Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Chương 1920


Lý Văn Sinh giận dữ quát không hề khách sáo: “Xem ra tôi nên nói lại với †rong nhà một chút. Thế giới ngâm?

Giao hết cho một người như cậu có phải là một sai lầm rồi không?”

Giọng điệu ở đầu dây bên kia điện thoại cũng có phần không tốt. Bị cơn giận dữ mắng mỏ của Lý Văn Sinh ập tới như thế, Phác Đại Thành hận không thể giế t chết anh tai Bốp!

Anh ta quăng thẳng điện thoại, lạnh lùng nhìn đám người A Tây đang quỳ gối kia.

“Vô liêm sỉ! Một đám ngu ngốc! Các người quăng mặt mũi tôi đi đâu hết rồi?”

Phác Đại Thành rống giận. Bị Lý Văn Sinh mắng cho một trận, anh ta chẳng phản bác được câu nào: “Bảo các người giết một người thôi mà cũng khó vậy sao?”

Thể diện!

Thể diện đấy!

Lý Văn Sinh là thành viên quan trọng của nhà họ Lý, dù bây giờ anh ta chỉ là một trưởng phòng nhỏ nhoi, nhưng anh ta biết, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn Lý Văn Sinh sẽ leo lên được vị trí rất cao.

Mà anh ta là người phụ trách của hội Hắc Long tại Hán Đô, mấy năm nay số tiền anh ta thu được từ Lý thị cũng không phải con số nhỏ.

Anh ta biết rõ, hội Hắc Long chính là nanh vuốt của Lý thị.

Nếu Lý Văn Sinh nói xấu về anh ta trước mặt ông lão kia, vậy đó không phải là chuyện gì hay hết.

Phác Đại Thành lạnh lùng nhìn đám người A Tây, tức giận măng mấy câu.

“Vô dụng! Toàn là thứ vô dụng!”

Anh ta nhíu mày, biết là bây giờ mình cần chứng minh giá trị của bản thân, nếu không sẽ thật sự bị Lý Văn Sinh ghi hận. Đó không phải là chuyện gì tốt “Bây giờ mấy người đó đang ở đâu?”

“Còn ở trong khách sạn.”

A Tây vội vã hỏi: ‘Cần ra tay ạ?”

“Hừ, ra tay?” Cả nhà tải app truyện-hola đọc khích lệ nhóm nhé!

Phác Đại Thành tung một cú đá qua: “Cô cho là chém chém giết giết có  thể giải quyết tất cả vấn đề sao? Ngu xuẩn!”

“Phải có ích! Đòi tiền! Cô hiểu không?”

Anh ta thật sự muốn đá một cú khiến A Tây chết thắng cảng.

Là thời đại nào rồi, còn tưởng là đang ở quá khứ? Bây giờ có thứ gì quan trọng hơn kiếm tiền nữa? Dù họ có ở trong vòng luẩn quẩn hỗn loạn của thế giới ngầm, thì chuyện quan trọng nhất vân là kiếm tiền.

Dù có dựa vào Lý thị, lấy tiền của Lý thị, bán mạng cho Lý thị hay theo tay những người khác, thì việc được càng nhiều tiền và tài nguyên hơn cũng vẫn là cách thức sinh tôn của bọn họ.

Chém chém giết giết, đáng giá à?

Phác Đại Thành đứng dậy, nhíu mày đi qua đi lại.

Ban nãy Lý Văn Sinh nói với anh ta, bây giờ Lâm thị cần một sân bãi để cung cấp cho võ quán Cực Đạo, để họ thành lập chi nhánh ở Hán Đô.

Võ quán Cực Đạo gì chứ, Phác Đại Thành không để ý gì cả. Anh ta chỉ biết có hai chuyện: Thứ nhất, Lý Văn Sinh hy vọng chỉ nhánh này được thành lập, thứ hai, Lý Văn Sinh không muốn chỉ nhánh này được thành lập thuận lợi.

Chuyện anh ta muốn làm không chỉ là dạy dỗ người của Lâm thị, mà còn phải cắn được miếng thịt lớn trên người công ty Lâm thị kia!
 
Chương 1921


“Để cửa hàng gia đình thành phố Tây Sơn ra đi.”

Phác Đại Thành suy nghĩ một lát rồi đột ngột mở miệng: “Cho cái võ quán gì đó dùng.”

“Đại ca, nhưng cửa hàng đó rất đáng giá, chưa kể chúng ta tiêu phí…”

A Tây ngây ra một lúc, đám người xung quanh cũng đều ngẩn ra theo.

Bọn họ đã tiêu không ít phí vào cửa hàng mặt tiền đó, chỉ mới bắt tay vào thôi, còn chưa kịp khai thác gì, Phác Đại Thành lại muốn đưa cho người khác?

“Cô đang dạy tôi làm việc sao?”

Hai mắt Phác Đại Thành trở nên lạnh lão: “Đừng vô nghĩa nữa, tôi có sắp xếp cả rồi!”

Anh lười giải thích thêm, nói nhiều với một đám ngu xuẩn thế này thì có ích gì. Anh ta hiểu rõ bản thân mình muốn gì, muốn được những thứ tốt, vậy phải trả một vài cái giá đắt!

‘Dạt”

Đám người A Tây không dám nói gì nữa, chuyện Phác Đại Thành đã quyết định, không phải bọn họ có thể thay đổi được.

Phác Đại Thành nhặt điện thoại lên, lại gọi vào số của Lý Văn Sinh.

“Có thể lấy cửa hàng ở thành phố Tây Sơn kia. Giá cả cũng có thể ưu đãi, nhưng có chút này, tôi cần nhập cổ phần.”

Anh ta thản nhiên nói: “Ông muốn ăn miếng thịt này, tôi cũng vậy. Tất cả mọi người đều vì Lý thị, không phải sao?”

Bên đầu kia điện thoại im lặng không nói.

“Hơn nữa Lâm thị lại dọa người của Phác Đại Thành tôi. Làm như vậy cũng có thể xem là nuốt một nửa tiền của bọn họ, không quá đáng chứ?”

Trên mặt anh ta đã lộ ra nụ cười đắc ý, hệt như đã đã thấy kế hoạch của mình sẽ thực hiện được, cùng Lý Văn Sinh chia sức mạnh của Lâm thị ral “Được.”

Hồi lâu sau, Lý Văn Sinh trả lời.

Ông ta chỉ cần quyền phổ. Về phần Lâm thị, tuy nó là một công ty lớn, tài sản không ít, nhưng nếu so với Lý thị vấn là kém hơn nhiều, thật ra Lý Văn Sinh cũng không quan tâm lắm.

Chỉ cần có thể có được quyền phổ, cho ông cụ một câu trả lời thích đáng, vậy con đường tương lai của anh ta sẽ rộng mở. Nếu tương lai anh ta có thể nắm được một đế quốc thương nghiệp như Lý thị tranh tay, thì Lâm thị có còn là gì nữa?

Chưa kể anh ta còn có thể lấy được một nửa, không tồi!

Hai người lập tức bàn luận xong xuôi, như thể đã thật sự chia sẻ thắng lợi vậy.

Cúp điện thoại xong, Lý Văn Sinh cười lạnh một tiếng, bèn gọi điện thoại cho Lâm thị để báo bọn họ biết anh ta đã tìm được sân bãi cho bọn họ. Nó nằm ở vị trí tốt nhất ở khu phố trung tâm, nhưng giá thuê cụ thể và cách thức hợp tác thì cần Lâm thị phải tự quyết định.

Tiểu Triệu nhận được điện thoại, không ngờ hiệu suất của Lý Văn Sinh lại cao như vậy, chưa kể còn giúp bọn họ tìm được một vị trí tốt như thế.

Chuyện mở chi nhánh của võ quán Cực Đạo ở Hán Đô là quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả đường sống của Lâm thị.

Tiểu Triệu rất rõ chuyện này, nếu không trước đó Giang Ninh cũng sẽ không nhắc tới.

“Lý Văn Sinh rất xem trọng việc thành lập chi nhánh này, còn vội vàng hơn cả chúng ta nữa!”

Cô nhíu mày: Không có chuyện thì không vội, chắc chắn là có ý đồ khác!”
 
Chương 1922


Cô ấy cũng đâu bị ngu. Trước nay cô ấy làm việc cẩn thận, nhưng đây là lần đầu tiên cô một mình phụ trách một công việc, hơn nữa đúng như Giang Ninh nói, đây là một sự kiện vô cùng quan trọng, cô cần làm tốt.

Làm tốt hết sức mình!

Tiểu Triệu nghĩ nghĩ, gọi vào số điện thoại mà Lý Văn Sinh đưa cho mình.

“Xin chào, xin hỏi là ngài Phác Đại Thành phải không ạ?”

Gọi điện thoại xong, Tiểu Triệu có phần ngoài ý muốn. Không ngờ đối phương lại dê nói chuyện như vậy, tiền thuê cũng có cái giá rất phải chăng, không hề vì bọn họ không phải tập đoàn Đông Hàn mà hét giá lên trời.

Xem ra mặt múi của Lý thị ở Hán Đô lớn thật, đủ để nhìn ra là Lý thị rất lợi hại.

Tiểu Triệu hẹn thời gian ký hợp đồng với Phác Đại Thành rồi cúp điện thoại.

Mọi chuyện vô cùng thuận lợi. Chỉ cần chuyện đất đai được giải quyết, vậy phải nói võ quán sẽ được khai trương nhanh thôi. Chỉ cân võ quán khai trương rồi, Lý thị sẽ không làm lơ nữa, tất nhiên phải thực hiện phần tài nguyên đã hứa sẽ cho Lâm thị.

Chỉ cần có số tài nguyên này rồi, Lâm thị có thể tiến vào thị trường Đông Hàn trong thời gian ngắn nhất!

Đây là nhiệm vụ của cô mài!

Tiểu Triệu hít sâu một hơi. Cô ấy phải làm tốt chuyện này, không thể để cho Giang Ninh và Lâm Vũ Chân thất vọng.

“Hình như cô đang vui lắm?”

Cửa mở, A Phi đi tới với hai túi thức ăn vặt, lại đưa cho Tiểu Triệu một túi: “Nói ra đi, cũng khiến tôi vui vẻ một chút.”

“Vấn đề sân bãi được giải quyết rồi.”

Tiểu Triệu hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn A Phi một cái, có phần đắc ý nói: “Hiệu suất của Lý Văn Sinh kia cũng cao nhỉ, bọn họ còn sốt ruột hơn chúng ta, muốn nhanh chóng mở chỉ nhánh của Võ quán.”

“Bọn họ đưa cho chúng ta một con đường, tôi vừa hỏi thăm rồi, điều kiện hợp tác và tiền thuê đất đều ở trong phạm vi chúng ta tiếp nhận được.”

Trong mắt A Phi hiện lên một tia sáng, cũng mỉm cười: “Chị Triệu lợi hại thật, bàn bạc xong hết rồi à?”

“Hẳn là trước mắt không thành vấn đề, tôi đã hẹn thời gian lại ký hợp đồng.

Chỉ cần nó ở trong phạm vi chúng ta chấp nhận được, sẽ không thành vấn đề”

Tiểu Triệu xé mở túi đồ ăn vặt, thở dài một hơi: “Nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ anh Ninh giao cho, không để cho anh ấy thất vọng!”

Rốp rốp rốp, đồ ăn vặt bị cô ấy cắn nghe giòn tan, hệt như đang gặm vào xương cốt của ai vậy.

“Vậy chắc là không đâu.”

A Phi cũng ăn đồ ăn vặt theo: “Nếu đã có đất rồi, vậy tôi có thể báo đại ca rồi, để anh ấy mau tới đây mở chỉ nhánh. Quán chủ là anh ấy không ở đây, sao có thể làm được?”

Trong mắt anh ta hiện lên một tia nghiền ngẫm. Giang Ninh không có ở đây, bắt đầu ồn ào lên rồi, sao có thể chơi hết mức được?

Cá lớn cũng từ từ mắc câu rồi, cần Giang Ninh tới đây thu dây thôi!

A Phi không để ý chút nào, vừa ăn đồ ăn vặt trong tay vừa gọi điện cho Giang Ninh.

Mồi câu thả ra rồi, cũng đã có cá cắn câu, tiếp theo phải xem là con cá này đủ ranh ma hay vẫn chỉ là ngu ngốc thôi, trực tiếp cắn câu rồi!
 
Chương 1923


A Phi không can thiệp chuyện bên Tiểu Triệu, tùy ý cho cô ấy đi đàm phán.

Vì anh ta biết, chắc chắn sẽ rất thuận lợi.

Giang Ninh tự hạ nước với đối phương, vậy đối phương cũng sẽ như thế.

Tuy nhiên, cuối cùng ai mới là người thu lưới, bây giờ vẫn chưa rõ.

Hệt như dự đoán của A Phi, hợp đồng thuê đất được bàn bạc xong rất thuận lợi, thậm chí đối phương còn không trả giá quá nhiều, hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ rồi trực tiếp ký xong hợp đồng.

Võ quán Cực Đạo lập chi nhánh ở Hán Đô, vấn đề đất đai đã được giải quyết, ngay cả xây dựng Lý Văn Sinh cũng giúp đỡ cung cấp những thứ cần thiết. Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, cả quang cảnh đã trở nên rực rỡ hẳn lên.

Bọn họ để bụng như thế, giống như trước khi cá cắn câu vậy, bộ dạng vô cùng hưng phấn.

Ở trong mắt Lý Văn Sinh, Lâm thị cũng y như vậy.

Trong mắt lẫn nhau, ai ai cũng là cá, họ đều đã cắn vào mồi câu mình thả ra.

Lý thị, vẫn là văn phòng cũ kia. Tải app truyenhola đọc tiếp nhiều chương nhé!

“Chuyện thành lập chi nhánh của võ quán Cực Đạo đã không thành vấn đề rồi, bây giờ cũng đã trang hoàng xong, đợi khai trương nữa thôi. Tuyên truyền một phen, những chuyện này còn phải cảm ơn ông Lý, nếu không sao chuyện này có thể được hoàn thành nhanh chóng như vậy?” Tiểu Triệu nói đầy biết ơn.

“Hẳn là vậy, tôi rất sùng bái các ngón võ truyền thống của Vạn Hoa. Có thể có được một cơ hội như thế này, để cho người ở Đông Hàn hiểu thêm một chút về võ thuật truyền thống Vạn Hoa, tôi cũng vui vẻ lắm!”

Lý Văn Sinh híp mắt, cười bảo: “Không biết khi nào thì ngài Giang đến đây?”

“Chi nhánh này được mở, quán chủ là anh ấy lại không ở đây, khó quyết định lắm!” Trong mắt anh ta ngập tràn âm hiểm và giả dối.

“Tôi đã liên hệ với ngài Giang rồi ạ, có thể anh ấy sẽ sắp xếp mấy sư phụ thạo nghề đến đây.”

“Anh ấy không tới sao?” Lý Văn Sinh khẽ nhíu mày, dựng thẳng người dậy: “Nhưng anh ấy là quán chủ của võ quán Cực Đạo mài” Tiểu Triệu cười cười.

“Ngài Giang nói đợi đến lúc Lâm thị ký hợp đồng với Lý thị rồi, anh ấy sẽ đến đây quan sát.”

Cô ấy nhìn Lý Văn Sinh, không kiêu ngạo cũng không khúm núm. Bây giờ võ quán đã không còn vấn đề gì nữa, điều kiện là Lý Văn Sinh cần đã đầy đủ hết, nên mới ký hợp đồng.  Cô ấy không nói thêm nữa, chỉ tiếp tục nhìn Lý Văn Sinh như vậy, nhưng ý tứ trên mặt đã rất rõ ràng. Lý thị không ký bản hợp đồng kia, vậy Giang Ninh sẽ không đến đây.

Nếu Giang Ninh không tới, vậy tất nhiên thứ Lý Văn Sinh muốn cũng không xuất hiện.

Văn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Lý Văn Sinh im lặng uống trà, trong lòng cũng suy nghĩ xem tiếp theo phải làm như thế nào.

Mà Tiểu Triệu ngồi ở đó cũng đợi Lý Văn Sinh trả lời, cô ấy lại càng không sốt ruột.

“Hữu nghị giữa ngài Giang và Lâm thị bấy giờ thật sự khiến cho người ta cảm động!”

Hồi lâu sau, Lý Văn Sinh buông chén trà, tặn lưỡi một cái, cười nói: “Hợp đồng giữa Lý thị và Lâm thị, thật sự là cần phải ký. Lần trước chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi, tôi cũng đã bảo bên pháp vụ hoàn thành hợp đồng.”

Ông ta nhìn Tiểu Triệu một cái: ‘Lúc nào cũng có thể ký hợp đồng, nhưng tôi có ý tưởng thế này, không biết thư ký Triệu thấy thế nào?”

“Ngài Lý cứ nói đừng ngại.”
 
Chương 1924


“Tôi nghĩ như thế này, Lý thị hợp tác với Lâm thị, chắc chắn là sẽ hoàn thành, nhưng bây giờ chỉ nhánh của võ quán Cực Đạo cũng đã được thành lập rồi, đây là song hỷ lâm môn đấy!”

Ông ta cười bảo: “Vậy nên, tôi cảm thấy chi bằng để hai chuyện này vào chung một ngày đi?”

“Võ quán vừa khai trương, tuyên truyền náo nhiệt. Hai bên ký kết hợp đồng, thanh danh cũng lớn hơn một chút. Chuyện này cũng là chuyện tốt với Lâm thị, cô cảm thấy thế nào?”

Không thấy thỏ thì không thả ưng, hai bên đều như vậy, Lý Văn Sinh rất rõ ràng.

Không thấy được thứ mình muốn, chắc chắn anh ta sẽ không ký. Một khi ký hợp đồng này, tổn thất của Lý thị cũng không nhỏ. Dù cuối cùng họ có thể ký được, nhưng mấy hết thể diện, vậy cũng không được gì.

Hai người đều nhìn nhau.

“Đó là một đề nghị không tồi!”

Tiểu Triệu suy nghĩ: “Tôi có thể chuyển lời tới cho ngài Giang, bảo ngài Giang đến quyết định.”

“Tất nhiên, đó là tất nhiên rồi, phải để cho ngài Giang đến quyết định!”

Lý Văn Sinh nở nụ cười, nói với vẻ mặt hưng phấn: “Tôi rất mong chờ ngày đấy đấy, vô cùng vô cùng chờ mong!”

“Hy vọng ngài Giang có thể phô diễn tất cả tinh hoa của võ quán Cực Đạo cho người Hán Đô được chiêm ngưỡng.

Đây là một cơ hội cực tốt để tuyên truyền. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻt”

Vẻ mặt của anh ta rất mong chờ, hệt như đây chính là chuyện của anh ta vậy.

Trong mắt anh ta đầy vội vã.

“Thư ký Triệu, nhờ cô chuyển lời với ngài Giang. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, anh ấy cũng đừng lãng phít”

Đi ra khỏi Lý thị, Tiểu Triệu vấn luôn nhíu mày.

Hợp đồng vẫn chưa được ký, dù sao cũng phải đợi sau khi Giang Ninh tới rồi Lý Văn Sinh mới chịu ký hợp đồng.

Nhưng Giang Ninh đã giao chuyện này cho cô rồi, đợi anh ấy đến đây rồi mới ký, vậy tức là cô chưa hoàn thành nhiệm vụ!

Giao tiếp với người như Lý Văn Sinh, thật sự là quá khó khăn.

Cô quay đầu, nhìn A Phi từ đầu tới đuôi cũng không nói điều gì, có hơi nén giận: “Anh không có gì muốn nói à?”

“Không có.”

Trước nay A Phi luôn đơn giản rõ ràng: “Nếu muốn lấy được thứ gì đó trong tay người khác, vậy phải làm việc theo tiết tấu của người đó.”

“Không phải Lý Văn Sinh muốn võ quán khai trương cùng ngày mới bằng lòng ký sao? Vậy nhanh nhanh khai †rương võ quán đi!”

Anh ta liếc nhìn Tiểu Triệu một cái: “Nhiệm vụ của cô chính là ký được hợp đồng, đã hiểu chưa?”

“Vậy cũng không thể tổn hại lợi ích của võ quán được!”

Tiểu Triệu nóng nảy: “Chẳng lẽ anh không nhận ra là Lý Văn Sinh này có vấn đề gì sao? Chắc chắn là anh ta muốn gây bất lợi cho võ quán, bất lợi cho anh Ninhil”Cô ấy hừ một tiếng, hít sâu một hơi.
 
Chương 1925


“Sao có thể làm vậy được?”

Trong lòng cô, Giang Ninh chính là thần, vị thân không thể mạo phạm. Cô ấy cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào dám phá hỏng kế hoạch của Giang Ninh.

A Phi thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười. Anh ta vẫn luôn cho là sức hấp dân của Giang Ninh chỉ gói gọn trong việc thu phục đàn ông, khiến đàn ông kính trọng anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, sao có thể ngờ là sức sát thương của Giang Ninh với phụ nữ cũng lớn như vậy?

Sao cảm giác này cứ như ăn phải chanh vậy?

“Yên tâm, không ai có thể ăn hiếp được đại ca của tôi đâu, tôi cũng không cho phép.”

A Phi thản nhiên nói.

Thấy ánh mắt của anh ta, Tiểu Triệu gật gật đầu: ‘Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp nhanh thôi, đợi anh Ninh đến đây.”

Bọn họ là cùng một loại người.

Cùng lúc đó.

Lý Văn Sinh ngồi trong văn phòng của bản thân. Ở trước mặt anh ta, Lý Thiên Tú đang quỳ gối, hai tay đặt trên đầu gối, cung kính như mạng.

“Thu phục?”

Ông ta thản nhiên mở miệng, đưa †ay xốc váy dài của Lý Thiên Tú lên.

Thấy hai đầu gối của cô ta đỏ lên, cười đến có phần tà ác: “Lão già kia cũng đủ điên cuồng nhỉ?”

Trên cổ Lý Thiên Tú vẫn còn không ít dấu vết, ngay cả môi cũng hơi sưng lên, hệt như bị ai đó tát cho một cái vậy.

“Tài liệu đều là phần cứng, nhưng tôi nghĩ hẳn anh ta sẽ phát hiện ra nhanh thôi. Ông muốn ra tay thì phải nhanh lên!” Lý Thiên Tú cúi đầu nói.

Mặt cô ta không thay đổi chút nào, hệt như một cái xác không hồn, linh hồn đã sớm không còn nữa.

Mấy năm trước, từ lần đầu tiên cô ta bị Lý Văn Sinh đưa tới trước mặt người đàn ông khác, cô ta cũng đã bán linh hồn mình cho ác quỷ rồi.

“Cô làm tốt lắm!”

Lý Văn Sinh đưa tay lên nâng căm của Lý Thiên Tú: “Tôi càng ngày càng thưởng thức cô đấy. Mua cô năm đó đúng là quyết định chính xác nhất của tôi!”

Lý Thiên Tú không nói gì cả.

Khuôn mặt cô ta không thay đổi chút nào, hệt như đã mất đi tất cả năng lực biểu đạt cảm xúc của mình.

Cô ta chính là một cái xác không hồn!

“Mấy ngày nay cô cần tiếp tục theo ông ta. Lão già kia yêu thích cô như vậy, nếu cô tiếp tục kiên trì, đợi tôi thu được tất cả những thứ tôi cần rồi, cô sẽ có được thứ cô muốn.”

“Tôi muốn tự do!” Lý Thiên Tú thốt lên.

Cô ta đột ngột ngẩng đầu lên, há miệng, do dự một chút rồi vẫn nói: “Tôi, tôi chỉ muốn tự do…. Những thứ khác, tôi không muốn gì nữa cải”

Lý Văn Sinh nhíu mày, ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng, thấp thoáng một thứ ánh sáng phức tạp mà nghiền ngẫm.

“Được thôi. Chỉ cần cô làm xong chuyện này, tôi sẽ trả lại tự do cho cô!”

“Thật sao?”

Lý Thiên Tú kích động đứng dậy, hai mắt còn lập tức có ánh sáng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng có hơi run rẩy.
 
Chương 1926


“Tất nhiên là thật!”

Lý Văn Sinh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô ta: ‘Lý Văn Sinh tôi chưa bao giờ gạt người, đây là thứ cô nên có.”

Anh ta đỡ Lý Thiên Tú dậy, khẽ vuốt vuốt tóc của cô ta, vẻ mặt nhu hòa. Đây chính là thứ biểu cảm mà trước nay Lý Thiên Tú chưa từng nhìn thấy, khiến cả người cô ta có hơi ngẩn ra.

Năm đó lúc anh ta tìm được cô ta lần đầu tiên, hình như anh ta cũng có vẻ mặt thế này, nhưng sau lại…

Lý Thiên Tú không dám ngẩng đầu.

Bây giờ cô ta chỉ mong có thể được tự do, chỉ là vẫn sợ hãi sự nguy khốn và thất vọng trong quá khứ, hầu như đều tốt hơn hiện tại.

Danh lợi, địa vị, tiền tài, bỗng nhiên cô ta không thấy hứng thú với tất cả những chuyện này nữa.

“Tôi sẽ làm tốt chuyện này, hy vọng trưởng phòng có thể nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Ừ, yên tâm.”

Lý Văn Sinh nói: ‘Được rồi, nhanh đi làm của cô đi, đi lâu hơn lão già kia sẽ nghi ngờ đấy!”

Đã thấy một món đồ chơi rồi. Anh ta nhìn Lý Thiên Tú đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Sự khinh thường trong đôi mắt lại không che dấu chút nào.

“Ai dám ngáng đường tôi, kẻ đó phải chết, hừ!”

Lý Văn Sinh hừ một tiếng, nhấn một dấy số: “Chuẩn bị ra tay, một khi Giang Ninh mang theo thứ đó tới Hán Đô, vậy giữ mạng của gã lại!”

Chi nhánh của võ quán Cực Đạo đã được thành lập!

Tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, từ đầu tới cuối hầu như không có trở ngại gì, thậm chí Lý Văn Sinh còn giúp đỡ không ít chuyện.

Nếu người bên ngoài nhìn vào, đây thật sự là “tuần trăng mật” trong sự hợp tác giữa công ty hai bên, đã tốt đẹp ngay từ đầu, ai có thể ngờ là sau lưng chút tốt đẹp hiện tại, toàn là nah lừa tôi gạt.

“Ngày mai chính là ngày thành lập của võ quán Cựa Đạo, không biết hôm nay ngài Giang có tới không?”

Lý Văn Sinh đã vội vã lắm rồi.

Anh ta đã sắp xếp xong tất cả, thậm chí không tiếc cung cấp tài nguyên cho đám người Tiểu Triệu, cũng chỉ vì đợi đến ngày này.

Anh ta là một người có kiên nhãn.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, dù có đợi thêm mấy ngày nữa, dù phải trả một ít giá đắt, miễn có điều kiện tiên quyết là tất cả mọi thứ vẫn ở trong sự khống chết của anh ta.

“Hôm nay ngài Giang sẽ tới, còn đưa  theo mấy võ sư nữa.”

Tiểu Triệu cười bảo: “Tôi vừa gọi điện nói chuyện với ngài Giang, những võ sư theo cùng đều là mấy cao thủ có cấp bậc tông sư.”

Nghe như thế, sắc mặt Lý Văn Sinh khẽ thay đổi.

“Chỉ có mấy võ sư thôi sao?”

Lý Văn Sinh nhìn Tiểu Triệu: ‘Đây là chuyện rất quan trọng, là cơ hội rất tốt để lan truyền võ thuật truyền thống Vạn Hoa nước Vạn Hoail”

“Trưởng phòng Lý yên tâm, tất cả bọn họ đều là những võ sư xuất sắc.
 
Chương 1927


Trong cấp bậc tông sư, họ đều được xem như là cao thủ số một số hai.”

“Trừ những võ sư đó thì sao?”

Vẻ mặt Lý Văn Sinh càng ngày càng khó coi.

Anh ta đâu cần võ sư, cần cao thủ cấp bậc tông sư gì chứ?

Anh ta đã nói với Giang Ninh từ sớm rồi, phải mang thứ quan trọng nhất của võ quán Cực Đạo tới đây, triển lãm cho mọi người cùng ngắm. Thứ anh ta ám chỉ chính là quyền phổ trong võ quán Cực Đạo ở Đông Hải!

“Chỉ có những võ sư đó thôi.”

Vẻ mặt Tiểu Triệu ngạc nhiên: “Không còn gì khác nữa, ngài Giang nói rồi, đây chính là những nhân vật quý giá nhất trong võ quán!”

ÂmI Lý Văn Sinh cảm thấy đầu mình như sắp nổ luôn rồi.

Giang Ninh đang đùa giốn anh tal Những võ sư này thì tính là quý giá cái gì?

Bọn họ tính cái rắm!

“Cô gọi điện thoại cho Giang Ninh đi Lý Văn Sinh bắt đầu rống lên, chỉ vào Tiểu Triệu, giọng nói lớn hơn mấy phần: “Điều kiện trước đó tôi nói với anh †a cũng không phải những thứ này!”

“Mấy võ sư thôi mà tôi phải cung cấp nhiều sự giúp đỡ như vậy, còn hợp tác với Lâm thị nữa?”

Anh ta cười lạnh, không khách sáo gì nữa. Trong phút chốc, không khí trở nên căng thẳng.

“Bảo Giang Ninh mang bảo vật trấn giữ của võ quán Cực Đạo tới đây, cuốn quyền phổ đó! Nếu không, chỉ nhánh này không cần mở nữa, hợp tác giữa Lâm thị và Lý thị cũng tiêu tùng!”

Vẻ mặt anh ta đầy dữ tợn, thật sự là bị chọc giận rồi.

Nhưng bên anh ta đã bắt đầu ra tay, tên đã ra khỏi nỏ, sao bây giờ còn cơ hội quay đầu nữa chứ?

Anh ta cần hạ bệ đối thủ cạnh tranh của mình, cần có được quyền phổ. Nếu chuyện không ồn ào lên, có thể anh ta không gánh vác nổi!

Nhưng hiện tại Giang Ninh đang cố ý giả ngây giả dại sao?

Thứ anh ta cần là quyền phổi Anh ta muốn Giang Ninh mang quyền phổ tới, Giang Ninh đưa theo võ sư gì chứ?

Còn thứ quý giá nhất gì đó, cút đi!

“Trưởng phòng Lý, sao anh có thể đột ngột trở nên…”

Tiểu Triệu có phần bất mãn.

Nhưng cô ấy còn chưa nói xong, Lý Văn Sinh đã cười lạnh một tiếng: “Tôi nói cho các người biết, các người không làm gì được đâu. Đây là Hán Đô, là thiên hạ của Lý thị!”

Trên mặt anh ta hiện ra một tia thiếu kiên nhẫn, không hề khách sáo chút nào.

“Trước khi Giang Ninh mang thứ đó tới, tôi sẽ không ký hợp đồng của Lâm thị, các người cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!”

Nói xong, Lý Văn Sinh trực tiếp chạy lấy người.

Tiểu Triệu muốn chạy ra ngoài nhưng người ở cửa đã đột ngột đưa tay ngăn cô lại.

““Ngại quá, bây giờ các cô không đi được.”

Bộp bộp!

Tiếng bước chân dày đặc vang lên, bên ngoài có chừng hơn một trăm người, trực tiếp bao vây võ quán mới mở này lại. Khuôn mặt của Tiểu Triệu lập tức trắng bệch.
 
Chương 1928


Cô ấy vừa quay đầu là thấy đám người đông đảo, ít nhất phải hơn trăm người. Sắc mặt cả bọn đều không hay, nhìn bọ họ chằm chằm.

“A Phi!” Cô ấy vội vã la lên.

Vẻ mặt A Phi rất bình tĩnh, chỉ nhíu mày nhìn những người này.

“Hợp tác là phải có điều kiện!”

Đám người tách ra, Phác Đại Thành xuất hiện, biểu cảm trên mặt Tiểu Triệu cứng lại. Vì sao người này cũng tới đây?

“Cô Triệu, phen này chúng tôi đã cung cấp nhiều điều kiện ưu đãi cho các người mở võ quán như vậy, hẳn tất nhiên các người vẫn phải cho chúng tôi thấy thành ý gì chứ?”

Anh ta mỉm cười, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên người A Phi, đưa tay chỉ A Phi rồi lại chỉ hơn trăm người ở xung quanh.

“Tôi biết là anh lợi hại lắm, chúng tôi khó mà làm gì được anh, nhưng những người khác thì sao? Anh có thể bảo vệ tất cả sao?”

Phác Đại Thành nhìn thì như con người bình thường, nhưng sự khinh thường và sát khí trên mặt lại không hề che giấu chút nào.

“Ai ai cũng vì cầu tài, vì lợi ích thôi, nên có thể giải quyết hòa bình, thứ gì cần có cũng có, đó là tốt nhất!”

Phác Đại Thành vây vấy tay, bên ngoài có càng nhiều người ập vào. Chỉ một lát sau,, ước chừng có gần ba trăm người vây quanh cả trong lẫn ngoài võ quán!

“Làm theo yêu cầu của trưởng phòng Lý, nếu không… đừng ai trong các người hòng sống sót rời khỏi đây!”

Phác Đại Thành hé răng nanh ra.

Trên mặt hắn lúc này cũng không còn vẻ ôn hòa và khách sáo lúc đàm phán trước đó nữa, trong đôi mắt chỉ có hai chữ: Tham laml Anh ta nhìn đám người A Phi, lắc lắc đầu, bộ dạng biểu cảm như đã nắm tất cả trong tay.

“Tranh thủ thời gian đi, tôi cũng không có nhiều kiên nhân như vậy đâu!”

Nói xong, anh ta vẫy vẫy thủ, lập tức có người mang một cái ghế tựa tới, để anh ta ngồi xuống.

Tất nhiên là Phác Đại Thành không sợ. Dù khả năng của A Phi có cao cường hơn, thì nhiều người thấy này, A Phi có thể đánh được bao?

Anh ta có khả năng bảo vệ được mấy người?

Một khi anh ta ra tay rồi, không ai trong những người này có thể sống được!

Tất nhiên, giết người không phải trọng điểm, quan trọng là… lấy được thứ bọn họ cần từ trong tay những người này.

Phác Đại Thành đã sớm quen thuộc với loại vây, đánh, giết này. Ở thời đại đây, tiền quan trọng nhất, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì!

Anh ta an vị tại chỗ, ung dung nhìn đám người A Phi.

Bọn Tiểu Triệu đã có chút luống cuống. Bọn họ không ngờ Lý Văn Sinh đột ngột trở mặt, trực tiếp cho đám người nhốt bọn họ lại.

“Làm sao bây giờ?”

“Bọn họ muốn làm gì chúng ta, lại muốn làm gì Lâm thị?”

“Thư ký Triệu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Một đám người thật sự có chút luống cuống.
 
Chương 1929


Bọn họ chưa từng trải qua chuyện như thế này, sao có thể không căng thẳng cho được.

Tiểu Triệu mím môi, quay đầu lại liếc nhìn A Phi một cái, khuôn mặt người này lại vần bình tĩnh như nước.

“Không sao, cứ làm theo lời của bọn họ là được rồi. Làm ăn mà, cũng đã thỏa thuận rồi.”

Tiểu Triệu gật gật đầu, lấy di động ra gọi cho Giang Ninh.

Điện thoại được kết nối với đầu bên kia rất nhanh.

“Anh Ninh, chuyện có chút ngoài ý muốn rồi.”

Cô có hơi áy náy: ‘Xin lỗi nhiều, em đã khiến anh thất vọng rồi.”

“Chuyện gì?”

Giọng nói của Giang Ninh truyền tới.

“Lý Văn Sinh nói cần anh ở đây để thành lập chi nhánh của võ quán Cực Đạo, hơn nữa anh phải mang thứ quan trọng nhất của võ quán tới đây, nếu không anh ta sẽ không ký hợp đồng, chúng tôi cũng không ra ngoài được…”

“Tôi biết rồi.’ Giọng điệu của Giang Ninh vẫn bình tĩnh như trước: “Nói với anh ta, thứ anh ta cần, tôi sẽ mang tới.”

Nói xong, anh bèn cúp điện thoại.

Lời này được bật loa ngoài, tất nhiên là Phác Đại Thành cũng nghe thấy.

Khuất phục, bọn chúng khuất phục rồi!

Đây chính là kết quả anh ta đoán trước được. Trừ khuất phục ra, họ còn có thể làm gì nữa?

Không giao cái thứ đó ra, không ai trong đám người Lâm thị này sống sót được, càng đừng nói tới việc buôn bán ở đây, thâm nhập vào thị trường Đông Hàn. Nằm mơ à!

Đây là Hán Đô đấy!

Địa bàn của Lý thị!

“Coi như thức thời.”

Phác Đại Thành nói: “Tôi sẽ ở lại đây. Đợi lấy được thứ đó rồi, trưởng phòng Lý sẽ lại ký tên, mọi người bình an vô sự.

“Còn nếu không lấy được thứ đó…”

Trong phút chốc, hai mắt anh ta lập tức lạnh đi: ‘Hừ, đến lúc đó thì đừng trách tôi chưa cho các người cơ hội!”

Vẻ mặt đám người Tiểu Triệu trở nên khó coi, vừa phân nộ vừa không cam lòng.

Sao bọn họ có từng gặp phải sự căng thẳng như thế này, lại càng không ngờ đường đường là một tập đoàn lớn như Lý thị có thể có thủ đoạn trở mặt như thế này, dùng cách thức ức hiếp để buộc bọn họ đi vào khuôn khổ.

Quá vô sỉ!

“Ngồi đi.”

A Phi lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ vào một cái ghế ở bên cạnh: “Đợi đại ca tôi tới là được rồi.”

Chính anh ta còn ngồi xuống, thậm chí là cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén trà, trên mặt không hề nhìn thấy có chút lo lắng nào.

“Thứ mà các người nói là quan trọng nhất của võ quán Cực Đạo, bây giờ anh ấy đang tới.”
 
Chương 1930


A Phi liếc nhìn Phác Đại Thành một cái: “Tuy nhiên, có thể lấy được hay không, phải xem thực lực của các người!”

Nói xong, anh ta bèn không nói nữa.

Phác Đại Thành nghe xong lời này, cảm thấy có hơi là lạ, song cũng không hề để trong lòng.

Thực lực?

Anh ta là Đường chủ của hội Hắc Long, rõ ràng nhất rốt cuộc thực lực của hội Hắc Long như thế nào. Chỗ khác anh ta không dám nói, nhưng ở Đông Hàn này, thế giới ngầm kia là do hội Hắc Long bọn họ quyết định!

Sau lưng Lý thị có một gốc đại thụ như vậy, Phác Đại Thành thật sự lo lắng. Anh ta đã hợp tác với Lý Văn Sinh nhiều năm, có qua có lại, anh ta cũng nhận được không ít ưu đãi từ trong tay đối phương.

Lúc này, anh ta không biết sẽ có vấn đề gì.

Phác Đại Thành vấn an vị ở nơi đó, nhìn đám người A Phi, lẳng lặng chờ đợi.

Anh ta vẫn đang kiên nhẫn. Trước khi lấy được thứ bản thân cần, anh ta vân sẽ luôn giữ được sự kiên nhãn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh ta có thể trở thành Đường chủ của hội Hắc Long, một mình đảm đương một vị trí tại thành phố quan trọng như Hán Đô.

Hai bên đều có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Phác Đại Thành tựa người vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mà ở bên kia, không thể nhìn thấy chút lo lắng nào trên mặt Tiểu Triệu, nhưng trong lòng vấn luôn thấy có hơi lo lắng bất an.

“A Phil” Tải app truyệnhola đọc chuẩn nhiều nhé!

Cô ấy hạ giọng, nhìn quanh bốn phía. Cô ấy nhìn đám người đang vây xung quanh bọn họ, không kìm được mà nói: “Anh mau bảo anh Ninh đừng đến đây!”

“Ở đây nguy hiểm lắm! Bọn họ đều ( là những tên du côn, chắc chắn là không có ý tốt!”

A Phi cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ.

“Hắn là đại ca đã tới Hán Đô rồi.”

“Nhanh như vậy sao?”

Tiểu Triệu sửng sốt. Từ trong nước đến Hán Đô của Đông Hàn, sao có thể nhanh như vậy?

“Đi máy bay cũng không nhanh như vậy đâu!”

“Ai nói với cô là đại ca của tôi đang ở trong nước?” A Phi bật nở một nụ cười, trong ánh mắt thấp thoáng ánh sáng ranh mãnh.

Ngón tay anh ta gõ vào trong thanh tựa của ghế dựa, trong lòng âm thầm suy nghĩ một phen.

‘Am!

Bồng nhiên một tiếng nổ vang lên, dường như cửa lớn ở bên ngoài bị một người dùng cú đá đá văng vào!

Tới rồi!

Hai mắt của A Phi lập tức trở nên sáng lên.

Cũng phản ứng như anh ta chính là Phác Đại Thành, suýt nữa thì cả người ngã từ trên ghế xuống. Anh ta đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua: “Đã có chuyện gì?”

Âm!
 
Chương 1925


“Sao có thể làm vậy được?”

Trong lòng cô, Giang Ninh chính là thần, vị thân không thể mạo phạm. Cô ấy cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào dám phá hỏng kế hoạch của Giang Ninh.

A Phi thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên có chút buồn cười. Anh ta vẫn luôn cho là sức hấp dân của Giang Ninh chỉ gói gọn trong việc thu phục đàn ông, khiến đàn ông kính trọng anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, sao có thể ngờ là sức sát thương của Giang Ninh với phụ nữ cũng lớn như vậy?

Sao cảm giác này cứ như ăn phải chanh vậy?

“Yên tâm, không ai có thể ăn hiếp được đại ca của tôi đâu, tôi cũng không cho phép.”

A Phi thản nhiên nói.

Thấy ánh mắt của anh ta, Tiểu Triệu gật gật đầu: ‘Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp nhanh thôi, đợi anh Ninh đến đây.”

Bọn họ là cùng một loại người.

Cùng lúc đó.

Lý Văn Sinh ngồi trong văn phòng của bản thân. Ở trước mặt anh ta, Lý Thiên Tú đang quỳ gối, hai tay đặt trên đầu gối, cung kính như mạng.

“Thu phục?”

Ông ta thản nhiên mở miệng, đưa †ay xốc váy dài của Lý Thiên Tú lên.

Thấy hai đầu gối của cô ta đỏ lên, cười đến có phần tà ác: “Lão già kia cũng đủ điên cuồng nhỉ?”

Trên cổ Lý Thiên Tú vẫn còn không ít dấu vết, ngay cả môi cũng hơi sưng lên, hệt như bị ai đó tát cho một cái vậy.

“Tài liệu đều là phần cứng, nhưng tôi nghĩ hẳn anh ta sẽ phát hiện ra nhanh thôi. Ông muốn ra tay thì phải nhanh lên!” Lý Thiên Tú cúi đầu nói.

Mặt cô ta không thay đổi chút nào, hệt như một cái xác không hồn, linh hồn đã sớm không còn nữa.

Mấy năm trước, từ lần đầu tiên cô ta bị Lý Văn Sinh đưa tới trước mặt người đàn ông khác, cô ta cũng đã bán linh hồn mình cho ác quỷ rồi.

“Cô làm tốt lắm!”

Lý Văn Sinh đưa tay lên nâng căm của Lý Thiên Tú: “Tôi càng ngày càng thưởng thức cô đấy. Mua cô năm đó đúng là quyết định chính xác nhất của tôi!”

Lý Thiên Tú không nói gì cả.

Khuôn mặt cô ta không thay đổi chút nào, hệt như đã mất đi tất cả năng lực biểu đạt cảm xúc của mình.

Cô ta chính là một cái xác không hồn!

“Mấy ngày nay cô cần tiếp tục theo ông ta. Lão già kia yêu thích cô như vậy, nếu cô tiếp tục kiên trì, đợi tôi thu được tất cả những thứ tôi cần rồi, cô sẽ có được thứ cô muốn.”

“Tôi muốn tự do!” Lý Thiên Tú thốt lên.

Cô ta đột ngột ngẩng đầu lên, há miệng, do dự một chút rồi vẫn nói: “Tôi, tôi chỉ muốn tự do…. Những thứ khác, tôi không muốn gì nữa cải”

Lý Văn Sinh nhíu mày, ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng, thấp thoáng một thứ ánh sáng phức tạp mà nghiền ngẫm.

“Được thôi. Chỉ cần cô làm xong chuyện này, tôi sẽ trả lại tự do cho cô!”

“Thật sao?”

Lý Thiên Tú kích động đứng dậy, hai mắt còn lập tức có ánh sáng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng có hơi run rẩy.
 
Chương 1926


“Tất nhiên là thật!”

Lý Văn Sinh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt cô ta: ‘Lý Văn Sinh tôi chưa bao giờ gạt người, đây là thứ cô nên có.”

Anh ta đỡ Lý Thiên Tú dậy, khẽ vuốt vuốt tóc của cô ta, vẻ mặt nhu hòa. Đây chính là thứ biểu cảm mà trước nay Lý Thiên Tú chưa từng nhìn thấy, khiến cả người cô ta có hơi ngẩn ra.

Năm đó lúc anh ta tìm được cô ta lần đầu tiên, hình như anh ta cũng có vẻ mặt thế này, nhưng sau lại…

Lý Thiên Tú không dám ngẩng đầu.

Bây giờ cô ta chỉ mong có thể được tự do, chỉ là vẫn sợ hãi sự nguy khốn và thất vọng trong quá khứ, hầu như đều tốt hơn hiện tại.

Danh lợi, địa vị, tiền tài, bỗng nhiên cô ta không thấy hứng thú với tất cả những chuyện này nữa.

“Tôi sẽ làm tốt chuyện này, hy vọng trưởng phòng có thể nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Ừ, yên tâm.”

Lý Văn Sinh nói: ‘Được rồi, nhanh đi làm của cô đi, đi lâu hơn lão già kia sẽ nghi ngờ đấy!”

Đã thấy một món đồ chơi rồi. Anh ta nhìn Lý Thiên Tú đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Sự khinh thường trong đôi mắt lại không che dấu chút nào.

“Ai dám ngáng đường tôi, kẻ đó phải chết, hừ!”

Lý Văn Sinh hừ một tiếng, nhấn một dấy số: “Chuẩn bị ra tay, một khi Giang Ninh mang theo thứ đó tới Hán Đô, vậy giữ mạng của gã lại!”

Chi nhánh của võ quán Cực Đạo đã được thành lập!

Tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, từ đầu tới cuối hầu như không có trở ngại gì, thậm chí Lý Văn Sinh còn giúp đỡ không ít chuyện.

Nếu người bên ngoài nhìn vào, đây thật sự là “tuần trăng mật” trong sự hợp tác giữa công ty hai bên, đã tốt đẹp ngay từ đầu, ai có thể ngờ là sau lưng chút tốt đẹp hiện tại, toàn là nah lừa tôi gạt.

“Ngày mai chính là ngày thành lập của võ quán Cựa Đạo, không biết hôm nay ngài Giang có tới không?”

Lý Văn Sinh đã vội vã lắm rồi.

Anh ta đã sắp xếp xong tất cả, thậm chí không tiếc cung cấp tài nguyên cho đám người Tiểu Triệu, cũng chỉ vì đợi đến ngày này.

Anh ta là một người có kiên nhãn.

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, dù có đợi thêm mấy ngày nữa, dù phải trả một ít giá đắt, miễn có điều kiện tiên quyết là tất cả mọi thứ vẫn ở trong sự khống chết của anh ta.

“Hôm nay ngài Giang sẽ tới, còn đưa  theo mấy võ sư nữa.”

Tiểu Triệu cười bảo: “Tôi vừa gọi điện nói chuyện với ngài Giang, những võ sư theo cùng đều là mấy cao thủ có cấp bậc tông sư.”

Nghe như thế, sắc mặt Lý Văn Sinh khẽ thay đổi.

“Chỉ có mấy võ sư thôi sao?”

Lý Văn Sinh nhìn Tiểu Triệu: ‘Đây là chuyện rất quan trọng, là cơ hội rất tốt để lan truyền võ thuật truyền thống Vạn Hoa nước Vạn Hoail”

“Trưởng phòng Lý yên tâm, tất cả bọn họ đều là những võ sư xuất sắc.
 
Chương 1927


Trong cấp bậc tông sư, họ đều được xem như là cao thủ số một số hai.”

“Trừ những võ sư đó thì sao?”

Vẻ mặt Lý Văn Sinh càng ngày càng khó coi.

Anh ta đâu cần võ sư, cần cao thủ cấp bậc tông sư gì chứ?

Anh ta đã nói với Giang Ninh từ sớm rồi, phải mang thứ quan trọng nhất của võ quán Cực Đạo tới đây, triển lãm cho mọi người cùng ngắm. Thứ anh ta ám chỉ chính là quyền phổ trong võ quán Cực Đạo ở Đông Hải!

“Chỉ có những võ sư đó thôi.”

Vẻ mặt Tiểu Triệu ngạc nhiên: “Không còn gì khác nữa, ngài Giang nói rồi, đây chính là những nhân vật quý giá nhất trong võ quán!”

ÂmI Lý Văn Sinh cảm thấy đầu mình như sắp nổ luôn rồi.

Giang Ninh đang đùa giốn anh tal Những võ sư này thì tính là quý giá cái gì?

Bọn họ tính cái rắm!

“Cô gọi điện thoại cho Giang Ninh đi Lý Văn Sinh bắt đầu rống lên, chỉ vào Tiểu Triệu, giọng nói lớn hơn mấy phần: “Điều kiện trước đó tôi nói với anh †a cũng không phải những thứ này!”

“Mấy võ sư thôi mà tôi phải cung cấp nhiều sự giúp đỡ như vậy, còn hợp tác với Lâm thị nữa?”

Anh ta cười lạnh, không khách sáo gì nữa. Trong phút chốc, không khí trở nên căng thẳng.

“Bảo Giang Ninh mang bảo vật trấn giữ của võ quán Cực Đạo tới đây, cuốn quyền phổ đó! Nếu không, chỉ nhánh này không cần mở nữa, hợp tác giữa Lâm thị và Lý thị cũng tiêu tùng!”

Vẻ mặt anh ta đầy dữ tợn, thật sự là bị chọc giận rồi.

Nhưng bên anh ta đã bắt đầu ra tay, tên đã ra khỏi nỏ, sao bây giờ còn cơ hội quay đầu nữa chứ?

Anh ta cần hạ bệ đối thủ cạnh tranh của mình, cần có được quyền phổ. Nếu chuyện không ồn ào lên, có thể anh ta không gánh vác nổi!

Nhưng hiện tại Giang Ninh đang cố ý giả ngây giả dại sao?

Thứ anh ta cần là quyền phổi Anh ta muốn Giang Ninh mang quyền phổ tới, Giang Ninh đưa theo võ sư gì chứ?

Còn thứ quý giá nhất gì đó, cút đi!

“Trưởng phòng Lý, sao anh có thể đột ngột trở nên…”

Tiểu Triệu có phần bất mãn.

Nhưng cô ấy còn chưa nói xong, Lý Văn Sinh đã cười lạnh một tiếng: “Tôi nói cho các người biết, các người không làm gì được đâu. Đây là Hán Đô, là thiên hạ của Lý thị!”

Trên mặt anh ta hiện ra một tia thiếu kiên nhẫn, không hề khách sáo chút nào.

“Trước khi Giang Ninh mang thứ đó tới, tôi sẽ không ký hợp đồng của Lâm thị, các người cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!”

Nói xong, Lý Văn Sinh trực tiếp chạy lấy người.

Tiểu Triệu muốn chạy ra ngoài nhưng người ở cửa đã đột ngột đưa tay ngăn cô lại.

““Ngại quá, bây giờ các cô không đi được.”

Bộp bộp!

Tiếng bước chân dày đặc vang lên, bên ngoài có chừng hơn một trăm người, trực tiếp bao vây võ quán mới mở này lại. Khuôn mặt của Tiểu Triệu lập tức trắng bệch.
 
Chương 1928


Cô ấy vừa quay đầu là thấy đám người đông đảo, ít nhất phải hơn trăm người. Sắc mặt cả bọn đều không hay, nhìn bọ họ chằm chằm.

“A Phi!” Cô ấy vội vã la lên.

Vẻ mặt A Phi rất bình tĩnh, chỉ nhíu mày nhìn những người này.

“Hợp tác là phải có điều kiện!”

Đám người tách ra, Phác Đại Thành xuất hiện, biểu cảm trên mặt Tiểu Triệu cứng lại. Vì sao người này cũng tới đây?

“Cô Triệu, phen này chúng tôi đã cung cấp nhiều điều kiện ưu đãi cho các người mở võ quán như vậy, hẳn tất nhiên các người vẫn phải cho chúng tôi thấy thành ý gì chứ?”

Anh ta mỉm cười, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên người A Phi, đưa tay chỉ A Phi rồi lại chỉ hơn trăm người ở xung quanh.

“Tôi biết là anh lợi hại lắm, chúng tôi khó mà làm gì được anh, nhưng những người khác thì sao? Anh có thể bảo vệ tất cả sao?”

Phác Đại Thành nhìn thì như con người bình thường, nhưng sự khinh thường và sát khí trên mặt lại không hề che giấu chút nào.

“Ai ai cũng vì cầu tài, vì lợi ích thôi, nên có thể giải quyết hòa bình, thứ gì cần có cũng có, đó là tốt nhất!”

Phác Đại Thành vây vấy tay, bên ngoài có càng nhiều người ập vào. Chỉ một lát sau,, ước chừng có gần ba trăm người vây quanh cả trong lẫn ngoài võ quán!

“Làm theo yêu cầu của trưởng phòng Lý, nếu không… đừng ai trong các người hòng sống sót rời khỏi đây!”

Phác Đại Thành hé răng nanh ra.

Trên mặt hắn lúc này cũng không còn vẻ ôn hòa và khách sáo lúc đàm phán trước đó nữa, trong đôi mắt chỉ có hai chữ: Tham laml Anh ta nhìn đám người A Phi, lắc lắc đầu, bộ dạng biểu cảm như đã nắm tất cả trong tay.

“Tranh thủ thời gian đi, tôi cũng không có nhiều kiên nhân như vậy đâu!”

Nói xong, anh ta vẫy vẫy thủ, lập tức có người mang một cái ghế tựa tới, để anh ta ngồi xuống.

Tất nhiên là Phác Đại Thành không sợ. Dù khả năng của A Phi có cao cường hơn, thì nhiều người thấy này, A Phi có thể đánh được bao?

Anh ta có khả năng bảo vệ được mấy người?

Một khi anh ta ra tay rồi, không ai trong những người này có thể sống được!

Tất nhiên, giết người không phải trọng điểm, quan trọng là… lấy được thứ bọn họ cần từ trong tay những người này.

Phác Đại Thành đã sớm quen thuộc với loại vây, đánh, giết này. Ở thời đại đây, tiền quan trọng nhất, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì!

Anh ta an vị tại chỗ, ung dung nhìn đám người A Phi.

Bọn Tiểu Triệu đã có chút luống cuống. Bọn họ không ngờ Lý Văn Sinh đột ngột trở mặt, trực tiếp cho đám người nhốt bọn họ lại.

“Làm sao bây giờ?”

“Bọn họ muốn làm gì chúng ta, lại muốn làm gì Lâm thị?”

“Thư ký Triệu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Một đám người thật sự có chút luống cuống.
 
Chương 1929


Bọn họ chưa từng trải qua chuyện như thế này, sao có thể không căng thẳng cho được.

Tiểu Triệu mím môi, quay đầu lại liếc nhìn A Phi một cái, khuôn mặt người này lại vần bình tĩnh như nước.

“Không sao, cứ làm theo lời của bọn họ là được rồi. Làm ăn mà, cũng đã thỏa thuận rồi.”

Tiểu Triệu gật gật đầu, lấy di động ra gọi cho Giang Ninh.

Điện thoại được kết nối với đầu bên kia rất nhanh.

“Anh Ninh, chuyện có chút ngoài ý muốn rồi.”

Cô có hơi áy náy: ‘Xin lỗi nhiều, em đã khiến anh thất vọng rồi.”

“Chuyện gì?”

Giọng nói của Giang Ninh truyền tới.

“Lý Văn Sinh nói cần anh ở đây để thành lập chi nhánh của võ quán Cực Đạo, hơn nữa anh phải mang thứ quan trọng nhất của võ quán tới đây, nếu không anh ta sẽ không ký hợp đồng, chúng tôi cũng không ra ngoài được…”

“Tôi biết rồi.’ Giọng điệu của Giang Ninh vẫn bình tĩnh như trước: “Nói với anh ta, thứ anh ta cần, tôi sẽ mang tới.”

Nói xong, anh bèn cúp điện thoại.

Lời này được bật loa ngoài, tất nhiên là Phác Đại Thành cũng nghe thấy.

Khuất phục, bọn chúng khuất phục rồi!

Đây chính là kết quả anh ta đoán trước được. Trừ khuất phục ra, họ còn có thể làm gì nữa?

Không giao cái thứ đó ra, không ai trong đám người Lâm thị này sống sót được, càng đừng nói tới việc buôn bán ở đây, thâm nhập vào thị trường Đông Hàn. Nằm mơ à!

Đây là Hán Đô đấy!

Địa bàn của Lý thị!

“Coi như thức thời.”

Phác Đại Thành nói: “Tôi sẽ ở lại đây. Đợi lấy được thứ đó rồi, trưởng phòng Lý sẽ lại ký tên, mọi người bình an vô sự.

“Còn nếu không lấy được thứ đó…”

Trong phút chốc, hai mắt anh ta lập tức lạnh đi: ‘Hừ, đến lúc đó thì đừng trách tôi chưa cho các người cơ hội!”

Vẻ mặt đám người Tiểu Triệu trở nên khó coi, vừa phân nộ vừa không cam lòng.

Sao bọn họ có từng gặp phải sự căng thẳng như thế này, lại càng không ngờ đường đường là một tập đoàn lớn như Lý thị có thể có thủ đoạn trở mặt như thế này, dùng cách thức ức hiếp để buộc bọn họ đi vào khuôn khổ.

Quá vô sỉ!

“Ngồi đi.”

A Phi lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ vào một cái ghế ở bên cạnh: “Đợi đại ca tôi tới là được rồi.”

Chính anh ta còn ngồi xuống, thậm chí là cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén trà, trên mặt không hề nhìn thấy có chút lo lắng nào.

“Thứ mà các người nói là quan trọng nhất của võ quán Cực Đạo, bây giờ anh ấy đang tới.”
 
Chương 1930


A Phi liếc nhìn Phác Đại Thành một cái: “Tuy nhiên, có thể lấy được hay không, phải xem thực lực của các người!”

Nói xong, anh ta bèn không nói nữa.

Phác Đại Thành nghe xong lời này, cảm thấy có hơi là lạ, song cũng không hề để trong lòng.

Thực lực?

Anh ta là Đường chủ của hội Hắc Long, rõ ràng nhất rốt cuộc thực lực của hội Hắc Long như thế nào. Chỗ khác anh ta không dám nói, nhưng ở Đông Hàn này, thế giới ngầm kia là do hội Hắc Long bọn họ quyết định!

Sau lưng Lý thị có một gốc đại thụ như vậy, Phác Đại Thành thật sự lo lắng. Anh ta đã hợp tác với Lý Văn Sinh nhiều năm, có qua có lại, anh ta cũng nhận được không ít ưu đãi từ trong tay đối phương.

Lúc này, anh ta không biết sẽ có vấn đề gì.

Phác Đại Thành vấn an vị ở nơi đó, nhìn đám người A Phi, lẳng lặng chờ đợi.

Anh ta vẫn đang kiên nhẫn. Trước khi lấy được thứ bản thân cần, anh ta vân sẽ luôn giữ được sự kiên nhãn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh ta có thể trở thành Đường chủ của hội Hắc Long, một mình đảm đương một vị trí tại thành phố quan trọng như Hán Đô.

Hai bên đều có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Phác Đại Thành tựa người vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mà ở bên kia, không thể nhìn thấy chút lo lắng nào trên mặt Tiểu Triệu, nhưng trong lòng vấn luôn thấy có hơi lo lắng bất an.

“A Phil” Tải app truyệnhola đọc chuẩn nhiều nhé!

Cô ấy hạ giọng, nhìn quanh bốn phía. Cô ấy nhìn đám người đang vây xung quanh bọn họ, không kìm được mà nói: “Anh mau bảo anh Ninh đừng đến đây!”

“Ở đây nguy hiểm lắm! Bọn họ đều ( là những tên du côn, chắc chắn là không có ý tốt!”

A Phi cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ.

“Hắn là đại ca đã tới Hán Đô rồi.”

“Nhanh như vậy sao?”

Tiểu Triệu sửng sốt. Từ trong nước đến Hán Đô của Đông Hàn, sao có thể nhanh như vậy?

“Đi máy bay cũng không nhanh như vậy đâu!”

“Ai nói với cô là đại ca của tôi đang ở trong nước?” A Phi bật nở một nụ cười, trong ánh mắt thấp thoáng ánh sáng ranh mãnh.

Ngón tay anh ta gõ vào trong thanh tựa của ghế dựa, trong lòng âm thầm suy nghĩ một phen.

‘Am!

Bồng nhiên một tiếng nổ vang lên, dường như cửa lớn ở bên ngoài bị một người dùng cú đá đá văng vào!

Tới rồi!

Hai mắt của A Phi lập tức trở nên sáng lên.

Cũng phản ứng như anh ta chính là Phác Đại Thành, suýt nữa thì cả người ngã từ trên ghế xuống. Anh ta đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua: “Đã có chuyện gì?”

Âm!
 
Chương 1931


ÂmI Âm!

Đáp lại anh ta là một tràng tiếng nổ khác, chợt nhìn thấy có vài bóng người bay ra từ bốn phía, hạ xuống trên mặt đất.

Con ngươi của Phác Đại Thành bắt đầu co rút lại.

Anh ta trơ mắt nhìn giữa đám người đang bao vây lại mạnh mẽ xuất hiện một lỗ hổng, những không mặt xa lạ xuất hiện bên trong tầm nhìn của anh ta.

“Anh Ninh”

Tiểu Triệu kích động la to lên, ánh mắt cũng sắp tỏa ánh sao ra rồi.

“Giang Ninh!”

Nghe cô ấy nói như thế, Phác Đại Thành lập tức phản ứng lại, trước mắt chính là Giang Ninh mà Lý Văn Sinh vẫn luôn chờ đợi.

Người này to gan thật, dám ra tay với cả người của mình!

Giang Ninh chẳng thèm liếc nhìn Phác Đại Thành lấy một cái. Anh đi lững thững trong sân vắng, hệt như đang đi trong sân của nhà mình vậy, đi đến trước mặt đám người Tiểu Triệu.

“Anh Ninh, sao anh lại tới đây?”

Tiểu Triêu vừa xúc động vừa nóng nảy, nhìn thoáng qua đám người Phác Đại Thành: “Bọn họ có rất nhiều người…”

“Ở đây là chi nhánh của võ quán Cực Đạo, là địa bàn của chúng ta, không thể chấp nhận cho kẻ khác diễu või”

Lúc này Giang Ninh mới quay đầu nhìn Phác Đại Thành một cái: “Con chó con mèo gì cũng không được!”

“Cuồng vọng!” Phác Đại Thành quát †o lên.

Anh ta đưa tay chỉ vào Giang Ninh, lại chỉ sang đám người anh Cẩu bên cạnh Giang Ninh, cười lạnh: “Chỉ bằng mấy người các người thôi sao, vẫn muốn khẩu xuất cuồng ngôn?”

“Cậu là Giang Ninh đấy sao, có mang thứ trưởng phòng Lý cần tới chưa?”

Giang Ninh không quan tâm anh ta, vẫy vẫy ngón tay, đám người anh Cẩu lập tức ra tay, đều lao về phía người của Phác Đại Thành, còn bao quanh đám người Tiểu Triệu.

A Phi đi đến trước mặt Giang Ninh, li3m li3m môi, trong mắt lộ ra một vẻ hung ác, còn cả sự phấn khởi nồng đậm!

“Anh Cẩu, mọi người làm ơn bảo hộ họ đi. Hôm nay để tôi và đại ca ra tay được rồi, về sẽ mọi mọi người uống rượu!”

Tác dụng mà bọn anh Cẩu mang tới tôi không phải là để đánh nhau, mà là bảo vệ đám người Tiểu Triệu!

Bọn họ vây quanh mấy người Tiểu Triệu vào trong giữa, hệt như một lá chắn, không để cho bất cứ ai đụng tới bọn họ.

Mà Giang Ninh và A Phi…

Âm!

Hai người gân như đều ra tay cùng lúc, giãm mạnh vào phần đất dưới chân, ngay cả sàn nhà cũng phát ra một tiếng “rắc.”. Sàn nhà được làm từ gỗ đã ngang nhiên mà xuất hiện vết nứt.

Hai người như hai quả tên lửa, lập tức sẽ phóng ra ngoài.

” Còn dám ra tay nữa? Bắt bọn họ cho tôi!” Phác Đại Thành giận tím mặt.

Rốt cuộc bọn họ có ý gì?

Dám nhục nhã anh ta như thế này, chỉ băng hai người bọn họ thôi cũng dám ra tay?
 
Chương 1932


Quá kiêu ngạo rồi!

Anh ta rống to lên một tiếng, đám người phía sau đều gào thét lên như một đám thú dữ, nhằm về phía hai người Giang Ninh và A Phi.

Cú đấm cú đá được tung ra, tiếng bước chân dày đặc, hệt như bầy sói đang săn mồi.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, hai người Giang Ninh và A Phi đã bị đám người vây quanh!

Tiểu triệu thấy lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lao ra ngoài: “Anh Cẩu, anh mau đi giúp bọn họ đi! Nhanh đi mài”

“Bọn họ… bọn họ sẽ xảy ra chuyện mất!”

Nhiều người như vậy, tới hai, ba trăm tên lận.

Giang Ninh và A Phi lại chỉ có hai người.

Sao bọn Tiểu Triệu có thể không sốt ruột được?

Tuy nhiên, anh Cẩu vẫn không nhúc nhích. Đám người lão Ngũ, lão Lục cũng tương tự họ, vân đứng ở đó bảo vệ cho đám người Tiểu Triệu, có vẻ như không lo lắng là bọn Giang Ninh sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó một chút nào.

“Bịchl”

Một tiếng chạm vàng lên, có người bị một cú đá của Giang Ninh đá tới đây, ngã ở dưới chân anh Cẩu.

Anh Cẩu cũng chỉ nhìn thoáng qua, để mặc cho gã chết ngất đi, vẫn lười ra †ay như trước.

Giang Ninh đã đích thân ra tay, sao còn cần tới bọn họ nữa?

Đừng nói là hai, ba trăm người, dù có nhiều hơn thì đã làm sao?

Chiến đấu!

Bắt đầu!

Giang Ninh như một con rồng đang nổi giận, khiến sông cuộn biển gầm!

Nắm tay anh hung mãnh đến mức như sắp nứt ral Một cú đấm được tung ra là có một bóng người bị đánh văng ra ngoài.

Tốc độ của Giang Ninh quá nhanh, khiến người ta nhìn đến hoa cả mắt. Họ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị một cú đấm của anh đánh cho bay ra ngoài, té ngã trên đất, không thể động đậy.

Bịch!

A Phi dùng một cú đá đánh bay người trước mặt, miệng lẩm bẩm: ‘Mười tám!”

Anh ta quay đầu nhìn, hai mắt lập †ức trừng to như hai cái chuông đầu, vì anh ta còn đang đồng thời đếm giúp cho Giang Ninh.

Giang Ninh đã xử lý được ba mươi hai người rồi!

Mẹ kiếp, sao mà so được chứ?

Dù anh ta có liều mạng thì cũng không cản nổi tốc độ của Giang Ninh.

Phác Đại Thành cũng sợ ngây người.

Anh ta trơ mắt nhìn từng đám, từng đám trong đám người tiến lên bị đánh bay ra ngoài, nhìn thấy cả bọn thủ hạ của bản thân kêu r3n kêu thảm thiết, không phải gãy tay cũng là gấy chân, vô cùng thê thảm!

“Chuyện này…. chuyện này sao mà được?”

Bọn chúng chỉ có hai người thôi!
 
Chương 1933


Bây giờ mới một thời gian ngắn ngủi, mà người của anh ta đã bị hao tổn hết năm mươi người!

Anh ta há hốc mồm, hệt như nhìn thấy một con quái vật, một con quái vật mãi mãi không biết mệt mỏi, từng một cú đấm tung ra đều có sức mạnh không chỉ không yếu đi, trái lại còn trở nên ngày càng mạnh hơn!

Phác Đại Thành lui vê phía sau mấy bước, cảm giác yết hầu của bản thân có hơi cứng lại. Anh ta muốn há miệng nói gì đó, nhưng giọng nói khàn đặc, một câu cũng nói không nên lời.

Anh ta nhìn thoáng qua chén trà đặt trên bàn, muốn đưa tay ra lấy thì bỗng một bóng người bay lại đây, trực tiếp đánh vỡ đôi cả cái bàn!

“AI”

Phác Đại Thành kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, lại phân nộ không thôi: ‘Giết nó! Giết nó cho tôi!”

Tiếng kêu của anh ta rất lớn, nhưng đáp lại anh ta chỉ có tiếng thủ hạ anh ta bị đá bay xa hơn.

Bịchl Bịch!

Bịch! Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!

Đây là tiếng vang mà cả đời này Phác Đại Thành cũng không muốn nghe lại nữa.

Chưa tới năm phút đồng hồ, gần hai trăm người đã ngã khuyu hết trên đất.

Cả đám ôm cái tay hoặc cái chân gãy của mình, kêu thảm thiết liên tục.

Nơi này gần như đã biến thành địa ngục ngay lập tức, chỉ nghe đầy tiếng gào khóc thảm thiết!

Sao đám người còn lại dám tiến lên?

Cả đám run rẩy cơ thể, trên mặt không còn chút máu, không ngừng lùi về phía sau.

Mà Giang Ninh vẫn đứng ở đó, trên người ngay cả một vết máu nhỏ cũng không có, thậm chí hơi thở còn không biến hóa một chút nào.

Vẻ mặt của A Phi đứng phía sau anh cũng thường thường như không, chẳng hề thấy thở hổn hển gì cả.

Hai người, như thần như mai Không chỉ có đám người Phác Đại Thành, mà cả bọn Tiểu Triệu cũng đều ngây ra.

Bọn họ rất rõ ràng, Giang Ninh mạnh mẽ đến mức không tưởng nổi, nhưng như thế này… có phải hơi quá đáng rồi không?

Không chỉ có Giang Ninh thôi, mà ngay cả A Phi…

Tiểu Triệu nuốt “ực” nước miếng xuống một cái, trong đầu quanh quẩn toàn đống hình ảnh bình thường cô ấy luôn ức hiếp A Phi, chỉ huy anh ta làm này làm kia, còn thường xuyên mách lẻo chuyện của A Phi trước mặt Giang Ninh…

Tên nhóc này vậy mà lợi hại quá đi mất!

Quan hệ giữa anh ta và Giang Ninh cũng tuyệt đối thân thiết hơn quan hệ giữa một con ngốc như cô và Giang Ninh, vậy mà ở trước mặt Giang Ninh, cô ấy lại nói bậy nói bạ về anh em của anh ấy!

Tiểu Triệu hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống.

“Anh, anh muốn làm gì?” Phác Đại Thành lui về phía sau mấy bước, đụng phải cái ghế tựa, ngã ngồi xuống đất, trái lại để người khác không nhìn thấy hai chân anh ta đã mềm nhữn.

“Lý Văn Sinh mời tôi đến Đông Hàn, nói là hôm nay xem như một cơ hội để truyền bá võ thuật truyền thống của đất nước Vạn Hoa chúng tôi.”

Gian Ninh thản nhiên nói: “Nhưng tôi đổi ý rồi!”

“Võ thuật truyền thống nước tôi là kỹ năng giết người!”

Rồi vẻ mặt của anh đột ngột thay đổi, sát khí hung mãnh sục sôi tới như nước biển, nháy mắt thổi quét qua mọi người, khiến cho không khí xung quanh cũng như lập tức đóng băng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom