Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thương Vương Phi Ký

Chương 80: Chương 80


Song Võ vội ngắt lời đỡ nàng ngồi dậy.
Nương nương đừng nói như vậy, người vừa mới tỉnh dậy nên chú ý thân thể.

Chuyện của Văn Văn nô tỳ đã biết hết ngọn ngành, đó không phải lỗi của nương nương.

Không giấu gì nương nương, những kẻ hạ độc Văn Văn đều đã bị nô tỳ giết hết rồi...!chỉ còn kẻ chủ mưu...!nô tỳ không thể ra tay với ả.

Có phải nô tỳ hèn nhát lắm không?
Vì muội là thuộc hạ của Ẩn Thương nên không thể ra tay sao?
Song Võ cắn chặt răng, gật đầu.

Lạc Dao ôm lấy Song Võ an ủi.
" Nếu vậy, phần còn lại hãy để ta."

Lạc Dao sực nhớ ra, từ nãy giờ đã quên chưa hỏi Song Võ.
- Song Võ, đây là đâu, sao ta lại ở đây, còn cả muội nữa.
Song Võ khẩn trương thuật lại toàn bộ sự việc với Lạc Dao.
-...!nô tỳ đã sớm đổ thứ thuốc đó đi rồi, nhưng có lẽ bây giờ ở bên phòng của cô công chúa đó đã có biến rồi.
Xoảng.
Tiếng vỡ của bát sứ phát ra từ phòng của Mễ Lạc , cô ta đập bể bát mì mà nữ vương đem tới, nữ vương không hiểu tai sao cô ta lại hành xử như vậy liền quát lớn.
Con làm gì vậy, muốn tạo phản sao?
Mễ Lạc kích động còn đáp trả lại nữ vương.
Là mẫu hậu cố ý đem bát mì có thuốc độc này đến cho con ăn phải không, người vì đứa con hoang kia mà muốn giết chết con sao.
Khi Mễ Lạc gọi Lạc Dao là con hoang, nữ vương không thể chịu được những lời cô ta vừa nói liền trực tiếp ra tay tát cô ta.
- Người đâu mau đem kim bạc đến đây cho ta.
Lát sau người đem kim bạc đến, thử vào những sợi mì đang đổ ngổn ngang trên sàn dưới sự giám sát của nữ vương.
- Thưa nữ vương, không có độc.
Mễ Lạc nghe kết luận, cũng chính cô ta tận mắt thấy bọn họ thử độc, cô ta trợn tròn mắt ngạc nhiên, tay cô ta bắt đầu run, chân cũng run không thể đứng vững.

" Sao...!sao có thể, rõ ràng ta đã bảo A Võ...!a đúng rồi A Võ."
Mễ Lạc bò tới dưới chân nữ vương, cô ta rất khẩn trương.
Mẫu hậu, là A Võ, A Võ nói với con trong mì có độc, nên con mới hành xử như vậy, mẫu hậu là con bị gạt, mẫu hậu tha lỗi cho con.
Nữ vương nhìn cô ta với ánh mắt không tin tưởng.
" Trong mì rõ ràng không có độc, A Võ lại vô duyên vô cớ bịa chuyện, lời nói dối này mà muốn qua mặt ta sao?...!Khoan đã, là A Võ mang mì vào, cũng là A Võ khuyên ta đi nghỉ ngơi, không lẽ mục tiêu thật sự của cô ta chính là...!Dao nhi, không xong rồi."
Nữ vương bỗng nhiên nhăn mặt, gấp gáp chạy ra khỏi phòng, Mễ Lạc cũng không hiểu được liền đứng dậy đuổi theo.
Tới phòng của mình, nữ vương đẩy cửa xông vào, thấy Song Võ đang lau mặc cho Lạc Dao, bà ta hiểu lầm Song Võ đang cố giết Lạc Dao liền xông đến chưởng Song Võ thật mạnh, Song Võ bị thương văng ra xa.

Lạc Dao hoảng hốt la toáng lên.
- Song Võ....
Nàng chạy đến đỡ Song Võ, trừng mắt nhìn về phía nữ vương.

Mễ Lạc mỉm cười gian xảo, rồi vẻ mặt tỏ ra ngạc nhiên hốt hoảng.
- Mẫu...!mẫu thân, cô ta gọi ả nô tỳ này Song Võ, có lẽ Song Võ chính là tên thật của ả thích khách này, mẫu thân, bọn họ là cùng một giuộc, chắc chắn là bọn họ bày ra kế này để ly gián mẫu tử ta.
Lại một lần nữa, nữ vương quay lại tát cô ta một cái, lần này còn mạnh tay hơn lần trước.
Im miệng.
Mễ Lạc tái mặt, không dám thốt lên lời nào nữa..

 
Chương 81: Chương 81


Vẻ giận dữ khi nhìn Mễ Lạc của nữ vương lại trở nên ôn hòa ấm áp khi quay sang nhìn Lạc Dao, bà ta bất ngờ bước đến ôm Lạc Dao khóc nức nở.
Dao nhi, ta là mẫu thân của con đây, con có nhớ ta không?
Lạc Dao trầm mặc đẩy bà ta ra khỏi người.
Bà không phải, đừng lừa tôi?
Dù trước mặt nàng bây giờ, nữ vương không che mặt nữa, nhưng nàng vẫn không cảm nhận được sự thân thuộc từ bà ta, tâm trạng bây giờ của nàng đang rất hỗn độn.
 - Không quan tâm bọn họ nữa, chúng ta đi thôi Song Võ.
Nữ vương vội vã cố gắng níu Lạc Dao lại.
Con tính đi đâu, ta là mẫu thân của con, khó khăn lắm ta mới gặp lại con, con không thể bỏ ta đi được.
Lạc Dao tức giận hất tay bà ta ra, nàng không thể kim chế được tâm trạng lúc này nữa.
Mẫu thân? Là mẫu thân mà hết lần này đến lần khác đẩy con gái mình vào chỗ chết, là mẫu thân mà dung túng cho kẻ dưới giết hại phụ thân của ta sao, có ai làm mẫu thân như bà không?!
- Con đang nói gì vậy, ta...!ta muốn hại chết con khi nào?

Cô ấy chính là....
Song Võ vội nói đỡ cho Lạc Dao thì bị nàng cản lại, nàng lắc nhẹ đầu ra hiệu cho Song Văn đừng nói.
"Nếu Song Võ nói ra thì sẽ bị lộ thân phận mật thám mất, nó không có lợi cho cả Song Võ lẫn...!chàng."
Lạc Dao lại kéo Song Võ đi, nữ vương đột nhiên thay đổi thái độ, ra lời cảnh cáo.
Con có thể đi, nhưng cô ta thì phải ở lại, nô tỳ này có nhiều điểm đáng nghi, nếu tra ra cô ta là nội gián ta sẽ trừng phạt theo quốc pháp.
Lạc Dao bị đe dọa, quay lại trừng mắt nhìn bà ta, tay nắm chặt cam chịu.
- Được thôi ta không đi nữa, bù lại bà phải thả cô ấy ra, bằng không nếu bà muốn cô ấy chết, ta cũng sẽ không sống một mình đâu.
Lại bị con gái đe dọa ngược trở lại, nhưng bà ta không cảm thấy tức giận, tính khí của Lạc Dao lại có nhiều phần giống với Lạc Lâm.
- Được.
Nữ vương dứt khoác trả lời, Mễ Lạc ôm mặt vẫn không đồng tình với quyết định của nữ vương nên lớn tiếng nói.
- Mẫu hậu, không thể thả ả đi được, ả muốn hãm hại con.
Nữ vương quay qua trừng mắt khiến cô ta sợ hãi câm nín, nhưng nhìn Song Văn thong thả rời đi, cô ta mím môi không cam tâm.

Trước khi Song Văn lời đi, Lạc Dao đã ghé sát tai cô thì thầm nói.
Đừng lo cho ta, đến chỗ vương gia đi.
Song Võ hiểu rõ tình hình, lập tức đi ngay đến chỗ Ẩn Thương báo cáo tình hình, trên đường đi Song Võ phải cẩn thận, dè chừng có người theo dõi.

Lạc Dao yên tâm nhìn Song Võ rời đi, sau đó thản nhiên quay lại giường, đắp chăn ngủ.
Nữ vương cho người lui hết ra ngoài kể cả Mễ Lạc, khi cửa đóng lại bà từ từ bước đến ngồi xuống giường.

Không cần quan tâm Lạc Dao có đang nghe hay không, bà ấy cứ nói huyên thuyên về những chuyện cũ, cả gia đình lúc đó đã vui vẻ biết nhường nào.
Lạc Dao giả vờ ngủ nhưng lại nghe hết những gì bà ấy kể, nàng khóc nước mắt rơi xuống ướt cả gối, che miệng để không phát ra âm thanh sụt sùi khi đang khóc.
"Bà ấy thực sự bị điên, nhưng cái điên này lại từ mình mà ra, người đau đớn nhất trong chuyện này không phải là mình, mà là bà ấy mới đúng, mình không nên tức giận với bà ấy.
Mình không biết trước đây bà ấy lại phải trải qua những chuyện đau đớn như vậy, vậy mà bà ấy phải chịu đựng một mình, cảm giác mất chồng, mất con, bị người thân lừa gạt, bà ấy phải mạnh mẽ cỡ nào để chịu đựng tới ngày hôm nay, con người độc ác hiện giờ cũng không phải là do bà ấy muốn.
Chuyện phụ thân bị giết, bọn chúng nói bà ấy không biết, nếu bà ấy biết chính do kẻ dưới thân cận của mình làm thì bà ấy liệu sẽ bị dày vò đến mức nào nữa.
Nếu mình giải thích chuyện này cho Ẩn Thương, chàng chắc sẽ thông cảm cho bà ấy, nhưng còn Hạ Hành và tên tướng quân mưu mô kia, ta chắc chắn phải lấy máu của bọn chúng đi tế phụ thân.

".

 
Chương 82: Chương 82


Vương gia! vương gia, không hay rồi!
Song Võ vừa đến cung của Ẩn Thương đã gấp gáp gọi lớn, vô tình lại đụng mặt Hạ Vân, Song Võ không để ả vào mắt tiếp tục đi đến chỗ Ẩn Thương.

Bị khinh thường ra mặt, Hạ Vân tức giận quát lớn.

Đứng lại đó, nô tài to gan gặp vương phi mà không hành lễ, người đâu, mau lôi kẻ vô phép tắc này ra đánh năm mươi gậy cho ta.

Song Võ nghe nàng ta tự nhận mình là vương phi mà khinh thường ra mặt.

" Đúng là hạn người trơ tráo không biết xấu hổ mà.

"
Hạ Vân ngu ngốc đến mức có thể nghĩ rằng Song Võ sẽ đứng yên chịu bị ức hiếp như muội muội xấu số của cô.

Những kẻ mà Hạ Vân gọi đến, từng người từng người một, bị đấm đá thảm hạ.

Thấy người của mình bị hạ hết, Hạ Vân có chút kiên dè, đẩy a đầu tiểu Nhan lên làm lá chắn, từ từ bước lui về phía sau, miệng vẫn không ngừng la hét.


Ngươi to gan, không được qua đây, nếu không… ngươi sẽ phải trả giá.

Song Võ cười nhếch mép, cuối xuống nhặt lên một cây gậy, gương mặt đằng đằng sát khí bước từng bước về phía nàng ta.

Càng lúc Song Võ càng bước nhanh hơn, giơ gậy lên, chỉ một chút nữa thôi, đến hét nàng ta cũng sẽ không hét nổi.

Không….

á!!!
- Dừng tay!
Tiếng của Ẩn Thương vang lên từ đằng sau, Hạ Vân nghe thấy liền đẩy tiểu Nhan ra, chạy lại phía hắn, run rẩy khóc nấc.

Vương.

.

gia… cô ta muốn đánh thiếp, dù sao thiếp cũng là thê tử của chàng, cô ta khinh thường, vô lễ với thiếp, thế… thế chẳng khác nào khinh thường chàng, chàng phải trừng phạt thật nặng bọn hạ nhân này đó.

Song Võ buôn tay thả gậy xuống đất, lúc nãy cô không có ý định đánh nàng ta thật, chỉ là muốn dọa một chút để nàng ta trưng ra bộ dạng hèn nhát thì cô cũng hả hê phần nào.

Vương gia, thuộc hạ có chuyện khẩn cấp muốn báo, nhưng! ở đây không tiện.

Song Võ liếc mắt sang Hạ Vân ám chỉ cô ta ở đây chỉ là kỳ đà cản mũi, cản trở công vụ.

Ẩn Thương lạnh lùng gỡ tay Hạ Vân ra.

- Đến thư phòng.

Song Võ tuân lệnh đi theo Ẩn Thương, đi được vài bước thi ngoái đầu nhìn Hạ Vân mà cười đắc thắng.


Ẩn Thương không quan tâm, Song Võ lại đang hả hê làm Hạ Vân siết chặt tay sôi máu.

" Tiện nhân, sẽ sớm thôi ta sẽ đưa ngươi đi đoàn tụ với muội muội đáng chết của ngươi.

"
Sau khi vào thư phòng, Song Võ đóng chặt cửa rồi mới báo cáo.

- Vương gia…vương phi bị nữ vương phát hiện rồi.

Ẩn Thương đang kề ly trà trước miệng, sau khi nghe Song Võ báo cáo liền không uống nữa.

- Nàng ấy đang ở đâu?
- Đang ở chỗ của nữ vương, vương gia người phải mau hành động, nếu không vương phi sẽ bị đưa đi mất.

Ẩn Thương nắm chặt ly trà, đặt mạnh xuống bàn, làm nước trà bắn cả ra ngoài, nhưng thần sắc vẫn không biến đổi.

Chuyện ta bảo ngươi làm kết quả thế nào?
Bẩm vương gia, đúng như ngài dự đoán, gia tộc Hồ Các của nữ vương chính là hậu duệ của lão tướng quân kỳ quái Mễ Kỳ, đa số lính chiến của Thụy quốc đều được gia tộc Hồ các huấn luyện, bọn chúng đều biết dùng độc và tà trận.

Còn một việc nữa, thuộc hạ đã trộm được bản đồ hành quân của quân Thụy quốc, bọn chúng có lối đi bí mật có thể vào lãnh thổ Hoàng triều mà không ai hay biết.

Song Võ cung kính dâng bản đồ tới chỗ Ẩn Thương, hắn nhìn bản đồ đăm chiêu một lúc.


"Tin tức của Song Võ đúng là một lợi thế lớn cho quân ta, nếu bất ngờ bị tấn công, quân ta có thể bị thiệt, nhưng nếu đã có chuẩn bị trước thì! tình thế đảo ngược hoàn toàn.

"
- Ngươi vất vả rồi, trở về nghĩ ngơi đi.

Vương gia…vậy còn vương phi.

Ẩn Thương trầm mặc nhìn vào bức họa mà hắn đã vẽ Lạc Dao, giọng cương quyết nói.

- Vương phi của ta, không phải ai muốn dẫn là có thể dẫn đi được.

Nhìn Ẩn Thương quả quyết, Song Võ thở phào nhẹ nhõm.

"Mong vương gia nói được làm được, sớm đưa vương phi trở lại.

".

 
Chương 83: Chương 83


Đêm khuya xuống, trời đã tối mịch, trước khi đi Song Võ đã nói rõ cho Ẩn Thương vị trí chính xác của Lạc Dao, hắn toàn thân đều là mặc màu đen, lén lút đột nhập vào nơi ở của nữ vương.

Lạc Dao đang ở một mình trong phòng, nàng không thể nào ngủ được sau tất cả những chuyện đã xảy ra.

Đột nhiên có cơn gió lớn làm bật cửa sổ, nàng giật mình quay người lại nhìn.

Đang định đến đóng cửa thì một bóng người nhảy thoáng qua cửa sổ, Lạc Dao rút vội trâm cài làm vũ khí, chuẩn bị tấn công.

Ngươi là kẻ nào?
Lạc Dao lao đến vung trâm cài đâm hắn nhưng lại bị hắn bắt kịp.

Suỵt! Là ta, nàng tính giết phu quân của mình sao?
Lạc Dao bất ngờ, tay nới lỏng làm rơi trâm cài xuống đất, dùng tay còn lại nàng tháo khăn che mặt của hắn xuống.

" Đúng là chàng.

"
Lạc Dao mắt đã ngấn lệ, gặp Ẩn Thương nàng rất vui, muốn ôm lấy hắn ngay nhưng hành động của nàng lại trái ngược lại với suy nghĩ và lời nói.

Nàng đẩy Ẩn Thương ra, quay lưng lại không thèm nhìn mặt, lạnh nhạt nói.

Còn đến đây làm gì?!

Bộ dạng của nàng như một đứa trẻ đang hờn dỗi, Ẩn Thương tiến tới ôm nàng từ phía sau, giọng nói lẫn hơi thở ấm áp của hắn ghé sát tai nàng nói.

Ta nhớ nàng.

Lạc Dao lại không dễ bị mềm lòng nàng lại đẩy hắn ra giận dữ đối mặt.

- Nhốt ta cả tháng trời, không đến thăm ta, không màng ta sống chết ra sao, giờ lại bảo nhớ ta?!
Dù biết hắn chỉ muốn tốt cho nàng, nhưng nàng cũng muốn một lần được xả uất ức trong lòng.

Ẩn Thương lại lao vào ôm chầm lấy nàng, bất ngờ hắn hôn nàng, nụ hôn rất nhẹ nhàng làm Lạc Dao bình tĩnh.

Rời môi nàng, Ẩn Thương xoa nhẹ hai bầu má, lau những giọt nước mắt đã lăn xuống của nàng.

Là ta sai, là lỗi của ta, cùng ta trở về, ta bằng lòng để nàng nhốt ta, dù nàng có trói tay, trói chân, trói toàn thân ta cũng được.

Ta bằng lòng… cho nàng hành hạ.

Lạc Dao ngưng khóc, gương mặt tỏ ra nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Ẩn Thương.

- Là do chàng nói đấy nhé!
- Umh….


Lạc Dao bất ngờ vòng tay qua cổ của Ẩn Thương, nhón chân lên, lần này là nàng chủ động hôn lấy hắn.

Ẩn Thương cũng bất ngờ một chút nhưng rồi cũng phối hợp với nàng.

Ẩn Thương vòng qua eo nàng, vừa hôn vừa nhấc bổng nàng lên đưa tới giường.

Lạc Dao vẫn quấn cổ Ẩn Thương không chịu rời, đây là lần đầu nàng chủ động mãnh liệt đến như thế, đây là hình phạt của nàng dành cho Ẩn Thương vì đã làm nàng nhớ hắn nhiều tới vậy.

Nàng liên tục đảo lưỡi như muốn rút hết mật ngọt từ môi hắn, cuối cùng tự mình khó thở mà buông ra.

Um… ha… ha…
Trước mắt nàng trở nên mơ màng, thở hổn hển, bộ dạng mê người quyến rũ tên nam nhân trước mặt.

Vừa nãy là nàng chủ động nhưng giờ nàng lại bị động nằm dưới thân hắn.

Nàng nhớ hắn nhưng hắn lại nhớ nàng điên cuồng gấp mấy lần, giờ nàng đã chủ động thì hắn lại càng không thể ngăn bản thân mình lại.

Ẩn Thương ngón tay linh hoạt đã nhanh chóng cởi áo nàng ra, đột nhiên hắn khựng lại, nhíu mày.

Lạc Dao cũng không hiểu, đỏ mặt hỏi.

Sao… sao vậy?
Giọng nói của hắn trầm xuống, có vẻ như đang tức giận.

Mấy dấu hôn trên người nàng là sao đây?
Lạc Dao lúc này mới nhớ ra, bị Ẩn Thương nhìn thấy mấy vết tích này, nàng rất xấu hổ, nàng vội kéo lại áo che đi, nàng cảm thấy bản thân mình lúc này thật sự bẩn thỉu, nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

.

 
Chương 84: Chương 84


Lạc Dao né tránh không trả lời, Ẩn Thương lại cúi xuống kéo tay nàng ra bắt chéo qua đỉnh đầu đè xuống giường, hắn hôn mạnh đè lên mấy dấu hôn này, Lạc Dao lúc này đột nhiên lại phản kháng, nàng cựa quậy cầu xin hắn.
- Buông ra, ta không muốn nữa, dừng lại đi!
Ẩn Thương dừng lại, nhếch miệng cười tà mị.
Nàng thật mâu thuẫn quá, vừa nãy đã chủ động kịch liệt như vậy, bây giờ lại kêu ta dừng lại, ta phải đây làm sao đây?!
Ẩn Thương gian xảo nói vậy để đánh lừa sự chú ý của nàng, hắn đã nhanh chóng lột trần y phục của nàng, cả cơ thể ấm áp của nàng bây giờ đã nằm gọn trong tay hắn.
Hắn dịu dàng hôn lên môi, rồi lên má của nàng.
Bây giờ nàng chỉ cần nhớ, các vết tích trên người của nàng đều là của ta cả, không cho phép nàng nghĩ đến tên nam nhân khác.
Lạc Dao ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.
- Chàng...!không giận sao?
Hắn lại phì cười vuốt tóc nàng.
- Giận? Vì cái gì chứ?
Lạc Dao lại nhăn mặt khi nghe thấy câu trả lời khá là...!điềm tĩnh này của hắn.

" Chàng ấy có vẻ không để ý, ta trong lòng chàng không đáng là gì sao?"
- Vậy chàng cũng không để ý sao, để ý ta từng bị...
Ẩn Thương không cho Lạc Dao cơ hội nói tiếp, mắt hắn như muốn nảy lửa khi nàng lại nhắc đến vấn đề này.
- Á…um...
- Ta không cho phép nàng nghĩ tới nó nữa.
Vừa mới bộ dạng dịu dàng Ẩn Thương lại nhanh chóng trở mặt khi liên tục hôn sâu vào môi nàng, tay không ngừng lần mò vào, khuấy đảo nơi tư mật.
Không thể phản kháng, Lạc Dao bị Ẩn Thương làm cho co rúm người, cảm giác kì lạ mà mỗi lần bị Ẩn Thương chạm vào người lại kéo đến, nó làm nàng muốn phát ra âm thanh để giải tỏa, nhưng trong lúc này, nàng lại không dám phát ra tiếng rên quá lớn, sợ bị phát giác ra.
Nhẹ thôi… đau… hức…
Lạc Dao vừa mới kêu đau, hắn lại cố ý cắn vào nơi nhạy cảm.
Ư...!chàng...
Nàng rùng mình phát ra âm thanh đang kiềm nén, nhưng nhanh chóng tự bịt lấy miệng mình lại, đầu óc nàng trở nên mụ mị.
Chưa hết, Ẩn Thương nghe âm thanh từ nàng lại càng phát tiết, hắn không chịu nổi nữa đã thuận thế xâm nhập vào, động tác nhuần nhuyễn càng lúc càng nhanh hơn.
Lạc Dao vừa phải khổ sở kìm nén âm thanh vừa phải chóng chọi lại sự mãnh liệt của Ẩn Thương.

Ẩn Thương thật sự mất kiểm soát thật đáng sợ, có lẽ lần sau nàng không nên khích động hắn nữa.
Chậm...!chậm một...!chút a...
Lạc Dao bị Ẩn Thương hành hạ đến rã rời, nhưng ngược lại với nàng bộ dạng của hắn lại cực kì sảng khoái.
Xong việc, Ẩn Thương để nàng nằm trên tay, vuốt ve xoa bóp giúp nàng đỡ đau nhức.
Lạc Dao không hiểu sao lại ngồi dậy, đẩy hắn ra.
Chàng mau đi đi, sáng mai sẽ có người tới đây, chúng ta không thể để bị phát hiện được.
Lạc Dao tuy mệt, muốn nằm với Ẩn Thương thêm một chút, nhưng cái nàng sợ hơn chính là bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng này, nên nàng vội vã kêu hắn rời đi.
- Sao? nàng vừa nãy đã chiếm hết tiện nghi của ta, ăn ta sạch sẽ như vậy mà bây giờ lại xua đuổi ta sao?
Lạc Dao đỏ mặt vội phản bác.
- Ta...!ta...!chiếm tiện của chàng lúc nào chứ....!đừng có nói bậy.

Bây giờ đã là lúc nào rồi mà chàng còn nói ra được những lời đó...!đúng thật là.
Ẩn Thương nhìn nàng lúng túng lại phì cười, hắn với tay ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve cưng chiều.
- Có ta ở đây, không việc gì phải sợ.
Ta đến là để đưa nàng đi, muốn ta đi thì nàng cũng phải đi cùng ta.
- Không được, ta...!không thể..

 
Chương 85: Chương 85


Tại sao không thể? Nàng vẫn còn giận ta?
- Không, chỉ là...!ta vẫn còn việc phải làm.
- Không được, trước khi trời sáng ta phải đưa nàng đi.
Ẩn Thương hấp tấp mặc lại y phục, nhưng Lạc Dao vẫn ngồi yên đó không động đậy, một lúc sau thì nàng lên tiếng, ánh mắt có chút buồn bã.
- Bà ấy nói...!sẽ công bố ta là nữ nhi của bà ấy, nếu chuyện bà ấy cấu kết với Hạ Hành sớm muộn cũng bị bại lộ, đến lúc đó...!ta sẽ...!không thể ở bên chàng nữa...Bà ấy cũng đã làm nhiều chuyện có lỗi với chàng, ta cũng không còn mặc mũi nào...!trở lại nữa.
- Vì nàng, ta sẽ không truy cứu chuyện đó nữa, vậy nên hãy đi cùng ta.
Ẩn Thương kiên nhẫn, vẫn muốn thuyết phục Lạc Dao.

Nhưng Lạc Dao cũng kiên quyết không kém.
- Không, ta muốn ở bên cạnh mẫu thân, ta sẽ không đi đâu cả.
Lạc Dao biết nếu Ẩn Thương đã muốn đưa nàng đi, thì có chống cự cũng vô ích, nàng liền nhặt cây trâm cài bên cạnh, đi trước một bước, nàng đâm vào cổ mình, uy hiếp hắn.
- Chàng đi nhanh đi, nếu không...!ta sẽ tự kết liễu.
Nàng không nói đùa, nàng càng lúc càng đâm mạnh vào, những dòng máu đỏ cũng chảy xuống trên cổ nàng.
Ẩn Thương siết chặt tay tức giận, hắn gằng giọng ra lệnh.

- Bỏ xuống!
Lạc Dao vẫn khăn khăn lại càng đâm mạnh hơn, gương mặt biểt lộ đau đớn nhưng vẫn kiên quyết.
Không khí trong phòng căng thẳng hẳn ra.

Ẩn Thương im lặng một lúc rồi cũng lên tiếng, mặt hắn tối sầm lại.
- Vậy nên, nàng chọn mẫu thân nàng và muốn rời khỏi ta.
Lạc Dao quay mặt đi không trả lời.

Ẩn Thương hiểu ra, cười giễu cợt.
- Ha, suy cho cùng, tình cảm của ta dành cho nàng cũng không đủ để nàng chọn ở lại bên cạnh ta.
Nói rồi bay hắn từ cửa sổ ra ngoài và đi mất không lưỡng lự.

Lạc Dao thở mạnh, tay run bỏ trâm cài xuống, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
" Xin lỗi, nếu trở lại lúc này ta sẽ không thể trả thù cho Song Võ, càng không thể trả thù cho cha và...!bảo vệ mẫu thân, mặc dù bà ấy đã làm ra nhiều chuyện sai trái, nhưng ta cũng không thể bỏ mặc bà ấy được.


Khi mọi chuyện đã êm xuôi, nếu chàng còn yêu ta, ta tuyệt đối sẽ không đi đâu nữa, ta hứa.

"
_____________
Hai ngày sau, ngày tế lễ cuối cùng của lễ Hoàng Yến.
Lạc Dao đã thuyết phục thành công nữ vương hoảng lại việc công bố thân phận, nàng cho rằng nữ vương vẫn còn ở Hoàng triều nên việc này không thích hợp.
Nữ vương đang vui vẻ nên chuyện gì cũng nghe theo nàng cả.

Miễn là nàng vẫn ở bên cạnh bà ấy thì việc gì bà ấy cũng chấp thuận cho nàng.
Nàng được nữ vương cho phép đi theo bên cạnh, nàng cũng được phép che mặt nên có phần an tâm hơn không bị ai nhận ra.
Những ngày ở cùng nữ vương, nàng phát hiện toàn bộ đoàn tùy tùng của bà ấy đều là người thân thể nhanh nhẹ, săn chắc, chắc chắc là người luyện võ.
Có lẽ bọn họ chính là ám vệ của nữ vương chứ không đơn giản chỉ là người hầu kẻ hạ.
Lạc Dao cảm thấy thật sáng suốt khi quyết định ở lại, nếu nàng tự nhiên biến mất, với tính cách của nữ vương e là sẽ cho người làm hại Song Võ, vì cô ấy chính là người duy nhất có liên quan đến nàng.
Dù vẫn đang trên đất khách nhưng thế lực của nữ vương thật sự vẫn đáng kiên dè.
Hai ngày này nàng cũng không thấy Ẩn Thương đến tìm nàng, thậm chí hắn còn không xuất hiện trong buổi lễ.
" Theo kế hoạch hôm nay là ngày Hạ Hành sẽ tạo phản, chàng công khai không xuất hiện như vậy, chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.

Chàng ấy đang nghĩ gì vậy chứ?".

 
Chương 86: Chương 86


Lạc Dao dè chừng quan sát xung quanh, tuy Ẩn Thương không xuất hiện nhưng có vẻ như Hạ Vân và Hạ Hành khá thoải mái, như sẽ không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hạ Vân cười nói vui vẻ với các đại thần, khi được hỏi tại sao không thấy Thương vương tới, nàng ta yểu điệu, e thẹn trả lời.
Đêm qua vương gia bận rộn, tinh thần có chút mệt mỏi, nên chàng ấy sẽ đến trễ một chút.
Hạ Hành đứng bên cạnh còn cười lớn, nói bồi thêm.
Hahaha, tuổi trẻ mà làm việc quá sức một chút cũng không sao.

Nhìn phu thê hai chúng nó đồng tâm như vậy lão phu cũng rất vui mừng.
Những tên xu nịnh được thế mà hùa theo, cười nói rôm rả.
Nương nương phải sớm ngày sinh quý tử cho Thương vương, như vậy cả triều đình lại đón thêm một tiểu vương gia rồi haha.
- Đa tạ đại nhân, sinh con cho vương gia...!cũng là nhiệm vụ của ta.

Ta và vương gia cũng đang rất cố gắng.

Lạc Dao đứng gần đó, nhìn bộ dạng đắc ý của Hạ Vân lại cảm thấy đáng ghét, mắt nàng nhìn nàng ta chăm chăm như muốn xuyên thủng qua chiếc lưỡi không xương của nàng ta vậy.
Ây da, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, là đang ghen tỵ với ả thứ phi đó sao?! Ha, nhưng ta nói cho ngươi biết, phu quân của ả, chính là nam nhân tài ba, xuất chúng, diện mạo phi phàm anh tuấn, sớm muộn gì cũng thuộc về ta thôi, cũng không đến lược đứa con hoang như thèm khát khác đâu.
Mễ Lạc nhân lúc nữ vương đang không có mặt, áp sát Lạc Dao thì thầm nói lời chua ngoa, châm biếm.
" Ha nực cười, ta chính là chính phi của vị ca ca tài ba xuất chúng, diện mạo phi phàm anh tuấn của ngươi đấy, trẻ con! "
Lạc Dao trong lòng cười thầm, hóa ra Mễ Lạc công chúa cũng chỉ là kẻ khôn vặt.
Lạc Dao không muốn chấp nhặt với một đứa con nít không thể thiếu váy mẫu thân như cô ta liền lờ đi.
Lạc Dao làm lơ Mễ Lạc, khiến cô ta như một kẻ điên tự nói tự cười một mình, bị làm cho bẻ mặt, sắc mặt cô ta giận dữ trông khó coi làm sao.
" Hừ, tiện nhân."
Mễ Lạc tính cách xấu xa nên không dễ dàng bỏ qua cho Lạc Dao như vậy.

Cô ta đưa một chân ra với ý định nhân lúc Lạc Dao bước đi thì vấp ngã.
Cô ta đã tưởng tượng ra đủ cảnh Lạc Dao chật vật trên đất với cú ngã, điều nãy sẽ khiến nàng mất mặt biết bao.

Mễ Lạc cười gian trá, nhưng mấy trò vặt vãnh này không thể qua được mắt Lạc Dao.

Nàng cười thầm trong lòng, đi ngang qua cô ta, không bị mắc bẫy mà nàng còn đạp lên chân cô ta, lại còn cố ý miết miết khiến cô ta đau điến.
Mễ Lạc bộc lộ bản tính, đưa tay lên đánh trả Lạc Dao.

Lạc Dao vờ như không thấy nhưng né người chuẩn xác làm Mễ Lạc mất đà chúi người về phía trước.
Đột nhiên lúc này một thân hình cao lớn đã đỡ kịp lấy Mễ Lạc, ngăn cô ta ngã nhào.
Mễ Lạc tay đụng vào ngực của hắn, cảm thấy thật săn chắc, lại không có liêm sỉ sờ mó thêm không có ý định rời.
Mễ Lạc ngẩn mặt nhìn lên, gương mặt hắn như phát sáng khiến cô ta đỏ mặt điên đảo.
Là...!là...!huynh...!Ẩn...!á.
Người vô tình đỡ được cô ta chính là Ẩn Thương, bị sờ vào người hắn nhíu mày khó chịu lập tức đẩy cô ta ra cho tỳ nữ phía sau.
Mễ Lạc không cam lòng vội níu kéo, cô ta khập kiễng, bộ dạng tội nghiệp.
- Chân...!trật chân rồi.
Ẩn Thương không thèm liếc mắt, nhẹ lướt qua cô ta lạnh lùng nói.
- Ta không phải thái y, nói với ta làm gì?.

 
Chương 87: Chương 87


Lạc Dao vừa nãy không chịu nỗi cảnh kẻ ôm người ấp của hai người bọn họ, liền quay mặt đi hướng khác.
Vừa hay yến tiệc đã bắt đầu, nàng tiến đến chỗ nữ vương xin được đứng như một kẻ hầu.

Vì Lạc Dao đã thuyết phục nữ vương không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Hôm nay nàng quan sát không thấy tên tướng quân giả dạng thái dám kia xuất hiện.

Quân lính sắt mặt cũng bậm trợn, chắc chắn là người của Hạ Hành.
Nàng đứng bên cạnh nữ vương liên tục quan sát từng cử chỉ của Hạ Hành cũng như Hạ Vân, để phát hiện ra điều bất thường mà hành động kịp thời.
Hạ Hành là tên gian xảo, chính miệng hắn nói sao khi cướp được ngôi sẽ tấn công Thụy quốc nên bây giờ cả nữ vương cũng không được an toàn.
Dù Ẩn Thương đã biết được âm mưu của Hạ Hành, chắc chắn sẽ có phòng bị tính toán nhưng vẫn không loại trừ tình huống thất bại, dẫu sao Hạ Hành có được vị trí cao như hiện tại cũng nhờ đầu óc xảo trá của ông ta.
Hôm nay là ngày lễ cuối cũng để đưa tiễn các sứ giả nên mức độ hoành tráng hơn hẳn.


Nàng đột nhiên cảm thấy bất an khi tiết mục múa kiếm bắt đầu.
" Có mười hai người, sáu người cầm kiếm và sáu người cầm vải lụa, nếu bọn chúng là thích khách thì thật sự rất khó xác nhận được kẻ nào sẽ tấn công ai và vào hướng nào..."
Lạc Dao nghiêm túc quan sát phần biểu diễn, nhưng thực chất trong đầu nàng đang phân tích.

Bọn họ di chuyển liên tục làm nàng hoa cả mắt, trong mờ ảo nàng từ phía đối diện nhìn thấy Hạ Vân đang gõ gõ móng tay trên mặt của ly rượu, nhìn qua những nữ hầu rượu bên cạnh, có người cũng làm những hành động kì lạ như vậy, trong khi mấy vị quan đang chăm chú xem ca kĩ.
Bản thân nàng đầu óc cũng đang có chút mơ hồ, cảm thấy có điều chẳng lành, nàng đưa tay xuống đùi tự véo cho thật đau để tỉnh táo, nàng phải cắn răng chịu chút đau đớn này.
Ẩn Thương hôm nay cũng trầm mê vào mấy màng múa kiếm này, liên tục uống rượu cho Hạ Vân đưa qua.

Tất cả mọi người chỉ trong chốc lát mà ai nấy bộ mặt đều đờ đẫn ra như đã uống cả chục vò rượu.
Lạc Dao đã thủ sẵn đao cũng như ngân châm bên người, chỉ cần bọn chúng hành động nàng sẽ lập tức cứu giá.


Nàng muốn Hạ Hành phải nhận hình phạt cao nhất cho tội mưu phản và nếu nàng lập công cũng có thể lấy chuyện này để hoàng thượng không truy cứu thân phận của nàng nữa, như vậy nàng sẽ được đường đường chính chính ở bên cạnh người mình yêu.
Càng lúc nàng càng thấy hoa mắt, chỉ véo vào đùi vẫn không đủ, nàng luồng tay vào trong tay áo, dùng móng tay cào mạnh cho rách da, chỉ có chảy máu mới có thể làm nàng tỉnh táo.
" Là điệu múa này có vấn đề, mình không nên nhìn chằm chằm vào nó nữa, như vậy sẽ không mắc bẫy" .
Bài múa đến cao trào, tiết tấu càng lúc càng nhanh như sự hồi hộp trong lòng của nàng, nhưng xung quanh các đại thần lần lượt gục xuống vẻ mặt say xỉn.
Nàng lo lắng nhìn qua Ẩn Thương, hắn cũng không khác gì bọn họ, nhưng khi nàng nhìn xuống nữ vương, bà ấy vẫn đang ngồi ngay ngắn thẳng lưng trong khi Mễ Lạc đã ngáy ngủ.
Nàng bồn chồn, từ từ ngồi xuống bên cạnh nữ vương.
- Mẫu thân người có muốn trở về nghỉ ngơi không?
Lạc Dao vừa đụng nhẹ vào vai nữ vương liền gục xuống bàn.
Lạc Dao hốt hoảng.
" Chuyện gì vậy, cả mẫu thân cũng..."
Người đã gục gần hết nhưng kèn nhạc vẫn còn.

Nàng nhìn lên vô tình bắt được khoảnh khắc những ánh mắt trở nên sắc lẹm của mấy vũ công.

Chưa kịp suy nghĩ gì, nàng nghe một tiếng xoảng..

 
Chương 88: Chương 88


Lạc Dao vội nhìn về phía phát ra âm thanh, Hạ Hành chính là người đã đập ly rượu, gây ra tiếng động đó.
Rất nhanh sau lúc đó, các nhạc công cũng dừng lại, nàng nhìn thấy mắt của một vũ công nhíu lại khác thường như đang nhắm vào mục tiêu.
" Bắt đầu rồi sao?"
Nhưng nàng vẫn không hiểu, rõ ràng nàng đã nói cho Ẩn Thương biết được kế hoạch của hắn, chuyện lớn như vậy nhưng lại không có bất cứ phòng bị nào sao?!
Nhìn lên hoàng thượng và thái hậu bọn họ cũng bộ dạng say khướt chẳng khác gì những người đang ngồi dưới này.
" Hay là lời của mình không đáng tin nên Ẩn Thương mới không thèm để ý sao? Không có khả năng đó, dù mình không nói thì chàng ấy cũng nghi ngờ Hạ Hành có mưu đồ bất bính từ lâu rồi mà!"
Lạc Dao cảm thấy trong chuyện này rõ ràng đã có tính toán, tùy cơ ứng biến nàng cũng giả vờ rệu rã, rồi dần gục xuống, nhưng mắt vẫn không quên hé mở quan sát tình hình.
Ả vũ công quả thật có ý đồ, cô đã chĩa mũi kiếm, động tác nhanh chóng tiến lên phía trước mặt, cả đường kiếm và ánh mắt đều nhắm thẳng, chắc chắn mục tiêu của cô ta là người trước mặt, mà người đó không ai khác chính là hoàng thượng.
Vị công công đứng bên cạnh hoàng thượng phát hiện ra có người đang cố ý nhắm vào hoàng thượng, ông ta lấy thân mình ra trước che chắn cho hoàng thượng, đồng thời hét thật lớn.
- Hộ giá!!! Có thích khách.
Nhìn vị công công nhắm nghiền mắt lại cả thân run rẩy, dù đang rất sợ nhưng ông ta vẫn nhất quyết bảo vệ cho hoàng thượng.

Lạc Dao cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Nàng nhanh tay phóng một lúc năm ngân châm nhắm vào ả, động tác chuẩn xác nhanh chóng, ngân châm đâm sâu vào gáy cô ta, gần xuyên qua cổ ngay lúc mũi kiếm đã trước mắt vị công công đó thì cô ta ngã xuống.
Vị công công thoát chết trong gang tấc, chân run đến nỗi đứng không vững.
Ngay lúc đó binh lính từ bên ngoài kéo vào, đám tay trong của Hạ Hành chính là các nhạc công và vũ nữ, cùng có các tỳ nữ thái giám giả mạo đều lộ mặt.
Bọn chúng phản kháng lại lính triều đình, trong cuộc chiến tiếng đao kiếm vang lên, các tỳ nữ thái dám thật bị dọa một trận la hét chạy tán loạn.
Nhân lúc hỗn loạn nàng nhanh chân trốn vào tấm vải lớn phía sau cây cột để tiện quan sát tình hình.
- Mau hộ giá hoàng thượng, bao vây nơi này lại cho ta.
Lạc Dao nghe thấy tiếng người ra lệnh, hình như là...!Đông Thất.
Mau bắt bọn phản thần này lại cho trẫm.
Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện trong bộ dạng tĩnh táo khác hẳn lúc nãy, Ẩn Thương và những người khác cũng lần lượt ngồi dậy.

Đám phản thần một lúc sau cũng bị khống chế hết.
" Thì ra...!đây chính là cái bẫy mà Hoàng thượng và chàng giăng ra cho Hạ Hành.

Nhưng từ lúc Hạ Hành đập vỡ chiếc ly lại không hề có một hành động nào khác, ông ta lại chịu ngồi im để binh lính tới bắt sao? "
Hạ Hành bị áp giải quỳ dưới chân Hoàng thượng, biểu cảm có chút khác lạ.
Hoàng thượng thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng trách phạt.
Hoàng thượng vô tư cười lớn đắt thắng.
- Ngươi đến rất đúng lúc, trẫm cũng không bị làm sao cả, cũng may mưu đồ của tên phản quốc này không thành.
Sau đó hoàng thượng thay đổi sắc mặt, nhìn xuống Hạ Hành, vẻ mặt u ám giễu cợt nói.
Ta đã sớm phát giác được âm mưu của hắn nên đã âm thầm điều hơn nữa số binh sĩ cấm vệ đến.

Dù ngươi có là mưu mô xảo quyệt đến mức nào cũng đừng hòng trốn thoát khỏi quân lính tinh nhuệ của ta.
Hạ Hành ngẩng mặt lên liếc nhìn hoàng thượng, nhếch miệng cười đểu.
Ha, thật vậy sao?.

 
Chương 89: Chương 89


Đúng ngay lúc đó, một tên lính hoảng hốt chạy thụt mạng vào đại sảnh.
- Cấp báo!!! Nguy rồi hoàng thượng, Hạ tể tướng dẫn binh công thành, lực lượng quân sĩ giữ thành chỉ hơn ba trăm người nên đã để thất thủ cổng tây rồi.

Hắn đang dẫn binh tiến vào đây.
- Hạ...!Hạ chẳng phải ông ta vừa nãy ở ngoài kia...!sao bây giờ lại.
Tên lính vừa mới chạy vào lại thấy Hạ Hành đang ở đây, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Không xong, chúng ta trúng kế của tên gian tặc này rồi.

Có lẽ hắn đã dùng thuật hoán dung.
Ẩn Thương lên tiếng khiến ai nấy cũng ngỡ ngàng.
Hoàng thượng nghe xong tin tức mà bàn hoàng nhìn tên Hạ Hành quỳ trước mặt.

Bây giờ hoàng thượng mới hiểu ra tại sao hắn lại có thái độ dửng dưng như vậy, thì ra tên Hạ Hành quỳ trước mặt chỉ là một kẻ gia mạo thế thân .
- Hạ Hành? Thuật hoán dung? Ha.

Chợt nhận ra người mắc bẫy bây giờ lại chính là mình liền tức giận vung một kiếm, tên Hạ Hành giả mạo bị đâm nằm thoi thóp chờ chết.
- Huy động toàn bộ binh lực nghênh chiến, không thể để hắn tiến sâu hơn.
- Rõ! Tất cả binh sĩ cùng nhau đồng thanh trả lời.
Hoàng thượng, Đông Thất cả Ẩn Thương và toàn bộ binh lính đều đến cổng tây ngăn chặn Hạ Hành tiến vào, chỉ còn hơn chục binh lính được lệnh ở lại để áp giải những kẻ đồng phản với Hạ Hành đi.
Khi những người cuối cùng vừa áp giải đi, Lạc Dao mới bước ra.
" Thuật hoán dung là cổ thuật, không ngờ đến bây giờ vẫn còn có kẻ biết sử dụng nó."
Nàng từng đọc qua một cuốn sách, kể dùng thuật hoán dung để giả thành người khác thì dưới mép tai sẽ có một đường giống đường chỉ mảnh, nếu không để ý thì rất khó phát hiện.
Lạc Dạo tiến đến gần kẻ giả mạo kia, vạch tóc của hắn ra, quả nhiên có một đường giống như vậy.

Nếu xé từ chỗ này ra sẽ biết được khuôn mặt thật của hắn.
- Hạ Hành là giả mạo, còn mẫu thân và những người ở đây?!
Lạc Dao tự hỏi, sao đó lần lượt kiểm tra hết số người đang bất tỉnh ở đây.

Đầu tiên là nữ vương, Mễ Lạc, Hạ Vân, sứ giả đến cả các đại thần.

Nhưng kì lạ, các sứ giả đều là thật, cả Mễ Lạc lẫn Hạ Vân, những đại thần ở đây đều là giả mạo, ngay cả nữ vương cũng thế, toàn là những gương mặt lạ lẫm.
" Hạ Hành bỏ mặc Hạ Vân thì có thể miễn cưỡng hiểu, nhưng mẫu thân tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Mễ Lạc và cả...!mình.
Không còn thời gian, trước khi binh lính trở lại mình phải đưa ả ác phụ này đi, không thể bỏ qua nàng ta được.

"
Nàng giấu Hạ Vân vào một nơi bí mật trước, dùng vải bị bịt miệng, che mắt và trói toàn thân nàng ta lại.
Sau thì xong việc, vì lo lắng cho Ẩn Thương nàng vội đến cổng tây để xem tình hình.
" Có lẽ...!mẫu thân cũng đang ở đó chăng?!"
Tại cổng tây, tình hình đang bất lợi cho phía Ẩn Thương, bình sĩ cấm vệ chỉ có hơn hai ngàn người trong khi số binh Hạ Hành kéo đến có thể gấp mười lần.
Lạc Dao từ trên thành nhìn xuống, lực lượng rõ ràng quá chênh lệch.
" Ẩn Thương nhất định chàng đang có cách nào đó...!phải không?!"
Tay Lạc Dạo bắt đầu run, lỡ như quân triều đình thất bại thì sao? Ẩn Thương gặp nguy thì phải làm sao? Phải làm sao? Phải làm sao? Lạc Dạo liên lục nghĩ.
- Hahaha tên hoàng đế bất tài, đến nước này thì nên bỏ kiếm đầu hàng đi, ngươi không còn đường lùi đâu hahaha.
Giọng Hạ Hành vang lớn thị uy với hoàng thượng.

Lạc Dao nghe thấy liền hướng sự chú ý vào ông ta, nàng nhìn dáo dác xung quanh, bên cạnh ông ta chính là tên tướng quân Thụy quốc, nhưng nàng không thấy nữ vương đâu cả.
" Mẫu thân không có ở đây, vậy bà ấy đâu, ông ta đã làm gì mẫu thân rồi?".

 
Chương 90: Chương 90


Hai ái nữ của ngươi vẫn còn trong tay trẫm, vậy mà ngươi vẫn ở đây phách lối như vậy.

Hoàng thượng ra chiêu uy hiếp, nhưng Hạ Hành là kẻ cạn tình, chẳng nể tình máu mủ ruột thịt hắn vô tư nói.

- Chỉ là đàn bà vô dụng, mang theo chỉ vướng tay vướng chân, nễ tình hai người các ngươi một huynh một đệ cưới tỷ muội chúng nó ta sẽ cho chúng nó tuẫn táng theo sau khi các ngươi chết.
Đến nước này Hoàng thượng cũng chẳng còn lời nào để nói với tên lòng dạ súc sinh này nữa.
- Quý phi đã nghe rõ từng câu từng chữ mà phụ thân nàng nói rồi chứ?!
Hoàng thượng nhướng mắt về phía sau nói với ai đó.

Một tên lính ở đằng sau từ từ tháo nón ra, mái tóc dài buông xuống, xé bỏ lớp mặc nạ, tên lính trở thành một nương xinh đẹp.
- Thần thiếp… đã nghe rõ.
Nàng ta nhìn thẳng vào Hạ Hành trừng đôi mắt đã rớm lệ nói.
Nàng ta chính là con gái lớn đã gã vào cung làm phi tần cho Hoàng thượng Hạ Vỹ Hà.

Hạ Hành thấy Hạ Vỹ Hà, ông ta nhíu mày ra vẻ không hài lòng.
- Hừ, đồ nghịch tử phản bội.


Người đâu xông lên giết hết bọn chúng cho ta, giết được hoàng đế thưởng ngàn lượng vàng.

Giết!!!
Hạ Hành không đợi nổi, trực tiếp hô to khẩu hiệu thì đột ngột âm thanh hô Giết cũng vang lên, nhưng nó không phải từ bình lính của ông ta, âm thanh này từ to vừa khí thế hơn gấp ngàn lần.

Hạ Hành ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó là một tràn tiếng vó ngựa làm chấn động trời đất.

Tiếng trống dồn dập từ đâu vang lên.
Toàn bộ cổng tây đã bị bao vây bởi một đội binh khác.

Lạc Dao trên cao nhìn rõ hơn ai hết, người cưỡi ngựa đầu tiên, áo choàng bay phấp phới, khí thế anh dũng ngút trời, phía sau còn có thêm sáu người nữa, chính bọn họ đã dẫn đầu tất cả số binh lính này.
Trong vòng cái chớp mắt, toàn bộ người của Hạ Hành đã bị bao vây.

Hạ Hành và tên Phàm tướng quân rơi vào thế bí nhìn nhau, quân sĩ của bọn chúng cũng tỏ ra hoảng hốt náo loạn.
- Ta cứ nghĩ quân Hoàng triều chỉ là một lũ vô dụng, hèn nhát, ai ngờ đây chính là cái bẫy của tên cẩu Hoàng đế, chết tiệt.

Tên Phàm tướng quân nghiến răng nghiến lợi, hắn không thể chấp nhận được tình cảnh hiện tại của hắn.
- Lão già ông nhìn tên kia là ai.

Tên tướng Thụy quốc gấp gáp gắt gỏng với Hạ Hành.

Người vừa cưỡi ngựa dẫn quân vừa nãy từ từ đi lên, Hạ Hành dần nhìn rõ hơn dáng vẻ của hắn thì há hốc mồm.
- Ẩn… Thương.

Phía sau hắn là… Lục Tinh Cầm Tướng ( chính là những người dẫn đầu của sáu thế lực bí ẩn nuôi quân ngầm cho Hoàng đế các đời, nhận hiệu lệnh của Hỏa Thạch, dấu hiệu nhận biết là đều có hình xăm trên mặt.)
Lạc Dao cũng không ngờ đến, hiện giờ trước mặt nàng lại có tới hai Ẩn Thương.
" Không lẽ bọn họ biết trước được kế hoạch của Hạ Hành nên cũng làm theo chiêu hoán dung của ông ta, là...!gập ông đập lưng ông."
Từng người từng người một bên phía Hoàng thượng cũng xé bỏ lớp mặt nạ.

Bọn họ chính là các đại thần có những người đã từng rất tin tưởng Hạ Hành, đây là sắp xếp của Hoàng thượng để họ nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta và người giả làm Ẩn Thương cũng lộ diện.
" Thì ra là Tử Phàm sao?"
Nhưng đến lúc này Lạc Dao cũng không thấy nữ vương đâu cả, nàng cảm thấy bồn chồn trong người.
Đột nhiên Hạ Hành cười lớn tiếng, tiếng cười gian ác đến sởn gai óc.

Ông ta dù đang trong tình thế bị bao vây tứ phía nhưng một chút nao núng cũng không có, ngược lại khi thấy Lục Tinh Cầm Tướng, khí thế của ông ta lại tự dưng cao ngút.
- Ta còn không biết làm thế nào để triệu hồi bọn họ , vậy mà các ngươi lại đưa bọn họ đến đây, đây là đang muốn giúp ta sớm lên ngôi sao? Háhaha..

 
Chương 91: Chương 91


Lục Tinh Cầm Tướng có Hỏa Thạch ở đây, nghe rõ hiệu lệnh của ta, mau giết chết tên cẩu hoàng đế Hoàng Liên cho ta.
Hạ Hành lấy ra hai mảnh ngọc, ghép lại, nghiêm mặt hét lớn.

Nhưng không một ai có phản ứng gì.
- Lục Tinh Cầm Tướng nghe rõ hiệu lệnh, Lục Tinh Cầm Tướng nghe rõ hiệu lệnh, giết cẩu hoàng đế, giết cẩu hoàng đế.
Ông ta liên tục giơ cao miếng ngọc, vừa lặp đi lặp lại mấy câu cũ, nhưng bọn họ chỉ nhìn ông ta như một tên điên đang là hét ầm ĩ và không có động tĩnh gì hết.
Sắc mặt của ông ta bắt đầu hơi tái xanh, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, nói năng cũng chữ được chữ mất.
- S...!sao có..

thể chứ, tại sao...!bọn họ không nghe hiệu...!lệnh.
Ẩn Thương cười nhạt, thúc ngựa lên phía trước, ban cho Hạ Hành một đặc ân cuối cùng là giải thích cho thông não của ông ta.
- Lục Tinh Cầm Tướng đúng là sẽ nghe theo theo hiệu lệnh của người nắm giữ Hỏa Thạch, nhưng đó là chuyện của mấy chục năm về trước.

Tiên đế đã sớm hủy Hỏa Thạch để trả tự do cho họ.


Bây giờ bọn họ chính là bằng hữu của Hoàng tộc, ở đây với tư cách giúp đỡ không phải là trách nhiệm.

Vì vậy cho nên, thứ ông cầm trên tay cũng chỉ là một cục đá vô dụng mà thôi.
Hạ Hành sau khi nghe xong, tức đến đen mặt, bóp miếng ngọc vỡ nát, ném xuống đất, có thể thấy ông ta lửa giận đang xôi trong người.
- Ngươi nói dối, rõ ràng Hỏa Thạch này là giả nên bọn chúng mới không nghe lời.
Hạ Hành nghiến răng trừng mắt nhìn về phía Hạ Vỹ Hà.
- Là ngươi, ngươi đã đưa Hỏa Thạch giả cho ta, phải không? Cả muội muội vô dụng của ngươi nữa.

Đúng là một lũ tiện nhân, ta nuôi các ngươi lớn lên để các ngươi trả nợ như vậy sao?
Hạ Vỹ Hà nhìn Hạ Hành liên tục lăng mạ, chửi bới mình mà ánh mắt cũng trở nên vô hồn, cô ta hoàn toàn không nghĩ một người phụ thân lại có thể thốt ra mấy lời đó với máu mủ của mình.

Ông ta...!Không phải là người.
- Đủ rồi, đến nước này cũng không còn gì để mất nữa, để ta xem xem binh lực Lục Tinh của các ngươi mạnh đến đâu.


Quân lính nghe lệnh chuẩn bị bày trận.
Tên Tham tướng mất kiên nhẫn, giơ tay ra hiệu hét lớn, binh sĩ của hắn lại lấy lại tinh thần, nhanh chóng thi triển.
- Đấu với binh lực của danh môn Hồ Các! hừ, sẽ thú vị lắm đây.
Một trong số sáu người đứng đầu Lục Tinh Cầm Tướng, cười nhếch mép, tỏ vẻ rất hứng thú với trận chiến này.
- Hôm nay ta sống thì các ngươi phải chết!!! Có chết ta cũng phải kéo các ngươi theo.

Để ta cho các ngươi xem thế nào là sức mạnh của binh sĩ Hồ Các.

Bày trận Quy Hỏa tiễn.
Vừa dứt lệnh binh lính của Thụy quốc đã thấy đổi đội hình, bọn họ đưa khiêng sắt và đứng chồng lên nhau tạo thành một cái mai sắt khổng lồ, rất kiên cố.

Hạ Hành và tên Tham tướng dần lui vào trong cố thủ.
Trận pháp này không thể khinh thường, Ẩn Thương ra lệnh cho Đông thống lĩnh, hộ tống Hoàng thượng và các quan xuống, cổng tây ngày lúc này đích thị đã trở thành một chiến trường.
Đông Thất hộ tống Hoàng thượng lên phía trên thành, đồng thời chỉ huy hai ngàn quân cấm vệ, bao vây từ phía trên, sẵn sàng cung tên, sẽ yểm trợ Ẩn Thương và đội Lục Tinh bất cứ khi nào.
Lạc Dạo đã kịp trốn đi khi binh lính di chuyển lên trên, dù binh cứu viện có đông hơn quân Thụy quốc đi chăng nữa, nàng vẫn không khỏi lo lắng.

Khi tên lính cuối cùng chạy ngang qua, nàng dùng ngân châm làm hắn ngất, rồi nhanh chóng đỡ hắn để không gây ra tiếng động.
Tên lính khá nặng, Lạc Dao phải kéo lê hắn vào trong.
" Huynh đệ, mạo phạm rồi.".

 
Chương 92: Chương 92


Lạc Dao nghe thấy tiếng quân hô hoán khí thế của binh lính vang lên, bất ngờ giật mình nhìn ra.

Quân Thụy quốc đã bắt đầu tấn công rồi.

Bọn chúng từ bên trong chiếc mai chắn lần lượt phóng hoả tiễn ra bên ngoài, ước tính mỗi lần có khoảng hơn trăm mũi tên bắn ra, bọn chúng lại bắn liên tiếp không ngừng.
Hoàng thượng từ bên trên nhìn cảnh tượng cũng không thể tin bọn họ lại làm được như vậy, uy lực của trận pháp này là tấn công quân địch từ xa.

Cũng có khá nhiều mũi tên bắn xa tới mức làm một vài binh lính đang đứng trên thành bị thương.
Ở bên dưới quân Lục Tinh vừa chống trả vừa xông đến gần trận pháp.
- Trận này chỉ có thể tấn công xa, chúng ta mau áp sát khiên sắt của bọn chúng, nhanh lên.
Ẩn Thương và sáu vị chỉ huy cùng binh lính tản ra để áp sát kẻ địch.
Trong lúc bọn họ tiến công, Lạc Dao cũng chạy nhào ra, không một ai để ý tới nàng cả, nhìn cảnh tượng mưa lửa đang rơi trên đầu, nàng có chút hoảng sợ, nhưng chân vẫn không ngừng chạy về phía trước.
Lạc Dạo có cách để trận pháp đừng lại, nhưng nàng phải tiếng gần đến bọn chúng đã.


Khi quân lính đã tiến hơn phân nữa vào phạm vi mà Hỏa tiễn không thể bắn được, thì dưới đất đột nhiên xuất hiện nhiều hố chông bất ngờ sụp xuống làm bọn họ rơi vào những cái bẫy này.
Ẩn Thương cũng suýt nữa thì mắc bẫy rơi vào hố, nhưng may mắn thay hắn đã nhảy khỏi ngựa kịp lúc.

Trận pháp Hồ Gia nhiều quỷ kế, nhất thời cũng không thể hóa giải ngay được, quân Hoàng triều thiệt hại cũng không ít.

Tất cả mọi người đều đã chạy lên phía trước, chỉ còn mình Lạc Dạo bị tụt lại phía sau, một mình nàng đang đối đầu ở hàng trăm hỏa tiễn bay trên đầu.

Đông Thất đứng trên liền lập tức chú ý đến người bị bỏ lại phía sau kia, nhìn bộ dạng rất quen, hắn tròn mắt khi nhận ra kẻ đó chính là Lạc Dao.

Vừa lúc nhận ra, Đông Thất phát hiện đang có một mũi tên đang bay thắng về phía nàng, hắn hốt hoảng như dồn toàn bộ nội lực hét lên để nàng nghe thấy.

- Lạc Dao!! Cẩn thận mũi tên trên đầu.

Lạc Dao nghe ai đó nhắc nhở thì vội ngẩng đầu lên trên nhìn, mũi tên đã đến gần như ở trước mắt.


" Chết...!chắc rồi."
Lạc Dao sợ hãi, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.
- Lạc Dao!!!
Đông Thất loạn lên hét thất thanh.

Lạc Dạo cứ tưởng lần này chắn chắn phải bỏ mạng, nàng nghe thấy tiếng kiếm vừa chém đứt một vật gì đó, hơi nóng của ngọn lửa vừa xoẹt qua mặt nàng, nàng cảm nhận được.

" Mình...!Không bị làm sao hết."
Vừa mở mắt ra để xem chuyện gì, thì nàng bị một cánh tắt kéo mạnh vào, tên đó hét vào mặt nàng.

- Ai cho phép nàng đến đây, biết đây là đâu không hả?
Lạc Dao vẫn còn chút sợ sệt của ban nãy, lại thấy an tâm khi nhìn thấy Ẩn Thương vẫn lành lặng, vừa rồi là Ẩn Thương cứu nàng thoát chết, cũng nhờ Đông Thất hét lên, Ẩn Thương mới phát hiện ra, dùng hết tốc lực chạy đến chém đôi Hỏa tiễn.
Lạc Dao nhớ ra chuyện quan trọng hơn phải làm ngay lúc này, nàng gấp gáp vừa thở vừa nói.

- Ta biết cách phá trận này, chàng mau đưa ta đến gần khiên chắn của bọn chúng.
Ẩn Thương nhíu mày nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lạc Dao, rồi động tác mạnh mẽ cúi xuống vác nàng lên vai, đưa nàng tới nơi nàng muốn.
Ẩn Thương trên đường chạy tới đó, phải đối mặt với bao nhiêu cái bẫy chết người của bọn chúng.

Nhưng hắn vẫn để nàng yên vị trên vai, không để bất cứ một tác động nào có thể làm hại nàng..

 
Chương 93: Chương 93


Tấn công vào nơi kết nối các khiên sắt.

Lạc Dao nghe chỉ huy của Lục Tinh hô to ra lệnh, có vẻ ông ta đã tìm ra điểm yếu của trận pháp có thể tấn công, nhưng đó vẫn chưa đủ để hạ quân Thụy, điều đó chỉ có thể làm bọn họ chao đảo trong tức thời.

Tiếng đất sụp xuống lại vang lên xung quanh, Ẩn Thương quan sát kĩ, phát hiện ra điều gì đó, hắn đưa nàng chưa đến nơi thì đã thả xuống.

- Nàng ngoan ngoãn đứng yên ở đây, không cần làm gì hết, ta sẽ sớm quay lại.

Ẩn Thương nói xong liền chạy ra phía những cái hố.

Những cái hố không thể tự nhiên mà sụp xuống được.

Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhảy xuống hố dùng một tay níu vách đất ngăn không cho ngã vào đám chông.

Ẩn Thương thấy được đám chông này được dựng khá lỏng lẻo, phần lớn quân Lục Tinh đều được rèn luyện khí công, nên với sự lỏng lẻo của đám chông này, chỉ có thể làm cho họ xay xướt ngoài da thôi.

"Mục đích của bọn chúng khi tạo ra mấy cái hố này là để kéo dài thời gian?!"

Quan sát thêm một hồi không phát hiện được gì mới, hắn toang trở lên thì vô tình chân hắn đá vào một chỗ đất mềm, làm hiện ra một cái hang , cái hang này rộng cũng đủ cho một thiếu niên bò vào.

Lạc Dao thấy Ẩn Thương tự dưng lại bỏ đi, không hiểu hắn đang làm gì nên muốn chạy theo xem sao, nhưng người quá đông nàng bị đẩy tới đây lui cuối cùng không biết Ẩn Thương đã mất dạng từ lúc nào.

" Chắc chàng ấy tự có suy nghĩ riêng của mình, mình cũng phải nhanh chóng phá trận này, nếu để quân số ngày càng chết thảm, Hoàng triều và Thụy quốc sẽ khó có thể cứu vãn được nữa.

"
Cuối cùng nàng vẫn không nghe lời Ẩn Thương mà chạy tới lại gần địch.

Để làm kẻ địch giơ tay chịu trói mà quân Hoàng triều không bị tổn hại nàng chỉ có thể tìm cách tiếp cận chiếc mai lớn kia.

Quân Hoàng triều đã bao vây kín, tấn công vào những chiếc khiên sắt dồn dập, âm thanh rất lớn, không ai có thể để ý nàng nói ngay lúc này.

Nàng quan sát xung quanh, ánh nhìn tập trung tìm người chỉ huy, có lẽ chỉ có những người đó mới có thể làm được.

Nàng lách qua khổ sở từng người một cuối cùng cũng tìm thấy.

"Nhìn hắn có hình xăm đặc thù trên mặc, vũ khí lại khác biệt so với những người khác, chắc là chỉ huy đây rồi.


"
Lạc Dao gấp rút chạy tới, kéo tay ông ta lại chỉ mong có thể chú ý đến mình, lúc đó nàng mới có thể nói.

Ông ta mặt mày bậm trợn dữ tợn quay người lại nhìn, chỉ thấy một kẻ mặt trắng, thân thể gầy yếu, thở hổn hển trước mặt.

Lạc Dao chưa kịp mở miệng đã bị ông ta hất văng ra đất, bàn tay vô tình những người khác chạy qua đạp trúng.

Lúc này nàng không nghĩ đến đau đớn, chỉ muốn cuộc chiến này nhanh chóng dừng lại,
nàng mạnh mẽ đứng dậy, lần này là hét lớn vào ông ta để thứ hút sự chú ý, chỉ mong ông ta có thể nghe được nàng nói.

- Ta có cách phá trận này, đại nhân!
Ông ta lại quay lại trợn mắt nhìn nàng.

Nàng nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc, trong túi của nàng vẫn còn nhiều lọ nữa, nàng đưa lại gần ông ta, ánh mắt nghiêm túc nói.

- Rãi những thứ này bên dưới tấm những khiên, chưa đầy một chén trà bức tường tự tạo này sẽ sụp đổ.

Mấy ngày trước Mễ Lạc muốn dùng lọ thuốc này để hãm hại Lạc Dao, nàng đã phát giác ra nên đã nhanh tay tráo lọ thuốc từ lâu.

Đi gặp thái y kiểm tra thì nàng mới biết, lọ thuốc này nếu bị dính một ít trên người cũng đủ thu hút hàng tá bọn côn trùng độc kéo đến.

.

 
Chương 94: Chương 94


Mễ Lạc lại chính là muốn Lạc Dao dùng lọ thuốc này bôi lên mặt, âm mưu muốn hủy gương mặt của nàng, nhưng cũng đáng tiếc cho cô ta là Lạc Dao thông minh hơn cô ta tưởng.
Nàng còn nhờ thái y điều chế thêm nhiều lọ giống vậy nữa, để sau này có việc sẽ dùng tới, không ngờ lại đúng lúc này.

 Nếu có thể rãi chúng xuống đất, côn trùng rất nhanh sẽ xuất hiện, quân lính Hoàng triều chỉ cần tránh xa khỏi nơi đó, mọi việc còn lại bọn côn trùng này sẽ làm thay.

- Ta tin đại nhân là người sáng suốt, bọn chúng dùng mưu hèn đánh trận, chúng ta cũng không cần phải dùng vũ lực chính đại mới có thể thắng.

Hắn ngây người nhìn Lạc Dao, đâm chiêu một lúc rồi đưa tay ra.

- Đưa nó cho ta.

Lạc Dao vui mừng tháo chiếc túi đưa hết cho hắn.

Hắn lại quăng chiếc túi lên không trung, làm những lọ thuốc văng ra bay tứ tung.

Lạc Dao ngạc nhiên trước hành động đột ngột của hắn, nàng lo lắng chỗ thuốc sẽ rơi đổ xuống đất, nếu vậy là nàng sẽ là người gián tiếp hại quân Hoàng triều.

- Không được, mau chụp nó lại, đừng để nó rơi xuống đất.

Nàng hốt hoảng kêu la thất thanh, vội chạy tới không nghĩ nhiều chỉ mong có thể cứu vớt được điều gì đó.


Tên chỉ huy thấy nàng có phản ứng như vậy, miệng nhếch cười liền hô lớn lệnh cho quân lính.

- Chụp lấy.

Quân lính nghe hiệu lệnh, mỗi người chụp lấy một lọ, động tác điêu luyện dứt khoác.

- Nghe lệnh ta, những người có lọ trên tay mau chóng rãi ra xung quanh những tấm khiên này, những người còn lại nhanh chóng lùi ra xa, càng xa càng tốt.

Màu đi thông báo lệnh ta cho năm đội còn lại.

- Rõ!!!
Tiếng của quân lính nghe lệnh đồng thanh răm rắp, kế hoạch nhanh chóng được tiến hành khẩn trương.

" Thì ra vừa nãy ông ta chỉ muốn thử mình."
Lạc Dao thở phào, nhiệm vụ đã xong, nàng chợt nhớ ra nên đi tìm Ẩn Thương, vừa rồi hắn tự nhiên lại biến mất.
Nàng chạy về phía ngoài, phía những mũi hỏa tiễn đang bay ra, bên trên thành, Hoàng thượng đang gấp rút chỉ huy cấm vệ, một tốp ngăn chặn hỏa tiễn, tốp còn lại, đi chuyển cát đổ xuống thành, như vậy có thể ngăn được ngọn lửa bùng cháy to.

Lạc Dao mãi chạy đi mà không để ý dưới chân.
- Á...!
Phần đất dưới chân nàng bị sụp xuống, nhưng nàng đã kịp bám tay vào phía bên trên, nên không bị rơi xuống hoàn toàn.


Nàng giật mình khi nhìn thấy bên dưới chân mình toàn là chông nhọn, nhưng tay nàng đau quá, là cái tay lúc nãy bị người khác giẫm phải đang níu kéo cả thân của nàng.

Tay nàng cứ bị tụt dần xuống, nàng cắn răng cô bám víu lấy cơ hội sống cuối cùng, nếu bị ngã xuống thật lần này nàng cũng không còn hy vọng nào nữa.

Trong lúc đang hoang mang, nàng nghe được giọng nói quen thuộc, nhưng nó lại xen lẫn sự run rẩy, nàng ngước mặt lên nhìn.

- Mau ...!giữ chặt! Không được buông.

- Đông...!Đông Thất.

Sao huynh lại có mặt ở đây.

- Đừng nói nhiều nữa, bám chặt lấy ta, ta đưa muội lên.
Gương mặt Đông Thất trắng bệch, hắn dùng hết sức kéo nàng lên.

Cơ thể Lạc Dạo từ từ được nhích lên trên, nhưng nàng cảm nhận được có một dòng chất lỏng đang chảy dọc cánh tay mình.

- Lên!!!
Đông Thất hét lớn lấy trớn dồn một lần sức kéo nàng lên, hắn đã thành công sau đó cả hai bật ngã về phía sau.

Lúc này Lạc Dạo mới nhận ra, thứ chất lỏng đó là máu của Đông Thất chảy đã lan sang tay của mình.

Nàng nhìn xuống thấy Đông Thất đang bị một vết bỏng khá nặng trên cánh tay.

.

 
Chương 95: Chương 95


Chính là lúc thấy Lạc Dạo suýt nữa thì mất mạng, Đông Thất không yên được cũng chạy ra xem sao, không may lúc vượt qua dàn hỏa tiễn hắn đã bị trúng phải một mũi làm bỏng một phần cánh tay.
Lạc Dao khóc, nước mắt chảy dài xuống má, nàng xé vạc áo cầm máu vết thương cho Đông Thất.
Tiếng chân người rầm rập vang lên, càng lúc càng gần.

Lạc Dao hướng đến tiếng động mà nhìn, thì thấy cả đội quân Lục Tinh đang chạy tới.
- Sau bọn họ lại bỏ chạy?
Đông Thất cũng nhìn thấy lại vô cùng ngạc nhiên.
Lạc Dao nhanh chóng đỡ Đông Thất đứng dậy.
- Bọn họ không phải bỏ chạy, đó đều là kế sách của muội, chúng ta cũng mau đi thôi.
Đi được vài bước Lạc Dao lại khựng lại nhìn dáo dác tứ phía, gương mặt nôn nao bồn chồn.
- Muội đang tìm ai sao?
- Là Ẩn Thương, chàng ấy vừa rồi lại biến đâu mất.
- Ha, vừa nãy hắn đã cùng một đội binh chui xuống mật đạo dưới những cái hố, chắc bây giờ đã vào được trong hang ổ của bọn chúng rồi.
Hắn giỏi võ lại giỏi dùng binh như vậy, ta tin hắn sẽ không sao đâu muội đừng quá lo.

Lạc Dao nghe xong, không những không yên tâm như lời Đông Thất nói mà còn tỏ vẻ nghiêm trọng hơn.
- Không, không được, sao chàng ấy lại vào trong đó.

Huynh ở đây chạy theo mọi người đi, muội...muội phải quay lại.
Bình lính càng lúc càng chạy tới gần, hỏa tiễn cũng không còn bắn ra nữa, lại nghe thấy âm thanh náo loạn phát ra từ bên trong.
Đông Thất ngăn Lạc Dao lại, ôm nàng chạy theo.

Binh lính đã tiến đủ xa để có thể dừng lại.

Bên ngoài chỉ vừa mới rắc thuốc, côn trùng chưa xuất hiện nhưng âm thanh bên trong lại phát ra tiếng chém giết.
" Là Ẩn Thương, chàng đang ở trong đó."
Lạc Dao không thể nói nên lời, cơ thể phản ứng muốn chạy đến đó nhưng bị Đông thất giữ lại rất chặt.
- Nhìn kìa, bọn chúng tới rồi.
Một tên lính chỉ về phía tường sắc của bọn quân Thụy nói.
Bọn côn trùng độc đã kéo tới rồi, từ dưới đất, cả trên không, một cảnh tượng vô cùng kinh khủng .

Tiếng la hét thất thanh, sau đó là âm thanh của những tấm khiên sắt va vào nhau.

Bọn lính Thụy quốc buông bỏ khiên chắn, vừa tháo chạy vừa đuổi bọn côn trùng mà chạy tán loạn.
Khung cảnh hỗn loạn không thể tả, một trận gió lớn lại kéo tới làm bụi bay mịt mù, khiến khung cảnh mờ ảo không ai thấy rõ.
- Mất bao lâu thì lũ côn trùng này mới bay đi.
Tên chỉ huy lúc nãy hỏi Lạc Dao, nhưng nàng vô thần nhìn về phía hỗn loạn kia nên không nghe thấy.

Hắn quát lớn làm nàng giật mình bừng tỉnh.
- Ta hỏi khi nào lũ côn trùng kia đi mất???
- Khi...!không còn mùi hương nữa.
- Vậy khi nào không còn mùi hương nữa?
- Ta không rõ...!Có lẽ là, bây giờ...
Lúc Lạc Dao nói, cơn gió cũng ngừng, lũ côn trùng không thấy đâu nữa, nhưng đa số quân Thụy lại quỵ xuống vì đã bị trúng độc phải, bọn chúng kêu la trong đau đớn.
Ẩn Thương từ trong đám đông bước ra nguyên vẹn, Lạc Dao không cười, không mếu máo nhưng trên mặt lại rơi những giọt nước mắt nhẹ nhõm.
Ẩn Thương bình an, đến Đông Thất lại ngã ra trên vai nàng.
- Đúng, rồi, mau đưa Đông Thống lĩnh đi trị thương, huynh ấy bị thương rất nặng.
Ẩn Thương từ xa, ánh mắt lại giận dữ vì thấy Lạc Dao đang có gương mặt lo lắng, chạy theo Đông Thất, mà không phải là hắn.
Cuối cùng, kế hoạch đảo chính của Hạ Hành thất bại và hơn mười ngàn lính Thụy quốc cùng tay sai của hắn bị bắt giữ cũng nhờ một phần mưu mẹo của Lạc Dao.
Nhưng đến bây giờ sự mất tích của nữ vương vẫn còn là một bí ẩn..

 
Chương 96: Chương 96


Trong suốt quá trình điều trị của Đông Thất, hắn cứ nắm tay Lạc Dao mãi không buông.

Lạc Dao cũng không còn cách nào khác, nàng cứ để hắn như vậy đến khi nào thái y băng thuốc xong sẽ rời đi.

- Thất ca, huynh bị thương nặng vậy, nên huynh cứ nghỉ ngơi đi, muội còn có việc…
- Muội muốn đi đâu?
Muội…
Lạc Dao lưỡng lự không trả lời, nàng muốn nhanh đưa Hạ Vân rời khỏi hoàng cung, nếu để Ẩn Thương bắt phát hiện nàng sợ hắn sẽ ngăn cản, vốn nàng muốn lại nhờ tới Đông Thất giúp đỡ, nhưng giờ hắn đã bị thương nặng, nàng cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho hắn nên nàng sẽ tự mình tìm cách vậy.

Đông Thất thấy nàng e dè không muốn trả lời, hắn thở dài nói.

Muội không muốn nói ta cũng không ép nữa,! nó có nguy hiểm không?
Lạc Dao hiểu ý lập tức trả lời ngay.

- Không đâu.

- Được rồi muội đi đi.

Đông Thất buông tay Lạc Dao, quay mặt vào trong không mấy vui vẻ.


Lạc Dạo cũng áy náy lắm, chần chừ một chút rồi nàng quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.

Nghe tiếng chân nàng càng lúc càng xa, Đông Thất quay lại nhìn theo hướng nàng đi, buồn rầu và thất vọng.

" Từ lúc nào giữ chúng ta lại có khoảng cách lớn như vậy?!! Rốt cuộc thì ta cũng không phải là người… để cho muội yên tâm dựa dẫm.

"
Lạc Dạo cẩn trọng từng bước đi để tránh binh lính, khắp hoàng cung bây giờ đâu đâu cũng toàn là binh lính.

"Căn phòng ngay phía trước rồi, không biết cô ta đã tỉnh lại chưa?!"
Lạc Dạo mở cửa ra bước vào một cách nhanh chóng để không bị phát hiện.

Trong căn phòng tối hù, Lạc Dạo nghe được tiếng lục đục phía sau một chiếc bàn, là chỗ nàng đã bỏ Hạ Vân ở đó.

Nàng chậm rãi bước lại gần, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.

Hạ Vân đã tỉnh lại đang loay hoay tự cởi trói.

Nàng ta giật mình khi thấy Lạc Dao đang đứng nhìn ả từ phía sau, mắt nàng ta trợn tròn, cổ họng chỉ phát ra tiếng ú ớ vì đã bị Lạc Dao bị miệng.

Nàng ta liên tục động đậy, đôi mắt tỏ ra khẩn cầu như muốn nói một điều gì đó, bộ dạng vô cùng thảm hại.


Lạc Dạo nhìn nàng ta nhếch miệng cười khinh bỉ, từ từ ngồi xuống kéo chiếc khăn bịt miệng của cô ta xuống, nàng muốn nghe xem đến thời khắc này cô ta còn có thể nói ra những lời lẽ ti tiện nào.

Chiếc khăn vừa kéo xuống, nàng ta đã gấp gáp nói không ngừng.

Không được giết ta, phụ thân ra sắp lên làm hoàng đế, cô muốn bao nhiêu vàng bạc châu, báu ta hay ruộng đất  đều có thể cho cô.

Chỉ xin cô đừng làm hại ta, xin cô.

Lạc Dao nghe xong cũng chỉ muốn cười thật hả hê vào bộ dạng hèn nhát của nàng ta lúc này.

- Ha ha, ta nên thông báo cho ngươi biết trước mới phải, phụ thân của ngươi… thất bại rồi… bị bắt rồi… chắc chắn sẽ bị hành hình, đến lúc đó… ta sẽ đưa ngươi đi xem.

Hạ Vân thần hồn hỗn loạn, ngơ ngác chỉ biết lắc đầu.

- Không, không, ta… không thua đâu… Ta muốn gặp Ẩn Thương, chàng ấy đâu rồi, ta muốn gặp chàng…
Hạ Vân bắt đầu điên cuồng, chân đạp lung tung, Lạc Dao thấy nàng ta náo loạn quá phiền phức liền điểm huyệt đạo cho nàng ta không thể cử động nữa.

Nàng xách nàng ta đứng dậy, lạnh lùng nói.

- Ngươi chính là kẻ phản bội, còn mong chàng ấy sẽ giúp ngươi sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Ta có thai rồi, là con của chàng ấy, vì đứa con này chàng ấy sẽ tha thứ cho ta thôi.

Lạc Dao bổng khựng lại khi nghe nàng ta nói như vậy, Hạ Vân là kẻ xảo trá hệt như Hạ Hành, nàng cũng không dễ tin lời nàng ta như vậy, nhưng trong lòng đúng là cũng có chút khó chịu.

.

 
Chương 97: Chương 97


Nàng lại tỏ ra không quan tâm, mà lôi nàng ta đi tiếp.
Đột nhiên, phía bên ngoài nàng nghe rất nhiều tiếng bước chân đang rầm rập chạy tới.

Nàng đề phòng bước lùi lại.
Bất ngờ một âm thanh lớn vang lên, cánh cửa bị đánh sập, một toán binh lính từ bên ngoài xông vào, nàng đã bị bọn họ bao vây.
" Sao lại vậy, mình đã rất cẩn thận khi đến đây, không lẽ...!có kẻ đã theo dõi mình?!"
Lạc Dao nhăn mặt nhìn về phía cửa, một hình dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện, từ đằng sau, đang dần tiến tới chỗ của nàng.
Lạc Dao rút sẵn thanh đao ra đề phòng.

Nàng nhíu mày khi nhìn thấy kẻ đó.
Chàng theo dõi ta sao?
- Phải.
Giọng nói sắc lạnh, uy nghiêm vang lên, Ẩn Thương đối diện với Lạc Dao.
Ẩn Thương ca ca, cứu thiếp, cô ta muốn làm hại còn của chúng ta.
Hạ Vân giọng nói run rẩy cầu xin.


Ẩn Thương tiến lên một bước, Lạc Dao trầm mặc đưa thành đao kề cổ Hạ Vân uy hiếp.
"Chàng ấy không phủ nhận khi nàng ta nói như vậy, điều đó không lẽ là thật sao?!"
Lạc Dao trong lúc suy nghĩ, không chú ý lỡ tay khứa vào cổ của Hạ Vân khiến nàng ta hét lên đau đớn, Ẩn Thương trông mặt rất lo lắng lại tiếng lại thêm vài bước.
Không được qua đây.
Lạc Dao giữ chặt thanh đao trên cổ Hạ Vân đe dọa.

Ẩn Thương thấy vậy liền đứng yên không tiến thêm bất cứ bước nào nữa.
- Nàng giải huyệt cho muội ấy đi, muội ấy đang…
Đang...!! Đang mai thai con của ngươi đúng không, vậy nên ngươi đang lo lắng cô ta bị điểm huyệt sẽ tổn hại đến đứa bé?!
Lạc Dao chỉ nói ra một cách nhẹ nhàng nhưng bên trong câu nói chứa đầy sự oán trách.
Nhưng biểu hiện của Ẩn Thương lại khiến nàng đau lòng hơn cả.
- Mọi tội lỗi nàng ta gây ra, không phải chỉ mang thai là có thể phủ nhận tất cả, ta không phải dạng người độ lượng như vậy.
- Vậy nàng muốn thế nào?
Còn thế nào nữa, đương nhiên là nợ máu phải trả bằng máu.

Ẩn Thương sắc mặt đen lại, nắm chặt tay gằng giọng nói.

Vậy… mẫu thân của nàng, cũng nợ máu phải trả bằng máu chứ!?
Ẩn Thương nhắc tới mẫu thân làm Lạc Dao thất thần nhất thời đánh rơi thanh đao, Ẩn Thương chớp cơ hội, động tác nhanh chóng cướp lại Hạ Vân giải huyệt cho nàng ta.
Hạ Vân bị cướp khỏi tay, các binh lính liền xong lên khống chế Lạc Dao, một tên còn đá vào chân nàng khiến nàng phải quỳ thụp xuống.
Hạ Vân vừa giải huyệt xong, liền nấp vào lòng Ẩn Thương, đưa mắt nhìn xuống Lạc Dạo cười đắc chí.
Ẩn Thương đưa Hạ Vân giao cho binh lính, lạnh lùng nói.
- Đưa đến Thái y viện kiểm tra đi.

Những người còn lại cũng lui xuống hết đi.
Hạ Vân bị đưa đi, bình lính cũng lùi ra, Ẩn Thương lúc này mới nhanh chân tiến đến chỗ Lạc Dao đang quỳ dưới nền, nàng im lặng không nói gì.
Hắn nhíu mày cầm một bên tay đang sưng tím của nàng lên thổi.
- Đau không?
Lạc Dao đáp lại bằng nụ cười hời hợt.
Là ngươi bắt mẫu thân của ta đi? Không phải đã nói sẽ tha cho bà ấy sao?
Ẩn Thương trầm mặc, đáp lại bằng một câu không liên quan.
Đi, ta đưa nàng đi bôi thuốc.
Lạc Dao tức giận, không nghĩ đến tay đang bị thương mà dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nước mắt nàng chảy dài xuống, nhưng cố kìm chế từng cơn nấc.
Ẩn Thương trong lòng đau sót vô cùng, nhưng hắn phải tỏ ra cứng rắn.
- Nếu nàng đồng ý ngoan ngoãn ở lại, không bao giờ bỏ trốn nữa, ta sẽ tìm cách cho bà ta thoát tội.
- Ta đồng ý, bây giờ ta muốn gặp bà ấy.
Ẩn Thương không muốn Lạc Dao tự làm tổn hại bản thân nên miễn cưỡng đưa nàng đi, trên đường nàng không cho hắn chạm vào mình, cũng không hề nói một câu hay liếc nhìn hắn lấy một cái..

 
Chương 98: Chương 98


Ẩn Thương đưa Lạc Dao đến cung của Thái hậu, nàng không biết hắn đưa nàng đến đây làm gì, nhưng nàng không quan tâm mà bước thẳng vào trong.
- Mẫu… mẫu thân.
Lạc Dao hốt hoảng khi nhìn thấy Nữ vương đang nằm dài trên đất với những vết thương.
Lạc Dao nhanh chóng chạy đến đỡ nữ vương dậy, đôi mắt ướt đẫm sót xa.
Nữ vương vẫn còn tỉnh táo, nhưng hơi thở đã trở nên yếu ớt, giọng vừa run mặt vừa khóc nói.
Là ta đáng bị như vậy, ta đã giết cha con, còn xém giết cả con nữa, là ta đáng chết, Dạo nhi của ta đừng khóc.
- Đúng vậy, là ngươi đáng chết, Lạc Lâm sư huynh vì ngươi mà dốc hết lòng dạ, cuối cùng ngươi lại chính là kẻ khiến huynh ấy chết thảm, gia đình tan nát.

Bây giờ lại còn câu kết phản thần, muốn lật đổ Hoàng triều, Lạc Dạo, con tránh ra, hôm nay ta phải đánh chết kẻ vô nhân tính này.
Thái hậu hùng hổ dùng roi quất xuống người Nữ vương, Lạc Dao không ngần ngại, lấy thân mình che chở.
Thái hậu, không phải mẫu thân, người giết phụ thân chính là Hạ Hành, mẫu thân không biết chuyện này, Thái hậu.
Lạc Dao quỳ xuống dập đầu liên tục.
- Đừng cầu xin cho ta, ta không xứng để con phải làm thế này.
Nữ vương gắng gượng vừa nói vừa chồm dậy, bò tới níu lấy áo Thái hậu.
Tội lỗi của ta, chết không đáng tiếc.

Nhưng hai đứa con gái của ta vô tội, xin tỷ đừng làm hại chúng, hãy thả chúng đi đi.

Thái hậu gạt tay bà ta ra, hừ lạnh một tiếng.
Ta dĩ nhiên sẽ không làm hại đến người vô tội như ngươi đâu, người đâu mang kẻ này vào nhà lao chờ ngày hành hình.

Những kẻ còn lại của Thụy quốc lập tức trục xuất khỏi Hoàng triều.
Lạc Dao nhìn mẫu thân bị binh lính lôi đi, nàng có cản cũng không được.

Nàng đến chỗ Thái hậu, quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.
- Xin Thái hậu tha mạng cho mẫu thân, con hứa bà ấy sau này sẽ không đặt chân tới Hoàng triều nữa.

Con biết bà ấy gây ra nhiều việc sai trái, con bằng lòng gánh hết.
Ẩn Thương khó chịu bước nhanh tới, kéo nàng đứng dậy.
" Nàng ấy có biết mình đang nói gì không vậy."
Thái hậu trầm mặc quay lưng nói.
Nếu con còn cầu xin cho cô ta nữa, thì ta cũng không niệm tình đâu.

Chỉ hành hình một mình cô ta là ta đã nhân từ lắm rồi.
Thái hậu bỏ đi, Lạc Dao không còn đứng vững nữa, mắt nàng dần dần mờ đi không nhìn thấy gì nữa, ý thức cũng dần mất đi.

- Lạc Dao, Lạc Dao….
Ẩn Thương lo lắng bế nàng lên đi tìm Thái y.
Lạc Dao hôn mê ba ngày ba đêm, nàng liên tục nằm mơ thấy mẫu thân kêu la thảm thiết, trong mơ nàng còn chứng kiến cảnh mẫu thân bị hành hình ngày trước mắt.
Mẫu thân… không, không!!!
- Nàng tỉnh rồi.
Vừa mới tỉnh lại đã thấy Ẩn Thương ngồi ngay bên cạnh, hắn đã vội ôm nàng vào lòng không kiềm nỗi vui sướng.
Mẫu thân của ta đâu, bà ấy thế nào rồi.
Ẩn Thương cười nhẹ, vuốt tóc nàng.
Không sao rồi, ta đã xin tội cho bà ấy, hôm trước đã trục xuất bà ta về Thụy quốc.
Lạc Dao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tinh thần có vẻ khá hơn hẳn.
Thật sao? Bà ấy… Thái hậu đồng ý không truy cứu nữa ư?
- Ừm.
Ẩn Thương trả lời rồi lại ôm nàng vào lòng.

Lạc Dao nghe được tin tốt, trong lòng nhẹ hơn hẳn, không để bụng đến những chuyện trước đây nữa, đưa tay ôm lại hắn.
- Cảm ơn chàng!
Lát sau, Ẩn Thương có việc phải đi gấp, hắn giao lại Lạc Dao cho Song Võ chăm sóc.
- Nương nương ăn ít cháo đi!
Song Võ ta hôn mê bao lâu rồi?
Đã ba ngày rồi thưa nương nương.
"Mình đã được đưa về Thương vương phủ, không biết tình hình trong cung thế nào rồi."
Vậy trong mấy ngày ta hôn mê đã xảy ra những chuyện gì?.

 
Chương 99: Chương 99


Lạc Dao gặng hỏi Song Võ cũng trả lời.
- Sau hôm đó, sứ giả các nước đã được tiễn về nước hết rồi, chuyện đảo chính xảy ra...!bọn họ cũng không biết gì?
Đã về nước hết sao? Vậy muội có thấy mẫu… à Nữ vương Thụy quốc không?
Song Võ khá miễng cưỡng, trên trán còn toát ra mấy giọt mồ hôi.
Có...có thấy thưa nương nương.
Nghe chính miệng Song Võ nói Lạc Dao cũng yên tâm hơn phần nào.
" Khi nào có cơ hội, mình sẽ đến Thụy quốc thăm bà ấy, không biết có được không?!"
Thấy Lạc Dao trầm tư, sợ nàng nghĩ nhiều, Song Võ vội nói tiếp.

- Ngoài ra đồng bọn của Hạ Hành trong triều đều đã bị thanh trừ, Hạ Hành bị ban cho tội chu di tam tộc, chỉ trừ quý phi và… cô ta.

Bởi vì quý phi kịp thời hối cải, khai ra kế hoạch của Hạ Hành cho Hoàng thượng.

Còn… cô ta lại mang cốt nhục của Hoàng thất nên mới được thả bổng.
Nói tới đoạn này, Song Võ không kiềm được mà ra vẻ không cam tâm, Lạc Dao nắm lấy tay cô an ủi.
- Vậy...!ngày hành hình là khi nào?
Thưa nương nương chính là hôm nay.

Hôm nay?! Chẳng trách Ẩn Thương vừa nãy lại đi gấp gáp vậy.
Lạc Dao cũng bỏ chăn ra, bước vội xuống giường mang giày, khoác áo.
- Nương nương, người tính đi đâu vậy.
Lạc Dao quay lại nhìn Song Võ nhếch miệng cười gian xảo.
- Còn đi đâu nữa, đương nhiên là đưa con gái ông ta đến pháp trường tiễn phụ thân đoạn đường cuối.

" Thường thì giờ ngọ sẽ hành hình, bây giờ mới qua giờ tý một chút chắc sẽ đến kịp."
- Không được đâu nương nương, người đang… người cơ thể còn yếu ớt, không thể đi đâu nương nương.
Lạc Dao bắt đầu tỏ ra nghi ngờ.
"Lạ thật, để Hạ Vân tận mắt chứng kiến phụ thân nàng ta bị hành hình, chẳng phải sẽ khiến nàng ta khiếp sợ sao?! Sao Song Võ lại ngăn cản mình, hay là Ẩn Thương không muốn để nàng ta đi, sợ nàng ta bị đả kích sẽ ảnh hưởng đến đứa bé sao?!"
Lạc Dao cố chấp, càng ngăn cản nàng lại càng muốn đi.

Song Võ quỳ xuống níu chân Lạc Dao lại, nhất quyết không để nàng đi.
" Song Võ lại vì không muốn để ta đưa nàng ta đi mà quỳ xuống như vậy, chắc có chuyện gì mờ ám ở đây."
Nàng giả vờ nhân nhượng nói.
Được rồi, ta không đưa nàng ta đi nữa, ta đi một mình.
Nghe vậy Song Võ vẫn không đứng dậy.
Nương nương đừng đi nữa được không?

Ngươi làm sao vậy, hôm nay ta phải đi cho bằng được.
Song Võ đứng dậy, chạy ra chắn ngang cửa.
- Nương nương nếu người nhất quyết muốn đi thì phải qua ải của nô tỳ trước đã.
Với thái độ của Song Võ, Lạc Dao lại càng thêm nghĩ ngờ hơn nữa, Song Võ hôm nay lại dám đe dọa nàng như vậy.
Lạc Dao ra vẻ chịu thua, chán nảy quay về giường.
Được rồi, không đi nữa, ta không đấu lại ngươi.

Ra ngoài đi ta muốn nghỉ ngơi.
" Nương nương giận rồi, nhưng...!mình mặc kệ miễn sao nương nương không đi tới đó."
Song Võ áy náy lui ra, đứng canh suốt ở bên ngoài.

Lạc Dao bỗng cảm thấy bồn chồn, đi qua đi lại.
Đã gần tới giờ ngọ rồi, nếu bắt Hạ Vân đi thì không kịp nữa, rốt cuộc ở pháp trường đó có gì ghê gớm mà không muốn cho ta đến.
Xoảng.
Lạc Dao cố ý làm vỡ ấm trà, gây âm thanh rất lớn, Song Võ ở bên ngoài lập tức xông vào.
Có chuyện gì vậy nương…
Lạc Dao từ phía sau cánh cửa, dùng gậy đập vào gáy của Song Võ, rồi lập tức bỏ chạy.
Xin lỗi, Song Võ.
Lực của Lạc Dao không đủ, chỉ làm Song Võ choáng váng một chút, cô lập tức đuổi theo.
Song Võ hô hoán cho mọi người ngăn Lạc Dao lại.
- Mau...ngăn vương phi lại, mau, là lệnh của vương gia.
Nhưng không kịp nữa, Lạc Dao lên đã nhanh chóng ngựa phi đi mất..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom