Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Thánh Địa Vùi Thây

Chương 20: Jịt Jẹ


“Sư béo dỏm! Sư béo dỏm!” Tôi thần hồn nát thần tính khua đèn pin gọi hắn.

Hắn có vẻ bất mãn khi nghe biệt hiệu tôi thầm đặt, quay đầu mắng.

“Mạ cha nhà mi, tau cụng có tên hè, gọi tau Jịt Jẹ.”

“*** mẹ! Mau nhìn!”

Tôi loạn lắm rồi, chẳng hề biết mình vừa chệch lưỡi, vội dùng động tác kêu hắn tránh ra.

Sư béo dỏm há mồm muốn mắng nhưng hình như hắn cảm nhận được sự khẩn trương đến khoa trương của tôi không hề bình thường, nên lập tức quay đầu dòm sau lưng.

Dưới ánh sáng xanh mù mờ của đèn pin, tôi thấy nắp quan tài bị xê dịch từng ly một, tuy rằng thay đổi rất nhỏ nhưng dựa vào phản ứng tiếp theo của sư béo dỏm, tôi biết chắc mình không bị hoa mắt.

Mặt hắn tái đi, phốc cái nhảy lùi về sau, nghiến răng kèn kẹt. Nếu tôi có bảy phần kinh hoảng thì hắn là mười phần kinh sợ.

“Tắt đèn mau!” Hắn quát tôi bằng giọng chuẩn lạ thường.

Tôi thật mụ nội nó không dám đối mặt với thứ không rõ lai lịch này trong bóng tối, thế nên lắc đầu nguầy nguậy.

“Nhanh nên, chết cả nút giờ!” Hắn càng quát càng rõ, không chờ tôi phản ứng đã lao lên cướp đèn pin tắt đi.

Trước mắt tôi bây giờ chỉ toàn một màu đen, trí tưởng tượng vì thế bay xa cùng nỗi sợ. Tôi thậm chí không phân biệt được tiếng kèn kẹt đang vang vọng trong không gian chật hẹp này là tiếng nắp quan chậm rãi xê dịch hay tiếng Jịt Jẹ nghiến răng.

Tôi tự bịt miệng mình để tránh bản thân vô tình phát ra âm thanh, tôi thậm chí nén chậm hơi thở, cố gắng vờ như không tồn tại. Căng thẳng như vậy mà thằng sư béo dỏm bên cạnh cứ không ngừng kèn kẹt nhiễu loạn tình hình, khiến lòng kiên trì của tôi nhanh chóng đổ vỡ.

“Im! Im! Không sợ tổ tông nhà anh nghe thấy à?”

Sư béo dỏm vung tay đập bốp vào mũi tôi, có vẻ hắn đang muốn làm điệu bộ trấn an nhưng làm trượt. Phải hít thở ba bốn lần hắn mới dừng kèn kẹt, hắn bảo:

“Nỏ nghe đạc, ên tâm.”

Sư béo dỏm nhét vào tay tôi một khẩu súng lục lại nói tiếp

“Ni nỏ chắc dùng đac. Nhơng có vận hơn.”

Tôi cầm lên, lại đặt xuống, đừng nói tôi chưa bao giờ dùng súng ngắn, kể cả đã từng sử dụng thì bây giờ hai tay tôi cũng run quá, làm sao ngắm chuẩn được. Tôi trả súng lại cho sư béo dỏm, lại từ bên hông hắn rút ra con dao mà tôi thấy hắn dùng để cắt vải lanh khi nãy, nói:

“Thôi, tôi sợ lát vật lộn bắn nhầm anh.”

Trong bóng đêm tôi không nhìn được biểu tình của sư béo dỏm, nhưng tôi nghe hắn im lặng hít một hơi sâu. Tôi lại hỏi:

"Xác chết sống lại à? Nhưng sao lại nhằm lúc này? Có phải bị anh lấy mất cái chăn gia truyền nên vùng dậy đòi không?"

“Hàng rợm đào mô gia truyền. Cụ đang truy đứa mồ dám đặt khu lên trốc cụ đấy.”

Ái chà hắn định đổ tội cho cái bàn tọa của tôi đây mà!

“Qua một lớp nắp quan thì biết gì!” Tôi cãi.

“Ngài chết trên trời có linh, mắt coi tứ phang, tai nghe tám háng, hiểu chơ?”

Xuyên háng sao? Người chết mà nghe được anh ta niệm thì không đạp đất đứng dậy mới lạ. Tôi cố nén cười vò nhừ một góc khăn nhung quát khẽ:

"Nãy anh chém kinh lắm mà sao giờ pháp bảo thành đồ rởm rồi!"

"Nạy tau trêu mi thui." Sư béo dỏm cố gỡ tay tôi "Đừng manh đôộng, tau còn phại đưa cho ôông chụ đội tiền."

Tôi túm chặt tấm nhung đen, bằng một sức lực phi thường giằng co với sư béo dỏm.

"Người anh em, đừng lừa tôi nữa! Bây giờ tôi với anh chỉ còn cách đắp lại chăn cho cụ rồi dập đầu xin lỗi thôi!"

Tôi có thời gian dài nghiên cứu kỹ xảo kéo co, thế nên sư béo dỏm trừ phi có sức lực vượt trội gấp ba gấp bốn tôi không thì hắn đừng hòng chiếm lợi thế.

Sư béo dỏm buông tấm nhung, ngược lại lần mò tóm cổ tay tôi, lòng bàn tay hắn tràn đầy mồ hôi.

"Enh em, mi bình tịnh! Tấm nhung nì nỏ mần đạc chi đâu. Côông dụng duy nhứt chị là chặn sáng thui!"

Vậy nên sư béo dỏm mới bắt tôi tắt đèn. Hắn đoán chỉ cần bốn bề đen nhẻm thì cụ xác sẽ không tiếp tục chồm dậy.

Tôi suỵt một tiếng ý bảo hắn im sau đó lắng tai nghe. Ngoài tiếng hít thở phì phò của hai chúng tôi thì không còn gì khả nghi cả.

"Tạm tin anh."

Tôi trả hắn tấm khăn nhung.

"Nhưng không thể thế này mãi."

"Tau có ý tảng."

Sư béo dỏm vội cuộn lại tấm khăn nhung buộc vào thắt lưng.

"Giừ lột áo mấy thầng comple nì đắp lên quan tài, sau đó dùng vại liệm của tau bó lại, mi chộ răng?"

Tôi thấy con bà nó phiền, nhưng cũng biết không thể ép sư béo dỏm vì nghĩa diệt thân được nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Thế là hai chúng tôi xắn tay áo lên đang định hợp tác làm cường đạo…

Thì thang máy sáng đèn.

- ----------

Chú thích:

Mạ cha nhà mi, tau cụng có tên hè, gọi tau Jịt Jẹ: Mả cha nhà cậu, tôi cũng có tên nhé, gọi tôi Jịt Jẹ.

Nỏ nghe đạc, ên tâm.: Không nghe được, yên tâm.

Ni nỏ chắc dùng đac. Nhơng có vận hơn: Này không chắc dùng được. Nhưng có vẫn hơn.

Hàng rợm đào mô gia truyền. Cụ đang truy đứa mồ dám đặt khu lên trốc cụ đấy: Hàng rởm đào đâu gia truyền. Cụ đang truy đứa nào dám đặt mông lên đầu cụ đấy.

Ngài chết trên trời có linh, mắt coi tứ phang, tai nghe tám háng, hiểu chơ: Người chết trên trời có linh, mắt xem tứ phương, tai nghe tám hướng.

Nạy tau trêu mi thui: Nãy tôi trêu cậu thôi.

Đừng manh đôộng, tau còn phại đưa cho ôông chụ đội tiền: Đừng manh động, tôi còn phải đưa cho ông chủ đổi tiền.

Enh em, mi bình tịnh! Tấm nhung nì nỏ mần đạc chi đâu. Côông dụng duy nhứt chị là chặn sáng thui: Anh em, cậu bình tĩnh! Tấm nhung này không làm được gì đâu. Công dụng duy nhất chỉ là chặn sáng thôi.

Tau có ý tảng: Tôi có ý tưởng.

Giừ lột áo mấy thầng comple nì đắp lên quan tài, sau đó dùng vại liệm của tau bó lại, mi chộ răng: Giờ lột áo mấy thằng comple này đắp lên quan tài, sau đó dùng vải liệm của tôi bó lại, cậu thấy sao?
 
Chương 21: Kèn Kẹt


Tôi và sư béo dỏm đồng thời dừng động tác trên tay, hai mặt nhìn nhau lại không ai dám ngẩng đầu xem quan tài nam mộc tơ vàng.

Tiếng kẽo kẹt đứt quãng vang lên, theo mường tượng của tôi thì cụ xác có vẻ không vội trong việc khám phá hồng trần.

Nhưng chúng tôi vội quá, vội mém đái ra quần, nghiến răng kèn kẹt. Tôi nghiến được hai ba phát mới nhận ra mình đang vô ý thức bắt chước sư béo dỏm, mà nỗi sợ của hắn so với gà mờ như tôi có vẻ càng sâu thêm.

“Này Jịt Jẹ, nãy anh oai phong hạ gục sáu thằng cao to cơ mà, sao giờ lại sợ một cái xác khô ẻo lả thế.”

“Ẹo cấy trốc tru! Có biết nắp quan ni nặng bao nhiêu không?!”

Sư béo dỏm mà ăn nói rõ ràng thì tôi nhất định phải nghe theo. Thế nên tôi nhẩm tính, sau đó xanh mặt. Chưa kể đến cân nặng, riêng việc phát lực trong không gian và tư thế đó thì thật mẹ nó kinh dị.

Sư béo dỏm thấy tôi biết động não rồi, liền nói:

“Trác tau theo sư phụ học tập, có chộ loại ni vài lần, súng đạn nỏ xuyên đạc, lửa nỏ đốt đạc, axit cụng chào thua.”

Tôi càng nghe càng rợn, càng rợn càng cảm thấy tuyệt vọng, trong phút chốc tưởng như mình phải chôn thây ở đây rồi.

Nhưng trời không tuyệt đường người, thang máy bắt đầu chuyển động.

Tốc độ chuyển động của thang máy rõ ràng hơn đứt tốc độ dịch quan của cụ xác. Sư béo dỏm và tôi ăn ý chạy đến bản điều khiển, điên cuồng bấm nút mở. Chúng tôi không quan tâm tầng mấy, cứ thế lao vụt ra, cắm đầu chạy.

Cái thói tò mò của tôi vào đúng lúc này phát tác, đã sợ đến sắp són tới nơi rồi còn muốn ngoái đầu liếc nhìn.

“A!!!” Tôi hét to thảng thốt, nhắm tịt mắt nhảy lên cầu thang bộ chạy vượt qua sư béo dỏm.

Sư béo dỏm quay đằng sau xem nhưng tôi biết cửa thang máy đã đóng rồi, hắn bèn hỏi tôi:

“Mi chộ cấy chi rứa?”

Tôi thấy cái gì? Tôi có thể thấy cái gì? Tôi chính xác là không thấy cái gì!

“Ngài enh em, mi điên rùi.”

Sư béo dỏm huých tôi mấy phát.

“Đừng như rứa! Tau chộ có lội lắm!”

Anh bạn, lỗi đúng là từ anh! Anh khiến tôi ám ảnh cả đời mất!

Tôi run rẩy há mồm, có một chuyện tôi cần xác minh với sư béo dỏm.

“Sáu người tây kia… có thể trong thời gian ngắn tỉnh lại không?”

“Chắc chắn là nỏ phại bây giừ.”

Hắn trả lời xong liền đảo mắt, bình tĩnh nói.

“Đừng lo, giạ như bọn hấn tới báo chù, có tau bạo vệ mi.”

Bọn họ có thù cũng là thù anh! Mắc mớ gì lôi tôi vào!

“Tôi thấy một cảnh.” Tôi nhắm mắt, hàm khẽ run.

“Sáu người tây.. bu quanh quan tài.”

Bây giờ răng cũng cắn vào lưỡi rồi, nhưng đã nói phải cố nói cho chót không thể để chỉ một mình tôi sợ hãi được.

“Bọn họ … chui vào trong.”

Chú thích:

Trác tau theo sư phụ học tập, có chộ loại ni vài lần, súng đạn nỏ xuyên đạc, lửa nỏ đốt đạc, axit cụng chào thua: Trước tôi theo sư phụ học tập, có thấy loại này vài lần, súng đạn không xuyên được, lửa không đốt được, axit cũng chào thua.

Mi chộ cấy chi rứa: Cậu thấy cái gì thế.

Ngài enh em, mi điên rùi: Người anh em, cậu điên rồi.

Đừng như rứa! Tau chộ có lội lắm!: Đừng như thế, tôi thấy có lỗi lắm.

Chắc chắn là nỏ phại bây giừ: Chắc chắn là không phải bây giờ.

Đừng lo, giạ như bọn hấn tới báo chù, có tau bạo vệ mi: Đừng lo, giả như bọn hắn tới báo thù, có tôi bảo vệ cậu.
 
Chương 22: Ngày Hoàng Đạo


Trong dòng suy nghĩ loạn tùng phèo của mình, tôi không cấm thử thay thế vị trí sáu người cao to với tôi và sư béo dỏm. Nếu chúng tôi không nhanh chân chạy ra, có phải bây giờ cũng đang đần thối chen chúc vào cái hòm chưa đầy hai mét vuông đấy không.

Nghĩ đến đây, tôi lại thử tính toán, làm thế nào để nhét vừa nhỉ? Ngồi xổm chăng.

“Jịt Jẹ, anh hay đi gặp tổ tông, đã thấy trường hợp này chưa?”

Một cụ xác hệ cường hóa đã khiến cho thế giới quan của tôi vỡ nát, mà giờ cụ còn biết cả thuật thôi miên thì thành vô văn địch cụ nó rồi. Nếu sư béo dỏm và sư phụ hắn từng bất kính với tổ chức vô văn địch này, thì bằng cách nào mà sống được đến bây giờ?

Ế..khoan, sư phụ sư béo dỏm đã đưa hắn đi đâu học tập vậy? Ông ấy không phải đường tăng à?

“Jịt Jẹ sư phụ anh làm nghề gì?”

Tôi lại hỏi sư béo dỏm, mà hắn cứ im thin thít, chẳng lẽ bị động chạm lòng tự ái rồi. Tôi kiềm tốc độ, vặn đầu xem sư béo dỏm, nhưng đảo một vòng vẫn không thấy hắn đâu. Tôi trực giác không ổn, lộn trở về phía cầu thang bộ, hô một tiếng.

Vừa hô, liền nghe thấy rần rận tiếng bước chân từ dưới chạy lên, từ trên chạy xuống, từ xa chạy lại. Chỉ trong vài giây, xung quanh tôi đã quây kín người.

Hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà sao tôi cứ phải đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác thế!

Những người quây tôi tây ta lẫn lộn, quần áo cũng không thống nhất, nhưng trên tay đều lăm lăm gậy gộc, như quê tôi vây thằng trộm chó ấy.

“Tôi tình cờ tạt qua thôi.”

Tôi giơ hai tay ngang đầu chậm rãi xoay người.

“Tôi đi ngay đây.”

Tôi vừa thò một bàn chân ra, liền lập tức bị đập trở lại. Có người đằng sau hô:

“Push him down!”

Một người tây vứt gậy lao vào nhăm nhe chộp vai tôi.

Lại có người hô:

“Đè nó xuống!”

Một người ta cũng vứt gậy lao vào.

Hai đấm khó địch bốn tay, hơn nữa tôi cũng không dám địch, nhỡ đâu họ hăng máu, tất cả cùng lao vào, thì mỗi người nhổ một bãi nước bọt là tôi chết chìm.

Tôi bị đè nặng xuống sàn, mồm kêu to oan uổng, hiểu lầm, mấy cảnh mà tôi tưởng chỉ được tạo ra nhờ tư duy lối mòn siêu thoát của đạo diễn phim truyền hình, giờ toàn bộ áp dụng lên tôi. Thật mẹ nó chân thực.

“Buông ra, đừng làm đau thằng bé!”

Một giọng nữ đầy quyền uy quát lên.

Từ góc nhìn con sâu, tôi thấy hàng tá giày da gạt sang bên, nhường một con đường chính giữa cho hai đôi giày cao gót dễ đến mười phân, cành cạch tiến tới.

Lực ấn trên vai tôi giảm một nửa, còn một người tây vẫn đang giữ, nhưng buông lơi hơn nhiều.

Tôi chưa ngẩng đầu nhìn cũng đã đoán được thân phận người đến. Thú thực đây là hai người mà bây giờ tôi không muốn gặp nhất, nguyên do thì có nhiều nhưng chủ yếu vì sợ mất mặt.

Tôi cân nhắc một hồi, giày cao gót đã đứng trước mũi. Giờ mà không ngẩng lên thì quá mất tự nhiên.

“Chào các bác.” Tôi giả ngu, ha ha cười.

Chủ nhân của nhà hàng hắc ám này, hai trong ba bác gái của tôi.

Dù sao cũng là ruột thịt, tuy chưa từng gặp mặt nhưng sự lo lắng mà các bác thể hiện rất tự nhiên. Trong khi bác ba muốn đỡ tôi dậy thì bác hai lạnh lùng quát người tây đang giữ vai tôi:

“Let go of your hand!”

Người tây không nhúc nhích, anh ta nhìn về sau lưng ba chị em.

Bác hai tôi quay đầu nói:

“Bảo người của anh thả cháu tôi ra đã.”

“Ờ, để xem.”

Một giọng đàn ông già chát đáp lời, bác ba của tôi đứng dịch sang bên, nhường lối.

Người đàn ông lớn tuổi chống gậy chậm rãi đi tới, bước chân của ông vừa trầm vừa ổn, có vẻ như chiếc gậy chỉ là vật trang sức. Ông ta hơi hất cằm ra hiệu, tôi liền thoát khỏi trói buộc.

Tôi đứng lên, băn khoăn nhìn bác hai, nhưng ông bác mang gậy lại rời một bước chắn tầm mắt tôi. Tủm tỉm cười nhìn tôi.

Gương mặt này…. tôi giật thót mình.

Chẳng phải là ông giúp việc nhà thằng Nam sao!
 
Chương 23: Người Bất Thường


“Là ông!”

Tôi lao vào túm lấy vạt áo ông ta dù biết sẽ bị ngăn cản thô bạo. Nhưng kể cả lúc bị bẻ quặt tay sau lưng tôi vẫn không kiềm nổi sự tức tối.

Tôi đã làm gì sai, tôi cái gì cũng không hiểu lại bị chơi vố đau như vậy, nhịn nổi sao!

“Bác hai! Chính lão già này lừa cháu xuống đây!”

Tôi vùng khỏi sự kìm giữ, chỉ vào mặt ông ta.

“Việt! Không được vô lễ!” Bác hai vội quát lớn, lấn át tiếng phản đối của tôi "Im lặng!"

Bác ba đến bên cạnh tôi, đè tay lên vai tôi, buộc tôi nén lửa giận.

Lão già kia thì ung dung sửa vạt áo, nheo mắt liếc nhìn tôi lại nhìn bác cả:

“Trông không giống chị Liễu lắm nhỉ?”

“Có phải con tôi đâu.” Bác hai đáp “Hậu duệ duy nhất của thằng Sanh đấy.”

“Con trai Nguyễn Hữu Sanh? Đáng giá nghiên cứu.”

Lão nhếch môi cười, chắp tay sau lưng tiến lại gần ngắm nghía tôi. Thói quen xem kỹ của lão tôi đã được chứng kiến nên càng thêm chắc chắn mình không nhận lầm người.

Tôi cắn răng thầm nghĩ, già đầu còn diễn kịch sao mẹ nó không đi làm diễn viên luôn đi.

"Chàng trai, cậu có hiểu nhầm gì không." Lão dí sát mặt tôi, híp mắt bảo "Cậu biết tôi là ai không mà phải lừa cậu."

Tôi mẹ nó không biết lão là ai nên mới chẳng tưởng nổi sẽ bị gài bẫy!

"Tôi gặp ông ở ngoài đại sảnh. Chính ông chỉ tôi ra đằng sau hoa viên thay quần áo."

Tôi gằn giọng kể nguyên do vì sao mà tôi xuống đến dưới này.

"Lúc đấy khoảng mấy giờ?" Bác hai hỏi tôi.

"Tầm mười giờ kém."

Lão lừa đảo cười nhạt.

"Vậy là rõ rồi nhé, chị Liễu."

Bác hai tôi gật đầu, thở dài bảo tôi.

"Giờ đó ông Chung và bác đang cùng ngồi ở hàng ghế vip tham gia đấu giá."

Lúc này thì tôi chưa hiểu, nhưng về sau tôi được biết cái nhà hàng hắc ám bên nội tôi đứng tên đúng là vừa tối tăm vừa xấu xa thật. Bên trên vặt tiền từ người sống, bên dưới kiếm lợi từ người chết, bảo sao không giàu.

Trở về với vấn đề hiện tại của tôi, sau một hồi gào to chả giải quyết được cái khỉ gì, tôi đã biết mình vừa trở thành đối tượng tình nghi tham gia vụ đánh cướp báu vật bán đấu giá.

Tôi bị áp giải vào một căn phòng có nhiều người trông tai to mặt lớn đang ngồi hai bên, và nổi bật nhất là ba chiếc ghế gỗ đỏ trên cùng chính giữa. Ở đấy đã ngồi sẵn một người phụ nữ lớn tuổi quý phái, trên tay bà đeo những chiếc móng giả từ kim loại chạm trổ cầu kỳ, nhọn hoắt. Vừa vào phòng bác hai tôi và Chung lừa đảo liền bước thẳng lên ghế gỗ đỏ ngồi xuống cạnh bà ta.

Chung lừa đảo nói một câu tiếng nước ngoài với người phụ nữ kia, nghe rất giống tiếng Quảng Đông được dùng trong phim Hồng Kông. Sau đó ông ta cong mắt nhìn tôi, nói lại bằng tiếng Việt:

“Chị Diêu, người đã đưa đến, đồ của chị, chị tự tra đi.”

Cái lão già này giống như không cười là ứ mở miệng được.

Bà Diêu nhàn nhạt xem tôi, rất có vị thế của lão phật gia xem nô tài.

“Còn tên nữa đâu?”

“Đã trốn.” Chung lừa đảo đáp. “Dù sao cũng là học trò của Lương Tam Chỉ, không dễ lọt lưới.”

Bà Diêu hừ lạnh, có vẻ đối với tên Lương ba ngón rất có thành kiến, bà lẩm bẩm một câu Quảng Đông, sau đó vuốt ngực uống ngụm trà.

Uống xong bà Diêu quay sang bảo bác hai tôi.

“Chị Liễu có muốn hỏi thăm cháu mình dăm ba điều trước không?”

Bác hai tôi còn chưa trả lời, những người ở hai bên đã quay ra xì xào, thậm chí có ông đứng lên cao giọng hỏi.

“Bà chủ Liễu, chuyện gì thế này? Chúng tôi không biết bà có cháu trai đấy.”

Tuy không phải người Việt, nhưng ông ta dùng tiếng Việt khá chuẩn. Tôi để ý tất cả mọi người trong phòng tuy màu da màu mắt khác nhau, nhưng cũng cố xì xào với nhau bằng tiếng Việt, giống như coi đây là ngôn ngữ quốc tế thông dụng vậy.

Nếu đặt vào trường hợp khác, tôi thật mẹ nó thấy tự hào. Nhưng cố tình trận thế này vừa nhìn là biết bất hợp pháp, người vừa nhìn là biết không đàng hoàng. Nên tiếng Việt giờ chẳng khác gì ngôn ngữ mã hoá để dùng cho mục đích phạm tội cả.

“Đây là con của em trai tôi, sống ở Việt Nam.”

Bác tôi vừa dứt lời, cả phòng liền im phăng phắc, nhưng chỉ được mấy giây sau đó lập tức bùng nổ như bắp rang, lộp bà lộp bộp bằng đủ loại âm thanh. Họ trực tiếp dùng tiếng mẹ đẻ hô hoán, xây dựng một không khí vô cùng kích động, cũng chẳng biết là kích động cái gì.

Có người hỏi tôi:

"Cậu gặp bố lần cuối khi nào?"

"15 năm trước." Tôi đáp.

Có người lại hỏi:

"Ông ấy để lại di sản gì?"

"Chẳng có gì."

"Ông ấy dạy cậu chiêu nào?"

"Không dạy.”

“Bố cậu lấy mấy bà?”

“Không biết!”

Những người tò mò đáng tuổi cha chú cứ hỏi tôi tới tấp không ngừng mà hai người bác gái chẳng thấy động thái ngăn cản gì, tôi thì cứ đáp “Không” ngượng cả mồm. Mất tận gần mười phút họ mới nhận ra bản chất của vấn đề.

“Cậu ta là con rơi rồi, chẳng biết cái gì cả.”

“Cậu ta không có điểm gì của Nguyễn Hữu Sanh, kể cả diện mạo.”

“Cậu ta là người bình thường, chán thật đấy.”

Làm người bất thường như mấy chú mới không đáng tự hào đâu, tôi thầm nghĩ.

Tôi bị mấy câu hỏi vớ vẩn khiến cho bình tĩnh hẳn, rốt cuộc đã cảm thấy bầu không khí trong phòng không còn căng thẳng như lúc bước vào. Tuy tôi chưa hoàn toàn tin lời kể của bà tôi lắm, nhưng qua thái độ của những ông chú ông bác này, rồi qua câu nói của lão Chung lừa lọc ban nãy, tôi có thể suy ra bố tôi đích thực rất có tiếng tăm trong giới.

Lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cảm giác con ông cháu cha, dựa ô chống dù là như nào, họ thần tượng bố tôi đến vậy, hẳn đối với tôi cũng phải có vài phần yêu quý đúng không? Ai lại nghĩ con của thần tượng là thằng ăn cướp được, đúng không!

Tôi tự tin mười phần, ưỡn ngực mỉm cười.

Sau đó liền bị vả mặt.
 
Chương 24: Bà Diêu


Thực tế đã chứng minh mạch não của người bất thường không phải thứ mà người bình thường có thể dùng logic phân tích được.

Sau khi bà Diêu đưa video giám sát có cảnh tôi và sư béo dỏm vai kề vai chạy trối chết trên hành lang, thì toàn bộ người hâm mộ của bố tôi đồng loạt đứng lên vỗ tay. Họ nói những lời khen ngợi từ tận đáy lòng, đại loại như:

“Không hổ là con anh Sanh, chơi lớn thật.”

Giờ thì tốt rồi, dù tôi có kêu to oan uổng cũng chẳng ai nghe lọt tai.

Còn nước còn tát, tôi cố gắng khai báo trung thực nhất những gì đã xảy ra bên trong thang máy nơi camera bị phá bởi nhóm người Jịt Jẹ.

Tuy nhiên có một vài chi tiết tôi cố tình lược bỏ.

Thứ nhất tôi không khai về cách thức cụ thể mà sư béo dỏm dùng để trà trộn vào trong này. Thứ hai tôi không miêu tả mối quan hệ giữa tôi và sư béo dỏm ở một dạng bình đẳng như nó vốn diễn ra. Và cuối cùng tôi lờ tịt sự xuất hiện của cụ xác.

Cái thứ nhất, tất nhiên để giúp sư béo dỏm không chết nhanh quá. Cái thứ hai, để mọi người không thêm nghi ngờ tôi. Còn cái thứ ba là đường sống tôi chừa cho mình.

Nhớ lại lúc sư béo dỏm lột tấm pháp bảo rởm, hắn tuy to mồm dọa tôi bên trong có cụ tổ tông đang ngủ, nhưng thực tế khi cụ xuất hiện thật hắn lại sợ gấp mấy lần tôi. Vậy nên tôi đặt ra giả thiết, người cung cấp tình báo cho hắn không biết về việc trong quan tài Nam Mộc Tơ Vàng có một cụ vô văn địch. Người cung cấp tình báo cho sư béo dỏm, ông chủ của hắn, là một trong những vị khách tham gia đấu giá, hoặc thậm chí là một người trong ban tổ chức. Nếu có thông tin nào ông ta không biết thì chỉ có thể là thông tin đã bị cố ý che giấu.

Thế nên tốt nhất là tôi lờ luôn đi cho lành.

Bà Diêu có vẻ không hài lòng về câu trả lời của tôi, móng tay nhọn hoắt của bà đánh nhịp trên bàn một cách thiếu kiên nhẫn. Bà ngắt lời tôi, nói:

“Chị Liễu à, cháu trai của chị không phải một thanh niên trung thực nhỉ.”

“Đàn ông đều vậy, phải không?” Bác hai tôi thậm chí còn chẳng bênh tôi lấy một tiếng.

Bà Diêu mở nắp cốc trà, khói mờ che một góc khuôn mặt lạnh băng, chẳng biết sao tôi cảm thấy bà có nét giống mẹ tôi.

“Chưa chắc đâu.” Bà đáp.

Chung lừa đảo híp mắt, sau đó làm như chợt như nhận ra chuyện động trời gì, vỗ đùi đen đét:

“Ái chà chà, thảo nào dạo này tôi thấy chị Diêu đẹp hẳn ra.” Lão nháy mắt với bác hai “Mùa xuân đến, mùa xuân đến rồi.”

“Nói linh tinh.” Bà Diêu giả cười, cũng không tức giận “Có một tiểu bối mới đầu quân dưới trướng tôi, thân thủ rất khá.”

“Đệ tử nhà ai thế?”

"Anh Chung chưa chắc biết." Bà Diêu lắc đầu.

“Không tên tuổi nhưng giá thì cao. Tôi phải hứa tặng cho cậu ta ba chiếc quan tài quý, mới mời được cậu ta đến làm việc.”

“Vậy thì tôi có lỗi lớn rồi.” Bác hai nói.

Bà Diêu quay xuống nhìn tôi trong khi đáp lời bác hai.

"Chỉ cần tôi lấy lại được vật báu, thì chuyện to hoá nhỏ thôi."

"Còn nếu không..."

Bà đứng dậy bước ra khỏi ghế tiến về phía tôi. Bà dùng móng tay giả khều cằm tôi xoay hai bên ngắm nghía.

"Nếu không... thì xin phép lấy tạm cháu chị gán đỡ vậy."

Tôi còn chưa biết phản ứng thế nào thì đã thấy dưới cằm nhói một phát, tôi ngơ ngác đưa tay vuốt, tổ sư, chảy máu rồi!

Bà Diêu dùng lực không kiềm chế khiến đầu nhọn trên móng tay dễ dàng kéo rách một đường dài dưới cằm tôi. Bị đối xử như vậy thì ai còn yêu già kính trẻ nổi nữa. Tôi gạt phăng tay bà Diêu, nổi đoá:

"Bác Diêu, cháu kính bác là bạn của bác hai cháu nên mới đứng rã cẳng ở đây. Có gì cần nói cháu đã nói hết rồi. Nếu bác không phục thì báo cảnh sát đi."

Tôi hùng dũng quay lưng bước đi, vung tay quát:

"Chào các bác cháu về!"

Tôi sở dĩ dám táo bạo như vậy tất nhiên vì có hai bác tôi ở đây. Chẳng ngờ chưa cần bà Diêu nói câu gì, bác ba đã lao lên níu tôi lại.

"Chỉ cần con bước ra ngạch cửa này." Bác ba gằn giọng "Là bà Diêu có lý do giết con ngay."
 
Chương 25: Thấy


Pháp quyền là sự cai trị của pháp luật và pháp trị là sự cai trị bằng pháp luật, nghe có vẻ giống nhau nhưng thực chất có khác biệt rất lớn. Trong khi một bên pháp luật đứng cao hơn tất cả, thì một bên pháp luật lại chỉ là công cụ của nhà cầm quyền.

Đã sang thế kỷ 21 được 4 năm, còn đang đứng giữa nước Pháp văn minh hiện đại, tôi có nằm mơ cũng không nghĩ mình lại rơi vào một ổ pháp trị. Tình thế kham ưu, tôi một mình thân cô thế mỏng dễ dàng bị người giẫm như con kiến.

Nhưng đường đường mười thước anh hào, tôi sẽ khom lưng sao? Tất nhiên là… tuỳ tình thế.

Tôi bình tĩnh quay trở lại, khí khái nói chuyện với bà Diêu.

“Bác gái à, chỉ là tấm khăn rởm thôi mà. Khi nào bắt được Jịt Jẹ bác cứ bảo hắn làm cho chục cái dùng dần, chứ giờ bác có xốc ngược cháu lên cũng chẳng tìm thấy gì đâu.”

Bà Diêu khoanh tay mỉa mai:

“Tôi còn chưa lẩm cẩm, anh không cần dạy tôi làm gì.”

“Nhưng cháu oan quá!”

“Tôi biết chứ.” Bà đi qua vai tôi, nói nhỏ “Nếu tôi nhận định anh có tội thì mấy con cá cảnh ngoài kia đã được một bữa tay người rồi.”

Này mẹ nó là kiểu khủng bố tinh thần gì đây, cho cá ăn linh tinh không sợ chúng biến thành yêu quái à!

“Bác hai! Chỉ là một tấm khăn, bác đền cho bà Diêu trước được không?” Tôi rốt cuộc phải muối mặt cầu đến người thân, dù sao cũng là bà con, hẳn không đến nỗi thấy chết không cứu chứ.

Bác hai thở dài, đây là lần thở dài thứ hai kể từ khi tôi gặp bác.

“Nếu chỉ là tấm khăn thì không vấn đề gì.”

“Nhưng thứ bà Diêu mất là quan tài Nam Mộc Tơ Vàng Âm Trầm, ta không đền nổi.”

Tôi sửng sốt vô cùng, thứ gì có thể mất chứ cái thứ vừa kềnh càng vừa nặng nề lại còn là hàng mua một tặng một đấy thì mất thế quái nào được. Nhưng...khoan, nếu là nó mất thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi.

“Các bác đã hỏi sáu người tây đi cùng cháu chưa? Lúc cháu và Jịt Jẹ ra khỏi thang máy, họ vẫn còn ở đó cùng với quan tài.”

Chung lừa đảo bỗng nhiên chen vào:

“Tôi thấy trong video giám sát cậu đã chạy đi còn quay đầu lại. Các cậu trốn cái gì? Thấy cái gì?”

Camera quay ở góc xa trên cao, có nhiều chi tiết không rõ ràng, lão thế mà cũng để ý tới thay đổi nhỏ nhặt đấy. Tôi nhìn về phía bà Diêu, để xem bà tỏ vẻ thế nào nhưng khuôn mặt lão phật gia của bà chả có biểu cảm gì khác thường cả, hơn nữa còn hơi nhếch mày như chờ câu trả lời của tôi.

Tôi quay đầu một vòng, ai cũng đang chờ tôi đáp.

Tình huống không đúng, giống như là tôi đang biết thông tin họ không biết, này thật mẹ nó quá sai!

“Cháu hỏi trước cơ mà.” Tôi đằng hắng giọng nói to.

Chung lừa đảo gật gù cười:

“Phải nhỉ. Nhưng nghe xong đừng sốc đấy.”

Tôi lúc đấy còn nghĩ, làm gì có thứ khiến tôi kinh sợ hơn gặp cụ xác được đâu. Ấy vậy mà hoá ra có thật.

“Khi vừa nhận thấy bất thường, chúng ta đã cho người đón lõng hai hướng, một là hướng con chạy, hai là hướng lên xuống của thang máy.”

Bác hai ra hiệu, một người mang máy tính xách tay đến, bên trên mở sẵn một băng video giám sát.

Từ góc camera, tôi nhìn thấy đoàn người dẫn đầu gồm bác tôi và Chung lừa lọc, rần rần đổ cửa một buồng thang máy.

Hai cánh cửa dát vàng từ từ mở, cảnh tượng trước mắt làm tôi há hốc mồm.

Tôi đã nhìn thấy gì?

Tôi… không thấy gì.
 
Chương 26


Chung lừa đảo đoán không sai, tôi thực sự bị sốc, hơn nữa sốc không nhẹ. Sự kiện bốc hơi tập thể này đã vượt ngoài logic có thể chấp nhận và trực tiếp vươn lên tầm siêu nhiên cụ nó rồi.

Tôi thậm chí tua lại băng ghi hình vài lần, nghiên cứu từng chi tiết rồi vỗ đầu thốt lên:

“Đây đâu phải tầng bọn cháu chạy ra.”

Bởi vì khu vực hành lang các tầng đều trang hoàng giống nhau nên suýt nữa tôi nhầm lẫn. Nhưng góc camera các tầng lại khác nhau, nên tôi mới chú ý.

Bác hai gật đầu đáp:

“Đây là tầng năm, còn cháu chạy ra từ tầng bốn.”

Ban đầu nghe bác khẳng định tôi liền ngơ người nghĩ: Hơ đổ sai tầng à? Nhưng khi động não thêm, tôi lại lạnh hết sống lưng.

Trời **! Có kẻ bấm chọn tầng!

Chắc chắn không phải người bên ngoài, vì camera giám sát tầng năm không ghi nhận ai lảng vảng ở quanh trước khi bác hai và Chung lừa đảo đến cả.

Vậy kẻ bấm chọn là sáu anh tây không có ý thức hoặc cụ xác ngàn năm chưa tiếp xúc văn minh sao? Kinh dị quá!

Chung lừa đảo thấy sắc mặt tôi như nến liền giễu hỏi.

“Không.” Lão phủ nhận giả thiết sáu anh tây của tôi (tất nhiên tôi vẫn giấu chuyện cụ xác). “Chín phần là do đệ tử của Lương Tam Chỉ.”

Sư béo dỏm? À, ra thế.

Trong khi tôi chỉ biết cắm đầu chạy trối chết, sư béo dỏm đã làm xong công tác đoạn hậu không hổ dân kinh nghiệm.

“Thế một phần còn lại?” Tôi tiện miệng hỏi.

Chung lừa đảo híp mắt, tôi để ý hắn rất thích làm động tác nhỏ này mỗi khi chuẩn bị hố người khác:

“Một phần còn lại, lão nghiêng về khả năng có người thứ bảy trong thang máy.”

Lão già tinh quái!

Tôi nhanh chóng để ý xung quanh, liền nhận thấy không ai chột dạ trước lời của Chung lừa đảo cả. Chuyện càng lúc càng quái rồi.

Hoặc là bác hai tôi và bà Diêu diễn giỏi quá. Hoặc là họ thực sự không biết có gì bên trong quan tài.

Nói thực tôi khá tin giả thiết thứ nhất, phụ nữ mà muốn giấu gì thì như mẹ tôi ấy chục năm cũng không cậy ra được.

Nhưng như vậy lại mâu thuẫn với hành vi của Chung lừa đảo, đồng bọn của họ. Chẳng lẽ lão già này ăn ở thất đức quá nên bị cho ra rìa?

"Các bác có suy đoán gì không?"

"Còn đang điều tra." Bác hai ra hiệu chấm dứt câu chuyện.

"Chàng trai. Đến lượt cậu." Chung lừa đảo ngắt dòng suy nghĩ của tôi. "Nói đi, các cậu thấy cái gì, trốn cái gì?"
 
Chương 27: Ông Lâm


Tôi tiếp xúc với người già nhiều, nhận thấy ai trong họ cũng sở hữu một lượng tri thức sâu xa về nghề họ đã theo cả đời. Đây không phải vấn đề về học vấn đây là món quà của thời gian mang tên kinh nghiệm.

Ba người bác hai, hoặc ít nhất là Chung lừa đảo và bà Diêu, vừa trông là biết kỳ tài kinh diễm, người như họ đã nhìn nhân tâm một đời thì sao có thể không xem thấu được lời giấu giếm vụng về của tôi chứ.

Thế vì sao tôi biết lại vẫn đi làm chuyện ngu ngốc này? Tất nhiên là vì tôi đã đánh cược sẽ có một người hoặc là một thế lực không muốn sự hiện diện của cụ xác bị công khai. Như thế tôi có thể dùng bí mật này làm lợi thế, chờ họ xuất hiện cùng tôi thoả thuận.

Nhưng tình thế bây giờ quái quỷ quá, chẳng ai có vẻ muốn bịt miệng tôi. Khiến tôi trông không khác gì đứa trẻ trần truồng đứng giữa những người lớn khoác áo lông vũ trong mùa đông ở Siberia cả, mọi người đều có tầng trong tầng ngoài bảo vệ bản thân rồi, còn tôi đến đôi dép cũng vừa trôi mất.

Này mẹ nó đúng là lạnh vào trong tim mà!

“Cháu muốn nói chuyện riêng với bác hai cháu trước đã.” Tôi đánh liều xin, mặc dù biết điều này sẽ làm khó xử bác tôi.

Quả nhiên bác hai liền hơi nhíu mày, nhìn về phía bà Diêu.

Nhưng họ còn chưa kịp trao đổi, thì ngoài cửa có tiếng bước chân rần rận đổ đến. Một giọng điệu hách dịch vọng vào:

“Ôi dà, nghe nói nhà ai bị khoắng sạch đấy hả?”

Bà Diêu hừ lạnh một tiếng, mỉa mai:

“Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, không giáo dưỡng.”

Một đoàn kính đen bước vào, rất ra dáng vệ sĩ chuyên nghiệp, dàn đội hình hộ tống ông già hói tóc bạc bệ vệ ở giữa.

Toàn bộ người trong phòng đứng hết lên, sôi nổi chào hỏi ông hói tóc bạc. Bác Hai thậm chí đi ra khỏi ghế, bắt tay cùng ông ta.

“Anh Lâm đến bất ngờ quá, làm tôi tiếp đón không được chu đáo.”

“Chị Liễu không mong tôi à?” Ông Lâm cười to lộ ra hai chiếc răng như nanh hổ bọc vàng.

“Không dám.” Bác tôi ra hiệu người làm lấy ghế cho ông Lâm. “Chỉ là vật báu anh yêu quý mai mới được đem đến. Hôm nay anh tới sợ phải thất vọng rồi.”

“Không. Thấy có người thất vọng thì tôi càng cao hứng.”

Ông Lâm khiêu khích nhìn bà Diêu.

“Phải không chị Diêu?”

Bà Diêu rũ mắt xem cốc trà trên tay, nhạt nhẽo đáp:

“Lâm Cẩu Cẩu mũi vẫn thính nhỉ.”

“Như nhau, như nhau.” Ông Lâm chắp hai tay làm động tác cung hỷ, sau đó quay sang Chung lừa đảo “Anh Chung cũng tới à?”

“Vâng, công việc mà.”

“Thế mà tôi còn tưởng ở đây không có đàn ông nên bọn cướp mới lộng hành.”

Ông Lâm này hẳn là kẻ thích chọc ngoáy. Ngồi chưa ấm chỗ mà đã vội vàng đắc tội với khối người. Nhưng ngoài bà Diêu, chẳng ai tỏ vẻ bất mãn với ông ta cả, có thể thấy địa vị của ông Lâm phải ngang ngửa bà Diêu, trên cả Chung lừa đảo và bác hai tôi.

Châm chọc đủ rồi ông Lâm mới để ý tới sự hiện diện của kẻ lạ mặt như tôi.

“Đệ tử nhà ai đây? Người Việt à? Hiếm thấy nhỉ.”

“Cháu của tôi.” Bác Hai vẫy tôi “Lại chào bác Lâm đi con.”

“Cháu chào bác. Cháu là Bách Việt.” Tôi tiến đến xin được bắt tay.

Ông Lâm ngó lơ bàn tay chìa ra của tôi, chỉ liếc một lượt cơ thể tôi đánh giá:

“Nhận nuôi thằng này làm gì, trông vô dụng quá.”

Tôi ở nhà ngoại thì bị bảo không giống mẹ, đến nhà nội lại nghe câu chẳng giống bố. Có khi nào một thời gian nữa tôi sẽ máu chó phát hiện mình được nhặt từ thùng rác thật không?

“Hậu duệ duy nhất của Nguyễn Hữu Sanh đấy anh Lâm ạ.” Chung lừa đảo cười híp mắt “Chơi lớn lắm, vụ báu vật của chị Diêu bị trộm có dấu ấn của cậu ta.”

Cái lão mất nết lại hố tôi rồi!

“Con trai Nguyễn Hữu Sanh?”

Ông Lâm bỗng thay đổi sắc mặt, nghiền ngẫm xem tôi. Sau đó ông vươn tay chủ động bắt lấy tay tôi. Ông bắt rất dùng sức, giống như muốn nghiền xương tôi vậy, khiến tôi đau đến nhăn nhíu mặt.

“Chị Liễu nuôi gà đấy à! Uổng có thằng cháu trai.”

Ông Lâm xì một tiếng ném tay tôi ra. Tặc lưỡi lắc đầu.

“Ba nhà Lâm Diêu Nguyễn chúng ta sao thế hệ sau lại kém hơn thế hệ trước thế. À quên chị Diêu làm gì có thế hệ sau nhỉ.”

Trên mặt bà Diêu vẫn mang biểu tình lạnh băng, nhưng tay phải bà khẽ run, vành cốc trà lách cách nứt toát.

“Nói tiếng người đi Lâm Cẩu Cẩu.”
 
Chương 28


Ý tứ xúc phạm của bà Diêu quá rõ ràng, nhưng ông Lâm lại thích thú khà khà hai tiếng, rồi thọc tay vào ngực áo lấy ra một bức ảnh đưa cho người làm phía sau.

“Chị Diêu có từng nhận được thứ gì tương tự không?”

Từ xa tôi chỉ quan sát thấy đó là một bức ảnh đen trắng, bên trên có một dấu cộp đỏ sậm rất nổi.

Bà Diêu nhìn bức ảnh, chậc một tiếng, lại chuyển cho Chung lừa đảo. Chung lừa đảo lấy cặp kính trong áo, xem xét kỹ, đưa lên mũi ngửi, thậm chí chạm lưỡi liếm dấu cộp đỏ, ông ta làm vô cùng cẩn thận, trông rất chuyên nghiệp.

“Chó ăn xác.” Chung lừa đảo nhổ nước bọt vào khăn tay lại lấy nước trà súc miệng.

Bà Diêu cười nhạo:

“Hợp phết.”

Từ khi bức ảnh xuất hiện mọi người trong phòng lại xôn xao bàn tán. Ý của họ đại loại như sau:

Cách buổi đấu giá một ngày có vài người cũng nhận được dạng ảnh đen trắng cộp dấu đỏ như này, nội dung là hình chụp những báu vật bị đánh cắp hôm nay.

“Bị trộm kiểu gì ạ?” Tôi không nén được tò mò vội hỏi.

“Chúng lợi dụng sơ hở lúc chuyển giao báu vật từ kho cho khách. Hành động nhanh tay lắm.”

Tôi hỏi mượn một bức ảnh để xem thế nào. Bức ảnh họ đưa tôi có khổ 3:2 nhỏ cỡ lòng bàn tay, in bằng loại giấy thông dụng. Dấu đỏ cộp trên bức hình tươi hơn so với dấu tôi thấy từ chỗ ông Lâm, kích thước bằng nửa đồng xu, đồ án lượn sóng vo tròn, không hề có tính thẩm mỹ.

Trông tôi đần thối, fan của bố tôi bèn tốt bụng giải thích:

“Đây không phải con dấu thông thường, đây là dấu điểm chỉ."

Thế thì càng quái hơn rồi, hoa tay nào lại trơn bóng ở giữa vậy?

Tôi đang định hỏi thêm, thì đột ngột nghe tiếng phụ nữ ré thất thanh xuyên vào màng nhĩ.

Tôi quay đầu, thấy mọi sự chú ý đang đổ dồn về hướng bác hai tôi. Đầu bác thì rũ xuống nhưng tứ chi lại co cứng, phải dựa vào người xung quanh nâng mới không ngã sấp trên đất.

Tôi vội vàng đuổi tới bên cạnh bác hai. Tôi nghe loáng thoáng có người đã gọi bác sĩ nên cũng không gào lên nữa, chỉ đành cố hết sức dùng khả năng cấp cứu sơ cua kiểm tra tình hình của bác.

“Tai biến tăng huyết áp.”

Tôi tái mặt khi thấy mũi bác đổ máu ồng ộc và miệng nôn thốc nôn tháo. Tôi từng chứng kiến vài người già như này, vì không được cấp cứu kịp thời nên đã đánh mất hoàn toàn cuộc đời về sau.

“Thuốc ở túi áo trái!”

Bác ba tôi từ xa hét lên.

Tôi vội lục tìm, thuốc thì đã thấy nhưng không cách nào cho bác tôi uống được.

“Tránh ra.”

Ông Lâm bỗng xuất hiện đằng sau tôi, trên tay là một ống tiêm đầy nước thuốc.

Tôi sửng sốt, không dám rời bác hai, nhưng lập tức có một cây gậy gỗ thô bạo gạt văng tôi. Là Chung lừa đảo làm.

Ông Lâm thuần thục xắn tay áo bác hai tôi, tìm ven tiêm thuốc, giống như người đã thực hiện hành động này cả trăm lần.

“Ông Lâm giỏi quá, ông ấy là bác sĩ hay y tá vậy?”

Tôi ngã ngồi trên đất rồi thốt lên sau khi thấy cơ thể bác tôi dần mềm hoá, máu ngừng chảy và cơn nôn mửa chấm dứt.

Chung lừa đảo lắc đầu đáp:

“Ông ta là đồ tể.”
 
Chương 29: Bác Ba


Tôi chẳng có chút lòng tin nào vào Chung lừa đảo, vậy nên chỉ nhướn mày nhìn lão một cái rồi phủi mông chạy lại chỗ bác ba.

“Bác sĩ đến chưa ạ?” Tôi hỏi.

“Đang chờ ở ngoài.”

Bác ba quay sang ông Lâm:

“Thưa ngài Lâm, ông có muốn hoãn buổi đấu giá ngày mai không?”

“Không được hoãn.” Ông Lâm lạnh lùng đáp “Cũng không cần tăng thêm thủ vệ, đã có người của tôi.”

Bác ba tôi gật đầu. Ông Lâm lại dặn dò Chung lừa đảo.

“Anh Chung đừng vội báo với Lưu Ly tháp, để ngày mai tôi bắt bọn không biết trời cao đất dày đấy đã.”

“Anh làm khó tôi rồi.” Chung lừa đảo cười đáp.

“Chị Diêu không phản đối chứ?” Ông Lâm hỏi bà Diêu.

Bà Diêu hừ một tiếng coi như đồng ý sau quay sang tôi nói:

“Sanh tử, hôm nay coi như tính. Từ ngày mai, cậu là chó của tôi, liệu mà chuẩn bị.”

Bà già này không biết có sở thích đặc biệt gì với chó mà cứ mở mồm ra là cắn người. Tuy tôi nghe chối tai lắm, nhưng vì quá lo lắng cho tình hình của bác hai nên tôi chỉ qua loa gật đầu.

"Vậy tôi xin phép đi trước, các vị khách quý yên tâm, chuyện hôm nay chúng tôi nhất định sẽ cho các vị câu trả lời thỏa đáng." Bác ba tôi cúi người sau đó chúng tôi vội vàng đưa bác hai vào bệnh viện.

Ngày hôm nay dài quá, khi tôi kịp nhớ tới thời gian thì đồng hồ đã điểm ba rưỡi sáng. Thế mà tôi chẳng buồn ngủ nổi, cứ luôn trằn trọc về cuộc nói chuyện ngắn ngủi với bác ba một tiếng trước.

“Bác sĩ nói bác hai bị kích động mạnh dẫn đến biến chứng tăng huyết áp. Mà con thấy trước đấy bác còn rất bình thường, đã xảy ra chuyện gì trong thời gian ngắn như vậy ạ?”

Bác ba phất tay, ý bảo tôi bình tĩnh lại. Bác châm thuốc, rít một hơi dài mới nói:

“Bác vốn không muốn con dính vào chuyện này.”

Tôi cũng vốn không muốn dính vào chuyện này. Nhưng rất nhiều trải nghiệm về sau sẽ chỉ cho tôi rằng hiện thực không phải nước cờ ta muốn đi mà là nước cờ ta phải đi. Từ khi đặt chân đến Pháp quân cờ sai lầm đầu tiên trong cuộc đời tôi đã hạ xuống rồi.

“Nếu con muốn bác sẽ sắp xếp cho con trở về Việt Nam ngay sớm mai. Có một thỏa thuận giữa bố con với chính phủ và một số tổ chức cá nhân danh tiếng trong nghề khác, giúp con trong điều kiện nhất định sẽ được đảm bảo an toàn và miễn trừ mọi trách nhiệm khi ở Việt Nam.”

Thỏa thuận của bố tôi với những người thượng tầng là gì thì bác không nắm được. Nhưng bố tôi từng dặn ba chị em rằng chừng nào chưa có người mang hợp đồng đến xé trước mặt tôi và nói: “Thỏa thuận chấm dứt.” thì chừng đó đặc quyền của tôi vẫn sẽ được chính họ bảo vệ.

Tôi giờ mới biết 24 năm cuộc đời của mình vẫn luôn đi trên dây mỏng. Sinh ra làm con của Nguyễn Hữu Sanh là vinh dự hay là gánh nặng, có lẽ tôi sẽ cần thời gian để trả lời.

Nếu như đề nghị của bác ba sớm hơn vài tiếng, tôi nhất định không do dự đồng ý, đáng tiếc nó đến trễ quá.

“Bà Diêu không phải người dễ chọc. Con bỏ đi, bác hai lại đang bệnh, bác cả thì già rồi, còn mỗi bác biết làm sao?”

Tôi xin bác điếu thuốc, ngửa người trên ghế thả từng vòng khói tròn. Nếu mẹ tôi có mặt ở đây giờ phút này, hẳn bà sẽ biết tôi đã hạ quyết tâm cực kỳ to lớn khi nói ra những lời tiếp theo. Bởi vì tôi có một đặc tính mà mẹ bảo đấy là điểm đến giờ mẹ vẫn rất phục ở bố tôi: Hứa được quyết làm được.

“Bác nói đi. Chúng ta cùng tìm cách.”

Bác ba trìu mến nhìn tôi. Không giống như hình tượng cao sang khó với mà bác hai mang lại, bác ba khiến cho tôi cảm giác rất gần gũi.

“Người ở viện dưỡng lão đã gọi đến.”

“Bà nội làm sao ạ?” Tôi bật dậy khỏi ghế.

“Chết rồi.”

Tôi đỡ lấy tay vịn, day thái dương. Sự cố bất ngờ quá, khiến tôi cảm thấy hơi choáng.

“Các bác chớ nên đau buồn, dù sao bà cũng sống đủ thọ.”

“Không phải chết già, là bị chó cắn chết.”

Bác ba nhìn tôi sốc đến trợn tròn mắt, tiếp tục chậm rãi kể:

“Hơn nữa, xác cũng bị tha mất.”

Tôi há mồm ngã ngồi trở lại ghế, bây giờ có quá nhiều từ ngữ muốn tuôn ra khỏi miệng tôi, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại sự run rẩy nơi đầu lưỡi.

Bác ba rút từ trong ngăn kéo ra một tấm ảnh khổ 3:2 đặt lên bàn, nặng nề nói:

“Chị Liễu nhận được nó tối qua.”

Là hình chụp lén bà nội tôi, bên trên có một dấu điểm chỉ đỏ sậm.
 
Chương 30: 3:2


Sự việc xảy ra vào tối khuya, ở trang trại tư nhân không lắp đèn đường. Vậy nên đoạn video giám sát được gửi đến có tầm nhìn rất hạn chế.

Bà nội tôi bước vào khung hình, ngồi xuống đụm cỏ ven hàng rào, trông điệu bộ rất sốt ruột.

Lúc lâu sau bà tôi chợt đứng dậy, bước mấy bước về phía trước, hai tay khua khoắng. Nhưng chỉ được nửa phút bà liền lùi về sau, quay lưng bỏ chạy.

Một bóng đen nhảy lên vồ lấy bà, lại có một bóng đen nữa vụt tới vật bà xuống đất. Thể hình khá lớn, không thể phân rõ chúng là con gì, nhưng dựa theo tập tính thì đích thị rất tương đồng với chó.

Trong một góc nhìn hạn chế, chúng tôi chỉ thấy được phản ứng dữ dội từ đôi chân đang dần từ bỏ sự sống. Cảnh tượng đấy đau đớn đến nỗi khiến người phụ nữ cứng rắn như bác ba tôi cũng phải lặng lẽ lau nước mắt.

Diễn biến mới xảy đến, bọn chó bỗng nhiên nhổm dậy, sau đó bỏ chạy. Có người đàn ông lớn tuổi cầm súng săn chạy vào khung hình, từ vị trí bước ra thì hẳn là người trong trang trại.

Người cầm súng cúi xuống xem xét tình hình của bà tôi, sau đó ôm đầu, chạy ngược trở lại.

Người cầm súng vừa đi thì một đôi giày thể thao lọt vào tầm nhìn, bên cạnh là hai con chó lớn ban nãy. Bóng chủ nhân đôi giày phản xuống mặt cỏ, chân dài vai rộng eo hẹp, là một người đàn ông.

Sau đó thi thể của bà tôi bị kéo đi, khuất khỏi camera. Video đến đây chấm dứt.

“Băng ghi hình mới được gửi đến. Chị Liễu còn chưa kịp xem. Nhưng nội dung không khác lời kể của nhân chứng là mấy.”

Tôi vò đầu, đập nắm đấm xuống bàn:

“Viện dưỡng lão đấy làm ăn kiểu gì thế! Sao có thể để bà nội đêm hôm ra ngoài mà không biết gì được!”

Bác ba nhìn tôi ánh mắt rất phức tạp.

“Không, họ biết.”

“Họ biết?”

“Họ biết bà con ra ngoài, họ đã cho phép điều đấy.”

Bà nội tôi hơn trăm tuổi rồi, mà cái viện dưỡng lão chết tiệt này còn cho bà đi loanh quanh một mình lúc nửa đêm?

Bác ba thấy mặt tôi đỏ như vang liền vỗ vỗ bảo tôi bình tĩnh, sau đó tiết lộ một tin còn khiến tôi choáng hơn:

“Bởi vì có người nhà đến đón nói là cho bà về ăn tất niên nên họ đồng ý.”

“Ai?”

“Sarah.”

Tôi nghiêng người về sau, cảm thấy mạch thần kinh sắp nổ tung thì bác tôi lại độp thêm tảng đá cuối cùng.

“Lao công ở viện dưỡng lão thấy trên xe của Sarah ngồi một chàng trai, có hình dung tương đồng với người lạ xuất hiện trong video vừa rồi.”

“Thế con bé Sarah?”

Bác ba tôi rút thêm một tấm ảnh 3:2 giơ lên, đây là lý do chính khiến bác hai tôi bị kích động đến thế.

“Nó mất tích rồi.”
 
Chương 31


Nhà nội tôi rất giàu có nhưng con cháu lại thưa thớt cực kỳ. Như tôi đã biết từ trước thì tất cả chị em dâu của bà nội đều đã chết bệnh hoặc tách khẩu, ông trẻ tôi không để lại hậu duệ, nên đến dòng này họ Nguyễn Hữu chỉ còn nhánh nhà tôi.

Bố tôi có tôi, bác cả không đẻ được, bác hai chỉ có mình Sarah còn bác ba đã mất một đứa nhỏ. Không tính thằng cháu ghẻ xa cả nửa bán cầu như tôi thì Sarah chính là người thừa kế duy nhất của họ Nguyễn Hữu, mọi yêu chiều đều tập trung cho nó cả.

Giờ Sarah mất tích, xét về mặt nào đó so với cái chết bất ngờ của bà tôi thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Bình thường tôi sẽ nói báo cảnh sát đi, nhưng sau ngày hôm qua, tôi mẹ nó đã biết nói vậy bằng không nói. Thế nên tôi liền hỏi một câu khác:

“Bác đã liên hệ bạn bè của Sarah chưa?”

Trong lúc chúng tôi đưa bác hai vào viện, bác ba đã kịp sai người dò la tin tức của Sarah. Nhưng bởi vì tiệc rất đông nên không ai để ý con bé rời đi với ai hay khi nào. Mà nhà hàng bên trên lại không giống như sàn đấu giá bên dưới, camera không được lắp đặt ở đây để tạo cảm giác riêng tư cho khách.

Bác cũng hỏi về những người bạn nam giới mà Sarah quen biết, nhưng đa số họ đều có ngoại hình cao lớn phì nhiêu hoặc quá còm gầy gò, không phù hợp với vóc dáng cân đối trong video.

Tôi vặn óc, cảm giác như có chi tiết nào đó rất quan trọng tôi trót quên mất.

“A!” Tôi vỗ đùi đánh đét “Thằng Nam! Thằng nhỏ cuồng Sarah lắm thể nào cũng phải biết cái gì đấy!”

Bác tôi lắc đầu: “Cậu ta đã theo bố mẹ bay về đại sứ quán ở Paris. Không tiện hỏi.”

Mấu chốt nằm ở đây rồi, đáng tiếc chúng tôi chẳng ai có cách liên lạc riêng với Nam cả. Bác ba có thể gọi điện cho đại sứ quán, tuy nhiên không phải thời điểm nửa đêm như giờ.

Bác ba bảo tôi cứ đi ngủ đã, mọi chuyện chỉ có thể để mai tính thôi. Nhưng khi tôi đứng dậy rời khỏi phòng lại thấy bác châm thêm điếu nữa, cái gì mà nghỉ ngơi, rõ ràng là lấy lệ tôi.

Sắp bước ra khỏi cửa, tôi mới chợt nhớ tới vấn đề quan trọng. Tôi vẫn chưa xác minh những lời bà nội kể lại.

“Bác ba, Thánh Địa Vùi Thây… có thật không ạ?”

Bác ba rũ mắt, không hề bất ngờ trước câu hỏi của tôi.p

“Cháu đã đến thăm bà nội nhỉ?”

“Vâng.”

“Là thật.” Bác thở ra khói, rất nhiều khói, không biết đây là loại thuốc gì nhưng mùi của nó nồng quá, khiến tôi khá khó chịu.

“Chuyện ông trẻ cháu?”

“Là thật.”

“Chuyện bố cháu?”

“Là thật.”

“Chuyện cả nhà ta bị truy sát…”

“Không.” Bác ba dụi tắt điếu thuốc, cười “Thời đại nào mà còn dã man như vậy.”

Tôi thở phào một hơi, cảm thấy nửa gánh nặng đã nhẹ bớt rồi. Ít nhất có thể hy vọng bọn bắt cóc không muốn giết Sarah.

“Bà nội đã luôn ám ảnh về chuyện nợ nần vô lý này.” Tôi nhớ về tâm tư nặng nề của bà, lòng trĩu xuống.

“Chuyện đó có một nửa là thật. Nhưng khi con đến đây, chúng ta đã bớt lo nhiều.” Bác ba bỗng đứng dậy, tiến về phía tôi. “Cảm ơn con đã không bỏ rơi gia đình này.”

Tôi chần chờ nhìn bác, tôi cảm thấy có ẩn ý giấu trong lời bác nói. Nhưng bác chỉ lẳng lặng cầm bàn tay tôi ngửa lên, đặt vào đấy gạt tàn thuốc lá chúng tôi vừa dùng.

“Đổ hộ bác rồi đi ngủ đi.” Bác vỗ mặt tôi nói.

Tiếp xúc gần gũi thế này tôi mới nhận ra….có phải bác ba tôi hơi bị trẻ không?
 
Chương 32: Nguy Hiểm


Tôi cứ tưởng mình sẽ thức suốt đêm, nhưng thực tế chứng minh tuổi trẻ không đùa được đâu. Rõ ràng phút trước còn đang lăn lộn suy tư phút sau đã khọt khẹt như heo. Vì sao tôi biết? Bởi vì có người vội tố ngay khi tôi vừa mở mắt.

“Anh ngáy to quá, hại em chả ngủ được.” Thằng Nam dí cái mặt đầy mụn thanh xuân sát mặt tôi, ai oán than.

Bốp!

Bản năng khiến tôi tung ra cú đấm chuẩn xác không lầm, chân chính xác định mình không nằm mơ.

“Ai ui!”

“Sao mày lại ở đây?!”

Chẳng phải thằng Nam đã cùng bố mẹ về Paris rồi còn gì, giờ bất ngờ xuất hiện là thế nào? Nhưng hỏi xong tôi mới phát hiện, đây mẹ nó không phải chiếc giường hôm qua tôi nằm ngủ!

Nhìn một vòng không gian chật hẹp xung quanh, tôi nhận thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Một giấc ngủ dậy tôi không phải di chuyển từ phòng này sang phòng khác, mà là dịch chuyển từ địa điểm này sang địa điểm khác bà nó rồi.

Tôi xách cổ thằng Nam hẵng còn nhăn nhó, gặng hỏi nó tình hình hiện giờ.

“Chúng ta bị bắt cóc.” Nam suỵt một tiếng nói nhỏ.

“Đang ở trên thuyền phải không?” Tôi cảm nhận tiết tấu dập dình dưới chân, một suy đoán kỳ dị nảy lên.

Nam gật đầu đáp:

"Sông Mê kông, Tam Giác Vàng.”

Cái quái gì vậy!

Tôi cứ tưởng mình bị chuyển tới một vùng bên ngoài Lyon, hay thậm chí một nước khác trong Liên Minh Châu u đã là quá quá lắm rồi. Ai ngờ một giấc ngủ dậy liền về Đông Nam Á, cú nhảy vọt này chấp nhận được sao??

Tôi bỏ thằng Nam ra choáng váng ngồi sụp xuống giường.

“Hôm nay mùng mấy?”

"Tối mùng ba.” Nam xoa mũi ngồi xổm xuống cạnh tôi “Em với anh bị nhốt chung đã một ngày rồi mà anh vẫn luôn ngủ, không đói à?”

Đói chứ, nhưng bị đánh thuốc mê thì biết thế quái nào được. Tôi vò đầu tiếp tục hỏi:

“Ai bắt?”

“Thấy có người gọi kẻ chủ mưu là bà Diêu.” Nam đáp. “Người Hồng Kông.”

Đáp án không khiến tôi bất ngờ lắm, nhưng lại củng cố thêm nhận định đáng sợ trong đầu tôi. Nghĩ đến nó khiến tôi không thể ngồi yên được, lập tức cắn răng đứng dậy.

"Anh đi đâu? Bên ngoài nguy hiểm lắm."

Nam giữ tay tôi hỏi.

"Đi gặp bà Diêu." Tôi vỗ vai thằng bé "Yên tâm. Anh biết bà ấy."

"Không! Ý em là, anh nghe em nói đã!"

Thằng Nam chạy theo tôi, còn tôi tìm đường chạy ra ngoài boong thuyền. Bởi vì đói khát lâu ngày nên có vô số dấu hiệu bất thường đã bị não bộ tôi tự động lược qua. Chỉ đến khi hàng loạt tiếng đoàng chói tai xuyên vào màng nhĩ và mùi khét nồng nặc xộc vào mũi, tôi mới nhận ra hai từ nguy hiểm nghĩa là gì.
 
Chương 33


Tôi có anh bạn nhập ngũ từ sớm, tính tình hăng hái không ngại khó ngại khổ, giờ đã trở thành một sĩ quan biên phòng ở huyện Văn Hồ, tỉnh Sơn La. Mỗi khi chúng tôi có dịp ngồi nhậu nhẹt chung, nghe anh bạn kể về mấy cuộc đánh án ma túy rất phức tạp trên đấy mà như nghe tường thuật tình hình nội chiến Afghanistan vậy. Lúc đó còn tưởng anh nói quá nhưng giờ mới thấy hoá ra do tôi hiểu biết ít.

Nam kéo tôi giật lùi vào trong, hai người vốn chỉ sống trong hoà bình đều bị doạ không nhẹ.

“Sanh tử, lên đây!”

m thanh của bà Diêu vọng xuống từ tầng hai. Tôi ngước lên thấy bà ta vẫn đang nhàn nhã uống trà, trong trường hợp này thái độ trịch thượng của bà Diêu khiến tôi an tâm đến lạ.

“Không sợ chết sao mà ra đấy.”

Bà Diêu chỉ cho tôi ngồi xuống một chiếc bàn đã bày sẵn thức ăn. Mặc dù đói đến mờ mắt nhưng tôi vẫn canh cánh với mục đích chính của mình, vậy nên uống xong nửa cốc sữa nhuận hầu liền hỏi:

“Bác Diêu, bác và bác ba cháu đã thoả thuận gì?”

“Chuyện người lớn, cậu không cần biết.”

“Nhưng nó liên quan tới cháu.” Tôi tức giận tiến về phía Bà Diêu liền bị hai vệ sĩ cản lại. Bà Diêu đưa khăn che mũi khinh khỉnh liếc nhìn tôi.

Cái mụ này, làm như tôi ba mươi ngày chưa tắm ấy!

Tôi trở về bàn với suy nghĩ đảo điên, rốt cuộc sắp xếp trật tự, cắn răng tiếp tục.

“Bác không nói, vậy cháu nói.”

Tôi có một bản ngã rất đáng khinh, gọi là tôi số 2.

Sau sự cố sinh nhật năm chín tuổi, khi mà tôi suýt bị chính bố ruột hại chết, tôi số 2 đã ra đời, trở thành một phiên bản nhỏ mọn luôn âm mưu hoá mọi mối quan hệ giữa chính tôi và những người xung quanh.

Trong quá khứ, tôi số 2 đã mang cho tôi rất nhiều rắc rối, với những đứa em cùng mẹ khác cha, và thậm chí là với cả ông bà ngoại. Phải mất đến ba năm trị liệu tâm lý, tôi mới kiểm soát được tôi số 2, và mất nhiều thời gian hơn nữa tôi mới hoàn thiện được bản ngã yêu đời, tin người như bây giờ.

Nhưng chỉ một chuyến sang Pháp mà tôi mẹ nó sắp mất tất cả rồi!

“Đặt giả sử con trai Nguyễn Hữu Sanh là một món hàng có giá trị trong giới của các bác.”

Cổ họng tôi cứ sam sáp, tôi lại nhấp thêm một ngụm sữa.

“Nếu đúng thì bà nội gọi cháu sang, không phải muốn nhờ cháu giải quyết nợ nần, mà là muốn dùng cháu để giải quyết nợ nần.”

Vậy nên mới úp mở thông tin, vậy nên mới sợ tôi chạy mất, vậy nên mới muốn dùng tình cảm đả động tôi, để tôi tự nguyện chui đầu vào rọ.

“Các bà thuê người cố ý gài bẫy, gán cháu vào tội lấy cắp quan tài Nam Mộc Tơ Vàng Âm Trầm để thuận lý thành chương bắt cháu đúng không?”

Bà Diêu nhướn mày nhìn tôi.

“Cũng biết suy nghĩ nhỉ.”

Tôi đấm tay xuống bàn, căm tức quát:

“Lợi dụng tình thân làm cái trò tráo trở này! Các bà có còn là con người không?!”

Loảng xoảng loảng xoảng, trong lúc không chú ý tôi đã đấm xuống chiếc đĩa lót cốc sữa, mảnh sứ vỡ ra bắn cả vào mắt kính thằng Nam đang gặm đùi gà bên cạnh. Nó nhìn tôi ai oán.

“Anh Việt.”

Tôi lườm nó, cảnh cáo giờ đang là lúc chơi soái, đừng có nũng nịu làm tổn hại hình ảnh anh mày!

“Tay anh thành tay nhím rồi kìa.”

Tổ sư! Thảo nào đau thế!
 
Chương 34


Bà Diêu gọi người đem hộp cứu thương đến, rồi thích thú tự mình đổ đầy thuốc sát trùng lên tay tôi. Bẩn thì chê mà tra tấn người thì mẹ nó vui quên lối về, mấy bác trong nghề này bệnh hết cả lũ rồi.

Tôi bất chấp sĩ diện la oai oái, khổ sở thất vọng gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây.

Bà Diêu lau tay, để phần việc còn lại cho người làm, có vẻ như biểu hiện của tôi khiến bà bác bệnh này tương đối hài lòng, nên rủ lòng tốt giải thích một số vấn đề.

“Chắc bà nội cậu đã kể về lịch sử quan hệ giữa ba nhà Lâm Diêu Nguyễn phải không?”

Tôi gật đầu, bà Diêu nhẩn nha tiếp tục.

“Nhà Diêu không giống hai nhà Lâm Nguyễn, không phải đường ngang ngõ tắt đá sang, mà là một gia tộc có truyền thống ‘hành hương’ từ thời Khang Hi. Theo gia phả, tôi là gia chủ đời thứ tám.”

Bà Diêu dùng khá nhiều tiếng lóng tôi không hiểu, sau đó phải nhờ thằng Nam phổ cập lại, đại thể như sau.

Thánh Địa Vùi Thây là một một danh từ mới được đặt vào những năm đầu thế kỷ 20, khi người phương tây hiện đại bắt đầu khám phá ra hiện tượng kiến tạo địa chất không thể lý giải này. Thực tế đây không phải công trình khám phá mới mẻ, chỉ là sự xuất hiện của Thánh Địa Vùi Thây rất rời rạc trong lịch sử, và thường tập trung ở Nam Á, Đông Á và một số vùng ở Châu Phi.

Trong ghi chép gia tộc, cụ tổ của Bà Diêu sống ở thời Khang Hi đã gọi những nơi ăn thịt người này là “Ổ Rồng”, lối vào là Miệng Rồng, đường đi là Ruột Rồng, khu có báu vật là Bụng Rồng, khu nguy hiểm là Vuốt Rồng, khu chắc chắn bỏ mạng là Đầm Rồng. Kẻ dám đi vào Ổ Rồng tự coi mình đang trên đường “hành hương”.

Cách gọi này được lưu truyền rất lâu, hơn nữa còn khá tương thích với danh xưng Thánh Địa Vùi Thây bây giờ, bởi vậy được dùng làm từ ngữ nhận diện giữa những người trong nghề.

Gia chủ đời trước nhà họ Diêu là chú của bà, người này không để lại hậu duệ, quan hệ với các thành viên không thân thiết, hơn nữa dân hành hương hiếm ai sống thọ và chết ở nhà, vì thế việc ông chú bỏ mạng trong Thánh Địa Vùi Thây chưa từng làm bà Diêu quan tâm.

Nhưng rồi vào một ngày mười ba năm trước, có người cháu họ của ông Lâm đem một tờ giấy đến nhờ bà Diêu cùng giải mã, mở ra bí mật về cái chết bất thường của gia chủ đời thứ bảy.

“Một cậu trai khá.” Bà Diêu nhận xét, thái độ hoài niệm đầy hữu hảo khác hẳn khi trò chuyện cùng ông Lâm.

“Đáng tiếc tuổi xuân chết sớm, không thì Lâm Cẩu Cẩu đừng hòng ngồi cùng chiếu với tôi.”

Tôi thầm đoán hẳn vế sau mới là mấu chốt trong cả đoạn.

Mật mã cậu trai khá mang đến được cải biên từ hán ngữ cổ, không khó đọc nhưng lại kén người có thể đọc. Như ông trẻ ít văn hóa của tôi thì chắc chắn không thể hiểu được. Vậy nên sau khi chết mới dặn dò bố tôi mang vật quy nguyên chủ.

Tờ giấy nằm lẫn trong rất nhiều giấy tờ quan trọng khác của nhà họ Lâm mà ông trẻ tôi ‘giữ hộ’ suốt hồi còn sống, kể như sổ đỏ sổ hồng, giấy sở hữu xí nghiệp, trước mặt mấy quyển sổ vàng kim nọ, tờ giấy nhàu nhĩ vài dòng xiên vẹo trở nên không hề thu hút.

Người duy nhất quan tâm chỉ có con trai ông ta, cậu trai khá. Về sau khi lớn rồi hiểu biết nhiều rồi, mới lục tìm di sản của bố, đòi lại công lý muộn.

“Nội dung rất đơn giản, ta sẽ viết nguyên văn cho cậu.”

Bà Diêu lấy giấy bút, ghi ngắn gọn như sau:

“Đại hung. Tìm Nguyễn Hữu lấy di sản. Chết không thể tránh. Oan uổng anh Diêu, oan uổng tôi.”

Hai từ oan uổng kéo dài, vô cùng thê lương, khiến tôi cảm thấy có chút co quắp khi đứng trước bà Diêu. Nhưng bà ta không hề để ý, chuyển tờ giấy mới nói tiếp:

“Trên giấy còn có một hình vẽ, là vật gia chủ cũ của họ Lâm muốn đòi lại.”

Bà Diêu phác họa rất khá, chỉ vài đường nét, tôi đã biết đấy là vật gì.

Nhưng thứ này…. sao có thể là nó chứ?
 
Chương 35


Trên tờ giấy vẽ một hình dáng giống như khúc cây nằm ngang, nhưng tôi biết đấy không phải khúc cây, mà là một chiếc quan tài, chiếc quan tài tôi bị vu tội lấy cắp.

“Cái này…”

“Không phải cái ta bị mất.” Bà Diêu chưa cần nghe hết câu liền lập tức phủ định. “Cậu cảm thấy giống, bởi vì về cơ bản hai cỗ quan tài này cùng một kiểu cách, rất phổ biến vào khoảng hơn 2000 năm trước tại Đông Nam Á và phía Nam Trung Quốc, được gọi là mộ thân cây hoặc mộ thuyền.”

Mộ thuyền thì tôi có nghe qua. Năm 2001 khi tìm đề tài cho đồ án tốt nghiệp, tôi được một giáo sư sử học rủ tham gia dự án phục dựng đời sống cư dân Đông Sơn thông qua việc khai quật mộ thuyền ở Hưng Yên. Tôi lúc đấy còn than rằng đúng là giáo sư sử chuyên đi sau thời đại, có đôi mộ Kiệt Thương ở Hải Dương vừa đào lên kìa, đến đấy làm nghiên cứu cho đỡ mất công, thế là bị giáo sư cho cái bạt tai.

Giáo sư nói nếu đi nghiên cứu cái có sẵn thì tôi gọi cậu làm gì, tôi nghe người dân ở một ngôi làng tại Kim Động, Hưng Yên phát hiện nhiều mộ thuyền dưới lòng ruộng, nghi ngờ nơi đấy là một di chỉ nghĩa địa lớn, mới cần cậu đi thăm dò địa tầng. Tuy rất nể mặt giáo sư, nhưng do chẳng có tý hứng thú nào với mồ mả nên cuối cùng tôi vẫn không nhận đề tài này.

“Cỗ quan tài Nam Mộc Tơ Vàng Âm Trầm cậu thấy được chú tôi khai quật năm 1946 ở châu tự trị Ngawa thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, giữ tại nhà đến năm 49 mới bán. Gần đây không biết thế nào lại rơi vào tay Lưu Ly tháp, cuối cùng tôi qua đấu giá mua trở về.”

Do lịch sử, chất liệu, tay nghề thủ công và tính toàn vẹn mà giá trị của cỗ quan tài đã vượt qua giá trị vàng cùng khối lượng. Giàu như bác hai đến khi nghe tôi năn nỉ đền hộ, chẳng than một câu đền không nổi còn gì.

Trở lại với hình vẽ trên tờ giấy mà cậu trai khá mang đến, bà Diêu vừa nhìn đã nhận ra đây là vật gì, cũng đoán được giá trị của nó. Trong sách truyền nghề mà tổ tiên nhà Diêu để lại cho con cháu, có ghi chép về một cực phẩm báu vật với miêu tả y chang hình vẽ này.

“Ban đầu ta khá hoài nghi. Bỏ qua nhiều lý do chuyên môn, cái vô lý nhất là chỉ với bốn người họ làm cách nào để khiêng cỗ quan tài nặng cả tấn đấy ra?"

Đúng vậy, đây cũng là nghi vấn ban đầu của tôi. Trừ phi, tôi chợt nghĩ đến một khả năng nói:

"Trừ phi do không được bảo quản tốt cỗ quan tài đã bị mục ruỗng nên rất nhẹ."

Bà Diêu lắc đầu.

"Không, nó vốn được chôn dưới bùn dày, trong môi trường yếm khí, chất liệu gỗ vẫn như mới."

Tổ tiên nhà bà Diêu từng có lần đào được cỗ quan tài này trong bụng rồng, bởi vì không có cách nào mang đi nên mới ghi chép lại cho con cháu đời sau biết đến.

Nhưng cậu trai khá lại nghĩ: Có thể chia cỗ quan tài thành nhiều mảnh để đem ra.
 
Chương 36


Giờ mà mua giường mua tủ, sẽ chẳng ai đem cả chiếc giường chiếc tủ hoàn thiện đưa tới nhà bạn cả. Họ sẽ đem từng bộ phận tới, sau mới bắt đầu lắp ráp, tiết kiệm công, lại tiết kiệm chi phí vận chuyển. Tôi không biết cách làm tiện lợi trên có áp dụng với cả quan tài hay không, nhưng xem chừng khá có tính khả thi.

Tuy vậy giá trị lịch sử do thời gian mang lại sẽ bị phá hỏng hoàn toàn, dù tôi không phải một nhà khảo cổ lại vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.

“Nhìn đi.”

Bà Diêu cho tôi xem tấm ảnh chụp một bức tranh vẽ giống y như thật. Tôi thắc mắc vì sao không trực tiếp chụp vật luôn mà mất công như thế, nhưng chỉ nhận được một cái mặt lạnh, quay ra thằng Nam thì thấy nó đang nở nụ cười biết tuốt rất đáng đấm.

Về sau tôi gặp phải vài chuyện mới hiểu nguyên do sâu xa, còn bây giờ tôi cũng chỉ có thể gạt bỏ tò mò, xem xét bức ảnh.

Nếu như hình vẽ đã miêu tả chuẩn xác một trăm phần trăm, thì cỗ mộ thân cây này phải tà đạo gấp mấy lần cỗ Nam Mộc Tơ Vàng Âm Trầm tôi từng thấy. Toàn thân đen xì, những mấu gỗ nổi lên kỳ dị như mặt thú, đường vân sâu lòng nâu thẫm, không biết có hay không chủ ý sắp xếp, mà cứ khiến tôi cảm giác đây là mạch máu của một vật sống có hệ tuần hoàn vậy.

Tôi nói nhận xét của mình cho bà Diêu nghe, lại hỏi bà về lai lịch của cực phẩm báu vật này. Nhưng bà chỉ nhìn đồng hồ bảo:

“Không có thời gian phổ cập kiến thức đâu. Tôi sẽ kể luôn về thoả thuận giữa ba nhà Lâm, Diêu, Nguyễn.”

Lúc bấy giờ nhà họ Nguyễn Hữu đã dốc tài lực tìm bố tôi đến kiệt quệ. Nhà họ Lâm thì đang trong cuộc đua chạy chức quyền, căn bản đối với bọn họ một cỗ quan tài không bằng một túi tiền. Nên nhà họ Diêu đã đề nghị chi tiền giải quyết.

Nhà tôi ở thế yếu không dám ý kiến, nhà họ Lâm cũng không thấy ý kiến, nhưng riêng cậu trai khá lại có ý kiến, luôn mồm nói nhất định phải thực hiện bằng được di nguyện của bố mình.

Đối với trường hợp này bà Diêu có cách đối phó riêng. Bà đem cậu trai khá đi một chuyến gọi là thử nghiệm cuộc sống của bố cậu khi xưa.

“Doạ cậu ta chơi.” Bà nói vô cùng bình thản, khiến tôi nghe lạnh cả sống lưng.

Nhưng chính sau chuyến đi này, bà Diêu đã gọi từ cậu Lâm thành cậu trai khá. Cậu trai khá biểu hiện ra mặt vượt trội trong gien di truyền, cũng biểu hiện ra đam mê không hề tầm thường với công việc hành hương, từ đó dấn thân vào nghề.

“Đáng tiếc chỉ được vài năm thì mắc bệnh lạ qua đời.”

Số phận của cỗ quan tài cực phẩm báu vật sau đó khá giống lời bà nội tôi kể, nhưng cũng có cái khác cơ bản. Nó đúng là sinh ra tiền, nhưng không phải theo nghĩa huyền bí gì cả, mà nó là vật đặt cọc cho Lưu Ly tháp để nhà Nguyễn Hữu được mở sàn đấu giá đại diện ở khu vực đồng tiền chung Euro.

“Lưu Ly tháp có quy định rất quái gở, bắt buộc là dân trung lập không dính tới nghề hành hương mới được đại diện cho họ. Nhà Diêu và nhà Lâm không thể, nhưng nhà Nguyễn Hữu có thể, nên chúng tôi thống nhất vẫn để cực phẩm báu vật đấy dưới danh nghĩa nhà cậu hơn chục năm giời.”

“Vậy bây giờ?”

Theo như lời bà nội tôi thì nhà tôi không còn muốn dính dáng vào cái nghề này, còn theo như lời bà Diêu thì bà ta có một cậu trai khá khác cần cỗ quan tài. Nhưng chơi với Lưu Ly tháp thì dễ, bỏ Lưu Ly tháp thì khó, muốn rút lui, chỉ có hai cách.

“Khiến tất cả người nhà cậu không đủ khả năng quản lý sàn đấu giá.” Bà Diêu lạnh lùng nói “Hoặc…”

“Khiến Nguyễn Hữu không còn là một nhà trung lập.” Tôi đáp.
 
Chương 37


Sự thật đã chệch ngoài suy đoán của tôi.

Tôi vốn tưởng bởi vì bản thân là con trai Nguyễn Hữu Sanh nên mới bị nhắm tới, ai dè lý do chỉ đơn thuần tóm trong mấy chữ: nhà neo người. Do quá neo người, các bác già yếu, nếu không phải tôi cũng chỉ có thể để Sarah gánh nhiệm vụ này. Mà tôi biết chắc, kể cả bác hai có dám dứt lòng cử Sarah đi hành hương, thì con bé cũng còn lâu mới chịu.

Nhưng Sarah không chịu, chẳng lẽ tôi sẽ chịu?

Câu trả lời là: rất khó trả lời.

Nếu các bác trình bày một cách rõ ràng, như tôi đã nói với bác ba, tôi nhất định sẽ cùng mọi người nghĩ cách giải quyết tốt nhất. Đáng tiếc điều đó đã không xảy ra, giờ tôi đang phải bị động vác một gánh nặng vượt ngoài sức tưởng tượng. Nếu nói tôi không bất mãn là nói ngoa, tuy nhiên nếu nói tôi muốn mặc kệ thì chắc chắn sai lầm.

Nhưng dù tôi lựa chọn thế nào thì trước hết vẫn có điều cần xác định lại.

“Bà Diêu quan hệ của chúng ta bây giờ có thể coi là đối tác không?”

“Mười hai triệu.” Bà Diêu thản nhiên nhấp một ngụm trà “Trả trước tôi 12 triệu đô la Hồng Kông, tôi không coi cậu là chó nữa.”

“Dựa vào!” Tôi đập tay xuống bàn.

“Dựa vào cậu là đồng phạm của đệ tử Lương Tam Chỉ.” Bà Diêu đối với vệ sĩ ngoắc tay ra hiệu.

Cửa bất ngờ bật mở, tên sư béo dỏm bị trói như đòn bánh tét lăn lông lốc đâm sầm vào tôi. Hai người ngã ra sàn, tôi còn chưa kêu nặng hắn đã ui da ui dà.

Tôi vừa đau vừa nghĩ này mẹ nó tình tiết quá máu chó rồi!

“*** mẹ không phải người của bà à?!” Nóng tiết đến chệch lưỡi tôi đành bỏ ngoài tai tiếng kêu bất mãn của sư béo dỏm.

“Chó còn khôn hơn cậu đấy Sanh tử.” Bà Diêu hừ lạnh “Nếu không cần nể mặt Lưu Ly Tháp thì tôi cũng chẳng phí thời gian với cậu.”

Đúng thật, bà Diêu khôn ngoan như vậy chắc chắn sẽ không bày trò ở buổi đấu giá của một ông lớn trong nghề như Lưu Ly Tháp. Tôi quá nóng nảy, trách oan sư béo dỏm mất rồi.

Tôi bò dậy trước sau đó giúp sư béo dỏm kéo cái giẻ nhét trong mồm ra, đặt tay lên vai hắn “Người anh em…” Véo mạnh “Anh khốn nạn quá!”

“Ái ái ái ui ui ui!” Sư béo dỏm lăn qua lộn lại tránh liên hoàn trảo của tôi “Enh em! Có chi bình tịnh nói!”

“Tôi mà bình tĩnh được tôi là thánh rồi!” Tôi giơ nắm đấm mắng “Đã bỏ chạy một mình sao không nhận tội một mình luôn đi!”

“Tau tảng mụ nội ni sẹ nệ mặt thầy mi.”

“Tôi có bố, anh có sư phụ. Thiếu đâu mà dùng chung!”

Sư béo dỏm lấm lét liếc bà Diêu rồi há miệng không tiếng động ra hiệu cho tôi: Như thế thì càng chết nhanh hơn.

Tôi nén giận quay ra thanh minh: “Bà Diêu, Jịt Jẹ nói bừa thôi không thể tính.”

“Nhưng cậu ta nói bừa trước rất nhiều người.” Bà Diêu cười lạnh vẫy một vệ sĩ mang máy tính xách tay đến “Có băng ghi hình, muốn xem không?”

Mịa! Cái thế giới của mấy người không coi luật pháp ra gì hả?! Mất vài trăm năm bỏ phong kiến để rồi lại quay về phong kiến. Đây là kiểu luận tội thời Kim Dung còn gì!

- ---------

Chú thích:

“Enh em! Có chi bình tịnh nói!”: Anh em! Có gì bình tĩnh nói!

“Tau tảng mụ nội ni sẹ nệ mặt thầy mi.”: Tôi tưởng mụ nội này sẽ nể mặt cha cậu.
 
Chương 38


Ba người chúng tôi chưa giằng co xong thì một vệ sĩ áo đen cắt ngang cuộc hội thoại, tiến tới nói nhỏ vào tai bà Diêu. Không biết anh ta nói gì mà tôi thấy bà Diêu hơi nhíu mày liếc sư béo dỏm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng giờ chỉ còn ba anh em chúng tôi, sư béo dỏm nhìn trước ngó sau, thấy không vấn đề liền nhảy lại gần tôi hỏi nhỏ:

“Mi mần răng rứa?”

“Bị bà bác đánh thuốc đem đi gán nợ.”

Nói thật tôi không có tính thù dai, hơn nữa sư béo dỏm và tôi còn khá hợp phách nên rất dễ thả lỏng. Sư béo dỏm nhờ tôi cởi trói, rồi lại nghe tôi nói sơ qua về tình hình phức tạp của nhà mình, chép miệng bảo:

“Mi thạm ghê.”

Hắn còn định bàn thêm câu gì, thì đã bị Nam cắt ngang:

“Sarah cũng ở trên tàu.”

“Mịa!” Tôi và sư béo dỏm ăn ý thốt lên, dứt lời liền hoang mang nhìn nhau.

“Sao các anh ngạc nhiên thế?” Nam hỏi chúng tôi.

“Sao anh ngạc nhiên thế?” Tôi hỏi sư béo dỏm.

“Răng mi ngạc nhiên rứa” Sư béo dỏm hỏi tôi.

Ba chúng tôi trầm ngâm, rốt cuộc sư béo dỏm lấy kinh nghiệm già đời của mình lên tiếng:

“Chú Vịt nói trác.”

Tôi hừ mũi bất mãn với biệt danh láo lếu sư béo dỏm đặt.

“Tôi ngạc nhiên bởi vì nhà nội tôi đã quyết hy sinh thằng cháu xa ngàn dặm để bảo vệ Sarah thì sao lại để nó lên chuyến tàu bão táp này được.”

“Thế việc Sarah bị bắt cóc?”

“Tôi nghĩ đấy là cú lừa của bác ba.” Tôi lắc đầu bóp trán “Mà cứ cho là thật, tôi không nghĩ bà Diêu có lý do gì để bắt cóc Sarah đâu.”

Sư béo dỏm gật đầu:

“Ầy da, tau ngạc nhiên vì trác khi bị bắt lên tàu tau có nghe trong nghề kháo nhau nhà mi bị Lưu Ly Tháp ép nợ, phại chạy trốn trong đêm bằng phi cơ riêng. Dè đâu đụng tai nạn, nỏ ngài thoát đạc.”

Tôi trợn mắt ôm ngực, mẹ kiếp cái tin này sốc quá! Còn Nam khi nghe tôi tường thuật lại thì lắp bắp phản bác:

“Khô...ô...ông không thể nào. E...em em bị Sarah lừa lên đây mà.”

Chúng tôi ba mặt nhìn nhau, quyết định lấy giấy bút bà Diêu để sẵn trên bàn sắp xếp lại thời gian tiếp nhận thông tin, cụ thể như sau:

Tôi bị đánh thuốc mê từ ba ngày trước, tôi nhận tin đầu tiên.

Nam bị lừa từ một ngày trước, nó nhận tin tiếp theo.

Sư béo dỏm bị bắt trưa nay, hắn nhận tin cuối cùng.

“Tin tức của tau cực chủn.” Sư béo dỏm giơ tay cam đoan. “Như thời sự 19 giừ.”

Thằng Nam tháo kính rơm rớm nước mắt, nó không cần tôi dịch lại cũng hiểu nghĩa của câu đơn giản này. Tôi thì đi vòng đến sau bàn, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một tách trà.

Loại trà này này rất thơm, nhàn nhạt, giải khát tốt nhưng để cảnh tỉnh đầu óc thì còn kém xa loại chè xanh chát đắng mà tôi vẫn uống ở chỗ ông ngoại. Tôi nhấp môi rồi buồn bực đặt mạnh xuống, đứng phắt dậy phăng phăng bước về phía cửa.

“Mi đi tìm mụ nội Diêu?” Sư béo dỏm giữ tay tôi vặn hỏi.

Thấy tôi gật đầu hắn lại nói:

“Cứ bình tịnh, mụ nội Diêu quay lại ngay giừ. Đến lúc rứa mi muốn họi chi tau họi giúp mi, đạm bạo mụ ni trạ lời vanh vách.”

Thấy tôi nghi hoặc, sư béo dỏm vỗ ngực.

“Tin tảng đại ca.”

Hắn dứt lời, cửa liền bật mở, một vệ sĩ bước vào lịch sự đối thoại với sư béo dỏm:

“Bà Diêu mời anh ra ngoài.”

Sư béo dỏm khoác vai tôi và thằng Nam nói:

“Tau muốn có enh em đi cùng. Cho bọn ni chộ uy phong cụa tau.”

“Bà Diêu chỉ mời mình anh…”

“Đéo! Mi còn lằng nhằng tau cứ ngồi đây rứa.”

Vệ sĩ băn khoăn, quay ra xem tôi, tôi gà cậy gần chuồng hất cằm hùa theo sư béo dỏm. Anh ta do dự nhìn đồng hồ, rốt cuộc chào thua thái độ hống hách của hai bọn tôi, khom lưng mời cả ba ra khỏi phòng, đi xuống boong tàu.

- --------
 
Chương 39


Đoạn sông Mê Kông chảy qua Tam Giác Vàng rất đặc biệt, nó là điểm phân chia phần Thượng phần Hạ của dòng sông, là tuyến đường thủy quan trọng trong việc giao thương hàng hóa giữa các quốc gia trên lưu vực. Nhưng từ khi bị bóng đen của ma túy bao phủ, nơi đây đã chẳng khác gì một quỷ môn quan với dân thường.

Tất nhiên bà Diêu đâu thể gộp làm dân thường, mọi lộ trình của bà đều được chuẩn bị tỉ mỉ. Nếu để một toán cướp vũ trang chắn đường, thì bà Diêu đã chẳng phải gia chủ nhà họ Diêu nữa rồi.

Khi ba chúng tôi xuống đến nơi, thế trận cuộc đấu súng giữa hai phe đã định đoạt xong, thuyền và ca nô của bọn cướp bị đánh chìm, người cũng chết không còn mấy mống. Mùi dầu hỏa thuốc súng rất hắc rất khó ngửi, thế mà người kỹ tính như bà Diêu lại hết sức bình thản ngồi sửa móng.

“Diêu tộc trưởng.” Sư béo dỏm ôm quyền cười gượng “Kiểm chứng xong chưa?”

Tôi hơi giật mình, tinh thần leng keng kéo còi, sư béo dỏm bỗng nhiên phát âm chuẩn chỉ thì hẳn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

Bà Diêu ừ một tiếng, lần lượt tháo móng giả đặt xuống một khay bạc, lại lần lượt lấy móng giả từ một khay vàng thay vào.

Khi người hầu bưng khay bạc đi ngang qua chỗ thằng Nam, nó liền nhăn mày nói nhỏ với tôi:

“Mùi máu, nồng lắm.”

Tôi sờ dưới cằm, nơi trước đây từng bị bà Diêu cắt một đường, lại nhìn thảm trạng của toán cướp đang bị trói gô quỳ trước mặt bà, thầm nuốt nước bọt đánh ực.

“Còn bài gì bày hết ra đi.”

Bà Diêu vẫy tay, có người đưa ghế đến cho chúng tôi ngồi. Chiếu thái độ hiện giờ, dù không thể sư béo dỏm hỏi gì bà Diêu đáp nấy thì ít nhất cũng không đến nỗi bị trực tiếp ngó lơ.

Sư béo dỏm không vội trả lời. Hắn ngồi xổm trước mặt một tên cướp, giật ngược tóc tên này lên lại kéo cổ áo của tên này xuống, nhìn vào trong.

“Lính của băng Khan.” Sư béo dỏm tặc lưỡi, khuôn mặt tròn mũm mĩm của hắn bỗng hiện lên nét rất tối tăm. “Đi trước đã, không cần dây với lũ quạ này.”

“Hướng nào?”

“Chiềng Rai. Từ đấy xuất phát khá thuận lợi.” Sư béo dỏm chỉ vào súng của một người vệ sĩ đứng gần hắn “Cho tôi mượn.”

Được bà Diêu đồng ý, vệ sĩ rút súng đưa cho sư béo dỏm. Hắn lẩm bẩm một chuỗi dài trong miệng rồi tự tay lần lượt xử quyết những kẻ cướp còn lại. Hành động dứt khoát lạnh lùng.

Nam đã phải quay mặt đi, còn tôi thì không hiểu sao chẳng thể rời mắt khỏi nắm tay trái của sư béo dỏm.

Một nắm tay run rẩy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom