Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5065


Chương 5065

Ánh mắt của Lâm Thúy Vân rất phức tạp, cô ấy cứ như vậy nhìn Lục Mặc Thâm.

Cái loại cảm giác tràn ngập tức giận căng phồng lúc xe lăn bánh đến dưới bãi đậu xe giờ phút này cũng đã sớm biến mất không còn chút bóng dáng.

Thay vào đó là một cảm xúc vô cùng phức tạp.

“Tại sao anh lại nói dối em?”

Lâm Thúy Vân biết rằng cho đến nay, những hành vi khác nhau của Lục Mặc Thâm đã chứng tỏ rằng anh ta không hề vượt quá giới hạn.

Nhưng nếu anh ta đã không vượt quá giới hạn thì tại sao anh ta lại chột dạ mà nói dối cô ấy đây?

Điều mà Lâm Thúy Vân cần nhất lúc này là một câu trả lời có thể thuyết phục được bản thân.

Đến nồi bây giờ cô ấy không còn thời gian để đấu võ mồm với mẹ Lục nữa.

Lâm Thúy Vân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thản nhiên của Lục Mặc Thâm, lại bổ sung một câu: “Rõ ràng anh muốn cùng cô gái nhỏ đó đi ăn đồ ăn Pháp, tại sao lại nói với em là phải tiếp đãi một khách hàng rất quan trọng?”

“Nếu hôm nay em không phát hiện ra, thì từ nay về sau anh định tiếp tục trốn em ngày ngày đi cùng con nhỏ đó sao?”

Mẹ Lục vốn đã im lặng đứng bên cạnh cô ấy, nhưng sau khi nghe lời chất vấn của Lâm Thúy Vân, bà đột nhiên giận đến không chỗ phát tiết.

Bà lập tức xông lên phía trước mà hỏi: “Lâm Thúy Vân, ý của cô là gì? Tôi có thể đồng ý để cô bước vào cửa nhà họ Lục chúng tôi đã là ân huệ to lớn cho cô rồi! Cô lại còn không biết tốt xấu như vậy?”

“Mặc Thâm nó là một doanh nhân, giáo sư chỉ là một trong những nghề phụ của nó thôi, loại chuyện gặp dịp thì chơi này vốn chính là chuyện ắt không thể thiếu!”

“Còn chuyện nó nói dối cô, đó là bởi vì cô đang mang thai máu mủ nhà họ Lục chúng tôi, cũng là để cho cô khỏi suy nghĩ lung tung! Chứng tỏ trong lòng nó vẫn còn có cô! Cô còn ở nơi này không biết trời cao đất rộng chất vấn nó, cô có biết xấu hổ không hả?”

Ngay khi lời quở trách này của mẹ Lục vừa dứt, Lâm Thúy Vân đã trực tiếp mở miệng mỉa mai: “Dì à, cháu không có nói chuyện với dì”

“Cô… cô có thái độ gì đấy!”

Mẹ Lục lập tức giận đến thở hổn hển, bà quay đầu lại nhìn con trai, bắt đầu phàn nàn tố cáo: “Mặc Thâm, con nhìn xem này, con nhìn cho rõ đi! Cô ta dám ở trước mặt con nói chuyện với mẹ như vậy đấy, đây chính là người vợ tốt mà con cưới về àI”

“Con nhìn cho rõ đi! Bình thường lúc con không có ở nhà, con không biết cô ta đối xử với mẹ như thế nào đâu!”

Lục Mặc Thâm mờ mịt nhìn mẹ mình: “Mẹ, khi mẹ chất vấn cô ấy, xin hãy nghĩ xem mẹ dùng giọng điệu thế nào để nói với cô ấy trước đã.”

Sau khi nghe câu trả lời của con trai, mẹ Lục đã hoàn toàn choáng váng.

Vì bà nhận thấy rằng dù bà có nói gì hay gieo bất hòa ly gián trước mặt con trai mình như thế nào đi chăng nữa.

Lục Mặc Thâm luôn luôn vô cùng kiên định mà đứng về phía Lâm Thúy Vân.

Và loại tin tưởng này là hoàn toàn vô điều kiện, cho dù mình có phá hủy nó như thế nào đi nữa đều là vô dụng.

Giờ phút này tim, gan, phèo, phổi của mẹ Lục đều đau, bà ồm ngực: “Ông trời của tôi ơi, tao thật sự phí công nuôi một đứa con trai như mày, rốt cuộc thì mày đã bị con hồ ly này làm phép hay bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?”

Lục Mặc Thâm hoàn toàn không đáp lại lời phàn nàn của mẹ Lục Ánh mắt của anh ta yên lặng nhìn vào Lâm Thúy Vân và nói rõ từng chữ: “Nếu anh nói cho em biết, anh cũng là một người bị hại thì sao.”
 
Chương 5066


Chương 5066

Thực ra mà nói, Lâm Thúy Vân chưa bao giờ là loại người giả tạo và già mồm.

Từ đầu đến cuối, cho dù vừa rồi cô ấy có thấy cô Kỳ Lam kia kéo lấy cánh tay của Lục Mặc Thâm xuất hiện trong nhà hàng Pháp.

Thì cô ấy cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Mặc Thâm sẽ thực sự lừa dối mình.

Lý do khiến cô ấy tức giận đến mức thậm chí còn cào nát mặt trước chiếc Maserati của anh ta là bởi vì Lục Mặc Thâm đã lừa gạt cô ấy.

Trong những năm qua hai người ở bên nhau, mặc dù cũng từng có những lần cãi vã, cũng từng bất đồng, từng giận hờn nhau.

Thậm chí, hai người còn từng trải qua sóng gió rơi xuống vách đá hay nhảy khỏi một tòa nhà.

Cũng có thể coi là sống chết có nhau.

Cả đoạn đường này, Lâm Thúy Vân từ trước tới nay chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Lục Mặc Thâm dành cho mình dù chỉ một giây.

Vì vậy, khi Lục Mặc Thâm nói với cô ấy câu anh ta cũng là nạn nhân, khuôn mặt nhỏ rối bời của Lâm Thúy Vân liền dịu đi ngay lập tức.

Cô ấy nhìn anh ta với đôi mắt sáng ngời lấp lánh, mở miệng nói mà gần như không có chút do dự nào: “Chỉ cần anh nói thì em sẽ tin.”

Những từ ngắn gọn này rất đơn giản và gọn gàng, nhưng chúng cũng rất mạnh mẽ.

Khiến cho lồng ngực của Lục Mặc Thâm vốn vấn còn một chút lo lắng thấp thỏm liền chấn động mạnh.

Lần này, khi Lâm Thúy Vân vạch xe của mình đến nham nhở nghiêm trọng trong bãi đậu xe ngầm, Lục Mặc Thâm đã nghĩ rằng anh ta sẽ phải gánh nhận một trận gió tanh mưa máu.

Trên thực tế, anh ta cũng đã chuẩn bị cho trận chiến.

Dù Lâm Thúy Vân có quậy phá náo loạn đến đâu, anh ta cũng sẽ tuyệt đối không có bất kỳ một câu oán giận phàn nàn nào.

Nhưng Lâm Thúy Vân đã nói gì?

Thay vì lên án phát tiết sự tức giận, cô ấy đã khiến anh ta cảm động.

Chỉ cần anh nói thì em sẽ tin.

Tám chữ này thể hiện sự tin tưởng vô điều kiện của Lâm Thúy Vân dành cho anh ta.

Trong một lúc, Lục Mặc Thâm chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều được bao bọc bởi đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy, cả người dần trở nên ấm áp hơn.

Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, †rong không khí như chứa đầy những tình cảm cô đọng đến không thể tản ra.

Nếu họ không ở trong một bệnh viện nơi mọi người qua lại tấp nập thì anh ta đã không do dự mà ôm Lâm Thúy Vân vào trong vòng tay của mình.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Còn mẹ Lục ở bên cạnh gần như ói ra một ngụm máu sau khi nhìn thấy ánh mắt qua lại của hai người họ.

Bà luôn biết rằng Lâm Thúy Vân là một con hồ ly tỉnh rất có bản lĩnh.

Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ răng con hồ ly này lại có trình độ cao như vậy!

Rõ ràng là cô ta không tìm hiểu kỹ mà đã cố tình gây sự.

Thậm chí còn cào vào xe của con trai mình và còn làm hại nó bị thương nữal Vậy mà cuối cùng, Lục Mặc Thâm chẳng những không có tức giận mà còn cảm động trước lời nói của cô ta.
 
Chương 5067


Chương 5067

Trong trường hợp này, liền xem như đổi lại là mình năm đó e rằng cũng không có cách nào làm được.

Cũng khó trách con trai sẽ bị thủ đoạn của cô ta làm cho đầu óc choáng váng, bối rối đến mức không có cách nào tự kiêm chết Trong thế giới này, bạn có đôi mắt như thế nào thì sẽ có thể nhìn thấy thế giới như thế ấy.

So với trái tìm phi thường u ám tối tăm của mẹ Lục, những gì Tô Lam nhìn thấy lại là tình cảm chân thành và thuần khiết nhất.

Lâm Thúy Vân có được một người chồng hoàn hảo như giáo sư Lục chính là niềm hạnh phúc của cô ấy.

Và giáo sư Lục có được sự tin tưởng vô điều kiện của Lâm Thúy Vân, đó cũng là một loại may mắn.

Hai người họ thật sự là một cặp từ kiếp trước, là một cặp trời sinhI Sau lời nói của Lâm Thúy Vân, một nụ cười nhạt ấm áp tự nhiên xuất hiện trên khuôn mặt Lục Mặc Thâm.

Lâm Thúy Vân dường như cũng đã nhanh chóng quên đi tất cả những chuyện này.

Cô ấy lo lắng đi quanh Lục Mặc Thâm, cẩn thận định chạm vào anh ta, nhưng lại sợ vô tình chạm vào vết thương của anh: “Anh đúng là đồ ngốc, có phải anh bị thương nặng lắm không, có đau không?”

“Anh không sao đâu.”

Lục Mặc Thâm nhàn nhạt mở miệng, có vẻ giống như hoàn toàn không quan tâm đến vết thương sau lưng mình.

Lâm Thúy Vân cau mày, vươn tay muốn vén quần áo của Lục Mặc Thâm lên: “Cho dù không có việc gì em cũng phải nhìn xem, bằng không làm sao em có thể yên tâm được!”

Ngay khi Lâm Thúy Vân định vén quần áo của Lục Mặc Thâm lên, cô ấy vừa ngẩng lên đã thấy bác sĩ Bạch từ khoa cấp cứu đang đi về phía này: “Đừng nhìn nữa, anh ta chỉ bị bỏng nhẹ, tôi đã chườm lạnh, sau đó bôi một ít kem trị bỏng cho anh ta rồi.”

“Hiện tại cô đang kéo quần áo của anh ta. Chỉ cần động tác nặng hơn một chút, da lưng của anh ta có thể bị xước.

Đấn lúc đó, sẽ không còn là vết thương nhẹ nữa đâu.”

Lời nói của bác sĩ Bạch ngay lập tức khiến Lâm Thúy Vân dừng động tác lại.

Cô ấy vô cùng lo lắng sốt ruột mà nhìn Lục Mặc Thâm.

May mãn thay, sau khi nghe nói rằng anh ta chỉ bị bỏng nhẹ, trái tim của cô ấy cuối cùng đã rơi trở lại trong bụng.

Đúng lúc này, Tô Lam cũng vội vàng bước đến gần Lâm Thúy Vân mở miệng khuyên: “Thúy Vân, đừng lo lắng, vừa rồi khi bôi thuốc mình cũng đã ở đó. Thời tiết bây giờ lạnh hơn, vì vậy giáo sư Lục cũng mặc quần áo tương đôi dày dặn.

Lưng của anh ấy chỉ bị bỏng nhẹ và không có gì nghiêm trọng đâu, cậu an †âm đi!”

Bác sĩ Bạch gật đầu, đưa một số loại thuốc chống viêm và một số loại thuốc bôi trị bỏng nước trong tay cho Lâm Thúy Vân trước mặt: “Đây là một số loại thuốc tôi kê đơn để uống và bôi. Liều lượng và tần suất được ghi rõ ràng trên vỏ. Sau khi về nhà hãy chú ý hơn. Sắp tới không được chạm phần bị thương vào nước.”

Lâm Thúy Vân liên vội vàng nhận lấy những thứ đó, biết ơn nói: “Cảm ơn bác sĩ Bạch!”

“Tôi còn có rất nhiều việc phải giải quyết ở phòng cấp cứu nên không thể tiếp tục ở lại.”

Bác sĩ Bạch nói đến đây định quay người rời đi, nhưng đột nhiên cô ấy lại nhìn thấy mẹ Lục đang đứng bên cạnh họ.

Trên khuôn mặt cô ấy lộ ra biểu hiện †Ò mò: “Bác gái, không phải đang tìm trưởng khoa Nhậm sao? Ông ấy vừa trở lại văn phòng, lúc này xem ra hẳn là không có tiếp nhận bệnh nhân đâu.”

Sau khi nghe bác sĩ Bạch nói, vẻ mặt của mẹ Lục rõ ràng có chút bất an.
 
Chương 5068


Chương 5068

Bà gần như vô thức liếc nhìn về phía Lục Mặc Thâm rồi hoảng hốt rũ mắt xuống: “Ồ, tôi biết rồi, hiện tại không có chuyện gì, không cần nữa.”

Bác sĩ Bạch không nghĩ nhiều, gật đầu và xoay người rời đi.

Ngược lại là Lục Mặc Thâm đứng ở một bên lại có một ý nghĩ.

Vừa rồi khi nói chuyện với bác sĩ Bạch, vẻ mặt hoảng hốt của mẹ Lục đều hiện rõ trong mắt anh ta.

Trong lòng anh ta nổi lên những nghỉ ngờ: “Mẹ, mẹ đi gặp trưởng khoa Nhậm à? Là có chỗ nào không thoải mái sao?”

Vẻ mặt của mẹ Lục hơi cứng lại, nhưng bà nhanh chóng giải thích: “Ồ, cũng không có gì to tát, là do thuốc mẹ mang đến từ thủ đô gần như đã uống hết, nên mẹ nghĩ đến việc đến chỗ bác sĩ Nhậm lấy thêm một ít.”

“Thế thôi nhé, Mặc Thâm à, nếu con không có việc gì nữa thì mẹ liền đi trước, ngày khác sẽ tới thăm con!”

Khi mẹ Lục xoay người rời đi, bước đi của bà rất vội vã, thậm chí bà còn chưa kịp hoàn hồn khi lỡ va vào bệnh nhân bên cạnh thì đã bà vội vàng bỏ đi.

Nhìn thấy bóng lưng vội vàng hấp tấp của bà, ánh mắt Lục Mặc Thâm lóe lên.

Anh ta nhớ rất rõ ràng, loại thuốc mà mẹ anh ta đang dùng là loại thuốc đặc trị bệnh tâm thần được nhập khẩu từ nước ngoài.

Thuốc này hiện chỉ được kê đơn tại những bệnh viện hàng đầu trong các bệnh viện công ở thủ đô.

Cho nên vừa rồi mẹ Lục nói đi tìm chủ nhiệm Nhâm để kê đơn thuốc chắc chắn là bà đang nói dối.

Vì bệnh viện trung ương hoàn toàn không có tồn kho loại thuốc này.

“Chồng, anh có chuyện gì vậy?”

Thấy Lục Mặc Thâm đang nhìn chằm chằm vào lối ra, Lâm Thúy Vân tò mò đưa tay ra lắc lắc trước mặt anh ta: “Đừng nói anh vẫn đang nhớ đến con hồ ly tinh kia nhé?”

Lục Mặc Thâm định thần lại, anh ta tức giận nói với Lâm Thúy Vân: “Nếu anh thực sự vẫn đang suy nghĩ về con hồ ly nhỏ đó thì em có cho tôi vào nhà không?”

Lâm Thúy Vân ngay lập tức lên giọng, khí thế hùng hổ nói: “Đương nhiên là không rồi, còn muốn vào nhà sao? Không đuổi anh ra ngoài là may lắm rồi!”

“Cái cô nàng đanh đá chua ngoa này.”

Nghe Lục Mặc Thâm nói những lời này với giọng điệu có phần cưng chiều, trong lòng Lâm Thúy Vân mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng cô ấy vân giả vờ lạnh lùng, hai tay vẫn đặt trên ngực: “Em cảnh cáo anh, chuyện này không dễ trở mình như vậy đâu! Bây giờ Tô Lam ở đây, em sẽ cho anh chút mặt mũi, sau khi trở về nhà, anh nhất định phải giải thích rõ ràng toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cho em, nếu không, hãy cẩn thận với mười màn tra tấn hàng đầu của nhà họ Lâm!”

Lục Mặc Thâm không nói chuyện mà chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thúy Vân.

Vì Tô Lam vẫn còn ở đây nên hai người bọn họ không định gọi tài xế nữa mà để Tô Lam tiện đường đưa họ vê.

Ngay lúc cả nhóm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, vừa vào thang máy, Lục Mặc Thâm lại giống như là đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Hai người đi xuống trước đi. Hình như anh còn sót lại thứ gì đó ở quầy lẽ tân của bệnh viện.”

Lâm Thúy Vân gật đầu: “Vậy thì nhanh lên, bọn em đợi anh ở bãi đậu xe bên dưới!”
 
Chương 5069


 

Chương 5069

“ừỪ”

Lục Mặc Thâm nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, lúc này mới đi về phía quầy lễ tân của bệnh viện.

Anh ta vừa bước đến quầy lễ tân thì thấy đôi mắt của cô y tá ở quầy lễ tân sáng lên khi nhìn thấy anh ta đến: “Anh Lục, điện thoại di động mà anh để quên ở quầy lễ tân.”

Lục Mặc Thâm nhẹ gật đầu xem như trả lời, thuận tay nhận lại điện thoại di động của mình: “Tôi biết rồi.”

Lời còn chưa kịp nói xong thì anh ta đã trực tiếp xoay người rời đi.

“Trời ạ, anh ấy đẹp trai quá, trong đời tôi chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy!”

“Ừ, ngay cả khi anh ấy hờ hững như vậy, tôi vẫn cảm thấy đầy sức hút!”

“Hừ, nếu có thể tìm được một người bạn trai như vậy, cho dù khiến tôi giảm thọ mười năm cũng được nhai”

“Được rồi, cô lo mà tăng ca cho tốt và bớt mơ mộng đi!”

“Nghe cô nói kìa, ước mơ luôn luôn cần thiết, phòng trường hợp một ngày chúng được hiện thực hóa một cách Tình cời”

“Không biết tại sao, tôi lại nghĩ lời nói của cô đặc biệt có lý, tôi vậy mà nhất thời không thể phản bác…”

Hai cô gái quầy lễ tân cứ thấp giọng lẩm bẩm, trêu chọc.

Lục Mặc Thâm cũng không để ý, sau khi nhận điện thoại, đầu tiên anh ta không đi về phía thang máy, mà xoay người đi về phía phòng làm việc của các bác sĩ.

Anh ta đi hết một quãng đường về phía trước, cho đến khi đi đến cuối hành lang, dừng lại trước cửa phòng Trưởng khoa Phụ sản.

Anh ta quay đầu lại, trên tấm biển bên phải là tên của bác sĩ trưởng khoa, Nhậm Bác Vĩ.

Lúc này, trưởng khoa Nhậm dường như đang tiếp những bệnh nhân khác.

Ngay sau khi hội chẩn xong, ông ta dặn bệnh nhân một số lưu ý trước và sau khi làm phẫu thuật.

Cũng chính vào lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Trưởng khoa Nhậm rất không hài lòng đứng lên và nhìn ra cửa.

Ông ta liền trực tiếp nhìn thấy một thanh niên cao to, ngoại hình vô cùng đẹp trai bước vào.

“Thưa anh, nếu anh là bệnh nhân thì vui lòng xếp hàng bên ngoài đăng ký, bây giờ tôi…”

Trưởng khoa Nhậm nói với vẻ không hài lòng, và biểu hiện trên khuôn mặt của ông ta trở nên có chút khó coi trong một lúc.

Tuy nhiên, Lục Mặc Thâm không quan tâm đến điều này, anh ta bước thẳng đến chỗ trưởng khoa Nhậm trong ánh mắt ngạc nhiên của các bệnh nhân và y tá: “Xin hỏi ông có biết người phụ nữ này không?”

Trưởng khoa Nhậm cúi đầu nhìn xuống và thấy bức ảnh trong điện thoại của Lục Mặc Thâm.

Vì người phụ nữ trong ảnh không phải ai khác mà chính là mẹ Lục.

Sắc mặt của trưởng khoa Nhậm lập tức trở nên trắng bệch, ông ta cực kỳ kinh ngạc nhìn Lục Mặc Thâm.

Người thanh niên trước mặt và ảnh của mẹ Lục quả nhiên giống nhau đến sáu bảy phần.

“Cậu là con trai của bà ấy?”

Thấy mình còn chưa mở miệng nói gì mà trưởng khoa Nhậm đã nói ra thân phận của mình, biểu hiện trên mặt Lục Mặc Thâm càng lúc càng nặng nề: “Chúng ta nói chuyện một lát.”

Bệnh nhân bên cạnh cũng lộ ra vẻ không vui: “Trưởng khoa Nhậm, cho dù đây thực sự là bạn của ông, ông cũng phải xem xong bệnh cho tôi trước rồi nói, đừng có chen hàng như thế này chứ!”
 
Chương 5070


Chương 5070

Trưởng khoa Nhậm nhìn chằm chăm vào Lục Mặc Thâm một lát, biểu hiện trên mặt ông ta rất phức tạp, như thể ông ta đang tham gia vào một cuộc đấu tranh tâm lý.

Một lúc sau, ông ta mới đưa tay bấm loa ngoài của chiếc điện thoại trong tay: “Y tá trưởng, phiền cô vào đây một lát.

Chẳng mấy chốc, một phụ nữ trung niên trong trang phục y tá trắng bước vào.

€ô ta lịch sự mở miệng hỏi thăm: “Trưởng khoa Nhậm, ông đang tìm tôi?”

Trưởng khoa Nhậm khẽ gật đầu: “Những biện pháp phòng ngừa sau phâu thuật của bệnh nhân này cần được giải thích cho anh ấy. Bây giờ tôi có một việc rất quan trọng khác cần giải quyết.”

“Vâng ạ.’ Hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam đều đã đợi xấp xỉ gân mười phút ở bãi đậu xe ở tâng dưới.

Nhưng vấn chẳng thấy được bóng dáng Lục Mặc Thâm đi xuống.

Lâm Thúy Vân vốn dĩ rất thiếu kiên nhân, cộng với cảm xúc khi mang thai thiếu ổn định, lúc này cô ấy đã có chút nóng nảy.

“Anh ấy xảy ra chuyện gì thế? Sao giờ còn chưa xuống?”

Lâm Thúy Vân dựa vào bên cạnh chiếc xe của Tô Lam, cau mày, trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra: “Không được, mình phải gọi thúc dục anh ấy mới được!”

Chỉ là số điện thoại của cô ấy vừa được gọi đi, còn chưa kịp kết nối thì cô ấy đột nhiên cảm thấy tay mình trống rỗng.

Khi Lâm Thúy Vân kinh ngạc quay đầu lại, cô ấy liền nhìn thấy Lục Mặc Thâm đang đứng đẳng sau lưng cô, tay cầm điện thoại di động của cô, ngắt cuộc gọi, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Làm sao vậy? Mới trong thời gian ngắn như vậy không có gặp mặt mà em đã nóng lòng nhung nhớ anh rồi à?”

Sau khi Lâm Thúy Vân nghe những gì Lục Mặc Thâm nói, cô ấy suýt nữa là đã trợn ngược mắt lên trên trời: “Giáo sư Lục, anh đường đường là một giáo sư của đại học Lan Ly đó. Anh có thể để ý một chút đến hình ảnh của chính mình ở những nơi công cộng như vậy được không? Anh có thể đừng có nói chuyện ngọt xớt như vậy được không?”

Hai người cứ vừa nói chuyện như Vậy, vừa quay người lên xe của Tô Lam.

Trong xe, Lâm Thúy Vân ngồi vào ghế kế bên tài xế, cùng Tô Lam câu được câu chăng trò chuyện với nhau.

Cô ấy đột nhiên nhớ tới chuyện có liên quan đến anh em nhà họ Chiến, vì vậy liền quay đầu lại nhìn Lục Mặc Thâm đang ngồi ở hàng ghế sau, dò hỏi: “Phải rồi, giáo sư Lục, không phải anh vừa đến Trung Bảo một chuyến sao? Anh có biết ai trong nhà họ Chiến ở Trung Bảo không?”

Sau khi nghe những lời của Lâm Thúy Vân, Lục Mặc Thâm hơi dừng lại rồi lập tức mở miệng dò hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc tới nhà họ Chiến ở đây vậy?”

Lâm Thúy Vân lui về phía sau, mắt cô ấy nheo lại, hai tay khoanh trước ngực và nhìn sang hướng của Lục Mặc Thâm: “Anh nói rõ đi, em chỉ là hỏi anh có biết hay không, cũng đâu phải để anh hỏi ngược lại em. Chẳng lẽ anh biết điều gì đó về gia đình họ?”

“Không chỉ những người trong thành phố của họ biết đến nhà họ Chiến, anh tin rằng trên khắp Bạch Lạc, bất kỳ ai tham gia vào giới kinh doanh đều nên biết đến họ, vì vậy anh nghĩ câu hỏi của em gần như tương đương với việc biết rõ còn cố ý hỏi, và anh từ chối trả lời nó.”

“Dừng!”

Lâm Thúy Vân không vui nhìn chằm chằm vào Lục Mặc Thâm: “Anh có biết là anh thế này là đang cố gắng che đậy sự việc không! Em chỉ hỏi anh một câu, anh liền đáp lại nhiều câu như vậy sao?”

“Không nói thì thôi, dù sao em cũng không có hứng thú gì với hai anh em nhà họ Chiến, tôi chỉ đơn giản là thay Tô Lam hỏi thăm một chút thôi!”
 
Chương 5071


Chương 5071

Khi Lâm Thúy Vân đột nhiên nhắc đến tên Tô Lam, ánh mắt của Lục Mặc Thâm gần như vô thức hướng về cô, với một ý nghĩ sâu xa ẩn trong đôi mắt anh ta.

Từ gương chiếu hậu, Tô Lam bắt gặp ánh mắt có phần dò xét của Lục Mặc Thâm.

Thế là cô mỉm cười: “Cũng không có gì, tôi chính là ở trong bệnh viện ngấu nhiên gặp được, thuận miệng hỏi một chút, không có ý gì khác.

Cuộc trò chuyện này đã che đậy dưới sự pha trò của Tô Lam.

Rốt cuộc, nếu như Quan Triều Viễn biết mình có dính líu đến đứa con thứ hai của nhà họ Chiến, e rằng sẽ gây ra phiên phức không đáng có.

Khoảng nửa giờ sau, Tô Lam đưa hai người Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm đ ến trước cửa nhà của họ.

Lục Mặc Thâm tranh thủ lúc Lâm Thúy Vân đi tắm, đi tới mép ban công, lấy điện thoại ra gọi cho Quan Triều Viễn.

Điện thoại đổ chuông gần ba lần là đã được kết nối.

Bên kia điện thoại, giọng nói của Quan Triều Viễn đều đều và thờ ơ: “Có tin tức gì về Cố Vân Đình không?”

“Việc này thì vẫn chưa…”

“Còn chưa có tin tức của anh ta mà anh đã gọi điện thoại cho tôi? Chẳng lẽ muộn như vậy anh là dự định cùng tôi bàn luận cuộc sống, tâm sự lý tưởng sao? Tôi không có rảnh rỗi như vậy đâu!”

Chỉ nghe thấy giọng nói mang theo mấy phần mỉa mai của Quan Triều Viễn phát ra từ đầu dây bên kia.

Lục Mặc Thâm thản nhiên cười: “Cuộc sống và lý tưởng của tôi đã có Lâm Thúy Vân cùng tôi thảo luận.

Hôm nay tôi muốn nói với anh về hai anh em nhà họ Chiến.”

“Nhà họ Chiến, anh đang nói về nhà họ Chiến ở Trung Bảo sao?”

“Đúng vậy, khi hôm nay Tô Lam đi cùng Lâm Thúy Vân đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe trước khi sinh, Lâm Thúy Vân đã lỡ miệng nói với tôi về điều đó. Cô ấy đã hỏi tôi về hai anh em nhà họ Chiến ở Trung Bảo.”

“Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

“Tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến anh hay không, nhưng nó nhất định có liên quan đến vợ anh.”

Khi nghe thấy tên của Tô Lam, giọng điệu của Quan Triều Viễn đã thay đổi rõ ràng: “Ý anh là gì? Công việc kinh doanh của nhà họ Chiến luôn rất mờ mịt, hơn nữa nhà bọn họ có quan hệ với cả hai bên chính tà. Anh nói với tôi rằng họ có quan hệ với Tô Lam?”

Khi Quan Triều Viễn nói điều này, giọng điệu của anh đầy hoài nghỉ.

Dù sao Tô Lam đi đâu làm gì gần như hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Mối quan hệ giữa các cá nhân của cô rất đơn giản, và cô chưa bao giờ bị nhiễm những giao dịch đen đủi đó.

“Tôi cũng không biết giữa bọn họ là quan hệ gì, nhưng tôi thấy khi vợ anh nhắc đến chuyện đó, vẻ mặt cô ấy hình như có vẻ gì đó không thích hợp.”

“Tôi biết anh không muốn nhìn thấy người đó, nhưng nếu vấn đề này thực sự liên quan đến Tô Lam, tôi khuyên anh tốt nhất vấn là nên tìm hiểu chỉ tiết của vấn đề.”

Ngay khi hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm đang nói chuyện điện thoại, Quan Triều Viễn nghe thấy giọng nói lanh lảnh của bảo mẫu từ tầng dưới: “Thưa cô, cô đã về nhà?”

Lục Mặc Thâm ở đầu bên kia điện thoại dường như cũng mơ hồ nghe thấy giọng nói của bảo mẫu.
 
Chương 5072


Chương 5072

Anh ta không tiếp tục chủ đề mà thay vào đó nói: “Nếu có tin tức từ Cố Vân Đình, tôi sẽ thông báo cho anh trong thời gian sớm nhất.”

Nói xong, Lục Mặc Thâm trực tiếp cúp điện thoại.

Vẻ mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn rõ ràng trở nên có chút khó coi.

Anh thờ ơ đứng bên lan can bằng phẳng trên tầng hai, cúi đầu nhìn xuống Tô Lam vừa bước vào cửa.

Mấy đứa trẻ đã sớm được anh đón về nhà từ trước.

Sau khi Tô Lam trở về, cô liền thân mật ôm Quan Tử Việt rồi hôn lên má cậu bé.

Thật đáng tiếc là Quan Tử Việt lại có một biểu hiện kinh tởm trên khuôn mặt của mình.

Tuy nhiên, mặc dù biểu hiện của cậu bé rất chống cự, nhưng chuyển động cơ thể của cậu lại không tạo ra một cử chỉ từ chối.

Qua đó có thể thấy rằng dù ngoài mặt cậu bé Quan Tử Việt luôn ghét bỏ mẹ của mình nhưng thật ra trong lòng cậu bé vẫn yêu mẹ.

Ánh mắt Quan Triều Viễn cau mày nhìn của Tô Lam, dần dần trở nên sâu thắm hơn một chút.

Làm sao mà Tô Lam lại có thể dính dáng đến hai anh em nhà họ Chiến đây?

Phải chăng hai anh em nhà họ Chiến cố tình tiếp cận Tô Lam chỉ vì chuyện của Hạ Phi Dương?

Nhưng liệu có mối liên hệ nào giữa bọn họ không?

Có vẻ như anh thực sự cần phải điều tra rõ ràng vấn đề này.

“Chồng à, xuống ăn cơm!”

Ngay khi Quan Triều Viễn vần còn đang mê man, anh đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Lam gọi mình.

Vừa cúi đầu xuống, anh đã thấy ba đứa trẻ và Tô Lam đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.

Quan Triều Viễn gật đầu và đáp lại.

Sau khi giải tỏa tâm trạng, anh nhẹ nhàng bước nhanh về phía Tô Lam.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Nguyễn Phương Thảo tham gia, tiến độ quay của ‘Đại Mộng Vô Song 2” cuối cùng cũng có thể tiến hành như dự kiến.

Theo hiệu quả này, tin rằng toàn bộ cảnh quay sẽ có thể hoàn thành xong trong khoảng hai tháng.

Đối với Nguyễn Phương Thảo mà nói, đây là cơ hội ra mắt lần nữa thật vất vả mới có được.

Vì vậy, cô ta đã cực kỳ nghiêm túc và chăm chỉ trong thời gian này.

Kể từ khi cô ta đến, về cơ bản trong toàn bộ đoàn làm phim, cô ta là người đến đầu tiên và cũng là người đi cuối cùng.

Với nỗ lực gần như cực nhọc dốc hết tâm huyết của cô ta, cả đoàn phim cuối cùng cũng lấy được câu nói cũng không tồi của Thẩm Thiên Nhật.

Phải biết trình độ khắc nghiệt của Thẩm Thiên Nhật trong toàn bộ giới đạo diễn là khét tiếng như thế nào!

Thậm chí người ta còn nói rằng nó gần như đã đến mức xoi mói.

Có thể khiến ông ta nói ra ba chữ “cũng không tồi” cho thấy kịch bản đã rất rất rất tốt.

Vào ngày này, Tô Lam không có nhiều việc trong tay.

Thế là liền dự định đến đoàn phim đế xem tình hình hiện trường.

Sự cảnh giác của Tô Lam đã có thể được coi là vô cùng thấp.
 
Chương 5073


Chương 5073

Nhưng dọc con đường này, kẻ theo dõi cô trắng trợn lộ liễu đến mức cô hoàn toàn không thể xem nhẹ bỏ qua.

Trên đường chuẩn bị tiến về đoàn phim, cô vừa mới lái xe ra khỏi chỗ ở.

Cô liền có thể nhìn thấy một chiếc xe thương mại Mercedes-Benz màu xám bạc qua gương chiếu hậu, theo sát xe của cô.

Lúc đầu, Tô Lam không quá coi trọng việc này.

Dù sao một chiếc xe sang trọng như thế này ra vào trang viên biệt thự là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng khi Tô Lam đi qua năm sáu ngã tư liên tiếp, cô lại phát hiện ra rằng chiếc Mercedes màu xám bạc vẫn đang ở sát phía sau cô.

Cô đi nhanh thì nó đi nhanh, cô chạy chậm thì chiếc xe phía sau cũng chạy chậm lại.

Ban đầu, Tô Lam còn tưởng rằng thần kinh mình quá nhạy cảm.

Nhưng khi cô điều khiển xe vào bãi đậu xe ngầm của trường quay đoàn phim, chiếc Benz kia vẫn bám sát theo cô.

Trái tim cô cuối cùng cũng treo lên.

Trên thực tế, lúc trước cô ấy vốn là để tránh rêu rao quá mức.

Đó là lý do tại sao cô chọn một mẫu xe rất bình thường, và nó có thể được coi như một chiếc sedan tầm trung đến bình dân của BMW.

Trên đường đi đâu cũng thấy xe kiểu này, nhìn không bắt mắt.

Và biển số xe của cô cũng rất bình thường.

Phải chăng những người ngồi sau thấy mình là nữ tài xế nên bỗng nảy sinh ác ý và lên kế hoạch bám theo?

Nghĩ đến điều này, Tô Lam vốn đang định lái vào chỗ đậu xe bỗng dứt khoát đạp ga và bẻ lái về phía lối ra.

Khi rẽ lối rẽ đầu tiên, cô nhận thấy chiếc xe Benz vốn theo sau cô ngay sau lưng đã biến mất không còn bóng dáng.

Lúc đầu Tô Lam có chút lo lắng, cô tiếp tục dạo qua một vòng trong bãi đậu xe, thậm chí còn khóa chặt cửa xe.

Nhưng sau khi đi xong một vòng, cô vân không nhìn thấy chiếc xe Benz màu bạc đi theo cô vừa rồi.

“Chẳng lẽ thật sự là thần kinh mình quá nhạy cảm sao?”

Tô Lam im lặng vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình.

Kỳ thật theo lý mà nói thì gần đây cô | đã không vất vả trong một thời gian, hẳn là không đến độ lâm vào tình trạng lo lắng quá mức!

Cô hơi tự giêu cười một tiếng, dứt khoát một lần nữa tìm một chỗ đậu xe rồi cho xe vào.

Khi cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đẩy cửa bước xuống xe.

Đột nhiên vào lúc này, một bóng đen vọt ra từ phía sau xe.

Cái bóng đen kia to cao vạm vỡ, dáng người cực kỳ gọn gàng nhanh nhẹn.

Anh ta lợi dụng lúc cửa xe của Tô Lam chưa khóa lại, mở băng ghế sau, bịt miệng Tô Lam rồi đẩy cô vào.

“AI Ưml”

Tô Lam gần như hét lên trong tiềm thức.

Chỉ là bàn tay to lớn bên người che mất cả miệng mũi, cô có làm gì cũng không kêu cứu được.

Theo phản xạ, cô suýt chút nữa đã đá và đạp vào bóng đen bên cạnh.
 
Chương 5074


Chương 5074

Vừa rồi là cô bất cẩn chủ quan, sau khi theo đuôi cô lâu như vậy mà lại đột nhiên biến mất.

Rõ ràng là đang chờ cơ hội để bắt cóc chính mình!

“Là tôi đây!”

Ngay khi Tô Lam không biết phải làm gì, một giọng nói trầm lạnh đột nhiên vang lên trên đầu cô.

Thậm chí có đầy sự đe dọa và không hài lòng trong đó.

Tô Lam sững sờ một lúc, cơ bắp toàn thân căng cứng, cô gần như vô thức ngẩng đầu nhìn sang: “Chiến Lưu Thành, sao lại là anh?”

Đúng vậy, không phải ai khác đã theo sát Tô Lam suốt chặng đường, lại còn thực hiện hành vi nguy hiểm như vậy, mà chính là con trai thứ của nhà họ Chiến, Chiến Lưu Thành.

Tô Lam nhanh chóng nhìn lướt qua trang phục trên người anh ta.

Lúc này mới phát hiện ra anh ta đang mặc một chiếc áo nỉ màu đen, khiến hơi thở toàn thân càng thêm lạnh lẽo.

Tô Lam có thể cảm thấy Chiến Lưu Thành cứ ngồi bất động bên cạnh mình.

Cô không có cách nào để bỏ qua áp suất không khí lạnh xung quanh.

“Ưm ưmf”

Tô Lam nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý rằng cô sẽ không hét lên.

Sau đó, võ vào mu bàn tay của anh ta để yêu cầu anh ta thả mình ra.

Chiến Lưu Thành sững sờ vài giây, chỉ là sau một lúc do dự anh ta vẫn buông lỏng tay ra.

Tuy nhiên, tay của Chiến Lưu Thành vừa buông ra, Tô Lam lập tức tránh người sang một bên, nấp vào góc xe, phòng thủ nhìn anh ta chằm chằm: “Chiến Lưu Thành, anh có ý gì?

Người đi theo tôi vừa rồi là anh đúng không?”

Chiến Lưu Thành nhìn cô không chớp mắt.

Tô Lam thậm chí có thể nhìn thấy cái lạnh băng b ắn ra từ đôi mắt của anh ta.

Sau một hồi lâu im lặng, Chiến Lưu | Thành mới mở miệng nói: “Cô nói không sai, quả thật là tôi!”

Tô Lam hoàn toàn không thể lý giải hành vi rất kỳ lạ của anh ta, cô ngạc nhiên hỏi thăm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao lại phải đi theo tôi? Những gì tôi nói trước đây không đủ rõ ràng sao?”

Tô Lam nhớ rằng sau chuyện lần trước cô đã nói rất rõ ràng với anh ta.

Người đàn ông duy nhất cô yêu trong đời là Quan Triều Viễn.

Họ cũng đã kết hôn và có ba đứa con, tuyệt đối không thể ly hôn!

Hiện tại mọi chuyện đều đã nói ra đến mức này, chỉ cần là một người đàn ông, chỉ cần người đàn ông đó có chút lòng tự trọng thì sẽ không thể tiếp tục dây dưa.

Nhưng không hiểu sao Chiến Lưu Thành lại làm đi làm lại hành vi vô cùng kỳ lạ này.

Điều này khiến Tô Lam cảm thấy anh ta là một người rất kỳ lạ và nguy hiểm.

Cô không muốn ở gần anh ta thêm một chút nào hết.

“Tô Lam, cô thực sự rất sợ tôi sao?”

Rõ ràng Chiến Lưu Thành rất rất không hài lòng với thái độ của Tô Lam.
 
Chương 5025


Chương 5025

Bây giờ mình chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Đợi đến khi mình không nhịn nổi nữa, mình sẽ ngả bài với Lục Mặc Thâm, giao vấn đề này cho anh ấy xử lý. Dù sao mình cũng đang có thai, mình không thể vì chuyện này làm ảnh hưởng đến con của mình được.”

Nghe Lâm Thúy Vân nói như vậy, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Dù sao lúc mang thai, tâm trạng phụ nữ cực kỳ nhạy cảm, rất dễ bị trâm cảm.”

“Dẹp đi! Những người như mình không gặp chuyện này! Lâm Thúy Vân mình trời sinh không biết hai chữ trầm cảm viết thế nào.”

Nhìn thấy bây giờ, Lâm Thúy Vân | vần còn tâm trạng đùa giốn, Tô Lam cũng biết không có chuyện gì nữa.

Vì thế hai người cười nói đi sang phòng siêu âm.

Vài phút sau, khi hai người vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy ở cuối hành lang, mẹ Lục đang lần mò mở cửa vào.

“Dì ấy tìm bác sĩ làm gì?”

Tô Lam quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân đang mờ mịt.

Không biết vì sao, trong đầu Lâm Thúy Vân đột nhiên xuất hiện hình ảnh hai người đấu võ miệng lúc nấy.

Khi cô ấy nói sinh con trai sinh con gái không phải do bà quyết định, nhìn vẻ mặt của mẹ Lục rất kỳ lạ.

Còn nói “chuyện đấy không phải do cô nói”, khiến cô ấy cảm thấy có điềm xấu.

“Chắc chắn có vấn đề, chúng ta nhìn xem một chút.”

Lâm Thúy Vân kéo Tô Lam nhanh chóng đi vào phòng bác sĩ.

Khi hai người họ đi đến cửa văn phòng, ngoài ý muốn phát hiện sau cửa đang có chuyện được che giấu.

Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn Tô Lam một cái, làm ra động tác suyt với cô.

Tô Lam lập tức phản ứng lại.

Hai người đi về phía trước vài bước, áp sát vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bên trong nhanh chóng truyền đến âm thanh vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thúy Vân có thể nghe thấy tiếng bác sĩ chủ nhiệm chính của mình.

“Cái gì? Bà nói bà chính là bà Lục?”

Mẹ Lục ngồi đối diện với bác sĩ chủ nhiệm gật đầu: “Không sai, chủ nhiệm Nhậm, nếu như tôi nhớ không lầm thì ông và tôi là bạn học cũ đúng không?”

Nhắc tới chuyện này, trên mặt chủ nhiệm Nhậm hiện lên vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Bởi vì hơn ba mươi năm trước, cha của Lục Mặc Thâm và chủ nhiệm Nhậm đều là sinh viên của trường đại học y khoa Thủ Đô.

Nhà họ Lục hơn ba mươi năm trước là danh môn gia thế còn chủ nhiệm Nhậm lại là một sinh nghèo đi ra từ khe núi.

Học phí ban đầu cũng là do cán bộ thôn kêu gọi trợ giúp.

Ông ta miễn cưỡng báo danh, sau khi trả học phí thì ngay cả một bữa ăn đầy đủ chủ nhiệm Nhậm cũng không có.

Sau đó, Đại học Y khoa Thủ đô kêu gọi các sinh viên có hoàn cảnh gia đình tốt giúp đỡ sinh viên nghèo.

Đối tượng giúp đỡ của cha Lục Mặc Thâm chính là chủ nhiệm Nhậm.

Mặc dù gia đình ông ta nghèo, nhưng ông ta có lòng tự trọng rất cao.

Trong bốn năm học đại học rồi học lên đến thạc sĩ, ông ta rất chăm chỉ và cố gắng nên có thành tích tốt.

Nhưng ông ta luôn cảm thấy có chuyện khiến ông ta không thoải mái.
 
Chương 5026


Chương 5026

Bởi vì mình phải dựa vào sự giúp đỡ và hỗ trợ của một đồng nghiệp mới có thể hoàn thành việc học đại học.

Đó là một điều rất xấu hổ của ông ta.

Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, ông ta đã cố gắng hết sức để trả lại tiền, nhưng nhiều lần đều bị từ chối.

Bây giờ, tuy răng chủ nhiệm Nhậm đã hơn năm mươi tuổi, nhưng căn bệnh này của ông ta vẫn chưa được loại bỏ.

Lúc này nghe nói vợ của cha Lục Mặc Thâm đến tìm ông ta, trong lòng ông ta cũng vô cùng khiếp sợ.

Trong lúc nhất thời, ông ta còn suy nghĩ phải làm cách nào để trả nợ ân tình ba mươi năm trước.

“Bà Lục, xin hỏi một chút, lần này bà tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

Chủ nhiệm Nhậm hơi nhíu mày, trong giọng nói mang theo sự xa cách.

Mẹ Lục ra vẻ thần bí, lấy một bảng báo cáo y tế từ trong túi ra, đẩy đến †rước mặt ông ta: ‘Chủ nhiệm Nhậm, ông xem thử xem có biết cô ta không?”

Chủ nhiệm Nhậm cầm lấy hồ sơ bệnh án, nhìn thoáng qua tên phía trên, nói: “Biết, tôi là bác sĩ chính của cô ấy, bà có quan hệ gì với cô ấy?”

“Tôi là mẹ chồng, cô ta là con dâu tôi.

“Con dâu?”

Mẹ Lục gật đầu.

Hai tay bà đặt lên ngực, trên mặt lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo: ‘Ông cũng biết đấy, từ ba mươi năm trước nhà họ Lục đã là danh môn gia thế. Muốn vào cửa nhà họ Lục không thể dễ dàng như vậy.”

“Bà Lục, tôi không quan tâm lịch sử nhà họ Lục. Bà nói mục đích chính đi.”

Thấy lời nói của mình bị người ta cắt đứt, mẹ Lục có vẻ vô cùng mất hứng.

Bà nhíu mày, không quanh co nữa: “Nếu ông đã hỏi như vậy, vậy tôi cũng nói cho ông biết, đứa con trong bụng cô ấy được ba tháng rồi. Tôi biết, bệnh viện trung tâm các ông có một dụng cụ xét nghiệm máu rất tiên tiến, nhập khẩu từ nước ngoài về, có thể biết trước đứa con trong bụng là trai hay gái.”

“Bà Lục, ý của bà là sao?”

Chủ nhiệm Nhậm nghe được những lời này, lập tức cảnh giác.

Nhìn thấy chủ nhiệm Nhậm thay đổi sắc mặt, sau gáy mẹ Lục giống như có gắn thêm mắt.

Bà đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa, hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam vốn còn chen chúc ở cửa đành lùi về phía sau hai bước theo bản năng.

Mặc dù mẹ Lục không nhìn thấy hai người họ, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác đứng dậy đi tới cửa, khóa cửa phòng lại.

Động tác này của bà khiến Tô Lam và Lâm Thúy Vân thật sự không thể nghe rõ chuyện bên trong nữa.

Sau khi khóa cửa phòng lại, mẹ Lục xoay người đến trước mặt chủ nhiệm Nhậm.

Chủ nhiệm Nhậm nhìn thấy dáng vẻ thần bí của bà thì nhất thời cảnh giác mạnh hơn: “Bà Lục, rốt cuộc bà muốn nói chuyện gì?”

Mẹ Lục ngồi tao nhã, đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt: “Chủ nhiệm Nhậm, tôi không ngại nói thật cho ông biết, trước đây tôi không muốn để con trai tôi và Lâm Thúy Vân ở cùng nhau. Sau đó không biết cô ta dùng thủ đoạn gì mà mang thai được, nếu không phải đang nể mặt đứa con trong bụng cô ta, hôm nay không có chuyện tôi đến thành phố Ninh Lâm đâu.”
 
Chương 5027


Chương 5027

Chủ nhiệm Nhậm thấy bà dần lộ ra biểu cảm lạnh lùng thì cũng mơ hồ đoán ra được.

“Tục ngữ nói ‘chuyện xấu trong nhà không thể kể ra ngoài, nhưng ông là bác sĩ, tôi cũng không cần che giấu ông. Con trai tôi vân chưa kết hôn, bởi vì chuyện này mà tôi cũng rất nhọc lòng.

Nhưng không ngờ được lại để cho hồ ly tỉnh được hưởng lợi.”

“Bà Lục, đây là chuyện gia đình của bà, tôi không có hứng thú.”

Nhưng mẹ Lục dường như không nghe được lời bác sĩ nói, tự mình tâm sự: ‘Lâm Thúy Vân có thể may mắn trèo vào nhà họ Lục của tôi, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ta phải là con trai.”

Thấy mẹ Lục rốt cục cũng nói ra mục đích của bà, đôi lông mày chủ nhiệm Nhậm lập tức nhíu lại: ‘Bà Lục, bây giờ là thời đại nào rồi, sao bà còn phải suy nghĩ đến chuyện con trai, con gái. Trong bụng cô ấy rốt cuộc là con trai hay con gái, căn bản cũng không phải do cô ấy quyết định được, đây là Sự sắp xếp của ông trời, cũng do gen con trai bà quyết định!”

Biểu cảm trên mặt mẹ Lục trở nên có chút dữ tợn.

“Có cái rắm! Nếu không thể kiểm Soát việc sinh con trai hay con gái thì ông nói cho tôi biết, mang thai nhân tạo trong khoa sinh sản ở bệnh viện của ông là gì?”

“Chuyện này là…”

“Không cần giải thích với tôi nhiều như vậy, tôi sẽ không nghe đâu!”

“Chủ nhiệm Nhậm, lúc trước ông đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ chồng tôi như vậy. Nếu không phải nhờ có sự giúp đỡ của chồng tôi, ông cho rằng hôm nay mình có thể đứng ở vị trí này mà nói đạo lý với tôi sao?”

Ngay khi lời của mẹ Lục vừa được nói ra, bà như giáng một đòn nặng nề vào cái chân đau của chủ nhiệm Nhậm.

Khuôn mặt của ông ta lộ ra vẻ tang thương, trong nháy mắt biểu cảm của ông ta chợt đông cứng lại.

Do dự một lúc lâu, khuôn mặt ông ta rốt cục trở nên buông lỏng: “Về điểm này, tôi cũng có thể hiểu được…”

Ánh mắt mẹ Lục sáng lên: “Vậy là ông đồng ý với tôi sao?”

“Tôi có thể nghĩ ra biện pháp khiến Lâm Thúy Vân thực hiện việc kiểm tra này, nhưng cho dù đứa trẻ trong bụng cô ấy là trai hay gái, khoa của chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận làm phẫu thuật phá thai cho cô ấy.”

Vấn đề này đã tồn tại trong lòng chủ nhiệm Nhậm rất lâu rồi.

Bây giờ ông ta rất mong muốn thoát khỏi gánh nặng tâm lý này. Vì vậy ông ta đã hứa sẽ kiểm tra giới tính của đứa trẻ trong bụng Lâm Thúy Vân cho mẹ Lục.

Việc này đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà ông ta có thể làm.

Nhưng mẹ Lục có vẻ không hài lòng với thái độ này của ông ta: “Chủ nhiệm Nhậm, lúc trước chồng tôi giúp đỡ ông nhiều như vậy, chẳng lẽ ông cũng chỉ có thể giúp một chút chuyện như thế này thôi sao?”

Khuôn mặt của chủ nhiệm Nhậm lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Bà Lục, vậy rốt cuộc bà còn muốn tôi làm cái gì nữa?”

“Tôi muốn ông giúp tôi đóng một vở kịch.”

“Lời này của bà là có ý gì?”

“Nếu phát hiện ra đứa bé trong bụng Lâm Thúy Vân là con gái, tôi muốn ông phải nói chuyện một cách trực tiếp với cô ta rằng không thể giữ lại đứa bé này được.”

“Chuyện này không thể được!”

Chủ nhiệm Nhậm đột ngột đứng dậy, sắc mặt ông ta tái đi ngay lập tức.

Ông ta vô cùng tức giận nhìn mẹ Lục đang đứng trước mặt, gần từng chữ nói: ‘Bà Lục, đúng là trước đây chồng bà đã giúp đỡ tôi rất nhiều, vì vậy lần này tôi mới vi phạm đạo đức mà đi làm kiểm tra giới tính của thai nhi. Chuyện này đã là thỏa hiệp lớn nhất mà tôi có thể thực hiện rồi. Nhưng ngoài chuyện đó ra, nếu bà còn có bất kỳ yêu cầu nào quá đáng, thật xin lỗi, tôi không thể làm theo mấy chuyện đó được!”
 
Chương 5028


Chương 5028

Nhìn thấy sự từ chối dứt khoát của chủ nhiệm Nhậm, mẹ Lục cũng không cảm thấy ngạc nhiên một chút nào.

“Chủ nhiệm Nhậm, những lời nói hôm nay của ông, ông cũng không cần phải đưa ra kết luận nhanh như vậy.

Hôm nay tôi đến đây để đưa ra điều kiện với ông, nếu trong tay tôi không có bất kỳ thứ gì thì làm sao có thể cùng ông nói chuyện, ông nói xem, chuyện này có đúng hay không?”

Mẹ Lục vừa nói vừa đứng dậy, chủ nhiệm Nhậm chỉ cảm thấy trái tim mình đập liên hồi: ‘Bà muốn làm gì?”

Mẹ Lục chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chăm chủ nhiệm Nhậm bằng ánh mắt sắc bén: “Chủ nhiệm Nhậm, ông có tin hay không trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Trước khi tôi đến, theo tôi được biết người đàn ông vừa rời khỏi đây là em họ của tôi.”

“Bà nói cái gì?”

Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của chủ nhiệm Nhậm càng trở nên trắng bệch, ông ta không dám tin vào những lời này.

“Chẳng lẽ những gì tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi nói tổng giám đốc Ngô là em họ của tôi. Nếu ông không tin, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Nói đến đây, mẹ Lục lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm nhanh một số.

Sau đó, từ từ nhấn nút: “Em họ, tôi nghe nói cậu đã đến thành phố Ninh Lâm một thời gian. Hôm nào có thời |_ gian rảnh tôi mời cậu đi ăn cơm, gần đây tôi có một vụ làm ăn lớn, buôn bán kiếm được không ít lời đâu!”

Mẹ Lục cong miệng nói một câu: “Được rồi, hiện giờ tôi đang ôn lại chút chuyện với một người bạn cũ, nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ liên lạc với cậu saul”

Giọng nói ở đầu dây bên kia đúng là của tổng giám đốc công ty dược phẩm Lãng Nguyệt.

Dù sao thì hai người cũng đã tiếp xúc với nhau bao nhiêu lần, cho dù chỉ là nói chuyện điện thoại, ông ta cũng có thể nhận ra âm thanh này.

Mà câu chuyện nghe được càng khiến chủ nhiệm Nhậm thêm sợ hãi. Bởi vì trong thời điểm này, khoa phụ sản của bệnh viện trung tâm đang cần nhập một lô thiết bị y tế tiên tiến nhất từ nước ngoài.

Bệnh viện trung tâm cộng với tất cả các bệnh viện trực thuộc, chỉ tính riêng kinh phí mua sắm thiết bị đợt này đã lên tới mười hai tỷ đồng.

Hơn nữa, danh sách này lần này là do chính chủ nhiệm Nhậm phê duyệt và đề cử người mua.

Và lý do khiến em họ của mẹ Lục có thể có được cái danh sách này, chắc chăn không phải chỉ nhờ có mỗi miệng lưỡi trơn tru là đủ.

“Tôi biết rõ em họ của tôi, ngày hôm nay cậu ấy có thể leo lên được vị trí giám đốc này thì cậu ấy cũng phải thật sự là người có năng lực. Cậu ấy gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng quả thật cậu ấy làm việc gì cũng vô cùng dứt khoát!”

Trong khi nói điều này, ánh mắt mẹ Lục nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Nhậm, bà không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của ông ta.

“Chủ nhiệm Nhậm, tôi nghe nói khoa phụ sản của các ông sắp nhập thêm một lô thiết bị y tế rất tân tiến của nước ngoài. Số tiền của đợt nhập hàng này không phải là mười hai đến mười lăm tỷ đồng sao. Ông trục lợi từ nơi này cũng phải được một vài tỷ đúng không?”

“Bà câm miệng cho tôi!”
 
Chương 5029


Chương 5029

Khuôn mặt của chủ nhiệm Nhậm đột nhiên trở nên đỏ bừng, ông ta luống cuống phản bác.

“Đừng hoảng sợ như vậy. Kỳ thật, muốn tôi câm miệng cũng không phải là không thể. Đương nhiên ông phải đáp ứng một điều kiện của tôi, nếu không mấy lời nói lúc nấy không chỉ là để hù dọa ông thôi đâu! Đừng để những lời nói ban nãy làm ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của mình!”

Lúc này, mẹ Lục gần như đã nắm được thóp của ông ta, bà cũng không sợ ông ta làm trái ý mình nữa.

Làm việc ở một địa phương như vậy, ông ta căn bản là không thể nào trong sạch được. Bởi vì bệnh viện trung tâm Ninh Lâm là một bệnh viện có danh tiếng khắp cả nước. Sự chuyên nghiệp của đội ngũ y tế phải được xếp nhất nhì cả trong và ngoài nước. Có thể lên đến chức trưởng khoa trong bệnh viện này, thì cũng phải là người có chuyên môn và bằng cấp.

Một vài tỷ đồng đối với loại người như Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm, có lẽ cũng chỉ là một vài cọng cỏ, không đáng nhắc đến. Nhưng đối với hầu hết những người bình thường khác, đó là con số trên trời không thể tưởng tượng được.

Ở bệnh viện nhận từng ấy tiền hối lộ, chỉ riêng điều này đã đủ làm cho chủ nhiệm Nhậm thân bại danh liệt, trực tiếp ngồi tù rồi.

Nếu chuyện này được phơi bày ra ánh sáng, số tiền hối lộ ấy nhất định cũng sẽ không cánh mà bay. Ông ta chỉ sợ lúc đó mình không có biện pháp gì để đối phó.

Nhìn thấy khuôn mặt run rẩy, tái nhợt của chủ nhiệm Nhậm, mẹ Lục biết rằng chính mình đã nắm được điểm yếu của ông ta.

“Chủ nhiệm Nhậm, thế nào rồi?

Thực ra, tôi nghĩ đôi khi làm người thật sự không cần phải… Đúng là làm việc gì cũng cần có nguyên tắc, nhưng cũng phải tùy trường hợp, ông nói xem có đúng không? Lâm Thúy Vân kia chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà ông chưa từng gặp, vậy tại sao ông lại để cô ta mà ảnh hưởng đến tương lai của mình chứ? Tôi và ông đã cam đoan với nhau, chỉ cần một câu này của ông, nếu trong bụng cô ấy là con trai, thì căn bản tất cả những giả thiết này sẽ xem như không tôn tại, đúng không? Nhưng nếu là con gái thì ông chỉ cần nói cho cô ta biết đứa trẻ trong bụng cô ta có vấn đề. Về phần sau này cần phải giải quyết như thế nào, tôi cũng nhất định sẽ không làm phiền đến ông. Chỉ là câu nói của ông lại có thể đổi lấy tiền đồ sáng lạng, cộng thêm một vài tỷ tiền mặt, ông tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt thòi gì”

Chủ nhiệm Nhậm bị mẹ Lục từng bước ép sát tới, bây giờ ông ta đã bị ép tới góc tường, hoàn toàn không còn đường lui.

Đầu ông ta đổ đầy mồ hôi, nhìn người phụ nữ trước mặt này. Nhìn từ bên ngoài, bà là một phụ nữ thanh lịch và hào phóng, đầy đủ tiêu chuẩn làm một mợ chủ giàu có. Nhưng những lời nói và hành động của bà thậm chí còn xấu xa hơn những kẻ nhỏ nhen.

Trong lòng chủ nhiệm Nhậm đang âm thầm tính toán, ông ta so sánh giữa Lâm Thúy Vân, người ông ta chưa từng gặp trước đây, với tương lai tươi sáng của bản thân mình. Sau đó, ông ta đã nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.

“Chuyện này tôi có thể hứa với bà, nhưng bà cũng phải hứa với tôi rằng dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa bà cũng đừng bao giờ làm phiền đến tôi!”

Sau khi nghe câu này, mẹ Lục lập tức hiểu rằng, quyết định đến đây ngày hôm nay của bà là hoàn toàn đúng đắn.

Bà mỉm cười bước đến bên cạnh chủ nhiệm Nhậm, nhẹ nhàng võ vai ông †a nhỏ giọng nói: ‘Chủ nhiệm Nhậm, ông có thể yên tâm về việc này. Lần này tôi đến đây là vì chuyện riêng của gia đình tôi. Tôi cũng không muốn cố ý làm phiền đến ông!”

Chủ nhiệm Nhậm cau mày đứng yên tại chỗ im lặng không nói gì, mẹ Lục nhìn ông ta, cười nói: “Vậy chuyện này cứ quyết định như thế nhé!”

Nói xong, bà bước thẳng đến máy tính bên cạnh chủ nhiệm Nhậm, đưa tay ra và nhấn nút gọi.

Trên hành lang bệnh viện lập tức truyền đến một chuỗi âm thanh dễ nghe từ trạm hộ lý: “Mời bệnh nhân số bảy mươi tư, Lâm Thúy Vân đến phòng số ba khám bệnh”
 
Chương 5030


Chương 5030

Đứng bên ngoài phòng bệnh, Lâm Thúy Vân có vẻ hơi bực bội vì không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

“Thúy Vân, hay là thôi đi, bây giờ phòng bệnh cũng đã đóng cửa, cho dù cậu có muốn nghe, e rằng cũng sẽ không nghe được thông tin gì hữu íchI”

Tô Lam đang ngồi bên cạnh mở miệng tận tình khuyên bảo.

Cũng chính vào lúc này, hai người nghe thấy giọng nói phát ra từ trạm hộ lý, Tô Lam nói: ‘Đã đến lượt cậu đi siêu âm rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!”

Lâm Thúy Vân vẫn còn có chút không vui, cô ấy tức giận, trừng mắt nhìn về phía phòng bệnh: “Mình nhìn thấy bộ dáng lén lút như vậy, căn bản là không thể yên tâm được một chút nào!”

“Bất kể là bà ấy có âm mưu gì, thì từ trước đến giờ bà ấy vẫn luôn ở thủ đô, bàn tay có dài đến mấy cũng không thể chạm tới bệnh viện trung tâm này?”

Lâm Thúy Vân gật đầu: “Cậu nói cũng đúng!”

Nói xong những lời này, Tô Lam cùng cô ấy đi đến phòng siêu âm.

Trên đường đi, Lâm Thúy Vân vẫn một mực nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.

Cô ấy khẽ thở dài: “Thật là thần kỳ.

Thế mà trong bụng của mình lại có cục cưng của Lục Mặc Thâm. Nếu đổi lại thành trước đây, thậm chí mình cũng sẽ không bao giờ dám nghĩ đến loại chuyện này!”

“Phản ứng của cậu bây giờ giống hệt như lúc mình mang thai. Tuy nhiên, hiện tại nhìn thấy bộ dáng của con trai mình, đột nhiên mình lại có chút hối hận, hận không thể nhét thằng bé vào lại trong bụng mình!”

“Cậu đừng nói như vậy, cậu xem, con nuôi của mình vừa thông minh lại đáng yêu như vậy, nếu cậu không cần thăng bé thì cũng vẫn có khối người đang đứng xếp hàng chờ đấy!”

Sau khi Lâm Thúy Vân nói ra những điều này, trên khuôn mặt cô ấy còn hiện rõ sự khao khát.

“Không biết đứa con trong bụng mình là con trai hay con gái. Nếu là con gái, chúng ta sẽ làm một cái hôn ước cho con bé cùng Tử Việt, cậu thấy thế nào?”

“Được rồi, nhưng mình phải nói trước với cậu một chuyện. Cậu phải dạy dỗ con gái mình trở nên lợi hại một chút để còn có thể trị được con trai mình!”

Khi Lâm Thúy Vân nghe thấy điều này, cô ấy lập tức cảm thấy có chút không vui.

“Tô Lam, những lời nói này của cậu, tuyệt đối không thể mang ra đùa giỡn được! Con bé có một người mẹ như mình thì chắc chắn không thể kém cỏi được! Đến lúc đó, con trai Quan Tử Việt của cậu nhất định sẽ bị con gái của mình làm cho khuất phục, khi đó nhất định sẽ trở nên vô cùng nghe lời!”

Đúng lúc Lâm Thúy Vân và Tô Lam đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên sau lưng hai người vang lên một giọng nói lạ lùng: ‘Lâm Thúy Vân, làm ơn rửa sạch miệng đi. Cô đang nói hươu nói vượn gì ở đây vậy? Ai nói với cô đứa con trong bụng cô là con gái? Tôi nói, đứa con trong bụng cô nhất định phải là con trai! Nó còn phải thay nhà họ Lục chúng tôi nối dõi tông đường, làm sao nó có thể là con gái!”

Ngay khi Lâm Thúy Vân quay đầu lại, cô ấy nhìn thấy mẹ Lục không biết từ lúc nào đã đi ra khỏi văn phòng của trưởng khoa.

Mà cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người bọn họ cũng đã bị mẹ Lục đi theo nghe thấy hết.

“Không cần biết đứa con trong bụng cháu là con trai hay con gái, chỉ cần là đứa con do cháu sinh ra thì cháu đều yêu thương bọn chúng như nhau!”

Lâm Thúy Vân thật sự không thể chịu nổi bộ mặt hất hàm sai khiến kia của mẹ Lục, cô ấy nhịn không được mà cãi lại: ‘Nếu dì cảm thấy không vui vì cháu mang thai con gái thì dì có thể đi †ìm con trai của mình, để anh ta tìm người phụ nữ khác sinh cháu trai cho dì “Lâm Thúy Vân, bây giờ cô còn dám cãi lại lời nói của tôi hay sao? Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Nếu không phải cô dùng chút thủ đoạn khiến con trai tôi u mê cô như vậy thì cô còn nghĩ vị trí con dâu nhà họ Lục này không thể thay đổi hay saol”
 
Chương 5031


Chương 5031

“Ồ, một khi mọi chuyện đã giống như lời dì nói, vậy thì dì cũng phải tìm cách thuyết phục con trai mình, khiến anh ta đừng tiếp tục đi loanh quanh sau mông cháu nữa. Cháu khuyên dì nên đi tìm con trai của mình ngay đi, cháu ở đây đợi tin tốt của dì.”

Nói xong, Lâm Thúy Vân trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tô Lam, xoay người bước thẳng vào phòng khám bệnh.

Thời điểm mẹ Lục chuẩn bị đi vào, Lâm Thúy Vân đột ngột khóa trái cửa lại, nhốt bà ngoài cửa: “Thực xin lỗi dì, chỉ có một người được phép vào trong, cho nên dì cứ ở bên ngoài nghỉ ngơi đi!”

“Lâm Thúy Vân, côi”

Mẹ Lục thiếu chút nữa đã bị Lâm Thúy Vân làm cho tức chết.

Kiếp trước rốt cuộc bà đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại gặp phải người con dâu như vậy chứ?

Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt trước mặt, ánh mắt của mẹ Lục hiện lên một tia ngoan độc.

Lâm Thúy Vân, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cô có thể vui vẻ được bao lâu!

Nếu không phải trong bụng cô còn có dòng máu của nhà họ Lục, tôi đã đuổi cô ra khỏi nhà từ lâu rồi! Vẫn còn nhiều thời gian, hai chúng ta nhìn xem, rốt cuộc ai thăng ai thual Mẹ Lục oán giận xoay người nhìn sang chỗ khác, đặt mông ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Hai mươi phút sau, Lâm Thúy Vân và Tô Lam bước ra khỏi phòng siêu âm.

Y tá bên trong đi theo bọn họ, nói với bọn họ mười lăm phút sau quay lại lấy kết quả.

Mẹ Lục nhìn Lâm Thúy Vân và Tô Lam đang cười nói vui vẻ, trong mắt bà hiện lên một tia lạnh lùng.

Lâm Thúy Vân cố tình không cho mẹ Lục đi theo vì sợ bà hỏi bác sĩ đứa con trong bụng cô là trai hay gái. Nhưng khi bước ra khỏi phòng siêu âm, bọn họ lại nhìn thấy mẹ Lục vẫn đang im lặng canh giữ ở bên ngoài. Trong nháy mắt hai người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái. Kỳ thật theo lý mà nói, lẽ ra lúc bọn họ xuất hiện, mẹ Lục nên là người đầu tiên hỏi kết quả mới đúng. Cũng không nghĩ đến bà lại có thể bình tĩnh như vậy.

Lâm Thúy Vân và những người khác lại có chút không quen.

Bên này, Lâm Thúy Vân đang thảo luận với Tô Lam nên ăn gì sau khi khám thai xong. Tô Lam liếc mắt nhìn mẹ Lục: ‘Dì à, nếu không có việc gì thì dì nên về nhà trước đi, cháu và Tô Lam ở đây chờ kết quải”

Mẹ Lục chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, bà cũng không có ý định đứng dậy rời đi.

Lâm Thúy Vân nhún vai một cái, cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.

Sau khi bọn họ đợi được khoảng gần mười phút, một y tá cau mày và đi về phía họ: “Xin hỏi cô là Lâm Thúy Vân?”

Lâm Thúy Vân sững sờ trong một giây, nhưng sau đó cô ấy nhanh chóng gật đầu: “Vâng, là tôi.”

“Là như vậy, tôi là trợ lý của chủ nhiệm Nhậm. Kết quả siêu âm của cô hình như có vấn đề. Bây giờ cô cùng tôi đến văn phòng của trưởng khoa.”

Vừa nghe được những lời nói này của y tá, trên khuôn mặt Lâm Thúy Vân và Tô Lam hiện rõ vẻ lo lắng.

Trái tim Lâm Thúy Vân càng thêm chùng xuống, cô ấy vội vàng bước tới hỏi: ‘Rốt cuộc là có vấn đề gì?”

“Kết quả siêu âm ở chỗ trưởng khoa. Tôi cũng không biết vấn đề cụ thể là gì. Phải hỏi trực tiếp các bác sĩ mới được.”

Nói xong câu này, nữ y tá xoay người rời đi.

Lâm Thúy Vân liếc nhìn Tô Lam.

Tô Lam gật đầu với cô ấy một cái, xem như là trấn an và cổ vũ tinh thần cho Lâm Thúy Vân.

Lâm Thúy Vân thở ra một hơi dài, bình tĩnh lại tâm trạng đang bồn chồn lo lắng của mình, cô ấy vội vàng đi theo sau y tá.
 
Chương 5032


Chương 5032

Nhìn bóng lưng của Lâm Thúy Vân càng lúc càng xa, Tô Lam quay đầu lại. Cô nhận ra rằng trong suốt quá trình, mẹ Lục vân ngồi tại chỗ rất bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái.

Trên thực tế, lúc trước mẹ Lục lo lăng cho đứa con trong bụng Lâm Thúy Vân như vậy thì khi nghe thấy bác sĩ nó đứa bé có vấn đề, người lo lắng nhất hẳn phải là bà mới đúng chứ. Cũng không biết tại sao mà bà lại có thể bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì như Vậy.

Chuyện này giống như là… Như là bà ấy đã biết trước kết quả từ lâu.

Mẹ Lục dường như cũng nhận ra ánh mắt đánh giá của Tô Lam. Vì vậy bà lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô.

“Cô nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mà nhìn cơ chứ?”

Tô Lam khế nói.

“Dì à, cháu biết dì vẫn để bụng chuyện của Thúy Vân đúng không?”

Mẹ Lục dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Lam một cái, trong lòng thâm nói. Đúng vậy, đúng là trong lòng bà còn để bụng chuyện của Lâm Thúy Vân, nhưng bà cũng ước gì cô ấy có thể biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức!

“Tôi không có chuyện gì đối với cô †a, tôi cũng không để cô ta vào trong mắt, chuyện này có quan hệ gì với cô sao?”

“Dì à, dì đừng kích động, đúng là không có quan hệ gì với cháu, nhưng quả thật lại rất có quan hệ với con trai của dì”

Mẹ Lục nhíu mày: “Lời nói này của cô rốt cuộc là có ý gì?”

“Ý của cháu là cuối cùng cũng chỉ có giáo sư Lục và Thúy Vân sống cùng nhau, còn có tình cảm của hai người họ cũng như vậy, cháu đều có thể nhìn thấy được. Giáo sư Lục quan tâm đến Lâm Thúy Vân như thế nào, cơ bản là dì cũng không thể tưởng tượng được. Nếu dì thực sự quan tâm đến con trai của mình, thì xin dì đừng có lúc nào cũng nhắm vào Thúy Vân như vậy. Dì phải biết rằng, khi nhằm vào một phụ nữ có thai thì đối với cô ấy và đứa trẻ trong bụng cô ấy đều không phải là chuyện gì tốt đẹp!”

Mẹ Lục trực tiếp cười lạnh một tiếng.

Bà nhìn Tô Lam một cách đầy châm chọc, đứng dậy nói.

“Tôi nói cho cô nghe này Tô Lam, cô thật sự coi mình là gốc rễ của vũ trụ à! Cô xem cô là cái gì? Dựa vào cái gì mà cô dám ở đây dạy dỗ tôi?”

Tô Lam cau mày, cô nghĩ rằng những điều mình vừa nói lúc nấy rất lịch sự, cũng không có gì là không ổn, không có xúc phạm đến người nào khác. Cũng không biết vì cái gì mà dường như chuyện này đã chạm vào dây thần kinh nào đó của mẹ Lục.

“Đừng tưởng răng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì! Cô với Lâm Thúy Vân căn bản chính là cá mè một lứa, cũng chỉ là hai con hồ ly tỉnh mà thôi! Tôi hiểu rồi, thì ra cô là người xúi giục Lâm Thúy Vân! Nếu không phải cô ta nhìn thấy cô quấn quýt lấy Quan Triều Viễn, một bước bay lên trở thành con chim phượng hoàng thì làm sao cô ta lại sinh ra ý định này trong đầu, đi tìm Lục Mặc Thâm để quyến rũ chứ?”

“Đừng tưởng răng tôi không biết hai người đang các cô đang tính toán điều gì! Có một câu nói rằng con chim sẻ thì sẽ mãi mãi là chim sẻ. Cho dù nó thực sự bay lên trên thì nhiều nhất nó cũng chỉ là một con chim sẻ bị mắc kẹt trên cành, nó cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành phượng hoàng đâu!”

Kỳ thực, Tô Lam là người có tính cách rất tốt. Nếu không phải người khác | cố ý nhằm vào cô thì căn bản cũng rất khó có thể tranh cãi với cô.

Lần này cũng bởi vì mẹ Lục là mẹ Lục Mặc Thâm, lại là bậc bề trên. Cũng bởi vì bà là mẹ chồng của Lâm Thúy Vân cho nên Tô Lam mới vô cùng nhường nhịn đối với bà.

 
 
Chương 5033


Chương 5033

Đối với những từ ngữ công kích chính mình của mẹ Lục, nếu có thể không để trong lòng thì cô sẽ xem là chưa nghe thấy.

Nhưng cô nhường nhịn như vậy, không những mẹ Lục càng ngày càng không biết phân biệt đúng sai, mà lại càng công kích cô thêm.

Cô thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữal Tô Lam vốn có tính tình tốt như vậy cũng bị lửa làm cho bốc hỏa: “Dì à, nói thế nào đi chăng nữa thì dì cũng là một người nổi tiếng ở thủ đô! Nhưng hiện tại cứ mở miệng ra là dì lại đi mắng chửi người khác, hơn nữa câu nói nào cũng vô cùng khó nghe! Dì nói xem hiện tại dì cao quý ở chỗ nào cơ chứ!”

Mẹ Lục nhìn thấy Tô Lam vẫn còn dám tranh luận, trong lúc nhất thời bà lại càng thêm tức giận.

Bà đang định phản bác, lại bị Tô Lam vội vàng mở miệng chặn trước: “Dì Lục, có lẽ trong mắt của những kẻ có tiền như dì, nhà họ Quan và nhà họ Lục đều là những gia tộc danh giá mà không phải ai cũng có thể chạm tới.

Nhưng cháu rất xin lỗi dì, Thúy Vân và cháu chưa từng có ý định cần phải nhờ vào nhà họ Lục các người để một bước bay lên thành phượng hoàng. Bởi vì hai chúng cháu vốn đã là phượng hoàng, cho dù ở dưới đất hay trên cành cao, thì đây cũng đã là chuyện không thể nào thay đổi được.”

Khi Tô Lam nói những lời này, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười vô cùng tự tin.

Ngay cả mẹ Lục cũng có thể nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tô Lam.

“Tôi nhổ vào! Thật sự đúng là người không biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người không biết xấu hổ như cô! Thật sự là khiến tôi mở mang tâm mắt! Làm gì có ai dám so sánh chính mình với phượng hoàng chứ, thật sự không hiểu rõ mình là ai là sao!”

“Việc tôi có hiểu rõ chính mình là ai hay không, cũng không làm phiền dì Lục quan tâm đâu! Thay vì mỗi ngày đều gây rắc rối cho Thúy Vân, dì cũng nên về nghĩ cách thuyết phục con trai mình đi, dù sao để quyết định xem Lâm Thúy Vân có nên ở lại hay không thì trừ cô ấy ra cũng chỉ còn có giáo sư Lục, căn bản không năm trong phạm vi lo lắng của dì Lục. Dì cứ ở đây dây dưa như vậy, cùng lắm ở trong mắt bọn họ chỉ là một chú hề đang nhảy nhót trong vở hài kịch mà thôi, điểm này chính bản thân dì còn không rõ ràng hay sao?”

“Cô đang nói cái gì vậy? Cô đúng là đồ vô liêm sỉ”

Mẹ Lục nghe thấy Tô Lam dám so sánh bà với một chú hề trong vở hài kịch, khuôn mặt của bà lập tức trở nên đỏ bừng.

Trên hàng lang, hai người đang châm chọc nhau, dường như chỉ một chút nữa thôi là một trận đại chiến sẽ bạo phát.

Cũng chính lúc này, sau lưng họ xuất hiện bóng dáng của Lâm Thúy Vân.

Tô Lam liếc nhìn mẹ Lục một cái, cũng không tiếp tục tiếp tục tranh cãi cùng bà ở chỗ này nữa.

Thay vào đó, cô quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía Lâm Thúy Vân.

Bởi vì cô rất phát hiện rằng, sau khi Lâm Thúy Vân đi ra khỏi phòng của chủ nhiệm Nhậm, vẻ mặt của cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm.

“Thúy Vân, có chuyện gì vậy?”

Là một người mẹ có ba đứa nhỏ, Tô Lam có thể hiểu rất rõ ràng tâm trạng của Lâm Thúy Vân lúc này.

Bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, lẽ nào là kết quả siêu âm có vấn đề gì hay sao?

Lâm Thúy Vân định nói gì đó nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ Lục đang đi phía sau lưng Tô Lam, vẻ mặt cô ấy hơi sửng sốt một chút, sau đó, cô ấy khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Mẹ Lục nghe xong câu nói này thì lập tức trợn tròn mắt.

Bà nhìn lên nhìn xuống vài vòng trên người Lâm Thúy Vân. Bà không bị mù, nét mặt Lâm Thúy Vân rõ ràng là không vui, cũng đang rất lo lắng!

Mẹ Lục cau mày, nói chuyện với hai người: “Không phải vừa rồi các người nói muốn đi cùng nhau sao? Bây giờ tôi sẽ trở vê luôn, đỡ phải nhìn thấy các người mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi!”
 
Chương 5034


Chương 5034

Sau khi nghe được những lời này, Tô Lam thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô mới ở với Lâm Thúy Vân một buổi sáng, đã bị mẹ Lục chèn ép đến mức không thở nổi. Cô có thể tưởng tượng cuộc sống của Lâm Thúy Vân ở nhà có bao nhiêu khó khăn.

Sau khi Lâm Thúy Vân và Tô Lam rời đi trước, mẹ Lục quay người lại, bà nhanh chóng chạy đến phòng của chủ nhiệm Nhậm. Cũng không cần gõ cửa, mẹ Lục đẩy cửa trực tiếp xông vào.

Ngay khi vừa bước vào cửa, bà nhìn thấy chủ nhiệm Nhậm đang nghe mấy y tá trưởng báo cáo công tác.

Mẹ Lục cứ như vậy xông vào khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, khi bắt gặp những ánh mắt nghi ngờ đó, mẹ Lục thậm chí cũng không để lộ một chút xấu hổ nào.

Thay vào đó, bà tự tin bước vào phòng, dùng giọng nói đầy nghi vấn nói: “Chủ nhiệm Nhậm, bây giờ ông có thời gian không?”

Y tá trưởng cau mày, cô ấy đang định nói gì đó thì nghe thấy chủ nhiệm Nhậm nói: ‘Bây giờ kết thúc công việc báo cáo ngày hôm nay ở đây. Các cô đi ra ngoài trước đi.”

Các y tá trưởng liếc mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ gật đầu đi ra ngoài. Sau khi đi được vài bước, họ quay lại nhìn mẹ Lục từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt đánh giá một phen.

Sau khi tất cả rời đi, mẹ Lục bước nhanh đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm Nhậm: “Chủ nhiệm Nhậm, đã có kết quả siêu âm giới tính thai nhi rồi đúng không? Đứa bé trong bụng Lâm Thúy Vân có phải là con trai hay không?”

Không biết tại sao, khi bà nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của Lâm Thúy Vân lúc bước ra ngoài, trong lòng mẹ Lục cũng có chút bất an. Tuy răng nếu Lâm Thúy Vân thật sự mang thai con gái, bà nhất định sẽ ép cô ấy bỏ cái thai đi. Nhưng nếu đứa bé trong bụng cô ấy là con trai thì đó lại là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn. Đến lúc đó, bà cũng không phải bày ra nhiều thủ đoạn ở đằng sau lưng như vậy nữa.

Nhưng khi những hành động mờ ám này của bà bị Lục Mặc Thâm phát hiện, thì cả đời này mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ sẽ không thể tốt lên được nữa. Cho nên, nếu đứa con trong bụng Lâm Thúy Vân kiêu ngạo kia là một bé trai thì đó mới là kết quả tốt nhất.

Nhưng nếu nếu cái bụng của Lâm Thúy Vân mang thai một đứa con gái, thì cũng đừng trách bà dùng những thủ đoạn tàn nhẫn.

Chủ nhiệm Nhậm nhìn biểu tình dữ tợn kia của mẹ Lục, trong lòng ông ta không khỏi thầm thở dài: “Đúng vậy, đã có kết quả siêu âm giới tính thai nhi.”

Khi mẹ Lục nghe thấy những lời này, ánh mắt bà sáng lên ngay lập tức: “Đứa bé là con trai hay con gái?”

“Tự bà xem đi.”

Chủ nhiệm Nhậm trực tiếp đẩy một bản báo cáo kết quả kiểm tra bên cạnh ông ta cho mẹ Lục.

Mẹ Lục vô cùng căng thẳng cầm tờ kết quả kiểm tra lên, nhìn chăm chằm nó một cách rất nghiêm túc.

“Đứa trẻ có tổ hợp gen XX… “Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi mẹ Lục đọc đến dòng chữ cuối cùng của tờ kết quả siêu âm, trên khuôn mặt bà hiện rõ vẻ bối rối.

“Chủ nhiệm Nhậm, tổ hợp gen XX này nghĩa là gì? Đứa bé rốt cuộc là nam hay nữ?”

Chủ nhiệm Nhậm nhìn mẹ Lục một cách vô cùng nghiêm túc, ông ta giải thích từng chữ: “Trong y học, các gen xác định giới tính của một người là X và Y. Thứ tự và sự kết hợp của các gen này xác định giới tính của đứa trẻ. Tổ hợp gen XY là tổ hợp gen của nam và tổ hợp gen XX là tổ hợp gen của nữ.”

“Ông nói cái gì?”

Sau khi mẹ Lục nghe được những lời này, giọng nói của bà đột nhiên trở nên giận dữ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom