Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 900


Vậy mà hiện tại tài mưu lược và tâm nhìn của anh cũng vượt xa so với người thường.

Vậy mà những người này còn định tìm Giang Ninh gây chuyện, tìm tập đoàn Lâm thị gây chuyện, tìm Lâm Vũ Chân để gây chuyện. Những người này có não không vậy?

Chọc vào những người khác không được sao mà phải chọc vào Giang Ninh?

Giang Hải cũng bắt đầu cảm thấy đáng thương thay cho những người này.

“Ông chủ, người của nhà họ Tiết tới” Quản gia đi vào, cung kính nói.

Giang Đạo Nhiên đã dự liệu được người của nhà họ Tiết sẽ tới nên không hề cảm thấy bất ngờ. Cho dù ít nhất mười năm nay người của nhà họ Tiết không tới nhà họ Giang.

“Đi mời bà chủ tới, người nhà bên ngoại của bà ấy đến đương nhiên phải tiếp đãi thịnh soạn”

“Vâng” Quản gia trả lời lại rồi đi thông báo cho Tiết Ninh.

Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, có vẻ như hơi vội vã.

“Bác!”

Tiết Khải còn đứng từ xa chưa bước vào đến phòng khách nhưng đã nghe thấy tiếng gọi của anh ta. Lâu ngày không gặp Giang Đạo Nhiên nên anh ta không giấu được sự phấn khích.

Giang Đạo Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ bình tĩnh uống trà và nhìn Tiết Khải vội vã bước vào. Anh gật đầu với anh ta một cái coi như chào hỏi.

“Chào bác!”

Tiết Khải đi tới trước mặt Giang Ninh, cung kính chào: “Lâu lắm rồi không được gặp bác và bác gái, tôi thật sự rất nhớ hai người. Hôm nay vừa hay ở gần đây nên tới đây thăm hai người.

Hy vọng bác không cảm thấy phiền”

“Sao lại thấy phiền chứ?”
 
Chương 901


Giang Đạo Nhiên nheo mắt lại: “Muốn đánh giá thế nào thì đánh giá vậy thôi. Tôi không quan tâm tới chuyện thế sự bên ngoài, sóng gió ngoài đó không liên quan tới tôi.” Trong lòng Tiết Khải cảm thấy hơi khinh bỉ.

Quả nhiên ông ta vẫn vô dụng như khi còn trẻ, cả đời chỉ biết đến phong hoa tuyết nguyệt.

Năm đó nếu không phải có nhà họ Tiết ra tay thì nhà họ Giang từ lâu đã không còn nữa, chứ đừng nói đến chuyện là hào môn thế gia.

Trong mắt anh ta, nhà họ Giang chỉ ăn nhờ vào vinh quang của nhà họ Tiết, dùng thế lực của nhà họ Tiết thì mới được như hôm nay.

Nhằm vào Giang Ninh mà tới Nhưng anh ta vẫn giữ nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối, không hề để lộ suy nghĩ trong đầu mình ra.

“Bác trai nói đùa rồi, bốn gia tộc lớn nhất? Trong các gia tộc chỉ có nhà họ Giang của bác là mới xuất hiện. Nhà họ Giang có sức ảnh hưởng rất lớn tới cục diện ở đây, không thể dùng mấy câu mà nói rõ ràng được” Tiết Khải cung kính nói: “Bác trai khiêm tốn quá rồi” Giang Đạo Nhiên mỉm cười, ông thật sự không nhận được câu khen này.

Nhất là những sự cung kính từ phía hậu bối, ông càng không phải nhận.

“Tôi lại nghe nói nhà họ Giang gần đây xảy ra rất nhiều chuyện” Ánh mắt của Tiết Khải nhìn Giang Đạo Nhiên chằm chằm giống như muốn ăn tươi nuốt sống luôn đối phương.

“Vậy sao, sao tôi lại không nghe nói nhỉ?”

Giang Nhiên quay đầu nhìn Giang Hải một cái: “Giang Hải, ông có nghe nói không?”

“Ông chủ, có thể cậu Tiết Khải đang nói tới chuyện ông mới mua hai con chó Alaska và hai con đều là thuần chủng” Giang Đạo Nhiên võ đầu một cái.

“Đúng đúng đúng, hai con chó đúng là rất thú vị. Cậu không biết đâu, lúc tôi mua hai con chó đó đã bị phóng viên chụp ảnh được rồi đưa tôi lên tin tức nói là nhà họ Giang xảy ra chuyện lớn. Đúng là hơi buồn cười” Tiết Khải mở miệng nhưng trong lòng đang chửi thầm Giang Đạo Nhiên, mua hai con chó mà cũng là chuyện lớn sao, anh ta không hề nói tới chuyện này.

Nhưng Giang Đạo Nhiên không để cơ hội cho anh ta nói chen vào, ông kể một đống chuyện liên quan tới hai con chó vừa mua, ổi lại nói chuyện nuôi chó, dắt chó đi dạo, nói mãi mà hình như cũng không hết chuyện.

Tiết Khải bắt đầu mất kiên nhãn.

“Bác trail” Anh ta sốt ruột, hơi cau mày lại: “Nghe nói bác tìm thấy Giang Ninh rồi?”

Anh ta hỏi thẳng.

Thông tin anh ta nhận được là từ nhà họ Long, nói rằng người cướp mất tập đoàn Linh Long tên là Giang Ninh và chính là nhà họ Giang này, là con của Giang Đạo Nhiên và vợ trước.

Chính là đứa con 15 năm trước đã bị đuổi ra khỏi cửa của nhà họ Giang.

Tập đoàn Linh Long!

Cho dù tập đoàn Linh Long đóng cửa thì những tài liệu trong đó vẫn vô cùng có giá trị Càng không cần kể đến cả tập đoàn Linh Long hiện giờ đã rơi vào tay của Giang Ninh.

Khoảng hơn một chục mạng lưới công nghiệp liên quan đều nằm trong tay của Giang Ninh.

Dù chỉ lấy được một phần trong số đó thì cũng đủ để Tiết Khải củng cố thực lực của mình. Về sau khi trở thành người đứng đầu của nhà họ Tiết, anh ta có thể làm cả gia tộc phải nể phục.

“Chắc là trùng tên thôi.” Giang Đạo Nhiên tùy ý nói: “Cho dù có tìm thấy thì sao?

Thằng súc sinh đó từ lâu đã không còn quan hệ gì với nhà họ Giang chúng ta rồi”

“Bác trai, bác không thể nói thế được dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã mà” Tiết Khải cười rồi nói: “Càng không phải nói tới chuyện hiện giờ Giang Ninh đang nắm trong tay tập đoàn Linh Long, một nửa sản nghiệp…” Anh ta vẫn còn định nói tiếp nhưng Tiết Ninh từ đằng xa bước nhanh tới, có vẻ rất vui mừng.

“Tiết Khải!”

Tiết Ninh bất ngờ gọi: “Thật sự là cháu sao?”
 
Chương 902


Bà gả tới nhà họ Giang được 15 năm, trong quãng thời gian này số lần bà về nhà họ Tiết cũng không được bao nhiêu nên vô cùng mong nhớ con cháu họ hàng.

“Bác gái!”

Tiết Khải lập tức đứng lên chào Tiết Ninh: “Lâu lắm rồi không được gặp bác!”

“Thằng bé này, lại còn khách sáo với bác như vậy” Tiết Ninh vô cùng vui mừng, bà kéo tay Tiết Ninh nhìn tới nhìn lui rồi nói: “Cháu thay đổi không giống trước kia rồi. Ở nước ngoài bao nhiêu năm như thế, cháu về lúc nào mà sao bác không biết?”

“Tôi mới về gân đây thôi.” Tiết Khải nói: “Bác không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp như cũ”

“Đúng là khéo nịnh. Đi nào, đi nào tới chỗ của bác chúng †a nói chuyện.” Tiết Ninh kéo tay Tiết Khải định đi: “Bác trai cháu còn có chuyện, đừng làm phiền ông ấy”

“Bác gái…” Tiết Khải hơi sốt ruột, anh ta không có tâm trạng nói chuyện tới Tiết Ninh. Cậu ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được thứ mình cần từ chỗ của Giang Đạo Nhiên. Nếu không để lâu, nhiều người để ý tới thì cậu ta sẽ không lấy được nữa.

Không phận sự miễn vào Nhất là khi hiện giờ Tiết Ninh không có con, mỗi lần gặp mấy đứa cháu, bà đều nói chuyện cả mỗi ngày, không để cho bọn họ về.

Nếu ở đây lãng phí thời gian với Tiết Ninh thì thà cậu ta đi làm việc khác còn hơn.

Nhưng hiện giờ cậu ta làm sao từ chối được Tiết Ninh?

“Bác gái cậu rất nhớ cậu, cậu ngồi nói chuyện với bà ấy nhiều một chút” Giang Đạo Nhiên mỉm cười.

Tiết Khải không có cách nào khác nên đành phải đi theo Tiết Ninh. Nhưng trong lòng cậu ta nghĩ thầm, nhất định phải nghĩ ra cách để nhanh chóng lấy được đồ từ tay của Giang Đạo Nhiên.

Nhìn thấy Tiết Khải rất không tình nguyện đi theo Tiết Ninh, Giang Đạo Nhiên nheo mắt cười rồi nói.

“Không phận sự miễn vào” Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng.

Tiết Khải ở nước ngoài lâu như vậy nay đột nhiên trở về, hơn nữa vừa trở về cậu ta đã đến ngay nhà họ Giang. Nếu nói cậu ta đến đây không có mục đích gì Giang Đạo Nhiên đương nhiên không tin.

“E rằng là nhằm vào cậu chủ” Giang Hải nói.

Trong lòng ông đang thầm nghĩ, nhà họ Tiết này đúng là không biết sống chết là gì.

“Quan tâm tới bọn chúng làm gì. Nhà họ Tiết này trước giờ đều cao ngạo, không coi nhà họ Giang chúng ta ra gì. Bên đó luôn nghĩ rằng nhà họ Giang chúng ta được như hôm nay đều là do nhà họ Tiết cho, hừ” Bọn chúng không biết thế hệ trước của nhà họ Tiết đã nợ nhà họ Giang một ân tình lớn như thế nào.

“Giang Hải, bây giờ ông bảo người để ý tới bọn chúng một chút. Tôi đoán nhà họ Bàng và nhà họ Tiết hình như không ngồi yên được nữa rồi” Chỉ là không biết đám người này định ăn trộm hay ăn cướp. Mười mấy sản nghiệp rải rác khắp trên thế giới, Giang Ninh không dễ quản hết thì bọn chúng cũng không dễ cướp được.

“Tôi hiểu rồi, ông chủ cứ yên tâm” Giang Hải gật đầu.

Giang Đạo Nhiên đứng dậy, quay người đi về phòng. Ông không muốn gặp Tiết Khải nên trốn trong phòng làm việc của mình có vẻ là cách hay nhất.

Còn về phía của Giang Ninh, ông cũng không quan tâm.

Đông Hải.

Nhà họ Lâm.

Giang Ninh đã ra ngoài một tháng, Lâm Văn và Tô Mai đều mong anh về.

Bọn họ thậm chí còn nghĩ Lâm thị phát triển nhanh như vậy làm gì chứ, để khiến con rể của bọn họ phải ở bên ngoài bôn ba vất vả như vậy.

Giang Ninh vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại về nhà.

Tô Mai bắt đầu chuẩn bị từ sớm.

“Làm nhiều món Giang Ninh thích ăn một chút, thằng bé ở bên ngoài vất vả hơn một tháng rồi, không biết gầy thành như: thế nào rồi?”
 
Chương 903


Lâm Văn vô cùng đau lòng.

Ông quay đầu lại nhìn thấy Lâm Vũ Chân đang đi từ trên lầu xuống vội vàng nói: “Giang Ninh sắp về đến nhà rồi, sao con vẫn chưa chuẩn bị để ra ngoài đón nó” Lâm Vũ Chân hơi hoảng hốt.

Cô sao? Vừa nấy cô vừa nhận được thông tin chính xác.

Tập đoàn Linh Long đã tuyên bố phá sản.

Giang Ninh nói, tập đoàn Giang Ninh nhất định sẽ tự sụp đổ, hơn nữa còn sụp đổ trong một thời gian rất ngắn. Anh nói vậy cô còn không tin, còn đánh cược với Giang Ninh, nếu cô thua sẼ…

Vậy mà cô thua thật.

Sao có thể như thế được?

Tập đoàn Linh Long vô cùng lớn mạnh, muốn tiếp cận gần cũng đã rất khó rồi, muốn làm nó sụp đổ thật sự là vô cùng khó.

Nhưng làm sao Giang Ninh có thể làm được?

Lâm Vũ Chân biết nếu như không phải Giang Ninh là thì nhất định không có chuyện này.

“Này Nghe thấy Lâm Văn gọi mình lần thứ hai, Lâm Vũ Chân mới ngẩng đầu lên nhìn ông: “Vân, vâng, ra cửa đón anh ấy, chuyện này ba không phải nói với con” Cô mím môi, đứng đợi Giang Ninh ở cửa?

Làm gì chỉ có chuyện là đón!

Cô dám cá nhất định không chỉ có chuyện này.

Tít tít…

Ngoài sân vang lên tiếng còi xe quen thuộc. Giang Ninh đã Tô Mai vội vàng đi từ phòng bếp ra ngoài, bà lau tay vào tạp dề rồi chạy ra cửa cùng với Lâm Vũ Chân.

Lâm Vũ Chân đang đứng ngoài cửa, cô khoanh hai tay trước ngực. Cô nhìn Giang Ninh bước xuống xe, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng lên như một áng mây chiều.

“Chào, chào mừng ông xã về nhà…” Lâm Vũ Chân cảm thấy, cứ nói ra thêm một chữ là mặt cô lại nóng và đỏ thêm một chút: “Vũ Chân nhớ anh lắm đấy”.

Một khoản lớn Cô vừa nói xong, Tô Mai và Lâm Văn đứng ở bên cạnh đều mắt chữ O mồm chữ A.

Bọn họ quên mất không chào Giang Ninh mà cùng quay đầu lại nhìn Lâm Vũ Chân đầy kinh ngạc, đây thật sự là lời Lâm Vũ Chân nói ra sao.

Con gái của bọn họ biết bày tỏ trực tiếp như vậy từ bao giờ vậy?

Đúng là quá bạo dạn!

“Nhớ anh nhiều như thế nào?”

Giang Ninh cười híp mắt đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân rồi nhìn vào mắt cô: “Có thể nói cho anh biết không?”

“Một ngày không gặp cứ ngỡ ba thu.” Lâm Vũ Chân thật sự cảm thấy khuôn mặt mình sắp bỏng đến nơi rồi.

Giang Ninh xấu xa này còn trêu đùa cô.

Không phải chỉ thua cá cược thôi sao?

“Cảm ơn bà xã, anh cũng rất nhớ em. Những ngày này ở bên ngoài, anh thật sự không tìm được một tư thế ngủ nào thoải mái vì không có em nằm trong lòng anh” Hai người Lâm Văn và Tô Mai cảm thấy mình hơi thừa thấi, tại sao bọn họ lại phải ra đây nhỉ? Hai đứa đang tình cảm nồng thắm như thế khiến hai người thấy mình cũng chìm trong hũ mật.

“Cá của tôi hình như bị cháy rồi” Tô Mai từ nấy tới giờ vẫn luôn đỏ mặt. Thấy Lâm Văn nhìn vẫn còn chưa chán, bà đưa tay véo vào eo ông một cái: “Ông già, ông còn định bắt chước cái gì? Mau vào đây theo tôi” Nói rồi bà kéo tay Lâm Văn đi vào trong phòng.

Anh Cẩu ngồi trên xe cũng không kìm được tiếng thở dài.

“Chỉ nói với chị dâu một câu tập đoàn Linh Long chưa phá sản, đúng là có quỷ” Nói xong, anh ta lập tức quay đầu bỏ đi, cảnh tượng này thật sự rất dễ sâu răng.
 
Chương 904


Đứng ở ngoài cửa, Lâm Vũ Chân không nhịn được lấy tay đập vào ngực Giang Ninh.

“Tất cả là tại anh! Trực tiếp như thế, ba mẹ cười bọn mình kìal” Không chỉ mặt mà cổ của cô cũng đỏ lên. Cô cũng không thể tin được vừa rồi mình lại nói ra những lời bạo dạn như thế.

Giang Ninh kéo cô vào trong lòng.

Rõ ràng mấy hôm trước hai người còn gặp nhau nhưng nỗi nhớ vẫn mãnh liệt như vậy.

Lâm Vũ Chân vẫn còn định nói gì đó nhưng lúc này cô lại không nói được nên lời, cô chỉ cảm nhận hơi ấm, hô hấp và nhịp tim càng lúc càng nhanh của Giang Ninh.

Cô giang tay ôm chặt eo của anh.

“Những gì em vừa nói không phải chỉ là vì thua cược đâu” Cô nói nhỏ: “Những lời đó đều là những lời thật lòng của em. Ông xã, em thật sự rất nhớ anh”

“Anh cũng nhớ em” Giang Ninh càng ôm cô chặt hơn.

Anh chỉ muốn dù đi đâu cũng có thể đem Lâm Vũ Chân đi cùng, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu cũng được nhìn thấy cô, được nắm tay và ôm cô.

Hai người cứ ôm ghì lấy nhau như vậy, không ai muốn buông tay ra.

Giống như bù đắp lại những cái ôm bị thiếu trong mấy ngày hôm nay.

Tiếng ho từ trong phòng truyền ra.

“Khụ khụ!” Cà Nhà xem thêm Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần nhé! Truyen one Chúc Cả Nhà Vui Khỏe!

“Đại khái vậy là được rồi, vẫn còn trẻ con chưa lấy chồng này. Nhìn thấy hai người tình cảm với nhau như vậy buổi tối làm sao ngủ được?”

Là tiếng của Diệp Sơn.

Mặt của Lâm Vũ Chân càng đỏ hơn nhưng cô không buông tay ra. Cô quay đầu lại, Diệp Sơn quay đi chỗ khác không nhìn bọn họ nhưng khóe mắt Diệp Khinh Vũ hơi đỏ, khuôn mặt cô còn đỏ hơn.

“Chúng ta vào trong đi” Giang Ninh không quan tâm nhiều chuyện như vậy, anh cười một tiếng rồi năm tay Lâm Vũ Chân đi vào phòng, không một giây nào anh buông tay cô ra.

Cùng lúc đó.

Quản gia Triệu đã lấy được số liệu và tư liệu Giang Ninh đem về. Ông ta xem trong vòng chưa tới một tiếng, sau đó ông ta giống như bị điện giật, khuôn mặt chấn kinh.

“Nhiều tiền quá!”

Ông ta kinh ngạc kêu lên: “Tập đoàn Linh Long bên ngoài chỉ là một tập đoàn bình thường, liên quan tới mười mấy sản nghiệp nhưng thực tế tập đoàn này có mạng lưới tình báo rất lớn, diện tích bao phủ vô cùng rộng lớn” Quản gia Triệu càng xem càng kinh ngạc, ánh mắt phát sáng: “Bọn họ đang tìm cái gì?”.

Kiếm rất nhiều Quản gia Triệu là người thu thập tình báo nên có thể nhìn ra được những điểm đó.

Nếu là người khác chưa chắc có thể nhạy bén như vậy.

Quản gia Triệu hiểu rõ về những điều này, thậm chí những gì ông ta làm cũng tương tự như vậy nhưng số lượng còn cách biệt quá nhiều.

Nếu như mạng lưới tình báo của ông ta chỉ là một con thuyền nhỏ thì mạng lưới của tập đoàn Linh Long nhất định phải bằng cả một du thuyền.

Hoàn toàn không thể so sánh.

Quản gia Triệu hít sâu vào một hơi rồi lật những tài liệu liên quan tới mười mấy sản nghiệp này. Việc kiếm tiền của các sản nghiệp này chỉ là phụ, quan trọng nhất là đứng vững được ở đó và sau đó hình thành một trung tâm bức xạ để khống chế được thông tin của tất cả khu vực đó.

Lượng thông tin đó lớn thế nào không phải là điêu mà người bình thường có thể tưởng tượng được.

Quản gia Triệu rất hưng phấn với điều này.
 
Chương 905


Càng hưng phấn hô hấp của ông càng trở nên vội vàng hơn.

Ông không ăn, không uống không nghỉ ngơi, thậm chí còn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cả người gần như trầm mê trong đó. Khuôn mặt đỏ ửng, đầu tóc rối bù.

Rất lâu sau đó ông mới thở dài ra một hơi, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ đang treo ở trên tường. Bất tri bất giác vậy mà một ngày một đêm đã trôi qua, giọng nói của ông hơi run rẩy.

“Anh Giang lần này… kiếm được nhiều đây” Ông biết Giang Ninh chỉ dựa vào trực giác để biết được tập đoàn Linh Long này có vấn đề. Chỉ cần loại bỏ được tập đoàn này thì nhất định có thể cân bằng được cục diện ở phương Bắc.

Đương nhiên, chuyện cân bằng này là chuyện của bốn hào môn gia tộc lớn nhất. Nhìn chung những gia đình bình thường không có quá nhiều ảnh hưởng, bọn họ cũng không thể tiếp xúc được với cánh cửa mà Giang Ninh đang đuổi theo.

Nhưng e rằng thu hoạch lần này lớn hơn nhiều so với dự liệu của Giang Ninh.

Không suy nghĩ được nhiều, quản gia Triệu lập tức sắp xếp thông tin rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Giang Ninh.

Cùng lúc đó.

Ở nhà họ Lâm.
 
Chương 906


Nhìn thấy số điện thoại của quản gia Triệu, Giang Ninh biết nhất định có phát hiện gì đó.

Anh đứng dậy, hôn lên mặt Lâm Vũ Chân.

Có phải tôi ảo tưởng không?

“Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi có việc đã”

“Vâng” Giang Ninh tắm rửa xong, Tô Mai cũng hâm lại đồ ăn sáng cho anh xong rồi đưa cho anh.

“Cảm ơn mẹ!”

Giang Ninh cười: “Mẹ không cần phải cầu kỳ như vậy, bụng con làm bằng thép nên cái gì cũng ăn được”

“Làm sao có thể như thế được, có mẹ ở đây làm sao để cho con ăn đồ ăn nguội được” Giang Ninh cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ở sofa bên cạnh, ông Lâm Văn đang pha trà sáng.

Tô Mai chiều Giang Ninh như vậy khiến Diệp Sơn ở bên cạnh lắc đầu: “Giang Ninh cũng đâu phải là con trai ruột của hai người. Cho dù có là con ruột cũng không nên cưng chiều như vậy, chiều nhiều dễ sinh hư” Ông ta gật đầu nhìn Giang Ninh rồi nói không hề khách sáo: “Thằng nhóc này nhìn cũng không giống một người thật thà”

“Ha ha ha, ông đừng nói như vậy, tôi còn đang thích thằng bé Giang Ninh không thật thà này đây. Đáng tiếc là nó không phải là con trai của chúng tôi” Lâm Văn càng không khách sáo hơn: “Chúng tôi không sinh ra được một đứa con trai tốt thế này” Giang Ninh nhướn mày, không chịu thua nhìn Diệp Sơn đầy đắc ý.

“Hừ” Diệp Sơn trừng mắt nhìn anh một cái, dù sao ông ta cũng cảm thấy Giang Ninh không phải là người đáng tin nên lúc nào cũng dặn dò Diệp Khinh Vũ phải giữ khoảng cách với Giang Ninh vì sợ Diệp Khinh Vũ sẽ bị Giang Ninh lừa.

Ăn sáng xong, Giang Ninh đứng dậy.

“Chú Sơn đi cùng cháu một chuyến không?”

Diệp Sơn ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ông ta biết không có chuyện gì Giang Ninh nhất định không gọi.

Uống xong chén trà trước mặt, Diệp Sơn nói: “Ông Văn, đến tối chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Hai người bận gì cứ làm đi, tôi cũng sắp tới công ty rồi” Giang Ninh lái xe, Diệp Sơn ngồi ở đẳng sau. Ông ta cứ nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát Giang Ninh nhưng lại không nói câu gì.

“Chú Sơn, chú đừng nhìn cháu như vậy. Cháu đã là người có gia đình, chú có thích cháu đến đâu đi chăng nữa cháu cũng không thể làm con rể của chú đâu”

“Thằng nhóc cậu đừng năm mơ” Diệp Sơn nói thẳng: “Sao tôi có thể để cho Khinh Vũ đi theo cậu được?”

Đúng là một hay gây chuyện, đừng nói là Giang Ninh đã kết hôn, kể cả Giang Ninh chưa kết hôn thì ông ta cũng không đồng ý cho Diệp Khinh Vũ đi theo anh.

Trong một thời gian ngắn mà Giang Ninh gây ra biết bao nhiêu chuyện. Ông ta nghe được một số chuyện từ chỗ của Lâm Văn nhưng từng ấy cũng khiến ông ta tim đập chân run.

Càng không cần nói đến chuyện tập đoàn Lâm thị sẽ gây ra sóng gió ở cả phương Bắc.

Không biết bao nhiêu gia tộc lớn sẽ gặp nạn, cho dù trước đây cũng từng có tiền có quyền, cao cao tại thượng.

Nhưng Giang Ninh một khi đã đi thì tất cả những gia tộc lớn, cao cao tại thượng đều bị anh giãm nát dưới chân, thậm chí đến chút khả năng phản kháng cũng không có.

“Vậy cậu nhìn tôi làm gì?”

Giang Ninh nói nhẹ như không: “Cháu không có hứng thú với đàn ông”

“Hừ, bớt nói những lời vô ích với tôi lại.” Diệp Sơn nói: “Vậy tôi hỏi cậu bao giờ tôi có thể trở lại Thịnh Hải.

Ông ta bị Giang Ninh gọi tới Đông Hải để bảo vệ người của nhà họ Lâm. Trong thời gian này ông ta không biết mình đã đuổi bao nhiêu người muốn tới giết Lâm Văn và Tô Mai, riêng cao thủ cấp độ tông sư cũng phải có ba bốn người.

Hàng tuyến phòng ngự của Đông Hải cũng khiến Diệp Sơn vô cùng kinh ngạc. Cho dù ông ta không có ở đây thì đám người kia cũng không thể thành công.

Chỉ là Giang Ninh quá cẩn thận, không chấp nhận được bất kỳ sai sót nào nên cứ bắt ông ta phải ở đây.

Về điểm này ông ta thật sự phải khen ngợi Giang Ninh, luôn hết lòng vì nhà họ Lâm.
 
Chương 907


“Bất cứ lúc nào chú cũng có thể đi” Giang Ninh cười và nói: “Lần trước cháu mời mọi người tới Đông Hải chơi vài ngày. Làm sao cũng không nghĩ tới chuyện chú lại ở đây những một tháng. Như thế thì cháu làm sao đuổi chú đi được?”

Nghe vậy, Diệp Sơn sững người, ngay sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng, chỉ tay vào mặt Giang Ninh, không nhịn được mắng một câu.

“Thằng nhóc, cậu nói như kiểu tôi đang rất ảo tưởng đúng không?”

Niềm vui bất ngờ Diệp Sơn thật sự bị Giang Ninh làm cho tức chết.

Lòng tốt của ông ta lại bị người khác coi là ý đồ xấu.

Dám đuổi ông ta đi sao?

Giang Ninh chỉ mỉm cười.

“Chú Sơn, có phải trong giới giang hồ có rất nhiều người công nhận môn phái ẩn danh không?”

Anh không quan tâm đến chuyện Diệp Sơn có vui không mà hỏi thẳng.

“Hừ, mọi người bây giờ theo đuổi không phải là cực hạn, có người chạy theo quyền thế, có người chạy theo tiền. Nhưng những luyện võ chúng ta theo đuổi không phải chính là cực hạn sao?”

Diệp Sơn trừng mắt nhìn Giang Ninh một cái, trong lòng mặc dù không vui nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh.

“Vậy môn phái ẩn danh có thể đưa bọn họ tới cực hạn võ đạo không?”

“Nếu không thì cậu nghĩ sao?”

Diệp Sơn không buồn tức giận: “Người ta đồn đại rằng chỉ có gia nhập môn phái ẩn danh mới có thể có cơ hội khiến bản thân mình trở nên mạnh hơn, có được những gì mà mình muốn. Vậy nên mới có rất nhiều người điên cuồng xin gia nhập, cũng chính vì thế là đánh mất cả giới hạn cơ bản nhất của bản thân mình” Những người gia nhập môn phái ẩn danh chưa chắc đã là những người luyện võ nhưng chung quy lại là những người có quá nhiều tham vọng.

Những người này mà trở nên điên cuồng thì đến Diệp Sơn cũng cảm thấy đáng sợ.

Để đạt đến cực hạn, để đạt được những gì mình muốn, những người đó gần như không có giới hạn, chỉ cần đạt được mục đích thì cho dù đó là thủ đoạn gì cũng có thể dùng được.

“Cực hạn…” Giang Ninh nheo mắt lại và không nói gì nữa. Anh đánh vô lăng, lái xe vào một con ngõ: “Đến rồi” Giang Ninh xuống xe, Diệp Sơn cũng xuống theo. Đây là một công xưởng có vẻ hơi cũ, không biết Giang Ninh đưa ông ta tới đây để làm gì.

Giang Ninh không nói gì, anh đẩy thẳng cửa bước vào. Có hai người đứng ở hai bên, nhìn thấy Giang Ninh vào lập tức chào cung kính: “Anh Ninh” Giang Ninh gật đầu dẫn Diệp Sơn qua mấy con đường mới tới được một cánh cửa. Anh đưa tay vặn tay nắm cửa rồi đi thẳng vào trong.

Giấy tờ vung vãi khắp trên mặt đất khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Người đang ngồi trên mặt đất chính là quản gia Triệu, ông giống như một người điên, đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem khiến Diệp Sơn không thể tin vào mắt mình.

Ông ta đã từng gặp quản gia Triệu, đây là một người rất tỉ mỉ, bình thường rất chú ý tới cách ăn mặc, thậm chí đến một nếp nhăn trên áo cũng không có.

Vậy mà hôm nay không biết ông đã bị chuyện gì k1ch thích?

“Anh Ninh?”

Nghe thấy tiếng động, quản gia Triệu quay đầu lại, nhìn thấy Giang Ninh, ông lập tức đứng lên mặt mày lấp lánh. Thật sự không thể nhìn ra đã một ngày một đêm ông không chợp mắt.

“Có phát hiện sao?”

“Một phát hiện lớn”

“Thật sao?”

Giang Ninh gật đầu rồi bước qua đống giấy tờ tìm một cái ghế để ngồi xuống: “Nói tôi nghe thử” Quản gia Triệu chỉ chào hỏi Diệp Sơn một tiếng chứ không có tâm trạng tiếp đón ông ta. Ông đưa chỗ tài liệu đã sắp xếp cho Giang Ninh xem.

“Anh xem trước đi.” Giang Ninh nhận lấy xem thử, mi mắt anh khẽ nhướn lên và nhìn quản gia Triệu bằng ánh mắt không thể tin được.

Quản gia Triệu không nói gì mà chỉ gật đầu.
 
Chương 908


Giang Ninh tiếp tục xem, càng xem lông mi anh càng nhướn lên cao hơn, khuôn mặt lộ ra một nụ cười.

“Đúng là một niềm vui bất ngờ” Anh đã đoán được mô hình của tập đoàn Linh Long nhất định không bình thường. Không ngờ lại phát hiện được mấy người thuộc gia tộc ẩn danh trong tập đoàn này. Đó không chỉ là người trong giới võ đạo mà còn là tinh anh của các ngành nghề khác nhau.

Giang Ninh biết chắc chỉ cần phá vỡ được tập đoàn Linh Long thì sẽ phát hiện được một số bí mật.

Thậm chí còn có thể dụ ra không ít cá lớn luôn giấu mình trong nước đục.

Bây giờ đám cá đó có lẽ sắp không chịu được. Vậy thì nên rắc càng nhiều thính cá. Những tư liệu này của tập đoàn Linh Long bao gồm cả những tư liệu Lý Đông thu thập được từ những người đã nghỉ làm ở Linh Long đã được quản gia Triệu sắp xếp phân tích để đưa ra kết luận.

Nếu là người khác Giang Ninh chưa chắc đã tin nhưng mạng lưới tình báo 20 năm của quản gia Triệu từ thời của Phó Gia đã bắt đầu làm cái này. Nên ông cũng coi là một cây đại thụ trong nghề.

Ông nói phải thì nhất định là phải.

Đồ của tôi “E rằng vẫn còn vượt qua tưởng tượng của chúng ta bởi vì tài liệu không đầy đủ. Có rất nhiều thứ chúng ta vẫn còn chưa lấy được”.

Quản gia Triệu nói: “Nhưng cho dù là như thế, nhưng tôi vẫn phân tích ra được một số thứ”. Nói đến đây, khuôn mặt quản gia Triệu lộ rõ vẻ đắc ý.

Đây chính là tài năng của ông.

“Nói đi”. Giang Ninh cũng không khách sáo. Diệp Sơn đứng ở một bên càng xem càng thấy khó hiểu. Ông ta không biết Giang Ninh đang xem cái gì, cũng không biết quản gia Triệu đang nói cái gì. Nhưng nhìn biểu cảm của hai người này thì hình như có vẻ rất lợi hại.

“Bọn chúng đều đang tìm một thứ” Quản gia Triệu nói thẳng.

“Thứ này có lẽ là thứ cả gia tộc ẩn danh đang dồn sức đi tìm. Tập đoàn Linh Long chỉ là mạng lưới tình báo bên ngoài của bọn chúng để lợi dụng sức ảnh hưởng của mấy công ty độc quyền, cố gắng phủ khắp nhiều nơi để có được nhiều thông tin hơn”

“Cách này rất hiệu quả. Đầu tư nhiều không chỉ để kiếm tiền mà có để chiêu mộ các cao thủ” Hai mắt của quản gia Triệu như phát sáng: “Điều này có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là gì?”

Giang Ninh không khỏi khiến Diệp Sơn không kìm được tò mò hỏi thay.

“Có nghĩa là thứ đồ bọn chúng đang tìm vô cùng có giá trị” Quản gia Triệu chỉ cần phân tích vào những khoản đầu tư trong báo cáo tài chính cũng thấy nhà họ Long đã phải bỏ ra ít nhất mấy nghìn tỷ để đầu tư vào tập đoàn Linh Long. Đây là những khoản tiền có thể nhìn thấy được còn những gì không nhìn thấy được thì sao?

Để xây dựng được tập đoàn Linh Long, nhà họ Long nhất định phải trao đổi tài nguyên, nếu không không thể nào làm được. Nhà họ Long đầu tư vào mười mấy sản nghiệp và trở thành con rồng dẫn đầu.

Bọn chúng bằng lòng đầu tư nhiều như vậy nếu như không phải có thể tìm được một thứ rất có giá trị thì chỉ khi nhà họ Long là một lũ ngu dốt.

“Vậy thứ mà bọn chúng tìm rốt cuộc là gì?”

Diệp Sơn tiếp tục hỏi.

“Cái này tạm thời vẫn chưa biết” Quản gia Triệu lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa biết nhưng đi theo con đường này, chúng ta không những có thể biết được, mà còn có thể đào cả gia tộc ẩn danh này lên” Điều mà Giang Ninh đi tìm từ trước tới giờ vẫn là gia tộc ẩn danh.

Những người thuộc gia tộc ẩn danh vì đạt được mục đích của mình mà không màng tới tất cả, thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Như vậy làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự cần bằng của cả giới này.

Người của bọn chúng có thể không nhiều nhưng không ở đâu là không có mặt. Chỉ nguyên trong tập đoàn Linh Long đã không phải là ít. Có thể thấy thứ mà bọn chúng theo đuổi có giá trị rất lớn.

“Anh Ninh, thứ mà nhà họ Giang theo đuổi nhất định có giá trị không nhỏ. Tập đoàn Linh long này có lẽ chỉ là công cụ để nhà họ Long có được thông tin tình báo thôi.” Đường đường là một danh gia vọng tộc, tốn công tốn sức †ạo ra một tập đoàn Linh Long như vậy, đúng lúc đến khi gần được thu hoạch lại bị Giang Ninh nẵng tay trên.

Người nhà họ Long không tức chết mới là chuyện lạ.
 
Chương 909


“Không biết là thứ gì mà bọn chúng có thể bỏ ra một cái giá lớn như vậy” Giang Ninh nói: “Nhưng trước mắt có thể thấy tiếp tục đi theo con đường này nhất định có thể phát hiện ra được mọi thứ”

“Không sail” Quản gia Triệu phấn khích nói: “Hơn nữa nếu nắm trong tay những sản nghiệp này sẽ có lợi cho mạng lưới tình báo của chúng ta, cũng là một điểm bổ sung cho chúng ta. Đây là chuyện mà tôi muốn làm từ lâu rồi. Anh Ninh, lân này chúng ta thật sự thắng lớn”

“Nhưng vẫn còn một vấn đề” Quản gia Triệu nuốt nước bọt: “Nhưng những sản nghiệp này đều rất phân tán. Trước đây là do mười mấy gia tộc lớn phương Bắc cùng quản lý. Bây giờ tất cả trên danh nghĩa đều là do anh nắm giữ nhưng muốn thực sự quản lý được nó thì không phải là chuyện dễ dàng”.

“Trong đó ngành khai thác khoáng sản ở Tây Bắc, ngành du lịch ở Nam Đảo và lương thực ở Đông Bắc đều có người quản lý. Những gia tộc lớn ở vùng Đông Bắc đều đã bị phá hủy, bọn chúng nhất định không dễ dàng giao ra đâu” Giang Ninh nhướn mày: “Đồ của tôi mà bọn chúng dám không giao sao?”

Không đi nữa Nếu đã là đồ của mình, hơn nữa lại có tác dụng lớn như vậy với việc điều tra gia tộc ẩn danh thì không cần nói cũng biết phải chỉnh đốn lại những sản nghiệp này và giao cho Lâm Vũ Chân quản lý.
 
Chương 910


“Chú Sơn, nếu chú ở Đông Hải không quen, muốn về Thịnh Thành thì bất cứ lúc nào chú cũng có thể về” Sắp về đến nhà họ Lâm, Giang Ninh cười và nói một câu.

Diệp Sơn chỉ hừ một tiếng và vẫn không nói gì.

Thật ra ông ta cũng muốn đi, cứ ở lì ở nhà người ta, ăn cơm của nhà người ta mãi cũng ngại. Da mặt ông ta không thể nào dày như Giang Ninh được.

Nhưng hiện giờ Diệp Sơn lại không muốn đi nữa.

Ông ta thật sự cảm thấy tò mò không biết mấy người ở Đông Hải này không biết có bị điên không mà lúc nào cũng cam tâm tình nguyện bán mạng cho Giang Ninh.

Thằng nhóc này có gì mà tốt như vậy?

E rằng ngoài vợ chồng Lâm Văn coi trọng Giang Ninh, Lâm Vũ Chân yêu Giang Ninh đến sống đi chết lại thì những người khác đều thích anh ta.

Nhưng dù sao ông ta không thích.

Diệp Sơn không nói gì, ông ta vào trong và đi tìm ngay.
 
Chương 911


Giang Ninh là có sức quyến rũ gì nhỉ.

Diệp Khinh Vũ càng buồn cười hơn.

Giang Ninh đối với Lâm Vũ Chân thật sự sỉ tình, ngay cả Long Linh Nhi ở phương Bắc, anh cũng không thèm liếc mắt một cái, ngoại trừ Lâm Vũ Chân, còn có ai, mà Giang Ninh để mắt đến?

“Con có nghe rõ không?”

Diệp Sơn vô cùng khẩn trương.

“Con nghe thấy rồi, yên tâm đi” Nhìn thấy Diệp Khinh Vũ đã để tâm rồi, lúc này Diệp Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay bắt sau lưng, từ từ bước đi.

Lúc đó.

Phương Bắc!

Nhà họ Long!

Sắc mặt Long Tường còn khó coi hơn con chuột chết.

Hết rồi.

Tập đoàn Linh Long, hết rồi!

Ông kinh doanh bao nhiêu năm, đầu tư hàng trăm tỷ đô, gần như tiêu hết hơn nửa tài sản nhà họ Long, thậm chí vì trao đổi tài nguyên, mà phải trả một chỉ phí rất lớn.

Nhưng kết quả khi tập đoàn Linh Long sắp thu về được, lại bị Giang Ninh nhanh chân đến trước!

Ông thở không ra hơi, tức giận đến ói máu cả ba ngày, giờ phút này khuôn mặt đã không còn chút máu.

Trong đêm khuya thanh vắng, Long Tường ngồi một mình ở đại sảnh, đại sảnh trống không, môi run lên.

Ông không biết nên làm gì bây giờ, tập đoàn Linh Long, đã đoạt đi không trở lại nữa!

“Chà” Một cơn gió thổi qua, sắc mặt Long Tường thay đổi rõ rệt, ông lập tức ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đứng lên chạy nhanh ra cửa, nhưng không thấy gì cả.

Trong ánh mắt của ông, tràn đầy kiêng kị, siết chặt tay thành nắm đấm, lại chậm rãi buông ra, phía sau lưng, mồ hôi đã ướt nhẹp.

“Ngũ sử Long, ông thật không khiến cho ta thất vọng nha” Đột nhiên, phía sau truyền đến một âm thanh, làm cho Long Tương giật cả người, giống như bị sét đánh!

Nháy mắt cứng đời!

Thế giới ngầm, không cần phế vật Long Tường cảm giác bản thân dường như trong nháy mắt rơi vào hầm băng!

Ông ngay cả quay đầu lại cũng không dám!

Đổi lại lúc bình thường, ông không hề sợ hãi, thậm chí còn có thể tự tin trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng tập đoàn Linh Long đã không còn, đồng nghĩa với việc nhà họ Long của ông đã mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Tổn thất này, không phải Long Tường ông có thể gánh vác nổi được!

Long Tường không quay đầu, hít một hơi sâu, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: ” Ông đến rồi.” Từ giọng điệu vừa rồi ông không thể biết được người phía sau có phải đang giận hay không, nhưng ông có thể khẳng định, tổn thất tập đoàn Linh Long, hậu quả này, cần chính mình gánh vác, thậm chí là cả nhà họ Long gánh vác!

“Tôi không muốn đến, nhưng không thể không đến” Âm thanh phía sau, bình tĩnh như cũ, không hề gợn sóng, giống như người máy nói chuyện với nhau, không có tình cảm, nghe không ra hỉ nộ ái ố.

“Tôi cho ông thời gian năm năm, là năm năm đó!”

“Nhưng kết quả đâu? Ông nói cho tôi biết, kết quả đâu?”

Long Tường nắm chặt tay, xoay người, nhìn thấy thời khắc này, nhìn thấy người đàn ông đang đeo mặt nạ ngồi trên vị trí chủ vị nhà họ Long của mình.
 
Chương 912


“Năm năm? Ông có biết năm năm này tôi làm thế nào để đối mặt không?”

Ông hít một hơi sâu: “Tôi vẫn luôn làm liên tục, vì sự nghiệp của ông mà làm, người nhà họ Long của tôi chết hết bao nhiêu người, trả giá hết bao nhiêu? Tập đoàn Linh Long cũng thành hình rồi, thời cơ sắp chín muồi rồi, lập tức có thể ngắt lấy, tôi cũng không muốn thất bại!”

Long Tường hét lớn: “Tổn thất của ông, chính là chỉ là một mạng lưới tình báo, còn nhà họ Long tôi? Đó là tâm huyết của mấy thế hệ!”

Người đàn ông ngồi ở kia, không nói được một lời, lắng lặng nhìn Long Tường.

Miếng mặt nạ ấy, có vẻ có chút cổ quái, ngoại trừ hai cái lỗ, lộ ra đôi mắt thâm thúy, cũng không có những hoa văn khác, một mảng trống không.

Ông ngồi ngay ngắn ở đấy, ngón tay đặt trên bàn, nhẹ nhàng gõ, dường như đang đợi Long Tường cho ông một lời giải thích.

“Đây là sai lầm của tôi, tôi có thể bù đắp lại!”

Long Tường thở hổn hển, cắn răng nói: “Nhà họ Long của tôi, có thể bù đắp lại!”

“Bù đắp như thế nào?”

“Lần nữa vì ông, xây dựng một một tập đoàn Linh Long khác!”

Ông nói: “Lần này, không cần năm năm, cho tôi ba năm, chỉ cần cho tôi thời gian ba năm…”

“Thời gian tôi cho ông, không đáng giá sao?”

“Lời giải thích này, tôi không hài lòng” Long Tường nóng nảy: “Chủ thượng! Tôi với ông hợp tác với nhau chứ không phải quan hệ cấp cao cấp thấp, ông không thể đối xử với tôi như vậy!”

“Bước vào thế giới ngầm, lời tôi nói là cuối cùng, ông có thể từ chối, chỉ cần ông có thể giết được tôi.” Chủ thượng đứng lên, hai bàn tay bắt ra sau, đi đến bên cạnh Long Tường, Long Tường nhất thời không dám nhúc nhích.

Cho dù trước kia ông có nghĩ đến, cùng lắm thì cùng Chủ thượng liều mạng cá chết rách lưới, nhưng người đàn ông lúc này, đang đứng ở trước mặt mình, ông căn bản không dám ra tay.

“Ông cho rằng năm đó nhà họ Long làm sao sống sót trở về?

“Tám gia tộc giàu có hàng đầu, tôi vì sao lại giữ các người lại?”

“Không phải vì nhà họ Long ông có giá trị này, tôi phất tay một cái là quét sạch, cái gì mà gia tộc giàu có nhất, nhiều của cải nhất, quyền lực tiền tài, cho dù có nhiều hơn nữa, cũng không có ý nghĩa” Long Tường không dám nhúc nhích, chỉ là hơi thở càng ngày càng gấp rút.

Lòng bàn tay đều là mồ hôi, máu huyết chạy khắp cơ thể, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại được.

Ở trước mặt người đàn ông này, ông thậm chí không thể duy trì được sự bình tĩnh!

Giờ phút này, Long Tường mới cảm thấy chỉ có những kẻ điên sống trên núi, ở trước mặt Chủ thượng mới dám không kiêng nể như thế.

“Ông… Xin ông cho… tôi một cơ hội nữa!”

Ông ta cắn răng nói.

“Tôi đã cho ông cơ hội, nhưng ông không tận dụng nó.” Chủ thượng lắc lắc đầu: “Nếu tôi không âm thầm ra tay?

Ông nghĩ ông có cơ hội thu được tập đoàn Linh Long?”

“Tập đoàn Linh Long này, sớm đã không khống chế được, không nằm trong tầm tay nhà họ Long của ông, Long Tường ông, chỉ là một phế vật mà thôi.” Ông ta đi ra ngoài đại sảnh, Long Tường vẫn đứng yên ở kia, không hề nhúc nhích.

“Thế giới ngầm, không cần phế vật”.

Nhà họ Long, sa sút!

Tiếng nói chủ thượng nhỏ dần rồi mất hút, bóng dáng cũng chìm dần sau màn đêm, hệt như chưa từng tới đây vậy.
 
Chương 913


Long Tường vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, đôi chân ông như bị ai đó dùng đinh cắm chặt xuống mặt đất.

Đêm dài vô tận.

Mãi tới 4 giờ sáng, Long Phi không ngủ được bèn đi ra phòng khách, từ xa anh đã nhìn thấy Long Tường đứng đó, liền vội vã chạy tới.

“Ba, ba vẫn chưa ngủ … Aaaal” Long Phi bất ngờ hét lên như gặp phải ma vậy, mặt cắt không còn giọt máu nào.

“BAP Anh ta lao tới, chìa tay ra chạm vào Long Tường, toàn thân ông ta bỗng chốc như muốn đổ xuống, Long Phi vội vã đưa tay ôm lấy, kêu lên thất thanh, “Ba ơi! Ba! Ba đừng chết! Ba đừng chết mài” Lúc này, trên người Long Tường máu chảy be bét.

Ông ta vẫn trợn tròn hai mắt, hai hàng lệ đỏ chảy ra từ khóe mắt…

Máu đen chảy ra khắp lỗ mũi, lỗ tai và cả khóe miệng!

Cơ thể cứng đờ, lạnh ngắt!

“Ba! Ba tỉnh dậy đi! Ba dậy đi mà!”

Long Phi hoảng sợ ôm lấy thi thể ba mình gào thét, anh ta không thể ngờ được rằng Long Tường lại chết, lại còn chết một cách đáng sợ như vậy, không một lời trăn trối!

Đèn nhà vụt sáng, người qua kẻ lại, cái chết của Long Tường khiến cả nhà họ Long hỗn loạn cả lên.

Long Linh Nhi đờ đẫn khi nghe hung tin ấy.

Cô ta không biết sao sự việc lại ra nông nỗi này, Sao Long Tường lại chết bất đắc kì tử như vậy cơ chứ?

Linh Nhi chạy vội vào phòng khách, Long Phi vẫn ôm lấy thi thể Long Tường, đôi mắt đờ đãn, hồn siêu phách lạc.

“Anh! Anh!”

Hai mắt đỏ hoe, cô gào to, “Ba…”

“Chết rồi” Cổ họng Long Phi nghẹn đắng, anh ta nghẹn ngào, “là chúng…., là chúng…”

“j2” Long Linh Nhi căn rắng, “Là ai? Rốt cuộc là ai giết ba?”

“Là chúng, chắc chắn là bọn chúng!”

Long Phi gào lên như điên, “Mau chạy đi! Mau chạy đi!

Chúng tới rồi! Chúng sắp tới rồi!”

Anhta đứng phắt dậy, trợn tròn hai mắt, ra sức nắm lấy đôi tay Linh Nhi, cho đến khi cô ta đau quá hét lên: “Chúng sẽ giết sạch người nhà họ Long! Chúng sẽ giết hết chúng ta!”

“Chúng tới rồi!”

“Chắc chắn chúng tới rồi!”

Long Phi gào thét rồi chạy ra ngoài như bị điên vậy, mặc cho Long Linh Nhi gọi thế nào cũng không được.

Long Tường chết rồi Đột ngột qua đời chỉ sau một đêm.

Bỗng chốc chấn động cả miền bắc.

Tập đoạn Linh Long mới phá sản, thậm chí khoản nợ về sau còn chưa xử lí hết, Long Tường đã đột ngột từ trần, không chỉ thế, ngay cả hậu duệ của nhà họ Long là Long Phi cũng biến thành một kẻ điên, suốt ngày điên điên khùng khùng, lẩm bẩm những gì không ai hiểu cả.

Nhà họ Long, vốn từng là gia đình giàu có bậc nhất ở miền bắc này.

Chỉ sau một đêm tổn, mất mát nặng nề, ngay cả chủ nhà cũng không còn nữa.

Long Linh Nhi kìm nén nỗi đau này, lo liệu tang lễ cho Long Tường ổn thỏa, nhưng côta bỗng trở nên bất lực trước sự hỗn loạn bên trong nội bộ nhà họ Long.
 
Chương 914


Long Tường vừa mất, đám cô dì chú bác đã không nhịn nổi, hòng chiếm lấy sản nghiệp của nhà họ Long?

Họ muốn nhà họ Long sớm lụi bại sao!

“Hài cốt cha tôi còn chưa nguội, lẽ nào các người muốn phá hủy nhà họ Long?”

Trước linh cữu cha minh, Long Linh Nhi đỏ hoe hai mắt, nức nở nói.

Giây phút này, cô bất lực vô cùng, cô mong mỏi làm sao, người đàn ông ấy có thể bên cô lúc này. Như thế, sẽ không có ai dám ức hiếp mình nữa.

Vô liêm sỉ Long Linh Nhi thực sự rất khó chịu trước đám người mưu mô quỷ quệt trước mặt mình.

Hồi Long Tường còn sống có thể chấn áp tất cả mọi người, toàn bộ nhà họ Long trên dưới đều phải nghe theo ông, dù bình thường đám cô dì chú bác kia có ý đồ này nọ, cũng chưa bao giờ dám vượt quá giới hạn.

Nhưng giờ đây, Long Tường mới qua đời, đám người đó đã vội nhảy bổ ra.

Họ sợ nhà họ Long sụp đổ hoàn toàn, tới khi đó, một số thứ mà họ muốn, nhà họ Long không còn gì có thể cho họ nữa.

“Linh Nhi, cháu nói câu đó có ý gì? Lế nào nhà họ Long không có quan hệ gì với chúng tôi sao?”

“Chúng ta đều là người nhà họ Long, ba cháu là chủ nhân của nhà họ Long, chúng ta đều nghe theo lời ông ấy, nhưng giờ ba cháu không còn nữa thì cháu phải giao nhà họ Long ra đây để mọi người cùng nhau góp sức duy trì gia tộc chứ!”

“Đừng trách chú nói cháu, giờ lúc nào rồi, cháu còn muốn một mình độc chiếm gia sản chứ? Gia tộc này không phải của riêng mình cháu.” Đám trưởng bối thi nhau nói, giọng đầy phẫn nộ.

Cứ như người sai là Long Linh Nhi, chứ không phải họ.

Họ vì duy trì sự sinh tồn của nhà họ Long nên mới tranh giành, mới thảo luận nên chia chác số tài sản còn lại của nhà họ Long như thế nào trước linh cữu của Long Tường thế này.

“Wô liêm sỉ!”

Long Linh Nhi không kìm được, tức tối nói, “Các người mơ đi!”

Long Tường vừa chết, Long Phi cũng khùng khùng điên điên, họ mới dám làm xằng làm bậy.

Còn không phải vì xâu xé sản nghiệp ư?

Một khi bị họ chia năm xẻ bảy rồi, thì lúc đó gia tộc này coi như sụp đổ hoàn toàn.

Tới khi ấy, dù thần tiên có xuất hiện cũng không thể cứu vãn nổi, huống chỉ, với bối cảnh nơi đây, một khi phá sản, e rằng không còn cơ hội nào vực lại được.

“Long Linh Nhi!”

Bác cả nhà họ Long, nghiêm nghị nói: “Nhà họ Long bây giờ, không phải cháu nói là được!”

“Bác là bề trên, sản nghiệp của gia tộc nên chia chác thế nào, bác là người quyết!”

Ông ta lớn tiếng nói, mặc kệ Long Linh Nhi phản đối.

Ai cũng đều rõ, giờ nhà họ Long như mặt trời sắp lặn.

Long Tường bỗng dưng chết đột tử, rõ ràng là có vấn đề, nhà họ Long đang gặp nguy hiểm.

Không kể đến chuyện Long Phi, chủ nhân kế vị của nhà họ Long cũng trở nên điên điên khùng khùng, suốt ngày lẩm bẩm những câu không ai hiểu hết, càng khiến mọi người sốt ruột.

Không mau mau chóng chóng giành chút lợi ích về mình, lẽ nào đợi nhà họ Long sụp đổ hoàn toàn để rồi tay trắng à?

“Tôi nói cho các người biết, nhà họ Long mãi mãi không bao giờ cần tới các người quyết” Long Linh Nhi nói không chút khách khí, “Các người cũng đừng mong lấy đi bất cứ món đồ gì của nhà họ Long”

“Vậy chúng ta đợi xeml” Hai bên tranh cãi kịch liệt, không khí bỗng chốc căng thẳng hẳn lên.

Thực sự Long Linh Nhi rất buồn, các bậc bề trên bình thường vui vẻ, hòa nhã, luôn yêu thương mình hết mực, nay đã lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo, để lộ tướng mạo thực sự của mình.

Đứng trước lợi ích, còn đâu ra tình thân chứ?
 
Chương 915


Những ông chú, ông bác cho người đi thu thập tài li xem xem giờ đây nhà họ Long còn bao nhiêu sản nghiệp, dọa rằng sẽ phân chia tài sản với Long Linh Nhi trước mặt thi thể Long Tường Mục đích là để khiêu khích Long Linh Nhi, để cô ta biết rằng, ở cái gia tộc này, rốt cuộc ai là chủ!

“Các người…” Nhìn đám chú bác công khai thương lượng chia chác các tài sản, coi như không có mặt cô ở đó khiến Long Linh Nhi giận tới run người.

“Các người thật là quá đáng!”

“Quá đáng ư?”

Ông ta lạnh lùng đáp, “Long Linh Nhi, tôi nói cho cô biết, đến cái vị trí chủ nhà cũng là do năm đó tôi nhường cho ba cô, giờ tôi đòi lại thứ vốn dĩ thuộc về mình, có gì là quá đáng?”

“Giờ đây nhà họ Long vẫn còn một số thứ, tôi muốn lưu giữ lại, cô có hiểu không?”

Đòi nợ Long Linh Nhi ra sức cắn chặt môi, tức tối không thốt nên lời, cô ta chưa gặp ai vô liêm sỉ tới vậy.

Cô ta đưa mắt nhìn chừng chừng đám hổ báo đang định thôn tính hết gia sản nhà họ Long, muốn chống cự mà lại phát hiện bản thân lực bất tòng tâm.

Dù rằng giờ đây họ cố ý chia chác chỗ tài sản đó trước mặt mình, ngoài kháng nghị ra, cô còn có thể làm gì đây?

“Chúng ta thương lượng chút nhé.” Mỗi người nói vài câu, bác cả Long Cường quay đầu lại nhìn Long Linh Nhi, “Nhà họ Long không thể một ngày không có chủ, giờ ba cô không còn nữa, nhưng gia tộc này vẫn phải tiếp tục phát triển, bằng không sao có thể duy trì địa vị danh gia vọng tộc được cơ chứ?”
 
Chương 916


“Mời vào đi, chắc là tới viếng Long Tường”

“Vâng” Quản gia lập tức quay lưng chạy ra ngoài.

Long Cường nhìn Long Linh Nhi thở dài.

“Đừng có cố chấp nữa, cô không thắng được đâu, đừng để đến lúc xấu mặt tất cả mọi người,cuối cùng tới hậu sự của ba mình cũng không làm được, như thế mới thực sự là bất hiếu.

Vừa dứt lời, thì ngoài cổng vọng lại tiếng bước chân đi tới.

Long Cường ngẩng đầu nhìn theo thì thấy một người lạ hoắc, ông vội vã đi ra.

“Xin hỏi anh là ai? Tới gia tộc của tôi có việc gì vậy?”

Giọng điệu đầy uy nghiêm, lúc này đây ông ta đã nhập vai hoàn toàn vào vị trí chủ nhân của nhà họ Long, mang dáng dấp, cử chỉ của một chủ nhân danh gia vọng tộc.

Khí thế ấy như muốn người ta cung kính quỳ gối dập đầu trước ông vậy.

“Tôi ư” Giang Ninh nhìn ông một cái rồi quay ra nhìn Long Linh Nhi đang bất lực, cô quạnh đứng ở một bên, rồi nhẹ nhàng nói, “Tôi tới đây để đòi nợ”.

Tôi là chủ nhân Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Long Linh Nhi ngẩng đầu lên.

Cô thấy Giang Ninh đứng đó, không biết làm sao nước mắt cứ thế tuôn rơi, đành gồng mình lại, hai tay nắm chặt, cố nhẫn nhịn để không bật khóc thành tiếng.

Sao anh ấy lại tới chứ!

“Đòi nợ ư?”

Long Cường nghe thấy vậy, sắc mặt bỗng trâm ngâm, mấy người chú của Long Linh Nhi cũng bước hết lên, mặt hằm hằm khó chịu, “Cậu đến đòi nợ nhà họ Long ư? E rằng cậu tới nhầm chỗ rồi!”

“Không nhầm, chính là nhà họ Long, tôi tới để đòi nợ nhà họ Long” Giang Ninh bình tĩnh đáp, “Đòi nợ chủ nhân của nhà họ Long, cho hỏi chủ nhân của nhà họ Long là ai vậy?”

“To gan!”

Long Cường bỗng hét lớn, “Cậu là cái thá gì mà dám tới đây lộng ngôn thế chứ!”

“Tôi chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long, cậu tới đòi nợ tôi sao?”

Vừa mới lên chức chủ nhà đã bị người ta tới đòi nợ, chuyện này mà đồn ra ngoài thì ông ta còn mặt mũi nào cơ chứ?

Long Cường mặt hằm hằm, khua tay một cái mười mấy người đã vây xúm lại định đuổi Giang Ninh ra ngoài.

“Ông là chủ nhân của nhà họ Long sao?”

Giang Ninh bước lên một bước, lắc lắc đầu, “Không giống, tôi thấy ông không xứng”

“Cậu muốn chết à!”

Mặt Long Cường đỏ ửng, không ngờ Giang Ninh dám hoài nghi mình, “Người đâu, đuổi hắn ra ngoài cho tôi!”

“Bịch!”

Ông ta vừa dứt lời, Giang Ninh đã nhanh tay hơn đám thủ hạ đó.

Long Cường chỉ thấy một bóng người lao tới, ông ta còn chưa kịp phản ứng gì đã bị ăn ngay một cái tát đau điếng lên mặt, cú đánh quá mạnh khiến cả người ông ta bay thẳng ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.

“Aaa…!”

Ông ta kêu lên thảm thiết, máu đỏ nhuốm đầy trên bộ râu đang ngả màu, đánh bay luôn một chiếc răng vàng vừa mới đại tu lại.

“Đây là cái tát đòi nợ đầu tiên” Giang Ninh lạnh lùng nói, “Hôm nay tới đòi nợ, chưa đòi xong, tôi quyết không đi” Vừa dứt lời, anh đi tới trước mặt Long Cường, lại một cái tát nữa.
 
Chương 917


“Bốp!”

Bốn năm cái tát tới tấp, máu chảy khắp mồm khiến Long Cường sợ hãi vô cùng.

“Người đâu! Mau tới đây!”

“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn cho tôi!”

Mười mấy tên xông lên, lại mười mấy người bay ra ngoài, chưa động đến vạt áo của Giang Ninh đã bị đá bay rồi.

Hai má Long Cường sưng vù lên, trông xấu hơn cả thủ lợn.

“Dừng tay! Dừng tay!”

“Tôi không phải chủ nhân của nhà họ Long! Không phải tôi” Long Cường gào lên thảm thiết, ông ta sợ mình bị Giang Ninh thẳng tay đánh chết.

Ông ta nào có ngờ, đột nhiên lại nhảy ra một kẻ điên thế chứ, bảo tới đòi nợ, mà chỉ có ăn tát không thôi, như muốn rút hết răng của ông ta vậy.

“Bốp!”

Cái tát này của Giang Ninh khiến Long Cường sợ hãi, run lẩy bẩy bò lùi ra phía sau.

“Ông không phải chủ nhân nhà họ Long sao?”

Giang Ninh chau mày, “Vậy tôi không phải phí công đánh rồi sao?”

“Không, không phí! Không phí chút nào!”

Long Cường giọng run rẩy.

Từ đâu chui ra một thằng thần kinh thế này cơ chứ!

Giang Ninh quay lại nhìn mấy ông chú của Long Linh Nhi: “Vậy trong các ông, ai là chủ nhân nhà họ Long?”

Mấy ông chú của Long Linh Nhi, có ai dám đáp lời chứ?

Không ai dám ho he câu nào, lùi hết về phía sau.

“Đều không phải sao?”

Giang Ninh trừng mắt, “Ai dám lừa tôi thì đừng trách tôi vô tình” Mấy người đó vẫn im như thóc thối!

“Tôi là chủ nhân của nhà họ Long!”

Long Linh Nhi hít một hơi thật sau, lớn tiếng đáp, “Tôi là Long Linh Nhi, chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long!”

Cô tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, hơi thở có phần gấp gáp.

“Xin hỏi anh còn muốn đòi nợ gì cứ tính hết lên đầu tôi!”

Mắt cô ta ửng đỏ, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh mắt rối ren đến cùng cực nhìn thẳng về phía Giang Ninh.

Giả điên Người đàn ông đó trước đây còn cảnh cáo mình, nếu dám gây tổn thương đến người phụ nữ của anh ta thì ngay cả mình anh ta cũng không tha.

Vậy mà giờ, anh ta lại giúp mình.

“Cô là chủ nhân của nhà họ Long sao?”

Giang Ninh bình tĩnh đáp.

“Đúng vậy!”

Long Linh Nhi gật đầu, lớn tiếng nói, “Tôi chính là chủ nhân hiện tại của nhà họ Long, ai có ý không phục thì đứng ra!”

Ai dám đứng ra chứ?

Long Cường đến rắm còn không dám đánh cái nào!
 
Chương 918


Giờ ông còn dám tranh ngôi vị chủ nhân của nhà họ Long, e rằng Giang Ninh lại dùng bạt tai để dạy dỗ, đánh khắp mặt không chừa chỗ nào.

“Tốt lắm, vẫn còn ít nợ, vậy ta tính nốt với cô!”

Giang Ninh bước đến trước mặt Long Linh Nhi, anh thấy vai cô ta run run.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Long Linh Nhi bỗng cảm thấy muốn nép vào lòng người đàn ông ấy, nhưng cô ta biết rằng, giờ nơi đó không còn thuộc về cô ta.

“Anh muốn làm gì?”

Cô ta hỏi.

“Cổ phần của tập đoàn Linh Long, bao gồm cả khoản nợ của các người, hai trăm năm mươi nghìn tỷ” Tập đoàn Linh Loang tuyên bố phá sản, 49% số cổ phần mà nhà họ Long nắm giữ, bao gồm cả khoản nợ hơn 300 tỉ, Giang Ninh có thể dùng thủ đoạn chiếm lấy cổ phần còn chừa lại khoản nợ cho nhà họ Long, nhưng anh không làm vậy.

Nhưng giờ đây chủ nhân của nhà họ Long là Long Linh Nhi.

“Tôi đồng ý: Long Linh Nhi dường như không nghĩ ngợi gì, đồng ý ngay.

Cô ta biết, tập đoàn Linh Long không còn nữa, nhà họ Long cũng không thể chống đỡ thêm được, thậm chí, chắc chắn vì tập đoàn Linh Long nên Long Tường mới chết, Long Phi mới dở khùng dở điên.

Tập đoàn Linh Long vốn là một quả bom hẹn giờ, giờ nhà họ Long vốn không còn sức chống đỡ, đặt nó trong tay chỉ khiến nhiều người ham hố, khiến nhà họ Long lụi bại nhanh hơn mà thôi.

Huống chỉ, hồi đầu cô ta thành lập nên tập đoàn Linh Long là để dành của hồi môn cho mình khi gả cho Giang Ninh.

Giờ đây để cho Giang Ninh, dù cách thức không giống, nhưng kết quả vẫn vậy.

“Ùm Giang Ninh gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Anh tới trước linh cữu của Long Tường, thắp ba nén nhang, cắ m vào bát hương rồi thành khẩn nói: “Chủ nhân nhà họ Long, giờ ông có hối hận không?”

E rằng Long Tường còn sống thì mới cho anh đáp án được.

Giang Ninh đứng đó một lát rồi quay lưng bỏ đi.

Long Linh Nhi nhìn theo bóng dáng Giang Ninh khuất dần sau cánh cửa, cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại.

Nếu muốn nhà họ Long tiếp tục sinh tồn, cô ta bắt buộc phải kiên cường.

“Chíu!”

Giang Ninh mới bước chân ra tới cổng, một tia sáng roẹt qua, con dao sắc bén bay thẳng từ phía sau, cắm mạnh vào tim Giang Ninh.

“Bịchl” Giang Ninh không thèm quay đầu, vung nắm đấm lên, đập mạnh lên người đánh lén anh là Long Phi, thừa thế kẹp chặt cổ anh ta lại, ấn mạnh vào tường, hai chân nhấc khỏi mặt đất.

“Ặc ặc…

Long Phi giấy dụa, nhưng không tài nào thoát được, hai mắt toát lên nỗi căm hận và giận dữ ối ối!”

“Tao phải giết mày! Tao giết.

“Giả điên giả khùng, mày cũng sợ chết sao?”

Ánh mắt Giang Ninh bình tĩnh, ngón tay hơi dùng sức bóp chặt lấy cổ Long Phu, mặt anh ta càng lúc càng đỏ, rồi dần chuyển sang tím đen, “Anh giả điên giả khùng rồi để một mình Linh Nhi đối mặt với đám hổ báo đó sao?”

“Có người anh nào như anh không?”

“Mày… kệ tao! Á á á…

Giang Ninh lên gối, Long Phi bỗng chốc kêu gào thảm thiết, hai tai bắt đầu ù đi, cảm giác không thể thở nổi.

“Mày… mày hủy hoại tập đoàn Linh Long… chủ thượng sẽ giết mày! Chắc chắn ông ta sẽ giết mày!”
 
Chương 919


“Chủ thượng là ai, ông ta đang tìm gì?”

Giang Ninh hỏi.

“Không… không biết!”

Long Phi ra sức giấy dụa, con ngươi như muốn nhảy ra khỏi hố mắt, Giang Ninh quyết không nương tay, ngón tay càng lúc càng dùng sức, Long Phi chỉ thấy mình sắp chết vì nghẹt thở.

Coi thường Hai chân Long Phi lơ lửng trên không trung, cảm giác lực trên từng ngón tay của Giang Ninh không có sức mạnh nào sánh bằng.

Dù bản thân có cố gắng tới đâu cũng không thoát ra được.

Não bộ gần như cạn kiệt dưỡng khí, mọi thứ trống rỗng, tai ù đi, chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, mình sẽ phải chết.

Mặt Giang Ninh vẫn không chút biểu cảm, như thể dù cậu có thẳng tay bẻ gãy cổ Long Phi cũng không thèm chớp mắt.

“Nhà họ Bàng … ông ấy là người của nhà họ Bàng!”

Long Phi không kìm nổi, ho mạnh một tiếng, cố thốt lên một câu.

Khoảnh khắc ấy, phổi như lấy lại được nguồn dưỡng khí, cả người Long Phi ngã lăn đùng ra đất, như chết đi sống lại vậy.

Giang Ninh buông tay, nhìn Long Phi đang lồm cồm trên mặt đất: “Người của nhà họ Bàng ư?”

“Không ai biết rốt cuộc ai là chủ thượng, kể cả ba tôi cũng không biết, nhưng..” Anh ta bỗng ho sặc sụa, mặt đỏ như trái gấc, sâu thẳm trong đáy mắt là nỗi hoảng sợ với cái chết, “nhưng tôi đoán, ông ta là người của Bàng gia”

“Chứng cứ đâu?”

Long Phi thở gấp, ngẩng đầu lên nhìn Giang Ninh, cắn răng nói: “Không có chứng cứ, chỉ đoán mò, nhưng tôi chắc chắn đến 70%” Anh ta nhìn Giang Ninh, mặt vẫn không chút biểu cảm, cũng không biết rốt cuộc Giang Ninh có giết mình hay không.

Người đàn ông đáng sợ này quả thực khiến Long Phi hồn siêu phách lạc.

Giang Ninh là người đầu tiên khiến anh ta vẫy vùng giữa hai ranh giới sinh tử.

Anh biết rằng trong mắt Giang Ninh, mạng mình vốn không chút giá trị, trừ khi trả lời câu hỏi của anh ta.

“Người trong ẩn môn đều không biết thân phận của đối phương, nhưng cũng có người dù cẩn thận cỡ nào cũng không tránh khỏi có lúc sơ hở…”. “Một người có thể kiểm soát ẩn môn, lại có thể bất cẩn Vậy sao?”

Giang Ninh vốn không tin.

Ẩn môn nấp cực kín, trong mọi ngóc ngách đều có người của họ, đặc biệt trong giới giang hồ, ngay cả những người chết bao năm nay đều có thể “sống” lại, khiến Đàm Hưng sợ hãi vô cùng, người có thể kiểm soát được ẩn môn này, e rằng còn nấp kín hơn.

“Trải qua bao thăng trầm, bão tố ở miền bắc này bao năm, vị thế danh gia vọng tộc cũng đổi tên biết bao lần, chỉ có nhà họ Bàng vẫn luôn đứng vững” Long Phi đáp, “Đặc biệt là lần này anh gây chuyện ầm ï như vậy ở đây, liệu nhà họ Bàng có phản ứng gì không?”

“Tới giờ, nhà họ Long nhà tôi lụi bại, gần như sụp đổ hoàn toàn, nhà họ Bàng vẫn không có phản ứng gì, anh không thấy lạ sao?”

Anh ta nói liền một mạch nỗi hoài nghi và dự đoán trong lòng.

Thực ra, đây chỉ là suy đoán của anh ta, cũng là suy đoán của Long Tường, vì ông từng nói, ông cảm thấy ông chủ có chút quen thuộc, chắc chắn là người mình thường hay gặp trước đây.

Mà người Long Tường thường gặp không phải đều trong các gia tộc hào môn hay sao?

Long Phi thở dài, mặt vẫn đỏ ứng, dựa lưng vào tường, vẻ mặt có chút tuyệt vọng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom