhưng chỉ có Ôn Khanh Mộ mới chân chính trải qua sự tra tấn của sinh tử.

Tô Lạc Ly vuốt ve bụng mình, nước mắt tuôn như mưa.

Cô đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản, cô cũng cho rằng Ôn Khanh Mộ quá mạnh mẽ, thực ra anh là một người đàn ông rất dễ bị tổn thương.

Ban đầu Tô Lạc Ly còn nghĩ Ôn Khanh Mộ không về nhà ngủ suốt hai ngày đêm là được rồi? Kết quả là đến ngày thứ ba Ôn Khanh Mộ vẫn chưa về.

Trong phòng làm việc của chủ tịch Tập đoàn Dark Reign.

Vào ban đêm tĩnh mịch, tòa nhà này vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có chút u ám đáng sợ.

Gần đây nhân viên của Tập đoàn Dark Reign đều vô cùng liều mạng, thường xuyên có người tăng ca, tất cả đèn trong tòa nhà đều tắt, chỉ còn lại đèn trong phòng làm việc của chủ tịch là vẫn còn sáng.

Tô Lạc Ly ngẩng đầu lên nhìn phòng làm việc duy nhất còn sáng đèn, cô thở dài một hơi.

Cô cầm hộp giữ nhiệt trong tay, có đôi khi người đàn ông Ôn Khanh Mộ này lại giống hệt phụ nữ, mỗi khi có tâm sự đều không ăn không uống gì, Tô Lạc Ly cố ý làm vài món và mang đến cho anh.

Cô đi thang máy lên lầu, hành lang tối đến đáng sợ, phải biết rằng cô vừa nhờ bảo vệ đi cùng mình lên đây, tiếng bước chân vang vọng trên hành lang như thể đang quay phim ma vậy.

Tô Lạc Ly vội vàng đi tới cửa phòng làm việc, cửa đang khép hờ, từ cửa ra vào cũng có thể cảm nhận được mùi khói thuốc bay ra từ bên trong, cô không khỏi ho khan hai tiếng.

Ôn Khanh Mộ đang ngồi hút thuốc trước bàn làm việc, nghe thấy âm thanh quen thuộc này, anh lập tức đứng dậy và dập điếu thuốc, sau đó bật hệ thống lọc không khí trong phòng lên rồi vội vàng mở cửa sổ.

Lúc này Tô Lạc Ly mới đẩy cửa đi vào. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, nước mắt Tô Lạc Ly suýt chút nữa rơi xuống.

Mới ba ngày, ba ngày thôi mà sao anh đã trở thành bộ dạng này rồi.

Có lẽ anh vẫn chưa cạo râu, cả cằm đều xanh đen, đáy mắt cũng như vậy, quầng thâm mắt đen như một người bị bệnh nặng, không biết có phải do khói thuốc hay không mà vành mắt anh hiện lên đầy tơ máu đỏ.

Giờ đây đâu còn giống một chủ tịch uy phong chứ?

“Sao em lại tới đây?” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ hơi khàn.

“Tới đây xem sao, em làm cho anh chút đồ ăn.” Tô Lạc Ly đi tới trước bàn làm việc, mở hộp giữ nhiệt và lấy đồ ăn bên trong ra.

Thậm chí cô còn không hỏi anh đã ăn tối chưa, cô không cần hỏi cũng biết ba ngày nay anh đều không ăn uống đàng hoàng.

Ôn Khanh Mộ coi như cũng nghe lời, anh lập tức ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Tô Lạc Ly không dám nhìn anh, cô đi dạo một lượt trong phòng, khắp nơi đều là tàn thuốc, trên bệ cửa sổ có mấy đống, trong phòng nghỉ cũng có, rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc?

Một lúc sau, khi Tô Lạc Ly trở lại phòng làm việc thì Ôn Khanh Mộ đã ăn xong, mặc dù anh không có khẩu vị, nhưng đồ mà Tô Lạc Ly tự tay làm và đích thân mang cho anh thì anh đều ăn.

Tô Lạc Ly bước đến trước bàn làm việc và bắt đầu thu dọn hộp cơm. Trong khi thu dọn, nước mắt cô đột nhiên rơi lã chã.

Ôn Khanh Mộ vội vàng đứng dậy và ôm cô từ phía sau, Tô Lạc Ly dứt khoát khóc thành tiếng.

“Đừng khóc nữa, Ly Ly, em đừng khóc nữa, tất cả đều là lỗi của anh.”
 
Chương 1456


Chương 1456

Tô Lạc Ly xoay người lại, dùng hai tay ôm mặt Ôn Khanh Mộ, “Lần sau anh có thể đừng như vậy được không? Có thể ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng được không? Anh có biết khi nhìn thấy anh thế này, em rất đau lòng hay không?”

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly và khẽ cười, vẫn biết đau lòng cho anh thì chứng tỏ người phụ nữ của anh vẫn yêu anh nhất.

“Vậy lúc đánh anh, em không đau lòng à? Em xem, đến bây giờ mặt anh vẫn còn đau đây này!”

Đã ba ngày trôi qua rồi, sức lực của cô có thể lớn đến mức nào chứ?

“Làm sao có thể?” Tô Lạc Ly vừa nức nở vừa nói.

“Không tin thì em nhìn đi, có phải vẫn còn dấu tay của em không?” Ôn Khanh Mộ cố ý dán sát mặt vào Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly cẩn thận nhìn lên nhìn xuống cũng không nhìn thấy dấu tay của mình nằm ở chỗ nào.

“Còn không mau thổi cho anh đi.” Trong giọng điệu của Ôn Khanh Mộ mang theo chút vẻ làm nũng.

Tô Lạc Ly ghé sát lại gần mặt Ôn Khanh Mộ, ai ngờ anh lại đột nhiên nhúc nhích khiến môi Tô Lạc Ly hôn lên mặt anh.

“Ba ngày không gặp mà em đã nôn nóng muốn hôn anh như vậy rồi à?” Ôn Khanh Mộ cố ý trêu cô.

Tô Lạc Ly giơ nắm đấm ra đấm vào lồng ngực Ôn Khanh Mộ, “Đồ đáng ghét!”

Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, “Anh cho em hôn này, đừng khóc nữa được không?”

Tô Lạc Ly mím môi cười, gật đầu, “Vậy anh hứa với em là sau này không được ngược đãi bản thân như vậy nữa, lúc nào cũng phải ăn ngon ngủ ngon.”

“Được, anh hứa với em.”

Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly một cách cưng chiều, ba ngày không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.

Nhưng họ vẫn chưa giải quyết được vấn đề mấu chốt, Tô Lạc Ly biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.

“Chồng à, em quyết định rồi, mấy ngày nữa anh cùng em đến bệnh viện làm phẫu thuật đi. Làm phẫu thuật xong anh phải ở nhà chăm sóc em cho tốt, ai bảo lúc đó anh không biết lấy bao cao su cơ, đều tại anh hết!”

Tô Lạc Ly cố gắng để giọng điệu của bản thân nghe không quá khổ sở.

Thứ sắp bỏ là cốt nhục máu mủ của mình, làm sao cô có thể không đau lòng cho được?

Nhưng cô không muốn để Ôn Khanh Mộ cảm thấy mình rất đau khổ, bởi vì như vậy anh cũng sẽ không dễ chịu.

Sau khi Tô Lạc Ly nói xong, Ôn Khanh Mộ cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn đến mức Tô Lạc Ly thấy hơi sợ hãi. Cô sờ mặt mình, “Làm sao vậy? Anh đang nhìn gì vậy?”

Tay Ôn Khanh Mộ xoa lên mặt Tô Lạc Ly, rồi lại xuôi theo má cô mà sờ xuống dưới, cho đến tận phần bụng dưới của cô thì dừng lại, anh nhẹ nhàng xoa theo vòng tròn.

“Chúng ta giữ cái thai lại đi.”

Tô Lạc Ly thậm chí còn nghi ngờ rằng tai mình đã nghe nhầm, lúc định thần lại, cô vẫn lắc đầu.

Ôn Khanh Mộ có thể vì cô mà có một chút xíu do dự như vậy là cô đã rất cảm động rồi.

“Chúng ta vẫn nên bỏ nó đi, em không muốn ngày nào anh cũng phải sống trong ác mộng, em sẽ rất khó chịu.”
 
Chương 1457


Chương 1457

“Ly Ly, em nhớ cho kỹ, cho dù anh có rơi xuống vách núi đến tan xương nát thịt thì chỉ cần là vì em, anh cũng sẽ lại đứng dậy.”

Đúng vậy, dù Ôn Khanh Mộ có sợ hãi đến đâu, bất lực và yếu đuối đến đâu, nhưng chỉ cần là vì Tô Lạc Ly thì anh nhất định sẽ có thể trở nên kiên cường và dũng cảm.

Tô Lạc Ly nhìn sâu vào mắt Ôn Khanh Mộ, nước mắt lại chầm chậm chảy xuống.

“Đã nói là đừng khóc rồi, sao em lại khóc vậy?”

Tô Lạc Ly chui vào lòng Ôn Khanh Mộ và khóc không thành tiếng, trong đoạn tình cảm này, những thứ mà cô bỏ ra vĩnh viễn không nhiều bằng những thứ mà anh bỏ ra.

“Đừng khóc nữa, em khóc đến mức trái tim anh cũng tan nát rồi đấy. Sau này bé cưng ra đời cũng thích khóc giống em thì phải làm sao đây?” Giọng của Ôn Khanh Mộ vẫn đong đầy sự cưng chiều.

“Chồng à, anh yên tâm đi, lần này em mang thai chắc chắn sẽ bình an vô sự mà.”

“Ừm.”

Sóng gió của chuyện mang thai cuối cùng cũng qua đi, nhưng thai kỳ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Điều mà Tô Lạc Ly hoàn toàn có thể lường trước được là lần này Ôn Khanh Mộ sẽ căng thẳng và cẩn trọng hơn lần trước. Quả nhiên, anh đã lập tức về nhà, chuyện công việc đều được giao hết cho Giản Ngọc xử lý. Một tổng giám đốc như anh mà lại ở nhà cùng vợ đợi đến ngày sinh, chỉ có những vấn đề vô cùng khó giải quyết mới được đưa đến cho anh xử lý.

Mặc dù Tô Lạc Ly cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy, nhưng cô cũng không nói gì, anh muốn làm gì thì cứ làm đi, cô sẽ không gây trở ngại cho anh nữa.

Đối với Ôn Khanh Mộ thì buổi tối hoàn toàn là một sự giày vò.

Bởi vì trước đó cô đóng phim nên hai người phải chịu cảnh mỗi người một nơi. Sau đó cô trở về, nhưng vì chuyện có thai mà lại xa nhau ba ngày. Tính đi tính lại thì Ôn Khanh Mộ đã gần một tháng không chạm vào Tô Lạc Ly rồi.

Ban đêm, Ôn Khanh Mộ nằm trên cùng một chiếc giường với Tô Lạc Ly, anh lật qua lật lại, trằn trọc không ngủ được. Anh đang ở độ tuổi dồi dào tinh thần và thể lực, cô vợ xinh đẹp đang nằm ở bên cạnh mà lại không thể chạm vào, cảm giác đó thực sự là sống không bằng chết.

Sau ba đêm chịu đựng, cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng ngồi dậy, “Ly Ly…”

Tô Lạc Ly cũng chưa ngủ, cô biết anh muốn làm gì, bèn nói: “Không được.”

“Anh nhẹ nhàng một chút cũng không được sao? Anh hứa là sẽ rất nhẹ, rất nhẹ… thôi.” Giọng nói của Ôn Khanh Mộ cũng trở nên rất nhẹ rất nhẹ theo.

Tô Lạc Ly nằm quay lưng về phía Ôn Khanh Mộ, thậm chí còn không dám quay người lại, cô sợ Ôn Khanh Mộ sẽ không khống chế được mà nhào tới.

“Chẳng phải anh cũng tải ứng dụng thai kỳ về rồi sao? Chẳng phải trên đó đã nói rồi sao, ba tháng đầu tuyệt đối cấm chuyện quan hệ, rất nhẹ cũng không được!” Dù cũng rất khó xử nhưng Tô Lạc Ly cũng từ chối chắc nịch như đinh đóng cột.

“Nhưng anh thấy trên diễn đàn nói, có rất nhiều người cũng làm chuyện đó trong ba tháng đầu, chỉ cần chú ý một chút là được, anh sẽ rất chú ý mà.” Trong giọng nói của Ôn Khanh Mộ kìm nén rất nhiều cảm xúc.

“Lỡ như! Không phải chúng ta đều sợ cái gọi là “lỡ như” sao? Lỡ như có sơ xuất gì thì phải làm sao?” Thậm chí Tô Lạc Ly còn bịt tai mình lại, cô cũng biết Ôn Khanh Mộ sẽ bị giày vò nhường nào.

Lần mang thai trước, ba tháng đầu Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ không ở cạnh nhau. Lúc hai người gặp lại thì đã qua ba tháng đầu, đến giai đoạn sau của thai kỳ lại xảy ra chuyện như vậy, Ôn Khanh Mộ cũng không có tâm tư để nhớ đến chuyện quan hệ nữa.

Bây giờ anh không nhịn nổi cũng là điều có thể hiểu được.
 
Chương 1458


Chương 1458

Ôn Khanh Mộ thở dài thườn thượt, anh ngồi dậy, quay đầu nhìn Tô Lạc Ly vẫn luôn bịt tai và còn nằm quay lưng lại với mình, sau đó anh chỉnh chăn lại cho cô.

Tô Lạc Ly đang phiền muộn trong lòng cũng muốn ổn định lại cảm xúc.

Ôn Khanh Mộ vén chăn ra rồi bước xuống giường.

Tô Lạc Ly cũng không biết anh muốn làm gì, cô vẫn luôn giả vờ ngủ, một lúc lâu sau Ôn Khanh Mộ mới rón ra rón rén ra ngoài.

“Người đàn ông này ra ngoài làm gì vậy?” Tô Lạc Ly cũng không muốn bận tâm, có lẽ chỉ có bản thân anh mới tự điều tiết loại chuyện này được thôi, có thể quen được thì tốt.

Nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy Ôn Khanh Mộ quay về, Tô Lạc Ly cũng không ngủ được, bèn đứng dậy và kéo rèm ra nhìn, kết quả là cô nhìn thấy cái gì kia?

Ôn Khanh Mộ mặc bộ đồ thể thao, đang chạy bộ trong sân.

Tô Lạc Ly che miệng bật cười, người đàn ông này luôn tràn đầy tinh thần và thể lực, ra ngoài chạy bộ cũng tốt, có thể giải phóng bớt tinh thần và thể lực thì có lẽ nhu cầu quan hệ cũng sẽ không còn lớn như vậy.

Cô ngáp một cái rồi ra ngoài, dặn người giúp việc lát nữa chuẩn bị một ít đồ ăn khuya cho Ôn Khanh Mộ, còn mình thì quay về giường ngủ.

Những ngày tháng như vậy kéo dài khoảng ba ngày, buổi tối lúc Ôn Khanh Mộ không chịu nổi nữa thì ra ngoài chạy bộ. Nhưng hơn nửa đêm chạy bộ như thế cũng khiến sắc mặt của anh rất kém.

Nhưng như vậy cũng tốt, Ôn Khanh Mộ có thể ngủ trưa với Tô Lạc Ly.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên giường lớn trong phòng.

Tô Lạc Ly tỉnh lại trước, cô thấy Ôn Khanh Mộ đang nằm bên cạnh mình thì nhẹ nhàng ghé mình lại sát người anh, sau đó nhẹ nhàng nằm nghịch với tóc của anh.

“Đừng ghé sát vào người anh như thế…”

Tô Lạc Ly hơi giật mình, cô vỗ nhẹ vào vai Ôn Khanh Mộ: “Anh không ngủ à?”

“Anh tỉnh từ lâu rồi, đã bao giờ anh ngủ đến trưa đâu?” Ôn Khanh Mộ khẽ dụi mắt rồi mở mắt ra.

“Nhưng mà đêm qua anh đã chạy đến tận hơn nửa đêm mà, bây giờ anh có mệt không?” Tô Lạc Ly nhìn quầng thâm đen dưới mắt của Ôn Khanh Mộ thì chỉ thấy xót cho anh. Cô thật sự sợ rằng anh cứ làm việc cả ngày lẫn đêm như vậy thì cơ thể anh sẽ không chịu nổi mất.

Ôn Khanh Mộ đẩy nhẹ Tô Lạc Ly ra: “Em đừng nằm sát vào người anh như thế, em không biết là em ghé sát người vào anh như thế sẽ khiến anh không thể chịu nổi à?”

Tô Lạc Ly bĩu môi, nằm dịch về phía sau: “Làm gì có người nào như anh chứ? Vợ mình mang thai mà anh còn đòi giữ khoảng cách.”

“Anh sợ là em ghé sát vào người anh quá thì sẽ khiến anh muốn làm việc với em còn gì.”

Đối với Ôn Khanh Mộ mà nói thì việc ngừng chuyện chăn gối lại là một điều rất khó khăn, trước kia đang được thả cửa, bây giờ bỗng nhiên bảo anh ngừng lại, anh thật sự cảm thấy rất khó chịu.

“Đáng ra trước kia em không nên nghe anh, cứ mỗi lần anh muốn là lại cho anh ngay, đáng ra nên cho anh tập dừng chuyện chăn gối lại!” Tô Lạc Ly vừa nói vừa đấm vào lưng Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ quay người lại, trừng mắt với Tô Lạc Ly: “Em có còn lương tâm không vậy? Em là vợ anh, việc cúi người hầu hạ anh là nghĩa vụ của em đấy, hiểu chưa? Đáng ra lúc có thể để cho anh làm, em nên để anh làm thêm mấy lần nữa mới phải.”

Tô Lạc Ly mím môi, nhẹ nhàng vuốt ve phần quầng thâm dưới mắt của Ôn Khanh Mộ.
 
Chương 1459


Chương 1459

“Nếu như anh không chịu được thật thì đi tìm người khác đi.”

“Thật à? Em đồng ý sao?” Ôn Khanh Mộ mừng rỡ, ánh mắt sáng rực lên.

Thật ra Tô Lạc Ly cũng chỉ nói vậy thôi, nào ngờ Ôn Khanh Mộ lại hào hứng hẳn lên, còn sáng mắt nữa.

“Vâng, em sẵn lòng ạ, anh đi đi.”

Tô Lạc Ly nói xong thì quay người sang chỗ khác.

Nhưng mà người đàn ông nào đó lại nhào đến, cởi quần cô ra. Tô Lạc Ly hoảng sợ, vội vàng kéo quần mình lại: “Anh làm gì thế?”

Ôn Khanh Mộ vẫn bình tĩnh gạt tay Tô Lạc Ly sang một bên, sau đó đánh vào mông cô ba nhát.

Bởi vì anh biết là Tô Lạc Ly đang mang thai nên anh cũng đánh khá nhẹ.

“Anh bị dở hơi à?”

Ôn Khanh Mộ ôm chầm lấy Tô Lạc Ly vào lòng: “Anh phạt em, xem sau này em có còn dám nói những lời như vậy nữa không?”

“Anh nói cái gì chứ?”

“Dám bảo chồng em đi tìm người phụ nữ khác! Em muốn giúp anh hay là đang hại anh thế? Hả? Anh mà chạm vào cô gái khác thì em có còn cho anh động vào người em không hả?” Nói xong, Ôn Khanh Mộ bắt đầu trêu Tô Lạc Ly.

“Được rồi, anh đừng có nghịch nữa, em đầu hàng, em sai rồi, em sai rồi!” Tô Lạc Ly vội vàng nhận lỗi, xin anh tha thứ.

Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly sau đó hôn nhẹ lên mặt cô.

Tô Lạc Ly nhìn vào mắt Ôn Khanh Mộ rồi nhẹ nhàng hôn anh: “Chồng ơi, em nói này, nếu như có cơ hội thì anh có ngủ với người phụ nữ khác không?”

“Nếu có ai đó bỏ thuốc anh thì anh không chắc.”

“Nếu như bình thường thì sao?”

“Không đâu.”

“Tại sao?” Tô Lạc Ly chớp mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, cô rất muốn biết đáp án.

“Không có hứng thú.”

“Em không tin, làm gì có chuyện đó chứ? Cơ thể người phụ nữ nào mà chẳng như nhau.”

Ôn Khanh Mộ lườm Tô Lạc Ly: “Làm gì có cô gái nào phẳng như sân bay giống em chứ. Nhỡ lần này chúng ta sinh con gái rồi nó cũng phẳng lỳ như em thì làm sao? Không lấy được chồng, cứ ở nhà mãi.”

“Sao anh đáng ghét thế nhỉ!”

Vậy là hai người cứ cười nói như vậy cả buổi chiều.

Nhưng chưa đầy hai ngày sau, Ôn Khanh Mộ không còn tâm tư gì để nghĩ đến chuyện phòng the nữa, bởi vì Tô Lạc Ly đã bắt đầu nôn nghén.

Cảm giác nghén của Tô Lạc Ly đến rất bất ngờ, một ngày trước còn chẳng có vấn đề gì mà sáng hôm sau, vừa ngủ dậy cô đã phải chạy vào nhà vệ sinh rồi.

Cô không có cảm giác thèm ăn, đừng nói là ăn thịt, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt thôi là cô đã buồn nôn rồi, cứ ăn gì là nôn đấy.

Buổi tối, trên bàn cơm toàn là những món canh rau củ, có rất nhiều loại thức ăn khác nhau được bày khắp bàn.

Bởi vì Ôn Khanh Mộ không xác định được là Tô Lạc Ly muốn ăn gì, thèm món nào nên anh đã dặn phòng bếp nấu hết tất cả mọi thứ.
 
Chương 1460


Chương 1460

Nhưng mà trên bàn ăn còn có Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng ăn cùng hai người.

“Ly Ly, em muốn ăn món gì thì bảo anh để anh gắp cho em.” Ôn Khanh Mộ kéo ghế của mình đến lại gần Tô Lạc Ly.

Giản Ngọc và Lý Như Kiều thấy hai người như vậy thì cũng buồn cười, mấy hôm trước còn bảo là không cần đứa bé này, vậy mà bây giờ hai người đã bắt đầu căng thẳng rồi.

Vẻ mặt Tô Lạc Ly lộ rõ vẻ áy náy: “Chồng, có phải mỗi mình em đang ăn cơm đâu, anh bảo nhà bếp làm thêm mấy món thịt đi chứ, Ớt Nhỏ vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, cần phải tăng cường dinh dưỡng chứ.”

“Kệ cô ấy! Em nhìn thịt là đã buồn nôn rồi, sao anh có thể để thịt lên bàn chứ.”

Ôn Khanh Mộ nói như vậy xong, Tô Lạc Ly lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, cũng may là Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng quen với cảnh cuồng vợ của người này rồi nên cũng chẳng có cảm giác gì cả.

Tô Lạc Ly nhìn liếc cả bàn đồ ăn, không hề cảm thấy đói bụng chút nào.

“Em ăn không vào, không muốn ăn món gì cả.”

Tô Lạc Ly luôn có cảm giác buồn nôn, thấy cả bàn đồ ăn như vậy, cô vẫn không có cảm giác thèm ăn.

“Lạc Ly, dù em không muốn ăn thì cũng nên cố ăn một chút, dù sao thì trong bụng em cũng còn có con. Bây giờ đang là đầu thai kỳ, nên tăng cường dinh dưỡng.”

Giản Ngọc lên tiếng.

“Ăn cái gì mà ăn? Bây giờ tiêm cho anh một liều thuốc nôn rồi bảo anh ăn thì anh có nuốt trôi không hả?” Tô Lạc Ly còn chưa lên tiếng nói gì thì Ôn Khanh Mộ đã nổi điên lên rồi.

Giản Ngọc cũng không ngờ là mình quan tâm em dâu, nói như vậy một câu thôi mà Ôn Khanh Mộ lại nổi điên như thế.

“Ly Ly, chúng ta về phòng thôi, đợi lát nữa em thèm ăn thì chúng ta ăn sau.” Ôn Khanh Mộ đỡ Tô Lạc Ly dậy, mà Tô Lạc Ly thì chỉ có thể nhìn Giản Ngọc với ánh mắt áy náy rồi về phòng với Ôn Khanh Mộ.

“Tên nhóc này bị điên rồi à?” Giản Ngọc nhấc đũa, chuẩn bị ăn cơm.

“Em cảm thấy anh ấy nói đúng đấy. Lúc bị nghén thì phụ nữ ghét nhất là nghe thấy người ta nói mình là dù thế nào thì cũng phải cố ăn một chút, không muốn ăn thì cũng phải ăn vì đứa con trong bụng.”

Lý Như Kiều nói với giọng điệu hơi là lạ: “Em cảm thấy em trai anh chu đáo hơn anh nhiều đấy.”

“Sao em lại bênh người ngoài vậy?”

“Em nói sự thật thôi, lúc em mang thai em cũng rất ghét việc người khác bắt em ăn! Anh có biết là lúc nôn nghén thì các thai phụ không hề muốn ăn gì không! Lúc đấy còn bắt người ta phải quan tâm đến đứa con trong bụng rồi cố mà ăn cho bằng được thì thật sự rất đau khổ.” Lý Như Kiều tự gắp đồ ăn cho mình.

Giản Ngọc nhìn Lý Như Kiều, hình như cô nhóc này càng ngày càng có chính kiến hơn rồi.

“Vậy lần tới em mang thai thì anh sẽ không ép em ăn nữa. Anh cũng sẽ nuông chiều em, lúc nào em thèm ăn thì cho em ăn mà, sao lúc trước em không nói?”

“Lúc trước người nào đó lạm dụng uy quyền mà…”

“Hờ…”

Giản Ngọc rất hối hận, chỉ muốn cắn đầu lưỡi của mình luôn cho rồi, sao anh ta lại phải lắm miệng thế cứ?

Quay lại phòng, Tô Lạc Ly nằm trên giường, Ôn Khanh Mộ ngồi ở cạnh giường.

“Chồng, anh đừng như vậy, hay là chúng ta đổi giờ ăn cơm đi. Với cả, anh nói chuyện chẳng hề nể nang anh cả gì cả, ít ra thì cũng phải giữ thể diện cho người ta chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom