Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 160


Edit: Linhlady

"Hắc! Tiểu gia hỏa, đêm nay gió cũng thật lớn a!"

"Ngươi nói, nếu tia sét đáng trúng chúng ta, vậy có chết không nhỉ?"

"Ai? Ta chưa từng bị sét đánh bao giờ, nghĩ lại cả đời này, bị sét đánh chết giống như cũng không tồi."

Thanh âm của đại thụ bị tiếng mưa và tiếng gió che lấp, Mạc Vân Quả nghe cũng không rõ ràng.

Tiếng sấm càng gần, tia chớp cũng càng gần.

Mạc Vân Quả đột nhiên có một loại ảo giác tia sét kia sẽ đánh vào người cô.

"Hắc! Tiểu gia hỏa, ta......"

Đại thụ nói còn không có nói xong liền biến mất, bởi vì một tia sét đang bổ xuống chỗ bọn họ.

Hoặc chuẩn xác mà nói, tia sét ki hướng tới Mạc Vân Quả bổ tới, chỉ là đại thụ giúp Mạc Vân Quả che đậy mà thôi.

Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, rõ ràng vừa rồi mỗ đại thụ còn ở bên tai mình lải nhải, đột nhiên lại biến mất.

Đại thụ bị chém thành hai nửa, nhựa cây theo thân đại thụ chảy xuống đất, ở vị trí rễ cây còn bị lốc lên một chút, trong không khí còn vương lại mùi cây bị đốt cháy.

"Tiểu Quả Quả......"

"Tiểu Quả Quả, ngươi không sao chứ?"

"Tia sét này cũng quá lớn đi?"

"Ta dựa! Một buổi tối mà đã dọa ta chết khiếp!"

"Cho nên, cây đại thụ này đã bị sét đánh chết sao?"

"...... Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy đại thụ dong dài cũng rất êm tai."

Mạc Vân Quả nhìn các loại thảo luận phòng phát sóng trực tiếp, ngơ ngác mở miệng hỏi: "Vì sao?"

"Di? Tiểu Quả Quả, cái sao là vì sao?"

"Tiểu Quả Quả, ngươi làm sao vậy? Tới, thúc thúc ôm một cái."

"Quái thúc thúc lầu trên tránh ra! Đến đây ca ca ôm một cái!"

"Hừ hừ! Không cần chiếm tiện nghi của Tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Tiểu Quả Quả, không có vì sao, người thích ứng được thì sống sót, vốn dĩ chính là đạo lý thế giới này."

Mạc Vân Quả nhìn đến câu cuối cùng, ngốc lăng một lúc, cũng không nói cái gì nữa.

Cô không biết vì sao mình lại hỏi câu đó, cô thậm chí còn không biết ý tứ khi hỏi câu đó là gì,chỉ là trong giây phút kia cô buột miệng hỏi ra mà thôi.

Trận này mưa to vẫn cứ rơi xuống, thẳng đến rạng sáng, mới khó khăn lắm dừng lại.

Trong không khí vẫn còn hương vị bị đốt cháy, nhìn qua nơi này thật tồi tàn.

Khi người phụ trách đến nơi này, nhìn khắp nơi là một mớ hỗn độn, vội vàng gọi người đến dọn dẹp, hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa trở lại, không thể để mọi người thấy cảnh này được.

Bầu trời mây đen dần tản đi, không khí trong lành hơn, không ít người muốn đến nơi này, chỉ để nhìn cây thụ thần kia, đương nhiên có thể treo thẻ bài nhân duyên lên thì càng tốt.

Không có người nhớ rõ nơi này đã từng tồn tại một cây cổ thụ, nơi này đã được nhân viên dọn dẹp cực sạch sẽ, ngoại trừ không thể mang cây khô đi còn lại cành khô, thân cây gãy đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Mọi người chỉ nhìn thấy trải qua qua mưa gió cây thần thụ càng có thêm sức sống mãnh liệt, bọn gấp không chờ nổi muốn treo thẻ bài nhân duyên lên đó.

Một giờ sau, Mạc Vân Quả nhận được nhắc nhở của Đoàn Tử nhiệm vụ thành công, hơn nữa lập tức tiến hành truyền tống.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua đại thụ chỉ còn lại cành cây không, trơ trọi ở nơi đó, không nói gì, chờ truyền tống.

Danh tiếng cây thần thụ càng lúc càng lớn, thẻ bài nhân duyên càng lúc càng nhiều, nhân viên thấy cây bên cạnh thật quá chướng mắt muốn đào nó đi.

Nhưng khi công nhân tới muốn đào cây đại thụ đi, đến phần đáy gốc cây, lại phát hiện ra bộ rễ của cây thần thụ gần như bao bọc cả cây đại thụ, không có cách nào tách ra......
 
Chương 161: Ở kia có một cây thích lảm nhảm


Edit: Linhlady

Thành phố S, có một thân cây được gọi là "Thần thụ".

Tương truyền, trong thời gian ngắn ngủi không đến một phút đã phát triển lớn rất nhanh.

Tương truyền, cây này trải qua mưa gió sức sống càng mãnh liệt.

Không ít người nghe danh mà tìm tới đây treo thẻ bài nhân duyên lên cây.

Cho dù thời gian trôi qua rất lâu, cây thần thụ này vẫn rất có danh tiếng.

Nhưng chuyện làm người ta kinh ngạc chính là, bên cạnh cây này có một cái cây thật xấu, không ít người làm nhân viên phụ trách ở đây muốn đào nó đi, nhưng hai rễ cây gắn bó với nhau, không cách nào tách ra được......

Mọi người đồng thời bất đắc dĩ, càng thêm không xem trọng cây còi cọc bên cạnh, nhưng cũng may, cây này lớn rất nhanh, rất khỏe mạnh, ừm...... Có thể ngồi vài người.

Ngày này, vẫn như cũ có rất nhiều người tới tham quan thần thụ.

Có một bé trai ngồi xổm trước mặt cây còi cọc kia, đếm con kiến, mà bên kia, mẹ của bé đang treo thể bài nhân duyên, cô ấy muốn tìm cho con trai một người ba ba tốt.

"Ma ma, vì sao lại ném thứ này lên cây?"

Bé trai tò mò chạy tới hỏi.

Người mẹ sờ đầu đứa bé, sủng nịch cười nói: "Bởi vì ma ma muốn tìm ba ba cho con!"

Bé trai nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: "Làm như vậy có tác dụng sao?"

"Đương nhiên là có!" Cô ấy tiếp tục nói.

Bé trai xòe bàn tay nho nhỏ mũm mĩm nói: "Ma ma, người đưa đồ vật kia cho con."

Cô ấy có chút khó hiểu, nhưng vì tình yêu con trai, cô ấy vẫn đưa nó cho bé.

Bé trai cầm thẻ bài nhân duyên, hung hăng ném về phía trước, thẻ bài ổn định nằm ở trên một cành cây, như vì sức lực của bé có hạn nên vị trí ném cũng không cao.

Cô ấy thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ xoa xoa tóc bé.

Bé trai ngẩng đầu, khuôn mặt đáng yêu ra vẻ nghiêm túc.

Bé chỉ chỉ ngón tay về vị trí đó, nói: "Ma ma xem, con ném nó lên kia rồi, nhất định ma ma sẽ tìm được hạnh phúc của mình?"

Cô ấy sửng sốt, sau đó hung hăng gật gật đầu.

Bé trai thấy như vậy, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

"Ma ma cây này linh nghiệm như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Cô ấy nắm tay bé, khuôn mặt nhu hòa, nhìn thẻ bài trên cây lại lộ vài phần khát khao.

Cô ấy đương nhiên sẽ hạnh phúc a! Bởi vì cô ấy có một đứa con ngoan!

"Vậy ma ma có thể kể chuyện xưa về cây thần thụ cho con nghe được không?"

"Đương nhiên......"

Cô ấy nắm tay bé trai dần dần đi xa, giọng nói ôn nhu kể chuyện giống như còn quanh quẩn đâu đây.

Bé trai cùng mẹ mình không hề để ý, ở thân cây còn cọc kia lại nhú ra một mầm cây......

"Ai nha! Rốt cuộc tỉnh ngủ!"

"Hắc! Tiểu gia hỏa, ngươi đã lớn như vậy rồi sao!"

"Ai? Ta như thế nào trở nên nhỏ như vậy?"

"Ha ha ha! Tiểu gia hỏa, hiện tại đến lượt ngươi che chở cho ta rồi!"

"Ai, tiểu gia hỏa, ngươi có thể dịch sang bên kia chút không, ngươi che hết ánh nắng của ta rồi! ╭(╯^╰)╮"

"Tiểu gia hỏa, sao đến giờ ngươi vẫn không thích nói chuyện như vậy, ha ha ha!"

............

Thanh âm non nớt ở trong gió vang lên, thổi qua cây đại thụ và chồi non nho nhỏ, mang theo ấm áp nhè nhẹ.

Bên cạnh đại thụ theo gió lay động lá cây, luôn có từng tia nắng mặt trời xuyên qua kẻ lá của nó rơi xuống chồi non kia.

Mọi người đến tham quan thấy một màn như vậy, luôn cảm thấy trong không khí len lõi một cảm xúc gì đó, khiến bọn họ cảm thấy ấm áp, nó giống như có thứ gì, giống như sống lại......
 
Chương 162: Ta muốn trở thành đệ nhất nữ hài giấy


Edit: Linhlady

Giờ phút này, trong không gian u ám, Đoàn Tử nghiêm trang nhìn Mạc Vân Quả, thân thể nó so với trước kia lớn hơn một chút, không, là béo hơn trước kia.

Mạc Vân Quả không chọc bụng Đoàn Tử, cô nhìn về phía trước, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Đoàn Tử giống như nhận ra chuyện gì đó, cũng không giống thường ngày bay tới bay lui ríu rít, mà yên tĩnh ở một bên nhìn Mạc Vân Quả.

Nửa ngày sau, tròng mắt Mạc Vân Quả xoay chuyển, cô vươn ngón tay, chọc chọc bụng tròn đầy thịt của Đoàn Tử.

"Đoàn Tử, ngươi bụng thật mềm."

Đoàn Tử:......

"Ký chủ, lần này biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm, lại nỗ lực hơn, nói không chừng lần sau chúng ta có thể lên cấp 3 đó!"

Mạc Vân Quả nghe thế, tiếp tục chọc bụng Đoàn Tử hỏi: "Hiện tại còn thiếu bao nhiêu?"

"Ừ...... Hiện tại giá trị kinh nghiệm là 80000/100000, còn thiếu 20000 là có thể lên tới cấp 3!" Đoàn Tử nắm chặt nắm tay, làm dáng vẻ phấn đấu.

Mạc Vân Quả nghiêng nghiêng đầu hỏi: "Lên tới cấp 3 có chỗ tốt gì?"

"Đương nhiên có chỗ tốt rồi!" Đoàn Tử đột nhiên hưng phấn nói, "Lên tới cấp 3 chúng ta có thể đi đến vị diện trung cấp, tuy rằng chỉ có thể tới vị diện cấp thấp của vị diện trung cấp, nhưng so với hiện tại cũng không tồi rồi!"

"Ồ." Mạc Vân Quả lãnh đạm đáp lại một câu, cô thấy hai cái này cũng không có gì khác biêt, cho nên cũng không có chờ mong.

Cho đến một ngày khi cô thực sự đi đến vị diện kia, chỉ có thể nói một câu "Ha hả"......

"Ký chủ, ngươi đã muốn mở ra phát sóng trực tiếp tiếp theo chưa?" Đoàn Tử dời đi đề tài hỏi.

Mạc Vân Quả không cảm thấy mình có cái gì không khoẻ, cô nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có bóng tối vô tận.

Cô gật đầu đáp: "Ừ."

Đoàn Tử nghe được lời này, lập tức tiến hành rồi truyền tống, ký có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn, nó thích nhất! (≧▽≦)

Thân ảnh Mạc Vân Quả cùng Đoàn Tử rất nhanh biến mất khỏi không gian, nơi này lại khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.

Lúc này đây, Mạc Vân Quả ngủ một giấc ngon lành mới tỉnh lại.

Việc đầu tiên khi tỉnh lại Mạc Vân Quả làm là xác định chủng tộc của mình, ồ...... Là người.

Trải qua hai cái thế giới, cuối cùng cũng được trở lại hình dáng con người Mạc Vân Quả tỏ vẻ, vẫn là làm người tốt! Muốn ăn cái gì ăn cái gì!

Mạc Vân Quả đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình, đây là một gian phòng ngủ sắc màu tươi sáng, trên tường dán không biết là poster người nào, có lẽ là minh tinh nguyên chủ thích.

Phòng không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp cho một người ở, không có vẻ trống trải mà có vẻ hỗn độn.

Mạc Vân Quả tinh mắt thấy được ở trên giá để sách, có dán mấy chữ to "Ba năm thi đại học 5 năm tốt nghiệp".

Ừ...... Nguyên chủ hẳn là học sinh cấp ba.

"Nha! Tiểu Quả Quả cuối cùng cũng biến thành người! Hắc hắc, xoa bóp mặt!"

" Tiểu Quả Quả trong thân thể con người rất manh nha, hôn hôn~"

"Lầu trên cút xéo!"

"Hắc hắc, cuối cùng ta cũng chờ được tiểu Quả Quả phát sóng trực tiếp, tâm tình thật vui vẻ hạnh phúc!"

"Lạp lạp lạp ~ Tiểu Quả Quả xem ta, hôm nay ta có phải rất manh hay không?"

"Hôm nay ngươi thật thần kinh, rõ ràng Tiểu Quả Quả nhà ta mới là manh!"

Vừa lúc này, Đoàn Tử tuyên bố nhiệm vụ, đồng thời đem bối cảnh chuyện xưa truyền cho Mạc Vân Quả.

"Đinh! Nhiệm vụ Bản Vị Diện: Lấy danh đệ thủ khoa thi đậu đại học kinh vũ."

Đại học kinh vũ, đại học đứng đầu cả nước, một suất trúng tuyển ở thành phố S là một phần vạn......

Edit: Cuối cùng cũng sang thế giới mới, không biết nam chính có được lên sàn không...:))
 
Chương 163


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả tiếp nhận nhiệm vụ đồng thời cũng tiếp thu bối cảnh truyện xưa.

Lúc này bối cảnh này có vẻ phức tạp hơn lúc trước một chút.

Nguyên chủ thật ra một thiên tài, có IQ cao đến 180, theo lý thuyết, với một nhân tài như vậy muốn thi đậu đại học kinh vũ thì không thành vấn đề.

Nhưng vào lúc mấu chốt, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cha mẹ ly dị, cô đi theo mẹ, mẹ cô gả cho người khác.

Đương nhiên, cái này không phải điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, người đàn ông kia cũng ly dị, hắn có một đứa con trai, hai người vừa vặn cùng tuổi lại học cùng lớp, hơn nữa......

Ngay lúc đó hai người đã xác nhận quan hệ với nhau.

Bởi vì nguyên nhân mẹ nguyên chủ, người nguyên chủ thích lại biến thành anh trai của mình, hai người chung một mái hiên, làm sao có thể yêu nhau.

Người con trai kia chủ động đưa ra lời chia tay, cũng bình tĩnh tiếp nhận sự thật nguyên chủ là em gái của mình.

Nguyên thân lại không thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy, đối mặt với sự thật, cô ấy trở nên phẫn nộ, bắt đầu thấy oán hận mẹ của mình.

Nguyên chủ không đem tinh lực đặt lên việc học nữa, mỗi ngày ăn no chờ chết, thành tích xuống dốc không phanh, vốn dĩ là thiên chi kiêu nữ lập tức biến thành bao cỏ.

Chàng trai không ít lần khuyên nhủ nguyên chủ, mỗi lần đều bị nguyên chủ chất vấn đến không thể trả lời, sau đó đường ai nấy đi.

Nguyên chủ quyết định dọn ra ngoài ở, mỗi ngày ở trạng thái sa đọa.

Mà thời điểm khi Mạc Vân Quả tới đây, cách thời gian thi đại học chỉ còn một tháng......

"Ai? Lần này cốt truyện có điểm cẩu huyết!"

"Cẩu huyết thì cẩu huyết thật, nhưng không biết vì sao, có một loại cảm giác hưng phấn không rõ!"

"Thật muốn nhìn dáng vẻ Tiểu Quả Quả bị vả mặt!"

"Hắc hắc hắc, bằng trí thông minh của Tiểu Quả Quả nhà ta, thủ khoa gì đó, không phải dễ như trở bàn tay sao!"

"Vậy thì không sao! Nhiệm vụ này Tiểu Quả Quả nhất định sẽ hoàn thành!"

"So với nhiệm vụ, ta càng muốn xem vị anh trai kia cùng Tiểu Quả Quả giao phong!"

"Ta tưởng tượng một chút cái hình ảnh kia, ừ...... Đại khái là hài kịch?"

"Làm chúng ta tận tình chờ mong đi!"

Mạc Vân Quả nhìn các loại thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Thật ra cô không cách nào hiểu được, chỉ vì một người con trai, tại sao lại buông tha bản thân, mai một tài hoa của chính mình?

Mạc Vân Quả chưa nếm thử tình yêu bao giờ, cô cũng không biết nó là gì, trước kia trong cuỗ sống của cô cũng không tồn tại thứ gọi là tình yêu này.

Nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống, Mạc Vân Quả xuống giường, tùy ý xé tờ giấy《 ba năm thi đại học 5 năm tốt nghiệp 》kia đi, cô luôn cảm giác...... Ừ, rất đơn giản a!

Hôm nay là thứ hai, là ngày đi học bình thường, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua thời gian, đã là 8 giờ, đi học khẳng định đến muộn.

Đang lúc cô suy tư, chuông điện thoại thanh đột nhiên vang lên.

Mạc Vân Quả theo tiếng chuông tìm điện thoại, sau đó ấn nghe.

Vừa ấn nghe, bên kia đã nghe giọng nói thô to.

"Uy, sao bây giờ cậu còn chưa đi học? Muốn bị thôi học sao! Cho cậu mười phút, nhanh chóng đến trường học!"

Nói xong, lúc sau, bên kia cắt đứt điện thoại.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua, thần kinh, sắc mặt lạnh lẽo.

Mạc Vân Quả thu thập bản thân thỏa đáng, sau đó ăn sáng rồi mới thong thả đi đến trường.

Khi Mạc Vân Quả tới trường học, đã là 9 giờ, cổng trường sớm đã đóng.

Mạc Vân Quả đứng ở cổng trường, nhìn bảo vệ đứng ở kia, không nói gì.

Lúc này, đột nhiên bả vai của cô bị vỗ thật mạnh.

"Hắc! Cậu cũng đến muộn sao?"

Mạc Vân Quả quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, một mái tóc màu vàng kiêu ngạo theo gió tung bay.

Ánh mắt cô sáng lên, tiểu hoàng mao!
 
Chương 164


Edit: Linhlady

"Tiểu mỹ nữ, nói dối là thói quen không tốt nha ~" Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, thân thể nhỏ nhắn này, nhìn như thế nào cũng không giống đại tỷ lớp 12 được!

"Thật sự," Mạc Vân Quả bình tĩnh nhìn Hách Trường Nhạc nói.

Hách Trường Nhạc nhìn vẻ mặt đứng đắn Mạc Vân Quả, trên dưới nghiêm túc đánh giá cô, ý muốn tìm kẻ hở từ trên mặt cô.

Thật lâu sau sau, hắn đỡ cái trán của mình, bất đắc dĩ thở dài.

"Tiểu tỷ tỷ, chị học phòng nào, tôi đưa chị qua."

Mạc Vân Quả không nghi ngờ hắn, dựa theo trí nhớ nói cho Hách Trường Nhạc.

Hách Trường Nhạc nghe Mạc Vân Quả nói tên lớp, trong mắt vụt qua tinh quang, nhưng hắn cũng không nói gì.

Hách Trường Nhạc đem Mạc Vân Quả đưa đến cửa lớp, lúc này, vừa đúng lúc đến thời gian nghỉ giải lao.

Trên hành lang có không ít học sinh, bọn họ nhìn Mạc Vân Quả đi cùng Hách Trường Nhạc, bắt đầu to nhỏ thảo luận.

"Ai? Bao cỏ này tại sao lại thông đồng được với Thái Tử gia?"

"Vận khí tốt như vậy, lại có thể móc nối quan hệ được."

"Phi! Chỉ bằng cô ta? Cô ta nhất định dùng phương pháp không giống người nào đó rồi!"

"Mặc kệ nói như thế nào, tôi rất ghét cô ta, lại có thể đi cùng một chỗ với anh ấy! A a a a!"

"Hoa si!"

"Mẹ nó, lão tử nhất định phải giáo huấn cô ta một trận!"

Hết đợt này đến đợt khác âm thanh chửi rủa chui vào tai hai người, Mạc Vân Quả mặt không đổi sắc, cô không hiểu được ý tứ hãm hại của bọn họ, tự nhiên cũng sẽ không để ý.

Mà Hách Trường Nhạc còn rất có hứng thú nhìn Mạc Vân Quả, tâm lý của cô gái này thật cường đại mà.

Bất quá, người có thể căn thời điểm mình đến muộn, sao lại có thể là người bình thường được đây?

Hiển nhiên, Hách Trường Nhạc hiểu lầm ý đồ của Mạc Vân Quả.

Hắn cho rằng Mạc Vân Quả như vậy là cố tình hấp dẫn sự chú ý của hắn, bao gồm cả việc cô xoa tóc hắn cũng là cố tình khiến hắn chú ý, xem, không phải hắn đang thỏa mãn cô hay sao?

Hắn đưa cô lên lớp, không phải khiến cô nhận đủ ánh mắt đi?

Tấm tắc! Hắn thật một cái người tốt a!

Hách Trường Nhạc cảm thán một câu như vậy, sau đó hắn quay sang nhìn Mạc Vân Quả đang lạnh nhạt bên cạnh mình.

Mạc Vân Quả nhìn Hách Trường Nhạc trước mắt, mái tóc màu vàng bồng bềnh trong gió hấp dẫn ánh mắt cô, cô muốn vươn tay tiếp tục xoa, nhưng lại bị một tay của Hách Trường Nhạc giữ lại.

Hách Trường Nhạc xoa xoa mái tóc của cô, mang theo ý cười nói: "Ngoan ngoãn đi học, biết không?"

Nói xong câu đó, hắn cũng mặc kệ phản ứng mọi người chung quanh cùng Mạc Vân Quả, lập tức rời đi.

Mạc Vân Quả chỉ có thể nhìn tiểu hoàng mao cách mình càng ngày càng xa, càng ngày càng xa......

Thẳng đến khi tiểu hoàng mao hoàn toàn biến mất, cô mới xoay người đi vào phòng học.

Nhưng động tác kia lại khiến mọi người hiểu nhầm.

"Cô ta lại đối với thái tử nhớ mãi không quên a!"

"Ha hả!"

"Vừa rồi anh ấy thật ôn nhu a! Nếu có thể đối xử với tôi như vậy, có chết cũng cam nguyện a!"

"Ô ô ô...... Tuy rằng biết cô ta chỉ là một bao cỏ nhưng vẫn thấy hâm mộ, làm sao được nhỉ!"

"Yên tâm đi, cô ta kiêu ngạo không được bao lâu!"

"Chờ xem! Cô ta sẽ bị giáo huấn!"

Âm thanh nghị luận không ngừng vang bên bên tay cô, Mạc Vân Quả trở lại chỗ ngồi, tùy tay cầm một quyển sách trên bàn, nhanh chóng lật xem lên.

Từ trước đến nay cô đọc nhanh như gió, trí nhớ lại cực kì tốt, một quyển sách vậy chốc lát đã đọc xong rồi, toàn bộ cũng nhớ hết.

Đối với Mạc Vân Quả mà nói, nội dung sách này có chút đơn giản.
 
Chương 165


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả cũng không dài dòng cuộc sống như thế nào, trong đời có một thứ cô phi thường thích.

Đó chính là màu vàng, tốt nhất là cái loại màu vàng rực rỡ này mang theo hơi thở thổ hào, mỗi khi nhìn thấy màu sắc tuyệt đẹp này, cô lại có một loại cảm giác hưng phấn không rõ.

Tỷ như giờ phút này cô......,

Hách Trường Nhạc nhìn cô gái đang vuốt tóc mình, ánh mắt cô ấy dường như sáng lấp lánh, giật giật khóe miệng.

"Tiểu mỹ nữ, đầu của con trai không thể sờ loạn, biết không?"

Mạc Vân Quả nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn Hách Trường Nhạc, động tác trong tay cũng không hề ngừng lại.

Bởi vì cô thấp hơn Hách Trường Nhạc, cho nên co muốn sờ được đầu hắn phải nhún chân lên, cho dù là như vậy, cô cũng không muốn ngừng lại.

Hách Trường Nhạc có một màu tóc vàng óng, chọc trúng điểm hưng phấn của người nào đó!

Hách Trường Nhạc nhìn cô gái này còn muốn tiếp tục vuốt tóc mình, thở dài một hơi, lật tay một cái đã bắt được tay Mạc Vân Quả.

"Xem dáng vẻ cậu xinh đẹp, tôi không đánh cậu, cho nên ngoan ngoãn không được cử động biết không!"

Hách Trường Nhạc cố ý làm ra vẻ hung ác.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu, cô không hề cảm nhận được ác ý gì từ người hắn, cô nghiêng đầu nhìn hắn...... Tóc vàng trên đầu hắn!

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, chép chép miệng nghĩ, mình quả thật là đứa bé ngoan mà, chỉ cần là mỹ nữ thì sẽ không đánh!

Hách Trường Nhạc vỗ vỗ đầu Mạc Vân Quả, sau đó đi tới trước mặt bảo vệ sắp ngủ gục, gõ gõ cửa, nói: "Chú~ mở cửa!"

Ông chú bảo vệ giật mình tỉnh dậy, khi nhìn thấy người tới là Hách Trường Nhạc, gương mặt vốn đang mê man cũng trở nên tỉnh táo, còn có ý khen tặng.

"Thiếu gia a, cậu tới rồi!"

Hách Trường Nhạc liếc xéo liếc hắn một cái, nói: "Ừ, hừ, nhanh mở cửa cho tôi!"

"Được, được!" Ông chú bảo vệ vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Hách Trường Nhạc một chân bước vào trường, đi được hai bước, lúc sau, hắn quay đầu lại nhìn Mạc Vân Quả còn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, ách hai tiếng, lớn tiếng nói: "Tiểu mỹ nữ, còn thất thần làm gì? Đi vào a!"

Mạc Vân Quả nghe được thanh âm, nhìn mái tóc vàng bay trong gió, đôi mắt xoát cái sáng ngời, bước nhanh đi đến bên người Hách Trường Nhạc, nhón chân muốn sờ soạn một chút.

Hách Trường Nhạc:......

"Thiếu gia?" Ngoài cửa ông chú kia tò mò hỏi.

Hách Trường Nhạc không kiên nhẫn nhìn thoáng qua hắn, kéo cánh tay Mạc Vân Quả đi vào bên trong.

"Ai nha! Thiếu gia sẽ không yêu đương đi? Ha ha ha! Đây là tin tức tốt, nên nói cho ông chủ, bà chủ đi!" Ông chú bảo vệ nói thầm hai câu, vui rạo rực đi gọi điện thoại.

Mạc Vân Quả nhìn Hách Trường Nhạc lôi kéo tay mình, lại ngẩng đầu nhìn mái tóc vàng kia, cảm thấy thích không nói lên lời.

Cô vươn tay muốn chạm vào mái tóc kia, nhưng do chiều cao chênh lệch, cô không cách nào với tới nó.

Mạc Vân Quả nhìn tóc vàng ngay trước mắt nhưng lại không đụng được, tức khắc cảm thấy không vui.

Cô ngừng lại, bình tĩnh nhìn Hách Trường Nhạc.

Hách Trường Nhạc đang kéo cô đi, di? Làm sao kéo không nhúc nhích? Lại kéo! Vẫn kéo không nhúc nhích......

Hách Trường Nhạc quay đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, tò mò nhìn cô.

Mạc Vân Quả xem Hách Trường Nhạc ngừng lại, nhón chân chạm vào mái tóc cô yêu thích kia.

Hách Trường Nhạc:...... Tiểu mỹ nữ lại mơ ước mái tóc của mình! Hắn có thể làm sao bây giờ!

"Tiểu mỹ nữ, cậu học lớp mấy?" Hách Trường Nhạc tùy ý để tay Mạc Vân Quả ở trên đầu của hắn lộn xộn.

"Lớp 12." Mạc Vân Quả thành thật trả lời.

Hách Trường Nhạc học lớp 11:......

Edit: Tiểu hoàng mao của Quả Quả là nói mái tóc vàng mà mỗi khi edit từ này ta lại cứ nghĩ đến chó vàng, haha.
 
Chương 166


Edit: Linhlady

Đến khi hết giờ giải lao, Mạc Vân Quả cũng xem xong một quyển sách.

Tiết này là môn toán, bây giờ trong giai đoạn luyện đề thi, không có gì để giảng dạy, chỉ tập trung giải đề.

Cho nên, tiết này cũng dành để thi thử luôn.

Bài thi được phát xuống dưới, Mạc Vân Quả cầm được bài thi lúc sau, tùy tay cầm lấy bút bên cạnh bắt đầu viết.

Bởi vì cô chưa xem sách toán ở thế giới này, nên cô không hề biết tiêu chuẩn của phương pháp giải đề là gì, chỉ có thể dựa vào kiến thức của mình để làm.

Nửa giờ sau, Mạc Vân Quả hoàn thành bài thi, cô buông bút, đoan đoan chính chính ngồi ở nơi đó.

Thầy giáo dạy toán Lưu Phương nhìn tất cả mọi người đều vùi đầu khổ viết, chỉ có một người đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, mà người này chính là Mạc Vân Quả.

Thầy giáo dạy toán Lưu Phương:......

Hắn lập tức đứng lên, bước đến bên người Mạc Vân Quả, làm bộ không thèm để ý nhìn thoáng qua bài thi của Mạc Vân Quả, sau đó lại xem một cái.

Hắn nhíu nhíu mày, phương pháp này......

Trong đầu Lưu Phương nhanh chóng tìm kiếm tri thức toán học của mình, càng suy nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Hắn theo bản năng cầm lấy bài thi của Mạc Vân Quả, bước nhanh đi đến trên bục giảng, cầm lấy bút trên giấy tính toán.

Bị lấy đi bài thi - Mạc Vân Quả:......

"Ai nha nha nha! Thầy giáo dạy toán này nhất định đã bị tài hoa của Tiểu Quả Quả nhà ta làm gục đổ."

"Rõ ràng người ta không có khen ngược mà!"

"Đây là so sánh! So sánh biết không!"

"Ha ha ha! Tiểu Quả Quả, không cần để ý bọn họ! Làm những kia xem thực lực của ngươi đi!"

"Tiểu Quả Quả nhà ta uy vũ hùng tráng!"

"Cái này làm cho ta nghĩ tới một bài hát, ách hán tử, ngươi uy vũ hùng tráng!"

"Tiểu Quả Quả nhà ta mới không phải hán tử đâu! Rõ ràng một muội tử đáng yêu!"

"Ha ha ha! Ta gấp không chờ nổi muốn thấy biểu tình cúng bái của người nọ!"

"Ta cũng thế, ta cũng thế!"

Mạc Vân Quả nhìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kêu gào, giương mắt nhìn về phía Lưu Phương.

Chỉ thấy lúc này hắn cau mày, một tay chống trên bàn giáo viên, một cái tay khác cầm bút, cán bút bị hắn cắn ở trong miệng, thoạt nhìn bộ dáng rất mất sức.

Trong phòng học chỉ có âm thanh ngòi bút viết lên trang giấy, ngẫu nhiên có vài tiếng thở dài thật mạnh.

Mạc Vân Quả nhàn tới nhàm chán, tùy tay cầm sách bênh cạnh, lại bắt đầu lật xem lên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, làm hết mặt trước rồi qua mặt sau, thế nhưng có một số bài làm cách nào cũng không ra.

Lúc này Mạc Vân Quả đã xem xong hết toàn bộ số sách có mặt trên bàn, bạn cùng bàn của cô đang làm đề, ngẫu nhiên nhìn về phía Mạc Vân Quả.

Hả? Trong thời gian thi lại xem sách? Chẳng lẽ là gian lận?

Xem sách gì vậy ta? Hả? Bìa sách là...... Sách Lịch sử?!

Vẻ mặt mộng bức của bạn ngồi cùng bàn:? Vì sao lại đọc sách lịch sử?

Mạc Vân Quả lúc này vừa vặn đọc xong một tờ cuối cùng, cô giống như nhận ra có người đang nhìn mình, quay sang nhìn bạn cùng bàn.

Bạn cùng bàn đang nhìn lén bị bắt quả tang lập tức sửng sốt, đối mặt với ánh nhìn của Mạc Vân Quả, thế mà cô ấy lại đỏ mặt, hai tai cũng hồng hồng.

Cô ấy cuống quít cầm lấy bút bên cạnh, muốn vẽ cái gì đó trên giấy, nhưng ánh mắt không nhịn được len lén nhìn về phía Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả quay đầu, lại cầm lấy một quyển sách, tiếp tục lật xem.

Bạn cùng bàn vẫn luôn nhìn lén Mạc Vân Quả: Đề thi lần này quá khó, cho nên cậu ấy mới tự sa ngã đi? Ai...... Vì sao lại có cảm giác hôm nay Mạc Vân Quả không giống ngày bình thường? Ảo giác, hẳn chỉ là ảo giác!

Edit: Cấp ba là ngày tháng vui vẻ nhất của đời học sinh, cũng là một cơn ác mộng, mà có chết ta cũng không muốn quay lại....azi...
 
Chương 167


Edit: Linhlady

Lập tức khóa tiếng chuông vang lên, trầm mê với bài thi Lưu Phương mới hồi phục tinh thần lại, hắn lập tức đem ôm bài thi của Mạc Vân Quả vào trong ngực, sau đó nói với học sinh bên dưới thu bài lại, sau đó rời đi.

Đại biểu môn toán đi thu bài thi, sau đó mang đến văn phòng, thời điểm thu bài lại không thấy bài của Mạc Vân Quả.

Đại biểu đứng ở trước bàn Mạc Vân Quả, cúi đầu gõ gõ cái bàn của cô nói: "Bài thi."

Mạc Vân Quả ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn hắn một cái, không để ý tới người ta, tiếp tục đọc sách.

Hắn ta nhìn qua Mạc Vân Quả, trong lòng cười nhạo một tiếng, nghĩ đến hẳn là không làm bài đi?

Hắn cũng mặc kệ Mạc Vân Quả, ôm bài thi vào ngực, đi về phía văn phòng.

chương trình học kế tiếp, cũng không ít bài thi được phát ra.

Mạc Vân Quả đã hết toàn bộ sách giáo khoa, đối với cách thức dạy và học ở thế giới này cô cũng hiểu được đôi chút, mặt sau của bài thi, cô nghĩ cách làm của mình là vô dụng.

Mà sau khi cô tìm hiểu toàn bộ tri thức ở đây, nhớ lại đề thi kia, đối với Mạc Vân Quả nó dễ đến cực điểm.

Chỉ trừ bỏ một môn, đó chính là...... Ngữ văn!

Phía trước có đề cơ sở, ghép vần từ ngữ gì đó, Mạc Vân Quả không có vấn đề gì lớn, đây xem như vấn đề ghi nhớ đi.

Chỉ là khi đọc lời lý giải, cô hoàn toàn mộng bức.

Thời điểm Mạc Vân Quả đọc lời lý giải, cô lặp đi lặp lại đọc vài lần, vẫn như cũ không hiểu được áng văn chương này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, còn có mặt sau của vấn đề, hỏi vì sao nhân vật chính muốn làm vậy?

Mạc Vân Quả tỏ vẻ, cô làm sao mà biết tại sao nhân vật chính lại muốn làm vậy, cô lại không phải nhân vật chính a......

Tóm lại, Mạc Vân Quả hoàn toàn cạn lời với cái đề này......

Mà bạn học cùng bàn với cô, văn chương cũng khá tốt, đã sớm làm xong bài, lại len lén quan sát đến Mạc Vân Quả.

Lại phát hiện cô đang ngẩn người? Hả? Phát ngốc?

Cô bạn lén liếc liếc bài thi của Mạc Vân Quả, một mảnh trắng tinh......

Bạn ngồi cùng bàn giật giật khóe miệng, thu hồi tầm mắt, quả nhiên, cô ấy không nên ôm chờ mong đối với Mạc Vân Quả.

Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp lúc này cũng đã nhận ra dị thường của Mạc Vân Quả, lại mồm năm miệng mười nói chuyện.

"Tiểu Quả Quả, ngươi đang làm gì vậy?"

"Tiểu Quả Quả, ngươi là chuẩn bị cho chúng ta xem ma thuật sao? Ta muốn xem tiểu hoa hoa ~"

"Ai nha nha nha ~ Tiểu Quả Quả có phải khinh thường làm đề bài đơn giản như vậy hay không?"

"Đó là đương nhiên, Tiểu Quả Quả nhà ta thông minh như vậy, đương nhiên khinh thường làm đề đơn giản như vậy!"

"Ha ha ha ha! Tiểu Quả Quả, dùng thông minh tài trí của ngươi làm cho bọn họ quỳ xuống, mau xướng chinh phục đi!"

"Tiểu Quả Quả ~ bồi chúng ta trò chuyện nha ~ thật lâu rồi ta không có nghe được giọng nói của Tiểu Quả Quả nhà ta."

"Ai...... Đáng thương Tiểu Quả Quả, còn phải làm bài thi, nhớ tới ngày đó ta cũng phải nghe theo bọn họ ngồi làm bài nghĩ mà sợ, hu hu hu......"

Mạc Vân Quả nhìn phát sóng trực tiếp lại nói các loại khen ngợi cô, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cô nhìn bài thi gần như đang bỏ trống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ở trong đầu mở miệng nói: "Ta không biết làm."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:? Gió quá lớn! Không nghe rõ!

"......"

"......"

"......"

............

Liên tiếp dấu ba chấm xuất hiện ở trước mặt Mạc Vân Quả, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc tuyến, cô nghĩ nghĩ, "Hảo tâm" lặp lại một lần nữa: "Ta không biết làm."

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp:...... Chúng ta nhất định là thấy Tiểu Quả Quả giả!
 
Chương 168


Edit: Linhlady

“Khụ khụ…… Tiểu Quả Quả, ta vừa rồi lỗ tai ta giống như có vấn đề, ngươi lặp lại lần nữa được không?”

“Ta giống như cũng xuất hiện ảo giác……”

“Không…… Ta cảm thấy, khả năng không phải ảo giác.”

“Cho nên, tiểu Quả Quả nhà chúng ta không gì không làm được…… Thế mà lại không biết làm đề này!”

“Giờ khắc này, không biết vì sao, nội tâm ta đột nhiên được an ủi……”

“Tuy rằng tiểu Quả Quả nhà ta bá khí trắc lậu, còn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tiểu Quả Quả lại không biết làm đề gì đó, cảm giác càng thêm manh làm sao đây!”

“Đúng vậy, mới biết được tiểu Quả Quả kỳ thật cũng có chuyện không làm được, ha ha ha!”

“ Ừm…… Ta cảm thấy nếu tiểu Quả Quả không làm bài, chúng ta có thể giúp tiểu Quả Quả làm a!”

“Cái này là chủ ý không tồi! Để cho ta nhìn xem đề một chút!”

“Ta cũng xem ta cũng xem!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp tích cực như vậy, lập tức đem bài thi lại gần một ít, giúp bọn họ nhìn rõ hơn.

Thật ra Mạc Vân Quả làm như vậy là làm điều thừa, bởi vì người quan sát có thể lựa chọn màn ảnh xa gần……

Phòng phát sóng trực tiếp thấy được đọc đề bài môn ngữ văn này, ừm…… Giống như có chỗ không hiểu, lại xem một lần! Giống như có chỗ đã hiểu……

“Áng văn chương này có phải nói về một người con trai và cha của hắn?”

“Ta lại cảm thấy là chuyện về người con trai muốn đi xa?”

“Tha thứ ta, ta giống như không có đọc hiểu……”

“Trên lầu ôm chặt ta! Ta cũng như vậy!”

“Cho nên, tiểu Quả Quả không làm được là có đạo lý……”

“Tiểu Quả Quả, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi chỉ số thông minh của ngươi!”

“Khóc chít chít…… Hiện tại đề thật khó a!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp một mảnh kêu rên, tỏ vẻ:……

Lại nói tiếp, kỳ thật áng văn chương này mức độ khó ở tầm trung, đại thể nội dung là câu chuyện của người cha tiễn con trai đi xa, áng văn chương này tên gọi là 《 bóng dáng 》.

Văn chương biểu đạt tình cảm người cha với con trai, đồng thời cũng nói lên tình cảm của đứa con cũng như sự áy náy đối với người cha.

Mạc Vân Quả đọc không hiểu về tình cảm có thể tha thứ, bởi vì trước nay cô không hề hiểu gì về tình thân.

Đến nỗi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp ra sao…… Chỉ có thể nói đại gia mạch não không có va chạm đến giả mạch não nguyên tác.

Nói ngắn lại, Mạc Vân Quả không gì làm không được cứ như vậy bị một đề bài phân tích văn nho nhỏ đánh bại, thẳng đến bài thi bị thu đi, ở trên bài thi kia Mạc Vân Quả đều không có viết xuống một chữ nào.

Một ngày khảo thí cứ như vậy kết thúc, chuông tan học vang lên, cũng có nghĩa đến giờ tan học.

Mạc Vân Quả đứng lên, cũng không màng những ánh mắt của người khác, lập tức đi theo cùng giáo viên bộ môn.

Ở thang lầu quẹo vào, đôi mắt cô xoát cái sáng ngời, tiểu hoàng mao!

Mạc Vân Quả bước nhanh đi qua đi, nhón chân lên xoa xoa mát tóc kia.

Hách Trường Nhạc:……

Hách Trường Nhạc bắt lấy tay Mạc Vân Quả, giống như nghiêm túc nói: “Tiểu tỷ tỷ, đầu con trai không thể sờ loạn.”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, vươn một cái tay khác, sờ sờ tóc của hắn, lại không có chạm đến đến đỉnh đầu hắn.

Hách Trường Nhạc nhìn mắt to đen nhánh của Mạc Vân Quả, không biết sao, hắn lại đọc hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt: Ta không có sờ đầu ngươi, ta chỉ là đang sờ tóc của ngươi.

Hách Trường Nhạc:……

Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, trịnh trọng nói: “ Tóc của con trai cũng không thể sờ, biết không?”

Mạc Vân Quả nhìn hắn một cái, một đôi mắt to để lộ ra ủy khuất như có như không.

Với Hách Trường Nhạc tại một khắc này lại sinh ra một loại ảo giác hắn khi dễ cô!
 
Chương 169


Edit: Linhlady

Khuôn mặt Mạc Vân Quả cực có tính lừa gạt, hơn nữa đôi mắt trong suốt kia, khi cô nhìn thẳng vào người khác, luôn khiến người ta có cảm giác chột dạ.

Mà Hách Trường Nhạc đúng là có cảm giác như vậy, có lẽ do chuyện xảy ra lúc sáng, theo bản năng sẽ thấy chột dạ.

Lúc này hắn thế nhưng không hề cho rằng Mạc Vân Quả đang cố tình tiếp cận hắn, hắn hỏi qua, cô gái này chính là hàng thật giá thật đến muộn, nghe nói cô giáo kia còn gọi điện thoại cho cô.

Ừm...... Đương nhiên quan trọng nhất là, nếu lấy cô gái này làm bình phong, không biết là tốt đến mức nào đâu?

Ít ra cũng có trình độ rõ ràng......

Hách Trường Nhạc tuy rằng biết mình rất tuấn tú, có lực hấp dẫn với nữ sinh, còn có gia thế đủ để kiêu ngạo, nhưng cô gái này cũng không có điểm nào kém hắn.

Không phải hắn còn nhận nhầm là ít tuổi hơn mình sao!

Mạc Vân Quả không tiếp tục sờ tóc của Hách Trường Nhạc nữa, cô cứ im lặng nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn phản ứng.

Khi Hách Trường Nhạc phục hồi tinh thần lại, nhìn đến Mạc Vân Quả vẻ mặt lạnh lẽo.

Hách Trường Nhạc:...... Luôn cảm thấy mình đắc tội tiểu tỷ tỷ.

"Ai? Đói bụng sao? Ăn cơm đi!"

Mạc Vân Quả gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Hách Trường Nhạc.

Hai người nhanh chóng ra khỏi cổng trường đến một nhà hàng gần đó, tùy tiện chọn một vài món ăn, nhìn khung cảnh hai người ăn cơm khá hài hoà.

Ăn được một nửa trước bàn bọn họ lại xuất hiện một người.

Mạc Vân Quả tuy rằng cảm giác được có người tới gần, nhưng cô không ngẩng đầu lên, tiếp tục chuyên tâm với đồ ăn.

Trái lại Hách Trường Nhạc, đó là vẻ mặt kích động a!

Phải biết rằng, người đàn ông trước mắt chính là thần tượng của hắn!

Rõ ràng chỉ lớn hơn hắn một tuổi, lại vó công ty riêng của mình, hơn nữa công ty đó ở thành phố S cũng đứng số một số hai.

Hách Trường Nhạc tuy rằng là phú nhị đại, nhưng hắn cũng biết mình có bao nhiêu bản lĩnh, ăn nhậu chơi bời còn tốt, muốn nghiêm túc học tập công tác cái gì, đó là chuyện trăm triệu không có khả năng.

Đúng bởi vì như thế, hắn mới càng thêm bội phục người đàn ông trước mắt, không, hẳn là nam sinh mới đúng.

Cung Hân nhìn người trước mắt vùi đầu ăn uống là em gái trên danh nghĩa của anh, đã từng là bạn gái, trong mắt xẹt qua một tia đau khổ.

Anh làm sao mà quên được trước kia cô tốt đẹp như thế nào.

Anh làm sao có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ cô đây? Chỉ là áp lực của cha còn nơi đó, anh không cách nào nói rõ ràng mọi chuyện với cô được.

Đúng, bởi vì như thế, anh mới có thể không ngừng nổ lực, để đến một ngày, có thể quang minh chính đại nói yêu cô.

Cung Hân tin tưởng vững chắc, chỉ có khi mình cường đại rồi, mới mang lại hạnh phúc cho người mình yêu.

Cung Hân nhấp nhấp miệng, anh biết từ khi mình và xô chia tay, tâm tình trở nên bất định còn tự buông thả bản thân.

Cung Hân nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, anh biết người này, đây là con trai hiệu trưởng, được xưng là thái tử gia.

Anh không biết vì sao Mạc Vân Quả sẽ cùng Hách Trường Nhạc ở bên nhau, nhưng không thể phủ nhận chính là, anh ghen ghét.

Anh ghen ghét hắn có thể quang minh chính đại cùng cô đứng chung một chỗ, ghen ghét hắn có thể cùng cô cùng nhau lên lớp xong tới ăn một bữa cơm, ghen ghét cô đối hắn không hề có phòng bị gì.

Anh ghen ghét muốn điên rồi, nhưng mà anh cũng biết, mình không có tư cách ghen ghét như vậy, bởi vì lúc trước...... Là anh từ bỏ cô trước......

Hách Trường Nhạc nhìn Cung Hân đứng ở nơi đó nãy giờ không nói gì trên mặt biểu tình thay đổi thất thường, não bổ rất nhiều chuyện......

- ------

Edit: Không hiểu sao rất muốn Cung Hân và nguyên chủ ở bên nhau.....
 
Chương 170


Edit: Linhlady

Cung Hân không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả.

Hách Trường Nhạc cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Cung Hân.

Một màn này nhìn qua rất xấu hổ, những người khác thấy một màn này, sôi nổi suy đoán quan hệ của bọn họ.

Có vài người não bổ, anh yêu cô, mà cô lại yêu hắn, chính hắn lại yêu anh.

Tóm lại, cái ngày nhìn qua giống như chuyện tình tay ba……

Mạc Vân Quả chuyên tâm với các loại ăn, cô có thể cảm nhận được bên cạnh đang có người nhìn mình, chẳng qua cô không có ý định quan tâm người đó mà thôi, ít nhất là trước khi cô ăn xong cô sẽ không quan tâm.

Khi Mạc Vân Quả ăn cơm xong, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Cung Hân.

Cung Hân vốn dĩ đã làm tốt tâm lý có thể phải đợi lâu dài, lại thấy Mạc Vân Quả lập tức ngẩng đầu.

Cặp mắt màu đen kia gắt gao nhìn chằm chằm anh, Cung Hân lập tức sững sờ ở nơi đó.

Ánh mắt không đúng……

Trong lòng anh âm thầm nói với chính mình, Quả Nhi của hắn, sẽ không bao giờ có đôi mắt như vậy.

Đôi mắt này giống như không che đậy bất cứ thứ gì, anh thẩm chí còn không tìm ra được đồ vật được gọi là "Tình" trong mắt cô.

Mà Quả Nhi của anh, trong mắt đều là hơi thở vui vẻ, trong đôi mắt kia, cũng có tình yêu dành cho anh……

Cung Hân nhấp nhấp miệng, người này là ai?

Nếu cô thật là Mạc Vân Quả, như vậy mấy ngày anh không bên cạnh cô, cô đã xảy ra chuyện gì, lại có thể biến cô thành ra như vậy?

Trái tim Cung Hân từng đợt co rút đau đớn, anh giật giật môi, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện chính mình không lời nào để nói.

Mạc Vân Quả nhìn người trước mắt có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn về phía vẻ mặt ngốc lăng của Hách Trường Nhạc.

Nhìn tiểu hoàng mao bay bay, Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bằng vào thân mình nhỏ xinh nhanh chóng lẻn đến bên cạnh Hách Trường Nhạc, vui vẻ xoa xoa tóc của hắn.

Như thế, tâm tình của cô mới tốt lên một chút, tuy rằng bên ngoài không nhìn ra có gì thay đổi……

Cung Hân thấy Mạc Vân Quả thân thiết với Hách Trường Nhạc như vậy, trong lòng không nói lên là tư vị gì.

Anh thật sâu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, sau đó quay đầu rời đi.

Mạc Vân Quả:……

Hách Trường Nhạc:…… Thần tượng có độc!

Hách Trường Nhạc nghiễm nhiên đã thành thói quen khi bàn tay nhỏ trên đầu hắn lộn xộn, hắn thực không ưu nhã trợn trắng mắt nhìn Mạc Vân Quả nói: “Sao chị lại không gọi anh trai?”

Mạc Vân Quả cúi đầu nhìn hắn, lặp lại một câu: “Anh trai?”

Hách Trường Nhạc lại bày một ánh mắt xem thường, “ Chị lại dùng câu nghi vấn là cái quỷ gì? Cung Hân kia không phải anh trai chị sao? Anh trai chị đứng đó lâu như vậy, chị đều không gọi Thanh ca ca? Vẫn là nói, hai người cãi nhau? Hắc! Tiểu mỹ nữ nháo cái gì ~”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua vị trí của Cung Hân vừa rồi, sau đó lắc đầu nói: “Hắn không phải anh trai tôi.”

Hách Trường Nhạc:…… Chẳng lẽ tư liệu mình điều tra có lỗi? Không có đạo lý a!

Mạc Vân Quả nhìn Hách Trường Nhạc vẻ mặt mộng bức, xem phân lượng mình thích mái tóc màu vàng kia của hắn, cô “Hảo tâm” giải thích: “Mạc Vân Quả yêu hắn.”

Tuy rằng nàng cũng không biết yêu là cái gì.

Hách Trường Nhạc: Ta ngọa cái đại tào! Ta vừa rồi nghe được cái gì? Nghe được cái gì!

Hách Trường Nhạc dùng vẻ mặt “Ta thế giới sụp đổ”, hắn không thể tin tưởng nhìn Mạc Vân Quả, ý đồ muốn từ trên mặt cô tìm ra dấu vết nói dối.

Mạc Vân Quả gật đầu, lại gật gật đầu, hung hăng gật đầu, tỏ vẻ cô nói chính là thật sự……

- ------
 
Chương 171


Edit: Linhlady

Hách Trường Nhạc: Tôi muốn im lặng. Đừng hỏi tôi im lặng là ai.

Hiển nhiên, Hách Trường Nhạc bỏ qua lời nói của Mạc Vân Quả, theo như cô nói chính là “Mạc Vân Quả”, mà không phải chỉ cô.

T

uy rằng, hiện tại cô chính là nguyên thân……

Hách Trường Nhạc không có nhận thấy trong lời Mạc Vân Quả nói có gì kỳ quái, hắn tin Mạc Vân Quả thích anh trai nhà mình, hắn thần tượng chuyện này.

Hách Trường Nhạc cũng coi như là gặp qua việc lớn của đời người, hắn thực mau phản ứng lại đây, vỗ vỗ mặt mình.

“ Chị yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”

Mạc Vân Quả nhìn hắn, không nói gì, tha thứ cô, cô thật sự không biết Hách Trường Nhạc muốn biểu đạt ý gì.

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả “Cam chịu”, trong lòng xẹt qua một tia đồng tình.

Khó trách vừa rồi cô không nói lời nào, vùi đầu với đồ ăn, nghĩ đến là sợ hãi nhìn thấy Cung Hân đi.

Yêu mà không được, chỉ có thể chôn dấu ở trong lòng, chuyện này thống khổ đến mức nào a!

Ánh mắt Hách Trường Nhạc lóe lóe, hắn đột nhiên cảm thấy mình thần tượng nhầm người, lại có thể thông đồng với cả em gái!

Vì sao lại không trách Mạc Vân Quả?

Nói giỡn! Tiểu mỹ nữ này vẻ mặt không rành thế sự, nơi nào giống người sẽ đi thông đồng với người khác.

Giờ phút này ở trong mắt Hách Trường Nhạc, Cung Hân nghiễm nhiên thành một đại phôi đản.

“Tiểu mỹ nữ, chị yên tâm! Tôi nhất định sẽ giúp chị giáo huấn Cung Hân!”

Mạc Vân Quả không biết vì sao tiểu hoàng mao muốn giáo huấn Cung Hân, nhưng khi hắn nói vậy, cô cũng không có ý phản đối.

Vì thế cô gật gật đầu, vẫn không nói gì.

Mạc Vân Quả phản ứng như thế này ở trong mắt Hách Trường Nhạc, càng tăng thêm ác cảm của Cung Hân với Hách Trường Nhạc.

“Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy vị hiếu niên này thật đáng thương……”

“ Luôn cảm thấy hắn giống như hiểu lầm cái gì đó.”

“Cho nên, vị thiếu niên này rốt cuộc não bổ cái gì vậy, còn có a…… Phản ứng của tiểu Quả Quả nhà ta! Thật là tuyệt a!”

“Không nói lời nào tỏ vẻ cam chịu sao? Ta đột nhiên học được một chiêu.”

“Ta đột nhiên có điểm chờ mong tiểu hoàng mao này sẽ cùng tiểu Quả Quả nhà ta phát sinh chuyện xưa.”

“Ha ha ha! Chẳng lẽ chỉ có mình ta tò mò chuyện của anh trai kia sao?”

“Vừa rồi nhìn đến biểu tình của anh trai kia, luôn cảm thấy giống như hắn phát hiện tiểu Quả Quả không phải nguyên thân.”

“Không thể nào? Chẳng lẽ hắn có thể dò xét linh hồn? Không có đạo lý a!”

“Hẳn không phải là dò xét, ừm…… Nói như thế nào đây, có lẽ là yêu quá sâu sắc?”

“ Với lý do của lầu trên, ta cho 100 điểm, 2333333333”

Mạc Vân Quả không có tâm tư để ý phòng phát sóng trực tiếp, tay cô đặt ở trên đầu Hách Trường Nhạc, xoa nắn xoa nắn lại xoa nắn.

Hách Trường Nhạc:…… Tiểu mỹ nữ như vậy đáng thương, vẫn là lựa chọn tha thứ cô đi.

Hai người ăn được cơm, lúc sau, ai về nhà nấy ai tìm mẹ người ấy.

Ừm…… Mạc Vân Quả là không có tìm mẹ.

Mạc Vân Quả về đến nhà, đơn giản tắm rửa một cái, liền mở ra TV xem TV.

Ngược lại với nữ sinh khác sẽ xem phim truyền hình, phong cách Mạc Vân Quả xem thực tươi mát, khác với đoá hoa tuyệt diễm của nhân gian.

“ Món đồ không cần 9998, chỉ cần 998, không sai, chính là 998! Tâm các vị động sao! Tâm động không bằng hành động đi!……”

Không sai, Mạc Vân Quả xem chính là kênh mua sắm!

Đôi mắt Mạc Vân Quả nhìn nhân viên hướng dẫn mua sắm, không chính xác là đồ vật bằng vàng trong tay họ, màu sắc thật là đẹp, Mạc Vân Quả nghĩ.

Nghe được chỉ có 998, Mạc Vân Quả cầm lấy di động dựa theo thao tác phương pháp trực tiếp đặt hàng 100 kiện, đến nỗi vì sao cô không đặt nhiều một chút, là bởi vì……

Ừm…… Cô không có tiền.

- ------
 
Chương 172


Edit: Linhlady

100 chiếc vòng cổ bằng vàng, chính là 99800, đây là tiền tiêu vặt trong một tháng của nguyên chủ.

Cung Hân gia rất có tiền, cô cũng rất có tiền, sau khi nguyên chủ ra ở riêng, trong nhà đúng hạn sẽ chuyển tiền cho nguyên chủ, thường là 10 vạn, có khi sẽ nhiều hơn.

Nguyên chủ tiêu tiền cũng rất hào phóng, cho nên mấy năm nay cũng không để dành được bao nhiêu.

Mà hiện tại thì sao…… Ha hả

Sau khi Mạc Vân Quả đặt hàng xong, mới nhớ tới sự thật này.

Cô suy nghĩ một lần, sau khi thính toán lại một chút…… Còn có 1250.50 tệ.

Hiện tại là giữa tháng năm, đang còn nữa tháng nữa mới đến tháng sáu.

Mạc Vân Quả đã biết mình còn bao nhiêu tiền, tâm tình cũng thoải mái hơn, hai mắt toả sáng nhìn kênh mua sắm.

A, màu sắc kia thật là đẹp.

Cô suy nghĩ như vậy.

Cuối cùng, chờ đến khi kênh mua sắm kết thúc, cô mới lên giường, chậm chậm ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm, ăn sáng sau đó đến trường.

Không khí học tập của năm cuối rất khẩn trương, xảy ra một việc nhỏ thôi cũng kích thích thần kinh của mọi người, khiến phản ứng lại rất lớn.

Tỷ như đêm qua Mạc Vân Quả cùng Hách Trường Nhạc đi với nhau, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp nơi, mọi người nghị luận sôi nổi, hận không thể xử lý Mạc Vân Quả.

Trái lại Mạc Vân Quả, vẫn bình tĩnh như thường.

Tiết đầu tiên là môn toán, hôm nay sẽ sửa bài thi hôm qua.

Lưu Phương để lớp trưởng phát bài thi, sau đó bắt đầu giảng giải.

“Lúc này đây tùy từng thí nghiệm, chúng ta làm không tốt, có vài đề khả năng có chút khó, nhưng ai cũng không thể bảo đảm thi đại học sẽ không ra đề khó như vậy! Tuy rằng tổng thể làm không tốt, nhưng lớp chúng ta có một bạn làm bài được một trăm điểm!”

Nói tới đây, Lưu Phương tạm dừng một chút, hắn ánh mắt dừng ở trên người Mạc Vân Quả, lại phát hiện cô ở nơi đó phát ngốc.

Lưu Phương:…… Không phải nên có dáng vẻ kích động sao!

Phía dưới đồng học nghe được Lưu Phương nói như vậy, trong mắt đều tràn ngập tò mò, rốt cuộc là ai, lợi hại như vậy! Lại có thể được 100 điểm!

Các bạn học sôi nổi suy đoán, nghị luận sôi nổi.

Lưu Phương ho nhẹ một tiếng, cũng không có thừa nước đục thả câu, nói thẳng nói: “Vị đồng học này chính là Mạc Vân Quả.”

Các bạn học:? Bọn họ nhất định nghe lầm!

“Thưa thầy, thầy có thể lặp lại lần nữa không? Chúng em vừa rồi giống như có ảo giác.”

Lưu Phương:……

“Mạc Vân Quả, em đứng lên nói nội dung mà mình tâm đắc đi.”

Mạc Vân Quả nghe được có người gọi tên mình, đứng lên nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Lưu Phương.

Vừa rồi tâm tư Mạc Vân Quả đều đặt trên phòng phát sóng trực tiếp, cho nên cũng không biết Lưu Phương nói cái gì.

Cô đứng lên, im lặng nhìn chằm chằm Lưu Phương, không nói lời nào.

Lưu Phương: Hôm nay làm sao vậy? Làm sao lại kì quái như vậy!

Ánh mắt bạn học đồng loạt dừng lại trên người Mạc Vân Quả, chờ đợi cô trả lời.

Nhưng mà bọn họ ngưỡng cổ đến muốn gãy, cũng không có thấy Mạc Vân Quả nói một lời.

Luôn cảm giác hai ngày này Mạc Vân Quả không thích hợp……

Lưu Phương thấy Mạc Vân Quả ngốc lăng, thở dài một hơi, xua xua tay nói: “ Thôi, em ngồi xuống đi.”

Mạc Vân Quả theo lời ngồi xuống, sau đó tiếp tục phát ngốc.

Lưu Phương nhìn Mạc Vân Quả như vậy, giật giật khóe miệng, cầm lấy phấn viết, nói: “Hiện tại chúng ta tới giảng đề đi.”

Sau đó, hắn bắt đầu nghiêm túc nói.

Các bạn học:…… Mạc Vân Quả động kinh, thầy giáo dạy toán cũng động kinh.

Thời gian kế tiếp, bọn họ gặp được các loại thầy, cô giáo “Động kinh”, bao gồm, thầy dạy hoá, thầy dạy vật lý, thầy dạy sinh vật,……

Ừm…… Những thầy đó còn nói, Mạc Vân Quả được 100 điểm!

Bọn họ tỏ vẻ: Ha hả!

- ------
 
Chương 173


Edit: Linhlady

Thời gian trôi nhanh, cuối cùng cũng đến môn văn, giáo viên dạy văn là một bà cô trung niên, cô ấy ôm một chồng bài thi, biểu tình nghiêm túc.

Vừa mới vào cửa cô ấy đã nói: “Lần này kết quả thi trắc nghiệm làm thật không tốt, hơn nữa có một người……”

Các bạn học nghe đến đó, đều theo bản năng đem ánh mắt hướng về Mạc Vân Quả, ngữ văn còn có thể thi được 100 điểm? Mạc Vân Quả cậu lợi hại!

Cô giáo dạy văn thấy ánh mặt mọi người đổ dồn về phía Mạc Vân Quả, hừ lạnh một tiếng nói: “Các cô các cậu cũng biết là Mạc Vân Quả a? Mạc Vân Quả em thật đúng là làm tốt lắm, làm chuyện như vậy còn đi tuyên truyền bốn phía?”

Mạc Vân Quả:?

Các bạn học:? Bọn họ giống như hiểu lầm cái gì đó?

Cô giáo rút bài thi ra, lập tức đặt ở trên bàn, sắc mặt bất thiện nói: “Mạc Vân Quả, em đang khiêu khích tôi sao? Trong bài này, đề dễ nhất là đọc lý giải, đúng là khen ngược, em một chữ cũng không viết? Hả? Em cảm thấy tất cả câu khác làm đúng rồi không thèm quan tâm câu này, muốn bay lên trời đúng không?”

Các bạn học tỏ vẻ, cô giáo người chậm một chút! Trong lời này tin tức quá nhiều, bọn họ tiêu hóa không kịp!

Cái gì gọi là đề bài đơn giản nhất một chữ không viết? Cái gì gọi là tất cả câu khác đều làm đúng rồi?

Nếu bọn họ không có lý giải sai mà nói, tất cả các câu khác trong đề thi Mạc Vân Quả đều làm đúng hết, còn duy nhất một câu không viết gì nguyên nhân là quá đơn giản?

Mạc Vân Quả cậu lợi hại!

“Mạc Vân Quả, em đừng tưởng rằng tất cả câu khác em làm đúng rồi thì có thể vỏ câu kia, đây là vấn đề thái độ, em hiểu không!”

“Hiện tại, em cầm bài thi về đi, sau đó đọc lại, rồi cho tôi một câu trả lời của đề bài này!”

Mạc Vân Quả đi qua đem bài thi ngữ văn lấy về tới, nhìn chỗ câu trả lời trống rỗng, ủy khuất chớp chớp mắt, cô thật sự không biết làm……

Cô giáo dạy ngữ văn thấy Mạc Vân Quả “Nghiêm túc” nhìn bài thi, vừa lòng gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.

Mạc Vân Quả đọc lại văn chương một lần, thật tốt, vẫn không hiểu……

“Tiểu Quả Quả, nếu không chúng ta tới thử xem?”

“ Lầu trên ngươi chẳng lẽ quên mất sao? Chúng ta đã thử qua.”

“Đương nhiên không có quên, nhưng các ngươi còn có cách nào tốt hơn cách này sao?”

“Không có!”

“ Vậy chờ gì nữa, chúng ta nhiều người như vậy, ta cũng không tin, còn không thể làm gì được cái đề này!”

“Đại huynh đệ, ngươi vẫn chưa tin sao, chúng ta thật sự không làm được.”

“Ngươi mới là đại huynh đệ! Ngươi cả nhà đều là đại huynh đệ! Lão tử rõ ràng là mỹ thiếu nữ manh manh đát!”

“Manh manh đát?

“Mỹ thiếu nữ!”

“……”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu nói chuyện lạc đề, cắm một câu miệng nói: “Chúng ta cùng nhau thử.”

“ Được, được, được! Chúng ta tới cùng nhau làm a! Ha ha ha!”

“Chúng ta thật là rất tuyệt nha!”

“ Để bổn mỹ thiếu nữ đến xem đề này, hắc hắc!”

“Ta cũng tới xem ta cũng tới xem!”

“Đề này a…… Ừm, hỏi người cha vì sao muốn mua quả quýt, cái này đơn giản a! Bởi vì muốn ăn a!”

“Cái đáp án này đúng, cái đáp án này quá đúng!”

“Cái đáp án này khẳng định chính xác đáp án, tiểu Quả Quả mau viết đi!”

Mạc Vân Quả nghe lời viết xuống, “Bởi vì hắn muốn ăn.”

Theo sau, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu “Nghiêm túc” trả lời câu hỏi, ừm…… Mạc Vân Quả cũng rất nghiêm túc chép lại.

Đến tận khi, một bài thi hoàn chỉnh ra lò.

Khi giáo viên ngữ văn cầm bài thi của Mạc Vân Quả lên, cô trả lời một vấn đề: Vì sao nhân vật chính nhìn bóng dáng người cha rơi lệ?

Mạc Vân Quả đáp: Bởi vì bị hạt cát mê hoặc đôi mắt.

Ngữ văn lão sư: Gì? Cô ấy nhất định đọc được đáp án giả!

- ------
 
Chương 174


Edit: Linhlady

Các bạn học nghe được đáp án này của Mạc Vân Quả, cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hiện tại bọn họ tin, Mạc Vân Quả tuyệt đối cùng giáo viên đối nghịch.

Mạc Vân Quả nhìn đôi mắt trừng rất lớn của giáo viên dạy ngữ văn, lại nhìn thoáng qua bài thi của mình, không đúng sao!

Ngực giáo viên dạy văn phập phồng vì tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi vấn đề tiếp theo: Vì sao nhân vật chính chỉ cầm quả quýt lại không ăn?

Mạc Vân Quả đáp: Bởi vì quả quýt chua.

Ngữ văn lão sư cảm giác chính mình lại rớt một ít máu, cô ấy lại hỏi: Áng văn chương này nội dung chính muốn nói lên là cái gì?

Mạc Vân Quả đáp: Người cha thích ăn quả quýt, nhân vật chính không thích.

Ngữ văn lão sư: Nát tim!

Hiện tại cô ấy có thể xác định, người này chính là tới cùng cô ấy đối nghịch!

Cô ấy cho Mạc Vân Quả đi ra ngoài đứng, không xin lỗi không cho vào học.

Mạc Vân Quả không hiểu vì sao cô giáo đột nhiên tức giận, rõ ràng cô cùng làm với người trong phòng phát sóng trực tiếp, lại còn thương lượng rõ ràng nữa.

Mạc Vân Quả đi ra ngoài, cũng không có ngoan ngoãn đứng yêu, bởi vì một phút sau khi cô theo lời giáo viên đi ra ngoài, cô lại thấy được một người quen —— tiểu hoàng mao!

Ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, bước nhanh đi tới bên người hắn.

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả thời gian này lẽ ra cô đang nên trong lớp học sao lại ở đây, tò mò hỏi: “ Sao chị lại ra đây?”

Tay Mạc Vân Quả chuẩn xác dừng ở trên đầu Hách Trường Nhạc, xoa nắn vài cái nói: “Có người bảo tôi ra.”

Hách Trường Nhạc “ À” một tiếng cũng không thèm để ý, có lẽ là ra về trước giờ tan học đi? Nghĩ lại hắn cũng không phải cũng như thế sao?

Hách Trường Nhạc khoác vai Mạc Vân Quả, nói: “Đi, tôi mang chị đi ăn ngon.”

Mạc Vân Quả gật đầu, đi theo Hách Trường Nhạc rời đi.

Mà lúc giáo viên dạy ngữ văn “ Bộc phát lương tâm” chuẩn bị kêu Mạc Vân Quả đi vào phòng học, lại phát hiện…… Người đâu?!

Không nói đến giáo viên dạy ngữ văn bên kia táo bạo như thế nào, Hách Trường Nhạc mang theo Mạc Vân Quả trực tiếp đi tới trung tâm thành phố vào một nhà hàng tương đối nổi tiếng để ăn.

Mạc Vân Quả mừng rỡ, có người mời cô đi ăn ngon sao lại không đi, tự nhiên vô cùng cao hứng, tuy rằng trên mặt vẫn cứ là vẻ lạnh lẽo như trước, nhưng người ở phòng phát sóng trực tiếp biết, Hách Trường Nhạc cũng biết, cô đang vui vẻ.

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả ăn uống, một tay chống đầu nói: “ Hiện tại chị ở một mình sao?”

Mạc Vân Quả vừa vặn nhét vào miệng một khối to thịt, cô ngẩng đầu, quai hàm phình phình, gật gật đầu.

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng bạo kích, a a a a! Thật manh a! Thật muốn xoa bóp!

Hách Trường Nhạc lắc đầu, làm chính mình bình tĩnh lại, tiểu mỹ nữ đã đáng thương như vậy, hắn không thể lại khi dễ cô, chính mà…… Thật sự rất đáng yêu a!

Nội tâm Hách Trường Nhạc kích động, mặt ngoài lại bày ra vẻ đứng đắn.

“Tiểu mỹ nữ, chị ở một mình có sợ không? Nếu chị sợ, bổn đại gia có thể bồi chị, cùng nhau ở nha ~”

Hách Trường Nhạc tự nhận là người có lòng tốt, phải biết rằng một cô gái ở một mình là rất nguy hiểm, hắn là một thân sĩ, dĩ nhiên phải bảo vệ cô gái nhỏ rồi!

Mạc Vân Quả nuốt thịt xuống, chọc chọc quai hàm của mình, cảm thấy có chút đau đau.

“Không sợ hãi.” Mạc Vân Quả nói, có ai dám đến thương tổn cô, ừ…… Cô giết chết hắn!

“Sợ hãi a? Hắc hắc, một khi đã như vậy……” Nói đến một nửa, Hách Trường Nhạc mới phản ứng lại, Mạc Vân Quả nói là không sợ hãi.

Hách Trường Nhạc:……

- ------
 
Chương 175


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả lắc đầu, tiếp tục nói:“Tôi không sợ hãi.”

Nói xong, lúc sau, cô trên dưới đánh giá Hách Trường Nhạc một chút, lại mở miệng nói: “ Cậu đánh không lại tôi.”

Hách Trường Nhạc:…… Thế mà bị tiểu mỹ nữ xem thường!

Hắn ngửa đầu lên, vô cùng ngạo kiều: “Tiểu mỹ nữ, cơm có thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói bậy nha, tôi cũng rất lợi hại.”

Mạc Vân Quả lại nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, lại lần nữa nghiêm túc gật đầu nói: “ Cậu đánh không lại tôi.”

Hách Trường Nhạc:……

Giờ khắc này, Hách Trường Nhạc thật bất đắc dĩ, tiểu mỹ nữ này cũng quá ngoan cố đi?

Thôi thôi, đến lúc đó hắn triển lãm cho cô ấy xem sự dũng mãnh của hắn là được! Ha ha ha!

Nghĩ đến đây, Hách Trường Nhạc không thể nhịn được vui vẻ.

Mạc Vân Quả:…… Thật ngốc

“Thiếu niên này lấy tự tin nơi nào cảm thấy có thể bảo hộ tiểu Quả Quả nhà ta?”

“ Đúng vậy, một ngón tay của tiểu Quả Quả nhà ta cũng có thể bóp chết hắn?”

“ Vậy cũng không ra sao!”

“Ha ha ha! Đột nhiên thật chờ mong tiểu hoàng mao nhìn thời khắc uy vũ hùng tráng của tiểu Quả Quả nhà ta, biểu tình kia nhất định rất xuất sắc!”

“ Lầu trên ngươi đừng nói, ta tưởng tượng một chút, nhất định thực khôi hài!”

“ Nói đi nói lại, vậy Cung Hân kia chạy đi nơi đâu?”

“Như thế nào? Ngươi tưởng niệm cái tên tra nam kia a?”

“Ai da uy, đầu năm nay tra nam cũng được hoan nghênh sao?”

“Chậc chậc chậc ~ Lầu trên ta chỉ nói ha hả!”

Mạc Vân Quả mọi người chê cười Hách Trường Nhạc, cúi đầu tiếp tục ăn.

Chầu cơm chiều này, kết thúc trong khung cảnh Mạc Vân Quả ăn ăn ăn cùng Hách Trường Nhạc cười cười cười.

Ăn cơm chiều xong, Hách Trường Nhạc cũng không có giống ngày hôm qua cứ vậy đi về, mà kiên quyết muốn đưa Mạc Vân Quả về nhà.

Hai người đi taxi về tiểu khu Mạc Vân Quả đang ở.

Tiểu khu nơi Mạc Vân Quả sở trụ tiểu chất lượng thuộc tầm trung, ngày thường đều rất an toàn, nhưng hôm nay, lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn……

Mạc Vân Quả cùng Hách Trường Nhạc vừa đi vào trong tiểu khu, liền thấy mọi người đang tụ tập một chỗ, lại có cả xe cảnh sát.

Hách Trường Nhạc là một kẻ tò mò, hắn lập tức bắt chuyện người bên cạnh để biết tình huống đang xảy ra là thế nào.

Đương Hách Trường Nhạc biết chân tướng, lúc sau, lập tức lôi kéo Mạc Vân Quả ý định rời khỏi chỗ này.

Mạc Vân Quả không đi, Hách Trường Nhạc kéo như thế nào đều kéo không nhúc nhích.

Hách Trường Nhạc:……

“Tiểu mỹ nữ, chị biết chuyện gì xảy ra không? Có người bắt cóc con tin, uy hiếp muốn giết người!”

“Ai da, tiểu mỹ nữ, chị xem này, nơi chị ở có bao nhiêu nguy hiểm chị biết không? Thôi đi đến nhà tôi đi. Nhà tôi vô cùng an toàn!”

“Tiểu mỹ nữ, hạ bàn chị thật ổn…… Tôi kéo mà chị không nhúc nhích……”

Hách Trường Nhạc phí sức của chín trâu hai hổ lại vẫn kéo không được Mạc Vân Quả mới bất đắc dĩ nói.

Mạc Vân Quả nhìn đám đông đang tụ tập, quay đầu nhìn Hách Trường Nhạc, chuẩn xác mà nói, là nhìn một đầu tóc vàng kia.

“Bị bắt cóc là người nào?” Mạc Vân Quả hỏi.

Hách Trường Nhạc nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Hình như là một người chuyển phát nhanh, tôi nghe nói người mang theo một hộp vòng cổ bằng vàng, chị nói xem…… Đây không phải mời ta cướp bóc sao?”

Mạc Vân Quả:? Vòng cổ bằng vàng?! Cô! Cô! Cô!

Nghe đến đó, Mạc Vân Quả nơi nào sẽ đồng ý đi.

Cô lôi kéo Hách Trường Nhạc đi vào bên trong, bằng sự “Mạnh mẽ” của cô, cứng rắn rẽ ra một lối đi.

Hách Trường Nhạc: Luôn cảm giác khi vừa nói đến vòng cổ bằng vàng, ánh mắt tiểu mỹ nhân đột nhiên thay đổi.

Khi đến vị trí trung tâm Mạc Vân Quả liền thấy đứng ở phía dưới một thân cây là một người vạm vỡ cầm đao, cây đao để trên cổ một người tương đối nhỏ yếu mặc cái áo in chữ “Chuyển phát nhanh Phong thông” trên mặt đất vương vãi vòng cổ bằng vàng, đặ biệt chọc mắt người nhìn.

- ------
 
Chương 176


Edit: Linhlady

Ánh mắt Mạc Vân Quả đột nhiên ngưng lại, đó là vòng cổ bằng vàng của cô, của cô!

Mạc Vân Quả nhấc chân muốn đi về phía trước, lại bị một vị cảnh sát ngăn cản đường đi.

“Vị tiểu thư này, cảnh sát làm việc, xin cô lui về phía sau.”

Mạc Vân Quả không vui, thực không vui, đó là vòng cổ bằng vàng của cô, là của cô!

Lúc này, một người cầm loa cảnh sát đối với người vạm vỡ nói: “Buông vũ khí trong tay anh xuống, buông vũ khí của anh xuống!”

Người vạm vỡ phỉ nhổ, lộ ra bộ dáng hung tợn.

Vốn dĩ hắn ta là đào phạm, mấy năm nay trốn đông trốn tây, sống vô cùng gian khổ, mấy ngày này hắn ta xem trọng một căn phòng, có thể ở tạm một thời gian.

Không nghĩ tới hôm nay khi dọn vào ở nơi này, không may đụng vào người chuyển phát nhanh, khi nhìn thấy vòng cổ bằng vàng rơi trên đất, hắn nổi lên lòng tham, trong lúc nhất thời không có chú ý tới người chuyển phát nhanh báo nguy.

Mấy tên cảnh sát này tới cũng thật là nhanh muốn chết, hắn ta còn không kịp nhặt những vòng cổ kia đã bị cảnh sát vây quanh.

Mẹ., Thật đen đủi! Người vạm vỡ nghĩ thế.

Hắn ta biết mình không ít tiền án, nếu như thật sự bị bắt, ngồi trong tù mười mấy năm là ít.

Nghĩ đến đây, đao trong tay người vạm vỡ ở trên cổ người chuyển phát nhanh cứa một đường, máu chảy ra khiến người khác nhìn ghê người.

“Không cần xúc động! Buông đao trong tay ra!”

Cảnh sát vội vàng khuyên.

Người vạm vỡ cười lạnh một tiếng, không nói gì, hắn ta hiện tại thấy vướng víu tay chân, muốn nháo chuyện này lớn lên, càng hỗn loạn càng tốt, lúc đó mới có cơ hội trốn thoát.

Hiện tại đã là thời gian tan tầm, không ít người sẽ trở về cái tiểu khu này, đến lúc đó nơi này người sẽ càng ngày càng nhiều, cũng sẽ càng ngày càng hỗn loạn……

Người vạm vỡ suy nghĩ thật là tốt, trong mắt loé tia sáng nguy hiểm.

Hắn ta nhìn thoáng qua vòng vàng rơi trên mặt đất, biết bản thân không thể mang đi được, nếu như hắn ta không thể mang đi, vậy người khác cũng đừng hòng lấy!

Người vạm vỡ một chân hung hăng dẫm lên một cái vòng cổ gần nhất, lập tức khiến nó biến dạng.

Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, hơi thở quanh thân lập tức trở nên lạnh lẽo.

Hách Trường Nhạc sờ sờ cánh tay, tại sao đột nhiên lại thấy lạnh vậy?

Mạc Vân Quả im lặng nhìn chằm chằm chân người vạm vỡ, chỉ thấy cái chân kia dẫm một cái vòng ngại không đủ, còn chuyển sang dẫm lên cái khác.

Mạc Vân Quả mím mím môi, không nói gì.

“Không xong! Ta bấm tay tính toán, cảm giác có đại sự sắp xảy ra!”

“Tiểu Quả Quả hiện tại cảm giác thật là khủng khiếp a……”

“ Hu hu hu…… Tiểu Quả Quả muốn tiến hóa thành tiểu Quả Quả bạo lực sao?”

“ Chẳng lẽ đây là trạng thái sắp tiến hoá sao?”

“Ta đột nhiên có loại xúc động bi ai thay cho tên cướp kia……”

“Cho nên, tiểu Quả Quả vì sao lại tức giận?”

“ Cái này còn phải nói sao? Vòng cổ kia là của tiểu Quả Quả nhà ta đi? Đúng không? Đúng không?”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, lạnh lẽo trả lời: “Là của ta.”

Mạc Vân Quả vừa nói ra câu này, người trong phòng phát sóng cảm thấy lạnh đi một phần.

“ Hu hu hu…… Tiểu Quả Quả như vậy cảm giác thật khủng khiếp……”

“ Tiểu Quả Quả manh manh nhà ta muốn tiến hóa thành tiểu Quả Quả khủng bố ……”

“Vì sao ta cảm thấy tiểu Quả Quả thật khí phách nhỉ?”

“ Người vạm vỡ chết chắc rồi! Chết chắc rồi……”

“Ta không đành lòng xem một màn kế tiếp, tổng cảm thấy sẽ thực thảm thực thảm……”

“Vì người vạm vỡ kia bi ai ba giây đồng hồ, ba hai một…… Bi ai xong xin cho phép ta cười to ba tiếng, ha ha ha!”

- ------
 
Chương 177


Edit: Linhlady

Phòng phát sóng trực tiếp liêm tiếp xuất hiện các loại bi ai cho người vạm vỡ, mà Hách Trường Nhạc lại có tâm tình khác.

Hắn tuy rằng cảm giác được có điểm lạnh, nhưng không hề liên tưởng đến trên người Mạc Vân Quả.

Hắn lôi cánh tay Mạc Vân Quả, muốn đi khỏi đây.

Mà lúc này, người vạm vỡ đã dẫm hơn mười chiếc vòng cổ, cùng với tiếng cười to kiêu ngạo của hắn ta, xen lẫn tiếng khuyên bảo của cảnh sát.

Mạc Vân Quả bắt lấy tay Hách Trường Nhạc đang cầm tay mình, bỏ ra.

Sau đó……

Hách Trường Nhạc hoảng sợ phát hiện, tiểu mỹ nữ không thấy đâu!

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có cơn gió xẹt qua, sau đó liền nghe thấy được một tiếng thê lương kêu thảm thiết.

Mọi người tìm theo tiếng kêu nhìn lại, liền phát hiện một cô gái mặc váy nữ sinh bắt lấy người vạm vỡ chân, một quyền một quyền đạp lên.

Một khắc kai, bọn họ giống như nghe thấy được thanh âm xương cốt vỡ vụn……

“A a a a! Cứu mạng a! Cảnh sát nhanh lên tới cứu tôi a!”

Người vạm vỡ thê thảm kêu, một tiếng so một tiếng lại càng thê lương hơn, đan xen lẫn thống khổ.

Mạc Vân Quả cảm giác một quyền một quyền nện xuống, cô có thể cảm giác được người vạm vỡ xương cốt toàn nát, cho dù là vậy, cô cũng không có ý định dừng tay lại.

Hành động đầu tiên khi Hách Trường Nhạc phản ứng lại là chạu nhanh lại kéo Mạc Vân Quả lại, lại bị cô đấm cho một cái.

Bị đấm - Hách Trường Nhạc:…… Tiểu mỹ nữ ăn kích thích tố sao! Sức lực cư nhiên lớn như vậy!

Hách Trường Nhạc nhìn hai chân tên kia đã sắp không chống đỡ được, cho hắn ta một ánh mắt đồng tình, gia hỏa này như thế nào đắc tội tiểu mỹ nữ……

Lúc này, cảnh sát cũng nhanh chóng chạy lại, kéo tên cướp ra.

Mất đi mục tiêu Mạc Vân Quả dừng động tác lại, cầm một cái vòng cổ đã không ra hình dạng, nhìn Hách Trường Nhạc.

“ Tôi.”

Mạc Vân Quả im lặng nhìn Hách Trường Nhạc, vô luận là ánh mắt, hay là ngữ khí, đều để lộ ra một tia ủy khuất.

Hách Trường Nhạc:…… Phong cách không cần lập tức thay đổi quá nhanh được không! Hắn tiếp nhận không nổi a!

“…… Phốc, tiểu Quả Quả tiểu ủy khuất……”

“A a a! Người vạm vỡ kia đã không có một cây xương cốt hoàn hảo! Toàn nát, tiểu Quả Quả nhà ta quả nhiên hung mãnh a!”

“Khó có thể tin chính là, cư nhiên không có lưu một giọt máu 2333333”

“Khụ khụ…… Cho nên không cần cùng tiểu Quả Quả nhà ta tranh đồ, nếu không…… Ha hả”

“Các ngươi xem biểu tình của Hách Trường Nhạc, ân…… Cảm giác hắn mở ra cách cửa của thế giới mới.”

“Ha ha ha! Không biết vì sao, thật muốn cười.”

“Ta nghĩ, này Hách Trường Nhạc hẳn sẽ không lại nói phải bảo vệ tiểu Quả Quả nhà ta linh tinh nữa đi?”

“Chỉ cần hắn có chỉ số thông minh bình thường, ta tưởng hẳn là sẽ không……”

“ Thế nhưng không nhất định a 233333 ta cảm thấy thiếu niên này tâm rất lớn đó!”

“Đơn giản mà nói, chính là thiếu tâm nhãn đó ~”

Hoàn toàn không biết bị người khác đánh giá là thiếu tâm nhãn Hách Trường Nhạc ngốc lăng nhìn Mạc Vân Quả, hắn ý thức được, ừ…… Tiểu mỹ nữ nói là sự thật, bằng bản lĩnh của hắn, hiện tại còn đánh không lại cô.

Làm một người con trai, không biết làm sao lại thấy thẹn!

Không không không! Một chút cũng không cảm thấy thẹn! Tiểu mỹ nữ khẳng định là ăn thuốc tăng lực! Mới không phải hắn không được đâu!

Nam nhân không thể nói chính mình không được! Đúng! Chính là như vậy!

Hách Trường Nhạc vì chính mình cố khuyến khích một phen lúc sau, liền giúp đỡ Mạc Vân Quả thu thập vòng cổ vàng.

Nhưng mà……

Mạc Vân Quả một tay chụp được tay Hách Trường Nhạc, nhìn chằm chằm hắn, của tôi! Đây là của tôi!

Hách Trường Nhạc giật giật khóe miệng, nhìn bàn tay đỏ một mảnh, khóc không ra nước mắt……

- ------
 
Chương 178


Edit: Linhlady

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả nhặt vòng cổ bằng vàng dưới đất, ánh mắt hắn dừng lại trên mớ vòng cổ kia.

Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền nhận ra đó là hàng giả……

Vì thế hắn tung ta tung tăng nói: “Tiểu mỹ nữ a, cái này đều là hàng giả nha!”

Tay đang nhặt đồ của Mạc Vân Quả khựng lại, nhìn về phía Hách Trường Nhạc, nhẹ giọng “ Ừ” một tiếng.

Hách Trường Nhạc: Tiểu mỹ nữ phản ứng này không đúng a!

Mạc Vân Quả đem tất cả vòng cổ ôm vào trong ngực, đứng lên nhìn Hách Trường Nhạc vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất nói: “ Của tôi.”

Hách Trường Nhạc:……

Mạc Vân Quả không để bụng có phải hàng giả hay không, dù sao nhìn bên ngoài đẹp là được, Ừ…… Chính là loại màu sắc ánh vàng rực rỡ, thật là đẹp mắt!

Hách Trường Nhạc thở dài một hơi, nhận mệnh đuổi theo Mạc Vân Quả đã quay đầu rời đi.

Những cảnh sát kia vốn muốn mang Mạc Vân Quả trở về hỏi chuyện, nhưng Hách Trường Nhạc đã chào hỏi, cũng không giải quyết được gì.

Mạc Vân Quả về đến nhà, cũng không quan tâm Hách Trường Nhạc đang ở phía sau, trực tiếp đem cửa đóng lại.

Bị cự tuyệt ở ngoài cửa - Hách Trường Nhạc:…… Tiểu mỹ nữ càng ngày càng bạo lực! Hu hu hu……

Hách Trường Nhạc biết cho dù hắn có gõ cửa Mạc Vân Quả cũng sẽ không mở, dù sao đã an toàn về đến nhà, hắn sờ sờ cái mũi, liền rời đi.

Mà Mạc Vân Quả về đến nhà, vui vui vẻ vẻ mang vòng cổ bày trên giường, vui rạo rực nhìn, lại nhìn.

Ừ…… Thật xinh đẹp!

Mạc Vân Quả tắm rửa một cái liền nằm lên giường, cảm giác lạnh lẽo có chút khí chịu, nhưng cô lại không để tâm.

Cọ cọ vòng vàng bên dưới, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Mà lúc này phòng phát sóng trực tiếp lại vẫn như cũ sinh động nhộn nhịp.

“ Ô…… Vì sao vòng vàng này là đồ giả, mà tiểu Quả Quả nhà ta còn chấp nhất như vậy a?”

“ Không lẽ sau tính cách này lại là một câu chuyện xưa……”

“Ngay từ đầu ta nghĩ tiểu Quả Quả không để ý đồ vật thô tục như vậy, giờ xem lại, không chỉ oà một chuyện đi?”

“ Ừm…… Chẳng lẽ là bởi vì màu vàng? Các ngươi xem, tiểu Quả Quả đối đãi Hách Trường Nhạc kia, không là với cái đầu màu vàng kia như thế nào đi!”

“ Lầu trên nói rất đúng cảm zác chính xác!”

“Cho nên… tiểu Quả Quả nhà ta lại thích màu sắc tục như vậy sao?”

“Rầm rì! Màu vàng nơi nào ác tục! Màu vàng rõ ràng là màu sắc cao quý đẹp nhất thế giới này!”

“ Lầu trên ta biết ngươi là long tộc, hừ hừ, chủng tộc các ngươi đều thích màu này!”

“Chẳng lẽ tiểu Quả Quả nhà ta thật ra là một con rồng?”

“Khụ khụ…… Nói như vậy, giống như có đạo lý a! Các ngươi ngẫm lại sức lực của tiểu Quả Quả kia……”

“ Nhưng mà long tộc không phải háo sắc sao? Nhưng mà tiểu Quả Quả nhà ta……”

“Tiểu Quả Quả nhà ta căn bản không có tình ti! Hừ hừ! Tiểu Quả Quả nhà ta thuần khiết nhất!”

Vô luận phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt như thế nào, thế giới của Mạc Vân Quả đều là một mảnh yên bình.

Những vòng cổ bằng vàng kia ở dưới thân cô, từ xúc cảm lạnh lẽo có thêm một tia ấm áp.

Trên mặt Mạc Vân Quả một mảnh nhu hòa, cô mơ một giấc mơ, giấc mơ kia rất dài.

Ở trong mơ, cũng là màu sắc vàng rực rỡ kia, khiến trái tim lạnh lẽo của cô có chút độ ấm.……

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vân Quả vừa tỉnh lại đã vui vẻ cọ cọ vòng cổ màu vàng, sau đó mới chậm rãi rời giường đánh răng rửa mặt, ăn sáng.

Khi tới phòng học, thời gian vừa vặn vào tiết học đầu tiên.

Phi thường bất hạnh đó là, đây là tiết ngữ văn……

Cô giáo dạy văn vừa thấy Mạc Vân Quả như thế này, lại bắt đầu lải nhải.

- ------
 
Chương 179


Edit: Linhlady

“ Em đúng là gỗ mục không thể đẽo!”

“Mạc Vân Quả, ngày hôm qua tôi đã hỏi các giáo viên khác, em đúng là rất thông minh, nhưng thái độ của em đối với môn ngữ văn không tốt!”

“ Em nhìn lại xem, đán áp em trả lời hôm qua, giống cái bộ dáng gì?”

Mạc Vân Quả nhìn cô giáo nói chuyện không ngừng nghỉ, há mồm nói: “ Em không biết làm.”

Mặt cô giáo dạy văn tối xầm lại, mở miệng tiếp tục nói: “ Được, không biết đúng không? Cô tìm một người dạy bù ngữ văn cho em, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải đến đó học, không biết, học cho biết, tới khi biết thì quay về học tiết của tôi!”

Mạc Vân Quả: Ồ ( mặt lạnh nhạt).

Cô giáo ngữ văn hừ lạnh một tiếng nói: “Cho em học bù ngữ văn ở văn phòng của tôi, giờ đi đi!”

Mạc Vân Quả gật đầu, xoay người ra khỏi phòng học, đi tới văn phòng.

Nhưng mà làm Mạc Vân Quả không thể tưởng được đó là, người mà cô giáo nói dạy kèm lại là Cung Hân.

Thời điểm Cung Hân xoay người nhìn Mạc Vân Quả, cô theo bản năng tản ra hơi thở lạnh lẽo.

Cung Hân nhìn vẻ mặt Mạc Vân Quả lạnh nhạt, trong mắt xẹt qua một tia thống khổ.

Lần trước sau khi bỏ đi, anh đã đi điều tra cô, lại không phát hiện ra chuyện gì.

Cho nên anh chỉ suy đoán, cô đã gặp qua chuyện gì đó kích thích, khiến tính cách thay đổi.

Cung Hân nhớ Mạc Vân Quả đã từng, là một người tự tin toả sâng, sau lại lại biến thành kiêu ngạo ương ngạnh, mà hiện giờ cô, trở nên tồi tệ hay là tốt hơn đây?

Cung Hân thở dài một hơi nói: “Quả Nhi, anh nghe cô giáo nói ngữ văn của em hơi kém, cho nên bảo anh dạy kèm cho em.”

Mạc Vân Quả đi qua, gật đầu “ Ừ” một tiếng.

Cung Hân nhìn Mạc Vân Quả lãnh đạm, trong mắt thống khổ càng sâu, nhưng chính anh biết tất cả đều do anh, hiện tại cũng chỉ có thể cố gắng bù đắp cho cô?

Mạc Vân Quả ngồi xuống, Cung Hân ngồi vào vị trí bên cạnh cô, cầm một bài thi, mà vẫn là bài thi hôm qua của Mạc Vân Quả.

“Quả Nhi, câu trả lời này của em, thật đáng yêu.”

Khoé miệng Cung Hân tạo nên một nụ cười nhạt nhạt, khi anh nhìn thấy câu trả lời này, cũng cười thật lâu.

Mạc Vân Quả liếc mắt nhìn anh, không nói lời nào.

Cung Hân ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ khụ, em có thể nói cho anh biết, tại sao lại lý giải như vậy được không?”

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “ Người cha đi tiễn con trai, người cha thích ăn quýt, con trai không thích ăn.”

Cung Hân:…… Thật đúng là…… Ha hả

Cung Hân đỡ đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “ Em thật sự nghĩ như vậy sao?”

Mạc Vân Quả gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lẽo cũng là vẻ nghiêm túc.

Cung Hân sửng sốt, người trước mắt này thật sư là Quả Nhi của anh sao?

Cung Hân buông bài thi, lông mi buông xuống, ngón tay gõ gõ lên bàn, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

“Quả Nhi, em còn đang trách anh sao?”

Mạc Vân Quả nhìn người con trai trước mắt này, tuy rằng cô tiếp nhận ký ức nguyên chủ, lại không thể tiếp thu tình cảm của cô ấy, cô cũng không hiểu được tình cảm của cô ấy là gì.

Cô lắc đầu nói: “Không trách.”

Trong mắt Cung Hân toả ra một tia kinh hỉ, thân mình nghiêng về phía trước một chút, kích động hỏi: “Thật sự?”

Mạc Vân Quả gật đầu, cô thật sự không trách, bởi vì cô và người con trai này, không có quan hệ gì.

Cung Hân kích động nhìn Mạc Vân Quả, anh muốn cầm tay cô, khi duỗi đến một nửa lại đột nhiên dừng lại.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, ngây ngẩn cả người.

Không trách anh…… Là bởi vì chưa từng đem anh để ở trong lòng sao?

- ------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom