Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1800


Giang Ninh đi tới cửa, Phương Thu lại gọi anh lại: “Cảm ơn”

Không có Giang Ninh, có lẽ đến nay anh ta vẫn chưa hay biết gì, còn không có cách nào nhận lại mẹ ruột của mình, còn đang nhận giặc làm cha…

Giang Ninh không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu một cái, quay người rời đi.

Lúc đó, Phương Uy trở về Chung Nam sơn Nhà họ Phương.

Trong lòng ông ta còn có chút sợ hãi.

Vùng cấm Đông Hải Đúng thật là rất đáng sợ!

Cho dù thực lực có vượt qua cấp bậc đại tông sư đi chăng nữa thì ở trong một tòa thành thị như vậy, cũng đừng hòng toàn thân trở ra Toàn dân ai cũng là binh, cảm giác mà Đông Hải mang đến cho ông ta chính là như thết Bất luận kẻ nào tiến vào đều sẽ như là rơi vào một vòng xoáy khống lô, muốn đi ra, gần như không có khả năng, “Gọi Phương Hồng Sơn đến cho tôi!”

Phương Uy tức giận nói.

Gia chủ, trưởng lão Hồng Sơn đang bế quan, nói ông ấy.

Phương Uy đứng bật lên, sắc mặt lạnh lẽo tới tận cùng: “Ông ta không tới gặp tôi, vậy thì tôi sẽ đi tìm ông ta!”

Nói xong, Phương Uy trực tiếp đi về phía nơi ở của Phương Hồng Sơn.

Giờ phút này, Phương Hồng Sơn vẫn đang luyện công ở trong phòng.

của mình, những ngày này đều không hề ra ngoài, đến cả cửa lớn cũng không bước ra một bước.

Từ đầu đến cuối ông ta đều đang chờ tin tức, muốn nhìn một chút tám dòng họ lánh đời, hợp tác đi đến Đông Hải, có thể lấy được mấy trang sách võ thuật.

Phương Hồng Sơn ngồi xếp bằng ở nơi đó, trước mặt có để một bàn trà, hương trà lượn lờ khắp nơi, tràn đầy toàn bộ phòng luyện công.

“Âm”

Đột nhiên, cửa phòng bị người đá một cái bay ra ngoài.

Xuyên qua ánh nảng, Phương Hồng Sơn có thể nhìn thấy Phương Uy.

đang đứng trước cửa phòng luyện công, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía mình, tràn đầy phản nộ.

“Xem như có là gia chủ đi chăng nữa thì khi muốn đi vào phòng của người khác, cũng nên gõ cửa trước mới đúng”

Phương Hồng Sơn không có bối rối chút nào, ngược lại là có chút tức giận, đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Đừng làm cho người ta nói nhà họ Phương chúng ta là gia tộc không có lễ giáo gia phong.”

“Phương Hồng Sơn!”

Sát khí bùng nổ dữ dội trên mặt Phương Uy: “Chuyện của Đông Hải, chuyện của Giang Ninh, có phải ông đã biết từ trước rồi hay không?”

“Sau đấy cố ý giấu diếm không nói!”

Trên mặt Phương Hồng Sơn lộ ra vẻ không hiểu lắm “Gia chủ đang nói cái gì vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả”

Phương Hồng Sơn lắc đầu: “Từ lân trước tôi đi Đông Hải trở về, gia chủ vẫn luôn để tôi đóng cửa hối lỗi, suy nghĩ lại cho tốt, từ đó tôi đã không ra cửa nữa, chuyện của Đông Hải là như thế nào, tôi đã nói cho gia chủ biết từ sớm rồi”

“Ông khốn kiếp!”

Phương Hồng Sơn cười cười “Tôi nhớ ban đầu có chút tin tức, muốn nói cho chủ nhân biết, nhưng chủ nhân hình như cũng không cho tôi cơ hội mở miệng mà”

Ông ta ngẩng đầu nhìn Phương Uy, giống như cười mà không phải cười, làm cho sát khí trên khuôn mặt của Phương Uy càng sâu hơn!

“Cho nên”

Phương uy siết chặt nắm đấm: “Phương Hạ là do ông hại chết?
 
Chương 1801


Bùm!

Đột nhiên Phương Hồng Sơn đẩy mạnh bàn cà phê ngã xuống đất, cốc trà rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy!

“Phương Uy! Ông đừng ngậm máu phun người!”

Ông ta chửi ầm lên: “Người đã gi ết chết Phương Hạ là ai, chẳng lẽ ông lại không rõ rằng sao?”

“Là ông! Là chính ông!”

Phương Hồng Sơn không chút khách khí nào, ông ta bây giờ đối với gia chủ nhà họ Phương này đã không còn có một chút kính sợ nào.

Hai người mặt đối mặt, đối chọi gay gắt.

Phương Hạ chết, Phương Hồng Sơn làm sao lại có thể để cho Phương Uy tính xuống trên đầu mình được.

“Phương Hồng Sơn!”

Phương Uy híp mắt một cái, vẻ mặt đãng đãng sát khí: “Ông vẫn luôn mơ ước đến cái vị trí gia chủ này, ông cho rắng tôi không biết sao?”

“Cho nên ông mới mượn vùng cấm Đông Hải, mượn tay Giang Ninh hại chết Phương Hạ, thậm chí ngay cả Hắc Sơn cũng chết, tất cả những.

chuyện này không thoát được khỏi việc có liên quan đến ông!”

Ha ha ha, Phương Uy, ông bây giờ là đang điên rồi, liên muốn bắt lấy tôi cần loạn sao?”

Phương Hồng Sơn trừng mắt, giơ ba ngón tay đầu lên: “Cái chết của bọn họ, không liên quan gì đến tôi, tôi có thể thề!”

Nếu như ông muốn lấy chuyện này vu oan lên trên đầu tôi, Phương Hồng Sơn tôi nói cho ông biết, ông không có cửa đâu!”

Ông ta tiến lên một bước, không chút sợ hãi nào đối với ánh mắt và lưỡng sát khí của Phương Uy.

Ngược lại là vào giờ phút này, ông ta lại càng thêm mạnh mẽ hơn Phương Uy đã trở lại, lại là loại phản ứng này.

Điều này cho thấy tám đại gia tộc của bọn họ liên thủ đi tới Đông Hải, cũng chưa chắc đã có thể thương lượng được tốt, không có thể đến được.

(Quyền phố, nếu không, Phương Uy lúc này làm gì còn có tâm trạng mà đi tìm ông ta gây rắc rối?)

Tin tức về Quyền phổ, chính là ông ta nói cho Tư Mã Hãng, rẵng cái kia miệng lưỡi như hoàng người, chắc chắn sẽ tìm cách liên thủ tám đại gia tộc lại và cùng nhau hợp tác động thủ.

Mà mặt khác bảy nhà còn lại sẽ lại càng tự cho mình là khôn ngoan hơn khi khẳng định tất cả những việc đó đều là một cái bẩy do nhà họ.

Phương giăng ra, sẽ cố tình để cho nhà họ Phương cầm đầu, phòng tránh tới việc có hại cho mình.

Mà tất cả những chuyện đó, Phương Hồng Sơn đều đã nghĩ đến, bây giờ xem xem? Tám đại gia tộc liên thủ, thế nhưng vẫn là thất bại.

Không thể lấy được một tờ Quyền phổ từ tay Giang Ninh nơi đó về, vì vậy Phương Uy mới có thể tức giận hộc máu quay trở lại mà tìm chính mình gây phiền toái.

*Phương Uy, nhà họ Phương bây giờ trở thành cái dạng như thế này, ông thân là gia chủ, không thể thoái thác tội của mình!”

Phương Hồng Sơn hét lên: ‘Lời này, cho dù ông tính đến trước mặt lão tổ tông, tôi vẫn dám nói lời này, nhưng ông còn dám đi gặp lão tố tông nữasao?”

Phương Uy đỏ bừng mặt, không nói một lời Ông ta biết Phương Hồng Sơn nhất định sẽ không thừa nhận, nhưng ông ta càng chắc chắn rằng Phương Hồng Sơn hắn là đã biết Giang Ninh hùng mạnh như thế nào từ lâu.

Lần này tám đại gia tộc đều ném người ở Đông Hải, Phương Uy ông ta đã trở lại, nhưng ông ta phải đối mặt với bảy gia tộc còn lại như thế nào đây?

Bảy gia tộc bọn họ sẽ lại nghĩ như thế nào về ông ta đây!

Nói rằng đây không phải là âm mưu của Phương Hồng Sơn, Phương Uy chắc chắn sẽ không tin, ông ta hối hận vì sao không nghĩ đến điều này.

sớm hơn một chút,vậy mà lại thực sự đã bị tên trứng thối Phương Hồng Sơn này lợi dụng cơ hội mà hố mình một phen.
 
Chương 1802


Nhà họ Phương bây giờ, loạn trong giặc ngoài Mỗi một trưởng lão trong gia đình này, một đám lòng mang quỷ thai, ai cũng đều có những suy nghĩ riêng của chính mình.

Bên ngoài, bảy nhà khác, vốn là đại gia không có việc gì, nhưng bây giờ, chỉ một tên Giang Ninh là đã có thể dễ dàng châm ngòi ly gián, khiến cho Phương Uy ông ta, cũng khó có thế đối mặt với bảy công ty gia tộc kia Ông ta muốn giải thích như thế nào, những người khác vẫn sẽ tin tưởng vào ông ta mà không hợp tác với Giang Ninh nữa sao?

Căn bản là không có cách nào có thể giải thích được, chỉ cần trong tay ông ta có một tờ Quyền phôt lấy được từ trong tay Giang Ninh bên kia, ông ta liền không có cách nào để giải thích!

Vào lúc này, ông ta nghĩ đến, tất cả những việc này, từng bước một đều đã nãm trong tính toán của Phương Hồng Sơn, nhưng ông ta lại không biết rằng ngay cả Phương Hồng Sơn cũng năm trong tính toán của Giang Ninh.

“Phương Hồng Sơn, ông đừng ép tôi!”

Phương Uy nói: ‘Chèn ép tôi quá đáng quá thì ngay cả có là ông, tôi cũng sẽ giết hết!”

Phương Uy tức muốn hộc máu, Phương Hồng Sơn ngược lại càng trở nên bình tĩnh hơn.

Ông ta thậm chí còn có chút hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa.

“Gia chủ muốn dọn dẹp cửa, còn sợ không tìm được lý do sao?”

Phương Hồng Sơn nhẹ giọng nói: ‘Ông muốn giết tôi thì cứ việc giết, chỉ là nếu muốn giết một vị trưởng lão, còn cần phải có cái gật đầu của lão tổ tông nữa, ông đã hỏi qua ý của lão tổ tông chưa?”

Phương Uy khit mũi, không tiếp tục cãi nhau với Phương Hồng Sơn nữa Ông ta biết rõ lúc này Phương Hồng Sơn sẽ không thừa nhận, mà căn bản Phương Hồng Sơn cũng không dám thừa nhận.

Thậm chí, ông ta còn biết chắc chắn nhà họ Phương bỗng nhiên lâm vào phải tình cảnh loạn trong giặc ngoài như vậy, Giang Ninh mới chính là kẻ cầm đầu!

Bây giờ việc ưu tiên hàng đầu là làm thế nào để đối phó với bảy gia tộc còn lại, làm thế nào để có thế xoa dịu cơn giận dữ của bọn họ, và thậm chí là để cho bọn họ cùng hợp tác với nhà họ Phương, nhất trí đối ngoại, và giải cứu các vị trưởng lão của các gia tộc khác khỏi tay Giang Ninh bên kia.

Lúc này Phương Uy cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ hung hăng.

nhìn châm châm vào Phương Hồng Sơn trong chốc lát, tràn đầy hàm ý đe dọa và cảnh cáo, hừ một tiếng rồi vung tay rời đi.

Nhìn bóng lưng của Phương Uy dần biến mất ở ngoài cửa, Phương Hồng Sơn nở một nụ cười chế nhạo.

Quả nhiên, muốn lấy được Quyền phố từ tay cái tên Giang Ninh kia, quả thật là khó như lên trời!

Nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn là có chút ngoài ý muốn, tám đại gia tộc liên thủ, tức là có trọn vẹn tám vị đại tông sư cấp bậc cao thủ a!

Giang Ninh vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, toàn thân trở ra, thậm chí “Người đâi Phương Hồng Sơn hô lên một tiếng, bọn thuộc hạ lập tức chạy vào, “Đi mời cậu tư Phương Đông tới đây, nói, tôi có chuyện quan trọng, muốn.

cùng cậu ấy bàn bạc.”

“Vâng!”

Phương Hồng Sơn nheo mắt.

Giang Ninh kia thực sự là rất lợi hại Không cần tốn nhiều công sức đã có thể khiến cho nhà họ Phương.

loạn trong giặc ngoài Về phần loạn trong này, đương nhiên là phù hợp với ý đồ của Phương.

Hồng Sơn ông ta, Phương Uy không náo loạn làm cho vấn đề trở nên lớn hơn, bọn họ làm sao sẽ có cơ hội?

Còn về phần giặc ngoài, hừ, đó có thể coi như là cái gì?

Miễn là tìm ra biện pháp và đạt được quyền phổ, bọn họ mới có quyền phát biểu!

Cái này mới là điều cơ bản!
 
Chương 1803


Rất nhanh.

Phương Đông đã đến phòng làm việc của Phương Hồng Sơn, cung kính gọi một tiếng Hồng Sơn trưởng lão.

Chuyện hai người bọn họ lén lút liên lạc riêng với nhau, đã không phải là lần một lần hai và cả hai đều biết rõ trong thâm tâm mình rằng thứ mà đối phương muốn là gì “Ba của cậu đã thất bại.”

Phương Hồng Sơn đi thẳng vào vấn đề: ‘Lúc này đây, ông ta có lẽ sẽ phải xuống địa ngục mới đúng! Có lẽ tôi nên đi gặp lão tố tông, nhưng tôi nghĩ lão tổ tông sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi, cơ hội của cậu là đây…”

Phương Đông đột nhiên cười híp hai mắt lại.

Anh ta khẽ gật đầu.

“Hồng Sơn đại nhân quả nhiên thực sự rất lợi hại”

Phương Đông chấp tay: “Tôi vừa mới nghe nói cha tôi cùng với Hồng Sơn đại nhân cãi nhau một trận, sau đó liền bực bội bỏ đi.”

“Bây giờ, nhà họ Phương này phải đối mặt với lửa giận của bảy gia tộc giấu mặt. Không biết cha tôi có ý định giải quyết chuyện này như thế nào?”

Bảy vị trưởng lão của bảy gia tộc hiện đang bị Giang Ninh giam Đông Hải, yêu cầu bảy gia tộc phải đưa ra thẻ bạc để chuộc lại người, đây không đơn thuần chỉ là tổn thất, mà còn là mất mặt!

Tám đại gia tộc liên thủ, thế nhưng nhận về được lại là kết quả này, những gia chủ của những gia tộc đó coi như bị người ta tát một cái vào mặt at Và tất cả những điều này đều là bởi vì Phương Uy.

Cho dù không phải bởi vì Phương Uy, nhưng bây giờ xem ra dường như cũng chỉ có thế tính lên trên đầu Phương Uy mà thôi.

Đó là việc của ông ta. Cậu tư chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng cho một việc, đó là nếu như lão tổ tông cần một vị gia chủ mới, vậy thì cậu chính là ứng cử viên sáng giá nhất” Cả nhà qua truyen3.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!

Phương Hồng Sơn liếc nhìn Phương Đông: “Mà tôi sẽ hỗ trợ cho cậu”

Phương Đông lập tức chắp tay cung kính nói: “Đa tạ Hồng Sơn đại nhân”

Anh ta cúi đầu, trong ánh mắt lại hết sức phức tạp.

Gia chủ tương lai của nhà họ Phương này, không còn nghỉ ngờ gì nữa chắc chản sẽ là anh ta, vấn đề chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi Phương Hạ đã chết, Phương Thu phản bội, Phương Xuân chẳng qua cũng chỉ là nắm quyền điều hành nội bộ mà thôi, bây giờ, còn có ai trong nhà họ Phương này?

Chỉ là anh ta không đợi được nữa.

Anh ta không muốn đợi đến khi Phương Uy già đi và chết, không muốn đợi đến lúc anh ta bốn mươi, năm mươi tuối mới có thế tiếp nhận cái vị trí gia chủ, thời điểm mà anh ta muốn, chính là hiện tại!

Sự xuất hiện của cực đạo Quyền phổ, chính là cơ hội đế nâng nhà họ Phương lên một tâm cao khác với bây giờ!

“Về phần Giang Ninh kia…”

Phương Hồng Sơn nói: ‘Phải tìm ra cách để diệt trừ!”

Bất kể nhìn thế nào, Giang Ninh bây giờ đối với bọn họ đều là một cái chướng ngại vật trước mặt, Lại càng không phải nói đến, sức mạnh mà Giang Ninh thể hiện ra ngày hôm nay, đối với bọn họ có sự đe dọa rất lớn!

Giang Ninh không chết, bọn họ làm sao có thể có được quyền phổ trong tay anh ta?

Trong nội tâm Phương Hồng Sơn biết rất rõ ràng rằng, không có.

quyền phố, cho dù Phương Đông có trở thành gia chủ của nhà họ Phương cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Sự tồn tại của gia tộc giấu mặt, chính là vì chờ đợi Quyền phổ xuất hiện, chỉ có tám gia tộc giấu mặt liên thủ lại với nhau mới có thể cùng nhau khám phá ra bản đồ cất giấu đẳng sau tấm quyền phổ và tìm ra nơi đó.

Có quyền phổ mới có tư cách nói chuyện, một khi tìm được địa điểm đó thì mới có đủ tư cách để phát biểu Còn nếu không, cũng chẳng quá đáng khi nói chẳng khác gì đi mai mối giúp người khác.

“Giang Ninh…”
 
Chương 1804


Phương Đông nheo mắt, trong lòng có vài phần kiêng kị đối với kẻ đã giết Phương Hạ và gây náo loạn khiến cho nhà họ Phương bất an.

Anh ta không giống như Phương Hạ, sẽ dễ dàng mà đi đánh giá thấp một người, và anh ta sẽ càng không bao giờ giống như Phương Uy, bảo thủ và không bao giờ chịu lắng nghe ý kiến của những người khác.

Phương Đông biết rất rõ rằng để hoàn thành được việc lớn, chỉ dựa vào bản thân mình là hoàn toàn không đủ “Ông cảm thấy, cái tên Giang Ninh này rốt cuộc là đang muốn vẽ cái gì đây?”

Phương Đông muốn giải quyết Giang Ninh đi từ căn nguyên bên trên.

Chỉ khi biết rõ ràng Giang Ninh đang thực sự muốn cái gì, anh ta mới có thể nghĩ ra cách đế thiết kế cạm bẫy và tiêu diệt hoàn toàn Giang Ninh!

Nhưng Phương Hồng Sơn lại lắc đầu.

“Không biết”

“Anh ta muốn cái gì, tôi không biết, đến nay cũng không thể nhìn ra được?

Phương Hồng Sơn nói: “Nếu anh ta là muốn báo thù, vậy thì chỉ cần giết cha cậu là đã đủ rồi, hơn nữa anh ta cũng đã có đầy đủ quyền phổ, có đầy đủ tư cách để nói chuyện, nhưng nhìn anh ta có vẻ như cũng không có hứng thú quá lớn đối với cái quyền phổ này…”

Bằng không, Giang Ninh làm sao có thể trực tiếp công khai quyền phổ như vậy được?

Để cho toàn bộ Đông Hải, tất cả những người luyện võ, đều có thế quan sát và tìm hiểu.

Phương Hồng Sơn nhìn hoàn toàn không thế hiếu nổi tất cả những điều này, và ông ta cũng hoàn toàn không rõ Giang Ninh muốn làm cái gì và anh ta có ý định như thế nào tất kể anh ta muốn làm gì, thì mục tiêu của chúng ta cũng chỉ có một, đó là gi ết chết anh ta, lấy đi quyên phổ trong tay anh ta, không hơn không kém!”

Phương Hồng Sơn kiên quyết nói: “Tôi có cảm giác rằng Giang Ninh mới là đối thủ lớn nhất của chúng ta! Sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch trong tương lai của chúng ta, cho nên anh ta nhất định phải bị loại bỏ!”

Phương Đông khế cau mày.

Chỉ cần là những kẻ cản đường mình, anh ta đương nhiên sẽ diệt trừ toàn bộ, nhưng hiển nhiên, cái người Giang Ninh này không dễ dàng chút nào, Đặc biệt là ngay cả các cao thủ của tám đại gia tộc liên thủ lại với nhau cũng không hề lấy được bất kỳ chỗ tốt nào ở Đông Hải, anh ta lại không ngu ngốc, để đối phó được với Giang Ninh nhất định không phải là một chuyện đơn giản gì.

“Hồng Sơn đại nhân, ông có chắc chắn diệt trừ được Giang Ninh không?”

Phương Đông suy nghĩ một chút rồi trực tiếp nói: “Nếu như ông có thể loại bỏ anh ta, trong tương lai vị trí đệ nhất trưởng lão của nhà họ Phương, sẽ là của ôn Hai người đối mặt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự tính toán trong mất đối phương.

Sau một lúc im lặng, Phương Hồng Sơn gật đầu: “Một lời đã định!”

Phương Đông rời đi Phương Hồng Sơn vỗ tay một tiếng, mấy người cấp dưới lập tức đi vào.

“Phương Uy chỉ sợ là không dám đế cho người khác biết được tin tức ông ta đã trở về, các người đi một chuyến đi”

“Vâng!”

Phương Hồng Sơn liếc mắt một cái: “Tôi ngược lại muốn xem xem, Phương Uy, ông như thế nào có thể đối phó được”

Về phần diệt trừ Giang Ninh.

Đây cũng không phải là một việc dễ dàng, Phương Đông ngược lại rất thông minh, dự định trực tiếp ném qua cho chính mình, còn đưa ra vị trí đệ nhất trưởng lão để dụ dỗ chính mình.

Nhưng anh ta làm sao có thế biết được rằng điều khiến ông ta quan tâm nhất không chỉ là vị trí đệ nhất trưởng lão kia!

“Tôi cũng sẽ không ngu ngốc như vậy, đến mức làm vũ khí cho cậu sử dụng!”

Phương Hồng Sơn hừ một tiếng Tại thời điểm đó.

Ở Đông Hải.

Giang Ninh không quản các vị trưởng lão của bảy đại gia tộc chút nào, thậm chí còn cho bọn họ tự do nhất định, cho phép bọn họ được đi lại trong võ quán.
 
Chương 1805


Bao gồm, có thể tự do tiến vào phòng đặt quyền phổ, dù sao nơi đó đều là đồ phỏng chế cao cấp, những người này cũng không có hứng thú.

Trưởng lão Tư Mã tùy ý đi dạo một vòng, quan sát các đệ tử trong võ quán Cực Đạo đang nghiêm túc luyện võ, tuy rằng mấy cú đấm đá trông còn khá non nớt nhưng thía độ lại không tệ.

Ít nhất, so với đám con cháu trong nhà họ Tư Mã của ông ta thì nghiêm túc hơn nhiều.

Ông ta đi đến phòng đặt quyền phố, không có ai ngăn cản, điều này.

khiến ông ta có chút ngoài ý muốn Cho dù là đồ phỏng chế lại, nhưng tâm quan trọng của quyền phố này không cần nói cũng biết, Giang Ninh thật sự không thèm để ý đến nó như”

Vậy sao?

“Hừ, tôi thật sự muốn xem thử quyền phổ này như thế nào”

Trưởng lão Tư Mã không quá bận tâm, nếu đã không ai ngăn cản thì ông ta cứ trực tiếp thoải mái bước vào vậy.

Trong phòng, có mười mấy người đang ngồi xếp bằng, tất cả đều ở nghiêm túc tự hỏi, lĩnh ngộ, căn bản không ai để ý đến trưởng lão Tư Mã, thậm chí còn không thèm liếc nhìn ông ta một cái Như thể ông ta là không khí vậy!

Trưởng lão Tư Mã cả kinh, không biết nên nói gì Ông ta có một loại cảm giác, nếu ông ta tạo ra tiếng động gì, ảnh hưởng đến người khác thì sẽ áy náy tựa như vừa mới làm sai chuyện gì đó!

Loại cảm giác này tuy không thể hiểu được nhưng lại rất mãnh liệt.

‘Thậm chí, trưởng lão Tư Mã vừa định ho khan hai tiếng nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống.

Ông ta đi đến trước khung cửa kính, nhìn mấy chiêu thức quyền thuật bên trong những tờ quyền phổ cũng không có quá nhiều hứng thú.

Thật ra ông ta đã từng gặp qua tất cả những chiêu thức quyền pháp này.

Mỗi người trong một dòng họ lánh đời đều có một chiêu nửa thức, nhưng những thứ này chỉ là quyền thuật, có thế coi như bất kỳ loại quyền thuật gì cơ bản, thậm chí chỉ là chưởng pháp, chiêu thức cơ bản của chân pháp.

Trong mắt bọn họ mấy thứ này căn bản không có ý nghĩ gì quá lớn.

Nhưng khi được lĩnh giáo thực lực của Giang Ninh, bọn họ chợt nhận ra rằng mình đã sai rồi Hơn nữa còn là một lỗi sai vô cùng lớn!

Trưởng lão Tư Mã đứng đó một hồi lâu, quan sát thật kỹ, xem đi xem lại quyền phố. Nhìn vào chính diện những chiêu thức quyền thuật, ông ta văn chẳng cảm thấy có gì đặc biệt thế nhưng khi nhin vào mặt trái bản đồ hoa văn, thì lại rất phức tạp và thâm ảo.

Đừng nói chúng tách rời, ngay cả khi ghép chúng lại với nhau ông ta cũng không nhìn ra được gì ‘Thế này thì quả thật là không cần phải phòng bị, có tặng người ta cũng chưa chắc xem hiểu.

“Âm Đột nhiên, có người nào đó đánh ra một quyền, phát ra một tiếng nổ lớn. Cú đánh này vô cùng mạnh, sức mạnh được tăng lên cực đại!

“Thành rồi?”

Người kia tức khắc kinh hỉ không thôi, nhìn vào nắm tay của mình, dường như còn chưa thế tin nối: “Thật sự có thị Mọi người xung quanh bật thốt những tiếng xuýt xoa hâm mộ, hận đó không phía là mình “Chúc mừng chúc mừng!”

“Chúc mừng cậu đã ngộ ra được rồi, ha ha hal”

“Chúc mừng sư đệ, quán chủ chắc chẳn sẽ tự hào về cậu!”

Mọi người vừa hâm mộ lại vừa khâm phục, ồ ạt chúc mừng.

Người kia liên tục chắp tay, trên mặt không giấu nổi sự tự tin và hưng phấn. Anh ta nói: “Các vị sư huynh đệ, mọi người tiếp tục cố gắng, tôi đợi các cậu!”

Nói xong, anh ta lập tức đứng lên, xoay người rời đi.

Những người còn lại lập tức thu hồi ánh mắt, tiến vào trạng thái tu luyện, dường như sự việc ban nãy căn bản chưa hề phát sinh.
 
Chương 1806


Trưởng lão nhà Tư Mã kinh ngạc đến ngây người.

Ông ta kinh ngạc là vì một đệ tử bình thường lại có thể hiểu được quyền phổ này, càng ngạc nhiên hơn là những người khác chỉ chúc mừng và hâm mộ nhưng lại chẳng lộ ra nửa phần phen!

“Chuyện này… Sao có thể?”

Trưởng lão Tư Mã khó có thể tin nổi, dường như đối với tất cả những người ở võ quán này, chỉ cần có người có thể tăng lên thực lực của mình, cho dù không phải là bản than bọn họ nhưng bọn họ vẫn vô vùng vui vẻ như nhau.

Không có bất kỳ một ai tỏ vẻ ích kỷ cả!

Sao có thể như thế được?

Trong loại hoàn cảnh này, việc cạnh tranh rất kịch liệt, đặc biệt là khi thấy người khác vượt qua mình, đừng nói những người trẻ tuổi naỳ mà.

ngay cả một lão già như trưởng lão Tư Mã ít nhiều gì cũng sẽ có chút dao động.

Nhưng nhìn vào những người này, ngoại trừ một tỉa hâm mộ thì đảo mắt bọn họ đã quên mất, lại lần nữa đảm chìm vào việc tu luyện.

Ông ta hoàn toàn không hiếu nỗi bầu không khí này, tình trạng kiểu này, “Cấm địa Đông Hải này… quả thật khác biệt”

Trưởng lão Tư Mã cau mày.

Ông ta không nói gi, cũng không quấy rầy những người đó, xoay người rời đi.

Khi ông ta trở về phòng cho khách, thấy các vị trưởng lão của gia tộc khác cũng từ bên ngoài quay về.

Thực rõ ràng, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ nghiêm trọng và sự kinh ngạc, khó hiểu.

Hiển nhiên, những thứ bọn họ vừa được nhìn, được nghe thấy khiến bọn họ có một cái nhìn khác về thành phố Đông Hải và võ quán Cực Đạo, cũng càng thêm tò mò về người tên Giang Ninh này.

“Các ông đã nhìn thấy gì?” Cả nhà qua trang mới truyen3 chấm one nhé!

Trưởng lão nhà Tư Mã do dự một chút rồi hỏi.

“Vậy còn ông đã nhìn thấy gỉ? Đã xảy ra chuyện gỉ?

Trưởng lão Hoàng Phủ ngừng một chút rồi nhìn Tư Mã Tuyền rồi hỏi ngược lại, “Tư Mã Tuyền, ông nói trước thử xem ông đã nhìn thấy những gì”

“Tôi thấy được sự lạc hậu, ích kỷ của những gia tộc lánh đơn đờ Trưởng lão Tư Mã Tuyền trâm mặc một lát, nhấp môi, gắn từng chữ.

Ánh mắt ông ta rất phức tạp, quay đầu nhìn về phía những vị trưởng lão khác: “Còn các ông thì sao?”

Không ai nói gì “Cao cao tại thượng, thoát ra khỏi chốn giang hồ, theo đuối một cảnh giới cao hơn/’ Tư Mã Tuyền đột nhiên bật cười tự giều: “Tôi chợt cảm thấy bản thấn có chút bưồn cười, thứ gọi là dòng họ lánh đời có chút bưồn cười”

Ông ta lắc đầu, không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại Mấy người còn lại liếc nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Trong đầu bọn họ là hình ảnh mỗi đệ tử ở võ quán Cực Đạo hãng hái hướng về phía trước, đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau, nâng đỡ nhau vì mục tiêu phía trước.

Bọn họ rời khỏi võ quán, nhìn về phía đối diện, dù đối với bọn họ, những người này chỉ là nhân vật năm dưới tầng chót nhưng bọn họ lại được dân chúng trong thành phố này hết mực yêu thương, tôn kính.

Bọn họ còn nhìn thấy vẻ yên bình của toàn thành phố này, trên mặt mỗi người đều lộ ra sự hạnh phúc và có cảm giác an toàn.

Lại nghĩ về dòng họ lánh đời, vì một vị trí mà anh em ruột thịt cũng có thể chém giết nhau, vì ích lợi, có thể không màng tất cả…

Giống như tương phản giữa riền văn minh và sự hoang dã, chói mắt không thôi Bọn họ siêu nhiên chỗ nào chứ, bọn họ là đang theo đuối nhiều thứ hơn, cần nhiều thứ hơn, khiến bản thân mình càng thêm tham lam, bành trướng, chỉ là bọn họ che đậy những điều này tốt hơn mà thôi Giang Ninh sao có thể xây dựng nên một nơi như thế này được chứ.
 
Chương 1807


Rốt cuộc người tên Giang Ninh này là người như thế nào.

Tò mò, hoang mang.

Cùng lúc đó.

Trong núi Chung Nam, gia tộc Tư Mãt Tư Mã Như ngồi ở đại sảnh, sắc mặt âm trầm, đôi tay đặt trên tay vịn, ngón tay như thể sắp bóp nát tay vịn bãng gỗ kia.

“Gia chủ Tư Mã, đại nhân nhà tôi bảo tôi nói với ông rắng, gia chủ nhà họ Phương đích xác đã trở lại nhưng không lộ ra chút tin tức nào với bên ngoài, nếu không phải đại nhân Hồng Sơn phát hiện ra thì chẳng biết mấy ông sẽ bị giấu đến khi nào nữa!”

“Tám dòng họ lánh đời liên thủ lại không thể nhấc lên chút song gió gì ở Đông Hải? Bọn họ vậy mà bị cầm tù!”

Tư Mã Như tức giận đập bàn, giận dữ hét, “Còn có chuyện nào mất mặt hơn chuyện này nữa chứ?”

“Còn những nhà khác thì sao?”

Giọng nói của ông ta chứa đầy phản nộ và sát khí.

“Dường như còn chưa có tin tức, tôi đã đến nhà họ Tư Mã trước”

Thủ hạ của Phương Hồng Sơn trả lời Phương Hồng Sơn và nhà họ Tư Mã vấn luôn lui tới chặt chẽ, có bất kỳ tin tức gì cũng sẽ thông báo với nhau trước tiên.

Bọn họ không thể nào ngờ răng tám đại gia tộc liên thủ mà vẫn sẽ thất bại.

Tám cao thủ cấp bậc tông sư chí ít đều là trưởng lão, sức mạnh của bọn họ là thứ không thế nghỉ ngờ, nhưng sao lại Rốt cuộc Đông Hải là cái nơi quỷ quái gì thế?

“Trưởng họ Tư Mã, đại nhân Hồng Sơn nhờ tôi nhắc nhở mọi người rằng Đông Hải không đáng sợ, điều đáng sợ thật sự là Phương Uy và Giang Ninh ở Đông Hải đã hợp tác với nhau liên kết lừa người của bảy nhà khác”

Mặt của Tư Mã Cao biến sảc.

Không phải ông ta chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng ông ta nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thế.

Nhà họ Phương là một trong những Dòng họ lánh đời, tám Dòng họ lánh đời không thể thiếu gia tộc nào. Bãng không, cho dù có giành được quyền phổ thì cũng không thể khám phá bí mật bên trong, Phương Uy làm vậy là có ý gì?

Trừ khi ông ta muốn có thêm nhiều quyền lợi hơn cuốn quyền phổ.

“Trưởng họ Tư Mã, những gì cần nói tôi đã chuyển lời tới ông hết rồi, Đông Hải quả thực là nơi không dễ đối phó, nhưng nếu tám dòng họ lớn hợp lực lại với nhau thì tuyệt đối sẽ không như vậy, đại nhân dặn dò mọi người nhất định phải cẩn thận đề phòng Phương Uy!”

Đàn em của Phương Hồng Sơn nói xong thì chấp tay muốn rời đi Đột nhiên, một cơn gió lớn ập đến!

Một bóng người nhanh chóng xông tới quật ngã anh ta xuống đất!

Anh ta chưa kịp kêu lên một tiếng, ngực đã bị người ta dẫm nát ‘rắc rắc’ một tiếng xương ngực đứt gấy.

Đau đớn khiến anh ta suýt nữa ngất đi, nhưng cũng vì đau đớn khiến anh ta tỉnh táo trong nháy mắt!

“Nhà Tư Mã tôi muốn làm gỉ? Khi nào đến lượt nhà họ Phương các người chỉ tay năm ngón?”

Trong giọng nói trầm thấp tràn ngập vẻ hung ác!

Từ Mã Như lập tức đứng lên.

“Xin chào đại trưởng lão!”

Ông ta khế nhíu mày, không ngờ đại trưởng lão Tư Mã Cương sẽ xuất quan “Ông câm miệng!”

Vẻ mặt của Tư Mã Cương hung ác hiếm độc, ánh mắt lạnh lếo tới cực điểm, ông ấy không thèm để mắt tới trưởng họ như Tư Mã Như.

Bị ông ta thét vô mặt, sắc mặt Tư Mã Như hơi khó coi nhưng không dám phản bác.

Bên trong các Dòng họ lánh đời, vị trí đại trưởng lão cao hơn trưởng họ như bọn họ, thậm chí nhóm trưởng lão có thể thu hồi chức gia chủ một cách dễ dàng để đưa người khác lêi “Tôi hỏi cậu, Tư Mã Hãng đâu?”
 
Chương 1808


Tư Mã Cương chẳng thèm nhìn Tư Mã Như, ông ta cúi đầu hỏi người dưới chân mình.

“Bị người bên Đông Hải phế rồi.”

“Vậy Tư Mã Cao đâu?”

Đại trưởng lão Tư Mã Cương lạnh lùng quát lớn, sát khí trong giọng nói càng tăng thêm vài phần!

“Chết… chết rồi…”

“Xin chào đại trưởng lão!”

Ông ta khế nhíu mày, không ngờ đại trưởng lão Tư Mã Cương sẽ xuất quan “Ông câm miệng!”

Vẻ mặt của Tư Mã Cương hung ác hiểm độc, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm, ông ấy không thèm để mắt tới trưởng họ như Tư Mã Như.

Bị ông ta thét vô mặt, sắc mặt Tư Mã Như hơi khó coi nhưng không dám phản bác.

Bên trong các Dòng họ lánh đời, vị trí đại trưởng lão cao hơn trưởng họ như bọn họ, thậm chí nhóm trưởng lão có thể thu hồi chức gia chủ mệ cách dễ dàng để đưa người khác lên!

“Tôi hỏi cậu, Tư Mã Hãng đâu?”

Tư Mã Cương chẳng thèm nhìn Tư Mã Như, ông ta cúi đầu hỏi người dưới chân mình “Đại trưởng lão!”

“Bốp!”

Tư Mã Cương giơ tay lên tát vào mặt Tư Mã Như, nhất thời, năm dấu ngón tay đỏ tươi hẳn trên mặt Tư Mã Như. Ông ấy không thèm quan tâm chung quanh có rất nhiều người Cũng chẳng thèm để ý bây giờ Tư Mã Như là trưởng họ nhà Tư Mã!

“Tư Mã Cao là trưởng lão do tôi đề bạt, Tư Mã Hãng là cháu của tôi.

Một người bị giết, một người bị phế, mà hiện giờ cậu có thế ngồi đây yên lành. Tư Mã Như, tôi thấy chức gia chủ này cậu không cần làm nữa!

Mặt Tư Mã Như đỏ lên, bị đại trưởng lão giáp mặt chỉ trích như vậy ông ta xấu hố vô cùng.

Đương nhiên ông ta biết trong gia tộc Tư Mã này lời nói của đại trưởng lão là quan trọng nhất, cho dù là gia chủ cũng chỉ có thế nhận lệnh của đại trưởng lão.

Nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại lớn tiếng mắng mỏ ông ta thì không khỏi hơi quá đáng, *Tư Mã Cao tự mình chủ trương, không phải tôi kêu ông ấy ra mặt, mà là Tư Mã Hãng…”

Tư Mã Như cản răng, giải thích: “Là anh ta đề xuất đoàn kết tất cả các gia tộc để gây áp lực với Đông Hải, khiến cho Giang Ninh giao ra quyền phổ, nếu đại trưởng lão đã để cho anh ta tham gia bàn bạc chuyện của gia tộc Tư Mã thì tôi không thế không nghe đề nghị của anh ta.”

Ông ta không nói rõ ra ý ở sau chữ, rằng ý kiến của Tư Mã Hằng chẳng lẽ không phải chính là ý kiến của đại trưởng lão sao?

Cho dù ông ta là gia chủ thì cũng có năng lực như thế nào chứ.

Tư Mã Cương gật đầu, cười lạnh một tiếng: ‘Anh đang chỉ trích tôi nhúng tay vào nhiều chuyện quá sao?”

“Tư Mã Như không dám.”

Tư Mã Như chắp tay: ‘Gia tộc Tư Mã tuyệt đối không thể có ngày hôm nay nếu như không có đại trưởng lão. Là một thành viên trong gia tộc Tư Mã và thậm chí là gia chủ gia tộc Tư Mã tôi rất ý thức được trách nhiệm của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để nhà họ Tư Mã có thể nắm bắt cơ hội lấy được quyền phổ, trở thành dòng họ càng siêu việt hơn nữ: Vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc, không khiêm tốn cũng không hống hách, nhưng sự bất mãn trong giọng điệu thì không hề che giấu một chứt nào, Tư Mã Cao vốn là kẻ giỏi tự chủ trương, muốn dùng sức lực của bản thân đế ép Giang Ninh giao ra quyền phổ, làm sao ông ta có thể nghĩ đến Giang Ninh lại mạnh đến mức vậy, khiến cho ngay cả tính mạng mình cũng mất.

Vẽ phần Tư Mã Hãng.

Nếu không có Tư Mã Cương hậu thuẫn thì ai sẽ nế mặt anh ta như vậy?Anh ta bị phế đi là xứng đáng!
 
Chương 1809


Từ Mã Cương không nói gì, nhìn Tư Mã Như tầm mười giây mới hừ.

một tiếng, “Được lảm, anh được lắm”

Ông gật đầu: “Tư Mã Như, tôi đã đánh giá thấp tính khí của anh rồi!”

“Nhà họ Tư Mã bị anh quản lý thành cái bộ dạng như vậy mà anh còn có mặt mũi nói với tôi những chuyện này à?”

“Được được được, cái chết của Tư Mã Cao không liên quan gì đến anh, Tư Mã Hãng bị thủ tiêu cũng không liên quan gì đến anh, tôi sẽ tự mình giải quyết việc của bọn họ!”

“Đại trưởng lão.

Từ Mã Như nhăn mày, sắc mặt khó coi, đại trưởng lão nói như vậy thì coi là như thế nào.

“Hừ”

“Đế tôi nhìn xem người nào dám coi thường nhà họ Tư Mã như thế!”

Nói xong, đại trưởng lão vung áo dài, xoay người rời đi.

Người trong đại sảnh nhìn nhau, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.

Không ai ngờ rẵng đại trưởng lão lại xuất quan, càng không nghĩ đi ông lại mất bình tĩnh và cáu gắt vì Tư Mã Cao và Tư Mã Hãng như thế.

“Gia chủ, đại trưởng lão, ông ẩy..”

Ông ta luôn là loại người này, muốn làm gì thì làm, bất chấp lợi ích của gia tộc”

Tư Mã Như hừ một tiếng, bất mãn nói: “Nếu ông ta muốn làm vậy thì để cho ông ta làm”

Ông ta nhìn quét một vòng: “Chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi”

Sự phát triển của gia tộc, đặc biệt là ở thời điểm mấu chốt này, sự xuất hiện của quyền phổ tạo ra cơ hội tìm được chỗ kia, có thể khiến cho nhà họ Tư Mã trở thành dòng họ ở cấp bậc càng cao hơn, là việc không phải chỉ dựa vào một đại trưởng lão như ông ta là có thế làm được.

Đại trưởng lão có tính hay bao che khuyết điểm không phải là ngày đầu tiên Tư Mã Như mới biết, ông ta đã biết điều này từ khi đại trưởng lão đột ngột phái một vấn bối như Tư Mã Hãng vào trong nội bộ cấp cao của gia tộc và để anh ta tham gia thảo luận.

“Gia chủ, vậy giờ chúng ta..”

“Đông Hải không đơn giản, Giang Ninh kia lại càng không đơn giản, tôi không tin là nhà họ Phương thực sự hợp tác với Giang Ninh”

Tư Mã Như hừ một tiếng: “Tôi hiểu rõ Phương Uy, ông ta là người bảo thủ, trừ mình ra ai ông ta cũng không tin, để cho ông ta hợp tác với Giang.

Ông ta rất chướng mắt Giang Ninh, cho nên chỉ có một khả năng!”

Ông ta cũng không ngốc, sẽ không dễ dàng bị Phương Hồng Sơn lừa gạt, Sự việc phát triển đến ngày hôm nay chỉ có một khả năng, đó chính là Giang Ninh đã hùng mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng của họ!

Nếu không thì làm sao anh có thể lấy được nhiều quyền phổ như vậy, còn làm cho mấy Dòng họ lánh đời lớn đều chịu thiệt ở chỗ anh.

“Tư Mã Cao đáng chết! Tư Mã Hằng lại là tự làm tự chịu! Cứ để cho đại trưởng lão tự mình xử lý, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần, tôi cảm thấy núi Chung Sơn có lẽ sẽ không còn bình tĩnh được nữa”

Tư Mã Như nghiêm túc nói.

Mấy năm nay ông ta cũng không nhàn rỗi, luôn luôn chú trọng phát triển thế lực của mình, hiện giờ toàn bộ dòng họ đều là người của ông ta, cho dù Tư Mã Cương là đại trưởng lão thì ngoài sức lực mạnh mẽ ra còn có cái gì?

Ông ta đưa Tư Mã Hẳng vào trung tâm quyền lực của dòng họ là vì mục đích gì, thật sự cho rãng mình không biết gì sao.

Sự phát triển của dòng họ bị ảnh hưởng chính bởi vì những người ích kỷ này!

“Hi vọng này lão già kia đừng mang đến phiên toái cho nhà họ Tư M㔓

Trong lòng Tư Mã Như sinh ra một dự cảm không tốt.

Với tính khí của Tư Mã Cương thì ông ta nhất định sẽ trực tiếp đến Đông Hải đế tìm Giang Ninh tính số!

Nếu giống như ông ta đoán thì quả thực rất phiền phức, ông ta nhất định phải chuẩn bị trước một chút.
 
Chương 1810


Lúc đó ở Đông Hải.

Trước sau như một.

Sức sống lan tỏa khắp thành phố khiến các trưởng lão của các gia tộc càng ngày càng không hiểu, càng ngày càng tò mò về Giang Ninh.

Liên tục mấy ngày Giang Ninh không đưa ra bất kỳ hạn chế nào với họ, bọn họ có thể tùy ý đi dạo trong thành phố.

Khi bọn họ đi ra bên ngoài những đứa trẻ đều rất lễ phép, nhìn thấy bọn họ tóc hoa râm, đã lớn tuổi thì sự tôn kính của chúng đối với họ đều xuất phát từ trong lòng.

Chỉ cần bọn họ đứng ở đầu đường một lát sẽ có người chủ động tiến đến hỏi thăm có cần giúp đỡ hay không.

Tư Mã Tuyền cảm giác giống như mình đã đi tới một thế giới khác.

Đây mới là thế giới hoàn toàn thoát ra khỏi vòng giang hồ lẩn quấn.

Trong võ quán Cực Đạo.

Ông ta không nói lời nào, chỉ ngồi ở bên cạnh sân võ, cũng không có ai để ý đến ông ta, đế tủy ý ông ta xem người khác luyện võ.

Ở trong mắt Tư Mã Tuyền công phu quyền cước của những người này đều non nớt như của trẻ con.

Nhìn mỗi một động tác đều có vẻ rất buồn cười, nhưng trên mặt Tư Mã Tuyền không hề lộ ra một chút châm chọc hay khinh thường nào, ngược lại còn dành cho những người trẻ tuổi này nhiều lời khen ngợi “Rốt cuộc mấy người muốn cái gì?”

Hồi lâu sau Tư Mã Tuyền quay đầu nhìn về phía Đàm Hưng đang chỉ điểm cho môn đồ: “Giang Ninh muốn gì, thành phố này muốn cái gĩ?”

Đàm Hưng liếc ông ta một cái, cũng không nói lời nào, vẫn kiên nhẫn chỉ điểm từng chiêu thức cho đệ tử.

“Mấy người không biết ý nghĩa của quyền phố là gì sao?”

Ông ta thật sự có rất nhiều vấn đề.

“Chúng tôi biết’ Lần này Đàm Hưng đã mở miệng.

“Đối với mấy người mà nói, ý nghĩa quan trọng nhất của quyền phổ là bí mật của bản đồ phía sau, nhưng đối với vòng giang hồ lấn quấn mà nói thìlà h vọng phục hưng”

Ông liếc mắt nhìn Tư Mã Tuyền: “Ông có biết trong thời đại này thứ gì là quý giá nhất không?”

“Không sai, chính là hỉ vọng”

“Hi vọng của người thường, hi vọng của người luyện võ, hi vọng của thành phố này, hi vọng của thế giới này…”

“Điều Giang Ninh muốn làm, không, phải nói là điều Giang Ninh và phu nhân muốn làm là mang lại cho con người nhiều hi vọng hơn. Ông sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”

Đàm Hưng rất bình tĩnh nói, thậm chí là bản thân ông thì cũng phải ở cùng Giang Ninh và Lâm Vũ Chân rất lâu mới hiểu được bọn họ muốn làm dì Loại tình yêu to lớn này, tâm tư này, người của dòng họ ở ẩn bọn họ cũng không thể nào hiểu được.

Tư Mã Tuyền thì thào trong miệng, nhẩm đi nhẩm lại hai chữ hi vọng, trong lòng chấn động!

“Phich!”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, chợt có một tiếng quát vang lên.

“Giang Ninh, cút ra đây!”

Nghe thấy giọng nói này sắc mặt Tư Mã Tuyền liền thay đổi, thấy Đàm Hưng chuẩn bị đi ra ngoài ông ta lập tức vươn tay ngăn cản.

“Ông đừng đi ra ngoài.”

Sắc mặt ông ta khẽ biến đổi, trở nên ngưng trọng: “Là đại trưởng lão của nhà họ Tư Mã chúng tôi đến đây!”

Từ Mã Tuyền hết sức kinh ngạc, sao đại trưởng lão lại đến đây, nghe giọng điệu của ông ấy thì chỉ sợ là muốn gây chuyện ồn ào rồi.
 
Chương 1811


Đất Đông Hải này đâu phải là nơi để gây rắc rối Tư Mã Tuyền không dám nghĩ nhiều như vậy, lập tức đi ra ngoài, ngoài cửa lớn võ quán Cực Đạo có mấy chục người đang chản ở cửa, trận địa sẵn sàng đón quân địch, mà ở cửa, Tư Mã Cương đang đứng đó với vẻ mặt đẳng đăng sát khí!

“Đại trưởng lão!”

Tư Mã Tuyền vội vàng chấp tay: “Kính chào đại trưởng lão!”

Ông ta không khỏi có chút lo lắng.

Xung quanh võ quán Cực Đạo đều là người của Giang Ninh, phải đến hàng trăm ngàn người!

Không cần quá năm phút nơi này sẽ bị bao vây, đến lúc đó đừng nói là ông ta, cho dù là đại trưởng lão Tư Mã Cương cũng sẽ đều phải chết ở trong này.

Ông ta đã thực sự tự mình trải nghiệm sự thống nhất và sức mạnh của Đông Hải.

“Không phải anh bị nhốt sao?”

Nhìn thấy Tư Mã Tuyên đi ra Tư Mã Cương liền cau mày, ông vội vàng vất vả đi tới đây, vậy mà không ngờ Tư Mã Tuyền lại được tự do.

*Đại trưởng lão, Giang Ninh vẫn chưa hạn chế tự do của chúng tôi…”

“Không nhốt anh thì vì sao anh không trở về núi Chung Naml”

Tư Mã Cương lập tức quát lớn, căn bản không cho Tư Mã Tuyền cơ hội giải thích.

Sắc mặt ông ta nhất thời trầm xuống.

Tư Mã Tuyền ở trước mắt đâu có giống như bị giam cầm, được ra vào tự do mà ông ta lại lưu luyến đất Đông Hải này, không trở về núi Chung Nam, chẳng lẽ cảm thấy còn chưa đủ khiến nhà họ Tư Mã mất mặt sao.

“Đại trưởng lão bớt giận!”

Tư Mã Tuyền càng thêm lo lắng, ông ta đã nghe thấy người bên cạnh mình gửi tin tức tới, nói là sắp tới sẽ có một lượng lớn người đến đây.

“Xin đại trưởng lão hãy bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, nghe tôi giải thích”

Ông ta vội vàng tiến lên, chắp tay cung kính nói: “Đại trưởng lão, Giang Ninh vẫn chưa giam giữ nhóm chúng tôi, nhưng không cho phép chúng tôi rời đi, cho nên…

“Bốp”

Tư Mã Cương căn bản không hề nghe, giơ tay ra giáng thẳng một cái tát, tát cho Tư Mã Tuyền phải lui lại vài bước.

“Anh còn có mặt mũi nói chuyện sao!” Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé! trang cũ bị chặn rồi!

Không bị giam lỏng, ra vào tự do mà vẫn còn ở lại Đông Hải không nói, còn lôi Giang Ninh ra làm cái cớ.

Chẳng lẽ không biết Tư Mã Cao chết ở trong tay Giang Ninh, Tư Mã Hãng thì bị người của Giang Ninh phế bỏ sao?

Đối với nhà họ Tư Mã mà nói thì chính là thù sâu như biết Tư Mã Tuyền không nghĩ đến việc giế t chết Giang Ninh báo thù lại còn ở đây giải thích cái gĩ?

Cút ngay cho tôi!”

Mặt Tư Mã Cương đầy sát khí, ngẩng đầu nhìn đám người Đàm Hưng đứng ở cửa, không cam lòng: ‘Giao Tư Mã Hãng ra, tôi có thể cho mấy người chết thoải mái hơn”

Đàm Hưng cau mày khẽ gật đầu, Đàm Long phía sau lập tức xoay người tiến vào võ quán, nhưng chỉ một lát sau đã có một đám đông hơn trăm người trực tiếp vọt ra!

Đi đầu chính là Phương Thu!

Cho dù vết thương trên người còn chưa tốt hẳn nhưng anh ta vẫn đứng ngay hàng đầu, là đại sư huynh của võ quán Cực Đạo anh ta có trách nhiệm phải bảo vệ nơi này.

“Chỉ băng mấy thứ rác rưởi này mà cho là có thể ngăn cản tôi sao?”

Tư Mã Cương cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Tôi cho mấy người một cơ hội cuối cùng, giao Tư Mã Hãng ra, nếu không… đừng trách tôi độc ác.”

Vị này thế tới ào ạt, vừa đến đã giết người, thật quá tàn nhẫn.”

Đàm Hưng bình tĩnh nói: “Tư Mã Hãng đúng thật là ở chỗ chúng tôi, cũng ở bên trong đám người Tư Mã Tuyền. Bọn họ bây giờ bị giới hạn ở trong Đông Hải, Giang Ninh không đồng ý cho bọn họ đi thì bất luận là kẻ nào tới họ cũng không thể rời đi”
 
Chương 1812


Ông ta cũng không hề khách sáo, nhìn Tư Mã Cương, cảm nhận được.

khí tức cuồng bạo phát ra từ Tư Mã Cương thì đã biết thực lực của người này rất mạnh!

Nhưng đây là Đông Hải!

Giang Ninh đã nói rằng bất kể ai đến thì danh xưng của vùng cấm Đông Hải sẽ không bao giờ bị phá vỡ.

Cho dù phải hy sinh như thế nào.

“Đại trưởng lão!”

Tư Mã Tuyền thật sự vội vàng lắm rồi Đây là Đông Hải đấy!

Đây là vùng cấm đấy!

Không nói tới sự đoàn kết của những người này, để bảo vệ Đông Hải, thật đúng là tới tính mạng cũng không cần, chỉ cần một mình Giang Ninh thôi, thì cho dù là đại trưởng lão tới, cũng chưa chắc có thể lấy lòng cho tốt.

“Xin đại trưởng lão nghe tôi một lời!”

Từ Mã Tuyền vội vã nói: “Đây là vì nhà họ Tư Mã đấy!”

Nếu thực sự chọc giận Giang Ninh, hậu quả thật không thể tưởng tượng!

Tư Mã Cương híp mắt lại, nhìn Tư Mã Tuyền, nở nụ cười khinh miệt Ông ấy läc đầu, dường như có hơi không dám tin.

Từ Mã Tuyền thế mà lại nói giúp cho những người Đông Hải kia, lẽ nào bị Giang Ninh cầm tù rồi, khiến cậu ta dám phản bội lại nhà họ Tư Mã sao!

“Vi nhà họ Tư Mã?”

Tư Mã Cương lườm Tư Mã Tuyền, sát khí trên mặt dần trở nên mạnh mẽ, đôi con ngươi ấy không khỏi hung hãng: “Giang Ninh này, giết Tư Mã Cao, phế Tư Mã Hãng, bây giờ tôi muốn giết nó, anh lại bảo tôi đừng ra tay, còn nói với tôi, là vì suy nghĩ cho nhà họ Tư Mã?”

“Tư Mã Tuyền!”

Ông ấy bỗng nhiên nổi trận lôi đình hét một tiếng: “Tôi xem anh, là muốn tìm chết!”

“Cộp”

Tư Mã Tuyền lập tức quỳ xuống: “Đại trưởng lão bớt giận! Xin đại trưởng lão nghe tôi nói… at Cậu ta chưa nói xong, Tư Mã Cương đã đá một chân tới, trực tiếp đá bay cậu ta, dừng lại ở chỗ cách xa mười mấy mét, lăn qua lăn lại mấy vòng mới dừng lại.

“Ọc?

Tư Mã Tuyền chưa nói được gì, mở miệng liền nôn ra một ngụm máu tươi.

Cậu ta muốn giải thích, nhưng càng vội càng rối, căn bản không mở nổi miệng.

Đây là ở Đông Hải đó!

Đây là vùng cấm đấy!

Đây là địa bàn của Giang Ninh đó!

Cậu ta thực sự là vì nhà họ Tư Mã, bởi vì Giang Ninh… thật sự không thể trêu chọc được.

“Tôi cho các người một phút”

Tư Mã Cương nhìn người xung quanh mình, mắt nhìn chäm chăm Đàm Hưng: “Giao Tư Mã Hẳng ra, ngoài ra, gọi Giang Ninh tới chịu chết *** Ông ta dùng sức siết nằm đấm, khớp xương kêu lên rắc rắc!

Hôm nay, nếu bọn họ không nghe lời mình, vậy đừng trách bản thân giết sạch.

Cái gì mà vùng cấm Đông Hải, chỉ bằng những kẻ trước mặt đây, ông ấy nhìn một cái, chẳng có một ai có thể sống sót dưới tay ông ta.

Ông ta không chịu được, nhà họ Tư Mã lại phải chịu nhục nhã như thế trước mặt những kẻ này.

Chuyện mất mặt như vậy, Tư Mã Tuyền lại cũng có thế làm rat Đợi ông ấy giết Giang Ninh xong, sẽ từ từ tính sổ với Tư Mã tuyền!

“Tư Mã Hãng, tôi sẽ không thả đâu”

Đột nhiên, từ đẳng sau Tư Mã Cương, truyền tới một giọng nói, còn có Tư Mã Tuyền văn chưa đứng dậy, không khỏi bị chấn động, bất chấp bản thân còn bị thương, vội vàng bò dậy, nhìn Giang Ninh đang tiến tới, sắc mặt ngay trong nháy mắt bỗng trở nên trắng bệch.
 
Chương 1813


“Có điều, tôi tới rồi, là ông muốn giết tôi à?”

Bước chân của Giang Ninh rất thong thả, cứ như là tản bộ trong vườn nhà mình vậy.

Anh đi tới trước mặt Tư Mã Cương, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra vui bưồn, chỉ vào người xung quanh, nói: “Nếu ông muốn giết tôi, phải hỏi bọn họ có đồng ý hay không đãt”

“Ông phải hỏi xem người ở nơi này có đồng ý hay không!”

Vừa dút lời, một đám người tức giận hét lên: “Không đồng ý!”

Sắc mặt Tư Mã Tuyền trở nên càng trắng hơn.

Mà Tư Mã Cương, sắc mặt vẫn giữ vẻ khinh thường như cũ, quan khắp một lượt, hoàn toàn không để những kẻ này vào mắt.

“Không đồng ý!”

“Không đồng ý!”

“Ai dám làm hại quán chủ, chúng tôi liền liều mạng với kẻ đó!”

“Ai muốn giết anh Ninh? Ông đây giết nó!

Người xung quanh càng lúc càng tụ lại nhiều hơn, tới người qua đường, nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, cũng tức giận xông tới.

Ở ngõ hẻm xa xa, dòng người lai vãng, có một người hết, thì sẽ có người thứ hai, chỉ một lát, bao nhiêu người tụ tập, giống như nước chảy, dần dần đông lên.

Mấy trăm người!

Mấy nghìn người!

Hàng vạn người!

Vây quanh Tư Mã Cương hoàn toàn!

Đám người đông nghìn nghịt, làm hỏng hết đường xá xung quanh võ quán Cực Đạo!

Nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, đến cả ông lão đang bán rau, đều cầm lấy hai củ khoai tây cứng, tức giận đùng đùng mà xông tới Đám người xung quanh, có nam có nữ, có người già thậm chí là có cả trẻ nhỏ, người đông nghìn nghịt một đám!

Trên mặt bọn họ, đề là sự tức giận.

Nghe thấy có người gây rối ở võ quán Cực Đạo, nghe thấy có người muốn giết Giang Ninh, như vậy ai có thể nhịn được chứ?

Nhìn đám người vây kín xung quanh không một kẽ hở, Tư Mã Tuyền chỉ cảm thấy hai chân có hơi mềm nhữn.

Cho dù ông ấy là cao thủ cấp bậc tông sư, nhưng đám người bình thường này, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thế dìm chết ông ấy.

Tới cả Tư Mã Cương cũng không khỏi run rấy trong lòng.

Ông ấy không ngờ được, lại sẽ có nhiều người, ngăn cản bản thân giết Giang Ninh như vậy.

Thành phố này…

Ông ấy càng không ngờ tới, càng ngày càng có nhiều người tới, cả thành phố Đông Hải, dừng như đã coi võ quán Cực Đạo là trung tâm, không ngừng có người tới đây, bao quanh võ quán!

Bọn họ, có mọc cánh cũng khó thoát!

“Ai muốn giết anh Ninh! Chúng tôi liền liều mạng với người đó!”

“Là ai! Bước ra đây, ông mày chọi cho hai củ khoai tây!”

“Hừ, ai xấu như vậy, dám bắt nạt chú Ninh, chúng ta sẽ không tha cho hắn!”

Từng tiếng từng tiếng nói, khiến Tư Mã Cương không khỏi phải nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy nhịp tìm mình đập càng lúc càng nhanh.

Đám người đông nghìn nghịt, mang lại cho ông ấy áp lực rất lớn, dường như có một tòa núi sắp ập xuống vậy!

Bọn họ… sao lại bảo vệ Giang Ninh như thế?”
 
Chương 1814


“Ông muốn giết tôi à?”

Giang Ninh đứng ở đó: “Tôi ở đây, ông tới đi!”

Tư Mã Cương không hành động, Những người xung quanh, chỉ cần dùng ánh mắt, cũng đủ để g iết chết ông ấy rồi.

Từ Mã Tuyền lập tức chạy lại, toàn thân phát run, tới lông tơ đều dựng ngược cả lên.

Mấy ngày này, cậu ta là thật sự hiếu được, thành phố Đông Hải này đáng sợ biết bao, hiểu được Giang Ninh đáng sợ thế nào, không chỉ là có nhiều người như vậy, giữ gìn anh ta, bảo vệ anh ta, thậm chí nếu phải hy sinh cả tính mạng cũng muốn bảo vệ Giang Ninh.

Cho dù Tư Mã Cương thật sự ra tay, sợ rằng ông ấy không phải đối thủ của Giang Ninh!

Cho dù ông ấy có thế giết Giang Ninh, nhưng ông ấy có thế sống sót mà rời khỏi Đông Hải không?

Đám người tức giận, sẽ nuốt chửng ông ấy, thậm chí có thế tới núi Chung Nam. hủy diệt cả nhà họ Tư Mã Giang Ninh không thể chọc, vùng cấm Đông Hải càng không thế chọc, là bởi vì thế này đó.

“Đại trưởng lão!”

Tư Mã tuyền cần răng, lắc đầu nói: “Xin ông hãy nghĩ lại”

Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, càng không phải là lúc bộc phát tính nóng nảy của bản thân, cho dù là quyết định làm gì, đều phải suy nghĩ về hậu quả!

Cậu ta biết như vậy rất nghẹn khuất, đặc biệt là đối với người như Tư Mã Cương là trưởng lão của một gia tộc lớn, địa vị cao, bây giờ lại bị người cứng rắn đè đầu xuống, Đừng nói Tư Mã Cương, cho dù là cậu ta, cũng sẽ cảm thấy nhục nhã, nhưng vì nhà họ Tư Mã, họ nhất định phải nhắn.

Tư Mã Cương không nói chu) Ông ta nhìn đám người vây xung quanh, có tới hàng vạn người nhỉ?

Không ngừng!

Ở xa xa còn có tiếng còi xe ô tô, tiếng bước chân, tiếng người huyện náo, sẽ ngày càng có nhiều người tới, dường như là cá thành phố đang tới!

Giang Ninh thế mà lại nổi tiếng như vậy, bản thân đúng là đánh giá thấp anh ta rồi.

Nhưng bây giờ, ông ta tới bậc thang để đi xuống cũng không có, Giang Ninh thì đứng ở đó, nếu ông ta không dám ra tay, vậy ông ta thân là đại trưởng lão của nhà họ Tư Mã, còn có mặt mũi gì chứ?

Nhưng nếu ông ta động tay rồi Hôm nay, muốn sống sót mà ra khỏi Đông Hải, là tuyệt đối không có khả năng.

Nghẹn khuất!

Chỉ là sắc mặt tái xanh.

Giang Ninh ở ngay trước mặt, cứ nhìn bản thân như vậy, nhưng ông ấy không dám ra tay.

Vừa rồi còn buông lời càn rỡ, muốn giết Giang Ninh, còn muốn bọn họ thả người, nhưng bây giờ ông ấy không làm được cái gì cả, ở Đông Hải này, ông ấy căn bản không quyền được nói Tư Mã Cương cuối cùng cũng không ra tay.

Cho dù trong lòng ông ấy rất hận không thể trực tiếp tiến lên, một chưởng đánh chết Giang Ninh, nhưng ông ấy không hề cử động, ông ấy biết một khi bản thân ra tay, liền không có đường lui, người chết sẽ chỉ là chính mình.

Giang Ninh nhìn ông ấy, lạnh lùng nói: “Không giết phải không?”

Đây giống như là tát một cái cực kỳ hung hăng lên mặt Tư Mã Cương mà không hề nương tay!

Từ Mã Cương cần răng: “Cậu muốn thế nào, mới chịu thả người?”

Đôi mắt của ông ấy, sát khí ngút trời, mạnh mẽ nhịn ý muốn giết người của mình, nhìn chấm châm Giang Ninh, nếu dùng mất mà có thể giết người, thì Giang Ninh của giờ phút này đã bị giết không biết bao lần rồi “Tôi nói rồi, đưa đồ tới đổi”

Giang Ninh chỉ vào Tư Mã Tuyền: “Chỉ cần đồ vào chỗ, ông có thể đưa cậu ta đi”

“Tư Mã Hãng đâu?”

Tư Mã Cương không để ý Tư Mã Tuyền, nhưng ông ta để ý cháu trai mình, “Cũng vậy”

Giang Ninh Nói: “Cái tên rác rưởi ấy, tôi không có hứng giữ hản lại”
 
Chương 1815


“Được!”

Tư Mã Cương gật đầu, kìm nén sự tức giận: “Cậu muốn như thế nào?”

Trên người ông ấy không mang quá nhiều đồ quý giá, trong mắt ông ấy Tư Mã Tuyền không quá đáng giá, đặc biệt là hôm nay, Tư Mã Tuyền làm mất mặt toàn bộ nhà họ Tư Mãt “Muốn ông viết một câu”

Giang Ninh vảy tay, anh Cẩu lập tức mang bút giấy lại, trải lên bàn, đặt trước mặt Tư Mã Cương, tức khắc làm cho Tư Mã Cương có hơi ngây ngốc, không biết Giang Ninh muốn làm cái gì Đến cả Tư Mã Tuyên, cũng không biết Giang Ninh muốn làm gì: Viết một câu?

Chữ của Tư Mã Cường dường như không có gì đáng giá, chỉ muốn.

ông ta viết mấy câu, Giang Ninh liền đồng ý thả mình ra?

“Viết cái gì!”

Tư Mã Cương không muốn phí lời.

“Thiên Đạo Vô Cực!”

Từng chữ từng lời của Giang Ninh, nói cực kỳ rõ rằng.

Thế mà lại chỉ là bốn chữ đơn giản như vậy? Có ngụ ý gì Tư Mã Cương không có cảm giác gì.

Ông ta nhấc bứt muốn viết, Giang Ninh giơ tay: “Từ từ đã, tôi còn chưa.

nói xong”

“Ông phải dùng thế chữ Hán, dùng đúng thế chữ từ đời tố tiên của các ông để lại * để viết hai chữ Tư Mã trên biển hiệu, hiếu không?”

(Đoạn sau có nói về ghép chữ nên em sửa lại raw một chút ạ) Biển hiệu của cửa nhà họ Tư Mấ?

Hai chữ Tư Mã trên đó, luôn là thể chữ do tổ tiên truyền lại, không phải thể chữ bình thường, Giang Ninh muốn thể chữ này làm gì?

Tư Mã Cương cau mày, nhấc bút lên rồi nhưng lại không động tay, ông ta không biết Giang Ninh muốn mình dùng thể chữ ấy để viết chữ làm gì, ông ta càng không biết, Giang Ninh sẽ biết mình cũng biết loại kiểu thể chữ này.

Tuy nhiên, chữ ông ta biết viết không quá nhiều, nhưng bốn chữ thiên đạo vô cực, ông ta vẫn biết viết “Một câu này, đổi một người”

Giang Ninh lạnh lùng nói: “Nếu ông cảm thấy có lời thì viết, còn nếu không thì đừng viết!”

“Tôi viết!”

Tư Mã Cương hừ một tiếng, nhấc bút lên lập tức viết, mắt nhìn một cái, như ngựa chạy loạn, hình thù kỳ quái, căn bản không nhìn được ra là chữ.

Càng giống như một loại ký hiệu, một loại ký hiệu đặc biệt.

Tư Mã Cương ném chiếc bút vừa viết xong sang một bên, lườm Giang Ninh: “Lấy đi!”

Giang Ninh gật đầu, anh Cẩu lập tức bước lên phía trước, cẩn thận mang giấy bút đi.

“Được thôi, ông có thế đưa cậu ta đi”

Giang Ninh chỉ vào Tư Mã Tuyền.

“Tôi muốn đưa Tư Mã Hãng đi!”

Tư Mã Cương lại lắc đầu, căn bản không đế ý tới Tư Mã Tuyền: “Thả Tư Mã Hãng, còn nó, muốn giết muốn đánh, là chuyện của các người, không liên quan tới tôi!

Vừa nghe, sắc mặt Tư Mã Tuyền liền thay đổi, tức khắc xám ngoét như tro tàn.

Đại trưởng lão lại trực tiếp vứt bỏ mình như vậy sao?

Tư Mã Hãng tuy là cháu trai của ông ấy, nhưng bản thân cũng là trưởng lão của họ Tư Mã, sao ông ta có thể đối xử với mình như vậy?

“Đại trưởng lão..”

Tư Mã Tuyền có hơi khó tin nhìn đại trưởng lão, cậu ta không ngờ, bản thân sẽ bị vứt bỏ.

“Hừ, trong mắt tôi, anh vô giá tr Tư Mã Cương không chút khách sáo, ông ta nhìn Tư Mã Tuyên một cái rồi lập tức không để ý nữa, mắt trừng Giang Ninh, chỉ cần đưa được Tư Mã Hãng đi, cái khác ông ta mặc kệ.
 
Chương 1816


Tâm trạng của ông ấy bây giờ, đã rất tệ rồi Bị Giang Ninh đè đầu cưỡi cố, khiến ông ta cảm thấy không thoải mái trong lòng, nhưng ông ta không còn cách nào.

Đông Hải này, căn bản không phải chỗ mà ông ta có thế làm càn, dù cho có là đại trưởng lão của họ Tư Mã đi chăng nữa cho dù ông ta có thực lực mạnh mẽ hơn nữa Nhưng ở Đông Hải, ông ta không thể gây sóng gió!

Giang Ninh vẫn giữ vẻ mặt không có biếu hiện gì, vẫy vẫy tay, nhanh chóng liền có người đưa Tư Mã Hãng ra.

“Đại trưởng lão! Đại trưởng lão!”

Tư Mã Hãng ngồi trên đất, gian nan muốn tới đó, lớn giọng hét lên: “Đại trưởng lão, ông tới rồi! Ông tới cứu cháu rồi!”

Nhìn thấy bộ dạng tàn phế của Tư Mã Hãng, cả người Tư Mã Cương run rẩy, sắc mặt tái xanh, lại nhìn đám người đông nghìn nghịt này, ông ta cũng chỉ có thể nhân nhịn “Đại trưởng lão, giết hẳn đi! Giết Giang Ninh! Là hản hại cháu, chính là hẳn.”

“Câm mồm!”

Tư Mã Cương nối giận, sắc mặt lạnh lùng: “Còn nói nữa, chúng ta liền đừng mong sẽ rời khỏi đây được!”

Nhục nhất Thật sự là quá nhục nhã rồi!

Nhà họ Tư Mã này lúc nào lại có thể nhắn nhịn như vậy, bị người ta đối xử nhục nhã như thế.

“Giang Ninh, hôm nay cậu nhục nhã cả nhà họ Tư Mã như vậy, ngày mai, tôi nhất định sẽ trả lại hấp bội!”

Tư Mã Cương không khách sáo, nói ra lời tàn nhẳn như cũ, nhưng Giang Ninh căn bản không thèm đế ý.

Thậm trí,trong mất anh, Tư Mã Cương giống như chẳng có chút sự tồn tại nào, tùy ý ông ta đưa Tư Mã Hãng đi.

Đám người anh Cẩu, dân đân để đám người tản ra, mà sự tức giận cũng giống như thủy triều mà giảm đi.

Giang Ninh bảo vệ thành phố này, bảo vệ bọn họ, bọn họ cũng bảo vệ Giang Ninh như vậy.

Tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào gây sóng gió ở Đông Hải, làm hại Giang Ninh.

“Xem ra trưởng lão nhà Tư Mã còn phải ở chỗ Đông Hải này của tôi một thời gian nữa nhỉ”

Giang Ninh nhìn Tư Mã Tuyền mặt mày đầy vẻ thất hồn lạc phách, cứ như là bị rút cạn linh hồn vậy: “Hoặc là, nhà họ Tư Mã sẽ phát hiện ra sự đáng giá của ông, rồi sau đấy tới cứu ông”

Từ Mã Tuyền cười thảm một tiếng, lắc đầu tự giễu, cái gì cũng không nói, quay người đi vào trong võ quán, trở về trong phòng mình, khóa chặt cửa lại Bị gia tộc vứt bỏ.

Không thế nghĩ ngờ gì thêm, bởi vì đại trưởng lão Tư Mã Cương đã đại diện cho cả nhà vứt bỏ ông ta rồi Ông ta căn bản không cách nào chấp nhận được, bản thân lại bị gia tộc vứt bỏ, ông ta rõ ràng là trưởng lão của họ Tư Mã, là người quan trọng.

trong nhà họ Tư Mã!

Có lẽ, trong mắt đại trưởng lão, ngoại trừ người bên cạnh còn quan trọng ra, thì những người khác, đều không đáng là gì Giang Ninh mặc kệ cậu ta Lúc anh mở chữ Phúc kia ra, nhìn thấy bên trên dường như có một kí hiệu quỷ vẽ bùa.

Đây rõ ràng không phải văn tự có ý nghĩa bình thường, giống như chữ”

“Phương” viết ra thì giống mây hồng, nhưng ý nghĩa thì lại càng nhiều.

“Thiên đạo vô cực”

Anh Phi nhìn bên trên mặt đồ án, không nhịn được lắc đầu: “Sao tôi nhìn thế nào cũng không nhìn ra được bốn chữ này là thiên đạo vô cực nhỉ?”

“Anh ạ, số chữ này, lẽ nào có liên quan tới bí mật của quyền phổ ạ?”

Anh ta không biết Giang Ninh muốn làm gì, tại sao lại đột ngột thay đổi chủ ý.

Anh ta thậm chí đã chuẩn bị tốt, hôm nay liền lấy mạng Tư Mã Cương!

“Chắc vậy đấy”

Giang Ninh không hề nói chắc chản, quay đầu nhìn anh Cẩu nói: “Nói với những gia tộc khác, để bọn họ cũng vậy, dùng thể chữ của họ viết bốn chữ này tôi liền thả họ ra”
 
Chương 1817


“Thả bọn họ?”

Anh Cẩu ngẩn ra: “Không cần tới đổi tài nguyên nữa sao?”

Trưởng lão của những Dòng họ lánh đời này, đều coi như người có thân phận, có thế trao đối không ít tài nguyên, Giang Ninh thế mà lại chỉ để bọn họ viết vài chữ, liền đồng ý thả bọn họ đi.

“Bọn họ không có giá trị gì”

Giang Ninh nói: “Nếu có thể đổi, người của dòng họ lánh đời sớm đã ¡,sợ là đối với họ mà nói, chức vị trưởng lão này, chính là dùng để hy tới sinh”

“Vậy họ có muốn rời đi hay không, tủy ý chính bọn họ”

Giang Ninh nói xong, liền để anh Cẩu đi sắp xếp.

Mà bản thân anh, cầm lấy chữ Phúc, lập tức đi tới nhà quản gia Triệu.

Giáo sư Lục Kính vẫn như cũ đang trong chỗ nghiên cứu của mình, cực kì chăm chú.

Vừa nhìn thấy Giang Ninh cầm chữ tới, cả người ông ta liền như bị điện giật, trợn mắt há hốc mồm, niềm hứng phấn kéo đến khiến hô hấp cũng đồn dập.

“Số chữ này..”

Mặt ông ta đầy về khó tin, nhìn Giang Ninh: “Ở đâu ra?”

Ngay lập tức, ông ta tiếp tục nói: “Giang Ninh, ý của cậu là, nếu suy đoán của tôi là đúng, những số chữ này đích thị là văn tự, hơn nữa còn đã từng tôn tại!”

Giang Ninh gật đầu.

“Giáo sư Lục, tôi sẽ cố gắng đưa số chữ này tới nhiều hơn, mà lúc bọn họ khai quật, thậm chí lúc bọn họ khai phá hoàn toàn còn phải nhờ ông rồi”

Anh cười nói: “Tôi thực sự không có văn hóa gì, hoàn toàn chẳng hiểu mấy cái này/ Lục Kính vội vàng lắc đầu.

“Cậu thông minh hơn tất cả mọi người!”

Ông ta vui mừng vuốt v e văn tự, dường như những đường điêu khảc, đều ghi lại mỗi một câu chuyện, mỗi một đoạn lịch sử.

“Cậu yên tâm, cả đời này của tôi bây giờ, có chuyện muốn làm nhất chính là giải mã toàn bộ những thứ này! Cậu yên tâm! Yên tâm!”

Lục Kính vui vẻ tới mức nói năng có hơi run rẩy.

Sao ông ta không thể không kích động chứt Một chữ “phương” đã mở ra cánh cửa lớn của thế giới, mà đây lại có mấy chữ, chính là minh chứng cho suy đoán của ông ta, nói rõ rằng phương hướng của ông ta là đúng.

Bây giờ ông ta, càng cần nhiều thời gian hơn, càng cần nhiều tài liệu hơn, mà Giang Ninh lại có thể đưa nhiều tài liệu tới như vậy, nếu ông ta còn không giải mã, vậy ông ta còn mặt mũi đâu mà đối diện với Giang Ninh.

“Được, vậy ông làm đi, có việc gì cứ nói với tôi”

Giang Ninh không làm phiền nhiều, nói mấy câu liền quay người rời đi Ở cổng, quản gia Triệu đợi đã rất lâu rồi.

Bây giờ anh nấm giữ mạng lưới tình báo, nhưng không chỉ Đông Hải, còn có khu vực lân cận Đông Hải, càng không chỉ là khu vực Thịnh Hải trong nước, đến cả nước ngoài, cũng đần dần được nắm giữ trong tay anh.

Mà ngay lập tức, quản gia Triệu biết, khu vực rừng gia núi Chung Nam sâu thẩm kia, là nơi Giang Ninh cực kỳ để ý.

Chỉ là, muốn thâm nhập vào, quá khó rồi.

Cái loại Dòng họ lánh đời này, gia quy nghiêm ngặt, không thể có khả năng có người ngoài thâm nhập vào được.

“AnhNinh”

Quản gia Triệu nói: “Phía bên núi Chung Nam, chúng ta vẫn không thể giám sát, những thế lực đó, đều là lấy gia tộc vì tập thể, người ngoài rất khó thâm nhập vào”

“Không biết anh Ninh có cách nào tốt hơn không?”
 
Chương 1818


“Không cần thâm nhập vào nữa, trông chừng ở bên ngoài cũng được, trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không dễ dàng ra ngoài đâu”

Giang Ninh nói: “Chỉ cần để ý người xuống núi của bọn họ, thậm chí là bên trong tám gia tộc lớn, sẽ có xung đột như thế nào, đó là chuyện của bọn họ”

Anh hiểu rất rõ, trải qua sự uy hiếp của Đông Hải, tám gia tộc lớn sẽ thu lại cái đuôi của mình, lại một lần nữa để ý tới vùng cấm Đông Hải!

Giang Ninh hiểu, bí mật sau địa đồ của quyền phổ, còn cần sự tôn tại của tám gia tộc lớn, thậm chí là, chìa khóa đế mở, chắc chản nằm trong tay tám gia tộc lớn., “Chuyện chúng ta cần làm, chính là lấy được chừa khóa, còn về cái khác đều không quan trọng!”

Giang Ninh quay đầu nhìn quản gia Triệu: “Bí mật đăng sau quyền phố, tôi nghĩ chắc chắn không đơn giản, nếu không sư phụ của tôi, cũng sẽ không tới mức tới tính mạng của mình cũng không cần. Tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này”

Cái chết của Hà đạo nhân chắc chản không hề đơn giản.

Nhiều năm liền ông ta vẫn luôn đi tìm bí mật của quyền phổ, chắc chản không phải chỉ vì cứu Phương Nhiễm.

Giang Ninh hiểu quá rõ sư phụ của mình.

“Cậu Giang, cậu yên tâm! Tôi sẽ luôn cho người canh chừng phía núi Chung Nam, còn về bí mật của quyền phổ, tôi cũng sẽ dốc sức tìm.”

Quản gia Triệu nói: “Trong nước chúng ta đã tìm rất nhiều nơi rồi, đều không có tung tích, tôi đoán các quyền phổ khác có lẽ đều đang thất lạc ở nước ngoài rồi”

Nhà họ Bào lúc đầu cất giữ một quyền phổ, ba quyền phổ còn lại chắc đều đang ở nước ngoài”

Hiện giờ, Giang Ninh không chỉ muốn tìm được các quyền phổ mà còn muốn tìm ra cách lấy được chìa khóa từ tám dòng họ lánh đời để giải mã bí mật của quyền phổ.

Hai việc này phải tiến hành đồng thời.

Giang Ninh nói với quản gia Triệu: “Có tin tức gì, lập tức nói với tôi”

Anh dặn dò quản gia Triệu vài câu rồi rời đi Chỉ cần có người giám sát ở núi Chung Nam là được.

Sau vài lần đả kích như thế, Giang Ninh tin rằng tám dòng họ lánh đời có lẽ cũng đã nhận thức được việc thế giới bên ngoài đã không còn giống như lúc họ bắt đầu mai danh ấn tích nữa.

Nhiều năm trôi qua như vậy, tình hình trong giang hồ cũng không còn như lúc đầu nữa.

Cho dù như vậy,chỉ cần anh còn sống thì sẽ thay đổi tất cả trong thời gian ngắn.

Giang Ninh đã suy nghĩ rất kỹ, mọi chuyện cần phải tiến hành từ từ cảnh cáo cần gửi cũng gửi đi rồi, còn chuyện tiếp theo sẽ thế nào thì phải chờ xem quyết định của tám dòng họ lánh đời đó như thế nào.

Bây giờ anh cần phải quan tâm nhiều hơn tới Lâm Vũ Chân và nhà họ Lâm.

Dù xảy ra chuyện gì, thì cũng không có ai có thế thay thế được vị trí của Lâm Vũ Chân trong lòng Giang Ninh.

Lúc này, tại võ quán Cực đạo.

A Cẩu mời trưởng lão của các dòng họ ra rồi nói cho họ biết quyết định của Giang Ninh.

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ ngạc nhiên hỏi: “Cậu không đùa chứ? Thật sự chỉ cần chúng tôi viết vài chữ là sẽ được thả đi sao?”

Ông ta không nghỉ ngờ gì cả, vì nếu Giang Ninh muốn giết họ thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Ở Đông Hải, Giang Ninh muốn giữ ai lại thì chỉ cần nói một câu là xong.

Giữ các trưởng lão lại là đòn đả kích lớn đối với tám dòng họ lánh đời.

Không chỉ đả kích thế lực của họ mà còn cho họ thấy được sự yếu kém của mình.

“Không sai A Cẩu đáp: “Chỉ cần các ông viết bốn chữ này, viết theo kiểu chữ của dòng tộc các ông, thì có thế rời khỏi đây”

Anh ta gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở phía Tư Mã Tuyền, không nói gì cả “Trừ Trưởng lão Tư Mã”
 
Chương 1819


Vẻ mặt của Tư Mã trưởng lão liền thay đổi, cười một cách đau khổ lắc đầu nói: “Giang Ninh là một người giữ lời và có quy tắc”

“Nếu dòng họ Tư Mã đã bỏ mặc tôi, thì tôi không còn lời gì để nói nữa Nói xong, Tư Mã Tuyền liền quay về phòng, cách đóng cửa cho thấy sự bất lực và phân nộ của ông ta.

Các trưởng lão khác nhìn nhau, họ không hiểu đã xảy ra chuyện gĩ?

Từ Mã Tuyền bị dòng họ Tư Mã bỏ rơi sao?

Chuyện là thế nào nhỉ?

Phương Uy đã trở về núi Chung Nam, có lẽ là đã báo tin cho bảy dòng họ khác rồi, còn đây chính là lời hồi đáp của họ sao?

Chỉ cần họ viết ra bốn chữ, thì Giang Ninh sẽ để họ đi.

Bảy trưởng lão còn lại nhìn nhau, họ không chần chữ nữa lập tức bảo.

A Cẩu mang giấy bút tới, họ sẽ viết bốn chữ “Thiên Đạo Vô Cực” theo như được yêu cầu.

Các trưởng lão phải viết bằng văn tự riêng của dòng họ họ.

Họ cũng chưa từng nhìn thấy văn tự riêng của nhau, tất nhiên là mỗi người sẽ viết bốn chữ này theo kiểu khác nhau.

Hiện tại, các trưởng lão không nghĩ được nhiều như thế.

Nhiệm vụ trước mắt là phải rời khỏi vùng đất Đông Hải này, thoát khỏi một người đáng sợ như Giang Ninh.

Chỉ cần trở về núi Chung Nam, về với gia tộc của mình.

A Cẩu sau khi lấy được chữ của họ, liền quay người rời đi A Cấu vừa đi vừa nói: “Mọi người có thể đi rồi, sẽ không có ai cản đâu, đừng ở lại Đông Hải nữa, nếu không thì không đi nổi nữa đâu.

Mấy trưởng lão nhìn nhau, hơi cau mày rồi cùng quay đầu nhìn về phía phòng của trưởng lão Tư Mã Tuyền.

Trưởng lão Hoàng Phủ gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi cùng nhau”

Không ngờ rằng, Tư Mã Tuyền trưởng lão lại từ chối họ: “Mọi người cứ đi đi”

Trưởng lão Hoàng Phủ khuyên: “Trưởng lão Tư Mã Tuyền, đây không phải nơi chúng ta có thể ở được, tên Giang Ninh đó rất bất thường, không thể đoán trước được, ở lại đây thì chín phần là sẽ chết”

“Chúng ta cùng trở về, nghĩ cách để liên minh lại với nhau, chắc chắn.

sẽ tìm ra cách thôi” Cả nhà tải app truyen Hola về đọc thêm chương nhé!

“Mọi người quay về đi!”

Tư Mã Tuyền nói: “Dòng họ Tư Mã đã bỏ rơi t đó nữa nên tôi sẽ không thể quay về đó nữa”

Sau đó thì không còn âm thanh gì nữa tôi không có vị trí gì ở Các trưởng lão nghe vậy đều thở dài.

Họ biết rõ, trong một dòng họ người có tiếng nói nhất là đại trưởng lão, kế cả là chủ nhà cũng không dám không tuân theo đại trưởng lão.

Mặc dù họ đều là trưởng lão nhưng đứng trước mặt đại trưởng lão cũng chỉ như là người hầu phải nghe lệnh của chủ nhân mà thôi.

Họ không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi võ quán Cực Đạo, rời khỏi Đông Hải Trong phòng, Tư Mã Tuyền ngồi im một ch, chỉ một lúc thôi mà trông ông ta như giả thêm vài tuổi Ông ta nhìn ra xa, nhìn về phía núi Chung Nam.

Nhìn về phía dòng họ Tư Mã.

Lúc này ở phía núi Chung Nam, Tư Mã Cương ngồi trầm mặc.

Từ Mã Hãng ngồi trên ghế, hai chân của anh ta đã tàn phế, nói với giọng tức giận: “Đại trưởng lão, chúng ta không thể nuốt nổi cục tức này”

Anhta thấy Tư Mã Cương không nói gì thì nói tiếp: “Chú, cháu là truyền nhân duy nhất của chú. Nhưng giờ cháu cũng tàn phế rồi. Bố mẹ cháu dưới suối vàng biết được, nhất định là sẽ bưồn lắm”

“Tư Mã vừa nghe thấy vậy liền đập tay lên bàn.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom