Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 800


Chương 800

“Chiếc xe này của cô tôi lái đi. Bảng số xe tôi sẽ cho người đưa đến tiệm 666” Lê Đình Tuấn thấp giọng trả lời.

Vừa hay, tháng trước chiếc xe nhập khẩu Lệ Đình Tuấn vốn đặt cho Kiều Phương Hạ đã đến, vẫn chưa kí hợp đồng.

Coi như là thù lao cho Đường Nguyên Khiết Đan mấy ngày qua chăm lo cho Kiều Phương Hạ. Còn là thù lao cho việc Kiều Phương Hạ phải tiếp tục ở lại nhà họ Đường, phiền hà họ một khoảng thời gian.

Đường Nguyên Khiết Đan bên kia yên lặng.

Cách một hồi, dè dặt hỏi ngược lại: “Nếu như tôi không hiểu nhầm, ý này của anh là muốn đổi xe mới cho tôi? Cho

tôi? Anh xác định là tôi?”

“Ừ” Lê Đình Tuấn không hề nghĩ ngợi đồng ý.

“Lệ Đình Tuấn tôi nói anh hối lộ tôi cũng vô ích thôi! Tôi không mắc bẫy đâu!” Đường Nguyên Khiết Đan khựng lại, ngay sau đó lớn tiếng nói.

“Xe cô tôi không tính trả cho cô. Còn cô có muốn xe mới hay không thì tự cô chọn” Lê Đình Tuấn bình tĩnh trả lời.

Dứt lời, tiếp tục nói: “Nhớ lúc qua đó mang theo thẻ căn cước. Càng nhanh càng tốt”

Nói xong câu này liền cúp điện thoại.

Lệ Đình Tuấn điên rồi.

Đường Nguyên Khiết Đan nghe âm thanh báo bạn trong điện thoại, giật mình, đầu óc mờ mịt. Cô ấy chắc chắn anh nhất định là vì chia tay với Kiều Phương Hạ cho nên đầu óc bị đả kích đến điên rồi.

Lệ Đình Tuấn cân nhắc đến đặc thù thân phận của Kiều Phương Hạ, cho nên đặc biệt đặt một chiếc xe riêng cho cô ở nước ngoài. Tính chống đạn, kháng xung chân, trước mắt mà nói đều là cao cấp trên thế giới.

Vốn muốn dùng làm quà mừng năm mới cho cô, nhưng mà nếu bây giờ Kiều Phương Hạ không chịu tha thứ cho anh, vậy thì trước tiên cứ đưa cho Đường Nguyên Khiết Đan một chiếc. Bình thường Kiều Phương Hạ lái xe này đi ra ngoài thì cũng giống như vậy thôi.

Chờ khi cô nguyện ý về nhà, anh sẽ đưa cho cô một chiếc khác.

Ngay sau đó, anh để cho Vô Nhật Huy đến nói chuyện với tiệm 666.

Ngồi một lúc ở trên xe, nhìn lầu hai của nhà Đường Nguyệt Anh cho Đường Nguyên Khiết Đan độc chiếm làm phòng công chúa kia, anh suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Vô Nhật Huy.

“Anh xem liên lạc với một nhà thiết kế chuyên làm phòng cho trẻ con. Trước mắt, tối mai chuyển căn phòng trên lầu ba thành phòng cho trẻ con”

Vô Nhật Huy: “.”

Dừng một lát, mới dè dặt trả lời: “Cậu hai, còn chưa biết là con trai hay con gái mà? Nếu sửa thành màu hồng, kết quả là con trai thì thế nào? Không thì chờ thêm hai tháng nữa hay làm?”

Lệ Đình Tuấn hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ, cũng phải.

Nhưng anh đã không kịp chờ đợi mà muốn chuẩn bị cho con mình chút gì đó.

“Tôi bất kể anh chuẩn bị thế nào. Phá phòng khách đi, trước tối mai tôi muốn nhìn ra được nó là một gian phòng trẻ con” Ngay sau đó anh tiếp tục cứng rắn ra lệnh.
 
Chương 801


Chương 801

Vô Nhật Huy: “.”

Kiều Phương Hạ lúc này mới vừa chắc chắn có thai. Lệ Đình Tuấn cứ gấp như vậy, chờ đứa bé ra đời, không biết còn cưng chiều thành thế nào nữa.

“Ngoài ra, lịch trình chiều mai hủy hết cho tôi. Để dành ra nửa ngày cho tôi” Lê Đình Tuấn chần chờ mấy giây, nói tiếp.

“Trước đó ông cụ nói anh đến nhà họ Phó ăn cơm, còn đi đến đó ăn hay không?”

Lệ Đình Tuấn không khỏi mím môi, thấp giọng trả lời: “Ăn”

Dĩ nhiên phải đi ăn.

Anh chính là định lúc ăn cơm sẽ cho mọi người một ngạc nhiên, nói tin tức Kiều Phương Hạ mang thai cho toàn bộ nhà họ Phó. Nói cho họ anh sắp làm ba.

Phó Viễn Hạo nhất định sẽ vui vẻ. Phó Minh Tuyết cũng nhất định sẽ vui.

Lần này, bất kể như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay Kiều Phương Hạ nữa.

Kiều Phương Hạ đang muốn lên lâu, Đường Nguyệt Anh bỗng nhiên gọi cô lại: “Phương Hạ”

“Sao ạ?” Kiều Phương Hạ quay đầu lại, nhìn Đường Nguyệt Anh một cái.

“Khi nãy là Lê Đình Tuấn đưa cháu về à?” Đường Nguyệt Anh hỏi nhỏ.

Nhà Đường Nguyệt Anh có camera giám sát. Lúc bà ta xuống lầu có ngang qua phòng chứa đồ, vừa hay thấy trên màn hình camera giám sát Lê Đình Tuần ôm Kiều Phương Hạ trước cửa nhà.

Kiều Phương Hạ sửng sốt, sắc mặt có chút ửng đỏ: “Cô thấy được.”

“Hai người làm hòa rồi?” Đường Nguyệt Anh lại nhẹ giọng hỏi cô.

“Không có” Kiều Phương Hạ trầm mặc một hồi, lắc đầu trả lời.

Đường Nguyệt Anh suy nghĩ một chút, chỉ xuống phòng khách: “Bây giờ có rảnh không? Không thì trò chuyện chút

nhé? Cô mới vừa làm ít bánh quy, vẫn còn nóng”

Kiều Phương Hạ nhìn ra Đường Nguyệt Anh có lời muốn nói, do dự một chút, xoay người bỏ túi xách lên một bên bàn, nói: “Dạ”

Bánh quy Đường Nguyệt Anh nướng rất thơm, so với bánh trong tiệm bánh ngọt còn ngon hơn. Trong phòng khách ngập một mùi sữa thơm đậm đà.

Từ sau khi Kiều Phương Hạ mang thai, khẩu vị càng lúc càng tăng, căn bản không ép được cơn thèm ăn. Mới hơn ba giờ chiều, cô ngửi thấy mùi thơm này liền đói, bụng sôi ùng ục kêu một tiếng.

Đường Nguyệt Anh không nhịn được cười lên, lấy ly trà sữa nấu tới, đặt ở bên tay cô, nói: “Khiết Đan không biết khi nào mới về, cháu ăn một chút trước đi”

Đường Nguyệt Anh tiện tay nấu một ly trà sữa cũng thơm không chịu nổi. Kiều Phương Hạ không nhịn được khen cô: “Cô, sao mà cô làm món nào cũng ngon thế?”

“Phải không?” Đường Nguyệt Anh híp mắt cười hỏi ngược lại: “Khiết Đan nhà cô miệng cũng không ngọt như cháu”

Đang lúc nói chuyện, bà tay nhẹ nhàng đẩy mâm điểm tâm đến trước mặt Kiều Phương Hạ, nói: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút”

Bà ta cười, nhìn Kiều Phương Hạ ăn hai miếng bánh quy, mới tiếp tục nói: “Thật ra thì, trước kia cô cũng giống Khiết Đan vậy, vụng về, đụng đâu bể đó, trừ công việc, chẳng làm gì khác. Khiết Đan bây giờ rất giống cô lúc còn trẻ”
 
Chương 802


Chương 802

“Nhưng bây giờ cô làm rất giỏi!”

Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, trả lời/

“Đó là bởi vì gặp chú Mạnh đó” Đường Nguyệt Anh cười một tiếng, trả lời.

Kiều Phương Hạ nghe Đường Nguyên Khiết Đan nói qua mấy câu liên quan đến chuyện giữa ba mẹ cô ấy, nhưng cho đến giờ cô ấy cũng không nói ba dượng của mình không tốt, có thể thấy, Mạnh Minh Triết thật rất tốt.

Đường Nguyệt Anh dừng mấy giây, lại tiếp tục nói: “Trước khi cô và ba ruột của Khiết Đa ly dị, thật cái gì cũng không biết”

“Cho tới bây giờ ông ta không quan tâm công việc của cô, không quan tâm cô thích gì, ghét gì. Ông ta luôn bận bịu xã giao với đủ loại phụ nữ. Trong cái nhà này lạnh như băng. Cô cũng không nguyện ý trở lại, cho nên càng thêm chẳng làm gì. Trước lúc Khiết Đan lên tiểu học, hai người cô vì tính cách không hợp nên đã ly hôn”

Đường Nguyệt Anh tới bây giờ có thể nhắc tới chồng trước không chút tị hiềm bởi bây giờ họ cũng có thể coi như là bạn. Bọn họ thích hợp làm bạn, không thích hợp làm vợ chồng.

“Vậy cô và chú Mạnh quen nhau sau khi ly dị?” Kiều Phương Hạ không khỏi có chút hiểu kỳ.

“Không phải. Minh Triết và cô là bạn đại học, học cùng trường, khác khoa. Cô chú quen nhau từ sớm” Đường Nguyệt Anh cười trả lời.

“Chú ấy và cô là cùng khóa nhưng so ra nhỏ hơn cô một tuổi. Sau đó cô tham gia buổi họp mặt bạn học thời đại học, chú Mạnh cháu biết được từ người khác rằng cô ky dị. Tối hôm đó liền đuổi đến cửa nhà cô. Cô cho là chú ấy đùa. Gia cảnh chú ấy không tệ, năng lực rất mạnh, trước đó chưa từng kết hôn. Cô không chỉ lớn tuổi, còn mang theo đứa con riêng là Khiết Đan nữa”

“Sau đó có một hôm chú ấy uống say, chính là giống như Lệ Đình Tuấn mới vừa rồi vậy, cùng cô ăn cơm, đưa cô về nhà,

trước cửa nhà cô bỗng nhiên ôm lấy cô. Một câu cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt đó nhìn cô

“Lúc ấy cô vẫn tâm địa sắt đá muốn đuổi chú ấy đi. Nhưng chú ấy nói với cô hai câu. Chú ấy nói: “Chị, nếu như em chỉ nhất thời hứng thú với chị, có khi em đã nghĩ hết cách để ngủ với chị sau đó bỏ đi luôn rồi. Chị không biết, thích một người đến vô cùng thì sẽ biết kiềm chế tôn trọng. Em kiềm chế mười năm rồi, chị còn muốn đẩy em ra sao?”

“Chỉ mấy câu như vậy, cô lúc ấy lập tức mềm lòng”

Đường Nguyệt Anh nói xong, nhìn Kiều Phương Hạ, không nói tiếp nữa.

Kiều Phương Hạ nghe hiểu, thâm ý trong lời Đường Nguyệt Anh.

Ý của Đường Nguyệt Anh chính là, Lê Đình Tuấn là bởi vì yêu cô cho nên mới dây dưa, mái tôn trọng cô.

Một câu lí lẽ Đường Nguyệt Anh cũng không nói cho cô. Bà ta chẳng qua chỉ dùng kinh nghiệm của người từng trải, nói cho cô biết cái gì là đúng.

Kiều Phương Hạ nghĩ tới số lần gặp mặt không nhiều của mình và Mạnh Minh Triết. Mạnh Minh Triết lúc nào cũng vậy quanh Đường Nguyệt Anh. Đường Nguyệt Anh nói cái gì thì là cái đó, hoàn toàn không giống lão tổng sắt đá của công ti được niêm yết trên thị trường.

Mạnh Minh Triết thậm chí vì không để cho Đường Nguyên Khiết Đan cảm thấy bọn họ thiên vị, nên khi con trai của mình và Đường Nguyệt Anh được mười lăm tuổi liền ném ra nước ngoài du học, không nghe không hỏi. Đường Nguyên Khiết Đan muốn cái gì ông ta cho cái nấy, coi như là con gái ruột của mình.

Đường Nguyệt Anh chần chừ một lúc, lại nhẹ giọng nói: “Phương Hạ, thật ra thì chuyện của cháu, người ngoài như chúng ta không nên quản nhiều. Nhưng chuyện đứa bé. Cô vẫn muốn khuyên cháu cẩn thận hơn một chút”
 
Chương 803


Chương 803

“Cơ thể là của cháu, đứa nhỏ cũng là của cháu. Mặc dù trong cuộc sống, con người ta ai cũng làm nhiều hay ít những chuyện khiến mình phải hối hận. Nhưng mà, có lẽ Lệ Đình Tuấn cũng có gì đó khó nói?”

Đường Nguyệt Anh quan sát qua màn hình giám sát vài lần, bà ta vẫn có thể thấy Lệ Đình Tuấn thích Kiều Phương Hạ đến nhường nào.

Bà ta cảm thấy tình cảm của Lệ Đình Tuấn dành cho Kiều Phương Hạ là thật, bởi vì lúc Mạnh Minh Triết nhìn bà ta cũng dùng ánh mắt như vậy, nhìn thẳng vào bà ta, như thể bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào đều muốn hôn.

Một cái chớp mắt cũng mang dáng vẻ luyến tiếc. Nhưng ba ruột của Đường Nguyên Khiết Đan sẽ không giấu được ánh mắt khi yêu một người.

Khi Đường Nguyệt Anh thấy Kiều Phương Hạ không hé răng, lại tiếp tục nói với cô: “Đàn ông thật ra đều như vậy, thường xuyên làm những điều khiển cho phụ nữ chúng ta không thể hiểu, không thể tha thứ. Đó là bởi vì đàn ông với phụ nữ có cách suy nghĩ hoàn toàn khác nhau”

“Trong lúc các cặp vợ chồng ở chung, thật ra đôi khi họ nhường nhịn nhau từng chút một. Có lẽ trong tương lai cháu sẽ cảm phải cảm ơn chính mình vì hôm nay đã nhượng bộ.”

Kiều Phương Hạ im lặng hồi lâu, gật đầu trả lời: “Cô, những gì cô nói cháu đều hiểu”

Nhưng lần này Lệ Đình Tuấn thực sự khiến cô quá thất vọng rồi. Cô không nhớ rõ, rốt cuộc mình đã nhượng bộ bao nhiêu lần.

Đường Nguyệt Anh nghĩ ngợi một chút, lại nhẹ giọng nói: “Nếu không có đứa nhỏ này thì có lẽ hôm nay cô sẽ không nói chuyện này với cháu, nhưng điểm xuất phát của cô hoàn toàn vì cháu. Sao cháu không cho…Lệ Đình Tuấn thêm chút thời gian nữa. Nếu thực sự không hợp, đến lúc đó có muốn tiếp tục hay không kết thúc cũng chưa muộn mà.”

“Tự nhiên, cô hy vọng cháu đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy, thân thể sẽ bị tổn thương nhiều lắm.

Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn Đường Nguyệt Anh.

Đang định nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại cô đặt trên bàn rung lên.

Cô nhìn thì thấy Đường Nguyên Khiết Đan gọi video tới.

Trong phòng họp.

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn hơi ảm đạm.

Mấy chục người nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Lệ Đình Tuấn. Như thể đang bước đi trên mặt băng mỏng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào chồng kế hoạch hằng năm dày cộp trước mặt. Còn chưa kịp nói, bỗng nhiên Vô Nhật Huy nhanh chóng bước vào từ cánh cửa nhỏ của phòng họp bên cạnh, đưa điện thoại đến trước mặt cho Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn rũ mắt xuống liếc nhìn, là Kiều Phương Hạ gọi điện tới.

Anh nhận lấy điện thoại ngay lập tức với giọng điệu bình tĩnh, đứng dậy nhanh chóng đi về phía phòng chờ. Trong nháy mắt đóng cửa lại nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi Kiều Phương Hạ: “Có chuyện gì vậy?”

“Lệ Đình Tuấn, anh nói sẽ trả lại xe”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Kiều Phương Hạ mang theo vài phần nói không nên lời.
 
Chương 804


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 804

“Xe của Đường Nguyên Khiết Đan đã bị tôi báo hỏng, vô dụng” Lệ Đình Tuấn lập tức bình tĩnh trả lời.

Vô Nhật Huy nhìn thấy dáng vẻ cậu hai nhà mình nói dối mà không đỏ mặt thở phì phò, không khỏi cong môi lên.

“Anh lái xe đó về đi, Đường Nguyên Khiết Đan muốn chiếc xe này”

Kiều Phương Hạ kiên quyết đáp lại, không cho anh một tia cứu vãn đường sống. Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây nói: “Tôi cho em xem bộ dạng chiếc xe hỏng nhé?” Trong khi nói chuyện, anh liếc Vô Nhật Huy.

Vô Nhật Huy hiểu ý, lập tức cầm lấy chìa khóa xe của Đường Nguyên Khiết Đan trên bàn Lệ Đình Tuấn xuống lầu.

“Em chờ tôi vài phút.”

Lệ Đình Tuấn tiếp tục hướng vào điện thoại nói.

Kiều Phương Hạ chắc chăn Lệ Đình Tuấn đang nói dối, dù chờ vài phút vẫn là mấy giờ, anh cũng không thể thay đổi sự thật là Lệ Đình Tuấn đã cố tình tặng Đường Nguyên Khiết Đan một chiếc xe mới.

“Không cần, anh lái chiếc xe hỏng về đi. Nếu không sửa được, tôi sẽ tự mua một chiếc xe mới cho em ấy

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận


Bọn họ đang nói về vấn đề chiếc xe, anh lại hỏi cô ăn tối chưa.

“Ăn gì rồi?”

Lê Đình Tuấn ở đầu bên kia điện thoại lại thở dài hỏi

Kiều Phương Hạ cảm thấy mình đã nói rõ ràng rồi, không muốn nói chuyện với anh nữa, lập tức cúp máy. Vừa lúc Đường Nguyệt Anh đã nấu xong vài món, Đường Nguyên Khiết Đan giúp bưng ra, Kiều Phương Hạ thuận tay chụp một bức ảnh gửi cho Lệ Đình Tuấn: “Hài lòng chưa?”

Lệ Đình Tuấn phóng to bức ảnh, nhìn vài lần thấy tay nghề của Đường Nguyệt Anh đúng là không tệ lắm. Đều là món thích ăn, nhưng mà bây giờ Kiều Phương Hạ đang mang thai, phải ăn lúc vừa làm ra.

“Nếu đã xem các món ăn rồi thì anh Lệ làm ơn hãy trả lại xe cho chúng tôi đi”Vô Nhật Huy ở dưới lầu giải quyết vấn đề xong thì gửi một bức ảnh, Lệ Đình Tuấn tiện tay gửi cho Kiều Phương Hạ, hỏi cô: “Vẫn muốn?”
 
Chương 805


Chương 805

Kiều Phương Hạ nhìn thấy chiếc xe yêu thích của Đường Nguyên Khiết Đan vô cùng thê thảm, không khỏi cau mày.

Đường Nguyên Khiết Đan vừa lúc lại đây gọi cô ăn cơm, liếc mắt nhìn thì thấy bức ảnh trên điện thoại của Kiều Phương Hạ.

“Trời ơi! Đây là chiến mã của em sao?!”

Đường Nguyên Khiết Đan hít phải một ngụm khí lạnh. Trong bức ảnh, phần đầu xe bị tông vào, cửa xe gần như vỡ nát, lung lay sắp đổ, xe không thành hình.

Sau khi Đường Nguyên Khiết Đan tốt nghiệp, để tỏ ra mình cũng khó khăn, giản dị nên cô ấy kiên quyết không cho Đường Nguyệt Anh và Mạnh Minh Triết mua xe mới cho cô ấy. Dùng chiếc xe tay ga Đường Nguyệt Anh đã đi mấy năm nay, cô ấy cảm thấy lái đi làm cũng không tệ.

Con chiến mã này đã ở bên cô ấy hơn một nghìn ngày đêm! Nên cô ấy rất có cảm tình với nó!

Giờ phút này Đường Nguyên Khiết Đan kinh ngạc nhìn thấy con chiến mã của cô ấy, trái tim đau đến mức không thể cất lời chửi mắng.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn cô ấy, cô thật sự không ngờ, Lệ Đình Tuấn lại có thể làm ra chuyện vô đạo đức như vậy. Cô lập tức gửi cho Lệ Đình Tuấn: “Xe vỡ thành như vậy mà anh còn nói là vẫn có thể sửa được?”

“Tôi vừa mới xuống xe thì đụng phải.”

Lệ Đình Tuấn cất giọng bình tĩnh gửi lại đây. Đường Nguyên Khiết Đan thực sự rất muốn mắng người. Người đàn ông chó chết Lệ Đình Tuấn này còn gì không thể làm nữa không? Đúng là điên cuồng mất trí “Em thấy anh ta là một tên biến thái, tha thứ cho loại người biến thái như vậy làm gì?”

Đường Nguyên Khiết Đan nghiến răng nghiến lợi nói với Kiều Phương Hạ. Vừa nói xong, bỗng nhiên trước cửa truyền đến tiếng còi ô tô.

Đường Nguyên Khiết Đan đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thấy chiếc xe coupé mới tinh đậu trước cửa nhà họ.

Mặt xe màu xanh lam, pha thêm chút bụi bặm, rất cao cấp, vẻ đẹp dưới ánh đèn đường khiến cho người ta hít thở không thông.

Đường Nguyên Khiết Đan kinh ngạc trợn to mắt nhìn thấy chiếc xe không bao giờ mua được ở nước ngoài.

Phải nói rằng người đàn ông chó chết này thật sự rất am hiểu gu thẩm mỹ của phụ nữ.

Cô ấy suy nghĩ một lát, quay đầu nghiêm túc nói với Kiều Phương Hạ “Em xin lỗi, em muốn rút lại câu nói kia. Anh ta không hề biến thái, anh ta quả thực là một người đàn ông tuyệt vời.

Nói xong, cô ấy xỏ dép lê không kịp quay đầu lại chạy ra khỏi cửa xem chiếc xe mới của mình.

Kiều Phương Hạ đau đầu.

Lệ Đình Tuấn lấy lòng được Đường Nguyên Khiết Đan chỉ bằng một chiếc xe.

Kiều Phương Hạ đi ra tới cửa, mắt nhìn loại xe, lập tức dùng điện thoại tìm tòi thì phát hiện ra chiếc xe màu sắc bình thường này là mười tỷ, hơn nữa còn có các loại phí thuế quan nhập khẩu khác nữa, ước chừng cũng phải rơi vào khoảng mười lăm tỷ.

Cô lập tức liên lạc với người bạn có hiểu biết về loại xe ở nước Nguyệt Chi, gửi qua hai tấm ảnh rồi hỏi đối phương: “Một chiếc xe như này chuyển tới nước Anh Phương cậu dự tính phải cần bao nhiêu tiền?”

Khoảng vài phút sau đối phương trả lời lại: “Ít nhất cũng phải khoảng ba mươi tỷ. Nó không phải loại xe đắt mà là trang trí bố trí đốt tiền. Đây là lĩnh vực của cậu, cậu lên xe thử một lần rồi sẽ biết thôi.”

Mặc dù Kiều Phương Hạ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy con số này vẫn có hơi kinh ngạc.

Cô im lặng không lên tiếng mà đi tới ghế phó lái, nhìn kỹ một lượt bảng điều khiển và ghế xe chống đạn qua lớp cửa kính. Đúng là vượt quá chục tỷ.
 
Chương 806


Chương 806

Vừa nãy Lệ Đình Tuấn nói với cô xe này vốn dĩ là sản xuất ra là vì cô, bây giờ thì cô tin rồi, vì người thường cũng không cần loại xe trang bị chống đạn cực cao như thế này.

Cô biết ý đồ Lệ Đình Tuấn tặng xe này cho Đường Nguyên Khiết Đan, bởi vì cô không có xe thường xuyên sẽ lái xe Đường Nguyên Khiết Đan ra ngoài.

Tuy rằng xe ba mươi tỷ nhưng đối với Lệ Đình Tuấn thì vẫn là mức giá thấp thôi, nhưng đối với người có tiền bình thường cũng rất đắt rồi, có thể bằng một chiếc RollsRoyce Phant đấy.

Quà tặng này của Lệ Đình Tuấn có hơi đắt tiền rồi.

Đường Nguyên Khiết Đan vuốt thân xe, đi vài vòng quanh xe, quyến luyến không rời, chỉ còn thiếu dáng vẻ uất ức gọi điện thoại kêu Lệ Đình Tuấn một tiếng bố thôi, khiến Kiều Phương Hạ đau hết cả đầu.

Nhưng mà việc đã tới nước này rồi còn có thể làm gì bây giờ? “Thích không?” Cô nhẹ giọng hỏi Đường Nguyên Khiết

Đan. Đường Nguyên Khiết Đan quay đầu lại nhìn cô gật đầu như gà con mổ thóc.

Mặc dù chiếc xe lòe loẹt tính năng phức tạp chỉ sợ cả đời này Đường Nguyên Khiết Đan cũng sẽ không rõ cách dùng nhưng bên ngoài thực sự rất đẹp, Đường Nguyên Khiết Đan thích cũng là rất bình thường.

“Vậy giữ lại nhé?” Cô lại nói.

“Có thể chứ ạ?” Đường Nguyên Khiết Đan đắn đo một lát rồi cẩn thận hỏi lại cô: “Có phải rất đắt đúng không ạ?”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ rồi đáp lại: “Cũng bình thường… So với cái xe lúc trước chị lái đắt hơn một tí”

Đường Nguyên Khiết Đan suy nghĩ lúc trước chiếc xe mà Lệ Đình Tuấn để Kiều Phương Hạ lái trên đường hình như là hơn hơn ba tỷ thì lập tức thở ra vui vẻ trả lời: “Vậy cũng không đắt lắm! Em còn tưởng là mấy chục tỷ cơ!”

“Ừ” Kiều Phương hạ ngừng lại một lúc rồi gật đầu.

Cô cũng không nói dối thực sự chỉ đắt một tí, là một số lẻ thôi.

Bộ dáng vệ sĩ của Lệ Đình Tuấn ở một bên nhìn Kiều Phương Hạ muốn nói lại thôi.

Kiều Phương Hạ cũng nhìn anh ta, vệ sĩ lập tức hơi cúi đầu không lên tiếng.

Kiều Phương Hạ thấy dáng vẻ cười ngây ngô của Đường Nguyên Khiết Đan mà nói: “Thích thì ký đi đã thanh toán tiền rồi.”

“Thật sự có thể sao ạ?” Đường Nguyên Khiết Đan lại xác nhận lần nữa.

“Nhận đi. Kiều Phương Hạ khẽ mỉm cười gật đầu với cô: “Em làm nội ứng cho Lệ Đình Tuấn lâu như vậy rồi, đây là thứ em nên có được mà”

“..” Đường Nguyên Khiết Đan sao cứ cảm thấy lời này không hay mấy thế nhỉ?

Nhưng mà dù sao Kiều Phương Hạ đã sớm nhìn thấu cô làm mật báo cho Lệ Đình Tuấn rồi, cô cũng không có ưu điểm nào chỉ là mặt dày thôi.

“Em cũng không thích cướp của người khác, anh ta vốn dĩ phá hoại xe của em thì nên bồi thường, lát nữa trả anh ta ba tỷ vậy”

Đường Nguyên Khiết Đan vừa nói thầm vừa vui vẻ nhận hợp đồng và bút mà vệ sĩ đưa tới, ký tên mình ở mặt sau cùng.
 
Chương 807


Chương 807

Lúc Đường Nguyệt Anh nghe thấy động tĩnh đi ra thì thấy Đường Nguyên Khiết Đan đã ký xong hợp đồng, ôm tâm trạng vui vẻ rạo rực cầm chìa khóa xe mà về đến nhà.

“Đây là xe mà Lê Đình Tuấn bồi thường cho con sao?” Đường Nguyệt Anh liếc nhìn chiếc xe hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.

“Đúng vậy, Phương Hạ nói nó cũng không đắt lắm.”

Đường Nguyên Khiết Đan vui vẻ gật gật đầu: “Chúng ta không thể vô duyên vô cớ mà chiếm lợi của người khác được, chờ một lúc nữa con sẽ trả lại anh ấy ba tỷ là được rồi.”

“Em ấy đã nhiều lần mật báo tin tức cho Lê Đình Tuấn nên Lê Đình Tuấn thưởng cho em ấy một chút đồ cũng là chuyện đương nhiên.” Kiều Phương Hạ sợ Đường Nguyệt Anh sẽ trách móc Đường Nguyên Khiết Đan nên ngay lập tức giải thích với bà ta.

Đường Nguyệt Anh cũng không hiểu gì về xe cộ chỉ quan tâm đến tiêu chí chạy được là tốt rồi nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò vài câu: “Được rồi, chuyện trả tiền thì nói sau đi, bây giờ đi vào ăn cơm đã, thức ăn sắp nguội hết rồi.”

Kiều Phương Hạ đi phía sau, cô lấy điện thoại ra gọi cho ngân hàng và chuyển khoản cho Lê Đình Tuấn sáu mươi tỷ.

Hơn nữa, trước đó đưa Kiều Tứ Văn vào bệnh viện, Lê Đình Tuấn đã chuyển khoản cho cô ba mươi tỷ, đúng dịp này cũng nên trả lại cho anh.

Đường Nguyên Khiết Đan là bạn của cô chứ không phải của Lê Đình Tuấn nên không cần Lệ Đình Tuấn đền đáp.

Khi đang ăn cơm, Lê Đình Tuấn nhắn tin đến: “Kiều Phương Hạ, em có ý gì?”

“Tôi nói của anh là của anh, của tôi là của tôi, nên phân rõ ràng” Kiều Phương Hạ vừa chậm rãi nhai thức ăn, vừa cầm điện thoại trả lời tin nhắn của anh.

Gần như vừa gửi được một giây thì Lê Đình Tuấn đã lập tức trả lời: “Em nhất định phải tính toán rõ ràng?”

Kiều Phương Hạ không muốn cãi nhau với anh, cô để chế độ im lặng, đặt điện

thoại xuống bàn, tiếp tục nói chuyện với Đường Nguyên Khiết Đan như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cơm nước xong mới cầm điện thoại lên nhìn, có ba cuộc gọi nhỡ đều là của Lệ Đình Tuấn.

Đang xem phim truyền hình với Đường Nguyệt Anh thì điện thoại lại sáng lên. Kiều Phương Hạ liếc nhìn thì thấy là Lê Đình Tuấn gọi đến, cô tiện tay ấn tắt, không muốn nghe điện thoại.

Đang định tắt nguồn điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến: “Đi ra.”

Kiều Phương Hạ nhìn thấy hai chữ này thì sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Cô nhắm mắt tắt điện thoại, làm như chính mình không nhìn thấy tin nhắn của anh. Mấy phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.

“Ai vậy? Giờ đã muộn rồi.” Đường Nguyệt Anh nhìn về phía cửa lớn.

“Để cháu đi xem là ai” Kiều Phương Hạ lập tức đứng dậy, vội vã nói với Đường Nguyệt Anh và Đường Nguyên Khiết Đan.

Đường Nguyên Khiết Đan có chút khó hiểu mà nhìn bóng lưng của Kiều Phương Hạ, cô ấy và Đường Nguyệt Anh nhìn nhau nói: “Mẹ cũng đừng nhìn con như vậy, không thể nào là Lục Nhất Minh”
 
Chương 808


Chương 808

Đường Nguyệt Anh trầm mặc vài giây, liếc mắt về phía Đường Nguyên Khiết Đan nói: “Nói đến Lục Nhất Minh, thật ra mẹ cũng có một chút chuyện muốn hỏi con. Có phải cậu ta muốn kết hôn với người Hạ Hạ gì đó đúng không?”

Sắc mặt Đường Nguyên Khiết Đan có chút nặng nề, gương mặt nhỏ như bị kéo căng, nhìn chằm chằm TV không lên tiếng.

“Mẹ là mẹ của con, mẹ quan tâm bạn trai cũ của con một chút cũng không được sao?” Đường Nguyệt Anh vừa cắn hạt dưa vừa lạnh nhạt nói.

Kiều Phương Hạ đi ra ngoài, hơi hé cửa mà dựa lưng vào đó.

Lê Đình Tuấn đứng ở ngoài cửa im lặng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô.

Hai người nhìn nhau một lúc, Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Đây là nhà họ Đường, anh có thể muốn làm gì thì làm sao?

Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn có chút giận dỗi chỉ nhìn chằm chằm cô cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, anh giơ tay ấn về phía chuông ở cửa.

Kiều Phương Hạ không có cách nào ngăn được anh, chỉ có thể bước nhanh đến mở cửa cho anh.

Lệ Đình Tuấn rũ mắt nhìn Kiều Phương Hạ, giờ phút này cô đang mặc áo ngủ, mái tóc dài xoã tung, vẻ mặt bất đắc dĩ, so với dáng vẻ giương nanh múa vuốt trước kia thì đáng yêu hơn nhiều.

“Tôi đến tìm Đường Nguyên Khiết Đan” Anh nhìn cô vài giây rồi thản nhiên nói.

Nếu là vì lúc nãy Đường Nguyên Khiết Đan chuyển cho Lê Đình Tuấn ba tỷ thì chuyện Kiều Phương Hạ nói dối Đường Nguyên Khiết Đan lập tức lòi ra ngay!

Cô càng thêm nhăn chặt mày: “Anh có thể đừng náo loạn nữa được không?”

Đêm hôm khuya khoắt cũng không để yên cho người ta!

“Muốn tôi không làm loạn nữa cũng được” Lê Đình Tuấn suy ngẫm một chút, thấp giọng trả lời. Vừa nói, một bàn tay vừa nhẹ nhàng đặt lên eo của Kiều Phương На.

Kiều Phương Hạ bị anh kéo lại, không khống chế được đi một bước nhỏ về phía trước, ngã vào lồng ngực của anh.

“Buổi chiều lúc rời đi, tôi để quên mấy thứ ở chỗ em, em trả lại cho tôi thì tôi sẽ không làm loạn nữa” Anh nhẹ nhàng nói với cô.

Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh, không lên tiếng. Cô rõ ràng không lấy cái gì của Lê Đình Tuấn.

“Hôn chỗ này một chút” Lê Đình Tuấn đưa tay chỉ vào chóp mũi của mình.

Kiều Phương Hạ bỗng nhiên chợt nhớ ra, buổi chiều lúc trước khi rời đi, Lệ Đình Tuấn đã hôn lên chóp mũi của cô. Anh ấy muốn nói cái này sao?

Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ cô nháy mắt đã trợn mắt há mồm, mặt lạnh nói: “Vừa nãy cái gì em cũng muốn tính toán rõ ràng với tôi, vậy nếu tôi hôn em thì em không phải nên trả lại à?”
 
Chương 809


Chương 809

Lúc này Kiều Phương Hạ mới hiểu được, lần trước trên Messenger, Lệ Đình Tuấn nói tính toán rõ ràng là có ý gì.

Kiều Phương Hạ chưa từng thấy có người nào lại tính toán như vậy. Cô cho rằng bản thân đã quen biết Lệ Đình Tuấn mười mấy năm, hẳn là cũng đủ để hiểu rõ anh rồi, nhưng không ngờ trước kia, cô nhìn thấy sự ác liệt của anh, chẳng qua cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Hai người giằng co trong yên lặng một lát, Kiều Phương Hạ đành cắn răng trả lời: “Tôi có thể trả tiền cho anh.”

“Tôi thiếu tiền sao?” Lê Đình Tuấn không chút nghĩ ngợi hỏi lại.

Thật ra vừa rồi Kiều Phương Hạ chuyển sáu mươi tỷ vào tài khoản của anh, Lệ Đình Tuấn cũng không tức giận, cũng không có ý tức giận lên người Kiều Phương Hạ, anh trả lời người khác vẫn luôn là kiểu như vậy. Hơn nữa vừa rồi trong lúc họp, anh đang giận dữ với cấp dưới nên rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Sau khi gửi cho cô một hồi lâu cũng không thấy cô trả lời, anh mới phản ứng lại, gọi video cho cô, cô cũng không nhận, anh đoán cô giận rồi nên đành phải tự mình chạy qua đây.

“Nếu phải nói đạo lý thì em trả tiền cho tôi, là vì chiếc xe kia do tôi dùng tiền để mua, nhưng tôi hôn em thì đâu có liên quan gì với tiền bạc” Lê Đình Tuấn đợi Kiều Phương Hạ mấy giây rồi tiếp tục thản nhiên nói với cô.

“Anh chính là cố tình gây sự”

Kiều Phương Hạ còn thật sự trả lời: “Bởi vì xe là anh đưa cho Đường Nguyên Khiết Đan, anh.”

“Phải, là tôi cố tình gây sự” Lê Đình Tuấn không đợi cô nói xong đã ngắt lời.

“Giống như em vì chuyện của Tô Minh Nguyệt mà nổi giận với tôi, thậm chí còn định rời khỏi tôi, theo tôi thấy, tội lỗi của tôi không đáng bị như vậy, em cũng có phần cố tình gây sự. Tôi chỉ là dùng cách thức của em để đối phó với em mà thôi.”

Kiều Phương Hạ á khẩu không thốt lên lời. Mấy lời ngụy biện của Lê Đình Tuấn nghe qua thì thấy vô cùng hợp lý nhưng thật ra lại chẳng hợp lý chút nào, chuyện của Đường Nguyên Khiết Đan và Tô Minh Nguyệt căn bản là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cô yên lặng một lát rồi nhón chân lên, nhanh chóng mổ một cái lên chóp mũi Lê Đình Tuấn. Nếu anh muốn thì cô cho anh là được, cô cũng không muốn đôi co không ngừng với anh. Hơn nữa, ở bên ngoài còn rất lạnh. Hôn xong, cô lập tức lạnh lùng hỏi Lê Đình Tuấn: “Được chưa?”.

“Ừ” Một lúc lâu sau, giọng mũi rầu rĩ của Lê Đình Tuấn mới vang lên.

Kiều Phương Hạ đang muốn kéo tay anh ra thì bất chợt, anh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm cô, ép cô lại gần.

Bên ngoài thật sự rất lạnh, môi của Lê Đình Tuấn cũng lạnh, lúc cắn lên môi cô, Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa ẩm ướt. Cô theo bản năng run rẩy cả người, Lê Đình Tuấn bèn theo đôi môi đang cứng đờ của cô dò xét tiến vào.

Một lúc lâu sau, khi cô được buông ra, hơi thở của hai người đều đã trở nên nóng rực.

“Tôi biết em còn lưu luyến tôi mà. Tôi đã từng nói rồi, thân thể của em thành thật hơn em nhiều” Lê Đình Tuấn chạm nhẹ trán vào cô, nhìn chằm chằm cô lẩm bẩm nói: “Tôi cũng biết vừa rồi là bản thân náo loạn vô lý, nhưng tôi thật sự biết sai rồi, đừng giận tôi nữa, được không?”
 
Chương 810


Chương 810

Kiều Phương Hạ mím môi, rũ mắt thở hổn hển không lên tiếng. Cô cũng không biết tại sao lại bị anh hôn, anh vẫn luôn có biện pháp buộc cô phải nghe lời. Hiện tại cô cực kỳ phiền não, trong đầu đã loạn thành một cục.

“Phương Hạ, tôi thật sự biết sai rồi” Anh nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhỏ giọng giải thích với cô thêm lần nữa: “Cho tôi một bậc thang đi, được không?”

Mặc kệ bậc thang này có xuống được hay không, chỉ cần cô đưa, anh nhất định sẽ leo xuống theo ý cô.

Kiều Phương Hạ nghe anh nói, càng nghe càng phiền loạn, nhăn chặt mày không nói chuyện.

“Hay là em cũng định trả lại tôi? Hử?” Giọng nói của Lê Đình Tuấn mang theo chút khàn khàn, tựa như giấy nhám mài qua đầu quả tim của Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn thật sự rất muốn đưa cô về mà yêu thương cô. Nhưng nghĩ đến Kiều Phương Hạ đang mang thai, anh đã lên mạng tra thử, ba tháng đầu mang thai tốt nhất không nên làm chuyện đó, nhất là thời điểm vừa mang thai không lâu, lúc trước Kiều Phương Hạ bị chảy máu chứng tỏ đứa bé đã từng gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Kiều Phương Hạ còn chưa hết giận, anh cũng chỉ có thể nhịn xuống. Cho dù thế nào thì thân thể của cô vẫn là quan trọng nhất.

Kiều Phương Hạ yên lặng một lát, cau mày với anh: “Anh trả tôi sáu mươi tỷ kia đi” Cô cũng không định trả lại anh nụ hôn vừa rồi, Lê Đình Tuấn thật sự quá khó chơi.

“Được, đều theo ý em” Lê Đình Tuấn chiếm được đáp án mình muốn, lập tức đem bàn tay nhỏ bé đã lạnh công của cô đến bên môi, hôn nhẹ hai cái.

Kiều Phương Hạ lập tức rút tay mình từ trong tay anh ra. Nếu anh còn muốn cô trả lại gì đó thì cô chắc chắn không làm được.

Lệ Đình Tuấn thấy cô có vẻ không giận nữa mới buông cô ra, nhẹ giọng nói: “Mau về đi”

Anh vừa buông lỏng eo của cô ra, Kiều Phương Hạ đã lập tức lùi về sau một bước nhìn anh rồi quay người bước nhanh đi về, không hề quay đầu lại.

Lê Đình Tuấn nhìn cô vào cửa, đóng cửa, lại nhìn đến trong phòng khách nhà họ Đường thấy cô ngồi lại sô pha, nói mấy câu gì đó với Đường Nguyên Khiết Đan và Đường Nguyệt Anh. Chỉ cần cô không tức giận là tốt rồi.

Kiều Phương Hạ nói chuyện với mấy người Đường Nguyệt Anh thì có hơi mệt mỏi nên đứng dậy đi lên tầng. Nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, hoàn toàn không hề buồn ngủ.

Những lời Đường Nguyệt Anh nói với cô lúc chiều, còn có chuyện xảy ra ở nước Hình Giang đêm giao thừa và vừa rồi Lê Đình Tuấn giải thích với cô, làm cho

mọi thứ trong đầu cô rối tung thành một cục. Cô biết bản thân không được mềm lòng, Lê Đình Tuấn dây dưa với Tô Minh Nguyệt ở nước Hình Giang, theo nguyên tắc của cô đã là không thể tha thứ, cô cho rằng đó chính là lừa dối…Chỉ là vừa rồi cô lại bị Lệ Đình Tuấn hôn. Cô càng nghĩ càng phiền não, mấy chuyện của Lệ Đình Tuấn, cô không tài nào hiểu nổi.

Cô nằm trên giường trở mình mấy lần, không hiểu sao lại bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước Đường Nguyên Khiết Đan hỏi cô: “Tại sao chị không đi hỏi cho rõ ràng xem Lệ Đình Tuấn vì sao lại sinh con với Tô Minh Nguyệt? Nếu anh ấy bởi vì thích mới sinh con với Tô Minh Nguyệt thì chuyện này không cần bàn thêm nữa. Nhưng nếu Tô Minh Nguyệt dùng biện pháp xấu xa nào để mang thai thì dựa vào cái gì chúng ta phải để yên cho cô ta? Bị điên à? Chị chia tay với Lê Đình Tuấn không phải làm đúng ý cô ta luôn sao?”
 
Chương 811


Chương 811

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Phương Hạ dậy từ sớm, thu xếp xong thì xuống tầng.

Bữa sáng của Đường Nguyệt Anh vẫn chưa được nấu xong, lúc này bà ta nhàn nhạt liếc nhìn vành mắt màu đen của Kiều Phương Hạ một cái, khẽ hỏi cô: “Nghĩ xong chưa?”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng trả lời: “Đầu tiên đi làm xét nghiệm máu trước đã”

Đường Nguyệt Anh chỉ thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm.

Kiều Phương Hạ ra khỏi khu biệt thự, gọi xe taxi.

Trên đường, lúc đi qua một công viên nhỏ, xe taxi dừng lại chờ đèn đỏ, Kiều Phương Hạ nghe thấy âm thanh huyên náo của trẻ con nô đùa vang lên ở công viên bên cạnh, quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm một lúc.

Bất tri bất giác đã đến trước của bệnh viện rồi.

Bác sĩ viết cho cô một tờ giấy xét nghiệm máu nói: “Một giờ chiều nay, sau khi tới làm phẫu thuật thì nhớ đưa kết quả thử máu cho bác sĩ.”

“Ừm” Kiều Phương Hạ chần chờ vài giây rồi gật đầu.

“Nếu như không nỡ bỏ, thì phí phẫu thuật trong ngày hôm nay có thể hoàn lại” Cô đứng dậy rời đi, lúc đi tới cửa, bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái nói vậy.

Kiều Phương Hạ dừng bước, cười với bác sĩ một cái mà đáp: “Cảm ơn đã nhắc nhở”

Lúc vừa mới lấy máu ở dưới lầu xong thì điện thoại di động trong túi xách vang lên, một tay Kiều Phương Hạ dùng bông gòn đè lên lỗ kim, một tay nhấc túi xách lên, luống cuống tay chân mà mở điện thoại rồi đưa tới bên tai.

“Alo? Ai vậy?”

“Phương Hạ, em đây mà” Trong điện thoại, Triệu Mai Hoàng trả lời cô: “Sao bên chị lại ồn như vậy? Chị đang ở chỗ nào thế?”

Kiều Phương Hạ dừng lại một chút, trả lời qua loa: “Bệnh viện”

“Sao lại ở bệnh viện? Trong người không khỏe hả?” Triêu Mai Hoàng kinh ngạc hỏi lại: “Có cần em tới đón chị không?”

“Không sao đâu, chỉ là vài bệnh vặt thôi” Kiều Phương Hạ đi tới một góc không có người, thấp giọng trả lời: “Sao tự nhiên lại gọi điện cho chị?”

“Hôm nay không phải là sinh nhật anh hai sao? Tối hôm qua A Đô mới nói cho em biết sẽ cùng nhau đi ăn, em còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho anh hai đầu, chị thấy em nên tặng cái gì?”

Kiều Phương hạ im lặng một chút, đáp: “Nếu nói thích hợp thì… Romanee Conti đi, anh ấy rất thích sưu tầm loại rượu này.”

“Hình như ở hội đấu giá năm ngoái ba em giành được hai bình, thật đúng lúc” Triệu Mai Hoàng dừng lại, lại hỏi cô: “Vậy lúc nào thì chị về?”

Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc là tối muộn một chút sẽ về.”
 
Chương 812


Chương 812

“Vậy em chờ chị nhé” Lúc Triêu Mai Hoàng đang nói chuyện, láng máng có giọng của Đình Trung truyền đến.

Kiều Phương Hạ lập tức cúp điện thoại.

Cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ treo tường ở đối diện bệnh viện, đã không còn sớm, hơn mười giờ rồi, Lê Đình Tuấn nói xế chiều sẽ đón cô ở nhà họ Đường.

Cô im lặng một lúc lâu mới đứng dậy, đến chỗ cái máy bên cạnh để báo cáo quả xét nghiệm máu.

Theo báo cáo, mức máu và progesterone của cô hơi thấp, lần trước bác sĩ cũng đã nói với cô, nếu như muốn sinh được một em bé khỏe mạnh thì tốt nhất nên dùng thêm chút thuốc.

Cô nhìn chằm chằm vào những số liệu trên báo cáo xét nghiệm máu một lúc, xoay người đi về phía phòng khám của bác sĩ ở trên tầng.

“Phương Hạ vừa ra ngoài rồi” Đường Nguyệt Anh vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng chờ ở cửa, bà ta cười cười với anh, nói.

“Đi đây vậy?” Lê Đình Tuấn dừng lại, thấp giọng hỏi.

Xế chiều ngày hôm qua, anh đã nói hai lần với Kiều Phương Hạ là sẽ đến nhà họ Đường để đón cô.

Vẻ mặt Đường Nguyệt Anh vẫn như thường, trả lời: “Không biết, chỉ nói là đi ra ngoài”

Nếu Kiều Phương Hạ thực sự chọn ngày hôm nay để bỏ đứa bé, thì đó cũng là lựa chọn của bản thân cô, dù là Lê Đình Tuấn cũng không có quyền can thiệp.

Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc, xoay người trở lại trong xe.

Đang định khởi động xe rời đi thì bỗng nhiên Đường Nguyệt Anh lại thấp giọng gọi anh lại: “Cậu Lệ, cậu chờ một chút đã”

Lệ Đình Tuấn hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía Đường Nguyệt Anh một cách khó hiểu.

“Tôi chỉ muốn hỏi, cậu thực sự yêu Phương Hạ sao?” Đường Nguyệt Anh cân nhắc một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi anh.

Lệ Đình Tuấn không biết vì sao bỗng nhiên Đường Nguyệt Anh lại hỏi anh như vậy, hơi hơi nhíu mày trả lời: “Tất nhiên, tôi rất yêu cô ấy”

“Nếu cậu yêu con bé, thì cậu nên chủ động giải thích rõ ràng với con bé về mối quan hệ giữa cậu và Tô Minh Nguyệt là như thế nào? Đường Nguyệt Anh lập tức nói với anh một cách nghiêm túc.

“Bây giờ cậu lập tức gọi điện giải thích rõ ràng với con bé. Đôi khi, điều mà người phụ nữ muốn thực sự rất đơn giản, con bé không cần tiền của cậu, cậu có dùng nhiều thứ đồ của cải vật chất hơn nữa cũng không thể nào bù đắp được.”

Đường Nguyệt Anh chỉ đơn giản nói hai câu, lại khiến cho Lê Đình Tuấn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Anh giật mình, Đường Nguyệt Anh lại nói: “Phương Hạ thực sự rất tốt, nếu cậu yêu con bé thì đừng phụ lòng con bé”
 
Chương 813


Chương 813

Dường như trong lời nói của Đường Nguyệt Anh ẩn chứa điều gì đó.

Lệ Đình Tuấn im lặng nhìn chằm chằm bà ta, lát sau, thấp giọng trả lời: “Tôi biết rồi.”

Đường Nguyệt Anh lái xe rời đi trước, Lê Đình Tuấn lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kiều Phương Hạ.

Tự nhiên Đường Nguyệt Anh lại nói với anh những điều đó, chắc chắn là có nguyên nhân, Kiều Phương Hạ biết rõ anh sẽ tới đón cô, mà lại đi trước, chắc chắn là đi làm cái gì đó rồi!

Anh hơi sốt ruột, lần đầu tiên không gọi được cho Kiều Phương Hạ, sau đó anh lại gọi lần thức hai, lần thứ ba.

Nhưng mà bên Kiều Phương Hạ lại không hồi âm chút nào.

Lê Đình Tuấn gọi tới lần thứ năm Kiều Phương Hạ vẫn không nhận điện thoại,

anh lập tức gọi điện cho Vô Nhật Huy: “Lập tức tìm hacker truy lùng vị trí của Kiều Phương Hạ! Càng nhanh càng tốt!”.

Anh có một cảm giác chẳng lành, đặc biệt là bây giờ Kiều Phương hạ đang mang thai con của anh!

Kiều Phương Hạ xách đồ đi ra cổng bệnh viện, đang định bắt xe, thì chợt thấy góc tường đối diện đậu một chiếc xe quen thuộc.

Là xe của Đường Minh Kỷ.

Tài xế của Đường Minh Kỳ đang đứng bên ngoài cửa xe, thấy cô đi ra thì lập tức vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô lại đây.

Kiều Phương Hạ đi tới cạnh chiếc xe, mở cửa ghế sau định ngồi vào thì phát hiện ở ghế sau có một bóng người nho nhỏ.

Cô sửng sốt hai giây.

“Dương?!”

An Dương xuất hiện, khiến cho cô thực sự có chút vui vẻ, bởi vì theo như lời Mặc Hàn Bảo thì An Dương phải ở trên núi biệt lập nửa năm nữa, rèn giũa tính tình của con bé.

An Dương lại không lên tiếng, nhường chỗ ngồi cho cô, gương mặt mang biểu cảm “Phương Hạ thật thê thảm”, chép miệng một cái về phía trước xe, ý nói phía trước còn có người.

Kiều Phương Hạ sợ có người sẽ phát hiện ra An Dương, lập tức lên xe rồi đóng cửa lại. Lúc này mới phát hiện, trên ghế phó lái, là Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn không nói tiếng nào, tầm mắt chỉ đặt trên bụng Kiều Phương Нạ.

Lát sau, mới ngước mắt nhìn Kiều Phương Hạ một cái, tâm trạng nơi đáy mắt hơi phức tạp.

Kiều Phương Hạ biết, chắc chắn là Đường Minh Kỷ đã nói cho Cố Dương Hàn, nếu không anh ấy cũng sẽ không nhìn chằm chằm bụng cô như vậy.

Hai người không ai nói chuyện, An Dương cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt của hai người, không dám lên tiếng.
 
Chương 814


Chương 814

Đã sắp trưa, Cố Dương Hàn bảo tài xế dừng xe tại một nhà hàng Quảng Đông.

Lúc cúi người ôm lấy An Dương thì lại nhìn Kiều Phương Hạ một cái.

“Mang thai thì ăn thanh đạm một chút” Anh ấy mở miệng khẽ nói câu đầu tiên.

“Vâng” Kiều Phương hạ nhẹ giọng đáp, gật đầu.

Cố Dương Hàn bế An Dương đi đằng trước, Kiều Phương Hạ đi theo sau hai người bọn họ, ba người nhìn giống như một gia đình ba người, nhân viên phục vụ đứng ở cửa lập tức bước lên chào: “Thưa anh thưa cô, đi ba người phải không ạ?”

“Ừm, đặt phòng riêng trước đã.” Cố Dương Hàn thấp giọng đáp.

“Con gái của hai người thật là đáng yêu quá” Nhân viên phục vụ lập tức cười nói: “Trước tiên tặng bé một món quà nhỏ này”

Người phục vụ vừa nói chuyện vừa quay lại lấy một con búp bê mới tinh vẫn còn ở trong hộp ra đưa cho Cố Dương Hàn.

Cổ Dương Hàn không giải thích mà chỉ nhìn về phía An Dương nói nhỏ: “Ninh Nguyệt, mau cảm ơn dì đi.”

An Dương ngoan ngoãn ôm hộp búp bê vào lòng, ngọt ngào nói: “Con cảm ơn dì, con rất thích.”

Kiều Phương Hạ đứng sau hai người họ nhưng cũng không lên tiếng giải thích rằng bọn họ không phải là một gia đình.

Sự xuất hiện đột ngột của Cố Dương Hàn khiến cô có chút trở tay không kịp.

Cách đây khoảng một tháng, khi Cố Dương Hàn liên lạc với cô, cô nghĩ rằng anh ấy đã xảy ra chuyện. Sau đó chú Thiên lại chủ động gọi cho cô để giải thích vài câu, nhưng cô vẫn không yên tâm mà gọi lại cho anh ấy, chỉ có điều là không liên lạc được, từ đó về sau cô cũng không có thông tin gì của Cố Dương Hàn nữa.

Cô nhìn chằm chằm vào Cố Dương Hàn một lúc, trước đây da anh ấy rất trắng, nhưng lần này lại đen đi khá nhiều, có lẽ anh ấy ở một nơi tương đối nóng.

Kiều Phương Hạ rất lo lắng cho Cố Dương Hàn, cô muốn biết trong một tháng qua anh ấy đã phải trải qua những gì. Nhưng cô lại không dám hỏi mà chỉ lặng lẽ đứng sau nhìn anh ấy.

“Vào thôi.” Cố Dương Hàn xác nhận vị trí với người phục vụ, sau đó quay lại nhìn Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng nói.

Trong lúc nói chuyện, Cố Dương Hàn nhìn thấy chiếc túi của cô khá nặng nên đã nhấc nó về phía mình. Kiều Phương Hạ cũng không hề khách khí với anh ấy.

Người phục vụ bên cạnh mỉm cười nhìn hai người: “Trong hai người rất tình cảm, chắc hẳn có một mối quan hệ rất tốt”
 
Chương 815


Chương 815

Cách đó không xa, một chiếc Maybach lặng lẽ dừng bên đường.

Lệ Đình Tuấn ngồi ở phía sau dõi mắt nhìn một nhà ba người đó. Nghe người phục vụ nói hai người họ rất tình cảm, một sự tự ti thoáng hiện lên trong mắt anh.

Hôm nay là sinh nhật anh, Kiều Phương Hạ cũng biết điều đó.

Chẳng trách hôm qua anh nói buổi trưa sẽ đến đón cô, cô không hề trả lời gì cả, có lẽ cô đã hẹn với Cố Dương Hàn rồi.

Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Vào ngày sinh nhật của Đình Trung, Kiều Phương Hạ cũng vì Cố Dương Hàn mà mặc kệ cậu bé. Bây giờ vào ngày sinh nhật anh, Kiều Phương Hạ lại vì Cố Dương Hàn mà để anh một mình.

Trong trái tim của Kiều Phương Hạ, Cố Dương Hàn vẫn luôn quan trọng hơn ba con bọn họ.

Trước khi vào cửa Kiều Phương Hạ vươn tay cởi bỏ chiếc mũ màu hồng trên đầu An Dương, sau đó cúi đầu xuống hôn cô bé, ánh mắt Cố Dương Hàn tràn đầy dịu dàng nhìn hai người họ.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy ánh mắt của Cố Dương Hàn thì không khỏi bật cười. Đây quả thực là một gia đình hạnh phúc, An Dương quả nhiên là con gái của Kiều Phương Hạ và Cố Dương Hàn.

Khi đi lên tầng hai, ở giữa hành lang có một sân chơi suối nước nóng nhỏ, An Dương lặng lẽ nhìn về phía đó mấy lần.

Cố Dương Hàn thấy An Dương muốn vào chơi thì nghiêng người đặt cô bé xuống, nhẹ giọng nói: “Cháu tự mình vào đó chơi một lát nhé, chú và mẹ cháu sẽ đi lên trước”

An Dương khác với những đứa trẻ bình thường, cô bé khiến Cố Dương Hàn và Kiều Phương Hạ rất an tâm.

“Được.”

An Dương biết Cố Dương Hàn và Kiều Phương Hạ đã lâu ngày không gặp nhau, chắc hẳn là có rất nhiều chuyện để nói, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Chú đừng quên gọi cho cháu một phần dương chi cam lộ nhé.

“Được.” Cố Dương Hàn nhỏ giọng đáp.

Anh ấy vươn tay cởi áo khoác của An Dương ra, sau đó nhìn cô bé chạy vào sân chơi thì mới yên tâm quay người cùng Kiều Phương Hạ đi đến bàn ăn.

Khi hai người vào chỗ ngồi, Kiều Phương Hạ cầm ly nước ấm trong tay khẽ liếc nhìn Cố Dương Hàn, anh ấy dường như đã gầy đi.

Người phục vụ vừa rời đi, cô liền nhẹ giọng hỏi: “Khoảng thời gian gần đây anh

thế nào?”

“Hôm nay sẽ không nói chuyện của anh” Cố Dương Hàn lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau tay, anh ấy không đợi cô hỏi thêm mà đã nhàn nhạt đáp.

Lau tay xong, anh ấy đặt chiếc khăn sang một bên rồi ngước mắt nhìn Kiều

Phương Hạ.

“Em không muốn đứa bé nữa ư?” Cố Dương Hàn hỏi cô.
 
Chương 816


Chương 816

Hôm nay Cố Dương Hàn đến đây là vì Kiều Phương Hạ, những thứ khác có thể nói sau. Nếu như Cố Dương Hàn đã biết hết mọi chuyện thì cô chỉ còn cách nói thẳng.

“Vốn dĩ là không có ý định…” Cô cúi đầu đáp. Giọng nói của cô khiến trái tim của Cố Dương Hàn trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Nhưng anh hy vọng em có thể sinh nó ra. Cố Dương

Hàn dừng lại vài giây rồi nói với cô.

Kiều Phương Hạ sững sờ, cô ngước mắt lên nhìn Cổ Dương Hàn một lần nữa.

Cô cho rằng hôm nay Cố Dương Hàn đến đây để thuyết phục cô bỏ đứa trẻ, cô chưa từng nghĩ anh ấy sẽ khuyên cô sinh ra nó.

“Nếu như em chắc chắn không muốn đi cùng Lệ Đình Tuấn thì anh nguyện ý lấy em, anh nhất định sẽ coi đứa nhỏ này như con của mình.” Cổ Dương Hàn thở dài nhìn Kiều Phương Hạ nói.

Kiều Phương Hạ cảm thấy vô cùng choáng váng.

Cổ Dương Hàn duỗi tay ra nằm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kiều Phương Hạ, sau đó nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc nói: “Phương Hạ, anh tới đây để đưa em đi.”

Kiều Phương Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cô lập tức rút tay ra khỏi Cổ Dương Hàn, kiên quyết từ chối: “Không được.”

“Cho dù em có ý định sinh con hay không thì cũng không thể làm ảnh hưởng đến anh được, như vậy là không công bằng với anh”

Đứa trẻ này là của cô và Lệ Đình Tuấn, An Dương đã liên lụy Cố Dương Hàn mấy năm nay rồi, cũng đã có một vài người phụ nữ đã từ bỏ Cố Dương Hàn vì họ không thể chấp nhận sự tồn tại của An Dương.

Cô không để con mình tiếp tục làm ảnh hưởng đến cuộc sống Cố Dương Hàn nữa, cô không muốn anh ấy bước lên vết xe đổ này. Cô và An Dương đã liên lụy tới Cố Dương Hàn lâu như vậy rồi, hai người họ không thể cứ mãi trì hoãn cuộc sống của anh ấy được.

“Phương Hạ, em nghĩ thế nào là công bằng cho hai người?” Cố Dương Hàn trầm giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời: “Em cảm chúng ta không có khả năng công bằng. Điều đầu tiên để hai người có thể ở bên nhau là phải có tình cảm, sau đó phải có trách nhiệm với tình cảm này.”

Nhưng cô hiểu rõ ràng tình cảm của cô dành cho Cố Dương Hàn không phải tình cảm nam nữ. Cô chỉ coi anh ấy là người thân trong gia đình mà thôi, nếu Cố Dương Hàn chỉ ở bên cạnh cô mà không kết hôn với người phụ nữ khác thì cô không thể chấp nhận được. Cô không thể ích kỷ như vậy.

Cố Dương Hàn nhìn cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Em nói đúng”

“Nhưng đối với anh mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy em vui vẻ và khỏe mạnh ở bên cạnh là được, cho dù em không thích anh thì anh cũng muốn cố gắng hết sức để bảo vệ em, không để cho em bị tổn thương, đây chính là công bằng.”

“Từ trước đến nay, anh chưa từng ép buộc em cái gì cả. Anh có thể cam đoan sau này cũng sẽ không làm gì ép buộc em. Chỉ cần em nguyện ý ở bên cạnh anh mà thôi, anh không muốn em ở bên Lệ Đình Tuấn tiếp tục chịu dày vò nữa”

Kiều Phương Hạ biết Cố Dương Hàn muốn tốt cho cô và muốn bảo vệ cô. Cho dù Cố Dương Hàn không nói những lời này, cô cũng có thể hiểu được anh ấy đang nghĩ gì.
 
Chương 817


Chương 817

Nếu ai đó làm tổn thương Cổ Dương Hàn, cô cũng sẽ không ngần ngại mà đứng ra bảo vệ anh ấy. Nhưng nếu loại tình cảm này bị nhầm lẫn với tình cảm nam nữ thì chính là một sai lầm.

Cô im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghiêm túc đáp lại: “Nhưng anh Dương Hàn, em có thể không vui khi ở bên anh”

Cô sẽ chỉ cảm thấy sự cống hiến và tình yêu vô bờ bến của Cố Dương Hàn dành cho mình chính là một gánh nặng.

Cố Dương Hàn im lặng nhìn cô.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Kiều Phương Hạ đột nhiên cầm túi xách ở thành ghế, lấy ra một cái hộp gấm màu xanh lam.

“Đây là chiếc nhẫn kim cương mà anh dùng để cầu hôn em vài tháng trước. Kiều Phương Hạ vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp về phía Cố Dương Hàn.

“Em luôn muốn tìm cơ hội để trả lại anh nên lúc nào cũng mang theo nó bên mình.” Kiều Phương Hạ dừng lại một chút sau đó nói tiếp.

Cố Dương Hàn nhìn chằm chằm vào hộp nhẫn kim cương với vẻ mặt mờ mịt, anh ấy vẫn chọn cách im lặng.

Cố Dương Hàn ngước mắt lên thì nhìn thấy hộp thuốc trong chiếc túi Kiều Phương Hạ đặt trên bàn, trên đầu hộp thuốc có dòng chữ Progesterone.

Thuốc này dùng cho phụ nữ mang thai để bổ sung Progesterone, trên hộp thuốc cũng ghi rõ hai dòng hướng dẫn.

Cố Dương Hàn nghe Đường Minh Kỳ nói rằng hôm nay Kiều Phương Hạ đến bệnh viện để phá thai nên đã vội vàng đuổi đến thành phố Hạ Du.

Anh không muốn Kiều Phương Hạ lại một lần nữa vì Lệ Đình Tuấn mà làm tổn thương cơ thể mình. Mỗi lần nạo thai là một lần bước qua Quỷ Môn Quan, người khác có thể không cảm thấy đau lòng nhưng anh ấy thì có.

Sau khi nhìn thấy lọ thuốc kia, Cố Dương Hàn đoán rằng Kiều Phương Hạ vẫn chưa bỏ đứa trẻ. Nghĩ đến đây khoé miệng anh không khỏi mỉm cười.

Kiều Phương Hạ nhìn theo ánh mắt của anh ấy thì là phát hiện lọ thuốc chống động thai trong túi đã bị lộ ra, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nó cất sau lưng.

Cổ Dương Hàn đưa mắt nhìn hộp nhẫn trước mặt, anh ấy cầm nó lên và mở ra.

Kiều Phương Hạ chưa từng chạm vào nó, chiếc nhẫn này vẫn sáng bóng, thậm chí là không có một chút dấu vân tay nào.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng chạm vào nó bởi vì cô không có ý định kết hôn với anh ấy. Đôi khi Cố Dương Hàn rất ghét sự hiểu chuyện của Kiều Phương Hạ, anh ấy hy vọng cô có thể vì bản thân mình mà ích kỷ một lần. Chỉ cần cô muốn anh ấy giúp đỡ thì cho dù phải nhảy vào biển lửa anh ấy cũng rất vui lòng. Nhưng Kiều Phương Hạ lại vô cùng tỉnh táo, nhất là sau khi biết tình cảm của anh ấy dành cho cô, cô không bao giờ nhờ anh ấy bất cứ điều nữa. Ngay cả một yêu cầu nhỏ cũng không.
 
Chương 818


Chương 818

Kiều Phương Hạ đối với Cố Dương Hàn rõ ràng như vậy là bởi vì cô sợ anh ấy sẽ tiếp tục lún sâu vào mình.

“Em xin lỗi.” Kiều Phương Hạ thấy Cố Dương Hàn không nói gì thì ngập ngừng buông lời xin lỗi.

Cố Dương Hàn vẫn tiếp tục yên lặng, anh ấy bình tĩnh lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, sau đó thảo sợi dây chuyền mình đang đeo ở cổ, cho chiếc nhẫn vào giữa và đeo lên.

Cố Dương Hàn nhàn nhạt đáp: “Em không làm gì sai cả, tại sao phải xin lỗi?”

Kiều Phương Hạ biết rằng mình không làm gì sai, nhưng cô sợ rằng Cố Dương Hàn cảm thấy khó chịu, vì vậy cô đã xin lỗi anh ấy. Cố Dương Hàn thản nhiên ném chiếc hộp gấm vào thùng rác trong góc, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh hơn, anh ấy cười nói với Kiều Phương Hạ: “Vậy thì chúng ta cùng nhau ăn tối thôi.”

Kiều Phương Hạ im lặng gật đầu.

Đúng lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa để thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong.

“Anh đi gọi Ninh Nguyệt vào. Cố Dương Hàn nói.

Kiều Phương Hạ thấy anh ấy đứng dậy đi ra ngoài thì trong lòng có chút khó chịu không thể giải thích được. Khi Cố Dương Hàn bước đi, chân phải và chân trái của anh ấy không cần nhau, có lẽ trước đây đã bị thương. Cô đang đợi Cố Dương Hàn trở lại để hỏi thăm vết thương trên chân thì ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói lo lắng: “Ninh Nguyệt.”

Kiều Phương Hạ bị choáng váng, cô vội vàng đứng dậy và chạy về hướng của sân chơi.

Cố Dương Hàn nhìn xung quanh nhưng không thấy An Dương đâu cả, thứ duy nhất còn lại lúc này chính là đội giày nhỏ của cô bé ở lối vào sân chơi. Sân chơi này nhỏ đến mức có thể nhìn thấy tổng thể trong nháy mắt.

Cố Dương Hàn muốn tìm An Dương rồi quay trở lại nhưng khi đi đến gần cánh cửa anh ấy đã nhìn thấy vòng tay định vị của cô bé rơi gần đó.

Trái tim anh ấy ngay lập tức căng thẳng, sự bình yên cũng đã biến mất.

“Vừa rồi anh có nhìn thấy một cô bé mặc áo lông cừu trắng và quần hồng không?” Cố Dương Hàn túm lấy một người phục vụ ở quầy lễ tân trên tầng hai, trầm giọng hỏi.

“Tôi có, vừa rồi tôi còn thấy có người ngồi trò chuyện với cô bé mà. Người phục vụ sửng sốt chỉ vào vị trí của hòn non bộ.

“Con bé đã nói chuyện với ai? Người đó trông như thế nào?” Cố Dương Hàn gần như nắm lấy cổ áo của người phục vụ mà hét lên.

Người phục vụ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, anh ta sợ sệt trả lời: “Là một người đàn ông mặc vest đen, người khá cao, lông mày rậm, đôi mắt to, trông cũng rất ưa nhìn, cô bé đó còn gọi anh ta là chú”

Kiều Phương Hạ đến đúng lúc người phục vụ đang miêu tả, cô cau mày hỏi: “Người đàn ông đó để tóc húi cua, trên thái dương có một vết sẹo đúng không?”

Người phục vụ nghe tới đây thì lập tức gật đầu: “Đúng, đúng vậy! Tóc húi cua, trên thái dương có sẹo” Người đó là Vô Nhật Huy.

Đúng vậy, nhất định là anh ta.
 
Chương 819


Chương 819

Lúc Kiều Phương Hạ đuổi theo, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, khi nghe thấy người đưa An Dương đi là Vô Nhật Huy thì trái tim cô mới buông lỏng một chút.

Cô lập tức quay trở lại phòng để tìm điện thoại gọi cho Vô Nhật Huy. Sau vài giây chờ đợi, khuôn mặt cô bỗng chốc trắng bệch, anh ta đã tắt máy rồi.

Cô im lặng vài giây, sau đó lại gọi cho Lệ Đình Tuấn nhưng anh cũng không bắt máy.

Vì vậy, có thể khẳng định Lệ Đình Tuấn là người đã ra lệnh cho Vô Nhật Huy đưa An Dương đi!

Từ trước đến nay An Dương vẫn luôn quan tâm và muốn gặp Lệ Đình Tuấn, cho nên có một điều không thể nghi ngờ là vừa rồi An Dương đã chủ động cùng Vô Nhật Huy rời đi, bởi vậy nên nên mới không có chút khác thường ồn ào!

Lệ Đình Tuấn đã đưa An Dương đi nên không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn anh đã nhìn thấy cô, An Dương và Cố Dương Hàn ở cùng nhau rồi.

Kiều Phương Hạ căn bản không hề biết Lệ Đình Tuấn đã đi theo bọn họ. Lúc nãy khi cô đến phòng khám, cô tiện tay tắt điện thoại di động đi, bây giờ cầm điện thoại lên để gọi cho Vô Nhật Huy thì mới phát hiện vào khoảng mười một giờ Lệ Đình Tuấn đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại.

Xong đời rồi, tính tình của Lệ Đình Tuấn quá mức cực đoan, hôm nay lại là sinh nhật của anh, hiện tại chắc hẳn anh đang rất tức giận! Kiều Phương Hạ thậm chí còn không thể tưởng tượng được anh sẽ làm gì với An Dương sau khi bắt cô bé đi.

“Đây là người bên cạnh Lê Đình Tuấn đúng không?” Cố Dương Hàn thản nhiên xâm nhập vào hệ thống giám sát của nhà hàng, sau đó chỉ vào bóng người đã nói chuyện với An Dương khoảng mười phút trước.

“Là Vô Nhật Huy” Kiều Phương Hạ trầm giọng đáp, trong nháy mắt cô đã nhận ra bóng lưng này là của Vô Nhật Huy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó Cổ Dương Hàn quay người và sải bước ra ngoài.

“Anh đừng hấp tấp!” Kiều Phương Hạ nằm lấy tay của Cổ Dương Hàn, lo lắng nói: “Trước tiên em sẽ tìm ra cách giải quyết! Nếu như Lệ Đinh Tuấn muốn đưa An Dương đi thì hiến nhiên anh ấy sẽ không để cho anh tìm được”

Hơn nữa, điện thoại của Lê Đình Tuấn đã tắt, anh biết bọn họ có thể theo dõi vị trí của mình từ các thiết bị điện tử.

“Không thể tìm được anh ta thì anh sẽ đi tìm con trai anh ta!” Đôi mắt Cổ Dương Hàn tràn đầy sự tức giận.

“Không được!” Kiều Phương Hạ nhanh chóng ôm chặt lấy anh ấy: “Anh cho em thời gian nửa ngày, nếu như sau nửa ngày em vẫn không tìm ra con bé thì lúc đó chúng ta tính tiếp được không?”

“Em vẫn mềm lòng với con trai của Lệ Đình Tuấn ư?”

Cổ Dương Hàn cau mày hỏi cô.

“Em mềm lòng với con trai của anh ta thì liệu anh ta có mềm lòng với An Dương không?” Cố Dương Hàn đột nhiên nhớ ra một số chuyện, lúc mới vào cửa người phục vụ đã tưởng lầm An Dương là con của anh ấy.

Có lẽ Lệ Đình Tuấn cũng hiểu lầm An Dương là đứa con duy nhất của anh ấy và Kiều Phương Hạ nên đã mang cô bé đi.

Cho nên tình huống của An Dương lúc này càng ngày càng nguy hiểm! Lệ Đình Tuấn là một người hèn hạ và vô liêm sỉ, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho An Dương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom