Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 442


"Ha ha, Lý Nguyệt." Lý Nguyệt trả lời.  

<

"Tên của chị nghe hay quá."  

Tô Tinh Hà đầu tiên là tán thưởng, sau đó nói: "Chị Lý Nguyệt, thật ra em đã giấu gia đình, lén chạy ra ngoài đây, em không muốn về nhà."  

Advertisement

"Lén chạy đến đây?" Lý Nguyệt nghi ngờ nói: "Vì sao lại không muốn về nhà, cha mẹ đối xử không tốt với em sao?"  

Cha mẹ đối xử không tốt?  

Tô Tinh Hà đang muốn tìm một cái cớ, nghe nói như thế, đột nhiên gật đầu nói: "Ừm, à, mẹ em thì rất tốt với em, chỉ có điều, là cha em không tốt."  

"Cha của em cực kỳ bạo lực, mỗi lần chỉ cần em làm sai chuyện gì, thì đều đánh em đầy thương tích."  

Tô Tinh Hà diễn rất chuyên nghiệp, vừa nói vừa khóc liền, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nghẹn ngào nói: "Chị Lý Nguyệt, là chị không biết đó thôi, cha em ra tay độc ác lắm, thương xuyên treo ngược em lên để đánh, ông ấy quả thật không phải là người."  

Người mẹ trong suy nghĩ của Tô Tinh Hà là thần thánh, không cho phép nói xấu, nhưng cha thì khác.  

Cậu bé chưa thấy hình dáng cha thế nào, không những không có tình cảm với cha, mà ngược lại còn đặc biệt chán ghét, vì thế nói xấu cha thì cũng không hề có cảm giác tội lỗi gì.  

"Cái gì, sao mà ra tay nặng như thế chứ!"  

Lý Nguyệt tin là thật, tức giận nói: "Tô Tinh Hà, cha của em tên là gì, đưa bọn chị đi tìm ông ta, chị nhất định tìm ông ta nói cho ra lẽ, sao có thể đánh con nít như vậy chứ, quá đáng quá đi!"  

Tên là gì?  

Tên phế vật kia, hình như gọi là Tô Thương.  

Nghĩ đến đây Tô Tinh Hà lườm Tô Thương một cái.  

Cái tên đáng ghét này, hình như cũng gọi là Tô Thương.  

Có điều cậu bé khẳng định đây không phải cha mình.  

Người cha của mình đã sớm chết rồi, mấy ngày trước, mẹ đã làm một cái mộ chôn quần áo cho ông ta rồi.  

Thật đáng ghét!  

Tên đáng ghét này cũng giống như người cha phế vật của mình, chẳng trách mình chán ghét ông ta như vậy!  

Hừ hừ!  

Chờ có cơ hội, thì dù thế nào đi nữa mình cũng phải sử dụng chí bảo, để giáo huấn anh ta một trận thật tàn nhẫn.  

Anh ta không phải muốn cởi quần của mình, đánh tiểu đệ của mình sao, đến lúc đó mình sẽ cột anh ta vào Quảng trường Nhân Dân, lột sạch quần áo, để mọi người xem chim dưới trăng.  

Có điều.  

Bây giờ vẫn nên ở lại bên cạnh chị Lý Nguyệt mới được, chị ấy cho mình một loại cảm giác đặc biệt, có thể sản sinh ra đồng cảm cùng với chí bảo mà mình mang theo bên cạnh, để mình kính sợ chị ấy, chuyện này mình nhất định phải làm cho rõ ràng.  

Nghĩ đến đây, Tô Tinh Hà tủi thân mong đợi nói: "Chị Lý Nguyệt, thôi bỏ đi, nếu mọi người cùng về nhà với em, cha chắc chắn sẽ đánh nát mông em đó."  

"Còn nữa, mặc dù cha có đánh em, nhưng trong lòng ông ấy thật ra là rất thương em, đánh em chỉ vì muốn em xuất sắc hơn mà thôi, chuyện này em hiểu được mà." 
 
Chương 443


"Bất luận thế nào thì cũng không được đánh trẻ con." Lý Nguyệt nói.  

<

"Aiya, có lẽ là cách thể hiện tình yêu của cha là khác, cha em cho rằng đánh em chính là thương em."  

Tô Tinh Hà nhìn Lý Nguyệt, ra vẻ tội nghiệp nói: "Chi Lý Nguyệt, em có thể ở lại nhà chị vài ngày không, để cho cha em thật sự lo lắng, chờ ông ấy nếm mùi mất đi em, thì có lẽ sau này sẽ không đánh em nữa, chị thấy có được không?"

Advertisement

Vốn dĩ Lý Nguyệt định để Tô Tinh Hà nhanh trở về nhà, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cô ấy liền bị dao động, chuẩn bị đồng ý với yêu cầu của Tô Tinh Hà.  

"Vợ à."  

Lúc này, Tô Thương lại đi lên và nói: "Đừng nghe thằng  nhóc này nói vớ va vớ vẩn, trong miệng cậu ta không nói thật câu nào đâu, chắc là đang lừa người đó."  

"Aiya, được thôi."  

Lý Nguyệt còn chưa mở miệng, Tô Tinh Hà liền bắt đầu lấy lui làm tiến, thở dài một hơi: "Dù sao cũng không có ai quan tâm em, chị Lý Nguyệt, chị không chứa được em, em cũng không về nhà đâu, tạm biệt."  

Nói xong, Tô Tinh Hà quay người định rời khỏi.  

"Đợi chút."  

Lý Nguyệt không đành lòng, vội vàng nói: "Tô Tinh Hà, nếu em đã..."  

"Vợ." Tô Thương liếc nhìn Lý Nguyệt một chút.  

"Tô Thương, em biết cậu bé này đang nói dối, nhưng nó nói không về nhà thì chắc là thật đó."  

Lý Nguyệt nói: "Cậu bé này nhỏ như vậy, em không thể để nó lang thang bên ngoài được, xung quanh có rất nhiều nguy hiểm, nếu như gặp phải bọn buôn người thì rất phiền phức rồi."  

"Vợ đừng lo lắng qua, có con buôn nào mà dám lừa bán nó chứ."  

Tô Thương cười cười, nhưng anh ấy biết Lý Nguyệt không yên tâm, thế là khóe miệng nhếch ra một nụ cười tinh nghịch, nói tiếp: "Vợ, hay là thế này đi, anh nhận nó ở lại nhé, để nó ở cạnh anh, tiện chăm sóc hơn."  

"Em cũng đã nhìn thấy đó, tên nhóc này không đơn giản, nó là một người luyện võ, hơn nữa lại dám ở trên đường lớn lôi kéo váy con gái, cưỡng ép người ta làm vợ bé của mình, đây chắc chắn là có vấn đề rồi."  

Tô Thương nhỏ giọng nói ra: "Em để nó ở cạnh anh, nếu nó dám làm loạn thì anh cũng có thể khống chế nó được."  

"Như vậy cũng được."  

Lý Nguyệt thấy Tô Thương nói đúng, nên liền nói: "Tô Tinh Hà, em muốn theo bọn chị, thì để Tô Thương giữ em lại đi nhé."  

"Cmn, thiếu gia đây không đồng ý..." Tô Tinh Hà đột nhiên không chịu.  

"Hửm?"  

Tô Thương thấy vậy, nhanh chân đi đến trước mắt Tô Tinh Hà, ngón tay uốn lượn, trên mặt lộ ra nụ cười ‘hiền lành’.  

"Em...Em đồng ý."  

Dưới sự đe dọa của Tô Thương, Tô Tinh Hà lựa chọn đồng ý, vội vàng cười làm lành nói: "Anh trai, anh trai Tô Thương, em đây có thể được đi bên cạnh anh, chính là vinh hạnh của em rồi, cảm ơn anh đã giữ em lại nhé."  

"Hả, phải không đó, vậy sao lúc nãy em vừa mới nói không đồng ý?" Tô Thương cười đùa.  

"Cái này..." 
 
Chương 444


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Tinh Hà vội vàng giải thích: "Ý của em là, nếu có người trêu chọc anh, em sẽ là người đầu tiên không đồng ý."  

<

"Thế sao."  

Tô Thương gật đầu, hài lòng nói: " Thằng nhóc con, thái độ tốt đấy, sau này theo anh trai đi chơi, tha hồ mà bay nhảy."   

Advertisement

"Được thôi, anh trai." Tô Tinh Hà ngoài mặt thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại chẳng thèm ngó tới.  

Tôi khinh.  

Cái quái gì chứ.  

Theo anh?  

Còn tha hồ mà bay nhảy?  

Ha ha ọc!  

Tôi chỉ là không muốn bại lộ quá sớm thôi, để tránh kinh động đến ông cố, nếu không tôi mà sử dụng chí bảo, sẽ đánh ngã anh trong tích tắc.  

"Thế thì quyết định như vậy đi, Tô Thương, mấy hôm nay anh chăm sóc nó, không được đánh nó đâu đấy." Lúc này, Lý Nguyệt dặn dò.  

Tô Thương cười hứa hẹn: "Vợ yên tâm đi, anh biết làm thế nào mà."  

"Chị, anh rể, thật sự chán ngán, em vừa nhìn thấy cái tên nhóc này thì liền thấy phiền phức rồi."  

Lý Kỳ Kỳ bên cạnh lúc nãy bị chê "nhỏ", đã chịu đả kích rồi, thế là nói: "Hai người đưa nó đi chơi đi, Đồng Đồng, tớ dẫn cậu đi ăn bò bít tết."  

"Ừm, à."  

Châu Vũ Đồng cũng thấy Tô Tinh Hà phiền phức, trước khi đi còn nhìn về phía Tô Tinh Hà, thở phì phò nói: "Nhóc con, em mới là xấu nhất, tuổi còn nhỏ mà mắt đã mù, thật đáng thương!"  

"Nói lý lẽ với nó làm gì chứ, chúng ta đi thôi."  

Cứ như vậy, Lý Kỳ Kỳ và Châu Vũ Đồng cũng đi khỏi nơi đó.  

"Bỏ đi, không chơi nổi nữa, không phải là em chỉ mới nói có vài câu thật lòng thôi, mà làm đến mức đó sao." Tô Tinh Hà bĩu môi nói.  

"Được rồi, em cũng đừng lắm miệng nữa, cẩn thận bị đánh đó, lần sau chọn vài lời dễ nghe hơn mà nói không được sao."  

Lý Nguyệt cười cười, vội nói tiếp: "Tô Tinh Hà, sắp trưa rồi, em có đói không?"  

"Đói, chị Lý Nguyệt, đói chết em rồi."  

Nghe vậy, Tô Tinh Hà nhất thời hưng phấn, kích động nói: "Lần này em đến Giang Bắc, cũng là muốn ăn thức ăn ngon khắp Giang Bắc."  

"Ha ha, em muốn ăn gì, chị dẫn em đi." Lý Nguyệt cười nói.  

"Ăn lẩu!"  

Tô Tinh Hà suy nghĩ, sau đó nói: "Em nghe nói ở Giang Bắc có một quán lẩu rất ngon, hình như gọi là lẩu Hương Vị Tứ Xuyên, chị Lý Nguyệt, chị có thể đưa em đến đó không?"  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 445


Tô Thương cười nói: "Gọi xe taxi đi, dù sao ở đây cũng gần nhà hàng lẩu Hương Vị Tứ Xuyên mà."  

<

"Được."  

Lý Nguyệt gật đầu, sau đó ba người gọi một chiếc taxi, nhanh chóng đến nhà hàng lẩu Hương Vị Tứ Xuyên.  

Advertisement

"Em ăn được cay sao?" Sau khi ngồi xuống, Lý Nguyệt hỏi thăm Tô Tinh Hà.  

" Được, mẹ em nói, đàn ông ăn cay mới lo liệu được việc nhà, em đặc biệt có thể ăn cay." Tô Tinh Hà chăm chú gật đầu.  

Tô Thương tấn công nói: "Để xem em chịu được đến đâu, chút nữa đừng có bị cay quá mà khóc nhé."  

"Cắt."  

Tô Tinh Hà bĩu môi, trợn liếc nhìn Tô Thương, không hề phản ứng lại với Tô Thương.  

Khoảng mười phút, nước trong nồi lẩu "vịt quan họ" đã sôi sùng sục lên, rau xanh và các loại thịt đã gọi cũng đều được mang lên đầy đủ.  

Đáng nhắc đến chính là, Tô Tinh Hà vô cùng thích ăn rau thơm, gọi hai ba phần, đến đũa đầu tiên ăn cũng chính là rau thơm.  

"Đã quá, thật đủ vị!"  

Tô Tinh Hà há miệng lớn bắt đầu ăn, cũng không lâu lắm, rau thơm đã bị cậu bé ăn gần hết, các loại thịt cũng ăn không ít.  

Có lẽ là do uống quá nhiều nước, nên ăn khoảng mười mấy phút, Tô Tinh Hà liền đi nhà vệ sinh.  

"Anh trai, em đi nhà vệ sinh i* đã, em i* thành một vòng tròn vòng tròn luôn, anh từ từ mà ăn, đừng bị em làm ảnh hưởng." Tô Tinh Hà cố ý nhìn Tô Thương nói, nhấn mạnh nhấn mạnh hình dáng và ngữ điệu.  

"Cmn!"  

Tô Thương tối sầm mặt lại, đang gắp một miếng thịt dê cuốn giờ không biết nên ăn hay là không nữa.  

"Ha ha."  

Lý Nguyệt bị chọc cười, nhìn Tô Tinh Hà đi xa, sau đó nhỏ giọng nói: "Tô Thương, anh có thấy, cậu bé này rất giống một người không?"  

"Người nào?" Tô Thương tò mò hỏi.  

"Giang Tuyết Nhi."  

Lý Nguyệt cười nói: "Em cảm thấy cậu bé này rất giống Giang Tuyết Nhi, nhất là con mắt, lại còn thích ăn rau thơm nữa."  

"Giống cái rắm."  

Tô Thương trực tiếp phủ định nói: "Cậu ta chỉ là một tên vô lại thôi, sao lại giống Giang Tuyết Nhi được chứ, vợ à, chuyện liên quan đến Giang Tuyết Nhi, anh đã tra ra được một số tin tức, cô ấy bây giờ vẫn ổn."  

"Thật sao, anh biết cô ấy ở đâu trong thành phố sao?" Lý Nguyệt kích động nói.  

"Ừm."  

Tô Thương gật gật đầu, khẽ cười nói: "Chờ qua mấy hôm bận rộn này đã, anh sẽ đưa em đi tìm cô ấy."  

"Được!" Lý Nguyệt gật đầu, sau đó cười nói: "Kỳ thật em không chỉ nhớ Giang Tuyết Nhi, em cũng còn nhớ Du Du nữa, lần này vừa hay, chúng ta đưa hai người về Giang Bắc, anh thấy được không?"  

"Không vấn đề gì."  

Tô Thương trả lời, trong lòng sớm đã có quyết định này rồi.  

Nhưng mà sau khi biết Giang Tuyết Nhi cũng là Thiên Sơn Tuyết, trong lòng Tô Thương không có tự tin nữa.
 
Chương 446


Hơn nữa nguy cơ nhà họ Tô còn chưa được hóa giải, cho nên mới tạm thời bỏ ý nghĩ này.  

<

"Nhóc con thối tha lưu manh, mày to gan quá, dám vén váy bà mày sao!"  

Advertisement

Đúng lúc này, ở nơi xa bỗng truyền đến giọng nói tức giận của một người con gái.  

Tô Thương và Lý Nguyệt nghe vậy, nhất thời chuyển ánh mắt về đó, kết quả là phát hiện Tô Tinh Hà bị một cô gái mập bắt được cái cổ tay.  

Cô gái mập này hơn ba mươi tuổi, chí ít cũng hai trăm cân, giờ phút này đang rất nóng giận.  

"Tô Tinh Hà này, một phút cũng không khiến người khác yên tâm được.” Lý Nguyệt thấy vậy, tay đỡ lấy trán, sau đó liên muốn đứng dậy đi giúp Tô Tinh Hà giải vây.  

"Vợ, đừng đi, đáng đời nó, vén váy người khác bị tóm gọn rồi, cho nó chịu đau khổ chút đi, để tránh gây tai họa cho người khác."  

Tô Thương ngăn cản, sau đó nhịn không được mà cười nói: "Có điều, mắt của nó thật sự không được rồi, vừa mập vừa xấu như thế mà nó cũng xuống tay được."  

Lúc này.  

Tô Tinh Hà bị một đám người vây quanh dọa cho sợ khóc, giả bộ đáng thương nói: "Chị gái, em cũng không muốn đâu, là em bị ép, là anh trai em sai em đi làm như vậy, anh ấy nói anh ấy thích chị, nhất định phải vén váy chị lên."  

"Nếu như em không vén, anh ấy sẽ đánh em, hu hu hu, anh trai, anh nhanh đến cứu em đi, em đã làm theo lời anh nói, anh không thể bỏ mặc em được."  

Vừa nói, Tô Tinh Hà ném ánh mắt sang Tô Thương cầu cứu.  

Vù vù vù!  

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người bên trong quán lẩu, đều nhìn vào Tô Thương.  

Tô Thương vốn đang cười trên nỗi đau của người khác, nụ cười đang nở trên môi bỗng nhiên hóa đá...

Cảm nhận được ánh nhìn của mọi người, Tô Thương tê rồi, tê dại cả da đầu luôn, cả người đều cảm thấy không xong, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào, đồng thời trong lòng thẹn quá hóa giận, hung tợn nhìn hằm hằm Tô Tinh Hà.  

"Em nói gì, anh trai em kêu em làm như vậy sao?"  

Lúc này, khi người phụ nữ béo nghe thấy như vậy, lập tức nổi giận và nghiến răng nói: "Phụ nữ thích bà đây nhiều vô kể, anh trai của em thật bỉ ổi, đã vậy còn quá vô lại mà!"  

Nói xong, người phụ nữ béo kia nhìn theo ánh mắt của Tô Tinh Hà, sau đó chỉ vào Tô Thương hỏi: "Anh bạn nhỏ, anh ta chính là anh trai của em sao?"  

"Ừm ừm."  

Tô Tinh Hà vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: "Chị gái, em cũng biết làm như vậy là sai, em thay mặt anh em xin lỗi chị, chị nắm tay em đau quá, có thể thả em ra không."  

"Xin lỗi anh bạn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến em, chị chắc chắn sẽ không làm khó em."  

Người phụ nữ béo kia xin lỗi trước, rồi mới buông cánh tay đang nắm Tô Tinh Hà ra, sau đó bước nhanh về phía Tô Thương, lạnh lùng nói: "Tên chó chết, anh đúng là đồ rác rưởi, vậy mà lại đi lợi dụng một đứa trẻ con để thỏa mãn tâm địa đen tối của mình, sao anh không đi chết đi hả!"  

"Cái đó..."  

Tô Thương đứng dậy, sờ lên sóng mũi, giải thích nói: "Chị gái à, tôi nghĩ chắc là chị hiểu lầm rồi, vén váy của chị lên là hành động của thằng nhỏ đó, không liên quan gì đến tôi cả, nó vu oan cho tôi đó."  

"Anh nói láo!" 
 
Chương 447


Người phụ nữ béo kia hai tay chống nạnh lên, trực tiếp mở miệng mắng chửi thật to: "Đứa bé nhỏ như vậy, thì có thể có ý đồ xấu xa gì chứ, chắc chắn là do anh kêu nó làm, bây giờ còn chối nữa, anh muốn để đứa bé bốn, năm tuổi này chịu tiếng oan thay anh sao, anh có còn là một người đàn ông nữa hay không hả!"  

<

"Tôi..."  

Tô Thương bất lực cười khổ, trong lúc nhất thời không biết phải phản bác lại như thế nào.  

Advertisement

Đúng vậy.  

Một đứa bé bốn, năm tuổi thì có thể có ý đồ xấu xa gì chứ, cmn, cái này giải thích không rõ ràng được mà.  

"Hừ, tên chó bỉ ổi, bà đây sẽ báo cảnh sát, cho anh đi vào ăn cơm tù!" Người phụ nữ béo kia nói không bỏ qua chuyện này, rồi móc điện thoại ra gọi.  

"Chị gái."  

Lúc này, Tô Thương liền chạy tới cầu xin nói: "Anh trai em cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, chị đừng chấp nhặt với người kém hiểu biết như vậy, lần này chị tha cho anh ấy đi, cầu xin chị đó."  

"Được được được, anh bạn nhỏ, chị nể mặt em đó."  

Người phụ nữ béo nghe thấy giọng nói bi ba bi bô cầu xin của Tô Tinh Hà, nhất thời mềm lòng xuống, sau đó phẫn nộ nhìn Tô Thương, nghiến răng nói: "Hừ, lớn như vậy rồi còn không bằng một đứa bé hiểu chuyện, cũng quá mất mặt đi mà!"  

Tô Thương: "???"  

F*ck!  

Cái đồ quỷ, mày trà xanh* quá nha!  

*Chỉ những người hay giả vờ ngây thơ, trong sáng.  

Rõ ràng là mày vu oan cho ông đây, bây giờ lại còn nói giúp cho ông đây sao?  

Cmn chứ!  

Tao cám ơn mày nhé!  

Tô Thương đen sầm mặt lại, khóc không ra nước mắt.  

"Chị gái, chị thật là lương thiện, anh trai em chắc chắn đã biết lỗi của mình rồi, chỉ là còn ngại mà thôi, lần sau anh ấy nhất định sẽ không kêu em làm những việc như vậy nữa đâu."  

Tô Tinh Hà nhìn người phụ nữ béo, ngây thơ như con cún con nói: "Còn nữa, chị gái, kỳ thực cũng không trách anh trai em được."  

"Chủ yếu là do chị quá đẹp mà thôi, đẹp khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn luôn đó nha."  

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tinh Hà nghiêm túc nói: "Anh trai của em ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chị, đã bị chị hớp mất hồn rồi, không có cách nào kiềm chế được, trong đầu đều là chị, anh ấy đã bị sắc đẹp của chị làm cho choáng váng đầu óc."  

??????  

F*ck!  

Ông đây bị sắc đẹp của cô ta hấp dẫn?  

Còn cái m* nó gì mà không có cách nào kiềm chế được?  

Tô Tinh Hà, lúc mày nói mấy lời này, trong lòng không thấy đau sao?  

Mặt của Tô Thương tràn đầy dấu chấm hỏi, lần đầu tiên anh bị xoay cho mụ mị đầu óc như vậy.  

"A, chị, chị xinh đẹp đến như vậy sao?"  

Lúc này, người phụ nữ béo bị những lời nịnh nọt của Tô Tinh Hà làm cho bay bổng lên không trung, nhìn đi nhìn lại thân hình của mình có chút không tin.  

"Có chứ!" 
 
Chương 448


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Tinh Hà lại nói: "Chị gái, mặc dù chị hơi mập một chút, không phải thuộc loại xinh đẹp như trong mắt những người bình thường kia, nhưng chị có lẽ không biết, anh trai của em từ nhỏ đã có sở thích hơi đặc biệt, anh ta chính là thích người như chị vậy."  

<

"Mấy cái loại con gái ốm nhom ốm nhét kia, anh trai em không thèm nhìn lấy một cái, chỉ duy nhất thích người con gái như chị vậy."  

Advertisement

Tô Tinh Hà nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ cho chị biết nhá, chị gái, anh trai em bây giờ vẫn đang độc thân đấy, nhân phẩm của anh ấy thật sự cũng không tệ đâu, là một chính nhân quân tử chính hiệu, làm này chỉ là nhất thời hồ đồ, mới kêu em vén váy của chị lên, em cảm thấy hai người có thể tiến triển thêm một chút đó, chị nếu như có thể làm chị dâu của em thì tốt rồi."  

"Chuyện này..."  

Khi người phụ nữ béo nghe vậy, thì ánh mắt nhìn sang Tô Thương, cô ta chợt nhận ra người đàn ông trước mặt mình trông thật cao ráo đẹp trai, trong lòng chợt dao động, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng lên, thì thào nói: "Anh, tôi... Tôi sẽ đợi anh ở quán cà phê bên cạnh, chúng ta có thể trò chuyện, tôi cũng có chút hứng thú đối với anh."  

Người phụ nữ béo trở nên ngượng ngùng, cảm thấy rất xấu hổ, cô ta bỏ lại một câu rồi chạy ra khỏi quán lẩu.  

"Được rồi, được rồi, người có tình rồi sẽ thành người thân, mọi người giải tán cả đi."  

Tô Tinh Hà nhìn thấy như vậy, thì giống như vừa giải quyết xong một chuyện lớn vậy, phất phất tay ra hiệu mọi người đang vây quanh xem giải tán.  

"Nhìn không ra nha, sở thích người này cũng đặc biệt thật."  

"Chậc chậc chậc, người trẻ tuổi mà, thật là biết cách chơi đùa."  

"Ha ha, không biết anh ta vác nổi người phụ nữ béo kia không nữa, chắc khoảng hai, ba phát là đã bị đè bẹp đến khóc rồi nhỉ?"  

"Thời đại bây giờ, người nào cũng có mà, đẹp trai như vậy mà không thích con gái đẹp, cứ hết lần này đến lần khác thích một cô gái mập béo hơn một trăm ký, tôi thật không hiểu nổi mà."  

...  

Những người vây quanh xem không ngừng bàn tán, nhao nhao lên nhìn Tô Thương với ánh mắt khác thường, sau đó liền trở về lại vị trí của mình.  

"Tôi nhổ vào, mấy người hiểu cái rắm gì, không biết cái gọi là trong mắt người tình đều là Tây Thi sao, trong mắt anh trai của tôi, người phụ nữ béo lúc nãy chính là Tây Thi, không, chị ấy còn đẹp hơn cả Tây Thi!"  

Tô Tinh Hà xông vào trách móc mấy người kia một câu, sau đó lại nhìn sang Tô Thương, có tình có nghĩa nói: "Anh trai, anh đừng lo lắng, cứ việc theo đuổi chân ái đi, đừng quan tâm đến con mắt của những người thế tục kia, bọn họ còn dám dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, thì em liều mạng với bọn họ."  

"Cái gì?"  

Khóe miệng Tô Thương co giật một cái, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm vào Tô Tinh Hà, ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng lại đang khóc thầm: "Nhóc con, em đang tự biên tự diễn à, chơi vui không?"  

"Anh đang nói gì vậy, em có đùa chơi gì đâu, em đang tìm đối tượng cho anh mà."  

Tô Tinh Hà nghiêm túc nói: "Chị béo lúc nãy, em quan sát kỹ càng rồi, rất là dễ nuôi đó, đúng là cực phẩm mà, anh phải biết trân quý đó."  

"Câm miệng!"  

"Chị béo cái gì, tuổi tác của cô ta, sắp thành bà nội của em luôn rồi, còn ghép đôi bậy bạ nữa chứ!"  

Tô Thương sắp điên lên rồi, anh bước nhanh về phía trước, định dạy dỗ Tô Tinh Hà một trận.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 449


“Được rồi Tô Thương, Tinh Hà chỉ đùa với anh thôi mà, em thấy khá vui đó, đừng giận nha.” Lý Nguyệt nở một nụ cười, rồi ngăn Tô Thương lại.  

<

“Vợ à, thằng nhóc này không thể nuông chiều được, nếu không chắc chắn nó gây ra rắc rối lớn đấy.” Tô Thương nghiến răng nói.  

“Không phải có anh bên cạnh sao, lần sau nó mà mắc lỗi, thì anh lại dạy dỗ nó không phải là được rồi à.”  

Advertisement

Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Lần này, thì thôi vậy.”  

“Vậy được rồi.”  

Nhìn thấy Lý Nguyệt tích cực bảo vệ thằng bé như vậy, Tô Thương đành phải gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tinh Hà, lạnh lùng nói: “Tô Tinh Hà, món nợ này anh đã ghi nhớ rồi, tốt nhất là em đừng có mà gây chuyện nữa, nếu không anh sẽ tính sổ với em, anh sẽ khiến em khóc cũng không khóc ra tiếng được luôn đó.”  

“Được thôi anh, em biết rồi.”  

Tô Tinh Hà vô cùng rắn rỏi, lúc nãy còn sợ Tô Thương đánh đòn nó, nhưng bây giờ lại cười đùa cợt nhả: “Anh ơi, chúng ta tiếp tục ăn lẩu đi.”  

“Ăn cái con khỉ!”  

Tô Thương ngẩng đầu lên, liếc mắt ra cửa sổ nhìn xuyên qua quán cà phê bên cạnh, kết quả lại phát hiện ra một người phụ nữ béo ngồi bên khung cửa sổ, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía mình, thậm chí còn khua tay, chào hỏi với mình nữa.  

Mặt Tô Thương biến sắc, bỗng phát ói, vội vàng nói: “Ch*t ti*t, cô ta còn tưởng thật nữa, đi đi đi, mau về nhà thôi!”  

“Ha ha.”  

Lý Nguyệt không nhịn được bèn cười ra tiếng.  

Sau đó, ba người họ thanh toán rồi rời khỏi quán lẩu, bắt một chiếc taxi, vội vội vàng vàng chuồn về.  

“Anh đẹp trai, anh đừng đi, tôi cũng thích anh, anh là món ăn của tôi, hôm nay tôi có thể ăn đồ lạnh, chứng minh thư cũng để trong ví tiền rồi, đừng đi mà!”  

Sau khi ba người họ rời đi, người phụ nữ béo đó liền đuổi theo ra tận ngoài, rồi theo hướng chiếc xe taxi, khuôn mặt tràn đầy sự tiếc nuối.  

....  

Lúc này.  

Ở ngọn núi Cửu Phong, phía Nam tỉnh An Huy.  

Ở dưới chân ngọn núi cao nhất, không biết từ khi nào, lại mọc lên một phần bia mộ.  

Bên dưới viết, mộ của Tô Thương.  

Dưới góc phải phần đề chữ, là vợ Thiên Sơn Tuyết lập lên, sau đó đến ngày tháng năm.  

Chắc là ngôi mộ này vừa bị đào lên, rõ ràng có thể nhìn ra bùn đất ở xung quanh cũng vừa được thay mới hết.  

Trước bia mộ, còn được bày chật kín các loại hoa quả và thịt, còn có cả bát hương thắp nhang nữa.  

Lúc này.  

Tô Du Du ôm lấy một con búp bê bằng vải, một mình tới trước phần mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy sự đau khổ.  

“Cha.”  

Ánh mắt của Tô Du Du, dừng lại trên phần mộ, nước mắt bỗng tuôn trào ra, cô bé khóc như mưa: “Du Du nhớ cha quá, thật sự rất nhớ cha ạ.”  

“Lần này con đem con búp bê bằng vải mà mình thích nhất qua đây, có nó bầu bạn với cha, cha ở bên đó chắc chắn sẽ không cô đơn đâu.”  

Vừa nói, Tô Du Du vừa nhẹ nhàng vuốt ve con búp bê ôm trong ngực, nức nở nói: “Tiểu Bạch, tuy chị không nỡ rời xa em, nhưng chị càng không muốn cha cô đơn.”  

“Em phải nói chuyện với cha nhiều hơn, một mình cha sẽ rất tẻ nhạt, em yên tâm đi, chị sẽ thường xuyên đến thăm hai người.”
 
Chương 450


“Hôm nay là con lén ra đây, con không muốn để mẹ biết chuyện con tới chỗ này, nếu không mẹ sẽ lại càng đau lòng hơn.”  

<

“Cha, tiểu Bạch, tạm biệt, vài hôm sau con sẽ lại đến thăm hai người.”  

Advertisement

Nói xong, Tô Du Du liền đặt búp bê xuống trước phần mộ, sau đó thì lưu luyến không nỡ rời đi.  

Nhưng cô bé không hề biết rằng, Thiên Sơn Tuyết đã biết cô bé tới đây rồi, lúc đó cô ta đang đứng từ xa âm thầm quan sát.  

“Ô.”  

Cô ta nhìn Tô Du Du rời đi, thở dài một hơi: “Đứa bé Du Du này, rõ ràng chỉ ở với Tô Thương có mấy hôm, không ngờ lại có tình cảm sâu đậm như vật với cậu ta, đúng là, một giọt máu đào hơn ao nước lã.”  

Sau một hồi xúc động, bóng người Thiên Sơn Tuyết thoắt ẩn thoắt hiện, rồi bỗng dưng xuất hiện trước bia mộ.  

Cô ta nhìn sang bia mộ của Tô Thương, vẻ mặt có chút phức tạp, đôi mắt bắt đầu rưng rưng.  

“Tô Thương, nếu anh còn sống thì tốt biết mấy, đều tại tôi, nếu như hôm đó tôi đến sớm hơn một chút, thì anh sẽ không đến mức...”  

Thiên Sơn Tuyết hít một hơi thật sâu, gượng cười: “Đây cũng là số mệnh rồi, số mệnh đã an bài tôi và anh không hề có duyên với nhau.”  

“Được rồi, ở dưới đó anh hãy yên tâm đi, không phải ràng buộc gì hết, hai đứa con của anh, tôi sẽ chăm sóc chúng thật tốt.”  

Hình như Thiên Sơn Tuyết đang nghĩ tới điều gì đó, ngay sau đó liền nói: “Đúng rồi, quên mất không nói với anh, con trai Tô Tinh Hà của anh bây giờ đã khôn lớn và có bản lĩnh lắm rồi, tuổi còn nhỏ mà lại dám bỏ nhà ra đi, cái tốt thì không học, mà chỉ toàn học mấy cái tính xấu thôi, hằng ngày ở trên núi Cửu Phong, cứ suốt ngày gây chuyện với tôi thôi ấy.”  

“Nhưng, anh cũng không cần lo, con trai anh tuy mới chỉ bốn tuổi, nhưng lại có thực lực của một tông sư võ đạo.”  

Thiên Sơn Tuyết khẽ cười: “Có thể anh không biết, bốn năm trước khi tôi sắp sinh con, suýt chút nữa thì mất rồi.”  

“Đó cặp sinh đôi một trai một gái, lại còn bị sinh non, không những tôi suýt mất mạng, mà hai đứa con của anh cũng suýt không còn nữa.”  

Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: “May mắn, lúc thời khắc mấu chốt bà tôi đã ra tay, lấy hết công lực hơn một trăm năm, toàn bộ đều truyền lại hết cho Du Du và Tinh Hà.  

“Trong đó, Du Du là gặp nguy hiểm nhiều nhất, nên phần công lực của bà tôi, dường như đều truyền hết cho Du Du, còn về phần Tinh Hà, thì chỉ truyền cho nó được khoảng một phần trăm, phần nghìn thôi.”    

Thiên Sơn Tuyết mỉm cười: “Cho nên, Du Du và Tinh Hà vừa sinh ra, đã có khả năng hơn người bình thường rồi.”  

“Năng lượng của Du Du là mãnh liệt nhất, năng lực thiên tông trong cơ thể con bé, vô cùng mạnh, nên thường xuyên tự bị lộ ra ngoài.”  

“Hoặc là do nguyên nhân truyền công, dẫn đến việc khi Du Du sinh ra đã có hai tính cách, ở trạng thái bình thường, con bé là một bé gái ngoan ngoãn dàng, nhưng một khi chân khí bộc phát ra, hai mắt nó đỏ ngầu lên, tóc cũng đỏ như vậy, rồi biến thành một tiểu ma đầu điên cuồng.”  

Thiên Sơn Tuyết tiếp tục nói: “Vì để áp chế ma tính của con bé, nên ông nội tôi lại ra tay, phong ấn chân khí trong cơ thể con bé, đến lúc tình thế nguy cấp, thì chân khí mới được tự động bảo vệ cơ thể.”  

“Còn về Tinh Hà, tuy chỉ được truyền rất ít công lực, nhưng thằng bé cũng đặt chân đến được cảnh giới tông sư.”  

Thiên Sơn Tuyết mỉm cười nói: “Lần này nó đã quay một video, nói là muốn phiêu bạt vào thành phố, chắc là cũng không có nguy hiểm gì đâu.”  

“Hơn nữa, thằng nhóc ranh ma xảo quyệt Tinh Hà này, đã lén trộm đi mất vật chí bảo của ông nội tôi.”
 
Chương 451


“Nhưng đó là vận mệnh của thằng bé, chính vì nó mượn vật chí bảo, thì mới có thể khống chế được bát môn còn lại, vật chí bảo trong người Tinh Hà, trừ phi ông già cổ hủ kia ra tay, nếu không thì cũng không ai có thể làm tổn thương được cho thằng bé.”   

<

Thiên Sơn Tuyết mỉm cười: “Mấy ngày nay ông nội mất đi bảo bối, sắp phát điên lên rồi, ông ấy biết được tung tích của Tinh Hà, đã đích thân xuống núi đi tìm thằng bé, tôi đoán rất nhanh thôi là ông có thể tìm được Tinh Hà.”  

Advertisement

“Tô Thương, đợi ông nội bắt được Tinh Hà về núi Cửu Phong, tôi sẽ đem nó đến trước phần mộ, để dạy dỗ nó trước mặt anh.”  

Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: “Bỏ nhà ra đi, chuyện này nói to cũng không to, mà nhỏ thì cũng không nhỏ.”  

“Tôi biết là tôi ra tay đánh thằng bé, anh ở dưới suối vàng có thiêng, chắc chắn sẽ rất đau lòng, dù sao thì nó cũng là con trai ruột của anh, nhưng cũng hết cách rồi, ngọc bất trác bất thành khí *”  

* Có nghĩa là viên ngọc vốn dĩ là một vật rất đẹp đẽ, nhưng dù có đẹp mà không được mài giũa thì cũng không thể trở thành một món trang sức đẹp đẽ được. Cũng như con người phải được dạy dỗ đến nơi đến chốn thì mới trở thành một người tử tế.  

“Du Du đem con gấu bằng vải mà con bé thích nhất để lại ở đây cho anh, anh xem con bé quan tâm anh nhiều chưa kìa, con búp bê bằng vải này, đến tôi mà con bé cũng không cho đụng vào.”  

“Tô Thương, tôi...”  

Ban đầu, Thiên Sơn Tuyết muốn dùng vẻ mặt tươi cười để che giấu đi sự đau thương của bản thân, nhưng càng cười thì sống mũi lại càng cay, rồi khóc lớn lên, lẩm bẩm nói: “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong*, Tô Thương,...”   

* Đây là ba câu thơ được trích trong bài từ theo điệu Giang Thành Tử, tác giả đã viết bài từ trong thời gian làm quan xa nhà, sau một đêm nằm mộng, tác giả đã mơ thấy người vợ đã khuất vào mười năm trước. Tình ý miên man ngỡ như đã ở ngoài vòng thời gian và đôi bờ sinh tử không còn là sự cách biệt. Dịch nôm na là: Đã mười năm qua, hai ngã âm dương mênh mông mờ mịt, dù không muốn nghĩ, nhưng lòng này chẳng thể quên được.  

Lúc này ba người Tô Thương, Tô Tinh Hà, Lý Nguyệt ngồi taxi đến biệt thự ven sông.  

“Wow, anh trai, đây là chỗ anh ở sao? Thật lớn thật đẹp!”  

Tô Tinh Hà đi vào phòng khách, nhìn thấy nội thất trang hoàng lộng lẫy, lập tức ngồi trên sô pha, hai mắt sáng lên nói: “Thoải mái, thật mềm mềm, so với nhà em còn thoải mái hơn nhiều.”  

Lý Nguyệt mỉm cười nói: “Tinh Hà, hoàn cảnh nhà em rất kém sao?”  

“Không thể nói là rất kém, chỉ có thể nói là vô cùng kém.”  

Tô Tinh Hà nói thật: “Em đã sống trên núi từ khi còn nhỏ. Trong nhà không có ghế sofa. Em chỉ thấy thứ này trên TV.”  

Nói xong, Tô Tinh Hà nhìn về phía Tô Thương, lấy lòng cười nói: “Anh trai, em quyết định rồi, từ nay về sau thề sống chết đi theo chú, em bằng lòng làm tay chân trung thành nhất của chú, thay anh giải quyết các loại truyện lặt vặt, anh không thể đuổi em đi.”  

Nghe vậy, khóe miệng Tô Thương nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, ẩn ý nói: “Chỉ cần em không chủ động rời đi, anh nhất định sẽ không đuổi em đi.”  

“Ha ha, anh trai tốt, quả nhiên là anh trai tốt của em… Này, từ từ, anh trai, vẻ mặt này của anh có chút không thích hợp?” Tô Tinh Hà nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Tô Thương, mơ hồ có cảm giác bất an.  

“Tô Thương, chiều nay em muốn đi đến trường học một chuyến, không ở cùng các anh được, anh phải chăm sóc cho Tinh Hà thật tốt đấy.” 
 
Chương 452


Lý Nguyệt cười nhẹ, sau đó nhìn về phía Tô Tinh Hà, nói: “Tinh Hà, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời anh trai nói, chị đi đây, buổi tối sẽ dẫn em đi ăn món ngon.”  

<

“Vợ à, để anh đưa em đi.” Tô Thương cười nói.  

“Không cần, em gọi taxi đến trường học là được.”  

Advertisement

Lý Nguyệt từ chối Tô Thương, rồi sải bước ra khỏi phòng khách.  

“Được rồi, nhóc con, bây giờ chỉ có hai chúng ta ở nhà, ha ha ha.”  

Nhìn Lý Nguyệt đi xa, Tô Thương nhìn về phía Tô Tinh Hà, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên lạnh lùng hơn.  

“em…”  

Tô Tinh Hà bị Tô Thương nhìn chằm chằm, toàn thân sởn cả gai ốc, sợ hãi nuốt nước bọt, sau đó vừa chạy vừa hét lớn: “Chị Lý Nguyệt, đợi em với, em muốn đến trường học với chị, em... Ô ô ô.”  

...  

Nhưng cậu bé còn chưa kịp nói hết lời, Tô Thương đã thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai nháy mắt đã đi đến trước mặt cậu bé, che miệng cậu bé lại.  

Ngay sau đó. Tô Thương cởi quần Tô Tinh Hà ra, không chút do dự giơ tay đánh tới.  

Bốp! Bốp! Bốp!  

“Chết tiệt, Để anh giúp em, anh rất có ý tưởng đấy!”  

“Ôi, đau quá, anh trai, đừng đánh, em sai rồi, em xin lỗi anh không được sao?”  

“Nếu xin lỗi có tác dụng, ông đây còn phải ra tay làm gì?”  

“Chết tiệt, Tô Thương, tiểu rác rưởi chú, anh không chơi nổi, anh thật sự ác độc!”  

“Chết tiệt, anh là tiểu rác rưởi? Được được được, nhóc con, hôm nay anh không đánh cho em da tróc thịt bong thì anh chính là con của em!”  

“Mẹ kiếp, có phải em chưa từng bị đánh tàn nhẫn không, ông đây sẽ làm em trải nghiệm một chút mùi vị mông nở hoa!”  

“Đừng đừng đừng, anh trai, đừng đánh, em còn là một đứa trẻ, anh làm như vậy sẽ làm em bị thương!”  

“Có con khỉ, em cũng đã đặt chân vào cảnh giới Tông sư rồi, da dày thịt béo, đánh không đau, đừng nghĩ tranh thủ sự đồng tình của chú.” Nói xong, Tô Thương giơ tay đánh xuống một cái.  

“A, Tô Thương, anh thử đánh em một cái nữa xem, em đảm bảo sẽ nói với chị Lý Nguyệt, nếu chị ấy nhìn thấy em bị thương, nhất định sẽ tức giận với chú!”  

“Ha ha, đừng lấy cái này uy hiếp chú, em yên tâm, y thuật của anh cao siêu, sau khi đánh em một trận sẽ chữa khỏi cho mông của em, đảm bảo sẽ không để lại sẹo.”  

“Chết tiệt, Tô Thương, anh thật sự là chó, a!”  

...  

Hơn mười phút sau đó, tiếng kêu la thảm thiết của Tô Tinh Hà quanh quẩn trong biệt thự, hết tiếng này đến tiếng khác, ngắt quãng.  

Cùng lúc đó. Vùng núi tế trời.  

Trương Trọng Ngu của Dược Vương Điện đã kết thúc trò chuyện với sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn. Hai người đứng ở dưới chân Thái Sơn, Thạch Hạo Hãn đích thân tiễn Trương Trọng Ngu.  

Lúc này.  

Người đứng trước mặt Trương Trọng Ngu chính là sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn.  
 
Chương 453


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta mặc áo trắng, tuy đã hơn trăm tuổi nhưng trông ông ta như khoảng sáu mươi tuổi, cũng không có bộ dạng tuổi già sức yếu.  

<

Thạch Hạo Hãn có dáng người cường tráng, đứng chắp tay sau lưng, mái tóc nửa xám nửa trắng, khí độ phi phàm.  

Advertisement

“Trương huynh, vấn đề ông nói tôi đã sớm phát hiện, chẳng qua sợ Vân Phi buồn nên không phái người đi điều tra.”  

Lúc này, Thạch Hạo Hãn thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng nếu nó đã chết rồi, vậy thì thôi bỏ đi, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho Vân Phi, bảo nó không cần phải truy cứu nữa.”  

“Thạch huynh, ông thở dài làm gì vậy?”  

Trương Trọng Ngu vuốt râu cười nói: “Mặc dù ông mất đi một đứa em trai không cùng huyết thống nhưng lại có được một đứa em ngoại thiên phú dị bẩm, đây là một việc đáng vui mừng mới đúng.”  

“Haizz.”  

Thạch Hạo Hãn lại thở dài, trong mắt có chút tiếc hận: “Mặc dù Thạch Hiên không phải là em của tôi, nhưng dù sao tôi cũng đã tận mắt chứng kiến nó lớn lên. Mấy ngày trước, Vân Phi đau khổ cầu xin, tôi đang chuẩn bị cho nó một cơ hội, nhưng không ngờ bây giờ đã xa nhau mãi mãi.”  

“Tuy nhiên, đây cũng là do nó gieo gió gặt bão, năm năm trước tôi đã dặn dò mọi người ở Thái Sơn không ai được tới Giang Bắc, càng không được tìm nhà họ Tô gây phiền toái.”  

Thạch Hạo Hãn nói tiếp: “Nhưng Thạch Hiên cố tình không nghe, lần trước đã trộm đến Giang Bắc, chỉ cần không gây ra họa lớn tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt, ai ngờ lần này vậy mà nó xúi giục liệt đồ Đoàn Tứ Hải của tôi cùng nhau tiêu diệt nhà họ Tô, gieo gió gặt bão.”  

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, Trương huynh, tôi vô cùng tò mò.”  

Thạch Hạo Hãn nhìn về phía Trương Trọng Ngu, nghi hoặc nói: “em ngoại Tô Thương kia của tôi đúng như lời ông nói đã đặt chân đến Thiên tông khi mới ngoài hai mươi tuổi sao?”  

“Có phải đặt chân đến Thiên tông hay không, cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, thằng nhóc kia che giấu rất sâu, năng lượng sử dụng cũng tương đối quái dị, tôi dám khẳng định không phải chân khí bình thường, cho nên tôi không thể xác định cảnh giới của cậu ta.”  

Trương Trọng Ngu cười nói: “Nhưng có thể xác định là Tô Thương có sức mạnh giết chết Thiên tông sơ kỳ, hơn nữa, tất nhiên cậu ta có những thủ đoạn khác, ngay cả cao thủ Thiên tông hậu kỳ cũng bằng lòng làm người hầu của cậu ta.”  

Thủ đoạn này, thực ra Trương Trọng Ngu đã đoán được phương pháp này, hẳn là Tô Thương có thể dùng đá năng lượng giúp người khác đột phá, cho nên Thiên tông hậu kỳ mới có thể cam tâm tình nguyện thần phục.  

Nhưng Trương Trọng Ngu cũng không nói cho Thạch Hạo Hãn biết tin tức này, định giấu giếm chuyện này một thời gian, kẻo Thạch Hạo Hãn quá yêu thích Tô Thương, bây giờ đoạt người với mình.  

"Ha ha, nghe ông nói như vậy, đứa em ngoại tiện nghi này của tôi thực sự rất không tồi.”  

Thạch Hạo Hãn cười, nhưng quay người lại, sắc mặt liền trầm xuống: "Tuy nhiên, việc xảy ra năm đó tôi không thể tha thứ cho Tô Thần Binh, liên quan đến người nhà họ Tô, một người tôi cũng không muốn nhìn thấy, cho dù có ưu tú cũng không có tư cách tiến vào vùng núi tế trời.”  

“Thạch huynh.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 454


Thạch Hạo Hãn lẩm bẩm nói: “Năm đó, Tô Thần Binh huỷ hoại Thiên kiêu tôi đích thân bồi dưỡng, đó chính là tâm huyết của tôi, nếu muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, ông ta nhất định phải trả cho tôi một Thiên kiêu có thể được so sánh với nó!”  

<

Để lại một câu, vẻ mặt Thạch Hạo Hãn phức tạp, trực tiếp thả người biến mất.  

“Hội võ Bách Tông sao?”  

Advertisement

“Ha ha.”  

“Niềm vui bất ngờ như thế, mình còn đang lo không biết nên thuyết phục Điện chủ đi thi như thế nào, không ngờ Thạch Hạo Hãn lại đưa ra một lý do khiến Điện chủ không thể từ chối.”  

“Nhiều năm như vậy, mỗi lần hội võ Bách Tông đều không liên quan gì đến Dược Vương Điện chúng ta, nhưng lần này thì khác. Có lẽ Dược Vương Điện sắp xoay người rồi.”  

Trương Trọng Ngu lộ ra một nụ cười, sau đó bóng dáng của ông ta cũng nhanh chóng biến mất...  

Từ lúc Dược Vương điện được thành lập đến nay, đã được hơn một ngàn năm rồi, người sáng lập ra chính là Dược Vương Tôn Tư Mạc.  

Năm đó sở dĩ thành lập lên Dược Vương điện, là vì các vị thầy thuốc bị các thế lực lớn khác hãm hại, địa vị trong giới luyện võ vô cùng thấp.  

Sau khi Dược Vương điện thành lập, các vị thầy thuốc ở khắp mọi nơi tụ họp lại với nhau, trong đó không thiếu gì các vị thầy thuốc có tiếng tăm lẫy lừng.  

Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng chung kẻ thù, đối mặt với sự chèn ép, dùng chung một tiếng nói để phản ứng lại, đó chính là, lời thề sống chết có nhau.   

Lúc trước có từng nhắc đến, giới luyện võ không thể tách rời được với các vị thầy thuốc, cho nên thế lực chèn ép các thầy thuốc kia cũng bắt đầu bớt bớt lại, lâu dần chúng cũng hiểu ra, chúng bắt đầu dùng tiền mua đan dược, thuốc trị thương của các thầy thuốc chế tạo ra.  

Nhưng.  

Người thành lập là Tôn Tư Mạc, tuy ông ta là một thầy thuốc có y thuật cao siêu, thiên hạ có một không hai, nhưng khả năng của ông ta ở mặt võ thuật thì lại rất bình thường.  

Từ xưa đến nay Dược Vương điện, chưa từng có lấy một người có thể chân chính  sánh ngang với các trụ cột của ba thế lực lớn kia, do đó thường xuyên phải cúi đầu khép nép với người khác.  

Thậm chí đến cuối cùng, cũng không thể thỏa hiệp được với ba thế lực lớn đó, mỗi năm đều buộc phải cống nạp của cải tu luyện được cho bọn họ.  

Mà ba thế lực lớn kia, lại công bố với bên ngoài, những của cải đó là phí bảo kê, như vậy thì bọn họ sẽ bảo kê hết cho tất cả thầy thuốc của Dược Vương điện.  

Cứ như thế, Dược Vương điện đã dùng địa vị đặc biệt, để sinh tồn trong giới luyện võ hơn nghìn năm nay.  

Lúc trước, quả thực là ba thế lực lớn đó đã hết lòng hết dạ, bảo vệ sự an nguy của Dược Vương điện.  

Nhưng vài năm gần đây, giới luyện võ bắt đầu lục đục, ba thế lực lớn cũng có mưu đồ, bảo tồn thực lực của họ.  

Thế cho nên, mấy tông phái đứng đầu đã hợp lực lại với nhau, lấy đi không ít thứ tốt từ Dược Vương điện.  

Trương Trọng Ngu cũng từng tìm đến người phụ trách của ba thế lực lớn, muốn mời bọn họ ra mặt giúp, để trừng trị vài tông phái nhất đẳng kia.  

Nhưng ba thế lực lớn kia, chỉ đồng ý ở bề ngoài, chứ thực ra không có ai có ý muốn ra cả.  

Trương Trọng Ngu như đã hiểu ra, Dược Vương điện, bắt buộc phải bồi dưỡng ra được cao thủ  trụ cột của riêng mình.   

Đại hội võ thuật của trăm tông phái, mười năm tổ chức một lần, đệ tử của các tông phái bốn mươi tuổi trở xuống, đều có thế tham gia.
 
Chương 455


Dược Vương điện với tư cách là một thế lực có tiếng tăm trong giới luyện võ, mỗi một lần tổ chức thì đều nhận được lời mời.  

<

Nhưng, Dược Vương điện căn bản không có được một thanh niên trẻ tuổi tài giỏi nào hết, đại hội võ thuật của trăm tông phái kỳ trước, Dược Vương điện đều là trò cười của giới luyện võ, tất cả những người tài năng được cử ra, dường như đều bị loại ngay ở vòng đầu.  

Nhưng năm nay, Trương Trọng Ngu.... Lại tràn đầy sự tự tin!  

Advertisement

...  

Lúc này.  

Ở biệt thự ven sông.  

Tô Thương đánh Tô Tinh Hà một trận, đứa trẻ này cuối cùng cũng chịu nói thật rồi, đứng trước mặt của Tô Thương, cẩn thận từng li từng tí, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.  

“Tô Tinh Hà, anh đánh em một trận, em có ghét anh không? “Lúc này, Tô Thương mỉm cười hỏi.  

“Ghét...”  

Suýt nữa thì Tô Tinh Hà không nói ra lời, sau khi kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Không thể nào ghét được, anh trai, anh đánh em là vì muốn tốt cho em, em đã hiểu ra rồi, em hi vọng anh có thể thường xuyên đánh em, như vậy em mới có thể trở thành trụ cột của đất nước, tương lai còn báo thù cho nước nhà, vì đất nước mà vứt luôn đầu của mình, rượu.....”  

“Dừng lại.”  

Tô Thương giơ tay chặn lại, sau đó sầm mặt hỏi: “Anh chỉ hỏi em có tức anh hay không thôi, em nói cái gì dài dòng vậy?”  

“Anh.. Anh trai, em không tức.” Tô Tinh Hà nghiêm túc nói.  

“Vậy thì được.”  

Tô Thương gật đầu hài lòng, rồi hỏi: “Nói cho anh nghe tình hình của em đi, em đến từ đâu, Tô Tinh Hà là tên thật của em à?”  

“Không giấu gì anh, em tên thật  là Tô Tinh Hà, là mẹ đặt tên cho em đấy, bà ấy hi vọng sau này em, sẽ có một cái nhìn xa trông rộng, thống trị hàng ngàn tỉ dặm ngôi sao!” Tô Tinh Hà kiêu ngạo nói.  

“Ha ha, mẹ em có kỳ vọng khá cao ở em đó nha.”  

Tô Thương khẽ cười, lại hỏi tiếp: “Thế cha em đâu, chắc ông ấy cũng không hung dữ giống như lời em nói đâu nhỉ?”  

“Em...Em không có cha.”  

Trong ánh mắt của Tô Tinh Hà hiện lên vẻ đau khổ, sau đó gượng cười nói: “Không phải, phải nói là em vốn dĩ không có cha, nhưng vài ngày trước, ông ấy đã chết rồi.”  

Tô Thương nghe thấy vậy, lại nhìn vào biểu cảm của Tô Tinh Hà, bỗng nhiên có chút áy náy: “Thật ngại quá, anh đã nhắc đến chuyện đau lòng của em rồi.”  

“He, anh trai, anh mà nói như thế, thì anh đã sai rồi, cha em chết rồi em mới không đau lòng ấy, thậm chí em còn muốn đốt pháo hoa chúc mừng nữa kìa.”  

“Hả?”  

Tô Thương nhíu mày nói: “Em đúng là đứa con có hiếu của nước Hoa đấy.”  

“Anh trai, anh không biết đấy thôi, từ trước tới giờ em chưa từng được gặp cha, nên cũng chẳng có tình cảm gì với ông ấy cả.”  

Tô Tinh Hà hiếm khi nghiêm túc như thế cậu bé nói: “Còn lúc nãy em có chút buồn, là vì nhớ đến mẹ và chị gái, cha em chết rồi, bọn họ sẽ rất đau khổ, bọn họ mà không vui, thì em sẽ rất buồn đó.”  

“Ừ.”  
 
Chương 456


Tô Thương gật đầu, không nói đến chủ đề này nữa, để tránh cho cảm xúc của Tinh Hà bị suy sụp.  

<

Ngay sau đó, anh ấy chuyển chủ đề khác: “Tô Tinh Hà, thực lực của em là chuyện gì vậy, tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã đặt chân đến cảnh giới tông sư rồi.”  

Advertisement

“Anh trai, không phải anh đã đoán ra rồi hay sao, em thực sự đến từ tông phái luyện võ thuật, nhà ở phía Nam tỉnh An Huy.”  

Tô Tinh Hà trả lời: “Em bị sinh non, khi mới sinh ra suýt nữa thì chết rồi, may mà nhờ có bà cố nội thể hồ quán đỉnh*, đem hết công lực truyền lại cho em, có chân khí bảo vệ cơ thể, thì em mới có thể sống tiếp được.”  

* Thể Hồ Quán Đính là một thành ngữ Trung Quốc; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rưới lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.  

“Còn về thân phận cụ thể của em, anh trai, cái này thì không tiện nói ra, em hơi **, đúng không nào?”  

“Tên nhãi ranh cậu, xảo quyệt lắm.” Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà một cái, không hề hỏi tiếp nữa.  

“Anh trai, em vô cùng tò mò.”  

Lúc này, Tô Tinh Hà nhìn sang Tô Thương, không nhịn được bèn hỏi: “Em cũng mạnh như vậy rồi, sao anh vẫn còn trói lại rồi đánh em, mẹ em nói trong thành phố không có cao thủ, lẽ nào anh cũng đến từ giới luyện võ sao?”  

“Anh từ chối trả lời, đợi đến khi nào em mạnh thực sự rồi, thì lúc đó anh mới trả lời câu hỏi này của em.”  

Tô Thương mỉm cười, rồi nói tiếp: “Được rồi, tòa biệt thự này có rất nhiều phòng, em chọn lấy một phòng rồi đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, đợi chút, để anh chữa trị vết thương trên mông em đã.”  

“Không làm phiền anh nữa, lần này em ra ngoài, đã đem theo tất cả đồ đạc, trong tay nải còn có thuốc trị các vết thương do dao kiếm gây nên, thuốc trị vết thương ngoài ra, bôi một cái là có hiệu quả ngay.”  

Tô Tinh Hà để lộ ra một nụ cười, sau đó lục lọi một hồi, sau đó lấy một chiếc bình lưu ly kích thước bằng bàn tan từ trong tay nải ra.  

“Ha ha, tên nhãi con cậu chuẩn bị chu đáo quá ha.” Tô Thương không nhịn cười được liền nói.  

“Đấy là điều tất nhiên rồi, bỏ nhà ra đi, chất lượng cuộc sống không thể hạ thấp được, bình sữa sữa bột bánh quy gấu, có đủ cả, he he he.” Tô Tinh Hà cười với vẻ đắc ý.  

“Được rồi, em tự giải quyết vết thương của mình đi, anh không nhúng tay vào nữa, anh còn có việc, phải rời khỏi biệt thự, em đừng có đi lung tung, khoảng tầm tối anh sẽ trở về cùng với Lý Nguyệt, đưa em đi ăn đồ ngon nhé.” Tô Thương nói.  

Tô Tinh Hà mỉm cười: “Yes sir anh trai, anh đi làm việc đi, không cần quan tâm đến em.”  

“Ừ.”  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó nhanh chân rời khỏi phòng khách, lái xe chạy thẳng đến trang viên nhà họ Tô.  

Sau khi nhìn theo chiếc xe của Tô Thương đã rời xa, vẻ mặt của Tô Tinh Hà kiêu ngạo lên ngay lập tức...  

"Tôi nhổ vào, Tô Thương, anh cứ chờ đấy cho ông, đợi ông nhỏ đây làm rõ mọi chuyện với Lý Nguyệt rồi thì tuyệt đối sẽ không tha cho anh!"  

Tô Tinh Hà nhỏ giọng thầm thì nói, sau đó cậu ấy xòe bàn tay nhỏ của mình ra, trong lòng bàn tay nhỏ của cậu bé trong nháy mắt ánh lên một tia sáng chói lóa, một viên bi tròn to bằng hạt đào như ẩn như hiện: "Vật chí bảo của ông cố, thần bí khó lường, ông cố quý nó còn hơn mạng sống của mình nữa, cũng bởi vì nhờ vật này mà ông cố mới có thể xưng bá ở Cửu môn."  
 
Chương 457


"Nhưng mà, ở trước mặt của Lý Nguyệt thì vật chí bảo này lại vô cùng sợ hãi, tại sao vậy nhỉ?"  

<

Tô Tinh Hà suy đoán nói: "Chẳng lẽ trên người của Lý Nguyệt lại có vật gì có thể áp chế được cái đồ chí bảo này sao?"  

"Không thể nào, Lý Nguyệt chỉ là một người bình thường, trong cơ thể hoàn toàn không có sự chuyển động của chân khí, cô ấy sao lại có thể có được vật siêu cấp gì mà vượt qua hẳn vật chí bảo của mình chứ?"  

Advertisement

"Kỳ lạ, quá kỳ lạ rồi,  mình nhất định phải làm rõ chuyện này mới được!"  

Tô Tinh Hà hạ quyết tâm rồi sau đó bắt đầu quan sát biệt thự ven sông.  

Lúc nãy cậu ấy không hề nói dối, đây là lần đầu tiên cậu ấy đến thành phố, lúc trước chỉ thấy sô pha hoặc các loại vật dụng khác ở trên ti vi mà thôi.  

Tô Tinh Hà cầm điều khiển mở cái TV màn hình tinh thể lỏng trước, sau đó lại mở chùm đèn pha lê ở trong phòng khách lên, cảm thấy mọi thứ vô cùng mới lạ.  

Sau khi nghịch chán rồi, thì cậu ấy lại đi lên lầu tham quan lầu hai, sau đó là đến lầu ba.  

Mấy căn phòng ở trên lầu ba, Tô Tinh Hà đều đã xem qua một lượt, sau cùng là chuẩn bị đến một căn phòng ở lầu hai để nghỉ ngơi.  

Nhưng mà ngay lúc này, bước chân của cậu ấy đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại ở chiếc tủ trên đầu giường nằm.  

Ở ngay bục trang trí, có một tấm hình hai người chụp chung với nhau.  

"Tô...Tô Du Du?"  

Tô Tinh Hà nhanh chóng tiến lại gần, cầm lấy tấm hình ở trên chiếc tủ đầu giường, cẩn thận quan sát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên vẻ phức tạp vô cùng.  

Bởi vì cô bé trong bức ảnh này đúng là Tô Du Du, và người còn lại chính là Tô Thương.  

Tấm hình này  là chụp cảnh Tô Thương đang ôm Tô Du Du, hai người đều cười rất tươi, xem ra rất là vui vẻ mà.  

"Tô Du Du đến Giang Bắc, không phải là ở cùng mấy ngày với người cha đoản mệnh kia của mình sao, sao bây giờ lại chụp hình chung với Tô Thương?"  

"Tô Thương...ông ấy cũng tên là Tô Thương..."  

"F*ck!"  

Trong nháy mắt Tô Tinh Hà liền nảy ra một ý nghĩ, ngạc nhiên nói: "Tên Tô Thương này, chắc không phải là người cha bỏ đi kia của mình chứ?"  

"Không đúng!"  

"Không phải mẹ đã nói rồi sao, cha mình sớm đã chết rồi, không thể còn sống nhăn răng như vậy được."  

Tô Tinh Hà rất nhanh liền phủ định chính suy đoán của mình, nhưng tấm ảnh ở trong tay lại khiến cho cậu ấy dao động.  

Suy đi nghĩ lại, Tô Tinh Hà liền móc từ trong túi quần ra chiếc điện thoại smartphone.  

Đây là thứ đồ điện tử duy nhất mà cậu có khi ở trên núi, trong điện thoại cài đặt vô số phần mềm xã hội, Tô Tinh Hà thường dùng chiếc điện thoại này để trêu đùa mấy chị gái trên mạng.  

Có lẽ có dò kiếm cỡ nào thì mấy chị gái không quen biết trên mạng đó nằm mơ cũng không thể ngờ được, người mà mình trò chuyện hàng ngày chỉ là một thằng nhóc bốn tuổi.  

Lúc này.  

Tô Tinh Hà mở wechat lên, sau khi do dự mấy giây thì cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho Tô Du Du.  

"Em gái, có đó không?"  

Ding dong.  

Sau mấy giây, Tô Du Du liền trả lời lại: Chị là chị gái! Chị gái!  

Tô Tinh Hà: Được được được, chị gái, chị là chị gái là được rồi chứ gì, em có chuyện muốn hỏi chị.  

Tô Du Du: Chuyện gì? Đúng rồi, em đi đâu vậy, em có biết là ông cố đã xuống núi tìm em rồi không, em tốt nhất là mau về đi, nếu không thì em có "quả ngon" để ăn luôn đó.  
 
Chương 458


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Tinh Hà: F*ck, ông cố sao mà nhanh quá vậy, thôi bỏ đi, chuyện này nói sau, Du Du, em cho chị xem bức ảnh này, chị xem có quen không.  

<

Tô Du Du: nghi hoặc ꒰⑅°͈꒳​°͈꒱( biểu tượng khuôn mặt nghi hoặc)  

Advertisement

Tiếp theo đó, Tô Tinh Hà dùng điện thoại chụp tấm hình trên tủ ở đầu giường, gửi cho Tô Du Du xem, sau đó hỏi: Du Du, người đàn ông trong tấm ảnh là ai?  

Ở bên kia, Tô Du Du trầm ngâm rất lâu, sau đó mới dùng tin nhắn thoại trả lời lại: "Tô Tinh Hà, sao em lại thấy tấm ảnh này, em đến Giang Bắc rồi sao?"  

Tô Tinh Hà không trả lời, mà lại truy hỏi tiếp: "Du Du, chị gái tốt, chị nói cho em biết người đàn ông trong tấm ảnh là ai được không?"  

Tô Du Du dùng tin nhắn thoại trả lời: "Ông ta chính là cha của chúng ta, tấm hình này là khi chị đi đến khu vui chơi cùng với cha, là cô Lý chụp cho tụi chị, cô giáo Lý còn lồng khung cho tấm hình này, đặt trên tủ đầu giường ngủ của chị, Tô Tinh Hà, em đang ở biệt thự của cha sao, em có thể mang tấm ảnh này về núi Cửu Phong không, đây là ký ức duy nhất về cha của chị, Tô Tinh Hà, cầu xin em đấy."  

F*ck!  

Thật sự là ông cha hời rồi!  

Nhưng mà, ông ta không phải chết rồi sao, tại sao lại còn sống chứ, lẽ nào là mẹ mình lầm rồi sao?  

Còn nữa, ông cha Tô Thương không phải là đồ bỏ đi sao, sao lại mạnh như vậy, còn dễ dàng treo ngược mình lên đánh nữa.  

Cái này không hợp lý nha!  

"Tô Tinh Hà, em có đang nghe không hả, có thể đem tấm ảnh đó về cho chị không!" Lúc này, Tô Du Du lại gửi đến một tin nhắn thoại.  

"Đương nhiên là được rồi."  

Tô Tinh Hà lấy lại tinh thần, sau đó đảo mắt một vòng, rồi nở một nụ cười: "Nhưng mà, Tô Du Du, chị nên gọi em như thế nào nhỉ?"  

"Anh~ anh Tinh Hà, cầu xin anh đó." Tô Du Du không hề do dự, nũng nịu nói.  

"Ừ hử, Tô Du Du, chị nằm mơ đi, em mới không thèm đem tấm ảnh về cho chị, bây giờ em sẽ xé nát nó ra!" Tô Tinh Hà lại hết sức ngứa đòn nói.  

"Em dám!"  

Tô Du Du gửi đến tin nhắn thoại, thở hồng hộc uy hiếp: "Nếu như em xé nát tấm ảnh đó, thì chị sẽ nói cho mẹ biết em đã đến biệt thự ở Giang Bắc, để mẹ sai người bắt em về!"  

"Chị gái, em đùa chút với chị thôi mà, chị yên tâm đi, khung hình này em sẽ đem về cho chị mà." Tô Tinh Hà lập tức kinh sợ, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.  

"Ừ hử, vậy còn tạm được, đúng rồi, em đến Giang Bắc làm gì vậy, lẽ nào em cũng nhung nhớ cha sao, muốn tìm hiểu về cuộc sống của cha trước đây sao? Tô Tinh Hà, em làm gì vậy chứ, bây giờ cha cũng đã chết rồi..."  

Tô Du Du gửi liên tiếp mấy tin nhắn thoại đến, nhưng Tô Tinh Hà hoàn toàn không nghe hết, cậu ấy thu điện thoại lại, biểu cảm vô cùng phức tạp.  

"M* nó chứ."  

"Cái tên Tô Thương gõ vào cái đầu quả dưa của mình, đánh vào cái mông của mình, vậy mà lại chính là cha ruột của ông nhỏ đây sao, lúc trước ông nhỏ đây còn xưng hô anh em với ông ta, chuyện này là sao vậy chứ."  

Tô Tinh Hà đen sầm mặt lại, thì thầm nói: "Nhưng mà, có sao nói vậy, cái ông cha hời này không phải là một tên bỏ đi, thực lực lại còn rất mạnh, không giống như trong tưởng tượng của mình nha."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 459


Không có đứa con nào không khao khát có được tình cảm cha con, Tô Tinh Hà cũng như vậy mà thôi.  

<

Nhưng những thông tin về cha mà cậu ấy được biết thì cha ruột của mình chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là một người ăn hại, vô công rỗi nghề.  

Tô Tinh Hà không giống như Tô Du Du, cậu bé tâm khí cao ngạo, đương nhiên cảm thấy một Tô Thương như vậy không xứng để làm cha của mình, cho nên từ đầu đến cuối cũng không chịu thừa nhận Tô Thương.  

Advertisement

Nhưng bây giờ, Tô Tinh Hà đã xác định được thân phận của Tô Thương rồi, hơn nữa cũng biết Tô Thương có thể đánh ngược lại mình được, trong lòng liền nảy sinh ra chút thay đổi.  

Có một ông cha như vậy, dường như cũng rất tốt nha!  

Cứ nghĩ như vậy, Tô Tinh Hà liền nở một nụ cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ.  

Lúc nãy cậu ấy còn hận không thể khiến cho Tô Thương cút xéo cho nhanh, nhưng bây giờ lại có chút mong chờ Tô Thương mau chóng trở lại.  

"Khu vui chơi, mình cũng muốn đi."  

....  

Nửa tiếng sau.  

Tô Thương lái xe đến trang viên nhà họ Tô.  

"Đại thiếu gia."  

Vừa vào đến, Quách Ý và Tiêu Đình liền chào đón, cung kính chào hỏi.  

Nhất là Tiêu Đình, anh ấy sau khi hấp thụ được năng lượng mà Tô Thương để lại, giờ đã giống với Quách Ý, cũng đặt chân đến cảnh giới tông sư rồi.  

Bây giờ Tiêu Đình mới biết, đại thiếu gia nhà mình lại khủng khiếp như vậy, không chỉ là thanh niên địa tông Tô Huyền Thiên trong truyền thuyết, mà còn có thể có cách giúp người khác nâng cao thực lực, năng lực này vừa nghe qua thôi cũng thấy rùng mình.  

"Ừm."  

Tô Thương nhìn Tiêu Đình, Quách Ý một chút, sau đó dò hỏi: "Cha với ông nội tôi thế nào rồi?"  

"Ông chủ và ông nội đang ở trong mật thất tĩnh dưỡng, cảm xúc cũng khá ổn định." Tiêu Đình cung kính trả lời.  

"Vậy là tốt rồi."  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó hỏi: "Những vệ sĩ nhà họ Tô thì sao, sau lưng có bàn tán gì không?"  

"Chuyện này..."  

Tiêu Đình dừng một chút, không biết trả lời thế nào.  

Quách Ý bên cạnh, thẳng thắn nói: "Đại thiếu gia, bây giờ ông chủ và ông nội bị cao thủ thần bí làm trọng thương, lúc ấy căn bản nhà họ Tô không có sức đánh trả, những vệ sĩ nhà họ Tô đều có mặt tại hiện trường đó, nếu nói sau lưng không bàn tán gì thì chắc chắn là không thể nào, đã có bảy, tám tên vệ sĩ lén lút trốn khỏi Giang Bắc rồi."  

"Còn lại bốn mươi chín vệ sĩ, tuy có những lời oán giận, nhưng lòng trung thành với nhà họ Tô thì không thể nghi ngờ gì, họ đã chọn ở lại."  

Quách Ý dò hỏi: "Đại thiếu gia, những tên vệ sĩ chạy trốn kia, nếu như tôi điều tra, tất nhiên có thể tra ra được, có cần bắt họ trở lại không?"  

"Không cần."  
 
Chương 460


Tô Thương nghe vậy, không hề tức giận, mà ngược lại khẽ cười nói: "Nếu trong lòng đã không ở nhà họ Tô rồi, bắt lại để làm gì chứ, huống hồ rất nhanh thôi họ sẽ biết, đây là quyết định hối hận nhất của họ."  

<

"Tiêu Đình, Quách Ý, lập tức triệu tập bốn mươi chín vệ sĩ đó, tập hợp lại ở đây cho tôi."  

Advertisement

Tô Thương nhếch miệng nói: "Mấy ngày trước, họ liều mạng bảo vệ nhà họ Tô, bây giờ nên cho họ chút phần thưởng rồi."  

"Tôi muốn để bốn mươi chín người này, toàn bộ đều đặt chân đến cảnh giới tông sư, thành lập một tiểu đội chiến đấu cường mạnh, đồng thời truyền thụ cho họ bí thuật hợp kích đỉnh cao."  

"Vâng!"  

Quách ý đột nhiên mừng rỡ, cung kính trả lời, sau đó liền đi xuống dưới triệu tập vệ sĩ.  

Lúc này, ở đây chỉ còn lại Tô Thương và Tiêu Đình.  

"Đại thiếu gia."  

Tiêu Đình nhăn nhăn nhó nhó, cuối cùng mặt mũi đầy ngại ngùng nói: "Lúc trước thuộc hạ không biết thực thực của đại thiếu gia, có chút lãnh đạm với đại thiếu gia, mong đại thiếu gia..."  

"Ha ha, được, Tiêu Đình, ý của cậu tôi đã hiểu, cậu đừng nói nữa."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Tôi không phải loại người hẹp hòi, cậu trung thành với nhà họ Tô thế nào, tôi đều thấy rất rõ, những việc đó không cần nhắc lại."  

"Đại thiếu gia khoan hồng độ lượng, thuộc hạ ghi nhớ trong lòng, từ nay về sau, thuộc hạ chắc chắn thề chết cũng đi theo đại thiếu gia." Tiêu Đình cảm kích nói.  

Tô Thương gật đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.  

Mấy phút sau, tất cả vệ sĩ nhà họ Tô, đều được Quách Ý triệu tập đến đây.  

Vừa tròn bốn mươi chín người, không nhiều cũng không ít hơn.  

"Diện kiến đại thiếu gia!"  

Đông đảo vệ sĩ, cùng quỳ một chân xuống đất, trăm miệng một lời chào, cảnh tượng có chút kinh ngạc.  

"Đứng lên đi."  

Tô Thương nhấc nhấc tay, ra hiệu cho vệ sĩ đứng dậy, sau đó nhìn quanh mọi người, khẽ cười nói: "Các vị, vài ngày trước nhà họ Tô đã gặp một loạt tai nạn, mọi người đều ở đây, thậm chí vì thế mà làm mình bị thương, tôi ở đây là muốn nói với các vị một tiếng cảm ơn."  

"Đại thiếu gia khách sáo quá, vì nhà họ Tô cung kính tận tụy là chức trách của chúng tôi."  

"Đúng vậy, ăn cơm nhà họ Tô, chắc chắn phải bảo vệ nhà họ Tô, đại thiếu gia không cần khách sáo."  

"Tôi từng đi theo đại tướng Tô chinh chiến sa trường, khi đại tướng Tô từ chức lui về, tôi không bị đại tướng Tô ghét bỏ, mà đồng ý giữ tôi lại, đưa tôi đến Giang Bắc, đời này kiếp này, tôi đều là người nhà họ Tô."  

"Đúng, sinh là là người nhà họ Tô, chết cũng là ma nhà họ Tô."  

"Sinh là là người nhà họ Tô, chết cũng là ma nhà họ Tô."  

...  
 
Chương 461


49 người vệ sĩ nhà họ Tô, dõng dạc, một mực lặp lại câu nói đó.  

<

"Dừng."  

Tô Thương cực kỳ xúc động, đưa tay kêu dừng, sau đó nói: "Tôi đã thấy được lòng trung thành của mọi người với nhà họ Tô rồi, bây giờ tôi tìm mọi người là muốn cho mọi người một lựa chọn."  

Advertisement

"Sau này, nguy cơ của nhà họ Tô, sẽ không chỉ càng ngày càng nhiều, mà kẻ thù cũng càng ngày càng mạnh."  

Tô Thương thản nhiên nói: "Nếu như trong số mọi người, có ai muốn rời đi, tôi sẽ không ngăn cản, thậm chí sẽ dựa theo tiêu chuẩn mỗi người một trăm vạn, phân phát xem như phí nghỉ việc."  

"Nếu như tiếp tục ở lại nhà họ Tô, sẽ bị lưỡi dao liếm máu, ngày hôm nay yên ổn, biết đâu ngày mai lại thành xác chết."  

Tô Thương nghiêm túc nói: "Được rồi, bây giờ, mọi người có thể lựa chọn."  

Vừa dứt lời, đông đảo vệ sĩ đều rơi vào trạng thái im lặng.  

Khoảng mấy giây sau, có người mở miệng nói: "Đại thiếu gia, cậu không cần phải dùng những lời lẽ này thăm dò chúng tôi, cho dù chúng tôi có chết, cũng phải chết tại nhà họ Tô."  

"Đúng vậy, nếu như chúng tôi muốn đi, thì sau khi xảy ra chuyện vài ngày, chúng tôi đã trốn đi rồi, chứ sao lại chờ đến giờ chứ!"  

"Mạng của tôi là đại tướng Tô cho, đời này, tôi quyết định chỉ ở nhà họ Tô!"  

...  

Một đám vệ sĩ, ồn ào quyết định, không ai chọn rời đi, toàn bộ đều ở lại nhà họ Tô.  

"Tốt!"  

Tô Thương thấy vậy, có chút cảm động, nhưng anh ấy không phải là người sống cảm tính, hơn nữa bản tính con người lại hay thay đổi.  

Mặc dù có thể xác định những người này trước mắt là trung thành với mình, trung thành với nhà họ Tô, nhưng sau này khó đảm bảo rằng, sẽ không vì một lợi ích khác mà chọn hướng đi ngược lại.  

Thế là trước khi nhắc đến chuyện nâng cao thực lực, Tô Thương thản nhiên nói: "Tôi có thể có mọi người ngay giờ phút này đặt chân đến cảnh giới tông sư, nhưng mọi người, nhất định phải trở thành nô lệ của tôi, mọi người có đồng ý không?"  

"Cảnh giới tông...tông sư?"  

"Đại thiếu gia, cậu đang nói đùa sao?"  

"Tôi chỉ là vệ sĩ trung kỳ, cũng có thể trở thành tông sư võ đạo sao?"  

49 tên vệ sĩ này, đều bị lời nói của Tô Thương làm cho rung động rồi.  

"Điều đó là tất nhiên."  

Lúc này, Tiêu Đình đứng dậy, đồng thời phóng ra một luồng chân khí chập chờn: "Tôi đã được sự giúp đỡ của đại thiếu gia, thành công tiên lên tông sư."  

"Tôi cũng thế." Quách Ý cũng phóng ra một chân khí như vậy.  

49 tên vệ sĩ này, đột nhiên tin tưởng Tô Thương, liên tục mở miệng đồng ý.  

"Đại thiếu gia, tôi cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho cậu!"  

"Cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho cậu!"  

...  

"Được!"  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom