Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 820


Chương 820

Cùng lúc đó, Lê Đình Tuấn đang ngồi lên xe.

Vẻ mặt của Lê Đình Tuấn vô cùng ảm đạm, anh quay mặt nhìn An Dương đang ngồi ở ghế bên cạnh đung đưa đôi chân nhỏ bé của mình.

Sau vài giây, anh đang định thu hồi ánh mắt thì lại bắt gặp đôi mắt tròn như hoa mai của An Dương.

“Chú là Lê Đình Tuấn đúng không?” An Dương hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Lê Đình Tuấn không trả lời, anh quét ánh mắt quan sát ngũ quan của An Dương.

Nếu là một đứa trẻ bình thường thì đã sớm sợ đến phát khóc khi nhìn thấy ánh mắt của Lê Đình Tuấn rồi. Nhưng An Dương lại không giống những đứa trẻ bình thường khác.

“Chú có thuốc hen suyễn không?” Thấy anh không trả lời, mấy giây sau An Dương lại hỏi tiếp.

“Cháu bị hen suyễn à?” Lê Đình Tuấn liếc nhìn cô bé.

“Đúng vậy, cháu bị hen suyễn, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Nó chỉ tái phát khi gặp một trường hợp đặc biệt nào đó, cũng có thể là do sự biến đổi về cảm xúc hay tập thể dục quá mức mà thôi” An Dương vừa nói vừa đếm ngón tay.

“Chú đã từng nghe nói đến điều này chưa? Nếu như không có thuốc thì tốt nhất chứ không nên làm cho cháu phát bệnh”.

“Thật ra, cháu cũng thường mang theo thuốc bên mình, như vậy sẽ không làm phiền đến người khác, nhưng cháu lại để nó trong túi áo ở nhà hàng rồi”.

Lệ Đình Tuấn nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, trông giống hệt cái miệng của Kiều Phương Hạ.

Anh không thấy An Dương có điểm nào giống mình nhưng lại thấy cô bé giống Kiều Phương Hạ khoảng sáu đến bảy phần. Còn ba đến bốn phần còn lại thì anh không nhìn ra An Dương giống ai.

An Dương dường như không cảm nhận được áp suất không khí bên cạnh Lệ Đình Tuấn đang dần dần hạ xuống mà chỉ tò mò nhìn xung quanh: “Đây là lần đầu

tiên cháu ngồi trong một chiếc xe lâu như vậy”

An Dương ước chừng khoảng ba đến bốn tuổi, nhưng kỹ năng ngôn ngữ của cô bé lại rất rõ ràng. Đây không phải là trình độ mà một đứa trẻ ở độ tuổi này cần phải có.

Kiều Phương Hạ là một người không thích nói chuyện và Lê Đình Tuấn cũng vậy. Có lẽ An Dương giống như Cố Dương Hàn.

Nghĩ đến Cổ Dương Hàn, khuôn mặt của Lê Đình Tuấn bỗng chốc trở nên u ám, anh ném áo khoác của mình lên người An Dương và nói: “Chú không thích trẻ con ồn ào. Nếu cháu muốn giữ lại cái lưỡi của mình thì tốt nhất nên yên lặng một chút.”

An Dương có thể nhìn ra tâm tình của Lê Đình Tuấn không tốt, vừa rồi cô bé chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của anh mà thôi.

Nghe thấy Lê Đình Tuấn nói muốn cắt lưỡi mình, An Dương lập tức ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, không dám phát ra tiếng động nào nữa.

Chẳng bao lâu sau bọn họ đã đến nơi.
 
Chương 821


Chương 821

An Dương thấy chiếc xe dừng lại thì tò mò nhìn qua cửa kính, nơi này trông khá kỳ quái, có chút giống tòa nhà trụ sở chính của Truth.

Những người ra vào ở đây đều mặc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm, trông rất giống bác sĩ nhưng bọn họ lại không phải bác sĩ.

Lê Đình Tuấn xuống xe, anh quay lại nhìn An Dương đang cuộn mình trong áo khoác, bởi vì An Dương không mang giày nên Vô Nhật Huy đã ôm cô bé vào lòng và đi xuống.

Cách đó không xa, Phó Nhiên đang bước nhanh về phía họ.

Ánh mắt của anh ta dừng lại ở bé gái trắng nõn trong vòng tay Vô Nhật Huy, anh ta không khỏi nhướn mày ngạc nhiên.

“Có vẻ như..” Phó Nhiên không khỏi lẩm bẩm.

Tại thời điểm này, Phó Nhiên đường đang nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của Kiều Phương Hạ, thậm chí đứa trẻ này còn trông đáng yêu hơn trong, sống động hơn Kiều Phương Hạ.

Sự khác nhau duy nhất giữa hai người họ là Kiều Phương Hạ trông thanh tú, còn đứa trẻ này lại dễ thương.

Không cần nói với Phó Nhiên, Lê Đình Tuấn cũng biết An Dương rất giống Kiều Phương Hạ. Anh không nói lời nào mà chỉ bước nhanh về phía trụ sở chính với vẻ mặt bình tĩnh.

Phó Nhiên và Vô Nhật Huy ngay lập tức theo sau lưng anh, khi Phó Nhiên bước đến bên cạnh anh, nói nhỏ một câu: “Là cậu giật được hả? Hay là..”

“Là tôi giật được đó” Lê Đình Tuấn hờ hững trả lời.

Giành giật mà có thể tự tin không hổ thẹn như thế, Phó Nhiên cũng chịu thua luôn rồi.

Phó Nhiên lại quay đầu nhìn An Dương, An Dương mỉm cười với anh ta, lông mày nhíu lại, đáng yêu giống như một thiên thần nhỏ.

Thật đúng là đáng thương.

Phó Nhiên không nhịn nổi, âm thầm lẩm bẩm.

Một vài người văn phòng làm việc của Phó Nhiên trên tầng cao nhất, Phó Nhiên nhìn Vô Nhật Huy bế An Dương đến bên cạnh cái ghế và ngồi xuống, quay người sang cầm một chiếc kéo, hỏi Lê Đình Tuấn: “Cậu cắt hay là tôi cắt đây?”

Lê Đình Tuấn nheo mắt nhìn về phía anh ta.

“..” Phó Nhiên thề, anh ta tuyệt đối không phải cố ý xúc phạm Lê Đình Tuấn.

Hơn nữa rất rõ ràng rằng Lê Đình Tuấn không muốn bản thân mình làm việc đó.

Phó Nhiên âm thầm thở dài một hơi, xoay người đi tới phía trước mặt thiên thần nhỏ An Dương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm sờ đầu với cái bím tóc của cô bé dỗ dành nói: “Yên tâm đi, chú sẽ không làm cháu đau đầu”.
 
Chương 822


Chương 822

An Dương nhìn cây kéo trong tay anh ta, có chút không hiểu anh ta sẽ làm cái

Mặc dù chỉ số IQ và chỉ số EQ của An Dương rất cao nhưng vì tuổi của cô bé quá nhỏ không có kinh nghiệm nào cả, cô bé vẫn chưa hiểu được nhiều.

Nửa phút sau.

Không có khóc lóc hay phải cắt đi cắt lại nhiều lần như trong dự đoán, chỉ là khi Phó Nhiên cầm cây kéo cắt đi một búi tóc nhỏ của cô bé, An Dương từ từ cau mày lại.

Lệ Đình Tuấn ở phía bên cạnh quan sát An Dương vài lần.

Đứa trẻ này lạnh lùng đến nỗi làm cho anh có chút lạnh lòng. Bỗng chốc, An Dương đột nhiên chuyển mắt sang nhìn anh.

“Chú định đem tóc của cháu đi làm xét nghiệm DNA sao?”

Khoảnh khắc An Dương vừa nói xong câu đó, mọi người xung quanh ai nấy đều sững sờ.

Nếu như đây là một đứa trẻ 10 tuổi, nghe ra còn có vẻ bình thường, nhưng An Dương vẫn còn nhỏ!

“Vậy thì chú nói sớm đi, cháu tự đưa cho chú là được rồi” An Dương bĩu môi, nhíu mày lại, tự mình từ phía trên chiếc ghế leo xuống.

“Được rồi, cháu cần quay về rồi”

Cô bé vừa nói, vừa bước chân trần ra ngoài đi về.

Đi vẫn chưa đến cổng thì một bàn tay từ phía sau đột ngột nhấc bổng cô bé.

Thực ra An Dương đang giả vờ bình tĩnh nhưng Lê Đình Tuấn nhìn thấu được điều đó, lúc nhấc lên cô bé sợ đến nỗi la lên một tiếng “wa”.

“Sự thật ở ngay đây, trước khi có kết quả, cháu không được phép đi đâu cả” Lệ Đình Tuấn đặt cô bé lên ghế sô pha bên cạnh, nheo mắt lại rồi khẽ nói.

“Cháu muốn kiện chú về tội ngược đãi trẻ em! Ở đất nước Nguyệt Chi chúng ta, tội ngược đãi trẻ em sẽ bị xử phạt rất nặng đấy!” An Dương càu nhàu đứng dậy khỏi ghế sô pha, to tiếng với Lệ Đình Tuấn.

“Thật trùng hợp, chú không phải người nước Nguyệt Chi” Lê Đình Tuấn nắm lấy cổ áo của cô bé và đẩy cô bé trở lại trên ghế sô pha, rồi dùng tay ra hiệu im lặng với cô bé: “Tốt nhất cháu nên hiểu rằng, chứ không phải đang đùa với cháu”

An Dương nghĩ đến lúc nãy anh uy hiếp nói là sẽ cắt đứt lưỡi của cô bé, sắc mặt cô bé từ từ tái nhợt, không hé răng nửa lời.

“Lập tức cất hết tất cả các thiết bị điện tử trong phòng của cậu đi!”

Trước khi Lệ Đình Tuấn ra ngoài, đã trầm giọng dặn dò Phó Nhiên.

Kiều Phương Hạ theo dõi lộ trình của Lê Đình Tuấn một vòng thì phát hiện ra rằng xe của anh sau khi rẽ vào một con đường nhỏ xe anh ta không còn xuất hiện trong giám sát của bất kỳ đoạn đường nào gần đó nữa.
 
Chương 823


Chương 823

Hơn nữa xe của anh ta được trang bị thiết bị chống theo dõi tiên tiến nhất thế giới, ngay cả định vị vệ tinh cũng không theo dõi được.

Cô đã thử tất cả mọi cách nhưng đều không có kết quả.

Ngay cả cô cũng không tìm được, chứ đừng nói đến những người khác.

Cô đã gọi cho tất cả những người xung quanh Lê Đình Tuấn, những người mà anh tin tưởng, không ai biết, Phó Nhiên và anh rốt cuộc đã đi đâu.

Kết quả mà Cổ Dương Hàn nhận được từ chỗ Mặc Hàn Bảo cũng chính là câu trả lời, Lê Đình Tuấn và Phó Nhiên giống như đang bốc hơi khỏi thế giới.

Kiều Phương Hạ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm sự đột phá, ngồi trước máy tính, trên người mồ hôi cứ đổ từng lớp từng lớp.

Phía sau, Cố Dương Hàn bước vào nói nhỏ sau lưng cô cô: “Không cần tìm nữa đâu, em đang phạm tội đấy”

Hệ thống mà Kiều Phương Hạ xâm nhập được là hệ thống bí mật, nếu cô tiến thêm bước nữa nhất định sẽ toi đó.

Kiều Phương Hạ dường như không nghe thấy lời anh ấy nói mười đầu ngón tay cứ điên cuồng gõ trên bàn phím.

“Anh nói em đừng cố tìm nữa!” Cố Dương Hàn đột ngột giật chiếc máy tính, đập xuống đất.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn nhìn cô với sắc mặt điềm tĩnh nhẹ nhàng nói: “Con trai của Lệ Đình Tuấn ở đâu, nói cho anh biết.”

“Cậu bé vẫn mới là một đứa trẻ thôi” Kiều Phương Hạ chỉ biết lắc đầu.

Cố Dương Hàn lập tức cười với giọng điệu chế giễu: “An Dương cũng không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao, dùng cách mà người khác đã làm để đối xử lại với người đó, đây chính là thủ đoạn quen thuộc của Lê Đình Tuấn, anh hèn hạ một lần như vậy thì có sao chứ?”

Kiều Phương Hạ im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời: “Anh ấy sẽ không làm hại An Dương đầu, cho dù anh ấy không thích trẻ con đi chăng nữa thì anh ấy cũng không thể nào làm hại An Dương”

Lúc cô vừa đến nhà họ Lệ, Lệ Đình Tuấn cho dù có hận cô, có ghét cô như vậy nhưng chưa hề đánh cô một lần nào, cô tin rằng Lê Đình Tuấn sẽ không mất trí mà đi hại một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi như vậy đâu.

Cố Dương Hàn nhìn Kiều Phương Hạ, xém chút nữa là buột miệng nói ra bí mật đó nhưng may là đã nuốt nó lại.

Bởi vì Kiều Phương Hạ đã mang thai, cô muốn sinh đứa bé này ra, nên anh sẽ không kích động cô.

Anh ấy nghiến răng nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi: “Vậy em nói cho anh biết tại sao anh ta lại đem An Dương đi? Chẳng lẽ không phải là vì anh ta nghi ngờ An Dương là con gái của anh sao?”

“Chỉ cần anh ta có suy nghĩ này nhất định sẽ không buông tha cho An Dương đâu! Em là người hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, tính ghen tuông và sở hữu của anh ta mạnh như thế nào!”
 
Chương 824


Chương 824

Hai người đối mặt với nhau vài giây, Kiều Phương Hạ nhất quyết giữ chặt, không buông bỏ.

Đình Trung vô tội.

Phương pháp này của Cố Dương Hàn sẽ chỉ làm cho mọi việc không thể đi đến hồi kết được! Cái chuyện mà bây giờ bọn họ cần làm chính là giải quyết vấn đề chứ không phải tạo thêm nhiều rắc rối nữa.

“Kiều Phương Hạ, em không cần nói với anh, anh tự có cách để tìm ra tung tích con trai anh ta” Cố Dương Hàn đợi cô một lúc, không kiên nhẫn nói với cô rõ ràng từng câu từng chữ một.

Nói xong thì quay người bước ra ngoài.

“Cố Dương Hàn!” Kiều Phương Hạ lập tức đứng dậy đuổi theo tuy nhiên chỉ mới đi được vài bước, đôi chân cậu bỗng nhiên đau nhức trong chốc lát rồi yếu ớt ngã xuống đất.

Cố Dương Hàn nghe được tiếng động cô bị ngã quay đầu lại nhìn.

Anh ấy cứ nghĩ rằng cô đang dùng khổ nhục kế, định nhẫn tâm bỏ đi nhưng khoảnh khắc quay đầu nhìn lại, nơi khóe mắt lại nhìn thấy trên chiếc quần jeans sáng màu của Kiều Phương Hạ, lại có những vệt máu tối màu xuất hiện.

Anh ấy sững sờ sau đó ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Kiều Phương Hạ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ nhăn lại, nằm trên mặt đất cô đau đến nỗi không thể phát ra tiếng, cô chỉ cảm thấy có một dòng nhiệt nào đó liên tục chảy trào ra ngoài, thậm chí còn có thứ gì đó chảy ra.

Chỉ vẻn vẹn vài giây mà cái quần jeans của cô đã thấm đẫm máu!

“Phương Hạ!” Cổ Dương Hàn lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì,

ngay lúc đó liền chạy lại phía cô và ôm cô.

“Con của tôi.” Kiều Phương Hạ đau khổ đến mức không kìm nổi mà toàn thân co giật, thở hổn hển trong vòng tay của Cố Dương Hàn.

Cảm giác này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho Kiều Phương Hạ sắp phải gục ngã.

Cô bấu chặt một tay vào da của Cổ Dương Hàn, dùng hết tất cả sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, cầu xin anh ấy: “Anh… anh cứu nó với…”
 
Chương 825


Chương 825

Ba năm trước

Trung tâm cấp cứu thành phố Quỳnh Hoa nước Nguyệt Chi.

“Bác sĩ xin ông đấy, cứu lấy con của tôi đi” Kiều Phương Hạ nằm lấy một bên cánh tay của bác sĩ và cầu cứu.

“Bây giờ cô quan trọng hơn đứa bé!” Bác nhìn vết máu đầy khắp của người của Kiều Phương Hạ: “Cô đã bị gãy hai cái xương sườn, ngoài ra còn có các triệu chứng của chấn động, nếu không giữ được đứa bé chúng tôi chỉ có thể bỏ cuộc!”

“Cứu đứa bé đầu tiên, không cần phải lo cho tôi… cầu xin các người đấy” Đôi mắt nhìn chằm chằm bác sĩ của Kiều Phương Hạ đã bắt đầu mờ dần đi nhưng vẫn kiên quyết với yêu cầu của cô một cách yếu ớt.

Đây chính là cốt nhục của Lệ Đình Tuấn, giả sử nếu cô không bảo vệ được nó, Lệ Đình Tuấn nhất định sẽ càng hận cô thêm. Dù là đánh đổi mạng sống của cô để đổi lấy mạng sống của đứa trẻ này cũng được.

Bên ngoài phòng cấp cứu người con trai ấy nhìn bác sĩ và y tá đẩy Kiều Phương Hạ vào phòng cấp cứu, nghe rõ ràng tiếng cầu xin của cô.

Một người y tả lập tức vội vàng bước ra ngoài hỏi anh ấy: “Thưa anh, lúc nãy là anh đưa cô sản phụ này vào đúng không?” Đôi mắt của người con trai ấy có chút phức tạp nhìn về phía phòng cấp cứu rồi gật đầu.

“Cho dù có như thế nào thì cô ấy cũng kiên quyết nhất định phải giữ đứa bé, anh là người thân của cô ấy phải không?”

Chiếc áo sơ mi trắng trên người của Cố Dương Hàn đã bị nhuốm những vết máu loang lổ từ người Kiều Phương Hạ, anh ấy cầm chiếc túi bị dính máu của Kiều Phương Hạ im lặng một lúc.

Lúc vừa xảy ra cuộc tai nạn xe hơi lớn ở trong thành phố, tình cờ anh ấy ở gần đó bị kẹt xe không thể đi được nên anh nhân tiện xuống xe xem thử, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Anh ấy cứ nghĩ là nhận nhầm người, không thể nào có thể trùng hợp như vậy được cho đến khi nhìn thấy chứng minh nhân dân của Kiều Phương Hạ nằm trong túi xách, mới chắc chắn cô chính là Kiều Phương Hạ.

“Thưa anh, cho hỏi anh có phải là người thân của cô ấy không? Có thể ký tên được không?” Người y tá cầm bản cam kết trước khi sinh đến rồi đợi một lúc rồi lại lo lắng xác nhận với anh ấy. Cố Dương Hàn không nói lời nào, ký nhanh bản cam kết trong tay y tá rồi trầm giọng nói: “Tôi là vị hôn phu của cô ấy. Cố gắng hết sức bảo vệ người mẹ”

Bên trong phòng cấp cứu trong phút chốc truyền đến một tiếng thét thảm thiết của Kiều Phương Hạ.

Cổ Dương Hàn dừng lại lập tức đổi giọng: “Bảo vệ người mẹ”

Trong giấc mơ của Kiều Phương Hạ đều là máu.

Cô mơ thấy, bác sĩ mang một xô đầy máu ra đến trước mặt cho cô nhìn rồi lại mang đi.

Kiều Phương Hạ cảm thấy bản thấy rất ngột ngạt, không thở được nữa. Cơ thể đau đớn giống như bị chiếc xe cán qua người vậy, cơn đau dữ dội khiến cô từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Mở mắt, con mắt chỉ có một màu trắng.

Trên trán cô toát đầy mồ hôi, hít thở mấy hơi, mới thoát ra được giấc mộng đáng sợ vừa nãy. Có người mở cửa bước vào.
 
Chương 826


Chương 826

Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn ra phía cửa phòng, là Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn đi xuống lấy thuốc cho cô, khi đi vào nhìn thấy cô đã tỉnh ngay lập tức chạy nhanh đến phía bên mép giường, nhẹ nhàng hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Bụng dưới của Kiều Phương hạ đang đau nhói, cô cúi mắt xuống, nhìn bụng dưới của mình. Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy vùng bụng dưới phình to ra, có trương lên một ít. Nhưng giờ đây cô dường như, không còn cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ nữa. Cô không nói gì, khóe mắt đỏ lên rồi lại nhìn về phía Cố Dương Hàn.

Cố Dương Hàn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt nhỏ bé của cô, Kiều Phương Hạ chỉ cần một cái nhìn, anh ấy lại cảm thấy hơi thở như bị mắc kẹt.

“Xin lỗi” anh ấy nhẹ giọng nói với cô.

Kiều Phương Hạ lập tức nhắm mắt lại, nước mắt từ khỏe mắt rơi xuống.

Trái tim cô càng lúc càng đau, cô chỉ cảm thấy toàn thân chếnh choáng, trong phòng bệnh rõ ràng đã bật lò sưởi, cô lại chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương như cửa vào tận xương tủy.

“Xin lỗi, Phương Hạ.” Giọng nói của Cố Dương Hàn có chút bối rối.

Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay để ở phía ngoài chăn của Kiều Phương Hạ: “Là lỗi của anh, anh xin lỗi”

Đứa con đầu lòng của Kiều Phương Hạ là hợp đồng mà anh ấy đích thân ký tên, bảo vệ người mẹ.

Bây giờ đứa thứ hai lại vì sự kích thích của anh ấy mà cũng mất đi. Nước mắt của Kiều Phương Hạ vỡ ra như những hạt ngọc trượt dài xuống má, Cổ Dương Hàn vội vàng đưa tay ra lau giúp cô nhưng ngược lại càng lau lại càng nhiều.

Cô không nổi một tiếng gì mà chỉ run lấy bẩy.

Tác dụng của thuốc mê dần dần mất đi, cơn đau trên người khiến cô càng tỉnh táo hơn.

“Anh đi ra ngoài đi, em muốn ở một mình một lúc. Cô quay người sang, rút tay ra khỏi tay của Cố Dương Hàn rồi cuộn tròn thân mình trong chăn bông. Cố Dương Hàn im lặng vài giây ở phía sau lưng cô rồi nói: “Phương Hạ, em đánh anh, nhục mạ anh cũng được, không cần phải tự nhịn một mình đầu”

Kiều Phương Hạ nghẹn ngào không nói lời gì rồi nhâm mắt lại và đáp: “Không phải lỗi của mỗi riêng anh đâu.” Là Lệ Đinh Tuấn, là bản thân cô, mỗi người bọn họ đều có lỗi.

“Phương Hạ”

Cố Dương Hàn đang định nói cái gì đó thì Kiều Phương Hạ đã ngắt lời anh ấy: “Không cần phải nói nữa đâu, em biết anh định nói gì. Đi ra ngoài đi, em chỉ muốn ở lại đây một mình”

Cô biết Cố Dương Hàn muốn nói về chuyện mà lúc đầu đọc kĩ, Cố Dương Hàn cũng luôn vì lý do này mà tự trách móc bản thân mình và cảm thấy có lỗi với cô.

Nhưng mà Kiều Phương Hạ từ trước tới nay đều chưa từng đổ lỗi cho bản cam kết mà anh đã ký vào lúc đó, cô hiểu rằng tình hình vào lúc ấy, bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ chọn cứu cô.

Hai đứa con với Lệ Đình Tuấn không còn nữa chính là số phận của cô.

Cổ Dương Hàn hiểu được tính khí của Kiều Phương Hạ, anh ấy im lặng không nói lời nào nhìn chằm hình bóng của cô đang cuộn tròn một lát, lúc lâu sau thì quay người bước ra ngoài.

Anh ấy vừa quay người đi ra định mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ trong góc truyền đến.
 
Chương 827


Chương 827

Chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cú đấm mạnh vào mặt.

Lực mạnh đến nỗi khiến anh ấy bỗng nhiên đâm vào cửa phòng.

Vẫn chưa kịp ổn định lại cơ thể, Lệ Đình Tuấn lại đấm tiếp một lần nữa.

Anh ấy bắt đầu loạng choạng, sau một vài giây, chống vào chiếc ghế bên cạnh để đứng dậy, dùng tay trái lau vết máu trên miệng, liếc nhìn.

Hai mắt Lệ Đình Tuấn đỏ rực, đôi mắt khát máu và hung tợn, lại túm lấy cổ áo anh ấy, hung hăng đè anh ấy vào cửa: “Cố Dương Hàn, tôi muốn anh đền mạng!”

Cố Dương Hàn nhìn anh, không đợi anh ra tay một lần nữa, rồi đột nhiên cười chế nhạo: “Đền mạng ư. Chết tiệt, lấy được mạng tôi thì thế nào? Đứa trẻ dù gì cũng đã mất rồi.

Ai cũng không muốn đứa bé này gặp chuyện, anh ấy thậm chí còn đem những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể chạy đến, khuyên Kiều Phương Hạ không được bỏ đứa trẻ này nữa. Lệ Đình Tuấn là vì đứa trẻ, anh là vì Kiều Phương Hạ.

Mặc dù đã phòng bị trước nhưng vẫn xảy ra chuyện.

Kiều Phương Hạ nói không sai đây không phải là lỗi của riêng anh ấy. Thủ phạm chính là Lệ Đình Tuấn, là Lệ Đình Tuấn không tin tưởng Kiều Phương Hạ. Anh ấy nhìn Lệ Đình Tuấn, đôi mắt đầy vẻ châm biếm: “Cô ấy quan tâm anh như vậy chẳng lẽ lại sinh con cho tôi sao?”

“Lệ Đình Tuấn, anh đúng là vừa đáng thương vừa đáng cười. Anh hoàn toàn không xứng đáng với cô ấy.”

Nếu Kiều Phương Hạ sẵn sàng cho anh ấy một phần mười tình cảm của mình, nếu bằng lòng sinh cho anh ấy một đứa con vậy có đến lượt Lệ Đình Tuấn tranh giành với anh ấy không?

Cho đến thời điểm này, Cổ Dương Hàn mới biết được bản thân rốt cuộc đã sai ở đâu.

Trong hơn ba năm nay anh ấy luôn dịu dàng và quan tâm đến Kiều Phương Hạ, cẩn thận tỉ mỉ với cô, thậm chí không dám thổ lộ tình cảm thật lòng của mình đối với cô, cảm thấy cô còn quá nhỏ, sợ dọa cô ấy sợ, cũng sợ làm cô khó xử.

Nếu anh ấy có thể kiên quyết lòng mình với Kiều Phương Hạ, những lúc xảy ra chuyện thì không để cho Kiều Phương Hạ tự phải quyết định, thái độ cứng rắn lên một chút, không để cô quay về nước Nguyệt Chi, nếu anh ấy có được một nửa cái dáng không biết xấu hổ và mặt dày của Lệ Đình Tuấn thì sẽ không để cho Kiều Phương Hạ phải bị Lệ Đình Tuấn hành hạ cho đến thời điểm hiện tại!

Kiều Phương Hạ nằm trên giường, lẳng lặng nghe hai người Cố Dương Hàn và Lệ Đình Tuấn tranh cãi ngoài cửa.

Sau một lúc lâu cô trở tay lau nước mắt trên mặt, xốc chăn lên, kéo kim truyền dịch trên tay xuống, cố hết sức bò dậy khỏi giường, dịch từng bước một tới cửa. Cô mở cửa liếc nhìn Lệ Đình Tuấn và Cố Dương Hàn.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy Kiều Phương Hạ đứng dậy thì lập tức buông Cổ Dương Hàn ra đi về phía cô.

“Đừng đụng vào tôi.” Kiều Phương Hạ vịn cửa không chờ anh đến gần, mặt không cảm xúc nhẹ giọng nói với anh.

Tay Lệ Đình Tuấn cứng đờ giữa không trung nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, nhìn hốc mắt đỏ bừng, giờ phút này đau lòng đến không biết nên làm thế nào mới đúng.

“Cút!” Kiều Phương Hạ nhìn anh, nhẹ giọng phun ra một chữ với anh.

Cố Dương Hàn đưa tay lau máu trên miệng mình, xoay người nhìn về phía hai người bọn họ.

Kiều Phương Hạ và Cố Dương Hàn nhìn nhau một cái nói: “Cút hết”
 
Chương 828


Chương 828

Dứt lời cô trở tay dùng sức đóng cửa phòng, tắt đèn trong phòng đi.

Trong bóng tối cô cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, đứng dựa vào tường một lát.

Máu trên bụng từ từ thẩm ra ngoài, cô nhẹ nhàng chậm chạp thở mấy hơi, tự mình vịn tường chậm rãi trở lại mép giường ngồi xuống.

Ngày hôm nay sao lại dài như vậy chứ?

Dài đến nỗi mỗi một giây đều trôi qua một cách khó khăn.

Mỗi lần kim giây trên đồng hồ treo tường nhích từng giây lại tựa như đã qua rất lâu khiến cô có cảm giác không biết làm thế nào.

Cô không biết mình nên làm gì tiếp theo mới đúng, dường như cô chọn thở thôi cũng sai vậy.

Ngoài cửa Vô Nhật Huy để An Dương trong lòng xuống.

An Dương nhìn máu trên mặt Cố Dương Hàn, im lặng không lên tiếng đi đến bên cạnh Cố Dương Hàn, nhẹ nhàng ôm lấy chân anh ấy, ngửa đầu nhìn anh ấy.

Vừa rồi An Dương theo Lệ Đình Tuấn tới, cô bé nhìn thấy bọn họ đánh nhau. Vô Nhật Huy nói là vì cục cưng trong bụng Kiều Phương Hạ không còn nữa.

An Dương biết trong bụng Kiều Phương Hạ có cục cưng, lúc sáng Cố Dương Hàn còn nói với cô bé, bé cưng của Kiều Phương Hạ chắc chắn sẽ có dáng dấp giống cô bé, bởi vì bọn họ có quan hệ huyết thống.

Nhưng bây giờ cục cưng không còn nữa.

An Dương vốn còn đang suy nghĩ nếu Kiều Phương Hạ có bé cưng thì có thể không còn thương cô bé nữa. Bây giờ cô bé không cần lo lắng nữa nhưng tại sao cô bé cũng cảm thấy rất đau lòng chứ?

Cố Dương Hàn rũ mắt nhìn An Dương đang ôm mình. Cô bé trông có vẻ rất tốt, hẳn là không bị Lệ Đình Tuấn hành hạ.

Nếu lúc đó anh không ép Kiều Phương Hạ, anh có thể bình tĩnh một chút, có lẽ Kiều Phương Hạ đã không mất đi đứa bé này.

Đáng tiếc không có nếu như.

Cố Dương Hàn yên lặng một lúc lâu lại nhìn Lệ Đình Tuấn đứng yên trước cửa phòng bệnh khẽ nói: “Lệ Đình Tuấn, chuyện này không phải vấn đề của một mình tôi. Thừa nhận bản thân làm sai cũng không có gì đáng xấu hổ.”

Dừng một chút, anh lại trầm giọng nói: “Anh chớ có ép cô ấy nữa. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Bây giờ anh ấy tạm thời nhượng bộ Lệ Đình Tuấn chỉ vì

Kiều Phương Hạ mà thôi.

Lệ Đình Tuấn chỉ im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào trong căn phòng tối tăm. Cách đó không xa tiếng thang máy vang lên, Cố

Dương Hàn liếc nhìn về phía thang máy, nhìn thấy Mặc Hàn Bảo đeo khẩu trang sải bước ra khỏi đó.

Mặc Hàn Bảo thấy An Dương bình thản ung dung đứng bên cạnh Cố Dương Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Mắt hai người đàn ông chạm nhau, ngay sau đó Cổ Dương Hàn bế An Dương lên, xoay người đi đến chỗ Mặc Hàn Bảo để cô bé vào lòng Mặc Hàn Bảo, nhẹ giọng nói: “Anh đưa con bé về trước đi.

Vừa dứt lời Lệ Đình Tuấn lập tức ngoái đầu nhìn hai người, ánh mắt dừng ở trên người An Dương.

Vệ sĩ nhà họ Lệ tỉnh bơ chặn trước thang máy. Hiền nhiên Lệ Đình Tuấn không định đế An Dương đi. Báo cáo kiểm tra DNA chưa có, An Dương chỉ có thể ở lại nhà họ Lệ.
 
Chương 829


Chương 829

Lệ Đình Tuấn muốn một đáp án chắc chắn về thân thế của An Dương.

Anh muốn biết cuối cùng năm đó Kiều Phương Hạ sinh một hay sinh đôi, rốt cuộc An Dương có phải con gái anh không!

Mặc Hàn Bảo đón lấy An Dương chỉ thờ ơ quét mắt nhìn đám người vây quanh bên cạnh, anh ta muốn đưa An Dương đi, ai cũng không ngăn được, dù người nhiều gấp mười cũng vô dụng, Lê Đình Tuấn cũng không thành vấn đề.

“Anh Lệ chắc chắn muốn ra tay sao?” Mặc Hàn Bảo chuyển mắt nhìn Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi anh.

Lệ Đình Tuấn nhìn ra được Mặc Hàn Bảo có chút tài năng nhưng dù như thế, dù cả hai bên đều chịu thiệt, anh cũng sẽ không để cho Mặc Hàn Bảo đưa An Dương đi.

Hai người yên lặng nhìn nhau mấy giây, Mặc Hàn Bảo nhìn rõ ý của Lệ Đình Tuấn.

Đúng lúc anh ta vốn đã gai mắt Lệ Đình Tuấn, muốn dạy dỗ anh từ sớm.

Hơn nữa lần này Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện, trong lòng anh ta cũng khá khó chịu.

Lê Đình Tuấn ức hiếp người nhà họ Mạc anh, bắt nạt đồ đệ của anh coi như trực tiếp cưỡi lên đầu anh, như thể mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được nữa.

Đây là Lệ Đình Tuần tự chuốc lấy.

Cổ Dương Hàn thấy sự thay đổi trong mắt Mặc Hàn Bảo, bỗng nhiên ra tay ngăn cản anh ta, lắc đầu nhẹ giọng nói: “Chưa đến lúc.”

Muốn đánh cũng không phải vào bây giờ, không phải lúc, hơn nữa sẽ quấy rầy Kiều Phương Hạ, ảnh hưởng cô nghỉ ngơi sau phẫu thuật.

Giờ anh ấy chỉ cần Kiều Phương Hạ thật tốt là được.

Anh ấy im lặng mấy giây, quay đầu nhìn Lê Đình Tuấn nói: “Lê Đình Tuấn, đáp án anh muốn, giờ tôi có thể nói cho anh.”

“An Dương không phải con gái anh, cũng không phải con gái tôi”

“Con bé là con gái của An Phương Diệp, là em ruột của Phương Hạ.”

Vừa nghe Cố Dương Hàn trả lời, trong nháy mắt Lệ Đình Tuấn ngơ ngẩn.

Cố Dương Hàn dừng mấy giây, tiếp tục phun ra một câu còn khiến người ta kinh ngạc hơn: “Có lẽ con bé cũng là em gái ruột của anh.”

Cố Dương Hàn vừa nói câu này ra, Lệ Đình Tuấn sợ đến ngây người.

Giây tiếp theo anh hoảng hốt nhìn chòng chọc An Dương ở trong lòng Mặc Hàn Bảo.

Mà dường như An Dương đã sớm biết sự thật này, lúc Cố Dương Hàn nói những lời kia, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé không có bất kỳ sự dao động cảm xúc nào, chỉ lẳng lặng cúi đầu nghịch cúc áo của Mặc Hàn Bảo.

Vào hai ba năm trước trong một đêm khuya, đứa nhỏ này bị An Phương Diệp len lén bỏ ở cửa nhà bọn họ.

Lúc ấy thời tiết rất lạnh An Phương Diệp đút thuốc ngủ cho An Dương, bỏ cô bé vào trong một cái giỏ, dùng chăn bọc lại rồi ném trước cửa nhà bọn họ, bên trên để một lá thư, chỉ viết đơn giản đứa trẻ này mấy tuổi, do bà ta sinh, bảo Kiều Phương Hạ sau này chăm sóc tốt cho cô bé.

Năm giờ sáng, lúc chú Thiên thức dậy tập thể dục mới phát hiện đứa bé bị vứt trước cửa trang viên nhà bọn họ, vì uống thuốc ngủ vẫn chưa tỉnh lại nên ngay cả khóc cũng khóc không được, suýt chút nữa bị chết cóng.

Bệnh hen suyễn của An Dương cũng xuất hiện từ đêm mùa đông đó.

Cố Dương Hàn cũng từng muốn chứng minh rốt cuộc An Dương là con gái của An Phương Diệp với tên trai bao đó hay là con của Lệ Quốc Chiến, vì anh ấy và Kiều Phương Hạ đã sớm tính ra tuổi của đứa bé này có vấn đề.
 
Chương 830


Chương 830

Chỉ là Kiều Phương Hạ vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, cô chỉ muốn tìm được An Phương Diệp rồi ngay mặt hỏi cho rõ ràng. Cứ kéo dài mãi đến bây giờ vẫn chưa tìm được An Phương Diệp.

Hơn nữa Lệ Quốc Chiến vừa mất nên rốt cuộc An Dương có phải con gái Lệ Quốc Chiến không thì không biết được.

“Sang năm, con bé vừa đủ ba tuổi rưỡi” Cố Dương Hàn lại nhẹ giọng nói với Lệ Đình Tuấn.

Ngay sau đó Lê Đình Tuấn tính toán thời gian một chút, cô bé lớn hơn Đình Trong một tháng.

Cũng tức là lúc An Phương Diệp cuốn gói rời khỏi nhà họ Lệ ra nước ngoài đã có thai hai ba tháng!

Vì thế cô bé rất có thể là con của Lệ Quốc Chiến! Là em gái ruột của anh!

“Bây giờ có thể thả người chưa?” Cố Dương Hàn nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn trầm giọng hỏi.

Lệ Đình Tuấn lại vẫn luôn nhìn chằm chằm An Dương không thôi, giống như muốn từ gương mặt cô bé nhìn ra điều gì đó.

Anh vốn nghĩ rằng An Dương không phải con gái của anh thì cũng là con của Cố Dương Hàn nên cho tới nay anh chỉ quan sát xem dáng dấp cổ bé giống Cố Dương Hàn hay giống anh hơn.

Nhưng giờ phút này anh chợt phát hiện ra, mắt của An Dương rất giống Lệ Quốc Chiến, xương lông mày của Lệ Quốc Chiến khá gần mắt, lông mày hơi nhọn, mặt mày hiện vẻ sắc sảo, An Dương cũng như thế.

Cố Dương Hàn thấy Lê Đình Tuấn không lên tiếng, một lúc lâu sau bèn nhẹ giọng nói với Mặc Hàn Bảo: “Đi thôi.”

Ba người vừa mới đi tới trước thang máy, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên mở miệng, kêu một tiếng: “An Dương!”

An Dương ở trong lòng Mặc Hàn Bảo vô thức quay đầu nhìn anh.

Đôi môi mỏng của Lê Đình Tuấn căng ra, sau hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Em về với anh có được không?”

“Không muốn!” Ngay sau đó An Dương lắc đầu mạnh.

Không có ai xác định cô bé chắc chắn là em gái ruột của Lê Đình Tuấn, nếu báo cáo kiểm tra DNA cho rằng cô bé không phải em gái của Lê Đình Tuấn, người kinh khủng như anh nói không chừng sẽ cắt đầu lưỡi cô bé thật mất.

Cô bé không thèm về với Lệ Đình Tuấn, quá đáng sợ.

Mặc Hàn Bảo đã từng nói với cô bé, chỉ cần cô bé an toàn thì sẽ không tạo thêm phiền phức khiến Kiều Phương Hạ lo lắng, giờ Kiều Phương Hạ đã không còn bé cưng, An Dương không muốn Kiều Phương Hạ vì chuyện của cô bé mà lo lắng sợ hãi nữa.

Rất hiển nhiên An Dương ở chỗ của Lê Đình Tuấn cũng không an toàn nên cô bé không thèm về nhà họ Lệ với anh.

Đáy mắt Lệ Đình Tuấn hơi lóe lên.

Không chờ anh nói tiếp điều gì An Dương vươn tay ôm cổ Mặc Hàn Bảo, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta đi thôi, con không muốn nhìn thấy anh ta.”

Cuối cùng Mặc Hàn Bảo lạnh nhạt quét mắt nhìn Lê Đình Tuấn rồi xoay người ôm An Dương vào thang máy.

Vệ sĩ bên cạnh nghe nói An Dương có thể là em gái ruột của Lê Đình Tuấn cũng không dám tiếp tục cản, trơ mắt nhìn bọn họ vào thang máy.

Trên hành lang trống không, Lê Đình Tuấn chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía thang máy.
 
Chương 831


Chương 831

“Cậu hai. ” Vô Nhật Huy đứng bên cũng bị cái bí mật kinh người này làm chẩn động đến một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, rất lâu sau mới nhẹ nhàng gọi Lệ Đình Tuấn một tiếng.

Lê Đình Tuấn thu ánh nhìn lại, nhìn lại anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Anh cảm thấy dáng vẻ của An Dương giống ba tôi không?”

Vô Nhật Huy không dám nói.

Trên thực tế, thật ra lúc Vô Nhật Huy đưa An Dương từ nhà hàng đi, ngay ánh nhìn đầu tiên anh ta đã cảm thấy ngoại hình cô bé giống An Phương Diệp hơn.

Anh ta nhìn đôi mắt kia của An Dương, con người cô bé màu nâu, mắt Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều có màu đen thẳm, đôi mắt của Lệ Quốc Chiến mới có màu nâu, lúc ấy anh ta sửng sốt, bóng dáng thứ hai hiện lên trong đầu là Lệ Quốc Chiến.

Khi đó anh ta cảm thấy chắc chắn mình bị điên rồi, thế mà lại có loại ý tưởng điên rồ này.

Nhưng bây giờ sự thật chứng minh rằng anh ta không điên.

“Bên kia Phó Nhiên nói là báo cáo kiểm tra ADN nhanh nhất ngày mai có thể có” Anh ta cân nhắc vài giây, thấp gọng trả lời.

Đến lúc đó, rốt cuộc Lê Đình Tuấn và An Dương có phải anh em ruột không, chân tướng tự nhiên sẽ được làm rõ.

Lệ Đình Tuấn và anh ta nhìn nhau, anh xoay người ngồi xuống băng ghế chờ bên cạnh không nói lời nào, nét mặt hơi trắng nhợt.

Cũng không biết ngồi bao lâu Vô Nhật Huy bỗng vươn tay đưa điện thoại của mình tới trước mặt Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn ngước mắt liếc nhìn là Phó Nhiên gọi tới.

Anh nhìn chằm chằm tên hiển thị mấy giây mới nhận lấy điện thoại, nhận kết nổi rồi đưa lên tại.

Bỗng nhiên anh nhận ra mình đang sợ nhưng ngay cả anh cũng không hiểu rốt cuộc mình đang sợ cái gì, anh không dám nghe kết quả của Phó Nhiên.

Lệ Đình Tuấn không nói gì, bên kia Phó Nhiên cũng không lên tiếng như thể đang cân nhắc phải nói với anh như thế nào.

“Nói” Sau khi yên lặng một lúc lâu, Lê Đình Tuấn mở miệng trước, nói câu mở đầu.

Phó Nhiên thở dài trả lời: “Bây giờ có một nửa cơ sở dữ liệu rồi, cậu muốn nghe không?”

Lệ Đình Tuấn hơi ngập ngừng, lại thấp giọng nói: “Cậu nói đi”

“Kết quả này có thể hơi sốc, cậu chuẩn bị tinh thần tốt vào.” Phó Nhiên ở đầu kia điện thoại trầm giọng nói.

“Đã có thể xác định cơ bản rằng An Dương không phải con gái cậu, nhưng mà… Con bé và cậu có một đoạn gen trùng khớp nhau, con bé có quan hệ thân thuộc với cậu.”

“Vì ông nội cậu chỉ có một người con là ba cậu, ba cậu không có anh chị em nào khác, gen có khả năng trùng khớp cao như thế chỉ có hai trường hợp, một là ông nội cậu có con riêng bên ngoài”

“Một khả năng khác là… An Dương là con gái của ba cậu, em gái ruột của cậu.”

Lệ Đình Tuấn hơi ngả ra sau nghe Phó Nhiên tiếp tục giải thích kỹ càng tỉ mỉ trong điện thoại, anh mím chặt môi từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Lệ Kiến Đình không thể nào có con riêng, tuổi tác của ông ta lớn như thế, nếu có con riêng thì đã sớm trở về nhận người thân.

Vì thế An Dương quả nhiên là con của An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến.
 
Chương 832


Chương 832

Kết quả hệt như dự đoán.

“Đình Tuấn, đây là chuyện nhà của cậu, tôi không muốn nhiều lời nhưng mà cậu.” Phó Nhiên muốn nói lại thôi, nói được một nửa thì dừng.

“Tôi biết rồi” Sau một lúc lâu, Lê Đình Tuấn mới nhẹ giọng đáp lại mấy chữ.

Anh dừng lại rồi nói: “Làm xong nó thì gửi báo cáo kết quả cho tôi.”

Phản ứng của Lê Đình Tuấn bình tĩnh đến mức Phó Nhiên cảm thấy hơi bất

ngờ, anh ta ngẩn người, lại dè dặt hỏi Lê Đình Tuấn: “Cậu… có ổn không? Thật ra đổi góc nhìn khác thì cậu có thêm một cô em gái cũng là chuyện tốt”.

“Tôi nói, tôi biết rồi.” Lệ Đình Tuấn lặp lại một lần nữa.

Dù mối quan hệ giữa Phó Nhiên và Lê Đình Tuấn có tốt thì anh ta cũng đoán không ra rốt cuộc tâm trạng của Lê Đình Tuấn giờ ra sao.

“Vậy tôi đi làm kiểm tra tiếp?” Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với Lê Đình Tuấn.

“Ừ” Ngay sau đó, Lê Đình Tuấn ngắt máy, trả điện thoại về tay Vô Nhật Huy.

Vô Nhật Huy đứng bên nghe rõ ràng, Phó Nhiên có hai bằng tiến sĩ cả về y khoa và sinh vật học, tuyệt đối không thể cho ra kết quả kết quả sai được, hơn nữa vừa rồi theo lời Cổ Dương Hàn nói, An Dương chắc chắn trăm phần trăm là em gái ruột của Lê Đình Tuấn.

Lê Đình Tuấn yên lặng thở dài, một tay chống lên đùi, ấn lên huyệt Thái dương của mình.

Vô Nhật Huy cúi đầu nhìn anh, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Cậu hai, điều Phó Nhiên nói kỳ thật cũng không sai, họa phúc khôn lường mà, biết đâu lại không phải chuyện xấu?”

Lệ Đình Tuấn chẳng thà không nhận cái phúc này.

Hôm nay là sinh nhật anh.

Bởi vì sự kích động của bản thân mà anh mất đi đứa con của mình và Kiều Phương Hạ lại có thêm một cô em gái ruột.

Nhưng Lệ Quốc Chiến đến lúc chết vẫn không biết rằng An Phương Diệp sau khi rời khỏi ông ta lại sinh cho ông ta một đứa con gái.

Trời đã sáng.

Lê Đình Tuấn đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh Kiều Phương Hạ ra nhìn vào trong.

Kiều Phương Hạ đưa lưng về phía cửa, cuộn tròn trên giường bệnh, không biết đã ngủ rồi hay vẫn tỉnh.

Lệ Đình Tuấn lặng lẽ nhận lấy bữa sáng bà Trần tự mình mang tới, đi đến mép giường đặt lên trên bàn nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ trên giường.

Cô nhắm mắt, không nhúc nhích, xung quanh hốc mắt sưng đỏ lên.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô thật lâu, xoay người đến phòng vệ sinh nhúng khăn ẩm, nhẹ nhàng giúp cô đặt lên mắt.

“Lấy ra” Còn chưa rút tay về, Kiều Phương Hạ bỗng mở miệng nói khẽ, giọng khàn đến mức Lê Đình Tuấn hầu như không nghe rõ cô đang nói gì.
 
Chương 833


Chương 833

Động tác của Lê Đình Tuấn hơi khựng lại, không nói gì.

Kiều Phương Hạ duỗi tay ra khỏi chăn, lập tức ném khăn vào thùng rác bên cạnh.

Dù cố đáng thương hơn nữa cũng không cần Lệ Đình Tuấn tới thương hại.

“Phương Hạ..” Tiếng Lê Đình Tuấn gọi cô như tiếng than nhẹ.

“Cầm đồ của anh cút đi” Kiều Phương Hạ lại lạnh lùng trả lời: “Tôi nghe xong buồn nôn”

Lệ Đình Tuấn đứng ở mép giường, trầm mặc một lúc lâu, sau đó xách bữa sáng bà Trần mang tới ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại.

Bà Trần nhìn Lê Đình Tuấn đem bữa sáng vẫn còn nguyên ra, hơi sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ chứ? Nếu sau khi sảy thai để lại di chứng.”

Lệ Đình Tuấn chuyển mắt nhìn cửa phòng bệnh vài giây rồi thấp giọng nói: “Bà về trước đi.”

Đứa trẻ không phải của một mình Kiều Phương Hạ mà còn là của anh, hôm trước khi anh mới biết được tin Kiều Phương Hạ mang thai thì hưng phấn kích động đến nỗi cả đêm không ngủ, trong đầu tràn ngập hình ảnh cô và đứa trẻ, tưởng tượng tương lai của bọn họ.

Đứa trẻ không còn, anh cảm thấy còn đau lòng hơn cả Kiều Phương Hạ.

Cả những điều Kiều Phương Hạ phải gánh chịu bây giờ cũng khiến anh đau lòng.

Nhưng sai lầm lớn đã tạo nên thì dù nói nhiều đi chăng nữa cũng vô ích.

Anh im lặng một lát rồi quay đầu nói khẽ với Vô Nhật Huy: “Gọi điện thoại cho Đường Nguyên Khiết Đan”

Đường Nguyên Khiết Đan nhận được tin thì chạy đến đây với Đường Nguyệt Anh, Lê Đình Tuấn đang yên lặng ngồi một mình trong hành lang.

Nhìn thấy hai người đi tới, anh đứng dậy đi về phía cả hai.

Mới vừa đến trước mặt Đường Nguyên Khiết Đan, cô ấy bỗng giương tay tát mạnh lên mặt Lệ Đình Tuấn hai cái.

“Cái tát đầu tiên là vì Phương Hạ, cái kia là vì đứa nhỏ” Đường Nguyên Khiết Đan nghiến răng trầm giọng nói với anh.

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu hậu quả của việc tát anh hai cái, nhưng vì Kiều Phương Hạ, cô ấy không thể không đánh tên khốn này được!

Trước đó, khi nhận được thông báo cuộc gọi đến của Lê Đình Tuấn, trong lòng Đường Nguyên Khiết Đan tràn đầy ý nghĩ cho rằng tôi qua Kiều Phương Hạ đã hoà hợp với anh, ăn mừng vì đứa nhỏ của bọn họ, cô ấy cho rằng tôi qua Kiều Phương Hạ hẳn cực kỳ hạnh phúc.

Không ngờ tối hôm qua lại là địa ngục của Kiều Phương Hạ.

Giữa trưa hôm qua Kiều Phương Hạ gọi điện thoại nói với Đường Nguyễn Khiết Đan, cô đã nghĩ kĩ, dù thế nào thì đứa bé cũng vô tội, hơn nữa hôm qua là sinh nhật của Lê Đình Tuấn nên cô định hủy cuộc phẫu thuật.

Thật ra Đường Nguyên Khiết Đan cũng không đành lòng để Kiều Phương Hạ cứ bỏ đứa trẻ như vậy, nhưng cô ấy cũng không muốn can thiệp vào suy nghĩ của bản thân Kiều Phương Hạ, nên khi nghe cô nói không bỏ, tảng đá lớn trong lòng mới được đặt xuống.

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ tới, Kiều Phương Hạ không bỏ đứa bé nhưng Lê Đình Tuấn lại hại chết con của bọn họ.
 
Chương 834


Chương 834

Lúc Kiều Phương Hạ mới vừa biết mình mang thai thì khẩn trương, tay chân luống cuống, sau đó lại mừng như điên, kế đến là thất vọng đến tuyệt vọng, toàn bộ quá trình đó Đường Nguyên Khiết Đan đều chứng kiến, Tô Minh Nguyệt kích động Kiều Phương Hạ cũng chịu đựng được, cô ấy cho rằng sẽ không có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Đây là lần thứ hai Kiều Phương Hạ vì Lê Đình Tuần sinh non.

Đường Nguyên Khiết Đan chỉ vào Lê Đình Tuấn, nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: “Tên khốn nhà anh hiểu cho rõ, tôi với mẹ tôi đến đây không phải vì anh yêu cầu chúng tôi đến mà là chúng tôi đau lòng vì chị ấy”

“Anh là loại người đã máu lạnh lại còn tự xem mình là cái rốn của vũ trụ, đưa trẻ không còn là đáng đời anh, vì anh vốn không xứng được Phương Hạ tha thứ.”

“Chẳng lẽ anh không biết, anh tiếp tục ở lại đây chỉ khiến chị ấy càng khổ sở

càng tuyệt vọng hơn sao? Cho nên anh ở đây là muốn diễn cái nét nặng tình cho ai xem?”

Lệ Đình Tuấn mím chặt môi mỏng, rũ mắt nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan, đáy mắt dậy lên chút nóng nảy cùng hung ác nham hiểm.

“Vậy nên, cô vẫn thường ở sau lưng tôi, bàn tán về tôi trước mặt cô ấy như vậy.”

Anh nhẹ giọng hỏi Đường Nguyên Khiết Đan.

“Có phải như vậy hay không thì đã sao? Tôi không sợ anh, anh muốn đánh thì đánh, dù gì thì tôi cũng không mang thai” Đường Nguyên Khiết Đan cười lạnh nói.

Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Đường Nguyên Khiết Đan, nhẹ nhàng nói: “Nếu như không phải vì nể mặt Thẩm Viên Quân”

“Không cần”

Đường Nguyên Khiết Đan cả đời này cũng chưa bao giờ cứng cỏi như lúc này, nhướng mày nhìn anh một cách thờ ơ.

Cô ấy chỉ mong rằng qua lần này Kiều Phương Hạ có thể hiểu nên hay không nên rời xa Lê Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm Đường Nguyên Khiết Đan, một lúc lâu sau ánh mắt bình tĩnh trở lại.

“Cô nên hiểu rằng, cô không thích hợp ở bên cạnh cô ấy nữa”

Anh nhìn Đường Nguyên Khiết Đan hạ giọng nói.

Đường Nguyên Khiết Đan lại cười: “Phù hợp hay không, bản thân tôi rõ hơn ai hết, xin lỗi, anh nghĩ rằng anh đang nuôi một con chó biết nghe lời sao, nhưng tôi không phải. Không phải ai cũng đặt tiền lên hàng đầu”

Nói xong, cô ấy không để ý đến Lê Đình Tuấn nữa, quay người kéo theo Đường Nguyệt Anh đi về phía phòng bệnh của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không biết Đường Nguyên Khiết Đan và Đường Nguyệt Anh sẽ đến nên cô có chút sững sờ khi hai người bọn họ bước vào phòng.

Đường Nguyên Khiết Đan nhìn khuôn mặt nhỏ bé trở nên tái nhợt sau một đêm không ngủ của Kiều Phương Hạ, không nói gì, bỏ đồ trên tay xuống rồi tiến về phía trước ôm lấy Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ ngây người mất vài giây, rồi vòng tay ôm lấy Đường Nguyên Khiết Đan.

Cô cảm nhận được Đường Nguyên Khiết Đan đang run lên, rồi cô nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Em nhìn em xem, cũng có phải chuyện gì to tát đâu, chỉ làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi mà”

Đường Nguyên Khiết Đan chỉ ôm chặt lấy cô, không nói gì.

Mặc cho Lê Đình Tuấn phạt cô ấy thế nào, cô ấy cũng không hối hận, cô ấy không chịu được Kiều Phương Hạ phải chịu uất ức như vậy.

Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ăn hết hai bát cháo trắng do Đường Nguyệt Anh tự tay nấu, sắc mặt tốt hơn lúc nãy một chút.
 
Chương 835


Chương 835

Đường Nguyên Khiết Đan ngồi xuống bên cạnh một lúc rồi cũng bĩnh tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, cô ấy thấp giọng hỏi Kiều Phương Hạ: “Phương Hạ, hay là, em đưa ông nội em đến nước Nguyệt Chị đi?”.

Đây là lần đầu tiên Đường Nguyên Khiết Đan chủ động thảo luận với Kiều Phương Hạ về vấn đề tương lai, Kiều Phương Hạ ngước mắt lên, đối diện với cô ấy nói: “Chị đi rồi thì em phải làm sao?”

“Còn có thể thế nào nữa? Em là người đại diện, dù sao thì những người làm nghệ thuật đều giống nhau, nếu như chị muốn đi, phía bên chị Vận em sẽ nghĩ cách, chị không thể vì sợ liên lụy đến em mà để bản thân mình chịu uất ức được, có những lúc con người vẫn nên ích kỷ một chút thì sẽ tốt hơn”.

Đường Nguyên Khiết Đan rất hiếm khi nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy.

Kiều Phương Hạ nghĩ một chút rồi nhẹ giọng hỏi cô ấy: “Sao thế? Có phải.”

“Chỉ là em chỉ thương chị mà thôi!” Đường Nguyên Khiết Đan không đợi cô nói xong đã nhíu mày nói: “Kiều Phương Hạ chị có thể đừng luôn như vậy có được không? Nghĩ cho mình một chút là sai sao?”

Kiều Phương Hạ nhìn Đường Nguyên Khiết Đan nổi giận, có chút bất ngờ.

Ở bên cạnh, động tác thu dọn bát đũa của Đường Nguyệt Anh cũng dừng lại, quay đầu nhìn hai người người bọn họ.

Một lúc lâu sau, bà thở dài, nhìn Kiều Phương Hạ nói: “Khiết Đan nói cũng không sai, nếu như cháu muốn rời đi, phía bên Hà Vận cô sẽ thương lượng cho”

Kiều Phương Hạ lại nhìn Đường Nguyệt Anh.

Hai ngày trước, rõ ràng Đường Nguyệt Anh còn khuyên cô cho Lê Đình Tuấn thêm cơ hội.

Còn tất cả mọi người đều khuyên cô rời xa Lê Đình Tuấn.

Đường Nguyên Khiết Đan tức giận giúp cô rót một ly nước nóng, đặt lên phía đầu giường của cô.

Kiều Phương Hạ nhìn thẳng vào cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Chị biết em muốn tốt cho chị, chị sẽ suy nghĩ kỹ lại. Nhưng bây giờ, chị không muốn nhắc đến anh ấy nữa”

“Không nhắc đến anh ta thì thôi không nhắc nữa” Đường Nguyên Khiết Đan ngay lập tức lẩm bẩm.

Kiều Phương Hạ cảm thấy Đường Nguyên Khiết Đan có vấn đề gì đó nên lại liếc nhìn cô ấy.

Đường Nguyên Khiết Đan quay người giúp Kiều Phương Hạ lấy ra một bộ đồ lót được giặt sạch sẽ, rồi nói vài câu tán gẫu, trông giống như dáng vẻ thường ngày.

Kiều Phương Hạ cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Kiều Tứ Văn tập hóa trị xong trở về phòng bệnh, Kiều Diệp Ngọc đang ở bên giường ông ta, cắt cho ông ta một quả táo.

“Đến rồi à” Kiều Tứ Văn bình thản chào Kiều Diệp Ngọc.

“Vâng, cháu vừa đến” Kiều Diệp Ngọc gật đầu, trên môi nở một nụ cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Kiều Diệp Ngọc có hư đến mức nào thì cũng là cháu gái ruột của Kiều Tứ Văn, mặc dù ông ta không thích mưu mô của Kiều Diệp Ngọc nhưng sau khi Kiều Diệp Ngọc xảy ra chuyện, tính tình trở nên ngoan ngoãn, hiếu thuận hơn nhiều, Kiều Tứ Văn nghĩ rằng, không ai là không mắc lỗi, Kiều Diệp Ngọc đã trải qua một vài đả kích, có lẽ cũng đã biết sai rồi, nên ông ta cũng không còn ghét cô ta như trước nữa.
 
Chương 836


Chương 836

“Ở nhà có chuyện gì vui sao?” Kiều Tứ Văn được y tá đỡ về ngồi lên giường, nhìn cô ta rồi hỏi.

“Gần đây công ty đã có chút khởi sắc rồi, hôm qua bố cháu vừa ký thành công một hợp đồng” Kiều Diệp Ngọc ngoan ngoãn đưa quả táo trong tay cho Kiều Tứ Văn, nhẹ nhàng nói.

“Là vì chuyện này sao?”

Kiều Tứ Văn thấy tâm tình cô ta vui vẻ, hình như không phải chỉ vì một chuyện như vậy.

Kiều Diệp Ngọc nhìn thẳng vào ông ta, mím môi cười: “Với cả bố mẹ chồng của cháu đã đồng ý cho cháu trở về nhà rồi, Tiêu Hoàng Khải trong nhà giam biểu hiện rất tốt, cuối tháng có thể được trở về nhà một chuyến thăm người thân”

Ánh mắt Kiều Tứ Văn có chút phức tạp, nhìn chằm chằm vào Kiều Diệp Ngọc, trầm ngâm gật đầu.

Tay của Kiều Diệp Ngọc cũng gần như sắp lành rồi, còn có thể gọt táo cho ông ta, tất cả dường như đang dần dần đi về đúng quỹ đạo.

Nếu như những ý định xấu xa của Kiều Diệp Ngọc đã thật sự không còn nữa, thì kết cục này, đối với cô ta mà nói chính là kết cục tốt nhất, nhà họ Tiêu với nhà bọn họ có thể xem là môn đăng hộ đối, bây giờ tay của Kiều Diệp Ngọc không còn tốt như trước nữa, lưỡi của Tiêu Hoàng Khải cũng bị mất một đoạn, hai người bọn họ không ai có thể chê bai ai.

“Sau này chờ Tiêu Hoàng Khải ra tù, cùng anh ta sống thật tốt, mặc dù hai nhà chúng ta ở thành phố Hạ Du không được xếp vào hạng top, nhưng gia cảnh vẫn được xem là giàu có, chỉ cần hai bọn cháu sống tốt thì cuộc sống sau này sẽ không quá khó khăn. Ông ta nhìn Kiều Diệp Ngọc chân thành nói.

Kiều Diệp Ngọc cụp mắt xuống nghe ông ta nói, nét cười trên mặt cũng giảm bớt vài phần.

Vậy ra trong mắt Kiều Tử Văn, cô ta chỉ xứng với Tiêu Hoàng Khải tàn phế như vậy.

Kiều Tứ Văn từ khi bọn họ còn nhỏ đã yêu chiều Kiều Phương Hạ hơn, mắt cô ta cũng không phải bị mù, đương nhiên có thể nhìn thấu được điều này.

An Phương Diệp đã cắm sừng Kiều Đông Phương, khiến cho nhà họ Kiều trở thành trò cười của thành phố Hạ Du, quá khứ kinh khủng đó e là Kiều Tứ Văn đã quên rồi.

Nếu như sau đó không có cô ta cố gắng hết sức để lấy lòng Lệ Kiến Đình, có một chút địa vị trong mắt Lệ Kiến tình thì nhà họ Kiều sẽ ra sao? Có thể có được gia tài của ngày hôm nay sao?

Nhưng Kiều Tứ Văn lại chỉ nhìn thấy những điểm tốt của Kiều Phương Hạ mà không nhìn thấy những hy sinh của cô cho nhà họ Kiều.

Thật là nực cười.

Tuy nhiên ông ta càng bảo vệ Kiều Phương Hạ, cô ta càng không để Kiều Phương Hạ được sống yên ổn.

Cô ta sẽ đem tất cả những bất công mà bọn họ dành cho cô ta trả lại hết cho Kiều Phương Hạ.

Cô ta trầm mặc một lúc rồi lại ngước lên nhìn Kiều Tứ Văn, cười híp mắt nói: “Ông nội nói rất đúng, sau này cháu nhất định sẽ sống tốt với Tiêu Hoàng Khải”

“Cháu có thể hiểu được những điều này đã là tốt lắm rồi” Kiều Tứ Văn gật đầu nhẹ nhõm.

Kiều Diệp Ngọc nghĩ một lúc rồi nói: “Ông nội, vậy về chuyện cổ phần của bố cháu ở công ty..”

Kiều Tứ Văn đắn đo một hồi, nói: “Thật ra ông nội cũng từng nghĩ về chuyện này rồi, sau này một mình cháu ở nhà họ Tiêu, nếu như không có một chút vốn liếng giữ thể diện thì nhà chồng cháu cũng không đối xử tốt với cháu”
 
Chương 837


Chương 837

“Chuyện cổ phần của công ty, ông sẽ suy nghĩ kỹ”

Kiều Tứ Văn nói xong thì lấy ra một tấm thẻ từ trong ngăn kéo bị khóa ở bên cạnh, đặt vào tay Kiều Diệp Ngọc: “Ở trong này có khoảng chín mươi tỷ”.

“Ban đầu ông định để dùng trong trường hợp khẩn cấp khi công ty gặp khó khăn, bây giờ cháu nói tình hình của công ty đang có chuyển biến tốt, vậy thì số tiền này, cháu cứ cầm đến nhà họ Tiêu dùng trước đi, tránh việc phải ngửa tay xin tiền bố mẹ chồng bị bọn họ xem thường!”

Kiều Diệp Ngọc nhìn chăm chăm vào tấm thẻ trước mặt mình, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh.

Thứ cô ta cần là cổ phiếu chứ không phải là chín mươi tỷ.

Phía luật sư đã cho cô ta biết di chúc của ông cụ gần như đã hoàn thành rồi, 80% cổ phần công ty trong tay ông ấy dành cho Kiều Phương Hạ, 10% để cho Kiều Đông Phương, và 10% còn lại là dành cho cô ta.

Trong tay Kiều Đông Phương vốn dĩ đã có một phần cổ phần rồi, vậy nên đợi đến khi ông cụ chết đi, số cổ phần cô ta lấy được sẽ là ít nhất.

Rõ ràng cô ta cũng là cháu gái của Kiều Tứ Văn, là máu

mủ ruột thịt của Kiều Đông Phương, dựa vào cái gì mà cô phải chịu thiệt thòi như vậy?

Cô ta đã tính toán cẩn thận rồi, nhà họ Kiều bọn họ đã niêm yết trên thị trường vào năm kia, cuối năm ngoái cổ phiếu đã tăng mạnh một lần, ước tính đã tăng gấp hai ba lần.

Mặc dù gần đây bị ảnh hưởng bởi Lê Đình Tuấn, nhưng công ty vẫn không đóng cửa, vẫn hoạt động kinh doanh bình thường, ít ra thì cũng có thể đạt tới hai ba nghìn tỷ.

Kiều Thị không có đại cổ đông nào cả, tiền vốn đều nằm trong tay ông ta, bởi vì trước khi niêm yết, Kiều Tứ Văn đã dùng thủ đoạn để gom phần lớn cổ phiếu về tay mình, hiện nay, mặc dù Kiều Tứ Văn không thể nào quản lý công ty, nhưng trong tay vẫn nắm khoảng 70% số cổ phần toàn bộ công ty.

Trong số 70% cổ phần đó, cho Kiều Phương Hạ 80%, tức là sau khi Kiều Tứ Văn qua đời, Kiều Phương Hạ sẽ thừa kế vị trí chủ tịch của Kiều Tứ Văn trước đây, kiểm soát 50% cổ phần của Kiều Thị.

Còn cô ta, ngay cả khi sau này cô ta chiếm được toàn bộ cổ phần trong tay Kiều Đông Phương, cũng chỉ nắm giữ 30% cổ phần mà thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui thì lão cáo già Kiều Tứ Văn này, đã cân nhắc mọi chuyện ổn thỏa từ lâu rồi, ông ấy chính là muốn giao công ty lại cho Kiều Phương Hạ.

chín mươi tỷ này, chẳng qua cũng chỉ là một phần mười số tài sản ông ấy để lại cho Kiều Phương Hạ mà thôi.

Biết đâu sau này Kiều Thị có thể trở lại hưng thịnh như ngày xưa, vậy thì chín mươi tỷ này chẳng phải rất đơn giản hay sao!

Đây chính là vị trí của Kiều Diệp Ngọc trong tim Kiều Tứ Văn.

Cô ta bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật sự quá đáng thương rồi.
 
Chương 838


Chương 838

“Sao thế?” Kiều Tứ Văn nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc mãi không nhận tấm thẻ ngân hàng thì hỏi cô ta.

Kiều Diệp Ngọc dừng lại một chút rồi mỉm cười, nhận lấy tấm thẻ ngân hàng mà Kiều Tứ Văn đưa cho cô, hạ giọng trả lời: “Ông nội, ông đối xử với cháu tốt quá, tiền cứu mạng của công ty mà ông lại lấy ra cho cháu, cháu cảm thấy trong lòng có hơi khó xử!

Kiều Tứ Văn ngay lập tức trả lời: “Bây giờ bố của cháu chắc chắn sẽ gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn, nó làm sao mà lo cho cháu được? Ông cho cháu số tiền này, cũng chính là vì muốn giảm bớt gánh nặng cho nó. Ngoan, nhận lấy đi.”

“Vậy cháu xin nhận ạ” Kiều Diệp Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn nhét thẻ ngân hàng vào túi xách.

Sau khi cô ta nói xong, đột nhiên cô ta làm như vô tình

nhìn Kiều Tứ Văn nói: “À đúng rồi, cháu nghe nói, hình như chị cháu mang thai rồi”

Kiều Tứ Văn ngây người một lúc, sau đó kinh ngạc hỏi: “Có thai rồi? Chắc chắn chứ? Cháu nghe ở đâu thế?”

Kiều Diệp Ngọc cười híp mắt nói: “Không phải cháu có một vài người bạn làm bên truyền thông sao? Hai ngày trước, có một người bạn nói với cháu, hình như thấy chị cháu đi khám thai, nên hỏi cháu xem có thật hay không.”

“Vậy rốt cuộc là thật hay không?” Kiều Tứ Văn có hơi kích động, nắm chặt lấy tay Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Diệp Ngọc cụp mắt xuống, liếc nhìn bàn tay bị thương đang bị Kiều Tứ Văn nắm chặt, cười nhạt: “Ông nội, ông làm tay cháu đau rồi”

“Ôi chao, cháu xem ông kìa!” Kiều Tứ Văn kích động đến mức nhất thời quên mất nặng nhẹ, sau đó buông tay ra, hỏi Kiều Diệp Ngọc: “Bọn cháu đã xác nhận lại chưa? Đứa trẻ này! Mấy ngày trước đến thăm ông sao lại không nói gì chứ?”

“Cháu cũng không biết nữa” Kiều Diệp Ngọc híp mắt cười nói: “Nếu không thì ông đích thân gọi điện thoại hỏi chị đi? Chị ấy vẫn còn giận cháu vì chuyện của Lê Đình Tuấn, e là sẽ không nghe điện thoại của cháu đâu”.

Kiều Tứ Văn suy xét một chút rồi gật đầu nói: “Cũng đúng, vậy để ông gọi điện thoại cho nó!”

Kiều Diệp Ngọc đã đi hỏi bác sĩ rồi, Kiều Phương Hạ hoàn toàn không có ý định giữ đứa bé này, vì vậy, thông tin bên phía truyền thông là do cô ta để lộ ra.

Chuyện Kiều Phương Hạ muốn âm thầm bỏ đứa bé, cô ta muốn cho tất cả mọi người biết chuyện này, để cho Lệ Đình Tuấn biết rằng Kiều Phương Hạ không muốn giữ đứa con của anh.

Cho dù tin tức này có bị người của Lê Đình Tuấn chặn lại hay không thì tin Kiều Phương Hạ muốn phá thai cũng sẽ lọt đến tại Lê Đình Tuấn, dù sao thì kết quả cũng đều giống nhau.

Tình cảm giữa hai người này, hoàn toàn không cần cô ta phải hao tâm gây chia rẽ, làm ầm ĩ một chút, bọn họ sẽ vì cãi nhau mà chia tay thôi.
 
Chương 839


Chương 839

“Nhanh lên! Lấy điện thoại của ông lại đây!” Ông cụ vui tới mức cười không khép được miệng, ngay lập tức ra lệnh cho Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Diệp Ngọc tốt bụng giúp ông cụ lấy điện thoại trên ghế sô pha đến, chu đáo giúp ông ta tìm số điện thoại của Kiều Phương Hạ, gọi điện thoại rồi đưa đến bên tai ông cụ.

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới có người nghe máy.

“Alo?”

Bên kia vừa có phản hồi thì Kiều Tứ Văn đã nóng lòng truy hỏi: “Phương Hạ à! Có phải cháu mang thai rồi không? Sao lại không nói cho ông nội biết!”

Kiều Phương Hạ vừa đi đến phòng khám bác sĩ để bôi thuốc chữa bong gân cổ chân, khi trở về Kiều Tứ Văn và Kiều Diệp Ngọc đã ngồi trong phòng bệnh của cô rồi.

Nhìn thấy Kiều Tứ Văn, Kiều Phương Hạ vô cùng bất ngờ.

Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh liếc cô một cái, vẻ mặt áy náy nói nhỏ: “Đúng lúc ông cụ gọi điện thoại đến thì y tá đi vào hỏi chị ở đâu.”

Ông cụ nhà họ Kiều vừa nghe thấy y tá hỏi bệnh nhân đi đâu rồi thì đoán được rằng Kiều Phương Hạ xảy ra chuyện, lập tức ép hỏi Đường Nguyên Khiết Đan rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì, Khiết Đan bị ép không còn cách nào, đành phải nói ra.

Kiều Tứ Văn đang ở ngay tòa nhà đối diện nên đã lập tức đi qua.

Ông ta đứng dậy, nhìn chằm chằm vào gương mặt không còn một chút máu của Kiều Phương Hạ, một lúc lâu sau, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như không phải Khiết Đan nói cho ông thì cháu cũng không định nói cho ông biết, đúng không?”

Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc, nhìn Kiều Tứ Văn miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Cháu nghĩ, cũng không phải là chuyện gì to tát, nên.”

“Đã đến nước này rồi lại còn không phải chuyện lớn sao? Có phải đến khi người không còn nữa mới là tính là chuyện lớn đúng không?” Kiều Tứ Văn cau mày hỏi.

Nói xong, ông ấy nhìn xung quanh một lượt, rồi nghiêm giọng hỏi cô: “Lệ Đình Tuấn đâu?”

Kiều Phương Hạ mím môi, nhẹ nhàng trả lời: “Cháu bảo anh ấy đi rồi”

“Cháu đã như thế này rồi, con của hai đứa cũng không còn rồi! Vậy mà cậu ta vẫn còn nhàn hạ thoải mái đi làm chuyện khác sao?”

Kiều Tứ Văn nói xong, khuôn mặt ông ta đỏ bừng, tức giận tới mức thở mạnh và ho liên tục.

Kiều Phương Hạ chính là vì lo cho sức khỏe của ông cụ, nên hôm đó khi đến phòng bệnh thăm ông cụ mới không định nói cho ông ta biết.

“Ông nội.”

Cô còn chưa kịp tiến lên phía trước, Kiều Tứ Văn đã nghiêm giọng nói: “Bảo cậu ta quay lại đây ngay lập tức! Ông có chuyện muốn nói với cậu ta!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom