Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5025


Chương 5025

Bây giờ mình chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Đợi đến khi mình không nhịn nổi nữa, mình sẽ ngả bài với Lục Mặc Thâm, giao vấn đề này cho anh ấy xử lý. Dù sao mình cũng đang có thai, mình không thể vì chuyện này làm ảnh hưởng đến con của mình được.”

Nghe Lâm Thúy Vân nói như vậy, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Dù sao lúc mang thai, tâm trạng phụ nữ cực kỳ nhạy cảm, rất dễ bị trâm cảm.”

“Dẹp đi! Những người như mình không gặp chuyện này! Lâm Thúy Vân mình trời sinh không biết hai chữ trầm cảm viết thế nào.”

Nhìn thấy bây giờ, Lâm Thúy Vân | vần còn tâm trạng đùa giốn, Tô Lam cũng biết không có chuyện gì nữa.

Vì thế hai người cười nói đi sang phòng siêu âm.

Vài phút sau, khi hai người vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy ở cuối hành lang, mẹ Lục đang lần mò mở cửa vào.

“Dì ấy tìm bác sĩ làm gì?”

Tô Lam quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân đang mờ mịt.

Không biết vì sao, trong đầu Lâm Thúy Vân đột nhiên xuất hiện hình ảnh hai người đấu võ miệng lúc nấy.

Khi cô ấy nói sinh con trai sinh con gái không phải do bà quyết định, nhìn vẻ mặt của mẹ Lục rất kỳ lạ.

Còn nói “chuyện đấy không phải do cô nói”, khiến cô ấy cảm thấy có điềm xấu.

“Chắc chắn có vấn đề, chúng ta nhìn xem một chút.”

Lâm Thúy Vân kéo Tô Lam nhanh chóng đi vào phòng bác sĩ.

Khi hai người họ đi đến cửa văn phòng, ngoài ý muốn phát hiện sau cửa đang có chuyện được che giấu.

Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn Tô Lam một cái, làm ra động tác suyt với cô.

Tô Lam lập tức phản ứng lại.

Hai người đi về phía trước vài bước, áp sát vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bên trong nhanh chóng truyền đến âm thanh vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thúy Vân có thể nghe thấy tiếng bác sĩ chủ nhiệm chính của mình.

“Cái gì? Bà nói bà chính là bà Lục?”

Mẹ Lục ngồi đối diện với bác sĩ chủ nhiệm gật đầu: “Không sai, chủ nhiệm Nhậm, nếu như tôi nhớ không lầm thì ông và tôi là bạn học cũ đúng không?”

Nhắc tới chuyện này, trên mặt chủ nhiệm Nhậm hiện lên vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Bởi vì hơn ba mươi năm trước, cha của Lục Mặc Thâm và chủ nhiệm Nhậm đều là sinh viên của trường đại học y khoa Thủ Đô.

Nhà họ Lục hơn ba mươi năm trước là danh môn gia thế còn chủ nhiệm Nhậm lại là một sinh nghèo đi ra từ khe núi.

Học phí ban đầu cũng là do cán bộ thôn kêu gọi trợ giúp.

Ông ta miễn cưỡng báo danh, sau khi trả học phí thì ngay cả một bữa ăn đầy đủ chủ nhiệm Nhậm cũng không có.

Sau đó, Đại học Y khoa Thủ đô kêu gọi các sinh viên có hoàn cảnh gia đình tốt giúp đỡ sinh viên nghèo.

Đối tượng giúp đỡ của cha Lục Mặc Thâm chính là chủ nhiệm Nhậm.

Mặc dù gia đình ông ta nghèo, nhưng ông ta có lòng tự trọng rất cao.

Trong bốn năm học đại học rồi học lên đến thạc sĩ, ông ta rất chăm chỉ và cố gắng nên có thành tích tốt.

Nhưng ông ta luôn cảm thấy có chuyện khiến ông ta không thoải mái.
 
Chương 5026


Chương 5026

Bởi vì mình phải dựa vào sự giúp đỡ và hỗ trợ của một đồng nghiệp mới có thể hoàn thành việc học đại học.

Đó là một điều rất xấu hổ của ông ta.

Vì vậy, sau khi tốt nghiệp, ông ta đã cố gắng hết sức để trả lại tiền, nhưng nhiều lần đều bị từ chối.

Bây giờ, tuy răng chủ nhiệm Nhậm đã hơn năm mươi tuổi, nhưng căn bệnh này của ông ta vẫn chưa được loại bỏ.

Lúc này nghe nói vợ của cha Lục Mặc Thâm đến tìm ông ta, trong lòng ông ta cũng vô cùng khiếp sợ.

Trong lúc nhất thời, ông ta còn suy nghĩ phải làm cách nào để trả nợ ân tình ba mươi năm trước.

“Bà Lục, xin hỏi một chút, lần này bà tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

Chủ nhiệm Nhậm hơi nhíu mày, trong giọng nói mang theo sự xa cách.

Mẹ Lục ra vẻ thần bí, lấy một bảng báo cáo y tế từ trong túi ra, đẩy đến †rước mặt ông ta: ‘Chủ nhiệm Nhậm, ông xem thử xem có biết cô ta không?”

Chủ nhiệm Nhậm cầm lấy hồ sơ bệnh án, nhìn thoáng qua tên phía trên, nói: “Biết, tôi là bác sĩ chính của cô ấy, bà có quan hệ gì với cô ấy?”

“Tôi là mẹ chồng, cô ta là con dâu tôi.

“Con dâu?”

Mẹ Lục gật đầu.

Hai tay bà đặt lên ngực, trên mặt lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo: ‘Ông cũng biết đấy, từ ba mươi năm trước nhà họ Lục đã là danh môn gia thế. Muốn vào cửa nhà họ Lục không thể dễ dàng như vậy.”

“Bà Lục, tôi không quan tâm lịch sử nhà họ Lục. Bà nói mục đích chính đi.”

Thấy lời nói của mình bị người ta cắt đứt, mẹ Lục có vẻ vô cùng mất hứng.

Bà nhíu mày, không quanh co nữa: “Nếu ông đã hỏi như vậy, vậy tôi cũng nói cho ông biết, đứa con trong bụng cô ấy được ba tháng rồi. Tôi biết, bệnh viện trung tâm các ông có một dụng cụ xét nghiệm máu rất tiên tiến, nhập khẩu từ nước ngoài về, có thể biết trước đứa con trong bụng là trai hay gái.”

“Bà Lục, ý của bà là sao?”

Chủ nhiệm Nhậm nghe được những lời này, lập tức cảnh giác.

Nhìn thấy chủ nhiệm Nhậm thay đổi sắc mặt, sau gáy mẹ Lục giống như có gắn thêm mắt.

Bà đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa, hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam vốn còn chen chúc ở cửa đành lùi về phía sau hai bước theo bản năng.

Mặc dù mẹ Lục không nhìn thấy hai người họ, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác đứng dậy đi tới cửa, khóa cửa phòng lại.

Động tác này của bà khiến Tô Lam và Lâm Thúy Vân thật sự không thể nghe rõ chuyện bên trong nữa.

Sau khi khóa cửa phòng lại, mẹ Lục xoay người đến trước mặt chủ nhiệm Nhậm.

Chủ nhiệm Nhậm nhìn thấy dáng vẻ thần bí của bà thì nhất thời cảnh giác mạnh hơn: “Bà Lục, rốt cuộc bà muốn nói chuyện gì?”

Mẹ Lục ngồi tao nhã, đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt: “Chủ nhiệm Nhậm, tôi không ngại nói thật cho ông biết, trước đây tôi không muốn để con trai tôi và Lâm Thúy Vân ở cùng nhau. Sau đó không biết cô ta dùng thủ đoạn gì mà mang thai được, nếu không phải đang nể mặt đứa con trong bụng cô ta, hôm nay không có chuyện tôi đến thành phố Ninh Lâm đâu.”
 
Chương 5027


Chương 5027

Chủ nhiệm Nhậm thấy bà dần lộ ra biểu cảm lạnh lùng thì cũng mơ hồ đoán ra được.

“Tục ngữ nói ‘chuyện xấu trong nhà không thể kể ra ngoài, nhưng ông là bác sĩ, tôi cũng không cần che giấu ông. Con trai tôi vân chưa kết hôn, bởi vì chuyện này mà tôi cũng rất nhọc lòng.

Nhưng không ngờ được lại để cho hồ ly tỉnh được hưởng lợi.”

“Bà Lục, đây là chuyện gia đình của bà, tôi không có hứng thú.”

Nhưng mẹ Lục dường như không nghe được lời bác sĩ nói, tự mình tâm sự: ‘Lâm Thúy Vân có thể may mắn trèo vào nhà họ Lục của tôi, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ta phải là con trai.”

Thấy mẹ Lục rốt cục cũng nói ra mục đích của bà, đôi lông mày chủ nhiệm Nhậm lập tức nhíu lại: ‘Bà Lục, bây giờ là thời đại nào rồi, sao bà còn phải suy nghĩ đến chuyện con trai, con gái. Trong bụng cô ấy rốt cuộc là con trai hay con gái, căn bản cũng không phải do cô ấy quyết định được, đây là Sự sắp xếp của ông trời, cũng do gen con trai bà quyết định!”

Biểu cảm trên mặt mẹ Lục trở nên có chút dữ tợn.

“Có cái rắm! Nếu không thể kiểm Soát việc sinh con trai hay con gái thì ông nói cho tôi biết, mang thai nhân tạo trong khoa sinh sản ở bệnh viện của ông là gì?”

“Chuyện này là…”

“Không cần giải thích với tôi nhiều như vậy, tôi sẽ không nghe đâu!”

“Chủ nhiệm Nhậm, lúc trước ông đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ chồng tôi như vậy. Nếu không phải nhờ có sự giúp đỡ của chồng tôi, ông cho rằng hôm nay mình có thể đứng ở vị trí này mà nói đạo lý với tôi sao?”

Ngay khi lời của mẹ Lục vừa được nói ra, bà như giáng một đòn nặng nề vào cái chân đau của chủ nhiệm Nhậm.

Khuôn mặt của ông ta lộ ra vẻ tang thương, trong nháy mắt biểu cảm của ông ta chợt đông cứng lại.

Do dự một lúc lâu, khuôn mặt ông ta rốt cục trở nên buông lỏng: “Về điểm này, tôi cũng có thể hiểu được…”

Ánh mắt mẹ Lục sáng lên: “Vậy là ông đồng ý với tôi sao?”

“Tôi có thể nghĩ ra biện pháp khiến Lâm Thúy Vân thực hiện việc kiểm tra này, nhưng cho dù đứa trẻ trong bụng cô ấy là trai hay gái, khoa của chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận làm phẫu thuật phá thai cho cô ấy.”

Vấn đề này đã tồn tại trong lòng chủ nhiệm Nhậm rất lâu rồi.

Bây giờ ông ta rất mong muốn thoát khỏi gánh nặng tâm lý này. Vì vậy ông ta đã hứa sẽ kiểm tra giới tính của đứa trẻ trong bụng Lâm Thúy Vân cho mẹ Lục.

Việc này đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà ông ta có thể làm.

Nhưng mẹ Lục có vẻ không hài lòng với thái độ này của ông ta: “Chủ nhiệm Nhậm, lúc trước chồng tôi giúp đỡ ông nhiều như vậy, chẳng lẽ ông cũng chỉ có thể giúp một chút chuyện như thế này thôi sao?”

Khuôn mặt của chủ nhiệm Nhậm lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Bà Lục, vậy rốt cuộc bà còn muốn tôi làm cái gì nữa?”

“Tôi muốn ông giúp tôi đóng một vở kịch.”

“Lời này của bà là có ý gì?”

“Nếu phát hiện ra đứa bé trong bụng Lâm Thúy Vân là con gái, tôi muốn ông phải nói chuyện một cách trực tiếp với cô ta rằng không thể giữ lại đứa bé này được.”

“Chuyện này không thể được!”

Chủ nhiệm Nhậm đột ngột đứng dậy, sắc mặt ông ta tái đi ngay lập tức.

Ông ta vô cùng tức giận nhìn mẹ Lục đang đứng trước mặt, gần từng chữ nói: ‘Bà Lục, đúng là trước đây chồng bà đã giúp đỡ tôi rất nhiều, vì vậy lần này tôi mới vi phạm đạo đức mà đi làm kiểm tra giới tính của thai nhi. Chuyện này đã là thỏa hiệp lớn nhất mà tôi có thể thực hiện rồi. Nhưng ngoài chuyện đó ra, nếu bà còn có bất kỳ yêu cầu nào quá đáng, thật xin lỗi, tôi không thể làm theo mấy chuyện đó được!”
 
Chương 5028


Chương 5028

Nhìn thấy sự từ chối dứt khoát của chủ nhiệm Nhậm, mẹ Lục cũng không cảm thấy ngạc nhiên một chút nào.

“Chủ nhiệm Nhậm, những lời nói hôm nay của ông, ông cũng không cần phải đưa ra kết luận nhanh như vậy.

Hôm nay tôi đến đây để đưa ra điều kiện với ông, nếu trong tay tôi không có bất kỳ thứ gì thì làm sao có thể cùng ông nói chuyện, ông nói xem, chuyện này có đúng hay không?”

Mẹ Lục vừa nói vừa đứng dậy, chủ nhiệm Nhậm chỉ cảm thấy trái tim mình đập liên hồi: ‘Bà muốn làm gì?”

Mẹ Lục chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chăm chủ nhiệm Nhậm bằng ánh mắt sắc bén: “Chủ nhiệm Nhậm, ông có tin hay không trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy. Trước khi tôi đến, theo tôi được biết người đàn ông vừa rời khỏi đây là em họ của tôi.”

“Bà nói cái gì?”

Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của chủ nhiệm Nhậm càng trở nên trắng bệch, ông ta không dám tin vào những lời này.

“Chẳng lẽ những gì tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi nói tổng giám đốc Ngô là em họ của tôi. Nếu ông không tin, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Nói đến đây, mẹ Lục lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm nhanh một số.

Sau đó, từ từ nhấn nút: “Em họ, tôi nghe nói cậu đã đến thành phố Ninh Lâm một thời gian. Hôm nào có thời |_ gian rảnh tôi mời cậu đi ăn cơm, gần đây tôi có một vụ làm ăn lớn, buôn bán kiếm được không ít lời đâu!”

Mẹ Lục cong miệng nói một câu: “Được rồi, hiện giờ tôi đang ôn lại chút chuyện với một người bạn cũ, nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ liên lạc với cậu saul”

Giọng nói ở đầu dây bên kia đúng là của tổng giám đốc công ty dược phẩm Lãng Nguyệt.

Dù sao thì hai người cũng đã tiếp xúc với nhau bao nhiêu lần, cho dù chỉ là nói chuyện điện thoại, ông ta cũng có thể nhận ra âm thanh này.

Mà câu chuyện nghe được càng khiến chủ nhiệm Nhậm thêm sợ hãi. Bởi vì trong thời điểm này, khoa phụ sản của bệnh viện trung tâm đang cần nhập một lô thiết bị y tế tiên tiến nhất từ nước ngoài.

Bệnh viện trung tâm cộng với tất cả các bệnh viện trực thuộc, chỉ tính riêng kinh phí mua sắm thiết bị đợt này đã lên tới mười hai tỷ đồng.

Hơn nữa, danh sách này lần này là do chính chủ nhiệm Nhậm phê duyệt và đề cử người mua.

Và lý do khiến em họ của mẹ Lục có thể có được cái danh sách này, chắc chăn không phải chỉ nhờ có mỗi miệng lưỡi trơn tru là đủ.

“Tôi biết rõ em họ của tôi, ngày hôm nay cậu ấy có thể leo lên được vị trí giám đốc này thì cậu ấy cũng phải thật sự là người có năng lực. Cậu ấy gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng quả thật cậu ấy làm việc gì cũng vô cùng dứt khoát!”

Trong khi nói điều này, ánh mắt mẹ Lục nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Nhậm, bà không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt của ông ta.

“Chủ nhiệm Nhậm, tôi nghe nói khoa phụ sản của các ông sắp nhập thêm một lô thiết bị y tế rất tân tiến của nước ngoài. Số tiền của đợt nhập hàng này không phải là mười hai đến mười lăm tỷ đồng sao. Ông trục lợi từ nơi này cũng phải được một vài tỷ đúng không?”

“Bà câm miệng cho tôi!”
 
Chương 5029


Chương 5029

Khuôn mặt của chủ nhiệm Nhậm đột nhiên trở nên đỏ bừng, ông ta luống cuống phản bác.

“Đừng hoảng sợ như vậy. Kỳ thật, muốn tôi câm miệng cũng không phải là không thể. Đương nhiên ông phải đáp ứng một điều kiện của tôi, nếu không mấy lời nói lúc nấy không chỉ là để hù dọa ông thôi đâu! Đừng để những lời nói ban nãy làm ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của mình!”

Lúc này, mẹ Lục gần như đã nắm được thóp của ông ta, bà cũng không sợ ông ta làm trái ý mình nữa.

Làm việc ở một địa phương như vậy, ông ta căn bản là không thể nào trong sạch được. Bởi vì bệnh viện trung tâm Ninh Lâm là một bệnh viện có danh tiếng khắp cả nước. Sự chuyên nghiệp của đội ngũ y tế phải được xếp nhất nhì cả trong và ngoài nước. Có thể lên đến chức trưởng khoa trong bệnh viện này, thì cũng phải là người có chuyên môn và bằng cấp.

Một vài tỷ đồng đối với loại người như Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm, có lẽ cũng chỉ là một vài cọng cỏ, không đáng nhắc đến. Nhưng đối với hầu hết những người bình thường khác, đó là con số trên trời không thể tưởng tượng được.

Ở bệnh viện nhận từng ấy tiền hối lộ, chỉ riêng điều này đã đủ làm cho chủ nhiệm Nhậm thân bại danh liệt, trực tiếp ngồi tù rồi.

Nếu chuyện này được phơi bày ra ánh sáng, số tiền hối lộ ấy nhất định cũng sẽ không cánh mà bay. Ông ta chỉ sợ lúc đó mình không có biện pháp gì để đối phó.

Nhìn thấy khuôn mặt run rẩy, tái nhợt của chủ nhiệm Nhậm, mẹ Lục biết rằng chính mình đã nắm được điểm yếu của ông ta.

“Chủ nhiệm Nhậm, thế nào rồi?

Thực ra, tôi nghĩ đôi khi làm người thật sự không cần phải… Đúng là làm việc gì cũng cần có nguyên tắc, nhưng cũng phải tùy trường hợp, ông nói xem có đúng không? Lâm Thúy Vân kia chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà ông chưa từng gặp, vậy tại sao ông lại để cô ta mà ảnh hưởng đến tương lai của mình chứ? Tôi và ông đã cam đoan với nhau, chỉ cần một câu này của ông, nếu trong bụng cô ấy là con trai, thì căn bản tất cả những giả thiết này sẽ xem như không tôn tại, đúng không? Nhưng nếu là con gái thì ông chỉ cần nói cho cô ta biết đứa trẻ trong bụng cô ta có vấn đề. Về phần sau này cần phải giải quyết như thế nào, tôi cũng nhất định sẽ không làm phiền đến ông. Chỉ là câu nói của ông lại có thể đổi lấy tiền đồ sáng lạng, cộng thêm một vài tỷ tiền mặt, ông tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt thòi gì”

Chủ nhiệm Nhậm bị mẹ Lục từng bước ép sát tới, bây giờ ông ta đã bị ép tới góc tường, hoàn toàn không còn đường lui.

Đầu ông ta đổ đầy mồ hôi, nhìn người phụ nữ trước mặt này. Nhìn từ bên ngoài, bà là một phụ nữ thanh lịch và hào phóng, đầy đủ tiêu chuẩn làm một mợ chủ giàu có. Nhưng những lời nói và hành động của bà thậm chí còn xấu xa hơn những kẻ nhỏ nhen.

Trong lòng chủ nhiệm Nhậm đang âm thầm tính toán, ông ta so sánh giữa Lâm Thúy Vân, người ông ta chưa từng gặp trước đây, với tương lai tươi sáng của bản thân mình. Sau đó, ông ta đã nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.

“Chuyện này tôi có thể hứa với bà, nhưng bà cũng phải hứa với tôi rằng dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa bà cũng đừng bao giờ làm phiền đến tôi!”

Sau khi nghe câu này, mẹ Lục lập tức hiểu rằng, quyết định đến đây ngày hôm nay của bà là hoàn toàn đúng đắn.

Bà mỉm cười bước đến bên cạnh chủ nhiệm Nhậm, nhẹ nhàng võ vai ông †a nhỏ giọng nói: ‘Chủ nhiệm Nhậm, ông có thể yên tâm về việc này. Lần này tôi đến đây là vì chuyện riêng của gia đình tôi. Tôi cũng không muốn cố ý làm phiền đến ông!”

Chủ nhiệm Nhậm cau mày đứng yên tại chỗ im lặng không nói gì, mẹ Lục nhìn ông ta, cười nói: “Vậy chuyện này cứ quyết định như thế nhé!”

Nói xong, bà bước thẳng đến máy tính bên cạnh chủ nhiệm Nhậm, đưa tay ra và nhấn nút gọi.

Trên hành lang bệnh viện lập tức truyền đến một chuỗi âm thanh dễ nghe từ trạm hộ lý: “Mời bệnh nhân số bảy mươi tư, Lâm Thúy Vân đến phòng số ba khám bệnh”
 
Chương 5030


Chương 5030

Đứng bên ngoài phòng bệnh, Lâm Thúy Vân có vẻ hơi bực bội vì không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

“Thúy Vân, hay là thôi đi, bây giờ phòng bệnh cũng đã đóng cửa, cho dù cậu có muốn nghe, e rằng cũng sẽ không nghe được thông tin gì hữu íchI”

Tô Lam đang ngồi bên cạnh mở miệng tận tình khuyên bảo.

Cũng chính vào lúc này, hai người nghe thấy giọng nói phát ra từ trạm hộ lý, Tô Lam nói: ‘Đã đến lượt cậu đi siêu âm rồi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!”

Lâm Thúy Vân vẫn còn có chút không vui, cô ấy tức giận, trừng mắt nhìn về phía phòng bệnh: “Mình nhìn thấy bộ dáng lén lút như vậy, căn bản là không thể yên tâm được một chút nào!”

“Bất kể là bà ấy có âm mưu gì, thì từ trước đến giờ bà ấy vẫn luôn ở thủ đô, bàn tay có dài đến mấy cũng không thể chạm tới bệnh viện trung tâm này?”

Lâm Thúy Vân gật đầu: “Cậu nói cũng đúng!”

Nói xong những lời này, Tô Lam cùng cô ấy đi đến phòng siêu âm.

Trên đường đi, Lâm Thúy Vân vẫn một mực nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.

Cô ấy khẽ thở dài: “Thật là thần kỳ.

Thế mà trong bụng của mình lại có cục cưng của Lục Mặc Thâm. Nếu đổi lại thành trước đây, thậm chí mình cũng sẽ không bao giờ dám nghĩ đến loại chuyện này!”

“Phản ứng của cậu bây giờ giống hệt như lúc mình mang thai. Tuy nhiên, hiện tại nhìn thấy bộ dáng của con trai mình, đột nhiên mình lại có chút hối hận, hận không thể nhét thằng bé vào lại trong bụng mình!”

“Cậu đừng nói như vậy, cậu xem, con nuôi của mình vừa thông minh lại đáng yêu như vậy, nếu cậu không cần thăng bé thì cũng vẫn có khối người đang đứng xếp hàng chờ đấy!”

Sau khi Lâm Thúy Vân nói ra những điều này, trên khuôn mặt cô ấy còn hiện rõ sự khao khát.

“Không biết đứa con trong bụng mình là con trai hay con gái. Nếu là con gái, chúng ta sẽ làm một cái hôn ước cho con bé cùng Tử Việt, cậu thấy thế nào?”

“Được rồi, nhưng mình phải nói trước với cậu một chuyện. Cậu phải dạy dỗ con gái mình trở nên lợi hại một chút để còn có thể trị được con trai mình!”

Khi Lâm Thúy Vân nghe thấy điều này, cô ấy lập tức cảm thấy có chút không vui.

“Tô Lam, những lời nói này của cậu, tuyệt đối không thể mang ra đùa giỡn được! Con bé có một người mẹ như mình thì chắc chắn không thể kém cỏi được! Đến lúc đó, con trai Quan Tử Việt của cậu nhất định sẽ bị con gái của mình làm cho khuất phục, khi đó nhất định sẽ trở nên vô cùng nghe lời!”

Đúng lúc Lâm Thúy Vân và Tô Lam đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên sau lưng hai người vang lên một giọng nói lạ lùng: ‘Lâm Thúy Vân, làm ơn rửa sạch miệng đi. Cô đang nói hươu nói vượn gì ở đây vậy? Ai nói với cô đứa con trong bụng cô là con gái? Tôi nói, đứa con trong bụng cô nhất định phải là con trai! Nó còn phải thay nhà họ Lục chúng tôi nối dõi tông đường, làm sao nó có thể là con gái!”

Ngay khi Lâm Thúy Vân quay đầu lại, cô ấy nhìn thấy mẹ Lục không biết từ lúc nào đã đi ra khỏi văn phòng của trưởng khoa.

Mà cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người bọn họ cũng đã bị mẹ Lục đi theo nghe thấy hết.

“Không cần biết đứa con trong bụng cháu là con trai hay con gái, chỉ cần là đứa con do cháu sinh ra thì cháu đều yêu thương bọn chúng như nhau!”

Lâm Thúy Vân thật sự không thể chịu nổi bộ mặt hất hàm sai khiến kia của mẹ Lục, cô ấy nhịn không được mà cãi lại: ‘Nếu dì cảm thấy không vui vì cháu mang thai con gái thì dì có thể đi †ìm con trai của mình, để anh ta tìm người phụ nữ khác sinh cháu trai cho dì “Lâm Thúy Vân, bây giờ cô còn dám cãi lại lời nói của tôi hay sao? Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Nếu không phải cô dùng chút thủ đoạn khiến con trai tôi u mê cô như vậy thì cô còn nghĩ vị trí con dâu nhà họ Lục này không thể thay đổi hay saol”
 
Chương 5031


Chương 5031

“Ồ, một khi mọi chuyện đã giống như lời dì nói, vậy thì dì cũng phải tìm cách thuyết phục con trai mình, khiến anh ta đừng tiếp tục đi loanh quanh sau mông cháu nữa. Cháu khuyên dì nên đi tìm con trai của mình ngay đi, cháu ở đây đợi tin tốt của dì.”

Nói xong, Lâm Thúy Vân trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tô Lam, xoay người bước thẳng vào phòng khám bệnh.

Thời điểm mẹ Lục chuẩn bị đi vào, Lâm Thúy Vân đột ngột khóa trái cửa lại, nhốt bà ngoài cửa: “Thực xin lỗi dì, chỉ có một người được phép vào trong, cho nên dì cứ ở bên ngoài nghỉ ngơi đi!”

“Lâm Thúy Vân, côi”

Mẹ Lục thiếu chút nữa đã bị Lâm Thúy Vân làm cho tức chết.

Kiếp trước rốt cuộc bà đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại gặp phải người con dâu như vậy chứ?

Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt trước mặt, ánh mắt của mẹ Lục hiện lên một tia ngoan độc.

Lâm Thúy Vân, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cô có thể vui vẻ được bao lâu!

Nếu không phải trong bụng cô còn có dòng máu của nhà họ Lục, tôi đã đuổi cô ra khỏi nhà từ lâu rồi! Vẫn còn nhiều thời gian, hai chúng ta nhìn xem, rốt cuộc ai thăng ai thual Mẹ Lục oán giận xoay người nhìn sang chỗ khác, đặt mông ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Hai mươi phút sau, Lâm Thúy Vân và Tô Lam bước ra khỏi phòng siêu âm.

Y tá bên trong đi theo bọn họ, nói với bọn họ mười lăm phút sau quay lại lấy kết quả.

Mẹ Lục nhìn Lâm Thúy Vân và Tô Lam đang cười nói vui vẻ, trong mắt bà hiện lên một tia lạnh lùng.

Lâm Thúy Vân cố tình không cho mẹ Lục đi theo vì sợ bà hỏi bác sĩ đứa con trong bụng cô là trai hay gái. Nhưng khi bước ra khỏi phòng siêu âm, bọn họ lại nhìn thấy mẹ Lục vẫn đang im lặng canh giữ ở bên ngoài. Trong nháy mắt hai người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái. Kỳ thật theo lý mà nói, lẽ ra lúc bọn họ xuất hiện, mẹ Lục nên là người đầu tiên hỏi kết quả mới đúng. Cũng không nghĩ đến bà lại có thể bình tĩnh như vậy.

Lâm Thúy Vân và những người khác lại có chút không quen.

Bên này, Lâm Thúy Vân đang thảo luận với Tô Lam nên ăn gì sau khi khám thai xong. Tô Lam liếc mắt nhìn mẹ Lục: ‘Dì à, nếu không có việc gì thì dì nên về nhà trước đi, cháu và Tô Lam ở đây chờ kết quải”

Mẹ Lục chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, bà cũng không có ý định đứng dậy rời đi.

Lâm Thúy Vân nhún vai một cái, cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.

Sau khi bọn họ đợi được khoảng gần mười phút, một y tá cau mày và đi về phía họ: “Xin hỏi cô là Lâm Thúy Vân?”

Lâm Thúy Vân sững sờ trong một giây, nhưng sau đó cô ấy nhanh chóng gật đầu: “Vâng, là tôi.”

“Là như vậy, tôi là trợ lý của chủ nhiệm Nhậm. Kết quả siêu âm của cô hình như có vấn đề. Bây giờ cô cùng tôi đến văn phòng của trưởng khoa.”

Vừa nghe được những lời nói này của y tá, trên khuôn mặt Lâm Thúy Vân và Tô Lam hiện rõ vẻ lo lắng.

Trái tim Lâm Thúy Vân càng thêm chùng xuống, cô ấy vội vàng bước tới hỏi: ‘Rốt cuộc là có vấn đề gì?”

“Kết quả siêu âm ở chỗ trưởng khoa. Tôi cũng không biết vấn đề cụ thể là gì. Phải hỏi trực tiếp các bác sĩ mới được.”

Nói xong câu này, nữ y tá xoay người rời đi.

Lâm Thúy Vân liếc nhìn Tô Lam.

Tô Lam gật đầu với cô ấy một cái, xem như là trấn an và cổ vũ tinh thần cho Lâm Thúy Vân.

Lâm Thúy Vân thở ra một hơi dài, bình tĩnh lại tâm trạng đang bồn chồn lo lắng của mình, cô ấy vội vàng đi theo sau y tá.
 
Chương 5032


Chương 5032

Nhìn bóng lưng của Lâm Thúy Vân càng lúc càng xa, Tô Lam quay đầu lại. Cô nhận ra rằng trong suốt quá trình, mẹ Lục vân ngồi tại chỗ rất bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái.

Trên thực tế, lúc trước mẹ Lục lo lăng cho đứa con trong bụng Lâm Thúy Vân như vậy thì khi nghe thấy bác sĩ nó đứa bé có vấn đề, người lo lắng nhất hẳn phải là bà mới đúng chứ. Cũng không biết tại sao mà bà lại có thể bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì như Vậy.

Chuyện này giống như là… Như là bà ấy đã biết trước kết quả từ lâu.

Mẹ Lục dường như cũng nhận ra ánh mắt đánh giá của Tô Lam. Vì vậy bà lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô.

“Cô nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mà nhìn cơ chứ?”

Tô Lam khế nói.

“Dì à, cháu biết dì vẫn để bụng chuyện của Thúy Vân đúng không?”

Mẹ Lục dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Lam một cái, trong lòng thâm nói. Đúng vậy, đúng là trong lòng bà còn để bụng chuyện của Lâm Thúy Vân, nhưng bà cũng ước gì cô ấy có thể biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức!

“Tôi không có chuyện gì đối với cô †a, tôi cũng không để cô ta vào trong mắt, chuyện này có quan hệ gì với cô sao?”

“Dì à, dì đừng kích động, đúng là không có quan hệ gì với cháu, nhưng quả thật lại rất có quan hệ với con trai của dì”

Mẹ Lục nhíu mày: “Lời nói này của cô rốt cuộc là có ý gì?”

“Ý của cháu là cuối cùng cũng chỉ có giáo sư Lục và Thúy Vân sống cùng nhau, còn có tình cảm của hai người họ cũng như vậy, cháu đều có thể nhìn thấy được. Giáo sư Lục quan tâm đến Lâm Thúy Vân như thế nào, cơ bản là dì cũng không thể tưởng tượng được. Nếu dì thực sự quan tâm đến con trai của mình, thì xin dì đừng có lúc nào cũng nhắm vào Thúy Vân như vậy. Dì phải biết rằng, khi nhằm vào một phụ nữ có thai thì đối với cô ấy và đứa trẻ trong bụng cô ấy đều không phải là chuyện gì tốt đẹp!”

Mẹ Lục trực tiếp cười lạnh một tiếng.

Bà nhìn Tô Lam một cách đầy châm chọc, đứng dậy nói.

“Tôi nói cho cô nghe này Tô Lam, cô thật sự coi mình là gốc rễ của vũ trụ à! Cô xem cô là cái gì? Dựa vào cái gì mà cô dám ở đây dạy dỗ tôi?”

Tô Lam cau mày, cô nghĩ rằng những điều mình vừa nói lúc nấy rất lịch sự, cũng không có gì là không ổn, không có xúc phạm đến người nào khác. Cũng không biết vì cái gì mà dường như chuyện này đã chạm vào dây thần kinh nào đó của mẹ Lục.

“Đừng tưởng răng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì! Cô với Lâm Thúy Vân căn bản chính là cá mè một lứa, cũng chỉ là hai con hồ ly tỉnh mà thôi! Tôi hiểu rồi, thì ra cô là người xúi giục Lâm Thúy Vân! Nếu không phải cô ta nhìn thấy cô quấn quýt lấy Quan Triều Viễn, một bước bay lên trở thành con chim phượng hoàng thì làm sao cô ta lại sinh ra ý định này trong đầu, đi tìm Lục Mặc Thâm để quyến rũ chứ?”

“Đừng tưởng răng tôi không biết hai người đang các cô đang tính toán điều gì! Có một câu nói rằng con chim sẻ thì sẽ mãi mãi là chim sẻ. Cho dù nó thực sự bay lên trên thì nhiều nhất nó cũng chỉ là một con chim sẻ bị mắc kẹt trên cành, nó cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành phượng hoàng đâu!”

Kỳ thực, Tô Lam là người có tính cách rất tốt. Nếu không phải người khác | cố ý nhằm vào cô thì căn bản cũng rất khó có thể tranh cãi với cô.

Lần này cũng bởi vì mẹ Lục là mẹ Lục Mặc Thâm, lại là bậc bề trên. Cũng bởi vì bà là mẹ chồng của Lâm Thúy Vân cho nên Tô Lam mới vô cùng nhường nhịn đối với bà.

 
 
Chương 5033


Chương 5033

Đối với những từ ngữ công kích chính mình của mẹ Lục, nếu có thể không để trong lòng thì cô sẽ xem là chưa nghe thấy.

Nhưng cô nhường nhịn như vậy, không những mẹ Lục càng ngày càng không biết phân biệt đúng sai, mà lại càng công kích cô thêm.

Cô thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữal Tô Lam vốn có tính tình tốt như vậy cũng bị lửa làm cho bốc hỏa: “Dì à, nói thế nào đi chăng nữa thì dì cũng là một người nổi tiếng ở thủ đô! Nhưng hiện tại cứ mở miệng ra là dì lại đi mắng chửi người khác, hơn nữa câu nói nào cũng vô cùng khó nghe! Dì nói xem hiện tại dì cao quý ở chỗ nào cơ chứ!”

Mẹ Lục nhìn thấy Tô Lam vẫn còn dám tranh luận, trong lúc nhất thời bà lại càng thêm tức giận.

Bà đang định phản bác, lại bị Tô Lam vội vàng mở miệng chặn trước: “Dì Lục, có lẽ trong mắt của những kẻ có tiền như dì, nhà họ Quan và nhà họ Lục đều là những gia tộc danh giá mà không phải ai cũng có thể chạm tới.

Nhưng cháu rất xin lỗi dì, Thúy Vân và cháu chưa từng có ý định cần phải nhờ vào nhà họ Lục các người để một bước bay lên thành phượng hoàng. Bởi vì hai chúng cháu vốn đã là phượng hoàng, cho dù ở dưới đất hay trên cành cao, thì đây cũng đã là chuyện không thể nào thay đổi được.”

Khi Tô Lam nói những lời này, trên khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười vô cùng tự tin.

Ngay cả mẹ Lục cũng có thể nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Tô Lam.

“Tôi nhổ vào! Thật sự đúng là người không biết xấu hổ, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người không biết xấu hổ như cô! Thật sự là khiến tôi mở mang tâm mắt! Làm gì có ai dám so sánh chính mình với phượng hoàng chứ, thật sự không hiểu rõ mình là ai là sao!”

“Việc tôi có hiểu rõ chính mình là ai hay không, cũng không làm phiền dì Lục quan tâm đâu! Thay vì mỗi ngày đều gây rắc rối cho Thúy Vân, dì cũng nên về nghĩ cách thuyết phục con trai mình đi, dù sao để quyết định xem Lâm Thúy Vân có nên ở lại hay không thì trừ cô ấy ra cũng chỉ còn có giáo sư Lục, căn bản không năm trong phạm vi lo lắng của dì Lục. Dì cứ ở đây dây dưa như vậy, cùng lắm ở trong mắt bọn họ chỉ là một chú hề đang nhảy nhót trong vở hài kịch mà thôi, điểm này chính bản thân dì còn không rõ ràng hay sao?”

“Cô đang nói cái gì vậy? Cô đúng là đồ vô liêm sỉ”

Mẹ Lục nghe thấy Tô Lam dám so sánh bà với một chú hề trong vở hài kịch, khuôn mặt của bà lập tức trở nên đỏ bừng.

Trên hàng lang, hai người đang châm chọc nhau, dường như chỉ một chút nữa thôi là một trận đại chiến sẽ bạo phát.

Cũng chính lúc này, sau lưng họ xuất hiện bóng dáng của Lâm Thúy Vân.

Tô Lam liếc nhìn mẹ Lục một cái, cũng không tiếp tục tiếp tục tranh cãi cùng bà ở chỗ này nữa.

Thay vào đó, cô quay đầu lại, nhanh chóng đi về phía Lâm Thúy Vân.

Bởi vì cô rất phát hiện rằng, sau khi Lâm Thúy Vân đi ra khỏi phòng của chủ nhiệm Nhậm, vẻ mặt của cô ấy có vẻ không được tốt cho lắm.

“Thúy Vân, có chuyện gì vậy?”

Là một người mẹ có ba đứa nhỏ, Tô Lam có thể hiểu rất rõ ràng tâm trạng của Lâm Thúy Vân lúc này.

Bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, lẽ nào là kết quả siêu âm có vấn đề gì hay sao?

Lâm Thúy Vân định nói gì đó nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mẹ Lục đang đi phía sau lưng Tô Lam, vẻ mặt cô ấy hơi sửng sốt một chút, sau đó, cô ấy khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Mẹ Lục nghe xong câu nói này thì lập tức trợn tròn mắt.

Bà nhìn lên nhìn xuống vài vòng trên người Lâm Thúy Vân. Bà không bị mù, nét mặt Lâm Thúy Vân rõ ràng là không vui, cũng đang rất lo lắng!

Mẹ Lục cau mày, nói chuyện với hai người: “Không phải vừa rồi các người nói muốn đi cùng nhau sao? Bây giờ tôi sẽ trở vê luôn, đỡ phải nhìn thấy các người mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi!”
 
Chương 5034


Chương 5034

Sau khi nghe được những lời này, Tô Lam thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô mới ở với Lâm Thúy Vân một buổi sáng, đã bị mẹ Lục chèn ép đến mức không thở nổi. Cô có thể tưởng tượng cuộc sống của Lâm Thúy Vân ở nhà có bao nhiêu khó khăn.

Sau khi Lâm Thúy Vân và Tô Lam rời đi trước, mẹ Lục quay người lại, bà nhanh chóng chạy đến phòng của chủ nhiệm Nhậm. Cũng không cần gõ cửa, mẹ Lục đẩy cửa trực tiếp xông vào.

Ngay khi vừa bước vào cửa, bà nhìn thấy chủ nhiệm Nhậm đang nghe mấy y tá trưởng báo cáo công tác.

Mẹ Lục cứ như vậy xông vào khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, khi bắt gặp những ánh mắt nghi ngờ đó, mẹ Lục thậm chí cũng không để lộ một chút xấu hổ nào.

Thay vào đó, bà tự tin bước vào phòng, dùng giọng nói đầy nghi vấn nói: “Chủ nhiệm Nhậm, bây giờ ông có thời gian không?”

Y tá trưởng cau mày, cô ấy đang định nói gì đó thì nghe thấy chủ nhiệm Nhậm nói: ‘Bây giờ kết thúc công việc báo cáo ngày hôm nay ở đây. Các cô đi ra ngoài trước đi.”

Các y tá trưởng liếc mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ gật đầu đi ra ngoài. Sau khi đi được vài bước, họ quay lại nhìn mẹ Lục từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt đánh giá một phen.

Sau khi tất cả rời đi, mẹ Lục bước nhanh đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm Nhậm: “Chủ nhiệm Nhậm, đã có kết quả siêu âm giới tính thai nhi rồi đúng không? Đứa bé trong bụng Lâm Thúy Vân có phải là con trai hay không?”

Không biết tại sao, khi bà nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của Lâm Thúy Vân lúc bước ra ngoài, trong lòng mẹ Lục cũng có chút bất an. Tuy răng nếu Lâm Thúy Vân thật sự mang thai con gái, bà nhất định sẽ ép cô ấy bỏ cái thai đi. Nhưng nếu đứa bé trong bụng cô ấy là con trai thì đó lại là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn. Đến lúc đó, bà cũng không phải bày ra nhiều thủ đoạn ở đằng sau lưng như vậy nữa.

Nhưng khi những hành động mờ ám này của bà bị Lục Mặc Thâm phát hiện, thì cả đời này mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ sẽ không thể tốt lên được nữa. Cho nên, nếu đứa con trong bụng Lâm Thúy Vân kiêu ngạo kia là một bé trai thì đó mới là kết quả tốt nhất.

Nhưng nếu nếu cái bụng của Lâm Thúy Vân mang thai một đứa con gái, thì cũng đừng trách bà dùng những thủ đoạn tàn nhẫn.

Chủ nhiệm Nhậm nhìn biểu tình dữ tợn kia của mẹ Lục, trong lòng ông ta không khỏi thầm thở dài: “Đúng vậy, đã có kết quả siêu âm giới tính thai nhi.”

Khi mẹ Lục nghe thấy những lời này, ánh mắt bà sáng lên ngay lập tức: “Đứa bé là con trai hay con gái?”

“Tự bà xem đi.”

Chủ nhiệm Nhậm trực tiếp đẩy một bản báo cáo kết quả kiểm tra bên cạnh ông ta cho mẹ Lục.

Mẹ Lục vô cùng căng thẳng cầm tờ kết quả kiểm tra lên, nhìn chăm chằm nó một cách rất nghiêm túc.

“Đứa trẻ có tổ hợp gen XX… “Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi mẹ Lục đọc đến dòng chữ cuối cùng của tờ kết quả siêu âm, trên khuôn mặt bà hiện rõ vẻ bối rối.

“Chủ nhiệm Nhậm, tổ hợp gen XX này nghĩa là gì? Đứa bé rốt cuộc là nam hay nữ?”

Chủ nhiệm Nhậm nhìn mẹ Lục một cách vô cùng nghiêm túc, ông ta giải thích từng chữ: “Trong y học, các gen xác định giới tính của một người là X và Y. Thứ tự và sự kết hợp của các gen này xác định giới tính của đứa trẻ. Tổ hợp gen XY là tổ hợp gen của nam và tổ hợp gen XX là tổ hợp gen của nữ.”

“Ông nói cái gì?”

Sau khi mẹ Lục nghe được những lời này, giọng nói của bà đột nhiên trở nên giận dữ.
 
Chương 5035


Chương 5035

Trên mặt mẹ Lục hiện lên vẻ mặt không dám tin.

Chủ nhiệm Nhậm bị giọng nói của mẹ Lục làm cho hoảng sợ, ông ta vội ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ Lục: “Tôi nghĩ hẳn là vừa rồi bà đã nghe hiểu những gì tôi nói.”

“Chuyện này làm sao có thể? Làm sao mà cháu trai của tôi đột nhiên trở thành con gái? Tôi nhìn dáng bụng cô ta như vậy, cùng một số phản ứng của cô †a như vậy, rõ ràng là cô ta mang thai con trai, ông có nhầm lẫn gì hay không?

Đứa con trong bụng Lâm Thúy Vân nhất định phải là con trai, không thể nào là con gái được! Không thể nào, nhất định là kết quả siêu âm của ông đã có sự nhầm lẫn gì rồi!”

Thời điểm mẹ Lục nói những lời này, tâm trạng của bà có chút kích động.

Ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt của bà cũng trở nên vô cùng dữ tợn.

Vốn dĩ tâm tình của bà không được tốt, bình thường nếu không phải chịu bất kỳ kích thích nào thì phản ứng của bà cũng không có gì khác biệt so với những người bình thường.

Nhưng nếu bà đột ngột bị chuyện gì đó kích động thì căn bệnh này lại rất dễ tái phát. [ Hiện giờ mẹ Lục nghe nói đứa trẻ trong bụng Lâm Thúy Vân là con gái.

Dưới cơn tức giận, cảm xúc của bà nhất thời có chút không thể kiềm chế được.

“Bà Lục, độ chính xác của loại siêu âm này lên đến chín mươi phần trăm, nhưng vần có sai số mười phần trăm, cho nên tôi cho rằng…”

Chủ nhiệm Nhậm chưa kịp nói xong, mẹ Lục đã vội vàng ngắt lời: “Ý của ông là gì? Mười phần trăm còn lại thì có gì khác biệt hay sao?”

Thời điểm mẹ Lục nói những lời này, trong ánh mắt bà hiện lên một tia thâm độc.

“Ông cũng không biết mấy năm trở lại đây rốt cuộc tôi đã trải qua những chuyện gì! Lúc đầu, con nhỏ chết tiệt Lâm Thúy Vân này lấy tính mạng của mình ra uy hiếp con trai tôi. Tôi thực sự không thể làm gì được, mắt nhắm mắt mở đế cho chuyện tình của bọn họ xảy ra như vậy. Nhưng bây giờ thì sao? Có trách thì cũng trách đứa con trong bụng không thuận theo ý cô ta! Nếu đến cả một đứa con trai còn không sinh ra được thì còn ngồi ở vị trí con dâu nhà họ Lục làm gì? Nhà họ Lục chúng tôi không nuôi không một người vô dụng như vậy!”

Sau khi chủ nhiệm Nhậm nghe được những lời này, ông ta bất lực xoa xoa hai bên huyệt thái dương.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Tại Sao vấn còn có người mang tư tưởng cổ hủ như vậy ở nhà họ Lục?

Mẹ Lục đang chửi bới ác độc, nhưng bà chợt nghĩ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng nói: “Chủ nhiệm Nhậm, bây giờ cũng đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm về giới tính đứa bé trong bụng Lâm Thúy Vân, vậy thì ông cũng nên làm theo thỏa thuận ban nấy của hai chúng ta…”

“Tôi chỉ mới nói với Lâm Thúy Vân răng kết quả kiểm tra của đứa con trong bụng cô ấy có một chút vấn đề, còn nguyên nhân cụ thể là gì, chúng tôi sẽ phải đợi kết quả xét nghiệm máu, một tuần sau đó mới có thể xác nhận qư“ớc “Ông còn chần chờ gì nữa? Ông nên nói thẳng với cô ta rằng đứa con trong bụng cô ta có dị tật, nhất định phải phá bỏi”

“Bà Lục, chuyện tôi đã hứa với bà, tôi nhất định sẽ làm. Về phần tôi dùng biện pháp gì để làm, xin bà cũng không cần phải hỏi đến.”

“Ông!”

“Nếu thậm chí trong lời nói của bà cũng không có một chút tin tưởng cùng tôn trọng nào đối với tôi, thì tôi nghĩ rằng việc hợp tác giữa hai chúng ta cũng nên kết thúc tại đây.”

Nhìn thấy thái độ cứng rắn của chủ nhiệm Nhậm, đột nhiên mẹ Lục không còn lời gì để nói.

Bà xoay chuyển tròng mắt, dù sao cũng chỉ là đợi thêm một tuần nữa thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.

Vậy thì cứ để cho Lâm Thúy Vân kiêu ngạo thêm vài ngày nữa!

Mà bên kia, Lâm Thúy Vân và Tô Lam đi về phía bên ngoài bệnh viện.
 
Chương 5036


Chương 5036

“Thúy Vân, mình nhìn thấy lúc cậu đi ra từ trong phòng trưởng khoa, sắc mặt cậu dường như không được tốt cho lắm. Bây giờ dì Lục không có ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì thì cậu nói cho mình biết đi!”

Lâm Thúy Vân khẽ thở dài một hơi: “Chủ nhiệm Nhậm nói rằng một vài chỗ trong kết quả siêu âm của mình có vấn đề. Vì thế tuân sau mình phải đến lấy máu xét nghiệm một lần nữa, cuối tuần mới có kết quả.”

Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Thúy Vân, cô mở miệng an ủi: “Đừng lo lăng! Kỳ thật mỗi lần siêu âm và xét nghiệm máu đều cho kết quả khác nhau. Việc này có liên quan đến tình trạng thể chất, tâm trạng hoặc chế độ ăn uống của cậu trong ngày hôm đó.

Nếu không có vấn đề gì lớn thì cậu cũng đừng nên để chuyện này trong lòng.”

Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Thúy Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ấy cười nói: “Đúng là đều là bác sĩ, vừa nấy chủ nhiệm Nhậm cũng nói mấy câu tương tự như vậy với mình! Ông ấy còn nói kết quả kiểm tra này cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng là để chắc chắn, tốt nhất vấn là nên làm một cuộc kiểm tra khác. Dù sao cũng chỉ là rút thêm một ống máu mà thôi.”

“Nếu ngay cả bác sĩ cũng đã nói như vậy, chứng tỏ đó chắc chắn không phải là vấn đề lớn. Cậu đừng quá lo lăng, nên giữ tâm trạng thoải mái thì đứa bé trong bụng cậu cũng sẽ tốt lên thôi!”

“Mình hiểu rồi.”

Lúc hai cô gái đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau, đột nhiên sau lưng có một giọng nói dịu dàng vang lên.

“Cô Tô, là cô sao?”

Lâm Thúy Vân và Tô Lam hơi dừng lại, bọn họ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy Phương Thu Cúc mặc áo của bệnh viện ở trên người, cô ta đang đứng cách đó không xa, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhìn bọn họ.

“Thật sự đúng là cô rồi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm!”

Phương Thu Cúc nở một nụ cười nhạt, sau đó cô ta chậm rãi bước đến.

Lâm Thúy Vân tò mò nhìn Tô Lam.

Vì cô ấy không biết người này nên Tô Lam nhanh chóng giải thích: “Phương Thu Cúc chính là người phát ngôn cho câu lạc bộ tư nhân của Thẩm Tư Huy.”

“Thì ra là vậy… “

Lâm Thúy Vân cố tình mang âm cuối kéo dài.

Ánh mắt cô ấy khẽ quét qua phần bụng hơi nhô lên của Phương Thu Cúc.

“Cô chính là người bên ngoài của Thẩm Tư Huy… Ừm!”

Trước khi đợi Lâm Thúy Vân nói hết câu, Tô Lam lập tức lấy tay che kín miệng cô ấy lại: “Thúy Vân, đó là một sự hiểu lầm!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sau khi nhìn thấy hành động giữa Lâm Thúy Vân và Tô Lam, Phương Thu Cúc không những không tức giận mà trên mặt cô ta còn nở một nụ cười thản nhiên.

“Không có vấn đề gì, xem ra quan hệ giữa hai người và Nguyễn Bảo Lan cũng khá tốt!”

Tô Lam ngượng ngùng cười cười, sau đó cô nhanh chóng quay người nói thầm vài câu vào tai Lâm Thúy Vân. Cô kể hết chân tướng sự việc một cách ngắn gọn nhất có thể cho Lâm Thúy Vân nghe.

Sau khi Lâm Thúy Vân biết rằng đây là một sự hiểu lầm, trên khuôn mặt của cô ấy hiện ra một nụ cười ngượng ngùng.

“Cô Phương, tôi xin lỗi, tôi tưởng cô là tình nhân mà Thẩm Tư Huy nuôi ở bên ngoài! Tôi cũng đã gặp Nguyễn Bảo Lan. Tuy rằng quan hệ giữa hai chúng tôi cũng không tốt lắm, nhưng cũng xem như là đã gặp mặt vài lần. Ban nấy tôi cũng không cố ý nói ra những lời này, thật xin lỗi.”
 
Chương 5037


Chương 5037

Nhìn thấy Lâm Thúy Vân nhận lỗi một cách thẳng thắn như vậy, Phương Thu Cúc cũng không trách cô ấy, thay vào đó cô ta lại càng thêm thích tính cách này của Lâm Thúy Vân.

Bởi vì tính cách của cô ta thuộc loại dịu dàng, nên cô ta cũng đánh giá rất cao con người vô tư, rất vui vẻ như Lâm Thúy Vân.

“Tiện thể, tôi còn chưa hỏi, tại sao cô lại đến bệnh viện?”

Phương Thu Cúc vừa đi đến phòng bệnh của mình vừa mở miệng hỏi.

Trên khuôn mặt Lâm Thúy Vân lộ ra | một nụ cười hạnh phúc, cô ấy đưa tay ra chạm vào bụng mình: “Tôi đến đây để khám thai, cũng đã gần ba tháng rồi.”

“Thật không? Chúc mừng côi”

“Cô nói mấy lời khách sáo như vậy để làm gì? Chúng ta hãy mau nói những chuyện khác!”

Ngay khi câu nói của Lâm Thúy Vân vừa dứt, Tô Lam tinh ý phát hiện ra rằng trên khuôn mặt của Phương Thu Cúc lóe lên một tia phức tạp.

Ba người bọn họ vừa trò chuyện vừa bước ra cửa.

Nhìn thấy Phương Thu Cúc chuẩn bị đi đến phòng bệnh của mình, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng họ: “Bác sĩ không nói với cô là mấy ngày hôm nay cô phải ở trên giường bệnh nghỉ ngơi hay sao? Tại sao lại đi xuống dưới này?”

Hai người Lâm Thúy Vân và Tô Lam quay đầu lại, phát hiện Chiến Minh Khoa đang mặc một bộ quần áo màu đen trên người, đứng cách họ khoảng bốn hoặc năm mét.

Ánh mắt anh ta khi nhìn Phương Thu Cúc thật sự rất dịu dàng nhưng khi nhìn qua Lâm Thúy Vân và Tô Lam lại trở về với vẻ thờ ơ và lạnh lùng.

“Anh là cậu chủ lớn nhà họ Chiến à?”

Lâm Thúy Vân đột nhiên kêu lên.

Chiến Minh Khoa lạnh lùng ngẩng đầu lên đánh giá người phụ nữ có thân hình cao gây, trưởng thành nhưng lại xinh đẹp quyến rũ như yêu tỉnh này.

Khi nói, giọng điệu của anh ta rất lạnh nhạt: “Chúng ta quen biết nhau sao?”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng lắc đầu: “Nhiều năm trước, cha tôi đưa tôi đến tham gia một bữa tiệc rượu, tôi nhớ lần đó anh có chơi piano trong bữa tiệc đó.

Hôm đấy, anh chơi thật sự rất hay nên tôi khá là có ấn tượng với anh. Không ngờ mười năm sau, trông anh cũng không khác với lúc xưa!”

Đối với những người đã từng quen biết như Lâm Thúy Vân, trong lòng Chiến Minh Khoa có chút kháng cự.

Anh ta liếc nhìn Lâm Thúy Vân, không muốn chào hỏi mà đi thẳng đến bên cạnh Phương Thu Cúc, rất tự nhiên đứng bên cạnh cô ta.

Khi nói, giọng điệu lạnh lùng khó chịu ban đầu đã trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng hơn, mặc dù nghe vẫn còn có chút hơi khó chịu: “Theo anh về bệnh viện nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời”.

Từ “ngoan” vừa phát ra, đầu Phương Thu Cúc hơi cúi xuống. Tô Lam và Lâm Thúy Vân không biết được biểu hiện trên gương mặt của cô ta là khó xử hay ngại ngùng.

Một lúc sau, Phương Thu Cúc ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Tô Lam và Lâm Thúy Vân, nói một giọng nói yếu ớt: “Vậy tôi về nghỉ ngơi trước nha.”

“Được, nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất!”

Tô Lam gật đầu và chào tạm biệt Phương Thu Cúc.

 
 
Chương 5038


Chương 5038

Chiến Minh Khoa khoác lấy vai Phương Thu Cúc, quay người đi về phía bệnh viện, khi anh ta và Tô Lam đi ngang qua nhau, dường như sâu thắm trong ánh mắt hai người có dừng lại trong giây lát, nhưng sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Sau khi Lâm Thúy Vân và Tô Lam lên xe, Tô Lam rất tò mò hỏi: “Thúy Vân, cậu có quen biết người nào ở nhà họ Chiến không?”

“Đương nhiên biết, nhà họ Chiến là bức tường thành của thành phố, ai mà không biết chứ!”

Tô Lam nghẹn lời giơ tay phải lên: “Mình.”

Lâm Thúy Vân sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng năm tay cô để xuống, mỉm cười nói: “Xin lồi, suýt chút nữa mình quên, cậu cũng chưa bao giờ quan tâm đến những lời bàn tán này. Thật ra mình cũng có nghe cha mình nói, ông cụ nhà họ Chiến vốn là quan chức cấp cao của thủ đô, sau này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà ông ta đã từ chức. Sau đó, nhà họ Chiến bắt đầu tham gia vào giới kinh doanh, họ chỉ kinh doanh lớn chứ không kinh doanh nhỏ và thậm chí còn làm ăn với các chính phủ trên thế giới. Còn về loại hình kinh doanh họ đang làm thì…”

Khi Lâm Thúy Vân nói điều này cô ấy đột nhiên cảnh giác nhìn xung quanh và sau đó nghiêng người nói một cách thân bí: “Mình nghe nói rằng rất có thể là một doanh nghiệp kinh doanh vũ khí!”

“Cậu nói cái gì?”

“Suytl”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng làm hành động im lặng: “Những điều mình nghe cũng chỉ là tin đồn, khi nói đến những chuyện như này, mình cảm thấy chúng ta vẫn là nên nói ít thôi.”

Tô Lam biết rằng có thể khiến cho Lâm Thúy Vân trở nên cẩn thận và bí mật như vậy thì đây có lẽ là sự thật.

“Chúng ta không cần bàn luận họ kinh doanh cái gì nhưng nói đến hai anh em của nhà họ Chiến, hai người bọn họ chính là cực phẩm của thế giới này.”

Lời nói của Lâm Thúy Vân chưa dứt, đầu của Tô Lam đã bị lấp đầy bởi những tia chớp.

Cô đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện: “Chờ đã, Thúy Vân, cậu nói nhà họ Chiến có bao nhiêu anh em?”

Tô Lam nhớ rõ khi cô và Nguyễn Bảo Lan đến bệnh viện cùng Phương Thu Cúc vào hai ngày trước. Phương Thu Cúc từng nói với cô rằng nhà họ Chiến có ba anh em.

Nhưng tại sao bay giờ Lâm Thúy Vân lại nói là chỉ có hai anh em?

“Cậu chắc chắn chứ? Nhà họ Chiến chỉ có hai anh em thôi sao?”

Lâm Thúy Vân võ ngực đảm bảo: “Đương nhiên là mình chắc chắn rồi!

Mặc dù lúc đó mình chỉ mới có mười bảy tuổi nhưng đối với người con trai đẹp trai như thế thì mình rất có ấn tượng, mình có thể đảm bảo rằng nhà họ Chiến thật sự chỉ có hai anh em.”

“Vậy có khi nào chỉ có hai anh em có mặt trong bữa tiệc đó hay không?”

Lâm Thúy Vân nhanh chóng läc đầu: “Hoàn toàn không thể! Bữa tiệc tối hôm đó thật sự rất hoành tráng thế nên tất cả mọi người trong nhà họ Chiến đều có mặt. Với lại khi cha của bọn họ giới thiệu cũng có nói ông ấy chỉ có hai người con trai, một người tên là Chiến Minh Khoa, còn một người tên là Chiến Lưu Thành”

“Cậu nói cái gì?”

Tô Lam lập tức bị sốc khi nghe những lời này. Lâm Thúy Vân rất bất ngờ trước phản ứng của Tô Lam, không hiểu vì sao cô lại phản ứng dữ dội như vậy: “Mình nói rằng nhà họ Chiến có hai người con trai, một người tên là Chiến Minh Khoa, một người tên là Chiến Lưu Thành. Chiến Minh Khoa cái người mà chúng ta vừa đụng phải ở cổng bệnh viện, anh ta là anh cả. Còn cái người Chiến Lưu Thành kia là con thứ hai, rất đẹp trai, chỉ có điều khí chất của anh ta rất giống với anh trai mình.
 
Chương 5039


Chương 5039

Lúc nào vẻ mặt của anh ta cũng trầm tính y như là có người đang nợ anh ta rất nhiều tiền vậy.”

Lời nói của Lâm Thúy Vân làm cho Tô Lam rất bối rối. Sau một hồi suy nghĩ, cô dường như nghĩ ra được một điều gì đó, đột nhiên cô lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô lấy bức ảnh của Chiến Lưu Thành từ cuộc trò chuyện của cô và Nguyên Phương Thảo, sau đó đưa cho Lâm Thúy Vân.

“Cậu xem xem có phải là người này hay không?”

Lâm Thúy Vân nhận lấy điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua thì lập tức gật đầu: “Không thể sai được! Là anh ta! Bộ dạng này của anh ta, vừa nhìn là có thể nhớ rất rõ ràng!”

Nhưng sau khi giọng nói vừa dứt, trên mặt cô ấy lại có một chút do dự.

Cô ấy lấy lại điện thoại, sau khi quan sát và xác định thật kỹ, khuôn mặt Lâm Thúy Vân có chút do dự: “Thoạt nhìn thì chính là anh ta, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tại sao có luôn cảm thấy có gì đó không ổn?”

“Cậu nói không ổn là có ý gì?”

“Ý mình là nhìn tướng mạo đường nét trên khuôn mặt thì thật sự rất giống nhau nhưng phong cách này… Thật sự quá khác biệt! Lúc đó ở buổi tiệc mình nhìn thấy Chiến Lưu Thành mặc một bộ quân áo Tây âu nhỏ màu đen, khuôn mặt ảm đạm như cả thế giới này đều đang nợ anh ta một cái gì đó.”

Dừng lại một lúc, Lâm Thúy Vân cầm điện thoại lên và đưa lại cho Tô Lam: “Bây giờ nhìn lại một lần nữa, tóc của anh ta màu nâu sẩm, trên người khoác chiếc áo len lớn màu đỏ và đôi bông tai đỉnh tán bên tai trái. Đây là những sản phẩm xa xỉ phổ biến nhất vài năm trước đây. Với lại nhìn nụ cười của người trong bức ảnh này, có thể cảm thấy được anh ta là một con người rất vui tươi tỏa nắng. Anh ta với Chiến Lưu Thành rõ ràng là hai người.”

Tô Lam cau mày: “Vậy nên cậu cho rằng có vấn đề?”

“Ừ? Tô Lam, ý của cậu như thế nào? Chẳng lẽ trước kia cậu cũng đã từng gặp anh ta rồi sao?”

Tô Lam thầm than trong lòng.

Cô không chỉ nhìn thấy mà cậu ấm tỏa nắng Chiến Lưu Thành đó còn từng tỏ tình với cô nữa đấy!

Tuy nhiên những chuyện đó Tô Lam không nói với Lâm Thúy Vân.

“Trước đây khi quay phim ‘Đại Mộng Vô Song’ mình có đã gặp một nhà biên kịch. Thông qua nhà biên kịch đó cũng gặp được Chiến Lưu Thành một vài lần.

Nhưng như cậu nói, mình đã gặp anh ta một vài lần nhưng mỗi lần gặp lại cho mình một cảm giác hoàn toàn khác.

Thậm chí đôi khi mình tự hỏi liệu hai người họ có phải là một người hay không?”

Khuôn mặt Lâm Thúy Vân đột nhiên kinh hãi: “Không phải chứ, chuyện này làm sao có thể bí ẩn như vậy?”

Tô Lam mím nhẹ môi, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nếu như là cái người Chiến Lưu Thành vui vẻ toả nắng lúc đầu kia thì có lẽ Tô Lam cảm thấy có thể nói chuyện dễ dàng với người này. Nhưng khi đối mặt với Chiến Lưu Thành lạnh lùng và tàn nhãn ấy, từ đáy lòng cô luôn có một cảm giác lo lắng và hoảng sợ.

Khác với sự thờ ơ của Quan Triều Viễn, Chiến Lưu Thành không chỉ rất lạnh lùng mà thậm chí còn mang theo một chút quỷ dị và u ám khiến người ta ngần ngại và muốn giữ khoảng cách với anh 1a.

“Thôi quên đi, dù sao chúng mình với bọn họ cũng không có việc gì, để ý đến anh ta làm cái gì”

Điều mà Lâm Thúy Vân không thích là đi bận tâm đến việc không liên quan đến mình.

Cô ấy đưa tay và vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Tô Lam.

“Tô Lam, dù sao mình cũng bị Lục Mặc Thâm giam giữ ở nhà đã lâu rồi, rất ngộp thở. Hay là hôm nay hai chúng mình đi ăn lẩu đi, mình rất thèm.”
 
Chương 5040


Chương 5040

Tô Lam nhìn cô ấy một cách tức giận.

“Nói cái gì đấy? Còn ăn lẩu, hiện tại cậu đang là phụ nữ mang thai nên ăn kiêng mới phải.”

“Ai dai”

Lâm Thúy Vân bắt đầu giở trò vô lại ở tại chỗ của mình: “Ăn kiêng! Ăn kiêng!

Lúc nào cũng muốn mình kiêng hết cái này đến cái kia. Lúc mẹ mình mang thai mình và em trai, muốn ăn cái gì đều có thể ăn cái đó. Mình và em trai sinh ra vẫn rất rất khoẻ mạnh đó, không thấy sao. Đặc biệt là mình, dịu dàng hào phóng, ngoại hình đẹp, tính tình lại tốt, với lại còn có đầu óc thông minh, cái miệng lại lưu loát lanh lợi,…”

“Được rồi, có ai lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.”

“Mình nói cậu này, Tô Lam, lần này cậu phải đi ăn lẩu chung với mình. Nếu đi ăn một mình mà không ngại thì mình cũng phải đi rất nhiều lần rồi. Được không, xin cậu đó năn nỉ mà…”

Lần này, Lâm Thúy Vân dùng đến tuyệt chiêu làm nũng của nhà họ Lâm.

Tô Lam nhìn vào đôi mắt ủ rũ của cô ấy, đau đầu thở dài bất lực: “Vậy được rồi!”

“Tuyệt vời, Tô Lam, mình biết cậu là người tốt nhất với mình mài”

“Vậy chúng ta phải nói chuyện trước. Khi đi ăn, chúng ta có thể gọi lẩu uyên ương, mình có thể ăn cay nhưng cậu chỉ được phép ăn nước dùng bình thường!”

“Không vấn đề! Không vấn đề!”

Lâm Thúy Vân gật đầu như giã tỏi.

Gần nửa giờ sau, hai người đã đến nhà hàng lẩu hot nhất bên cạnh quảng trường Thiên Trì.

Vì cuối tuần nên có rất nhiều người đến.

Sau khi Tô Lam và Lâm Thúy Vân lấy số, họ thấy có hơn chục bàn đang chờ. Thế là hai người buồn chán chuẩn bị đi dạo một lúc, đến lượt thì quay lại.

Vì Lâm Thúy Vân đang mang thai nên Tô Lam đi rất chậm khi đi dạo cùng cô ấy, lúc này giống như một cuộc dạo chơi, vận động các cơ xương và gân cốt một chút.

Hai người họ không thực sự có ý định đi mua sắm.

“Đúng rồi Thúy Vân, bình thường cậu đi đâu, giáo sư Lục cũng luôn theo sát cẩn thận. Hôm nay cậu đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe mà sao anh ấy lại không đi cùng cậu trong một ngày quan trọng như vậy?”

Tô Lam cũng rất tò mò lý do vì sao lại như vậy. Bởi vì cô biết Lục Mặc Thâm quan tâm Lâm Thúy Vân đến mức nào.

Cô đã nghe nói về việc này trước đây và kể từ khi biết Lâm Thúy Vân đang mang thai, giáo sư Lục rất cẩn thận từng li từng tí, giống như cầm trên tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan.

Trong những lần kiểm tra sức khỏe trước đó, Tô Lam cảm thấy không yên tâm nên đã gọi điện thoại đến và định đi cùng Lâm Thúy Vân, nhưng giáo sư Lục hoàn toàn không cho cô cơ hội này.

Giáo sư Lục lạnh lùng không chỉ cẩn thận chu đáo, mà còn chăm sóc cảm xúc của Lâm Thúy Vân rất tốt.

Nghe Lâm Thúy Vân nói, trong toàn bộ quá trình kiểm tra cô ấy chỉ việc ngồi yên một chỗ bởi vì hầu như tất cả các quy trình đều do Lục Mặc Thâm thực hiện hết.

Cô ấy chỉ cần đi theo Lục Mặc Thâm và đợi anh ta gọi tên.

Vì vậy, trong ba tháng qua, Lâm Thúy Vân gần như bị Lục Mặc Thâm chăm sóc đến mức không lo được cuộc sống cơ bản của bản thân.
 
Chương 5041


Chương 5041

Mà đợt kiểm tra này là đợt kiểm tra quan trọng hơn so với những lần trước nhưng Lục Mặc Thâm không đi cùng Lâm Thúy Vân, điều này thực sự khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lâm Thúy Vân mở miệng trách móc nhẹ: “Mình nghe nói hôm nay công ty có một khách hàng rất quan trọng cần tiếp đón, hơn nữa thân phận của khách hàng đó cũng rất to nên anh ấy không cùng mình đi kiểm tra được. Nhưng không sao, mỗi ngày anh ấy đều theo mình như vậy, mình gần như cảm thấy thật phiền phức!”

Tô Lam nhìn bộ dạng không vừa ý của Lâm Thúy Vân, đảo mắt im lặng: “Mình nói cậu nghe nè, Lâm Thúy Vân, cậu đúng là một con sói nhỏ mắt trắng vô lương tâm! Có phúc mà không biết hưởng! Cậu phải tính xem có bao nhiêu nữ sinh viên trẻ trung ở Đại học Lan Ly coi giáo sư Lục là nam thần trong lòng họ, cậu phải hết sức chú ý đến anh ấy! Nếu không một ngày nào đó anh ấy bị bắt cóc bởi cô gái trẻ trung và dịu dàng nào đó thì đến lúc đó cậu sẽ không còn nơi nào để khóc!”

“Anh ấy dám! Xem mình có chặt đi cái chân thứ ba của anh ấy không!”

Khi Lâm Thúy Vân nói những lời này, tay cô vấn đặt trên ngực. Ngoài ra còn có biểu hiện đắc thắng trên khuôn mặt của cô ấy.

Vẻ ngoài tự tin đó rõ ràng là một niềm tin không hề nao núng đối với Lục Mặc Thâm.

“Những cái khác thì mình không dám nói gì nữa nhưng với lòng tin dành cho Lục Mặc Thâm thì mình có, mình tin vào tính cách của anh ấy, tin vào nhân phẩm của anh ấy. Anh ấy sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với mình đâu!”

Khi Lâm Thúy Vân nói những lời này, khóe miệng cô ấy không tự chủ được mà nhếch lên một chút. Nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt cô ấy, không có gì có thể che giấu được.

“Nào, đừng thể hiện tình cảm trước mặt mình! Để mình nói cho cậu biết là vợ chồng mình cũng rất tình cảm!”

Tô Lam cố tình nói một câu để So sánh.

“Hừ, đương nhiên là mình biết nếu nói vê show ân ái thì ai có thể so với ông chồng nhà cậu được, thật là!”

Lâm Thúy Vân dùng cùi chỏ chọc Tô Lam.

Cả hai vừa nói vừa cười khi lang thang trong trung tâm thương mại.

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, Lâm Thúy Vân cảm thấy đi bộ hơi mệt, cô ấy định ngồi xuống nghỉ ngơi thì có tin nhăn trên điện thoại của nhà hàng lấu báo rằng sắp được tới lượt họ.

“Tô Lam, nhà hàng lẩu có chỗ rồi, chúng ta mau trở về thôi!”

“Được.”

Hai cô gái nhanh chóng quay người đi về phía quán lẩu.

Chỉ là khi đi được hai bước, Tô Lam phát hiện Lâm Thúy Vân đang đi bên cạnh đột nhiên dừng lại.

“Thúy Vân, có chuyện gì vậy?”

Tô Lam ngạc nhiên nhìn cô ấy khi thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy nụ cười của Lâm Thúy Vân bỗng trở nên lạnh lùng.

Trong tích tắc, ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng trở nên đáng sợ.

Tô Lam tò mò nhìn theo ánh mắt của cô ấy và cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cô sững sờ.

Bởi vì cô nhìn thấy Lục Mặc Thâm ở cửa một nhà hàng Pháp rất sang trọng cách đó không xa.

Và quan trọng nhất, anh ta không đi một mình.

Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái nhỏ khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi.
 
Chương 5042


Chương 5042

Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác da màu đen sáng sủa, khi bước đi phụ kiện trên người kêu lạch cạch. Cô ta có một kiểu tóc rất trẻ trung cùng với những dải ruy băng quấn quanh ngọn tóc, còn mang một đôi bốt cao màu đen lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, cả người toát ra vẻ Âu Mỹ thuần thục.

Lúc này, cô ta đang ôm cánh tay Lục Mặc Thâm với nụ cười trên môi,còn kéo anh ta vào nhà hàng Pháp cao cấp đó.

Lục Mặc Thâm đang đứng quay lưng về phía bọn họ, vì vậy Tô Lam không thể nhìn rõ biểu hiện của anh ta vào lúc này.

Bọn họ chỉ thấy Lục Mặc Thâm đứng yên tại chỗ, giống như không có ý định đi vào. Nhưng cũng không có nghĩa là muốn rời đi.

Cánh tay Lâm Thúy Vân đột nhiên siết chặt.

Tô Lam quay đầu nhìn lại và thấy khuôn mặt của Lâm Thúy Vân đã trở nên rất tệ.

“Thúy Vân…”

Khi Tô Lam đang định nói gì đó, cô đột nhiên phát hiện Lâm Thúy Vân buông lỏng cánh tay, trực tiếp đi về phía Lục Mặc Thâm.

Tô Lam vội vàng đuổi theo, bởi vì cô phát hiện lúc này, cô bé kia thực sự đang kiễng chân lên rồi thì thâm vào lỗ tai Lục Mặc Thâm.

Và sau khi giáo sư Lục lắng nghe những lời của cô gái nhỏ kia, sự kiên định trên khuôn mặt của anh ta dường như dao động.

Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu trở nên bình thản như không có chuyện gì. Hai người sánh vai nhau đi thẳng về phía nhà hàng Pháp.

Lâm Thúy Vân nhìn thấy cảnh này càng tức giận sôi máu.

Bọn họ bước nhanh tới, định xông vào nhưng lại bị người phục vụ ở cửa bất ngờ chặn lại.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”

Lâm Thúy Vân đẩy người phục vụ ở cửa sang một bên và chuẩn bị lao vào trong: “Các người tránh ra cho tôi!”

Người phục vụ ở cửa nhanh chóng ngăn cô ấy lại, thái độ vẫn rất lịch sự nói: “Xin lỗi cô, chúng tôi chỉ nhận các khách hàng đã đặt chỗ trước. Nếu cô không đặt chỗ trước thì rất xin lỗi, chúng tôi không thể cho cô vào được.”

Lâm Thuý Vân bị chặn lại ở cửa nhưng cô ấy vẫn kiêng chân lên để nhìn vào trong.

Cô ấy nhìn thấy Lục Mặc Thâm và người con gái kia càng lúc càng đi xa hơn, bọn họ định rế vào bên trong. Một lúc sau hai người họ đã hoàn toàn biến mất trước mặt cô ấy.

Trong lúc vội vàng, Lâm Thuý Vân đã nắm lấy tay người phục vụ ở cửa và nói: “Vậy tôi có thể đặt lịch hẹn ngay bây giờ được không?”

“Thực sự xin lỗi, cô phải hẹn trước cho chúng tôi ba ngày mới được, nếu không cô xem thử…”

Sau khi nghe thấy điều này, Lâm Thuý Vân gần như tức giận đến cực điểm.

Cô ấy tức giận nói: ‘Anh mau bỏ tôi ra, hôm nay tôi nhất phải vào trong.”

“Thực sự xin lỗi cô, nếu hôm nay tôi để cô vào trong thì công việc của tôi cũng sẽ không còn nữa.”

Hai người họ cứ như vậy đứng ở cửa giằng co nhau. Nhìn thấy hai người họ như vậy, Tô Lam vội vàng bước tới và nói nhỏ: “Thuý Vân, cậu cẩn thận một chút, cậu đang mang thai đấy.”

Lâm Thuý Vân cúi đầu liếc nhìn bụng của mình và đột nhiên có chút nản lòng.
 
Chương 5043


Chương 5043

Cô ấy bực bội quay lại, sau đó bước đến khu vực chờ bên cạnh và ngồi xuống: “Mang thai thì mang thai, sáng nay Lục Mặc Thâm nói với mình rằng anh ta phải tiếp một khách hàng quan trọng, nên anh ta không thể cùng mình đi kiểm tra được. Mình cứ nghĩ đó thực sự là một khách hàng quan trọng, nhưng không ngờ khách hàng quan trọng mà anh ta nói lại là một cô gái trẻ ước chừng mười bảy tuổi. Anh ta thực sự nghĩ mình ngốc sao?”

Tâm trạng của bà bầu biến động rất nhiều khi mang thai. Vào lúc này, cơn giận của Lâm Thuý Vân đang trên đà bùng phát. Theo tính khí của cô ấy, nếu không phải vừa rồi bị ngăn cản thì cô ấy nhất định sẽ xông vào đánh chết Lục Mặc Thâm và người phụ nữ kia.

“Thuý Vân, đừng tức giận, nếu có hiểu lầm gì ở đây thì sao?” Lúc Tô Lam nói điều này, khuôn mặt của Lâm Thuý Vân càng trở nên khó coi.

“Vừa rồi cậu không thấy sao? Khi cô †a khoác tay Lục Mặc Thâm, anh ta cũng không cự tuyệt, có thể có hiểu lầm gì chứ?” Lâm Thuý Vân càng nói càng †ức giận, cô ấy lúng túng đứng dậy, xắn tay áo định lao vào nhà hàng Pháp: “Không được, hôm nay mình nhất định phải để anh ta giải thích rõ ràng, nếu không mình không thể nuốt trôi cục tức này.”

Tô Lam biết tính tình Lâm Thuý Vân rất nóng nảy, bất kỳ vấn đề gì cô ấy cũng phải giải quyết ngay lập tức, không muốn chậm trễ dù chỉ một phút.

Nhưng người phục vụ ở cửa hàng này cũng kiên quyết nói rằng cô ấy không được phép vào trong. Nếu cô ấy nhất quyết lao vào thì rất có thể cô ấy sẽ bị thương.

Tô Lam nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lâm Thuý Vân và nhắc nhở cô ấy: “Thuý Vân, cậu bình tĩnh trước đã.

Mặc dù không có cách nào xông vào gặp giáo sư Lục nhưng cậu có thể gọi điện hỏi anh ấy mà. Nếu cậu không vào được thì cũng không có nghĩa là anh ấy không ra được.”

Lời nói của Tô Lam khiến Lâm Thuý Vân sực hiểu ra, cô ấy đột ngột dừng lại sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi cho Lục Mặc Thâm.

Lâm Thuý Vân đang định chất vấn anh ta thì có một giọng nữ cực kỳ lạnh lùng ở đầu dây bên kia: “Xin lỗi, người nhận tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng…”

“Lục Mặc Thâm, anh xong đời rồi.”

Lâm Thuý Vân gầm lên và tức giận ném điện thoại xuống đất.

Tô Lam cảm thấy rất lo lắng khi thấy cô ấy không kiềm chế được cảm xúc của mình: “Thuý Vân, cậu đừng kích | động như vậy, có thể là tín hiệu bên trong không tốt lắm.”

Mặc dù cảm xúc của phụ nữ khi mang thai quả thực có sự lên xuống rất lớn. Nhưng những biến đổi cảm xúc lớn như Lâm Thuý Vân có thể sẽ làm tổn thương đứa trẻ trong bụng.

Tuy nhiên, những lo lắng của Tô Lam dường như vô ích, cô đã đánh giá thấp khả năng tự điều chỉnh của Lâm Thuý Vân rồi. Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó cô ấy lui về phía sau như không có chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt đã trở nên rất bình tĩnh.

Lâm Thuý Vân vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Lam nói: “Tô Lam, đi thôi.”

”A, chúng ta đi đâu vậy?”

Lâm Thuý Vân liếc nhìn cô: “Chúng †a đi xuống bãi đậu xe.”

Tô Lam nhất thời không kịp hiểu chuyện gì bèn hỏi: “Tới bãi đậu xe làm gì? Cậu không đi ăn lẩu nữa sao?”

Lâm Thuý Vân khịt mũi lạnh lùng nói: ‘Lẩu đương nhiên là phải ăn, nhưng bây giờ chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Đến bãi đậu xe thì cậu sẽ biết thôi.”

Sau khi hai người đến tâng một, Lâm Thuý Vân lấy ra một chiếc chìa khóa trong túi và bấm nó hai lần.

Cô ấy nhìn thấy một chiếc Maserati màu đen đang nhấp nháy ở bãi đậu xe VIP cách đó không xa.
 
Chương 5044


Chương 5044

“Chính anh ta.” Lâm Thuý Vân kéo Tô Lam hùng hổ đi về phía Maserati.

“Thuý Vân, sao cậu có chìa khóa xe của anh ấy?”

“Chìa khoá xe có là gì chứ? Mình còn có cả mật khẩu thẻ ngân hàng Lục Mặc Thâm cơ mà.”

Lâm Thuý Vân bước tới và đứng trước chiếc Maserati màu đen, một sự lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy.

Tô Lam nhìn cô ấy như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi sợ.

Cô nhanh chóng hỏi: “Thuý Vân, cậu định làm gì vậy?”

“Mình không thể gọi Lục Mặc Thâm ra ngoài, nhưng sẽ có người gọi anh ta ra ngoài. Vừa nói xong, Lâm Thuý Vân trực tiếp lấy ra một chiếc chìa khóa từ †úi xách của mình và quẹt một cách không do dự lên trên bề mặt của chiếc xe Maserati.

Cùng với động tác của Lâm Tô Lam là một âm thanh xuyên thấu vang lên bên tai cô. Mặt trước của chiếc Maserati trị giá hơn ba tỷ đồng lập tức bị trây xước với vết xước dài hơn một mét.

Tô Lam hoàn toàn bị sốc trước hành động của Lâm Thuý Vân: “Thuý Vân, cậu…”

“Tô Lam, đừng nói gì cả. Một giây †rước mình còn võ ngực nói rằng mình tin tưởng vào Lục Mặc Thâm. Nhưng không đến hai phút sau, anh ta đã dùng những hành động đó để tát cho mình tỉnh ngộ. Cục tức này mình nuốt không trôi, hôm nay mình nhất định phải cho anh ta nhớ đời.”

Lâm Thuý Vân gần như nghiến răng nói và cô ấy bắt đầu tàn phá chiếc Maserati: ‘Anh không cùng tôi đi khám thai mà lại cùng người con gái khác đi ăn đồ Pháp, anh giỏi lắm, tôi cho anh ăn, cho anh ăn này.”

Tô Lam nhìn Lâm Thúy Vân như vậy thì không nói nên lời.

Sau khi Lâm Thuý Vân kết thúc quá trình của mình, cô ấy quay lại và đi đến †rước camera ở bãi đậu xe lắc lắc chiếc chìa khoá trong tay với vẻ mặt khiêu khích.

Sau đó, cô ấy quay lại và đi đến trước chiếc Maserati của Lục Mặc Thâm quẹt thêm một vệt đen nữa.

Ngay sau đó có tiếng phát ra từ phòng an ninh: ‘Làm gì vậy? Đứng yên đấy.”

Lâm Thuý Vân quay đầu lại và hướng về phía camera hùng hồn nói: “Chỉ có đứa ngu mới đứng yên chờ các anh đến thôi.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng quay người chạy về phía thang máy.

Tô Lam cảm thấy sợ hãi khi thấy Lâm Thuý Vân bỏ chạy, cô chạy theo phía sau và hét lên: “Cậu chạy chậm thôi.”

Khi hai người họ chạy đến nhà hàng lẩu thì đồng loạt thở hổn hển.

Tô Lam nhìn Lâm Thuý Vân với vẻ mặt sững sờ, nói: “Thuý Vân, chẳng lẽ vào lúc này mà cậu vẫn còn có ý định tiếp tục ăn lẩu ở đây ư?”

Lâm Thuý Vân nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, mình không chỉ muốn ăn lẩu bình thường mà còn muốn ăn một nồi lẩu cay.”

Tô Lam không nói nên lời, sau đó Lâm Thuý Vân kéo cô đi vào trong.

Cô ấy vừa đi vừa bấm đốt ngón tay để tính toán: “Theo ước tính của mình thì khoảng ba mươi đến bốn mươi phút nữa nhân viên an ninh mới đi thông báo với chủ xe, sau đó sẽ tìm chúng ta, thời gian đó vừa vặn để chúng ta ăn bữa cơm này.”

“Ôi, vào lúc này mà cậu vẫn có tâm trạng để ăn à?”

Lâm Thuý Vân đã ngồi sẵn vào chỗ và bắt đầu biện minh: “Tô Lam, cậu đã bao giờ nghe câu nói người là sắt cơm là thép chưa, sao lại không ăn chứ? Kể từ lân trước mình ra nước ngoài để học thêm, Lục Mặc Thâm cũng ném mình ở bên đó một tuần rồi trở về nước, trong khoảng thời gian đó mình lúc nào cũng trong tình trạng đói bụng, sau này mình mới phát hiện ra cho dù có bất kể có chuyện gì xảy ra thì ăn uống vẫn là quan trọng nhất. Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị cho một trận chiến cam go sắp tới, nếu không ăn thì lấy sức đâu mà chiến đấu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom