Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1780


Để bọn họ vì muốn có được quyền phổ mà liên thủ với nhau.

Bọn họ đều tới thì tốt rồi, đỡ khiến anh phải tới tìm từng nhà.

Giang Ninh đứng dậy, A Phi lập tức đi theo.

“Em không cần phải tới võ quán đâu”

Giang Ninh liếc mắt nhìn anh ta rồi nói: “Anh tự mình ra tay”

“Thế em làm cái gì đây?”

A Phi vội vàng hỏi.

“Phong tỏa thành phố!”

Giang Ninh nói rồi bèn cất bước rời đi, mà A Phi, cả người đột nhiên khí thế bừng bừng.

Đóng cửa đánh chó!

Tám gia tộc lớn, đừng hòng chạy thoát!

Cùng lúc đó.

Võ quán Cực Đạo!

Tám gia tộc liên thủ, chỉ cần nhìn cũng thấy toàn cao thủ, vì vậy khiến người ta không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Trưởng lão của các gia tộc, ai nấy đều có sức mạnh cấp đại tông sư.

Mà trong võ quán Cực Đạo, Đàm Hưng, Diệp Sơn, bát cực quyền đại tông sư sư phụ Vu, thái cực quyền đại tông sư phụ Trần, cho dù có thêm cả Phương Thu thì cũng chỉ có năm người.

Phương Uy ngồi ở một bên, cả người ngồi thẳng, nhìn mấy người ở phía đối diện, vẻ mặt rõ ràng lộ ra vẻ khinh thường.

Nếu như chỉ có một gia tộc đến, đúng là sẽ rất khó để một lúc phái ra bảy tám cao thủ đứng đầu cấp bậc đại tông sư, nhưng tám gia tộc liên thủ với nhau, mỗi nhà một người là để để nghiền nát võ quán Cực Đạo rồi.

“Các vị, ván đầu tiên, ai lên đây?”

Phương Uy đương nhiên sẽ không lên sàn đầu tiên.

Nếu nhà họ Phương của ông ta đã là người cầm đầu, ông †a đương nhiên phải có sự chuẩn bị tốt.

Ông ta quét mắt nhìn xung quanh một vòng, không có ai lên tiếng, Tư Mã Hằng ngồi ở bên cạnh lập tức ra hiệu ánh mắt cho trưởng lão của gia tộc Tư Mã.

“Đương nhiên là gia tộc Tư Mã tôi lên trước rồi”

Trưởng lão của gia tộc Tư Mã đứng lên, khẽ vuốt râu dài, nhìn thoáng qua về phía đối diện: “Tôi sẽ vì mọi người chiến đấu trận đầu tiên!”

Ông ta trực tiếp đi lên chính giữa sàn đấu, khẽ hừ một tiếng.

“Ai lên nào!”

Ông ta cố ý la lớn, muốn để toàn bộ người trong võ quán Cực Quyền nghe thấy.

Khí thế bức người!

“Tôi!”

Không đợi Đàm Hưng mở miệng, Phương Thu lập tức nhảy lên, anh ta không chịu nổi nữa rồi.
 
Chương 1781


Sắc mặt anh ta hùng hổ khí thế muốn giết người.

Nhìn chằm chằm về phía Phương Uy ở phía đối diện, căm hận vì người lên sàn đấu lúc này không phải là Phương Uy để anh ta có thể tự tay làm thịt tên khốn kiếp đó!

Thấy Phương Thu lên, Phương Uy khế nheo mắt lại, không nói gì.

Mà Đàm Hưng muốn ngăn Phương Thu lại thôi.

Ông ta biết Phương Thu thật sự rất tức giận, ánh mắt đong đầy hận thù và sát ý, như thể sắp nghẹn không chịu nổi nữa, muốn bùng nổ tới nơi rồi!

“Thân là người của dòng họ lánh đời, bây giờ lại vào giới giang hồ, anh không cảm thấy mất mặt hay sao?”

Trưởng lão của gia tộc Tư Mã thở dài một hơi, lắc đầu với vẻ mặt thất vọng.

Trong mắt ông ta, người của dòng họ lánh đời và người trong giới giang hồ không cùng cấp bậc, bọn họ sớm đã thoát ra, tách biệt với giới giang hồ rồi.

Phương Thu chuẩn bị xong tư thế, ánh mắt trở nên sắc bén!

Một tay nâng lên, một tay đẩy ngang, là tư thế mở đầu của thái cực quyền!

“Đời này của tôi, chuyện mà tôi cảm thấy mất mặt nhất chính là đã từng cho rằng mình là người nhà họ Phương!”

Phương Thu đột nhiên tức giận quát lên, cả người chấn động.

Bước chân của anh ta cử động, nhưng thể đang quét lá rụng, bước đi như băng, bàn tay vừa lật đã hóa thành quyền chưởng, vừa cứng rắn lại vừa mềm mại, lao về phía trưởng lão nhà Tư Mãt “Bang!”

“Bang!”

“Bang!”

Có điều vừa đối mặt hai người đã giao thủ mười mấy chiêu!

Tốc độ của Phương Thu không nhanh, nhưng mỗi chưởng đều mang một sức mạnh và nhịp điệu độc đáo, đôi chân anh †a như bước trên một sơ đồ thái cực quyền, êm ả như thủy ngân!

“Anh ta đã thức tỉnh rồi!”

Sư phụ Trần thái cực lão tông sư ngồi ở phía sau nhịn không được mà nói.

Mấy ngày nay, bọn họ đều dạy dỗ Phương Thu như đệ tử của chính mình.

Không hề do dự!

Ngày này cũng ép Phương Thu đạt tới giới hạn, để anh ta thay đổi nhận thức so với trước đây, bắt đầu lại từ đầu.

Quyền cước chưởng pháp, suy luận thấu hiểu rồi!

Đây cũng là suy nghĩ của Giang Ninh.

Giờ phút này, Phương Thu vô cùng tức giận, vẻ mặt đăng đẳng sát khí, nhưng lại cảm giác được rõ ràng, anh ta rất trầm ổn.

Vừa mở đầu bằng thái cực quyền, cả người anh ta vút qua, nhưng lại không giống như rồng hổ bước đi mà ngược lại vô cùng uyển chuyển, từng bước từng bước đều nhẹ nhàng như băng.

Bang!

Trưởng lão nhà Tư Mã hừ một tiếng, không chút để ý.

Trong mắt ông ta, loại vãn bối như Phương Thu, không có tư cách để ông ta động tay!
 
Chương 1782


Nếu như không phải vì quyền phổ, vì mặt mũi của tám dòng họ lánh đời, ông ta căn bản khinh thường không thèm ra tay với Phương Thu.

Ông ta đánh ra một chưởng, Phương Thu lập tức hóa giải, lấy nhu thắng cương!

Tùy ý để trưởng lão nhà Tư Mã thể hiện khí thế hùng hổ ác liệt, Phương Thu không cố gắng chống cự mà ngược lại cố gắng hóa giải và tìm cơ hội phản công tốt hơn.

Sắc mặt của trưởng lão nhà Tư Mã có chút khó coi, lùi về phía sau hai bước, lại một lần nữa tung một chưởng ra.

Bang!

Phương Thu đưa tay ra chắn, cả người lập tức tránh sang một bên, vọt tới sau lưng trưởng lão nhà Tư Mã, thuận thế đâm vào lưng ông ta.

Trưởng lão nhà Tư Mã lui về phía sau vài bước.

Vẻ mặt ông ta đầy kinh ngạc nhìn Phương Thu, có chút không dám tin, rõ ràng Phương Thu tức giận, không ngờ lại không mất đi lý trí, vẫn có thể bình tĩnh được như vậy?

Từng chiêu thức đều không có chút sơ hở nào, khiến ông †a có một loại cảm giác như chính mình đang đánh vào bông!

“Thật không ngờ anh lại tiến bộ như vậy!”

Phương Uy ngồi ở một bên, hừ lạnh một tiếng: “Trưởng lão.

Tư Mã, ông không cần thủ hạ lưu tình, tên nhãi này đã không còn là người của nhà họ Phương nữa rồi!”

“Cho dù ông muốn giết anh ta tôi cũng sẽ không nói nửa lời!”

“Được!”

Trưởng lão nhà Tư Mã đứng vững thân mình, khí thế đột nhiên bùng nổ: “Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhãn!”

Vụt!

Tốc độ của ông ta đột nhiên tăng lên, một bước đã lao tới trước mặt Phương Thutl Bàn tay như đao, hùng hổ cắt về phía yết hầu Phương Thu.

Bang!

Phương Thu vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm, một tay giơ cao lên, một tay giơ ngang, hóa giải chiêu thức của trưởng lão nhà Tư Mã, không ngừng lùi về phía sau khiến trưởng lão nhà Tư Mã có một cảm giác nghẹn khuất không thể dùng lực nổi.

“Có bản lĩnh thì anh đừng có tránh!”

“Oanh!”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Phương Thu hằm hằm sát khí, đột nhiên trở nên hùng hổ, bước chân dừng lại, cả người chợt ngây ra.

Khi trưởng lão nhà Tư Mã đuổi tới trong nháy mắt, hai người chỉ còn cách nhau nửa bước, thân mình Phương Thu đột nhiên dùng sức, như thể khiến sàn nhà lung lay, ngay giữa giày và sàn nhà cũng vang lên những tiếng cọ xát!

“Kẽo kẹt…”

Anh ta hung hăng lao tới!

Thiếp sơn kháo!

Một âm thanh lớn vang lên!

Giống như hai ngọn núi va vào nhau, trưởng lão nhà Tư Mã hô lên một tiếng hô lớn, xương ngực răng rắc, không biết đã gãy làm mấy khúc, trực tiếp văng ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất!
 
Chương 1783


Toàn bộ võ quán đều im lặng như tời Đàm Hưng cảm giác cả người đều nổi da gà, mà sắc mặt lão bát cực quyền tông sư – sư phụ Vu lại đỏ bừng, vui mừng không thôi.

Thiếp sơn khảo, Phương Thu đã dùng được rồi!

Dùng cực kỳ tốt!

Chắc chắn là Giang Ninh từng chỉ điểm, không ngờ kết hợp với thái cực quyền, đột nhiên đổi chiêu, trưởng lão nhà Tư Mã vừa mới nhìn thấu chiêu thức của Phương Thu, đang định ra †ay tàn nhãn, thế nhưng không ngờ Phương Thu đột nhiên lại đổi chiêu.

“Anh…”

“Ông thua rồi!”

Phương Thu quát lên: “Gia tộc Tư Mã, xem ra cũng chỉ như vậy thôi!”

“Bang!”

Trưởng lão nhà Tư Mã tức đến há hốc mồm, phun ra một ngụm máu tươi.

Ông ta khinh địch rồi!

Ông ta vốn dĩ cho rằng Phương Thu chỉ biết quyền thuật nhà họ Phương, nhưng không ngờ Phương Thu còn biết thái cực quyền, khi ông ta còn đang thăm dò chiêu thức ra tay của Phương Thu, chuẩn bị ra tay hạ gục Phương Thu, thậm chí là g iết chết anh ta, nhưng không ngờ, Phương Thu còn biết bát cực quyền!

Biến nhu thành cương, đột nhiên trở nên ác liệt, sự đường đột này cho dù là trưởng lão của gia tộc Tư mã cũng không kịp phản ứng lại.

Toàn bộ võ quán trở nên yên tĩnh.

Không khí tựa hồ như ngưng đọng lại, ai cũng không ngờ tới, trận đầu tiên tám dòng họ lánh đời đã thua rồi.

Suy đoán lúc trước của bọn họ hoàn toàn không chính xác!

Đặc biệt là Phương Uy, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.

Ông ta có thể nhìn ra, Phương Thu bây giờ đã lợi hại hơn lúc trước nhiều, cho dù vẫn là cấp bậc đại tông sư như trước nhưng sức mạnh đã tiến bộ vượt bậc rồi, thậm chí…

Biểu hiện tức giận đùng đùng vừa rồi của Phương Thu hoàn toàn là diễn kịch!

Anh ta cố ý khiến bọn họ khinh địch, khiến bọn họ tưởng rằng Phương Thu sắp mất đi lý trí.

Tên nhãi này…

“Gia tộc Tư Mã thua rồi”

Phương Uy hừ một tiếng.

Ông ta nhìn mị Tư Mã Hẳng: “Tư mất hết mặt mũ lột vòng xung quanh, ánh mắt dừng trên mặt ã Hằng, anh đã làm tám dòng họ lánh đời Mã Tư Hằng không nói gì, vẻ mặt cũng không có gì biến hóa nhiều.

Lần này tới để giành lấy quyền phổ, bọn họ nhất định phải thành công.

Chọn cách dùng quy tắc giang hồ để đấu một trận là để giữ thanh danh.

Theo anh ta thấy, thậm chí trong mắt tất cả những người của tám Dòng họ lánh đời, chỉ cần bọn họ liên thủ, trên thế giới này sẽ không có ai có thể ngăn bọn họ lại, đừng nói chỉ là một Đông Hải nhỏ bé hay là vùng cấm cái quái gì đó.

Nhưng trận đầu tiên này…

Vẻ mặt Tư Mã Hằng âm trầm, liếc mắt nhìn trưởng lão nhà mình phun ra máu, hận không thể mắng ông ta một tiếng đồ vô dụng.

Không ngờ lại khinh địch như vậy, thua trước tên nhãi Phương Thu, còn chuyện nào mất mặt hơn chuyện này nữa không.
 
Chương 1784


Nhưng vẻ mặt anh ta chỉ trong nháy mắt lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tươi cười như ban đầu, như thể thất bại của trận đầu tiên này không có gì đáng để ý.

Cho dù Phương Uy có thể vì điều này mà tìm cơ hội làm khó, khiến gia tộc Tư Mã mất đi quyền lên tiếng.

“Phương Thuil”

Phương Uy quát một tiếng: “Học những phương thức bất nhập này của giới giang hồ, anh không cảm thấy mất mặt sao?”

“Tôi đã nói rồi, chuyện mất mặt nhất của tôi trên đời này là từng xem mình như người nhà họ Phương!”

Phương Thu trực tiếp duõi tay, chỉ về phía những người khác của bảy gia tộc còn lại, lạnh lùng nói: “Còn có ai nữa, lên hết đi!”

“Đừng cho là gia tộc ở ở ẩn gì đó mà nghĩ mình ghê gớm lắm, đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

Nghe vậy, những trưởng lão của gia tộc khác đều không vui ra mặt.

Bị người khác chỉ thẳng mặt mắng như vậy, bọn họ thật sự vô cùng tức giận.

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ đang muốn lên thì Phương Uy lại trực tiếp đứng dậy.

Ông ta quay đầu, liếc mắt nhìn trưởng lão nhà Hoàng Phủ, con ngươi sắc lạnh, như thể tạo thành một lưỡi kiếm sắc bén!

“Tôi sẽ tự tay gi ết chết anh ta!”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ lại ngồi lại vị trí.

“Gia chủ Phương vì nghĩa diệt thân, tôi thật sự bội phục”

Phương Uy đi tới, hai người cách nhau chưa tới năm mét!

Hai đôi mắt đối diện lẫn nhau, nhìn đối phương, con ngươi tràn đầy sát khí, vô cùng dị thường.

“Hai mươi năm, nhận giặc làm bat”

Phương Thu nắm chặt tay, khớp xương khẽ rung lên: “Ông hại chết ba tôi, cầm tù mẹ tôi… món nợ này, tôi nhất định phải tính sổ với ông!”

Âm vang!

Anh ta căn bản không muốn nói thêm nhiều lời thừa thãi, giậm chân một cái, cả người rung lên.

Một quyền vung ra, vô cùng mãnh liệt!

Vẻ mặt Phương Uy tràn đầy hung ác, là kiểu không sợ chết, Bang!

Phương Uy cũng vung ra một quyền, hai nắm tay va vào nhau vang lên một âm thanh sắc bén đến đinh tai nhức óc.

“Loại con hoang như anh… thứ con hoang làm mất mặt nhà họ Phương, hai mươi năm trước, tôi nên gi ết chết anh mới phải!”

Âm vang!

Sát khí bùng nổi Hai người không ai chịu nhường ai!

Chỉ trong nháy mắt đã giao thủ mười mấy chiêu.

Bang!

Bang!

Bang!

Phương Thu như thể phát điên, múa may bàn tay, không
 
Chương 1785


Anh ta nhất định phải giế t chết Phương Uy!

Chiêu thức của anh ta hung ác, Phương Uy cũng không hề thua kém, hai người chiến đấu kịch liệt, những người xung quanh nhìn mà thấy sợ.

Oanh!

Phương Thu bị đánh trúng một quyền, sắc mặt lập tức tái nhợt, ngay cả một tiếng rên cũng không có, liên tục vung nắm đấm về phía Phương Uy!

“Không biết tự lượng sức mình!

Phương Uy mạnh mẽ vung tay ra, nắm lấy nắm đấm của Phương Thu, cười lạnh một tiếng: “Hai mươi năm, anh sống ở nhà họ Phương hai mươi năm, anh có thói quen gì tôi đều biết rõt”

“Rắc!”

Ông ta đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ bẻ gãy cánh tay của Phương Thu.

Phương Thu nghiến răng nghiến lợi, trên trán đổ đây mồ hôi, nhưng vẫn như cũ không hề r3n rỉ một tiếng nào.

Anh ta muốn tránh ra nhưng Phương Uy lại không chịu buông tha.

“Không ngờ anh lại muốn dùng những thứ được học ở nhà họ Phương để đối phó với tôi?”

Phương Uy hung hăng đá chân qua, trực tiếp đá bay Phương Thu: “Không biết tự lượng sức mình!”

Ông ta không ngờ, Phương Thu không dùng những thứ học được bên ngoài mà lại dùng những thứ học được ở nhà họ Phương để ra tay.

Những thứ này… nhà họ Phương không có ai địch nổi Phương Uy.

Phương Thu rõ ràng là muốn tìm đường chết!

Phương Thu nằm trên mặt đất, ho khan kịch liệt, nhưng lại giấy giụa muốn đứng lên.

Anh ta nhìn thoáng qua cánh tay bị Phương Uy bẻ gãy, đột nhiên lại bật cười.

Chỉ là nụ cười của anh ta khiến trái tim Phương Uy rung lên mãnh liệt, có một loại cảm giác kỳ quái.

“Tôi dùng những chiêu thức học được ở nhà họ Phương đương nhiên sẽ không phải đối thủ của ông, ông bẻ gãy cánh tay tôi, đây coi như là tôi trả lại cho ông!”

Phương Thu cười lạnh, rõ ràng là đang cười nhưng lại có một cảm giác sởn da gà.

Lúc này Phương Uy mới hiểu ra, Phương Thu là cố ý!

“Kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ dùng bất kỳ chiêu thức nào của nhà họ Phương nữa, võ đạo của dòng họ lánh đời các người, tôi nhìn mà chướng mắt!”

Phương Thu tức giận rống lên, không màng chính mình đang bị thương, lại một lần nữa vung tay hướng về phía Phương Uy.

“Là anh tự mình tìm đường chết đấy!”

Phương Huy hét lên.

Đối với hành động của Phương Thu, ông ta càng ngày càng tức giận, khinh thường quyền pháp của nhà họ Phương?

Anh ta không có tư cách!

Bang!

Hai năm tay lại một lân nữa mạnh mẽ va vào nhau, cả người Phương Thu như cánh diều đứt dây, văng ra ngoài, ngã nhoài trên mặt đất!

“Phương Thuil”

Mấy người Đàm Hưng sửng sốt.
 
Chương 1786


Bọn họ đang định chạy tới thì cánh tay Phương Thu khế động, run rẩy, lại một lân nữa chống lên mặt đất, muốn đứng lên.

“Giết tôi?”

Phương Thu bật cười, máu từ trên đầu chảy xuống mặt, nhỏ xuống từng giọt, nhưng anh ta vẫn như cũ đứng dậy!

“Ông không giết nổi tôi đâu!”

Anh ta rống to, nắm chặt lấy bàn tay, nhìn chằm chằm Phương Uy nói: “Chỉ dựa vào ông… giết không nổi tôi đâu!”

Anh ta vẫn còn chưa chịu nhận thua!

Mấy người Đàm Hưng bảo Phương Thu từ bỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Phương Uy thật sự sẽ giế t chết anh ta mất.

Nhưng ánh mắt của Phương Thu tràn đầy kiên định, không chút nhân nhượng!

“Chết!”

Phương Uy chợt quát một tiếng, lửa giận ngút trời, không ngờ Phương Thu vẫn còn có thể đứng dậy, nói với ông ta mấy lời sỉ nhục này.

Bang!

Hai người lại một lần nữa lao vào đánh nhau, vung một nắm đấm còn chưa kịp đánh ra, Phương Thu đã bị Phương Uy đánh bay, lại một lần nữa ngã trên mặt đất!

“Bang!”

Diệp Sơn hét lớn, đôi mắt trong phút chốc trở nên đỏ ửng.

Mấy người bọn họ từ lâu đã có lòng muốn quy ẩn, không muốn tranh đấu trong giới giang hồ, nhưng Phương Thu là đệ tử duy nhất bây giờ của bọn họ!

Phương Thu không hề nhúc nhích, Diệp Sơn vội chạy tới, thấy Phương Uy vẫn còn muốn ra tay, sắc mặt ông ta trầm xuống nói: “Dừng tay!”

Ông ta duỗi tay muốn đi tới đỡ Phương Thu nhưng Phương Thu lại lắc đầu, dần dân mở mắt ra, dồn dập thở phì phò.

Phương Uy nhìn chăm chăm anh ra, trên nắm tay vẫn còn dính đầy máu, là máu của Phương Thu!

“Ông ta không giết tôi được đâu…”

Phương Thu dập tắt nụ cười, hít sâu vài hơi rồi lại một lần nữa đứng lên.

Trong nháy mắt đó, trong lòng Phương Thu không khỏi run lên.

Như thể Phương Thu ở trước mắt sớm đã không còn là tên nhãi trong ấn tượng của ông ta nữa, không thể đánh ngã được sao?

“Bang…”

Đột nhiên Phương Uy khẽ động.

Giết!

Chỉ cần Phương Thu không nhận thua, hôm nay ông ta nhất định sẽ giế t chết Phương Thu!

Bang!

Phương Uy vung một quyền ra nhưng lại bị Diệp Sơn chặn lại mạnh mẽ.

Diệp Sơn vẫn không nhúc nhích, mà Phương Uy lúc này lại lùi về sau vài bước.

Ông ta cảm thấy nắm tay của mình có chủ tê dại.
 
Chương 1787


“Trận này, các người thắng rồi”

Diệp Sơn trầm mặt, giơ tay ra, mấy người khác vàng vàng tiến lên đỡ lấy Phương Thu sắp té xỉu đến nơi.

Phương Thu vẫn còn muốn tiếp tục chiến đầu nhưng Diệp Sơn lắc đầu nói: “Đủ rồi, những thứ nên trả cậu đã trả rồi, những thứ nên chứng minh cậu cũng đã chứng minh rồi, võ quán Cực Đạo không chỉ có một mình cậu”

Nghe vậy, Phương Thu không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Diệp Sơn đúng đó, sừng sững như một ngọn núi!

Vóc dáng của ông ta không tính là cao nhưng lại chắc nịch khiến người ta vừa nhìn đã thấy trầm ổn!

“Ông là ai hả!”

Phương Uy nhàn nhạt nói: “Nói rõ tên tuổi, nếu chỉ là tên vô danh tiểu tốt thì không có tư cách so tài với tôi”

“Tôi chỉ là một con nhà võ”

Diệp Sơn nói: “Một người bình thường ở chốn giang hồ này thôi, không cao cao tại thượng như Dòng họ lánh đời các người, cho dù không phải là đối thủ của ông thì tôi cũng phải bảo vệ tới cùng tôn nghiêm của giới giang hồ!”

Ông ta nắm chặt hai tay lại, khí thế bừng bừng!

Bộ đồ luyện công trên người trong nháy mắt bị cánh tay thô ráp xé rách tả tơi.

Mấy trưởng lão của dòng họ lánh đời vừa nhìn đã biến đổi sắc mặt.

Là một cao thủ!

Một người luyện võ có thể dùng nội công, đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi!

“Phương Uy, ông đừng chủ quan!”

Trưởng lão của nhà Hoàng Phủ nói: “Xem ra trong giới giang hồ này vẫn có vài tên có khả năng, đừng chủ quan khinh địch”

Vẻ mặt Phương Uy vô cảm.

Cao thủ có thể dùng nội công, đúng là rất lợi hại, cho dù là dòng họ lánh đời cũng không có mấy ai có thể luyện được như Vậy.

Nhưng võ đạo mà dòng họ lánh đời theo đuổi không giống như những người phàm tục trong giang hồ..

“Đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi…”

Phương Uy bật cười một tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Sơn: “Trong giới giang hồ này, dù có là cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không là gì so với Dòng họ lánh đời.”

Ông ta chậm rãi giơ tay lên, sắc mặt có vẻ nghiêm túc, Diệp Sơn, khiến ông ta có chút coi trọng, không giống như khi đối phó với Phương Thu, ông ta vung tay một cái là có thể dễ dàng đánh chết!

“Tôi sẽ khiến ông biết sự khác biệt giữa giới giang hồ và Dòng họ lánh đời, cả đời này ông cũng không thể nào so bằng được”

“Hựt “Hựt”

Hai người đồng thời cử động!

Giống như hai con dã thú, dũng mãnh lao vào nhau.

Một âm thanh giòn tan vang lên, nắm tay của hai người hung hăng chạm vào nhau.

Giống như là hai khối thép, trong nháy mắt tiếp xúc với nhau có hai nguồn sức mạnh bộc phát ra tạo thành một âm thanh đinh tai nhức óc.
 
Chương 1788


Chiến đấu, chạm vào là nổ tung!

Có điều chỉ một lúc hai người đã chiến đấu kịch liệt, quyền cước qua lại, hung ác mà mạnh mẽ, như thể mỗi chiêu đều mang theo sát khí, nguy hiểm không thôi!

Sắc mặt mấy người Đàm Hưng rất khó coi.

Bọn họ có thể nhìn ra, lúc này Phương Uy mới thể hiện ra sức mạnh thật sự của mình, thực lực thật sự của Dòng họ lánh đời!

Thật là quá đáng sợi!

Diệp Sơn, e là không trụ được bao lâu nữa.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài cửa võ quán Cực Đạo.

Đàm Long đang nôn nóng chờ đợi, mà từ phía xa kia, một chiếc xe đi tới, anh ta lập tức hưng phấn lên.

Là xe của Giang Ninh!

“Quán chủ tới rồi!”

Đàm Long thật sự sốt ruột muốn phát điên rồi!

Mấy người tám Dòng họ lánh đời đưa tới, toàn bộ đều là cao thủ cấp.

bậc đạo tông sư, mạnh mẽ vô cùng, cho dù có đám người Đàm Hưng và Diệp Sơn thì bọn họ cũng không có tự tin sẽ chiến thẳng.

Thấy xe của Giang Ninh dừng lại, Đàm Long vội vàng chạy tới.

“Anh Giang!”

Anh ta vội vàng nói: “Cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Giang Ninh xuống xe, vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói sốt ruột, không ai có thể làm dậy sóng Đông Hải này đâu.

Anh duỗi tay, khẽ vỗ lên bả vai Đàm Long.

“Đi thôi”

Giang Ninh cất bước đi vào bên trong, Đàm Long lập tức đuổi theo.

Không biết là tại sao, vừa nhìn thấy Giang Ninh xuất hiện, trong lòng anh ta lập tức ổn định lại, có một cảm giác dù có thách đấu với ông trời đi chăng nữa thì Giang Ninh cũng có thể đè bẹp bọn họ!

Có Giang Ninh ở đây thì không sợ cái gì nữa!

Cùng lúc đó.

hông cần phải Bên trong võ quán!

Vang!

Hai người Diệp Sơn và Phương Uy vẫn đang đánh nhau mãnh liệt, những nắm đấm không ngừng vung tới.

Năm đấm của Phương Uy vẫn mạnh mẽ như cũ nhưng Diệp Sơn cũng không thua kém chút nào.

Hai người đều mạnh như nhau, không hề có mánh khóe gì, mỗi một nằm đấm vung ra đều dùng hết toàn bộ sức mạnh!

Bang!

Bụp!

Bụp!

Những người xung quanh xem đến hoa cả mắt, khí huyết cũng bắt đầu trở nên sục sôi.

Loại tỉthí cấp bậc này, cả đời này của bọn họ cũng chưa từng thấy qua Cho dù là trưởng lão của Dòng họ lánh đời, ánh mắt cũng không nhịn được mà thay đổi.

Sức mạnh của Diệp Sơn… hoàn toàn ngoài dự kiến của bọn họ!

Bọn họ đều không ngờ, trong giới giang hồ vậy mà còn có người lợi hại đến như vậy.

“Oanh!”

Diệp Sơn vung nằm đấm ra, cả người Phương Uy lui về phía sau năm sáu bước, sắc mặt thay đổi, chỉ cảm thấy nảm đấm của mình có chút tê dại, con ngươi tràn đầy vẻ khó tin, “Ông… ông biết chiêu thức của quyên phố?”

Đây rõ ràng là chiêu thức trong quyền phổ, hơn nữa còn là chiêu thức của tờ quyền phố trong tay ông ta!

Diệp Sơn… sao có thể biết được?

“Quyền phổ?”

Diệp Sơn hừ một tiếng: “Đối với chúng tôi mà nói, quyền phổ đó, không chỉ những người tự coi mình là cao cao tại thượng như tám dòng họ lánh đời các người có thể xem, ở Đông Hải này, chỉ cần ai có hứng thú đều có thể xem và tìm hiếu!”

“Bao gồm cả tôi và bọn họI”
 
Chương 1789


Ông ta chỉ tay về phía xung quanh, những đệ tử đứng xem, có những người thậm chí vừa mới vào cửa, ngay cả một chút kiến thức cơ bản về quyền cước cũng không biết nhưng vẫn có tư cách được xem quyền phổ!

Từ trước đến nay Giang Ninh chưa từng xem quyền phổ như một món đồ thuộc sở hữu cá nhân, mà vì có thể khiến cho sức mạnh của toàn giới giang hồ có thể tiến bộ, anh trực tiếp công khai quyền phổ.

Có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì đó là do thiên phú của từng người, võ quán Cực Đạo cung cấp nền tảng cho từng người, có thể phát triển đến mức nào là do cố gắng của mỗi người.

Sự rộng lượng của Giang Ninh, người bình thường khó mà hiểu được.

Diệp Sơn nhìn chảm chãm Phương Uy, lạnh giọng quá: “Tôi có thế nói cho các người biết, các người không thể nào mang quyền phổ đi được đâu!”

“Bởi vì, quyền phổ này không phải là của các người, quyền phổ là hy vọng của giới giang hồi!”

Sắc mặt ông ta nghiêm túc, chỉ tay về phía đám Dòng họ lánh đời ở phía sau Phương Uy.

“Muốn cướp đi hy vọng của những người trẻ tuổi, Diệp Sơn tôi sẽ là người đầu tiên không đồng Diệp Sơn tràn đầy khí thế, như thể bao nhiêu năm qua, ông ta chưa từng kích động đến như vậy, “Vậy thì để tôi xem xem ông có năng lực làm được điều đó không!”

Phương Uy gắn lên, lại một lần nữa mạnh mẽ lao về phía Diệp Sơn!

Ông ta không muốn nói nhiều.

Giải thích với đám tép riu trong giới giang hồ này không có chút ý nghĩa nào.

Ý nghĩa của quyển sách võ thuật như thế nào, Diệp Sơn sao có thể hiểu được?

Tâm mắt hạn hẹp của bọn họ căn bản không thể nhìn được những thứ cao siêu đó, càng đừng nói là hiểu được bí mật đẳng sau quyền phố sẽ khiến người ta kinh ngạc đến nhường nào.

Chỉ vì quyền pháp căn bản trên quyền phổ?

Nực cười!

Bọn họ mới chính là người có cái nhìn thiển cận!

Bang!

Bang!

Bang!

Hai người lại kịch liệt chiến đấu, trong võ quán không ngừng vang lên những âm thanh rên vang của nằm đấm khiến người ta sục sôi khí huyết!

“Âm vang!”

Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên, nắm đấm của Diệp Sơn và Phương Uy va vào nhau, cả hai đều đồng loạt lui về phía sau vài bước.

Cánh tay Diệp Sơn khẽ run!

Nắm đấm cũng run lấy bẩy!

Đàm Hưng vừa nhìn đã biết, xương tay của Diệp Sơn gấy rồi.

Mà cánh tay của Phương Uy cũng run đến lợi hại, nhe răng thở hổn hển, có vẻ xương tay của ông ta cũng gãy rồi.

Cả hai người đều đánh nhau kịch liệt, mỗi một nảm đấm tung ra đều khiến đối phương không thế toàn mạng.

Vẻ mặt Phương Uy tràn đầy về không cam tâm, ông ta không ngờ Diệp Sơn lại điên cưồng như vậy, chấp nhận chuyện bị thương nặng để khiến ông ta cũng bị thương theo.

Trận này, ông ta không thua, nhưng cũng không thế thẳng!

Nếu cứ tiếp tục hai người đều sẽ gục mất.

Nhưng Diệp Sơn có thể ngã xuống chứ Phương Ly thì không, ông ta càng không thể nhận thua!

Thua rồi, quyền lên tiếng của nhà họ Phương sẽ mất đi mấy phần, ông ta làm sao có thế chấp nhận được chuyện này.

“Thật không ngờ, ông cũng có chút tài đấy!

Phương Uy khế khởi động cánh tay còn lại: “Không muốn sống nữa đúng không?”

“Ông không cần mạng nữa thì tôi cũng không căn!”

Diệp Sơn hít sâu một hơi, cảm thấy nắm tay truyền tới một trận đau nhói, nhưng trong nháy mắt đã cố kìm lại, phải chiến đấu, phải chiến đấu tới cùng!

Cho dù có phải chết, ông ta cũng phải bảo vệ hy vọng và tôn nghiêm của giới giang hồ.

Phương Uy có chút do dự.
 
Chương 1790


Dường như ông ta có thể cảm nhận được Diệp Sơn điên rồi.. ông ta muốn đồng quy vu tận cùng mình sao!

Ông ta còn muốn nói gì đó thì “Vậy thì không được rồi”

Giang Ninh!

Là Giang Ninh!

Âm thanh vang lên.

Giang Ninh đi tới, không thèm liếc mắt nhìn Phương Uy một cái, anh đi thẳng tới trước mặt Diệp Sơn nói: “Mạng của chú Diệp còn quan trọng hơn những chuyện tầm thường nhiều, ông ta không có tư cách đổi với chú đâu”

Nghe vậy, sắc mặt Phương Uy lập tức thay đổi.

Giang Ninh nói ông ta tầm thường!

Không, Giang Ninh nói toàn bộ tám dòng họ lánh đời đều tầm thường!

“Thẳng nhãi, mày tới rồi đấy à”

Diệp Sơn rất bình tính, thấy Giang Ninh tới, biết mình có thể thả lỏng thở phào một hơi được rồi “Đàm Long!”

Giang Ninh gật đầu, hô lên: “Mang trà cho chú Diệp”

“Vâng!”

Giọng nói Đàm Long có chút run rổ] Đối mặt với tám Dòng họ lánh đời, Giang Ninh vẫn luôn ung dung bình tĩnh, anh chính là ngưồn sức mạnh to lớn của bọn họ.

Toàn bộ đệ tử của võ quán đều trở nên kích động Quán chủ tới rồi!

Giang Ninh tới rồi!

Người đàn ông không gì là không làm được tới rồi!

Đàm Long bưng trà lên, Diệp Sơn ngồi xuống, không thèm để ý tới cánh tay bị gấy xương kia, dùng cánh tay khác bưng trà lên nhấp một ngụm.

“Trà thế nào”

Đàm Hưng nói “Có chút đẳng”

Diệp Sơn nhấp nhấp môi: “Bây giờ lại có chút ngọt rồi”

Lúc này Đàm Hưng mới chậm rãi ngồi xuống.

Mà ở giữa sàn đấu!

Giang Ninh đứng đó, sừng sững như một ngọn núi khiến trong lòng Phương uy cảm thấy có một cảm giác sợ hãi kỳ lạ Ông ta thậm chí còn không biết tại sao bản thân mình lại cảm thấy sợ hãi tên nhãi Giang Ninh này.

“Giang Ninh!”

Phương Uy chỉ tay về phía Giang Ninh nói: “Có phải là mày giết Phương Hạ không!”

“Anh ta đáng chết!”

Giang Ninh không hề giấu giếm, ánh mắt nhìn thoáng qua mấy người của tám Dòng họ lánh đời: “Các người cũng đáng chết”

“Điên khủng!”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ lập tức rống lên: “Gia chủ Phương, g iết chết tên đó đi!”

Không đợi mấy trưởng lão khác lên tiếng, Phương Uy đã xông lên Giang Ninh!

Ông ta phải g iết chết không tha!

Phương Uy một quyền đánh ra, sát thủ tất phát hiện!

Ông ta không muốn so đấu cái gì, không muốn sống chết cái gì, không quan tâm đ ến cái gì là quy tắc giang hồ, ông ta của hiện tại, chỉ muốn gi ết chết Giang Ninh.

Cho dù, ông ta hiện tại chỉ có một nằm đấm có thể dùng được.

“Cảnh cạch…”

Bất quá trong nháy mắt, Phương Uy liền đến trước mặt Giang Ninh, quyền kinh ầm ầm, không giữ lại chút nào.

Một quyền này, ông ta muốn mạng của Giang Ninh!

Nhưng Giang Ninh, từ đầu chí cuối vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích!

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn, không ít người đều sợ tới mức che mắt lại, Giang Ninh không kịp phản ứng sao?

Tại sao anh không nhúc nhích?

Bốp!

Nắm đấm của Phương Uy cơ hồ muốn đụng phải mặt Giang Ninh, nhưng trong nháy mắt, tay Giang Ninh trực tiếp nắm chặt tay Phương Uy.

Làm cho nằm đấm của ông ta, càng thêm khó khăn!
 
Chương 1791


“Cái này..”

Sắc mặt Phương Uy biết vẫn khó tiến thêm nửa phần lần thứ hai bộc phát lực lượng.

Giang Ninh khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: ‘Vậy tôi, thật sự có chút thất vọng”

mầm Tay anh dùng sức mạnh mẽ, phảng phất có một cỗ lực lượng mênh mông đến cực điểm, trong nháy mắt bộc phát!

Ầm!

Tiếng vang giòn tan, cố tay của Phương Uy trực tiếp bị Giang Ninh bẽ gãy.

Phương Uy căn bản cũng không nghĩ tới, sức mạnh của Giang Ninh lại k hủng bố đến loại này.

Đây chỉ là sức mạnh của xá thịt thôi sao?

Không đợi ông ta kịp phản ứng, Giang Ninh một cước đá ra, trực tiếp đá Phương Uy bay ngang ra ngoài, nặng riề ngã xuống trước mặt mấy trưởng lão của Dòng họ lánh đời khác.

Bùm!

Theo đó, chính là yên tĩnh như chết!

Kim rơi cũng có thể nghe thấy!

Không chỉ là trưởng lão của Dòng họ lánh đời, ai nấy đều bình khí ngưng thần, tựa hồ không có phản ứng lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả người của võ quán Cực Đạo, Đàm Hưng cùng những đệ tử đó, ai nấy đều nín thở, trong nháy mắt đó, ngay cả tức giận cũng không dám.

Đàm Hưng và Diệp Sơn, nhìn nhau một cái, mạnh mẽ đè nén khí huyết vừa mới dâng lên của mình, cũng có chút không thế tin được.

Giang Ninh… Vậy mà cường đại đến loại này?

“Anh, chẳng lẽ sáu trang quyền phố, anh đều nắm trong tay?”

Chỉ vài tháng trước, Giang Ninh hình như còn chưa có loại lực lượng đáng sợ này.

Đàm Hưng vẫn luôn biết, thực lực của Giang Ninh rất mạnh, bọn họ chưa từng thấy qua cực hạn của Giang Ninh, càng không có khả năng bức ra cực hạn của Giang Ninh.

Cho dù là sư phụ của Giang Ninh – Hà đạo nhân!

Giờ phút này, người mà Giang Ninh đối mặt đường đường là gia chủ của nhà họ Phương  một trong những dòng họ lánh đời!

Không khí tựa như ngưng tụ, cứng rần đóng đinh tất cả mọi người tại chỗ, không dám phát ra một tỉa thanh âm!

Nhất là những người của tám Dòng họ lánh đời Không ai ngờ được Phương Uy lại bị Giang Ninh đánh bại!

Đây hoàn toàn là nghiền ép đó!

Phương Uy ngã xuống đất, cũng không thế tin được, ông ta cảm thấy đây là ảo giác, giống như ảo giác, một chút cũng không chân thật, nhưng đau đớn kịch liệt trên cổ tay nói cho ông ta biết, đây là sự thật.

Giang Ninh… Anh có thể giết ông ta một cách dễ dàng!

“Quy tắc ở Đông Hải!”

Giang Ninh lạnh lùng nhìn lướt qua: “Bất cứ ai đến Đông Hải gây sự, đều phải trả giá đầu”

“Tôi mặc kệ ông lấy quy tắc vòng tròn giang hồ đá quán làm danh nghĩa, hay là lý do gì khác, theo tôi thấy, chính là gây sự!”

“Là gây sự, phải trả giá đắt”

Thanh âm của anh, như chuông nhôm vàng, vang vọng trong tai tám Dòng họ lánh đời, tai chấn động, ù ù.

“Khụ khu.”

Phương Uy mở miệng, òa một cái phun ra một ngụm máu tươi, trong.

mắt tràn đầy kiêng ky.

Ông ta thật sự không nghĩ tới, Giang Ninh cường đại đến loại này, đây tuyệt đối không chỉ là thực lực của đại tông sư, khẳng định vượt qua cấp bậc đại tông sư, thậm chí… Là vượt xa cấp bậc đại tông sư!

Làm sao điều này có thể xảy ra được?
 
Chương 1792


“Chủ nhân của nhà họ Phương, ông không sao chứ?”

Tư Mã Hãng mở miệng, tiến lên nâng Phương Uy dậy, vẻ mặt quan tâm.

Phương Uy lắc đầu.

Giang Ninh có thể giết ông ta, nhưng sẽ không giết chính minh.

“Vị này, chính là quán chủ của võ quán Cực Đạo sao?”

Tư Mã Hãng tiến lên một bước, hơi chắp tay, trên mặt mang theo ý cười nói: “Tại hạ Tư Mã Hẳng, người của gia tộc Tư Mã, chúng tôi chờ lần này tới đây, là dựa theo quy củ giang hồ…”

“Câm miệng lại!”

Giang Ninh nhìn Tư Mã Hãng một cái, thanh âm lạnh lùng: “Tôi bảo anh nói chuyện sao?”

Tư Mã Hãng ngẩn ra, anh ta còn chưa bị người ta nạt nộ như vậy.

Cho dù là đối mặt với chủ nhân của tám Dòng họ lánh đời, cũng không ai không nể mặt anh ta như vậy, Giang Ninh cũng không khách khí chút nào.

Anh nhìn mấy trưởng lão, tiến lên một bước, trong chốc lát, mấy trưởng lão gia tộc kia, sắc mặt nhất thời càng thêm ngưng trọng, toàn thân đề phòng!

“Đá quán của tôi?”

“Còn có ai nữa!”

Giang Ninh bạo quát một tiếng, làm sao có người dám đáp lại.

Ngay cả Phương Uy cũng bị Giang Ninh một chiêu đánh bại, những trưởng lão bọn họ, nhưng không có mấy người, dám nói so với Phương Uy thực lực còn mạnh hơn.

Cho dù vừa rồi Phương Uy đã bị Diệp Sơn gãy đi một tay, nhưng vẫn đủ cường đại Bọn họ cũng không biết, võ quán Cực Đạo còn có Giang Ninh, hơn nữa cường đại như vậy, tin tức từ nhà họ Phương bên kia, căn bản cũng không có cái này.

Trong chốc lát, mấy trưởng lão gia tộc kia, đều quay đầu nhìn chăm chảm Phương Uy, trên mặt bất mãn, không hề che giấu chứt nào.

Bản thân vùng cấm Đông Hải này đáng sợ, nhưng không ai nói với bọn họ, đáng sợ nhất chính là Giang Ninh này.

Vừa rồi một cước, thực lực của Giang Ninh tuyệt đối vượt qua cấp bậc đại tông sư.

Những cao thủ cấp bậc trưởng lão bọn họ chỉ sợ chỉ có liên thủ mới có cơ hội.

Tuy nhiên, đây là Đông Hải!

Bọn họ vừa nói, phải dựa theo quy củ của giang hồ giới đế đá quán, nếu đột nhiên liên thủ, người bên ngoài rậm rạp, chỉ sợ sẽ trực tiếp xông vào, vây công bọn họ đến chết!

Sự tình đột nhiên biến thành cục diện này, đều là bởi vì tin tức từ nhà họ Phương bỏ sót, căn bản là giả.

Sắc mặt Tư Mã Hãng có chút phức tạp, nếu chủ nhân gia tộc Tư Mã biết, nhất định sẽ trách anh ta, huống chỉ còn có người đưa ra, đây có thể chính là cái bẫy nhà họ Phương cố ý tiết lộ Bây giờ thì sao?

Tư Mã Hãng nhìn Phương Uy một cái, mặt Phương Uy không chút thay đối, trên mặt tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng.

Giang Ninh quát một tiếng, mấy người ở dòng họ lánh đời không ai dám đáp lại Người xung quanh võ quán Cực Đạo, từng người một càng thấy hưng phấn không thôi!

Cường thế!

Giang Ninh vẫn luôn cường thế như vậy.

“Quán chủ Ninh”

Từ Mã Hãng chắp tay: “Đây là hiểu lâm thôi”

Anh ta không có cách nào.

Giang Ninh đột nhiên đến, cường thế ra tay, vẻn vẹn một chiêu, liền đánh bại Phương Uy, để cho các trưởng lão gia tộc khác, ai còn dám ra tay?

Có liên thủ không? Đó là chết!

Bọn họ ngay từ đầu, liền nói muốn dựa theo quy tắc giang hồ đá quán, chính là để cho lực lượng của vùng cấm Đông Hải không dễ ra tay, bọn họ một khi liên thủ.

“Quán chủ Ninh, chúng tôi chỉ muốn bàn bạc với mấy vị, tất cả những chuyện này đều là…AI”
 
Chương 1793


Tư Mã Hẳng tiến lên một bước, cười tủm tỉm mở miệng, nhưng nói đến một nửa, Giang Ninh trực tiếp tát một cái Một tiếng tát giòn tan!

Tư Mã Hãng cả người bay ra ngoài, ngã xuống đất, che mặt, làm sao còn có thể bảo trì khuôn mặt tươi cười đây?

“Anh…”

“Tôi nói rồi, không cho anh nói chuyện, anh câm miệng cho tôi!”

Giang Ninh không khách khí nói.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt quét qua từ trên mặt mấy trưởng lão gia tộc kia, càng thêm lạnh lùng “Đông Hải, không phải các người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, càng không phải nơi các người có thể tùy ý làm”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Nếu đã tới, vậy đừng nghĩ dễ dàng rời đi!”

Vừa dứt lời Bộp bộp bộp!

Bên ngoài đột nhiên vang tới, từng đợt tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe thanh âm, đều làm cho da đầu người tê dại.

Sắc mặt mấy người Tư Mã Hãng thay đổi Nhìn đám người đông nghìn nghịt đang vây quan võ quán, bọn họ lập tức trở nên căng thẳng.

“Cậu có ý gì đây?”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ lập tức quát lên: “Chúng tôi dựa theo quy tắc trong giang hồ đến thách thức, các người vậy mà không quan tâm đ ến quy tắc…”

“Tôi nói lúc nào chứ”

cái Giang Ninh nhìn ông ta Anh không khách khí chút nào.

“Đây là vùng cấm Đông Hải!”

“Tôi chính là người định ra quy tắc ở đây! Không phải là các người nói tính thì tính!”

Giang Ninh đi tới, nhìn chảm chảm mấy cái trưởng lão của các gia tộc: “Các người không có tư cách cò kè mặc cả với tôi!”

Anh vẫy tay một cái, mấy chục người vọt vào, từng Túc Sát, chỉ cần Giang Ninh ra lệnh một tiếng, liền sẽ lập tức động thủ.

Lại càng không cần phải nói, bên ngoài còn đứng lít nha lít nhít, nhìn sơ một chút, khoảng chừng hơn nghìn người Coi như những người này đều là cao thủ cấp bậc đại tông sư, nhưng.

Tôi là người trong giang hồ sao?”

Bị nhiều người như vậy bao quanh, muốn rời khỏi Đông Hải, cho dù có mọc cánh cũng khó thoát!

“Cuối cùng thì cậu muốn làm cái gì!”

Tư Mã Hãng cắn răng quát.

Anh ta không nghĩ tới, Giang Ninh vậy mà lại làm như vậy.

Không đế ý đến quy tắc giang hồ chút nà: mình không phải là người trong giang hồ.

Tại Đông Hải, chỉ theo quy tắc Đông Hải, mà quy tắc ở Đông Hải, chính là do Giang Ninh định đoạt.

“Tôi nói rồi, Đông Hải không phải là nơi mà các ông có thể tùy ý làm bậy, nếu như chủ nhân nhà họ Phương đã mang các người tới, vậy thì thôi các người cũng đừng đi nữa”

Giang Ninh thản nhiên nói phải gõ cửa tìm tới từng nhà”

Nghe vậy, sắc mặt những trưởng lão của mấy nhà khác lập tức càng thêm khó coi thậm chí còn trực tiếp nói từa vặn các người đều đã tới, đỡ cho tôi Tất cả bọn họ đều quay đầu lại, nhìn chăm chảm Phương Uy, không hề che giấu sự hoài nghỉ trong mắt Nhà họ Phương!

Phương Uy còn dám nói, đây không phải là âm mưu nhà họ Phương bọn họ?

Chính là vì dẫn dụ những nhà khác, cùng đi đến Đông Hải này!

Ông ta nhất định là đã hợp tác cùng với Giang Ninh, cố ý lừa gạt bọn họ “Chủ nhân nhà họ Phương!”

Mấy trưởng lão nhìn Phương Uy, sắc mặt khó coi.

“Chuyện này không liên quan gì đến tôi!”

Phương Uy nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, lập tức liền biết bọn họ.

đang suy nghĩ gì, vội vàng giải thích: “Không có can hệ gì với nhà họ Phương tôi cải”

“Làm sao không có liên can được?”
 
Chương 1794


Giang Ninh híp mắt: “Chủ nhân nhà họ Phương, sách võ thuật của tôi cũng không phải là dễ lấy như vậy”

Anh nhìn Phương Uy, thản nhiên nói: “Lần trước tôi đi nhà họ Phương, chủ nhân nhà họ Phương cũng không phải nói như vậy, chuyện vốn đã bàn xong, tại sao lại lật lọng”

“Hắn là ông muốn ăn sạch cả hai bên sao? Chủ nhân nhà họ Phương, cái này có chút tham lam quá rồi đấy”

Sắc mặt Phương Uy trắng nhợt Giang Ninh cái tên khốn kiếp này!

Ông ta đã cùng Giang Ninh bàn bạc lúc nào chứ?

Ông ta đã hợp tác với Giang Ninh lúc nào chứ?

Tên khốn này là muốn hãm hại mình đây mài “Cậu ngậm máu phun người!”

Phương Uy giận dữ mảng mỏ: “Giang Ninh, đưng làm mấy trò xiếc.

như vậy nữa, cậu cho rằng bọn họ sẽ tin cậu sao?”

Ông ta quay đầu nhìn những trưởng lão mấy nhà khác, những người kia đều không nói lời nào, chỉ là nhìn về phía phương uy, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghỉ.

Nhất là Tư Mã Hãng, hận không thể chém chết Phương Uy!

Anhta đã nhận được tin tức từ Phương Hồng Sơn, nhưng không có những điều này, mấy tên khốn nhà họ Phương, lại dám đem bọn họ ra để đùa bốn.

“Bọn họ có tin tôi hay không, không quan trọng”

Giang Ninh nói: “Tôi nói rồi, các người đã tới thì đừng đi nữa, làm hỏng quy tắc ở Đông Hải, bất kể là ai, đều phải trả giá thật lớn”

“Cậu cho rắng, cậu có thế ngăn được chúng tôi sao?”

“Vậy thì thử một chút”

Ánh mắt Giang Ninh không chút do dự, quét ngang mấy trưởng lão kia một chút, giọng điệu, làm cho trong lòng bọn họ đầy nghỉ ky!

Bên ngoài, là một đám người đông nghìn nghịt!

Không cần phải nói, Giang Ninh này, thực lực thâm sâu không lường được, Phương Uy cũng bị đánh bại chỉ bởi một chiêu của cậu ta “Cậu như vậy sẽ khiến tám dòng họ lánh đời thảo phạt Đông Hải, cậu chắc chản sẽ… ”

Tư Mã Hãng còn chưa nói xong thì đã bị Giang Ninh dùng một tay.

bóp lấy cổ, xách lên như xách cố một con gà con.

“ƯmƯm” Cả nhà tải app Truyện Hola về đọc tiếp nhé nhé!

Tư Mã Hãng muốn giấy dụa, nhưng căn bản là giấy dụa không được.

Ngón tay của Giang Ninh như một cái gọng sắt, kẹp chặt cố họng anh ta lại, dùng sức một chút liền có thể bóp nát cổ họng của anh ta!

Không ai có thể ngờ được Giang Ninh sẽ mạnh đến như vậy.

Căn bản cũng không cho bọn họ có cơ hội khiêu chiến, đến Đông Hải này, tựa như là đến bên trong một cái bẫy, không còn cách nào rời khỏi “Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi”

Giang Ninh giơ tay lên, Tư Mã Hãng bay thẳng ra ngoài, rơi vào dưới chân anh Cấu.

Kết!

Một tiếng vang giòn, Anh Cẩu trực tiếp đạp gấy đùi của Tư Mã Hãng “Á”

Tiếng kêu thảm thiết, đau thấy tận tâm can!

Anh Cẩu không chút lưu tình, liên tiếp đạp thêm mấy cước, đem một cái chân khác của Tư Mã Hảng cũng đạp gãy luôn.

Âm thanh kêu gào thê lương như quỷ khóc sói tru kia vang lên làm cho đám trưởng lão của các nhà khác cũng tê cả da đầu!

Người Đông Hải… Điên hết rồi sao?

Bọn họ nhất định là điên hết rồi, đây là đang muốn khiêu chiến với tám dòng họ lánh đời bọn họ sao!

Sắc mặt mấy người Phương Uy có chút tái nhợt.

Cho dù bọn họ đều có địa vị cao, ở trong các dòng họ lánh đời cũng có tiếng nói rất cao, còn tự xưng là danh môn gia tộc, thoát khỏi phạm vi giang hồ, cho tới bây giờ đều không đặt mấy người trong giang hồ ở trong mắt.
 
Chương 1795


Nhưng giờ phút này, Giang Ninh mới là người không để bọn họ vào mắt.

Nói giết, liền dám giết!

Hết lân này tới lân khác, Giang Ninh còn mạnh hơn đến đáng sợ.

“Ông Đàm”

Giang Ninh quay đầu lại liếc nhìn Đàm Hưng: “Bọn họ tới đây thách thức, là muốn cái gì?”

“Bọn họ muốn quyền phổ”

Giang Ninh nhẹ gật đầu.

“Quyền phổ đang ở chỗ tôi đây này, có bản lĩnh, các người cứ tới lấy”

“Cưồng vọng!”

Trưởng lão gia tộc Hoàng Phủ không thế nhịn được nữa, ngón tay chỉ vào Giang Ninh: “Hôm nay cho dù có phải chết tại Đông Hải đi chăng nữa, tôi cũng phải dạy dỗ cậu!”

Ämầm.

Một tiếng nổ lớn, đến cả sàn nhà cũng phải run lên một trậ Cả người trưởng lão nhà Hoàng Phủ cũng như một mũi tên b ắn ra ngoài!

“Đùng!”

Không đợi những người khác kịp phản ứng, ông ta lại bay ngược về, đập xuống đất, lật ra lăn lộn mấy vòng, hoa râm râu ria, đều trở nên lộn xộn không chịu nổi, vô cùng chật vật Mà Giang Ninh, vẫn như cũ đứng ở chỗ kia, hai tay chấp sau lưng, nhìn chảm châm trưởng lão nhà Hoàng Phủ mặt mũi đang tràn đầy sợ hãi “Các người hay là cùng lên đi”

Anh chầm chậm nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian”

Tất cả mọi người, chỉ cảm thấy trái tim của mình đập nhanh đến nổi như muốn bay ra ngoài.

Giang Ninh… Sao có thể mạnh đến như vậy!

Mấy trưởng lão nhà khác nhìn trưởng lão nhà Hoàng Phủ một cái, thấy ông ta lắc đầu, trái tim bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc.

Bọn họ biết, vốn là trưởng lão nhà Hoàng Phủ đang hoài ngh, có phải là Phương Uy và Giang Ninh đang cố ý giật dây, cố ý thua Giang Ninh, cho. Tải app truyện hola để đọc nhiều hơn nhé!

nên ông ta mới lên thử.

Nhưng mà lần thử này phải trả giá rất lớn, chính là đoạn mất hai cây xương ngực!

Một quyền khi nãy… Thậm chí ông ta còn chưa kịp nhìn thấy rõ rằng Giang Ninh đã đánh ra như thế nào, khí quyền cực mạnh đã trực tiếp xuyên qua cơ thể, đánh gãy hai cây xương ngực của ông ta Nếu không phải Giang Ninh đã nương tay thì thứ bị đánh vỡ chính là trái tim của ông tai Trong giờ phút này, ông ta nghiễm nhiên đã trở thành một người chết!

Không ai dám động.

Tư Mã Hãng bị phế, Phương Uy bị đánh bại bởi một chiêu, đến cả trưởng lão nhà Hoàng Phủ muốn thử nghiệm cũng phải trả giá lớn bảng hai cây xương ngực, ai còn dám không phục?

Bọn họ chính là những cao thủ của gia tộc ẩn thế đó!

Người của võ quán Cực Đạo, mỗi người đều hưng phấn không thôi, sắc mặt đỏ lên, máu huyết toàn thân như tuôn trào, nằm thật chặt nắm đấm, không ít người, thậm chí đến cả hốc mắt cũng đỏ lên, kém chút nhịn không được khóc lên.

Nhất là bọn người Đàm Hưng.

Đã bao nhiêu năm?

Đã bao nhiêu năm rồi!

Dòng họ lánh đời trong truyền thuyết vẫn luôn cứ kiêu ngạo như vậy, không coi ai ra gì, nhưng hôm nay thì sao?

Ở trước mặt Giang Ninh, bây giờ đến cả phản kháng bọn họ cũng không dám!

Cái loại cảm giác này, không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

Bọn họ thậm chí còn không biết, làm như thế nào biểu đạt mình tâm tình của mình vào giờ khắc này.

Giang Ninh đứng ở nơi đó, cho phép cái gọi là Dòng họ lánh đời trưởng lão liên thủ, cùng tiến lên!

Nhưng ai dám động?

Căn bản là không có người nào dám động!
 
Chương 1796


Thực lực của Giang Ninh làm cho bọn họ rõ ràng một điều, nếu như ai trong bọn họ mà dám đi lên thì đều là tự rước lấy nhục.

“Tôi cho các ông cơ hội Giang Ninh liếc nhìn một vòng, thấy không ai dám đi lên, thản nhiên nói: “Nhưng các ông lại không trân trọng, nếu đã như vậy thì đừng trách “Giang Ninh…”

Từ Mã Hãng kêu thảm, giấy dụa lấy muốn đứng lên, nhưng mà ông ta còn sức đâu mà đứng lên: “Tôi khuyên cậu…”

*A Cấu!”

Giang Ninh không thèm để ý, nói thẳng mang xuống cho tôi!”

“Mang cái tên rác rưởi này Anh Cấu lập tức tiến lên, kéo ông ta giống như là kéo một con chó chết, trực tiếp đem Tư Mã Hãng kéo xuống, thanh âm càng ngày càng xa, rất nhanh liền biến mất.

Bên ngoài võ quán, A Phi dẫn một đám người, lít nha lít nhít, chỉ là loại khí thế như thế này, cũng đủ làm cho người ta kinh sợ không thôi.

Hoàng Ngọc Minh liền đi theo bên cạnh anh ta “Tất cả đều nghe rõ cho tôi!”

Anh ta la lớn: “Đông Hải là vùng cấm địa do chúng ta bảo vệ.”

“Bất kể là ai đến gây sự, cho dù tên đó có là ông trời đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải đem tên đó nhấn trên mặt đất, hung hăng mà đánh!”

“Đánh! Đánh!”

Tiếng rống vang động không trung, vang vọng ngay trên bầu trời võ quán.

Mấy người Phương Uy ở bên trong võ quán làm sao có thể không nghe được.

Bọn họ không thể nào đoán ra được cuối cùng thì Đông Hải có bao nhiêu người, bọn họ chỉ biết là, Giang Ninh muốn giữ bọn họ lại, lại cực kỳ đơn giản.

Đông Hải này… Quả thật là vùng đất cấm!

Giang Ninh khẳng định sẽ không nói lý với bọn họ, cũng không cần thiết nói lý với bọn họ, Cái gì mà quy tắc trên giang hồ? Giang Ninh không biết!

Anh chỉ biết quy tắc của mình!

“Chủ nhân nhà họ Phương”

Giang Ninh thấy không ai dám đứng ra, nhìn Phương Uy một chút “Lần này chỉ sợ còn cần ông đi một chuyến”

“Cậu có ý gì?”

Trong lòng Phương Uy mang cảm giác nặng rề, lập tức cảnh giác lên.

Ông ta bị Giang Ninh gài bẫy đết Chỉ qua mấy câu vô cùng đơn giản, liền có thể khiến bảy nhà khác cũng bắt đầu hoài nghỉ mình, ông ta lo lắng Giang Ninh sẽ còn gài bảy mình nữa.

Nổi sợ luôn.

Ngoại trừ người của Nhà họ Phương, tất cả đều ở lại.

Giang Ninh nói: “Đến Đông Hải của tôi gây sự, tất nhiên là phải trả giá đầt, mà cái giá này còn phải xem các gia tộc có chịu cho hay không, muốn chuộc người thì phải cầm số tiền tương ứng đến đổi”

“Cậu!”

Mấy trưởng lão lập tức tức giận đến mặt cũng đỏ lên.

Giang Ninh muốn cầm tù bọn họ!

“Hoặc là, các người cũng có thế lựa chọn đi lên, đấu một trận với tôi, chết sống có số”

Giang Ninh đột nhiên nở nụ cười, nhìn chấm chấm mấy trưởng lão: “Chỉ cần các người có thể giết tôi thì ở Đông Hải này sẽ không có ai dám giữ các người lại nữa”

Giết Giang Ninh?

Mấy trưởng lão mặt đỏ tới mang tai, nếu như bọn họ có khả năng này thì làm sao có chuyện đến cái rắm cũng không dám thả như bây giờ!

“Giang Ninh!”

Phương Uy thực sự sắp bị tức đến nổ tung rồi, Giang Ninh rõ ràng vẫn còn muốn gài bẩy mình.

Anh thả ông ta về, chính là muốn đế những nhà khác càng thêm hoài nghỉ đối với ông ta, thật sự là tưởng ông ta không biết hay sao.

“Chủ nhân nhà họ Phương có ý kiến gì sao?”
 
Chương 1797


Giang Ninh nói: “Nếu như ông muốn ở lại, đương nhiên cũng có thể, người muốn ở lại nơi này cũng không ít đâu”

Nghe vậy, trong lòng Phương Uy chấn động.

Phương Thu!

Phương Thu rất muốn giết mình, lại càng không cần phải nói, còn có một tên Phương Nhiễm nữa.

Ông ta quay đầu, nhìn thoáng qua chung quanh, ánh mắt của mỗi đệ tử của võ quán Cực Đạo khi nhìn mình đều mang theo sát ý nồng đậm.

Phương Thu hận mình, những người này cũng hận ông ta như Phương Thu vậy!

Nếu như ông ta ở lại, tuyệt đối sống không được mấy ngày, thậm chí đều không cần đến lượt Giang Ninh động thủ.

Phương Uy do dự.

Ông ta há to miệng, nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại nói không ra lời, cái này rõ ràng chính là Giang Ninh đang dùng kế ly gián các Dòng họ lánh đời, nhưng ông ta lại không có cách nào phản kháng.

Loại cảm giác ấm ức này làm cho Phương Uy rất khó chịu.

Phương Uy quay đầu, nhìn thoáng qua những trưởng lão nhà khác, từ trong mắt của bọn họ, rõ ràng có thế nhìn thấy loại hoài nghỉ kia, càng ngày càng đậm.

“Tôi sẽ phụ trách việc đem tin tức mang về, các nhà có đồng ý trả giá đắt để chuộc người hay không, ta không thể cam đoan”

Ông ta cản răng nói: “Tôi hi vọng các người có thế tỉnh táo một chút, không nên trúng kế ly gián của tên nhóc này!”

Mấy trưởng lão chỉ là hừ một tiếng, không nói gì Người đang phải nép mình dưới mái hiên nhà người ta, bây giờ bọn họ có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng mà thôi.

Giang Ninh muốn cầm tù bọn họ, bọn họ phản kháng chính là chết, không ai về ngốc đến mức cho Giang Ninh lý do ra ta.

Mà Phương Uy này. Cả nhà tải ứng dụng truyện hola để đọc tiếp nhé!

Giờ phút này bọn họ làm sao có thể tin tưởng ông ta, nghĩ kỹ lại, tất cả những chuyện này có thế là nhà họ Phương cùng Giang Ninh hợp tác, cố ý gài bẫy bảy nhà khác.

Mọi người không quan tâm đ ến Phương Uy, Phương Uy cũng biết, mình bây giờ có nói cái gì cũng đều vô dụng Ông ta lạnh lùng nhìn Giang Ninh một chút.

“Cậu thả tôi trở về, nhất định sẽ hối hận!”

Phương Uy khiêu khích nói Giang Ninh không để ý đến.

Anh vẫy tay một cái, người của hai bên toàn bộ giải tán, nhường ra một con đường Phương Uy hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, lập tức bước nhanh ra ngoài, nếu như không đi, ông ta sợ mình cũng đi không được nữa Đira từ võ quán Cực Đạo, Phương Uy nhìn quanh hai bên, một mảnh đen kịt, lít nha lít nhít người, cũng không nhịn được có chút sợ đến vỡ mật.

E rằng… Khoảng chừng hơn nghìn người? Không chỉ bao nhiêu đó đâu!

Đông Hải quả nhiên đáng sợ, danh xưng cấm địa, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.

Hôm nay Giang Ninh không thả mình đi, vậy bọn họ muốn đi, là tuyệt đối đi không được.

Trong lòng của ông ta cũng càng hiểu ra rõ ràng, muốn đối phó Giang Ninh, liền tuyệt đối không thế tiến hành tại Đông Hải, chỉ có chờ Giang Ninh rời khỏi Đông Hải, không có những người này làm chỗ dựa thì còn được.

Phương Uy chật vật mà chạy, ngoài miệng nói dọa, dưới chân lại giống hệt như lau đầu, nhanh chóng chạy đi.

Sắc mặt bảy trưởng lão nhà khác đều trở nên khó coi “Giang Ninh, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ hít sâu một hơi, cảm giác ngực mình đau đớn dữ dội “Không muốn gì cả, các vị chỉ cần yên ổn ở lại đây đợi đến khi người nhà đến chuộc thì có thể trở về, quy tắc chính là quy tắc, đây chính là quy tắc của Đông Hải”

Giang Ninh nói: “Các người có thể thử lén lút chạy đi, lấy thực lực đỉnh cấp đại tông sư của các người, tôi có thế cam đoan… Không ai có thế còn sống mà đi khỏi Đông Hải!

Anh đột nhiên nở nụ cười.
 
Chương 1798


Nhưng nụ cười trên mặt anh, lại làm cho mấy trưởng lão cảm thấy nổi hết cả da gà!

Nói xong, Giang Ninh xoay người rời đi, không nhìn mấy trưởng lão này thêm chút nào nữa “Các vị”

Anh Cẩu đi lên, quét mắt qua đám người một chút, thản nhiên nói: “Mời”

Dù là đối diện là các trưởng lão của dòng họ lánh đời, anh Cẩu cũng không sợ hãi chút nào.

Đây là Đông Hải, là sân nhà của anh ta!

Sau lưng có nhiều anh em như vậy, đừng nói trưởng lão dòng họ lánh đời gì đó, liền xem như có là ông trời đi chăng nữa, ở Đông Hải này cũng phải uốn gối khom lưng.

Trưởng lão các nhà nhìn nhau, không nói gì thêm, đi theo anh Cẩu rời đi Không ai nghĩ sẽ tiếp tục ra tay, bọn họ rất rõ ràng, bây giờ mà đi khiêu khích Giang Ninh, là một sự lựa chọn rất không sáng suốt.

Trong phòng khách của võ quán Cực Đạo.

“Các người rốt cuộc muốn làm gĩ?”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ che ngực, chậm rãi thở ra một hơi, nhìn thấy phòng khách trang trí đơn giản nhưng lại tỉnh xảo, đây cũng coi như là cầm tù?

Hoàn cảnh sống như thế này cũng không hề kém tí nào.

“Đông Hải có quy tắc của Đông Hải, chúng tôi xưa nay không gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức!”

Anh Cẩu thản nhiên nói: “Chúng tôi đối xử với người khác cũng có quy tắc của mình, nên khách sáo, chúng tôi sẽ khách sáo, nhưng nên hung tân…”

Lời nói của anh ta còn chưa dứt, nhưng các trưởng lão khác đều nghe hiểu Lúc cần phải hung tàn, mấy người anh Cẩu bọn họ đều sẽ hung tàn hơn so với ai khác!

Điều này làm cho bọ họ hơi kinh ngạc, anh Cẩu dám nói mấy lời như vậy ở trước mặt các trưởng lão có thực lực cấp bậc đại tông sư.

Bất kỳ người nào trong số mấy người bọn họ, đều có thể tùy tiện đánh giết anh Cẩu!

Nhưng đứng sau lưng anh Cẩu lại là hơn cả nghìn người Đông Hải, lại là Giang Ninh!

Đây là sức mạnh của anh ta Anh Cẩu không nói thêm gì, quay người rời đi.

Mấy trưởng lão đứng tại nơi kia, hai mắt nhìn nhau “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Tân gia trưởng lão cau mày: “Các người cảm thấy, rốt cuộc Giang Ninh muốn làm gì?

“Nếu là muốn giết chúng ta, cậu ta có thể làm dễ như trở bàn tay”

Trưởng lão nhà Hoàng Phủ đã giao đấu với Giang Ninh, rất rõ ràng thực lực của Giang Ninh.

Không nói đến Giang Ninh, bọn người Đàm Hưng cũng chưa ra tay, tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Diệp Sơn bên đó.

Lại thêm bên trong võ quán Cực Đạo có nhiều hậu bối trẻ tuổi như vậy, còn có các thế lực ngâm đáng sợ ở Đông Hải, coi như bọn họ có cấp bậc cao thử đại tông sư đi chăng nữa thì cũng không có đường sống như nhau thôi.

Nhưng Giang Ninh, cũng không có ý muốn lấy mạng bọn họ?

“Cậu ta sẽ không giết chúng ta”

Trưởng lão Tư Mã gia nãy giờ vẫn luôn không lên tiếng, trầm giọng nói.

Sắc mặt ông ta cũng không dễ nhìn, Tư Mã Hãng bị Giang Ninh phế đi ngay trước mặt mọi người, đây chẳng phải là đang đánh lên mặt nhà họ.

Tư Mã bọn họ hay sao.

Nhưng ông ta vẫn không dám nói gì như cũ.

“Tên Giang Ninh này, cũng đang tìm kiếm quyền phổ võ thuật, nếu như không có mấy Dòng họ lánh đời thì cho dù cậu ta có đạt được tất cả quyền phổ cũng không có cách nào khám phá ra địa đồ bí mật trong đó”

Ông ta hừ một tiếng: “Đây là chuyện mà chỉ có tám gia tộc lớn chúng ta mới có thể làm được, Giang Ninh rất rõ ràng điểm này, cho nên, cậu ta không dám giết chúng ta!”

Mấy người khác gật gật đầu, giờ phút này mới kịp phản ứng.

“Đúng là như thế”
 
Chương 1799


Giang Ninh không thể giết bọn họ, giết bọn họ thì đồng nghĩa với là đắc tội tất cả dòng họ lánh đời, cho dù cậu ta đạt được tất cả quyền phổ đi chăng nữa thì cũng không có cơ hội khám phá bí mật bên trong quyền phổ đó.

Cho nên cậu ta không chỉ có không dám giết bọn họ, còn phải làm bọn họ vui lòng, không thể đắc tội bọn họ!

Nghĩ đến cái này trong lòng mấy trưởng lão đã rõ ràng, vừa nãy khi ở bên trong võ quán, Giang Ninh bộc phát năng lực là vì mặt mũi, giữ gìn tôn nghiêm và địa vị của võ quán Cực Đạo.

“Nếu như tôi nghĩ không sai, về sau, hẳn là chín dòng họ lánh đời.”

Từ Mã gia trưởng lão thấp giọng: “Đông Hải này, vượt qua vòng kiểm sát của tám gia tộc lớn!”

Mấy trưởng lão nghe vậy, đều không nói gì Thực lực của Giang Ninh rất mạnh, lại càng không cần phải nói, nơi vùng cấm Đông Hải này nghiễm nhiên đã trở thành một thế lực to lớn thực sựt Bất kế là ai, chỉ căn người đó ở Đông Hải thì chỉ có thể phụ thuộc vào sự quyết định của Giang Ninh.

Cho dù là tám dòng họ lánh đời, cũng giống như thế, vùng cấm Đông Hải hiển nhiên đã trở thành một thế lực to lớn ngoài tám gia tộc lớn.

Chín tập quyền phố, chín gia tộc lớn!

Kể từ đó, mới là công bắng, cứ như chuyện này đã được nơi sâu xa nào đó định sẵn từ lâu.

“Câu ta muốn làm cái gì, rất nhanh sẽ biết thôi”

Tư Mã gia trưởng lão hừ một tiếng, cảm giác vết thương còn có chút đau, ngẩng đầu nhìn căn phòng được sắp xếp cho mình một chút, không nói gì nữa, đi thẳng vào. Cả nhà đọc tại ứng dụng truyện Hola nhé!

Mấy người còn lại cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Tất cả mọi người đã có kinh nghiệm dày dặn ở trên giang hồ, những chuyện trải qua cũng đủ nhiều, nên cũng hiểu được khi thế cục đã định là không có cách nào chối cãi được.

Thực lực của Giang Ninh..

Chỉ ngẫm lại thôi, bọn họ cũng đã cảm thấy kinh khủng, cho dù có thêm một Dòng họ lánh đời tồn tại nữa, bọn họ cũng không thể chống đối được.

Cùng lúc đó.

Phương Thu đã xử lý tốt vết thương, sắc mặt còn có chút tái nhợt Chỉ là ánh mắt của anh ta, càng ngày sáng tỏ.

“Vì sao lại thả Phương Uy đi?”

Anh ta có chút không hiểu.

Nhà họ Phương Giang Ninh giữ lại bảy trưởng lão của bảy gia tộc, chỉ thả đi duy nhất một mình Phương Uy, người mà anh muốn giết nhất, chính là Phương Uy!

Hại chết Hà đạo nhân, xét đến cùng vẫn là Phương Uy!

Cầm tù hành hạ Phương Nhiễm hai mươi năm, cũng chính là ông ta, Giang Ninh làm vậy không phải là đang thả hổ về rừng hay sao.

“Anh vốn có thể giết ông ta để báo thù!”

Phương Thu hít sâu một hơi, trong giọng nó có mang theo chút kích động, “Tôi nói, giết ông ta, là chuyện của cậu”

Giang Ninh nói: “Vẽ phần những người khác, không phải tất cả các Đòng họ lánh đời đều đáng chết, đáng chết, chỉ có nhà họ Phương”

“Cậu cứ dưỡng thương cho tốt, ngày đó sẽ đến nhanh thôi”

Anh không giải thích quá nhiều.

Phương Thu cũng không tiếp tục hỏi, ở chung với Giang Ninh một thời gian, Phương Thu biết, mỗi một chuyện mà Giang Ninh làm đều đã được tính toán kỹ càng.

Không chỉ là trước mắt, nhìn thêm nữa, càng là tính toán kỹ cho sau này.

Anh ta biết, trong tay Giang Ninh có quyền phổ, đến cả cái chết của Hà đạo nhân, chỉ sợ đều là vì dẫn đạo cho Giang Ninh, đi tìm nhiều thứ hơn. Phương Thu biết rõ ràng điếm này, Giang Ninh lại càng rồ ràng hơn.

Giữ lại mấy nhà khác, dĩ nhiên chính là vì mục đích này, vì thu tập được tất cả sách võ thuật, khám phá địa đồ bí mật phía sau sách võ thuật.

“Sư phụ”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom