Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 402


“Nói không hề khoa trương thì tôi chỉ cần động ngón tay, cũng có thể nghiền nát cậu, thế cậu làm sao thực hiện được những lời vừa nói đây?”  

<

Từ đầu đến cuối Trương Khổ Mộc đều rất ôn hòa, cười nói tiếp: “Có điều, cậu thiên phú tựa như yêu, nếu như có thể gia nhập Dược Vương Điện, tôi đảm bảo sẽ cho cậu không ít dược liệu, đan dược dùng mãi không hết, mười mấy năm sau, có lẽ trở thành cường giả thật đấy.”  

“Nhưng chuyện của mười mấy năm sau, hãy đợi mười mấy năm sau nói tiếp, cậu hiện tại, không có tư cách trở thành điện chủ.”  

Advertisement

Trương Khổ Mộc lắc đầu, nói lời từ chối:  

“Tô thiếu gia, cậu hãy từ bỏ ý niệm này trong đầu đi thôi.”  

“Ha ha, có vẻ ông không đồng ý rồi!”  

Tô Thương nghe nói thế, vẻ mặt thoáng chốc lạnh dần, trầm giọng nói: “Nếu như tôi nói không làm không được, ông tính thế nào?”  

“Hầy.”  

Trương Khổ Mộc thở dài, sau đó lại thu đi nụ cười trên môi, lạnh lùng nói tiếp: “Tô thiếu gia, nếu như cậu đã không nghe, vậy thì ta chỉ còn cách để cậu trông thấy rõ hiện thực thôi!”  

Khóe miệng Tô Thương cong lên, nhàn nhàn nói: “Hứa Sơn Cư, đến lượt ông ra tay đấy!”  

“Rõ, thưa chủ nhân!”  

Hứa Sơn Cư cung kính trả lời, sau đó đi ra từ sau lưng Tô Thương, đột nhiên giải phóng sức mạnh của mình.  

Vù!  

Trong giây lát, một làn sóng chân khí kinh hoàng cuốn lấy tất cả mọi người, hàng trăm y sĩ đứng đại sảnh, toàn bộ đều nghiêng ngả loạng choạng, đứng cũng đứng không vững.   

Chín vị trưởng lão trên đài, bởi vì đã vượt qua địa tông nên mới miễn cưỡng giữ vững cơ thể nhưng cũng vô cùng khó khăn.  

“Thế này…mạnh quá!”  

“Hắn là người nào, chỉ cần phóng ra khí tức, cũng đủ khiến người ta khiếp đảm, ít nhất cũng đã vượt qua thiên tông!”  

“Lão già này, vừa này gọi Tô Huyền Thiên là chủ nhân, ông ta chỉ là kẻ hầu cho Tô Huyền Thiên thôi sao?”  

……  

Mọi người một bên chống đỡ, bên kia thì thảo luận xì xầm.  

“Thiên tông!”  

“Hậu kỳ!”  

Trong chốc lát, Trương Khổ Mộc đã cảm nhận được cảnh giới của Hứa Sơn Cư, vẻ mặt trước sau đều không hề bận tâm, đã lộ ra vài phần kinh ngạc, không nhịn được mở miệng hỏi: “Xin hỏi các hạ đến từ núi nào, sư phụ là ai?”  

“Đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, Hứa Sơn Cư.”  

Hứa Sơn Cư trả lời bằng giọng điệu rất bình thản, nhanh chóng bổ sung thêm: “Nhưng đó là thân phận lúc trước thôi, bây giờ tôi đã là người hầu của Tô Huyền Thiên, Tô Huyền Thiên chính là ông chủ của tôi.”  

Nhắc đến chủ nhân, trong ánh mắt Hứa Sơn Cư tràn đầy sự kính nể, trong sự kính nể đó còn mang theo cảm giác tự hào mạnh mẽ, dường như làm người hầu của Tô Huyền Thiên, là một chuyện rất đáng tự hào.  

“Cái gì!”  

“Người hầu?” 
 
Chương 403


Trương Khổ Mộc rất ngạc nhiên, không thể tin nổi nói: “Các hạ đường đường là thiên tông hậu kỳ, sao lại cam tâm là kẻ hầu người hạ cho Tô thiếu gia?”  

<

“Còn có, theo như ta biết, Vô Ảnh Tông chỉ là một tông phái nhỏ bé, bởi vì có nguồn gốc từ vùng núi tế trời nên miễn cưỡng được tính là tông phái trung đẳng.”  

Advertisement

“Tông chủ Vô Ảnh Tông thực lực mạnh mẽ nhất, cũng chỉ là thiên tông hậu kỳ.”  

Trương Khổ Mộc hoài nghi nói: “Dù sao ông cũng chỉ là trưởng lão của Vô Ảnh Tông, vô danh không ai biết đến, sao lại có thể là cường giả thiên tông hậu kỳ chứ?”  

“Ha ha, cái này thì không cần thiết nói cho ông đâu.”  

Sắc mặt Hứa Sơn Cư trầm xuống, nhàn nhàn nói: “Mệnh lệnh của ông chủ bảo tôi động thủ, Trương Khổ Mộc, tiếp chiêu đi!”  

Trương Khổ Mộc nghe thấy thế, không dám đắc ý, vội vàng điều động chân khí để chuẩn bị ứng chiến.  

“Đợi đã.”  

Ngay lúc này, đột nhiên Tô Thương mở miệng, cười nhẹ nói: “Trương Khổ Mộc, sau khi ông xuất hiện, thái độ đối với tôi cũng tính là không tệ, tôi cho ông một kiến nghị, đừng nên động thủ làm gì.”  

“Trong người ông mang bệnh, đã quấy nhiễu ông nhiều năm như thế, nếu trị bệnh không dứt được, ông không phát huy được thực lực mạnh nhất của mình, nếu như động thủ, không cần nghi ngờ gì cả cũng biết ông thua chắc.”  

Trên mặt Tô Thương vẫn mang theo nét cười, tiếp tục nói: “Hơn nữa, ông cũng đã là đèn đã cạn dầu, lửa cũng chẳng cháy được nữa, đều dựa vào chân khí cả thôi, chiến đấu với người cùng cấp độ, chỉ có nhận lấy cái chết về mình, càng tăng nhanh tốc độ lìa trần đấy.”  

“Cậu, sao cậu có thể nhìn ra được?” Trương Khổ Mộc nhìn chằm chằm Tô Thương, lẩm bẩm nói.  

“Ha ha!”  

“Tôi không thích nói nhảm!”  

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt Trương Khổ Mộc, giọng trầm thấp nói: “Bây giờ ông chỉ cần chuyển vị trí điện chủ cho tôi, nếu không, tất cả những người ở đây trong đêm nay, đều đừng hòng rời đi!”  

“Cậu muốn phá hủy Dược Vương Điện, lẽ nào cậu không sợ ba thế lực lớn giết chết sao?”  

“Không!”  

Tô Thương lắc đầu, nói chuyện một cách nghiêm nghị: “Tôi nhấn mạnh một lần nữa, tôi đối với Dược Vương Điện không hề có bất cứ ác ý gì, tôi chỉ muốn đưa Dược Vương Điện trở nên hùng mạnh mà thôi!”  

“Về phần ba thế lực lớn, ha ha, ông cảm thấy tôi sẽ sợ à?”  

“Sớm muộn sẽ có một ngày, tôi sẽ chà đạp ba thế lực lớn dưới chân, khiến bọn họ phải tôn trọng tôi!” Tô Thương lạnh lùng nói.  

“Khí phách thật đấy!”  

Trương Khổ Mộc nghe thấy, không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn vô cùng tán thưởng, nhưng thay vì thế ông ta nói: “Lòng can đảm khí phách của cậu, có tư cách trở thành điện chủ, ta có thể thoái vị.”  

“Nhưng nếu là điện chủ của Dược Vương Điện, không phải cứ thế mà truyền vị được, cần phải nhận được sự chấp thuận của toàn thể y sĩ.”  

Trương Khổ Mộc nhàn nhàn nói: “Cậu không hiểu y thuật, dù cho có ưu tú đến đâu, cũng không thể trở thành điện chủ được, thế nên, Tô thiếu gia à, tôi khuyên nhủ cậu một câu thôi, buông bỏ ý niệm đó trong đầu đi, để tránh tự chuốc lấy tai họa vào người!” 
 
Chương 404


“Ai nói với ông tôi không hiểu y thuật?”  

<

Nghe những lời này, khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Trương Khổ Mộc, nở nụ cười có ý trêu đùa nói: “Trương Khổ Mộc, ông có tin tôi chỉ cần một phút thôi, có thể chữa khỏi bệnh của ông không?”  

Advertisement

Trương Khổ Mộc điện chủ của Dược Vương điện, vừa mới sinh ra, sức khỏe đã suy yếu.  

Lúc đó, điện chủ của Dược Vương điện vẫn là người kế nhiệm của Dược Vương Tôn Tư Mạc, cũng chính là ông nội của Tôn Nhất Hiên, Tôn Khánh Nghiệp.  

Ở thời đại đó, ông ta là người có y thuật đỉnh nhất, không ai có thể sánh bằng.  

Tôn Khánh Nghiệp đã kiểm tra qua sức khỏe của Trương Khổ Mộc, cuối cùng cũng đưa ra kết luận rằng: Sức khỏe vốn đã yếu ớt, không thể sống qua hai mươi tuổi.  

Nhưng Trương Khổ Mộc, vốn đã thông minh, có tiếng tăm lừng lẫy về năng khiếu y thuật, từ đỏ đã nghiên cứu Thương Hàn Tạp Bệnh Luận của ông cố để lại, ông ấy muốn giữ lại cho mình một con đường sống, nhưng kết quả lại đúng là cách để ông ấy sống sót thật.    

Trương Khổ Mộc dùng châm cứu, châm vào huyệt vị của mình, từ đó có sức khỏe liền được nâng cao.   

Nhưng.  

Tôn Khánh Nghiệp không những không tức giận, ngược lại còn vô cùng yêu thích Trương Khổ Mộc, hơn nữa còn đưa cho Trương Khổ Mộc một lượng khá lớn tiền vàng, rồi nói, nếu như ông ấy có thể sống được ba mươi tuổi nữa, thì bản thân sẽ đồng ý nhường lại ngôi vị điện chủ, và sẽ tổ chức một ngày hội thầy thuốc, tiến cử Trương Khổ Mộc làm điện chủ.  

Khi thông tin này được truyền đi, đã thu hút được sự chú ý của các thầy thuốc, tất cả mọi người đều rất tò mò, Trương Khổ Mộc có thể sống được đến năm mươi tuổi hay không, nhưng phần lớn, đều là thái độ phủ định.  

Vì, năm Trương Khổ Mộc ba mươi tuổi, đã làm trưởng lão của của Dược Vương điện, thường xuyên phải xuất hiện ở trước mặt các thầy thuốc, nên rất nhiều người có thể nhìn ra, khí huyết bẩm sinh của ông ta không đủ, sức  khỏe suy nhược, chi hỏa ban đầu lúc ẩn lúc hiện, không thể sống được qua vài năm.  

Nhưng hễ cứ gặp qua thầy thuốc Trương Khổ Mộc, thì đều nói ông ấy sẽ chết, cho rằng ông ấy sẽ không sống qua được năm mươi tuổi.  

Nhưng kết quả là, Trương Khổ Mộc không những sống qua được ba mươi lăm, bốn mươi, bốn mươi lăm tuổi.... Thậm chí, ông ấy đã sống được đến năm mươi tuổi rồi đó, điều này khiến tất cả các thầy thuốc đều rất ngạc nhiên.  

Hằng năm thường có đến tám nghìn vị thầy thuốc đăng ký trong danh sách của Dược Vương điện, tất cả sự chú ý đều dồn vào Trương Khổ Mộc, dần dần, đã bị cảm phục bởi ông ấy.  

Một người bẩm sinh yếu ớt, dựa vào y thuật của bản thân, mà đã sống thêm được được ba mươi năm, thủ đoạn như vậy, chẳng khác nào ngược theo ý trời, thật khiến cho người khác kính nể đó.  

Thế là, năm đó, Tôn Khánh Nghiệp làm theo lời hứa, thoái vị nhường chức, tất cả thầy thuốc, cũng không có bất kì một ý kiến nào khác, thế là Trương Khổ Mộc đã ngồi lên được vị trí điện chủ.  

Nhưng mà, tám nghìn vị thầy thuốc kia tuy đã công nhận Trương Khổ Mộc, nhưng bọn họ vẫn đặc biệt chú ý đến tuổi thọ của Trương Khổ Mộc, họ muốn xem xem Trương Khổ Mộc còn có thể sống được bao lâu.  

Mười năm sau, Trương Nhược Mộc vẫn còn sống.  

Hai mươi năm sau, phong thái của điện chủ vẫn như vậy.
 
Chương 405


Ba mươi năm sau, vẻ mặt vẫn rất hồng hào.  

<

Bốn mươi năm sau, tinh thần và thể lực vẫn dồi dào.  

Advertisement

Năm mươi năm sau, Trương Khổ Mộc đã thọ trăm tuổi rồi.  

Một số thầy thuốc lúc trước đã kết luận Trương Khổ Mộc không thể sống qua được năm mươi tuổi, giờ đã chết hết, cỏ mọc xanh rờn rồi, nhưng Trương Khổ Mộc thì vẫn sống.  

Nhưng bắt đầu từ năm đó, sức khỏe của Trương Nhược Mộc bắt đầu xuống dốc, sắc mặt thì khó coi, những bước đi bắt đầu chậm rãi, ho thường xuyên, thậm chí có lúc còn ho ra máu.  

Thế nên, lại có người ra mặt, chẩn đoán bệnh thay cho Trương Khổ Mộc, và kết luận trong vòng ba năm, điện chủ sẽ cưỡi hạc về trời.  

Đương nhiên, lời chẩn đoán của một số thầy thuốc này, không hề có một tí ác nào, chỉ là họ muốn kiểm tra y thuật của bản thân mà thôi.  

Nhưng mà.  

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai mươi năm đã trôi qua, Trương Khổ Mộc, vẫn còn sống.  

Mà những thầy thuốc đã chẩn đoán bệnh cho ông ấy trước đó, đều bị ông ấy giết chết.  

Từ đó về sau, toàn bộ thầy thuốc ở Dược Vương điện, cũng không dám chẩn đoán bệnh cho Trương Khổ Mộc nữa, họ sợ sơ sẩy một cái, là có thể trở thành người tiếp theo bị điện chủ giết chết.  

Bây giờ Trương Khổ Mộc, đã hơn một trăm tuổi rồi, tình trạng sức khỏe ngày càng kém đi, lưng thì còng xuống, nói chẳng ra hơi, da dẻ cũng dần nhăn nheo, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay được ông ấy vậy.  

Nhưng, ông ấy vẫn sống được, thực lực cũng rất đáng gờm, ông ấy là cao thủ hậu kỳ tông thiên duy nhất của Dược Vương điện.  

Nhưng, căn bệnh của Trương Khổ Mộc vẫn còn đó, nó đã theo ông ấy suốt cả cuộc đời.  

Điện chủ của nhiệm kỳ trước đã từng nói, ông ấy bẩm sinh đã yếu ớt, khí huyết suy nhược, từ trước đến nay, không ai có thể chữa khỏi được, cho dù là Thánh Y, Dược Vương tái thế, cũng đều bất lực.  

Trương Khổ Mộc đã dựa vào năng lực của bản thân, mà sống khỏe mạnh đến tận tuổi này, đúng là hiếm thấy mà.  

Chuyện này, tất cả mọi người trong Dược Vương điện đều biết.  

Lúc này, nghe thấy lời nói ngông cuồng của Tô Thương, nói có thể chữa khỏi căn bệnh này cho Trương Khổ Mộc, thì một trăm vị thầy thuốc ở tại đó, đều để lộ ra một nụ cười chế giễu.  

“Ha ha, căn bệnh của điện chủ, đã theo ông ấy suốt cả đời rồi, căn bản không thể chữa khỏi được, tên tay ngang Tô Huyền Thiên này, nói khoác mà không biết xấu hổ.”  

“Thật là buồn cười, Thánh Y Dược Vương tái thế, thì cũng không thể chữa khỏi được, vậy mà Tô Huyền Thiên lại có thể chữa khỏi, đúng là nực cười!”  

“Bẩm sinh đã yếu ớt, khí huyết suy yếu, căn bệnh này vốn đã bị từ hồi còn trong bụng mẹ, có uống thuốc tiên đi nữa,  thì cũng không thể nào khỏi được.”  

“Tên Huyền Thiên này, đã ngu dốt lại còn nực cười!”  

...  

Tôn Nhất Hiên người kế nhiệm Dược Vương mặc âu phục, đứng yên lặng một bên, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.  

Nhưng lúc này.
 
Chương 406


Ông ta không nhịn được nữa, ánh mắt dừng lại trên người Tô Thương, khẽ cười nói: “Tô Huyền Thiên, tôi là Tôn Nhất Hiên, là người kế nhiệm của Dược Vương Tôn Tư Mạc.”  

<

“Ừ.”  

Advertisement

Tô Thương tiếp nhận ánh mắt của Tôn Nhất Hiên, lạnh lùng nói: “Tôn thiếu gia, có ý kiến gì vậy, ông cũng giống như đám thầy thuốc kia, định mở mồm ra là nghi ngờ tôi sao?”  

“Không phải.”  

Tôn Nhất Hiên mỉm cười nói: “Tôi thấy cậu rất thú vị, Tô Huyền Thiên, có thể cậu không biết, theo như tình hình bây giờ của Dược Vương điện, điện chủ nhiệm kỳ sau, chắc chắn sẽ là tôi.”  

“Tôi hai mươi lăm tuổi, đã là tông sư sơ kỳ, về mặt y thuật, trong thế hệ trẻ bấy giờ, không hề có đối thủ, thậm chí thế hệ thầy thuốc đời trước, cũng không thể theo kịp tôi.”  

Tôn Nhất Hiên nói đến đây, trên nét mặt khôi ngô tuấn tú toát lên một vẻ tự kiêu, rồi nói: “Nhưng mà, nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh được cho ông Trương, thì tôi liền thừa nhận tôi không bằng cậu.”  

“Về sau, cậu muốn cạnh tranh vị trí điện chủ, tôi không quan tâm đến những người khác, nhưng, tôi chắc chắn sẽ bầu cho cậu một phiếu.”  

Tôn Nhất Hiên nhìn sang Tô Thương, khẽ cười nói: “Thế nào?”  

“Ha ha.”  

“Tôi làm điện chủ, còn phải cần sự cho phép của ông sao?”  

Tô Thương cười lạnh lùng, sau đó không thèm nhìn Tôn Nhất Hiên.  

“Cậu!”  

Tôn Nhất Hiên vốn định kết thân với Tô Thương, còn bây giờ thì lại bị anh ấy coi thường, trong nháy mắt ông ta vô cùng tức giận, chân khí trong tay bỗng phun trào ra.  

“Nhất Hiên, đừng kích động, ông không phải đối thủ của Tô thiếu gia đâu.”  

Lúc này, Trương Khổ Mộc mở miệng ngăn Nhất Hiên lại, hơn nữa còn nói: “Tô thiếu gia, theo ý mà cậu nói, xem ra thì cậu là một người am hiểu y thuật.”  

“Nếu đã vậy, thì cậu thử kiểm tra sức khỏe cho tôi xem, tôi không mong cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, cậu chỉ cần thi triển một chút y thuật là được rồi.”  

“Với võ thuật bẩm sinh của cậu, cộng thêm sức mạnh thiên tông hậu kì phía sau cậu, cho dù y thuật của cậu có bình thường không có gì đặc biệt, thì tôi cũng đồng ý nhường lại vị trí điện chủ, hơn nữa còn dùng thân phận của người làm thầy thuốc, bầu cho cậu một phiếu.”  

“Được.”  

“Nhưng, Trương Khổ Mộc, ông cũng hơi coi thường tôi quá đó, căn bệnh của ông,  chỉ là bẩm sinh đã yếu ớt, loại bệnh cỏn con này, căn bản không đáng nhắc đến trong mắt tôi!”  

Tô Thương để lộ ra một nụ cười, lập tức lấy ra chín cái kim châm cứu từ trên người Hoa Thời Mạc, sau đó bắt đầu thi triển Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm.  

“Đây... Đây là.... Đây là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm!”  

Nhìn thấy phương pháp của Tô Thương, trong nháy mắt sắc mặt của Trương Khổ Mộc thay đổi rất nhanh, ông ấy vô cùng ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện ra sự phấn khởi khôn xiết.  

Một trăm vị thầy thuốc ở đó, bao gồm cả chín vị trưởng lão, tất cả đều há hốc mồm, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc...
 
Chương 407


Trương Khổ Mộc đồng ý cho Tô Thương khám thử, nhưng ông ấy lại không tin, Tô Thương có năng lực chữa khỏi bệnh cho mình.  

<

Bởi vì, bệnh của ông ấy, là căn bệnh bẩm sinh, sẽ đi theo ông ấy suốt cả cuộc đời, trên đời này, không ai có thể trị bệnh, không có thuốc nào có thể chữa khỏi.  

Advertisement

Ông ấy chỉ muốn xem xem, trình độ về mặt y học của Tô Thương thôi, nếu như không tồi, thì cũng không phải là không thể làm điện chủ được.  

Dù sao.  

Một tên thiên tài xuất chúng, đối với Dược Vương điện bây giờ mà nói, thì có tầm ảnh hưởng quá lớn.  

Bây giờ Dược Vương điện, là chỉ có một lượng lớn dược liệu quý báu, nhưng lại không có một thiên tài tu luyện kinh thiên động địa nào hết.  

Nhưng.  

Sau khi nhìn thấy Tô Thương thi triển phương pháp châm cứu, ông ấy bỗng mừng rỡ, trong đôi mắt hiện ra sự vui mừng mà từ trước đến nay chưa từng có.  

“Nghe đồn, Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm là thời kì xuân thu, do ông tổ ngành y Biển Thước sáng tạo ra, và được ghi chép lại trong cuốn Biển Thước Ngoại Kinh.”  

Trương Khổ Mộc không thể tin nổi liền lẩm bẩm nói: “Nhưng Biển Thước Ngoại Kinh, đã bị thất truyền từ lâu rồi, đến mức trăm ngàn năm trở lại đây, chưa có ai thi triển được Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm.”  

“Nhưng mấy động tác thi triển phương pháp châm cứu này, lại được mọi người truyền tai nhau, cuối cùng lại được tổ tiên Trương Trọng Cảnh của tôi, ghi chép lại trong Thương Hàn Tạp Bệnh Luận.”  

“Nhưng mà, mấy động tác đó, chỉ có thể mô phỏng theo thôi, chứ căn bản không hề có tác dụng trên thực tế, từ lâu khoảng hơn một ngàn năm trước, Thương Hàn Tạp Bệnh Luận đã bị truyền ra ngoài một vài phần.”  

“Truyền ra ngoài, là bản bình thường, tổ tiên muốn ban ơn cho thiên hạ, nên đã công khai truyền ra ngoài, còn phần cốt lõi bên trong, thì được ghi chép một cách tỉ mỉ, là bí quyết không thể lưu truyền của nhà họ Trương, chỉ có cháu trai đích tôn nhà họ Trương, mới có thể học nó.”  

Trương Khổ Mộc nhìn sang Tô Thương đang thi triển phương pháp châm cứu, tự độc thoại: “Mấy động tác của Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, tổ tiên đã ghi chép tất cả mọi người đều có thể xem nó trong cuốn Thương Hàn Tạp Bệnh Luận đã được truyền ra ngoài, thời gian trước đã thu hút rất sự tìm tòi học hỏi của nhiều vị thầy thuốc, họ hi vọng có thể khôi phục lại được Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm.”  

“Tiếc là, Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm do một tay ông tổ ngành y Biển Thước sáng tạo, thế hệ sau làm sao có thể dễ dàng nắm bắt được chứ, vài trăm năm gần đây, vô số vị thầy thuốc, cũng đều không thể thi triển  được.”  

Trương Khổ Mộc kích động nói: “Tôi cũng đã nghiên cứu mấy chục năm rồi, nhưng lại không có bất kỳ manh mối nào, không ngờ rằng, hôm nay lại may mắn nhìn thấy được Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm!”  

Trương Khổ Mộc vui mừng như vậy, thì những thầy thuốc dưới khán đài kia, lại càng vui hơn, căn bản là họ không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.  

“Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm thật... Thật sao!”  

“Tôi đã từng đọc bản truyền ra ngoài của Thương Hàn Tạp Bệnh Luận, trang cuối cùng có ghi lại mấy động tác, không khác gì mấy động tác lúc nãy của Tô Huyền Thiên!”  

“Năm đó, có vài vị tiền bối y học cùng nghiên cứu với nhau, muốn khôi phục lại Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, tôi may mắn được làm người hỗ trợ, kết quả cũng chẳng thu hoạch được gì.”  

“Tên Tô Huyền Thiên này, biết Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm thật, hay là cố ý làm giả động tác, để lừa dối mọi người đây nhỉ?”  

“Ánh mắt cậu ta đầy sự tự tin thế kia, chắc không giống như đang trêu đùa đâu ha.”  

...  

Tổ tiên y học Biển Thước?  

Tô Thương bỗng khựng lại, thoáng có chút nghi ngờ. 
 
Chương 408


Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, tuy đơn giản, không cần sử dụng linh khí cũng có thể thi triển được, nhưng anh ấy lại học được ở Huyền Thiên Tiên Vực, tại sao mấy người kia lại nói, phương pháp châm cứu này là do Biển Thước sáng tạo ra chứ?  

<

Lẽ nào, Biển Thước và Huyền Thiên Tiên Vực, có quan hệ gì đó sao?  

Hoặc là, Biển Thước đã từng tới Huyền Thiên tiên vực, rồi để lại Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm?  

Advertisement

Mấy thứ này, cũng không chắc nữa.  

Tô Thương cũng chẳng muốn suy nghĩ, liền nhanh chóng châm cứu, anh ấy định đánh nhanh thắng nhanh.  

Phốc!  

Phốc!  

Phốc!  

Trong nháy mắt, chín cái kim châm bằng bạc trong tay Tô Thương, đều cắm hết lên người Trương Khổ Mộc.  

“Hí.”  

Trương Khổ Mộc bỗng hít sâu một hơi, sắc mặt liền thay đổi, ông ấy không suy nghĩ được nhiều đến như vậy, nên trực tiếp khoanh chân ngồi xuống đất, quanh người tản ra một luồng sóng chân khí lạnh buốt.  

“Người này, thật đáng được kính trọng, bẩm sinh yếu ớt, khí huyết thì yếu đuối, nhưng lại có thể nghịch thiên cải mệnh, sống đến tận một trăm hai mươi tuổi.”  

Tô Thương mỉm cười, thay đổi thủ pháp, và nói: “Trương Khổ Mộc, khoảng một trăm năm trở lại đây, ông đã chèn ép cơ thể của mình, miễn cưỡng kéo dài mạng sống, chắc hẳn ông cũng đã có dự tính, ông sẽ chết già đi vào tháng sau rồi chứ?”  

“Tô... Tô thiếu gia y thuật quả nhiên rất cao siêu, đến tình hình bệnh tật của tôi cũng có thể làm ra được.”  

Trương Khổ Mộc đang tiếp nhận điều trị Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, không hề mở mắt, mà nói nhỏ nhẹ: “Xin hỏi Tô thiếu gia, Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm mà cậu đang dùng, là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm thật sao?”  

“Không sai.”  

Tô Thương khẽ cười: “Nể tình thái độ lúc trước của ông không tồi, tôi không những chữa khỏi được bệnh của ông, mà còn cứu vãn được sức khỏe của ông nữa, tôi có thể khiến cho ông sống thêm được hai năm.”  

“Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, Chuyển thứ chín!”  

Vừa dứt lời, tay phải Tô Thương nhấc lên, chín cái kim châm bằng bạc bay ra từ người của Trương Khổ Mộc, sau đó lại cắm vào người ông ấy, chỉ có điều vị trí các huyệt vị đã thay đổi.  

“Á.”  

Trương Khổ Mộc thốt lên một tiếng kêu đau đớn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động, niềm vui sướng hiện ra khó mà che giấu được.  

Cứ như thế, mười lăm phút trôi qua.  

“Thu!’  

Lúc này, Tô Thương khua tay, thành công đẩy được chín kim châm bằng bạc ra ngoài, trở về trước mặt Hoa Thời Mạc nói: “Hoa Thời Mạc, thu lại kim châm bạc đi.”  

“Vâng, sư phụ.”  

Hoa Thời Mạc lễ phép thu dọn kim châm lại, vẻ mặt hiện lên vẻ đắc ý, ông ta cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu hãnh khi đứng trước mặt của Tô Thương.  

Vài năm gần đây, ông ấy sống một cách vô danh ở Dược Vương điện, không có một động thái nào, thậm chí còn phải chịu sự xa lánh của mọi người, đến tài nguyên cũng ngày càng hạn hẹp. 
 
Chương 409


Bây giờ, thấy Tô Thương ra tay, chèn ép tất cả mọi thầy thuốc, trong lòng Hoa Thời Mạc vô cùng thoải mái, cuối cùng ông ấy cũng được nở mày nở mặt rồi.  

<

Lúc này.  

Advertisement

Tất cả thầy thuốc ở hiện trường, bao gồm cả cửu đại trưởng lão, toàn bộ ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người Trương Khổ Mộc, họ muốn xem xem ông ấy có khỏi bệnh thật sự hay không.  

“Khụ!”  

Chính tại lúc này, Trương Khổ Mộc bỗng phun ra máu đen, sắc mặt trắng như tờ giấy.  

Các vị trưởng lão thầy thuốc, không những không căng thẳng, ngược lại còn rất kích động.  

Bọn họ không phải người bình thường, mỗi người họ, đều là thần y có tiếng đến từ các tỉnh, sau khi nôn ra máu đen, khí tức của điện chủ lại càng ổn định, thậm chí sắc mặt tái nhợt trước đó cũng không còn nữa, và bắt đầu hồng hào lại.  

Bệnh của điện chủ, đã diệt trừ tận gốc được rồi!  

Như vậy có thể nói, Cửu Chuyển Hồi Xuân mà Tô Huyền Thiên thi triển, đúng thật là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm sao?  

Phương pháp châm cứu mà ông tổ y học Biển Thước sáng tạo ra, đã bị thất truyền hàng trăm ngàn năm, bây giờ, lại xuất hiện trên đời này một lần nữa rồi hả?  

Lúc này, toàn thể các thầy thuốc ở Vân Sơn Trang bắt đầu thở dài nhẹ nhõm, ổn định trở lại.  

Đại hưng!  

Y học đại hưng!  

“Tô thiếu gia!”  

Lúc này, Trương Khổ Mộc lau đi vết máu còn dính lại trên miệng, được hai tên người hầu đỡ dậy, vừa cảm kích vừa kính nể nói: “Cảm ơn, ơn đức ngày hôm nay, Trương Khổ Mộc tôi, không thể không báo đáp được!”  

“Khách sáo rồi, đối với tôi mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi.”  

Tô Thương khẽ cười, rồi nói: “Trương Khổ Mộc, nếu tôi đac hữa khỏi bệnh cho ông, vậy thì lời hứa lúc trước...”  

“Tô thiếu gia yên tâm, Trương Khổ Mộc tôi đây, nói lời giữ lời, từ nay về sau, sẽ từ bỏ vị trí điện chủ của Dược Vương điện.  

Trương Khổ Mộc khách sáo nói: “Nhưng mà, Tô thiếu gia, chắc cậu cũng biết, muốn làm điện chủ, thì phải được toàn bộ thầy thuốc bỏ phiếu, mỗi một mình tôi thì không làm được đâu.”  

“Bây giờ, mấy trăm vị thầy thuốc có mặt ở đây, chỉ cần bọn họ đồng ý, thì cậu có thể làm điện chủ nhiệm kỳ thứ 159 rồi!”  

Nói tới đây, Trương Khổ Mộc nhìn xung quanh, khẽ cười nói: “Các vị, y thuật của Tô thiếu gia, chắc mọi người cũng đã thấy rồi.”  

“Cậu ấy học được Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm đã bị thất truyền từ lâu, hiện nay trên thế giới, đó là y thuật đỉnh cao nhất, vô cùng có hiệu quả, các vị cũng rõ như ban ngày, đến cả căn bệnh khó nhằn của tôi, cũng được cậu ấy chữa trị khỏi, đúng là vô cùng diệu kì.”  

Trương Khổ Mộc nghiêm túc nói: “Y thuật của Tô thiếu gia không những cao siêu, mà đến tài năng võ thuật cũng khiến người khác phải kinh sợ, tuổi còn trẻ mà đã đánh bại được tông sư hậu kì, vậy là có năng lực để sánh ngang với tam đại thế lực tài năng xuất chúng kia rồi.” 
 
Chương 410


“Nếu cậu ấy làm điện chủ, chắc chắn có thể lãnh đạo Dược Vương điện đi đến một tương lai xán lạn, ý kiến của mọi người như thế nào?” Trương Khổ Mộc hỏi dò.  

<

Trong chốc lát, tất cả thầy thuốc ở hiện trường, bao gồm cả cửu đại trưởng lão, tất cả mọi người đều sầm mặt lại, do dự mãi không quyết định được.  

Advertisement

Mặc dù xét về mọi mặt, Tô Huyền Thiên rất xuất sắc, nhưng dù sao anh cũng là một người xa lạ.  

Hầu như tất cả mọi người ở đây đều là lần đầu tiên gặp mặt Tô Huyền Thiên.  

Để cho một người không rõ lai lịch như vậy làm điện chủ, các danh y ở đây khó có thể chấp nhận.  

Thấy vậy, Tô Thương liếc nhìn mấy trăm danh y, sau đó nở nụ cười: "Mọi người, lúc trước Trương Nhược Mộc đã hỏi tôi, tôi có thể mang cái gì đến Dược Vương Điện."  

"Câu trả lời của tôi vừa rồi quả thực có chút hư ảo. Cái gì mà dẫn Dược Vương Điện lên đỉnh vinh quang, chính là huyễn hoặc, có thể mọi người cho rằng không chân thật lắm."  

Tô Thương cười nói: "Bây giờ, tôi có thể trả lời lại một lần nữa."  

Xì xầm!  

Trong phút chốc, hàng trăm cặp mắt đều đổ dồn về phía Tô Thương, không biết Tô Thương sẽ trả lời như thế nào.  

"Nếu tôi là điện chủ, tôi sẽ...”  

Tô Thương nở một nụ cười, sau đó hùng hồn nói: "Tôi sẽ truyền Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm cho mọi người có mặt tại đây!"  

Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm.  

Truyền nó cho mọi người!  

Ái chà!  

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, hiện trường lặng đi vài giây, rồi hàng trăm danh y lập tức trở nên đứng ngồi không yên.  

“Tô, Thiếu gia Tô.”  

Lúc này Trương Nhược Mộc ở bên cạnh mới sững sờ, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi dường như để xác nhận: "Những gì cậu nói là, là thật? Cậu có chắc là sẽ truyền dạy Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm cho mọi người có mặt ở đây không?"  

Ha ha.  

Nhóm người này đã quá chú ý đến Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, loại châm cứu này so với phương pháp của các tiên y thì chẳng đáng là một ngôi sao rưỡi, vị tiên đế này sao lại để vào mắt cơ chứ?  

“Ừm.”  

Tô Thương gật đầu cười nhẹ: "Trương Nhược Mộc, từ trước đến nay tôi luôn giữ lời, lúc bắt đầu sẽ chỉ dạy trước cho hai bậc, bảy bậc tiếp theo sẽ chỉ dạy cho những danh y có thành tích xuất sắc."  

"Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm có thể dùng làm phần thưởng phúc lợi. Đóng góp cho Dược Vương Điện càng nhiều, nghiên cứu sẽ càng toàn diện. Thậm chí cuối cùng còn có thể học được Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm hoàn chỉnh." Tô Thương nở nụ cười nói.  

“Được!”
 
Chương 411


Trương Nhược Mộc kích động, nếu như vậy, chẳng phải ông ấy sẽ học được đầy đủ Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm sao?  

<

Nghĩ như vậy, Trương Nhược Mộc càng ngày càng hưng phấn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để cho Tô Huyền Thiên làm điện chủ.  

Vì vậy, Trương Nhược Mộc nhìn xung quanh, thúc giục nói: "Mọi người, mọi người đã nghe thiếu gia Tô nói gì rồi đấy. Cậu ấy quyết định lấy ra Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm. Đây chính là thành ý cao nhất rồi, mọi người còn do dự gì nữa?"  

Advertisement

"Đúng vậy, thiếu gia Tô, tôi là danh y của nhà họ Miêu, đồng ý để cậu làm điện chủ!”  

“Thiếu gia Tô… Không, điện chủ, tôi là quỷ y, tôi cũng đồng ý, không ai thích hợp làm điện chủ hơn cậu.”  

“Danh y núi Trường Bạch, ra mắt điện chủ!”  

“Danh y Đào Viên, ra mắt điện chủ!”  

“Ra mắt điện chủ!”  

…  

Dần dần, hàng trăm danh y khác đều mở miệng, đều đồng ý chấp nhận thân phận điện chủ của Tô Thương.  

Chỉ có một người vẫn luôn đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt phức tạp, im lặng không nói gì.  

“Nhất Hiên, cháu có phản đối gì không?” Lúc này, ánh mắt Trương Nhược Mộc rơi vào người Tôn Nhất Hiên.  

“Ông nội Trương.”  

Vẻ mặt Tôn Nhất Hiên phức tạp, cắn răng nói: “Dược Vương Điện do tổ tiên Tôn Tư Mạc của cháu thành lập, đến nay đã hơn một nghìn năm.”  

“Hơn một nghìn năm nay, điện chủ của Dược Vương Điện nếu không phải là truyền nhân của nhà họ Trương thì cũng là hậu nhân của nhà họ Tôn của cháu.”  

Tôn Nhất Hiên tiếp tục: “Đời sau của y thánh Trương Trọng Ngu từng chịu ơn tổ tiên Tôn Tư Mạc nhà cháu, qua nhiều thế hệ hai nhà đều là bạn tri kỷ.”  

“Đời sau của nhà họ Trương làm điện chủ không có gì sai, họ Tôn nhà cháu không có gì phàn nàn.”  

“Chỉ là…”  

Vừa nói xong, ánh mắt của Tôn Nhất Hiên rơi vào trên người Tô Thương, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng: "Anh ta, Tô Huyền Thiên, không phải người của hai họ Trương và họ Tôn, để anh ta làm điện chủ, cháu không cam lòng, cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên. Dù sao thì Dược Vương điện này cũng là do tổ tiên cháu thành lập ra.”  

“Nhất Hiên, cháu sai rồi.”  

Trương Nhược Mộc nghe thấy vậy thì sốt sắng nói: “Dược Vương Điện cũng không phải thế lực của một gia tộc, nó là để giữ ấm và bảo vệ lợi ích của các danh y trên khắp thiên hạ. Để các danh y có thể mang lại lợi ích tốt nhất cho người bình thường. Bất kỳ một gia tộc nào cũng có lợi thế của mình để phô trương sức mạnh.”  

“Ông nội Trương, những điều ông nói cháu đều hiểu, chỉ là trong lòng cháu vẫn hơi khó chịu.”  

Tôn Nhất Hiên thở dài, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, nói: "Tài năng võ nghệ của Tô Huyền Thiên thật đáng kinh ngạc, lại là người biết Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm. Về cả y thuật lẫn võ công không ai đủ tư cách làm điện chủ hơn anh ta. Cho nên dưới tư cách là truyền nhân của Dược Vương, cháu thừa nhận anh ta là điện chủ.”  

“Tôn Nhất Hiên, truyền nhân của Dược Vương, ra mắt điện chủ!” Sau  

đó, Tôn Nhất Hiên cúi người, thái độ cung kính nói.  

"Ừm."
 
Chương 412


Tô Thương gật gật đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thanh niên trẻ tuổi này không tệ, trong lòng cảm thấy khó chịu, cũng không có giấu diếm, mà là thoải mái lộ ra. Điều này tốt hơn nhiều những tên tiểu nhân lén lén lút lút, miệng nam mô, bụng bồ dao găm.  

<

Không chỉ Tôn Nhất Hiên, mà hầu hết các danh y trong Dược Vương Điện đều có tính cách này.  

Có lẽ đây là lương tâm thầy thuốc như trong lời của y học cổ truyền Trung Quốc.  

Advertisement

Dù thế nào đi nữa, bây giờ mục tiêu của Tô Thương đã đạt được, anh đã trở thành điện chủ của Dược Vương Điện. Ở trong Dược Vương Điện đã có địa vị cao!  

“Mọi người.”  

Tô Thương bình thản nhìn xung quanh toàn bộ điện, giữ chặt khí chất của người bề trên, nhẹ nhàng nói: “Đại hội danh y bây giờ coi như kết thúc, trưởng lão thứ mười là Tôn Nhất Hiên, truyền nhân của Dược Vương đảm nhiệm. Đây cũng là kết quả mà mọi người bầu chọn ra.”  

“Vâng, điện chủ.”  

Tất cả mọi người ở hiện trường, bao gồm cả Trương Nhược Mộc, đều cúi đầu trả lời, trên mặt tràn đầy biểu cảm kính trọng.  

“Ừm.”  

Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoa Thời Mạc bên cạnh, sau đó nói: "Đây là đệ tử Hoa Thời Mạc của tôi. Ông ấy đã học được bốn chuyển trong chín chuyển châm."  

“Hoa Thời Mạc, tiếp theo ông hãy ở lại biệt thự Y Vân, truyền dạy lại hai chuyển châm pháp đầu tiên cho mọi người.” Tô Thương phân phó nói.  

Hoa Thời Mạc kính sợ đồng ý: “Tuân mệnh, đệ tử nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao cho.”  

“Điện… Điện chủ, tôi, tôi cũng có thể học phải không?” Lúc này, Triệu Khai Hãn ban đầu chế nhạo Tô Thương, thận trọng hỏi.  

“Ông?”  

Tô Thương nhìn Triệu Khai Hãn, cười nói: "Đương nhiên có thể. Hơn nữa, ông chỉ là cố gắng hết sức duy trì uy nghiêm của điện chủ, cho nên mới ra tay với tôi. Không những không có lỗi mà còn có công lao."  

“Hoa Thời Mạc, nhớ kỹ Triệu trưởng lão, ông nhớ truyền thụ cho ông ấy ba chuyển châm pháp cho ông ấy.”  

“Vâng!” Hoa Thời Mạc cung kính trả lời.  

“A, cái này...”  

Nghe vậy, Triệu Khai Hãn lập tức xấu hổ, vui lòng phục tùng mà nói: "Điện chủ là người rộng rãi, tôi vô cùng ngưỡng mộ. Trong tương lai, tôi nhất định sẽ hết lòng phục vụ ngài!"  

Rất nhiều danh y tại hiện trường nhìn thấy cảnh này, ấn tượng của bọn họ đối với vị điện chủ mới này đã được cải thiện đáng kể.  

Ngay cả Tôn Nhất Hiên cũng nhìn Tô Thương bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ, khóe miệng cậu ấy hơi nhếch lên.  

Đối với vấn đề này, Tô Thương chỉ cười, sau đó ánh mắt dừng trên người Trương Nhược Mộc, nhẹ giọng nói: "Trương Nhược Mộc, cùng tôi lên lầu, tôi có chuyện muốn bàn với ông."  

Nếu đã làm điện chủ, vậy phải hiểu rõ ràng, ở Dược Vương Điện không thể nói chuyện trước vùng núi tế trời, như vậy mới có thể làm chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Tô.  

“Vâng!”  

Trương Nhược Mộc không do dự, lập tức cung kính đáp lại, sau đó đi theo phía sau Tô Thương bước lên lầu...  

Sau vài phút.  

Sơn trang Y Vân, tầng trên cùng, trong một căn phòng yên tĩnh. 
 
Chương 413


Tô Thương ngồi trên ghế sô pha, Hứa Sơn Cư đứng khép na khép nép ở phía sau. Còn đối với điện chủ trước đây của Dược Vương Điện, Trương Khổ Mộc đứng trước mặt Tô Thương cũng cúi người, trong mắt đầy sự kính nể.  

<

“Điện chủ, cậu muốn biết cái gì. Chỉ cần tôi biết tôi nhất định sẽ nói ra hết, không dám giấu diếm điều gì.” Trương Khổ Mộc nói.  

Advertisement

“Ừm.”  

Tô Thương nhìn Trương Khổ Mộc, anh cũng không có nói vòng vo, tiếp đi vào chủ đề: “Trương Khổ Mộc, tôi muốn biết vùng núi tế trời của Dược Vương Điện phía trước, có thể nói không?”  

“Vùng núi tế trời?”  

Trương Khổ Mộc ngưng lại một lát sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể rồi, Dược Vương Điện chúng tôi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong thế giới võ thuật cổ đại đó. Tuy rằng toàn bộ thực lực không bằng đại tông phái siêu nhiên nhưng mà thế giới võ thuật không thể tách rời Dược Vương Điện được.”  

“Ngày nay trong thế giới võ thuật, hầu hết các loại đan dược và thuốc trị thương đều xuất phát từ Dược Vương Điện mà ra.”  

Nói đến đây, Trương Khổ Mộc có hơi tự hào, nói tiếp: “Không những như vậy, bệnh vặt của dân võ thuật, các đại tông phái đều có thể tự mình chữa lành. Nhưng tình trạng vết thương nghiêm trọng lại khó điều trị, chỉ có danh y  của Dược Vương Điện chúng tôi ra tay mới có thể gia tăng tỷ lệ sống sót.”  

“Còn nữa, một số võ lâm cao thủ sức sống kiệt quệ, gần đất xa trời chưa vào hoàng thổ.”  

“Bọn họ muốn kéo dài tuổi thọ, cần các danh y hàng đầu chuẩn bị đan dược cho họ.”  

Trương Khổ Mộc tiếp tục nói: “Cho nên, trong thế giới võ thuật người tài giỏi võ thuật càng mạnh, thì sẽ càng bảo vệ được Dược Vương Điện.”  

“Bởi vì bọn họ trân trọng cuộc sống, muốn sống thêm nhiều năm nữa. Vì vậy chọn gắn bó với Dược Vương Điện.”  

Cuối cùng Trương Khổ Mộc nói: “Nói đơn giản thì Dược Vương Điện của chúng tôi, miễn cưỡng coi là nhất đẳng tông phái. Nhưng sức ảnh hưởng lại vượt xa bất kì một tông phái nào, với ba thế lực lớn được xem là nương tựa nhau mà tồn tại.  

Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu.  

Anh có thể hiểu ý của Trương Khổ Mộc, địa vị của Dược Vương Điện chắc là không kém gì so với Đan tông của Huyền Thiên Tiên vực.  

Tuy là chiến lực tổng thể không đủ, nhưng không ai dám gây hấn.  

Nhưng mà, nếu so sánh như vậy thì địa vị của Dược Vương Điện càng thấp hơn một chút.  

Bởi vì Đan tông của Huyền Thiên Tiên vực, nắm trong tay một số phương thuốc dân gian cấm kỵ, sau khi tinh chế ra, có thể nâng cao thực lực. Mỗi một đệ tử của Đan tông đều không dễ coi thường.  

Bọn họ cũng biết tinh chế ra phương thuốc dân gian, lấy cho tu chân giả của các tông phái lớn.  

Nhưng những tông phái đó, cần dùng linh thạch hoặc là thiên tài địa bảo để đổi, không có ai dám vượt qua.  

Mà Dược Vương Điện, không có thủ đoạn công kích gì cả. Chỉ là luyện đan và điều chế thuốc, trị bệnh cứu người. Cũng khó tránh một số nhất đẳng tông phái kết hợp với nhau, dám gây áp lực với Dược Vương Điện.  

Nếu bản thân làm điện chủ rồi, nhất định phải thay đổi kết cấu này mới được. Nhưng không phải bây giờ.  

Bây giờ Tô Thương luyện khí tầng tám, vẫn không có cách nào chống lại với những thế lực siêu nhiên đó.  

“Trương Khổ Mộc.”  

Lúc này, Tô Thương nhìn Trương Khổ Mộc nói: “Ý của ông, đại khái tôi đã nghe hiểu rồi. Tôi cũng không giấu gì ông, tôi và vùng núi tế trời có chút ân oán.” 
 
Chương 414


“Bây giờ, tôi vẫn không muốn gây hấn với vùng núi tế trời. Ông có thể lấy danh nghĩa của Dược Vương Điện để ra mặt giải quyết không?”  

<

Nếu Tô Thương cô độc, tuyệt đối anh sẽ không lên tiếng bảo Trương Khổ Mộc làm chuyện này.  

Nhưng mà, Tô Thương có người thân. Trên dưới nhà họ Tô có mười mấy tính mạng, anh không muốn mạo hiểm.  

Advertisement

Lần trước là bản thân may mắn, may mà có được chìa khóa Đông phủ. Lại vừa khéo Hoa Thời Mạc có một viên đan dược cổ nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng.  

Chuyện kinh khủng đó, Tô Thương không muốn trải qua lần thứ hai.  

“Ha ha.”  

Trương Khổ Mộc nghe xong thì cười nhẹ một cái: “Điện chủ, vấn đề tầm thường mà thôi. Sơn chủ Thái Sơn của vùng núi tế trời là người khá tốt. Từ trước đến nay luôn đối xử tôn trọng rất với danh y của Dược Vương Điện, chuyện này cậu cứ giao cho tôi.”  

“Chỉ là điện chủ à, sao cậu lại kết thù với vùng núi tế trời vậy?” Trương Khổ Mộc tò mò hỏi.  

Nghe đến câu hỏi này, Tô Thương không giấu diếm nữa. Anh khua tay phát huy thuật dịch dung, rất nhanh đã khôi phục lại hình dạng ban đầu.  

“Trương Khổ Mộc, đây mới là dáng vẻ vốn có của tôi.”  

Tô Thương cười nhẹ nói: “Tôi tên Tô Thương, là đại thiếu gia của nhà họ Tô ở Giang Bắc.”  

“Tô… Thương…”  

Trương Khổ Mộc sững người rồi, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, ông ấy nói một cách không thể tin được: “Nhà giàu nhất Giang Bắc, đại thiếu gia nhà họ Tô, Tô Thương?”  

“Ồ?”  

Tô Thương sờ sờ đầu mũi, cười nói: “Ông từng nghe qua tên tôi rồi?”  

“Đúng vậy.”  

Trương Khổ Mộc thật thà nói: “Điện chủ, thật không dám giấu diếm. Nữ chiến thần của nhà họ Tô, Tô Dực Cân có chút nguồn gốc với Dược Vương Điện.”  

“Lần này đến Dược Vương Điện, nữ chiến thần có chuyện nhờ vả. Bảo tôi để ý em trai của cô ấy là Tô Thương, hầu như những cao thủ ở nước D muốn ám sát cậu ấy.”  

“Thế nên, tôi đã cho người điều tra tin tức của Tô Thương, biết được Tô Thương là một người vô cùng giàu có, sống phóng túng, không có việc xấu nào không…”  

Đang nói đến đây, đột nhiên Trương Khổ Mộc phản ứng lại, vội đổi lời nói: “Điện chủ, cậu đừng hiểu lầm. Tôi không phải châm biếm cậu đâu, tôi…”  

“Ha ha, không cần giải thích, tôi hiểu.” Tô Thương rộng lượng nói.  

“Điện chủ lòng dạ phóng khoáng, bái phục.”  

Trương Khổ Mộc chắp tay hành lễ trước, sau đó khen ngợi nói: “Điện chủ, không ngờ cậu lại là đại thiếu gia nhà họ Tô.”  

“Nhiều năm như vậy, người đời đều cho rằng cậu là một đồ bỏ đi, lại không biết cả y học và võ thuật cậu đều biết, đáng sợ vô cùng!”  

Trương Khổ Mộc tỏ ý khen ngợi nói: “Rõ ràng là một người bản lĩnh, lại nhịn được lời chế giễu dèm pha. Xem ra hôm nay tôi nhường lại vị trí của mình cho cậu, là chuyện đúng đắn nhất tôi từng làm trong đời.”  

“Đừng nói nhiều mấy lời nịnh hót nữa.”  

Tô Thương cũng không hỏi tiếp chuyện của chị ấy, sau đó anh nói: “Nếu ông có thể hóa giải ân oán giúp tôi, chuyện này không nên trì hoãn. Tối nay ông lên đường đến Thái Sơn đi.”  

“Vâng.”  
 
Chương 415


Trương Khổ Mộc nói mấy lời nịnh nọt xong, tò mò hỏi: “Điện chủ, cuối cùng mọi người gây thù kết oán như thế nào vậy?”  

<

“Cụ thể tôi cũng không rõ, đây là ân oán giữa nhà họ Tô và vùng đất tế trời.”  

Tô Thương nói tiếp: “Nhưng mà mấy ngày trước, một người trẻ tuổi đến vùng đất tế trời. Địa tông hậu kỳ đi với anh ta, còn có tông chủ Tông Vô Ảnh, Đoàn Tứ Hải. Thiên tông sơ kỳ, bọn họ muốn tiêu diệt nhà họ Tô, từ đầu đến cuối toàn bộ đều bị tôi xóa bỏ.”  

Advertisement

“Đoàn Tứ Hải!”  

Trương Khổ Mộc có hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Ông ta là đồ đệ của sơn chủ Thái Sơn. Nhưng mà không có gì, sơn chủ có gần trăm đồ đệ, chút ân oán này không tính là gì.”  

“Đúng rồi điện chủ, nhưng cậu có biết người trẻ tuổi ở địa tông cảnh giới tên là gì không?”  

Trương Khổ Mộc thuận miệng nói: “Biết tên họ, tôi mới có thể tìm sơn chủ Thái Sơn xin tha thứ được.”  

“Ừm.”  

Tô Thương gật đầu, nhớ lại rồi nói: “Người đó họ Thạch, hình như tên là… Thạch Hiên, đúng rồi tên là Thạch Hiên.”  

“Cái gì!”  

“Thạch… Thạch Hiên!”  

Trương Khổ Mộc vừa nghe, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, xác nhận lại mà hỏi: “Điện chủ, người không nhớ lầm chứ, thực sự là Thạch Hiên?”  

“Ừm.” Tô Thương cau mày: “Sao vậy, lai lịch anh ta rất lớn sao?”  

“Lớn!”  

“Lớn đến kinh ngạc!”  

Trương Khổ Mộc lẩm bẩm nói: “Bởi vì người này, chính là cháu trai của sơn chủ Thái Sơn. Hơn nữa là một trong ba người có thiên phú trong những người cháu trai đó.”  

“Đoàn Tứ Hải cũng nói rồi, đích thực anh ta là cháu trai của sơn chủ Thái Sơn.”  

Tô Thương nhớ đến lời Đoàn Tứ Hải, sau đó nhìn Trương Khổ Mộc thản nhiên nói: “Trương Khổ Mộc, mọi chuyện ông cũng đã biết rồi đó, vậy thể diện của Dược Vương Điện, đủ lớn không?”  

“Cái này…”  

Trương Khổ Mộc do dự mấy giây, cuối cùng cắn răng nói: “Đủ lớn!”  

“Điện chủ, cậu yên tâm được rồi. Chuyện này tôi thay cậu làm, nhất định không để cho vùng đất tế trời lại tìm nhà họ Tô gây phiền phức nữa đâu!”  

"Ồ?"  

Nhìn thấy Trương Khổ Mộc chắc chắn như vậy, Tô Thương không khỏi thắc mắc hỏi: "Trương Khổ Mộc, ông nghĩ ra biện pháp gì có thể khiến cho sơn chủ Thái Sơn có thể bỏ qua mối thù giết cháu trai sao?"  

"Điện chủ."  

Trương Khổ Mộc bình tĩnh lại, rồi giả vờ cười bí hiểm nói: "Thật ra Dược Vương Điện của chúng tôi cũng có con át chủ bài, mà cũng đúng lúc sơn chủ Thái Sơn muốn cầu cạnh Dược Vương Điện, mà tôi đã nhận lời với cậu thì chắc chắn sẽ giải quyết chuyện đó, cậu đừng lo lắng."  

"Được!" 
 
Chương 416


Tô Thương hài lòng gật đầu, hoàn toàn không hỏi chi tiết nữa, mà nói: "Vậy thì chuyện này làm phiền ông rồi."  

<

"Điện chủ khách sáo rồi, bây giờ cậu chính là tương lai của Dược Vương Điện, có thể san sẻ nỗi lo của cậu, bảo vệ cậu trưởng thành, lớn mạnh là điều tôi nên làm." Trương Khổ Mộc nghiêm túc nói.  

Advertisement

"Ha ha, lời này tôi thích nghe đấy."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Trương Khổ Mộc, mặc dù tôi đã là điện chủ, nhưng vẫn chưa thích nghi được với các chuyện lớn, nhỏ của Dược Vương Điện, vẫn cần ông tới để thăm hỏi, ông không có ý kiến chứ."  

Trương Khổ Mộc cung kính nói: "Xin nghe theo mệnh lệnh của điện chủ."  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, rồi nhìn Trương Khổ Mộc cười nói: "Còn nữa, tôi thấy ông ở cảnh giới thiên tông hậu kỳ đã lâu, ông có muốn trở thành thiên tông đỉnh phong không?"  

"Đỉnh...đỉnh phong..." Ánh mắt của Trương Khổ Mộc lóe lên tia khát vọng, cười khổ nói: "Đương nhiên là muốn rồi, chỉ cần đạt được thiên tông đỉnh phong, thì tuổi thọ của tôi ít nhất cũng được kéo dài thêm mười năm, nhưng mà bây giờ tuổi thọ của tôi chỉ còn hai năm nữa thôi, e rằng không có cách gì để đột phá được."  

"Cũng chưa chắc."  

Tô Thương nghe thấy như vậy, khẽ nhếch miệng nói: "Ông giúp tôi làm việc, tôi đương nhiên cũng sẽ không để ông làm không công."  

"Như vậy đi, tôi cho ông một chút thời gian, chỉ cần ông gom đủ một ngàn viên đá năng lượng, thì tôi có thể tấn cấp giúp cho ông lên thiên tông đỉnh phong, ông thấy như thế nào?"  

"Tấn cấp sao?"  

"Đá năng lượng?"  

Trương Khổ Mộc ngạc nhiên, rồi cười khổ nói: "Điện chủ, cậu chắc là đang nói đùa phải không?"  

"Ha ha, tôi nói tôi có thể chữa lành vết thương của ông, ông không tin, kết quả là tôi làm được rồi."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Bây giờ tôi nói tôi có thể giúp ông tấn cấp, ông cũng không tin, ông ngại gì mà không thử một lần xem, lỡ như tôi có năng lực đó thì sao?"  

"Được!"  

Trương Khổ Mộc nghiến nghiến răng, nói tiếp: "Điện chủ, cậu đợi một lát, tôi lập tức đi gom đá năng lượng đây!"  

"Ừm, đi đi." Tô Thương phất phất tay.  

Được sự cho phép của Tô Thương, Trương Khổ Mộc lập tức rời đi.  

"Cậu chủ."  

Lúc này, Hứa Sơn Cư vẫn luôn trầm mặc lên tiếng hỏi: "Cậu thật sự muốn giúp Trương Khổ Mộc tấn cấp sao?"  

"Nếu như ông ta trở thành thiên tông đỉnh phong rồi thì tôi không còn là đối thủ của ông ta nữa, đến lúc đó ông ta trở mặt ăn quỵt thì phải làm sao?" Hứa Sơn Cư nói ra những lo lắng trong lòng mình.  

"Không cần lo lắng, tôi nhìn người rất chuẩn, Trương Khổ Mộc sẽ không làm ra những chuyện đó đâu, bây giờ tôi đối với Dược Vương Điện mà nói cực kỳ quan trọng, ông ta chỉ có thể bảo vệ tôi, chứ sẽ không làm ra những chuyện bất lợi với tôi."  

Tô Thương nhìn về hướng một giờ, ánh mắt như nhìn xuyên thấu qua các vách tường, cười đùa nói: "Hơn nữa, ông thật sự nghĩ Dược Vương Điện đơn giản như vẻ bề ngoài sao?"  

"Sơn trang Y Vân này ngoài Trương Khổ Mộc ra còn có một tồn tại khủng bố nữa đấy."
 
Chương 417


"Mặc dù người đó, cực lực che giấu khí tức của mình nhưng vẫn bị tôi bắt được rồi."  

<

Tô Thương thản nhiên nói: "Mặc dù ông có thể ứng phó được với Trương Khổ Mộc nhưng đụng phải người đó, thì ông hoàn toàn không hề có tý lực trở tay nào, ông ta là người mạnh nhất mà tôi từng gặp qua."  

"Cái gì!"  

Advertisement

Hứa Sơn Cư nghe thấy lời này, lập tức kinh hãi vô cùng nói: "Cậu chủ, vậy chúng ta vừa rồi mới ép Trương Khổ Mộc thoái vị, há chẳng phải là..."  

"Ha ha."  

Tô Thương không lo ngại gì, cười nói: "Đừng sợ, tôi nói rồi, bây giờ tôi rất là quan trọng."  

"Lúc nãy sỡ dĩ tôi ra tay đánh bại Triệu Khai Hãn, cũng như thi triển Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, chính là để biểu hiện ra giá trị của tôi đấy."  

Tô Thương nói tiếp: "Theo như bọn họ thấy thì tôi y võ song tu, thiên tư lại trác tuyệt, tôi có giá trị tồn tại của mình, hơn nữa giá trị đó còn cực kỳ cao, cho nên người đó sẽ không ra tay đâu."  

"Nếu như tôi không có đoán sai thì cách nghĩ của ông ta và Trương Khổ Mộc giống nhau, muốn bồi dưỡng ra một thiên tài xuất chúng, đợi sau khi nó lớn mạnh đến một cao độ nhất định rồi thì sẽ che chở được cho Dược Vương Điện."  

Nói đến đây, Tô Thương nhìn về trong không khí, khẽ cười nói: "Tôi nói đúng không, lão tiền bối?"  

Tĩnh!  

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời Tô Thương.  

"Ha ha, ông không nói tôi cũng biết được đáp án."  

"Tôi không có mục đích gì khác, tôi thực sự gặp chút rắc rối, tôi lo sợ vùng đất tế trời sẽ ra tay tàn sát nhà họ Tô, dựa vào năng lực hiện tại của tôi thì không có cách gì ngăn cản lại được, cho nên chỉ có thể đi tìm một chỗ dựa, bảo vệ cho nhà họ Tô."  

Tô Thương dường như tự lẩm bẩm một mình, nghiêm túc nói: "Tôi ở đây cam kết với ông, Dược Vương Điện bảo vệ tôi một giờ, tôi sẽ bảo vệ cho Dược Vương Điện một đời!"  

Vừa dứt lời, Tô Thương ngồi khoanh chân lại, hai mắt khép hờ, yên tĩnh đợi Trương Khổ Mộc quay trở lại.  

Về phần Hứa Sơn Cư thì cả người ông ta toát đầy mồ hôi lạnh, ông ta hoàn toàn không ngờ tới sơn trang Y Vân vậy mà lại có người còn mạnh hơn cả mình.  

Nhưng mà.  

Không biết tại sao, rõ ràng là thực lực của cậu chủ không bằng mình nhưng khi ở bên cạnh cậu chủ thì ông ta lại có một cảm giác an toàn khó tả.  

Dường như tất cả các nguy cơ lớn nào ở trước mặt cậu chủ cũng đều bị cậu khống chế được.  

"Đi theo một cậu chủ như vậy thật là vinh hạnh của mình mà!"  

Hứa Sơn Cư thầm nghĩ trong lòng, lặp tức mặt mũi tràn đầy kính trọng đứng yên sau lưng của Tô Thương, như một khúc gỗ, không hề nhúc nhích.  

Khoảng năm mươi phút sau, Trương Khổ Mộc quay trở lại, khẽ gõ cửa.  

"Vào đi." Tô Thương mở mắt ra, thản nhiên nói.  

"Vâng."  

Trương Khổ Mộc đẩy cửa bước vào, cung kính nói: "Điện chủ, một ngàn viên đá năng lượng đã được chuẩn bị xong."  

"Ừm, sai người mang đá năng lượng vào đi." Tô Thương nói.  

"Tuân lệnh."  

Trương Khổ Mộc đáp trả, rồi sau đó vẫy vẫy tay, liền có mấy người thầy thuốc ôm một rương gỗ lớn bước vào phòng.
 
Chương 418


"Điện chủ, tổng cộng có mười rương gỗ, mỗi một rương gỗ chứa một trăm viên đá năng lượng, mời điện chủ đến xem." Trương Khổ Mộc nhỏ giọng nói.  

<

"Ừm."  

Advertisement

Tô Thương khẽ gật đầu, rồi nhìn sang mấy thầy thuốc bên cạnh nói: "Mấy người lui ra cả đi."  

"Vâng, điện chủ."  

Mấy người thầy thuốc vô cùng cung kính, khoanh tay, khom lưng lui ra khỏi phòng.  

Bây giờ, trong phòng chỉ còn lại ba người Tô Thương, Hứa Sơn Cư, Trương Khổ Mộc.  

"Trương Khổ Mộc, ông ngồi khoanh chân lại đi." Tô Thương thản nhiên nói: "Sau đó vẫn chuyển nội công tâm pháp là được rồi."  

"Vâng."  

Trương Khổ Mộc không dám nghi ngờ, trong biểu cảm mang theo một tia hưng phấn, vội vàng làm theo lời của Tô Thương nói.  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương kêu Hứa Sơn Cư mở rương gỗ ra, đem một ngàn viên đá năng lượng đổ ra ngoài.  

Sau đó, Tô Thương bắt đầu bày trí trận pháp chuyển hóa, chỉ sau mấy phút là đã thành công rồi.  

Sau khi xong các công việc chuẩn bị, anh trực tiếp đem đá năng lượng nhập vào mắt trận, chuyển hóa trận trong nháy mắt đã được khởi động.  

Cứ như vậy, khoảng ba tiếng sau thì Trương Khổ Mộc đã tấn cấp thành thiên tông đỉnh phong.  

Bởi vì nội công của Trương Khổ Mộc thâm hậu, bản thân chỉ còn cách một bước là tới thiên tông đỉnh phong, cho nên cũng cần không tiêu hao nhiều đá năng lượng, chỉ dùng hết hơn sáu trăm viên mà thôi.  

Về phần số đá năng lượng còn dư lại đều được Tô Thương ném lên, thu vào vòng tay chứa đồ của mình.  

"Trương Khổ Mộc, ông đã là thiên tông đỉnh phong rồi, nhớ kỹ chuyện đã nhận lời với tôi đó, tôi đi trước đây, nếu như có chuyện gì, có thể kêu Hoa Thời Mạc liên hệ với tôi."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Đúng rồi, nói với lão tiền bối sau lưng ông biết, tôi không thích bị người ta ở bên trong lén quan sát."  

"Còn nữa, thủ đoạn giúp người khác nâng cao thực lực này của tôi không hề có giới hạn, mặc dù trước mắt tôi chỉ có thể giúp người khác đạt tới thiên tông đỉnh phong, nhưng cùng với sự gia tăng thực lực của tôi thì đương nhiên cũng có thể tạo nên cái gọi là thần tông kia, thậm chí người luyện võ trên cấp bậc thần tông tôi cũng có năng lực khiến họ đột phá nữa."  

"Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là phải có đủ đá năng lượng, Trương Khổ Mộc, có lẽ ông có thể thu thập đá năng lượng trước, nói không chừng ngày nào đó tôi lớn mạnh rồi thì có thể giúp ông đạt được cảnh giới thần tông đó."  

Để lại những lời nói này xong, Tô Thương cũng không ở lại, mà dẫn theo Hứa Sơn Cư rời khỏi căn phòng.  

Ở hiện trường chỉ còn lưu lại một Trương Khổ Mộc với khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, rất lâu sau đó ông ta cũng vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại... 
 
Chương 419


"Tôi, tôi thật sự tấn cấp thành thiên tông đỉnh phong rồi."  

<

"Còn có chuyện vung tay lên thì mấy trăm viên đá năng lượng biến mất tăm hơi."  

"Cái này...cái này là thủ đoạn quỷ dị gì vậy?"  

Advertisement

Trương Khổ Mộc cảm nhận một chút sức mạnh trong cơ thể của mình, biểu cảm liền kích động dị thường.  

Năng lực mà Tô Thương thể hiện ra, đã vượt xa tầm hiểu biết của ông ta ở thế giới này.  

"Ha ha, thật thú vị, thật thú vị mà."  

Chính ngay lúc này bỗng có một bóng người, lặng yên không tiếng động xuất hiện ngay bên cạnh Trương Khổ Mộc.  

Người này mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt già nua, râu tóc bạc trắng, không rõ là đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng chắc hẳn phải trên trăm tuổi.  

Mặc dù ông ta đã rất già và có những vết hằn rõ trên khuôn mặt, nhưng ông đứng thẳng được một cách lạ thường.  

Dáng người to lớn, cao ngạo, lại thêm uy thế cường hãn, giống như một lão già cao hai mét, khiến người trước mặt bất giác phải cúi đầu xuống.  

Trương Khổ Mộc nhìn thấy người này thì lập tức khom người hành lễ, cung kính nói: "Kính chào tổ sư gia."  

Không sai.  

Người này chính là tổ sư gia của Trương Khổ Mộc, người có quyền lực cao nhất ở Dược Vương Điện, Trương Trọng Ngu.  

Trương Khổ Mộc một trăm hai mươi tuổi, mà ông ta có thể ở vai vế ông nội của Trương Khổ Mộc thì chí ít cũng phải hơn một trăm bảy tuổi rồi.  

"Ừm."  

Lúc này, Trương Trọng Ngu nhìn về phía Tô Thương rời đi, khẽ cười nói: "Tô Huyền Thiên này, hay chính là Tô Thương, quả nhiên thú vị mà, Dược Vương Điện chúng ta nhặt được của quý rồi, có lẽ lão môn chủ của Thiên Cơ Môn không hề tính sai, cậu ta chính là người có thể thay thế được cục diện của Dược Vương Điện."  

"Lão môn chủ của Thiên Cơ Môn sao?"  

Trương Khổ Mộc nghi ngờ nói: "Tổ sư gia, ông đã mời Thiên Cơ Môn thăm dò thiên cơ rồi sao?"  

"Ừm."  

Trương Trọng Ngu gật đầu, vuốt vuốt râu nói: "Dựa vào tin tức lúc trước thì Tô Huyền Thiên chẳng qua cũng chỉ mới giết chết được bán địa đông mà thôi, trẻ tuổi như vậy mặc dù không nhiều nhưng nếu như Dược Vương Điện đưa ra điều kiện phong phú, đầy đủ thì chắc vẫn có thể tìm được người bằng lòng vì Dược Vương Diện mà cống hiến."  

"Nhưng mà cũng chỉ là giết được bán địa tông mà thôi, so với các thiên tài ẩn giấu của ba đại thế lực mà nói cũng không hơn kém bao nhiêu, căn bản không đáng để nhắc đến."  

Trương Trọng Ngu cười nói: "Nếu như không phải là lão môn chủ của Thiên Cơ Môn không nói với ông những lời đó, thì ông há lại kêu cháu đi huy động nhân lực, ở Giang Bắc nhỏ nhoi này mở ra đại hội y thuật, rồi lại còn kêu cháu nhường chức vị điện chủ lại cho một hậu bối nhỏ kia lên làm điện chủ chứ?"  

Đúng vậy.  

Lý do tại sao Trương Khổ Mộc tổ chức đại hội y thuật ở Giang Bắc, lý do tại sao ông ta có thái độ tốt với Tô Huyền Thiên, và lý do tại sao ông ta ngầm bằng lòng cho Tô Huyền Thiên làm điện chủ, tất cả đều do tổ sư gia của ông ta chỉ dẫn.  

Lúc đầu Trương Khổ Mộc cũng vô cùng tò mò, sao tổ sư gia có thể đoán được ngày Tô Huyền Thiên sẽ đến, hơn nữa còn chắc chắn về ý đồ làm điện chủ của Tô Huyền Thiên, bây giờ Trương Khổ Mộc đã hiểu ra rồi, thì ra tổ sư gia đã mời Thiên Cơ Môn đến xem thiên cơ rồi.  

"Tổ sư gia, lão môn chủ đã nói với ông những gì vậy?" Trương Khổ Mộc không nhịn được liền hỏi.  

"Tạm thời không nói cho cháu biết được, sau này cháu sẽ hiểu ra thôi, cháu chỉ cần biết, Tô Thương là cứu tinh của Dược Vương Điện chúng ta, cậu ta có thể dẫn dắt Dược Vương Điện đi đến huy hoàng mà trước đây chúng ta chưa từng có."  

Trương Trọng Ngu nghiêm túc nói: "Cho nên, Khổ Mộc, nhất định phải bảo vệ cậu ta, đúng như lời cậu ta nói, Dược Vương Diện bảo vệ cậu ta một giờ, cậu ta sẽ bảo vệ cho Dược Vương Điện một đời!"  

"Vâng, tổ sư gia."  

Trương Khổ Mộc trịnh trọng trả lời, sau đó cười khổ nói: "Nhưng mà, tổ sư gia, Tô Thương gây ra rắc rối không hề nhỏ, cậu ta đã giết chết cháu trai ruột của sơn chủ Thái Sơn rồi." 
 
Chương 420


"Ông đều nghe thấy hết rồi, nhưng mà, Khổ Mộc, cháu nghĩ sai một chuyện rồi."  

<

Trương Trọng Ngu cười nói: "Giết chết cháu trai ruột của sơn chủ Thái Sơn là chuyện nhỏ, ân oán giữa nhà họ Tô và vùng đất tế trời mới là rắc rối lớn."  

"Hử?"  

Trương Khổ Mộc khựng người lại, sau đó dường như nghĩ tới cái gì liền nghiến răng nói: "Tô...họ Tô...Tổ sư gia, lẽ nào nhà họ Tô ở Giang Bắc chính là người đã bắt đi Thạch Ngọc Yến tiểu thư..."  

Advertisement

"Đúng vậy."  

Trương Trọng Ngu gật đầu và nghiêm nghị nói: "Trong đại hội võ thuật giữa trăm môn phái cách đây hơn 20 năm, Thạch Ngọc Yến, con gái của sơn chủ núi Thái Sơn đã cạnh tranh với một thanh niên họ Tô để giành lấy vòng nguyệt quế, và kết quả là thất bại thảm hại."  

"Đường đường là đại hội võ thuật của trăm môn phái, có tầng tầng lớp lớp thiên tài xuất chúng, tam đại thế lực còn cử đến cao thủ tuyệt đỉnh của tông phái mình đến tranh đấu, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại bị một kẻ ngoại đạo giành được vòng nguyệt quế.  

Trương Trọng Ngu nở một nụ cười đầy ẩn ý, ​​rồi nói: "Còn người thanh niên họ Tô từ đầu đến cuối đều không tiết lộ họ tên, anh ta khai rằng mình tham gia vào đại hội võ thuật của trăm môn phái chỉ để nói với giới võ thuật rằng họ Tô trước đây, đã trở lại!"  

"Từ đó về sau, thanh niên họ Tô kia liền mai danh ẩn tích, không ai biết anh ta là ai, chỉ biết anh ta họ Tô mà thôi."  

"Về sau, Thạch Ngọc Yến con gái của sơn chủ Thái Sơn, cũng giống như bị bốc hơi khỏi thế gian y như vậy, có người đoán cô ấy có cảm tình với người thanh niên họ Tô kia, cho nên đã cùng với thanh niên họ Tô kia bỏ trốn, nhưng cụ thể như thế nào thì không ai biết được, cho dù là sơn chủ Thái Sơn cũng đều không biết rõ sự tình."  

Trương Trọng Ngu cười nói: "Ông cũng chỉ là mấy ngày trước ở chỗ lão môn chủ Thiên Cơ Môn nghe được ngọn nguồn chuyện này mà thôi."  

"Sau khi Thạch Ngọc Yến bại dưới tay của thanh niên họ Tô kia, thì hai người đúng là có rơi vào lưới tình của nhau, thế là cô ấy liền đổi tên thành Giang Ngọc Yến cùng với thanh niên họ Tô kia đến Giang Bắc mai danh ẩn tích."  

Trương Trọng Ngu nở một nụ cười: "Không sai, thanh niên họ Tô đó chính là cha của Tô Thương, Tô, Thần, Binh!"  

"Cái gì, lại có chuyện đó nữa sao!"  

Trương Khổ Mộc khó có thể tin được, không nhịn được liền hỏi tiếp: "Tổ sư gia, tình hình của Tô Thần Binh, cháu cũng có biết, ông ta từng gia nhập quân ngũ, là đại tướng, nhưng mà cảnh giới cũng không vượt qua tông sư, giữa các nước có quy định, cấp bậc tông sư trở lên của giới luyện võ không được phép tham gia vào cuộc chiến của đất nước."  

"Mà quán quân của đại hội võ thuật của trăm môn phái, thực lực chắc chắn là thâm sâu khó lường, bây giờ đã hơn hai mươi năm rồi, Tô Thần Binh đã hơn bốn mươi tuổi, thực lực của ông ta, chắc chắn đã khủng khiếp hơn rất nhiều rồi mới đúng."  

Trương Khổ Mộc nói tiếp: "Nhưng dựa vào những gì cháu biết thì trong đoạn thời gian này nhà họ Tô rất là thảm, trước sau gặp phải rất nhiều nguy nan, Tô Thần Binh thì bị đánh đến hai lần, nguy hiểm đến tính mạng, cái này giải thích không được mà, cứ coi như là ông ta ẩn giấu thực lực, cũng không thể trong lúc nguy cấp cũng không ra tay."  

"Ha ha."  

Trương Trọng Ngu vuốt chòm râu rồi cười nói: "Ông ta... năm đó...bị sụp bẫy rồi, sau khi tham gia đại hội võ thuật của trăm môn phái xong, ông ta gia nhập quân đội để tìm lối thoát trong cuộc tàn sát, nhưng thật không may, ông ta đã thất bại."  

"Chuyện này..."  

Trương Khổ Mộc mặt tràn đầy hoang mang, hỏi tiếp: "Tổ sư gia, nhà họ Tô rốt cuộc có lai lịch như thế nào, vì sao năm đó Tô Thần Binh lại có thể có sức mạnh trấn áp được tất cả các thiên tài khác, lẽ nào nhà họ Tô so với ba đại thế lực còn khủng khiếp hơn sao?"  

"Cái này à."  

Nhắc tới nhà họ Tô,  trong mắt Trương Trọng Ngu hiện lên một tia sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Họ Tô trước kia là cấm kỵ trong giới võ lâm cổ đại, hơn trăm năm nay không ai dám nhắc tới, phải biết rằng, đồ vật cũ của nhà họ Tô ở Côn Luân từ lâu đã trở thành đất vàng hết rồi, ngày nay càng không nên nhắc tới. "  

"Khổ Mộc, cháu phải nhớ kỹ, đừng bao giờ đắc tội với Tô Thương, đừng bao giờ đắc tội với nhà họ Tô, giới võ thuật tương lai chắc chắn sẽ là của nhà họ Tô, cái này không phải là do ông nói mà là do lão môn chủ tính ra được thiên cơ!" Trương Trọng Ngu nghiêm túc căn dặn.  

"Vâng!"  

Biểu cảm Trương Khổ Mộc cực kì nghiêm túc, ghi nhớ kỹ trong lòng.  

"Vùng đất tế trời, ông sẽ đích thân đi một chuyến, ha ha, lão môn chủ đã cho ông một cách để hóa giải chuyện này."  

Trương Trọng Ngu mỉm cười rồi nhìn sang Trương Khổ Mộc, thì thầm nói: "Tô Thương...không, bây giờ nên gọi là điện chủ rồi."  

"Thủ đoạn của điện chủ, đúng là dị thường, cậu ta có thể đem đá năng lượng chuyển hóa thành chân khí cho những người luyện võ tùy ý hấp thụ, hiệu quả cũng ngang ngửa với Đề Hồ Quán Đỉnh, không tệ, không tệ mà."  

"Nếu như điện chủ có lòng thì há chẳng phải có thể tùy ý tạo nên cao thủ thiên tông hay sao?"  

Nghĩ đến đây, Trương Trọng Ngu dặn dò nói: "Khổ Mộc, ra lệnh xuống dưới, cật lực đi thu thập đá năng lượng, cho dù là giá đắt cỡ nào cũng đừng để ý!"  

"Vâng!"  

Trương Khổ Mộc cung kính trả lời, dường như đã thấy được sự huy hoàng, cường thịnh của Dược Vương Điện dưới sự dẫn dắt của điện chủ.  

"Sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn, ha ha, ông già này tới đây."  

Trương Trọng Ngu lẩm bẩm cười nói, sau đó bóng dáng trong nháy mất biến mất trong màn đêm... 
 
Chương 421


Sau khi Trương Trọng Ngu rời đi được một lúc, Trương Khổ Mộc mới kịp phản ứng lại, ông ấy để lộ ra một nụ cười gượng gạo.  

<

Ông ấy không ngờ rằng, sự xuất hiện của Tô Thương, lại gây ra một chuyện lớn như vậy.  

Advertisement

“Bây giờ Dược Vương điện đã bị cuốn vào chuyện này rồi, e là về sau khó mà yên ổn được.”  

“Nhưng mà, nếu tổ sư gia mời môn chủ của Thiên Cơ Môn đến bàn luận về thời cơ, thì chắc chắn sẽ có phương hướng phát triển tốt thôi.”  

Nghĩ đến đây, Trương Khổ Mộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tô Thương làm điện chủ, cũng không sao, như vậy thì mấy đứa con gái của nhà họ Tôn cũng không cần phải ngụy trang một cách cực khổ như vậy nữa, chúng nó có thể khôi phục thân phận nữ nhi rồi.”  

“Đây vẫn  

luôn là mong muốn của con bé, từ nay về sau, con bé không cần phải gánh vác  

trọng trách lớn như vậy nữa, không cần phải lo nghĩ chèo chống Dược Vương điện  

nữa rồi.”   

...........  

Đúng lúc này.  

Tô Thương và Hứa Sơn Cư, đã rời khỏi sơn trang Y Vân.  

Nhưng vừa đi được mấy bước, thì có hai người phía đối diện đi tới.  

Trong đó có một người, mặc âu phục, khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt khôi ngô tuấn tú, đó chính là Tôn Nhất Hiên người kế nhiệm của Dược Vương điện.  

Còn về người còn lại kia, đó là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, chắc khoảng tầm hai mươi tuổi, cô ấy núp phía sau Tôn Nhất Hiên  như một con chim non vậy.  

“Tô thiếu gia.... Không đúng, điện chủ.”  

Tôn Nhất Hiên dừng bước, ánh mắt dừng lại trên người Tô Thương, tươi cười chào hỏi: “Anh nói chuyện với điện chủ đời trước xong chưa?”  

“Ừ.”  

Ấn tượng của Tôn Nhất Hiên với Tô Thương cũng khá tốt, rồi khẽ cười nói: “Tôi đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu rồi, không còn là Tô Huyền Thiên nữa, làm sao cậu có thể nhận ra tôi vậy?”  

“Thưa điện chủ, tướng mạo của anh quả thật đã thay đổi rất lớn, tôi không thể nhận ra anh, nhưng tôi lại nhận ra tên cao thủ hậu kì thiên tông đi phía sau anh.”  

Tôn Nhất Thiên mỉm cười rồi đáp trả: “Ánh mắt cậu ta nhìn anh, tràn đầy sự kính nể, lại còn thận trọng đi theo sau anh, nếu như không phải Tô Huyền Thiên, thì còn là ai vào đây được nữa chứ?”  

“Hơn nữa, tướng mạo có thể thay đổi, nhưng mùi hương trên người thì không thay đổi, phương thuốc ngàn vàng của nhà họ Tôn chúng tôi, chú trọng vọng văn vấn thiết*, vô cùng nhạy cảm với mùi vị đó.” Tôn Nhất Hiên nói một cách chắc chắn.  

* Gọi là “Tứ chẩn” là bốn phương pháp chữa bệnh Đông y, hay còn được gọi như: Nhìn, nghe, hỏi, sờ.  

“Hóa ra là như vậy.”  

Tô Thương bước lên trước, vì đều là những người đứng đầu, cho nên anh ấy cũng không tỏ ra vẻ kiêu ngạo, mà trực tiếp ôm lấy cổ của Tôn Nhất Hiên, vui vẻ nói: “Người anh em, cậu cũng khá là cẩn thận đó, mấy thứ này đều bị cậu phát hiện ra hết rồi, được đó, được đó, sau này điện chủ tôi đây sẽ bồi dưỡng cậu thật tốt hơn nữa.”  

“Anh, anh...” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom