Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 180


Edit: Linhlady

Cung Hân lẳng lặng nhìn Mạc Vân Quả, anh muốn từ trên người cô dấu vết nói dối, tìm ở đó một chút tình yêu.

Nhưng mà…… Không có, cái gì cũng không có.

Gương mặt kia chỉ có lạnh lẽo, cặp mắt kia, cũng chỉ có lạnh lẽo.

Cung Hân lập tức bình tĩnh lại, trái tim bỗng nhiên chợt lạnh.

Anh cầm lấy bài thi, tập trung giúp Mạc Vân Quả giảng giải.

Cung Hân coi như là một thầy giáo giỏi, đem nội dung của bài văn phân tích rất tốt, ít nhất Mạc Vân Quả nghe hiểu, cũng lý giải được.

Cung Hân không có hỏi lại Mạc Vân Quả vấn đề khác, anh bình tĩnh giống như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.

Mạc Vân Quả cũng mừng rỡ tự tại, tuy rằng không hiểu lắm vì sao lại trả lời câu hỏi như vậy, nhưng Cung Hân nói rất có đạo lý……

Hai tiết cứ như vậy kết thúc, Cung Hân cũng chính thức hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Khi chuẩn bị đi, Cung Hân hỏi Mạc Vân Quả một câu như vậy.

“Hiện tại em, còn thích anh sao?”

Nhưng không có chờ Mạc Vân Quả trả lời, anh đã vội vàng rời đi, tấm lưng kia, nhìn qua có vài phần chật vật.

Các môn sau cũng khá nhẹ nhàng, nhẩm tính ngày, còn có hai tuần nữa sẽ đến kì thi, các môn khác đối với Mạc Vân Quả không thành vấn đề, chỉ có môn ngữ văn thì không được tốt lắm

Buổi tối, lại là Hách Trường Nhạc cùng cô ăn cơm chiều, sau đó lại mang cô về nhà.

Mạc Vân Quả không biết đó là, hiện tại trong trường học đều ở truyền lưu tai tiếng của cô cùng Hách Trường Nhạc.

Mà tai tiếng này, cũng tự nhiên mà truyền tới lỗ tai Cung Hân.

Tuy rằng Cung Hân là giám đốc của công ty lớn, nhưng bản thân vẫn muốn hoàn thành việc học.

Chỉ là bởi vì ngày thường bận quá, anh cũng chỉ học vài tiết mà thôi.

Bình thường Cung Hân thành tích rất tốt, các bài thi hàu như đều là 100 điểm.

Ngoại trừ lý do không hay đi học, các học sinh khác thua xa anh!

Nói cách khác, Cung Hân và Mạc Vân Quả trở thành đối thủ trở thành thủ khoa.

Mà chuyện này, Mạc Vân Quả cũng từ trong miệng Hách Trường Nhạc nghe được.

Một tuần tiếp theo, các tiết ngữ văn, Cung Hân đều sẽ đơn độc giúp Mạc Vân Quả học bù, anh chưa từng hỏi cô cái gì ngoài vấn đề học tập, cái khác rất ít cùng Mạc Vân Quả giao lưu.

Hách Trường Nhạc mỗi ngày đều sẽ bồi cô cùng nhau ăn cơm, sau đó đưa cô về nhà.

Nói đến cũng khéo, Cung Hân cùng Hách Trường Nhạc chưa từng gặp trực diện lần nào.

Khi các thời gian thi đại học một tuần, bởi vì cô giáo có việc, tiết ngữ văn bị đẩy xuống cuối.

Còn Hách Trường Nhạc bởi vì cô giáo xin nghỉ, tan học cũng sớm, vì thế……

Hách Trường Nhạc cùng Cung Hân chạm mặt nhau ở cửa văn phòng.

Thời điểm Cung Hân nhìn thấy Hách Trường Nhạc, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó là: Tình địch!

Mà một khắc kia khi Hách Trường Nhạc nhìn thấy Cung Hân, trong đầu suy nghĩ đầu tiên nhảy ra đó là: Tra nam!

“Oa oa oa! Cái này xem như tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt sao!”

“Oa oa oa! Muốn đánh nhau sao? Muốn đánh nhau sao!”

“Kích động kích động!”

“ Muốn diễn tình cảm mãnh liệt sao! Hàng phía trước tránh ra, để ta phóng tới!”

“Đoán xem tiểu Quả Quả nhà ta sẽ nghiêng về phía ai?”

“ Cái này còn cần phải đoán sao? Quyết đoán tiểu hoàng mao a!”

“Tiểu hoàng mao! Tiểu hoàng mao! Tiểu hoàng mao!”

“Tất cả mọi người đều bình tĩnh một chút được không……”

“Vì sao phải bình tĩnh! Everybody lên!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên hưng phấn, tỏ vẻ: Tất cả mọi người đều động kinh, chỉ có cô là bình thường!

- ------
 
Chương 181


Edit: Linhlady

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả đứng ở phía sau Cung Hân, bước nhanh về phía trước kéo Mạc Vân Quả lại hộ ở phía sau.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Cung Hân, ánh mắt không tốt.

Cung Hân nhìn Hách Trường Nhạc hộ Mạc Vân Quả, lại thấy tay Mạc Vân Quả để ở trên đầu Hách Trường Nhạc xoa xoa.

Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, Quả Nhi của anh, từ khi nào lại bắt đầu đối xử tốt với người ngoài như vậy?

Cung Hân cười khổ một tiếng, nhấc chân muốn rời đi.

Nhưng mà Hách Trường Nhạc làm sao dễ dàng để anh đi như vậy, ngăn cản trước mặt Cung Hân, lời lẽ chính đáng nói: " Anh là một tên tra nam! Chơi trò tình cảm với tiểu mỹ nữ nhà tôi xong muốn bỏ đi sao!"

Cung Hân nhìn Hách Trường Nhạc thấp hơn mình một chút, nhìn dũng khí trong mắt hắn, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Nếu lúc trước anh dũng cảm một chút, nếu lúc trước anh có thể nói cho cha quan hệ của mình và Quả Nhi, có phải bây giờ anh và cô đã có kết cục khác không?

Hách Trường Nhạc nhìn Cung Hân hoảng hốt, nhíu nhíu mày, tiếp tục nói: "Uổng công tôi vẫn xem anh như thần tượng, không thể tưởng được anh là loại người như vậy!"

Cung Hân lui về phía sau một bước, không nói gì.

Lời Hách Trường Nhạc nói đánh thẳng vào nội tâm anh, chung quy là anh quá mức yếu đuối, mới để vuột mất hạnh phúc trong tay.

Mạc Vân Quả nhìn xem Cung Hân, lại nhìn xem Hách Trường Nhạc, thật sự không rõ vì sao hai người lại đối đầu với nhau.

Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng lại trên mái tóc màu vàng, vui rạo rực vươn tay giày vò nó.

Vốn dĩ Hách Trường Nhạc đang khí thế mười phần bị Mạc Vân Quả xoa tóc, tức khắc biến thành hành quân lặng lẽ.

Hắn bất đắc dĩ bắt lấy tay Mạc Vân Quả, trong giọng nói mang theo sủng nịch chính hắn đều không có nhận thấy được nói: "Tiểu mỹ nữ, tôi đang giúp chị lấy lại công bằng nha, sao chị lại nghịch ngợm như vậy."

Mạc Vân Quả chớp chớp đôi mắt, không nói lời nào.

Hách Trường Nhạc càng thêm bất đắc dĩ, tiểu mỹ nữ luôn có tình yêu kì lạ với mái tóc của mình! Online chờ! Rất cấp bách!

Cung Hân nhìn hai người tiếp xúc thân mật, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Khi Hách Trường Nhạc phục hồi tinh thần lại lần nữa, chỉ nhìn thấy hành lang trống rỗng, nơi nào còn thân ảnh Cung Hân?

Hách Trường Nhạc vỗ vỗ đầu Mạc Vân Quả nói: "Về sau chị không được tiếp xúc với người này nữa, biết không!"

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói: "Hắn là thầy giáo dạy văn của tôi."

Hách Trường Nhạc:...... Gì?

Hách Trường Nhạc kinh ngạc nhìn Mạc Vân Quả nói: " Cô giái ngữ văn của chị không phải là một lão thái bà hung ba ba sao!"

Lão thái bà hung ba ba vừa vặn đi ngang qua:...... Bình tĩnh! Bình tĩnh! Thái Tử gia cô ấy đắc tội không nổi!

Mạc Vân Quả lắc đầu nói: "Trước kia là như vậy, hiện tại là Cung Hân, ừ...... Hắn giảng không tồi."

Hách Trường Nhạc vừa nghe lời này, hất cằm lên nói: "Còn không phải là ngữ văn sao? Tôi cũng có thể dạy chị! Nhớ trước đây tôi chính là một nhân vật phong vân trong giới văn học!"

Mạc Vân Quả: Ồ ( mặt lạnh nhạt)

Hách Trường Nhạc cũng mặc kệ phản ứng của Mạc Vân Quả, hắn vội vàng muốn chứng minh thực lực của mình, lập tức kéo cô vào văn phòng, sau đó bảo Mạc Vân Quả lấy bài thi ra, để hắn tới giải đáp.

Mạc Vân Quả lấy bài thi, chỉ một đề bài cho hắn.

"Vì sao nam chủ muốn đi thả diều?"

Hách Trường Nhạc quét một lần nội dung văn chương, bàn tay vung lên nói: "Đề này đơn giản, bởi vì mùa xuân tới!"

Mạc Vân Quả:...... Cung Hân rõ ràng nói với cô, bởi vì nhớ lại tuổi thơ, muốn hoàn thành nguyện vọng khi còn nhỏ.....

Quần chúng phòng phát sóng trực tiếp: Thần TM mùa xuân tới!

- ------
 
Chương 182


Edit: Linhlady

Hách Trường Nhạc nhìn Mạc Vân Quả ngốc lăng, vỗ vỗ cô đầu đắc ý dào dạt nói: “Có phải bị thông minh tài trí của tôi doạ sợ ngây người!”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, mái tóc vàng đáng yêu trên đầu hắn, dị thường đáng yêu.

Mạc Vân Quả trịnh trọng gật đầu, tính phân lượng của mái tóc vàng trong lòng cô, thì hắn nói cái gì cũng chính xác! Ừm!

Hách Trường Nhạc hoàn toàn không biết mình ở trong lòng Mạc Vân Quả tồn tại hình tượng chính là tiểu hoàng mao, hắn còn tưởng rằng Mạc Vân Quả thật sự bị thông minh tài trí của hắn thuyết phục.

Hách Trường Nhạc vui rạo rực sờ sờ cằm, nắm cổ tay Mạc Vân Quả nói: “Đi, tôi mang chị đi ăn ngon.”

Mạc Vân Quả gật đầu, cất bài thi đi cùng Hách Trường Nhạc rời đi.

Ngày hôm sau, Hách Trường Nhạc cố ý tìm cô giáo dạy ngữ văn của Mạc Vân Quả, tỏ vẻ về sau tiết ngữ văn của Mạc Vân Quả đều do hắn dạy, mới không cần cái tên Cung Hân tra nam kia.

Cô giáo dạy văn tự nhiên đắc tội không nổi Thái Tử gia, nhìn thái độ Hách Trường Nhạc khăng khăng, cô ấy cũng chỉ có thể đồng ý thôi.

Nhưng mà cô giáo dạy văn lại quên mất không nói qua một tiếng với Cung Hân, cũng làm cho Hách Trường Nhạc cùng Cung Hân lại lần nữa gặp mặt……

Khi Cung Hân tới văn phòng, Mạc Vân Quả ngồi ở ghế trên, mà Hách Trường Nhạc một tay chống lên bàn đứng phía sau.

Từ góc độ của Cung Hân nhìn lại, quả thực giống như là Hách Trường Nhạc đang ôm Mạc Vân Quả.

Cung Hân bước nhanh đi qua một tay đẩy Hách Trường Nhạc ra.

Hách Trường Nhạc đang đọc văn:…… Vẻ mặt mộng bức!

Mạc Vân Quả quay đầu liền thấy được Cung Hân, cô chớp chớp mắt, không nói gì.

Cung Hân cũng không nói cái gì, chỉ nắm lấy tay Mạc Vân Quả kéo đi ra ngoài.

“Uy! Tra nam! Anh muốn làm gì!”

Hách Trường Nhạc duỗi tay liền muốn nắm tay Mạc Vân Quả lại, lại bị Cung Hân hất ra.

Cung Hân nhìn chằm chằm Hách Trường Nhạc, hốc mắt có chút phiếm hồng.

Hách Trường Nhạc sửng sốt, hắn chưa từng thấy ánh mắt nào như vậy, cái loại ánh mắt tuyệt vọng đến chỉ còn chấp niệm.

Trong lúc nhất thời Hách Trường Nhạc bị chấn trụ, không có phát hiện Cung Hân nắm tay Mạc Vân Quả kéo đi rồi.

Cung Hân đi rất nhanh, Mạc Vân Quả có chút theo không kịp.

Anh giống như cũng đã nhận ra điểm này, bế cả người Mạc Vân Quả lên, đi về phía để xe.

Để Mạc Vân Quả ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi vào ghế lái, lái xe đi.

Từ đầu đến cuối, Mạc Vân Quả đều không có nói chuyện.

Biểu tình của Cung Hân đọng lại, anh không biết dùng biểu tình gì đối mặt với cô, cũng không biết dùng thái độ gì.

Rõ ràng anh không muốn làm cô bị thương, nhưng mà……

Trong mắt Cung Hân xẹt qua một tia u ám, muốn anh trơ mặt nhìn người mình yêu thương ở bên cạnh người con trai khác, anh không làm được.

Rất nhanh xe dừng lại ở một căn biệt thự, Cung Hân ôm Mạc Vân Quả xuống xe, sau đó đi vào biệt thự.

Mạc Vân Quả ngoan ngoãn nghe phòng phát sóng trực tiếp nói, bọn họ nói cô không cần lộn xộn, vậy…… cô bất động.

Cung Hân để cô ngồi trên sô pha, còn bản thân lại nửa quỳ ở trên mặt đất.

Anh hơi hơi ngẩng đầu mới có thể cùng Mạc Vân Quả nhìn thẳng, Cung Hân nhìn Mạc Vân Quả lúc này, cặp mắt kia, đối với anh không còn tình yêu.

“Vì sao……”

Giọng nói của Cung Hân nghẹn ngào hỏi, anh không hiểu, lúc trước không phải là “ Không phụ như lai không phụ nàng*” vì sao thái độ cô lại thay đổi như vậy.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, ánh mắt lại dừng ở cái mâm phía sau Cung Hân, di? Mâm màu vàng! Đẹp! Thật là đẹp mắt!

Cung Hân không có nhận thấy Mạc Vân Quả dị thường, anh chỉ chăm chú nói chuyện của mình.

- ------

* Trích từ câu nói trong truyện Đức phật và nàng.
 
Chương 183


Edit: Linhlady

"Quả Nhi, không phải anh đã nói rồi sao, chờ khi anh có đủ năng lực, anh sẽ nói chuyện của chúng ta với cha mẹ, vì sao em không chờ anh một chút?"

"Quả Nhi, em vẫn còn yêu anh có phải không? Có phải hay không!"

"

Quả Nhi, không cần vứt bỏ anh được không? Anh chỉ có em, thật sự chỉ có em...."

Giọng nói của Cung Hân tràn ngập từ tính cùng đau lòng, mà Mạc Vân Quả một chữ cũng không nghe vào.

Ánh mắt của cô tỏa sáng, nhìn mâm màu vàng kia, cả người đều có chút lâng lâng, mâm màu vàng! Thật là đẹp mắt!

"A a a! Nghe Cung Hân nói như vậy, ta cũng thấy cảm động."

"Nhưng nói sao thì nói, bản chất vẫn là một tên tra nam."

"Nơi nào là tra nam? Rõ ràng hắn yêu nguyên chủ nha!"

" Yêu cô ấy? Yêu cô ấy mà mặc kệ cô ấy sa đoạ? A...... Loại yêu này còn không bằng không cần!"

" Nhưng mà Cung Hân cũng có nỗi khổ nha, hắn mới bao nhiêu tuổi, lại phải gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình.

"Ta thật ra cảm thấy, không có kim cương, không ôm công việc nặng nhọc có gì để áp lực?"

"Sao lại nói như vậy.Hắn là muốn có một cái chính mình lên tiếng quyền, mới có thể quang minh chính đại cùng nguyên thân ở bên nhau đi?"

"Vì cái gì hắn không trực tiếp cùng cha mẹ nói? Hai người đều không có huyết thống quan hệ."

"Dù sao ta cảm thấy hắn rất yếu đuối."

"Ta thế nhưng thấy hắn làm không sai! Nếu đổi lại là ta, cũng sẽ như vậy!"

Phòng phát sóng trực tiếp phi thường náo nhiệt, thay nhau bàn luận về cách làm của Cung Hân, nhiều ý kiến cũng nhiều góc nhìn nhận khác nhau.

Tâm tư của Mạc Vân Quả lại không đặt lên người Cung Hân cũng không đặt lên phòng phát sóng trực tiếp, cô tâm tâm niệm niệm, là cái mâm màu vàng trên bàn kia.

Mạc Vân Quả muốn duỗi tay đi lấy cái mâm kia, lại phát hiện có người ngăn cản cô.

Vì thế cô nhẹ nhàng đẩy, ừm...... Cung Hân không phòng bị, ngửa về phía sau, người đụng vào bàn phía sau, sau đó bởi vì quán tính, mâm màu vàng rơi xuống đất, nát...... Nát............

Mạc Vân Quả:...... Đã xảy ra chuyện gì?! Đã xảy ra chuyện gì?!

Cung Hân cũng là vẻ mặt mộng bức, trong nháy mắt kia, anh cảm giác như có người đè lên người mình.

Cho nên...... Từ khi nào sức lực Quả Nhi nhà anh trở nên lớn như vậy!

Trên mặt Cung Hân mang theo một tia hoảng sợ, nhìn từ trên xuống dưới Mạc Vân Quả, giống như tìm kiếm gì đó từ trên người cô.

Mạc Vân Quả nhìn mâm tan nát trên mặt đất, có chút không vui, mà đã không vui hơi thở quanh người càng trở nên lạnh lẽo.

Thân thể Cung Hân run lên, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh......

Đang lúc Cung Hân muốn nói cái gì đó, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời anh định nói, anh cầm điện thoại lên màn hình hiển thị: Cha.

Ánh mắt Cung Hân tối sầm lại, ấn nút nghe.

"Hiện tại lập tức mang theo em gái con về nhà!"

Giọng nói vang lên có chút tức giận, nói xong câu đó lập tức ngắt điện thoại.

Cung Hân nắm chặt di động, mím mím môi.

Hắn nhìn về phía Mạc Vân Quả, muốn nói chuyện cùng anh về nhà, lại phát hiện ra cô......

Nhặt mảnh vỡ?!

Cung Hân:......

Mảnh vỡ cực kỳ sắc bén, Mạc Vân Quả tùy tiện nhặt lên một mảnh nhỏ, không thể tránh làm ngón tay bị thương.

Máu tươi lập tức thấm ra, Cung Hân vội vàng cầm ngón tay cô ngậm vào miệng, nói: "Quả Nhi ngoan, không đau nha ~"

Mạc Vân Quả ngơ ngác nhìn mọi chuyện, thì ra..... Không cảm nhận được đau đớn, thật sự không phải ảo giác......

- ------
 
Chương 184


Edit: Linhlady

Theo khoa học mà nói, lực tác dụng là lẫn nhau.

Khi ngươi tác động lên một vật, sẽ chịu tác động của vật đó phản lại.

Nhưng mà, Mạc Vân Quả lại không hề cảm nhận được.

Bất kể cô có tác động lên người khác lực lớn như thế nào, cô cũng không cảm nhận được lực phản lại...... Không cảm nhận được đau đớn.

"Vì sao, ta không có cảm giác đau?"

Mạc Vân Quả ở trong đầu hỏi, hướng gió trong phòng phát sóng trực tiếp chuyển sang chiều khác.

"A? Tiểu Quả Quả không cảm giác được đau đớn? Ta còn tưởng rằng chỉ có một thế giới là không cảm nhận được thôi!"

"Đau lòng tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Chẳng lẽ do thế giới trước đó lưu lại di chứng?"

"Hệ thống rác rưởi, nếu để ta biết được vấn đề là từ ngươi, hừ hừ!"

"Tiểu Quả Quả, khi ngươi chưa bắt đầu phát sóng trực tiếp ngươi có cảm nhận được đau đớn không?"

"Đúng vậy! Nếu là trước kia cũng không cảm nhận được thì thể chất ngươi có tính đặc thù rồi."

"Tiểu Quả Quả, ngươi cẩn thận ngẫm lại đi?"

Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ nói: "Ta không biết."

Trước kia cô không hề có khái niệm đau, nếu như không phải vừa rồi Cung Hân nhắc nhở cô, cô cũng sẽ không nhớ đến chuyện này.

"Cái câu trả lời này...... Ta có chút cạn lời."

"Hệ thống rác rưởi, tới trả lời một chút a!"

"Đúng vậy đúng vậy! Nhanh ra đây nói xem tình huống của tiểu Quả Quả là như thế nào!"

" Đúng vậy a! Không thể khi dễ tiểu Quả Quả nhà của chúng ta a!"

"Hu hu hu..... Tiểu Quả Quả thật đáng thương a!"

Đoàn Tử nhìn các loại bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, có rất nhiều người đều muốn nó giải thích.

Tay nhỏ bụ bẩm của Đoàn Tử vung lên, tức khắc phòng phát sóng trực tiếp liền xuất hiện mấy chữ to ánh vàng rực rỡ.

"Quyền hạn không đủ!"

Mạc Vân Quả nhìn chữ to ánh vàng rực rỡ, ánh mắt sáng lên, thật là đẹp mắt!

Cung Hân chỉ nhìn thấy Mạc Vân Quả ngơ ngác, anh nhìn thoáng qua ngón tay của Mạc Vân Quả đã ngừng đổ máu, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Sao em vẫn lỗ mãng hấp tấp như vậy?"

Cung Hân bế Mạc Vân Quả lên, đi ra bên ngoài.

Mà Mạc Vân Quả......

Ừm...... Đắm chìm trong chữ to ánh vàng rực rỡ không thể tự kềm chế.

Cung Hân nhanh chóng mang theo Mạc Vân Quả về nhà chính, nó nằm tại khu biệt thự trung tâm thành phố.

Đương Cung Hân cùng Mạc Vân Quả đi vào biệt thự, đã thấy một người không nên xuất hiện ở đây lúc này -- Hách Trường Nhạc.

Thời gian quay ngược lại khi Hách Trường Nhạc phát hiện Cung Hân cùng Mạc Vân Quả không thấy đâu.

Hách Trường Nhạc biết bằng năng lực hiện tại của hắn, căn bản không thể đơn độc đấu lại Cung Hân, càng đừng nói đến chuyện mang Mạc Vân Quả về.

Nhưng không có quan hệ, hắn còn có ông nội vô cùng yêu thương mình, còn có xí nghiệp hùng hậu chống lưng~

Hách Trường Nhạc tung ta tung tăng đi tìm ông nội, sau đó để ông nội mang Hách Trường Nhạc đi tìm cha Cung Hân.

Cung Mẫn tò mò nhìn Hách Trường Nhạc, ông biết vị thái tử gia này, xưa nay tung hoành vô pháp vô thiên.

Đồng thời, ông cũng tò mò vì sao Hách Trường Nhạc lại đột nhiên tìm ông.

Hách Trường Nhạc nhìn Cung Mẫn cười tủm tỉm, cũng không sợ hãi, mà là trực tiếp mở miệng nói: "Cung Hân đem Mạc Vân Quả bắt đi!"

Cung Mẫn:...... Bắt đi là cái quỷ gì?!

Hách Trường Nhạc nhìn Cung Mẫn không nói lời nào, tức khắc liền nóng nảy, hắn thở phì phì nói: " Cái tên tra nam Cung Hân kia, đùa bỡn tình cảm của tiểu mỹ nữ nhà ta!"

Cung Mẫn sửng sốt hỏi: "Tiểu gia hỏa, cậu nói lời này là có ý gì?"

Trong lòng Hách Trường Nhạc sốt ruột, cũng không có nghĩ nhiều, nói thẳng: "Cung Hân yêu tiểu mỹ nữ nhà chúng ta a! Lòng muông dạ thú! Lòng lang dạ sói! Phi! Dù sao không phải một người tốt!"

- ------

Edit: Sắp hết thế giới cũng sắp có thông báo, ai thấy chữ thông báo đột nhiên bất an không? ahihi
 
Chương 185


Edit: Linhlady

Cung Mẫn thấy lời này, thân thể cứng đờ, tức khắc trong đầu ông hiện lên đủ loại hình ảnh.

Ông nhớ Cung Hân cũng từng là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, nhưng từ sau khi ông tái hôn, tính cách anh lập tức đã xảy ra biến hóa lớn, hơn nữa cũng tự đứng ra quản lý một công ty con.

Lúc trước ông cũng cho rằng Cung Hân chỉ muốn chơi đùa mà thôi, không thể tưởng được Cung Hân thật sự làm nghiêm túc.

Cung Mẫn đủ hiểu con trai mình, đúng là tính cách trước kia của anh.

Tại đây một khắc, Cung Mẫn đột nhiên hiểu rõ vì sao Cung Hân có biến hóa như vậy, mấy năm nay đều làm việc liều mạng, còn vào bệnh viện.

Hiện tại tất cả đều rõ ràng, Cung Hân chỉ sợ là muốn độc lập tách ra, sau đó nói với bọn họ, anh yêu Mạc Vân Quả.

Giờ khắc này, Cung Mẫn không thể nói trong lòng là tư vị gì.

Ông nhớ vợ mình đã từng nói, Mạc Vân Quả đã từng là thiếu nữ thiên tài, sau khi cùng ông tái hôn, tính cách đại biến......

Cung Mẫn thở dài một hơi, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều nghẹn một ngụm hờn dỗi.

Từ trước đến nay ông không có ý định ngăn cản con trai yêu đương, nếu chỉ vì chuyện của ông và vợ, lại ngắn cách tình cảm của hai đứa, đó là tội lớn.

Cung Mẫn lập tức gọi điện thoại cho Cung Hân, giọng nói hỗn loạn đan xem cả giận dỗi ngay cả ông cũng không biết.

Ông tức giận, không phải bởi vì Cung Hân yêu Mạc Vân Quả, mà tức giận bởi anh không nói cho ông.

Hách Trường Nhạc nhìn biểu hiện của Cung Mẫn, hừ lạnh một tiếng, hắn thật muốn xem, Cung Hân còn lời gì để nói!

Cho nên khi Cung Hân mang theo Mạc Vân Quả về đến nhà, nhìn thấy chính là Hách Trường Nhạc ngồi ở bên cạnh Cung Mẫn, bộ dáng khí thế mười phần.

Cung Hân vừa thấy Hách Trường Nhạc ở chỗ này, trong lòng cả kinh, anh nhìn thoáng qua sắc mặt Cung Mẫn, trong lòng có một ý niệm không tốt.

Quả nhiên, Cung Mẫn một mở miệng liền chứng thực ý tưởng của anh.

"Con yêu Quả Nhi?"

Cung Mẫn khoanh tay trước ngực nhìn Cung Hân.

Cung Hân nghe được lời này, thân thể trở nên cứng đờ,anh mở một nụ cười khổ, có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nhìn Cung Hân không nói lời nào, nhấc chân tiến lên một bước nói: "Đúng vậy, Mạc Vân Quả cũng yêu Cung Hân."

Cung Hân nghe được Quả Nhi của anh nói yêu anh, không thể tin tưởng quay đầu nhìn Mạc Vân Quả, trên mặt toàn là kinh hỉ.

Cung Mẫn nhìn vẻ mặt kiên định ( thật ra là lạnh lẽo) của Mạc Vân Quả, xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "Hân nhi, vì sao không nói cho cha biết?"

Cung Hân giật giật môi, lại không nói ra được ời nào.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Cung Hân, tiếp tục nói: "Bởi vì hắn sợ hãi."

Cung Hân cười khổ một tiếng, gật gật đầu, đúng vậy, anh sợ hãi, sợ hãi một khi nói cho cha biết, anh sẽ vĩnh viễn mất đi Quả Nhi.

Mà hiện tai, anh phát hiện không nói cho cha biết, mới có thể vĩnh viễn mất đi Quả Nhi của anh a......

Trong mắt Hân ẩn ẩn ngấn lệ thoáng hiện, anh "Bùm" lập tức quỳ xuống.

"Cha, con yêu Quả Nhi, vì cô ấy, con nguyện ý từ bỏ tất cả!"

Cung Mẫn nhìn Cung Hân như vậy, xua xua tay nói: "Gần mẹ con muốn nhận con về, con trở về đi."

Cung Hân ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn Cung Mẫn nói: " Cha, ý cha là......"

Cung Mẫn xua xua tay nói: "Cha cũng không muốn vì hạnh phúc của mình mà phá vỡ hạnh phúc của con."

Cung Hân mừng rỡ như điên, anh đứng lên muốn bế Mạc Vân Quả lên, lại bị Mạc Vân Quả nhẹ nhàng đẩy, lập tức té lăn quay trên mặt đất.

Mọi người:......

- ------
 
Chương 186


Edit: Linhlady

Cung Hân cũng không màng hình tượng của mình, anh cứ như vậy ngồi dưới đất, cười lớn, cười cười, lại chảy ra nước mắt.

Cung Mẫn biết, Hách Trường Nhạc cũng biết, đó là nước mắt vui sướng.

Chỉ có mình Mạc Vân Quả lại nhìn Cung Hân vừa cười vừa khóc như kẻ điên, cô không hiểu được, một người trong tình huống như thế nào lại có thể vừa cười vừa khóc được đây?

"Tiểu Quả Quả, sau chuyện này sẽ có chuyện vui đi?"

"Ta nghĩ, chờ tiểu Quả Quả hoàn thành nhiệm vụ, lúc sau, nguyên chủ trở về nhìn thấy kết cục như vậy hẳn sẽ rất vui vẻ đi?"

"Nói như vậy, tiểu Quả Quả nhà ta lại làm dược một chuyện tốt rồi ~"

"Tiểu Quả Quả nhà ta quả nhiên uy vũ ~"

"Yêu nhất tiểu Quả Quả nhà ta! Moah moah ~"

"Hằng ngày thổ lộ với tiểu Quả Quả, moah moah ~"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận các loại thổ lộ, lại nhìn thoáng qua Cung Hân còn ngồi dưới đất, không nói gì.

Hách Trường Nhạc vẫn luôn ngồi ở chỗ kia nhìn tất cả mọi chuyện, hắn đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, lại không nghĩ đến kết cục này.

Hách Trường Nhạc nắm chặt nắm tay, không biết là nên khóc hay cười.

Xem cái biểu hiện của Cung Hân kia, Hách Trường Nhạc biết người con trai này thực sự yêu Mạc Vân Quả.

Nhưng mà......

Hách Trường Nhạc sờ sờ vị trí tim, vì sao hắn cảm thấy có chút đau?

Hách Trường Nhạc lắc đầu, nỗ lực muốn loại bỏ tạp niệm, nhưng càng như vậy, ý niệm lại càng rõ ràng.

Hách Trường Nhạc đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy một sợi tiểu hoàng mao bay nhanh lướt qua mặt mình.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, tiểu hoàng mao......

Sau đó mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản, Cung Hân cũng trở về bên mẹ đẻ, chính đại quang minh cùng Mạc Vân Quả ở bên nhau.

Mà bởi vì Mạc Vân Quả sắp thi đại học, hai người cũng không có bao nhiêu thời gian "Thân thiết".

Mạc Vân Quả đang học bổ túc phần ngữ văn lý giải, mà Hách Trường Nhạc không còn có xuất hiện trước mặt cô nữa.

Một tuần sau, kì thi đại học chính thức bắt đầu.

Hai ngày sau, kì thi đại học chính thức kết thúc.

Khi thi xong một môn cuối cùng, Mạc Vân Quả từ trường thi ra, cùng Cung Hân đi về phía cổng trường.

Khi sắp đi ra khỏi cổng trường, Mạc Vân Quả giống cảm nhận được cái gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người, vừa rồi cô giống như nhìn thấy tiểu hoàng mao.

Mạc Vân Quả nhìn nhìn, lại không thấy bóng dáng tiểu hoàng mao đâu, sau đó cô xoay người cùng Cung Hân rời đi.

Ở sau một gốc cây to, Hách Trường Nhạc nhìn bóng dáng Mạc Vân Quả, cười nhạo một tiếng, nước mắt lại không chịu khống chế từ khóe mắt nhỏ giọt, ẩn vào bên trong bụi cỏ.

Thi đại học kết thúc, cũng có ý nghĩa giải phóng, cũng ý nghĩa nhiệm vụ của Mạc Vân Quả muốn hoàn thành.

Tốc độ chấm bài thi rất nhanh, một tuần sau đã có kết quả.

Mạc Vân Quả cầm bảng điểm thiếu hai điểm môn ngữ văn, cùng lúc đó, Đoàn Tử nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.

Ngay lúc đó, Mạc Vân Quả nhận được một cuộc điện thoại, là Hách Trường Nhạc gọi tới.

"Tiểu mỹ nữ, chúc mừng chị a! Thủ khoa! Tấm tắc, 748 điểm! Chị nói một chút, hai điểm kia chị mất ở đâu?"

Giọng nói của Hách Trường Nhạc vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy.

Mạc Vân Quả nói: "Vì sao nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?"

"Cái gì?" Hách Trường Nhạc hỏi.

"Bởi vì mùa xuân tới."

Khi Mạc Vân Quả nói xong câu đó, thời gian Đoàn Tử đếm ngược vừa vặn kết thúc, cái này cũng có ý nghĩa Mạc Vân Quả phải rời khỏi thế giới này.

Hách Trường Nhạc không thể hiểu được nhìn điện thoại đã bị ngắt, bĩu môi, nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.

Mà các giáo viên nhìn đề thi ngữ văn của thủ khoa năm nay, đồng loại tỏ vẻ:...... Cạn lời.

Đề bài là cái dạng này: Vì cái gì nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?

Đáp án của thủ khoa là như thế này: Bởi vì mùa xuân tới......

- ------
 
Chương 187: Bởi vì mùa xuân tới (Phiên ngoại Hách Trường Nhạc)


Edit: Linhlady

Quyết định đi tham gia hôn lễ của tiểu mỹ nữ quyết định khiến tôi rối rắm nhất cuộc đời này.

Nhìn tiểu mỹ nữ được cha dượng nắm tay chậm rãi đưa đến trên tay Cung Hân, tôi không thể không thừa nhận, tôi ghen ghét.

Nhìn vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của tiểu mỹ nữ, ta xoay người đi khỏi nơi đó.

Lúc tiểu mỹ nữ nhận được tin mình là thủ khoa, đột nhiên ngất đi.

Tôi tỏ vẻ, cái này là chuyện tôi sẽ chê cười cô ấy cả đời.

Nhưng mà khi tôi chạy tới bệnh viện, chuẩn bị bốn phía chê cười tiểu mỹ nữ, lại phát hiện, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, tràn ngập xa lạ.

Không phải ánh mắt xa lạ khi nhìn người không quen, tôi dám khẳng định, cô ấy biết tôi.

Cái loại xa lạ này, thật giống như tôi chỉ đi ngang cuộc đời cô ấy, không để lại một chút dấu vết nào.

Một khắc đó, tôi bắt đầu hoảng hốt.

Tôi xông lên lo lắng hỏi cô ấy còn nhớ tôi không?

Cô ấy nở một nụ cười thật tươi, tươi đẹp như ánh mặt trời vậy, nhưng tôi lại cảm thấy, giống như còn thiếu cái gì đó.

Cô ấy nói, đương nhiên nhớ rõ, tôi là Hách Trường Nhạc!

Đúng vậy! Tôi là Hách Trường Nhạc, nhưng tiểu mỹ nữ chưa từng gọi tên tôi, mỗi lần thấy tôi xuất hiện, lại hưng phấn chạy lại gần.

Một khắc đó tôi không biết cảm thụ của mình là gì, tôi không vui, cảm giác giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.

Ánh mắt tniểu mỹ nữ nhìn Cung Hân, tràn ngập tình yêu, cái loại tình yêu này, tôi vẫn luôn muốn thấy từ ánh mắt cô ấy.

Sau đó, tôi cũng không đi tìm cô ấy nữa.

Sau đó, tôi đem mái tóc vàng kim tôi thích nhất nhuộm đen, ông nội nói, tôi thay đổi.

Sau đó, tôi nỗ lực học tập, trở thành thủ khoa của trường.

Năm thứ hai thi đại học, tôi lấy 748 điểm bước lên chức danh thủ khoa, đậu trường học của tiểu mỹ nữ-- đại học Kinh Vũ.

Ở nơi đó, tôi tiếp xúc với rất nhiều rất nhiều người, nhưng mà không gặp được người lạnh nhạt thích xoa mái tóc của tôi, không còn người cùng tôi làm đề ngữ văn đọc lý giải hố cha nữa.

Trước khi tiểu mỹ nữ hôn mê, đã từng hỏi qua tôi: Vì sao nam chủ muốn cùng một đám hài tử thả diều?

Bởi vì mùa xuân tới...

Sau đó, mùa xuân trở thành mùa tôi thích nhất, bởi vì mùa xuân, vạn vật sống lại, hoa thơm chim hót, là mùa tôi cảm nhận được sự ấm áp.

Năm ấy thi đại học, hai điểm tôi cũng mất ở phần lý giải.

Đề kia là: Vì sao nữ nhân vật chính muốn dấu diếm người nhà bỏ đi?

Lúc ấy tôi đáp là: Bởi vì mùa xuân tới......

Đúng vậy, mùa xuân tới, hormone xao động bắt đầu phát ra, nữ nhân vật chính muốn đi tìm hạnh phúc của mình......

Mà người nhà cô ấy, sao lại nỡ ngăn cản hạnh phúc của cô ấy đây?

Tôi nhìn tiểu mỹ nữ mặc áo cưới trắng tinh cùng Cung Hân ăn mặc tây trang ôm hôn, cười cười, tôi không biết lúc đó mình như thế nào, nhất định rất khó xem.

"Đại phôi đản! Anh biết không? Nếu không phải chúng ta kết hôn, em còn nghĩ anh tới cướp hôn! Hừ hừ!"

Một giọng nói ngọt ngào làm nũng truyền đến bên tai tôi, tôi xoa xoa đầu em ấy, cười nói: "Như thế nào sẽ như vậy?"

Tôi cúi đầu hôn hôn cái trán của em ấy, em ấy hiện tại là vợ tôi, là người tôi yêu.

Tôi nắm tay em ấy, chậm rãi đi vào lễ đường.

Tái kiến, tiểu mỹ nữ, nguyện chị vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng......

- ------
 
Chương 188: Sơn tặc đầu lĩnh hắc hưu hắc hưu


Edit: Linhlady

Tư vị khi thoát ly khỏi thế giới cũng không dễ chịu, nhưng cũng may Mạc Vân Quả giống như đã quen với cảm giác đó.

Lại lần nữa trở lại không gian u ám, Mạc Vân Quả cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ, nhưng lý do tại sao thì cô lại không biết.

Đoàn Tử nhìn Mạc Vân Quả mờ mịt, thân hình mũm mĩm bay đến trước mặt cô nói: "Ký chủ, lần này biểu hiện rất tốt, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ."

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn về phía nó, trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu, hình như đây là lần đầu tiên Đoàn Tử lần nói từ "Hoàn mỹ".

Đoàn Tử vươn tay nhỏ chọc chọc gương mặt Mạc Vân Quả nói: "Lần này phòng phát sóng trực tiếp đánh thưởng rất nhiều, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, phòng phát sóng của chúng ta đã lên tới cấp ba!"

Nói xong câu này, khuôn mặt luokn nghiêm túc của Đoàn Tử cũng xuất hiện ý cười, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.

Mạc Vân Quả gật đầu, hỏi: " Sau khi lên đến cấp ba thì có gì thay đổi không?"

Đoàn Tử gật đầu nói: " Đương nhiên là có sự thay đổi rồi!"

"Thứ nhất, đối với phát sóng trực tiếp vị diện vốn từ cấp thấp sang vị diện cấp trung, về sau khen thưởng của vị diện càng tăng lên."

"Thứ hai, trong quá trình phát sóng trực tiếp, ở tình huống đặc thù kí chủ có thể lựa chọn đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, nhưng mỗi một vị diện không được vượt quá ba lần."

"Thứ ba, ký chủ có thể lựa chọn các loại bình luận trong phòng sóng trực tiếp không xuất hiện trước mặt."

Đoàn Tử nghiêm trang nói, khi Mạc Vân Quả nghe được cuối cùng, đôi mắt xoát sáng ngời, cuối cùng những văn tự phản phức tạp đó không cần thời thời khắc khắc xuất hiện trước mặt cô, giỏi quá!

"Ký chủ, cô muốn nghỉ ngơi hay là đến vị diện tiếp theo mở phát sóng trực tiếp?" Đoàn Tử lại hỏi.

Mạc Vân Quả giật giật thân thể, không có cảm thấy có cái gì không khoẻ, vì thế cô nói: "Hiện tại liền bắt đầu đi."

"Tốt, ký chủ, phòng phát sóng trực tiếp mở vị diện tiếp theo, là một hệ thống thân mật nhất, ta nhắc nhở ngươi hai câu." Đoàn Tử chắp nay tay mũm mĩm sau lưng, làm bộ dáng cao nhân, thoát tục.

Mạc Vân Quả nhìn Đoàn Tử bay lơ lửng trong không trung, vươn tay chọc chọc bụng nó, đồng thời đáp: "Ngươi nói đi."

" Vị diện trung cấp nguy hiểm hơn so với các vị diện khác, rất nhiều thời điểm có đồ vật siêu nhiên xuất hiện, cho nên kí chủ nhất định phải cẩn thận."

Giọng nói của Đoàn Tử nghe qua rất nghiêm túc.

Mạc Vân Quả nghe được lời này, trong lòng không biết sao, dâng lên một loại cảm giác kì quái, cảm giác này nên nói như thế nào nhỉ?

Thật giống như nhìn thấy màu vàng cô thích, có chút hưng phấn, có chút chờ mong.

Đoàn Tử thấy trên mặt Mạc Vân Quả không lộ ra sợ hãi hay do dự, vừa lòng gật gật đầu, không hổ là ký chủ của nó, có được gan dạ sáng suốt không tầm thường!

Đoàn Tử không biết đó là, Mạc Vân Quả chẳng những không sợ hãi, ngược lại tràn ngập chờ mong.

Đoàn Tử thấy Mạc Vân Quả không có gì vấn đề, lúc sau, mở truyền tống cô đến vị diện sau.

Cùng lúc đó, thân ảnh Mạc Vân Quả biến mất trong không gian u ám.

"Hắc! Xem! Nơi này còn có một cái tiểu oa nhi!"

Thanh âm thô cuồng truyền tới trong tai Mạc Vân Quả, nàng ra sức mở mắt, lại chỉ có thể thấy máu đầy đất, thi thể khắp nơi.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, trên người nàng bị một thi thể đè xuống, nhiệt độ còn ấm áp, chắc hẳn chưa chết đi bao lâu.

Máu ấm nhiễm vào trong quần Áo của nàng, nàng thậm chí còn cảm nhận được hình dáng khi nó xâm nhập.

"Hắc! Thế mà còn sót lại một đứa bé! Lão đại cũng quá không để tâm đi!"

Một giọng nói thanh thúy khác vang lên, cùng lúc đó, Mạc Vân Quả cảm thấy trên người nhẹ đi, cái xác đè lên người cô đã không thấy đâu.

- ------

* Hắc hưu hắc hưu: ta tra thì nó có nghĩa liếm+ lăn lộn ( Từ nhạy cảm... khụ khụ, nên ta để nguyên vậy)

- --------------
 
Chương 189


Edit: Linhlady

Nhưng mà còn không chờ Mạc Vân Quả phản ứng lại, nàng đã bị một người túm cổ Áo kéo dậy.

"Tấm tắc ~ xem dáng vẻ của đứa bé này xem, rõ ràng do thiếu dinh dưỡng nha!"

Nhắc tới Mạc Vân Quả người kia nhìn từ trên xuống dưới Mạc Vân Quả nói, đây là một người cao to vạm vỡ.

"Nơi nghèo nàn như thế này, có thể nuôi sống nó đã không tồi rồi!" Một giọng nói khác vang lên, đây là một người nho nhã nhìn không khác gì thư sinh, nếu như xem nhẹ thanh kiếm nhuộm.máu trong tay hắn......

" Đứa bé này làm sao bây giờ? Giết?" Người vạm vỡ nói.

Mạc Vân Quả nghe được chữ " giết ", đôi mắt chớp chớp, nàng trở tay bắt lấy tay người vạm vỡ, bằng vào tiểu xảo thân thể, một cái nhảy nhảy xuống dưới, đồng thời đem người vạm vỡ lược quật ngã trên mặt đất.

Người nho nhã kia đứng một bên quan sát, thấy như vậy nở nụ cười, thú vị.

Người vạm vỡ bị quật ngã trên mặt đất, sau đó lập tức xoay người lên, hắn cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả gầy yếu, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn, có điểm ý tứ.

Hắn lui về phía sau một bước, đôi tay nắm chặt, làm ra tư thế công kích.

Người kia thấy vậy, biết hắn lại nổi lên lòng hiếu thắng, hắn ta sáng suốt lui về phía sau.

Trên mặt Mạc Vân Quả còn dính vài vết máu, nhìn qua có vài phần khủng bố.

Nhưng mà Mạc Vân Quả như vậy, lại khơi dậy hứng thú của hắn. Ngược trong lòng, hắn liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Chỉ thấy lui về một phía, hung hăn xông về phía Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả nâng tay phải lên, ổn định thân thể tiếp được tay người vạm vỡ.

Nhưng mà sức lực của người này quá lớn, Mạc Vân Quả không thể không lui về phía sau một bước chống đỡ thân thể của mình.

Một màn này xem trong mắt người nho nhã kia, lại dị thường kinh ngạc, hắt ta biết tiểu gia hoả này có bao nhiêu sức lực......

Người vạm vỡ đối với chuyện Mạc Vân Quả có thể tiếp được tay của hắn, cũng có một ít kinh ngạc, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, hắn đối với Mạc Vân Quả càng tò mò hơn.

Hắn rút ra tay phải về, sau đó vung tay trái lên.

Lần này hắn sử dụng tám phần sức lực.

Mạc Vân Quả vẫn như cũ dùng tay phải tiếp được nắm tay hắn, bàn tay cùng nắm tay khi chạm vào, phát ra một tiếng thật lớn, cùng lúc đó, Mạc Vân Quả có thể rõ ràng cảm giác được, tay phải của nàng gãy xương......

Người vạm vỡ chỉ cảm thấy tay trái của mình tê dại, hắn nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt sâu thẳm một phần, thật là có ý tứ, có ý tứ......

"Tiểu oa nhi, sức lực của ngươi không tầm thường, chỉ tiếc......"

Người vạm vỡ tạm dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Ai bảo ngươi là người của thôn này đây?"

Nói xong câu đó, tay phải người vạm vỡ hung hăng hạ xuống vị trí đầu của Mạc Vân Quả, lúc này đây, hắn dùng mười phần sức lực.

Nếu một bàn tay này nện xuống tới, đầu Mạc Vân Quả nở hoa là chuyện không ngoài ý muốn.

Ngay ở lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng có một người đạp bay người vạm vỡ, ngăn cản thủ đoạn của hắn ta, khiến hắn ta nện xuống đất, mặt đất cũng lún xuống một hố lớn.

Nho nhã người nhìn thấy chiêu thức này, vội vã đi đỡ người vạm vỡ, đồng thời bảo vệ Mạc Vân Quả.

"A a a a! Cuối cùng không có tới muộn ~" một thanh âm phù hoa từ nơi xa truyền đến, Mạc Vân Quả chỉ nhìn thấy vệt sáng lướt qua, sau đó trước mặt cô xuất hiện một người.

"Tiểu Quả Quả ~" thanh âm càng thêm nhộn nhạo ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên, Mạc Vân Quả nghiêng đầu, luôn cảm thấy thanh âm này có vài phần quen thuộc.

- ------

Edit: Ahaha, mọi người đoán xem là ai? Là ai a? ⊙▽⊙
 
Chương 190


Edit: Linhlady

Người đến là một nam nhân tóc dài mặc đồ đỏ rực, quần áo lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực trắng nõn.

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy người này lớn lên thật đẹp mắt.

Mặt mày hắn tinh xảo, mũi cao thẳng, môi khinh bạc, dưới ánh mắt nhỏ nhạo còn vương ánh lệ.

Diệp Hành nhìn vẻ mặt dính máu nhưng đôi mắt vẫn thuần tịnh của Mạc Vân Quả, vươn trắng nõn, hung hăn xoa mái tóc như rơm rạ của cô.

"Tiểu Quả Quả ~ không nghĩ tới ta vậy mà có thể nhìn thấy ngươi ~"

Diệp Hành đem Mạc Vân Quả ôm vào trong ngực, giống như cô là trân bảo của hắn vậy.

Người bên cạnh thấy một màn như vậy, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra luôn!

Đây lag lão đại ngày thường luôn hiên ngang khí phách ngẫu nhiên sẽ bá đạo của bọn họ sao!

Người trước mắt tản ra hơi thở nhu hoà, thật sự là lão đại của bọn họ sao!

Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, mắt liếc nhìn về hai người đã trở nên ngốc lăng bên cạnh.

"Trương Tam Lý Tứ, hai người các ngươi làm.cái gì đây hả! Một đứa trẻ cũng không buông tha!"

Ánh mắt Diệp Hành sắc bén quét về phía hai người, thành công làm thân mình hai người run lên, phục hồi tinh thần lại.

Trương Tam, cũng chính là người vạm vỡ ngập ngừng nói: "Đứa bé là người của thôn này, cho nên......"

Câu nói kế tiếp Trương Tam không có tiếp tục nói, nhưng ý tứ kia, người ở đây trừ bỏ Mạc Vân Quả ngoài đều hiểu.

Diệp Hành nghe được lời này sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn về Mạc Vân Quả phía ở trong lòng ngực mình, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng.

Mạc Vân Quả nâng tay trái không bị gãy của mình đẩy đẩy Diệp Hành, lại phát hiện đẩy không được.

Diệp Hành cảm giác được sức lực "Mỏng manh"của tiểu Quả Quả nhà mình, khóe môi cong lên một nụ cười sủng nịch

"Tiểu Quả Quả, ta là Diệp Hành a ~"

Diệp Hành nói lời này bĩu môi, hướng tới khuôn mặt Mạc Vân Quả "Bẹp" một ngụm.

Mạc Vân Quả:......

Trương Tam Lý Tứ:...... ( mặt hoảng sợ) chết non! Lão đại bọn họ luyến đồng a!

"Đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"A a a! Đừng hỏi ta, ta đang còn hoảng sợ khi tiểu Quả Quả nhà ta thiếu chút nữa liền đã chết......"

"Nếu ta đoán không sai, cái người Diệp Hành này chính là cái người Diệp Hành kia đi?"

"Cái gì mà Diệp Hành cái này cái kia? Nói rõ ràng không ta quật ngã ngươi!"

"Các ngươi còn nhớ rõ lúc trước có một người vẫn luôn chăm chỉ đánh thưởng không, ngoại trừ tên thổ hào kia, đó là một người tên Diệp Hành người bá chiếm bảng xếp hạng a!"

"Lầu trên ý của ngươi là nói, cái người tên Diệp Hành mà có hệ thống phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả và cái người tên Diệp Hành đang chiếm tiện nghi của tiểu Quả Quả nhà ta là một?"

"Hình như là có chuyện như vậy......"

"Ta...... A a a a a! Phát sóng trực tiếp của Tiểu Quả Quả còn có thể đến vị diện của chúng ta sao? A a a! Kích động quá! Khi nào có thể tới vị diện của ta a! Ta cũng muốn ôm ấp tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Nếu thật là như vậy, ta chỉ có thể nói, ta phục hệ thống phát sóng trực tiếp này!"

"Cầu hệ thống sau vị diện lâm hạnh ta! Lâm hạnh ta! A a a! Ta cũng muốn tiếp xúc với tiểu Quả Quả nhà ta a!"

Diệp Hành nhìn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, khóe miệng cong cong, ở trong đầu bạch bạch đánh ra mấy chữ.

"Hắc hắc! Các ngươi đã tìm được chân tướng! Ta chính là cái người Diệp Hành kia! Tiểu Quả Quả hiện tại là của ta! Ha ha ha ha ha!"

Diệp Hành "Bẹp" một ngụm lại hôn hôn khuôn mặt Mạc Vân Quả, hoàn toàn không để bụng trên mặt nàng còn dính máu.

Quần chút phát sóng trực tiếp:...... Ngươi im miệng nha! Chờ ta tới!

- ------

Edit: Ai còn nhớ Diệp Hạo không nà, để anh n9 thấy cảnh này thì có mà ghen nổ phổi. ~^O^~ Không lẽ đây là nam phụ trong truyền thuyết. Haha
 
Chương 191


Edit: Linhlady

Diệp Hành nhớ tới một màn mạo hiểm vừa rồi, hắn không thể không khen bản thân một chút thói quen tốt mỗi ngày xem phát sóng trực tiếp của tiểu Quả Quả, ha ha ha!

Vốn dĩ hôm nay sau khi tàn sát thôn này xong, tâm tình Diệp Hành là có một chút áp lực.

Vừa lúc hắn chú ý tiểu Quả Quả mở phòng phát sóng trực tiếp, hắn gấp không chờ nổi muốn nhìn bộ dáng của Mạc Vân Quả, nhìn đôi mắt thuần tịnh kia, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể bình tĩnh trở lại.

Nhưng mà đương hắn vừa thấy rõ ràng nội dung phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc liền hoảng sợ.

Cái cảnh tượng này làm sao lại quen thuộc như vậy!

Tiểu Quả Quả ngay sau đó rơi xuống vị diện của hắn sao! A a a! Thật kích động! Thật hưng phấn!

Từ từ! Tiểu Quả Quả có phải hay không có nguy hiểm? Tên Trương Tam Lý Tứ kia...... A a a! Trước tiên đi cứu tiểu Quả Quả đã!

Vì thế, mọi người liền thấy một màn vừa rồi kia.

Bởi vì chạy tới cấp, quần áo Diệp Hành đều có không chỉnh chu, thực sự cho người trong phòng phát sóng trực tiếp nào đó một ít phúc lợi.

Mạc Vân Quả nhìn người nam nhân trước mắt, nha, không, là mỹ nhân, nghe được hắn nói đến tên của mình, nghĩ xem hắn là nhân vật nào.

Ừm...... Hắn là một người đánh thưởng rất thường xuyên.

Sau khi Mạc Vân Quả biết là người quen, hơi hơi thả lỏng thân thể.

Người nàng bám vào ở vị diện này hình như mới bảy tám tuổi, thoạt nhìn dị thường nhu nhược.

Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả ngốc lăng, trực tiếp đem nàng ôm ở trong lòng đạp lên thi thể trên đất trực tiếp bỏ đi.

Mạc Vân Quả nhìn thi thể đầy đất, không nói gì.

Trương Tam cùng Lý Tứ theo sau đuổi kịp, cũng không quay đầu lại rời đi.

Bóng dáng ba người nhìn qua có chút hiu quạnh, nhưng cùng với đống thi thể đầy đất kia, tia hiu quạnh thêm vài phần quỷ quyệt.

Khi Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi ra khỏi phạm vi thôn trang, Trương Tam trực tiếp thả một mồi lửa, đem thôn trang kia thiêu đốt sạch sẽ.

Theo sau, Diệp Hành cưỡi một con chó sói về nhà.

Ở trong toàn bộ quá trình này, Mạc Vân Quả cũng tiếp nhận tin tức của thế giới này, nhưng ngược lại với các vị diện trước, Đoàn Tử hoàn toàn không cung cấp chuyện xưa của nguyên chủ mà chỉ có thông tin cơ bản của thế giới này.

Tỷ như thế giới này là một thế giới hỗn tạp, có võ giả, có hiệp khách, còn có các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, tỷ như phong lôi lang kia đó là một trong số đó, đây là một loại mãnh thú tốc độ cực nhanh, có thể một ngày đi được một vạn dặm......

Khi Mạc Vân Quả tiếp thu xong tin tức vị diện, lúc sau, nhiệm vụ vị diện này l xuất hiện ở trong phòng phát sóng trực tiếp, thuận tiện để xem.

"Nhiệm vụ vị diện: Chân tướng!"

Khác với trước kia nội dung cụ thể, nhiệm vụ này chỉ có hai chữ, khiến người ta không mò được nội dung chính.

Mà Diệp Hành vừa nhìn thấy hai chữ này, ánh mắt si hán vốn dĩ đang nnhìn Mạc Vân Quả nhanh chóng xẹt qua một tia u ám, nhanh tới nỗi làm người ta trở tay không kịp.

Hiển nhiên, Diệp Hành là biết nhiệm vụ này có ý tứ gì, nhưng hắn lại không có tính toán nói cho Mạc Vân Quả.

Có một số việc, chỉ có thể chôn ở trong bóng đêm, tốt nhất vĩnh viễn không thấy ánh sáng.......

Mạc Vân Quả không có nhận thấy được dị thường của Diệp Hành, nàng tựa ở trong lòng ngực hắn, thử hoạt động tay phải của mình.

Bởi vì nguyên nhân gãy xương, khi nàng vung động có thể nghe được thanh âm xương cốt "Răng rắc răng rắc".

Trương Tam, Lý Tứ:...... Tiểu oa nhi tâm thật lớn!

Diệp Hành nghe được một thanh âm kỳ quái phục hồi tinh thần lại, liếc mắt một cái liền thấy được tình trạng tay phải của Mạc Vân Quả.

Diệp Hành:...... Luôn cảm giác trong hiện thực tiểu Quả Quả càng ngốc manh......

Đương nhiên, ngốc manh dưới tình huống, sự thật tàn khốc là nàng không có cảm giác đau đớn......

- ------
 
Chương 192


Edit: Linhlady

Lúc này Diệp Hành cũng phát hiện tay phải Mạc Vân Quả không thích hợp, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, ánh mắt sắc bén âm trầm liền quét về phía Trương Tam, Lý Tứ.

Trương Tam, Lý Tứ đánh một cái run run, xoay đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Hành.

Mạc Vân Quả vẫn như cũ lay động cổ tay của mình, thanh âm kia nghe đi nghe lại lại có vài phần thanh thúy, thật giống như âm thanh ăn lát khoai.

Diệp Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi, đôi tay bắt lấy tay phải Mạc Vân Quả, mềm nhẹ xoa xoa tay phải của nàng.

"Tiểu Quả Quả, ngoan, chờ trở về liền giúp ngươi chữa khỏi."

Trong giọng nói của Diệp Hành có vài phần đau lòng, khuôn mặt yêu nghiệt cũng lộ ra vài phần lo lắng.

Mạc Vân Quả gật đầu cũng không có để ý cánh tay của nàng, bởi vì không có cảm giác đau đớn nên nàng không cảm thấy có gì lo lắng.

Trở lại trong sơn trại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía lão đại, nha! Thế mà lại ôm một đứa bé trở về?!

Diệp Hành xem nhẹ ánh mắt tò mò của bọn họ, trực tiếp ôm Mạc Vân Quả về phòng của hắn.

Đây là một gian phòng cực kỳ đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn, mấy cái ghế dựa.

Diệp Hành đem Mạc Vân Quả ôm ở trên giường, không biết từ nơi nào biến ra một lọ thuốc.

Sau đó Mạc Vân Quả liền thấy Diệp Hành đem lấy thuốc bột bôi trên tay nàng, sau đó, bằng mắt thường có thể thấy được cổ tay sưng đỏ dần chuyển lại bình thường.

Mạc Vân Quả lắc lắc tay phải, lúc này đã không có thanh âm "Răng rắc răng rắc" kia.

Diệp Hành nhìn vết thương của Mạc Vân Quả đã khỏi, đem thuốc thu về.

"Tiểu Quả Quả, ta có phải rất lợi hại hay không? Hắc hắc hắc!"

Trên mặt Diệp Hành là nụ cười thiếu đòn, dáng vẻ đắc ý dào dạt.

Mạc Vân Quả gật đầu, thừa nhận lời hắn nói.

Nàng cũng thấy rất lợi hại, có thể khiến miệng vết thương trong thời gian ngắn như vậy lành lại, thật sự rất lợi hại.

Diệp Hành được Mạc Vân Quả khẳng định, cả người cảm giác như muốn bay lên.

Hắn bế Mạc Vân Quả tung lên không trung, sau đó lại ổn định vững chắc tiếp được.

Mạc Vân Quả bay lên:......

Diệp Hành vô tâm không phổi cười hai tiếng nói: "Tiểu Quả Quả, hoan nghênh tới thế giới của ta!"

Mạc Vân Quả gật đầu, xem như đáp lại hắn.

Diệp Hành cũng biết Mạc Vân Quả là một người không biết nói chuyện, đối với việc nàng có thể cho mình phản ứng, đã thực vừa lòng.

Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy như thế nào cũng đáng yêu, thấy như thế nào cũng đều manh manh đát!

Hiển nhiên, Diệp Hành tự động xem nhẹ máu trên mặt cùng vết bẩn trên người Mạc Vân Quả......

Diệp Hành vui rạo rực cười, hắn thực thích cặp mắt kia của tiểu Quả Quả, nơi đó giống như sẽ không có sự giả tạo, vĩnh viễn không chứa tạp chất, vĩnh viễn không bị vấy bẩn.

Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành trước mắt, lôi kéo quần áo của mình.

Lúc này Diệp Hành mới phản ứng lại đây, hắn nhìn khuôn mặt Mạc Vân Quả loang lỗ vết máu, trên người cũng có các loại vết bẩn, đập một phát vào đầu mình, vội vàng bế Mạc Vân Quả chạy về phía suối nước nóng.

Người trong sơn trại cgir thấy một cơn gió thổi qua, lưu lại một đống bụi cho bọn hắn ăn......

Diệp Hành đem Mạc Vân Quả bỏ vào suối nước nóng, cũng không có cởi quần áo của nàng, mà xoa xoa tóc ướt dầm dề của nàng nói: "Tiểu Quả Quả, tắm rửa sạch sẽ nha, ta ở bên ngoài chờ ngươi ~"

Nói xong câu đó, hắn liền đi ra ngoài, đương nhiên, hắn không quên gọi người chuẩn bị quần áo cho Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả ghé vào thành bể, nhìn bóng dáng Diệp Hành, ánh mắt lạnh lẽo.

Suối nước nóng thực ấm áp, có thể loại trừ hàn khí trên người, còn có thể tẩm bổ thân thể suy yếu của cô.

Mạc Vân Quả ngâm mình ở suối nước nóng, dần dần, lại ngủ quên.

Mà lúc này Diệp Hành đứng ở bên ngoài suối nước nóng, nhìn phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả.

- ------
 
Chương 193


Edit: Linhlady

"A a a! Lại bị mosaic a a a a!"

"Lại một lần cảm giác được bị mosaic chi phối, sợ hãi...... Run bần bật......"

"Lại nói tiếp, vì sao muốn mosaic a! Tiểu Quả Quả nhà ta chỉ là đứa trẻ, có gì đẹp để xem!"

" Lầu trên ngươi dám vuốt lương tâm nói ngươi không muốn nhìn thân thể của tiểu Quả Quả sao!"

"Ta vuốt ta lương tâm nói! Ta! Muốn nhìn...... Hu hu hu...... Cầu không cần mosaic!"

"Một đại sóng si hán đang muốn đột kích 233333"

"Ha hả! Hệ thống ngươi ra đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!"

"Hệ thống ngươi tới đây nói cho ta, ngươi mosaic như vậy, lương tâm ngươi sẽ không đau sao! Sẽ không đau sao!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Sẽ không đau sao!"

Đoàn Tử nhìn phòng phát sóng trực tiếp, ngạo kiều tỏ vẻ, hệ thống không có lương tâm!

Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp một tảng lớn mosaic, lại nhìn các loại phun tào trong phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc khóc chít chít.

Sở dĩ để một mình Mạc Vân Quả ngâm suối nước nóng, là bởi vì hắn cho rằng hắn có thể từ phòng phát sóng trực tiếp nhìn được thân thể tiểu Quả Quả......

Ai biết, hệ thống đáng chết này lại mosaic!

Diệp Hành nghĩ đến, hiện tại hắn nếu đi vào bồi tiểu Quả Quả ngâm suối nước nóng, khả năng bao nhiêu phần trăm bị đám người trong phòng phát sóng này phỉ nhổ đến chết.

Diệp Hành nhíu mày, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt cũng có vẻ có chút ảm đạm không ánh sáng.

Diệp Hành rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm!

Hừ! ╭(╯^╰)╮ hắn mới mặc kệ phòng phát sóng trực tiếp phun tào! Dù sao bọn họ sẽ không thật sự đến thế giới của mình được.

Vẫn là xem thân thể tiểu Quả Quả quan trọng hơn! Hắc hắc hắc!

Như vậy nghĩ, khóe miệng Diệp Hành nhộn nhạo tươi cười, sau đó hắn đẩy cửa ra, lại nhanh chóng đóng cửa lại, vui rạo rực hướng đi tới chỗ suối nước nóng.

Nhưng mà......

Người đâu? Tiểu Quả Quả đâu?

Diệp Hành nhìn suối nước nóng trống rỗng, trong lúc nhất thời treo não luôn.

Hắn tuyệt đối có tự tin với sơn trại của mình, cũng tuyệt đối tự tin với thực lực của bản thân, ở trong thế giới này, tuyệt đối không có người dưới mí mắt hắn có thể mang tiểu Quả Quả đi.

Như vậy, tiểu Quả Quả rốt cuộc đi nơi nào đây?

Diệp Hành nhìn chằm chằm suối nước nóng, đột nhiên tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, lập tức nhảy vào suối nước nóng, lặng xuống dưới mặt nước.

Diệp Hành nhìn thân mình nho nhỏ của Mạc Vân Quả dần dần chìm vào đáy nước, bình tĩnh như vậy, tự nhiên như vậy, không có một chút dáng vẻ dãy dụa.

Hắn nhanh chóng bơi qua, bế Mạc Vân Quả lên, sau đó trồi lên mặt nước.

Diệp Hành có thể cảm giác được thân thể Mạc Vân Quả một mảnh cực nóng, hắn xem xét hô hấp của nàng, tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn có thể cảm giác được.

Thân mình hắn có chút run rẩy, trong nháy mắt trong nháy mắt kia, hắn lại cảm giác được sợ hãi.

Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi ra khỏi suối nước nóng, đem quần áo đã chuẩn bị cho Mạc Vân Quả quấn lên người nàng, che khuất thân thể gầy yếu.

Lại nói tiếp, Mạc Vân Quả ngâm suối nước nóng cũng không cởi hết đồ, bên trong còn bộ nội y mỏng......

Cho nên, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu được, mới trình độ này còn cần mosaic?!

Bọn họ căn bản không nhìn thấy gì ngoại trừ tay chân tiểu Quả Quả lộ ra ngoài! Còn cần mosaic?! Hệ thống ngươi nhất định là cố ý!

Đoàn Tử nhìn phòng phát sóng trực tiếp phun tào, tay nhỏ mũm mĩm vuốt vuốt cằm, ký chủ tắm rửa thế mà không cởi quần áo? Thật là một thói quen không tốt!

Làm một hệ thống nho nhỏ có thói ở sạch, Đoàn Tử tỏ vẻ nó ghét bỏ ký chủ của mình ~╭(╯^╰)╮

- ------
 
Chương 194


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả cảm thấy có chút khó chịu, nàng giống như lại trở về ngày trước, cảm giác áp lực không thở nỗi này khiến nàng muốn chạy trốn nhưng nàng biết được, bản thân không có cách nào trốn tránh.

Nàng sớm từ bỏ giãy giụa, tùy ý để bóng tối bao phủ.

Nhưng mà, là ai? Đem nàng kéo ra khỏi bóng tối kia?

Mạc Vân Quả có thể cảm giác được trên người người nọ cực nóng, có thể cảm giác được thân thể hắn hơi hơi run rẩy, còn có thể cảm giác được hắn ở bên tai gọi tên mình.

"Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."

Mạc Vân Quả cảm thấy có chút hoảng hốt, vì sao muốn nói thật xin lỗi? Thật xin lỗi...... Lại có ý tứ gì đây?

Diệp Hành nhìn thân thể có chút run rẩy của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia áy náy, hắn không nên vì tị hiềm để tiểu Quả Quả một mình ngâm suối nước nóng.

Rõ ràng biết hiện tại nàng chỉ là đứa trẻ, biết nàng có xảy ra chuyện gì cũng không có cách nào kêu cứu được, rõ ràng biết......

Diệp Hành lần đầu tiên có cảm giác hối hận, loại hối hận cùng với hắn, tra tấn hắn.

"Tiểu Quả Quả, thật xin lỗi."

Thật xin lỗi vì để một mình ngươi lại đó, thật xin lỗi vì tâm tư của mình mà để ngươi vào hoàn cảnh nguy hiểm......

Khi Mạc Vân Quả mở to mắt, liền thấy được vẻ mặt thương tâm của tuyệt mỹ nhân nhi.

Diệp Hành nhìn thấy Mạc Vân Quả tỉnh, lập tức đi lại bên người nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu Quả Quả, ngươi tỉnh rồi! Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không nha?"

Mạc Vân Quả lắc đầu, không nói gì.

Diệp Hành xoa xoa đầu nàng, biết nàng không có gì không thoải mái mới yên lòng, hắn dừng một chút lại hỏi: "Tiểu Quả Quả, sao ngươi lại có thể chìm xuống nước được?"

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: "Ta ngủ quên."

Diệp Hành trăm triệu không nghĩ tới là cái đáp án này:......

"Phốc! Mạo hiểm một khắc thì ra là bởi vì tiểu Quả Quả quá mệt mỏi!"

"Ha ha ha! Ta có thể tưởng tượng được Diệp Hành hiện tại đã cạn lời ha ha ha!"

"Ta phỏng chừng trước đó Diệp Hành khẳng định não bổ các loại khả năng, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới lại có thể là cái này! Ha ha ha!"

"Cho nên phải nói, đáp án của tiểu Quả Quả nhà ta luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người......"

"Khụ khụ...... Chẳng lẽ chỉ có mình ta chú ý đến khuôn mặt Diệp Hành sao? Thật sự rất đẹp a a a a!"

"Ta cảm thấy ta khả năng muốn vứt bỏ Hách Trường Nhạc nhà ta...... A a a! Diệp Hành thật sự rất đẹp a!"

"Ta cảm thấy tiểu Quả Quả nhà ta cùng Diệp Hành cũng xứng đôi làm sao đây!"

"Các ngươi còn nhớ Hiên Viên Mặc không......"

Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp thế mà có người tạo Cp hắn cùng tiểu Quả Quả, ý cười trên khóe miệng rõ ràng lớn hơn nữa.

Nhưng mà này mạt ý cười khi nhìn thấy thân thể khô quằn gầy yếu của Mạc Vân Quả lập tức suy sụp, a a a! Hắn thật sự không có luyến đồng a!

Mạc Vân Quả không bình luận trong nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì lên tới cấp ba, cho nên trừ tình huống cần thiết, nàng lựa chọn đem bình luận để sang bên, cũng không muốn nó luôn hiện ra trước mặt mình.

Diệp Hành biết không phải do tình huống trong sơn trại khiến Mạc Vân Quả gặp nguy hiểm, cũng tạm thời yên lòng.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mạc Vân Quả một mình tắm rửa!

Trải qua một phen lăn lộn, rất nhanh đến giờ cơm chiều, bởi vì Diệp Hành là lão đại, cho nên cơm chiều của hắn cũng tách ra ăn.

Hiện giờ lại thêm một người là Mạc Vân Quả, Diệp Hành phân phó phải ăn ngon một chút.

Vì thế Mạc Vân Quả thấy được trên bàn cơm, ừm...... Có gà có vịt còn có cá, nhưng mà...... Giống như đều chỉ có một nửa thân thể?
 
Chương 195


Edit: Linhlady

Diệp Hành nhìn đồ ăn hôm nay, vừa lòng gật gật đầu nói: "Tiểu Quả Quả, ngươi nếm thử, ăn rất ngon!"

Mạc Vân Quả cầm lấy chiếc đũa chọn một khối thịt gà, khi cắn một miếng, nàng cảm giác trong miệng có mùi hương kì dị, làm nàng có chút luyến tiếc nuốt xuống.

Nàng nhai nhai, lại nhai nhai, cuối cùng chậm rãi nuốt xuống.

Mà theo thịt gà nuốt xuống, nàng cảm giác được một dòng nước ấm từ dạ dày chảy khắp tứ chi, cái loại cảm giác này thật giống như ánh mặt trời chiếu vào máu vậy.

Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả hưởng thụ, trong mắt xẹt qua một tia cười khẽ, đây đều là những đồ ăn không tầm thường! Ăn vào rất tốt cho thân thể.

Đám kia đầu bếp thế nhưng thật thức thời, hắc hắc! Nghĩ xem có thể thưởng cho bọn họ cái gì được.

Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành, tuy tính tình nàng trì độn, nhưng cũng nhận ra đây không phải thịt cá bình thường.

Diệp Hành nhìn ánh mắt trong suốt của tiểu Quả Quả, trong lúc nhất thời lại bị luân hãm, thật là đẹp mắt, hắn nghĩ như vậy.

Mạc Vân Quả nhìn sững sờ Diệp Hành, không nói gì, cũng không có dời tầm mắt.

Diệp Hành tay chậm rãi sờ hướng đôi mắt của Mạc Vân Quả, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thật là đẹp mắt......"

"Dựa dựa dựa! Diệp Hành này không phải là tên biến thái đi?!"

"Xem hắn dáng vẻ kia, sẽ không muốn đào đôi mắt của tiểu Quả Quả đi?!"

"Đậu má, ta biết ngay người này không phải cái gì thứ tốt!"

"Tiểu Quả Quả! Mau tránh ra a!"

"Mệt ta một giây trước còn vui vẻ ghép Cp hắn cùng tiểu Quả Quả đâu!"

"A a a! Ta muốn bổ xuống bốn mươi đại đao, thật khó chịu!"

Diệp Hành thấy được các loại bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, lập tức phục hồi tinh thần lại.

Hắn ảo não gõ đầu mình một cái, ở trong đầu nói với phòng phát sóng trực tiếp một câu.

"Ta làm sao có thể sẽ đào đôi mắt của tiểu Quả Quả? Đôi mắt này ở trên người tiểu Quả Quả mới có thể có giá trị lớn nhất."

Diệp Hành cũng mặc kệ người trong phòng phát sóng trực tiếp có tin hắn hay không, dù sao hắn cũng không để ý ánh mắt của người khác khi nhìn mình.

Nha, không đúng, hắn đặc biệt để ý cái nhìn của Mạc Vân Quả.

Hắn thật cẩn thận nhìn Mạc Vân Quả, muốn từ trên mặt nàng tìm ra một tia chán ghét, may mắn, không có......

Diệp Hành ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Tiểu Quả Quả, có phải ăn rất ngon hay không? Hắc hắc, ăn ngon thì ăn nhiều một chút nha ~"

Mạc Vân Quả nhìn vẫn cái tay vẫn dừng ở đôi mắt của mình, khẽ gật đầu, vừa vặn hắn cũng bỏ tay xuống.

Diệp Hành ra vẻ không có việc gì rút tay mình về, vui sướng hài lòng giúp Mạc Vân Quả chọn đồ ăn.

Mạc Vân Quả tự nhiên nhận lấy, chậm rì rì ăn.

Mỗi một miếng đều là hưởng thụ, nàng muốn từ từ cảm nhận cảm giác ấm áp này.

Một bàn đồ ăn lớn, trên cơ bản đều vào bụng Mạc Vân Quả, Diệp Hành ăn rất ít, đa số thời gian hắn đều giúp Mạc Vân Quả chọn đồ ăn, sau đó cứ như vậy nhìn nàng ăn.

Sau cơm chiều, là thời gian nghỉ ngơi.

Nơi này rất ít trò giải trí, hơn nữa trời tối rất sớm, lại tương đối nguy hiểm, cho nên đại đa số mọi người đều ở trong phòng, có thể ngủ hoặc có thể đọc sách lung tung.

Thật ra Diệp Hành còn rất nhiều chuyện cần xử lý, nhưng hắn không yên tâm để Mạc Vân Quả ngủ, chỉ có thể ở bên cạnh nàng trước.

Mạc Vân Quả ở trong phòng hắn, là căn phòng an toàn nhất sơn trại này.

Chờ đến khi Mạc Vân Quả ngủ, lúc sau, Diệp Hành mới ngồi ở ghế trên, lật xem vài thứ.

Trong phòng, tiếng hít thở của Diệp Hành cùng với tiếng hít thở của Mạc Vân Quả, hình thành tiết tấu "Âm nhạc", nghe đi nghe lại có vài phần ấm áp......

- ------
 
Chương 196


Edit: Linhlady

Ngày hôm sau, khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, đã nhìn thấy Diệp Hành đang ghé vào bàn, bộ dáng ngủ say.

Nàng chớp chớp mắt, muốn đi xuống giường, cũng ngay lúc này, Diệp Hành bỗng nhiên mở mắt.

Cặp mắt kia một mảnh lạnh lẽo, cũng không nhìn ra vẻ mông lung khi mới tỉnh dậy.

Ánh mắt Diệp Hành đảo qua một vòng quanh phòng, khi ánh mắt chạm tới Mạc Vân Quả trong mắt đột nhiên thanh tỉnh, cả người như tràn trề sức sống.

"Nha! Tiểu Quả Quả ~ ngươi tỉnh rồi?"

Diệp Hành vọt một cái đã xuất hiện trước mặt Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả gật đầu, nhìn quần áo lỏng lẻo của Diệp Hành, lộ ra ngoài một mảnh da thịt tuyết trắng, nhìn qua vô cùng dụ hoặc, đương nhiên, loại dụ hoặc này là do quần chúng trong phòng phát sóng nói ra......

"A a a! Liếm liếm liếm ~ thịnh thế mỹ nhan 2333333"

"Ta muốn khiếu nại! Ma ma nơi này có nam nhân muốn dụ hoặc ta! Ta khống chế không được chính mình a!"

"Ma ma hỏi ta vì sao lại quỳ liếm màn hình, bởi vì mỹ mỹ mỹ nhân a!"

"Giờ này khắc này, ta xem nhẹ đau xót trong lòng, đơn giản vì cái đang xuất hiện trước mặt ta...... A a a! Liếm liếm liếm ~"

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đột nhiên muốn độc chiếm Diệp Diệp nhà ta~"

"A a a! Ta cũng muốn độc chiếm Diệp Diệp, nhưng mà ta lại cảm thấy Diệp Diệp cùng tiểu Quả Quả thật xứng đôi a! Một cái yêu nghiệt, một cái ngốc manh, a a a!"

"Làm vạn năm không ủng hộ CP, nhìn thấy cảnh này, thú huyết sôi trào a!"

"Không được không được, ta muốn đi bổ sung máu, máu mũi chảy đầy đất! Nhân gian hỏi ta vì sao hạ hồng vũ! Đó là máu của lão tử! Một đám nhân loại ngu xuẩn! ╭(╯^╰)╮"

Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp, đôi mắt híp lại, hắn đương nhiên biết dung mạo của mình có bao nhiêu xuất sắc, cũng có bao nhiêu mị lực.

Nếu những người này xuất hiện ở thế giới của hắn, hắn liều mạng xông lên, bởi vì hắn ghét nhất người khác nói dung mạo hắn xinh đẹp!

Nhưng mà......

Diệp Hành nhìn sắc mặt Mạc Vân Quả vạn năm không đổi, bất đắc dĩ đỡ trán, tiểu Quả Quả nhà hắn thật đúng là cứng mềm không ăn a, mỹ **. Hoặc là mặt không đổi sắc gì đó, thật là quá...... Đáng yêu có được hay không!

Mạc Vân Quả không biết Diệp Hành nhớ nhung hay suy nghĩ gì, nàng sờ sờ bụng đang kêu lên kháng nghị nói: "Ta đói bụng."

Diệp Hành vừa nghe lời này, vội vàng bế Mạc Vân Quả lên nói: "Đi, trước tiên ta mang ngươi đi rửa mặt, sau đó đi ăn cơm ~"

Mạc Vân Quả gật đầu, tùy ý để Diệp Hành mình rời đi.

Bởi vì thời gian dài không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, thân thể Mạc Vân Quả rất nhu nhược, Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, chỉ cảm thấy bản thân chỉ cần dùng lực nhỏ thôi, cô bé trong lòng cũng có thể chết đi.

Diệp Hành chỉ có thể cẩn thận ôm lấy nàng.

Sau khi hai người ăn sáng xong, mặt trời cũng đã lên cao.

Mọi người trong sơn trại cũng làm việc của mình, không ai có thời gian bát quái chuyện của Diệp Hành cùng Mạc Vân Quả.

Trên thực tế, chỉ có chính bọn họ biết, tối hôm qua, bọn họ đã âm thầm bát quái thật lâu.

Người trong sơn trại này đều có chức vụ, công việc riêng, bộ máy vận hành cũng rất tốt.

Diệp Hành nhìn qua cũng giống như không có việc gì, nơi nơi mang theo Mạc Vân Quả đi dạo.

Đối với nhiệm v, Diệp Hành không hề cập tới, giống như không hề biết chuyện này vậy.

Mà Mạc Vân Quả tuy rằng đem chuyện này đặt ở trong lòng, nhưng là đối với hai chữ "Chân tướng", nàng lại không biết nên xuống tay từ nơi nào, chỉ có thể đi theo Diệp Hành dạo vòng vòng, vừa chơi vừa suy nghĩ.

- ------
 
Chương 197


Edit: Linhlady

Tới buổi trưa, Trương Tam đột nhiên tới tìm Diệp Hành, ở hắn bên tai nói nói mấy câu, sau đó thấy ánh mắt Diệp Hành sáng lên, cả người tản mát ra một loại hơi thở kì quái.

"Hắc! Tiểu Quả Quả, có nghĩ cùng ta cùng đi chơi trò trương kích thích không?"

Diệp Hành hắc hắc cười không ngừng, nếu không phải có khuôn mặt kia với vát lại hình tượng, chỉ nghe mình tiếng cười của hắn, tuyệt đối là "Đáng khinh".

"Diệp Diệp nhà ta thật đáng khinh......"

"Cho nên nói, trò chơi kích thích là cái gì?"

"Chẳng lẽ...... Là cái ta đang nghĩ đến sao?"

"Lầu trên khả năng suy nghĩ của hai chúng ta giống nhau! Ha ha ha ha! Lại có thể xem tình cảm mãnh liệt diễn!"

"Nha nha! Check it out! Tiết mục diễn tình cảm mãnh liệt tới!"

"Oa oa oa! Hiện tại phòng phát sóng trực tiếp đều to gan như vậy sao?"

"Diệp Diệp thật lợi hại! Nhanh như vậy đã muốn bắt cóc tiểu Quả Quả nhà ta...... Hắc hắc hắc!"

"Tất cả mọi người đều nghiêm túc đứng đắn lên! Tiểu tâm bị tiểu Quả Quả phát hiện!"

"Đúng đúng đúng! Chúng ta đang nghiêm túc đứng đắn, cả nhà chúng ta cùng nhau niệm, mục tiêu của chúng ta là! "

"Không có sâu răng ~"

"Lầu trên cái quỷ gì thế?! Mục tiêu của chúng ta rõ ràng là: Diễn!Kích! Tình!( chống nạnh cuồng tiếu!)"

Diệp Hành:...... Không phải như các ngươi tưởng tượng đâu!

Mạc Vân Quả bớt thời giờ nhìn phòng phát sóng trực tiếp một chút, sau đó...... Vẻ mặt mộng bức.

Tình cảm mãnh liệt diễn thần mã, có thể có sao?

Diệp Hành ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Tiểu Quả Quả, đi thôi đi thôi! Chúng ta đi chơi trò trương kích thích, ha ha ha!"

Nói xong câu đó, hắn ôm Mạc Vân Quả xông thẳng ra phía ngoài chạy đi, cuốn lên từng đợt tro bụi.

Trương Tam nhìn vẻ mặt lão đại hưng phấn, vẻ mặt cạn lời, có thể đem đánh cướp nói giống như sắp diễn tình cảm mãnh liệt, thật không hỗ là lão đại của bọn họ!

Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi xuống, theo tình báo của bọn họ, không đến mười lăm phút nữa sẽ có một thương đội đi qua đây, đến lúc đó hắc hắc hắc......

Diệp Hành cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, Mạc Vân Quả nhìn gương mặt tươi cười trên mặt hắn, bàn tay nho nhỏ gầy yếu áp lên đó.

Diệp Hành: Nha! Tay tiểu Quả Quả thật nhỏ a! Thật muốn hôn hôn một cái moah moah ~

Đương nhiên, Diệp Hành chỉ suy nghĩ như vậy thôi, hắn cũng sẽ không làm, Ừm......Chuyện luyến đồng.

Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả tránh ở bụi cây, bụi cây cực kỳ rậm rạp, không nhìn kỹ hoàn toàn nhìn không phát hiện tồn tại của hai người.

Lúc này Diệp Hành đem Mạc Vân Quả đặt ở trên mặt đất, bản thân lại nửa quỳ trên mặt đất, căng thẳng eo, nhìn thẳng Mạc Vân Quả.

"Nột ~ tiểu Quả Quả, lát nữa nếu như có người đến, ngươi nhảy ra đi nói nói mấy câu, thế nào?"

Diệp Hành vẻ mặt hưng phấn, trong mắt cũng xuất hiện ánh sáng nguy hiểm, nốt ruồi lệ kia càng thêm lóe mắt.

Mạc Vân Quả gật đầu tỏ vẻ bản thân đã biết.

Diệp Hành ghé vào tai Mạc Vân Quả thì thầm vài câu, mới vừa nói xong đã thấy một nhóm người từ nơi không xa chậm rãi đi tới.

Biểu tình Mạc Vân Quả lạnh nhạt, nhảy ra ngoài, chống nạnh, lạnh lẽo nói:

"Núi này là ta mở, cây này do ta trồng! Muốn đi ngang qua đây, phải nộp lại hộ phí!"

Mọi người bị đánh cướp:...... Đứa bé này muốn dở trò gì đây?! Đậu, muốn chơi bọn họ sao!

Diệp Hành thấy một màn như vậy, ý cười trên mặt lớn hơn nữa, hắn lập tức liền nhảy đến bên người Mạc Vân Quả, đem tay phải đặt ở trên đầu Mạc Vân Quả, đồng thời tay trái chống nạnh, thập phần kiêu ngạo nói: "Kinh hỉ không?! Bất ngờ không?! Sợ hãi không?! Ha ha ha!"

Mọi người: Thật kinh hỉ! Thật bất ngờ! Sợ quá a!

- ------
 
Chương 198


Edit: Linhlady

Một màn này thực sự khôi hài, một đứa trẻ khuôn mặt lạnh lẽo, đôi tay chống nạnh, một tư thế người đàn bà đanh đá chửi đổng.

Mà phía sau nàng lại có một nam nhân yêu dã, tay phải đặt ở trên đầu đứa bé, một cái tay khác chống eo, trong miệng nói...... Ừ...... Giống như thực **** nói?

Cũng may, bề ngoài hai người rất tốt, tuy rằng đứa bé có vẻ hơi gầy, nhưng vẫn có thể nhìn ra tỷ lệ khuôn mặt của nàng rất hoàn hảo, vừa thấy chính là một tiểu mỹ nhân, sau khi lớn lên nhất định khuynh quốc khuynh thành.

Diệp Hành nhìn một đám người ngốc lăng, kiêu ngạo cười to nói: "Có phải bị khí phách của tiểu Quả Quả nhà ta làm chấn kinh rồi!"

Mọi người: Là bị câu nói của ngốc của ngươi khiến bọn ta chấn kinh rồi được không!

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Hành, không biết vì sao, nàng cảm thấy tư thế này có chút không thích hợp.

Diệp Hành lại không nhận ra có chỗ nào không đúng, hắn một phen bế Mạc Vân Quả lên, nhướng mày nhìn thương đội nói: "Ta nói, nhanh đem đồ vật có giá trị lưu lại, sau đó các ngươi có thể lăn, ta còn phải đánh cướp thương đội tiếp theo!"

Đánh cướp thương đội tiếp theo gì gì đó, thật sự quá kiêu ngạo có được hay không!

Đương nhiên người trong thương đội làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, phải biết rằng bên ngoài bọn họ nhìn như thương đội bình thường, nhưng trên thực tế lại có huyền cơ khác.

Đã sớm nghe nói con đường này có sơn tặc hung hãn, nhưng nghĩ đến những con đường khác, chỉ sợ càng thêm hung hiểm......

Lúc này từ thương đội đi ra một người, thân cao một mét chín, trên mặt có một vết sẹo do đao chém, kéo dài từ khóe mắt thẳng tới khóe miệng, thoạt nhìn dị thường khủng bố.

Diệp Hành nhìn đến người này, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra người này đã dịch dung, xem ra, cái thương đội này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng vậy đâu......

"Vị này đại hiệp, chúng ta này tiểu thương tiểu đội, xác thật là không có gì đáng giá, ngài xem, ta có mấy ngàn lượng ngân phiếu, có thể dùng nó làm phí qua đường không?"

Diệp Hành bĩu môi, mấy ngàn lượng ngân phiếu? Tống cổ xin cơm sao? Hắn là đầu lĩnh sơn tặc đấy!

"Không được không được, ta xem các ngươi kéo rất nhiều đồ? Nhanh lên giao đi ra!" Diệp Hành bày dáng vẻ thổ phỉ, không đúng, hắn chính là thổ phỉ, lại còn là đầu lĩnh thổ phỉ.

Người dẫn đầu cười mỉa vài tiếng nói: "Đại hiệp a, trong này chỉ có một ít vải vóc, đặc sản mà thôi......"

"Nha? Vải vóc, đặc sản? Lấy ra để ta nhìn ~" Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, sắc mặt khinh thường.

Mạc Vân Quả chớp chớp đôi mắt, thực nghiêm túc gật gật đầu.

"Thật sự chỉ có vải vóc, đặc sản mà thôi." Người dẫn đầu tiếp tục nói, tay lại để ở phía sau, bày vẻ thủ thế, dĩ nhiên là thế chủ động.

Diệp Hành cười lạnh một tiếng, "Nếu gia vẫn cương quyết muốn xem thì sao?"

"Kia......" Người dẫn đầu một bước xa xông tới, "Ngươi liền xem đi!"

Chưởng phong sắc bén quét về phía Diệp Hành, Diệp Hành cười lạnh một tiếng, vươn tay tiếp được chưởng của hắn ta.

Cùng lúc đó, người thương đội ùa lên, bay thẳng về phía Diệp Hành cùng Mạc Vân Quả mà đi.

Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, phi thân trực tiếp dẫm lên trên đầu một người, sau đó quét chân, một đám người cùng lúc ngã xuống.

Không ít người rút vũ khí ra, xông thẳng hướng hướng tới Mạc Vân Quả chém.

Diệp Hành thấy một màn như vậy, nơi nào còn sẽ thủ hạ lưu tình, hắn lui về phía sau vài bước, sắc mặt trầm xuống.

Sau đó, lấy hắn làm trung tâm nổi lên một trận gió yêu dã, nơi gió đi đến, cây cối đứt đoạn, máu chảy thành sông.

Mọi người thấy một màn như vậy, làm sao còn dám tiến lên, nhanh chóng lui về sau.

- ------
 
Chương 199


Edit: Linhlady

Diệp Hành trên mặt cười lạnh càng lúc càng lớn, tay ôm Mạc Vân Quả cũng dần dần chặt lại.

"Đã sớm nghe nói Diêm La Vương đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vốn tưởng rằng nói ngoa, hôm nay vừa thấy, xem ra lời đồn không phải là vô căn cứ!"

Một thanh âm ôn nhuận từ phía sau truyền đến, sau đó Mạc Vân Quả từ phía sau thương đội xuất hiện một người.

Diệp Hành nhìn người mặc Bạch y, tinh quang trong mắt chợt lóe, thẳng tắp nói: "Đã sớm nghe nói Bạch y thánh đế tâm đồng tình mênh mông, vốn dĩ tưởng tin đồn vô căn cứ, hôm nay vừa thấy, xem ra lại có chuyện lạ a!"

Bạch đế khẽ cười một tiếng nói: "Những người đó không hiểu cách làm người của ta, chẳng lẽ Diêm La Vương còn không rõ ràng hay sao? Chúng ta a, không thuộc về cùng loại một người sao?"

Diệp Hành cười lạnh một tiếng nói: "Bạch y thánh đế nói đùa, ta sao có thể cùng ngươi so a! So với ngươi, ta chính là tàn nhẫn độc ác lắm đấy!"

Bạch đế nhìn Diệp Hành, lại nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả trong lòng ngực hắn, cười khẽ nói: "Tàn nhẫn độc ác còn có thể ôm một đứa bé?"

Diệp Hành kiêu ngạo một ngửa đầu nói: "Lúc này mới không phải đứa bé đâu! Đây rõ ràng là tiểu Quả Quả đáng yêu vô địch thông minh hào phóng ôn nhu hiền thục tươi mát thoát tục thiên sinh lệ chất vũ trụ vô địch siêu cấp siêu cấp siêu cấp manh!" (Edit: Đại ca nói không coa chấm phảy gì cả, đọc đứt cả hơi)

Bạch đế: Với nhan sắc của ngươi có thể mở phường nhuộm a!

"Lại ra tới một soái ca ca! Liếm liếm liếm!"

"A a a! Ta cảm giác thế giới này soái ca ca thật nhiều a!"

"Không được không được! Ta muốn chụp lại màn hình ha ha ha!"

"Ta đột nhiên cảm thấy Bạch đế cùng tiểu Quả Quả nhà ta thật đôi a a a a!"

"Không được không được! Ta không thể đổi CP được!"

"Ha ha ha! Chẳng lẽ chỉ có ta một mình ta chú ý tới Diệp Hành khen tiểu Quả Quả nhà ta sao?"

"Lầu trên không phải mình ngươi cô đơn đâu! Tiểu Quả Quả nhà ta đúng là đáng yêu vô địch thông minh hào phóng ôn nhu hiền thục tươi mát thoát tục thiên sinh lệ chất vũ trụ vô địch siêu cấp siêu cấp siêu cấp manh tiểu Quả Quả!"

Diệp Hành nhìn thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, làm như có như không gật gật đầu, không sai! Đúng là cái này!

Bạch đế nhìn thoáng qua sắc mặt vạn năm không đổi của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, hắn ta thật đúng là lần đầu tiên thấy Diêm La Vương có hứng thú với một đứa bé đấy.

"Diêm La Vương, không nói lời dư thừa nữa, ngươi xem, hôm nay có thể nể mặt ta, cho nhóm tiểu thương này đi qua không?"

Bạch đế vẫn như cũ cười, chỉ là tươi cười kia mơ hồ mang theo một tia lạnh lẽo.

Diệp Hành đem Mạc Vân Quả buông xuống, nửa ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Quả Quả, ngươi nói ta có nên thả bọn họ đi không?"

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Diệp Hành, lại nhìn thoáng qua bạch đế, không gật đầu cũng không lắc đầu, cũng không nói gì.

Diệp Hành thở dài, ở trong đầu đánh ra một chuỗi tự.

"Các đồng chí, muốn ta buông tha bọn họ hay không!"

Phòng phát sóng trực tiếp vừa thấy những lời này, sôi nổi tỏ vẻ kích động!

"Đương nhiên là từ bỏ!"

"Loại tình huống này, khẳng định nên cầm tù hắn chà đạp hắn hắc hắc hắc hắn!"

"Lầu trên! Diệp Hành đang hỏi tiểu Quả Quả nhà ta! Bất quá...... Cảm giác giống như cũng cũng không tệ lắm?"

"Khụ khụ khụ...... Không cần ô, muốn ưu nhã!"

"Không muốn không muốn không cần...... Đình a ~"

"Lầu trên ô ô ô......"

"Thật khẩn trương thật kích thích sợ quá a! Loại tiết mục này nên có vài lần nữa a!"

"Lá con diệp! Không cần buông tha bọn họ! Đặc biệt là cái tên cái gì Bạch y thánh đế kia!"

"Không được không được, trong đầu xuất hiện một ít hình ảnh không hài hòa, lại bắt đầu chảy máu mũi, nhân gian lại bắt đầu có hồng vũ......"

"Lầu trên ngươi khắc chế một chút a!"

"Ta khống chế không được chính mình a!"

- ------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom