Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1120


Trái lại Tô Mai ăn mặc đơn giản, ngoại trừ mua quần áo mới thì chiếc nhãn vàng đeo ở trên tay vẫn là chiếc nhãn năm đó Lâm Văn đã tặng cho bà khi kết hôn.

“Tất cả mọi người đều đã tới rồi! Bạn học cũ! Chúng ta đã gần hai mươi năm không gặp nhau rồi!”

“Ông Vương hình như ông không già đi chút nào, chăm sóc tốt lắm nha?”

“Ông Từ nghe nói công ty của con trai ông sắp được niêm yết? Thật là giỏi!”

Đây không giống như họp lớp mà là tiệc rượu của Cao Hân thì đúng hơn.

Bà ta mặc quần áo tơ lụa đẹp đế được làm theo làm theo yêu, mái tóc đỏ nhìn thực sự trẻ hơn so với tuổi, chỉ riêng bông tai ở trên lỗ tai thoạt nhìn rất có giá trị.

Chân đi giày cao gót màu đỏ tươi tràn đầy vẻ duyên dáng và sang trọng.

“Có dẫn con tới đây không? Không phải tôi đã nói là dẫn con tới đây sao, nói không chừng còn có thể thành đôi đấy”     “Tất cả mọi người đều là bạn học cũ hiểu rõ lẫn nhau nên yên tâm!”

Cao Hân liên tục chào hỏi nhưng ánh mắt lại quan sát bốn phía.

Nhìn thấy Tô Mai đi vào khách sạn đôi mắt của bà ta lập tức sáng lên, giãm trên giày cao gót đi tới.

“Tô Mail” Cao Hân bắt được tay Tô Mai, trên mặt tràn đầy ý cười: “Tôi còn tưởng rằng bà không tới chứ!”

Tô Mai cười: “Bà đặc biệt mời sao tôi có thể không tới chứ” Hai người phụ nữ này vừa thấy mặt nói câu đầu tiên Giang Ninh đã cảm thấy hơi thở giết chóc.

Lần đầu tiên anh cảm thấy những thứ mà mình đã trải qua ở trên chiến trường hoàn toàn không là gì cả, chiến tranh giữa những người phụ nữ mới thực sự đáng sợ.

“Đương nhiên không thể không tới” Cao Hân cười tủm tỉm nói: “Tốt nghiệp đã hai mươi năm mà chỉ gặp được có mấy lần, đây là con gái của bà sao?”

Bà ta quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân: “Lúc trước chỉ thấy một lần lúc con bé được sinh ra, bây giờ đã lớn như vậy rồi sao.”

“Chào dì Cao” Lâm Vũ Chân lễ phép gật đầu chào hỏi.

“Ôi, ngoan!”

Cao Hân khẽ ừ. lúc này mới quay đầu nhìn Giang Ninh, biểu cảm ở trên mặt lập tức thay đổi.

Bà ta đã âm thầm hỏi thăm rõ ràng, con rể nhà Tô Mai là tự đưa tới cửa!

Nghe nói trước kia còn là kẻ lang thang, đầu óc còn hơi không rõ ràng.

Dáng dấp Lâm Vũ Chân cũng không tệ, hình như bây giờ nhà họ Lâm cũng phát triển, nhưng vì có thể giữ công việc kinh doanh của gia đình nên cố ý tìm một người con rể bị bệnh †âm thần tự đưa tới tận cửa, thật sự làm cho bà ta hả hê trong một thời gian dài.

“Dì Cao, hình như cháu đã từng gặp dì” Không đợi Cao Hân nói chuyện Giang Ninh đã mở miệng trước.

“Đã từng gặp tôi?”

Cao Hân ngây người một lúc, bà ta còn đang định biết rõ còn cố hỏi mà lúc này lập tức quên mất không biết phải hỏi gì.

“Lúc trước khi còn lang thang ở trên đường cháu đã từng gặp một người có dáng dấp rất giống dì tranh giành bánh màn thầu với cháu” Vẻ mặt Giang Ninh bình tĩnh cười nói: “Nếu như không phải nhìn thấy dì ăn mặc đẹp đẽ thì suýt nữa cháu đã tưởng rằng là người đó” Sắc mặt của Cao Hân khẽ sững sờ.

Tranh giành bánh màn thầu với Giang Ninh ở trên đường?

Đánh rắm!

Sao bà ta có thể tranh giành bánh màn thầu ở trên đường chứ.

“Làm sao có thể, dì…”

“Đúng vậy, làm sao có thể chứ” Giang Ninh nói: “Người đàn ông nào có thể để dì Cao xinh đẹp chịu khổ chứ” Cao Hân còn chưa nói chuyện Giang Ninh đã nói tiếp lập tức làm cho Cao Hân không muốn nói chuyện với Giang Ninh nữa.

Ý của Giang Ninh rõ ràng đang nói bà ta ly hôn với chồng trước bởi vì chồng trước không có tiền, bà ta lại tốn nhiều tâm tư mới có thể gả cho người có tiền.

Đây là đang chửi bà ta ham hư vinh!
 
Chương 1121


Cao Hân ngượng ngùng cười, đáy mắt hiện lên vẻ không vui, thầm nghĩ khẳng định là Tô Mai đã nói xấu mình ở sau lưng rất nhiều.

“Tới rồi thì vào trong đi” Bà ta vội vàng thay đổi chủ đề: “Tô Mai các bạn học đều đã đến, cách ăn mặc của bà hôm nay sẽ làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên đấy, tất cả mọi người đều dẫn con tới xem có thể ghép thành đôi hay không, dáng dấp của Vũ Chân nhà bà cũng không tệ…”

Cao Hân kéo Tô Mai vừa đi vào vừa nói chuyện.

Người nào không biết còn tưởng rằng quan hệ của hai người vô cùng thân mật.

Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân quay đầu nhìn thấy cô nín cười thì vẫn nghiêm túc nói: “Em nghiêm túc một chút cho anh, hôm nay đến đây để kiếm thể diện cho mẹ nên không thể thuat”

“Được!”

Lâm Vũ Chân hít sâu một hơi thầm nghĩ ở trong lòng, đồ khốn anh đã khi nào thua đâu chứ?

Hội trường của khách sạn rất hoành tráng, hiển nhiên đã được sắp xếp rất tỉ mi.

Có vài bàn dành cho bạn học cũ còn có vài bàn dành cho con cái của họ, Lâm Vũ Chân thực sự không dám nghĩ buổi họp lớp lại lớn như vậy, cô và Giang Ninh tìm một chỗ ngồi xuống, mấy người ngồi cùng bàn đã tự giới thiệu bản thân với nhau.

“Chào mọi người, tôi là Lý Tường con trai của Lý Nhuận, tổng giám đốc công ty cổ phần thương mại Hải Tinh”

“Chào mọi người, tôi là Cao Kỳ trưởng bộ phận thị trường ập đoàn Dương Quang, đây là danh thiếp của tôi”

“Tôi là hải quan..”

Mọi người đều thân thiện tự giới thiệu với nhau, trong lời nói đều có vẻ kiêu ngạo của Hôm nay những người này dám đi cùng hiển nhiên đều là những người có công việc tốt, thu nhập cao, những người bình thường sao có thể dám đến đây chứ.

Tất cả mọi người giới thiệu xong thì quay đầu nhìn Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.

Không đợi Lâm Vũ Chân giới thiệu, Giang Ninh nói: “Hiện tại tôi không có việc làm” Một câu nói lập tức làm cho người khác cảm thấy không có hứng thú.

Không có việc làm?

Vậy hôm nay đi theo tới đây là để ăn cơm sao?

Có người không nhịn được cười, không nói gì nhưng trong tiếng cười lại kèm theo vẻ khinh thường thậm chí còn hơi tò mò, là con cháu nhà nào không việc làm mà còn có thể nói bình thản như vậy.

Lâm Vũ Chân lén nhìn Giang Ninh rồi đưa tay nhéo vào trong lòng bàn tay anh như đang hỏi không phải đã nói hôm nay phải kiếm thể diện cho mẹ sao.

Cho dù anh nói bản thân là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm Thị thì ai dám nói anh không phải chứ?

Giang Ninh trả lại cô một ánh mắt: Làm người thì nên thành thật.

“Năm nay có rất nhiều sự kiện lớn trên thị trường nhất là Thành Hải và phương bắc, mọi người có nghe nói hay không?”

“Có một công ty tên là Lâm Thị có hình thức kinh doanh hoàn toàn khác với những công ty trước đây, mục đích không phải vì lợi nhuận làm cho người ta không thể tưởng tượng được”

“Đúng vậy, nhưng mà không có nhiều người biết họ, tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi, quá thần bí” Lâm Vũ Chân nghe thấy có người đang thảo luận về Lâm Thị thì vểnh tai nghe nhưng rất rõ ràng mấy người đang ngồi ở đây đều có cấp độ quá thấp nên hoàn toàn không biết nhiều.

“Làm thế nào có thể tồn tại nếu như không có lợi nhuận?

Tôi thấy họ chỉ đang làm màu chuẩn bị kiếm bộn tiền rồi bỏ chạy, loại công ty như vậy chẳng lẽ còn ít sao?”

Vừa rồi Cao Kỳ – chủ nhiệm bộ phận Tiếp thị tập đoàn Dương Quang lắc đầu, khinh thường cười một tiếng, bộ dạng lãnh đạo: “Tư bản chính là mưu cầu lợi nhuận, bây giờ họ nói không có hứng thú với tiền, mọi người có tin không?”

“Đây đều là sách lược trên thương trường, giống như nói miễn phí, thứ miễn phí mới là thứ đắt nhất” Trong một lúc mấy người nói dường như rất có chiều sâu, nhất thời khiến người khác mắt sáng lên, không thể không có cái nhìn khác, nên đã rót trà thay rượu kính nhau một cốc.

Lâm Vũ Chân nhún vai, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thật sự không có hứng với tiền” Nếu cô chỉ muốn kiếm tiền thì Lâm Thị hiện giờ có thể kiếm cho cô ít nhất một tỷ một ngày!

Còn chưa bao gồm tiền tiêu vặt Giang Ninh thỉnh thoảng cho cô còn nhiều hơn tiền Lâm Thị kiếm được.

Tiền lương một tháng hai mươi nghìn đã đủ để cô tiêu xài.
 
Chương 1122


“Cô nói gì cơ?”

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nghe thấy lời của Lâm Vũ Chân, cười một tiếng: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ” Cô ta nhìn Lâm Vũ Chân với vẻ cân nhắc. Ngay khi Lâm Vũ Chân ngồi xuống cô ta đã quan sát, tay trong tay với Giang Ninh, vậy chắc chắn là một đôi rồi.

Giang Ninh là người thất nghiệp, vậy còn người này?

Vậy mà lại nói không có hứng thú với tiền.

Gia đình nhà người ta đều mang theo thêm một người, hoặc là dẫn theo con mình, hoặc là dẫn theo chồng hoặc vợ, nói tóm lại chắc chắn người đó là sự kết hợp tốt nhất trong gia đình.

Còn gia đình này tới đây, chỉ có hai người, một người vô công rồi nghề, một người nói không thích thú với tiền, thật có chút thú vị.

“Họ đang nói về Lâm Thị, cô đã từng nghe tới chưa?”

Cô ta có chút buồn cười nhìn Lâm Vũ Chân: “Phỏng chừng người tầng lớp thấp chắc chưa từng nghe tới công ty này” Lâm Vũ Chân liếc cô ta một cái, gật đầu: “Điều này cô nói không sai, đích thực người tầng lớp thấp chưa nghe nói tới, cho nên cô từng nghe tới chưa?”

Lời nói vừa dứt, người phụ nữ đối diện sắc mặt chợt thay đổi, bị á khẩu không nói nên lời.

Vốn dĩ cô ta còn muốn châm biếm Lâm Vũ Chân vài câu.

Nói cô cái gì mà không thích thú với tiên, nhưng dường như hai người là cô và Giang Ninh đều thuộc người tầng lớp thấp, không có cảm giác tồn tại trên cùng một bàn này.

Nhưng giờ lại bị một câu nói của Lâm Vũ Chân làm cho á khẩu, nhất thời không nói nên lời, lúng túng quay đầu uống trà, che giấu sự xấu hổ của mình.

Lâm Vũ Chân hơi nghiêng đầu, hừ nhẹ một tiếng. Không hiểu Lâm Thị?

Trên thế giới này còn ai hiểu Lâm Thị hơn mình?

Cô với Giang Ninh nhìn nhau. Lần đầu tiên cảm thấy, cảm giác vả mặt thật đãi “Các vịt” Trên sân khấu, Cao Hân cầm micro lên, thử micro rồi nói: “Mọi người im lặng nghe tôi nói vài câu!”

“Hôm nay là buổi tụ họp của các bạn học hai mươi năm sau khi tốt nghiệp. Thật hiếm thấy có nhiều người đến như vậy.

Tôi nghĩ không thể lãng phí cơ hội này nên mọi người hãy cố gắng đưa cả con cái của gia đình mình tới nhé”

“Người trẻ tuổi có thể kết giao bạn bè, không chừng còn có thể giúp đỡ lẫn nhau trong kinh doanh!”

Cao Hân cười nói: “Ở dưới, hay là chúng ta mời thế hệ trẻ bây giờ đều lên sân khấu tự giới thiệu mình nhé?”

Nói xong, bà ta dẫn đầu võ tay. Vài người ngồi cùng bàn với Giang Ninh bỗng phấn khích cả lên, ánh mắt đảo qua vài cô gái trẻ xinh đẹp trong hội trường, có lẽ trong lòng đã nghĩ xong tên cho con luôn rồi.

“Xem ra con cái của mọi người đều có chút ngại ngùng, hay là thế này, tôi giới thiệu chồng nhà tôi trước!”

Cao Hân nheo đôi mắt. Bà ta đợi giờ phút này, nhưng đã đợi rất lâu. Ánh mắt cố ý quét qua khuôn mặt của Tô Mai, chỉ chờ để nhìn thấy ánh mắt hâm mộ ghen ty của bà ấy với mình!

Không đợi người khác nói gì, Cao Hân vẫy tay, Giang Ninh vừa nói chuyện với một người phía bên kia bàn lập tứng đứng dậy mỉm cười.

“Mẹ” Một tiếng mẹ của anh khiến mặt Cao Hân hơi đỏ, gật đầu: “Xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là con rể của tôi, Phương Đường!”

Phương Đường gật đầu, sau đó sải bước lên sân khấu, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế siêu phàm!

Anh ta nhận lấy micro nhìn một vòng, có thể thấy rõ bậc bề trên đang ngồi ở dưới nhìn mình với ánh mắt thưởng thức, mà người trẻ tuổi ngồi cùng bàn với mình thì rất ngưỡng mộ.

“Chào các cô các chú, tôi tên là Phương Đường, người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ vợ của tôi” Anh cố tình trêu chọc, chỉ vào Cao Hân cười.

Nụ cười trên mặt Cao Hân càng sâu hơn.

Bây giờ, điều bà ta tự hào nhất không phải là mình gả cho người có tiền, mà là con gái mình gả cho con trai của ông chủ than đát Chẳng mấy năm nữa, đứa con rể này của mình cũng sẽ trở thành ông chủ than đá, lúc đó sẽ có bao nhiêu tiền đây.

Đầu năm nay, con gái xinh đẹp không bằng gả tốt, nếu không không chừng sẽ phải sống những ngày tháng vất vả.

Nghĩ đến đây, bà ta quay đầu nhìn Tô Mai một cái, nhưng sắc mặt Tô Mai vẫn bình tĩnh, không nhìn ra được sự thay đổi cảm xúc nào.
 
Chương 1123


“Gia đình tôi ở thành phố Bàn Sơn, tập đoàn than đá Phương thị chính là tài sản gia đình tôi” Vừa dứt lời, những bậc bề trên đó lập tức kinh ngạc thán phục.

“Tập đoàn Phương thị? Thảo nào, con gái của Cao Hân biết gả quá!”

“Chẳng thế thì sao, tập đoàn Phương thị này là công ty khoáng sản có tiếng ở khu Tây Bắc, lợi nhuận hàng năm mười mấy tỷ!”

“Cao Hân, bà thật sự có phúc.”

Lời khen ngợi đến liên tiếp, mắt Cao Hân híp lại, liên tục xua tay.

“Con trẻ yêu đương, tôi có phúc gì chứ” Phương Đường rất tận hưởng cảnh tượng này.

“Tập đoàn Phương thị của tôi có rất nhiều tài nguyên ở thành phố Bàn Sơn, ở khu Tây Bắc cũng có tiếng nói, sau này mọi người có thể hợp tác thì cứ đến tìm tôi”

“Hôm nay mọi người có thể ngồi cùng nhau đều là duyên phận, càng không phải nói mẹ tôi và bố mẹ của mọi người là bạn học mấy chục năm, người một nhà không cần khách khí như thế” Phương Đường tự tin nói: “Tôi chỉ giới thiệu hai câu đơn giản thế là được rồi” Nói xong, anh ta bước xuống dưới.

Anh ta biết, mình hoàn toàn không cần nói nhiều, chỉ bốn chữ tập đoàn Phương thị này là đủ chấn động rồi.

Ở thành phố Bàn Sơn, ai mà không biết đến tập đoàn Phương thị?

Ở khu Tây Bắc, có bao nhiêu người chưa từng nghe đến tập đoàn Phương thị?

Gia đình anh ta có được tài nguyên mỏ than lớn nhất thành phố Bàn Sơn, là trùm than đá có tiếng!

“Cậu Phương, anh khiêm tốn quá rồi, vừa nãy hỏi anh ở đâu thì anh không nói, không ngờ đấy. Đây là danh thiếp của tôi, mong cậu Phương nhận lấy!”

“Đúng vậy, vừa nãy nghe cậu Phương nói chuyện đã thấy nói chuyện không tầm thường, quả nhiên là con cháu giàu có nhà người ta”

“Cậu Phương, đúng lúc công ty của tôi làm về nguồn năng lượng mới, có thể để lại cách liên lạc không?”

Giang Ninh nhìn từng người này, người đã bắt đầu lấy lòng, người có công ty làm về năng lượng mới cũng muốn cách liên lạc, mỏ than này mà cũng tính là năng lượng mới sao?

Chẳng trách Tô Mai không muốn đến, nhìn dáng vẻ con cái của bọn họ cũng biết sơ sơ bố mẹ là người như thế nào.

Thấy thế này, Cao Hân rất vui vẻ.

Con rể của mình được chào đón và khen ngợi như thế, bà †a cũng rất có mặt mũi!

“Mọi người có thể tự mình liên lạc nhiều hơn để thúc đẩy một chút đi” Cao Hân nói vào micro xong thì quay đầu, có vẻ như đang tìm kiếm trong đám bạn học nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Tô Mai: “Tô Mai, đến bà rồi!”

Tô Mai ngẩng đầu lên nhìn bà ta một cái, vẫn bình tĩnh như cũ.

Bà nhẹ vẫy tay, dáng vẻ dửng dưng khiến người khác có phần ngạc nhiên.

Không ít người đều biết Tô Mai vừa tốt nghiệp đã gả cho Lâm Văn, vốn tưởng răng gả cho dòng họ hạng hai như nhà họ.

Lâm thì có thể sống tốt hơn.

Nào ngờ, Lâm Văn lại tàn phế ngoài ý muốn, gia đình lập †ức suy sút, mười mấy năm không liên lạc, cũng không biết Tô Mai đã sống như thế nào.

Mọi người ngồi xung quanh đã lâu nhưng không có ai hỏi tình hình gần đây của Tô Mai.

Có người thì lo là đụng vào nỗi đau của Tô Mai khiến bà khó chịu, nhưng cũng có người thực sự không có hứng. Một người gia đình suy sút có thể có gì đặc biệt?

Đừng thấy tối nay Tô Mai ăn mặc trông có vẻ ổn, không biết là để dành tiên bao lâu mới mua được một bộ như thế.

“Vũ Chân” Tô Mai không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh thế nào, giơ tay vẫy, cười nhạt: “Giới thiệu với các cô các chú một chút đi” Nhìn dáng vẻ ung dung không vội vàng này của Tô Mai, Giang Ninh hơi gật đầu, có chút khí thế rồi.

Lâm Vũ Chân gật đầu, đứng dậy đi lên sân khấu.

“Vũ Chân, giới thiệu mình để mọi người quen biết một chút, sau này có cần giúp đỡ gì thì cứ nói thẳng với cô!”

Cao Hân cười, đưa micro cho Lâm Vũ Chân.
 
Chương 1124


“Lúc còn học đại học, tôi đã biết bà không đơn giản rồi, xem đi, tôi không nhìn nhầm mài” Không khí của bàn đó lập tức sôi nổi lên.

Lâm Vũ Chân thực sự không cần giới thiệu nữa.

Cao Hân đứng một bên, nụ cười trên mặt có hơi xấu hổ.

Bà ta còn đang trong sự đắc ý khi mới nãy tất cả mọi người đều khen ngợi con rể mình.

Nào ngờ, chưa qua bao lâu, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào người Tô Mai.

Lâm thị?

Bà ta cũng biết Tô Mai gả cho Lâm Văn, phía sau chính là Lâm thị, nhưng cũng chỉ là một dòng họ hạng hai trong một thành phố nhỏ, hơn nữa nghe nói sau khi Lâm Văn tàn phế thì cả nhà Tô mai cũng không có địa vị gì.

Dù cho bây giờ có phát triển thì cũng không thể lợi hại đến mức mọi người đều biết được?

“Tô Mai, sao bọn tôi đều chưa từng nghe nói đến” Cao Hân cười, trên mặt có vẻ nghỉ ngờ: “Lâm thị Đông Hải thực sự là nhà bà sao?”

Tô Mai cười nhưng không nói, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân, Lâm Vũ Chân càng không nói nhảm, nói thẳng: “Cô Cao, cô thấy ai dám giả mạo?”

Cao Hân không nói nữa.

Công ty lớn như thế, nổi tiếng bốn phương, danh tiếng lớn mạnh, ai dám giả mạo bọn họ chắc chắn là hành vi chán sống!

Nhưng Tô Mai… nhà họ Lâm này, sao đột nhiên trở nên lợi hại như thế.

Lâm Vũ Chân còn trẻ như thế, đã có thể nắm giữ công ty lớn như vậy?

Dù bà ta không muốn thừa nhận, từ đáy lòng vẫn phải nói một câu khiến người ta khó mà tin được.

Trên bàn ăn lập tức trở nên sôi nổi, trong nháy mắt Tô Mai trở thành trung tâm, nhất là mấy người muốn hiểu về Lâm thị, hoặc là nói muốn tìm kiếm cơ hội trở thành người tiếp xúc, thậm chí là hợp tác với Lâm thị, ân cần hơn không ít.

Ai có thể ngờ được, vốn tưởng rằng công ty lớn ở trên cao, không có cả cơ hội tiếp xúc như Lâm thị lại là bạn học của mình!

Bọn họ thật sự quá nông cản, không coi trọng việc giữ gìn quan hệ với bạn học.

Giang Ninh ngồi ở đó, nhìn thấy cảnh này thì thầm gật đầu.

“Mẹ vợ của mình không dạy mà tự thông” Trong lòng anh nghĩ: “Tính cách này ai mà ép được Cảnh tượng người lớn giả vờ, Giang Ninh cũng có thể thấy được, giả vờ không chỉ mượt mà còn tỉnh tế, không nhìn ra dấu vết cố hết sức nào.

Cao, quả là rất cao!

Anh không nhịn được mà gật đầu khen ngợi, Cao Hân nhìn thấy thế, vừa nãy còn hơi mất mát lại đắc ý trong nháy mắt.

Tô Mai bà có lợi hại hơn nữa, nhà họ Lâm của bà có lợi hại hơn nữa, không phải cũng tìm con rể ở rể sao?

Chuyện mất mặt thế này, chẳng lẽ Tô Mai bà có thể giải thích được?

“Vũ Chân thật là xuất sắc, Tô Mai dạy thật tốt!”

Cao Hân cầm micro lên, lớn tiếng nói: “Khiến mọi người đều phải vỗ tay cho Tô Mai, có thể nuôi dạy một đứa con gái xuất sắc như thế, đáng để chúng ta học tập!”

Tiếng võ tay vang lên!
 
Chương 1125


Dù là người già hay người trẻ thì đều sôi nổi vỗ tay.

Không nói đến phía sau sau Tô Mai và Lâm Vũ Chân có quái vật khổng lồ như Lâm thị, chỉ riêng khí chất và vẻ đẹp của hai người thôi đã xứng đáng với tràng vỗ tay này rồi.

“Hôm nay không phải chồng của Vũ Chân cũng đến sao?

Không biết có chức vụ gì ở Lâm thị, có thể giới thiệu một chút được không?”

Ánh mắt của Cao Hân nhìn về phía Giang Ninh.

Chỉ trong chốc lát, sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về phía Giang Ninh.

Lâm Vũ Chân xuất sắc như thế, vậy chồng của cô sợ là còn xuất sắc hơn nhỉ?

Không biết là cậu ấm nhà ai, ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối!

Nghe thấy lời này, Giang Ninh không nói gì, Phương Đường lại cười lên trước, trong mắt có phần khinh thường, vừa nãy Giang Ninh tự mình nói, tạm thời anh ta không có việc làm, là một tên thất nghiệp.

Chẳng phải là được nhà họ Lâm nuôi sao?

Con rể ở rể? Ha!

Giang Ninh thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, mặt không đỏ tim không đập nhanh, liên tục xua tay: “Tôi không có chức vụ gì ở Lâm thị, không có gì để giới thiệu”

“Sao lại thế chứ, công ty lớn như Lâm thị mà không có vị trí thích hợp với cậu sao?”

Cao Hân híp mắt lại: “Người trẻ tuổi thật khiêm tốn, Tô mai à, con rể của bà có hơi ngượng ngùng nhỉ” Sao Tô Mai có thể không biết Cao Hân có ý gì.

“Giang Ninh quả thực không có chức vụ gì ở Lâm thị”   Bà nhìn Giang Ninh một cái, bình tĩnh nói: “Chỉ là Lâm Thị không cần Giang Ninh phải lo lắng, nó là người làm việc lớn, không nhìn nổi Lâm thị” Tô Mai cũng không nói sai, Lâm thị đều là Giang Ninh bồi dưỡng vì Lâm Vũ Chân mà tiện tay tiêu một khoản tiền để lập nên.

Không nói cái khác, chỉ riêng tấm thẻ đen đó của Giang Ninh cũng không biết có thể thành lập bao nhiêu Lâm thị nữa.

Anh có thể để ý mới là có quỷ.

Nhưng đám người Cao Hân không nghe ra ý nghĩa như thế.

“Cô Tô, xem ra con rể này của cô làm việc khá là lớn đấy” Phương Đường cười, đứng dậy cao giọng nói: “Không biết làm công việc gì, nếu có cơ hội, tôi còn muốn hợp tác với anh” Nói gần nói xa, rõ ràng là muốn Giang Ninh xấu mặt, khiến tất cả mọi người biết Giang Ninh là một tên thất nghiệp, chỉ là con rể ở rể nhà họ Lâm.

Không khí lập tức chùng xuống, một số người nhìn ra được, gia đình Cao hần không khách khí gì, bọn họ cũng không thể nói gì, người hai nhà đều không phải là người bọn họ có thể đắc tội.

Giang Ninh vẫn không đứng lên như cũ, chỉ hơi quay đầu nhìn Phương Đường một cái: “Khéo quá, ngành khoáng sản thì tôi cũng thật sự làm một chút.”

“Thế sao?”

Phương Đường càng buồn cười hơn, nói dối đến cả địa bàn của mình thì Giang Ninh còn có thể giả vờ đến lúc nào: “Không biết là anh làm cái gì, trong ngành khoáng sản này, khu Tây Bắc chúng tôi nổi danh trên cả nước!”

“Cũng vừa khéo, bên khu Tây Bắc tôi thực sự quen không ít người làm nghề khoáng sản” Giang Ninh bình tĩnh nói: “Nhà họ Phương anh, tôi lại chưa từng nghe tới” Phương Đường lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, đùa gì thết Ở thành phố Bàn Sơn, ai dám nói chưa từng nghe tới tên tuổi nhà họ Phương của anh ta?

Dù là ở khu Tây Bắc cũng có thể ra tay, Giang Ninh lại nói chưa từng nghe tới, chắc chắn là lừa người, hoàn toàn không biết địa vị của nhà họ Phương trong ngành than đá.
 
Chương 1126


Lâm Vũ Chân cười, nhận lấy micro, quay người nhìn mọi người, tự nhiên phóng khoáng!

“Chào mọi người, tôi là Lâm Vũ Chân!”

Cô mới nói một câu, mấy người đàn ông trung niên bên cạnh Tô Mai lập tức chau mày, dường như là đang nghĩ cái gì, giống như mấy chữ này vô cùng mãn cảm.

Mà bên bàn của người trẻ tuổi, có người phản ứng rất nhanh.

“Lâm thị? Đông Hải Lâm thị?”

Không biết là con trai ai đột nhiên kêu lớn lên: “Cô nói là tập đoàn Lâm thị khu cấm Đông Hải đó sao?”

“Đúng thế” Lâm Vũ Chân gật đầu: “Lâm thị của Đông Hải, ba tôi, Lâm Văn, là tổng giám đốc, Lâm thị chính là tài sản nhà họ Lâm chúng tôi”

“Trời ơi! Lâm thị!”

“Là Lâm thị của Đông Hải?”

Người đó không nhịn được hô lên, vừa nãy anh ta cầm đầu nói chuyện về công ty danh tiếng, thần bí mà mạnh mẽ này, người phụ trách lại ngồi đối diện với anh ta!

Mà cô gái ngồi bên cạnh Lâm Vũ Chân thì lập tức trắng bệch cả mặt.

Cả mặt cô ta khó mà tin nổi nhìn Lâm Vũ Chân, hoàn toàn không dám tin.

Vừa nấy cô ta còn nói chuyện công ty như Lâm thị, phải là người cấp cao mới biết được, nào ngờ Lâm thị này chính là của Lâm Vũ Chân!

Trên đời này, còn ai hiểu Lâm thị hơn Lâm Vũ Chân chứ?

Bốp!

Dường như cô ta bị tát thật mạnh một cái vào mặt, khiến cô ta đỏ mặt đến tận mang tai, trái tim đập điên cuồng, vội vàng quay đầu giả vờ uống trà để che dấu sự ngượng ngùng của mình.

Mà mấy người bên cạnh Tô Mai, cuối cùng cũng có người nhớ đến.

“Năm đó không phải Tô Mai gả cho nhà họ Lâm ở Đông Hải sao, Lâm thị đã phát triển đến mức này à?”

“Lâm thị khuấy động tình hình Thịnh Hải thật sự là nhà bọn họ sao?”

“Tô Mai à, bà có hơi không tử tế rồi, sao không nói một tiếng, mọi người đều rất tò mò!”

Mấy người vừa nói vừa đứng dậy bước đến bên cạnh Tô Mai, rót rượu cho Tô Mai: “Nào nào nào, bạn cũ nhiều năm không gặp, tôi mời bà một ly!”

Tô Mai cười, cầm ly rượu lên nhẹ nhàng đặt bên môi, mà đối phương trực tiếp uống một ngụm, miệng còn nói liên tục: “Tôi cạn rồi, bà tùy tiện một chút là được!”

Đùa àI Tập đoàn Lâm thị!

Bây giờ không biết có bao nhiêu người tò mò, rốt cuộc tập đoàn Lâm thị Đông Hải này có lai lịch gì mà danh tiếng quá tốt!

Nhất là bên phía bắc, cũng là thành danh trên thương trường!

Không ai ngờ Tô Mai ngồi bên cạnh chính là chủ nhân nữ của Lâm thị!

“Mọi người khách khí rồi, chuyện công ty đều do chồng tôi với Vũ Chân làm, tôi chỉ là bà chủ gia đình, sao mà biết được”

“Ôi, bà nói lời này không đúng rồi, sau lưng một người đàn ông thành công không phải là một người phụ nữ cực kỳ xuất sắc sao?”
 
Chương 1127


“Ngài Giang nói như thế, tôi có phần nghi ngờ” Phương Đường không khách khí chút nào: “Không nghe nói tới nhà họ Phương chúng tôi, anh dám nói là biết được rất nhiều người trong nghề ở khu Tây Bắc sao? Anh biết được mấy người!”

“Mọi người đều là người một nhà, không cần phải nói dối, tôi cũng không chế giễu anh” Giang Ninh xòe tay ra: “Không biết là bao nhiêu người, đoán chừng tôi phải tính, thế này đi, tôi gọi những người này xem rốt cuộc có bao nhiêu” Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

“Gọi người trong nghề đến, tôi ở khách sạn Bàn Sơn” Chỉ một câu như thế, không nhiều lời thêm, Giang Ninh nói xong thì cúp điện thoại, cười híp mắt nhìn Phương Đường: “Bây giờ gia chủ nhà họ Phương là ai?”

Sắc mặt Phương Đường thay đổi, Giang Ninh không khỏi quá kiêu ngạo, hỏi thẳng vấn đề như thế này.

“Ha ha, bây giờ là ai không quan trọng, nhưng tương lai sẽ là tôi” Anh ta đứng dậy, ngạo mạn nói.

Giang Ninh gật đầu: “Không sai, anh rất xuất sắc, xem ra tôi biết trước gia chủ nhà họ Phương rồi”

Phương Đường rất không thích dáng vẻ bình tĩnh này của Giang Ninh.

Dường như có chuyện gì cũng không thể khiến anh thay đổi cảm xúc, dù bây giờ có nhiều người nhìn như thế, đợi Giang Ninh xấu mặt.

Anh lại không căng thẳng một chút nào.

Một đứa con rể ở rể thực sự cho rằng không ai biết ư?

Không khí có phần ngượng ngùng, nhưng không có ai dám hòa giải, đã nói đến mức đấy rồi, khuyên thì đắc tội Phương Đường, đắc tội nhà họ Phương, mà không khuyên thì lại đắc tội Tô Mai, đắc tội Lâm thị.

Không ai muốn làm người chịu đầu tiên.

Vẻ mặt Cao Hân khó xử.

“Hai đứa trẻ này, chuyện này thì có gì mà tranh chấp, Giang Ninh nói nó biết thì là biết thôi.”

Bà ta vội phất tay: “Phương Đường, con đừng tính toán nhiều thế”

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chúng con khong so đó mà muốn thật sự biết nhau một chút” Anh ta cố tình nhìn Giang Ninh, muốn Giang Ninh biết khó mà lui.

Còn gọi điện thoại muốn người trong nghề toàn khu Tây Bắc đến, anh ta tưởng mình là ai?

Giả vờ với cả người trong ngành trước mặt!

Không nói cái khác, chỉ riêng nhà họ Mạc ở thành phố Đồng Sơn đã là lực lượng lớn ở Tây Bắc, đều là dòng họ lớn có danh tiếng lớn, ba đời làm nghề kinh doanh khoáng sản, dám nói là dòng họ quyền thế ở khu Tây Bắc.

Dù có là dòng họ quyền thế phía Bắc cũng phải nể mặt mấy phần, Giang Ninh còn dám khoác lác, chẳng lẽ một cú điện thoại có thể gọi gia chủ nhà họ Mạc đến sao?

Anh ta không biết, vào giờ phút này, Mạc Thừa Lâm vừa nhận được điện thoại của Giang Ninh gần như rớt khỏi ghế.

Hôm qua vừa có một người đến từ phía Bắc, thân phận khá cao dọa cho Mạc Thừa Lâm mất ngủ một đêm.

Nhất là câu đầu tiên của người đó là: “Anh trai tôi cho ông một cơ hội, nhưng không có nghĩa là tôi cho ông một cơ hội, thể hiện không tốt thì tự tìm chỗ chôn mình trước đi!”

Người đáng sợ như thế lại còn gọi Giang Ninh là anh trai!

Ông ta thực sự may mắn mình đã lựa chọn chính xác khi từ bỏ những mỏ hoang đó, thậm chí là phần lớn lợi ích để bảo toàn nhà họ Mạc, tiếp tục sống tiếp!

Nhận điện thoại của Giang Ninh, Mạc Thừa Lâm không dám chậm trễ: “Nhanh, đi tới thành phố Bàn Sơn với tốc độ nhanh nhất! Ngoài ra báo cho những dòng họ khác, nhanh chóng chạy đến thành phố Bàn Sơn, ai dám thờ ơ thì mua sẵn quan tài trước đi!”
 
Chương 1128


Ông ta vừa nói vừa chạy, thành phố Đồng Sơn cách thành phố Bàn Sơn gần một tiếng đi xe, nhưng đó là trong tình hình bình thường.

Mạc Thừa Lâm dám để Giang Ninh đợi mình một tiếng đồng hồ?

Thì ông ta cũng chán sống rồi!

Cùng lúc đó, tất cả những người nắm giữ nghề kinh doanh khoáng sản trên toàn khu Tây Bắc đều như lâm vào đại địc!

Dù có đang làm gì thì cũng đều bỏ hết, nhanh chóng chạy.

đến thành phố Bàn Sơn, ai cũng biết chỗ đó có nhân vật như thế nào, ngày cả nhà họ Mạc cũng không thể không cúi đầu, thậm chí là nhân vật đáng sợi Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc.

“Nhanh! Nhanh lên! Mau đến thành phố Bàn Sơn, dùng tốc độ nhanh nhất!”

“Tay lái lụa kia đâu? Để anh ta lái xe!”

“Tài xế tư nhân chuẩn bị xong rồi, tôi đến ngay!”

Lúc này Phương Nguyên, gia chủ nhà họ Phương đã cảm thấy mình là người may mắn nhất, ông ta ở thành phố Bàn Sơn, lại cảm thấy có lẽ mình là người sợ hãi nhất, người đó lại đến thành phố Bàn Sơn!

Ông ta hoảng hốt mặc đồ, xoay người muốn ra ngoài.

“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện! Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện đấy!”

Không biết làm sao, Phương Nguyên luôn có một cảm giác không ổn, sao nhân vật lớn đó lại đột nhiên đến cái nơi nhỏ bé như thành phố Bàn Sơn này, một ông chủ than đá như ông ta hoàn toàn không thể so sánh với những dòng họ công †y chân chính như nhà họ Mạc.

Làm giàu ở thành phố Bàn Sơn, không hề có chút vênh váo tự đắc nào cả, thế nhưng trong mắt đám người nhà họ Mạc kia, bản thân căn bản chính là một tên nhà giàu mới nổi.

Bây giờ đám nhân vật lớn kia đến thành phố Bàn Sơn rồi, còn bảo tất cả mọi người đến thành phố Bàn Sơn, Phương Nguyên ông đây bị căng thẳng đó!

Bất chấp tất cả, Phương Nguyên lập tức chạy đến chỗ Giang Ninh, không dám chậm trễ một bước.

Lúc đó.

Trong hội trường của khách sạn, bầu không khí vẫn nghiêm túc như cũ.

Mặc dù trên mặt mọi người vẫn còn mang theo ý cười, nhưng đều nhỏ giọng trao đổi, đối với việc Giang Ninh vừa gọi điện thoại nói muốn bảo người của ngành khoáng sản ở khu đất Đại Tây Bắc đến đây, bọn họ cũng chỉ là cười một cái rồi thôi.

Loại chuyện này, đừng nói là Giang Ninh, cho dù là người bản địa như Phương Đường cũng không làm nổi.

Bọn họ biết Giang Ninh là người thích sĩ diện, không muốn bị người khác chê cười, cố ý ra vẻ hoảng loạn, mấy vị lớn tuổi đứng ra hoà giải rồi cũng cho qua thôi.

Mọi người đều là bạn học, cũng không cần thiết phải khiến mọi chuyện trở nên xấu hổ như vậy.

“Người trẻ tuổi bây giờ đều là sóng sau xô sóng trước mà”

“Phải đó, dù là Phương Đường hay là Vũ Chân đều là những người nổi bật ở thế hệ này, tôi phải bảo con trai mình theo bọn họ học tập cho tốt”

“Không sai, Tô Mai, kinh nghiệm nuôi con tâm đắc của cô, chia sẻ với chúng tôi một chút nha” Mấy người có quan hệ tốt với Tô Mai, nhìn không khí ở hiện trường, mở miệng nói, dời lực chú ý ra khỏi người Giang Ninh.

Tô Mai lại cười cười.
 
Chương 1129


“Vũ Chân à, con bé cũng không có gì xuất sắc.”

Đối với con gái của mình, bà vậy mà không hề có chút khách khí nào: “Con bé bớt khiến tôi lo lắng thì tôi đã hài lòng lắm rồi”

“Nhưng tôi cũng không quá lo lắng, có Giang Ninh ở đây, tôi yên tâm hết rồi” Mấy người vừa nghe xong thì hơi có chút ngây ngốc, sao Tô Mai có thể nói trở về như vậy chứ.

Lẽ nào bà không biết, Cao Hân này cùng với con rể của bà, rõ ràng là muốn để cho Giang Ninh xấu mặt, vẫn đang chờ kia kìa.

“Dì Tô nói phải đó, Giang Ninh có thể quen biết được nhiều nhân vật lớn ở khu vực Đại Tây Bắc như vậy, nhất định là quá đủ xuất sắc rồi” Phương Đường trực tiếp tiếp thêm một câu: “Cháu nhất định không thể sánh bằng” Anh ta cười cười, tự rót cho mình một ly rượu Linh Linh Y Phật Ý Lục Bái Y. Liếc mắt nhìn đồng hồ đắt tiền trên tay, đã sắp qua nửa tiếng rồi, người mà Giang Ninh nói đâu?

Sao ngay cả một người cũng không thấy vậy?

Anh ta đang muốn mở miệng cười nhạo hai câu, cửa khách sạn mở ra, bỗng có một người vừa căng thẳng lại lo lắng đi vào, trong lúc nhất thời dẫn đến sự chú ý của mọi người.

Còn có người đi nhầm chỗ à?

Phương Đường quay đầu nhìn qua, trong lòng cả kinh: “Ba Anh ta không ngờ Phương Nguyên vậy mà sẽ đến chỗ này.

Phương Đường lập tức đứng dậy, sắc mặt liền mang thêm một màu vui vẻ, vội vàng đứng lên, bước nhanh đến chỗ Phương Nguyên.

Chỗ dựa lớn nhất của mình tới rồi!

“Ba, sao ba lại đến đây, mau qua đây, con giới thiệu cho ba một chút…”

Nhưng Phương Nguyên căn bản không hề để ý đến anh ta, quét mắt qua một vòng, ánh mắt lập tức dừng lại trên người của Giang Ninh, giống nhau như đúc với tấm hình trong đầu!

Ông đẩy Phương Đường ra, bước nhanh đến trước mặt Giang Ninh, vội vàng chắp tay, khom người cúi đầu.

“Cậu Giang!”

Phương Nguyên chỉ dám nhìn xuống đất, trong giọng nói tràn đầy sự cũng kính: “Tôi vừa mới biết cậu Giang đến thành phố Bàn Sơn, không kịp tiếp đón từ xa, mong cậu Giang thứ lỗi!”

Oong– Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy mình bị lãng tai, tai bị ù rồi.

Bọn họ nghe thấy cái gì?

Bọn họ rõ ràng nghe thấy, Phương Đường gọi Phương Nguyên là ba, thậm chí mấy người lớn tuổi đã chuẩn bị đứng lên chủ động chào hỏi Phương Nguyên rồi.

Nhưng Phương Nguyên…

Vậy mà ông lại kính trọng đối với Giang Ninh như vậy!

Thậm chí còn tràn đầy kính sợ!

Mọi người đều sợ ngây người rồi, một câu cũng không nói nổi, nhất là Phương Đường, đầu như bị nổ tung, căn bản không dám tin tưởng một màn trước mắt này.

Con mẹ đó đây là ảo giác phải chứ?

Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng ba mình tới rồi thì đúng lúc có thể khoe khoang trước mặt mọi người một chút.

Nào ngờ Phương Nguyên căn bản không thèm để ý đến anh ta mà đi thẳng về hướng Giang Ninh!

Không chỉ có thế, thái độ của Phương Nguyên càng làm cho Phương Đường cùng mọi người đều ngốc luôn rồi.
 
Chương 1130


Ông làm gì mà kính trọng Giang Ninh như vậy chứ?

“Ba…

Phương Đường há miệng, cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cảm thấy da đầu mình vẫn tê rần như cũ.

Không chỉ có anh ta, mọi người xung quanh đều sợ ngây người như vậy.

Nhất là đám người Cao Hân, tuổi của bọn họ đều không hề nhỏ, nào có chuyện không nhìn ra, Phương Nguyên đối với Giang Ninh đâu chỉ là khách sáo, kia là… cung kính mà!

Không phải nhà họ Phương là gia tộc lớn có máu mặt ở thành phố Bàn Sơn này sao, mà Giang Ninh cùng lắm chỉ là con rể cửa trên của Tô Mai thôi mà?

“Ông là vị nào?”

Không chờ bọn họ suy đoán quan hệ của nhà họ Phương với Giang Ninh, một câu của Giang Ninh càng khiến cho mọi người trợn mắt há mồm.

Vậy mà Giang Ninh căn bản không hề quen biết Phương Nguyên?

Phương Nguyên kia còn kính nể anh như vậy!

Phương Đường đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, anh †a cảm thấy đầu óc của mình hơi hỗn loạn, hình như không phân rõ được đây là hiện thực hay là mộng ảo.

Mọi người đều ngưng thở tập trung, không dám nói một lời.

Ngược lại là Phương Nguyên, cười cười, không hề để ý Giang Ninh nói không quên biết mình, vẫn kính nể như cũ nói: “Tôi tên Phương Nguyên, là người kinh doanh mỏ than ở thành phố Bàn Sơn này, khu vực Đại Tây Bắc này có một vài thị trường của nhà họ Phương tôi.”

Giang Ninh chỉ đơn giản ồ một tiếng, không nói gì thêm, giống như cảm thấy không hề có chút hứng thú nào.

Mặc dù việc làm ăn kinh doanh mỏ than này không phải là †ầng thấp nhất trong ngành khai thác khoáng sản, nhưng tình trạng ô nhiễm quá lớn, sớm muộn cũng phải thay đổi thôi.

Giang Ninh không nói chuyện, Phương Nguyên cũng không dám nói, đứng một bên vô cùng cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bầu không khí trong khách sạn trở nên có chút kỳ lạ.

“Cộc cộc cộc!”

Không đợi mọi người phản ứng, ngoài của lại có một đám người xông đến, mồ hôi đầy mặt, sắc mặt đỏ bừng, giống như chạy cả một đường đến đây.

“Cậu Giang!”

Mấy người xông đến trước mặt Giang Ninh liền vội vàng thắng lại, đứng thành một hàng, cung kính gọi một tiếng.

Giang Ninh ngẩng đầu liếc một cái: “Ừ” Vẫn chỉ có một chữ.

Mấy người này không dám nói gì, nhìn Phương Nguyên dụng một bên, mấy người bọn họ cũng liền đứng theo một bên.

“Cậu Giang, đây là có ý gì?”

Mấy người hướng mắt nhìn Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, ông ta nào biết chứ.

Trước hôm nay, ông ta thậm chí còn chưa từng gặp người thật của Giang Ninh, chỉ thấy qua ảnh, nghe nói về chuyện của Giang Ninh.

Sắc mặt của Phương Đường càng trắng rồi.
 
Chương 1131


Người đến đều là người làm ăn kinh doanh khoáng sản ở khu vực Đại Tây Bắc, hơn nữa giá trị trên người không hề thấp, thậm chí không thua kém gì nhà họ Phương của anh ta, thế nhưng khi nhìn thấy Giang Ninh, ai ai cũng đều kính nể anh như Vậy.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có mấy người nhìn về phía Phương Đường, muốn hỏi Phương Đường một chút xem đây là tình huống gì, nhưng Phương Đường cũng là vẻ mặt ngây ngốc không cảm xúc giống vậy.

Anh ta muốn đi hỏi Phương Nguyên, nhưng bây giờ căn bản là không dám đi qua.

Shat Shat Shat Rất nhanh, người đến khách sạn càng ngày càng nhiều, Phương Đường chỉ cảm thấy cổ họng càng ngày càng khô khốc, những người này…

Những người này đều là người trong ngành ở khu vực Đại Tây Bắc!

Giang Ninh nói hắn quen biết rất nhiều người, chính là những người này?

Bao gồm cả ba anh ta!

Chân của Phương Đường có chút mềm nhũn rồi!

Còn đám người Cao Hân thì đã trợn mắt há mồm rồi.

“Tô Mai, đứa con rể này của bà…”

Có người khẽ động yết hầu, nhìn không được mà hỏi: “Quen biết nhiều nhân vật lớn vậy sao?”

Ở khu vực Đại Tây Bắc, ai mà không quen biết mấy ông chủ ngành khoáng sản này chứ?

Trên TV báo chí, lẽ nào còn xem Ít à.

Lúc trước có thể gặp được một người đã là rất khó rồi, hôm nay là chuyện gì xảy ra, nhiều người đến đây như vậy, giống như cuộc tụ họp trong ngành của bọn họ vậy.

Nhưng rõ ràng chỉ là vì Giang Ninh gọi một cú điện thoại đi thôi sao?

Người đến càng ngày càng nhiều, liếc mắt nhìn qua, đã đến hơn hai mươi người!

Đây thế nhưng đều là nhân vật có máu mặt ở khu vực Đại Tây Bắc.

Cao Hân hít sâu một hơi, không dám nói chuyện, bà ta xoay qua nhìn Tô Mai, vẻ mặt Tô Mai bình tĩnh ngồi ở kia, có vẻ như sớm đã không còn lạ lãm gì với cảnh tượng này.

Đây là một cảnh tượng lớn nha!

Tô Mai bà đã từng thấy qua chưa?

“Cậu Giang!”

Chỗ xa xa, Mạc Thừa Lâm từ cửa lớn bước nhanh vào, thấy nhưng người khác đều đã tới rồi, bản thân là người đến trễ nhất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ông chạy nhanh đến trước mặt Giang Ninh, chắp tay nói: “Xin thứ lỗi xin thứ lỗi, từ thành phố Đồng Sơn tới đây, trên đường đi gặp phải đường đang sửa chữa nên không đến kịp, mong cậu Giang thứ lỗi!”

Shh— Phương Đường cảm thấy mặt của mình đã hoàn toàn cứng đờ rồi!

Từ thành phố Đồng Sơn đến chõ này, lái xe nhanh nhất cũng phải mất bốn mươi phút, cho là chạy đến không cần mạng thì cũng phải ba mươi phút chứ?

Mạc Thừa Lâm có thể đuổi tới nhanh như vậy, sợ là đã liều luôn cái mạng già, vậy mà còn phải xin Giang Ninh thứ lỗi?

Đột nhiên Phương Đường cảm thấy, có thể mình gặp phải phiền toái rồi.
 
Chương 1132


Anh ta nhìn vào Giang Ninh, Giang Ninh lúc này vừa vặn cũng đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt đó, nhìn đến mức    trong lòng Phương Đường lộp bộp một tiếng, một loại dự cảm không tốt lập tức dâng lên trong lòng.

“Đều đã đến cả rồi? Nhị Thị Phật Lục Bái Lục Ý Ý?

Giang Ninh quay đầu, quét mắt nhìn một vòng, nhìn vào đám người Mạc Thừa Lâm, cười tủm tỉm nói: “Các vị, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tên của mọi người thì tôi đã nghe nói hết rồi, hôm nay có thể gặp mặt là vinh hạnh tôi.”

“Nào có nào có! Cậu Giang khách khí rồi!” Đọc chuẩn nội dung tại nguồn edit truyen 1. one nhé cả nhà! Tránh các trang khác lấy nội dung tự động không chính xác nhé!

“Phải là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng!”

“Chào mừng cậu Giang lần nữa đến với khu vực Đại Tây Bắc” Mấy người vội vàng mở lời.

Mạc Thừa Lâm là người đứng trên cùng, đây mặt đều là cung kính, nào dám có một chút bất kính nào.

“Tôi hiểu rõ một chút, khu vực Đại Tây Bắc, người điều khiển ngành sản xuất hẳn là ba mươi hai người, ở đây, hình như có hai mươi chín.”

Giang Ninh nhàn nhạt nói.

Mạc Thừa Lâm lập tức tiến lên: “Còn ba người, tôi đã thông báo rồi, chỉ là…”

Bọn họ không tới.

Thậm chí còn khinh thường ra mặt, căn bản không thèm để ý đến ai gọi là Giang Ninh, một người ngoài mới đến, bọn họ mới không thèm để ý.

Tất nhiên Mạc Thừa Lâm sẽ không nói nhiều, những người nghe lời đồn đều biết Giang Ninh là người không dễ chọc, ba người kia…

“Không sao, lần này tới chính là để làm quen với mọi người, hôm nay bọn họ không tới, ngày khác tôi lại đến nhà chào cửa” Nghe thấy lời này sắc mặt của mọi người đều thay đổi, chợt trong lòng có chút thả lỏng, bọn họ biết, bà người kia đã xong rồi.

Nếu như hôm nay bọn họ không đuổi đến kịp, vậy thì bọn họ cũng xong rồi!

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Giang Ninh, nhưng lại cảm thấy một loại sợ hãi khi đứng trước người đàn ông này!

Không thể nói được lý do, nhưng chỉ cần đứng trước mặt anh, nhìn vào mắt anh, từ tận đáy lòng giống như có một con thú dữ tên là sợ hãi đã nhanh chóng thức tỉnh, gào thét tận đáy lòng.

Giang Ninh, lúc này mới quay đầu nhìn Phương Đường: “Cậu Phương, người mà tôi quen biết ở khu vực Đại Tây Bắc, chính là bọn họ.”

Phương Đường nào dám nói gì nữa?

Anh ta đã bị hù cho ngốc luôn rồi!

Nghe thấy Giang Ninh nói chuyện với Phương Đường, trong lòng Phương Nguyên lộp bộp một tiếng, sắc mặt so với ăn chuột chết còn khó coi hơn, tên nhóc này… sao lại đi trêu chọc Giang Ninh chứ?

“Cậu nhìn xem, tôi không có nói dối chứ?”

Phương Đường có chút muôn khóc rồi, nếu anh biết sớm Giang Ninh lợi hại như vậy, có đánh chết anh ta cũng không muốn đến buổi tụ hội này đâu!

Anh ta chỉ có thể cười ngượng ngùng, lại không dám nói tiếng nào, đôi chân run rẩy dường như muốn ngã xuống đất.

“Cậu Giang…

Lúc này Phương Nguyên muốn mở miệng giải thích đôi câu, nhưng chỉ một ánh mắt của Giang Ninh liền khiến cho ông ta không dám nói gì nữa.

“Hôm nay bảo mọi người đến đây, cũng không có chuyện gì khác, chính là giới thiệu mọi người một chút.”
 
Chương 1133


Anh chỉ vào Phương Đường: “Vị này, tôi giới thiệu một chút, là chủ nhân tương lai của nhà họ Phương, tôi giới thiệu với mọi người một chút, nếu sau này có việc cần, chủ nhân nhà họ Phương sẽ cho mọi người một cơ hội.”

Vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh không tiếng động!

Phương Đường, có loại cách nghĩ muốn đập đầu mà chết.

Ba con nhà họ Phương, gần như tê dại!

Đứng ở đó, không phải giải thích, cũng không phải xin lỗi, cũng không biết phải làm gì.

“Được rồi, giới thiệu cho các người xong, các người nên làm gì thì cứ làm đi, không nên ảnh hưởng đến mọi người.”

Giang Ninh thản nhiên nói.

“Vâng!”

Mạc Thừa Lâm lập tức gật đầu, dẫn người rời đi.

Bọn họ đến, nhưng cũng chỉ đứng một lát, nghe Giang Ninh nói mấy câu, căn bản cũng không làm gì.

Nhưng dù vậy, Giang Ninh chỉ nói mấy câu, bọn họ đã cảm giác được, Giang Ninh là một người rất có uy lực! thế giới thật sự không phải muốn diễn là diễn được, Giang Ninh ngồi ở đó, bọn họ không tự chủ được có một loại cảm xúc như bị k1ch thích phục tùng.

Cho dù có vài người, trong lòng vẫn không phục, thậm chí là khinh thường, nhưng giờ phút này, lại không dám có thêm một chút nghi ngờ.

Đặc biệt, là nhìn thấy dáng vẻ của con cáo già Mạc Thành Lâm này ở trước mặt Giang Ninh.

“Mạc gia chủ!”

Bên ngoài khách sạn, sắc mặt Phương Nguyên khó coi, vội vàng gọi Mạc Thừa Lâm lại, cung kính nói, “Mạc gia chủ, ông Giang này… Ông có thể bảo Mạc Thừa Lâm tha thứ cho nhà họ Phương chúng tôi không?”

Nếu ông ấy vẫn không nhìn ra, đứa con trai an phận của mình, trêu chọc Giang Ninh, vậy ông ta không phải giả rối nữa!

Mạc Thừa Lâm quay đầu, nhìn Phương Nguyên một cái, hừ nói: “Xin tha thứ ư? Ôi con mẹ nó có đủ tư cách hay sao?

Nhà họ Mạc chúng tôi còn đang bị nướng trên vỉa lửa!”

Nghe được những lời này, vẻ mặt những người khác liền càng thêm nghiêm trọng.

Đừng trách tôi không nhắc nhở các người…không phải ai các người cũng có thể trêu chọc, muốn sống sót, thì phải thông minh một chút!

Nói xong, Mạc Thừa Lâm không nói nhảm nữa, nhanh chóng rời đi.

Giang Ninh rời đi, đây chính là một tín hiệu, nhất định là phía Tây Bắc Đại Tây Dương, có động tĩnh gì đó rồi, Mạc Thừa Lâm không ngốc, mình vừa mới giao hai cái mỏ hoang ra ngoài, mà những người khác, có người giao, có người lại nhất quyết muốn đi một mình…

Anh ta dường như đã cảm giác được một cơn bão khủng khiếp sắp ập tới!

Thấy Mạc Thừa Lâm bối rối rời đi, những người còn lại cũng vội vàng rời đi, trong lòng đã suy đoán được điều gì đó.

Và sau đó.

Trong quán rượu.

Giang Ninh vẫn ngồi ở đó, vẻ mặt bình tĩnh, tùy ý ăn điểm tâm, uống đồ uống.

Những người ngồi cùng bàn với anh, giờ phút này giống như ngồi trên một tấm thảm!
 
Chương 1134


Không ai dám nói chuyện, thậm chí từng hơi thở cũng đều phải cẩn thận.

Mà ở bàn của Tô Mai, không ai dám nói chuyện như vậy, ánh mắt nhìn về phía Tô Mai, đã hoàn toàn bất đồng.

Cho dù Tô Mai là người mẹ thật sự của Lâm Vũ, cũng không rung động bằng mẹ vợ của Giang Ninh!

“Tô Mai” Một lúc lâu sau, Cao Hân ngượng ngùng cười cười: “Con rể của bà, rất lợi hại, thật sự rất lợi hại” Vẻ mặt bà ta có chút xấu hổ, càng có chút kiêng ky, lo lắng mình vừa mới gây ấn tượng không tốt với Giang Ninh, thậm chí có thể bởi vậy mà liên lụy Phương Đường, liên lụy đến con gái của mình.

Bà ta đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, tại sao lại cảm thấy ngượng ngùng khi đứng trước mặt Tô Mai.

Mình ngại ngùng ở chỗ nào!

“Đúng vậy, con rể tôi đương nhiên phải ưu tú rồi” Lần này, Tô Mai không khiêm tốn nữa.

Bà nhìn Giang Ninh một cái: “Bà có thể nói tôi không có điểm nào tốt cả, nhưng con rể tôi, bà không thể nói vậy nữa.”

Cao Hân làm sao còn dám nói, ngồi khép nép ở đó, khép hai chân lại, cũng không dám động đậy gì nữa.

“Giang Ninh!”

Tô Mai gọi một tiếng.

“Mẹt” Giang Ninh lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Tô Mai, nhưng không có chút nào giống như vừa mới nói chuyện với Mạc Thừa Lâm, vẻ mặt hờ hững đó.

“Đây đều là bạn học cũ của mẹ, bạn cũ, hôm nay dẫn con tới, chính là làm quen với bọn họ một chút, con là người trẻ, nên kính rượu mọi người.”

Nghe vậy, một bàn người, lập tức? Tự cùng nhau? Tất cả đều đứng dậy.

Bảo Giang Ninh mời rượu bọn họ, cái gì mà từ xa lạ trở thành thân quen? Rượu gì chứ?

Không phải Tô Mai đang không đùa đấy chứ?

Bọn họ làm sao dám để cho nhân vật lớn như Giang Ninh phải mời rượu mình chứt “Ngồi xuống hết đi” Giang Ninh nhẹ nhàng đưa tay ra, ngay lập tức một bàn người, có chút vội vàng nhìn người chung quanh, thấy có người ngồi xuống, mới ngồi xuống.

“Các cô, các chú.”

Giang Ninh rót cho mình một ly rượu, lại đi thêm một vòng, rót cho từng người một rót: “Mẹ tôi thường nói với tôi, lúc bà ấy còn đi học, có rất nhiều chuyện thú vị, để lại cho bà ấy những kỷ niệm rất đẹp đẽ.”

“Trong những kí ức đó chắc phải có các vị rồi” Giang Ninh giơ ly rượu lên, mọi người cũng lập tức giơ lên: “Cảm ơn các vị, đã giúp mẹ con có được hồi ức đẹp đế trong thời sinh viên, con là vấn bối, kính các vị một ly!”

Nói xong, anh uống một ngụm hết ly.

Tất cả mọi người liên tục trả lễ, đều cùng uống rượu, ngay cả một giọt cũng không còn!

Trong lòng Tô Mai cảm thấy ngọt ngào hơn cả mật ong.

Một ly rượu của Giang Ninh, thật sự làm cho bà lấy lại được mặt mũi mà mười mấy năm trước bà đã đánh mất.

Bà không phải là người ham mê hư vinh, nhưng nửa đời trước chịu uất ức, bị khinh thường và cười nhạo, khiến bà trở thành người bị bàn tán trong miệng các bạn học.

Nhưng bây giờ, ai dám nói bà chứ?

Ai còn dám cười nhạo bà?

Ai còn dám chế giễu bà?

Bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ bản thân!
 
Chương 1135


Hốc mắt Tô Mai có chút cay cay, nhưng bà vẫn phải duy trì †ao nhã của mình, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Giang Ninh, thêm vài phần dịu dàng, thằng bé này, nếu thật sự là con trai của mình thì tốt rồi.

“Được rồi, con không làm phiền các cô các chú hàn huyên tâm sự nữa.

Giang Ninh cười cười, dắt Lâm Vũ Chân, trở lại chỗ ngồi của mình, bàn Tô Mai, mới từ từ hoạt động tiếp.

Tất cả các chủ đề, là xoay quanh Tô Mai, nhớ lại thời gian sinh viên, nói lại từng chuyện thú vị, tiếng cười cứ truyền đến theo thời gian.

Mà Giang Ninh bên này, vẫn nghiêm túc như trước.

“Anh… Anh Giang” Giọng nói của Phương Đường có chút run rẩy, hai tay bưng ly rượu, eo dường như uốn xuống chín mươi độ, trong lòng hoảng sợ và bất an, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.

“Đúng là tôi có mắt như mù, không nhìn thấy núi Thái Sơn, xin anh Giang bỏ qua cho tôi, có được không?”

Anh ta thật sự sắp khóc rồi.

Cho dù trước mặt nhiều người như vậy vẫn phải xin lỗi Giang Ninh, anh ta cũng đã hạ thấp mình xuống.

Chỉ có làm cho Giang Ninh nở mặt nở mũi, Giang Ninh mới có thể cho anh ta đường sống!

Giang Ninh nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: “Cậu cảm thấy, tôi có tranh chấp với người kém hiểu biết như cậu không?”

Phương Đường trong lòng lộp bộp một tiếng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Tay cầm ly rượu, nhất thời vội vàng run rẩy.

Giang Ninh cầm ly rượu lên, cạch nhẹ vào ly rượu của anh †a và nói: “Lần sau sẽ không được chiếu cố như vậy nữa đâu” Nói xong, anh đặt ly rượu lại trên bàn, căn bản không có ý muốn uống, còn Phương Đường đã hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng uống hết ly rượu!

“Cảm ơn anh Giang, cảm ơn anh rất nhiều!”

“Mọi người cứ gọi tùy ý” Giang Ninh thấy một bàn người, hình như đều bị dừng lại bình thường, không dám nói chuyện, ngay cả động cũng không dám động, đó không phải là quá nhàm chán sao: “Tiếp tục uống, tiếp tục nói, nếu không thì sẽ nhàm chán lắm. ” Anh mở miệng, mới có vài người nói chuyện, cẩn thận nói về đề tài, chậm rãi tán gẫu.Chỉ là, bất kể nói cái gì, đều phải len lén nhìn Giang Ninh một cái, lời nói sợ sệt rằng mình sẽ nói ra những lời mà Giang Ninh không thích nghe.

Nhưng thực ra Giang Ninh không quan tâm bọn họ, chỉ lo đồ ăn trước mắt.

“Vợ à, em nếm thử cái này, vị cũng ngon lắm”

“Em đừng ăn cái này, nó rất nóng, để anh ăn hộ em”

“Em chụp vài tấm ảnh cho mọi người khắp tỉnh thành xem xem, rồi thèm khát cô!”

Đám người Giang Ninh từ khách sạn đi ra, sau lưng là một đám người đưa tiễn.

“Mọi người dừng bước.”

Tô Mai cười nói: “Hôm nay rất vui, có thể gặp được mọi người nói chuyện thế này thật tốt, khi nào có thời gian nhớ đến Đông Hải chơi nhé”

“Đương nhiên, đương nhiên, nhất định sẽ đi, nhất định sẽ đi “Tô Mai à, đi đường cẩn thận chú ý an toàn, đến nơi thì gọi điện thoại báo cho chúng tôi một tiếng”

“Vũ Chân, cô phải chăm sóc thật tốt cho mẹ của mình đấy, chúng ta có cơ hội lại nói tiếp, tạm biệt!”

Nói chuyện một lúc lâu, Giang Ninh mới mang theo Tô Mai và Lâm Vũ chân rời đi.

Trên đường về, mặt mũi Tô Mai tràn đầy ý cười, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích vui sướng, cũng không biết bà vui cái gì nữa.
 
Chương 1136


Giang Ninh và Lâm Vũ Chân nhìn bà qua kính chiếu hậu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

“Giang Ninh”

“Hử?”

“Mấy món ăn hôm nay, có món nào con thích ăn không?

Trở về, mẹ sẽ học nấu cho con ăn!”

Tô Mai vừa nói xong, Lâm Vũ Chân lại bắt đầu ghen tị với Giang Ninh.

Mình không khiến cho mẹ nở mặt nở mày à?

Mẹ càng ngày càng bất công, hơn nữa càng ngày càng trực tiếp không thèm che dấu, trước kia không ít thì nhiều còn mơ hồ không rõ ràng, hiện tại thì hay rồi trực tiếp ở ngay trước mặt mình thể hiện sự thiên vị vô cùng trắng trợn, cứ như vậy mà mặc kệ con gái của mình thật quá bất công mà.

“Chỉ cần là đồ ăn mẹ làm, con đều thích ăn, con không kén chọn!”

“Con trai ngoan!”

Lâm Vũ Chân cạn lời không muốn nói gì.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua vé máy bay, lại liếc mắt nhìn số dư tài khoản trong thẻ ngân hàng của mình, cô nghĩ nếu như mình bỏ nhà ra đi, thì không biết phải đi nơi nào, tiền trên người đủ mình tiêu trong bao lâu.

Cái nhà này, đã hoàn toàn bị Giang Ninh chiếm hữu r Hừ, mình không thế yếu thế được, nếu Giang Ninh chiếm nhà của mình, mình liền chiếm hữu Giang Ninh vậy thì được rồi!

Giang Ninh đưa Tô Mai và Lâm Vũ Chân trở về khách sạn nghỉ ngơi, dự định buổi chiều sẽ đưa bọn họ đến vườn trái cây chơi một chút, hái hoa quả, đi dạo loanh quanh.

Mà một bên.

Mạc Thừa Lâm chạy về nhà, vừa vào cửa, liền thấy quản gia đã đứng ở đẳng kia, mặt mũi tràn đầy lo lắng và sợ hãi.

“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi!”

Nhìn thấy Mạc Thừa Lâm, ông quản gia giống như muốn khóc, vội vàng hạ giọng nói: “Đến rồi! Người kia đến rồi!”

Nghe vậy, Mạc Thừa Lâm thay đổi vẻ mặt, nhưng ngay sau đó anh lập tức tỉnh táo lại.

“Ừm tôi biết rồi, ông ở ngoài cửa canh chừng, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào nhà họ Mạc!”

Nói xong, anh bước nhanh về phía phòng khách.

Lúc này trong phòng khách nhà họ Mạc, A Phi tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, đang nhàm chán chơi ngón tay của mình.

“Ồ, cậu Phil” Mạc Thừa Lâm vội vàng tiến lên, chắp tay nói: “Để cậu A.

Phi phải đợi lâu rồi, thật sự xin lỗi!”

Trong lòng của anh có chút sợ hãi.

Giang Ninh quay trở lại, mà A Phi cũng quay trở lại, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như anh nghĩ.

“Không sao, anh đi gặp đại ca của tôi, cho dù tôi có phải đợi một ngày đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện bình thường” A Phi thản nhiên nói.

Mạc Thừa Lâm không dám nói lời nào.
 
Chương 1137


A Phi có thân phận gì, anh ta biết rõ, đừng nói là anh ta, chỉ sợ ở phương Bắc này không có ai dám đối đầu với anh ta!

Mặc kệ là trái đất tròn, hay là mặt trời tròn, đều không có mấy người dám trêu chọc A Phi.

Nhưng lúc A Phi gọi Giang Ninh là đại ca kia, anh ta liền hiểu Giang Ninh không phải là nhân vật mà anh có thể trêu chọc.

“Tôi vừa nhận được tin tức, ở khu vực Đại Tây Bắc, còn có bốn quặng mỏ nữa, đang ở trong tay của ba người, có chuyện này hay không?”

A Phi rất thẳng thắn, híp mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn Mạc Thừa Lâm.

“Có” Mạc Thừa Lâm không dám giất Điều mà anh ta nên nói đều đã nói rồi, đương nhiên là anh sẽ không vì lợi ích của người khác, mà chôn vùi tương lai của nhà họ Mạc.

“Rất tốt, anh có chứng cứ không?”

“CóI” Lần này trả lời Mạc Thừa Lâm càng kiên định dứt khoát hơn: “Tôi biết vị trí của bốn cái quặng mỏ đó.”

“Rất tốt, anh lập được công lớn rồi” A Phi sờ lên cái cảm của mình, hì hì cười nói: “Ông chủ nhà họ Mạc, tôi phát hiện ra một điều rất thú vị là anh rất thông minh, vốn dĩ anh bây giờ phải là một cái xác chết rồi, nhưng vì anh lựa chọn rất thông minh, nên nhà họ Mạc các người ngược lại sẽ có được một cơ hội.”

Mạc Thừa Lâm nghe vậy, liền vội vàng khom người nói: “Nhà họ Mạc không dám! Còn phải nhờ cậu A Phi đây dìu dắt và chỉ bảo nhiều hơn!”

A Phi quay đầu nhìn chung quanh, cố ý làm ra vẻ mặt thần bí, hạ giọng nói.

“Tôi sẽ lén nói cho anh biết một tin tức vô cùng quan trọng” Dáng vẻ thần bí của A Phi, khiến cho trái tim của Mạc Thừa Lâm không khỏi đập nhanh hơn, A Phi nói: “Sắp có hành động lớn!”

Cả người Mạc Thừa Lâm giống như bị điện giật!

“Hành động lớn?”

Anh ta có thể tưởng tượng ra được, hành động lớn trong miệng của một nhân vật lớn như A Phi sẽ là chuyện lớn như thế nào, chỉ sợ sẽ oanh tạc chấn động cả thế giới!

Hành động lớn đó chắc chắn sẽ khiến toàn bộ ngành công nghiệp khoáng sản của Đại Tây Bắc có biến động lớn!

“Được rồi, anh xem, tôi đối xử với anh tốt như thế, còn đặc biệt từ Phương Bắc tới đây nói cho anh biết tin tức cơ mật như thế, anh nói xem anh phải cảm ơn tôi như thế nào đây?”

Hầu kết của Mạc Thừa Lâm di động.

Anh ta lập tức cung kính nói: “Nhà họ Mạc chúng tôi, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt theo yêu cầu của cậu Giang đưa ra, chỉ làm chuyện đúng đắn, tuyệt đối không dám hai lòng hay có tư tâm khác!”

“Nếu như nhà họ Mạc chúng tôi làm ra chuyện khiến cậu Giang chán ghét, thì hãy để ông trời trừng phạt nhà họ Mạc chúng tôi…… Đoạn tử tuyệt tôn!”

A Phi nhịn không được cười ha hả mấy tiếng.

Lời thề này ngược lại rất có ý nghĩa. Anh liên tục khoát tay: “Không cần phải lo lắng như vậy, nếu như các người thật sự làm sai chuyện gì khiến đại ca giận, thì không cần phải phiền đến ông trời làm gì”

“Nếu như các người thật sự không biết chân trọng cơ hội mà đại ca ban cho, thì tôi sẽ tự tay tiêu diệt các người!”

Nói được một nửa, vẻ mặt của A Phi lập tức trầm xuống, sát khí ngút trời!

Lúc này Mạc Thừa Lâm chỉ cảm thấy thân thể của mình, giống như rơi xuống vực sâu vạn trượng, bốn phía đều là không khí lạnh như băng, khiến anh ta không chịu được mà rùng mình một cái!

Cái tên A Phi này vui buồn thất thường, căn bản không phải là thứ mà người như anh có thể hiểu được.

“Nhà họ Mạc không dám!”
 
Chương 1138


“Bịch” một tiếng, Mạc Thừa Lâm trực tiếp quỳ xuống.

Anh đã thấy qua đủ loại người, nhân vật lớn anh cũng gặp không ít, nhưng nhân vật có tính tình khó nắm bắt giống như A.

Phi, thì đúng là lần đầu tiên gặp.

Vừa ban ơn huệ vừa tỏ ra uy phong, loại thủ đoạn này, trên trái đất tròn này chỉ sợ không có mấy người dám tự nhận mình tinh vi hơn A Phil “Tôi sẽ rửa mắt mà nhìn xem anh làm thế nào.”

A Phi lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, tiện tay cầm một quả quýt từ trên mặt bàn lên, sau đó bắt đầu lột vỏ: “Được rồi, lời nên nói tôi cũng đã nói xong” Nói xong câu này, anh trực tiếp rời đi, còn Mạc Thừa Lâm vẫn như cũ quỳ ở đó, không dám động đậy.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của A Phi hoàn toàn biến mất, Mạc Thừa Lâm mới chậm rãi đứng lên, cả người đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.

Chỉ cần một mình A Phi, cũng đủ để bóp nát nhà họ Mạc!

Anh ta thật sự không dám tưởng tượng nếu như Giang Ninh tự mình ra tay thì sẽ như thế nào?

“Hành động lớn…Mạc Thừa Lâm hít sâu một hơi: “Khu vực Đại Tây Bắc này, chỉ sợ là sẽ bị xáo trộn một thời gian.”

“Đúng là người tham lam, thì phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ….. Không chỉ đơn giản là mạng sống!”

Đột nhiên anh cảm thấy mình có chút may mắn, hai ngày này anh không quan tâm gì nữa, bán hết những sản nghiệp có thể bán.

Tự chặt hai tay của mình, cố gắng giữ lại mạng sống!

Mạc Thừa Lâm mơ hồ cảm nhận được nước cờ này của Giang Ninh, tuyệt đối không phải chỉ vì muốn chỉnh đốn lại ngành công nghiệp khoáng sản của Đại Tây Bắc, anh luôn cảm thấy, Giang Ninh đang làm một chuyện càng bí ẩn và lớn hơn chuyện này rất nhiều, nhưng cụ thể là cái gì, với tầm nhìn của những người như anh, căn bản là nhìn không ra.

Lúc này Giang Ninh đang đứng ở trên ban công, nghe A.

Phi nói xong, anh cũng không nói thêm gì, dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.

“Không thể lúc nào cũng là tôi bị động, tôi không thích bị động” Giang Ninh nhìn phía xa: “Chủ thượng, lần này người nhất định phải lộ mặt rồi” Anh híp mắt, ánh mắt tràn ngập sát khít Sắc bén như lưỡi đao, thâm thúy như dải ngân hà!

Cho tới bây giờ, đều là anh đuổi theo chủ thượng và Ẩn môn, Giang Ninh luôn cảm thấy mình luôn đến chậm một bước, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cả đời này anh cũng không thể đuổi kịp bọn họ, nước cờ này cũng đã đánh xuống lâu như vậy rồi, anh sẽ không ngại thử lợi dụng nó….

Dụ bọn họ vào tròng!

A Phi vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói phát hiện ra tung tích của Ẩn môn ở nước ngoài.

Không thể không nói, gốc rễ của Ẩn môn thâm nhập quá sâu, không chỉ là trong nước, ngay cả nước ngoài cũng có vết tích hoạt động của bọn họ.

Xem ra, bọn họ rất khát vọng có được quyền phổ!

Càng là như thế Giang Ninh càng không thể xem nhẹ, một khi chín trang quyền phổ rơi vào tay bọn họ, bản đồ trên đó cũng sẽ bị phá giải, nếu thật sự như vậy thì đây sẽ là một chuyện vô cùng phiền phức.

Lúc nào cũng là người bị động, không phải là phong cách của Giang Ninh, bây giờ ngược lại anh muốn là người chủ động!

Lúc trước khi anh quay trở lại khu vực Đại Tây Bắc, anh đã bắt đầu bố trí cái bẫy này, bây giờ chỉ cần yên lặng chờ con cá mắc câu mà thôi.

Biểu cảm của Giang Ninh rất bình tĩnh, vẫn như bình thường làm như không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn làm theo kế hoạch ban đầu đã vạch ra, buổi chiều mang theo Lâm Vũ Chân và Tô Mai đến vườn trái cây hái hoa quả.
 
Chương 1139


Gần gũi với núi với nước với thiên nhiên.

Nhìn thấy hai mẹ con vui vẻ như vậy, trên mặt anh cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, Giang Ninh càng cảm thấy chuyến đi chơi này rất đáng giá.

Thỏa thích chơi đùa một ngày, ba người mới mang theo hoa quả tươi vừa mới hái lên máy bay, bay thẳng về Đông Hải.

Trên máy bay ngủ một giấc, máy bay hạ cánh hai mẹ con lại tràn đây sức sống, đến cả Giang Ninh cũng không thể không công nhận, con gái đúng là một loài sinh vật rất mạnh mẽ.

Giang Ninh luôn tin tưởng câu nơi, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi đó liền có Tỉnh Thành Truyền Kỳ!

Ở khách sạn lúc ăn cơm, Lâm Vũ Chân chụp lại không ít các món ăn cho Tô Vân, và bạn bè của Tô Mai, còn gửi không ít ảnh chụp hoa quả tươi, Tô Vân đang ở tỉnh thành học đại học, vừa nhìn thấy ảnh chụp mà Lâm Vũ Chân gửi, Tô Vân sao có thể nhịn được chứ, vừa nhìn ảnh vừa ch ảy nước miếng.

Chờ không nổi nữa, liền xin nghỉ mấy buổi học, nhanh như chớp chạy về nhà họ Lâm.

“Có đồ ăn ngon thế mà không mang theo tôi đi cùng, còn chơi vui vẻ như vậy nữa, hu hu hu……

Nước mắt của Tô Vân sắp rơi xuống rồi: “Các người còn đem Tỉnh Thành Truyền Kỳ tôi đây để vào mắt không hả?”

Cô vừa ăn đồ ăn vặt và hoa quả mà bọn người Lâm Vũ Chân mang về, vừa ở một bên tức giận lên án Giang Ninh!

“Vậy cô đừng đi học nữa” Giang Ninh tức giận nói: “Nếu không thì tôi sẽ nói với ba của cô, cô không muốn đi học nữa, cô muốn lấy chồng”

“Anh dám!”

Tô Vân lập tức trừng to mắt, ý thức được giọng điệu của mình không được tốt cho lắm, cái danh hiệu Tỉnh Thành Truyền Kỳ này của mình, cũng là do Giang Ninh cho, nghĩ như vậy giọng điệu của cô lập tức mềm nhữn.

“Anh rể, anh là người lớn chấp nhặt với trẻ con làm gì, anh sẽ không làm chuyện đâm thọc người khác sau lưng đâu đúng không?”

Tô Vân kéo dài âm cuối, giống như đang làm nũng vậy.

Giang Ninh liên tục khoát tay, anh không dễ bị dụ vậy đâu: “Tôi là một người có lòng dạ hẹp hòi.”

“Chị!”

Tô Mây lập tức quay đầu, chạy đến trước mặt Lâm Vũ Chân, kéo tay của cô lắc lắc, vô cùng đáng thương nói: “Anh rể bắt nạt em, chị cũng mặc kệ không quản anh ta sao?”

Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh một cái, sau đó mỉm cười.

“Anh ấy sẽ không chấp nhặt một đứa trẻ con đâu” Thấy bộ dạng bị vợ quản chặt cửa Giang Ninh, Tô Vân nhịn không được thở dài.

Rõ ràng ở trước mặt người khác Giang Ninh là một vị vua, nhưng khi anh ở trước mặt Lâm Vũ Chân, thì ngay cả một chút khí chất cũng không có.

Cô cũng biết, chỉ cần mình theo sát Lâm Vũ Chân, thì Giang Ninh sẽ không có cách nào bắt được cô!

“Chị, hình như các người vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật đúng không?”

Tô Vân ăn hoa quả, mở to mắt nói: “Nghe nói mùa này, phong cảnh hòn đảo ở phía Nam rất đẹp, ở đó chơi cũng rất vui, các người cũng nên đi nghỉ mát thả lỏng một chút đi” Lâm Vũ Chân nghe Tô Vân nói vậy, lập tức lắc đầu.

“Công ty còn rất nhiều việc chưa xử lý, làm gì có thời gian đi chơi” Nói thì nói như vậy nhưng ba chữ “tuần trăng mật” này, vẫn khiến mặt của cô phiếm hồng, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Giang Ninh một cái.

Người ta đều nói đi hưởng tuần trăng mật, là thời gian mà tình cảm giữa hai người nồng cháy nhất, càng là thời gian dễ thụ thai nhất, rất nhiều người đều ở tuần trăng mật này, buông lỏng chính mình, mặc kệ để mình phóng túng…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom