Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 422


Tôn Nhất Hiện bị những hành động của Tô Thương làm cho bối rối, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đỏ ửng lên, vội vàng đẩy Tô Thương ra, khẽ nói: “Nói chuyện thì cứ nói, anh ôm tôi làm gì.”  

<

“Cái gì?”  

Advertisement

Tô Thương mỉm cười nói: “Ha ha, kiểu thiếu gia của dòng họ lớn các cậu, đúng là cứ quắn quéo vặn vẹo, y như mấy đứa con gái ấy, giữa anh em với nhau ôm một chút không phải là rất bình thường sao?”  

Vừa nói, Tô Thương tiến tới, khoác lấy vai Tôn Nhất Hiên một lần nữa.  

“Tôi...”  

Khuôn mặt của Tôn Nhất Hiên, lại càng đỏ hơn, cậu ta không đẩy Tô Thương ra nữa.  

“Gặp được kiểu người không kiêu ngạo như tôi đây, lại còn là một điện chủ chịu xưng hô anh em với cậu, thì cậu cũng nên biết điều chút đi.”  

Tô Thương nhếch miệng, sau đó nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh Tôn Nhất Hiên, cười cợt nói: “Người anh em, đây là bạn gái của cậu à, chậc chậc, trông cũng khá dễ thương, và vô cùng nghe lời nhỉ?”  

“Cô ấy là Bình Bình, không phải là bạn gái của tôi.” Tôn Nhất Hiên bình tĩnh giải thích.  

“Ừ ừ, điện chủ, anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là người hầu của Tôn thiếu gia thôi.”  

Bình Bình nói tiếp: “Nhiệm vụ thường ngày của tôi là chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt cho Tôn thiếu gia, ngủ cùng với Tôn thiếu gia cũng là một kiểu chăm sóc ạ.”  

“Ngủ cùng người hầu, m* ki*p, người anh em, cậu cũng biết đùa đấy chứ.”  

Miệng Tô Thương kề sát vào tai Tôn Nhất Hiên, nói với giọng bỡn cợt: “He he, người anh em, thực ra tôi ngưỡng mộ kiểu thiếu gia lắm tiền như cậu nhất đấy.”  

“Cô gái cực phẩm như Bình Bình, người bình thường chỉ có thể nhìn ngắm dáng vẻ bề ngoài của cô ấy thôi, còn cậu thì lại được nếm thử sự mặn mà của cô ấy, ngưỡng mộ thật đó nha.” Tô Thương khẽ nói.  

“Điện chủ, anh đừng có dựa vào tôi gần như thế.”  

Tôn Nhất Hiên cảm thấy Tô Thương như đang phả một luồng hơi nóng vào tai của cậu ấy, vành tai hơi đỏ, rồi nghi ngờ hỏi: “Điện chủ, lời nói lúc nãy của anh là có ý gì vậy?”  

“Nhìn dáng người của cô ấy thì tôi có thể hiểu, nhưng nếm thử sự mặn mà của cô ấy là có ý gì, tôi không hiểu.” Tôn Nhất Hiên nhíu mày.  

“Chính là...”  

Tô Thương lại ghé sát vào tai Tôn Nhất Hiên, trên mặt nở một nụ cười bỡn cợt, nói thầm mấy câu, rồi cười nói: “He he, là thế này, người anh em tốt ơi, đã hiểu ra chưa, cô ấy có mặn mà không?”  

“Tô Huyền Thiên!”  

Lúc này, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Tôn Nhất Hiên, bỗng đỏ rực lên, đến tên của điện chủ cũng không thèm gọi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ hèn hạ, mấy lời nói dơ bẩn như thế, mà cũng nói ra được!”  

“Ô, người anh em tốt, sao cậu lại tức giận thế, chúng ta đều là người lớn cả rồi, cậu cũng vậy, nói chuyện chung một chủ đề, không phải khá hay sao.”  

Khi Tô Thương nói chuyện, lần lượt dùng hai tay vỗ vào vai Tôn Nhất Hiên, nghiêm túc nói: “Được rồi, người anh em, chẳng qua là cậu chỉ nói mấy lời dơ bẩn thôi mà, tôi bảo đảm sẽ không tức giận.”  
 
Chương 423


“Tôi... Không biết xấu hổ, tôi mới là người không nên nói ra những câu đó.” Tôn Nhất Hiên tức quá liền đẩy Tô Thương ra.  

<

“Thôi được rồi, người anh em, tôi còn có việc, đi trước đây, cậu mau đi ngủ với Bình Bình đi, ** đáng giá ngàn vàng đó.”  

Advertisement

Tô Thương nhìn xung quanh, sơn trang Y Vân, xây dựa vào núi, xung quanh không có người ở, vô cùng vắng vẻ, thế là Tô Thương cười cợt nói: “Quả thực không ổn rồi, hai người ở đây... He he... cũng có thể đấy, yên tâm đi, những vị thầy thuốc của Dược Vương điện kia, còn đang học Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, sẽ không có ai làm phiền các hai người đâu, chiến đấu ngoài trời nghĩ thôi đã thấy thích rồi, người anh em tốt, cố lên!”  

Vừa nói xong, Tô Thương liền dẫn theo Hứa Sơn Cư, nhanh chân rời khỏi nơi đó.  

“Ông chủ, sao đột nhiên cậu lại thay đổi thái độ với người kế nhiệm Dược Vương nhanh như vậy ạ?”  

Sau khi hai người rời đi khá xa, Hứa Sơn Cư tò mò hỏi: “Ngày trước ở sơn trang Y Vân, hình tượng của cậu là một thiếu niên trẻ tuổi tài năng xuất chúng, khí phách  ngời ngời, bây giờ thì lại.........?”  

“Bây giờ thì lại giống một tên tiểu nhân vô lại hèn hạ sao?” Tô Thương nói tiếp câu nói của Hứa Sơn Cư.  

“Khụ khụ.”  

Hứa Sơn Cư ho khan hai tiếng, không hề phủ nhận, rõ ràng là Tô Thương đã nói ra lời mà anh ta muốn nói rồi.  

Nhưng Tô Thương là ông chủ, nếu cậu ta không thừa nhận thì thật là vô lễ nha.  

“Tôi làm như thế, đương nhiên là có nguyên nhân đó.”  

Hai người rảo bước không dừng, Tô Thương vừa đi, vừa khẽ nói: “Tên Tôn Nhất Hiên đó, thực ra là con gái, không phải là thiếu gia như mọi người hay nói đâu, mà chính là Tôn tiểu thư đấy, tôi không thích người khác có chuyện mà lại đi giấu diếm không nói với tôi, cho nên tôi chỉ trêu chọc cô ấy chút thôi.”  

“Con... Con gái sao?”  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, vô cùng ngạc nhiên, nghi ngờ nói: “Điều này là không thể nào, ông chủ, đừng có nói năng hàm hồ như vậy chứ, thực lực của tôi còn mạnh hơn cậu, mà tôi còn không nhận ra người kế nhiệm Dược Vương là con gái, vậy thì sao cậu lại nhìn ra được chứ?”  

“Ha ha, nếu như tôi đoán không nhầm, trên người Tôn Nhất Hiên, chắc sẽ có một món báu vật, chỉ cần mở ra, là có thể thay đổi đặc điểm hình dáng cơ thể, nó làm biến mất những đặc điểm của nữ giới, đồng thời cũng có thêm yết hầu, và làm thay đổi giọng nói.”  

Tô Thương khẽ cười nói: “Loại thủ đoạn này, vô cùng hiếm thấy, cho dù là tôi của ngày trước cũng không thể phát hiện ra, nhưng gần đây mới nhận ra, cậu không cảm nhận được cũng là điều bình thường.”  

“Hóa ra là như vậy.”  

Hứa Sơn Cư bỗng tỉnh ngộ, rồi nói với giọng khâm phục: “Ông chủ thật là có mắt nhìn, thuộc hạ khâm phục.”  

“Hứa Sơn Cư, cậu chỉ biết nịnh hót có mỗi một câu này thôi sao, có thời gian tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người, sự nịnh hót của cậu ấy là được tổ tiên truyền lại đấy, như vậy cậu có thể học hỏi người này nhiều một chút.”  

Tô Thương khẽ cười, sau đó biến mất trong màn đêm cùng Hứa Sơn Cư.  

Nửa tiếng sau.  

Trong một căn phòng cổ kính nào đó ở sơn trang Y Vân.  

Một cô gái trẻ trong bộ đồ ngủ hình hoạt hình, đứng bên cửa sổ, nghiến răng nói. 
 
Chương 424


"Đáng ghét!"  

<

"Tên Tô Huyền Thiên đáng chết!"  

"Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!"  

Advertisement

Cô gái có sống mũi cao, đôi mắt to và khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt hơi xám, rất đẹp, đặc trưng của người dân tộc thiểu số.  

Xương chân mày cao và hốc mắt hơi sâu càng làm tăng thêm phong thái khác lạ.  

Vẻ ngoài của cô gái thuộc kiểu Tây Vực, rất giống diễn viên nổi tiếng Cổ Lực Na Trát, vô cùng xinh đẹp, nổi bật.  

Cô ấy chính là truyền nhân của dược vương- Tôn Nhất Hiên.  

Kỳ thực, tên thật của Tôn Nhất Hiên là Tôn Nghệ Huyên, hai tên này đồng âm nhưng khác chữ.  

Lúc này.  

Tôn Nhất Huyên nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra, hận đến mức nghiến răng, nghiến lợi, thẹn quá quá hận mắng chửi Tô Thương.  

"Tiểu thư, cô nhỏ tiếng một chút, bây giờ Tô Huyền Thiên đã là điện chủ, cô không thể mắng anh ta như vậy." Bình Bình ở bên cạnh vội vàng nói.  

"Tôi biết anh ta là điện chủ, nhưng tôi không nhịn được, tên này quá đáng ghét mà!"  

Tôn Nghệ Huyên tức đến nổi thở hồng hộc nói: "Anh ta không biết giới tính của tôi, ôm tôi thì cũng thôi đi, tôi cũng không tính toán với anh ta, nhưng anh ta vậy mà lại nói những lời đó bên tai của tôi, đúng là hạ lưu mà!"  

Bình Bình nghe thấy như vậy, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu thư, điện chủ rốt cuộc nói với cô cái gì vậy, thử vị mặn của tôi, là ý gì, sao tôi nghe không hiểu gì cả vậy?"  

"Chính là, chính là..."  

Tôn Nghệ Huyên ghé sát tai của Bình Bình rồi nhỏ giọng nói mấy câu, khuôn mặt tuyệt đẹp đỏ ửng lên.  

"A!"  

Khuôn mặt tròn trĩnh của Bình Bình sau khi biết rõ sự việc thì cũng đỏ bừng lên như quả táo, nghiến răng nói: "Điện chủ, thật vô liêm sỉ mà, vậy mà nói cô sẽ...của tôi...a, không biết xấu hổ mà!"  

"Ừ hử, đúng là không biết xấu hổ!"  

Tôn Nghệ Huyên lạnh lùng nói: "Tô Huyền Thiên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, món nợ này, sẽ có ngày tôi thanh toán sòng phẳng với anh, cho anh biết sự lợi hại của tôi!"  

"Tiểu thư."  

Bình Bình nghe thấy như vậy liền nhỏ tiếng khuyên bảo: "Kỳ thực, cũng không thể hoàn toàn trách điện chủ được."  

"Anh ta hoàn toàn không biết giới tính của cô, cho nên mới trò chuyện với cô mấy chuyện bọn con trai thường nói với nhau, anh ta cũng không phải cố ý cợt nhả cô, oan gia nên cởi chứ không nên buộc, hơn nữa bây giờ anh ta là điện chủ của Dược Vương Điện rồi, vẫn là không nên đắc tội với anh ta thì tốt hơn." Bình Bình an ủi nói.  

"Cái gì mà mấy chuyện tụi con trai hay nói với nhau, đàn ông con trai bây giờ đều bẩn thỉu như vậy sao?"  

Tôn Nghệ Huyên không cho là đúng nói: "Tôi giả làm con trai lâu như vậy rồi, sao trước giờ cũng chưa trò chuyện qua về mấy chuyện này chứ?"  

"Tiểu thư, cô là truyền nhân của dược vương, sau khi cải trang thành con trai thì những người cô tiếp xúc không giàu sang cũng cao quý, bọn họ đều rất tôn kính cô, sao có thể dám cợt nhã trước mặt cô chứ." Bình Bình cười nói.  

"Tôi không quan tâm, tóm lại, mối thù này tôi sẽ nhớ kỹ, có cơ hội nhất định sẽ cho anh ta biết tay!"  
 
Chương 425


Tôn Nghệ Huyên nghiến răng nghiến lợi như cũ, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng sáng trong màn đêm, dừng lại một lúc, thì tâm trạng mới hồi phục lại được, cười lạnh nói: "Ha ha, tên Tô Huyền Thiên này, mặc dù người không được tốt lắm nhưng mà anh ta cũng giúp mình được một việc lớn, đối với mình, cũng xem như có chút ân tình."  

<

Bình Bình nghi hoặc nói: "Tiểu thư, lúc nãy cô còn nổi giận đùng đùng, hận không thể ăn tươi nuốt sống điện chủ, sao bây giờ lại nói điện chủ có ơn với cô?"  

Advertisement

"Bình Bình, cô có điều không biết."  

Tôn Nghệ Huyên mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: "Phương thức ngàn vàng của nhà họ Tôn, từ xưa đến nay chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái."  

"Vị trí điện chủ của Dược Vương Điện từ trước đến nay cũng giống như vậy, chỉ có con trai mới có tư cách làm điện chủ."  

"Từ xưa đến nay, đã một ngàn năm hơn rồi, cái quy định này trước sau vẫn không hề đổi."  

Tôn Nghệ Huyên nói tiếp: "Nhà họ Tôn chúng ta, nhân khẩu đang dần cạn kiệt, tôi có tám người chị, thế hệ của tôi, không có lấy một người con trai."  

"Cho nên, ngày tôi sinh ra, ông nội nhìn thấy mẹ tôi vẫn sinh ra một đứa con gái thì đã nảy ra ý nghĩ muốn tôi cải trang thành con trai."  

"Bởi vì, truyền thừa của nhà họ Tôn không thể bị đứt đoạn được, phương thuốc ngàn vàng bắt buộc phải có người kế thừa!"  

Tôn Nghệ Huyên chán nản nói tiếp: "Vì vậy, ông nội đã tặng tôi một sợi dây chuyền, chỉ cần tôi đeo nó, thì tất cả những nét độc đáo của phụ nữ trên người tôi sẽ biến mất, thay vào đó tôi sẽ có yết hầu như của con trai, và tôi còn có tất cả những gì một người đàn ông có."  

Vừa nói ánh mắt Tôn Nghệ Huyên nhìn xuống mặt bàn, bên trên có một mặt dây chuyền màu tím, nhỏ bằng ngón tay, toàn thân trong suốt, phủ đầy hoa văn thần bí.  

Chính là mặt dây chuyền này có thể khiến cho cô ấy biến thành một người đàn ông, mà không bị bất kỳ người luyện võ nào phát hiện ra.  

Nếu như không phải Tô Thương có linh hồn của Tiên đế, thần thức hơn người thì cũng sẽ không nhìn ra được thân phận con gái của Tôn Nghệ Huyên.  

"Từ khi tôi hiểu chuyện đến nay, chỉ có buổi tối, đêm khuya vắng người, lúc ở một mình, mới có thể tháo mặt dây chuyền xuống, hồi phục lại cơ thể con gái."  

Tôn Nghệ Huyên nở một nụ cười khổ: "Nhưng mà đây hoàn toàn không phải là cuộc sống mà tôi muốn."  

"Tôi cũng muốn giống như những người con gái khác, mặc những chiếc váy xinh đẹp, tôi cũng muốn được như bọn họ, dưới ánh nhìn của mọi người, mặc lên những bộ áo quần đẹp mắt, đáng tiếc, tôi không thể làm được."  

Tôn Nghệ Huyên nói tiếp: "Trong thế giới của tôi, chỉ có phương thuốc ngàn vàng, tôi bắt buộc phải nắm chắc phương thuốc ngàn vàng, không thể để nó thất truyền được, bắt buộc phải vì vinh quang của nhà họ Tôn, bảo vệ và giữ vững vinh quang của tổ tiên nhà họ Tôn!"  

"Vô cùng may mắn!"  

"Thiên phú y đạo của tôi cũng kinh người, hai mươi lăm tuổi đã thông hiểu được đạo lý của phương thuốc ngàn vàng, thậm chí ngay cả Thương Hàn Tạp Bệnh Luận cũng đã nắm vững được gần hết."  

"Ông nội Trương biết được giới tính của tôi, ông ấy cũng căn dặn tôi, kêu tôi đừng để lộ ra thân phận, ông nói trong tương lai tôi sẽ là điện chủ của Dược Vương Điện."  

"Nhưng mà, tôi thật sự không muốn làm điện chủ, thật đó, thật sự tôi không muốn làm chút nào!"  

"Nhưng không có cách nào khác, Dược Vương Điện có đông đảo thầy thuốc, nhưng chỉ có tôi mới có tư cách này, vinh quang nhà họ Tôn, cũng cần có tôi kế thừa, tôi bắt buộc phải mượn uy danh của Dược Vương Điện, nghĩ thôi cũng thấy mệt mỏi rồi."  

"Nhưng mà, cũng may Tô Huyền Thiên xuất hiện rồi."  
 
Chương 426


Nói đến đây, Tôn Nghệ Huyên nở một nụ cười: "Anh ta là y võ song tu, trong người còn có Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, lại còn có hai cao thủ thiên tông hậu kỳ làm tay sai, có lẽ sau lưng anh ta là một bối cảnh vô cùng lớn, anh ta so với tôi thích hợp làm điện chủ hơn, ông nội Trương cũng công nhận anh ta rồi."  

<

"Bình Bình, cô biết không, lúc tôi xác định được Tô Huyền Thiên muốn cướp đi ngôi vị điện chủ, một chút ghen ghét nào tôi cũng không có, cũng không hề ngưỡng mộ, thậm chí còn vô cùng vui vẻ, và cảm thấy rất nhẹ nhõm."  

Tôn Nghệ Huyên xoay người lại, nhìn sang Bình Bình ở bên cạnh, thành thực cười nói: "Tôi phải cảm ơn anh ta, anh ta đã giải thoát cho tôi, sau ngày hôm nay, tôi không cần phải sống một cách khổ sở như vậy nữa rồi."  

Advertisement

"Ngày mai tôi sẽ trở về lại cốc dược vương, thử cầu xin ông nội cho tôi trở lại hình hài con gái."  

Trong đôi mắt đẹp của Tôn Nghệ Huyên lộ ra một tia hy vọng, lẩm bẩm nói: "Đến lúc đó, tôi có thể sống như một người con gái bình thường, mặc lên những bộ áo quần xinh đẹp, tìm một người con trai mà mình thích, cùng nhau sống hạnh phúc quãng đời còn lại."  

"Thôi đi, tiểu thư."  

Bình Bình nghe thấy lời nói này liền bĩu môi nói: "Cô đang dậy thì đó hả, cũng khó trách, cô sống lâu như vậy rồi, cũng chưa từng yêu ai, thậm chí còn chưa được nắm tay con trai bao giờ, dậy thì cũng là chuyện bình thường thôi."  

"Bình Bình!"  

Tôn Nghệ Huyên mặt đỏ bừng lên, nghiến răng nói: "Có biết nói chuyện không vậy hả, cô mới dậy thì thì có, tôi...tôi chỉ là mơ mộng bình thường chút thôi!"  

"Mơ mộng...đây chính là đang tuổi dậy thì đó tiểu thư ơi, cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu." Bình Bình nghiêm túc nói.  

"Được nha, Bình Bình, cô dám đùa giỡn tôi sao, ừ hử, tối nay tôi sẽ giống như lời của Tô Huyền Thiên nói, nếm thử vị mặn của cô!"  

"A, tiểu thư, cô là đồ lưu manh, mau dừng tay lại nếu không tôi kêu người đến đó."  

"Kêu đi, cô kêu cho bể cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu cô đâu."  

"Bẻ cổ họng, bể cổ họng."  

"Phì, cái đồ đáng yêu này."  

…  

Không lâu sau.  

Tô Thương cùng Hứa Sơn Cư đi đến biệt thự bờ sông.  

Sau đó, Tô Thương ngồi vào trạng thái tu luyện, còn Hứa Sơn Cư thì yên lặng ở bên ngoài bảo vệ, không dám sơ suất một chút nào.  

Vật đổi sao dời, vô tri vô giác, đã là ngày thứ hai rồi.  

Tô Thương mở mắt ra, kết thúc trạng thái tu luyện.  

Đêm nay, anh ấy không làm gì khác, toàn bộ tâm trí đều đang suy nghĩ ra một loại quyền pháp cường đại.  

Bây giờ.  

Trên phương diện thân pháp, Tô Thương có Chỉ xích thiên nhai, có thể thuấn di nhiều lần, khiến người khác khó mà phòng bị.  

Nhưng về phương diện tấn công thì anh ấy vẫn chỉ thành thạo thuật Thủy long, nhưng các chiêu thức cận chiến thì cực kỳ thiếu hụt.  

Thế là, Tô Thương tổng kết lại những ký ức trong tâm trí mình, loại bỏ những cái cặn bã, lấy lại những cái tinh hoa, chế tạo ra một quyền pháp hoàn toàn mới.  

Quyền pháp này, là nắm đấm được bao phủ bởi linh khí, tiếp xúc đến kẻ thù trong tích tắc, khi đó linh khí sẽ bùng nổ, đồng thời, nắm đấm sẽ tác động đến tâm trí của người bị tấn công, khiến họ nhớ lại tất cả những rắc rối trong quá khứ.  

Tinh thần, vật lý, hai tầng công kích, hiệu quả không phải tầm thường.  

"Hứa Sơn Cư." 
 
Chương 427


Giờ phút này, khóe miệng Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó đi xuống giường, khẽ cười nói: "Ra ngoài, đánh với tôi vài chiêu."  

<

"Vâng, câu chủ."  

Hứa Sơn Cư dừng một lúc, sau đó cung kính đáp lại.  

Advertisement

Ngay sau đó.  

Hai người đến trong đình viện, đứng đối diện nhau.  

"Cậu chủ, quyền cước không có mắt, nếu như làm cậu bị thương, chỉ mong cậu không trách tội." Hứa Sơn Cư thận trọng nói ra.  

"Ha ha, được."  

Tô Thương cười cười, sau đó đưa nắm đấm lên, bắt đầu tấn công trước.  

Hứa Sơn Cư cũng không phải chủ quan, đồng thời cũng không dám sử dụng toàn lực, cố gắng áp chế sức mạnh của mình.  

Ông ấy biết rõ, chính mình chỉ là đang nhận chiêu từ cậu chủ mà thôi, khẳng định phải có chừng mực.  

Ầm!  

Rất nhanh, quyền đấu của Tô Thương, liền đụng phải bàn tay của Hứa Sơn Cư, linh khí và chân khí tại hiện trường bị tàn phá bừa bãi.  

"Câu chủ, sức mạnh của cậu, quả thật là đáng sợ, chỉ sợ thiên tông sơ kỳ cũng không phải đối thủ của cậu, có điều, thuộc hạ giờ đã đặt chân đến thiên tông hậu kỳ, ngược lại có thể..."  

Hứa Sơn Cư đang nói, ánh mắt đột nhiên đông cứng lại, âm thanh cũng im lặng mà dừng theo, đồng thời đã rơi vào trạng thái nhớ lại, trên mặt tỏ ra một vẻ thống khổ, bi thương, khủng hoảng, e ngại... đủ loại cảm xúc, dần dần đều hiện ra.  

Khi ông ấy kịp phản ứng, cơ thể đã bị Tô Thương đánh bay.  

Cùng lúc đó, Hứa Sơn Cư mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng giữ vững cơ thể, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, đứng lại chỗ, chịu không được mà hỏi: "Cậu... cậu chủ, vừa mới xảy ra chuyện gì, sao thuộc hạ lại nhớ lại tất cả những chuyện không chịu nổi trong quá khứ, chẳng lẽ là vì một quyền này của cậu sao?"  

"Đúng vậy."  

Tô Thương gật đầu, khẽ cười nói: "Quyền pháp tinh túy này của tôi, không phải là nổ tung năng lượng bên ngoài, mà là tấn công và linh hồn bên trong."  

"Cái gì, lại có loại thủ đoạn quỷ dị thế này sao!"  

Sau khi có được câu trả lời, Hứa Sơ Cư giật nảy mình, sau đó hỏi: "Cậu chủ, quyền pháp này của cậu, tên gọi là gì?"  

"Tên hả..."  

Tô Thương nghĩ một lúc, sau đó cười nói: "Đây là tôi vừa sáng tạo ra, còn chưa có tên, giờ đặt cho nó một cái tên đi."  

"Một quyền này đánh ra, trước mắt có thể khiến cho người ta nhớ lại đủ thứ chuyện trong quá khứ, nếu là hậu kỳ thì có thể làm một cách trọn vẹn hơn, khiến cho người khác nhớ cả về kiếp trước kiếp này, gọi là Bách thế luân hồi quyền đi."  

"Bách thế luân hồi quyền...Tên rất hay!"  

Hứa Sơn Cư được tán thưởng, nhưng lại thấy kính sợ nhiều hơn.  

Cậu chủ của mình, tiện tay sáng tạo quyền pháp, mà có thể kinh khủng như vậy, thật sự khó lường quá.  

"Thực lực của tôi bây giờ chắc chắn không phải đối thủ của ông, nếu vừa rồi ông có chút đề phòng, chắc chắn sẽ không trúng chiêu, xem ra tôi phải nhanh chóng tăng thực lực lên một chút mới được."  

Tô Thương cười cười, sau đó hỏi: "Đúng rồi, ở chỗ Hoa Thời Mạc, có tin tức gì không?"  

Tối hôm qua, Tô Thương vẫn không quên chuyện chính, lấy chuyện đang tìm kiếm mai huyền quy giao cho Hoa Thời Mạc rồi.
 
Chương 428


"Thưa cậu chủ, rạng sáng nay Hoa Thời Mạc nhắn tin đến, nói tổng bộ Dược Vương điện có mai huyền quy ngàn năm."  

<

Hứa Sơn Cư nghe nói: "Có điều là nếu muốn lấy đồ từ tổng bộ ra, cần phải có lệnh bài của trưởng lão, bây giờ trưởng lão của Dược Vương điện đều ở Vân Sơn Trang, sợ chậm mấy ngày nữa mới có thể đưa mai huyền quy ngàn năm đến đây được."  

Advertisement

"Đã có mai huyền quy ngàn năm rồi, thì có thể luyện chế sinh cốt đan, nhưng vết thương của cha và ông nội, thì không thể kéo dài quá lâu."  

Tô Thương nghe vậy, nhíu mày, thoáng có chút không vui.  

Đúng lúc này, một thân hình gầy nhỏ, khóc sướt mướt chạy vào biệt thự ven sông.  

Người này chính là Vương đại thiếu gia mấy ngày không gặp, Vương Phú Quý.  

"Ôi, ôi ôi, Tô đại thiếu gia, ông đây mang thai rồi...Ơ, không đúng, là ông đây thất tình rồi chứ."  

Vương Phú Quý chạy tới, trực tiếp ôm lấy Tô Thương, nước mắt nước mũi một hàng dài chảy xuống thút thít, đồng thời lấy nước mũi bôi bôi lên quần áo Tô Thương.  

"Cmn chứ, cách xa tôi một chút."  

Tô Thương đẩy Vương Phú Quý ra đầy ghét bỏ, sau đó nhịn không được mà hỏi: "Vương đại thiếu gia, khóc cái gì mà khóc, đang yên ổn sao tự dưng thất tình rồi, không phải là sau khi cậu mạnh lên, đã áp dụng kiểu bạo lực gia đình, đánh Lưu Sở Điềm chạy mất đó chứ?"  

"Cái rắm!"  

"Ông đây là người thế nào, sao lại có thể là loại đó được chứ!"  

Vương Phú Quý vội vàng phủ nhận, sau đó mặt mũi tràn đầy ưu thương nói: "Tô đại thiếu gia, anh thật sự là không biết sao, sau khi anh giúp tôi mạnh lên, tôi liền tìm Lưu Sở Điềm, kết quả là biết được cô ấy đã về thành phố mất rồi."  

Tô Thương nghe vậy, khẽ cười nói: "Cái này không phải vừa vặn hay sao chứ, dù sao thì cậu cũng không thích cô ấy, thậm chí là rất chán ghét cô ấy, bây giờ cô ấy đi rồi, không phải đúng ý cậu hay sao hả."  

"Đúng vậy đó."  

Vương Phú Quý biểu cảm phức tạp nói: "Ngay từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy, thậm chí vì để ăn mừng cô ấy đi mà tôi còn mở một bình rượu Champagne, đi đến quán bar tìm bảy, tám em kỹ thuật viên mỹ nữ, định uống sạch hết đây."  

"Nhưng không biết vì cái gì mà trong lòng tôi cứ luôn trống vắng, rượu Champagne ngon như vậy, nhưng tôi lại thấy khó mà nuốt xuống, mấy cực phẩm kỹ thuật viên thế kia mà cũng không làm tôi mở miệng được, đây chính là cảm giác thiếu một cái gì đó, giống như tôi đã mất đi một thứ rất quan trọng, trong đầu lại không tự chủ được mà nhớ đến cái cô gái bạo lực Lưu Sở Điềm kia."  

Nói đến đây, Vương Phú Quý nhìn Tô Thương, nói như chứng thực: "Tô đại thiếu gia, anh nói xem đây có phải là bệnh tương tư hay không, tôi không phải yêu cô ấy rồi chứ?"  

"Cô ấy cũng có gì tốt đâu chứ, ở Giang Bắc mấy hôm nay, cứ cách năm, ba bữa lại đánh tôi, còn ép tôi quỳ dưới vỏ sầu riêng, cmn, vì cái gì mà tôi lại cứ muốn gặp cô ấy vậy chứ?" Vương Phú Quý nghĩ trăm đường vẫn không giải thích được.  

"Ha ha."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Vương đại thiếu gia, theo tôi thấy, cậu có khuynh hướng thích bị tra tấn, không ai đánh cậu thì cậu liền bị ngứa ngáy toàn thân rồi."  

"Nói vớ vẩn, cha tôi đánh tôi còn ít nữa sao chứ?" 
 
Chương 429


Vương Phú Quý tối sầm mặt lại, sau đó nghiêm túc hỏi: "Tô đại thiếu gia, đừng đùa nữa, tôi gửi cho cô gái bạo lực đó mấy tin nhắn liền, cũng đã gọi điện thoại, nhưng cô ấy  không trả lời cũng không nghe máy, anh nói xem có phải tôi đánh mất cô ấy rồi không?"  

<

Nhắc đến Lưu Sở Điềm, Vương Phú Quý lo được lo mất, khác với vẻ sôi nổi, hoạt bát và có chút rẻ tiền trước đây, cậu ấy như trở thành một người hoàn toàn khác vậy.  

Advertisement

Tô Thương cũng không chọc ghẹo nữa mà nói: "Nếu cậu đã nghĩ muốn gặp Lưu Sở Điềm như vậy, thì đi đến thành phố mà tìm cô ấy, cậu chạy đến đây tìm tôi làm gì chứ."  

"Tôi.."  

Vương Phú Quý dừng một lúc, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: "Suýt nữa thì quên mất, tôi đến tìm anh là có chuyện quan trọng, cha tôi nói tôi hỏi thăm xem, mấy hôm nay nhà họ Tô có chuyện gì phải không, có phải đã gặp phiền phức gì không, vì sao mà bác Tô và ông tội Tô vẫn luôn không thấy xuất hiện?"  

"Cmn chứ, chuyện này cậu không nhắc đến, vừa đến là nhắc ngay đến chuyện Lưu Sở Điềm sao?"  

"Ha ha, không phải do tôi quên mất hay sao chứ."  

"Cmn, cái đồ thấy sắc là vô ơn!" Tô Thương tối sầm mặt lại, xém chút nữa chịu không được mà cho Vương Phú Quý một trận rồi.  

Có điều.  

Đây rõ ràng cũng là do quan hệ giữa anh ấy và Vương Phú Quý cực kỳ tốt mà ra, dù sao cũng là anh em tốt hoạn nạn có nhau.  

Cha con nhà họ Tô không muốn nói rõ sự việc cho nhà họ Vương, chắc là không muốn liên lụy đến nhà họ Vương.  

Thế là Tô Thương nói: "Nhà họ Tô không có chuyện gì đâu, cha với ông nội chỉ là có một vết thương nhỏ mà thôi."  

"Tôi đã nói rồi, nhà họ Tô có Tô đại thiếu gia, có thể có phiền phức gì được chứ."  

Vương Phú Quý nghe vậy, thở dài một hơi, sau đó nịnh bợ nói: "Tô đại thiếu gia, trong mắt tôi, anh chính là ánh sáng, anh chính là điện, ánh chính là thần thoại duy nhất trong lòng tôi!"  

"Ngậm cái hậu môn cậu lại ngay đi!"  

"Đừng nịnh nọt nữa."  

Tô Thương cắt ngang, sau đó cười nói: "Vương đại thiếu gia, cậu trước tiên vẫn nên là nghĩ chuyện, làm thế nào để tìm Lưu Sở Điềm đi nhé, mà đúng rồi, Lưu Sở Điềm sao đột nhiên lại về thành phố vậy?"  

"Tôi nghe nói, cmn, trong nhà Lưu Sở Điềm đã sắp xếp cho cô ấy một hôn sự rồi."  

Vương Phú Quý đột nhiên nghiêm túc hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vốn dĩ cái cô gái bạo lực đó, định không trở về, kết quả là bị người trong nhà cưỡng ép trói về."  

"Tô đại thiếu gia, tôi quyết định rồi, đợi khi tôi đến thành phố rồi, tôi sẽ đưa cô gái bạo lực kia về Giang Bắc, anh muốn đi với tôi không?"  

Vương Phú Quý không giấu diếm, nói ra những tính toán trong lòng mình, cầu xin: "Tô đại thiếu gia, tôi sợ đánh không được những người kia, anh đi với tôi nhé, anh lợi hại như thế, chắc chắn có thể giúp tôi đưa cô gái bạo lực kia về."

Đối mặt với thỉnh cầu của Vương Phú Quý, Tô Thương nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cảm thấy trước mắt mình vẫn chưa thích hợp để rời khỏi Giang Bắc.  

Đầu tiên. 
 
Chương 430


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cha và ông nội không tiện đi lại, cơ thể còn đang bị thương nặng, nhà họ Tô không thể không có anh.  

<

Tiếp theo, Dược Vương Diện đi thương lượng với bên vùng đất tế trời cũng cần phải có thời gian, trong khoảng thời gian này, không biết còn có cao thủ nào đến Giang Bắc hay không.  

Advertisement

Càng nghĩ, Tô Thương càng cảm thấy mình bắt buộc phải ở lại Giang Bắc.  

Nhưng chuyện của Vương Phú Quý, anh nhất định sẽ ra tay giúp.  

Cái tên ngốc Vương đại thiếu gia này, khó khăn lắm mới có thể có cảm tình với một cô gái, còn là thanh mai trúc mã Lưu Sở Điềm nữa chứ, làm gì thì làm cũng phải tác hợp thành công cặp đôi này mới được.  

Đúng lúc mai huyền vũ ngàn năm cũng đang ở tổng bộ của Dược Vương Điện trên thành phố, cho nên Tô Thương định kêu Hứa Sơn Cư đi một chuyến, đem mai huyền vũ ngàn năm về, đồng thời giúp Vương đại thiếu gia giải quyết xong chuyện với Lưu Sở Điềm.  

Dựa vào thực lực thiên tông hậu kỳ của Hứa Sơn Cư thì có thể so sánh được với trụ cột của một tông phái hạng nhất, chắc chắn có thể đè bẹp được nhà họ Lưu ở thành phố.  

"Vương đại thiếu gia, tôi ở Giang Bắc còn có chút chuyện phải giải quyết, không thể cùng cậu lên thành phố được."  

Tô Thương nhìn Vương Phú Quý, khẽ cười nói: "Nhưng mà, tôi có thể sai một cao thủ đi theo bảo vệ cậu."  

"Hứa Sơn Cư, mấy ngày kế tiếp, ông đi theo Vương đại thiếu gia đi, cậu ta là bạn thân nhất của tôi, nhất định phải bảo vệ cậu ta cho thật tốt, tôi không cho phép cậu ta bị bất kỳ tổn hại nào, nếu không tôi sẽ hỏi tội ông!" Tô Thương căn dặn nói.  

"Tuân lệnh!"  

Hứa Sơn Cư cung kính nói: "Cậu chủ yên tâm đi, tôi sẽ đối xử với Vương đại thiếu gia như đối với cậu vậy."  

"Ừm."  

Tô Thương gật gật đầu, sau đó cười nói: "Vương đại thiếu gia, khi nào thì cậu xuất phát, tôi kêu người đặt vé máy bay cho cậu."  

"Đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi, muộn chút nữa thì cô nàng bạo lực kia sẽ bị gả cho người khác mất."  

Vương Phú Quý trông vô cùng lo lắng, nhìn sang Hứa Sơn Cư, nhỏ giọng nói: "F*ck, Tô đại thiếu gia, lão già này cũng bảy, tám mươi tuổi rồi, giống như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể thổi ngã ông ta vậy, ông ta được không đó, đừng để đến khi đến nhà họ Lưu ở thành phố rồi thì tôi còn chưa bắt đầu giả vờ bá đạo thì đã bị người ta đánh cho tơi bời rồi."  

"Ha ha, cậu cứ yên tâm đi, ông ta tên là Hứa Sơn Cư, thực lực của ông ta còn mạnh hơn cả tôi nữa đó." Tô Thương cười nói.  

"Thật hay giả vậy?" Vương Phú Quý không nhịn được liền hỏi: "Vậy có so được với ông nội Tô, ông nội Lý không?"  

"Ông nội tôi? Ông nội Lý sao?"  

Tô Thương không chút lưu tình nói: "Cho dù là hai người bọn họ hợp lực lại với nhau rồi nhân lên 100 lần thực lực nữa, thì ở trước mặt Hứa Sơn Cư cũng chẳng đáng để nhắc tới."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 431


Phải biết là cha của cậu ấy là một cao thủ hóa kình, nhưng trước mặt cậu ấy thì lại trở nên yếu đến nổi không chịu được một chiêu của cậu ấy nữa.  

<

Nếu như không phải vì thể diện của mình mà phải hạ thủ lưu tình, thì ông cha mình có tính là cái gì đâu chứ?  

Advertisement

Có thể nói, Vương Phú Quý bây giờ có chút phách lối rồi.  

"Ha ha, Hứa Sơn Cư, xem ra Vương đại thiếu gia không tin tưởng ông rồi, ông dọa cậu ta một chút đi." Lúc này, Tô Thương cười nói.  

"Vâng."  

Hứa Sơn Cư thấy vậy liền lập tức phóng ra một làn sóng chân khí mỏng manh bao trùm lấy Vương Phú Quý.  

Đương nhiên.  

Làn sóng chân khí mỏng manh này đối với cao thủ thiên tông mà nói thì có thể khiến cho Vương Phú Quý dưới luồng khí tức này hoảng sợ đến biến sắc, toàn thân đều run lên.  

"CMN!"  

Vương Phú Quý trực tiếp quỳ xuống, ôm chặt lấy chân của Hứa Sơn Cư, kích động nói: "Hứa Sơn Cư...Không đúng, ông nội Hứa, ông chính là ông nội ruột của tôi, đợi sau khi đến thành phố rồi, ông nhất định phải bảo vệ đứa em này nhé."  

Tô Thương nghe thấy lời này thì lập tức vui vẻ nói: "Vương đại thiếu gia, cậu kêu ông ta là ông nội, vậy sao lại xưng mình là em, vai vế của cậu lộn xộn quá."  

"Tô đại thiếu gia, anh thì hiểu cái gì chứ, gọi là ông nội Hứa là vì tôi tôn kính ông ta, còn tự mình gọi là em trai thì muốn kéo gần quan hệ với ông nội Hứa."  

Vương Phú Quý có chút xấu hổ, miễn cưỡng giải thích, sau đó lại nịnh nọt nói: "Ông nội Hứa, tôi mới phát hiện ra, ông đẹp trai vãi chưởng luôn."  

"Với điều kiện của ông, nếu đến quảng trường nhân dân vào buổi tối và gặp những lão bà bà đang nhảy múa ở quảng trường, chắc chắn sẽ sát gái lắm luôn đúng không?" Vương Phú Quý liếm mặt cười nói.  

Những lời này làm cho Hứa Sơn Cư cảm thấy vô cùng dễ chịu, trên khuôn mặt già nua nở nụ cười, tựa hồ như đang nghĩ đến hình ảnh vang dội của mình trước mặt các lão phu nhân ở quảng trường.  

"Ông nội Hứa, cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi dám nói là, mười mấy năm trước, con gái theo đuổi ông vô số kể luôn đúng không?" Vương Phú Quý tiếp tục nịnh nọt.  

"Làm gì khoa trương như vậy chứ."  

Hứa Sơn Cư khẽ cười, vuốt vuốt râu nói: "Thời đại của chúng tôi lúc đó, không được thoáng như bây giờ đâu, nam nữ đều khá là rụt rè."  

"Nhưng mà, cậu nói không hề sai, thật sự có không ít tiểu thư khuê các, viết thư tình cho tôi, còn tỏ tình với tôi nữa." Hứa Sơn Cư tự hào cười nói với Vương Phú Quý, dường như đang nói đến điều trong sâu thẳm đáy lòng của ông ta vậy.  

"Ông nội Hứa, lợi hại, lợi hại, quả thực không dám giấu, ông chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi đã từng gặp, cho dù là có hơi lớn tuổi nhưng sức quyến rũ vẫn không hề suy giảm."  

Vương Phú Quý thở dài một tiếng nói: "Nếu như tôi đến cái tuổi này của ông mà được một nửa phong thái của ông thôi thì tốt biết mấy rồi."  

Hứa Sơn Cư tán thưởng nhìn Vương Phú Quý như thể ông ta đang tán dương tầm nhìn của Vương Phú Quý, sau đó an ủi cậu ta nói: "Vương đại thiếu gia, đừng coi thường mình, kì thực cậu cũng khá đẹp trai mà."  

"Không đẹp trai bằng ông, ông quý phái, thanh cao, phong lưu, phóng khoáng, là một cành hoa lê đè hoa hải đường, còn tôi thì không được như vậy, tôi vừa lùn vừa gầy."  

"Không không không, Vương đại thiếu gia, chỉ là vẻ đẹp trai của cậu đang tiềm ẩn mà thôi."  

...  
 
Chương 432


Hai người cứ người đẩy người đưa, nói chuyện khí thế ngất trời.  

<

Bên cạnh.  

Tô Thương đen sầm mặt lại, nghiến răng nói: "Câm miệng lại hết cho ông chưa, nói xong chưa hả?"  

Advertisement

Hứa Sơn Cư lập tức phản ứng lại, thoáng chút ngượng ngùng, ho khan hai tiếng rồi đứng qua một bên.  

"Tô đại thiếu gia, anh làm gì vậy, tôi chỉ nói thật thôi mà, ông nội Hứa của tôi là đẹp trai nhất." Vương Phú Quý nghiêm túc nói.  

Tô Thương không thèm để ý đến cậu ấy, sau đó dặn dò nói: "Hứa Sơn Cư, hai người xuất phát đi."  

"Đúng rồi, ông đi một chuyến đến sơn trang Y Vân trước, tìm Trương Khổ Mộc lấy một cái lệnh bài, sau đó hãy đi thẳng đến thành phố."  

Tô Thương sắp xếp nói: "Nhớ kỹ, phải lấy mai huyền vũ ngàn năm trước, cái đồ này    vô cùng quan trọng đó."  

"Đã rõ!" Hứa Sơn Cư cung kính trả lời.  

"Ừm."  

Tô Thương cười nói: "Cái tên Vương đại thiếu gia này, chính là cái tên tôi đã từng nhắc tới với ông, ông tổ nghề nịnh nọt, trên đường đi ông học hỏi cậu ta nhiều một chút, lần sau nịnh nọt đừng dùng đến mấy từ uy võ, lợi hại gì nữa."  

"Vâng!" Hứa Sơn Cư nghiêm túc nhận lời.  

"Đi đi."  

Tô Thương thúc giục nói: "Sớm đi sớm về, cha tôi và ông nội còn đang đợi mai huyền vũ ngàn năm để chữa thương nữa."  

"Tuân lệnh!"  

Hứa Sơn Cư cung kính gật đầu, rồi sau đó cùng với Vương Phú Quý rời khỏi biệt thự ven sông.  

Vốn dĩ với tính cách của Vương Phú Quý, chắc hẳn cậu ấy sẽ muốn nói thêm vài câu trước khi chia tay.  

Nhưng mà bây giờ, trong lòng của cậu ấy chỉ thương nhớ về Lưu Sở Điểm, không còn tâm trạng nào mà để ý đến chuyện khác nữa.  

Sau khi tiễn hai người bọn họ đi, Tô Thương trở về phòng, gọi điện cho Quách Ý, anh bảo Quách Ý nếu như nhà họ Tô có xảy ra chuyện gì thì phải nhanh chóng liên hệ với anh.  

Tiếp theo đó.  

Tô Thương liền chuẩn bị yên tĩnh tu luyện, đợi Hứa Sơn Cư mang mai huyền vũ ngàn năm trở về.  

Nhưng mà ngay lúc này, Lý Nguyệt đột nhiên lại gọi điện tới.  

"Tô Thương, bây giờ anh có rảnh không, em gặp chút chuyện ở bên này, anh có thể tới giúp em không?"  

“Chuyện gì vậy?”  

Tô Thương bỗng khựng người lại, rồi vội nói: Vợ à, em sao vậy, đừng vội, từ từ nói, có chuyện gì vậy?”  

“Đây là....”  

Ở đầu dây bên kia điện thoại, thì Lý Nguyệt có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, gượng cười nói: “Đợi anh qua đây rồi nói vậy, em và Kỳ Kỳ đang ở bên cạnh Chu Vũ Đồng, có thể anh không quen Chu Vũ Đồng, nhưng cô ấy là bạn thân của Kỳ Kỳ, anh mau qua đây đi, chỗ này có một tên nhóc, cứ quấy rầy Đồng Đồng suốt ấy, rồi lại cứ muốn Đồng Đồng làm vợ của cậu ta nữa.”  

“Đồng Đồng?” 
 
Chương 433


Tô Thương hơi nhíu mày, trong đầu có một chút ấn tượng, đó không phải là cô gái có lỗ trống thì gió mới lọt vào sao.  

<

M* ki*p.  

Tuy quan hệ của mình và Lý Kỳ Kỳ không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì thì Lý Kỳ Kỳ cũng là em vợ mà.  

Advertisement

Bây giờ bạn thân của em vợ gặp rắc rối, chắc chắn Tô Thương sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thế là anh ấy nghiến răng nói: “Vợ ơi, gửi cho anh vị trí của em qua wechat, để anh qua đó dạy dỗ thằng đó.”  

“Dạy dỗ...”  

Lý Nguyệt cười gượng, thôi thúc nói: “Ừ, vậy được, anh mau qua đây nhé.”  

Nói xong, Lý Nguyệt liền cúp điện thoại, rồi gửi định vị cho Tô Thương.  

“Dù sao đi nữa, thì mình và Đồng Đồng kia cũng có duyên gặp mặt một lần, hơn nữa, vợ đã nhờ vả rồi, nếu có thể giúp thì cứ giúp thôi.”  

Nghĩ đến đây, Tô Thương liền mở Google Map ra, nhún người hướng về mục tiêu.  

Dựa vào cảnh giới hiện giờ của anh ấy, nếu thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai thì không hề tiêu tốn một chút sức lực nào, dù có thi triển liên tiếp  hàng trăm ngàn lần, thì cơ thể vẫn có thể chống đỡ được.  

Rất nhanh.  

Tô Thương đã đến địa điểm được định vị rồi, từ phía xa anh ấy đã nhìn thấy Lý Nguyệt.  

Lý Kỳ Kỳ và Chu Vũ Đồng, đều đứng bên cạnh Lý Nguyệt.  

Điều đáng nhắc đến chính là, lúc này, có một đứa trẻ con khoảng 4 tuổi, kéo chặt lấy váy của Chu Vũ Đồng.  

Cậu bé đó mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, gương mặt rất đẹp trai, bím tóc thắt dài, trên đầu có đeo một cái băng quấn, ăn mặc kiểu cổ trang.  

Khuôn mặt nhỏ bé ấy để lộ ra một nụ cười, tay thì nắm chặt lấy váy của Chu Vũ Đồng, giống như đang quan sát một đồ vật đẹp nào đó vậy, nó cứ nhìn chằm chằm lấy Chu Vũ Đồng, đến nỗi chảy hết nước miếng ra.  

“Tô Thương, anh đến đây.” Thấy Tô Thương xuất hiện, Lý Nguyệt liền đi đến chào hỏi.  

“Ừ.”  

Tô Thương gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Vợ à, tên đó đâu, cái tên ức hiếp bạn thân của Kỳ Kỳ đâu, hôm nay nhất định anh phải đánh nó trầy da tróc thịt mới được!”  

“Không đánh được đâu.” Lý Nguyệt lắc đầu.  

“Vợ à, em nghi ngờ thực lực của anh phải không?”  

Tô Thương khẽ cười nói: “Yên tâm đi, chồng em là anh đây, lợi hại lắm đó.”  

“ Không phải, em nói không đánh được, tức là... Không ra tay được ấy.”  

Lý Nguyệt vuốt lấy mấy sợi tóc trên trán, ánh mắt dừng lại trên người cậu bé ăn mặc trang phục cổ trang kia, gượng cười nói: “Kìa, chính là đứa bé kia kia, cứ nhất nhất bám lấy váy của Đồng Đồng mãi không buông, nói thế nào đi nữa thì cũng không có tác dụng.”  

“Hả?”  

Tô Thương khựng lại, ngạc nhiên nói: “Vợ à, người muốn Đồng Đồng làm vợ mà em nói đến, chính là đứa trẻ này sao?”  

“Ừ.”  

Lý Nguyệt khẽ gật đầu, nói một cách bất đắc dĩ: “Hôm nay em đi dạo phố cùng với bọn Kỳ Kỳ, Đồng Đồng, đang định mua quần áo, ai ngờ lại đụng phải đứa bé kia.”  

“Đứa nhãi ranh này, đuổi cũng không đi, hù dọa nó cũng không có tác dụng, mềm mỏng cũng không được mà cứng rắn cũng không xong, nó cứ quấn lấy Đồng Đồng, còn muốn Đồng Đồng làm vợ của nó nữa cơ.”  

Lý Nguyệt khoanh tay nói: “Thế là, em đành phải gọi điện thoại, cầu cứu sự trợ giúp của anh thôi.”  

“Ha ha.” 
 
Chương 434


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu đã như vậy, thì đứa trẻ này cũng thú vị đó nha.”  

<

Tô Thương mỉm cười, rồi nói: “Nhưng, vợ à, nhưng thằng bé đó nhỏ như vậy, các em cứ bỏ mặc nó không phải là được rồi à, sao lại phải gọi điện thoại cho anh nữa?”  

“Không được đâu, có quỷ mới biết sức lực của nó khỏe như vậy chứ, váy của Đồng Đồng sắp bị nó kéo rách rồi kìa, mà nó không hề buông tay ra luôn đó.”  

Advertisement

Lý Nguyệt nhìn về phía Tô Thương, nở một nụ cười dịu dàng nói: “Hơn nữa, không phải là em đã hẹn anh ra đây rồi sao, đi dạo phố cùng nhau nhé, mấy hôm nay nhà họ Tô xảy ra nhiều chuyện như vậy, bác Tô và ông nội lại... Em muốn để anh giải sầu chút, thay đổi tâm trạng, đừng buồn bã như thế nữa.”  

Lý Nguyệt đã nói ra hết những lời thật lòng của mình.  

“Vợ à.”  

Tô Thương vô cùng cảm động, ôm lấy eo của Lý Nguyệt, khẽ cười nói: “Em tốt thật đó, cảm ơn vì sự suy nghĩ chu đáo của em, nhưng, đây chỉ là vấn đề cỏn con thôi, không đủ để làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh đâu.”  

“Còn về vết thương của cha và ông nội anh, thì anh cũng không để bụng lắm, vì anh tin rằng, rất nhanh họ sẽ được chữa khỏi thôi, vợ à, em đừng lo lắng nữa.”  

“Ừ.”  

Lý Nguyệt cười một cái, nhìn thấy tâm trạng của Tô Thương cũng tạm ổn, cô ấy liền thờ phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, rồi nép vào bên cạnh Tô Thương như một chú chim con.  

Tô Thương cũng ôm chặt lấy Lý Nguyệt, hai người dính lấy nhau như keo, vô cùng tình cảm.  

“Ờ, anh, anh rể...”  

Lúc này, Lý Kỳ Kỳ nhìn về phía Tô Thương và Lý Nguyệt, sầm mặt lại nói: “Hai người có thể đừng tình cảm như thế được không, giải quyết xong rắc rối của Đồng Đồng rồi lại tiếp tục không được à?”  

“Hả?”  

Tô Thương bỗng khựng lại, ánh mắt dừng lại trên người Lý Kỳ Kỳ, không kìm chế được liền hỏi: “Lý Kỳ Kỳ, lúc nãy cô gọi tôi là gì?”  

“Anh... Anh rể.” Lý Kỳ Kỳ có chút xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó nói.  

Dù sao lúc trước cô ta cũng chỉ gọi tên của của Tô Thương, hơn nữa thái độ cũng không tốt lắm, thậm chí còn không ít lần ra tay hành hạ Tô Thương, mà bây giờ lại đột nhiên đổi thành gọi anh rể, thật là không được tự nhiên cho lắm.  

“M* ki*p, mặt trời mọc ở hướng tây hay sao vậy?”  

Tô Thương có chút ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Lý Kỳ Kỳ, cô bị điên à, sao đột nhiên lại khách sáo với tôi vậy?”  

“Lẽ nào cô đã quên chuyện ngưu lang, quên chuyện bách hợp rồi sao? Rồi những chuyện mà tôi trêu chọc cô, cô cũng quên hết rồi à?”  

“Tô Thương!”  

Lý Kỳ Kỳ bỗng nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh im mồm cho tôi, anh mà còn dám nói những chuyện lúc trước nữa, thì tôi đánh vỡ đầu anh luôn đấy!”  

“Ô, đây mới đúng này, đây mới đúng là cô đấy.” Tô Thương để lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Nghe thấy cô quát Tô Thương tôi đây, tôi lại cảm thấy rất dễ nghe đấy.”  

“Anh!”  

Lý Kỳ Kỳ bĩu môi một cái, rồi nghiến răng nói: “Đúng là đồ tồi, anh cứ phải muốn bị người khác chửi thì mới hài lòng à?”  

“Kỳ Kỳ, sao lại nói chuyện như vậy với anh rể chứ, lẽ nào em quên mất chuyện chị nói với em rồi sao?” Lúc này, Lý Nguyệt nghiêm túc nói.  

“Em...”  

Lúc đó Lý Kỳ Kỳ mới nhớ ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Thương, toát lên một sự kính trọng hiếm thấy, liền khẽ nói: “Anh rể, em sai rồi, lúc trước là do em không hiểu chuyện, cảm ơn anh đã rộng lượng, không hề tính toán với em.”  

Cả khuôn mặt Tô Thương lộ ra vẻ khó hiểu, nghi ngờ nói: “Vợ à, em đã nói gì với Kỳ Kỳ vậy, sao nó như biến thành một người khác thế?”  

“Không có gì, em chỉ nói với con bé thân phận khác của anh thôi mà.”  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 435


“Tóm lại, Tô Thương, bây giờ địa vị của anh trong cảm nhận của Kỳ Kỳ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.” Lý Nguyệt cười nói.  

<

“Hóa ra là như vậy.”  

Tô Thương cười cười, sau đó nhìn về phía Lý Kỳ Kỳ, tỏ vẻ xin lỗi: “Kỳ Kỳ, trước kia tôi cũng có chỗ không đúng, tôi không nên trêu chọc cô, như vậy đi, từ giờ trở đi, chúng ta làm hòa nhé.”   

Advertisement

“Vâng, anh rể!” Lý Kỳ Kỳ nghiêm túc gật gật đầu, hai bím tóc đuôi ngựa hất qua hất lại, vô cùng đáng yêu.   

“Tôi nói này, Tô Thương, anh đã quên mình tới đây làm gì rồi sao?”   

Lúc này, Chu Vũ Đồng oán trách nói: “Đầu tiên là nói chuyện yêu đương, sau đó là cùng cô em vợ tiêu tan hiềm khích lúc trước, ồn ào gì vậy? Anh đang ồn ào cái gì vậy?”  

“Còn hai người, Kỳ Kỳ, chị Lý Nguyệt, hai người làm em vô cùng thất vọng, đã quên tình cảnh bây giờ của em là gì rồi sao, hu hu hu, còn không mau đến cứu em.”  

Chu Vũ Đồng sắp khóc, vừa oán giận vừa giãy giụa suy nghĩ muốn ném đứa trẻ bên cạnh ra.  

Đáng tiếc, tay cậu bé nắm rất chặt, cô ấy giãy giụa rõ ràng là vô ích.   

“Đồng Đồng, cậu đừng gấp, anh rể tớ nhất định có thể xử lý được tên nhóc này.” Lý Kỳ Kỳ vội vàng nói: “Anh rể, anh xem, cố lên!”   

“Ừm.” Tô Thương gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh cậu bé, cố ý hung dữ nói: “Này, nhóc con, em là con nhà ai?”  

Ai ngờ, cậu bé mặc cổ trang căn bản không bị dọa chút nào, ngước mắt nhìn Tô Thương một cái nói: “Em không phải là nhóc con, em có tên!”  

“Ồ, vậy em tên là gì?”   

“Tô Tinh Hà!” Cậu bé trong trang phục cổ trang nghiêm túc nói.   

Không tồi. Thằng nhóc này đúng là Tô Tinh Hà đã bỏ nhà ra đi.   

Buổi sáng hôm nay nó đi đến Giang Bắc, kết quả đụng phải ba người Lý Nguyệt, Lý Kỳ Kỳ, Chu Vũ Đồng.  

Tô Tinh Hà liếc mắt một cái đã nhìn trúng Chu Vũ Đồng, vội vàng đi gần lại, muốn Chu Vũ Đồng làm vợ cậu bé.  

“Tô Tinh Hà?”  

Tô Thương đọc lại tên này một lần, sau đó khẽ cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng họ Tô à, em là con nhà ai?”   

“Hừ.”  

Tô Tinh Hà hừ lạnh một tiếng, bắt gặp ánh mắt của Tô Thương, nhướng mày nói: "Còn anh là người lớn nhà ai?”  

“Anh...” Tô Thương ăn mệt, bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.  

“Phụt.”  

Lý Nguyệt và Lý Kỳ Kỳ thấy vậy bèn cười thành tiếng, ngay cả Chu Vũ Đồng cũng không nhịn được cười.  

“Thằng nhóc này thật không lễ phép!”  

Tô Thương không nhịn được vung nắm tay, hung thần ác sát nói: “Anh đếm đến ba lập tức buông tay ra cho anh, anh không đánh trẻ con, em đừng có ép anh!”  

“Người lớn như anh mới không lễ phép!” 
 
Chương 436


Tô Tinh Hà nghiêm túc nói: “Không thấy tiểu gia em đang xin vợ sao, cần anh nhúng tay vào sao, cút cút cút, nhanh chóng cút ngay cho tiểu gia, tiểu gia em cũng không muốn đánh người, đừng ép tiểu gia!”  

<

“Chết tiệt!” Tô Thương dở khóc dở cười: “Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một đứa trẻ kiêu ngạo như vậy, nhà em ở đâu, bình thường em kiêu ngạo như vậy cha em không quản sao?”  

Advertisement

“Em không có cha.” Tô Tinh Hà cắn răng nói.  

“Ha ha.”  

Tô Thương không nhịn được cười nói: “Không có cha chẳng lẽ em nứt ra từ cục đá?”  

“Không cần Anh quản!”  

“Anh cũng lười quản em.”  

Tô Thương nói: “Còn nhỏ tuổi đã muốn có vợ, muốn thì muốn thôi, em còn phải trả giá cho hành động của mình, tùy tiện tìm một người trên đường cái bảo người ta làm vợ em có thể thấy em không có gia giáo, cha của em cũng không phải người tốt chứ?”  

“Em nói, em không có cha!”  

“Được được được, em nói để cô ấy làm vợ em, có nghĩa là, em có vài cô vợ rồi? Bọn họ đi nhà trẻ ở đâu?” Tô Thương không nhịn được trêu ghẹo nói.  

“Liên quan gì đến anh?”  

Tô Tinh Hà bỗng nhiên buông lỏng váy của Chu Vũ Đồng, ánh mắt dừng ở trên người Tô Thương, nghiến răng nghiến lợi nói: “em phát hiện anh thực sự rất phiền phức, không biết tại sao nhưng nhìn thấy anh em lại thấy rất phiền, hôm nay anh không may mắn, tiểu gia quyết định đánh anh một trận, đại gia hỏa, anh run rẩy đi!”  

Nghe vậy, Tô Thương lập tức sờ sờ sống mũi, nhìn về phía Lý Nguyệt, Lý Kỳ Kỳ và Chu Vũ Đồng vừa được cứu ra, bất đắc dĩ dò hỏi: “Anh đang bị một đứa trẻ bốn tuổi hù dọa sao?”  

Ba người đồng thời gật đầu, sau đó lần lượt lùi về phía sau, nhìn qua với tâm lý xem náo nhiệt.   

“Hừ, ai hù dọa anh? Tiểu gia em rất nghiêm túc, một trăm đại gia hỏa giống như anh cũng không phải là đối thủ của tiểu gia em.”  

Tô Tinh Hà kiêu căng bĩu môi: “Nói ra thì mọi người không tin, dùng hành động chứng minh đi!”  

Vừa dứt lời, thân thể nhỏ bé của Tô Tinh Hà đột nhiên di chuyển, nhanh chóng nhảy về phía Tô Thương, động tác vô cùng nhanh.   

“Ừm?”  

“Võ đạo Tông sư?”  

Thấy vậy, trong lòng Tô Thương vô cùng kinh ngạc, không ngờ một đứa trẻ mới bốn tuổi đã sở hữu sức mạnh của võ đạo Tông sư.  

Hơn nữa. Thằng nhóc này không giống bình thường, chắc chắn trên người có đồ vật khó lường.  

Bởi vì khi cậu bé không ra tay, Tô Thương không nhận thấy sự dao động của chân khí trên người cậu bé. Vì vậy có thể thấy được trên người thằng nhóc này có bảo bối che khuất chân khí dao động khắp người.  

Tô Tinh Hà.  

Lai lịch của thằng nhóc này chắc chắn không bình thường, Tông sư bốn tuổi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đến từ giới luyện võ, nhận được công lực của một vị cường giả nào đó.  
 
Chương 437


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu chỉ bằng một mình tu luyện, cho dù thiên kiêu khủng bố cỡ nào cũng sẽ không đặt chân tới Tông sư ở tuổi này.   

<

“He he, bị tiểu gia dọa cho ngu người rồi chứ gì.” Tô Tinh Hà thấy Tô Thương không có phản ứng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, động tác trong tay không ngừng.  

Advertisement

Bùm! Nhưng ngay sau đó, Tô Tinh Hà liền trợn tròn mắt.  

Bởi vì không biết từ lúc nào, Tô Thương đã xuất hiện ở phía sau cậu bé, hơn nữa cong ngón tay, giơ tay đập mạnh vào đầu cậu bé, cho cậu bé một cái đầu băng.   

“Ai ui!”  

Tô Tinh Hà lập tức dừng động tác trong tay, đặt mông ngồi xuống dưới đất, ôm đầu đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Đau, đau chết mất!”  

Lúc này, Tô Thương đứng ở một bên, ôm tay cười nghiền ngẫm: “Nhóc con, em còn dám kiêu ngạo với ông đây sao?”  

“Vừa rồi không tính, trùng hợp mà thôi!”  

Tô Tinh Hà không phục, khẽ cắn môi, sau đó lại ra tay một lần nữa, định nhân lúc không chuẩn bị đánh lén đối thủ.  

Chẳng qua chỉ là một cậu bé ở cảnh giới Tông sư mà thôi, không thể làm ra bất kỳ bọt sóng nào trước mặt Tô Thương.  

Tô Thương thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, bóng dáng lóe lên, lại lần nữa cho Tô Tinh Hà một cái đầu băng.  

“Em, em không phục, lại tới!”  

Tô Tinh Hà bực bội, dùng thủ đoạn mạnh nhất của mình nổi giận đùng đùng giết về phía Tô Thương.  

Đến cái này, Tô Thương giơ tay lại là một cái đầu băng.  

“A, tức chết!”  

Tô Tinh Hà không thể kiềm chế được cơn giận. Tiếp theo, không ngừng lao về phía Tô Thương, đáng tiếc lần nào cũng bị đánh cho một cái đầu băng.  

Thằng nhóc này cũng bướng bỉnh lắm, bị đánh liên tiếp cả chục phát, thế cho nên trên đầu đã thêm nhiều cục u to tướng.   

Cuối cùng. Tô Tinh Hà chịu thua, trực tiếp ôm lấy đùi Tô Thương, khóc lóc xin tha:  

“Hu hu hu, anh trai, đừng đánh nữa, em sai rồi, người vợ này em từ bỏ, em nhường cho anh là được chứ gì, xin anh đừng đánh em nữa.”  

Nhìn thấy nhóc con xin tha, lúc này Tô Thương mới dừng tay lại, khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Sớm như vậy không phải được rồi sao, tại sao không nghe khuyên bảo, nhất định phải bị đánh một trận mới bằng lòng chịu thua.”  

“Anh trai, em cũng không biết hóa ra anh lại mạnh như vậy.”  

Vẻ mặt Tô Tinh Hà như đưa đám, vẻ mặt vô cùng khó coi, trong lòng đặc biệt buồn bực.  

Vốn dĩ cậu bé cho rằng bản thân đi vào thành phố nhất định có thể đại sát tứ phương, nhìn thấy người đẹp sẽ bắt lấy, không ai có thể ngăn cản mình.  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
Chương 438


“Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã là võ đạo Tông sư, chỉ có giới luyện võ mới có thể đào tạo ra yêu nghiệt như em.” Tô Thương nói thật.  

<

“He he.” Tô Tinh Hà nghe thấy hai chữ yêu nghiệt, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý: “Đó là, ngoài em gái em, tiểu gia em vô địch trong những người cùng tuổi!”  

Advertisement

“Khi những đứa trẻ giống em còn đang uống sữa, tiểu gia em đã bắt đầu tu luyện, đại gia hỏa, anh nói em là yêu nghiệt, không tồi không tồi, anh rất có mắt nhìn.” Tô Tinh Hà kiêu căng ngạo mạn nói.  

“Ừm?”  

sắc mặt Tô Thương trầm xuống, ngón tay cong lên, giọng điệu bình đạm nói: “Nhóc con còn giả vờ ở trước mặt chú, còn muốn bị đánh nữa sao?”  

“Anh... Anh trai, đừng đừng đừng, em chỉ đùa một chút thôi, làm không khí sôi động một chút thôi mà.”  

Tô Tinh Hà hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy đùi Tô Thương, hơn nữa còn cọ cọ đầu vào chân Tô Thương, bộ dạng vô cùng hèn mọn.  

“Đừng ngắt lời, nhà em ở chỗ nào, sao lại một mình đến Giang Bắc?” Tô Thương lại hỏi lần nữa.  

“Haizz, tiểu gia em tung hoành một đời, hôm nay thua ở trong tay chú, quên đi, nói cho anh cũng không sao.”  

Tô Tinh Hà thở dài một hơi, sau đó nói: “Anh trai, thật ra em đến từ vùng núi tế trời, tổ tiên của em là sơn chủ Thái Sơn.”  

Mặc dù tuổi của Tô Tinh Hà không lớn, nhưng lại là một thần đồng, tự nhiên biết hành tẩu giang hồ không thể tùy tiện bại lộ thân phận, cho nên thuận miệng bịa đặt một cái.  

“Vùng núi tế trời?”  

“Tổ tiên, sơn chủ Thái Sơn?”  

Nghe vậy, ánh mắt Tô Thương đột nhiên trở nên lạnh lùng.  

Ma đản.  

Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.  

Lão tử đang không biết làm sao để tìm vùng núi tế trời để tính sổ đây, mẹ nó em thực sự đưa đến cửa.  

Nhưng đến lượt Tô Thương sắc mặt tối sầm lại, giơ tay cho Tô Tinh Hà một cái đầu băng.  

“Ai ui, anh trai, em đã nói cho anh biết thân phận của em, tại sao anh lại đánh em!” Tô Tinh Hà ôm đầu, ấm ức nói.  

“Em nghĩ rằng anh ngốc sao?”  

Tô Thương nghiến răng nghiến lợi nói: “Sơn chủ Thái Sơn họ Thạch, em họ Tô, sao ông ta có thể là tổ tiên của em, nói thật đi, rốt cuộc em đến từ môn phái nào, nếu còn dám nói dối, ông đây sẽ lột sạch em, đánh một trăm cái!”  

“A, anh trai, đừng, em nói, em nói còn không được sao.”  

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tinh Hà chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó nói: “Thật ra, em đến từ một gia tộc cổ xưa thần bí, gia tộc bọn em rất ít khi xuất thế, một khi xuất thế nhất định sẽ khuấy động cục diện tứ phía, mà em, còn là...”  

“Cút mẹ nó đi, con dám nói dối chú.”  
 
Chương 439


Tô Thương vừa nghe đã biết Tô Tinh Hà đang nói dối, lập tức muốn cởi quần của nhóc con này ra, phải cho cậu bé biết tay.  

<

“Anh trai, đừng làm bừa, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh họ Tô, em cũng họ Tô, chúng ta đều là người trong nhà mà.”  

Advertisement

Khuôn mặt nhỏ của Tô Tinh Hà trắng bệnh nói: “Người trong nhà không làm khó người trong nhà, anh trai, anh nói có đúng không, cầu xin chúa tha cho em đi.”  

“Tiểu quỷ, trong miệng em không có một câu nào là thật.” Tô Thương mặc kệ, tiếp tục giáo huấn Tô Tinh Hà.  

“A, cứu mạng, tàn sát dân lành rồi, chị gái ơi, chị rất xinh đẹp, nhất định là một người tốt, xin hãy cứu em.”  

Lúc này, ánh mắt Tô Tinh Hà dừng lại ở trên người Lý Nguyệt, mở to đôi mắt dễ thương, đau khổ cầu xin.  

Càng khoa trương chính là thằng nhóc này nói khóc liền khóc, trong mắt có nước mắt đảo quanh, trông vô cùng đáng thương.  

Lý Nguyệt ngay lập tức bị manh hoá, vì thế nhoẻn miệng cười nói: “Tô Thương, như vậy là được rồi, thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.”  

Nghe thấy lời cầu xin của vợ, lúc này Tô Thương mới dừng tay, ném Tô Tinh Hà sang một bên.  

Sau khi được giải cứu, Tô Tinh Hà vững vàng rơi trên mặt đất, vội vàng trốn ở sau Lý Nguyệt, lúc này mới kéo quần lên.  

“Đại gia hoả, đến đi, đến đánh em đi, anh kiêu ngạo cái gì, thật sự cho rằng có thể đánh thắng được sao.”  

Tô Tinh Hà bĩu môi, giả vờ nói: “Vừa rồi chẳng qua tiểu gia đùa giỡn với anh thôi, ngay cả 1% sức lực cũng chưa dùng đến, nếu không đã sớm đánh cho anh răng rơi đầy đất rồi.”  

“Vãi!”  

“Sao em lại ngứa đòn như vậy?”  

Sắc mặt Tô Thương tối sầm lại, lập tức muốn đi tới dạy cho Tô Tinh Hà một bài học.  

“Chị gái, chị nhìn anh ấy kìa, lại muốn đánh em, em sợ quá.”  

Tô Tinh Hà lập tức sợ hãi, trốn ở phía sau Lý Nguyệt, yếu đuối và bất lực một cách đáng thương.  

“Tô Thương, bỏ đi.” Lý Nguyệt khẽ cười: “Đồng đồng thật sự không có tổn thất gì, để cậu bé đi đi.”  

“Ừm.” Tô Thương gật gật đầu, quay sang uy hiếp: “Tô Tinh Hà đúng không, cút nhanh lên, đừng để anh lại nhìn thấy em, nếu không anh nhất định sẽ đánh cho em cả đầu đầy u.”  

“Xí, anh bảo em đi thì em phải đi à, anh là ai chứ?”  

Núp ở phía sau Lý Nguyệt, Tô Tinh Hà không hề sợ hãi nói: “Em còn chưa chinh phục được cô vợ nhỏ, còn lâu em mới đi.”  

“Em thật sự là ngứa đòn!” Tô Thương nghiến răng nghiến lợi, hung thần ác sát đi tới, định dạy cho Tô Tinh Hà một bài học.  

“Anh rể, bình tĩnh đi, nhóc con này rất thú vị, đừng đánh nó, mặc dù nó nói chuyện gợi đòn nhưng nó mới vài tuổi mà thôi, cái gì cũng không hiểu, chúng ta phải khoan dung cho nó.”  

Lý Kỳ Kỳ ở bên cạnh thấy vậy bèn trấn an Tô Thương, sau đó ngồi xổm ở trước mặt Tô Tinh Hà, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tinh Hà, cười nói: “Này, nhóc con, em ở nhà cũng ngứa đòn như vậy sao?”  

“Em không gọi là này, em nói, em có tên, em tên là Tô Tinh Hà!” Tô Tinh Hà nghiêm túc nói: “Còn có, đừng nhéo mặt em, nhéo hỏng rồi chị không đền nổi đâu!”  

“Ha ha ha, thật đáng yêu.” 
 
Chương 440


Lý Kỳ Kỳ cười thành tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Tô Tinh Hà, em có bao nhiêu vợ, họ tên là gì?”  

<

“Hiện tại có hai người, một người gọi là Mạt Lị, một người gọi là Bạch Chỉ.” Tô Tinh Hà nói một cách tự hào.  

“Yo, thật đúng là có thể nói ra tên gọi nha.”  

Advertisement

Lý Kỳ Kỳ cười nói: “Tô Tinh Hà, em có yêu cầu gì khi tìm vợ sao, tại sao ba người chúng ta cùng nhau xuất hiện nhưng em cứ bám chặt lấy váy của Đồng Đồng không buông, chẳng lẽ chị không xinh đẹp sao?”  

“Cô rất xinh đẹp, nhưng lại có một khuyết điểm chết người, tiểu gia em không thích.”  

“Khuyết điểm gì?” Lý Kỳ Kỳ tràn đầy tò mò.  

Tô Tinh Hà liếc mắt nhìn Lý Kỳ Kỳ một cái, sau đó ghét bỏ nó: “Cô... Quá nhỏ, không có tư cách làm cô vợ nhỏ của em.”  

Của chị nhỏ quá rồi.  

Lý Kỳ Kỳ nghe nói như thế, hóa đá tại chỗ, vốn dĩ khuôn mặt đang nở nụ cười, lúc này lại nghiến răng nghiến lợi.  

"Em đây không có ưu điểm gì khác, ngoài việc thành thật, từ trước đến nay đều chưa nói láo bao giờ cả."  

Tô Tinh Hà nhìn Lý Kỳ Kỳ, tiếp tục nói: "Chị tức giận cũng vô dụng thôi, chị thật là nhỏ, chuyện này mọi người rõ như ban ngày, không tin thì chị cứ đi hỏi anh này mà xem."  

"Anh trai, có phải là em không nói láo không?" Nói đến đây, Tô Tinh Hà nhìn Tô Thương, xác minh lại lần nữa.  

Tô Thương dừng một lúc, sau đó sờ lên mũi nói: "Cái này.. Khụ khụ, tiểu tử nói rất đúng, lần này em không lừa người đâu."  

"Đúng thế."  

Tô Tinh Hà gật đầu, sau đó nói: "Chị gái này, em không muốn nhỏ đâu, đây là điều kiện tiên quyết để em tìm vợ."  

"Mặc dù chị rất xinh đẹp, nhưng em cũng không có cách nào khác, em không thể nhận chị được."  

Tô Tinh Hà nói tiếp: "Dù sao thì vợ nhỏ của em, cũng cần phải cọ bình sữa cho em, giặt quần áo, lau nhà, nấu cơm, mẹ em nói nếu mông nhỏ thì không thể làm được những chuyện này đâu."  

"Còn nữa, mẹ em nói rồi, con gái mông to thì mắn đẻ, không già mồm, thật đáng tiếc, chị đã bị loại rồi."  

Tô Tinh Hà thở dài một hơi, nói: "Tất nhiên, nếu như chị nhất định phải làm vợ bé của em, em có thể cố hết sức..."  

"Hả!"  

Lý Kỳ Kỳ tối sầm mặt lại, Tô Tinh Hà còn chưa nói hết thì bị cô cắt ngang liền: "Tiểu tử thối, em muốn bị đánh sao!"  

"Kỳ Kỳ, yên lặng nào!"  

Tô Thương thấy vậy, liền cười nói: "Không phải cô mới nói, phải bao dung cậu bé đó sao, dù sao thì nó cũng chỉ là con nít thôi mà."  

"Bao dung cái cọng lông gì!"  

Lý Kỳ Kỳ dữ dằn nói: "Đứa trẻ này muốn ăn đòn như thế, bổn cô nương lần đầu gặp mặt, nếu không đánh cho cái mông cậu ta nở hoa thì thật là có lỗi với chính mình quá!"  

"Được rồi, Kỳ Kỳ."
 
Chương 441


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Châu Vũ Đồng bên cạnh đứng dậy, mặc dù Tô Tinh Hà chỉ là đứa con nít, nhưng khi cô ấy nhận được sự công nhận của đối phương thì trong lòng vẫn thấy rất đắc ý, thế là an ủi nói: "Tô Tinh Hà mới bé tí như vậy, trẻ con thì luôn nói thật lòng, cậu tính toán với nó làm gì chứ, hơn nữa cậu bé này cũng không nói sai mà."  

<

"Hả, Đồng Đồng, cậu cũng chế giễu tớ sao!" Lý Kỳ Kỳ sắp sụp đổ đến nơi rồi.  

"Không không không, là tớ nói theo tình hình thế thôi, cậu đừng giận nữa."  

Advertisement

Châu Vũ Đồng trấn an lần nữa, sau đó ánh mắt  nhìn vào Tô Tinh Hà, vui vẻ cười nói: "Tô Tinh hà, không thể không thừa nhận, em có mắt nhìn nha, liếc một chút là chọn trúng chị rồi."  

"Thôi đi, chị đắc ý cái gì chứ?"  

Tô Tinh Hà thẳng thắn, bĩu môi nói: "Trong ba chị, thì nhan sắc của chị là tệ nhất, nên chị chỉ đứng thứ hai thôi, làm vợ bé của em trước đã.”  

"Nhưng chị đừng vui mừng quá sớm, chờ em tìm được người thích hợp hơn, chắc chắn sẽ đá chị đi thôi." Tô Tinh Hà vênh váo đắc ý nói.  

"Phù phù phù, chị..."  

Nụ cười trên mặt Châu Vũ Đồng bỗng cứng đơ lại, sau đó thẹn quá hóa giận khẽ cắn môi, đề nghị: "Muốn ăn đòn sao, Tô Thương, Kỳ Kỳ, ba chúng ta cùng đánh nó đi."  

"Ý kiến hay đó!"  

Lý Kỳ Kỳ quyết đoán trả lời, Tô Thương cũng nóng lòng muốn thử.  

"Cứu mạng với, bị đánh hội đồng rồi!"  

Tô Tinh Hà trước tiên là trốn sau lưng Lý Nguyệt, bây giờ có bốn người mà đắc tội cả ba người, nên chỉ có thể tìm kiếm sự che chở của Lý Nguyệt mà thôi.  

"Yên lặng chút đi, so bì với đứa trẻ con làm gì chứ."  

Lý Nguyệt cười ngăn cản, sao đó xoay người nhìn Tô Tinh Hà nói: "Tô Tinh Hà, chị có phù hợp với tiêu chuẩn tìm vợ nhỏ của em không?"  

"Phù hợp!"  

"Quá phù hợp!"  

Tô Tinh Hà gật đầu, nghiêm túc nói: "Chị gái, thật sự ngoài mẹ em ra, trong số những người con gái em từng gặp qua thì chị là đẹp nhất."  

Lý Nguyệt cười nói một tiếng: "Vậy sao lúc nãy em lại không kéo áo của chị chứ?"  

"Em... Em không dám."  

Tô Tinh Hà nghiêm túc hiếm thấy, nhỏ giọng nói ra: "Không biết vì sao, chị cho em một loại cảm giác rất mạnh mẽ, em không dám mạo phạm đến chị."  

Hơn nữa, người trẻ đẹp giống như chị thế này, chỉ cần liếc qua vài lần thì cũng làm em vô cùng hài lòng rồi, sao dám đùa với chị chứ."  

"Phụt."  

Lý Nguyệt nhịn không được mà cười nói: "Cái tên tiểu tử này, não của cậu ngược lại cũng tốt đó chứ, biết bây giờ chỉ có chị mới bảo vệ em thôi, nên mới nói ngon ngọt dỗ chị như thế phải không."  

[Diendantruyen.Com] Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom