Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1900


Loại chuyện này, đừng nói Lâm thị, dù là bất cứ một đối thủ nào cũng chưa chắc sẽ dễ dàng nhượng bộ.

Giang Ninh quay đầu nhìn Tiểu Triệu, thản nhiên nói: “Đó là vì, họ có lòng tin cao độ vào bản thân.”

“Bọn họ nghĩ, chỉ cần Lâm thị tiến vào Đông Hàn thì sẽ là đồ vật của Lý thị.

Vì vậy dù là bất cứ điều kiện nào cũng chẳng qua chỉ là lời hứa suông mà thôi.”

Đối với công ty tập đoàn đa quốc gia kiểu này, nhất là một doanh nghiệp có địa vị có ảnh hưởng lớn trong quốc gia, sẽ rất có sự tự tin.

Thế lực lớn như Lý thị trước giờ sẽ không dễ dàng để người khác vào trong mắt.

Nghe Giang Ninh nói vậy, Tiểu Triệu coi như đã hiểu.

“Nhưng mà, anh Ninh, vậy liệu bọn họ có biết chúng ta biết suy nghĩ của họ không?”

Nghe có vẻ trúc trắc, nhưng Giang Ninh đã nghe hiểu được.

“Bọn họ biết chúng ta biết dự định của bọn họ.”

Giang Ninh nhìn Tiểu Triệu. Dường như anh bị chính lời nói của mình làm chóng mặt, không thèm nói nữa, để tự cô ấy từ từ hiểu. “Vì vậy, đây là bài ngửa, làm sao đánh ván này thì phải xem thực lực và thủ đoạn của mỗi bên.”

Tiểu Triệu vẫn chưa bình thường trở lại, trong đầu vấn còn không ngừng quay cuồng trong mấy từ “biết”. Giang Ninh thì đã về phòng làm việc của Lâm Vũ Chân nằm tiếp.

Còn nhóm người Lý Văn Sinh đã xuống dưới, lái xe đi thẳng về khách sạn.

“Muốn hỏi thì hỏi.”

Trên xe, Lý Văn Sinh hiếm khi cho Lý Thiên Tú cơ hội nói.

Anh ta dựa vào ghế, rõ ràng có vẻ đắc ý, như thể mọi thứ đều nằm trong †ầm kiểm soát của anh ta.

“Có lẽ Lâm thị biết một khi họ tiến vào Đông Hàn thì tất cả điều kiện đều sẽ bị chúng ta lật bàn phải không?”

Đều là doanh nghiệp lớn hàng đầu trong thị trường. Tuy không thể so được với Lý thị, nhưng Lâm thị có thể phát triển tới bây giờ, hơn nữa còn phát triển với tốc độ nhanh như vậy, hiển nhiên cũng không đơn giản.

Họ không thể không nhìn ra mục đích và thủ đoạn của Lý thị, nhưng lại vân phải hợp tác với Lý thị, điều này chẳng khác nào bảo hổ lột da.

“Đương nhiên bọn họ biết, có điều, bọn họ đã quá tự tin vào bản thân!”

Lý Văn Sinh hừ một tiếng. “Những kẻ này chắc chắn cho rằng, dù ở Đông Hàn bọn chúng vẫn có thể kiểm soát tình thế”

“Bởi vì từ khi Lâm thị ra đời cho tới khi nổi lên, mọi thứ đều quá thuận lợi, trong nước hoàn toàn không ai có thể hạn chế và cân đối quyền lực của họ.

Cho nên họ có hơi tự tin quá mức!”

Sao anh ta không nhìn ra điều này.

Anh ta càng rõ hơn, Giang Ninh bọn họ cũng hiểu rõ điều này.

Chỉ là mọi người đều có lòng tin với bản thân, lúc này phải xem thực lực của ai mạnh hơn.

“Đặc biệt là quán chủ của võ quán Cực Đạo, Giang Ninh kia!”

Lý Văn Sinh nheo mắt, trong mặt hiện lên sự hung ác tàn nhẫn cùng khinh thường. “Vừa nhìn đã biết là một tên tự phụ. Thật sự tưởng rằng dựa vào võ quán của gã thì có thể khiến Lâm thị có được chỗ đứng ở Đông Hàn? Nằm mơ!”
 
Chương 1901


Chiêu này để dụ địch vào sâu, rồi bắt ba ba trong rọ, đóng cửa đánh chó, anh ta đã đọc rất nhiều sách binh pháp.

Lý Văn Sinh rất đắc ý. Sự phát triển của sự việc còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của anh ta.

“Bây giờ mọi người đều biết quân bài của đối phương, nhưng cũng chỉ là bài đã ngửa ra. Khi đã tới Đông Hàn rồi, người của Lâm thị sẽ biết cái gì là gọi trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay!”

Nhìn bộ dạng vẻ mặt vênh váo của Lý Văn Sinh, Lý Thiên Tú không dám nói thêm gì.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn nghỉ hoặc.

Nếu đã ngửa bài, họ hiểu được suy nghĩ của Lâm thị với Giang Ninh, tương †ự như vậy, Giang Ninh với Lâm thị chắc chắn cũng hiểu rõ Lý Văn Sinh nghĩ gì, chắc chắn cũng sẽ có biện pháp đối phó.

Cô ta biết Lý thị có bao nhiêu đáng sợ, nhất là ở Đông Hàn, đó là nơi không mặc cải!

Trước giờ không ai có thể chiếm được một xíu lợi ích nào của Lý thị.

Nhưng…

Trong đầu Lý Thiên Tú hiện ra đôi mắt trong veo thấy cả đáy kia của Giang Ninh ở quán cà phê ngày hôm đó.

Dù là đối diện với mình, Giang Ninh cũng không có bất cứ suy nghĩ nào.

Người đàn ông như vậy sao có thể đơn giản.

Không phải Lý Thiên Tú quá tự tin ị với chính mình, mà là cô ta biết. Nếu một người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ và tiền bạc thì chắc chắn loại người này có chấp niệm càng lớn mạnh hơn.

Nhưng cô ta không dám nói.

“Được rồi, tôi sẽ bảo người nói rõ với Lâm thị những chỉ tiết còn lại, cô lập tức về Đông Hàn với tôi.”

Lý Văn Sinh nhìn Lý Thiên Tú, trong ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ. “Còn nữa, tôi cần cô đi giải quyết một người, đừng để tôi thất vọng!”

Lý Thiên Tú cả người run lên.

Lại là loại chuyện này.

“Giám đốc…”

Cô ta do dự một lúc mới nói: “Có thể đừng để tôi làm chuyện như vậy nữa được không.”

Cô ta rất chán ghét.

Dùng thân thể để hoàn thành nhiệm vụ. Loại chuyện này, cô ta vừa làm đã làm luôn mấy năm. Có thể có một khoảnh khắc cô ta đã gần như tê dại.  Cô ta cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không giống một con người mà chỉ là một công cụ.

Một công cụ không có cảm xúc.

“Ừm?”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Thiên Tú trầm xuống. “Cô thấy cô có tư cách thương lượng với tôi sao?”

“Đừng quên, cô có thể có ngày hôm nay, là ai cho cô cơ hội. Nếu không có giá trị đủ dùng thì ngày mai tôi có thể để cô quay trở về bộ dạng trước đây!”

Lý Thiên Tú hé miệng lại không dám nói thêm.

Trong đầu cô ta không ngừng vang vọng lời nói kia của Lý Văn Sinh, đây là giá trị của cô, giá trị duy nhất của cô…

Việc hợp tác của tập đoàn Lâm thị với Lý thị đã được xác định.

Theo yêu cầu của Giang Ninh với Lâm Vũ Chân, phòng Tiếp thị đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị.
 
Chương 1902


Đối với thị trường Đông Hàn, Lâm thị đã có phương án từ lâu. Nhưng sau khi Giang Ninh xem xong đã phủ định luôn và đưa ra đường lối mới. Mấy người phụ trách phòng Tiếp thị vừa nghe xong thì cảm thấy không khỏi có phần kích động.

Phương án này của Giang Ninh…

đâu chỉ là tham vọng!

Trong phòng làm việc, Tiểu Triệu há hốc mồm, gần như có thể nhét được một quả trứng!

“Hả?”

Cô ấy có hơi không dám tin, tay chỉ vào mặt mình, như muốn nghe thêm một lần nữa mới dám chắc chắn. “Giám đốc Lâm, bọn chị để em phụ trách dự án lớn như vậy của anh Ninh?”

Tiểu Triệu trợn mắt, có chút căng thẳng, lại có chút kích động. “Em… em được sao?”

Cô ấy chỉ là một thư ký. Mặc dù đi theo Lâm Vũ Chân từ lúc bắt đầu, chứng kiến sự phát triển của Lâm thị, nhưng một thị trường lớn như Đông Hàn kia, không phải phía Bắc trong nước, hay là Tây Bắc lớn, chỉ là một khu vực.

“Cô được không?”

Lâm Vũ Chân không nhịn được cười nói: “Cái này còn phải hỏi. Dù cô có được hay không đều giao cho cô hết rồi, tôi có chuyện khác phải làm, không rảnh.”

Cô ấy quay đầu nhìn Giang Ninh.

“Hai ngày nữa A Phi sẽ về, có người trợ lý này giúp cô sẽ không có vấn đề gì.

Giang Ninh thản nhiên nói: “Cô vào Lâm thị lâu như vậy cũng phải tự mình phụ trách công việc, chia sẻ phần nào gánh nặng công việc cho Vũ Chân chứ.”

“Nhưng mà…”

“Nếu cô không muốn đi thì nói cho tôi biết, truyền kỳ thành phố ngóng trông muốn đi, nhưng tôi luôn áp chế không cho.”

Tiểu Triệu vừa nghe thì nghĩ, Tô Vân còn chưa tốt nghiệp đã dám gánh dự án lớn như vậy? Chuyện cười gì vậy!

Nếu so với cô ấy, không phải mình rất mất mặt sao?

“Em đi!”

Cô ấy hét lên ngay lập tức.

“Để eml”

Dường như nhận thấy lời vừa rồi của mình có nghĩa khác, giống như mắng người, Tiểu Triệu lại lập tức đổi cách nói: “Anh Ninh, giám đốc Lâm, nếu hai người đã tin tưởng em, vậy em chắc chắn sẽ không làm hai người thất vọng!”

“Truyền kỳ thành phố còn nhỏ, không nên gánh vác trách nhiệm không tương xứng với tuổi, chuyện này để eml”

Cô ấy võ ngực nói.

Dừng lại một chút, Tiểu Triệu lại nhìn về phía Giang Ninh, có hơi thận trọng nói: “Anh Ninh, anh sẽ đi chứ?”

Nếu Giang Ninh có thể đi cùng thì dù lên núi đao xuống biển lửa Tiểu Triệu cũng không sợ, cũng không nhíu mày, có Giang Ninh ở bên, cô ấy làm gì cũng có sức mạnh!

“Người khác đã nhiệt tình mời thì đương nhiên tôi sẽ đi!”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Hơn nữa, chưa biết chừng ở đó còn có thứ tôi muốn nữa kìa!”
 
Chương 1903


Bắc Nghe Giang Ninh sẽ đi, Tiểu Triệu bồng trở nên phấn kích, trên mặt đầy vẻ cảm thấy mình rất oách.

Có Giang Ninh thì cô ấy sợ cái gì?

Trời có sập xuống cô cũng chẳng sợi “Được!”

Tiểu Triệu lập tức nói: “Tôi nhất định sẽ không để hai người thất vọng!”

Cô ấy đi tới trước mặt Lâm Vũ Chân, đè thấp giọng nói: “Giám đốc Lâm, em cũng sẽ giúp chị canh chừng anh Ninh, bảo đảm sẽ báo cáo với chị về nhất cử nhất động của anh Ninh bất cứ lúc nào!”

Lâm Vũ Chân không nhịn được đưa tay cốc đầu Tiểu Triệu một cái, lườm cô ấy.

Giám sát gì chứ? Giang Ninh đâu cần giám sát.

Tiểu Triệu đi làm việc, Lâm Vũ Chân  nhìn Giang Ninh, trong mắt chứa đầy tình ý.

“Nghe nói, phụ nữ đẹp bên phía Đông Hàn đặc biệt nhiều đấy.”

“Đều là nhân viên làm việc.”

“Anh chỉ thích người trước mắt.”

Hai mắt nhìn nhau tràn đầy tình cảm dịu dàng, có nhiều sự cám dỗ hơn nữa, cũng không hơn được tình ý như thế này.

Cũng may Tiểu Triệu chạy nhanh, nếu không đường trong không khí có thể làm cho cô ấy ngán tới phát sợ.

A Phi đã trở về.

Còn có đám người của anh Cẩu về cùng anh ta.

Có mấy người đã đi gặp Giang Ninh ngay.

“Núi Chung Nam tạm thời đã yên ổn, bên phía nhà họ Phương không có vấn đề gì, cái gì nên chỉnh đều chỉnh cả rồi, vấn còn có một số người âm thầm không phục Phương Thu, em đã đích thân giải quyết rồi.”

A Phi từ trước đến nay luôn mạnh mẽ cương quyết, danh hiệu Tiểu ma vương phương Bắc cũng không phải gọi không.

Phong cách làm việc của anh ta chịu ảnh hưởng rất lớn từ Giang Ninh.

Vấn đề không thể giải quyết thì giải quyết người tạo ra vấn đề.

“Phương Thu vân cần thời gian trưởng thành, nhưng trước mắt mà nói, đủ để dùng”

Đây là phán đoán của A Phi.

Giang Ninh gật đầu. Dù thế nào đi nữa, Phương Thu là con của sư phụ Hà Đạo Nhân, anh sẽ chăm sóc tốt cho Phương Thu.

Đây không phải chỉ là ân tình, còn là một kiểu truyền thừa.

Về phần bảy dòng họ Ẩn khác của núi Chung Nam lần này bị hai trưởng lão nhà họ Phương làm tổn thương lớn đến nguyên khí, họ tạm thời sẽ không suy nghĩ làm xăng bậy, cho dù có cũng là muốn mà không thể.

Với lại, mình đứng sau nhà họ Phương, họ dám sao?

“Để tự thằng bé xử lý những chuyện tiếp theo đi.”

Giang Ninh nói: “Nó cần trưởng thành, không thể chuyện gì cũng để chúng ta giúp giúp quyết được.”

Anh quay đầu nhìn A Phi.

“Em về đúng lúc có nhiệm vụ mới cho em.”

Vừa nghe có nhiệm vụ mới, A Phi không cảm thấy vất vả chút nào mà ngay lập tức trở nên phấn khích, mắt dường như phát sáng.
 
Chương 1904


“Gì vậy?”

Giang Ninh cười, nói với A Phi về quyết định của mình. Anh cho anh ta biết, Lâm thị chắc chắn phải có được thị trường của Đông Hàn, hơn nữa rất có thể có một quyền phổ ở Đông Hàn.

A Phi không nghe vô Lâm thị cái gì, thị trường Đông Hàn cái gì, cũng không nghe vào quyền phổ gì đó. Anh ta chỉ nghe lọt tai mình hợp tác với Tiểu Triệu đi Đông Hàn phát triển thị trường bên đó, đầu anh ta đều là tiếng ong ong, gần như sắp nổ tung.

“Đại ca, hay là, em vẫn là nên về núi Chung Nam thôi? Thằng bé Phương Thu này còn nhỏ, rất nhiều chuyện không kiểm soát được, nếu em không ở đó, em lo nó…

Anh ta chưa nói xong Giang Ninh đã nhìn chằm chằm vào mình, anh ta chỉ đành nuốt lời còn lại vào bụng, nói với vẻ mệt mỏi lại bất đắc dĩ: “Được thôi, đại ca bảo làm gì thì em làm nấy, nhưng hai người bọn em quyền ai lớn hơn?”

“Em không thể bị một người con gái áp chế đâu!”

Trong giọng nói của A Phi lại có hơi tủi thân.

“Vậy em áp chế cô ấy đi.”

Giang Ninh còn chưa nói xong, anh Cẩu đứng bên im lặng nấy giờ chợt khó chịu lên tiếng. Phòng làm việc bỗng trở nên yên tĩnh, dường như có một mùi kỳ lạ giống như mùi xăng trong không khí.

Giang Ninh thậm chí còn nghe được tiếng động cơ.

Giang Ninh không thèm nói nhiều với họ, có nói thêm cũng không biết nên nói từ đâu, anh liên xua tay đuổi họ ra ngoài.

A Phi lắc đầu suốt đường đi. Khi quay về phòng làm việc của Tiểu Triệu, cô ấy đang giao công việc trước mắt cho nhân viên, từng việc một một cách nghiêm túc chỉ tiết, như thể sợ sẽ bỏ sót gì đó.

Thấy A Phi về, Tiểu Triệu ngẩng lên nhìn, một tỉa kinh ngạc thoáng hiện trên mặt.

“Anh về rồi à?”

A Phi ngồi xuống ghế, đầu ngửa ra sau, tay đặt lên ghế, rồi nghiêng đầu nhìn Tiểu Triệu.

“Cô Triệu, đại ca tôi bảo tôi đi cùng cô tới Đông Hàn.”

Anh ta bu môi: “Chuyện này không phải cô đưa ra đấy chứ?”

“Không phải!”

Tiểu Triệu hừ một tiếng. Nghe giọng điệu của A Phi sắc mặt cô trầm xuống: “Tôi còn không đồng ý đấy!”

A Phi hiếm khi không đấu võ mồm với cô ấy, anh ta võ đùi, đứng lên nói: “Bên ngoài có rất nhiều tình huống không rõ và nguy hiểm, không giống với ở Lâm thị”

Anh ta đi tới trước mặt Tiểu Triệu, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, khiến cô ấy bỗng không dám nói chuyện. Tiểu Triệu ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, cô ấy lại càng thêm căng thẳng.

“Tới lúc đó theo sát tôi, đừng có chạy lung tung, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt.”

Nói xong, A Phi quay người đi ra, để lại bóng lưng tiêu sái.

Tiểu Triệu vẫn ngồi ở đó, bút trong tay đã rơi mà cũng không có phản ứng.

“Chị Triệu?”

Đồng nghiệp kêu hai tiếng lúc này Tiểu Triệu mới lấy lại tinh thần: “Hả? Cô nói gì? Đã bàn giao cả rồi, những việc này, rồi những việc này!”

Tim đập rất nhanh, như thể sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Một câu nói thôi, không đến mức này chứ?
 
Chương 1905


Ánh mắt vừa rồi của A Phi…

Tiểu Triệu cảm thấy đầu óc mình đã rối loạn cả. Bình thường cô ấy đều ỷ vào sau lưng có Lâm Vũ Chân với Giang Ninh chống lưng mà không kiêng nể gì bắt nạt A Phi, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên cảm thấy, là A Phi đã luôn nhường mình.

Nếu không phải vậy thì cô ấy sao có thể bắt nạt được A Phil Ngày hôm sau.

Đám người A Phi đi Đông Hàn trước, chỉ tiết hợp tác cụ thể vẫn còn phải bàn bạc với Lý thị ở Đông Hàn. Còn Giang Ninh thì phải đợi động tĩnh phía Đông Hàn, qua mấy ngày sau mới đi.

Trên máy bay, A Phi dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ, còn Tiểu Triệu thì luôn ôm laptop, tập trung nghiên cứu Lý thị, chuẩn bị cho việc hợp tác.

Cô ấy biết lần này tới Đông Hàn chắc chắn sẽ không thuận lợi như thế, nhưng Giang Ninh với Lâm Vũ Chân đã rất tin tưởng giao nhiệm vụ cho mình thì cô ấy không thể để họ thất vọng, để những đồng nghiệp của Lâm thị thất vọng.

Máy bay đã tới Hán Đô, thành phố lớn nhất Đông Hàn.

Một đoàn người vừa mới ra khỏi sân bay quốc tế Hán Đô thì điện thoại của Tiểu Triệu vang lên, cô ấy nhất thời nhíu mày.

“Gì cơ? Không có thời gian? Không phải cậu là người đón sao, sao cậu nói không có thời gian?”

Tính tình nóng nảy của Tiểu Triệu bỗng nổi lên, nhưng cô ấy nén giận không phát tiết: “Tôi biết rồi.”

Cô ấy cúp máy, nhìn A Phi: “Người mà Lý thị sắp xếp đón chúng ta không tới được, nói không có thời gian.”

A Phi khẽ nhíu mày.

Chuyện này coi như là lễ nghi tối thiểu, đặc biệt đây là cơ hội để có thể dễ nói chuyện vậy mà không tới, lại còn tùy tiện nói một câu không có thời gian.

Đây nào phải không có thời gian, đây là đòn ra tay phủ đầu bọn họ thì đúng hơn.  Anh ta nhìn đám người Tiểu Triệu.

Họ đều là lần đầu tiên tới thành phố này, không quen hoàn cảnh, ngôn ngữ thì không biết, dù có phiên dịch cũng khó tránh khỏi sẽ có hơi không thoải mái. Tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!

“Không sao, chúng ta tự sắp xếp thì được rồi.”

A Phi nói: “Tôi rất quen thuộc với Hán Đô này.”

Giọng điệu bình tĩnh của anh ta khiến Tiểu Triệu bỗng chốc bình tĩnh lại.

A Phi thành thạo bắt xe taxi, nói ra tên khách sạn, giống như đã sống ở đây rất lâu, khiến Tiểu Triệu có hơi ngạc nhiên.

Rốt cuộc A Phi này đã trải qua những gì, sao hình như không giống bình thường cho lắm!

Bình thường A Phi rất tùy tiện, bản thân bị mắng cũng không cãi lại mà còn bấm bụng chịu, yêu cầu mình không được tức giận, thoạt nhìn giống một cậu em trai.

Nhưng tiếp xúc càng nhiều, Tiểu Triệu càng cảm thấy thật ra A Phi biết rất nhiều thứ.

Từ việc nhỏ như sửa cái máy tính, cho tới việc lớn sắp xếp lịch trình ngay tại chỗ nâng cao hiệu suất công việc, thậm chí… cô ấy phát hiện, dường như không có gì làm khó được anh ta.

Hiện giờ khi đã tới Đông Hàn, xa lạ với nơi sống, còn A Phi thì đã sống ở đây mười năm, đã quá quen thuộc với nơi đây.

Khách sạn đã thu xếp ổn thỏa.

Tuy đẳng cấp khách sạn không được coi là cao, nhưng ở một thành phố lớn như Hán Đô cũng coi như cũng khá.
 
Chương 1906


A Phi nói rằng, ra ngoài không thể bạc đãi bản thân, đặc biệt đó còn là tiền của Giang Ninh.

Sau đó đoàn nhân viên đều đi nghỉ ngơi, đi đường mệt nhọc, cần điểu chỉnh thể trạng thì ngày mai mới có trạng thái tốt để tới Lâm thị nói thêm về chỉ tiết cụ thể của việc hợp tác.

Tiểu Triệu ở lì trong phòng mình, ngồi trước máy tính chỉnh sửa tài liệu.

Cô ấy muốn bảo đảm chắc chắn chú ý đến mọi mặt, chuẩn bị ứng phó thật tốt cho những tình huống có thể xảy ra và sẽ xảy ra.

Cơ hội lần này rất hiếm có, cô ấy không muốn bỏ lỡ, càng không muốn phụ sự mong đợi của Giang Ninh với Lâm Vũ Chân.

Đêm đã khuya.

Tiểu Triệu chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy.

Bịch!

Đột nhiên, một cục đá không biết bị ai ném vào cửa sổ một tiếng bịch, làm Tiểu Triệu sợ giật bắn người.

Đây là tâng sáu mà?

Cô ấy lập tức gập máy tính lại, đi tới trước cửa sổ, do dự một lúc mới liếc nhìn ra ngoài từ một bên.

Vừa nhìn thì cả người Tiểu Triệu lông tóc dựng đứng!

Ở dưới, một người đàn ông mặc áo pull đen đang ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm!

Quần áo rộng thùng thình bao lấy cả người gã, dưới chiếc mũ chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt vô cùng đáng sợ, dưới ánh đèn giống như một con sói hung ác tàn nhẫn!

Như biết Tiểu Triệu nhìn mình, người đàn ông đó hé miệng nở nụ cười, vẻ mặt vừa kỳ dị vừa đáng sợ, Tiểu Triệu nhất thời sợ hãi quay người, tựa vào tường, tim đập thình thịch một cách dữ dội.

Một tên điên phải không?

Đêm hôm khuya khoät lại nhảy ra dọa người!

Cô ấy võ ngực nhưng vần hơi sợ hãi.

Sau khi đợi đủ hai phút Tiểu Triệu mới bình tĩnh lại, cẩn thận quay đầu, lại nhìn xuống cửa sổ. Dưới lầu đã trống không, không còn một ai.

Chỉ là một kẻ lang thang thôi!

Cô ấy tự an ủi mình như vậy, rồi lại ngồi xuống mở máy tính.

“Ding Ding Ding!”

Còn chưa kịp gõ một chữ thì điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.

Tiểu Triệu hết hồn hết vía!

Cô ấy có hơi tức giận mà nghe điện thoại, còn chưa nói thì đầu bên kia truyền tới một tiếng cười kỳ quái.

“Một mình, cô đơn không? Tôi sẽ mau chóng tới với cô…”

Nói xong thì cúp máy, hoàn toàn không cho Tiểu Triệu cơ hội nói câu nào.

Nhất thời sắc mặt Tiểu Triệu hơi tái nhợt. Tuy cô ấy là một người kiên cường, nhưng liên tiếp bị người ta quấy rối còn là ở nước ngoài nơi đất khách quê người nên cũng có hơi hoảng loạn.

Dù sao cô ấy cũng là con gái mài Cô ấy có thể dũng cảm quên mình đứng chắn phía trước cho Lâm Vũ Chân, chẳng hề sợ những tên bại hoại kia.
 
Chương 1907


Nhưng trong màn đêm ở nước ngoài nơi đất khách quê người này, đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt đáng sợ, tiếp đó lại nhận được kiểu điện thoại quấy rối ác ý này, Tiểu Triệu đã thật sự sợ hãi.

Trên mặt cô ấy không còn chút máu, cũng không quan tâm nhiều như thế, lập tức cầm điện thoại gọi cho A Phi.

“HỮU.

Điện thoại reo mấy lần cũng không có người nghe, Tiểu Triệu càng hoảng.

“Nghe điện thoại! Nghe điện thoại!

Nghe điện thoại đi!”

Cô ấy thật sự có hơi sợ hãi. A Phi sẽ không xảy ra chuyện rồi chứ! Sao vẫn không nghe điện thoại!

“Bịch bịch bịchl”

Đột nhiên có người gõ cửa phòng, Tiểu Triệu thần kinh căng thẳng, giật mình hét lên, điện thoại trong tay cũng suýt rơi xuống đất, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

Không phải là tên điên đó tới chứ?

Trong đầu cô ấy lập tức hiện lên đôi mắt ẩn dưới chiếc áo hoodie ban nãy kia, càng cảm thấy nổi da gà, lông tóc cả người dựng đứng, sau lưng thì ớn lạnh!

“Bịch bịch bịchl”

Tiếng gõ cửa càng to hơn.

Tiểu Triệu gần như sắp khóc.

Tay chân cô ấy run rẩy di chuyển tới cửa, hoàn toàn không dám mở cửa, cổ họng có hơi khô, miễn cưỡng mới vắt ra một tia dũng khí, kiên trì nói: “Ai, ai đấy!”

Cô ấy cố ý nói lớn tiếng, như vậy có thể khiến mình can đảm hơn.

“Tôi”

Giọng nói của A Phi vang lên bên ngoài, đầy sự tức giận.

Tiểu Triệu suýt khóc khi nghe thấy giọng của A Phi, cô ấy vội vàng dùng đôi mắt mèo nhìn ra. Sau khi xác định là A Phi thì vội vã mở cửa, hốc mắt đã hơi đỏ, thậm chí trên mặt đầy vẻ tủi thân cùng tức giận.

“Anh làm gì mà không nghe điện thoại của tôi hả!” Trong giọng nói mơ hồ có chút nghẹn ngào.

“Tôi ở ngay cạnh phòng cô.”

A Phi nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Điện thoại đường dài quốc tế rất đắt đó.”

Tiểu Triệu nện năm đấm lên vai A Phi, tức tới mức muốn căn người: “Tôi sẽ trả đủ phí cho anh!”

“Chuyện gì?” A Phi tiên miệng hỏi.

“Có người!”

Tiểu Triệu nói: “Có người ném đá vào cửa sổ tôi, còn nhìn chằm chằm vào cửa sổ, với cả… còn điện thoại quấy rối, nói muốn tới tìm tôi, tôi, tôi sợi”

Tiểu Triệu của lúc này đâu còn vẻ kiêu ngạo của một thư ký lớn Lâm thị mà chỉ là một cô bé bởi vì sợ hãi mà giọng nói cũng đã run rẩy.

“Không có ai đến.”

A Phi nói với vẻ không hề gì: “Đây là trò đùa dai của người bản xứ, cô đừng tùy tiện mở cửa là được.”

Anh ta cười cười, đưa tay sờ đầu Tiểu Triệu: “Đã mấy giờ rồi cô Triệu?

Chưa tắm cũng chưa gội đầu, chú ý vệ sinh cá nhân có được không?”
 
Chương 1908


“Anh…”

Tiểu Triệu vừa rồi còn có hơi căng thẳng sợ hãi, giờ vì lời nói của A Phi bỗng nhiên tức tới phồng má trợn mắt muốn xông tới cắn anh ta.

“Bây giờ anh đại diện cho Lâm thị, cũng là đại diện cho đại ca Giang Ninh với chị dâu của tôi, chú ý hình tượng của mình đi được không.”

A Phi không thèm nhiều lời với cô ấy, thắng thừng đẩy cô ấy vào phòng: “Được rồi, đóng cửa sổ cẩn thận, tắm rửa đi ngủ, sẽ không có ai tới quấy rối cô, yên tâm nghỉ ngơi.”

Dứt lời, anh ta đóng cửa từ bên ngoài.

Tiểu Triệu đứng ở cửa nhìn cửa được A Phi đóng lại, mím môi, khẽ hừ một tiếng, trong lòng dường như bỗng chốc không còn sợ hãi như vậy nữa.

Dù sao thì người em trai này ở ngay bên ngoài, ngay bên cạnh. Tên khốn nạn này là anh em của anh Ninh, anh Ninh lợi hại như thế, chắc tên này cũng sẽ không tệ đâu nhỉ?

Cô ấy hít sâu một hơi, nắm lấy tóc ngửi ngửi: “Còn rất thơm đấy được không hả! Hừ!”

Dứt lời, cô ấy quay người đi vào phòng tắm.

Cùng lúc đó.

Sau khi A Phi đóng cửa phòng Tiểu Triệu thì đi thẳng tới cuối hành lang.

Ở lối rẽ nơi hành lang tối tăm, một người đang ngồi trên đất thở hổn hển, hai tay buông thống bên hông, hoàn toàn không thể cử động.

Trên mặt gã máu tươi đầm đìal Trong con ngươi không nhìn thấy một chút hung ác và tàn bạo nào, chỉ có  sợ hãi. Sự sợ hãi xuất phát từ tận tâm can, đi sâu vào tận xương tủy.

“Cô ta… cô ta là ai với anh…”

Người đàn ông nặn ra một nụ cười, giống như đang cầu xin. Sự sợ hãi trên mặt gã khiến vẻ mặt của gã thoạt nhìn vô cùng xấu xí.

A Phi đi tới trước mặt gã, ngồi xổm xuống, đưa tay võ vào mặt người đàn ông, thản nhiên nói: “Cô ấy là người của Lâm thị! Cũng là người của ông đây!”

Sát khí lộ ra trong đôi mắt híp của A Phi khiến người đàn ông cả người run rẩy!

Gã không thể quên, vừa mới gặp mình đã bị bẻ gấy tay, còn bị đứt vài khớp xương.

Gã còn chưa kịp đưa tay mở cửa của Tiểu Triệu!

Gã ở dưới ném đá vào cửa sổ Tiểu Triệu vì muốn xác định Tiểu Triệu có trong phòng không, rồi gọi điện, xác định số phòng của Tiểu Triệu để chuẩn bị ra tay.

Đâu ngờ rằng…

A Phi không thèm nhìn gã lần nữa, quay người rời đi. Lúc này người đàn ông mới dám giấy dụa bò dậy, loạng choạng từng bước chạy trốn.

Một đêm bình an vô sự.

Tiểu Triệu ngủ rất ngon, dường như  có A Phi ngay bên cạnh nên cô ấy không sợ gì cả.

Thức dậy vào sáng sớm, ăn sáng, rồi gọi mọi người của Lâm thị họp, thảo luận về chỉ tiết đàm phán với Lý thị.

A Phi im lặng, lặng lẽ ngồi bên cạnh, anh ta trước giờ không bao giờ xen vào loại chuyện kinh doanh này.

Không phải vì anh ta không hiểu, mà vì lân này anh ta tới với vai trò riêng của mình. Chuyện Giang Ninh giao là bảo anh ta bảo vệ thật tốt an toàn của tất cả mọi người, còn chuyện kinh doanh thì để Tiểu Triệu xử lý là được.
 
Chương 1909


“Những quyền lợi chúng ta nên tranh thủ thì phải tranh thủ đến cùng, nếu Lý Văn Sinh đã đồng ý thì tranh thủ.”

Tiểu Triệu đã khôi phục vẻ mạnh mẽ như trước. “Nhớ kỹ, chúng ta phải giữ thái độ của mình, đi ra ngoài, mỗi một người đều đại diện cho Lâm thị, cũng là đại diện cho anh Ninh và giám đốc Lâm, hiểu chưa?”

“Chúng tôi đã rõ!” Một nhóm người đồng loạt lên tiếng.

“Được, tối nay nói chuyện với bọn họ, chuẩn bị cho tốt.”

Lợi ích mà có thể cố gắng hết sức tranh thủ được thì họ nhất định phải tranh thủ, đây là trách nhiệm của họ.

Những người khác vẫn đang thảo luận bàn bạc bên cạnh, Tiểu Triệu đi tới trước mặt A Phi, thấy anh ta dựa vào sofa, bộ dạng lười nhác.

“Tôi cảm thấy buổi đàm phán tối nay có thể sẽ không quá suôn sẻ.”

Cô ấy nói: “Anh có đề nghị gì tốt không?”

“Không có.”

A Phi rất dứt khoát.

“Cô Triệu, đây là công việc của cô mà, cô cầm tiền lương thì phải làm việc, không thể nào vứt hết lên tôi được.”

Thấy Tiểu Triệu muốn xông tới nhéo anh ta một cái, anh ta dang tay tỏ vẻ bất lực.

“Nhưng anh là trợ lý của tôi.”

Cô ấy hừ một tiếng nói.

Đây là Giang Ninh đích thân sắp xếp!

“Phải, tôi biết ngay cô lại muốn lấy đại ca tôi ra mà.”

A Phi nhìn vẻ mặt của Tiểu Triệu, không khỏi bật cười: “Được được được,  vậy tôi đưa ra chút đề nghị.”

“Là gì?”

“Buổi tối đừng ăn mặc quá đẹp.”

“Hả?” Tải app truyệnhola đọc tiếp khích lệ nhóm nhé!

Tiểu Triệu có hơi mơ hồ. Đây là đề nghị gì! Buổi tối đi đàm phán với phía Lý thị thì có liên quan gì với mình mặc đẹp hay không.

Cô ấy đương nhiên phải mặc nghiêm chỉnh hơn, dù gì ra ngoại họ là đại diện cho Lâm thị, không thể làm xấu hổ hình tượng của Lâm thị.

“Nghe lời tôi là được.” A Phi nói.

Anh ta lười giải thích nhiều, xua tay, nhắm hờ mắt, chậm rãi ngân nga bài hát, vẻ mặt hưởng thụ, giống như không nghe vào bất cứ cái gì.

Tiểu Triệu hết cách. A Phi giống Giang Ninh, nói chuyện làm việc chưa bao giờ thích giải thích nhiều.

Nhưng Giang Ninh là thần tượng mài!

A Phi thân là trợ lý của mình, vậy mà cũng dám kiêu ngạo như vậy trước mặt mình, Tiểu Triệu có hơi không phục.

Nếu không phải vì tối qua, cô ấy nhất định sẽ để anh ta nếm thử năm đấm của mình!

Cô ấy hừ một tiếng, không thèm để ý A Phi, quay người tiếp tục thảo luận với những người khác.

Còn bên kia.
 
Chương 1910


Một trang trại rượu ở Hán Đô.

Mùi rượu thoang thoảng lửng lơ khuếch tán trong đại sảnh, người am hiểu rượu chỉ ngửi không cũng đã biết rượu này không tâm thường, ít nhất về mặt giá tiền chắc chắn không thấp.

Người đàn ông đang ngồi, trong tay đang cầm chiếc ly đế cao để trước mũi, khẽ lắc ly, nhắm hờ hai mắt say sưa †rong mùi rượu, những người xung quanh không ai dám lên tiếng làm phiền.

“Rượu ngon thì ngon nhưng thiếu năm một chút, đáng tiếc.”

Một lúc lâu sau, người đàn ông mở mắt, vây tay ra hiệu người giúp việc đứng bên cạnh lập tức đưa thùng trong tay qua, người đàn ông không hề do dự chút nào đã đổ toàn bộ rượu trong chiếc ly đế cao vào thùng.

Thứ anh ta đã xem thường thì đó chính là rác rưởi.

Mà đã là rác rưởi thì không có ý nghĩa và giá trị tôn tại.

Lúc này, anh ta quay đầu nhìn người đang quỳ ở đó, thản nhiên nói: “Chỉ chút chuyện thế thôi mà cũng không làm tốt sao?”

“Xin lỗi anh Đại Thành!”

Người đàn ông quỳ ở đó vội vàng dập đầu nói: “Sức mạnh người đó rất mạnh, em không phải đối thủ của anh LŒt”

“Tra được là ai?”

Phác Đại Thành hơi ngẩng đầu nhìn lướt qua vết thương trên người người đàn ông, không nhịn được chửi thề vài câu: “Đây là Hán Đô, còn là địa bàn của hội Hắc Long, từ bao giờ đã tới lượt người khác kiêu ngạo rồi?”

“Anh Đại Thành, người đó chắc là nhân viên của Lâm thị. Chỉ là em không ngờ, nhân viên của một công ty lại có được thân thủ như thế..”

Phác Đại Thành vấy tay, không có kiên nhẫn nghe người đàn ông nói thêm gì, thẳng thừng bảo người đưa gã đi, cho đỡ phải nhìn thấy phiền.

Anh ta không thích có người kiêu ngạo như thế, nhất là ở Hán Đô, trong địa bàn của họ.

“A Tây.”

Phác Đại Thành gọi một tiếng: “Lấy điện thoại của tôi tới đây.”

Anh ta nhấc điện thoại, bấm một dãy số, nghiêng đầu. Cũng không biết mắt nhìn đi đâu, dường như vẻ thờ ơ và khinh thường trên mặt là trời sinh với anh ta.

“Là tôi, Phác Đại Thành, người anh nói muốn gây rối là ai của Lâm thị, nhưng bây giờ xem, séc anh cho không đủ đâu.”

Anh ta không hề tức giận mà còn có chút vui, giống như làm ăn đột nhiên có lợi thế đàm phán mới. Dù người đầu bên kia không phải nhân vật nhỏ, nhưng mọi người ở vị trí khác nhau sẽ có thân phận khác nhau, phải tự mình cân nhắc.

“Mọi người đều là làm việc giúp Lý thị, anh làm thế này không khỏi có hơi quá đáng rồi.”

Hiển nhiên trong ngữ khí của đầu bên kia điện thoại có hơi không vui.

“Ha ha ha, không thể nói như vậy, mọi người đều là vì tiền. Tôi được vị đó cho phép quản lý giới ngâm của Hán Đô cũng không thể làm không công không kiếm tiền, vậy tôi làm sao giải thích?”

Phác Đại Thành châm một điếu thuốc, cười ha ha nói: “Hơn nữa, không phải khoản tiền này anh cũng có thể lấy lại từ chỗ Lâm thị sao?”

“Đừng có nghĩ lừa tôi nữa, người làm ăn như họ còn xấu xa, độc ác tàn nhãn hơn chúng tôi!”
 
Chương 1911


“Muốn bao nhiêu!”

Bên kia không có nhiều kiên nhân như nhế, nói thẳng.

“Thêm ba chục triệu đi, tôi bảo đảm buổi tối không ai trong bọn họ có thể tới tham gia cuộc họp đúng giờ. Tới lúc đó, các người có thể đẩy trách nhiệm sang cho bọn họ rồi.”

Phác Đại Thành cúp máy, ý cười trên mặt dần tắt rồi biến mất.

“A Tây.”

Anh ta hét lên một tiếng, một người đàn ông mặc vest cao to lập tức đi tới trước mặt anh ta, mặt đầy vẻ cung kính: “Anh đưa vài người đi một chuyến tới khách sạn, giết… cái người thân thủ tốt đó đi.”

Nói ra có vẻ giống như muốn giết một con gà, bộ dạng hời hợt, như thể vốn không coi một mạng đó là mạng người.

“Còn về những nhân viên còn lại của Lâm thị.”

Anh ta sờ cằm, nhìn vài bức ảnh trong điện thoại, ánh mắt rơi vào tấm ảnh kia của Tiểu Triệu. “Bắt lấy người phát huy giá trị lớn nhất của bọn họ đi, gần đây chuồng heo bên kia đang thiếu ít gương mặt mới.”

Khách sạn.

Mọi người đã sẵn sàng.

Cuộc họp buổi tối rất quan trọng, đây không chỉ là đàm phán mà còn là một kiểu thái độ.

Lâm thị muốn tiến vào thị trường Đông Hàn, vậy có sự chuẩn bị này thì chắc chắn làm được.

Hơn nữa Lý thị đã đồng ý sẽ hỗ trợ đầy đủ, đây chỉ nói miệng, nhưng mục tiêu của Tiểu Triệu bọn họ chính là muốn làm cho những lời đồng ý bằng miệng sẽ thành thật trên giấy tờ.

Giấy trắng mực đen ở đó thì dù là Lý thị cũng chỉ có thể nhận.

“Mục đích của chúng ta chỉ có một, chính là biến những lời thỏa thuận miệng trở thành thật trên hợp đồng.”

Trước khi xuất phát Tiểu Triệu nhắc nhở mọi người lần nữa: “Chúng ta phải tranh thủ mỗi một câu nói hứa hẹn của Lý Văn Sinh, đã rõ chưa”

“Đây là nhiệm vụ giám đốc Lâm với anh Ninh giao cho tôi, chỉ được thành công, không được thất bại!”

“Vâng!”

Mọi người đồng loạt hô lên.

Khi họ chuẩn bị đi ra thì A Phi nhìn Tiểu Triệu, khẽ gật đầu.

Người con gái này cũng coi như nghe lời, ăn mặc đúng mực, không quá lố.

“Đi thôi.”

Cô ấy nhìn A Phi, anh ta gật đầu.

Bây giờ đi vẫn còn dư thời gian, tới sớm để không bị chậm trễ việc gì.

Anh ta rất rõ, Tiểu Triệu làm việc rất nghiêm túc.

Cả nhóm lập tức xuống dưới, đi tới Lý thị.

Lúc này, trong đám người ra vào dưới lầu đột nhiên có người hét lên.

“Ví tiền của tôi đâu? Ví tiền của tôi bị trộm rồi!”

Một tiếng hét, nhân viên của khách sạn vội vàng tiến lên hỏi.
 
Chương 1912


“Thưa ngài, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”

“Ví tiền của tôi bị trộm mất rồi!”

Người đàn ông mặt lạnh kia tức giận nói: “Ví tiền bị người khác trộm ngay trong khách sạn của anh, trong ví có giấy tờ cá nhân quan trọng, còn có rất nhiều tiền và thẻ ngân hàng, các người phải chịu trách nhiệm!”

“Thưa ngài, xin đừng lo lắng, ngài hãy suy nghĩ xem liệu có để quên trong phòng, hoặc… AI”

Nhân viên chưa nói xong, người đàn ông đã một tay đánh nhân viên ngã xuống đất.

“Ví tiền của tôi luôn ở trên người, và đã bị lấy trộm rồi! Tên trộm chắc chắn còn đang ở trong khách sạn các người!”

Người đàn ông hét lên, bỗng có mấy chục người lao tới từ trong một khoảng tối mù mịt, khiến những người ở quầy lễ tân sợ tái mặt, nhất là khi họ nhìn thấy logo trên trang phục màu đen người dẫn đầu thì đã biết người đó là ai.

Là người của hội Hắc Long!

A Tây, nhân vật lớn của hội Hắc Longl Trong chốc lát, nào còn có ai dám đi tới ngăn cản. Ai cũng biết, thế lực của hội Hắc Long ở Hán Đô lớn thế nào, chưa nói tới khách sạn nhỏ xíu của bọn họ, cho dù một số gia tộc lớn thì khi đối diện hội Hắc Long cũng phải nể vài phần, không dám có chút lỗ mãng nào.

Mấy chục người nhanh chóng phong tỏa toàn bộ cửa trước cửa sau  của khách sạn, vài người chặn ở lối vào, không cho bất cứ ai ra vào.

“Phong tỏa khách sạn cho tôi!”

A Tây sắc mặt lạnh như băng quát.

Trong lúc nhất thời những người muốn ra vào khách sạn đều hét lên.

“Các người dựa vào cái gì mà phong tỏa khách sạn chứ.”

“Thả tôi ra ngoài, tôi còn chuyện quan trọng phải xử lý, để lỡ anh chịu trách nhiệm được không!”

“Tránh ra, các người không thể làm thế này, mau tránh ral”

Một nhóm người hét lên, rõ ràng ai cũng không thể chấp nhận khách sạn bị phong tỏa một cách khó hiểu như vậy.

“Im mồm hết cho tôi!”

A Tây hừ lạnh một tiếng: “Ai thừa nhận lấy trộm ví tiền của tôi, thành thật trả cho tôi thì tôi sẽ để những người khác đi, có ai thừa nhận không?”

“Hừ, trộm ví tiền của tôi! Ở Hán Đô này, còn chưa có ai dám trộm đồ của tôi”

Anh ta nhìn lướt qua một vòng, nhìn tới mấy người muốn ra ngoài, không hề che giấu chút nào sát khí trên mặt.

“Ai trộm, tự đứng ra đi!”

“Anh mất ví tiền có thể báo cảnh sát chứ không có quyền phong tỏa khách sạn, không cho người khác ra vào như thế chứ”

Hiển nhiên một người trong số họ có chuyện, vội ra ngoài lại bị người của A Tây chặn lại, tức giận không thôi.

A Tây nhìn chằm chằm anh ta, sát khí trên mặt dần trở nên nồng đậm, giống như một con dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Anh ta thẳng thừng bước tới, tia sáng tàn nhãn trong con ngươi khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Là anh trộm ví tiền của tôi?”
 
Chương 1913


“Không phải tôi!”

“Không phải anh thì sao anh phải rời đi gấp vậy? Chỉ cần anh thừa nhận đã trộm ví tiền của tôi thì tôi sẽ để người khác ra ngoài!”

“Tôi không có “Soát người anh tai”

A Tây quát, mấy người thuộc hạ xông tới, cưỡng ép ấn người xuống, lột sạch quần áo của anh ta, để cho những người xung quanh trơ mắt nhìn anh ta bị làm nhục.

“Xem ra không phải anh thật.”

A Tây thản nhiên nói: “Để anh ta ra ngoài.”

Dứt lời, A Tây quay đầu nhìn những người khác: “Còn ai muốn tự chứng minh trong sạch không?”

Lặng ngắt như tời Ai mà dám?

Phải bị lột trân vứt ra khách sạn, danh tiếng cả đời này của bọn họ coi như bị hủy.

Còn gì mất mặt hơn chuyện này.

Nhất thời không ai lên tiếng. Ai cũng đều biết, A Tây đang giết gà dọa khỉ để mọi người sợ hãi.

Người của hội Hắc Long quả nhiên đủ bá đạo.

“Chuyện gì vậy?”

Lúc này, đoàn người Tiểu Triệu xuống lầu, từ trong thang máy đi ra thì thấy một nhóm người đứng trong đại sảnh, cửa lớn bị vài người canh giữ, dùng khóa sắt khóa lại.

“Ýí tiền của anh ta bị trộm mất, giờ muốn tìm trộm, không cho ai ra ngoài!”

Có người nhỏ giọng nói: “Ai muốn ra ngoài thì phải lột trân chứng minh vô A;m tội.

Nghe vậy, Tiểu Triệu nhíu mày.

Không cho ra ngoài? Họ không có thời gian ở đây chơi trò vô vị này.

Người từ đâu tới mà dám kiêu ngạo như vậy!

Cô ấy đi thẳng tới trước mặt A Tây: “Quý ngài này, anh mất đồ thì hãy báo cảnh sát xử lý, anh không có quyên ngăn cản những người khác, mời người của anh tránh ra, tôi phải ra ngoài.”

Buổi đàm phán sẽ mau chóng bắt đầu, cô ấy nào có thời gian lề mề ở đây.

Nếu tới muộn, phía Lý thị sẽ dễ gây  chuyện, cô ấy sẽ không thể biết rõ cạm bây của những thương vụ đàm phán này.

“Cô muốn ra ngoài?”

A Tây thì thản nhiên nói: “Sao tôi biết được cô có trộm ví tiên của tôi hay không.”

“Cô có thể ra ngoài, nhưng phải tự chứng minh sự trong sạch của cô, hoặc để tôi chứng minh cho cô.”

Đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm đoàn người Tiểu Triệu với vẻ không hề khách sáo.

“Cho tới khi tôi tìm được tên trộm ví tiền của tôi, nếu không thể chứng minh sự trong sạch của mình thì hôm nay đừng hòng ra ngoài.”

A Tây cười lạnh nhìn về phía Tiểu Triệu, trong lời nói mang theo chút uy hiếp cùng khinh thường.

Dường như đám người Tiểu Triệu hoặc là bị coi như tên trộm, hoặc là phải lột trân chứng minh mình trong sạch, nếu không, muốn rời khỏi khách sạn?

Nằm mơI Bầu không khí trong đại sảnh bỗng trở nên căng thẳng nghiêm túc.

Tiểu Triệu có hơi vội, tiếp tục kéo dài thế này, họ chắc chắn sẽ tới muộn.
 
Chương 1914


Lần đầu tiên đàm phán đã tới muộn sẽ ảnh hưởng không tốt cho lắm. E rằng Lý thị sẽ mượn chuyện này làm ầm lên, lấy lý do Lâm thị không coi trọng bọn họ, sẽ chỉnh sửa hợp đồng.

“Mời anh tránh ral”

Tiểu Triệu nổi giận, nhìn chằm chằm A Tây, trên mặt không nhìn ra được chút sợ hãi nào.

Cô ấy tiến lên một bước, lấy điện thoại ra: “Hoặc là, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Ha ha, cô báo đi.”

A Tây cười, lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Cô cứ báo, có người dám lo chuyện của tôi, vậy coi như tôi thua.”

Anh ta lại gần sát Tiểu Triệu, thấp giọng nói.

“Tôi nói cho cô biết, ở đây do tôi quyết định, hiểu chưa?”

“Anh!”

Tiểu Triệu tức giận.

Cô ấy đâu nhìn ra, những người này đang cố ý gây rối ở đây.

Bọn họ cố ý!

Khi Tiểu Triệu đang định lên tiếng lần nữa thì một cánh tay ngăn lại, cô ấy quay đầu nhìn, A Phi đi tới chắn trước người cô ấy.

“Anh mất ví tiền?” Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé!

A Phi híp mắt lại, cười hì hì nhìn A Tây.

Thấy A Phi đứng ra, mấy người phía sau A Tây lập tức đi tới vây thành vòng quanh hai người.

“Đúng vậy, ví tiền tôi mất rồi, mất ở ngay trong khách sạn này. Người trộm ví tiền của tôi chắc chắn là một trong số những người ở đây.”

A Tây thản nhiên nói: “Không tìm  được tên trộm, tôi sẽ không bỏ qua, không ai có thể rời đi.”

Anh ta nhìn chằm chằm A Phi, lộ ra một nụ cười khiêu khích: “Kể cả anh!”

“Anh có thể chứng mình ví tiền của anh đã mất không?”

A Phi không hề quan tâm A Tây nói gì, lướt qua một vòng, ánh mắt rơi lên người A Tây.

“Tôi nói mất rồi thì là mất rồi.”

Hai người mặt đối mặt, cách nhau không đến hai mét.

“Không cần chứng minh.”

Vẻ mặt A Tây lạnh dần, người phía sau anh ta cũng tiến lên vài bước, vây A Phi lại, mười mấy người đều nắm tay lại, như thể giây tiếp theo sẽ ra tay.

Bầu không khí bỗng trở nên càng thêm căng thẳng.

A Phi thì lại là vẻ thờ ơ thản nhiên.

Anh ta mỉm cười, đưa tay đẩy Tiểu Triệu ra phía sau.

“BụpI”

Đột nhiên, hai người A Tây với A Phi cùng ra tay, hai năm đấm đập mạnh vào nhau.  Rắc!

Ngay tức thì, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. A Tây ôm tay mình, đau đớn hét lên.

“Không chứng minh một chút, ai biết được ví tiền của anh có bị trộm không nhỉ?”
 
Chương 1915


A Phi hét lớn, không hề khách sáo một tay tóm A Tây, hai ba cái đã mạnh mẽ xé bộ vest của A Tây, đến cả áo sơ mi cũng xé nát vụn!

Xoạt!

A Tây bị A Phi tóm không thể phản kháng, hoàn toàn không thể cử động, trong nháy mắt nửa trên của bộ trang phục đã bị A Phi xé.

“Giết nó!”

A Tây tức giận hét lên.

Nhưng A Phi hoàn toàn không quan tâm, mặc cho mười mấy người xông tới vẫn tóm lấy A Tây, khẽ móc ngón tay, kéo một cái đã xé rách cái quần dài của A Tây!

Nháy mắt, A Tây chỉ mặc một chiếc quần lót đứng đó!

“AI”

Có người trong đám đông hét lên, nhất là mấy cô gái lập tức che mắt mình.

“Ví tiền đâu?”

A Phi phủi cái quần bị xé rách, không có thứ gì.

“Xem ra vần bị trộm mất thật nhỉ!”

“Giết nó! Giết nói”

A Tây giận tím mặt, nhặt một vài mảnh vải vụn của quần áo để che lại, khuôn mặt vấn đỏ bừng. Giọng nói của anh ta trở nên sắc bén như ác quỷ.

Mười mấy người đều xông về phía A Phi, ra tay hung ác tàn nhãn, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm.

Nhìn mười mấy người vây A Phi, Tiểu Triệu bỗng trở nên căng thẳng.

Cô ấy đang muốn xông lên, nhưng còn chưa nghĩ xong đi đâu lấy một cây gậy làm vũ khí thì mười mấy người đều đã ngã xuống đất.

A Phi đi tới trước mặt một người, rồi lột trân người đó.

“Không có, không ở trên người người này!”

Dứt lời, anh ta lại đi tới từng người một, lặp lại động tác như với người đầu tiên.

“Người này cũng không có, không phải anh trộm.”

Những người xung quanh đều sững SỜ.

Chỉ là người của hội Hắc Long thôi!

Vậy mà A Phi lại dám đánh họ, còn lột trần từng người một kiểm tra bọn họ có trộm đồ hay không.

Không khí như ngưng đọng lại, không ai lên tiếng.

Nhất là mấy nhân viên kia của khách sạn, mọi người đều ngẩn ra, như thể bị lấy mất linh hồn.

“Đây cũng không có, anh ta cũng không trộm.”

A Phi không hề để ý tới ánh mắt của người xung quanh, cứ lột trần từng người một để kiểm tra. Cuối cùng phát hiện một cái ví tiên trên người một người trong số đó.

“Hóa ra là anh trộm!”

A Phi tát một cái. “Anh ngay cả ví tiền của đại ca mình cũng trộm? Tôi thay anh ta dạy anhl”

Bốp!

Bốp Bốp!
 
Chương 1916


Liên tiếp vài cái tát, người kia bị đánh tới miệng đầy máu, muốn mở miệng giải thích gì đó cũng hoàn toàn không thể nói.

A Phi đá người kia một phát, rồi lấy ví tiền đi tới trước mặt A Phi khiến anh ta không nhịn được nuốt nước bọt, lùi về sau hai bước.

“Có phải cái này?”

A Phi thờ ơ nói.

“Không, không…

“Hả?”

A Phi nhíu mày. “Nếu không phải, vậy tôi tiếp tục tìm giúp anh, nhưng tôi có thể khẳng định, là người của anh trộm.”

Lời vừa rơi xuống, A Tây ừng ực một tiếng, dùng sức nuốt một miếng nước bọt.

Anh ta không ngờ A Phi này lại lợi hại như vậy, mười mấy người mình dẫn theo đều giỏi. Anh ta rõ hơn ai hết, những người này thân thủ thế nào trong nhiều năm qua.

Nhưng hiện giờ, chưa đến một phút đã bị A Phi đánh nằm bò hết!

Còn… còn lột trân trước mặt mọi người, không một mảnh vải che thân, dường như đã mất sạch thể diện của hội Hắc Long.

Tin tức mà truyền tới chỗ Phác Đại Thành, chắc chắn anh ta sẽ bị gi ết chết!

“Đúng! Đúng cái này!”

Sợ A Phi tiếp tục ra tay, anh ta vội vàng hét lên. Ngay cả quần lót cũng không để lại cho họ, khiến họ thật sự mất mặt từ người mất tới cả nhà.

Trong đám đông đã có người lấy điện thoại ra chụp, A Tây sắc mặt trắng bệch nào còn dám ở lại, lập tức cầm lấy ví tiền, che người mình rồi quay người chạy.

“Đi! Đi đi! Đi mau!”

Anh ta nghe thấy tiếng chụp ảnh nhất thời chạy càng nhanh.

Trong phút chốc, người chạy không còn bóng, chỉ còn lại một đống quần áo bị xé rách nát trên đất.

Mọi người xung quanh đều nhìn ngơ ra.

Họ nhìn A Phi với đầy vẻ kinh ngạc.

Làm sao cũng không ngờ có thể có một người ác như vậy, dám lột trần toàn bộ người của hội Hắc Long, còn là ở nơi đông người.

“Không có gia giáo.”

A Phi lắc đầu. “Bị người của mình trộm ví tiền, mất mặt, thật mất mặt!”

Anh ta không thèm quan tâm những chuyện này, quay đầu nhìn Tiểu Triệu vẻ mặt lo lắng.

“Chúng ta phải rút ra bài học từ kinh nghiệm, phải quản lý nghiêm khắc, cô Triệu, cô nói đúng không?”

“Đúng.”

Tiểu Triệu nhịn cười, liếc nhìn A Phi, thầm nghĩ tên khốn này sao đáng yêu giống anh Ninh vậy.

Không, hình như còn đáng yêu hơn một chút.

“Đi thôi, mau lên không kịp rồi.”Tiểu Triệu nhìn thời gian, vội vàng nói.
 
Chương 1917


A Phi gật đầu, không lãng phí thời gian nữa, lập tức dẫn theo một đoàn người đi Lý thị.

Lúc này.

Tập đoàn Lý thị!

Ở Hán Đô, chỉ riêng tòa nhà làm việc của Lý thị đã có mấy tòa, cái to nhất đương nhiên là trụ sở chính của họ, có chừng hơn một trăm tầng, cao gần hơn ba trăm mét, là kiến trúc mang tính bước ngoặt của địa phương.

Lúc này, trong phòng họp tầng cao nhất, Lý Văn Sinh dựa vào đó, đang xoay bút trên ngón tay.

“Còn một phút thì tới thời gian hẹn, Lâm thị có phần hơi quá đáng rồi đấy chứ? Lần đầu tiên họp đàm phán sắp tới muộn, quá xem thường Lý thị chúng ta rồi!”

Lý Văn Sinh lắc đầu, trên mặt là sự thất vọng cùng tức giận. “Lý thị cho họ cơ hội, cho họ điều kiện tốt như thế mà họ lại muốn lòng tham không đáy. Chỉ có thể là quá đáng quá rồi!”

“Họ không tôn trọng chúng ta, không coi trọng chúng ta. Xem ra, chúng ta cần suy nghĩ lại sự hợp tác này một chút…”

“Suy nghĩ lại gì chứ?”

Lý Văn Sinh còn chưa nói hết lời Tiểu Triệu đã dẫn theo người đi vào, trên mặt mang theo nụ cười. “Giám đốc Lý muốn suy nghĩ điều kiện tốt hơn cho các người ư?”

Thấy đoàn người Tiểu Triệu, Lý Văn Sinh ngây ra một chút rồi phản ứng lại tức thì, vội vàng nở nụ cười.

“Thư ký Triệu tới kịp lúc, tôi còn tưởng các người không tới nữa.”

“Tôi không tới muộn chứ.”

Tiểu Triệu cố ý nhìn thời gian, chỉ vào đồng hồ, nói: “Còn một phút, cũng may cũng may, giám đốc Lý, tới muộn không phải tác phong của tôi.”

Cô ấy nhìn Lý Văn Sinh, khí thế không hề yếu.

Dù người đối mặt có là nhân vật địa vị cao hơn nữa trong Lý thị thì cô ấy cũng sẽ không căng thẳng. Trong lòng cô ấy, còn có ai mạnh hơn khí thế của Giang Ninh?

“Mời ngồi!”

Lý Văn Sinh khách sáo nói: “Nếu đã tới rồi thì chúng ta bắt đầu nhé?”

Tiểu Triệu bình thản ngồi xuống, rồi đưa tay võ chiếc ghế bên cạnh mình. A Phi nhún vai, hết cách, đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô ấy.

Thời gian cứ thế trôi qua, Tiểu Triệu lúc mạnh mẽ, lúc thì lại nhường hai bước, thể hiện rõ năng lực và kỹ năng đàm phán thương vụ.

Dù là người kiến thức rộng rãi như A Phi cũng không nhịn được thầm khen cô ấy một cái.

Có thể làm thư ký cho Lâm Vũ Chân, có thể khiến Giang Ninh coi trọng, thật sự không đơn giản.

“Điều kiện hợp tác lúc ở Đông Hải, anh Giang đã nói với giám đốc Lý, chúng ta cũng có thể đi tường tận hơn những chỉ tiết đó.”

Tiểu Triệu cười nói: “Hợp tác ba bên võ quán Cực Đạo, Lâm thị chúng tôi với Lâm thị chắc chắn có thể cùng có lời.

Về phần yêu cầu của giám đốc Lý, sẽ nhanh chóng xây dựng chỉ nhánh của võ quán Cực Đạo ở Hán Đô, có lẽ đây không phải vấn đề gì lớn.”

Cô ấy bĩu môi nhìn Lý Văn Sinh: “Anh Giang bảo tôi hỏi một câu, có thể địa điểm võ quán này khó tìm, không biết giám đốc Lý có đề nghị nào không?”

Lý Văn Sinh mặt mang theo ý cười, trong lòng thì lại cười lạnh.

Anh ta nào biết Giang Ninh đang định làm gì, lại còn muốn mình giúp giải quyết vấn đề địa điểm.
 
Chương 1918


Thật là lòng tham không đáy!

Nhưng mà, lòng tham không đáy sẽ phải trả giá.

Chỉ cần võ quán Cực Đạo mở ở Hán Đô, Giang Ninh dám lấy quyền phổ mang tới triển lãm, vậy thì có nghĩa quyền phổ sẽ tới tay anh ta.

“Đó là đương nhiên, Hán Đô là thành phố Lý thị đã kinh doanh nhiều năm, chúng tôi hiểu rất rõ nơi này.”

Lý Văn Sinh cười nói: “Vấn đề địa điểm dễ giải quyết, tôi có thể giới thiệu, nhưng chỉ phí cụ thể thì cần phía võ quán tự xử lý.”

“Cám ơn giám đốc Lý.”

Tiểu Triệu gật đầu nói cám ơn. “Tôi sẽ chuyển lời tới anh Giang, ở đây thay mặt anh ấy cám ơn giám đốc Lý trước.”

Cả buổi đàm phán diễn ra trong một tiếng.

Có cảm giác rất dài, nhưng trên thực tế không có nội dung cụ thể nào, ngay cả hợp đồng Lý Văn Sinh cũng từ chối, đợi sau khi võ quán Cực Đạo xây dựng ở Hán Đô mới ký.

Anh ta yêu cầu muốn ký hợp đồng ba bên, bây giờ Giang Ninh không có mặt, đương nhiên không thể ký hợp đồng.

Không thể không nói, người từng trải như Lý Văn Sinh này, rất xảo quyệt, cũng rất gian trá.

Không dễ đánh lừa loại người không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện này như vậy.

Từ tập đoàn Lý thị ra ngoài, sắc mặt Tiểu Triệu không tốt lắm. Bởi vì cô ấy biết, lần đàm phán này của họ dường như không có bất cứ tiến triển nào.

Chỉ cần hợp đồng chưa ký, không lấy được tiền đầu tư thực sự thì hợp đồng với Lý thị kia vẫn sẽ chỉ dừng lại trên đầu môi, không có bất cứ ý nghĩa nào.

Lâm thị muốn tiến vào thị trường thì cần rất nhiều đầu tư.

Họ không gửi gắm nhất định Lý thị phải cung cấp tiền đầu tư tương đối hỗ trợ Lâm thị, mà chỉ cần Lý thị không ở đăng sau phá rối, dùng địa vị độc quyền của họ ngăn cản Lâm thị tiến vào thị trường, vậy là đủ.

Lâm thị hoàn toàn có lòng tin có thể dựa vào thực lực của mình mở một con đường!

Có điều, vào thị trường là một vấn đề lớn.

Tiểu Triệu im lặng trên suốt đường đi.

Khi về khách sạn, cô ấy bảo những người khác đi nghỉ, kêu A Phi vào phòng mình.

“Biểu hiện của anh rất tốt, khiến tôi hơi bất ngờ.”

A Phi vừa dựa vào sofa, vừa nhâm nhi đồ uống: “Chỉ là, rất nhiều chuyện, không phải cứ trong phạm vi năng lực của cô là có thể làm được.”

“Tôi đã khiến cho anh Ninh và sếp Lâm thất vọng rồi!’ Hốc mắt Tiểu Triệu hơi đỏ lên, vừa căng thẳng vừa khổ sở.

Loại quái vật lớn như Lý thị, cả Lâm thị cũng không để vào mắt, sao có thể quan tâm tới một thư ký nhãi nhép như cô ấy, dễ dàng ký một bản hợp đồng có lợi cho Lâm thị như vậy.

Đừng nói là cô ấy, dù Lâm Vũ Chân có tự mình tới, cũng không thể có kết quả như vậy.

Thấy Tiểu Triệu hơi khổ sở, A Phi cũng lắc đầu.

“Đại ca tôi để cô đến không phải mong cô ký hợp đồng thành công.”

“Vì sao?”

“Anh ấy đang câu cá!”
 
Chương 1919


A Phi thản nhiên nói: ‘Còn chúng ta, chính là dây câu.”

Tiểu Triệu mím môi, càng muốn khóc hơn.

Không ngờ đến cả mồi câu họ cũng không phải, chỉ là dây câu thôi sao?

Dù là dây câu thôi cũng được rồi, bọn họ không cưỡng cầu bản thân có thể trở thành mồi câu trong mắt Giang Ninh.

“Vậy… Ai là mồi câu?”

Cô ấy hỏi, có phần không cam lòng, thật ra lại muốn xem thử một chút. Cô ấy là dây câu rồi, vậy ai có tư cách trở thành mồi câu.

“Chính anh ấy!”

A Phi lập tức xem thường. Chuyện này khó hiểu lắm à, vậy mà Tiểu Triệu còn hỏi.

“Sao?”

Tiểu Triệu thật sự không hiểu, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại được: ‘Ý anh là, anh Ninh là mồi câu, vậy sếp Lâm chính là lưỡi câu, mà chúng ta là dây câu, hoặc cần câu?”

Nếu nói như vậy, thế tâm quan trọng của cô ấy vẫn còn cao lắm!

Không có dây câu, có lưỡi hay móc câu cũng không câu được cá.

A Phi liếc nhìn Tiểu Triệu một lúc lâu, không ngờ một phép so sánh của bản thân lại khiến người này vui vẻ như vậy.

“Không tồi.”

Anh ta gật gật đầu: ‘Vậy nên, cô đã hoàn thành nhiệm vụ rất khá. Dây câu được tung qua đây rồi, tiếp đó mồi câu sẽ đến, chỉ đợi cá cắn câu mà thôi.”

Anh ta cũng không biết Tiểu Triệu có nghe hay hiểu được không, dù sao chính anh ta cũng không rõ lắm.

A Phi biết một phần kế hoạch của Giang Ninh, nhưng muốn tìm ra được chính xác là Giang Ninh muốn làm gì, muốn làm ra sao, thì dù là anh ta cũng không định lãng phí tế bào não vào chuyện này.

Vì trước nay Giang Ninh làm chuyện gì cũng không ghi lại rõ ràng, đoán mò thì mệt chết, cứ thuận theo tự nhiên là được. Giang Ninh có thể cân nhắc đưa tất cả mọi người vào, rồi mồi người có thể làm như thế nào, có thể đạt đến mức đâu.

Luận nhìn người, Giang Ninh rất  chuẩn!

Sau khi an ủi Tiểu Triệu xong, A Phi đúng dậy: ‘Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Đợi sân bãi của võ quán được xác định rồi, sẽ bắt đầu bận rộn.”

Anh ta ra tới cửa, híp mắt, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Đến lúc đó, có thể sẽ náo nhiệt lắm!”

Nói xong, anh ta mở cửa rồi đi ra ngoài, để lại mình Tiểu Triệu còn đứng ở đó, nửa ngày cũng không hồi hồn lại. Cô ấy bỗng cảm thấy lối suy nghĩ của bản thân và của Giang Ninh hoàn toàn giống như người ở hai thế giới vậy.

“Tuy có vẻ hơi khổ sở, nhưng được trở thành dây câu của anh Ninh, vậy cũng tốt rồi!”

Cô ấy lầm bầm lầu bầu, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đã đóng lại kìa: “A Phi kia là gì chứ? Phao nổi sao, cột vào trong sợi dây câu này là mình…”

Trong lúc đó.

Tập đoàn Lý thị.

Lý Văn Sinh ngồi trong văn phòng của mình, chửi ầm lên.

“Đồ vô dụng!”

“Còn dám đòi tôi chín trăm triệu nữa? Vậy mà chút việc nhỏ ấy cũng làm không xong! Phác Đại Thành, cậu còn mặt mũi nói cả Hán Đô đều ở trong tay mình rồi?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom