Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Thương Vương Phi Ký

Chương 40: Chương 40


Ta buồn ngủ rồi, ngài cũng về phòng của mình đi.
Lạc Dao phẩy phẩy tay bộ dạng mệt mỏi muốn Ẩn Thương rời đi, nhưng hắn phớt lờ lời nói của nàng tự nhiên cởi áo ra nằm lên giường.
- Đây...!đây là giường của ta mà.
- Cả vương phủ này đều là của ta cả, ngay cả cái giường này cũng không ngoại lệ.
Ẩn Thương vẻ mặt cao ngạo vừa đáp lời Lạc Dao vừa thoải mái đắp chăn.

Lạc Dao thở dài bất lực, đối với Ẩn Thương thì nàng phải mềm mỏng mới được.
- Đúng, đúng, cả vương phủ này đều là của ngài, nhưng...!ở đây đêm khuya lạnh lắm, nhỡ đâu ngài nhiễm bệnh là không hay đâu, vậy nên...
Ẩn Thương đột nhiên nhíu mày lại, gương mặt không vui có phần tự trách bản thân.
" Đúng là ở đây lạnh thật, ta đã để nàng ấy ở đây bao lâu rồi chứ?!"
Ẩn Thương bất ngờ bắt lấy tay Lạc Dao làm nàng mất đà ngã xuống giường, trong nháy mắt thân nàng đã nằm gọn dưới thân của Ẩn Thương.
Lạc Dao vẫn chưa hoàn hồn, Ẩn Thương dần áp mặt lại gần với khuôn mặt nàng hơn, nàng nghĩ Ẩn Thương lại sẽ sắp hôn mình như mọi khi, nàng mới nhắm chặt mắt, mím chặt môi, đôi tay run run cũng nắm chặt trước ngực.
Một lát sau vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Lạc Dao mới mở mắt thì "chụt" Ẩn Thương đặt lên môi nàng một nụ hôn phát ra tiếng động.
Lạc Dao bị mắt bẫy của Ẩn Thương rồi, nhưng kì lạ hôm nay hắn chỉ hôn nàng nhẹ nhàng chớp nhoáng một cái nhưng lòng ngực của nàng lại nóng lên, nhịp tim cảm giác cũng tăng nhanh và nàng cũng cảm thấy không hề ghét nụ hôn này chút nào.

Lạc Dao đang ở trong thế bối rối, Ẩn Thương nhẹ nhàng nằm xuống, tay vòng qua eo ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói.
- Nếu không muốn ta bị bệnh như vậy thì từ mai nàng hãy chuyển đến Chu Đài viện đi.
- Ý...!ý ngài là....?
Ẩn Thương nhuếch miệng cười nham hiểm
- Ý ta là nếu nàng không chuyển đến ở cùng ta thì ta sẽ đến đây mỗi đêm để ngủ cùng nàng.
" Hừ, nói thẳng ra thì ngủ với ta mới là mục đích, đúng là tên nam nhân háo sắc"
Lạc Dao nhăn mặt âm thầm chửi Ẩn Thương trong lòng thì nàng nghe được nhịp thở đều đặn của Ẩn Thương.
" Hắn ngủ rôi!"
Nhìn xuống, Ẩn Thương đang nắm chặt lấy tay nàng, nàng chợt nghĩ trong đầu " tay hắn cũng ấm quá chứ", hôm nay nàng cũng không cảm thấy cái lạnh như mấy đêm trước nữa, rồi nàng cũng dần chìm vào giấc ngủ trong sự ấm áp.
Gần trưa hôm sau Lạc Dao mới thức giấc, lâu rồi nàng mới ngủ ngon giấc như vậy.

Nàng vươn vai uốn người thì chợt nhận ra người bên cạnh đâu biến mất rồi.
Vừa hay Song Võ đúng lúc bước vào, nàng hỏi
- Vương gia đi đâu rồi?
- Thưa nương nương, vừa sáng sớm vương gia đã ra khỏi phủ rồi.


Nô tỳ nghe nói, tối hôm qua Hạ Vân quận chúa ở phủ Tể tướng tự vẫn cũng may nhờ người hầu phát hiện kịp.

Vương gia biết tin liền qua đó xem sao.
Lạc Dao nghe xong im lặng một lúc rồi lại bày ra khuôn mặt mỉa mai.
- Ha, đúng là "huynh muội" thâm tình.

Chắc ta cũng nên đến Tề phủ thăm hỏi cùng vương gia cho phải phép.
Nói xong Lạc Dao ngay lập tức bước xuống giường, chuẩn bị y phục chỉnh chu.
- Nương nương, người định đi thật sao?
- Phải, "muội muội" của ta muốn tự vẫn, làm sao ta có thể làm ngơ chứ.
- Người hãy mang thêm vài thị vệ, ngộ nhỡ...
- Không cần phiền phức vậy đâu, có tỷ muội ngươi theo ta được rồi.
Song Võ chột dạ, có chút lo lắng sợ Lạc Dao phát hiện ra thân phận là người của Ẩn Thương, Lạc Dao lại quay sang vừa cười vừa nói.
- Ta vẫn cần hai ngươi đấu võ mồm cùng với ta.
Song Võ nghe xong cũng ngơ ngác không hiểu ý Lạc Dao là gì, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm vì nàng vẫn chưa có dấu hiệu phát giác.
Trong lòng Song Võ chỉ sợ nếu Lạc Dao biết được hai tỷ muội họ là thuộc hạ của Ẩn Thương thì sẽ không cần bọn họ nữa.

Song Võ lẫn Song Văn đều đã xem Lạc Dao như chủ nhân thật sự..

 
Chương 41: Chương 41


Một lúc sau, Lạc Dao đã đứng trước Tề phủ, nàng bước đến gần hai tên thị vệ gác cửa, miệng mỉm cười thân thiện.
- Ta nghe nói Hạ Vân quận chúa không khỏe, nên hôm nay cố ý đến thăm.

Không biết ta có được vào hay không?
Hai tên lính gác bị vẻ đẹp kiêu sa, cùng giọng nói nhẹ nhàng của nàng làm cho mê mẫn.
Một tên nhanh miệng nói.
- Được, đương nhiên là được.

Cho hỏi vị đây là tiểu thư khuê cát của phủ nào.
Lạc Dao chỉ đáp lại bằng nụ cười e thẹn, Song Văn mới tiến lên nói dõng dạc cho bọn họ biết.
- Vị đây chính là vương phi của Thương thân vương, nữ chủ nhân của Thương vương phủ.
Nhắc đến đây, cả hai người bọn họ đều tái mặt, mồ hôi trên trán cũng đổ ra từng giọt, giọng bọn họ run lên nói.
- Thì...thì ra là Thương vương phi, thuộc hạ...!hạ có mắt như mù không nhận ra ngài, có...!có mạo phạm thì mong ngài đại lượng thứ lỗi cho.

Trong lúc bọn họ đang ấp a ấp úng nói từng chữ thì Lạc Dao đã tiến vào.

Lúc này bọn họ mới bỏ mũ xuống lau mồ hôi thì thầm to nhỏ.
- Thương thân vương cũng đang ở đây, bây giờ vương phi của ngài ấy cũng tới liệu...!có phải tới để đánh ghen không, chúng ta cho cô ta vào thì có bị quận chúa trách phạt không nhỉ?
- Ngươi câm cái mõm thối của ngươi lại đi, phạt gì mà phạt chứ, cũng không ai nói với chúng ta là không được cho cô ta vào.
Nhìn vương phi này có vẻ dịu dàng đôn hậu, thật không có chỗ nào giống tàn độc như lời đồn.
- Ngươi đừng có bị sắc đẹp của cô ta đánh lừa, đừng quên ba người nô tỳ thân cận của Hạ Vân quận chúa đã bị cô ta đánh thừa sống thiếu chết rồi vứt về phủ như thế nào? Hạ Vân quận chúa còn không làm được gì cô ta.
- Biết làm sao được, ai bảo người ta là vương phi của đệ nhất vương gia Hoàng triều chứ, Hạ Vân quận chúa còn không rõ là danh phận gì.
- Suỵt! ngươi bé bé cái mồm thôi, đã nói đúng lại còn nói to.
Về phía Lạc Dao lúc này đã gần đến phòng của Hạ Vân, nhìn từ xa đã thấy đông đúc hạ nhân đứng ngoài phòng.
Một nô tỳ trong đám đông nhận ra Lạc Dao, cô ta liền ra mặt chắn đường không cho Lạc Dao bước tiếp.
Cô ta vênh mặt lên nói.
- Ta biết ngươi, ngươi là một con hồ ly tinh cướp vương gia của quận chúa, chính ngươi đã ép Hạ Vân quận chúa của bọn ta vào đường cùng nên quận chúa mới nghĩ quẩn.


Vậy mà ngươi vẫn còn mặt mũi đến đây.
Ả nô tỳ đó tuông ra những lời khó nghe như vậy, bọn nô tỳ xung quanh cũng nhìn Lạc Dao với ánh mắt khinh thường.
Đáp lại Lạc Dao chỉ nhẹ nhàng lấy ra khăn tay che mũi lại.

Lúc này Song Võ mới hiểu câu nói lúc đó của Lạc Dao "Ta vẫn cần hai ngươi đấu võ mồm cùng với ta"
Song Võ tiến lên dứt khoác cho ả nô tỳ hỗn láo kia một bạt tai, ả ta ngay lặp tức ngã nhào ra đất miệng đã rươm rướm máu.
" Lực của Song Võ cũng mạnh thật, chỉ mới tát một cái mà...!nhưng cũng đã lắm"
Lạc Dao làm chỉ nhìn rồi làm ngơ, tùy tiện để Song Văn Song Võ xử lý đám nô tỳ không có phép tắc này.
Ả nô tỳ kia đang thảm hại ôm mặt trên đất, Song Văn tiến tới liếc nhìn ả từ trên xuống
- Ngươi còn không xem lại thân phận mình là gì mà lại dám ăn nói xấc xượt trước mặt vương phi nhà ta.

Ngươi nhìn xem đây là ai, là em dâu của hoàng thượng, là con gái của tướng quân, là thê tử của thân vương.

Còn ngươi, ngày ngày bưng trà rót nước rửa chân mà tưởng mình là ma ma tổng quản sao, có phải bên cạnh ngươi hồ ly tinh nhiều quá nên ai ngươi cũng tưởng là hồ ly tinh không hả.
- Ngươi...!ngươi...
Nhìn nô tỳ đó bị Song Văn mắng tới nỗi á khẩu, làm Lạc Dao sung sướng mà cười hả hê trong lòng..

 
Chương 42: Chương 42


Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy, còn ra thể thống gì nữa?
Một giọng khàn đặc vang ra sau cánh cửa, khi cánh cửa được mở ra thì người đó cũng hùng hổ bước ra ngoài.
Nô tỳ kia thấy ông ta liền cố bò tới, ôm lấy chân ông ta, ả ta vênh váo chỉ thẳng mặt Lạc Dao.
- Lão gia là cô ta, cô ta tự tiện xong vào phủ gây rối, cô ta...!cô ta còn đánh nô tỳ nữa, lão gia...!lão gia người phải làm chủ cho nô tỳ.
Lão gia mà nô tỳ kia đang bám víu chính là Hạ Hành_ Hạ tể tướng cha của Hạ Vân.
Lạc Dao nhìn về phía ông ta cúi đầu chào khách sáo, nhưng lạ thay ông ta trông thấy Lạc Dao thì như người mất hồn tròng mắt căng ra hiện gân đỏ, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Lạc Dao cũng thấy kì lạ, nàng tiến lại gần chào hỏi ông ta.
- Ta là Lạc Dao, ngài còn nhớ ta chứ tể tưởng.
Lạc Dao lên tiếng làm ông ta giật mình lấy lại trạng thái ban đầu, nhưng ông ta cũng tỏ ra khách sáo không kém Lạc Dao.
- Thì ra là Lạc Dao vương phi, hôm nay vương phi đại giá đến đây là để...

- Ta nghe nói tối hôm qua Hạ Vân muội muội nghĩ quẩn, ta vừa nghe tin mà " sốt cả ruột" nên lập tức đến xem tình hình muội ấy thế nào, là "còn sống" hay đã " chết".
"Miệng lưỡi của cô ta cũng thật ghê gớm"
Ông ta liếc nhìn Lạc Dao thầm tỏ ra khinh miệt, nhưng ngoài mặc vẫn nở nụ cười dù nhìn không thân thiện cho lắm.
- Vương phi thật có ý tốt, con gái ngu ngốc của ta giờ đã không sao, cũng đã tỉnh lại rồi.

Không biết Hạ Vân nhà ta có diễm phúc thế nào mà được cả Thương vương lẫn Thương vương phi cùng tới thăm.
Vừa cười vừa nói với Lạc Dao xong, ông ta lại cúi xuống đá nô tỳ kia làm ả văng ra.
- Tề phủ ta lại có nô tỳ không biết phép tắc như này sao, dám vô lễ với cả Thương vương phi, mau cho người lôi ra đánh hai mươi gậy đuổi khỏi phủ cho ta.
Lạc Dao cũng khá là bất ngờ trước hành động gay gắt của Hạ Hành, tưởng ông ta cũng sẽ hùa theo mà làm khó nàng, nhưng giờ nàng không biết ông ta đang âm thầm mưu tính điều gì đây.
Sau khi nô tỳ kia bị lôi đi, Hạ Hành lại nhiệt tình mời Lạc Dao vào trong, dù không biết ông ta đang có âm mưu gì Lạc Dao chỉ biết tùy cơ ứng biến.
Một mình Lạc Dao cùng Hạ Hành đi vào trong, căn phòng có vẻ yên ắng, có thể thấy Ẩn Thương đang ngồi trên giường cùng với Hạ Vân, người quay lưng với cửa.


Hạ Vân liếc thấy có người đang vào đằng sau cha cô ta chính là Lạc Dao, nàng ta nhanh chóng chồm người tới ôm chặt Ẩn Thương.
- Thương ca, huynh hứa sẽ lấy muội nhất định huynh phải làm, muội không thể sống thiếu huynh được.
Ẩn Thương ngạc nhiên, đang nói chuyện bình thường thì Hạ Vân lại cư xử như vậy, hắn muốn đẩy nàng ta ra nhưng Hạ Vân một mực níu chặt.
- Ây da, Vân nhi con và vương gia đang làm gì vậy, con...
Hạ Hành lên tiếng Hạ Vân mới vờ giật mình buông ra, Ẩn Thương lặp tức đứng dậy, thì phát hiện ra Lạc Dao đã đứng đó và nàng đã thấy hết những gì đang diễn ra.
- Lạc Dao nàng...!vừa rồi ta...
Không để Ẩn Thương lên tiếng giải thích, Hạ Vân chen miệng vào nói trước, nàng ta khóc thút thít
- Tỷ tỷ muội biết bây giờ tỷ đang là vương phi của Thương ca, nhưng giữa hai người không có tình cảm gì phải không.

Nhưng muội và huynh ấy đã từ nhỏ bên nhau, muội không muốn chen chân vào giữa hai người nhưng muội...!muội thật sự không thể ngừng thích huynh ấy được.

Lạc Dao tỷ, muội xin lỗi..

 
Chương 43: Chương 43


Biết là Hạ Vân đang muốn cố mỉa mai mình, nhưng Lạc Dao lại cảm thấy có chút bực tức trong lòng nhưng nếu thể hiện ra bên ngoài há chẳng phải để nàng ta hả dạ hay sao, Lạc Dao bình tĩnh nở nụ cười ôn nhu.
- Ta không phủ nhận muội và vương gia nhà ta quen biết từ tấm bé, tình cảm cũng rất tốt.

Muội lại là muội muội kết nghĩa của ta, nên...!ta cũng cũng không ngại chia sẻ phu quân của mình đâu, nếu như muội chịu làm thiếp thì...
- Đủ rồi!!!
Lạc Dao chưa nói hết thì Ẩn Thương lại hét lên.

Lời của Lạc Dao nói một cách tự nhiên như vậy như con dao bén đâm thẳng vào lòng ngực của hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng.
- Sắc mặt Ẩn Thương lạnh đi, ánh mắt khiến Lạc Dao nhìn vào cũng có chút sợ hãi.
Ẩn Thương nhanh chân bước tới, không nói gì nữa mà nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Dao lôi nàng đi trong giận dữ.
Hạ Vân ở lại ngồi cười khẩy đắt ý
" Ha, huynh ấy trông giận dữ như vậy chắc chắn sẽ phạt cô ta thật nặng.


Muốn ta làm thiếp sao, Lạc Dao cô còn không biết vị trí của ta trong lòng huynh ấy hay sao lại bảo ta làm thiếp.

Thật nực cười"
Hạ Hành nhìn hai người bọn họ rời đi ánh mắt tại tỏa ra tia nham hiểm như đang suy tính điều gì xấu xa.
Trong lúc đó Lạc Dao bị Ẩn Thương lôi đi, trên xe ngựa hắn chẳng nói lời nào, gương mặt vẫn không biến sắc.
Khi về phủ lập tức Ẩn Thương ngay lập tức vác nàng lên vai, tiến thẳng Chu Đài viện, đến nơi hắn nghiêm giọng đuổi hết lính canh và tỳ nữ đi.Cả cái viện rộng lớn này chỉ còn hai người.
Ẩn Thương đưa nàng vào phòng vứt xuống giường.
Xé áo ngoài, điên cuồng hôn rồi cắn nàng thật mạnh.
Lạc Dao vẫn không hiểu tại sao Ẩn Thương lại tức giận như vậy, nàng đau đớn tách hắn ra khỏi thân thể.
- Ta đã làm gì sai, sao lại đối xử với ta như vậy?
Ẩn Thương nghe giọng nàng, hắn dừng lại, ngẩn mặt lên đưa đôi mắt sắc bén nhìn thẳng mắt nàng.
- Nàng không sai, chính ta, ta mới là người sai, ta sai vì đã cưới nàng.

Lạc Dao nghe xong thì đơ người lòng ngực đau thắt lại, sau đó nàng lại cười lạnh nhạt
- Cuối cùng ngài cũng thừa nhận rồi, biết hối hận rồi sao?!
Ẩn Thương trầm mặc
- Phải ta hối hận rồi, nếu không cưới nàng thì ta đã không yêu nàng, ta cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.
Lạc Dao không thể tin được tai mình đang nghe thấy những gì
" Đại ma vương nói...!nói yêu mình...!sao, không không không chắc là ta nghe nhầm rồi"
Lạc Dao vừa nghĩ vừa lắc đầu liên lục nàng chắc chắn rằng nàng chỉ nghe nhầm thôi, nàng còn đưa tay lên thổ thổ vào tai mình.
Ẩn Thương kéo tay nàng ra bắt chéo qua đỉnh đầu, gương mặt lại biến sắc lại trở nên giận giữ như lúc nãy thậm chí ánh mắt bây giờ còn tỏ ra nguy hiểm hơn.
- Nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi, bây giờ ta chỉ còn cách làm cho nàng phải nói yêu ta như thế mới công bằng.
Lạc Dao còn chưa kịp định thần sau câu nói đó thì Ẩn Thương đã cúi xuống ngang nhiên chiếm lấy môi nàng, Lạc Dao khó thở phải dùng sức đẩy hắn ra.
- Ưm...!vương...!vương gia bình...!tĩnh đã.
- Sao đã có thể bình tĩnh được, vương phi của ta nói muốn chia sẻ ta cho người khác trước mặt ta, nàng nói ta làm sao bình tĩnh.
" Thì...!thì ra Ẩn Thương hắn...!tức giận vì lí do này sao?!"
Lạc Dao quay mặt đi né tránh ánh mắt
- Thân là nam tử, tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình không phải sao, ta chỉ là...
- Nhưng nó cũng không nên từ miệng nàng mà thốt ra! Nàng không muốn ta là của riêng nàng sao, như ta, ta chỉ muốn nàng là của riêng ta thôi..

 
Chương 44: Chương 44


Một lần nữa Ẩn Thương lại chiếm lấy môi nàng, lần này tay hắn còn không ngoan, lần mò khắp cơ thể Lạc Dao, làm nàng không chịu được mà phát ra những âm thanh ủy mị.
- Ư~ưm...!vương gia...!chúng ta...!nói chuyện cái đã.
- Được, còn chuyện gì nàng cứ nói hết đi.

Ta nghe đây.
Miệng thì nói sẽ nghe, nhưng Ẩn Thương lại ngồi dậy vừa nhìn nàng vừa cởi bỏ từng lớp y phục của mình làm lộ ra cơ thể hoàn mỹ từng đường cong.
Mặt Lạc Dao ửng đỏ, nàng quay mặt sang hướng khác.
- Có phải ngài lại đang muốn lợi dụng ta làm việc gì đó cho ngài không? Ta sẽ không dễ dàng để bị mắc lừa nữa.
Ẩn Thương nhăn mặt khi nghe Lạc Dao nói, nhưng hắn vẫn muốn kiên nhẫn nghe nàng nói hết, giọng hắn trầm xuống.
- Nàng nghĩ vậy ư?
- Không phải vậy sao? Nếu không sao ngài lại nói...!nói yêu ta.


Lần này lại muốn lấy tình cảm của ta để lợi dụng sao.

Nhưng ngài lầm rồi, ta...!sẽ không bao giờ yêu ngài, không bao giờ.
Lạc Dao vùng dậy, đẩy Ẩn Thương ra, nàng trút ra hết mọi sự uất ức, nhưng Ẩn Thương nhìn được trong ánh mắt của nàng, nó không giống như đang giận giữ mà đúng hơn đó là sự đau lòng.
Ẩn Thương đột nhiên vương tay ra ôm Lạc Dao vào trong lòng, mặt cho sự kháng cự của nàng Ẩn Thương vẫn không buôn tay.
Lạc Dao lúc này không hiểu vì sao lại cảm thấy ngay lúc này mình rất yếu đuối, nàng ngừng lại sự phản khán thay vào đó là tiếng khóc nấc nghẹn.
Ẩn Thương chưa bao giờ thấy Lạc Dao với dáng vẻ này trước đây, nhìn nàng như vậy hắn rất đau.
- Hãy tin tưởng ta lần này, cho ta một cơ hội được yêu nàng, bảo vệ nàng.
Lạc Dao đôi mắt còn ươn ướt ngước lên nhìn Ẩn Thương.

Trước mắt nàng ngay lúc này Ẩn Thương rất dịu dàng, nhưng nàng có thể tin tưởng ư?! Dù gì hắn cũng là thân vương cao quý, tâm tư sau có thể đơn giản.
Nhưng Lạc Dao cũng không hề phủ nhận là dạo gần đây nàng không còn thấy hắn đáng ghét như trước, hơn nữa có lúc nàng còn thích hắn ở bên cạnh mình.

Thấy hắn ở bên Hạ Vân nàng cũng thấy khó chịu.

Phải chăng cảm giác này cũng là...!yêu sao?!
Im lặng một hồi lâu, Lạc Dao cũng lên tiếng.
- Được, ta sẽ cho chàng một cơ hội, cũng như cho cơ hội cho chính ta....

Ẩn Thương vừa nghe dứt câu thì vui mừng, không khống chế được mà lao vào hôn nàng
- Ưm...mm, vương...!gia.
" Lạc Dao, nàng không biết ta đang hạnh phúc đến mức nào khi nghe nàng nói vậy đâu, vậy nên ta muốn san sẻ hạnh phúc này với nàng"
Lạc Dao cũng muốn biết, có phải nàng thực sự đã yêu Ẩn Thương rồi hay không?! Nàng trao cho Ẩn Thương cơ hội là muốn tìm ra lời giải đáp này.
Nàng nhắm mắt lại, gạt qua những suy nghĩ trong đầu, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào.
Nhưng Lạc Dao không biết được, có lẽ hôm nay nàng không được yên giấc rồi.

Nàng càng ngoan ngoãn thì Ẩn Thương lại càng làm tới.
Ẩn Thương rời môi nàng tạo ra một sợi tơ trong suốt, cho thấy cả hai người đã hôn say đắm, hưởng thụ đến mức nào.

Lạc Dao luôn mơ màng sau khi bị Ẩn Thương hôn, hệt như một con cừu non, nhưng luôn có một con sói rình mò con cừu này, nó luôn đợi lúc con cừu sơ hở sẽ vồ tới ăn thịt.
Lạc Dao sau trận hôn, nàng nằm thở hổn hển, Ẩn Thương quỷ quyệt không để nàng nghỉ ngơi, hắn đưa tay chạm vào nơi nhạy cảm khiến Lạc Dao rùng mình hai tay siết chặt lấy tấm chăn.
Chưa dừng lại ở đó, tay còn lại Ẩn Thương lại lướt từ giữ bụng rồi lên cổ nàng, Lạc Dao ngứa ngáy uốn éo người.
- Dừng lại đi, ngứa quá...!ha~

Lạc Dao ngăn lại sự trêu đùa của Ẩn Thương trên cơ thể mình, nhưng bị ngăn một tay thì tay còn lại Ẩn Thương không ngừng khuấy động.
Nơi nào đó đang bị kích thích, Lạc Dao co rúm người thân thể như bị bào mòn sức lực.

Nhìn nàng mê hoặc như vậy, Ẩn Thương lại nhuếch miệng cười, ghé sát tai nàng thổi một hơi nhẹ.
- Nàng vẫn dễ bị kích động như vậy, nhưng không sao, ta thích!
- Ah...!vương...!gia, tay chàng nóng quá!
- Không những tay, mà cả cơ thể của ta đều nóng, giải nhiệt cho ta nhé, vương phi.
- Ư....!a....aa
Những âm thanh kì lạ mỗi lúc một phát ra nhiều hơn khi Ẩn Thương mạnh mẽ tiến vào.
Nó liên lục và dồn dập đến mức Lạc Dao chỉ có thể cuốn theo..

 
Chương 45: Chương 45


Hai bàn tay đan xen vào nhau, không khí bên ngoài im lặng tới mức chỉ nghe được tiếng thở từ hai người, tuy là đang giải nhiệt nhưng càng làm thì thân nhiệt càng tăng lên.

- Ah! ư!.

ha! a
Sau tiếng rên rỉ cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thở của hai người, Lạc Dao vẫn chưa bị vắt kiệt sức đến mức hôn mê.

Nàng nằm gối đầu trên tay của Ẩn Thương, lúc nãy Ẩn Thương quá khích nên nàng vẫn chưa thể hỏi, bây giờ đã yên tĩnh rồi nàng tựa đầu vào người hắn nhẹ giọng nói.

- Trước đây chẳng phải chàng thích Hạ Vân hay sao, sao bây giờ lại! yêu ta.

Ẩn Thương nhíu mày nhìn xuống, kéo chặt nàng vào cơ thể mình.

- Nàng vẫn còn nghi nghờ?!
Ánh mắt Ẩn Thương trở nên đáng sợ hệt như ánh mắt lúc hắn lôi nàng về phòng vậy, có chút nguy hiểm Lạc Dao vờ cười xua tay.

- Không, ta chỉ tò mò muốn hỏi thôi, nếu chàng không muốn trả lời thì!
- Nàng là người đầu tiên làm cho ta có cảm giác áy náy, sau đó là lo lắng, khó chịu và bây giờ là hạnh phúc.


Ẩn Thương nhớ lại lúc thấy khuôn mặt ấm ức của nàng khi bị bắt tới độc mê cung, hắn nhớ lại cảm giác bồn chồn lo lắng khi biết tin nàng bị thích sát, hắn nhớ lại tâm trạng phẫn nộ khi nàng nói muốn chia sẻ hắn cho người khác và hôm nay hắn đã hạnh phúc đến nhường nào khi nàng cho hắn cơ hội để nàng tin tưởng sau những việc hổ thẹn mà hắn đã làm với nàng.

Lạc Dao nghe xong ban đầu là ngạc nhiên, lúc sau nàng vui vẻ bật cười thành tiếng.

- Không ngờ một người chỉ quanh quẩn đao kiếm như vương gia lại sâu sắc đến như vậy.

- Nhưng có một chuyện khiến ta lo lắng.

Ẩn Thương đột nhiên trở nên ủ dột, ánh mắt nghiêm túc, Lạc Dao cũng biến rõ vấn đề mà hắn đang nói đến là gì.

- Là về chuyện thích sát đó sau?
Ta nói cho chàng nghe, hôm nay khi đến Tề phủ, Hạ Hành khi trông thấy ta thì sắt mặt rất lạ, tuy nhiên ta chưa từng gặp ông ta trước đó.

- Vậy ư? Ta sẽ điều tra thêm về chuyện này
" Những việc mà Hạ Vân làm, Hạ Hành cũng khó tránh khỏi liên can, có lẽ sau bao nhiêu năm kìm nén ông ta đang dần bộc lộ ra dã tâm của mình.

"
Đã mười ngày kể từ khi Hạ Vân tự vẫn, cô ta cũng không đến Thương vương phủ nữa, Lạc Dao cũng không gặp được Ẩn Thương nhiều, dạo này hắn có vẻ bận rộn, sáng vào triều đến tối mịt mới về, nhưng mỗi đêm hắn lại âm thầm đến Bạch Hạc viện ôm nàng ngủ vừa mờ sáng đã rời khỏi.


Lạc Dao biết hết, nàng cảm nhận được hơi ấm của Ẩn Thương ôm mình vào mỗi đêm, nàng biết hắn chính sự bận rộn, không thể lúc nào cũnh quan tâm nàng được, nàng cũng không buồn lại thấy vui vẻ khi mỗi đêm hắn đều đến.

Dần dần Lạc Dao cũng đã quen với từng mùi hương, hơi thở của Ẩn Thương, khi rảnh rỗi nàng lại tự tay cầm bút họa lại dáng vẻ của hắn.

Nhưng hôm nay Ẩn Thương lại không đến, cũng đã là canh hai rồi, Lạc Dao cố nhắm mắt, nhưng vẫn không ngủ được.

Nàng ngồi bật dậy, khoác bừa chiếc áo choàng, nàng lặng lẽ đi dạo xung quanh cho khuây khỏa.

Đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng động phát ra từ cửa chính.

" Là tiếng xe ngựa, chàng ấy sao giờ mới trở về"
Lạc Dao vội đi nhanh tới xem sao.

Nàng phát hiện Ẩn Thương say khướt đang được Tử Phàm dìu vào trong, nàng vội chạy tới phụ đỡ.

- Có chuyện gì vậy, sao vương gia lại say đến thế này?
- Chuyện này! hay là để vương gia tự nói với nương nương sẽ hay hơn là thần nói.

" Có chuyện gì mà Tử Phàm lại không thể nói"
- Hãy đưa vương gia vào phòng trước đã.

.

 
Chương 46: Chương 46


Lạc Dao sau khi đã đưa Ẩn Thương vào trong, đặt hắn gọn gàng trên giường, Tử Phàm cũng xin phép cáo lui trước.

Khi đi gần đến cửa thì bị Lạc Dao gọi lại.
- Tử Phàm đứng lại, ra ngoài nói chuyện với ta.
Lạc Dao nghiêm nghị ra lệnh, sau khi bước ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
- Nếu chuyện này vương gia có thể nói với ta thì chàng ấy đã không uống say như thế này, nếu vương gia đã không muốn nói thì ngươi nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Lạc Dao là lần đầu tỏ ra kiên quyết như vậy với Tử Phàm, vì đây là lần đầu nàng thấy Ẩn Thương trong bộ dạng bất cần thế kia, nếu là trước khi lấy nàng thì nhìn hắn cũng không giống loại người khiến bản thân lâm vào thế không phòng bị như vậy.
Tử Phàm nhìn Lạc Dao thở dài, chuyện gì tới cũng sẽ tới.
- Chuyện là mười ngày trước Hạ tể tướng đi phương bắc thị sát, vài ngày trước ông ta trở về, sau đó...
- Sau đó thế nào?
- Sau đó ông ta dâng tấu, muốn vương gia lập thứ nữ của mình là Hạ Vân quận chúa làm dự phi (làm thiếp).


Hạ tể tướng đích thân mở lời, hoàng thượng cũng không thể không nể mặt, nên nói sẽ suy xét.
Hôm nay, hoàng thượng đã hạ chỉ, chuẩn tấu cho Vương gia nạp dự phi.
- Là vương gia đồng ý sao?
-Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ.
- Vậy khi ông ta dâng tấu thì vương gia của các người đang ở đâu chứ?
- Lúc đó...!vương gia cũng có mặt.
" Có mặt nhưng lại không phản đối ư, ha"
- Được rồi, ngươi đi nghỉ đi, vương gia ta sẽ chăm sóc.
Nhìn mặt Lạc Dao cũng không lộ ra vẻ tức giận khi nghe thấy Ẩn Thương sắp nạp dự phi, Tử Phàm cũng an tâm cáo lui.
Lạc Dao lại lặng lẽ bước vào phòng, nhìn bộ dạng Ẩn Thương bây giờ thật giống một tên nát rượu.
- Khí chất đại ma vương cao ngạo thường ngày biến đâu rồi, ta ước ngài có thể tận mắt nhìn thấy bộ dạng ngài lúc này, thật thảm hại.

Tuy nói lời lạnh nhạt như vậy, nhưng Lạc Dao từ từ tiến đến ngồi bên cạnh Ẩn Thương, đưa tay ra nàng vuốt ve lấy khuôn mặt hắn, giọng nói dịu đi ẩn chứa tâm tư.
- Vì sắp được nạp dự phi nên mới vui tới mức uống say bỉ tỉ như này sao?! Hay là chàng vẫn không tin tưởng ta ...!có chuyện gì mà không thể nói với ta?!
Lạc Dao thở dài, nàng biết bất luận Ẩn Thương làm gì cũng có lí do của hắn.

Những hành động những ngày qua của hắn cho thấy hắn vẫn rất quan tâm đến nàng, vậy nên nàng vẫn muốn tin tưởng hắn.
Lạc Dao túc trực bên giường hắn cả đêm, khi thì cho hắn uống nước, khi thì lau trán rồi lại lau người cho hắn, đến lúc ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Ẩn Thương tỉnh giấc trong cơn đau đầu, vừa động đậy tay hắn nhận ra có bàn tay ai đó đang nắm chặt lấy tay hắn.
Ẩn Thương nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn thấy Lạc Dao đang ngồi ngủ ngon bên cạnh giường mình, tay còn nắm tay mình, Ẩn Thương nở nụ trìu mến nhìn nàng.

Hắn cẩn thận, dịu dàng xoa lấy bàn tay mịn màng của nàng, sau đó hắn còn đưa tay xoa lấy mái tóc, sờ từng chi tiết trên khuôn mặt nàng.
" Xin lỗi Lạc Dao, sắp tới ta phải để nàng lại chịu ấm ức rồi.

Một khi đại sự của ta thành công, ta hứa với nàng, dù có là ông trời cũng không thể ngăn cản ta yêu thương nàng đâu."
Ẩn Thương khuôn mặt chứa đầy ưu phiền, hắn xoa nhẹ lên đôi môi của Lạc Dao, đúng lúc đó nàng lại thức giấc.
- Vương gia, chàng tỉnh dậy rồi à, hôm qua uống nhiều tới như vậy chắc là chàng đang khó chịu lắm, để ta đi nấu cho chàng ít canh giải rượu..

 
Chương 47: Chương 47


Lạc Dao vừa thức đã sốt sắng nói một hơi dài như vậy, nhưng đổi lại thì khuôn mặt của Ẩn Thương lại không có cảm xúc gì, thậm chí hắn cũng không thèm nhìn lấy nàng một cái.
Lạc Dao cũng cảm thấy thái độ của hắn thật kì lạ, đột nhiên hắn nhìn ra phía cửa hô lớn.
- Người đâu!
Vừa nghe tiếng gọi một đám lính bên ngoài mở cửa xông vào.
- Vương gia có gì căn dặn.
- Mau đưa vương phi nhốt vào kho, đại hôn chưa kết thúc thì...!không được thả ra ngoài.
Lạc Dao nghe Ẩn Thương nói nàng quay mặt về phía hắn nhìn với vẻ bàng hoàng, chuyện gì có thể khiến cho hắn thay đổi chỉ sau một đêm như vậy.
Binh lính tới lôi Lạc Dao đi, nhưng nàng vẫn im lặng ngoái đầu chỉ trơ mắt nhìn Ẩn Thương, nhưng hắn không cũng thèm để ý đến nàng.
Trước khi bước qua cánh cửa Ẩn Thương còn bồi thêm một câu.
- Nhớ phải canh giữ nghiêm ngặt, không được để vương phi gặp bất cứ ai, nếu kẻ nào để vương phi trốn được thì giết chết.
Nghe hắn buôn ra những câu lạnh lùng, đanh thép như vậy, Lạc Dao vẫn im lặng, nàng không ngoái đầu nhìn hắn nữa mà cam chịu để binh lính đưa đi.
Ẩn Thương nhìn bóng dáng Lạc Dao đang khuất dần, tim cảm giác như thắt lại, bàn tay hắn nắm chặt , ánh mắt để lộ ra sự không nỡ.


Nhưng không còn cách nào khác nhà kho là nơi xa nhất trong phủ, ở đó nàng không thể nghe được tiếng kèn trống vang lên trong ngày diễn ra hôn lễ.
Lạc Dao bị đưa đi hệt như phạm nhân, người hầu trong phủ vây xung quanh nhìn cũng không hiểu chuyện gì.
Đằng sau, Song Võ cắn chặt răng nhìn chủ nhân bị oan ức đưa đi mà không làm được gì.

Nàng ta vội chạy đến chỗ Ẩn Thương để hỏi cho ra lẽ.
Song Võ tự ý xong vào phòng thấy Ẩn Thương đang ngồi điềm nhiên thưởng thức trà nóng.
- Vương gia, tại sao ngài làm vậy? Ngài có biết nương nương khi thấy ngài bận rộn chính sự còn lo lắng ngài không ăn đủ bữa, nương nương luôn lấy cớ đi dạo vào buổi tối để xem ngài về hay chưa, nương nương quan tâm, lo lắng cho ngài như vậy, ngài không cảm nhận được tấm lòng của cô ấy sao?
Từng lời nói của Song Võ lại như nhát dao khứa vào từng miếng thịt của hắn, vừa đau vừa hận vô cùng.

Tay hắn bóp chặt chén trà, nhưng khi đối mặt với Song Võ mặt hắn lạnh như băng, hắn từ từ đứng dậy bước đến gần Song Võ, nhìn vào gương mặt đang oán trách kia hắn nhuếch miệng cười tà ác.
- Đừng nghĩ ta ban ngươi cho người khác thì ngươi không còn là thuộc hạ của ta nữa? Kết cục của kẻ phản bội chắc ngươi là người biết rõ nhất.
Song Võ nghe ra ngụ ý từ lời nói của Ẩn Thương, giật mình quỳ thụp xuống.

- Kẻ phản bội sẽ bị lột ra, lóc thịt không để cho chết mà phải để đau đớn dày vò tới chết.

Song Võ luôn một lòng trung thành với vương gia chưa từng có ý nghĩ sẽ phản bội.
- Tốt lắm! Không uổng công ta trọng dụng ngươi lâu nay.

Bây giờ đã đến lúc giao nhiệm vụ quan trọng cho ngươi rồi.
- Xin vương gia giao phó, thuộc sẽ cố gắng hết sức mình.
- Nhiệm vụ của ngươi là "......"
- Thuộc hạ đã rõ.
- Hãy nhớ, chỉ được thành công không được thất bại.
Sau khi nhận nhiệm vụ xong, Song Võ được cho lui ra ngoài nhưng bước chân lại chần chừ.
- Vương gia vậy còn nương nương...
- Chuyện ta làm cần ngươi phải lo sao?! Mau đi thu dọn đi.
Song Võ không biết nói gì đành lui đi.
Ẩn Thương nắm tay đấm xuống bàn, ánh mắt sâu thẩm nhìn vào bàn tay mà Lạc Dao đã nắm chặt cả đêm..

 
Chương 48: Chương 48


Lạc Dao đến nay bị nhốt cũng đã ba ngày.

Trong những ngày này nàng không hề kêu ca hay oán thán lấy một lời nào.

Nàng vẫn âm thầm quan sát, suy nghĩ.
Trong phòng củi bọn họ chuẩn bị cho nàng chăn ấm nệm êm, đồ ăn mang đến thường ngày cũng đầy đủ các món, thái độ của lính canh lẫn các tỳ nữ vẫn luôn cung kính.
Nếu Ẩn Thương thực sự lạnh nhạt với nàng thì nàng không thể nào có những đãi ngộ tốt như thế này.
" Có phải chàng đang lên kế hoạch gì mà không muốn ta dính líu vào không Ẩn Thương?"
Nàng nghĩ có lẽ Ẩn Thương hành sự như vậy cũng là bất đắc dĩ, nghĩ tới hắn vẫn còn quan tâm lo lắng cho nàng nàng cũng nhẹ lòng.
Nhưng nàng không biết khi nào hắn mới thả nàng ra và điều mà nàng lo lắng hơn cả là liệu kế hoạch này có nguy hiểm hay không vì người mà hắn đối đầu, đã ẩn nắp trong bóng tối nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bắt được thóp, chắc chắn đó là một thế lực không tầm thường.
Khi có người mang thức ăn tới nàng luôn tìm cách thăm dò, nhưng bọn họ đều nói không biết gì cả.

Hôm nay cũng như thường lệ, một tỳ nữ mang thức ăn tới cho nàng, nàng để ý thấy nô tỳ đó hôm nay buộc dải lụa màu đỏ.
Theo truyền thống Hoàng triều tất cả tỳ nữ phải buộc dải lụa đỏ khi phủ của chủ nhân có hỷ sự.
" Không lẽ...!hôm nay chính là ngày diễn ra hôn sự của Ẩn Thương và Hạ Vân sao? Sao lại gấp rút đến thế, chỉ mới có ba ngày?"
- Cho ta hỏi, có phải hôm nay vương gia rước dự phi về phủ không?
- Nô tỳ...!không biết gì cả, nương xin dùng bữa, nô tỳ cáo lui!!
Lạc Dao vừa chỉ mới mở lời, nô tỳ đó đã hốt hoảng lắc đầu lia lịa rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Lạc Dao vội chạy đuổi theo thì cánh cửa đã đóng khóa lại.
Lạc Dao thất thần, tay nắm chặt lấy y phục ngồi thụp xuống.
" Xem ra là thật rồi, hôm nay họ sẽ..."
Lạc Dao bắt đầu nghi ngờ những suy nghĩ của mình.
" Nếu Ẩn Thương thật lòng muốn cưới Hạ Vân thì sao? Hắn giam ta lại có phải vì sợ ta phá hỏng hôn sự tốt của hắn không?"
Lạc Dao ôm đầu khó chịu vì những câu hỏi cứ chạy quanh trong đầu nàng.


Những giọt lệ cũng từ từ rơi xuống, nàng đột nhiên nhớ lại từng cử chỉ ấm áp, dịu dàng mà Ẩn Thương đã đối với nàng, nàng đã cảm nhận được chân tình của hắn, tuyệt đối đó không thể là giả vờ.
" Không, nhất định ta phải tin tưởng chàng, nếu chỉ vì chút chuyện này mà đã lung lay ý chí thì chẳng phải ta sẽ phụ tấm chân tình của chàng sao?"
Lạc Dao đưa tay lau nước mắt, ánh mắt toát ra sự quyết tâm cứng rắn, nàng tin tưởng Ẩn Thương và cũng tin tưởng vào trực giác của chính mình.
Lúc này tại sảnh chính của Thương vương phủ, kèn hoa tưng bừng, khắp phủ toàn là màu đỏ.
Bên ngoài người dân trên đường cũng chỉ trỏ, bàn tán rôm rả.
- Nghe nói Thương thân vương hôm nay sẽ rước dự phi.

Hôn sự này còn khoa trương hơn cả lúc nạp chính phi nữa.
- Chắc là vị vương phi khi không được sủng ái rồi.
- Đúng vậy đó hôn sự của dự phi mà lớn hơn cả đại hôn của chính phi thì thật là mất mặt mà.
- Ta nghe nói, vào ngày đại hôn của của chính phi thì vị nương nương đó bị cướp hôn, không phải đã mất trinh trắng rồi chứ?
- Có thể lắm, nghe nói đến mấy ngày sau mới trở lại thì làm gì còn nguyên vẹn cho được.
- Ra là vậy sao, thật là ô nhục bị thất sủng cũng phải lắm..

 
Chương 49: Chương 49


Những lời nói độc miệng đó bàn tán xung quanh, chuyền hết người ngày rồi tới người khác.

Khi đoàn rước tân nương đi qua, cũng không nghe những lời nào khác ngoài những lời phỉ báng danh tiết của Lạc Dao.

Hạ Vân ngồi trong kiệu cũng nghe được, nàng ta nhuếch miệng cười ác độc.

Trong số những kẻ đang bàn kia còn có cả người của Hạ Vân trà trộn vào để châm thêm dầu vào lửa.

" Lạc Dao cô mà cũng xứng đòi đấu với ta ư, ha so về thủ đoạn có lẽ cô phải quỳ xuống bái ta làm sư phụ đó hahaha"
Những lời nói đó Ẩn Thương cũng không thể nào không nghe thấy.

Ngoài mặt thì vẫn thờ ơ nhưng bên trong lửa giận đã nổi lên bừng bừng.

Ẩn Thương gọi Tử Phàm lên thì thầm căn dặn gì đó, rất nhanh Tử Phàm đã lui xuống.

Thoáng cái đoàn rước tân nương đã đến trước cửa Thương vương phủ, tiếng pháo ra bắn đùng đùng, trẻ con tò mò vây xung quanh, khách khứa đã đến tấp nập cùng với vô số quà mừng.

Nhưng trái lại với vẻ hân hoan của khách khứa, toàn bộ người hầu trong phủ Thương vương ai nấy mặt cũng phờ phạc, chỉ chăm chú vào công việc của mình.


Bọn họ đều rất thích và đã quen với sự quản thúc của Lạc Dao nên việc Ẩn Thương vì cưới Hạ Vân mà đem Lạc Dao đi giam nơi kho củi, khiến cho bọn họ khó chịu.

Nhưng phận là đầy tớ không có quyền lên tiếng, bọn họ chỉ lấy biểu cảm trên khuôn mặt làm biểu tình.

Đã đến giờ lành làm lễ bái đường thì một câu nói của Ẩn Thương khiến cả sảnh lớn rơi vào yên lặng.

- Trước đây, ngày ta nạp vương phi vào phủ cũng không bái đường, nay nạp dự phi cũng không cần thiết phải bái đường cho nên nghi thức này bỏ qua.

Hạ Vân đằng sau chiếc khăn trùm đầu cảm thấy rất xấu hổ vì Ẩn Thương tuyên bố sẽ không bái đường cùng nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta trợn mắt, cắng răng! đôi bàn tay bực tức nắm chặt đến mức móng nhọn đâm vào muốn rỉ máu.

Nhìn ánh mắt kiên định của Ẩn Thương Hạ tể tướng đang ngồi trên ghế chủ mẫu cũng méo mặt.

Ông ta liền cười trừ xua tay để vơi đi sự mất mặt này.

- Được! được, thân vương thân thể ngàn vàng làm sao có thể cúi đầu trước ta, các vị nói có phải không, bỏ qua thì bỏ qua vậy, chúng ta nhập tiệc nào!
Miệng vừa nói lời ngon ngọt nhưng trong bụng cục tức của ông ta muốn trào lên đến cổ.

" Tên oắt con, đến một ngày ta lên được ngai vàng, người đầu tiên ta phanh thây chính là ngươi đó, hãy tranh thủ những ngày còn lại mà lên mặt đi, đồ xấc xược.


"
Buổi tiệc diễn ra, chớp mắt đã đến tối.

Hạ Vân được đưa vào phòng tân nương.

Nàng ta ngồi trên giường đợi đến mức chân nàng ta tê cả không thể cử động được.

Cuối cùng Hạ Vân cũng nghe được tiếng mở cửa phòng, nàng ta cười thầm hồi hộp, vui sướng.

" Thương ca, huynh tới rồi, không bái đương thì đã sao chứ, bây giờ muội đã là thê tử của huynh rồi.

"
- Hạ Vân, tới đây ngồi đi.

Đúng là Ẩn Thương đã vào phòng, nhưng hắn không tới vén màng che mặt cho Hạ Vân, mà trực tiếp kêu nàng ta tới bàn ngồi.

- Thương ca, à không bây giờ thiếp phải gọi chàng là phu quân rồi.

Phu quân vẫn chưa mở khăn che mặt cho thiếp mà.

Ẩn Thương thở dài, lười biếng ngồi tại bàn lấy bừa con dao gọt hoa quả phi tới, khăn che mặt bị con dao găm vào thì bay ra theo.

Nghe một tiếp "phập" Hạ Vân giật bắn người run sợ, nếu như không che mặt thì khi Ẩn Thương phi con dao hướng tới nàng ta như vậy, nàng ta đã điến người có lẽ là sợ đến mức ngất đi luôn rồi.

.

 
Chương 50: Chương 50


Hạ Vân chân run cầm cập bước tới, rón rén kéo ghế ngồi xuống.
" Hôm nay huynh ấy hành xử rất khác, thật đáng sợ."
Ẩn Thương vừa quay sang liếc nhìn Hạ Vân thì nàng ta giật mình, hai tay mím chặt chiếc váy, tim đập nhanh như sắp vỡ ra.
- Ta làm muội sợ rồi sao? Xin lỗi, ta có uống hơi nhiều.

Cũng do mấy lão quan kia ép uống cả.
- Không...!không sao, muội không có sợ mà.
Nét mặt Hạ Vân dần giãn ra, nghe Ẩn Thương giải bày nàng ta thở phào nhẹ nhõm.
" Phù! Thì ra chỉ là do men rượu, mình đã nghĩ quá nhiều rồi."
- Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, chúng ta...!cũng nên nghỉ ngơi thôi, đêm này là đêm...!động phòng...
Xem bộ dạng Hạ Vân gấp gáp, vẻ mặt ửng đỏ e thẹn.

Hôm nay nàng ta lại trang điểm xinh đẹp như vậy, nàng không tin Ẩn Thương không mê mệt nàng ta.
Ẩn Thương nhuếch miệng cười, uống cạn một ly rượu.
- Phải, phải động phòng chứ! Ta rất mong chờ.
Ẩn Thương tỏ vẻ háo hức, nàng ta lại vô cùng sung sướng trong lòng, nhanh chân nàng ta bước đến bên cạnh Ẩn Thương có ý dìu hắn đến giường.
Hạ Vân xoa tay trên vai Ẩn Thương hòng khiến cho hắn có chút cảm giác kích thích.


Ẩn Thương liền chụp tay nàng ta lại, vờ nâng niu rồi từ từ kéo tay nàng ta ra.
- Muội vội gì chứ? Nào ngồi xuống cùng uống với ta một ly, sao đó...!cái gì ta cũng chìu nàng.
Ẩn Thương ngước nhìn Hạ Vân nói với ánh mắt tình tứ.

Mới có vậy mà mặt nàng ta đã nóng ran, còn tỏ ra thẹn thùng quay mặt đi để tránh ánh mắt của hắn.
- Cái...!cái gì mà ta cũng chìu nàng chứ?! Thật là làm người ta xấu hổ quá đi!
Hạ Vân yểu điệu lại ngồi xuống bàn, Ẩn Thương từ tốn rót hai ly rượu, đẩy cho nàng một ly, hắn một ly.
- Nào, phải uống hết đấy!
- Vâng, muội sẽ uống hết!
Hạ Vân đưa ly rượu lên môi một hơi uống hết, dù cảm giác rát rát khó chịu trong cổ họng của nàng ta sau khi uống một hơi như vậy có khó chịu thế nào cũng không thể sánh bằng cảm giác hồi hộp háo hức trong lòng nàng ta.
Ẩn Thương nghiên người, chóng một tay xuống bàn.

Ánh mắt mơ màng từ từ đưa tay còn lại vuốt vuốt mai tóc của Hạ Vân.
Hạ Vân ngồi khép nép, cười thẹn.
- Phu quân...!nên nghỉ ngơi rồi.
- Được!

Ẩn Thương mạnh mẽ bế Hạ Vân lên giường, từ tốn đặt nàng ta xuống.

Hắn chậm rãi tháo đai y phục ra, trong miệng lẩm bẩm.
- Ba...!hai...!một.
Ngừng lại động tác, Ẩn Thương nhìn xuống giường Hạ Vân đã ngủ mê man, miệng còn không ngừng phát ra những âm thanh xấu hổ dù chẳng bị ai làm gì.
Thì ra trước đó Ẩn Thương đã lén cho người bôi thuốc mê vào ly rượu của Hạ Vân, loại thuốc này một khi trúng phải sẽ làm cho người đó hôn mê và cảm giác như đã trải qua chuyện đó trong giấc mơ.
Ẩn Thương cũng không thể ở lại căn phòng này thêm nữa, hắn nhanh chóng bước ra khỏi đó.
Vừa ra khỏi cửa đã có Tử Phàm đứng đợi sẵn.
- Vương gia...!xử lý xong rồi sao?
Tử Phàm cố ý hướng ánh nhìn vào trong ngụ ý nhắm tới Hạ Vân.

Ẩn Thương cũng lạnh nhạt đáp lại.
- Ừm, vậy việc của ngươi thế nào?
- Bẩm vương gia! Thần đã tra ra những kẻ đã trà trộn vào đám đông đặt điều phỉ báng vương phi hôm nay.

Theo căn dặn của vương gia...!đều đã cắt lưỡi hết rồi.
- Tốt lắm! Ngày mai ngươi hãy đến ngân thư phòng nhận thưởng đi.
- Đa tạ vương gia.
Ẩn Thương sau khi xong việc cũng đi về Chu Đài viện thay một bộ y phục sạch sẽ khác.

Cả ngày nay phải khoác trên người bộ y phục đỏ chót này thật khiến hắn khó chịu..

 
Chương 51: Chương 51


Ẩn Thương rời khỏi phòng, trong đêm tối một mình đi đến nhà kho.

Đã ba ngày rồi hắn không gặp Lạc Dao, hắn thật sự rất nhớ nàng, hắn muốn thấy nàng dù chỉ là lén lút.
Mười ngày trước, Hạ tể tướng gấp rút xin đi phía bắc thị sát thiên tai.

Phía bắc cũng là nơi biên giới với Thụy quốc nên Ẩn Thương đâm ra nghi ngờ.
Ẩn Thương sai người báo tin ra phía bắc cho người giám sát Hạ Hành.

Hạ Hành không ngờ rằng người của Ẩn Thương là những người trong dân chúng, dù đã giải binh nhưng bọn họ vẫn âm thầm làm việc mỗi khi Ẩn Thương có lệnh.
Bọn họ đã phát hiện ra, Hạ Hành sau khi tới phía bắc đã giả dạng thành thương nhân để sang Thụy quốc.
Sau khi trở về ông ta lại gấp rút muốn gả con gái cho Ẩn Thương khiến Ẩn Thương càng thêm nghi ngờ tên nội gián đích thị là ông ta.


Ông ta gấp rút gả Hạ Vân đi như vậy chắc chắn là đang âm mưu gì đó.

Đồng thời, mật thám của Ẩn Thương cử đến Thụy quốc đi điều tra cũng gửi tin báo về.

Bọn họ báo cáo vị công chúa mà năm lần bảy lượt muốn hòa thân cùng Ẩn Thương tên là...!Mễ Lạc Dao hơn nữa sinh thần bát tự cũng y hệt với vương phi của hắn chỉ khác nhau về độ tuổi.

Trước đây vì không có hứng thú nên hắn thậm chí còn không biết vị công chúa đó tên gì.

Cộng với những suy đoán trước đây và cả những tin tức hiện tại, Ẩn Thương mạnh dạng suy đoán vị nữ vương tàn độc vì con gái mà tàn nhẫn giết người kia và mẫu thân đã bỏ đi nhiều năm của Lạc Dao rất có thể chính là một người.

Thêm một chi tiết nữa, Lạc Dao từng nói khi Hạ Hành nhìn thấy nàng lần đầu tiên đã có thái độ rất kì lạ.

Chứng tỏ ông ta đã từng gặp một người nào khác giống với Lạc Dao.

Những gì Ẩn Thương suy đoán lại có khả năng chính xác rất cao.

Nhưng kẻ đó cũng đã nhiều lần suýt lấy mạng của Lạc Dao và trước đây Lạc Lâm tướng quân bị trúng tên độc mà mất mạng cũng nằm trong kế hoạch của kẻ đó, nên Ẩn Thương tuyệt đối không thể nói cho nàng biết.

Hắn sợ nàng bị tổn thương, với tính cách của nàng sẽ một hai tìm ra kẻ đó để đối chất.
Ẩn Thương nhốt nàng lại một là cũng vì sợ nàng liều lĩnh làm chuyện ngốc nghếch.

Chỉ còn hơn tháng nữa là lễ Hoàng Yến bắt đầu, bên Thụy quốc cũng báo năm nay nữ vương sẽ đích thân cùng công chúa tham dự.

Chỉ cần Ẩn Thương thấy được gương mặt của vị nữ vương kia, nếu bà ta trông giống Lạc Dao thì có thể khẳng định rằng Hạ Hành đã gặp nữ vương, nói cách khác ông ta đã âm mưu thông đồng với Thụy quốc.
Hai là Ẩn Thương muốn giấu Lạc Dao đi, tuyệt đối không để nàng xuất đầu lộ diện cho đến khi chân tướng phơi bày, cũng vì hắn sợ...!sợ nếu nữ vương Thụy quốc thật sự là mẫu thân của Lạc Dao thì bà ta sẽ tìm đủ mọi cách để đưa nàng đi, bởi bà ta có lẽ vì quá nhung nhớ Lạc Dao nên mới đặc tên một người con gái khác của mình cũng tên là Lạc Dao, còn áp đặt cả sinh thần cho giống với Lạc Dao thực sự.
Một người nhớ con đến làm ra những chuyện điên rồ như vậy, thật không biết khi nhìn thấy con gái thực sự của mình sẽ như thế nào.
Ẩn Thương muốn tự mình tìm ra chân tướng trước khi cho Lạc Dao biết được sự thật, còn nếu sự thật quá tàn nhẫn thì hắn thà rằng giấu nàng cả đời cũng không muốn thấy nàng đau khổ.

.

 
Chương 52: Chương 52


Vương gia!
Những lính canh gác kho củi thấy Ẩn Thương đang đi đến gần thì chào cung kính, Ẩn Thương liền lập tức ra hiệu, không được để kinh động tới Lạc Dao.
-Suỵt!
Ẩn Thương chỉ muốn nhìn nàng một chút rồi đi, cửa từ từ hé ra, trong phòng vẫn sáng đèn, nhưng Lạc Dao đã say giấc trong chăn ấm, Ẩn Thương cẩn thận bước tới từng bước.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia Ẩn Thương chỉ muốn hôn nàng một cái nhưng vừa nghĩ tới Ẩn Thương lập tức thu lại ý nghĩ.

Nếu lỡ làm nàng thức giấc thì hắn không cách nào có thể đối mặt với nàng.
Nhưng tay hắn không kìm được mà bất giác chạm vào khuôn mặt của nàng vuốt ve.

Lạc Dao động đậy trong vô thức làm Ẩn Thương giật mình rút tay lại.
Dù ý định chỉ muốn nhìn nàng một chút nhưng ánh mắt của Ẩn Thương không thể rời khỏi nàng.

Lúc đi ra khỏi cửa Ẩn Thương còn tiếc nuối quay lại nhìn.
Tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, nước mắt Lạc Dao rơi xuống.


Thì ra nàng vẫn còn thức, nàng chỉ nhắm mắt chứ không ngủ, đêm nào cũng thế.

Nàng chờ đợi Ẩn Thương sẽ đến và cuối cùng sự chờ đợi, tưởng của nàng đã không uổng công.
" Có chuyện gì chàng không thể nói với ta mà phải làm khổ nhau như vậy?!"
Trong khi đó, từ khi Hạ Vân được gả vào phủ mọi thứ cũng bị đảo lộn lên cả.

Kể từ hôm hôn lễ đến nay nàng ta cũng cảm thấy khác thường khi không hề thấy Lạc Dao xuất hiện, Nàng ta nhiều lần hỏi các nô tỳ, nhưng lần nào cũng nhận lại một câu trả lời là nương nương đã đi Châu thành thắp hương cầu phúc cho vương gia.
Nhiều lần như vậy, trong đầu nàng ta bắt đầu suy tưởng
" Sao lại đi thắp hương đúng lúc như thế?! Chắc chắn là do Thương ca đã viện cớ để đuổi cô ta đi, vì e cô ta sẽ phá rối hôn lễ rồi.

Đi thắp hương ư? Cầu phúc ư? Nực cười ha ha."
Lạc Dao không có trong có trong phủ cũng là cơ hội tốt cho Hạ Vân mặt sức lộng hành.
Người hầu hạ trong Chu Đài viện bị nàng ta đổi hết sang người của mình.


Còn người hầu hạ trong Bạch Hạc viện thì bị người của nàng ta chèn ép, gây khó dễ đủ điều.

Bọn họ mỗi khi chống đối đều bị đánh bị mắng, thậm chí là cắt lương bổng.
Song Võ thì đột ngột bị điều đi, chỉ còn Song Văn ở lại một mình chịu đựng sự càn quấy của Hạ Vân.
Nhiều lúc Song Văn muốn cáo trạng Hạ Vân nhưng lại không biết tố cho ai, bởi vì Ẩn Thương thường xuyên không có mặt trong phủ, Hạ Vân là con gái tể tướng, quyền cao chức trọng Song Văn không thể làm gì được nàng ta.
Hôm đó Song Văn vì không chịu nổi, quyết định dù có đợi bao lâu cũng sẽ đợi Ẩn Thương trở về mà đích thân vạch trần bộ mặt giả tạo của Hạ Vân.
Song Văn trực chờ canh ở cửa phủ, khi đêm đến Song Văn vì chờ lâu quá mà ngủ quên, vừa nghe tiếng ngựa hí thì giật mình tỉnh giấc.
Song Văn khẩn trương chạy ra.
- Vương gia! Cuối cùng nô tỳ cũng gặp được ngài rồi.

Nô tỳ có việc bẩm báo.
- Vương gia đã mệt rồi, có việc gì thì mai hãy bẩm báo.
Tử Phàm nhanh chóng tiến tới, cản Song Văn lại, tuy vậy Song Văn vẫn cố chấp đẩy Tử Phàm ra bước lên.
Ẩn Thương vẫn bước đi như không có chuyện gì, Song Văn liền quỳ xuống la lớn.
- Vương gia! Nô tỳ muốn cáo trạng dự phi.
Ẩn Thương đột nhiên dừng bước quay người lại.
- Cáo trạng dự phi? Là tội gì ngươi nói thử xem.
Đúng lúc đó Hạ Vân cũng xuất hiện, gương mặt nở ra nụ cười hạnh phúc khi Ẩn Thương trở về, nàng ta bước đến khoác tay hắn vui vẻ.
- Chàng hôm nào cũng khuya mới về, hôm nay cuối cùng thiếp cũng đợi được để đón chàng..

 
Chương 53: Chương 53


Hạ Vân ngước nhìn Ẩn Thương nhưng mặt hắn chỉ chăm chăm nhìn về một hướng, thấy vậy ánh mắt của Hạ Vân cũng hướng theo.
Khi thấy có một tỳ nữ đang quỳ trước mặt, gương mặt nàng ngây thơ hỏi.
- Ngươi là người của viện nào, đêm hôm khuya khoắt lại quỳ ở đây làm gì?
- Cô ta nói muốn cáo trạng nàng!
- Cáo trạng thiếp ư...!thiếp...!thiếp đã làm gì chứ?
- Đừng khẩn trương như vậy nghe cô ta nói trước đã.

Nào, ngươi mau nói đi, nhớ...!phải nói hết ra.
Ẩn Thương lạnh mặt, gằng giọng làm cho Hạ Vân có chút run sợ.


Ánh mắt nàng ta như hóa thành lưỡi dao nhìn Song Văn như muốn bổ ra.
Trước mặt Song Văn bây giờ chính là một núi băng và một con sông nham thạch lớn, nhưng Song Văn thậm chí còn không run chút nào mà dũng cảm lớn tiếng nói rành mạch từng câu từng chữ.
- Bẩm vương gia, dự phi ỷ vào việc vương phi không có trong phủ mà lộng quyền.

Dự phi tự tiện cắt lương bổng của người hầu khi không rõ lý do.

Dự phi chỉ vì một chiếc áo giặt không khô kịp mà đánh người hầu không thương tiếc.

Tất cả quần áo, chén bát, chẻ củi, quét dọn, dự phi đều giao cho người của Bạch Hạc viện làm, bất kể là làm xong hay không xong đều bị tìm cớ phạt phải nhịn đói.

Hơn hết là, dự phi bất kính với vương phi, nhân lúc vương phi không có ở phủ dự phi đã cho người đốt sạch quần áo, chăn, giường của vương phi, dự phi còn...!còn bắt bạch khuyển mà vương phi yêu thương...!đánh chết ( Song Văn cố nén nước măt vào trong).

Xin vương gia minh xét!!!
Song Văn cuối rạp người đầu đập xuống đất cầu xin Ẩn Thương.
Tất cả đều trúng tim đen, Hạ Vân vừa giận lại vừa run đến mức nàng ta cất giọng thanh minh cũng run cầm cập.
- Vương...!gia...!cô ta vu oan...cho thiếp...!thiếp không biết những chuyện này, thiếp...!không có làm vương gia, vương gia.
Ẩn Thương sao khi nghe xong vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, khuôn mặt lạnh tanh nhìn Song Võ.
- Ngươi cũng nghe dự phi nói rồi, nàng ấy nói nàng ấy không làm.
- Vương gia, nô tỳ xin thề có trời đất chứng giám nô tỳ nói hoàn toàn là sự thật, tuyệt đối không gian dối nữa lời.
Song Văn nhìn thấy Ẩn Thương sau khi nghe xong gương mặt vẫn lạnh lùng, dung túng cho Hạ Vân khiến Song Văn cũng trở nên hốt hoảng theo.

- Những lời ngươi nói, ngươi có bằng chứng không?
- Nô tỳ...!không có.
Song Văn trong lòng uất ức trả lời, làm gì có bằng chứng nào đâu chứ, những nô tỳ khác còn phải làm việc nuôi gia đình, theo tình hình này Ẩn Thương đang cố tình bao che cho Hạ Vân.

Nếu Song Võ nêu tên bọn họ ra là chứng chắc chắn sẽ bị Hạ Vân báo thù.
Song Văn lúc này thất thần ngồi bệch ra đất, Ẩn Thương nghiêm nghị ra lệnh.
- Người vu khống dự phi, tội đáng đánh trăm gậy, nể tình ngươi làm việc đã nhiều năm ở vương phủ phạt đánh hai mươi gậy, cắt lương bổng ba tháng.
Song Võ bị lôi đi thê thảm trong sự hả hê của Hạ Vân.

Nàng ta mặt khóc nước mắt lã chả, nhưng Song Văn bị phạt như vậy thì vẫn chưa trôi được cục tức trong lòng của nàng ta.
" Một nô tỳ nhãi nhép mà cũng muốn cáo trạng ta ư?! Ngươi nghĩ gì mà vương gia lại vì một con chó dại mà phạt ta, đúng là ngu xuẩn hệt như chủ nhân của ngươi.

Phạt như vậy thì nhẹ cho ngươi quá, ngươi xem sau này ngươi làm sao sống yên ổn được ở trong Thương vương phủ này.


"
- Vương gia, cảm ơn người vì đã tin thiếp, nếu không...!có nhảy xuống sông thiếp cũng không biết làm sao chứng minh mình trong sạch.
Hạ Vân nhẹ giọng, cuối đầu dụi dụi ào tay Ẩn Thương ra vẻ tủi thân.
- Về đi, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi một mình.
Ẩn Thương dứt khoắc hất tay Hạ Vân ra, một mạch bước đi.
Hạ Vân bực bội trong người, nhăn mặt nhìn Ẩn Thương dần đi khuất, nhưng không làm gì được.
" Hôm nay muốn nghỉ nghơi một mình? Hôm nào chàng chẳng nói thế, rồi có một ngày chàng cũng phải chấp nhận ta.

Đợi khi phụ thân lên nắm đại quyền, chàng rồi cũng sẽ cung phụng ta thôi, Ẩn Thương.".

 
Chương 54: Chương 54


Ẩn Thương trở về Chu Đài viện, trực tiếp đi đến thư phòng, vừa đóng cửa lại hắn đã nắm tay đấm bàn thật mạnh.

Khuôn mặt không biểu cảm giờ đây cũng trở nên giận dữ, ánh mắt sâu thẳm không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Tử Phàm đi theo Ẩn Thương, nhưng chỉ đứng ngoài cửa, nghe tiếng động lớn phát ra từ bên trong cũng không lấy làm ngạc nhiên mà chỉ thở dài lắc đầu.
Song Văn bị đánh phải nằm sấp trên giường nhưng không hề kêu la lấy một tiếng.

Dù đang trong tình thế bản thân cũng khó cứu, Song Văn cũng không quên lo lắng cho Lạc Dao.
" Trong tình hình này có lẽ vương gia sẽ không có ý định thả vương phi ra ngoài, mình phải tìm cách giúp vương phi thoát khỏi đây."
Ngày hôm sau, Ẩn Thương lại tiếp tục đi sớm, mặt trời còn chưa ló dạng thì phòng của Song Văn đã vang lên tiếng đập cửa ầm ầm.
- Tới giờ làm việc rồi đồ không biết trời cao đất dày.
Giọng nói hung dữ của một người đàn bà từ bên ngoài vọng vào.


Đập cửa còn chưa hết, một trong số ba nô tỳ đi theo bà ta tiến lên đạp cửa xông vào trong.
Song Văn còn chưa kịp định thần thì bốn người đó đã đứng trước mặt, vừa mới bị đánh tối hôm qua, mình mẩy còn ê ẩm nên Song Văn không thể đứng dậy được.
Nhìn thấy Song Văn vẫn còn nằm đó, người đàn bà kia quát tháo.
- Cái đồ lười biếng này, đến giờ này mà vẫn còn nằm, còn không mau lôi ả dậy làm việc cho ta.
Song Văn trừng mắt nhìn bà ta, không nói cũng biết bà ta là do Hạ Vân sai đến để hành hạ mình.
Song Văn cố nén đau đớn gượng dậy
"Nếu mình chống đối e sẽ bị đuổi khỏi phủ mất, mình còn phải tìm cách cứu nương nương."
Bọn họ đưa Song Văn đến phòng giặt giũ, bắt phải giặt xong hết đồ tất cả đồ của người trên dưới phủ này trước giờ cơm trưa, những tỳ nữ ở đó cũng mong muốn được giúp đỡ Song Văn, xong Song Văn từ chối vì sợ họ bị liên lụy.
Ngày thứ hai, bọn họ đưa Song Văn đến chuồng ngựa bắt quét dọn, tắm và cho ngựa ăn.

Những con ngựa này cứ liên tục hí giơ móng lên làm Song Văn nhiều phen hú vía, dù sợ nhưng phải cố cắn răng làm.
Ngày thứ ba bọn họ đưa Song Văn đến nhà bếp, bắt phải chẻ hết cả núi củi trước khi mặt trời lặn.

Song Văn cũng chịu đựng làm.
Đến giữ trưa, vết thương chưa lành hẳn, Song Văn vừa đau, vừa đói, vừa mệt.

Trong phòng bếp bay ra mùi thức ăn thơm phức khiến cho Song Văn nảy ra ý định lẻn vào phòng bếp ăn vụng.
"Cũng thật may hôm nay bọn họ đưa mình đến chỗ này."
Song Văn vừa chẻ củi vừa liếc nhìn vào phòng bếp thấy các nô tỳ lần lượt mang giỏ thức ăn đến các viện.


Khi người cuối cùng bước ra Song Văn ngó nghiên ngó dọc không thấy ai cả liền vứt cây rìu chẻ củi xuống, chạy nhanh đến nhà bếp.
Cũng còn may trong bếp mỗi món còn một ít.

Song Văn liền lấy mỗi tay một cái bánh bao ngồi núp vào một góc nhai ngấu nghiến.
Đột nhiên có tiếng động, một người vừa mới bước vào.

Song Văn sợ bị phát hiện, hốt hoảng nuốt trọng miếng bánh bao đang ăn dở, nín thở.
Bắt đầu có tiếng lục lọi, Song Văn cẩn thận ngước đầu lên nhìn thì thấy một tỳ nữ đang cho tất cả thức ăn còn lại lên đĩa cho vào giỏ.
- Kì lạ thật, rõ ràng ta đã chừa lại ba cái bánh bao nhưng sao giờ chỉ còn một cái.

Thôi lấy đại vậy dù gì nương nương cũng không ăn hết.
" Cô ấy đang nói gì vậy, cô ấy cố tình chừa lại thức ăn cho ai sao?"
Người tỳ nữ kia mang giỏ thức ăn bước ra ngoài, cô ta còn cẩn trọng nhìn kĩ trước sau rồi mới đi.


Song Văn thấy cô ta lén lút khả nên nên cũng đi theo cô ta.
Song Văn cẩn trọng từng chút một để không bị phát hiện.
" Cô ấy đang hướng tới kho củi, cô ấy đưa thức ăn tới đó làm gì chứ?"
Lẳng lặng đi theo sau, cuối cùng Song Văn cũng theo cô ta đến nơi.
Đứng sau tản đá Song Văn nhìn thấy trước kho củi có khá nhiều binh lính, nô tỳ kia phải đưa ra lệnh bài và thử độc của thức ăn thì mới được vào trong.
" Trong đó có ai tại sao lại canh gác nghiêm ngặt như vậy nhỉ...!không lẽ là...!nương nương?"
Ngày hôm đó, Lạc Dao bị đưa đi nhưng cũng không ai biết Ẩn Thương nhốt nàng ở đâu, không ngờ Song Văn may mắn hôm nay vô tình lại tìm ra.
" Thật tốt quá rồi, cuối cùng cũng biết được chỗ vương gia giam giữ nương nương.

Nương nương hãy đợi nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ đến cứu người.".

 
Chương 55: Chương 55


Về phía Lạc Dao, nàng cũng không cách nào trốn được nếu không có sự giúp đỡ.

Bên ngoài nàng để ý cũng có hơn mười tên lính gác, nếu nàng trực tiếp xông ra ngoài với thể lực yếu ớt này thì sớm muộn cũng bị bắt lại.
Sở trường duy nhất là dùng ám khí nàng cũng không thể sử dụng trong tình cảnh xung quanh bốn bức tường như thế này.

Chỉ có người bên ngoài cùng phối hợp thì may ra thành công.

Nhưng người đó là ai chứ, gần một tháng nay ngoài người nô tỳ vừa đem cơm tới đã đi ngay thì nàng chẳng gặp được ai cả.
Lúc này Ẩn Thương đưa Hạ Vân vào cung để nàng ta thay Lạc Dao học các nghi thức sẽ diễn ra trong lễ Hoàng Yến.

Họ sẽ ở trong cung cho đến khi lễ Hoàng Yến kết thúc.
Trước khi đi, Ẩn Thương còn phái thêm mười thị vệ cao thủ nữa tới làm nhiệm vụ trông chừng và bảo vệ Lạc Dao cho tới khi hắn trở lại.
Theo tình hình này, Lạc Dao muốn trốn đã khó lại càng thêm khó.
Hạ Vân và Ẩn Thương đều rời phủ, đây là cơ hội tốt để Song Văn hành động.

Song Văn lại bí mật đi theo nô tỳ kia khi cô ta mang thức ăn đến cho Lạc Dao, đi qua khúc đường vắng, Song Văn dùng một khúc gỗ lén tiến lại gần đánh vào sau gáy của cô ta làm cô ta bất tỉnh.
Tiếp theo Song Văn lôi nô tỳ đó vào trong góc khuất và tráo đổi y phục, đánh cắp lệnh bài, thay cô ta đưa thức ăn đến cho Lạc Dao, Song Văn còn không quên lấy khăn che mặt lại.
- Ngươi không phải người thường ngày hay đến, ngươi là ai?
- Tiểu Xuân cô ấy bị đậu mùa nên ta thay cô ấy đến đây, bệnh đó dễ lây nên để đề phòng không lây cho vương phi ta đã che mặt lại.
Song Văn nói dối rất lưu loát, không để ra sơ hở nào, vừa nói cô vừa lấy lệnh bài ra.

Bọn họ nhìn thấy lệnh bài thì có lẽ đã tin tưởng nên mở cửa để Song Văn mang thức ăn vào.
- Được rồi, nhanh lên đấy!
Song Văn bước vào nhìn thấy Lạc Dao đang ngồi một góc, nàng đã gầy đi nhiều, Song Văn xém tí là không kìm được nước mắt.
Thấy người đưa thức ăn tới Lạc Dao tiến lại gần, Song Văn quay mặt nhìn thẳng vào Lạc Dao muốn nàng nhận ra.

Nàng đến gần hơn, nhìn vào đôi mắt nàng nhận ra ngay đó là Song Văn.
Đột nhiên tên lính bên ngoài nhìn vào nói lớn.
- Làm gì mà lâu vậy, nhanh lên đi chứ!
Lạc Dao ghé sát tai Song Văn thì thầm, nhanh chóng Song Văn đi về hướng tên lính đó nói.

- Vương phi nói với ta là trong người có chút mệt, muốn ta cạo gió giúp.
Mấy tên lính e dè nhìn nhau.
- Chuyện này...
- Đây là vương phi yêu cầu, không lẽ các vị định không nghe sao?
Một tên lính nhìn vào trong thấy Lạc Dao đang ngồi mệt mỏi xoa đầu " Chỉ là cạo gió thôi, vả lại cô ta chỉ là một cô nương thì có thể gây ra chuyện gì được chứ" .
Hắn lập tức đồng ý.

Trước khi Song Văn đóng cửa lại tên lính đó vọng vào nói với Lạc Dao.
- Nương nương nếu chuyện gì thì cứ hét lên, chúng thần sẽ xông vào ngay.
Song Văn cũng nhanh chóng đóng cửa lại, vừa đóng xong thì tay vuốt ngực nhẹ nhàng thở ra một hơi, phải nói dối như vậy cô cũng rất căng thẳng.
Lạc Dao kéo tay Song Văn lại chỗ kín đáo nói chuyện.

Lúc này Song Văn mới thoải mái bỏ khăn che mặt ra.

Song Văn ôm chằm lấy Lạc Dao không kìm được nước mắt.
- Nương nương, cuối cùng nô tỳ cũng gặp được người.
Lạc Dao cũng nhẹ nhàng xoa lưng an ủi Song Văn.
- Ta vẫn khỏe mạnh mà, không sao hết..

 
Chương 56: Chương 56


Đừng  khóc nữa, nào để ta xem, ngươi cũng gầy đi nhiều rồi.
Lạc Dao nhẹ đẩy Song Văn ra, rồi nhìn một lượt từ đầu đến chân, sợ Lạc Dao thấy được mấy vết thương trên tay lúc bị bọn người của Hạ Vân hành hạ, Song Văn cố ý giấu đi.
Nhưng nó quá lộ liễu không thể qua mắt được Lạc Dao.

Nàng nhìn vết thương trên tay Song Văn vừa xót xa vừa tức giận.
- Nói cho ta biết là ai đã làm những chuyện này với ngươi.
Song Văn biết Lạc Dao đã có tình cảm với Ẩn Thương, nếu nói ra sự thật sợ nàng sẽ đau lòng nên vẫn cố giấu.

- Là...!nô tỳ bất...!cẩn.
- Không được nói dối, ta lệnh cho ngươi phải nói thật, nói hết ra cho ta.


Lạc Dao gằng giọng nắm chặt lấy hai vai của Song Văn, ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ, Song Văn chưa bao giờ thấy Lạc Dao như vậy trước đây, lưỡng lự một hồi Song Văn cũng quyết định nói ra hết.
Lạc Dao tức giận, hận là trước đây tại sao lại mềm mỏng với con quỷ đội lốt người Hạ Vân kia, còn Ẩn Thương, hắn là người tâm tư nhạy bén, từ khi nào lại có thể trở nên ngu ngốc đến mức bị Hạ Vân kia qua mặt.

" Ta muốn thoát khỏi đây, phải tìm hiểu cho ra lẽ, nếu Ẩn Thương không thể cho ta một lời giải thích rõ ràng thì đừng trách ta trở mặt vô tình."
Một ý tưởng hiện ra trong đầu Lạc Dao, nàng bắt Song Văn phải cởi y phục ra, hoán đổi với nàng.

Đây là cơ hội tốt để Lạc Dao trốn thoát đúng với ý định ban đầu của Song Văn, cô lập tức làm theo.
Sau khi đã hoán đổi, Lạc Dao đeo khăn che mặt lên, lúc này nhìn nàng và Song Văn lúc nãy thật khó để nhìn ra.
- Song Văn, ngươi nhớ lấy, càng kéo dài thời gian bị phát hiện càng tốt, ta sẽ nhanh chóng nhờ người đến cứu ngươi.
Lạc Dao ôm Song Văn, sau đó đi nhanh đến mở cửa ra.
- Đã xong rồi sao?
Lạc Dao chỉ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, tên lính nhìn vào trong thấy Song Văn đang giả dạng Lạc Dao ngồi quay lưng lại cũng không nhận ra, hắn yên tâm khóa cửa lại.

Song Văn ngồi trong phòng không dám khóc lớn.
 " Nương nương người tốt nhất đừng trở lại, mạng của nô tỳ nếu có thể đổi lấy sự tự do của nương nương, đó là phúc phận của nô tỳ rồi.

Nương nương bảo trọng!"
Song Văn từ từ đứng dậy, lại gần chỗ giỏ thức ăn, mở lấy ra một dải vải dài đã chuẩn bị trước và một lọ thuốc...!hủy dung.

Song Văn cũng sợ chết, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải chết, cô muốn kết thúc mạng sống nhỏ nhoi này nhanh chóng, để không bị dày vò.
Vết thương hở trên người của Song Văn đã sớm có kẻ động tay động chân vào thuốc bôi, nên phần bị thương đang càng lúc càng loét sâu, những vết thương mà Lạc Dao thấy chỉ là một phần rất nhỏ.
Song Văn đã lén đi đến đại phu khi nhận ra sự bất thường vì vết thương sau khi bôi thuốc không khỏi mà càng lúc càng đau nhức.
Đại phu lắc đầu, độc này dược tính mạnh chỉ thấy viết trong sách, ở Hoàng triều vốn không có thuốc giải, đại phu chỉ đành cho Song Văn ít thuốc giảm cơn đau.

Còn nói độc này từ từ sẽ ngấm vào xương cốt, khiến xương cốt rã ra...!chết trong địa ngục.
Trước khi đến đây Song Văn đã uống hết số thuốc giảm đau kia nên tạm thời không còn đau nữa, nhưng khi thuốc hết tác dụng thì sao? Song Văn lại phải bị giày vò, sống không bằng chết, vậy chi bằng nhân lúc này cô chết đi thì sẽ thoải mái hơn biết mấy.
Suy nghĩ này đã sớm ngấm sâu vào đầu Song Văn khi biết mình không thể qua khỏi..

 
Chương 57: Chương 57


Song Văn ném một đầu vải bắt qua thanh xà trên trần nhà, đứng trên ghế tự mình thắt lại từng nút.

Cô đưa đầu qua dải vải đã được thắt chặt đang lơ lửng, thân thể đang run lên nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.
Đưa tay đang cầm lọ thuốc hủy dung lên, Song Văn đổ ào hết xuống mặt mình.

Đại phu nói thuốc này phải ba khắc mới có tác dụng, đến lúc chắc Song Văn cũng không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Buông lỏng cơ thể, Song Văn từ từ nhấc chân ra khỏi ghế.

Không khí như bị rút lại, Song Văn không thở được, nước mắt Song Văn đã rơi xuống, cô hồi tưởng về cuộc sống đẹp đẽ lúc trước, cùng chơi đùa cùng Song Võ, được Lạc Dao đối xử như người nhà, lần đầu tiên được chủ nhân cho phép dùng cơm chung bàn và cả tiểu bạch khuyển đáng yêu đang vẫy đuôi chờ Song Văn tới.
Song Văn đã đi rồi.

_____________
Lạc Dao thuận lợi rời khỏi Thương vương phủ, trong đầu đã vạch ra kế hoạch sẵn nên nàng không hề đắn đo, chạy một mạch đến tìm người đó giúp.
" Huynh ấy nói sẽ đi nửa năm, bây giờ đã hơn nữa năm rồi, có lẽ huynh ấy đã trở về rồi."
- Ta muốn gặp Đông Thất, à không là Đông thống lĩnh.
Lạc Dao đang đứng trước cửa Đông phủ, giọng nói hấp tấp, người ngợm thì đầy mồ hôi do chạy suốt quãng đường từ nãy tới giờ.
Những tên lính gác thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng cũng mỉa mai khinh thường.
- Lại là gà mái muốn hóa phượng hoàng, mau biến đi, ăn mày mà cũng muốn gặp thiếu gia nhà ta ư?
Lạc Dao bực mình vì tên này cứ lãi nhãi suốt, không còn thời gian đôi co với hắn, Lạc Dao trực tiếp xông vào luôn.
Lạc Dao cắm đầu chạy, chỉ sợ bọn chúng bắt kịp nên không nhìn đường nên va phải một người đang đi rồi ngã ra sau.
Người đó vội bắt lấy tay Lạc Dao kéo nàng lại, nàng nhào vào lòng của hắn, hai tên đằng sau cũng đuổi tới thấy người đó liền đứng khựng lại.
- Thiếu gia! Là ả này muốn xông vào phủ, chúng nô tài sẽ đuổi cô ta đi ngay.
- Vô lễ, đây là khách của ta, còn không mau xin lỗi.
Hai tên nô tài sợ sệt, cuối người nói.
- Thành thật xin lỗi cô nương, chúng tôi không biết cô là....
- Được rồi, ta sẽ không để bụng.
Lạc Dao đang gấp nên vội cắt ngang lời của bọn chúng làm bọn chúng lúng túng.
- Còn đứng ngay người đó làm gì còn không mau lui ra.
- Vâng, vâng, nô tài cáo lui.

Nói xong bọn chúng ba chân bốn cẳng chạy đi mất, chỉ sợ ở lại sẽ bị phạt.
- Đông Thất, muội có chuyện cần nhờ huynh giúp đỡ muội...
- Có chuyện gì vào trong hãy nói, muội xem bộ dạng của muội bây giờ kìa.
Đông Thất đưa Lạc Dao vào biệt viện của mình, bảo nô tỳ chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ cho Lạc Dao.
Trong khi đó Lạc Dao nôn nóng đến nổi trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
- Lạc Dao...muội hạnh phúc chứ?
Đột nhiên Đông Thất lại hỏi câu này, khiến Lạc Dao không biết làm sao trả lời.

Lạc Dao trầm mặc nói.
- Huynh nhìn bộ dạng hiện giờ của muội mà không đoán được sao?
Sắc mặt Đông Thất đột nhiên thay đổi, hắn tức giận quát lớn làm Lạc Dao giật mình.
- Hắn không đối xử tốt với muội sao? Là lỗi của ta, nếu lúc đó ta có mặt ở đây thì đã không để muội phải gả cho hắn, ta...!thật vô dụng.

Đông Thất chợt quỳ xuống ôm gối của Lạc Dao, hắn cảm thấy dằn vặt bản thân.
Lạc Dao vội đỡ Đông Thất đứng dậy.
- Không phải lỗi của huynh, cũng không phải lỗi của ai cả.

Hôm nay muội đến là muốn nhờ huynh đưa muội vào cung.
- Vào cung? Với thân phận hiện tại của muội chẳng lẽ lại không thể tự mình vào cung sao?
Lạc Dao vờ quay mặt đi, ánh mắt lại diễn vẻ tủi thân.
- Chẳng giấu gì huynh, Ẩn Thương sủng ái dự phi, mặt cho cô ta tác oai tác oái, lần này Ẩn Thương còn đưa cô ta vào cung để thay thế chính phi như muội tham dự lễ Hoàng Yến năm nay, vì vậy muội muốn vào cung gặp thái hậu cho người chủ trì công đạo cho muội.
"Xin lỗi Đông Thất, muội không thể nói thật hết cho huynh biết.".

 
Chương 58: Chương 58


Lạc Dao lại nói tiếp.
- Muội sợ nếu muội trực tiếp vào cung Ẩn Thương biết được sẽ ngăn cản muội gặp thái hậu, cho nên muội mới nhờ huynh bí mật đưa muội vào cung.
- Ta không thể ngờ được, muội gả vào Thương vương phủ lại chịu nhiều ấm ức như vậy, nếu ta gặp hắn nhất định ta sẽ đánh cho hắn một trận mặt kệ hắn có là hoàng thân quốc thích gì đi chăng nữa.
Ánh mắt của Đông Thất rất kiên định , không giống như đang nói đùa, Lạc Dao nhanh chóng dập tắt ngay ý định đó của hắn.
- Đông Thất, hứa với muội, dù có xảy ra chuyện gì huynh cũng tuyệt đối đừng ra mặt cũng đừng nói hai ta có quen biết nhau, huynh chỉ cần giúp muội vào cung, được chứ?
Lạc Dao đứng trước mặt Đông Thất nghiêm túc nói, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
- Có phải muội tính làm chuyện gì nguy hiểm, sợ liên lụy ta?
- Không...!không có.
- Đừng lừa ta...!ta còn không rõ tính của muội sao, nếu muội không nói thì ta không giúp nữa.
- Muội quỳ xuống cầu xin huynh, hứa với muội đi được không?
Lạc Dao quỳ xuống gần như sắp khóc, Đông Thất thấy Lạc Dao trong bộ dạng đó thì liền mềm lòng.
- Được, được, ta hứa với muội.

Nhưng muội cũng phải hứa với ta tuyệt đối không có làm ra chuyện gì nguy hại tới bản thân, biết chưa?

- Muội hứa, cảm ơn huynh.

"Và cũng xin lỗi huynh, có lẽ...!muội mãi mãi cũng chỉ là một kẻ thất hứa với huynh rồi."
Đông Thất đỡ Lạc Dao đứng dậy, cô sực nhớ ra một chuyện nữa.
- Đúng rồi, Đông Thất, muội còn một muội muội, muội ấy vì cứu muội mà đang bị giam ở Thương vương phủ, huynh có cách nào cứu muội ấy ra không.
- Nếu là người đã cứu muội thì ta sẽ cố hết sức cứu.
- Cảm ơn huynh, muội lại nợ huynh rồi.
- Nha đầu ngốc, giữ hai chúng ta mà còn cần đến chữ nợ sao?!
" Dù muội đã không thể là của ta nữa nhưng ta vẫn mãi yêu thương muội, nếu người bên cạnh không biết trân trọng muội, thì có dùng cách gì đi chăng nữa ta cũng phải cướp muội về, nhìn muội chịu khổ ta không chịu được."
Hơn hai canh giờ sau tại Thương vương phủ, người nô tỳ bị Song Văn đánh ngất đã tỉnh lại, cô ta ôm đầu hớt lãi chạy về phía kho củi.
- Có người giả mạo ta, mau xem vương phi.
Cô ta vừa chạy đến gần phòng củi vừa hét lớn, những tên lính nghe được nháo nhào mở khóa phòng ra.
Cảnh tượng trong phòng lúc này thật không thể diễn tả nổi, bọn lính và cả tỳ nữ kia đều há hốc mồm.
- Vương phi....!tự vẫn rồi.
- Hỏng rồi, chắc chắn vương gia sẽ không tha cho chúng ta.

- Còn chờ gì nữa, mau vào cung báo cho vương gia.
Tin tức đã nhanh chóng được đưa vào cung, Ẩn Thương đang bàn việc với hoàng thượng thì có người báo tin tới, trong phút chốc đã bất cẩn làm vỡ ly trà đang cầm trên tay.
- Đệ có chuyện gì sao?
Hoàng thượng thấy kì lạ nên hỏi.
- Trong phủ có việc gấp, thần đệ phải xuất cung, sau khi giải quyết xong.
Nói xong Ẩn Thương lập tức rời đi ngay, hoàng thượng cũng rất tò mò điều gì có thể khiến cho Ẩn Thương mất bình tĩnh như vậy chứ.
Lúc Ẩn Thương trở lại phủ cũng là lúc trời chập tối, tất cả mọi người đều đứng bên ngoài, t.

hi th.

ể đã được đưa xuống, không một ai muốn vào trong vì nó quá kinh khủng.
Lúc bước vào trong thân thể của Ẩn Thương lại run lên, hắn không nói gì cả, tay chầm chậm run rẩy kéo tấm khăn trắng xuống.

Tim hắn bổng nhói lên khi thấy khuôn mặt bị hủy toàn bộ kia, trong chốc lát hắn nhắm tịt mắt lại, thở một hơi thật sâu.
- Các ngươi ra ngoài hết đi.
Một vài tên lính có mặt ở đó và Tử Phàm tuân lệnh lui ra ngoài.

Tử Phàm biết tâm trạng của Ẩn Thương đang tệ đến cỡ nào, nhưng mọi sự an ủi lúc này chỉ là vô ích mà thôi..

 
Chương 59: Chương 59


Mọi người đã ra ngoài hết, cửa phòng đóng lại, tay Ẩn Thương nắm chặt lấy mảnh vải trắng dứt khoác giật nó rơi xuống đất.

Có lẽ hắn vẫn không tin được người nằm đó là Lạc Dao.
Ẩn Thương nhìn kĩ một lượt, y phục, dáng người đều giống nhau.

Nhưng...!tóc Lạc Dao khá dài lại đen óng, tóc người này thì lại hơi vàng giống như phải đi ra nắng thường xuyên.

Trong lòng có hơi nhẹ nhõm hơn một tí, hắn đã có chút tin tưởng đó không phải là Lạc Dao.
Nhìn lại một lược nữa, thì đột nhiên Ẩn Thương để ý thấy những vết vầm tím trên tay, hắn ngồi xuống nhìn kĩ hơn.

Tay người này có vết chai sần và da bị bong tróc giống như đã làm việc nặng nhọc trước đó, Lạc Dao đã bị giam gần một tháng ở đây thì có thể làm việc gì nặng nhọc chứ?!
Không nghĩ ngợi nữa, Ẩn Thương đứng đậy, gấp gáp mở cửa phòng ra lệnh cho những tên lính đứng bên ngoài.
- Mau cho mời quan pháp y đến đây.
- Thuộc hạ đi ngay đây vương gia.

Nhanh chóng quan pháp y đã được đưa đến.

Ông ta cùng hai đệ tử vào trong khám nghiệm.

Ẩn Thương cũng những người còn lại đứng bên ngoài chờ kết quả.
Bầu không khí bên ngoài căng thẳng không một ai dám lên tiếng, cả cũng chỉ dám rón rén.

Những lên tính nhìn khuôn mặt u ám của Ẩn Thương rồi lại nhìn nhau toát mồ hôi, ai cũng nghĩ chắc sẽ không sống nổi qua ngày mai mất.
- Tử Phàm, khi nào xong thì dẫn bọn họ đến thư phòng gặp ta.
- Tuân lệnh vương gia.
Ẩn Thương trở về thư phòng trước, còn Tử Phàm và những người khác vẫn phải đợi.

Ẩn Thương đi rồi, bọn lính mới dám thở phào.

Một trong số những tên lính đến gần nói chuyện với Tử Phàm.

- Đại nhân, ngài có nghĩ vương gia sẽ...!xử trảm chúng thần không?
- Chuyện này sao lại hỏi ta?
- Thì đại nhân là cận vệ thân cận nhất của vương gia, đương nhiên là phải hỏi ngài rồi.
Tử Phàm nhìn bọn chúng lạnh nhạt đáp.
- Vậy các ngươi nên mong người nằm trong đó không phải là vương phi, nếu không...!không cần nói thì các ngươi cũng biết rõ kết cục của mình rồi đấy.
Tên lính ngẫm nghĩ câu nói của Tử Phàm hắn mới chợt nhớ ra đã quên báo cáo việc có kẻ giả mạo đến đưa thức ăn cho vương phi, bây giờ hắn mới nói ra.
- Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ mới báo.
Tử Phàm giận dữ quát lớn, bọn chúng ai nấy đều bị làm cho giật thót tim.
- Đại nhân tha tội, lúc đó...!chúng thần chỉ quan tâm tới việc vương phi tự vẫn...!nên đã không nghĩ ra điều gì khác.
- Khi nào quan pháp y ra ngoài, hãy đưa ông ấy đến thư phòng của vương gia.
- Vâng, vâng đại nhân.
Tử Phạm nói xong vội vã rời đi, Tử Phàm đi thẳng đến thư phòng của Ẩn Thương, không gõ cửa đã xông vào gấp rút thuật lại lời của tên lính cho Ẩn Thương nghe.
-...!vương gia chắc chắn kẻ giả mạo kia đã thích sát vương phi.
Tử Phàm vừa dứt câu thì quan pháp y đã được đưa tới trước cửa.

Ẩn Thương cho mời ông ta vào, Tử Phàm thấy nét mặt của Ẩn Thương đã dịu hơn lúc nãy.
" Tại sao khi nghe xong vương gia lại không tức giận, không phải vương gia rất quan tâm tới vương phi sao? Không lẽ...!ta đã đoán sai?!"
- Vương gia, lão thần xin bẩm báo, sau khi khám nghiệm xong thần phát hiện trên người của người này có nhiều vết thương đã bị hoại tử, đa số là vết thương ở lưng.
Nguyên nhân sinh ra hoại tử mạnh như vậy là do trúng một loại độc hiếm, nếu như không không tự vẫn theo cách này thì thần nghĩ...!người này cũng không sống được bao lâu nữa vì độc này sẽ từ từ bào mòn cơ thể của y..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom