Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 501


Edit: Linhlady

Nói đến nguyên chủ, cũng là một người thú vị.

Cha mẹ nguyên chủ vào năm cô ấy mười lăm tuổi bị tai nạn xe cộ qua đời, công ty bảo hiểm cùng chủ xe bồi không ít tiền, tính ra cũng đủ cho nguyên chủ sống một thời gian dài.

Nhưng cô tình nguyên chủ lại là người đặc biệt coi trọng tình cảm, sau khi mất đi cha mẹ, cô ấy thương tâm muốn chết, vừa lúc gặp được Lăng Khanh An bị vứt bỏ, cô ấy mang hắn về, xem như có điểm dựa vào.

Đương nhiên, nguyên chủ cũng thật sự thích Lăng Khanh An, xem hắn như con ruột mà đối xử.

Bất kể hắn có yêu cầu gì, cô ấy đều sẽ thỏa mãn hắn.

Chỉ là hai năm gần đây, tình yêu của nguyên chủ nảy mầm, cô ấy thích một người đàn ông, bất đắc dĩ người kia không thích nguyên chủ.

Cái này cũng chưa tính, người này vẫn luôn mập mờ, lấy tiền của cô ấy……

Ừm…… Sau đó, nguyên chủ biến thành không có tiền.

Mạc Vân Quả xem xét lại tài sản hiện có của nguyên chủ, thật tốt, còn có hai ngàn 700 bảy đồng linh ngũ giác, thật là…… Có tiền.

Mạc Vân Quả sau khi biết chuyện này, lập tức có suy nghĩ tìm cách kiếm tiền, chỉ có kiếm tiền, mới có ăn ngon.

Còn về nhiệm vụ gì đó, ăn no mới có sức lực.

Nhiệm vụ lần này xem như đơn giản, tên là “ Cứu rỗi kẻ nói dối”, thực chất là để Lăng Khanh An nói thật mười câu.

“Lần đầu tiên nhìn thấy thế giới kỳ ba, lúc này, ta chỉ nghĩ cho 666”

“Tấm tắc, lực nói dối là cái quỷ gì? Lại nói tiếp, ta còn có điểm tò mò.”

“Ta cũng muốn nhìn xem, nói dối cùng nói thật va chạm sẽ thành như thế nào, 23333333333”

“Chỉ có mình ta tò mò Lăng Khanh An dùng cách thức gì để nói dối thôi sao?”

“Ta cảm thấy thế giới này ta có thể học được rất nhiều thứ, tỷ như nói, làm sao để nói dối mà không bị phát hiện nhỉ!”

“Ta cảm thấy, năng lực xem mặt đoán ý của ta sẽ tăng lên!”

“Nhưng mà ta chỉ tò mò phản ứng của tiểu Quả Quả 2333333333”

Mạc Vân Quả căn bản không thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, cô còn đang suy nghĩ, dùng cách nào kiếm tiền.

Cô trời sinh sức lực lớn, nếu không, đi  sàn đấu đánh người kiếm tiền?

Cái gọi là phương pháp kiếm tiền nhanh, đơn giản có vài loại, đánh bạc, cướp bóc, gạt người!

Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái chỉ có cướp bóc là việc cô có thể làm đi……

Đang lúc Mạc Vân Quả suy xét nên đi cướp ngân hàng hay không, Lăng Khanh An từ trong phòng đi ra.

“ Mẹ, người……”

Lăng Khanh An vừa thấy Mạc Vân Quả nháy mắt đổi sắc mặt, biểu tình vốn dĩ đang đắc ý nháy mắt trở nên ai oán vô cùng.

Hai hàng lông mày nhăn lại có vẻ u sầu, đôi mắt kia, không nói sao cho hết ủy khuất cùng bất mãn.

Lăng Khanh An chậm rãi đi qua ngồi xuống, sau đó hơi cúi đầu, nhún vai.

“ Mẹ, mới vừa rồi con gọi cho thầy giáo, học phí, ngày mai nhất định phải nộp……”

Lăng Khanh An vừa nói một bên trộm ngắm Mạc Vân Quả, quan sát sắc mặt của cô, bất đắc dĩ chỉ nhìn thấy một khuôn mặt lạnh nhạt.

Mạc Vân Quả nhìn “ Con trai” trước mắt, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Chúng ta còn có hai ngàn 700 bảy đồng linh ngũ giác.”

Lăng Khanh An:……

Lăng khanh an đương nhiên sẽ không tin tưởng Mạc Vân Quả nói, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng sống qua cảnh không có tiền.

Hắn chỉ cho rằng, Mạc Vân Quả đang tìm cớ thoái thác.

Lăng Khanh An giương mắt nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ lập loè.

“Con biết đến, mẹ sau khi nghe người ra nói, cảm thấy con không phải con ruột, cho nên mới……”

Mạc Vân Quả:……

Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả không phản ứng, không ngừng cố gắng nói: “ Mẹ có thể chi nhiều tiền cho người đàn ông kia như vậy, lại không muốn cho con 500 đồng, con……”
 
Chương 502


Edit: Linhlady

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Mạc Vân Quả đánh gãy.

“Đúng vậy.” Mạc Vân Quả mười phần nghiêm túc trả lời lại.

“Cái…… Cái gì?” Trong lúc nhất thời Lăng Khanh An không kịp phản ứng lại.

Mạc Vân Quả không ngại bồi thêm câu giải thích: “Tiền đều bị người đàn ông  kia tiêu hết.”

Lăng Khanh An:……

“ Người đàn ông kia tiêu thật nhiều thật nhiều tiền, cho nên ta không có tiền.”

Mạc Vân Quả lại tiếp tục nói.

Lăng Khanh An tiếp tục trầm mặc, hắn suy nghĩ, xem xét xem Mạc Vân Quả nói thật hay giả.

Lăng Khanh An biết, vì theo đuổi gã đàn ông kia, Mạc Vân Quả đã dùng mọi cách lấy lòng, hình như đã mua rất nhiều thứ tốt, chỉ là ngày thường hắn không hay để ý, cho nên không biết cô mua những thứ gì.

Hiện giờ vừa nói Mạc Vân Quả như vậy, Lăng Khanh An liền có chút hoài nghi, chẳng lẽ, thật sự không có tiền?

“Có hoá đơn không?”

Lăng Khanh An thu hồi lại dáng vẻ đáng thương vừa rồi, ngược lại bình tĩnh hỏi thêm.

Mạc Vân Quả hồi tưởng một chút, gật đầu, sau đó đứng lên đi vào phòng mình.

Ước chừng ba phút sau, Mạc Vân Quả cầm một cái hộp ra, bên trong đủ loại hoá đơn lớn lớn bé bé.

M

ạc Vân Quả đem hộp đưa cho Lăng Khanh An, ý bảo hắn lật xem.

Lăng Khanh An tiếp nhận hộp, mở ra vừa thấy, ha hả!

“Mẹ, còn…… Thật hào phóng a……”

Lăng Khanh An gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

Cùng lúc đó, Mạc Vân Quả nghe được giọng nói Đoàn Tử nhắc nhở.

“Đinh! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 10%.”

Nói cách khác, những lời này, Lăng Khanh An thật lòng nghiêm túc.

Mạc Vân Quả vô tâm cắm liễu, vốn đang để ý vấn đề tiền nong, hiện tại vì tiến độ nhiệm vụ lại cảm thấy vui sướng.

“Oa! Lợi hại, như vậy cũng có thể TM!”

“ Cái này cũng coi như một câu nói thật! Xem như có kiến thức mới!”

“Phốc, có thể tưởng tượng lúc này nội tâm Lăng Khanh An có bao nhiêu buồn bực.”

“Đáng thương cho tiểu Quả Quả nhà ta, muốn mở hình thức kiếm tiền.”

“Nguyên chủ làm quá, muốn khi tiểu Quả Quả nhà ta tới còn 23333333333”

“ Lầu trên sao ta lại có cảm giác ngươi đang vui sướng?”

“Có sao có sao? ( mặt vô tội)”

Mạc Vân Quả vừa vặn thấy được một màn này, nội tâm không hề dao động, một chút cũng không muốn cười!

Lăng Khanh An liên tục xem hoá đơn, một đống lớn lớn bé bé này tính ra, cũng có trăm vạn.

Mẹ tốt của hắn nha, vì gã đàn ông kia, thật đúng là bỏ được!

Nguyên chủ là một tác giả, ngày thường chỉ viết viết, nhiều năm như vậy, tuy rằng không thành thần, cũng không thành tiểu thần, nhưng vẫn có fan của riêng mình.

Từng ấy năm tới nay, cũng hoặc nhiều hoặc ít có tiền để dành, hơn nữa lúc trước tiền bảo hiểm cha mẹ để lại cùng tiền bồi thường, cũng có mấy trăm vạn.

Lăng Khanh An bình thường cũng tiêu không ít tiền, tiền nuôi dưỡng hắn, hiện giờ lại vì người đàn ông ki tiêu nhiều như vậy, nếu mà tính toán ra, thật đúng là không có bao nhiêu tiền.

Ý thức được Mạc Vân Quả cũng không nói dối mình, Lăng Khanh An đột nhiên có một loại cảm giác bất đắc dũ thật sâu, hắn làm sao lại có một người mẹ không có tâm nhãn như vậy?

Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết không thích cô!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lăng Khanh An lại không có ý định nói cho Mạc Vân Quả suy nghĩ này.

Hắn đem hộp khép lại, đặt ở trên bàn, sau đó dựa vào trên sô pha, giống như vô tình nói: “ Mẹ, con chỉ cần 500 đồng……”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả nhìn Lăng Khanh An, nửa ngày sau, mới từ trong bóp tiền rút ra năm tờ một trăm đồng đưa cho hắn.

“ Mẹ, mẹ...… Thật là một người tốt……”

Lăng Khanh An nhanh chóng cầm tiền, ý cười doanh doanh lại ý vị thâm trường nói.

Mạc Vân Quả:…… Cũng không nghe được giọng Đoàn Tử nhắc nhở.

Cái này cũng có ý nghĩa, Lăng Khanh An không phải nói thật.
 
Chương 503


Edit: Linhlady

Đương nhiên Lăng Khanh An sẽ không thật lòng cảm thấy Mạc Vân Quả là người tốt, hắn chỉ cho rằng, Mạc Vân Quả thật ngốc, ngốc có chút ngu, ngu xuẩn đến cực điểm……

Lăng Khanh An yên tâm thoải mái nhận lấy tiền, sau đó đem nó cất vào túi quần.

Mạc Vân Quả thấy Lăng Khanh An thu tiền, lúc sau mới nói: “Chúng ta không có tiền.”

“À.” Lăng Khanh An không mặn không nhạt trả lời một câu, đối với chuyện này không chút nào để ý.

“Chúng ta không ăn.” Mạc Vân Quả còn nói thêm.

“ Ừm.” Lăng Khanh An nhàn nhạt trả lời thêm một câu.

Mạc Vân Quả:……

“Cậ đi ra ngoài kiếm tiền.” Mạc Vân Quả lại nói.

Lúc này, Lăng Khanh An kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, vài giây sau mới nói: “ Mẹ, con còn là học sinh đấy.”

Kẻ lừa đảo!

Mạc Vân Quả ở trong lòng nói, lại không có nói ra.

Lăng Khanh An không hề biết rằng lời nói dối của mình đã bị chọc thủng, hắn còn ở nơi đó lo cho mình nói: “Mẹ, con biết nhất định người sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, đúng không?”

Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!

Không có âm thanh nhắc nhở của Đoàn Tử, Mạc Vân Quả dễ dàng biết được Lăng Khanh An đang nói dối.

Tất cả lời hắn nói đều không phải thật lòng!

“Mẹ, người cố lên, con nhớ ra giờ phải đi phụ đạo bạn học làm bài tập, con đi trước.”

Xong lời này hắn có ý định đi ra ngoài.

Mạc Vân Quả:……

“Cậu không phải đi phụ đạo bạn học.” Mạc Vân Quả lập tức liền chọc thủng lời nói dối của Lăng Khanh An.

Lăng Khanh An bị chọc thủng cũng không hoảng hốt, ngược lại bình bình đạm đạm hỏi lại: “Sao mẹ lại nói như vậy?”

“Bởi vì cậu không có mang sách vở.” Mạc Vân Quả nói.

Trong mắt Lăng Khanh An xẹt qua một tua sáng, tiếp tục cười tủm tỉm hỏi: “Con phụ đạo hắn, con mang sách vở làm gì?”

Mạc Vân Quả:…… Cậu nói rất có đạo lý.

Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả không nói lời nào, ý cười càng sâu.

“Hôm nay mẹ có chút không giống ngày thường nha……”

Mạc Vân Quả:……

“Ừm…… Nói như thế nào đây? Giống như, trở nên thông minh hơn?” Lăng Khanh An nói xong, cười ra tiếng.

Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!

“Lợi hại cho Lăng Khanh An của ta, thật đúng là miệng đầy lời nói dối!”

“Bằng không làm so có thể trở thành ông vua nói dối đây!”

“Cho nên nói, cuối cùng thì tên Lăng Khanh An này ra ngoài làm gì?”

“Quản nhiều như vậy làm gì? Các ngươi không cảm thấy dáng vẻ tiểu Quả Quả khi không còn lời gì để nói càng đáng yêu hơn sao! Ha ha ha ha ha!”

“Trên lầu có thú vui tà ác 233333333333”

“Ta liền lẳng lặng nhìn trò hay trình diễn.”

“Chờ mong hai người não động đối chiến ha ha ha ha!”

“Ta liền nhìn xem các ngươi không nói lời nào.”

“Nhưng mà ngươi đã nói chuyện, lầu trên là tên ngu ngốc.”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả nhìn một đám trong phòng phát sóng trực tiếp xem kịch vui, thật sự không lời gì để nói.

“Mẹ, nếu người không có chuyện gì nói, con đi đây.”

Lăng Khanh An lại lần nữa bước ra ngoài, hướng tới phía cửa mà đi, hai tay hắn bỏ vào túi, dáng vẻ tiêu soái mười phần.

Mà lúc này đây, Mạc Vân Quả không có ý ngăn cản hắn.

Lăng Khanh An lúc này mới ra cửa, cũng không biết đi làm cái gì đi, lưu lại một người là Mạc Vân Quả ở phòng khách tự hỏi, cuối cùng là cướp bóc có hiệu suất hơn hay là cướp bóc càng có hiệu suất……

Đương nhiên, cuối cùng kết quả tự hỏi đương nhiên không phải là cướp bóc, cái này còn do đám người trong phòng phát sóng trực tiếp nói cho Mạc Vân Quả, không cần đi cướp, dù sao đó là chuyện không tốt 2333333333333

Bởi vì nguyên chủ viết rất nhiều văn, hơn nữa đều còn tương đối có chất lượng, cho nên mỗi tháng cũng coi như là có chút phát triển.

Tuy rằng mỗi tháng chỉ có mấy ngàn, nhưng đối với tình huống hiện tại, có còn tốt hơn không.
 
Chương 504


Edit: Linhlady

Lăng Khanh An vừa ra khỏi cửa, đi thẳng đến tận 10 giờ tối mới trở về.

Khi trở về toàn thân thoải mái thanh nhàn, trên mặt cũng treo nụ cười ngọt ngào, dù sao Mạc Vân Quả nhìn không hiểu.

Buổi tối, Mạc Vân Quả gọi cơm hộp, thật sự bởi vì cô sẽ không nấu cơm.

Một hộp cơm này lại mất mấy chục đồng, đối với Mạc Vân Quả mà nói, tiền càng ngày càng ít đi.

Lúc Lăng Khanh An trở về, Mạc Vân Quả còn chưa đi ngủ, cô ngồi ở phòng khách, chờ hắn.

Lăng Khanh An vừa nhìn thấy Mạc Vân Quả, vẫn hơi kinh ngạc, dù sao người phụ nữ này cũng chưa từng chờ hắn.

Hắn đi lại chỗ cô, ngồi xuống đối diện Mạc Vân Quả, há mồm hỏi: “ Mẹ, có việc gì sao?”

Mạc Vân Quả nghiêm túc gật đầu, nói thẳng: “Chúng ta không có tiền.”

Lăng Khanh An:……

Lăng khanh an cảm thấy, người mẹ tiện nghi của hắn, hôm nay có vẻ có chút chấp nhất đối với tiền.

“Mẹ nói đùa, người nói với con, hay ý của người, đơn giản là không muốn cho con tiền.” Lăng Khanh An cúi đầu, tay phải ôm vị trí trái tim, dáng vẻ mười phần ủy khuất.

“Nếu mẹ đã muốn nhẫn tâm với đứa con trai tiện nghi này như thế, con đây cũng chỉ có thể thuận theo ý nguyện của mẹ.” Thân thể Lăng Khanh An run lên run lên, cả người có vẻ đáng thương hề hề, nếu là người khác nhìn qua, nhất sẽ đồng tình với hắn.

Nhưng mà Mạc Vân Quả trong lòng chỉ có một cảm thụ: Kẻ lừa đảo!

Đương nhiên trong lòng Lăng Khanh An không hề cảm thấy mình rẻ mạt, hắn thậm chí còn nghĩ, Mạc Vân Quả có thể nhặt được hắn, xem như là cô có phúc khí, cũng là phúc phận cô tu luyện từ kiếp trước.

Lăng Khanh An thật tình cũng không phải người nhẫn tâm, hắn chỉ có lạc thú lừa gạt người khác mà thôi.

Nếu Mạc Vân Quả thật sự chạm tới giới hạn của hắn, hắn nhất định sẽ kéo cô một phen, chỉ là hiện tại sao, còn không đến thời điểm đó đâu……

Lăng Khanh An liễm mi, ngập ý cười.

Mạc Vân Quả:……

“Mẹ nếu không có việc gì, con về phòng ngủ đây, hôm nay có chút mệt mỏi.”

Lăng Khanh An nói liền đứng lên, nhấc chân đi về phòng mình.

Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!

Mạc Vân Quả cũng đứng lên, đi theo Lăng Khanh An bước chân về phía trước.

Lăng Khanh An đi phía trước đương nhiên cảm giác được Mạc Vân Quả ở phía sau, hắn hơi hơi nhăn lại mày, đang muốn xoay người hỏi Mạc Vân Quả chuyện gì, Mạc Vân Quả xoay người vào phòng mình.

Lăng Khanh An:……

Hắn hơi đỡ trán, thiếu chút nữa quên mất, phòng của cô cũng ở phía này.

Lăng Khanh An đẩy cửa ra, cũng đi vào phòng mình, đến nỗi có phải ngủ hay không, cũng không biết.

Mà bên kia, Mạc Vân Quả tắm rửa xong xuôi, đã là 12 giờ.

Cô cũng có chút mệt mỏi, dù sao hôm nay cũng tiếp thu một lượng thông tin bối cảnh vị diện, hơn nữa còn phải ứng đối với Lăng Khanh An, còn có nghĩ cách để kiếm tiền, ừm…… Giống như còn rất nhiều chuyện.

Mạc Vân Quả nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, mà phòng phát sóng trực tiếp cũng đúng giờ đóng cửa.

Tất cả, dường như đều phát triển theo hướng tốt, dù sao cô cũng mới tới đây ngày đầu tiên, Lăng Khanh An đã nói thật một câu, thật đáng mừng không phải sao!

Nhiệm vụ gì đó, nhất định có thể nhanh chóng hoàn thành!

Nhưng mà, Mạc Vân Quả lại nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vân Quả lại gọi cơm hộp.

Lúc Mạc Vân Quả đang ăn bữa sáng, Lăng Khanh An mới từ trong phòng đi ra.

Mạc Vân Quả thấy Lăng Khanh An, buông đôi đũa trong tay hỏi: “Ăn không?”

Khoé môi Lăng Khanh An cong con nói: “Đương nhiên là không ăn.”
 
Chương 505


Edit: Linhlady

Ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, nghĩ lời này hẳn là Lăng Khanh An không nói dối, ngưng chờ thật lâu không có âm thanh nhắc nhở vang lên.

Suy nghĩ đầu tiên của Mạc Vân Quả đó là: Kẻ lừa đảo!

Suy nghĩ thứ hai của cô đó là: Thế mà lại ăn vụng!

Đương nhiên Lăng Khanh An không biết được suy nghĩ của Mạc Vân Quả, trên thực tế, mỗi buổi sáng thức dậy, hắn sẽ tự pha cho mình một ly yến mạch, vừa uống vừa thuận tiên xem tin tức trên mạng.

Hắn luôn luôn ăn rất ít, một ly yến mạch đó xem như là bữa sáng.

Nói ra câu nói kia, chỉ là theo bản năng muốn gạt người mà thôi, ừm……

Biểu tình của người mẹ tiện nghi kia của hắn rất có ý tứ.

Tuy rằng trên mặt Mạc Vân Quả vẫn như cũ biểu cảm lạnh lẽo, nhưng Lăng Khanh An lại nhìn ra chút ủy khuất.

Tuy rằng không biết Mạc Vân Quả vì sao lại ủy khuất, hắn buồn cười đu qua ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh mì lên gặm.

Mạc Vân Quả:…… Ăn qua còn đoạt ăn của ta!

Mạc Vân Quả sâu sắc cảm thấy, Lăng Khanh An có độc!

Ăn xong bữa sáng lúc sau, dựa theo lẽ thường mà nói, làm một học sinh cao trung, về lý nên đi học.

Vì thế Lăng Khanh An liền thuận thế nói: “Con đi học.”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khanh An vừa đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thứ bảy, trường học không học.”

Lăng Khanh An:……

Lăng Khanh An trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn thế mà lại xem nhẹ điểm này!

Tuy rằng lờu nói dối bị chọc thủng, nhưng hắn một chút xấu hổ cũng không có.

Hắn thuận thế ngồi xuống, làm vẻ đau lòng.

“ Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã quên mất sao? Mẹ có báo cho con một khoá hoic violon, hôm nay, con đi là học khoá này.”

Lăng Khanh An nói, còn lấy ánh mắt trộm ngắm Mạc Vân Quả, dáng vẻ ủy khuất lại làm vẻ ta đây.

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả suy nghĩ một chút, hình như có chuyện như vậy, trong bối cảnh chuyện xưa có nói, cái này Lăng Khanh An học có mấy tiết mà thôi.

“Cậu nói dối.”

Mạc Vân Quả nói trắng ra, lại không nói rõ chứng cứ.

Lần này, Lăng Khanh An có vẻ càng thêm ủy khuất.

“Mẹ không tin con sao? Ai, cũng là, mẹ chỉ tin lời người đàn ông kia nói.”

Lăng Khanh An cũng không giải thích, trực tiếp đem bát nước bẩn hắt lên người đàn ông khác.

Mạc Vân Quả:……

Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả không nói gì, tròng mắt chuyển động, liếm liếm môi, tiếp tục nói: “ Hôm nay mẹ lại muốn đi tìm người đàn ông kia? Cũng đúng, mẹ thích hắn còn nhiều hơn thích con.”

“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ đạt 20%.”

Âm thanh Đoàn Tử nhắc nhở lập tức vang lên, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, gật gật đầu, những lời này lại nói thật.

Vì thế cô vô cùng vừa lòng gật đầu, lại gật đầu, rất tốt, tiến độ nhiệm vụ lại tăng lên!

Lăng Khanh An nhìn đến thấy Mạc Vân Quả gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia u quang, giây lát biến mất.

Theo sau, hắn đứng lên, ôm ngực lui về phía sau một bước.

“Mẹ cứ việc đi tìm người đàn ông kia đi, con đi học.”

Nói xong câu đó, hắn cũng mặc kệ Mạc Vân Quả phản ứng ra sao, trực tiếp lao ra ngoài.

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả cũng không biết Lăng Khanh An đi làm cái gì, nghĩ đến chắc hẳn không phải đi học.

Lúc này, tâm tình Mạc Vân Quả thực không tồi, dù sao tiến độ nhiệm vụ cũng tăng lên 10%, quả thật đáng mừng!

“Oa! Cái tên Lăng Khanh An này, phương pháp giả bộ ủy khuất này dùng đến nhuần nhuyễn!”

“Nếu không phải biết hắn là một kẻ lừa đảo, ta liền thật sự tin!”

“Ta chỉ muốn nói, cho dù biết hắn là kẻ lừa đảo, ta còn không khống chế được đồng tình với hắn, hu hu hu hu…… Ta có phải hết thuốc chữa rồi không?”
 
Chương 506


Edit: Linhlady

“Không, lầu trên, ngươi còn có thể cứu được một chút! Tin tưởng ta!”

“Ta muốn tiểu Quả Quả moah moah mới có thể thoát khỏi ủy khuất từ Lăng Khanh An!”

“Lầu trên cút xéo! Cút xéo!”

“Tiểu Quả Quả, ngươi hôm nay cũng muốn ở nhà sao?”

“Ở nhà nhiều rất nhàm chán, chúng ta đi tìm người nguyên chủ thích đi!”

“Nguyên chủ không phải vung rất nhiều tiền cho người kia  sao? Chúng ta phải đi lấy về!”

“Đúng vậy đúng vậy! Người đàn ông kia là một tên tra nam, tiểu Quả Quả, đi! Chúng ta đi thu thập hắn!”

Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi muốn Mạc Vân Quả đi tìm cái tên tra nam kia, phải mang tiền cho.

Vốn dĩ Mạc Vân Quả không muốn đi, cô không am hiểu giao tiếp với người khác, cho nên không hề có ý định muốn đi.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình không có tiền, còn phải nuôi thân cùng Păng Khanh An, cô lại lên tinh thần, quyết định đi “Đòi tiền”!

Mạc Vân Quả chỉnh chu bản thân ra cửa, ra cửa, lúc sau, cô mới nhớ tới một chuyện, cô cũng không biết đi đâu tìm người đàn ông kia.

Vì thế, mục đích ban đầu là “Đòi tiền” lại biến thành đi dạo lung tung trên phố.

Có lẽ là thân thể này còn bản năng trước khi nguyên chủ rời đi, Mạc Vân Quả đi dạo một lúc lâu, vô thức đi đến nhà hàng.

Mà khi nhìn vào trong nhà hàng này, thình lình thấy một người đàn ông, ở đối diện hắn, là một nữ sinh, vẻ mặt ngại ngùng thẹn thùng.

Bạch Kỳ nhìn nữ sinh trước mặt, dáng vẻ thẹn thùng kia vừa hay chọc trúng điểm manh trong lòng hắn, tà niệm trong lòng tăng lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Nghĩ đêm nay, nha, không, là một lúc nữa, hắn có thể nhấm nháp hương vị kia, nội tâm hắn dâng lên đủ loại sung sướng.

Bạch Kỳ biết, cô gái này còn học cao trung, đúng độ tuổi thanh xuân nảy mầm, quan trọng nhất đó là, cô gái kia vẫn là……

Chạm vào tư vị xử nữ, tuyệt đối là cực phẩm.

Bạch Kỳ chịu đựng tà niệm trong lòng, nỗ lực vững vàng hô hấp, hiện tại, còn không thể gấp gáp.

Mạc Vân Quả liếc mắt một cái liền thấy được Bạch Kỳ, cô trực tiếp đi qua, sau đó vỗ vỗ bả vai Bạch Kỳ, nói một câu: “Trả tiền.”

Bạch Kỳ nghe thế, cảm thấy không thể hiểu được.

Hắn chưa từng nợ tiền người khác, sao lại có một cô gái đến đòi tiền hắn?

Bạch kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, ẩn ẩn cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được người này là ai.

Nguyên chủ là một nhà văn, ngày thường trạch muốn chết, cũng không cách nào siêng ra ngoài được, bởi vì trạch, cả người đều tản ra hơi thở suy sút.

Bạch Kỳ thực sự không thích người như nguyên chủ, nhưng lại thích tiền của cô ấy, ngày thường nói hai câu, nguyên chủ sẽ mua cho hắn rất nhiều đồ tốt, đồ hắn đang mặc trên người cũng là do nguyên chủ mua.

Bạch Kỳ không thích nguyên chủ, cho nên cũng không nhìn kĩ khuôn mặt nguyên chủ, bởi vậy không nhớ rõ khuôn mặt cô.

Nói đến cùng, chỉ là bởi vì không để trong lòng mà thôi.

Hiện giờ Mạc Vân Quả chỉnh chu lại bản thân, hơn nữa trên người cô toát ra hơi thở sạch sẽ thuần túy, cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ nhìn Mạc Vân Quả, chỉ cảm thấy cô rất đúng khẩu vị của mình, phi thường đúng khẩu vị!

Loại hơi thở sạch sẽ này, ngay cả người con gái đối diện kia cũng kém hơn không biết bao nhiêu lần.

Hô hấp của Bạch kỳ nặng nề hơn, hắn vội vàng để Mạc Vân Quả ngồi xuống, sau đó mới cười hỏi: “Vị tiểu thư này có phải có hiểu nhầm gì không?”

Mạc Vân Quả sẽ hiểu lầm sao? Tự nhiên sẽ không rồi, cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
 
Chương 507


Edit: Linhlady

Bên cạnh Hoa Nhã khi vừa nhìn thấy Mạc Vân Quả, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ghen ghét.

Lại nhìn thái độ của Bạch Kỳ dành cho cô, cỗ ghen ghét liền dừng lại ở trong ánh mắt, không tản đi được.

Mặt Hoa Nhã đỏ bừng nhìn Bạch Kỳ, phải biết rằng, cô ta chính là đại thúc khống, đại thúc thành thục mị lực như vậy, đúng là kiểu cô ta thích.

Ánh mắt Hoa Nhã ánh mắt dừng lại ở trên cổ tay Bạch Kỳ, phải biết rằng cái đồng hồ kia cũng có giá mấy chục vạn!

Đương nhiên Hoa Nhã sẽ không để cho lực chú ý của Bạch Kù dừng ở trên người Mạc Vân Quả, vì thế sau khi Bạch Kỳ nói xong câu kia, còn không chờ Mạc Vân Quả mở miệng, cô ta nói tiếp: “ Chú, cháu ăn no, chúng ta đi thôi.”

Hoa nhã xấu hổ e thẹn nhìn qua Bạch Kỳ, hắn ta nhận được tín hiệu của cô ta, lập tức hiểu ý cô ta.

Cô ta muốn cùng hắn ta đi khách sạn Vu Sơn mây mưa!

Bạch Kỳ nuốt nuốt nước miếng, nhìn Mạc Vân Quả, lại nhìn Hoa Nhã.

Bạch Kỳ biết, hôm nay chỉ sợ không bắt được Mạc Vân Quả, hắn ta cũng sẽ không ủy khuất chính mình, câu Hoa Nhã mất nhiều thời gian như vậy, muốn một chút hồi báo.

Chủ tiếc cô gái trước mắt này, hôm nay hắn ta không ăn được.

Tuy rằng hôm nay ăn không được, nhưng không đại biểu về sau ăn không đến.

Bạch Kỳ ngậm cười, từ trong bao lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Mạc Vân Quả cũng nói: “Đây là danh thiếp tôi.”

Những lời này ý tứ đó là để Mạc Vân Quả gọi điện thoại cho hắn ta, sau đó bọn họ có thể hảo hảo “Giao lưu” một phen.

Mạc Vân Quả cầm danh thiếp, tùy ý nhìn thoáng qua, tùy ý đặt ở trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Kỳ nói: “Trả tiền!”

Bạch Kỳ nhăn mày, hắn ta cảm thấy cô gái này không biết tốt xấu, hắn ta đã đưa danh thiếp cho rồi, cô còn muốn thế nào?

Bạch Kỳ còn cho rằng Mạc Vân Quả đang hấp dẫn lực chú ý của hắn mới cố ý nói như vậy, dù sao với vẻ bề ngoài của hắn, rất được đám nữ sinh quan tâm.

Một bên khác Hoa Nhã cũng cảm thấy Mạc Vân Quả vô cùng đáng ghét, bởi vì cô chắn đường cô ta, lại còn mặt dày mày dạn quấn lấy Bạch Kỳ.

Đương nhiên Hoa Nhã sẽ không tin Bạch Kỳ thiếu tiền Mạc Vân Quả, toàn thân trên dưới Mạc Vân Quả, không có một món đồ đắt tiền nào, trái lại Bạch Kỳ, toàn thân trên dưới, đều là đại bài!

Nhìn vẻ đối lập này, đương nhiên sẽ biết “Chân tướng” ở đâu.

Hoa Nhã đẩy đẩy Mạc Vân Quả, ngay sau đó, bản thân đứng sang một bên.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hoa Nhã, sau đó tiếp tục nói chuyện với Bạch Kỳ: “Trả tiền!”

Bạch Kỳ có chút không kiên nhẫn, mắt thấy sắp ăn được Hoa Nhã, chany ra một người không hiểu chuyện.

“Bao nhiêu tiền?”

Bạch Kỳ thuận thế hỏi, trong mắt không kiên nhẫn đã sắp tràn ra.

Mạc Vân Quả nghe được lời này, lập tức liền nói: “Hai trăm vạn linh 5000 năm lẻ bảy đồng!”

Bạch Kỳ:…… Cái quỷ gì?!

Hoa Nhã: Hỗn đản! Thế mà dám cướp đi lực chú ý của chú!

Bạch Kỳ buồn cười nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, lại nói tiếp, tiền dư của hắn ta cũng không có hai trăm vạn, sao có thể thiếu người ta hơn hai trăm vạn? Còn bảy trăm, ha hả!

“Tiểu thư, cho cô mặt mũi cô lại không biết xấu hổ?” Bạch Kỳ thực sự có chút không vui nổi, tuy rằng khí chất của Mạc Vân Quả cực kỳ sạch sẽ, vừa lúc là kiểu hắn ta thích, nhưng ai biết, có phải giả vờ hay không?

Trên thực tế, không biết bị bao nhiêu người chạm qua.

Còn tưởng ở chỗ mình đòi tiền, ha hả!

Bạch kỳ hoàn toàn quên mất nguyên chủ tồn tại, cho dù nhớ rõ, bất quá cũng chỉ mắng một câu “Ngu xuẩn” mà thôi.
 
Chương 508


Edit: Linhlady

Bên kia Hoa Nhã tự nhiên cũng không thích Mạc Vân Quả, cô ta luôn âm thần đẩy Mạc Vân Quả, còn bản thân lại nhích về phía Bạch Kỳ, chọc đến khi Bạch Kỳ có chút nổi nóng.

Mạc Vân Quả vẫn luôn đều nhìn chằm chằm Bạch Kỳ, một chút cũng không có tính toán rời đi.

Bạch Kỳ cau mày, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trong lúc mọi người đang ngầm giằng co, Lăng Khanh An xuất hiện.

Vốn dĩ Lăng Khanh An đến đây có việc, không nghĩ tới lại thấy được Mạc Vân Quả.

Ngay từ đầu hắn cũng không có tính toán xuất hiện, mà để cho phục vụ đặt thiết bị ghi âm trên bàn, đương nhiên, việc này làm cực kỳ bí mật.

Sau đó hắn vẫn luôn nghe mấy người nói chuyện, nghe được Mạc Vân Quả vẫn luôn muốn Bạch Kỳ trả tiền, hắn có một loại cảm giác không nói nên lời.

Vì tránh cho mẹ nhà mình thật sự chịu ủy khuất, Lăng Khanh An lúc này mới đi tới trước bàn mấy người.

“Mẹ.”

Lăng Khanh An trực tiếp mở miệng nói, ngữ khí ôn nhuận có lễ.

Một bên Hoa Nhã thấy được Lăng Khanh An, ánh mắt sáng ngời, thật soái!

Mày Bạch Kỳ nhăn lại càng sâu, hắn ta nghe được cái gì? Mẹ?

Người phụ nữ này là mẹ của chàng trai kia? Vậy cô ta……

Ánh mắt Bạch Kỳ nhìn Mạc Vân Quả tràn ngập nghi ngờ, ẩn ẩn còn kèm theo một tia chán ghét.

Mạc Vân Quả thấy được Lăng Khanh An, gật gật đầu, sau đó lại nói với Bạch Kỳ: “ Trả tiền.”

Bạch Kỳ:……

Lăng Khanh An khẽ cười một tiếng, thuận tay đem Mạc Vân Quả kéo lên, đem cô bảo hộ ở sau người.

Làm xong này một loạt động tác, lúc sau, hắn mới nói với Bạch Kỳ: “Vị tiên sinh này, anh cũng đã nghe mẹ tôi nói, ngài xem, tiền này……”

Bạch Kỳ kinh nghi bất định* nhìn Lăng Khanh An, hắn ta khẽ cắn môi nói: “ Tôi không nợ tiền cô ấy.”

*Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không

Lăng Khanh An giống như hiểu được tâm tư của Bạch Kỳ, theo đó nói: “Tiên sinh khả năng quên mất, tôi không ngại giúp anh nhớ lại, đồ anh đang mặc trên người, đều là mẹ tôi mua.”

“Không có khả năng! Mấy thứ này rõ ràng là người phụ nữ kia……” Nói tới đây, đồng tử Bạch Kỳ co rụt lại, “ Cô là Mạc Vân Quả?”

Mạc Vân Quả gật đầu, lên tiếng “ Ừ”, vô cùng kiên định.

Bạch kỳ lúc này mới hiểu được, vì sao Mạc Vân Quả lại chấp nhất với việc đòi tiền hắn ta như vậy.

Thế nhưng……

“Mấy thứ này đều là cô tự nguyện mua cho tôi, dựa vào cái gì bảo tôi trả? Hừ, tôi còn chưa nói cô đau! Thế mà lại có đứa con trai lớn như vậy!”

Bạch Kỳ càng nói càng cảm thấy có lý, không hề nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hoa Nhã.

Bạch Kỳ ngẩng cao đầu, chỉ kém bước xoa eo.

Lăng Khanh An nghe được lời này cũng không giận, vẫn cứ cười tủm tỉm nói: “Tiên sinh giống như hiểu lầm cái gì đó rồi, trước đó vài ngày mẹ có giận dỗi tôi, tâm tình tích tụ, thấy anh có thể khiến mẹ tôi vui vẻ, lúc này mới  mua cho anh vài thứ, chỉ là niềm vui không có, bực bội càng nhiều.”

Bạch Kỳ mở to hai mắt nhìn, muốn phản bác lại lời Lăng Khanh An nói, nhưng mà Lăng Khanh An lại không cho hắn ta cơ hội này.

“Anh cầm đồ xong lại không làm việc, tự nhiên chúng ta có lý do thu hồi đồ vật.”

Bạch Kỳ:……

Lăng Khanh An thấy Bạch Kỳ không nói lời nào, rèn sắt khi còn nóng nói thêm: “Nếu tiên sinh đã rõ ràng chuyện này, như vậy chúng ta sẽ chờ tiên sinh trả tiền, ừm..… Nếu không, tiên sinh tin tưởng tôi, anh nhất định không muốn biết hậu quả.”

Nói xong câu đó, Lăng Khanh An cũng mặc kệ Bạch Kỳ nghĩ như thế nào, trực tiếp lôi kéo Mạc Vân Quả rời đi.

Chỉ để lại Bạch Kỳ vẻ mặt dại ra cùng Hoa Nhã đang thất vọng nhìn Bạch Kỳ.
 
Chương 509


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả bị Lăng Khanh An lôi đi, sau đó, đi tới phòng ăn, bên trong còn ngồi một người con trai, nhìn dáng vẻ giống như đã chờ Lăng Khanh An từ lâu.

Người nọ thấy Lăng Khanh An lôi kéo một cô gái, trêu đùa: “Nha! Khai trai?”

Lăng Khanh An liếc xéo anh một cái nói: “Đây chính là mẹ của tôi.”

Bách Phỉ:……

Bách Phỉ biết Lăng Khanh An có dưỡng mẫu, nhưng anh chưa bao giờ gặp qua cô, dù sao người này cũng không thích vị dưỡng mẫu ki, như thế nào hôm nay lại lôi kéo cô lại đây? Chẳng lẽ quan hệ hai người này đã tốt lên?

Lăng Khanh An cũng không giải thích thêm gì, hắn để Mạc Vân Quả ngồi xuống, sau đó gọi thêm vài món.

Hứng thú của Bách Phỉ dành cho Mạc Vân Quả rất lớn, anh dịch lại gần chỗ Mạc Vân Quả, bắt đầu nói chuyện với cô.

“Cô thật sự là mẹ của Lăng Khanh An?” Bách Phỉ biết rõ còn cố hỏi.

Mạc Vân Quả gật đầu, cô thật sự là mẹ của Lăng Khanh An.

Bách Phỉ cười một tiếng, đối với phản ứng của Mạc Vân Quả cảm thấy thú vị, dáng vẻ nghiên trang này, thật sự có chút đáng yêu.

“ Vậy sao cậu ta không cùng họ với cô?” Bách Phỉ không hề cố kỵ hỏi, trên thực tế, anh hoàn toàn biết rõ thân thế của Lăng Khanh An.

“Bởi vì cậu ta bất hiếu.” Mạc Vân Quả mười phần đứng đắn nói.

Bách Phỉ:……

Lăng Khanh An:……

Vài giây sau, Bách Phỉ ôm bụng bắt đầu cười ha hả, Mạc Vân Quả thậm chí có thể thấy khoé mắt anh ta ẩn ẩn nước mắt.

Bách Phỉ, thế mà cười ra nước mắt!

Lăng Khanh An gõ gõ cái bàn, ý bảo Bách Phỉ nghiêm túc một chút.

Nhưng mà Bách Phỉ không hề để ý, anh vẫn như cũ cười đến khoa trương, cười đến mức phải gập người xuống ghế.

Qua đã lâu lúc sau, anh mới xoa xoa khóe, đối với Mạc Vân Quả nói: “Tôi giúp cô thu thập hắn!”

Mạc Vân Quả gật đầu, xem như đồng ý.

Bách Phỉ thấy Mạc Vân Quả như vậy lại thêm phần tò mò với cô, anh làm lơ ánh mắt muốn giết người của Lăng Khanh An, xích laji gần bên người Mạc Vân Quả hỏi: “ Vậy bố cậu ta là ai?”

“ Cậu ta không có bố.” Mạc Vân Quả trả lời.

Bách Phỉ không tỏ ý kiến nhướng mày, đương nhiên Lăng Khanh An cũng có bố, nga, đúng, còn có một bà mẹ.

Bách Phỉ nghe Mạc Vân Quả trả lời, cũng biết Lăng Khanh An không hề nói thân thế của mình cho cô.

Ở năm Lăng Khanh An mười tuổi, hắn thông qua cách thức của riêng mình tìm ra được thân thế.

Chỉ là, người nhà của hắn không biết hắn tồn tại, hoặc là nói, đã quên mất hắn tồn tại.

Mà hắn cũng không đi tìm đám kia người tính toán, chỉ chớp mắt đã qua 5 năm, Lăng Khanh An vẫn như cũ không đi tìm cha mẹ thân sinh của hắn tính sổ.

Bách Phỉ cũng đoán không ra tâm tư của Lăng Khanh An, đương nhiên cũng sẽ không nói cho Mạc Vân Quả chuyện này.

Bách Phỉ cảm thấy, cô gái trước mắt, thực sự quá thú vị.

Làm anh nhịn không được muốn tán tỉnh cô.

Lăng Khanh An vừa thấy ánh mắt của Bách Phỉ ngay lập tức biết anh ta suy nghĩ cái gì, hắn hơi chau mày, muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ giật giật môi, cái gì cũng không nói.

Hiệu suất nhà hàng này rất tốt, trong nháy mắt, đồ ăn đã được lên.

Mạc Vân Quả vừa thấy đến đồ ăn, nào còn có tâm tư lý để ý Bách Phỉ, chỉ nhìn qua Lăng Khanh An một cái, sau đó cô quyết đoán động đũa.

Mà Bách Phỉ bị Mạc Vân Quả vắng vẻ tỏ vẻ, ừm…… Tiểu khả ái ăn cái gì thì dáng vẻ cũng xào gà** đáng yêu!

** Xào gà: từ này dùng trong trò chơi pugl mobile, tui hiểu đại loại là nhiệm vụ săn gà, ăn uống vật phẩm( gà),... Ai biết thì giúp t giải thích rõ hơn nha.

Mạc Vân Quả đang chuyên tâm đang ăn cơm, bên kia Lăng Khanh An nhìn dáng vẻ Mạc Vân Quả, cũng có cảm giác thèm ăn hơn, cũng cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.

Đến nỗi Bách Phỉ, gia hỏa kia, quản anh ta làm cái gì?!
 
Chương 510


Edit: Linhlady

Rất nhanh Mạc Vân Quả đã ăn no, đồ ăn trên bàn cũng bị tiêu diệt không ít.

Sau khi ăn xong, Mạc Vân Quả mới nhớ tới một vấn đề lớn —— không có tiền!

Vì thế, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, lại nhìn thoáng qua Bách Phỉ, sau khi đã xác định mục tiêu, cô quyết đoán lôi kéo ống tay áo của Bách Phỉ nói: “Cảm ơn.”

Bách Phỉ: Hả?

“ Tự nhiên sao lại nói cảm ơn?” Bách Phỉ cười tủm tỉm hỏi.

Mạc Vân Quả nghiêng đầu nói: “Cảm ơn cậu mời chúng tôi ăn cơm.”

Bách Phỉ: Hả? Tiểu khả ái cô lặp lại lần nữa!

Bữa cơm này, rõ ràng là Lăng Khanh An mời hắn ăn được không!

Đến Lăng Khanh An cũng giật giật khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ là lời nói nhả ra, cùng biểu tình của hắn trái ngược hoàn toàn.

“Không cần phải nói cảm ơn, Bách Phỉ cũng rất vui vẻ khi mời chúng ta.”

Bách Phỉ:……

Bách Phỉ nhìn đồ ăn đầy bàn, trong lòng tính toán hết nhiêu tiền, tuy rằng anh không thiếu tiền, nhưng rõ ràng là Lăng Khanh An mời anh, vì sao còn muốn anh tính tiền a! Thật khó chịu!

Mạc Vân Quả cảm thấy, Bách Phỉ là một người tốt!

“Mẹ, ăn no rồi chúng ta đi thôi, chúng ta còn có việc đấy.” Lăng Khanh An nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Bách Phỉ giật giật khóe miệng, người con trai này, thật sự không tính toán đài thọ*, hu hu hu……

*Đài thọ: Chịu trách nhiệm chi trả các khoản chi phí. 

“ Ừm.” Mạc Vân Quả tự giác đứng lên sau đó đi ra ngoài.

Bách Phỉ thấy một màn như vậy, khóe miệng run rẩy càng thêm rõ ràng.

Nhưng mà, không ai để ý vẻ mặt của anh.

Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả đỉna ngoài, vội vàng đuổi kịp, ừm…… Tiền gì đó, để cho Bách Phỉ đi trả đi.

Mạc Vân Quả đi ra nhà ăn, lúc sau, nhìn thấy Lăng Khanh An đuổi theo, dừng bước chân.

“Sao mẹ lại đi nhanh như vậy?” Lăng Khanh An cười tủm tỉm hỏi.

“Bởi vì không có tiền.” Mạc Vân Quả nói trắng ra.

Lăng Khanh An:…… Luôn cảm thấy gầy đây người mẹ này có chấp niệm rất lớn đối với vấn đề tiền nong!

Đương nhiên Lăng Khanh An sẽ không biết cảm thụ trong lòng Mạc Vân Quả, không có tiền = không có ăn = đói = không hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc nhất thời Lăng Khanh An cũng không biết nên trả lời Mạc Vân Quả như thế nào, hắn chỉ xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, cười nói: “Không cần loạn dùng thì tốt rồi.”

Mạc Vân Quả:……

“ Đột nhiên có một loại cảm giác Lăng Khanh An là cha, còn tiểu Quả Quả là con gái.”

“Ta cũng đồng cảm 233333333333”

“Ai, đáng thương cho tiểu Quả Quả nhà ta, có một ngày còn sẽ bị tiền là cho bối rối.”

“Cho nên nói, tiểu Quả Quả nhà ta sở dĩ đi nhanh như vậy, đơn giản là sợ bị người con trai kia đuổi theo trả bắt tiền đi? 23333333333”

“Nhìn đến lầu trên nói, đột nhiên muốn cười.”

“ Còn tên Lăng Khanh An miệng đầy lời nói dối, ta dám khẳng định, hắn nhất định có rất nhiều rất nhiều tiền!”

“Ta cũng có cảm thấy như vậy hắc hắc hắc!”

Mạc Vân Quả đột ngột nhìn đến chỗ phòng phát sóng trực tiếp nói như vậy, ánh mắt sáng lên, cô lôi kéo ống tay áo Lăng Khanh An lại hỏi: “ Cậu có rất nhiều tiền?”

Lăng Khanh An:……

Lăng Khanh An đỡ trán nói: “ Mẹ nghe lời đồn này từ đâu vậy? Con mới học cao trung, sao có thể có rất nhiều tiền.”

Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!

Lăng Khanh An hoàn toàn không biết Mạc Vân Quả đã vạch trần hắn nói dối, hắn còn lo lắng nói tiếp: “ Nếu mẹ thiếu tiền, con có thể ra ngoài làm việc.”

Mạc Vân Quả: Nha.

Lăng Khanh An cảm thấy, mẹ gần đây có chút ngốc, nhưng lại có chút đáng yêu, tóm lại, ừm…… Cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.

Lăng Khanh An tự nhận mình luôn luôn thiện tâm, ở đối mặt với chuyện mình thích, hắn tự nhiên sẽ có thêm vài phần quan tâm.

Liền tỷ như hiện tại, hắn dắt tay Mạc Vân Quả, đi tới chỗ nào đó.
 
Chương 511


Edit: Linhlady

Đây là một quán bar xa hoa, bởi vì hiện tại là ban ngày, cho nên quán bar   đang ở trạng thái đóng cửa.

Lăng Khanh An trực tiếp mang theo Mạc Vân Quả lập tức đi vào quán bar, nhìn dáng vẻ kia có vẻ hắn vô cùng quen thuộc với nơi này.

Sau khi đi vào, hắn tìm cho Mạc Vân Quả một chỗ ngồi, sau đó không biết chạy đi đâu.

Qua một hồi lâu, một người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Mạc Vân Quả, nói cho cô có thể đi làm.

Mạc Vân Quả:?

Người đàn ông trung niên cũng không có nói cho Mạc Vân Quả đi làm việc gì, chỉ nói một câu như vậy, sau đó đi luôn.

Một lát sau, Lăng Khanh An trở lại.

Sau đó, hắn mang theo Mạc Vân Quả rời đi.

Mạc Vân Quả:……

Lăng Khanh An cũng không giải thích cái gì, chỉ nói: “ Mẹ,, công việc vui vẻ không?”

Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết mình đã làm gì:……

“Tôi làm cái gì?” Mạc Vân Quả cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi ra.

Lăng Khanh An giống như kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả hỏi: “Hắn không có nói cho mẹ sao?”

Mạc Vân Quả:……

“Nếu không nói con đây cũng không giải thích, mẹ chỉ cần buổi tối tới bên này sẽ biết.” Lăng Khanh An cười tủm tỉm trả lời.

Mạc Vân Quả: À.

“Khi nào?” Mạc Vân Quả lại hỏi.

“Mẹ đi sẽ biết.” Lăng Khanh An cười tủm tỉm nói, hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Mạc Vân Quả:……

“…… Hết chỗ nói rồi, cái tên Lăng Khanh An cái gì cũng không nói cho tiểu Quả Quả nhà ta, tức giận!”

“Hừ, quán bar thì có thể có công việc gì tốt, tức giận!”

“Biết ngay tâm tư của Lăng Khanh An không tốt, hừ! Tức giận!”

“Tức giận, tức giận!”

“Cái tên Lăng Khanh An này, biến thành đen biến thành đen! Tức giận!”

“Tiểu Quả Quả không sợ, mở ra hình thức bạo lực của ngươi, giết chết đám người không có ý tốt kia đi!”

“Nhưng mà hiện tại người không có ý tốt lại là đối tượng nhiệm vụ, cầu hỏi, nên giết chết như thế nào?”

“ Vậy nếu không, đánh một trận?”

“…… Vẫn là đừng đi, ta nhưng thật sự muốn nhìn xem, cái tên Lăng Khanh An này có chủ ý gì.”

“Cùng tò mò, hắn hẳn sẽ không hại tiểu Quả Quả nhà ta đi?”

“Dám hại tiểu Quả Quả nhà ta, giết chết hắn! Hừ ╭(╯^╰)╮”

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp bình luận, đột nhiên nhớ tới một cái vấn đề rất quan trọng.

“Tiền lương.” Ngữ khí của Mạc Vân Quả có phần nghiêm túc, làm người ta không đành lòng lừa gạt cô.

Cố tình đứng ở trước mặt cô chính là Lăng Khanh An khác người này, một kẻ lấy việc gạt người làm niềm vui!

“Một vạn nha ~” Lăng Khanh An cười tủm tỉm nói.

Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!

Mạc Vân Quả cũng không nghĩ tới, ngay cả tiền lương, Lăng Khanh an cũng không nói thật với cô.

“Gạt người.” Mạc Vân Quả trực tiếp chọc thủng lời nói dối của hắn.

Lăng Khanh An một chút cũng không cảm thấy e lệ, hay cảm thấy ảo não vì lời nói dối bị vạch trần.

Hắn vẫn cứ cười tủm tỉm nói: “ Vậy hai vạn?”

“ Cái này còn có thể thương lượng? Lợi hại thay cho Lăng Khanh An của ta.”

“Lợi hại, cái này cũng có thể nói dối!”

“Ta đột nhiên nghĩ đến, có khi nào Lăng Khanh An là chủ quán bar kia không, sau đó còn không định ra mức tiền lương cho tiểu Quả Quả?”

“ Lầu trên vừa nói như vậy, giống như còn có một chút đạo lý.”

“Nhưng mà, tiểu Quả Quả cũng không phải dễ dàng bị lừa như vậy!”

“Phốc, đã bị lừa không phải sao?”

“Lẳng lặng chờ đợi phát triển kế tiếp, dự cảm sẽ có một đại sóng cẩu huyết đột kích.”

“( ngoan ngoãn) ta liền lẳng lặng nhìn Lăng Khanh An yên lặng trang bức.”

“Cùng lầu trên.”

Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, trong lòng nghĩ đó là: Kẻ đại lừa đảo!
 
Chương 512


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nghe ngữ khí của Lăng Khanh An, nhìn chằm chằm nhìn hắn, giống như đang xác định xem hắn nói thật hay không.

Nhưng mà trên thực tế, căn bản không cần cô xác định, lời Lăng Khanh An nói, vốn dĩ chính là lời nói dối.

Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt híp lại, trên mặt tươi cười cũng không tan đi.

“ Mẹ, về nhà đi.”

Lăng Khanh An như vậy nói, đồng thời duỗi tay ra kéo Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả nhanh chóng né tránh, sau đó lập tức nhấc chân đi về nhà.

Lăng Khanh An thấy một màn như vậy cũng không giận, chỉ cảm thấy thú vị, ngay sau đó hắn cũng tăng nhanh bước chân đuổi kịp cô.

Hai người chẳng mấy chốc về đến nhà, Lăng Khanh An giống như không có việc gì để làm, từ sau khi về nhà hắn vẫn luôn ở trong phòng, cũng không biết đang làm gì.

Thời gian trôi nhanh, cũng sắp đến bữa tối, hai người lại gọi cơm hộp, sau khi ăn xong, cũng vừa lúc Mạc Vân Quả đến quán bar làm.

Lăng Khanh An mang theo Mạc Vân Quả đến quán bar, dựa theo lời hắn nói, hắn cũng có công việc ở nơi đó, chỉ là chỗ làm việc khác chỗ Mạc Vân Quả làm mà thôi.

Mạc Vân Quả đương nhiên không tin lời hắn nói, nhưng vẫn thành thật đi theo hắn đến quán bar.

Đến khi tới quán bar, Lăng Khanh An liền đem Mạc Vân Quả ném xuống, sau đó có người tới tiếp Mạc Vân Quả mang cô đi thay quần áo, toàn bộ quá trình một câu cũng không nói.

Đổi quần áo phục vụ xong, người nọ để Mạc Vân Quả ở quầy bar, cũng không biết làm sao, lại phát ngốc.

Mạc Vân Quả:……

“Lợi hại nhà ta tiểu Quả Quả nhà ta, tìm công việc cũng kỳ ba như vậy!”

“Lần đầu tiên thấy quán bar tìm người phát ngốc!”

“Phốc, ta còn tưởng rằng tiểu Quả Quả nhà ta có thể làm công việc cao lớn gì đấy!”

“Không thể tưởng được, quán bar này lại không đi theo kịch bản, thế mà lại mời tiểu Quả Quả nhà ta đi phát ngốc!”

“Không phải ta nói chứ, cho tiểu Quả Quả nhà ta thời gian, cô ấy có thể đem quán bar phát ngốc phát đến phá sản!”

“Có ý tứ có ý tứ!”

“Ai, ta vốn dĩ cho rằng quán bar sẽ để tiểu Quả Quả nhà ta khiêu vũ a ca hát kia, hoặc là đi phục vụ những lão đại á, nếu như có người đùa giỡn tiểu Quả Quả nhà ta, vậy bạch bạch bạch vả mặt!”

“Trên lầu có thú vui thật tà ác 23333333333”

Phòng phát sóng trực tiếp đều đối với công việc của Mạc Vân Quả tỏ vẻ kinh ngạc, phát ngốc gì đó, quả thực không phải công việc mà người thường có thể bố trí nha!

Thật ra Mạc Vân Quả cũng không nói gì thêm, tuy rằng cảm thấy có chỗ kỳ quái, nhưng cô vẫn đi đến chỗ quầy bar kia, tận chức phát ngốc.

Nói là phát ngốc, thực chất cô đang nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên xen vào một hai câu mà thôi.

Thời gian trôi đi, theo thời gian, người đến quán bar càng ngày càng nhiều.

Ẩn núp trong bóng đên, những người đó lần lượt xuất hiện, nhanh trong tạo một đêm cuồng hoan.

Mọi người nhảy nhót, thét chói tai, triền miên, dường như chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể phát tiết nội tâm xao động bất an.

Mà dáng vẻ Mạc Vân Quả an an tĩnh tĩnh, lại tạo thành một mảng đối lập với nơi này.

Khí chất sạch sẽ trên người Mạc Vân Quả cùng với không khí điên cuồng trong quá bar hoàn toàn tương phản, không ít người đem ánh mắt dừng lại chỗ cô, nhưng một ánh mắt cũng không được nhận lại.

Mạc Vân Quả có chút mệt nhọc, thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luận, ngày bình thường, khoảng giờ này là lúc cô chuẩn bị ngủ.

Nhưng tưởng tượng đến việc có tiền lương, Mạc Vân Quả cô gắng căng mắt lên, chống cằm phát ngốc.

Theo thời gian trôi đi, không ít người đem ánh mắt dừng ở trên người Mạc Vân Quả, tâm tư bọn họ sinh động, muốn đi đến gần, cũng có vài người, muốn “Nhấm nháp” tư vị của cô một chút……

Edit: Nắng quá máy cô ơi, nắng đến nỗi tui không muốn làm gì luôn ớ, đột nhiên nhớ mùa đông ghê 😭😭😭
 
Chương 513


Edit: Linhlady

Quán bar không ít người xem như là người thông minh, nếu không sao có thể an ổn ở nơi chết người như quán bar này, chắc hẳn sau lưng phải có bối cảnh không đơn giản.

Đương nhiên, cũng không thiếu vài người ngoài ý muốn được.

Mạc Vân Quả trước mắt họ là một ví dụ rất tốt, bọn họ không biết, cuối cùng Mạc Vân Quả có người che chở hay không, hay chỉ là một người bình thường đến đây làm việc, hơn nữa vừa lúc không có người muốn tới chỗ cô uống rượu mà thôi.

Mọi người quan vọng*, chờ đợi, ẩn núp.

*Nghe ngóng. Lặng yên quan sát sự tình xảy ra để lấy quyết định

Thời gian dần trôi đi, có không ít người đã không chịu nổi dục vọng nội tâm, nhìn quanh mình, ma quỷ trong nội tâm sắp thoát trói buộc.

Bởi vì như vậy, ngay lập tức có người lên nghiệm chứng suy đoán trên.

Đây là một người đàn ông mặc tây trang, trong tay của hắn ta cầm một ly rượu vang đỏ quý báu, ngón tay tinh tế trắng nõn, hắn ta lắc lư ly rượu vang đỏ ly, dáng vẻ như một vương tử ác ma.

Quán bar không ít ánh mắt đưa tình của phụ nữ nhìn hắn ta, chỉ mong hắt ta có thể nhìn lại.

Các cô biết thân phận của hắn, là đại thiếu gia Phó gua, tài sản ngàn vạn.

Người đàn ông lập tức đi đến bên người Mạc Vân Quả, đem ly rượu vang đỏ đặt trước mặt cô, dùng giọng nói thuần hậu mở miệng: “Uống một ly không?”

Mạc Vân Quả:?

Mạc Vân Quả đã có chút mơ màng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, thân thể phản xạ còn nhanh hơn đầu óc.

Chỉ thấy cô cầm lấy ly rượu vang đỏ, một ly nuốt xuống bụng, ly rượu vang đỏ nhanh chóng nhìn thấy đáy.

Uống xong lúc sau, cô chép miệng một chút, sau đó buông ly rượu vang đỏ ra, cũng không thèm nhìn tới người đàn ông kia, tiếp tục ngồi đó phát ngốc.

Phó Khiêm lại thấy hơi đau lòng, ly rượu kia, tính ra giá trị hơn mười vạn, hắn ta cũng chỉ giả vờ trang bức thôi, sau đó chuẩn bị chậm rãi thưởng thức, không nghĩ tới lại bị nha đầu này một phát uống hết.

Phó Khiêm áp xuống đau lòng, nhìn Mạc Vân Quả, trong lòng tính toán nên “Nhấm nháp” Mạc Vân Quả như thế nào, mới có thể thu hồi phí tổn thất của hắn ta.

Mạc Vân Quả không hề hay biết tâm tư của người đàn ông trước mắt này, cô tiếp tục trạng thái mơ mơ màng màng sắp ngủ.

Phó Khiêm thấy Mạc Vân Quả lại bắt đầu phát ngốc, trong lòng cười lạnh một tiếng, muốn giả ngu? Ha hả!

Hiện tại hắn ta đã xác định, người phụ nữ này, bất quá là vận khí tốt mà thôi.

Dù sao nếu người phụ nữ này có người che chở, thời điểm hắn ta tiếp cận cô, nhất định sẽ có người tới tìm lý do cho hắn ta đi khỏi đây.

Xem ra, lúc trước là bọn họ suy nghĩ nhiều, lúc này mới không dám đi lên.

Thế nhưng cũng không có quan hệ gì, vừa hay tiện nghi cho hắn.

Khoé miệng Phó Khiêm gợi lên một ý cười, nụ cười này như gãi đúng chỗ ngứa khiến đám con gái xung quanh thét chói tai.

Phó Khiêm vô cùng vừa lòng với hiệu quả như vậy, hắn ta nhẹ nhàng cầm ly rượu vang đỏ, trầm thấp nói: “Có bằng lòng uống thêm một ly hay không?”

Những lời này thực tế ý tứ chính là mời Mạc Vân Quả với hắn ta cùng nhau đi ra ngoài, đến nỗi đi ra ngoài làm cái gì, tự nhiên trong lòng mỗi người đều rõ ràng.

Cố tình Mạc Vân Quả cũng không biết, cô chỉ nghe thấy có người ở bên tai mình nói chuyện.

Co giương mắt nhìn Phó Khiêm, gật gật đầu, cô xác thật có chút khát.

Phó Khiêm cười nhẹ một tiếng, duỗi tay ra muốn kéo tay Mạc Vân Quả, lại bị một tay của cô đẩy ra.

Sắc mặt Phó Khiêm lập tức đen một chút, hắn ta trầm giọng nói: “Cô có ý gì?”

Mạc Vân Quả:?

Phó Khiêm thấy Mạc Vân Quả không nói gì, lại một lần nữa kéo tay Mạc Vân Quả, sau đó bàn tay kia bị chụp lại.

Mạc Vân Quả dùng sức lực vô cùng lớn, mặc kệ kích thước tay kia cũng không nhỏ, tay Phó Khiêm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sưng lên, thoạt nhìn có chút khủng bố.

Phó Khiêm cảm giác được trên mu bàn tay truyền đến đau đớn, khiếp sợ nhìn Mạc Vân Quả.

Hắn ta không thể nào nghĩ ra được, ở trong thân thể nho nhỏ kia, thế mà lại ẩn chứa năng lượng to lớn như thế.

Edit: không phải tui lười đâu các cô, tại mấy nay tui hít hà drama vui quá nên quên edit đó 😂😂😂
 
Chương 514


Edit: Linhlady

Cho dù là như thế, Phó Khiêm vẫn có chút không cam lòng.

Ly rượu vang đỏ hắn ta bỏ ra nhiều tiền như vậy bị người này uống hết còn không nói, ngay cả tay nhỏ của cô hắn ta cũng không được nắm, chuyện này bảo hắn ta làm sao có thể cam tâm?

Tròng mắt Phó Khiêm chuyển động, nghĩ tới một biện pháp tốt.

Chỉ thấy thân mình hắn ta nghiêng về phía trước, toàn bộ đầu đều sắp gần sát Mạc Vân Quả.

Từ nơi xa nhìn lại, hai người thật giống như đang hôn môi.

Mà Lăng Khanh An vốn đang quan sát Mạc Vân Quả ngay từ đầu thấy một màn này, khẽ cười một tiếng, cũng không biết đang cười cái gì, khiến người bên cạnh nổi cả da gà.

Mạc Vân Quả đối với hành động đột nhiên sáp lại gần của Phó Khiêm theo bản năng đẩy đẩy, sau đó……

Phó Khiêm từ ghế trên ngã xuống, đặc biệt là biểu cảm kia vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, khiến quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp cực kỳ sung sướng.

“Ha ha ha ha! Cho ngươi muốn đùa giỡn tiểu Quả Quả nhà ta này!”

“Chậc chậc chậc, cũng không nhìn xem tiểu Quả Quả nhà ta là người nào, thế mà dám đến gần!”

“Đúng vậy đúng vậy, giờ thì biết hậu quả đi? Ha ha ha ha!”

“Nội tâm người đàn ông này khẳng định suy nghĩ: Nắm thảo! Quái vật mạnh mẽ này từ nơi nào tới?”

“Không không không, ta cảm thấy hắn hẳn sẽ nghĩ là: Ma ma! Nơi này có loli bạo lực!”

“ Hình thức tiểu Quả Quả bạo lực đã mở ra, mời các đại gia khán giả tận tình xem hệ liệt* tiểu Quả Quả bạo lực ‘ dạy dỗ ’ đàn ông!”

*Hệ liệt: Những tiểu thuyết theo bộ, các nhân vật có liên quan đến nhau hoặc đặt trong bối cảnh giống nhau.

“Ô ô ô…… Trên lầu tha thứ cho ta khi hiểu sai 23333333333”

“Tin tưởng ta, không phải một mình ngươi đâu!”

“Đúng vậy, chúng ta có một đám người chiến đấu! Ha ha ha ha ha!”

“Bảo bảo thuần khiết tỏ vẻ, các ngươi đang nói cái gì? Tại sao ta lại nghe không hiểu.”

“Nói, thế cái tên Lăng Khanh An kia đã đi nơi nào rồi?”

“Ta cũng tò mò a, tiểu Quả Quả của nhà chúng ta đã chỗ này ngây người đã lâu, ngươi xem, tiểu Quả Quả đều mệt nhọc thành như vậy rồi!”

“Ta đoán, cái tên Lăng Khanh An kia nhất định ở chỗ nào đó âm thầm theo dõi tiểu Quả Quả nhà ta, hắc hắc hắc!”

“Đột nhiên cảm thấy lầu trên đã tìm ra chân tướng 2333333333333”

Mạc Vân Quả vừa lúc nhìn đến nơi này, suy nghĩ của cô đó là, Lăng Khanh An thật sự đang nhìn cô? Nhưng mà, vì sao lại nhìn?

Vừa lúc, Lăng Khanh An nhìn thấy cảnh kia xong cũng không chịu nổi xuất hiện trước Mạc Vân Quả.

Lăng Khanh An đi qua, trong lúc lơ đãng dẫm một chân lên háng Phó Khiêm, lệch một chút nữ thôi, sẽ dẫm phải bộ vị quan trọng kia.

Phó kKhiêm hoảng sợ nhìn Lăng Khanh An, nhưng một câu cũng không dám nói.

Hắn ta nhận được hắn, hắn chính là một tên ác ma!

Lần này, Phó Khiêm cái gì cũng mặc kệ, bò dậy liền chạy bên ngoài, làm như sau lưng có hồng thủy mãnh thú.

Đám người trong quán bar người thấy như vậy, đồng loạt im tiếng, bọn họ cũng không dám nhìn Lăng Khanh An, chỉ nhìn người bên cạnh, dùng ánh mắt giao lưu.

Lăng Khanh An nửa híp mắt nhìn Mạc Vân Quả, hắn đi lên, thấp giọng hỏi nói: “Chơi đủ rồi?”

Mạc Vân Quả:…

Cô không có chơi nha, cô rất nghiêm túc làm việc đấy!

“Tôi đang làm việc.” Mạc Vân Quả mười phần nghiêm túc nói.

Trong mắt Lăng Khanh An xẹt qua một tia sắc bén, làm việc? A……

“Phải không?” Lăng Khanh An vén vài sợi tóc rũ xuống bên má Mạc Vân Quả, tùy tay thưởng thức.

Mọi người thấy một màn như vậy, đồng loạt hít hà một hơi, thế mà lại có người dám kháng cự người con trai này, bọn họ lại còn có thể tận mắt nhìn thấy! Không sống uổng phí!

Nội tâm mọi người sinh động, ngoài miệng lại không dám nói một câu, sợ sẽ quấy rầy đến Lăng Khanh An.

Lăng Khanh An đối với hoàn cảnh xung quanh mình đều áp dụng trạng thái làm ngơ, hắn nhìn thẳng về phía Mạc Vân Quả, muốn từ trên khuôn mặt cô nhìn ra được cái gì đó.
 
Chương 515


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả thản thản nhiên để Lăng Khanh An quan sát, cô thật sự nghiêm túc trong lúc làm việc.

Nửa ngày sau, Lăng Khanh An bật cười, sau đó mạnh mẽ xoa xoa tóc Mạc Vân Quả.

“Đi thôi.”

Nói xong lời này, hắn đứng dậy đi về hướng cửa, hắn nghĩ, Mạc Vân Quả nhất định sẽ theo kịp.

Nhưng mà, hắn nghĩ sai rồi……

Mạc Vân Quả chỉ nhìn theo bóng dáng Lăng Khanh An, sau đó lại quay đầu tiếp tục công việc của mình —— phát ngốc!

Lăng Khanh An đi ra ngoài sau đó mới phát hiện Mạc Vân Quả không theo kịp, lúc này tâm tình của hắn, ừm…… Khó có thể hình dung.

Lăng Khanh An có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vòng vèo đi tìm Mạc Vân Quả.

“Về thôi.”

Lúc này, ngữ khí của Lăng Khanh An cũng không còn tốt như lúc trước nữa.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Ahanh An nói: “Còn không chưa đến giờ tan làm.”

Lăng Khanh An:……

Lăng khanh an lập tức bị những lời Mạc Vân Quả nói chọc đến tức cười, người phụ nữ này, rốt cuộc thật sự không biết hay là giả vờ?

Chủ của quán bar này, chính là hắn, hắn nó lúc nào tan tầm là tan tầm.

Đương nhiên, những lời này hắn cũng không nó ra.

“Đến tan giờ tan làm rồi.” Lăng Khanh An ghé lại gần tai Mạc Vân Quả, dùng thanh âm cực nhẹ nói, “ Mẹ……”

Mạc Vân Quả theo bản năng đập lên ngực Lăng Khanh An một quyền.

Lăng Khanh An bị đập đau lui về phía sau hai bước: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ!

Lăng Khanh An cho tới bây giờ vẫn không biết, mẹ hắn lại có sức lực lớn như vậy.

Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, giống như muốn tìm ra được chân tướng.

Ở trong lòng có phỏng đoán nào đó, nghi ngờ này đã tồn tại mấy qua, hôm nay xem như đã có đáp án.

Lăng Khanh An xoa xoa ngực, nơi đó thật đúng là rất đau, hắn nghĩ như vậy, đồng thời nói với Mạc Vân Quả: “Con là ông chủ ở đây, con nói có thể tan tầm, người liền có thể tan tầm, hiểu không? Hiện tại, đi thôi.”

“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ là 30%.”

Giọng nói nhắc nhở của Đoàn Tử vừa vặn dừng nghi ngờ của Mạc Vân Quả, cô gật gật đầu, đi tới bên cạnh Lăng Khanh An.

Nhưng mà một loạt động tác này, lại làm Lăng Khanh An hiểu lầm.

Nếu Mạc Vân Quả không hỏi hắn, là bởi vì đã sớm biết hắn là ông chủ ở đây?

Nhưng vừa rồi vì sao lại không đi? Người phụ nữ này, không biết lại đang có chủ ý gì?

Lăng Khanh An lần đầu tiên cảm thấy, hắn cũng có lúc nhìn người không thấu, mà người này, vẫn luôn sớm chiều ở chung với hắn.

“Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà! Cái tên Lăng Khanh An này, quả nhiên là ông chủ!”

“Đúng đúng đúng, ngươi thông minh nhất!”

“Cho nên nói, hắn vừa rồi khẳng định ở chỗ tối âm thầm quan sát tiểu Quả Quả nhà ta, đồng ý xin mời gõ 1.”

“1”

“1”

“1”

…………

Mạc Vân Quả: Thật nhiều số 1.

Mạc Vân Quả đi theo Lăng Khanh An rời đi, quán bar mới khôi phục ồn ào lúc trước, còn chuyện vừa mới xảy ra……

Ừm? Vừa rồi có xảy ra chuyện gì sao?

Lăng Khanh An đi ở phía trước, còn Mạc Vân Quả ở phía sau đi theo, nện bước rất chậm, cũng vừa vặn có thể bảo trì khoảng cách một mét với Lăng Khanh An.

Lúc này đã là đêm khuya, trên đường đã rất ít người đi đường, ngẫu nhiên đi ngang qua một hai cái, cũng là vội vàng mà qua, không ai có ý định dừng lại.

Lăng Khanh An đi rồi một hồi, đột nhiên dừng chân lại.

Mạc Vân Quả nhận thấy được điểm này, cũng lập tức ngừng lại.

Lăng Khanh An chậm rãi xoay người, nhìn Mạc Vân Quả cách đó không xa, cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng ở nơi đó, giống như một đứa trẻ.

Cố tình lại là một đứa bé ngoan như vậy, làm hắn có một loại dục vọng muốn phá hư.

Edit: Công việc mấy nay của tui: Hóng drama, hóng drama, hóng chương mới của edit đang theo dõi, chơi với mồm lèo, xong, quên luôn việc bản thân là edit 😂😂😂
 
Chương 516


Edit: Linhlady

Lăng Khanh An nhấp nhấp môi, hai tay bỏ vào túi quần, nhàn nhạt nói với Mạc Vân Quả: “Lại đây.”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khánh An cách đó không xa, đi lại phía trước thêm vài bước, thế nhưng không đi lại chỗ hắn.

Lăng Khanh An thấy như vậy cũng không giận, ngược lại hứng thú dạt dào nói: “ Cô không phải cô ấy đi?”

Mạc Vân Quả:……

“Nắm thảo! Hắn như thế nào phát hiện?”

“Tiểu Quả Quả nhà ta lộ ra sơ hở chỗ nào, quăng ngã!”

“Tấm tắc, cái tên Lăng Khanh An này thực thông minh a!”

“666666”

“Vẻ mặt ta mộng bức.”

“Đại lão, nhận lấy đầu gối của ta!”

Phòng phát sóng trực tiếp nổi lên một hồi loạn gào, Mạc Vân Quả nhìn Lăng Khanh An hỏi: “Vì sao?” Sẽ phát hiện?

“Rất tò mò?” Lăng Khanh An khẽ cười một tiếng, dùng tay phải gẩy gẩy tóc của mình, sau đó mới tiếp tục nói: “Lại nói tiếp, sơ hở của cô cũng không ít đâu.”

Lăng Khanh An cũng không chờ Mạc Vân Quả hỏi, trực tiếp bắt đầu nói lý do.

“Cái thứ nhất nhé, cô ấy luôn ghét tôi gọi là mẹ, đặc biệt là sau khi thích Bạch Kỳ, dựa theo ý của cô ấy, như vậy rất già.”

“Thứ hai, đương nhiên là việc cô tìm Bạch Kỳ đòi tiền, cô ấy yêu Bạch Kỳ bao nhiêu, tôi là người hiểu rõ ràng nhất.”

“Thứ ba, sức lực của cô ấy rất nhỏ, hơn nữa, cô ấy là trạch nữ, căn bản sẽ không đồng ý đến quán bar làm việc, như vậy sẽ làm cô ấy không thoải mái.”

Lăng Khanh An một câu lại một câu nói ra, hắn vốn tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt Mạc Vân Quả sẽ dần trở nên ảm đạm, nhưng mà khiến hắn không nghĩ tới đó là, ánh mắt Mạc Vân Quả lại càng ngày càng sáng.

Mạc Vân Quả ánh mắt có thể không sáng sao?

Mỗi một câu Lăng Khanh An nói ra, thanh âm Đoàn Tử nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ sẽ vang lên một lần.

Hiện giờ tiến độ nhiệm vụ đã tăng lên 60%! Chỉ thiếu bốn câu nữa thôi, là cô có thể đủ hoàn thành nhiệm vụ!

Lăng Khanh An đối với phản ứng của Mạc Vân Quả cảm thấy khó hiểu, đồng thời trong lòng lại có một tia mất mát, ẩn ẩn lại có chút tức giận, hắn ngậm miệng lại, không muốn nói thêm nữa.

Mạc Vân Quả:……

“Tiếp tục.” Mạc Vân Quả nói một câu, Lăng Khanh An chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, xoay người tiếp tục về phía trước đi.

Mạc Vân Quả:?

Lăng Khanh An cũng không quay đầu lại, cả người cho người ta cảm giác thập phần kỳ quái, Mạc Vân Quả không biết đó là, loại cảm giác này gọi là tức giận.

“Di? Hắn như thế nào lại không nói?”

“Giống như tức giận nha.”

“Tức giận? Xác định? Kỳ quái, hắn tức giận cái gì?”

“Không…… Không biết…… Tâm đàn ông, như kim đáy biển!”

“Tấm tắc, đầu năm nay, tâm tư đàn ông còn khó dò hơn cả phụ nữ chúng ta.”

“Ai, ta cũng cảm thấy như vậy.”

“Tiểu Quả Quả mau cùng đi đi, không lát nữa hắn ném ngươi xuống thì không hay đâu.”

“Trên lầu còn cần ngươi nói sao? Tiểu Quả Quả nhà ta thông minh như vậy, khẳng định sẽ không vứt.”

“Ta vẻ mặt mộng bức……”

Mạc Vân Quả đuổi kịp Lăng Khanh An, cách hắn không nhiều không ít đúng một mét, cái này làm cho Lăng Khanh An vẫn luôn chờ đợi Mạc Vân Quả tới an ủi hắn.

Lăng Khanh An nhận thấy được nội tâm mình đang dao động, hắn nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.

Nhưng mà càng nghĩ như vậy hắn lại càng tức giận.

Người phụ nữ này không đi theo kịch bản có sẵn, tức giận!

Người phụ nữ này lại có thể không đáp lại mình, tức giận!

Người phụ nữ này…… Thế mà…… Thế mà…… Không tới an ủi mình, tức giận!

Tóm lại, giờ khắc này Lăng Khanh An, hoa lệ lệ ngạo kiều, tiểu tâm linh bị sủng hư cũng bị chịu đả kích.

Đương nhiên, loại đả kích này là tạm thời, không bao lâu, hắn lại là cái người thời khắc đều cười tủm tỉm Lăng Khanh An……
 
Chương 517


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả hoàn toàn không biết tâm tư của Lăng Khanh An, cô cứ như vậy đi theo hắn về nhà.

Lăng Khanh An cũng mặc kệ Mạc Vân Quả, lập tức về phòng, tiếng đóng cửa vang lên có chút lớn.

Mạc Vân Quả cũng về phòng của mình, sau đó rửa mặt tắm rửa linh tinh, sau khi sửa soạn xong, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này, cô ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau.

Lăng Khanh An dậy từ sớm cũng không biết là hảo tâm hay quên mất, hắn cũng không kêu Mạc Vân Quả rời giường.

Mà một mình một người tự ăn sáng, tiếp tục ở trong phòng, không biết ở mân mê cái gì.

Tới lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại, hình ảnh khi cô ngủ đã truyền bá khắp phòng phát sóng trực tiếp.

Dù sao Mạc Vân Quả luôn luôn không kém giường, bọn họ rất ít nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ say của cô.

Khi Mạc Vân Quả từ trong phòng đi ra, đã là 12 giờ trưa.

Lăng Khanh An nghe được thanh âm Mạc Vân Quả đi lại, cũng từ trong phòng đi ra.

Hắn dựa vào trên khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt dừng ở trên điện thoại của Mạc Vân Quả.

“Nhìn cái gì vậy?” Hắn hỏi.

“Ăn.” Mạc Vân Quả nhìn cơm hộp nói, sờ sờ bụng, có chút đói bụng.

Lăng Khanh An nhướng mày nhìn cô, giống như nghi ngờ đặt câu hỏi: “Còn có tiền?”

Mạc Vân Quả:……

“Cậu có tiền.” Mạc Vân Quả nhìn cũng không thèm nhìn Lăng Khanh An mà nói thẳng.

Lăng Khanh An:……

Hắn xoa xoa huyệt thái dương, thiếu chút nữa quên mất ngày hôm qua hắn giống như nói với cô gái kia hắn là chủ quán bar.

“Tôi có tiền, thế cũng là tiền của tôi không phải sao? Tôi lại không muốn cho cô dùng đấy.”

Lăng Khanh An cười tủm tỉm nói, nếu không có thanh âm Đoàn Tử nhắc nhở, Mạc Vân Quả thật đúng là phải tin.

Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, không rõ hắn vì sao muốn nói như vậy.

Rõ ràng nội tâm hắn không hề nghĩ như thế mà?

Lăng Khanh An vẫn như cũ cười tủm tỉm, hắn không hay biết rằng, Mạc Vân Quả đã chọc thụng lời nói dối của hắn.

Hắn trải qua một đoạn thời gian dài, bất kể hắn nói cái gì, người khác đều sẽ tin tưởng.

Loại năng lực này rất kỳ quái, nhưng lại dùng tốt một cách dị thường.

Hắn cũng hưởng thụ lạc thú khi những người đó bị lừa sau đó vẫn vui vẻ như cũ, thật giống như, năng lực của hắn, đó là thu hoạch vui sướng của bọn họ vậy.

Lăng Khanh An cũng biết đến đoạn lịch sử đó, cái gọi là lực nói dối, hắn cảm nhận được từ trên chính bản thân mình.

Nhưng mà hắn chưa từng có nghĩ tới việc vận dụng chúng nó, bởi vì…… ừm…… Thế giới này, vẫn phải có phản kháng mới thú vị, không phải sao?

Mạc Vân Quả ngáp một cái, tiếp tục lật xem di động.

Lăng Khanh An chậm rãi đi qua, đoạt điện thoại trên tay Mạc Vân Quả, cũng không biết gõ cái gì.

Vài phút sau, hắn đưa điện thoại trả lại cho Mạc Vân Quả, đồng thời nói: “Tôi không muốn ăn cơm hộp, cô nấu cơm cho tôi đi.”

“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ là 70%!”

Mạc Vân Quả:……

Nửa ngày sau, Mạc Vân Quả mới nói: “Xác định sao?”

Lăng Khanh An nửa híp mắt nhìn Mạc Vân Quả, không biết vì sao, khi Mạc Vân Quả nói lời này, hắn có một loại thực điềm dự cảm xấu.

Tuy rằng trong lòng có một tia thấp thỏm, mặt ngoài hắn vẫn là gật đầu tỏ vẻ kiên định của mình.

Mạc Vân Quả trầm mặc không nói, lần đầu tiên có người yêu cầu cô nấu cơm, ừm…… Cũng là lần đầu tiên nấu cơm, hẳn là, ừm…… Sẽ ăn ngon!

Mạc Vân Quả ôm ý nghĩ như vậy, bắt đầu lướt điện thoại xem thực đơn, vài phút sau, rau dưa cá thịt mà Lăng Khanh An đặt trên mạnh cũng được đưa tới.
 
Chương 518


Edit: Linhlady

Lăng Khanh An cũng không về phòng của mình, mà hứng thú bừng bừng nhìn Mạc Vân Quả xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn.

Mạc Vân Quả sau khi nhận được rau dưa, bắt đầu cắt cắt rửa rửa.

Trong quá trình rửa không có khúc mắc gì, mấu chốt là quá trình cắt, khiến cho Lăng Khanh An vào đám người trong phòng phát sóng trực tiếp được mở rộng tầm mắt.

Rõ ràng chỉ là một củ cải trắng đơn giản, Mạc Vân Quả cũng không có gì đo lường chuẩn xác, mỗi một đao hạ xuống, độ dày mỏng chuẩn xác mười phần.

Một búp cải trắng cắt xong, mỗi một mảnh rau đều độ lớn nhỏ tương tự đến kinh người, thật giống như dùng một dụng cụ đo lường tinh chuẩn để cắt.

Lại nói tiếp đến khoai tây, mỗi sợi khoai tây được xắt ra độ dày đều tương tự nhau, dùng mắt thường căn bản nhìn không ra sự khác biệt nào.

Còn các loại rau dưa khác, đều là bị cắt thành kích cỡ lớn nhỏ tương tự.

Mà nhìn đến thịt thì, không cần phải nói gì thêm.

Lăng Khanh An đứng ở cửa phòng bếp nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên, Mạc Vân Quả quay lưng lại với hắn cho nên không thấy được biểu cảm này của hắn.

Sau khi sơ chế nguyên liệu xong, cũng đến lúc nấu nướng.

Chỉ thấy Mạc Vân Quả cầm lấy điện thoại, bắt đầu lật xem thực đơn.

Thấy một màn như vậy - quần chúng phòng phát sóng trực tiếp:……

Bởi vì Mạc Vân Quả đưa lưng về phía Lăng Khanh An, cho nên hắn cũng không biết Mạc Vân Quả đang xem cái gì.

Hắn chỉ nhìn thấy Mạc Vân Quả bật lửa, sau đó bắt đầu đảo, cho một ít tỏi và dầu.

Ừm…… Không tệ lắm

Lăng Khanh An nghĩ như vậy, lặng yên nuốt nuốt nước miếng, sáng nay ăn hơi ít, giờ nhìn cô xào nấu trong bếp, hẳn ăn rất ngon.

Ôm cách nghĩ như vậy Lăng Khanh An lại càng thấy đói bụng.

Mà bên kia Mạc Vân Quả mười phần nghiêm túc nhìn chằm chằm thực đơn trong điện thoại, dầu số lượng vừa phải, hành gừng tỏi một chút……

Mạc Vân Quả sâu sắc cảm thấy, cái thực đơn này một chút cũng không chuẩn xác, cái chỗ số lượng vừa phải cuối cùng là nhiều hay ít?

Vì sao không dùng đơn vị đo lường để biểu đạt vậy? Nói như vậy, ngay lập tức cô sẽ biết nhiều hay ít.

Không biết “Số lượng vừa phải” cùng “một chút” là nhiều ít, Mạc Vân Quả chỉ có thể dựa theo cách cô hiểu mà thêm vào.

Sau đó đó là các loại xào, nếu chỉ nhìn cô nấu nướng cũng ra dáng ra hình, nhưng mà trong lúc nấu thêm cái loại gia vị dấm muối gì đó, cũng là thêm theo ý cô hiểu.

Lăng Khanh An nhìn không tới chỗ Mạc Vân Quả thêm nhiều hay ít, hắn chỉ có thể thấy Mạc Vân Quả thêm những gia vị đó, phỏng đoán nhất định ăn rất ngon.

Dù sao thì, lúc cô cắt đồ ăn, cái trình độ kia không phải ai cũng theo kịp được!

Tin tưởng vững chắc vào đầu bếp Mạc Vân Quả, Lăng Khanh An sờ sờ bụng, cảm giác đói khát càng thêm rõ ràng.

Sau khi chiên xào xong là có thể ăn được rồi.

Bởi vì muốn cùng n với Mạc Vân Quả, cho nên Lăng Khanh An cũng không nếm trước hương vị đồ ăn, chuyện này cũng là chuyện khiến hắn vô cùng hối hận về sau, giả vờ đại nghĩa cái gì! Bị tội còn không phải là mình sao!

Chờ đến khi Mạc Vân Quả làm xong tất cả đồ ăn, đem đồ ăn bưng lên bàn, hắn mới cầm đôi đũa, cõi lòng chờ mong nhấm nháp.

Món đầu tiên hắn thử, là khoai tây xắt sợi xào ớt xanh.

Khoai tây xào ớt xanh, màu sắc diễm lệ, màu xanh của ớt cùng màu của khoai tây, khiến người ta muốn ăn ngay lập tức.

Lăng Khanh An gấp không chờ nổi vươn đũa nếm một ngụm, sau đó……

Tay Lăng Khanh An run run lên, thiếu chút nữa cầm không được đũa.

Nửa ngày sau, hắn mới nuốt xuống ngụm khoai tây xắt sợi kia, sau đó gian nan nói: “ Cô…… Rốt cuộc  cho bao nhiêu muối?”

“Số lượng vừa phải.” Mạc Vân Quả y theo thực đơn trả lời.

Lăng Khanh Sn:…… Số lượng vừa phải là cái quỷ gì?!
 
Chương 519


Edit: Linhlady

“Phốc, ta cũng tò mò không biết đồ ăn tiểu Quả Quả nhà ta làm có hương vị gì.”

“ Lầu trên ta khuyên ngươi nên thu hồi lòng hiếu kì lại đi, vừa rồi khi tiểu Quả Quả nêm gia vị thêm ba thìa muối…… Một đĩa rau xào mà thêm một muỗng muối lớn!”

“…… Ta còn thấy, dấm cũng bỏ thêm ba thìa……”

“Vô lực đỡ trán……”

“Đúng vậy, chúng ta vừa rồi còn nhắc nhở tiểu Quả Quả như vậy, đáng tiếc đó là cô ấy không xem phòng phát sóng trực tiếp, ai, bàn đồ ăn này, có thể ăn hết thì cũng đi tong!”

“Đại khái, đối với chuyện xào rau tiểu Quả Quả có một loại tự tin đi!”

“Cho nên a, nhà ta tiểu Quả Quả chỉ thích hợp ăn ăn ăn, cũng không thích hợp làm làm làm a!”

“Ta đã có thể tưởng tượng tâm tình hỏng bét của Lăng Khanh An hiện tại.”

“Ngàn không nên vạn không nên, không nên để tiểu Quả Quả nhà ta nấu cơm ha ha ha ha ha!”

Mạc Vân Quả vừa lúc nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, nhìn đến chỗ bọn họ nói như vậy, nhấp nhấp miệng, không nói gì.

Giờ phút này Lăng Khanh An lần đầu tiên nhận thức được một vấn đề, cái gọi là biểu hiện giả dối là cái gì.

Rõ ràng một tay cắt nguyên liệu điêu luyện như vậy, thêm gia vị cũng không có gì vấn đề, màu sắc đồ ăn nấu lên cũng rất đẹp, nhưng mà, ai tới nói cho hắn, sao lại có thể khó ăn như vậy!

Lăng Khanh An hít sâu một hơi, an ủi chính mình, có lẽ chỉ một mình món này như thế thôi, có lẽ do cô run tay mới thành như vậy.

Lăng Khanh An nghĩ như vậy, liền vươn đũa dời về phía món ăn tiếp theo.

Lúc này, hắn cũng thông minh hơn, không gắp một miếng to nữa, mà chỉ gắp một miếng nhỏ.

Sau khi ăn vào, tay Lăng Khanh An run run, hắn không nói gì, tiếp tục ăn một món khác.

Sau đó, tay tiếp tục run, tiếp tục ăn, tay run ổn thoả……

Cứ sau khi nếm thử tất cả đồ ăn trên bàn, Lăng Khanh An hạ đũa xuống, ý cười trên mặt sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, biến thành ngưng trọng.

“Cô……”

Giọng nói Lăng Khanh An đã là có chút khàn khàn, hắn ho khan một tiếng, hoãn hoãn mới tiếp tục nói: “Thật tốt.”

Mạc Vân Quả:…… Kẻ lừa đảo!

Lăng Khanh An cảm thấy, Mạc Vân Quả trước mặt, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Lớn lên có dáng vẻ ngoan ngoãn, bản thân lại mạnh mẽ như La Hán còn không nói, làm được đồ ăn càng sát khí, quả thật có độc.

Lăng Khanh An nhìn Mạc Vân Quả vẫn chưa động đũa, khàn khàn giọng nói hỏi: “ Làm sao lại không ăn?”

“Tôi đặt cơm hộp.” Mạc Vân Quả nói.

Lăng Khanh An:……

“Vì sao muốn đặt cơm hộp?” Hắn lại hỏi.

Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, đúng sự thật trả lời: “Tôi cảm thấy đồ tôi làm không thể ăn.”

Lăng Khanh An: Ha hả! Xin thả hai chữ “Siêu cấp” hơn nữa!

“Cô cảm thấy không thể ăn, như vậy sao cô lại để cho tôi ăn?” Lăng Khanh An hít sâu một hơi, đè thấp giọng hỏi.

“Bởi vì cậu muốn ăn.” Mạc Vân Quả nói xong còn đẩy đĩa khoai tây sắt sợi xào ớt xanh về phía trước.

Lăng Khanh An:……

“Ha hả……” Lăng Khanh An nói không ra lời, hắn cười lạnh hai tiếng, biểu lộ tâm tình giờ phút này của mình.

Bất đắc dĩ đó là, Mạc Vân Quả cũng không hiểu.

Cô lại tiếp tục đẩy tỏi giã cà tím.về phía Lăng Khanh An nói: “Đừng lãng phí.”

“Ha hả!”

Lăng Khanh An gần như nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, biểu cảm toàn bộ khuôn mặt có chút dữ tợn.

Lúc này, chuông cửa vang lên, ánh mắt Mạc Vân Quả sáng lên, đứng dậy còn không quên đẩy đồ ăn lại chỗ Lăng Khanh An, đồng thời nói: “Cậu ăn, cơm hộp của tôi tới rồi.”

Lăng Khanh An:…… Ai muốn ăn loại đồ ăn quỷ quái này a a a a!
 
Chương 520


Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả cầm cơm hộp quay lại bàn, sau đó ngồi trước mặt Lăng Khanh An bắt đầu ăn.

Lăng Khanh An nhìn Mạc Vân Quả ăn đồ ăn ngon, nghiến nghiến răng, người phụ nữ này, thế mà thật sự chỉ gọi suất một người!

Lăng Khanh An đã sớm đói bụng, nhìn Mạc Vân Quả ăn như vậy, hắn lại càng cảm thấy đói bụng hơn.

Hắn nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nỗ lực thôi miên chính mình có thể ăn!

Sau đó…… Thôi miên thất bại……

Lăng Khanh An cầm lấy điện thoại, lúc đang chuẩn bị gọi cơm hộp, lại nghe thấy Mạc Vân Quả lên tiếng hỏi: “Cậu đang làm cái gì?”

“Đặt cơm hộp.” Lăng Khanh An theo bản năng trả lời.

“Đinh! Tiến độ nhiệm vụ đạt 80%!”

Âm thanh Đoàn Tử nhắc nhở lập tức vang lên, đôi mắt Mạc Vân Quả lóe sáng, không thể tưởng được thời gian ngắn ngủn hai ngày, tiến độ nhiệm vụ của cô đã tăng tới 80%!

Lăng Khanh An trả lời xong lúc sau mới phản ứng lại bản thân mình vừa nói cái gì, hắn buông điện thoại xuống, xoa cằm, trên mặt lại nổi lên cái loại mỉm cười quen thuộc.

“Mẹ đã quan tâm con như vậy, làm con có chút không thích ứng đâu ~”

Trải qua thời gian giảm xóc, giọng nói Lăng Khanh An đã khôi phục bình thường, hơn nữa hắn cố tình nâng cao âm điệu, khiến một câu nói vốn dĩ bình thường trở nên cổ quái.

Mạc Vân Quả:……

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khanh An, sau đó yên lặng dọn dẹp vỏ cơm hộp, sau đó ném vào thùng rác.

Lăng Khanh An thấy Mạc Vân Quả không thèm nhìn hắn, hứng thú càng thêm nồng đậm một phần.

Hắn gõ gõ cái bàn, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả vừa vặn ném cơm hộp xong nhìn về phía hắn, Lăng Khanh An thấy thế lập tức nói: “ Mẹ có bằng lòng bồi con ăn đồ ăn hay không? Dù sao, đây cũng là đồ mà tự tay mẹ làm đi ~”

Khoé miệng Lăng Khanh An hàm chứa ý cười, trong mắt cũng hàm chứa chân tình, nếu không phải biết đồ ăn kia thực sự khó ăn, chỉ sợ đám người phòng phát sóng trực tiếp đều phải tin tưởng Lăng Khanh An thật tình.

Mạc Vân Quả đi qua đi ngồi xuống, sau đó đem mâm hướng về phía Lăng Khanh An đẩy lại, đồng thời nói: “Ăn!”

Lăng Khanh An cầm lấy đôi đũa, gắp một chút đồ ăn, liền như vậy đưa tới bên miệng Mạc Vân Quả.

“Mẹ, mẹ nên ăn nhiều một chút như vậy mới tốt ~”

Lăng Khanh An nói như vậy, đôi đũa đã để gần sát môi Mạc Vân Quả, chỉ cần cô hơi hơi vừa mở miệng, miếng đồ ăn khó ăn kia có thể dễ dàng bỏ vào trong miệng cô.

Đầu Mạc Vân Quả chếch đi một chút, sau đó nói: “No rồi, cậu ăn.”

Đương nhiên Lăng Khanh An sẽ không ăn, ngay cả muốn ăn, hắn cũng sẽ lôi kéo Mạc Vân Quả xuống nước.

Hắn thấy Mạc Vân Quả cự tuyệt mình, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, theo sau đó lại chuyển biến thành ảm đạm.

Hắn thong thả buông đũa, thở dài một hơi, sâu kín nói: “Không có mẹ cùng con ăn, con thật sự khó có thể nuốt xuống, đồ ăn mỹ vị như vậy, lại chỉ có thể nhìn, con thật đau lòng.”

Thời điểm khi hắn nói lời này, còn dùng dư quang nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, muốn từ trên mặt cô tìm da dấu vết biến hoá.

Mạc Vân Quả:…… Kẻ lừa đảo!

Lăng Khanh An đã từng cho rằng, người không có khả năng không có cảm tình không có dục vọng.

Chỉ cần có cảm tình cùng dục vọng, như vậy cũng sẽ có nhược điểm.

Lăng Khanh An vẫn luôn lợi dụng nhược điểm của mọi người vậm dụng nó để lừa gạt, hắn biết rõ tâm lý người khác, bắt đầu lừa người cũng thuận buồm xuôi gió.

Lăng Khanh An giỏi về quan sát biểu cảm trên khuôn mặt người khác, thẳng đến khi hắn gặp Mạc Vân Quả, ừm…… Mạc Vân Quả hiện tại.

Vẫn luôn vẫn duy trì gương mặt lạnh băng gì đó, quả thực là…… Cái quỷ gì aaaaaaaa!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom