Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 325


Chương 325


“Có chứ, người nhà tôi giống bà cô của tôi, hệ gen rất trội, vì thế, tôi và chú ấy…”


Nói tới đây, Mục Nhiễm Tranh bỗng ý thức ra gì đó, anh hoảng sợ nhìn Tô Lam.


Tô Lam gật đầu với anh.


“ĐmlI Tôi nói mài Ai lại to gan như thế, dám tìm thế thân cho t Cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng không buồn bực nữa.


Ngay khi hai người đang nói chuyện, một bóng dáng quen thuộc đi tới.


Quan Triều Viễn đeo một cặp kính áp tròng màu đen, che đi đôi con ngươi vốn màu lam của anh, không nhìn cẩn thận, sẽ không nhìn ra màu mắt vốn có của anh.


Trên mặt anh mang theo nụ cười gian xảo, khóe miệng giương nên một độ cong tà mị.


Doãn Cẩn đi phía trước, lập tức đi nói chuyện với đạo diễn: “Đạo diễn, đây là thế thân của hôm nay”


Đạo diễn nhìn Quan Triều Viễn, cũng giật mình!


Khí chất của người đàn ông này hoàn toàn khác với Mục Nhiễm Tranh, trên người Mục Nhiễm Tranh là ánh nắng, xán lạn, mang theo chút không đứng đắn, còn người đàn ông này lại cao quý, lạnh lùng, mang theo chút ngạo mạn.


Thế nhưng, vẻ bề ngoài giống nhau, thật sự rất giống.


Khi quay cận cảnh chỉ cần quay phía dưới mũi, lại thêm hai cảnh xa hơn một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì!


Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh đã sớm ngây ngốc!


Hiện giờ Mục Nhiễm Tranh đã cực kì chắc chắn, chú của anh cực kì thích Tô Lam!


Bằng không, anh sẽ livestream gặm bàn phím!


“Lam, đến đây, mau làm quen một chút, xin hỏi nên gọi anh là gì?”


“Đến đây!” Tô Lam đáp một tiếng, khập khà khập khiễng đi tới.


“Tôi họ Ôn”


Quan Triều Viễn khẽ trả lời.


“Đến đây, Lam, đây là Tiểu Quan, đây là Lam, hai người làm quen một chút, tránh cho lát nữa quay phim lại lúng túng, tôi lập tức sai người bắt đầu chuẩn bị”


Nói xong, đạo diễn liền đi làm việc.


Tiểu Quan?


Đạo diễn ơi đạo diễn, ông có biết “Tiểu Quan” trước mặt ông này là người nào không?


Quan Triều Viễn nháy mát với Tô Lam: “Lát nữa mong cô chỉ bảo nhiều hơn, cô Tô”


Anh còn dùng khẩu hình miệng bổ sung thêm 2 chữ: Bà ôn.


Người đàn ông này có cần ép sát đến vậy không?


Người khóc không ra nước mắt còn phải kể đến Mục Nhiễm Tranh, giờ anh hối hận đến.xanh-ruột!


Lần đầu quay cảnh hôn, tại sao cứ NG mãi chứ, lúc đó quay Xong luôn có phải hơn không? Giờ thì hay rồi, cơ hội quay cảnh hôn với Tô Lam coi như đi tong rồi.


Hơn nữa, anh còn có dự cảm, cả đời này anh cũng không thể có cảnh thân mật nào với Tô Lam nữa!


Vì có thế thân siêu cấp – chú anh rồi!


Thật sự anh rất muốn đi cho xong, thế nhưng, đôi chân lại không theo ý mình, ngây người đứng im tại chỗ.
 
Chương 326


Chương 326


Tô Lam không để ý xem Quan Triều Viễn nói gì, bên phía đạo diễn đã bảo họ đi thay đồ diễn rồi.


Ra khỏi phòng thay đồ, Tô Lam vừa ngước mắt liền thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa phòng thay đồ nam.


Người đàn ông này mặc áo trắng tao nhã, thắt lưng màu vàng, tóc giả buộc cao phía sau, lại thêm khuôn mặt yêu nghiệt kia của anh nữa.


Khí chất cao quý rất tự nhiên, lại được trang phục tôn lên, càng làm rõ hơn khí chất cao cao tại thượng.


“Chồng cô mặc đồ cổ trang có phải rất đẹp trai không?


Hả?” Quan Triều Viễn hất cằm.


Tô Lam nhìn xung quanh, may là không có người.


“Này, tôi nói cho anh biết, lát nữa anh phải theo tiết tấu của tôi, không được nhanh quá, phải chậm một chút”


Tô Lam cũng không cáu nữa, đã như này rồi, cô còn có thể làm thế nào nữa?


Quan Triều Viễn lại không phải là diễn viên, cô chỉ đành dẫn dát anh.


“Cô yên tâm, tôi chưa từng quay phim, nhưng hôn rất lành nghề, người khác không biết, lẽ nào cô còn không biết sao?”


“Lành nghề? Anh còn dám nói lành nghề với tôi? hôn sâu, anh đều hận không thể hôn rách môi tôi! Còn dám nói mình lành nghề?”


“Hả? Ý của phu nhân là, kỹ thuật của tôi có thể nâng cao sao? Vậy tối nay chúng ta nghiên cứu một chút, cùng nhau nâng cao!”


Quan Triều Viễn vừa cười xấu xa vừa chớp mắt.


Tô Lam trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này cứ hở tý là giở tròi Hai người cùng nhau đi tới nơi quay phim.


Khi thấy Quan Triều Viễn, đạo diễn ngây người, khí chất này thật sự không ai bì nổi!


“Được rồi, các nhân viên chuẩn bị một chút, Lam, Tiểu Quan, hai người đứng vào chỗ trước”


Tô Lam tập tễnh đi đến chỗ của mình.


Quan Triều Viễn cũng đứng xong, một tay thuận thế ôm lấy eo Tô Lam, kéo người Tô Lam lại gần mình.


“Anh làm gì thế?”


“Không phải là thế này sao?”


“Là như thế, là như thế, rất tốt!” Thấy diễn viên thế thân vào vai nhanh như thế, đạo diễn cực kì hưng phấn.


Tô Lam nhìn đạo diễn, đạo diễn ơi đạo diễn, rõ ràng anh ta đang lợi dụng, ông không nhìn ra sao?


“Tập trung một chút, cô Tô”


“Được, action!” Đạo diễn hô một tiếng.


Tô Lam còn chưa kịp phản ứng lại, tay Quan Triều Viễn vừa dùng sức, cả người Tô Lam đã dán chặt lên người anh.


Anh thuận thế cúi đầu hôn lên môi Tô Lam.


Tốc độ này quá nhanh.


Tô Lam không có thời gian để phản ứng lại, chỉ có thể phản ứng lại theo bản năng, cô trừng to mắt, mặt hơi đỏ lên.


Quan Triều Viễn chiếm lấy bờ môi cô, không vội vàng, không nhanh không chậm.
 
Chương 327


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 327


Tô Lam chỉ có thể đi theo tiết tấu của anh.


Không phải đã nói là theo tiết tấu của cô sao?


Sao anh lại đổi khách thành chủ rồi?


Mục Nhiễm Tranh đứng ở không xa nhìn Tô Lam và Quan Triều Viễn hôn nhau, đã sắp khóc rồi!


Nhìn hai người quấn lấy nhau, trái tim anh dường như: đang nhỏ máu.


Mặc dù biết đây chẳng qua chỉ là đang diễn.




Máy quay lúc này đang nhắm chuẩn vào Tô Lam và Quan Triều Viễn, quay ba trăm sáu mươi độ, nhân viên xung quanh liên tục thả cánh hoa anh đào.


Dường như Tô Lam rơi vào trong nụ hôn của Quan Triều Viễn, lần đầu anh hôn cô dịu dàng mà tinh tế như vậy.


Giống như nước chảy róc rách.


Quan Triều Viễn nhắm mắt lại, hôn như quên đi bản thân và thâm tình.


Hóa ra người phụ nữ này thích được hôn như vậy, ha ha, xem ra sau này biết phải làm thế nào rồi.


Khi Tô Lam đang chìm đắm trong nụ hôn này, bỗng Quan Triều Viễn đưa lưỡi ra!


Cô liền ngây người!


Đạo diễn, anh ta đưa lưỡi ra.


Cô muốn tố cáo quá!


Thế nhưng, khi quay phim, nữ diễn viên gặp phải chuyện này cũng chỉ có thể nhịn.


“OKI Tốt lắm!” Đạo diễn hô một tiếng, Tô Lam liền đẩy Quan Triều Viễn ra.


“Anh đưa lưỡi ra làm gì chứ?” Tô Lam thấp giọng nói.


“Chao ôi, đây là thế thân từ đâu đến đây? Lên hình đẹp.


như này, ba trăm sáu mươi độ không góc chết!” Đạo.


diễn không nhịn được mà khen ngợi.


Mục Nhiễm Tranh nhăn mũi.


“Ông đây cũng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết có được không?”


La Thần nhìn chăm chú, thì ra là thế thân của Mục: Nhiễm Tranh.


Lần này anh ta đến, là để nghe ngóng cảnh hôn của Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam hôm nay, vừa khéo lại có thể nghiên cứu đối phương, nói không chừng có thể quay được cái gì đó, như vậy sau này sẽ có cơ hội đả kích Tô Lam.
 
Chương 328


Chương 328


Ai ngờ, lại dùng thế thân.


Chẳng qua, vẻ ngoài của người thế thân này thật tốt!


Cảnh hôn lại có thể một lần là xong, xem ra diễn xuất khá ổn.


“Đạo diễn, được chưa?”


“Được, được, được lắm, chuẩn bị cảnh sau”


“Hả? Không phải chỉ có cảnh này sao?” Tô Lam bàng hoàng nhìn đạo diễn.


“Vốn chỉ định bổ sung một cảnh, nhưng thế thân hôm nay thể hiện tốt như thế, bổ sung thêm mấy cảnh cận cảnh lúc trước nữa, phòng lúc dùng đến mà, Lam, cô kiên trì một chút.”


Tô Lam nhăn mặt, đạo diễn, không phải ông đến bãy tôi chứ?


“Lam à, biểu hiện của cô cũng rất tốt, vừa rồi thể hiện sự thẹn thùng và ngạc nhiên khi lần đầu hôn môi của thiếu nữ rất tinh tế! Rất giỏi!” Đạo diễn cũng không quên khen ngợi Tô Lam.


Tô Lam cười lúng túng.


Đó không phải là diễn, mà là phản ứng thật sự của cô!


Chuyện này khiến Quan Triều Viễn mừng phát điên.


Không chỉ quay bổ sung vài cảnh hôn cận cảnh, mà đến cảnh giường chiếu trong phim của cô và Mục Nhiễm Tranh, cũng bổ sung!


Cô mặc cho Quan Triều Viễn nhào vào cô trên giường, lại còn phải lộ ra biểu cảm thẹn thùng!


Vốn chỉ cần một tiếng, kết cả buổi sáng đều phải quay.


bổ sung vài cảnh.


Quan Triều Viễn mừng như được mùa, hận không thể quay những thứ này cả đời.


Cuối cùng cũng kết thúc.


Quan Triều Viễn thay quần áo xong, ra khỏi phòng thay đồ.


La Thần liền đi tới.


“Xin chào, tôi là người quản lý của Quốc tế Nghệ Tân, tôi là La Thần” Trong tay La Thần là một tấm danh thiếp.


Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn người đàn ông này.


La Thần liền tiến tới: “Tôi biết hiện giờ cậu còn là thế thân, nhưng dưới sự bồi dưỡng của tôi, cậu tuyệt đối có thể nổi đình nổi đám, có hứng thú ký hợp đồng với tôi không?”


Vừa khéo, Tô Lam thay xong đồ đi ra.


Ánh mắt của La Thần luôn ở trên người Quan Triều Viễn, không hề để ý đến phòng thay đồ nữ.


Tô Lam vừa ra khỏi cửa liền thấy La Thần, lập tức lắc người quay lại.


‘Vừa khéo Quan Triều Viễn nhìn thấy.


“Thế nào? Cậu làm thế thân mãi, chắc chắn cũng muốn vào giới giải trí, tôi có thể đảm bảo cậu chớp mắt sẽ nổi khắp mọi miền nam bắc, thế nào?”


Tô Lam không nghe nhầm chứ?


La Thần lại muốn mời gọi Quan Triều Viễn?


Quân tôm tép ở Quốc tế Nghệ Tân, vậy mà muốn mời gọi ông chủ lớn phía sau Quốc tế Tinh Hoàng?


Quan Triều Viễn nhướn mày: “Anh cho tôi bao tiền?”


“Về tiền bạc, dễ nói”


Quan Triều Viễn mím môi cười: “Một trăm triệu, thế nào?”
 
Chương 329


Chương 329


La Thần ngây người.


Quan Triều Viễn nhìn La Thần, lại nhìn trộm Tô Lam đang trốn bên phía phòng thay đồ nữ, vốn định nhân cơ hội phòng thay đồ không có ai, trêu chọc vợ mình một chút, giờ thì hay rồi.


Anh chỉ đành tạm thời rời đi.


“Chảnh gì chứ? Không phải chỉ là một tên thế thân quèn thôi sao? Ông đây nhìn trúng anh, đó chính là may mắn của anh!” La Thần lầm bầm, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.


Tô Lam lặng lẽ lắc đầu.


Nếu La Thần biết ông thần trước mặt là ai, chắc là sẽ sợ đến mức cúi đầu mà lạy mất!


Sau khi La Thần rời đi, Tô Lam mới tập tễnh đi ra.


May là cô và Quan Triều Viễn không bị La Thần nhìn thấy, bằng không, đầu báo ngày mai chính là bê bối của bản thân cô.


Đã quay xong phim, đạo diễn cực kì hài lòng, cuối cùng cũng đã kết thúc.


Đã không còn ai nữa.


Quan Triều Viễn đi tới, vừa khéo. phát hiện Mục Nhiễm Tranh vẫn ở đây.


“Ô, Nhiễm Tranh vẫn ở đây à, thế nào, cảnh hôn của chú và thím cháu vừa rồi thế nào?”


Mục Nhiễm Tranh nghe thấy lời này, suýt chút nữa hộc máu.


Rõ ràng nhìn bọn họ hôn hay đã đủ khổ rồi, chú ấy còn muốn đâm thêm một nhát nữa!


Chú à, cháu là cháu của chú đó!


Chú không thể hạ thủ lưu tình chút sao?


Mục Nhiễm Tranh cũng trách bản thân mình, anh nên cúp đuôi lượn nhanh mới đúng!


Vừa khéo Tô Lam cũng đi tới.


Tô Lam nhìn ánh mắt ai oán của Mục Nhiễm Tranh, đại khái có thể đoán được Quan Triều Viễn đã nói cái gì.


“Được rồi, Nhiễm Tranh, chú và thím cháu đi trước đây”


Nói rồi, Quan Triều Viễn đi tới trước mặt Tô Lam, trực tiếp ôm ngang người cô lên.


“Này, anh làm gì thế? Bị người khác nhìn thấy giờ!”


“Yên tâm đi, ai nhìn thấy, tôi sẽ móc mắt người đó ra!


Đừng động đậy, cẩn thận cái móng heo của cô đấy!” Nói rồi, Quan Triều Viễn ôm Tô Lam nghênh ngang rời đi.


“Cái móng heo của tôi? Anh mới có móng heo ý!”


Tô Lam liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, vẫy tay với anh, coi như tạm biệt.


Mục Nhiễm Tranh nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, trong lòng chua xót khó chịu.


Anh biết chú anh không phải đang diễn kịch cho anh xem, mà là lo lắng cho vết thương ở chân của Tô Lam.


Chú của anh thật sự đã yêu Tô Lam.


Chỉ là, Lam, cô sẽ yêu chú ấy sao?


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam lên xe, vậy mà xe đưa anh đến lại có thể chạy thẳng vào trong Diêm Thành, trước giờ Diêm Thành không cho phép xe bên ngoài chạy vào.
 
Chương 330


Chương 330


Cho dù là xe của đoàn phim, cũng phải báo cáo trước, nếu không báo cáo trước đều không được vào như nhau.


Năng lực của Quan Triều Viễn cũng giỏi thật, trực tiếp đỗ xe trên đường cái!


Anh nhét Tô Lam vào trong xe, tự mình cũng lên xe.


Vừa lên xe, Tô Lam còn chưa kịp phản ứng lại, hơi thở ấm nóng của Quan Triều Viễn ập tới!


Nụ hôn của anh mang theo tính xâm lược.


Tô Lam muốn vùng vẫy, bàn tay Quan Triều Viễn trực tiếp ôm lấy gáy cô, khiến cô không tránh đi được.


Dù sao lão Trần phía trước cũng là người từng trải, ông chủ và phu nhân còn trẻ, sinh lực tràn trề, thế này là chuyện bình thường.


Không đợi Quan Triều Viễn ra lệnh, ông liền hạ vách ngăn xe xuống, như vậy buồng lái và phía sau tách thành hai không gian độc lập.


Thấy vách ngăn bị hạ xuống, Tô Lam càng thêm tuyệt vọng.


“Đừng động đậy, vừa rồi tôi đã muốn thế này”


Tiếng nói của Quan Triều Viễn kèm theo tiếng thở dốc, trầm khàn, cực kì quyến rũ.


Anh hôn lên cổ Tô Lam, mang khí thế muốn đi xuống.


Đang trong xe đấy!


Chỉ một tấm vách ngăn thế này, phía trước không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy!


Mặt cô đỏ bừng, lan xuống cả cổ.


Mấy ngày nay vì chân cô bị thương, Quan Triều Viễn không chạm vào cô, có lẽ cũng là vì lo lắng không khống chế được mình, khi hoạt động, có thể lại làm cô bị thương, vì thế, cứ nhịn mãi.


Hôm nay lại toàn là cảnh hôn, coi như triệt để khiêu khích anh!


Anh đã không nhịn nổi nữa.


Không được, tuyệt đối không được!


Tô Lam bỗng ôm lấy cổ Quan Triều Viễn.


“Đừng làm ở đây…


“Sao thế?” Quan Triều Viễn thở dốc, hỏi.


“Tôi không muốn làm ở đây, về nhà được không?”


Quan Triều Viễn nuốt nước bọt, nhìn Tô Lam.


Hôm nay anh cưỡng ép cô trong xe, cũng không phải là không thể, nhưng người phụ nữ này luôn thẹn thùng với chuyện này, đến lúc đó nhất định sẽ không muốn phối hợp, nhỡ lại làm chân bị thương, thì rất không tốt.


Vẫn không bằng về đến nhà, thoải mái làm trên giường lớn!


“Được..”


Quan Triều Viễn lại hôn môi Tô Lam một hồi, lúc này mới ngồi tử tế.


Tô Lam coi như thở phào một hơi.


Hôm nay đã hôn nửa ngày rồi, còn chưa hôn đủ sao?


Thời gian trên xe quả thật một ngày dài bằng một năm.


Một người hy vọng thời gian qua nhanh một chút, một người hy vọng thời gian dừng luôn lại.


Hai người ai cũng có suy nghĩ riêng.


Quan Triều Viễn không ngừng bảo lão Trần tăng tốc, lão Trần cũng không dám không nghe.
 
Chương 331


Chương 331


Vừa đến khu Rainbow, Quan Triều Viễn không chờ được, nhảy xuống xe, mở cửa xe, ôm Tô Lam xuống.


“Này, anh đừng vội như thế mà! Anh đã không làm việc cả ngày rồi, nói không chừng công ty có việc đấy!”


Tô Lam nói cả quãng đường, Quan Triều Viễn lại không thèm để ý.


Vừa vào cửa, Tô Lam liền thấy Tô Kiêm Mặc đang ngồi trên sofa ăn dưa hấu.


Liền như nhìn thấy cứu tinh.


“Kiêm Mặc!”


Tô Kiêm Mặc vừa ngẩng đầu liền thấy anh rể ôm chị mình, dáng vẻ đang chuẩn bị lên tầng.


“Ừm, chị, anh rể..” Tô Kiêm Mặc vừa chuẩn bị mở miệng.


“Kiêm Mặc, cấm trẻ em, nên làm gì thì làm đó đi!”


“Vâng..” Tô Kiêm Mặc liền hiểu ý, tiếp tục ngồi xuống ăn dưa, còn không mang ý tốt mà liếc nhìn chị gái mình.


Nội tâm Tô Lam sụp đổ.


Em trai cô, em trai ruột của cô!


Vậy mà lại chỉ ngồi trơ mắt nhìn!


Vì sao cô cảm thấy từ khi gặp Quan Triều Viễn, bản thân liền rơi vào cảnh mọi người quay lưng thế?


Tô Kiêm Mặc cười thầm, xem ra cậu sắp có cháu rồi!


Nói không chừng lúc nào đó sẽ có tin mừng, hihi.


Quan Triều Viễn ôm thẳng Tô Lam vào phòng ngủ, một chân đạp cửa.


Rồi nhẹ nhàng đặt Tô Lam lên giường, duỗi tay cởi quần áo của cô.


Tô Lam liền giữ lấy tay anh.


“Anh vừa nói cái gì? Cấm trẻ em? Anh có thể đừng như thế trước mặt em trai tôi không, anh có biết như thế sẽ..”


“Nó đã mười bảy. tuổi rồi, còn không hiểu gì nữa? Cô đừng cứ coi nó là trẻ con mãi, cô như vậy không hề tốt cho nó, mà là hại nó!”


Nói xong, Quan Triều Viễn dùng sức xé, cúc áo của Tô Lam rơi ra hết.


Tô Lam dùng sức ôm lấy Quan Triều Viễn.


“Anh quên là chân tôi còn bị thương à?”


“Tôi sẽ không làm cho cô bị thương”


Cho dù, Tô Lam dùng hết khả năng của mình, cũng không thể thoát khỏi số phận bị xử tại chỗ.


Nhưng, cô cảm thấy rõ ràng sự nhấn nhịn kiềm chế của Quan Triều Viễn, có lẽ anh thật sự lo lắng lại đụng vào vết thương ở chân cô.


Tô Lam ngủ đến chiều, vì Quan Triều Viễn giày vò cô, bữa trưa cũng không ăn.


Buổi chiều hoàn toàn là đói quá mà tỉnh.


Cô tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng của Quan Triều Viễn.


Thay bộ quần áo, Tô Lam từ từ xuống tầng.


Dì Phương thấy cô xuống, liền đi tới.


“Phu nhân, ăn chút gì đi, ông chủ đã bảo chúng tôi giữ ấm đồ ăn, giờ có muốn ăn không?”
 
Chương 332


Chương 332


Tô Lam gật đầu, cô vốn là đói quá mới tỉnh.


Trên bàn ăn, Triệu Ni Ni đặt một bát canh lên bàn.


Dì Phương bưng các món ăn khác lên, nhìn qua bát canh.


Triệu Ni Ni liền lườm bà.


“Nhìn gì mà nhìn, đây là canh ông chủ dặn, nấu để cho phu nhân!”


Dì Phương cũng không nói gì nữa.


Tô Lam ngồi trên bàn ăn uống no nê, hỏi qua dì Phương, Tô Kiêm Mặc đi đâu, dì Phương trả lời, Tô Kiêm Mặc đang trong phòng ngủ.


Tô Lam liền lên tầng, tìm tên nhóc kia tính sổ!


“Kiêm Mặc! Em làm gì thế? Sao lại giúp người ngoài chứ?”


Tô Kiêm Mặc đang đọc sách trong phòng, thấy Tô Lam đi vào liền mỉm cười.


“Em cười gì chứ?”


“Không có gì”


Mặt Tô Lam liền ửng đỏ.


“Tý tuổi đầu, đừng học thói xấu!”


“Em nói gì rồi chứ? Hơn nữa, chị, em đã mười bảy tuổi rồi, chị thật sự nghĩ em không biết gì à?”


Tô Lam mím môi, Quan Triều Viễn nói không sai, tên nhóc này thật sự cái gì cũng biết!


“Đúng rồi, em điền nguyện vọng thế nào?”


“Đã sớm điền xong rồi”


“Điền xong rồi? Vậy sao em không nói với chị Em điền trường gì? Ngành gì?”


Tô Lam liền sốt ruột.


Đây là chuyện lớn nhat Tên nhóc này lại không nói gì với cô.


“Em nói với anh rể rồi, hơn nữa, là anh rể tham khảo giúp em, cũng không cần nói với chị chứ?”


“Hả?”


“Em đăng ký học viện mỹ thuật, chuyên ngành thiết kế thời trang, chủ yếu là thiết kế lễ phục váy cưới. Anh rể nghe ngóng giúp em rồi, bảo là điểm của em không có vấn đề gì, chờ nhận giấy thông báo nhập học là được”


“Học viện mỹ thuật? Có phải học viện mỹ thuật hơi xa không?”


“Trời ơi, chị, chị lắm chuyện thật đấy, anh rể đã sắp xếp cho em xong rồi, bên kia cách bệnh viện Q.M không xa, không có vấn đề gì, đúng rồi, giờ bệnh án của em chuyển về bệnh viện Q.M rồi, viện trưởng Châu – Châu Lễ Thành bên đó vừa khéo là chuyên gia tim mạch, ông ấy đổi thuốc cho em rồi, đều là thuốc nhập khẩu, em uống vào cảm giác khá tốt”


“Chuyển viện rồi?”


Tin này khiến Tô Lam càng thêm bàng hoàng.


Từ nhỏ đến lớn, Tô Kiêm Mặc luôn khám bệnh ở bệnh viện trung tâm thành phố, cũng có bác sĩ chủ trị phụ trách Tô Kiêm Mặc từ nhỏ.


Bệnh nhân như Tô Kiêm Mặc, đương nhiên bác sĩ chủ trị bên kia sẽ hiểu rõ hơn.


Chuyện lớn như chuyển việt nói với cô?


vậy mà cậu lại dám không “Đúng vậy” Tô Kiêm Mặc không cho là đúng.


“Chuyện lớn như này, sao em lại tự mình quyết định chứ?


Sao em không bàn bạc với chị? Bên phía bác sĩ Triệu cũng không nói gì sao?”
 
Chương 333


Chương 333


“Chị, chị bình tĩnh chút có được không? Bác sĩ Triệu và bác sĩ Châu đã bàn giao xong rồi, không có vấn đề gì, hơn nữa, đó là bệnh viện của anh rể, bọn họ cũng không dám làm bừa…


“Anh rể em, anh rể em, anh rể em, sao em…


Cứ mở miệng ra là anh rể, cậu đặt người chị này ở đâu chứ?


“Sao thế? Anh rể em tốt mà, khoảng thời gian khi chị quay phim, anh rể luôn chăm sóc cho em”


Tô Lam cũng không nói tiếp nữa.


“Vậy gần đây em có cảm thấy không thoải mái không?”


Tô Kiêm Mặc lắc đầu.


“Bác sĩ Châu cho em uống toàn thuốc nhập khẩu, nghe nói là đắt lắm, người bình thường không mua nổi, em uống vào cảm thấy hiệu quả rất tốt”


Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy, Tô Lam cũng yên tâm.


“Chị, ông trời nhất định thấy được chị luôn vất vả chăm sóc em, vì thế mới ban cho chị người đàn ông tốt như: anh rể, hihi, lúc đầu em cảm thấy kết hôn vội không đáng tin, giờ xem ra là em nghĩ nhiều rồi”


Thấy Tô Kiêm Mặc cười rạng rỡ, Tô Lam cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.


Cô không ngờ, Quan Triều Viễn lại làm nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn không nói với cô.


Xem ra người đàn ông này cũng không phải không có tính người.


Nhà họ Tô Tô Nhược Vân đã lâu không về nhà, từ sau khi đính hôn với Mộ Dung Dịch, cô ta luôn ở trong tổ ấm tình yêu với Mộ Dung Dịch, lại thêm hiện giờ sự nghiệp của cô ta đang đi lên, không ngừng đi sự kiện, lại càng không có thời gian về nhà.


Ngay sau khi đóng máy “Tuyệt thế sủng phi”, bên phía Quốc tế Nghệ tân liền sáp xếp rất nhiều sự kiện cho cô †a, độ nổi tiếng cũng ngày càng tăng lên.


Về nhà một chuyến, thật sự không dễ dàng gì.


Vương Vãn Hương biết cô ta về nhà, còn tự mình xuống bếp nấu rất nhiều món ngon.


Tô Nhược Vân ngồi trước bàn ăn, nhìn một bàn gà vịt thịt cá, không có chút khẩu vị nào.


“Trời ơi, mẹ, giờ con đang giảm cân, không ăn đâu, tối ăn ít hoa quả là được”


“Không ăn làm sao mà được chứ? Vân Vân à, sức khỏe mới quan trọng, con không thể chỉ cho sự nghiệp, cũng phải nhanh chóng sinh con đẻ cái cho nhà Mộ Dung chứ, như vậy con mới có chỗ đứng trong nhà Mộ Dung”


Tô Nhược Vân lắc đầu.


“Con còn trẻ như này, sự nghiệp đang đi lên, con sinh con sớm như này làm gì chứ?” Tô Nhược Vân không hề muốn sinh con, cô và Mộ Dung Dịch trước giờ chưa từng bàn đến vấn đề này.


“Vân Vân, con không được nghĩ như thế, nhà Mộ Dung là gia tộc thế nào chứ, Mộ Dung Thụy và Lâm Thanh Phượng đã sớm mong được bế cháu nội, con ý, vẫn nên nắm bắt cơ hội đi”


Hiển nhiên Tô Nhược Vân có chút mất kiên nhẫn.


“Được được được, con biết rồi, hai người gọi con về có chuyện gì thế? Tối nay con còn có sự kiện nữa”


Vương Vãn Hương và Tô Khôn bỗng nhìn nhau, hai người hiển nhiên hơi ngại.


“À… Vân Vân à, thật ra cũng không có chuyện gì to tát”


Dường như Tô Nhược Vân nhìn ra tâm sự của bố mẹ, lập tức ngồi dậy.


“Mẹ, bố, rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói đi, ở đây không có người ngoài.”


Đúng vậy, ở đây chỉ có 4 người nhà bọn họ.
 
Chương 334


Chương 334


Người ngoài ở đây chẳng qua là Tô Lam và Tô Kiêm Mặc.


Vương Vấn Hương nháy mất ra hiệu cho Tô Khôn, Tô Khôn thích giữ thể diện, không thể mở lời, Vương Vãn Hương lườm ông, chỉ đành tự mình nói ra.


“Vân Vân à, nhà máy rượu của chúng ta con cũng biết đấy, mấy năm nay làm ăn không tốt lắm, khoảng thời gian gần đây ý, tiền vốn không xoay Vòng được, con xem.”


Nhà máy rượu Tô Ký có cách ủ rượu gia truyền, trước kia làm ăn rất tốt, tổ tiên nhà họ Tô luôn là gia tộc lớn.


Khi Tô Nhược Vân còn nhỏ, nhà bọn họ cũng coi như cực kì giàu có.


Thậm chí từ nông thôn chuyển đến thành phố, mua biệt thự trong thành phố, gia nhập hàng ngũ nhà giàu, năm đó cũng khiến người khác ngưỡng mộ mãi không thôi.


Thế nhưng, mấy năm nay cạnh tranh khốc liệt, rượu tây từ nước ngoài cũng dần dần chiếm lấy thị trường, nhãn hiệu trong nước cũng bắt đầu mọc lên, việc kinh doanh của nhà máy rượu Tô Ký ngày càng khó khăn.


Tô Nhược Vân hiểu ý của bố mẹ.


“Bố, mẹ, gần đây con có quay hai bộ phim, lại nhận được đại ngôn, sự kiện cũng tham gia không ít, nhưng giờ con đang đi lên, còn rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền”


“Vân Vân, mẹ biết con có chỗ khó của mình, người nhà Mộ Dung cũng không dễ đối phó, con cũng cần “qua lại” nhiều chỗ, thế nhưng, hiện giờ trong nhà thế này, con cũng thấy đấy..”


“Mẹ, mẹ hiểu nhầm ý con rồi, ý của con là, con còn khá nhiều chỗ cần dùng đến tiền, có thể đưa cho bố mẹ khoảng năm sáu triệu mà thôi.”


Nghe đến đây, Vương Vãn Hương và Tô Khôn đưa mắt nhìn nhau.


Năm sáu triệu đối với bọn họ mà nói, là đủ rồi!


“Ngoài ra, khi con kết hôn, sính lễ và quà tặng các thứ của nhà Mộ Dung, con có thể đem ra, gộp lại chắc là cũng được 10 triệu.”


“Mười triệu?”


Vương Vấn Hương và Tô Khôn càng thêm ngạc nhiên!


“Đúng vậy, thế nhưng, bố, con cảm thấy chúng ta nên thay đổi cách tiêu thụ một chút, cứ như thế này, bất luận con bỏ ra bao nhiêu tiền, nhà máy rượu của chúng ra cũng vẫn phải bù tiền vào.”


“Đúng đúng đúng, chúng ta nghe lời Vân Vân, Vân Vân hiểu biết nhiều!” Vương Vấn Hương liền phụ họa theo.


“Vân Vân, con có ý tưởng gì hay không?” Cuối cùng Tô Khôn cũng mở lời.


“Trước tiên chúng ta phải thay bao bì, Tô Ký nhà chúng †a là nhãn lâu năm, nhưng bao bì không hề thay đổi, giờ có bao nhiêu người còn xem nhãn hiệu nữa chứ, đều chỉ nhìn bao bì, tặng quà cũng có thể diện hơn, chúng ta phải đưa lên nhãn hiệu lâu năm, còn phải khiến bao bì có đẳng cấp hơn!”


“Ngoài ra, chúng ta cần quảng cáo tuyên truyền, không phải mọi người bây giờ coi trọng dưỡng sinh sao? Vậy sao chúng ta không tạo ra khái niệm rượu dưỡng sinh chứ? Con nghĩ người có tuổi chắc chắn sẽ cực kì có lợi”


“Rượu dưỡng sinh?” Tô Khôn nhíu mày: “Như vậy không phải là lừa người ta sao?”


Vương Vãn Hương liền võ lên đùi Tô Khôn.


“Sao lại là lừa người ta chứ? Không phải tổ tiên nhà chúng ta luôn nói, uống rượu nhà chúng ta có thể kéo dài tuổi thọ sao?”


“Bố, chỉ là một khái niệm mà thôi, cũng không có ai thật sự đi làm thí nghiệm xem rượu nhà chúng ta có thật có thể dưỡng sinh không đâu. Chúng ta có thể viết một câu chuyện, nói là năm xưa có hoàng đế nào đó cực kì thích rượu này, uống xong liền kéo dài tuổi thọ!”


“Đúng đúng đúng, ý này hay!” Vương Vấn Hương vội vàng hưởng ứng.
 
Chương 335


Chương 335


“Còn nữa, bây giờ bán hàng trên mạng rất phát triển, chúng ta có thể thay đổi cách thức một chút, bán trực tiếp, nếu có người muốn làm đại lý, đại lý đặc biệt, đại lý cấp một, đại lý cấp hai, cứ thế phát triển tiếp, không chỉ có thể kiếm một khoản phí đại lý, mà rượu cũng sẽ bán được nhiều hơn, đến lúc đó đại lý vì kiếm tiền, cũng sẽ ra sức tuyên truyền, chúng ta không những không có tiền tiêu, mà còn kiếm được một khoản!”


Vương Vãn Hương liền vỗ tay khen hay!


“Chao ôi, không hổ là Vân Vân nhà chúng †a, nghĩ xa như thế! Mẹ và bố con cộng lại cũng không so được với một mình con!”


Tô Nhược Vân cười.


“Được rồi, bố, mẹ, mai con liền gom tiền rồi sai người đưa qua cho bố mẹ, tiếp đó liền làm theo cách con nói, rượu nhà chúng ta nhất định không có vấn đề gì”


Vương Vãn Hương cười đến mức mát híp thành một đường chỉ, dường như đã nhìn thấy bọn họ lại quay lại thời kỳ phong quang trước kia.


“Vậy con đi trước đây, tối con còn có việc nữa”


Tô Nhược Vân đứng dậy, cầm túi của mình.


“Vân Vân, con thật sự không ăn chút nào sao?”


“Không ăn nữa!”


Tô Nhược Vân vấy tay rồi rời đi, ngồi lên xe mà công ty phái đến cho cô ta.


Cô ta cực kì để ý chuyện này.


Cách nghĩ của cô ta và Vương Vấn Hương khác nhau, sinh con là thứ yếu, có thể khiến nhà Mộ Dung thay đổi cách nhìn về cô ta mới là quan trọng.


Trước tiên, cô ta phải trở nên nổi tiếng, trở thành ngôi sao cực kì lóa mắt, sau đó, nhà mẹ đẻ cũng phải trở thành chỗ dựa vững chắc, tuyệt đối không thể khiến nhà Mộ Dung coi thường.


Như vậy, chỗ đứng của cô ta trong nhà Mộ Dung mới ngày càng vững chắc.


Tô Lam, chúng ta chờ mà xeml Ngày hôm sau, Tô Lạc Vân liền đưa 10 triệu tiền tích góp đưa hết cho Tô Khôn, đồng thời mời hai người có kinh nghiệm bán hàng đến chỉ dạy cho Tô Khôn, còn mời nhà thiết kế thiết kế lại bao bì rượu.


Tô Lam ở nhà cũng cực kì chán, nhớ tới lời của Từ Tinh Như, gần đây cô phải đăng weibo nhiều một chút, tương tác với người hâm mộ.


Quan Triều Viễn đang bận trong thư phòng, Tô Kiêm Mặc lại đi chơi, chỉ có một mình cô rảnh đến phát chán.


Như Ý ngồi dưới chân cô, lè lưỡi nhìn chäm chằm cô.


“Như Ý, xem ra chỉ có em ở với chị”


Nhìn Như Ý, Tô Lam bỗng nghĩ ra một cách, cô ôm Như Ý chụp vài tấm ảnh, bắt chước theo biểu cảm của Như Ý.


Như Ý cũng lanh lợi, dường như biết chụp ảnh cho mình, biểu cảm cái nào cũng khác lạ.


Tô Lam nhìn đống ảnh, không nhịn được mà buồn cười.


Cô liền ghép chín bức lại, đồng thời viết cap: Như Ý, Như Ý, theo tâm nguyện của ta, mau mau hiển linh!


Tấm ảnh ghép này vừa tung ra, lập tức xuất hiện một lượng lớn người hâm mộ.


Có người hâm mộ hỏi: Chú chó này tên là Như Ý sao?


Tô Lam trả lời: Đúng vậy, nó tên là Như Ý, là chó của tôi!
 
Chương 336


Chương 336


Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy Tô Lam đăng weibo, lập tức chia sẻ lại, bình luận: Yêu tinh, mau trả ông nội ta đây!


Cứ qua lại như vậy, thật sự khiến người hâm mộ ôm bụng cười lớn, lại nhìn Tô Lam và chó trên tấm ảnh, biểu cảm của cả hai giống hệt nhau, thật sự là một đống meme mới!


Rất nhanh, ma xui quỷ khiến thế nào mà “Tô Lam Mục Nhiễm Tranh Như Ý” trèo lên hot search!


Vì mọi người đều biết Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh vừa quay xong “Khuynh quốc khuynh thành”, vô tình lại giúp đỡ tuyên truyền cho “Khuynh quốc khuynh thành”.


Vì hai người từng hợp tác, mọi người đều cho rằng chỉ là tương tác bình thường, cũng không nghĩ nhiều về quan hệ của hai người.


Nhưng chú chó tên Như Ý liền trở lên nổi tiếng.


Một buổi tối, Tô Lam phát hiện lượng người hãm mộ của mình tăng thêm hai trăm nghìn người!


Lượt tìm kiếm Như Ý còn cao hơn cả cô!


“Thân là nữ diễn viên, độ nổi tiếng lại không thắng nổi chó của mình? Có còn thiên lý nữa không?” Tô Lam không nhịn được oán giận trên weibo.


Bình luận bên dưới đều là: Chờ meme mới của Như Ý!


Nếu mọi người thích, vậy Tô Lam đăng là được.


Hôm đó vừa khéo là ngày Tô Lam phải thay thuốc ở chân, trên chân băng dày cộp, Như Ý cứ nhăn mặt nhìn chảm chằm chân Tô Lam.


Cuối cùng, thấy Tô Lam mất công tháo từng lớp băng.


có liền ngậm lấy đầu băng gạc vào mồm, chạy ra Tô Lam liền quay cảnh đắt giá này lại, đăng lên weibo.


“Người bạn tháo băng gạc lành nghề của bạn lên sóng rồi đây”


Đồng thời kèm theo đoạn video vừa rồi.


Đoạn video này vừa tung ra, rất nhanh liền lên top hot Search.


“Như Ý thật sự đúng theo tâm nguyện của bạn, mau hiển linh nha!”


“Hình như Như Ý có thù với băng gạc vậy, buồn cười quái”


Ngoài ra, cũng có người hâm mộ cẩn thận, hỏi: “Lam, chân của chị bị thương à?”


“Lam phải chú ý sức khỏe nha, đừng quá lao đầu vào công việc.”


Điều này khiến Tô Lam cảm nhận được sâu sắc, trên thế giới này luôn có tình cảm chân thật!


Trong những ngày Tô Lam ở nhà dưỡng thương, sự nghiệp của Tô Nhược Vân như mặt trời ban trưa, mỗi ngày đều sắp xếp sự kiện kín mít, còn nhận được rất nhiều lời mời đại diện, trong đó có nhãn hiệu thời trang cực kì nổi tiếng – Angell Ngoài Tô Nhược Vân, còn có ngôi sao nữ gần đây hoạt động rất năng nổ, chính là Tiêu Mạch Nhiên.


Lần trước Từ Tinh Như cũng đã nói với Tô Lam, Tiêu Mạch Nhiên gần như đã lấy hết tất cả tài nguyên tốt của Quốc tế Tinh Hoàng, độ nổi tiếng của cô ta hiện giờ đã quay về thời kì đỉnh cao trước kia.


Mấy ngày nay, toàn bộ tin mới đều là tin về Tiêu Mạch Nhiên, xuất hiện trong hoạt động nhãn hàng, đại diện sản phẩm mới, nhận dự án phim điện ảnh hơn, đến mấy bộ phim chết non mà cô ta quay trong thời kì xuống dốc, cũng vì độ nổi tiếng đi lên của cô ta mà sắp được lên sóng.


Tô Lam nhìn lại mình, ngoài đăng weibo, thông qua Như Y duy trì một chút độ nóng của mình, thì không làm được gì nữa.


Mặc dù đạo diễn Nghiêm Kha nói sẽ chờ cô, nhưng ông ấy thật sự sẽ chờ mãi sao?


Cái chân này cũng không biết bao giờ mới khỏi được.
 
Chương 337


Chương 337


Mấy ngày nay, tâm trạng của Tô Lam luôn không tốt, một ngôi sao đang ở trong thời kỳ sự nghiệp đi lên, điều kiêng ky nhất chính là vì lý do nào đó mà không xuất hiện trước mắt công chúng trong một thời gian dài.


Đã có không ít ngôi sao trở thành vết xe đổi Tối nay, Tô Lam đang ngồi lướt weibo, có không ít bạn học cũ đã bắt đầu nổi lên, bản thân cô lại cứ…


Bỗng, trên newfeed của cô xuất hiện “Rượu dưỡng sinh Tô Ký”!


Tô Lam nhíu mày, rượu nhà bọn họ trước giờ đâu có rượu dưỡng sinh đâu!


Cô nhìn kĩ lại, còn có phí đại lý gì đó, Tô Ký cũng đã thay bao bì.


Trời ạ! Điều này khiến Tô Lam sợ hãi, như này không phải là lừa gạt người khác sao?


Ngày hôm sau, Tô Lam liền về nhà một chuyến.


Tô Khôn và Vương Vấn Hương đang vui vẻ đếm tiền trong phòng khách, bao bì mới và khái niệm “rượu dưỡng sinh” vừa tung ra, lượng tiêu thụ của Tô Ký liền tăng lên!


“Tôi nói này Tô Khôn, cứ như thế này, nhà chúng ta có thể đổi nhà, đổi xe nhanh thôi!” Vương Vãn Hương cười không khép được miệng.


Tô Khôn cười ngây ngô, cũng rất vui mừng.


“Đến lúc đó tôi muốn mua nhẫn kim cương, mua đá quý, mua quần áo đẹp! Con gái chúng ta đã giúp chúng ta một việc lớn, chúng ta không thể để con bé mất mặt!”


“Đúng đúng đúng, lần này đều là công của Vân Vân!”


Đang nói thì Tô Lam đi vào, thấy Tô Khôn và Vương.


‘Vãn Hương đang cầm máy tính, liền hiểu ra mọi chuyện.


“Bố, rượu của Tô Ký thay bao bì, còn bắt đầu bán hàng trực tiếp trên mạng đúng không?”


Từ lần Tô Nhược Vân đính hôn lúc trước, cô không gặp Tô Khôn và Vương Vãn Hương nữa, chuyện lần trước, cô còn nhớ rất rõ, không muốn xảy ra mâu thuẫn với Vương Vãn Hương.


Sắc mặt Tô Khôn hơi khó coi, dù sao cũng là con gái mình, mà lại dùng giọng điệu chất vấn như thế nói chuyện với mình.


“Đúng, liên quan gì đến con?”


“Lễ nào bố quên lời ông nội dặn trước lúc lâm chung sao? Tô Ký tuyệt đối không buôn bán bất chính, tuyệt đối không thể làm mấy thứ linh tinh! Rượu dưỡng sinh gì chứ, thế chẳng phải là lừa gạt người khác sao?”


Vừa nghe lời này, Vương Vấn Hương liền đứng dậy, giống như một con gà chọi tràn đầy ý chí chiến đấu.


“Con bé chết tiệt này! Trong nhà sáp không có gì ăn rồi, còn giữ quy củ đó làm cái gì? Lần này may là có Vân ‘Vân nhà chúng ta, nhà máy rượu của gia đình khó khăn lắm mới có tý khởi sắc, mày lại đến nói này nói nọ, mày có tư cách gì chứ?”


Tô Lam không muốn để ý đến Vương Vãn Hương.


“Bố, con là người của nhà họ Tô, trước khi ông nội mất đã nói, con có hai mươi phần trăm cổ phần trong nhà máy rượu của gia đình, sợ là có tư cách hơn mấy người không có cổ phần đấy!”


Nhắc tới chuyện này, Vương Vấn Hương liền tức giận.


Năm đó, bố của Tô Khôn cũng coi như là người có mắt nhìn, ông không thích người con dâu như Vương Vấn Hương, nói trắng ra, Vương Vấn Hương chính là kẻ thứ ba, một kẻ thứ ba có thể dạy được con ngoan sao? Vì thế, đến Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu ông cũng không thích.
 
Chương 338


Chương 338


Vì thế, trước lúc ra đi, ông chia cổ phần của nhà máy rượu, Tô Khôn được sáu mươi phần trăm, Tô Lam được hai mươi phần trăm, Tô Kiêm Mặc cũng được hai mươi phần trăm.


Mà mẹ con Vương Vãn Hương thì không được gì cả.


Vì thế, Vương Vấn Hương làm ầm ï một trận.


“Cái con nhóc thối tha này! Thấy nhà máy rượu làm ăn tốt lên, muốn về đòi tiền có phải không?” Vương Vấn Hương tay chống eo, trợn trừng mắt.


“Con không phải đến để đòi tiền, con chỉ muốn nhác hai người, làm ăn phải chú trọng bổn phận, mấy thứ vớ vẩn kia, có lẽ giúp hai người kiếm được tiền trong thời gian ngắn, thế nhưng, về lâu dài, đặc biệt là thể loại buôn bán giả dối kia, đến lúc đó, tiền không còn là vấn đề, phải ngồi tù đấy!”


Mặc dù Tô Lam rất hận Vương Vãn Hương, nhưng bố của cô chung quy vẫn là bố của cô.


Đó là người đàn ông mà mẹ cô yêu cả đời.


Trước lúc lâm chung, mẹ của Tô Lam còn nói với cô, sau này bố cô già rồi, phải hiếu thảo với ông ấy.


“Con bé đáng chết này! Vậy mà dám nguyền rủa nhà chúng ta không kiếm được tiền, còn nguyền rủa bố mày ngồi tù! Tao thấy mày thèm đòn rồi! Không chịu được người nhà sống tốt!”


Vương Vấn Hương nhìn Tô Khôn: “Đại Khôn, nhìn xem con gái ngoan nhà ông! Cô ta nói ra lời đại nghịch bất đạo như này, ông vẫn không dùng gia pháp có đúng không?”


“Lam! Con đừng có không biết tốt xấu! Trong nhà vừa tốt lên một chút, con chạy về làm ầm ï cái gì? Nếu không phải Vân Vân đưa ra ý tưởng này, chắc là nhà chúng ta đã không còn gì ăn rồi!”


“Bố bảo ý tưởng này là của Tô Nhược Vân sao?”


“Đương nhiên là ý tưởng của Vân Vân nhà chúng ta, Vân Vân nhà chúng ta là con dâu tương lai của nhà Mộ Dung, một người làm quan cả họ được nhờ, không giống kẻ vong ân bội nghĩa nào đó! Tao nhổ vào!”


Nghe lời này, Tô Lam thật sự lạnh lòng, khi xưa khi cô và Mộ Dung Dịch yêu nhau, Mộ Dung Dịch chẳng qua mới lên đại học, còn chưa nắm thực quyền sản nghiệp trong nhà, căn bản không giúp được gì.


Mấy năm trước, nhà máy rượu gặp khủng hoảng một lần, là nhờ Tô Lam chịu vài cái tát của Lâm Thanh Phượng, nhà Mộ Dung mới chịu bỏ tiền giúp nhà họ Tô vượt qua khó khăn.


Những chuyện này họ đều quên rồi, ai mới là kẻ vong ân bội nghĩa chứ?


Ngay khi Tô Lam và người nhà họ Tô đang tranh chấp, bên phía khu Rainbow lại sắp nổ tung!


Mấy ngày nay quả thật Quan Triều Viễn rất bận, lại cảm thấy tâm trạng Tô Lam không tốt, chờ anh hết việc sẽ ở bên cạnh cô, kết quả tìm đâu cũng không thấy bóng dáng của Tô Lam.


Hai người làm mới đến, người lớn tuổi hơn là dì Phương, người nhỏ tuổi hơn là Lê Hoa. .ˆ Triệu Ni Ni và Lê Hoa đều không biết Tô Lam đi đâu, dì Phương lại đi chợ.


‘Vừa khéo, khi Tô Lam ra ngoài lại chỉ thấy dì Phương, liền nói với dì Phương, cô về nhà họ Tô một chuyến, những người khác đều không biết gì.


“Một người lớn sống sờ sờ biến mất trước mắt các người, các người làm việc kiểu gì thế?”


Tiếng của Quan Triều Viễn vang vọng khắp căn biệt thự.


Triệu Ni Ni và Lê Hoa cứ cúi đầu, không dám thở mạnh.


Quan Triều Viễn đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Tô Lam, lúc đầu không nghe, về sau trực tiếp tắt nguồn.


Anh có thể không sốt ruột sao?


‘Tô Kiêm Mặc sáng dậy muộn, cũng không thấy Tô Lam, lúc này cũng bắt đầu sốt ruột.


“Ông chủ, thật sự chúng tôi không thấy phu nhân, lúc ăn sáng vẫn còn ở đây mà” Lê Hoa rưng rưng nước mắt.
 
Chương 339


Chương 339


Triệu Ni Ni không hề hé răng, cô ta hy vọng Tô Lam chết ở bên ngoài càng tốt.


“Nếu phu nhân có chuyện gì, các người cút hết đi cho tôi!”


Quan Triều Viễn nói xong liền gọi cho Doãn Cẩn, bảo anh tập hợp người, chuẩn bị đi tìm.


Đang nói, dì Phương đi chợ về, thấy Lê Hoa khóc như mưa, còn chưa biết xảy ra chuyện gì.


“Ông chủ, có chuyện gì thế? Lê Hoa làm sai gì sao?”


Nói cho cùng cũng là người có tuổi, dì Phương trấn tĩnh hơn.


“Không thấy phu nhân đâu nữa” Lê Hoa vừa khit mũi vừa nói.


“Không phải phu nhân về nhà rồi sao?”


Quan Triều Viễn liền nhìn dì Phương: “Dì nói cái gì? Về nhà?


Nhà nào?”


“Về nhà họ Tô, lúc rời đi, phu nhân nói với tôi, cô ấy có chuyện về nhà một chuyến” Dì Phương trả lời.


Trong đầu Quan Triều Viễn liền hiện lên dáng vẻ Tô Lam bị đánh đến thương tích đầy mình ở khách sạn ngày hôm đó.


Tô Kiêm Mặc càng thêm sốt ruột.


“Anh rể, anh mau đến nhà em một chuyến đi, người mẹ kế kia của em rất ghê gớm, gần như lần nào chị em về nhà cũng bị đánh, vết thương ở chân chị ấy còn chưa khỏi nữa!”


Quan Triều Viễn liền sải bước ra ngoài, Tô Kiêm Mặc đi theo phía sau.


“Em không được đi”


“Anh để em đi đi, em đã lớn rồi, không thể để chị em bị bắt nạt nữa!”


Quan Triều Viễn vỗ nhẹ lên đầu Tô Kiêm Mặc.


“Có anh ở đây, ai dám bắt nạt cô ấy chứ, ngoan ngoãn chờ ở nhà, nếu em có chuyện gì, không phải chị em sẽ chết mất sao?”


Tô Kiêm Mặc căn chặt răng, cúi đầu xuống.


“Vâng, vậy có tin của chị em, thì gọi ngay cho em”


“Ừ” Quan Triều Viễn đáp một tiếng rồi ra ngoài.


Doãn Cẩn đã đưa người tới, đang chờ chỉ thị của Quan Triều Viễn, vì thế, cả đám người lập tức xông đến nhà họ Tô.


Ngón tay Quan Triều Viễn nắm chặt đến mức trắng bệch, sắc mặt tái xanh.


Dáng vẻ Tô Lam bị đánh lần trước vẫn rõ mồn một trước mắt, lần này, chân của Tô Lam lại bị thương chưa lành, đến chạy cũng không chạy được, còn tự mình tìm đến cửa!


Thật không biết cô ấy sẽ bị đánh thành cái dạng gì nữa!


“Lái nhanh lên cho tôi!” Quan Triều Viễn gầm lên tức giận với lái xe.


Lái xe đạp mạnh chân ga.


Rất nhanh, xe liền đi tới khu nhà của nhà họ Tô.


Đây là khu biệt thự khá cũ, mười mấy, hai mươi năm về trước, cũng coi như là khu trung tâm, thế nhưng, cùng với sự phát triển của thành phố, sự phồn hoa nơi đây đã không theo kịp vùng mới mở rộng, trở thành khu tiếp giáp trung tâm thành phố.
 
Chương 340


Chương 340


Quan Triều Viễn không kịp thay quần áo, trên người vẫn là bộ đồ ở nhà.


Một đám người hùng hổ xông vào nhà họ Tô.


Vương Vãn Hương và Tô Khôn đang cãi nhau, bỗng một đám người phá cửa đi vào, dọa hai người mình sợ hãi.


Thấy đám người hung thần ác sát này, Vương Vãn Hương sợ chết khiếp.


Tô Khôn cố lấy dũng khí hỏi: “Các người là ai? Sao có thể tự tiện xông vào nhà dân thế này?”


Quan Triều Viễn nhìn xung quanh, không thấy Tô Lam.


Ánh mắt dán chặt lên người Tô Khôn.


“Tô Lam đâu?”


“Tô Lam?”


Tô Khôn và Vương Vấn Hương quay mặt nhìn nhau, không biết có chuyện gì.


“Cái con bé chết tiệt kia đi lâu rồi!”


Mắt Quan Triều Viễn sáng quắc: “Bà gọi ai là con bé chết tiệt?”


“Tôi tôi tôi ôi nói là Tô Lam đã đi rồi..”


Vương Vãn Hương sợ đến mức không dám thở mạnh, nhìn người đàn ông vênh váo hung hăng trước mặt, viên đá sapphire bên tai trái tỏa ra ánh sáng rực rỡ.


“Tìm”


Quan Triều Viễn ra lệnh, cả đám người lập tức tỏa ra khắp cả biệt thự tìm kiếm.


Còn hai người đi tới giữ lấy Tô Khôn và Vương Vấn Hương.


Tô Khôn và Vương Vấn Hương nào đã thấy trận thế như này bao giờ, sợ đến ngây người.


Doãn Cẩn dẫn người quay lại.


“Không có”


Quan Triều Viễn nhíu mày, lẽ nào Tô Lam đi thật rồi?


Anh xoay người đi ra ngoài.


Doãn Cẩn cũng dẫn người rời đi.


“Chủ tịch, chúng ta cứ đi như này sao?”


“Đập cho tôi!”


“Vâng!”


Doãn Cẩn lại dẫn người quay lại, trong biệt thự liền truyền đến tiếng đổ vỡ ầm ầm.


“Các người làm gì thế? Cái này không thể đập!”


“Ôi trời ơi, không còn thiên lý nữa! Đừng đập nữa, mau dừng lại!”


‘Vương Vấn Hương không ngừng gào thét thảm thương.


Quan Triều Viễn đi thẳng lên xe.


Bên này, Tô Lam đã về nhà, cô đã chịu thiệt một lần, lại thêm lần này còn bị thương ở chân, thấy không tranh luận được, liền rời đi.


Vừa vào cửa, Tô Kiêm Mặc liền chạy tới.


“Chị, chị không sao chứ?”
 
Chương 341


Chương 341


“Chị có thể có chuyện gì chứ?” Tô Lam cảm thấy rất khó hiểu.


“Anh rể đâu?”


Tô Lam ngước mắt nhìn lên thư phòng.


“Chắc là đang làm việc trong thư phòng”


“Trời ơi! Anh rể không đón được chị sao? Lần này gay go rồi! Hôm nay anh rể ra ngoài mà không thấy chị đâu, lo chết mất, sau đó dì Phương về bảo là chị về nhà, anh rể lo là chị bị đánh nên dẫn người đi rồi!”


“Hả?”


Tô Lam không ngờ chỉ hai tiếng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.


“Chị mau gọi cho anh rể, gọi anh ấy về, không thì anh ấy lo chết mất!”


“ừ”


Tô Lam liền lấy điện thoại ra khỏi túi, kết quả phát hiện điện thoại của mình hết pin, đã tự động tắt nguồn.


Tô Kiêm Mặc liền đưa máy của mình cho Tô Lam, gọi cho Quan Triều Viễn.


Rất nhanh điện thoại liền được kết nối.


“Cái đó… là tôi, tôi về nhà rồi… anh anh anh, về nhà thôi, đừng, đừng gây chuyện.”


Điện thoại ngắt máy.


Tô Lam đưa máy cho Tô Kiêm Mặc.


“Anh rể nói gì thế?”


Tô Lam lắc đầu: “Không nói gì, hừ một tiếng rồi tắt máy luôn”


“Chắc chắn là anh rể giận rồi, chị ra ngoài cũng không nói với anh ấy một tiếng”


“Cần thiết sao?” Tô Lam vò đầu, không phải chỉ ra ngoài một chuyến thôi sao?


“Sao lại không cần? Anh rể lo lắng cho chị thế nào chứ?


Chân chị bị thương, anh ấy có thể không để ý sao? Chờ anh ấy về, chị dỗ dành anh ấy tử tế, hôm nay anh ấy cáu lắm đấy!”


Tô Lam ngạc nhiên nhìn Tô Kiêm Mặc.


Thanh niên này là em trai của ai chứ?


Sao cô cảm thấy em trai mình sắp trở thành em chồng rồi? Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy Tô Lam cũng hơi run rẫy, tính tình tên kia không tốt , lại bị leo cây, quay về không phải sẽ lột da cô chứ?


Tô Lam lên tầng, ngồi trên giường trong phòng ngủ, trầm ngâm suy nghĩ, lát nữa Quan Triều Viễn về thì nên làm thế nào?


Tên này vui buồn thất thường, thật sự không dễ đối phó.


Không được, cô không thể ngồi im chờ chết, phải tìm nơi có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.


Cứ nghĩ như vậy, Tô Lam xuống tầng, vừa xuống tầng, cửa liền mở.


Quan Triều Viễn đi vào nhà, dáng vẻ cực kì hung dữ.


Vừa thấy Tô Lam, anh liền đi tới, vác luôn cô lên.


“Này này này, có gì từ từ nói, anh muốn làm gì thế?”


Cô cũng không phải là bao tải, sao cứ vác cô mãi thế?


Tô Kiêm Mặc thấy vậy thì cười, không xen vào.


Quan Triều Viễn vác Tô Lam đi thẳng về phòng, đặt cô lên giường, sau đó, bắt đầu cởi quần áo của cô…
 
Chương 342


Chương 342


Đây là tiết tấu gì vậy?


Không phải anh tức giận sao? Sao vừa về nhà đã lên giường luôn chứ?


“Anh đừng như vậy!” Tô Lam liền ôm chặt lấy cơ thể mình.


Quan Triều Viễn lột trần Tô Lam, nhìn kỹ, từ trên xuống dưới, trái sang phải, hoàn toàn coi cô như một miếng thịt mà lật đi lật lại vài lượt!


Cuối cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.


“Có bị thương ở đâu không?” Giọng điệu cực kì dịu dàng.


Thật sự Tô Lam không còn gì để nói, lẽ nào anh lột sạch cô là để kiểm tra xem trên người cô có bị thương hay không sao?


“Không” Tô Lam liền lặng lẽ kéo chăn, che đi cơ thể không mảnh vải che thân của mình.


Sắc mặt Quan Triều Viễn liền tối đi.


Khuôn mặt lo lắng vừa rồi, trở nên cực kì giận dữ.


“Tô Lam! ĐM đồ què như cô còn chạy lung tung làm gì?


Đồ què, đồ què, lại gọi cô là đồ què…


“Tôi chỉ về nhà một chuyến thôi..” Giọng nói của Tô Lam nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.


“Về nhà làm gì? Về chịu đòn à?”


Cô không điên, về nhà chịu đòn?


“Tôi chỉ cảm thấy buồn chán, vừa khéo..”


Không đợi Tô Lam nói xong, Quan Triều Viễn lại ngắt lời cô.


“Cảm thấy buồn chán, nên đến tận cửa tìm đòn?”


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, thật sự khóc. không ra nước mắt, trong mắt anh, thật sự cô ngu ngốc thế sao?


Lại còn tìm tận cửa tìm đòn?


Quan Triều Viễn trừng mắt nhìn cô, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.


“Anh tìm gì thế?” Tô Lam bỗng có một cảm giác không lành, ánh mắt của người đàn ông này giống như đang Tìm thứ gì đó, không phải muốn đánh cô chứ?


“Tìm cái gì đó, đánh gãy nốt cái chân còn lại của cô!


Xem xem cô còn chạy lung tung nữa không?


“Đừng đừng đừng!” Tô Lam không có thời gian để ý bản thân không một mảnh vải che thân, vội vàng ôm lấy Quan Triều Viễn.


“Tôi không đi nữa có được không? Có chuyện nên tôi mới về, lần sau không thế nữa”


Trái tim Quan Triều Viễn hãng một nhịp vì cái ôm đột ngột này, quan trọng là cái ôm này còn mang theo xúc cảm và nhiệt độ của da thịt nhãn mịn.


“Lần sau có dám nữa không?”


“Không dám nữa, không dám nữa, không dám nữa” Tô Lam vội vàng xin tha.


“Biết lỗi chưa?”


“Tôi sai rồi, sai rồi, sai rồi”


Khóe miệng Quan Triều Viễn không khỏi giương lên, xoay người lại, lọt vào tầm mắt chính là thân thể trơn nuột, trắng nõn của Tô Lam.
 
Chương 343


Chương 343


Vì vừa rồi anh đè cô lên giường mà lột đồ, hiện giờ tóc cô hơi rối, xõa tung trên bờ vai nuột nà.


Dáng vẻ này của cô, cực kì quyến rũ.


‘Yết hầu anh liền trượt lên trượt xuống.


Tô Lam phát hiện ngọn lửa trong đôi mắt anh, liền chuẩn bị kéo chăn, Quan Triều Viễn lại ném thẳng chăn sang một bên.


Đôi môi phủ lên bờ môi mềm mại của Tô Lam.


“Ư… Đừng.”


“Làm sai thì nên bị phạt!”


Quan Triều Viễn trực tiếp đè lên người Tô Lam.


Chỉ mười phút ngắn ngủ, từ sự lo lắng và dịu dàng lúc đầu, đến sự tức giận về sau, rồi đến sự động dục bây giờ.


Người đàn ông này đổi mặt nhanh quá.


Quan Triều Viễn liền dừng lại “Sao thế?”


“Đau chân!”


Quan Triều Viễn liền đứng dậy, kiểm tra chân của Tô Lam, cẩn thận chạm nhẹ, băng gạc đã hơi lỏng ra.


“Đáng đời!” Quan Triều Viễn gầm lên với Tô Lam một tiếng, sau đó đứng lên mặc quần áo rồi đi ra ngoài.


Một lúc sau, cầm theo băng gạc mới và thuốc nước, băng bó lại cho cô.


Băng bó xong, cũng không làm tiếp chuyện vừa rồi nữa.


Tô Lam thở phào một hơi, coi như thoát được một kiếp.


Chuyện này coi như đã qua, chỉ là, trên đường Tô Lam về nhà, cô cứ cảm thấy có người đi theo mình.


Hình như có bóng người, nhưng cô vừa quay người thì liền biến mất.


Lẽ nào là do cô nghĩ nhiều?


Cô vội nhớ tới khi xảy ra chuyện ở trên núi hôm trước, khi quay về, cô vẫn lo lắng cho Bối Bối, vẫn gọi vài cuộc điện thoại cho cô ta, kết quả Bối Bối úp úp mở mở trong điện thoại, cũng không nói gì.


Hôm đó, lẽ nào không phải là một sự cố ngoài ý muốn, mà là có người muốn hãm hại cô?


Không biết thế nào, có lẽ hôm đó, ở trong núi, Tô Lam thật sự đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía.


Khi đang sạc điện, điện thoại bỗng reo lên, làm ngắt mạch suy nghĩ của Tô Lam.


Là Vương Vãn Hương gọi.


Tô Lam nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy.


“Tô Lam! Cái đồ đê tiện đáng chết ngàn lần nhà mày!


Mày vong ân bội nghĩa đã đành, thấy điều kiện trong nhà tốt lên, trong lòng không thoải mái có phải không? Còn gọi người đến nhà đập phá nữa! Tô Lam, mày được lắm!”


Trong điện thoại, Vương Vãn Hương thở hồng hộc, rõ ràng là đang tức điên lên.


“Tôi nói này bà Vương, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi có được không? Chắc không phải là người khác uống rượu dưỡng sinh nhà các người rồi xảy ra chuyện nên đến báo thù chứ? Tôi đã nói rồi mà…”


“Điêu toa! Mày dám nói không phải là do mày sai đến?


Đối phương luôn mồm nói là tìm mày! Tao nói cho mày biết, Tô Lam, cái con bé chết tiệt nhà mày chờ đấy cho tao! Đừng để tao nhìn thấy mày!”
 
Chương 344


Chương 344


Vương Vãn Hương tức giận gầm lên trong điện thoại xong liền ngắt máy.


Tô Lam bỗng nghĩ ra, Quan Triều Viễn đến nhà cô, lẽ nào anh đập phá nhà họ Tô?


Cô cầm điện thoại đập vào đầu mình một cái, chuyện này phải làm sao mới được đây?


Quan Triều Viễn vừa đi vào liền thấy Tô Lam cầm điện thoại đập vào đầu mình.


“Tô Lam! Có phải cô có xu hướng tự ngược đãi bản thân không?”


“Hả? Không, không phải đâu!” Tô Lam liền cất điện thoại đi: “Ờ thì, anh làm gì nhà tôi thế “Đập nhà cô”


Quả nhiên là anh!


Tô Lam thật sự khóc không ra nước mắt!


“Sao thế? Cô có ý kiến sao? Có ý kiến thì cứ để đấy cho tôi! Lần trước ở lễ đính hôn, tôi đã muốn làm thế rồi!


Hôm nay cô không về nhà, tôi cũng không nhớ ra chuyện này!”


Cũng có nghĩa là, tất cả những chuyện này vẫn nên trách bản thân Tô Lam.


Tô Lam cười ngây ngô hai tiếng với Quan Triều Viễn.


Bây giờ cũng không phải lúc để tranh luận chuyện này với anh.


Đập cũng tốt, ít nhất bọn họ bận rộn một đống chuyện ở nhà, cũng không có thời gian để ý đến chuyện rượu dưỡng sinh, đập nhà cũng còn hơn là ngồi tù.


Nhưng chống đỡ được một lúc, chứ không chống đỡ được cả đời!


Tô Lam thở dài một hơi, điều nên nói, cô đã nói rồi, bọn họ có nghe hay không thì tùy.


Quan Triều Viễn giơ tay, võ đầu Tô Lam.


“Lại nghĩ linh tinh gì thế?”


“À, không có gì..”


“Ngày mai tôi dẫn cô đi hẹn hòI”


“Hả?”


“Không phải là ở nhà buồn chán sao?”


Tô Lam hơi ngẩn ngơ.


Cái từ đi hẹn hò này…


Nhưng có đánh chết cô cũng không ngờ được sẽ gặp phải chuyện gì.


Nhà họ Tô Nhìn từ bên ngoài, dường như cả nhà họ Tô không có gì thay đổi, nhưng bên trong đã là một đống hoang tàn.


Trên mặt đất đều là mảnh vỡ, tất cả đồ dùng trong nhà, đồ điện điều bị đập vỡ tan tành, trong nhà, thậm chí đến một chỗ đặt chân cũng không có.


Sofa đã được dọn dẹp, miễn cưỡng có thể ngồi được.


Vương Vấn Hương đang ngồi kêu khóc thảm thiết trên sofa, vừa khóc vừa mắng Tô Lam.


Tô Khôn cũng ngồi hút thuốc trên sofa.


Đám người giúp việc đang dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất.


Tô Nhược Vân vừa vào nhà liền bị cảnh tượng trong nhà làm ngây ngốc, mấy ngày trước khi cô ta đến, vẫn còn tử tế, sao mới mấy ngày đã trở thành như này chứ?


“Bố, mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom