Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 140


Edit: Linhlady

Bạch Hiên không suy nghĩ bao lâu, liền nhắm hai mắt lại, sau đó từ từ ngủ say.

Đêm nay, nhất định là một đêm không yên bình.

Ngày hôm sau, đến lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại, Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh đã tỉnh, hơn nữa ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu các loại thảo luận.

Mạc Vân Quả mở to mắt, đầu tiên là mê mang vặn vẹo đầu, sau đó nàng thấy được Bạch Hiên đang vui vẻ cùng Đào Ngải Linh nói gì đó.

Đào Ngải Linh vẫn như cũ dùng cái loại ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn Bạch Hiên, mà lúc này dường như còn có thêm một cảm xúc gì đó.

Vô luận thế nào, dù sao Mạc Vân Quả xem không hiểu, bây giờ cô chỉ biết mình có chút đói bụng.

Cô nhảy lên chân Đào Ngải Linh, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của cô ấy.

Nhưng mà tất cả lực chú ý của Đào Ngải Linh lực đều đặt ở trên người Bạch Hiên, cô ấy đang chìm đắm trong thế giới hai người của bọn họ, chàng trai của cô ấy đang nói chuyện làm sao cô ấy có thể không chăm chú lắng nghe đây?

Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện trên bàn có chút đồ ăn.

Cô lập tức nhảy lên cái bàn, hứng thú bừng bừng ăn uống, dù sao thấy trạng thái của Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh trước mắt, chắc chắn sẽ không ai để ý đến cô.

Bên kia, Bạch Hiên tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Đào Ngải Linh, nhưng hắn có thể cảm giác được, cô ấy vô cùng vui vẻ.

Nghĩ đến cảm giác nóng rực tối qua, nội tâm Bạch Hiên xuất hiện một tia khát vọng.

Cái loại khát vọng này giống như đã sớm tồn tại ở trong lòng hắn, bởi vì tối hôm qua có nụ hôn kia, mới có thể khiến hắn nhận ra.

"Cô giáo, hôm nay đã đỡ hơn chưa?" Bạch Hiên hỏi.

Đào Ngải Linh tự nhiên gật đầu, vết thương của cô ấy cũng không nặng, qua một đêm cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

Đào Ngải Linh tuy rằng gật đầu, nhưng lời nói ra lại ngược lại với động tác của mình.

"Cô cảm thấy có chút đau." Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ, như vậy cô ấy hy vọng mình vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại.

Đào Ngải Linh không biết khi hắn đối mặt với tình yêu chênh lệch tuổi tác sẽ có biểu hiện như thế nào, cho nên cô ấy không dám biểu lộ tâm tình của mình ra dù chỉ một chút.

Bạch Hiên nghe thế, trên mặt xẹt qua một tia đau lòng, hắn trầm ngâm một lát, thử tính hỏi:" Như vậy em giúp cô xoa bóp được không?"

Đào Ngải Linh lập tức kích động gật đầu, có thể được hắn chạm vào là chuyện khiến cô ấy vô cùng hạnh phúc!

"Được!"

Bạch Hiên hơi hơi mỉm cười, vỗ vỗ vị trí đùi, ý bảo cô ấy để chân lên.

Đào Ngải Linh nhìn động tác Bạch Hiên, lỗ tai hơi hơi đỏ lên, theo bản năng hướng tới chỗ Mạc Vân Quả nhìn lại, phát hiện chó nhỏ đang chìm đắm trong thế giới mỹ thực, mới thật cẩn thận cởi giày, sau đó đem chân đặt lên.

Vì phòng ngừa chân mình đè nặng chân Bạch Hiên, Đào Ngải Linh đa số sức lực khống chế chân mình.

Bàn tay lạnh lẽo của Bạch Hiên chạm vào làn da mịn màng kia, ngón tay hơi dừng lại, cảm giác thật ấm áp.

Thân thể cô giáo, tại sao có thể ấm áp như thế?

Ý nghĩ như vậy xẹt qua đầu hắn, ngay sau đó giây lát lướt qua.

Bạch Hiên định định tâm thần, hết sức chuyên chú giúp Đào Ngải Linh xoa vị trí mắt cá chân, hắn có thể cảm giác được, nơi đó giống như sưng phồng lên, nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Hiên lại có chút không dễ chịu.

Bạch Hiên lẳng lặng giúp Đào Ngải Linh xoa chân, một màn này thập phần hài hòa.

Ăn no Mạc Vân Quả nghiêng đầu sang bên đó nhìn Bạch Hiên, thấy được một màn này, thân thể nho nhỏ đứng hình.

Sau đó cô nâng chân chó của mình lên, sau đó dùng một chân khác đặt lên trên, muốn xoa xoa, nhưng động tác này khiến cô đứng không vững, ngã chổng vó.

Mạc Vân Quả ngã chổng vó:......

- ------
 
Chương 141


Edit: Linhlady

"Khụ khụ khụ......"

"Ta không cười, ta tuyệt đối không cười! Ha ha ha ha!"

"Nhịn xuống không cười —— nhịn không được —— uông một tiếng liền cười!"

"Cho nên, tiểu Quả Quả quả nhiên vẫn ngốc như vậy!"

"Thật muốn cạy đầu tiểu Quả Quả ra, xem cô ấy suy nghĩ cái gì."

"Ta đoán xem, có phải cô ấy cũng muốn có người xoa chân cho mình?"

"Đó là chân chó! Không phải chân người!"

"Đúng đúng đúng, chân chó! Ha ha ha ha!"

"Tiểu Quả Quả ngã chổng vó, thật là 666666"

Mỗ nam nhìn Mạc Vân Quả ngã chổng vó, trong lòng một trận kích động, hắn nhìn tiểu Q bên cạnh, vỗ một cái lên đầu nó.

"Tiểu Q! Chụp hình! Chụp hình!"

"Tiểu Q! Xem! Thân Thân nhà ta có phải rất đáng yêu hay không! A a a a!Thật muốn giúp Thân Thân xoa chân!"

"Tiểu Q, ngươi phá hệ thống bao giờ mới ổn định? Ta không chờ nổi muốn ôm Thân Thân nhà ta rồi!"

Tiểu Q nhìn chủ nhân si hán, nội tâm chỉ có bốn chữ: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ!

Mạc Vân Quả nhìn các loại thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, tỏ vẻ xuẩn gì đó, thật sự không phải cô!

Cô chỉ muốn thử nghiệm một chút, một con chó làm sao có thể tự xoa chân mà thôi!

Tuy rằng Mạc Vân Quả làm ra một ít động tĩnh, cũng không thể quấy rầy đến Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh.

Người ta một bên thì chăm chú xoa chân, một bên lại liếc mắt đưa tình.

Ở một góc kia, giống như tự thành một cái không gian riêng, người thứ ba không có cách nào chen vào được.

Mạc Vân Quả tự mình giãy dụa đứng lên cũng tốn không ít sức lực.

Cô nhìn về phía hai người giống như không thèm quan tâm tới cô, lắc lắc cái đuôi, không biết suy nghĩ cái gì.

Thời gian trôi đi, thẳng đến giờ cơm trưa.

Gần là một buổi sáng, cảm tình của hai người nhanh chóng thăng tiến, thật giống như lúc trước tất cả đã chuẩn bị tốt chỉ cần một cơ hội mà thôi.

Mạc Vân Quả nhàm chán ghé vào một bên, nhìn hai người tiếp xúc, đánh một cái ngáp nho nhỏ.

Bạch Hiên một ngụm một ngụm ăn cơm, còn Đào Ngải Linh lại nhìn Bạch Hiên một ngụm một ngụm ăn cơm, sau đó một ngụm một ngụm ăn cơm.

Mạc Vân Quả:...... Bạch Hiên ăn cơm có cái gì đẹp!

Ăn xong cơm trưa, lúc sau, Bạch Hiên lại cùng Đào Ngải Linh trò chuyện, đến nỗi nội dung nói chuyện phiếm ngáp, ở trong mắt Mạc Vân Quả, đó là không có dinh dưỡng.

Ngược lại hai người kia còn cảm thấy hứng thú bừng bừng.

Mạc Vân Quả nhìn hai người, âm thầm suy nghĩ nhiệm vụ hẳn là sắp hoàn thành.

Nghĩ nư vậy, cuối cùng cô cũng nổi hứng thú tâm sự với người trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Những số hiệu của Bạch Hiên, các ngươi ai hiểu?"

Hay lắm, chú định là không thể vui sướng nói chuyện phiếm......

"Tiểu Quả Quả, ngươi nói rất thâm ảo, tâm hồn mong manh của ta run bần bật......"

"Ta còn đắm chìm trong khoảng khắc tiểu Quả Quả ngã chổng vó, kết quả tiểu Quả Quả đột nhiên tung ra một vấn đề như vậy, ta thật hoảng......"

"Phong cách lập tức thay đổi quá nhanh, ta trở tay không kịp."

"Tiểu Quả Quả, ngươi biết những cái số hiệu đó sao? Cái phương thức giải toán số hiệu này cùng thế giới của ta có điểm tương tự, nhưng ta cũng không quá xác định."

"Oa! Bắt giữ lầu trên là một học bá, cọ cọ đùi!"

"Số hiệu gì đó, ở vị diện tu tiên ta liền yên lặng nhìn các ngươi trang bức."

"Ở vị diện nhân ngư ta yên lặng đi ngang qua......"

"Vị diện võ hiệp đi ngang qua......"

"Làm một con chỉ biết ăn ăn ăn tham ăn chuột tinh đi ngang qua......"

- ------
 
Chương 142


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả thấy phòng phòng phát sóng trực tiếp không ai có thể trả lời cô, đầu chó gục xuống, không nói chuyện nữa.

Mà bên kia, Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh nói chuyện với nhau nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có khiến tình cảm giữa hai người không ngừng tăng lên.

Đặc biệt là đối với Đào Ngải Linh mà nói, đi được một bước này, quả thực chính là thiên đường.

Giờ khắc này, nàng vô cùng cảm ơn Mạc Vân Quả.

Thời gian nhanh như chớp đến buổi tối, Bạch Hiên lại lần nữa giữ Đào Ngải Linh lại.

Ngay cả Bạch Hiên cũng không biết vì sao mình muốn giữ cô ấy lại, có lẽ là bởi vì cô ấy là cô giáo của hắn, có lẽ là bởi vì cô ấy bị thương, có lẽ là bởi vì...... Hắn từ trên người cô ấy, cảm nhận được một tia ấm áp.

Vô luận như thế nào, Đào Ngải Linh xem như được giữ lại.

Mạc Vân Quả nhìn cái kết cục này, vô cùng vừa lòng.

Chỉ là Bạch Hiên vẫn như cũ ngủ ở trên sô pha, mà Đào Ngải Linh vẫn như cũ ngủ ở trên giường sự thật này nhắc nhở Mạc Vân Quả, kết quả chưa thật sự hoàn mỹ.

Tỷ như, hai người còn không có hoàn toàn thân mật.

Ở trong suy nghĩ của Mạc Vân Quả, chỉ khi hai người cùng ở trên giường, mới được xem chân chính thân mật.

Còn chuyện ở trên giường phải làm cái gì, cũng không phải là chuyện cô muốn suy xét......

Đoàn Tử chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành, vậy chứng minh nhiệm vụ của cô còn chưa xong, cho nên cô phải càng thêm nỗ lực.

Vì thế đêm nay, lúc Bạch Hiên chuẩn bị nằm ở trên sô pha, liền nghe tiếng chó sủa không ngừng.

"Gâu gâu gâu!" Nơi này là của ta, bùn ca khúc khải hoàn!

Bước chân Bạch Hiên khựng lại, khó hiểu hỏi: "Linh nhi làm sao vậy?"

"Gâu gâu gâu!" Bùn ca khúc khải hoàn!

Mạc Vân Quả duỗi thẳng thân thể, ý đồ bá chiếm sô pha.

Đào Ngải Linh thấy một màn như vậy, cũng sửng sốt, con chó nhỏ này muốn làm gì vậy?

"Cô giáo, Linh nhi làm sao vậy?" Bởi vì không nhìn thấy, Bạch Hiên chỉ có thể xin giúp đỡ từ Đào Ngải Linh.

Đào Ngải Linh nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả nỗ lực căng thân thể của mình muốn hoàn hoàn toàn toàn bá chiếm toàn bộ sô pha, dừng một chút nói: "Đại khái nó muốn ngủ sô pha đi."

Bạch Hiên nghe câu trả lời như vậy cũng sửng sốt, sau đó hắn nở nụ cười.

"Linh nhi, ngươi tiểu gia hỏa này như thế nào nghịch ngợm như vậy."

Bạch trên mông.

Bạch Hiên:......

Đào Ngải Linh:!! Thiếu niên mông nàng đều còn không có sờ qua đâu!

"Linh nhi?" Bạch Hiên sợ hãi thương đến Mạc Vân Quả, lập tức đứng thẳng thân thể.

Mạc Vân Quả cũng mặc kệ này đó, nàng lại kêu vài tiếng, ý bảo đây là nàng địa bàn.

Đào Ngải Linh lúc này đại khái đoán được Mạc Vân Quả ý tứ, nàng nhìn về phía Mạc Vân Quả ánh mắt trở nên như suy tư gì lên, này tiểu cẩu cẩu thật sự quá có linh tính.

"Hiên Nhi, nếu không ngươi ngủ trên giường đến đây đi? Ta xem Linh nhi là muốn độc chiếm kia sô pha." Đào Ngải Linh nói.

Bạch Hiên nhíu nhíu mày, có vẻ có chút khó xử, lại nghe thấy Đào Ngải Linh nói: "Giường rất lớn, chúng ta một người ngủ một bên."

"Gâu gâu gâu!" Đúng đúng đúng! Ngươi ngủ bên kia đi!

Bạch Hiên lại muốn ngồi xuống, lại bị Mạc Vân Quả cẩu móng vuốt căng lên.

Còn đừng nói, này Linh nhi sức lực thật đúng là đại......

Bạch Hiên xem Mạc Vân Quả thật sự kiên trì, thở dài một hơi.

"Một khi đã như vậy, vậy được rồi."

Bạch Hiên đi qua đi, thật cẩn thận nằm ở một bên.

Đào Ngải Linh nhìn đến nơi này, hơi hơi mỉm cười, nàng cẩn thận vì thiếu niên niết hảo chăn, sau đó chính mình nằm ở một khác sườn, nhìn đưa lưng về phía chính mình thiếu niên, ánh mắt ôn nhu......

- ------
 
Chương 143


Edit: Linhlady

Bạch Hiên nhắm mắt lại, chậm rãi lâm vào giấc ngủ.

Vốn cho rằng rất nhanh hắn có thể ngủ, vì theo thói quen thường ngày, hắn rất dễ ngủ, gần như chỉ cần đặt đầu lên gối là ngủ ngay.

Nhưng mà, đêm nay, dường như có chỗ nào không giống.

Bởi vì Bạch Hiên không nhìn thấy, cho nên các giác quan khác của hắn rất nhạy bén, tỷ như hiện tại, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, sau lưng có người đang nhìn mình.

Hắn biết, người đó là cô giáo, dùng cái loại ánh mắt nóng rực giống như có thể thiêu đốt để nhìn hắn.

Tâm Bạch Hiên đột nhiên lộp bộp một tiếng, giống như hắn đã hiểu ra gì đó, lại giống như không hiểu cái gì, tất cả lại chỉ là ảo giác.

Mạc Vân Quả vừa lòng nhìn hai người cuối cùng cũng nằm trên một cái giường, còn lại chuyện khoảng cách của bọn họ bao xa, không phải là chuyện cô quan tâm.

Cô vừa lòng nằm ở trên sô pha, phe phẩy cái đuôi, mắt to tròn xoe cứ như vậy nhìn hai người.

Đào Ngải Linh một chút buồn ngủ cũng không có, có thể cùng chàng trai nhà mình ngủ trên cùng một cái giường, tuyệt đối là chuyện nằm mơ cô ấy cũng không thể tưởng tượng ra.

Nhưng bây giờ lại thành hiện thực!

Cô ấy quá mức kích động, nào còn tâm tư ngủ a!

Hiện tại Bạch Hiên cũng ngủ không được, ánh mắt cô ấy quá nóng, hắn cảm thấy thân thể lạnh lẽo cũng chậm rãi nóng lên.

Nhiệt độ trên mặt cũng tăng theo, không cần nhìn cũng biết nơi đó là một mảng đỏ ửng.

Bạch Hiên đối với loại này xa lạ cảm thụ, cảm thấy một loại xưa nay chưa từng có thỏa mãn cảm.

Hắn không nói gì, tùy ý để thời gian trôi đi.

Thời điểm đồng hồ điểm 12 giờ đêm, Đào Ngải Linh thật cẩn thận xuống giường, đi tới chỗ Bạch Hiên.

Mạc Vân Quả vốn dĩ đã ngủ nghe tiếng động, bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt một mảnh lạnh lẽo.

Nhìn đến là Đào Ngải Linh thời điểm, nàng mới khôi phục bình thường mờ mịt trạng thái.

Đào Ngải Linh thật cẩn thận ngồi xổm xuống, nhìn Bạch Hiên gần ngay trước mắt.

Cô ấy thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của hắn, mỗi nhịp thở của hắn đều phun lên mặt mình, ái muội như vậy.

Đào Ngải Linh vươn một bàn tay, chậm rãi sờ mặt hắn, mềm nhẹ vuốt ve.

Ghé lại gần mặt hắn, gần hơn một chút......

"Hôn! Hôn! Hôn!"

"Các đồng chí! Đừng ngủ! Tình cảm mãnh liệt tới!"

"Ai da nắm thảo! Diễn tình cảm mãnh liệt a!"

"A a a! Hàng đêm có kinh hỉ!"

"Lúc này nhất định có thể trình diễn một hồi tình cảm mãnh liệt, ha ha ha!"

"A a a a! Kích động quá......"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu một trận lăn lộn, lúc sau, cũng bắt đầu âm thầm chờ mong diễn tình cảm mãnh liệt trong miệng bọn họ rốt cuộc là cái gì.

Lúc này, môi Đào Ngải Linh cách Bạch Hiên một centimet.

Hô hấp của Đào Ngải Linh cùng Bạch Hiên như hòa quyện vào nhau.

Cô ấy dừng lại một chút một chút, giống như tự hỏi bản thân chuyện gì đó, cuối cùng, mềm nhẹ hôn lên.

Xúc cảm mềm mại khiến bản thân muốn thâm nhập, nhưng cô ấy biết, mình không thể.

Đào Ngải Linh dùng sức lực thật lớn mới nhịn xuống loại xúc động này, chỉ có thể dừng lại ở phía bên ngoài mà thôi.

Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, đột nhiên cảm thấy cái mũi của mình có chút ngứa.

Cô dùng chân mình xoa xoa cái mũi, ân...... Vẫn thấy ngứa.

"Hắt xì!"

Tiếng hắt xì thật lớn trong phòng vang lên, thân thể Đào Ngải Linh cứng đờ, trong nháy mắt Bạch Hiên mở mắt.

Rõ ràng là đôi mắt không hề tiêu cự, Đào Ngải Linh lại giống như từ cặp mắt kia, thấy được linh hồn xấu xí của mình từ trong mắt hắn.

Tại một khắc này, cô ấy giống như rơi vào hầm băng......

- ------
 
Chương 144


Edit: Linhlady

"Cái hắt xì này của tiểu Quả Quả...... Quả thực quá đúng lúc! Emma! Cốt truyện quá xuất sắc!"

"Ta cảm thấy giờ phút này nội tâm Đào Ngải Linh sắp hỏng mất."

"Các ngươi cảm thấy, Bạch Hiên là ngủ thật hay chỉ là giả vờ?"

"Ta cảm thấy có lẽ là ngủ thật?"

"Ta lại không thấy vậy, giống như chưa ngủ ha ha ha!"

"Bât kể là thật hay giả, cốt truyện này quả thực quá xuất sắc! Ta đều phải ức chế không được mình!"

"Bình tĩnh bình tĩnh! Đại gia bình tĩnh một chút!"

"Thiệt tình, bình tĩnh không được! Ha ha ha, kích động quá......"

Mạc Vân Quả xoa xoa cái mũi của mình, quả nhiên hắt xì một cái thoải mái hơn nhiều.

Bên kia, Đào Ngải Linh nhìn Bạch Hiên mở to mắt, toàn bộ thân thể hoàn toàn cứng đờ, môi cô ấy còn không kịp tách ra.

Bạch Hiên có thể cảm giác được đôi môi đang kề sát môi mình, thật ra hắn không hề ngủ, cũng có thể nghe thấy thanh âm từ Đào Ngải Linh.

Xuất phát từ tò mò, hắn mới không có lên tiếng hỏi, lại không nghĩ đến cô giáo lại "Động tay động chân" với hắn như vậy.

Thật ra hắn không hề cảm thấy bài xích cô ấy, lại có một cảm giác vui sướng không nói ra được.

Bạch Hiên cũng không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này, nhưng loại cảm giác đó vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng hắn, thật lâu không tiêu tan.

Nghe được tiếng hắt xì của Linh nhi, hắn theo bản năng mở mắt.

Bạch Hiên không nghĩ tới như vậy sẽ khiến cho Đào Ngải Linh cảm thấy như thế nào, nhưng trước mắt hắn lại cảm giác được, thân thể Đào Ngải Linh cứng đờ.

Như cũ môi cô ấy kề sát hắn, hắn nuốt nuốt nước miếng, có chút nói không ra lời.

Mà biểu hiện như vậy xem ở trong mắt Đào Ngải Linh, lại là một loại ý vị khác.

Đó là biểu hiện sợ hãi của chàng trai, một cô giáo lại có thể làm ra loại chuyện này với học sinh, quả thật là trời đất không dung, không phải sao?

Đào Ngải Linh từ nhỏ đã chịu tư tưởng giáo dục bảo thủ, mà thế giới này rất chú trọng luân thường đạo lý, tình yêu giữa cô giáo và học sinh, sẽ không bao giờ có kết quả tốt.

Bây giờ Đào Ngải Linh cảm thấy máu mình như chảy ngược, trong cùng một ngày, cô ấy từ địa ngục lên thiên đường, rồi lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Cảm giác kịch liệt tương phản đó, làm cô ấy trở tay không kịp.

Mạc Vân Quả nhìn hai người còn chưa tách ra, ngáp một cái, lười nhác ghé vào sô pha, tiếp tục làm khán giả.

"Nắm thảo! Cốt truyện này cùng trong tưởng tượng của ta không giống nhau a!"

"Đâu chỉ là không giống nhau, phải là quá không giống nhau!"

"Nói diễn tình cảm mãnh liệt đâu? Hu hu hu...... Cái kẻ lừa đảo!"

"Vì sao hai người này bất động! Bị điểm huyệt sao!"

"Hu hu hu...... Cái này không giống nhau, ta không thuận theo ta không thuận theo."

"Không thuận theo cũng vô dụng...... Này hai người làm gì đâu?"

"Không biết, không khí đột nhiên xấu hổ......"

"Đột nhiên muốn cười......"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, không cảm thấy cốt truyện có cái gì không đúng, bởi vì ở trong đầu cô, căn bản không có cái gì gọi là cốt truyện.

Bạch Hiên thấy Đào Ngải Linh không nói lời nào, cũng không im lặng không lên tiếng.

Đôi môi này nóng như vậy, làm hắn luyến tiếc rời đi, không bỏ xuống được, cũng không nghĩ buông ra.

Lý trí của Đào Ngải Linh dần dần thu hồi, cô ấy biết, có lẽ qua đêm nay, hai người sẽ đường ai nấy đi.

Nếu thật là như vậy......

Đào Ngải Linh vươn đầu lưỡi, linh hoạt thăm dò vào trong miệng của hắn, ánh mắt ẩn ẩn có chút phiếm hồng, tại giây phút đó, có vẻ quỷ dị......

- ------
 
Chương 145


Edit: Linhlady

Bạch Hiên cảm giác được đầu lưỡi Đào Ngải Linh tiến vào, toàn bộ thân thể trở nên cứng ngắc.

Đầu lưỡi Đào Ngải Linh cuốn lấy lưỡi hắn bay múa, hắn chỉ có thể vụng về đáp lại tiết tấu của cô ấy.

Bạch Hiên cảm thấy ở thân thể có bộ vị nào đó bắt đầu nóng lên, không, không chỉ là cái bộ vị kia, thân thể hắn, đều dần dần bắt đầu nóng lên.

Cảm giác này hắn chưa bao giờ cảm nhận qua, thật giống như đặt mình trong bếp lò, tuy rằng cực nóng, nhưng lại không bị thương.

Bạch Hiên vô cùng mê luyến loại cảm giác này, hắn chậm rãi vươn tay, ôm đầu Đào Ngải Linh.

Muốn thâm nhập sâu một chút, nhiều một chút......

Bạch Hiên nghĩ như vậy, toàn bộ thân thể hướng Đào Ngải Linh về vị trí kia.

Đào Ngải Linh cảm giác được hắn đáp lại, trong lòng kích động, cô ấy không biết bây giờ nên biểu đạt cái gì, nhưng cũng cho cô ấy biết, hắn cũng không chán ghét mình.

Đào Ngải Linh duỗi tay ôm lấy eo hắn, bởi vì tư thế, cô ấy lập tức xoay người lên giường, đem cả người Bạch Hiên đè ở dưới thân.

Mạc Vân Quả nhìn một màn này, trừng lớn mắt chó, đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lập tức lên đến trên giường rồi.

"Nha! Nha! A a a a!"

"Diễn tình cảm mãnh liệt tới! Tới!"

"Ta biết ngay phòng phát sóng trực tiếp của đại Quả Quả nhà ta sẽ không làm ta thất vọng! A a a a!"

"Đã lâu không nhìn thấy bản trình diễn tình cảm mãnh liệt!"

"Ha ha ha! Đẹp đẹp! Tiếp tục tiếp tục!"

"Kích động không kềm chế được! Ha ha ha ha ha"

Bạch Hiên cảm giác được Đào Ngải Linh đè ở trên người mình, mông vừa lúc đỉnh ở địa phương không thể nói.

Mặt Bạch Hiên càng đỏ hơn, cũng không biết là bởi vì mình quẫn bách, vẫn bởi vì chuyện khác.

Đào Ngải Linh cảm giác được dưới thân địa đồ vật nào đó địa đang đỉnh mình, cả người trở nên càng thêm hưng phấn.

Hắn đối với mình cũng có cảm giác không phải sao?

Đào Ngải Linh cúi xuống, trực tiếp tập kích đôi môi mình thiết tha mơ ước, lúc này đây, rõ ràng so phía trước càng thêm kịch liệt.

Hai người môi giao hòa vào nhau, phát ra thanh âm"Tấm tắc", làm cho không khí cả phòng có vẻ càng thêm ái muội hơn.

Mạc Vân Quả: (⊙o⊙)!!!

"Cô giáo......"

Giọng nói Bạch Hiên nghe qua có vài phần thẹn thùng, còn lại là giống như không biết làm sao.

Lúc này Đào Ngải Linh tâm tâm niệm niệm chỉ có hắn, nghe giọng nói của hắn, nhịn không được hôn hôn lên môi.

Bạch Hiên có thể cảm giác, nhiệt độ thân thể hai người sắp bằng nhau.

Bầu không khí xung quanh bọn họ quấn quýt, Bạch Hiên biết, loại bầu không khí này, gọi là tình yêu.

Nhưng mà, hắn yêu cô ấy sao?

Giờ phút này, Bạch Hiên rất khó hiểu, mà bởi vì sự khó hiểu này lại khiến phản ứng thân thể hắn thay đổi.

Đào Ngải Linh có thể cảm giác rõ ràng được biến hóa trên Bạch Hiên, cô ấy không đành lòng tổn thương hắn, lại không bỏ được hắn.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã trở thành chấp niệm của mình.

Mạc Vân Quả nhìn hai người ngừng động tác lại, cô điều chỉnh lại tư thế của mình, đây là nghỉ ngơi giữa hiệp?!

"Đột nhiên sao ngừng!"

"Cứ như vậy mà xong, ta lấy chuyện gì để nói."

"Còn có thể vui sướng chơi đùa quăng ngã hay không!"

"Ta giống như đã chịu vũ nhục......"

"Đào Ngải Linh! Thượng a! Để cho hắn nếm được tư vị nữ tử!"

"Đi thôi Pikachu ~"

"Lầu trên ngươi đủ rồi! Phấn đấu đi nào Đào Ngải Linh!"

"...... Yên lặng khuy bình......"

- ------
 
Chương 146


Edit: Linhlady

Đào Ngải Linh cuối cùng vẫn lựa chọn không xuống tay, cô ấy yêu hắn, cuối cùng luyến tiếc làm hắn bị tổn thương.

Đào Ngải Linh từ trên người Bạch Hiên xuống dưới, giúp hắn đắp lại chăn, một mình ngồi ở trên ghế.

Không khí lập tức trở nên trầm mặc xấu hổ lên, Bạch Hiên không biết tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này, hắn ngốc nghếch nằm trên giường, cả người cứng ngắc.

Mạc Vân Quả thấy một màn như vậy, trừng lớn mắt chó, cho nên...... Đây là hoàn toàn nghỉ ngơi?

"Ta muốn đi ngủ, không cần đánh thức ta, hu hu hu......"

"Nói có diễn tình cảm mãnh liệt lại không có, ma ma đều là gạt người!"

"Cả buổi chiều như vậy, ta sẽ không nhịn được làm gì đó."

"Không dậy nổi, bổn cung muốn nghỉ ngơi, ai, tâm mệt......"

"Ô ô ô...... Ta có một tâm tư phóng đãng không kiềm chế được......"

"Ta...... Không bao giờ tin tưởng cái gọi là diễn tình cảm mãnh liệt nữa!"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp một tảng lớn phun tào, lắc lắc cái đuôi, diễn tình cảm mãnh liệt gì đó, giống như bộ dáng rất đẹp?

Bên kia, Đào Ngải Linh đưa lưng về phía Bạch Hiên, cả người có vẻ có chút cô tịch.

Bạch Hiên nằm ở trên giường, một đôi mắt không có tiêu cự mở to, cả người cứng ngắc, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Mà ở phòng này, nhẹ nhàng nhất đó là Mạc Vân Quả.

Cô ngáp một cái, sau đó ghé vào trên sô pha, cứ như vậy nhắm mắt ngủ.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, thời điểm Mạc Vân Quả mở mắt lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng Đào Ngải Linh.

Còn Bạch Hiên ngồi ở trên ghế hôm qua Đào Ngải Linh ngồi, cúi đầu, một người trầm tư.

Mạc Vân Quả nhìn quanh phòng không tìm được thân ảnh Đào Ngải Linh, liền nhảy xuống sô pha, vọt vào phòng tắm nhìn xem, vẫn không có.

Mạc Vân Quả:...... Đại biến người sống bốc hơi!

"Gâu gâu gâu!" Cô ấy đi đâu rồi?

Có lẽ bởi vì tiếng kêu của Mạc Vân Quả quá lớn, Bạch Hiên ngẩng đầu, tìm phương hướng Mạc Vân Quả nhìn lại.

"Linh nhi......"

Trên mặt Bạch Hiên lộ ra một nụ cười thảm đạm, thoạt nhìn vô cùng đau lòng.

Nhưng mà Mạc Vân Quả lại không có loại cảm thụ này, cô vọt tới phía trước Bạch Hiên, lập tức nhảy lên chân hắn kêu vài tiếng.

Bạch Hiên chỉ nâng tay lên trấn an cô một chút, cũng không giải thích chuyện gì.

Hôm nay sáng sớm Đào Ngải Linh cũng đã rời đi, không có nói với hắn một câu, cứ như vậy rời đi.

Bạch Hiên không biết Đào Ngải Linh có ý tứ gì, nhưng không thể phủ nhận một điều, hắn không vui, thực không vui, cực kỳ không vui.

Loại tình cảm không thể hiểu này chồng chất trong lòng hắn, khiến cả người hắn nhìn qua có vài phần ảm đạm.

Mạc Vân Quả nâng một chân lên, đặt trên ngực hắn, ngước đầu chó nhỏ, cứ như vậy nhìn hắn.

Nếu Bạch Hiên thấy được mà nói, nhất định sẽ bị bộ dáng lúc này của Mạc Vân Quả làm đáng yêu chết.

Đáng tiếc, hắn không nhìn thấy.

Mạc Vân Quả nhìn Bạch Hiên vẻ mặt "Bình tĩnh", cân nhắc có lẽ hắn có biện pháp?

Như vậy nghĩ, Mạc Vân Quả lần nữa ghé vào trên đùi Bạch Hiên, chờ đợi Đào Ngải Linh trở về.

Mà lần chờ đợi này, mất một tuần......

Theo thời gian trôi đi, ngay cả Mạc Vân Quả có trì độn như thế nào, cô cũng biết được Đào Ngải Linh có lẽ sẽ không đã trở lại, hơn nữa dáng vẻ kia của Bạch Hiên, có loại cảm giác muốn chêt không muốn sống.

Vì hoàn thành nhiệm vụ của mình, Mạc Vân Quả quyết định chủ động xuất kích.

Ở thời điểm Bạch Hiên ngồi ở trên ghế kia phát ngốc thời điểm, Mạc Vân Quả quyết đoán mở ra cửa phòng, vụng trộm đi ra ngoài......

- ------
 
Chương 147


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả tưởng tượng thì tốt đẹp, sau khi ra ngoài tìm được Đào Ngải Linh, đưa cô ấy đến chỗ Bạch Hiên, để cho hai người tự do phát triển tình cảm.

Nhưng mà Mạc Vân Quả lại là xem nhẹ một sự thật, thế giới này, không phải thế giới cô quen thuộc, cho nên......

Cô hoa hoa lệ lệ lạc đường......

"Tiểu Quả Quả, phốc, ngươi cũng không biết tìm một tờ bản đồ sao?"

"Ai, đáng thương tiểu Quả Quả nhà ta, lẻ loi hiu quạnh......"

"Khiếp sợ! Chó con rời nhà trốn đi, lại bởi vì......"

"Lầu trên lại tới nữa."

"Ha ha! Các ngươi không cần nói chuyện phiếm, mau giúp tiểu Quả Quả nghĩ cách đi!"

"Chúng ta có thể có cách gì, ai."

"Ta nhớ ra rồi, ở thế giới thú nhân kia, tiểu Quả Quả không phải có quang não sao? Cái kia có thể sử dụng một chút."

"Vậy tiểu Quả Quả ngươi thử xem?"

Lúc này Mạc Vân Quả đang đứng ở góc tường nhìn các loại thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, khi nói đến quang não, cô mới nhớ tới, lần trước dùng xong hình như cô ném nó vào không gian hệ thống.

Mạc Vân Quả quyết đoán lấy quang não ra, sau đó liền nghe thấy một tiếng "007 vì ngài phục vụ, đang cập nhật tin tức vị diện."

"Tin tức download xong......"

Mặc chó của Mạc Vân Quả tràn đầy nghiêm túc, nhìn vòng tay đang đeo trên chân chó, ở trong đầu tự hạ mệnh lệnh: "Tìm được Đào Ngải Linh."

"Đang thu thập tin tức Đào Ngải Linh, xin chủ nhân cho 007 đồ vật có quan hệ với Đào Ngải Linh tiếp xúc qua."

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, có cái gì là Đào Ngải Linh tiếp xúc đâu?

Nghĩ tới nghĩ lui, giống như tại bên người chỉ có bản thân?

Vì thế cô đặt một chân khác lên vòng tay nói: "Chính là cái này."

"Đang ở thu thập &"

"Thu thập xong."

Theo những lời này, Mạc Vân Quả thấy trước mắt xuất hiện một bản đồ lộ trình, cách vị trí của cô không xa là một chấm màu xanh, hẳn là vị trí của Đào Ngải Linh.

Mạc Vân Quả đem chân để trên vòng tay một chút, sau đó chạy như bay về phía trước.

Người đi bộ trên đường lớn, chỉ thấy một con chó nhỏ chạy như bay về phía trước.

Khi Mạc Vân Quả tìm được Đào Ngải Linh, vừa vặn cô ấy mới cùng khách hàng thảo luận hợp đồng xong.

Vừa quay ra đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của chó nhỏ, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Đào Ngải Linh là chàng trai của cô ấy xảy ra chuyện.

Đào Ngải Linh có thể xác định 100% đó là chó của hắn, bởi vì chó nhỏ rất có linh tính, gặp qua một lần đều không thể quên được.

Mạc Vân Quả thấy Đào Ngải Linh nhận ra mình, lập tức nhảy lên, chuẩn xác nhảy vào ngực Đào Ngải Linh, kêu to vài tiếng.

Trên mặt Đào Ngải Linh xẹt qua một tia nôn nóng, cô ấy lập tức nói: "Chị biết em có linh tính, nếu Hiên Nhi đã xảy ra chuyện, ngươi đã kêu hai tiếng, có được không?"

Vì thế Mạc Vân Quả kêu hai tiếng, cái này, Đào Ngải Linh cũng bất chấp tất cả, trực tiếp ôm Mạc Vân Quả lái xe về hướng nhà Bạch Hiên.

"Lại một người bị tiểu Quả Quả lừa."

"Đó có thể gọi là lừa sao? Chuyện thế giới động vật, có thể lừa sao?"

"Ngươi nói như vậy, Quả thông minh nhà ta lại cho một móng vuốt lên mặt ngươi, cào cho ngươi không nhận ra mặt mình luôn!"

"Ta......, sức lực tiểu Quả Quả đại gia ta rõ như ban ngày."

"Cho nên nói, tiểu tử, không cần cùng Quả thông minh nhà ta đối nghịch, không có chỗ tốt."

"Thật ra cũng không phải lừa, vốn dĩ Bạch Hiên cũng có chuyện mà! Bệnh tương tư, ha ha ha ha!"

"Đáng thương cho Bạch Hiên còn không biết mình bị bệnh gì? Tấm tắc, thiệp thế chưa thâm oa......"

"Thiệp thế chưa thâm cũng không nên nói bậy, tiểu Quả Quả nhà ta không phải cũng là thiệp thế chưa thâm sao? Nhưng mà...... Ha ha ha!"

- ------
 
Chương 148


Edit: Linhlady

Đào Ngải Linh từ chỗ Mạc Vân Quả biết được Bạch Hiên đã xảy ra chuyện, sốt ruột hoảng hốt chạy tới Bạch gia.

Khi Đào Ngải Linh vội vã mở cửa, nhìn thấy hắn an an tĩnh tĩnh ngồi đó, làm gì có bộ dáng không khỏe?

Đào Ngải Linh khó hiểu nhìn về phía Mạc Vân Quả trong ngực, lại phát hiện chó con ngáp một cái, nhìn dáng vẻ hẳn là mệt nhọc.

Đào Ngải Linh:......

Bạch Hiên nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn lại, tuy rằng hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng có thể cảm giác được, có người tới.

Mà người kia, vẫn người hắn tâm tâm niệm niệm......

"Cô giáo......"

Bạch Hiên dùng ngữ khí khẳng định nói.

Đào Ngải Linh biết hắn vẫn khỏe mạnh, thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vốn trống rỗng, vừa nhìn thấy hắn, đã vô cùng thỏa mãn.

Đào Ngải Linh chậm rãi đi qua, đi tới bên người Bạch Hiên.

"Hiên Nhi......"

Giọng nói Đào Ngải Linh nghe có vài phần nghẹn ngào, làm người nhịn không được đau lòng.

Bạch Hiên tự nhiên cũng là một trong số đó, hắn sờ soạng đứng lên, trên mặt lại là một nụ cười ảm đạm.

"Cô giáo, đã lâu không gặp."

Bạch Hiên biết Đào Ngải Linh đang tránh né mình, hành động rõ ràng như vậy, không phải không biết.

Đào Ngải Linh nhìn thân hình mảnh khảnh của chàng trai,đặc biệt là nụ cười trên mặt kia, miễn cưỡng như vậy, làm người đau lòng như vậy.

Cô ấy nhịn không được giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt hắn.

Bạch Hiên cảm giác được độ ấm quen thuộc thuộc về Đào Ngải Linh, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.

Nước mắt rơi xuống tay Đào Ngải Linh, khiến trái tim cô ấy cũng đau đớn theo.

Nói đến cùng, Bạch Hiên cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, từ nhỏ đến lớn số người hắn tiếp xúc cũng không nhiều, tình cảm cũng không sâu đậm như vậy.

Hắn không biết nên nói tình cảm của hắn dành cho Đào Ngải khác mọi người như thế nào, nhưng nghĩ sẽ mất đi tình cảm kia, hắn nhịn không được rơi lệ.

Đào Ngải Linh lần đầu tiên thấy hắn khóc, không giống như trong tưởng tượng khóc khàn cả giọng hay dáng vẻ oán trách cả thế giới.

Thiếu niên khóc thút thít, càng giống như một người chịu ủy khuất đã lâu, nhịn không được rơi lệ.

Tất cả như vậy nước chảy thành sông, lại khiến trái tim nhẹ nhỏm hơn.

Đào Ngải Linh ôm Bạch Hiên, ngẩng đầu, mềm nhẹ hôn lên nước mặt của hắn.

Đến nỗi Mạc Vân Quả......

Đã sớm bị Đào Ngải Linh "Ném" ở một bên.

Mạc Vân Quả cũng không thèm để ý, nhìn tư thế của hai người, chắc hẳn nhiệm vụ của mình hoàn thành đi?

Nhưng âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành còn chưa vang lên, cái này làm cho Mạc Vân Quả có chút khó hiểu.

Mà càng thêm khó hiểu, còn có mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Cốt truyện phát triển quá nhanh, ta già rồi, không còn là tiểu tử ngày trước......"

"Cho nên nói, hiện tại nhóm người trẻ đang hot dạng này sao?"

"Có phải như vậy hay không ta không biết, nhưng không thể phủ nhận một chuyện, trái tim non nớt của ta! Bang bang thẳng nhảy!"

"Lầu trên ngươi xác định là bang bang thẳng nhảy? Mà không phải nhảy nhảy thẳng nhảy?"

"╭(╯^╰)╮ hừ!"

"A a a a! Làm sao bây giờ, ta rất thích Đào Ngải Linh a! Có một loại cảm giác nữ cường nam nhược, nữ công nam chịu a!"

"Nữ công gì đó...... Quả thực không cần quá manh!"

"(Vẻ mặt mộng bức) thế giới phát triển quá nhanh, tha thứ ta không hiểu......"

"Cho nên nói, vì sao nhiệm vụ còn không có nhắc nhở hoàn thành? Chúng ta đẫ ăn vài bát cẩu lương!"

"Ăn nhiều cẩu lương, mới lớn lên thành phần tử trí thức!"

- ------
 
Chương 149


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, lại đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Đào Ngải Linh.

Lúc này Đào Ngải Linh đem cả người Bạch Hiên ôm vào lòng, chiều cao hai người không chênh nhau lắm, lại có có cảm giác hài hòa.

Bạch Hiên nhắm mắt lại, hàng mi dài run lên, thoạt nhìn rất giống một tiểu tức phụ chịu khi dễ.

Đào Ngải Linh than nhẹ một hơi, ôm chặt Bạch Hiên, ghé lại bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Em yêu anh."

Thân thể Bạch Hiên cứng đờ, "Em yêu anh."

Hắn từng nghĩ cả cuộc đời này mình sẽ không nghe được, không ngờ đến một ngày hắn lại có thể nghe được câu nói này.

Tay Bạch Hiên run rẩy, bờ môi của hắn giật giật, muốn hỏi cái gì đó, lại không cách nào nói thành lời.

Đào Ngải Linh không có nghe thấy câu trả lời, trong lòng trầm xuống, tuy rằng đã biết trước đáp án nhưng khi trực tiếp đối mặt, vẫn không cách nào ức chế được đau lòng.

Cánh tay Đào Ngải Linh ôm Bạch Hiên hơi buông lỏng một chút, làm sao bây giờ? Một chút...... Cũng không muốn buông ra!

Bạch Hiên cảm giác được biến hóa của Đào Ngải Linh, hắn vội ôm lại.

Hắn nghĩ, hắn cũng yêu cô ấy đi?

Nếu tình yêu chính là khi không thấy sẽ nhớ cô ấy, khi tiếp xúc sẽ thấy thân thể cực nóng, kề sát trái tim như cùng nhịp đập......

Như vậy, hắn cũng yêu cô ấy đi!

"Anh......"

Bạch Hiên dừng một chút, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt, tươi cười kia giống như có thể chiếu rọi toàn bộ thế giới.

"Cũng yêu em."

Đào Ngải Linh nghe thế câu, mở to hai mắt nhìn, cô ấy vừa nghe thấy cái gì? Cô ấy nghe được cái gì!

Đào Ngải Linh không thể tin tưởng nhìn Bạch Hiên, cô ấy muốn nhìn ra từ trên mặt hắn dấu vết nó dối, lại không nhìn ra được cái gì.

Trên mặt của hắn, cô ấy chỉ mình được vẻ kiên định.

"Em...... Em......"

Đào Ngải Linh kích động không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gắt gao nắm tay Bạch Hiên, vĩnh viễn cũng không buông ra.

Bạch Hiên cảm nhận được kích động của Đào Ngải Linh, ý cười trên mặt càng sâu.

Đào Ngải Linh nhìn này nụ cười này, không nhịn được, hung hăng hôn lên môi hắn.

Môi hai người kề sát nhau, phát ra âm thanh ái muội, càng khiến người nghe trở nên mơ màng.

Tay Đào Ngải Linh du tẩu trên thân thể Bạch Hiên, ngược lại Bạch Hiên chân tay có chút luống cuống.

Nhưng cũng may hắn thông minh học nhanh, đảo khách thành chủ, nháy mắt liền rút đi quần áo của Đào Ngải Linh, mà đến lúc này......

"Mosaic mosaic! Lại là mosaic đáng chết!"

"Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà! ╭(╯^╰)╮"

"Quá thương tâm! Diễn cảnh tình cảm mãnh liệt vĩnh viễn đều là mosaic!"

"Ai phát minh mosaic! Kéo đi ra ngoài luân bạch một trăm lần a a a a a!"

"A a a! Ta quần đều cởi lại cho ta xem mosaic!"

"Hệ thống ngươi ra tới đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!"

"Khóc chít chít......"

"Sống không còn gì luyến tiếc, ta muốn im lặng, đừng hỏi ta im lặng là ai."

"Vì cái gì hệ thống ngươi tàn nhẫn như vậy, vì sao ngươi luôn làm mosaic dày như vậy, ngươi làm mosaic mỏng đi không được sao, để cho chúng ta xem thân ảnh cũng được mà!"

"Lầu trên cũng say say......"

"Nhiều năm sau, nhớ tới mấy năm nay bị mosaic chi phối, thật sợ hãi! (⊙o⊙)!"

Mạc Vân Quả nhìn trước mắt một tảng lớn được xưng là "Mosaic", nâng chân chó lên muốn đánh bay nó đi.

Nhưng mà, cũng chả làm được cái mẹ gì......

Mosaic vẫn luôn đều hiện ra ở trước mắt cô, ừm...... Giằng co thời gian rất dài.

- ------
 
Chương 150


Edit: Linhlady

Thời điểm mosaic dài dòng cuối cùng cũng biến mất, mọi người đều rơi vào trạng thái run bần bật, rõ ràng là thời điểm tốt nhất.

Mạc Vân Quả nhìn hình ảnh trước mắt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, cả người, nha, không, cả tinh thần thần chó cũng tốt hơn.

Trong phòng tràn ngập hơi thở hormone, loại cảm giác này làm Mạc Vân Quả cảm thấy không được tự nhiên.

Đào Ngải Linh cùng Bạch Hiên còn đang ngủ, Mạc Vân Quả lại là một con chó không chịu ngồi yên, cô trèo lên giường, quan sát hai người.

Khuôn mặt Đào Ngải Linh đỏ rực, cô ấy ôm eo Bạch Hiên, ngẫu nhiên vô ý thức cọ ngực Bạch Hiên.

Còn Bạch Hiên lại cả người Đào Ngải Linh ôm vào trong lòng.

Mạc Vân Quả đứng ở bên người Bạch Hiên, cho dù không đụng vào người hắn, cô cũng có thể cảm giác được nhiệt độ của hắn đang tỏa ra.

Mosaic còn có thể nóng lên?

Mạc Vân Quả tỏ vẻ mosaic thật là một loại đồ vật thần kỳ......

Nhưng mà người trong phòng phát sóng trực tiếp lại không nghĩ như vậy.

"Chậc chậc chậc ~ xem khuôn mặt nhỏ hồng của Đào Ngải Linh...... Tấm tắc"

"Nói có nữ công nam chịu đâu? Tư thế hiện tại, trái ngược đi?"

"Ta cảm thấy như vậy rất tốt! Bạch Hiên cường thế một chút cũng tốt mà."

"Ta nói các ngươi nhọc lòng làm gì? Cái này vốn dĩ là chuyện của bọn họ."

"Khụ khụ...... Xem diễn mà, nhịn không được nói một hai câu lời bình như vậy."

"Lại nói tiếp, tiểu Quả Quả nhà ta đang làm gì thế?"

"Tiểu Quả Quả, ngươi đang làm gì ở đó?"

Mạc Vân Quả nhìn có người trong phòng phát sóng trực tiếp hỏi cô, trả lời: "Ta xem Bạch Hiên."

"...... Cái câu trả lời này, ta cho 100 điểm!"

"Ta cho 101 điểm, không sợ ngươi kiêu ngạo!"

"Cái câu trả lời này, thật đúng là không có cách nào phản bác a 2333333"

"Phốc, vì sao ta luôn cảm thấy tiểu Quả Quả trả lời luôn vào trọng tâm như vậy nhưng chúng ta lại không tìm ra được nội dung nằm ở đâu?"

"Lầu trên đừng nói ra chân tướng!"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu nói chuyện cô không hiểu, đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Bạch Hiên.

Bạch Hiên lông mi run lên, giống như muốn tỉnh lại.

Mạc Vân Quả liền đứng ở đầu bên kia Bạch Hiên, mắt to tròn xoe cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Hiên.

Tần suất lông mi Bạch Hiên rung động càng thêm thường xuyên, ngay sau đó, hắn mở mắt.

Mạc Vân Quả nhìn Bạch Hiên tỉnh, đem chân chó giơ lên cao, chuẩn xác đập vào trán Bạch Hiên.

Bạch Hiên vừa tỉnh lại đấ bị đập một cú vào trán, bỗng nhiên sửng sốt, hắn khó hiểu mở miệng hỏi: "Linh nhi?"

Đệm thịt nho nhỏ còn ở trên trán hắn, Bạch Hiên biết đó là của chó nhỏ nhà mình, chỉ là......

Sức lực của chó con nhà hắn thật lớn!

Mạc Vân Quả biết Bạch Hiên đã nhận ra mình, một móng vuốt khác lại đập lên trán hắn.

Bạch Hiên:......

Mạc Vân Quả không hiểu, vì sao nhiệm vụ của mình lại chưa hoàn thành được? Rõ ràng đều bị mosaic lâu như vậy, hai người này còn ngủ trên một giường......

Nếu thật sự muốn nói rõ, vậy điểm mấu chốt của nhiệm vụ hẳn là ở trên người Bạch Hiên.

Mạc Vân Quả đập Bạch Hiên một cái, chính là vì nhắc nhở hắn, để hắn không được có tâm tư khác.

Nhưng mà đáng tiếc ở chỗ, Bạch Hiên sẽ không hiểu thú ngữ......

Bạch Hiên nghĩ bản thân cùng cô giáo triền miên quá lâu, xem nhẹ nó, lúc này mới khiến nó không cân bằng.

Bạch Hiên khẽ cười một tiếng, tính tình Linh nhi nhà hắn cũng không nhỏ nha ~

Đào Ngải Linh nghe được tiếng cười của Bạch Hiên, từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, đập vào mắt là nụ cười sáng lạn của Bạch Hiên......

- ------
 
Chương 151


Edit: Linhlady

Đào Ngải Linh sửng sốt, bất tri bất giác cũng nở nụ cười theo.

Cảm giác như vậy, thật tốt......

Đào Ngải Linh dùng sức ôm chặt Bạch Hiên, hận không thể đem hắn hòa tan vào thân thể mình.

Bạch Hiên cảm thấy Đào Ngải Linh đã tỉnh lại, há mồm liền nói: "Cô giáo, buổi sáng tốt lành......"

Đào Ngải Linh nhìn bên ngoài một mảnh đen nhánh, chỉ là cười khẽ nói: "Hiên Nhi, buổi sáng tốt lành......"

Mạc Vân Quả nhìn rõ ràng là buổi tối, hai người này lại chào hỏi nhau buổi sáng tốt lành, hung hăng xem thường hai người một phen.

Đào Ngải Linh nhìn Mạc Vân Quả đem hai chân để ở trên trán Bạch Hiên, e sợ Bạch Hiên không thoải mái, lập tức ôm Mạc Vân Quả lên.

Thân thể trơn bóng của Đào Ngải Linh vừa tiếp xúc với Mạc Vân Quả, toàn bộ lông chó của cô lập tức dựng ngược lên.

"Gâu gâu gâu!" Yêu nghiệt phương nào!

Mạc Vân Quả nhanh chóng chạy trốn, lập tức nhảy lên sô pha, đứng xa xa nhìn hai người.

Đào Ngải Linh sợ ngây người nhìn Mạc Vân Quả nơi xa, trên mặt đầy kinh ngạc.

Trong mắt Mạc Vân Quả xẹt qua một tia khó hiểu, vì sao vừa tiếp xúc với thân thể trơn bóng của Đào Ngải Linh cô ngay lập tức cảm thấy toàn thân không thoải mái?

Mạc Vân Quả ở phòng phát sóng trực tiếp hỏi cái nghi vấn này, lập tức khiến cho khắp nơi thảo luận.

"Tiểu Quả Quả, ngươi có biết có câu nói gọi là, đồng tính tương mắng khác phái tương hút* a!"

*Giống như kiểu cùng dấu thì đẩy nhau, khác dấu hút nhau nhau ấy.

"Ha ha ha! Động tác vừa rồi của Tiểu Quả Quả quả thật...!"

"Tiểu Quả Quả, giải nhất chó chạy trốn nhanh nhất năm nay dành cho ngươi!"

"Tấm tắc ~ tiểu Quả Quả lại có thể tiếp xúc với thân thể trơn bóng của Đào Ngải Linh, hắc hắc hắc, có thích hay không a?"

"Lầu trên cút xéo! Không phát hiện tiểu Quả Quả nhà ta thực kinh hoảng sao!"

"Thứ ta nói thẳng, ta thật đúng là không nhìn ra kinh hoảng ở trên người tiểu Quả Quả......"

"Khụ khụ, nói cũng đúng, ha ha ha!"

"Tiểu Quả Quả ngươi có phải hay không nhiễm bệnh? Quả Quả không thích tiếp xúc với thân thể xích lõa sao? Nếu mà nói như vậy, về sau khi ân ái ngươi làm sao đây?"

"Nói như vậy, về sau tiểu Quả Quả nhà ta chẳng phải là không có...... Cuộc sống tính phúc?"

"Bi ai ba phút cho ai sau này làm nam nhân của tiểu Quả Quả......"

"Ta phảng phất nghe thấy được thanh âm tan nát cõi lòng của nam nhân của tiểu Quả Quả nhà ta......"

"Ai có thể chinh phục tiểu Quả Quả nhà ta, thật khiến chúng ta rửa mắt mong chờ! Ha ha ha!"

Mỗ nam nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, tức khắc liền luống cuống, không thể đụng vào Thân Thân nhà hắn gì đó, quả thực so với chuyện giết hắn còn khó chịu hơn!

"Tiểu Q, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"

"Thân Thân nhà ta không thích đụng vào thân thể xích lõa, Trái tim ta thật đau a!"

"Tiểu Q, làm sao bây giờ? Ta hiện tại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc......"

"Tiểu Q tiểu Q......"

Tiểu Q:...... Đột nhiên cảm thấy chủ nhân nhà mình biến thành một tên lảm nhảm......

Mỗ nam nhìn tiểu Q không đáp lại câu hỏi của mình, cả người có vẻ càng thêm u oán.

Hắn nhìn phòng phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu vô hạn, đương nhiên, còn có một tia u oán.

Mạc Vân Quả luôn cảm thấy mình và đám người trong phòng phát sóng kia suy nghĩ không cùng một thế giới, nha, không đúng, là vốn dĩ không phải người một thế giới.

Bên này, Bạch Hiên cũng biết tình huống xảy ra, liền sờ soạng hỏi: "Cô giáo, làm sao vậy?"

Đào Ngải Linh nghe được thanh âm của Bạch Hiên, quay đầu nhìn về phía hắn ôn nhu nói: "Không có việc gì."

Nói xong câu đó, lúc sau, Đào Ngải Linh như suy tư gì liếc mắt nhìn Mạc Vân Quả một cái, trong ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.

Chó nhỏ này, thật cổ quái......

- ------
 
Chương 152


Edit: Linhlady

Tuy rằng biết Mạc Vân Quả có chút cổ quái, nhưng Đào Ngải Linh nghĩ nó không làm Bạch Hiên tổn thương, cũng không cố chấp tìm hiểu.

Ở trong mắt của Đào Ngải Linh, Mạc Vân Quả cũng chỉ mà một chú chó thông minh có linh tính mà thôi.

Đào Ngải Linh chính thức cùng Bạch Hiên ở bên nhau, theo lý thuyết, nhiệm vụ ở vị diện này xem như hoàn thành, nhưng mà âm thanh nhắc nhở của Đoàn Tử chậm chạp không vang lên, cái này làm cho không ít người suy đoán rốt cuộc xuất hiện vấn đề gì.

Mạc Vân Quả chán đến chết nhìn hai người trước mắt ân ái, thật không hiểu vì sao nhiệm vụ còn không hoàn thành.

"Tiểu Quả Quả, vì sao nhiệm vụ còn không hoàn thành a?"

"Đúng nha, thời gian ngươi ở vị diện này thật dài."

"Các ngươi cũng đừng hỏi tiểu Quả Quả nhà ta, không thấy được cô ấy cũng rất bất đắc dĩ sao?"

"Khụ khụ khụ...... Xin lỗi, ta chỉ muốn thấy được từ trên mặt tiểu Quả Quả chút manh thôi, a a a! Làm một cẩu khống, quả thực chịu không nổi a!"

"Thật muốn xem phát sóng trực tiếp ở vị diện sau, cảm giác cái phòng phát sóng này bao giờ mới kết thúc!"

"Đồng cảm......"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, trong lòng cũng nghi hoặc, vì sao mình lại không hoàn thành nhiệm vụ?

Lúc này Đào Ngải Linh đang đút trái cây cho Bạch Hiên, nhìn tình yêu trong mắt cô ấy kia, quả thật khiến người ta ganh tị chết người.

"Hiên Nhi, ăn ngon không?" Đào Ngải Linh hỏi.

Bạch Hiên tự nhiên gật đầu, đôi mắt kia không có tiêu cự cũng trở nên nhu hòa.

"Cô giáo, anh muốn nói với em một chuyện."

Đào Ngải Linh động tác ngừng, tò mò hỏi: "Chuyện gì?"

Bạch Hiên sờ soạng nắm tay Đào Ngải Linh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh muốn tuyên bố với toàn thế giới, chúng ta ở bên nhau!"

Thân thể Đào Ngải Linh cứng đờ, khuôn mặt vốn tươi cười của cô ấy cũng dần dần xụ xuống, ngập ngừng mộ lúc, mới nói ra được mấy chữ.

"Nghĩ kỹ rồi sao?"

Bạch Hiên trịnh trọng gật đầu nói: "Anh nghĩ kỹ rồi, cũng xác định, anh yêu em, đây là sự thật vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Lông mi Đào Ngải Linh rũ xuống, cô ấy chậm rãi rút tay ra, thanh âm có một tia nghẹn ngào nói: "Một khi đã như vậy......"

Cô ấy dừng một chút, lập tức ôm chặt Bạch Hiên.

"Vậy tuyên bố đi! Em yêu anh, đây cũng là sự thật vĩnh viễn sẽ không thay đổi!"

Bạch Hiên cười, sáng lạn xưa nay chưa từng có.

Đào Ngải Linh cũng cười, từ khóe mắt cô ấy chảy ra một giọt nước mắt, là nước mắt hạnh phúc, là nước mặt giấc mơ trở thành hiện thực......

Mạc Vân Quả nhìn hai người lại ôm nhau, toàn bộ thân chó ghé vào trên sô pha, chân trước che miệng mình lại, ngáp một cái.

Hai người kia, một lời không hợp liền bắt đầu ôm, kế tiếp, lại sẽ là mosaic đi?

Mạc Vân Quả tỏ vẻ thật sự cô đã thành thói quen, ừm...... Thật sự thành thói quen! ( mới là lạ!)

Khi Bạch Hiên cùng Đào Ngải Linh tay trong tay đi ra phòng, hướng truyền thông tuyên bố hai người ở bên nhau, Mạc Vân Quả vẫn luôn canh giữ ở bên người hai người thân chó đột nhiên cứng đờ.

"Nhiệm vụ hoàn thành, đang thoát ly vị diện, ba hai một......"

Ngay sau đó, thân thể nhỏ bé đột nhiên biến mất, mọi người đang chìm trong sự kinh ngạc kia, cũng không ai để ý chuyện này.

Nháy mắt khi Mạc Vân Quả rời đi, cô đang cẩn thận suy nghĩ xem tại sao đến bây giờ nhiệm vụ mới hoàn thành.

Nghĩ đến, có lẽ hi người thông áo với cả thế giới tình yêu của bọn họ đi?

Thật tốt, nhiệm vụ này cũng xong!

- ------
 
Chương 153: Ngươi do đèn thần phái tới cứu vớt chúng ta sao?


Phiên ngoại Đào Ngải Linh

Edit: Linhlady

Khi tôi phát hiện ra chó nhỏ đã biến mất, khi đó thời gian cách tôi đã cùng anh ấy công bố tình yêu đã mấy ngày.

Khi chúng tôi ở trước mặt truyền thông thoải mái hào phóng thừa nhận chúng ta yêu nhau, tất cả mọi người bảo trì khiếp sợ.

Bọn họ bắt đầu nghi ngờ chúng ta, bắt đầu phê phán chúng ta, bắt đầu nhục mạ chúng ta......

Giờ khắc này, tôi cảm thấy vô cùng may mắn, chàng trai của tôi cái gì cũng nhìn không thấy.

Anh ấy sẽ không nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của bọn họ, như vậy, thật tốt......

Tôi vẫn luôn yêu Hiên Nhi, không xem như nhất kiến chung tình, mà lại giống như mưa dầm thấm đất.

Bởi vì đạo lý luân lý thường, tôi vẫn luôn đem tình yêu này chôn chặt trong lòng.

Thẳng đến khi chó nhỏ kia xuất hiện.

Thật ra đến giờ tôi vẫn không hiểu được, tình yêu của tôi cùng Hiên Nhi thành chính quả có phải tất cả đều do công lao của nó hay không.

Nhưng hiện tại nghĩ lại, từ khi nó xuất hiện, tình yêu của tôi cùng Hiên nhi mới dần dần thấy ánh sáng.

Tôi vẫn cứ nhớ rõ, móng vuốt sắc bén của nó làm tôi bị thương, hôm đó tôi mới có lý do ở lạ phòng Hiên Nhi.

Tôi vẫn cứ nhớ rõ, thanh âm hắt xì của nó thật lớn, đánh thức Hiên Nhi, làm tôi một lần khủng hoảng.

Tôi vẫn cứ nhớ rõ, đôi mắt của nó đặc biệt sáng ngời, cặp mắt kia, giống như có thể nhìn thấu mọi chuyện, lại giống như không nhìn thấy cái gì.

Mặc dù tới hôm nay, tôi vẫn như cũ hoài niệm chó nhỏ đó.

Hiện giờ tình cảm của tôi cùng Hiên Nhi cảm tình cũng, tình cảm của chúng ta cũng được một một phần quần chúng tiếp thu, cũng có lời chúc phúc, nhưng quá trình này cũng không ít gian khổ......

Tôi và Hiên Nhi cũng từng nhận nuôi không ít chó con, loại gì cũng có, nhưng tính tình giống Linh Nhi thì không con nào có được.

Hiên Nhi ngẫu nhiên còn sẽ nhắc mãi nó, mỗi khi lúc này, tôi chỉ cười khổ một phen.

Có lẽ chúng tôi thật sự thiếu nó, đoạn thời gian đó, bởi vì đoạn thời gian đó ứng phó nhiều chuyện, nó biến mất, chúng tôi lại không tìm nó.

Tôi nghĩ, có lẽ nó nghịch ngợm, sau vài này sẽ trở lại.

Mà một ngày này, lại là vĩnh viễn.

Nhiều năm trôi qua, tình cảm của tôi cùng Hiên Nhi càng thêm ổn định, chúng tôi cũng có những đứa con của mình, một nam một nữ, thật đáng yêu.

Bé trai giống Hiên Nhi, ôn nhuận như ánh mặt trời.

Mà bé gái lại giống như tôi, cường thế phúc hắc, đương nhiên, cái đánh giá này là Hiên Nhi nói cho tôi.

Hắn nói có một lần vô tình nghe người trong công ty tôi nói chuyện, nói tôi là một bà chủ phúc hắc.

Đối với chuyện này, làm sao tôi có thể thừa nhận được chứ?

Rõ ràng tôi là một cô gái yêu Hiên Nhi a!

Tôi cùng Hiên Nhi nói về chuyện chó con năm đó, còn nói giỡn, không có nó, chúng ta cũng không nhanh chóng ở bên nhau như vậy.

Hiện tại tôi còn nhớ rõ biểu tình khi Hiên Nhi nghe được lời này, đó là một loại biểu tình dị thường nghiêm túc trang trọng.

Hiên Nhi nói cho tôi biết, có lẽ chó nhỏ kia tới đây để giúp đỡ anh ấy tìm tình yêu, khi thành công rồi nó sẽ rời đi.

Tôi hỏi hắn vì sao lại nói như vậy.

Hiên Nhi lại dùng vẻ nghiêm túc đó nói cho tôi, khi anh ấy còn nhỏ, đã từng cầu nguyện với ánh đèn, hy vọng cuộc đời này sẽ tìm được tình yêu của riêng mình......

Đối với cái đáp án này, tôi chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó đẩy ngã anh ấy.

Nhưng mà trong lòng tôi không ngừng một lần nghĩ tới, có lẽ nó thật sự là do thần đèn phái tới?

Phái tới cứu vớt cô ấy, còn có chàng trai của cô ấy......

Còn có tình yêu thế gian khó dung của bọn họ......

- ------
 
Chương 154: Thổ lộ 520


Edit: Linhlady

Trong không gian u ám, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng trở về bộ dáng nhân loại.

Ngay từ đầu cô còn có vài thói quen, nhưng sau nhìn bàn tay trắng nõn của mình, cô cũng xác định mình đã trở về làm người.

Nàng ôm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Đoàn Tử trước mắt.

Chỉ thấy miệng nhỏ nhắn hồng hào của Đoàn Tử lúc đóng lúc mở, thoạt nhìn bộ dáng thật lắm mồm.

"Ký chủ, lần này đánh thưởng lại giảm xuống!"

"Ký chủ, như thế bao giờ ngươi mới có thể lên cấp 3 đây?"

"Không phải ta nói, ký chủ ngươi có thể giống các chủ kênh khác điềm đạm đáng yêu, sau đó cầu đánh thưởng a!"

"Ai, cũng may nhiệm vụ lần này hoàn thành không tồi, đạt tới trình độ A+, tiếp tục nỗ lực nha ~(~ ̄▽ ̄)~"

"Được rồi được rồi, ta không nói, ký chủ ngươi nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta tiếp tục phát sóng trực tiếp vị diện sau (∩_∩)"

Mạc Vân Quả nhìn tiểu đoàn tử Bạch Bạch nào đó nói không nói lời nào nhưng vẫn như cũ nói không ngừng nghỉ, vươn một ngón tay chọc vào bụng nó.

Đoàn Tử bị Mạc Vân Quả chọc mạnh một cái, thân thể nho nhỏ ngã ngửa về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống.

Đoàn Tử ổn định thân mình lung lay, nhìn về phía Mạc Vân Quả.

"Ký chủ đại nhân, sức lực của ngươi thật lớn, ngươi có thể suy xét đến chuyện biểu diễn tay không đập bể một tảng đá lớn, nói không chừng sẽ nhận được không ít đánh thưởng!"

"Ngươi cảm thấy cái chủ ý này thế nào? Ta cảm thấy bộ dáng thực không tồi."

"Ha ha ha! Quyết định, thế giới sau làm như vậy đi!"

............

Mạc Vân Quả ngáp một cái, nằm ở nơi đó ngủ rồi.

Đoàn Tử thấy Mạc Vân Quả ngủ rồi, ngậm miệng lại, sau đó ghé vào trước ngực cô cũng ngủ rồi, ừ...... Nhìn như ngủ rồi.

Thời điểm Mạc Vân Quả lần nữa tỉnh lại, Đoàn Tử thấy cô cũng đã phục hồi được phần nào rồi, quyết đoán mở phát sóng trực tiếp vị diện sau.

Đương nhiên, cũng không thiếu một trận rong dài.

Khi Mạc Vân Quả lần nữa đến vị diện tiếp theo, phát hiện lúc này đây, chính mình tựa hồ...... Lại không phải người?

Hơn nữa, lại còn không thể chuyển động? Còn không có tay? Không có chân?

Cho nên, cô lại biến thành cái gì đây?

"Ai, nhìn cái cây này thật nhỏ, nếu chúng ta treo lên cây này, nhất định sẽ không được bao lâu, thôi, đi sang cây bên này đi!"

Mạc Vân Quả nghe được một giọng nữ kiều nhu nói như vậy.

Cây? Cái gì cây?

Mạc Vân Quả muốn mở to mắt, lại kinh ngạc phát hiện, mình giống như cũng không có đôi mắt?

Cho nên...... Cô rốt cuộc là cái cái quỷ gì?!

"Di? Tiểu Quả Quả ngươi......"

"Ta sợ ngây người! Σ(°△°|||)︴"

"Còn có thể như vậy a! Hệ thống thật là 66666,"

"Cái tạo hình này ta cho 100 điểm!"

"Cho nên nói, lần này tiểu Quả Quả biến thành một cái cây sao?"

"Mạc danh muốn cười làm sao bây giờ?"

"Ha ha ha ha ha! Làm càn cười to! Ha ha ha ha"

"Emma...... Biến thành cây - tiểu Quả Quả, lại còn là một cái cây bộ dáng gầy yếu!"

"Cho nên nói, nhiệm vụ của vị diện là cái gì vậy? Lạ phải biến thành cây mới có thể hoàn thành."

"Ta cũng muốn biết 233333."

Đoàn Tử thấy phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi kêu gào phải biết nội dung nhiệm vụ, tay nhỏ trắng trắng mập mạp vung lên, nhiệm vụ nháy mắt xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp.

"Nhiệm vụvị diện: Thổ lộ 520. Thuyết minh nhiệm vụ: 520 thẻ bài nhân duyên."

Mạc Vân Quả lúc này còn đắm chìm trong bi thương mình biến thành cây, lúc này không thể động......

Không thể cào ngứa, không thể hắt xì, không thể lăn lộn......

Cây gì đó, thật là quá chán ghét!-------

Edit: Vì một cái tiêu đề mà ta không ngừng edit đến chương này, cuối cùng nó thành vậy đây, lạ bị tác giả hố, danh một phút mặc niệm cho cây Quả Quả, 23333.
 
Chương 155


Edit: Linhlady

Tuy rằng Mạc Vân Quả không muốn tiếp thu sự thật này, nhưng tất cả đều đã thành kết cục đã định, cho dù cô có bao nhiêu không muốn, cũng thành như bây giờ.

Lúc này, Mạc Vân Quả mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, thổ lộ 520? 520 thẻ bài nhân duyên?

Cho nên, thổ lộ là cái gì? Thẻ bài nhân duyên lại là cái gì đây?

Mạc Vân Quả muốn ngáp một cái, lại phát hiện mình cũng không có miệng......

"Ai, cây nhỏ, ngươi thật đáng thương, lại một đôi yêu nhau vứt bỏ ngươi." Một cái thanh âm già nua ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên.

Mạc Vân Quả lay động nhánh cây, không nói gì.

"Ai, những người đó luôn thích đem những cái thẻ bài đó treo lên người ta, ta già rồi, có chút không chịu nổi gánh nặng này!"

Thanh âm tràn ngập một tia mỏi mệt, nói ra thôi cũng đã thấy mệt rồi.

Mạc Vân Quả nỗ lực tìm kiếm nơi thanh âm phát ra, thành công tìm được người đó, a, không, là cây.

Đó là một cây cao to, nhìn qua giống như đã tồn tại rất lâu rồi.

"Ngươi là ai?" Mạc Vân Quả hỏi, lại nói tiếp, đối thoại giữa cây và cây, ừm...... Thực kỳ diệu.

"Nha! Tiểu gia hỏa ngươi rốt cuộc nguyện ý cùng ta nói chuyện!" Thanh âm già nua để lộ ra một tia kinh hỉ, toàn bộ nhánh cây lay động rầm rầm.

Mạc Vân Quả nghe thế, lập tức câm miệng, ồ, không đúng, là nhắm lại không biết thứ gì, không nói.

Cây đại thụ kia thấy Mạc Vân Quả lại không để ý tới hắn, nói thầm nói mấy câu, liền an tĩnh xuống lại.

Ở trong mắt mọi người, chỉ nhìn thấy hai cây động nhiên lay động, có lẽ là bị gió thổi, có lẽ là bị mọi người lay động, nhưng không ai biết, bọn họ tiến hành một hồi đối thoại nho nhỏ.

"Ai, cây nhỏ thụ, ngươi tính toán hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào nha? Tới tới tới, lộ ra một chút manh mối đi!"

"Hắc hắc hắc, cây nhỏ thụ là cái quỷ gì? Rõ ràng là tiểu Quả Quả!"

"Ha ha ha! Không được! Dừng cười không được làm sao bây giờ!"

"Cho nên chúng ta tới nghiên cứu một chút, cây thì làm sao nói chuyện?"

"Lầu trên không cần khinh bỉ cây được không! Làm một người cây thuần khiết, ta thực nghiêm túc hơn nữa thực nghiêm túc nói cho ngươi, chúng ta là dùng cái mũi nói chuyện!"

"A phi, ngượng ngùng, nói sai rồi, chúng ta là dùng miệng nói chuyện!"

"Lầu trên ngươi là con khỉ phái tới đậu bỉ* sao?!"

*là ngôn ngữ mạng bên TQ, ý chỉ bỉ bựa, ngu ngơ...

"Emma, thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có, thật muốn nhìn xem bộ dáng tiểu Quả Quả biến thành người cây, nhất định rất đáng yêu!"

"Chẳng lẽ tiểu Quả Quả hiện tại không phải người cây sao? Nội tâm là người, mặt ngoài là cây! Ha ha ha ha!"

"Emma...... Không được, ta muốn cười chết!"

"Lầu trên đi thong thả không tiễn......"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, cả người, không, cả thân cây đột nhiên uể oải.

Cây nhỏ nhỏ đột nhiên uể oải, nhìn vào càng giống thiếu dinh dưỡng, một cơn gió bất lương cũng có thể đẩy ngã.

"Ai nha, cái cây này sao lại gầy yếu như vậy? Không được không được, chúng ta vẫn nên đi sáng cây bên cạnh đi!"

"Tốt, nghe em!"

Thanh âm một đôi nam nữ đối thoại truyền tới lỗ tai Mạc Vân Quả, cô nỗ lực muốn thấy rõ ràng trạng thái trước mắt.

Chỉ thấy một đôi nam nữ tay nắm tay, trong tay cô gái giống như cầm một cái màu đỏ gì đó, cô ấy đi sang cây bên kia, vứt lên đó.

Vật màu đỏ đó treo lên thân kia kia, cô gái lập tức hưng phấn nhảy lên.

"Ha ha! Treo lên đi! Như vậy tình yêu của chúng ta có thể lâu lâu dài dài!"

"Dạ dạ, chúng ta đi thôi!"

Nam sinh cùng nữ sinh rời đi, nơi này trong nháy mắt lại khôi phục yên tĩnh......

- ------
 
Chương 156


Edit: Linhlady

"Ai da uy, eo của ta a!" Thanh âm gì nua lại vang lên, lúc này đây, rõ ràng thêm một tia thống khổ.

"Ai, cây nhỏ, ngươi chừng nào thì mới có thể lớn lên a? Nói như vậy, có thể giúp ta chia sẻ một ít thẻ nhân duyên này đó. Cũng không biết những nhân loại này nghĩ như thế nào, sao lại có thể nghĩ cứ treo những thẻ bài này lên thân thể ta thì tình yêu của họ sẽ lâu dài?"

"Cây nhỏ, ngươi nói từ hai mươi năm trước ngươi đã bị di chuyển tới đây, nhưng không lớn lên dù chỉ một chút, vẫn nhỏ bé như vậy là sao?"

Thanh âm già nua vẫn luôn kỉ kỉ oa oa nói không ngừng, Mạc Vân Quả giống như trở về trong không gian u ám, cái miệng nhỏ nhắn của Đoàn Tử đóng mở không ngừng.

Mạc Vân Quả chỉ lay động thân cây, vì sao bản thân đã thành một cái cây rồi, vậy mà vẫn phải nghe người ta dong dài......

Nhánh cây ào ào động, phát ra một ít thanh âm.

Đại thụ bên cạnh thấy một màn như vậy, ngược lại cao hứng hơn.

"Hắc! Tiểu gia hỏa, ta xem ra hôm nay ngươi rất có sức sống a! Ngươi là muốn trưởng thành sao!"

Mạc Vân Quả:...... Không, ta không nghĩ lớn lên.

"Ai, ta đột nhiên phát hiện một chuyện, nhiệm vụ không phải muốn 520 thẻ bài nhân duyên sao? Ta vừa rồi đếm một chút, trên người tiểu Quả Quả tổng cộng chỉ có 52 thẻ bài nhân duyên."

"Nói như vậy, tiểu Quả Quả còn thiếu...... Ừm...... Lầu dưới tính một chút!"

"468 cái!"

"Kinh ngạc xuất hiện toán học đại thần! Làm một học tra ta chịu không nổi a!"

"Ta chỉ cười cười không nói lời nào!"

"Nói chính sự đâu! Vừa rồi đại thụ kia không phải nói sao? Bởi vì tiểu Quả Quả quá nhỏ gầy, cho nên những người này mới không muốn đem thẻ bài nhân duyên treo ở trên người tiểu Quả Quả."

"Cho nên chỉ cần tiểu Quả Quả trưởng thành, những người này sẽ đem thẻ bài nhân duyên treo ở mặt trên!"

"Cái này không phải chuyện rất đơn giản sao? Chỉ cần cho tiểu Quả Quả một liều thuốc sinh trưởng là xong."

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, lập tức lại hỏi: "Thuốc sinh trưởng?"

"Đúng rồi đúng rồi! Tiểu Quả Quả ngươi chờ, ta lập tức đánh thưởng cho ngươi!"

"Người sử dụng ta là một nhà khoa học đánh thưởng một lọ thuốc sinh trưởng!"

Tề sinh trưởng lập tức xuất hiện trong không gian, Mạc Vân Quả lấy ra nó, ừm...... Trên thực tế là đặt ở trên nhánh cây của cô.

Đang lúc cô chuẩn bị sử dụng, một trận cuồng phong thổi qua, sau đó......

Sinh trưởng "Xoạch" một chút bị cuồng phong thổi tới lăn trên mặt đất, nhất mấu chốt chính là, thuốc sinh trưởng lăn lăn, thuận gió thổi tới đại thụ bên kia.

Lại sau đó......

Liền thấy đại thụ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ trưởng thành, trưởng thành......

"Ai? Ta như thế nào cảm giác ta đang lớn lên a!"

"A a a! Ta muốn đụng đến trời cao rồi! Ha ha ha!"

Thanh âm già nua giờ phút này tràn ngập vui sướng, có vài phần sức sống hiếm thấy.

Mà Mạc Vân Quả......

Cả thân cây lá cây héo héo, một bộ dáng suy sút.

Mạc Vân Quả: Trời cao? Ngươi sao không sánh vai cùng mặt trời luôn đi...

"Phốc...... Từ đâu ra một cổ gió yêu ma!"

"Này...... Này này...... Ta...... Đột nhiên không biết nên nói gì."

"Cho nên nói, tiểu Quả Quả làm sao sẽ xui xẻo như vậy?"

"Cái kia, tiểu Quả Quả, nơi này tạm thời ta chỉ có một thuốc sinh trưởng thôi, chờ ta trở lại phòng thí nghiệm, lại lấy cho ngươi một lọ khác, nhưng mà ngươi phải đợi ba ngày."

"Đáng thương cho tiểu Quả Quả......"

"Ta thật sự không nghĩ sẽ cười, thật sự...... Chính là, ha ha ha ha! Không nín được!"

"Nghẹn lại, nhất định phải nghẹn lại! Không được! Ha ha ha ha ha!"

Mạc Vân Quả:......

- ------
 
Chương 157


Edit: Linhlady

Lúc này đã là buổi tối, không có người chú ý tới động tĩnh bên này.

Trong không gian chỉ còn lại âm thanh già nua vui vẻ của cây đại thụ.

Ngày hôm sau, khi nơi này mở cửa lần nữa, có không ít cặp đôi yêu nhau tới đây.

Sau đó các bọn họ kinh ngạc phát hiện, cây đại thụ này thật lớn nha!

Đặc biệt đứng bên cạnh một cây gầy yếu, nhiều qua đặc biệt hùng vĩ.

Vì thế, ngày hôm nay có không ít người ném thẻ bài nhân duyên lên cây, chọc nó một trận bực tức.

Mà Mạc Vân Quả "Nhỏ yếu":......

Vào lúc ban đêm, Mạc Vân Quả nhỏ yếu lắc lư thân thể của mình, cô phát hiện, tuy rằng cô không thể lăn lội, không thể cào ngứa nhưng cô có nhiều hơn một cách tay để lay động!

Đại thụ bên cạnh nhìn Mạc Vân Quả hoạt bát, có vẻ rất cao hứng.

"Tiểu gia hỏa, sao gần đây ngươi vui vẻ như vậy? Là muốn trưởng thành sao?"

Mạc Vân Quả:...... Ta không muốn lớn lên, không muốn lớn lên ~

Đại thụ thấy Mạc Vân Quả không có để ý đến hắn, cũng không có cảm thấy nhàm chán, ngược lại càng thêm hứng thú nói chuyện.

"Ai, ngươi không biết, ta hôm nay lại đếm một chút, tiểu gia hỏa! Hôm nay lại có thêm một trăm thẻ bài!"

"Ngươi không biết, thêm một trăm cái thôi mà nặng muốn chết!"

"Tiểu gia hỏa ngươi nói ngươi chừng nào thì có thể lớn lên, nói như vậy, có thể giúp ta chia sẻ một chút."

"Ngươi nói có phải bởi vì ta che mất ánh nắng của ngươi, cho nên ngươi mới mãi không lớn lên được không?"

............

Mạc Vân Quả chỉ nghe thấy bên tai ríu rít, dị thường ầm ĩ, rõ ràng chỉ là một cái cây, cô lại cảm thấy bên cạnh có rất nhiều người đang nói chuyện.

Mạc Vân Quả cảm thấy ầm ĩ, vốn dĩ đang đưa cánh cây ra lay động vui vẻ, bây giờ lại ỉu xìu rũ xuống, nhìn qua có vẻ sa sút.

"Ta...... Lần đầu tiên biết có người, a, không, là cây có thể nói nhiều như vậy!"

"Ta cảm giác tất cả chúng ta nói chuyện, cũng không nhiều bằng cái cây này nói."

"Cho nên nói, đầu năm nay, ngay cả cây cũng dong dài như vậy?"

"Khụ khụ...... Giờ phút này ta vô cùng đồng tình tiểu Quả Quả nhà ta."

"Đồng tình thêm một."

"Đồng tình thêm vô số một......"

Mạc Vân Quả: Ai muốn các ngươi đồng tình! ╭(╯^╰)╮

Cây đại thụ nói thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Mạc Vân Quả bị thôi miên ngủ rồi, hắn mới khó khăn lắm dừng lại, mà lúc này, đã là đêm khuya.

Cây đại thụ ngước mắt nhìn tất cả, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác duy ngã độc tôn, hắn thở dài một hơi.

"Ai, chỗ cao lạnh lẽo a......"

Mạc Vân Quả vừa vặn tỉnh lại:......

Ngày hôm sau, vẫn như cũ có không ít người tới ném thẻ bài nhân duyên, nhưng cũng không phải ngày nghỉ, số lượng người cũng ít hơn mọi hôm.

Đáng vui mừng chính là, hôm nay có một đôi tình nhân treo thẻ bài trên người Mạc Vân Quả, mà nguyên nhân lại là......

"Hừ! Em nói cho anh biết, tình cảm của chúng ta giống như cái cây này vậy, yếu ớt, nếu anh không xử lý đám hồng nhan tri kỉ kia của anh đi, thẻ bài nhân duyên của chúng ta trên cây này nhất định sẽ rớt! Hừ!"

Đây là cô gái ném thẻ bài nhân duyên nói, nói cách khác, một cái thẻ bài nhân duyên mà lại khiến một đôi cãi nhau......

Cho nên, thiên hạ to lớn, việc lạ gì cũng có a!

Mạc Vân Quả đối với việc hôm nay có thẻ bài nhân duyên treo lên vô cùng vừa lòng, có tiến bộ!

Chờ thuốc sinh trưởng tới, cô nhất định sẽ phát triển cao cao lớn lớn! Sau đó nháy mắt hạ gục đại thụ bên cạnh!

- ------
 
Chương 158


Edit: Linhlady

Bởi vì đối với hôm nay thực vừa lòng, cho nên buổi tối đối với chuyện cây đại thụ dong dài, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng chịu đáp lại.

"Ngươi ở chỗ này đã bao lâu?"

Đây là vấn đề Mạc Vân Quả rất tò mò, cây đại thụ này không biết đã sống bao lâu rồi.

"Hắc! Tiểu gia hỏa ngươi rốt cuộc chịu nói chuyện! Ngươi không biết, mấy ngày nay nhàm chán chết lão nhân!"

"Ai, ngươi nói những nhân loại này nghĩ như thế nào, đem chúng ta hai cái ngăn cách đi, ta muốn tìm cái cây nói chuyện đều không có, cũng may, ngươi hiện tại chịu nói chuyện!"

"Ai? Ngươi vừa rồi hỏi cái gì nhỉ?"

"À à, ta nhớ ra rồi, ngươi hỏi ta ở chỗ này đã bao lâu? Ta ngẫm lại a!"

"Ừm...... Có chút nhớ không rõ, tính qua cũng một trăm năm!"

"Nhớ năm đó thời điểm ta còn trẻ, lúc đó cái gì cũng không sợ, hiện tại già rồi, này đó thẻ bài treo ở trên người, ta có chút chịu không nổi."

Mạc Vân Quả: À ( lạnh nhạt mặt)

"Tiểu gia hỏa, ngươi sao lại không nói chuyện nữa rồi?" Đại thụ hỏi.

"Ta không biết nên nói cái gì." Mạc Vân Quả trả lời nói.

Lần này, ngược lại là đại thụ ngây ngẩn cả người, hắn tạm dừng thời gian rất dài, mới chậm rãi nói.

"Tiểu gia hỏa, ngươi có ước mơ không?"

Mạc Vân Quả không biết cái gì gọi là ước mơ, nếu ước mơ chính là một cái nguyện vọng mà nói, như vậy nguyện vọng của cô là rời khỏi đây, hiện tại, ngay lập tức.

Cho nên hiện tại cô không có nguyện vọng gì, nếu có thì có, trước mắt chính là hoàn thành nhiệm vụ!

Đại thụ thấy Mạc Vân Quả không nói gì, thở dài thật sâu một hơi.

"Khi ta vẫn là một cây nho nhỏ, ước mơ của ta là chinh phục biển sao trời mênh mông!"

"Sau ta ý thức được mình là một cái cây, mà một cái cây thì không thể tự mình di động, lúc ấy ước mơ của ta là khỏe mạnh trưởng thành, có thể che mưa gió một phương."

"Lại sau đó, ta bị nhân loại nhổ trồng ở nơi này, lúc ấy, ước mơ của ta chính là vì nhân loại phục vụ, ha ha ha!"

Mạc Vân Quả: Ồ. ( mặt lạnh nhạt)

"Không biết vì sao, nghe ước mơ của đại thụ, có vài phần chua xót."

"Lầu trên chua xót cái gì?"

"Không biết a! Cho nên đây mới là chỗ kì quái!"

"Chẳng lẽ vị diện này chúng ta luôn phải nghe đại thụ dong dài sao?"

"Ai, ngày đó vị huynh đài nào nói sẽ đưa thuốc sinh trưởng giờ đang ở đâu a? Cầu đưa thuốc sinh trưởng a! Làm tiểu Quả Quả nhanh lên lớn lên a!"

"Tại hạ đây, tại hạ đây đâu! Ta hiện tại chính cưỡi phi thuyền đi hướng trung ương tinh đâu! Ngày mai là có thể tới rồi, đến lúc đó có thể đưa thuốc sinh trưởng cho tiểu Quả Quả!"

"Ha ha! Chúng ta chờ một chút vậy!"

"Đúng vậy đúng vậy! Nhanh đem thuốc sinh trưởng tới, sau đó mau chóng hoàn thành nhiệm vụ vị diện này, tiểu Quả Quả có thể mở phát sóng ở vị diện sau rồi!"

"Đang xem có bao nhiêu người không muốn nghe đại thụ kia dong dài! Cử trảo!"

"Cử trảo, bốn con!"

"Cử trảo cử trảo! Một trăm chỉ!"

Mạc Vân Quả nhìn đến cuối cùng, tưởng tượng bộ dáng có một trăm móng vuốt, ừm...... Xem ra rất cường đại!

Mạc Vân Quả không nói nữa, bên tai chỉ còn thanh âm tang thương của cây đại thụ.

Hắn đã bắt đầu nói chuyện xưa của hăn, bắt đầu từ một cây nho nhỏ, ừ..... Hiện tại nói đến đoạn hắn là một cái cây trẻ tuổi.

Cành cây của Mạc Vân Quả theo gió lắc lư, có vẻ một mảnh nhu hòa.

Trong mắt người xem, lại là một mảnh hài hòa.

Đại thụ vì cây nhỏ che mưa chắn gió, cây nhỏ cành cây theo gió lắc lư, hai người lá cây ngẫu nhiên giao nhau, thoạt nhìn như là an ủi cho nhau an ủi......

- ------
 
Chương 159


Edit: Linhlady

Thời gian trôi qua thật mau, ngày hôm sau, trong phòng phát sóng trực tiếp người dùng "Ta là một nhà khoa học" đem thuốc sinh trưởng đánh thưởng cho Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả cũng lập tức đem thuốc sinh trưởng ném xuống rễ của mình, thật may lúc này không có cơn gió yêu ma nào thổi qua.

Sau đó......

Bằng mắt thường mọi người có thể thấy được tốc độ cây sinh trưởng.

"Mau xem mau xem! Xem cái cây này! Lớn lên thật nhanh!"

"Oa! Đây là một kỳ tích a!"

"A a a! Ta muốn ném thẻ bài nhân duyên lên thân cây của nó!"

"Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"

............

Trong lúc nhất thời, tin tức ở đây có một cây thần thụ nháy mắt liền truyền khắp toàn bộ thành phố S, thậm chí khuếch tán tới cả nước, thậm chí toàn thế giới.

Ngày này, có không ít truyền thông đi vào nơi này, tiến hành các loại phỏng vấn chụp ảnh.

Đương nhiên, đối tượng được phỏng vấn nhân viên quản lý làm việc tại đây......

Mọi lại gần nhìn cây nhỏ lớn lên trong thời gian chưa đến một phút đồng hồ là như thế nào.

Huống chi, có biến hóa rõ ràng như vậy, tự nhiên đưa tới rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Ngày này, tổng cộng có 200 cái thẻ bài treo ở trên người Mạc Vân Quả.

Sở dĩ ít như vậy, là bởi vì tin tức truyền ra ngoài, lúc sau, nhân viên quản lý nhanh chóng phong bế khu vực xung quanh, mặc dù mọi người có chút bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì.

Truyền thông nhanh chóng nắm bắt thông tin, thời gian chưa đến một ngày, thông tin về cây "Thần thụ" này đã có mặt khắp trên báo đài, không ít người muốn đến đây xem cái cây này.

Nhưng bởi vì niêm phong, không ít người tìm nhóm nhân viên phụ trách, bọn họ thương lượng một lúc, quyết định ngày hôm sau sẽ mở cửa, về phần giá cả...... Khẳng định là muốn nhấc lên.

Mà những việc này, Mạc Vân Quả đều không biết.

Cô chỉ biết là, cô trưởng thành, ừm...... Lớn lên rất lớn rất lớn, đã sắp vượt qua cây đại thụ bên cạnh rồi.

Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là hiện tại trên người cô chỉ có 268 cái thẻ bài nhân duyên.

Dựa theo hôm nay mới có 200 thì cô cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Mạc Vân Quả cũng không biết nơi này khu đóng cửa, nếu không làm sao chỉ có 200 cái thẻ bài nhân duyên thôi.

Vào lúc ban đêm, ban ngày đại thụ không kịp nói chuyện giờ mới bắt đầu.

"Nha! Cây nhỏ, ngươi lập tức lớn lên thật lớn a! Ngươi ăn cái gì sao?"

"Hắc hắc, đồ vật kia có tác dụng phụ không!"

"Cây nhỏ, thật tốt, ngươi trưởng thành, có thể giúp ta chia sẻ một chút."

Đại thụ lại mở ra trạng thái lảm nhảm, Mạc Vân Quả đáp lại vài câu, thấy nó còn tiếp tục dong dài trực tiếp ngậm miệng.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều biết, nhiệm vụ sắp hoàn thành, vị diện này cũng không có gì đẹp.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, thực mau liền đến đêm khuya.

Thời tiết, đúng ở ngay lúc này biến hóa.

Vốn dĩ thời tiết còn đang mát mẻ, đột nhiên trở nên lạnh buốt, theo gió lạnh mà đến, là mưa to tầm tã, còn có tia chớp sắc bén cùng tiếng sấm thật lớn.

Mạc Vân Quả là bị tiếng sấm đánh thức, cô có thể cảm giác đến, bầu trời kia có năng lượng thật lớn, giống như muốn bổ nhào xuống người cô.

Đại thụ cũng bị đánh thức, hắn nỗ lực duỗi thân cành lá, muốn giúp Mạc Vân Quả che mưa chắn gió.

Mạc Vân Quả tuy rằng trưởng thành, lại vẫn như cũ không có hùng tráng như cây đại thụ.

Nước mưa tích lại thành từng hạt to nện ở trên người cô, nàng cảm lá cây ở trên người mình xoát xoát rớt.

Mà nhìn xem đại thụ, hiển nhiên so cô rớt càng thêm nghiêm trọng......

- ------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom