Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thương Vương Phi Ký

Chương 120: Chương 120


Khi cô ta thanh minh Huyễn Siêu càng tức giận hơn, hắn giương kiếm lên, ai cũng đoán được việc kinh khủng hắn sắp làm lúc này, nhưng vào đúng lúc đó, Vương đế lại giá đáo đi bên cạnh còn có quốc công.

Cũng nhờ Vương đế can thiệp mà Linh Đan đã giữ được cái mạng này.

Huyễn Siêu quăng thanh kiếm xuống đất, thúc ngựa đi, hôn sự tưởng như hoành tráng lại bị làm cho tan hoang.

Ngay sau đó hắn ra lệnh cho toàn quân truy tìm tung tích bắt Lạc Dao quay về.

Hắn đến nhà của bà đỡ tra hỏi, nhưng nhà bà ta đã vắng hoe, hắn cố bình tĩnh hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh cho quân lính đốt trụi căn nhà đó.

Từ lúc đó bà đỡ cũng bị đưa vào danh sách truy nã, giết tại chỗ nếu bắt được không cần phải đưa về quy án.

Lạc Dao đã rời khỏi đó cũng hơn nửa ngày rồi.

Nàng bây giờ đang ở một thôn trang dưới chân núi.

Đi bộ lâu như vậy nàng cũng thấm mệt.

- Chỉ cần vượt qua ngọn núi kia là trở về Hoàng triều rồi.

Nhìn về hướng ngọn núi kia Lạc Dao có vẻ bồi hồi.


Nàng sắp được trở về quê hương rồi.

Nàng dừng chân tại một quán ăn ven đường, nàng ăn vội để lấy sức vượt qua ngọn núi, nhưng nàng nghe được những người khách trong quán ăn bàn tán.

Trên núi có thú hoang ăn thịt người, đi ban ngày đã nguy hiểm, buổi tối còn nguy hiểm hơn.
Nhìn ra trời cũng gần tối, nàng quyết định sẽ trọ lại khách điếm một đêm, sáng sớm mai sẽ lên đường.

Nửa đêm, Lạc Dao vẫn không ngủ được, nàng vừa nhắm mắt lại thì có cảm giác bồn chồn.

Nàng ngồi bật dậy liền chạy ra mở cửa sổ.

Bên dưới đuốc thắp sáng cả trấn, nhưng binh lính thì đi không gây ra một tiếng động nào.

Lạc Dao nhận ra kẻ cưỡi ngựa mặc áo choàng trong đám đông.

Là Huyễn Siêu, gương mặt của hắn không có chút cảm xúc nào.

Lạc Dao đang hoang mang thì ánh mắt của chắc chợt hướng lên, nàng giật mình lập tức đóng cửa lại.

- Hắn đến nhanh quá, làm sao đây?!
Lạc Dao nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vẫn không quên hé cửa để quan sát tình hình, thuận lợi thì nàng sẽ trốn đi ngay trong đêm.


Nàng hé cửa nhìn xuống lần nữa, nhưng chưa tới một giây sau đã lại giật thót tim.

- Hắn… hắn ta… thấy mình?!
Vừa rồi khi nàng hé cửa thì ánh mắt của hắn vẫn vậy, vẫn nhìn về hướng của nàng.

Nàng không khẳng định được hắn đã thấy nàng hay chưa nhưng hành động của hắn quả thật khiến nàng lo lắng.

Lạc Dao nhanh chóng lấy đồ đạc, nàng định tìm một nơi nào đó trong quán trọ để trốn, đợi khi hắn đi thì nàng sẽ lập tức lên đường.

Dù bất cứ giá nào cũng không thể để bản thân bị bắt lại.
Trong lúc loay hoay thì tiếng là hét thất thanh của người trong quán trọ lần lượt vang lên.

- Cháy, cháy rồi, mau dập lửa đi.
Lạc Dao không nghĩ ngợi nhiều, chạy ra xem thì lửa đã bao quanh cả quán trọ.

- Thật độc ác!
Lửa vẫn chưa lên cao, Lạc Dao quyết định sẽ nhảy từ cửa sổ xuống mái nhà bên dưới.

Lúc mở cửa sổ ra nàng phát hiện bên dưới toàn là binh lính của hắn, nàng còn nghe được một tên nói lớn.

- Nhớ phải bắt sống những người nào nhảy xuống.

Lạc Dao hết cách phải tìm nhiều chỗ, cuối cùng cũng thấy một nơi bên dưới không có ai, nhưng lửa nơi đó lại rất to.

- Nếu không nhảy xuống thì mình cũng chết ở đây thôi.

Lạc Dao quyết định làm liều, nàng lấy chiếc mền mà trước đó nàng đã nhúng nước, nó khá nặng nên nàng phải gồng hết sức mới quăng xuống bên dưới được.

Ngay sau đó nàng cũng nhảy xuống theo..

 
Chương 121: Chương 121


Chiếc mền ướt đã ngăn được phần lớn lửa đang hừng hực cháy, Lạc Dao nhảy xuống thành công, nhưng chân nàng bị trẹo và lúc chạy thoát ra hai bàn chân nàng đã bị bỏng.

- Bên này có người vừa nhảy xuống!
Tiếng một tên lính hét toáng lên báo cho những người khác.

Lạc Dao không quan tâm đến vết thương nữa mà đứng lên chạy hết sức.

 
Bình Minh vừa ló dạng Lạc Dạo cũng  đã chạy vào trong núi, vừa chạy lại vừa trốn, tránh để bọn chúng đuổi kịp.

Nàng chạy đến một con suối thì bị đuối sức.

Nàng ngã khụy xuống, ý thức vẫn còn giữ được nàng bò trường tới gần con suối, nàng muốn uống nước.

Lúc này, cơn đau từ vết bỏng dưới bàn chân nhói lên làm nàng đau đớn, nàng lại chạy cả một đoạn đường dài như vậy, nếu không kịp chữa trị e là đôi chân này nàng cũng không giữ được nữa.

Lạc Dao thở d.ốc, tay run run lấy từng ngụm nước đổ nhanh vào miệng.

Khi nhìn con suối này, nàng nhớ ra lời bà đỡ từng nói, bà ta đã cho người thả đứa bé ở một con suối.

Gương mặt nàng lại ánh lên tia hy vọng nhỏ nhoi.


- Đi dọc theo hướng này có lẽ sẽ đến được hạ nguồn.

Con gái của ta, con nhất định còn sống phải không?
Lạc Dao lại dốc sức đứng dậy chạy, nàng bắt đầu lẩm bẩm "Phải tìm con gái, phải tìm con gái…" Có lẽ câu nói này chính là động lực lớn nhất giúp nàng có thể đứng lên và chạy với đôi chân như hiện giờ, mặc cho Huyễn Siêu vẫn đang truy đuổi gắt gao ở phía sau nàng cũng không bỏ cuộc.

Người của Huyễn Siêu không lâu sau đã đuổi đến.

- Vương Tử, cô ta đang ở phía trước.

Nhưng nếu cô ta băng qua suối thì rắc rối rồi.

- Nếu không muốn rắc rối, vậy còn không mau bắt nàng ta trước khi nàng ta chạy đến đó.

- Vâng, vâng thuộc hạ hiểu rồi.
Không còn thời gian để ngoảnh lại nữa, chỉ còn vài bước nữa và về được quê nhà, Lạc Dao cứ dồn hết sức mà cắm đầu chạy.

Lạc Dao nàng vừa chạy lại vừa quan sát đoạn suối nào cạn thì nàng sẽ nhảy xuống bơi qua.

Lạc Dao không chần chừ nhảy xuống khi phát hiện đoạn thuận lợi.

Bọn lính của Huyễn Siêu cũng hoảng hốt, chạy nhanh tới nhảy xuống suối không để cô vào lãnh thổ Hoàng triều.


Chẳng máy chốc Lạc Dạo đã chạm tay vào bờ bên kia, nhưng cũng đúng lúc đó, bọn chúng đã đuổi kịp.

Lạc Dao giữ tay vào đám cỏ để không bị bọn chúng lôi đi, nàng vô tình nhìn thấy đằng xa có một đoàn người liền hô hoán lên.

- Cứu với, cứu….!
Bọn lính kia sợ là quân của Hoàng triều bọn chúng bịt miệng nàng lại không cho nàng mở miệng, bọn chúng cũng không dám dìm chết nàng vị Huyễn Siêu ra lệnh phải bắt sống.

Tình cờ đoàn người mà Lạc Dao nhìn thấy lại chính là đoàn quân của Ẩn Thương, ngày nào Ẩn Thương cũng dẫn quân đi thị sát biên giới và tìm tung tích của nàng.

Một tên lính trong đoàn đã nghe thấy tiếng thét của nàng liền báo cáo.

- Vương gia hình như bên kia có tiếng người.

Một tên khác lại nói.

- Chắc là đám người tị nạn muốn vượt biên.

Ẩn Thương nhìn về hướng đó rồi nhíu mày thúc ngựa chạy tới, binh lính cũng chạy theo.

Lạc Dao không chịu đựng được lâu nữa, chỉ mong đoàn người kia mau tới cứu mình.

Tay nàng bị nắm vào cỏ cứng đến nỗi chảy máu, ba bốn tên cứ ra sức kéo nàng.

Lạc Dao choáng váng dần buông lỏng tay, những tên lính kia mừng thầm vì cuối cùng nàng cũng ngất, nhưng bất ngờ đoàn người kia lao đến nhanh như chớp, bọn họ cũng lao xuống nước, những tên lính của Huyễn Siêu đã bơi gần nửa con suối nhưng ngoảnh mặt lại Ẩn Thương cùng binh lính của mình đã đuổi tới nơi.

.

 
Chương 122: Chương 122


Thấy tình thế đang bất lợi, Huyễn Siêu lệnh cho một số quân lính xuống yểm trợ gây ra một trận hỗn chiến dưới nước.

Ẩn Thương nhìn thấy binh phục của bọn chúng thì nhận ra đó là bình phục của Thái đô, hắn nhìn tiếp về phía người bị bắt, khuôn mặt người đó đã bị khuất không thể nhìn thấy, nhưng nhìn lên bờ bên kia Huyễn Siêu đang đứng đó ra lệnh, lúc này trong đầu Ẩn Thương lại hiện lên một suy nghĩ, không biết người bị bắt kia có phải là nàng hay không.

Dù có phải hay không thì Ẩn Thương cũng không muốn bỏ qua một chút cơ hội, hắn diệt trừ những kẻ cản đường một cách dứt khoác, dù trên bờ hay dưới nước thì Ẩn Thương cũng là người khó ai địch lại được.

Ẩn Thương dần tiếp cận được với người đang giữ nàng, tên đó đã bơi gần tới bờ, Ẩn Thương hít một hơi dài rồi lặn sâu xuống mặt nước đuổi theo.

Khi đuổi kịp, Ẩn Thương ở dưới nước kéo cả hai người cùng xuống, hắn đỡ lấy Lạc Dao còn tên kia, hắn đạp cho chìm xuống.

Ẩn Thương đưa Lạc Dao ngoi lên mặt nước, lúc này hắn đã nhìn thấy rõ mặt nàng, bây giờ không từ nào có thể diễn tả được tâm trạng của hắn.

Huyễn Siêu thấy Lạc Dao sắp tới tay mà còn bị vuột mất, nên hắn phát điên lên trực tiếp lao xuống nước giành lại nàng khỏi tay Ẩn Thương.

- Xem ra, ngày hôm nay ta phải giải quyết triệt để với ngươi.

Ẩn Thương tay vẫn giữ chặt nàng, mắt liếc nhìn về phía Huyễn Siêu đang lao xuống nói, sau đó hắn hét về lên về phía quân lính của mình.


- Đưa vương phi an toàn về doanh trại!
Quân lính nghe thấy liền hiểu ra ngay, người quan trọng mà bọn họ được giao phó tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện.
Không ai nói với nhau câu nào nhưng quân lính của Ẩn Thương đều phối hợp rất ăn ý.

Một người đến chỗ Ẩn Thương đỡ nàng, ba người bao quanh hộ tống, số người còn lại chặn địch mở đường cho năm người kia lên bờ.

Dưới dòng suối lúc này là trận chiến của hai người thủ lĩnh mạnh nhất.

Huyễn Siêu từ dưới nước ngoi lên thì tấn công Ẩn Thương dồn dập.

- Đó là người đàn bà của ta, các ngươi không được phép mang đi!
Ẩn Thương cũng né đòn nhanh không kém, hắn thấy khó chịu khi Huyễn Siêu gọi Lạc Dao thô thiển như vậy.

Ẩn Thương lại nhớ đến những vết thương trên người nàng mà càng trở nên tức giận hơn.

- Là ngươi khiến Vương phi của ta bị thương, ta phải khiến ngươi trả gấp bội lần những vết thương đó.

- Được lắm, tới đây đi.


Huyễn Siêu hét lớn tạo oai phong, thân thủ của hắn cũng khá nhưng chiến đấu dưới nước không quen nên mất sức nhanh hơn Ẩn Thương.

Ẩn Thương chớp lấy sơ hở của hắn, một kiếm đứt hai ngón tay của hắn, Huyễn Siêu đau đớn, gào thét vang khắp ngọn núi.

Huyễn Siêu được đám thuộc Hạ vớt đưa lên bờ, ánh mắt của hắn nhìn Ẩn Thương vừa đau vừa uất hận.
-Tên khốn kiếp, ta sẽ đem quân đánh tan tát Hoàng triều của ngươi.
Ẩn Thương đứng hiên ngang bên bờ bên kia đanh thép đáp trả.

- Để xem ngươi có bản lĩnh đó không, ta e ngay đến vị trí Vương tử hiện tại của ngươi cũng khó giữ.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ý trong lời nói, bảo trọng.

Ẩn Thương nhìn Huyễn Siêu với vẻ mặt rất quả quyết, sau đó hắn lên ngựa, lập tức quay về doanh trại.

Mặt cho người ngợm lắm lem ướt sũng, vừa về tới doanh trại Ẩn Thương đã lao ngay xuống ngựa tới xem tình hình Lạc Dao.

Đại phu và người hầu của doanh trại đều tập trung ở đó cả.

Trước lều nhiều người khẩn trương thổi lửa nấu nước sôi, trong lều người vào mang khăn sạch, kẻ ra mang khăn toàn máu.

.

 
Chương 123: Chương 123


Cảnh tượng không khác gì đang chữa bệnh cho binh lính bị thương trong chiến trận.

Ẩn Thương vào bên trong nhìn nàng tái nhợt hôn mê, bàn tay, bàn chân đều chảy máu hắn không kiềm được lòng nên nước mắt của hắn đã rơi.

Trên chiến trường Ẩn Thương là vị tướng mạnh mẽ nhất, nhưng khi về nhà hắn đã khóc vì người hắn yêu, người đó phải quan trọng đến nhường nào thì mới khiến cho con người sỏi đá này biết rơi lệ.

Thấy Ẩn Thương như vậy, cả đại phu cũng dốc lòng an ủi.

- Vương gia nén đau thương, nô tài đang cố hết sức cứu chữa cho Vương phi.

- Tình hình nàng ấy thế nào?
Đại phu nhìn Lạc Dao thở dài.

- Vẫn chưa nắm chắc được điều gì, nhưng mạch tượng của Vương phi vẫn đập bình thường nên tính mạng chắc chắn đã giữ được, tay của Vương phi bôi thuốc vài ngày thì sẽ lành.

Cái nô tài lo nhất là chân của Vương phi.

- Chân, chân nàng ấy làm sao?
- Vương gia tự nhìn đi, bàn chân này trước đó bị bỏng nhưng vẫn đi lại, làm cho vết bỏng nhiễm trùng nặng, thần sẽ bôi thuốc kết hợp uống thuốc xem hiệu quả thế nào, nếu không được thì…
- Thì thế nào?
- Thì nếu muốn giữ mạng sẽ phải chặt bỏ đi đôi chân.


Đại phu quỳ xuống, nói thẳng với Ẩn Thương.

Nếu là trước đây hắn sẽ đưa kiếm ra rồi ép đại phu phải chữa cho bằng được, nhưng giờ hắn đã khác, biết đại phu cũng đã tận lực, hắn cũng không muốn gây khó dễ vì hắn biết chắc rằng Lạc Dao cũng không muốn điều này.

Từ hôm đó Ẩn Thương ở lại bên cạnh Lạc Dao không rời xa quá một khắc.

Nàng không tự uống thuốc được là Ẩn Thương giúp nàng dẫn thuốc.

Hắn tự tay chăm sóc cho nàng từng chút một.

May mắn thay, thuốc của đại phu phát huy tác dụng, chân của nàng đã khá hơn rất nhiều nhưng người thì mãi không động đậy.

- Vương gia, Vương phi đã hồi phục hơn chưa?
Tử Phàm bế An Diệp theo tới gặp Ẩn Thương, cả tháng nay vì chăm sóc cho Lạc Dao, Ẩn Thương cũng không có nhiều thời gian cho An Diệp.

Ẩn Thương tới bế An Diệp đưa lại bên cạnh Lạc Dao, con bé cười khúc khích còn nắm lấy tay nàng nữa.

- Vương gia xem, An Diệp trông rất thích Vương phi.

Ẩn Thương nhìn hai người họ thầm nghĩ "Nếu là mẫu tử thật thì tốt quá."
Đột nhiên Ẩn Thương phát hiện ra khóe mắt của Lạc Dao hình như đang chảy nước mắt, hắn vui mừng nắm lấy tay nàng liên tục gọi.


- Lạc Dao, nàng đang nghe thấy ta phải không?
Tay Lạc Dao lạnh ngắt, Ẩn Thương vừa gọi vừa thổi hơi ấm vào tay cho nàng.

Lạc Dao cuối cùng cũng động đậy, trán đổ đầy mồ hôi, miệng cất tiếng lẩm bẩm "Phải tìm con gái, phải tìm con gái…"
Âm thanh phát ra chữ được chữ mất, nhưng nàng cứ lặp lại mãi một câu.

- Vương gia, có phải Vương phi nói phải tìm… con gái không?
"Nàng ấy có con, là con của nàng và hắn ta sao?!"
Ẩn Thương trầm mặc suy nghĩ thất thần, nhưng cử động của Lạc Dao mỗi lúc một mạnh hơn khiến hắn chợt tỉnh ngộ ra.

Hắn lại gần, xoa đầu nàng âu yếm.

- Được, được, ta tìm con cho nàng, chỉ cần nàng tỉnh lại chuyện gì ta cũng đáp ứng nàng.

Xin nàng đấy, tỉnh lại đi.

An Diệp ngồi bên cạnh vẫn vô tư cười khúc khích, trong vô thức nó đã đưa tay sờ má của Lạc Dao.

Lạc Dao mơ hồ mơ thấy con đang ở trước mặt nàng, nàng giật mình choàng tỉnh, nhìn thấy An Diệp đầu tiên nàng lập tức ôm nó vào lòng khóc nức nở.
- Con ta, là mẫu thân đây, cuối cùng mẫu thân cũng tìm được con rồi.

Tử Phàm và Ẩn Thương đều ngỡ ngàng, Ẩn Thương không kiềm được hạnh phúc, hắn ôm chầm lấy nàng và An Diệp.

- Thật tốt quá, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.

.

 
Chương 124: Chương 124


Tin tức Lạc Dao tỉnh lại đã lan truyền khắp doanh trại.

Ai cũng thấy vui mừng thay cho Ẩn Thương.

Trong trại hiện tại chỉ có Ẩn Thương và Lạc Dao, những người khác cũng không muốn quấy rầy không gian trùng phùng của phu thê họ.

- Đói rồi phải không, nàng ăn chút cháo đi.

Lạc Dao ngượng ngùng, nàng cảm thấy xấu hổ vì chuyện lúc nãy.

- Lúc nãy… ta xin lỗi, ta không biết đó là con của chàng và… cũng cảm ơn chàng, ta không ngờ rằng người cứu ta lại là chàng, chúng ta… lại gặp nhau rồi.

- Nàng không cần cảm ơn cũng không cần xin lỗi, ta mới là người nợ nàng, lần gặp lại này… ta quyết sẽ không để nàng đi nữa đâu.

Lạc Dao không biết nàng còn hận Ẩn Thương hay không, nhưng có một điều nàng có thể cảm nhận được đó là nàng đã cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc khi có thể gặp lại hắn.

Trong thâm tâm nàng nghĩ, nếu nàng tìm được con gái thì chắc chắn nàng sẽ rũ bỏ hết tất cả, cùng hắn chăm sóc thật tốt cho con của mình.

Nhưng đáng tiếc, con vẫn chưa tìm thấy mà Ẩn Thương bây giờ lại có một gia đình mới rồi.


- Ta không thể ở lại, ta còn một việc quan trọng nhất định phải làm.

- Nàng muốn tìm con, ta sẽ giúp nàng, con của nàng cũng chính là con của ta.

Lạc Dao ngơ ngác "Chàng ấy biết ta sinh đứa con của chàng sao?"
- Sao...!chàng biết được!
Ẩn Thương dịu dàng nắm lấy tay của nàng.

- Lúc hôn mê nàng đã nói vậy, nàng đừng lo lắng ta sẽ hại con của nàng, phụ thân của đứa bé là ai ta cũng không quan tâm, sau này ta sẽ cùng nàng chăm sóc, yêu thương nó.
"Hóa ra chàng ấy vẫn chưa biết."
Lạc Dao tránh né, rút tay ra khỏi Ẩn Thương, quay mặt đi mà nói.
- An Diệp rất đáng yêu, ta không muốn… phá hỏng gia đình của con bé.

- Nàng nói gì vậy, An Diệp vẫn cần nàng làm mẫu thân, như vậy còn bé mới có một gia đình hoàn chỉnh.

- Vậy… thê tử của chàng đâu...ý ta là mẫu thân của An Diệp?
Ẩn Thương nghĩ, chắc Lạc Dao đã hiểu lầm gì đó, hắn cười nhẹ, lấy tay áp vào má của nàng nhẹ nhàng nói.

- Thê tử của ta, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi nàng.

An Diệp không phải là con ruột của ta, con bé bị bỏ rơi ở một con suối nên ta đã nhận nuôi nó.

Lạc Dao ngạc nhiên, nàng khẩn trương hỏi lại.
- Bị bỏ rơi ở con suối?! Có phải là con suối nơi… chàng cứu ta?
- Đúng vậy, sao nàng biết được?
Lạc Dao lại gấp gáp hỏi tiếp.

- Ta hỏi chàng, chàng gặp An Diệp khi nào, lúc đó… con bé đã lớn cỡ nào rồi?
Ẩn Thương nhìn nàng nghiêm túc đến kỳ lạ, hắn không hiểu vì sao nàng lại hỏi vậy, hắn đã kể tường tận ngày hôm đó cho nàng nghe.

Sau khi nghe xong Lạc Dao ôm mặt bậc khóc rất nhiều, Ẩn Thương thấy nàng đột nhiên khóc tưởng nàng bị đau ở đâu liền cuốn lên.


- Nàng làm sao vậy, khó chịu ở đâu, ta sẽ đi gọi đại phu.

Ẩn Thương đứng dậy định đi ngay nhưng Lạc Dạo đã kịp thời kéo hắn lại.

Nàng vừa khóc vừa nói.
- Không, không phải chuyện đó, An Diệp có thể là… con của ta và cũng là con của chàng.

Ẩn Thương ngơ người ra một lúc, Lạc Dao nói gì hắn nghe không hiểu gì cả.
Lạc Dao dần lấy lại bình tĩnh, nói ra hết mọi chuyện.

Ẩn Thương không kiềm được cơn nóng giận khi nghe nàng nói, hắn không phải giận vì nàng lừa hắn mà là vì con của hắn, thê tử của hắn bị Huyễn Siêu đối xử tàn nhẫn.

Hắn tự hỏi có phải chặt đứt hai ngón tay của tên đó là quá nhẹ hay không.

Thử hỏi nếu không gặp được Ẩn Thương đi ngang qua thì sao, lúc đó có lẽ An Diệp đã không còn trên cõi đời.

Lạc Dao có trở lại thì làm sao có thể sống vui vẻ.

Ẩn Thương căm ghét Huyễn Siêu bấy nhiêu thì lại đau xót cho tổn thương của Lạc Dao hơn trăm lần, hắn ôm chặt lấy nàng.

- Là lỗi của ta đã để mẫu tử của nàng phải chịu khổ.

Hãy cho ta một cơ hội để chuộc lỗi, ta nguyện dùng cả phần đời còn lại sẽ bảo vệ chăm sóc cho nàng và con.


Lạc Dao nàng có tin tưởng ta không?
Ẩn Thương kiên quyết, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Lạc Dao.

Bây giờ, nàng nhận ra thù hận chỉ khiến con người ta trở nên xấu xa.

Cuộc sống ngắn ngủi chỉ có một lần, phải sống thật hạnh phúc bên người mình yêu thương mới phải.
Nàng nở nụ cười mãn nguyện đáp lại.

- Ta Tin.

Ẩn Thương hạnh phúc khôn siết trao cho Lạc Dạo một nụ hôn nồng nhiệt như sự chứng minh cho lời hứa.

Lạc Dao rơi những giọt nước mắt hạnh phúc nhẹ nhàng đáp lại tấm chân tình của chàng.
Sau này họ đã sống với nhau rất vui vẻ và bình yên.

Dẫu sao nếu không trải qua biến cố lúc đầu, thì hai người đã không gặp được nhau, chỉ là để trải qua nó Lạc Dao đã phải đánh đổi rất nhiều, cả máu và nước mắt đều đã đổ.

Sau tất cả nàng xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc viên mãn..

 
Chương 125: 125: Ngoại Truyện Trả Giá!


HẠ VÂN
Sau khi Ẩn Thương rời đi, Thương vương phủ cũng giải tán.

Tỉnh dậy sau một đêm ngủ say Hạ Vân nhận ra trong phủ không còn lấy một bóng người.

Nàng ta hoảng loạn chạy khắp vương phủ, người không còn, đồ đạc cũng không cánh mà bay.

- Có chuyện gì xảy ra vậy, người đâu, người đâu hết rồi, mau ra đây cho ta.

Ẩn Thương, chàng đâu rồi, mau lên tiếng đi, đừng làm thiếp sợ.

Hạ Vân đứng giữa sân hét lớn, ngoài tiếng gió ra cũng chỉ có tiếng thét của cô ta vang lại.

Mọi thứ âm u đến rợn người.

Đột nhiên có một tiếng cười lớn vang lên, tiếng cười này dai dẳng, gây ám ảnh làm cho Hạ Vân chỉ biết đứng yên bịt tai, cảnh giác nhìn ngó xung quanh.

- Là…kẻ nào đang… giả thần giả quỷ, có giỏi thì… thì bước ra đây.


Ta không sợ… ngươi đâu.

Vừa nói xong Hạ Vân bị thứ gì đó và vào lưng, nàng ta ngồi thụp xuống đất, lấy ta ôm đầu, mắt thì nhắm nghiền, toàn thân run lẩy bẩy.

- Áaaaaa, tha cho ta.

Tiếng cười mỗi lúc một gần hơn, Hạ Vân nhìn thấy bóng chân ai đó đang dần tiến lại gần, lúc này nàng ta biết không phải là ma quỷ nên mới dám ngẩng đầu lên.

Người tạo ra tiếng cười gây ám ảnh đó chính là Song Võ, cô không cùng những người khác rời đi, cô cố nán lại vì còn một việc quan trọng cần phải làm.

Song Võ gương mặt lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy sát khí đang bước chậm rãi tới gần Hạ Vân.

Thấy biểu cảm của Song Võ thật đáng sợ, nàng ta cố đưa ra chút quyền uy cuối cùng, chỉ tay về phía Song Võ để đệ dọa.

- Ngươi không được lại gần ta, không được qua đây.

Song Võ không những không làm theo mà mỗi bước chân lại càng nhanh hơn.

Hạ Vân sợ hãi bước thụt lùi về phía sau.

- Ngươi muốn làm phản sau, ta sẽ nói với Vương gia trừng trị tên thuộc hạ vô dụng nhà ngươi.

Song Võ nghe đến câu này thì đừng lại, vẻ mặt cô u ám nhìn nàng ta rồi tuôn ra một tràng cười khinh bỉ.

- Xem ra ngươi vẫn chưa nhận thức được tình thế của mình lúc này nhỉ?! Thật đáng thương.

- Ngươi… ngươi dám nói ta đáng thương! Ta đánh chết ngươi…
Nhìn Hạ Vân có vẻ như đầu óc đã bị loạn rồi, Song Võ thấy vậy lại muốn diễn cho nàng ta xem một vở kịch.

- Khoang đã, ta đến đây là muốn giúp ngươi.

Ngươi thấy đó, gương mặt của ngươi đã bị hủy rồi, cả vương gia cũng chán ghét khuôn mặt này của ngươi nên cũng bỏ đi.
Hạ Vân sững người sờ lên vết thương vẫn còn rỉ máu trên khuôn mặt, nàng ta lẩm bẩm.


- Mặt của ta bị hủy làm Vương gia chán ghét nên mới bỏ đi sao?!
- Đúng vậy đó, vì vậy ta đến đây để đưa thứ này cho ngươi, chỉ cần ngươi bôi nó lên, vết thương sẽ lành ngay.

Khi ngươi lại trở nên xinh đẹp rồi, vương gia sẽ quay lại bên ngươi thôi.

Song Võ nhìn lọ thuốc đang cầm trên tay, đưa qua đưa lại trước mặt Hạ Vân nói những lời đúng với ý chí của nàng ta muốn ngay lúc này.

Quả thật như dự đoán, nàng ta không suy nghĩ mà giật lấy lọ thuốc.

- Ha ha ha, đúng vậy, khi ta trở lại xinh đẹp thì Vương gia lại yêu ta như trước thôi.

Nàng ta ôm chặt lọ thuốc, cười hả hê chạy về phòng của mình.

Tham lam bôi cả lọ thuốc lên mặt.

Song Võ đứng bên ngoài cửa, nhìn nàng ta tự tay bôi thuốc độc lên người thì vô cùng mãn nguyện.

Cô nở một nụ cười tà mị nhìn Hạ Vân nói lời cuối cùng.

- Dự phi, xuống mười tám tầng địa ngục… nhất định phải bảo trọng đó.
Nói rồi Song Võ từ từ đóng cửa rồi khóa căn phòng lại.

Vừa rồi thứ mà Hạ Vân bôi lên mặt cũng chính là thứ độc dược nàng ta đã dùng để hành hạ Song Văn sống không bằng chết.


Rồi hai ba ngày sau cô ta cũng sẽ từ từ nếm trải được nỗi đau đó.

Kết cục của nàng ta chính là minh chứng cho câu ác giả ác báo.

HUYỄN SIÊU
Bị mất hai ngón tay, Huyễn Siêu trở lại hoàng cung trong thất bại.

Nhanh chóng Hoàng triều cũng đã gửi mật thư cho Vương đế răng đe về chuyện Huyễn Siêu dám đưa binh lính qua đường ranh giới của Hoàng triều, đây được hiểu như một hành động khiêu khích.

Nếu còn tiếp diễn Hoàng triều sẽ có lý do để khởi binh trừng phạt.

Vì chuyện này Vương đế đã tước binh quyền của Huyễn Siêu, cùng lúc đó Hoàng cung Thái đô rộ lên tin đồn Huyễn Siêu hạ độc, giết chết đại huynh, biến nhị huynh thành kẻ ngốc để mình được chọn kế vị vị trí Vương tử.

Còn vì chuyện của Lạc Dao Huyễn Siêu đã đốt nhiều thôn trang mà hắn đi qua, còn xâm phạm Hoàng triều.

Mọi chuyện bại lộ, chấn động cả Thái đô, dân chúng oán thán, các quan trong triều làm ầm lên, Vương đế nổi trận lôi đình, tước đi  phong hiệu của Huyễn Siêu, thi hành đại hình, Huyễn Siêu trở thành kẻ tàn phế và bị giam cầm ở đại ngục suốt đời.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom