Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1100


Một tên ngoài nghề, dám đến khu vực Đại Tây Bắc của bọn họ, còn dám rêu rao như thế, phá vỡ quy củ trong của ngành nghề, anh ta thật sự cho rằng không có ai có thể xử lý anh ta sao?

“Chát!” Trình Phàm còn muốn nói gì tiếp nhưng Giang Ninh lại không chút mảy may khách khí, giơ tay trực tiếp tát Trình Phàm một cái bay sang bên cạnh, lăn một vòng trên mặt đất, bụm mặt kêu thảm.

“Mày…” Trình Phàm nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng tràn ra máu tươi, trong ánh mắt tràn đầy sát khí, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Ninh!

“Cộc cộc cộc!” Mười nhân viên bảo vệ chạy tới, thấy Giang Ninh không vui, người bảo vệ dẫn đầu gần như muốn khóc.

“Cậu Ninh!” Anh ta nhìn Trình Phàm đang ngã trên mặt đất, vội vàng nói: “Người này…”

“Tháng này anh không có tiền thưởng” Giang Ninh không nói nhảm: “Nếu có lần sau, cái chức vụ bảo vệ này sẽ không còn chỗ cho anh nữa”

“Vâng vâng vâng!” Nhân viên bảo vệ kia lập tức khóc không ra nước mắt.

Cũng may cậu Ninh chưa trực tiếp đuổi việc anh ta, rất khó để có được một công việc bảo vệ như vậy, cho dù có cho anh ta cương vị bạch lĩnh thì anh ta cũng không nguyện ý đổi.

“Kéo con chó này ném ra ngoài cho tôi!” Mười người bảo vệ không chút khách khí túm lấy Trình Phàm ném ra ngoài.

Từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Mạc Bắc một cái.

“Đánh chó phải ngó mặt chủ, Giang Ninh, mày đừng có mà quá đáng” Mạc Bắc nhìn Giang Ninh, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tao đã cho mày một cơ hội, nhìn nhìn biểu hiện của mày giống như là không biết trân quý”

“Cho tao cơ hội?” Giang Ninh cười nhạo một trậ ầu óc bị điên thì nên đến bệnh viện để khám, đừng có mà ở chỗ này giương oai”

“Mày.

Mạc Bắc có chút tức giận, Giang Ninh là một tên ngu hay sao?

Chẳng lẽ anh ta còn không hiểu rõ tình thế bây giờ là như thế nào?

“Mày đừng có mà ép tao!” Mạc quát: “Tao có thể cắt tất cả nguồn tiêu thụ của Lâm Thị mày thì có thể cắt đứt con đường rút lui của Lâm Thị mày để mày chết tươi ở thành phố Tây Sơn này!”

“Màu quả nhiên là có bệnh” Giang Ninh nói: “Cắt đứt nguồn tiêu thụ của tao? Mấy cái thứ nguồn tiêu thụ vô dụng kia tao đã muốn sửa lại từ sớm, một cái bang ngu xuẩn có tư cách gì mà đại diện cho hàng Lâm Thị tao?”

“Mày…

Mạc Bắc bị tức đến không nói ra gì.

Anh ta cảm thấy cái tên Giang Ninh này chắc chắn là một †ên ngu, một tên ngoài nghề không biết một cái gì!

“Tao không muốn nói nhảm với mày!” Mạc Bắc không có kiên nhãn,nói thẳng: “Mày có phô trương thanh thế cũng vô dụng,cái mỏ khai thác số tám này,mày không giữ được!”

“Tao khuyên mày vẫn nên ngoan ngoãn giao khu mỏ quặng số tám cho tao, tao có thể để cho Lâm Thị mày rời trận một cách có thể diện”

“Nói tiếp” Giang Ninh nhìn Mạc Bắc một cái, thản nhiên nói.

“Tao không muốn nói nhiều, tao chỉ cần khu ỏ quặng số †ám này, còn về những thứ khác các người muổn xử lý thế nào cũng được, tao không quan tâm, nhưng tao có thể cam đoan, Lâm Thị của mày sẽ được rời khỏi khu vực Đại Tây Bắc bằng thể diện lớn nhất, nếu không…” Mạc Bắc cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sáng uy hiếp: “Lâm Thị của mày sẽ bị hãm sâu ở trong cái ngành nghề khoáng sản bày, đến khi Lâm Thị của mày bị móc sạch không còn một đồng phải đóng của?” Anh ta không nói đùa, nhà họ Mạc thật sự cí năng lực này.

Chỉ là xem Mạc Bắc có muốn làm vậy hay không thôi.
 
Chương 1101


“Nghiệp chướng!” Mạc Thành Lâm giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, dọc đường đi nhiều lần bắt tài xế vượt tốc độ, chỉ sợ không kịp: “Mày tới chỗ này làm cái gì hả?”

“Mày muốn làm tao tức chết sao, muốn hại chết cả nhà họ Mạc sao!” Cả người Mạc Bắc ngốc lăng, đứng ôm mặt, nửa ngày không phản ứng kịp.

Vì sao Mạc Thành Lâm lại đánh cậu?

Mạc Bắc vội giải thích: “Sao con có thể hại nhà họ Mạc được? Con đang giúp đỡ nhà họ Mạc phát triển, giúp đỡ nhà họ Mạc… AI” Mới nói được một nửa, Mạc Thành Lâm lại cho anh ta thêm một cái tát, đánh cho khóe miệng Mạc Bắc tràn ra máu tươi!

“Mày còn dám cãi hải” Mặc Thành Lâm tức đến mức run rẩy.

Trên đường ông mới nhận được tin, Mạc Bắc muốn động thủ với Lâm Thị, hơn nữa đã lôi kéo được mười mấy công ty khác hợp sức, điên cuồng bức ép Lâm Thị, tất cả chỉ vì khu vực khai thác mỏ số tám của Lâm Thị!

Lâm Thị, rồi cả Giang Ninh, đây là đối tượng mà nhà họ Mạc bây giờ có thể chọc đến sao?

Danh gia vọng tộc ở phương Bắc, tất cả đều chết trong tay Giang Ninh!

Mạc Bắc, thật sự trêu chọc nhầm người rồi!

Cả người Mạc Bắc đều ngây ngẩn.

Anh ta không biết Mạc Thành Lâm phát điên cái gì thế mà lại ra tay đánh anh ta,bao nhiêu năm qua, Mạc Thành Lâm đã bao giờ đánh anh ta chưa?

Anh ta anh ta không hề phóng đại nhưng anh ta không phải là kiêu ngạo của nhà họ Mạc à?

Dưới dự dẫn dắt của anh ta, tương lai của nhà họ Mạc hoàn toàn có thể vươn lên một tâm cao mới!

“Ba…”

“Mày chọc tới người không nên chọc vào!” Mạc Thành Lâm tức giận: “Còn chưa hiểu rõ sao?” Yết hầu Mạc Bắc trượt một cái.

Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua bên trong khu vực khai thác mỏ số tám, ánh mắt chợt lóe, có chút không thể tin được, theo lời Mạc Thành Lâm nói chẳng lế là người ở phương diện này?

“Giang Ninh!” Mạc Thành Lâm cả giận: “Mày biết anh ta là người thế nào không!” Đầu Mạc Bắc nổ vang một tiếng, thật sự là Giang Ninh sao?

Anh ta nhớ lại vẻ mặt vừa nãy của Giang Ninh, khinh thường, thậm chí còn có chút chờ mong anh ta dốc toàn bộ bản lĩnh để đối phó Lâm Thị, sắc mặt biến đổi ngay lập tức.

“Ba nói sao chứ? Giang Ninh… là người của Lâm Thị?”

“Mày hại chết nhà họ Mạc rồi!” Mạc Thành Lâm buồn bực không thôi: “Mày có nói gì bất kính với anh ta không hả, trả lời mau!” Ông ta thật sự muốn điên rồi.

Cả đường đi ông ta hiểu càng nhiều càng khiến ông cảm thấy sợ hãi không thôi.

Giang Ninh thật sự kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng, tạo nên một trận gió tanh mưa máu ở phương Bắc, diệt một phát cả mấy chục cái thế gia vọng tộc, người như vậy mà Mạc Bắc còn dám chọc vào?

“Con… con không biết” Mạc Bắc vội vàng nói: “Con chỉ muốn giúp đỡ nhà họ Mạc mà thôi, để chúng ta có được cái mỏ quặng đó, nhưng Giang Ninh… thật sự lợi hại như vậy sao?” Trong lòng anh ta có chút hốt hoảng, nhưng vẫn không thể tin được.

Nhưng biểu cảm của Mạc Thành Lâm không hề có chút nào đùa cợt trong đó.

“Anh ta nói…” Mạc Bắc không dám nói, Giang Ninh vừa mới nói với anh ta, hoặc là nhà họ Mạc g iết chết Lâm Thị, hoặc là Giang Ninh anh, sẽ diệt toàn bộ nhà họ Mạc!

Hầu kết của anh ta trượt một cái, sắc mặt trắng bệch.
 
Chương 1102


Nếu Giang Ninh biết thức thời, vậy thì anh ta sẽ suy nghĩ thả cho Giang Ninh một con đường sống, để cho Lâm Thị toàn thân trở ra, chỉ là sản nghiệp ở thành phố Tây Sơn sẽ bị tổn thất.

Cái đó dù sao cũng tốt hơn là cả tập đoàn Lâm Thị bị kéo chết ở thành phố Tây Sơn?

“Tao tin tưởng màylà một người thông minh, biết nên lựa chọn như thế nào” Mạc Bắc nói: “Ngàn vạn lần đừng lựa chọn sai nha.”

“Kéo tập đoàn Lâm Thị vào chỗ chết?” Giang Ninh nhìn chằm chằm Mạc Bắc, đột nhiên nở nụ cười: “Đột nhiên tao có chút mong đợi đấy”

“Thế này đi, mày cứ việc ra tay, nghĩ hết mọi biện pháp, dùng hết thủ đoạn màycó thể, ra tay với Lâm Thị, nhất định phải kéo tập đoàn Lâm Thị vào chỗ chết” Lời nói của Giang Ninh khiến cho Mạc Bắc nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy Giang Ninh thật sự là một kẻ điên.

Tại sao có thể chủ động yêu cầu anh kéo Lâm Thị vào chỗ chết?

Chẳng lẽ vì Lâm Thị khai thác khoáng sản cho nên anh không cần nó sao?

“Nếu mày không có cách nào kéo tập đoàn Lâm Thị vào chỗ chết, tao sẽ..” Giọng điệu của Giang Ninh đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Khiến toàn bộ nhà họ Mạc chết thay” Trên mặt anh vẫn mang theo tươi cười, nhưng sát khí trong giọng nói không gì có thể che dấu được!

Mạc Bắc cảm nhận được không khí xung quanh mình đột nhiên hạ thấp, không khỏi rùng mình một cái.

“Ngông cuồng!” Anh ta không dám nghĩ tới, bản thân đã cho Giang Ninh biết bao cơ hội nhưng Giang Ninh không những không biết quý trọng, còn dám khiêu khích, uy hiếp anh ta?

“Tốt! Tốt! Tốt!” Mạc Bắc hét lớn: “Giang Ninh, hết thảy là do mày lựa chọn, đến lúc đó đừng có quỳ gối cầu xin tao!” Anh ta vô cùng giận dữ, buông lại một câu ngoan đọc rồi xoay người rời khỏi.

Anh ta thật sự muốn nhìn thử, sau khi Lâm Thị bị kéo rớt đài, không thể thoát khỏi thành phố Tây Sơn, không thể đoạn tuyệt với tổng bộ, lại bị rút máu để lấp đầy lỗ hổng ở Tây Sơn thì để xem đến lúc đó xương cốt của Giang Ninh còn cứng rắn được như vậy không!

Mạc Bắc rời đi, Giang Ninh cũng chẳng thèm đưa tiễn anh ta.

Từ đầu đến giờ, anh nhìn Mạc Bắc tựa như nhìn một thằng hề.

“Khu vực khai thác mỏ số tám… Xem ra bí mật của khu khai thác số tám này quả thật không ít” Giang Ninh khẽ hừ một tiếng.

Mạc Bắc đi đến cửa, cơn tức trên mặt không thể kiềm chế nổi.

Anh ta muốn hành động!

Không hề có chút khách khí nào với Giang Ninh, vốn không định động thủ, chỉ cần mượn được thứ mình muốn là được.

Ai ngờ Giang Ninh không biết điều như thế, đã vậy đừng trách anh ta không khách khí.

Anh ta vừa mới đi đến cửa, chuẩn bị lên xe rời đi thì từ xa thấy xe của Mạc Thành Lâm đang vội vàng chạy đến.

“Hả?” Mạc Bắc ngây ra một lúc: “Sao ba lại đến đây?” Việc anh ta đối phó với Lâm Thị là làm sau lưng Mạc Thành Lâm, miễn cho cái người cố chấp Mạc Thành Lâm này phản đối.

Lúc này, Mạc Thành Lâm đ ến đây, Mạc Bắc không cần cố ky gì nữa.

Sau khi gặp Giang Ninh, cậu anh ta đã khẳng định được một chuyện, Giang Ninh này hoàn toàn là người ngoài ngành, anh không hiểu ngành công nghiệp khoáng sản nên được kinh doanh như thế nào.

Nếu anh đã có can đảm khiêu khích anh ta thì phải trả giá đại giới!

Mạc Bắc đi đến trước xe của Mạc Thành Lâm, giúp ông ta mở cửa xe ra.

“Ba…”

“Chát!” Cậu còn chưa kịp nói khỏi miệng, Mạc Thành Lâm đã nâng tay tát một cú trời giáng lên mặt Mạc Bắc.
 
Chương 1103


Nhìn biểu cảm của Mạc Bắc, Mạc Thành Lâm chỉ biết sự tình phiền toái lớn rồi.

Lúc này ông ta cũng chẳng muốn dạy dỗ Mạc Bắc nữa, nếu cứ để chuyện này chuyển biến xấu, vậy nhà họ Mạc… hoàn toàn kết thúc.

Mạc Thành Lâm lập tức phái người đi đến khu vực khai thác mỏ, bị bảo vệ ngăn lại “Ai đó, từ đâu đến đây, đến đây làm gì?” Vừa mới bị trừ tiền thưởng tháng này, bảo vệ đang rất khó chịu, không cần biết người đến là ai, cậu Ninh đã nói, chó mèo gì cũng không cho đi vào nữa.

“Ông chủ nhà họ Mạc, Mạc Thành Lâm, muốn gặp Giang Ninh” Mặc Thành Lâm chắp tay với bảo vệ, trên mặt mang theo ý cười, vô cùng khách khí.

Người xung quanh đều ngây ngẩn cả người.

Ngay cả vị bảo vệ kia cũng giật nảy mình, tưởng mình nghe lầm.

Nhà họ Mạc, ông chủ?

Là nhà họ Mạc ở thành phố Đồng Sơn á hả? Trong ngành công nghiệp khai khoáng ở Tây Bắc, nhà họ Mạc được xem là nhân tài kiệt xuất!

Thế nhưng người ta khách khí với mình như thết “Nhờ câu thông báo giùm một tiếng, ông chủ nhà họ Mạc Mạc Thành Lâm muốn gặp cậu Giang Ninh, muốn nói lời xin lỗi với ngài ấy, hy vọng ngài ấy có thể cho tôi cơ hội này” Bùm— Mạc Thành Lâm vừa dứt lời, không chỉ có bảo vệ, mà ngay cả tài xế lái xe của ông ta, còn có Mạc Bắc đều ngơ ngác đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không hoàn hồn nổi.

Khách khí như vậy, thậm chí có chút hèn mọn, người này thật sự là Mạc Thành Lâm sao?

“Ba.” Mạc Bắc cắn răng, trong lòng có chút không cam tâm nhưng không dám phát tác.

Anh ta không hiểu nổi chỉ là Giang Ninh mà thôi, Mạc Thành Lâm có cần phải làm đến mức này không, không phải chỉ là Lâm Thị thôi sao, bọn họ đều đã bị chính anh ta đẩy vào ngõ cụt, tại sao Mạc Thành Lâm còn muốn khúm núm tới cửa giải thích như vậy chứ?

Anh ta lợi hại đến mức đó sao!

“Mày câm miệng lại cho bai” Mạc Thành Lâm quay đầu, sắc mặt trầm xuống: “Mạc Bắc, ba nói cho con biết, nếu hôm nay con không xin được sự tha thứ của Giang Ninh, thì hậu quả con gánh không nổi!”

Cả người Mạc Bắc run lên.

“Tôi đi vào báo một tiếng.” Bảo vệ cũng bị dọa sợ.

Ông chủ của một gia tộc lớn đối đãi như vậy khiến anh ta cảm thấy căng thẳng, vội vàng chạy vào tìm Hoa Sinh thông báo tình huống.

Ở cửa, Mạc Thành Lâm đứng chờ, không được sự cho phép của Giang Ninh, ông ta không dám bước vào nửa bước.

Mạc Bắc không dám nói lời nào, dù trong lòng anh ta không phục nhưng không dám lên tiếng phản bác.

Phản ứng của Mạc Thành Lâm làm cho anh ta có chút hoảng hốt.

“Âm ầm—” Đột nhiên, cửa sắt mở ra, một chiếc ô tô biển số phương Bắc chậm rãi lái ra khỏi khu vực khai thác mỏ, Mạc Thành Lâm nhìn đến biển số xe thì biến sắc.

Ngay cả Mạc Bắc, sau khi nhìn chằm chằm vào biển số xe một lúc, siết chặt nắm tay theo bản năng.

“Là nhà họ Long!

Trái tim anh ta đập kịch liệt. ở Phương Bắc, gia tộc giàu có nhất chính là nhà họ Long, trên đầu xe của bọn họ có biểu tượng đặc biệt, người của nhà họ Long đến thành phố Tây Sơn ư2 Mạc Thành Lâm không nói gì, lặng lẽ gật đầu, hơi ra hiệu xem như chào hỏi, nhưng chiếc xe kia trực tiếp rời đi, ngay cả cửa kính xe cũng không kéo xuống.

Gia tộc giàu có nhất, có quyền coi thường nhà họ Mạc!

Mặc Thành Lâm không nói gì, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Bắc mặt cắt không còn một giọt máu.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe khác lại đi ra, cũng mang biển số xe của phương Bắc!
 
Chương 1104


Anh ta cảm thấy hô hấp của bản thân đang dồn dập không chịu nổi.

“Nhà họ Tiết!”

“Người của nhà họ Tiết, sao bọn họ cũng đến đây?” Anh ta sắp hít thở không thông rồi, sau lưng Giang Ninh rốt cuộc là ai, vì sao người của các gia tộc có địa vị cao nhất lại đến khu khai thác mỏ số tám của anh ta?

Không đợi anh ta kịp bình tĩnh lại, chiếc xe thứ ba chậm rãi đi ra, hai chân Mạc Bắc run rẩy không vững, suýt nữa là ngã ngồi xuống đất, được Trình Phàm đỡ lại.

Từ đầu đến cuối, cả ba chiếc xe đều không hạ cửa kính xuống dù là một chút, chẳng thèm quan tâm đ ến ý cười cung kính của Mạc Thành Lâm.

Có lế trong mắt bọn họ, cho dù người này có là gia tộc hùng mạnh nhất ở vùng Tây Bắc thì vẫn không thể lọt vào mắt họ được!

Họ là gia tộc giàu có hạng nhất!

Nhưng mà thời điểm ra khỏi cửa, người của các gia tộc giàu có hạng nhất này vẫn chào hỏi với bảo vệ, sau đó mới chậm rãi rời đi…

“Ba, rốt cuộc… là chuyện gì xảy ra?” Giọng nói của Mạc Bắc nhuốm đầy sợ hãi.

“Đầu là chuyện tốt mày gây ra đó!” Cả người Mặc Thành Lâm run rẩy: “Mày bắt tay với các công ty khác, chặt đứt nguồn tiêu thụ của Lâm Thị, cho nên các thế gia vọng tộc của phương bắc mới chủ động đến tìm Lâm Thị để hợp tác, ngay cả người của ba gia tộc hạng nhất đều đến cả rồi, đều đến cả rồi!”

“Mày còn chưa rõ ràng sao?” Cả người Mạc Bắc chấn động, trực tiếp ngã bệt trên mặt đất.

Bây giờ anh ta mới kịp phản ứng lại, vừa nấy Giang Ninh nói những lời kia mang ý tứ gì.

“Tôi đã muốn cắt đứt những nguồn tiêu thụ vô dụng này từ lâu rồi…

Từng câu từng câu Giang Ninh nói, không ngừng quanh quẩn trong đầu anh ta!

Anh ta nói sự thật!

Giờ phút này, Mạc Bắc chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều bị đóng băng cả, anh ta không biết tại sao mình lại trêu chọc vào một tồn tại khủng khiếp cỡ này.

Sao có thể… sao có thể kh ủng bố như vậy?

Trước đây, anh ta không bao giờ để các thế gia vọng tộc hạng hai ở phương bắc vào trong mắt, nhưng thực tế, anh ta chưa từng dám khinh thường bất cứ một gia tộc nào.

Càng đừng nói đến việc, vừa mới lướt qua anh ta là ba gia tộc lớn giàu có hạng nhất!

“Anh, không phải anh nói Lâm Thị đã không còn đường thoát rồi sao?” Anh ta đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Trình Phàm ngồi xổm bên cạnh mình: “Không phải anh nói là Lâm Thị đã không còn đường lui, bị chúng ta ép đến đường cùng rồi sao?” Trình Phàm đỏ mắt nghiêm túc, lúc trước tin tức mà anh †a nhận được chính xác là như vậy, Nhưng anh ta chỉ lo chú ý đến khu vực Tây Bắc, thật không ngờ, người từ phương bắc sẽ đến, ngay cả vùng ven biển Đông Nam…cũng cho người đến!

“Anh hại chết tôi rồi” Mạc Bắc hét lớn một tiếng, đột nhiên lao đến mạnh mẽ đấm vào mặt Trình Phàm, giống hệt một con chó điên.

Anh ta vốn cho rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng nào nghĩ tới mình vậy mà chọc phải một tên kinh khủng như vậy.

Nghĩ đến dáng vẻ mình vừa mới kêu căng ở trước mặt Giang Ninh, Mặc Bắc liền cảm thấy máu trên người mình giống như cạn khô.

Nếu không phải tên khốn kiếp Trình Phàm này, anh ta nào sẽ phạm sai lầm như vậy.

“A a!” Trình Phàm la to, ôm đầu, một câu cũng không dám lên tiếng.

Mạc Bắc đấm đá quyền cước, anh ta trừ kêu thảm thiết ra nào dám phản kháng.

“Đủ rồi” Mạc Thừa Lâm tức giận quát một tiếng, một tay kéo Mạc Bắc ra: “Con tính đánh chết anh ta sao?” Nếu đánh chết Trình Phàm có tác dụng, ông ta đã sớm ra tay, còn chờ Mạc Bắc ra tay?
 
Chương 1105


Mạc Bắc thở hồng hộc, vẻ mặt đã khiếp sợ đến mức trắng bệch, đôi tay cũng có hơi run rẩy.

“Đợi lát nữa nên làm như thế nào, không cần ba lại dạy con chứ?” Mạc Thành Lâm tức giận nói.

Trước cổng, bảo vệ nhanh chóng chạy ra, nhìn Mạc Thành Lâm một chút.

“Ngài Giang bảo các người vào”

“Cảm ơn cảm ơn” Mạc Thành Lâm vội chắp tay nói cảm ơn.

Cho dù là một bảo vệ, ông ta cũng dám không khách khí, tính tình của Giang Ninh, ông ta cũng từng nghe tới, vô cùng bao che khuyết điểm.

Cho dù là bảo vệ, chỉ cần là người của Lâm thị anh, là nhân viện thuộc hạ của Giang Ninh anh thì không chịu được bất cứ ai ức hiếp.

Mạc Thành Lâm quay đầu nhìn Mạc Bắc còn đang ngẩn người: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Cùng đi vào xin lỗi ngài Giang” Trong văn phòng, Giang Ninh đang dọn lại đống trái cây tự mình hái.

Hôm nay hai mươi người gia tộc thế gia vọng tộc đều đến, vấn đề nguồn tiêu thụ của công ty khoáng sản này đã được giải quyết hoàn toàn.

So với nguồn tiêu thụ trước kia, có ai có thể so cùng những gia tộc thế gia vọng tộc phương bắc kia sao?

Mặc dù Giang Ninh chướng mắt những gia tộc thế gia vọng tộc này, nhưng ở điểm này, ít ra còn có người trước mắt có thể so sánh cùng bọn họ.

“Anh Giang, anh đây là muốn về ạ?” Hoa Sinh giúp đỡ thu dọn túi đựng trái cây.

Anh ta vốn cho rằng Giang Ninh còn muốn ở lại một đoạn thời gian, nào nghĩ tới Giang Ninh chỉ vì hái chút trái cây tươi bèn tự mình mang về.

Đây là muốn đi sao.

“Không phải chứ?” Giang Ninh nhìn anh ta một cái: “Ngày ngày cùng một đám ông lớn các người thì hay à?” Hoa Sinh ngượng ngùng cười: “Vậy khẳng định rất vô vị” Đám ông lớn lỗ mãng bọn họ nào có thú vị như Lâm Vũ Chân, Giang Ninh có thể ở lại thêm một ngày giúp bọn họ giải quyết vấn đề đã không tệ rồi.

“Công ty mỏ quặng Hồng Tỉnh này thật ra chính là cái xác không, chủ yếu còn phải cần những mỏ quặng lớn các người tự chủ kinh doanh” Giang Ninh một bên đóng gói, một bên cũng không ngẩng đầu lên nói: “Hoa Sinh, gánh nặng trên vai anh cũng không nhẹ, thường xuyên nghĩ tới những nhân viên tạp vụ kia một chút, nghĩ đến những người già và trẻ nhỏ kia một chút thì anh sẽ làm được tốt hơn” Vẻ mặt Hoa Sinh có hơi nghiêm túc, anh ta lập tức đứng thẳng người.

“Anh Giang, anh yên tâm, tôi… tôi nhất định sẽ dốc toàn lực: “Làm ăn không phải dốc toàn lực, cần phải động não, học hỏi kinh nghiệm” Giang Ninh vẫy tay, để anh ta tiếp tục ngồi xổm xuống đóng gói: “Cho nên tôi tìm một giáo viên cho anh, anh nắm chắc thời gian học cho tốt”

“Giáo viên?” Hoa Sinh khẽ giật mình.

Không đợi anh ta mở miệng nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một âm thanh.

“Gia chủ nhà họ Mạc, Mạc Thành Lâm, xin gặp anh Giang.”

“Vào đi” Giang Ninh ngẩng đầu nói: “Đi thôi, gặp giáo viên của anh một chút” Hoa Sinh mơ hồ, Gia chủ nhà họ Mạc?

Đây không phải nhân vật lớn có tiếng trong nghề khoáng sản sao?

Giang Ninh để ông ta làm giáo viên cho mình.

Hơn nữa nghe giọng điệu còn đầy cung kính.

Giang Ninh đi ra ngoài, Hoa Sinh lập tức đuổi theo.
 
Chương 1106


Trước cửa, Mạc Thành Lâm đang dẫn theo Mạc Bắc đứng ở đó, không có sự đồng ý của Giang Ninh, căn bản là không dám đi vào bên trong.

Nhìn thấy cửa được mở ra, Giang Ninh đi ra ngoài, sắc mặt của Mạc Bắc có chút khó coi, hoảng hốt lùi về sau một bước.

“Ngài Giang, tôi là Mạc Thành Lâm” Mạc Thành Lâm lập tức chắp tay lại nói: “Chó con trong lúc vô ý đã đặt tội với ngài Giang, hôm nay tôi đặt biệt dẫn con mình đến đây để nhận lỗi với ngài Giangl” Ông ta xoay đầu lại nhìn Mạc Bắc một cái, lập tức hậm hực nói: “Quỳ xuống!” Phịch bộp!

Mạc Bắc không chút do dự, liền ngay lập tức quỳ xuống, khiến mặt đật có chút rung chuyển.

“Ngài Giang, tôi sai “Tôi không nên đắc tội với ngày, tôi nên…”

“Không nên làm sao?” Giang Ninh cúi đầu xuống, nhìn anh ta một cái: “Hình như anh xin lỗi một người ngoài nghề như tôi hình như có gì đó không đúng lắm nha” Mạc Bắc không dám nói chuyện.

Anh ta nói Giang Ninh là người ngoài nghề, nói anh không biết tự lượng sức mình, còn nói muốn ép chết tập đoàn Lâm Thị ở ngay trên thành phố Tây Sơn.

Nhưng mà hiện tại?

Giang Ninh đứng ở đó, còn bản thân anh ta thì lại quỳ gối xin lỗi!

“Nhà họ Mạc các người mấy đời kinh doanh khoán sản, kinh nghiệm phong phú, tôi chỉ là một người ngoài nghề, cái gì cũng không biết, tùy tiện gia nhập vào ngành nghề này, đối với các người mà nói, không phải là một trò đùa hay sao?”

“Anh không phải nói là, muốn tôi trả một cái giá sao, còn nói muốn ép Lâm Thị đáng sống sờ sờ vào còn đường chết ở ngay tại thành phố Tây Sơn, tôi vẫn luôn đợi đây nè” Sắc mặt của Mạc Bắc càng khó coi hơn.

Mạc Thành Lâm đứng ở bên cạnh, càng cảm thấy đôi chân của mình đã rời bào hố sâu vạn trượng!

“Bốp!” Ông ta đưa tay lên hung hăng tát một cái vào mặt của Mạc Bắc.

“Sao con dám ăn nói vậy với ngài Giang?”

“Con đúng là không biết tự lượng sức mình!”

“Bốp!” Ông ta liên tiếp tát mấy cái: “Còn không mau xin lỗi ngài Giang đi?” Lôi Lâm Thị vào con đường chết?

Những nhà giàu có tiếng ở Phương Bắc, cũng không dám nói những lời như thế với Giang Ninh.

Miệng mồm của Mạc Bắc thật là nhét phải cứt, cái gì cũng dám nói!

Mạc Thành Lâm hận không thể ở trước mặt Giang Ninh đánh chết tên khốn nạn này.

Nó thật sự sẽ hại chết cả nhà họ Mạc mà!

“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Ngài Giang, ngài người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha cho tôi đi, hãy tha cho tôi đi mà…” Lúc này Mạc Bắc đâu còn vẻ cao cao tại thượng nữa, thấp giọng xuống nước cầu xin tha thứ, anh ta biết, nếu như bản thân không thể cầu xin Giang Ninh tha thứ cho mình thì nhà họ Mạc… Nhất định sẽ xong đời.

Bản thân anh ta sao lại chọc phải một người tồn tại đáng sợ như vậy chứ?

Trước đây, sao chưa từng nghe nói qua nè!

Mạc Bắc quỳ rồi còn dập đầu xin lỗi, Giang Ninh vẫn như vậy một câu cũng không nói.

Mạc Thành Lâm đứng ở một bên, không dám nói thêm một câu.

Ông ta càng hiểu sự tích của Giang Ninh, càng hiểu rõ, chàng trai trẻ trước mặt ông ta đáng sợ đến nhường nào.

Rất nhiều tin tức không hề được truyền ra ngoài, không phải vì không ai dám lan truyền trong âm thầm, mà là những người trở thành kẻ địch của Giang Ninh, đều mất tích hết rồi!
 
Chương 1107


“Các người như thế, tôi rất hoảng sợ đó nha” Một lát sau. thất trên trán Mạc Bắc xuất hiện máu tươi, Giang Ninh mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi chỉ là người ngoài nghề, liên quan đến ngành nghề này, còn có rất nhiều chuyện không rõ, ví dụ như là, nhà họ Mạc tại sao lại muốn có được khu khoáng số tám của tôi, tôi thật sự là thấy nghi ngờ mà: “Ngài Giang hỏi con đó, còn không nhanh trả lời” Mạc Thành Lam hậm hực nói.

“Là bởi vì Mạc Bắc khựng lại có chút khó xử, loại chuyện thế này, sao dám nói ra chứ.

“Nói!” Mạc Thành Lâm không lo được nhiều như thế nữa rồi vì… Cao Thụ nói, trong khu mỏ quặng số tám, ẩn giấu một mỏ quặng hoang…” Thấy Giang Ninh khế cau mày lại, Hoa Sinh lập tức đi qua, nói khẽ vào tai của Giang Ninh giải thích cái gì là mỏ quặng hoang.

Nghe thấy thế, Giang Ninh sắc mặt thay đổi, từ từ trở nên nghiêm khắc, đẳng đẳng sát khí!

Nhìn thấy sắc mặt Giang Ninh trầm xuống, Mạc Thành Lâm chỉ cảm thấy nhịp tim của mình cũng đập theo sự thay đổi trên gương mặt của Giang Ninh, đều như chìm xuống vực sâu!

“Nhà họ Mạc, gan của mấy người cũng lớn quá đó!” Giang Ninh tức giận gầm lên một tiếng, Mạc Thành Lâm lục này tim đập thình thịch cùng quỳ xuống theo!

Hai ba con đều quỳ xuống trước mặt Giang Ninh, cực kỳ hoảng sợ!

“Tự mình âm mưu sở hữu khoáng vật quý hiếm, e rằng đây không phải là lần đầu tiên nhà họ Mạc làm đúng không!” Giang Ninh quát lớn, so với bộ dạng vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.

Lúc này anh nổi trận lôi đình, như một thần chết, chỉ dựa vào khí thế đó, cũng đủ khiến trong lòng ba con nhà họ Mạc rung sợt “Ngài giang, tôi…”

“Còn muốn ngụy biện?” Giang Ninh híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Hai người có biết, những dòng họ gia tộc lớn ở phương bắc, tại vì sao chỉ trong một đêm biến mất hay không?” Nghe thế, sắc mặt của Mặc Thành Lâm như màu đất, ông †a sao có thể không biết được chứ.

Có một gia tộc lớn, trong quá trình quật khởi khó tránh trong tay đã làm chút chuyện dơ bẩn.

Nhà họ Mạc của ông ta, tự ý chiếm hữu mỏ quặng quý hiếm không nói, còn có liên hệ với thế lực khác bên nước ngoài, vốn nghĩ muốn hợp tác với bên nước ngoài, đi một còn đường khác, nhưng mà bất ngò “Đây là tội gì, các người có biết hay không?” Giang Ninh lại lân nữa nói: “Chính là tội chết!” Giọng nói của anh, như sấm sét đánh xuống, tàn nhãn đánh bên tai của ba con Mạc Thành Lâm.

Khí huyết của hai người cưồn cuộn, sắc mặt trắng bệch, quỳ ở đó, cả người đều run lên!

Tội chết… Bọn họ đương nhiên biết đó là tội chết!

Nhưng mà vì mưu cầu giàu sang, nhà họ Mạc muốn trở thành đại gia tộc, muốn mãi mãi đứng vững một vùng Đại Tây Bắc này, thì cũng chỉ có thể đi còn đường nghiêng này thôi.

Bọn họ đâu có ngờ được, sẽ gặp phải Giang Ninh!

“Ngài Giang xin tha mạng!” Mạc Bắc không dám phản ứng lại, Mạc Thành Lâm vội vàng nói: “Chúng tôi đều biết sai rồi, nhà họ Mạc biết lỗi rồi!” Giang Ninh không nói gì.

Anh càng không nói chuyện, trong lòng Mạc Thành Lâm càng hoảng loạn.

Giang Ninh là người như thế nào, bạn bè phương bắc không nói, ông ta cũng đoán được.

Thân phận của anh trên trái đất này là người tuyệt đối có thân phận đặc biệt!

Nếu không, hơn mười mấy dòng họ gia tộc lớn đó, làm sao có thể dễ dàng bị giết sạch được?

Đều có quyền lực vô biên ở trên trên mặt đất và một nơi là thế giới ngầm, đừng nói là nhà họ Mạc, ai cũng không dám kháng cự lại.

Chẳng trách được, ngay cả gia tộc giàu có nhất của dòng họ Bàng, cũng đều chết dưới tay của Giang Ninh, tam đại gia tộc giàu có nhất, đều chủ động dâng đến cửa, xin được hợp tác…

Tựa như không hề để tâm, mỏ quặng ở khu số tám, chỉ là một sản nghiệp nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.

Mạc Thành Lâm thật sự sợ hãi.

Nhà họ Mạc ba đời đều kinh doanh, mới có được nhà họ Mạc như hôm nay, nhưng một câu nói của Giang Ninh, có thể khiến cho nhà họ Mạc tàn thành mây khói.
 
Chương 1108


“Ngài Giang, xin cho chúng tôi một cơ hội, cho chúng tôi một cơ hội đi!” Mạc Thành Lâm hoảng loạn nói: “Nhà họ Mạc của chúng †ôi nguyện ý giao ra mấy mỏ quặng hoang, cái gì cũng đồng ý!

Chỉ cần ngài Giang tha cho chúng tôi một còn đường sống” Từ sớm ông ta đã bị những lời nói của bạn bè bên phương bắc dọa sợ chết khiếp rồi.

Dù cho nhiều năm qua, ông ta ở khu vực Đại Tây Bắc, có thể nói là muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, thậm chí dám nói bản thân không mang đến thân phận ở dòng họ gia tộc lớn nơi phương bắc, nhưng nếu thật sự phải đối mặt với một người, có thể dễ dàng đè bẹp nhà họ Mạc, ông ta căn bản là không có cái dũng khí đó!

Mạc Bác quỳ ở một bên, đã sớm sợ đến không thể nói được một câu nào.

Anh ta chỉ dám cúi đầu, một chữ cũng không nói, sợ sẽ bị Giang Ninh trừng mắt, sợ bị ánh mắt sắc bén đó xuyên thấu †âm can!

“Tôi có thể cho hai người một cơ hội sống” Giang Ninh trừng mắt nhìn Mạc Thành Lâm, giọng điệu vãn rất lạnh lẽo: “Nhưng tội chết có thể tha tội sống không thể bỏi”

“Dạ dạ dạ!”

Mạc Thành Lâm vội vàng gật đầu: “Toàn bộ đều nghe theo dặn dò của ngài Giang!”

“Tài nguyên khoáng sản là nguồn tài nguyên quan trọng để phát triển xã hội, nhà các người ba đời đều kinh doanh ngành nghề này, không thể không biết được, trong nước, còn có bao nhiêu người, giống như các người, âm thầm chiếm hữu quặng hoang, tôi nghĩ chủ nhà họ Mạc như ông, chắc cũng biết một biết hai nhỉ?”

Nghe thấy thế, sắc mặt của Mạc Thành Lâm thay đổi có chút khó coi, lại không dám không gật đầu.

Ông ta biết, nếu như bản thân ông ta dám che giấu, vậy thì Giang Ninh sẽ không do dự gì làm cho nhà họ Mạc tan thành mây khói!

“Thứ thuộc về đất nước chúng ta, ai cũng không tàng trữ!

Càng không được tự ý vận chuyển ra nước ngoài!”

Giang Ninh lạnh lùng nói: “Nên làm gì, tôi nghĩ không cần phải nói nhiều nữa, rất nhanh có người chuyên nghiệp tìm đến ông, nên giao phó như thế nào, ông tự suy nghĩ cho rõ đi”

“Dạ dạ dạt Tôi nhất định giao phó toàn bộ!”

Mạc Thành Lâm vội vàng nói.

“Gia chủ Mạc, làm người đừng nên quá tham lam”

Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Phú quý một đời, đủ mấy đời nhạc họ Mạc các người không lo ăn lo uống, ông còn muốn gì nữa?”

Mạc Thành Lâm không dám nói.

“Còn muốn quyền sao?”

Mạc Thành Lâm nét mặt tràn đầy hoảng sợ, vội vàng lắc đầu.

Ông ta muốn quyền cái rắm gì chứ!

Ông ta dám muốn quyền cái rắm gì chứ!

“Quyền lực thứ đồ này ấy mà, không phải là thứ đồ tốt gì, hiểu rõ chứ?”

Giang Ninh nhìn hai ba con nhà họ Mạc một cái, không muốn lại phí lời, có thể thu lại được tổn thất của quặng mỏ hoang này, cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Anh biết, sẽ luôn có người có dã tâm và có lòng dạ muốn cướp, dàm làm một số chuyện khiến trời oán người hận, mà còn ẩn náu rất sâu, nếu như hôm nay đã có thể đào ra được một cái miệng, vậy anh phải triệt để quét sạch!
 
Chương 1109


Duyệt tận gốc mối họa!

Thuộc về đất nước, thuộc về người dân, không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy làm của riêng!

Mạc Thành Lâm như con gà nhỏ mổ thóc, liều mạng gật đầu, khuôn mặt gần như không còn chút máu.

Ông ta cũng không biết mình làm sao đi ra khỏi được khu mỏ quặng số tám, hai chân ông ta đã sớm mềm nhũn như sợi mì, ngồi vào trong xe, mới phản ứng lại, bản thân mình vẫn còn sống.

Đối mặt với Giang Ninh, không ngờ lại khủng khiếp như thết Ông ta thở hổn hến, sau lưng đã ướt đâm mồ hôi.

“Ba.”

Cổ họng Mạc Bắc khô khốc, tìm tài xế lấy một chai nước uống, tay run rẩy mở nắp chai nước ra rồi uống một hơi, mới cảm thấy có thể nói chuyện được: “Anh ta, anh ta thật sự…

Khủng khiếp vậy sao?”

Mạc Thành Lâm vừa muốn nói, điện thoại liền vang lên.

Ông ta nhìn thì thấy là số lạ gọi đến, mà lại còn là từ phương bắc, khiến ông ta nhất thời căng thẳng.

“Alo?”

Mạc Thành Lâm cẩn thận nhận điện thoại, mới nói được một chữ, lập tức ngồi thẳng lên.

“Dạ! Dạt Dạt Tôi đảm bảo! Tôi xin thề!”

Sắc mặt ông ta căng thẳng đến cứng đơ.

Mạc Bắc ngồi ở ghế đầu, không dám nhúc nhích, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thành Lâm căng thẳng như thế.

Khống khi trong cabin xe tỏa ra toàn mùi xơ xác!

Lạnh lẽo đến cực điểm!

“Tắt, tắt máy lạnh đi…”

Một lát sau, Mạc Bác run rẩy lên tiếng nói.

“Chủ tịch Mạc, tôi, tôi không có mở máy lạnh…:” Trong xe, lại lần nữa rơi vào im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở bị kìm nén rõ ràng.

“Ba” Rất lâu sau, Mạc Bắc có chút chịu nổi không nói không khí này, mở miệng nói.

Anh ta muốn nói, nhưng Mạc Thành Lâm lại cắt ngang lời anh ta.

Mạc Thành Lâm lấy điện thoại ra, hít thở sâu một hơi, gọi cho đến một số điện thoại.

Đầu óc của ông ta có chút choáng váng, vừa mới nhận điện thoại, đủ dọa cho ông ta bể gan bể mực!

Nếu như nói trước đây ông ta trong lòng có chút gì đó hoài nghi về thực lực của Giang Ninh, vậy cuộc điện thoại vừa rồi từ phương bắc, đại diện cho cuộc gọi đầy uy lực trấn áp, đánh tan toàn bộ chút nghi ngờ của ông ta!

““Tút.”

Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối rồi.

“Alo, tôi là gia chủ nhà họ Mạc ở khu Đại Tây Bắc, Mạc Thành Lâm, chúng tôi phát hiện hai mỏ khoáng sản hiếm có, muốn giao nộp cho đất nước…”
 
Chương 1110


Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới.

Thay đổi quá nhanh.

Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải.

“Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời.

Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong.

Anh phủi tay.

“Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia.

Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh.

Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch.

“Chỉ dựa vào một mình anh?”

“Ngông cuồng”

“Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?”

Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió.

Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm.

“Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn.

Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt.

“Mấy người rất may mắn…”

Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù…

Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm.

Âm!

Ầm!

Âm!

Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai.

Bộc phát!

Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn.

Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ.

Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ?

Hoàn toàn chính là nghiền ép.

Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai?

Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người.

Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích.

Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”
 
Chương 1111


Đôi mắt nhìn nhau từ khoảng không.

Trong không khí ẩn chứa sát khí đang chìm nổi.

Giang Ninh cầm quyền phổ trong tay, quơ quơ khiêu khích, càng khiến cho ánh mắt dưới tấm mặt nạ kia càng tỏ ra âm u.

Anh ta nhìn Giang Ninh, nhìn quyền phổ trên tay Giang Ninh, càng khiếp sợ Giang Ninh vậy mà có thể khống chế chiêu thức trên quyền phổ trong khoảng thời gian ngắn.

Lúc này mới bao lâu?

Mấy ngày?

Không thể nào!

Ngay cả chiêu thức thứ hai Giang Ninh vừa mới thi triển ra, mạnh mế vô song.

Thứ để anh ta kiêng kị nhất chính là Giang Ninh dùng thời gian quá ngắn.

Người bình thường mấy năm, thậm chí mười mấy năm cũng không thể khống chế chiêu thức trên trang quyền phổ, Giang Ninh chỉ dùng mấy ngày.

Giờ phút này anh ta có thể xác định trăm phần trăm Giang Ninh đã hoàn toàn nắm trong tay trang truyền thừa kia của nhà họ Giang.

Chỉ có như vậy, việc lý giải của Giang Ninh với quyền phổ mới sâu như vậy.

Giờ phút này trên người hai người đều sục sôi ý chí chiến đấu, sát khí càng ngút trời.

Giang Ninh đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ là nhìn nhau trong khoảng không hồi lâu bèn quay người rời khỏi, vốn không muốn ra tay với mình.

Sát khí tan theo khói mây, thậm chí không để lại một chút dấu vết.

Đám người anh Cẩu như gặp đại địch.

Bọn họ sớm đã chuẩn bị hôm nay phải chém giết một trận, thậm chí đã chuẩn bị hy sinh xong.

Dù sao bọn họ biết Giang Ninh lấy quyền phổ ra làm mồi nhử, dẫn dụ chủ thượng mắc câu.

Thật không ngờ chủ thượng vẫn không ra tay.

“Đại ca, anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Anh Cẩu có hơi không rõ: “Chẳng lẽ một trang quyền phổ không đủ?”

“Anh ta không nắm chắc” Giang Ninh nói: “Dù tôi sống hay chết cũng là năm mươi phần trăm, anh ta cũng sẽ không ra tay, trừ khi một kích giết tôi trong một giây.”

“W sao?”

Anh Cẩu càng u mê.

Muốn giết Giang Ninh trong một giây, trên đời này chỉ sợ không tồn tại người như vậy.

“Bởi vì anh không thua nổi” Trước đó Giang Ninh không xác định, nhưng bây giờ Giang Ninh có thể khẳng định trăm phần trăm, mục đích của chủ thượng không chỉ lấy được quyền phổ cực đạo, càng muốn lấy được bí mật trên quyền phổ cực đạo.

Anh ta chưa hẳn là nhất định phải đạt được quyền pháp trên quyền phổ cực đạo mà là có lẽ trên quyền phổ có bản đồ nên nhất định phải lấy được.

Cho nên dù mình cướp được quyền phổ, hơn nữa trong thời gian ngắn nắm được quyền pháp thức thứ hai này, chủ thượng vẫn ẩn nhãn không ra tay.

Thật sự đúng là có thể chịu đựng được.

“Đi thôi, về nhà.”

Giang Ninh nhấc túi trái cây lên, xoay người rời khỏi.

Việc bây giờ phải làm chính là càng đạt được nhiều quyền phổ hơn chủ thượng, ép anh ta tới tìm mình.
 
Chương 1112


Nhìn bộ dạng ba con Mạc Thành Lâm, giống như đánh mất linh hồn vậy, đi ra khỏi mỏ quặng số tám, Hoa Sinh vẫn có chút không phản ứng lại.

“Anh Giang, anh không phải nói ông ta là thầy giáo của tôi sao?”

Nhưng vị thầy giáo này cái gì cũng chưa dạy, đã bị Giang Ninh dọa sợ chạy mất rồi.

“Đúng đó, không phải là đã dạy cho anh rồi sao?”

Giang Ninh nhìn anh ta một cái.

“Hả?”

Hoa Sinh có chút ngẩn ra?

Đã dạy rồi sao?

Anh ta từ đầu đến cuối, chỉ nhìn thấy ba con nhà họ Mạc, bộ dạng vừa xin lỗi vừa dập đầu, cái này… anh ta không muốn học đâu nha!

“Bộ dạng khi làm sai, chính là bộ dạng vừa rồi của bọn họ, anh đã học được chưa?”

Hoa Sinh cả người chấn động.

Ngẩn ra nhìn Giang Ninh mấy giây.

“Ang Giang, tôi không học được!”

Anh ta nghiêm túc nói: “Càng không muốn học, tôi không muốn phạm sai lâm!”

Đùa cái gì chứ, chuyện tàng trữ mỏ quặng, đánh chết anh †a cũng sẽ không làm, anh ta cũng không có cái dã tâm và cái gan đó.

Có thể để người nhà mình sống tốt hơn, có thể giúp đỡ được nhiều đồng nghiệp hơn, Hoa Sinh cảm thấy cũng phải nằm trong phạm vi năng lực của mình, đâu dám đi nghĩ nhiêu như thế.

“Anh không học được, tốt nhất là cả mỏ quặng số tám này cũng không học được, người của cả cái thành phố Tây Sơn này cũng tốt nhất đều không học được” Giang Ninh nói: “Nếu không, tôi không ngần ngại mời ba con nhà họ Mạc đến, dạy cho mọi người một lần nữa”

“bạt” Hoa Sinh lập tức nói.

Giang Ninh nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, đi vào trong văn phòng, cầm lên giỏ trái cây đã đóng gói xong, nhẹ nhàng tung tăng xách đi.

Chắc là đủ ăn rồi.

Trái cây là đặc sản của Đại Tây Bắc, bên chỗ Đôn Hải vẫn là có rất ít, Tô Mai và Lâm Văn bọn họ, nhất định là chưa ăn qua.

Nghĩ đến đây, Giang Ninh nhịn không được cười lên.

“Con rể tốt như thế cơ mà” Anh tự khen mình một câu rồi liền quay lưng rời đi.

Chuyện ở thành phố Tây Sơn, tạm thời không cần anh phải bận tâm nữa, chỉ cần ba con nhà họ Mạc không ngu, thì sẽ biết nên làm thế nào.

Mà chỉ cần bọn họ làm rồi, xung quanh những người khác trong thành phố cũng nhất định biết.

Anh không có dư sức đâu mà hao tổn ở thành phố Tây Sơn, có thời gian thì, chi bằng ở cạnh người nhà cho tốt.

Giang Ninh từ khu mỏ quặng số tám, tay xách túi trái cây, trên đường ngân nga câu hát, đi xuyên qua con đường mỏ Anh đi được vài bước, bốn bên đều không có người, đột nhiên dừng lại bước chân.

“Xẹt”

“Xẹt”

“Xẹt” Chỉ qua vài cái nháy mắt, mấy người liền xuất hiện, chặn đẳng trước đẳng sau Giang Ninh, tất cả đều tràn đầy sát khí nhìn anh! “Ngoan ngoãn giao ra quyền phổi” Người dẫn đầu lạnh lùng quát lên, mấy người đứng tách ra thành hình trận tròn, hoàn toàn không cho Giang Ninh một đường nào để chạy thoát.

Giang Ninh không thèm để ý, quay đầu lại nhìn một vòng, nhẹ nhàng đặt túi trái cây xuống.

“Đợi mấy người lâu lắm rồi” Giang Ninh nhàn nhạt nói: “Tao biết thừa, mấy người Ẩn Môn các người phát hiện quyền phổ, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua”

“Cái thứ đồ đó, không phải mày có thể có sở hữu được đâu, nhanh chóng giao ra, miễn cho mày khỏi phải chết quá khó coil” Giang Ninh nhìn bọn họ một cái, lắc đâu.
 
Chương 1113


Anh võ tay một cái, ngay tức khắc, từ trong ngõ hẻm đi ra mười mấy người.

Bọn người anh Cẩu, mai phục ở đây, cũng đã rất lâu rồi!

Giang Ninh nói rồi, anh đã đợi rất lâu rồi.

Dù cho Quách Mãnh chết rồi, anh cũng biết, người của Ẩn Môn sẽ không bỏ qua, chứ đừng nói chỉ, trong khu mỏ quặng số tám, đã có tai mắt Ẩn Môn!

Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!

Đợi người của anh Cẩu an bài xong chiến trận.

Người ở bên trong bao vây Giang Ninh, người của anh Cẩu bao vây người bên trong, sát khi càng tăng thêm.

“Chủ Thưởng, vẫn không tính gặp tao hả?”

Giang Ninh nhàn nhạt nói.

“Không không không.”

Giang Ninh nói: “Anh hiểu lầm, bọn họ không phải tới cứu tôi, mà là… đến giết mấy người”

“Có lẽ giết sạch đám chó săn mấy người thì ông chủ sẽ xuất hiện” Vừa dứt lời, đám người anh Cẩu cử động, như sài lang hổ báo, hung ác không thôi.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng.

“Giết?”

Nắm đấm thép ầm vang, như gió táp mưa sa, mới vừa ra tay, người trong ẩn môn đã thay đổi sắc mặt, luận thực lực, đám người cẩu ca vốn không lọt nổi vào mắt xanh của bọn họ.

Nhưng kỹ xảo đánh trận lại khiến trong lòng bọn họ rung động.

“Sao có thể?”

Chỉ đám sâu kiến này mà cũng có thể bộc phát ra thực lực như vậy?

“Đừng mắt chó coi thường người khác”   Lão Ngũ gầm nhẹ một tiếng, gần như trong nháy mắt thay đổi cùng bóng dáng lão Lục.

Anh Cẩu nghe xong liền tức giận.

“Chó lúc nào đắc tội mấy người? Không cho phép nhắc tới chó.

Âm ầm!

Một đám người điên cuồng không thôi.

Mà Giang Ninh đứng ở đó, đưa tay từ trong túi móc ra một quả trái cây, xoa xoa trên tay áo rồi bắt đầu răng rắc ăn.

Bộ kỹ xảo đánh trận này đã được cải tiến, đám người anh Cẩu muốn tìm cơ hội thử một chút đúng là đợi lâu lắm rồi.

Hôm nay cơ hội đã đến.

Hình ảnh có hơi quỷ dị, mấy người trong Ẩn môn thực lực không yếu, ít ra còn có cấp bậc tông sư, nhưng bị đám người anh Cẩu vây giết nên vốn không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.

Giống như cứ thế mà bị áp chế lại, đặc biệt khó chịu.
 
Chương 1114


Một người như vậy vì quyền phổ có thể ẩn nhẫn mười mấy năm, tuyệt đối không đơn giản.

“Xem ra vẫn phải đi phương Bắc một chuyến.”

Giang Ninh thầm nghĩ.

Trong giới giang hồ, Đàm Hưng không biết nhiều về vụ này, hiểu biết sâu chỉ sợ vẫn là hai ông già nhà họ Giang kia.

Nếu có thể thông qua bọn họ tìm được sư phụ mình, có lẽ có thể biết được càng nhiều.

Giang Ninh vừa rời khỏi không bao lâu, bóng hình kia lại xuất hiện.

Chủ thượng đi đến trước mặt mấy tên thuộc hạ kia.

“Chủ thượng… Quyền phổ trên người anh ta…”

“Bọn bây đúng là vô tích sự.”

Chủ thượng vung tay lên, một làn khói khí vẩy xuống, bọn họ lập tức hét lên thảm thiết, còn chưa nói được câu nào đã tắt thở, cả gương mặt cũng bị ăn mòn.

Nhìn mấy cái xác này, đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia của chủ thượng không hề có chút rung động.

Giống như chết mấy tên thuộc hạ, anh ta vốn cũng không quan tâm Thứ anh ta quan tâm từ đầu đến cuối chỉ có một thứ.

“Giang Ninh.”

Chủ thượng thản nhiên nói: “Khi anh và tôi cùng trải qua một chuyện tương tự thì sẽ chọn lựa thế nào” Anh ta nhìn phương hướng Giang Ninh rời khỏi, ánh mắt càng thêm âm u, giống hệt như tinh hà.

Lúc đó.

Đông Hải.

Giang Ninh trở về!

Ngoài sân bay, Lâm Vũ Chân tự mình đến đón.

Đây là đãi ngộ Giang Ninh mới có.

Nhìn một tay Giang Ninh xách theo một cái túi, Lâm Vũ Chân không nhịn được có hơi bưồn cười.

“Anh hoá trang thành như vậy, nhìn cũng không giống như người có tiền”

“Anh không thể quá giống người có tiền” Giang Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không người khác khẳng định sẽ nói em coi trọng tiền của anh, mà không phải coi trọng tài hoa của anh” Lâm Vũ Chân phốc một tiếng bật cười, trợn mắt nhìn Giang Ninh.

“Chảnh choẹ” Ô tô lao nhanh chạy về biệt thự nhà họ Lâm.

Cảm giác về nhà thật tốt.

Vẫn chưa vào trong nhà đã ngửi được mùi thơm.

Giang Ninh biết khẳng định là Tô Mai đã sớm chuẩn bị đồ ăn mình thích ăn, chờ mình về nhà.

Anh hưởng thụ nhất chính là không khí như vậy trong nhà.

“Giang Ninh.”

Tô Mai cởi tạp đề xuống, bước nhanh tới cửa, thấy Giang Ninh, con mắt kia lập tức cong lên, không hề nhìn thấy con rể đến mà là như thế con trai ruột về nhà.

“Nhớ mẹ muốn chết…”

Giang Ninh đưa tay, dịu dàng ôm Tô Mai: “Mẹ, con cũng nhớ đồ ăn mẹ làm nữa”

“Ba hoai” Tô May quay đầu nhìn: “Thứ xách trên tay con là gì đấy?”

“Trái cây.”

Giang Ninh khẽ hất mặt lên, giống như đứa trẻ chờ được khen: “Đặc sản của Đại Tây Bắc bây đó, con nghĩ Đông Hải hiếm thấy bèn tự mình đi vào vườn trái cây hái một ít mang về cho mẹ và ba nếm thử” Con mắt Tô Mai lập tức ửng đỏ.
 
Chương 1115


Giang Ninh nhìn thoáng qua, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết.

Mẹ vợ này bây giờ càng ngày càng thời thượng, đã học được cách xem danh sách bạn bè, trạng thái đầu tiên này là đang tự khen ngợi bản thân.

Anh có thể làm cho Tô Mai bị khinh bỉ sao?

“Ông chủ than đá sao, vậy thì rất giỏi” Giang Ninh nói: “Có lẽ là ở phía Tây Bắc bên kia, nghe nói ông chủ khoáng sản ở bên kia mỗi một người đều có giá trị bản thân hơn chục tỷ nhân dân tệ.”

Tô Mai nhìn anh không nói gì.

Không phải bà không biết Giang Ninh có nhiều tiền, hơn ngàn tỷ tính là gì chứ, không phải chỉ bằng một tấm thẻ đen ở trên người Giang Ninh sao.

Nhưng bà không nói, lấy tiền ra so thì có ích lợi gì chứ, chỉ với quy mô của Lâm Thị thì giá trị thị trường cũng không chỉ hơn ngàn tỷ.

“Mẹ, bạn học cũ này của mẹ còn đặc biệt gửi tin nhắn cho mẹ nói rằng đã đặt chỗ nên muốn mời mẹ tham gia”

“Không đi” Tô Mai nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp xóa tin nhắn.

Bà không muốn tới đó để bị khinh bỉ.

“Mẹ không đi đoán chừng bà ấy sẽ mời ba đi, người phụ nữ này…”

Giang Ninh lật xem tài liệu một lượt không nhịn được gật đầu: “Có vẻ như được chăm sóc rất tốt nên nhìn không giống như người đã sắp năm mươi tuổi Tô Mai nghe xong lập tức giật điện thoại di động rồi mở hình ra xem, càng xem càng cảm thấy không vui.

Như vậy sao có thể được chứ?

Nếu như thực sự để cho Lâm Văn đi, người phụ nữ thối tha kia không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó!

Năm đó bà ta còn muốn theo đuổi Lâm Văn để Lâm Văn bỏ mình, thực sự là không biết xấu hổi!

“Giang Ninh, vậy con nói xem mẹ có nên đi hay không?”

“Đi Giang Ninh nói: “Đương nhiên phải đi, không chỉ phải đi mà còn phải tới đó thật xinh đẹp để những người bạn học kia nhìn thấy bây giờ mẹ sống tốt như thế nào, làm cho họ ghen tị với mẹ!”

“Vừa đúng lúc con cũng có mấy người bạn rất quen thuộc ở Tây Bắc, con đưa mẹ đi tiện thể cũng đi thu hoạch hoa quả ở trong vườn, lúc về đưa cho bà ngoại và những người khác ăn” Tô Mai do dự.

“Cả nhà bà ngoại đều chưa từng được ăn hoa quả của Tây Bắc, mẹ không hái một ít để cho họ ăn thử sao? Đoán chừng ba rất muốn đi…”

“Ông ấy đi cái rằm! Mẹ đi!”

Tô Mai đứng dậy.

Cuộc đời này có mấy lần họp mặt thì đi mấy lần để người khác nhìn thấy bà không sống một cuộc sống tồi tệ giống như là họ nói.

Tô Mai không phải là người thích ganh đua càng không phải là người thích khoe khoang, nhưng cũng không phải là người có thể để người khác tùy ý bắt nạt mà còn không lên tiếng!

“Anh ba” Tô Mai lập tức gọi điện thoại: “Chiều nay anh tới nhà đón tôi, tôi muốn đi làm tóc, anh hỏi mẹ anh xem có muốn đi dạo phố mua quần áo với tôi hay không” Sau khi để điện thoại xuống Tô Mai nhìn Giang Ninh nói.

“Đời này mẹ không tranh đua bất cứ thứ gì cũng không muốn được người khác xem trọng, họ khinh thường mẹ và ba con, thậm chí chế giễu ba mẹ, mẹ vẫn có thể nhịn được”

“Nhưng mà” Tô Mai khit mũi, giọng điệu trở nên nặng hơn một chút: “Mẹ chỉ có một đứa con gái và một đứa con rể, mẹ không thể chịu được khi có ai đó nói xấu hai đứa!”
 
Chương 1116


Tô Mai mất hứng nói: “Biết con gái của tôi gả cho một người giàu có nên mới muốn châm chọc khiêu khích tôi chứ gì” Giang Ninh cũng có tiền nhưng bà không thèm so đo.

Tô Mai rất muốn trả lời nhưng lại không muốn chấp nhặt với người bạn học cũ này.

Từ khi còn là sinh viên, lúc bà vẫn còn là hoa khôi của lớp thì hai người đã có không ít lần từng bị so sánh với nhau, bây giờ đã gân năm mươi tuổi nên không thể so sánh gì nữa, vì vậy bắt đầu so sánh con rể với bà.

“Mẹ, sao vậy?”

Giang Ninh tắm xong, vừa lau tóc vừa đi xuống dưới lầu.

“Không có việc gì.”

Tô Mai cất điện thoại quay đầu nhìn Giang Ninh: “Tắm rửa xong thì nghỉ ngơi một chút, mỗi ngày đều bận rộn chạy ở bên ngoài để lo công việc kinh doanh đã rất vất vả rồi” Bà cũng không biết Giang Ninh đi đâu, bây giờ Lâm Thị phát triển nhanh như vậy, nghiệp vụ đã trải rộng khắp cả nước.

Lần trước vẫn còn ở Thành Hải, đợi đến khi bà hỏi Giang Ninh lại đi phương bắc rồi, mỗi lần thấy Giang Ninh khổ cực như vậy Tô Mai đều cảm thấy đau lòng.

Giang Ninh cố gắng như vậy còn không phải là vì muốn chia sẻ với Lâm Vũ Chân cố gắng phát triển Lâm Thị sao.

Có đôi khi bà cảm thấy ghen tị với Lâm Vũ Chân vì có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy.

“Không vất vả, làm việc giúp gia đình thì sao có thể nói là vất vả chứ”

“Ding dong ——” Giang Ninh nói xong thì điện thoại của Tô Mai lại vang lên, lần này là thông tin.

Tô Mai nhìn thoáng qua, sắc mặt càng trở nên khó coi.

“Bạn học cũ hẹn gặp ở buổi họp lớp mừng hai mươi năm tốt nghiệp” Thấy Giang Ninh nhìn, Tô Mai cũng không giấu diếm, anh gần giống như là con trai của mình thì có gì mà phải giấu diếm: “Mẹ không muốn đi” Giang Ninh cười, nhìn thấy sắc mặt của Tô Mai thực sự là không muốn đi, nhưng không muốn đi thường luôn có lý do tại sao không muốn đi.

Tính chất của những buổi họp lớp hiện nay, đặc biệt là những buổi họp lớp mừng hai mươi năm tốt nghiệp đã hoàn toàn thay đổi từ lâu rồi.

Một số người đi tham dự với tâm lý có thể khoe khoang một chút, cũng có người đi tham dự với tâm tư có thể chia rẽ một đôi.

“Trong đám bạn học nếu như có người có quan hệ tương đối tốt trái lại có thể liên lạc và kết nối tình cảm, dù sao sau khi lập gia đình cơ hội gặp nhau quả thực ít hơn rất nhiều” Giang Ninh cười nói.

Dựa vào tình trạng hiện tại của nhà họ Lâm thì Tô Mai không đến mức phải cảm thấy ngại khi đi tham gia.

Những người ở độ tuổi của họ đã lăn lộn hơn hai mươi năm, ít hay nhiều thì đều có chút giá trị bản thân.

“Hay là mẹ lo lắng những người năm đó đã từng theo đuổi mẹ bây giờ vẫn còn không từ bỏ nên sẽ làm cho ba ghen”

“Ông ấy ghen cái gì chứ” Tô Mai đỏ mặt: “Cái đứa trẻ này, mẹ đã lớn tuổi rồi, nếp nhăn cũng có một đống nên làm gì có ai để ý tới mẹ chứ”

“Chỉ là có người rất đáng ghét nên mẹ không muốn gặp mà thôi.”

Bà khit mũi thể hiện ra tính tình chỉ phụ nữ mới có.

“Vừa mới đăng trạng thái, con xem đi!”

Tô Mai đưa di động cho Giang Ninh tức giận nói: “Mẹ không muốn khoe khoang nhưng con xem câu trả lời của người ta đi, hình như bà ta có con rể là ông chủ than đá thì rất giỏi vậy!”
 
Chương 1117


Hai túi lớn này xách theo rất mệt mỏi nhỉ?

Đại Tây Bắc xa như vậy, Giang Ninh cứ xách về theo như vậy.

Bà ấy cũng không nghĩ tới Giang Ninh đi máy bay về, đến Đông Hải còn có Lâm Vũ Chân đón, nhưng trong đầu chỉ toàn là hai tay Giang Ninh xách theo một túi trái cây ngổn ngang, dáng vẻ đổ đầy mồ hôi.

“Đứa nhỏ này, con có lòng rồi” Tô Mai vội vàng tiếp nhận một túi, bà ấy lại quay đầu nhìn Lâm Văn còn đứng đó, không phản ứng gì, sắc mặt lập tức chìm xuống: “Ông còn lo gì? Giúp Giang Ninh cầm đi, mệt chết con trai tôi, ông xem tôi xử ông thế nào” Lâm Văn ngượng ngùng cười, vội vàng nhận lấy túi kia trong tay Giang Ninh.

Cũng đã gọi con trai rồi, trong nhà Lâm Văn ông ấy còn có địa vị à?

Giang Ninh như chiến sĩ lập công trở về, cất bước đi vào trong phòng, ghế sô pha đã sớm sáng bóng sạch sẽ, trên bàn đều là trái cây và bánh ngọt anh thích.

Ngay cả dép lên lâu rồi anh không mang cũng được sắp xếp ngay ngắn.

Sự đối đãi này Lâm Vũ Chân có chút ao ước, cô cũng biết đây đều là thứ Giang Ninh nên có được.

Nhà này chính là nhà của Giang Ninh.

Giang Ninh ăn thật ngon một bữa, sau đó liền bị Lâm Vũ Chân kéo lên lầu tắm rửa, tẩy sạch một thân mồ hôi bụi bẩn.

Mà dưới lầu, Tô Mai đang cầm điện thoại, vui vẻ mừng rõ chụp trọn hai mươi mấy tấm hình trái cây mà Giang Ninh mang về, vỗ võ trái phải, chọn rất nhiều góc độ mới chọn được mấy tấm mà bản thân cho rằng hài lòng nhất rồi đăng lên vòng bạn bè.

“Lần sau phải để con bé Tô Vân kia, dạy mình một chút chụp sao cho đẹp.”

Tô Mai mỉm cười, gõ mấy chữ: “Con rể tôi mang trái cây đặc sản Tây Bắc về cho tôi, ngon ngọt lắm” Trạng thái vừa đăng lên không lâu đã được mấy người bạn học cũ nhất thích, nhắn lại nói rất ghen tị, càng khiến cho Tô Mai vui vẻ không thôi.

Đời này của bà ấy có lẽ thua bạn học và bạn bè rất nhiều chỗ, nhưng về phần con rể, bà ấy cảm thấy mình không thua.

Hơn nữa còn thắng rất đẹp.

“Xem như bà hay” Lâm Văn hừ một tiếng, không nhịn được có chút buồn cười, thấy Tô Mai trừng lại, vội khoát tay: “Được, tôi không ghen tị, tôi tìm ông Diệp uống trà.”

Tô Mai không quan tâm đ ến ông.

Bà cầm điện thoại di động đắc ý xem từng bình luận, gần như mỗi một giây đều sẽ được làm mới một lần.

Lâm Văn lại đứng dậy, bà vui vẻ vì việc làm ăn của Lâm Thị có khởi sắc nên bà rất vui vẻ.

Lâm Vũ Chân đã tìm được một người đàn ông tốt, bà có một người con rể tốt nên bà rất tự hào!

Tô Mai nghĩ đời này bản thân thực sự không có nhiều cơ hội để nở mày nở mặt, nhưng có một người con rể như Giang Ninh bây giờ bà đi ở trên đường của Đông Hải cũng sẽ luôn có người tới chào hỏi bà.

Cũng bởi vì bà là mẹ vợ của Giang Ninh!

“Định—” Điện thoại lại hiện lên tin nhắn, Tô Mai lập tức mở ra xem.

Nhưng sau khi xem sắc mặt lập tức sa sầm.

“Không phải chỉ là hoa quả của Tây Bắc thôi à, đáng để vui vẻ đến như vậy sao? Tô Mai bây giờ bà càng ngày càng dễ dàng thỏa mãn rồi”   Nhìn bình luận này Tô Mai lập tức muốn trả lời, nhưng mãi một lúc lâu vẫn không biết nên trả lời như thế nào.

Bà cầm di động cắn môi, tâm trạng vừa mới trở nên tốt đẹp lập tức bị quét sạch sành sanh.

“Thực là quá đáng!”
 
Chương 1118


“Giang Ninh, mẹ dẫn hai đứa đi cùng để cho họ mở mang kiến thức một chút, con gái và con rể của mẹ ưu tú hơn nhà họ nhiều!”

Giang Ninh nghiêm túc gật đầu.

Tô Mai không tiếp tục nói nữa giống như là đã quyết định, trái lại còn cảm thấy hơi căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên bà công khai đáp trả sự khiêu khích của người khác nên không chỉ cảm thấy căng thẳng, hình như…Còn cảm thấy hơi k1ch thích.

“Giang NinhI” Bà đi được vài bước dường như trong lòng lại cảm thấy hơi không chắc: “Chúng ta tới đó sẽ không mất mặt chứ?”

“Yên tâm” Giang Ninh chỉ nói hai chữ này.

Từ lâu Giang Ninh đã nói rằng không cho phép bất cứ ai bắt nạt Lâm Vũ Chân, Tô Mai và Lâm Văn.

Lại càng không cần phải nói, Tô Mai đã khen anh trong trạng thái vừa mới đăng kia.

Ở trong nhà không có chuyện nhỏ, chuyện của mẹ vợ lại càng là chuyện lớn.

Giang Ninh thoải mái ôm Lâm Vũ Chân ngủ một đêm, ngày hôm sau lại dẫn Lâm Vũ Chân và Tô Mai quay trở lại vùng Tây Bắc một lần nữa.

Thành phố Bàn Sơn.

Ở trong khu vực Tây Bắc cũng là thành phố phát triển tốt về tài nguyên khoáng sản, chỉ là quy mô chênh lệch khá nhiều so với thành phố Tây Sơn và thành phố Đồng Sơn.

Tài nguyên khoáng sản ở đây nhiều nhất là mỏ than, ông chủ than đá ở đây có giá trị hơn ngàn tỷ chỉ có khoảng ba người!

Đương nhiên họ không thể sánh được với nhà họ Mạc chứ đừng nói là có thể lọt vào mắt của Giang Ninh.

Lâm Vũ Chân ngồi ở trên xe cảm thấy hơi buồn cười.

Dọc đường đi tâm trạng của Tô Mai cũng không tệ liên tục chụp ảnh tự sướng, đây không phải là mẹ vẫn luôn ở trong ấn tượng của cô.

“Mẹ muốn để cho họ nhìn thấy con gái và con rể của mẹ ưu tú như thế nào!”

Tô Mai khịt mũi: “Vũ Chân, nào, cười một cái!”

Lâm Vũ Chân không còn cách nào, sao cô dám từ chối chứ.

Cô cảm thấy Giang Ninh chuyện bé xé ra to, chẳng qua chỉ là một buổi họp lớp lại còn là buổi họp lớp của những người già tuổi xế chiều, anh đến tham gia làm gì chứ.

Nhưng Giang Ninh chỉ nói một câu, đời này không ai có thể bắt nạt người của nhà họ Lâm trừ phi anh chết.

“Như vậy có thể không tốt cho lắm không?”

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh với dáng vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Hơi bắt nạt người khác” Họ trêu chọc mẹ của anh Giang Ninh không mở mắt nói tiếp: “Em cho rằng anh thực sự nhàm chán như vậy sao” Cho dù là gia tộc danh giá ở trên phương bắc anh cũng không để vào mắt, chỉ là một ông chủ than đá Giang Ninh càng không có hứng thú giãm chết.

Đôi mắt Lâm Vũ Chân rực sáng.

“Còn có nhiệm vụ bí mật?”

Cô đi theo Giang Ninh đã lâu, người này luôn làm cho người ta ngạc nhiên.

“Có nhiều lĩnh vực trong ngành khoáng sản ở khu vực Tây Bắc cần được chỉnh đốn cải cách và tích hợp, chỉ riêng mỏ khai thác tư nhân đã có rất nhiều” Rốt cuộc Giang Ninh cũng mở mắt nhìn Lâm Vũ Chân: “Anh muốn xem thử, giết rồi quay đầu lại bất ngờ đâm kẻ thù bị thương nặng thì những người này có đủ trung thực hay không!”
 
Chương 1119


Nhà họ Mạc đã bị làm cho sợ hãi, về những người khác Giang Ninh phải xem thử sau khi giết một nhóm để giết gà dọa khỉ họ có thức thời thay hồn đổi xác hay không.

“Tài nguyên khoáng sản quả thực rất quan trọng, những khoáng sản này là không thể thiếu trong việc phát triển kinh tế” Lâm Vũ Chân gật đầu: “Những khoáng sản quý hiếm kia càng không thể thiếu đối với các xí nghiệp công nghiệp quân sự và các ngành công nghiệp cơ mật chúng ta không thể để những tài nguyên khoáng sản này chảy ra ngoài” Trong lòng cô khế động giống như nghĩ đến điều gì đó.

“Anh muốn đem cổ phần cổ phần khoáng sản Hồng Tinh…”

“Có rất nhiều người ở nước ngoài đang nhìn chằm chằm vào khu Tây Bắc, công ty cổ phần khoáng sản Hồng Tinh phải được đưa ra làm bình phong che chở” Giang Ninh lại lân nữa nhắm mắt lại.

“Vợ à, anh không thể nhìn em liên tục”

“Tại sao?”

“Anh sẽ say” Lâm Vũ Chân không nói nữa, miệng lưỡi của Giang Ninh thực sự có thể lừa người gạt quỷ!

Con người sống cả đời tranh giành danh lợi, hy vọng hiển vinh trước mọi người nhất là ở trước những người quen thuộc vì muốn để cho đối phương nhìn thấy khía cạnh tốt nhất của mình.

Đến độ tuổi của Tô Mai nếu chỉ so sánh tiền bạc và địa vị thì đã bị tụt lại ở phía sau.

Trái lại con cái lại ưu tú hơn nhà người ta lại càng được xem như là trò giỏi hơn thầy, trở thành loại chuyện làm cho họ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Tô Mai đến khách sạn nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã bảo.

Lâm Vũ Chân trang điểm cho mình, thế nào cũng phải trang điểm và ăn mặc thật đẹp, khi phụ nữ so bì thì sẽ thực sự rất đáng sợ.

Giang Ninh ngồi trên ghế salon ở bên ngoài xem tivi rồi gọi điện thoại cho A Phi.

“Anh tự theo dõi chuyện này, đến lúc đó tiêu diệt hết tất cả những thế lực ở nước ngoài đang muốn vươn tay đến vùng Tây Bắc” Giang Ninh thản nhiên nói: “Tôi không đánh những người ở nước ngoài đã lâu nên sợ là có một số người đã quên mất đau đớn.

Anh quay đầu nhìn lại, Tô Mai và Lâm Vũ Chân đã bước ra ngoài nên lập tức thả điện thoại xuống đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Vợ à, sao em không nói với anh là em còn có chị gái.”

“Phốc——” Hai người Lâm Vũ Chân và Tô Mai không nhịn được nở nụ cười.

Dù biết rõ Giang Ninh đang trêu chọc họ nhưng vẫn không nhịn được.

“Miệng lưỡi trơn tru!”

Tô Mai cố ý nói: “Không cho phép trêu chọc mẹt”

“Nói thật không được tính là trêu chọc.”

Giang Ninh mặt không đỏ tim không đậ chuẩn bị xong rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi” Đây là lần đầu tiên anh chủ động đi đánh vào mặt ai đó nên loại cảm giác này dường như hơi lạ.

“Hai người   Khách sạn ở thành phố Bàn Sơn là khách sạn được xếp hạng sao cao nhất nên chỉ phí cũng tương đối cao.

Cao Hân đặt địa điểm ở đây mục đích đương nhiên rất rõ ràng, chính là muốn để cho tất cả bạn học cũ nhìn thấy bây giờ bà ta tốt như thế nào.

Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ hư vinh của người trưởng thành nhưng không có ai chịu yếu thế.

Ngày xưa không được mặc quần áo hàng hiệu thì hôm nay lấy ra ủi thẳng rồi mặc vào, ngày xưa không đi giày da thì bây giờ lại đi giày da sáng bóng.

Đồ trang sức, trang điểm xinh đẹp, những người có thể tự chào mình thì không tiếc chút công sức nào!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom